26-02-2008, 04:11 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Liệp Diá»…m Giang Hồ Má»™ng - (trá»n bá»™)
Mạn phép Zoro mình post tù chương 1 đến chương 11 ở đây để các bạn tiện theo dõi
http://www.megaupload.com/?d=J5H7M8YU
Chương 12
VÃŒ NÀNG Äá»” MÃU
Nguồn: ***************.org
Hi Bình và Lãnh Như Băng lại tiếp tục lên đưá»ng.
Trước trá»i tối hai ngưá»i đã đến Trúc SÆ¡n Trấn, thuê hai phòng ká» nhau trong Hữu Duyên khách Ä‘iếm rồi xuống sảnh gá»i cÆ¡m.
Ngồi đợi cÆ¡m, má»—i ngưá»i Ä‘eo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ©. Lãnh Như Băng than thầm hà nh tung cá»§a nà ng đã bị Äịa Ngục Môn phát hiện, có trốn cÅ©ng khó lòng thoát được, chỉ còn biết đến đâu hay đến đấy mà thôi.
Sau tráºn đánh chiá»u nay nà ng bá»—ng dưng á»›n lạnh toà n thân, dù bây giá» cÆ¡n lạnh đã lui Ä‘i nhưng cÅ©ng đã chứng minh được lá»i gã há» Thi nói là sá»± tháºt. Từ nay trở Ä‘i cÆ¡ thể nà ng chắc sẽ liên tục bị hà n khà công phạt, đến lúc lạnh cứng toà n thân có lẽ sẽ rÆ¡i và o tay hắn không chừng.
Nếu có lúc ấy, thà để kẻ thối tha kia má»™t Ä‘ao kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i còn hÆ¡n lá»t và o tay Thi Trúc Sinh, còn đâu là danh tiết cá»§a Hồ Äiệp Công chúa!
Äến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng phải hÆ¡n má»™t tháng nữa. ÄÆ°á»ng xa ngà n dặm, nguy hiểm khôn lưá»ng, váºy mà gã chết tiệt kia lại cứ là m như Ä‘ang Ä‘i du ngoạn, suốt ngà y nhìn đông ngó tây, dao ká» lên cổ mà hắn vẫn cưá»i hì hì, xem ra số mạng nà ng là nh Ãt dữ nhiá»u rồi.
Hi Bình thì trân trân cặp mắt ốc cố nhìn qua tấm mạng che. Cô nương nà y cá»› sao lại liên quan đến Thi Trúc Sinh nhỉ? Tên thuá»™c hạ vừa nãy gá»i cô ta là Lãnh cô nương, lại Ä‘eo mạng che mặt như thế, có phải là ả kỹ nữ lắm chuyện Lãnh Như Băng ở Quần Phương Lầu?
Hôm đó Lôi Long vá»™i ra khá»i phòng chưa nhìn được mặt Lãnh Như Băng, thế thì Thi Trúc Sinh và cô ta ở lại đã xảy ra chuyện gì ghê gá»›m lắm. Phải rồi, cô ta nhất định là ả kỹ nữ Lãnh Như Băng chết tiệt ấy!
NghÄ© tá»›i đó, Hi Bình liá»n nở nụ cưá»i đắc ý, nói oang oang:
- Ta biết rồi, ha ha, cô chÃnh là Lãnh Như Băng kỹ nữ Quần Phương Lầu hôm đó, trúng phóc chứ hả?
Tất thảy chúng nhân trong sảnh Ä‘á»u trố mắt nhìn sang hai ngưá»i, Hi Bình đầy má»™t miệng cÆ¡m ngó Lãnh Như Băng, đôi mắt hiện rõ hai chữ “kỹ nữâ€. Chợt nháºn ra khách Ä‘iếm Ä‘ang im phăng phắc, hắn cầm dao đứng lên quát lá»›n:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Kỹ nữ cũng không có phần các ngươi, cô nương là kỹ nữ của một mình ta, hiểu chưa!
Bá»™ mặt xấu xà và thân hình lá»±c lưỡng khiến thá»±c khách sợ hãi quay ngay Ä‘i. Mắt Lãnh Như Băng lóe sáng, nhổm lên giáng cho Hi Bình má»™t bạt tai nảy Ä‘om đóm, giáºn dữ: “Äố vô lại! Cẩn tháºn không ta bắt ngươi mang cái mặt nà y suốt Ä‘á»i!â€
Nói rồi đùng đùng bỠlên lầu.
Lúc nà y Hi Bình má»›i thấy má rát bá»ng, tức tối nhìn theo Lãnh Như Băng hét to: “Ả thối tha kia, bá» cÆ¡m hả?â€
Lãnh Như Băng đóng chặt cá»§a phòng, vùi đầu xuống gối, lòng run lên vì cảm giác bị tổn thương. Nà ng bởi quyết tâm chiếm được Äịa ngục hoà n đã bất chấp tá»± tôn đóng giả kỹ nữ ở Quần Phương Lầu, lại để cho Thi Trúc Sinh nhìn khắp lượt tấm thân lõa lồ, thế đã là quá sức chịu đựng. Äã váºy kẻ vô lại kia còn nhắc lại chuyện cÅ©, còn lá»›n tiếng tuyên bố nà ng là kỹ nữ cá»§a má»™t mình hắn ta.
Không biết thế nà o, ai nói nà ng là kỹ nữ Ä‘á»u được, chứ tên vô lại ấy bảo nà ng là kỹ nữ thì nà ng không sao chịu nổi. Äồ chết tiệt, quân trứng thối chết bằm, chẳng lẽ nà ng phải chứng tá» vá»›i hắn nà ng vẫn là cô nương trong trắng, chỉ có mấy ngà y mượn phòng ở Quần Phương Lầu đóng giả…
Hi Bình thấy Lãnh Như Băng vá» phòng má»›i nghÄ© ra, mấy hôm trước ả ta toà n ăn trong phòng hoặc trong xe, chưa từng ngồi bà n ăn bao giá». Ngồi bà n mà cứ sùm sụp cái mạng thì là m sao ăn được nhỉ? Chỉ có vá» phòng cởi mạng ra má»›i có thể nhét cÆ¡m và o miệng thôi! Thế là hắn bảo tiểu nhị mang cÆ¡m và o phòng cho cô nương, lúc nà o xong hãy gá»i hắn sang ăn, Ä‘oạn cÅ©ng lên lầu vá» phòng.
Hi Bình ngã mình xuống giưá»ng, thấy mình cÅ©ng có hÆ¡i quá đáng. Ngưá»i ta phải là m kỹ nữ chắc cÅ©ng chẳng có gì vui vẻ, váºy mà mình lại bô bô nói giữa bà n dân thiên hạ, bị ăn cái tát là đáng Ä‘á»i lắm!
à nghĩ của hắn quay vỠvới Phượng Nhi, lúc đầu nà ng chẳng đã hà nh hạ hắn hết nước hết cái đó sao? Nhưng khi đã chịu rồi thì lại dịu dà ng hết mức, còn tự nguyện để hắn cởi hết váy áo mà vuốt ve. Nhớ lại cái đêm điên cuồng đó, tâm can Hi Bình bất chợt nóng lên bừng bừng.
Hi Bình lÆ¡ mÆ¡ thiếp Ä‘i, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cưá»i sung sướng. Äá»™t nhiên nghe thấy tiếng gá»i “A Ngưu!â€, thì ra Lãnh Như Băng gá»i hắn sang ăn cÆ¡m.
Phòng Lãnh Như Băng chỉ khép há», khẽ đẩy cá»a đã báºt mở. Lãnh Như Băng vẫn Ä‘eo mạng kÃn mÃt, cúi đầu vẻ không thèm nhìn hắn. Trong đầu Hi Bình thoáng ý định xin lá»—i xong lại phẩy tay bá» qua. Nhìn cÆ¡m canh trên bà n hầu như chưa đụng tá»›i, hắn ngồi ngay xuống ăn ngấu nghiến, bá»™ dạng còn xấu hÆ¡n cả khuôn mặt xấu xà hắn Ä‘ang phải mang.
Hi Bình Ä‘ang nhồm nhoà m nhai nuốt ngon là nh, Lãnh Như Băng chợt hét “Có độc!†đoạn ngã váºt xuống giưá»ng. Hắn kinh hoà ng lao vá»™i đến, láºt ngá»a nà ng ra, cởi bá» mạng che. Khuôn mặt tuyệt thế cá»§a lãnh Như Băng tái nhợt như sáp, Hi Bình ra sức lay gá»i nhưng nà ng như đã chết, không há» có chút phản ứng nà o.
Cuối cùng hắn cũng phải đầu hà ng, ngồi thừ ra nghĩ thế là hết rồi, cơm canh ấy ta cũng đã ăn phải, không biết bao lâu nữa cũng sẽ chết như cô ta?
Hắn nghÄ© ngay tá»›i Phượng nhi, đến cha mẹ và bạn bè ở Hoà ng SÆ¡n thôn, còn Lôi Long và Tứ Cẩu hai huynh đệ cÅ©ng Ä‘ang rong ruổi trên đưá»ng như hắn, sau cùng là đệ đệ vả tiểu muá»™i nhiá»u năm qua chưa gặp, lòng trà n ngáºp bi thương. Mình má»›i mưá»i tám tuổi đầu, sau lão Trá»i kia lại bắt chết sá»›m váºy?
Thế rồi qua một lúc lâu vẫn không thấy có vẻ gì là trúng độc, dần dần hắn vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên.
Cá»› là m sao ta lại không bị độc? Mà trúng độc nghÄ©a là thế nà o? NghÄ© mà chẳng hiểu là gì. Hình như cha đã nói rằng ta không sợ độc vì có gì đó trong máu, có lẽ là đúng như váºy!
Hà , con ngưá»i thiên tà i như ta thì là m sao phải sợ mấy thứ độc dược lẻ tẻ! Giả dụ như ta cắt thịt… Hừ, có Ä‘au không nhỉ? Liệu có giải được độc không?
CÅ©ng chẳng biết là nhá»› đến trách nhiệm bảo tiêu, tá»± nhiên nổi máu yêng hùng hay đột ngá»™t thương hoa tiếc ngá»c mà Hi Bình nghÄ© ngay đến chuyện chÃch máu giải độc cho Như Băng.
Hắn nghiến răng rút Liệt dương chân Ä‘ao nhưng lại nghÄ© cây Ä‘ao nà y quá cùn, phải cắt Ä‘i cắt lại má»›i rách được thịt, thế thì Ä‘au chết mất! Chợt nảy má»™t ý, hắn rút cây kiếm trong ngưá»i Lãnh Như Băng ra. Ngắm nhìn cây kiếm sáng loa, hắn chau mà y, nhắm nghiá»n hai mắt lại rồi siết lên cổ tay má»™t đưá»ng. Äau má»™t chút, máu bắt đầu chảy, nhưng chỉ mấy giây sau lại đông cứng không chảy tiếp nữa.
Mẹ Æ¡i, khi cần nó chảy thì nó không chảy, khi không cần nó chảy thì chỉ má»™t quả đấm nhẹ cÅ©ng há»™c đầy má»™t mồm máu! Hi Bình bá»±c dá»c, lại cầm kiếm cắt sâu thêm má»™t Ãt, Ä‘oạn ném kiếm xuống đất, lấy má»™t chiếc bát sạch hứng và o, dùng hai ngón tay nặn và o vết cắt cho máu chảy nhanh thêm.
Äến khi nặn ra được chừng ná»a bát máu hắn má»›i hÃt dà i má»™t hÆ¡i, cạy đôi môi Ä‘ang mÃm chặt cá»§a Lãnh Như Băng ra đổ hết và o, Ä‘oạn lầm rầm thà nh tâm cầu nguyện: “Cầu cho cô nương vì đại nghÄ©a xả thân cá»§a ta mà cảm động sống lại!â€
Äôi mắt hắn nhìn chăm chăm và o khuôn mặt khả ái nghiêng nước nghiêng thà nh cá»§a Lãnh Như Băng, quả nhiên hai má nà ng dần hồng lên. Lòng rá»™ lên niá»m vui, Hi Bình reo to, tá»± đắc ta là thiên tà i báºc nhất!
Lãnh Như Băng rên khẽ má»™t tiếng, mở mắt, đôi con ngươi diá»…m lệ ngÆ¡ ngác nhìn Hi Bình. Hắn vui sướng như mở cá» trong bụng, cúi đầu hôn chụt má»™t cái lên môi nà ng: “Cám Æ¡n trá»i đất, cô nương đã tỉnh rồi!â€
Lãnh Như Băng chưa hết ngạc nhiên vì không còn mạng trên mặt, lại bị kẻ vô lại kia hôn ngay và o môi, nà ng giáºt mình ngồi ngay dáºy, lạnh lùng: “Ngươi đã là m gì ta váºy?â€
Hi Bình hiểu Ä‘iá»u nà ng muốn há»i là có phải sau khi nà ng bị hôn mê bất tỉnh hắn đã là m việc gì bỉ ổi không. Tuy nhiên niá»m vui khi thấy Lãnh Như Băng phục hồi đã là m hắn trở nên rá»™ng lượng, Hi Bình vui vẻ:
- Ta có là m gì đâu, thấy cô nương trúng độc lăn ra đó nên đã cho cô uống má»™t ná»a bát máu thôi mà !
Lãnh Như Băng lúc nà y má»›i thấy vị tanh trong miệng, kinh hoà ng đến quên cả há»i han đầu Ä‘uôi, chỉ trừng mắt lên: “Ngươi cho ta uống máu cá»§a ai?â€
Hi Bình giÆ¡ cánh tay trái cá»§a mình lên, đắc ý: “Máu cá»§a ta, ngạc nhiên chưa!â€
Lãnh Như Băng không há» cảm động, chỉ ôm bụng như muốn oẹ ra ngay, nhưng rốt cuá»™c không thể á»e nổi. Nà ng chằm chằm Hi Bình hồi lâu má»›i nói: “Máu cá»§a ngươi có thể giải độc?â€
Hi Bình vênh mặt: “Chuyện nhá»! Ta là ...†Nhìn ánh mắt đầy pháºt ý cá»§a Lãnh Như Băng hắn má»›i đổi giá»ng: “Ta cÅ©ng không rõ nữa, ta thấy mình không bị trúng độc má»›i thá» cho cô uống máu cá»§a ta, không ngá» lại có hiệu nghiệm.â€
Hắn nói thế cÅ©ng chẳng có gì sai. Hi Bình đâu có biết mấy năm trước hắn đã tình cỠđược uống máu rắn nghìn năm tuổi, toà n bá»™ cÆ¡ thể đã trở nên vạn độc bất xâm, bởi váºy máu sinh ra trong ngưá»i hắn cÅ©ng có công hiệu giải độc. Nhưng thứ máu nà y ngưá»i khác uống và o thì chỉ công hiệu được có má»™t lần, nếu Lãnh Như Băng trúng độc lần nữa, hắn lại phải cắt cổ tay má»™t lần, thế thì quá thảm thương rồi!
Thấy đôi mắt Hi Bình lim dim ngắm nhìn, Lãnh Như Băng chợt nổi Ä‘iên, gằn giá»ng: “Ngươi ngắm đủ chưa?â€
Hi Bình nhảy xuống giưá»ng, Ä‘i mấy bước lại ngoái đầu nhìn vá» phÃa sau, cúi khom ngưá»i nhìn lom lom và o mặt Lãnh Như Băng đến khi cả khuôn mặt nà ng đỠlên má»›i mỉm cưá»i: “Còn chưa đủ!â€
Lãnh Như Băng hết cách đà nh lạnh lùng: “Ngươi nhìn lắm thế, không sợ bẩn mắt à ?â€
Hi Bình nhá»› ngay đây là câu hắn từng nói ở Quần Phương Lầu, giỠđây lại được Như Băng Ä‘em ra ném trả, cưá»i thầm nghÄ© bụng vô Ãch thôi, da mặt lão tá» dao thái thịt cÅ©ng không băm được đâu! Äoạn thản nhiên đáp: “Mặt nà y là cá»§a cô chứ có phải cá»§a ta đâu? Äợi lúc cô xóa Ä‘i, chẳng phải lại sạch sẽ hay sao?â€
Lãnh Như Băng chịu thua, lại kéo mạng trùm lên mặt. Hi Bình nhìn mà ngán ngẩm, nghÄ© thầm dung nhan đà n bà không phải sinh ra để cho đà n ông ngắm sao? Sao lại phải Ä‘áºy Ä‘iệm phiá»n phức váºy?
Bên ngoà i chợt có tiếng động khẽ, hai ngươi chá»™t dạ nhìn nhau. Lãnh Như Băng nhanh chóng nằm xuống giưá»ng, Hi Bình cÅ©ng phá»§ phục trên đất như bị trúng độc.
Cá»a mở, hóa ra là đám đại hán sống sót lúc nãy. Gã đầu lÄ©nh cưá»i khả ố: “Hai cẩu tá» chúng bay, tưởng múa may mấy kiếm là thoát được tay ta chắc! Äợi Thiếu chá»§ phát lạc xong con kia, ông đây sẽ cho cả hai đứa biết tay!
ChÃn tên Ä‘i theo cùng cưá»i lên hô hố. Tiếng cưá»i Ä‘ang giòn giã bá»—ng ngưng lại giữa chừng, hóa ra Lãnh Như Băng Ä‘ang nằm bất động trên giưá»ng đột nhiên mở mắt, bay từ mặt giưá»ng lên trên đầu cả bá»n, mưá»i móng tay sắc nhá»n bắn ra mưá»i luồng khà mù trắng nhạt thẳng và o ngưá»i chÃn tên, riêng tên đầu sá» lãnh gá»n hai luồng.
Chỉ thấy chÃn gã đà n ông cao lá»›n như thoắt bay từ cá»±c nam sang cá»±c bắc, không ngá»›t giãy lên đà nh đạch tá»±a hồ toà n thân Ä‘ang ngâm trong băng giá. Lãnh Như Băng bay trở lại giưá»ng ngồi xuống, ngiêm giá»ng:
- Ta không muốn các ngươi chết ngay, thế thì nhẹ nhà ng cho các ngươi quá. Trúng Hà n băng chỉ cá»§a ta, không có ngưá»i có ná»™i lá»±c cao siêu ép hà n khà ra thì các ngưá»i chỉ nằm mà chá» chết. Cút ngay, vá» xin Thi tiểu tá» ra tay xem hắn có cứu các ngươi không?
Không đợi Lãnh Như Băng nói hết, chÃn tên đại hán đã không còn thấy trong phòng. Tháºt bất ngá», Lãnh Như Băng cÅ©ng run lên dữ dá»™i. Vốn nà ng vừa phải váºn hết công lá»±c phóng ra “Hà n băng chỉ†nên Äịa táng hoà n trong cÆ¡ thể láºp tức nổi dáºy phát tác.
Giá lạnh má»—i lúc má»™t xâm chiếm khó thể cầm cá»± nổi, Lãnh Như Băng gắng gượng lết đến dá»±a và o tưá»ng, hai tay ôm vai run lên bần báºt. Hi Bình nằm im như chết từ nãy đến giá», thấy “địch nhân†đã rút hết má»›i báºt dáºy ra khá»i phòng, giây lát sau cầm Liệt dương chân Ä‘ao Ä‘i và o, hùng hồn:
- Sau nà y chúng ta sẽ ở chung, cô nương nằm giưá»ng, ta nằm đất. Nếu không là m váºy, ta lo chúng sẽ hạ độc cướp cô Ä‘i mà ta không biết. Chỉ cần ta biết, bá»n chúng đừng hòng là m gì nổi ta(!)
Lãnh Như Băng thốt lên mấy tiếng phản đối, Hi Bình ngang nhiên: “Cho dù cô nương đẹp như thiên tiên còn ta thì háo sắc, nhưng cô nương yên tâm Ä‘i, từ đây đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng ta thá» không đụng và o cô nương, bởi nhiệm vụ cá»§a ta bây giá» là bảo vệ chứ không phải đùa cợt. Sau khi đến Trưá»ng Xuân đưá»ng hãy đỠphòng ta, cô nương xinh đẹp ạ!
Lãnh Như Băng nghÄ©, mạng che mặt đã bị hắn cởi bá», váºy thì cÅ©ng chẳng cần gì phải giấu diếm nữa. Thái độ hắn ta có vẻ đáng tin, mà khi hắn đã định thì liệu có ai ngăn nổi hắn? HÆ¡n nữa, kẻ thối tha nà y cÅ©ng có lúc phải dùng tá»›i, đâu chỉ là tay phu xe?
Không hiểu tại sao nà ng lại cảm thấy tin tưởng Hi Bình, có lẽ vì cái chà khà kiên định toát ra trong mắt khi hắn nói ra những lá»i ấy. Giây phút đó, bản năng vi diệu cá»§a phụ nữ chợt mách bảo, gã trai trước mặt hoà n toà n có thể bảo vệ được nà ng.
Ngà y hôm đó há» lại mua xe ngá»±a, cho dù không hà o hoa và chắc chắn như cá»— xe trước nhưng cÅ©ng đủ sức chịu đựng suốt chặng đưá»ng. Äầu tiên tâm tình cá»§a hai ngưá»i còn nặng ná», nhưng mấy ngà y sau không thấy động tÄ©nh gì cá»§a Äịa Ngục Môn, lòng Hi Bình dần dần nhẹ nhõm, bắt đầu vừa đánh xe vừa ngá»§ gà ngá»§ gáºt. Äôi lúc hắn tìm cá»› nói chuyện vá»›i Như Băng, nhưng Như Băng như đã quên biến cố trong phòng trá», đến ná»a câu cÅ©ng chẳng thèm đáp lại.
Thoạt tiên Hi Bình cÅ©ng đôi chút bá»±c dá»c, sau lại nghÄ© cô ả dẫu sao cÅ©ng chỉ là kỹ nữ, lúc không thÃch thì im như thóc, khi bá»±c bá»™i lên có thể chá»i bá»›i mấy câu, chấp trách là m gì cho mệt! Hắn không dám nói ra thà nh tiếng suy nghÄ© nà y, hoà n toà n không phải vì sợ Lãnh Như Băng cho má»™t cái bạt tai, mà vì sợ nếu cô ả tức chết Ä‘i thì không ai có thể khôi phục khuôn mặt tuấn tú cho mình nữa.
Thà nh ra suốt dá»c đưá»ng Hi Bình cứ phải nuốt tức và o lòng. Cuối cùng hắn lại tìm ra má»™t cá»› tá»± an á»§i, cô nà ng đẹp tá»±a tiên nữ như váºy, mình bắt nạt để cô ta tức chết thì chẳng phải là phà công Tạo hóa lắm ru?
Sau đêm hôm đó, không thấy bóng dáng Äịa ngục môn nữa, nhưng Lãnh Như Băng không má»™t chút khinh suất. Thân thể nà ng má»—i lúc má»™t lạnh Ä‘i, không biết còn có thể trụ được bao lâu. Nếu Äịa Ngục Môn lại chặn đưá»ng khêu chiến, có khi chỉ và i chiêu là nà ng đã cứng như tượng gá»— rồi.
Lãnh Như Băng tin chắc Äịa Ngục Môn vẫn Ä‘ang đợi cho nà ng lạnh đến kiệt sức má»›i xuất hiện chế phục nà ng. Khi đó kẻ thối tha kia liệu có thể là m được cái gì?
Nà ng nghÄ© suốt đưá»ng mà không thể Ä‘oán nổi. Gã chết tiệt kia giả vá» không có võ công hay sá»± thá»±c không biết gì vá» võ công? Xem ra hắn đúng là không biết chút gì vá» võ công tháºt, nhưng khi ở Quần Phương Lầu, là m sao hắn lại có thể má»™t chiêu chế phục Äịa Kiệt? Lúc đó cả trăm con mắt Ä‘á»u trông thấy, đâu chỉ có má»—i mình nà ng?
Mà cÅ©ng đúng, thá»±c ra nà ng vẫn chưa hiểu gì vá» hắn. Có lúc hắn Ä‘Ãch thị là má»™t tên vô lại, có lúc ngây thÆ¡ như cáºu bé, lúc lại đưá»ng đưá»ng má»™t đấng anh hùng. Cà ng không thể hiá»u là tại sao hắn không sợ độc, lẽ nà o máu cá»§a hắn lại là linh dược có thể giải độc được? Rốt cuá»™c hắn ta là quái váºt gì váºy?
Hắn mang đến cho nà ng may hắn hay tai hoạ. Hắn nói hắn nhất định bảo vệ nà ng, liệu hắn có thể bảo vệ nà ng không?
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của ZORO_NDK
Chữ ký của ZORO_NDK Võ Lâm Chà Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ :00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong :00 (14):
Tháºp Bá»™ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hà nh :33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoà ng
Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là đi há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngà n là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!
Last edited by kedatinh1974; 03-07-2008 at 02:57 AM .
26-02-2008, 05:04 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
- Táºp 2 -
NHẤT ÄAO HỘ HOA
Chương 13
Cho Nà ng Hơi Ấm
Nguồn: ***************.org
Hi Bình và Lãnh Như Băng tiếp tục lên đưá»ng.
Xiêm áo Lãnh Như Băng má»—i ngà y má»™t dà y thêm, cái lạnh cứ cà ng lúc cà ng khó chống đỡ. Má»—i đêm xuống, nà ng cuá»™n mình và o mấy lá»›p chăn bông mà vẫn run lên cầm cáºp, còn Hi Bình lại cởi trần ra nằm ngá»§ ngon là nh trên đất. Má»™t gian phòng, hai khung cảnh trái ngược hoà n toà n.
Hi Bình đã nháºn rõ hoà n cảnh hiện tại cá»§a Lãnh Như Băng nên chỉ chăm chú đánh xe, không ngá»§ gáºt cÅ©ng không lòng dạ nà o mà hát nữa. Hắn biết rõ, nếu như không nhanh đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng thì mỹ nhân chỉ có má»—i con đưá»ng chết. Hi Bình vừa thúc ngá»±a Ä‘i vừa lẩn thẩn nghÄ©, hình như không chỉ trần gian mà địa ngục cÅ©ng thÃch ngưá»i đẹp, Diêm La Vương Ä‘ang vì bản thân và dân chúng cõi âm mà ra sức nháºp khẩu cà ng đông mỹ nhân cà ng tốt.
Hi Bình lại má»™t lần nữa cảm thấy mình quả là thiên tà i, bởi hắn là ngưá»i duy nhất trong thiên hạ hiểu rõ lý do là m sao hồng nhan lại hay bạc mệnh.
Thế nhưng, khi trở lại với thực tại thì có mấy chuyện thiên tà i Hoà ng Hi Bình lại nghĩ mãi không ra.
Hắn không hiểu giữa Lãnh Như Băng và Thi Trúc Sinh có ân oán gì, cá»› sao Thi Trúc Sinh lại tìm trăm phương ngà n kế ngăn cản Lãnh Như Băng đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng. Hắn cÅ©ng không thể lý giải nổi vì sao Lãnh Như Băng lại lâm và o tình cảnh như váºy.
Dẫu là nguyên cá»› gì thì hắn cÅ©ng muốn bảo vệ ngưá»i đẹp đến nÆ¡i an toà n. Ham muốn ấy theo thá»i gian đã dâng đến tá»™t báºc, trong tim Hi Bình hừng há»±c chà khÃ, cả tâm lẫn trà đá»u ở và o trạng thái sẵn sà ng chưa bao giá» có trong Ä‘á»i.
Hắn giỠđây không còn là vô lại, cÅ©ng không là cáºu bé, tháºm chà cÅ©ng không phải là anh hùng gì cả, mà chỉ là má»™t trang nam nhi, má»™t trang nam nhi kiên quyết bao bá»c, bảo vệ má»™t cô nương yếu Ä‘uối đến cùng. Cho dù đó là Lãnh Như Băng hay má»™t nữ nhân không quen nà o đó cÅ©ng như thế cả thôi. Nam nhi khi đã hứa, có chết cÅ©ng không lùi!
Thấm thoắt ná»a tháng tiếp theo, hỠđã đến được Cá»u Long SÆ¡n. Lãnh Như Băng biết, sở dÄ© có tên Cá»u Long bởi đưá»ng qua núi quá ư ngoằn ngoèo, xe ngá»±a phải mất má»™t ngà y má»™t đêm má»›i tá»›i chân đèo bên kia. Qua được ngá»n núi nà y, đưá»ng vá» Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng không còn trở ngại gì nữa .
Khi Hi Bình đánh xe và o núi, trăng đã lên cao giữa trá»i. Núi rừng yên tÄ©nh, chỉ có gió lay cây nhè nhẹ, vạn váºt như đã chìm và o giấc ngá»§.
Cho dù cả ngà y vất vả nhưng Hi Bình không há» ngá»§ gáºt, vẫn ngồi trên xe cảnh giác nghe ngóng bốn xung quanh. Bá»—ng thấy chim muông nhốn nháo, hắn biết cuối cùng địch nhân cÅ©ng ra tay.
Lãnh Như Băng trong xe chợt run lên một cái.
Tay trái Hi Bình đặt trên Liệt dương chân đao, tai phải thúc ngựa chạy tiếp. Con ngựa vừa nhấc được hai chân trước bỗng đứng sững lại, quơ vó loạn trong không trung mấy cái mới đặt xuống đất, mồm mũi không ngừng thở phì phò.
Nguyên lai, bốn bá» cá»— xe Ä‘uốc bá»—ng rá»±c sáng, ngưá»i Äịa Ngục Môn tiến ra từ tứ phÃa. Không xa phÃa trước là Thi Trúc Sinh Ä‘ang đứng mỉm cưá»i. Mấy bó Ä‘uốc được ai đó ném lên trên mui, cá»— xe láºp tức bốc cháy.
Lãnh Như Băng nhảy khá»i xe, Hi Bình cÅ©ng nhảy xuống, quay Ä‘ao thúc và o mông ngá»±a, con ngá»±a hà vang chạy thẳng vá» phÃa trước. Nhân lúc Thi Trúc Sinh né tránh, Lãnh Như Băng rút kiếm công thẳng và o gã. Tam Kiệt phÃa sau Thi Trúc Sinh láºp tức nhảy tá»›i, cây côn trong tay Äịa Kiệt vung lên chặn ngang khiến nà ng phải lui vá». Bình thưá»ng thì Äịa Kiệt chẳng đáng địch thá»§ cá»§a Lãnh Như Băng nhưng giỠđây toà n thân nà ng lạnh toát, động tác vừa yếu Ä‘uối vừa cháºp chạp, chỉ chạm nhẹ và o côn tay cầm kiếm đã run bắn, tim Ä‘áºp thình thịch, đà nh không thể không quay vá» cạnh Hi Bình.
Chưa kịp đứng vững, mắt Lãnh Như Băng bá»—ng hoa lên, hai chân nhÅ©n lại chá»±c quỵ xuống. Hi Bình đổi Ä‘ao sang tay trái, giÆ¡ tay phải quà ng chặt eo lưng nà ng. Nháºn ra Lãnh Như Băng Ä‘ang run lên cầm cáºp, tim hắn chợt nhói lên Ä‘au đớn.
Lãnh Như Băng đã ná»a tỉnh ná»a mê, không giẫy nẩy lên như thưá»ng ngà y mà theo bản năng nép sát và o Hi Bình. Má»™t luồng nhiệt khà mÆ¡ hồ ấp áp truyá»n sang, nà ng cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n rất nhiá»u.
Thấy ngưá»i đẹp lạnh như băng tá»± nhiên lại có vẻ dá»±a dẫm và o hắn, lòng Hi Bình sôi lên rạo rá»±c, cúi xuống hôn ngay lên trán nà ng, nói nhá»: “Lạnh lắm phải không? Äừng lo, ta sẽ Ä‘em nà ng tá»›i Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng, đến được đó thì nà ng sẽ không còn lo gì nữa!â€
Lãnh Như Băng cứ chúi và o vai hắn im lặng. Thi Trúc Sinh ngược lại cưá»i lên ha hả:
- Các ngưá»i Ä‘i không nổi đâu, mà có Ä‘i thì tiện nhân kia cÅ©ng không sống quá hai ngà y nữa! Phà quá phà quá, nếu biêt thân không động võ thì còn có thể sống được thêm ba tháng. Công lá»±c cá»§a ả sắp cạn hết rồi, tốt nhất ngươi hãy trao ả cho ta để ta phát lạc, như váºy ả có mất Ä‘i võ công thì chà Ãt cÅ©ng giữ được mạng, không đến ná»—i hồng nhan bạc mệnh.
Lãnh Như Băng ngẩng đầu, mở đôi mắt đẹp tuyệt trần nhìn lên Hi Bình, đoạn ghé sát môi và o tai hắn nhỠnhẹ:
- Ta có chết cũng không thể để hắn chiếm đoạt, ngươi hiểu không?
Hi Bình trầm lắng ngắm nhìn khuôn mặt mỹ lệ cá»§a nà ng, Ä‘oạn quay sang Thi Trúc Sinh báºt cưá»i khà khà . Äiệu cưá»i quái đản cùng bá»™ mặt xấu xà cá»§a hắn, dưới ánh sáng mông lung cá»§a Ä‘uốc tháºt chẳng khác nà o ác quá»· hiện hình.
Thá»§ hạ Äịa Ngục Môn chợt cảm thấy sống lưng là nh lạnh, dưá»ng như tà ma Ä‘ang từ đâu kéo đến vây bốn xung quanh. Hết thảy Ä‘á»u rùng mình kinh hãi, kinh hãi nhất lại chÃnh là Äịa Kiệt. Tại Quần Phương Lâu khi đối mặt vá»›i Hi Bình, hắn đã má»™t lần nếm cái cảm giác nà y.
Äôi tay Ä‘ang cầm côn sắt bá»—ng nhiên rung lên lẩy bẩy. Hi Bình nhìn má»™t lần nữa Lãnh Như Băng, Ä‘oạn cúi xuống đặt lên trên môi nà ng má»™t nụ hôn, ôn nhu nói:
- Äồ ngốc, có ta ở đây mà ! Ta sẽ đưa nà ng đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng, lẽ nà o mấy tên nhãi nhép nà y lại có thể là m ta sai lá»i? Nà ng hãy tá»± đứng lên được không? Chỉ mấy phút thôi, hoặc là chỉ mấy giây cÅ©ng được!
Lãnh Như Băng nhắm mắt lại dưới nụ hôn cá»§a Hi Bình. Ãnh mắt tà ma cá»§a hắn xem ra còn lạnh hÆ¡n băng giá, váºy mà nà ng lại cảm thấy tháºt dịu dà ng. Nà ng dần bình tÄ©nh trở lại, khà lạnh cÅ©ng lui Ä‘i. Má»™t cảm giác khác lạ chợt nhen nhóm trong lòng, có cái gì trong đáy mắt Hi Bình là m nà ng không thể từ chối nụ hôn cá»§a hắn.
Hi Bình ngước lên, nhìn găm và o Thi Trúc Sinh, Ä‘iá»m đạm:
- Nhà ngươi Ä‘ang muốn hoan lạc? Äi Ä‘i, hãy Ä‘i tìm cô nương khác. Lãnh Như Băng đã thuá»™c vá» ta, cô ta có hoan lạc thì chỉ vá»›i ta chứ không phải là vá»›i ngươi. Äịa Kiệt, tay ngươi là m sao váºy?
Khuôn mặt Thi Trúc Sinh trầm xuống lạnh lùng: “Là m phách ghê nhỉ! Äây không phải Quần Phương Lầu, bất cứ thuá»™c hạ nà o cá»§a ta cÅ©ng có thể thắng ngươi. Có muốn thá» không?â€
Lãnh Như Băng đã tách khá»i lòng Hi Bình. Liệt dương chân Ä‘ao rá»i vá», khởi thế “Tuyệt Ä‘ao tá»a hồnâ€, má»™t luồng sát khà bao trùm cả mà n đêm. Trong giây lát, lÅ© lâu la Äịa Ngục Môn Ä‘á»u cảm nháºn má»™t sức mạnh ghê gá»›m Ä‘ang áºp tá»›i, tưởng chừng cây Ä‘ao trong tay Hi Bình đã hóa ra hà ng chục Ä‘ao, Ä‘ang băm vằm từng kẻ má»™t.
Tà khà trong mắt Hi Bình cà ng ngà y cà ng Ä‘áºm đặc, bầu không khà ma quái nhấn chìm cả mà n đêm, Hi Bình lạnh lùng: “Ngươi thá» Ä‘i má»™t lần cho biết!â€
Thi Trúc Sinh trừng mắt nhìn khuôn mặt xấu xÃ, chợt cảm thấy toà n thân á»›n lạnh, gã cắn răng hô: “Tam Kiệt!â€
Tam Kiệt nghe lệnh chá»§ nhân, bá»§a ra ba phÃa vây lấy Hi Bình và Lãnh Như Băng, Äịa Kiệt ở phÃa sau lưng, Nhân Kiệt bên trái, Thiên Kiệt trước mặt.
Lãnh Như Băng chợt lên tiếng: “Bá»n chúng định dùng tuyệt chiêu “Hợp thần nhất kÃchâ€...!
Nà ng chưa dứt lá»i, Nhân Kiệt hô to má»™t tiếng, bay vụt lên không. Äến giữa chừng hắn bất ngá» quay ngược thà nh thế đầu dưới chân trên, hai tay bổ thẳng và o thiên linh cái Hi Bình. Äịa Kiệt và Thiên Kiệt không cháºm trá»… cùng ra tay, côn sắt cá»§a kẻ trước đánh và o sau lưng, kẻ sau vung kiếm bắn ra mưá»i ba đóa hoa nhằm và o giữa ngá»±c hắn.
Liệt dương chân Ä‘ao trên tay Hi Bình đột nhiên toả sáng. Hắn lùi lại nhanh như chá»›p, quay ngưá»i vung tay. Trong tiếng sấm ầm vang, cây Ä‘ao trong tay Hi Bình bắn ra vô và n đốm lá»a tá»›i trước mặt Äịa Kiệt. Chưa dứt chiêu Ä‘ao, hắn lại xoay ngưá»i xông lên phÃa trước, đúng lúc Nhân Kiệt từ trên trá»i lao xuống.
Cây Ä‘ao trong tay Hi Bình vạch má»™t đưá»ng sáng lóe trong đêm, từ trên bổ xuống xé đôi Nhân Kiệt, dư lá»±c còn đủ hất hai mảnh thi thể bắn sang hai bên, máu phun tung toé bốn bá».
Hi Bình lại nhanh như cắt dịch sang ngang đón lấy kiếm Thiên Kiệt, trở ngang Ä‘ao lia liá»n ba nhát, Ä‘oạn lui vá» cạnh Lãnh Như Băng. Hồng quang tan biến, tiếng sấm cÅ©ng im bặt.
Ngưá»i quan chiến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhân Kiệt đã tách thà nh hai mảnh, Äịa Kiệt như lần trước ngã gục trên mặt đất, Thiên Kiệt đứng ngây ra má»™t chá»—, kiếm trong tay chỉ còn lại chuôi.
Những Ä‘oạn kiếm côn vụn nát vương vãi khắp nÆ¡i. Hi Bình quay sang Lãnh Như Băng, trầm giá»ng: “Hãy giúp ta lau sạch máu trên mặt! Ta không muốn giết nó, chỉ vì nó cứ lao đến trên đầu. Ta đã toan thu Ä‘ao vá», nhưng nếu thu Ä‘ao vá» ta cầm chắc cái chết. Ta không muốn giết ngưá»i nhưng cÅ©ng không muốn bị ngưá»i giết!
Hi Bình nhấn mạnh câu cuối cùng. Äêm Ä‘en lại bao trùm tÄ©nh mịch.
Thi Trúc Sinh mặt tái mét, trân trân nhìn Hi Bình vẻ không thể tin nổi rồi đột nhiên lui lại khoát tay: “Rút!â€
Cả lÅ© Äịa Ngục Môn theo hướng ngá»±a chạy vừa nãy rút Ä‘i. Phút chốc con đưá»ng quanh co chỉ còn Hi Bình và lãnh Như Băng hai ngưá»i.
Lãnh Như Băng bá»—ng nhiên khuỵu xuống. Hi Bình hốt hoảng đưa tay đỡ nà ng dáºy, giáºt mình vì cảm giác Ä‘ang ôm má»™t cục băng. Hai hà m răng cá»§a Lãnh Như Băng đánh và o nhau láºp cáºp, giá»ng run lên: “Ta... ta lạnh... lạnh lắm!â€
Hi Bình theo thói quen ôm ghì Lãnh Như Băng và o lòng, đôi tay nà ng cÅ©ng bất giác ghì chặt cổ hắn. Cảm giác ấm áp khó tả lại bắt đầu truyá»n sang, Như Băng đã không thể cá»± tuyệt nữa.
Má»™t tay Hi Bình vừa ôm vừa nâng Lãnh Như Băng, tay kia nắm chặt Liệt dương chân Ä‘ao. Cho dù vất vả như váºy nhưng hắn không cảm thấy mảy may má»i mệt, chỉ mong tìm má»™t hang động nà o đó lánh tạm, tá»›i sáng lại Ä‘i.
Lò dò má»™t lúc lâu, cuối cùng hắn cÅ©ng tìm ra má»™t hang động. Cá»a động rá»™ng chỉ chừng má»™t thước, nhưng lại cao đến hÆ¡n ba thước. Và o trong mấy bước, lòng động mở ra rá»™ng rãi, mặt đá bằng phẳng còn vương mấy mảnh vải, xem ra thưá»ng xuyên có ngưá»i đến trú ngụ. Hi Bình vui mừng thầm nhá»§ “Ta gặp may rồi!â€
Hắn đặt Lãnh Như Băng nằm xuống rồi nói: “Ngá»§ Ä‘i, ngà y mai sẽ ổn!â€
Lãnh Như Băng nghe lá»i nhắm nghiá»n hai mắt. Hi Bình tá»›i cạnh cá»a động ngồi xuống, táºn tụy giữ tròn vai ngưá»i bảo há»™.
Nhưng hắn ngồi chưa ấm chá»—, Lãnh Như Băng bên trong đã lại kêu lạnh. Tá»›i gần hắn má»›i thấy nà ng đã mê man rồi. Lúc nà y không thể tìm đâu ra lá»a, cÅ©ng chẳng có chăn mà n gì. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại hắn chỉ nhá»› ra phương pháp cổ xưa, dùng thân thể để sưởi ấm cho thân thể.
NghÄ© sao là m váºy, Hi Bình láºp tức cởi tấm áo lạnh cóng trên mình Lãnh Như Băng. Khi bá»™ ngá»±c trắng muốt đầy đặn lá»™ ra, hắn chút nữa không còn giữ được tá»± chá»§. Hi Bình nuốt nước bá»t ừng á»±c, cắn răng trấn áp dục há»a, Ä‘oạn nằm xuống ôm chặt nà ng và o lòng.
Hai tấm thân dÃnh chặt lấy nhau như nam châm. Thiên dương chi khà cá»§a Hi Bình tá»± nhiên sôi lên, qua ngá»±c Hi Bình truyá»n sang ngá»±c Như Băng, à o ạt đổ và o cÆ¡ thể nà ng. Không biết bao lâu, Lãnh Như Băng chợt tỉnh lại.
Äầu tiên nà ng cho Hi Bình má»™t bạt tai, Ä‘oạn nắm tay đấm thình thịch và o ngá»±c hắn, tiếp đó giãy giụa hét lên: “Äồ thối tha! Ban nãy còn tốt như thế, bây giá» lại giở trò bỉ ổi!â€
Lòng Hi Bình chợt chua chát vì cảm giác oan ức, chỉ nhếch mép cưá»i: “Äừng động Ä‘áºy có được không? Cô cứ cỠđộng như váºy, khéo ta không kìm được lại bỉ ổi tháºt đấy!â€
Lúc nà y Lãnh Như Băng má»›i nháºn ra cái “cá»§a nợ†giữa hai chân hắn cứng như sắt Ä‘ang thúc và o đùi. Nà ng sợ đến rúm ngưá»i, chỉ giương cặp mắt nhìn hắn giáºn dữ. Hi Bình chợt khẽ vuốt ve tóc nà ng, nhẹ giá»ng: “Ta xả thân vì nà ng, còn dùng cả ngá»±c sưởi ấm cho nà ng, thế mà nà ng lại bạt tai ta, còn wánh ta tối tăm mặt mÅ©i. Nà ng xem, nà ng có vong ân bá»™i nghÄ©a không?â€
Lãnh Như Băng nức nở: “Ngươi nhân lúc ngưá»i ta mê man lá»™t hết xiêm áo, còn hèn hạ chiếm Ä‘oạt ta, lại còn... lại còn...â€
Hi Bình cưá»i: “Ta đâu có chiếm Ä‘oạt nà ng, chÃnh nà ng đã chiếm Ä‘oạt ta đó! Bá»™ ngá»±c nà y cá»§a ta chỉ Phượng Nhi có quyá»n chiếm hữu, bây giá» nà ng đã được hưởng trá»n vẹn. Lẽ nà o nà ng chưa thoả mãn, hay là nà ng còn đòi há»i gì hÆ¡n?â€
Lãnh Như Băng như chợt quên tình cảnh hiện tại, nhìn găm và o Hi Bình: “Ngươi cứ suốt ngà y Phượng nhi Phượng nhi, rốt cuá»™c cô ta là ai?â€
Hi Bình ngạc nhiên: “Hôm trước nà ng nghe mà không thèm há»i, sao bây giá» lại há»i váºy?â€
Lãnh Như Băng nổi xung: “Trả lá»i ta mau!â€
Hi Bình đắc ý: “Nà ng là con gái Lôi tổng tiêu đầu, là vợ cả cá»§a ta. Nếu nà ng đồng ý thì có thể là m vợ hai!â€
Lãnh Như Băng láºp tức đẩy mạnh và o ngá»±c Hi Bình, lạnh lùng: “Ai thèm là m vợ đồ thối tha nhà ngươi? Buông ra!â€
Hi Bình không ngá» nà ng nói trở mặt là trở mặt ngay, tức giáºn gà o lên: “Cấm không động Ä‘áºy, nếu còn động Ä‘áºy là ta chiếm Ä‘oạt luôn đấy!â€
Lãnh Như Băng bỗng nằm yên chúi đầu và o ngực Hi Bình, nước mắt tuôn rơi lã chã, không lâu sau nà ng đã ngủ say.
Mà mắt Hi Bình cũng dần dần nặng trịch.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 03-07-2008 at 02:59 AM .
26-02-2008, 05:05 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 14
Trăng Vẫn Chưa Tròn
Nguồn: ***************.org
Thi Trúc Sinh không há» thoái lui. Con ngưá»i gã chưa đạt mục Ä‘Ãch thì chưa từ bá» dã tâm, chưa phải lúc cùng đưá»ng, gã không thể để cho cÆ¡ há»™i ngà n và ng tuá»™t mất. Chỉ cần còn có má»™t chút hi vá»ng thì gã cÅ©ng cố nÃu kéo đến cùng.
Theo gã dá»± Ä‘oán, Lãnh Như Băng giá»i lắm cÅ©ng chỉ trụ được hai ngà y, bởi thế trong hai ngà y đó gã phải tìm cách bắt sống nà ng.
Có Ä‘iá»u, dùng võ bây giá» e không đắc sách. Tiểu tá» quái dị kia đã má»™t hÆ¡i đánh bại “Hợp thần nhất kÃch†cá»§a Tam Kiệt, chuyện mà cả Thi Trúc Sinh cÅ©ng khó lòng là m nổi. Dùng độc dược cÅ©ng không ổn, năm thá»§ hạ cá»§a ý trúng “Hà n băng chỉ†đang nằm rên la chá» chết. Tại sao lại là năm? Bởi đầu lÄ©nh Triệu Hoà i vì trúng liá»n hai mÅ©i Hà n băng chỉ đã mất mạng giữa đưá»ng, còn ba đứa nữa sau khi Thi Trúc Sinh từ chối cứu chữa đã rút Ä‘ao tá»± táºn.
Không phải Thi Trúc Sinh không thể cứu chúng, mà đúng như Lãnh Như Băng tiên liệu, gã không muốn phà công lá»±c để cứu lÅ© tép riu. Những thứ không còn giá trị, tốt nhất là biến cho nhanh khá»i thế giá»›i nà y!
Bắt đầu từ năm mưá»i tám tuổi, Thi Trúc Sinh ôm má»™ng xưng bá võ lâm, khôi phục tiếng tăm cá»§a Äịa Ngục Môn ngà y trước. Gã không muốn giống cha mình, bình bình sống ngà y nà y qua ngà y khác đến hết Ä‘á»i, gã muốn võ lâm phải cung kÃnh tung hô, Äịa Ngục Môn cá»§a gã phải tránh được tiếu danh “Quý tá»™c mạt váºnâ€. Thi Trúc Sinh không muốn dá»±a và o dòng dõi mà khoác lên thân mình cái tên “Võ lâm thất công tá»â€, gã muốn dá»±a và o thá»±c lá»±c chÃnh mình để chinh phục võ lâm.
Cha gã đã bạc nhược không nên trò trống gì, còn Thi Trúc Sinh gã nhất định phải là m nên chuyện!
Thi Trúc Sinh có hÆ¡i coi thưá»ng cha mình, nhưng gã cÅ©ng không thể không khâm phục ông, bởi Thi Viá»…n đúng là gã si tình nhất trong thiên hạ. Ngay khi gặp Diệp Duyên Thuần mẹ gã ông đã bất chấp tất cả theo Ä‘uổi đến cùng, cho đến khi lấy được bà là m vợ.
Suốt cuá»™c Ä‘á»i, cha gã chỉ có má»™t ngưá»i đà n bà , chÃnh vì mẹ gã mà cha gã đã không tu luyện Äịa táng chi khÃ, bởi đó là thứ võ công rất không tốt đối vá»›i nữ nhân phối ngẫu. Cha gã không muốn là m tổn thương mẹ gã, cÅ©ng không muốn tìm kiếm thêm má»™t ngưá»i đà n bà thứ hai nà o.
Khi Thi Trúc Sinh mưá»i ba, mẹ gã qua Ä‘á»i, bằng ấy năm Thi Viá»…n không há» có ý định lấy vợ kế. Vì thế mà mặc dù coi thưá»ng, Thi Trúc Sinh cÅ©ng không thể không khâm phục cái si tình cá»§a cha mình.
Tuy nhiên còn mấy chuyện nữa gã lại không biết.
Khi Thi Viá»…n và Lạc Hùng tranh nhau Diệp Duyên Thuần, để có thể đánh bại Lạc Hùng, Thi Viá»…n đã bắt đầu tu luyện Äịa táng chi khÃ, kết quả đã hại chết má»™t ngưá»i đà n bà khác, nhưng vì thế mà suốt Ä‘á»i Thi Viến không động đến võ công nữa. Còn Lạc Hùng Ä‘ang si mê Diệp Duyên Thuần, sau khi tình cá» gặp Má»™ng Tình Nguyệt Nữ lại quay sang theo Ä‘uổi Má»™ng Tình, vì váºy mà Diệp Duyên Thuần má»›i nháºn lá»i lấy Thi Viá»…n.
Thi Trúc Sinh không hế phục cha, không muốn vì má»™t ngưá»i đà n bà mà vứt bá» sá»± nghiệp bản thân. Gã là Thi Trúc Sinh, cháu Ä‘Ãch tôn cá»§a Äịa Táng Vương, niá»m hi vá»ng cuối cùng cá»§a Äịa Táng Môn, sứ mạng cá»§a gã là là m cho Äịa Ngục Môn phát dương quang đại
Bắt Lãnh Như Băng, dùng nguyên âm cá»§a nà ng bồi bổ âm công bản thân là hi vá»ng cá»§a gã. Nhưng tên khốn kiếp Hi Bình đã đứng chen và o giữa, gã lại không nghÄ© ra được cách nà o nên phải kiên nhẫn chá», chỠđợi má»™t cÆ¡ may nà o đó.
Lúc nà y, trăng đã ngả vá» tây. Từ dưới chân núi chợt vá»ng lên tiếng ngá»±a phi khi nhanh khi cháºm, dần lại gần chá»— Thi Trúc Sinh ẩn nấp. Dưới ánh trăng sáng hiện ra hai con tuấn mã, trên lưng là hai thiếu niên nam nữ, nam trông là ng nhà ng, còn nữ thì vô cùng xấu xÃ.
Hai ngưá»i cưỡi ngá»±a tá»›i chá»— bá»n Thi Trúc Sinh mai phục, không bao lâu đã đến ngay trước mặt chúng. Chợt thấy cá»— xe cháy giữa đưá»ng, cả hai nhìn nhau kinh hãi. Thiếu niên nhân nói bằng giá»ng non ná»›t: "Sư muá»™i, ở đây vừa xẩy ra chuyện gì thì phải?"
Cô nương xấu xà xua tay: "Chúng ta chá»› báºn tâm quá là m gì, tốt hÆ¡n hết là đi cho mau!"
Hai ngưá»i Ä‘ang định thúc ngá»±a Ä‘i qua thì bá»—ng nhiên mấy chục ngưá»i hai bên đưá»ng áºp tá»›i. Thi Trúc Sinh hiện thân, nhìn hai ngưá»i cưá»i nham hiểm: "Hai vị vá»™i và ng là m gì, ta có chuyện muốn thỉnh cầu giúp đỡ!"
Nói xong phất tay ra hiệu, láºp tức mấy chục thuá»™c hạ tản ra vây chặt hai ngưá»i. Äôi huynh muá»™i cÅ©ng ngay tức thì rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.
Chà ng thiếu niên nghiêm giá»ng: "Chúng ta không cừu không oán, hà tất phải nhìn thấy máu chảy. Các ngươi hãy tránh đưá»ng!"
Thi Trúc Sinh nhìn trăng rồi lại nhìn hai ngưá»i, thản nhiên: "Trăng đêm nay sao mà đẹp thế! Ta không muốn đánh, chỉ nhá» hai ngưá»i giúp má»™t việc thôi. Bắt đầu nhé!"
Ba từ cuối là nói vá»›i thuá»™c hạ cá»§a gã. Bốn năm chục ngưá»i ùa tá»›i. Dưới ánh trăng, Ä‘ao kiếm hoa lên loang loáng.
Võ công đôi huynh muá»™i xem ra cÅ©ng không tồi, mấy chục tên Äịa Ngục Môn má»™t lúc vẫn không là m gì nổi, tháºm chà còn bị thương đến bảy tám tên. Tráºn đấu diá»…n ra má»™t lúc, bá»n Thi Trúc Sinh tách được hai ngưá»i ra, má»—i ngưá»i bị cả mưá»i mấy lâu la Äịa Ngục Môn vây chặt, nhưng cả hai vẫn ngoan cưá»ng chiến đấu.
Lúc nà y Thi Trúc Sinh má»›i gáºt đầu vá»›i Nhị Kiệt hai bên, hai tên liá»n bay và o vòng chiến cùng tấn công thiếu nữ.
Thêm hai cao thá»§, không bao lâu thiếu nữ bắt đầu Ä‘uối sức, tay chân luống cuống. Thi Trúc Sinh nhân khi nà ng không để ý bất ngá» nháºp ná»™i Ä‘iểm huyệt. Äịa Kiệt giữ lấy cô nương Ä‘ang chá»±c ngã, Thi Trúc Sinh nhanh tay lấy ra má»™t viên thuốc ấn và o miệng nà ng.
PhÃa bên kia, chà ng thanh niên đánh nhầu mấy đưá»ng kiếm rồi lao vá» phÃa sư muá»™i, hét lá»›n: "Các ngươi vừa cho sư muá»™i ta uống thuốc gì?"
Äịa Kiệt chặn đầu ngăn chà ng ta lại. Thi Trúc Sinh cưá»i đắc chÃ: "Chỉ là má»™t viên thuốc thông thưá»ng thôi, nhưng hai canh giá» sau nếu không giải độc thì chưa chừng sẽ chết, mà chết rất khó coi đó."
Gã ngừng giây lát rồi tiếp: "Nhà ngươi nên ngừng tay đi, bằng không đừng trách sư muội nhà ngươi tại sao lại chết!"
Thiếu niên chần chừ giây lát rồi nhét kiếm và o vá». Äịa Kiệt đẩy cô nương xấu xà cho nà ng. Thiếu niên đỡ sư muá»™i, Ä‘oạn giÆ¡ tay toan giải huyệt. Thi Trúc Sinh vá»™i ngăn lại:
- Ấy chá»›, tốt nhất cứ để nguyên sư muá»™i ngươi đấy, mang cô ta Ä‘i thẳng vá» phÃa kia. Chừng hai dặm nữa có má»™t hang động, trong động có má»™t ngưá»i có thể cứu được cô ta. Cố mà cầu xin hắn ta, tạm biệt!
Lại má»™t lần nữa Thi Trúc Sinh dẫn thuá»™c hạ biến mất trong đêm. Chà ng thiếu niên lo lắng nhìn sư muá»™i thở dốc, chà ng không biết ban nãy bá»n chúng đã cho sư muá»™i uống gì, nhưng chắc chắn phải là thuốc độc.
Chà ng bế sư muá»™i lên, theo hướng Thi Trúc Sinh chỉ Ä‘i tá»›i. Thân hình gầy gò như thế mà chà ng bế má»™t ngưá»i chạy cứ như bay.
00000000000000000000000000
Äang ngá»§ cháºp chá»n, chợt ngoà i động có tiếng gá»i, Hi Bình mở mắt thấy má»™t thiếu niên gầy còm bế má»™t cô nương Ä‘i đến. Hắn bèn lay Lãnh Như Băng dáºy.
Lãnh Như Băng nghe có ngưá»i, vá»™i và ng ngồi lên mặc lại xiêm áo. Hi Bình cứ để mình trần Ä‘i ra cá»a động, hất hà m: "Có chuyện gì váºy?"
Chà ng thiếu niên sợ sệt: "Ta không phải là … Ngưá»i ta bảo ở đây có ngưá»i có thể cứu được sư muá»™i ta khá»i độc. Ta đến nhá» các vị giúp đỡ."
Chà ng nhìn nhanh và o động, Ä‘oán hai ngưá»i nà y vừa ôm nhau nằm ngá»§, quần áo còn vương vãi trên đất. Chắc chà ng đã là m gián Ä‘oạn má»™ng Vu sÆ¡n nên ngưá»i đà n ông kia Ä‘ang có vẻ bá»±c dá»c.
Hi Bình vừa nghe đã khoát tay lia lịa: "Äi Ä‘i! Cái gì là thuốc giải độc? Ta đây không có!"
Chà ng thiếu niên thất sắc: "Nhưng…"
Lãnh Như Băng đã mặc xong xiêm áo, Ä‘i đến trước mặt đôi huynh muá»™i, há»i: "Chúng ta chẳng có thuốc giải độc nà o cả, tiểu huynh đệ nghe ai nói váºy?"
Chà nh thiếu niên kể lại toà n bộ sự việc, đoạn cầu khẩn: "Xin hai vị hãy nhón tay là m phước, không thì sư muội tôi chết mất!"
Lãnh Như Băng chau mà y: "Tiểu huynh đệ có lá»a không?"
Chà ng thiếu niên đáp ngay: "Có!" Lãnh Như Băng liá»n phân phó: "Äặt cô ta xuống, Ä‘i tìm má»™t Ãt cá»§i khô và o đây nhóm lên, chúng ta cùng nhìn xem có cách gì không."
Chà ng thiếu niên lÃu rÃu là m theo, Lãnh Như Băng nói vá»›i Hi Bình: "Xem ra lại là thá»§ Ä‘oạn cá»§a Thi tiểu tá», hắn muốn ngươi dùng máu giải độc cho cô ta. Mà tại sao hắn biết máu ngươi có thể giải độc?"
Hi Bình không để ý chuyện đó, chỉ há»i má»™t câu: "Nà ng còn lạnh nữa không?"
Nếu Lãnh Như Băng còn lạnh, hắn lại ôm nà ng ngủ quách, việc gì phải quan tâm đến ai!
Lãnh Như Băng nghe câu há»i, nghÄ© đến chuyện vừa rồi lại Ä‘iên tiết lên: "Không cần quan tâm đến ta!"
Hi Bình nhún vai: "ÄÆ°á»£c thôi!" Äoạn Ä‘i Ä‘i lại lại mấy bước trước mặt Lãnh Như Băng rồi đứng ngay trước mặt nhìn găm và o nà ng, trầm giá»ng: "Tháºt không cần ta quan tâm chứ hả?"
Lãnh Như Băng vênh mặt lên nhìn vá» phÃa cô gái xấu xÃ: "Kia có má»™t nữ nhân Ä‘ang cần ngươi quan tâm đấy, còn không bế cô ta và o, nhanh chân nhanh cẳng Ä‘i!"
Hi Bình cưá»i cưá»i: "Ta chỉ muốn bế nà ng mà thôi!"
Lãnh Như Băng nổi cáu: "Äừng có mà mÆ¡!"
Hi Bình còn muốn chá»c tức Như Băng thêm nữa nhưng nhìn thấy nà ng đã có vẻ tức giáºn tháºt sá»± nên hắn ngáºm ngay miệng lại, kể ra biết dừng đúng lúc cÅ©ng là má»™t cái tà i cá»§a Hi Bình. Hắn Ä‘i lên mấy bước, cúi xuống nhấc cô nương kia đặt lên ổ cá» trong góc động. Ãnh sáng lá» má» là m hắn không nhìn thấy khuôn mặt xấu xà cá»§a cô ta, mà thá»±c ra hắn cÅ©ng không muốn nhìn, nhan sắc Như Băng đã quá đủ cho Hi Bình rồi.
Ngoái đầu lại thấy Như Băng vẫn đứng ở cá»a động, Hi Bình lại nổi máu châm chá»c, cưá»i cưá»i: “Ngoà i đó gió to, cẩn tháºn không lại lên cÆ¡n lạnh đấy, không khéo ta phải cởi áo nà ng trước mặt ngưá»i khác thì gay!â€
Lãnh Như Băng giáºt mình trừng mắt nhìn hắn nhưng không nổi cáu mà chỉ thở dà i. Thá»±c ra hắn có nói câu nà o sai đâu, chỉ nghe mà phát tức thôi.
Trăng muốn tròn cũng phải đến rằm mới tròn được chứ!
Chà ng thiếu niên ôm và o má»™t bó cà nh khô, xếp trên ná»n đá, lấy há»a táºp nhóm lên. Lúc nà y hai bên má»›i nhìn rõ mặt nhau.
Lãnh Như Băng không che mặt, chà ng thiếu niên nhìn nhan sắc cá»§a nà ng mà không khá»i sững sá», ngó sang khuôn mặt xấu tệ hại cá»§a Hi Bình chà ng ta lại ngây ra lần nữa. Cá»› sao tuyệt thế giai nhân lại chịu cặp đôi vá»›i thằng cha ma chê quá»· há»n như váºy nhỉ?
Như Băng và Hi Bình cÅ©ng nhìn kỹ thiếu niên, chỉ là má»™t khuôn mặt hết sức bình thưá»ng, thân thể thấp nhá», gầy đét như que cá»§i.
Lãnh Như Băng quay sang cô gái Ä‘ang nằm trên ổ cá» má»›i thấy cô nà ng quá ư xấu xÃ, khuôn mặt đỠmá»™t cách bất thưá»ng, hÆ¡i thở hổn hển, hai mắt như có lá»a. Nà ng giáºt mình thốt lên: “Không được, sư muá»™i ngươi trúng dâm độc rồi!â€
Thiếu nữ giả nam vá»™i vã há»i: “Thế nà o là dâm độc?â€
Lãnh Như Băng giải thÃch: “Dâm độc không phải là nan độc nhưng không thể giải nổi, cách duy nhất là phải giao hợp vá»›i ngưá»i khác giá»›i để độc tá»± trục xuất, bằng không sẽ vỡ hết kinh mạch mà chết.â€
Hi Bình nghe thế liá»n vui vẻ đặt tay lên vai thiếu niên, nháy mắt: “Tốt đấy cáºu nhóc, ngươi hãy cùng sư muá»™i ân ái Ä‘i. Má»™t công đôi việc, không chừng sư muá»™i ngươi cám Æ¡n cứu mạng cá»§a ngươi, sau nà y còn nhá» ngươi nhiá»u nữa cho mà xem!â€
Nói thế nhưng hắn lại nghÄ© thầm, đồ con vịt xấu xà thế kia, ai nhìn thấy hẳn Ä‘á»u chạy ráo!
Thiếu niên ngồi thừ má»™t lát rồi rÃt lên: “Không được!â€
Hi Bình có chút ngẩn ngưá»i, thằng nhóc nà y vá»›i con bé kia cùng huyết thống hay sao mà không được? Hay hắn muốn nhá» ta giúp má»™t phen? NghÄ© đến đây, mồ hôi trên trán Hi Bình túa ra, bèn cố cưá»i to: “Có gì mà không được? Ngươi là đà n ông, cô ta là đà n bà . Cho dù sư muá»™i ngươi có là quá»· Dạ xoa ngươi cÅ©ng không thể thấy chết mà không cứu, đúng không? Nà o nhanh lên, phát động cái uy phong cá»§a thằng đà n ông Ä‘i, nếu cần thì ta sẽ ngồi cạnh cổ vÅ©!
Thiếu niên nhân cà ng cuống lên: “Nhưng mà …â€
Chà ng ta cắn môi rồi đưa tay lên xoa mấy cái, dịch dung biến Ä‘i lá»™ ra má»™t khuôn mặt nữ nhân. Hi Bình trố mắt nhìn, trá»i đất, thì ra là má»™t mỹ nữ chứ đâu phải thiếu niên nam tá»! Nhan sắc kia tuy không thể sánh vá»›i Như Băng nhưng cÅ©ng đủ khiến tâm thần Hi Bình ngây ngẩn:
- Trá»i ạ, sao không phải là cô nương trúng độc? Cô mà trúng độc, ta đây quyết xả thân cứu giúp. Còn cái cá»§a xấu như ma kia hả? Hì hì, chắc phải chá»n ngưá»i cao minh hÆ¡n ta rồi!
Thiếu nữ cố chịu đựng ánh mắt hau háu cá»§a Hi Bình, khẩn khoản: “Cầu xin đại huynh cứu lấy sư muá»™i ta! Ở đây chỉ có má»—i huynh là nam giá»›i thôi, tháºt tình ta không muốn nhìn thấy sư muá»™i bị huynh… Nhưng sá»± thể đã đến nước nà y... chắc sư muá»™i sẽ tha thứ cho ta. Ta cÅ©ng chẳng còn cách nà o khác nữa.â€
Hi Bình có chút cảm động nhưng vẫn cương quyết chối từ: “Không được đâu là không được đâu! Ta đã hÆ¡n bốn mươi tuổi, Ä‘i ngá»§ vá»›i con nÃt như cô ta thì không thể được. Nhanh nhanh bế sư muá»™i cá»§a ngươi Ä‘i tìm má»™t thiếu niên khoẻ mạnh, ta già hết con bà nó xà quách rồi!â€
Cô gái xấu xà chợt há»±c lên rồi bắt đầu co giáºt. Ngưá»i không hiểu gì cÅ©ng thấy nà ng ta đã và o cÆ¡n nguy ngáºp. Lãnh Như Băng lắc đầu rồi nói nhanh: “Äợi tìm được đà n ông khác thì cô ta chết mất. Không việc gì phải giả bá»™ nữa, cứu ngưá»i là trá»ng, máu dê cá»§a ngươi đâu lấy ra Ä‘i!â€
Hi Bình Ä‘iên tiết lên, nói to: “Lãnh Như Băng, ta cứu mạng cô thế chưa đủ sao? Còn muốn hại ta thêm nữa hả?â€
Lãnh Như Băng há» hững: “Ai muốn là m hại ngươi? Ta nói sao ngươi không trÃch tay lấy ra chút máu? Chỉ có đồ bỉ ổi nhà ngươi là nghÄ© xiên xẹo ra thôi!â€
Hi Bình sáng ngay mắt lên: “Phải rồi, máu của ta có thể giải độc, sao ta lại quên nhỉ! Nà o huynh đệ, à không cô nương, đưa kiếm cho ta!
Hi Bình đón kiếm từ tay thiếu nữ sư tỉ nhưng lại trả kiếm ngay cho cô ta rồi chìa tay trái: “Tá»± là m lấy Ä‘i!â€
Hắn vén tay áo lên, quay Ä‘i phÃa khác không nhìn. Thiếu nữ đón cây kiếm, do dá»± má»™t lúc Ä‘oạn giÆ¡ kiếm cứa và o khuá»·u tay Hi Bình, máu bắt đầu chảy.
Hi Bình nhăn mặt, vá»™i dùng hai ngón tay vạch vết cứa cho rá»™ng rồi hất hà m: “Mở miệng sư muá»™i cô ra!â€
Thiếu nữ sư tỉ là m theo lá»i Hi Bình. Hắn cho máu chảy và o miệng cô nà ng sư muá»™i, khi thấy đã đủ liá»n vá»™i và ng buông tay. Thá»±c ra chỉ ngưá»i không biết gì như Hi Bình má»›i là m liá»u như váºy. Má»›i có mấy hôm hắn đã để mất máu tá»›i hai lần, dù là cao thá»§ cÅ©ng có thể kiệt sức.
Hi Bình đắc ý nói vá»›i thiếu nữ sư tỉ: “Không việc gì phải lo, sư muá»™i cô uống máu cá»§a ta chắc chắn ổn. Lúc nữa thôi cô ta sẽ từ dâm nữ thác loạn trở thà nh tiết hạnh khả phong ngay!â€
Lãnh Như Băng chợt lạnh lùng xen và o: “Chớ có vội mừng!†Hóa ra cô nà ng sư muội lại lên cơn thở dốc, gần như đã mê man bất tỉnh.
Hi Bình không ngá» máu mình không giải được dâm độc, Ä‘ang há»›n hở trở thà nh thất vá»ng, từ thất vá»ng đâm ra tuyệt vá»ng, mặt nhăn nhúm lại khổ sở. Thiếu nữ sư tỉ lại van vỉ vá»›i hắn: “Cầu xin đại huynh đấy!â€
Lãnh Như Băng hừm lên má»™t tiếng: “Máu dê không đủ rồi, thêm cả thịt dê nữa má»›i cứu nổi!â€
Hi Bình oan ức nói to: “Nà ng nhìn thấy ta ân ái vá»›i nữ nhân khác mà không ghen à ?â€
Lãnh Như Băng lạnh nhạt: “Việc gì ta phải ghen!â€
Hi Bình tiu nghỉu: “Cá» tưởng nà ng yêu ta, hóa ra nhầm mất rồi!â€
Lãnh Như Băng trừng mắt: “Ngươi nghÄ© ngươi đáng yêu thế à ?â€
Thiếu nữ sư tỉ chợt lên tiếng đồng tình vá»›i Như Băng, thà nh tháºt: “Äúng là đại huynh vừa xấu vừa già , nhưng đã đến nước nà y rồi, chị em tôi đà nh chấp nháºn để huynh…â€
Nà ng chắp tay lạy hắn như tế sống. Hi Bình liếc Lãnh Như Băng thấy nà ng cứ tỉnh bÆ¡, còn cô gái nằm dưới đất đã bắt đầu lên cÆ¡n co giáºt, không nhanh nhanh e khó lòng cứu nổi. Hắn nghiến răng: “Thôi được! Có Ä‘iá»u xong chuyện hãy bảo sư muá»™i cá»§a cô buông tha ta. Cô có là m được như thế không?â€
Thiếu nữ sư tỉ trà n trá» nước mắt, gáºt đầu: “Äại huynh yên tâm, sư muá»™i ta nhất định sẽ không quấy rầy huynh đâu!â€
Lãnh Như Băng cưá»i há» hững: “Xem lại cái mặt mình Ä‘i, mặt như thế có ai bám mà lo!â€
Hi Bình tức khà chỉ mặt Lãnh Như Băng: “Nà ng...!â€
Má»›i nói tá»›i đó, nhìn vẻ sẵn sà ng tiếp chiến cá»§a Như Băng, Hi Bình tức thá»i câm bặt. Hắn đứng phắt dáºy Ä‘i tá»›i trước cá»a động, thuáºn chân đá mấy cái và o vách đá, Ä‘oạn ngoái đầu nhìn Lãnh Như Băng cưá»i há» há»: “Ta bắt đầu đây, chá»› có mà ghen đấy!â€
Lãnh Như Băng sầm mặt quay ngoắt Ä‘i. Hi Bình ngán ngẩm nhìn cô nà ng sư muá»™i trên mặt đất rồi nói vá»›i thiếu nữ sư tỉ: “Giải huyệt đạo cho cô ta, tiện thể cởi cả váy áo ra!â€
Thiếu nữ sư tỉ loay hoay cởi bá» quần áo sư muá»™i, vừa là m vừa sụt sùi khóc. Từng mảnh xiêm y nối tiếp nhau rÆ¡i xuống, Hi Bình cứ trợn mắt lên ngạc nhiên. Khuôn măt cô gái xấu như Chung Vô Diệm nhưng thân hình và là n da thì mỹ miá»u tuyệt luân, trắng nõn nà đến lung linh huyá»n ảo. Má»—i má»™t bô pháºn trên thân thể nà ng Ä‘á»u hoà n chỉnh đến mức khó tin, tiếc là khuôn mặt… Là m thế nà o được, tạo hoá thÃch trêu ngươi mà !
Hi Bình lắc đầu rồi tự cởi quần áo, nghĩ thầm thôi mặc con bà nó, việc đã phải là m thì cứ thoải mái đi!
Thiếu nữ sư tỉ đã cởi hết váy áo sư muá»™i, Hi Bình giục giã: “Giải huyệt rồi ra canh chừng cá»a động há»™ ta!â€
Thiếu nữ sư tỉ ngoái đầu nhìn lại, không khá»i giáºt bắn ngưá»i, chỉ thấy má»™t thân hình đà n ông lõa lồ lù lù như núi ở phÃa sau lưng. Thân thể cưá»ng tráng cá»§a Hi Bình là m nà ng tái mét vì sợ cho sư muá»™i: “Cái... cái kia cá»§a huynh to như thế, sư muá»™i ta liệu có chịu nổi không?â€
Nà ng không chịu nổi phải quay đầu Ä‘i, cả Lãnh Như Băng má»›i vừa nhìn thấy cÅ©ng phải thất kinh đến lặng ngưá»i.
Äây không phải là lần đầu Như Băng nhìn nam nhân lõa lồ. Hồ Äiệp Phái không há» cấm kỵ nam nữ hoan hảo, chỉ cần hai bên thuáºn tình là được. Vì thế mà dù còn là xá» nữ Như Băng đã không Ãt lần thấy thân thể nam nhân, dù cho má»—i lần nhìn đến nà ng Ä‘á»u phát á»›n. Thế nhưng bây giá» nà ng lại cảm thấy sợ hãi pha chút hứng thú. Nà ng mà còn thế, chẳng trách Thất CÆ¡ lại mê mẩn hắn đến váºy.
Hi Bình thản nhiên lệnh cho thiếu nữ sư tỉ: “Nhìn đủ chưa? Nếu đủ rồi thì giải hết huyệt đạo cho sư muá»™i cô, nhanh nhanh kẻo lão tỠđây đổi ý! Còn nếu chưa đủ thì đợi lúc nữa nhìn thêm, ta không cấm đâu.â€
Thiếu nữ sư tỉ ngượng chÃn mặt, giÆ¡ tay cách không giải huyệt cho sư muá»™i. Chưa kịp định thấn nà ng đã lại giáºt bắn lên, bởi cô sư muá»™i xấu xà đã vùng dáºy lao thẳng và o lòng Hi Bình.
Hi Bình bế thốc nà ng ta lên, đặt trở lại trên ổ cá»â€¦
Công cuá»™c “giải độc†kéo dà i đến hai canh giá», cô nà ng sư muá»™i cuối cùng cÅ©ng buông hắn ra, rã rá»i chìm và o giấc ngá»§. Hi Bình chống tay rá»i khá»i thân thể nà ng ta, mình đầy mồ hôi, lá»a dục vá»ng cÅ©ng lịm dần.
PhÃa xa xa bình minh dần ló rạng.
Lãnh Như Băng và thiếu nữ sư tỉ ngồi xếp bằng tròn ngoà i cá»a động toạ công. Nhìn sắc mặt là biết cả hai Ä‘á»u suốt đêm không ngá»§, mà ngá»§ là m sao được!
Hi Bình mặc xong quần áo, quệt mồ hôi trán, Ä‘oạn nói vá»›i ra bên ngoà i: “Và o được rồi đó! Ngồi suốt đêm vẫn chưa đủ sao?â€
Hai cô nương đứng lên, vươn vai đỡ má»i. Lãnh Như Băng lạnh lùng: “Các ngươi cứ ối a như thế thì ai mà ngá»§ được!â€
Thiếu nữ sư tỉ lao ngay đến chá»— sư muá»™i, thấy hạ thân nà ng loang lổ vết máu nhưng khuôn mặt đã trở lại bình thưá»ng, hÆ¡i thở cÅ©ng Ä‘á»u đặn thanh thản thì má»›i tạm yên lòng. Nà ng gạt nước mắt lấy xiêm áo đắp cho sư muá»™i, Ä‘oạn nằm xuống bên cạnh ngá»§ vùi.
Hi Bình lại gần Lãnh Như Băng, giang hai tay ôm chặt lấy nà ng bất chấp Như Băng ra sức giẫy dụa đấm đá. Hắn ôm Lãnh Như Băng đến nằm bên hai sư tỉ muá»™i, ngang ngạnh: “Từ nay lúc ngá»§ ta sẽ ôm nà ng, đến được Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng má»›i thôi.â€
Vùng vẫy mãi Lãnh Như Băng cÅ©ng mệt, cuối cùng đà nh chịu thua gối đầu lên ngá»±c Hi Bình mà ngá»§. Hi Bình cÅ©ng lÆ¡ mÆ¡ thiếp Ä‘i, thấy ngay ác má»™ng, má»™t con quá»· mang khuôn mặt xấu xà cá»§a cô nà ng sư muá»™i cứ Ä‘uổi theo hắn mãi không rá»i.
NÆ¡i xa xa cá»a động là Thi Trúc Sinh và đồng bá»n. Thấy trá»i đã sáng, Thiên Kiệt nói: “Thiếu chá»§, hai đứa kia và o đã lâu rồi, chúng ta có nên đến gần xem thế nà o không?â€
Thi Trúc Sinh gạt Ä‘i: “Không cần! Cứ ngồi đây mà đợi, ta không tin là chúng không ra khá»i động.â€
Thế là cả mấy chục tên cứ ngồi yên chá» Hi Bình Ä‘i ra. Nhưng Hi Bình và ba ngưá»i kia lại vô tư ngá»§ mê mệt trong động. Thi Trúc Sinh biết chuyện đó mà không tức chết Ä‘i má»›i lạ.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 03-07-2008 at 03:00 AM .
26-02-2008, 05:06 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 15
Như Äã Từng Quen
Nguồn: ***************.org
Bốn ngưá»i ngá»§ đến quên trá»i quên đất.
Giữa trưa, bá»—ng má»™t tiếng thét khiến tất cả Ä‘á»u tỉnh giấc. Thì ra cô nương xấu xà dáºy trước tiên, mở mắt thấy mình trần như nhá»™ng nằm bên cạnh má»™t gã đà n ông xa lạ má»›i thất kinh la ầm lên.
Lãnh Như Băng nháºn ra mình Ä‘ang rúc đầu và o ngá»±c Hi Bình, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức tối liá»n giãy ra đứng dáºy. Thiếu nữ xấu xà trên mình không má»™t mảnh vải, toà n thân Ä‘au nhừ đến mức không đứng nổi, chỉ nằm tại chá»— khóc thút thÃt.
Hi Bình lưá»i nhác mở mắt, cà u nhà u: “Vừa má»›i thoát chết đấy, việc gì phải khóc!â€
Thiếu nữ nhìn Hi Bình, đoán chắc hắn là thủ phạm nhưng giỠđây nà ng một chút sức lực cũng không có, chỉ biết ôm mặt khóc ròng. Tiếng khóc của nà ng mới bi thảm là m sao!
Thiếu nữ sư tỉ đỡ sư muội ngồi thẳng lên, vừa mặc lại xiêm áo vừa cố an ủi nà ng. Cô nương xấu xà nức nở bảo nà ng không muốn sống nữa. Kẻ xấu xa kia đã chiếm đoạt nà ng, chiếm mất cái trinh trắng của nà ng, đoạn cầm kiếm toan tự vẫn. Thiếu nữ sư tỉ ngăn lại, giằng co một lúc rồi sư muội gục và o lòng sư tỉ khóc như mưa như gió.
Hi Bình cứ nói khÆ¡i khÆ¡i: “Nếu không có ta cứu độ thì cô đã thà nh trinh nữ địa ngục rồi. Khổ sở suốt hai canh giá» má»›i cứu được cô, thế mà cô trả Æ¡n ta thế hả? Còn dám nói ta là đồ xấu xa!â€
Cô nương xấu xà vừa ngá»›t khóc, nghe mấy lá»i ấy lại gà o lên thống thiết rồi ngất Ä‘i. Hi Bình thản nhiên: “Là m cô ta tỉnh lại, chúng ta còn phải lên đưá»ng!â€
Thiếu nữ sư tỉ bất đắc dÄ© đà nh lay gá»i sư muá»™i. Rốt cuá»™c cô nương xấu xà tỉnh lại nhưng vẫn tiếp tục khóc.
Hi Bình nghe tiếng khóc nữ nhân mà không chịu nổi, bèn đứng lên Ä‘i ra cá»a động. Bá»—ng thấy cách không xa lô nhô mấy chục ngưá»i Äịa Táng Môn. Thi Trúc Sinh cưá»i đểu giả, nheo mắt nhìn hắn: “Quà ta tặng ngươi đêm qua được chứ hả?â€
Hi Bình vừa nghe đã nổi xung: “Cút ngay, đồ xá» lá nhà ngươi. Sư tỉ đẹp thế mà không hạ độc, lại Ä‘i hạ độc sư muá»™i xấu như ma. Äịnh lỡm ta hả?â€
Thi Trúc Sinh giang tay cưá»i hà hà : “ Lá»—i quá lá»—i quá, chỉ vì trá»i tối nhìn không rõ ta Ä‘iểm bừa má»™t ngưá»i, không ngá» lại là ngưá»i xấu hả? Rốt cuá»™c ngươi có ngá»§ vá»›i ngưá»i xấu đó không váºy?â€
Hi Bình cưá»i méo xệch: “Ngươi thá» Ä‘oán xem!â€
Thi Trúc Sinh nhìn Hi Bình từ đầu đến chân, chau mà y: “Äêm qua ta cho cô ta nuốt “Cá»±c lạc tiêu hồn Ä‘anâ€, nếu trong ba canh giá» không giao hợp vá»›i ngưá»i khác giá»›i thì sẽ đứt hết kinh mạch mà chết. Ta biết ngươi không sợ độc nhưng dâm dược lại không phải là độc dược, chỉ có giao hợp má»›i cứu được cô ta. Nhưng nếu ngươi giao hợp vá»›i cô ta thì độc tÃnh trong Cá»±c lạc tiêu hồn Ä‘an sẽ là m ngươi thoát dương mất hết công lá»±c. Ngươi vẫn còn khÆ¡i khÆ¡i đứng đây, tức là đêm qua ngươi thấy chết mà không cứu?â€
Hi Bình cưá»i cưá»i: “Phải thế không váºy? Nhà ngươi nghÄ© ta thấy chết mà không cứu hả?â€
Thi Trúc Sinh cÅ©ng cưá»i khẩy: “Nhìn ngươi có vẻ cưá»ng tráng đấy, nhưng khá»e đến đâu cÅ©ng không thể hà nh lạc được ba bốn canh giá», trừ phi ngươi là quái váºt!â€
Hi Bình gãi đầu gáºt gù: “Ngươi nói đúng đấy!†Äoạn ngước mắt nhìn lên trá»i cao, chỉ thấy má»™t con chim nhá» vụt qua, bèn Æ¡ há» lẩm bẩm: “Nếu như ta không ra tay, liệu cô nà ng còn sống đến bây giá» không?â€
Thi Trúc Sinh đắc ý: “Nhất định không! Chắc là cô ta đã thà nh cái xác không hồn rồi.â€
Äúng lúc ấy Lãnh Như Băng xuất hiện, thiếu nữ sư tỉ cÅ©ng dẫn sư muá»™i cá»§a mình ra. Khuôn mặt Thi Trúc Sinh Ä‘ang đắc ý bá»—ng dưng đông cứng lại, Ä‘oạn tái mét quay đầu nói vá»›i Nhị Kiệt: “Äi thôi!â€
Cô nương xấu xà gà o lên: “Äồ súc sinh, đứng lại ná»™p mạng cho ta!â€
Äoạn vùng ra toan Ä‘uổi theo Thi Trúc Sinh, nhưng đã bị sư tỉ ngăn lại, khuyên bảo: “Phải bình tÄ©nh má»›i trả thù được, đợi gặp lại cha mẹ rồi chúng ta trả thù cÅ©ng chưa muá»™n!â€
Hi Bình chêm và o: “Trả thù là m gì, hắn chỉ cho cô uống má»™t viên “Cá»±c lạc tiêu hồn đơn†thôi mà . Hắn muốn hại ta chứ không phải hại cô đâu!â€
Cô nương xấu xà nghe nói lại khóc lên ngất xỉu.
00000000000000000
Thiên Kiệt nhìn Thi Trúc Sinh không nói không rằng cứ cúi đầu băng Ä‘i, lòng đầy thắc mắc má»›i lên tiếng há»i: “Công tá», lẽ nà o chúng ta bá» cuá»™c?â€
Thi Trúc Sinh thiểu não như con gà chá»i bại tráºn: “Không bá» cuá»™c thì còn là m gì? Cho dù hôm nay có bắt được Lãnh Như Băng thì cÅ©ng vô Ãch thôi!â€
Äịa Kiệt nhăn tÃt mà y: “Vì sao váºy?â€
Thi Trúc Sinh thở dà i: “Ngươi có thấy Lãnh Như Băng và con bé ấy thần sắc đã hoà n toà n bình thưá»ng không? Chắc chắn tiểu nữ ấy có trong nguá»i Cá»u dương trá»ng thể, không cần giao hợp mà chỉ cần trao đổi âm dương vá»›i Lãnh tiện nhân là cả hai cùng khá»i bệnh. Ài, ngưá»i tÃnh không bằng trá»i tÃnh rồi! Bây giá» cả lÅ© chúng nó Ä‘á»u khá»e mạnh, không rút Ä‘i thì còn biết là m gì? Chuyện đã đến nước nà y, hãy vá» Tổng đà n tÃnh kế khác, rừng còn đó sợ gì thiếu cá»§i!"
Gã cúi đầu Ä‘i không nói thêm gì nữa. Nói là vá» nhà suy tÃnh kế khác nhưng võ công tuyệt thế đâu phải nói có là có. Äịa táng chi khà đã tuyệt đưá»ng tu luyện vì không còn Äịa táng hoà n, gã phải là m sao để xưng bá võ lâm đây?
Bá»—ng “ầm†má»™t tiếng. Mẹ kiếp con bà nó! Gã không để ý bị má»™t cà nh cây đâm và o giữa đầu, Thi Trúc Sinh tức tiết chỉ và o gốc cây gà o to: “Cả mà y cÅ©ng chống lại ta! Nhị Kiệt, mau báºt gốc nó lên!â€
Hắn giẫm giẫm hai chân, tru tréo như bà già mất gà .
0000000000000000000
Thi Trúc Sinh thu quân tá»± lui, Hi Bình kỳ lạ nhưng không muốn Ä‘uổi theo, chỉ nói ngắn gá»n: “Äi thôi!â€
Thiếu nữ sư tỉ nhìn sư muá»™i ngất xỉu trong lòng, ấp úng: “Thế còn…â€
Hi Bình thở má»™t hÆ¡i dà i ngán ngẩm, ôm gá»n cô nương xấu xà vắt lên vai: “Nà o thì để ta váºy!â€
Không hiểu sau thiếu nữ sư tỉ lại tá» ra tươi tỉnh: “Thế thì ta dẫn đưá»ng, ngá»±a cá»§a chúng ta có lẽ vẫn ở chá»— cÅ©, ta nuôi chúng nó từ nhá» nên chúng không bá» Ä‘i đâu!â€
Hi Bình và Lãnh Như Băng Ä‘i theo nà ng ta, thiếu nữ xấu xà chợt tỉnh lại, hai tay quá» quạng loạn xạ trên lưng Hi Bình gà o đòi xuống đất. Nhưng khi hắn đặt nà ng xuống thì nà ng lại ngã lăn ra, Hi Bình buá»™c lại phải vác cô nà ng lên, dá»a nếu còn kêu thì hắn lá»™t hết váy áo.
Má»™t chiêu nà y quả là linh nghiệm. Cô nương xấu xà nghe thế ngoan ngoãn nằm yên trên vai Hi Bình, có Ä‘iá»u nước mắt cứ trà n trá» chảy xuống.
Cả bá»n Ä‘i tá»›i chá»— đêm qua hai sư tỉ muá»™i giao đấu vá»›i Äịa Ngục Môn. Hai con ngá»±a quả nhiên vẫn còn đó, hai thiếu nữ cưỡi chung má»™t con, Lãnh Như Băng thì chết cÅ©ng không chung ngá»±a vá»›i Hi Bình. Cuối cùng hắn đà nh buá»™c nà ng và o ngá»±a còn hắn thì dắt ngá»±a Ä‘i.
Hai con ngá»±a Ä‘i rất cháºm vì phải cõng hai ngưá»i trên lưng, phần nữa nếu mà chạy nhanh thì cô nương xấu xà lại hét toáng lên vì Ä‘au. CÅ©ng may cả bốn cùng Ä‘em theo lương khô, cho dù không no nhưng cÅ©ng tạm qua được má»™t ngà y đưá»ng.
Mấy ngưá»i bắt đầu há»i han tên há». Hai thiếu nữ, sư tỉ tên Minh Minh, sư muá»™i gá»i là Hiểu Hiểu. Hi Bình tá»± nhiên nổi hứng nói rằng mình là Hoà ng Ngưu, còn đặt cho Lãnh Như Băng cái tên mỹ miá»u Băng Băng, Lãnh Như Băng cÅ©ng không phản đối.
Bá»n há» Ä‘i suốt cả đêm, trưa ngà y hôm sau đến được Hoà ng Bì Trấn. Việc đầu tiên là tìm má»™t quán ăn, sau đó má»›i Ä‘i tìm khách trạm.
Tỉ muá»™i nhà kia ở chung má»™t phòng. Lại như lần trước, Hi Bình bắt Lãnh Như Băng phải ở chung phòng. Tất thảy chúng nhân trong khách trạm Ä‘á»u lắc đầu thở dà i: “Mỹ nhân chim sa cá lặn thế kia lại cặp vá»›i vá»›i thằng cha xấu như ma mút, Ä‘á»i chẳng có gì là công bằng cả!â€
Và o đến trong phòng, việc trước nhất là ngá»§ lấy lại sức. Hi Bình trèo ngay lên giưá»ng, thấy “Băng Băng†ngồi gục đầu trên bà n má»›i há»i: “Sao không lên giưá»ng mà ngá»§?â€
Lãnh Như Băng trở vá» vá»›i vẻ lạnh lùng cố hữu: “Ngươi chiếm giưá»ng rồi thì ta nằm sao được?â€
Hi Bình há» há»: “Tháºt váºy không? Ta lại thấy hôm trước nằm trong lòng ta nà ng ngá»§ rất ngon!â€
Lãnh Như Băng tức đến vằn mắt: “Ngươi…â€
Hi Bình nhảy khá»i giưá»ng Ä‘i vá» phÃa Lãnh Như Băng. Như Băng nghÄ© hắn sẽ lại dùng sức bê nà ng lên giưá»ng liá»n chau mà y thá»§ thế. Nà o ngỠđến bên nà ng hắn chỉ nói nhẹ nhà ng: “Äừng có như váºy, nà ng đã không thÃch thì ta nằm dưới đất, hãy lên giưá»ng ngá»§ Ä‘i!â€
Lãnh Như Băng chợt cảm thấy chút hụt hẫng.
Vừa rồi trả treo vá»›i Hi Bình nhưng tháºt tâm không phải nà ng định ngồi ngá»§ mà chỉ muốn Hi Bình bế nà ng lên giưá»ng. Nếu Hi Bình bế nà ng lên, nà ng vẫn sẽ giẫy nhưng là giãy để hắn ôm chặt hÆ¡n. Không hiểu vì sao nà ng lại như váºy.
Nà ng chẳng phải là ngưá»i lạnh như băng đá đấy sao?
00000000000000000000
Phòng bên kia, hai sư tỉ muá»™i cùng nằm má»™t giưá»ng. Cô nương xấu xà Hiểu Hiểu vẫn khóc thút thÃt, hai ngà y qua không biết nà ng đã chảy bao nhiêu nước mắt. Minh Minh chỉ biết vá»— vá» an á»§i: “Sư muá»™i chá»› thương tâm quá, khóc mãi thế là tá»± há»§y hoại thân thể đó!â€
Hiểu Hiểu liá»n khóc nức lên: “Mặc kệ muá»™i, thân thể muá»™i không còn là nh lặn, muá»™i cần gì đến nó nữa. Sao tỉ lại bảo ngưá»i ấy cứu muá»™i? Thà để muá»™i chết quách Ä‘i còn hÆ¡n!"
Minh Minh thở dà i: “Sư muá»™i à , ta biết chuyện đó sẽ là m muá»™i Ä‘au lòng. Nhưng nếu muá»™i chết Ä‘i thì chúng ta cà ng Ä‘au lòng hÆ¡n, lẽ nà o chúng ta lại bá» mặc cha mẹ được?â€
Hiểu Hiểu tấm tức: “Thế nhưng sau nà y em còn gả được cho ai? Ngưá»i kia vừa già vừa xấu vừa háo sắc, lại mang theo má»™t cô nương đẹp như váºy. Tháºt không hiểu được vì sao cô ấy lại yêu được... hắn ta."
Minh Minh lắc đầu: “Ta đã nhìn ra, cô nương đó không thÃch gì gã xấu xà kia đâu, chẳng qua là hắn tình nguyện là m cho cô ta Ä‘iá»u gì đấy thôi!â€
Hiểu Hiểu lại nức lên: “Thế tại sao há» suốt ngà y ôm nhau, lại còn ngá»§ vá»›i nhau nữa…?â€
Minh Minh kinh hãi: “Sư muá»™i à , em chá»› có ghen!â€
Hiểu Hiểu òa khóc, Minh Minh hốt hoảng xin lá»—i: “Sư muá»™i ngoan à , chá»› có khóc nữa, ta không có ý gì đâu. Äúng là khuôn mặt anh ta xấu xà quá, nhưng dáng ngưá»i lại vạm vỡ cưá»ng tráng, chẳng giống gì bốn mươi tuổi cả."
Hiểu Hiểu chừng như nhá»› lại, thắc mắc nhìn Minh Minh: “Tỉ à ! Lúc muá»™i và hắn ta… Tỉ và cô ấy Ä‘á»u nhìn thấy cả?â€
Minh Minh thở dà i: “ChÃnh tỉ cởi váy áo cá»§a muá»™i ra mà . Sau khi giải huyệt cho muá»™i, tá»± muá»™i xông vá» phÃa anh ta, lại còn cà o cấu cắn xé đòi anh ta ân ái…â€
Hiểu Hiá»u giÆ¡ tay che mặt hét: “Äừng nói, đừng nói nữa!â€
Minh Minh vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u kể: “Trông muá»™i lúc đó như là bao nhiêu cÅ©ng không đủ. Ta và Băng Băng tiểu thư không nhìn, chỉ nghe má»™t lúc đã không chịu nổi, phải ra cá»a động toạ thiá»n suốt đêm, thá»±c tình tháºt là khó chịu. Muá»™i bị trúng độc không nói là m gì, không hiểu sao anh ta cÅ©ng khá»e đến thế, váºy mà lúc đầu còn nói mình già cả hết xà quách rồi. Giá mà trẻ hÆ¡n má»™t chút thì tỉ cÅ©ng khuyên muá»™i chấp nháºn Ä‘i.â€
Hiểu Hiểu giãy lên: “Tỉ à , là m sao muá»™i lại là m vợ đồ xấu xà háo sắc ấy được!â€
Minh Minh thở dà i: “Còn sao nữa, chẳng phải thá»±c ra muá»™i đã thà nh vợ anh ta đấy sao?â€
Hiểu Hiểu vùng vằng: “Lão già ấy muá»™i gá»i bằng bố được rồi!â€
Minh Minh lắc đầu: “Thế má»›i oan nghiệt! ÄÆ°á»£c rồi, tỉ sẽ tìm cho muá»™i má»™t nguá»i trẻ tuổi, có Ä‘iá»u muá»™i phải kiên cưá»ng lên.â€
Hiểu Hiểu chau mặt khổ sở: “Muá»™i đã như thế nà y rồi, liệu có ai…â€
Minh Minh xoay ngưá»i ôm lấy hai vai sư muá»™i: “Ngốc à , muá»™i đẹp như thế, có gả Ä‘i má»™t trăm lần vẫn còn gả tiếp được nữa, huống chi má»›i chỉ có má»™t lần!â€
Hóa ra cô sư muội xấu xà ấy lại là một mỹ nhân ư?
0000000000000000000000000
Hai tỉ muá»™i ngá»§ má»™t giấc cho đến chiá»u tối, sau khi ngá»§ dáºy thế nà o lại Ä‘em cÆ¡m canh đến phòng cá»§a Hi Bình và Lãnh Như Băng. Vừa ăn đôi mắt đẫm lệ cá»§a Hiểu Hiểu vừa nhìn găm và o Hi Bình, không rõ là yêu hay ghét.
Cuối cùng Hi Bình cÅ©ng phải thấy nhá»™t nhạt. Cái nhìn cá»§a cô gái có vẻ gì đó tháºt kỳ lạ, không ngá»t ngà o cÅ©ng không căm háºn mà như oán trách há»n tá»§i thế nà o. Cô nương xấu xà ấy sao lại có đôi mắt mê hồn đến thế? Nhá»› tá»›i thân hình nõn nà cá»§a nà ng, lòng hắn đột nhiên nóng rá»±c lên, nhưng miệng lại quát nạt: “Nhìn cái gì? Ä‚n Ä‘i!â€
Hiểu Hiểu bị Hi Bình quát lại bắt đầu nước mắt già n giụa. Äôi mắt cá»§a nà ng đầm đìa lệ nhá», đẹp đến không ngá». Minh Minh hốt hoảng buông đũa an á»§i. Lãnh Như Băng lại lạnh lùng: “Ngươi đã cướp Ä‘i trinh tiết ngưá»i ta rẻ rúng như thế, ngưá»i ta nhìn má»™t lúc cÅ©ng không được hả?â€
Hi Bình nhè ra má»™t miếng xương gà , lúng búng: “Nà ng nghÄ© ta thèm lắm à ? Nếu không vì cứu cô ta thì dù có nhìn ta cÅ©ng cóc thèm!â€
Hiểu Hiểu lại sụt sịt: “Ngươi tà n nhẫn lắm! Ta đâu cần ngươi cứu? Cá»› sao ngươi lại cứu ta? Ngươi nói Ä‘i ta còn gả cho ai được nữa!â€
Hi Bình giáºt mình, gắp miếng thịt gà cho và o miệng nhai má»™t lúc má»›i lầm bầm: “Gả cho ai thì gả, chá»› gả cho ta!â€
Hiểu Hiểu lại khóc rống lên: “Ta thà chết cÅ©ng không lấy ngươi, lão già thối tha xấu xÃ!â€
Hi Bình buông ngay bát xuống, vừa vá»— tay vừa vui vẻ cưá»i: “Có thế chứ! Nhá»› đừng có quên đấy nhé, con gái ta lá»›n hÆ¡n ngươi hai tuổi rồi đấy!â€
Hiểu Hiểu không khóc nữa, chợt trừng mắt nhìn Hi Bình: “Thế thì tại sao ngươi cứ ôm ấp Băng tỉ mãi, lại còn ngá»§ chung giưá»ng nữa?â€
Cả ba ngưá»i há hốc mồm quên cả nhai. Hi Bình suýt nữa ho cả cÆ¡m ra bà n, Ä‘oạn đặt bát ôm bụng cưá»i sặc sụa: “á»i giá»i, hóa ra là cô ghen, bà cố ná»™i Æ¡i!â€
Mặt Minh Minh đỠdừ vì xấu hổ. Hiểu Hiểu vẫn ấm ức nói: “Cho dù ngươi có già có xấu thì vẫn là ngưá»i đầu tiên, ta không yêu ngươi thì sẽ căm háºn ngưá»i. Ta nhất định sẽ bảo nhị ca đánh cho ngươi má»™t tráºn, đồ độc ác!â€
Hi Bình lắc đầu tiếp tục và cÆ¡m, Ä‘oạn nói khÆ¡i khÆ¡i: “Gá»i ai đến đánh cÅ©ng được, ta chấp hết. Có Ä‘iá»u nhanh nhanh biến khá»i mắt ta! Minh Minh, cô đã hứa không để sư muá»™i quấy nhiá»…u ta, thế thì ngà y mai hãy dẫn em cô Ä‘i Ä‘i. Ta sợ sư muá»™i cá»§a cô đến lúc nghÄ© quẩn lại nằng nặc đòi lấy lão già xấu xà nà y thì ta toi Ä‘á»i."
Lãnh Như Băng bá»—ng lên tiếng: “Thôi nà o ăn cÆ¡m Ä‘i, đừng đôi co nữa!â€
Hai chị em ăn xong vá» phòng, Minh Minh băn khoăn: “Sư muá»™i, tháºt sư muá»™i định bảo nhị sư huynh đánh anh ta má»™t tráºn?â€
Hiểu Hiểu ấm ức: “Muá»™i cÅ©ng không biết, tháºt là tức chết Ä‘i được! Äã cướp Ä‘i Ä‘á»i con gái cá»§a muá»™i lại còn dám chê muá»™i nữa. Cứ nhìn thấy cái mặt nhÆ¡n nhÆ¡n cá»§a lão ta là em phát Ä‘iên lên rồi. Bá»±c quá Ä‘i mất…â€
Minh Minh khuyên giải: “Sư muá»™i à , bá»±c tức thì cÅ©ng được cái gì nà o?â€
Hiểu Hiểu chợt lu loa: “Muá»™i chỉ háºn không cắn cho hắn được mấy cái!â€
Minh Minh dở khóc dở cưá»i, chỉ còn biết lắc đầu: “Ôi chao!â€
Hiểu Hiểu vẫn chưa chịu thôi: “Sư tỉ, muá»™i phải là m thế nà o đây?â€
Minh Minh thở dà i: “VỠđến sÆ¡n trang hãy nói, nôn nóng lúc nà y cÅ©ng được Ãch gì?
Hiểu Hiểu bá»—ng há»i: “Sau nà y nếu không tìm thấy hắn thì sao?â€
Minh Minh chá»™t dạ: “Muá»™i còn định tìm anh ta? Ngưá»i ta đã không đến quấy thì muá»™i nên cám Æ¡n trá»i đất má»›i phải chứ? Muá»™i má»›i mưá»i bảy lại xinh đẹp như thế, còn thiếu gì cÆ¡ há»™i? Anh ta đã bốn mươi tuổi rồi đó!
Hiểu Hiểu trầm ngâm ngồi thừ ra. Minh Minh lại nói: “Chúng ta cÅ©ng phải nhanh nhanh rá»i Ä‘i. Nếu anh ta biết muá»™i đẹp thế nà o thì đồ quá»· háo sắc ấy không buông tha cho muá»™i đâu!â€
Hiểu Hiểu bá»—ng nghÄ© ra Ä‘iá»u gì đó, trầm giá»ng: “Sư tỉ à , liệu hắn cÅ©ng có dá»… dà ng ra Ä‘i không?â€
Minh Minh thở dà i: “Tỉ cÅ©ng ngá» là như váºy, nhưng cÅ©ng không biết là m gì hÆ¡n nữa!’
Hiểu Hiểu nói như tá»± sá»±: “Muá»™i quan sát kỹ rồi, hắn không tuyệt tình như vẻ ngoà i đâu. À nà y tỉ, muá»™i dần nhá»› lại được rồi, khi... cùng hắn ta muá»™i thấy rất quen thuá»™c, có phải trước đây muá»™i đã biết hắn nhưng không nhá»› rõ là đã gặp ở nÆ¡i nà o phải không?â€
Minh Minh dá»— dà nh: “Hay là kiếp trước em và anh ta đã là vợ chồng? Khi muá»™i chỉ hà nh động theo bản năng, cảm giác sau khi tỉnh lại ắt sẽ mông lung quen biết, có Ä‘iá»u gì là kỳ quái đâu? Nghe lá»i tỉ Ä‘i, ngà y mai hãy trở vá» sÆ¡n trang, nếu như muá»™i không có cách nà o quên hắn thì chúng ta sẽ tá»›i Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng. Từ chá»— chúng ta đến đó cÅ©ng chỉ bảy tám ngà y mà thôi. Bây giá» thì ngá»§ Ä‘i, đừng nghÄ© lung tung nữa. Trước đây muá»™i có Ä‘iệu bá»™ như thế nà y đâu. Nà o…
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 03-07-2008 at 03:00 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ZORO_NDK
26-02-2008, 05:07 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 16
Ôm Nà ng Và o Mộng
Nguồn: Tà ng thư viện
Lãnh Như Băng ngồi bên mép giưá»ng, Hi Bình Ä‘i Ä‘i lại lại trước mặt nà ng vẻ bức bối. Má»™t lúc như không chịu được nữa, hắn gá»i: “Băng Băng à …â€
Lãnh Như Băng cắt ngang: “Chá»› gá»i ta là Băng Băng, nghe khó lá»t tai lắm!â€
Hi Bình nhìn nà ng dò há»i: “Nà ng nói xem Thi Trúc Sinh có còn dùng cái cách ác độc đấy không?â€
Lãnh Như Băng không hiểu ý hắn, há»i lại: “Cách gì?â€
Hi Bình ấp úng: “Tức là cái cách… dùng má»™t ngưá»i, à không, dùng đến mấy nữ nhân xấu xà để là m mệt má»i ta…â€
Lãnh Như Băng bÄ©u môi: “Äồ chết tiệt nhà ngươi chẳng phải muốn thế hay sao?â€
Hi Bình gãi đầu cưá»i há» há»: “Äiá»u đó thì có gì đâu, chỉ bá»±c hắn ta tìm toà n ngưá»i xấu. Giá mà má»—i cô Ä‘á»u đẹp như nà ng thì dù mưá»i ngưá»i hay hai mươi ngưá»i ta cÅ©ng vui vẻ chữa hết!â€
Lãnh Như Băng không thèm chấp lá»i nói rác tai đó, ngả xuống giưá»ng quay mặt và o trong ngá»§. Hi Bình ngắm sau lưng nà ng má»™t lúc rồi bò tá»›i ghé sát tai nà ng há»i: “Băng Băng à , nà ng còn lạnh không?â€
Lãnh Như Băng nhá»™t nhạt bên tai má»›i xÃch và o trong quát nhá»: “Chá»› nói và o tai ta!â€
Hi Bình tiu nghỉu rá»i khá»i giưá»ng, Ä‘i lại trong phòng mấy vòng rồi cố nằm xuống ná»n nhà .
Äến ná»a đêm, ngưá»i Lãnh Như Băng lại bắt đầu lạnh toát. Nà ng cố gắng chịu đựng, ngắm nhìn Hi Bình ngá»§ say trên sà n nhà mà hoà n toà n không hiểu gã trai nà y được nặn bằng gì.
Lần thứ nhất ở Quần Phương Lầu, hắn ta chẳng khác đứa trẻ vô lại, là m loạn cả lầu bằng giá»ng hát khê nồng khê nặc cá»§a mình. Hồ Äiệp Thất CÆ¡ nói hắn là đại cao thá»§ trong phòng the, quả thá»±c hắn khá»e đến mức chỉ trong nháy mắt đã đánh bại Äịa Kiệt.
Lần thứ hai khi hắn há»™ tống nà ng, Băng Băng đã nghÄ© hóa ra hắn chẳng biết chút võ nghệ. Äang khi tuyệt vá»ng thì hắn lại đánh bại Tam Kiệt hợp công trong nháy mắt. Lần nà y thì không phải chỉ dùng sức nữa mà rõ rà ng là má»™t Ä‘ao pháp tinh diệu tuyệt luân. Äao pháp ấy ở đâu ra váºy?
Má»™t Ä‘iá»u là m nà ng không hiểu nữa là há»… khi ngưá»i nà ng tiếp xúc vá»›i ngưá»i hắn thì lãnh khà trong kinh mạch nà ng tuyệt nhiên không còn phát tác. Thi Trúc Sinh đã nói chỉ có ai tu luyện Äịa táng chi khà hoặc giao hợp vá»›i ngưá»i mang Cá»u dương trá»ng thể thì má»›i thoát khá»i lãnh khà chà âm cá»§a Äịa táng hoà n. Váºy là m sao nà ng chỉ có ôm ấp vá»›i hắn mà đã giải được độc tố trong cÆ¡ thể?
Hắn ta, đồ thối tha ấy, rốt cục là ngưá»i như thế nà o? Có lẽ chỉ có há»i thẳng hắn má»›i biết mà thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ hắn nà ng Ä‘oán, có lẽ chÃnh hắn cÅ©ng không biết được hắn là thế nà o, bởi lúc nà o hắn cÅ©ng ngốc nghếch đến đáng ghét, chỉ thỉnh thoảng hắn lại khiến ngưá»i ta động lòng.
Phải rồi, động lòng! Bản thân ta có vì hắn mà rung động con tim không? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi!
Lãnh Như Băng vừa suy nghÄ© vừa dần chìm và o giấc ngá»§. Sáng ra, nà ng vừa tỉnh giấc thì hai tỉ muá»™i nhà kia đã gõ cá»a.
Nhìn thấy Hi Bình ngá»§ trên sà n nhà , Hiểu Hiểu reo to như cụ Kha Luân Bố tìm ra châu Mỹ: “A, lão đầu bò ngá»§ trên sà n nhà , lão…â€
Äá»™t nhiên Hi Bình giương đôi mắt lên, Hiểu Hiá»u sợ hãi im bặt. Hắn ngồi dáºy áp thân hình to cao lá»±c lưỡng vá» phÃa Hiểu Hiểu, nói lá»›n: “Ta ngá»§ trên ná»n nhà thì ngưá»i vui vẻ lắm sao?â€
Hiểu Hiểu sợ đến run lên nhưng không hiểu sao lại cúi đầu nói má»™t câu: “Có má»™t chút!†Liá»n sau đó nà ng len lén ngẩng đầu, đôi mắt não nùng nhìn Hi Bình không chá»›p.
Cả ba ngưá»i kia không hiểu vì sao Hiểu Hiểu lại thẳng thắn đến như váºy. Tại sao nà ng lại vui vẻ khi phát hiện Hi Bình không ngá»§ cùng vá»›i Như Băng? Minh Minh lắc đầu nghÄ© thầm, sư muá»™i cá»§a nà ng đúng là đã yêu con ngưá»i xấu xà nà y rồi.
Hiểu Hiểu chợt nÅ©ng nịu: “Ta sắp Ä‘i rồi, ngươi có thể là m cho ta má»™t việc không?â€
Hi Bình ngắm nhìn cô nương xấu xà đang tròn mắt đón chá» câu trả lá»i cá»§a hắn. Lòng le lói chút thương cảm, hắn gáºt Ä‘áºt đầu.
Hiểu Hiểu xem ra vô cùng vui sướng, đến mức nói tháºt thản nhiên: “Ta muốn ngươi hôn… hôn ta!â€
Hi Bình láºp tức hối háºn, trợn mắt: “Không được, việc nà y ta không đồng ý!â€
Ngừng má»™t lát, hắn cà u nhà u: “Bà cố ná»™i à , ta còn chưa súc miệng!â€
Lãnh Như Băng thấy Hi Bình nuốt lá»i thì có chút bá»±c mình. Kẻ thối tha kia việc gì cÅ©ng dám là m, váºy mà lại khăng khăng hắt há»§i con gái ngưá»i ta như váºy! Hai sư tỉ muá»™i thì khá»i phải nói, chỉ nhìn Hi Bình đầy oán giáºn. Minh Minh kéo ta Hiểu Hiểu: “Sư muá»™i đừng khóc, loại ngưá»i nà y không đáng để muá»™i khóc!â€
Äúng lúc Hiểu Hiểu quay ngưá»i định chạy Ä‘i, bà n tay há»™ pháp cá»§a Hi Bình chợt nÃu nà ng lại, ôm và o lòng hôn thắm thiết.
Lãnh Như Băng nhìn hai tỉ muá»™i ra Ä‘i, chợt há»i Hi Bình: “Ngươi không hối háºn đấy chứ?â€
Hi Bình chỉ thở phà o má»™t hÆ¡i nhẹ nhõm: “Hối háºn cái gì? May mà thoát nợ!â€
Lãnh Như Băng cưá»i cưá»i: “Quên nói vá»›i ngươi, Hiểu Hiểu cÅ©ng là mỹ nhân, Ãt nhất không kém sư tỉ cô ta đâu.â€
Hi Bình ngạc nhiên: “Sao nà ng biết được?â€
Lãnh Như Băng thản nhiên: “Ngay từ đầu ta đã chắc Hiểu Hiểu là má»™t mỹ nhân. Con gái mà có thân thể và là n da như váºy, tuyệt đối không thể xấu được!â€
Hi Bình vò đầu bứt tai, bá»—ng nhiên nhảy chồm ra cá»a như muốn Ä‘uổi theo hai tỉ muá»™i, nghÄ© thế nà o lại quay vá», tiu nghỉu: “Váºy cá»› sao nà ng không nói sá»›m?â€
Lãnh Như Băng cưá»i nhạt: “Hối háºn rồi hả?â€
Hi Bình chợt cươì hì hì: “Hình như nà ng Ä‘ang ghen? Äúng rồi, nà ng không nói ra là muốn ta Ä‘uổi há» Ä‘i, cho nà ng độc chiếm ta!â€
Lãnh Như Băng tức giáºn: “Không phà lá»i vá»›i ngươi. Äi mua cá»— xe ngá»±a khác, tiếp tục là m phu xe Ä‘i!â€
0000000000000000000000000
Äêm xuống, Hi Bình và Lãnh Như Băng vẫn chung má»™t phòng, kẻ trên giưá»ng, ngưá»i dưới đất. Ná»a đêm tỉnh giấc vì tiếng kêu lạnh, hắn báºt dáºy nhìn, toà n thân Như Băng Ä‘ang co rúm lại run rẩy.
Hi Bình vá»™i và ng cởi áo, láºt chăn lá»™t hết xiêm y ná»a trên cá»§a nà ng, Ä‘oạn ôm chặt nà ng và o lòng, trùm kÃn chăn ngá»§ tiếp.
Không rõ đã qua bao lâu, Lãnh Như Băng chợt giãy dụa là m hắn tỉnh giấc. Hi Bình mở mắt thấy nà ng Ä‘ang cố vùng vẫy thoát khá»i hắn. Thấy váºy hắn lại cà ng ôm chặt hÆ¡n, vá» lên giá»ng trách: “Không muốn để ta ngá»§ yên được hay sao?â€
Lãnh Như Băng bị kiá»m chặt trong đôi cánh tay cứng như sắt, bá»™ ngá»±c trăng tròn dÃnh chặt lên lồng ngá»±c rắn chắc cá»§a Hi Bình. Nà ng phẫn ná»™ đấm thình thịch lên ngưá»i hắn: “Thả ta ra, đồ thối tha. Lợi dụng khi ngưá»i ta ngá»§ là m chuyện bỉ ổi!â€
Hi Bình bị Lãnh Như Băng đấm tá»›i tấp, không nhẹ mà cÅ©ng không mạnh. Hắn nhăn mặt cho qua, chỉ cưá»i há» há»: “Băng Băng à , cho dù nà ng nghÄ© thế nà o thì ta cÅ©ng không thể buông nà ng ra được. À còn Ä‘iá»u nà y, ôm nà ng ngá»§ trên giưá»ng hóa ra thú vị hÆ¡n má»™t mình ngá»§ trên sà n nhà nhiá»u. Ta đã quyết định rồi, từ bây giá» cho đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng ta Ä‘á»u phải ôm nà ng ngá»§.â€
Lãnh Như Băng đấm má»™t lúc thấm mệt, chùng ngưá»i xuống thở hổn hển, má»—i lần như thế đôi mắt cá»§a nà ng lại nhá» lệ xuống ướt khuôn ngá»±c hắn. Hi Bình ngạc nhiên, không ngá» Lãnh Như Băng lại cÅ©ng như Hiểu Hiểu, lúc không là m được gì là sẵn sà ng thút thÃt mãi không thôi!
Như Băng chợt cá» cá» hai má lên trên ngá»±c Hi Bình như Ä‘ang dùng ngá»±c hắn để lau nước mắt. Hi Bình cảm thấy tức cưá»i, láºt ngưá»i đè nà ng xuống dưới. Lãnh Như Băng thất sắc hét lá»›n: “Ngươi là m gì váºy?â€
Hi Bình chợt muốn trêu nà ng, bèn mỉm nụ cưá»i dá»a nạt: “Nà ng nói thá» xem?â€
Lãnh Như Băng hoảng hốt giãy dụa: “Äồ thối tha, ngưá»i dám? Ta sẽ… ta sẽ…â€
Hi Bình buông má»™t tay ôm, nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt Như Băng, cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ, dịu dà ng: “Äừng sợ, ta không bao giá» là m hại nà ng đâu! Chỉ vì thấy nà ng bị lạnh nên ta không chịu nổi. Trước khi nà ng khá»i ta sẽ Ä‘á»u ôm nà ng ngá»§, đến lúc nà ng khá»i lại tÃnh tiếp, được không?â€
Nói rồi láºt ngưá»i ôm chặt Như Băng và o lòng. Lãnh Như Băng không phản kháng mà chợt nói như ra lệnh: “Ngá»§ như thế ta không quen được. Ta không muốn ngươi ôm ta ngá»§ mà ta sẽ ôm ngươi ngá»§, buông ta ra!â€
Hi Bình ngẩn ngưá»i ngạc nhiên, nhưng đây là lệnh cá»§a nà ng nên hắn chỉ còn cách tuân theo. Lãnh Như Băng tuá»™t khá»i tay Hi Bình, trèo sang nằm phÃa bên kia, cả tay lẫn chân Ä‘á»u gác lên ngưá»i hắn, Ä‘oạn ghé và o tai hắn thì thầm: “Thế nà y dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u!â€
Tay phải Hi Bình không nhịn được, bắt đầu khe khẽ sá» lên ngá»±c nà ng, há»i nhá»: “Băng Băng à , thế nà y có dá»… chịu không?â€
Băng Băng hứ lên má»™t tiếng, gạt phắt bà n tay ma quá»·, dằn dá»—i: “Cấm ngươi đụng đến chá»— đó cá»§a ta!â€
Hi Bình biết rõ nhưng vẫn cố há»i lại: “Chá»— đó là chá»— nà o váºy?â€
Lãnh Như Băng thở dà i: “Ngươi nói là không xâm phạm ta cÆ¡ mà ?â€
Hi Bình vuốt nhẹ lên mái tóc nà ng, láu lỉnh: “Hay là nà ng hãy xâm phạm ta Ä‘i!â€
Lãnh Như Băng trầm ngâm giây lát rồi há»i: “Có phải là lúc nà o ngươi cÅ©ng muốn chiếm Ä‘oạt ta không?â€
Hi Bình nghe giá»ng nói biết rằng không thể lung lạc được nà ng. Bá»—ng nhiên hắn khống chế được dục vá»ng bản thân, chỉ nghiêm túc nói: “Ta biết nà ng không thÃch ngá»§ cùng ta, nhưng không như thế thì nà ng lại phải chịu giá lạnh. Nhiệm vụ cá»§a ta bây giá» là bảo vệ nà ng, vì thế nà ng hãy yên tâm. Ta sẽ cố chịu đựng, cho dù có chảy máu mÅ©i cÅ©ng sẽ không là m gì nà ng, cùng lắm thì chỉ tiện tay sá» má»™t chút chút, hôn má»™t chút chút, nà ng không phản đối chứ?â€
Không thấy Lãnh Như Băng trả lá»i, hóa ra nà ng đã thiếp Ä‘i. Hi Bình không tà i nà o hiểu nổi ngưá»i con gái nà y, vừa vùng vẫy chá»i mắng hắn hết nước hết cái, thế mà nói chưa hết lá»i nà ng đã ngá»§ say.
Tuy nhiên, chỉ cần nà ng cho hắn nằm cạnh, lòng Hi Bình cÅ©ng đã ngá»t ngà o lắm rồi.
Hắn biết hắn đã yêu nà ng. Nhưng nà ng có yêu hắn như hắn yêu nà ng không?
Từ đó vỠsau, ban ngà y Hi Bình là m phu xe, ban đêm là m cái gối ôm cho Như Băng ngủ.
Sau khi đã thoả thuáºn xong vá»›i Hi Bình, Lãnh Như Băng như biến thà nh ngưá»i khác, hay nói đúng hÆ¡n, nà ng như không coi hắn là ngưá»i nữa. Có lúc nà ng ôm Hi Bình ngá»§ má»™t mạch đến sáng, có lúc lại bò lên ngưá»i hắn nằm ngá»§, cÅ©ng có nà ng kẹp cứng hông Hi Bình khiến hắn suýt tắc thở. Ngay cả đôi tay ngá»c ngà sau khi ngá»§ rồi vẫn không yên pháºn, có lúc luồn và o ngá»±c áo Hi Bình vuốt ve, tháºm chà có lúc chá»c cả và o giữa hai chân hắn. Vì bị lãnh khà công phạt nên Lãnh Như Băng rất hay mÆ¡, trong mÆ¡ nà ng dùng tay đấm hắn, đá và o cẳng chân, miệng cắn lung tung trên đầu trên cổ hắn. Hi Bình tuy không chảy máu mÅ©i nhưng bị kÃch thÃch đến mức phải đánh thức nà ng dáºy, bảo nà ng sang ngá»§ má»™t bên. Váºy mà Lãnh Như Băng không nghe, nói rằng ôm hắn đã thà nh thói quen, không ôm thì không ngá»§ được.
Hi Bình hết cách bèn uy hiếp Lãnh Như Băng, dá»a nà ng còn là m như váºy thì hắn sẽ không chịu nổi mà buá»™c phải xâm phạm nà ng. Lãnh Như Băng dá»a ngược lại, bảo nếu hắn xâm phạm nà ng thì nà ng sẽ không thèm xóa dịch dung cho hắn. Không còn cách nà o khác, Hi Bình đà nh phải đợi Như Băng ngá»§ say rồi má»›i khe khẽ đẩy nà ng ra, nằm xuống sà n nhà lấy cái lạnh dẹp Ä‘i những ham muốn rạo rá»±c.
Nhưng chưa ngá»§ được bao lâu thì chiếc gối trên giưá»ng đã bay tá»›i trúng và o giữa mặt. Hi Bình mở mắt thấy Lãnh Như Băng Ä‘ang ôm chăn nhìn hắn tức tối. Hắn chỉ còn biết tiu nghỉu đứng lên, nhặt chiếc gối quay trở lại giưá»ng.
Như Băng ngay láºp tức lại quấn chặt ấy hắn. Hi Bình hắng giá»ng: “Băng Băng à , nà ng còn là m như thế ta sẽ...†Và cÅ©ng như những lần trước, Hi Bình còn chưa kịp nói hắn sẽ là m gì thì Như Băng đã ngá»§ say như chết.
Cứ như váºy, đêm nà o Hi Bình cÅ©ng mất ngá»§, chỉ còn cách ban ngà y vừa đánh xe vừa tranh thá»§ gà gáºt bù lại. Hoa thÆ¡m nhưng khó ngá»i, tháºt không ai biết hắn khổ đến mức nà o!
Thá»i gian má»™t tháng cÅ©ng qua Ä‘i, hỠđã đến Trưá»ng Xuân đưá»ng. Hi Bình thở má»™t hÆ¡i dà i sảng khoái: “Nhiệm vụ cá»§a ta đã hoà n thà nh, từ mai ta sẽ ngá»§ thoải mái. Nà ng có ôm ta ngá»§ hay không cÅ©ng mặc xác!â€
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 03-07-2008 at 03:01 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ZORO_NDK
Từ khóa được google tìm thấy
diep lieu giang ho mong , diepliem giang ho mong , èãðóøêè , êèåâà , êîíüêè , èñëàì , giang ho liep diem mong , giang ho liet diem mong , hạ thể nà ng , hinh xam phung hoang lua , http.liep diem giang ho , íàðàùèâàíèå , ïèêàï , îïåëü , íîâîñèáèðñêå , ïîïêà , ïñîðèàç , íóäèçì , ïðèìåíåíèå , lap diem giang ho mong , liêp diêm giang hô , liêp diem giang ho mong , liệp diá»…m giang hồ , liệt diá»…m giang hồ , liệt diá»…m giqng hồ , liem diem giang ho mong , liem diep giang ho mong , liep Ä‘iem giang ho mong , liep dem giang ho mong , liep diem , liep diem 4eu , liep diem dang ho , liep diem dang ho mong , liep diem giang ho , liep diem giang ho 4vn , liep diem giang ho hanh , liep diem giang ho momg , liep diem giang ho mong , liep diem gjang ho mong , liep diem hoang ho mong , liep diem j , liep diem mong giang ho , liep dien giang ho mong , liepdiem , liepdiemgiangho , liepdiemgianghomong , liet diem , liet diem giaang ho mong , liet diem gian ho , liet diem gian ho mong , liet diem giang ho , liet diem giang ho 4vn , liet diem giang ho mong , liet diem gjang ho m0ng , liet diem mong giang ho , liet dien giang ho mong , liet djem giang ho mong , lietdiem giang ho mong , lieu diem giang ho mong , lieu diep giang ho mong , lieudiemgianghomong , liwp diem giang ho mong , ñêàéëèíê , ñïîðòà , òåïëûé , õèðóðãèÿ , phượng hoà ng băng , tại sao không tránh , thoa man giang ho mong , trần khổ , ýëåêòðîìîíòàæ , ýêîëîãèÿ , ðîëèêè