Tuy rằng bản thân hắn là một người nắm được Đạo pháp tuyệt thế nhưng hắn không phải là Đạo Sĩ.
Hắn sống một cuộc sống tự do, ở bên cạnh CHÍNH và TÀ.
Cùng làm bạn với hắn chính là một lão Miêu (Một con mèo già) chạy ra từ một tòa mộ cổ.
Chính xác mà nói thì nó cũng không phải là mèo, nhưng không một ai lại biết nó có lai lịch gì.
Giới thiệu của người dịch:
Nếu bạn đã chán những bộ truyện YY, những bộ tu tiên tu mắm, muốn đổi gió thì hãy đọc truyện này.
Truyện không có tinh thần Tàu khựa chút nào. Mạch truyện diễn ra khá là chậm, đọc từ từ nó mới thấm vào người, có những đoạn khi đọc rồi phải khiến bản thân chúng ta suy nghĩ lại.
Tả Đăng Phong (NVC của truyện) trải qua nhiều chuyện, cảm tình chân thật tinh tế, thân tình, hữu tình, tình yêu , khi thì làm cho người ta thoải mái, khi thì khiến lòng người chua xót, khi thì làm cho người ta căm hận. Hắn vì người mình yêu sẽ............................. Nếu muốn biết thì hãy đón đọc!
truyện đc xếp vào thể loại Linh Dị nhưng tôi thấy nó chưa đúng, truyện này nên xếp vào thể loại Tu tiên + Lịch sử
Tu tiên là bởi vì nvc và nhiều nv trong truyện tu luyện công pháp tu tiên có độ kiếp có phi thăng, trong truyện cũng có miêu tả và xuất hiện nhiều tiên nhân. Lịch sử bởi vì nội dung truyện là 1 giai đoạn trong lịch sử, hơn nữa truyện cũng đề cập đến rất nhiều các vấn đề trong lịch sử xa xưa: thần thoại có mà sử sách cũng có.
thể loại này có thể nói là thể loại hiếm có khó tìm. Ngã vi Trụ Vương tuy có dính lịch sử nhưng mang tính thần thoại nhiều hơn, có lịch sử thật sự thì niên đại cũng quá lâu rồi, phóng tác tương đối dễ dàng ko bị phát hiện. Tàn Bào lại nói về lịch sử cận đại, ko cách quá xa hiện nay, nếu có sai xót thì rất dễ nhận ra. nhưng tác giả đã miêu tả rất tốt các vấn đề lịch sử cũng như lồng ghép vấn đề huyền ảo tu tiên vào truyện, thể hiện kiến thức và sự nghiên cứu sâu về lịch sử
truyện chỉ có 457c, có thể nói là truyện ngắn, tôi đọc trong 5 ngày là xong
truyện có kết cấu chặt chẽ, ko câu chữ. các truyện khác nhảy chương ko có ảnh hưởng mấy nhưng truyện này ko bỏ qua chút nào. tác giả đã tính đến cả những vấn đề nhỏ nhặt, có đi cứu thế giới thì cũng phải đi lại ăn uống vệ sinh, ko phải kiểu anh hùng điện ảnh chỉ biết xông lên.
ở các truyện khác, bài Nhật rất dễ bị coi là sạn nhưng ở truyện này thì ko. truyện viết về giai đoạn Nhật đánh chiếm TQ, đồ sát Nam Kinh thế nên ko chửi Nhật thì chửi ai đây? từ đó cũng dễ thông cảm nhiều phản ứng hơi cực đoan của nv trong truyện đối với người Nhật.
cả truyện miêu tả cực tốt về sự thay đổi trong tính cách nvc. từ chán nản trong công việc cho đến vui sướng khi có vợ, đau đớn khi vợ chết, tuyệt vọng khi bị mọi người bỏ rơi... nvc vừa chính vừa tà làm việc tùy hứng lúc điên lên là giết người, lúc rảnh rỗi đi phát tiền làm từ thiện.
nvp trong truyện có liên quan đến nvc cực ít, có thể tính có lẽ cũng chỉ có 2 người 1 đạo cô và 1 trọc điên (con mèo ko có diễn biến tâm lý nên ko tính). lão trọc xuất hiện cạnh nvc khá nhiều thể hiện tốt vai trò nvp, thậm chí còn có lớp ý nghĩa sâu hơn ko điên như vẻ bề ngoài, các chi tiết gây cười trong truyện cũng chủ yếu liên quan đến lão này, lão này hết vai cũng là hết hài. nv đạo cô xuất hiện vừa phải, theo tôi thì sự xuất hiện của vị này tất cả chỉ để phục vụ cho chương truyện gần cuối khi gặp lại nvc. sau 90 năm bị đóng băng, nvc gặp lại đạo cô (người đã yêu mình) hiện nay đã 120 tuổi và nhận ra rằng tình cảm cô ta dành cho mình ko như trước nữa. nvc bị đóng băng, 90 năm chỉ như vài ngày, tình cảm ko có gì thay đổi. nhưng đạo cô đã trải qua 90 năm cô đơn, nhớ thương trong tuyệt vọng, đến bây giờ tóc đã bạc lại cảm thấy bình thản khi gặp lại người xưa. nvc chợt nhận ra, mình cố gắng liều mạng cả đời muốn cứu sống/ gặp lại người vợ đã chết nhưng đến khi gặp nhau liệu tình cảm có còn nồng nhiệt như xưa? nvc cảm thấy tuyệt vọng, anh ko còn muốn cứu sống hay gặp lại người vợ đã chết nữa, anh chỉ muốn trở về quá khứ để sống đúng với tình cảm lúc trước (thế nhưng nếu có làm đc như vậy thì liệu anh có còn là anh khi xưa?). sau 90 năm anh bị đóng băng, con mèo của anh vẫn trung thành với anh như trước, 90 năm thủ hộ quan tài bất kể sự đổi thay của thế gian. con người và động vật ko giống nhau!
các kiến thức về ngũ hành, 12 địa chi, huyền học, địa lý... đc viết rất tốt. ko biết có chính xác hay ko nhưng chứng tỏ tác giả đã rất đầu tư trong vấn đề này
về tu luyện thì thực sự ko có gì để nói. hệ thống ko rõ ràng, phân cấp cũng khó hiểu. truyện ko tập trung cho vấn đề này nên tôi cũng ko đánh giá.
truyện này có hơi hướng tự ngược. nvc chẳng mấy khi đc vui vẻ thoái mái, đánh nhau cũng ko ít lần bị vùi dập. cả truyện đều u ám thế nhưng điểm sáng cuối truyện đã cứu vãn tất cả, đưa truyện trở thành happy ending. thế nhưng đây chỉ là 1 bắt đầu mới, khó khăn vẫn ko ít đâu
sạn có thể nói là ko có nhưng vẫn có vài chỗ hơi khó chấp nhận, cho dù có thể lý giải đc.
nvc học trận pháp quá nhanh quá giỏi. tu luyện thì có thể giải thích là thiên phú cá nhân, nhưng trận pháp là học hỏi kinh nghiệm, Kim Châm chỉ hướng dẫn có vài ngày mà nvc đã thành cao thủ. nói chung tu luyện là điểm yếu của truyện này
bài Nhật là hợp lý thế nhưng cái âm mưu của Nhật ở cuối truyện có vẻ khiên cưỡng
nvc khen người Nhật ko ít, cứ nhìn thấy quân đội Nhật lại chê bai dân nước mình. thế nhưng anh lại ko nghĩ lại bản thân, có năng lực nhưng ko chịu góp sức cứu dân cứu nước thì lấy tư cách gì mà chê bai người khác? nvc giết người Nhật ko ít thế nhưng anh giết người TQ còn gấp 10 lần. cái này là thái độ của nv ko tốt chứ ko tính là sạn của truyện
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ghost1982