[Tiên Hiệp] Vạn Quỷ Chi Tổ - Tác Giả: Độc Cô Phưu Lưu
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Tự chương.
Nhóm dịch: Nhất Chi Mai
Nguồn: Sưu Tầm
Lục Đạo tan vỡ, Thiên Đạo biến mất. Đạo đức mất đi, quy tắc tan vỡ, thế giới không thể khống chế.
Tiên Ma lẫn lộn, cái thiện bị ăn mòn, cái ác hoành hành, kẻ mạnh làm vua, thế giới không có ranh giới thiện ác.
Hắn gặp nạn khi bản thân đang đi du lịch tại núi Thái Sơn, xuyên việt tới Huyết Nguyệt giới. Khi đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực thì gặp phải họa Thiên Khuynh, cuối cùng hắn sống lại thành quỷ.
Quỷ có tính mạng dai dẳng, khi còn sống là kẻ yếu, chết đi hắn muốn xưng hùng.
Mang theo tâm niệm bất khuất, muốn cải biến vận mệnh của chính mình, hắn từng bước một tiến lên đỉnh cao, hướng trời mà mắng: Trời cao không phân thiện ác, vậy để ta thưởng thiện phạt ác. Trời cao không có quy tắc, vậy ta sẽ thay người chấp chưởng luân hồi.
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 1: Sống lại thành Quỷ
Nhóm dịch: Nhất Chi Mai
Nguồn: Sưu Tầm
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.
Nhân thiện thiên bất khi, vi ác quỷ thần kinh.
Tâm thị vạn tội nguyên, dục vi vạn ma tiên.
Nhất triêu thiên băng thì, thiện ác thùy khả phân.
Tiên phật đa vô tình, quần ma vũ thương khung.
Hưng, chúng sinh khổ, vong, chúng sinh khổ! !
Dịch nghĩa bởi huynh vnhero:
Mỗi đóa hoa là một thế giới (giới diện), mỗi chiếc lá một cõi Bồ Đề (giác ngộ, thanh tịnh).
Người thiện lương ắt trời không bạc đãi, kẻ thủ ác tất quỷ thần cũng phải kinh.
Tâm tư (ý cá nhân) là cội nguồn của vạn tội lỗi, dục vọng khơi gợi thành vạn ma.
Một khi trời sụp đổ, thì lấy ai phân rõ thiện - ác.
Vì Tiên Phật đều vô tình, nên quần ma cứ múa may đầy trời.
Thịnh vượng hay suy vong thì chúng sinh vẫn khổ !
Dịch thơ:
Bài 1: Tác giả: suonggiophudoitrai
Một hoa tạo thế gian
Chiếc lá ngộ Niết bàn
Thiện lương trời chẳng bạc
Làm ác quỷ thần than
Tội từ tâm bất chính
Thành ma có cả ngàn
Đến khi trời cao sập
Thiện - ác ai hỏi han
Phật Tiên tình chẳng có
Trời xanh quỷ một đàn
Chúng sinh dù vong, thịnh
Vạn kiếp phải lầm than.
Bài 2: Tác giả: BaoLam
Một cánh hoa bày nên Vũ Trụ,
Một chồi lá mọc ngát Bồ Đề.
Người hay lương thiện trời không phụ,
Kẻ dấy ác hung quỷ động về.
Tâm là nguồn vạn khổ,
Trước vì vạn chướng mê.
Một mai khi trời đổ,
Thiện ác ai rõ bề?
Tiên Phật như đây thừa vô cảm,
Quần Ma kia mải bỡn cung Khuê.
Hưng Vong gom cả đôi lề,
Chúng sinh vẫn tựu bốn bề trầm luân.
Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ Hồng hoang, thiên địa vô tận bao trùm ba nghìn thế giới. Mỗi một thế giới là một chỉnh thể, có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, vạn vật có sinh có diệt biến hoá vô cùng. Mỗi một thế giới đều mênh mông vô cùng vô tận, có vô số sinh linh sinh tồn, vận mạng lên tới hàng tỷ. Mỗi nơi đều có những chuyện khác nhau giống như người với vật vậy, không thể có hai thế giới giống hệt nhau.
Ba nghìn thế giới có ba nghìn bổn nguyên.
Trong ba nghìn thế giới, có một giới gọi là Huyết Nguyệt giới, còn được gọi là Huyết Nguyệt đại lục. Trên đại lục có mặt trời, mặt trăng thay nhau lặn rồi mọc. Thế thời là vậy, mặt trời trên bầu trời không có gì biến hóa. Ban đêm, ánh trăng cũng giống như những thế giới khác mà thôi, không có dị biến. Ngày trùng cửu hàng năm (mồng chín tháng chín) dương khí trong thiên địa vượng nhất, là lúc khí thuần dương bộc phát, tại Huyết Nguyệt giới sẽ xuất hiện kỳ cảnh, bầu trời hiện lên ba vòng Huyết Nguyệt.
Vì thế mà giới này được gọi là Huyết Nguyệt giới.
Huyết Nguyệt giới, Thiên Khuynh Quỷ Vực.
Cả bầu trời bị một tầng âm khí dày đặc bao phủ làm cho ánh mặt trời không thể xuyên thấu mà bị ngăn cản bên ngoài. Trong Quỷ Vực, ở đâu cũng có thể nhìn thấy từng bộ xương khô chồng chất trên mặt đất, huyết nhục trên thi thể bị âm khí ăn mòn nên đã bị tan rã ra từ lâu. Bây giờ chỉ còn lại từng bộ bạch cốt làm ai lỡ nhìn cũng cảm thấy giật mình. Cái cảnh khổ sở trước khi chết có thể nhìn thi cốt mà tưởng tượng ra được.
Hốc mắt trống rỗng ngửa lên nhìn bầu trời.
Dường như nó muốn hướng lên trời kêu án, chất vấn thương thiên, thế gian này còn có những chuyện thảm khốc, có những tội lỗi chồng chất như thế.
Trời xanh có mắt, ông trời thật sự có mắt ư?
Vù vù vù! !
Trên vô số xương trắng, từng cái thân ảnh hư ảo hiện lên không ngừng. Những thân ảnh này giống như ảo ảnh, chúng phiêu hốt bất định, từ miệng dường như đang phát ra tiếng khóc trầm thấp, ánh mắt mờ mịt, bay khắp các nơi chẳng có mục đích. Chúng dường như chưa có nhiều linh trí, đối với cảnh vật xung quanh còn chưa quen thuộc.
Chúng lắc lư, bồng bềnh trôi nổi một cách vô định.
Trong không khí, sự tang thương và hận ý tràn ngập, kéo dài mãi, không tiêu tan.
Soạt! !
Tại vị trí trung tâm Thiên Khuynh Quỷ Vực có một tòa thành cổ hoang phế, trong hoa viên của chỗ hoang phế này có một cây hạnh đào, cây này có một quả như hòn đá màu đen đột nhiên phát ra một quầng sáng âm u nhàn nhạt. Trong quầng sáng âm u đó, một đạo thân ảnh hư ảo bỗng nhiên từ trong hắc thạch xông ra.
Thân ảnh này trông không khác gì những quỷ ảnh xung quanh, thân hình cũng hư ảo như sương thật dị thường, có lẽ chỉ cần một trận gió thổi qua có thể thổi bay.
Nó mặc một kiện hắc y đen kịt, hắc y này cũng là tự huyễn hoá mà ra, thân hình thon dài trôi nổi phiêu du trên mặt đất. Nó không giống du hồn thông thường, trên người nó có toả ra một khí tức uy nghiêm nhàn nhạt, trên khuôn mặt hiện vẻ mờ mịt mê mang, dường như chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Nó nhìn xung quanh một chút, rồi phát ra một âm thanh nỉ non: "Ta là ai?"
Câu nói vừa thốt ra, nó ngẩn người rồi trên mặt hiện ra một tia giật mình.
"Diêm Phục Sinh? Đúng, ta gọi là Diêm Phục Sinh?"
"Ta nhớ ra rồi, ngày đó ta đi du lịch Thái Sơn. Khi đang ở trên đỉnh núi thì ta bị một hòn đá màu đen từ trên trời giáng xuống đập trúng người. Sau đó ta bị tảng đá kỳ lạ kia đưa tới một thế giới khác. Cái thế giới có mặt trăng như ba vòng huyết sắc... ."
Miệng của Diêm Phục Sinh không ngừng nỉ non. Mỗi lần nói một câu thì trong đầu lại hiện ra một số tin tức, thần sắc mịt mờ trong đôi mắt dần dần biến mất.
Đột nhiên, toàn bộ thân hình nó chấn động mạnh, mặt mày biến sắc, nhìn lại thân mình thì thấy thân hình bây giờ hết sức hư ảo, trên mặt hiện ra một tia lạnh nhạt, tự nhủ: "Hoá ra ta đã chết rồi, ta đã biến thành quỷ."
Trong tíc tắc này, trí nhớ của Diêm Phục Sinh vốn đang nằm im bắt đầu khôi phục, trong đầu lần lượt hiện lên từng bức hình một từ kiếp trước đến kiếp này
Thì ra hắn vốn là một gã sinh viên trên Trái Đất, có điều xuất thân lại là từ một vùng núi xa xôi tầm thường, từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai, do ông nhặt được ven đường, chăm chút nuôi lớn từng tí một, ở tại trong vùng cao như thế tính ra cũng không dễ dàng gì.
Con nhà nghèo, ngay từ nhỏ đã phải làm việc nhà vì thế hắn là người sớm trải việc đời. Gia gia hắn vốn là thợ săn nên từ ba tuổi hắn đã bắt đầu cùng gia gia tập võ rèn luyện thân thể. Tám tuổi, hắn theo gia gia vào núi đi săn. Mười tuổi đã tự biết đào bẫy rập để săn sói. Hơn nữa, gia gia hắn cho hắn đi học từ nhỏ. Hắn học rất giỏi nên đến năm hai mươi tuổi đã đủ thành tích để học đại học.
Cũng chính vào năm này, người gia gia mà hắn sống nương tựa vào, người yêu thương hắn nhất đã qua đời, hưởng thọ bảy mươi ba tuổi.
Bởi vì gia gia qua đời làm hắn rầu rĩ không vui. Sau đó bạn học bảo Diêm Phục Sinh hãy đi Thái Sơn du ngoạn. Ở đỉnh núi Thái Sơn, một hòn đá màu đen không biết từ đâu bay tới nện lên đầu hắn một cái, thế là không hiểu sao hắn bị xuyên sang một thế giới, một không gian khác.
"Trời đổ tai ương, thiên tai, hay là ..."
Diêm Phục Sinh nghĩ lại cái chết của chính mình, trên mặt hiện ra thần sắc phẫn nộ và không cam lòng, trong miệng thì thào tự nói, trong lòng càng cảm thấy đau xót. Hắn nhớ một khắc trước khi trở thành du hồn, một khắc này cho dù phải chết, hắn mãi không quên, hắn vẫn nhỡ rõ ràng mọi chuyện.
***
Huyết Nguyệt giới rộng mênh mông, có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ. Tất cả chia thành mười hai châu.
Lúc này, ở phía đông nam có một vùng đất hoang vu, vùng đất này rất xa xôi cách biệt với vùng đất khác, chính là Man Châu, một trong mười hai châu. Man châu có hơn mười quốc gia lớn nhỏ, có hơn mười triệu dân cư sinh sống. Tại biên giới của Man Châu có một nước tên là Thất Tịch quốc. Thất Tịch quốc không lớn, cả quốc gia chỉ có bảy tòa thành trì, mỗi tòa thành trì chỉ có khoảng trăm vạn nhân khẩu. Tổng cộng tiểu quốc này có bảy trăm vạn dân cư.
Ở Thất Tịch quốc, trong Thiết Ngưu thành.
Bên trong thành ngay ngắn trật tự, nhà nhà treo dải lụa màu hồng, người người khuôn mặt tràn đầy vui mừng. Tướng sĩ thủ thành đều đeo trên cổ một cái khăn đỏ. Ánh mắt lạnh như băng cũng không làm át được nỗi vui sướng.
Dân chúng ra vào, ai cũng hoan hỉ.
Từng đám túm năm tụ xúm lại ba nói chuyện với nhau.
Vài ông cụ đáng kính vừa cười vừa vuốt râu bạc trắng, vừa đi vừa nói: "Triệu Thủy huynh, hôm nay có thể nói là ngày đại hỉ mà đã mấy chục năm rồi Thiết Ngưu thành ta chưa thấy bao giờ. Bầu không khí vui vẻ này đúng là lan khắp toàn thành. Phải trăm năm rồi chưa từng có cảnh tượng thú vị thế này."
Một lão giả bạch y gật gật cái đầu, miệng cười ha hả.
"Ha ha, Tử Duyệt huynh nói không sai, tuy nhiên cái này đâu chỉ là trăm năm mà phải là ngàn năm cũng chưa từng có việc trọng đại như thế."
Một lão giả áo xanh cười nhìn phía bốn phía. Trong thành cửa hàng lớp lớp, nơi nơi lung linh. Các lâu phòng đều được sửa sang cải tạo lại, bốn phía xung quanh phi thường náo nhiệt. Lão giả chợt lặng người nhớ lại rồi cảm thán:
"Nhớ ngày xưa, Thiết Ngưu thành chúng ta là thành trì nhỏ và yếu nhất Thất Tịch quốc, tường thành đổ nát, trộm cướp mọc lên như ong, dân chúng khổ không thể tả, bữa cơm thì bữa đói bữa no, ăn bữa này không biết bữa sau. Khi trời đông giá rét, người chết rét chết đói nhiều vô số kể. Khắp nơi lụt lội, vô cùng thê thảm. Nếu không có thành chủ ngang trời xuất thế, dùng sức trẻ và tài học kinh đời làm lão thành chủ cam nguyện thối vị nhượng hiền. Từ khi lên ngồi trên ghế thành chủ, làm thịnh việc dân sự, sửa chữa thành trì, tăng cường sức mạnh, cương quyết thành lập một tổ thiết vệ quân ba nghìn người. Rồi tự mình lãnh đạo, cầm binh chinh chiến tứ phương. Mất ba năm trời là thanh trừ hết nạn trộm cướp tứ phương rồi mở ra thương lộ, cổ vũ việc đồng áng. Chỉ mười lăm năm ngắn ngủi mà khiến cho Thiết Ngưu thành ta từ thành trì yếu nhất lột xác hoàn toàn thành nơi phồn hoa nhất Thất Tịch quốc. Hiện nay cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, hắn văn thao vũ lược không chỉ ở Thất Tịch quốc ta mà còn được công nhận uy danh hiển hách ở nhiều quốc gia xung quanh nữa. Hơn nữa, nghe nói ở trung tâm quyền lực nhất của Man Châu ta, hoàng đế của Liệt Nhật hoàng triều từng tuyên bố, nếu như thành chủ nguyện ý đến Liệt Nhật hoàng triều thì bệ hạ sẽ phong cho tước Vương, lên điện không cần bái. Thế mà vẫn bị thành chủ nhã nhặn từ chối. Phần tiết tháo này ở đời có thể nói hiếm thấy."
"Đúng vậy đấy, quốc quân nghe nói thế bèn không chút do dự phong thành chủ làm người đứng đầu khác họ hoàng tộc ở Thất Tịch quốc ta. Đúng là dưới một người, trên vạn người. Thử hỏi chư hầu xung quanh có ai có thể không biết tên thành chủ."
Cuối cùng một vị lão giả áo vàng cũng vuốt cằm gật gật đầu, trên mặt toát ra sự tự hào: "Lễ thành hôn lần này của thành chủ đại nhân và Tử Yên cô nương chính là đại sự của dân chúng toàn thành Thiết Ngưu ta. Cả Thất Tịch quốc cũng chỉ có Tử Yên cô nương mới có thể xứng đôi với thành chủ chúng ta."
Câu nói này chính là lý do mà khắp nơi trong thành tràn đầy không khí vui mừng, vẻ mặt người người tươi cười.
Bạch y lão giả liên tục đồng ý bèn nói: "Tử Yên cô nương là một cô nương tốt bụng độc nhất vô nhị, không chỉ giống như tiên tử hạ phàm mà còn thuỳ mị nết na nhẹ nhàng khéo léo, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông. Nàng còn có nắm bí pháp ủ rượu rất ngon, đây chính là do các nước sau khi uống rượu nàng làm ra ca ngợi. Nàng sản xuất ra ngũ vị rượu thậm chí vua chúa các nước cũng lấy về thưởng thức. Nghe đồn rằng, trong ngũ vị rượu, mỗi người uống đều có thể cảm nhận được những ý vị hoàn toàn khác nhau. Có thể nói là rượu tiên. Với thành chủ lại càng là thanh mai trúc mã, nghe nói, năm xưa thành chủ nghèo túng, may mà có Tử Yên cô nương xuất thủ cứu giúp nên mới kết phần nhân duyên này."
"Ha ha, tốt rồi, còn ba ngày nữa là ngày thành hôn của thành chủ, chúng ta cũng nên trở về suy nghĩ thật kỹ để xem lúc đó nên dùng cái gì làm lễ vật."
Lão giả áo xanh cười ha hả nhìn hướng phủ đệ cao lớn ở vị trí trung tâm trong thành nói như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài phủ đệ có hai con sư tử đứng sừng sững hai bên. Hai con này được đại sư dùng loại hắc ngọc rất cứng rắn điêu khắc thành. Có nó trấn thủ hai bên cổng và sân tự nhiên có một không khí uy nghiêm làm cho người ta đi qua phủ đệ sẽ sinh lòng kính sợ trang nghiêm. Cửa chính rộng mở, bên trong từng gian phòng san sát.
Tiền viện, đại sảnh, hậu viện, hoa viên, hòn non bộ, hồ nước, đình nghỉ mát. Mỗi một kiến trúc đều sắp xếp hợp lý. Ai đi dạo trong phủ đệ cũng cảm thấy tâm cảnh thoải mái tự nhiên mà không thấy áp lực.
Giờ phút này, tại đình nghỉ mát bên cạnh hồ nước.
Chỉ thấy, một nam tử thân mặc bạch y đang nắm tay một cô gái áo tím bên cạnh. Họ đứng cạnh lan can đình nghỉ mát, ngắm nhìn cảnh sắc bốn phía như bức tranh tiên cảnh, hoa sen nở rộ mặt hồ, một con ếch từ trong nước nhảy lên lá sen, mặt nước xuất hiện từng vòng nước rung động. Con ong mật chăm chỉ bay đi bay lại. Trong hồ, một cá chép quẫy đuôi nhảy lên mặt nước đuổi theo thức ăn mà hai người vẫy ra.
Vẻ mặt nam tử áo trắng toát ra khí thế uy nghiêm, nhưng lúc này lại rất dịu dàng, tướng mạo cũng không xuất chúng, từ trong mắt thỉnh thoảng loé lên từng tia cơ trí. Hắn cao khoảng một mét tám, thân hình lực lưỡng khoẻ mạnh tựa hồ ẩn chứa lực lượng cường đại. Hắn khoảng ba mươi tuổi, chính là thời điểm người nam nhân có mị lực nhất. Trên người hắn dào dạt khí chất tự tin, làm cho dáng hình bình thường của hắn có vẻ phá lệ không bình thường.
Người này đúng là Diêm Phục Sinh.
Năm nọ hắn bị khối hắc thạch đưa đến Huyết Nguyệt giới, con người hắn bị biến thành thiếu niên mười lăm tuổi. Mười lăm năm đã qua, bây giờ tướng mạo cũng chỉ là khoảng ba mươi tuổi mà thôi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 2: Ngày đại hôn
Nhóm dịch: Nhất Chi Mai
Nguồn: Sưu Tầm
Từ trên người thiếu nữ tỏa ra một khí chất tĩnh lặng vô cùng đặc biệt. Bộ đồ màu tím càng tôn thêm vẻ cao quý thần bí của nàng, tóc cũng được cột hờ hững bằng một sợi tơ màu tím, càng khiến cho người khác có một cảm giác nàng đẹp đến kinh tâm động phách. Trên người nàng không có bất kỳ trang sức nào ngoài một miếng ngọc bội màu tím trên cổ. Trên miếng ngọc bội ấy có khắc hình một đóa hoa màu tím, đóa hoa cũng không tính là quá tinh xảo, hoàn toàn không phải là một miếng ngọc đẹp hoàn mỹ. Ấn tượng sâu sắc nhất về thiếu nữ chính là đôi mắt của nàng, đôi mắt vô cùng sáng và rạng rỡ. Nhưng không hiểu vì sao mà lúc này trong mắt nàng lại chứa một chút lo lắng và bất an.
“Phục Sinh ca, chúng ta không nên ở lại trong này nữa. Không hiểu vì sao thiếp luôn có cảm giác nếu còn tiếp tục ở lại Thiết Ngưu thành thì chúng ta sẽ gặp họa sát thân.” Tử Yên đưa mắt nhìn nam tử bên cạnh lo lắng nói.
“Yên nhi, từ khi nào nàng bắt đầu có cảm giác này? Nàng khẳng định nó vẫn tồn tại chứ?” Diêm Phục Sinh hít sâu một hơi, hỏi một cách nghiêm túc.
“Ừm, loại cảm giác này tự nhiên xuất hiện trong đầu thiếp chín ngày trước, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, giống như nguy hiểm đã cận kề rồi. Nhưng thiếp cũng không biết nguy hiểm này từ đâu mà tới nữa.” Tử Yên gật gật đầu, đôi lông mày chau lại, vẻ mặt không khỏi lo lắng đáp.
“Thảo nào mấy ngày nay lúc nào ta cũng thấy nàng có vẻ mặt sầu lo, ta còn tưởng rằng nàng vì chuyện thành thân mà lo lắng.” Diêm Phục Sinh cũng nhíu mày, trầm giọng nói: “Yên nhi, nàng đã sớm có dự cảm này, tại sao bây giờ mới nói cho ta biết?”
Tử Yên lắc lắc đầu đáp: “Dù sao chuyện chúng ta thành thân cũng là hỷ sự, thiếp cũng nghĩ dự cảm này sẽ sớm biến mất, không ngờ nó càng lúc càng mãnh liệt hơn.”
Diêm Phục Sinh cảm thấy có chút ấm áp trong lòng khi biết nàng không đem dự cảm của mình nói ra là vì không muốn việc thành hôn bị ảnh hưởng.
“Không được, Yên nhi, dự cảm của nàng từ trước tới nay luôn vô cùng linh nghiệm, mà lại bị nhiều ngày nay như vậy, chỉ sợ nguy hiểm đã cận kề rồi. Đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay.”
Diêm Phục Sinh trong mắt lóe sáng, trong lòng đã quyết định nên nói một cách quả quyết.
“Nhưng mà ba ngày nữa là chúng ta đã thành hôn rồi.” Tử Yên chần chừ nói.
“Thành thân lúc nào cũng được, nhưng ta không thể vì một cái hôn lễ mà để nàng gặp nguy hiểm được.” Diêm Phục Sinh chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng sau đó hướng tới người ở phía sau, phân phó: “Quản gia, lập tức chuẩn bị xe ngựa, triệu tập ba nghìn thiết vệ quân, chuẩn bị rời thành tới biệt viện ở Tây Sơn. Hôn lễ của chúng ta tạm thời hủy bỏ.”
Một lão giả không biết từ khi nào đã xuất hiện bên ngoài đình viện, cung kính lắng nghe, sau khi Diêm Phục Sinh nói xong thì khom người đáp ứng: “Lão nô lập tức chuẩn bị ngay!”
Lão giả quay người đi rồi vô thanh vô tức biến mất, không thấy gì nữa.
“Khà khà…”
Đúng lúc này, bên trên Thiết Ngưu thành, mây đen ùn ùn kéo đến, kèm theo đó là những ánh chớp sáng rực rạch ngang trời, bầu trời ban ngày lập tức trở nên giống như đêm đen. Từ trong đám mây đen truyền ra một tiếng cười quái dị và âm trầm khiến cho lập tức vô số dân chúng trong Thiết Ngưu thành cảm nhận được hàn khí bức người mà rùng mình sợ hãi.
“Tốt, không ngờ ở đây lại có một âm mạch, rất thích hợp làm nơi Ngự Quỷ Tông đặt tông môn. Huyền Âm khí trong Địa Âm mạch này rất tốt cho quỷ. Lần này nhận lệnh của Tông chủ đi tìm nơi mở tông môn, không ngờ lại có thể tìm ra một cái âm mạch, đúng là trời cho Ngự Quỷ Tông chúng ta.”
Trong mây đen truyền ra một âm thanh già nua tràn ngập vui sướng.
“Huyền Âm sư thúc, chúng ta mau dẫn động âm mạch dưới kia để biến nơi này hoàn toàn thành quỷ địa, rồi nó sẽ là nơi dừng chân của Ngự Quỷ Tông chúng ta.” Một thanh âm nữ tử lạnh như băng vang lên trong đám mây đen.
“Tốt, Tiên Vũ sư điệt, ngươi hãy nhìn cho kỹ, thuật dẫn động âm mạch chính là một trong chín đại bí thuật của Ngự Quỷ Tông chúng ta, một khi dẫn động sẽ làm cho âm mạch dưới đất bộc phát, Huyền Âm khí ở trong âm mạch cứ thế tuôn ra, đủ để cho phương viên mườn vạn dặm quanh đây hóa thành quỷ địa, tất cả sinh linh đều không thể sống sót, trở thành cô hồn dã quỷ, làm căn cơ vững chắc cho Ngự Quỷ Tông chúng ta.” Huyền Âm lão quái hú lên đầy quái dị, âm thanh lạnh lẽo: “Tụ âm phiên, chuyển âm dương, âm mạch tụ lại, tiềm long phiên thân, biến!!”
Soạt!!
Một cây phiên đen kịt từ trong mây đen bay ra, lơ lửng ngay bên trên tòa thành, có thể thấy được một thân hình Âm Long mờ ảo đang quay cuồng bên trong, nó hướng xuống phía dưới mang theo một lực thôn phệ vô cùng khủng khiếp. Lực thôn phệ này không ảnh hưởng gì tới dân chúng bên dưới nhưng lại có ảnh hưởng tới mặt đất làm cho mặt đất bộc phát ra một một cỗ sức mạnh vô cùng to lớn.
Ầm ầm!!
Mặt đất vang lên những tiếng nổ lớn, ầm ầm rung chuyển, vô số dân chúng bị chấn động này làm cho ngã nháo nhào.
“A, chuyện gì vậy, bầu trời bị mây đen bao phủ, mặt đất rung chuyển, ta cảm thấy tai họa đang ập xuống, chẳng lẽ chúng ta phải chết?”
“Ta từng nghe nói có vài địa phương cũng xuất hiện chuyện này, một khi trời sập thì hàng tỉ người chết đi. Chẳng lẽ đây chính là trời sập?”
“A, chạy mau đi.”
Rầm rầm rầm!!
Trong phương viên mười vạn dặm quanh Thiết Ngưu thành, mặt đất chấn động ầm ầm, trên mặt đất dần xuất hiện những vết nứt gãy lớn, nhiều chỗ mặt đất sụp xuống tạo thành những vực sâu hun hút. Từ những vực sâu này, từng đạo khí màu đen như dung nham phụt lên trên bầu trời cao mấy trăm trượng sau đó nhanh chóng lan tràn khắp mặt đất.
Người dân vẫn còn đang chạy tán loạn, vậy mà khi gặp đám khí này thì sắc mặt trở nên đen kịt sau đó ngã ngay xuống, hoàn toàn mất mạng. Người đổ xuống như cắt cỏ, khi chết một tiếng kêu cũng không thể thoát ra.
“Quỷ! Diêm đại ca, trong đám mây kia toàn là lệ quỷ, trong đó có cả người khống chế những lệ quỷ này.” Trong phủ thành chủ, sắc mặt Tử Yên đã hoàn toàn trắng bệch, hai mắt chăm chăm nhìn lên đám mây đen trên bầu trời, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
“Thật sự là trời sập?”
Diêm Phục Sinh nhìn khắp bốn phương tám hướng, thấy Huyền Âm khí phun trào lên mặt đất thì cả người cũng phát lạnh.
Trời sập vốn là một truyền thuyết, hắn là chấp chưởng Thiết Ngưu thành đã mười lăm năm nay, đối với việc này cũng có chút hiểu biết, mỗi lần trời sập xuống đúng là hết thảy sinh linh trong khu vực đó đều bị diệt sạch, không một ai có thể sống sót, kể cả sinh vật. Chỉ là không ai giải thích được hiện tượng này, chỉ biết mỗi lần trời sập là hàng tỉ sinh linh vẫn lạc theo.
“Ha ha…”
Nhìn Thiết Ngưu thành như bị một bánh xe khổng lồ nghiền nát, trên mặt Diêm Phục Sinh hiện ra một vẻ mỉa mai, rồi sau đó hắn chợt cười, tiếng cười từ trầm thấp, sau đó là cười to thành tiếng, hắn ngửa mặt lên trời mà cười. Tiếng cười có chút thê lương nhưng cũng đầy bén nhọn, một tay ôm Tử Yên vào lòng, cười dài:
“Trời sụp, tốt, tốt lắm. Không ngờ hôm nay ta lại được chứng kiến trời sập. Tu tiên, tu ma, tu Phật, chẳng lẽ các ngươi tu rồi thì nhân tính vất đi cho chó gặm hết rồi sao? Một lần trời sập giết đi cả tỉ sinh linh, cũng thật là thần thông quá đi!”
Tiếng cười dài vang vọng trong không trung, từ chuyện Tử Yên nói về quỷ lệ trong đám mây, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự việc. Diêm Phục Sinh càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
“Yên nhi, nàng sợ sao?”
Diêm Phục Sinh nhìn thiếu nữ trong lòng mình tươi cười hỏi.
“Cùng Diêm ca ở cùng một chỗ, Yên nhi cho dù chết cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ tiếc là Yên nhi không thể trở thành thê tử của chàng.” Tử Yên ngẩng đầu đáp. Trong mắt nàng lúc này không có bất kì sợ hãi nào, thậm chí khi được Diêm Phục Sinh ôm vào lòng, nàng cảm thấy đây mới là nơi an toàn nhất cho mình, lúc này không còn che dấu đi tình ý dạt dào nữa.
“Trong lòng ta từ lâu đã coi nàng là thê tử rồi. Quá khứ như thế, hiện tại cũng vậy, mà tương lai càng không đổi.” Diêm Phục Sinh chậm rãi nói, âm sắc vô cùng cường liệt và đầy quyết tâm.
“Phu quân!!”
Tử Yên nở một nụ cười sáng lạn, giữa thời khắc thiên địa hủy diệt này, nụ cười của nàng giống như một đóa hoa vô cùng lộng lẫy.
Ầm ầm!!
Mặt đất rung chuyển, nửa phủ thành chủ đã bị hủy trong nháy mắt, từ dưới hố sâu, một lượng lớn Huyền Âm khí trào ra mãnh liệt, hướng chỗ Diêm Phục Sinh và Tử Yên tràn tới.
Huyền Âm khí đối với tu sĩ tu luyện công pháp âm hàn thì giống như thuốc bổ, vô cùng tốt, nhưng đối với người bình thường thì nó chính là độc dược trí mạng, chỉ cần dính một chút thôi thì cũng phải nằm liệt giường. Còn nếu bị một lượng lớn Huyền Âm khí bao phủ thì chỉ có chết không nghi ngờ.
Nhìn Huyền Âm khí bốn phía lan tràn tới, Diêm Phục Sinh biết tai họa này vốn không thể tránh, có chạy trốn cũng chỉ là một chút giãy giụa vô ích trước khi chết mà thôi. Chẳng thà cứ cùng người yêu ở một chỗ, ôm nàng, ở bên nàng tới giây phút cuối cùng.
Oanh!
Huyền Âm khí như sóng biển tràn tới khiến cho Diêm Phục Sinh có cảm giác đang bị một ngọn núi lớn đè xuống. Nhưng áp lực này cũng không làm hắn lui nửa bước, vẫn ôm thân thể mềm mại kia trong lòng, ngạo nghễ đứng thẳng. Trời sập thì sao, Diêm Phục Sinh ta sợ chết sao?
Huyền Âm khí tràn xuống, nháy mắt xâm nhập vào trong cơ thể hắn. Chỉ trong chốc lát, Diêm Phục Sinh cảm thấy sự sống trong cơ thể mình như hoàn toàn biến mất, mà linh hồn bị Huyền Âm khí xâm nhập cũng đang xảy ra dị biến. Dường như nó muốn thoát lý thể xác, trở thành một dạng tồn tại khác.
Ý thức của hắn hoàn toàn tiến vào một trạng thái cổ quái, mặc dù không thể động đậy nhưng lại cảm nhận được rõ ràng cảnh tượng bốn phía.
Hắn cảm giác được Huyền Âm khí đang bị linh hồn của mình hấp dẫn, không những không thôn phệ được linh hồn hắn mà ngược lại còn bị linh hồn của hắn cắn nuốt.
“Chẳng lẽ ta đã thành quỷ?”
Mặc dù không thể động đậy nhưng trong đầu Diêm Phục Sinh lập tức xuất hiện ý niệm này, chỉ là hắn chưa kịp nghĩ tới chuyện này thì đã phát hiện ra một sự việc đáng kinh ngạc khác: “Tử Yên…”
Hắn phát hiện trên người Tử Yên phát sinh một chuyện vô cùng khó tin, Huyền Âm khí tiến vào cơ thể hắn thì lập tức sinh cơ của hắn biến mất nhưng thân thể của Tử Yên lại không hề xảy ra nguy hiểm gì, ngược lại Huyền Âm khí còn giống như hài tử gặp được mẫu thân, ào ào tiến vào trong cơ thể nàng.
Huyền Âm khí vừa tiếp xúc với cơ thể nàng là lập tức xâm nhập vào bên trong, hoàn toàn biến mất. Thậm chí ngay trên đỉnh đầu nàng còn xuất hiện một vòng xoáy Âm khí lớn, như thủy triều ào ào rót vào trong cơ thể nàng. Nhưng trên người nàng trước sau vẫn tràn ngập sinh khí.
Nàng, vậy mà lại bình yên vô sự.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 3: Họa trời giáng
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
“A....đằng kia là, sư thúc người mau nhìn…”
Bên trong một áng mây đen, âm thanh của nữ nhân nọ lại lần nữa vang lên. Trong giọng nói còn kèm theo một tia kinh ngạc.
“Sao lại có chuyện như vậy được, cơ thể đó lại tự động hấp thu Huyền Âm Chi Khí mà chẳng bị một tí thương tổn bên ngoài nào. Không lẽ đây chính là Tiên Thể trong truyền thuyết, hoặc cũng có thể là Cửu Âm Tiên Thể gì đó chăng?”
Lúc đầu trong giọng nói của Huyền Âm Lão Quái còn mang theo sự ngạc nhiên, nhưng lúc sau thì lại mừng rơn nói : “Tốt, tốt, cực kỳ tốt, không nghĩ lão phu đi chuyến này lại tìm được Tiên Thể trong truyền thuyết, đây đúng là lão thiên phù hộ cho ta, phù hộ cho Ngự Quỷ Tông ha ha…Lão Thiên đã ban cho ta một đệ tử cực kỳ tốt… Đồ nhi, còn không mau đến đây!”
Một bàn tay đen kịt từ trong đám mây đen ngưng tụ lại, bất thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu Tử Yên, chụp thẳng xuống, không để nàng kịp phản ứng gì, bàn tay ôm trọn nàng vào trong , sau đó nó tự động quay trở lại đám mây đen kia..
“ Phu quân!!!”
Tử Yên không cam lòng, đau xót kêu gọi tình lang, cánh tay nàng hướng về phía bên phải, nắm chặt lấy tay Diêm Phục Sinh, nhưng sức lực của nàng không đủ, bị quỷ thủ màu đen kia lôi kéo mà buông tay bay đi..
“Phu quân? Hừ, thể chất ngươi đặc biệt như vậy, sau này chính là tuyệt thế kỳ tài trong tu luyện, làm sao mà lại có những tơ tình thế tục ràng buộc chứ. Hôm nay sư phụ sẽ thay ngươi trừ bỏ cái căn nguyên này!” Bên trong tầng mây, Huyền Âm Lão Quái nghe thấy Tử Yên kêu tên tình lang của mình, bèn tức khí hừ lạnh một tiếng, lão búng nhẹ ngón tay màu đen, nó đón gió mà bay thẳng xuống người Diêm Phục Sinh.
Phanh!!
Một tiếng nổ giòn vang.
Cơ thể của Diêm Phục Sinh hoàn toàn bị chia thành năm, xẻ thành bảy, nổ tan tành, từng khối thịt hóa thành từng phiến bột mịn màu trắng, hồn phách bên trong thân thể cũng bị tổn thất nghiêm trọng. Diêm Phục Sinh toàn bộ tâm trí rơi vào một khoảng vô thức trống rỗng. Hồn phi phách tán.
Đúng là giết người không để lại một dấu vết nào, cả thân thể và hồn phách đều bị tiêu diệt.
“Đi thôi, mười năm sau, nơi đây sẽ trở thành thánh địa tu luyện của Ngự quỷ tông chúng ta.”
Huyền Âm Lão Quái khuôn mặt lạnh như tiền, phun ra một câu, sau đó liền phất tay, rất nhanh áng mây liền lăng không phi độn mà bay đi mất. Sau đó lão lại liếc nhìn chỗ Diêm Phục Sinh đã phi hôi yên diệt, cảm giác như có một cái gì đó không đúng.
Tại nơi kia xem ra không có vấn đề, lão đích thân ra tay trảm sát một phàm nhân nho nhỏ, thì làm gì có khả năng phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn cơ chứ.
Nhưng Lão lại không ngờ được, ngay cái nơi mà Diêm Phục Sinh bị tiêu thất có một hòn đá nhỏ màu đen tự nhiên rơi xuống, đang tỏa ra ánh sáng âm âm u u nhè nhẹ, nếu nhìn sơ qua thì không dễ dàng gì phát hiện được. Viên đá nhỏ đó đã đem gần như tất cả hồn phách bị tán loạn của Diêm Phục Sinh thu hết vào bên trong nó, những hồn phách còn lại thì trong nháy mắt đã hòa với đất trời, biến mất một cách vô ảnh vô tung.
Oành oành oành !
Âm mạch do bị cưỡng ép mà xuất ra bên ngoài khiến cho đất đá đều bị nổ tung lên, đất bị nứt toạc ra hai bên, mở ra rất nhiều khe vực, những khe vực này giúp cho Huyền Âm Chi Khí được giải phóng, trào lên điên cuồng. Nó nhiều đến mức sinh linh xung quanh khu vực chớp mắt một cái đều bị diệt sạch, những cành cây ngọn cỏ nhanh chóng bị héo rũ. Cảnh tượng thật quá kinh khủng, ai mà hít phải luồng âm khí này sẽ lộn ruột lên mà chết ngay lập tức, không riêng gì khu vực này mà nó còn lan rộng bao phủ toàn bộ Thiết Ngưu Thành.
Những thành trì phụ cận khác gần Thiết Ngưu Thành cũng bị luồng âm khí này nhanh chóng bao phủ.
Thất Tịch quốc có diện tích lãnh thổ là muời vạn dặm, nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cũng bị Huyền Âm Chi Khí bao phủ, hàng tỉ sinh mạng đã bị luyện hóa thành hư ảo. Thất Tịch quốc bị họa từ trên trời giáng xuống, âm khí sinh sôi nảy nở phát tán vô số, cuối cùng trở thành một mảng lưu vực kỳ lạ và đáng sợ mà người đời sau này gọi nó Quỷ Vực.
Các nước xung quanh nhanh chóng đem biên giới nước mình thu nhỏ lại, co rút vào bên trong, cách xa biên giới Thất Tịch quốc hơn một nghìn dặm.
Tất cả mọi người đều thống nhất đem lưu vực có Huyền Âm Chi Khí bao phủ kia thành cấm địa, cấm người lạ trẻ nhỏ đến gần. Và đặt tên cho lưu vực ấy là Thiên Khuynh Quỷ Vực.
Mười ngày sau, ở sâu bên trong Thiên Khuynh Quỷ Vực, tự nhiên lại phát ra từng trận trận âm thanh, lúc thì khóc lúc thì gào thét, nghe thê lương rợn óc cực kỳ. Chính vì thế, người dân sinh sống xung quanh gần lưu vực đó lại càng không dám bén mảng đến gần.
Trong đầu Diêm Phục Sinh lúc này, những ký ức đang dần dần khôi phục lại, một đoạn, rồi lại một đoạn, gương mặt hắn bây giờ đã lạnh cóng phủ đầy bông tuyết, giương cặp mắt nặng trĩu lên nhìn theo hướng bay đi của Huyền Âm Lão Quái lúc trước. Tóc tai của hắn rối bù xù, bay loạn trong gió, trong đôi mắt hắn bỗng nhiên tỏa ra từng trận sát ý vô cùng vô tận, miệng hắn rống lên, hắn gào thét một cách điên cuồng:
“Huyền Âm lão tặc! Ngự Quỷ Tông! Hôm nay các ngươi hủy đi Thiết Ngưu thành của ta, cướp đi Yên nhi nương tử của ta... Ta, Diêm Phục Sinh, tuyệt đối sẽ không đội trời chung với các ngươi, dù cho biến thành Quỷ, ta đây cũng phải làm vua của Quỷ! Đối với hành động tác oai tác quái của các ngươi, lão thiên trên trời tại sao lại mắt nhắm mắt mở, làm ngơ coi như không thấy? Tốt nếu đã như vậy, thì để ta, ta nhất định sẽ hoá thân thành Diêm La Vương, thay mặt vạn vật chúng sinh trên thế gian này, xem cái bọn tu sĩ các ngươi thật sự có còn nhân tính hay là không?''
Ô ô ô !!
Tiếng thét gào thê lương của hắn liên miên mãi không dứt trong cái phế tích thành cổ này, phía trên thành còn có những du hồn vất vưởng, không ngừng bay lượn xung quanh. Những du hồn này không hề có một tia ý thức nào, nhưng bản năng chúng vẫn còn, chúng đồng thanh hưởng ứng, kêu lên ô ô, như đồng cảm, như đáp lại, từ đó tiếng quỷ thét quỷ kêu, càng ngày càng lớn dần, càng ngày càng vang xa.
Trong một lúc nhất thời, bên trong cái phế tích thành cổ này lại tràn ngập âm khí, làm cho người khác nghe được, bất chợt không lạnh mà run lên cầm cập…
Hô ô ô!!
Sau một phen gào thét điên cuồng, sự thù hận, phẫn uất trên gương mặt Diêm Phục Sinh dần dần được thu lại, khuôn mặt hắn bây giờ được bao bọc bởi vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm. Mối hận này được hắn chôn sâu vào tận đáy lòng, chỉ cần sau này có năng lực, nhất định sẽ thanh toán từng cái, từng cái một…
Tiếng gầm điên cuồng lúc nãy là do trong tâm hắn quá phẫn nộ mà phát tiết ra bên ngoài, nhưng đây cũng là thể hiện sự quyết tâm của chính mình.
Vốn dĩ Diêm Phục Sinh chấp chưởng thành chủ đã hơn chục năm, cũng hiểu thấu được nhiều đạo lý, hắn bắt buộc bản thân phải trong trạng thái thật sự tỉnh táo, không được tiếp tục xúc động. Với sự thông minh của hắn, không lẽ lại không biết hạng người chỉ ngồi không, than ngắn thở dài kia chính là loại người nhu nhược hèn nhát, sau này lại càng không làm được tích sự gì. Trong thế giới này, phải tự thân cố gắng, phải tự thân giành lấy, kẻ mạnh nhất định sẽ làm vua.
Ngự Quỷ Tông kia, cái tên Huyền Âm lão tặc kia, vì cái gì mà dám vung tay phát động thiên khuynh, đó không phải vì họ mạnh, họ có quyền sao, không sợ bất cứ ai, không bị ai quản thúc. Trong mắt họ, dân tình thế tục kia chẳng khác gì con sâu con kiến, nếu có giết hết thì cũng chả liên quan gì đến họ.
Những tên đó đã không còn được xem là người nữa rồi.
“Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, lúc ta còn sống, ta không thể tu luyện để biến thành quỷ hồn. Bây giờ sự sống đã không còn trói buộc ta nữa, ta có thể tu luyện thành quỷ rồi, nhưng thành quỷ thì sẽ như thế nào?” Diêm Phục Sinh cẩn thận chầm chậm nhìn ra bốn phía xung quanh, trong nội tâm hắn đã kiên quyết tín niệm triệt để tâm tư này.
Vì trước kia hắn từng ở giới diện khác, vượt thời không xuyên qua giới diện này, cho nên thân thể hắn vô cùng cổ quái, căn bản là không có cách nào cảm nhận, cũng như hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí bên ngoài được. Đến phút cuối, hắn đành phải tu luyện võ học của phàm nhân bình thường, tuy rằng hắn đã tu luyện thành công Tiên Thiên, nhưng lại không thể bỏ đi gông xiềng trói buộc của Tiên Thiên, chính vì thế mà thân thể hắn vẫn là không thể hòa nhập vào Thiên Địa Nguyên Khí, tiến vào hàng ngũ võ tu cường giả được. Nếu như tu vi cứ tiếp tục đình trệ như vậy thì chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể nào trả được mối hận thù.
Lần này thân thể của hắn bị người khác ám hại, linh hồn bị tách khỏi thể xác, biến thành một quỷ hồn, không ngờ vô tình lại bỏ đi sự trói buộc của Thiên Tiên, trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Quỷ, biến thành Quỷ thì sẽ như thế nào đây, phải chăng là có thể kéo dài tuổi thọ?
Ta không thể làm con người nữa, từ đây trở về sau, ta muốn bước đi trên con đường Vô Thượng Quỷ đồ.
“Viên đá màu đen này, rốt cuộc nó là vật gì?”
Trong nội tâm của Diêm Phục Sinh bắt đầu nghĩ tới viên đá này, ánh mắt của hắn bắt đầu nhìn ngắm viên đá thật kỹ lưỡng. Nó có kích thước nhỏ như hột quả đào, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây chính là viên đá năm xưa đã mang hắn vượt giới diện đến đây. Nhiều lần hắn đã cẩn thận đi tìm nó, nhưng kiếm mãi mà vẫn không thấy đâu, ai mà ngờ được là nó lại trốn trong thân thể của chính mình. Đến khi hắn bị Huyền Âm Lão Tặc dùng đầu ngón tay búng ra kình phong, đâm xuyên thân thể của hắn, bạo phát nổ tung từng mảnh, thì viên đá mới chịu hiển lộ ra ngoài. Khi đó, may mắn làm sao lại vào đúng lúc hồn phách của chính mình như mành treo chuông thì nó lại âm thầm lặng lẽ hút nạp những phần hồn phách quan trọng nhất vào bên trong.
Bên trong viên đá hắc ám, Diêm Phục Sinh tuy vẫn còn ý thức của bản thân, nhưng hắn không hiểu xung quanh mình tại sao lại vô cùng tĩnh lặng như thế. Hắn nhớ là mình đang ở trong một không gian hắc ám nào đó, tại nơi đó, có từng trận Huyền âm chi lực hết lần này tới lần khác, nhanh chóng ngưng tụ thành nhiều ấn ký dán chặt lên linh hồn hắn, làm cho hồn phách của hắn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, sau khi khôi phục được một thời gian, nó lại trực tiếp tống xuất ra bên ngoài.
Sau một lúc trầm tư, Diêm Phục Sinh lại cúi người với tay nhặt viên đá lên, vốn dĩ là hồn phách thì làm sao lại cầm nắm được vật thể chứ, nhưng viên đá kỳ lạ này lại là một ngoại lệ, nó không giống như những viên đá bình thường khác, viên đá này dường như không hề có trọng lượng. Viên đá được hắn dễ dàng cầm lên, sau một hồi suy nghĩ, không hiểu hắn làm gì, chỉ thấy hai ngón tay đang kẹp chặt viên đá đột nhiên đưa tới trước ngực mà ra sức ấn mạnh vào. Bất thình lình ngay giữa ngực hắn xuất hiện một áng mây đang xoáy cuồn cuộn, đưa viên đá hắc ám ấy trực tiếp giấu vào trong người.
“Tuy rằng hiện tại bây giờ ta không biết ngươi có lai lịch như thế nào, nhưng, lần thứ nhất ngươi đã dẫn ta vượt thời không đến đây, lần thứ hai thì ngay cả khi ta hồn phi phách tán mà ngươi cũng có thể khôi phục lại giống như lúc ban đầu, vậy thì đương nhiên ngươi chính là món đồ tốt, một kiện kỳ trân dị bảo hiếm có trên thế gian này.’’
Trong nội tâm Diêm Phục Sinh âm thầm suy nghĩ tính toán, hắn chỉ mới nêu ra bề nổi của tảng băng chìm cũng đủ để thấy được sự thần dị của viên đá hắc ám kia.
Tính toán xong hết thảy, Diêm Phục Sinh nhìn bốn phía xung quanh, hắn thấy mình đang đứng ngay tại ví trí trung tâm của Phủ Thành. Thành trì bây giờ đã tả tơi, phòng ốc thì liêu xiêu sụp xuống, không có lấy một chỗ để trú thân.
“Huyền Âm lão tặc đã từng nói qua, mười năm sau Ngự Quỷ Tông sẽ cho đệ tử đến đây để xây dựng nơi này thành Thánh địa tu luyện của phái, nhất định là sẽ có đủ loại mọi thủ pháp phép thuật của bọn quỷ tộc. Đúng rồi, còn có Tử Yên nữa, nhất định nàng cũng sẽ bị lão tặc này mang theo, mười năm này chính là cơ hội tốt để ta tu luyện, nhưng mà vấn đề là quỷ tộc phải tu luyện như thế nào để mạnh mẽ hơn đây?”
Trong đầu Diêm Phục Sinh lại xuất hiện thêm một ý niệm mới.
Hắn chỉ biết hiện tại mình đã biến thành quỷ, đối với phương pháp tu luyện của nhân tộc thì hắn đã nắm vững mấu chốt một cách thành thục. Nếu bây giờ vẫn còn thân thể thì tốt rồi, có thể cảm nhận được Thiên Địa Nguyên Khí, cho dù thế nào cũng có thể luyện được. Nhưng hiện tại đã mất đi thể xác, trở thành quỷ, nên hắn không biết phải làm sao, trong ấn tượng của hắn không có một chút thông tin cũng như khái niệm nào về quỷ tộc, đối với tộc này hắn thật sự chẳng biết gì.
Ô!!
Đúng lúc này, phía trên không của Quỷ Vực, từ đâu lại xuất hiện một cơn gió lạnh màu đen kịt, từ trên không ào xuống, một lần thổi tới của nó đã làm cho toàn bộ Thiên Khuynh Quỷ Vực rung động. Gió lạnh ở bên trong vực còn kèm theo tiếng sấm, tiếng Quỷ khóc thê lương. Vốn dĩ những du hồn đều hư ảo mập mờ, bây giờ bị âm phong thổi mạnh đến mức dùng mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thân thể của chúng càng thêm cô đọng, không còn là hư ảo nữa, nhưng độ cô đọng cũng có mạnh yếu khác nhau. Nhưng dù sao thì cũng nhờ có âm phong mà đám Du Hồn đã thu được lợi ích không nhỏ.
Âm phong dường như có lực lượng có thể giúp cô đọng quỷ thân.
Trong nháy mắt, âm phong đã quét tới chỗ Diêm Phục Sinh, bao trùm lấy toàn bộ thân thể hắn, sau đó không ngừng xuyên qua.
"Ồ?"
Khi âm phong vừa tiến vào trong cơ thể, trong nội tâm Diêm Phục Sinh không khỏi ngạc nhiên. Âm phong tiến vào bèn hóa thành một cỗ lực lượng âm hàn, nhanh chúng dung hợp với quỷ thân. Mỗi lần dung hợp lại làm quỷ thân cô đọng thêm một chút, sự suy yếu cũng không ngừng được củng cố thêm mạnh mẽ hơn.
Nhưng đó cũng không phải điều làm hắn kinh ngạc nhất, khiến hắn vui mừng nhất đó là mỗi lần âm phong xuyên qua thân thể dường như đều để lại một chút tin tức lộn xộn và thô sơ. Những tin tức này khá lộn xộn và đơn giản, nhưng cũng khiến hắn phải toàn lực hấp thu. toàn lực đích bắt đầu hấp thu.
Trong nháy mắt, âm phong đã lại lướt về phía xa.
Thân thể của Diêm Phục Sinh sau khi bị âm phong quét qua thì cô đọng hơn trước ba, bốn lần. Thân thể hắn càng thêm rõ ràng hơn, không còn vặn vẹo như khói bụi giống trước nữa. Toàn bộ thân thể hắn lúc này so với khi còn sống thì giống như đúc, tuy nhiên vẫn chưa thể ngưng thành thực thể trọn vẹn, mỗi lần gió thổi tới thì lại quay cuồng phiêu tán đi. Thời gian một chút đi qua.
Nửa thời thần nhanh chóng qua đi.
Diêm Phục Sinh vẫn nhắm mắt bất động đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: "Quỷ tộc truyền thừa! !"
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 4: Quỷ tộc truyền thừa
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
Trong lòng Diêm Phục Sinh vô cùng vui mừng, thấy bản thân có thể trở nên mạnh mẽ hơn càng làm hắn phấn chấn.
Thì ra âm phong vừa rồi được sinh ra sau khi Quỷ Vực hình thành, hơn nữa âm phong này lại chứa Huyền Âm khí vô cùng nồng đậm, có khả năng sẽ làm sinh ra rất nhiều quỷ, thậm chí có cả quỷ tộc cường đại. Có lẽ đây chính là một loại đền bù mà ông trời ban cho quỷ tộc, con người sau khi chết đi có thể biến thành quỷ hồn.
Tụ Hồn Âm Phong mang tới cho quỷ tộc rất nhiều chỗ tốt, không chỉ có thể nhanh chóng hình thành và cô đọng thân thể, hơn nữa càng làm cho thân thể cường tráng, thậm chí nếu là Du Hồn có thiên phú cường đại thì còn có thể nhờ âm phong mà nhận được một vài tin tức nhỏ nhặt, nhưng cũng đủ để trợ giúp quá trình tu luyện sau này. Nhưng tin tức trong âm phong này đối với Du Hồn chưa thức tỉnh mà nói thì dù có thể hấp thu cũng không thể hấp thu trọn vẹn được, thường thì dung hợp tiến thân chỉ là một loại bản năng mà thôi.
Diêm Phục Sinh mặc dù là Du Hồn nhưng lại có hắc thạch hỗ trợ nên rất nhanh thần trí thanh tỉnh trở lại, bao nhiêu truyền thừa của quỷ tộc trong âm phong đều được hắn hấp thu hoàn toàn, một chút cũng không bỏ sót. Nhưng đây cũng chỉ là truyền thừa thô thiển nhất của quỷ tộc, bên trong chỉ có một chút tin tức sơ sài về Quỷ đạo và pháp môn tu luyện đơn giản.
Nhưng đối với người không biết chút gì về quỷ tu như Diêm Phục Sinh thì việc này không khác gì được ăn quả nhân sâm.
“Thì ra hiện tại ta chỉ là một Du Hồn cấp thấp nhất của Quỷ tộc. Chỉ cần là người trong giang hồ, chưa cần bước chân vào tu đạo cũng có thể đánh chết được ta, chỉ có thể hù dọa đám thường dân yếu tim mà thôi. Nhưng ta vẫn có khả năng làm mình trở nên mạnh hơn, vậy là đủ rồi.”
Sau khi hoàn toàn tiếp thu truyền thừa, trong mắt Diêm Phục Sinh hiện lên một tia quang mang, khát vọng cường đại càng mãnh liệt hơn. Hơn nữa, hắn cũng có thêm một chút hiểu biết về quỷ tộc.
Mà các cảnh giới trong tu hành hắn cũng có thêm tin tức.
Từ thấp tới cao, các cảnh giới được chia như sau: Khất Thiên Cấp, Khấu Thiên Cấp, Bái Thiên Cấp, Ngưỡng Thiên Cấp, Kính Thiên Cấp, Phán Thiên Cấp, Ỷ Thiên Cấp, Quan Thiên Cấp, Đăng Thiên Cấp.
Mà dựa vào độ mạnh yếu, trong quỷ tộc cũng chia ra nhiều thân phận khác nhau: Du Hồn, Quỷ Tốt, Đại Quỷ, Lệ Quỷ, Chiến Quỷ, Quỷ Tương, Quỷ Vương, Quỷ Hoàng, Quỷ Đế.
Quỷ tộc bình thường, trong quá trình lột xác sẽ tấn thăng từ Du Hồn lên Quỷ Tốt, từ Quỷ Tốt thành Đại Quỷ, chỉ cần từng bước tu luyện là có thể đạt được. Nhưng sau khi lột xác, nếu không có thiên phú, bản thân không có năng lực đặc biệt thì khó lòng mà tấn chức được.
Lệ Quỷ là một ví dụ.
Sau khi tu luyện thành Đại Quỷ thì có thể ngưng tụ ra quỷ thể hoàn chỉnh, cùng với người bình thường hoàn toàn giống nhau. Lúc này chính là lúc ngưng tụ huyết mạch của quỷ tộc thành công. Trở thành Đại Quỷ, quỷ thể ngưng tụ chẳng qua cũng chỉ là quỷ thể bình thường, hay còn gọi là quỷ tu bình thường.
Mà Lệ Quỷ chính là tự thân đem lệ khí, oán khí trong thiên địa ngưng tụ vào bản thể, dung hợp vào trong huyết mạch của mình, tồn tại trong từng tấc thân thể. Trong chiến đấu, từ lệ quỷ sẽ tỏa ra sát ý và lệ khí vô cùng kinh khủng, áp đảo đối phương cùng cấp một cách dễ dàng.
Ví dụ như cùng ở cảnh giới Ngưỡng Thiên Cấp, một quỷ tộc bình thường nếu giao đấu cùng một Lệ Quỷ, nếu không có gì bất ngờ thì kẻ sống sót sau cùng chính là Lệ Quỷ.
“Ta hiện tại chỉ là Du Hồn Khất Thiên Cấp. Khất Thiên Cấp chia làm chín bậc, ta hôm nay mới được âm phong tôi thể, chỉ là Khất Thiên Cấp bậc thứ hai. Tu vi này tương đương với một người dân bình thường. Thời gian mười năm cũng không quá dài, ta nhất định trong thời gian này phải làm tịnh tiến tu vi mới được.
Diêm Phục Sinh nhanh chóng phân tích những tin tức mà mình có được, tự bản thân cũng thấy mình hiện tại vô cùng nhỏ yếu. So với Huyền Âm lão quái, thậm chí là Ngự Quỷ Tông thì hắn lúc này chẳng khác gì con kiến hôi trong mắt người thường.
Khất Thiên Cấp, Khất Thiên Cấp là như thế nào? Cứ liên tưởng tới một tên khất cái thì có thể hiểu. Tên khất cái cần sự bố thí của người khác để tiếp tục sống sót, hơn nữa là sống sót một cách chật vật. Một chữ Khất thôi cũng đủ nhìn ra bi ai trong đó rồi, mà trong tu hành, Khất Thiên Cấp chính là cấp do trời ban ân nên mới được xuất hiện, là một dạng tồn tại vô cùng hèn mọn.
Trong mắt người khác, tu vi đó chỉ tương đương với một tên ăn mày không hơn không kém.
Khất Thiên phân làm chín cấp, mỗi khi tấn chức một giai thì sẽ tăng thêm một phần năng lực, một khi đạt tới cửu giai thì sẽ chính thức bước vào con đường tu hành. Nhân tộc đột phá Khất Thiên Cấp, đạt tới Khấu Thiên Cấp liền chính thức thoát ly phàm tục, trở thành tu sĩ, tuổi thọ gia tăng, có tới một trăm năm mươi năm tuổi thọ. Còn Quỷ tộc vượt qua Khất Thiên Cấp chính là ngưng tụ thành công thân thể.
Từ hư ảo trở thành thật thể thì sẽ trở thành Quỷ Tốt, chính thức bước vào con đường Tu quỷ. Hơn nữa, bình thường Du Hồn không có ý chí, vô cùng ngây thơ, sau khi đột phá trở thành Quỷ Tốt thì tự thân sẽ nhớ lại kiếp trước của mình, linh trí bắt đầu mở ra.
Khi ấy mới tính là bắt đầu có tính mạng.
Du Hồn vốn không có linh trí nên nếu muốn dựa vào tự nhiên để hấp thu âm khí, Nguyệt Hoa, trở thành Quỷ Tốt thì ít nhất cũng mất tới trăm năm, có khi vài trăm năm, trong quá trình này số Du Hồn bỏ mạng vô cùng nhiều.
Nhìn bốn xung quanh, hoa viên đã hoàn toàn bị tàn phá, sau đó Diêm Phục Sinh đưa mắt tới vị trí một hòn non bộ.
Soạt!!
Sau khi nhìn thấy tòa giả sơn, trong mắt Diêm Phục Sinh hiện lên một vòng tinh quang, tâm niệm vừa động, tự thân mình cứ thế bay bổng lên, trôi gần tới hòn giả sơn, cũng không có ý định ngừng lại, cứ thế đi thẳng tới. Toàn bộ thân hình của hắn cứ thế tiến vào bên trong lòng núi.
Đây là năng lực cơ bản nhất của Du Hồn- xuyên tường!
Thân mình vốn là hư ảo nên xuyên qua một vài vật thể không phải là khó khăn gì với Du Hồn.
Xuyên qua hòn giả sơn, trước mắt Diêm Phục Sinh xuất hiện một không gian rộng chừng năm trượng, đây là một mật thất được kiến tạo vô cùng tỉ mỉ. Trong mật thất có chứa đồ ăn, binh khí cùng nhiều đồ vật quý hiếm, vàng bạc. Nhưng giờ phút này do chấn động nên đồ vật bên trong vương vãi khắp sàn nhà, có vẻ như bị hư hại không ít.
Khi Diêm Phục Sinh vừa tiếp quản Thiết Ngưu thành, đề phòng khi có nguy hiểm xảy ra nên đã cho xây mật thất này, đưa vào trong đó một ít của cải, nếu có biến cố thì có thể dựa vào nó để quật khởi lại. Thậm chí mật thất này còn có một một đạo dẫn ra ngoài thành.
Nhưng lúc này đã không còn dùng được nữa.
“Mật thật này chỉ có quản gia, Yên nhi và vài kẻ tâm phúc biết rõ. Nhưng hiện tại tất cả Thất Tịch Quốc đã trở thành quỷ địa, nói chung người thường sẽ không dám tiến vào. Ở bên ngoài tu luyện cũng không bằng bí mật ở đây, nếu vạn nhất có tu sĩ xông vào Quỷ Vực thì có thể tránh được tai kiếp.”
Nhìn bốn phía, rất nhanh hắn tìm được một khu vực trống trải, không dám tiến hành tu luyện ở bên ngoài, hắn tìm một chỗ trống tốt nhất trong mật thất, không chần chừ bèn ngồi xuống.
Trong mật thất lúc này cũng tràn ngập Huyền Âm khí khiến cho hắn có một cảm giác rất thích thú và dễ chịu.
Không thể ngưng tụ ra quỷ thể nên Du Hồn cực kỳ yếu ớt, nếu không phải ở trong Thiên Khuynh Quỷ Vực mà ở địa phương khác, chỉ cần gặp ánh sáng mặt trời là Du Hồn có thể bị dương khí xé rách hồn phách, không thể siêu thoát, giống như khi tuyết gặp ánh mặt trời vậy.
Du Hồn bị hạn chế quá nhiều!
Ngồi ngay ngắn trong mật thất, cũng cứ tạm gọi là ngồi đi vì lúc này thực chất là thân hình hắn lơ lửng trong không trung, cách mặt đất ba thước. Cũng may là điều này không ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Hắn bắt đầu tập trung tinh thần lại.
Lúc trước nhận được truyền thừa trong âm phong, hắn tìm được một môn pháp tu luyện thô thiển có tên là Tụ Âm Ngưng Hồn Quyết. Bộ pháp quyết này có thể nói là vô cùng thô thiển, chỉ nói về cách cảm ứng hấp thu lực lượng ngoại giới, đặc biệt là Huyền Âm khí, về phần hiệu suất trong vô số công pháp quỷ tu thì nó là trụ cột nhất. Nhưng dù sao so với đám Du Hồn phải dựa vào bản năng để tu luyện thì cũng nhanh hơn vô số lần rồi.
Hắn cũng không sốt ruột tu luyện ngay mà xem đi xem lại Tụ Âm Ngưng Hồn Quyết tới vài chục lần, sau khi cảm thấy bản thân đã hiểu thấu triệt mọi vấn đề, lúc này hắn mới bắt đầu tiến hành tu luyện.
Hai tay Diêm Phục Sinh nhanh chóng bắt pháp quyết, ngưng kết ra một ấn kỳ dị. Ngay khi ấn kia ngưng tụ trên tay, đột nhiên thân thể hắn cùng Huyền Âm khí bốn phía xung quanh lập tức dung hợp thành một thể.
Ô ô!!
Âm khí nồng đậm từ bốn phía ào ào hướng tới thân thể của hắn, trực tiếp xâm nhập vào.
Thủ ấn kia không ngờ lại có khả năng kinh khủng như thế.
“Tốt, quả nhiên là không cường điệu Tụ Âm Ngưng Hồn Quyết chút nào. Nếu không có thủ ấn này thì dù có thể hấp thu âm khí cũng không thể hiệu quả như thế này. Không ngờ nó có thể khiến cho tâm thần của bản thân tương hợp với thiên địa, cảm ứng rõ ràng sự tồn tại của Âm khí. Nhưng trong pháp quyết nói rằng chỉ có thể giúp cho Du Hồn cảm nhận được thiên địa âm khí rời rạc, căn bản là rất yếu ớt, nhưng tại sao ta lại có thể cảm thấy rõ ràng như thế?”
Cả tâm thần của Diêm Phục Sinh lúc này đắm chìm trong một loại trạng thái vô cùng vi diệu.
Hắn cảm thấy tất thảy cảnh vật của ngoại giới đều biến mất, toàn thân rơi vào trạng thái như hư vô, giữa cả thế giới này chỉ có mình hắn, xung quanh là bất tận hư không. Có những sợi khí màu đen đang không ngừng lay động, từ trong đó truyền ra khí tức vô cùng thân thuộc. Thần niệm của hắn thoát ly ra khỏi thân thể, hóa thành một sợi tơ vô hình, hướng tới những sợi khí màu đen kia dò xét.
Soạt!!
Thần niệm vừa đụng chạm với âm khí lập tức từ trong âm khí như truyền ra một sự vui sướng, theo thần niệm đang thu về nhanh chóng tiến vào trong cơ thể hắn.
Đồng thời thủ ấn trong tay bắt đầu phát sinh ra lực hút, hút toàn bộ âm khí xung quanh hắn vào cơ thể.
Một đạo, hai đạo, ba đạo, mười đạo, trăm đạo…
Chỉ trong nháy mắt, càng lúc càng có nhiều âm khí không ngừng hội tụ trên người Diêm Phục Sinh.
Mà lúc này, chính hắn cũng không phát hiện ra, khối hắc thạch trên ngực hắn dường như đang tỏa ra ánh sáng âm u.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương