 |
|

28-05-2008, 03:46 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Tá» Cấm Nữ - Thạch Ngá»c
TỠCấm Nữ
Thạch Ngá»c
Chương Một
Váºn Ä‘en gõ cá»a luôn nằm ngoà i ý muốn.
Thá»±c ra ngẫm nghÄ© kÄ©, Ä‘iá»u đó đã sá»›m được báo trước bằng những Ä‘iá»m báo, ám thị, dấu vết khắp nÆ¡i.
Äêm trăng thanh lạnh lẽo, khắp ngõ nhá» bao trùm không khà bấ tưá»ng. Hôm đó, ở nhà ngưá»i dì, anh uống nhiá»u rượu hÆ¡n bình thưá»ng, nên có vẻ phấn khÃch. Khi anh run run nâng cặp đùi tôi lên và tách ra, dần ngưá»i lên vẻ quyết Ä‘oán, tôi lim dim nhìn lên chiếc đồng hồ Ä‘iện để đầu giưá»ng - chữ số La Mã đỠmá» hiển thị mưá»i hai giá» mưá»i ba phút.
Mưá»i ba phút, lại và o giá» Tý, đây dưá»ng như là thá»i khắc dá»… dà ng là m thế giá»›i tinh thần rối loạn. Vì thế, sau đó má»›i xảy ra cảnh suốt Ä‘á»i không thể quên...
Thực ra, nà o chỉ dừng lại ở khó quên, nghĩ lại còn thấy tủi nhục vô cùng.
Váºn mệnh luôn bất công, tạo váºt xưa nay bất nhân.
Tôi vốn là má»™t cô nhi, má»™t cô nhi không xuất xứ. Ngưá»i cha là m nghá» y mãi đến trước lúc lâm chung má»›i nói vá»›i tôi rằng:
- Con được vớt từ dưới nước lên.
Hôm đó, ông Ä‘i Phùng Trang nom bệnh cho má»™t bà già liệt giưá»ng đã nhiá»u năm. Ông cầm chiếc dù giấy, đội mưa Ä‘i. Mưa liá»n ba ngà y đêm, giống như suối nước mắt tuôn mãi không thôi, sông, hồ, ruá»™ng vưá»n nÆ¡i nà o cÅ©ng lênh láng nước. Khi ông trở vá», mưa đã ngá»›t được mấy canh giá», chỉ còn lất phất mưa bụi. Äến bá» kênh đầu Tây Trang, phát hiện bá» Ä‘áºp đã chìm trong dòng nước đỠngầu, ông đà nh tháo giầy ra cầm tay, vén cao quần, kẹp ô và o nách, vắt chéo hòm thuốc lên vai (trong đó có má»™t cái gối dùng để kê tay bắt mạch, má»™t chiếc bút lông, má»™t há»™p má»±c và mấy tá» giấy đã ố và ng). Bá» Ä‘áºp nà y ông đã Ä‘i mòn chân, bằng cảm giác cá»§a mình ông biết sẽ có má»™t số chá»— trÆ¡n, ông bấm ngón chân lên ná»n đê, ngưá»i ngả vá» trước để kháng sức đẩy cá»§a dòng nước, dò dẫm từng tý từng tý qua kênh. Chỉ còn độ dăm sáu bước sẽ tá»›i bá» bên kia, như ma xui quá»· khiến, ông liếc nhìn lên phÃa phải - má»™t chiếc cháºu rá»a chân bằng gá»— nho nhá» Ä‘ang xoáy tròn theo dòng nước trôi dạt vá» phÃa ông. Ông trượt chân, chẳng kịp nghÄ©, vÆ¡ luôn chiếc cháºu gá»—. SÆ¡n dầu mà u cưá»m bên ngoà i cháºu gá»— tròn tròn đã loang lổ, má»™t tà u lá sen xanh mướt phá»§ lên trên cháºu. Khi kéo tà u lá ra, ông bá»—ng rùng mình - trong cháºu là má»™t đứa trẻ vẫn Ä‘ang ngá»§ ngon là nh , má»™t đứa trẻ trong cái yếm chẳng hay biết gì trước hiểm nguy cá»§a cÆ¡n hồng thuá»·, trước nhân thế.
Trong tình thế khẩn cấp đó, ông vá»™i vã ôm lấy chiếc cháºu, ô dù, giâỳ cÅ©ng chẳng thiết, vá»™i vã vượt lên bá», há»›t hải bổ vá» nhà .
Bấy giỠông đã quá năm mươi, không vợ, không con. Trước kia ông đã từng có má»™t ngưá»i vợ đẹp, nhưng chÃnh những năm tháng ngá»t ngà o nhất bà đã bỠông Ä‘i bởi chứng bệnh thương hà n. Lúc nà y, ông đã là má»™t thầy lang nổi tiếng khắp vùng, lại có y đức, cứu sống biết bao ngưá»i. Cho nên, khi ẵm tôi từ chiếc cháºu gá»— lên, ông trà n đầy niá»m tin rằng trá»i đã ban ân, xót thương và bù đắp cho ông. Äặc biệt, khi biết tôi là má»™t bé gái, ông đã ngá» rằng có lẽ tôi chÃnh là ngưá»i vợ yêu đầu thai chuyển kiếp.
Äể có thể nÃu giữ tôi lâu dà i, không để cho tôi phiêu dạt trong nhân thế, ông đã khổ tâm gắn cho tôi cái tên: Thạch Ngá»c.
Ông muốn tôi là đá, là ngá»c, mà không phải là nước, không phải là gió, không phải là mây, không phải là mưa, cà ng không phải phiêu dạt tứ phương, rá»i xa ông ná»a bước.
Nhưng rồi, má»™t ngà y tám năm sau, ông dứt khoát rá»i bá» tôi, để lại mình tôi bÆ¡ vÆ¡ phiêu bạt trên cõi Ä‘á»i.
Tám tuổi, bấy giỠtôi mới biết mình vừa tròn tám tuổi, cái tuổi mẫn cảm, yếu đuối, và cần tình yêu của bố, của mẹ xiết bao!
Ông vốn muốn dùng tên, dùng đá, dùng ngá»c, dùng hình ảnh chìm nặng nhất, rắn chắc nhất, khó lay động nhất trên thế giá»›i khoác lên ngưá»i tôi, trói lấy tôi, không để tôi lại phiêu bạt trên thế gian. Không ngá» rằng, cái tên ông đặt cho, lại là và o tấm bùa khoác lên ngưá»i tôi, khi ông không còn, tấm bùa có còn linh nghiệm?
Tôi đã trôi tới thì sẽ dạt đi.
Cha tôi đã dùng má»™t dải lụa trắng cáo biệt cõi Ä‘á»i nà y.
Hôm trước, ông đổ bệnh vì những cuá»™c phê đấu liên tục, miệng khát khô, ông bảo tôi mang má»™t tô nước lạnh tá»›i giưá»ng. Tôi đặt bát nước xuống, quỳ bên ông, hai tay sá» nắn đôi chân đầy thương tÃch, già n giụa nước mắt, không đừng được bèn há»i:
- Cha, vì sao hỠlại đối xỠvới cha thế nà y?
Ông không trả lá»i ngay mà giÆ¡ cánh tay khẳng khiu, quệt dòng nước mắt già n giụa cho tôi. Mãi sau, ông nói:
- Tiểu Ngá»c, con còn bé quá, không hiểu được Ä‘iá»u nà y... Nói chung là cha sai, không oán nổi ngưá»i khác, ngay từ đầu đã sai. Cha không nên sinh ra trong gia đình phú nông, cà ng không nên Ä‘i há»c nghá» thuốc là m gì. Như má»™t bà i văn, mở bà i đã lạc Ä‘á», cho nên cái gì cÅ©ng sai...
Cuối cùng thì cha đã là m sai cái gì? Bấy giá» tôi còn chưa tháºt hiểu rõ, hôm nay trong lòng vẫn còn ăm ắp những hoà i nghi.
Rất nhiá»u sá»± việc năm tám tuổi ấy, nay nhìn vá» má» mịt, chẳng còn vết tÃch gì. Cái gá»i là "tuổi thÆ¡ giữ lại bỠđê, giấc mÆ¡ ngá»t ngà o vùi trong giếng cạn; bá»—ng ngoảnh đầu nhìn lại, tâm nguyện nay đã tan tà nh..." Trong hồi ức tương đối rõ rà ng cá»§a tôi là trước khi từ giã cõi Ä‘á»i cha đã lê lết tấm thân bệnh táºt đưa tôi đến nhà ngưá»i cô trên huyện.
Cô là chị hai cá»§a cha tôi, đã há»c xong tiểu há»c, xót xa trước cảnh tà n sát vô cùng vô táºn trong thá»i binh loạn, lại bị vị hôn phu bá»™i ước, má»i suy tÃnh Ä‘á»u lỡ là ng, cô bèn xuất gia và o chùa trên huyện, sau giải phóng bị cưỡng chế hoà n tục, được bố trà là m trong xưởng dệt đồ lót, nhưng từ đó cô không lấy chồng.
Lên huyện trước hết phải đến bến xe Tần Trang, cách nhà độ bảy tám dặm, toà n đưá»ng đất. Cha Ä‘i trước, vai khoác tay nải, trong đó có quần áo cá»§a tôi, và vòng tay bạc, dây chuyá»n bạc, vòng cổ bạc hồi nhá» tôi đã từng Ä‘eo.
Cha con tôi băng qua ngõ lá»›n, xuống cầu, rồi lại rẽ qua ruá»™ng hà nh xanh mÆ¡n mởn, mấy ngưá»i phụ nữ mặc áo xanh, quấn khăn trắng Ä‘ang nhặt cá». Chợt tôi nhìn thấy ngưá»i phụ nữ mặc áo cánh hoa ngay phÃa trước ngừng tay, vươn thẳng ngưá»i nhìn cha con tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt ấy, bá»—ng ngây ngưá»i, trượt ngã xuống bá» ruá»™ng. Cha vá»™i vã xốc tôi lên, sốt sắng há»i tôi có há» hấn gì không. Tôi lắc đầu, lại thấy ngưá»i phụ nữ đó rẽ lúa, bước nhanh tá»›i chá»— tôi, đầu tiên cô ta giúp tôi gợt bá» bùn đất bám trên ngưá»i, rồi lôi từ trong dải yếm ra chiếc bánh ngô và ng ươm, nhét và o chiếc cặp há»c sinh cá»§a tôi. Tôi chẳng biết phải là m thế nà o, vá»™i vã chặn miệng cặp lại, nhưng thấy cha tôi gáºt đầu đồng ý thì má»›i chịu nháºn. Ngưá»i phụ nữ rất phấn khởi, hai tay cứ nắn nắn trước ngá»±c, ngá»› ngẩn nhìn tôi cưá»i. Cô ta có nước da trắng, khi cưá»i trông rất xinh, bên má có hai lúm đồng tiá»n, giống hệt tôi. Lúc ấy, mấy ngưá»i nông dân trên ruá»™ng dừng tay, vươn ngưá»i, ánh mắt lạ lẫm nhìn chúng tôi thăm dò. Cha vá»™i vã dắt tay tôi, hấp tấp bước Ä‘i.
Cuối cùng cha con tôi cÅ©ng Ä‘i hết bá» ruá»™ng, vượt qua cánh đồng, lên mặt đê. Tôi ngoái đầu nhìn lại, ngưá»i phụ nữ kia vẫn đứng như trá»i trồng, ánh mắt si dại dõi theo chúng tôi.
- Cha, bà kia vẫn nhìn cha con mình kìa.
Tôi nói.
- Äừng để ý, ngưá»i đà n bà mất trà ấy mà .
- Bà mất tr� Sao cha biết?
Tôi rất ngạc nhiên.
-Cha đã từng nom bệnh cho bà ấy.
Cha tôi nói, sắc mặt bỗng chốc sầm lại.
Lúc ấy tôi nà o có biết, váºn mệnh bất hạnh cá»§a tôi cÅ©ng bắt đầu được gây dá»±ng từ ngưá»i đà n bà bất hạnh nà y.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:05 PM.
|

28-05-2008, 03:48 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương Hai
Tôi cũng chẳng phải hoà n toà n bất hạnh.
Tuy Ä‘au đớn mất Ä‘i ngưá»i cha yêu quà lúc má»›i tám tuổi, nhưng từ đó tôi lại nháºn được tình cảm nồng ấm chẳng kém ngưá»i mẹ yêu dấu ở cô. HÆ¡n nữa, bắt đầu từ năm lá»›p 9, tôi đã là m quen vá»›i Ngô Nguyên. Từ đó, hai chúng tôi thân thiết như hai anh em.
Bố Ngô Nguyên là bá»™ đội chuyên nghiệp, khi Ä‘i là m, ông thưá»ng thÃch mặc bá»™ quân phục mà u và ng đã bợt phai. Thà nh tÃch há»c táºp cá»§a Ngô Nguyên rất tốt, hoạt động văn thể tÃch cá»±c, ca hát, đánh cầu, nhảy cao, nhảy xa,... cái gì cÅ©ng xuất sắc. Anh ấy là há»c sinh ưu tú hiếm có cá»§a lá»›p cÅ©ng như cá»§a trưá»ng.
Và o khoảng há»c kỳ II cá»§a năm lá»›p 10, chúng tôi bắt đầu thầm yêu trá»™m nhá»›. Cuối mùa hạ năm cuối cấp chúng tôi cùng nhau dắt tay và o cổng trưá»ng đại há»c F nổi tiếng Thượng Hải. Bấy giá» tôi là má»™t cô gái hạnh phúc không gì sánh nổi.
Má»™t thá»i gian, tất cả những gì bất hạnh, Ä‘au đớn, khổ sở dưá»ng như Ä‘á»u rá»i xa tôi. Bầu trá»i xanh ngắt, mặt trá»i rá»±c Ä‘á», những lối Ä‘i trong trưá»ng thanh khiết, bằng phẳng và râm mát không gì sánh được.
Tôi ở phòng 206 nhà số 6 khu ký túc xá nữ, cá»a phòng chênh chếch cầu thang cá»§a lầu số 2. Ngô Nguyên ở lầu số 8. Từ xa, qua cá»a sổ, tôi có thể nhìn thấy giá phÆ¡i quần áo và cây tùng ngay bên cá»a sổ phòng anh. Bấy giá», trong trưá»ng bà n tán rằng tôi xứng đáng là hoa khôi cá»§a khoa Lịch sá» và còn có những ý kiến tranh cãi là hoa khôi toà n trưá»ng. Ngô Nguyên là anh tà i cá»§a khoa Kinh tế, chá»§ tịch Há»™i sinh viên khoa, Trưởng ban tuyên truyá»n sinh viên trưá»ng.
Những lúc ngồi cá»a sổ há»c bà i, tôi thưá»ng thưá»ng ngước mắt vá» phÃa lầu số 8, gặm nhấm chút niá»m vui "khổ táºn cam lai".
Khát vá»ng và những ham muốn thể xác trong tôi ngà y má»™t lá»›n, ngà y má»™t khó kìm nén, ngay đến những nụ hôn nồng nà n, vòng tay nóng bá»ng, những lá»i thì thầm thắm thiết dưới trá»i sao, bên lùm cây, trên bãi cá» vẫn không sao thoả mãn nổi tôi. Lúc nà y, trong đầu tôi quay cuồng, mặt đỠbừng, ngưá»i như phát sốt, phÃa thân dưới ươn ướt. Cái tôi còn có thể dá»±a dẫm là lý trà vốn khá kiên cưá»ng cá»§a mình cá»™ng thêm chút e thẹn trá»i ban cá»§a ngưá»i con gái. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, có lẽ cái quan trá»ng hÆ¡n là : lúc đó tôi đã quá yêu Ngô Nguyên. Tôi không thể vì sá»± khao khát nhất thá»i, rung động nhất thá»i, thoả mãn rồi sinh chuyện, gây nên sai lầm lá»›n, ảnh hưởng lá»›n tháºm chà là không thể tÃnh nổi tá»›i tiá»n đồ cá»§a anh.
Anh là má»™t ngưá»i rất mạnh mẽ, hồi còn há»c trung há»c anh đã rất tôn thá» câu danh ngôn "Không muốn là m má»™t tướng quân, sẽ không là m nổi má»™t ngưá»i lÃnh giá»i" cá»§a Napoleon. Có há»c kỳ vì không được là m cán bá»™ lá»›p, anh đã viết và o trang lót bìa cuốn nháºt kà câu "Chim ưng có lúc còn bay thấp hÆ¡n gà , nhưng mãi mãi gà không thể bay cao bằng chim ưng" cá»§a Lênin.
Anh rất chú trá»ng việc rèn luyện thể chất và ý chÃ, giống như các vÄ© nhân năm nà y qua năm khác, ngà y nà y qua ngà y khác, bất kể nóng lạnh, anhÄ‘á»u tắm nước lạnh. Sau khi anh là m Chá»§ tịch Há»™i sinh viên khoa, những yêu cầu rèn luyện cà ng hà khắc, anh ra thêm chỉ tiêu má»—i ngà y chống đẩy hÃt đất hai trăm lần.
Tôi có cảm giác rằng, anh cÅ©ng thưá»ng có những dục vá»ng và xung đột trá»—i dáºy trong lòng, nhiá»u khi, phản ứng cá»§a anh còn cháy bá»ng hÆ¡n tôi. Bá» môi tôi đã từng bị anh cắn nát; vai tôi, cổ tôi, lưng tôi tháºm chà là mông và đùi tôi cÅ©ng bị anh cà o cấu.... nhưng thưá»ng thưá»ng cái gá»i cá»§i khô gặp lá»a, giữa khoảnh khắc sắp cháy và chưa cháy, anh bá»—ng lÆ¡i tay buông lá»ng tôi ra, nghiến răng tháºt chặt, trút hÆ¡i thở dà i, nét mặt vô cảm, chẳng biết là m gì...
Sau nà y tôi má»›i hiểu, anh dùng ý chà và nghị lá»±c phi thưá»ng để kiá»m chế bản thân, để váºt vã đấu tranh vá»›i cái tôi không an pháºn, cái tôi rất dá»… lầm lạc trong tiá»m thức. Thưá»ng và o lúc nà y, cÆ¡n mưa anh bá»—ng xối xả hòng dáºp tắt lò lá»a khát vá»ng cá»§a tôi nhưng cÅ©ng khó là m lụi hoà n toà n những đốm lá»a cố gắng bừng Ä‘á». Những giá»t lệ cứ trà o ra, tôi cÅ©ng không sao ngăn nổi tiếng nghẹn ngà o báºt lên; trước mắt tôi là má»™t ngưá»i đà n ông bá»—ng trở nên lạ lẫm, anh có tháºt sá»± yêu tôi không?
Má»—i khi như thế, dưá»ng như nghe được những lá»i từ trong tim tôi, anh bá»—ng bình tÄ©nh trở lại, vá»™i vã giúp tôi lau nước mắt, rồi thiết tha nồng ấm thì thầm:
- Ngá»c em, cần gìn giữ, chúng ta hãy gìn giữ. Thấy tôi ngÆ¡ ngác, anh lại nói: - Trái cấm nà y, bây giá» thưởng thức vẫn còn xanh chát, chúng mình phải gìn giữ cho tá»›i khi tháºt chÃn..., sẽ...
Khi nói thế, bà n tay to sần cá»§a và nóng ấm cá»§a anh ấp chặt lấy gương mặt tôi. Tôi gỡ tay anh ra, ngoảnh lại, dá»—i há»n:
- Nói gì thế. không phải em muốn, cho một cái đinh ba Chư Bát Giới giwò.
Anh cưá»i, ôm eo tôi, hôn tôi bằng nụ hôn đầy suy tÃnh cá»§a con ngưá»i anh lúc bình thưá»ng:
- Ngá»c em,anh không kiá»m chế nổi, có lúc anh rất háºn ý chà mình không đủ kiên cưá»ng, hy vá»ng em giúp đỡ anh. Chẳng phải anh không muốn, nhưng anh biết rõ, đây là cái giá chúng ta không thể trả. Nhất là em, là con gái, lại cà ng phiá»n toái. Sartre nói, má»—i ngưá»i Ä‘á»u tá»± do hà nh động, nhưng cần phải gánh chịu háºu quả hà nh động cá»§a mình. Quả cấm dá»… thưởng thức, nhưng háºu quả nà y, cả anh và em phải chuẩn bị tư tưởng tháºt tốt má»›i có thể được. Äặc biệt...
- Thôi đừng nói nữa. Chẳng phải em không hiểu, phải đợi anh dà i dòng thế sao? - Tôi vùng vằng khá»i vòng tay anh, chỉnh sá»a lại quần áo, vuốt vuốt mái tóc, há»i: - Anh nói đợi khi "tháºt chÃn" là ý gì? Có phải anh nói tình yêu chúng mình vẫn còn non ná»›t?
Anh bà ng hoà ng, rồi rất nhanh lấy lại sá»± tá»± nhiên, cưá»i khì khì và kéo tôi và o lòng:
- Em vẫn không hiểu à ? Anh nói "chÃn" là khi chúng mình cưới nhau kia! Äến đêm động phòng hoa chúc, em là quả nhân gian hiếm có má»›i thá»±c sá»± là chÃn. Lúc ấy anh tá»›i hái em, bứt em, ngốn ngấu em, chẳng được sao?
- ÄÆ°á»£c, được! lúc đấy anh đừng có nghẹn, có hóc là được! Tôi nói.
Váºy, sau nà y, có lẽ lá»i nói đùa thà nh tháºt? Anh cÅ©ng thá»±c sá»± không hóc, không nghẹn ư?
Hoặc giả, thượng đế nuốt lá»i chúng tôi, chẳng đợi đến thá»i khắc động phòng hoa chúc, cần trừng phạt chúng tôi, má»›i bắt chúng tôi thưởng thức, nhấm, gặm, nhai, nuốt để rồi ứ nghẹn thứ quả còn xanh chát?
Có thể, Thượng đế đã cưá»i thầm. Bởi vì chỉ có ngưá»i má»›i rõ, má»›i hiểu, ngưá»i má»›i biết rằng: hạt giống "Thạch NGá»c " ngưá»i gieo buổi đầu vốn đã mãi mãi không thể chÃn, mãi mãi không rụng...
Tôi vốn quyết tâm phải đợi đến thá»i khắc động phòng hoa chúc má»›i cho Ngô Nguyên thưởng thức tôi, nhưng thá»±c tại, tôi không nỡ nhìn thấy anh gắng gượng đấu tranh vá»›i mình. Lúc anh cố gắng kiá»m chế bản thân, ngưá»i cứ run lên, ánh mắt Ä‘á»ng đầy ná»—i tuyệt vá»ng, bà n tay nắm chặt nổi gân xanh.Bất kể má»™t ngưá»i con gái nà o nhìn thấy mà không Ä‘au lòng? Còn nữa, tôi cÅ©ng có chút lo lắng - sá»± kìm nén quá mức đối vá»›i xung động vá» giá»›i tÃnh ở anh phải chăng sẽ tạo thà nh biến thái tâm lý trên má»™t ý nghÄ©a nà o đó. Có lúc anh thá»±c sá»± khiến tôi cảm thấy lo lắng và hoảng sợ, bởi vì ngẫu nhiên tôi phát hiện ra rằng - anh có thể kiên quyết kiá»m chế xung động vá» giá»›i tÃnh trong Ä‘au khổ triá»n miên, phải chăng là má»™t kiểu kiểm nghiệm và thà nghiệm sá»± kiên cưá»ng ý chà bản thân mình.
Khi kìm nén cảm xúc ở đỉnh Ä‘iểm, ánh mắt anh trở nên vô cùng cay nghiệt, nhưng lại trà n đầy sá»± ham muốn khác. Lúc ấy, tôi cÅ©ng mÆ¡ hồ ý thức được rằng: ngưá»i đà n ông phong độ tao nhã trước mặt tôi, có lẽ có ngà y sẽ vì má»™t mục tiêu cá»§a riêng mình không nuối tiếc vứt bá» tất cả - bao gồm ý nghÄ©a sẽ rá»i xa tôi không má»™t lần ngoái lại.
Tôi bỗng ớn lạnh.
Nhưng, tôi rất yêu anh.
Tôi chẳng há» nghi ngá», nếu và o quân ngÅ©,anh sẽ trở thà nh má»™t vị tướng; nếu là m chÃnh trị, ắt anh sẽ là má»™t chÃnh trị gia lá»—i lạc...
Từ bé tôi đã tôn thá» tất cả những anh hùng, vÄ© nhân, những chÃnh trị gia và quân sá»± gia lá»—i lạc trong hiện thá»±c cuá»™c sống và lịch sá». Nhưng lúc nà y, tôi thưá»ng bị sá»± xúi bẩy cá»§a bản thân, mong muốn má»™t ngưá»i chồng nồng nà n. Cho nên, lúc chúng tôi vấn vÃt bên nhau, trong lòng tôi xảy ra mâu thuẫn, ngôn ngữ xác thịt mách bảo rằng đúng rằng sai. Tôi cÅ©ng hoà i nghi, trong đêm trăng thanh đó, anh run run rá» rá» quần lót tôi, nâng hai đùi tôi, quyết Ä‘oán dấn lên, cÅ©ng bởi sá»± cám dá»— cá»§a tôi. Nhưng tôi vẫn tin rằng, trước khi tá»›i tìm tôi, anh đã hà ng ngà n lần tá»± nhá»§ trước mình. Khi không thắng nổi ham muốn, hưng phấn và kÃch dục đã khÃch lệ anh đến gõ cổng nhà tôi
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:07 PM.
|

28-05-2008, 03:49 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba
Con hẻm hun hút, táºn cuối ngõ nhá», ngói xám tưá»ng xanh, cánh cổng sÆ¡n Ä‘en, khung cổng cao cao, thá»m đá rá»™ng thênh, tưá»ng gạch thẳng đứng, trúc mai ken dầy, dưới mái hiên để chum chứa nước mưa… đó là nhà tôi.
Một ngà y trong kỳ nghỉ đông. Cô tôi vỠquê, nói rằng hai ngà y sau mới trở lại.
Rất khuya, tôi vẫn còn nằm trên giưá»ng Ä‘á»c sách, đó là cuốn Trà hoa nữ cá»§a Dumas(1). Trước đây tôi đã từng xem qua, rất hợp vá»›i tôi. Nay xem lại có chá»— bất đồng. Tôi dở qua mấy lượt, bá»—ng ôm sách trước ngá»±c suy nghÄ© vá» váºn mệnh thê lương cá»§a nà ng Marguerite, cà ng ngẫm cà ng thấy cuá»™c sống cá»§a mình đã bÄ© cá»±c thái lai, tương lai như gấm.
Tháng Giêng là lúc ngưá»i ta Ä‘i thăm há»i ngưá»i thân bằng hữu. Tối đó, Ngô Nguyên cùng cha mẹ tá»›i nhà ngưá»i dì út ăn cÆ¡m, anh đã hẹn sau bữa cÆ¡m sẽ đến vá»›i tôi.
Tôi dá»± cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, tâm tư không để ý nổi và o cuốn sách. Từ khi quen biết, yêu thương nhau bấy nhiêu năm, phòng tuyến cuối cùng –– sá»± hoà quyện giữa tâm hồn và thể xác, cá» xát xác thịt vừa là cạm bẫy, vừa là cái quyến rÅ© chết ngưá»i. Trước đây ở trưá»ng, trong phòng ngá»§ sinh viên có muôn cái bất tiện, lại sợ ngưá»i khác phát hiện báo cho má»i ngưá»i biết, tạo thà nh tin xấu. Nhưng bây giá» Ä‘ang ở nhà cá»§a tôi, không ngưá»i dòm ngó, không có kẻ phiá»n nhiá»…u, cái quan trá»ng hÆ¡n là tôi vừa qua kỳ kinh –– bá»n nữ sinh viên từng to nhá» vá»›i nhau, và o lúc nà y thì không thể mang thai.
Nhưng, sao giỠNgô Nguyên vẫn chưa tới?
Tôi đẫn đỠnhìn và o trang sách, nhưng tâm trà luôn để ngoà i ngõ, ngoà i cổng. CÆ¡n gió lao xao, tôi cÅ©ng giáºt mình báºt dáºy, lắng nghe để phân biệt đâu là tiếng chuông xe đạp rung rung cá»§a anh, đâu là tiếng bước chân lạo xạo.
Tiếng chuông đồng hồ Ä‘iểm 11 giỠđã lâu. Mưá»i má»™t rưỡi Ngô Nguyên vẫn chưa xuất hiện. Tôi nghÄ© anh có thể lỡ hẹn, trút má»™t hÆ¡i thở dà i thất vá»ng, thay quần áo Ä‘i ngá»§. Nhưng, đúng và o lúc nà y, vòng xÃch ngoà i cổng vang lên.
Tôi xá» giầy, mở cá»a chạy ra ngoà i sân, con mèo trắng Ba Tư mà cô rất yêu như tên bắn vá»t ra trước tôi kêu “meo, meo, meoâ€.
Tôi khẽ kéo then cổng, mở hé cá»a, Ngô Nguyên hấp tấp chen và o.
- Sao đến muộn thế?
Tôi đóng cổng, giá»ng oán trách há»i.
- Nhà đầy ngưá»i, không thể Ä‘i nổi.
Anh nói, có chút kiêu hãnh hÆ¡n bình thưá»ng, giÆ¡ tay quà ng lấy tôi.
- Ngoà i nà y lạnh cóng đi được, mau và o nhà đi.
Tôi nói, đồng thá»i thấy mùi rượu từ anh phả ra nồng nặc.
Anh bước theo tôi đến phòng ngá»§ phÃa tây.
- Em vẫn còn xem sách?
Anh cố đứng vững trước tá»§ đầu giưá»ng, nhặt cuốn Trà hoa nữ lên.
Tôi gáºt đầu, kéo vạt áo anh, nói:
- Mau ngồi xuống đi. Xem anh kìa, liêu xa liêu xiêu.
- Em nói quá không đấy?
Anh nói, cố ý đứng thẳng, nhưng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, tay cầm cuốn sách, anh bước tá»›i ngả ngá»›n tá»±a và o vai giưá»ng.
- Bữa cơm có vui không?
Tôi hiếu kỳ há»i.
- Các món tạm được. Hai cáºu cứ ra sức rót rượu cho anh…
- Nhưng –– sao ăn mãi tới gi�
- ừ. Anh Ä‘ang định nói vá»›i em. Cô con gái cá»§a cáºu cả ở Nam Kinh đến. Nó há»c Sư phạm Bắc Kinh, kể không biết bao nhiêu chuyện, cho nên, sau bữa ăn lại tà o lao. Theo nó, qua tết, khẩu hiệu tuyên truyá»n văn hoá sẽ thu lại. Trung ương vừa ra quyết định đến cấp tỉnh, cần phải ra sức cổ động phản đối tá»± do hoá giai cấp tư sản. Xem ra, giá»›i văn hoá, báo chÃ, giá»›i lý luáºn lại có cái hay để xem. HÆ¡n nữa, nghe nói mấy tay phái cải cách e khó đứng vững, có ngưá»i hò hét truy ra háºu đà i cá»§a tá»± do hoá giai cấp tư sản…
- Xin lá»—i, hôm nay em chẳng muốn nghe anh nói chuyện chÃnh trị.
Tôi thấy anh có hơi men, cứ thao thao bất tuyệt, nên cắt ngang.
- Thế em muốn anh nói gì?
Anh tròn mắt, rồi bỗng rất âu yếm nhìn tôi.
- Anh tự đoán lấy.
Tôi kéo anh ngồi xuống, má»™t tay cố ý liên tục xoa xoa ấm giưá»ng và mặt chăn xanh trÆ¡n má»m đã trải phẳng phÃa sau lưng.
- Anh muốn nói, tối nay anh sẽ không đi đâu, được không?
Anh nghẹo đầu.
- Anh hư lắm.
Tôi nói và khẽ dúi nhẹ và o vai anh.
- Hư thì hư. Anh nắm lấy bà n tay tôi, lẩm bẩm nói: - Vô tình chưa chắc tháºt hà o kiệt. Em nà y, em bố trà phòng ấm áp thế, là m anh lầm tưởng như chúng mình đã cưới được mấy năm…
Nói rồi anh hấp tấp ghì siết tôi và o lòng, đặt lên môi tôi má»™t nụ hôn tháºt nồng nà n.
Tôi bỗng mơ mà ng.
Nói thực, nụ hôn vừa khiến tôi mê ly không gì sánh nổi, lại vừa khiến tôi nghẹt thở.
Tôi tháºt khó khăn má»›i thoát khá»i bá» môi tham lam cá»§a anh, hÃt má»™t hÆ¡i sâu.
- Sặc mùi rượu.
Tôi nói, là m ra vẻ ghét.
- Hôm nay anh cố tình thế, anh muốn thế cho khà thế.
- Thế…
Tôi còn chưa nói hết câu, bỠmôi đã bị nụ hôn nồng nà n của anh chẹn lại.
Chúng tôi ngã ra giưá»ng, lăn lá»™n trong vòng tay ngá»t ngà o, môi vẫn không rá»i nhau.
Äầu lưỡi ngang ngược cá»§a anh không ngừng đưa đẩy trong miệng tôi. Như má»™t dòng Ä‘iện vừa ấm áp vừa thô bạo, má»—i lần kÃch lên Ä‘á»u khiến tôi cảm thấy đê mê, ngưá»i run lên không ngừng, tôi mê man, đầu óc quay cuồng, hoà n toà n đánh mất mình…
Tôi không biết cúc áo ngá»±c cá»§a mình được cởi ra từ lúc nà o, chỉ khi bá»—ng thấy bà n tay thô ráp cá»§a anh đè lên bầu vú căng cứng… hạnh phúc đắm say láºp tức xâm chiếm từng thá»› thịt, chân tÆ¡ trong tôi, thoắt chốc… tôi bá»—ng không ghìm nổi tiếng rên khe khẽ.
Khi tôi mÆ¡ hồ ý thức được bà n tay anh cuối cùng đã rá»i bá» bầu vú tôi, dần dần lướt xuống phÃa dưới, dần lá»™t bá» quần dà i và quần lót cá»§a mình, lý trà tôi má»›i sá»±c tỉnh.
Sá»± ngượng ngùng trá»i ban đã khiến tôi không thể chịu nổi phần kÃn nhất cá»§a thể xác loã lồ trước ánh đèn, tôi vá»™i vùng dáºy, kéo tấm chăn che kÃn ngưá»i, rồi ra hiệu cho Ngô Nguyên tắt đèn ngá»§, ná»›i móc bá» mà n.
Mùa đông vẫn bá» mà n là táºp quán quê tôi. Tuy không có tác dụng phòng muá»—i, nhưng cÅ©ng có thể che chắn bụi bặm, bảo vệ sá»± thanh khiết cá»§a chăn má»n. Nhưng cái tôi xem trá»ng hÆ¡n là nó có thể tạo nên sá»± an toà n tâm lý cho tôi, “chui và o mà n thà nh nhất thốngâ€, dưá»ng như có thể cách ly tất cả má»i váºt chất có thể nhìn trá»™m sá»± “tằng tịu†cá»§a chúng tôi trong đêm tối –– tháºm chà bao gồm cả ánh mắt cá»§a lÅ© chuá»™t và nhện.
Trong phòng trở nên tối tăm, qua tấm mà n má»ng như cánh chuồn, tôi má»›i chú ý đến ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khoang cá»a sổ. Tôi he hé mắt liếc nhìn đồng hồ trên đầu giưá»ng, chữ số La Mã như đốm sao Ä‘ang nhảy tá»›i mưá»i hai giá» mưá»i ba phút.
Trong đêm tối, Ngô Nguyên hấp tấp kéo tấm chăn ra, nâng hai đùi tôi lên. Lúc nà y, con mèo bá»—ng kêu “meo meo†ngay phÃa trước cá»a sổ.
Bà n tay Ä‘ang quá» quạng cá»§a anh chợt ngừng hẳn, anh dướn ngưá»i dá»ng tai lắng nghe.
Tôi hơi lạnh, không kìm nổi khẽ rùng mình. Có lẽ vì động tác nà y khiến anh tỉnh táo trở lại. Anh còn suy nghĩ thêm chút nữa, cuối cùng quyết tâm không thể lùi bước nhảy lên.
…………
Chúng tôi –– Ãt nhất là tôi, hoà n toà n không há» có chút kinh nghiệm, chỉ nhá» và o bản năng, nhá» và o tưởng tượng, hiến dâng thân xác mình cho đối phương tìm tòi. Lúc đầu tôi còn cảm giác được cái thô to cá»§a anh chần chừ nÆ¡i kÃn cá»§a tôi, dần dần, rồi lại biến thà nh đâm ngang… má»™t dòng nóng ấm tuôn trà o ra đùi tôi…
Trong bóng đêm, tôi quá» vá»™i chiếc khăn dưới gối quáng quà ng lau lau trong chăn, lau xong, không thể không quay sang nhìn anh đã rã rá»i bên tôi, cuối cùng trút hÆ¡i thở dà i, cho rằng đã hoà n tất má»™t đại lá»… trong tiến trình nhân sinh –– từ con gái trở thà nh má»™t ngưá»i đà n bà . Tuy nhiên, có Ä‘iá»u gì đó hẫng hụt, cảm giác rõ rà ng những Ä‘iá»u vừa diá»…n ra có chút xốc nổi, mau chóng và nhạt nhẽo, tôi không cầm nổi lòng, quay ngưá»i, vùi đầu Ngô Nguyên và o ngá»±c, trà o dâng tình cảm nồng ấm cá»§a má»™t ngưá»i mẹ.
- Anh, có ổn không?
Tôi ấp úng há»i.
- ừ. Anh áºm ừ .
- Em chẳng thấy có cảm giác đặc biệt gì.
Tôi khẽ nói. Anh ngoảnh đầu lại, miễn cưỡng nói:
- Sao em lại có cảm giác được? Anh vẫn chưa thể đưa và o.
- Cái gì? Lẽ nà o anh…
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mơ hồ.
- Nhưng, có lẽ là anh…
Anh nói, giá»ng cụt hứng. Tôi bá»—ng thấy chẳng biết phải là m gì.
Một lúc sau, cảm giác được phần ấy của anh lại nóng, cương cứng lên, tôi bèn nói:
- Anh thỠlại xem sao?
Anh do dự một lát, nghĩ ngợi, rồi lại leo lên.
Nhưng, lên lên xuống xuống bao lần, váºt lá»™n gần suốt đêm, anh đã vã mồ hôi, nhưng vẫn chưa nắm được mấu chốt. Anh trông mặt á»§ mà y ê, cuối cùng đà nh cam chịu từ bá», buá»™c phải lăn xuống nằm cạnh tôi nghỉ ngÆ¡i.
Sau đó, trá»i sắp sáng, anh bá»—ng khẩn cầu:
- Ngá»c, em để anh xem xem nhé?
- Là m cái gì?
- Anh muốn xem một chút.
- Có gì đáng xem.
Tôi nói, dù không muốn, nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của anh, thì cũng ngầm để mặc.
Anh vén mà n, cầm chiếc đèn bà n chui và o chăn, quỳ đối diện vá»›i chá»— kÃn cá»§a tôi, vá»™i vã dùng ngón tay gạt túm lông ráºm rịt, chăm chú xem xét.
Bởi xấu hổ, tôi đã nhắm nghiá»n mắt, bá»—ng nhiên cảm giác thấy anh rùng mình, ngá»n đèn lạnh ngắt rá»›t xuống đùi tôi.
- Cái gì thế?
Tôi mở mắt, báºt dáºy.
- Không, không có gì.
Anh áºm ừ lấp liếm. Ngá»n đèn bà n bị láºt ngá»a rá»i đúng mặt, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, trong ánh mắt chứa sá»± ngạc nhiên lẫn khó hiểu lạ lùng.
- Nói với em đi, có chuyện gì thế?
Tôi gặng há»i.
- Cái gì? ừ, chẳng có gì, anh nghĩ, anh hơi mệt…
Anh ấp a ấp úng, dá»±ng lại chiếc đèn, vá»™i vã đặt nó trở lại chá»— cÅ©, sau đó chầm cháºm nằm ngá»a xuống, hai tay gối đầu, trầm tư.
Trá»±c giác mách bảo vá»›i tôi rằng, xác thá»±c có Ä‘iá»u gì đó rất khác thưá»ng, Ä‘Ãch xác có chuyện gì đó xảy ra ngoà i ý muốn. Tôi chống tay ngồi dáºy.
- …?
Tôi đưa ánh mắt dò há»i anh.
- …
Anh cũng nhìn lại tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng anh nói:
- Trước đây em đã kiểm tra sức khoẻ lần nà o chưa?
- Kiểm tra sức khoẻ? Kiểm tra sức khoẻ gì? Lúc và o đại há»c đã kiểm tra rồi.
Tôi nói.
- Anh không nói thế, anh muốn há»i em đã kiểm tra phụ khoa chưa?
- Chưa, chưa bao giá». Vì sao? Có gì khác thưá»ng à ?
Anh lại áºm ừ không nói.
Chúng tôi đón ánh bình mình rá»i qua khe cá»a sổ trong im lặng.
Như đưa ra má»™t quyết định trá»ng đại gì đó, Ngô Nguyên bá»—ng xoay ngưá»i ghì hai má tôi thân thiết nói:
- Ngá»c, hãy đồng ý vá»›i anh, mau Ä‘i kiểm tra phụ khoa, được không. Nói xong, anh tuá»™t khá»i giưá»ng.
- Nhưng anh phải nói với em đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nói, trong lòng đầy lo sợ, không kìm nổi vá»™i vÃt lấy cổ anh.
Anh đà nh phải ngồi lại, chùng chình rất lâu, rồi từ từ gỡ tay tôi ra nói:
- Ngá»c, xin lá»—i em, anh chẳng biết phải nói như thế nà o má»›i đúng. Như nà y nhé, em đừng lo lắng. Nói thế nà o nhỉ, em có thể đã bị –– phong bế(1)
- Phong bế?!
ánh mắt tôi bá»—ng ngây dại, nói không ra lá»i, máu dưá»ng như đông cứng.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:10 PM.
|

28-05-2008, 03:49 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 4
Tôi chẳng còn nhớ rõ Ngô Nguyên đã bỠđi từ lúc nà o, và cũng chẳng chú ý anh đã nói gì trước lúc ra đi.
Tôi chỉ biết mình đã hoà n toà n mê mụ.
Tôi chẳng biết mình ngồi trên giưá»ng đã bao lâu, mãi tá»›i khi ánh mặt trá»i rá»i tá»›i táºn chân giưá»ng, má»›i nghÄ© rằng cần phải đến thư viện gần nhà , mượn cuốn sách đại toà n y há»c và thưá»ng thức sinh lý y há»c, tìm kiếm má»™t số kiến thức và kiểm chứng tri thức vá» phương diện hệ thống sinh dục phụ nữ.
Tôi mượn tất cả sáu cuốn, trong đó bao gồm “Bà i nói chuyện thưá»ng thức y há»c sinh lý thanh niênâ€, “Cấu tạo và giải phẫu sinh lý phụ nữâ€, “Toà n thư y há»c gia đìnhâ€.
Cả ngà y tôi ngồi lỳ trước bà n há»c cá»§a mình chăm chú láºt từng trang sách Ä‘á»c những cuốn mà trước đây tôi chưa từng tiếp xúc và cÅ©ng chưa nghÄ© cần phải Ä‘á»c.
Mãi sau tôi tìm được má»™t phần “Những dị hình cá»§a bá»™ pháºn sinh dục phụ nữ†ở chương “Bệnh táºt sản phụ khoa†trong sách “Äại toà n y há»c gia đìnhâ€, má»›i hiểu được bá»™ pháºn sinh dục phụ nữ quả tháºt có thuyết “hẹp lá»—â€, tháºm chà có ngưá»i cÆ¡ bản không có “đạoâ€.
Nhưng, vá» cÆ¡ bản tôi có thể xác định mình dứt khoát không phải là phụ nữ không có “đạoâ€. Tháºm chà có phải là “hẹp lỗ†hay không, tôi vẫn còn nghi hoặc.
T
ừ năm mưá»i sáu tuổi tôi đã có kinh lần đầu, tuy không đúng chu kỳ, hoặc khi có sá»›m lúc có muá»™n, nhưng kinh huyết luôn luôn có. Nếu như tháºt sá»± “bịt lá»—â€, thì máu nà y sẽ từ đâu chảy ra?
Tôi đã từng bằng mắt và tay cảm nháºn được sá»± thay đổi cá»§a thể xác mình trong thá»i kỳ thanh xuân, bao gồm cả vùng mu thân dưới từ nhạt sang Ä‘en, từ Ãt sang dà y. Nhưng “bá»™ mặt tháºt cá»§a Lư SÆ¡n†dưới bóng cây đó xưa nay vẫn chưa có cÆ¡ duyên biết đến. Nó ngay sát tôi, nhưng vẫn không mặn mà , như cái bóng, lúc nà o cÅ©ng ở ngoà i tầm vá»›i cá»§a tôi. Khi còn rất nhá», tôi biết đây là nÆ¡i thẹn thùng khi để ngưá»i khác nhìn thấy, như cuốn phim chưa sá» dụng, chỉ ngoan ngoãn nằm im trong há»™p kÃn; đến khi lá»›n hÆ¡n má»™t chút, má»—i lần trước khi Ä‘i ngá»§ Ä‘á»u dùng nước nóng rá»a ráy, má»›i biết đây là nÆ¡i có nhiá»u cáu bẩn ô nhiá»…m; đợi đến má»™t ngà y thấy hồng hồng, thấy trà o ra, cà ng hiểu thêm rằng nÆ¡i thần bà nà y lại là mảnh đất phát nguồn cá»§a tất cả má»i sá»± sống, là cái mà đà n ông kÃnh trá»ng, lưu ý và sùng bái nhất…
Lúc đó, tôi không thể chịu đựng nổi khi nghÄ© rằng: nÆ¡i tối quan trá»ng như thế nà y mà lại xảy ra những Ä‘iá»u lệch lạc. Như váºy, tôi trở thà nh ngưá»i đà n bà không hoà n chỉnh, không thuần tuý, sẽ không còn tư cách cùng ngưá»i đà n ông trong tim mình chung chăn gối, kết hôn, sinh con đẻ cái… bởi vì “cá»a rừng†thể xác cá»§a mình đã khép chặt, sẽ thá» Æ¡ và cá»± tuyệt sá»± hăng hái tiến vá» phÃa trước cá»§a cánh đà n ông.
Tôi không thể chịu đựng nổi, tháºt sá»± chẳng có cách gì chịu đựng.
Tôi thà tin rằng đó là lá»i khôi hà i cá»§a Ngô Nguyên; hoặc giả, cÅ©ng có thể anh nhìn nhầm.
Trong tuyệt vá»ng, tôi bá»—ng động lòng, cần phải quyết tâm tá»± kiểm tra phần dưới cá»§a mình, xem xem rốt cục “trùng môn†và “cấm địa†như thế nà o.
Tôi ra khá»i bà n viết, đóng chặt cổng và cá»a. Tụt trần truồng phần dưới, kẹp chiếc đèn và o giữa cặp đùi, rồi đặt chiếc gương con con giữa háng, chếch má»™t góc 45 độ, đối chuẩn…
Trong lòng tôi bá»—ng trở nên hoảng loạn vô cùng, giống như má»™t ngưá»i đã bị phán án tá» hình, nay lại thêm má»™t lần đối mặt vá»›i tuyên phán cá»§a quan toà nÆ¡i pháp đình.
Nhưng cái đáng tiếc, lông lá phần dưới cÆ¡ thể tôi ráºm rạp đã ngăn trở sá»± quan sát cá»§a tôi. Dù tôi đã cong mình như má»™t con tôm, nhưng vẫn không nhìn rõ diện mạo tháºt nÆ¡i kÃn. Sau cùng tôi dùng ngón tay khẽ khẽ tìm tòi, phÃa trên chá»— kÃn cá»§a tôi có lá»— nhá» bằng hạt Ä‘áºu răng ngá»±a.
Cho nên, việc nói tôi hoà n toà n “bịt kÃn†e rằng không đúng, mà gần như “bịt kÃn†hoặc “ná»a kÃn ná»a hở†có lẽ gần vá»›i sá»± thá»±c hÆ¡n.
Äây thá»±c sá»± là việc Ä‘au đớn và mất thể diện.
Giữ má»™t khiếm khuyết kinh ngưá»i như váºy, lâu nay, bạn há»c cùng khoa Lịch sá» cá»§a tôi chẳng há» hay biết, chẳng há» cảm giác và chẳng há» xem xét. Tôi vốn còn cho rằng, ngồi trong nhà vệ sinh nữ, đứng dưới vòi sen nhà tắm nữ hÆ¡i khói mù mịt, tôi Ä‘á»u giống vá»›i má»i nữ sinh khác. Chúng tôi Ä‘i tiểu tiện, đại tiện, phần dưới chẳng có váºt gì dà i hÆ¡n. Trong nhà tắm những tranh luáºn nhiá»u nhất mà tôi nghe được, những khác biệt lá»›n nhất cá»§a phụ nữ có thể nhìn thấy cÅ©ng chỉ là ngá»±c cá»§a ngưá»i nà o đó “phẳng như tấm phảnâ€, vú cá»§a ngưá»i nà o đó “chưa bước ra cá»a vú đã ngoà i sânâ€, ngưá»i nà o đó “tóc tiên tươi tốtâ€, ngưá»i nà o đó “thanh longâ€, ngưá»i nà o đó “bạch hổâ€â€¦ May mắn cái “phong bế†cá»§a tôi là sá»± “sá»± hẹp lỗ†kÃn đáo, đã không để cho ngưá»i khác biết, mà ngay cả tôi cÅ©ng không biết, nếu không, nếu không sẽ trở thà nh má»™t đỠtà i chá»c cưá»i cho ngưá»i khác.
Nếu như lúc đầu tôi biết vá» Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a thể xác mình, tôi nghÄ©, tôi đã tuyệt đối không cho Ngô Nguyên đụng chạm và o chá»— kÃn cá»§a mình, cÅ©ng sẽ không nói chuyện yêu đương vá»›i anh. Rất có khả năng tôi sẽ lá»±a chá»n cách sống độc thân, lá»±a chá»n cách để lại thế giá»›i má»™t hình ảnh hoà n mÄ© và sẽ vÄ©nh viá»…n mang theo sá»± tháºt và o quan tà i. Giả sá» tôi chưa từng kết giao vá»›i bạn trai, từ đầu chà cuối luôn băng thanh ngá»c khiết, má»™t cái “đạo†cá»§a đà n bà dù có “hẹp lỗ†hay “ná»a kÃn ná»a hở†vá»›i tôi, vá»›i ngưá»i khác, vá»›i thế giá»›i nà y thì có là gì? Trên thá»±c tế, cái gá»i là “hẹp lỗ†không hỠảnh hưởng tá»›i cuá»™c sống cá»§a tôi, tư tưởng cá»§a tôi, giấc ngá»§ cá»§a tôi, sá»± tiết ra cá»§a tôi, nó chỉ có ảnh hưởng tháºt sá»± tá»›i má»™t việc: đó chÃnh là sá»± “tiến nháºp†cá»§a ngưá»i khác hoặc váºt đó.
Tôi cÅ©ng rất phiá»n não vá» sá»± thá»±c cá»§a việc “hẹp lỗ†nà y lại chẳng phải do tôi tá»± mình thong thả tìm ra, và thong dong đối ứng. Và như có thể sá»›m má»™t chút…
Trá»i Æ¡i!
Mỗi lần nghĩ đến nó, trước mắt tôi lại hiện ra hình ảnh buổi tối nỠNgô Nguyên trèo lên tụt xuống, lo lắng, sốt ruột. Hiển nhiên anh không kịp trở tay, vừa thiếu chuẩn bị vỠtinh thần, vừa thiếu chuẩn bị vỠthể xác.
Tôi tháºt muốn nói lá»i “em xin lá»—i†vá»›i anh!
Xảy ra việc xấu hổ như váºy, anh cÅ©ng mặt á»§ mà y ê. Nhưng anh vẫn quan tâm tá»›i tôi, tối đó gá»i Ä‘iện cho tôi, nói ngà y mai sẽ đưa tôi Ä‘i bệnh viện kiểm tra, lại khuyên tôi không nên quá phải lo lắng, anh tin tưởng bệnh nà y sẽ chẳng há» gì, nếu cần thì có thể phẫu thuáºt…
Nhưng tôi đã tạ từ ý tốt của anh.
Tôi nói, em sẽ Ä‘i bệnh viện. Nhưng Ä‘i lúc nà o, Ä‘i bệnh viện nà o, em còn chưa nghÄ© tá»›i. Tôi cÅ©ng dá»± tÃnh chỉ Ä‘i má»™t mình. Rắc rối vá» thể xác cá»§a tôi, sẽ do mình tôi giải quyết.
Anh cũng không quá kiên trì.
Tôi cÅ©ng đã từng nghÄ© đến việc sẽ đưa việc bà ẩn nà y nói vá»›i cô, nghe ý kiến cá»§a cô –– trong quá trình tôi trưởng thà nh từ má»™t bé gái thà nh cô gái, cô là ngưá»i duy nhất giúp đỡ và hướng dẫn cụ thể cho tôi. Cô đã từng dạy tôi phải có tư thế và kiểu tay như thế nà o khi rá»a ráy phần dưới thân, nÆ¡i tiểu tiện má»›i không dá»… bị viêm nhiá»…m; cÅ©ng đã từng căn dặn tôi, “bạn cũ†đến tuyệt đối không được uống nước lạnh, nếu không sẽ Ä‘au bụng…
Nhưng tôi không nghÄ© nổi lý do nà o để giải thÃch vì sao tôi bá»—ng phát hiện ra chân tướng thể xác mình, cÅ©ng lo lắng cô sẽ lần ra việc tôi và Ngô Nguyên đã từng vụng trá»™m quả cấm. Cô có thái độ rất nghiêm túc và lạ lùng vá»›i hôn nhân, luôn ân cần dạy dá»— tôi: kết bạn trai cần “thà Ãt mà hayâ€, trước khi cưới nhau quyết không thể trao thân cho ngưá»i. Tuy sau nà y cô có chút cảm tình vá»›i Ngô Nguyên, nhưng vẫn luôn nhắc nhở tôi:
- LÅ© đà n ông trùm trong chăn, ai Ä‘oán được bụng dạ há».
Cho nên, tôi ngầm hạ quyết tâm: trước khi có kết quả chẩn Ä‘oán và ý kiến xá» lý chÃnh xác cá»§a bác sÄ©, tôi sẽ không nói vá» thể xác cá»§a mình vá»›i bất kể má»™t ngưá»i nà o – kể cả cô tôi, đồng thá»i, cÅ©ng chá»§ động né tránh tất cả liên hệ và hẹn hò vá»›i Ngô Nguyên.
Tôi cần phải thực hiện cách là m “nước rút đá trơ†đối với thể xác mình.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:18 PM.
|

28-05-2008, 03:49 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương năm
Buổi sá»›m, trong gió rét căm căm, mình tôi đáp chuyến xe đưá»ng dà i Ä‘i Nam Kinh. Tôi quyết định đến kiểm tra phụ khoa ở má»™t bệnh viện quân đội nổi tiếng trên tỉnh.
Sở dÄ© lá»±a chá»n như váºy, bởi tôi suy tÃnh ba Ä‘iá»u chá»§ yếu: thứ nhất, thà nh phố nhá» nÆ¡i tôi sống có quá nhiá»u ngưá»i quen, bất kể tôi đến bệnh viện nà o Ä‘á»u có thể chạm trán bác sÄ©, y tá hoặc ngưá»i bệnh mà tôi quen biết, lại còn có những ngưá»i chà o há»i tôi, quen biết tôi mà tôi thì không há» biết há». Há» hoặc là láng giá»ng, bạn hoặc thân thÃch, bè bạn, cô dì chú bác cá»§a bạn há»c, cá»§a láng giá»ng tôi, hoặc là … Thứ hai, bác sÄ© phụ khoa ở các bệnh viện trong thà nh phố nà y hầu hết toà n là đà n ông, nhất là đà n ông trẻ. Tôi đã từng há»i má»™t nữ y tá trung niên dáng ngưá»i máºp mạp ở trung tâm tư vấn bệnh viện Nhân dân huyện vá» việc nà y, không ngá» vô tình bị cô ta châm chá»c:
- Có cái gì đáng há»i. Cô đã từng thấy ngưá»i phụ nữ nà o có hứng thú vá»›i phần dưới cá»§a mình? Bẩn dá» dá», phiá»n đến chết. Äà n ông ấy à , lại khác…
Nhưng, rốt cục tôi là con gái, mang thể xác mình, đặc biệt là bá»™ pháºn vô cùng kÃn đáo loã lồ trước ngưá»i đà n ông xa lạ, dù anh ta là bác sÄ©, tôi có thể chịu đựng được sao? Thứ ba, tôi đã Ä‘á»c được má»™t bà i viết vá» thà nh tÃch cá»§a khoa Sản bệnh viện quân đội Nam Kinh nà y từ má»™t tá» báo tỉnh, biết ở đây Ä‘á»u là bác sÄ© nữ.
………
Khi ở nhà chá» xe, chốc chốc tôi lại nhìn cá»a, lòng luôn mong ngóng Ngô Nguyên sẽ tá»›i tìm tôi, sẽ đến tiá»…n tôi, sẽ đến đưa tôi Ä‘i. Äã mấy ngà y nay, chúng tôi chẳng liên lạc vá»›i nhau, tháºt sá»± tôi có chút nhá»› anh. Tôi chợt phát hiện mình bá»—ng trở lên yếu Ä‘uối, cần có ngưá»i nâng đỡ, cần có ngưá»i dá»±a dẫm, cần có ngưá»i tiếp thêm niá»m tin và dÅ©ng khà để đối mặt vá»›i hiện thá»±c tà n nhẫn cá»§a bản thân, để cùng bầu bạn vượt qua lữ trình không ánh mặt trá»i trong những ngà y đông rét mướt nà y.
Tôi đã lên xe, ngồi bên cá»a sổ xe mà vẫn không đừng được chốc chốc lại lau những giá»t sương bám trên cá»a kÃnh để ngoái lại. Tôi tháºt sá»± hy vá»ng và o giây phút cuối cùng khi xe sắp chuyển bánh bá»—ng bóng dáng Ngô Nguyên xuất hiện.
Nhưng…
Thôi chẳng cần nói nữa.
Cuối cùng khi chiếc xe lắc lư rá»i bến, lòng tôi trà n ngáºp ná»—i thất vá»ng, nước mắt già n giụa.
Thá»±c ra, nếu như Ngô Nguyên tháºt sá»± có ngầm theo tôi, theo dõi tôi, quan tâm tôi, tiá»…n đưa hay Ä‘i cùng tôi, tôi cÅ©ng sẽ không cần. Tôi có lòng tá»± tôn cá»§a mình, tôi cÅ©ng không muốn cầu xin sá»± cảm thông, thương xót, quan tâm rẻ rúng từ bất kể má»™t ai. Tôi chỉ muốn biết đến giá» tôi có trong trái tim anh được mấy phần.
Xảy ra sá»± việc như váºy, rốt cục anh nghÄ© gì?
Anh hối háºn không? Anh định rút lui chăng?
Tôi rất yêu anh, đó là điá»u tôi tin chắc; nhưng trong lòng tôi biết rõ hÆ¡n ai hết, anh nhất định không phải là con ngưá»i cá»§a chá»§ nghÄ©a “tình yêu chà thượngâ€. Anh lại là con má»™t, bố mẹ, ông bà anh Ä‘á»u rất kỳ vá»ng ở anh, trong đó bao gồm cả việc sá»›m nối dõi tông đưá»ng. Anh rất nổi ở trưá»ng, mặc dù có tôi luôn cặp kè như hình vá»›i bóng, nhưng xem ra còn không Ãt cô gái Ä‘ang theo Ä‘uổi anh, trong đó còn có cả con gái cá»§a má»™t minh tinh mà n bạc và con cá»§a má»™t cán bá»™ cao cấp. Hai ngưá»i nà y tôi Ä‘á»u đã gặp, má»™t ngưá»i “mặt như chiếc bánhâ€, còn ngưá»i kia da mặt “sần như vá» quýtâ€, tôi gá»i đùa há» là “đại sứ hình ảnhâ€, tỠý xem thưá»ng, không ngỠđã là m anh pháºt ý. Äiá»u nà y chứng tá», ngoà i hình dáng, xác thá»±c còn có thứ khiến anh động lòng…
Như váºy, tháºt sá»± đến lúc tôi nên từ bá»?
Nhưng tôi chưa từng được một cái gì, vì sao tôi lại phải từ b�
Chiếc xe bắt đầu tăng ga phóng men theo bỠsông. Bên trái xe là dòng nước đỠà o à o cuộn chảy, bên phải là cánh đồng và thôn xóm cứ vùn vụt lướt qua.
Tôi bá»—ng nghÄ© đến cha (trong lòng tôi rất ân háºn, lâu lắm rồi, tôi rất Ãt khi nghÄ© vỠông). Nếu như ông còn trên cõi Ä‘á»i nà y, vá»›i danh tiếng cá»§a má»™t báºc thầy đông y, chà Ãt tôi còn có thể thỉnh giáo ông vá» những phiá»n phức cá»§a thể xác, và cùng ông bà n bạc. Nhưng…
Ngoà i trá»i có mưa bụi, nước sông cà ng thêm ngầu Ä‘á», cảnh sắc đồng quê và thôn xóm cà ng trở nên má» mịt, hư ảo.
Tôi thu tầm mắt lại, dá»±a và o thà nh cá»a sổ lim dim dưỡng thần. Nhưng tôi nghÄ© đến tương lai, trong lòng vẫn cảnh gió thảm mưa sầu…
Tôi không biết mình đã thiêm thiếp ngủ từ lúc nà o, hơn nữa còn có giấc mơ kỳ lạ.
Trong mÆ¡, Ngô Nguyên luôn là cái bóng theo sát tôi, dù thế nà o tôi cÅ©ng không thể nhìn thấy anh. Sau đó, hình như tôi tá»›i má»™t khe núi, bước thấp bước cao men theo sưá»n đá bên khe nước, tiếng nước chảy à o à o. Táºn cùng cá»§a khe nước là má»™t đầm nước xanh biếc, bá» bên kia là vách núi cao dá»±ng đứng… Äúng lúc tôi đó bá»—ng phÃa sau có tiếng cưá»i khúc khÃch. Tôi nghe tiếng Ngô Nguyên, vá»™i vã ngoảnh đầu lại, nhưng chưa kịp rõ mặt thì anh đã vá»t lên táºn tầng mây, hoá thà nh dải lụa trắng lặng lẽ biến và o đầm nước, không còn lá»™ diện.
- Ngô Nguyên…
Tôi gà o lên nhưng chẳng hỠnghe tiếng của mình.
Sắc trá»i tối dần, tôi quay đầu lại, không còn nhìn thấy khe nước và con đưá»ng đưa tôi đến, chỉ cảm giác được gió đêm rì rà o thổi lên mặt.
Tôi biết mình đã đến miá»n tuyệt cảnh, mà ngưá»i duy nhất bầu bạn cùng mình lại là “hoà ng hạc má»™t Ä‘i không trở lạiâ€, tôi không còn đứng vững nổi, bá»§n nhá»§n ngồi bệt ra đất, oà khóc.
Tôi cÅ©ng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy há»ng đã khô rát, mắt dưá»ng như đã má» tối. Bá»—ng có bà n tay to khe khẽ xoa đầu tôi. Tôi cho rằng đó là Ngô Nguyên, bèn nắm chặt bà n tay đó. Nhưng đó lại là bà n tay gầy gò như que cá»§i khô không há» có cảm giác xác thịt. Tôi hoảng hốt quay đầu lại, hoá ra là má»™t ông lão ngà n thu, râu tóc bạc phÆ¡, quấn mình trong tấm lụa trắng đứng sau tôi, lại dưá»ng như Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không.
- Con gái, chá»› Ä‘au lòng. Ta có mấy tá» giấy, cháu hãy nháºn lấy, cháu sẽ hồi tâm trở lại.
Ông lão vừa dứt lá»i, đột nhiên biến mất, nhưng tá» giấy trắng kia đã nằm gá»n trong tay tôi. Tôi vá»™i vã mở ra, trên đó viết tám chữ vẫn còn chưa khô nét má»±c:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá
Tôi không hiểu được ý cá»§a nó, bèn ngá»a mặt lên thinh không, lại thấy ông lão Ä‘ang từ sau mà n đêm hiện ra, mỉm cưá»i vẫy tay. Tôi định thần nhìn lại, hoá ra đó là cha tôi.
- Cha!
Tôi nhảy lên, thất thanh gá»i.
Tiếng gá»i cá»§a tôi không giữ nổi hình bóng ngưá»i cha, nhưng đột nhiên là m tỉnh “giấc má»™ng hoà ng lương†trên xe.
Tôi dụi mắt, vươn ngưá»i, chợt phát hiện ra mình trở thà nh trung tâm chú ý cá»§a má»i ngưá»i.
Nhưng tâm thần tôi bà ng hoà ng, tháºm chà cảm thấy tá» giấy cha đã đưa cho vẫn nắm chặt trong lòng bà n tay. Tôi nghi hoặc cúi đầu, mở bà n tay ––Tá» giấy đó không cánh mà bay, nhưng dưá»ng như tôi vẫn nhìn rõ rà ng tám chữ viết theo lối chữ Khải trong lòng bà n tay:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá.
Giữa trưa tôi má»›i tá»›i được Nam Kinh, đến khi và o viện đã là má»™t giá» mưá»i lăm phút.
Tôi chẳng muốn ăn cơm, chỉ mua hai chiếc bánh bao nhân rau ở một quầy hà ng nhỠbên cổng viện rồi hớt hải bước và o lầu khám bệnh.
Tôi leo lên phòng khám phụ khoa trên tầng 2 ngó ngó nghiêng nghiêng, xét kỹ hai vị bác sÄ© trá»±c ca chiá»u nay là phụ nữ má»›i yên tâm chạy xuống tầng má»™t lấy số đăng ký khám bệnh.
Con số tôi cầm là số 0113, dưá»ng như lại là con số không may mắn. Tôi định quay lại bốc số má»›i, nhưng trông thấy ánh mắt kỳ quặc cá»§a má»™t y tá Ä‘ang nhìn tôi dò xét, dưá»ng như xuyên cả tâm can tôi, hiểu thấu bà máºt cá»§a tôi nên đà nh thôi.
Trên cả dãy ghế dà i trước cá»a phòng khám phụ khoa chỉ có khoảng bảy tám ngưá»i.
Tôi yên tâm ngồi xuống, lôi từ chiếc túi giấy ra chiếc bánh bao rau còn nóng hổi, cẩn tháºn lá»™t bá» những bụi bẩn bám bên ngoà i, cháºm rãi nhai.
Tôi ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo lông vÅ© mà u xám nhạt, quần bò xanh non, Ä‘i già y nhung Ä‘en. Tóc tôi cÅ©ng chỉ dùng sợi dây chun buá»™c quấn sau gáy. Nhưng tôi để ý những ngưá»i đà n ông qua qua lại lại không ngừng chú ý đến tôi. ánh mắt cá»§a há» xem như lÆ¡ đễnh, nhưng thá»±c ra rất chăm chú. Có má»™t ngưá»i lÃnh lướt qua trước tôi, dáng vẻ rất vá»™i vã, bá»—ng vá»™i xoay ngưá»i, vá» như xem tá» thông báo dán trên tưá»ng phÃa sau tôi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua ngưá»i tôi.
Từ năm đầu báºc sÆ¡ trung, tôi đã quá quen vá»›i những ánh mắt kiểu nà y, cÅ©ng từ trong ánh mắt đó, tôi ý thức được dung nhan mÄ© miá»u cá»§a mình. Hiện nay, tôi biết, tôi đã là má»™t nữ sinh năm thứ ba, ngoà i vẻ đáng yêu cá»§a tuổi thanh xuân ra, còn phảng phất dáng vẻ trà thức.
“Nhưngâ€, liếc nhìn má»›i biết chẳng qua là má»™t chiến sÄ© giải phóng quân quãng hai mươi tuổi đầu, tôi nghÄ©, “nếu như sau má»™t lúc, qua bác sÄ©, anh ta biết tôi là má»™t ngưá»i con gái không hoà n chỉnh, thể xác có khiếm khuyết, anh ta sẽ nghÄ© thế nà o? ánh mắt cá»§a anh ta sẽ lưu lại trên ngưá»i tôi, rốt cục sẽ lâu hÆ¡n hay Ãt Ä‘i?â€
Tôi nhìn tá» bệnh án cá»§a mình xếp ở bà n là m việc cá»a phòng khám, tôi biết má»—i trang trong đó vẫn còn để trắng. Nhưng, chỉ cần lát nữa thôi, ngay trang lót đầu tiên còn tinh nguyên, sẽ Ä‘iá»n đầy những nét chữ nghệch ngoạc như nhảy múa cá»§a bác sÄ© –– mà đó có thể sẽ là nhân chứng vá» sá»± tá»§i nhục đầu tiên trong Ä‘á»i tôi.
Ngoà i viết những Ä‘iá»u tá»§i nhục –– dẫu là thiện ý ra, há» còn viết những gì? Lẽ nà o há» cÅ©ng… tôi bá»—ng nghÄ© đến tám chữ trên tá» giấy trong giấc má»™ng: Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoá. HỠđương nhiên sẽ không thể viết được tám chữ nà y.
Nhưng ai có thể nói với tôi ngụ ý chân thực của tám chữ kia?
Nói thá»±c, cho đến nay, tôi chẳng phải là má»™t ngưá»i quá mê tÃn. Trong số bạn há»c có những lần Ä‘i xem bói, bói tay, bói bát quái, bói tám chữ(1), tuy tôi cÅ©ng từng rất hứng thú, rất nhiệt tình tham gia, nhưng phần nhiá»u là để đùa cợt, trong lòng chưa bao giá» nghÄ© là đúng. Tôi có ngưá»i cô ăn chay niệm Pháºt đã lâu, nghe quen rất nhiá»u câu chuyện lục đạo luân hồi, kiếp nà y kiếp trước, nhưng cÅ©ng không thể khiến tôi có những kÃnh nể và sợ hãi đối vá»›i lá»±c siêu tá»± nhiên thần bà khó lưá»ng. HÆ¡n nữa, giấc mÆ¡ trên xe là vô cùng kỳ lạ –– ông già râu tóc bạc bá»—ng biến thà nh cha tôi. Lẽ nà o cha tôi tháºt sá»± có diá»…m phúc tá»›i thiên đưá»ng, tháºm chà có được chức quan, má»›i già nh được tá» giấy và tám chữ đó từ Thượng đế, xem là ban lá»i “giải†cho thể xác tôi?
- Số 0113, Thạch Ngá»c!
Khi tôi Ä‘ang suy nghÄ© mông lung, bá»—ng nghe tiếng nữ y tá trá»±c ban gá»i tên mình.
- Có!
Tôi vá»™i vã đứng dáºy, bước vá»™i tá»›i trước cá»a, căn cứ theo hướng dẫn cá»§a ngưá»i y tá, lặng lẽ ngồi xuống trước bà n bác sÄ© phòng ngoà i.
- Cháu là Thạch Ngá»c, khám lần đầu, đúng không? Nói Ä‘i, có việc gì? Chá»— nà o không bình thưá»ng?
Há»i tôi là má»™t nữ bác sÄ© quân đội đã ngoà i bốn mươi, mái tóc ngắn ốp sát mang tai, dáng vẻ rất tà i giá»i, quả Ä‘oán, nhanh nhẹn. Bà ta lặng lẽ láºt sổ khám bệnh cá»§a tôi, sau má»›i cầm bút, ngẩng đầu, rất hoà nhã nhìn tôi.
- Cháu nghÄ©. Tôi do dá»± chốc lát: - Phần dưới cháu –– có thể có vấn Ä‘á».
- Nhiá»u khà hư, đúng không?
- Không.
Tôi lắc đầu.
- Kinh huyết không Ä‘á»u? Nhiá»u hay Ãt?
- Cũng không phải.
Tôi vẫn lắc đầu như cũ.
- Thưá»ng xuyên sá»›m hoặc muá»™n, đúng không? Äấy là chuyện bình thưá»ng ở tuổi các cháu mà .
Bà bác sĩ nói như đã có chủ tâm, cây bút trên tay chực cắm xuống mặt giấy, như chuẩn bị viết.
- Không phải.
Tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.
Bà bác sÄ© buông cây bút trong tay, nắm hai bà n tay lại trước bà n, nét mặt cau có nhìn tôi, sau đó há»i:
- Cô luôn nói không, thế cô mắc bệnh xã hội à ?
- Không, không phải, Ä‘iá»u đó không thể. Tôi đỠmặt, vá»™i vã phá»§ nháºn, rồi tháºt nhá» nhẹ nói: - Cháu có vấn đỠkhác, cô khám má»›i biết.
- ÄÆ°á»£c, thế thì và o trong nà y.
Bà nữ bác sÄ© đứng dáºy, chỉ tay, dẫn tôi và o phòng nhá» bên trong.
Gian phòng nà y rá»™ng khoảng chục mét vuông, phÃa tưá»ng sát cá»a sổ kê hai chiếc giưá»ng bé giống như ghế nằm trên thuyá»n. Trên giưá»ng trải chiếc ga trắng đã giặt sạch nhưng thấp thoáng vẫn còn lốm đốm những vết máu loang.
- Cởi ra.
Bà bác sÄ© vẻ dứt khoát kéo “soạt†tấm rèm che giữa hai chiếc giưá»ng xuống, Ä‘eo găng tay, ra hiệu cho tôi nằm xuống chiếc giưá»ng bên cá»a sổ.
Tôi nhìn thấy phÃa cá»a ra và o vẫn chưa cà i chặt, để hở khe nhá», thấp thoáng bóng ngưá»i qua lại thì có chút chần chừ do dá»±, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị cá»§a bà bác sÄ© thì láºp tức nghe lá»i.
Tôi cúi đầu, lá»™t quần như bóc măng, vừa nằm ngá»a trên giưá»ng, đã cảm giác được bà n tay bác sÄ© –– chÃnh xác là bà n tay Ä‘eo găng cao su –– chạm và o đùi tôi, nói như ra lệnh:
- Dạng ra!
Tôi là m theo.
- Co chân!
Tôi láºp tức phục tùng.
Nhưng có lẽ tôi dạng còn chưa đủ, tay của bà bác sĩ ấn đè lên hai đầu gối tôi.
“Có lẽ cô ấy sẽ cho mình thá»±c sá»± mắc bệnh xã há»™i, tháºm chà xem mình là má»™t cô gái ăn sươngâ€. Tôi cảm giác được khẩu khà và thái độ cá»§a bà bác sÄ© có nhiá»u thay đổi, trong lòng chợt thấy bất an. “Có lẽ nên nói ngay sá»± tháºtâ€. Tôi nghÄ©, nhưng trong lòng lại cà ng cảm thấy không yên.
Bà bác sÄ© bắt đầu nắn nắn phÃa dưới cá»§a tôi, động tác không đến ná»—i thô bạo, nhưng chắc chắn cÅ©ng chẳng nhẹ nhà ng. Sau đó, khẳng định là túm lông ráºm rịt đã che kÃn phần cô ấy cần phải kiểm tra rõ, tôi cảm giác ngón tay cô khẽ khẽ gạt chúng sang hai bên… Cuối cùng, ngón tay cá»§a bác sÄ© đã sục sạo đến lá»— nho nhá» cá»§a tôi, và dừng lại ở đó.
- Từ nhỠcháu đã như thế nà y rồi à ?
Giá»ng bà bác sÄ© chợt chùng xuống.
- Cháu không biết. Cháu chỉ biết cách đây mấy ngà y.
- Chắc đi tiểu không ảnh hưởng gì.
- Vâng.
- Kinh nguyệt thế nà o?
- CÅ©ng bình thưá»ng, ở bụng dưới hay Ä‘au.
- Äó là bởi kinh huyết Ä‘á»ng lại, không ra hết.
Bà bác sÄ© đứng dáºy, nhìn tôi rất thông cảm, rồi lại nhìn phần dưới cá»§a tôi, sau đó nói:
- Thạch Ngá»c, lá»— ra cá»§a cháu quá nhá», cô không thể dùng cặp má» vịt mở ra xem tình hình bên trong. Nhưng cô có thể dùng tay để sá» và kiểm tra má»™t lát, sẽ Ä‘au má»™t chút đấy, cháu cố lên nhé.
- Vâng, được ạ.
Tôi nói, cảm thấy ngón tay của bà bác sĩ trượt đến phần mẫn cảm nhất, tôi vội vã nhắm tịt mắt.
Bá»—ng nhiên, ngón tay cá»§a bà bác sÄ© chá»c mạnh, đầu ngón tay xoay xoay phải trái sá» nắn. Sá»± Ä‘au đớn cá»§a rách toạc láºp tức trùm lấy toà n thân tôi, tôi không nén được kêu “á†lên má»™t tiếng.
- Yên nà o!
Bà bác sĩ nói, ngón tay tiếp tục ấn sâu và o.
Cuối cùng, trong thể xác tôi như có cây gáºy thá»c và o, vừa đầy căng vừa Ä‘au tức. Tôi cắn môi, cố gắng không để báºt lên tiếng kêu rên.
- Cố gắng chút nữa, tà nữa là xong.
Bà bác sÄ© nói, ngón tay như tiến và o đến táºn chân cùng, bá»—ng nhiên thả bước dạo trong cÆ¡ thể tôi, tiếp rồi xoay phải xoay trái, nhảy lên trên, đạp xuống dưới...
Gắng nhẫn nhịn sá»± Ä‘au đớn, ngá»a ngắm nhìn huy hiệu trên mÅ© và quân hà m nổi báºt trong bá»™ blu trắng cá»§a bác sÄ©, tôi bá»—ng cảm giác cô chẳng phải là má»™t bác sÄ© và thầy thuốc cứu kẻ sắp chết, giúp ngưá»i bị thương, mà là má»™t ngưá»i lÃnh thá»±c sá»±; và ngón tay Ä‘ang ở trong cÆ¡ thể tôi thá»±c sá»± là cây kiếm sắc nhá»n Ä‘ang vung lên, lưỡi lê Ä‘ang chÄ©a ra.
Sau khoảng năm sáu phút váºt lá»™n, cuối cùng bà bác sÄ© cÅ©ng “rút kiếm tra và o baoâ€, “cất súng và o khoâ€, còn tôi thì mồ hôi lã chã, dưá»ng như kiệt sức.
Nén sự đau đớn ở thân dưới, tôi mặc quần áo và trở ra phòng ngoà i, phát hiện bà bác sĩ đã ngồi trước bà n, đang ghi ghi chép chép gì đó và o bệnh án của tôi.
Tôi khom khom ngưá»i, ngồi đối diện vá»›i vị bác sÄ©, nhẫn nại đợi bà viết xong, cất bút ngẩng đầu, má»›i nÆ¡m ná»›p lo sợ ngước nhìn và há»i:
- Bác sĩ, cháu...
- Hẹp lá»—, má»™t dạng hẹp lá»— âm đạo. Vị bác sÄ© nhìn xoáy và o tôi rồi nói: - Nếu cụ thể thêm chút nữa, thì cần phải nói là “vách chắn ngang âm đạoâ€. Thông thưá»ng “vách chắn ngang†phần lá»›n nằm ở phần trên âm đạo, giữa hoặc ở bên cạnh, có lá»— nhá», kinh huyết có thể từ lá»— nhá» mà bà i tiết ra. Cho nên nếu như không kiểm tra phụ khoa, má»i ngưá»i thông thưá»ng sẽ không thể nhìn thấy được, và cÅ©ng không ảnh hưởng tá»›i cuá»™c sống vợ chồng sau hôn nhân. Nhưng vách “chắn ngang†cá»§a cháu lại ở rất thấp, hÆ¡n nữa rất dà y, dưá»ng như cả “cá»a†nà y Ä‘á»u bị đóng chết luôn. Tuy không ảnh hưởng tá»›i lưu thông kinh huyết cá»§a cháu, nhưng không thể quan hệ vợ chồng sau khi cưới.
- Thế –– tình trạng như cháu có thể là m phẫu thuáºt được không?
Tôi chần chừ giây lát, lại thắc thá»m há»i.
- Mổ đương nhiên là được. Vấn đỠhiệu quả rất khó nói. Chá»§ yếu là các cô chưa là m rõ nguyên nhân cụ thể sinh ra “vách chắn ngang†cá»§a cháu. Trước đây cô cÅ©ng đã từng khám qua má»™t ca chẳng khác gì cháu, mổ chưa đầy ná»a năm đã liá»n ngay lại rồi, lại cÅ©ng vẫn như thế. Nhưng đại để bởi duyên cá»› có kinh huyết, nó cÅ©ng không hoà n toà n bị bịt kÃn, luôn chừa ra má»™t lá»— nhá» xÃu. Các cô đã suy nghÄ© đến việc mở rá»™ng cái lá»— đó má»™t chút, cắt phần thừa ra nhưng lại có rá»§i ro: bởi vì tổ chức cÆ¡ sở cá»§a thịt thừa đó vẫn tồn tại, cắt cà ng nhiá»u, mở cà ng to thì nó vẫn cứ lá»›n lên khÃt lại, chỉ có Ä‘iá»u thá»i gian có lâu hÆ¡n má»™t chút thôi; nhưng, nếu má»™t khi nó bị cắt sạch, không thể sinh trưởng nữa, như váºy ắt sẽ tạo thà nh cái hang rá»™ng hoác. Cái hang, cháu hiểu là gì không? Cho nên, cháu gái, có mổ, mổ như thế nà o Ä‘á»u quan hệ đến cả Ä‘á»i cháu, cần phải tháºn trá»ng, cần phải bà n tháºt cụ thể vá»›i gia đình...
Tôi ngây ngưá»i lắng nghe, dưá»ng như quên cả đớn Ä‘au phần thân dưới, hoà n toà n không ngỠđược thể xác mình lại rÆ¡i và o ngõ cụt không đưá»ng tiến thoái nà y.
- Nói như váºy, cháu vô phương cứu chữa...
Tôi lẩm bẩm nói, nước mắt cứ trà o ra.
Bà bác sÄ© thấy váºy, vá»™i rút mấy tá» khăn giấy từ ngăn kéo ra đưa cho tôi, khuyên nhá»§:
- Cháu gái, đừng buồn, nghÄ© rá»™ng ra chút nà o. Thá»±c ra, chẳng giấu gì cháu, cháu gái cá»§a cô cÅ©ng bị giống như cháu, nhưng tÃnh chất có khác, nó bị “không âm đạo†bẩm sinh, tục gá»i là “thạch nữâ€. Mấy năm trước khi và o đại há»c cô cÅ©ng đã mổ cho nó, hiệu quả sau mổ cÅ©ng không đến ná»—i, bây giá» Ä‘ang há»c ở Thượng Hải, đã có bạn trai ngưá»i Nháºt. Nếu như cháu muốn là m phẫu thuáºt, các cô sẽ cố gắng tìm cho cháu phương án mổ tốt nhất. Tiện thể cô há»i luôn, cháu đã Ä‘i là m hay còn Ä‘ang há»c?
- Äi há»c.
Tôi gạt nước mắt, nÃn lặng.
- Há»c ở đâu?
- Äại há»c F Thượng Hải.
- Thế à ? Cháu cá»§a cô cÅ©ng há»c ở đại há»c F, năm thứ ba, khoa Trung văn. Còn cháu?
- CÅ©ng năm thứ ba, khoa Lịch sá». Tôi cứ thà nh thá»±c mà nói, tò mò há»i lại: - Thế cô ấy tên gì?
- Doãn Hoa.
- Váºy cô là dì cá»§a Doãn Hoa?
Tôi kinh ngạc, chẳng thể tưởng nổi lại có sá»± ngẫu nhiên đến như váºy.
- Cô là dì út, mẹ nó là chị cả. Các cháu biết nhau à ?
Dì của Doãn Hoa cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt sáng lên, khẩu khà cũng trở nên nhiệt tình hết mức.
- Không chỉ biết, chúng cháu còn rất thân. Chúng cháu cùng trong đội thể thao cá»§a trưá»ng, cô ấy Ãt tuổi nhất trong số chúng cháu.
....
Bởi có quan hệ đến Doãn Hoa, chúng tôi nán lại nói chuyện má»™t lát, nhưng vì bên ngoà i có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang xếp hà ng đợi khám nên bà bác sÄ© không thể không chà o tạm biệt tôi. Khi đưa tôi đến cá»a, bà bác sÄ© còn dặn Ä‘i dặn lại rằng sau khi quyết định dứt khoát phải thông báo ngay, để còn sắp xếp chuẩn bị, đồng thá»i cÅ©ng có chút lo lắng lắc đầu nói:
- Cháu còn Ä‘ang Ä‘i há»c, cô cÅ©ng không biết gia cảnh nhà cháu thế nà o, tiá»n mổ rất đắt đấy.
Cái giá»ng và thần thái ấy đủ khiến cho ngưá»i khác cảm thấy chúng tôi đã quen biết hoặc là bạn hữu lâu năm.
Nhưng khi tôi ra đến cổng bệnh viện, những uất ức và tâm trạng tuyệt vá»ng cá»§a tôi không vì bắt được mối quan hệ vá»›i bác sÄ© mà trở nên nhẹ nhà ng. Còn việc phải phẫu thuáºt, dì cá»§a Doãn Hoa đã nói quá rõ rồi, viá»…n cảnh xem ra chẳng có chút lạc quan nà o... vấn đỠlà lại xuất hiện Doãn Hoa, tuy cô ấy luôn nhiệt tình cởi mở vá»›i ngưá»i khác, nhưng cÅ©ng lại là ngưá»i thÃch nói chuyện cà dưa, không biết giữ mồm giữ miệng, nếu như dì cá»§a Doãn Hoa mà kể bệnh tình cá»§a mình vá»›i cô ấy, há cô ấy chịu nổi không chia xẻ Ä‘iá»u bà máºt cá»±c kỳ giá trị vá»›i ngưá»i khác ư?
“May là cô ấy cÅ©ng đã qua phẫu thuáºt rồi, chắc sẽ đồng bệnh tương lânâ€. Trên chuyến xe tối trở vá» nhà , tôi tá»± an á»§i mình và cÅ©ng chỠđợi.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:21 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |