07-06-2008, 09:03 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồng Lâu Mộng - Tà o Tuyết Cần
Hồng Lâu Mộng
Tác giả: Tà o Tuyết Cần
Dịch giả: VÅ© Bá»™i Hoà ng, Nguyá»…n Doãn Äịch, Nguyá»…n Thá»
Lá»i giá»›i thiệu
Trong lịch sá» văn há»c Trung Quốc. Hồng Lâu Má»™ng có má»™t vị trà đặc biệt. Ngưá»i Trung Hoa say mê Ä‘á»c nó, bình luáºn vá» nó(#1), sáng tác vá» nó đến ná»—i nói: “Khai đà m bất thuyết Hồng Lâu Má»™ng, Äá»™c táºn thi thư diệc uổng nhiên!â€(Mở miệng mà không nói Hồng Lâu Má»™ng thì Ä‘á»c hết cả thi thư cÅ©ng vô Ãch!). Có má»™t ngà nh há»c chuyên nghiên cứu vá» Hồng Lâu Má»™ng, gá»i là Hồng há»c; gần đây nhất vẫn thấy Trung Quốc in chuyên san “Hồng Lâu Má»™ng nghiên cứuâ€. - Có lẽ trên thế giá»›i chỉ có Shakespeare là có má»™t vinh dá»± lá»›n lao như thế, vì có “Shakespeare há»câ€.
Cái gì là m ngưá»i Trung Quốc say Hồng lâu má»™ng “như Ä‘iếu đổ†váºy? Trước hết, đó là do tác phẩm đáp ứng những nhu cầu sâu xa cá»§a thá»i đại.
Thá»i nhà Thanh, dưới thá»i các hoà ng đế Ung ChÃnh, Cà n Long (1723 - 1795) là thá»i kinh tế phồn vinh, chẳng những công nghiệp, thá»§ công nghiệp, mà cả khai thác má», thương nghiệp... cÅ©ng phát triển mạnh mẽ. Các thà nh thị lá»›n như Nam Kinh, Dương Châu, Võ Xương, Nhạc Châu... buôn bán, sản xuất sầm uất là những đô thị lá»›n. Chỉ kể má»™t thị trấn như Thanh Giang bên bá» Váºn Hà thôi mà thá»i đó đã có hÆ¡n ná»a triệu dân! Ná»n kinh tế tá»± phát tư bản chá»§ nghÄ©a đó trong lòng xã há»™i phong kiến chuyên chế má»t ruá»—ng và đang trên đà tan rã, đã đẻ ra má»™t tầng lá»›p ngưá»i thà nh thị, những ngưá»i nà y có những nhu cầu thẩm mỹ má»›i. Tây Sương Ký, Mẫu đơn đình, Cổ kim tiểu thuyết, Liêu Trai... là những tác phẩm tả tình yêu, những số pháºn, những buồn vui cá nhân... , chÃnh là sá»± “thăng hoa†cá»§a cuá»™c sống đã bắt đầu khác trước vá» chất cá»§a ngưá»i thà nh thị.
Hồng lâu má»™ng là sá»± thể hiện những tư tưởng cá»§a thá»i đại: tinh thần dân chá»§, tinh thần phê phán Ä‘á»i sống xã há»™i phong kiến mục nát, phê phán những giáo Ä‘iá»u truyá»n thống đã ăn sâu bén rá»… hà ng ngà n năm, đòi tá»± do yêu đương, giải phóng cá tÃnh, đòi tá»± do bình đẳng, khát khao má»™t lý tưởng cho cuá»™c sống... Tất cả những cái đó có những mặt kế thừa tư tưởng dân chá»§ thá»i Minh và đầu Thanh, nhưng nó chÃnh là sản phẩm cá»§a ý thức tư tưởng thị dân đương thá»i. Giữa những khát vá»ng sâu xa ấy cá»§a con ngưá»i thá»i đại và sá»± biểu hiện nó ra má»™t cách nghệ thuáºt, đã có má»™t cuá»™c hẹn hò tuyệt diệu qua Hồng Lâu Má»™ng.
o0o
Tác giá chÃnh cá»§a Hồng Lâu Má»™ng, Tà o Tuyết Cần 1716(?) - 1763(?) giống như phần lá»›n các nhà văn lá»›n Trung Hoa trong lịch sá», viết văn là để giải tá»a ná»—i niá»m “cô phẫnâ€, là để ký thác những suy tư vá» con ngưá»i và thá»i đại.
Ông vốn sinh ra trong má»™t gia đình đại quý tá»™c. Từ Ä‘á»i tằng tổ đến Ä‘á»i cha, thay nhau táºp chức “Giang ninh chức tạo†là má»™t chức quan to thu thuế. Năm lần vua Khang Hy tuần du phương Nam thì bốn lần ở lại nhà há» Tà o, đủ biết sá»± sá»§ng ái cá»§a nhà vua vá»›i gia đình ông ra sao ! Và cÅ©ng có thể Ä‘oán biết cuá»™c sống trong phú Giang hồi đó xa hoa, vương giá như thế nà o ! Trong Hồng Lâu Má»™ng, Nguyên phi vá» thăm nhà có má»™t buổi mà nhái xây cất bao nhiêu đình tạ trong vưá»n Äại quan, nữa là hoà ng đế tuần du ngá»± đến nhà .Nhà ông chăng những là hà o môn vá»ng tá»™c hiển hách như thế, lại còn có truyá»n thống văn chương. Ông ná»™i ông, Tà o Dần, đứng in bá»™ "Toà n ÄÆ°á»ng Thi trứ danh, và là má»™t nhà thÆ¡, tác giả "Luyện đình thi saoâ€.
Nhưng cuá»™c sống và ng son đó cá»§a gia đình ông đã trôi qua, đã tan vỡ. Lúc Tà o Tuyết Cần lá»›n lên thì tất cả đã ở đằng sau rồi: cha bị khép tá»™i, bị cách chức, bị tịch biên gia sán, nhà há» Tà o suy sụp và ông phải vá» sống á» vùng ngoại ô phÃa tây thà nh Bắc Kinh trong cảnh: “cả nhà rau cháo, rượu thưá»ng mua chịuâ€.
Hồng Lâu Mộng do đó có thể xem là phản quang những hồi ức của Tà o Tuyết Cần vỠcuộc sống quý tộc đã tan vỡ đó.
Má»™t mặt, đó là sá»± nhá»› tiếc khôn nguôi những huy hoà ng cá»§a và ng son lá»™ng lẫy, cảm thấy tất cả nhuốm mà u thê lương, hư vô, tất cả Ä‘á»u xê dịch vá» phÃa bế tắc, há»§y diệt, tất cả Ä‘á»u đáng ân háºn, và chỉ có thể cứu chuá»™c bằng Hư Vô, bằng siêu hình, bằng tôn giáo! Nhưng mặt khác, từ trong cuá»™c sống nghèo khó hôm nay, quay đầu nhìn lại thì cái khoảng cách lá»›n lao đó là m cho ông thấy được rõ hÆ¡n, khách quan hÆ¡n, bình tÄ©nh hÆ¡n những gì ông đã thấy, đã nếm trái vá» cuá»™c sống thối nát cá»§a giai cấp quý tá»™c và sá»± miêu tả khách quan "những quan hệ hiện thá»±c†nà y là m ông trở thà nh má»™t nhà hiện thá»±c. Chà Ãt thì vá» mặt đó, ông đã lay chuyến được "niá»m lạc quan vá» cái tráºt tá»± hiện tồn", và như thế, ông là sản phẩm cá»§a má»™t thá»i đại, đồng thá»i đã nhìn xa hÆ¡n thá»i đại.
Tà o Tuyết Cần đỠ10 năng dế viết 80 hồi đầu, Hồng Lâu Má»™ng: “Xem ra chữ toà n bằng huyết, cay đắng mưá»i năm khéo lạ lùngâ€; năm lần sá»a chá»a, trong cảnh cùng khốn, ốm Ä‘au không tiá»n chạy thuốc, trong cánh đứa con yếu cá»§a ông chết. Và ông đã lìa Ä‘á»i trong cảnh Ä‘au khố dồn dáºp đó. Bình sinh, ông vẽ giá»i, hay thÆ¡, thÃch rượu, cuồng phong. Ngưá»i ta chỉ biết được vỠông có thế thôi!
Hai mươi tám năm sau khi ông mất, Cao Ngạc viết tiếp 40 hồi, đến khoáng 1792 - 1793 thì Hồng Lâu Má»™ng được in và lưu truyá»n khắp trung Quốc.
Những hồi Cao Ngạc viết tiếp thì không thể hay bằng những hồi Tà o Tuyết Cần viết, nhưng cÅ©ng phải nói là Cao Ngạc đã sống vá»›i tác phẩm và tri âm tác giả, nên đã hoà n thà nh dá»± định cá»§a Tà o Tuyết Cần và nối tiếp bút lá»±c cá»§a ngưá»i Ä‘i trước, hoà n thà nh và bá»™c lá»™ trá»n vẹn tư tưởng cá»§a tác phẩm, khiến cho tác phẩm vẫn giữ được vẻ hấp dẫn mãnh liệt.(#2)
BI KỊCH TÌNH YÊU VÀ à NGHĨA TÌNH YÊU
TRONG HỒNG LÂU MỘNG
Câu chuyện tình giữa Giả Bảo Ngá»c và Lâm Äại Ngá»c xuyên suốt qua toà n bá»™ tác phẩm, là m nên chá»§ đỠchÃnh cá»§a cuốn tiểu thuyết vÄ© đại nà y.
Giả Bảo Ngá»c và Lâm Äại Ngá»c, hai anh em cô cáºu ruá»™t, cùng ở chung má»™t nhà từ bé; lá»›n lên, vì Bảo Ngá»c được bà ná»™i nuông chiá»u, riêng cho ở trong vưá»n Äại quan cùng vá»›i đám “quần thoaâ€, nên anh ta và Äại Ngá»c gần gÅ©i nhau. Nhưng đây không phải là câu chuyện “lá»a gần rÆ¡m... â€. Äây cÅ©ng không phải chỉ là câu chuyện “tà i tá» giai nhân là nợ sẵnâ€. Tình yêu cá»§a há» còn có nguyên cá»› sâu xa hÆ¡n nhiá»u; há» nói như Saint Exupéry: “Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhìn vá» má»™t hướngâ€, nghÄ©a là hỠ“đồng Ä‘iệuâ€, “tri âm†lẫn nhau trên những vấn đỠcó ý nghÄ©a cuá»™c sống.
Nói cho đúng, lúc đầu Bảo Ngá»c cÅ©ng còn có chút phân vân. Anh ta sống giữa đám a hoà n nhan sắc, những Táºp nhân, Tình văn... những ngưá»i nà y là những phụ nữ xuất thân từ tầng lá»›p dưới, được há» Giả mua vá» hầu hạ, nhưng đó là những ngưá»i có tình, có phẩm chất tốt đẹp. Há» chÃnh là mót bức mà n ngăn bụi trần cá»§a phá»§ Vinh quốc đầy dẫy những hạng đà n ông ô trá»c. Bảo Ngá»c cảm nháºn được thá»±c chất vị tha, quên mình đầy dịu dà ng cá»§a há», anh ta như má»™t ngưá»i được vây bá»c bởi sá»± táºn tụy, thương yêu... cá»§a những nữ tỳ - đồng thá»i cÅ©ng là “nữ thần†nà y. Do đó không lạ gì mà Bảo Ngá»c đã nêu lên cái “nguyên lý nữ tÃnh†rất xa lạ vá»›i tư tưởng “trá»ng nam khinh nữ†cá»§a xã há»™i phong kiến: “Xương thịt con gái là nước kết thà nh. Tôi trông thấy con gái thì ngưá»i tôi nhẹ nhà ng, khoan khoái, thấy con trai thì như bị phải hÆ¡i dÆ¡ bấnâ€. Trong phá»§ Giả lúc đó còn có cô em há» Tiết Bảo Thoa ở nhá». Bảo Thoa đẹp, đức hạnh, nết na theo đúng nếp nhà phong kiến. Bảo Ngá»c cÅ©ng mến Bảo Thoa, gần nà ng, anh chà ng đôi lúc cÅ©ng thấy xiêu xiêu, quả có như lá»i Lâm Äại Ngá»c “gần cô chị thì quên khuấy cô emâ€!
Nhưng rồi dần dần, Bảo Ngá»c chỉ yêu có Äại Ngá»c thôi. Äại Ngá»c kiá»u diá»…m, yếu Ä‘uối, là má»™t tâm hồn dá»… cám xúc, má»™t tâm hồn nhạy cảm và phong phú - đó là má»™t tâm hồn thÆ¡ Ä‘Ãch thá»±c; và đó là điá»u mà há» gặp nhau. Quan trá»ng hÆ¡n, là trong khi cả nhà chá» mong Bảo Ngá»c há»c giá»i thi đỗ, là m quan giữ nếp nhà …, thì Bảo Ngá»c lại chán ngấy cái con đưá»ng mòn nhà m chán đó, và ngưá»i hiểu anh duy nhất là Äại Ngá»c.
Bảo Ngá»c, chà ng trai được nhốt trong cái lồng kÃnh quý tá»™c đầy cao lương gấm vóc, anh ta được ngưá»i ta dùng gia giáo, thi giáo, lá»… pháp... để rà ng buá»™c theo con đưá»ng vạch sẵn. Giả Bảo Ngá»c bị mất tá»± do, và anh ta cảm thấy sâu sắc Ä‘iá»u đó, nên lúc nà o anh ta cÅ©ng vùng vẫy tìm lối thoát, tìm cách phán kháng lại. Như má»™t con chim khao khát trá»i xanh rá»™ng lá»›n bị nhốt và o cái lồng và ng cháºt hẹp, Giả Bảo Ngá»c sống không yên ổn. Anh lục lá»i sách vở, Ä‘i và o triết há»c cổ, Ä‘i và o “tham thiá»n ngá»™ đạo†…nhưng những cái đó không cung cấp được cho anh má»™t vÅ© khà tư tưởng nà o để tá»± giải phóng! Mà thá»±c ra, thì anh cÅ©ng lẩn quẩn, loanh quanh; anh ta là má»™t sản phẩm đầy mâu thuẫn cá»§a má»™t xã há»™i cÅ©ng Ä‘ang chứa đầy mâu thuẫn, má»™t xã há»™i Ä‘ang tìm lối ra nhưng không có lối ra. Rốt cuá»™c, anh ta tá» thái độ hoà i nghi những gì “thánh hiá»n†đã viết, đã soạn, cho đó là “soạn báºyâ€, là “bịaâ€, là “nói tầm báºyâ€. Äối vá»›i đạo đức phong kiến mà cái cao nhất là “tôi trung con hiếuâ€, “sát thân thà nh nhânâ€, anh ta dám nói những lá»i “cách mệnhâ€: “NhÅ©ng bá»n mà y râu dÆ¡ bẩn, chỉ biết “quan văn chết vì lá»i can gián, quan võ chết vì đánh giặcâ€, là hai cái chết cá»§a kẻ đại trượng phu, thà nh ra chỉ là m rối lên, nà o có biết đâu có vua ngu má»›i có bầy tôi chết vì lá»i can gián; chỉ lo ra công đánh giặc, liá»u mình hy sinh, tương lai sẽ bá» nước cho ai.
Tháºt là lá»i lẽ cá»§a ké “đại nghịch vô đạoâ€. Tất nhiên, nói cho công bằng, đó là má»™t đôi ý nghÄ© đột xuất cá»§a anh chà ng nà y, còn như bình thưá»ng, anh ta vẫn phải nép mình trong lồng cÅ©i tuân phục “di huấn thánh nhânâ€.
Trong hoà n cánh đó, Lâm Äại Ngá»c đã đến. HỠđã đến vá»›i nhau không dá»… dà ng. Äại Ngá»c vì gia cảnh đến ở nhá» trong phá»§ há» Giả, tuy là cháu ngoại đấy, nhưng vẫn bị Giá mẫu xem là “ngưá»i ngoà iâ€: “nữ nhân ngoại tá»™câ€. Cái mặc cảm “ăn bám ở nhá»â€ luôn luôn là m nà ng Ä‘au khổ - nà ng vốn là ngưá»i nhiá»u tá»± ái là ngưá»i nhạy cảm, khó hòa hợp vá»›i chung quanh và do đó cô đơn. Tình cảnh cá»§a nà ng còn bi đát hÆ¡n Bảo Ngá»c nhiá»u, vì nà ng là con gái, là pháºn ở nhá», mà trong cái xã há»™i ghê khiếp ấy, thì nà ng chẳng là cái gì cả, nà ng chỉ là má»™t cánh bèo dạt, má»™t cánh hoa rÆ¡i! Cho nên nà ng thương hoa, khóc hoa, chôn hoa, cho nên nà ng luôn buồn thương vô hạn. Tâm hồn nà ng như má»™t sợi tÆ¡ đà n mảnh mai, bất kể má»™t giá»t mưa thu hay tÆ¡ liá»…u bay Ä‘á»u âm vang má»™t Ä‘iệu buồn đứt ruá»™t! Cái yếu Ä‘uối, cái “đa sầu Ä‘a cảm†cá»§a nà ng cÅ©ng là má»™t nét tÃnh cách riêng nhưng xuất phát từ những Ä‘iá»u kiện cá»§a thá»i đại.
Giả Bảo Ngá»c và Lâm Äại Ngá»c đã đến vá»›i nhau như thế và đã đến vá»›i nhau rồi, hiểu lòng nhau rồi, há» vẫn sống những ngà y tháng không yên. Trong tình yêu nà y, há» chưa được hưởng bao nhiêu hạnh phúc; chưa nếm máºt ngá»t tình yêu, hỠđã linh cảm thấy máºt đắng cá»§a Ä‘á»i! Há» luôn luôn bị bá»§a vây trong trùng Ä‘iệp cá»§a mạng lưới phong kiến. Há» không phải là ngưá»i quyết định được tình yêu cá»§a mình.
Cuối cùng, Giả mẫu và bá»n phu nhân trong phu há» Giả đã quyết định! HỠđã chá»n Tiết Bảo Thoa cho Bảo Ngá»c. Và má»™t khi đã chá»n, hỠđã nhẫn tâm theo kế “đánh tráo†cá»§a Phượng Thá»± Bảo Ngá»c cứ yên trà là “cưới em Lâmâ€, hóa ra lúc giở khăn che mặt, lại là Bảo Thoa; Bảo Ngá»c lúc bấy giá» má»›i báºt ngá»a, mà Lâm Äại Ngá»c thì sau cÆ¡n ốm nặng, đã chết trong niá»m Ä‘au đớn, oán háºn bằng đốt thÆ¡, đốt khăn tặng trong lúc cả nhà mừng đám cưởà cá»§a ngưá»i mình yêu!
Kết thúc tấn bi kịch nà y, Bảo Ngá»c trốn nhà đi tu; và Bảo Thoa là m má»™t ngưá»i góa phụ trẻ Ä‘au khổ..
THI PHÃP NHÂN VẬT Há»’NG LÂU MỘNG
Hồng Lâu Má»™ng không những đã đưa lại má»™t ná»™i dung má»›i mang ý nghÄ©a thá»i đại; nó còn là m được má»™t việc vÄ© đại nữa là đổi má»›i thi pháp tiểu thuyết Trung Quốc. Lá»— Tấn nói: “Từ khi Hồng Lâu Má»™ng ra Ä‘á»i, tư tưởng và cách viết truyá»n thống đã bị phá vỡâ€. Tiểu thuyết Trung Quốc trước đây, chá»§ yếu là tiểu thuyết chương hồi như Tam quốc, Thá»§y há», Tây dụ .. thiên vá» mô tả hà nh động, miêu tả hoạt động bên ngoà i và lá»i nói cá»§a nhân váºt. Con ngưá»i trong những tiểu thuyết đó, sản phẩm cá»§a má»™t ná»n kinh tế nông nghiệp mang tÃnh chất phương thức sản xuất châu á, có bá» giản đơn, nhất quán trong má»™t tÃnh cách, rạch ròi trung, nịnh đôi đưá»ng. Những truyện ngắn “truyá»n kỳâ€, những truyện ngắn trong Liêu Trai đã bắt đầu thấm đẫm mà u sắc con ngưá»i thị dân vá»›i những khát vá»ng nồng nhiệt hÆ¡n, phức tạp hÆ¡n nhưng vẫn chứa có má»™t thi pháp tiểu thuyết thá»±c sá»± phản ánh má»™t cách nhìn má»›i vá» con ngưá»i.
Hồng Lâu Má»™ng đã là m được việc đó. DÄ© nhiên là trong những hạn chế gay gắt cá»§a thá»i đại. Dù cho có những nhân tố tư bản chá»§ nghÄ©a, nhân tố kinh tá» hà ng hóa, thị trưá»ng, thà nh phố, thị dân... xã há»™i Trung Quốc vẫn là xã há»™i phong kiến, và cái con ngưá»i “má»›i†mà ngưá»i ta chỠđợi đó đã xuất hiện chưa hoà n chỉnh; thi pháp tiểu thuyết trong Hồng Lâu Má»™ng đã mang má»™t số nhân tố má»›i cá»§a tiểu thuyết cáºn đại phương Tây, nhưng nó không thể Ä‘i xa hÆ¡n nÅ©a. Nó vẫn còn bị giam mình trong cái khung tiểu thuyết chương hồi truyá»n thống, lấy “kể việc†là m phương tiện chá»§ yếu khám phá cá»§a con ngưá»i.
Nhưng, xét cho kỹ thì phải ghi nháºn những yếu tố má»›i ở Hồng Lâu Má»™ng là rất có ý nghÄ©a.
Trước hết, đó là cách nhìn con ngưá»i trong sá»± phát triển đầy mâu thuẫn, sá»± phát triển biện chứng, có chiá»u sâu đầy kịch tÃnh.
Số pháºn và tÃnh cách cá»§a Bảo Ngá»c đã được tác giả miêu tả không đơn giản. Äó là mâu thuẫn gĩưa khát vá»ng tá»± do và sá»± rà ng buá»™c nặng ná» cá»§a gia đình và xã há»™i phong kiến. Äó là tình yêu chân thà nh và quý báu như chÃnh sinh mệnh cá»§a anh ta và lạ thay, anh ta hầu như chẳng là m được gì, chẳng chiến đấu dÅ©ng manh gì để Ä‘oạt lấy hạnh phúc! Má»i việc gần như đã phó mặc! Trước khi chết, Lâm Äại Ngá»c oán giáºn, Ä‘au buồn đốt khăn tặng, đốt táºp thÆ¡... , không phải là không có lý! Anh ta chưa bao giá» xứng đáng là má»™t trang “tu mi nam tá»â€ có lý tưởng, kiên định! Vấp phải những mâu thuẫn nghiệt ngã cá»§a thá»i đại, anh ta sinh ra Ä‘au thần kinh, mắc chứng “ngâyâ€, cứ cưá»i hì hì suốt ngà y. Äiá»u đó cà ng đẩy sâu anh ta và o bi kịch. Cuối cùng giải pháp “đi tu†- phản ánh sá»± từ chối, sá»± phản kháng dầu yếu á»›t - đã được anh ta chá»n lá»±a. Äi thi và thi đỗ cao để an á»§i gia dình, rồi bó trốn Ä‘i tu, Bảo Ngá»c đã Ä‘i hết sá»± phát triển tÃnh cách má»™t cách hợp lý và quả là qua số pháºn anh ta, như má»™t số nhà nghiên cứu nháºn định, có sá»± gởi gắm, có sá»± thể hiện má»™t phần nà o bản thân tác giả. Äó đúng là má»™t số pháºn tiểu thuyết theo ý nghÄ©a hiện đại cá»§a từ nà y.
Lâm Äại Ngá»c là má»™t tÃnh cách thú vị khác. Nà ng yêu Bảo Ngá»c, nhưng do thân pháºn cá»§a nà ng, má»—i khi Bảo Ngá»c ngá» lá»i là nà ng lại giáºn há»n, buồn tá»§i, là m ra vẻ cá»± tuyệt...
“Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi là ngưá»i nhiá»u sầu, nhiá»u bệnh, cô là trang nghiêng nước nghiêng thà nh.(#3)
Äại Ngá»c nghe thấy câu ấy, mặt và tai đỠbừng lên, láºp tức dá»±ng ngược lông mà y, như cau lại mà không phải là cau, trố hai con mắt, như trợn mà không phải trợn. Má đà o nổi giáºn, mặt phấn ngáºm há»n, trá» và o mặt Bảo Ngá»c:
- Anh nói báºy, muốn chết đấy! Dám Ä‘em nhÅ©ng lá»i lẳng lÆ¡ suồng sã lăng nhăng để khinh nhá»n tôi! Tôi vá» mách cáºu mợ đấyâ€. (táºp I)
Äiá»u đó là m cho nà ng trở nên đáng yêu và tá»™i nghiệp, là m cho nà ng trở nên nhiá»u nữ tÃnh hÆ¡n. Không má»™t nét giả dối, nà ng là má»™t nhân váºt đã hiện ra vá»›i chiá»u sâu tâm lý Ä‘a dạng, được bá»™c lá»™ qua tình yêu, qua những quan hệ khác. Phút cuối cùng nà ng nghe nói Bảo Ngá»c sắp lấy vợ, và ngưá»i được chá»n sẽ là ngưá»i trong phá»§, nà ng chắc mẫm ngưá»i đó sẽ là mình, chứa chan hy vá»ng, và từ Ä‘au buồn tuyệt vá»ng, trong ốm Ä‘au, nà ng trở lại sống linh hoạt, tươi đẹp... Ai hay đó là phút nà ng ở gần sá»± kết thúc nhất. Những cảnh như váºy là m cho nhân váºt thá»±c, gần gÅ©i, phong phú, hấp dẫn... và vá» mặt soi rá»i tâm lý nhân váºt, đã đạt đến trình độ cá»§a nhân váºt tiểu thuyết hiện đại.
Hồng Lâu Má»™ng có tất cá 235 nhân váºt đà n ông, 213 nhân váºt dà n bà (má»™t khối lượng nhân váºt khổng lồ! – trong Chiến tranh và hòa bình có chừng 500 nhân váºt). Là m chá»§ chừng ấy nhân váºt, miêu tả, cá tÃnh hóa há» má»™t cách có hiệu quả là má»™t sáng tạo phi thưá»ng.
Trong số đó, nổi báºt lên sá»± mô tả và xây dá»±ng nhân váºt Tiết Bảo Thoa. Tiết Bảo Thoa là má»™t tÃnh cách gần như đối nghịch vá»›i Lâm Äại Ngá»c, Giả Bảo Ngá»c; chÃnh những nhân váºt trong Hồng Lâu Má»™ng đã phát triển trong sá»± đối nghịch như váºy, là m cho cuốn tiểu thuyết có nhiá»u gương mặt, nhiá»u hợp âm. Tiết Bảo Thoa là má»™t nhân váºt phụ nữ lý tÃnh. Nà ng còn Ãt tuổi mà đầy bản lÄ©nh, ở nà ng tất cả Ä‘á»u đúng má»±c, hợp lý, lô-gÃch, nà ng là hiện thân cá»§a nguyên lý đạo đức phong kiến. Bao giá» nà ng cÅ©ng là má»™t ngưá»i con gái sống cho gia đình, sống cho ý định ngưá»i khác - và ý định đó luôn được nà ng chấp nháºn vì đó cÅ©ng chÃnh là cá»§a nà ng. Sá»± hòa hợp giữa nà ng và gia pháp phong kiến là điá»u hoà n toà n tá»± nguyện. Nà ng là ngưá»i có há»c, xem nhiá»u sách, biết là m thÆ¡, nhưng hãy nghe nà ng tâm sá»± (cÅ©ng là răn Ä‘e Äại Ngá»c): “Bá»n con gái chúng ta không biết chữ cà ng tốt... Ngay đến cả việc là m thÆ¡, viết chữ đã không phải là pháºn sá»± chị em mình, mà cÅ©ng không phải pháºn sá»± cá»§a bá»n con trai nữa. Ngưá»i con trai Ä‘á»c sách nhiá»u phải hiểu nghÄ©a lý để ra giúp dân trị nước má»›i đúng... â€(táºp III).
Vá»›i Bảo Ngá»c, má»™t ngưá»i không yêu nà ng, nhưng nà ng theo sá»± sắp đặt cá»§a bá» trên, lấy Bảo Ngá»c không má»™t chút tá»± ái; nà ng là m bổn pháºn cá»§a ngưá»i vợ, khuyên giải chồng, “lý sự†vá»›i chồng: “... chứ bây giá» gặp đến vua thánh, nhà ta mấy Ä‘á»i đội Æ¡n triá»u đình, cha ông được hưởng biết bao sung sướng... â€(táºp IV).
Nếu nói “bản chất†và “bản lÄ©nh†giai cấp thì quả nà ng là hiện thân cá»§a giai cấp. Nà ng có ác không? Có. Khi con hầu Kim Xuyến nhảy xuống giếng tá»± tá», Vương phu nhân cảm thấy lương tâm cắn rứt, nhưng nà ng thì không, nà ng tươi cưá»i, an á»§i đổ lá»—i cho Kim Xuyến và nói: “Dì cÅ©ng chẳng nên lo lắng buồn bã là m gì, chỉ cần cho và i lạng bạc là m ma cho nó là trá»n tình chá»§ tá»› rồiâ€. Nà ng có giả dối không? Có. Nà ng đã bà y kế “ve sầu lá»™t xác†để đánh lừa bá»n con hầu, tránh Ä‘iá»u bất lợi cho mình. Bảo Thoa lúc nà o cÅ©ng tỉnh táo, cÅ©ng lắm mẹo! Nhưng nà ng có đáng thương không? Nà ng Ãt nhiá»u cÅ©ng yêu Giả Bảo Ngá»c mà tá»± kiá»m chế, và cuối cùng, vá»›i tất cả sức lá»±c và nghị lá»±c, vá»›i tất cả sá»± chân tình, nà ng muốn có hạnh phúc trong cuá»™c sống phong kiến vá»›i Bảo Ngá»c, nhưng rốt cuá»™c nà ng cÅ©ng trở thà nh má»™t nhân váºt bi kịch. Bi kịch cá»§a nà ng là bi kịch cá»§a má»™t ngưá»i trung thà nh vá»›i đạo đức phong kiến.
Gần vá»›i tÃnh cách cá»§a Tiết Bảo Thoa là Vương Hy Phượng. Äó cÅ©ng là má»™t nhân váºt nữ hết sức đặc sắc nữa. Những nhân váºt như thế là m chúng ta nhá»› nhiá»u đến Hoạn Thư cá»§a Nguyá»…n Dụ Äó là sá»± miêu tả trung thà nh vá»›i bản chất cá»§aa hiện thá»±c, bản chất cá»§a những mối quan hệ phong kiến, đồng thá»i nó là má»™t sá»± cá tÃnh hóa hết sức sâu sắc.
Ngoà i ra con biết bao nhiêu nhân váºt đáng lưu ý nữa trong cái thế giá»›i bao la cá»§a Hồng Lâu Má»™ng. Dưá»ng như đó là cả má»™t nhân loại: trong đó có hà ng trăm số pháºn, và má»—i số pháºn đưa đến cho chúng ta má»™t mảnh Ä‘á»i, má»™t suy nghÄ© vá» nhân thế.
Nhà lý luáºn tiểu thuyết nổi tiếng Bakhtin có nói rằng nhân váºt tiểu thuyết phải có phần “dư thừa nhân tÃnhâ€. Có nghÄ©a là nhân váºt, ngoà i vai trò xã há»™i (đẳng cấp, nghá» nghiệp) phải có cái phần dư thừa nhân tÃnh, cái phần nhu cầu nhân tÃnh, cái phần cá tÃnh tá»± do mà tấm áo xã há»™i không chứa đựng hết. Nhân váºt cá»§a Hồng Lâu Má»™ng vừa là giai cấp xã há»™i vừa là những nhân váºt mang tÃnh ngưá»i, tÃnh toà n nhân loại, ở trong há» có cái phần “ngưá»i†và những nhân váºt như váºy bao giá» cÅ©ng là má»™t phát hiện, có sức hấp dẫn rất mạnh.
*
Hồng Lâu Má»™ng là cả má»™t thế giá»›i. Thông qua cuá»™c sống từ thịnh đến suy cá»§a má»™t gia đình quý tá»™c, tác giả đã là m hiển hiện sá»± băng hoại cá»§a xã há»™i phong kiến, cá»§a nhân tÃnh phong kiến, đã cho ta thấy má»™t xã há»™i như thế là không phương cứu chữa! Không phải chỉ vì bá»n ngưá»i ấy sống trên áp bức và bóc lá»™t địa tô, mà cái chÃnh là cuá»™c sống trống rá»—ng cá»§a bá»n há»; ngà y và đêm trong cái phá»§ há» Giả ấy chỉ toà n là những chuyện già nh giáºt, lừa gạt, dâm dáºt, tá»± tá», tá»™i ác... Má»™t và i khuôn mặt lương thiện - trong đó khá nhiá»u là thuá»™c tầng lá»›p dưới, như già Lưu, như Táºp Nhân . . . không cứu ná»—i sá»± sụp đỗ tất yếu cá»§a nó.
Hồng Lâu Má»™ng đã đưa đến cho ngưá»i Ä‘á»c những hiểu biết sâu xa vá» xã há»™i và vá» con ngưá»i vá»›i má»™t cách viết chân thá»±c, giản dị mà bao gồm nhiá»u bút pháp lá»›n kim cổ. Nó là má»™t cuốn bách khoa sinh động vá» xã há»™i Trung Quốc thá»i xưa. Vá» mặt thi pháp nghệ thuáºt, thì đó là má»™t bước tiến má»›i trong nghệ thuáºt tiểu thuyết cá»§a thế giá»›i. Hồng Lâu Má»™ng xứng đáng đứng ngang vá»›i các kiệt tác cá»§a nhân loại.
25- 10 - 1988
Mai Quốc Liên.
Chú thÃch:
(1-). Theo thống kê có đến 900 loại.
(2-). Cao Ngạc (? - ?) tá»± Lan Thá»±, tác giả 40 hồi sau Hồng Lâu Má»™ng và Lan Thu thi sao, Lan Thá»± văn tồn, Nghiá»…n hương từ... tá»± Vân SÄ©, biệt hiệu Hồng Lâu ngoại sÄ© (Hồng Lâu Má»™ng vốn tên Thạch đầu ký. Có lẽ Cao Ngạc là ngưá»i đặt tên nó là Hồng Lâu Má»™ng). Là m quan dưới triá»u Kiá»n Long, Gia Khánh, trải các chức Ná»™i các thị tá»™c, Hình khoa cấp sá»± trung, Nháºp tịch Mãn Thanh (Kỳ quán “nhương hoà ng†- mà u và ng pha).
(3-). Dùng chữ trong Tây sương ký.
Tà i liệu tham khảo chÃnh
- Lịch Sá» Văn há»c Trung Quốc (Nguyên - Minh - Thanh). Sở nghiên cứu Văn há»c thuá»™c Viện Khoa Há»c Trung Quốc, Bắc Kinh, 1962. Bản dịch Nhà xuất bản Văn há»c, Hà Ná»™i, 1964.
- Bùi Ká»·; Lá»i giá»›i thiệu, Hồng lâu má»™ng táºp 1. Nhà xuất bản Văn hóa. Hà Ná»™i, 1962.
- Tà o Tuyết Cần dữ Hồng lâu mộng. Hồng lâu mộng, quyển thượng. Thế giới thư cục, Singapore, 1973.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by quykiemtu; 03-02-2009 at 04:26 PM .
07-06-2008, 09:05 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 1
Chân Sĩ Ẩn trong mộng ảo biết đá thiêng
Giả VÅ© Thôn lúc phong trần mÆ¡ ngưá»i đẹp
Hồi thứ nhất nà y lả hồi mở đầu của cuốn sách(#1).
Ngưá»i là m sách xin nói: “Trải qua quãng Ä‘á»i má»™ng ảo, nên có ý giấu những việc thá»±c, mượn chuyện “Hòn đá thiêng†mà viết ra bá»™ Thạch đầu ký nà y; vì váºy tôi đặt nhân váºt cá»§a tôi là Chân SÄ© Ẩn... (#2). Trong sách chép việc gì? Ngưá»i nà o? Ngưá»i là m sách lại xin nói: “Nay tôi đã sống cuá»™c Ä‘á»i gió bụi, không là m nên trò trống gì. Chợt nghÄ© đến những ngưá»i con gái ngà y trước cùng sống vá»›i tôi, so sánh kỹ lưỡng, thấy sá»± hiểu biết và việc là m cá»§a há» Ä‘á»u hÆ¡n tôi. Tôi đưá»ng đưá»ng là báºc tu mi, lại chịu kém bạn quần thoa, thá»±c rất đáng thẹn! Bây giá» hối cÅ©ng vô Ãch, biết là m thế nà o! Tôi nghÄ© trước kia được Æ¡ntrá»i, nhá» tổ, mặc đẹp, ăn ngon, mà phụ công nuôi dạy cá»§a cha mẹ, trái lá»i răn bảo cá»§a thầy bạn, đến ná»—i ngà y nay má»™t nghá» không thà nh, ná»a Ä‘á»i long Ä‘ong, nên muốn Ä‘em những chuyện đó chép thà nh má»™t bá»™ sách bà y tá» vá»›i má»i ngưá»i. Tôi biết rằng mang tá»™i rất nhiá»u. Nhưng trong khuê các còn biết bao ngưá»i tà i giá»i, tôi không thể nhất thiết mượn cá»› ngu dại muốn che giấu lá»—i mình, để cho há» bị mai má»™t. Cho nên, đám cá» lá»u tranh, giưá»ng tre bếp đất, cùng cảnh gió sá»›m trăng chiá»u, sân hoa thá»m liá»…u, Ä‘á»u thúc giục tôi thá»±c hiện lòng mong ước dúng bút má»±c viết ra lá»i. Dù tôi há»c Ãt, hạ bút không viết nên văn, tôi cÅ©ng chẳng ngại gì mượn lá»i nôm na thêu dệt bà y tá» ra đây câu chuyện để mua vui cho má»i ngưá»i. Vì váºy tôi lại đặt nhân váºt là Giả VÅ© Thôn(#3)... â€. Äó là đầu đỠvà ý chÃnh cá»§a hồi nà y. Mở đầu cuốn truyện, thấy câu phong trần mÆ¡ ngưá»i đẹp, chắc ai cÅ©ng biết ngưá»i viết sách vốn chỉ ghi chép những chuyện bạn bè, tình tứ trong khuê các, chứ không có ý chá»i Ä‘á»i. Tuy có má»™t và i chá»— nói đến nhân tình thế thái, nhưng đó là bất đắc dÄ©, mong độc giả nhá»› cho.
Lẵng dẵng trên Ä‘á»i khéo khổ công,
Tiệc tùng rốt cuộc chỉ là không.
Muôn trò mừng tá»§i Ä‘á»u hư ảo,
Một giấc xưa nay rõ viển vông.
Vạt thắm nà o riêng ngưá»i đẫm lệ,
Tình ngây còn vướng háºn ôm lòng.
Xem ra chữ chữ toà n bằng huyết,
Cay đắng mưá»i năm khéo lạ lùng.
Äá»™c giả! Các bạn bảo sách nà y do đâu mà rả Nói nguồn gốc nó thì dáng như hoang đưá»ng; nhưng xem kỹ rất thú vị. Tôi xin kể rõ lai lịch để độc giả khá»i lầm:
Khi xưa Nữ Oa luyện đá vá trá»i(#4) ở đỉnh Vô Kê trên núi Äại Hoang, luyện được ba vạn sáu nghìn năm trăm linh má»™t viên, má»—i viên cao mưá»i hai trượng, vuông hai mươi bốn trượng. Nhưng bà chỉ dùng ba vạn sáu nghìn năm trăm viên, còn thừa má»™t viên bá» lại ở chân núi Thanh Ngạnh. NgỠđâu viên đá nà y từ khi được luyện, đã có linh tÃnh. Nhân thấy những viên đá khác được Ä‘em vá trá»i, còn mình vô tà i, bị loại, nó rất tá»§i háºn, ngà y đêm kêu khóc buồn rầu.
Má»™t hôm, nó đương than phiá»n chợt thấy má»™t nhà sư, má»™t đạo sÄ©, cốt cách phong độ khác thưá»ng, cưá»i cưá»i nói nói, từ đà ng xa Ä‘i đến bên núi Thanh Ngạnh, rồi ngồi bên hòn đá nói chuyên. Lúc đầu hai ngưá»i còn nói những chuyện núi mây, bể mù, thần tiên, huyá»n ảo, sau nói đến vinh hoa phú quý dưới cõi hồng trần. Hòn đá nghe thấy, bất giác động lòng phà m tục, cÅ©ng muốn xuống đó hưởng mùi vinh hoa phú quý, nhưng thấy mình thô kệch cà ng thêm tá»§i pháºn. Sau bất đắc dÄ© nó mượn tiếng ngưá»i, cất giá»ng há»i:
- Thưa hai sư phụ! Äệ tá» là váºt ngu xuẩn xin thất lá»…! Vừa qua nghe hai vị sư phụ nói chuyện vá» cảnh phồn hoa dưới trần gian, trong lòng đệ tá» rất thầm mến, đệ tá» tuy ngu xuẩn, nhưng cÅ©ng có chút linh tÃnh. Vả lại thấy hai vị sư phụ có vẻ tiên phong đạo cốt, chắc chắn không phải hạng ngưá»i tầm thưá»ng, nhất định có tà i vá trá»i, cứu thế, có đực xót váºt, thương ngưá»i! Nếu được hai vị sư phụ mở lòng từ bi, mang đệ tá» xuống cõi trần cho đệ tá» hưởng Ãt năm già u sang êm ấm, thì đệ tá» xin Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp ghi nhá»› Æ¡n sâu.
Nghe xong, hai vị sư, đạo cả cưá»i:
- Khéo tháºt! Khéo tháºt! Trong cõi hồng trần đà nh rằng có nhiá»u thú vị, nhưng không phải là nÆ¡i nương náu lâu dà i. Huống chi “Ngá»c là nh có vết, việc Ä‘á»i Ä‘a Ä‘oan†tám chữ nà y thưá»ng Ä‘i liá»n vá»›i nhau. Rồi trong chá»›p mắt, vui hết đến buồn, ngưá»i thay cảnh đổi, rút cuá»™c chỉ là giấc má»™ng, muôn cõi Ä‘á»u trở thà nh không! Như thế chẳng thà đừng xuống là hÆ¡n.
Nhưng lá»a trần rá»±c cháy trong lòng, thì dù có ná»›i thế nà o cÅ©ng khó mà lá»t và o tai hòn đá được. Nó cứ kêu nà i mãi. Hai vị sư biết không thể ngăn cản nổi, liá»n thở dà i mà rằng:
- Äây cÅ©ng là cái số kiếp tinh lắm muốn động, có là từ không mà ra đó thôi! Äã váºy, ta sẽ mang ngươi Ä‘i, cho ngươi hưởng thụ, nhưng khi bất như ý thì ngươi đừng hối.
Hòn đá nói:
- Tất nhiên! Tất nhiên!
Nhà sư nói:
- Ngươi bảo ngươi có linh tÃnh nhưng sao lại dại dá»™t ngu ngốc thế? Tháºt là ngươi chẳng có quý báu, chẳng kỳ lạ Ở chá»— nà o cả, chỉ đáng dẫm chân lên thôi. Nhưng thôi, ta sẽ giở hết phép pháºt, giúp ngươi má»™t taỵ Khi nà o mãn kiếp, ngươi trở lại bản chất cá»§a mình, thế là kết liá»…u số pháºn. Ngươi thấy thế nà o?
Hòn đá nghe xong, cảm Æ¡n không ngá»›t. Nhà sư liá»n niệm chú viết bùa, dở hết phép thuáºt, là m cho hòn đá kếch sù ấy phút chốc hóa ra viên ngá»c báu trong sáng long lanh, thu hình lại nhá» bằng viên ngá»c Ä‘eo dưới dây quạt, có thể cầm hoặc Ä‘eo và o ngưá»i được. Nhà sư nâng lên trên tay, cưá»i nói:
- Coi hình dáng ngươi thì cÅ©ng là váºt báu đây, chỉ hiá»m má»™t ná»—i không có giá trị thá»±c; bây giá» ta khắc mấy chữ, để má»i ngưá»i trông thấy, biết ngay ngươi là váºt lạ. Ta sẽ mang ngươi đến má»™t nÆ¡i thịnh vượng, má»™t há» dòng dõi, má»™t chốn phồn hoa, già u sang êm ấm, cho ngươi được an thân lạc nghiệp.
Hòn đá mừng rỡ há»i:
- Không biết sư phụ viết và o những chữ gì? Và mang Ä‘i đâu? Dám xin sư phụ nói rõ để đệ tá» khá»i áy náy.
Nhà sư cưá»i nói:
- Ngươi chá»› há»i vá»™i, sau nà y sẽ biết.
Nói đoạn, nhà sư để hòn đá và o trong tay áo, cùng đạo sĩ phơi phới ra đi, không biết vỠhướng nà o.
Trải qua không biết mấy Ä‘á»i mấy kiếp, có vị Không Không đạo nhân Ä‘i cầu tiên há»c đạo, qua đỉnh Vô Kê núi Äại Hoang, đến chân núi Thanh Ngạnh, chợt trông thấy má»™t hòn đá lá»›n, trên mặt có khắc chữ kể rõ lai lịch. Không Không đạo nhân xem từ đầu đến cuối, biết rằng nó là má»™t hòn đá không đủ tà i vá trá»i, muốn biến là m ngưá»i, đã được hai vị Mang Mang đạo sÄ© Diá»u Diá»u chân nhân đưa nó xuống trần nếm đủ mùi Ä‘á»i lạnh nhạt, tan hợp bi hoan. Mặt sau lại có má»™t bà i kệ:
Tà i đâu toan những vá trá»i,
Uổng công đà y xuống cõi Ä‘á»i bấy lâu.
Từ kiếp trước đến kiếp sau.
Biết nhá» ai chép mấy câu truyá»n kỳ?
Sau đó, ghi rõ hòn đá nà y xuống đâu, đầu thai và o đâu, trải qua Ä‘oạn đưá»ng thế nà o, cả đến những việc vụn vặt trong gia đình, tình từ, thÆ¡ tứ trong khuê các, Ä‘á»u chép đủ cả, xem ra cÅ©ng có thú vị đỡ buồn, nhưng không biết từ thá»i đại nà o, ở địa phương nà o và nước nà o?
Không Không đạo nhân liá»n há»i:
- Nà y Thạch huynh, cứ như lá»i anh nói thì câu chuyện nà y cá»§a anh rất thú vị, nên má»›i viết rõ và o đây, muốn để lưu truyá»n việc lạ ấy cho Ä‘á»i. Nhưng ta xem, má»™t là không biết và o thá»i đại nà o, hai là đây không phải việc thiện chÃnh cá»§a báºc đại hiá»n đại trung để sá»a sang triá»u đình, chỉnh đốn phong tục, chẳng qua toà n là chuyện má»™t và i ngưá»i con gái kỳ quặc, hoặc là ngưá»i Ä‘a tình, hoặc là ngưá»i si tình, hoặc là ngưá»i tà i năng tầm thưá»ng, chứ không có cái tà i cái đức cá»§a ả Thái, nà ng Ban. Giả sá» ta có sao lại, sợ ngưá»i Ä‘á»i không xem thôi.
Hòn đá cưá»i mà rằng:
- Thưa sư phụ, sao ngưá»i nghÄ© lẩn thẩn thế Nếu bảo không có thá»i đại tra cứu, thì sư phụ cứ việc mượn niên hiệu Ä‘á»i Hán, Ä‘á»i ÄÆ°á»ng mà viết và o, có khó gì đâu. Nhưng tôi thiết tưởng những chuyện trong dã sá» xưa nay Ä‘á»u theo má»™t lối như nhau; sao bằng chuyện cá»§a tôi không theo khuôn sáo cÅ©, chỉ ghi chép những sá»± việc và tình cảm tôi đã trải qua, má»›i là má»›i mẻ Ãt có! Việc gì phải đòi há»i cho có triá»u đại má»›i được kia chứ! Vả chăng những ngưá»i tục ở nÆ¡i kẻ chợ rất Ãt Ä‘á»c sách nói vỠđạo lý sá»a sang triá»u đình, chỉnh đốn phong tục, phần đông chỉ thÃch xem những chuyện vụn vặt, lại có thu vị. Gẫm trong dã sá» xưa nay, biết bao chuyện dân chê vua quan, hoặc là nói xấu vợ con ngưá»i ta, đầy rẫy những gian dâm hung ác, kể sao cho xiết; lại còn những ngòi bút chỉ viết vá» chuyện gió trăng dâm dục xấu xa, di hại trong văn mặc, là m hư há»ng cả con em ngưá»i tạ Äến những sách nói vá» giai nhân tà i tá», thì nghìn bá»™ Ä‘á»u tìl~o má»™t khuôn sáo, đầy rẫy nhưng Phan An, Tá» Kiến, Tây Tá», Vân Quân, đã thế rút cục vẫn không khá»i sa và o phù phiếm. Ngưá»i là m sách chẳng qua muốn viết và i bà i thÆ¡ tình cá»§a mình, nên đã cố ý đặt ra má»™t đôi trai gái, rồi xen má»™t thằng tiểu nhân và o quấy rối, và như vai há» trong tấn tuồng. Lại có những bá»n tòi đòi, mở miệng là chi hồ giả dã, hết đạo lý đến văn chương, cho nên nếu xem từ đầu đến cuối thì toà n là những việc mâu thuẫn nhau chẳng có gì là hợp tình hợp lý hết. Sao bằng mấy ngưá»i con gái nà y mà nữa quảng Ä‘á»i tôi đã trông thấy, nghe thấy, tuy không dám và vá»›i những ngưá»i trong các sách thuở xưa, nhưng xem đầu Ä‘uôi câu chuyện, cÅ©ng có thể đỡ buồn. Lại có mấy bà i thÆ¡ nhảm nhÃ, cÅ©ng có thể là m cho ngưá»i Ä‘á»c cưá»i báºt cÆ¡m ra và nhân vui uống thêm mấy chén rượu. Còn như những cảnh hợp tan vui buồn, thịnh suy và những cảnh ngá»™ thay đổi, từ đầu đến cuối Ä‘á»u theo sát sá»± thá»±c không thêm bá»›t tô vẽ chút nà o, không vì chiá»u lòng ngưá»i Ä‘á»c mà xuyên tạc sá»± thá»±c. Hiện giá» ngưá»i nghèo thì ngà y lo cÆ¡m áo; kẻ già u lại nảy lòng tham khôn cùng, rá»—i mụt chút là há» nghÄ© ngay đến dâm dục, sắc đẹp, già u sang, sầu não, còn hÆ¡i nà o Ä‘á»c sách nữa. Vì váºy cuốn truyện cá»§a tôi cÅ©ng không muốn được Ä‘á»i khen ngợi và má»i ngưá»i thÃch Ä‘á»c. Chỉ mong khi tỉnh rượn, lúc tà n canh, hoặc khi há» muốn trốn Ä‘á»i, tìm đưá»ng tiêu khiển, há» Ä‘em truyện tôi ra xem, có lẽ tôi sẽ giúp hỠđừng Ä‘eo Ä‘uổi những việc hão huyá»n cho tốn tuổi thá», như thế tức là tránh được miệng thế khen chê, khá»i phải chạy vạy đây đó. HÆ¡n nữa nó cÅ©ng khiến ngưá»i Ä‘á»i đổi tầm con mắt, chứ không như những quyển sách nà y những lá»i sáo ngữ cÅ© rÃch gán ghép bừa bãi, nói toà n chuyện vụt gặp vụt tan, đầy rẫy nà o là những tà i nhân, thục nữ, nà o là Tá» Kiến, Văn Quân, Hồng Nương, Tiểu Ngá»c... , ý sư phụ nghÄ© thế nà o?
Không Không đạo nhân nghe váºy, ngẫm nghÄ© má»™t lúc, rồi xem lại truyện 'Thạch Äầu Ký" má»™t lần nữa. Nháºn thấy ở đây tuy cÅ©ng có những lá»i vạch kẻ gian, chê ngưá»i nịnh, mắng ngưá»i ác, diệt kẻ tà nhưng không có ý mỉa mai thá»i thế. Äến như những việc vua nhân, tôi trung, cha hiá»n, con hiếu, tức là tất cả nhưng chá»— quan hệ đến luân thưá»ng, thì Ä‘á»u má»™t má»±c ca ngợi công đức, thá»±c không có sách nà o sánh kịp. Trong đó, chá»§ ý tuy nói vá» tình, nhưng chẳng qua là chép việc thá»±c, chứ không má»™t chút bịa đặt như những sách thiên vá» dâm tình hò hẹn, thá» thốt riêng tây. Äạo nhân thấy nó không dÃnh dáng đến thá»i thế, má»›i chép từ đầu đến cuối để truyá»n câu chuyện kỳ lạ nà y cho má»i ngưá»i. Vì đạo nhân thấy “sắc†là do “không†mà ra, rồi “tình†lại do “sắc†mà có, “tình†biểu hiện qua “sắc†rồi lại từ “sắc†trở vỠ“khôngâ€(#5) cho nên đổi tên mình là Tình Tăng, đổi tên Thạch đầu ký là Tình Tăng lục. Khổng Mai Khê ở Äông Lá»— đỠlà Phong nguyệt báo giám(#6).
Sau Tà o Tuyết Cần mưá»i năm Ä‘á»c bá»™ sách nà y ở trong hiện Äiệu hồng, thêm bá»›t năm lần, xếp thà nh mục lục, chia ra từng chương từng hồi, lại đỠlà Kim lăng tháºp nhị hoa, và đỠmá»™t bà i thÆ¡:
Äầy trang những chuyện hoang đưá»ng,
Trà n tÃt nước mắt bao nhượng chua cay.
Äừng cho chỉ giả là ngây,
Ai hay ý vị chỉ đầy ở trong ?
Nguồn gốc truyện Thạch đầu ký đã nói rõ rồi, bây giỠxem trên mặt hòn đá, chép những việc gì?
Trên mặt hòn đá chép: khi ấy đất thá»§ng vá» phÃa đông nam(#7), phÃa ấy là đất Cô Tô, có thà nh Xương Môn là chá»— ở cá»§a các nhà phú quý phong lưu và o bá»±c báºc nhất nhì trên Ä‘á»i. Ngoà i cá»a Xương Môn có đất Tháºp Lý, trong phố có ngõ Nhân Thanh, trong ngõ có tòa miếu cổ, vì địa thế cháºt hẹp, ngưá»i ta Ä‘á»u gá»i là “miếu Hồ Lôâ€. Cạnh miếu có má»™t nhà hương hoạn(#8) há» Chân tên PhÃ, tên chữ là SÄ© Ẩn, vợ há» Phong tÃnh tình hiá»n háºu, hiểu biết lá»… nghÄ©a. Nhà nà y không già u sang lắm, nhưng ngưá»i ở trong vùng vẫn cho là má»™t há» có danh vá»ng, Chân SÄ© Ẩn tÃnh tình Ä‘iá»m đạm, không thÃch công danh, hà ng ngà y chỉ lấy ngắm hoa, trồng cúc, uống rượu ngâm thÆ¡ là m vui; nhưng hiá»m má»™t ná»—i là tuổi đã năm mươi mà chưa có con trai, chỉ cá»› má»—i má»™t mụn gái tên là Anh Liên má»›i lên ba tuổi.
Má»™t hôm giữa lúc mùa hạ ngà y dà i, SÄ© Ẩn ngôi rá»—i trong thư phòng, má»i tay buông sách, ngá»§ gục xuống ghế. Trong khi mÆ¡ mà ng, thấy mình Ä‘i đến má»™t chá»— không biết địa phương nà o. Chợt gặp má»™t nhà sư, má»™t đạo sÄ©, vừa Ä‘i vừa nói chuyện.
Äạo sÄ© há»i:
- Ông mang váºt xuẩn ngốc ấy Ä‘i đâu?
Nhà sư cưá»i:
- Ông cứ yên tâm. Hiện giá» có má»™t cái án phong lưu cần phải chấm dứt. Nhân dịp có má»™t bá»n oan gia phong lưu sắp sá»a đầu thai xuống trần, tôi bá» nó và o đây để nó hóa kiếp là m ngưá»i.
- Thế ra sẽ có bá»n oan gia phong lưu đổi kiếp xuống trần. Nhưng không biết xuống đâu?
- Việc nà y nói ra thì buồn cưá»i lắm. Tháºt là câu chuyện nghìn xưa Ãt thấy. Chỉ vì bên bá» sông Linh Bà ở Tây phương, bên cạnh hòn đá Tam Sinh(#9) có má»™t cây Giáng Châu được Thần Anh(#10) là m chức chầu chá»±c ở cung XÃch Hà ngà y ngà y lấy nước cam lá»™ tưới bón cho nó má»›i tươi tốt sống lâu. Äã hấp thụ tinh hoa cá»§a trá»i đất, lại được nước cam lá»™ chăm bón, cây Giáng Châu thoát được hình cây, hóa thà nh hình ngưá»i, tu luyện thà nh ngưá»i con gái, suốt ngà y rong chÆ¡i ngoà i cõi trá»i Ly Háºn(#11) đói thì ăn quả “Máºt Thanhâ€(#12) khát thì uống nước bể “quán sầuâ€(#13).
Chỉ vì chưa trả được Æ¡n bón tưới, cho nên trong lòng nó vẫn mắc mÃu, khi nà o cÅ©ng cảm thấy như còn vương má»™t mối tình gì đây. Gần đây, Thần Anh bị lá»a trần rá»±c cháy trong lòng, nhân gặp trá»i đất thái bình thịnh vượng muốn xuống cõi trần để qua kiếp “ảo duyênâ€, nên đã đến trước mặt vị tiên Cảnh ảo ghi sổ. Cảnh ảo liá»n há»i đến mối tình bón tưới, biết chưa trả xong, muốn nhân đó để kết liá»…u câu chuyện. Nà ng Giáng Châu nói: “Chà ng ra Æ¡n mưa móc mà ta không có nước để trả lại. Chà ng đã xuống trần là m ngưá»i, ta cÅ©ng phải Ä‘i theo. Ta lấy hết nước mắt cá»§a Ä‘á»i ta để trả lại chà ng, như thế má»›i trang trải xong!â€. Vì thế dẫn ra bao nhiêu oan gia phong lưu Ä‘á»u phải xuống trần, để kết liá»…u án đó.
- Việc nà y lạ tháºt! Xưa nay chưa từng nghe thấy chuyện trả nợ bằng nước mắt bao giá». NghÄ© lại chuyện nà y tháºt phiá»n phức, tế nhị hÆ¡n các chuyện trăng gió trước kia nhiá»u.
- Xưa nay những nhân váºt phong lưu chẳng qua chỉ để lại má»™t chút gì rất Ãt vá»›i má»™t số thÆ¡ từ mà thôi. Còn những chuyện ăn uống trong gia đình, trong khuê các thì không bao giá» ghi chép đầy đủ; hÆ¡n nữa, những chuyện gió trăng, phần nhiá»u chỉ là “trá»™m hương cắp ngá»c, hò hẹn riêng tây†mà thôi, chưa há» nói đến chân tình cá»§a ngưá»i con gái. Tưởng lÅ© ngưá»i nà y xuống trần, thì những bá»n si tình, hám sắc, hiá»n ngu bất tiếu ở đây, khác hẳn các truyện trước để lại.
- Gặp dịp nà y, sao chúng ta không xuống trần siêu độ cho mấy kẻ ấy, chẳng phải là một việc công đức hay sao?
- Äiá»u ông nói chÃnh hợp ý tôi, chúng ta hãy Ä‘em váºt xuẩn ngốc nà y đến cung vị tiên Cảnh ảo để giao dứt khoát. Chá» cho bá»n quá»· nghiệt phong lưu xuống trần hết đã, tôi vá»›i ông hãy xuống. Bây giá» chúng má»›i xuống có má»™t ná»a thôi, và tất cả vẫn chưa nhóm há»p lại.
- Äã thế tôi sẽ cúng Ä‘i theo ông.
Chân SÄ© Ẩn nghe rõ rà ng câu chuyện không biết “váºt xuẩn ngốc†là gì, bèn đến chà o há»i:
- Xin kÃnh chà o hai vị.
Hai vị tăng, đạo đáp lễ lại.
Sĩ ân lại nói:
- Vừa rồi đệ tỠđược hai vị nói chuyện nhân quả, má»™t chuyện mà ngưá»i trần Ãt khi được nghe. Äệ tá» ngu dốt, không hiểu thấu mấy; nếu được hai vị dạy bảo, mở lòng ngu muá»™i, đệ tá» xin lắng nghe, được cảnh tỉnh đôi chút, há»a may có thể thoát khá»i ná»—i khổ trầm luân chăng.
Hai vị cưá»i :
- Äó là cÆ¡ trá»i, không thể tiết lá»™ được. Cứ đến lúc đó mà không quên hai chúng ta, thì ngưá»i có thể thoát khá»i hố lá»a(#14).
SÄ© Ẩn nghe thế, không tiện há»i lại, nhân cưá»i nói:
- Tuy cÆ¡ trá»i không thể tiết lá»™, nhưng vừa rồi các vị nói “cái váºt xuẩn ngốc" ấy, đệ tá» không biết là cái gì, có thể xem được không?
Nhà sư nói:
- Nhà ngươi nhắc đến váºt ấy, thế là có duyên gặp nó đấy!
Nói đoạn, đem hòn đá ra cho Sĩ An xem.
SÄ© Ẩn cầm xem, má»™t hòn ngá»c sáng đẹp, mặt trên khắc rõ bốn chữ: Thông linh bảo ngá»c. Mặt sau có mấy hà ng chữ nhá». SÄ© Ẩn đương muốn xem kỹ, thì nhà sư bảo ngay: “Äã đến ảo Cảnh rồi†và giáºt ngay lấy hòn đá, cùng đạo sÄ© đến má»™t tòa nhà bia lá»›n, trước mặt có đỠbốn chữ: Thái hư ảo cảnh; hai bên lại có đôi câu đối:
Giả bảo là chân, chân cũng giả,
Không là m ra có, có rồi không.
SÄ© Ẩn Ä‘ang muốn cất bước Ä‘i theo, chợt má»™t tiếng sét dữ dá»™i như núi lở đất sụp. SÄ© Ẩn kêu lên má»™t tiếng, mở choà ng mắt ra, chỉ thấy trá»i nắng chang chang, rặng chuối phÆ¡ phất, những việc trong má»™ng đã quên mất má»™t ná»a. Lại thấy vú già ẵm Anh Liên đến. Nhìn đứa con gái mặt mà y tươi đẹp, ngoan ngoãn đáng mừng. SÄ© Ẩn giÆ¡ tay bế và o lòng, đùa vá»›i nó má»™t lúc rồi ẵm ra ngoà i phố xem ngưá»i qua lại nhá»™n nhịp. Khi sắp Ä‘i vá» thấy má»™t nhà sư, má»™t đạo sÄ© Ä‘i lại. Nhà sư đầu chốc, Ä‘i đất, đạo sÄ© chân khiá»…ng, tóc bù Ä‘ang cưá»i cưá»i nói nói, như dại như Ä‘iên. Äến trước cá»a, trông thấy SÄ© Ẩn ẵm Anh Liên, nhà sư khóc to lên:
- Thà chá»§! Con bé nà y có mệnh không có váºn, là m lụy đến cha mẹ, thà chá»§ ẵm nó là m gì?
Sĩ Ẩn nghe nói, cho là rồ dại không thêm chấp. Nhà sư thấy thế lại nói:
- Thà chủ cho tôi cho! Thà chủ cho tôi cho!.
SÄ© Ẩn khó chịu, ẵm ngay con toan quay và o nhà . Nhà sư trá» và o SÄ© Ẩn cưá»i ồ lên, rồi Ä‘á»c ngay bốn câu:
Chú ngốc nuông con khéo ná»±c cưá»i,
Gương lăng(#15) luống để tuyết pha phôi,
Nguyên tiêu(#16) đêm ấy coi chừng đấy,
Lá»a khói tan tà nh sắp tá»›i nÆ¡i.
SÄ© Ẩn nghe nói, trong lòng do dá»±, muốn đến há»i lai lịch, thì đạo sÄ© đã bảo vị sư:
- Chúng ta không cần cùng Ä‘i má»™t đưá»ng, hãy tạm chia tay, má»—i ngưá»i má»—i việc. Ba kiếp sau, tôi chỠông ở núi Bắc Mang, chúng ta sẽ lại há»p mặt, rồi đến Thái Hư Cảnh Ao xóa sổ để kết thúc chuyện nà y.
Nhà sư nói:
- Hay lắm! Hay lắm!
Nói xong, thoáng má»™t cái, hai ngươi mất hút, không thấy đâu nữa. SÄ© Ẩn nghÄ© bụng: “Hai ngưá»i nà y tất có lai lịch, đáng lẽ ta nên há»i rõ má»›i phải, bây giỠăn năn cÅ©ng muá»™n rồiâ€.
SÄ© Ẩn đương lúc vẩn vÆ¡ suy nghÄ©, chợt trông thấy má»™t nhà nho nghèo, ở trá» trong miếu Hồ Lô, bên cạnh nhà mình, há» Giả tên Hóa, tên chữ là Thá»i Phi, biệt hiệu VÅ© Thôn, Ä‘i đến. Giả VÅ© Thôn ngưá»i Hồ Châu, vốn dòng thi thư thế hoạn, nhưng vì sinh và o lúc cảnh nhà sa sút, cá»§a hết ngưá»i hiếm, chỉ còn trÆ¡ trá»i má»™t mình. Ở nhà cÅ©ng vô Ãch, VÅ© Thôn lên kinh mong láºp công danh, dá»±ng lại cÆ¡ nghiệp. Hắn đến đây tá»± năm ngoái, nhưng vì túng thiếu nên đà nh ở tạm trong miếu, hà ng ngà y bán chữ viết văn để sống, bởi thế SÄ© Ẩn thưá»ng cùng hắn Ä‘i lại chÆ¡i bá»i.
VÅ© Thôn trông thấy SÄ© Ẩn, vá»™i và ng chà o há»i:
- Tiên sinh đứng ngóng gì đấy, chắc ngoà i phố có cái gì mới lạ?
Si ẩn cưá»i đáp:
- Chẳng có gì, chỉ vì cháu khóc, tôi mang nó ra đây. Äúng lúc buồn, lại gặp tôn huynh đến, xin má»i và o chÆ¡i, chúng ta nói chuyện tiêu khiển cho hết quãng ngà y dà i dằng dặc nà y.
SÄ© Ẩn sai ngưá»i ẵm con Ä‘i, rồi dắt tay VÅ© Thôn và o thư phòng, gá»i tiểu đồng pha trả.
Hai ngưá»i vừa má»›i nói chuyện được dăm ba câu thì có ngưá»i nhà và o báo:
- Có cụ Nghiêm tới chơi.
SÄ© Ẩn vá»™i và ng đứng dáºy cáo lá»—i:
- Xin tôn huynh thứ lỗi, hãy tạm ngồi chơi, tôi đi ra rồi sẽ trở lại ngay.
VÅ© Thôn cÅ©ng đứng dáºy, khiêm tốn nói:
- Xin tiên sinh cứ tự tiện, tôi đến chơi luôn, có chỠmột phút cũng chẳng sao.
Nói xong Sĩ An đi ra.
VÅ© Thôn ngồi buồn, giở sách ra xem, chợt nghe ngoà i cá»a sổ có tiếng ngưá»i con gái há» VÅ© Thôn đứng dáºy nhìn ra, thấy má»™t a hoà n đương hái hoa, dáng Ä‘iệu thanh nhã, mặt mà y tươi tắn, tuy không đẹp lắm, nhưng có má»™t và i nét là m ngưá»i ta xiêu lòng. VÅ© Thôn bất giác đứng ngây ngưá»i ra. A hoà n hái hoa xong, sắp Ä‘i, bá»—ng ngẩng đầu lên trông thấy có ngưá»i đứng trong cá»a sổ, áo cÅ© khăn rách, tuy có vẻ nghèo, nhưng lưng tròn, vai rá»™ng, mặt to, miệng vuông, lông mà y sắc; đôi mắt sáng, mÅ©i thẳng, má nở. Nó vá»™i quay mình lánh Ä‘i, nghÄ© bụng: “Ngươi nà y dáng Ä‘iệu oai vệ sao lại ăn mặc lam lÅ© như váºy? Có lẽ là ông Giả VÅ© Thôn mà chá»§ ta thưá»ng nhắc đến chăng? Chá»§ ta vẫn có ý muốn giúp đỡ ông ta, nhưng chưa có dịp. Những khách quen nhà ta không có ai nghèo túng cả. Nhất định là hắn, chứ chẳng còn ai. Thảo nà o chá»§ ta thưá»ng nói ông nà y không phải là ngưá»i chịu khổ mãiâ€. NghÄ© thế, tá»± nhiên nó lại quay đầu lại nhìn. VÅ© Thôn thấy a hoà n ngoảnh lại, cho là nà ng có ý vá»›i mình, vui mừng khôn xiết, nghÄ© bụng: “Ngưá»i con gái nà y có mắt tinh Ä‘á»i, quả là ngưá»i tri ká»· trong lúc phong trầnâ€.
Má»™t lúc tiểu đồng Ä‘i và o, VÅ© Thôn má»›i biết ngoà i nhà giữ khách lại ăn cÆ¡m. Hắn không chỠđược, bèn theo đưá»ng bên cạnh Ä‘i ra. SÄ© Ẩn thết khách xong, biết VÅ© Thôn đã vá» rồi, cÅ©ng không tiện cho Ä‘i má»i nữa.
Má»™t hôm và o tiết Trung Thu, ăn tiệc xong, SÄ© Ẩn sai dá»n má»™t tiệc nữa ở thư phòng, rồi tá»± mình dưới bóng trăng đến miếu má»i VÅ© Thôn.
Từ ngà y VÅ© Thôn thấy a hoà n nhà há» Chân nhìn mình mấy lần, cho lâ tri ká»·, nên lúc nà o cÅ©ng mÆ¡ tưởng đến. Nhân gặp tiết Trung thu, ngắm trăng nhá»› đến ngưá»i, VÅ© Thôn ngâm má»™t bà i thÆ¡ ngÅ© ngôn:
Ba sinh chưa thá»a nguyện,
Tấc dạ những thêm sầu.
Buồn quá hay ủ mặt,
Äi qua thưá»ng ngoái đầu.
Trước gió riêng nhìn bóng,
Dưới trăng ai bạn bầu ?
Chị Nguyệt hay chăng tá ?
Má»i lên chốn ngá»c lâu.
VÅ© Thôn ngâm xong, nghÄ© mình bình sinh có chà khà lá»›n, nhưng chưa gặp thá»i, liá»n ngá»a mặt lên trá»i, gãi đầu than thở, ngâm to má»™t câu:
Ngá»c giấu đáy hòm chá» giá bán
Thoa nằm trong há»™p đợi thá»i bay.
SÄ© Ẩn Ä‘i đến, nghe thấy, cưá»i nói:
- Tôn huynh thá»±c có chà khà hÆ¡n ngưá»i?
VÅ© Thôn vá»™i cưá»i đáp:
- Không dám! Chợt ngâm câu thÆ¡ cổ, cá»› đâu dám ngông cuồng đến thế! Và há»i lại:
- Tiên sinh cao hứng gì mà đến đây?
SÄ© Ẩn cưá»i nói:
- Äêm nay tiết Trung thu, tục thưá»ng gá»i tiết Ä‘oan viên. NghÄ© đến tôn huynh trỠỞ chốn tăng phòng, có lẽ cÅ©ng hiu quạnh, cho nên tôi có bà y riêng má»™t tiệc má»i tôn huynh sang bên nhà thưởng trăng, không biết tôn huynh có chiếu cố cho không
VÅ© Thôn nháºn lá»i ngay, cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c, tiên sinh quá yêu, tiểu đệ đâu dám trái ý.
VÅ© Thôn liá»n theo SÄ© Ẩn vá» thư phòng.
Hai ngưá»i uống nước trà xong. Má»™t chốc, tiệc bà y ra, rượu ngon, thức nhắm tốt, không cần phải nói. Hai ngưá»i lúc đầu còn uống thong thả, sau dần trò chuyện cao hứng, thi nhau chuốc chén. Bấy giá» ngoà i phố nhà nà o nhà nấy đà n sáo ca hát. Vừng trăng vằng vặc, sáng tá» giữa trá»i. Hai ngưá»i cà ng hà o hứng, rót đến đâu cạn đến đấy. VÅ© Thôn lúc nà y đã ngà ngà say, không giữ nổi cuồng hứng, trông trăng ngụ ý ngâm má»™t bà i:
Äêm rằm gặp buổi Ä‘oà n loan,
Sáng trong, dõi khắp lan can phÃa ngoà i.
Vừng trăng vừa ló trên trá»i.
Dưới trần ngá»a mặt muôn ngưá»i ngắm trông.
Sĩ Ẩn nghe rồi nói to:
- Hay lắm ! Tôi thưá»ng nói tôn huynh không phải là ngưá»i tầm thưá»ng. Nay ngâm câu nà y, tất phải có triệu chứng bay nhảy, chả mấy ngà y nữa sẽ nhẹ bước thang mây. Äáng mừng! Äáng mừng!
Rồi tự tay rót một chân rượu chúc mừng. Vũ Thôn uống cạn, than rằng:
- Không phải vãn sinh say rượu nói ngông đâu. Vá» lối há»c khoa cá», vãn sinh cÅ©ng có thể dá»± tên trên bảng. Chỉ vì hiện nay thiếu tiá»n lá»™ phi, không xoay và o đâu được. ÄÆ°á»ng và o kinh thì xa, nếu chỉ nhá» và o tiá»n bán chữ, viết văn, không thể đủ được?
SÄ© Ẩn không đợi nói hết, ngắt lá»i ngay:
- Sao tôn huynh không nói trước? Tôi vẫn có ý ấy, không thấy tôn huynh nói đến, nên tôi không dám đưá»ng đột. Tôi tuy bất tà i cÅ©ng có thể hiểu được hai chữ nghÄ©a và lợi. Sang năm có khoa thi, tôn huynh nên lên kinh thi ngaỵ Má»™t khi bảng xuân cao chiếm, má»›i khá»i phụ tà i há»c cá»§a mình. Còn tiá»n lá»™ phÃ, tôi xin thu xếp há»™, không dám là m phụ lòng tin yêu cá»§a huynh đối vá»›i tôi
Liá»n sai tiểu đồng và o lấy năm mươi lạng bạc và hai bá»™ quần áo rét ra, đưa cho VÅ© Thôn. SÄ© Ẩn lại nói:
- Ngà y 19 là ngà y hoà ng đạo, tôn huynh nên đáp thuyá»n Ä‘i ngaỵ Chá» khi cánh hồng bay bổng, mùa đông năm sau chúng ta sẽ lại gặp nhau, há không phải là má»™t việc rất vui sướng hay sao?
VÅ© Thôn liá»n nháºn tiá»n và áo, chỉ cám Æ¡n má»™t lá»i, rồi cứ uống rượu, cưá»i nói tá»± nhiên, đến canh ba má»›i tan tiệc.
SÄ© Ẩn tiá»…n VÅ© Thôn vá» rồi và o buồng ngá»§ má»™t mạch, khi mặt trá»i lên ba con sà o má»›i dáºy. Nhân nghÄ© việc đêm qua, SÄ© Ẩn muốn viết hai bức thư, gởi cho ngưá»i quen là m ở Kinh, tiến cá» VÅ© Thôn, để VÅ© Thôn có chá»— nương thân. Liá»n cho ngưá»i đến nhà má»i VÅ© Thôn, ngưá»i nhà vừa Ä‘i đã vá» ngay nói:
- Hòa thượng ở đó bảo ông Giả đã Ä‘i kinh từ canh năm và có lá»i thưa vá»›i cụ rằng: ngưá»i Ä‘á»c sách không cần ngà y “hoà ng đạo†hay “hắc đạo†chỉ cần được việc thôi, nên Ä‘i không kịp từ biệt.
Sĩ Ẩn nghe nói, cũng thôi không nghĩ đến nữa.
Tháng ngà y thấm thoắt, đã đến tiết nguyên tiêu. SÄ© Ẩn sai ngưá»i nhà là Hoắc Khải ẵm Anh Liên Ä‘i xem há»™i hoa đăng. Äến ná»a đêm, Hoắc Khải đặt Anh Liên ngồi ở ngoà i cứa má»™t mình rồi Ä‘i tiểu. Khi quay lại, không thấy Anh Liên đâu, Hoắc Khải hốt hoảng Ä‘i tìm suốt đêm, sợ không dám vá» báo cho chá»§ biết liá»n trốn Ä‘i nÆ¡i khác.
Sáng hôm sau, vợ chồng SÄ© Ẩn không thấy con vá», biết rằng có chuyện không hay xảy ra, liá»n sai ngưá»i Ä‘i tìm các ngả, tuyệt nhiên không thấy tung tÃch. Vợ chồng SÄ© Ẩn ná»a Ä‘á»i ngưá»i má»›i có mụn con gái, bây giá» lạc mất, buồn rầu biết là chừng nà o! Vì thế ngà y đêm than khóc, dở chết dở sống. Má»™t tháng sau vì thương nhá»› con SÄ© Ẩn bị á»m, vợ là há» Phong cÅ©ng ốm, ngà y ngà y thuốc thang bói toán.
Äến rằm tháng ba, trong miếu Hồ Lô bà y cá»— cúng Pháºt, hòa thượng không cẩn tháºn để chảo dầu bốc cháy lan ra giấy dán cá»a sổ. Các nhà ở vùng ấy Ä‘á»u giáºu tre vách ván, dưá»ng như đó cÅ©ng là số kiếp phải chịu, nên cứ nhà ná» cháy sang nhà kia, cả phố bốc lên như núi lá»a. Bấy giá» tuy có quân dân đến chá»a, nhưng lá»a đã cháy to, không sao cứu được! Cháy suốt má»™t đêm má»›i tắt, bao nhiêu nhà đá»u hóa ra trá» Äáng thương nhất lả nhà há» Chân ở ngay liá»n miếu, chỉ còn trÆ¡ lại má»™t đống ngói gạch vụn. May sao hai vợ chồng và ngưá»i nhà không ai việc gì. SÄ© Ẩn dáºm chân thở dà i, bà n vá»›i vợ vá» trại ở. Nhưng lại gặp mất năm mất múa, trá»™m cướp như ong, tranh ruá»™ng cướp đất, dân khổ trăm chiá»u. Vì váºy quan quân đến nã bắt luôn, khó bá» yên thân được. SÄ© Ẩn phải bán trang trại, Ä‘em vợ và hai ngưá»i đầy tá»› gái vỠở vá»›i bố vợ là Phong Túc, má»™t ngưá»i là m ruá»™ng, nhưng là hạng già u có ở châu Äại Nhá»± Thấy con rể bối rối đến ở nhá», Phong Túc trong bụng khó chịu. SÄ© Ẩn may còn có số tiá»n, liá»n bá» ra nhá» bố vợ mua há»™ nhà đất để là m kế sinh nhai. Phong Túc vừa mua vừa ăn bá»›t, chỉ còn được má»™t Ãt nhà nát ruá»™ng xấu. SÄ© Ẩn lại là nhà nho, không quen việc cà y cấy, gượng gạo qua má»™t và i năm, vốn liếng hết sạch. Phong Túc trước mặt rể thì nói năm ba câu sáo, nhưng khi gặp ngưá»i khác thì lại nói xấu rể chỉ quen ăn biếng là m. SÄ© Ẩn biết thế, trong lòng rất hối háºn, nghÄ© đến tai biến năm trước, vừa tức vừa giáºn, lại thêm ấp á»§ mối thương tâm. Má»™t ngưá»i gần đến tuổi già như SÄ© Ẩn, chịu sao nổi cảnh Ä‘au ốm vã nghèo khổ già y vò, dần dần cà ng ngà y cà ng cảm thấy quang cảnh tiêu Ä‘iá»u. Má»™t hôm , SÄ© Ẩn chống gáºy ra phố chÆ¡i cho đỡ buồn, chợt thấy má»™t vị đạo sÄ© khiá»…ng chân, giầy gai áo rách, ngông cuồng phóng túng, táºp tá»…nh Ä‘i đến, miệng Ä‘á»c mấy câu:
Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u cho thần tiên hay,
Mà chuyện công danh lại vẫn say!
Xưa nay tướng soái nơi nà o đây,
Má»™t dãy mồ hoang cá» má»c đầy!
Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u cho thần tiên hay.
Những hám và ng bạc lòng không khuây!
Suốt ngà y những mong chứa cho đầy,
Äến lúc dầy rồi nhắm mắt ngay!
Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u cho thần tiên hay!
Nhưng thÃch vợ đẹp lòng không khuây!
Lúc sống ái ân kể suốt ngà y,
Lúc chết liá»n bá» theo ngưá»i ngay!
Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u cho thần tiên hay!
Muốn đông con cháu lòng không khuây!
Xưa nay cha mẹ thực khỠthay,
Con hiá»n cháu thảo ai thấy đây!!
SÄ© Ẩn nghe thấy, lại ngay trước mặt há»i:
- Ngưá»i Ä‘á»c những câu gì mà chỉ nghe thấy “hảo liá»…u†“hảo liá»…u†thôi.
Äạo sÄ© cưá»i đáp:
- Nếu đã nghe thấy hai chữ “hảo†và “liá»…u†thì cÅ©ng đáng khen cho ngươi là sáng suốt. Phải biết muôn việc ở Ä‘á»i “hảo†tức là “liá»…uâ€, “liá»…u†tức là “hảo†nếu không “liá»…u†thì không “hảoâ€, mà muốn “hảo†thì phải “liễưâ€. Vì thế bà i hát nà y ta gá»i là bà i “hảo liá»…u caâ€(#17).
SÄ© Ẩn vốn ngưá»i thông minh, nghe nói thế, trong bụng tỉnh ngá»™ ngay, liá»n cưá»i nói:
- Hãy thong thả! Äể tôi giải nghÄ©a bà i “háo liá»…u caâ€, ngưá»i nghÄ© thế nà o?
Äạo sÄ© cưá»i bảo:
- Nhà ngươi cứ giải nghĩa đi.
SÄ© Ẩn Ä‘á»c luôn:
GiỠđây lá»u cá» vắng tanh,
Trước kia trâm hốt sắp quanh đầy giưá»ng!
GiỠđây cây cỠngổn ngang,
Trước kia vÅ© tạ ca trưá»ng là đây,
Xà chạm kia nhện giăng đầy.
Mà n the nay rÅ© cạnh ngay cá»a bồng.
Xưa sao phấn đượm hương nồng.
Mà nay sương nhuộm như bông trên đầu ?
Bãi tha ma có xa đâu,
Là nơi mà n thắm là lầu uyên ương.
Hôm kia đầy những bạc và ng.
Phút đâu hà nh khất bên đưá»ng là ai ?
Những tham số pháºn cá»§a ngưá»i,
Biết đâu mình đã sa nơi vũng lầy ?
Trai thá»i dạy những Ä‘iá»u hay,
NgỠđâu trộm cướp sau nà y xấu xa.
Gái thá»i kén cá»a chá»n nhà ,
NgỠđâu nhắm chỗ yên hoa rơi và o!
Mũ the chê nhỠhay sao,
Äể gông cùm phải vương và o đáng lo.
Trước manh áo rách co ro,
Mảnh bà o giỠkhoác lại cho là dà i.
Ầm ầm trên chốn vũ đà i,
Ngưá»i kia vừa xuống thì ngưá»i nà y lên.
Thực là dại dại điên điên,
Quê ai mà nháºn là miá»n là ng ta.
Quay đầu giỠmới tỉnh ra,
May quần áo cưới Ä‘á»u là vì ai!
Äạo sÄ© khiá»…ng chân nghe xong, vá»— tay cưá»i nói:
- Giải nghĩa rất đúng! Giải nghĩa rất đúng!
Sĩ Ẩn nói:
- Chúng ta đi thôi.
Rồi đỡ ngay cái nải trên vai đạo sĩ, đeo lên lưng, cùng với đạo sĩ ra đi vùn vụt, không vỠnhà nữa.
Tin ấy đồn ầm ngoà i phố, ngưá»i ná» nói vá»›i ngưá»i kia cho là chuyện lạ. Há» Phong nghe váºy, khóc ngất Ä‘i nhiá»u lần, rồi bà n vá»›i bố cho ngưá»i Ä‘i tìm các nÆ¡i, nhưng nà o thấy tung tÃch! Không là m thế nà o được, há» Phong đà nh ở nương nhá» bố mẹ cho qua ngà y. May sao có hai a hoà n theo hầu bên mình, ba thầy trò ngà y đêm khâu vá lấy tiá»n giúp thêm bố mẹ. Phong Túc hà ng ngà y cứ nói ra nói và o, nhưng không là m thế nà o được
Má»™t hôm, a hoà n nhà há» Chân ra ngoà i cá»a mua chỉ, nghe thấy đưá»ng phố có tiếng quát tháo. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “Quan má»›i đã đến!†A hoà n nấp trong cá»a, thấy quân lÃnh hà ng đôi Ä‘i trước, má»™t cá»— kiệu lá»›n rước má»™t vị mặc áo mÅ© đại trà o theo sau. A hoà n giáºt mình nghÄ© bụng: “Ông quan nà y trông quen quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi?†Rồi nó và o nhà , cÅ©ng không nghÄ© đến nữa. Äến tối, lúc sắp Ä‘i nghỉ, chợt có tiếng gò cá»a, nhiá»u ngưá»i nói ồn à o: “Ngưá»i nhà cá»§a quan huyện đến há»i có việc!†Phong Túc nghe thấy sợ tái ngưá»i, không biết cá»› tai vạ gì.
Chú thÃch:
(1-). Hồi nà y có thể chia là m 2 phần. Phần thứ nhất bắt đầu từ câu: “Ngưá»i là m sách xin nói†đến câu “Ai hay thú vị chứa đầy ở trongâ€, nói tóm tắt nguyên uá»· ná»™i dung cá»§a cuốn truyện và dụng ý cá»§a tác giả. Thà dụ Chân SÄ© Ẩn, Giả VÅ© Thôn... Ä‘á»u là báo trước những Ä‘iá»u sẽ nói ở hồi hai. Äây là má»™t lối văn ký thác, ẩn ẩn hiện hiện, thá»±c thá»±c hư hư, má»™t nghệ thuáºt đặc biệt, khác vá»›i các tiểu thuyết diá»…n nghÄ©a; còn phần thứ hai má»›i bắt đầu và o chÃnh truyện.
(2-). Chân SÄ© Ẩn và Chân Sá»± Ấn (dịch nghÄ©a là “giấu những sá»± thá»±câ€) theo âm Trung Quốc Ä‘á»c giống nhau. Tác giả có ý dùng ba chữ Chân SÄ© Ẩn đặt tên cho nhân váºt đầu tiên trong truyện để nói ná»™i dung toà n bá»™ cuốn truyện là giấu sá»± tháºt Ä‘i mà nói như là má»™t chuyện chiêm bao.
(3-). Nguyên văn chữ Trung Quốc “Giả ngữ thôn ngônâ€. Chữ “giả ngữ thôn†đá»c cÅ©ng giống như “Giã VÅ© Thônâ€.
(4-). Truyện thần thoại: Trước kia trá»i chưa kÃn hẳn, há» Nữ Oa luyện đá năm sắc lên vá trá»i.
(5-). Theo thuyết nhà Pháºt, phà m cái gì giác quan không cảm thấy được thì gá»i là “khôngâ€, cái gì giác quan cảm được thì gá»i là “sắcâ€.
(6-). Gương báu để coi việc gió trăng, tức là việc tình duyên, gương soi để khuyên răn ngưá»i Ä‘á»i.
(7-). Theo Thần thoại Trung Quốc từ lúc má»›i có trá»i đất, trá»i nghiêng vá» phÃa tây bắc, đất trÅ©ng vá» phÃa đông nam.
(8-). Thân hà o trong là ng.
(9-). ÄÆ°á»ng thư chép: nhà sư Viên Quan gặp Lý Nguyên, trá» viên đá ở Tam Giáo: “Äây là chá»— thác sinh cá»§a ta, 12 năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đâyâ€. Äến đêm, Viên Quan chết, 12 năm sau, Lý Nguyên lại đến chá»— cÅ©, gặp má»™t mục đồng, tức là Viên Quan. Vá» sau ngưá»i ta dùng Ä‘iển nà y để chỉ cuá»™c tình duyên cá»§a má»™t đôi trai gái, phải trải qua kiếp khác, có khi phải trải qua ba kiếp, vì thế gá»i là tam sinh.
(10-). Hòn đá thiêng.
(11-). Cõi Ä‘á»i đáng oán giáºn vì phải chia lìa nhau.
(12-). Quả chứa những tình riêng bà máºt.
(13-). Nước để tưới sự buồn.
(14-). Theo thuyết nhà Pháºt, ba ác đạo: địa ngục, súc sinh, ngạ quá»· gá»i là hố lá»a.
(15-). Lăng hoa kÃnh. má»™t thứ gương quý á»› lẩu trang, cÅ©ng dùng để và ngưá»i đà n bà đep. Chữ lăng ở đây còn ẩn giấu má»™t sấm ngữ, vi Anh Liên vá» sau bị Bà n Tiết cướp lấy là m tiểu thiếp, đổi tên là Hương Lăng.
(16-). Ngà y rằm tháng giêng, còn gá»i là tiết hoa đăng.
(17-). Bà i hát nà y trong nguyên văn, chữ cuối trong câu thứ nhất Ä‘á»u là chữ “hảo†là tốt, chữ cuối cùng cá»§a các câu thứ hai và thứ tư Ä‘á»u là “liễư†là hết, cho nên gá»i là “hảo liá»…u caâ€.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 03-02-2009 at 04:27 PM .
07-06-2008, 09:08 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 2
Giả phu nhân tạ thế ở thà nh Dương Châu
Lãnh TỠHưng kể chuyện trong phủ Vinh Quốc
Phong Túc nghe thấy tên công sai gá»i, vá»™i và ng chạy ra cưá»i. Tên kia nói to:
“Má»i ngay ông Chân ra đây!â€.
Phong Túc cưá»i nói
- Tôi há» Phong chứ không phải há» Chân; chỉ có rể tôi là há» Chân, nhưng đã Ä‘i tu và i năm nay rồi. Có phải ông há»i nó không?
Tên công sai nói:
- Chẳng biết anh là chân hay giả gì hết. Tôi đã vâng lệnh quan đến đây há»i anh, tôi cứ dẫn anh vá» hầu quan, khá»i phải Ä‘i lại lôi thôi.
Chúng không cho Phong Túc nói, cứ dẫn Ä‘i, cả nhà há» Phong sợ hãi không biết việc gì. Äến canh hai Phong Túc má»›i vá» vui mừng há»›n hở. Má»i ngưá»i xúm lại há»i. Phong Túc nói:
- Quan má»›i nà y há» Giả tên Hóa, ngưá»i Hồ Châu, là bạn cÅ© cá»§a rể ta. Vừa đây Ä‘i qua cá»a nhà ta, trông thấy con Kiá»u Hạnh mua chỉ, quan Ä‘oán con rể ta dá»i đến ở đây, nên gá»i lại há»i. Ta kể rõ đầu Ä‘uôi, quan thương cảm thở dà i má»™t lúc lâu, lại há»i đến cháu ngoại ta, ta nói cháu Ä‘i xem há»™i bị lạc mất. Quan nói: “Việc ấy không ngại, ta sẽ sai ngưá»i Ä‘i dò xét choâ€. Nói chuyện má»™t lúc, khi sắp vá», quan lại cho hai lạng bạc.
Vợ Chân SÄ© Ẩn nghe váºy, cà ng động lòng thương xót.
Sáng sá»›m hôm sau, VÅ© Thôn sai ngưá»i mang hai gói bạc, bốn tấm gấm đến tạ Æ n vợ há» Chân. Lại đưa má»™t phong thư kÃn cho Phong Túc, nhá» nói vá»›i vợ há» Chân xin cưới Kiá»u Hạnh là m vợ hai. Phong Túc cưá»i mừng há»›n hở, chỉ sợ không được vừa lòng quan, nên trước mặt con gái hết sức nói hùn và o. Rồi ngay đêm ấy Phong Túc thuê má»™t chiếc kiệu nhỠđưa Kiá»u Hạnh và o dinh quan huyện. VÅ© Thôn vui mừng lắm, đưa trăm lạng bạc tặng Phong Túc, lại biếu vợ há» Chân nhiá»u lá»… váºt, khuyên cứ yên tâm, chá» sau nà y sẽ tìm con gái giúp.
Nói đến Kiá»u Hạnh là ngưá»i năm trước đã ngoảnh lại nhìn Giả VÅ© Thôn, chỉ vì má»™t cái nhìn ngẫu nhiên mà thà nh ra má»™t Ä‘oạn kỳ duyên, đó là má»™t việc không ngá». May sao váºn và mệnh Ä‘á»u tốt, vá» vá»›i VÅ© Thôn má»›i có má»™t năm, Kiá»u Hạnh đã sinh được má»™t con trai. Lại nữa năm sau, vợ cả VÅ© Thôn ốm chết, VÅ© Thôn đưa nà ng lên là m chÃnh thất, đó là :
Ngẫu nhiên nhìn một cái,
Mà được ở trên ngưá»i.
Nguyên năm trước VÅ© Thôn được SÄ© Ẩn giúp tiá»n, ngà y mưá»i sáu và o kinh. Äến ngà y thi không ngỠđỗ tiến sÄ©, được bổ là m tri phá»§. VÅ© Thôn tuy tà i giá»i, nhưng tÃnh tham tà n, lại cáºy tà i khinh nhá»n ngưá»i trên, bá»n đồng liêu Ä‘á»u ghét. Nháºn chức chưa đầy hai năm, VÅ© Thôn bị quan trên lừa chá»— há»›, dâng sá»› hặc hắn: “Vốn tÃnh gian giảo, giả dạng lá»… nghi, mượn tiếng liêm chÃnh, ngấm ngầm giao kết vá»›i lÅ© hồ lang, gây ra nhiá»u chuyệnrắc rối cho nhân dân không sao chịu nổiâ€. Vua giáºn cách chức. VÅ© Thôn tuy trong lòng hổ thẹn, nhưng ngoà i mặt vẫn không có tà gì tá» ra oán giáºn, vẫn vui vẻ như thưá»ng. Sau khi bà n giao xong, VÅ© Thôn nhặt nhạnh cá»§a cải, đưa gia quyến vá» quê rồi má»™t mình Ä‘i ngao du những nÆ¡i danh thắng. Má»™t hôm ngẫu nhiên đến đất Duy Dương, VÅ© Thôn được biết quan Diêm ChÃnh má»›i bổ đến năm nay là Lâm Như Hải.
Lâm Như Hải, há» Lâm, tên Hải, tên chữ Như Hải, là ngưá»i Cô Tô, đỗ Thám hoa khoa trước, được thăng chức Lan đà i tá»± đại phu, nay bổ đến đây là m Tuần diêm ngá»± sá» má»›i hÆ¡n tháng nay. Ông tổ nhà Lâm Như Hải từng táºp tước hầu, đến Như Hải là năm Ä‘á»i. Theo lệ táºp tước thì chỉ có ba Ä‘á»i, nhưng bố Như Hải được vua đặc cách ra Æ¡n, cho táºp tước thêm má»™t Ä‘á»i nữa. Như Hải thì do khoa cá» xuất thân, Há» Lâm tuy là nhà chung đỉnh, nhưng cÅ©ng dòng dõi thi thư. Chỉ tiếc há» hà ng không thịnh vượng, con cháu hiếm hoi, tuy có mấy ngà nh nhưng Ä‘á»u là há» xa, không phải anh em ruá»™t thịt. Như Hải đã bốn mươi tuổi, có má»™t con trai lên ba, má»›i chết năm ngoái. Dẫu có nhiá»u vợ lẽ nà ng hầu, nhưng số hiếm hoi cÅ©ng chẳng là m thế nà o được. Chỉ có vợ cả là há» Giả sinh được má»™t con gái tên gá»i Äại Ngá»c, má»›i lên năm. Vợ chồng nưng niu con như hòn ngá»c trên tay. Thấy con thông minh tuấn tú. Như Hải cho Ä‘i há»c như con trai, sá»›m tối đỡ hiu quạnh.
Nói vá» Giả VÅ© Thôn ở nhà trá» bị cảm gần má»™t tháng trá»i má»›i khá»i. Vừa mệt vừa hết tiá»n, hắn định tìm má»™t chá»— ở tạm nà o hợp vá»›i sức khá»e. Nhân gặp hai ngưá»i bạn cÅ©ng ở nhà trá», biết quan Diêm ChÃnh muốn đón thầy dạy con gái há»c, VÅ© Thôn liá»n nhá» bạn tiến cá», tìm kế yên thân. May sao ở đó chỉ có má»™t cô há»c trò và hai a hoà n là m bạn há»c. Cô há»c trò nà y vừa bé lại vừa yếu, thá»i giá» không hạn định nhiá»u Ãt, vì thế VÅ© Thôn rá»—i lắm.
Thấm thoát đã hÆ¡n má»™t tháng, không ngá» mẹ cô há»c trò là Giả phu nhân ốm chết. Khi mẹ á»m thì cô hầu hạ thuốc thang, khi mẹ mất thì cô giữ đủ má»i tang lá»…. VÅ© Thôn định thôi dạy Ä‘i tìm việt khác, nhưng Như Hải muốn con cư tang vẫn Ä‘i há»c, nên cố giữ lại. Gần đây vì quá thương xót, lại vốn ngưá»i yếu sẵn, nên bệnh cá»§a cô lại phát, phải nghỉ há»c luôn, VÅ© Thôn ngồi rá»—i, gặp những lúc trá»i chiá»u êm ả, ăn xong lại ra ngoà i chÆ¡i.
Má»™t hôm, VÅ© Thôn ra ngoà i thà nh thưởng ngoạn phong cảnh thôn quê, vui chân Ä‘i đến má»™t chá»— non nước quanh co, rừng trúc xanh tốt, lá» má» thấy đằng xa có má»™t tòa cổ miếu. VÅ© Thôn đến đó thì thấy cá»a ngõ xiêu vẹo, tưá»ng vách đổ nát, có biển đỠTrà Thông Tụ. Cạnh cá»a lại có đôi câu đối đã cÅ© nát:
Sau mình còn chỗ, không lùi bước,
Trước mắt cùng đưá»ng, muốn ngoảnh đầu.
VÅ© Thôn xem xong, nghÄ© rằng: “Hai câu nà y văn thì thưá»ng thôi, như ý sâu sắc. Xưa nay ta Ä‘i chÆ¡i nhiá»u núi nhiá»u chùa có tiếng, chưa từng thấy câu đối nà o thế nà y. Chưa biết chừng trong đó có vị tu hà nh đắc đạo cÅ©ng nên. Sao ta không và o há»i xem?†Khi và o, thấy má»™t vị sư già lá»m khá»m Ä‘ang nấu cháo, VÅ© Thôn cÅ©ng không để ý đến. Lúc nói chuyện thấy vị sư vừa lòa vừa Ä‘iếc, răng rụng, lưỡi cứng, há»i má»™t đằng, trả lá»i má»™t nẻo.
VÅ© Thôn chán ngán, trở ra, muốn tìm má»™t hà ng rượu uống mấy ché cho đỡ buồn. Hắn vừa bước và o cá»a, thấy trong đám khách có má»™t ngưá»i chạy ra cưá»i và má»i và o:
- Lạ tháºt! Lạ tháºt! Sao lại gặp tiên sinh ở đây?
VÅ© Thôn vá»™i nhìn, thì ra ngưá»i nà y buôn đồ cổ ở Kinh đô, há» Lãnh, tên Tá» Hưng, đã quen nhau từ khi ở kinh đô. VÅ© Thôn thì phục Tá» Hưng là tay có tà i tháo vát, Tá» Hưng thì muốn mượn tiếng VÅ© Thôn là ngưá»i văn nho, vì thế hai ngưá»i chÆ¡i thân vá»›i nhau.
VÅ© Thôn vá»™i há»i:
- Ông đến đây bao gi� Tôi không biết, ngẫu nhiên lại gặp thực là kỳ duyên!
TỠHưng đáp:
- Tôi vá» nhà năm ngoái, nhân có việc và o kinh, tiện đưá»ng đến đây thăm má»™t ngưá»i bạn. Ông ta có lòng tốt, lưu tôi lại ở chÆ¡i, tôi không có việc gì gấp, nên cÅ©ng ở lại Ãt ngà y, độ ná»a tháng nữa sẽ lên đưá»ng. Hôm nay vì nhà ông bạn có việc, nên tôi ra đây chÆ¡i, định và o nghỉ chân, không ngá» lại gặp tiên sinh!
Nói xong má»i Giả VÅ© Thôn ngồi. Tá» Hưng bảo dá»n rượn, hai ngưá»i uống rượu nói chuyện, kể lại những việc từ ngà y xa nhau. VÅ© Thôn nhân há»i:
- Gần đây kinh đô có gì lại không
- Cũng không có gì lạ, chỉ có nhà dòng hỠvới tiên sinh có một chuyện hơi lạ.
VÅ© Thôn cưá»i:
- HỠtôi không có ai ở kinh đô cả, sao lại nói thế?
Tá» Hưng cưá»i:
- Cùng hỠthôi, không phải cùng ngà nh.
- Nhà nà o?
- Như phủ Giả Vinh Quốc có lẽ cũng không là m mất thanh danh nhà tiên sinh!
- Phá»§ Vinh Quốc công à ? Cứ kể ra, há» nhà tôi cÅ©ng không Ãt ngưá»i, từ Giả Phục Ä‘á»i Äông Hán đến giá», chi phái rất đông, tỉnh nà o cÅ©ng có, không ai tra khảo hết được. Kể ra phá»§ Vinh thì có cùng há» vá»›i tôi đấy, nhưng nhà ấy vinh hiển như thế, tôi không tiện nháºn há», nên ngà y cà ng xa.
TỠHưng thở dà i:
- Tiên sinh đừng nói thế. Hiện nay hai nhà Vinh, Ninh Ä‘á»u suy sút cả, không còn thịnh vượng như trước nữa.
- Hiện giá» hai nhà Ninh, Vinh ngưá»i rất nhiá»u, sao bảo là suy sút?
- ChÃnh thế, nói ra thì rất dà i.
- Năm ngoái tôi đến Kim Lăng, vì muốn thăm di tÃch Lục Triá»u(#1). Khi tôi đến thà nh Thạch Äầu, có Ä‘i qua hai nhà ấy. Con đưá»ng bắc lá»™ bên đông là phá»§ Ninh Quốc, bên tây là phá»§ Vinh Quốc, hai nhà liá»n nhau, chiếm quá ná»a phố. Ngoà i cá»a chÃnh tuy vắng vẻ không có ngưá»i, nhưng nhìn qua tưá»ng, thấy trong đó Ä‘iện đà i lầu gác rất là nguy nga; ngay cái vưá»n hoa đằng sau, cây cối núi non vẫn sầm uất tươi tết, đâu phải là nhà suy sút?
Tá» Hưng cưá»i nói:
- Không ngá» tiên sinh đỗ tiến sÄ©, mà lại chẳng thông tà nà o! Cổ nhân đã nói: “con sâu trăm nhân, chết vẫn không ngãâ€. Hai nhà nà y tuy không phồn thịnh bằng lúc trước, nhưng so vá»›i những nhà sÄ© hoạn bình thưá»ng vẫn còn khác xa. Hiện giá» ngưá»i nhiá»u, công việc bá» bá»™n. Thế mà từ thầy đến tá»›, chỉ biết hưởng thụ phú quý, không ngưá»i nà o lo tÃnh công việc. Äến ná»—i hà ng ngà y phung phà cÅ©ng không biết tinh giảm; bá» ngoà i xem ra không thấy có gì thay đổi, nhưng bá» trong thá»±c trống rá»—ng cả rồi. Äó là việc nhá», còn có việc lá»›n nữa: má»™t nhà phú quý dòng dõi thi thư như thế mà ai ngá» con cháu lại cà ng ngà y cà ng suy sút!
Vũ Thôn nói:
- Những nhà thi lễ như thế, có lẽ nà o lại không biết dạy bảo con cháu? Nhà khác thì tôi không biết, chứ hai phủ Ninh, phủ Vinh, xưa nay dạy con vẫn có khuôn phép lắm kia mà ?
TỠHưng thở dà i:
- Tôi sẽ nói cho tiên sinh biết. Trước đây Ninh quốc công và Vinh quốc công là hai anh em ruá»™t. Ninh công là trưởng, đẻ hai con trai; khi Ninh công chết, con trai lá»›n là Giả Äại Hóa táºp tước Äại Hóa đẻ được hai con: con lá»›n là Giả Phu, lên tám, chÃn tuổi thì chết; con thứ là Giả KÃnh táºp tước. Giả KÃnh má»™t niá»m má»™ đạo, chỉ thÃch luyện Ä‘an, không để ý đến má»™t việc gì. May sá»›m đẻ được con trai là Giả Trân, vì bố thÃch Ä‘i tu tiên nên nhưá»ng cho con táºp tước. Ông ta không ở nhà , mà ra ở ngoà i thà nh, sống chung lá»™n vá»›i bá»n đạo sÄ©. Giả Trân đẻ được má»™t con trai là Giả Dung, nay má»›i mưá»i sáu tuổi. Bây giá» Giả KÃnh thì không nhìn gì đến việc nhà , Giả Trân thì chẳng chịu há»c hà nh, chỉ chÆ¡i bá»i cho thá»a thÃch, là m đảo lá»™n cả cÆ¡ nghiệp phá»§ Ninh, không ai dám ngăn cản cả. Còn như phá»§ Vinh, vừa rồi tôi nói có việc lạ, tức là từ khi Vinh công chết, con trưởng là Giả Äại Thiện táºp tước, vợ Äại Thiện là há» Sá», con má»™t tước hầu ở Kim Lăng, đẻ được hai con trai : trưởng là Giả Xá, thứ là Giả ChÃnh. Giả Äại Thiện chết sá»›m, còn vợ, con trưởng là Giả Xá được táºp tước. Con thứ là Giả ChÃnh, tứ bé ham há»c, được ông yêu, muốn cháu thi đỗ là m quan. Không ngá» lúc Äại Thiện sắp chết, di biểu dâng lên, Hoà ng thượng thương nhá»› ngưá»i bầy tôi cÅ©, liá»n cho con trưởng táºp tước. Hoà ng thượng lại há»i còn mấy con cho và o chầu ngay, rồi đặc cách cho Giả ChÃnh hà m chá»§ sá»± và o bá»™ táºp sá»±. Nay Giả ChÃnh đã được thăng Viên ngoại lang. Vợ Giả ChÃnh là Vương thị, đẻ con đầu lòng là Giả Châu, mưá»i bốn tuổi đỗ tú tà i, lấy vợ sinh con, nhưng chưa đến hai mươi tuổi thì ốm chết. Con thứ hai là gái, đẻ đúng ngà y mồng má»™t tháng giêng, cÅ©ng là má»™t sá»± lạ. Mấy năm sau lại đẻ má»™t vị công tá». Chuyện nà y lại cà ng lạ nữa: khi lá»t lòng, trong miệng cáºu ta ngáºm má»™t hòn ngá»c ngÅ© sắc, trên hòn ngá»c có ghi nhiá»u chữ, nên má»›i đặt tên là Bảo Ngá»c. Tiên sinh bảo chuyện ấy có lạ không?
VÅ© Thôn cưá»i:
- Như thế thì lạ thá»±c! Ngưá»i nà y chắc có má»™t lai lịch khác thưá»ng!
Tá» Hưng cưá»i nhạt:
- Hà ng vạn ngưá»i Ä‘á»u nói như thế, vì váºy bà ná»™i nó yêu quý nó như hòn ngá»c báu. Khi đầy năm, Giả ChÃnh muốn thá» chà hướng con vá» sau thế nà o, má»›i Ä‘em những đồ chÆ¡i bà y ra trước mặt để xem nó quá» lấy cái gì. NgỠđâu nó chẳng lấy cái gì, mà chỉ quá» lấy phấn sáp, trâm vòng. Giả ChÃnh không vui, bảo sau nà y chỉ là đồ tá»u sắc, vì thế không yêu quý lắm. Duy có bà Sá» Thái quân thì coi nó như là bản mệnh mình. Nói lại cà ng lạ: Ngà y nay nó đã lên bảy, lên tám, tÃnh khà ngang ngược lạ thưá»ng, nhưng lại thông minh gấp trăm ngưá»i khác. Nhắc lại câu nói hồi nhá» cá»§a nó tháºt là kỳ quặc! Nó nói: “Xương thịt cá»§a con gái là nước kết thà nh, xương thịt cá»§a con trai là bùn kết thà nh. Tôi trông thấy con gái thì ngưá»i tôi nhẹ nhà ng, khoan khoái, trông thấy con trai thì như bị phải hÆ¡i dÆ¡ bẩn váºyâ€. Tiên sinh bảo có buồn cưá»i không? Chắc sau nà y cáºu ta sẽ là con quá»· hiếu sắc.
VÅ© Thôn nghiêm nét mặt ngắt lá»i:
- Không phải thế đâu! Äáng tiếc là các vị không biết lai lịch cáºu bé ấy. CÅ©ng như ông Giả ChÃnh đã coi nhầm cáºu ta là quá»· hiếu sắc! Nếu không phải là những báºc Ä‘á»c sách hiểu biết nhiá»u dà y công cách váºt trà tri, đủ sức tham huyá»n ngá»™ đạo(#2), thì không thể biết được.
Tá» Hưng thấy VÅ© Thôn nói má»™t cách trịnh trá»ng, vá»™i xin cho biết vì lẽ gì.
Vũ Thôn nói:
- Trá»i đất sinh ra ngưá»i, trừ những ngưá»i đại nhân, đại ác không kể, còn thì sà n sà n như nhau. Những bá»±c đại nhân thì theo váºn mà sinh, những kẻ đại ác theo kiếp(#3) mà sinh. Theo váºn mà sinh thì Ä‘á»i trị, theo kiếp mà sinh thì Ä‘á»i loạn. Như các vị Nghiêu, Thuấn, VÅ©, Thang, Văn, VÅ©, Chu, Thiệu, Khổng, Mạnh, Äổng, Hà n, Chu, Trình, Trương, Chu(#4) Ä‘á»u theo váºn mà sinh, Bá»n Xuy Vưu, Cung Công, Kiệt, Trụ, Thá»§y Hoà ng, Vương Mãng, Tà o Tháo, Hoà n Ôn, An Lá»™c SÆ¡n, Tần Cối(#5) Ä‘á»u đúng kiếp mà sinh. Äại nhân thì là m sao cho thiên hạ bình trị. Äại ác thì là m cho thiên hạ nhiá»…u loạn. Ngưá»i nhân thì bẩm thụ chÃnh khà trong sáng thiêng liêng; ngưá»i ác thì bẩm thụ những tà khà tà n nhẫn ngang ngược. Bây giá» Ä‘ang lúc hưng thịnh thái bình, trên từ triá»u đình, dưới đến đồng ná»™i, hết thảy Ä‘á»u chịu cái chÃnh khà trong sáng thiêng liêng. Những khà còn thừa lại tản mát không biết vỠđâu, má»›i biến ra thà nh cam lá»™, hòa phong, trà n khắp trong bốn bể. Còn những tà khà kia không thể lan trà n dưới ánh sáng mặt trá»i được, liá»n tụ kết lại ở trong ngòi sâu, hang rá»™ng, ngẫu nhiên gặp gió lay, mây cuốn, thì cÅ©ng dao động, cảm phát ra Ãt nhiá»u, má»™t dây ná»a sợi tung ra, lại gặp ngay linh khà đi qua, thà nh ra chÃnh không dung được tà , tà lại ghen vá»›i chÃnh, không bên nà o chịu bên nà o, như gió nước sấm sét gặp nhau trên mặt đất. Äã không tiêu diệt được nhau, lại không chịu nhưá»ng nhau, tất phải xung đột mãnh liệt. Khi đã phát tiết ra, các tà khà ấy tất phải bám và o ngưá»i. Nếu ai bẩm thụ khà ấy mà sinh ra, dù trai hay gái, trên không là m được báºc chân nhân quân tá», mà dưới cÅ©ng không là m nổi hạng đại hung đại ác. Äem hạng ngưá»i đó đặt và o trong ngà n vạn ngưá»i, thì khà thông minh tuấn tú sẽ ở trên ngà n vạn ngưá»i, mà cái lối bướng bỉnh cà n rỡ cÅ©ng lại ở dưới ngà n vạn ngưá»i. Nếu sinh và o nhà công hầu phú quý, thì là hạng ngưá»i tình si tình chá»§ng; sinh và o nhà thi thư thanh bạch thì là dáºt sÄ© cao nhân; dù có sinh và o những nhà hèn hạ thì cÅ©ng là đà o kép danh tiếng, chứ không đến ná»—i là m tôi đòi cam chịu sai khiến. Trước kia như Hứa Do, Äà o Tiá»m, Nguyá»…n Tịch, Kê Khang, Lưu Linh, há» Vương, há» Tạ, Cố Hổ Äầu, Trần Háºu Chá»§, ÄÆ°á»ng Minh Hoà ng, Tống Huy Tông, Lưu Äình Chi, Ôn Phi Khanh, Thạch Mạn Khanh, Má»… Nam Cung, Liá»…u Kỳ lanh, Tần Thiếu Du; gần đây như: Nghê Vân Lâm, ÄÆ°á»ng Bá Hổ, Chúc Chi SÆ¡n; lại như: Lý Qúy Niên, Hoà ng Phiên Xước, KÃnh Tân Ma, Trác Văn Quân, Hồng Phất, Tiết Äà o, Thôi Oanh Oanh, Triá»u Vân(#6). Tuy địa vị há» khác nhau nhưng cÅ©ng giống nhau cả.
- Cứ như tiên sinh nói thì chả hóa ra được là m vua, thua là m giặc hay sao?
- Äúng thế. Tôi từ khi bị cách chức đến giá», hai năm Ä‘i chÆ¡i các tỉnh, đã từng gặp hai đứa trẻ dị dạng. Vì thế ông vừa nói đến câu chuyện Bảo Ngá»c, tôi liá»n Ä‘oán chắc cáºu bé nà y cÅ©ng là hạng ngưá»i kể vừa trên. Không cần nói xa, chỉ cần nói ngay nhà há» Chân, là m chức Tổng tà i viện Thể nhân ở Kim Lăng thôi. Ông có biết không?
- Ai mà chả biết! Nhà há» Chân và nhà há» Giả là há» hà ng vá»›i nhau, Ä‘á»i Ä‘á»i Ä‘i lại rất thân máºt, ngay tôi cÅ©ng thưá»ng ra và o nhà ấy.
- Năm ngoái tôi ở Kim Lăng, có ngưá»i đánh mối cho tôi đến dạy há»c ở nhà há» Chân. Tôi đến đó xem quang cảnh ra sao, không ngá» nhà ấy là nhà phú quý mà lại biết giữ lá»… nghÄ©a, Ãt có má»™t chá»— dạy há»c nà o được như thế. Tên há»c trò ấy tuy má»›i vỡ lòng, nhưng khó hÆ¡n là dạy ngưá»i lá»›n để Ä‘i thi. Nói ra tháºt đáng buồn cưá»i, tên há»c trò bé con ấy thế nói nà y: “Phải có hai bạn gái bé cùng há»c vá»›i tôi, tôi má»›i nháºn được chữ, hiểu được nghÄ©a; nếu không thì bụng tôi cứ mỠđặc Ä‘iâ€. Nó lại thưá»ng nói vá»›i bá»n ngưá»i nhà : “Hai chữ “nữ nhi†đối vá»›i tôi rất tôn quý, rất trong sạch, không gì sánh kịp, hÆ¡n cả pháºt Di Äà và Ngá»c Äế. Các ngưá»i là hạng thối mồm thối miệng, chá»› có nông nổi coi thưá»ng hai chữ ấy. Khi nà o cần nói đến phải lấy nước chế thÆ¡m súc miệng kỹ đã rồi má»›i được nói; nếu mà nói báºy, sẽ bị bẻ răng khoét mắtâ€. Lúc thưá»ng thì nó ngá»— nghịch trâng tráo, bướng bỉnh, ngốc nghếch là thưá»ng; nhưng khi gặp mấy bạn gái, nó lại ôn hòa văn nhã, láu lỉnh thà nh má»™t con ngưá»i khác hẳn. Bố nó nhiá»u lần đánh rất Ä‘au mà nó vẫn không chữa. Má»—i lần bị đánh Ä‘au không chịu được, nó gá»i ầm lên “chị em Æ¡iâ€. Bá»n con gái nghe thấy thế, cưá»i há»i: “Tại là m sao khi bị đòn cứ gá»i “chị em†ra là m gì? Hay là muốn gá»i chị em ra xin há»™? Như thế có đáng xấu hổ không?†Nó trả lá»i má»™t câu rất kỳ: “Lúc Ä‘au quá, tôi nghÄ© bụng thá» kêu “chị emâ€, há»a may đỡ chăng, quả nhiên khi kêu lên thì thấy đỡ. Vì thế, tôi tìm ra được phép mầu nhiệm: Má»—i khi bị đánh là tôi cứ thế kêu lên. Tôn huynh nghe chuyện nà y có đáng buồn cưá»i không? Vì bà quá nuông cháu, thưá»ng lam rầy rà mà quở mắng ngưá»i con, nên tôi không ở đấy nữa mà đến dạy há»c ở nhà há» Lâm, là m Tuần diêm ngá»± sá» tại đây. Những hạng con em ấy tất không giữ được cÆ¡ nghiệp ông cha. Không theo được lá»i dạy dá»— cá»§a thầy bạn. Chỉ đáng tiếc là nhà ấy có mấy chị em gái thì lại khôn ngoan Ãt có!
TỠHưng nói:
- Thôi đúng như mấy chị em nhà há» Giả rồi. Tiểu thư lá»›n nhất cá»§a Giả Hình là Nguyên Xuân, có tà i đức hiá»n hiếu, được tuyển và o cung là m nữ Sá», tiểu thư thứ hai là Nghênh Xuân, con vợ lẽ Giả Xá. Tiểu thư thứ ba là Thám Xuân, con vợ lẽ Giả ChÃnh. Tiểu thư thứ tư là TÃch Xuân, em ruá»™t Giả Trân ở bên phá»§ Ninh. Vì Giả mẫu rất yêu cháu gái, nên Ä‘á»u cho ở chung vá»›i bà và cùng há»c chung vá»›i nhau. Nghe ra Ä‘á»u là hạng khá cả.
Vũ Thôn nói:
- Nhà há» Chân thì lại hay nữa, tên con gái cÅ©ng đặt như con trai, chứ không như các nhà khác thưá»ng dùng những chữ đẹp như “Xuân†“Hồng†“Hương†“Ngá»câ€. Sao nhà há» Giả lại còn theo cái lối cÅ© ấy?
TỠHưng nói:
- Không phải thế. Chỉ vì cô lá»›n sinh ngà y mồng má»™t tháng iêng nên đặt là Nguyên Xuân, nên các cô sau cÅ©ng đặt theo chữ “Xuânâ€. Còn hà ng trên thì con gái cÅ©ng đặt tên theo như con trai. Nà y nhé(#7): vợ Ông chá»§ nhà há» Lâm mà tiên sinh ngồi dạy há»c là em ruá»™t Giả Xá và Giả ChÃnh bên phá»§ Vinh, khi chưa lấy chồng đặt tên là Giả Mẫn. Nếu tiên sinh không tin, cứ vá» há»i kỹ lại xem.
VÅ© Thôn vá»— tay cưá»i:
- Phải rồi! Cô há»c trò cá»§a tôi, khi Ä‘á»c sách đến chữ Mẫn thì nó Ä‘á»c là Máºt, mà viết chữ Mẫn thì bá»›t và i nét, bấy lâu tôi vẫn ngá» ngợ. Nay nghe ông nói má»›i vỡ lẽ. Thảo nà o cô há»c trò nà y ngôn ngữ, cá» chỉ khác hẳn những con gái nhà khác. Chắc ngưá»i mẹ không phải tầm thưá»ng má»›i sinh được con như thế. Nay biết là cháu ngoại phá»§ Vinh thì chẳng có gì là m lạ. Tiếc rằng tháng trước ngưá»i mẹ mất rối!
TỠHưng thở dà i:
- Trong mấy chị em nhà ấy: Giả Mẫn là út cũng lại chết mất! Chị em hà ng trên thế là không còn ai, chỉ trông và o lớp con cháu, sau nà y may có lấy được chồng khá không?
- Phải đấy. Vừa rồi ông nói, Giả ChÃnh có má»™t ngưá»i con trai khi đẻ ngáºm ngá»c, lại có má»™t ngưá»i cháu bé cá»§a con trưởng để lại; thế thì Giả Xá không có con hay sao?
- Giả ChÃnh đã có ngưá»i con trai ngáºm ngá»c, nà ng hầu lại sinh thêm má»™t ngưá»i con trai nữa, nhưng chưa biết hay dở thế nà o. Chỉ biết hiện giá» có hai con má»™t cháu, không biết sao nà y ra sao. Giả Xá thì cÅ©ng có hai con. Con cả là Giả Liá»…n quyên được chức Äồng tri, nhưng không ham há»c hà nh, chỉ thÃch mưu toan xoay sở, ăn nói lại thạo, nên sang trông nom đỡ việc cho nhà chú là Giả ChÃnh. Từ khi hắn lấy vợ, trên dưới ai cÅ©ng khen ngợi chị vợ. Chị ta vẻ ngưá»i rất phong nhã, ăn nói rất linh lợi, tâm cÆ¡ lại rất kÃn đáo, sâu sắc, bá»n đà n ông không mấy ngưá»i bì kịp.
VÅ© Thôn nghe xong cưá»i:
- Thế má»›i biết tôi nói không nhầm. Mấy ngưá»i mà chúng ta nói đây có lẽ là bẩm thụ cả hai thứ chÃnh khà và tà khà há»—n hợp nhau mà sinh ra chăng? Há» là những ngưá»i má»™t há»™i má»™t thuyá»n cÅ©ng chưa biết chừng.
- ChÃnh cÅ©ng kệ! Tà cÅ©ng kệ! Chỉ nói chuyện ngưá»i mãi, tiên sinh hãy uống rượu đã cho vui.
- Có nói chuyện má»›i uống được nhiá»u rượu.
Tá» Hưng cưá»i:
- Nói chuyện phiếm cá»§a ngưá»i cà ng thêm hà o hứng, thì uống mấy chén nữa cÅ©ng chẳng sao!
VÅ© Thôn trông ra ngoà i cá»a sổ nói:
- Trá»i muá»™n rồi, sắp đóng cá»a thà nh, chúng ta và o thà nh rồi nói chuyện cÅ©ng được.
Hai ngưá»i đứng dáºy trả tiá»n rượu. Lúc sắp vá», chợt nghe đằng sau có ngưá»i gá»i:
- Anh Vũ Thôn! Tôi đem tin mừng lại đây. Anh lại nơi thôn quê nà y là m gì?
Chú thÃch:
(1-). Lục Triá»u: Ngô, Äông Tấn, Tống, Tá». Lương, Trần. Sáu triá»u Ä‘á»u đóng đô ở Kiến Khang, tức là Nam Kinh cá»a Trung Quốc.
(2-). Chữ trong sách Äại há»c: “trà tri tại cách váºtâ€: muốn đưa trình độ hiểu biết đến bá»±c cao siêu phải suy xét đến nÆ¡i đến chốn má»i lý lẽ cá»§a sá»± váºt. Tham huyá»n: dò sâu và o chá»— huyá»n bÃ. Ngá»™ đạo: hiểu thấu đạo mẩu nhiệm.
(3-). Váºn và kiếp theo thuyết thuáºt số có nghÄ©a khác nhau. Váºn chỉ thá»i váºn tốt, kiếp chỉ kiếp hạn xấu.
(4-). Vua Nghiêu nhÃ ÄÆ°á»ng, Vua Thuấn nhà Ngụ Vua VÅ© nhà Hạ, Vua Thang nhà Thương, Vua Văn vua VÅ© nhà Chu, Chu Công Äán, Thiệu Công ThÃch Ä‘á»u là con Văn Vương, có công lá»›n vá»›i nhà Chụ Khổng Tá», Mạnh Tá» là báºc thánh hiá»n cá»§a nho há»c.
Äổng Trá»ng Thư đỗ bác sÄ© Ä‘á»i Hán VÅ© Äế, có tà i chÃnh trị, suốt ba năm buông mà n Ä‘á»c sách, không nhin ra ngoà i.
Hà n DÅ© là má»™t nhà văn nổi tiếng Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, tÃnh thẳng,có là m bá»™ Hắn Xương lê toà n táºp.
Chu Äôn Di: Tên chữ là Liêm Khê, là Máºu Thúc. Ông là thá»§y tổ ná»n lý há»c nhà Tống, có là m quyển Thái cá»±c đồ thuyết và Thông thư, thầy há»c cá»§a hai ông Trình Di, Trình Hạo.
Trình Hạo: Tên chữ Bá Thuần, đỗ tiến sÄ© Ä‘á»i Thần Tông nhà Tống, há»c rá»™ng, có là m bá»™ sách Äịnh tÃnh, ngưá»i ta gá»i là Minh Äạo tiên sinh.
Trình Di: Em ruá»™t Trình Hao, tÃnh thà nh thá»±c, thấu hiểu má»i sá»± váºt. Có là m truyện giải thÃch Kinh Dịch và kinh Xuân Thụ Ngưá»i ta gá»i là Y Xuyên tiên sinh.
Trương Tái: Tên chữ là Tá» Háºu, bạn há»c cá»§a hai ông Trình Di và Trình Hao. Có là m ra Trương sá» toà n thư mưá»i bốn quyển như Äông Tây Minh, ChÃnh Mông, Kinh Há»c, Lý Quáºt...
Chu Hy: Tên chữ là Nguyên Hối, đỗ tiến sÄ© Ä‘á»i nhà Tống. Há»c hiểu thấu má»i sá»± váºt rồi sau quay và o thá»±c tiá»…n. Ná»n lý há»c Ä‘á»i nhà Tống đến ông nà y má»›i thá»±c hoà n toà n. Ngưá»i ta tôn là Khảo đình há»c phái.
(5-). Xuy Vưu là chư hầu cá»§a vua Hoà ng Äế, chế ra Ä‘ao ná», Ä‘i quấy rối thiên hạ, Vua Hoà ng Äế đánh hắn á»› Trác Lá»™c, hắn thua, hóa ra đám mù, vua Hoà ng Äế chế ra xe chỉ nam. Xuy Vưu bị giết chết.
Cung Công là quan tri thá»§y Ä‘á»i vua Nghiêu, trá»… biếng công việc, bị đà y ra U Châu.
Cùng thá»i vá»›i hắn có: Hoan Äâu, Tam Miêu, Cổn, ngưá»i ta gá»i là Tứ hung.
Hoà n Ôn: Ngưá»i Ä‘á»i Tấn, khi má»›i đẻ, ngưá»i ra nghe thấy tiếng khóc, cho là váºt lạ. Sau lấy Nam Khang công chúa, đánh giặc được nhiá»u tráºn, phong là Nam quán công, uy thế lừng lẫy, lấn cả quyá»n vua, có ý phản dân phản nước. Hắn thưá»ng nói: “Con trai không để được tiếng thÆ¡m cho Ä‘á»i, cÅ©ng nên để tiếng xấu cho Ä‘á»i sauâ€.
An Lá»™c SÆ¡n được vua ÄÆ°á»ng Minh Hoà ng tin dùng là m đến chức Tiết độ sứ. Thưá»ng Ä‘i lại vá»›i Dương Qúy phi, xin là m con nuôi, sau là m phản, tá»± xưng là Hùng Võ hoà ng đế nhà Yên, rồi bị con là Khánh Tá»± giết chết.
Tần Cối tÃnh tà n nhẫn, hiểm ác, nhá» thế lá»±c nước Kim là m đến chức tể tướng, giết hại nhiá»u trung thần võ tướng như Nhạc Phi.
(6-). Hứa Do: Má»™t vi cao ẩn ở đất Bái Trạch. được vua Nghiêu nhưá»ng cho thiên hạ không nháºn, ra sông Äinh Thá»§y rá»a tai.
Äà o Tiá»m: Tên chữ Uyên Minh, ngưá»i Ä‘á»i Tấn, tÃnh cao thượng giản dị. Khi là m quan lệnh ở Bà nh Trạch, trên quáºn sai quan đến, ngưá»i ta bảo phải mÅ© áo ra tiếp, Äà o Tiá»m nói: “Ta không thể vì năm đấu gạo mà uốn lưng được.†rồi bá» quan vá».
Nguyá»…n Tịch: tên chữ là Tá»± Tôn, ngưá»i Ä‘á»i Tấn, há»c rá»™ng, thÆ¡ hay, đà n giá»i, thÃch uống nrợu, biết phân biệt kẻ hay ngưá»i dở, ngưá»i hay thì tiếp bằng mắt xanh, ngưá»i dở thì tiếp bằng mắt trắng. Có là m má»™t táºp thÆ¡ Vịnh hoà i hÆ¡n tám mươi bà i, bà i Äạt sinh luáºn và truyện Äạt nhân tiên sinh.
Kê Khang: Ngưá»i Ä‘á»i Tấn. Há»c rá»™ng, tÃnh lưá»i biếng, là m quan trung tán đại phu, là má»™t trong bá»n bảy ngưá»i á» Trúc lâm thất hiá»n.
Lưu Linh: Là m chức Kiến uy tham quân Ä‘á»i Tấn. Là má»™t ngưá»i trong Trúc lâm thất hiá»n, tÃnh nghiện rượu, Ä‘i đâu cÅ©ng uống sai ngưá»i mang Ä‘i theo, dặn há»… chết thì chôn ngaỵ Có là m bà i Tá»u đức tụng.
Vương, Tạ: Vương Thản Chi và Tạ An, hai há» nà y có tiếng nhất Ä‘á»i Tống. vì thế con trai nhà quý phái Ä‘á»u muốn lấy con gái há» Vương, há» Tạ.
Cố Hổ Äầu: Ngưá»i Ä‘á»i Tấn. Há»c rá»™ng, tà i giá»i, vẽ khéo.
Trần Háºu Chá»§: Hay chữ, sau khi lên ngôi vua, ham mê tá»u sắc, suốt ngà y chỉ chÆ¡i đùa vá»›i phi tần và hiệp khách, ăn yến là m thÆ¡, chẳng nghÄ© gì đến công việc. Khi quân Tùy đến đánh vẫn còn say rượu, hát xướng. Sau bị tướng nhà Tùy là Hà n Cầm Hổ bắt được á» trong giếng Cảnh Dương Ä‘em vá». Vua Tùy phong cho là m Trưá»ng Thà nh công.
Ôn Phi Khanh: Ngưá»i Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. Tư chất thông minh, là m từ phú rất hay, nhưng không biết giữ gìn tÃnh nết, thÃch nói những lá»i dâm đãng, bị sÄ© phu thá»i bấy giá» khinh bỉ.
Thạch Mạn Khanh: Ngưá»i Ä‘á»i Tống, tÃnh lá»—i lạc, có khà tiết, biết phân biệt Ä‘iá»u phải Ä‘iá»u trái. ThÆ¡ hay chữ tốt. thưá»ng là m những bà i nói vá» sách lược quốc phòng.
Má»… Nam Cung: Ngưá»i Ä‘á»i Tống, thÆ¡ hay, vẽ khéo, thưá»ng dắt bạn Ä‘i thưởng ngoạn sÆ¡n thá»§y. Trong thuyá»n lúc nà o cÅ©ng đầy thÆ¡ và tranh vẽ. Vì đã là m chức Nam Cung Xá Nhân, nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Má»… Nam Cung.
Liá»…u Kỳ Hình: Tên là Vinh. Äá»— Tiến sÄ© Ä‘á»i Tống, là m chức đồn Ä‘iá»n viên ngoại lang, nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Liá»…u đồn Ä‘iá»n. TÃnh lãng mạn. là m nhiá»u bà i ca từ lẳng lÆ¡ như bà i Nhạc thưá»ng táºp. Há»… có vở hát nà o má»›i ra, tất phải nhỠông là m từ giá»›i thiệu, thì bán má»›i đắt. Sau vì túng thiếu, Ä‘i lưu lạc khắp nÆ¡i. Khi chết, các chị em ca kỹ phải góp tiá»n là m ma cho.
Tần Thiếu Du: Ngưá»i Ä‘á»i Tống. Há»c rá»™ng nhưng tÃnh kiêu ngạo, vi có tà i nên được cá» là m chức Hán lâm há»c sÄ©, giữ việc chép sứ vá»›i Tô Triệt, Tô Thức. Sau lấy em hai ông nà y.
Nghê Văn Lâm: Ngưá»i Ä‘á»i Nguyên. Nhà già u, danh sÄ© các nÆ¡i thưá»ng đến chÆ¡i, thÆ¡ hay, vẽ sÆ¡n thá»§y khéo. Lúc già thÃch thanh đạm và tÄ©nh mịch. Chá»— ở có Thanh báºt các, Văn lãm đưá»ng, trong chứa rất nhiá»u thÆ¡ há»a, đồ cổ, sách lạ, thưá»ng Ä‘i thuyá»n thưởng ngoạn các nÆ¡i sÆ¡n thá»§y. Mặc bá»™ quan áo nhà quê, ở lẫn lá»™n và o chốn hương thôn. Có là m bá»™ Thanh báºt các táºp.
ÄÆ°á»ng Bá Hổ: Ngưá»i Ä‘á»i Minh, nhà nghèo nhưng thÃch bạn, văn hay, vẽ khéo, cùng bá»n Từ Trinh Khang, Chúc Chi SÆ¡n, Văn Trung Minh. Ngưá»i ta gá»i là bốn tà i tỠở đất Ngô Trung.
Chùc Chi SÆ¡n: Ngưá»i Ä‘á»i Minh, vì lúc má»›i đẻ có ngón tay thừa, tá»± hiệu là Chi SÆ¡n. Chúc Chi SÆ¡n xem sách rá»™ng. thÆ¡ hay chữ tốt.
Lý Quy Niên: Ngưá»i Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, giá»i âm luáºt, cùng vá»›i Tôn đại nương lúc bấy giá» giá»i vá» múa hát.
KÃnh Tân Ma: Trùm phưá»ng chèo Ä‘á»i NgÅ© Äại. Bấy giá» vua Trang Tông Ä‘i săn, giẫm phải và o ruá»™ng lúa. Viên huyện ở đấy can, vua giáºn định Ä‘em giết. KÃnh Tân Ma trách viên huyện: “Ông là m quan ở đây lại dám cho dân cà y cấy ná»™p thuế. Sao không để trừ chá»— nà y để cho vua Ä‘i săn. Thây kệ dân đói có được không? Tá»™i ông thế đáng chết là phảiâ€. Vua nghe nói cưá»i lên rồi tha viên huyện.
Hồng Pháºt: Tên là Xuất Trần, ngưá»i Ä‘á»i Tùy, gái hầu cá»§a Dương Tố. Lý TÄ©nh mặc áo vải và o chầu Dương Tố, Xuất Trần có sắc đẹp, tay cầm phất trần, mắt vẫn liếc Lý T Ä©nh. Äêm hôm ấy, lẻn sang nhà Lý TÄ©nh nói: “Thiếp là thị tỳ nhà há» Dương đây, dây leo nà y giá» ai uốn nhá» bóng cây caoâ€. Rồi hai ngưá»i cùng trốn sang đất Thái Nguyên. Sau Trương Minh Phương Ä‘á»i Minh có là m bà i Hồng Pháºt Ký.
Tiệt Äà o: Danh sÄ© Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, hiểu biết âm luáºt, là m thi từ hay, thưá»ng xướng há»a vá»›i bá»n danh sÄ© lúc bấy giá» như Nguyên Chẩn, Bạch Cư Dị, Äá»— Mục. . . lại biết chê giấy hoa tiên. Hiện giá» còn có cái giếng tên Tiệt Äà o TÄ©nh. Có độ năm trăm bà i nho truyá»n ở Ä‘á»i.
Thôi Oanh Oanh: Con gái Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. văn từ giá»i. Nguyên Chẩn là m bá»™ Há»™i Chân ký nói: “Cha Oanh Oanh chết sá»›m. Oanh Oanh theo mẹ vá» Trưá»ng An ở chùa Bồ đông phổ cứu, gặp Trương sinh thÆ¡ từ Ä‘i lại, tình yêu rất nồng nà n. Sau Vương Thá»±c Phá»§ Ä‘á»i nhà Nguyên có là m ra vở hát Tây Sương ký truyá»n kỳ.
Triá»u Vân: Ngưá»i Ä‘á»i Tống, là kỹ nữ ở Tiá»n ÄÆ°á»ng. Khi Tô Thức là m quan ở đấy, lấy là m nà ng hầu, lúc trước thì chưa biết chữ nghÄ©a gì, sau nhá» có Tô Thức dạy bảo, biết là m thi từ, lại hiểu đạo Pháºt. Sau Tô Thức bị biếm ra Huệ Châu, đám tỳ thiếp bá» cả, chỉ có má»™t mình Triá»u Vân Ä‘i theo.
(7-). Chá»— nà y Tá» Hưng muốn dẫn chứng lối đặt tên con gái cá»§a há» Giả không phải là theo lối cÅ© như VÅ© Thôn vừa há»i ở trên.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 03-02-2009 at 04:29 PM .
07-06-2008, 09:09 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 3
Nhá» anh vợ, Như Hải Ä‘á»n được Æ¡n dạy bảo
Äón cháu ngoại, Giả mẫu xót thương trẻ mồ côi
VÅ© Thôn quay lại, thấy Trương Như Khuê, ngưá»i vùng nà y, là bạn đồng liêu và cÅ©ng bị cách chức như mình. Từ ngà y bị cách, y vỠở nhà . Khi được tin tòa Trung Thư xin cho những ngưá»i ấy được phục chức, y liá»n chạy vạy các nÆ¡i. Gặp VÅ© Thôn, y vá»™i lại chà o và báo tin. VÅ© Thôn mừng lắm, nói chuyện mấy câu rồi hai ngưá»i từ giã chia taỵ Lãnh Tá» Hưng biết chuyện, vá»™i hiến má»™t kế, bảo VÅ© Thôn nhá» Lâm Như Hải nói giúp vá»›i Giả ChÃnh ở trong kinh. VÅ© Thôn lÄ©nh ý, từ biệt vá» nhà , tìm tá» quan báo xem thì quả có thá»±c. Hôm sau hắn Ä‘em chuyện đó bà n vá»›i Lâm Như Hải. Như Hải nói:
- May quá! Từ khi nhà tôi mất, nhạc mẫu tôi ở Kinh thưá»ng lo cháu gái không ai trông nom, có lần đã cho ngưá»i nhà mang thuyá»n đến đón. Nhưng vì cháu hãy còn mệt chưa Ä‘i được Æ¡n ông dạy cháu bấy lâu, chưa biết lấy gì cảm tạ. Gặp dịp nà y lẽ nà o tôi lại không hết lòng báo đáp. Xin ông cứ yên tâm. Tôi định viết thư nhỠông anh vợ giúp đỡ, gá»i là tá» chút lòng thà nh. Trong thư tôi đã nói rõ cả rồi, có phà tổn gì ông cÅ©ng đừng nghÄ© đến.
VÅ© Thôn vái dà i tạ Æ n luôn mồm, lại há»i:
- Không biết lệnh thân hiện là m chức gì? Chỉ sợ tôi lỗ mãng không dám đến hầu.
Như Hải cưá»i nói:
- Ông anh vợ tôi là cháu cụ Vinh công, kể ra cÅ©ng là má»™t há» vá»›i ông đấy. Ông anh cả tên là Xá, tên chữ là An Hầu, hiện táºp tước nhất đẳng tướng quân. Ông anh thứ hai tên là ChÃnh, tên chữ là Tồn Chu, hiện là m viên ngoại lang bá»™ Công, là ngưá»i khiêm cung phúc háºu, phong độ giống các cụ tôi trước, chứ không phải hạng phù hoa khinh bạc, nên tôi má»›i dám viết thư tiến cỠông. Nếu không, thì không những là m tổn thanh danh cá»§a ông, mà tôi cÅ©ng không thèm là m.
VÅ© Thôn nghe xong, trong bụng tin ngà y lá»i cá»§a Lãnh Tá» Hưng, lại tạ Æ n Lâm Như Hải. Như Hải nói:
- Ngà y mồng hai tháng sau, tôi sẽ cho cháu và o Kinh. Má»i ông cùng Ä‘i, tháºt là lưỡng tiện.
VÅ© Thôn vâng dạ, trong bụng rất mừng. Như Hải sá»a soạn lá»… váºt tiá»…n hà nh.
Äại Ngá»c, má»™t cô há»c trò vừa yếu khá»i, không muốn xa cha, nhưng vì bà ngoại bắt phải và o. Lâm Như Hải dặn:
- Cha năm nay tuổi gần năm mươi, không muốn lấy vợ kế nữa. Vả tuổi con còn bé, ốm yếu luôn; trên không có mẹ dạy bảo, dưới không có chị em giúp đỡ. Bây giá» con và o nương nhá» bà ngoại, có các cáºu mợ và các chị em, như thế cho cha đỡ phải lo, sao con lại không muốn Ä‘i?
Äại Ngá»c nghe xong, gạt nước mắt từ biệt cha xuống thuyá»n, theo vú nuôi và các ngưá»i ở Giả phá»§ đến đón. VÅ© Thôn mang theo hai tiểu đồng ngồi ở má»™t chiếc thuyá»n khác. Khi đến kinh đô, VÅ© Thôn chỉnh tỠáo mÅ©, mang theo tiểu đồng đưa danh thiếp và o trong phá»§, xưng là cháu há». Giả ChÃnh xem thư cá»§a em rể xong, vá»™i và ng má»i và o. Giả ChÃnh vốn quý mến ngưá»i há»c thức, kÃnh trá»ng hiá»n sÄ©, cứu giúp ngưá»i cùng túng, có phong độ hà o phóng cá»§a tổ tiên ngà y trước, nay thấy VÅ© Thôn mặt mÅ©i khôi ngô, ăn nói phong nhã nên ông ta cà ng biệt đãi và hết sức giúp đỡ hắn. Trong khi có bản đỠcá», Giả Chinh cố chạy vạy cho VÅ© Thôn được phục chức. Chưa đầy hai tháng, VÅ© Thôn được bổ tri phá»§ Ứng Thiên ở Kim Băng. VÅ© Thôn từ biệt Giả ChÃnh chá»n ngà y Ä‘i nháºn chức.
Äại Ngá»c ở thuyá»n lên, đã có kiệu và xe chở hà nh lý cá»§a Vinh phá»§ ra đón. Äại Ngá»c thưá»ng nghe mẹ kể nhà bà ngoại khác hẳn má»i nÆ¡i, nay thấy mấy ngưá»i đến đón, tuy má»›i chỉ là ngưá»i hạng ba, nhưng Ä‘á»u ăn mặc khác thưá»ng. Äại Ngá»c nghÄ© bụng: Ta đã đến đây, cà ng phải cẩn tháºn để ý luôn, nếu lÆ¡ má»™t lá»i, sai má»™t bước sẽ bị chê cưá»i. Äại Ngá»c lên kiệu và o thà nh, vén mà n rừng ra, thấy phố đẹp, ngưá»i đông, phồn thịnh rất má»±c. Äi má»™t lúc lâu, trông thấy đưá»ng phÃa bắc có hai con sư tỠđá quỳ, ba gian cổng chÃnh có chạm đầu thú, trước cá»a chừng mưá»i ngưá»i mÅ© áo chỉnh tỠđứng xếp hà ng. Cá»a giữa không mở. Ngưá»i ra và o Ä‘á»u Ä‘i hai cá»a phÃa đông và tây. Trên cá»a chÃnh có má»™t cái biển đỠnăm chữ to “Sắc tạo(#1) Ninh quốc phá»§â€.
Äại Ngá»c liá»n Ä‘oán: “Hẳn là nhà chi trưởng cá»§a bà ngoại ta đâyâ€. Lại Ä‘i sang phÃa tây má»™t quãng không xa, cÅ©ng có ba gian cá»a lá»›n, đây là phá»§ Vinh quốc. Má»i ngưá»i cÅ©ng không Ä‘i cá»a giữa mà đi và o phÃa tây. Äi má»™t lát, đến chá»— rẽ thì hạ kiệu, và lùi ra. Những bà gìa theo hầu Ä‘á»u xuống kiệu, còn Äại Ngá»c thì đổi ngưá»i khác khiêng. Những ngưá»i khiêng toà n là mÅ© áo chỉnh tá», trạc độ mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi. Các bà hầu già đi bá»™ theo sau. Äến trước cá»a có già n hoa, kiệu đỗ xuống, bá»n con trai Ä‘á»u lui ra, những bà hầu già mở rèm đỡ Äại Ngá»c xuống.
Äại Ngá»c vịn tay ngưá»i hầu bước và o cá»a hoa, hai bên có hai dãy hà nh lang, giữa là xuyên đưá»ng(#2). Ngay lối và o có má»™t bức bình phong bằng đá Äại Lý(#3) đặt trên giá gá»— đà n hương. Qua bức bình phong, có ba gian nhá», sau là má»™t tòa nhà lá»›n năm gian, xà cá»™t chạm vẽ. Hai bên hà nh lang treo nhiá»u lồng chim anh vÅ©, há»a mị Trên thá»m, mấy a hoà n quần áo xanh đỠngồi chá»±c. Thấy Äại Ngá»c đến, bá»n a hoà n liá»n đứng dáºy niá»m nở tiếp đón:
- Cô đến rất đúng, cụ(#4) vừa nhắc xong.
Rồi ba bốn ngưá»i tranh nhau vén rèm. Nghe có ngưá»i nói to: “Cô Lâm đã đếnâ€.
Äại Ngá»c vừa bước và o nhà , thấy hai ngưá»i đỡ má»™t cụ già đầu bạc như tuyết, ra đón. Äại Ngá»c biết ngay là bà ngoại, toan sụp xuống lạy, thì bà đã ôm ngay và o lòng kêu lên: “Ruá»™t thịt cá»§a ta đâyâ€. Rồi khóc nức nở. Những ngưá»i đứng hầu ai cÅ©ng sa nước mắt. Äại Ngá»c cÅ©ng khóc, má»i ngưá»i dần dần khuyên giải má»›i thôi. Äại Ngá»c là m lá»… chà o bà ngoại, tức là bà mẹ Giả ChÃnh mà Tá» Hưng vẫn gá»i là Sá» thái quân. Giả mẫu trá» từng ngưá»i và bảo Äại Ngá»c:
- Äây là mợ Cả(#5). Äây là mợ hai(#6). Äây là vợ anh Châu, chị dâu góa cá»§a cháu.
Äại Ngá»c chà o từng ngưá»i má»™t. Giả mẫu lại bảo:
- Äi má»i các cá»™ Hôm nay có khách xa đến, nghỉ há»c cÅ©ng được
Má»i ngưá»i vâng lá»i rồi Ä‘i.
Má»™t chốc, thấy ba ngưá»i vú, năm sáu a hoà n dẫn ba cô đến. Cô thứ nhất, ngưá»i nở nang, tầm thước, nước da nõn nà , má đỠhồng hà o như quả vải tươi, mÅ©i loáng như xoa mỡ, tÃnh nết ôn hòa kÃn đáo, thoạt nhìn đã thấy mến. Cô thứ hai, vóc dáng tròn trặn, ngưá»i dong dá»ng cao, mặt trái xoan, mắt sắc, lông mà y dà i, nhìn ngắm tình tứ, thanh tú khác thưá»ng, trông như thoát hẳn trần tục. Cô thứ ba, Ãt tuổi, vóc ngưá»i còn nhá». Ba cô quần áo trang sức Ä‘á»u như nhau. Äại Ngá»c vá»™i và ng đứng dáºy chà o há»i. Chị em nháºn nhau rồi Ä‘á»u vá» chá»— ngồi. A hoà n bưng nước trà lên. Má»i ngưá»i thăm há»i: Mẹ Äại Ngá»c ốm Ä‘au là m sao, thuốc thang thế nà o? Khi mất, tang lá»… ra sao? Giã mẫu nghe váºy lại cà ng thương xót, nói:
- Trong mấy đứa con gái, ta thương nhất là mẹ cháu. Nay nó chết trước, không được gặp mặt, thấy cháu nhẽ nà o ta không thương tâm!
Nói xong, lại bế Äại Ngá»c và o lòng khóc nức nở. Má»i ngưá»i vá»™i và ng khuyên giải má»›i thôi.
Äại Ngá»c tuy còn bé, nhưng ngôn ngữ cá» chỉ đứng đắn. Ngưá»i yếu như không mang nổi cái áo, nhưng có má»™t vẻ yêu kiá»u yểu Ä‘iệu riêng. Má»i ngưá»i thấy thế, biết ngay là khi sinh ra khà huyết không đủ. Có ngưá»i há»i:
- Thưá»ng uống thuốc gì? Vì sao không kÃp chữa Ä‘i?
Äại Ngá»c nói:
- Cháu xưa nay vẫn thế. Từ khi má»›i biết ăn cÆ¡m, đã phải uống thuốc rồi. Qua nhiá»u thầy giá»i, kê đơn bốc thuốc, nhưng Ä‘á»u chưa thấy công hiệu. Nhá»› năm cháu lên ba, có má»™t nhà sư chốc đầu bảo cháu nên Ä‘i tụ Cha cháu không nghe. Nhà sư ấy lại nói: Äã không chịu rá»i nó ra thì nó sẽ ốm Ä‘au cả Ä‘á»i! Muốn cho nó khá»e, thì từ giá» trở Ä‘i, chá»› để nó nghe tiếng khóc; trừ bố mẹ ra, những ngưá»i thân thÃch bên ngoại đừng cho gặp ai. Như váºy may ra má»›i bình yên đượcâ€. Những câu Ä‘iên dại như thế chẳng ai buồn nghe cả. Hiện nay cháu Ä‘ang uống thuốc nhân sâm dưỡng vinh".
Giả mẫu nói:
- Tốt đấy, ở đây bà cũng đang là m thứ thuốc ấy, bảo là m thêm một tễ cho cháu.
Nói chưa dứt lá»i đã nghe phÃa sau nhà có tiếng cưá»i:
- Tôi đến cháºm, không được ra đón khách.
Äại Ngá»c lấy là m lạ, nghÄ© bụng: “Ở đây ai cÅ©ng im hÆ¡i lặng tiếng, khép nép nghiêm trang, không biết ngưá»i nà o mà lại dám vô lá»…, ăn nói bô bô như thếâ€. Chợt thấy bá»n hầu đỡ má»™t ngưá»i từ phòng sau lại. Ngưá»i nà y trang sức không giống các cô kia, gấm thêu lá»™ng lẫy, trông như má»™t vị thần tiên! Trên đầu, đỡ tóc bằng kim tuyến xâu hạt châu, cà i trâm ngÅ© phượng Triệu Dương(#7) Ä‘Ãnh hạt châu, cổ Ä‘eo vòng và ng chạm con ly, mình mặc áo vóc đại hồng chẽn thêu trăm bướm lượn hoa bằng chỉ kim tuyến, ngoà i khoác áo mà u xanh lót bằng lông chuá»™t bạch viá»n chỉ ngÅ© sắc, mặc quần lụa hoa mà u cánh trả; mắt phượng, mà y cong lá liá»…u, khổ ngưá»i óng ả, dáng Ä‘iệu phong lưu, tháºt là : Mặt phấn đầy xuân trông vẻ dịu. Là n son chưa hé miệng như cưá»i.
Äại Ngá»c đứng lên chà o. Giả mẫu cưá»i nói:
- Cháu không nháºn được chị nà y đâu. Nó là má»™t con Ä‘anh đá trong nhà nà y đấy, tiếng Nam kinh gá»i là “Lạt tá»(#8), cháu cứ gá»i “Phượng lạt tá»â€ là được.
Äại Ngá»c không biết xưng hô thế nà o, các chị em bảo: “Vợ anh Liá»…n đấyâ€.
Äại Ngá»c chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe mẹ kể, anh Giả Liá»…n là con cáºu Giả Xá, lấy cháu gái mợ Vương, từ bé thưá»ng giả là m trai, Ä‘i há»c, tên là Vương Hy Phượng. Äại Ngá»c vá»™i cưá»i và chà o bằng chị.
Hy Phượng cầm tay Äại Ngá»c, nhìn kỹ má»™t lúc rồi dắt đến cạnh Giả mẫu, cưá»i nói:
- Trong thiên hạ lại có ngưá»i đẹp như thế nà y! Bây giá» cháu má»›i được thấy! Trông hình dáng con ngưá»i, ai cÅ©ng cho là cháu ná»™i cá»§a bà , chứ không phải là cháu ngoại. Chả trách ngà y nà o bà cÅ©ng nhắc đến, chỉ đáng thương là em tôi vất vả, sao cô tôi lại mất sá»›m thế!
Nói xong lấy khăn mặt lau nước mắt. Giả mẫu cưá»i nói:
- Ta vừa má»›i khuây Ä‘i, mà y lại còn gợi ra. Em nó ở xa má»›i đến, ngưá»i lại yếu, nên an á»§i nó, đừng nói chuyện buồn nữa.
Vương Hy Phượng nghe xong, đổi buồn là m vui, nói:
- Phải đấy! Cháu vừa trông thấy, bụng để cả và o cô em, vừa vui vừa buồn, quên hẳn là . Äáng đánh đòn!
Rồi nắm tay Äại Ngá»c nói:
- Em bao nhiêu tuổi? Äã Ä‘i há»c chưa? Hiện Ä‘ang uống thuốc gì? Ở đây đừng nhá»› nhà nhé! Muốn ăn gì, chÆ¡i gì em cứ bảo chị. Bá»n ngưá»i nhà có hổn láo thì mách chị.
Hy Phượng lại há»i ngưá»i nhà :
- Những hà nh lý cá»§a cô Lâm đã mang và o chưa? Cô Lâm mang mấy ngưá»i theo hầu? Các ngưá»i hãy dá»n hai gian buồng cho há» và o nghỉ.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì mâm nước trà , hoa quả đã bưng lên. Hy Phượng tá»± tay bưng lên má»i. Lại thấy Vương phu nhân há»i:
- Tiá»n tháng đã phát xong chưa?
Hy Phương đáp:
- Xong rồi. Vừa rồi con mang ngưá»i lên lầu tìm mấy tấm Ä‘oạn, mãi không thấy. Hôm qua con thấy mẹ(#9) nhắc đến, chỉ sợ mẹ nhá»› nhầm.
Vương phu nhân nói:
- Có thấy hay không cÅ©ng chẳng can chi, nhân tiện lấy ra và i tấm đưa may quần áo cho cháu Lâm. Chiá»u nay để ta nhá»› lại xem rồi sẽ cho ngưá»i Ä‘i lấy.
Hy Phượng nói:
- Con đã nghÄ© trước rồi, biết em Lâm trong và i ngà y sẽ đến, nên sá»a soạn sẵn cả, đợi mẹ xem rồi đưa Ä‘i may.
Vương phu nhân cưá»i gáºt đầu.
Trà nước xong, Giả mẫu sai hai bà già đưa Äại Ngá»c Ä‘i chà o hai cáºu. Bấy giá» vợ Giả Xá là Hình phu nhân đứng ngay dáºy, cưá»i nói:
- Äể con đưa cháu vá» cho tiện.
Giả mẫu cưá»i:
- Phải đấy! Con đưa cháu đi, không phải trở lại nữa.
Hình phu nhân vâng lá»i, chà o Vương phu nhân rồi dẫn Äại Ngá»c Ä‘i. Má»i ngưá»i tiá»…n đến xuyên đưá»ng. Ra tá»›i cá»a hoa, ở đấy đã có mấy ngưá»i kéo má»™t cá»— xe mà u xanh cánh trả chá» sắn. Hình phu nhân dắt Äại Ngá»c lên ngồi, mấy bà hầu già buông rèm xuống rồi ngưá»i hầu đẩy xe Ä‘i. Äến chá»— rá»™ng má»›i đóng ngá»±a và o. Xe ra cá»a tây, rẽ sang đông, qua cá»a chÃnh Vinh phá»§, và o trong cá»a lá»›n sÆ¡n Ä‘en, đến trước nghi môn thứ hai thì đỗ lại. Má»i ngưá»i lùi ra, rèm xe vén lên. Hình phu nhân dắt Äại Ngá»c bước và o trong dinh. Äại Ngá»c Ä‘oán những nhà vừa Ä‘i qua tất là vưá»n hoa trong Vinh phá»§. Và o nghi môn thứ ba, quả nhiên thấy phòng chÃnh, phòng bên, hà nh lang, Ä‘á»u chạm vẽ tinh vi khác vá»›i vẻ cao rá»™ng hùng vÄ© ở mé ngoà i. Trong dinh, chá»— nà o cÅ©ng có cây cảnh núi non rất đẹp. Khi và o đến nhà chÃnh đã thấy nhiá»u a hoà n và ngưá»i hầu ăn mặc lịch sá»± ra đón.
Hình phu nhân bảo Äại Ngá»c ngồi rồi cho ngưá»i ra thư phòng má»i Giả Xá. Má»™t lát, ngưá»i Ä‘i má»i trở lại thưa:
- Ông truyá»n: Mấy hôm nay trong ngưá»i không được khá»e, nếu gặp cô Lâm thì hai cáºu cháu Ä‘á»u thương tâm, nên để sau sẽ gặp. Ông khuyên cô khôn nên nhá»› nhà , ở vá»›i bà và cái mợ cÅ©ng như ở nhà . Các chị em ở đây tuy vụng dại, nhưng là m bầu là m bạn vá»›i nhau cÅ©ng có thể giải buồn. Nếu có Ä‘iá»u gì không vừa ý thì cứ nói, đừng là m như ngưá»i lạ.
Äại Ngá»c vá»™i đứng dáºy xin vâng. Ngồi má»™t lúc rồi cáo từ. Hình phu nhân cố giữ lại ăn cÆ¡m. Äại Ngá»c cưá»i thưa:
- Mợ có lòng yêu cho ăn, cháu không dám tá» chối. Nhưng cháu còn phải Ä‘i chà o cáºu Hai, đến cháºm sợ thất lá»…. Ngà y khác cháu sẽ đến hầu cÆ¡m, xin mợ lượng thứ cho.
Hình phu nhân nói:
- Thôi được.
Rồi bảo hai bà già đẩy cái xe lúc nãy đưa vá». Äại Ngá»c chà o rồi Ä‘i ra. Hình phu nhân đưa đến trước nghi môn, dặn bảo má»i ngưá»i mấy câu, nhìn xe Ä‘i khá»i má»›i quay và o.
Äi má»™t lúc đến Vinh phá»§, Äại Ngá»c xuống xe. Ngưá»i hầu dẫn Äại Ngá»c Ä‘i quay vá» phÃa đông, qua xuyên đưá»ng, sau nhà lá»›n hướng nam, trong cá»a nghi môn, có má»™t dinh tá» Äằng trước là nhà chÃnh, có năm gian rá»™ng, hai bên là hai dãy buồng, cá»a nách hà nh lang, từ nhà ná» sang nhà kia thông suốt bốn mặt ngang dá»c rá»™ng rãi, tráng lệ nguy nga, khác hẳn chá»— ở cá»§a Giả mẫu. Äại Ngá»c biết ngay chá»— nà y là nhà trong. Má»™t con đưá»ng rá»™ng rãi, Ä‘i thẳng đến cá»a lá»›n. Bước lên thá»m, ngẩng trông thấy ngay má»™t cái biển lá»›n sÆ¡n xanh chạm chÃn con rồng thiếp và ng, trên khắc ba chữ to “Vinh hy đưá»ngâ€(#10) bên cạnh có má»™t hà ng chữ nhỠđỠngà y tháng vua viết ban cho Vinh quốc công là Giả Nguyên, có cả ấn “Vạn cÆ¡ thần hà nâ€(#11). Trên cái án thư gá»— đà n hương chạm con li, đặt má»™t cái đỉnh đồng cổ, cao gần ba thước, trên treo má»™t bức vẽ long ám lá»›n có đỠbốn chữ “đãi láºu tùy triá»uâ€(#12). Má»™t bên bà y cái cháºu pha lê, má»™t bên bà y cái bình và ng chạm. Dưới đất đặt hai hà ng mưá»i sáu cái ghế gá»— nam, có má»™t đôi câu đối khắc chữ và ng:
Cháºu ngá»c trên lầu trông chói lá»i;
Ãi xiêm ngoà i cá»§a bóng huy hoà ng.
Dưới có lạc khoản. “Em thế nghị là Mục Thá»i, táºp tước Äông An Quáºn Vương, tá»± tay viếtâ€.
Ngà y thưá»ng Vương phu nhân không hay ở phòng giữa, chỉ ở ba gian phÃa đông bên cạnh. Vì thế ngưá»i hầu già dẫn Äại Ngá»c và o cá»a buồng bên đông. Trên bục lá»›n, trông ra cá»a sổ, rải má»™t tấm thảm nhung Ä‘á», giữa đặt gối tá»±a bằng vóc đại hồng, gối đầu bằng vóc mà u thạch thanh và đệm vóc mà u và ng Ä‘á»u thêu kim tuyến; hai bên đặt má»™t đôi ká»· nhá» sÆ¡n Ä‘en kiểu hoa mai; ká»· bên trái bà y má»™t cái đỉnh “Văn chương†há»™p đựng hương và thìa đũa; ká»· bên phải bảy má»™t cái bình “Mỹ nhân†bằng sứ Như Châu, cắm hoa tươi. Dưới đất phÃa tây bà y bốn ghế tá»±a to, có đệm vóc hoa, dưới ghế có cái kê chân; hai bên ghế có má»™t đôi ká»· cao , trên có đủ đồ chê, lá» hoa. Còn nhiá»u đồ trần thiết không kể xiết.
Má»™t bà hầu già má»i Äại Ngá»c ngồi trên bục, có hai đệm gấm rải đối nhau. Äại Ngá»c Ä‘oán chừng, ngồi đây không tiện, nên sang ngồi ghế mé đông. A hoà n má»i nước trà . Äại Ngá»c vừa uống, vừa ngắm bá»n a hoà n, thấy trang sức, cá» chỉ khác hẳn má»i ngưá»i.
Uống nước trà xong, có má»™t a hoà n mặc áo lụa đỠsau vai viá»n chỉ xanh, chạy lại cưá»i nói:
- Bà Hai(#13) má»i cô và o trong nà y.
Bà hầu già dẫn Äại Ngá»c và o ba gian phòng phÃa đông. Trên giưá»ng đặt má»™t cái ká»·; trên mặt ká»· để cá»— đồ chè, mấy bá»™ sách; ở sát tưá»ng phÃa đông có đặt má»™t cái gối tá»±a bằng Ä‘oạn, xanh hÆ¡i cÅ©.
Vương phu nhân ngồi cuối mé bên tây, nệm ngồi và gối tá»±a lưng Ä‘á»u bá»c Ä‘oạn xanh, hÆ¡i cÅ©. Thấy Äại Ngá»c đến, Vương phu nhân má»i ngồi lên nệm bên đông. Äại Ngá»c Ä‘oán đó là chá»— ngồi cá»§a Giả ChÃnh. Nhân thấy cạnh bục có má»™t hà ng ba cái ghế phá»§ vóc hoa hÆ¡i cÅ© bèn ngồi ngay xuống. Vương phu nhân hai ba lần kéo lên ngồi trên bục, Äại Ngá»c má»›i chịu lên ngồi cạnh Vương phu nhân. Vương phu nhân nói:
- Cáºu cháu hôm nay báºn trai giá»›i. Hôm sau sẽ gặp. Mợ có má»™t Ä‘iá»u dặn cháu: ba chị em cháu ở đây Ä‘á»u tốt cả. Từ nay vá» sau, các cháu ở má»™t chá»— vá»›i nhau, Ä‘á»c sách, táºp viết, há»c khâu, há»c thêu, hoặc lúc chÆ¡i đùa, chúng nó Ä‘iá»u biết Ä‘iá»u cả. Chỉ có má»™t việc là mợ không được yên lòng: mợ có má»™t đứa con ngá»— nghịch, nó là ma vương nhà nà y. Hôm nay nó ra miếu lá»… chưa vá», chiá»u cháu gặp nó sẽ biết. Có Ä‘iá»u gì cháu cứ mặc kệ nó. Các chị em ở đây không ai dám dây vá»›i nó cả.
Äại Ngá»c vẫn thưá»ng nghe mẹ nói: có má»™t anh ngoại con mợ Hai, khi má»›i đẻ ra ngáºm hòn ngá»c, ngá»— nghịch lạ thưá»ng, rất ghét Ä‘á»c sách, chỉ hay quấy rối đám đà n bà con gái; bà lại quá nuông, nên không ai dám động đến. Nay thấy Vương phu nhân dặn thế, Äại Ngá»c hiểu ngay, liá»n cưá»i nói:
- Mợ vừa nói đây, có phải là anh má»›i sinh ra đã ngáºm ngá»c không? Ở nhà mẹ cháu thưá»ng nhắc đến, anh ấy lá»›n hÆ¡n cháu má»™t tuổi, tên là Bảo Ngá»c, tÃnh bướng bỉnh, nhưng đối vá»›i chị em lại rất tốt. Vả cháu đến đây, tất nhiên là cùng các chị em ở chung má»™t chá»—, còn các anh thì ở phòng khác, chắc không thể xảy ra chuyện gì.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Cháu chưa biết rõ, nó khác hẳn má»i ngưá»i. Từ bé nó được bà yêu, cho ở chung vá»›i các chị em, được nuông chiá»u quen rồi. Các chị em cứ để mặc nó, thì nó má»›i chịu ngồi yên. Dù nó có buồn, chẳng qua chỉ ra đến cá»a ngoà i, ngấm ngầm bá»±c dá»c vá»›i mấy đứa trẻ, lá»§ng bá»§ng má»™t lúc là xong. Nếu các chị em bắt lá»i, nó vui lên thì sinh nhiá»u chuyện lắm. Vì thế mợ dặn cháu trước cứ mặc kệ nó. Nó lúc thì nói ngon nói ngá»t, lúc thì coi trá»i bằng vung, lúc thì Ä‘iên Ä‘iên dại dại, cháu đừng tin nó.
Äại Ngá»c nhất nhất xin vâng. Chợt má»™t a hoà n đến nói:
- Bên cụ đã gá»i ăn cÆ¡m chiá»u.
Vương phu nhân vá»™i dắt Äại Ngá»c ra cá»a buồng sau. Qua hà nh lang rẽ sang mé tây ra khá»i cá»a bên là con đưá»ng rá»™ng. Mé nam có ba gian nhà nhá» vòng quanh nhà lá»›n mé bắc có má»™t bức tưá»ng quét vôi trắng; phÃa sau là má»™t cái cá»a khá to và má»™t ngôi nhà nhá» xinh xắn. Vương phu nhân cưá»i bảo Äại Ngá»c:
- Äây là nhà chị Phượng. Lúc trở vá», cháu và o chÆ¡i có cần cái gì, cứ bảo chị ấy.
Äến ngoà i cá»a dinh, có mấy tiểu đồng tóc để trái đà o, chắp tay đứng hầu. Vương phu nhân dắt Äại Ngá»c Ä‘i qua xuyên đưá»ng, từ đông sang tây, thì đến nhà trong cá»§a Giả mẫu, rồi và o cá»a buồng sau. Ở đây đã có nhiá»u ngưá»i chá». Thấy Vương phu nhân đến, há» má»›i dá»n bà n ghế. Vợ Giả Châu là há» Lý rót rượu, Hy Phượng so đũa, Vương phu nhân dâng đồ ăn. Giả mẫu ngồi má»™t mình trên sáºp, hai bên có bốn ghế bá» không, Hy Phượng vá»™i dắt Äại Ngá»c ngồi ghế thứ nhất bên trái, Äại Ngá»c nhất định từ chối, Giả mẫu cưá»i bảo:
- Các mợ và các chị dâu cháu Ä‘á»u không ăn cÆ¡m ở đây. Cháu là khách, nên ngồi chá»— ấy.
Äại Ngá»c má»›i xin phép ngồi. Giả mẫu bảo Vương phu nhân ngồi. Ba chị em Nghênh Xuân xin phép ngồi. Nghênh Xuân ngồi ghế thứ nhất bên phải; Thám Xuân ngôi ghế thứ hai bên trái; TÃch Xuân ngồi ghế thứ ba, bên phải, A hoà n đứng bên cầm phất trần, ống nhồi khăn taỵ Lý Hoà n, Phượng Thư đứng cạnh bà n tiếp thức ăn; bên ngoà i tuy nhiá»u ngưá»i hầu, nhưng Ä‘á»u im lặng không có má»™t tiếng há» Ä‚n xong má»—i ngưá»i có má»™t a hoà n dâng trà . Ngà y thưá»ng nhà há» Lâm dạy con giữ gìn sức khá»e, ăn cÆ¡m xong má»™t lúc má»›i uống nước, để khá»i hại tỳ vị. Bây giá» Äại Ngá»c thấy cách ăn uống ở đây khác vá»›i nhà mình, nhưng cÅ©ng phải theo, vừa cầm chén trà , đã có ngưá»i bưng ống nhổ đến. Äại Ngá»c súc miệng, rá»a tay xong, lại có ngươi bưng trà lên, lần nà y má»›i là nước uống.
Giả mẫu nói:
- Ai ở đâu vỠđấy, để bả cháu ta trò chuyện.
Vương phu nhân đứng dáºy nói mấy câu rồi dẫn Lý Hoà n, Hy Phượng Ä‘i ra. Giả mẫu há»i Äại Ngá»c há»c sách gì? Äại Ngá»c thưa: “Má»›i há»c tứ thưâ€. Äại Ngá»c há»i các chị em ở đây há»c sách gì: Giả mẫu nói: “Äã há»c được gì đâu, chẳng qua má»›i biết mặt mấy chữâ€.
Nói chưa dứt lá»i, thấy bên ngoà i có tiếng ngưá»i Ä‘i. A hoà n và o báo: “Cáºu Bảo Ngá»c đã vá»â€. Äại Ngá»c nghÄ© bụng: “Chả biết cái anh Bảo Ngá»c nà y là ngưá»i bướng bỉnh hồ đồ thế nà o, thà chẳng gặp cá»§a ngốc ấy còn hÆ¡nâ€. Khi và o, thoạt nhìn thì thấy má»™t thanh niên công tá»: đầu đội mÅ© kim quan dát ngá»c, khăn bịt trán có Ä‘Ãnh hai con rồng bằng và ng vá»n hạt châu, mặc áo chẽn mà u đại hồng thêu trăm con bươn vá»n hoa, thắt lưng dây tÆ¡ ngÅ© sắc tết hoa, áo khoác ngoà i bằng Ä‘oạn hoa mà u thạch thanh, Ä‘i đôi hà i bằng Ä‘oạn xanh, đế trắng, mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa xuân buổi sá»›m, mái tóc bằng như dao xén, lông mà y rõ như má»±c kẻ, má như cánh hoa đà o, mắt như là n sóng gợn. Lúc giáºn cÅ©ng như cưá»i, dù trừng mắt vẫn có tình tứ. Cổ Ä‘eo khánh và ng chạm con ly và má»™t dây ngÅ© sắc buá»™c viên ngá»c.
Äại Ngá»c trông thấy, choáng ngưá»i lên, nghÄ© bụng: “Lạ tháºt! Hình như ta đã gặp ở đâu rồi, sao quen mặt thế!â€.
Bảo Ngá»c và o chà o, Giả mẫu liá»n bảo:
- Hãy vỠchà o mẹ cháu đã.
Bảo Ngá»c quay ra ngaỵ Má»™t lúc trở lại, đã thay cả mÅ© áo. Xung quanh đầu, tóc ngắn tết thà nh búi nhá» buá»™c dây tÆ¡ Ä‘á», tất cả vấn lên đỉnh đầu trở xuống cà i bốn hạt châu lá»›n, phÃa dưới lại Ä‘eo bát bảo bằng và ng dát ngá»c, mình mặc áo hoa mà u ngân hồng hÆ¡i cÅ©, cổ Ä‘eo vòng và ng, ngá»c quý, khóa ký danh(#14) và bùa há»™ thân, mặc quần lụa hoa mà u lá thông, Ä‘i bà tất gấm viá»n Ä‘en, hà i đỠđế dà y; lại rõ ra mặt phấn môi son, nhìn liếc có duyên, nói năng tươi tỉnh, đầu mà y cuối mặt, có má»™t vẻ thiên nhiên, trông rất tình tứ. Bá» ngoà i nhìn rất đẹp, nhưng không biết bên trong thế nà o. Ngưá»i sau có hai bà i từ Tây giang nguyệt(#15). Bình luáºn Bảo Ngá»c rất xác đáng.
Bỗng chốc mua sầu chuốc não.
Lắm khi như dại như ngây.
Ngoà i mặt mặc dù thanh tú,
Trong lòng rác rưởi chứa đầy.
Äần độn há»c hà nh lưá»i biếng,
Việc Ä‘á»i chẳng biết dở hay.
Việc là m ngang trái, tÃnh ương gà n,
Quản chi miệng ngưá»i chê trách !
Nghèo khó không quen vất vả,
Già u sang chỉ thÃch ăn chÆ¡i.
Äối vá»›i ngưá»i nhà , vô Ãch,
Tiếc thay bá» phà má»™t Ä‘á»i.
Thiên hạ vô tà i báºc nhất,
Xưa nay bất tiếu không hai.
Nhắn cùng con cháu bá»n già u sang.
Nhìn đấy chớ nên bắt chước!
Giả mẫu thấy Bảo Ngá»c đến, cưá»i bảo:
- Chưa chà o khách đã thay quần áo, sao cháu không ra
chà o cô em đi?
Bảo Ngá»c trông thấy má»™t cô gái, Ä‘oán ngay là con cô mình, vá»™i và ng đến chà o. Ngồi xuống nhìn kỹ, khác hẳn các cô gái. Chỉ thấy:
Äôi lông mà y Ä‘iểm mà u khói lạt, dưá»ng như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hÆ¡i lúm, có vẻ âu sầu; Ngưá»i hÆ¡i mệt trông cà ng tha thướt. Lệ rá»›m rưng rưng, hÆ¡i ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhà n, hoa rá»i mặt hồ; dáng Ä‘i đứng, liá»…u nghiêng trước gió. Tim đỠTỉ Can(#16) hÆ¡n má»™t trăm khiếu, bệnh so Tây Tứ(#17) trá»™i và i phân.
Bảo Ngá»c nhìn rồi cưá»i nói:
- Hình như tôi đã được gáºp cô em lần nà o rồi.
Giả mẫu cưá»i:
- Lại nói nhảm, đã gặp lần nà o đâu?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tuy chưa gặp, nhưng trông mặt quen lắm, cũng coi như đã gặp nhau rồi.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Tốt lắm! Thế thì lại cà ng tỠtế với nhau.
Bảo Ngá»c chạy đến ngồi cạnh Äại Ngá»c, ngắm nghÃa lần nữa, rồi há»i:
- Cô em đã há»c sách chưa?
- Em chưa Ä‘á»c sách, má»›i há»c má»™t năm, biết mấy chữ thôi.
- Tên cô em là gì?
- Tên là Äại Ngá»c.
- Tên chữ là gì?
- Em không có tên chữ.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Anh đặt tên cho em là Tần Tần nhé, hai chữ đó rất hay.
Thám Xuân há»i:
- Hai chữ ấy xuất xứ ở đâu?
Bảo Ngá»c nói:
- Cổ kim nhân váºt khảo có câu: Phương tây có thứ đá tên là đại, có thể dùng để kẻ lông mà y. Huống chi cô em đầu lông mà y nhìn như cau lại, đặt cho cái tên ấy chẳng đẹp lắm sao.
- Chỉ sợ lại bịa ra thôi.
- Trừ Tứ Thư ra, còn phần nhiá»u là bịa cả, chẳng phải má»™t mình tôi.
Lại quay há»i Äại Ngá»c:
- Em có ngá»c không?
Má»i ngưá»i không ai hiểu tại sao Bảo Ngá»c lại há»i thế, Äại Ngá»c trong bụng Ä‘oán ngà y: “Chắc anh ấy có ngá»c, nên má»›i há»i mìnhâ€, liá»n trả lá»i:
- Em không có ngá»c. Thứ ngá»c cá»§a anh là váºt rất hiếm, phải đâu ngưá»i nà o cÅ©ng có.
Bảo Ngá»c nghe váºy, nổi ngay cÆ¡n Ä‘iên, dứt viên ngá»c vứt phăng Ä‘i, la ầm lên:
- Váºt nà y hiếm gì mà hiếm! Không phân biệt được ngưá»i hÆ¡n kém, thế thì bảo nó thiêng hay không thiêng! Tôi không cần cái thứ vô dụng nà y
Má»i ngưá»i sợ hãi, xô nhau lại nhặt viên ngá»c. Giả mẫu vá»™i và ng lôi Bảo Ngoé lại mắng:
- Của nợ nà y! Mà y có nổi hung lên, muốn đánh ai, mắng ai thì cứ việc đánh, cứ việc mắng, là m gì phải vứt cái bản mệnh của mà y đi!
Bảo Ngá»c nước mắt già n giụa nói:
- Các chị em trong nhà không ai có; chỉ má»™t mình cháu có cÅ©ng chẳng thú gì. Ngay cô em má»›i đến đây, ngưá»i đẹp như tiên mà cÅ©ng không có, cà ng biết cái nà y chẳng quý hóa gì.
Giả mẫu nói dối:
- Em cháu ngà y trước cÅ©ng có. Vì lúc cô cháu sắp mất, thương em cháu quá, không biết là m thế nà o, má»›i lấy viên ngá»c mang Ä‘i, má»™t là chôn viên ngá»c theo để hết cái lòng hiếu cá»§a em cháu, hai là nhá» có viên ngá»c mà âm linh cô cháu cÅ©ng xem như được thấy em cháu luôn. Vì thế em cháu nói không có ngá»c là có ý không tiện khoe khoang đấy thôi. Cháu bì sao được vá»›i em cháu. Nếu cháu không Ä‘eo tá» tế và o, mẹ cháu biết thì coi chừng đấy.
Giả mẫu nói xong, cầm lấy viên ngá»c ở trong tay a hoà n Ä‘eo cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c ngẫm nghÄ© má»™t lúc thấy cÅ©ng có lý nên không nói gì nữa.
Ngay lúc ấy, ngưá»i vú lại há»i dá»n buồng nà o cho Äại Ngá»c ở Giả mẫu nói:
- Dá»n cho Bảo Ngá»c đến ở Noãn Các(#18) vá»›i ta; để cháu Lâm tạm ở buồng BÃch Sa, chá» hết đông sang xuân sẽ thu xếp lại.
Bảo Ngá»c nói:
- Thưa bà , để cháu ngá»§ cái giưá»ng ở bên ngoà i buồng BÃch Sa thì hÆ¡n, việc gì phải đến ngá»§ gần bà , là m bà không được yên tÄ©nh.
Giả mẫu nghĩ một lúc, nói:
- Thôi cũng được.
Má»—i ngưá»i có má»™t vú già và má»™t a hoà n phục dịch, còn thì ở cả bên ngoà i trá»±c đêm. Hy Phượng đã sai ngưá»i mang cá»— mà n mà u cánh sen, nhăn gấm và đệm Ä‘oạn đến.
Äại Ngá»c chỉ mang có hai ngưá»i theo hầu: vú nuôi há» Vương và con bé mưá»i tuổi tên là Tuyết Nhạn. Giả mẫu thấy Tuyết Nhạn bé quá, vú Vương già quá, sợ Äại Ngá»c không vừa ý má»›i cho thêm má»™t a hoà n hạng nhì cá»§a mình tên là Anh Ca, cÅ©ng như chị em Nghênh Xuân, trừ vú nuôi ra, má»—i ngưá»i có bốn bà già giúp việc. Ngoà i hai a hoà n theo hầu bên cạnh để trông nom trâm, vòng, tắm rá»a, còn bốn, năm ngưá»i quét dá»n và sai vặt. Vú Vương cùng Anh Ca hầu Äại Ngá»c phÃa trong buồng BÃch Sạ Vú Lý nuôi Bảo Ngá»c cùng a hoà n lá»›n là Táºp Nhân hầu Bảo Ngá»c ở bên ngoà i.
Nguyên Táºp Nhân là ngưá»i hầu cá»§a Giả mẫu, tên là Trân Châu. Giả mẫu vì quá yêu Bảo Ngá»c, sợ những ngưá»i hầu khác không được vừa ý, thấy Táºp Nhân hiá»n là nh, là m việc chăm chỉ, má»›i cho sang hầu Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c biết Táºp Nhân há» Hoa, lại từng nghe cổ nhân có câu thÆ¡: “Hoa khà táºp nhânâ€(#19), má»›i trình Giả mẫu cho đổi tên là Táºp Nhân.
Táºp Nhân xưa nay vốn có tÃnh ngây thợ Khi hầu Giả mẫu, thì trong bụng chỉ biết Giả mẫu; đến nay sang hầu Bảo Ngá»c, lại chỉ biết có Bảo Ngá»c. Vì tÃnh tình Bảo Ngá»c ngang trái, má»—i khi Táºp Nhân can gián, thấy Bảo Ngá»c không nghe, trong bụng rất lo lắng. Tối hôm ấy, Bảo Ngá»c và vú Lý đã ngá»§ rồi, Äại Ngá»c và Anh Ca ở tròng buồng hãy còn thức, Táºp Nhân cỡi trang sức ra, khe khẽ Ä‘i và o, cưá»i há»i:
- Cô sao chưa đi ngủ?
Äại Ngá»c vá»™i cưá»i nói:
- Má»i chị ngồi.
Táºp Nhân ngồi ghé bên giưá»ng. Anh Ca cưá»i nói:
- Cô tôi Ä‘ang buồn rầu, gạt nước mắt nói: “Hôm nay má»›i đến đã là m anh ấy phát cáu lên. Nếu Ä‘áºp vỡ viên ngá»c, há chẳng phải là lá»—i ở ta sao?†Tôi khuyên giải mãi má»›i thôi.
Táºp Nhân nói:
- Cô đừng vá»™i như thế, sau nà y còn nhiá»u việc kỳ quặc đáng buồn cưá»i hÆ¡n nữa kia. Nếu vì việc nà y mà cô để tâm thì có lẽ sau không bao giá» hết buồn đâu. Thôi xin cô đừng nghÄ© nhiá»u quá!
Äại Ngá»c nói:
- Chị nói tôi xin nhá»›. Nhưng không biết viên ngá»c đó lai lịch như thế nà o mà có cả chữ nữa.
Táºp Nhân nói:
- Cả nhà chẳng ai biết rõ lai lịch cả. Nghe đâu khi má»›i đẻ, trong mồm cáºu ấy đã ngáºm viên ngá»c và bên trên có lá»— Ä‘eo. Äể tôi lấy ra cho cô xem.
Äại Ngá»c vá»™i ngăn lại:
- Thôi! Äêm khuya rá»i, mai lấy xem cÅ©ng chưa muá»™n.
Hai ngưá»i nói chuyện má»™t lúc má»›i Ä‘i ngá»§.
Sáng sá»›m hôm sau Äại Ngá»c thức dáºy, và o thăm Giả mẫu rồi sang nhà Vương phu nhân. Gặp lúc Vương phu nhân cùng Hy Phương Ä‘ang bóc thư ở Kim Lăng gởi sang, lại có hai bà già cá»§a anh và chị dâu Vương phu nhân sai đến. Äại Ngá»c tuy không biết đầu Ä‘uôi câu chuyện, nhưng bá»n Thám Xuân thì Ä‘á»u biết là con nhà dì tên gá»i Tiết Bà n ở Kim Lăng, cáºy già u cáºy thế đánh chết ngưá»i, việc nà y đã đưa lên phá»§ Ứng Thiên, đến nay em Vương phu nhân là Vương Tá» Äằng má»›i biết tin, sai ngưá»i sang báo, ý muốn gá»i Tiết Bà n và o Kinh.
Chú thÃch:
(1-). Theo chiếu chỉ của nhà vua cho xây nên.
(2-). Nhà để Ä‘i qua bốn mặt không có cá»a.
(3-). Tên một huyện thuộc tỉnh Vân Nam có thứ đá hoa rất đẹp.
(4-). Tức Giả mẫu.
(5-). Tức Hình phu nhân.
(6-). Tức Vương phu nhân.
(7-). Năm chim phượng Ä‘áºu núi Triệu Dương.
(8-). Tay sắc sảo, đanh đá.
(9-). Vương phu nhân là cô Phượng Thư, vá» há» nhà chồng, bà ta là thÃm Phượng Thư nhưng Phượng Thư lại sang á»› trông coi bên nhà Vương phu nhân, nên thưá»n gá»i bà ta là thái thái. Chúng tôi tạm dịch là mẹ.
(10-). Hưởng phúc sung sướng.
(11-). Vạn cơ là muôn việc. Thần hà n là chữ của vua viết.
(12-). ChỠđợi giỠđể theo các quan và o chầu.
(13-). Tức Vương phu nhân.
(14-). Theo tục ngữ ngà y xưa, muốn cho trẻ con khôi chết non, ngưá»i ta thưá»ng Ä‘em cúng và o Ä‘á»n chùa xin là m con nuôi thần pháºt và đeo cái khóa ở cổ để Bản mệnh trưá»ng sinh.
(15-). Tên má»™t từ chức đặt ra từ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
(16-). Ti Can là chú vua Trụ Ä‘á»i Ân, Ä‘á»i đồn tim ông có chÃn khiếu.
(17-). TÃch Tây Thi, má»™t cô gái nước Việt. Vua Việt Câu Tiá»…n dâng lên là m vợ vua Ngô.
(18-). Nhà gác xây kÃn có lò sưởi ấm.
(19-). Mùi hoa thÆ¡m trùm phá»§ cả ngưá»i.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 03-02-2009 at 04:30 PM .
07-06-2008, 09:10 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 4
Gái bạc mệnh gặp trai bạc mệnh
Sư Hồ lô xỠán Hồ lô
Äại Ngá»c cùng các chị em đến chá»— Vương phu nhân, thấy Vương phu nhân Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i nhà cá»§a anh sai đến, lại nghe nói bên nhà dì bị kiện vá» vụ án mạng. Thấy Vương phu nhân đương báºn việc, các chị em Ä‘á»u Ä‘i ra, đến buồng chị dâu góa há» Lý.
Nguyên há» Lý là vợ Giả Châu. Giả Châu chết sá»›m, có đứa con trai tên là Giả Lan, lên năm tuổi, đã Ä‘i há»c. Há» Lý cÅ©ng là con nhà danh hoạn đất Kim Lăng, bố là Lý Thá»§ Trung là Quốc tá» Tế tá»u. Trong há», con trai, con gái Ä‘á»u được Ä‘i há»c. Äến Ä‘á»i Lý Thá»§ Trung thì cho “con gái bất tà i, ấy là đứcâ€. Vì thế, ông ta không cho con gái Ä‘i há»c đến nÆ¡i đến chốn, chỉ cho Ä‘á»c “Nữ tứ thư†, “Liệt nữ truyện†để biết má»™t số chữ, nhá»› má»™t số truyện hiá»n nữ Ä‘á»i trước là đủ, cốt sao chú trá»ng vá» thêu thùa canh cá»i và việc vặt mà thôi. Nhân váºy đặt tên con là Lý Hoà n, tên chữ là Cung Tà i. Lý Hoà n trẻ tuổi, góa chồng, mặc dầu ở chá»— cao lương gấm vóc, nhưng lòng lạnh như tro tà n, cây cá»—i, hết thảy không buồn há»i, không buồn nghe việc gì ; chỉ biết hầu bố mẹ chồng, nuôi con, lúc rá»—i thì khâu vá, Ä‘á»c sách vá»›i các cô em. Nay biết Äại Ngá»c đến đây, nhưng chắc đã có mấy chị em hầu bạn, nên ngoà i việc thá» phụng cha già ra, chị ta không còn nghÄ© đến việc gì nữa.
Nay nói đến Giả VÅ© Thôn vừa má»›i đến nháºn chức tri phá»§ Ứng Thiên đã phải xá» ngay má»™t vụ án mạng. Nguyên do là hai nhà mua tranh nhau má»™t nữ tỳ, rồi không bên nà o nhưá»ng bên nà o, đến ná»—i xảy ra đánh nhau chết ngưá»i. VÅ© Thôn đòi nguyên cáo đến há»i. Nguyên cáo nói:
- Ngưá»i bị đánh chết là chá»§ tôi. Chá»§ tôi mua má»™t nữ tỳ, không ngá» có kẻ lừa đảo lại Ä‘em ngưá»i Ä‘i bán. Nó đã lấy tiá»n cá»§a nhà tôi. Chá»§ tôi hẹn ba ngà y nữa là ngà y tốt, sẽ đón vá». Nó lại ngấm ngầm Ä‘em ngưá»i bán cho nhà há» Tiết. Chúng tôi biết chuyện Ä‘i tìm nó và bắt nữ tỳ vá». NgỠđâu nhà há» Tiết là ác bá ở đất Kim Lăng, cáºy tiá»n cáºy thế, xui ngưá»i nhà đánh chết chá»§ tôi rồi thầy trò trốn biệt, không biết Ä‘i đâu, chỉ còn lại có mấy ngưá»i ngoà i cuá»™c thôi. Việc nà y tôi đã thưa lên quan má»™t năm rồi, nhưng không ai bênh vá»±c cho; nay trông Æ¡n cụ lá»›n nã bắt hung phạm, cứu vá»›t mẹ góa con côi thì ngưá»i mất cÅ©ng được đội Æ¡n trá»i đất mãi mãi
VÅ© Thôn nghe xong, cả giáºn nói:
- Sao lại có việc chó má như thế? Äánh chết ngưá»i rồi chạy trốn, lẽ nà o lại không bắt được hay sao!
Y định phát thê bà i, sai ngưá»i láºp tức Ä‘i bắt gia thuá»™c hung phạm đến tra xét phạm nhân trốn ở đâu. Má»™t mặt, y gá»i công văn truy nã khắp các nÆ¡i. Chợt thấy má»™t ngưá»i lÃnh hầu đứng cạnh bà n đưa mắt ngăn y đừng phát thẻ bải. VÅ© Thôn trong bụng nghi hoặc, dừng ngay tay lại, truyá»n lệnh tan hầu. Y và o nhà trong, bảo má»i ngưá»i lui ra, chỉ để anh lÃnh ở lại. Anh lÃnh vá»™i tiến lên chà o há»i:
- Cụ lá»›n bấy lâu thăng quan tiến chức, tám chÃn năm nay, hẳn đã quên tôi rồi?
Vũ Thôn nói:
- Ta trông anh quen lắm, nhưng không nghĩ ra được là ai?
Anh lÃnh cưá»i nói:
- Cụ lá»›n tháºt là ngưá»i sang quên má»i việc. Quên cả nÆ¡i xuất thân khi xưa. Cụ còn nhá»› việc ở miếu Hồ lô năm trước không?
VÅ© Thôn nghe xong, như sét đánh bên tai, má»›i nghÄ© đến việc trước. Ngưá»i lÃnh nà y nguyên là má»™t chú tiểu ở miếu Hồ lá»™ Sau khi miếu bị cháy, không chá»— nương thân, anh ta định tìm đến tu ở miếu khác. Nhân nghÄ© tuổi còn trẻ, là m nghá» nà y lại nhẹ nhà ng thoải mái hÆ¡n, anh ta liá»n để tóc ra là m lÃnh hầu. VÅ© Thôn nháºn ra, vá»™i cầm lấy tay anh lÃnh cưá»i nói: “À thế ra anh là ngưá»i cÅ©â€. Nhân bảo anh ta ngồi nói chuyện. Anh lÃnh không dám ngồi. VÅ© Thôn cưá»i nói:
- Anh là bạn cÅ©, ngưá»i bạn thá»§a nghèo hèn cá»§a ta, vả lại đây là nhà tư, anh định nói chuyện lâu thì có ngồi cÅ©ng chẳng sao.
Anh lÃnh rụt rè ngồi ghé má»™t bên.
VÅ© Thôn há»i:
- Vì cá»› gì vừa rá»i anh ngăn ta đừng phát thẻ bà i?
Anh lÃnh nói:
- Cụ đến nháºn chức ở đây, có nhẽ nà o lại không có má»™t bản “há»™ quan phù†cá»§a tỉnh nà y.
VÅ© Thôn vá»™i há»i:
- Tôi chưa biết thế nà o là “há»™ quan phùâ€
Anh lÃnh nói:
- Việc nà y cụ không biết thì là m quan lâu dà i ở đây sao được. Hiện nay các quan địa phương ai cÅ©ng có má»™t cái sổ riêng, chép rõ há» tên những nhà thân hà o lá»›n, có tiá»n, có thế trong tỉnh. Ở đâu cÅ©ng thế, nếu không biết, nhỡ xúc phạm đến ngưá»i nhà những bá»n nà y, thì không những quan tước, mà cả đến tÃnh mệnh cÅ©ng khó giữ được! Vì thế gá»i là “há»™ quan phùâ€. Vừa rồi nói đến nhà há» Tiết, cụ gây chuyện thế nà o được vá»›i há»? Cái án nà y thá»±c ra chẳng có gì là khó xá». Các quan phá»§ trước chỉ vì nể mặt há» mà không xỠđấy thôi.
Nói xong, anh ta móc túi lấy ra má»™t tỠ“há»™ quan phùâ€, đưa cho VÅ© Thôn. Khi xem thấy có mấy câu tục ngữ cá»a miệng vá» những nhà quyá»n quà ở địa phương. Câu nà o câu nấy viết rất rõ rà ng, bên dưới lại có ghi cả từ ông thá»§y tổ, quan tước và chi nhánh nữa. Ở hòn đá cÅ©ng sao lại má»™t bản như sau:
Giả không phải là giả dối, ngá»c là m nhà ở, và ng là m ngá»±a cưỡi (Con cháu Ninh công Vinh công cá»™ng hai mươi chị Tám chi há» gần ở kinh đô, mưá»i hai chi ở nguyên quán).
Cung A phòng(#1) xây lên ba trăm dặm đã đủ chưa? Há» SỠđất Kim Lăng vẫn ở không vừa. (Con cháu Bảo linh hầu Thượng lệnh sá» công cá»™ng mưá»i tám chị Mưá»i chi ở kinh đô, tám chi ở nguyên quán).
Vua Äông Hải thiếu ngá»c trắng là m giưá»ng, phải đến vay Kim Lăng vương. (Con cháu Äô thái úy, Thống chế huyện bá vương công cá»™ng hai mươi chị Hai chi ở kinh, còn ở nguyên quán)
ÄÆ°á»£c mùa tuyết lã chã rÆ¡i, ngá»c châu như đất, và ng thá»i sắt thoi. (Con cháu Tá» vi xá nhân Tiết công, hiện lÄ©nh tiá»n khi Ä‘i mua hà ng, có tám chi).
VÅ© Thôn Ä‘ang xem, chợt trống báo: “Có cụ Vương lại thămâ€. VÅ© Thôn vá»™i mặc áo mÅ© ra đón. Má»™t lúc lâu, hắn trở và o, há»i lại. Anh lÃnh thưa:
- Bốn nhà nà y Ä‘á»u Ä‘i lại thân máºt vá»›i nhau, khổ cùng khổ sướng cùng sướng, Ä‘á»u đùm bá»c che chở lẫn cho nhau. Há» Tiết đánh chết ngưá»i tức là há» Tiết mà tục ngữ gá»i là “được mùa tuyết rÆ¡i†đấy. Nhà nà y không những thân vá»›i ba nhà kia, lại còn nhiá»u bạn thân ở kinh đô và các tỉnh nữa. Thế thì cụ định bắt ai bây giá»?
VÅ© Thôn cưá»i há»i:
- Cứ như anh nói, thì là m thế nà o chấm dứt cái án nà y? Chắc anh cũng biết hung thủ trốn ở đâu chứ?
Anh lÃnh cưá»i thưa:
- Không dám giấu cụ, không những tôi biết chá»— hung thá»§ trốn, ngay đến đứa bán ngưá»i và ngưá»i bị đánh chết tôi cÅ©ng biết cả. Tôi xin thưa tỉ mỉ để cụ rõ: ngưá»i bị đánh chết ấy là con má»™t nhà hương hoạn nhá», tên gá»i Phùng Uyên, bố mẹ chết sá»›m, không có anh em, sống nhá» má»™t cái gia tà i nhá», tuổi độ mưá»i tám, mưá»i chÃn, tÃnh thÃch chÆ¡i bá»i vá»›i đà n ông, không gần gÅ©i con gái. Nhưng đây cÅ©ng là oan nghiệp kiếp trước để lại. Má»™t hôm, anh ta ngẫu nhiên gặp nữ tỳ nà y, nhất định mua vá» là m thiếp, thá» không chÆ¡i bá»i vá»›i đà n ông và cÅ©ng không lấy ngưá»i thứ hai nà o nữa. Vì thế, việc mua nà y, đối vá»›i anh ta, coi là trịnh trá»ng lắm, hẹn ba hôm sau, tốt ngà y, má»›i đón vá». NgỠđâu đứa bán ngưá»i lại ngấm ngầm Ä‘em con nữ tỳ bán cho nhà há» Tiết. Nó muốn cuá»—m tiá»n cá»§a cả đôi bên rồi trốn Ä‘i. Ai hay nó chạy không thoát, cả hai Ä‘á»u bắt được, đánh nó gần chết. Nhưng sau đó không nhà nà o muốn lấy lại tiá»n, chỉ đòi lấy ngưá»i. Công tá» há» Tiết sai đầy tá»› đánh công tá» há» Phùng má»™t tráºn nhừ tá», khiêng vá» nhà , ba ngà y sau thì chết. Tiết công tỠđã chá»n ngà y và o kinh. Trước đó hai ngà y, ngẫu nhiên gặp con nữ tỳ nà y, Tiết công tỠđịnh mua rồi Ä‘em nó lên kinh má»™t thể, ngỠđâu chuyện xảy ra, hắn đánh Phùng công tá» cướp lấy nữ tỳ, rồi thản nhiên coi như không có việc gì. Mang ngay gia quyến lên đưá»ng, để anh em đầy tá»› ở nhà lo liệu, chứ không phải vì việc nhỠấy mà chạy trốn đâu. Việc nà y hãy tạm gác lại, xin há»i cụ có biết nữ tỳ bị mang Ä‘i bán ấy là ai không?
- Ta biết thế nà o được?
- Nữ tỳ ấy là Anh Liên, con gái Chân Ẩn Sĩ ở cạnh miếu Hồ lô trước đây tức là ân nhân của cụ đấy.
VÅ© Thôn giáºt mình nói:
- Thế à ! Nghe nói khi nó lên năm tuổi, bị ngưá»i ta dá»— Ä‘i, sao bây giá» lại Ä‘em bán nó ở đây?
- Tên dá»— ngưá»i nà y chuyên Ä‘i dá»— con gái bé năm sáu tuổi mang vá» nÆ¡i hẻo lánh nuôi đến mưá»i má»™t mưá»i hai tuổi, rồi lại Ä‘em Ä‘i chá»— khác bán. Khi trước, tôi vá»›i Anh Liên ngà y nà o cÅ©ng chÆ¡i đùa vá»›i nhau. Tuy xa nhau bảy tám năm, bây giá» nó đã lá»›n và xinh hÆ¡n trước, nhưng dáng ngưá»i không thay đổi mấy. Vả lại, từ khi má»›i đẻ nó có má»™t nốt ruồi đỠbằng hạt gạo ở lông mà y nên vẫn nháºn được. Tên dá»— ngưá»i tình cá» lại thuê buồng cá»§a nhà tôi. Má»™t hôm tên nà y Ä‘i vắng, tôi đến há»i nó, nó sợ phải đòn, không dám nói. Nó nháºn tên kia là bố đẻ, và nói rằng vì không có tiá»n trả nợ, má»›i phải Ä‘em nó bán Ä‘i. Tôi dá»— bốn năm lần, nó chỉ khóc: “Tôi không nhá»› được việc lúc bé!†Như thế thì không còn gì đáng ngá» nữa. Hôm Phùng công tỠđến trả tiá»n, gặp lúc tên dá»— ngưá»i say rượu, Anh Liên than thở má»™t mình: “Từ giá» trở Ä‘i ta sẽ hết nợ!†Sau lại nghe nói ba ngà y nữa Phùng công tá» má»›i đến đón, Anh Liên tá» vẻ âu sầu. Tôi thấy váºy động lòng thương, chá» tên dá»— ngưá»i Ä‘i vắng, bảo vợ tôi đến khuyên giải: “Phùng công tá» chá»n ngà y tốt đến đón, như thế tất không coi chị như bá»n a hoà n đâu. Phùng công tá» là ngưá»i phong nhã, nhà cÅ©ng đủ tiêu. Xưa nay không ham nữ sắc bây giá» mua chị vá»›i má»™t giá rất đắt, như thế chả nói chị cÅ©ng sẽ rõ. Chị hãy cố chá» hai ba ngà y nữa, việc gì phải lo buồn?†Anh Liên nghe nói cÅ©ng nguôi lòng, cho rằng từ nay có chá»— yên thân. Ai ngá» trong thiên hạ thưá»ng xảy ra những việc không như ý, ngà y hôm sau tên dá»— ngưá»i lại Ä‘em nó bán cho nhà há» Tiết. Nếu bán cho nhà nà o thì cÅ©ng không lôi thôi lắm, chứ công tá» há» Tiết nà y nổi tiếng là “vua ngốcâ€, liá»u lÄ©nh, nóng nảy nhất hạng, quẳng tiá»n như đất. Hôm ấy nó đánh Phùng Uyên má»™t tráºn tÆ¡i bá»i , bán sống bán chết rồi mang Anh Liên Ä‘i, không biết sống chết thế nà o. Còn Phùng công tá» thì má»™t phen mừng hão, đã không thá»a nguyện, lại mất tiá»…n, hại đến tÃnh mệnh, như thế tháºt đáng thương!â€
Vũ Thôn nghe rồi than thở:
- Oan nghiệt gặp nhau không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nếu không thì sao Phùng Uyên lại chỉ thÃch có Anh Liên? Anh Liên bị tên dá»— ngưá»i hà nh hạ mấy năm má»›i thoát thân, gặp được ngưá»i Ä‘a tình, nếu sum há»p vá»›i nhau cÅ©ng là má»™t việc rất tốt; ngỠđâu lại xảy ra việc ấy! Nhà há» Tiết già u sang hÆ¡n há» Phùng, xem ra hạng ấy thế nà o cÅ©ng nhiá»u vợ lẽ nà ng hầu, dâm dục không chừng má»±c, chưa chắc đã bằng Phùng Uyên chỉ chung tình vá»›i má»™t ngưá»i. CÅ©ng là má»™t cuá»™c tình duyên má»™ng ảo nên má»›i có má»™t đôi trai gái bạc mệnh nà y. Thôi, việc cá»§a há» mặc há», nay ta hãy bà n xem cái án nà y nên xét thế nà o cho phải.
Anh lÃnh cưá»i nói:
- Trước cụ minh mẫn cương quyết thế nà o, sao bây giá» lại trở thà nh không có chá»§ kiến như thế! Tôi nghe nói cụ được bổ đến đây là nhá» thế lá»±c há» Giả, há» Vương. Mà Tiết Bà n lại là cháu há» Giả, sao cụ không dùng cách “đẩy thuyá»n xuôi nước†gá»i là có chút tình vì nể để kết liá»…u cái án nà y. Khi gặp các ông há» Vương, há» Giả cÅ©ng sẽ có nhiá»u thiện cảm.
- Anh nói cÅ©ng phải, nhưng việc nà y quan hệ đến mạng ngưá»i. Ta nhá» Æ¡n vua được phục chức vỠđây, chÃnh là lúc phải hết lòng báo đáp, có nhẽ nà o vì việc tư mà trái phép công? Ta không nỡ là m thế?
- Cụ nói rất là đúng lý. Nhưng Ä‘á»i nà y là m thế không trôi! Cổ nhân nói: “tìm là nh tránh dữ là ngưá»i quân tá»â€ nếu cứ là m như cụ thì không những không Ä‘á»n được Æ¡n triá»u đình mà bản thân mình cÅ©ng chưa chắc giữ được trá»n vẹn. Váºy xin cụ nghÄ© cho tháºt kỹ.
Vũ Thôn cúi đầu một chốc, nói:
- Theo ý anh nên là m thế nà o?
- Tôi đã nghÄ© được má»™t kế rất haỵ Sáng mai cụ ra công đưá»ng ra oai quát tháo, là m văn thư, phát thẻ bà i cho Ä‘i bắt hung phạm. Tất nhiên là không bắt được. Nguyên cáo thể nà o chẳng yêu cầu xét xá», cụ bắt mấy ngưá»i trong há» Tiết và bá»n đầy tá»› đến tra xét, tôi sẽ ở ngoà i thu xếp, ngầm bảo há» khai “Tiết Bà n bị bệnh nặng chết rồiâ€. Ngưá»i trong há» và ngưá»i địa phương Ä‘á»u trình giấy chứng thá»±c. Cụ lại nói là biết cầu tiên, trên công đưá»ng đặt đà n lá»…, cho quân dân và o xem. Rồi cụ giải thÃch lá»i tiên: “Tiên phán rằng ngưá»i chết là Phùng Uyên và Tiết Bà n nguyên kiếp trước có nợ nhau, đã gặp nhau thì oan oan tương báo, thế là xong xuôi. Nay Tiết Bà n tá»± nhiên bị bệnh chết là do hồn Phùng Uyên bắt Ä‘i. Gây ra tai há»a nà y là tá»™i ở đứa bán ngưá»i, ngoà i việc Ä‘em nó ra là m tá»™i, không liên lụy gì đến ai cả. Tôi sẽ ngầm bảo đứa bán ngưá»i cứ nháºn tá»™i Ä‘i. Má»i ngưá»i thấy lá»i tiên phán giống lá»i khai cá»§a đứa bán ngưá»i, chắc không nghi ngá» gì nữa. Nhà há» Tiết có tiá»n, cụ bảo nó bá» ra má»™t nghìn hay năm trăm cho nhà há» Phùng là m lá»… chôn cất. Nhà há» Phùng chẳng có ngưá»i nà o ra trò, chẳng qua chỉ đòi tiá»n thôi, Tiá»n và o là êm chuyện, cụ thá» nghÄ© kỹ xem kế ấy thế nà o?
- Không xong đâu! Không xong đâu! Äể ta suy nghÄ© xem, liệu có bịt nổi miệng ngưá»i không.
Hôm sau, VÅ© Thôn ra công đưá»ng, bắt má»™t bá»n can phạm tra há»i cặn kẽ, quả thấy nhà há» Phùng Ãt ngưá»i, chẳng qua Ä‘i kiện để đòi tiá»n mai táng. Nhà há» Tiết thì cáºy thế cáºy thần, cÅ©ng không chịu kém, vì thế việc nà y cứ để lẵng nhẵng mãi. VÅ© Thôn vì tư tình, cứ trái phép xá» bừa, nhuế nhóa cho xong chuyện. Nhà há» Phùng được Ãt tiá»n mai táng, cÅ©ng thôi không khiếu nại nữa. XỠán xong, VÅ© Thôn vá»™i và ng viết hai bức thư gá»i cho Giả ChÃnh và Vương Tá» Äằng hiện là m Tiết đô sứ kinh doanh: “Việc cáºu cháu cụ đã dà n xếp xong, xin đừng nghÄ© đến nữaâ€. Cáºu chuyện thế là xong. Má»i mưu đồ Ä‘á»u do anh lÃnh là chú tiểu ở miếu Hồ lô ngà y trước bà y ra cả. VÅ© Thôn sợ nó kể vá»›i ngưá»ikhác những chuyện hà n vi cá»§a mình, trong bụng không thÃch, liá»n kiếm cá»› bá»›i ra má»™t việc gì đấy, đẩy nó Ä‘i xa cho rảnh.
Chuyện VÅ© Thôn hãy gác lại. Nay nói đến việc Tiết công tá» mua Anh Liên và đánh chết Phùng Uyên. Tiết công tá» là ngưá»i Kim Lăng, con nhà dòng dõi thi thư, chỉ vì lúc bé bố chết, mẹ góa, thương hắn là con má»™t, quá nuông, nên lúc lá»›n lên chẳng chịu là m việc gì. Gia tà i há» Tiết có hà ng trăm vạn, hiện giữ việc lÄ©nh tiá»n trong kho mua hà ng cho nhà vua(#2).
Tiết công tá» lúc Ä‘i há»c đặt tên là Tiết Bà n, tên chữ là Văn Khởi, từ khi lên năm, lên sáu, tÃnh tình đã xa xỉ, nói năng kiêu ngạo. Hắn cÅ©ng có Ä‘i há»c, nhưng chỉ biết qua loa mấy chữ rồi suốt ngà y ham gà chá»i chó săn, trèo non ngắm cảnh. Tuy là m việc mua hà ng cho nhà vua, nhưng hắn chẳng biết gì hết, chẳng qua nhá» thế lá»±c ông cha ngà y trước, mang má»™t chức hão ở Há»™ bá»™ để lÄ©nh tiá»n lương còn công việc Ä‘á»u do ngưá»i nhà lo liệu cả. Mẹ hắn là há» Vương, em ruá»™t Vương Tá» Äằng và là chị em cùng mẹ vá»›i Vương phu nhân, vợ Giả ChÃnh bên phá»§ Vinh . Tiết phu nhân năm nay độ bốn mươi tuổi, chỉ có má»™t nình Tiết Bà n là con trai và Bảo Thoa là con gái, kém Tiết Bà n hai tuổi. Bảo Thoa da dẻ nõn nà , Ä‘i đứng Ä‘oan trang, khi cha còn sống rất yêu cho Ä‘i há»c, sức há»c so vá»›i anh hÆ¡n gấp mưá»i lần. Từ khi cha chết, Bảo Thoa thấy anh hư há»ng, không là m cho mẹ vui lòng, nên không để tâm và o sách vở mà chỉ chăm chú thêu thùa và lo liệu công việc trong nhà , đỡ đần mẹ. Gần đây nhà vua ham chuá»™c thi lá»…, cất nhắc những ngưá»i tà i năng, ngoà i số ngưá»i được tuyển và o là m phi tần, lại còn ban Æ¡n đặc biệt cho những con gái các nhà danh gia thế hoạn Ä‘á»u được ghi tên ở Bá»™, để sắp sẵn lá»±a chá»n là m tà i nhân, tán thiện, theo hầu công chúa, quáºn chúa Ä‘i há»c. HÆ¡n nữa, khi bố Tiết Bà n chết, những ngưá»i tổng quản, tà i phú ở các cá»a hà ng thấy Tiết Bà n trẻ tuổi, không hiểu việc Ä‘á»i bèn thừa dịp lừa dối, vì thế mấy chá»— buôn bán vá»›i Tiết Bà n ở kinh đô, Ä‘á»u bị hao hụt dần. Tiết Bà n nghe nói kinh đô là chá»— phồn hoa thứ nhất, Ä‘ang muốn Ä‘i chÆ¡i, má»™t là đưa em và o đội tuyển(#3), hai là thăm há» hà ng, ba là và o Bá»™ thanh toán sổ cÅ© tÃnh sổ má»›i. Nhưng thá»±c ra hắn chỉ muốn và o kinh đô du lãm cho thÃch. Nay được dịp, hắn liá»n sắm sá»a các đồ hà nh trang và những quà thổ sản để biếu các nÆ¡i. ÄÆ°Æ¡ng lúc chá»n ngà y khởi hà nh, tình cá» gặp đứa dá»— ngưá»i mang Anh Liên đến bán. Tiết Bà n trông thấy Anh Liên có nhan sắc, liá»n mua ngay, ngỠđâu lại bị há» Phùng đến đòi vá». Cáºy có thế lá»±c, hắn thét ngưá»i nhà đánh chết Phùng Uyên, rồi giao phó công việc, cho mấy ngưá»i trong há» và bá»n đầy tá»› lo liệu. Còn mình thì đưa mẹ và em Ä‘i luôn. Hắn coi án mạng và việc quan cÅ©ng như chuyện đùa, cho rằng chỉ quẳng ra má»™t Ãt tiá»n là xong hết.
Äi đưá»ng không biết bao nhiêu ngà y. Khi sắp đến kinh đô nghe tin cáºu là Vương Tá» Äằng được thăng là m thống chế chÃn tỉnh, vâng chỉ vua Ä‘i tuần tra các vùng biên cương, Tiết Bà n mừng thầm: Ta đương lo và o kinh sẽ bị cáºu kiá»m chế, không được phóng túng tá»± do, bây giá» cáºu thăng chức Ä‘i rồi, thế má»›i biết trá»i cÅ©ng chiá»u ngưá»i. Hắn bà n vá»›i mẹ:
- Nhà ta có mấy ngôi nhà ở kinh đô bá» không đã mưá»i năm nay, có lẽ bá»n quản gia đã vụng trá»™m cho thuê lấy tiá»n cÅ©ng nên. Váºy ta nên sai ngưá»i đến đó xếp đặt, quét dá»n trước.
Tiết phu nhân nói:
- Là m gì phải lôi thôi thế! Chuyến nà y ta và o Kinh, cốt là thăm thân thÃch bạn bè. Hoặc ở nhà cáºu, hoặc ở nhà dì, chá»— nà o cÅ©ng rá»™ng rãi lắm. Mẹ con ta hãy đến ở đấy, thong thả sẽ sai ngưá»i Ä‘i thu dá»n nhà riêng, thế chẳng đỡ việc hay sao?
- Bây giá» cáºu đã thăng ra tỉnh ngoà i, lúc Ä‘i chắc trong nhà báºn rá»™n, ta lại kéo cả nhà đến thì coi sao tiện?
- Cáºu thăng chức ra Ä‘i thì đã có nhà dì. Huống chi mấy năm nay cáºu và dì cứ luôn luôn viết thư má»i ta và o chÆ¡i. Nay cáºu tuy Ä‘i nháºn chức vắng, nhưng thế nà o bên nhà dì cÅ©ng giữ ta lại. Nếu vá»™i và ng thu xếp chá»— ở riêng, ngưá»i ta chẳng trách móc hay sao? Tao biết bụng mà y rồi. Mà y ở nhà cáºu, nhà dì thì sợ câu thúc chứ gì? Ở riêng ra, tha hồ muốn là m gì thì là m. Mà y có muốn vá» thì dá»n vá» nhà ở má»™t mình. Tao vá»›i bên nhà dì cách biệt đã mấy năm nay, cÅ©ng muốn mang em mà y đến ở bên ấy. Mà y nghÄ© thế nà o, có được không?
Tiết Bà n nghe váºy, biết rằng không trái được ý mẹ, đà nh bảo ngưá»i nhà mang hà nh lý Ä‘i thẳng và o phá»§ Vinh. Lúc bấy giá» Vương phu nhân biết vụ kiện cá»§a Tiết Bà n nhá» có Giả VÅ© Thôn thu xếp nên đã yên lòng. Nhưng lại Ä‘ang buồn vì thấy anh ra là m quan ở ngoà i, không có ai là ngưá»i thân thÃch bên há» ngoại qua lại, cảm thấy có chiá»u hiu quạnh. Cách và i ngà y, có ngưá»i nhà báo: “Tiết phu nhân dẫn các cô cáºu đã đến, đương xuống xe ngoà i cá»aâ€. Vương phu nhân mừng lắm, mang ngưá»i ra đón và o nhà khách, rồi má»i Tiết phu nhân và o nhà trong. Chị em lâu ngà y má»›i gặp , vừa thương vừa mừng, nói sao cho xiết. Má»™t lúc hà n huyên trò chuyện xong, Vương phu nhân đưa Tiết phu nhân đến chà o Giả mẫu, biếu các món quà thố sản. Cả nhà đá»u chà o há»i rồi mở tiệc mừng.
Tiết Bà n Ä‘i chà o Giả ChÃnh, Giả Liá»…n, lại đến chà o Giả Xá, Giả Trân. Giả ChÃnh sai ngưá»i nói vá»›i Vương phu nhân: “Dì Tiết đã có tuổi, cháu Bà n còn trẻ dại, chưa từng trải việc Ä‘á»i, nếu cho ở ngoà i sẽ xảy ra việc gì chăng. Ở phÃa đông bắc nhà ta có viện Lê Hương, mưá»i gian để không đã quét tước sạch sẽ, má»i dì Tiết và các cháu đến ở đấy rất tốtâ€.
Vương phu nhân chưa kịp giữ lại thì Giả mẫu đã sai ngưá»i đến nói: “Má»i dì Tiết ở lại đây để gần gÅ©i nhau cho thêm phần thân máºtâ€. Tiết phu nhân cÅ©ng muốn ở chung má»™t chá»— để tiện kiá»m chế con, nếu ở ngoà i sợ nó là m cà n gây vạ, nên vâng lá»i ngaỵ Tiết phu nhân nói riêng vá»›i Vương phu nhân: “Những chi phà hà ng ngà y xin cứ mặc tôi, thế má»›i phải lẽâ€. Vương phu nhân biết việc chi tiêu hà ng ngà y cÅ©ng không khó khăn gì đối vá»›i nhà há» Tiết, nên cÅ©ng để tùy tiện. Từ đấy mẹ con há» Tiết ở hẳn trong viện Lê Hương.
Nguyên viện Lê Hương trước kia là chá»— tÄ©nh dưỡng tuổi già cá»§a Vinh quốc công. Viện nhá» nhắn, xinh xắn; ước hÆ¡n mưá»i gian. Nhà khách, nhà trong có đủ. Lại có cá»a thông ra phố. Ngưá»i nhà Tiết Bà n ra và o cá»a nà y. Góc tây nam Viện có má»™t cá»a nách, thông ra con đưá»ng nhá». Äi hết con đưá»ng nà y thì đến phòng chÃnh cá»§a Vương phu nhân. Má»—i ngà y ăn cÆ¡m xong, hay buổi chiá»u, Tiết phu nhân thưá»ng sang chÆ¡i, nói chuyện vá»›i Giả mẫu hoặc tâm sá»± vá»›i Vương phu nhân. Bảo Thoa hà ng ngà y cùng vá»›i chị em Äại Ngá»c, Nghênh Xuân xem sách, đánh cá», thêu thùa, rất là vui vẻ. Chỉ có Tiết Bà n lúc đầu không muốn ở trong Giả phá»§, sợ bác dượng câu thúc, không được tá»± dá» Không ngá» bà mẹ nhất định ở đấy, vả lại nhà há» Giả ân cần cố má»i, nên hắn đà nh phải chịu; má»™t mặt hắn vẫn sai ngưá»i vá» quét dá»n nhà mình, để rồi sẽ vỠđó ở. Nhưng chưa đầy má»™t tháng, hắn đã quen biết má»™t ná»a bá»n con cháu nhà há» Giả. Bá»n nà y Ä‘á»u là con nhà phú quý, ai cÅ©ng thÃch chÆ¡i vá»›i hắn, nay uống rượu, mai thưởng hoa, tháºm chà đánh bạc, chÆ¡i gái, cái gì há» cÅ©ng đến rá»§ rê, là m cho Tiết Bân hư há»ng gấp mưá»i khi trước. Giả ChÃnh tuy rằng dạy con có phép, trị nhà rất nghiêm, nhưng má»™t là há» to, ngưá»i nhiá»u, trông nom không xuể, hai là Giả Trân là cháu trưởng phá»§ Ninh, hiện đương táºp chúc, bao nhiêu việc Ä‘á»u thuá»™c chi trưởng trông nom hết, ba là việc công, việc tư bá» bá»™n, mà tÃnh Giả ChÃnh lại khoáng đãng, không thÃch chăm lo việc Ä‘á»i, lúc nhà n rá»—i, thư thái chỉ đánh cá», xem sách, ngoà i ra không để ý đến việc gì. Huống chi viện Lê Hương cách xa hà ng hai ba lá»›p nhà , có cá»a riêng, thông ra phố, ra và o tùy ý, bá»n con em có thể tá»± do chÆ¡i bá»i. Vì thế, Tiết Bà n dần dần không nghÄ© đến chuyện dá»n vỠở riêng ngoà i phố nữa.
Chú thÃch:
(1-). Má»™t cung xây dá»±ng từ Ä‘á»i Tần.
(2-). Äá»i Thanh, các đồ dùng trong cung nhà vua Ä‘á»u có đặt những hiệu nháºn sắm. Phải trình tên tuổi ngưá»i đứng cá»a hiệu để ghi và o sổ nhà vua.
(3-). ChỠdịp tuyển và o cung.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 03-02-2009 at 04:37 PM .