 |
|

29-05-2009, 09:46 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Bây giỠvà mãi mãi - Danielle Steel
Bây giỠvà mãi mãi
Tác giả: Danielle Steel
Chương 1
Thá»i tiết tuyệt đẹp, má»™t ngà y nắng ráo, bầu trá»i xanh và trong vắt, vá»›i những đám mây trắng rõ nét. Má»™t ngà y mùa hè tuyệt hảo. Nóng gay gắt. Nóng bức khiến cuá»™c sống uể oải, cảnh váºt hấp dẫn. Khác xa vá»›i thá»i tiết thưá»ng không được đẹp ở San Francisco. Anh chà ng Ian ngồi lại chiếc bà n nhá» bằng đá hoa mà u hồng, chá»— anh thưá»ng ngồ ở khoảng trống lá»™ thiên, tại khách sạn Enrico ở Braodway. Xe Ä‘iện chạy ầm ầm đâu đó, và những cặp vợ chồng Ä‘i dạo sau giỠăn trưa. Nóng bức có cái thú cá»§a nó.
Ian Ä‘ong đưa hai chân dưới gầm bà n. Ba bông cúc nhấp nhô trong ly nước. Bánh mì má»›i ra lò, đụng tá»›i thấy còn má»m. Ian đưa những ngón tay mảnh mai, đẹp đẽ, cẩn tháºn ngắt má»™t khoanh bánh mì. Hai cô thiếu nữ ở gần bên nhìn anh, cưá»i khúc khÃch. Chẳng phải hà o hoa phong nhã, anh chà ng coi dong dá»ng cao, mảnh mai, tóc và ng, mắt xanh, lưỡng quyá»n cao, đôi chân dà i thòng, bà n tay đẹp nhìn đến phải chú ý liá»n . Khuôn mặt đẹp ngó hoà i không chán, thân hình đẹp thiên hạ phải ngắm nghÃa. Ian Clarke là má»™t chà ng đẹp trai. Anh cÅ©ng tá»± biết mình đẹp, tá»± trong thâm tâm anh biết váºy. Äó không phải Ä‘iá»u mà hai vợ chồng tháºt sá»± quan tâm đến. Vợ anh cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u đó. ChÃnh chị cÅ©ng xinh đẹp. Nhưng ngưá»i khác lại quan tâm. Thiên hạ ưa ngắm vợ chồng anh, vá»›i vẻ thèm thuồng. Äặc biệt đối vá»›i những con ngưá»i ưa nhìn, thiên hạ thưá»ng ngó hau háu, muốn biết những ngưá»i ngá»c đó nói gì, Ä‘i đâu, quen biết những ai, ăn uống ra sao… nhiá»u chuyện vá»› vẩn chẳng đáng gì. Sắc đẹp chẳng là m cái quái gì, nhưng là cá»§a trá»i cho. Nhiá»u kẻ tốn tiá»n để chưng diện khoe đẹp, nhưng chỉ là giả mạo thôi. Ian không cần giả mạo, quả tháºt anh đẹp trai.
Má»™t ngưá»i đà n bà đội chiếc nón rÆ¡m rá»™ng và nh, mặc chiếc áo dà i mà u hồng, cÅ©ng nháºn ra nah đẹp trai. Chị liếc mắt qua và nh nón rÆ¡m nhìn anh chăm chú. Chị ngắm bà n tay anh cầm khoanh bánh mì, nhìn miệng anh lúc anh đưa lly rượu lên môi. Chị để ý đến cả má»› lông mà u hung và ng trên cánh tay anh, lúc anh vén tay áo, phô ra ngoà i trá»i. Chị ngồi cách xa anh và i bà n, nhưng nhìn rõ cả. Tưởng như chị đã từng gặp anh nhiá»u lần. Nhưng Ian chưa há» biết mặt chị. Là m sao anh biết cho được ? Chị nhìn đã Ä‘á»i, rồi ngừng lại, không ngó Ian nữa. Anh chẳng há» biết có chị hiện diện, còn báºn ngắm cảnh váºt xung quanh.
Cuá»™c sống hiển nhiên là đẹp : chÃn mùi, rá»±c rỡ và dá»… dà ng. Anh như hái được hạnh phúc trong Ä‘á»i. Suốt sáng nay anh đã là m việc hăng say để hoà n tất chương ba trong cuốn tiểu thuyết cá»§a anh, và bây giá» những Ä‘iá»u anh mô tả trong sách trở thà nh hiện thá»±c trong cuá»™c sống, đúng hệt như ngưá»i ta rong chÆ¡i trên Äại lộ… dạo mát, cưá»i đùa. Những Ä‘iá»u đó đối vá»›i anh trở thà nh hiện thá»±c. Anh thấy chúng tháºt thân máºt, vì anh là kẻ sáng tạo ra chúng, là cha cá»§a chúng, và cÅ©ng là bạn cá»§a chúng. Và chúng cÅ©ng là bạn vá»›i anh nữa.
Lúc bắt đầu viết má»™t cuốn sách cho ta cảm tưởng tháºt tốt đẹp. Những khuôn mặt má»›i gắn bó vá»›i cuá»™c sống cá»§a ta. Lúc đánh máy những trang bản thảo, Ian cảm thấy như nắmbắt được những nhân váºt cá»§a mình. Tay đụng tá»›i những phÃm chữ, anh cÅ©ng thấy êm ái. Anh đã có đủ má»i thứ : má»™t thà nh phố để yêu quý, má»™t cuốn tiểu thuyết má»›i sáng tác, và má»™t cô vợ để đùa giỡn, cưá»i cợt và yêu đương. Vợ chồng lấy nhau đã 7 năm, mà bây giỠở nà ng thứ gì anh cÅ©ng cảm thấy tốt đẹp cả : tiếng cưá»i ròn, nụ cưá»i mỉm, đôi mắt nhìn anh đăm đăm, và cả đến cách nà ng ăn mặc hở hang ngồi trong phòng là m việc cá»§a anh, Ä‘ong đưa trên chiếc ghế xÃch-Ä‘u, uống la-ve, ngồi Ä‘á»c tác phẩm anh viết ra. Thứ gì anh cÅ©ng thấy tốt đẹp cả, và bây giá» cà ng đẹp hÆ¡n khi mà cuốn tiểu thuyết cá»§a anh đã viết được những chương đầu. Hôm nay tháºt là má»™t ngà y thần tiên. Và Jessie, vợ anh lại sắp trở vá». Ba tuần lá»… nà ng vắng nhà , anh là m việc được rất nhiá»u. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy mình cô đơn, và bá»±c dá»c như Ä‘iên … chỉ vì Jessie.
Ian nhắm mắt lại, quên Ä‘i tiếng xe Ä‘iện chạy rầm ráºp quanh đó, nhá»› đến Jessie... đến cặp giò tuyệt đẹp, mái tóc hung và ng mịn như sa-tin, đôi mắt xanh... đến hình ảnh nà ng nằm ăn bánh mì phết bÆ¡ và mứt mÆ¡ và o lúc hai giá» sáng, há»i anh nghÄ© sao vá» việc mở mang cá»a tiệm cá»§a nà ng: "Em nói thẳng thắn, Ian ạ . Cứ nói tháºt cho em biết: anh ghét những mặt hà ng má»›i cá»§a em chăng? Hay anh thấy chúng cÅ©ng được lắm? Anh cứ nói thẳng theo cách nhìn cá»§a đà n ông... Cứ thẳng thắn ..." Hình như nà ng quan tâm đến công việc là m ăn lắm, muốn biết quan Ä‘iểm cá»§a ngưá»i đà n ông như thế nà o . Äôi mắt xanh mở lá»›n cứ nhìn mặt chà ng hau háu, như muốn há»i chÃnh nà ng đây có ngon là nh chăng, chà ng có yêu nà ng không, chà ng có ... hay không. Nhâm nhi ly rượu mạnh, Ian nghÄ© đến vợ, cảm thấy chịu Æ¡n nà ng . Anh thấy khẽ Ä‘au nhói trong bụng . Nhưng quả có đúng phần nà o: anh chịu Æ¡n nà ng rất nhiá»u . Nà ng đã chịu cá»±c khổ nhiá»u. Nghá» dạy dá»— cÅ©ng kiếm được chút đỉnh, nhưng dạy thế ngưá»i khác, lương lại Ãt hÆ¡n. Rồi anh kiếm được má»™t chân đứng bán hà ng trong má»™t tiệm sách, nhưng bà vợ không chịu, cho rằng nghỠđó là m giảm giá chồng, anh đà nh phải bá» . Sau khi truyện ngắn đầu tiên cá»§a anh được tung ra, anh cÅ©ng có thá» thá»i váºn vá»›i nghá» báo chà được má»™t thá»i gian. Rồi bá»—ng nhiên chị được hưởng gia tà i, và giải quyết hết hầu hết công việc là m ăn cá»§a vợ chồng . Cá»§a vợ chồng, không nhất thiết là cá»§a anh.
- Nà y cô Clarke, cô sẽ hiểu má»™t ngà y gần đây cô sẽ thấy mệt má»i, khó chịu lấy phải thằng chồng văn sÄ© chết ... đói.
Anh đã nhìn chăm chú và o mặt vợ, trong lúc chị khẽ lắc đầu, mỉm cưá»i, và o má»™t ngà y mùa hè nắng ráo, cách đây ba năm.
- Em thấy anh có vẻ gì là đói rách đâu? Nà ng vỗ nhẹ và o bụng anh, rồi dịu dà ng ôm hôn anh: "Em yêu anh, anh Ian!"
- Em điên! Nhưng anh vẫn yêu em vô cùng .
Mùa hè đó anh gặp khó khăn. Tám tháng trá»i chẳng kiếm được má»™t cắc. May là còn có tiá»n cá»§a Jessie.
Tại sao em lại Ä‘iên? Vì em tôn trá»ng nghá» văn cá»§a anh hay sao? Hay tại em nghÄ© rằng anh là ngưá»i chồng tốt, cho dù anh không là m việc ở Äại lá»™ Madison nữa? Sao váºy, anh Ian? Ai là m ở Äại lá»™ Madison? Phải anh không? Anh cần bám lấy chá»— là m đó lắm sao, hay anh định ôm lấy nó để khổ suốt Ä‘á»i.
Trong giá»ng nói cá»§a nà ng có chút cay đắng, lẫn vá»›i giáºn dữ. "Tại sao anh không hưởng những gì anh Ä‘ang có?"
- Thứ gì váºy?
- Cuộc sống của một nhà văn. Một nhà văn có tà i nữa chứ ?
- Ai nói váºy ?
- Những nhà phê bình nói, chứ ai nữa ?
- Tiá»n nhuáºn bút cá»§a anh không nói váºy .
- Thây kệ tiá»n nhuáºn bút cá»§a anh! Nà ng là m mặt nghiêm nghị khiến anh phì cưá»i.
- Anh đã vất vả má»™t thá»i gian táºp viết lách... tiá»n tác quyá»n chẳng nhiá»u để anh vui thÃch, anh muốn buông xuôi cho xong.
- Ồ, anh im đi... đồ tồi... đôi khi anh là m em muốn điên lên.
Nà ng nở má»™t nụ cưá»i hiá»n dịu, và anh cúi xuống hôn nà ng . Ngón tay nà ng vuốt nhè nhẹ trên bắp vế anh, lên phÃa trên, trong lúc nà ng nhìn anh chăm chú, vá»›i nụ cưá»i hiá»n dịu chỉ riêng nà ng má»›i có, và anh nghe rần ráºt như kiến bò, quên hết má»i sá»± ...
Chuyện đó anh nhớ kỹ lắm . Rất rõ rà ng .
- Em dễ ghét lắm! Anh quà em lắm! Nà o ta vỠnhà thôi.
HỠđã nắm tay nhau rá»i bãi biển, như hai thiếu niên, mỉm cưá»i vá»›i nhau. Há» không chỠđợi cho đến lúc vá» tá»›i nhà . Chạy xe thêm chừng và i dặm nữa, Ian nháºn ra má»™t con suối nhá», cách đưá»ng cái má»™t quãng ngắn, và hai ngưá»i đã Ä‘áºu xe lại đó, gây cuá»™c mây mưa dưới lùm cây gần bên con suối, nghe tiếng động rà o rạt cá»§a cảnh váºt mùa hè . Anh còn nhá»› sau đó hai ngưá»i nằm dà i trên đất má»m, chỉ mặc phong phanh chiếc áo sÆ¡-mi, ngón chân ngá» nguáºy, đùa vá»›i sá»i đá và cá» . Anh vẫn còn nhá»› đã tá»± há»i không hiểu Ä‘iá»u gì khiến nà ng gắn bó vá»›i anh. Tại sao váºy? Vì sao nà ng mến anh dữ thế? Những câu há»i đó Ãt ai đặt ra... tình vợ chồng ..., tiá»n bạc, hay Ä‘iá»u gì khác hả em cưng? Trong thâm tâm anh biết rằng chẳng ai lại đặt câu há»i kỳ cục như thế . Nhưng đôi khi anh cứ thắc mắc . Äôi khi anh sợ rằng Ä‘iá»u đã khiến chị gắn bó vá»›i anh chÃnh là tình yêu cá»§a chị đối vá»›i văn tà i . Anh chẳng muốn tin là đúng, nhưng quả cÅ©ng có phần nà o .
Nhiá»u đêm ở trong phòng là m việc cá»§a anh, vợ chồng đã thảo luáºn vá»›i nhau bên tách cà phê hay ly rượu vang. Chị luôn luôn tin chắc anh viết văn hay. Anh cÅ©ng cần đến lòng vững tin cá»§a chị .
- Em biết rằng anh sẽ là m được mà , anh Ian. Dứt khoát . Em biết anh sẽ là m được . Chị tin tưởng chắc chắn quá . ChÃnh vì váºy chị đã bắt anh phải bá» sở là m ở đại lá»™ Madison. Chỉ vì chị tin chắc . Hay vì chị muốn anh phải lệ thuá»™c và o chị ? Äôi khi anh tá»± há»i có phải váºy chăng?
- Nhưng, vì sao em biết hả ? Là m sao em có thể biết anh sẽ là m được ? Em mÆ¡ tưởng thế thôi, Jessie ạ . Hoang tưởng . Anh mà là nhà văn lá»›n cá»§a Hoa Kỳ ? Em biết chăng biết bao kẻ lăn và o viết báºy viết bạ, tưởng chắc ăn lắm, mà rồi chỉ là con số không thôi.
- Ai viết báºy viết bạ ? Không phải đâu.
- Có thể!
Nghe anh nói váºy, chị hất cả ly rượu vang và o mặt anh khiến anh cưá»i rá»™ . Và hai ngưá»i quấn lấy nhau, yêu nhau trên tấm thảm bằng lông thú rất dà y, rượu vang từ trên cằm anh chảy ròng ròng xuống ngá»±c chị, và hai ngưá»i cùng cưá»i rá»™ . ChÃnh vì những Ä‘iá»u trên mà bây giá» anh cần viết má»™t truyện cho tháºt ngon là nh. Anh bắt buá»™c phải viết . Vì chị, và vì bản thân anh nữa . Anh có thá»i giỠđể là m công việc đó . Sáu năm viết lách đã sản xuất ra má»™t truyện ngắn dở òm, và má»™t cuốn sách ngụ ngôn tuyệt đẹp mà đám phê bình văn há»c chá»i toáng lên, đánh giá là "cổ Ä‘iển". Lại bán chưa nỗi 700 ấn bản . Truyện ngắn cá»§a anh cÅ©ng chưa được kể là khá . Nhưng truyện anh má»›i viết đây phải khác hẳn . Anh biết lắm . Anh phải có má»™t đứa con tinh thần, để đối lại sá»± nghiệp cá»§a chị chứ . Chị đã có "Lady J", chẳng lẽ anh lại không có gì ? "Lady J" là tên cá»a tiệm cá»§a Jessie. Chị biết cách mở mang khuyếch trương. Giao thiệp đúng ngưá»i, đánh hÆ¡i được thị hiếu cá»§a khách, cư xỠđúng cách và đúng lúc . Chị thuá»™c loại ngưá»i đụng tá»›i thứ gì cÅ©ng biết lợi dụng tối Ä‘a. Chút phấn sáp, chiếc khăn quà ng cổ, má»™t món nữ trang, chút phấn hồng trên má, nụ cưá»i cầu tà i, vẻ thân máºt, trông chị Ä‘iệu bá»™ lắm . Äiệu Æ¡i là điệu . Chị quen là m Ä‘iệu lắm . Cả con ngưá»i chị toát ra Ä‘iệu bá»™ . Ä‚n mặc hở hang, lim dim đôi mắt, chị là hiện thân cá»§a kiểu cách .
CÅ©ng như những lúc và o giỠăn trưa, chị nhà o vô phòng là m việc cá»§a anh, mái tóc và ng tung bay, ánh mắt cưá»i cợt, chị hôn anh đánh chụt lên gáy anh, rồi đột nhiên thả xuống trên những trang giấy cá»§a anh má»™t bông hồng tuyệt đẹp, có khi chị lại cắm má»™t bông cẩm chướng mà u và ng tươi trong chiếc bình thuá»· tinh đặt bên chén cà phê cá»§a anh... Chị luôn luôn có má»™t món quà tặng cho anh, mà dưới bà n tay chị sỠđến, món quà đó lại có giá trị hẳn lên.
NghÄ© đến vợ, Ian lại mỉm cưá»i, trong lúc anh đưa mắt nhìn những ngưá»i xung quanh. Nếu Jessie có mặt ở đây, có thể chị sẽ mặc má»™t thứ gì tháºt nỗi: má»™t chiếc áo tắm hở lưng nhưng lại che kÃn cánh tay, hay má»™t thứ quần áo che kÃn nhưng lại có má»™t đưá»ng xẻ rãnh khiến khách bá»™ hà nh có thể thoáng thấy cặp giò cá»§a chị, hay chị có thể đội má»™t chiếc nón đẹp to tướng khiến ngưá»i ngoà i có thể nhìn thoáng được má»™t con mắt xanh cá»§a chị long lanh, trong lúc con mắt kia liếc đưa tình, rồi lẩn Ä‘i ngay. NghÄ© đến vợ trong tình trạng như thế, Ian lại để ý đến ngưá»i đà n bà đội nón rÆ¡m cách xa và i bà n. Anh chưa gặp cô ta bao giá». Rồi anh nghÄ© rằng cô nà y cÅ©ng xinh, đáng cho anh ngó tá»›i. Và o má»™t buổi trưa nắng ráo, nóng bức, lại vừa uống hai ly rượu mạnh anh cảm thấy ngầy ngáºy. Anh chỉ nhìn được sÆ¡ qua khuôn mặt cô kia, chỉ thấy được cái cằm nhá»n. Cô ta có cánh tay mảnh mai, bà n tay đẹp, không Ä‘eo nhẫn. Anh ngắm cô hút má»™t thứ nước giải khát sá»§i bá»t, qua ống hút. Anh có cảm giác thân máºt trong lúc nghÄ© đến vợ, và ngắm cô gái đội nón. Chết tiệt Jessie lại không có ở nhà . Ngà y nà y là để Ä‘i ra bãi biển, bÆ¡i lá»™i , và ra mồ hôi, nằm xuống cho cát phá»§ lên mình, và xoa hai tay bôi dầu chống nắng lên cánh tay.
Ngưá»i đà n bà mấp máy miệng qua ống hút, cách mấp máy đó khiến Ian khó chịu trong ngưá»i, khiến anh ham muốn Jessie. Ngay lúc nà y đây.
Món mì ống đã được Ä‘em tá»›i, nhưng anh nháºn ra mình đã chá»n nhầm món ăn: nhiá»u bÆ¡, nóng quá, lại đầy tú hụ. Lẽ ra anh nên gá»i món xà lách má»›i phải. Anh lại lầm lẫn nữa là đã kêu cà phê sau bữa ăn. Có những hôm, ta tỉnh táo, nhưng nhiá»u khi, ta lại buông thả, đầu óc để đâu đâu. Äiá»u đó chẳng hại gì, Ian Ä‘ang vui. Anh thưá»ng hay tá»›i ăn ở quán Enrico. Ở đây anh có thể thư giãn tâm hồn, nhìn những ngưá»i xa lạ, gặp các nhà văn quen biết, và nhất là ngắm đà n bà .
Không hiểu sao, anh lại để ngưá»i hầu bà n mang tá»›i cho anh ly rượu thứ ba. Ãt khi anh uống thứ rượu khác vá»›i rượu vang trắng, nhưng rượu mạnh uống cÅ©ng ngon và mát. Má»™t ly rượu thứ ba cÅ©ng chẳng chết nà o. Và o những ngà y hè, thưá»ng khi thá»i tiết mát mẻ, có má»™t Ä‘iá»u gì đó khiến ta Ä‘iên Ä‘iên má»™t chút.
Äám khách đông đảo ở quán Enrico như dòng nước cuồn cuá»™n, chen chúc nhau ở lối Ä‘i giữa các bà n, tìm và o những phòng phÃa trong. Dân là m ăn thắt cà vạt đủ kiểu , nghệ sÄ© ăn mặc lôi thôi, đám nhạc sÄ© vỉa hè Ä‘ang chÆ¡i nhạc, và các thi sÄ© nói chuyện rỡn. Tiếng xe Ä‘iện chạy ầm ầm cÅ©ng chìm Ä‘i trong tiếng nhạc và tiếng ngưá»i.
Lúc Ian rá»i quán, cô gái vẫn không ngẩng mặt lên, nhưng cô chăm chú quan sát anh, rồi ra hiệu cho nhà hà ng tÃnh tiá»n. Có thể cô cÅ©ng ra vá», có thể cô sẽ là m gì... chẳng biết được...
Trên đưá»ng ra lấy xe, Ian nghÄ© đến cô, hÆ¡i chếnh choáng nhưng cÅ©ng không tá» ra quá say sưa. Anh nghÄ© đến bà i thÆ¡ "Gởi Ngưá»i đẹp không rõ mặt". Anh tá»± cưá»i thầm trong lúc lách mình ngồi và o bánh lái chiéc xe cá»§a Jessie, nghÄ© đến chuyện được nhà o và o vòng tay vợ. Anh cảm thấy rạo rá»±c không chịu nỗi.
Anh lái chiếc xe hÆ¡i nhá» hiệu Morgan mà u đỠcá»§a Jessie. ÄÆ°a tay kéo cần sang số, anh nghÄ© đến chiếc xe, là món quà tặng rất đẹp, biếu má»™t ngưá»i đà n bà dá»… thương. Anh đã mua chiếc xe nà y tặng vợ, bằng tất cả số tiá»n nhuáºn bút cuốn thÆ¡ ngụ ngôn cá»§a anh. Bá» cả món tiá»n nhuáºn bút để mua má»™t chiếc xe! Äiên tháºt! Nhưng chị quà chiếc xe nà y lắm. Và anh yêu quà chị. Anh lái xe trở lại Äại lá»™, ngừng lại chá»— đèn Ä‘á», chạy qua khách sạn Enrico lần nữa trên đưá»ng vá» nhà , đúng lúc bóng má»™t chiếc áo hồng lướt qua trước mắt anh. ÄÆ°a má»™t ngón tay hất cái nón lên cao, cô gái ngước nhìn trá»i, đôi mông núng nẩy trong lúc đôi già y cao gót bước Ä‘i thoăn thoắt. Chiếc áo hồng bó sát bên háng, nhưng không đến ná»—i lá»™ liá»…u quá, và mái tóc mà u đỠôm lấy khuôn mặt, rá»§ xuống thà nh lá»n. Ả trông xinh đẹp trong chiếc áo hồng, và sexy lắm. Tháºt tròn trịa, , tháºt nở nang, lại trẻ quá...hăm hai?...hăm ba? Ian ngắm ả, lại thấy cồn cà o trong dạ. Mái tóc mà u đồng cá»§a ả lấp lánh dưới ánh mặt trá»i. Anh muốn đụng tá»›i mái tóc đó. Muốn giá»±t chiếc nón khá»i tay ả, chạy Ä‘i, coi ả Ä‘uổi theo mình ra sao. Anh muốn chá»c ghẹo. Anh chẳng có ai để ghẹo.
Anh lái xe cháºm chạp qua mặt ả. Ả nhìn lên, khẽ đỠmặt, rồi ngó qua chá»— khác, là m như không dè gặp lại anh, và bây giá» má»i việc thay đổi. Ả quay đầu, nhìn lại anh, vẻ ngạc nhiên biến Ä‘i, thay và o là má»™t nụ cưá»i nhẹ, và ả khẽ nhún vai. Quả là định mệnh. Hôm nay là cái ngà y định mệnh. Hình như ả mặc mà u hồng cÅ©ng chỉ vì chuyện đó. Và bây giá», ả tá» vẻ hà i lòng. Dưới cái nhìn hau háu nảy lá»a cá»§a anh, ả tá» vẻ không muốn bước Ä‘i. Anh không lái xe Ä‘i tiếp. Anh chỉ ngồi yên trong xe, trong lúc ả đứng ở má»™t góc đưá»ng, đưa mắt nhìn anh. Ả không trẻ như anh tưởng. Hăm sáu...hăm bảy? Nhưng còn mướt chán! Khá mướt đấy, anh vừa uống ba ly rượu mạnh và ngốn đầy bụng kia mà .
Äôi mắt ả tìm khuôn mặt anh, khẽ nháy má»™t cái, nhưng rất cẩn tháºn. Rồi thấy anh nhìn lại, ả bước đến gần, phô bá»™ ngá»±c đồ sá»™, tương phản vá»›i đôi cánh tay nhá» nhắn trẻ trung.
- Anh quen tôi hả?
Ả đứng yên , đưa tay giữ lấy nón. Äá»™t nhiên má»™t gót chân bắt qua bên kia, khiến xương hông xồ ra phÃa trước. Và Ian chợt thấy ống quần cá»§a mình hẹp quá.
- Không. Tôi không nghĩ là đã quen biết cô.
- Anh vừa ngó sững tôi mà .
- Vâng...Tôi ân háºn. Tôi... tôi thÃch chiếc nón cá»§a cô. Tôi nháºn ra bữa ăn trưa.
Ả dịu nét mặt, và anh mỉm cưá»i đáp lại. Nhưng anh thất vá»ng: ả già hÆ¡n Jessie, có thể lá»›n hÆ¡n anh má»™t hai tuổi nữa. Ở cách xa hai chục thước, khéo trang Ä‘iểm coi cÅ©ng đẹp lắm, nhưng cách nhau chừng chục thước thì bao ảo giác tiêu tan. Những sợi tóc đỠphô ra chân tóc mà u Ä‘en. Nhưng quả tháºt anh đã ngó sững ả. Ả không nói sai.
- Quả tháºt tôi rất ân háºn. Cô cần Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng?
Tại sao không? Ả cùng Ä‘i má»™t con đưá»ng vá»›i anh, có rá»i xa cÅ©ng phải má»™t quãng nữa. Có lẽ ả tá»›i má»™t chá»— là m gần đâu đó.
- Tất nhiên là có. Cám ơn. Cuốc bộ lúc nà y nóng lắm.
Ả lại mỉm cưá»i, đưa tay giáºt mạnh để mở cá»a xe. Ian mở chốt bên trong cho ả, và ả nhà o vô chá»— ngồi trong xe, thoải mái ưỡn ngá»±c lên phô cặp nịt vú. Rà nh rà nh.
- Tôi phải đưa đi đâu?
Ả đắn Ä‘o má»™t lát, rồi mỉm cưá»i. "ÄÆ°á»ng Market số mưá»i. Có cùng đưá»ng vá»›i anh chăng?"
- Không. Nhưng cũng được thôi. Tôi chẳng vội gì.
Nhưng nghe địa chỉ nà y, anh tá» vẻ ngạc nhiên. Chá»— nà y không có vẻ là chá»— các công sở, anh cÅ©ng chẳng mấy ai thÃch sống ở khu đó.
- Anh rảnh công việc rồi chứ? Ả nhìn anh, vẻ thắc mắc.
- Gần như váºy. Tôi là m việc ở nhà .
Thưá»ng thưá»ng anh không ưa giãi bà y tâm sá»±. Ả khiến anh khó chịu, có cảm tưởng như ả muốn anh phải nói nhiá»u, nói hết. Ả xức nước hoa thÆ¡m lừng, và chiếc váy vén cao quá đầu gối, Ian náo nức. Nhưng anh nghÄ© đến Jessie kìa. Chị còn vắng nhà mưá»i tiếng đồng hồ nữa kia.
- Anh là m gì?
Có lúc anh đã định nói anh là thằng ăn bám, ôm váy vợ. Anh suy luáºn trong đầu, rồi cau mà y, trả lá»i cụt ngá»§n: "Tôi là văn sÄ©".
- Anh có thÃch nghỠđó không?
- Tôi yêu nghá». Vì sao cô lại há»i câu đó?
Lần nà y anh ngạc nhiên tháºt sá»±.
- Vì thấy anh giáºt mình và cau mà y. "Khi khứa mỉm cưá»i, trông khứa đẹp trai lắm!".
- Cám ơn cô.
- Không có chi. "Chiếc xe anh lái cũng đẹp".
Ả đã đưa mắt nhìn lên quan sát anh. Chiếc áo sÆ¡ mi hiệu St. Tropez cắt may khéo, đôi già y hiệu Gucci không mang vá»›. Ả không biết có phải già y Gucci không, nhưng ả biết chắc là mắc tiá»n.
- Xe nà y hiệu gì? Phải mác xe MG không?
- Không. Xe Morgan... và cá»§a vợ tôi... Câu nói vướng mắc trong cổ há»ng anh. Và ăn miếng trả miếng liá»n: "Cô là m gì?"
- Hầu bà n ở quán Condor. Nhưng tôi muốn coi xem và o ban ngà y những quán ăn khác như thế nà o. Vì thế tôi mới tới đây ăn trưa. Khách khứa ở đây khác hẳn. Và o giỠnà y trong ngà y, hỠcoi bộ tỉnh táo lắm, chứ thỠđợi tối tối chút nữa coi, cũng say xỉn cả đám.
Quán Condor nà y thì Ian thừa biết rằng khách khứa chẳng đà ng hoà ng gì, và anh nháºn định rằng cô ả phải ăn mặc hở hang để hầu khách.
Ả nhún vai, mỉm cưá»i nhẹ. Trông ả lại thấy đẹp, nhưng trong ánh mắt có vẻ buồn, như tiếc nuối má»™t Ä‘iá»u gì, cái nhìn há» hững, xa xôi. Ả liếc nhìn Ian má»™t đôi lần, và Ian lại thấy khó chịu.
- "Cô ngụ tại đưá»ng Market số mưá»i?" Anh há»i cho lấy có.
- Vâng. Trong một khách sạn . Còn anh?
Khó trả lá»i đây. Biết nói sao bây giá». Nhưng thấy anh ngần ngừ, ả đã gỡ rối:
- "Äể em Ä‘oán thá» xem nhé. Cao ốc Pacific, phải không?"
Ãnh mắt cá»§a cô ả không còn lóng lánh tươi vui, mà giá»ng nói lại nghe the thé.
- Äiá»u gì khiến cô Ä‘oán váºy?
Anh cố lấy giá»ng cho vui ra vẻ cưá»i rỡn, nhưng không được. Vừa lúc đó, xe phải ngừng lại vì kẹt đưá»ng tại phố Montgomery, anh liếc mắt nhìn ả kia. Chắc ả phải là m thư ký cho má»™t ngưá»i nà o đó, hay là cô gái đóng và i vai trong má»™t phim trưá»ng. Trông ả không có vẻ gì là ngưá»i bần tiện, chỉ thấy mệt má»i và buồn bã.
- Anh cưng, anh có vẻ là dân ở Cao ốc. Anh chỉ là váºy thôi.
- Äừng thấy hà o nhoáng mà ham!
Anh nói như thể "chá»› thấy lấp lánh mà tưởng là và ng". Hai ngưá»i cùng cưá»i khan, và anh mân mê cần sang số, vì đưá»ng đã bá»›t kẹt. Anh lái xe và o đưá»ng Market.
- Có vợ hả?
Anh gáºt đầu.
- Ẹ quá! Mấy khứa kha khá Ä‘á»u có vợ cả.
- Nản hả?
Lẽ ra anh không nên nói câu nà y, nhưng anh cÅ©ng há»i chÆ¡i cho biết, chứ nghiêm trang gì. Vả chăng cÅ©ng chỉ là rượu mạnh nói đấy thôi.
- Äôi khi em cÅ©ng tìm tá»›i vá»›i các khứa có vợ, đôi khi không. Còn tùy ngưá»i chứ. Trưá»ng hợp cá»§a anh thì... chưa biết chừng. Em thấy ưa thÃch anh.
- Em nói là m anh nở mũi. Em cũng là cô gái ưa nhìn đấy. Tên em là gì?
- Margaret Maggie.
- Tên đẹp lắm.
Cô ả lại mỉm cưá»i vá»›i anh.
- Phải chỗ nà y không, Maggie?
Quanh đó chỉ có một khách sạn duy nhất, và coi chẳng được đẹp.
- Vâng. Äúng rồi. CÅ©ng ấm cúng đấy chứ. Äẹp phải không?
Ả nói tÃa lia để che dấu vẻ bối rối cá»§a mình, và Ian cảm thấy thương hại thay cho ả. Khách sạn chá»— ả trú ngụ có vẻ tồi tà n, xuống cấp.
- Vui lòng lên là m một ly chăng?
Trong ánh mắt ả, anh thấy rõ ả sẽ mÃch lòng nếu anh từ chối. Thây kệ, anh có cần gì phải vá» nhà là m việc đâu. Còn chÃn tiếng đồng hồ rưỡi nữa anh má»›i phải lái xe ra phi trưá»ng đón vợ. Nhưng anh cÅ©ng hiểu chuyện gì đó có thể xảy ra nếu anh nháºn lá»i má»i cá»§a Maggie và để chuyện đó xảy ra có vẻ là lá»—i lá»›n vá»›i Jessie, và o cái ngà y nà ng trở lại nhà . Anh đã giữ được ba tuần lá»… rồi, tại sao lại không giữ thêm má»™t buổi chiá»u?
Nhưng cô gái nà y có vẻ cô đơn, thiếu yêu đương, mà trá»i Ä‘ang nóng, rượu mạnh rần ráºt trong đầu anh. Anh biết rõ mình chẳng muốn vá» nhà lúc nà y má»™t tà nà o. Trong nhà đó có thứ gì là cá»§a anh đâu, tháºt sá»± là cá»§a anh đâu, trừ và i trang giấy đánh máy bản thảo, và cái máy chữ hiệu Olivetti cá»§a Jessie mua cho anh. Chúa đảng ăn bám vợ đây mà .
- Tất nhiên. Anh sẽ ở lại là m một ly rượu, đợi em pha cà phê. Chiếc xe hơi nà y ta quẳng ở đâu?
- Em nghÄ© là anh có thể Ä‘áºu nó sát trước cá»a. Khu nà y vắng vẻ tha hồ Ä‘áºu xe, chúng chẳng kéo xe cá»§a anh ra chá»— khác mất đâu.
Ian Ä‘áºu xe ở trước khách sạn , và Maggie cẩn tháºn đứng trông cho anh de xe sát lỠđưá»ng.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

29-05-2009, 09:48 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 2
Nghe bá»™ pháºn đáp cá»§a chiếc xe máy bay kêu ken két, Jessie mỉm cưá»i. Chị đã buá»™c chặt dây an toà n, nháºn ra ngá»n đèn trên đầu chị đã tắt, và chị cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh lúc chiếc phi cÆ¡ chạy vòng quanh trên phi đạo lần cuối cùng. Chị nhìn rõ đèn Ä‘uốc bên dưới.
Jessie nhìn đồng hồ Ä‘eo tay. Chị biết chồng mình rất rõ. Lúc nà y anh Ä‘ang chạy đôn chạy đáo tìm má»™t chá»— Ä‘áºu xe trong nhà để xe cá»§a phi cảng, chỉ sợ mình tá»›i trá»…, lỡ mất không đón được vợ ở cổng. Cuối cùng anh đã tìm được má»™t chá»— Ä‘áºu xe, chạy như Ä‘iên tá»›i cuối phi đạo. Có thể anh sẽ thở hổn hển và mỉm cưá»i, xúc động dạt dà o lúc tá»›i gặp chị. Nhưng thế nà o anh cÅ©ng tá»›i đúng lúc. Luôn luôn anh đúng hẹn vá»›i vợ. Vẻ săn đón cá»§a anh khiến việc trở lại nhà cá»§a chị được long trá»ng.
Jessie có cảm tưởng chị đã xa nhà hà ng năm trá»i. Chị đã mua vá» nhiá»u thứ hà ng đẹp lắm. Nhưng mặt hà ng để khuếch trương cá»a tiệm lần nà y tháºt là đẹp, bút vẽ lông mà y rất má»m, hà ng len má»m mại, áo gió bong bẩy, áo sÆ¡ mi tay dà i bằng lụa, và má»™t và i mặt hà ng bằng da tuyệt đẹp. Chị thưá»ng mê loại hà ng da hoãng không cưỡng lại được. Nó sẽ là món hà ng đắt khách trong cá»a tiệm cá»§a chị. Kẹo bánh chị đặt mua phải ba, bốn tháng nữa má»›i vá» tá»›i, nhưng cứ nghÄ© đến là chị thấy phấn khởi. Mặt hà ng nà o chị cÅ©ng nhá»› kỹ. Việc khuếch trương cá»a hà ng đã được sắp đặt kỹ cà ng. Chị ưa xếp đặt trong đầu, có chương trình rõ rà ng. Chị muốn biết rõ việc gì sẽ đến, ưa biết rõ những gì chị có trong Ä‘á»i, những gì liên quan đến công việc là m ăn cá»§a chị, xếp đặt đâu ra đó. Má»™t số ngưá»i có thể thấy việc đó là rối rắm, nhưng Jessie chẳng bao giá» bối rối.
Chị vá»›i Ian đã vạch chương trình sẽ Ä‘i chÆ¡i má»™t chuyến ở Carmel và o tháng mưá»i nà y. Dịp lá»… Tạ Æ n há» sẽ Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn bè. Có thể và o dịp lá»… Giáng Sinh há» sẽ trượt tuyết ở hồ Tahoe, sau đó vù sang Mêhicô nghỉ lá»… tết đương lịch và i ngà y. Sau đó các mặt hà ng đặt mua để khuyếch trương cá»a tiệm sẽ vá» tá»›i. Má»i việc được sắp đặt đâu ra đó. Từ những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i, đến những món ăn, quần áo mặc, thứ gì cÅ©ng có chương trình cả. Chị có công việc để mà đặt chương trình, việc là m ăn Ä‘ang phát triển. Chị có má»™t ngưá»i chồng để yêu thương, và tin cáºy, những chung quanh đứng đắn dá»… giao thiệp. Äá»i sống cá»§a chị Ãt có thay đổi, và chị thÃch cách sống đó. Chị chỉ thắc mắc tại sao chưa bao giá» chị muốn có môt đứa con. Nó có thể là má»™t Ä‘iá»u thay đổi đấy chứ. Má»™t Ä‘iá»u mà chị không thể đặt thà nh chương trình đầy đủ. Chị không biết mặt mÅ©i nó sẽ ra sao, nó sẽ hoạt động những gì, hay là chị không biết tháºt chÃnh xác ngà y nà o nó sẽ sinh ra, chị phải là m gì má»™t khi có nó. NghÄ© đến chuyện có con nhá» chị thấy nhức đầu. Cứ như thế nà y, có phải Ä‘á»i sống giản dị không nà o. Chỉ Jessie và Ian, chỉ hai đứa mình thôi. Và như váºy không có kẻ nà o tranh Ä‘oạt tình thương yêu cá»§a Ian, Jessie không thÃch phải cạnh tranh. Hiện nay, anh là cá»§a chị hoà n toà n. Bánh xe cá»§a máy bay đã đụng tá»›i phi đạo. Jessie nhắm mắt lại…. Ian… mấy tuần qua chị mong má»i anh tha thiết. Ban ngà y rất báºn, đến tối cÅ©ng chưa rảnh, nhưng chị thưá»ng gá»i Ä‘iện thoại cho anh, và o lúc đêm tối chị vá» tá»›i khách sạn. Nhưng chị không thể ra khá»i phòng đụng chạm và o ngưá»i anh, được anh ôm ấp. Chị không thể nhìn và o mắt anh mà cưá»i, hay cù và o bà n chân anh, hay đứng bên anh dưới vòi sen tắm chung.
Trong lúc đợi máy bay ngừng hẳn, chị duá»—i thẳng hai chân, cặp giò dà i thòng. Äợi chá» tháºt khó chịu. chị muốn chuyến bay chấm dứt cho rồi. Ngay lúc nà y đây, chị muốn chạy ra và gặp anh. Có thể chị chỉ gặp những ngưá»i đà n ông khác. Tưởng tượng là chuyện rất khó, nhưng có thể đúng như chị nghÄ©. Chị đã từng suy nghÄ© đến những ngưá»i đà n ông khác, má»™t đôi lần, nhưng dưá»ng như chưa bao giá» chị thấy có ngưá»i vừa ý. Dưới con mắt chị, Ian hÆ¡n những ngưá»i khác rất nhiá»u. Hấp dẫn hÆ¡n, lịch sá»± hÆ¡n, dịu dà ng hÆ¡n và yêu đương nồng nà n hÆ¡n. Ian biết rất rõ chị cần gì, và đáp ứng đầy đủ. Bảy năm lấy chồng, chị đã để mất phần lá»›n các bạn gái ở Nữu Ước, và chưa tìm được những ngưá»i khác ở San Francisco để thay thế. Chị chẳng cần bạn gái, má»™t cô bạn thân thiết để tâm sá»±, má»™t cô bạn chà cốt. Chị đã có Ian. Anh là bạn chà cốt cá»§a chị, là tình nhân, ngay cả là ngưá»i anh cá»§a chị, từ ngà y em trai chị tên Jake mất Ä‘i. Sẽ ra sao nếu thỉnh thoảng Ian lại “vù†đi má»™t chuyến? Chuyện chẳng thưá»ng xảy ra, và anh kÃn đáo lắm. Chuyện đó cÅ©ng chẳng khiến chị bối rối. Äà n ông là váºy, khi vợ không có nhà . Chị cÅ©ng chẳng cần tìm hiểu là m chi. Chị chỉ nháºn định đại khái như thế, mà nháºn định chưa phải là hiểu tưá»ng táºn.
Ba má chị cÅ©ng có cuá»™c hôn nhân giống như thế, và trong nhiá»u năm hỠđã có hạnh phúc. Theo gương ông bà , Jessie hiểu có những việc không nên nói tá»›i, đừng là m thương tổn nhau, đừng lạm dụng. Má»™t cuá»™c hôn nhân tốt dá»±a trên việc tôn trá»ng, tin cáºy nhau. Äôi khi phải câm miệng, để cho ngưá»i hôn phối tá»± xá». Hiện nay, ba má chị mất cả rồi, và lúc sanh chị, ông bà cÅ©ng không còn trẻ trung gì: bà đã gần bốn chục, ông vừa qua tuổi bốn lăm. Và Jessie hÆ¡n Jake bốn tuổi. Vì cưới nhau trá»…, ông bà tôn trá»ng lẫn nhau, khác vá»›i phần đông các cặp vợ chồng khác. Há» không có khuynh hướng muốn là m thay đổi ngưá»i hôn phối, Jessie đã há»c được rất nhiá»u.
Bây giá», ông bà đá»u mất cả rồi. Có lẽ đã ba năm trá»i. Hầu như chÃnh xác như thế. Ba má chị mất cách nhau có mấy tháng. Jake cÅ©ng má»›i mất cách đây má»™t năm, tại Việt nam, lúc má»›i 20 tuổi. Các ngưá»i thân đã ra Ä‘i, còn lại má»™t mình Jessie. Nhưng chị đã có Ian. Cảm Æ¡n Trá»i còn có Ian. Chị cảm thấy khẽ rùng mình khi nghÄ© đến những chuyện đó… thiếu Ian, chị biết mình là m gì đây? Cái chết… chị nghÄ© đến lúc ba chị mất Ä‘i, để lại má chị. Cái chết.. chị không thể sống thiếu Ian. Hiện nay, anh là tất cả đối vá»›i chị. Những lúc đêm tối chị sợ hãi, có anh ở bên an á»§i. Gặp những chuyện buồn phiá»n, anh ghẹo cho chị cưá»i, và anh cÅ©ng gây cho chị buồn rầu nữa. Anh nhá»› kỹ những chuyện xảy ra trong gia đình, hiểu những Ä‘iá»u chị ưa thÃch, hiểu cách nói năng cá»§a chị, và gặp những lúc chị đùa rỡn không phải chá»—, anh cÅ©ng cưá»i rá»™ tha thứ. Anh hiểu biết chị. Chị là vợ anh, là em gái anh. Vì thế chị cần đến anh. Vì thế, quan trá»ng gì những chuyện xảy ra, nếu ngẫu nhiên anh có những dịp tư tình mà quả tháºt chị chẳng biết rõ? Có anh ở bên cạnh là đủ lắm rồi. Và luôn luôn anh ở bên chị.
Jessie nghe cá»a lùa mở ra, ngưá»i ta bất đầu chen chúc nhau để và o phòng trong. Năm giá» bay đã chấm dứt, bây giá» là lúc vá» nhà . Jessie đưa môt tay vuốt lại nếp quần nhăn, tay kia nắm chặt lấy áo khoác. Má»™t chiếc áo da mà u cam tươi sáng, chị khoác ra ngoà i áo cánh mà u nâu đỠvà áo sÆ¡ mi lụa có in hình con lạc đà . Äôi mắt xanh long lanh trên khuôn mặt rám nắng, và má»› tóc ráºm mà u và ng xõa trên vai. Ian thÃch áo mà u cam, và chị đã mua chiếc áo nà y ở Nữu Ước. Chị mỉm cưá»i vá»›i chÃnh mình, nghÄ© đến chuyện anh yêu chiếc áo nà y biết mấy, cÅ©ng như anh yêu chiếc áo nỉ chị mua cho anh. Chiá»u chuá»™ng anh quả là chuyện thú vị.
Ba ngưá»i đà n ông thuá»™c dân áp phe và nhiá»u ngưá»i đà bà đang chen chúc nhau Ä‘i phÃa trước chị, nhưng chị cÅ©ng khá cao để có thể nhìn qua đầu mấy ngưá»i đà n bà kia. Ian đã có mặt, đứng ở chá»— cá»a ra và o. Chị đưa tay vẫy. Anh cưá»i toe, vẫy trả lại, vá»™i vã di chuyển tiến lại, khẽ xô đẩy những ngưá»i phÃa trước chị để lấy lối Ä‘i. Cuối cùng, anh tá»›i chá»— chị, ôm chị và o lòng.
- Em đúng hẹn đấy… lại đẹp thế nà y. May cho em lắm đấy, anh chỉ muốn yêu em ngay tại chỗ nà y.
Anh chà ng có vẻ vui sướng lắm. Và anh hôn chị. Chị vui mừng đã trở lại nhà .
- Äi thôi.
- Yêu em? Thách đấy!
Hai ngưá»i vẫn đứng yên tại chá»—, hôn nhau, chỉ nói vá»›i nhau bằng mắt. Jessie không thể ngăn được nụ cưá»i, không thể rá»i bà n tay khá»i khuôn mặt chồng: “Trông có vẻ khá»e mạnh đấy.â€
- Jessie, em có biết vắng em, anh cảm thấy thiếu thốn thế nà o không?
Chị gáºt đầu. Chị hiểu anh mong nhá»› chị ra sao.
- Cuốn sách ra sao?
- Tuyệt, há» nói vá»›i nhau tháºt ngắn ngá»§i, mà hiểu nhau rất nhiá»u. Há» có cần nhiá»u lá»i đâu.
- Quả tháºt tuyệt diệu! Anh cúi nhặt chiếc va-li lá»›n bằng da mà chị đã vất xuống sà n để rảnh tay ôm hôn anh. “Äi thôi cô nà ng xếch-xy. Vá» nhà thôiâ€. Chị quà ng tay và o cánh anh, và hai ngưá»i cùng Ä‘i những bước tháºt dà i, tóc chị quẹt trên vai anh, má»—i cỠđộng cá»§a chị nhịp nhà ng vá»›i anh.
- Em mang vỠcho anh một món quá đấy.
Anh mỉm cưá»i. Äi đâu chị cÅ©ng quà vá» tặng cho anh.
- Anh thấy dưá»ng như em cÅ©ng mua cho mình má»™t thứ gì. Má»™t chiếc áo khoác thì phải.
- Anh thÃch chiếc áo nà y không? Hay nó xấu xÃ? Em chị sợ nó hÆ¡i nặng má»™t chút.
- Thứ gì em mặc và o ngưá»i cÅ©ng đẹp cả.
- Lạy Chúa, anh tá» tế vá»›i em vô cùng! Ở nhà anh đã là m gì? Äánh bẹp chiếc xe rồi hả?
- Äấy, em nói câu tá» tế thế đó? Anh há»i em, nói váºy đã tá» tế chưa? Còn anh?
Chị cưá»i và anh cưá»i theo.
- Không đâu. Anh đổi lấy chiếc Honda gắn máy. Anh nghÄ© rằng em thÃch loại xe nà y hÆ¡n.
- à nghÄ© hay gá»›m! Thôi anh cưng, anh là m em rùng mình. Nà o nói tháºt cho em biết, chiếc xe hư há»ng ra sao?
- H� Anh nói để em biết là không những chiếc xe ở trong tình trạng hoà n hảo, mà còn sạch sẽ vô cùng, tình trạng nà y lúc em đi chiếc xe không có nỗi. Tội nghiệp chiếc xe dơ bẩn quá.
- Vâng em biết.
Chị nghiêng đầu qua một bên, và anh nhăn mặt.
- Em vô ơn lắm. Nhưng anh yêu em.
Anh hôn lên chót mũi chị, và chị vòng tay quanh cổ anh.
- ThỠđoán coi nà o.
- Anh phải đoán bao nhiêu câu?
- Một thôi.
- Em yêu anh?
- Cứ thỠđoán coi.
Chị cưá»i khúc khÃch và hôn lên gáy anh.
- Äoán trúng anh được thứ gì?
- Em nè.
- Khủng khiếp! Anh bắt.
- Anh ơi em vui sướng được trở lại nhà .
Chị khẽ thở dà i,và đứng yên trong vòng tay anh, đợi hà nh lý cá»§a chị xuất hiện trên cái bà n quay. Nhìn và o mắt chị, anh có thể thấy chị đã thư giãn tâm trÃ. Chị rất ghét phải Ä‘i xa, ghét những chuyến bay, chị sợ chết, sợ trong lúc chị Ä‘i xa, anh lăn cổ ra chết trong chiếc xe bẹp dúm. Từ ngà y ba má và đứa em trai cá»§a chị… bao nhiêu chuyện khá»§ng khiếp. Chẳng phải những ngưá»i đó chết bạo. Má chị mất lúc đã già , khá già . Sáu mươi tám tuổi chứ Ãt gì. Ba chị cÅ©ng được bảy mươi, ông chết vì buồn phiá»n, chưa đầy má»™t năm sau. Nhưng Jessie không chuẩn bị tinh thần trước hai cái tang đó, và dá»… thấy chúng đã tác động đến chị như thế nà o. Sau khi cha mẹ mất Ä‘i, lại tá»›i thằng em trai, chị không tà i nà o lấy lại tinh thần… Äôi khi Ian thắc mắc không hiểu vợ mình sẽ ra sao. Ãc má»™ng, mê sảng, tháºt khá»§ng khiếp. Chị cảm thấy mình rất cô đơn, và khiếp hãi quá. Äôi lúc chị không còn là con ngưá»i anh đã biết. Äá»™t nhiên chị lệ thuá»™c và o anh , khác hẳn cô Jessie xưa kia. Và hình như chị muốn được chắc dạ rằng anh cÅ©ng lệ thuá»™c và o chị… Äó là lúc anh chịu nghe chị bảo anh phải bá» sở là m, và đâm đầu và o viết lách. Chị đủ sức để cung cấp cho anh. Nhưng có phần nà o đó anh không tin chắc anh có thể viết văn. Nhưng việc dó vừa lòng cả hai vợ chồng. Cấp dưỡng anh, chị cảm thấy an tâm hÆ¡n. Quả tháºt lúc nà y, anh là tất cả đối vá»›i chị.
Jessie lại ngước nhìn chồng, mỉm cưá»i.
- Äợi anh đưa em vá» táºn nhà đã, em ạ.
- Hứ!
- ÄÆ°á»£c rồi. Anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
Thiên hạ ngó hai ngưá»i, nhưng anh chị chẳng thèm để ý.
Hai vợ chồng tiến lại nhà để xe, há»i chiếc Má»gan. Vừa nhìn thấy, Jessie tươi cưá»i, vẻ khiêu hãnh.
- Chúa Æ¡i, coi ngon là nh quá. Anh đã là m gì váºy?
- ÄÆ°a rá»a xe. Lâu lâu cÅ©ng nên rá»a cho sạch, và em sẽ thÃch kết quả đó.
- Ôi! Anh im đi!
Chị vui vẻ bá cổ anh, và anh né qua má»™t bên, nắm lấy cánh tay chị, trong lúc chị cưá»i ròn.
- Äừng Ä‘uổi đánh anh vá»™i, hãy ngồi và o xe Ä‘i đã, nữ tặc.
Anh Ä‘áºp và o mông chị, và mở cá»a xe.
- Äừng kêu em là nữ tặc chứ. Äồ tồi! Äồ công tá» bá»™t!
- Công tá» bá»™t hả? Có đúng anh nghe em gá»i anh là công tá» bá»™t đấy không?
Anh có vẻ mÃch lòng, bước trở lại chá»— chị Ä‘ang đứng.
- Nà y cô, sao cô dám gá»i tôi bằng danh từ đó?
Nói đoạn anh nắm chân chị, nhấc bổng lên, đẩy chị và o chỗ ngồi trong xe.
- Äó, và anh nói cho em biết, vá»›i thân hình cao lá»›n cá»§a em, không thể gá»i là đẹp.
- Ian, anh là đồ tồi!
Nhưng anh biết rằng chị chẳng mếch lòng khi nghe nói đến chiá»u cao cá»§a chị. - Vả lại, em nghÄ© rằng em Ä‘ang xuống ký.
- Ồ, xuống tới sáu mươi mốt ký, phải không?
Anh cưá»i rỡn, trong lúc xếp dá»n hà nh lý cá»§a chị và o thùng xe phÃa sau, anh vẫn chưa đóng nắp thùng xe và chị ngắm anh là m việc, mỉm cưá»i.
- Äốt anh Ä‘i. Anh biết rất rõ em chị nặng năm mươi lăm ký, và hôm ná» em má»›i cân lại, thấy tăng có ná»a ký thôi.
- Em nên ngồi yên cho rồi.
Anh lách mình và o trong xe, ngồi bên chị và quay nhìn táºn mặt:
- Mừng em. Mừng em trở lại nhà .
- Chà o mừng anh cưng. ÄÆ°á»£c trở lại tháºt thú vị. Hai ngưá»i mỉm cưá»i vá»›i nhau má»™t lúc lâu, và anh cho xe chạy.
|

29-05-2009, 09:49 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 3
- Jessie, em là ngưá»i đà n bà đẹp nhất, chẳng có gì phải ngá» vá»±c. Anh biết rất rõ.
- Cả hai đứa mình!
Chị nằm sấp, nhìn lên, mỉm cưá»i vá»›i anh. Mùi thÆ¡m từ cÆ¡ thể há» tá»a ra sá»±c nức, đầu tóc rối bá»i. Há» má»›i thức dáºy không lâu. Chỉ đủ sá»›m để yêu đương.
- Không thể cả hai đứa được. Em nói vá»› vẩn. Anh có phải ngưá»i đà n bà đẹp đâu.
- Äúng thế. Nhưng anh là ngưá»i đà n ông tuyệt vá»i.
- Và em dồi dà o tình cảm, nhất định chung sống với một anh văn sĩ.
Chị đón Ä‘iếu thuốc hai ngưá»i hút chung, rÃt má»™t hÆ¡i, phả và o mặt anh, trước khi ngồi dáºy hôn anh lần nữa.
- Mấy giỠchúng mình sẽ ra bãi biển, hả Jessie, em cưng? - Ai nói là chúng mình sẽ ra bãi biển? Cưng ơi, em phải ra ngoà i tiệm. Em vắng mặt ba tuần rồi còn gì.
- Thì vắng mặt thêm một ngà y nữa đã chết ai đâu? Em nói hôm nay em ra bãi biển với anh cơ mà .
Anh có vẻ má»™t cáºu bé há»n dá»—i.
- Em không nói váºy.
- Chắc chắn có mà . ÄÆ°á»£c rồi, anh nhá»› hình như em có nói. Anh nói rằng anh sẽ bắt cóc em, và hình như em hưởng ứng.
Chị cưá»i ròn, thá»c tay đùa má»› tóc anh. Anh chà ng nà y bất trị tháºt. Lá»›n đầu mà như đứa con nÃt. Má»™t cáºu bé đẹp trai. Không bao giá» chị cưỡng nỗi ý anh.
- Quỉ sứ nhà anh. Em phải lo công việc, là m sao ra bãi biển được?
- Dá»… thôi. Em gá»i dây nói cho mấy cô bán hà ng, bảo há» ngà y mai em má»›i vá» tá»›i. Thế là chúng mình dá»t. Giản dị quá mà . Là m sao em có thể để phà má»™t ngà y như ngà y hôm nay?
- Một ngà y là một ngà y kiếm sống.
Những lá»i như thế nà y anh chẳng ưa. Hà m ý rằng anh không kiếm sống.
- Sáng nay em tạt qua tiệm, vỠsớm, anh nghĩ thế nà o?
- ÄÆ°á»£c. Và em rá»i tiệm đúng lúc sương xuống nhé, Jessie, em chịu chÆ¡i lắm. Äúng, chịu chÆ¡i, chÆ¡i đến cùng. Số dách!
Nhưng chị không kịp nghe, báºn xuống bếp pha cà phê, ngoái cổ đáp lại:
- Em hứa. Em sẽ rá»i tiệm và o lúc má»™t giá». Anh thấy thế nà o?
- Còn hÆ¡n không. Trá»i Æ¡i, anh yêu em thấy mồ. Em nói em xuống ký phải không.
Chị mỉm cưá»i, gá»i cho anh má»™t nụ hôn.
- Một giỠtrưa, em hứa. Và chúng mình sẽ ăn trưa tại nhà .
- Äúng chương trình anh đặt ra chứ? Anh lại mỉm cưá»i, và chị gáºt đầu: "Váºy thì, anh sẽ đón em và o lúc mưá»i hai rưỡi".
- Äồng ý.
"Lady J" nằm ở tầng dưới má»™t ngôi nhà cất theo kiểu thá»i nữ hoà ng Victoria ở cuối đưá»ng Thống Nhất. Ngôi nhà đó sÆ¡n mà u và ng, cá»a mà u trắng, có má»™t tấm bảng bằng đồng gắn ở cá»a khắc chữ "LADY J". Chị đã cho gắn má»™t bức tranh quảng cáo rất rá»™ng ở trước tá»§ kiếng, và má»—i tháng hai lần tá»± tay chị săn sóc lau chùi. Cách quảng cáo đó tháºt giản dị nhưng rất hiệu quả. Trong lúc lái chiếc Morgan và o lối Ä‘i, chị ngước mắt nhìn lên coi trong lúc chị vắng nhà thì nhân viên trưng bà y tá»§ kiếng như thế nà o. Váy len mà u nâu, áo sÆ¡ mi mà u nâu sẫm, những chuá»—i hạt mà u hổ phách, nón Ä‘an bằng len... Trông thứ gì cÅ©ng đẹp đẽ, tốt cả, nhưng toà n là những mặt hà ng mùa thu... chứ không phải là mùa hè. Nhưng chẳng quan trá»ng gì. Mùa hè có ai mua sắm gì đâu. Ngưá»i ta mua hà ng và o mùa thu kia.
Jessie thoáng nghÄ© đến những mặt hà ng đặt mua ở Nữu Ước, trong lúc chị lôi cái túi xách ra khá»i xe, rồi chạy lên mấy báºc thá»m. Cá»a mở ra. Mấy cô bán hà ng đã biết Jessie thưá»ng tá»›i sá»›m.
- Tốt. Coi ai tá»›i kìa, chị Zina! Ủa, chị Jessie đã vá».
Má»™t cô gái Äông phương nhá» con, tÃnh nết dịu dà ng thấy Jessie liá»n vá»— tay, nhảy cẫng lên, chạy lại, vẻ vui thÃch lắm.
- Trông chị đẹp khủng khiếp!
Jessie và cô gái má»—i ngưá»i má»™t vẻ, chẳng ai thua ai. Vẻ đẹp lá»™ng lẫy cá»§a Jessie tương phản vá»›i vẻ duyên dáng thùy mị cá»§a cô gái Nháºt. Tóc cô ta Ä‘en và bóng, xõa xuống gá»n gà ng từ ót tá»›i mép cằm.
- Kat! Em cắt tóc ngắn hả?
Jessie hÆ¡i sá»ng sốt. Má»›i tháng trước cô gái để tóc xõa xuống ngá»±c, má»—i khi không búi chặt lên táºn đỉnh đầu. Tên cô là Katsuko, có nghÄ©a là hòa bình.
- Má»—i lần bá»›i cao, em thấy khó chịu lắm. Chị thÃch kiểu tóc nà y không?
Cô gái kiá»…ng má»™t chân, quay tÃt ngưá»i tháºt nhanh, để tóc lúc lắc quanh đầu, và mỉm cưá»i. Cô mặc bá»™ đồ Ä‘en quen thuá»™c, là m tăng thêm vẻ mảnh mai. Cô có vẻ dịu dà ng như mèo, vì thế má»›i có biệt danh là Kat mà Jessie đặt cho cô.
- Chị thÃch kiểu tóc nà y. Dá»… thương lắm.
Hai ngưá»i mỉm cưá»i vá»›i nhau. Chưa kịp nói câu gì thì đã nghe tiếng kêu vui vẻ à o à o:
- Hoan hô! Chị đã vá»!
Äó là Zina. Cô là ngưá»i miá»n Nam, tình cảm, tóc hung hung, đôi mắt mà u nâu. Cô máºp mạp, nở nang, trong khi hai cô kia thanh nhã, ngá»±c nhá». Cái miệng rá»™ng cho biết cô thÃch cưá»i đùa, mê trai. Tóc ôm sát lấy đầu, thà nh lá»n nhá» cong cong. Äôi cẳng máºp mạp, sexy. Má»—i lần cô di chuyển, đà n ông trông thấy muốn đứng tim, và cô ưa trêu ghẹo mấy ông.
- Chị đã thấy Kat cắt tóc ngắn ngủn chưa? Em cứ trách nó hoà i.
Cô mỉm cưá»i, trá» môi, kéo dà i câu nói, cái miệng chúm chÃm rất đáng yêu:
- Nữu Ước lúc nà y ra sao?
- Äẹp, tuyệt, khá»§ng khiếp, và nóng kinh hồn. Chán ngấy. À, đợi coi chị mua vá» thứ gì nhé.
- Những mà u gì?
Là một cô gái luôn luôn chỉ mặc mà u trắng hoặc mà u đen, Kat lại khéo thẩm định những mà u sặc sỡ. Cô hiểu rõ mà u sắc, biết những mà u tương phản, những mà u có thể pha trộn, biết đủ thứ, nhưng mặc quần áo mà u sắc thì không.
- Äá»§ thứ mà u. Äẹp lắm. Các em coi sẽ mê luôn.
Jessie kiêu hãnh sỠnhững chữ trên bảng hiệu "Lady J". Chị có cảm giác dễ chịu được trở lại giang san của mình.
- Ai trưng bà y tá»§ kiếng váºy? Trông nỗi lắm.
- Zina đấy!
Kat mau mắn chỉ bạn để ca tụng.
- Chị coi đặt cái kệ mà u xanh lá cây chá»— nà y trông nỗi báºt không?
- Äẹp khá»§ng khiếp. Chị thấy quanh chị cÅ©ng chẳng có gì thay đổi. Và hai chị em lúc nà o cÅ©ng như má»™t cặp song sinh, quấn quÃt nhau. Trong lúc chị vắng hà ng há» có bán được nhiá»u không?
Jessie ngồi và o chiếc ghế bá»c da mà u nâu mà chị ưa thÃch. Chiếc ghế rất rá»™ng, chị ngồi lá»t thá»m, có thể thoải mái duá»—i chân.
- Chúng em kiếm được nhiá»u tiá»n. Có thể nói váºy vá»›i hai tuần đầu. Tuần cuối nà y bán hÆ¡i cháºm. Thá»i tiết đẹp lắm!
Kat nhanh miệng báo cáo ngắn gá»n, Jessie nháºn định rằng chị còn bốn tiếng đồng hồ nữa để là m việc, trước khi Ian tá»›i đón chị Ä‘i chÆ¡i bãi biển.
Trong lúc Jessie đưa mắt nhìn quanh, Zina nhanh nhẹn đưa cho chị má»™t tách cà phê Ä‘en. Chị nhìn những mặt hà ng mùa thu chị đã mua cách đây năm tháng, phần lá»›n là hà ng cá»§a Âu châu. Cá»a tiệm cá»§a chị trưng bà y rất nỗi. Hai bên tưá»ng có gắn kiếng và ở má»—i góc nhà có trưng những cháºu cây kiểng. Từ trần nhà hắt xuống ánh sáng mà u xanh lá cây, và đèn trong tiệm rất sáng.
- Mặt hà ng Äan Mạch thế nà o?
Ngưá»i Äan Mạch ưa ăn mặc mà u Ä‘á»: váy, áo thun, áo gió... Trong tiệm cá»§a Jessie có ba kiểu áo gió khác nhau, lại có loại áo khoác tuyệt đẹp, mà u hoa anh đà o rất Ä‘áºm, khiến ngưá»i đà n bà mặc và o cảm thấy mình là ngưá»i nước ngoà i, và hấp dẫn. Äó là loại áo khoác rất lá»›n, Jessie cÅ©ng đã đặt mua má»™t chiếc cho bản thân chị.
- Mặt hà ng Äan Mạch rất tốt!
Zina cất giá»ng nói kéo dà i cá»§a ngưá»i miá»n New Orleans xen và o.
- Anh Ian thế nà o? Mấy tuần nay chúng em chẳng thấy mặt anh!
Anh chà ng có tạt qua cá»a tiệm má»™t lần để lãnh chi phiếu. Sau hôm Jessie ra Ä‘i má»™t ngà y.
- Anh ấy đang để tâm viết một cuốn sách.
Zina gáºt đầu, mỉm cưởi hưởng ứng. Cô rất ưa Ian. Trái lại, Kat chẳng tin tưởng anh chà ng. Cô giữ việc sổ sách cá»a tiệm, biết rõ anh tiêu pha lẹm và o tiá»n cá»§a Jessie bao nhiêu. Zina là m cho tiệm lâu ngà y hÆ¡n, cô đã hiểu được Ian, và đánh giá anh rất cao. Kat là dân má»›i, vẫn mặc nguyên chiếc áo khoác má»ng mua ở Nữu Ước. Trước kia cô đứng bán đồ thể thao ở Nữu Ước, gặp chá»§ chèn ép chán qua má»›i quyết định di dư sang San Francisco. Má»›i tá»›i được má»™t tuần, cô đã và o là m cho Lady J, và ở đây cô cảm thấy sung sướng, tưởng như Jessie cầu khẩn cô, cần có cô ở tiệm cá»§a chị. Cô hiểu công việc rà nh rẽ.
Ba ngưá»i đà n bà ngồi uống cà phê tán chuyện gẫu chừng ná»a tiếng. Katsudo chỉ cho Jessie coi má»™t số vấn đỠliên quan đến cá»a tiệm, ghi ra giấy đà ng hoà ng. Có hai ông khách má»›i thưá»ng đến mua nhiá»u mặt hà ng, tưởng như muốn mua đứt luôn cá»a tiệm. Há» bà n luáºn vá» những mặt hà ng Jessie đã đặt để bán và o mùa thu nà y, Jessie muốn trưng bà y cá»a hiệu cho tháºt má»›i mẻ, trước khi chị Ä‘i chÆ¡i Carmel và o tháng mưá»i. Kat cÅ©ng góp được nhiá»u ý kiến hay.
Có sá»± hiện diện cá»§a chị, cá»a tiệm sinh động hẳn lên và ba chị em há»p thà nh bá»™ ba rất ăn cánh vá»›i nhau. Má»—i ngưá»i có sá»± đóng góp riêng. Sá»± kiện rõ rệt là lúc Jessie vắng mặt, cá»a hiệu dưá»ng như yếu hẳn. Jessie không chịu nỗi lại có chuyện đó, chị không thể tha thứ được. Hai cô gái cÅ©ng hiểu, và há» yêu thÃch công việc cá»§a mình. Jessie trả lương cao, hai cô lai được mua quần áo vá»›i giá rẻ. Jessie biết Ä‘iá»u, hai cô là m việc rất thoải mái. Hiếm khi gặp được má»™t bà chá»§ như váºy. Ở Nữu Ước, Kat đã lần lượt là m cho nhiá»u bà chá»§, mụ nà o cÅ©ng chằng tÃnh cả và Zina đã chạy mặt nhiá»u ông chá»§ rất khó chịu, cứ bắt cô đánh máy, là m thư ký tốc ký, và nhiá»u việc chẳng dÃnh dáng đến pháºn sá»± cá»§a cô. Jessie mong má»i nhân viên là m thêm giá» và là m việc cáºt lá»±c, nhưng chÃnh chị cÅ©ng là m hăng say, đôi khi là m quá nữa. Chị đã gầy dá»±ng cho Lady J rất thà nh công, và chị mong má»i hai cô kia giúp đỡ chị cho cá»a tiệm đứng vững. Công việc đó không khó. Chị thay đổi mặt hà ng tùy theo mùa và khách hà ng rất ưa thÃch. Lady J vững như đá. CÅ©ng vững và ng như bản thân Jessie, và má»i váºt quanh chị.
- Nà o, hai em, bây giỠchị phải coi kỹ thư từ giao dịch mới được. Có chuyện gì tệ hại không?
- Chẳng tệ hại lắm.
Zina trả lá»i, giá»ng không rõ rà ng: "Có thư cá»§a mấy bà ở Texas, hồi tháng ba có qua đây há»i coi thứ chuá»—i hạt nhá» mà u và ng Ä‘eo cổ có còn đặt mua được không. Em đã viết thư trả lá»i tất cả mấy bà đó rồi".
- Zina! Chị yêu em.
- Em luôn luôn phục vụ chị hết mình! Cô cúi chà o tháºt thấp.
Jessie bước và o văn phòng nhá» cá»§a chị ở bên trong, cách xa cá»a tiệm chừng ba bước. Chị nhìn quanh tá» vẻ hà i lòng. Cây cối chị trồng rất tươi tốt. Thư từ cá»§a chị được xếp đặt gá»n gà ng, hóa đơn được thanh toán. Liếc mắt nhìn, chị thấy có thứ tá»±. Bây giá» công việc cá»§a chị phải là m chỉ là xem lại, thông qua.
Chị Ä‘ang Ä‘á»c được phân ná»a số thư từ thì Zina xuất hiện ở cá»a, vẻ bối rối.
- Có ngưá»i đà n ông muốn gặp chị, chị Jessie ạ. Ông ta nói có chuyện khẩn cấp.
Cô gái có vẻ bối rối lắm. Cô cho biết ông nà y không phải khách quen, tới đây không phải để mua sắm gì đâu.
- Gặp chị! Chuyện gì váºy?
- Ông ta không chịu nói. Nhưng ông yêu cầu em đưa chị tấm danh thiếp nà y. Zina đưa má»™t mảnh giấy nhá», mà u trắng, hình chữ nháºt, Jessie nhìn và o mắt cô kia.
- Có Ä‘iá»u chi không ổn?
Zina nhún vai, tỠý không biết, Jessie Ä‘á»c trên tấm danh thiếp "William Houghton, thanh tra. Sở cảnh sát San Francisco" Chị không hiểu, nhìn lại Zina, để tìm manh mối:
- Có chuyện gì xảy ra lúc chị vắng nhà chăng? Chúng ta có mất trộm không? Chúa ơi! Mới chân ướt chân ráo trở vỠđã gặp rắc rối, sao không đợi một, hai tiếng đồng hồ nữa có được không?
- Không, chị Jessie ạ. Em nói tháºt. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Em cÅ©ng không tưởng được chuyện nà y ra sao. Má»—i lần gặp bối rối, giá»ng kéo dà i cá»§a Zina nghe rất trẻ con.
- Chị cÅ©ng váºy. Sao em không dẫn ông ấy lại đây? Äể chị há»i chuyện ông ta lại hay hÆ¡n đấy.
William Houghton theo chân Zina, xuất hiện. Cô gái tỠvẻ nghiêm nghị. Ông thanh tra có vẻ hung dữ.
- Thanh tra Houghton phải không? Tôi là Jessie Clarke.
|

29-05-2009, 09:50 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 4
Jessi đứng thẳng ngưá»i, cao dong dá»ng, và ông thanh tra Houghton tá» vẻ ngan ngán. Ba ngưá»i cùng giữ vẻ nghiêm trang, và Katsuko ở ngoà i cÅ©ng đưa mắt len lén nhìn và o.
- Tôi muốn nói chuyện riêng vá»›i bà và i phút. Như váºy tiện hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c thôi. Tôi muốn má»i ông má»™t tách cà phê, được không?
Zina bước ra, đóng cá»a lại. Jessie chỉ má»™t chiếc ghế gần bà n giấy cá»§a chị, hắn lắc đầu, sau đó ngồi và o chiếc ghế chị vừa ngồi. Chị liếc mắt nhìn hắn.
- Tôi có thể giúp gì được cho ông thanh tra? Cô Nelson nói rằng chuyện nà y khẩn cấp.
- Vâng khẩn cấp. Chiếc xe ngoà i kia có phải chiếc Morgan của bà không?
Jessie gáºt đầu, cảm thấy khó chịu trước tia nhìn soi mói cá»§a ông kia. Chị thắc mắc không hiểu có phải Ian đã quên đóng tiá»n thuế bến bãi chăng. Äã má»™t lần chị lo móc cho anh ra khá»i nhà pha, đóng phạt sÆ¡ sÆ¡ má»™t món tiá»n là hai trăm đô la. Ở San Francisco ngưá»i ta là m việc răng rắc: quên đóng lệ phà đáºu xe là vô tù liá»n. Không qua mặt mấy ông ná»™i đó được, và đừng có tiếc hai trăm đô la.
- Vâng. Chiếc xe đó của tôi. Tên tôi có khắc ở bảng đồng gắn trong xe mà .
Chị mỉm cưá»i tháºt tươi, và mong rằng tay chị đừng rung lúc báºt quẹt đốt Ä‘iếu thuốc. Vô lý! Chị có là m gì báºy đâu? Nhưng nhìn ông nà y, nhìn phù hiệu "Cảnh sát" ông ta Ä‘eo, chị cảm thấy má»™t Ä‘iá»u gì nói rằng chị có lá»—i. Khiếp đảm quá!
- Có phải hôm qua bà lái chiếc xe đó?
- Không. Hôm qua tôi ở Nữu Ước, báºn công việc là m ăn. Má»›i đáp máy bay trở vá» và o tối hôm qua.
Cứ như thể chị cố chứng tá» rằng chị ở ngoà i thà nh phố, có lý do chÃnh đáng. Äiên tháºt. Phải chi Ian có mặt ở đây. Anh giải quyết công việc ngon là nh hÆ¡n chị nhiá»u.
- Ai đã lái chiếc xe đó?
Ông ta há»i rõ "ai", nghÄ©a là xác định ngưá»i lái xe đã gây lá»—i.
- Chồng tôi lái.
Nói đến Ian, chị cảm thấy đau nhói trong ruột.
- ChÃnh ông nhà đã lái chiếc xe đó và o ngà y hôm qua?
Thanh tra Houghton đốt má»™t Ä‘iếu thuốc cá»§a chÃnh ông ta và nhìn Jessie chăm chú như muốn bắt thóp chị.
- Tôi không biết chắc chắn. Anh ấy có chiếc xe riêng, nhưng lúc ra phi trưá»ng đón tôi, ảnh lái chiếc xe cá»§a tôi. Äể tôi gá»i dây nói, há»i ảnh xem sao.
Chị đã gỡ rối được, nhưng nhìn mặt Houghton chị biết rằng mình chưa thắng.
- Chiếc xe được đăng ký sá» dụng và o việc là m ăn cá»§a bà ? Tôi biết bà có bảng hiệu thương mại, và địa chỉ trong sổ đăng ký là kho hà ng nà y. (Kho hà ng? Cá»a tiệm ông ạ, đồ chết tiệt! Cá»a tiệm) Tôi nghÄ© rằng bà đứng chá»§ chá»— nà y?
- Hoà n toà n đúng. Thưa ông thanh tra, có chuyện gì váºy?
Chị thở ra tháºt dà i, nhìn khói thuốc lá, và cảm thấy tay mình run run. Có Ä‘iá»u gì bất ổn đây.
- Tôi muốn nói chuyện với ông nhà . Bà vui lòng cho địa chỉ sở là m của ông, được chăng?
Hắn rút ngay má»™t cây viết và chỠđợi, đầu nhá»n cây viết hướng vá» má»™t tấm danh thiếp cá»§a hắn, láºt mặt sau.
- Có phải vỠvấn đỠthuế bến bãi chăng! Tôi biết nhà tôi... lắm.
Ảnh thưá»ng hay quên .
Chị mỉm cưá»i lấy lòng Houghton, nhưng chẳng ăn thua gì.
- Không. Không phải vá» chuyện thuế má. Äịa chỉ sở là m cá»§a ông nhà ở đâu?
Cặp mắt viên thanh tra lạnh tanh.
- Ảnh là m việc ở nhà . Cách đây có sáu con đưá»ng. Tại đưá»ng Vallejo.
Chị muốn đỠnghị cùng Ä‘i vá»›i hắn, nhưng không dám. Chị vẽ đưá»ng Ä‘i trên má»™t tấm danh thiếp cÅ© và đưa ra.
- Cám ơn bà . Tôi sẽ tiếp xúc với ông.
Nhưng vá» việc đếch gì má»›i được chứ? Chị rất muốn biết. Nhưng hắn đã đứng dáºy tiến ra cá»a.
- Thưa ông thanh tra, rất đội ơn ông nếu ông có thể cho biết có chuyện gì. Tôi...
Hắn nhìn lại chị, vẻ thăm dò muốn há»i, mà không muốn trả lá»i câu há»i cá»§a chị.
- Bà Clarke ạ, chÃnh tôi cÅ©ng không nắm vững. Nếu tôi rõ, sẵn lòng nói cho bà biết ngay.
- Cám ơn ông! (Cám ơn ông? Cám ơn vỠviệc gì mới được chứ? Thúi).
Nhưng hắn đã Ä‘i khá»i rồi. Chị trở ra cá»a hà ng, thấy hắn ngồi và o chiếc xe con mà u xanh ô-liu, lái Ä‘i. Bên tay lái có má»™t ngưá»i đà n ông khác. Chúng Ä‘i có cặp. Cần ăng ten phÃa sau chiếc xe lắc qua lắc lại búa xua trong lúc chiếc xe hướng vá» Vallejo.
- Chuyện gì váºy?
Vẻ mặt Katsuko nghiêm trá»ng, và Zina bối rối ra mặt.
- Chị cÅ©ng ao ước muốn biết đây. Hắn há»i chị hôm qua ai lái chiếc xe và ngỠý muốn gặp anh Ian. Mẹ kiếp! Chị dám cá rằng ảnh lại quên đóng tiá»n thuế bến bãi lần nữa đấy.
Nhưng chị cảm thấy dưá»ng như không phải chuyện đó. ChÃnh Houghton cÅ©ng nói là không phải. Chúa Æ¡i! Má»›i vá» chưa kịp mừng.
Chị trở vá» văn phòng, quay số Ä‘iện thoại nhà riêng, nhưng đưá»ng dây Ä‘ang kẹt. Rồi bà Trish Barclay bước và o cá»a tiệm, và Jessie bắt buá»™c phải ngừng việc nhà . Bà nà y là má»™t trong những khách hà ng rất xá»™p, Jessie phải giữ bá»™ mặt cho tươi tỉnh, dù chỉ trong má»™t lát. Hai mươi lăm phút sau chị má»›i trở lại máy Ä‘iện thoại gá»i cho Ian. Chẳng thấy trả lá»i.
Lạ nhỉ? Anh phải ở nhà má»›i phải chứ. Lúc chị rá»i nhà ra cá»a tiệm. Ảnh vẫn ở nhà kia mà . Lần trước chị gá»i, đưá»ng dây mắc kẹt... cảnh sát có há»i thì cÅ©ng xong rồi chứ. Lạy Chúa, có thể là chuyện nghiêm trá»ng đây. Hay anh lái xe gây tai nạn gì mà không nói vá»›i chị? Có thể đụng ngưá»i bị thương. Nhưng anh phải nói chứ.
Anh không thể để má»™t chuyện như thế xảy ra mà không cho chị biết. Chuông Ä‘iện thoại reo liên hồi, nhưng không ai trả lá»i cả. Hay anh Ä‘i chÆ¡i đâu? Bây giỠđã quá mưá»i má»™t giá» mấy phút rồi.
Nick Morris cần má»™t món quà tháºt "chiến" cho ngà y sinh nháºt cá»§a bà xã: ông ta đã quên Ä‘i mất, cuối cùng phải có má»™t món quà đáng giá bốn trăm đô la và o trưa nay. Jessie phải giúp ông má»™t tay để chá»n món hà ng. Ông vừa rá»i khá»i tiệm thì Barbara Fuller bước và o. Rồi Hilly Jenkins, rồi Joan Wilcox, và ... vừa đúng giữa trưa. Chị chẳng được tin tức gì vá» Ian. Chị thá» phôn lần nữa và bắt đầu lo sợ. Không thấy trả lá»i. Có thể anh Ä‘ang trên đưá»ng đón chị. anh đã nói rằng sẽ đón chị và o lúc mưá»i hai rưỡi.
Äồng hồ đã chỉ má»™t giá» mà chẳng thấy anh chà ng ló mặt, và chị muốn khóc. Sáng nay là má»™t buổi sáng khá»§ng khiếp, phải tiếp bao nhiêu khách hà ng, Ä‘á»c biết bao nhiêu thư từ, giải quyết bao vấn Ä‘á», gặp bao chuyện rắc rối. Vá» nhà vui mừng là thế đó. Lại chẳng thấy anh Ian đâu. Và chết tiệt thằng cha Houghton đã khiến chị căng thẳng thần kinh vì những câu há»i bà bà ẩn ẩn cá»§a hắn liên quan đến chiếc xe. Zina xin phép ra ngoà i ăn trưa và Jessie chui và o văn phòng. Chị cần ở má»™t mình giây lát để suy nghÄ©, để hÃt thở, để lấy lại can đảm đương đầu vá»›i nhiá»u việc mà chị chẳng muốn phải đụng tá»›i tà nà o. Nhưng chị cần biết rõ có việc gì. Dẫu sao thì muốn tìm hiểu cÅ©ng dá»… thôi. Mẹ kiếp! Chị chỉ cần gá»i dây nói há»i và i nÆ¡i, xem Ian Powers Clarke có đó chăng. Nếu há» trả lá»i không thì có thể yên tâm thở ra. Hay là cầm lấy cuốn chi phiếu chạy lại đó lãnh anh ra nếu như anh lại vi phạm luáºt cấm Ä‘áºu xe lần nữa. Chẳng phải chuyện to tát gì. Nhưng cần ngốn thêm má»™t ly cà phê nữa, hút thêm Ä‘iếu thuốc nữa trước khi đặt tay và o máy Ä‘iện thoại.
Chị đã xin được số điện thoại. Pháp đình. Khám lớn thà nh phố. Chuyện vớ vẩn. Chị cảm thấy muốn điên lên, và nhăn mặt nghĩ đến chuyện Ian và o đây sẽ nói gì nếu biết chị vừa phôn cho nhà lao. Anh sẽ giễu chị cả tuần lễ, chẳng chơi đâu.
Äầu giây bên kia có tiếng nói vang lên bên tai chị :"Khám lá»›n thà nh phố đây! Chúa Æ¡i, chuyện gì váºy? OK, bà gá»i há»i ông xã hả?"
- Tôi... tôi muốn há»i coi... có ông nà o tên là Clarke, Ian Powers Clarke, ở đó chăng? Thưa trung sÄ©, vá» chuyện vi phạm luáºt cấm Ä‘áºu xe.
- Bà đánh vần cho rõ tên gá»i đó.
Giá»ng viên trung sÄ© ngồi văn phòng không được vui. Vi phạm luáºt cấm Ä‘áºu xe là chuyện quan trá»ng.
- Clarke, có chữ "E" ở cuối Ian I - A - N - C - L - A - R - K - E.
Trong lúc đợi, Jessie rÃt thêm má»™t hồi thuốc nữa. Katsuko ló đầu ở cá»a xin phép Ä‘i ăn trưa. Jessie lắc đầu lia lịa, muốn nói cô kia đóng cá»a lại. Từ lúc thanh tra Houghton tá»›i đây, thần kinh cá»§a chị căng thẳng.
Sau má»™t hồi ngừng tháºt lâu, tiếng nói lại vang lên ở đầu giây bên kia.
- Clarke. Äúng rồi. Chúng tôi bắt giữ ông ta.
ÄÆ°á»£c rồi, chết tiệt nhà anh. Jessie thở ra nhẹ nhõm. Khó chịu đấy, nhưng chưa phải là trá»i sáºp. Cuối cùng chị đã biết chuyện và chỉ ná»a giá» nữa chị có thể móc anh ra. Chị tá»± há»i không hiểu lần nà y phải đóng bao nhiêu tiá»n. Lần nà y chị phải mắng và o mặt anh. Anh đã là m tốn tiá»n cá»§a chị. Có thể thằng cha Houghton cÅ©ng muốn là m tiá»n chị. Nếu không váºy, tại sao hắn lại không chịu công nháºn chỉ là vấn đỠphạm luáºt cấm Ä‘áºu. Äồ khốn kiếp.
- Chúng tôi bắt giữ ông nhà cách đây một giỠđồng hồ. HỠđang thẩm vấn ông.
- Vá» chuyện vi phạm luáºt cấm Ä‘áºu xe! Kỳ cục chưa? Vừa phải thôi chứ!
Jessie sẵn sà ng đóng tiá»n phạt mà .
- Thưa bà , không phải vấn đỠphạt tiá»n Ä‘áºu xe trái phép. Có ba đơn thưa vá» tá»™i hiếp dâm, và má»™t vá» tá»™i bạo hà nh.
Jessie cảm thấy trần nhà sụp xuống đầu, mấy bức tưá»ng ép lại, ép chặt lồng ngá»±c khiến chị thở không được.
- Gì?
- Ba đơn thưa vỠtội hiếp dâm, và một vỠtội bạo hà nh.
- Lạy Chúa, tôi có thể nói chuyện với nhà tôi được không?
Tay chị rung mạnh, chị phải đưa cả hai tay ra nắm lấy ống Ä‘iện thoại, và thức ăn bữa sáng cá»§a chị dâng lên cổ há»ng.
- Không. Bà chỉ có thể nói vá»›i luáºt sư, và ngà y mai bà má»›i gặp được ông. Trong khoảng thá»i gian từ mưá»i má»™t giỠđến hai giá» chiá»u. Chưa quy định tiá»n thế chân tại ngoại. Biên bản buá»™c tá»™i sẽ thiết láºp và o ngà y thứ năm.
Viên trung sÄ© đã gác máy. Jessie vẫn còn cầm ống Ä‘iện thoại báo tin chết ngưá»i, đôi mắt nhìn xa vắng và nước mắt bắt đầu lăn trên mặt. Äúng lúc đó, Katsuko mở cá»a, đưa ra má»™t khúc bánh sandwich. Phải má»™t lúc lâu, Jessie má»›i nhìn rõ má»i váºt.
- Chúa Æ¡i, có chuyện gì xảy ra váºy?
Katsuko ngừng chân, nhìn chăm chú và o mắt Jessie. Xưa nay chưa bao giá» chị mất tinh thần, khóc lóc, là m mình là m mẩy... Tóm lại, chưa bao giá» hai cô nhân viên thấy mặt trái cá»§a Jessie tại cá»a tiệm nà y.
- Chị cũng không hiểu chuyện gì , nhưng chắc chắn đây là chuyện lầm lẫn kỳ cục, khủng khiếp, không thể diễn tả nỗi!
Jessie gà o lên và nhặt khúc bánh sandwich Kat vừa mang tá»›i liệng ra khá»i phòng. Hiếp dâm! Bạo hà nh! Chuyện chết tiệt gì đây?
- Jessie, chị Ä‘i đâu váºy?
Zina vừa Ä‘i ăn trưa vá», lên tiếng há»i, bị Jessie xô qua má»™t bên chạy ra cá»a.
- Chị muốn ở lại Nữu Ước, đừng vỠđây cho rồi, dại quá Ä‘i mất. Chị vá» nhà đây. Nhưng đừng gá»i dây nói cho chị nhé.
Jessie kép mạnh cá»a xe, nhà o vô.
- Chị bệnh hay sao?
Zina đứng trên báºc thá»m, gá»i vá»›i, nhưng Jessi lắc đầu, kéo cần số, chiếc xe rồ máy, chạy lui.
Zina bước và o trong tiệm, hoảng hốt. Katsuko không thể nói cho bạn biết thêm Ä‘iá»u gì. Chỉ biết rằng Jessie bá»±c bá»™i, còn lý do tại sao thì Kat không hiểu. Hình như có chuyện vá»›i cuá»™c viếng thăm cá»§a cảnh sát sáng nay thì phải. Hai cô Ä‘á»u bối rối, nhưng bà chá»§ đã dặn đừng có gá»i vá» nhà bà . Buổi chiá»u, ở cá»a tiệm rất báºn rá»™n, hai cô chẳng có thá»i giỠđể suy nghÄ©. Katsuko cho rằng có chuyện gì đó liên quan đến anh Ian, nhưng cô không hiểu rõ là chuyện gì. Zina cÅ©ng mù mịt, và cô rất buồn.
VỠđến nhà , Jessie đưa má»™t tay vồ lấy ống Ä‘iện thoại, tay kia nắm cuốn danh bạ. Má»™t ly cà phê uống dở phần ná»a còn đặt ở nhà bếp. Ian Ä‘ang ăn dở bữa Ä‘iểm tâm thì bị chúng hốt Ä‘i. Má»™t Ä‘iá»u gì đó trong long nói vá»›i Jessie rằng Houghton là má»™t trong những kẻ đã lôi anh Ian Ä‘i. Chị thắc mắc không hiểu hang xóm có chứng kiến cảnh nà y chăng?
Má»™t xấp giấy bản thảo cuốn sách cá»§a anh còn để lại bên ly cà phê. Không thấy thứ gì khác. Không có thư từ hay và i chữ viết lại cho chị. Chắc hẳn anh bị xúc động lắm đây. Rõ rà ng đây là má»™t lá»i buá»™c tá»™i Ä‘iên rồ. Chúng đã bắt lầm ngưá»i. CÆ¡n ác má»™ng nà y cÅ©ng chỉ kéo dà i và i tiếng đồng hồ, anh sẽ trở lại nhà . Chị đã tỉnh trà trở lại. Ãiá»u anh chị cần lúc nà y là má»™t luáºt sư. Chị không thể để mình hoảng hốt, hãi hùng.
Cuốn danh bạn đã chỉ ngay tên cá»§a má»™t ngưá»i chị Ä‘ang cần, và hên cho chị là lúc chị gá»i dây nói tá»›i ông ta lại Ä‘ang rảnh. Chị đã sợ ông mắc Ä‘i ăn trưa. Ông nà y là ngưá»i mà chị và Ian Ä‘á»u kÃnh trá»ng. Má»™t luáºt sư danh tiếng: ông Philip Wald.
- Nhưng bà Jessie ạ, tôi không cãi cho những vụ hình sự.
- Có khác biệt gì đâu?
- Khác lắm chứ. Tôi rất ngại. Ngưá»i mà bà cần bây giá» là má»™t luáºt sư tháºt giá»i bà o chữa cho những vụ hình sá»±.
- Nhưng lạy Chúa, anh ấy có là m chuyện ấy đâu. Chúng tôi cần má»™t ngưá»i có thể gỡ rối, đưa anh ra khá»i việc nhá»›p nhúa nà y.
- Bà đã nói chuyện với ông nhà chưa?
- Chưa. Chúng không cho phép. Kìa, ông Philip, tôi van ông. NhỠông xuống ngay dưới đó, nói chuyện với chúng. Tiếp xúc với anh Ian. Câu chuyện nà y là vô lý từ đầu đến cuối.
Ãầu dây bên kia yên lặng má»™t lát.
- Việc đó tôi là m được. Nhưng tôi không thể nhúng tay và o vụ nà y. Không có lợi cho cả ông lẫn bà .
- Vụ nà o? Chỉ là vấn đỠxác định nhầm lý lịch thôi mà .
- Bà có rõ cÆ¡ sở cá»§a vụ án nà y là điá»u gì không?
- Một chuyện gì đó liên quan đến chiếc xe của tôi.
- Há» có nắm được thẻ chá»§ quyá»n cá»§a bà không?
- Có.
- Tốt. Có thể hỠđã chuyển hoán các chữ trong tên gá»i.
Chị không nói gì. Nhưng rất khó chuyển hoán các chữ trong “Jessie†để thà nh má»™t chữ khác sai lầm được. Ãó là điá»u duy nhất đã là m chị rối trÃ. Nó liên quan đến chiếc xe cá»§a chị. Ông kia lại nói tiếp.
- Tôi sẽ cho bà biết có chuyện gì. Tôi sẽ xuống dưới đó, gặp ông nhà , tìm hiểu xem câu chuyện ra sao, và tôi sẽ cho bà tên cá»§a và i luáºt sư bà o chữa vá» hình sá»±. Bà hãy tiếp xúc vá»›i há», và vá»›i bất cứ ngưá»i nà o bà liên lạc được, hãy nói vá»›i ông ta rằng tôi sẽ gá»i dây nói tá»›i, bổ túc thêm những Ä‘iá»u tôi biết. Nói vá»›i há» rằng chÃnh tôi hứa sẽ gá»i dây nói.
Jessie thở ra tháºt dà i:
- Cảm Æ¡n ông Philip. Ãỡ cho tôi quá!
Ông ta cho chị má»™t số tên luáºt sư bà o chữa, và hứa rằng há»… gặp được Ian, sẽ lại nhà cho chị hay tin tức. Và Jessie uống nốt ly cà phê cá»§a Ian uống dở, rồi chị phone cho mấy ông bạn luáºt sư cá»§a Philip. Tất cả Ä‘á»u là luáºt sư bà o chữa vá» hình sá»±. Nhưng việc gá»i Ä‘iện thoại nà y chẳng được may mắn.
Ông thứ nhất đã Ä‘i khá»i thà nh phố. Ông thứ hai lại mắc báºn ngoà i tòa, phải tuần tá»›i má»›i rảnh, và không thể Ä‘em má»™t vụ là m ăn má»›i là m rá»™n tá»›i ông ta. Ông thứ ba quá báºn việc không thể nói chuyện vá»›i Jessie. Ông thứ tư vắng nhà . Ông thứ năm thì chị đã được nghe giá»ng nói má»™t và i lần qua Ä‘iện thoại. Chị ghét giá»ng nói đó.
- Ông nhà đã có tiá»n án ghi và o hồ sÆ¡ chưa?
- Chưa. Tất nhiên là không. Chỉ vi phạm luáºt cấm Ä‘áºu thôi.
- Thuốc men? Có dÃnh lÃu gì vá» xì-ke ma túy không?
- Không há».
- Có phải dân nháºu không?
- Không. Anh ấy chỉ uống rượu vang trong những dịp giao thiệp thôi.
Lạy Chúa, ông nà y tin chắc anh Ian có nhúng tay và o việc là m phạm pháp. Rõ rà ng anh ấy vô tội mà .
- Ông ấy có quen biết ngưá»i đà n bà trước đây không… à … ông ấy có thưá»ng giao thiệp từ trước vá»›i ngưá»i đà n bà đó không?
- Tôi không biết vá» ngưá»i đà n bà nà y. Và tôi cho rằng có chuyện lầm lẫn.
- Ãiá»u gì khiến bà nghÄ© váºy?
Ãồ khốn kiếp. Jessie ghét thằng cha nà y quá.
- Tôi biết chồng tôi.
- Chị kia có xác nháºn rõ ông nhà không?
- Tôi không biết. Ông Wald Ä‘i thăm anh Ian vá» có thể cho ông rõ má»i chuyện.
Ian ở trong ngục… ôi lạy Chúa tôi…Ian ở tù, và đó là sá»± tháºt và thằng cha luáºt sư mắc dịch nà y cá» lải nhải há»i chị những câu ngu xuẩn: anh ấy quen biết hay không vá»›i mụ đà n bà tố cáo anh tá»™i hiếp dâm? Cần quái gì biết những chuyện như thế? Chị chỉ muốn anh được vá» nhà . Chị tức ngá»±c khó thở, cố giữ giá»ng bình thản, để che dấu ná»—i sợ hãi dân lên trong long.
- Tốt, bà phu nhân trẻ trung ạ. Tối nói cho bà biết, bà và đức ông chồng gặp nhiá»u rắc rối lắm. Nhưng vụ án nà y hấp dẫn lắm đây. Tôi sẵn lòng nhúng tay và o gỡ rối cho bà . Nhưng còn vấn đỠtiá»n thù lao trả cho tôi nữa đấy. Mà phải trả trước nhé.
- Trả trước?
Jessie tỠvẻ xúc động.
- Ãúng. Bà sẽ thấy phần lá»›n đồng nghiệp cá»§a tôi, nếu không muốn nói là tất cả, Ä‘á»u giải quyết công việc cùng má»™t cách như tôi. Tôi phải mất công thu tháºp tà i liệu, trước khi bắt tay và o má»™t vụ nà o. Tôi là má»™t luáºt sư danh tiếng, má»™t khi tôi xuất hiện ở tòa án tối cao vì việc cá»§a chồng bà , tôi mắc kẹt luôn và o vá»›i vụ án, dù bà có trả tiá»n hay không tôi cÅ©ng buá»™c phải theo đến cùng, không buông ra được nữa. Nếu chồng bà và o nhà pha, bà có thể láºt lá»ng không trả công tôi nữa. Bà có chút tà i sản nà o không?
Ian và o nhà pha? Ãốt ông Ä‘i!
- Có, chúng tôi có Ãt sản nghiệp.
Jessie cố gắng lắm mới hé răng nói được.
- Loại tà i sản nà o?
- Bảo đảm rằng tôi có thể trả tiá»n công cho ông.
- ÃÆ°á»£c, tôi muốn được chắc dạ. Công cá»§a tôi trong vụ nà y có thể là mưá»i lăm ngà n đô-la.
- Gì? Trả trước?
- Tôi muốn phân ná»a, trước khi láºp hồ sÆ¡ truy tố. Hình như là bà nói rằng án lệnh truy tố láºp và o ngà y thứ năm thì phải? Và ngay sau đó lấy nốt phân ná»a kia.
- Không cách nà o tôi có thể chạy chá»t để biến tà i sản cá»§a tôi thà nh tiá»n mặt ná»™i trong hai ngà y.
- Váºy thì tôi e rang không cách nà o tôi có thể nhúng tay và o vụ án nà y.
- Cám ơn.
Jessie muốn chá»i hắn cút Ä‘i đâu thì cút. Nhưng chị bắt đầu thấy kinh hoà ng trở lại. Ai có thể vì lòng trá»i mà cứu giúp chị đây?
Ngưá»i thứ sáu mà ông Philip đã giá»›i thiệu cho chị tá» ra nhân đạo hÆ¡n. Ông ta tên là Martin Schwartz.
- Hình như bà gặp chuyện rắc rối lắm, hay Ãt ra thì ông nhà gặp chuyện không may thì phải. Bà có nghÄ© là ông đã là m chuyện đó không?
Câu há»i hấp dẫn đây, và chị cảm thấy ưa ngay ông nà y, dù rằng cÅ©ng chưa tin tưởng nhiá»u. Chị ngần ngừ giây lát. Ông nà y đáng hưởng 1 câu trả lá»i chÃn chắn.
- Không, tôi không tin. Chẳng phải vì tôi là vợ anh ấy. Tôi không tin nhà tôi có thể là m má»™t việc như váºy. Ảnh không phải loại ngưá»i như thế, và anh cÅ©ng chẳng cần phải là m váºy.
- Ãúng lắm. Tôi chấp nháºn ý kiến cá»§a bà , nhưng con ngưá»i có thể là m nhiá»u chuyện kỳ cục, bà Clarke ạ. Vì lợi Ãch cá»§a bản thân, bà nên sẵn sà ng chấp nháºn sá»± tháºt. Chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra?
Nhưng chị không tin. Chị không thể tin.
Ông Schwartz nói tiếp:
- Tôi muốn nói chuyện với anh bạn Philip Wald, sau khi anh tới gặp ông Ian.
- Tôi hưởng ứng việc là m đó. Thứ năm nà y há» sẽ thiết láºp má»™t hồ sÆ¡ gì đó, gá»i là án lệnh truy tố. Chúng tôi cần má»™t cố vấn pháp định, và ông Philip cho rằng không đủ tư cách nắm vụ án nà y.
“Vụ án… vụ án…†Jessie ghét chữ nà y quá.
- Ông Philip là ngưá»i tốt.
- Tôi biết, Ông Schwartz ạ…tôi chán ghét phải đỠcáºp đến vấn đỠnà y, nhưng…
- Tiá»n công cá»§a tôi chứ gì?
- Vâng, tiá»n công cá»§a ông.
Chị thở ra tháºt dà i, và cảm thấy Ä‘au thắt trong ruá»™t.
- Chúng ta có thể thảo luáºn vấn đỠđó. Tôi cÅ©ng tá» ra biết Ä‘iá»u thôi.
- Nói tháºt vá»›i ông, ngưá»i mà tôi nói chuyện trước khi tiếp xúc vá»›i ông đã đòi há»i mưá»i lăm ngà n đô-la, trả ngay và o thứ năm nà y. Tôi không thể lo nỗi.
- Bà có chút tà i sản nà o chăng?
Ôi, lạy Chúa tôi, không thể nhắc mãi chuyện đó.
- Có, tôi có sản nghiệp! Giá»ng chị đột nhiên tá» vẻ khó chịu. Tôi có cá»a hà ng, có nhà , có xe. Chồng tôi cÅ©ng có 1 chiếc xe. Nhưng chúng tôi không thể bán nhà , bán cá»a hang ná»™i trong hai ngà y.
Ông luáºt sư quan tâm đến cách nói cá»§a Jessie. “Cá»a hà ng cá»§a tôi, chứ không phải cá»§a chúng tôi.†Ông tá»± há»i ông chồng có sản nghiệp gì không, và như thế nà o.
- Tôi không có ý thanh toán dứt, đạt tà i sản của bà đâu, bà Clarke ạ.
Giá»ng ông bình thản, nhưng cương quyết. Có má»™t Ä‘iá»u gì đó khiến chị nhẹ nhõm trong long. “Nhưng tôi nghÄ© rằng bà phải đóng má»™t số tiá»n bảo lãnh cho ông, nếu như há» chịu cho ông được tại ngoại, còn chuyện khác sẽ tÃnh sau. Số bảo lãnh khá cao đấy, chúng ta sẽ lo tÃnh sau. Còn vá» tiá»n công cá»§a tôi, tôi nghÄ© rằng từ nay cho đến khi vụ án được Ä‘em ra xá», thì thêm năm ngà n nữa. Nhưng vụ nà y không thể kéo dà i tá»›i hai tháng, và nếu bà không phải bạn cá»§a ông Philip, tôi sẽ chẳng lo cho đâu.†Jessie xúc động mạnh: té ra không phải là bạn cá»§a ông Philip sẽ gặp rắc rối lắm sao?†Ãá»™t nhiên chị cảm thấy mình chịu Æ¡n.
- Bà thấy thế nà o?
Chị lặng lẽ gáºt đầu, quên rằng ông kia không thấy được, còn kinh hãi nhưng đã trấn tÄ©nh được phần nà o. Chắc chắn là tốt hÆ¡n cái giá chị má»›i nghe trước đây và i phút. Món tiá»n dà nh dụm cá»§a chị sẽ hết sạch, nhưng hai ngà n đô-la chị có thể lo được. Vợ chồng chị có thể chạy ra năm ngà n đô-la sau, đến đó sẽ hay. Nếu cần chị có thể bán chiếc xe Morgan, không cần phải nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại. Cần lo là lo cho Ian, chị cần đến anh chứ cần gì chiếc xe. Vả lại cÅ©ng còn món nữ trang cá»§a má chị nữa đó. Nhưng đối vá»›i chị, nó rất thiêng liêng, chị chẳng muốn bán, dù để lo cho Ian.
- Vợ chồng tôi có thể lo được.
- Tốt lắm. Tôi có thể gặp bà lúc nà o?
- Tùy ông.
- Váºy thì, tôi muốn gặp bà và o ngà y mai, tại văn phòng cá»§a tôi. Chiá»u nay tôi sẽ nói chuyện vá»›i ông Wald, và xếp đặt thăm ông Clarke và o sáng mai. Bà có thể tá»›i văn phòng cá»§a tôi lúc mưá»i giá» ba mươi được không?
- ÃÆ°á»£c.
- Tốt. Tôi sẽ lấy báo cáo cá»§a cảnh sát, xem câu chuyện ra sao. ÃÆ°á»£c chứ?
- Tuyệt! Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng ngà n cân. Thưa tháºt vá»›i ông, lúc trước tôi bị kinh hãi quá. Tôi bá» hết cả công ăn việc là m. Cảnh sát, tiá»n thế chân, đơn thưa chuyện nà y, chuyện kia, án lệnh truy tố… Tôi không biết đưá»ng nà o mà rá». Tôi cÅ©ng chẳng hiểu chuyện quái quá»· gì đã xảy ra nhữa.
- ÃÆ°á»£c, chúng ta sẽ lần lần phăng ra. Bà cứ yên tâm Ä‘i đã.
- Cảm Æ¡n ông Schwartz. Cảm Æ¡n rất nhiá»u.
- Hẹn gặp bà và o sáng mai.
Hai ngưá»i cùng buông Ä‘iện thoại, và đột nhiên Jessie khóc ròng. Ông luáºt sư rất tá» tế vá»›i chị. Cuối cùng đã có ngưá»i lịch sá»± vá»›i chị, hÆ¡n hẳng những ngưá»i khác. Từ viên thanh tra cảnh sát dấu nhẹm không chịu nói hở cho chị biết tà gì, đến việc trung sÄ© báo tin có đơn thưa rồi cúp Ä‘iện thoại ngay, tá»›i những thằng luáºt sư đòi mưá»i lăm ngà n đô-la tiá»n mặt, ná»™i trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải ná»™p tại bà n giấy… bây giá» má»›i có được ông Martin Schwartz là con ngưá»i nhân đạo. Theo ông Philip Wald, thì ông Schwartz là má»™t luáºt sư tà i ba. Hôm nay tháºt là má»™t ngà y đáng ghi nhá»›. Chúa Æ¡i, anh Ian ở đâu bây giá»? Nước mắt nóng hổi lại lăn xuống mặt Jessie. Chị có cảm tưởng những giá»t nước mắt đó có thể lăn suốt ngà y. Nhưng phải ngăn chặn chúng lại. Ông Wald sắp tá»›i bây giá».
Philip Wald tá»›i và o lúc năm giá» ba mươi. Vẻ mặt ông nghiêm nghị và đôi mắt mệt má»i.
- Ông đã gặp ảnh?
Jessie cảm thấy nóng trong mặt, cố gắng ngăn chặn giá»t lệ.
- Tôi đã gặp.
- Ảnh ra sao?
- Khá»e, xúc động, nhưng khá»e mạnh. Ông cứ thắc mắc không hiểu bà ra sao.
- Ông nói rằng tôi rất khá»e chứ?
Tay chị rung động dữ dội, và cà -phê chị uống liên tục trong ngà y chỉ khiến chị thêm bết bát. Chị nói tiếng “khoẻ mạnh†mà như muốn khóc.
- Tôi nói vá»›i ông nhà rằng bà lo lắng nhiá»u, cÅ©ng là chuyện tá»± nhiên trong những tình trạng như thế nà y. Bà Jessie, bà ngồi xuống Ä‘i.
Chị không thÃch lối ăn nói cá»§a ông, nhưng có lẽ tại ông quá mệt má»i đấy thôi. Hai ngưá»i đã mệt má»i cả ngà y rồi. Má»™t ngà y bất táºn.
Jessie nói:
- Tôi đã nói chuyện vá»›i ông Martin Schwartz. Hình như ông ta đồng ý nháºn cãi cho vụ nà y thì phải. Ông ấy nói rằng sẽ gá»i cho ông và o chiá»u nay đấy.
- Tốt. Tôi nghÄ© rằng cả hai ông bà sẽ ưa anh ấy. Anh ấy là má»™t luáºt sư tà i ba, và cÅ©ng là ngưá»i rất tá» tế.
Jessie má»i ông Philip và o phòng khách, ở đó ông ngồi và o má»™t chiếc ghế nệm dà i mà u trắng, nhìn bao quát cả căn phòng. Cản căn phòng. Chị chá»n má»™t chiếc ghế bá»c da mà u nâu, gần bên chiếc bà n cÅ© bịt đồng, mà anh chị đã chá»n mua được ở à trong chuyến du hà nh tuần trăng máºt. Chị hÃt và o tháºt dà i, thở ra, và đưa chân trượt trên tấm thảm. Phòng nà y ấm cúng, thoải mái, luôn luôn khiến chị thấy an dạ. Má»™t nÆ¡i chốn cho chị cảm giác ở trong gia đình, nhiá»u ngưá»i thân… trừ ra lúc nà y. Bây giá» chị cảm thấy dưá»ng không còn Ä‘iá»u gì có thể yên là nh nữa, dưá»ng như thá»i kỳ chị biết tá»›i sá»± ấm áp trong vòng tay anh Ian, nhìn và o đôi mắt long lanh, đã cách xa hà ng năm trá»i.
Tá»± động chị ngước mắt nhìn bức hình nhá» cá»§a anh mà chị đã đặt đóng khung cách đây nhiá»u năm. Bức hình treo phÃa trên lò sưởi Ä‘ang dịu dà ng mỉm cưá»i vá»›i chị. Chị khắc khoải trong lòng. Bây giá» anh ở đâu? Ãá»™t nhiên chị Ä‘au đớn nhá»› lại cảm giác cá»§a chị lúc nhìn bức hình cá»§a Jake chụp ở trưá»ng trung há»c, trong khi chị soạn lại những di váºt cá»§a em trai, và sau khi nháºn được Ä‘iện tÃn cá»§a Bá»™ Hải Quân báo tin cáºu em tá» tráºn. Nụ cưá»i còn lại sau khi má»i chuyện đổ vỡ cả rồi.
- BÃ Jessie!
Chị ngước nhìn lên, vẻ mặt bối rối, và ông Philip cÅ©ng thấy Ä‘au khổ. Trông chị có vẻ rối trÃ, Ä‘iên cuồng, đầu óc để đâu đâu. Ông thấy chị nhìn chăm chú và o bức hình nhá» vẽ bằng sÆ¡n dầu và trong má»™t lúc chị giữ vẻ mặt cá»§a má»™t góa phụ Ä‘au khổ… Khuôn mặt đó khó ai hiểu nỗi, đôi mắt đó đắm chìm trong Ä‘au khổ. Chuyện nhÆ¡ nhuốc quá. Ông Philip nhìn cảnh váºt xung quanh má»™t lúc, rồi lại nhìn Jessi, hy vá»ng rằng chị có thể kiểm soát lấy mình. Nhưng có gì để kiểm soát đâu. Cách cư xá» cá»§a chị vẫn đỉnh đạc, chỉ có đôi mắt nói lên mối lo nghÄ© cá»§a chị vá» vụ nà y thôi. Ông Philip không tin chắc chị có sẵn sà ng nghe ông nói hay không, nhưng ông cứ phải nói cho chị biết. Nói hết má»i chuyện.
- Bà Jessie, bà gặp phải nhiá»u Ä‘iá»u phiá»n phức lắm đấy.
Chị mỉm cưá»i tê tái, chùi hết nước mắt trên má.
- Nghe sao cÅ© rÃch. Có Ä‘iá»u gì má»›i chăng?
Ông Philip lỠđi không biết tới câu khôi hà i nhạt nhẽo của Jessie để nói tiếp. Ông muốn nói cho dứt câu chuyện.
- Thà nh tháºt tôi không nghÄ© rằng ông nhà đã là m chuyện đó. Nhưng ông công nháºn rằng có ngá»§ vá»›i ngưá»i đà n bà kia, và o chiá»u hôm qua. Nói nà o ngay, ông có… quả tháºt ổng có giao tiếp vá»›i ả! Ông luáºt sư táºp trung suy nghÄ©, cố giữ lá»i nói cho tháºt bình thản, lướt qua những chữ không tốt đẹp, khó nói.
- Tôi hiểu.
Nhưng tháºt ra chị chẳng hiểu gì cả. Có gì để hiểu? Ian đã ăn nằm vá»›i má»™t ngưá»i nà o đó. Và ả ta vu cáo anh hiếp dâm ả. Là m sao chị có thể cảm biết má»™t Ä‘iá»u gì cho được? Chị chỉ thấy lạnh giá, tê cóng chụp lấy cÆ¡ thể. Không giáºn há»n, không Ä‘iá»u gì cả, chỉ tê cóng thôi. Và có lẽ còn thương hại cho Ian nữa, nhưng tại sao lại tê cóng? Có lẽ vì chị nghe được câu chuyện qua lá»i kể cá»§a ông Philip, má»™t ngưá»i tương đối xa lạ. Ãiếu thuốc lá cá»§a chị đã cháy đến táºn phần đầu lá»c, và tắt ngúm trên tay và chị vẫn mong đợi ông kia nói tiếp.
- Ông nói rằng hôm qua ông đã quá chén và o bữa ăn trưa, và lẽ ra bà phải vá» nhà từ đêm trước. Bà đi vắng đã mấy tuần lá»…, ông nhá»› bà , và ông chỉ là má»™t con ngưá»i phà m tục… tôi dà nh cho bà suy nghÄ©. Ông nháºn ra cô ả kia trong bữa ăn tại khách sạn, và sau khi tà ng tà ng mấy chén, ông thấy ả trông cÅ©ng không đến ná»—i tồi tệ.
- Ảnh bắt mối với ả?
Jessie có cảm tưởng như má»™t ngưá»i nà o đó vừa nói thay chị những lá»i đó. Nếu quả là ngưá»i khác nói, chị có thể nghe, chứ không thể tin nỗi chÃnh miệng chị nói ra. Hình như không có gì hoạt động cả. Không phải tâm trà chị, không phải lòng chị, cÅ©ng không phải miệng chị. Chị muốn cưá»i lên sằng sặc, cưá»i như Ä‘iên dại, và tá»± há»i lúc nà y chị Ä‘i tắm má»™t phát thì sẽ ra sao nhỉ? Cứ ngồi yên thế nà y, chắc chắn chị sẽ tè ra mặt ghế da, mà không biết việc mình là m. Chị cảm thấy như thể đã uống Novacain quá liá»u lượng.
- Không. Ông nhà không là m quen vá»›i cô kia. Ông rá»i khách sạn để vá» nhà viết tiếp cuốn sách. Nhưng trên đưá»ng ông lái xe chạy ngang qua khách sạn Enricon lần nữa, vì ngẫu nhiên cô ả kia đứng ở góc phố, và ông cÅ©ng phải ngừng xe vì đèn Ä‘á». Và tai hại thay, ông nhà lại má»i cô ta quá giang. Cô ta dùng dằng má»™t lúc má»›i chịu lên xe, và ông nhà thấy cô già hÆ¡n ông tưởng. Cô khai trong biên bản cá»§a cảnh sát cô ba mươi tuổi, nhưng ông nhà cho rằng Ãt nhất ả cÅ©ng băm bảy hay băm tám. Cô cho ông má»™t địa chỉ ở má»™t khách sạn đưá»ng Market, là chá»— mà cô khai rằng mình Ä‘ang cư ngụ. Ông Ian kể lại rằng cô kia má»i ông lên phòng uống má»™t ly rượu, và ông cảm thấy bất nhẫn không nỡ từ chối. Vì thế ông má»›i lên vá»›i cô ta, uống má»™t ly. Trong phòng cô ta còn ná»a chai rượu Bourbon, và ông Ian nói rằng rượu nà y bốc lên đầu, và ông…hai ngưá»i đã giao tiếp. Ông Wald hắng giá»ng, nhìn Ä‘i chá»— khác, và kể tiếp. Jessie không biểu hiện Ä‘iá»u gì ra nét mặt, Ä‘iếu thuốc đầu lá»c vẫn nằm nguyên trên tay chị. Ông nói rằng câu chuyện là như thế. Ãể cắt đứt cuá»™c giao thiệp, ông mặc áo, vá» nhà . Ông đã tắm rá»a, ngá»§ má»™t giấc ngắn, ăn bánh sandwich, rồi ra phi trưá»ng đón bà . Ãầu Ä‘uôi câu chuyện là như thế, do miệng ông Ian kể ra.
Nhưng Jessie nghe giá»ng ông kia dưá»ng như vẫn còn Ä‘iá»u gì khác.
- Chuyện nghe như tuồng cải lương váºy, ông Philip ạ. Nhưng không có vẻ gì là hãm hiếp. Há» dá»±a và o đâu để kết tá»™i anh ấy?
- Lá»i khai cá»§a cô kia. Jessie, bà nhá»› lại mà coi những ngà y gần đây ngưá»i ta dá»±ng lên những chuyện hãm hiếp hấp dẫn ra sao. Ãà n bà kêu toáng lên là mình bị hãm hiếp, và đà n ông khai ra lắm chuyện động trá»i vá» các mụ nà y ở ngoà i tòa. Các thám tá» tá»± Ä‘iá»u tra riêng, vạch ra những sá»± kiện tưởng chừng kinh hoà ng, chứ tháºt ra đương sá»± đứng đơn tố cáo chẳng còn trinh, và láºp tức ngưá»i đà n ông được miá»…n tá»™i, vụ án tiêu há»§y, và đà n bà bị phỉ nhổ. Nhưng đó là chuyện xưa kia. Vì nhiá»u lý do, ngà y nay ngưá»i ta không là m việc như thế nữa. Không kể đến sá»± tháºt xảy ra thế nà o. Bây giá» cảnh sát và tòa án là m việc rất tháºn trá»ng, và có khuynh hướng tin và o lá»i khai cá»§a đà n bà , và dà nh cho nạn nhân sá»± dá»… dãi. Ãó cÅ©ng là điá»u hay, nhưng… cÅ©ng có thể có Ä‘iá»u tai hại, chẳng hạn như có ngưá»i đà n bà nà o đó, để theo Ä‘uổi má»™t mục Ä‘Ãch riêng tư, đã khai gian thế là giết chết anh đà n ông đà ng hoà ng tá» tế. CÅ©ng như trước kia, má»™t số bà đà ng hoà ng mắc nạn, bây giá» má»™t số ông tư cách bị mắc… e hèm… mắc và o tròng.
Jessie không ngăn được nụ cưá»i mỉm. Ông ngà y là ngưòi ngoà i cuá»™c, nói gì chẳng được.
- Thà nh tháºt mà nói, bà Jessie ạ, tôi tin rằng trong chuyện nà y ông Ian đã rÆ¡i và o tay má»™t ngưá»i đà n bà bệnh hoạn, thiếu hạnh phúc. Chị ta ngá»§ vá»›i ông, rồi bảo đó là hãm hiếp. Ông Ian nói rằng chị rất quyến rÅ©, và khai rằng chị ta là m chiêu đãi viên trong má»™t quán rượu, nhưng không phải. Nhưng có thể chị ta Ä‘ang chÆ¡i ông nhà những đòn rất xấu vá» mặt tâm lý. Và chỉ có Chúa má»›i hiểu trước đây chị ta có thưá»ng là m như váºy không. Ãòn phép rất tế nhị: hăm dá»a, tố cáo. Tuy nhiên, xét bá» ngoà i thì chị ta chưa há» phải ra cò bót. Tôi nghÄ© rằng bà muốn tìm cách chứng tá» chị nà y nói dối cÅ©ng mất nhiá»u thá»i gian lắm đấy. Tất nhiên, khó mà tránh khá»i kiện tụng. Chứng minh chuyện hiếp dâm là điá»u khó, nhưng chứng tá» không phải hiếp dâm cÅ©ng không dá»… gì. Nếu cô kia cứ quả quyết giữ lá»i kia, thì ông biện lý phải viết trát khởi tố thôi. Và rõ rà ng viên thanh tra xá» lý vụ nà y tin ở lá»i khai cá»§a ngưá»i đà n bà . Vì thế chúng ta kẹt cứng dá»… gì. Nếu chúng nhất quyết muốn buá»™c hết cho ông Ian, thì thế nà o vụ nà y cÅ©ng phải đưa ra tòa xét xá».
Hai ngưá»i cùng yên lặng hồi lâu, rồi ông Philip thở dà i, nói tiếp:
- Tôi đã Ä‘á»c biên bản cá»§a cảnh sát, thấy ngưá»i đà n bà kia khai rằng ông nhà đã rước chị ta và chị yêu cầu ông đưa chị tá»›i sở là m cá»§a chị. Chị ta là thư ký là m tạm má»™t khách sạn ở đưá»ng Van Ness. Nhưng ông nhà lại đưa chị ta tá»›i khách sạn ná», ở đưá»ng Market, tại đó hai ngưá»i…. Hai ngưá»i uống má»™t chầu rượu cuối cùng. Ông nhà còn hên là hỠđã bá» qua phần nà y trong lá»i khai, không ghép thêm ông tá»™i bắt cóc. Dầu sao chăng nữa có dẫn chứng là ông nhà đã ép buá»™c chị kia, cả hai Ä‘á»u giao hợp bình thưá»ng và hà nh động trái tá»± nhiên. Ãó là điá»u được đỠcáºp tá»›i trong phần hai và phần ba cá»§a lá»i tố cáo tá»™i hãm hiếp, cùng vá»›i má»™t số lá»i tố cáo vá» tá»™i bạo hà nh. Tuy nhiên tôi cho rằng há» sẽ gạt bá» tá»™i bạo hà nh, vì không có y chứng vá» việc đó!
Nghe diễn tả chi tiết, Jessie kinh hoà ng, chị cảm thấy muốn bệnh.
- Tại sao ả lại là m chuyện nà y để hại vợ chồng tôi, hả ông Philip? Ả muốn gì ở anh ấy? Tiá»n bạc chăng? Mẹ kiếp, nếu đúng là điá»u ả mong ước, thì tôi sẽ thà cho, muốn bao nhiêu tôi cÅ©ng cho. Tôi không tà i nà o tin nỗi chuyện tháºt lại xảy ra như thế.
Chị nhắm mắt má»™t lúc, rồi lại mở mắt ra nhìn ông luáºt sư, cảm thấy hổ thẹn và bứt rứt.
- Tôi biết chuyện nà y là m bà khốn khổ, bà Jessie ạ. Nhưng bây giá» bà đã có má»™t luáºt sư giá»i, hãy đặt tin tưởng ở ông ta. Ông sẽ giúp cho bà nhiá»u Ä‘iá»u rất tốt. Có má»™t Ä‘iá»u dứt khoát bà không được là m như Clarke đã là m, trong bất cứ trưá»ng hợp nà o, đó là đưa tiá»n cho ngưá»i đà n bà kia. Vụ án nà y cảnh sát không bá» qua nữa đâu, cho dù chị kia muốn bãi nại, và bà có thể mắc thêm tá»™i, chỉ có Chúa má»›i biết được có chuyện gì khác nếu chị tìm cách mua chuá»™c chị ta. Tôi nói nghiêm chỉnh. Dưá»ng như cảnh sát đặc biệt quan tâm đến vụ nà y. Ãt khi há» thụ lý má»™t vụ hiếp dâm, và tôi có cảm tưởng má»™t số nhân viên cảnh sát ganh ghét những ngưá»i hÆ¡n mình. Trung sÄ© Houghton có nói mấy câu khó chịu rằng “Má»™t số ngưá»i cứ tưởng mình muốn gì được nấy, lợi dụng những ngưá»i yếu kém hÆ¡n mình.†Tôi có cảm tưởng hắn ta không ưa bá»™ mặt cá»§a ông Ian, và thấy mặt bà hắn cÅ©ng ghét nữa. Khó ai biết ná»—i hắn nghÄ© gì. Tôi chỉ nêu cảm tưởng cá»§a tôi cho bà biết thôi. Nhưng phải rất tháºn trá»ng, bà Jessie ạ, và dù bà là m Ä‘iá»u gì chăng nữa, thì cÅ©ng không được mua chuá»™c ngưá»i đà n bà kia. Bà sẽ là m hại ông Ian, và hại chÃnh bản thân nếu tìm cách là m việc đó. Nếu chị ta cần tiá»n, chÃnh chị ta sẽ gá»i đến bà … cứ để chị ta nói ra. Bà có thể Ä‘em chuyện đó ra là m chứng cá»›. Nhưng không thà cho ả má»™t cắc!
Ông nhấn mạnh và o điểm cuối, và đưa tay vuốt tóc.
- Tôi chẳng muốn kể hết má»i chuyện cho bà nghe, bà Jessie ạ. Ông Ian cÅ©ng mệt vá»›i chuyện nà y lắm. Nhưng rõ rà ng bà cần phải biết rõ câu chuyện biến chuyển ra sao. Chẳng tốt đẹp gì nhưng tôi phải công nháºn rằng bà đã giữ thái độ đúng đắn.
Nhưng nước mắt lại ròng ròng trên khuôn mặt Jessie, chị muốn xin ông đừng quá tá» tế vá»›i chị như thế, đừng tá» thái độ cá»§a chị trước sá»± việc xảy ra. Chị có thể đương đầu vá»›i nhưng việc khó khăn, nhưng nếu chị biết có ngưá»i nà o đưa tay đỡ chị, tá» cảm tình, săn sóc đến chị… hay nếu lúc nà y Ian ở ngoà i cá»a bước và o, thì láºp tức chị sẽ cất tiếng khóc nức nở.
- Cảm ơn ông Philip.
Ông nghe giá»ng chị có vẻ lạnh lùng, tuy nhiên chị vẫn liếc chừng ông. Rõ rà ng đây không phải má»™t vụ hiếp dâm, và bằng má»i cách phải là m sáng tá» trước tòa. - - Không hiểu ông Martin Schwartz có giúp được Ä‘iá»u gì tốt chăng.
- Có, nhưng… bà Jessie ạ, việc nà y đang biến chuyện bất lợi đấy, bà nên chuẩn bị tinh thần.
Ông nhìn thẳng và o mắt Jessie, và chị gáºt đầu.
- Tôi hiểu Ä‘iá»u đó.
Nhưng chị không hiểu. Tháºt tình mà nói, chị không hiểu. Chuyện nà y cÅ©ng chưa bắt đầu Ä‘i đến chá»— tệ hại cÆ¡ mà . Là m sao có thể như váºy được? Kể từ lúc mưá»i má»™t giá» sáng nay, chưa có Ä‘iá»u gì tệ hại. Chị gặp chuyện xúc động mạnh thế thôi. Chị chỉ biết có hai Ä‘iá»u, và cÅ©ng hiểu tưá»ng táºn hai Ä‘iá»u đó: rằng anh Ä‘i khá»i, chị không thể nhìn mặt anh, cảm nháºn được anh, nghe anh nói, đụng tá»›i ngưá»i anh, rằng anh đã ngá»§ vá»›i ngưá»i đà n bà khác. Bây giá» chị phải đương đầu vá»›i chuyện đó. Má»™t cách công khai. Chuyện khác có thể Ä‘i đến tệ hại là chuyện sau nà y.
Ông Philip cÅ©ng không thể là m gì hÆ¡n, ông cÅ©ng không biết rà nh vá» Jessie để giúp chị được thoải mái. Chỉ có Ian là biết rõ Jessie . Và Jessie khiến ông Philip bá»±c bá»™i. Chị giữ vẻ mặt bình thản quá. Ông thầm cảm Æ¡n trá»i là chị đã biết đè nén, nhưng Ä‘iá»u đó khiến ông lạnh lung vá»›i chị, và tá» ra bối rối. Ông tá»± há»i không hiểu tháºt tình chị Ä‘ang nghÄ© gì. Ông nghÄ© đến vợ ông, gặp má»™t việc như thế nà y bà sẽ phản ứng ra sao, hay em gái ông, hay má»™t ngưá»i đà n bà nà o ông quen biết, há» sẽ phản ứng ra sao. Jessie thuá»™c loại đà n bà khác hẳn. Chẳng hợp vá»›i sở thÃch cá»§a ông chút nà o. Lúc nà y đôi mắt cá»§a chị long lên song sá»c như hai cá»a sổ bị bể kiếng váºy. Nhìn và o ngưòi ta có cảm tưởng phÃa bên trong chẳng còn thứ gì được yên là nh.
- Có hy vá»ng gì nhà tôi có thể gá»i dây nói cho tôi không? Tôi nghÄ© rằng ông có quyá»n đòi há»i nhà tù phôn tá»›i cho ông mà .
Trước đây, ông đã là m váºy, hồi mà ông móc Ian ra khá»i trại giam, nháºn vụ đóng tiá»n phạt giam xe.
- Vâng, nhưng tôi cho rằng ông nhà không muốn gá»i cho bà đâu, bà Jessie ạ.
- Ảnh không muốn?
- Không. Ông không biết chắc bà cảm nghÄ© thế nà o. Äụng đến chuyện quấy cá»§a mình chỉ cà ng khổ thêm ra.
- Khốn nạn.
Ông Philip quay nhìn chá»— khác. Ngà y hôm nay là ngà y rất khó chịu đối vá»›i ông. á»”ng cảm Æ¡n trá»i đã không bắt ông hà nh nghá» luáºt sư liên quan đến hình sá»±. Ông chẳng khá nỗi, chẳng ganh vá»›i ông Martin Schwartz trong vụ nà y, dù kiếm được bao nhiêu cÅ©ng không thiết.
Ông Philip Ä‘i khá»i, Jessie ngồi lại phòng khách. Chị mong đợi má»™t cú Ä‘iện thoại… hay nghe tiếng Ian tra chìa khóa và o ổ khóa cá»a. Những chuyện đó không thể xảy ra. Không thể là chuyện tháºt. Nhưng anh phải vá» nhà chứ? Anh luôn luôn là m váºy mà . Chị cố là m ra vẻ ngôi nhà không vắng tanh vắng ngắt. Chị hát mấy bà i ngắn ngắn, và tiếng nói chuyện má»™t mình. Anh không thể để chị trÆ¡ trá»i… Không! Äôi khi canh khuya nghe tiếng nói cá»§a má chị… và cá»§a Jake… cá»§a Ba… nhưng không bao giá» có tiếng Ian… Không bao giá»! Anh có thể lên tiếng gá»i chị, anh phải gá»i chị. Anh không thể để chị cô đơn, Ä‘au khổ như thế nà y. Anh không thể là m váºy vá»›i chị, anh đã hứa là anh không bao giá» là m chuyện đó, và chưa bao giá» Ian thất hứa… thế mà bây giá» anh đã sai hẹn. Chị nhá»› tá»›i chuyện đó, trong lúc ngồi xuống sà n nhà ở chá»— hà nh lang, ngồi trong xó tối, lúc trá»i đã tối mịt. Ngồi thế nà y chị có thể nghe sá»›m hÆ¡n tiếng động ổ khóa, lúc anh vá» nhà . Lẽ ra anh phải vá» nhà , nhưng anh đã lá»—i hẹn. Anh đã ngá»§ vá»›i con đà n bà khác, và bây giá» anh bắt chị phải đương đầu vá»›i chuyện đó. Chị sẽ không thể nà o quên Ä‘i được, lá» Ä‘i được. Chị ghét ả kia… ghét ả…ghét…ả…nhưng không ghét anh. Ôi lạy Chúa… có thể Ian không yêu thương chị chút nà o nữa… có thể anh mê ngưá»i đà n bà khác. Nước mắt chị tuôn xuống như mưa rà o, trong lúc chị nằm dà i ra sà n gá»— ngoà i hà nh lang, để đợi anh Ian. Chị nằm cho đến sáng. Mà chuông Ä‘iện thoại vẫn không reo.
|

29-05-2009, 09:56 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 5
Văn phòng cá»§a các luáºt sư Schwartz, Drewes và Jonas nằm ở trong tòa cao ốc cá»§a Ngân Hà ng Hoa Kỳ, tại đưá»ng California. Jessie đáp thang máy lên tầng lầu thứ bốn mươi bốn, trông chị nghiêm trang, gá»n gà ng nhưng mệt má»i. Chị Ä‘eo đôi kÃnh râm, tròng kiếng rất lá»›n, và chị mặc bá»™ quần áo mà u xanh dương Ä‘áºm. Bá»™ quần áo nà y chỉ dà nh cho những vụ giao thiệp là m ăn, và đi đám tang. Bây giá» là 10 giá» 25. Chị tá»›i sá»›m hÆ¡n hẹn năm phút, nhưng ông Martin Schwartz đã ngồi đợi sẵn.
Cô thư ký dẫn chị Ä‘i theo má»™t hà nh lang dà i có trải thảm. Văn phòng cá»§a các luáºt sư nà y nằm ở góc phÃa bắc cá»§a tòa cao ốc. Hiển nhiên đây là má»™t tổ hợp lá»›n, phát đạt.
Phòng cá»§a luáºt sư Martin Schwartz có gắn kiếng ở hai bên tưá»ng, nhưng cách trang trà đơn giản và không vui mắt. Ông luáºt sư ngồi sau bà n giấy đứng dáºy. Ông là ngưá»i tầm thước, đầu bá»±, tóc ngả xám. Ông Ä‘eo mắt kiếng, mặt thưá»ng nhăn lại.
- Bà Clarke phải không?
Cô thư ký đã thông báo, nhưng ông vẫn há»i lại cho chắc. Ông thấy Jessie đúng như ông mong má»i: già u có, lịch sá»±. Nhưng chị trẻ hÆ¡n ông nghÄ©, và bình thản hÆ¡n ông tưởng.
- Vâng. Ông đã là m được Ä‘iá»u gì rồi?
Chị đưa má»™t tay ra và ông nắm chặt lấy. Chị là ngưá»i đà n bà trẻ, rất nỗi. Ông so sánh chị vá»›i ngưá»i đà n ông trẻ, râu ria không cạo, có vẻ mệt má»i nhưng vẫn đẹp trai mà sáng nay ông đã gặp ở khám đưá»ng thà nh phố. Hai ngưá»i có vẻ đẹp đôi, có thể rất đẹp, rất trẻ. Lúc nà y, ông không thÃch nhìn những khuôn mặt tốt tươi.
- Má»i bà ngồi Ä‘i chứ.
Chị gáºt đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện và từ chối ly cà phê ông đưa má»i.
- Ông đã gặp anh Ian?
- Gặp rồi. Và trung sÄ© Houghton nữa. Cả ông biện lý thụ lý vụ án nà y nữa. Tối qua tôi cÅ©ng có nói chuyện vá»›i ông Philip Wald hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ. Bây giá» tôi muốn tiếp chuyện bà , sau đó chúng ta sẽ xem vụ án nà y tháºt sá»± như thế nà o?
Ông cố nở má»™t nụ cưá»i, vừa kéo và i tá» giấy trên bà n lại phÃa mình.
- Bà Clarke ạ, có bao giá» bà dÃnh lÃu đến vấn đỠxì ke ma tuý chăng?
- Không. Cả anh Ian cÅ©ng váºy. Có má»™t lần duy nhất tôi hút thá» và i Ä‘á»t cần sa, cÅ©ng chỉ thá» lần má»™t và trong giây lát thôi, chứ không hÆ¡n. Tôi nghÄ© rằng vợ chồng tôi chẳng hút loại dược thảo nà o lâu ngà y đâu. Vả lại chúng tôi cÅ©ng không thÃch thứ đó. Còn vá» rượu, chúng tôi chẳng uống thứ rượu nà o mạnh hÆ¡n rượu vang.
- Không nên Ä‘i mau quá, tôi muốn trở lại vấn đỠxì ke ma túy. Trong các bạn cá»§a ông bà có ngưá»i nà o mắc và o cảnh nà y không?
- Chuyện đó tôi không biết tới.
- Bà và ông Clarke có thể bị nghi ngá», đặt thà nh vấn đỠđiá»u tra vá» má»™t việc đại loại như váºy chăng?
- Không. Tôi tin chắc rằng không thể có chuyện đó.
- Tốt! "Nhưng coi bộ ông ta chẳng tin tưởng bao nhiêu"
- Äiá»u gì đã khiến ông há»i tôi câu đó?
- á»’, má»™t và i khÃa cạnh mà tôi cảm thấy có thể Houghton Ä‘ang khai thác. Hắn nêu má»™t số nháºn xét khó chịu vá» cá»a tiệm cá»§a bà . Má»™t cô gái nà o đó trong cá»a tiệm trông có vẻ là má»™t vÅ© nữ khá»a thân, và hắn nêu ra cả cô gái Äông phương "ngoại quốc". Lại thêm sá»± kiện chồng bà là má»™t văn sÄ©, và bà cÅ©ng hiểu những trò lố lăng thiên hạ thưá»ng nói tá»›i vá» mấy ông nhà văn. Houghton là ngưá»i có trà tưởng tượng phong phú, đúng Ä‘iệu má»™t con ngưá»i đầu óc kém cá»i, và ghét cay ghét đắng những ngưá»i có máu mặt như bà .
- Tôi cÅ©ng nghi ngá» là có chuyện đó. Hắn lại gặp tôi, nói chuyện tại cá»a tiệm, trước khi bắt giữ anh Ian. Và "cô vÅ© nữ khá»a thân†mà hắn tưởng tượng ra chỉ là má»™t cô gái trẻ trung có cái tá»™i là mặc đồ mô Ä‘en má»›i nhất. Cô ta Ä‘i nhà thá» hai lần trong tuần đấy.
Ông Martin Schwartz mỉm cưá»i, Jessie không cưá»i ná»—i.
- Nghe chừng cô bé nà y hấp dẫn đấy!
Ông cố chá»c cho Jessie nở má»™t nụ cưá»i.
- Và nếu trung sÄ© Houghton nghÄ© rằng vợ chồng tôi có nhiá»u tiá»n, thì lầm to rồi. Nhưng việc mà hắn nhìn thấy có thể giải thÃch được là vì ba má và em trai tôi mất cách đây và i năm, bao nhiêu cá»§a cải cá»§a những ngưá»i đó để lại cho tôi hưởng trá»n. Em trai tôi mất Ä‘i, không có vợ con thừa hưởng gia tà i, và tôi cÅ©ng không có anh chị em nà o.
- Tôi hiểu - Ông luáºt sư ngưng lại giây lát, rồi ngẩng nhìn Jessie - Không có gia đình cÅ©ng cô đơn lắm nhỉ.
Chị lặng lẽ gáºt đầu, đưa mắt nhìn cảnh váºt xung quanh.
- Tôi có anh Ian!
- Không có con cái gì?
Chị lắc đầu, và ông luáºt sư bắt đầu hiểu biết. Ông hiểu vì sao chị không nỗi giáºn vá»›i chồng, vì sao chị tha thiết mong anh trở lại nhà , không trách móc, phê bình tiếng nà o vá» vụ án. Cái lý do vì sao chị kinh hoà ng, hối hả, ông đã cảm nháºn qua giá»ng nói cá»§a chị qua Ä‘iện đà m, bây giỠông lại thấy rõ qua cuá»™c tiếp xúc tại văn phòng. Câu "Tôi có anh Ian!" đã nói lên tất cả. Ông chợt hiểu đó là điá»u mà Jessie Clarke tháºt sá»± quan tâm, là tất cả đối vá»›i chị.
- Tôi nghÄ© rằng không hy vá»ng gì há» cho chìm xuống vụ án nà y.
- Không thể. Vá» mặt chÃnh trị há» không thể là m váºy. Nạn nhân trong ná»™i vụ quáºy dữ lắm. Xin lá»—i bà , chị ta muốn cá»§a quà cá»§a ông nhà . Tôi nghÄ© rằng chúng cầu mong cho ông bà không má»c mÅ©i sá»§i tăm lên được đấy. Bà có thể chịu đựng nỗi không.
Chị gáºt đầu. Ông không dám nói cho chị nghe rằng anh Ian rất sợ chị không đứng vững nỗi trước áp lá»±c.
- Có Ä‘iá»u gì bà cần cho tôi biết chăng? Chuyện bà máºt phòng khuê đó? Vấn đỠliên quan đến cuá»™c hôn nhân? Chuyện vá» tình dục... cuồng lạc, yêu cuồng sống vá»™i đó, có hay không?
Chị lại lằc đầu vẻ buồn bã.
- Rất tiếc phải há»i bà những câu như váºy, nhưng nó giúp tôi phanh ra đầu mối. Tốt nhất là nên thà nh tháºt. Tất nhiên chúng tôi cÅ©ng cần Ä‘iá»u tra riêng vá» ngưá»i đà n bà kia. Tôi có má»™t ngưá»i là m việc giá»i lắm, bà Clarke ạ; chúng tôi Ä‘ang lo cứu gỡ cho ông Ian.
Ông lại mỉm cưá»i vá»›i chị, và có má»™t lúc chị cảm thấy dưá»ng như chị Ä‘ang sống trong má»™t giấc mÆ¡. Ngưá»i đà n ông nà y không hiện thá»±c, không phải ông Ä‘ang há»i chị những câu vá» yêu cuồng sống vá»™i, vá» xì ke ma túy... anh Ian không nằm trong trại giam... ông nà y là bạn vá»›i ba chị, và đây chỉ là trò đùa. Chị cảm thấy ông Ä‘ang nhìn chị chăm chú, và chị trở lại vá»›i thá»±c tế. Äiá»u tệ hại là quả tháºt Ian Ä‘ang ở tù.
- Chúng ta có thể Ä‘em anh Ian ra khá»i trại giam trước khi ra tòa không?
- Hy vá»ng rằng được. Nhưng phần lá»›n tùy thuá»™c ở bà đấy. Nếu vụ án bá»›t nghiêm trá»ng, chúng ta có thể xin tha cho ông ấy, chỉ cần ông ấy viết giấy cam kết - nói khác Ä‘i, không cần phải đóng thế chân. Nhưng vá»›i những vụ án thuá»™c loại nà y, hầu như tôi biết chắc rằng ông ta sẽ đòi há»i đóng tiá»n bảo chứng, dù rằng ông Ian chưa có tiá»n án Ä‘i nữa. Và việc Ä‘em ông ấy ra tùy thuá»™c bà có khả năng đóng tiá»n bảo chứng hay không. Há» sẽ đòi há»i phải đóng má»™t số tiá»n lên tá»›i hai mươi lăm ngà n đô la. Món tiá»n lá»›n đấy. Và bà có thể là m má»™t trong hai cách: hoặc là đóng hai mươi lăm ngà n đô la và o quỹ ở tòa án, giữ lại cho đến khi vụ án xét xá» xong, hoặc là trả cho viên chưởng khế số tiá»n hai ngà n năm trăm đô la, nhỠông ta bảo lãnh cho số tiá»n thế chân. Cách nà o thì cÅ©ng mắc tiá»n cả. Nhưng chúng tôi sẽ thảo luáºn coi có thể rút xuống má»™t mức phải chăng hay không.
Jessie thở dà i sưá»n sượt và lÆ¡ đãng lá»™t mắt kiếng râm, ông luáºt sư xúc động mạnh. Dưới cặp mắt chị có quầng thâm sì và con mắt chị có tia máu, lá»™ vẻ khiếp sợ. Äó là cặp mắt ngây dại cá»§a trẻ con. Có lẽ chị chỉ là cái xác nhà , anh Ian má»›i là lẽ sống cá»§a Ä‘á»i chị. NghÄ© váºy, ông luáºt sư có cảm tình vá»›i anh Ian hÆ¡n. Chắc chắn anh giữ được diện mạo vững và ng hÆ¡n chị.
Ông Schwartz cố để tâm trở lại vấn đỠtiá»n thế chân, trong lúc Jessie vẫn đưa mắt đăm đăm nhìn ông. Hình như chị không hiểu những ý nghÄ© cá»§a ông vá» diện mạo chị vừa phô ra trước mặt ông.
- Bà Clarke, bà có nghÄ© là đủ khả năng đóng tiá»n thế chân không?
Chị nhìn thẳng và o mắt ông, vẻ mệt má»i và khẽ nhún vai.
- Tôi cho rằng có thể bán bớt sản nghiệp của tôi.
Nhưng chị biết rằng chị sẽ không phải trả tiá»n lệ phà cho ông chưởng khế nếu chị trao tay ông Schwartz tấm chi phiếu hai ngà n đô la chị Ä‘ang giữ trong bóp cá»§a chị. Và chị không còn cách lá»±a chá»n nà o khác. Vợ chồng chị cần má»™t luáºt sư, trước khi phải lo tÃnh công việc vá»›i chưởng khế. Chị phải Ä‘em chiếc xe Ä‘i cầm đỡ lấy má»™t món tiá»n, hay cầm má»™t váºt nà o đó. Mẹ kiếp, bây giá» chuyện đó chẳng quan trá»ng gì. Chẳng chuyện gì quan trá»ng nữa. Nếu cần phải bán đứt căn nhà cÅ©ng được. Nhưng sẽ có chuyện gì, nếu như... ? Chị muốn biết
- Có chuyện gì nếu như chúng tôi không thể lo ngay được tiá»n thế chân?
- Tôi không thể dùng uy tÃn giúp đỡ gì được, bà Clarke. Hoặc là bà đóng đủ tiá»n lệ phà cho ông chưởng khế nhỠông đứng bảo lãnh cho, hoặc là chúng cứ nhốt ông Ian trong tù, đơn giản váºy thôi.
- Cho đến lúc nà o?
- Sau phiên tòa.
- Trá»i Æ¡i! Tôi không có cách lá»±a chá»n nà o ư?
- à bà muốn nói gì?
- Chúng tôi bán đứt những gì chúng tôi phải bán.
Ông kia gáºt đầu, buồn rầu thay cho chị. Hiếm khi ông thấy động lòng vì thân chá»§. Mặc chị than vãn má»i miệng hay khóc lóc, chị cÅ©ng không thể khiến ông buồn rầu. Nhưng lần nà y, Jessie đã chiếm được lòng kÃnh nể... và thương hại cá»§a ông ta. Chưa thân chá»§ nà o đáng hưởng lòng lo lắng cá»§a ông như thế nà y. Trưá»ng hợp cá»§a chị lại khiến cho ông thắc mắc không hiểu chuyện tháºt vá» vụ án hiếp dâm nà y ra sao. Trong thâm tâm ông cảm thấy đây không phải má»™t vụ hiếp dâm. Nhưng ngưá»i ta cứ đặt để nó ra, là m sao chứng minh được sá»± tháºt?
Ông tháºt sá»± bá» ra thêm mưá»i phút để giảng giải cho Jessie nghe vá» thá»§ tục láºp hồ sÆ¡ truy tố: chỉ cần xuất hiện ngoà i tòa để nghe ghi chép vụ án, xác định tiá»n thế chân, và định rõ ngà y mà Ian phải có mặt tại tòa lần sau. Äây là vụ nghe thẩm vấn sÆ¡ khởi. Nạn nhân không cần có mặt tại phiên tòa láºp hồ sÆ¡ truy tố nà y, Jessie nghe giải thÃch cảm thấy yên tâm phần nà o.
- Bà Clarke ạ, có địa chỉ nà o để tôi có thể tiếp xúc với bà khi cần, trong ngà y hôm nay?
Chị gáºt đầu và ghi địa Ä‘iểm cá»a tiệm cá»§a chị. Lần đầu tiên chị nghÄ© đến chuyện tháºt sá»± chạy chá»t cho chồng.
- Tôi sẽ có mặt ở đó sau khi Ä‘i thăm anh Ian vá». Bây giá», tôi Ä‘i thăm anh ấy đây. Và ông Schwartz ạ, xin ông gá»i tôi là Jessie cho thân máºt.
- Vâng, tôi sẽ là m như váºy. Và tôi muốn bà trở lại văn phòng tôi ngà y thứ sáu. Cả hai ông bà , nếu như bà thu xếp xong vụ đóng tiá»n thế chân cho ông Ian. Chữ "nếu như" khiến Jessie lạnh xương sống. "À, không được, hẹn và o thứ hai tuần sau nhé. Trong trưá»ng hợp bà lấy được ông ra thì cả hai ông bà nên dà nh ra má»™t chút thá»i giá». Và sau đó chúng ta sẽ là m việc hăng say. Chúng ta chẳng có nhiá»u thá»i giá»".
- Bao nhiêu thá»i giá»?
Chị có cảm tưởng như mình là con bệnh há»i bác sÄ© coi mình còn sống được bao lâu.
- Sau phiên tòa thiết láºp hồ sÆ¡ truy tố, chúng ta má»›i có ý niệm rõ rà ng. Nhưng có lẽ phiên tòa xét xá» sẽ tá»›i và o khoảng hai tháng nữa.
- Trước lễ Giáng sinh?
- Trước Giáng sinh, trừ khi chúng ta muốn viện lý do nà o đó để xin đình lại phiên tòa thì không kể. Nhưng sáng nay, ông nhà nói với tôi rằng ông muốn tòa xỠlè lẹ, cà ng sớm cà ng tốt. Vì thế bà nên bỠqua nó đi, nên quên đi.
Chị nghĩ "Quên ư. Ai mà quên cho nỗi?"
Ông luáºt sư đứng dáºy, chìa tay ra, và sá»a lại cặp kiếng .
- Bà Jessie, hãy thư giãn tâm trÃ. Chuyện rắc rối để tôi lo cho.
- Tôi sẽ cố gắng.
Chị đứng dáºy, bắt tay ông .
- Cám Æ¡n ông Martin vá» má»i chuyện. Ông có nhắn gì cho anh Ian chăng? Chị dừng chân ở cá»a trong giây lát.
- Nói vá»›i ông nhà rằng ổng là ngưá»i đà n ông có hạnh phúc.
Äôi mắt ông nhìn là m ấm lòng chị, và chị mỉm cưá»i trước lá»i khen ngợi, lách mình ra khá»i cá»a.
Ông Martin Schwartz ngồi xuống, xoay ghế nhìn ra cảnh váºt bên ngoà i trầm ngâm suy nghÄ© và lắc đầu. Vụ án nà y tháºt nhÆ¡ nhuốc. Ông tin chắc rằng Ian không là m chuyện nà y, nhưng vụ án vẫn phải đưa ra tòa. Hai vợ chồng Ä‘á»u trẻ, đẹp, già u có, và hạnh phúc. Bồi thẩm Ä‘oà n sẽ tức giáºn thấy anh lấy má»™t ngưá»i vợ đẹp như Jessie mà còn phản bá»™i. Ở ngoà i tòa, đà n bà sẽ ghét Jessie, đà n ông chẳng ưa Ian, vì há» chẳng chịu tin rằng viết lách là má»™t nghỠđà ng hoà ng. Và há» sẽ thấy dưá»ng như vợ chồng nà y có nhiá»u tiá»n bạc lắm, dù chị Jessie có giải thÃch tháºt cảm động vá» chuyện chị được hưởng gia tà i ra sao. ChÃnh ông cÅ©ng không ưa những khuôn mặt đẹp trong vụ nà y. Và hiển nhiên nạn nhân trong vụ nà y là ngưá»i đà n bà kỳ quái, có thể bệnh hoạn nữa. Hy vá»ng duy nhất cá»§a ông là có thể khám phá ra bằng chứng khá đầy đủ vỠả để đánh gục ả. Äây là má»™t trò chÆ¡i bẩn thỉu, nhưng là cÆ¡ há»™i may mắn duy nhất đối vá»›i Ian.
|
 |
|
| |