  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-05-2008, 09:23 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Thá»i thÆ¡ ấu - Maxim Gorki
			 
			 
			
		
		
		
			
			Þ§Thá»i thÆ¡ ấu 
Tác giả: Maxim Gorki 
 
Chương 1 
 
 
  
 
Gần cá»a sổ, trong má»™t gian phòng cháºt hẹp tranh tối tranh sáng, bố tôi mặc quần áo trắng toát nằm trên sàn. Thân hình bố tôi dài lạ thưá»ng, ngón chân xòe ra nom rất kỳ quái; hai bàn tay dịu dàng đặt yên trên ngá»±c, nhưng ngón tay thì co quắp. Hai đồng xu Ä‘en tròn bằng đồng che kÃn cặp mắt tươi vui cá»§a bố tôi: khuôn mặt vẫn hiá»n từ nay tối sầm lại. Hai hàm răng nhe ra làm tôi sợ hãi. Mẹ tôi mặc chiếc váy Ä‘á», chiếc áo hở ngá»±c, quỳ bên cạnh và lấy chiếc lược Ä‘en, mà tôi vẫn thÃch dùng để cứa vá» dưa hấu, chải mái tóc dài và má»m mại cá»§a bố tôi từ phÃa trán ra sau gáy. Mẹ tôi nói liên tục, giá»ng trầm trầm khàn khàn. Cặp mắt xám cá»§a mẹ tôi sưng húp và như tan ra thành những giá»t nước mắt lá»›n chảy ròng ròng. Bà tôi giữ lấy tay tôi. Bà tôi ngưá»i béo tròn có cái đầu lá»›n, cặp mắt rất to và chiếc mÅ©i xôm xốp nom rất buồn cưá»i; bà tôi mặc toàn đồ Ä‘en trông má»m dịu đến hay. Bà tôi cÅ©ng khóc, tiếng khóc nức nở lạ lùng, trầm bổng hình như hòa theo những lá»i than vãn cá»§a mẹ tôi. Toàn thân run run, bà tôi kéo tôi và đẩy lại gần chá»— bố tôi. Nhưng tôi cưỡng lại và nấp sau lưng bà; tôi vừa sợ hãi vừa lúng túng. Chưa bao giá» tôi trông thấy ngưá»i lá»›n khóc và tôi không sao hiểu được những lá»i bà tôi nhắc Ä‘i nhắc lại: 
-Cháu từ biệt bố cháu Ä‘i, không bao giá» cháu được thấy bố cháu nữa đâu, tá»™i nghiệp, bố cháu chết sá»›m quá, chưa phải lúc... Tôi bị ốm nặng, vừa má»›i dáºy. Trong lúc tôi ốm 
-tôi còn nhớ rất rõ 
-bố tôi nô đùa vá»›i tôi rất vui vẻ, sau đó bá»—ng nhiên bố tôi biến đâu mất, và bà ngoại tôi, con ngưá»i kỳ lạ ấy, đã thay thế bố tôi. 
-Bà đi từ đâu đến thế? 
-Tôi há»i bà tôi. Bà đáp: 
-Từ phÃa trên, từ Nijni đến.  
Bà không Ä‘i bá»™, mà Ä‘i tàu thá»§y đến! Ngưá»i ta không thể Ä‘i bá»™ trên mặt nước được, ông mãnh ạ! Câu trả lá»i đó tháºt là buồn cưá»i và khó hiểu. ở trên nhà này chỉ có mấy ngưá»i Ba-tư ráºm râu và tóc nhuá»™m; còn ở dưới hầm nhà thì có má»™t ông lão da vàng ngưá»i Kanmưc làm nghá» bán da cừu. Từ trên có thể cưỡi tay vịn cầu thang trượt xuống, hoặc nếu có ngã thì lá»™n nhào ở cầu thang, 
-Ä‘iá»u đó tôi biết rất rõ. Nhưng sao lại có chuyện Ä‘i trên mặt nước kia chứ? Tất cả câu chuyện cá»§a bà tôi Ä‘á»u vô lý, Ä‘á»u lầm lẫn má»™t cách ngá»™ nghÄ©nh.  
-Thế tại sao cháu lại là ông mãnh? 
-Tại cháu hay làm ồn lắm, 
-bà tôi vừa nói vừa cưá»i. Tiếng bà tôi nói rất dịu dàng, vui vẻ và trầm bổng. Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã thân vá»›i bà tôi, và ngay lúc này tôi cÅ©ng muốn bà tôi mau mau đưa tôi rá»i khá»i căn phòng này. Tiếng khóc than và kêu gào cá»§a mẹ tôi làm tôi nôn nao và gây cho tôi má»™t cảm giác lo âu má»›i. Lần đầu tiên tôi trông thấy mẹ tôi như thế. Mẹ tôi vốn rất nghiêm nghị, Ãt nói, ngưá»i sạch sẽ, gá»n gàng và to lá»›n như má»™t con ngá»±a, mẹ tôi có thân hình rắn chắc và đôi cánh tay rất khá»e. Thế mà bây giá» không hiểu sao khắp ngưá»i mẹ tôi Ä‘á»u sưng phồng lên nom đến khó coi, đầu tóc rối bù, áo quần tÆ¡i tả. Má»› tóc thưá»ng vẫn vấn gá»n trên đầu như má»™t cái mÅ© lá»›n vàng óng thì nay xổ xuống má»™t bên vai trần, xõa xuống mặt, còn ná»a kia tết thành bÃm thì cứ lúc la lúc lắc chạm vào khuôn mặt ngá»§ say cá»§a bố tôi. Tôi đứng trong phòng đã lâu, nhưng mẹ tôi không há» nhìn tôi; và vẫn vừa chải đầu cho bố tôi vừa rên rỉ nức nở. Mấy ngưá»i mujich mặc toàn đồ Ä‘en và má»™t tên cảnh sát ló đầu vào cá»a phòng. Tên cảnh sát quát tháo, giá»ng giáºn dữ: 
-Thu dá»n nhanh lên! Chiếc khăn san màu Ä‘en che cá»a sổ phồng lên như má»™t cánh buồm. Tôi bá»—ng nhá»› tá»›i má»™t hôm bố tôi dẫn tôi Ä‘i bÆ¡i thuyá»n buồm. Chợt má»™t tiếng sấm nổ vang. Bố tôi cưá»i, kẹp chặt tôi vào hai đầu gối và kêu: 
-Không sao cả, đừng sợ, Luc ạ! Äá»™t nhiên mẹ tôi nặng nỠđứng lên, rồi lại khuỵu xuống, ngã váºt ra; tóc xõa tung ra cả sàn. Khuôn mặt trắng trẻo, má» lệ tái xanh Ä‘i và cÅ©ng nhe răng ra như bố tôi, mẹ tôi nói, giá»ng khiếp sợ: 
-Äóng cá»a lại... Dẫn thằng Alêcxây ra ngay! Bà tôi đẩy tôi ra rồi nhảy bổ ra cá»a, mồm kêu to: 
-Bà con thân mến, đừng sợ, cứ để mặc chúng tôi, bà con hãy Ä‘i Ä‘i, Lạy Chúa tôi! Không phải dịch tả đâu, cháu nó sắp ở cữ đấy. Xin bà con hãy làm phúc làm đức cho! Tôi nấp sau má»™t góc tối, sau cái hòm và nhìn mẹ tôi lăn lá»™n trên sàn rên siết và nghiến răng ken két. Bà tôi lê vòng quanh, cất giá»ng dịu dàng và vui vẻ nói: 
-Nhân danh Cha và Con! Variusa con hãy cố chịu khó má»™t tÃ!... Lạy Äức Mẹ Rất Thánh che chở chúng con...  
Tôi sợ quá. Mẹ tôi và bà tôi bò lê trên sàn ngay bên cạnh bố tôi, đụng cả vào ngưá»i bố tôi và rên rỉ, gào thét, còn bố tôi vẫn nằm im không động Ä‘áºy và dưá»ng như Ä‘ang cưá»i gằn. Cảnh lồng lá»™n trên sàn ấy  Tức Alêcxây, cách gá»i tắt thân máºt.  Tức Vacvara, cách gá»i thân máºt. kéo dài khá lâu. Mấy lần mẹ tôi gượng đứng dáºy, nhưng lại ngã quỵ xuống. Bà tôi lăn ra khá»i phòng giống như má»™t quả bóng lá»›n màu Ä‘en và má»m nhÅ©n. Sau đó đột nhiên trong bóng tối có tiếng trẻ con khóc thét lên. 
-Sáng danh Chúa! 
-Bà tôi nói. 
-Con trai rồi! Và bà châm má»™t ngá»n nến. Sau đó chắc tôi ngá»§ thiếp Ä‘i ở góc nhà nên không nhá»› gì nữa. ấn tượng thứ hai còn ghi lại trong trà nhá»› tôi là má»™t ngày mưa, tại má»™t góc nghÄ©a địa hoang vắng. Tôi đứng ở má»™t gò đất trÆ¡n, nhá»›p nháp và nhìn xuống cái huyệt trong đó ngưá»i ta vừa hạ quan tài bố tôi xuống. Dưới đáy huyệt có nhiá»u nước và có cả ếch nhái nữa; hai con đã leo lên được chiếc nắp quan tài màu vàng. Äứng bên cạnh huyệt có tôi, bà tôi, tên cảnh sát quần áo ướt sÅ©ng và hai ngưá»i mujich vẻ mặt bá»±c tức, tay cầm xẻng. Những hạt mưa ấm và li ti như những hạt thá»§y tinh nhá» rắc lên tất cả má»i ngưá»i. 
-Lấp huyệt lại! 
-Tên cảnh sát vừa ra lệnh vừa bá» Ä‘i. Bà tôi khóc òa lên, giấu mặt vào má»™t góc khăn vuông. Hai ngưá»i mujich gò lưng trên chiếc xẻng bắt đầu vá»™i vã hất đất vào huyệt, nước dưới huyệt kêu lõm bõm. Hai con nhái nhảy khá»i nắp quan tài và lao lên thành huyệt, nhưng những hòn đất lại gạt chúng ngã xuống dưới đáy. 
-Äi thôi, Liônáa, 
-bà tôi vừa nói vừa nắm lấy vai tôi. Tôi vùng ra khá»i tay bà và không muốn rá»i khá»i nÆ¡i đây. 
-Lạy Chúa, rõ tháºt là... 
-Bà tôi rá»n rÄ©, không hiểu nói vá»›i tôi hay vá»›i Chúa. Bà tôi đứng im lặng rất lâu, đầu cúi gằm. Huyệt đã đầy đất, song bà tôi vẫn còn đứng đó. Hai ngưá»i mujich lấy xẻng Ä‘áºp thình thình vào mặt đất. Má»™t luồng gió thổi tá»›i xua tan và cuốn mưa Ä‘i. Bà tôi cầm tay tôi và dẫn tôi đến ngôi nhà thỠở phÃa xa giữa vô số thánh giá Ä‘en sẫm. 
-Tại sao cháu không khóc? 
-Bà tôi há»i, khi chúng tôi bước ra khá»i bá» rào. 
-Giá cháu khóc một chút mới phải! 
-Cháu không muốn khóc.- Tôi đáp. 
-Thôi được, không muốn thì thôi cháu ạ, 
-bà tôi khẽ nói. Tất cả chuyện đó tháºt kỳ lạ: tôi rất Ãt khóc và chỉ khóc khi nào bá»±c tức, chứ không bao giá» vì Ä‘au. Bố tôi luôn luôn chế nhạo những giá»t nước mắt cá»§a tôi, và mẹ tôi thưá»ng quát: 
-Cấm không được khóc! Sau cùng bà cháu tôi ngồi trên má»™t chiếc xe ngá»±a nhá» và Ä‘i dá»c theo má»™t đưá»ng phố rá»™ng, nhưng rất bẩn, hai bên toàn những ngôi nhà đỠsẫm. Tôi há»i bà tôi:  
-Thế lũ nhái ấy có bò ra được không hở bà? 
-Không, bây giỠthì chúng không bò ra được, 
-bà tôi đáp. 
-Chúa khắc phù há»™ chúng nó! Cả bố tôi lẫn mẹ tôi Ä‘á»u không hay nhắc đến tên Chúa má»™t cách tin tưởng thân máºt như váºy.  
* * * 
Mấy ngày sau, tôi, bà tôi và mẹ tôi Ä‘i tàu thá»§y, chúng tôi ngồi trong má»™t buồng nhá». Äứa em má»›i đẻ cá»§a tôi là Macxim đã chết, nằm trên chiếc bàn trong góc phòng, xác bá»c trong má»™t mảnh vải trắng có thắt dây băng Ä‘á». Tôi ngồi chót vót trên đống tay nải và hòm xiểng, nhìn qua chiếc cá»a sổ lồi và tròn như mắt ngá»±a. ở phÃa ngoài cá»a kÃnh ướt đẫm dòng nước sùi bá»t đục ngầu chảy cuồn cuá»™n không ngá»›t. Thỉnh thoảng, má»™t làn sóng lại chồm lên và liếm vào mặt kÃnh. Tôi bất giác nhảy xuống sàn tàu. 
-Äừng sợ, 
-bà tôi nói và đưa đôi cánh tay má»m mại khẽ nhấc tôi lên đống tay nải như cÅ©. Làn sương mù màu xám và ẩm ướt bao phá»§ mặt nước. Xa xa, dải đất sẫm hiện ra rồi lại biến mất trong đám sương mù và nước. Má»i váºt xung quanh tôi Ä‘á»u rung chuyển. Chỉ có mẹ tôi đứng yên không động Ä‘áºy, hai tay để sau gáy, lưng tá»±a vào thành tàu. Khuôn mặt mẹ tôi sa sầm và Ä‘anh lại, cặp mắt nhắm nghiá»n. Mẹ tôi cứ đứng yên như váºy, không nói không rằng, dưá»ng như đã thay đổi hẳn, ngay cả chiếc áo dài mẹ tôi Ä‘ang mặc cÅ©ng xa lạ đối vá»›i tôi. Bà tôi nhiá»u lần khẽ bảo mẹ tôi: 
-Varya, con cố ăn má»™t chút gì Ä‘i chứ? Mẹ tôi không trả lá»i và vẫn đứng yên không nhúc nhÃch. Bà tôi chỉ nói thì thầm vá»›i tôi; há»a hoằn nói vá»›i mẹ tôi thì to hÆ¡n, nhưng có phần nào tháºn trá»ng, dụt dè. Tôi thấy hình như bà tôi sợ mẹ tôi. Tôi hiểu Ä‘iá»u đó, nhá» thế mà hai bà cháu càng gần gÅ©i nhau hÆ¡n. 
-Xaratôp kia rồi! 
-Äá»™t nhiên mẹ tôi nói to, giá»ng bá»±c tức. 
-Thá»§y thá»§ đâu rồi? Äấy, những lá»i nói cá»§a mẹ tôi cÅ©ng kỳ lạ khó hiểu thế đấy: Xaratôp, thá»§y thá»§. Má»™t ngưá»i đàn ông to lá»›n, tóc bạc, mặc quần áo xanh, bước vào, tay bưng má»™t chiếc hòm con. Bà tôi đỡ lấy chiếc hòm và đặt xác em tôi vào đó. Rồi bà tôi giÆ¡ thẳng tay bê chiếc hòm ra cá»a, nhưng ngưá»i bà to béo quá, chỉ lách nghiêng má»›i có thể lá»t qua được chiếc cá»a hẹp cá»§a căn buồng nhá» bé, nên bà cứ lúng ta lúng túng mãi trước cá»a nom đến buồn cưá»i. 
-ôi, mẹ, 
-mẹ tôi kêu lên, đỡ lấy chiếc quan tài ở tay bà tôi, rồi cả hai ngưá»i cùng biến mất. Tôi ở lại trong buồng má»™t mình, chăm chú nhìn ngưá»i đàn ông mặc quần áo xanh.  Tức Vacvara, cách gá»i tắt.  
-Thế nào, em cháu đi mất rồi ư? 
-Ngưá»i mặc quần áo xanh cúi xuống nhìn tôi và nói. 
-Bác là ai? 
-Thá»§y thá»§. 
-Còn Xaratôp là ai? 
-Là má»™t thành phố. Nhìn qua cá»a sổ mà xem, nó kia kìa! Qua tấm cá»a kÃnh tôi nhìn thấy má»™t dải đất dưá»ng như Ä‘ang di động. Dải đất màu sẫm và dốc tuá»™t. Làn sương nhẹ tá»a lên, giống má»™t khoanh bánh mì lá»›n vừa má»›i cắt từ má»™t ổ bánh ra. 
-Bà cháu đi đâu thế bác? 
-Äi chôn em cháu. 
-Äem chôn nó xuống đất hở bác? 
-Chứ sao? Phải chôn Ä‘i. Tôi kể cho bác thá»§y thá»§ nghe câu chuyện ngưá»i ta đã chôn sống lÅ© nhái như thế nào lúc chôn cất bố tôi. Bác bế xốc tôi lên, ghì chặt vào ngưá»i và hôn tôi: 
-Chà, cháu chưa hiểu gì cả! 
-Bác nói. 
-Không nên thương hại lÅ© nhái ấy làm gì. Chúa khắc phù há»™ chúng! Cháu hãy thương lấy mẹ cháu. Cháu thấy đấy, Ä‘au khổ đã làm cho mẹ cháu héo hon Ä‘i như thế đấy! Tiếng còi tàu rúc, rÃt lên trên đầu chúng tôi. Tôi đã biết đây là chiếc tàu thá»§y nên không sợ. Bác thá»§y thá»§ vá»™i đặt tôi xuống sàn và vừa chạy ra ngoài vừa nói: 
-Bác phải chạy Ä‘i đằng này má»™t tÃ! Tôi cÅ©ng muốn chạy theo. Tôi bước ra ngoài cá»a. Ngoài hành lang hẹp tranh tối tranh sáng không có qua má»™t bóng ngưá»i. Gần cá»a buồng có những báºc cầu thang nẹp đồng bóng nhoáng. Nhìn lên trên, tôi thấy má»™t đám ngưá»i xách bị và tay nải. Rõ ràng là tất cả má»i ngưá»i sắp lên bá», tôi cÅ©ng phải lên thôi. Nhưng khi tôi len vào giữa đám đông ở cạnh thành tàu trước chiếc cầu bắc lên bá», má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn tôi kêu lên: 
-Con cái nhà ai thế này? Mày con ai? 
-Cháu không biết. Ngưá»i ta xô đẩy tôi, lay tôi, sá» mó tôi hồi lâu. Cuối cùng bác thá»§y thá»§ tóc bạc chạy đến, túm lấy tôi và phân trần: 
-Thằng bé này ở Axtrakhan, nó ở trong buồng tàu chạy ra... Bác bế tôi bước nhanh vào buồng, đặt tôi vào giữa đống tay nải rồi vừa Ä‘i ra, vừa giÆ¡ ngón tay ra dá»a tôi: 
-Liệu hồn đấy! Tiếng ồn ào trên đầu má»—i lúc má»™t nhá» dần, chiếc tàu không lắc lư mạnh và không khuấy động trên mắt nước nữa. Cá»a sổ căn buồng bị má»™t bức thành ướt chắn lấp. Trong buồng tối om, ngá»™t ngạt, đống tay nải như phồng ra, ép lấy ngưá»i tôi. Tất cả Ä‘á»u làm cho tôi khó chịu. Có lẽ ngưá»i ta sẽ để má»™t mình tôi ở lại vÄ©nh viá»…n trong chiếc tàu vắng ngắt này chăng? Tôi lại gần cá»a buồng. Cá»a không mở được, tôi không làm cách nào xoay được quả đấm bằng đồng.  
Tôi cầm chai sữa Ä‘áºp tháºt mạnh vào quả đấm. Chiếc chai vỡ toang, sữa đổ tung tóe xuống chân tôi chảy đầy cả vào đôi á»§ng. Buồn rầu vì thất bại, tôi lên nằm trên đống tay nải, khóc ti tỉ và ngá»§ thiếp Ä‘i, mắt vẫn ướt lệ. Khi tôi tỉnh dáºy, chiếc tàu thá»§y lại khuấy động và lắc lư mạnh, cá»a sổ căn buồng sáng rá»±c như mặt trá»i. Bà tôi ngồi cạnh tôi, chải đầu và nhăn nhó, nói thì thầm cái gì nghe không rõ. Tóc bà tôi Ä‘en nhánh, ánh xanh, dày kỳ lạ, phá»§ kÃn cả hai vai, xõa xuống ngá»±c, xuống đầu gối và rải cả ra sàn. Má»™t tay khẽ nâng má»› tóc trên sàn lên và ướm trên tay, bà tôi đưa má»™t cách khó khăn chiếc lược thưa bằng gá»— vào má»› tóc dày. Bà tôi bÄ©u môi, cặp mắt Ä‘en long lên đầy tức giáºn, và trong má»› tóc dày ấy khuôn mặt bà tôi trở nên bé nhá» và buồn cưá»i lạ. Hôm nay bà tôi có vẻ dữ tợn, nhưng khi tôi há»i tại sao tóc bà lại dày như váºy, bà tôi trả lá»i, giá»ng cÅ©ng dịu dàng ấm áp như hôm qua: 
-Có lẽ Chúa trừng phạt bà đấy. Tóc vá»›i tai chết tiệt ở đâu ấy, cứ thá» chải nó mà xem! Hồi còn trẻ bà thÃch khoe khoang vá» cái bá»m này, nhưng nay vá» già bà lại nguyá»n rá»§a nó! Cháu ngá»§ Ä‘i! Hãy còn sá»›m, mặt trá»i vừa má»›i má»c thôi... 
-Cháu không buồn ngủ nữa! 
-Thì thôi váºy, 
-bà tôi bằng lòng ngay; và vừa tết tóc vừa nhìn vá» phÃa chiếc Ä‘i-văng, nÆ¡i mẹ tôi Ä‘ang nằm ngá»§, ngá»a mặt lên, ngưá»i duá»—i thẳng. 
-Hôm qua cháu Ä‘áºp vỡ chai sữa như thế nào? Kể khẽ cho bà nghe! Lá»i nói cá»§a bà tôi đặc biệt trầm bổng nghe như tiếng hát, nó khắc sâu vào trà nhá»› tôi dá»… dàng, như những đóa hoa, và cÅ©ng dịu dàng, rá»±c rỡ đầy nhá»±a sống. Khi bà tôi mỉm cưá»i, hai con ngươi Ä‘en sẫm như quả anh đào, nở ra, long lanh tia sáng dịu hiá»n khôn tả. Nụ cưá»i để lá»™ ra hai hàm răng trắng ngần chắc chắn, và mặc dù trên đôi má ngăm ngăm Ä‘en đã có vô số nếp nhăn, khuôn mặt cá»§a bà tôi hình như vẫn tươi trẻ. Nhưng cái mÅ©i xôm xốp có hai lá»— mÅ©i phồng lên và cái chóp mÅ©i đỠđã làm cho khuôn mặt xấu Ä‘i khá nhiá»u. Bà tôi hÃt thuốc lá đựng trong cái há»™p Ä‘en khảm bạc. Toàn thân bà tôi Ä‘en sẫm, nhưng từ bên trong -qua đôi mắt -ánh lên những tia sáng ấm áp, tươi vui và không bao giá» tắt. Tuy lưng còng, gần như gù, và thân hình rất to béo, nhưng bà tôi Ä‘i lại nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như má»™t con mèo to, và cÅ©ng có vẻ dịu dàng má»m mại giống hệt như con váºt dá»… thương ấy. Trước kia gặp bà tôi; tôi như ngưá»i ngá»§ say, đắm chìm trong bóng tối; nhưng bà tôi xuất hiện, đã đánh thức tôi dáºy và đưa tôi ra ngoài ánh sáng. Vá»›i má»™t sợi dây vô táºn bà tôi nối tất cả má»i váºt xung quanh tôi lại, Ä‘an thành má»™t tấm đăng-ten nhiá»u màu sắc, và láºp tức trở thành ngưá»i bạn thân thiết suốt Ä‘á»i tôi, má»™t ngưá»i gần gÅ©i nhất vá»›i lòng tôi, má»™t con ngưá»i dá»… hiểu nhất và yêu quý nhất. Tấm lòng yêu mến vô tư cá»§a bà tôi đối vá»›i má»i ngưá»i đã làm cho tâm hồn tôi thêm phong phú, đã truyá»n sức mạnh không gì khuất phục nổi để đương đầu vá»›i những ngày tháng gieo neo.  
* * * 
Bốn mươi năm vá» trước tàu thá»§y chạy rất cháºm, chúng tôi phải Ä‘i khá lâu má»›i tá»›i Nijni. Tôi còn nhá»› rất rõ những ngày đầu tiên vô cùng đẹp đẽ ấy. Trá»i rất đẹp, suốt từ sáng đến tối, tôi vá»›i bà tôi đứng trên boong tàu dưới bầu trá»i trong sáng, giữa đôi bá» sông Vonga được mùa thu thêu lên má»™t màu vàng óng, trông như hai dải lụa. Con tàu màu gạch tươi Ä‘i ngược dòng sông, bánh lái uể oải khuấy động mặt nước xanh sẫm. Con tàu kéo theo ở đầu sợi dây cáp dài má»™t chiếc sà-lan xám trông giống như con bỠđất. Mặt trá»i lững lá» di chuyển trên sông Vonga; cảnh váºt xung quanh đổi má»›i từng giá» từng phút. Những ngá»n đồi xanh giống như những nếp gấp lá»™ng lẫy trên bá»™ y phục sang trá»ng cá»§a mặt đất; hai bên bá» sông, các thành phố và làng mạc nom xa xa như những chiếc bánh; thỉnh thoảng có chiếc lá thu vàng báºp bá»nh trên mặt nước. 
-Cháu nhìn xem, đẹp chưa kìa! 
-Chốc chốc bà tôi lại nhắc lại và Ä‘i từ thành tàu bên này sang thành bên kia. Bà tôi rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt mở to vì vui sướng. Bà tôi mải nhìn lên bá», nhiá»u lúc quên cả tôi. Bà tôi đứng cạnh thành tàu, khoanh tay trước ngá»±c, mỉm cưá»i, im lặng, nước mắt rưng rưng. Tôi giáºt giáºt chiếc váy sẫm màu có thêu hoa cá»§a bà tôi. 
-Gì thế? -Bà tôi giáºt mình. 
-Bà tưởng như đang thiu thiu ngủ và nằm mơ ấy. 
-Sao bà lại khóc? 
-Bà vui sướng đấy cháu ạ, mà cÅ©ng vì tuổi già nữa! -Bà tôi vừa nói vừa mỉm cưá»i. 
-Bà đã già rồi, bà đã trải qua sáu mươi xuân rồi còn gì nữa! Sau khi hÃt thuốc lá, bà tôi bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ quái vá» bá»n cướp phúc đức, vá» các vị thánh, vá» những loài dã thú và lÅ© ác quá»·.   
Những chuyện thần thoại được bà tôi kể bằng má»™t giá»ng khe khẽ, đầy bà ẩn. Bà tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, hai con ngươi mở rá»™ng như muốn truyá»n vào lòng tôi má»™t sức mạnh lôi cuốn tôi lên. Bà tôi nói y như hát, và càng nói lá»i bà tôi càng vang lên nhịp nhàng. Nghe bà tôi nói tháºt thú vị không thể tả được. Tôi lắng nghe và vòi thêm: 
-Kể nữa đi bà! 
-ừ, thì kể nữa: ngày xưa có má»™t vị gia thần ngồi ở phÃa dưới lò sưởi, bị mì ống cắm vào chân. Lão vừa lắc la lắc lư vừa rên rỉ và khóc tỉ ti: "ôi, chuá»™t con Æ¡i, Ä‘au quá, ôi chuá»™t con Æ¡i, ta không thể chịu nổi!" Bà tôi nhấc má»™t chân lên, hai tay ôm lấy và nhăn mặt lại giãy giãy nom đến buồn cưá»i, y như chÃnh bà tôi Ä‘au váºy. Các bác thuá»· thá»§ ráºm râu và hiá»n lành đứng xung quanh lắng nghe, cưá»i khúc khÃch, khen ngợi bà tôi và cÅ©ng yêu cầu: 
-Bà kể chuyện nữa đi! Sau đó hỠbảo: 
-Má»i bà cùng Ä‘i ăn tối vá»›i chúng tôi! Khi ăn, há» má»i bà tôi uống rượu vôtka, còn tôi thì được ăn dưa hấu, dưa bở. Việc này phải làm giấu, vì trên tàu có má»™t ngưá»i cấm ăn hoa quả, lão ta tịch thu tất cả hoa quả và Ä‘em quẳng xuống sông.  
Lão ăn mặc giống hệt má»™t viên cảnh sát, cÅ©ng có những cúc áo bằng đồng, và lúc nào cÅ©ng say má»m. Má»i ngưá»i thấy lão Ä‘á»u lẩn tránh. Mẹ tôi rất Ãt khi ra boong tàu và thưá»ng đứng lặng lẽ má»™t mình, riêng ra má»™t chá»—. Thân hình mẹ tôi to lá»›n, cân đối, khuôn mặt tối sầm và Ä‘anh lại, mái tóc vàng hoe, tết bÃm, vấn trên đầu thành má»™t vòng nặng trÄ©u -toàn thân mẹ tôi trông tháºt lá»±c lưỡng và rắn chắc. GiỠđây hình ảnh mẹ tôi hiện lên trong óc tôi như qua má»™t lá»›p sương mù hoặc qua má»™t đám mây trong vắt, trong đó lá»™ ra đôi mắt xám xa lạ và lạnh lùng cÅ©ng to như đôi mắt bà tôi. Có má»™t lần mẹ tôi nói, giá»ng nghiêm nghị: 
-Ngưá»i ta cưá»i mẹ đấy, mẹ ạ! 
-Mặc há»! 
-Bà tôi đáp vẻ vô tư. 
-Cho há» cưá»i, kệ há». Tôi còn nhá»› vẻ vui mừng như trẻ con cá»§a bà tôi khi nhìn thấy Nijni. Bà tôi kéo tay tôi, đẩy tôi vá» phÃa thành tàu và kêu lên: 
-Cháu trông kìa, cháu trông kìa, đẹp không! Nijni đấy, cháu ạ! Nhá» Æ¡n Chúa, thành phố má»›i đẹp làm sao! Cháu trông kìa, nhà thá» như bay là là trên mặt đất ấy! Rồi bà tôi yêu cầu mẹ tôi, giá»ng gần như khóc: 
-Variusa, con nhìn Ä‘i chứ! Có lẽ con quên cả rồi cÅ©ng nên! Hãy vui lên con! Mẹ tôi mỉm cưá»i, á»§ rÅ©. Con tàu dừng lại trước má»™t thành phố mỹ lệ, giữa dòng sông cháºt nÃch thuyá»n bè, tua tá»§a hàng trăm cá»™t buồm nhá»n hoắt. Má»™t chiếc thuyá»n lá»›n đầy ắp ngưá»i bÆ¡i lại gần thành tàu và ngoắc cái sào có móc vào chiếc thang ngưá»i ta thả xuống. Những ngưá»i trên thuyá»n lần lượt leo lên boong tàu. Má»™t ông già bé nhá», gầy đét, leo lên rất nhanh, trước tất cả má»i ngưá»i. ông cụ mặc bá»™ quần áo dài Ä‘en, râu màu hung và óng ánh như kim tuyến, mÅ©i giống như má» chim và có đôi mắt xanh lục.  Vì dịch tả Ä‘ang hoành hành lúc bấy giá» nên phải làm như váºy.  
-Bố! 
-Mẹ tôi kêu tướng lên, giá»ng khàn khàn. Mẹ tôi nghiêng ngưá»i vá» phÃa ông cụ. ông ôm lấy đầu mẹ tôi và đưa đôi bàn tay bé nhá», đỠtÃa, vuốt nhanh vào má mẹ tôi. Rồi ông kêu lên, giá»ng the thé: 
-Thế nào! Cô ả ngốc? A, a! Con thấy đấy... Chao ôi, lÅ© chúng bay... y... y tháºt là... Bà tôi hình như ôm hôn tất cả má»i ngưá»i má»™t lúc, cứ xoay tÃt như má»™t chiếc chong chóng. Bà tôi vừa đẩy tôi đến trước mặt má»i ngưá»i vừa nói vá»™i vã vá»›i tôi: 
-Nào, nhanh nhanh lên! Äây là cáºu Mikhailô, đây là cáºu Iakôp... mợ Nataláa, đây là các em cháu, cả hai cùng tên là Xasa, em gái Katêrina, tất cả Ä‘á»u là há» hàng nhà ta đấy. Cháu xem có đông không! ông tôi há»i bà tôi: 
-Bà nó có khá»e không? ông bà tôi ôm nhau ba lần. Rồi ông tôi kéo tôi ra khá»i đám ngưá»i chen chúc, ôm lấy đầu và há»i: 
-Còn thằng này, mày là con cái nhà ai hả? 
-Một thằng bé ở Axtrakhan, từ trong buồng tàu chạy ra... 
-Nó nói cái gì thế? 
-ông tôi há»i mẹ tôi, và không chá» trả lá»i, đẩy tôi ra và nói: 
-Äôi gò má giống bố như đúc... Thôi xuống thuyá»n Ä‘i! Tá»›i bá», chúng tôi cả tốp leo lên dốc, theo con đưá»ng rải đá cuá»™i to, giữa hai bá» dốc cao phá»§ má»™t lá»›p cá» vàng hoe đã bị xéo nát.  ông tôi và mẹ tôi Ä‘i đầu. ông tôi chỉ thấp đến ngang vai mẹ tôi, bước ngắn, nhưng Ä‘i rất nhanh. Mẹ tôi nhìn ông tôi từ trên xuống và bước Ä‘i như không chấm đất. Hai cáºu tôi lặng lẽ bước theo sau: cáºu Mikhain tóc Ä‘en mượt, ngưá»i gầy đét giống ông tôi; cáºu Iakôp tóc quăn và vàng hoe; có cả mấy ngưá»i đàn bà to béo mặc áo dài lòe loẹt và năm sáu đứa trẻ con, đứa nào cÅ©ng lá»›n hÆ¡n tôi và đứa nào cÅ©ng im lặng. Tôi Ä‘i cùng vá»›i bà tôi và mợ Nataláa thấp nhá». Sắc mặt xanh xao, cặp mắt xanh biếc, bụng to tướng, mợ tôi thưá»ng phải dừng lại luôn và nói thì thầm hổn hển: 
-ối, tôi không sao đi được nữa! 
-Chúng nó bắt tội mày đi làm gì cơ chứ! 
-Bà tôi càu nhàu vẻ tức giáºn. 
-Cả nòi cả ổ Ä‘á»u ngu ngốc! Cả ngưá»i lá»›n lẫn trẻ con, tôi không thÃch má»™t ai cả. Tôi cảm thấy mình xa lạ giữa há», ngay cả bà tôi hình như cÅ©ng má» nhạt Ä‘i và trở nên xa cách đối vá»›i tôi. Äặc biệt tôi không thÃch ông tôi tà nào. Tôi cảm thấy ngay ông tôi là kẻ thù, ông làm cho tôi phải đặc biệt chú ý tá»›i ông và gây cho tôi má»™t mối hiếu kỳ lo sợ. Chúng tôi Ä‘i đến đỉnh dốc. ở tÃt trên cao, dá»±a lưng vào bá» dốc bên phải, bắt đầu phố, có má»™t ngôi nhà thấp má»™t tầng, sÆ¡n màu hồng nhem nhuốc, mái lụp sụp và cá»a sổ nhô ra ngoài. Äứng ngoài đưá»ng nhìn vào, tôi tưởng ngôi nhà cÅ©ng khá rá»™ng rãi, nhưng bên trong lại phân thành những buồng nhá», tranh tối tranh sáng, rất cháºt chá»™i. Chá»— nào cÅ©ng thấy những ngưá»i bá»±c tức chạy ngược chạy xuôi như trên má»™t con tàu cáºp bến và má»™t lÅ© trẻ con lồng lá»™n như đàn chim sẻ hay cướp phá. Chá»— nào cÅ©ng có mùi hăng hăng là lạ. Tôi Ä‘i ra sân. Cái sân cÅ©ng đáng ghét: khắp sân treo đầy những tấm vải lá»›n ướt đẫm, để ngổn ngang những thùng nước đặc nhiá»u màu. Trong thùng cÅ©ng ngâm vải. ở má»™t góc tưá»ng, trong trái nhà thấp lè tè đã xiêu vẹo, cá»§i cháy rừng rá»±c trong bếp lò. Có cái gì sôi lên sùng sục, và má»™t ngưá»i mà tôi không trông thấy nói to những tiếng kỳ lạ: 
-Xantan 
-fucxin 
-cupơrôx...
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 11:46 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-05-2008, 09:25 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
  
 
Má»™t cuá»™c sống sôi nổi nhiá»u màu sắc, kỳ quặc đến khó tả bắt đầu và trôi qua nhanh chóng lạ thưá»ng. Tôi nhá»› lại cuá»™c sống đó như nhá»› lại má»™t chuyện cổ tÃch hãi hùng do má»™t thiên tài tốt bụng nhưng chân tháºt má»™t cách tàn nhẫn đã khéo kể lại. GiỠđây khi hồi tưởng lại quá khứ, chÃnh tôi đôi khi cÅ©ng khó tin được rằng tất cả thá»±c sá»± là như váºy. Có nhiá»u Ä‘iá»u tôi muốn tranh cãi, muốn phá»§ nháºn, chÃnh vì cuá»™c sống tối tăm cá»§a "cái nòi ngu ngốc" ấy có quá nhiá»u những Ä‘iá»u tàn nhẫn. Nhưng sá»± tháºt vẫn hÆ¡n lòng thương hại, vả lại câu chuyện tôi kể đây đâu có phải nói vá» bản thân tôi, mà nói vá» cuá»™c sống cháºt hẹp, ngá»™t ngạt, đầy những ấn tượng khá»§ng khiếp mà ngưá»i thưá»ng dân Nga đã sống và hiện Ä‘ang sống. Nhà ông tôi đầy má»™t không khà thù hằn giữa ngưá»i ná» vá»›i ngưá»i kia như đám sương mù dày đặc; sá»± thù hằn đó đã đầu độc ngưá»i lá»›n, và tháºm chà đến cả trẻ con cÅ©ng góp phần tÃch cá»±c vào đó. Sau này, qua những câu chuyện bà tôi kể, tôi được biết rằng mẹ tôi trở vỠđúng vào lúc các cáºu tôi Ä‘ang nằng nặc đòi ông tôi phải chia gia tài. Việc mẹ tôi đột nhiên trở vá» càng làm tăng thêm ý muốn ra ở riêng cá»§a há». Há» sợ rằng mẹ tôi sẽ đòi lại số cá»§a hồi môn thuá»™c phần mẹ tôi nhưng bị ông tôi giữ lại vì mẹ tôi đã "tá»± ý" Ä‘i lấy chồng, không được ông tôi ưng thuáºn. Các cáºu tôi cho rằng số cá»§a hồi môn đó phải được Ä‘em chia cho há». Từ lâu há» cÅ©ng đã cãi nhau kịch liệt xem ai là ngưá»i được mở xưởng ở trong thành phố và ai sẽ ở khu ngoại ô Kunavinô, bên kia sông ska. Ãt ngày sau, khi chúng tôi tá»›i, má»™t vụ cãi cỠđã nổ ra ở nhà bếp giữa bữa ăn trưa: các cáºu tôi đột nhiên chồm dáºy, nhoài ngưá»i qua mặt bà và bắt đầu gầm rÃt, la hét vào mặt ông tôi, răng nhe ra, gầm gừ nhau như má»™t bầy chó. ông tôi đỠmặt tÃa tai, lấy chiếc thìa nện xuống mặt bàn và thét váng lên như tiếng gà trống: 
-ông sẽ cho chúng mày đi ăn mày cả nút! Bà tôi mặt nhăn nhó một cách đau đớn, nói: 
-Cứ đem chia tuốt cho chúng nó, ông ơi! ông sẽ được yên thân. Cho tất chúng nó đi! 
-Xì, bà lại định vá» hùa vá»›i chúng nó phải không? ông tôi thét lên, hai mắt long lanh. Và tháºt là lạ, má»™t ngưá»i bé nhá» như ông tôi mà lại có thể thét to đến thế. Mẹ tôi rá»i khá»i bàn, đứng dáºy và từ từ Ä‘i lại phÃa cá»a sổ, đứng xoay lưng vá» phÃa má»i ngưá»i. Bá»—ng cáºu Mikhain vung tay đấm vào mặt ngưá»i em, cáºu này thét lên, lăn xả vào anh và cả hai ngưá»i lăn trên sàn, vừa thở, vừa rên, vừa chá»i rá»§a.  
LÅ© trẻ con òa lên khóc. Mợ Nataláa Ä‘ang có mang kêu than má»™t cách tuyệt vá»ng. Mẹ tôi kéo mợ Ä‘i ra chá»— khác. Epgênáa, mụ vú nuôi mặt rá»—, vui tÃnh, Ä‘uổi lÅ© trẻ ra khá»i nhà bếp. Ghế đổ lổng chổng; anh thợ há»c nghá» Txưganôc, má»™t thanh niên có đôi vai rá»™ng, cưỡi lên lưng cáºu Mikhain, còn bác thợ cả Grigôri Ivanôvitạ hói đầu, ráºm râu và Ä‘eo kÃnh râm thì bình tÄ©nh lấy má»™t chiếc khăn mặt trói hai tay cáºu ấy lại. Cáºu Mikhain vươn cổ vá» phÃa sau, bá»™ râu Ä‘en và thưa cá» xuống mặt sàn, miệng thở khò khè má»™t cách khá»§ng khiếp. ông tôi thì vừa chạy xung quanh bàn vừa kêu la thảm thiết: 
-Anh em, máu má»§ vá»›i nhau mà thế đấy! Chao ôi, lÅ© chúng bay... y... y tháºt là... Ngay từ đầu cuá»™c cãi nhau, tôi sợ quá, đã leo phóc lên lò sưởi. Từ trên đó tôi kinh ngạc nhìn Bà tôi Ä‘ang lấy nước ở cháºu thau bằng đồng và rá»a những vết máu trên mặt cáºu Iakôp. Cáºu vừa khóc vừa giáºm chân xuống mặt sàn, còn bà tôi thì nói bằng má»™t giá»ng khó nhá»c: 
-Quân đáng nguyá»n rá»§a, đồ má»i rợ, phải tu tỉnh lại chứ! ông tôi vắt chiếc áo bị rách toạc lên vai và thét bà tôi: 
-Này, mụ phù thá»§y! Mụ đã đẻ ra má»™t lÅ© súc sinh đấy! Khi cáºu Iakôp đã Ä‘i khá»i, bà tôi chạy lại góc nhà, kêu gào thảm thiết: 
-Lạy Äức Bà Marya, Mẹ cá»§a Chúa Lá»i, xin Äức Bà đừng để con cái chúng con sa vào sá»± dữ. ông tôi đứng lên, ngoảnh vá» phÃa bà tôi, đưa mắt nhìn chiếc bàn trên đó má»i thứ còn đổ ngổn ngang, lênh láng và nói nhá»: 
-Bà liệu mà theo dõi chúng nó, kẻo chúng nó sẽ hành tội con Vacvara cho mà xem, chưa biết chừng... 
-Thôi Ä‘i, đừng nghÄ© nhảm nữa! Cởi áo ra, đưa đây tôi vá cho... Rồi bà tôi ôm lấy đầu ông tôi hôn vào trán. ông tôi trông tháºt bé nhá» bên cạnh bà tôi và cứ úp mặt vào vai bà tôi: 
-Có lẽ phải chia thôi, bà nó ạ... 
-Phải, phải chia Ä‘i, ông ạ! Hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau hồi lâu, lúc đầu còn thân máºt, sau ông tôi giáºm chân xuống sàn như con gà trống trước lúc chá»i nhau, giÆ¡ ngón tay ra dá»a bà tôi và thá»u thào nói to: 
-Tôi biết bà lắm, bà chiá»u chúng nó lắm! Thằng Miska cá»§a bà chỉ là đứa gian giảo, còn thằng Iaska thì là má»™t tên vô lại! Rồi chúng nó sẽ nốc đến hết nhẵn cá»§a cải cá»§a tôi cho mà xem, chúng sẽ Ä‘em phung phà hết. Ngồi trên mặt lò sưởi, tôi trở mình không khéo, làm rÆ¡i chiếc bàn là. Chiếc bàn là lăn ầm ầm trên báºc lò sưởi rồi rÆ¡i tõm vào thùng nước rác. ông tôi nhảy lên báºc, kéo cổ tôi xuống, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, dưá»ng như má»›i trông thấy tôi lần đầu. 
-Ai đặt mày ngồi lên lò sưởi? Mẹ mày phải không? 
-Cháu tự leo lên lấy. 
-Nói láo. 
-Không, cháu tá»± leo lên má»™t mình tháºt mà. Vì cháu sợ. ông tôi đẩy tôi sang bên và khẽ bá»›p vào trán tôi. 
-Y hệt như cái thằng bố mày! Thôi, cút Ä‘i! ÄÆ°á»£c chuồn khá»i bếp, tôi mừng quýnh.  
* * * 
Tôi thấy rõ ông tôi thưá»ng đưa cặp mắt xanh thông minh và tinh nhanh theo dõi tôi, và tôi sợ ông tôi lắm. Tôi còn nhá»› là tôi luôn luôn muốn lẩn tránh cặp mắt nẩy lá»a đó. Tôi cảm thấy ông tôi là má»™t ngưá»i độc ác, nói vá»›i ai cÅ©ng bằng má»™t giá»ng giá»…u cợt, châm chá»c để gây sá»± và chá»c tức má»i ngưá»i. 
-Chao ôi, lÅ© chúng bay... y... y tháºt là! 
-ông thưá»ng la như váºy; tiếng "y" kéo dài cá»§a ông luôn gây cho tôi má»™t cảm giác buồn rầu hoặc sợ hãi. Vào giá» nghỉ, lúc uống trà buổi tối, khi ông tôi, các cáºu tôi và những ngưá»i làm từ xưởng bước vào bếp, vẻ mệt má»i, tay đầy xantan và cháy sém vì cupÆ¡rôx, tóc buá»™c băng vải, tất cả nom giống như những bức tượng thánh Ä‘en sạm đặt ở góc bếp. Vào giá» phút hãi hùng đó, ông tôi thưá»ng ngồi đối diện vá»›i tôi và chuyện trò vá»›i tôi nhiá»u hÆ¡n những đứa cháu khác, khiến chúng phải ghen tị. ông tôi dáng ngưá»i cân đối, mảnh khảnh, tư thế ung dung. Chiếc gi-lê bằng vải xa-tanh thêu đã cÅ© sá»n, áo sÆ¡-mi vải hoa thì nhàu nát và trên hai đầu gối quần lá»™ ra những miếng vá lá»›n. Tuy váºy trông ông tôi ăn mặc vẫn có vẻ sạch sẽ và chỉnh tá» hÆ¡n các cáºu tôi mặc vét-tông, sÆ¡-mi ngá»±c hồ cứng và quàng khăn lụa.  
Tôi đến được vài hôm thì ông tôi bắt tôi há»c cầu kinh. Tất cả những đứa trẻ khác ở trong nhà Ä‘á»u lá»›n tuổi hÆ¡n tôi và chúng đã há»c Ä‘á»c, há»c viết do má»™t thầy phụ lá»… cá»§a nhà thá» Äức Mẹ lên Trá»i dạy; qua cá»a sổ cá»§a ngôi nhà có thể nhìn thấy những nóc nhà thá» tròn vàng chói. Mợ Nataláa dạy tôi há»c. Mợ là má»™t ngưá»i trầm lặng, sợ sệt, mặt trông rất trẻ con và có cặp mắt trong suốt khiến tôi có cảm tưởng rằng qua cặp mắt đó có thể nhìn thấy tất cả những gì ở phÃa sau mợ.  Tôi thÃch nhìn vào mắt mợ tháºt lâu, không chá»›p. Mợ lim dim mắt, quay đầu tứ phÃa và khe khẽ năn nỉ tôi, giá»ng gần như thì thầm: 
-Nào, cháu nói Ä‘i: "Lạy Cha chúng tôi ở trên trá»i..." Và nếu tôi có há»i "Iakô jê là cái gì?" thì mợ sợ hãi nhìn xung quanh khuyên tôi: 
-Cháu đừng há»i, như thế không tốt! Cháu chỉ việc nói theo mợ: "Lạy Cha chúng tôi..." Nghe không? Tôi băn khoăn: tại sao há»i lại không tốt? Tiếng "Iakô jê" như có nghÄ©a gì bà ẩn, và tôi cố tình tìm má»i cách xuyên tạc Ä‘i: 
-"Iakôp jê", "Ia vÆ¡ kôjê"... Nhưng mợ tôi cứ kiên nhẫn chữa lại. Mặt mợ nhợt nhạt như sắp tan ra thành nước, giá»ng nói luôn luôn đứt quãng: 
-Äừng, cháu chỉ việc nói: "Iakô jê" thôi... Nhưng bản thân mợ và cả những lá»i nói Ä‘á»u không tá»± nhiên. Äiá»u đó khiến tôi bá»±c mình và làm cho tôi không thể nào thuá»™c được bài kinh. Má»™t hôm ông tôi há»i: 
-Thế nào, Aliôska, hôm nay mày làm gì? Lại đi chơi rồi! Cứ nhìn thấy cái bướu trên trán mày là đủ biết. Chơi mà bươu đầu bươu trán lên như thế thì không phải là khôn đâu! Thế còn bài kinh "Lạy Cha" đã thuộc chưa? Mợ tôi đáp khẽ: 
-Nó tối dạ lắm. ông tôi cưá»i khẩy, cặp lông mày màu hung khẽ rướn lên: 
-Nếu váºy thì phải nện cho nó má»™t tráºn! Và ông lại há»i tôi: 
-Bố mày đã nện cho mày bao giỠchưa? Không hiểu ông tôi nói gì, tôi lặng im. Mẹ tôi nói: 
-Không, Macxim không đánh nó bao giá», còn cấm cả con nữa. 
-Sao váºy? 
-Bố nó bảo không thể dạy bằng roi vá»t được. 
-Rõ đồ ngốc, khốn khổ mồ ma cái thằng Macxim ấy. Lạy Chúa tha thứ cho con! 
-ông tôi nói rành rá»t, giá»ng giáºn dữ.  
Những lá»i nói đó làm tôi bá»±c mình. ông tôi nháºn ra Ä‘iá»u đó. 
-Mày làm gì mà bÄ©u môi bÄ©u má» thế? Tháºt là thằng... Rồi, vuốt mái tóc hung bạc trên đầu, ông tôi nói thêm: 
-ÄÆ°á»£c, đến thứ bảy này tao sẽ tẩn cho thằng Xasa má»™t mẻ vá» chuyện chiếc đê cho mà xem! 
-Tẩn là thế nào? 
-Tôi há»i. Tất cả má»i ngưá»i cưá»i phá lên, ông tôi nói: 
-ÄÆ°á»£c, rồi khắc biết... Tôi nấp vào má»™t chá»— và tưởng tượng: "tẩn" tức là thêu viá»n những áo dài ngưá»i ta đưa nhuá»™m, còn "nện" và "đánh" thì chỉ là má»™t, có lẽ thế. Ngưá»i ta thưá»ng đánh ngá»±a, đánh chó, đánh mèo. ở Axtrakhan bá»n cảnh sát đánh ngưá»i Ba-tư, cảnh đó tôi đã thấy. Nhưng tôi chưa thấy ngưá»i ta đánh trẻ con như váºy bao giá», và ở đây tuy các cáºu tôi cÅ©ng có khi cốc vào trán, khi thì bợp vào gáy lÅ© em há» tôi, nhưng lÅ© trẻ đối vá»›i việc đó có vẻ xem thưá»ng. Bị đánh, chúng chỉ xoa qua loa chá»— Ä‘au rồi thôi. Nhiá»u lần tôi há»i chúng: 
-Có Ä‘au không? Và bao giá» chúng cÅ©ng trả lá»i má»™t cách can đảm: 
-Không, chẳng Ä‘au gì cả! Câu chuyện lôi thôi vá» chiếc đê tôi có được biết. Chiá»u chiá»u, khoảng từ lúc uống trà cho đến bữa ăn tối, các cáºu tôi và bác thợ cả thưá»ng can những mảnh vải nhuá»™m lại vá»›i nhau thành má»™t "tấm" và gắn vào đó những cái nhãn bằng bìa. Äể đùa bác Grigôri mắt đã gần mù, cáºu Mikhain sai má»™t đứa cháu lên chÃn tuổi lấy chiếc đê cá»§a bác Grigôri hÆ¡ lên ngá»n nến. Thằng Xasa lấy chiếc kẹp vẫn dùng để gạt tàn nến cặp chiếc đê, hÆ¡ tháºt nóng, rồi lừa đặt xuống phÃa dưới tay bác Grigôri, và nấp đằng sau lò sưởi. Vừa lúc đó, ông tôi Ä‘i vào, ngồi xuống làm việc và đút ngay ngón tay vào chiếc đê nóng bá»ng. Tôi còn nhá»›, khi tôi nghe tiếng ồn ào chạy vào bếp thì ông tôi Ä‘ang giÆ¡ những ngón tay bị bá»ng lên nắm lấy tai, nhảy choi choi và la lá»›n: 
-Äứa nào nghịch thế này? Äồ dã man! Cáºu Mikhain cúi xuống bàn, lấy ngón tay búng chiếc đê thổi cho nguá»™i. Bác thợ cả vẫn Ä‘iá»m nhiên ngồi khâu, những hình bóng nhảy nhót trên chiếc đầu hói lá»›n cá»§a bác. Cáºu Iakôp chạy vào, nấp sau góc lò sưởi và cưá»i khúc khÃch. Bà tôi thì Ä‘ang xát khoai sống bằng má»™t chiếc bàn xát. 
-Thằng Xaska Iakôvôp nghịch đấy!- Cáºu Mikhain bá»—ng nhiên nói. 
-Nói láo! 
-Cáºu Iakôp từ phÃa sau lò sưởi nhảy ra, la lên. Trong má»™t góc bếp, thằng con cáºu Iakôp vừa khóc mếu vừa kêu: 
-Không phải đâu bố ạ! ChÃnh bác ấy xui con đấy!  Bao ngón tay dùng khi khâu vá.  
Hai cáºu tôi bắt đầu cãi nhau. Còn ông tôi thì bá»—ng nguôi ngay. ông tôi lấy bá»™t khoai đắp vào ngón tay rồi im lặng bước ra, kéo theo cả tôi ra ngoài. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nói rằng cáºu Mikhain có lá»—i. Cho nên đến lúc uống trà tôi há»i xem cáºu ấy có bị "tẩn" và bị "nện" không? 
-Äáng lắm. 
-ông tôi vừa càu nhàu vừa liếc nhìn tôi. Cáºu Mikhain đấm tay xuống mặt bàn, thét mẹ tôi: 
-Chị Vacvara, có bảo thằng chó con ấy câm Ä‘i không! Tôi thì vặn cổ nó Ä‘i bây giá»! Mẹ tôi nói: 
-Cứ thỠđụng vào nó mà xem... Thế là tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng. Mẹ tôi có lối nói cá»™c lốc, những lá»i nói ấy như có sức mạnh đánh lui địch thá»§, và làm cho há» phải hạ mình. Tôi thấy rõ là tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sợ mẹ tôi. Ngay cả ông tôi cÅ©ng nói vá»›i mẹ tôi nhẹ nhàng, không giống như nói vá»›i những ngưá»i khác. Thấy váºy tôi rất thÃch thú, và thưá»ng khoe vá»›i lÅ© em há» vá»›i vẻ tá»± hào: 
-Mẹ tớ mạnh nhất! Chúng cũng chẳng phản đối. Nhưng rồi câu chuyện xảy ra hôm thứ bảy sau đã làm lay chuyển lòng tin của tôi đối với mẹ tôi.  
* * * 
Trước hôm thứ bảy, tôi cÅ©ng phạm phải má»™t lá»—i nặng. Tôi rất thÃch xem ngưá»i lá»›n làm thay đổi màu vải, tháºt là tài tình: chẳng hạn ngưá»i ta lấy vải vàng nhúng vào nước màu Ä‘en, thế là vải hóa thành màu xanh thẫm, "màu chàm"; cho màu xám vào nước màu gạch thì trở thành Ä‘o Ä‘á», màu "boócđô". Tháºt là dá»… dàng, nhưng khó hiểu. Tôi cÅ©ng muốn tá»± mình nhuá»™m má»™t váºt gì, tôi liá»n nói chuyện đó vá»›i thằng Xasa Iakôvôp. Nó là má»™t thằng bé rất đứng đắn, muốn được ngưá»i lá»›n không coi thưá»ng, đối vá»›i ai cÅ©ng dịu dàng, sẵn sàng giúp đỡ tất cả má»i ngưá»i trong má»i trưá»ng hợp. Ngưá»i lá»›n khen nó dá»… bảo, thông minh, nhưng ông tôi thưá»ng lưá»m nó và nói: 
-Äồ nịnh hót! Thằng Xasa Iakôvôp ngưá»i gầy khẳng, Ä‘en thui, hai mắt lồi như hai mắt tôm. Nó thưá»ng nói vá»™i vã, là nhÃ, hay nuốt tiếng và lúc nào cÅ©ng lấm lét nhìn quanh như định chạy trốn Ä‘i đâu. Hai con ngươi màu nâu sẫm cá»§a nó thưá»ng không động Ä‘áºy, nhưng má»—i khi nó bị kÃch động lại rung lên cùng vá»›i lòng trắng. Tôi không ưa nó. Tôi thÃch thằng Xasa Mikhailôp hÆ¡n. Nó là má»™t thằng bé chẳng có gì đáng để ý, thầm lặng, cháºm chạp, có cặp mắt buồn và nụ cưá»i hiá»n lành, rất giống ngưá»i mẹ dịu dàng cá»§a nó. Bá»™ răng nó không được đẹp, chìa cả ra ngoài miệng và ở hàm trên lại má»c thành hai hàng. Bá»™ răng này làm nó báºn tâm lắm; lúc nào nó cÅ©ng cho tay vào mồm lay những chiếc răng má»c ở hàng sau để định nhổ Ä‘i và ai muốn sá» vào hàm răng cá»§a nó cÅ©ng được. Ngoài ra, tôi không thấy nó có cái gì hay hÆ¡n. Trong nhà cháºt nÃch ngưá»i nhưng nó sống lẻ loi. Nó thÃch ngồi trong những xó tranh tối tranh sáng, và buổi chiá»u thì ngồi bên cá»a sổ. Tháºt thú vị khi cùng ngồi vá»›i nó im lặng bên cá»a sổ, và cứ ngồi sát bên nhau im lặng như thế hàng tiếng đồng hồ, nhìn những con quạ Ä‘en bay lượn trên bầu trá»i đỠối trong buổi hoàng hôn, quanh những chiếc tháp tròn vàng rá»±c cá»§a ngôi nhà thá» Äức Mẹ lên Trá»i. Chúng bay tÃt lên cao, rồi lao vút xuống. Và bá»—ng như má»™t tấm lưới Ä‘en, chúng phá»§ kÃn bầu trá»i Ä‘ang tắt, rồi chúng biến Ä‘i đâu mất, để lại sau chúng má»™t khoảng không trống rá»—ng. Nhìn cảnh tượng đó ngưá»i ta không muốn nói gì nữa, và má»™t ná»—i buồn man mác xâm chiếm lấy tâm hồn.  
Thằng Xasa, con cáºu Iakôp, thì chuyện gì cÅ©ng có thể nói thao thao bất tuyệt, và chững chạc như ngưá»i lá»›n. Biết tôi muốn há»c nhuá»™m, nó khuyên tôi vào trong tá»§ lấy ra chiếc khăn trải bàn màu trắng tinh vẫn dùng trong những ngày lá»… và Ä‘em nhuá»™m thành màu xanh. 
-Màu trắng là dễ nhuộm nhất, tớ biết! 
-Nó nói giá»ng rất nghiêm trang. Tôi lôi ra chiếc khăn trải bàn lá»›n và chạy ra sân. Nhưng khi tôi vừa nhúng má»™t đầu khăn vào thùng nước "chàm" thì anh Txưganôc bá»—ng từ đâu lao tá»›i. Anh giáºt lấy chiếc khăn, rồi dùng hai bàn tay to lá»›n vắt nước và thét thằng em há» tôi Ä‘ang nấp ở phòng ngoài để theo dõi việc làm cá»§a tôi: 
-Gá»i bà ra mau lên! Rồi anh lắc cái đầu tóc Ä‘en bù xù như cáo trước Ä‘iá»m chẳng lành, và bảo tôi: 
-Hừ, chuyến này thế nào mày cÅ©ng bị má»™t tráºn đòn nên thân! Bà tôi chạy tá»›i, vừa rên rỉ và khóc lóc, vừa chá»i tôi bằng những câu nghe đến buồn cưá»i: 
-ôi, thằng trá»i đánh thánh váºt kia, sao quỉ thần không Ä‘em mà quáºt chết mày Ä‘i! Rồi bà tôi nói vá»›i anh Txưganôc: 
-Này, Vanáa, đừng nói gì vá»›i ông nhé! Tao sẽ giấu kÃn chuyện này, may ra có thể thoát được... Anh Vanka chùi hai tay ướt vào chiếc tạp-dá» nhem nhuốc, nói vá»›i vẻ lo lắng: 
-Cái đó thì việc gì đến con? Con không nói đâu, song coi chừng thằng Xasa nó mách đấy! 
-Tao sẽ cho nó hai kôpêch, 
-bà tôi nói và dẫn tôi vào trong nhà. Äến thứ bảy, trước giá» cầu nguyện, có ngưá»i dẫn tôi vào bếp. Trong bếp tối om om và im lặng. Tôi còn nhá»› cá»a vào phòng ngoài và các phòng lúc đó Ä‘á»u đóng chặt, và bên ngoài cá»a sổ là ánh sáng u ám cá»§a má»™t buổi chiá»u thu, tiếng mưa rÆ¡i tà tách vào cá»a kÃnh. Trước cá»a lò sưởi Ä‘en kịt, anh Txưganôc Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế dài lá»›n. Trông anh giáºn dữ,  Tức Ivan, cách gá»i tắt, Ivan là tên. Txưganốc là biệt hiệu.  Tức Ivan, cách gá»i tắt thân máºt. khác hẳn ngày thưá»ng. ông tôi đứng trong góc cạnh má»™t thùng gá»—, chá»n ở trong thùng ra những chiếc roi dài, lấy tay Ä‘o từng chiếc rồi xếp lại vá»›i nhau và quất vun vút vào không khÃ. Bà tôi đứng ở má»™t chá»— tối hÃt thuốc rÃt lên và càu nhàu: 
-Sướng lắm đấy... đồ tàn bạo!... Thằng Xasa Iakôvôp ngồi trên chiếc ghế ở giữa bếp hai tay dụi mắt, nói giá»ng kéo dài nghe rất lạ, giống như má»™t ông lão hành khất: 
-Xin ông hãy vì Chúa mà tha cho cháu. Äằng sau chiếc ghế, hai đứa con cáºu Mikhain, má»™t trai má»™t gái, đứng tá»±a vai vào nhau, im thin thÃt như những khúc gá»—. 
-Tao quáºt xong rồi tao tha, 
-ông tôi nói, tay vuốt một chiếc roi dài và ướt, 
-nào, tụt quần ra!... ông tôi nói rất thản nhiên. Và cả tiếng nói cá»§a ông, cá»§a tiếng thằng bé giãy giụa trên chiếc ghế ken két, cả tiếng giáºm chân cá»§a bà tôi 
-tất cả Ä‘á»u không thể nào làm khuấy động được cái không khà trầm lặng Ä‘ang bao trùm lên căn bếp nhá nhem tối, dưới chiếc mái thấp lè tè đầy bồ hóng. Thằng Xasa đứng lên, cởi quần, tụt xuống đến đầu gối và hai tay giữ quần, nó cúi lom khom, láºp cáºp bước đến chiếc ghế dài. Nhìn nó tháºt là thương tâm, hai chân tôi cÅ©ng run lên. Tệ hÆ¡n nữa là khi thấy nó ngoan ngoãn nằm úp mặt xuống chiếc ghế dài, còn anh Vanka thì lấy má»™t chiếc khăn lá»›n trói nó vào ghế qua nách và cổ. Anh cúi xuống và dùng hai cánh tay Ä‘en thui giữ chặt lấy cổ chân nó. 
-Lêcxây, 
-ông tôi gá»i, 
-lại gần đây!... Kìa, có nghe tao nói gì không?... Äây, hãy trông tao quáºt nó đây này... Má»™t! ông vung tay lên không cao và vụt chiếc roi vào tấm thân trần truồng. Xasa kêu thét lên. 
-Nói láo, 
-ông tôi nói, 
-có Ä‘au đâu! Cái này má»›i Ä‘au hÆ¡n này! ông tôi đánh đến ná»—i da giá»™p ngay lên, trên lưng hằn những vệt Ä‘á». Thằng em há» tôi rú lên má»™t tiếng dài. 
-Không dễ chịu à? 
-ông tôi há»i, tay vẫn Ä‘á»u đặn đưa lên đưa xuống. 
-Không thÃch hả? Roi này là vá» tá»™i chiếc đê này! Má»—i khi ông tôi vung tay lên, tất cả má»i thứ trong ngá»±c tôi Ä‘á»u dâng lên theo, và khi cánh tay hạ xuống thì dưá»ng như cả ngưá»i tôi cÅ©ng rÆ¡i xuống.  Xasa rÃt lên the thé, nghe tháºt khó chịu: 
-Cháu chừa rồi... ì... ì... Cháu chẳng mách chuyện chiếc khăn bàn là gì... Cháu đã mách... ông tôi nói giá»ng bình thản như Ä‘á»c Thánh thi: 
-Tố cáo không phải là đã hết tá»™i! Äứa tố cáo phải được ăn đòn trước tiên. Này đây, vá» chiếc khăn bàn!  Tức Alêcxây.  
Bà tôi lao vá» phÃa tôi, nắm lấy tay tôi và thét lên: 
-Tôi không đưa thằng Lêcxây cho ông đâu! Không đưa đâu! Äồ quá»· sứ! Bà lấy chân đạp vào cá»a và gá»i: 
-Varáa, Vacvara!... ông tôi bổ nhào vá» phÃa bà tôi, đẩy bà tôi ngã, giằng lấy tôi và Ä‘em lại chiếc ghế dài. Tôi giãy giụa trong tay ông tôi, giáºt bá»™ râu màu hung và cắn vào ngón tay ông. ông tôi kêu thét lên, ghì chặt lấy tôi và cuối cùng ném tôi xuống chiếc ghế dài, làm tôi sây sát cả mặt mÅ©i. Tôi còn nhá»› tiếng thét man rợ cá»§a ông tôi. 
-Trói nó lại! Tao sẽ giết nó! Tôi còn nhá»› bá»™ mặt trắng bệch và cặp mắt mở to cá»§a mẹ tôi. Mẹ tôi vừa chạy dá»c theo chiếc ghế vừa thở hổn hển: 
-Äừng, bố Æ¡i! ... Trả nó cho con...  
* * * 
ông tôi đánh cho đến khi tôi ngất Ä‘i. Mấy ngày liá»n tôi ốm, phải nằm sấp trên má»™t chiếc giưá»ng rá»™ng nóng bức, trong má»™t căn phòng nhá» chỉ có má»™t cá»a sổ vá»›i má»™t ngá»n đèn đỠtù mù suốt ngày đêm ở góc phòng, trước mặt chiếc tá»§ có bày rất nhiá»u tượng thánh. Những ngày Ä‘au ốm là những ngày đáng ghi nhá»› cá»§a Ä‘á»i tôi. Trong những ngày đó chắc tôi đã lá»›n lên rất nhiá»u và cảm thấy như có cái gì khác thưá»ng. Từ đó trở Ä‘i, tôi đâm ra quan tâm lo lắng đối vá»›i má»i ngưá»i; và hệt như ngưá»i ta đã lá»™t mất lá»›p da ở trái tim tôi Ä‘i nên nó trở nên hết sức nhạY bén đối vá»›i má»i ná»—i Ä‘au đớn và sỉ nhục, dù là tôi hay ngưá»i khác phải chịu. Trước hết, cuá»™c cãi nhau giữa bà tôi và mẹ tôi đã làm cho tôi hết sức ngạc nhiên: trong căn phòng cháºt hẹp, bà tôi, ngưá»i to lá»›n và váºn đồ Ä‘en, tiến vá» phÃa mẹ tôi, dồn mẹ tôi vào góc phòng, chá»— để các tượng thánh, và rÃt lên: 
-Sao mày không lại mà giằng nó ra, hả? 
-Con sợ. 
-ôi, mày khá»e như vâm mà còn sợ! Tháºt xấu hổ, Vacvara! Tao già thế này mà tao không sợ! Tháºt xấu hổ!... 
-Äể cho con yên mẹ Æ¡i, con Ä‘au lòng lắm... 
-Không, mày không yêu nó, mày không thương thằng bé mồ côi! Mẹ tôi nói lá»›n, giá»ng mệt nhá»c: 
-ChÃnh tôi cÅ©ng như má»™t đứa mồ côi suốt Ä‘á»i! Rồi cả hai ngưá»i ngồi trên chiếc hòm ở góc phòng khóc rất lâu. Mẹ tôi nói: 
-Nếu không có thằng Alêcxây thì tôi đã Ä‘i khá»i nÆ¡i này rồi! Tôi không thể sống trong cái địa ngục này được nữa, không thể sống được, mẹ Æ¡i! Không còn hÆ¡i sức nữa...  
-Con là dòng máu của mẹ, trái tim của mẹ! 
-Bà tôi thì thào nói. Tôi hiểu ra mẹ tôi không phải là kẻ mạnh, mẹ tôi cÅ©ng sợ ông tôi như má»i ngưá»i. Tôi đã cản trở mẹ tôi Ä‘i khá»i cái nhà này, nÆ¡i mẹ tôi không thể sống nổi. Äiá»u đó tháºt đáng buồn. Ãt lâu sau mẹ tôi biến khá»i nhà tháºt, không hiểu là Ä‘i đâu, thăm ai. Má»™t hôm ông tôi bá»—ng xuất hiện, hệt như từ trần nhà rÆ¡i xuống. ông tôi ngồi xuống giưá»ng, đưa bàn tay lạnh như băng sá» vào đầu tôi: 
-Chào cáºu cả... Cháu trả lá»i Ä‘i, đừng giáºn ông!... thế nào?  
Tôi chỉ muốn đá cho ông tôi má»™t cái, nhưng tôi Ä‘au không cá»±a quáºy được. Tóc ông tôi trông càng đỠhÆ¡n má»i khi, đầu luôn luôn lắc lư, hai con mắt long lanh như Ä‘ang tìm kiếm váºt gì trên tưá»ng. ông tôi lấy trong túi ra má»™t chiếc bánh bÃch qui hình con dê, hai chiếc kẹo bá»c đưá»ng hình chiếc kèn, má»™t quả táo và má»™t chùm nho khô màu xanh rồi đặt tất cả lên trên gối, ngay trước mặt tôi. 
-Cháu thấy không, ông Ä‘em quà cho cháu đấy! ông tôi cúi xuống và hôn vào trán tôi. Sau đó ông tôi bắt đầu vừa nói vừa khe khẽ xoa đầu tôi vá»›i bàn tay bé nhá», cứng quèo và vàng khè, nhất là những móng tay cong như móng chim. 
-Hôm trước ông đánh cháu Ä‘au quá phải không? ông nóng quá! Tại cháu cào và cắn ông nên ông giáºn. Nhưng không sao, cháu có bị đòn quá mức thì rồi đâu cÅ©ng vào đấy cả! Cháu phải biết, má»—i khi ngưá»i thân thÃch đánh cháu thì đó không phải là Ä‘iá»u sỉ nhục, mà là má»™t bài há»c! Không nên để cho ngưá»i ngoài đánh mình, nhưng đối vá»›i ngưá»i trong nhà thì chẳng sao. Cháu tưởng trước kia ông không bị đánh ư? Aliôsa, ông bị đánh đến ná»—i ngay cả trong giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp cháu cÅ©ng không thấy được. ông bị sỉ nhục đến ná»—i giá Chúa trông thấy chắc Chúa cÅ©ng phải khóc! Kết quả là thế nào? Từ má»™t đứa trẻ mồ côi, con má»™t ngưá»i đàn bà nghèo, ông đã có địa vị như bây giá». ông đứng đầu má»™t phưá»ng nhuá»™m, ông Ä‘iá»u khiển má»i ngưá»i. Vá»›i thân hình gầy và cân đối nằm xuống bên cạnh tôi, ông tôi bắt đầu kể vá» những ngày thÆ¡ ấu cá»§a mình bằng những lá»i lẽ rắn rá»i và mạnh mẽ, lá»i ná» nối tiếp lá»i kia má»™t cách dá»… dàng và khéo léo. Hai con mắt xanh cá»§a ông tôi rá»±c sáng lên. ông tôi vui vẻ vò rối bù má»› tóc vàng óng, rồi cất giá»ng the thé như quát vào mặt tôi: 
-Cháu đến đây bằng tàu thá»§y phải không? HÆ¡i nước đưa cháu đến đấy! Còn ông, khi còn trẻ, chÃnh ông đã phải dùng sức kéo các sà-lan Ä‘i ngược sông Vonga. Sà-lan thì ở dưới nước, ông thì Ä‘i trên bá». ông Ä‘i chân đất trên đá nhá»n, trên những chá»— đất sụt, và cứ Ä‘i như thế suốt từ lúc mặt trá»i má»c cho đến tối mịt. Nắng xiên vào gáy, đầu nóng bá»ng như than, ngưá»i cúi gáºp thành ba khúc, xương kêu răng rắc... Váºy mà vẫn phải Ä‘i, đến đưá»ng Ä‘i cÅ©ng không trông thấy, hai mắt nhòa lệ và mồ hôi, lòng Ä‘au đớn ê chá»...  
ôi chà, Aliôsa, cháu cứ im ông kể cho mà nghe! Cứ thế Ä‘i, Ä‘i mãi, cho đến lúc tuá»™t khá»i dây, ngã giúi xuống đất. ấy thế nhưng lại mừng, bởi vì tất cả sức lá»±c đã cạn rồi: miá»…n sao được nghỉ ngÆ¡i, hay chết quách! Äó, ngưá»i ta đã sống dưới mắt Chúa Giêsu nhân từ như thế đó!... Äã ba lần ông đếm bước trên dòng sông Cái Vonga: từ Ximbiêc đến RưbinxkÆ¡, từ Xaratôp đến đây và từ Axtrakhan đến há»™i chợ Makariep. Hàng bao nhiêu nghìn dặm đưá»ng! Cho đến năm thứ tư thì ông trở thành phu trưởng cá»§a anh em phu kéo thuyá»n, vì ông đã cho lão chá»§ biết được tài cá»§a ông!... ông tôi nói, và bá»—ng vụt lá»›n lên trước mắt tôi như má»™t đám mây, từ má»™t ông già bé nhá» và quắt queo biến thành má»™t ngưá»i có sức mạnh phi thưá»ng, má»™t mình kéo cả má»™t chiếc sà-lan khổng lồ Ä‘i ngược dòng sông... Thỉnh thoảng ông tôi lại nhảy từ trên giưá»ng xuống đất và vung tay làm Ä‘iệu bá»™ cho tôi thấy những ngưá»i kéo thuyá»n Ä‘i như thế nào, tát nước ở trên thuyá»n ra sao. ông tôi hát giá»ng trầm những bài gì đó, xong lại nhảy lên giưá»ng, nhanh nhẹn như má»™t thanh niên, trông tháºt kỳ lạ. Rồi ông lại nói, giá»ng càng say sưa hÆ¡n: 
-Nhưng Aliôsa ạ, những lúc nghỉ, vào những buổi chiá»u hè ở Jiguli, dưới chân ngá»n đồi xanh rì có khi bá»n ông đốt lá»a lên rồi nấu cháo. Và khi má»™t ngưá»i kéo thuyá»n đáng thương cất tiếng hát má»™t bài hát thoát ra từ đáy lòng thì láºp tức cả Ä‘oàn phu ầm ầm cất giá»ng hòa theo. Ngưá»i như sởn gai ốc lên, và sông Vonga dưá»ng như lại càng chảy xiết. Nó lồng lá»™n như con ngá»±a bất kham, như muốn cất mình lên táºn mây xanh! Lúc đó má»i ná»—i Ä‘au khổ Ä‘á»u tiêu tan như làn bụi trước gió. Má»i ngưá»i hát đến ná»—i có khi để cháo trào cả ra ngoài; khi ấy cần phải nện cho anh chàng đầu bếp má»™t muôi vào trán: "ChÆ¡i nhưng chá»› bá» lÆ¡i công việc!" Äã mấy lần có ngưá»i ngó vào cá»a gá»i ông tôi, nhưng tôi van nài: 
-ông đừng Ä‘i ông ạ! ông tôi mỉm cưá»i và giÆ¡ tay Ä‘uổi má»i ngưá»i: 
-Äợi tà đã... ông tôi kể chuyện mãi cho đến táºn chiá»u tối. Và khi Ä‘i ra còn âu yếm từ biệt tôi. Tôi biết ông tôi không phải là ngưá»i dữ tợn và đáng sợ. Tôi ứa nước mắt khi nhá»› lại rằng chÃnh ông tôi đã đánh tôi tàn nhẫn như váºy. Tuy nhiên tôi vẫn không thể nào quên được chuyện đó. Việc ông tôi đến thăm đã mở rá»™ng cá»a cho tất cả má»i ngưá»i, và từ sáng đến tối luôn luôn có ngưá»i ngồi bên giưá»ng tôi, cố tìm má»i cách làm cho tôi khuây khá»a. Tôi còn nhá»› Ä‘iá»u đó không phải lúc nào cÅ©ng vui vẻ và thú vị. Bà tôi thưá»ng đến vá»›i tôi hÆ¡n  Những tên cÅ© cá»§a thành phố Ulianôp và Tsecbakôp trên sông Vonga.  Những ngá»n núi rất đẹp ở khúc giữa sông Vonga. cả và cùng ngá»§ vá»›i tôi má»™t giưá»ng nữa. Nhưng trong những ngày đó, ngưá»i đã để lại cho tôi ấn tượng tươi sáng nhất là anh Txưganôc. Vai anh vuông, ngá»±c nở, đầu rất to vá»›i bá»™ tóc xoăn tÃt. Anh đến vào lúc chiá»u tối và ăn váºn như ngày há»™i: áo lụa vàng, quần nhung bông và Ä‘i đôi á»§ng gáºp nếp kêu ken két. Tóc anh bóng láng, cặp mắt lấp lánh dưới đôi lông mày ráºm, hàm răng trắng ẩn dưới bá»™ ria mép Ä‘en má»›i má»c. Chiếc áo vàng rá»±c phản chiếu ánh lá»a đỠcá»§a ngá»n đèn thá» không bao giá» tắt 
-Này em, trông đây này, 
-anh nói và vén tay áo lên, chìa cho tôi xem cánh tay trần đầy những vết đỠđến táºn khuá»·u. 
-Em xem nó sưng thế đấy! Mấy hôm ná» còn tệ hÆ¡n nữa, hôm nay đã bắt đầu bá»›t nhiá»u rồi! Em có biết không, thấy ông nổi giáºn và bắt đầu đánh em, anh liá»n giÆ¡ ngay cánh tay này ra đỡ. Anh định chá» khi nào roi gẫy, ông Ä‘i lấy chiếc khác thì bà hoặc mẹ sẽ bế em chạy Ä‘i! Nhưng chiếc roi lại không gẫy, vì ngâm nước nên dẻo quá! Nhưng dù sao em cÅ©ng đỡ bị đòn có phải không? Äấy em xem, anh cÅ©ng láu cá đấy chứ... Anh cưá»i vẻ âu yếm, dịu dàng và lại ngắm nghÃa cánh tay sưng phồng, rồi vừa cưá»i vừa nói: 
-Anh thương em quá, đến ná»—i cổ há»ng anh cứ nghẹn lại. Tá»™i nghiệp! Thế mà ông cứ vụt mãi... Anh thở phì phì như ngá»±a và lắc đầu, rồi anh bắt đầu nói chuyện vỠông tôi. Trong chốc lát anh đã trở nên gần gÅ©i đối vá»›i tôi và giản dị như má»™t đứa trẻ. Tôi bảo anh rằng tôi yêu anh lắm. Anh trả lá»i tháºt chất phác khó mà quên được: 
-Anh cÅ©ng yêu em lắm, chÃnh vì yêu em nên anh má»›i chịu Ä‘au thay cho em! Äứa khác thì đừng hòng, mặc xác chúng nó... Sau đó anh bắt đầu khuyên bảo tôi, anh nói khẽ, thỉnh thoảng lại nhìn ra cá»a: 
-Lần sau nếu em có bị đánh thì phải cẩn tháºn đấy, đừng có co rúm ngưá»i lại hiểu không? Co dúm như thế sẽ Ä‘au gấp đôi; em cứ thả ngưá»i cho thoải mái, sao cho ngưá»i tháºt má»m, má»m nhÅ©n ra ấy! Và đừng có nhịn thở, cứ thở tháºt mạnh và kêu tướng lên, nhá»› đấy! Như thế rất tốt. Tôi há»i: 
-Thế ra còn bị đánh nữa à? 
-Chứ sao? 
-Anh Txưganôc nói vẻ thản nhiên. 
-Tất nhiên, còn bị đánh nữa chứ! Rồi xem, em sẽ bị đánh luôn đấy... 
-Vì sao? 
-ông mà đã muốn kiếm cớ thì... Và anh lại lo lắng khuyên tôi: 
-Nếu ông đánh từ trên cao, chỉ quất roi từ trên xuống thôi thì em cứ việc nằm yên, ngưá»i tháºt má»m; còn nếu ông đánh giáºt 
-quất xuống rồi lại giáºt vỠđể rứt thịt ra 
-thì em phải rướn ngưá»i theo chiá»u chiếc roi, hiểu không? Như thế đỡ Ä‘au hÆ¡n! Anh nháy má»™t bên mắt Ä‘en láy rồi nói:  
-Vá» mặt này anh còn giá»i hÆ¡n cả cảnh sát đấy! Da cá»§a anh có lẽ Ä‘em khâu được bao tay em ạ! Tôi ngắm nét mặt vui tươi cá»§a anh và nhá»› lại những chuyện cổ tÃch mà bà tôi đã kể vá» Hoàng tá» Ivan và chàng ngốc Ivanuska.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 02:14 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-05-2008, 09:27 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
  
 
ốm dáºy, tôi thấy rõ anh Txưganôc giữ má»™t địa vị đặc biệt trong nhà. ông tôi không mắng anh luôn miệng và bá»±c tức như đối vá»›i các cáºu tôi. Khi vắng mặt anh, ông tôi lim dim và gáºt gù nói vá» anh: 
-Thằng Ivanka rất khéo tay! Chúng bay cứ nhá»› lá»i tao nói: lá»›n lên nó sẽ khá cho xem! Các cáºu tôi cÅ©ng đối xá» vá»›i anh Txưganôc rất trìu mến, thân máºt và không khi nào đùa cợt trêu anh như đối vá»›i bác thợ cả Grigôri mà hầu như chiá»u nào há» cÅ©ng kiếm má»™t trò tinh nghịch gì để trêu. Khi thì há» nung nóng chuôi kéo, khi thì cắm ngược cái Ä‘inh nhá»n hoắt vào ghế cá»§a bác, hoặc thấy bác lòa dở, hỠđể ngay bên tầm tay cá»§a bác những mảnh vải màu sắc khác nhau để bác Ä‘Ãnh thành má»™t "tấm", thế là bác lại bị ông tôi chá»i cho má»™t mẻ. Má»™t hôm, sau bữa ăn trưa, khi bác Ä‘ang ngá»§ trên gác xép, há» lấy thuốc nhuá»™m đỠbôi lên mặt bác. Bác cứ thế vác bá»™ mặt ngá»™ nghÄ©nh và đáng sợ ấy Ä‘i Ä‘i lại lại khá lâu: giữa bá»™ râu bạc lá»™ ra hai vết kÃnh tròn má» má» và má»™t cái mÅ©i dài đỠchót buông thõng xuống vẻ thiểu não nom giống như cái lưỡi.  Các cáºu tôi nghÄ© ra không biết bao nhiêu những trò tinh nghịch như váºy. Nhưng bác thợ cả vẫn ngáºm đắng nuốt cay chịu đựng, bác chỉ khẽ càu nhàu và trước khi sá» vào cái bàn là, cái kéo, cái kim hoặc cái đê, bác thưá»ng nhấp nước bá»t đầy đầu ngón tay. Cái đó đã trở thành thói quen đối vá»›i bác; ngay cả khi ngồi vào bàn ăn trưa, trước khi cầm con dao hoặc cái dÄ©a, bác cÅ©ng nhấp nước bá»t như váºy làm bá»n trẻ con cưá»i ồ cả lên. Khi nào bác Ä‘au khổ, trên khuôn mặt to cá»§a bác nổi lên vô số nếp nhăn. Những nếp nhăn này trưá»n trên trán bác má»™t cách kỳ quái, khẽ kéo cặp lông mày lên, rồi biến mất vào cái đầu trá»c lốc cá»§a bác. Tôi không nhá»› ông tôi đối vá»›i những trò đùa cá»§a các cáºu tôi ra sao, nhưng bà tôi thì giÆ¡ nắm đấm Ä‘e các cáºu tôi và quát: 
-Chúng mày không biết ngượng mặt à, quân vô lại!  
Nhưng khi vắng mặt anh Txưganôc, các cáºu tôi lại nói vá» anh vá»›i vẻ bá»±c tức và châm biếm. Há» giá»…u cợt, chê bai việc làm cá»§a anh, nhiếc anh là thằng ăn cắp và lưá»i biếng.  Tức Ivan, cách gá»i thân máºt. Tôi há»i bà tôi tại sao lại có chuyện ấy. CÅ©ng như má»i lần, bà tôi vui lòng giảng giải cho tôi bằng những lá»i dá»… hiểu: 
-Cháu không biết, cả hai cáºu cùng muốn tranh Vaniuska vá» phần mình, khi nào há» mở xưởng nhuá»™m riêng; thế là trước mặt nhau há» gièm pha nó, nói nó là má»™t tay thợ tồi. Há» nói láo, há» lừa miếng nhau đấy. Há» còn sợ Vaniuska không Ä‘i vá»›i há», sẽ ở lại vá»›i ông. Mà ông lại là ngưá»i trái tÃnh trái nết, ông có thể sẽ cùng vá»›i Ivanka mở má»™t xưởng nhuá»™m thứ ba, như thế sẽ không lợi cho các cáºu, cháu hiểu chưa? Bà cưá»i khe khẽ: 
-Há» dùng đủ mánh khóe, đến thánh cÅ©ng phải buồn cưá»i! Nhưng ông lại biết tá»ng những mưu mẹo đó và cố ý trêu hai cáºu Iasa và Misa. ông bảo: "Tao sẽ mua cho thằng Ivan má»™t tấm thẻ miá»…n Ä‘i lÃnh để nó khá»i bị gá»i Ä‘i lÃnh, vì tao cần đến nó!" Các cáºu bá»±c tức, há» không thÃch thế và tiếc tiá»n, vì mua má»™t tấm thẻ như váºy rất đắt! Tôi lại ở vá»›i bà tôi như khi ở trên tàu thá»§y. Tối nào trước khi Ä‘i ngá»§ bà tôi cÅ©ng kể cho tôi nghe những chuyện thần thoại hoặc kể vá» cuá»™c Ä‘á»i mình, cÅ©ng từa tá»±a như má»™t chuyện thần thoại váºy. Bà tôi kể chuyện làm ăn cá»§a gia đình: chuyện phân chia gia tài cho con cái, chuyện ông tôi táºu nhà má»›i cho mình. Bà tôi vừa nói vừa khẽ cưá»i, dá»ng dưng như ngưá»i dưng nước lã hay má»™t ngưá»i hàng xóm láng giá»ng, chứ không phải là ngưá»i chá»§ nhân thứ hai trong ngôi nhà này. Nhá» thế tôi má»›i biết anh Txưganôc là đứa con hoang nhặt được trên chiếc ghế dài ở cạnh cổng trong má»™t đêm mưa đầu xuân. 
-Nó nằm ở đấy, cuộn trong chiếc tạp-dỠrộng, 
-bà tôi kể, giá»ng trầm ngâm và có vẻ huyá»n bÃ, 
-nó khẽ kêu oe oe và đã bắt đầu rét cóng. 
-Tại sao ngưá»i ta lại bá» rÆ¡i trẻ con thế? 
-Vì mẹ nó không có sữa, không có gì nuôi; thế là mẹ nó dò xem ở đâu có trẻ con má»›i đẻ bị chết liá»n đặt giấu nó ở đó. Sau má»™t lát yên lặng, bà tôi gãi đầu, thở dài rồi nhìn lên trần nhà, nói tiếp: 
-Tất cả Ä‘á»u là do nghèo túng, Aliôsa ạ, có cảnh khổ cá»±c quá đến ná»—i không thể nói ra được! 
Ngưá»i ta cho rằng con gái chưa chồng không có quyá»n đẻ, rằng đó là má»™t Ä‘iá»u hổ thẹn! ông định đưa Vaniuska tá»›i sở cảnh sát, nhưng bà can ngăn: giữ lấy mà nuôi; đó là trá»i cho chúng ta để thay vào những đứa đã chết. Vì bà đẻ cả thảy mưá»i tám báºn; nếu tất cả Ä‘á»u sống thì chúng sẽ chiếm cả má»™t dãy phố, tá»›i mưá»i tám ngôi nhà! Cháu không biết chứ, bà lấy chồng từ năm mưá»i bốn tuổi, năm mưá»i lăm bà đã đẻ, nhưng Chúa thÃch  Tức Ivan, cách gá»i thân máºt.  Tức Iakôp, cách gá»i tắt.  Tức Mikhain, cách gá»i tắt.  Ai có tấm thẻ này thì ngưá»i đó khá»i phải Ä‘i lÃnh. Muốn có nó, ngưá»i ta trả má»™t số tiá»n để đảm bảo việc nháºp ngÅ© cá»§a má»™t ngưá»i tình nguyện. dòng máu nhà bà nên đã lần lượt bắt chúng vá» làm thiên thần. Bà vừa tiếc vừa mừng! Ngồi trên thành giưá»ng, mình mặc độc có chiếc áo cánh, mái tóc Ä‘en xõa xuống cả ngưá»i, bà tôi to xù như má»™t con gấu mà trước đây ngưá»i tiá»u phu ráºm râu vùng Xecgat đã Ä‘em vá» sân. Bà tôi làm dấu trên bá»™ ngá»±c trắng phau như tuyết, cưá»i khẽ và Ä‘ung đưa toàn thân: 
-Chúa đã bắt Ä‘i những đứa tốt, còn lÅ© chả ra gì thì để lại cho bà. Bà rất vui mừng được thằng Ivanka, bà rất yêu các cháu, các cháu ạ! Thế là bà nháºn nó, rá»a tá»™i cho nó, và nó trở nên má»™t thằng con trai ngoan ngoãn. Lúc đầu bà gá»i nó là Bá» Dừa, vì nó hay vè vè chẳng khác gì con bá» dừa, suốt ngày nó bò và vè vè ở khắp các phòng. Cháu hãy yêu mến nó, nó là má»™t ngưá»i rất giản dị! Tôi yêu mến anh Ivan và nhiá»u khi ngạc nhiên đến ngây ngưá»i vá» anh. Nhất là vào ngày thứ bảy, lúc ông tôi Ä‘i lá»… nhà thá», sau khi đã đánh lÅ© trẻ có lá»—i trong tuần, thì trong nhà bếp lại diá»…n ra đủ má»i thứ trò vui khôn kể. Anh Txưganôc bắt những con gián Ä‘en ở sau lò sưởi, làm rất nhanh bá»™ dây cương bằng chỉ và cắt chiếc xe trượt tuyết bằng giấy. Sau đó anh dùng thanh đóm Ä‘iá»u khiển bốn con ngá»±a ô Ä‘i du ngoạn trên chiếc bàn màu vàng đã cá» sạch. Anh kêu lên, giá»ng phấn khởi: 
-Chúng nó Ä‘i tìm giám mục đấy! Anh gắn mảnh giấy nhá» vào lưng má»™t con gián, thúc nó chạy theo sau chiếc xe trượt tuyết và giải thÃch: 
-Chúng nó bá» quên cái bao. ông tu sÄ© chạy theo đưa cho chúng đấy! Anh lấy chỉ trói chân má»™t con gián; con váºt bò lê, đầu đụng tứ tung. Anh Vanka vá»— tay reo lên: 
-Lão phụ lá»… Ä‘ang từ quán rượu Ä‘i ra. Lão Ä‘i dá»± lá»… chiá»u đấy! Anh lôi đàn chuá»™t ra. Theo lệnh anh, chúng đứng và Ä‘i bằng hai chân sau, kéo lê chiếc Ä‘uôi dài lòng thòng theo sau và chá»›p chá»›p cặp mắt linh lợi như những hạt cưá»m Ä‘en nhánh trông đến buồn cưá»i. Anh nâng niu đàn chuá»™t, ôm chúng vào ngá»±c, má»›m đưá»ng, hôn hÃt và nói vá»›i giá»ng đầy tin tưởng: 
-Chuá»™t là giống váºt thông minh, dịu dàng. Gia thần rất thÃch chuá»™t. Ai mà nuôi chuá»™t thì sẽ được gia thần ban ân cho... Anh biết làm các trò quỉ thuáºt vá»›i quân bài và đồng tiá»n. Anh kêu to hÆ¡n cả bá»n trẻ con và hầu như không khác chúng mấy. Má»™t hôm bá»n trẻ chÆ¡i bài vá»›i anh, chúng thắng anh mấy ván liá»n. Anh rất buồn, tức giáºn bÄ©u môi bá» cuá»™c, sau đó anh khịt khịt mÅ©i và phàn nàn vá»›i tôi: 
-Anh biết rõ, tụi chúng nó thông đồng vá»›i nhau trước! Chúng nó nháy nhau, giúi bài cho nhau dưới gầm bàn. Ai lại chÆ¡i như thế? ChÃnh anh cÅ©ng biết chÆ¡i gian láºn không kém...  Ngưá»i ta coi trẻ con chết ngay từ tuổi còn thÆ¡ là vô tá»™i và gá»i là "những thiên thần", há» tin rằng sau khi chết chúng trở thành thiên thần.  Xecgat ở phÃa đông nam Nijni 
-Nôpgôrôt chừng 130 cây số.  
Anh đã mưá»i chÃn tuổi, lá»›n hÆ¡n cả bốn đứa chúng tôi cá»™ng lại. Nhưng đáng ghi nhá»› nhất đối vá»›i tôi là hình ảnh cá»§a anh trong những tối vui ngày há»™i. Khi ông tôi và cáºu Mikhain Ä‘i thăm bà con thì cáºu Iakôp có bá»™ tóc quăn rối bù liá»n xách cây đàn ghi-ta xuống bếp. Bà tôi soạn má»™t bữa tiệc trà có nhiá»u món ăn nhẹ và rượu vôtka đựng trong chiếc chai xanh có hoa đỠbằng thá»§y tinh ở đáy. Anh Txưganôc mặc quần áo ngày há»™i quay tÃt như con quay. Bác thợ cả lặng lẽ len vào, cặp kÃnh cá»§a bác lấp lánh. Có cả mụ vú nuôi Epgênáa mặt rá»—, hồng hào và béo tròn trùng trục như má»™t cái chum; mụ có cặp mắt láu lỉnh và giá»ng nói oang oang. Thỉnh thoảng lão phụ lá»… giữ đồ thánh ráºm râu cá»§a nhà thá» Äức Mẹ lên Trá»i và những ngưá»i có nước da Ä‘en nhẫy như những con cá măng và cá chuối, cÅ©ng tá»›i dá»±. Má»i ngưá»i vừa ăn uống lu bù, vừa thở dài thưá»n thượt. Há» chia quà bánh cho bá»n trẻ con và cho má»—i đứa má»™t cốc rượu ngá»t. Dần dần cuá»™c vui trở nên náo nhiệt và sôi nổi kỳ lạ. Cáºu Iakôp lên dây đàn say mê, và sau khi lên dây xong bao giá» cáºu cÅ©ng nói câu này: 
-Nào, tôi xin bắt đầu!  Cáºu hất má»› tóc quăn ra sau và cúi xuống cây đàn ghi-ta, vươn cổ dài như cổ ngá»—ng. Khuôn mặt tròn vô tư cá»§a cáºu có vẻ mÆ¡ màng; cặp mắt linh lợi xa xăm cá»§a cáºu trở nên lá» Ä‘á». Cáºu bấm nhẹ dây dàn, bài cáºu chÆ¡i thu hút má»i ngưá»i và làm cho má»i ngưá»i ngây ngất. Äiệu nhạc cá»§a cáºu đòi há»i sá»± im lặng hoàn toàn. Nó như dòng suối chảy xiết từ xa đổ vá», lá»t qua sân nhà và những bức tưá»ng. Nó làm cho trái tim má»i ngưá»i xao xuyến và gợi lên cảm giác khó hiểu, vừa buồn bã vừa lo âu. Äiệu nhạc làm cho ngưá»i nghe cảm thấy thương mình và thương má»i ngưá»i. Ngưá»i lá»›n hình như cÅ©ng trở lại tuổi trẻ con, và má»i ngưá»i ngồi yên, đắm mình trong bầu không khà im lặng, mÆ¡ má»™ng đăm chiêu.  
Xasa Mikhailôp chăm chú nghe hÆ¡n cả. Nó cứ vươn dài ngưá»i ra vá» phÃa cáºu Iakôp, nhìn chằm chằm cây đàn ghi-ta, miệng há hốc, nước rãi chảy ròng ròng. Äôi khi nó mÆ¡ màng đến ná»—i ngã từ trên ghế xuống, tay Ä‘áºp xuống sàn nhà; và lúc đó nó ngồi bệt luôn xuống sàn, cặp mắt đỠra, tròn xoe. Má»i ngưá»i cÅ©ng thế, ai cÅ©ng say mê đỠđẫn. Chỉ có chiếc ấm xamôva là khẽ reo reo, nhưng vẫn không át nổi tiếng than vãn cá»§a cây đàn ghi-ta. Hai chiếc cá»a sổ vuông nhìn ra cảnh đêm thu tối mò. Äôi khi dưá»ng như nghe có ngưá»i khẽ gõ vào cá»a kÃnh. Trên bàn ngá»n lá»a vàng khè cá»§a hai cây nến khẽ rung rinh, nhá»n hoắt như những ngá»n giáo. Cáºu Iakôp má»—i lúc má»™t thêm đỠngưá»i ra; cáºu như ngá»§ say, hàm răng cắn chặt, chỉ có đôi bàn tay cá»§a cáºu là còn hoạt động. Những ngón tay phải uốn cong, rung tÃt trên dây đàn giống như những con chim Ä‘ang vá»— cánh sắp bay, những ngón tay trái lướt thoăn thoắt trên phÃm đàn.  
Ngà ngà say, cáºu khe khẽ hát má»™t bài dài vô táºn, giá»ng rÃt qua kẽ răng nghe rất khó chịu: Nếu Iakôp là chó 
-Y sá»§a rống từ sáng đến tối; ôi, ta buồn ghê! ôi, ta chán ghê! Ngoài phố má»™t cô mụ Ä‘i qua,  Trên hàng rào má»™t con quạ Ä‘áºu. ôi, ta buồn ghê! ôi, ta chán ghê! Sau lò dế gáy, Äàn gián lao xao. ôi ta buồn ghê! Má»™t gã ăn mày phÆ¡i đôi xà-cạp, Gã khác xoáy mất lúc nào! ôi, ta buồn ghê! ôi, ta chán ghê! Tôi không sao chịu nổi Ä‘iệu hát này, và khi cáºu bắt đầu hát tá»›i Ä‘oạn gã ăn mày tôi liá»n khóc nức nở, lòng buồn rưá»i rượi. Anh Txưganôc nghe nhạc cÅ©ng chăm chú như má»i ngưá»i. Anh Ä‘an tay vào má»› tóc Ä‘en, nhìn chằm chằm vào góc nhà và thỉnh thoảng lại khịt mÅ©i. Äôi khi anh thốt lên bất ngá», giá»ng rầu rÄ©: 
-Chà, nếu ta tốt giá»ng, thì Lạy Chúa, ta hát phải biết! Bà tôi thở dài, nói: 
-Thôi, Iasa, tháºt mày làm nẫu ruá»™t nẫu gan má»i ngưá»i! Còn mày, Vaniatka, nhảy Ä‘i má»™t tà nào... Há» không bao giá» thá»±c hiện ngay lá»i yêu cầu cá»§a bà tôi. Tuy nhiên đôi khi cáºu Iakôp bá»—ng đặt bàn tay lên dây đàn má»™t lát, rồi cáºu nắm tay lại, ném mạnh xuống sàn má»™t cái gì không ai trông thấy và không ai nghe thấy. Cáºu kêu lên, giá»ng vui nhá»™n: 
-Buồn vá»›i chả sầu, hãy vứt Ä‘i cho rảnh! Nào Vanka, đứng dáºy! Anh Txưganôc sá»a sang lại tư thế cho tá» chỉnh, kéo chiếc áo sÆ¡-mi vàng cho phẳng và rón rén bước ra giữa nhà bếp như bước trên đầu Ä‘inh váºy. Cặp má rám nắng cá»§a anh đỠá»ng lên. Anh mỉm cưá»i có vẻ thẹn thùng và yêu cầu: 
-ChÆ¡i nhanh lên má»™t chút, Iakôp Vaxilits! Cây đàn ghi-ta vang lên Ä‘iên cuồng, gót giày nện xuống sàn dồn dáºp. Trên bàn và trong tá»§ bát đĩa kêu lanh canh. ở giữa nhà bếp, anh Txưganôc quay tròn như ánh lá»a, bay lượn như con diá»u hâu, vung vẩy tay như cánh chim, chân di chuyển hầu như không rõ. Anh bá»—ng thét lên má»™t tiếng, rồi ngồi xổm xuống sàn và quay liệng như con chim én vàng óng. Chiếc áo lụa rá»i ánh ra khắp xung quanh, rung rung lên, trông như dòng suối Ä‘ang đổ ra hoặc như vàng nung Ä‘ang chảy. Anh Txưganôc nhảy múa không biết mệt, quên tất cả. Tôi có cảm tưởng nếu mở toang cá»a ra thì anh sẽ vừa Ä‘i vừa nhảy múa tung tăng khắp phố, khắp thành phố và không rõ anh sẽ Ä‘i những đâu nữa... 
-Cắt ngang đi! 
-Cáºu Iakôp kêu lên và giáºm chân xuống sàn đánh nhịp. Cáºu huýt sáo rÃt lên và hát vang những Ä‘iệp khúc khôi hài, giá»ng nghe đến bá»±c mình: Chà! Nếu không sợ mòn đôi giày gai Thì ta đã bá» rÆ¡i cả vợ cùng con! Những ngưá»i ngồi sau chiếc bàn cÅ©ng thấy ngứa ngáy chân, thỉnh thoảng há» lại kêu rÃt lên như bị bá»ng. Bác thợ cả ráºm râu Ä‘áºp Ä‘áºp tay vào cái trán hói cá»§a mình và nói lắp bắp. Má»™t hôm, cúi xuống ngưá»i tôi, bá»™ râu má»m mại phá»§ cả lên vai tôi, bác ghé vào tai tôi nói như nói vá»›i ngưá»i lá»›n: 
-Lêcxây Macximitô  ạ, giá có bố cháu ở đây thì có lẽ đã khác hẳn! Bố cháu rất vui tÃnh. Cháu có nhá»› thế không? 
-Không. 
-Tháºt à? Thưá»ng thưá»ng bố cháu hay nhảy vá»›i bà cháu, lát nữa rồi cháu coi! Bác đứng dáºy, ngưá»i cao lá»›n, hốc hác, trông như má»™t bức tượng thánh, cúi mình trước bà tôi và má»i bà, giá»ng trầm trầm khác thưá»ng: 
-Bà Akulina Ivanôpna, xin bà làm Æ¡n cho chúng tôi thưởng thức Ä‘iệu nhảy trước đây bà thưá»ng nhảy vá»›i Macxim Xapvatêep ấy! Bà vui lòng chứ? 
-Grigôri Ivanưts, lão rõ lạ chá»a, rõ lạ chá»a! 
-Bà tôi vừa nói vừa cưá»i và co dúm ngưá»i lại. Vào tuổi tôi còn nhảy vá»›i nhót gì! Chỉ tổ làm trò cưá»i cho thiên hạ...  
Nhưng tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u yêu cầu bà tôi nhảy. Thế là bá»—ng nhiên bà tôi đứng dáºy nhanh nhẹn như má»™t thiếu nữ, sá»a lại váy, thẳng ngưá»i ra, chiếc đầu nặng ná» ngả ra sau, bà Ä‘i dá»c theo gian bếp và nói to: 
-Thôi được, các ngưá»i cứ việc cưá»i! Nào Iasa, chÆ¡i bài khác Ä‘i! Cáºu tôi ngẩng đầu lên, vươn ngưá»i ra, lim dim cặp mắt và bắt đầu chÆ¡i cháºm lại. Anh Txưganôc dừng lại má»™t lát, rồi lao tá»›i chá»— bà tôi, nhảy ngồi xoay quanh. Còn bà tôi thì lướt nhẹ trên sàn như Ä‘i trên không, tay dang ra, lông mày rướn lên, cặp mắt Ä‘en chăm chăm nhìn vá» phÃa xa xa. Trông bà tôi đến hay và tôi phì cưá»i. Bác thợ cả giÆ¡ ngón tay nghiêm mặt dá»a tôi, tất cả ngưá»i lá»›n Ä‘á»u nhìn vá» phÃa tôi vá»›i vẻ không tán thành. 
-Thôi đừng nhảy nữa, Ivan! 
-Bác thợ cả vừa nói vừa mỉm cưá»i.  Anh Txưganôc ngoan ngoãn vâng lá»i nhảy sang má»™t bên và ngồi lên ngưỡng cá»a, còn mụ Epgênáa thì vươn cổ ra và bắt đầu hát, giá»ng trầm trầm, êm êm: Suốt tuần cho đến ngày thứ bảy, Cô gái thêu đăng-ten cả ngày, Cô mệt rÅ© ngưá»i vì báºn rá»™n, ôi, khác nào cái xác không hồn! Hình như bà tôi không nhảy, mà Ä‘ang kể má»™t câu chuyện gì. Bà tôi lướt nhẹ nhàng, tư lá»±, ngưá»i lắc lư, mắt nhìn khắp xung quanh, toàn thân to lá»›n rung chuyển ngáºp ngừng, đôi bàn chân như dò đưá»ng, bước Ä‘i tháºn trá»ng.  
Bá»—ng nhiên bà tôi dừng lại như sợ hãi Ä‘iá»u gì, khuôn mặt rung rung, nhăn nhó, rồi láºp tức má»™t nụ cưá»i hiá»n háºu, cởi mở nở ra. Bà tôi Ä‘i nghiêng ngưá»i như nhưá»ng lối cho ai và lấy tay má»i há» Ä‘i. Bà cúi xuống, im lặng, lắng nghe và mỉm cưá»i tươi tắn hÆ¡n. Rồi đột nhiên bà tôi rá»i khá»i chá»—, xoáy tròn như má»™t cÆ¡n gió lốc. Toàn thân bà tôi như lá»›n thêm, lúc này không ai có thể rá»i cặp mắt được vì bà tôi trở nên đẹp đẽ và đáng yêu làm sao trong giây phút diệu kỳ trở lại tuổi thanh xuân ngày trước. Mụ Epgênáa rúc lên như kèn: Ngày chá»§ nháºt cô gái nhảy múa Suốt từ lúc lá»… sáng cho đến ná»a đêm. Cô là ngưá»i cuối cùng vá» ngõ, Tiếc thay -ngày lá»… chẳng dài thêm! Nhảy xong bà tôi trở vá» chá»— cÅ© ngồi gần ấm xamôva. Má»i ngưá»i khen ngợi. Bà tôi vừa sá»a lại mái tóc vừa nói: 
-Thôi Ä‘i, các ngưá»i chưa được thấy những vÅ© nữ tháºt sá»± đấy. Tại quê tôi, ở BalakhÆ¡na, trước đây có má»™t cô gái mà tôi không nhá»› là con cái nhà ai, tên gì, khi cô ấy nhảy má»i ngưá»i vui sướng đến phát khóc lên được! Chỉ cần được nhìn thấy cô ấy nhảy cÅ©ng đủ vui rồi. Cá»§a đáng tá»™i, tôi cứ thèm được như cô ta! 
-Những ngưá»i ca hát và nhảy múa là những ngưá»i sướng nhất Ä‘á»i! 
-Mụ Epgênáa nghiêm nghị nói và bắt đầu hát má»™t bài vá» vua Äavit. Còn cáºu Iakôp thì ôm lấy anh Txưganôc và bảo anh: 
-Mày mà nhảy trong các tiệm rượu thì có lẽ làm cho má»i ngưá»i mê mẩn Ä‘i mất!... 
-Tôi chỉ muốn có giá»ng tốt! 
-Anh Txưganôc than vãn. 
-Giá mà trá»i cho tôi tốt giá»ng thì tôi có thể hát hàng chục năm liá»n, rồi sau đó dù cho có Ä‘i tu chăng nữa cÅ©ng cam! Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u uống rượu vôtka, đặc biệt là bác Grigôri uống nhiá»u nhất. Bà tôi rót cho bác hết cốc này đến cốc khác, và dặn bác: 
-Coi chừng đấy, bác Grisa ạ, không khéo thì mù hẳn đấy! Bác trả lá»i đưá»ng hoàng: 
-Mặc kệ! Tôi không cần đến cặp mắt này nữa, tôi đã nhìn thấy đủ má»i thứ trên Ä‘á»i rồi... Bác uống không bao giá» say, nhưng càng uống bác càng hay nói và hầu như bác luôn mồm nói vá» bố tôi: 
-Macxim Xapvatêep, ngưá»i bạn thân mến cá»§a bác là má»™t ngưá»i tốt bụng... Bà tôi thở dài, hùa theo:  Má»™t thành phố trên sông Vonga, cách Nijni -Nôpgôrôt chừng 30 cây số vá» phÃa tây bắc.   Vua cá»§a nước Israen cổ đại được nhắc đến nhiá»u trong các bài hát cá»§a tôn giáo, trong các thánh ca cá»§a táºp Thánh thi. Sống khoảng năm 1010 -970 trước Công nguyên.  Tức Grigôri, cách gá»i tắt.  
-ừ, tháºt là má»™t đứa con cá»§a Chúa đấy... Tất cả những lá»i nói đó làm cho tôi rất thÃch, khiến tôi chăm chú nghe. Má»—i lá»i như thấm vào lòng tôi má»™t ná»—i buồn man mác và dá»… chịu. Sá»± vui buồn gắn chặt vá»›i nhau đã xâm chiếm má»i ngưá»i, và má»i ngưá»i chuyển từ vui sang buồn, từ buồn sang vui không rõ vào lúc nào, tháºt nhanh chóng lạ thưá»ng. Má»™t hôm cáºu Iakôp ngà ngà say, cáºu xé chiếc áo sÆ¡-mi Ä‘ang mặc, giáºt má»› tóc quăn, bá»™ ria trăng trắng lưa thưa, cái mÅ©i và cái môi thưỡi: 
-Thế là nghĩa lý gì, hả? 
-Cáºu rÃt lên, nước mắt giàn giụa 
-Tại sao lại thế?  Cáºu đấm vào má, vào trán, vào ngá»±c mình và khóc nức nở. 
-Ta là một thằng vô lại, một thằng đê tiện, một kẻ đau khổ! Bác Grigôri gầm lên: 
-A! Äúng như váºy!... Bà tôi cÅ©ng Ä‘ang say rượu, nắm lấy tay cáºu tôi và khuyên nhá»§: 
-Thôi mà, Iasa, Chúa biết rõ những Ä‘iá»u Chúa trừng phạt! Uống rượu vào, bà tôi lại càng đẹp hÆ¡n: cặp mắt Ä‘en nhánh, vui tươi tá»a ra má»™t luồng ánh sáng sưởi ấm lòng ngưá»i. Bà tôi vừa lấy mùi soa phe phẩy khuôn mặt đỠbừng vừa nói thánh thót: 
-Chúa tôi, Chúa tôi! Tất cả má»i thứ sao mà tốt đẹp thế! Các ngưá»i hãy nhìn xem, tất cả má»i thứ sao mà tốt đẹp thế! Äó là tiếng nói tá»± đáy lòng bà tôi, khẩu hiệu cá»§a suốt Ä‘á»i bà tôi. Những giá»t nước mắt và tiếng kêu cá»§a ngưá»i cáºu thưá»ng vẫn vô tư làm cho tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi há»i bà tôi tại sao cáºu ấy lại khóc, lại chá»i rá»§a và tá»± đánh mình như váºy. 
-Cái gì cháu cũng muốn biết! 
-Bà tôi nói có vẻ miá»…n cưỡng, trái vá»›i lệ thưá»ng. 
-Hãy chỠđã, cháu hãy còn bé chưa nên nhúng vào những chuyện đó vá»™i... Cái đó càng khêu gợi lòng tò mò cá»§a tôi. Tôi đến xưởng quấy rầy anh Ivan, nhưng anh cÅ©ng không muốn trả lá»i. Anh chỉ khẽ cưá»i, liếc nhìn bác thợ cả, rồi đẩy tôi ra khá»i xưởng và kêu: 
-Thôi để yên cho anh làm, Ä‘i ra! Không anh lại thả em vào chảo nhuá»™m luôn má»™t thể bây giá»! Bác thợ cả đứng trước bếp lò rá»™ng và thấp, trên đó có ba chiếc chảo lá»›n gắn liá»n vào đó. Bác dùng chiếc gáºy dài màu Ä‘en khuấy các chảo, rồi rút ra, nhìn những giá»t nước màu nhá» giá»t. Lá»a cháy nóng rá»±c, phản chiếu lên vạt tạp-dá» bằng da trông sặc sỡ như áo lá»… cá»§a cố đạo. Các chảo nước nhuá»™m bắt đầu réo, hÆ¡i hăng hăng bốc lên nghi ngút, chạy vá» phÃa cá»a như má»™t đám mây dày đặc. Ngoài sân gió hanh hanh thổi vù vù sát đất. Bác thợ cả ngước đôi mắt đỠngầu nhìn tôi qua vành kÃnh. Bác quát tháo anh Ivan giá»ng thô lá»—: 
-Lấy cá»§i! Mày không nhìn thấy gì à? Khi anh Txưganôc chạy ra sân, bác Grigôri ngồi xuống bao thuốc nhuá»™m và vẫy gá»i tôi: 
-Lại đây! Bác đặt tôi lên đầu gối, chùi bá»™ râu ấm và má»m vào má tôi, rồi kể mẩu chuyện mà tôi ghi nhá»› mãi: 
-Cáºu cháu đã đánh vợ, đã hành hạ đến chết, và bây giá» bị lương tâm cắn rứt, hiểu không? Cháu cần phải hiểu tất cả, kẻo có ngày vạ vào thân! Bác Grigôri ăn nói cÅ©ng giản dị như bà tôi, nhưng nghe bác ngưá»i ta thấy rợn hÆ¡n và hình như qua cặp kÃnh bác nhìn thấu hết má»i váºt trên Ä‘á»i. 
-Äánh chết như thế nào à? 
-Bác thong thả nói 
-Thế này nhé: lúc hắn ngá»§ vá»›i vợ, hắn lấy chăn trùm kÃn đầu vợ, rồi đè lên, đánh túi bụi. Äể làm gì? Có lẽ chÃnh hắn cÅ©ng không biết nữa. Không để ý tá»›i anh Ivan đã ôm má»™t bó cá»§i trở vào và ngồi xổm trước bếp lá»a hÆ¡ tay, bác thợ cả vẫn tiếp tục nói, giá»ng nghiêm trang: 
-Có lẽ hắn đánh là vì vợ hắn hÆ¡n hắn, làm hắn ghen tỵ. Há» nhà Kasirin không thÃch cái gì tốt đẹp đâu cháu ạ, há» ghen ghét, và nếu không được ăn, thì há» tìm cách đạp đổ! Cháu thá» há»i bà cháu xem hỠđã hại bố cháu như thế nào. Bà cháu sẽ nói hết, vì bà cháu không thÃch và không biết nói dối ai bao giá». Bà cháu giống như má»™t vị thánh, có thể nói là má»™t ngưá»i có phúc, mặc dù bà cháu cÅ©ng uống rượu và hÃt thuốc. Cháu phải bám chắc lấy bà cháu má»›i được... Bác đẩy tôi ra. Tôi bước ra sân, đầu óc nặng trình trịch, lòng đầy sợ hãi. ở phòng ngoài, anh Vaniuska Ä‘uổi kịp tôi, ôm lấy đầu tôi và khẽ nói thầm: 
-Em đừng sợ bác ấy, bác ấy rất tốt. Em cứ nhìn thẳng vào mắt, bác ấy thÃch như thế. Tất cả cái đó Ä‘á»u kỳ lạ và làm cho tôi thấy băn khoăn. Tôi chưa biết cuá»™c sống khác ra sao cả, nhưng tôi nhá»› lá» má» là cha mẹ tôi không sống như váºy: cha mẹ tôi ăn nói khác hẳn, vui đùa cÅ©ng khác, thưá»ng Ä‘i vá»›i nhau, ngồi gần nhau. Tối tối cha mẹ tôi thưá»ng hay cưá»i rất lâu, hoặc ngồi hát oang oang bên cạnh cá»a sổ. Những ngưá»i Ä‘i ngoài phố hay xúm lại xem cha mẹ tôi hát. Khuôn mặt cá»§a những ngưá»i này ngẩng lên giống như những chiếc đĩa bẩn sau bữa ăn trưa trông đến là buồn cưá»i. ở đây ngưá»i ta Ãt cưá»i, đôi khi không rõ ngưá»i ta cưá»i cái gì. Thưá»ng thưá»ng há» mắng nhau, ngưá»i này dá»a ngưá»i kia má»™t Ä‘iá»u gì đấy, há» thì thầm bà máºt vá»›i nhau trong các xó xỉnh. Bá»n trẻ con thì lặng lẽ, lén lút, chúng nó dưá»ng như bị ép xuống mặt đất như những hạt bụi bị tráºn mưa làm gà xuống. Tôi tá»± cảm thấy xa lạ trong ngôi nhà này; toàn bá»™ lối sống ấy đã kÃch động tôi như vô vàn vết chàm, gây cho tôi sá»± hoài nghi, bắt buá»™c tôi phải hết sức chú ý quan sát má»i thứ.  
Tình bạn giữa tôi vá»›i anh Ivan ngày càng tăng. Từ lúc mặt trá»i má»c cho đến táºn khuya, bà tôi báºn việc nhà nên hầu như suốt ngày tôi cứ quấn quÃt lấy anh Txưganôc. Má»—i khi ông tôi quáºt tôi là anh lại giÆ¡ cánh tay đỡ đòn cho tôi và hôm sau anh giÆ¡ những ngón tay sưng vù, phàn nàn vá»›i tôi: 
-Không, làm thế này chả Ãch lợi gì cả! Em chẳng đỡ hÆ¡n, còn anh thì em trông đây này! Anh sẽ không làm như thế nữa, mặc em đấy! Nhưng lần sau anh lại chuốc lấy cái Ä‘au vô Ãch ấy vào mình. 
-Sao anh bảo không muốn nữa kia mà! 
-Không muốn, thế mà anh vẫn cứ giÆ¡ ra... không hiểu tại sao ấy... Chẳng bao lâu tôi nháºn thấy anh Txưganôc có má»™t cái gì đó làm cho tôi càng chú ý và yêu mến anh hÆ¡n. Thứ sáu nào anh Txưganôc cÅ©ng thắng con ngá»±a hồng thiến Sarap vào chiếc xe trượt tuyết lá»›n, đó là má»™t con váºt quà cá»§a bà tôi, má»™t con váºt tinh ranh, tham ăn. Anh mặc chiếc áo lông ngắn đến đầu gối, đội chiếc mÅ© lông nặng ná» và thắt chiếc Ä‘ai bằng vải xanh. Rồi anh Ä‘i chợ mua thức ăn. Äôi khi anh Ä‘i mãi không vá». Cả nhà Ä‘á»u lo lắng. Má»i ngưá»i tiến lại gần cá»a sổ, thổi mạnh cho tan lá»›p băng trên cá»a kÃnh và nhìn ra phố. 
-Nó chưa vỠà? 
-Chưa. Bà tôi lo sợ hơn cả. 
-ôi thôi, 
-bà tôi nói vá»›i ông tôi và các cáºu tôi, 
-các ngưá»i làm tôi mất cả ngưá»i lẫn ngá»±a rồi! Các ngưá»i tháºt không biết xấu hổ à, những đồ vô lương tâm kia? Cá»§a mình đã có vẫn chưa đủ hay sao. ôi! Cả lÅ© ngu ngốc và tham lam này, 
-Chúa sẽ trừng phạt các ngưá»i! ông tôi sa sầm, càu nhàu: 
-Thôi được. Äây là lần cuối cùng... Äôi khi mãi đến trưa anh Txưganôc má»›i vá». Các cáºu và ông tôi vá»™i vàng ra sân đón, theo sau há» là bà tôi vừa Ä‘i vừa hÃt thuốc, dáng Ä‘i như má»™t con gấu. Không hiểu sao vào lúc này nom bà có vẻ vụng vá» lạ. LÅ© trẻ con cÅ©ng chạy ùa ra. Má»i ngưá»i vui vẻ dỡ hàng. Chiếc xe chở đầy lợn sữa, gà vịt làm sẵn, cá và đủ các thứ thịt. 
-Mày có mua đủ các thứ đã dặn không đấy? 
-ông tôi vừa há»i vừa liếc nhìn chiếc xe bằng cặp mắt sắc sảo. 
-Äá»§ những thứ cần ạ, 
-anh Ivan vui vẻ đáp. Anh nhảy nhảy trên sân để cho nóng ngưá»i lên và vá»— bao tay kêu đôm đốp. 
-Äừng vá»— bao tay! Mua mất khối tiá»n ra đấy, 
-ông tôi nghiêm nghị quát. 
-Có còn thừa tiá»n không? 
-Không. ông tôi đi thong thả quanh chiếc xe và khẽ nói:  
-Mày lại tha vá» những gì mà lắm thế này. Hãy coi chừng đấy, chắc là mày lại mua không mất tiá»n chứ gì? Tao không muốn mày làm cái trò ấy đâu! Rồi ông tôi nhăn mặt bá» Ä‘i rất nhanh. Các cáºu tôi vui vẻ lao tá»›i chiếc xe và cân ướm trên tay nào gà, vịt, cá, thịt ngá»—ng, nào chân bò non và những miếng thịt to tướng. Há» huýt sáo và khen rối rÃt: 
-Mày khéo chá»n đấy! Cáºu Mikhain đặc biệt mê thÃch: như có chiếc lò-xo Ä‘iá»u khiển, cáºu nhún nhảy xung quanh chiếc xe, gà mÅ©i như má» con chim gõ mõ hÃt hÃt má»i thứ, chép chép môi có vẻ ngon lành và nheo cặp mắt xoi mói vẻ khoái chá. Cáºu hao hao giống ông tôi, cÅ©ng xương xương, nhưng tầm vóc cao hÆ¡n và Ä‘en thui như má»™t thanh cá»§i bị cháy sém. Cáºu giấu bàn tay lạnh buốt vào ống tay áo và há»i anh Txưganôc: 
-ông đưa cho mày bao nhiêu tiá»n? 
-Năm rúp. 
-Chá»— này đáng giá mưá»i lăm rúp đấy! Thế mày tiêu hết bao nhiêu? 
-Bốn rúp mưá»i kôpêch. 
-NghÄ©a là mày đã đút túi chÃn mươi kôpêch. Này Iakôp, nó kiếm tiá»n bở đấy chứ? Cáºu Iakôp mặc phong phanh chiếc áo sÆ¡-mi đứng ngoài trá»i rét. Cáºu khẽ cưá»i và chá»›p mắt ngắm bầu trá»i xanh lạnh giá. 
-Vanka, mày có thể khao chúng tao ná»a chai rượu vôtka được đấy, 
-cáºu nói giá»ng lè nhè. Bà tôi tháo ngá»±a ra và nói vá»›i nó: 
-Sao thế chú bé? Sao thế chú mèo con? ThÃch nghịch à? ừ, thì cứ nghịch Ä‘i má»™t tà cÅ©ng chẳng sao! Con Sarap to lá»›n lắc lắc cái bá»m ráºm, nhe bá»™ răng trắng đớp vào vai bà tôi, giáºt chiếc khăn lụa quấn tóc xuống. Nó nhìn vào mặt bà tôi bằng con mắt tinh nghịch rồi giÅ© những hạt tuyết khá»i lông mi và khẽ hÃ. 
-Mày đòi ăn bánh mì à? Bà tôi bẻ má»™t mẩu bánh mì lá»›n có rắc muối, nhét vào hàm răng nó và đặt tạp-dá» dưới mõm ngá»±a làm thành má»™t cái bao. Bà nhìn nó ăn, vẻ đăm chiêu. Anh Txưganôc cÅ©ng đùa như con ngá»±a non, anh lồng lên vá» phÃa bà tôi: 
-Bà ơi, con ngựa thiến này ngoan lắm, lại thông minh nữa. 
-Cút đi, đừng có dở trò như thế! 
-Bà tôi vừa mắng vừa giáºm chân. 
-Mày phải biết là những hôm như hôm nay tao không ưa mày đâu! Bà tôi giải thÃch cho tôi là anh Txưganôc mua ở chợ thì Ãt, mà ăn cắp thì nhiá»u. 
-ông cho nó năm rúp, nó mua mất ba rúp, còn ăn cắp thêm mưá»i rúp nữa. 
-Bà buồn rầu nói. 
-ThÃch ăn cắp, thằng hư đốn! Có lần nó thá», không việc gì. Vá» nhà ngưá»i ta cưá»i, khen nó tài giá»i, thế là nó đâm quen cái thói ăn cắp ấy. Còn ông thì vì hồi trẻ phải nếm nhiá»u cảnh nghèo khổ nên vá» già đâm ra keo kiệt. ông quà tiá»n hÆ¡n con đẻ, ông thÃch được cái gì mà không mất tiá»n! Còn cáºu Mikhain và Iakôp thì... Bà phẩy tay, im lặng má»™t lát, rồi nhìn chiếc há»™p đựng thuốc lá bá» ngá» và càu nhàu nói thêm: 
-Liônáa, những việc ấy tháºt là rắc rối chẳng khác gì những tấm đăng-ten do má»™t mụ mù thêu, mò thế nào cho ra được những đưá»ng thêu ấy! Nếu ngưá»i ta bắt được thằng Ivanka ăn cắp thì ngưá»i ta sẽ đánh cho nhừ tá»... Bà tôi lại im lặng và khẽ nói: 
-Chà! Nhà ta phép tắc thì nhiá»u, nhưng tháºt thà thì Ãt. Hôm sau tôi yêu cầu anh Txưganôc đừng ăn cắp nữa. 
-HỠsẽ đánh anh chết mất... 
-HỠđừng hòng bắt được anh, anh sẽ tẩu thoát, vì anh khéo léo, ngựa anh lại nhanh! 
-Anh vừa nói vừa cưá»i. Nhưng bá»—ng anh cau mày lại, vẻ buồn rầu. 
-Anh cÅ©ng biết ăn cắp là xấu và nguy hiểm. Sở dÄ© anh làm thế là vì anh buồn chán. Anh có để dành được đồng xu nào đâu, các cáºu em suốt tuần bòn hết cá»§a anh. Anh cÅ©ng chẳng tiếc, lấy thì lấy! Anh ăn đủ no rồi. Bá»—ng anh nắm lấy tay tôi, khẽ lắc lắc: 
-Em nhẹ, mảnh dẻ, nhưng xương cốt chắc chắn, em sẽ trở thành má»™t tay lá»±c sÄ© đấy. Này Aliôsa ạ, em bảo cáºu Iakôp dạy cho mà đánh đàn ghi-ta. Em Ä‘ang còn bé, tháºt đáng tiếc! Nhưng em có bản lÄ©nh. Em có yêu ông không? 
-Không biết! 
-Còn anh thì không yêu tất cả hỠnhà Kasirin, trừ bà ra, chỉ có ma quỉ mới yêu được hỠmà thôi! 
-Thế còn em? 
-Em không phải hỠKasirin, em thuộc hỠPêskôp, dòng máu khác, nòi giống khác... Bỗng anh ôm chặt lấy tôi, gần như rên rỉ: 
-Chà, trá»i Æ¡i, nếu anh có giá»ng hát du dương thì anh sẽ làm cho thiên hạ phải đảo Ä‘iên mất... Äi thôi em, anh phải làm việc đây... Anh đặt tôi xuống sàn, mồm ngáºm má»™t vốc Ä‘inh nhá» rồi căng má»™t tấm vải Ä‘en ướt và đóng lên tấm gá»— vuông lá»›n.  Ãt lâu sau anh chết. Câu chuyện xảy ra như sau: ở sân, gần cổng có má»™t cây thánh giá lá»›n bằng gá»— sồi để tá»±a vào hàng rào, thân là má»™t cành cây to xù xì. Cây thánh giá nằm ở đó lâu rồi. Tôi trông thấy nó ngay từ những ngày đầu má»›i tá»›i ngôi nhà này. Khi đó nó còn má»›i và vàng hÆ¡n, nhưng qua mùa thu bị nước mưa ngấm vào nên nó trở nên Ä‘en sạm. Mùi gá»— sồi hun hăng hắc tá»a ra, và cây thánh giá nằm vất vưởng trên cái sân cháºt hẹp, bẩn thỉu. Cáºu Iakôp mua cây thánh giá này vỠđể đặt lên má»™ vợ và hứa đến ngày giá»— vợ sẽ tá»± mình vác ra nghÄ©a địa.  
Ngày ấy đã đến vào hôm thứ bảy, đầu mùa đông. Trá»i giá lạnh và có gió, tuyết lả tả rÆ¡i từ mái nhà xuống. Cả nhà bước ra sân. ông bà tôi cùng ba đứa bé đã Ä‘i ra nghÄ©a địa trước để làm lá»… cầu hồn, còn tôi bị phạt ở nhà vị tá»™i gì không rõ. Các cáºu tôi Ä‘á»u mặc áo lông Ä‘en ngắn. Các cáºu nâng cây thánh giá lên và đứng dưới mái hiên. Bác Grigôri và má»™t ngưá»i lạ nào đấy cố nhấc cây thánh giá nặng nỠđặt lên vai rá»™ng cá»§a anh Txưganôc, anh bước loạng choạng, dạng chân ra. 
-Có vác nổi không? 
-Bác Grigôri há»i. 
-Không biết. Hình như nặng... Cáºu Mikhain tức giáºn quát tháo: 
-Mở cổng ra, lão quỉ mù! Cáºu Iakôp nói: 
-Mày không biết xấu hổ à, Vanka, nên nhá»› là hai đứa chúng tao Ä‘á»u yếu hÆ¡n mày! Nhưng bác Grigôri khi mở cổng đã cất giá»ng nghiêm nghị khuyên anh Ivan: 
-Coi chừng, không khéo thì gẫy lưng đấy! Cầu Chúa phù hộ cho mày! 
-Lão ngốc hói đầu! 
-Cáºu Mikhain quát tháo từ ngoài đưá»ng vào. Tất cả những ngưá»i đứng ở sân cưá»i nói oang oang, hình như há» Ä‘á»u lấy làm vừa lòng thấy cây thánh giá được mang Ä‘i. Bác Grigôri Ivannôvitạ dắt tôi vào xưởng và nói: 
-Có lẽ hôm nay ông không đánh cháu đâu, nom ông có vẻ vui tÃnh... Vào xưởng bác đặt tôi ngồi lên đống len sắp Ä‘em nhuá»™m và lấy len quấn quanh ngưá»i tôi đến táºn vai hết sức chu đáo. Bác ngá»i hÆ¡i nước bốc lên trên các chảo và nói, giá»ng trầm ngâm: 
-Cháu ạ, bác biết ông cháu cách đây ba mươi bảy năm. Bác đã được chứng kiến má»i việc trong cái nhà này từ đầu chà cuối. Trước đây bác và ông cháu là đôi bạn thân, hai ngưá»i cùng nhau mở ra cái xưởng này. ông cháu khôn ngoan lắm! ông đã trở thành chá»§ xưởng, còn bác thì chẳng làm nên trò trống gì cả. Nhưng Chúa sáng suốt hÆ¡n tất cả chúng ta: Chúa chỉ mỉm cưá»i má»™t cái là ngưá»i thông minh nhất trong nháy mắt cÅ©ng sẽ trở thành kẻ ngu đần. Cháu còn chưa hiểu nổi những lá»i nói và những việc làm, nhưng cháu cần phải hiểu hết tất cả. Cuá»™c sống cá»§a trẻ mồ côi kể cÅ©ng có khó khăn. Bố cháu, Macxim Xapvatêep, là má»™t con ngưá»i tài ba, cái gì bố cháu cÅ©ng biết. Vì thế ông cháu không thÃch bố cháu, không nháºn bố cháu... Tôi rất thÃch nghe những lá»i dịu dàng ấy và nhìn ngá»n lá»a Ä‘á», vàng nhảy nhót trong lò, nhìn những đám hÆ¡i nước màu sữa bốc lên nghi ngút trên các chảo rồi biến thành những hạt băng màu xám xanh Ä‘á»ng trên những tấm ván cá»§a mái nhà nghiêng. Qua những kẽ ván lá»m xá»m có thể trông thấy những dải trá»i xanh biếc. Gió thổi dịu Ä‘i, mặt trá»i ló sáng, khắp sân tá»±a như rắc má»™t lá»›p bụi thá»§y tinh. Ngoài phố có tiếng xe trượt tuyết kêu rÃt lên, má»™t làn khói xanh bay cuá»™n tròn từ ống khói cá»§a ngôi nhà; những bóng nhẹ lướt trên tuyết và hình như cÅ©ng muốn kể lể Ä‘iá»u gì... Bác Grigôri xương xẩu, ráºm râu, ngưá»i dài ngoẵng, đầu không đội mÅ©, tai to, giống như má»™t lão phù thá»§y hiá»n lành. Bác khuấy thuốc nhuá»™m Ä‘ang sôi sùng sục, miệng vẫn dạy bảo tôi: 
-Cháu phải nhìn thẳng vào mắt má»i ngưá»i, nếu có con chó nào xông đến cắn cháu, cháu cứ nhìn thẳng vào mắt nó, nó sẽ bá» chạy ngay... Cặp kÃnh nặng nỠđè lên sống mÅ©i bác, chóp mÅ©i đầy những tia máu tÃm bầm cÅ©ng giống như mÅ©i bà tôi. 
-Cái gì thế?  
Bá»—ng bác dá»ng tai nói lá»›n, rồi lấy chân đóng sáºp cá»a lò, nhảy từng bước dài ra sân. Tôi cÅ©ng chạy theo sau. ở nhà bếp, anh Txưganôc nằm ngá»a trên sàn nhà. Những vạch sáng rá»™ng từ các cá»a sổ chiếu vào đầu, vào ngá»±c, vào chân anh. Trán anh sáng lên kỳ lạ, lông mày rướn cao, cặp mắt lác nhìn chằm chặp lên trần nhà Ä‘en sẫm, cặp môi thâm run run, sùi ra lá»›p bá»t màu hồng; máu chảy từ góc môi, theo má xuống cổ và đổ xuống sàn, máu chảy ròng ròng từ dưới lưng anh. Chân anh duá»—i thẳng má»™t cách vụng vá» và chiếc quần rá»™ng ướt đẫm dÃnh bệt xuống sàn nhà đánh bằng thứ cát to sáng bóng như ánh mặt trá»i. Những dòng máu chảy qua những vạch ánh sáng và chạy dài vá» phÃa ngưỡng cá»a, sáng rá»±c lên. Anh Txưganôc không cỠđộng, hai cánh tay buông thõng dá»c ngưá»i, chỉ có những ngón tay là còn động Ä‘áºy và cào cào xuống đất. Móng tay nhuá»™m đỠlấp lánh dưới ánh nắng. Mụ Epgênáa ngồi xổm gần anh cố đặt má»™t cây nến nhá» vào tay anh. Nhưng anh Ivan không nắm lấy, cây nến đổ nhào, ngá»n lá»a nhá» như đầu bút lông bị chìm trong vÅ©ng máu. Mụ liá»n nhặt cây nến lên, lấy đầu tạp-dá» lau sạch, rồi lại cố cắm vào những ngón tay co quắp cá»§a anh. Tiếng thì thầm nổi lên trong nhà bếp và lẽ ra đã đẩy tôi ra khá»i ngưỡng cá»a như má»™t luồng gió nếu tôi không cố nắm chặt lấy quả đấm cánh cá»a. 
-Nó bị trượt chân, 
-cáºu Iakôp kể, giá»ng rầu rÄ©, mình run run và lắc đầu. Toàn thân cáºu xám ngắt, á»§ rÅ©, cặp mắt cáºu nhợt nhạt và chá»›p luôn. 
-Nó ngã và bị cây thánh giá đè phải lưng. Giá chúng tôi không kịp buông cây thánh giá ra thì cũng bị què rồi. 
-ChÃnh các anh đã đè chết nó, 
-bác Grigôri nói, giá»ng khàn khàn. 
-ô  hay, làm thế nào... 
-ChÃnh các anh! Máu vẫn chảy. Máu đã Ä‘á»ng lại thành vÅ©ng ở gần ngưỡng cá»a, Ä‘en sẫm và hình như cứ lan mãi ra. Miệng sùi bá»t hồng, anh Txưganôc kêu rống lên như khi nằm mÆ¡ và rá»™c hẳn Ä‘i, càng ngày càng bẹp gà xuống sàn như chìm xuống đó.  
-Mikhailô đã phóng ngá»±a tá»›i nhà thá» gá»i ông rồi, 
-cáºu Iakôp thì thào, 
-còn tôi thì đặt nó lên xe trượt tuyết và trở vá»™i vỠđây... May mà tôi không đứng dưới cây thánh giá, không thì cÅ©ng... Mụ vú nuôi lại ấn cây nến vào tay anh Txưganôc, sáp nến và nước mắt nhá» giá»t xuống bàn tay anh. Bác Grigôri nói tướng lên, giá»ng thô lá»—: 
-Gắn nến vào sàn, gần đầu Ivan ấy, đồ ngốc! 
-Vâng. 
-Tháo mÅ© cá»§a nó ra! Mụ vú nuôi tháo chiếc mÅ© khá»i đầu anh Ivan, gáy anh va xuống sàn đánh bịch má»™t cái. Bây giỠđầu anh nghiêng nghiêng và máu chảy nhiá»u hÆ¡n, nhưng chỉ chảy từ má»™t bên mồm. Cảnh này kéo dài má»™t cách khá»§ng khiếp. Lúc đầu tôi cứ đợi anh Txưganôc nằm nghỉ rồi sẽ dáºy, ngồi trên sàn nhổ nước bá»t và nói: 
-Chà, bức quá... Anh thưá»ng hay nói câu ấy khi anh ngá»§ dáºy sau bữa ăn trưa ngày chá»§ nháºt. Nhưng anh không đứng dáºy nữa, má»—i lúc má»—i lép kẹp Ä‘i. ánh nắng đã rá»i khá»i chá»— anh, những vạch sáng đã co ngắn lại và chỉ còn rÆ¡i rá»›t trên những bệ cá»a sổ. Toàn thân anh trở nên Ä‘en sẫm, ngón tay anh không động Ä‘áºy và bá»t mép không sùi ra nữa. Trên đầu anh và gần tai anh sừng sững ba ngá»n nến. Những ngá»n lá»a vàng khe khẽ lung lay và chiếu vào má»› tóc Ä‘en nhánh rối bù. Những đốm sáng vàng vàng rung rung trên cặp má rám nắng, chóp mÅ©i nhá»n hoắt và cặp môi hồng hồng cá»§a anh như sáng hẳn lên. Ngưá»i vú nuôi quỳ khóc và thì thầm: 
-Cháu yêu quý cá»§a bác Æ¡i, con chim ưng cá»§a bác, niá»m an á»§i cá»§a bác... Lạnh lẽo đến ghê sợ. Tôi chui xuống gầm bàn và nấp ở đấy. Má»™t lát sau, ông tôi mặc chiếc áo lông gấu chuá»™t nặng ná» bước vào nhà bếp, theo sau là bà tôi mặc chiếc áo khoác, cổ áo Ä‘Ãnh lông Ä‘uôi, rồi đến cáºu Mikhain, bá»n trẻ con và nhiá»u ngưá»i lạ mặt khác. ông tôi quẳng chiếc áo lông xuống sàn và mắng: 
-Äồ chó chết! Chúng mày đã giết uổng mất má»™t thằng trai trẻ như váºy! Khoảng năm năm nữa thì nó tháºt quý giá vô cùng... Chiếc áo vứt xuống sàn làm tôi không nhìn thấy anh Ivan. Tôi liá»n bò ra, đụng ngay phải chân ông tôi. ông tôi vừa đẩy tôi ra vừa giÆ¡ nắm tay nhỠđỠlên Ä‘e dá»a các cáºu tôi: 
-Äồ chó sói! Rồi ông tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, hai tay chống xuống ghế, nức nở, nhưng mắt vẫn ráo hoảnh, giá»ng rÃt lên: 
-Tao biết 
-vì nó như cái gai trước mắt chúng mày... ôi, Vaniusetka... ngốc Æ¡i là ngốc! Làm thế nào bây giá», hả? Làm thế nào? Ngá»±a đã bất kham, dây cương đã mục nát. Bà nó Æ¡i, Chúa căm giáºn chúng ta từ mấy năm nay rồi phải không?  
Bà tôi nằm xoài trên sàn, lấy tay sá» vào mặt, vào đầu, vào ngá»±c anh Ivan. Bà tôi khẽ thổi vào mắt anh, nắm lấy tay anh vuốt ve, làm đổ tất cả ba cây nến. Sau đó bà tôi đứng dáºy có vẻ nặng ná», toàn thân Ä‘en sẫm trong chiếc áo dài thâm bóng nhoáng. Mắt trợn tròn xoe trông tháºt khá»§ng khiếp, bà tôi khẽ nói: 
-Cút ngay, lÅ© đáng nguyá»n rá»§a kia! Tất cả má»i ngưá»i, trừ ông tôi, vá»™i lÅ© lượt kéo ra khá»i bếp. ... Anh Txưganôc được chôn cất má»™t cách kÃn đáo, không có lá»… lạc gì cả.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 11:48 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-05-2008, 09:29 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
  
 
Tôi nằm trên chiếc giưá»ng rá»™ng, quấn bốn vòng trong chiếc chăn to xù, nghe bà tôi cầu nguyện. Bà tôi quỳ, má»™t tay áp vào ngá»±c, còn tay kia thỉnh thoảng từ từ làm dấu. Ngoài trá»i lạnh xé da xé thịt. ánh trăng xanh nhạt chiếu qua lá»›p băng đóng trên cá»a kÃnh thành những đưá»ng thêu. ánh trăng soi sáng khuôn mặt hiá»n từ có chiếc mÅ©i to và rá»i vào cặp mắt Ä‘en nhánh cá»§a bà tôi như hai cục lân tinh. Chiếc khăn vuông lụa che mái tóc bà tôi óng ánh như bạc; chiếc áo dài Ä‘en rung rinh, chảy từ đôi vai xuống và rải rá»™ng trên sàn. Má»—i lần cầu nguyện xong, bà tôi lại lặng lẽ cởi áo, xếp cẩn tháºn vào hòm ở góc nhà rồi Ä‘i vá» phÃa giưá»ng. Tôi giả vá» ngá»§ say. 
-Chỉ vỠvịt thôi, ông mãnh, chắc là lại chưa ngủ chứ gì? 
-Bà tôi khẽ nói. 
-Chưa ngá»§ à, cáºu ấm? Nào, cho bà đắp chăn vá»›i! Tôi cảm thấy thÃch thú vá»›i câu chuyện sắp xảy ra nên tôi không thể nhịn cưá»i được. Lúc ấy bà tôi reo lên:  
-A 
-a, thế là cháu cố tình trêu bà lão nhé! Bà tôi cầm má»™t đầu chăn, kéo vá» phÃa mình khéo léo và mạnh đến ná»—i tôi bị bắn tung lên trên không và, sau khi quay lá»™n mấy vòng, tôi lại rÆ¡i đánh bịch xuống chiếc đệm má»m nhÅ©n. Bà tôi cưá»i rá»™: 
-Thế nào, thằng quá»· sứ? Mày há»›p muá»—i đấy à? Nhưng đôi khi bà tôi cầu nguyện rất lâu. Tôi ngá»§ thiếp Ä‘i tháºt và không nghe thấy bà tôi vào nằm. Những lần cầu nguyện lâu thưá»ng là sau những ngày có chuyện buồn rầu, tranh giành cãi cá» nhau. Tôi lắng nghe những lá»i cầu nguyện ấy. Bà tôi kể tỉ mỉ vá»›i Chúa tất cả những việc xảy ra trong nhà. Khi quỳ, bà tôi to béo nặng ná» như má»™t cái gò lá»›n. Lúc đầu tiếng thì thầm rất nhanh không rõ, sau đó má»›i trầm trầm cất cao lên: 
-Lạy Chúa, Chúa biết rõ là ai cũng muốn mình được lợi hơn. Thằng Mikhailô là con cả, nó cần phải ở lại thành phố.  
Nó bá»±c mình phải sang bên kia sông, ở má»™t nÆ¡i lạ nước lạ cái; không hiểu làm ăn sẽ ra sao. Nhưng bố nó lại thÃch thằng Iakôp hÆ¡n. Lão yêu con cái không như nhau, như thế có đúng không? Lão ngang bướng lắm. Lạy Chúa, Chúa hãy làm cho lão hiểu. Bà tôi đưa cặp mắt to trong sáng nhìn lên những bức tượng thánh Ä‘en sẫm và gợi ý Chúa: 
-Lạy Chúa, Chúa hãy cho lão má»™t giấc mÆ¡ tốt lành để lão hiểu cần phải chia gia tài cho con cái như thế nào! Bà tôi làm dấu và cúi rạp mình xuống đất, cái trán to chạm vào tấm ván cá»§a sàn nhà. Rồi bà tôi lại ngẩng lên nói, giá»ng khẩn khoản: 
-Xin Chúa cho Vacvara được vui sướng! Nó có làm gì đáng để Chúa giáºn đâu? Nó có tá»™i tình gì nặng hÆ¡n những kẻ khác đâu? Má»™t ngưá»i đàn bà trẻ, khá»e mạnh, thế mà lại phải sống buồn phiá»n là thế nào! Lạy Chúa, Chúa cÅ©ng không nên quên lão Grigôri, mắt lão ngày càng kém. Nếu mù lão sẽ Ä‘i ăn xin, tháºt là tá»™i nghiệp! Lão đã làm táºn lá»±c cho ông nhà tôi, nhưng liệu ông nhà tôi có giúp lão không!... ôi, Lạy Chúa, Lạy Chúa... Bà tôi im lặng hồi lâu, cúi đầu má»™t cách nhẫn nhục và buông tay xuống, tá»±a như đã ngá»§ say và bị rét cóng. 
-Còn gì nữa? 
-Bà tôi cau mày, nhá»› lại và tá»± há»i to. 
-Xin Chúa hãy cứu vá»›t, ân xá cho tất cả những tÃn đồ chÃnh giáo chúng con. Chúa tha thứ cho cái mụ già đần độn đáng chết này. Chúa rõ cho là nếu con có phạm tá»™i thì không phải vì độc ác, mà là do dại dá»™t thôi. Bà tôi thở dài rồi lại nói, giá»ng dịu dàng và có vẻ mãn nguyện: 
-Chúa biết hết, Chúa hiểu hết, Lạy Chúa tôi. Tôi rất thÃch Chúa cá»§a bà tôi, vì Chúa gần gÅ©i vá»›i bà tôi. Tôi thưá»ng yêu cầu: 
-Bà kể vá» Chúa cho cháu nghe Ä‘i! Bà tôi nói vá» Chúa rất đặc biệt, giá»ng khe khẽ, kéo dài má»™t cách kỳ lạ, mắt lim dim, và bao giá» cÅ©ng ngồi má»™t chá»—. Bà tôi nhổm dáºy, ngồi xuống, quàng khăn lên đầu và nói rất lâu cho đến khi tôi ngá»§ thiếp Ä‘i: 
-Chúa ở trên ngá»n đồi, giữa cánh đồng cá» trên thiên đưá»ng, Chúa ngá»± trên ngai vàng có chạm ngá»c xanh, dưới những cây bồ đỠbằng bạc quanh năm nở hoa; ở thiên đưá»ng không có mùa đông và mùa thu, hoa không bao giá» héo, luôn luôn nở làm cho các thánh cảm thấy tươi vui. Xung quanh Chúa có vô số thiên thần. Há» giống như những bông tuyết hoặc như những đàn ong. Há» như đàn chim bồ câu trắng bay từ trên trá»i xuống hạ giá»›i rồi lại bay lên và kể cho Chúa nghe tất cả má»i chuyện vá» chúng ta, vá» má»i ngưá»i. Trong số các thiên thần đó có thiên thần cá»§a cháu, cá»§a bà, cá»§a ông. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t thiên thần. Chúa đối vá»›i má»i ngưá»i rất công minh. Chẳng hạn thiên thần cá»§a cháu tâu vá»›i Chúa rằng: "Lêcxây dám lè lưỡi vá»›i ông nó!" Thế là Chúa liá»n ra lệnh:  
"ÄÆ°á»£c, váºy thì để ông lão quáºt cho nó má»™t tráºn!" Äối vá»›i ai cÅ©ng thế, Chúa ban cho má»—i ngưá»i tùy theo há» xứng đáng được hưởng 
-có ngưá»i thì khổ, có ngưá»i thì sướng, ở đất Chúa má»i cái Ä‘á»u tốt đẹp cả, cho nên các thiên thần vui mừng, vá»— cánh và luôn miệng hát: "Sáng danh Chúa, sáng danh Chúa!" Còn Chúa nhân từ mỉm cưá»i như muốn nói vá»›i các thiên thần: "Thôi Ä‘i, được rồi!" Bà tôi mỉm cưá»i, lúc lắc đầu. 
-Bà đã trông thấy thế à? 
-Không trông thấy, nhưng bà biết! 
-Bà tôi đáp, giá»ng trầm ngâm. Khi nói vá» Chúa, vá» thiên đưá»ng, vá» các thiên thần, ngưá»i bà tôi như bé lại và dịu hiá»n. Mặt bà tôi trẻ ra, cặp mắt ươn ướt tá»a ra má»™t luồng ánh sáng vô cùng ấm áp. Tôi cầm những bÃm tóc dày mịn màng quấn vào cổ mình rồi ngồi yên lắng nghe những câu chuyện cá»§a bà tôi, không bao giá» biết chán.  
-Ngưá»i trần không thể nhìn thấy Chúa 
-nếu nhìn thì sẽ mù mắt. Chỉ có các thánh má»›i có thể nhìn Chúa táºn mắt. Còn các thiên thần thì bà đã được thấy. Thiên thần chỉ hiện ra cho những ngưá»i nào có linh hồn trong sạch.  
Má»™t hôm, lúc bà đứng trong nhà thá» dá»± lá»…, bà nom thấy hai vị Ä‘i Ä‘i lại lại ở chá»— bàn thá» như những đám sương mù trong suốt, sáng rá»±c, đôi cánh dài trông như đăng-ten hoặc vải sa chấm táºn sàn. Các vị Ä‘i vòng quanh bàn thá» và giúp đỡ cha Iláa, má»™t ngưá»i đã có tuổi. Khi cha giÆ¡ hai cánh tay yếu Ä‘uối lên cầu nguyện Chúa, hai vị thiên thần liá»n đỡ hai khuá»·u tay cho cha. Ãt lâu sau cha mất vì cha già quá, lại mù lòa, ra đụng vào chạm. Khi nhìn thấy các thiên thần bà vui mừng tê tái cả ngưá»i, lòng bà như se lại, nước mắt giàn giụa, chà, tháºt là sung sướng! ôi, Liônka, cháu yêu quà cá»§a bà, đối vá»›i Chúa tất cả má»i cái trên thiên đàng và dưới hạ giá»›i này Ä‘á»u tốt đẹp cả, tháºt là tốt đẹp... 
-Thế ở nhà ta cái gì cÅ©ng tốt đẹp cả hở bà? Bà tôi làm dấu rồi trả lá»i: 
-Lạy Äức Mẹ Rất Thánh, 
-má»i cái Ä‘á»u tốt đẹp cả! Câu trả lá»i đó làm tôi bối rối. Tháºt khó mà thừa nháºn rằng má»i cái ở nhà này Ä‘á»u tốt đẹp. Tôi cảm thấy trong nhà càng ngày càng trở nên tồi tệ hÆ¡n. Má»™t hôm, Ä‘i qua cá»a phòng cáºu Mikhain, tôi thấy mợ Nataláa mặc quần áo trắng toát, hai tay ôm ngá»±c, Ä‘ang vừa chạy ngược chạy xuôi khắp phòng vừa kêu khẽ nhưng giá»ng khá»§ng khiếp: 
-Lạy Chúa, hãy Ä‘em con Ä‘i thoát khá»i nÆ¡i này... Tôi hiểu rõ lá»i cầu nguyện ấy cá»§a mợ cÅ©ng như tôi hiểu bác Grigôri khi bác rên rỉ: 
-Khi nào lão mù hẳn, lão Ä‘i ăn xin còn sung sướng hÆ¡n... Tôi muốn cho bác mù sá»›m để tôi sẽ xin phép bác được dắt bác Ä‘i, và chúng tôi sẽ cùng Ä‘i ăn xin  Tức Alêcxây, cách gá»i tắt thân máºt. vá»›i nhau. Tôi đã nói vá»›i bác Ä‘iá»u đó. Bác thợ cả mỉm cưá»i trong bá»™ râu cá»§a bác và đáp: 
-ÄÆ°á»£c, chúng ta sẽ Ä‘i ăn xin! Bác sẽ rêu rao khắp thành phố: đây là cháu ngoại lão Vaxili Kasirin, chá»§ phưá»ng nhuá»™m! Như thế thì thú vị lắm... Nhiá»u lần tôi trông thấy dưới cặp mắt đỠđẫn cá»§a mợ Nataláa những cái u xanh xanh và cặp môi sưng phồng trên khuôn mặt vàng ệch cá»§a mợ. Tôi há»i bà tôi: 
-Có phải cáºu đánh mợ không, hở bà? Bà tôi thở dài đáp: 
-Nó đánh vụng đấy, cái thằng khốn kiếp ấy! ông cấm nó đánh vợ, thế là nó đánh trá»™m ban đêm. Nó là thằng độc ác, còn vợ nó thì lại hiá»n như cục đất ấy... Bà tôi kể tiếp, giá»ng phấn chấn hẳn lên: 
-Dù sao bây giá» ngưá»i ta đánh Ä‘áºp cÅ©ng không như hồi trước! Bây giá» há» chỉ đánh vào miệng, vào tai, túm tóc má»™t lúc thôi, còn trước đây ngưá»i ta hành hạ hàng giá» liá»n! Có lần ông đã đánh bà vào ngày đầu lá»… Phục sinh suốt từ lúc lá»… sáng cho đến tối. ông đánh đến ná»—i mệt lá», sau khi nghỉ ngÆ¡i lại đánh tiếp. ông đánh bà bằng dây cương ngá»±a và bằng đủ má»i thứ vá»› được. 
-Vì sao ông đánh, hở bà? 
-Bà không nhá»› nữa. Có lần ông đánh bà chết Ä‘i sống lại. Năm ngày năm đêm liá»n ông không cho ăn uống gì cả. Lần ấy may mà bà thoát chết. Rồi lại má»™t lần nữa... Cái đó làm cho tôi hết sức ngạc nhiên. Bà tôi to lá»›n gấp đôi ông tôi, tháºt khó tin rằng ông tôi có thể thắng nổi bà tôi. 
-Chẳng lẽ ông khá»e hÆ¡n bà à? 
-Không khá»e hÆ¡n, nhưng nhiá»u tuổi hÆ¡n! HÆ¡n nữa ông là chồng bà! ông phải chịu trách nhiệm vá» bà trước Chúa, nên bổn pháºn cá»§a bà là phải chịu đựng... Tôi rất thÃch xem bà tôi phá»§i bụi trên các tượng thánh và lau chùi những chá»— bịt bằng kim loại. Các bức tượng Ä‘á»u lá»™ng lẫy, các vừng hào quang trên đầu Ä‘á»u cẩn ngá»c, bạc và các loại đá màu sặc sỡ. Bà tôi dùng đôi bàn tay khéo léo nâng niu má»™t bức. Bà tôi mỉm cưá»i nhìn bức tượng thánh và nói, vẻ xúc động: 
-ôi, khuôn mặt cá»§a Ngưá»i má»›i dịu hiá»n làm sao!... Bà tôi vừa hôn bức tượng vừa làm dấu. 
-Bức tượng bị phá»§ bụi và ám khói. ôi, Ngưá»i là Äức Mẹ vạn năng, Ngưá»i là niá»m vui vô táºn cá»§a con! Liônáa, cháu yêu quý cá»§a bà, cháu hãy nhìn xem những đưá»ng nét tinh vi biết là dưá»ng nào.  
Những bá»™ mặt nhá» tà mà trông vẫn rõ mồn má»™t. Bức này gá»i là "Mưá»i hai ngày lá»…", ở giữa là Äức Mẹ đồng trinh Phêôđôrôvô. Còn đây là bức: "Lạy Äức Mẹ, khi trông thấy con nằm trong quan tài, xin Mẹ đừng khóc"... Äôi lúc tôi cảm thấy bà tôi chÆ¡i vá»›i các bức tượng thánh má»™t cách nghiêm trang và chân thành như em gái Katêrina nhút nhát chÆ¡i vá»›i búp bê váºy.  Kim loại bÃt trên các bức tượng thánh chỉ còn để lá»™ ra mặt và tay cá»§a các vị thánh. Nhiá»u lần bà tôi cÅ©ng gặp ma quá»· hoặc Ä‘i má»™t mình hoặc từng đàn từng lÅ©. 
-Có lần vào tuần chay, ban đêm bà Ä‘i qua nhà RuđônphÆ¡. Trá»i sáng trăng suông. Bá»—ng nhiên bà thấy có má»™t con quá»· lá»›n, mình đầy lông lá Ä‘en sì, ngồi dạng hai chân trên đỉnh mái nhà, cạnh ống khói. Cái đầu có sừng cúi xuống ống khói ngá»i ngá»i và thở phì phì. Nó ngá»i và kéo lê chiếc Ä‘uôi trên mái nhà. Bà làm dấu ngay và nói: "Cầu Chúa hãy sống lại và kẻ thù cá»§a Ngưá»i hãy biến Ä‘i!" Nó liá»n khẽ kêu rÃt lên và tụt từ mái nhà xuống sân rồi biến mất! Có lẽ hôm ấy nhà RuđônphÆ¡ nấu món ăn mặn nên quá»· đến ngá»i và lấy làm vui sướng... Tôi cưá»i và tưởng tượng đến con quá»· Ä‘ang tụt từ mái nhà xuống. Bà tôi cÅ©ng cưá»i và nói tiếp: 
-Bá»n quá»· rất tinh nghịch, giống hệt như lÅ© trẻ con váºy! Có lần bà giặt quần áo ở nhà tắm.  
Lúc đó vào ná»a đêm. Tá»± nhiên cá»a lò mở tung! Và lÅ© quá»· ở trong nhảy ra, con nào cÅ©ng bé nhá», con thì Ä‘á», con thì xanh, con thì Ä‘en như gián ấy. Bà vá»™i chạy ra phÃa cá»a, nhưng không ra được, lúng túng giữa đàn quá»·. Chúng kÃn cả nhà tắm làm bà không cá»±a được, chúng chui xuống chân bà, lôi kéo và ép chặt bà đến ná»—i bà thở không ra hÆ¡i! Mình chúng nó đầy lông lá, má»m nhÅ©n, nóng như lÅ© mèo con, chúng toàn Ä‘i bằng hai chân sau. Chúng chạy vòng quanh, nô đùa. Răng chúng nhe như răng chuá»™t, cặp mắt nhá» xanh lè long lanh, cặp sừng sắp má»c nhô ra như những cái bướu con, những cái Ä‘uôi nhá» ve vẩy như Ä‘uôi lợn sữa. ối, trá»i đất Æ¡i! Bà sợ quá ngất Ä‘i! Khi bà tỉnh lại thì ngá»n nến Ä‘ang leo lét, cháºu nước giặt đã nguá»™i lạnh, quần áo giặt vất ngổn ngang trên sàn. Bà nghÄ©: "Chao ôi, đồ quá»· sứ, sao chúng bay không chết Ä‘i!" Tôi nhắm mắt lại và thấy từ miệng lò xây bằng đá tuôn ra má»™t dòng dày đặc những con váºt đầy lông lá có đủ màu sắc. Chúng tràn vào đầy cả cái nhà tắm nhá» bé, thổi vào ngá»n nến và thè lè cái lưỡi đỠhồng má»™t cách tinh nghịch. Trông vừa buồn cưá»i, vừa đáng sợ. Bà tôi lắc đầu, im lặng má»™t lát rồi bá»—ng lại sôi nổi hẳn lên: 
-Má»™t lần khác bà lại gặp lÅ© đáng nguyá»n rá»§a ấy. CÅ©ng vào má»™t đêm đông, bão tuyết thổi mạnh. Bà Ä‘i qua cái khe Äiukôp, chá»— các cáºu Iakôp và Mikhailô định dìm chết bố cháu trong cái hố băng ở đầm ấy. Cháu có nhá»› không, bà đã kể cho cháu nghe rồi đấy? Thế là bà Ä‘i vá» phÃa đó; vừa má»›i đặt chân trên con đưá»ng hẻm, ở dưới khe núi, thì bà nghe thấy tiếng huýt sáo và tiếng hú ở khe. Bà trông lên thì thấy chiếc xe có ba con ngá»±a ô kéo Ä‘ang phóng vá» phÃa bà. Má»™t con quá»· to lá»›n đội chiếc mÅ© đỠkhông vành đứng sừng sững như cái cá»c. Nó đứng ở chá»— ngồi cá»§a ngưá»i đánh xe, dang tay giữ dây cương bằng xÃch sắt. ở khe không có đưá»ng Ä‘i nên chiếc xe lao thẳng xuống đầm, có đám tuyết phá»§ kÃn cả xe. Trên xe trượt tuyết cÅ©ng toàn là lÅ© quá»· ngồi; chúng huýt sáo, gào thét và vẫy mÅ©; khoảng bảy chiếc xe như váºy phóng nhanh như Ä‘oàn xe chữa cháy. Ngá»±a toàn má»™t màu Ä‘en tuyá»n. Tất cả lÅ© ngá»±a Ä‘á»u là những kẻ bị bố mẹ nguyá»n rá»§a, bị lÅ© quá»· lấy làm trò giải trÃ, dùng làm ngá»±a để kéo xe, bắt há» rong ruổi ban đêm trong những ngày há»™i vui cá»§a chúng. Lần đó có lẽ bà đã trông thấy má»™t đám cưới quá»·... Không thể nào không tin bà tôi được 
-bà tôi nói rất giản dị và chắc chắn! Nhưng khéo nhất là bà tôi Ä‘á»c những Ä‘oạn thÆ¡ kể vá» Äức Bà Äồng trinh Ä‘i chu du khắp trái đất để biết ná»—i khổ cá»±c cá»§a ngưá»i trần và khuyên bảo nữ tặc "công nương" Engalưtạêva không nên đánh Ä‘áºp và cướp bóc ngưá»i Nga; những Ä‘oạn thÆ¡ vá» thánh Alêcxây, vá» dÅ©ng sÄ© Ivan. Bà tôi kể những chuyện thần thoại vá» thánh nữ Vaxilixa vô cùng đức độ, vá» giáo sÄ© Dê và con đỡ đầu cá»§a Chúa; có những chuyện khá»§ng khiếp vá» Macfa Pôxatnitxavá» nữ tướng cướp Baba Uxtavá» Marya, má»™t ngưá»i có nhiá»u tá»™i lá»—i cá»§a Ai Cáºp, vá» ná»—i buồn phiá»n cá»§a ngưá»i mẹ tên cướp. Bà tôi biết không biết bao nhiêu chuyện thần thoại, chuyện có tháºt và những câu thÆ¡. Bà tôi không sợ má»™t ai, không sợ ông tôi, không sợ quá»·, và má»i thứ tà ma nào, nhưng bà tôi lại rất sợ những con gián Ä‘en. Bà tôi có thể nháºn ra chúng ngay từ xa. Bà tôi thưá»ng đánh thức tôi ban đêm và thì thào: 
-Aliôsa, cháu yêu cá»§a bà, có má»™t con gián Ä‘ang bò đấy; vì Chúa, cháu hãy giết nó Ä‘i! Äang ngái ngá»§, tôi châm nến và bò trên sàn tìm kẻ địch. Nhưng không phải lần nào tôi cÅ©ng tìm thấy ngay và cÅ©ng có lần tôi không bắt được. 
-Không thấy đâu, bà ạ. 
-Tôi nói. Nhưng bà tôi vẫn nằm im, đầu trùm chăn kÃn mÃt, và khẽ nói: 
-ôi, có một con đấy! Cháu cố tìm đi, bà van cháu đấy! Nó kia kìa, bà biết... Bà tôi không nhầm bao giỠcả 
-cuối cùng tôi tìm thấy con gián ở má»™t chá»— rất xa giưá»ng. 
-Cháu giết nó chưa? ừ, sáng danh Chúa! Cảm Æ¡n cháu nhé!... Nếu tôi chưa tìm thấy con gián thì bà tôi không sao ngá»§ được. Tôi thấy bà tôi giáºt mình má»—i khi khẽ có tiếng sá»™t soạt trong đêm tối im lặng như tá». Tôi nghe bà tôi nÃn thở và thì thào: 
-Nó ở gần ngưỡng cá»a... nó chui xuống dưới cái hòm... 
-Tại sao bà sợ gián thế? Bà trịnh trá»ng trả lá»i:  
-Vì bà không hiểu chúng nó dùng để làm gì? Chúng nó bò lổm ngổm và Ä‘en sì sì. Chúa đã giao cho má»—i loài má»™t nhiệm vụ: có bỠđất tức là trong nhà ẩm thấp; có rệp tức là tưá»ng bẩn; có ráºn tức là ngưá»i sắp ốm. Tất cả má»i thứ Ä‘á»u có ý nghÄ©a! Còn loài gián thì không ai rõ ma quá»· nào nháºp vào, chúng sinh ra để làm gì?  
* * * 
Má»™t hôm bà tôi Ä‘ang quỳ tâm sá»± vá»›i Chúa thì ông tôi mở toang cá»a ra, nói vá»›i giá»ng khàn khàn: 
-Bà nó ơi, Chúa phạt chúng ta rồi, nhà cháy! 
-ông nói gì đấy! 
-Bà tôi hét lên và vùng đứng dáºy. Cả hai ngưá»i thình thịch chạy bổ vào gian phòng chÃnh tối om. 
-Epgênsa, hạ tượng thánh xuống! Nataláa, mặc áo cho lũ trẻ! 
-Bà tôi ra lệnh, giá»ng nghiêm nghị cứng rắn, còn ông tôi thì khẽ rên rỉ: 
-Hi, hi, hi... Tôi chạy vào bếp. Cái cá»a sổ nhìn ra sân Ä‘ang cháy rá»±c lên như vàng. Trên sàn nhà những váºt vàng vàng chạy nhảy. Cáºu Iakôp vá»™i Ä‘i á»§ng rồi nhảy lên những vệt cháy ấy y như đế giày cá»§a cáºu bị cháy váºy. Cáºu kêu lên: 
-ChÃnh Miska đốt nhà, hắn đốt và chuồn rồi, đúng thế! 
-Im đi, đồ chó má, 
-bà tôi vừa nói vừa đẩy cáºu ra cá»a mạnh đến ná»—i suýt nữa thì cáºu ngã. Nhìn qua cá»a kÃnh đóng băng thấy rõ mái xưởng bùng cháy và ngá»n lá»a như cÆ¡n lốc xoắn xuýt cuồn cuá»™n qua cánh cá»a ngá». Trong đêm tối yên lặng ngá»n lá»a nở thành những bông hoa Ä‘á», không có khói. ở trên cao tÃt thấy lÆ¡ lá»ng má»™t đám mây sẫm, nhưng nhìn qua vẫn thấy giải Ngân Hà bàng bạc. Tuyết rá»±c lên màu đỠthắm. Tưá»ng nhà rung lên, lảo đảo như muốn hướng vá» phÃa góc sân, nÆ¡i ngá»n lá»a Ä‘ang nhảy nhót vui vẻ, Ä‘ang nhuá»™m đỠnhững kẽ ngách rá»™ng trong vách xưởng và từ đó thoát ra như những chiếc Ä‘inh cong queo. Trên những tấm gá»— Ä‘en sẫm và khô cá»§a mái nhà những dải lá»a vàng, đỠlượn khúc quấn quanh lấy mái nhà. ở giữa nhô lên má»™t ống khói mảnh dẻ bằng đất nung còn bốc khói. Những tiếng nổ lách tách, những tiếng soàn soạt như tiếng lụa xé Ä‘áºp vào cá»a kÃnh. Ngá»n lá»a lan ra mãi. Xưởng thợ sáng rá»±c giống như bức thánh-tượng-bình ở trong nhà thá» và như có má»™t sức gì không cưỡng lại được vẫy gá»i má»i ngưá»i tá»›i gần hÆ¡n. Tôi trùm chiếc áo lông ngắn to xù lên đầu và xá» chân vào đôi á»§ng không biết cá»§a ai. Tôi lê ra nhà ngoài, ra chá»— báºc tam cấp và đứng lặng Ä‘i vì kinh khá»§ng trước ánh lá»a chói lòa làm tôi lóa cả mắt. Tai tôi ù đặc vì tiếng kêu cá»§a ông tôi, cá»§a bác Grigôri, cá»§a cáºu tôi và vì tiếng đám cháy nổ. Tôi khiếp sợ trước cá» chỉ cá»§a bà tôi; trùm chiếc bao không lên đầu, quấn vào ngưá»i miếng vải phá»§ mình ngá»±a, bà tôi vừa lao vào lá»a vừa la lên:  
-CupÆ¡rôx, lÅ© ngốc! CupÆ¡rôx làm nổ tung cả bây giá»... 
-Grigôri, giữ lấy bà lão! 
-ông tôi rÃt lên. 
-Trá»i Æ¡i, bà ấy chết mất... Nhưng bà tôi đã trở ra, toàn thân bốc khói, lắc đầu, lom khom, tay giÆ¡ thẳng bưng má»™t vò lá»›n đầy cupÆ¡rôx. 
-ông cho tháo ngựa ra! 
-Bà tôi vừa kêu vừa ho và thở khò khè. 
-Lá»™t miếng vải khoác ngoài cho tôi, tôi Ä‘ang bị cháy, ông không trông thấy à?... Bác Grigôri giáºt miếng vải khoác ngoài Ä‘ang âm ỉ cháy khá»i vai bà tôi. Bác gáºp đôi ngưá»i lại, bắt đầu lấy xẻng hắt những cục tuyết lá»›n vào cá»a xưởng. Cáºu tôi nhảy nhót bên cạnh bác, cầm cái rìu trong tay. ông tôi chạy quanh, ném tuyết vào ngưá»i bà tôi. Bà tôi nhét cái vò xuống đống tuyết rồi chạy ra cổng, mở toang ra và cúi chào những ngưá»i Ä‘ang kéo đến: 
-Bà con Æ¡i, phải bảo vệ lấy cái nhà kho! Nếu lá»a lan sang nhà kho, chuyá»n sang vá»±a chứa cá» khô thì tất cả nhà tôi sẽ cháy hết ra tro và cả nhà bà con cÅ©ng sẽ bị cháy lây! Giáºt mái xuống và vứt cá» khô ra vưá»n! Grigôri, hắt tuyết cao lên, sao lão cứ ném mãi xuống đất thế! Iakôp, đừng có xun xoe, đưa rìu và xẻng cho má»i ngưá»i! Bà con hãy cùng nhau giúp chúng tôi má»™t tay, Chúa sẽ phù há»™ các ngưá»i. Bà tôi cÅ©ng lôi cuốn tôi như đám cháy váºy. Ngá»n lá»a rá»i vào ngưá»i bà tôi Ä‘en thẫm, như muốn Ä‘uổi bắt. Bà tôi tất tả ở khắp sân, chá»— nào cÅ©ng đến đúng lúc, và Ä‘iá»u khiển má»i việc chẳng sót việc nào. Con Sarap chạy ra sân. Nó chồm lên và làm ông tôi suýt ngã lá»™n. Ngá»n lá»a làm đỠrá»±c cặp mắt to cá»§a nó. Con ngá»±a hà ầm, đứng bằng hai chân trước. ông tôi buông dây cương ra, nhảy tránh sang má»™t bên và kêu: 
-Bà nó Æ¡i, giữ lấy nó! Bà tôi nhảy xổ vào dưới chân con ngá»±a Ä‘ang lại chồm lên và dang hai tay ra. Con ngá»±a khẽ hà má»™t tiếng rầu rÄ©, vươn cổ vá» phÃa bà và liếc nhìn ngá»n lá»a. 
-Mày đừng sợ! 
-Bà tôi nói, giá»ng trầm trầm. Bà vá»— vá»— vào cổ nó và cầm dây cương. 
-Mày tưởng tao bá» mày trong cái địa ngục đó à, con chuá»™t nhắt cá»§a tao?... Và con chuá»™t nhắt to gấp ba bà ngoan ngoãn Ä‘i theo ra cổng. Nó thở phì phì và nhìn khuôn mặt đỠrá»±c cá»§a bà. Mụ Epgênáa dẫn lÅ© trẻ mếu máo và quấn đầy quần áo ra khá»i nhà, mụ kêu: 
-Vaxili Vaxilits, không thấy thằng Lêcxây đâu cả... 
-Äi Ä‘i! 
-ông tôi vẫy tay đáp, trong khi đó tôi nấp dưới báºc tam cấp để khá»i bị mụ vú lôi Ä‘i. Mái xưởng đã sáºp. Những thanh xà nhà mảnh dẻ bốc khói, lấp lánh ánh than vàng, nhô lên trá»i. Trong xưởng những ngá»n lá»a xanh đỠcuồn cuá»™n như những cÆ¡n gió lốc, phát ra tiếng nổ giòn và tiếng rÃt. Từng bó lá»a bắn ra sân, xuống những ngưá»i tụ táºp trước đống lá»a khổng lồ và Ä‘ang dùng xẻng hắt tuyết vào đám cháy. Trong đống lá»a mấy cái chảo lá»›n sôi sùng sục, hÆ¡i nước và khói bốc lên như má»™t đám mây dày đặc. Những mùi là lạ tá»a ra ngoài sân làm chảy nước mắt. Tôi chui ra khá»i báºc tam cấp và đụng luôn phải chân bà tôi. 
-Äi ra! 
-Bà tôi quát. 
-Äi ra, không có chết bẹp bây giá»... Má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a đội mÅ© đồng có chóp xá»™c vào sân. Con ngá»±a màu hung sùi bá»t mép, còn gã kia tay giÆ¡ ngá»n roi lên cao, thét lên vá»›i vẻ hăm dá»a: 
-Tránh ra! Tiếng chuông reo vui rá»™n rã. Quang cảnh tháºt tưng bừng và đẹp như ngày há»™i. Bà tôi đẩy tôi lên báºc tam cấp: 
-Có nghe tao bảo gì không! Äi ra! Lúc này không thể không vâng lá»i bà tôi được. Tôi xuống bếp và lại dán mÅ©i vào cá»a kÃnh, nhưng bị đám ngưá»i Ä‘en ngòm che lấp nên không nhìn thấy ngá»n lá»a nữa.  
Tôi chỉ thấy những chiếc mÅ© đồng sáng loáng giữa những chiếc mÅ© lưỡi trai và mÅ© lông mùa đông Ä‘en sì. Ngá»n lá»a bị chế ngá»± mau chóng. Ngưá»i ta tưới nước vào lá»a, và dáºp tắt nó. Cảnh sát giải tán đám đông. Bà tôi trở vào bếp. 
-Ai đấy? Cháu đấy à? Tại sao cháu không ngá»§, cháu sợ à? Äừng sợ, má»i việc Ä‘á»u xong xuôi rồi... Bà ngồi im lặng bên cạnh tôi và lắc lư trên chiếc ghế. Tôi lấy làm sung sướng thấy đêm tối lại lặng lẽ như cÅ©, nhưng tôi vẫn nhá»› tiếc ngá»n lá»a. ông tôi bước vào, dừng lại bên ngưỡng cá»a và há»i: 
-Bà nó đấy à? 
-Hở? 
-Bà bị bá»ng phải không? 
-Không sao cả. ông tôi đánh má»™t que diêm; ánh lá»a xanh chiếu sáng khuôn mặt chồn hôi, đầy bồ hóng. ông tôi tìm thấy cây nến trên bàn rồi cháºm chạp ngồi xuống cạnh bà tôi. 
-ông nên rá»a mặt mÅ©i Ä‘i thì hÆ¡n, 
-bà tôi nói, mặc dù ngưá»i cÅ©ng đầy bồ hóng và sá»±c mùi khói khét lẹt. ông tôi thở dài: 
-Chúa tháºt là nhân từ đối vá»›i bà. Chúa ban cho bà lắm thông minh thế... ông tôi xoa vai bà tôi và nhe răng nói thêm: 
-Tất nhiên là trong chốc lát thôi, nhưng cÅ©ng là có ban!... Bà tôi cÅ©ng mỉm cưá»i, muốn nói Ä‘iá»u gì, nhưng ông tôi đã cau mày lại. 
-Cần phải tống cổ lão Grigôri Ä‘i, việc này cÅ©ng là do sá»± sÆ¡ suất cá»§a lão ta! Lão già yếu rồi, không dùng được việc nữa! Thằng Iaska Ä‘ang ngồi ở báºc thá»m khóc lóc, thằng ngốc... Bà thá» Ä‘i ra xem nó làm sao... Bà tôi đứng dáºy, má»™t tay giÆ¡ trước mặt, vừa Ä‘i vừa thổi những ngón tay, còn ông tôi không nhìn tôi, khẽ há»i: 
-Cháu nhìn thấy đám cháy suốt từ đầu đến cuối chứ? Váºy cháu thấy bà thế nào, hả? ấy là bà đã già... bị suy yếu rồi... Cháu thấy không? ôi chao, lÅ© chúng bay... y... y tháºt là... ông tôi khom lưng, yên lặng hồi lâu, sau đó đứng dáºy lấy ngón tay gạt tàn nến rồi lại há»i tôi: 
-Cháu có sợ không? 
-Không ạ. 
-Tháºt ra cÅ©ng không có gì đáng sợ cả... ông tôi giáºt chiếc áo sÆ¡-mi khá»i vai vá»›i vẻ tức giáºn rồi Ä‘i tá»›i góc nhà có cháºu rá»a mặt. ở đó, trong bóng tối, ông tôi giáºm chân, nói to: 
-Cháy nhà là má»™t sá»± ngu ngốc! Äứa nào làm cháy nhà cần phải lôi ra quảng trưá»ng đánh cho má»™t tráºn; nó là thằng ngốc, không thì cÅ©ng là thằng kẻ trá»™m! Cứ làm như váºy thì chẳng bao giá» cháy nhà nữa!... Cháu Ä‘i ngá»§ Ä‘i. Còn ngồi đấy làm gì? Tôi Ä‘i nằm, nhưng đêm hôm ấy không tài nào ngá»§ được: tôi vừa má»›i nằm lên giưá»ng thì má»™t tiếng kêu la không giống tiếng ngưá»i làm tôi vùng dáºy khá»i giưá»ng ngay. Tôi lại lao vào nhà bếp. ông tôi cởi trần, tay cầm cây nến, đứng giữa nhà. Cây nến rung rinh. Không nhÃch Ä‘i được bước nào, ông tôi chỉ giáºm chân xuống sàn và rÃt lên: 
-Bà nó Æ¡i, Iakôp Æ¡i, cái gì thế? Tôi nhảy lên lò sưởi, nấp vào má»™t góc. Trong nhà lại bắt đầu náo động như lúc cháy. Tiếng kêu la Ä‘á»u Ä‘á»u và Ä‘au đớn càng ngày càng to, Ä‘áºp vào trần và tưá»ng từng hồi. ông tôi và cáºu tôi chạy ngược chạy xuôi, bà tôi quát tháo và xua Ä‘uổi hai ngưá»i. Bác Grigôri chất cá»§i vào lò rầm rầm, đổ đầy nước vào chảo gang. Bác Ä‘i lại ở nhà bếp, đầu lắc lư giống như má»™t con lạc đà ở Axtrakhan. 
-Trước hết hãy đốt lò đi chứ! 
-Bà tôi ra lệnh. Bác vội đi tìm que đóm, sỠphải chân tôi và sợ hãi kêu lên: 
-Ai đấy? Hừ, làm tao sợ hết hồn... ở đâu không cần đến, mày cũng có mặt... 
-Cái gì thế hở bác? 
-Mợ Nataláa đẻ, 
-bác thản nhiên đáp và nhảy xuống sàn. Tôi nhá»› hồi mẹ tôi đẻ, mẹ tôi không kêu la om sòm như thế. Äặt chảo lên bếp xong, bác Grigôri leo lên lò sưởi ngồi cạnh tôi. Bác rút trong túi ra chiếc tẩu bằng đất nung và đưa cho tôi xem. 
-Bác bắt đầu hút thuốc chỉ vì cặp mắt này thôi. Bà cháu khuyên bác: chỉ nên hÃt, nhưng bác thấy hút tốt hÆ¡n...  
Bác ngồi ở mép lò sưởi, hai chân buông thõng. Bác nhìn xuống phÃa dưới, nÆ¡i ngá»n nến cháy lù mù. Tai và má bác đầy bồ hóng, chiếc áo sÆ¡-mi rách ở bên sưá»n. Tôi nhìn thấy cả bá»™ xương sưá»n cá»§a bác rá»™ng như những cái Ä‘ai thùng. Má»™t mắt kÃnh cá»§a bác đã bị vỡ, má»™t ná»a kÃnh hầu như đã lòi ra khá»i vành, và qua lá»— hổng tôi nhìn thấy mắt bác đỠngầu, ươn ướt như má»™t vết thương. Bác vừa nhồi thuốc vào tẩu vừa lắng nghe những tiếng rên rỉ cá»§a mợ Nataláa, và nói lẩm bẩm những câu rá»i rạc giống như ngưá»i say rượu: 
-Bà cháu dẫu sao thì cÅ©ng bị bá»ng, làm thế nào đỡ đẻ được? Gá»›m, mợ ấy rên tợn quá! Trong khi cháy nhà ngưá»i ta đã quên mất mợ ấy. Ngay từ lúc bắt đầu cháy đã thấy mợ ấy quằn quại vì sợ hãi... Äẻ được đứa con tháºt là khó nhá»c, nhưng mà ngưá»i ta có kÃnh trá»ng phụ nữ đâu! Cháu nhá»› nhé: phải kÃnh trá»ng phụ nữ, nghÄ©a là phải kÃnh trá»ng những bà mẹ... Tôi thiu thiu ngá»§, nhưng tiếng ồn ào, tiếng sáºp cá»a, lẫn tiếng kêu lè nhè cá»§a cáºu Mikhain say rượu làm tôi tỉnh dáºy. Những lá»i nói kỳ lạ vẳng đến tai tôi: 
-Phải mở cá»a Thánh ra... 
-Cho nó uống dầu thắp đèn hòa vá»›i rượu rum và bồ hóng: ná»a cốc dầu, ná»a cốc rượu rum và má»™t thìa bồ hóng... Cáºu Mikhain cứ khẩn khoản yêu cầu lải nhải: 
-Cho tôi vào xem... Cáºu ngồi xuống sàn, hai chân dạng ra và khạc nhổ xuống trước mặt, bàn tay vá»— vá»— trên sàn nhà. Trên lò sưởi nóng không thể chịu được. Tôi bò xuống, nhưng vừa tá»›i ngang tầm cáºu thì cáºu túm lấy chân tôi giáºt mạnh. Tôi ngã Ä‘áºp gáy xuống đất. 
-Äồ ngốc, 
-tôi bảo cáºu. Cáºu nhổm ngay dáºy, túm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên và rú: 
-Tao phải quáºt mày vào lò sưởi cho mày tan xác ra má»›i được... Khi hoàn hồn, tôi thấy tôi ngồi trên đầu gối ông tôi ở trong góc phòng chÃnh, dưới những bức tượng thánh. Ngước mắt lên trần nhà, ông tôi ru tôi và nói nhá»: 
-Chúng ta không má»™t ai có lý do gì để xin tha lá»—i... Trên đầu ông có má»™t ngá»n đèn thá» sáng rá»±c. Trên bàn giữa phòng có má»™t ngá»n nến. ánh sáng mùa đông má» mỠđã ló ra qua cá»a sổ. ông tôi cúi xuống chá»— tôi há»i: 
-Cháu Ä‘au ở đâu? Tôi Ä‘au khắp cả ngưá»i, đầu tôi ướt đẫm mồ hôi, mình nặng trình trịch, nhưng tôi không muốn nói ra Ä‘iá»u đó. Xung quanh, tất cả Ä‘á»u hết sức lạ lùng đối vá»›i tôi! Hầu hết các ghế trong phòng Ä‘á»u có những ngưá»i lạ mặt ngồi: má»™t cha cố mặc áo dài tÃm, má»™t lão già bé nhá», tóc bạc, Ä‘eo kÃnh, mặc áo nhà binh, và nhiá»u ngưá»i khác nữa. Tất cả Ä‘á»u ngồi không nhúc nhÃch như những pho tượng gá»—. Há» ngồi đỠra chỠđợi và lắng nghe tiếng nước chảy róc rách ở đâu gần chá»— chúng tôi. Cáºu Iakôp đứng cạnh khung cá»a vươn dài ngưá»i ra, hai tay chắp sau lưng. ông tôi bảo cáºu: 
-Này, dẫn thằng bé này Ä‘i ngá»§... Cáºu giÆ¡ ngón tay vẫy tôi và khẽ Ä‘i rón rén trên đầu ngón chân tá»›i cá»a buồng bà tôi. Khi tôi leo lên giưá»ng, cáºu thì thầm:  Theo phong tục mê tÃn, muốn cho ngưá»i đẻ khó sinh nở được dá»… dàng hÆ¡n, cần phải mở cá»a nhà thá» dẫn tá»›i bàn thá»; cá»a đó gá»i là cá»a Thánh.  Phép cứu chữa mê tÃn đối vá»›i ngưá»i đẻ khó.  
-Mợ Nataláa chết rồi... Tin đó không làm tôi ngạc nhiên, vì từ lâu mợ sống cách biệt, không bao giỠxuống bếp, ngay cả bữa ăn. 
-Thế bà ở đâu, hở cáºu? 
-Ngoài kia, 
-cáºu khoát tay đáp và lại Ä‘i ra rón rén trên đầu ngón chân. Tôi nằm trên giưá»ng nhìn khắp xung quanh. Tôi tưởng như trông thấy những khuôn mặt đầy lông lá, trắng bệch, mù lòa Ä‘ang áp vào kÃnh cá»a sổ. Trong góc buồng, trên cái hòm có treo chiếc áo dài cá»§a bà tôi, 
-cái ấy tôi đã biết rõ, 
-nhưng giỠđây tôi có cảm tưởng như có má»™t ngưá»i nào đó nấp ở đấy và Ä‘ang rình mò. Tôi chúi đầu vào gối, hé má»™t mắt nhìn ra cá»a, tôi muốn nhảy xuống và bá» chạy ra ngoài. Nóng quá, má»™t mùi nồng nặc tá»a ra khắp gian buồng làm ngá»™t ngạt khiến tôi nhá»› tá»›i hôm anh Txưganôc chết, những dòng màu chảy lênh láng trên sàn nhà như những dòng suối. Hình như má»™t cái u nào đó má»c ra trong đầu và trái tim tôi. Tất cả những gì tôi đã nhìn thấy trong cái nhà này Ä‘ang lướt qua trước mắt tôi như má»™t Ä‘oàn xe trên đưá»ng phố mùa đông. Tôi cảm thấy như mình bị đè bẹp, bị tiêu tan...  
Cánh cá»a mở rất từ từ, bà tôi rón rén bước vào buồng rồi dùng vai khẽ khép cá»a lại.  
Tá»±a lưng vào cá»a, giÆ¡ tay vá» phÃa ngá»n lá»a xanh cá»§a cây đèn thá» không bao giá» tắt, bà tôi than vãn khe khẽ như giá»ng má»™t đứa trẻ: 
-Khốn khổ cho hai bàn tay tôi, đau quá...
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 11:47 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-05-2008, 09:30 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
  
 
Tá»›i mùa xuân các cáºu tôi chia gia tài. Cáºu Iakôp ở lại thành phố, cáºu Mikhain sang bên kia sông. ông tôi táºu má»™t ngôi nhà rá»™ng rãi và khá đẹp ở phố Pôlêvaia. Tầng dưới bằng đá có quán rượu. Gác thượng có má»™t căn phòng nhỠở rất thú vị. PhÃa sau nhà là vưá»n cây chạy dài đến cái vá»±c tua tá»§a những cành dương liá»…u trụi lá. 
-Nhiá»u roi quá! 
-ông tôi nháy mắt vui vẻ nhìn tôi nói, khi tôi cùng vá»›i ông tôi Ä‘i thăm vưá»n, dạo trên những con đưá»ng nhá», chân lút cả vào tuyết má»›i tan. 
-ông sắp dạy cháu há»c, chắc có lúc phải dùng đến những chiếc roi này... Ngôi nhà cháºt nÃch ngưá»i ở thuê. ông tôi chỉ giữ má»™t phòng lá»›n trên gác để ở và tiếp khách. Bà tôi và tôi ở gác thượng. Cá»a sổ chá»— tôi ngoảnh ra phố; chiá»u chiá»u và ngày lá»…, thò đầu qua bệ cá»a sổ có thể nhìn thấy những ngưá»i say ở quán rượu bò ra, loạng choạng trên đưá»ng phố, la hét rồi ngã gục. Äôi khi ngưá»i ta ném há» ra đưá»ng như ném bao tải, nhưng há» lại phá cá»a để vào quán rượu; cánh cá»a Ä‘áºp, kêu rè rè, chiếc pu-li rÃt lên, má»™t cuá»™c xô xát bắt đầu. Cảnh tượng đó nhìn từ trên xuống tháºt là thú vị. Từ sáng sá»›m ông tôi tá»›i xưởng cá»§a các cáºu tôi, giúp các cáºu tôi sắp đặt má»i thứ. Chiá»u tối ông tôi má»›i trở vá», vẻ mệt nhá»c, chán ngán và bá»±c dá»c.  
Bà tôi ở nhà nấu ăn, khâu vá và trông nom vưá»n tược. Bà chạy ngược chạy xuôi cả ngày như má»™t con quay lá»›n bị chiếc roi vô hình thúc giục. Bà hÃt thuốc lá có vẻ sảng khoái, hắt hÆ¡i và vừa lau bá»™ mặt đầm đìa mồ hôi vừa nói: 
-Cầu cho thế gian được hưởng phúc lành Ä‘á»i Ä‘á»i! Aliôsa, cháu yêu cá»§a bà Æ¡i, chúng ta sống yên ổn rồi cháu ạ! Lạy Äức Mẹ, má»i việc Ä‘á»u tốt lành rồi! Nhưng tôi không cảm thấy chúng tôi sống đã yên ổn. Từ sá»›m đến khuya những ngưá»i thuê nhà chạy tứ tung ở trong nhà và ngoài sân. Chốc chốc các mụ hàng xóm lại kéo đến. Ai cÅ©ng vá»™i vã hối hả mà vẫn phàn nàn là bị trá»…. Hình như ai cÅ©ng Ä‘ang báºn chuẩn bị má»™t việc gì sắp xảy ra. Há» gá»i bà tôi. 
-Akulina Ivanôpna! Bà tôi đối vá»›i má»i ngưá»i Ä‘á»u mỉm cưá»i âu yếm và dịu dàng quan tâm săn sóc đến há». Bà tôi lấy ngón tay cái cho thuốc lá vào lá»— mÅ©i, dùng khăn tay có kẻ ô vuông đỠlau tháºt sạch mÅ©i và ngón tay, rồi không ngá»›t lá»i khuyên bảo:  
-Bà con ạ, muốn chống ráºn chấy cần phải tắm rá»a luôn, cần phải xông bằng hÆ¡i bạc hà. Nếu ráºn bám vào da thì lấy má»™t thìa mỡ ngá»—ng tháºt trong, trá»™n vá»›i má»™t thìa thăng hoa và ba giá»t thá»§y ngân. Sau đó lấy mảnh sành tán nhá» tất cả các thứ đó khoảng bảy lần trên má»™t cái đĩa rồi xoa khắp ngưá»i! Nếu dùng thìa gá»— hoặc thìa xương mà trá»™n thì thá»§y ngân bị mất! Tránh dùng thìa đồng hay thìa bạc, nguy hiểm lắm đấy! Äôi khi bà tôi khuyên nhá»§, vẻ trầm ngâm: 
-Bà con ạ, tốt hÆ¡n hết là đến Pêtạôrư gặp cha Axap. Tôi không thể khuyên bà con hÆ¡n được. Bà tôi giúp việc đỡ đẻ, hòa giải những vụ cãi nhau trong các gia đình, chữa bệnh cho trẻ con. Bà tôi thuá»™c lầu lầu câu chuyện "Giấc mÆ¡ cá»§a Äức Mẹ" và thưá»ng Ä‘em kể cho các bà nghe để há» "gặp may. Bà tôi dạy bảo há» vá» việc bếp nước: 
-Dưa chuá»™t tá»± nó sẽ bảo cho các bà lúc nào có thể muối được. Lúc nó hết mùi đất và các mùi khác thì các bà hãy trẩy vá». CÆ¡vat cần phải làm cho nó tức hÆ¡i thì nó má»›i mạnh và sá»§i bá»t: cÆ¡vát không ưa ngá»t, nên các bà chỉ cần cho vào má»™t Ãt nho khô, nếu bỠđưá»ng vào thì má»™t thùng chỉ cần khoảng má»™t jôlôtnich thôi. Varentại có nhiá»u cách làm khác nhau: có kiểu cá»§a miá»n Äanuáp, kiểu Tây Ban Nha, còn có cả kiểu cá»§a KapkadÆ¡ nữa...  
Suốt ngày tôi quẩn quanh bên bà tôi ở trong vưá»i hay ở ngoài sân. Tôi Ä‘i vá»›i bà đến nhà các bà hàng xóm, ở đấy bà tôi ngồi hàng giá» uống nước trà và kể chuyện con cà con kê. Tôi dưá»ng như gắn chặt vá»›i bà tôi và không nhá»› trong quãng Ä‘á»i ấy tôi đã nhìn thấy gì khác, ngoài bà lão vô cùng phúc háºu và không lúc nào chịu ngồi yên.  
Thỉnh thoảng mẹ tôi không hiểu từ đâu đến chÆ¡i trong chốc lát. Kiêu hãnh và nghiêm nghị, mẹ tôi nhìn tất cả bằng cặp mắt xám lạnh như mặt trá»i mùa đông. Thoáng má»™t cái mẹ tôi lại biến mất không để lại cho tôi má»™t ấn tượng nào cả. Có lần tôi há»i bà tôi: 
-Bà có phải là phù thủy không? 
-ồ, cháu lại nói lăng nhăng rồi! 
-Bà mỉm cưá»i và láºp tức nói thêm, vẻ trầm ngâm: 
-Bà làm phù thá»§y thế nào được? Phù thá»§y là má»™t phép rất khó. Bà không biết Ä‘á»c, đến má»™t chữ cÅ©ng không biết. ông má»›i là ngưá»i có há»c, còn bà thì Äức Mẹ không ban cho trà thông minh. Rồi bà tôi kể cho tôi nghe thêm má»™t vài quãng Ä‘á»i cá»§a bà tôi: 
-Bà cÅ©ng mồ côi từ nhá». Mẹ bà là má»™t cố nông không nhà không cá»a, má»™t ngưá»i tàn táºt. Khi còn con gái, má»™t đêm ngưá»i đã bị má»™t tên địa chá»§ dở trò. Ngưá»i sợ quá nhảy từ cá»a sổ xuống, bị gãy xương sưá»n và giáºp bả vai. Từ đó cánh tay phải, cánh tay cốt yếu nhất, bị teo Ä‘i. Trước đây mẹ bà là má»™t ngưá»i thêu đăng-ten có tiếng. Thế là bá»n địa chá»§ không dùng ngưá»i nữa, Ä‘uổi ngưá»i Ä‘i và nói: "Mày sống như thế nào thì mặc xác mày". Nhưng không có cánh tay thì sống làm sao nổi? Ngưá»i chỉ còn má»™t cách là Ä‘i ăn xin. Nhưng thá»i ấy ngưá»i ta sống sung túc và tốt bụng hÆ¡n bây giá» nhiá»u. Những ngưá»i thợ má»™c ở BalakhÆ¡na và các bà thợ thêu toàn là những ngưá»i có lòng tốt cả! Äôi lúc tá»›i mùa thu và mùa đông mẹ con bà ở lại thành phố Ä‘i ăn xin, nhưng khi thượng đẳng thiên thần Gabrien vừa má»›i vung kiếm lên xua Ä‘uổi mùa đông, cho mùa xuân ôm lấy trái đất thì mẹ con bà lại Ä‘i xa, Ä‘i lang thang vô định. Mẹ con bà tá»›i Murôm, tá»›i Iurievet, ngược cả sông Vonga và Ä‘i theo dòng sông ska êm Ä‘á»m. Mùa xuân và mùa hè được Ä‘i đó đây thì tháºt là thú vị, mặt đất hiá»n hòa xanh rợp cá» non như những tấm nhung; Äức Mẹ Rất Thánh rắc hoa khắp cả cánh đồng. ở đấy má»›i tháºt là vui sướng, ở đấy tâm hồn má»›i tháºt tá»± do phóng khoáng.  
Äôi lúc mẹ bà lim dim cặp mắt xanh và cất tiếng hát. Giá»ng ngưá»i không mạnh, nhưng trong, -cảnh váºt xung quanh hình như cÅ©ng mÆ¡ mÆ¡ màng màng, không động Ä‘áºy, lắng nghe tiếng hát cá»§a ngưá»i. ăn Chúa, cuá»™c sống cÅ©ng dá»… chịu! Năm bà lên chÃn tuổi, mẹ bà lấy làm xấu hổ phải dắt con Ä‘i ăn xin lang thang, ngưá»i cảm thấy ngượng nên ở lại BalakhÆ¡na. Ngưá»i Ä‘i khắp các phố từ nhà này sang nhà khác, vào ngày lá»… ngưá»i ngồi ở trước cá»a nhà thỠđể ăn xin. Còn bà thì ngồi ở nhà, há»c thêu đăng-ten, bà há»c vá»™i vàng, muốn nhanh chóng đỡ đần cho mẹ. Äôi lúc há»c làm không được, bà cứ khóc rưng rức. HÆ¡n hai năm sau, cháu biết không, bà đã thạo nghá» và nổi tiếng khắp thành phố. Nếu có ai cần thợ khéo là há» láºp tức tá»›i tìm mẹ con bà. Há» bảo: "Này, Akulina, cô thêu giúp chúng tôi nhé" Bà sung sướng quá, đó là má»™t ngày há»™i đối vá»›i bà! Tất nhiên, đó không phải là do tài nghệ cá»§a bà, mà là nhá» sá»± chỉ bảo cá»§a mẹ bà. Ngưá»i chỉ có má»™t cánh tay, tá»± mình không thể làm được, nhưng ngưá»i biết cách chỉ dẫn. Mà má»™t ngưá»i chỉ dẫn giá»i còn quý hÆ¡n mưá»i ngưá»i làm ấy. Thế rồi bà bắt đầu lên mặt hãnh diện. Bà nói: "Mẹ Æ¡i, mẹ đừng Ä‘i ăn xin nữa, bây giá» mình con có thể nuôi được mẹ rồi!" Ngưá»i trả lá»i: "Thôi Ä‘i cô, cô phải biết, tiá»n đó cho cô để tÃch lại làm cá»§a hồi môn". Ãt lâu sau ông cháu tá»›i. ông là má»™t chàng trai nổi tiếng: má»›i có hai mươi hai tuổi đầu mà ông đã là má»™t phu trưởng trên sà-lan! Bà cụ đẻ ra ông cháu để ý đến bà, thấy bà biết làm ăn, con cá»§a mụ ăn mày, nên chắc là ngoan ngoãn, thế là... Bà cụ làm nghá» bán bánh và độc ác không thể tưởng tượng được...  
Nhưng chúng ta nhá»› tá»›i những kẻ độc ác làm gì nhỉ? ChÃnh Chúa biết rõ há»; chỉ có Chúa má»›i nhìn thấy há» và chỉ có lÅ© quá»· sứ má»›i ưa há» thôi. Bà tôi cưá»i hồn nhiên, mÅ©i rung rung trông đến buồn cưá»i: cặp mắt sáng và đăm chiêu cá»§a bà tôi toát ra từ lòng trìu mến và biểu lá»™ nhiá»u ý nghÄ© hÆ¡n cả những lá»i nói.  
* * * 
Tôi nhá»› má»™t buổi chiá»u tÄ©nh mịch, tôi và bà tôi uống trà ở phòng ông tôi. ông tôi ốm và ngồi trên giưá»ng, mình trần, trên vai vắt má»™t chiếc khăn mặt dài. ông tôi luôn tay lau mồ hôi nhá»… nhại, hÆ¡i thở gấp khò khè, cặp mắt xanh mỠđục, mặt sưng húp và đỠtÃa. Äá» nhất là cặp tai nhá» nhá»n hoắt. Khi ông tôi chìa tay lấy tách nước trà, bàn tay run run trông tháºt là tá»™i nghiệp. ông tôi nom có vẻ dịu dàng và không giống như thưá»ng ngày. 
-Tại sao bà không cho tôi uống đưá»ng? 
-ông há»i bà, giá»ng vòi vÄ©nh như má»™t đứa trẻ được nuông chiá»u. Bà tôi trả lá»i dịu dàng, nhưng quả quáết: 
-ông uống vá»›i máºt ong tốt hÆ¡n! ông tôi ngạt thở, rồi thở dài uống má»™t há»›p nước trà nóng và nói: 
-Bà hãy trông chừng kẻo tôi chết mất đấy! 
-ông đừng sợ, tôi sẽ lo. 
-ÄÆ°á»£c! Nếu bây giá» tôi chết thì cÅ©ng như là xưa nay hoàn toàn không có tôi, 
-má»i thứ Ä‘á»u sẽ biến thành tro bụi cả! 
-ông đừng có nói nhảm, cứ nằm im! ông tôi im lặng má»™t lúc, nhắm mắt, và chép chép cặp môi thâm sì. Rồi bá»—ng nhiên, như bị ai châm, ông tôi giáºt nảy mình, nói rõ Ä‘iá»u Ä‘ang nghÄ©: 
-Phải cưới vợ sá»›m cho thằng Iaska và Miska Ä‘i thôi. Có lẽ vợ con vào thì má»›i có thể ngăn chặn được chúng nó, phải không? Rồi ông tôi nhá»› xem nhà ai trong thành phố có con gái có thể kén làm nàng dâu xứng đáng được. Bà tôi nÃn lặng uống hết tách nước trà này đến tách khác. Tôi ngồi bên cạnh cá»a sổ, nhìn cảnh hoàng hôn đỠrá»±c trên thành phố, cá»a kÃnh cá»§a các ngôi nhà cÅ©ng ánh lên màu đỠchói. ông tôi cấm tôi không được xuống sân, vưá»n dạo chÆ¡i vì tôi phạm lá»—i gì đó không rõ. ở ngoài vưá»n, xung quanh những cây bạch dương, đàn bá» dừa bay vè vè; má»™t ngưá»i thợ đóng thùng Ä‘ang làm việc ở sân nhà bên cạnh; gần đâu đấy có tiếng mài dao xoèn xoẹt. ở sau vưá»n, trong khe vá»±c, lÅ© trẻ con nô đùa ầm Ä©, lẩn vào trong các bụi ráºm. Cảnh chÆ¡i đùa ngoài trá»i lôi cuốn tôi, buổi chiá»u ảm đạm khiến tôi cảm thấy buồn man mác. Bá»—ng nhiên ông tôi lấy ở đâu ra má»™t quyển sách má»›i, Ä‘áºp mạnh vào lòng bàn tay và gá»i giáºt tôi: 
-Này, thằng dân Permiăc kia, thằng lá»i con, lại đây! Ngồi xuống, thằng có gò má Kanmức này. Mày có thấy cái hình này không? Äây là chữ a. Nói Ä‘i: a, b, c! Äây là chữ gì? 
-b. 
-Äúng rồi! Còn đây? 
-c. 
-Báºy nào, a! Nhìn đây: d, Ä‘, e. Äây là chữ gì? 
-Ä‘. 
-Äúng rồi! Còn đây? 
-e. 
-Phải rồi! Thế chữ này? 
-a. Bà tôi nói xen vào: 
-ông nằm mà nghỉ, ông ạ... 
-Bà im Ä‘i! Làm như thế này là phải lắm, không thì chỉ nghÄ© ngợi miên man thôi. Há»c Ä‘i, Lêcxây! ông tôi lấy cánh tay nong nóng, nhÆ¡m nhá»›p ôm lấy cổ tôi và chỉ vào mặt chữ qua vai tôi, cuốn sách để dưới mÅ©i tôi. Ngưá»i ông tôi sặc sụa mùi dấm chua, mùi mồ hôi và mùi hành nướng. Tôi gần như ngạt thở, nhưng ông tôi hăng lên, thở khò khè và quát vào tai tôi: 
-g, h! Tên chữ thì quen, nhưng ký hiệu không thÃch hợp vá»›i chúng: chữ ẽ  giống như con sâu, chữ G giống bác Grigôri bị gù, chữ R giống bà tôi và tôi, còn ông tôi thì giống tất cả các chữ cái. ông tôi quần tôi vá»›i những chữ cái rất lâu, có lúc há»i lần lượt, có lúc lại há»i bất thần từng chữ má»™t. ông tôi đã truyá»n cho tôi sá»± hăng say; tôi cÅ©ng toát mồ hôi và gào tháºt to, làm ông tôi cÅ©ng phải buồn cưá»i. ông tôi ôm lấy ngá»±c, ho sù sụ, vò quyển sách và thở khò khè: 
-Bà nhìn nó rÃt lên như thế đấy! A, đồ Axtrakhan nóng tÃnh, tại sao mày lại hét lên như váºy? 
-ChÃnh ông hét thì có...  
Tôi vui vẻ nhìn ông bà tôi. Bà tôi chống khuá»·u tay lên bàn, nắm tay tỳ vào má, nhìn chúng tôi và khẽ cưá»i, nói: 
-Thôi, hai ông cháu đừng có gào hết cả hÆ¡i nữa. ông tôi giải thÃch cho tôi má»™t cách thân máºt: 
-ông nói to vì ông ốm, còn cháu, tại sao lại thét lên như váºy? Rồi ông tôi lắc lắc cái đầu ướt đẫm mồ hôi và nói vá»›i bà tôi; 
-Mồ ma cái con Nataláa, nó nhầm tưởng thằng bé không có trà nhá»›; Lạy Chúa, nó nhá»› như ngá»±a ấy! Thằng mÅ©i hếch, há»c tiếp Ä‘i chứ! Cuối cùng ông tôi đẩy đùa tôi khá»i giưá»ng. 
-Thôi! Cháu giữ lấy quyển sách. Ngày mai nếu cháu Ä‘á»c tất cả các chữ cái không có má»™t lá»—i nào thì ông sẽ thưởng cho cháu năm kôpêch. Tôi vừa giÆ¡ tay đỡ lấy quyển sách thì ông tôi lại kéo tôi vá» phÃa mình và nói giá»ng buồn buồn: 
-Mẹ cháu bá» rÆ¡i cháu ở trên Ä‘á»i này, cháu Æ¡i... Bà tôi giáºt mình: 
-ôi, tại sao ông lại nói như thế? 
-Tôi không muốn nói, nhưng buồn quá buộc lòng phải nói... ôi, con bé tốt thế mà cũng lầm lạc... ông tôi đẩy mạnh tôi ra. 
-Äi chÆ¡i Ä‘i! Không được ra ngoài phố, chỉ được ở trong vưá»n và trong sân thôi... Tôi Ä‘ang muốn được ra ngoài vưá»n. Tôi vừa ra tá»›i đồi thì bá»n trẻ con ở khe vá»±c bắt đầu lấy đá ném vào tôi, tôi ném lại chúng tháºt là thú vị.  
-"Bưri" tới đấy! 
-Bá»n chúng nhìn thấy tôi liá»n reo lên và vá»™i vàng trang bị lại. 
-Cho nó má»™t tráºn nhừ tá» vào! Tôi không biết "bưri" là cái gì, và tên lóng đó không làm tôi tức giáºn. Tôi chỉ thấy thú vị là má»™t mình chống chá»i vá»›i cả lÅ©, thú vị khi nhìn thấy hòn đá cá»§a tôi ném trúng Ä‘Ãch bắt buá»™c kẻ địch phải chạy trốn và ẩn nấp vào những bụi cây. Những tráºn đánh nhau ấy không có gì là ác ý và thưá»ng kết thúc hòa nhã. Tôi há»c khá dá»… dàng. ông tôi càng chú ý đến tôi và Ãt nện tôi hÆ¡n trước, mặc dù, theo ý tôi, tôi đáng bị nện nhiá»u hÆ¡n trước vì càng lá»›n hÆ¡n và tinh ranh hÆ¡n, tôi càng hay phạm những Ä‘iá»u ông tôi đã qui định và răn dạy. Thế mà ông tôi chỉ mắng và dá»a đánh thôi. Tôi nghÄ© bụng, có lẽ trước đây ông tôi bất công và có lần tôi đã ngỠý ấy vá»›i ông tôi. ông tôi lấy tay khẽ hất cằm tôi lên rồi nháy mắt và kéo dài giá»ng nói: 
-Sa-ao? Rồi ông tôi cưá»i gằn, nói tiếp: 
-A, đồ dị giáo! Mày có thể tÃnh được cần phải cho mày ăn bao nhiêu tráºn đòn nữa không? Ngoài tao ra thì có mà trá»i biết. Cút Ä‘i cho khuất mắt! Nhưng ông tôi lại nắm ngay lấy vai tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi, há»i:  
-Mày giảo quáệt hay là tháºt thà, hả? 
-Cháu không biết... 
-Mày không biết à? Nếu thế thì tao bảo: mày phải giảo quáệt, như thế tốt hÆ¡n, còn tháºt thà thì chỉ là ngu ngốc, hiểu không? Giống cừu cÅ©ng tháºt thà. Nhá»› lấy! Thôi, bây giá» Ä‘i chÆ¡i Ä‘i...  
* * * 
Chẳng bao lâu tôi đã đánh vần được táºp Thánh thi. Thưá»ng thưá»ng tôi há»c vào sau bữa trà chiá»u, và má»—i lần tôi phải Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn Thánh thi: 
-ạ, u, n, g, sung, ạ, ư, ớ, n, g, sướng, sung sướng, 
-tôi vừa đánh vần vừa chỉ vào trang sách và há»i cho đỡ buồn: 
-Ngưá»i sung sướng có phải là cáºu Iakôp không hở ông? 
-Tao bợp cho mày má»™t cái vào gáy bây giá» thì mày sẽ hiểu ngưá»i sung sướng là ai! 
-ông tôi vừa đáp vừa thở phì phì, vẻ tức giáºn. Nhưng tôi cảm thấy rằng ông chỉ tức giáºn theo thói quen và để giữ cái quá cá»§ thôi. Tôi không nhầm: má»™t lát sau ông đã quên tôi và càu nhàu: 
-Phải, nó vui chÆ¡i ca hát thì như vua Äavit, nhưng làm thì lại như Abxalôn độc ác! Biết làm thánh ca, biết ghép chữ, biết làm trò khôi hài... ôi chao, lÅ© chúng bay... y... y tháºt là "múa đôi chân vui nhá»™n để nhảy nhót", nhưng liệu có nhảy được xa không? Liệu có nhảy được xa không, hả? Tôi ngừng Ä‘á»c, lắng nghe và nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó và lo âu cá»§a ông tôi. ông nheo mắt nhìn ra xa, không để ý tá»›i tôi, cặp mắt đầy hăm hở và u buồn đó ánh lên má»™t cảm giác ấm cúng, buồn rầu. Tôi hiểu rằng lúc này tÃnh nghiêm khắc thưá»ng ngày đã biến mất. ông tôi dùng những ngón tay khẳng khiu gõ dõng dạc từng tiếng má»™t trên bàn. Móng tay nhuá»™m cá»§a ông tôi sáng bóng, cặp lông mày màu vàng khẽ rung rung: 
-ông ơi! 
-Hả? 
-ông kể chuyện cho cháu nghe đi. 
-Cháu Ä‘á»c Ä‘i, cháu lưá»i lắm! 
-ông tôi càu nhàu như vừa mới tỉnh ngủ rồi lấy tay dụi mắt. 
-Cháu chỉ thÃch chuyện vui thôi, còn Thánh thi thì lại không thÃch... Nhưng tôi nghi chÃnh ông tôi cÅ©ng thÃch chuyện vui hÆ¡n Thánh thi. ông tôi thuá»™c hầu hết Thánh thi và giữ lá»i nguyá»n tối nào trước khi Ä‘i ngá»§ cÅ©ng Ä‘á»c to má»™t chương như thầy phụ lá»… giữ đồ thánh trong nhà thá» Ä‘á»c sách lá»…. Tôi nằn nì vòi và ông tôi, tÃnh nết đã dịu, cuối cùng đành nhượng bá»™ tôi.  Con trai vua Äavit ở nước Ixraen cổ đại, đã nổi dáºy khởi nghÄ©a chống lại cha để chiếm ngôi.  
-Thôi được! Táºp Thánh thi còn ở lại vá»›i cháu mãi mãi, còn ông thì sắp lên chầu trá»i rồi... ông tôi tá»±a vào chiếc ghế bành cÅ© kỹ, lưng ghế có thêu chỉ tÆ¡, và má»—i lúc má»™t ngả sát vào đó. ông tôi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn trần nhà, rồi bắt đầu kể vá» cụ thân sinh ra ông tôi ngày trước, giá»ng khe khẽ và trầm ngâm. 
-Má»™t hôm, có bá»n cướp đến BalakhÆ¡na ăn cướp nhà ngưá»i lái buôn Zaiep. Cụ tổ cá»§a ông leo lên gác chuông và kéo chuông cáo động. Nhưng bá»n cướp bắt được liá»n chém chết và ném xác từ gác chuông xuống đất. 
-Khi đó ông còn nhá» lắm và không được chứng kiến cảnh tượng ấy nên không nhá»›. ông chỉ bắt đầu nhá»› từ hồi quân Pháp đến, tức là từ năm 1812, năm đó ông cÅ©ng vừa vặn mưá»i hai tuổi. Khi ấy ngưá»i ta giải tá»›i BalakhÆ¡na khoảng ba chục tên tù binh; tất cả bá»n chúng Ä‘á»u gầy còm và nhá» bé, ăn mặc rách rưới hÆ¡n lÅ© ăn mày. Chúng rét run cầm cáºp, má»™t vài đứa bị tê cóng không đứng vững nữa. Những ngưá»i mujich muốn đánh chết há», nhưng lÃnh Ä‘i áp giải không cho phép; đơn vị đồn trú tá»›i bắt những ngưá»i mujich phải giải tán vá» nhà. Sau rồi cÅ©ng chả sao cả, má»i ngưá»i quên dần. Bá»n Pháp này Ä‘á»u là những ngưá»i khéo léo và nhanh trÃ, khá vui tÃnh, thỉnh thoảng còn hát há»ng. Bá»n quý phái ở Nijni Ä‘i xe tam mã đến xem tù binh. Có ngưá»i thì chá»i mắng, giÆ¡ nắm đấm hăm dá»a và tháºm chà đánh Ä‘áºp nữa, có ngưá»i lại vui vẻ trò chuyện vá»›i chúng bằng tiếng Pháp, cho tiá»n và đủ thứ quần áo rách để chúng khá»i bị rét cóng. Có má»™t lão quý tá»™c lại lấy bàn tay che mặt và khóc rưng rức nữa, cuối cùng lão ta nói: "BônapactÆ¡ là tên tướng cướp đã đưa ngưá»i Pháp đến chá»— khốn cùng!" Cháu xem, lão ta là má»™t ngưá»i Nga, lại là má»™t nhà quý phái, thế mà lão cÅ©ng có lòng tốt, biết thương yêu ngưá»i nước khác... ông tôi im lặng má»™t lúc, mắt nhắm nghiá»n tay vuốt tóc, rồi tiếp tục kể, tháºn trá»ng hồi tưởng lại quá khứ: 
-Mùa đông, bão tuyết rú lên ngoài đưá»ng phố, băng giá kẹp chặt lấy những căn nhà gá»—. Äôi lúc bá»n ngưá»i Pháp chạy đến gần cá»a sổ nhà ông, tá»›i chá»— bà cụ thân sinh ra ông, vì bà cụ nướng bánh bá»™t mạch để bán. Há» gõ vào cá»a kÃnh, vừa nhảy vừa kêu và há»i mua bánh nóng.  
Bà cụ không cho chúng vào nhà, chỉ luồn bánh qua cá»a sổ. Thế là chúng vá»™i chá»™p lấy chiếc bánh nóng nhét vào ngá»±c, áp thẳng vào da, ngay chá»— trái tim. Tại sao há» lại chịu được nóng như váºy, ông cÅ©ng không rõ nữa! Nhiá»u ngưá»i bị chết rét vì chúng là dân xứ nóng, không quen chịu lạnh. Hai tên ở nhà ông, má»™t tên sÄ© quan và má»™t tên lÃnh cần vụ Mirôn, ở trong nhà tắm ngoài vưá»n. Tên sÄ© quan gầy và cao, ngưá»i chỉ có da bá»c xương. Hắn mặc chiếc áo khoác cá»§a đàn bà chỉ ngắn tá»›i đầu gối. Hắn rất hiá»n lành, nhưng nghiện rượu nặng. Mẹ ông nấu và bán rượu láºu nên hắn mua luôn. Khi nào rượu vào hắn hát nghêu ngao. Hắn há»c được Ãt tiếng Nga, thỉnh thoảng lại báºp bẹ: "Xứ các anh không trắng, nó Ä‘en và hung ác!" Hắn nói sai nhiá»u, nhưng nghe cÅ©ng hiểu. Äúng như váºy: miá»n ngược nước ta khà háºu gay gắt, miá»n xuôi dá»c theo sông Vonga khà háºu có ấm áp hÆ¡n, và ở bên kia biển Caxpiên hình như hoàn toàn không có tuyết. Cái đó thì có thể tin được: trong sách Phúc âm, trong sách chép chuyện ký lục và Thánh thi không há» nhắc tá»›i mùa đông, nhắc tá»›i tuyết. Chúa sống ở xứ đó... khi nào Ä‘á»c xong Thánh thi ông cháu ta sẽ bắt đầu Ä‘á»c sách Phúc âm. ông tôi lại im lặng như thiu thiu ngá»§, suy nghÄ© Ä‘iá»u gì, liếc mắt nhìn qua cá»a sổ, ngưá»i như nhá» bé lại và nhá»n hoắt. 
-ông kể nữa đi, 
-tôi khẽ nhắc. 
-ừ, 
-ông tôi giáºt mình và bắt đầu nói, 
-ông lại kể vá» bá»n ngưá»i Pháp nhé! Chúng cÅ©ng là những con ngưá»i, không xấu xa gì hÆ¡n chúng ta, là những kẻ có tá»™i. Äôi khi chúng gá»i mẹ ông là "maÄ‘am, maÄ‘am", 
-có nghĩa là bà quý tộc hay bà quý phái, 
-nhưng "bà quý phái" ấy vừa má»›i vác ở cá»a hàng bá»™t vá» má»™t bao bá»™t nặng năm pút. Sức cá»§a bà cụ không phải là sức đàn bà. Năm ông hai mươi tuổi mà bà cụ túm tóc ông dá»… như chÆ¡i, cháu nên nhá»› dạo hai mươi tuổi ông không phải là tay yếu đâu nhé. Tên lÃnh cần vụ Mirôn thÃch ngá»±a lắm. Hắn thưá»ng Ä‘i đến các nhà và ra hiệu xin được tắm rá»a cho ngá»±a! Lúc đầu ngưá»i ta sợ hắn làm há»ng ngá»±a, vì hắn là kẻ thù. Nhưng sau này chÃnh những ngưá»i mujich lại gá»i hắn tá»›i: "Lại đây, Mirôn!" Hắn mỉm cưá»i, cúi đầu Ä‘i như má»™t con bò đực. Tóc hắn màu hung gần như Ä‘á», mÅ©i to, môi dày. Hắn khéo chăm sóc ngá»±a và chữa bệnh cho ngá»±a rất tài. Sau đó hắn làm nghá» chữa bệnh cho ngá»±a ở đây, ở Nijni, nhưng rồi hắn bị Ä‘iên và bị đội cứu há»a đánh chết. Còn tên sÄ© quan tá»›i mùa xuân bắt đầu Ä‘au yếu và tá»›i ngày lá»… thánh Nikôla thì chết má»™t cách âm thầm. Hắn ngồi suy nghÄ© ở trong nhà tắm gần cá»a sổ và cứ thế mà chết, đầu thò ra ngoài. ông tiếc hắn lắm và khóc trá»™m vì hắn là má»™t ngưá»i hiá»n lành, thưá»ng nắm tai ông và nói bằng tiếng Pháp vá»›i vẻ rất dịu dàng. ông không hiểu, nhưng rất thÃch! Sá»± dịu dàng cá»§a con ngưá»i không thể mua ở chợ được. Hắn bắt đầu dạy ông tiếng Pháp, nhưng mẹ ông cấm và dẫn ông tá»›i chá»— cha cố. Cha cố sai đánh ông và kiện tên sÄ© quan. Hồi ấy ngưá»i ta rất nghiêm khắc cháu ạ. Cháu không phải trải qua cái cảnh ấy. Nhiá»u ngưá»i khác đã phải chịu những Ä‘iá»u nhục nhã thay cháu, và cháu hãy nhá»› lấy Ä‘iá»u ấy! Chẳng hạn như ông, ông cÅ©ng đã từng chịu đựng như váºy... Trá»i tối. Trong bóng nhá nhem ông tôi trông to lá»›n má»™t cách kỳ lạ, mắt sáng quắc như mắt mèo. Khi nói vá» chuyện ngưá»i khác ông tôi thưá»ng nói khe khẽ, tháºn trá»ng, và có vẻ trầm ngâm, nhưng khi nói vá» mình thì rất hăng, lưu loát và có vẻ ba hoa. Tôi không thÃch ông tôi nói vá» bản thân, không thÃch những câu khuyên bảo vô hồi cá»§a ông: "Cháu nhá»› lấy! Cháu nhá»› lấy Ä‘iá»u ấy!"  Má»™t trong những cuốn sách được đưa vào Kinh thánh.  
Nhiá»u Ä‘iá»u ông tôi kể, tôi đã không muốn nhá»›; nhưng dù ông tôi không khuyên bảo Ä‘i nữa thì nó vẫn cứ chôn sâu trong ký ức tôi như má»™t cái dằm Ä‘au nhói. Không khi nào ông tôi kể chuyện cổ tÃch cả, chỉ kể toàn những chuyện đã từng trải và tôi nháºn thấy ông tôi không thÃch những câu há»i; vì váºy tôi kiên tâm há»i ông: 
-Thế thì ai tốt hÆ¡n: ngưá»i Pháp hay ngưá»i Nga, hở ông? 
-ừ, làm sao mà biết được? Vì ông không trông thấy ngưá»i Pháp há» sống ở nhà há» như thế nào, 
-ông càu nhàu có vẻ tức giáºn và nói thêm: 
-Con chồn hôi, khi ở trong hang của nó, cũng tốt... 
-Thế ngưá»i Nga có tốt không? 
-Có ngưá»i tốt, có ngưá»i xấu. Thá»i nông nô ngưá»i ta tốt hÆ¡n ngày nay, thá»i ấy ngưá»i ta bị xÃch chân. Bây giá» má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± do, chẳng ai trông cáºy vào ai được cả. Tất nhiên, bá»n quý tá»™c cÅ©ng không tá» tế gì đâu, nhưng há» khôn ngoan hÆ¡n. Äây không phải là nói vá» tất cả bá»n há», nhưng nếu có má»™t lão quý tá»™c nào tốt thì ai cÅ©ng thừa nháºn! CÅ©ng có tên ngốc nghếch như má»™t cái bao tải, ngưá»i ta muốn nhồi nhét gì vào trong, nó cÅ©ng cứ thế mang Ä‘i. Chúng ta có rất nhiá»u thứ vá»; thoạt nhìn ta cứ tưởng là ngưá»i, nhưng nhìn kỹ thì lại hóa ra là cái vá», rá»—ng ruá»™t, vì ruá»™t đã bị ngưá»i ta khoét ăn hết rồi. Chúng ta cần phải được giáo dục, mài dÅ©a trà lá»±c, nhưng tìm đâu cho ra hòn đá mài tháºt sá»±?... 
-Ngưá»i Nga có mạnh không ông? 
-Có những đại lá»±c sÄ©, nhưng vấn đỠkhông phải là sức mạnh, mà là mưu trÃ. Dù có khá»e đến đâu chăng nữa thì cÅ©ng không thể khá»e bằng má»™t con ngá»±a được. 
-Thế tại sao ngưá»i Pháp lại đánh nhau vá»›i chúng ta? 
-ồ, chiến tranh là việc cá»§a nhà vua, chúng ta không thể hiểu được Ä‘iá»u đó! Nhưng khi tôi há»i BônapactÆ¡ là ai, thì ông tôi trả lá»i làm tôi không tài nào quên được: 
-Hắn là má»™t tay ngang tàng, muốn chinh phục toàn thế giá»›i để sau đó má»i ngưá»i Ä‘á»u được sống bình đẳng, không cần đến chá»§, không cần đến quan lại, nói tóm lại không có đẳng cấp! Chỉ khác nhau vá» tên tuổi, còn quyá»n lợi thì Ä‘á»u như nhau. Tôn giáo cÅ©ng chỉ có má»™t thứ. Tất nhiên, đó là má»™t sá»± ngu xuẩn: chỉ có giống tôm tép thì má»›i không thể phân biệt thôi chứ, còn giống cá thì cÅ©ng khác hẳn nhau: cá chiên không thể kết bạn vá»›i cá trê, cá xteclet không thể là bạn cá»§a cá mòi được. Nước ta cÅ©ng có những BônapactÆ¡ kiểu ấy 
-Xtêpan Timôfêep Razin, Emêlian Ivanôp Pugat, ông sẽ kể cho cháu nghe vá» há» sau... Äôi khi ông tôi im lặng ngắm tôi hồi lâu, mắt tròn xoe như má»›i thấy tôi lần đầu váºy. Cái đó làm tôi không thÃch. ông tôi không bao giá» nói vá»›i tôi vá» chuyện bố mẹ tôi cả.  
* * * 
Bà tôi thưá»ng đến dá»± những buổi trò chuyện này. Bà tôi khe khẽ ngồi vào góc nhà và yên lặng ngồi ở đó rất lâu, không để ai để ý đến mình. Rồi đột nhiên bà tôi há»i, giá»ng dịu dàng uyển chuyển: 
-ông còn nhá»› dạo chúng ta cùng Ä‘i hành hương ở Murôm không? Dạo ấy kể cÅ©ng hay đấy chứ? Năm ấy vào năm nào nhỉ?... ông tôi suy nghÄ© má»™t lúc rồi trả lá»i rất đạo mạo: 
-Tôi không nhá»› rõ năm nào, nhưng hình như trước nạn dịch tả, năm ngưá»i ta lùng bắt những ngưá»i slôniet ở rừng ấy mà. 
-Äúng rồi! Chúng ta chẳng sợ bá»n há» là gì... 
-Äúng thế! Tôi há»i: 
-Ngưá»i slôniet là ai, và tại sao há» lại chạy vào rừng. ông tôi giải thÃch không được vui vẻ lắm: 
-Ngưá»i slôniet chỉ là những ngưá»i mujich bá» việc chạy trốn khá»i đất nhà vua và khá»i các nhà máy. 
-Ngưá»i ta lùng bắt há» như thế nào, hở ông? 
-Thế nào à? Như là trẻ con chÆ¡i trò ú tim ấy: má»™t số thì chạy trốn, má»™t số thì Ä‘i tìm và bắt. Khi bắt được, ngưá»i ta lấy roi mây đánh, rạch lá»— mÅ©i và đóng dấu vào trán để trừng phạt. 
-Tại sao váºy? 
-Vì để trị tá»™i. Äó là những việc phức tạp, không hiểu ai là kẻ có tá»™i: ngưá»i chạy trốn hay là kẻ lùng bắt... 
-ông còn nhớ sau vụ cháy lớn không? 
-Bà tôi lại há»i. Vốn ưa những chuyện chÃnh xác, ông tôi nghiêm khắc vặn lại: 
-Vụ cháy lá»›n nào? Thế là mải nói chuyện cÅ©, ông bà tôi quên phắt cả tôi, giá»ng nói cá»§a ông bà tôi êm dịu và thánh thót đến ná»—i đôi khi tôi có cảm tưởng như ông bà Ä‘ang hát. Äó là má»™t bài hát rầu rÄ© nói vá» bệnh táºt, vá» há»a hoạn và đánh Ä‘áºp má»i ngưá»i, vá» chết chóc bất ngá» và lừa đảo xảo quáệt, vá» những kẻ vô tá»™i và bá»n lãnh chúa độc ác. 
-Chúng ta đã sống không phải là Ãt và đã được mắt thấy tai nghe không phải là Ãt, 
-ông tôi khẽ lẩm bẩm. 
-Phải chăng chúng ta đã sống không ra gì? 
-Bà tôi nói. 
-Chắc ông còn nhớ, sau khi đẻ con Varáa mùa xuân đẹp đẽ biết bao! 
-Năm ấy là năm 1848, chÃnh là năm có chiến dịch Hungari. Sau hôm lá»… đặt tên cho nó thì bác Tikhôn bố đỡ đầu cá»§a nó phải ra tráºn. 
-Bác ấy đi biệt tăm nhỉ. 
-Bà tôi thở dài.  
-ừ, bác ấy Ä‘i biệt tăm! CÅ©ng từ năm ấy Chúa ban phúc lành cho nhà ta như nước chảy vào nhà váºy. Chà, cái con Vacvara... 
-Thôi đủ rồi, ông ơi... ông tôi nổi nóng, cau mày lại: 
-Sao lại đủ? Con cái mình nhìn vá» mặt nào thì chúng nó cÅ©ng chẳng ra làm sao cả. Thế thì công sức cá»§a chúng ta đổ Ä‘i đâu? Chúng ta muốn bỠđầy cái giá» cá»§a chúng ta, nhưng Chúa lại cho chúng ta cái giá» thá»§ng... ông tôi thét lên và chạy khắp phòng như ngưá»i bị bá»ng. ông tôi càu nhàu, vẻ Ä‘au đớn, rồi chá»i bá»›i con cái và giÆ¡ nắm đấm nhá» bé gày guá»™c dá»a bà tôi: 
-Còn bà thì vẫn khoan thứ cho lũ kẻ cướp ấy đủ thứ, bà là kẻ đồng lõa của chúng, đồ phù thủy! ông tôi đau khổ đến tru tréo khóc lóc nức nở. ông tới chỗ góc nhà có tượng thánh và đấm thùm thụp vào bộ ngực gày gò của mình: 
-Lạy Chúa, chẳng lẽ con có tá»™i lá»—i hÆ¡n những ngưá»i khác ư? Váºy sao bắt con chịu đựng nhiá»u thế? Toàn thân ông tôi run run, cặp môi ướt đẫm long lên vì tức giáºn và hổ thẹn.  Bà tôi ngồi trong bóng tối, im lặng làm dấu, sau đó bà tôi rón rén lại gần và khuyên nhá»§: 
-Tại sao ông lại buồn như thế? Chúa làm gì, Chúa Ä‘á»u biết cả. ông xem, có con cái nhà ai hÆ¡n con cái nhà ta đâu? ở đâu cÅ©ng thế thôi ông ạ, cÅ©ng cãi nhau, tranh nhau, đánh nhau. Cha mẹ nào cÅ©ng rá»a tá»™i mình bằng nước mắt, không phải chỉ có má»™t mình ông đâu... Äôi khi những lá»i nói ấy làm cho ông tôi yên lòng. ông tôi mệt má»i nằm váºt xuống giưá»ng, không nói thêm gì nữa. Còn tôi và bà tôi thì lẳng lặng trở vá» buồng riêng ở gác thượng. Nhưng có má»™t lần, bà tôi định tá»›i gần để an á»§i thì ông tôi quay ngoắt lại đấm mạnh vào mặt bà tôi. Lùi lại má»™t bước, loạng choạng, đưa tay lên bưng miệng, rồi bà tôi trấn tÄ©nh lại và khẽ nói, vẻ bình tÄ©nh: 
-A, đồ ngốc... Bà tôi khạc ra máu nhổ gần chân ông tôi, ông tôi giơ hai tay và hét lên hai lần: 
-Cút ngay, không tao giết bây giá»! 
-Äồ ngốc, 
-bà tôi nhắc lại và lùi ra khá»i cá»a. ông tôi liá»n nhảy bổ theo, nhưng bà tôi đã từ từ bước qua ngưỡng cá»a và đóng sầm cá»a lại. 
-Cái mụ già kia, 
-ông tôi thét lên, mặt đỠbừng như cục than hồng, đứng ở khung cá»a, lấy ngón tay cào cào vào gá»—. Tôi ngồi trên lò sưởi như thằng mất hồn. Tôi không tin những Ä‘iá»u tôi vừa nhìn thấy: lần đầu tiên ông tôi đánh bà tôi trước mặt tôi... Hành động bỉ ổi đó đã để lá»™ má»™t cái gì má»›i mẻ trong ngưá»i ông tôi, đối vá»›i tôi không sao có thể dung thứ được, và hình như nó đã đè nặng lên tâm hồn tôi. Vẫn đứng bám chặt lấy khung cá»a, ông tôi co dúm ngưá»i lại và dần dần xám ngoét như bị tro phá»§. Bá»—ng nhiên ông tôi Ä‘i ra giữa nhà, quỳ xuống, rồi không quỳ vững nữa, ngã giúi vỠđằng trước, tay đụng xuống sàn. Nhưng ông tôi thẳng ngưá»i lên ngay và lấy tay đấm vào ngá»±c.  
-ôi, Lạy Chúa tôi... Tôi từ trên mặt lò sưởi ấm áp có lát gạch men tụt xuống như trượt trên băng và vội chạy đi ngay. ở trên gác, bà tôi đi đi lại lại trong buồng và đang súc miệng. 
-Bà có Ä‘au không? Bà tôi Ä‘i tá»›i góc nhà, nhổ vào thùng nước rác rồi bình tÄ©nh trả lá»i: 
-Không việc gì, răng vẫn còn nguyên, chỉ bị rách môi thôi. 
-Tại sao ông lại làm thế hở bà? Bà tôi nhìn qua cá»a sổ ra đưá»ng phố và nói: 
-ông nổi nóng, ông già rồi đâm ra khó tÃnh khó nết, lại gặp toàn những chuyện không may... Cháu Ä‘i ngá»§ Ä‘i, đừng nghÄ© đến chuyện ấy nữa, cầu Chúa phù há»™ cho cháu... Tôi muốn há»i thêm bà tôi má»™t câu nữa, nhưng bà tôi quát lên, giá»ng nghiêm nghị khác thưá»ng: 
-Có nghe tao bảo gì không, có Ä‘i ngá»§ không? Thằng này bướng tháºt... Bà tôi ngồi gần cá»a sổ, mút môi và luôn miệng khạc nhổ vào khăn tay. Tôi vừa cởi quần áo ngoài vừa nhìn bà tôi: phÃa trên cái đầu Ä‘en cá»§a bà tôi, trong khung cá»a sổ vuông xanh thẫm, lấp lánh các vì sao. Ngoài phố yên lặng, trong buồng tối om om. Khi tôi nằm xuống, bà tôi tá»›i gần vừa khẽ xoa đầu tôi vừa nói: 
-Cháu ngá»§ yên nhé, bà Ä‘i xuống chá»— ông... Cháu đừng thương hại bà, cháu yêu quý cá»§a bà, vì chÃnh bà cÅ©ng có lá»—i... Ngá»§ Ä‘i cháu! Bà tôi hôn tôi rồi Ä‘i ra. Tôi cảm thấy buồn rưá»i rượi, tôi liá»n nhảy ra khá»i cái giưá»ng rá»™ng êm ấm, tá»›i bên cá»a sổ, nhìn xuống đưá»ng phố vắng tanh, ngưá»i lặng Ä‘i vì buồn bã không sao chịu nổi.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 11:47 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |