Đông hải thần châu, phía đông là dãy Sùng sơn chiếm lĩnh, bên cạnh bờ biển, có một sơn thôn nhỏ nằm cô lập là Kim Sa thôn.
Kim Sa thôn, cái tên xuất phát vì có một bãi cát vàng vô cùng mĩ lệ và cũng nổi tiếng bởi chính điều đó.
Kim Sa thôn ba mặt là biển, đây chính là một bán đảo.
Những ngôi nhà của dân trong thôn đều hướng ra biển, lưng quay về phía núi.
Thôn dân đều lấy việc đánh bắt cá và trồng trọt làm kế sinh nhai, người dân thuần phác, nơi an bình này không bao giờ tranh chấp.
“Mạc lão gia, thế giới bên ngoài có đẹp không?” Một hài tử bốn, năm tuổi là một trẻ nít hỏi.
“Đẹp,đương nhiên là đẹp rồi.” Một lão nhân già trong mắt tràn ngập một sắc thái rực rỡ, phảng phất như đang hồi tưởng lại một quá khứ huy hoàng .
“Đẹp như thế nào vậy?”
“Nơi đó mọi người đều có thể ‘phi diêm tẩu bích’, như là đang đằng vân giá vũ vậy.”
"Phi diêm tẩu bích?"
“Là như một con chim nhỏ bay lượn, không bị câu thúc.”
“Bọn họ vì cái gì mà bay như vậy?”
“Bởi vì bọn họ muốn đánh lại cái việc xấu, đề cao chánh nghĩa.”
“Bọn họ vì cái gì muốn đánh lại cái xấu, đề cao chính nghĩa?”
“Bởi vì bọn họ là người trong giang hồ.”
“Cái gì là người trong giang hồ?”
“Đều là những người có thể phi diêm tẩu bích.”
“Người trong giang hồ vì cái gì mà đánh cái xấu, đề cao chính nghĩa?”
“Vì bên ngoài người tốt ra có rất nhiều kẻ xấu.”
“Cháu cũng muốn trở thành một người trong giang hồ,mạc lão gia, người có thể phi diêm tấu bích à?”
“Ngươi muốn biết điều đó làm gì?”
“Bởi vì cháu muốn học a.”
Mạc lão gia gật gật đầu, nói: “Ta dạy cho cháu, nhưng điều kiện là cháu không được nói cho ai biết về điều này.”
“Vâng!” tiểu hài tử tức thời gật đầu đáp ứng.
Thời gian nhanh chóng trôi đi. Ba năm sau.
“Sư phụ, đệ tử đã học được phi diêm tẩu bích, có thể được coi là người trong giang hồ chưa?”
“Cảnh Thiên, chỉ mới biết bay không thì đã tính là gì ? chính yếu là phải học lộng thương múa đao, luyện tập nội công, mới có thể chân chánh là giang hồ hiệp khách, mới có thể chống lại cái xấu, đề cao chính nghĩa.”
“Sư phụ, việc đề cao chánh nghĩa nguyên lai lại có nhiều quy củ như vậy?”
“Cảnh Thiên, ngươi phải biết rằng, nếu không luyện thành một thân võ công cao, ngươi sẽ có thể bị người khác làm hại.”
“Điều này thì đệ tử biết, mỗi lần đệ tử cùng Đại Cẩu đánh nhau, hắn đều chỉ có thể bị đệ tử đánh.”
“Ngươi có muốn như Đại Cẩu không?”
“Không, đệ tử là Dương Cảnh Thiên, sư phụ người đã nói qua, muốn cho Cảnh Thiên thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, là đại anh hùng.”
“Không sai, muốn là một đại anh hùng, phải trở thành giang hồ đệ nhất.”
“Giang hồ đệ nhất, có cái gì là tốt?”
“Giang hồ đệ nhất có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, mỹ nữ vờn quanh."
"Mỹ nữ?!" Dương Cảnh Thiên hai con mắt đột nhiên tỏa sáng đứng lên.
Mạc lão gia nhìn thấy Dương Cảnh Thiên nói về mỹ nữ có hình dạng như thế, thật sự không giống một đứa trẻ bảy tám tuổi. Bất quá cũng nên có cái hưởng thụ, con người có cái để truy cầu.”
“Giang hồ mỹ nữ rất nhiều, trong đó đẹp nhất chính là Phiếu Miểu Phong thánh nữ.” Mạc lão gia nói, trong mắt thần sắc có vẻ ca ngợi.
"Phiếu Miểu Phong thánh nữ, vậy có đẹp như Quách gia nhị thiếu phu nhân không?”
“Đồ ngốc, Phiếu Miểu Phong thánh nữ sao có thể so sanh với Quách gia nhị thiếu phu nhân được, thứ nhan sắc phàm tục sao có thể so sánh.”
“Nhưng ở trong con mắt đệ tử thì Quách gia nhị thiếu phu nhân tựa như tiên nữ vậy, xinh đẹp vô cùng.”
“Ta phỉ, tiên nữ, trong giang hồ có hơn ngàn mỹ nhân đẹp hơn, thế mà lại dám so với tiên nữ.” Mạc lão gia trong lúc này quả thật là tức giận.
"Giang hồ thật có nhiều mỹ nữ như vậy?" Dương Cảnh Thiên hai mắt lộ ra thần sắc sung mãn.
“Chỉ có là giang hồ đệ nhất, mới có thể sở hữu nhiều mỹ nhân”
“Sư phụ, giang hồ có cá không vậy?”
“Đó là vấn đề chó chết gì vậy?”
“Sư phụ, con là người Kim Sa thôn, suốt ngày ăn cá, không có cá thì làm sao mà được.”
“Giang hồ như thế nào lại không có cá, mỗi địa phương có sông có hồ, thì sẽ đều có cá.”
“Con tưởng rằng chỉ có biển lớn mới có cá.”
"Ngươi tưởng rằng …… thật chó chết."
“Con còn nghe ba con kể, biển lớn còn có mỹ nhân ngư…”
“Giang hồ đích thực là mỹ nhân ngư rất nhiều, đến lúc đó sợ ngươi bắt không được thôi.”
“Ha ha, sư phụ người cứ yên tâm, việc khác không dám nói, bắt cá, đệ tử Dương Cảnh Thiên tuyệt đối là đệ nhất…”
“Nào hôm nay bắt đầu, ta sẽ dạy mi bản lĩnh bắt cá đích thực.”
“Cái gì vậy! Sư phụ dạy con là võ công, bắt cá con đã học xong từ lâu, cha con còn không lại con mà…”
“Boong!” Dương Cảnh Thiên đầu nhói lên một cái, đích thực đã bị ăn một cái cốc.
“Đệ tử ngốc, cha ngươi có dạy ngươi cách bắt mỹ nhân ngư không?”
“Cái gì! Chưa một lần nhìn thấy, làm sao bắt? Sư phụ người thực sự nhìn thấy…”
“Đương nhiên, nếu không ta sao có thể dạy mi.”
“Hay quá, sư phụ, con sẽ lấy lưới bắt cá với cần câu…”
“Boong…” Một tiếng lại vang lên, lần này nghe có phần rõ ràng hơn, đầu hắn lại bị gõ trúng.
“Mỹ nhân ngư sao có thể dùng lưới, cần câu mà bắt.”
“Thế dùng cái gì?” Dương Cảnh Thiên ủy khuất khó hiểu rồi hỏi.
“Chẳng lẻ Quách gia thị thiếu phu nhân là do Quách lão gia dùng lưới bắt về?”
“Không phải, nhưng Quách gia thị thiếu phu nhân cũng không phải là cá!”
“Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ không biết là mỹ nhân đẹp tựa như mỹ nhân ngư à?”
“Con chưa một lần gặp qua. Mặt mũi mỹ nhân ngư thế nào con đâu có biết…”
“Hảo! Ngươi còn muốn nói lại …”
“Thật sự là đâu có ai biết đâu!!”
“Bây giờ ta nói ngươi nghe!!”
Ánh trăng bao trùm mặt đất, phía sau Kim Sa thôn là một ngọn núi cao và dốc, đỉnh núi quanh năm bị tuyết trắng bao phủ, núi non trùng điệp đã ngăn cách liên hệ giữa Kim Sa thôn với bên ngoài.
Những dãy núi cao thấp nhấp nhô trải dài, bên dưới lớp tuyết trắng dường như có một khối băng trong suốt và lạnh lẽo.
Ngẫu nhiên, trong vùng đất tuyết lại xuất hiện một cây tùng già phủ đầy tuyết, nhìn khắp thế giới bao la này, không biết như thế nào lại có một cây tùng đơn độc, thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa.
Trăng sáng mới lên, nhẹ phủ lên cảnh đêm một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, giống như bức tranh thủy mặc, lộ ra khí tức thanh u điềm tĩnh.
Trăng yên lặng, tuyết yên lặng, tùng yên lặng, cả người cũng yên lặng. Không gian chìm trong một sự tĩnh lặng.
Dưới dãy núi cao, Mạc lão gia cảm thán một hồi.
Dương Cảnh Thiên đứng phía sau, hắn không hiểu Mạc lão gia cảm thán điều gì, vì vậy cất giọng hỏi:
- Sư phụ, người mang đồ nhi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn luyện Hắc dạ thần công? Đệ tử còn chưa nghe người nói có một môn võ công như vậy.
Mạc lão gia nhìn Dương Cảnh Thiên tuổi gần mười sáu, trong lòng tràn ngập tự hào.
Tiểu tử này chưa đến mười sáu tuổi thân thể đã phát triển thành một cơ thể khôi ngô cường tráng, thân hình cao trên một thước chín, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn có thể làm mê mệt ngàn vạn thiếu nữ, thiếu phụ. Quả thực là khắc tinh trời sinh của nữ nhân. Điều làm Mạc lão gia cảm thấy kỳ lạ chính là tiểu tử này không ngờ còn có bản lĩnh, phàm nhìn qua là không thể quên, dạy hắn bất cứ thứ gì, luôn luôn không cần phải nói đến lần thứ hai.
Toàn thân sở học của Mạc lão gia, chưa đến năm năm, Dương Cảnh Thiên đã học xong toàn bộ, đó là tích luỹ suốt năm mươi năm của lão, hơn nữa lão còn tự nhận là thông minh không ai bằng, vậy mà đứng trước Dương Cảnh Thiên, lão đành phải chịu phục.
Mạc lão gia đang nghĩ đến sau này, trong hoàn cảnh không còn gì có thể dạy, từ văn học cổ điển, địa lí, y thuật, cầm kì thi hoạ, toàn bộ vốn liếng đã dạy cho Dương Cảnh Thiên.
Mười năm qua đi, Mạc lão gia mỗi ngày đều sợ gặp mặt Dương Cảnh Thiên, bởi vì lão sợ không còn gì để dạy Dương Cảnh Thiên nữa. Nhưng ở phương diện khác, lão cũng tự hào, bởi vì lão tin tưởng, Dương Cảnh Thiên chỉ cần ra khỏi Kim Sa thôn, tất sẽ là võ hiệp kì tài võ lâm trăm năm khó gặp.
Mạc lão gia trong lòng tràn ngập tự hào, nhưng miệng cũng vẫn trách cứ, nói:
- Hỗn cầu, ngươi ngoại trừ tới nơi này học cái gì đó, không thể có sự tình khác sao?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Sư phụ, người nói không đúng nha, hai nam nhân ở cùng một chỗ để làm gì? Chơi cờ, luận võ, người đều thua…
Mạc lão gia tức giận nói:
- Tâm sự không được sao?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Tâm sự, người xuốn tay giết con còn hơn.
Mạc lão gia lấy từ trong ngực ra một bình dược, đưa cho Dương Cảnh Thiên nói:
- Uống nó đi.
Dương Cảnh Thiên lập tức nhăn mặt, vẻ mặt khốn khổ cầu xin:
- Cái thứ này, con đã uống suốt mười năm nay rồi, còn phải uống nữa, mỗi lần uống đều khiến ta cảm thấy gần chết, không uống nữa.
Mạc lão gia nói:
- Không hiểu gì cả, đồ con lợn, đây là bảo bối người khác ngàn vạn lần mơ tưởng muốn tìm, nếu không phải xem ngươi hơn cả đồ đệ của ta, ta đã không để cho ngươi uống.
Dương Cảnh Thiên thẳng thắn nói:
- Bảo bối! bảo bối thiên hạ mơ tưởng muốn tìm, định gạt ai? Đó rõ ràng là lúc ta năm tuổi, ngươi ở trong núi đánh chết đại xà, bắt vài con cóc, thêm vào đó mấy con rùa dưới đáy hồ rang khô làm thành viên thuốc ghê tởm này.
Mạc lão gia nói:
- Ngươi nhớ rất rõ ràng, không sai. Tuy nhiên những thứ này có lợi ích rất lớn, con rắn đó tên gọi Kim Huyết xà, con cóc gọi là Sư Hổ cáp, con rùa già dưới đáy hồ là Vạn Niên thanh, ngươi đã học qua y thuật, nên hiểu được công hiệu của chúng chứ.
Dương Cảnh Thiên kinh ngạc nói:
- Nội đan Sư Hổ cáp là vật chí dương, người sau khi ăn xong, thể lực trở nên dị thường, nghe nói có thể gia tăng mấy trăm năm công lực, Kim Huyết xà là vật chí độc chí dâm, nhưng khi ăn mật nó thực sự là bách độc bất xâm, mà vạn niên thanh quy, một khi ăn xong, nghị lực sẽ trở nên vô cùng vô tận, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ.
Mạc lão gia gật đầu nói:
- Không sai, ngoài ra ta còn lấy được Thiên Sơn tuyết liên, hoa trăm năm mới nở, Ngân hải linh chi ngàn năm cùng Cao Lệ nhân sâm vạn năm, những vật chí âm đó làm thuốc dẫn. Đem toàn bộ thiên hạ chí dương chí âm vào trong cơ thể ngươi, đem kì kinh bát mạch trong ngươi biến thành một vũ trụ thế giới vô tận, bây giờ trong nội thể ngươi đã ẩn chứa cửu âm cửu dương trọng thể, nói không phải khoa trương, ngươi chẳng những bách độc bất xâm, thậm chí còn đao thương bất nhập. Nếu không với tuổi của ngươi, làm sao có thể có một thân bảy mươi năm công lực, đều là do đan dược ban cho.
Dương Cảnh Thiên một tay tiếp nhận dược bình từ Mạc lão gia, một bên không khách khí nói:
- Đan dược tốt như vậy, sụ phụ người vì sao không tự mình dùng.
Mạc lão gia thở dài nói:
- Ta đã già rồi, dùng cũng không hấp thu hết, ngoại trừ có thể kéo dài tuổi thọ ra, cũng không có tác dụng lớn nữa.
Dương Cảnh Thiên giảo hoạt nhìn Mạc lão gia, liếc mắt nói:
- Sư phụ, có phải là người đã ăn vụng không ít.
Mạc lão gia tức giận nói:
- Cái gì mà ăn vụng không ít, thuốc là do ta chế ra, ăn mấy viên cũng là chính đáng.
Dương Cảnh Thiên mở dược bình, một ngụm nuốt xuống toàn bộ, nói:
- Sư phụ, vật tốt như vậy, vì cớ gì không cho ta một lần uống luôn, còn ba tháng mới đưa một viên, hại ta mười năm còn chưa dùng hết.
Mạc lão gia thấy Dương Cảnh Thiên một lần uống hết, đánh mạnh vào đầu hắn, yêu thương nói:
- Xú tiểu tử, ai cho ngươi uống hết rồi, trân bảo mạnh mẽ của trời đó! Ngươi tốt xấu gì cũng là người đọc qua y thư rồi, ngay cả lẽ thường ấy cũng không hiểu ư, chẳng lẽ người có bệnh, một lần thầy thuốc đưa toàn bộ thuốc uống vào có thể tốt sao? Hấp thu là quan trọng.
Dương Cảnh Thiên ánh mắt ngu ngốc nói:
- Sư phụ, đều do đồ nhi quá hưng phấn.
Mạc lão gia cả giận nói:
- Ta thấy ngươi là lo lắng ta trở về lại uống bớt của ngươi.
Dương Cảnh Thiên giọng uỷ khuất :
- Sư phụ, người nói đồ nhi như vậy là không đúng rồi, đồ nhi chưa bao giờ nghĩ như vậy, nếu không bây giờ, ta nhả trả cho người dùng.
Những lời ghê tởm này, Dương Cảnh Thiên vừa nói ra, khiến cho người ta không nhịn được cười.
Mạc lão gia nói:
- Tính ra, không được ăn thì cũng ăn rồi, chỉ mong không khiến tiểu tử ngươi chết sớm thì tốt.”
Dương Cảnh Thiên cao hứng nói:
- Điểm này người yên tâm, sư phụ, đồ nhi không phải khoác lác, mỗi bữa ăn bảy tám bát cơm, mười con cá. Khả năng tiêu hoá hạng nhất, tuyệt đối sẽ không vì ăn trân bảo này mà tự bạo đâu.
Mạc lão gia từ trong ngực lấy ra một quyển sách, đưa cho Dương Cảnh Thiên nói:
- Cái này ngươi hãy cấm lấy đi.
Dương Cảnh Thiên nhận lấy nhìn qua, là một quyển sách, ngoài bìa không có tên, mở ra bên trong, chỉ thấy mặt trên ghi chi chít chữ, hắn theo thứ tự nhìn xuống, chỉ thấy phía trên rõ ràng ghi: “Thần công này là ‘Ngự nữ thần công’, tu luyện thần công này phải là luyện võ kì tài trăm năm mới gặp, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Nếu người có duyên sau khi tu thành, khi ngươi chinh chiến mỹ nữ bảo đảm vô địch.”
Dương Cảnh Thiên nhìn qua, đưa cho Mạc lão gia nói:
- Ta còn tưởng là bảo bối gì, nguyên lai là một cuốn sách bại hoại như vậy, không xem.
Mạc lão gia cả kinh, trước kia, Dương Cảnh Thiên chỉ mong sao ngày ngày có gì đó để học, có sách xem, hôm nay lại làm sao vậy, giật mình nói:
- Đó là bảo bối của ta, chưa bao giờ rời xa. Ta thấy ngươi nhanh trưởng thành, mới để ngươi xem.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ngưòi viết cuốn sách này cũng quá coi thường người khác, cái gì ‘tự gánh lấy hậu quả’, khoác lác.
Mạc lão gia nói:
- Ngươi không phải muốn ta dạy ngươi phương pháp thâu tóm mỹ nhân sao? Đây là phương pháp lợi hại nhất, ngươi lại không học?
Dương Cảnh Thiên ra vẻ đúng đắn nói:
- Không học.
Mạc lão gia đột nhiên nhìn hắn khoé miệng mỉm cười nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi không phải là đã xem trộm chứ.
Dương Cảnh Thiên cao hứng nói:
- Như vậy cũng bị người biết. Sư phụ, người quả thật lợi hại.
Mạc lão gia cảm thấy chính mình phải chịu sự sỉ nhục lớn, đưa tay tóm lấy Dương Cảnh Thiên, không ngờ hắn nhảy nhẹ một cái, đã tránh khỏi nói:
- Sư phụ, hôm nay không có việc gì, đồ nhi xin cáo từ, ngày mai gặp lại.
Dương Cảnh Thiên khiến Mạc lão gia tức giận đến dậm chân đấm ngực, hét lớn:
- Đồ đệ tên khốn kiếp nhà ngươi, đồ bất hiếu.
Dương Cảnh Thiên đã sớm ở ngoài vài dặm, đối với lời trách cứ của Mạc lão gia, một chút cũng không để vào tai, lại càng không để trong lòng.
Trở về đến nhà, hắn đi qua phòng của cha mẹ, trong phòng không ngừng truyền ra những tiếng rên rỉ cùng tiếng cơ thể chạm vào nhau. Dương Cảnh Thiên biết rằng phụ mẫu đang không ngừng điên loan đảo phưởng chìm nổi giữa biển mê. Hắn trong lòng cảm thấy một trận phiền phức, cất giọng nói:
- Phụ thân mẫu thân, hai người không thể nhỏ tiếng một tí được sao?
Phụ thân của Dương Cảnh Thiên là Dương Thuần nghe thấy vậy liền nói:
- Xú tiểu tử, ngươi không phải đến chỗ Mạc lão gia uống rượu sao? Trở về sớm làm gì? Ta với mẹ ngươi không làm chuyện này thì làm sao ngươi có thể xuất hiện chứ?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Cái này là chứ? Hai người quấy nhiễu nghiêm trọng cuộc sống sinh hoạt bình thường của con, đặc biệt vào những thời gian nghỉ ngơi.
Mẫu thân Dương Cảnh Thiên là Kim Lan nghe thấy vậy liền nói:
- Cảnh Thiên, con đi ra ngoài ngắm cảnh đi! ta và phụ thân con một lát nữa là ổn rồi.
Dương Cảnh Thiên nghe xong giọng có vẻ khó chịu đáp:
- Đêm khuya canh ba, kêu con đi đâu ngắm cảnh đây? Hai người nếu không phải một giờ nửa tiếng nữa, thì cũng đến hai thời thần mới xong, thật là không để cho ai sống mà.
- Xú tiểu tử, ngươi dám nói vậy! không muốn sống nữa à.
Dương Thuận nghe con trai nói vậy, rốt cuộc cũng đã chạy ra.
Dương Cảnh Thiên nghe tiếng phụ thân đi ra, liền như thiểm điện bắn ra ngoài cửa.
Kim Lan giữ chặt trượng phu lại dịu dàng:
- Cha của thằng nhóc, người muốn làm gì vậy?
Dương Thuận nói:
- Tiểu tử đó thật không biết có phải là thân sinh của ta không nữa, cao to đến doạ người, hơn nữa lại còn thường xuyên cãi lại ta.
Kim Lan đánh lên vai Dương Thuận một phát nghe rõ cả tiếng, giọng khó chịu:
- Chàng thật là hổn đản, Cảnh Thiên không phải do ta và chàng sinh ra, chẳng lẽ là ta cùng người khác sinh ra sao?
Dương Thuận cười nhẹ ôm lấy kiều thê nhẹ nhàng:
- Ta thật không có ý này mà, tất cả đều tại Mạc lão đầu, làm cho Cảnh Thiên thành ra dạng như vậy. Bất quá tính tình hắn thật sự là giống như ta.
Kim Lan dựa vào trong vòng tay của chồng cười tươi nói:
- Cảnh Thiên so với chàng thì thông minh hơn nha.
Dương Thuận tán đồng:
- Bản lĩnh đả ngưu của hắn quả thật không thua ta tí ti nào.
Kim Lan nói:
- Điều đó thì không nhất định.
Dương Thuận nói:
- Được rồi, không quản đến nó nữa, chúng ta lại tiếp tục nào!
“Ừ…” Kim Lan dựa người trong vòng tay của trượng phu, Dương Thuận một tay ôm vợ lên giường, lại tiếp tục bắt đầu cuộc chiến tình yêu, nhất thời tiếng pháo ầm ầm, tiếng oanh da diết….
Dương Cảnh Thiên thì không như vậy, vừa đi ra ngoài vừa cằn nhằn.
- Lão đại, lão đại
Nhìn lên thì nhận thấy một nhân ảnh đang chạy nhanh đến trước mặt Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên nhìn hắn, chính là một người bạn cùng chơi với mình là Lâm Hạo, Dương Cảnh Thiên gọi là “háo tử”
- Háo tử, nửa đêm canh ba ngươi gọi cái gì mà gọi, là cha mẹ ngươi chết à!
Lâm Hạo nghe vậy, chỉ đành cười khổ:
- Lão đại, tốt xấu gì người cũng là đầu lĩnh, làm sao có thể nói như thế được, sẽ làm huynh đệ lạnh lòng đó.
Dương Cảnh Thiên dánh vào đầu Lâm Hạo một cái:
- Mau có chuyện gì thì nói nhanh đi, lão đại đang chờ ngươi giáo huấn.
Lâm Hạo cuống quít:
- Lão đại, ta phát hiện được quân tình khẩn cấp liền chạy đến hồi báo cho người mà.
Dương Cảnh Thiên nghe vậy, liền nhiệt tình hỏi:
- Quân tình gì, Đại Cẩu đối với chúng ta hành động thái quá à?
Lâm Hạo nói:
- So với điều đó thì giá trị hơn nhiều.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Vậy là điều gì?
Lâm Hạo nói:
- Đại cẩu đang áp giải mẹ kế vủa hắn, hiện ở tại bìa rừng.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói:
- Cái gì? Ngươi nói đại cẩu áp giải nhị thiếu nãi, ngươi có đích thân tra xét chưa?
Đại cẩu chính là đối thủ duy nhất của Dương Cảnh Thiên ở thôn Kim Sa, danh tự cuả Đại Cẩu là Quách Vũ. Quách gia là gia đình giàu có nhất kim sa thôn, cha của Quách Vũ là Quách Lân, kết hôn với năm người phụ nữ, sinh một nữ một nam, trước Quách Vũ chính là tỷ tỷ của hắn Quách Kim. Trong năm người vợ của Quách Lân, có cân lượng nhất chính là đệ nhị lão bà Hà Trác Phương, thường được Dương Cảnh Thiên gọi là tiên tử hạ phàm.
Hà Trác Phương vốn là hàng xóm của nhà Dương Cảnh Thiên, nhân vì phụ mẫu tham tiền, đã gả Trác Phương cho nhà Quách gia. Khi Hà Trác Phương về Quách gia, Dương Cảnh Thiên chỉ mới bốn tuổi, nhưng từ lúc Dương Cảnh Thiên biết suy nghĩ đến nay, tại kim sa thôn không có bất kì một nữ nhân nào xinh đẹp bằng Hà Trác Phương. Cũng bởi vì đều là người sống ven biển, đón nhận gió biển, ngày đón nắng mưa, làn da đều có màu đồng đen, ngay cả đại cô nương cũng không ngoại lệ. Ngoại lệ duy nhất chính là Hà Trác Phương, làn da nàng trắng như tuyết trên đỉnh núi cao lại mềm mại, thật động lòng người.
Hơn nữa bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon nhỏ, thân hình cao gầy, cặp mắt lúc nào cũng như ướt nước mắt, quả thực động lòng người như tiên nữ hạ phàm.
Dương Cảnh Thiên từ trước tới nay đều xem Hà Trác Phương là thiên hạ tối đại mĩ nhân. Ít nhất là trước khi Dương Cảnh Thiên rời kim sa thôn gặp những nữ nhân khác đã nghĩ như vậy.
Lúc này, Dương Cảnh Thiên cùng Lâm Hạo vừa kịp chạy tới rừng cây, vừa đúng lúc đuổi tới.
Trong rừng lúc này đang phát sinh một cảnh mà làm cho Dương Cảnh Thiên không thể nến nhịn tức giận được, đại cẩu không ngờ đang chuẩn bị cưỡi lên người Hà Trác Phương.
Hà Trác Phương xinh đẹp đang hô hoán, trong đêm thâu yên tĩnh tiếng la thật sự rõ ràng.
- Không được, Tiểu Vũ, ngươi mau thả ta ra!
- Nhị nương, ta đã thích ngươi từ lâu lắm rồi, tới hôm nay rốt cuộc đã được như ý nguyện, ngươi đã rời xa khỏi cha của ta.
Đại Cẩu Quách Vũ vô sỉ nói.
Phóng mắt nhìn ra, trong mật lâm có một đám cỏ, trên đó có Quách Vũ đã cởi trần đang nhắm tới Hà Trác Phương tuyệt mĩ thi hành những hành vi cầm thú.
Quách Vũ nhìn qua khoảng 17 18 tuổi, thân thể mập mạp, dạng người không nhỏ, đang ép tới làm cho Hà Trác Phương không thể động đậy gì được.
Hà Trác Phương tuổi khoảng 25-26, có một khuôn mặt như nụ hoa đang hé, đầu mày cuối mắt như hoạ, khuôn mặt ửng hồng, làn da trắng như tuyết, làm xuất hiện ánh sáng diệu mắt, khiến cho ánh trăng chiếu xuống mặt nàng dường như đều bị phản chiếu lại, thật sự là vưu vật trời sinh, một mĩ nhân thập phần toàn vẹn.
- Đại Cẩu, ngươi làm gì đó?
Dương Cảnh Thiên hét to một tiếng, xuất hiện tại ngay trước mặt Quách Vũ và Hà Trác Phương.
Quách Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Cảnh Thiên đang phẫn nộ nhìn mình, không khỏi toàn thân run lên, đứng dậy nói:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi không được làm loạn!!
Quách Vũ từ khi cùng Dương Cảnh Thiên đánh nhau toàn chỉ là bị đánh, lúc này gian tình bị phá vỡ, trong lòng buồn bực không thôi.
Dương Cảnh Thiên trực diện ra đòn, ”phanh” độc ác tung cho Quách Vũ một quyền.
“A!”Quách Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lảo đảo, bay ra ngoài hơn một trượng.
Dương Cảnh Thiên giọng nói đầy phẫn hận:
- Cút, cút ngay lập tức, nếu không ta không cho ngươi thấy được ánh dương quang ngày mai đâu.
Quách Vũ chẳng nói được gì, liền chạy rất nhanh chóng.
Lâm Hào đi lên nói:
- Lão đại, ta không hề nói sai chứ.
Dương Cảnh Thiên nhìn thấy y phục Hà Trác Phương bị rách nát tả tơi, y phục không che hết thân thể, liền lấy ngoại y của mình khoác lên người nàng.
Hà Trác Phương vẫn chưa hết sợ hãi, thì thào nói:
- Đa tạ ngươi, Cảnh Thiên.
Kim Sa thôn không lớn, chỉ khoảng hai trăm hộ dân, cho nên ngày thường mọi người cũng đều nhận biết nhau. Hơn nữa Dương Cảnh Thiên còn nổi tiếng là một gã anh tuấn, trong thôn thật không ít cô gái muốn trở thành vợ hắn.
Lâm Hạo ở bên cạnh bị làn da tuyết bạch của Hà Trác Phương, nửa người trần đầy mê hoặc, cơ thể thon mảnh, vòng eo như liễu, cánh tay như búp sen, đùi như tuyết cầu, hai chân dài, bộ ngực cao thẳng đứng như muốn phá tung áo ra ngoài, tựa hồ như chiếc bánh bao trắng lớn với nhũ phong dụ nhân, ánh mắt đầy vẽ phong tình. Cũng do thân thể của nữ nhân này lại dụ hoặc như vậy, không lạ khi Đại Cẩu muốn nắm lấy không rời, thật sự bản thân nhìn tới, cũng không thể kiềm chế được.
Lâm Hạo thấy vậy quả thật nhẫn nhịn không được, Dương Cảnh Thiên không giống như bình thường, sau khi hắn đưa ngoại y cho Hà Trác Phương, nhìn thấy mục quang tham lam của Lâm Hạo, liền ho khan hai tiếng,nói:
- Ta nói này háo tử, không nhìn thấy lão đại ta không mặc y phục sao? mau mang y phục đến cho ta.
Lâm Hạo vội gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng oán giận không thôi, là loại huynh đệ chó chết gì chứ, có cái gì cũng không cho huynh đệ nhìn thấy. Có gì tốt chứ, nếu không phải Lâm Hạo ta đưa ngươi tới đây, Dương Cảnh Thiên ngươi hôm nay sao có thể làm anh hùng cứu mĩ nhân chứ.
Dương Cảnh Thiên nhìn Lâm Hạo bất động, lần nữa lên tiếng:
- Háo tử, ngươi có phải là không hài lòng!
- Lão đại, có thể nha! Háo tử chính là không biết lấy đâu ra y phục đưa cho người.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đương nhiên là nhà của ta.
Lâm Hạo đáp lời:
- Đã tối như thế rồi, ta làm sao lấy.
Dương Cảnh Thiên ánh mắt đưa đẩy nhìn hắn:
- Ta phải mượn của ngươi dùng một lần.
Lâm Hạo nói:
- Quần áo của ta không hợp với người, lão đại người không chịu nhìn mà đối chiếu, tầm vóc của người như thế nào, háo tử giống như người được.
Dương Cảnh Thiên nhìn Lâm Hạo cứ đứng nguyên không chịu đi, trong lòng hơi tức giận nói:
- Nhanh đi, đừng để ta nói nhiều.
“Vâng, lão đại.” Lâm Hạo cuối cùng cũng rời đi, nhưng khoé miệng biểu hiện phi thường bất mãn, vừa đi vừa càu nhàu trong miệng.
Dương Cảnh Thiên nhìn Lâm Hạo chạy đi, như buông rơi được một tảng đá trong lòng, nghĩ đến bản thân được cùng ở một chỗ với mĩ nhân trong lòng, một cỗ nhiệt khí từ trong tâm khởi lên, chạy đi khắp kì kinh bát mạch.
Trong sát na đó, có một loại nhiệt hoả trỗi dậy thiêu đốt toàn thân.
Hà Trác Phương trong bóng đêm, nhìn thấy nhãn tình của Dương Cảnh Thiên, ánh hoả diễm trong mắt trở nên sung mãn.
Dương Cảnh Thiên thấy Hà Trác Phương quần áo không chỉnh tề, gương mặt nàng xấu hổ hạ thấp xuống, răng ngọc cắn chặt với nhau có phần hơi run rẩy, trong lòng hắn hơi có chút thông cảm.
Dương Cảnh Thiên trên mặt có vẻ cười:
- Trác Phương, đại cẩu đã bị ta đánh chạy rồi, đứng lên đi.
Nói rồi hắn vươn tay phải về phía Hà Trác Phương, Hà Trác Phương ngẩn đầu lên nhìn Dương Cảnh Thiên, ngượng ngùng kinh ngạc nói:
- Ngươi gọi ta là Trác Phương?
Dương Cảnh Thiên rõ ràng là nhìn Hà Trác Phương, hai mắt nàng ẩn ướt nét lệ, môi hình hoa anh đào hợp với chiếc mũi, thân hình yếu nhược, làm hắn thấy thương cảm, mỉm cười gật đầu nói:
- Ta đều tưởng ai cũng gọi nàng như thế, bởi vì nàng làm ta nghĩ nàng là một phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân.
Hà Trác Phương ngượng ngùng mặt đỏ hồng lên, từ từ nói:
- Cảnh Thiên, ta đã là gái có chồng, làm sao có thể coi là xinh đẹp nhất…
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Nàng không thể nói như vậy, tại Kim Sa thôn này, ta không thể kiếm thấy một tiểu cô nương, hay phu nhân nào đẹp như Trác Phương nàng cả?
nl.Hà Trác Phương mặt càng đỏ hơn, từ từ nói:
- Khi còn nhỏ, ngươi không có mồm miệng như thế, giống như một một tiểu đệ đệ vậy.kien
Dương Cảnh Thiên mặt hiện nét oan uổng:
- Ta không thể là tiểu đệ đệ được, qua tháng sau là tròn mười sáu tuổi. theo quy định của thôn, đã có thể tự mình ra biển đánh cá rồi.
Hà Trác Phương vân vê tà áo, giọng nhẹ nhàng:
- Ta… ta vẫn quen ngươi gọi ta là Trác Phương tỷ tỷ
Cái cảm giác mềm mại ôn nhu, làm Dương Cảnh Thiên toàn thân run lên, mùi hương của nữ nhân, mềm mại pha với sự ấm áp, thiếu chút nữa là Dương Cảnh Thiên nhịn không được ôm chặt nàng vào lòng.
Hà Trác Phương thở nhẹ một tiếng, cảm thấy thẹn thùng chỉ muốn ngất đi. Dương Cảnh Thiên cũng chỉ nghĩ rằng nàng trước bị sợ hãi quá nhiều, lại còn mệt mỏi, cơ thể suy nhược, liền đặt nàng xuống chỗ tán cây nghỉ ngơi, bản thân ngồi bên bên cạnh, lòng có chút khẩn trương.
Dương Cảnh Thiên nhìn lại, chỉ thấy lớp quần áo mỏng manh lộ rõ da thịt, vạt áo bị làn gió lay động, mơ hồ có thế nhìn thấy ngực nàng đang hô hấp cấp bách đã dần nhẹ nhàng trở lại. Dương Cảnh Thiên trong lòng chấn động, nhìn thẳng vào khuôn mặt tú lệ của nàng, mái tóc đen bị rối nhưng vẫn không làm mất đi vẽ nhàn nhã.
Dương Cảnh Thiên thầm hít một hơi để ổn định tâm thần nói:
- Nàng nghỉ ngơi một chút, chờ háo tử trở lại, ta đưa nàng trở về.
Hà Trác Phương thất thanh kêu lên:
- Không, ta không về!
Hà Trác Phương buồn bã nói:
- Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ xem nơi đó là nhà ta, bố mẹ chỉ vì trăm lượng mà bán ta. Từ đó về sau, ta thật sự nghĩ thế giới không có điểmcông bằng a.
Dương Cảnh Thiên thật sự không nghĩ Hà Trác Phương lại có suy nghĩ này:
- Nàng thật sự phản đối trường hôn nhân đó.
Hà Trác Phương kiên định nói:
- Đương nhiên, ta cảm thấy bản thân giống như một kiện vật phẩm, làm cho ta không thể phản kháng, sau nhiều lần, ta tình nguyện chết, nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm.
Sự hiếu kì của Dương Cảnh Thiên đã thật sự bị Hà Trác Phương kích cho nổi dậy, nói:
- Trác Phương, nàng nói nàng thật sự không cam tâm chứ?
Hà Trác Phương nói:
ta chết như vậy, ta thật sự không cam tâm. Từ khi sinh ra trên đời, ta chưa từng được hưởng cái vị yêu và được yêu, đó chính là cái làm cho nữ nhân hạnh phúc nhất.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nàng theo đuổi tình yêu?
Hà Trác Phương gật đầu nói:
- Có điều ta đã qua thời thiếu nữ hoài xuân, nhưng ta vẫn còn ước mơ, mong một ngày gặp được ái tình chân chính của bản thân mình.
Dương Cảnh Thiên giọng nhàn nhạt:
- Gặp được rồi, nàng có thể làm được gì?
Hà Trác Phương nở nụ cười đơn giản:
- Sẽ yêu một cách oanh oanh liệt liệt, dù chết ta cũng không hối hận.
nl.Dương Cảnh Thiên cả kinh, vạn lần không tưởng tâm ý của Hà Trác Phương lại có mộng tưởng như thế, hơn nữa lại rất kiên định. Xem ra phụ nữ khi đã yêu, không còn để ý đến gì nữa.kien
Dương Cảnh Thiên giọng cảm thán:
- Trác Phương, có phải nàng đã có người trong mộng không?
Hà Trác Phương ngượng ngùng cúi đầu không nói, không một câu trả lời.
Dương Cảnh Thiên giọng trở nên nhẹ nhàng:
- Kỳ thật, mỗi người đều có giấc mộng riêng cho mình. Tựa như ta, khao khát được đi khỏi Kim Sa thôn, tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Hà Trác Phương sửng sốt:
- Thế giới bên ngoài sao, ta nghe cha ta nói qua. Hai mươi năm trước Sa Kim thôn có cơn chất động, con đường nối liền với thế giới bên ngoài bị hủy, ngoại trừ Mạc lão gia, hầu như không ai trong Kim Sa thôn từng đi ra ngoài. Bất quá tiền bối trong thôn nói rằng, thế giới bên ngoài rất đẹp.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Trác Phương, chẳng lẽ nàng cũng chưa từng đi ra thế giới bên ngoài?
Hà Trác Phương kể lại:
- Cha mẹ ta có dẫn ta ra thế giới bên ngoài, nhưng sự tình cũng đã qua hai mươi năm, kí ức cũng không còn nhiều.
Dương Cảnh Thiên gật gật đầu trầm tư nghĩ: “Hà Trác Phương cũng đã 2sáu tuổi, thông đạo nối Kim Sa thôn với thế giới bên ngoài hai mươi năm trước mới sập, vậy thì tính ra, khi nàng đi ra thế giới bên ngoài khoảng chưừng năm, sáu tuổi.”
Hà Trác Phương hưng phấn nói:
- Ta còn nhớ được mẫu thân cho một chuỗi kẹo hồ lô, ăn ngon cực kỳ, ta khi trở về Kim Sa thôn kể lại, đám bạn đều tỏ ra hâm mộ ta.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- mặc cho chuyện gì xảy ra, ta nhất định phải tới thế giới bên ngoài tham quan, Mạc lão gia có từng kể đó là một thế giới xinh đẹp, không trở thành đệ nhất giang hồ, có thể nói là uổng phí cuộc đời.
Hà Trác Phương hưng phấn mà nói:
- Ta cũng muốn đi.
Dương Cảnh Thiên cao hứng nói:
- Chờ ta tìm được đường đi ta ra, nhất định dẫn nàng đi.
Hà Trác Phương như một tiểu hài nhảy dựng lên hoan hô nói:
- Tốt quá, ta muốn đi cùng, chúng ta cùng đi.
Đêm nay gió vẫn thổi, khí lạnh tăng nhanh, Dương Cảnh Thiên cởi áo ra khoác lên người Hà Trác Phương. Nhìn lại trên người chỉ còn lại một cái khố, hắn có chút xấu hổ.
Hà Trác Phương nhỏ giọng nói:
- Cảnh Thiên, ta không nghĩ rằng sẽ trở lại, ngươi cùng ta đi được không?
Đột nhiên Dương Cảnh Thiên ngẫn mặt lên trời hét vang, âm thanh bốn phía, muôn chim đang chìm trong giấc bị tiếng hét làm bay tán loạn. Hà Trác Phương kinh hải hỏi:
- Sao lại hét lên như thế?
Dương Cảnh Thiên thu lại âm thanh cười nói:
- Hét như thế nào mới đúng đây? Nơi này chỉ có hai người, hà tất phải nhỏ giọng nói chuyện, không được tự nhiên gì cả!
Hà Trác Phương vừa ghe, nhịn không được đành cười khúc khích, lớn tiếng nói
- Cảnh Thiên, ta đêm nay không nghĩ việc về nhà, ta muốn ngươi theo ta một đoạn…
Lớn tiếng nói một câu, lại có cảm thấy có điều bất thường, khiến Hà Trác Phương có chút xấu hổ. Dương Cảnh Thiên thấy nàng như thế, khuông mặt nàng như một nụ hoa mới nở, mềm mại u nhã, bất giác trong lòng đột nhiên mê loạn, hắn hít một hơi trấn tĩnh lại, được đi dạo cùng đệ nhất mỹ nhân của thôn với hắn một việc vô cùng thoải mái. Vì cớ gì lại không làm? Vui vẻ nói:
- Trác phương, chúng ta đi.
Trăng tỏa sáng thôn nhỏ, Dương Cảnh Thiên cùng với Hà Trác Phương tản bộ, tràn ngập một vẻ lãng mạn.
Kim Sa thôn cách biệt thế giới, là chốn đào nguyên tuyệt đẹp. Song khung cảnh dưới hoa thưởng nguyệt như thế này lại là lần đầu tiên xuất hiện trong chốn đào nguyên.
Dương Cảnh Thiên không biết rằng chỉ với khung cảnh lãng mạng ngắn ngủi, thiếu chút nữa là mang tới một trường hạo kiếp huỷ diệt tiểu thôn cách biệt trần thế này.
Kim Sa thôn nằm dưới chân dãy núi, cách khá xa có vài hồ nước ưu mĩ xanh biếc. Ngày thường, có rất nhiều thôn dân ở đây giặt giũ bơi lội, khi đến đêm, nơi này không còn bóng người.
Dương Cảnh Thiên mang theo Hà Trác Phương đi đến nơi này, chỉ thấy bóng trăng trãi trên mặt hồ, lộ ra vẻ yên tĩnh vắng lặng lạ thường.
Xung quanh hồ là khu rừng rậm rạp, âm thanh tự nhiên không ngừng truyền lại, trong trẻo lạ thường.
Hà Trác Phương ngắm trăng sáng, cảm thán:
- Trăng đêm đẹp quá!
Dương Cảnh Thiên cười nhẹ nói:
- Trác Phương, nàng không phải là muốn ngủ qua đêm ở đây chứ?
Hà Trác Phương cười nhẹ nói:
- Có gì mà không chứ?
Dương Cảnh Thiên ung dung nói:
- Không có gì, chỉ hơi lạnh thôi.
Hà Trác Phương nói:
- Ta thực sự thống hận phụ tử Quách gia, thực là muốn tìm một địa phương không có một ai sinh sống.
Dương Cảnh Thiên nhìn nàng trìu mến:
- Đêm nay, ít nhất ta có thể làm điều đó vì nàng.
Hà Trác Phương sững sờ hỏi:
- Chỉ có đêm nay thôi sao?
Dương Cảnh Thiên cũng hơi sững lại, hắn không phải đần độn, hắn cảm giác được trái tim mình đang đập loạn, nhưng cũng không dám khẳng định đáp án của nàng. Dù sao, hạnh phúc đôi khi tới quá nhanh, quá đột ngột.
Đó chẳng phải là điều Dương Cảnh Thiên mơ tưởng mưu cầu sao?
Thiên tiên mỹ nhân Kim Sa thôn, nữ thần trong lòng mình, đang từng bước đi tới phía mình.
nl.Dương Cảnh Thiên hít một hơi :
- Có một số sự tình, phải qua đêm nay mới có thể biết được câu trả lời.
Hà Trác Phương cất giọng buồn buồn:
- Khả năng của con người cũng chỉ có hạn mà thôi. Mỗi một sự việc đều có thể thay đổi vận mệnh con người.kien
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nhưng có một số người xuất hiện, thông thường có khả năng thay đổi một chút sự tình.
Hà Trác Phương sửng sốt nhìn hắn:
- Ngươi có thể là một người trong số đó ư?
Dương Cảnh Thiên cười nhẹ:
- Nàng nghĩ thế nào?
Hà Trác Phương mỉm cười, chỉ có cười mỉm mới có thể biểu đạt niềm vui sướng trong lòng nàng.
- Đương nhiên, ngươi là người duy nhất trong thôn có khả năng thay đổi quy tắc. Bởi vì ngươi là kẻ mạnh ở nơi này, người mạnh thông thường có quyền thay đổi tất cả.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, bởi vì hắn tự tin biết rằng Hà Trác Phương nói không sai. Ở trong thôn, không người nào có thể mạnh hơn so với hắn. Hắn hoàn toàn có thể thống trị Kim Sa thôn, phải chăng điều đó chứng tỏ chính mình có thể làm gì mình thích?
Dương Cảnh Thiên không tiếp tục tưởng tượng nữa, đó là một vấn đề rất phiền phức, hắn không phủ nhận, sau này có thời gian sẽ xem sách nhiều hơn, nếu không thật cảm thấy tay chân bị bó buột.
Dương Cảnh Thiên ngửa đầu ngắm trăng, cảm thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, vậy mà toàn thân lại nóng bừng.
Hà Trác Phương lúc này sắc mặt vui mừng, lúm đồng tiền hiện lên, cất giọng ôn nhu:
- Cảnh Thiên, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc…
Dương Cảnh Thiên cười:
- Trác Phương, sao lại khách khí như vậy, cứ nói đi đừng ngại.
Hà Trác Phương cả mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào nhau, mặt càng không dám ngẩng lên nhìn hắn, chỉ nghe thấy tiếng nhỏ như muỗi kêu:
- Nhờ… nhờ ngươi xem hộ ta xem bốn phía có người hay không… Ta, ta muốn… ta muốn tắm rửa trong hồ…
Lời nói vừa buông, nàng ta không dám ngẩng đầu lên chút nào, mười ngón tay xoắn vào nhau, có vẻ vừa e lệ vừa bất an.
Dương Cảnh Thiên nhìn tứ phía, đi tới trước một phiến cự thạch, trèo lên đỉnh nhìn ra xa nói:
- Trác Phương, không ổn rồi. Ở đây có người.
Hà Trác Phương cả kinh, thất thanh nói:
- Thật à? Chúng ta nhanh đi thôi.
Dương Cảnh Thiên cười to ha hả nói:
- Đi đến đâu đây? Đến đâu thì vẫn có ‘hai người’ chúng ta, chỉ vậy thôi.
Hà Trác Phương thoáng chốc hiểu ra Dương Cảnh Thiên trêu chọc mình, vừa thẹn vừa tức, hờn giận trách móc:
- Cảnh Thiên, ngươi dám lấy ta ra đùa bỡn sao…
nl.Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại loạn lên. Dương Cảnh Thiên nhìn biểu tình của Trác Phương nói:
- Trác Phương, muốn tắm thì nhanh lên, nếu không có người đến thực thì phiền toái đó.kien
Hà Trác Phương trái tim đập thình thịch, thấp giọng nói:
- Đa tạ ngươi, Cảnh Thiên!
Nàng chậm rãi đi tới bên hồ, trong lòng một trận hỗn loạn. Nghĩ mãi, nàng mới nhẹ nhàng trút bỏ ngoại bào của Dương Cảnh Thiên, cởi ra áo lót đã hư hỏng. Nàng như sâu lột xác thành bướm, hiện ra một tư thái mĩ lệ nhân gian hiếm thấy.
Dương Cảnh Thiên ở trên khối cự thạch bên hồ, mặc dù quay lưng về phía hồ, không nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, nhưng dựa vào nội lực thâm hậu, tai nghe được rất rõ ràng. Tai hắn nghe được tiếng cởi y phục, tiếng chân lội nước, lại nghe được cả tiếng đùa nước ‘bát lạp, bát lạp’. Thỉnh thoảng nghe được tiếng cười mỏng manh như tiếng chuông ngân, tiếng dao động trong thinh không động lòng người.
Rất nhiều lần, Dương Cảnh Thiên muốn quay đầu lại, nhưng lại nghĩ đó không phải hành vi quân tử, nên đành bỏ ý định. Chỉ là Hà Trác Phương tắm giống như vô tận, rất lâu rồi vẫn không xong.
Dương Cảnh Thiên trong lòng mê mang một hồi, mỹ nhân trong hồ, không phải là tiên tử chính mình đêm này nhớ đến sao? Vì lẽ gì đến bây giờ, chính mình cũng không dám đối mặt. Nàng là một nữ nhân, vậy mà dám tắm rửa trước mặt mình, chứng minh nàng có ý tứ đối với mình, tối thiểu nhất cũng là tin tưởng, nếu chàng có tình, thiếp có ý, vậy Dương Cảnh Thiên hắn còn do dự cái gì?
Tác phong quân tử cái gì, khốn kiếp, toàn là gạt người.
Chính mình sắp mười sáu tuổi rồi, nói theo ‘Ngự nữ thần công’, là lúc cử hành lễ thành nhân của mình. Nghĩ tới ‘Ngự nữ thần công’, Dương Cảnh Thiên toàn thân một cổ nhiệt khí lại bốc lên.
Dương Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu, thở dài một tiếng, trong lòng yên tĩnh hơn một chút. Đúng lúc này, thanh âm Hà Trác Phương té nước tắm rửa lọt vào tai một cách rõ rệt.
Dương Cảnh Thiên rốt cuộc không nhịn được, từ từ ngoảnh lại. Bỗng nhiên Hà Trác Phương la lên một tiếng kĩnh hãi.
Dương Cảnh Thiên nghe tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ra.
Nguyên lai Hà Trác Phương vẫn đang ở phía sau mình tắm rửa, nửa vầng trăng chiếu xuống, ánh trăng nghiêng nghiêng phủ lên người Hà Trác Phương, tôn lên dáng người thon thon, dịu dàng thướt tha, nước da như bạch ngọc mềm mại, tất cả cùng ánh trăng một màu như nhau, hòa trộn không phân biệt được.
Hà Trác Phương thấy Dương Cảnh Thiên đột nhiên quay lại nhìn về phía mình, rất tự nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, hai tay theo bản năng phủ lên bộ ngực, che lại địa phương mẫn cảm dụ nhân trên người.
Hà Trác Phương mái tóc dài sau khi gội xong trở nên mềm mại như lụa, xoã ra, từng hang nước nhỏ chảy dọc. Trông thấy Dương Cảnh Thiên ngơ ngẩn nhìn mình, Hà Trác Phương vừa kinh vừa thẹn, hai tay che ở trước ngực, thân thể vội vàng trốn vào trong nước, chỉ lộ đầu ra.
Dương Cảnh Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, tới khi Hà Trác Phương toàn thân trốn trong nước, mới tỉnh giấc mộng, thất thanh kêu lên:
- Xin, xin lỗi! Ta chỉ là lo lắng cho nàng, cho nên…
Hắn thật muốn quay người lại, nhưng thân thể dù thế nào cũng không nghe lời. Hai người nhìn nhau, bầu không khí thật là gượng gạo, cả hai đều nói không ra lời. Nhưng thấy Hà Trác Phương da thịt sáng hơn ánh trăng, mặt phấn cũng hồng như sương phong, đôi môi mấp máy, xấu hổ khôn tả, một câu cũng không nói nên lời.
Dương Cảnh Thiên có chút lo lắng nói:
- Ta vừa rồi thật là đường đột…
Vừa nói, Dương Cảnh Thiên đưa tay nắm lấy ngọc thủ của Hà Trác Phương. Hắn chỉ cảm thấy bàn tay nàng mềm mại, tâm thần không nhịn được rung động, nhìn về phía nàng. Hà Trác Phương hai gò má nổi lên một áng mây hồng, giãy dụa thoát khỏi tay hắn, chạy đi.
Dương Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, nhìn lên bầu trời đêm. Trong thôn cũng có vài nữ nhân xinh đẹp, song Hà Trác Phương là một sự khác biệt. Từ khi hắn bắt đầu biết nhận thức, Hà Trác Phương đã in vào trong lòng hắn. Nàng vốn là đối tượng trong mộng của tất cả thiếu niên bọn hắn. Từ khi hắn xem lén ‘Ngự nữ thần công’ của Mạc lão gia, Dương Cảnh Thiên đối với Hà Trác Phương loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, càng không thể khống chế được.
Nhìn Hà Trác Phương chạy khỏi, Dương Cảnh Thiên nhất thời không biết làm sao, nhưng có một động lực to lớn đẩy thân thể hắn về phía trước.
Hà Trác Phương chưa kịp chạy bước nào, Dương Cảnh Thiên đã giữ nàng lại.
Hà Trác Phương nhất thời loạng choạng, cả người ngã vào trong lòng Dương Cảnh Thiên, một làn u hương thanh nhã từ trên người Hà Trác Phương truyền đến, không ngờ lại tuyệt vời động nhân đến như vậy.