Trời ơi, không phải nói trong 'Thần Tích' các người chơi đều mang hình người sao? Như thế nào đến phiên nàng lại thành ra cái đần long ngu xuẩn đến cực điểm thế này?
Cái này cũng thôi đi, xem như nàng xui xẻo, nàng nhẫn! Nhưng không giải thích được sủng vật khế ước là một chuyện như thế nào?
Trời a! Nàng rõ ràng chỉ là một người người chơi cơ hồ không có sức sát thương, không phải chân chánh là sủng vật loài rồng a! Đừng nên có làm như thế nha! Cái đuôi, cái đuôi, cái đuôi của nàng sắp bị chặt đứt a!
Tuyệt vọng, con mắt Mục Nhạc Nhạc từ từ khép lại, nhận vận mệnh sắp chết của mình...Di? Không có cảm giác đau nhức? Cái mạng vẫn chưa mất đi?
Đột nhiên, hệ thống truyền đến thanh âm nhắc nhở:" Người chơi Nhạc Nhạc, thiên phú dị bẩm, lĩnh ngộ Long Tộc kỹ năng 'Bì Thô Nhục Hậu'..."
Mục Nhạc Nhạc:...
p/s: Sau sự thất bại của Siêu Cấp Máy Tính, vi cá đã suy sụp 1 thời gian , hiện tại tinh thần của vi cá đã lên và sẽ tiếp tục với 1 bộ mới Mong mọi người ủng hộ , với lại điều quan trọng là main của bộ này là gái
Ngón tay Mạc Quản Lí xẹt nhanh trên sơ yếu lí lịch phát ra những thanh âm "sách, sách" làm cho Mục Nhạc Nhạc khẩn trương đến độ hô hấp sắp ngừng lại rồi.
Lý lịch cũng không phải nhiều, nhưng lại tóm tắt cuộc đời của Mục Nhạc Nhạc hơn 22 năm qua.
Từ lúc đi học, Mục Nhạc Nhạc tuy không tính là đặc biệt hàng đầu, nhưng coi như là một người học giỏi. Nhưng mà, mạc quản lí cảm thấy thoả mãn không đơn giản chỉ là vấn đề này.
Muốn gì, hắn chính là đang ngắm nhìn nàng, chỉ có thể coi là ngũ quan hơi thanh tú, cũng không có dáng người ngạo nhân, nhưng trên người nàng toát ra khí chất đặt biệt làm cho người từng nhìn thoáng qua kiểu gì cũng phải liếc nhìn lại.
Hồ quản lí ngồi bên cạnh chứng kiến Mạc quản lí đang cười tủm tỉm là hắn biết nha đầu này ngày mai chính là có thể đến công ty của bọn hắn nhập được rồi.
Nhưng mà nhìn thấy biểu lộ của Mạc quản lí, Mục Nhạc Nhạc tâm tình không có buông lỏng, ngược lại con mắt không ngừng đề phòng tên phỏng vấn trước mặt.
' Sách ' một tiếng, lý lịch được lật qua.
Ai ngờ, Mạc quản lí lông mày đột nhiên nhíu lại, càng xem xuống dưới lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt hơn.
Cuối cùng, hắn có chút đáng tiếc đem lý lịch sơ lược ném trên bàn công tác, nhịn không được thở dài một hơi, "Mục Nhạc Nhạc, Mục Tiểu Thư a? Ngươi xác thực là một nhân tài hiếm có, phẩm hạnh cũng coi như là ưu tú, chỉ là... Bổn công ty không thể mướn ngươi..."
Nghe được Mạc quản lí quyết định như vậy, Hồ quản lí chính là ' Di ' một tiếng, con mắt quét qua, tiện tay lấy cái hồ sơ lên xem.
Tờ thứ nhất lý lịch sơ lược rất đẹp, ở trung học nhận được nhiều phần thưởng và khen ngợi của nhà trường. Mà tờ thứ hai...
Bỗng nhiên, lông mày Hồ quản lí đồng dạng cũng nhíu lại như Mạc Quản Lí.
Chỉ thấy ở giữa tờ thứ hai của sơ yếu lí lịch thuộc về phần bằng cấp đại học, chỉ thấy dòng chữ viết là học đại học 2 năm, đến năm thứ 3 bị nhà trường cưỡng chế thôi học, mà nguyên nhân... Không rõ...
Thật sự là đáng tiếc, một cái mầm tốt như vậy, thế mà lại có một thời điểm như vật. Giờ phút này, Hồ quản lí đã có thể cảm nhận được cái thở dài đáng tiếc của Mạc Quản Lí. Bất kể là thế nào, đại học mà bị đuổi , như thế nào có thể tiến vào công ty của bọn hắn được.
Không, không chỉ là công ty bọn họ, chỉ sợ là một công ty nhỏ bình thường, vậy...
Nhưng mà, vượt quá dự liệu của bọn hắn, Mục Nhạc Nhạc lại không thấy vẻ mặt thất vọng, cũng không có giống như những người xin việc khác quay đầu bước đi mà lại tiến đến, yên lặng đem sơ yếu lí lịch của mình thu lại bỏ vào bọc.
Sau đó khom người chào, ngẩng ngẩng đầu lên bỗng nhiên cười, "Cám ơn hai vị quản lí".
Trong nháy mắt đó, Mục Nhạc Nhạc lạc quan mà linh động làm cho hai vị quản lí có chút phiền muộn, không thể không nói, tuy không thể cho cô gái này trúng tuyển nhưng là không không có ngăn cản bọn họ đối với cô gái này sinh ra hảo cảm.
Cứ như vậy nhoáng một cái, đợi hai vị phỏng vấn định thần lại, trước mặt bọn họ đã là một người xin việc khác rồi.
Mà Mục Nhạc Nhạc? Nàng cũng sớm đã ra khỏi công ty rồi.
Đối với kết quả như vậy, Mục Nhạc Nhạc nàng cũng không nghĩ nhiều. Nàng cũng đã xin nộp hồ sơ vào 32 công ty rồi, kết quả đều giống nhau. Tuy nhiên dù nàng lòng dạ biết rõ có 99% tỷ lệ sẽ có kết quả y như vậy, nhưng là nàng vẫn nhịn không được thử một lần.
Cuối cùng, thì chỉ bản ghi chép xin việc của nàng lại thêm vào 1 lần thất bại, biến thành 33 lần xin việc thất bại.!
Nhưng là, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất rõ ràng không phải là cái này, mà bụng nàng hiện giờ đang réo lên inh ỏi, Mục Nhạc Nhạc mặt đỏ bừng bừng ngó nghiêng xung quanh.
Réo, réo, bụng vang lên cũng không có vấn đề gì, dù sao phụ cận cũng không có ai biết, Mục Nhạc Nhạc cũng yên tâm hơn. Nhưng mở điện thoại ra, chứng kiến ngân hàng truyền tới một tin nhắn, Mục Nhạc Nhạc da mặt không khỏi biến đổi lên xuống.
Đem thù lao của mấy cái việc lặt vặt cộng vào, tài khoản của nàng cũng chỉ còn 3vạn7, hơn nữa tháng này nàng còn không có trả tiền phòng cho chủ nhà, ngẫm lại, Mục Nhạc Nhạc cảm thấy tiền đồ bản thân một mảnh ảm đạm.
Không được, Mục Nhạc Nhạc, ngươi không thể nghĩ nhiều như vậy, mấy năm qua ngươi không phải vẫn sống tốt như vậy sao? Tốt lắm, hiện tại lấp đầy bụng đã.
" Lão bản, một chén mì"
" Ai u, Nhạc Nhạc, là ngươi à, công tác ra sao rồi?"
"Thất bại, trước mặc kệ cái này, lão bản, ta đang rất đói..."
" Hảo hảo, Nhạc Nhạc, ngươi chờ một chút, đã tới rồi..."
Gian tiệm mì này gần nhà nàng, do một đôi vợ chồng kinh doanh, tiệm mì sạch sẽ, giá cả cũng tiện nghi, đối với việc kinh tế đang quẫn bách trước mặt mà nói Nhạc Nhạc uống một ngụm súp nóng hầm hập, ăn no bụng chính là rất thỏa mãn rồi.
Một hồi sau, có 5 thanh niên cũng đến tiệm mì, vẻ mặt ngây thơ, xem ra còn đang đi học đại học gì đấy, 5 tên thanh niên này đang chi chi cha cha, nhiệt liệt thảo luận cái gì đó, đầu gật gật lia lịa.
Vốn, Mục Nhạc Nhạc không để ý đến đám thanh niên này thảo luận cái gì.
Chỉ là, đột nhiên một từ mẫn cảm truyền vào trong lỗ tai Mục Nhạc Nhạc, trong nháy mắt, Mục Nhạc Nhạc vểnh tai lên, động tác ăn cũng đình trệ.
" Uy uy, ta nói, ngươi gần đây không có kiếm được lợi nhuận cho sinh hoạt phí sao?"
" Ngươi là nói ta tại 'Thế giới' kiếm được sao? Không được, ta không có ý định chơi 'Thế giới', cho nên gần đây cũng không có cái gì có thể lợi nhuận, huynh đệ gần đây cũng cần các ngươi giúp đỡ a..."
" Cái gì, ngươi nói không chơi, ta còn trông cậy vào ngươi dẫn ta vào bang hội đấy, ngươi không chơi ta tìm ai đây?"
Lúc này, một thanh niên khác xen vào nói:" Các ngươi thật cho hắn sẽ ngoan ngoãn ngồi đọc sách sao? Hắn tuy không chơi 'Thế giới', chắc hẳn lại ngắm trúng một cái trò chơi kiếm tiền càng nhiều hơn rồi."
" Hắc hắc, cũng là ngươi hiểu. "Bị người nói trúng rồi, nam sinh kia chính là cười hắc hắc, thần bí hề hề nói:" Các ngươi không biết, gần đây có một cái tin tức mới thị trường đưa ra một game võng du, nghe nói trò chơi trước nay chưa từng có, độ chân thật cao đến 100%, cảm giác đau đớn hạn định cũng không thể ít hơn so với 0.3, rất kích thích a."
" Đúng đúng, cái này ta cũng đã được nghe nói, nghe nói trò chơi này hoàn toàn cách tân giới giải trí võng du, trò chơi giả thuyết tràng cảnh chân thật đã tương đương thực tế rồi...."
" Các ngươi nói, trò chơi như vậy làm sao có thể không kiếm tiền..."
Lời còn chưa dứt, nhóm người này đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, trước mắt xuất hiện một người, mà trên đầu của bọn hắn đang bao phủ một mảnh bóng đen.
" Ngươi, ngươi là..."
" Trò chơi đó tên gì?"
" Gì? "
" Ta nói, trò chơi đó tên là gì?"
Mục Nhạc Nhạc khuôn mặt hung hăng hướng về nhóm người này ép hỏi.
Các nam sinh không khỏi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xem cô gái này, Mục Nhạc Nhạc với bộ dạng hung hung thần ác sát( nhưng thật ra là vì nghe được biện pháp có thể kiếm nhiều tiền, hai mắt nàng phát ra quang mang sói đói vồ mồi).
Lúc này đám nam nhân không khỏi lắp bắp, "Thần... Thần... Thần"
" Gì? Cái gì, ngươi nói lớn tiếng lên một chút!"
" 'Thần tích' , ta nói trò chơi này tên là' Thần tích' !!!"
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca
Một vị Tiểu ca mới nhận việc tiêu thụ cabin trò chơi 'Thần tích' hiện tại đang mang một vẻ mặt 'ta rất muốn về nhà, không làm nữa có được hay không?
Miễn cưỡng duy trì lấy nụ cười cứng ngắc trên mặt, Tiểu ca này thiệt tình cảm giác được da mặt của mình gần như là đến trạng thái hoại tử rồi, nhưng mà vị tiểu thư trước mặt hắn vẫn như trước không có ý buông tha lại để cho hắn xúc động khóc không ra nước mắt.
"Tiểu ca, giá tiền có thể thấp một chút có được hay không?" Chờ đến ngày cabin trò chơi 'Thần tích' bắt đầu bán ra, Mục Nhạc Nhạc sáng sớm tinh mơ đã chạy đến đại cửa hàng này rồi.
Nhưng mà vì cái gì không có người nào nói cho nàng biết một cabin trò chơi ít nhất phải 40000 ah, cho dù nàng có đem toàn bộ tiền tiết kiệm đến đây cũng không mua nổi một cái cabin trò chơi ah.
Nếu như là loại đầu khôi, Mục Nhạc Nhạc vẫn là có thể mua 1 cái, nhưng là lần này công ty xuất bản 'Thần tích' lại chế tạo ra loại cabin trò chơi, cũng bởi vì trò chơi được mô phỏng chân thật 100%, cho nên không giống với những trò chơi khác, nên công ty này mới cung cung duy nhất một lại cabin để đăng nhập game.
Nói một cách khác, nếu không mua được cabin trò chơi, Mục Nhạc Nhạc căn bản không chơi được trò chơi, chơi không được trò chơi mà nói..., kế hoạch kiếm tiền của Mục Nhạc Nhạc cũng phá sản theo, nàng cũng không phải là muốn kiếm nhiều tiền, chỉ có cơm no áo ấm là tốt rồi, dù sao phần tiền gửi trong ngân hàng cũng không đủ cho nàng chèo chống được bao lâu.
Cắn răng, vì kế sinh nhai, Mục Nhạc Nhạc vẫn kiên trì vứt bỏ mặt mũi, mặt dày nài nỉ hi vọng vị Tiểu ca trước mặt có thể đem giá tiền giảm xuống. Bởi vậy nên vị Tiểu ca ca này đã bị nàng hành từ buổi sáng đến chiều, trọn vẹn 5 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa tha.
Đang lúc vị Tiểu ca đó sắp chịu thua, dột nhiên trong đầu hắn nghĩ đến một chuyện, hôm nay trong kho hàng của đại lí mình không phải có một cái cabin trò chơi bị lỗi sao, nhớ đến lúc ấy tổ trưởng tiêu thụ phân phó hắn ngàn vạn lần không nên bán ra, cái cabin trò chơi đó bị lỗi bug đang chuẩn bị đem đi xử lí đấy...
"Được rồi, Tiểu Thư, ngươi đừng phiền ta nữa. Cái cabin trò chơi kia chỉ có thể một giá 4 vạn, một phần cũng không thể thiếu. Bất quá, nếu như ngươi không ngại thì..."
Mục Nhạc Nhạc 2 con mắt sáng ngời, xem biểu lộ của vị Tiểu ca này thì cũng biết là mình còn có hi vọng, mặc kệ mọi việc, cư đồng ý trước cái đã. Nàng đang định gật đầu thì lại bị vị tiểu ca kia ngăn trở lại.
"Đợi một chút tiểu thư, ngươi trước hết đừng gật đầu vội, nghe ta nói hết đã. Nếu như ngươi nhất định phải mua cabin trò chơi 'Thần Tích' này,.. Trong tiệm chúng ta có một cái cabin trò chơi có thể tiện nghi cho ngươi, trước đừng cao hứng như vậy... Cái cabin trò chơi chỉ là có vai vấn đề trục trặc nhỏ, nếu dùng thì cũng không có vấn đề gì, nhưng bên trong lại không biết sẽ bị bug ra cái dạng gì...?"
" Nếu như ngươi có thể chấp nhận... Ta cũng không thu tiền của ngươi, chỉ là tổ trưởng tiêu thụ lại muốn ta xư lí nó, ngươi chỉ cần giao ra 1 vạn để xử lí là được rồi..."
Mục Nhạc Nhạc cũng biết đây đã là rất khó khăn cho vị Tiểu ca này rồi, chính là rất sảng khoái mà đồng ý giao dịch, cũng lén ký kết giữ bí mật hiệp nghị, rồi vị Tiểu ca đó dặn dò Mục Nhạc Nhạc vô luận cabin trò chơi này xuất hiện vấn đề gì nàng cũng không thể hướng công ty bọn họ truy cứu trách nhiệm, bởi vì nguyên lai cabin này còn được giữ lại mà bị phát hiện hắn cũng tạch theo cabin.
Buổi chiều hôm ấy, vui vẻ sảng khoái ký xuống đại danh đỉnh đỉnh của mình, Mục Nhạc Nhạc dùng một phần tư giá cả liền đem 'Thần Tích' rinh về nhà.! (thật ra là được chuyển về, sức mô mà rinh).
Trở về nhà, Mục Nhạc Nhạc leo lên vào cabin trò chơi, giây phút nàng ở trong khoang trò chơi đã xuất một cảm giác xấu hổ. Đúng đúng như câu nói Tiện Nghi không có Hàng Tốt, Mục Nhạc Nhạc hiện tại chính là đang thấm thía câu nói này.
Nằm thẳng cẳng trong cabin trò chơi, kết nối với dịch dinh dưỡng, tiếp nhận sóng điện não, đăng nhập vào game.
Mục Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, nàng cảm thấy thân thể trầm xuống, lại mở mắt ra, trước mắt lại là một mảnh đen kịt.
Thật là một mảnh đen đen, chẳng có tẹo ánh sáng nào cả.
NPC hướng dẫn tân thủ đây? Không phải nói mới vào trò chơi đều có NPC hướng dẫn tiến hành các bước tạo nhân vật sao?
Tuy Mục Nhạc Nhạc chưa có biết nhiều về toàn bộ tin tức Game Online, nhưng trình tự chơi game thế nào nàng vẫn rất rõ. Hiện tại, chuyện gì đang xảy ra vậy nè?.
Điều này chẳng lẽ là...Bug, có phải như lời của vị tiểu ca kia không? Nhưng còn không có vào chơi được game đã vây khốn nàng chết dí ở đây a? Nghĩ vậy, Mục Nhạc Nhạc quả thật muốn đập nát cái cabin.
Tuy cabin trò chơi cũng rất chật, nhưng hiện Mục Nhạc Nhạc vẫn có thể xác định được nơi này tuyệt đối không phải là trong khoang cabin.
Chẳng lẽ nói, nàng đã đăng nhập vào trò chơi rồi hả?
Càng nghĩ càng thấy khả năng chuyện này là như vậy, Mục Nhạc Nhạc bắt đầu bình tĩnh lại, chính là dùng hết sức mình muốn mở rộng cái khoảng không chật hẹp này!
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng "răng, rắc", Mục Nhạc Nhạc rốt cục cũng nhìn thấy mặt trời.
Quả nhiên nàng không có đoán sai, tuy nàng tiến vào trò chơi một cách quỷ dị như vậy, nhưng vẫn là đã tiến được vào trò chơi rồi. Nhìn xung quanh một chút, quả thật như tin tức nói, cảnh quan mô phỏng độ chân thật rất cao nha. Quả thật nàng cho mình đã tiến vào một thế giới khác rồi.
Tốt rồi, Mục Nhạc Nhạc nhớ lại cách chơi game, nhớ rõ trên mạng đều nói nhân vật mới đăng nhập trò chơi sẽ được đem đến Tân Thủ Thôn, rồi chỉ được cho 1 bộ đồ tân thủ nát để tránh việc khỏa thân đi lông bông, rồi vân vân.....
Nhưng là, Mục Nhạc Nhạc quan sát lại bốn phía, lập tức trợn tròn mắt, cái gì mà Tân Thủ thôn đấy, đến tột cùng là ở nơi nào? Đừng nói là Tân Thủ thôn, bên cạnh 1 cái nhân ảnh cũng chả có, nói trắng ra tuy cảnh vật ở đây thập phần đẹp đẽ, nhưng có thể xác định một từ ' hoang sơn dã lĩnh'.
Mới đi vài bước, bên tai Mục Nhạc Nhạc vang lên một giọng nữ từ hệ thống vang lên:" Hiện tại ngài đã tiến nhập phạm vi đề phòng ' Kẻ trộm ăn cắp trứng' do đã bị tặc điểu phát hiện , muốn hay không lựa chọn ứng chiến?"
Mục Nhạc Nhạc sững sờ, chính là một đầu không rõ ràng cho lắm, nàng chẳng qua chỉ đi vài bước, như thế nào thoáng cái đã tiến vào cái gì mà đề phòng bọn tặc điểu, cái gì mà trộm trứng? Nàng chính là quan sát bốn phía trong mắt ngoại trừ cây thì cũng chỉ có cây, không có thấy cái gì khác ah...
Đột nhiên, Nhạc Nhạc cảm thấy gáy mình phát lạnh, thân thể lập tức dừng lại.
Tựa hồ cảm thấy mình đang bị cái gì đó theo dõi.
Cách đó không xa đang có một mảnh bóng đen to lớn, Nhạc Nhạc động nó cũng động, Nhạc Nhạc bất động nó cũng bất động, khiến cho Nhạc Nhạc có chút gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt.
Mạnh dạn nhìn về chỗ mình vừa nhìn, chỉ trong nhất mắt Nhạc Nhạc choáng luôn, cái gì mà ăn trộm trứng? Làm gì có kẻ trộm nào mà to tổ bố thế? Thân chim thì to lớn, toàn thân pha tạp 2 màu, trên đầu là 2 cái mỏ cực kỳ sắc lạnh, miệng mở kêu the thé, nhưng Nhạc Nhạc cảm thấy rùng mình nhất chính là cái con chim khổng lồ kia có đến 6 con mắt lận...!!!
Sau con mắt đó đang chằm chằm nhìn về phương hướng này.
Lập tức, Nhạc Nhạc cảm giác được thân thể của mình phát run, ngốc trệ ra đứng nhìn con chiêm cười ngây ngốc.
Ai ngờ, nụ cười này lại tạo thành hiệu quả vô cùng tốt. Chim khổng lồ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thanh âm sắc lạnh the thé chấn cho lỗ tai Nhạc Nhạc đau nhức. Hai cánh vỗ một phát liền nổi lên một trận cuồng phong.
Thân chim hướng đằng trước bay lên, thẳng tắp hướng tới chỗ nàng bay tới. Dọa cho Nhạc Nhạc kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể không tự chủ làm phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.
Đang lúc gay go, thanh âm nhắc nhở lại một lần nữa vang lên trong đầu Nhạc Nhạc:" Ngài hiện tại đã tiến nhập phạm vi đề phòng 'Kẻ trộm ăn cắp trứng', đã bị tặc điểu chú ý, muốn hay không lựa chọn ứng chiến?"
" Lừa bố mày à, đây cũng không gọi là được lựa chọn sao, có nên ứng chiến hay không a, cái này rõ ràng là đã bắt buộc ứng chiến rồi a—"
" Cái con rồng ngu ngốc kia, nói cái gì đó hả, ta nghe không rõ. Mặc kệ ngươi, Long tộc chính là thiên địch của chúng ta, tuy nhiên một thằng nhãi con ấu long mới sinh ra hương vị có lẽ không sai a, a haha.."
Khoan khoan, đợi một tý, Nhạc Nhạc rốt cục phát hiện một chỗ rất không đúng, trong đầu xẹt qua hình ảnh chính mình bị vây khốn trong chỗ chật hẹp lúc nãy là một vỏ trứng to lớn, cùng lúc chính là nghi hoặc mà cúi đầu xem xét...
Lập tức, trong rừng rậm chính là vang lên một tiếng thét thê lương: "Rồng...Rồng...Rồng...Ôi trời ơi!!!, không phải nói 'Thần tích' Ở bên trong trò chơi nhân vật đều là hình người sao? Làm sao ta lại biến thành một đầu Rồng ngu xuẩn vậy trời!!!"
Lừa bố mày à! Đây là ta chơi trò chơi hay là trò chơi chơi ta vậy trời ơi!!!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca
'Phanh' Một tiếng vang thật lớn làm cho một vị tổ trưởng vội vã chạy ra chỗ vừa phát ra tiếng nổ, xém chút nữa mặt cạp đất vì bước sai chân.
" Đâu rồi, đâu rồi, Cái máy chơi game trong kho hàng bị dọn đi đâu rồi!!!" Nhìn thấy bọn họ Dương tổ trưởng y hệt ác ma, trong mắt trần ngập tơ máu vị tổ trưởng này bị dọa cho run cầm cập, lời nói cũng lắp bắp.
" Đúng, đúng, là Lỗ tổ trưởng, Lỗ tổ trưởng cho dọn đi rồi..."\
" Lại là cái tên Tử Lỗ (một kiểu rửa người ta chết ấy)!!" Dương Nguyên quả thực đang tức chết, hắn đã dặn dò ngàn vạn lần đừng đem cabin trò chơi kia mang đi, ai ngờ, hắn chẳng qua là mấy ngày liên tục thức đêm, mệt quá mà chợp mặt một chút, ai ngờ vừa tỉnh dậy cái cabin trò chơi đó không cánh mà bay, thì ra do tên Tử Tước chuyển đi đấy!
" Cái gì mà Tử Lỗ, biểu ca chúng ta là người nhà của công ty mà, ngươi cũng đừng tùy ý phá bỏ hình tượng biểu đệ ta ah..."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mới vừa vặn nói đến Tử Lỗ, hắn giờ này đang thong thả bưng một ly cà phê từ ừ đi tới, đối với mọi người xung quanh đều tặng cho một nụ cười tiêu chuẩn men lì với hàm răng trắng bóc, làm cho mấy nữ IT nhìn phải gọi là nước chảy ròng ròng.
" Lại là ngươi, Tử Lỗ, công ty không phải là nhà, muốn đùa về nhà mà đùa! Ta hỏi ngươi, cái cabin trò chơi ta đã phân phó cho các ngươi trông coi ở đâu rồi?! Không phải ta nói không được đụng đến nó sao?!"
" Ah "Cầm chén cà phê ngáo hơn nửa ngày, Lỗ Từ mới nhớ tới mấy hôm trước biểu ca xử lí một vài công chuyện, thấy Dương Nguyên trước khi đề cập qua có nói cabin trò chơi đó bị lỗi, chính là lúc hắn nhãn rồi đã để cho tổ tiêu thụ thuận tiện đem đi xử lí rồi.
" Cái cabin trò chơi kia sao, ngươi không phải nói là bị lỗi sao? Ta đã cho xử lý xong rồi."
" Thật sự đã xử lí?" Nhìn Lỗ Từ không có bộ dạng là đang nói dối, Dương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Đến đây Lỗ Từ lại hiếu kì hỏi:" Không phải là một cabin trò chơi lỗi sao? Khẩn trương như vậy làm gì?"
"Tử Lỗ, ngươi không biết, cái cabin trò chơi trong quá trình chế tạo không cẩn thận quét vào khởi tạo nhân vật thành quái vật, còn chưa có sửa được, chỉ có thể báo lỗi. Nếu không có người chơi dùng cabin trò chơi kia đăng nhập 'Thần tích' chúng ta không phải tự dưng gặp phiền toái lớn sao."
"Nhầm nhân vật, nhầm thành quái vật gì?"
" Là Long tộc, mặc kệ là gì, loại quái này người chơi cần đến cấp cuối cùng mới có thể mở ra...khoan, đợi một tí, cái cabin trò chơi kia thật sự báo hỏng phải không, ngươi xác định, đừng có lừa gạt ta đó?" Dương Nguyên rõ ràng đối với việc này còn chưa có tin lắm.
Nhìn thấy Dương Nguyên trong mắt tỏ vẻ không tín nhiệm như vậy, Lỗ Từ lập tức ngạo mạn 'Hừ' một tiếng, "Ta làm việc ngươi cứ yên tâm, cái cabin trò chơi kia ta có thể xác định là báo hỏng rồi, tuyệt đối trong 'Thần tích' sẽ không xảy ra bug như vậy..."
"Mẹ ơi, cái game 'Thần Tích' này gớm thế này mà, sao lại không có ai kiểm tra lỗi Bug hết ah ah aha ——"
Từ khi phát hiện nhân vật người chơi của mình là một cục thịt gần như là tròn vo, chân tay đều ngắn, trên lưng là một cặp cánh nhỏ xíu bằng thịt, trông thật giống một con thằng lằn chắp cánh, Nhạc Nhạc quả thực là nước mắt chảy vào tim, ngậm đắng nuốt cay.
Thật sự lúc này chính là máu chạy về tim, sau lưng đang có một con tặc điểu đến trộm trứng tuyên bố muốn đem mình ăn sống nuốt tươi, Nhạc Nhạc nhắm mắt nhẫm mũi chọn bừa một đường chạy vèo vèo.
Chỉ sợ nàng là người chơi đầu tiên tạo ra lịch sử bị nuốt sống trong trò chơi rồi, hơn nữa theo thời gian, sự kiện này sắp được thực hiện.
Trên thực tế, nếu không phải Nhạc Nhạc gặp phải quái điểu sáu mắt này, vì hoảng sợ quá độ mà bạo phát tốc độ kinh người, chỉ bằng trạng thái ấu long của Nhạc Nhạc hiện tại, mới chui ra từ vỏ trứng đi cũng không nổi chứ đừng nói đến chạy, nếu như vậy thì Nhạc Nhạc sớm ngoẻo rồi.
Chạy loạn một hồi cũng đã 3 phút, thể lực Nhạc Nhạc gần như đến cực hạn, bước chân ngày càng nặng, nhưng mà phía sau quái điểu vẫn không có ý tứ buông tha, mới vừa rồi xém chút nữa là cặp cánh của nàng đã bị mổ thành lỗ ong rồi,
Mẹ ơi — chính là nàng hiện tại có là con ấu long nhưng cũng không muốn cái cánh nhỏ của mình bị quái điểu vặt mất.
Nhạc Nhạc liều mạng mà chạy, nhưng còn không biết làm sao có thể thoát được con chim ngu ngốc sau lưng.
Con đường phía trước, đúng là một cái sườn dốc thật dài, mắt thấy quái điểu cái mỏ nhọn sắp mổ vào cánh của mình.
Nhạc Nhạc quyết định chắc chắn, con mắt khép lại, tay chân ôm lấy cái bụng tròn trịa của mình tạo thành một 'Viên thịt', hét lên một tiếng lăn vù vù xuống dốc, lăn một thoáng đã cách con Quái Điểu xa vời vợi rồi.
Xa xa đấy, Nhạc Nhạc thấy con quái điểu ở sau lưng không khách khí chút nào ngoác mồm ra chửi:" Ngươi được lắm, cũng dám qua mặt ta, Long tộc đúng là một lũ mất nết, ngươi được lắm cẩu ấu long! Lần sau đừng để ta gặp được, nếu không ta sẽ nuốt ngươi ngay lập tức ——!
Đại gia... Không, khoai to à nhầm chim to. Ngươi trâu bò lắm, Nhạc Nhạc ta nào dám qua mặt ngươi, là ngươi muốn đem ta làm buổi ăn trưa a, cho dù ta không chạy ngươi cũng sẽ đem ta nuốt vào bụng phải không, còn có lần sau à? Còn có, Ta lúc này mới Sinh ra chưa đến nửa giờ, ta có biết Long Tộc là cái đếch gì đâu —— lừa bố mày à!!!
Nhạc Nhạc một bên vì mình tức giận, một bên đầu óc choáng váng không biết phương hướng. Nhưng là, theo thời gian trôi qua, vẫn không thấy mình dừng lại, Nhạc Nhạc rốt cục cảm giác không ổn.
Sườn dốc rất dài, hơn nữa càng lại càng dốc đứng. Bởi vì Nhạc Nhạc hiện tại đang cuộn mình lăn tròn, vận tốc quá cao căn bản không thể tự mình dừng lại, càng làm cho Nhạc Nhạc không thể quan sát tình hình phía trước.
Quả nhiên, dự cảm không ổn của Nhạc Nhạc ứng nghiệm rồi. Đột nhiên, Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể mình gần như không còn chạm đất nữa, trợn tròn con mắt xem xét, chỉ thấy mình không phải đang ở trên mặt đất, mà là một khe lớn tối om.
Nhạc Nhạc trong óc chỉ kịp nghĩ đến gì, mạnh mẽ áp chế tốc độ lăn của mình, Một 'Viên Thịt' cứ thế mà léo lên với tiếng thét chói tai biến mất trong cái khe đen kịt.
" Lừa bố mày ah — cuối cùng là cái thằng lập trình viên nào xếp đặt thiết kế đấy, như thế nào sau sườn dốc dài lại là một cái khe lớn hả..."
" Hắt xì" Lỗ Từ vuốt vuốt cái mũi, nghi hoặc mà nhìn chung quanh, nhưng lại không có tìm thân ảnh Dương Nguyên, chính là nhún nhún vai nói: "Khẳng định ai đó đang nghĩ đến ta, thiệt là, có nhiều người hâm mộ đúng là phiên toái ah..."
Ngoài cửa, Dương Nguyên đang chuẩn bị bước vào văn phòng Lỗ Từ, bước chân trì trệ, gân xanh trên trán nổi lên, không chút do dự quay ngoắt bỏ đi.
Đúng là tên khỉ gió, Tử Lỗ ngươi đi chết đi là vưa!!!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca