 |
|

17-09-2008, 04:18 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Mắt Biếc
Chương 1
Hồi còn nhá», nhá» xÃu, tôi không có bạn gái . Suốt ngà y tôi chỉ chÆ¡i vá»›i ... mẹ tôi và bà ná»™i tôi . Mẹ tôi rất thương tôi nhưng vìmẹ sợ ba nên Ãt khi mẹ che chở được tôi trước những tráºn đòn cá»§a ba tôi . Bà tôi thì lại khác. Bà sinh ra ba nên ba phải sợ bà . Ãiá»u đó tháºt may mắn đối vá»›i tôi .
Hồi nhá» tôi rất nghịch, ăn đòn khá thưá»ng xuyên. Ãiá»i đó buá»™c đầu óc non ná»›t cá»§a tôi phải tìm cách đối phó vá»›i những tráºn đòn trừng phạt cá»§a ba tôi . Má»—i lần phạm lá»—i, há»… thấy ba tôi dợm rút cây roi mây ra khá»i vách là tôi vá»™i và ng chạy qua nhà bà tôi . Bà tôi thưá»ng nằm trên cái sáºp gá»— lim Ä‘en bóng, bên dưới là những ngăn kéo đựng thuốc bắc cá»§a ông tôi . Bà nằm đó, miệng bá»m bẻm nhai trầu, tay phe phẩy chiếc quạt mo cau vá»›i má»™t dáng Ä‘iệu thong thả.
- Bà ơi, bà ! - Tôi chạy đến bên chiếc sáºp, hổn hển kêu:
Bà tôi chá»i tay nhá»m dáºy:
- Gì đó cháu ?
- Ba đánh! - Tôi nói, miệng méo xệch.
- Cháu đừng lo! - Lên đây nằm với bà !
Bà tôi dịu dà ng trấn an tôi và đưa tay kéo tôi lên sáºp, đặt tôi nằm khuất sau lưng bà , phÃa sát tưá»ng. Xong, bà tôi xoay ngưá»i lại, nằm quay mặt ra ngoà i .
Lát sau, ba tôi bước qua, tay vung vẩy cây roi, miệng há»i:
- Mẹ có thâý thằng Ngạn chạy qua đây không?
- Không thấy .
Bà tôi thản nhiên đáp và tiếp tục nhai trầu . Tôi nằm sau lưng bà , tim thót lại vì lo âu . Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tiếng bước chân ba tôi xa dần.
Những lúc đó, tôi không dám vá» nhà ngay . Bao giá» tôi cÅ©ng nằm lại chÆ¡i vá»›i bà . Tôi nằm sấp ngưá»i trên sáºp, nÅ©ng nịu:
- Bà ơi, bà gãi lưng cho cháu đi !
Bà tôi không bao giá» từ chối yêu cầu cá»§a tôi . Bà vừa gãi lưng cho tôi vừa thá»§ thỉ kể chuyện cho tôi nghe . Những câu chuyện Ä‘á»i xưa cá»§a bà tôi đã nghe đến thuá»™c lòng. Bà không có nhiá»u chuyện. Có bao nhiêu chuyện bà đã kể sạch sà nh sanh. Do đó, bà cứ kể Ä‘i kể lại mãi những câu chuyện cÅ©. Tuy váºy, má»—i khi bà kể chuyện, tôi luôn luôn nằm nghe vá»›i cảm giác hứng thú hệt như lần đầu tiên, có lẽ do giá»ng kể dịu dà ng và âu yếm cá»§a bà , bao giá» nó cÅ©ng toát ra má»™t tình cảm trìu mến đặc biệt dà nh cho tôi khiến trái tim tôi run lên trong ná»—i xúc động hân hoan khó tả. Và tôi ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không hay, vá»›i trái tim không ngừng thổn thức. LỚn lên mỘt chút, ngoà i mẸ tôi và bà tôi, tôi có thêm ba ngưá»i bạn gái . Ãó là hai ngưá»i chị con bác tôi . Chị Nhưá»ng lá»›n hÆ¡n tôi bốn tuổi, đầu nhiá»u ghẻ chốc nên lúc nà o cÅ©ng cạo trá»c. Chị Quyên bằng tuổi tôi, da Ä‘en nhẻm, quanh năm chỉ váºn má»—i cái quần cá»™c, không bao giá» chịu mặc áo, mÅ©i luôn luôn thò lò. Ngưá»i thứ ba là cô Thịnh, con út cá»§a bà tôi . Cô Thịnh bằng tuổi vá»›i chị Nhưá»ng. Khi bác tôi sinh con gái đầu lòng thì bà tôi sinh con gái út. Ãầu cô Thịnh cÅ©ng cạo trá»c như đầu chị Nhưá»ng. Trẻ con quê tôi không có lắm trò chÆ¡i như trẻ con thà nh phố, suốt ngà y chỉ nghịch đất nên đứa nà o cÅ©ng lắm ghẻ.
Tôi cÅ©ng ghẻ đầy đầu nhưng may mắn không bị cạo trá»c như chị Nhưá»ng và cô Thịnh. Mẹ tôi cho tôi há»›t tóc "ca-rê", nhưng mẹ bảo lão Tứ há»›t tóc húi đầu tôi tá»›i táºn ót, phô cái gáy trắng nhởn. Những mụn ghẻ trên đầu khi là nh biến thà nh sẹo, thá»i gian không xóa nổi . Lá»›n lên tôi có thói quen để tóc dà i phá»§ gáy là do váºy .
Dạo ấy, ông tôi định xây má»™t dãy nhà ngang phÃa sau nên cho đổ má»™t đống cát cao nghệu ngay trước sân. Suốt má»™t thá»i gian dà i, đống cát đó là sân chÆ¡i lý tưởng cá»§a bốn cô cháu chúng tôi . Chúng tôi suốt ngà y bò lê trên cát, thi nhau đà o những đưá»ng hầm sâu hút hoặc hoà i công xây những tòa nhà cứ chốc chốc lại đổ sáºp. Xây nhà chán, chúng tôi lại vốc cát ném nhau . Tôi vá»›i chị Quyên má»™t phe, chị Nhưá»ng vá»›i cô Thịnh má»™t phe . Chúng tôi ném hăng đến ná»—i cát bay mù trá»i và chui đầy cả hai tai, mÅ©i, miệng. Tôi sợ cát bay mù mắt, cứ đứng xa xa, má»™t tay che mặt, má»™t tay vốc cát ném tá»›i . Chị Quyên gan lì hÆ¡n tôi nhiá»u . Hai tay nắm cát, mắt nhắm tịt, chị xông lên phÃa trước ném liên hồi kỳ tráºn. Chị Nhưá»ng và cô Thịnh bị cát ném rát mặt liá»n kêu thét lên và bá» chạy .
Sau những trò chÆ¡i ném cát thú vị đó, bao giá» tôi cÅ©ng bị ăn đòn. Ba tôi ban ngà y Ä‘i là m không có nhà nhưng tối vá» nghe mẹ tôi kể tá»™i tôi thế nà o ba tôi cÅ©ng Ä‘em tôi ra xét xá». Thoạt đầu tôi phải đứng nghiêm, hai tay khoanh trước ngá»±c và miệng là nhà trả lá»i những câu há»i đầy Ä‘e dá»a cá»§a ba tôi . Tiếp theo, tôi lại phải nghểnh cổ nghe ba tôi luáºn tá»™i . Thú tháºt, lúc đó tôi chẳng há» chú ý mảy may đến những lá»i răn dạy cá»§a ba tôi, đầu óc tôi mãi báºn bịu và o việc Ä‘oán xem lát nữa đây tôi sẽ bị đánh mấy roi và thầm mong bà tôi Ä‘ang Ä‘i chÆ¡i đâu đó trong là ng sẽ kịp vá» trước khi xảy ra những chuyện đáng tiếc cho đứa cháu khốn khổ cá»§a bà . Nhưng khác xa vá»›i những ông Bụt trong câu chuyện bà kể, bà tôi chẳng bao giá» nghe được những mong má»i thầm kÃn cá»§a tôi . Ãt khi bà vỠđúng lúc. Bà chỉ vá» khi mông tôi đã hằn những vệt roi khiến lòng tôi thêm há»n tá»§i và tôi giáºn dá»—i chẳng thèm trò chuyện vá»›i bà .
Không có bà tôi can thiệp, tôi đà nh phải buồn bã thá»±c hiện nốt phần cuối cùng cá»§a phiên xét xá». Tôi lặng lẽ phá»§i chân leo lên bá»™ ván nằm sấp xuống, mặt áp và o phiến gá»— mát lạnh, quần kéo xuống khá»i mông. Tôi nằm im như thế, ngưá»i căng ra, mắt nhắm nghiá»n. Không hiểu sao tôi luôn luôn tin rằng khi bị đòn, nhắm mắt lại sẽ Ãt Ä‘au hÆ¡n.
Ba tôi vừa đánh vừa đếm. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, ngưá»i tôi cứ bị giáºt nẩy má»—i khi ngá»n roi quất xuống. Ba tôi không há»c được cách đánh nhẹ tay như mẹ tôi . Ba đánh Ä‘au thấu xương. Hai roi đầu, tôi nghiến chặt răng, cố không báºt khóc. Nhưng đến roi thứ ba thì tôi không ká»m giữ nổi . Bao giá» cÅ©ng váºy, đến roi thứ ba là tôi khóc òa .
Tôi vừa nức nở vừa leo xuống đất, chân sá» soạng tìm dép. Khi ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy má»™t đôi mắt lấp ló ngoà i khe cá»a . Ãó là đôi mắt cô Thịnh. Khi nãy, hẳn chị Nhưá»ng và chị Quyên cÅ©ng đứng rình phÃa ngoà i, nhưng đến khi thấy tôi leo lên ván nằm úp mặt chuẩn bị thá» hình, chắc hai chị em khiếp đảm bá» chạy vá» nhà .
LÀNG TÔI CÓ MỘT CÃI CHỢ TÊN LÀ CHỢ ÃO ÃO . Từ lâu, tên chợ đã thà nh tên là ng. Lá»›n lên, tôi Ä‘i đâu xa, xưng là ngưá»i là ng Ão Ão, ai cÅ©ng biết. Ngưá»i là ng khác hay nói câu vè "chén Ão Ão là chó Ä‘en Ä‘en" để ghẹo ngưá»i là ng tôi . Mãi đến bây giá», tôi vẫn không hiểu câu đó có ý nghÄ©a gì hay chỉ là má»™t câu nói chÆ¡i, nhưng hồi nhá» má»—i khi nghe ai nói như váºy, tôi tức lắm. Tôi cứ nghÄ© ngưá»i ta bảo mình là chó.
Chợ Ão Ão chỉ há»p ban đêm. Ban ngà y chợ vắng ngắt, chỉ còn trÆ¡ lại cây bà ng già giữa chợ và nhừng căn lá»u trống trải, á»p ẹp nÆ¡i bá»n trẻ con thưá»ng tụ táºp chia phe đánh nhau .
Sau những lần bị đòn, tôi thưá»ng ra đứng má»™t mình ở đầu hè, nhìn xuống chợ . Tôi đứng đó, buồn bã, cô đơn và rên rỉ như má»™t con chó con. Tôi vừa xoa cặp mông bá»ng rát vừa cảm thấy mình là đưá trẻ bất hạnh nhất trên Ä‘á»i và tôi cứ để mặc những giá»t nước mắt lăn tròn trên má. Những lúc đó, tôi thưá»ng ao ước mình đột ngá»™t chết Ä‘i để ba tôi phải hối háºn vì đã đánh tôi, để mẹ tôi phải hối háºn vì không dám can ba, và cả bà tôi nữa, bà sẽ vô cùng khổ tâm vì bà đã trót Ä‘i dạo trong má»™t buổi tối quan trá»ng như váºy . Má»i ngưá»i sẽ khóc sưng cả mắt. NghÄ© đến cảnh mẹ tôi và bà tôi khóc than váºt vã, tóc xổ rối tung, aó quần xốc xếch, tá»± nhiên tôi thấy má»§i lòng, không muốn chết nữa . Nhưng rồi tôi bất giác sá» tay xuống mông và kiên quyết giữ nguyên ý định trừng phạt má»i ngưá»i bằng cái chết đáng thương cá»§a mình. DÄ© nhiên tôi không muốn chết hẳn. Chết hẳn như chú Hoan đám ma tháng trước, tôi sợ lắm. Vợ con chú khóc như ri nhưng chú thì chẳng nghe thấy gì. Chú ngá»§, ngá»§ hoà i và sẽ chẳng bao giá» dáºy nữa . Mẹ tôi bảo váºy . Không, tôi không định chết như chú Hoan. Tôi chỉ chết chừng năm ngà y thôi . Lúc ba mẹ tôi, ông bà tôi và những ngưá»i thân khóc khô hết nước mắt thì tôi sẽ sống dáºy trước sá»± hân hoan chà o đón cá»§a má»i ngưá»i . Lúc ấy, má»i ngưá»i sẽ chen lấn già nh giáºt nhau để được ôm lấy tôi . Ai tôi cÅ©ng cho ôm nhưng ba tôi thì không. Tôi sẽ lạnh lùng hất tay ba tôi ra, bất chấp vẻ Ä‘au khổ ánh lên trong đôi mắt ba . Nhưng dù sao, cuối cùng tôi cÅ©ng suy nghÄ© lại và để cho ba tôi ôm tôi nhưng ba sẽ phải là ngưá»i sau chót được đến gần tôi . Những ngà y sau đó hẳn là những ngà y rất tuyệt vá»i đối vá»›i tôi . Tôi sẽ tha hồ vấy bẩn áo quần, tha hồ nghịch cát, tháºm chà chôn cả ngưá»i trong cát, chỉ chừa hai lá»— muÄ©, mà vẫn không sợ bị đòn. Mải chìm đắm trong viá»…n cảnh xán lạn đó, tôi quên béng cả khóc. Trong khi tôi Ä‘ang nghÄ© xem cần phải giở những trò nghịch ngợm gì nữa vá»›i sá»± tá»± do quá mức cá»§a mình thì tiếng cô Thịnh khẽ vang lên sau lưng:
- Ngạn đứng là m gì đó ?
Giá»ng nói dịu dà ng cá»§a cô Thịnh kéo tôi vá» vá»›i thá»±c tại . Giấc mÆ¡ huy hoà ng biến mất và tôi cay đắng hiểu rằng chẳng là m gì có chuyện nghịch cát mà không bị ăn đòn, rằng Ä‘á»i tôi sẽ còn Ä‘au khổ dà i dà i . Cà ng nghÄ© tôi cà ng buồn tá»§i và bất giác tôi rÆ¡m rá»›m nước mắt.
Cô Thịnh nhẹ nhà ng đặt tay lên vai tôi, há»i:
- Ba Ngạn đánh Ngạn có đau không?
Tôi nức nở:
- Ãau gần chết.
- Ãể cô xức dầu cho Ngạn nghen!
Tôi khụt khịt mÅ©i và lặng lẽ gáºt đầu .
Cô Thịnh kéo quần tôi xuống và thoa dầu lên những lằn roi vắt ngang mông tôi . Hóa ra trước khi đi tìm tôi, cô Thịnh đã bỠsẵn chai dầu trong túi áo .
Không hiểu do chai dầu hiệu nghiệm hay do tình thương cá»§a cô Thịnh mà tôi chẳng còn nghe Ä‘au đớn nữa . Những ngón tay cá»§a cô Thịnh lướt nhẹ trên da tôi như những cục bông gòn má»m mại .
Xức dầu cho tôi xong, cô Thịnh âu yếm há»i:
- Ngạn đã hết đau chưa ?
Tôi sụt sịt:
- Hết rồi .
- Hết sao Ngạn còn khóc?
Tôi chối:
- Ngạn đâu có khóc.
- Có. Cô thấy Ngạn khóc nè.
Tôi đưa tay quệt nước mắt:
- Ãó là khi nãy . Bây giá» Ngạn đâu có khóc nữa .
Cô Thịnh không tin lá»i tôi . Cô nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngá» nhưng cô không há»i nữa . Cô chỉ cầm tay tôi, rá»§:
- Ngạn đi xuống chợ chơi với cô không?
Tôi biết cô Thịnh Ä‘i chợ chẳng để mua gì. Thấy tôi buồn, cô muốn dẫn tôi Ä‘i chÆ¡i váºy thôi . DÄ© nhiên là tôi gáºt đầu liá»n. Tôi rất thÃch xuống chợ . Bao giá» tôi cÅ©ng thÃch xuống chợ . Tôi có thể lượn lá» hà ng tiếng đồng hồ không chán trước các sạp tạp hóa, mê mẩn nhìn ngắm những vòng xuyến xanh Ä‘á», những há»™p chì mà u luôn luôn có sức thu hút đối vá»›i tôi và những viên bi sặc sỡ nằm chen chúc trong các há»™p giấy vuông vức vá»›i dáng vẻ hấy dẫn đặc biệt.
Tôi và cô Thịnh len lá»i qua những hà ng cá tươi tanh nồng vị biển. Những ngưá»i dân miá»n duyên hải da rám nắng phô hà m răng trắng ởn, má»i chà o . Sáng sá»›m thuyá»n vá», những ngưá»i buôn cá ở miệt biển thức dáºy từ trước, vá»™i vã xếp cá và o giá» và thuê xe thồ Ä‘i suốt ngà y không nghỉ để kịp Ä‘em cá đến phiên chợ đêm quê tôi . Là ng tôi là là ng núi nhưng ngà y naò cÅ©ng có cá tươi là nhá» váºy .
Ãi quanh quẩn má»™t lát, tôi lại thấy mình đứng trước các sạp tạp hóa vá»›i những bà lão bán hà ng giống hệt bà tôi, miệng lúc nà o cÅ©ng móm mém nhai trầu . Tôi đứng đó, mắt dán chặt và o nhừng món hà ng xinh xắn và lung linh Ä‘ang bà y biện trên sạp, lòng dáºy lên má»™t ná»—i ao ước mÆ¡ hồ nhưng cháy bá»ng. Suốt thá»i thÆ¡ ấu dà i lâu, các sạp tạp hóa luôn luôn là má»™t thế giá»›i lá»™ng lẫy và đầy bà ẩn đối vá»›i tâm hồn non ná»›t cá»§a tôi . Ấn tượng đó sâu sắc đễn ná»—i mãi đến táºn bây giá», khi tôi đã bước qua tuổi ba mươi, cứ má»—i lần Ä‘i ngang qua má»™t quầy tạp hóa bất chợt nà o, tôi không là m sao ká»m chế được ý định dừng chân lại và dán mắt và o tá»§ kiếng vá»›i má»™t ná»—i xao xuyến lạ lùng.
Trong khi tôi Ä‘ang mê mải chìm đắm trong thế giá»›i đầy mà u sắc đó thì từ giữa chợ bá»—ng vá»ng lại những tiếng hò reo huyên náo .
Cô Thịnh lắc lắc tay tôi:
- Ngạn ơi, lại đằng kia xem xiếc đi !
Tôi theo cô Thịnh lần vá» phÃa tiếng ồn.
ChÃnh giữa chợ, dưới gốc bà ng già , giữa má»™t vòng ngưá»i hiếu kỳ chen chúc vây quanh, những tay sÆ¡n đông mãi võ Ä‘ang là m trò. Cô cháu tôi phải loay hoay khá lâu má»›i vẹt được má»™t khẽ hở chui và o .
Những ngưá»i bán thuốc dạo cởi trần trùng trục và biểu diá»…n những trò lạ mắt. Há» gồng ngưá»i lên và để cho những thanh mã tấu chém và o . Mặc dù biết chác rằng há» sẽ chẳng há» hấn gì, những thanh mã tấu chạm và o ngưá»i há» sẽ dá»™i ra như chạm và o má»™t khối cao su, nhưng cứ má»—i lần thấy lưỡi thép bén ngót và lấp loáng ánh Ä‘uốc vung lên, tôi Ä‘á»u sợ hãi nhắm tịt mắt lại . Chỉ đến khi nghe những tiếng xuýt xoa và những trà ng vá»— tay rầm rá»™ vang lên, tôi má»›i dám hé mắt nhìn, trống ngá»±c vẫn còn Ä‘áºp thình thịch.
Tôi đã xem đám ngưá»i mãi võ nà y là m trò nhiá»u lần. Há» không ngụ cư cố định ở má»™t nÆ¡i nà o . Quanh năm, suốt từ mùa hè đến mùa xuân năm sau, há» Ä‘i lang thang qua các là ng mạc, các thôn xóm. Cứ khoảng và i tháng, há» lại đến vùng tôi má»™t lần. Vẫn dá»±ng lá»u dưới tán bà ng già giữa chợ, vẫn những con ngưá»i cÅ© vá»›i những tiết mục cÅ© nhưng kiểu cách sinh hoạt khác thưá»ng và những mà n biểu diá»…n vừa quen thuá»™c vừa kỳ bà cá»§a há» bao giá» cÅ©ng toát ra má»™t sức lôi cuốn mạnh mẽ khiến vòng tròn ngưá»i chung quanh má»—i lúc má»™t dà y đặc và những ngưá»i nà y, bị thôi miên bởi những phép gồng, những trò nuốt dao và phun lá»a, đã háo hức tháo những cây kim băng cà i ngang miệng túi để móc tiá»n ra mua những lá» cù là , những chai khuynh diệp, các thứ thuốc cao và thuốc chữa bệnh thá»i mạo khác.
Hồi đó, đối vá»›i tôi, mà n biểu diá»…n cuối cùng cá»§a đám ngưá»i phiêu bạt nà y bao giá» cÅ©ng là mà n biểu diá»…n được trông chá» nhất. Sau khi báºn rá»™n và vui vẻ thối tiá»n lẻ lại cho vô số ngưá»i xem nhẹ dạ, má»™t ngưá»i trong đám mãi võ tiến vá» phÃa chiếc lồng sắt đặt dưới gốc bà ng. Anh ta mở nắp lồng và từ trong đó, má»™t con trăn đốm từ từ chui ra . Nó bò quanh má»™t vòng, vừa trưá»n vừa uể oải lắc mình, khiến bá»n trẻ con kêu thét lên. Tôi không khóc nhưng hồi há»™p bước lui má»™t bước, tay nắm chặt tay cô Thịnh. Trong lúc đó, ngưá»i vừa mở nắp lồng Ä‘i lại gần con trăn. Anh ta chìa tay ra và con trăn láºp tức trưá»n lên cánh tay anh ta . Rồi bằng những độg tác uốn éo, nó quấn quanh cánh tay nhiá»u vòng, sau đó nó tiếp tục nhoà i tá»›i quấn quanh bụng và cuối cùng nó cuá»™n tròn quanh cổ ngưá»i biểu diá»…n bằng những cú lượn má»m mại nhưng vững chắc.
Tôi nhình sững cảnh tượng trươc' mặt như bị thôi miên, lưng nổi đầy gai ốc, lòng pha trộn những cảm giác khó tả, vừa khiếp đảm lại vừa hân hoan.
Cô Thịnh đứng coi một lát rồi rùng mình bảo tôi:
- VỠthôi, Ngạn ơi !
Cô sợ hả ? - Tôi há»i .
- Ừ, trông ghê quá !
Tôi nói:
- Ngạn cũng thấy ghê nhưng Ngạn không sợ . Ngạn đứng coi nữa !
Cô Thịnh kéo tay tôi:
- Thôi, vỠđi ! Khuya rồi ! Bộ Ngạn không sợ bị đòn hả ?
Lá»i nhắc nhở cá»§a cô Thịnh khiến tôi giáºt thót và không chần chá» lấy má»™t phút, tôi vá»™i vã bước theo cô Thịnh lần ra khá»i đám ngưá»i chen chúc, lòng đầy tiếc rẻ.
Khi ngước mắt lên, tôi nháºn ra bầu trá»i đã đầy sao . Những vì sao chi chÃt chiếm hết má»i khoảng trống và má»—i lúc má»™t tá»a sáng. Trong khi đó, dưá»ng như có ai đã tắt bá»›t những ngá»n đèn dầu lung linh trong chợ . Má»™t số hà ng quán đã dá»n vá» nhà , chỉ còn trÆ¡ lại những chiếc chõng tre Ä‘ang sút dần những sợi mây buá»™c.
LỚN LÊN MỘT CHÚT Ná»®A, TÔI ÃI HỌC.
Trước đó, tôi đã biết Ä‘á»c chữ. Ba tôi sắm má»™t quyển vở, thoạt đầu dạy tôi hai mươi bốn chữ cái, sau đó dạy tá»›i vần xuôi, rồi vần ngược. Má»—i ngà y tôi phải há»c thuá»™c má»™t chữ. Tối ba tôi dò lại và dạy thêm chữ má»›i .
Nhiá»u hôm mải chÆ¡i quên cả há»c, tối đến tôi chỉ biết ngồi đực mặt ra trước trang vở. Há»i năm lần bảy lượt, thấy tôi ấp úng đáp không xuôi, ba tôi biết ngay là tôi suốt ngà y mê chÆ¡i, liá»n nổi dóa cốc cho tôi mấy cái và o đầu . Thấy tôi ngồi khóc rấm rức, nước mắt nước mÅ©i sì sụt, mẹ tôi hẳn rất xót ruá»™t nhưng không dám lên tiếng. Những lúc đó, ba tôi phạt tôi bằng cách không cho tôi Ä‘i ngá»§. Tôi phải ngồi há»c tá»›i há»c lui con chữ tôi đã quên đến táºn khuya lÆ¡ khuya lắc.
Ban ngà y tôi đã chạy nhảy mệt nhoà i, vừa ăn cÆ¡m tối xong, hai mắt tôi đã muốn dÃp lại, váºy mà lúc nà y tôi phải ngồi tụng lấy tụng để những con chữ khúc khuá»·u kia đến sái cả quai hà m.
Mắt nhắm mắt mở, tôi ngồi há»c khổ sở như má»™t tá»™i đồ, ngón tay trỠđè và o con chữ đến thá»§ng cả giấy, còn đầu thì gáºt gà gáºt gù. Ãôi khi tôi thiếp Ä‘i, hồn phiêu diêu và o cõi má»™ng nhưng miệng vẫn đánh vần theo quán tÃnh. Chỉ đến khi đầu tôi gục xuống, va phải mặt bà n đánh "cốp" má»™t cái, tôi má»›i sá»±c tỉnh và lại vá»™i vã gà o giá»ng Ä‘á»c tháºt to .
Nghe tiếng Ä‘á»c bà i ê a giữa đêm khuya cá»§a tôi, bà tôi lẹp kẹp bước qua . Thấy tôi ngồi há»c má»™t mình, hai mắt nhắm nghiá»n, đầu gục lên gục xuống... đánh nhịp, bà tôi giáºn run ngưá»i . Bà bước vá»™i lại bà n, cầm lấy quyển vở trước mặt tôi ném xoạch xuống đất rồi vừa ôm lấy tôi, bà vừa mắng ba tôi sa sả.
Bao giá» bà tôi mắng, ba tôi cÅ©ng im re . Ba lẳng lặng trên giưá»ng vá» Ä‘á»c sách, không dám cãi lại ná»a câu, mặc cho bà tôi bế tôi lê và nhẹ nhà ng đặt tôi và o giưá»ng trong khi tôi đã ngoẻo cổ ngá»§ trên tay bà tá»± bao giá».
Nhưng dẫu sao, chÃnh nhá» những biện pháp giáo dục khắt khe cá»§a ba tôi mà trước khi bắt đâù Ä‘i há»c, tôi đã Ä‘á»c thông các mặt chữ, Ä‘iá»u mà không phải đứa trẻ nà o cÅ©ng là m được.
TRƯỜNG TIỂU HỌC LÀNG TÔI THUÆ áº¤Y CHỈ CÓ Bá»N lá»›p, từ lá»›p hai đến lá»›p năm. Vì trưá»ng không có lá»›p má»™t nên Ä‘a số trẻ con trong là ng khi xin và o lá»›p hai Ä‘á»u há»c qua lá»›p vỡ lòng cá»§a thầy Phu .
Thầy Phu là má»™t thầy giáo là ng, mở lá»›p dạy há»c trò nổi tiếng, há»c trò thầy khi và o trưá»ng tiểu há»c bao giá» cÅ©ng đứng nhất. Thầy còn nổi tiếng là ngưá»i nghiêm khắc, ưa phạt há»c trò nên há»c trò rất sợ thầy, không dám nghịch. Vì váºy, các báºc cha mẹ trong là ng rất thÃch gởi con đến trưá»ng thầy Phu .
Nhà thầy Phu ở kế nhà tôi nên trước khi cho tôi Ä‘i há»c, ba tôi dẫn tôi qua ra mắt thầy .
Thoạt nhìn thấy thầy, tôi đã sợ . Mái tóc hoa râm chải láºt ra phÃa sau, nụ cưá»i lấp lánh nhưng chiếc răng bịt và ng và gá»ng kÃnh lão xệ xuống trên mÅ©i khiến đôi mắt nom như lồi ra, toà n bá»™ toát ra vẻ nghiêm nghị, má»±c thước và đe dá»a .
Suốt buổi, tôi đứng khép nét nÆ¡i góc bà n, không dám thở mạnh và bằng má»™t giá»ng là nhà đến tôi cÅ©ng không nghe rõ, tôi lúng túng và rụt rè trả lá»i những câu há»i cá»§a thầy, lòng chỉ mong cho buổi ra mắt chóng kết thúc.
Thầy Phu có hai ngưá»i con. Chị Hạnh, khoảng mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi và thằng Hoà , trạc tuổi tôi . Ãến hôm Ä‘i há»c chung lá»›p vá»›i tôi . Sau nà y tôi còn biết nó là má»™t thằng bé hung hãn và ngang ngạnh. Tất cả bá»n há»c trò chúng tôi thưá»ng xuyên bị nó bắt nạt. Những trò chÆ¡i cá»§a chúng tôi luôn luôn bị cắt đứt bởi sá»± xuất hiện cá»§a thằng Hòa . Nó tước Ä‘oạt thẳng tay những viên bi mù u, những nắp ken đã đổ đầy sáp cá»§a chúng tôi và những sợi thun cá»§a bá»n con gái, thản nhiên cho và o túi và lững lững bá» Ä‘i . Những nạn nhân chỉ biết ứa nước mắt nhìn theo .
Không phải bá»n tôi không thể là m gì được nó. Bá»n tôi thừa sức tóm cổ nó váºt xuống đất và giã cho nó má»™t tráºn nhá»› Ä‘á»i . Nhưng không đứa nà o dám đụng đến nó chỉ vì bởi má»™t lẽ đơn giản, nó là con thầy Phu .
Có lần thằng Toản, má»™t đứa má»›i và o há»c, chưa biết oai tha*`ng Hòa, bị thằng Hòa trấn lá»™t. Toản thoi thằng Hòa má»™t quả trúng quai hà m. Ngay láºp tức, thằng Hòa nằm lăn xuống đất ăn vạ, chân giãy đà nh đạch. Tụi tôi đứng coi, sợ xanh mặt.
Thế là thằng Toản bị thầy Phu kêu lên. Thầy bắt nó chụm năm đầu ngón tay lại rồi dùng cạnh nhá»n cá»§a cây thước kẻ đánh lên đó. Toản nghiến răng chịu Ä‘au, nước mắt chảy ròng ròng. Chưa hết, sau đó Toản còn bị phạt nhảy cóc ngoà i sân. Trưa nắng chang chang, Toản ngồi chồm hổm, hai tay chống và o hông và nhảy quanh sân ba vòng y như con cóc.
Toản trợn mắt nhảy, lưỡi thè ra, miệng thở dốc. Ãến khi vô chá»— ngồi, mặt mà y nó còn đỠlÆ¡ đỠlưỡng, nói không ra hÆ¡i . Trong các hình phạt cá»§a thầy Phu, nhảy cóc là hình phạt bá»n tôi sợ nhất. Thế mà vừa chân ướt chân ráo và o há»c, thằng Toản đã bị ngay .
Sau vụ đó, uy phong cá»§a thằng Hòa cà ng tăng gấp bá»™i . Bá»n tôi sợ nó má»™t phép. Còn nó thì tiếp tục bóc lá»™t và hiếp đáp bá»n tôi không thương tiếc.
Trong những ngà y gian khổ đó, tôi đã là m quen vá»›i Mắt Biếc, ngưá»i bạn gái đầu tiên trong Ä‘á»i .
Há»’I ÃÓ, TÔI CHƯA GỌI MẮT BIẾC LÀ MẮT BIẾC. Tôi gá»i nó là Hà Lan, như má»i ngưá»i vẫn gá»i .
Trong lá»›p cá»§a thầy Phu, má»—i bà n ngồi ba đứa . Tôi ngồi ở bà n chót cùng, bên phải là Hà Lan, bên trái là thằng Ngá»c. Bạn bè thưá»ng gá»i Ngá»c là Ngá»c sẹo, vì nó có cái sẹo to bằng Ä‘Ãt chén ở thái dương, tóc không che nổi .
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

17-09-2008, 04:19 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 2
Thoạt đầu, tráºt tá»± chá»— ngồi không phải như váºy . Hồi má»›i và o lá»›p, tôi ngồi ở ngoà i rìa, kế tiếp là thằng Ngá»c, rồi má»›i đến Hà Lan. Cho đến hôm thằng Ngá»c ị trong quần thì chá»— ngồi đươc. sắp xếp lại
Hôm đó, Ä‘ang giá» táºp viết, cả lá»›p Ä‘ang yên lặng hà hoáy viết bá»—ng má»™t cái mùi khá»§ng khiếp tá»a ra cạnh chá»— tôi ngồi . Tôi nhăn mặt, nÃn thở liếc sang, thấy Hà Lan Ä‘ang đưa tay bịt mÅ©i còn thằng Ngá»c thì Ä‘ang ngá» nguáºy vá»›i vẻ khổ sở, mặt tái xanh, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trước khi tôi kịp Ä‘oán ra chuyện gì thì tụi bà n trên xôn xao quay xuống, tay đứa nà o cÅ©ng bịt mÅ©i, còn mắt thì láo liên dò xét. Thấy váºy, mặt thằng Ngá»c chuyển từ xanh qua đỠvà nócúi gầm mặt xuống bà n.
Ngay tức khắc, má»™t đứa bà n trên đứng dáºy tố cáo:
- Thưa thầy, trò Ngá»c ị trong quần ạ !
Tin động trá»i đó khiến cả lá»›p nhốn nháo . Má»™t số đứa che miệng cưá»i khúc khÃch. Những đứa khác nhăn mặt vẻ ghê tởm và nhổ nước miếng luôn mồm. Còn thằng Ngá»c thì nom tháºt tá»™i nghiệp, đầu nó má»—i lúc má»™t cúi chúi xuống như muốn chui tá»t luôn và o gầm bà n.
Thầy Phu Ä‘áºp thước xuống bà n để vãn hồi tráºt tá»±, rồi thầy sai má»™t đứa trong lá»›p chạy vá» nhà thằng Ngá»c kêu mẹ nó lên.
Lát sau, mẹ thằng Ngá»c tất tả chạy tá»›i vá»›i thùng nước và miếng giẻ trên tay, nách còn kẹp chiếc thau nhôm. Sau khi bế nó ra khá»i lá»›p, mẹ nó quay và o chùi rá»a, kỳ cá» tháºt sạch chá»— ngồi nÆ¡i nó gây ra tai há»a .
Sau ngà y xui xẻo đó, thằng Ngá»c mắc cỡ nghỉ há»c liá»n tù tì ba buổi . Hôm nó Ä‘i há»c lại, cả lá»›p Ä‘á»u thấy mẹ nó cầm roi Ä‘i phiá sau . Không có cái roi đó, chắc nó bá» há»c luôn.
Bữa đó, Ngá»c Ä‘i và o lá»›p len lén như rắn mồng năm, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, không dám ngó ngang ngó dá»c. Biết nó chưa hết xấu hổ, bá»n tôi không nỡ chá»c. Phần khác, bá»n tôi sợ thầy Phu . Thầy Ä‘e rồi, đứa nà o hó hé vá» chuyện bữa trươc' sẽ bị phạt nhảy cóc năm vòng sân. Nhảy ba vòng, mắt đã đổ hà o quang, nhảy năm vòng chắc xỉu luôn tại chá»—. NghÄ© váºy, đứa nà o cÅ©ng á»›n.
CÅ©ng như tôi, thấy thằng Ngá»c và o, Hà Lan tảng lá» không nhắc gì chuyện cÅ©. Nhưng nó không cho Ngá»c ngồi gần. Nó bảo tôi và thằng Ngá»c đổi chá»— cho nhau . Tất nhiên thằng Ngá»c không dám phản đối . Bây giá» nó chỉ mong đươc. yên thân.
Thoạt đầu tôi hÆ¡i ngần ngừ trước đỠnghị cá»§a Hà Lan. Tôi sợ phải ngồi và o cái chá»— kinh hoà ng kia . Nhưng trước lá»i van nà i khẩn thiết cá»§a Hà Lan, nhất là trước đôi mắt long lanh lúc nà o cÅ©ng mở to cá»§a nó, cuối cùng tôi đà nh phải xiêu lòng. Dù sao thì mẹ thằng Ngá»c cÅ©ng đã chùi rá»a kỹ lưỡng rồi, tôi tá»± trấn an như váºy và cảm thấy yên tâm hÆ¡n.
Từ đó, tôi ngồi cạnh Hà Lan.
HÀ LAN LÀ MỘT CÔ BÉ DỄ THÆ¯Æ NG VÀ ÃẶC BIỆT DUYÊN dáng. Nét duyên dáng cá»§a Hà Lan hoà n toà n bẩm sinh, nó không hỠý thức vá» những cá» chỉ má»m mại và kiểu cách cá»§a mình. Ngược lại, tôi luôn luôn tò mò và thÃch thú quan sát những động tác "dá»… ghét" cá»§a nó. Hà Lan thưá»ng đưa tay vén tóc má»™t cách đặc biệt, nó lắc đầu cho tóc hất qua vai cÅ©ng đặc biệt không kém và những cú liếc xéo cá»§a nó bao giá» cÅ©ng khiến tôi trố mắt nhìn.
Nhưng sức mạnh chá»§ yếu cá»§a Hà Lan nằm ở đôi mắt. Ãôi mắt có hà ng mi dà i, lúc nà o cÅ©ng mở to, hồn nhiên và ngÆ¡ ngác. Ãôi mắt đó lúc bấy giỠđã khiến tôi buá»™c lòng đổi chá»— ngồi vá»›i thằng Ngá»c và sau nà y cÅ©ng đôi mắt đó là m khổ tôi ghê gá»›m. Hồi nhá», tôi thÃch nhìn và o đôi mắt cá»§a Hà Lan, soi mình trong đó, và vẩn vÆ¡ so sánh chúng vá»›i những viên bi trong suốt, những viên bi "quà tá»™c" chỉ có bá»n há»c trò trưá»ng thầy Phu chúng tôi - những đứa trẻ chỉ quen chÆ¡i vá»›i những viên bi là m từ trái mù u phÆ¡i khô thì đó chỉ là những ước mÆ¡ . Lá»›n lên, đôi mắt cá»§a Hà Lan lại gợi tôi nghÄ© đến bầu trá»i và dòng sông, đến những ước mÆ¡ dịu dà ng cá»§a tình yêu và khi đó tôi không còn đủ can đảm để nhìn lâu và o đôi mắt nó như ngà y xưa thÆ¡ dại .
Dù váºy, Hà Lan không phải là cô bé hoà n toà n dịu dà ng. Có lúc nó tá» ra cá»±c kỳ bướng bỉnh. Nhiá»u lần, sá»± ngang ngạnh vô lý cá»§a Hà Lan khiến tôi giáºn phát khóc, tôi nghỉ chÆ¡i vá»›i nó cả tuần nhưng rồi sau đó, buồn bã và nhá»› nhung, tôi lại là m là nh vá»›i nó. Số tôi thế, yếu Ä‘uối và dá»… má»m lòng ngay từ nhá» tôi đã biết thế nà o là ... khổ vì phụ nữ. Lá»›n lên, tình trạng cà ng tồi tệ hÆ¡n.
Nhưng bất chấp tÃnh khà thất thưá»ng cá»§a Hà Lan, tôi vẫn yêu mến nó, ngưá»i bạn gái đầu Ä‘á»i cá»§a tôi, bằng má»™t tình cảm trong trẻo và ấm áp.
Trước trưá»ng thầy Phu, bên kia đưá»ng là nhà ông Cá»u Hoà nh, má»™t cÆ¡ ngÆ¡i rá»™ng lá»›n vá»›i khoảnh sân rá»™ng lát gạch, hồ nuôi cá và vưá»n tược bao quanh. Bá»n há»c trò chúng tôi chẳng biết và cÅ©ng chẳng cần biết ông Cá»u Hoà nh là ai . Chúng tôi chỉ biết trong vưá»n nhà ông, cách cổng và o là m bằng những cây hoa giấy uốn cong khoảng mưá»i thước, có má»™t cây thị xum xuê trái . Bá»n tôi thưá»ng rá»§ nhau lẻn và o đó nhặt những trái thị rụng vương vãi dưới gốc cây . Cây thị già , cao to, khó trèo, nhà ông Cá»u Hoà nh lại có hai con chó dữ sẵn sà ng xồ ra bất cứ lúc nà o, vì váºy chẳng đứa nà o trong bá»n tôi dám nghÄ© đến chuyện trèo lên cây thị .
Có lần, thằng Ngá»c đến trá»…, những trái thị rụng đã bị bá»n tôi vét sạch, nó đánh bạo bám cây trèo lên. Bá»n tôi sợ hãi chạy dạt cả ra ngoà i cổng, hồi há»™p đứng nhìn và o . Ngá»c vừa trèo lên tá»›i chá»— chạc ba thấp nhất, Ä‘ang bám cà nh cây nghỉ mệt, những con chó nghe động liá»n chạy túa ra bao vây gốc cây và đứng ngóc cổ sá»§a xối xả. Thằng Ngá»c ở trên cây run như cầy sấy, mặt tái mét. Lần đó, ông Cá»u Hoà nh Ä‘Ãch thân dắt thằng Ngá»c qua trưá»ng, méc vá»›i thầy Phu . DÄ© nhiên Ngá»c lãnh hình phạt nặng nhất. Nó nhảy cóc ba vòng sân, tởn tá»›i già .
Trước tấm gương cá»§a thằng Ngá»c, chẳng đứa nà o mÆ¡ tưởng đến chuyện leo trèo nữa . Chúng tôi chỉ nhặt thị rụng. Trưa nà o tôi cÅ©ng đến lá»›p tháºt sá»›m. Há»… ăn cÆ¡m xong, vừa buông đũa, là tôi tót là khá»i nhà . Nhét dấm dúi chiếc cặp và o ngăn bà n, tôi chạy ù qua vưá»n ông Cá»u Hoà nh, vừa lấm lét canh chừng mấy con chó vừa vá»™i vã nhặt những trái thị nằm lăn lóc trên cá». Có khi tôi phải già nh nhau, kể cả đấm đá, vá»›i những đứa cÅ©ng đến sá»›m như tôi . Nếu tôi nhặt thị cho tôi thì tôi chẳng cần tả xung hữu đột là m gì cho u đầu sứt trán. Ãằng nà y, tôi nhặt thị vá» cho Hà Lan.
Hà Lan rất mê những trái thị nhưng nó lại sợ hai con chó nhà ông Cá»u Hoà nh nên không dám bén mảng và o khu vưá»n như bá»n con trai . Tôi phải Ä‘i nhặt thị vá» cho nó.
Hà Lan không bao giỠăn ngay . Má»—i khi tôi đưa thị cho nó, nó Ä‘á»u Ä‘em bá» và o cặp, trái nhá» thì nó bá» và o túi áo, chốc chốc lại lấy ra đưa lên mÅ©i hÃt lấy hÃt để.
Tôi nhìn trái thị và ng lưá»m trên tay nó, nhá» nước dãi, giục:
- Sao mà y không lột ra ăn?
- Ãể ngá»i cho thÆ¡m!
Nói xong, Hà Lan bá» tá»t trái thị và o túi áo như để trêu tức tôi . Nhưng thưá»ng thưá»ng, Hà Lan không nấn ná được lâu . Trước giá» ra vá», bao giá» nó cÅ©ng bóc thị ra và hai đứa tôi cùng ăn. Ä‚n xong, chúng tôi không quên dán những mảnh vá» thị lên bà n rồi ngoẹo cổ nhìn. Những mảnh vá» thị được bóc khéo khi dán lên bà n hoặc lên tưá»ng trông giống hệt má»™t bông hoa, có khi là hoa quì, có khi là hoa cúc đại đóa, có khi là má»™t loà i hoa không tên nà o đó mà u và ng.
Ngưá»i lá»›n lẫn trẻ con là ng tôi Ä‘á»u thÃch trò nà y . Má»—i năm, đến mùa thị chÃn, trên những bức vách và những cánh cá»a cá»§a các ngôi nhà trong là ng lại bá»—ng nhiên xuất hiện vô số những bông hoa và ng. Những bông hoa nà y hẳn nhiên do những tay nghịch ngợm nà o đó lén dán lên và o tối hôm trước nhưng rồi ngưá»i ta cứ để mãi, chẳng ai buồn gỡ xuống, kể cả chá»§ nhà , chỉ có thá»i gian và mưa gió má»›i là m chúng tróc Ä‘i . Trong thá»i gian đó, khách đến là ng tôi có cảm giác như Ä‘i giữa má»™t rừng hoa mênh mông và và ng rá»±c. Ngay cả lÅ© bướm cÅ©ng bị lầm. Chúng cứ lượn quanh trước các ngôi nhà từ sáng đến chiá»u, mãi đến khi trá»i sụp tối, chợ Ão Ão đã lên đèn, bấy giỠđói meo và thất vá»ng, chúng má»›i buồn rầu Ä‘áºp cánh bay Ä‘i .
Ãằng sau nhà tôi là má»™t khu vưá»n rá»™ng, trồng toà n chuối . Giữa vưá»n lẻ loi má»™t cái giếng đá mốc rêu . Nước giếng đục, chỉ dùng để tưới cây và rá»a chân. Nấu nướng, tắm táp và giặt giÅ© phải dùng nước giếng là ng.
Giếng là ng nằm trên con đưá»ng đất đỠchạy ngang cuối chợ, cách nhà tôi non má»™t dặm đưá»ng. Má»—i ngà y mẹ tôi phải Ä‘i gánh nước từ sá»›m tinh mợ . Sáng thức giấc, nằm day trở trên giưá»ng, há»… nghe tiếng va chạm leng keng, tôi biết ngay mẹ tôi Ä‘ang quảy thùng ra Ä‘i .
Mẹ tôi lấy nước ở giếng Cây Duối . Là ng tôi còn có má»™t cái giếng khác nữa, ở xa hÆ¡n, là giếng Bổng. Sau nà y, hai giếng không đủ dùng cho cả là ng, ngưá»i ta đà o thêm cái giếng thứ ba, tức giếng Má»›i . Giếng Má»›i tất nhiên phải má»›i hÆ¡n hai cái cÅ©, nó là cái giếng xi-măng duy nhất trong là ng.
Nhưng nhà tôi trước sau vẫn lấy nước ở giếng Cây Duối . Ãó là thói quen hay sá»± thá»§y chung, hÆ¡n ba mươi năm sau, nếm trải má»i ngá»t bùi và cay đắng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, tôi vẫn bị ám ảnh bởi câu há»i vá»› vẩn nà y và không tìm ra câu trả lá»i .
Và o những đêm có trăng, tôi thưá»ng theo ba tôi xuống tắm ở giếng Cây Duối . Tôi đứng trên ná»n giếng trÆ¡n rêu, sát ngoà i rìa, trần truồng và co ro, chá» ba tôi dá»™i từng gà u nước. Hồi ấy tôi sợ nhất là mà n xát xà phòng. Xà phòng trên tóc tôi bao giá» cÅ©ng chảy và o mắt, cay xè. Má»—i lần ba tôi áp cục xà phòng lên tóc tôi, tôi Ä‘á»u sợ hãi nhắm tịt mắt lại . Chỉ sau khi dá»™i hà ng chục gà u nước, tôi má»›i dám nhấp nháy mắt và he hé mở ra . Váºy mà mắt cứ cay . Lần nà o tắm xong, mắt tôi cÅ©ng đỠhoe .
Ãi tắm ở giếng là ng và o những đêm trăng không chỉ có tôi là trẻ con. Thỉnh thoảng Hà Lan cÅ©ng theo ba nó Ä‘i tắm.
Lần nà o thấy tôi, nó cũng ngạc nhiên và mừng rỡ kêu lên:
- Æ , Ngạn kìa !
Tiếng kêu cá»§a nó bao giá» cÅ©ng khiến tôi sung sướng đến đỠmặt. Và tôi nhe răng cưá»i .
Hà Lan cÅ©ng tắm trần truồng như tôi . Nó không tá» vẻ gì xấu hổ gì vá» chuyện đó mặc dù nó cố tình không quay mặt vá» phÃa tôi . Tôi cÅ©ng váºy, tôi quay lưng vá» phÃa Hà Lan và nghe rõ tiếng chân nó Ä‘ang nhảy loi choi trên ná»n giếng vì lạnh. Dù váºy thỉnh thoảng tôi vẫn nghiêng mặt liếc vá» phÃa nó, má»™t lần rồi hai lần và hÆ¡n nữa . Tôi cảm thấy xấu hổ vá» hà nh động cá»§a mình nhưng tôi không cưỡng được sá»± thôi thúc mạnh mẽ cá»§a trà tò mò. Hà Lan Ä‘i tắm không giống Hà Lan Ä‘i há»c. Ngưá»i nó đẫm nước và loáng ánh trăng, nom huyá»n hoặc và xa lạ . Tôi chảng thấy nó giống chút nà o vá»›i cô bé vẫn thưá»ng ngồi cạnh trong lá»›p, tháºm chà có lúc tôi chảng thấy đôi chân nó đâu . Dưá»ng như nó biến và o ánh trăng. Những lúc đó, nó không giống nó, nó giống má»™t giấc mÆ¡ hÆ¡n.
Tôi mang cảm giác kỳ lạ đó vỠnhà và nói với bà tôi:
- Con gái cởi truồng khác với con gái mặc quần áo, bà ạ .
Bà tôi giáºt thót:
- Cháu nói con gái cởi truồng nà o ?
- Con Hà Lan há»c chung lá»›p vá»›i cháu ấy mà ! - Tôi nghiêm trang đáp - Khi nãy Ä‘i tắm cháu gặp nó. Nó cÅ©ng tắm truồng như cháu . Cháu len lén dòm nó, thấy nó lạ ghê . Nó như Ä‘ang bay lÆ¡ lá»ng, bà ạ .
Bà tôi hừ giá»ng:
- Cháu hư lắm! Lần sau không được như váºy nữa ! Ai lại Ä‘i dòm con gái Ä‘ang tắm!
Tôi ngơ ngác:
- Dòm thì sao hả bà ? Cháu dòm hoà i !
Bà tôi cốc nhẹ lên đầu tôi:
- Váºy là cháu bà hư quá !
Tôi có cảm giác bà tôi chưa hiểu Ä‘iá»u tôi muốn nói và tôi cố gắng giải thÃch:
- Nhưng mà lúc đó nó bay lÆ¡ lá»ng...
Thấy tôi bướng bỉnh, bà tôi giáºn dá»—i cắt ngang:
- Nó bay trên trá»i hay nó đứng dưới đất gì cÅ©ng váºy thôi, há»… con gái Ä‘ang tắm là không được dòm, cháu hiểu không?
Thấy bà nổi giáºn, tôi đà nh gáºt đầu mặc dù tôi không hiểu gì cả. Sau đó, tôi Ä‘i tìm cô Thịnh. Tôi hy vá»ng vì rất thương tôi, cô sẽ chia sẻ cảm giác cá»§a tôi mà không mắng tôi . Nà o ngá» nghe tôi kể xong, cô Thịnh nói :
- Ngạn hư lắm!
Cô Thịnh nói giống hệt bà tôi . Tôi chán nản, chẳng còn buồn giải thÃch. Tối đó, tôi Ä‘i ngá»§ sá»›m, vá»›i hy vá»ng sẽ gặp lại hình ảnh hư ảo và kỳ diệu cá»§a Hà Lan trong giấc mợ . Nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Tôi ngá»§ má»™t mạch từ tối đến sáng, không má»™ng mị .
Sau nà y, đã nhiá»u lần tôi muốn kể câu chuyện đó vá»›i Hà Lan và há»i xem có phải nó tháºt đã bay lÆ¡ lá»ng tối hôm đó hay không. Nhưng tôi cứ lưỡng lá»± hoà i và rốt cuá»™c tôi đã không nói gì. Tôi e rằng Hà Lan cÅ©ng sẽ bảo tôi "Ngạn hư lắm " như bà tôi và cô Thịnh đã từng bảo . Mà má»™t viá»…n ảnh như váºy thì chẳng sáng sá»§a gì.
Vì thế, tôi đà nh ngáºm tăm. Mãi cho đến bây giá». Và cÅ©ng mãi cho đến bây giá», tôi vẫn tin rằng tối hôm đó quả tháºt Hà Lan đã bay lÆ¡ lá»ng trong ánh trăng, và nếu như lúc đó tôi nhìn nó lâu thêm chút nữa, biết đâu nó sẽ tan luôn và o ká»· niệm. Và như váºy, câu chuyện nà y sẽ chẳng có dịp hồi sinh.
Nhưng đó là câu chuyện ban đêm, những đêm trăng sáng trên đưá»ng là ng. Còn ban ngà y, Hà Lan vẫn đặt chân trên mặt đất, Ä‘i lại và chạy nhảy . Ãôi bà n chân đó má»™t hôm bá»—ng bầm tÃm. Tôi nhìn thấy Ä‘iá»u đó khibắt gặp Hà Lan Ä‘ang ngồi khóc rấm rức sau hè trong giá» chÆ¡i .
Tôi liá»n ngồi xuống cạnh nó, tròn mắt há»i:
- Ai là m gì mà y váºy ?
Hà Lan mếu máo:
- Thằng Hòa .
- Nó là m gì ?
- Nó giáºt dây thun cá»§a Hà Lan. Hà Lan giáºt lại, thế là nó dẫm lên chân Hà Lan.
Vừa nói, Hà Lan vừa duá»—i chân cho tôi xem những vết bầm. Má»™t ná»—i phẫn ná»™ bất thần dâng lên trong lòng tôi khiến tôi muốn nghẹn cổ. Tôi hiểu, đó là sá»± chịu đựng và nhẫn nhục lâu ngà y bị tÃch lÅ©y lại, cồn cà o và sôi bá»ng, nhưng trước ná»—i sợ bị trừng phạt, nó không dám phát lá»™ ra, chỉ biến dạng thà nh mối căm ghét sâu cay, chồng chất và thù địch. Nhưng bây giá», xúc động và phẫn uất trước những giá»t nước mắt cá»§a Hà Lan, tôi không cảm thấy sợ hãi nữa . Tôi nói vá»›i Hà Lan:
-Tao sẽ đánh nó.
Sau khi buông má»™t câu gá»n lá»n, tôi chạy Ä‘i tìm thằng Hòa . Tôi bắt gặp nó ở cạnh hà ng rà o . Nó Ä‘ang uy hiếp bá»n con trai chÆ¡i bi và chuẩn bị ra tay cướp Ä‘oạt má»™t món gì đó.
Tôi bước lại cạnh Hòa và không nói không rằng, tôi dang tay tống cho nó má»™t quả và o bụng. Hòa ngã báºt gá»ng xuống đất và trước khi nó kịp giẫy nẩy và tru tréo theo thói quen, tôi nghiến răng đá và o đùi nó những cú đá Ä‘au Ä‘iếng trước những cặp mắt hả hê thầm lặng cá»§a những đứa đứng xem.
Tôi trừng trị thằng Hòa thì ba nó trừng trị lại tôi . Sau sá»± bùng nổ đó, tôi phải chụm tay lại lãnh những cú quất khá»§ng khiếp bằng thước kẻ cá»§a thầy Phu . Rồi tôi phải ra sân nhảy cóc mưá»i vòng, má»™t hình phạt chưa từng có kể từ khi thầy Phu mở lá»›p dạy há»c trò.
Nhưng tôi không thèm năn nỉ thầy Phu, cÅ©ng không thèm xin lá»—i thằng Hòa . Tôi mÃm môi nhảy, tay chống và o hông, mồ hôi và nước mắt ướt đẫm trên má. Nhảy được bốn vòng, mắt tôi đã hoa, cháºp chá»n quanh tôi vô số những ngôi sao nhấp nháy và vô số những gương mặt lo lắng và hãi hùng cá»§a tụi bạn. Giữa vòng thứ sáu, tôi té chúi đầu xuống đất và ngất xỉu giữa sân nắng.
Tôi tỉnh lại giữa mùi dầu cù là và mùi lá ngải cứu . Và gương mặt đầu tiên tôi nhìn thấy là gương mặt Hà Lan. Nó ngồi bên cạnh tôi, thút thÃt khóc và nhìn tôi bằng đôi mắt mở to, lo âu và đẹp lạ lùng - mắt biếc.Kể từ hôm đó, thằng Hòa đã bá»›t thói hung hăng. Nó không còn dám bắt nạt những đứa trong lá»›p má»™t cách vô lối nữa . Nhưng Ä‘iá»u tốt đẹp đó lại xảy đến quá muá»™n. Bởi vì đã đến lúc chúng tôi từ giã ngôi trưá»ng mái lá vá»›i những bà n ghế á»p ẹp cá»§a thầy Phu, từ giã sá»± dạy dá»— táºn tụy và những hình phạt rùng rợn cá»§a thầy, từ giã những trưa nắng chang chang lẻn và o vưá»n ông Cá»u Hoà nh nhặt thị rụng.
Vâng, từ giã lá»›p vỡ lòng thÆ¡ ấu đầy những ká»· niệm đắng cay và ngá»t ngà o, chúng tôi và o trưá»ng tiểu há»c, má»™t thiên đưá»ng cá»§a tuổi nhá» vá»›i những dãy lá»›p tưá»ng vôi ngói đỠvà má»™t sân chÆ¡i rá»™ng mênh mông.
Suốt những năm há»c tiểu há»c, Hà Lan vẫn ngồi cạnh tôi . Chỉ có thằng Ngá»c là chuyển sang ngồi dãy bên kia . Dưá»ng như nó muốn chối bá» và xóa nhòa trong ký ức cái vị trà gợi lại sá»± kiện đáng buồn hôm nà o .
Dạy chúng tôi năm lá»›p hai là thầy Cải . Thầy Cải ngưá»i cao to, mắt chá»™t, tóc rá»… tre, khác xa hình ảnh nghiêm trang và đạo mạo cá»§a thầy Phu .
Thầy Cải dạy há»c bữa đực bữa cái . Thầy mê câu quăng. Hôm nà o báºn Ä‘i câu trên suối Lá, thầy cho chúng tôi nghỉ. Thầy cho nghỉ há»c hoà i nên hồi đó chúng tôi rất mến thầy . Những lúc đó, tôi và Hà Lan không vá» nhà ngay . Chúng tôi ra ngồi ngoà i cá»™t cá» xem các anh chị lá»›p lá»›n thi thả diá»u . Những cánh diá»u đủ kiểu, mà u sắc sặc sỡ vá»›i những chiếc Ä‘uôi dà i tháºm thượt Ä‘ang Ä‘ua nhau uốn éo, chao liệng trên ná»n trá»i xanh khiến tôi và Hà Lan ngồi ngắm mê mẩn hà ng giá».
Trong số những ngưá»i thi thả diá»u, có cả cô Thịnh và chị Nhưá»ng. Cô Thịnh và chị Nhưá»ng cùng há»c lá»›p năm, trên tôi ba lá»›p. Há»c cùng trưá»ng nhưng cô Thịnh và chị Nhưá»ng chỉ chÆ¡i vá»›i những bạn cùng lứa, chẳng bao giá» thèm chÆ¡i vá»›i tôi, tháºt khác xa vá»›i những lúc ở nhà . Tôi tiếc là bác tôi chưa cho chị Quyên Ä‘i há»c, mặc dù chị bằng tuổi tôi . Nếu chị Quyên Ä‘i há»c, hẳn chị sẽ chÆ¡i vá»›i tôi, và vá»›i Hà Lan.
Mồi câu cá»§a thầy Cải là những con nháị Chúng tôi thưá»ng bắt gặp thầy lúi húi, sục sạo ngoà i ruá»™ng, bên các vệ cá» hoặc dá»c theo ven suối . Thầy bắt nhái, bá» và o cái giá» tre nhá» cá»™t bên hông. Thầy chỉ có má»™t cái giỠđó thôi, thầy không có giá» cá. Cá câu được, thầy lấy cá»ng xâu qua mang, mắc và o cần trúc trên vai, vá» nhà . Thầy thÃch Ä‘i diá»…u qua trước mặt má»i ngưá»i vá»›i những con cá lá»§ng lẳng trên vai để nghe những tiếng trầm trồ thán phục.
- Hôm nay thầy Cải câu được con cá to quá cỡ, bà con ơi!
Những lúc như váºy, thầy tá» ra sung sướng và dá»… chịu đặc biệt. Ãã thà nh lệ, há»… hôm nà o thầy câu cá được cá to, ngà y hôm sau chúng tôi tha hồ chạy nhảy và nghịch phá mà chẳng sợ bị phạt.
Nhưng không phải hôm nà o thầy Cải cÅ©ng bắt được nhiá»u nhái như ý muốn. Những lúc đó, thầy bảo há»c trò Ä‘i bắt cho thầy, cứ má»™t con là năm Ä‘iểm tốt. Ãối vá»›i bá»n há»c trò chúng tôi hồi đó, Ä‘iểm tốt rất quan trá»ng. Tháng nà o được nhiá»u Ä‘iểm tốt vị trà xếp hạng sẽ được nâng lên, dù Ä‘iểm há»c táºp có kém chăng nữa . Vì váºy những đứa há»c kém cứ suốt ngà y lang thang ngoà i ruá»™ng tìm bắt nhái cho thầy để mong cải thiện tình hình. Những đứa há»c giá»i cÅ©ng thÃch bắt nhái vì được tá»± do Ä‘i chÆ¡i lông bông mà không sợ cha mẹ rầy . Vì váºy những ngà y thầy Cải không kiếm đủ mồi câu, đà nh sai há»c trò Ä‘i bắt nhái vá» ná»™p, đối vá»›i chúng tôi là những ngà y há»™i thá»±c sá»±. Từng đám há»c trò chạy túa ra đồng, vừa chạy vừa hò hét inh tai, và sau má»™t hồi bì bõm sục sạo dưới ruá»™ng nước, quần aó và mặt mà y chúng tôi nhem nhuốc còn hÆ¡n cả những ngưá»i thợ cấy trong là ng.
Bao giá» Ä‘i bắt nhái, tôi và Hà Lan cÅ©ng Ä‘i chung. Tất nhiên, bắt nhái là phần tôi . Còn Hà Lan chỉ có má»™t việc là xách cái giá» tre Ä‘i kè kè bên cạnh, há»… tôi tóm được con nhái nà o, nó có nhiệm vụ mở nắp giá» cho tôi bá» và o, rồi Ä‘áºy lại . Cuối buổi, chúng tôi chia đôi số nhái bắt được. Hôm nà o có con lẻ, con đó thuá»™c phần Hà Lan.
Sự ưu tiên đó, mãi mãi sau nà y vẫn không thay đổi, chẳng hiểu vì sao .
Chúng tôi lên lá»›p ba, xa thầy Cải, xa những ngà y lá»™i đồng bắt nhái . Chúng tôi há»c cô Thung. Cô Thung cá» chỉ dịu dà ng, giá»ng nói nhá» nhẹ, âu yếm, chúng tôi rất yêu cô . Cô chỉ có má»—i cái táºt hay khát nước. Hôm nà o Ä‘ang dạy, cô cÅ©ng than khát nước.
Má»—i lần cô Thung than như váºy, cả má»™t rừng tay giÆ¡ tay lên:
- Em, cô !
- Em nè, cô !
- Nhà em gần, để em đi cho cô !
Cả lá»›p như má»™t bầy ong, hò reo, già nh giáºt. Ãứa nà o cÅ©ng muốn được cô sai Ä‘i rót nước. ÃÆ°á»£c giúp đỡ và là m vui lòng thầy cô, dù là đi bắt nhái cho thầy Cải hay Ä‘i rót nước cho cô Thung, đối vá»›i bá»n há»c trò chúng tôi là má»™t hạnh phúc và là má»™t vinh dá»± tá»™t báºc. Vì váºy trong lúc giÆ¡ tay, đứa nà o cÅ©ng nhìn cô bằng ánh mắt hồi há»™p, miệng cố la tháºt to để hy vá»ng là m cô chú ý.
Thưá»ng thưá»ng cô Thung chỉ tôi, đơn giản vì cô hay qua nhà chÆ¡i vá»›i mẹ tôi . Còn tôi bao giỠđược cô sai Ä‘i, tôi cÅ©ng xin cho Hà Lan Ä‘i theo vá»›i lý do đưá»ng xa, chúng tôi phải thay phiên nhau bưng nước, đỡ má»i tay .
Mặt vênh lên, tôi và Hà Lan há»›n hở bước ra khá»i lá»›p trước những ánh mắt ghen tị cá»§a tụi bạn. Và ngay khi vừa đặt chân ra khá»i cổng trưá»ng, hai đứa tôi láºp tức chạy vù vá» nhà , miệng thở hồng há»™c, áo đẫm mồ hôi, thỉnh thoảng té những cú Ä‘au Ä‘iếng do vấp phải những mô đất hay những bụi cá» má»c sát ven đưá»ng. Bao giá» Ä‘i lấy nước cho cô Thung, chúng tôi cÅ©ng chạy vắt giò lên cổ, không là m sao ká»m lại được. Bởi vì, vá»›i má»™t niá»m vui rá»™ng lá»›n trong lòng, là m sao tôi và Hà Lan hoặc má»™t đứa trẻ nà o khác có thể Ä‘i khoan thai, cháºm rãi, lam` ra vẻ không có chuyện gì xảy ra .
Chỉ trừ khi Ä‘i từ nhà trở lại trưá»ng, vá»›i ly nước đầy trà n, lúc nà o cÅ©ng sóng sánh chá»±c đổ trên tay, tôi má»›i đếm bước má»™t cách tháºn trá»ng, gần như rón rén. Hà Lan Ä‘i bên cạnh, mắt nhìn chằm chặp và o ly nước chông chênh trên tay tôi, cứ chốc chốc lại há»i:
- Ngạn má»i tay chưa ?
|

17-09-2008, 04:19 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 3
Mặc cho nó há»i, tôi mÃm chặt môi không đáp. Tôi biết, há»… tôi mở miệng, tay tôi sẽ run lên và nước tạt ra ngoà i . Vì váºy, tôi cứ cắm cúi bước.
Ãến khi Hà Lan há»i đến lần thứ ba, biết nó đã nóng lòng thay thế tôi lắm rồi, tôi má»›i đứng lại trao ly nước lúc nà y chỉ còn độ hai phần ba cho nó.
Hà Lan mừng lắm, nó đón ly nước trên tay tôi như đón niá»m hạnh phúc lá»›n lao, mắt sáng ngá»i . Niá»m hạnh phúc đó, dá»c đưá»ng Hà Lan còn là m đổ thêm má»™t Ãt xuống đất, tiếp theo sá»± phung phà cá»§a tôi, trước khi đặt nó lên bà n cá»§a cô Thung.
Nhưng cô Thung chẳng phà n nà n gì vá» Ä‘iá»u đó. Cô cảm động bưng ly nước chỉ còn má»™t phân ná»a đưa lên miệng uống má»™t mạch. Khi cô đặt cái ly rá»—ng xuống bà n cÅ©ng là lúc tiếng trống tan trưá»ng vang lên.
Bao giá» tôi và Hà Lan quay trở lại trưá»ng cÅ©ng đúng và o giá» tan há»c. Ãiá»u đó luôn luôn khiến tôi đặc biệt thÃch thú.
Tôi và Hà Lan cà ng ngà y cà ng chÆ¡i thân vá»›i nhau . Những năm lá»›p bốn, lá»›p năm, hai đứa tôi không chỉ cặp kè vá»›i nhau trong lá»›p mà khi vá» nhà , tôi và Hà Lan cÅ©ng không rá»i nhau ná»a bước.
Lúc nà y, tôi đà lá»›n, được quyá»n Ä‘i xuống chợ má»™t mình hoặc Ä‘i lông bông đâu đó trong là ng mà không cần phải có ngưá»i lá»›n Ä‘i kèm. Và , như không thể khác, tôi thưá»ng xuyên xuống chÆ¡i nhà Hà Lan.
Nhà Hà Lan ở cuối chợ Ão Ão, trên con đưá»ng dẫn đến giếng Cây Duối . Nhà nó tuá»nh toà ng, vách tre mái lá, thua xa căn nhà gạch cá»§a tôi . Nhưng nhà nó mát mẻ hÆ¡n nhà tôi nhiá»u . PhÃa sau nhà , lÅ©y tre xanh suốt ngà y kẽo kẹt và trên ngá»n tre cao lá»§ng lẳng những tổ chim chà o mà o, gió thổi rì rà o qua kẽ lá và không ngừng phát ra những âm Ä‘iệu du dương và êm ái tuyệt vá»i . Ãằng sau lÅ©y tre là cánh đồng ráºp rá»n sóng lúa, lúc xanh ngát mạ non lúc trÄ©u chÃn bông và ng, mùa cà y xá»›i nồng nà n mùi phân bò và mùi đất ải .
Trước nhà Hà Lan, có má»™t già n thiên lý lấm tấm hoa và ng. Ãã không biết bao nhiêu lần, tôi và Hà Lan ngồi dưới bóng mát cá»§a già n thiên lý thÆ¡ má»™ng nà y chÆ¡i những trò chÆ¡i tuổi nhá». Vá»›i bá»n con trai, tôi chÆ¡i đánh đáo, đánh bi, đá bóng và những trò rượt bắt. Còn vá»›i Hà Lan, tôi phải chÆ¡i đánh chuyá»n, ô quan, nhảy lò cò và những trò con gái khác. Nếu không thế thì Hà Lan sẽ nghỉ chÆ¡i tôi ra . Nó đã dá»a tôi má»™t lần rồi, khi tôi tá» vẻ thá» Æ¡ và nhầm lẫn lung tung khi rải sá»i trong trò chÆ¡i ô quan buồn chết được.
Ba Hà Lan có đôi mắt tuyệt đẹp, đó là đôi mắt mà Hà Lan thừa hưởng. Ông chẳng quan tâm gì đến sá»± có mặt cá»§a tôi trong nhà . Ãôi mắt cá»§a ông thưá»ng xuyên hướng lên bầu trá»i, dõi theo những tia nắng và những đám mây . Ông nghÄ© ngợi vá» thá»i tiết và mùa mà ng. Ông chẳng nghÄ© đến tôi .
Mẹ Hà Lan lại khác. Bà rất mến tôi và bà y tá» sá»± quà mến đó bằng cách kẹp rổ vaò nách và bắt ghế đứng lên hái hoa thiên lý xuống nấu canh má»i tôi ăn. DÄ© nhiên tôi không từ chối . Trong bữa ăn, tôi vừa húp canh xì xụp vừa lÆ¡ đãng nghe mẹ Hà Lan kể chuyện ông ná»™i tôi đã cứu sống bà trong má»™t cÆ¡n bệnh tháºp tá» nhất sinh như thế nà o . Ông ná»™i tôi hốt thuốc bắc, đã qua Ä‘á»i lúc tôi má»›i ba tuổi, nhưng mẹ Hà Lan kể vỠông ná»™i tôi vá»›i giá»ng Ä‘iệu như nói vá» má»™t ngưá»i còn sống, giá»ng nói cảm động cá»§a mẹ Hà Lan xen lẫn vá»›i những tiếng lÃch chÃch cá»§a bầy chim sâu Ä‘ang cãi nhau sau hè. Và tôi mưá»ng tượng nghÄ© đến ông tôi, má»™t hình ảnh đã xa xăm lắm.
Nhưng không phải chỉ có tôi đến chÆ¡i nhà Hà Lan. Nó cÅ©ng hay lên chÆ¡i vá»›i tôi và chị Quyên. Thá»i gian nà y, chị Nhưá»ng và cô Thịnh không có nhà . Trưá»ng là ng tôi chỉ mở tá»›i lá»›p năm, lên lá»›p sáu chị Nhưá»ng và cô Thịnh phải ra trưá»ng huyện.
Bác tôi cho chị Quyên Ä‘i há»c trá»…. Chị há»c sau tôi và Hà Lan hai lá»›p, nhưng Ä‘iá»u đó không ngăn cản ba đứa tôi chÆ¡i vá»›i nhau rất tâm đầu ý hợp.
Thỉnh thoảng, và o những ngà y cuối tuần, chị Nhưá»ng và cô Thịnh xách gói vá» thăm là ng. Nhưng Ä‘iá»u đó chẳng khiến tôi xúc động chút nà o . Chị Nhưá»ng và cô Thịnh đã lên lá»›p tám, tá»± coi mình là ngưá»i lá»›n, đã từ lâu chẳng thèm chÆ¡i vá»›i bá»n nhãi nhép chúng tôi .
Trong hai ngưá»i bạn gái còn lại lúc bấy giá», tôi thÃch Hà Lan hÆ¡n chị Quyên nhiá»u .
Chị Quyên là đứa gan góc cá»§a là ng tôi . Như đất Ä‘ai dưới chân núi Phượng, chị thừa sức mạnh và nghị lá»±c. Ở trưá»ng cÅ©ng như ở nhà , chị thưá»ng xuyên đánh nhau vá»›i bá»n con trai, và chị luôn luôn thắng mặc dù đôi khi sá»± thắng lợi được đánh dấu bằng những vết bầm trên ngưá»i chị.
Thỉnh thoảng vẫn có những xung đột không trách khá»i giữa tôi vá»›i chị Quyên, và dÄ© nhiên phần thua luôn luôn thuá»™c vá» tôi . Kết thúc má»™t tráºn chiến, hình ảnh cuối cùng bao giá» cÅ©ng là tôi nằm bẹp dưới đất, chị Quyên đè lên ngưá»i, tay chẹn ngang cổ tôi, miệng đắc chà há»i:
- Ngạn chịu thua chưa ?
Những lúc đó, tôi không có cách nà o khác là gáºt đầu .
Vì váºy bên cạnh chị Quyên, tôi không có dịp chứng tỠđược phần đà n ông cá»§a mình. Chị con trai hÆ¡n tôi nhiá»u . Chị luôn luôn là chị, tôi luôn luôn là em. Vá»›i những nắm đấm rắn rá»i cá»§a chị, Ä‘iá»u đó khó thay đổi được.
Quan hệ giữa tôi vá»›i Hà Lan hoà n toà n khác. Mặc dù đôi lúc hÆ¡i bướng bỉnh, Hà Lan bao giá» cÅ©ng là má»™t ngưá»i bạn gái dịu dà ng, tháºm chà có lúc yếu Ä‘uối . Nó cần sá»± che chở cá»§a tôi và tôi rất kiêu hãnh vá» Ä‘iá»u đó. Rất nhiá»u năm vá» sau nà y, tôi hiểu rằng hồi đó Hà Lan đã đánh thức và là m thá»a mãn trong tôi cái khả năng bảo vệ phái yếu cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘an` ông mưá»i tuổi, Ä‘iá»u tôi không tìm thấy cả trong sá»± cách biệt tuổi tác cá»§a chị Nhưá»ng và cô Thịnh lẫn trong sức mạnh tá»± nhiên cá»§a chị Quyên. Mẹ tôi lại sinh em gái quá trá»…, chẳng được tÃch sá»± gì, chỉ tổ là m tôi bá»±c mình vì phải suốt ngà y dá»— cho nó thôi khóc nhè, má»™t công việc chán ngấy .
Nhà Hà Lan ở gần chợ, vì váºy má»—i lần xuống chÆ¡i nhà nó, hai đứa tôi thưá»ng rá»§ nhau Ä‘i lang thang trong chợ. Chúng tôi dạo bước tha thẩn qua các gian hà ng, sung sướng ngắm nghÃa tất cả má»i thứ, sung sướng chỉ trá» và o các há»™p chì mà u, những viên bi và những vòng xuyến, sung sướng khoe vá»›i nhau những mÆ¡ ước cá»§a mình, những mÆ¡ ước nhá» nhoi, chân chất và buồn cưá»i .
Trước khi ra vá», bao giá» tôi và Hà Lan cÅ©ng đứng chôn chân hằng buổi trước mẹt hà ng nÆ¡i góc chợ trên đó bà y la liệt những con váºt nặn bằng bá»™t, nhuá»™m đủ mà u sặc sỡ. CÅ©ng như các sạp tạp hóa lung linh và bà ẩn, những con váºt lá»™ng lẫy nà y đã khiến tôi mê mẩn suốt quãng Ä‘á»i thÆ¡ ấu . Mãi đến bây giá», tôi vẫn còn yêu thÃch chúng và má»—i khi tình cá» bắt gặp món đồ chÆ¡i tuyệt vá»i nà y bà y bán đâu đó ở má»™t góc đưá»ng, tôi thưá»ng mua hà ng chục con Ä‘em vá» bà y trên bà n và ngắm nghÃa chúng bằng tất cả lòng say mê và hồi há»™p, ná»—i nhá»› tiếc và buồn rầu, biết rằng mình đã ở quá xa sân ga tuổi nhá».
Hồi đó, chúng tôi không có tiá»n mua . Tôi và Hà Lan chỉ đứng để ngắm cho thá»a thÃch và nhìn những đứa có tiá»n mua bằng ánh mắt ao ước và ghen tị. Má»—i khi có má»™t thằng nhóc hoặc má»™t con nhóc nà o tiến lại, hiên ngang đặt tá» giấy bạc xuống mẹt để lấy Ä‘i má»™t con mèo tam thể hay má»™t con gà trống có chiếc mà o đỠvá»›i bá»™ cánh lòe loẹt, tôi cảm thấy Ä‘au khổ như bị ai cướp mất má»™t cái gì.
Thỉnh thoảng, chúng tôi cÅ©ng mua được ước mÆ¡ cá»§a mình. Ãó là những khi hiếm hoi được mẹ cho tiá»n, tôi chạy vù xuống nhà Hà Lan, tay nắm chặt tá» giấy bạc, lòng cứ nÆ¡m ná»›p sợ đánh rÆ¡i dá»c đưá»ng. Tôi há»›n hở kéo Hà Lan ra chợ và sau khi chá»n lá»±a và trang cãi hà ng buổi, chúng tôi bê vá» nhà những con váºt đẹp đẽ và lòng đầy hân hoan, chúng tôi đặt chúng dưới già n hoa thiên lý. Trên mặt đất lốm đốm nắng ấy, tôi và Hà Lan đã nằm bò ra bên nhau, tháºn trá»ng chiêm ngưỡng và đùa nghịch vá»›i những con thú nom kỳ dị và huyá»n hoặc như thể vừa bước ra từ những câu chuyện kể cá»§a bà tôi .
Không chỉ ở nhà , ở trưá»ng tôi cÅ©ng luôn tìm cách là m vui lòng Hà Lan. Không hiểu sao, ngay từ nhá», tôi rất sợ những giá»t nước mắt. Tôi sợ nhìn thấy Hà Lan khóc. Ãứng trước ná»—i buồn cá»§a má»™t ngưá»i con gái, tôi luôn luôn xốn xang và cảm thấy mình có lá»—i trong chuyện đó, mặc dù nhiá»u khi nguyên do cá»§a ná»—i buồn chẳng dÃnh dáng gì đến tôi .
Bao giá» tôi cÅ©ng muốn nhìn thấy Hà Lan cưá»i . Tôi muốn nó vui vẻ suốt ngà y . Có lẽ vì sá»± mong má»i thầm kÃn đó, tôi không bao giá» từ chối Hà Lan má»™t cái gì.
Trưá»ng tôi có má»™t cái trống to tháºt to, treo ngoà i hiên, giữa lá»›p bốn và lá»›p năm. Tiếng trống kêu lá»›n, vang rất xa, má»—i lần gióng lên, cả là ng Ä‘á»u nghe thấy . Nhá» váºy, dù Ä‘ang mải chÆ¡i, há»… nghe tiếng trống Ä‘i há»c đổ hồi, má»i đứa trẻ trong là ng Ä‘á»u vá»™i vã ôm cặp đến trưá»ng.
Tất cả há»c trò trưá»ng tôi Ä‘á»u mê đánh trống. ÃÆ°á»£c cầm lên cây dùi nặng chịch thẳng tay giáng và o mặt trống da bò để nghe âm thanh dá»™i lên, lan ra xa và ngân nga không dứt đằng sau các lÅ©y tre là niá»m mÆ¡ ước cháy bá»ng cá»§a má»—i đứa chúng tôi .
Nhưng chỉ có há»c trò lá»›p năm má»›i được thầy hiệu trưởng giao nhiệm vụ đánh trống, các lá»›p khác không được rá»› và o . Vì váºy, hồi còn ở các lá»›p dưới, cứ sắp đến giá» ra chÆ¡i, tôi và Hà Lan thưá»ng rá»§ nhau xin phép thầy cô Ä‘i ra ngoà i . Chúng tôi lần mò đến chá»— lá»›p năm, đứng quanh quẩn trước cá»a, chá» cho anh há»c trò được phân công đánh trống bước ra, hai đứa tôi liá»n lẽo đẽo theo sau và năn nỉ đến khô nước miếng để xin được đánh ké.
Thưá»ng thưá»ng chúng tôi bị từ chối thẳng thừng. Nhưng cÅ©ng có khi lá»i khẩn khoản mếu máo cá»§a chúng tôi được chấp nháºn. Trong những giây phút hạnh phúc hiếm hoi đó, chúng tôi vô cùng mừng rỡ và ná»—i xúc động khiến chân tôi như quÃu lại .
Ãánh dứt má»™t tiếng trống, anh há»c trò lá»›p năm cá»±c kỳ rá»™ng lượng kia chìa cái dùi trước mặt tôi:
- Nè, đánh đi !
Không đợi nhắc đến lần thứ hai, tôi vá»™i vã chá»™p lấy cái dùi nặng ì, cố hết sức đánh mạnh và o mặt trống và sướng rêm ngưá»i khi nghe tiếng trống vang như sấm dưới tay mình. Tôi còn Ä‘ang nghệt mặt thưởng thức cái âm thanh dùng dằng chưa chịu dứt kia thì anh há»c trò lá»›p năm đã giục:
- Ãánh má»™t cái nữa! Nhanh lên!
Lúc đó, tôi mới sực tỉnh, và vội và ng đưa dùi cho Hà Lan:
- Mà y đánh Ä‘i! Ãánh mạnh và o!
Hà Lan hà há»ng cầm lấy cây dùi và mÃm môi đánh tháºt mạnh. Nhưng nó con gái sức yếu, tiếng trống nghe xụi lÆ¡ . Anh há»c trò lá»›p năm liá»n giằng lấy cái dùi, bÄ©u môi trách:
- Ãánh váºy mà cÅ©ng đòi đánh! ÃÆ°a đây tao đánh lại!
Anh bá»±c bá»™i nện má»™t phát tháºt lá»±c lên mặt trống rồi cầm dùi bá» Ä‘i má»™t mạch.
Tôi liếc Hà Lan, thấy mặt nó buồn thiu, liá»n nói:
- Mà y đừng lo! Mai mốt mà y đánh, tao cầm tay cho mà y đánh. Như váºy sẽ mạnh hÆ¡n.
Nghe tôi nói như váºy, Hà Lan hết buồn ngay . Nó nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh và cưá»i tươi tháºt tươi .
Cho đến khi lên lá»›p năm thì tôi chẳng phải xin xá» ai . Cứ sắp đến giá» ra chÆ¡i là tôi tót ra khá»i lá»›p, già nh lấy cây dùi trước những đứa khác. Trống ra chÆ¡i ba tiếng, bao giá» tôi cÅ©ng đánh hai tiếng đầu, Hà Lan đánh tiếng chót. Khi Hà Lan đánh, tôi phải cầm tay nó tiếp sức.
Chúng tôi còn được đánh cả hồi trống tan trưá»ng. Trống tan trưá»ng đánh sướng tay hÆ¡n trống ra chÆ¡i, vì được đánh má»™t hồi dà i . Trống tan trưá»ng, đứa khác đánh thì không sao, tiếng trống vang lên suôn sẻ và đá»u đặn, nhưng đến khi tôi đánh, lần nà o tiếng trống cÅ©ng bị ngắt quãng. Ãó là khi tôi trao dùi cho Hà Lan đánh nốt phần còn lại .
Hà Lan thÃch đánh trống, tôi trở thà nh tên cướp nhanh nhẹn và hung hãn nhất trong lá»›p. Ãt khi nà o chiếc dùi trống lá»t và o tay đứa khác. Ãiá»u đó chỉ xảy ra khi tôi bị ba, bốn đứa hùa và o bao vây và sau khi liá»u mình chống trả kịch liệt, tôi thất thế bị chúng hè nhau váºt xuống đất và tước lấy chiếc dùi trên tay . Những lúc đó, tôi Ä‘au vì chảy máu mÅ©i thì Ãt mà đau vì không Ä‘em lại được niá»m vui đánh trống cho Hà Lan thì nhiá»u, và tôi khẽ liếc Hà Lan bằng ánh mắt áy náy xen lẫn buồn rầu .
Hà Lan không quan tâm đến ná»—i day dứt cá»§a tôị Nó bắt tôi ngồi ngá»a mặt lên trá»i, không được cá»±a quáºy và giữ tư thế đó lâu tháºt lâu . Còn nó thì chạy Ä‘i hái má»™t thứ lá gì đó, vò nát trong tay rồi nhét và o mÅ©i tôi . Nó bảo:
- Lá nà y hay lắm! Ngạn ngồi yên má»™t lát, mÅ©i Ngạn hết chảy máu liá»n!
- Lá gì váºy ? - Tôi há»i .
- Hà Lan không biết.
Tôi há hốc miệng:
- Không biết sao mà y nhét vô mũi tao ? Lỡ lá dại thì sao ?
Hà Lan mỉm cưá»i, trấn an tôi:
- Không phải lá dại đâu . Má»—i lần Hà Lan bị chảy máu cam, mẹ Hà Lan thưá»ng hái lá nà y nhét vô mÅ©i Hà Lan. Nhét vô má»™t hồi, máu ngưng chảy liá»n.
Nghe Hà Lan nói váºy, tôi yên tâm ngồi ngá»a cổ lên trá»i, và trong khi chá» cho mÅ©i hết chảy máu, tôi lặng lẽ ngắm những cánh diá»u sặc sỡ Ä‘ang bay lượn trên cao và ngạc nhiên thấy chúng đôi khi thá»±c hiện những cú lá»™n nhà o ngoạn mục, tưởng sắp rÆ¡i xuống đất, để rồi bất thần vươn mình lên má»™t cách kiêu hãnh, có vẻ như muốn thi tà i vá»›i những cụm mây hồng Ä‘ang lững lá» trôi vá» phương Nam và cà ng lúc cà ng bị hoà ng hôn nhuá»™m tÃm.
Nhưng những cảnh tượng đẹp đẽ đó không là m tôi nguôi ngoai nỗi ấm ức trong lòng. Tôi nói với Hà Lan:
- Ngà y mai, tao sẽ già nh được cái dùi trống cho mà y coi!
- Thôi, Ngạn đừng già nh nhau nữa! - Hà Lan can tôi .
- Tao sẽ già nh! - Tôi nói, giá»ng cương quyết.
Hà Lan nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu:
- Ngạn sẽ đánh nhau đến chảy máu mũi mất!
Tôi vẫn bướng bỉnh:
- Ãánh thì đánh chứ sợ gì! Chảy máu mÅ©i thì mà y lại hái lá nhét vô mÅ©i tao!
Và ngà y hôm sau tôi lại đánh nhau tháºt. Tôi lại chảy máu mÅ©i và Hà Lan lại "chữa trị" cho tôi . Nhưng lần nà y tôi chẳng thấy Ä‘au . Tôi đã già nh được dùi trống. Cho Hà Lan.
Hồi còn há»c vỡ lòng, vì bênh vá»±c Hà Lan, tôi đã hạ gục thằng Hòa và sau đó tôi đã bị thầy Phu phạt đến ngất xỉu giữa sân trưá»ng. Tôi đã tham gia những tráºn đánh long trá»i trong vưá»n ông Cá»u Hoà nh để già nh lấy cho Hà Lan những trái thị hiếm hoi . Bây giá», để thá»a mãn ý thÃch cá»§a Hà Lan, tôi lại nện nhau nhừ tá» vì cái dùi trống.
Nhưng không phải chỉ có váºy . Suốt những tháng năm thÆ¡ ấu, Ä‘i bên cạnh Hà Lan, tôi đã biết bao nhiêu lần và o sinh ra tá», ngưá»i đầy thương tÃch.
Có ai đó đã Ä‘em khoe vá»›i Hà Lan những cái trứng chim. Những cái trứng chim sẻ xinh như những viên cuá»™i tròn thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nhặt được ở ven bá» suối Lá. Hà Lan liá»n nói vá»›i tôi nó muốn có những cái trứng chim giống hệt như váºy . Tôi liá»n nói vá»›i nó chuyện đó dá»… ợt.
Thế là trưa chá»§ nháºt nắng chang chang, đợi cho ba mẹ tôi ngá»§ say, tôi rón rén leo xuống khá»i giưá»ng, nhón gót Ä‘i ra cá»a và chạy vù xuống nhà Hà Lan. Nó dẫn tôi ra sau hè và tôi nhìn thấy cái thang Ä‘ang dá»±ng cạnh đống rÆ¡m cao ngất kế chuồng bò.
Má»—i đứa má»™t đầu, chúng tôi khệ nệ vác cái thang đến trưá»ng. Ãi đưá»ng lá»›n sợ bị ngưá»i quen bắt gặp, méc lại vá»›i ba tôi, tôi dẫn Hà Lan men theo những bá» ruá»™ng lồi lõm. Chúng tôi Ä‘i té lên té xuống, bùn văng đầy mặt nhưng lòng đầy háo hức.
Ãi má»™t hồi, đến trưá»ng, Hà Lan ngồi dá»±a lưng vô tưá»ng nghỉ mệt, còn tôi thì Ä‘i tìm tổ chim. Ngà y nghỉ, các lá»›p há»c vắng hoẹ Tôi Ä‘i rảo dá»c theo những bá» tưá»ng, mắt nhìn chăm chăm lên đầu hồi . Chim sẻ thưá»ng là m tổi trên đầu hồi . Chá»— nà o có tổ chim sẻ, chá»— đó bao giá» cÅ©ng có rÆ¡m rác lòi ra ngoà i . Chúng không biết che giấu chá»— ở cá»§a mình như những loà i chim khác.
Tìm được tổ chim, tôi và Hà Lan vá»™i vã khiêng thang dá»±ng và o tưá»ng. Xong, Hà Lan giữ chân thang, còn tôi leo lên. Phần lá»›n tổ chim Ä‘á»u có trứng. Ãiá»u đó khiến tôi vô cùng mừng rỡ. Tôi cẩn tháºn nhặt từng trứng má»™t bá» và o túi áo rồi tuá»™t xuống đất. Hà Lan Ä‘em sẵn má»™t túi ny-lông. Nó bá» tất cả trứng và o đó.
Tôi trèo lên hết ổ chim nà y đến tổ chim khác. Túi ny-lông trên tay Hà Lan chẳng mấy chốc đã đầy những trứng là trứng. Hà Lan rất sung sướng. Nó cưá»i luôn miệng. Nhưng dù Hà Lan không cưá»i, tôi cÅ©ng Ä‘á»c được Ä‘iá»u đó trong đôi mắt long lanh cá»§a nó và trong cách nó Ä‘ong đưa cái túi trên tay .
Hà Lan không phải bao giá» cÅ©ng hoà n thà nh nhiệm vụ được như tôi . Tôi giao nó giữ chân thang và dặn nó giữ tháºt chắc để tôi trèo lên. Nhưng lắm lúc, khi tôi vươn ngưá»i qua phải hay qua trái để thò tay mò mẫm trong các tổ chim nằm sâu dưới mái ngói, cái thang bá»—ng nhiên chao qua chao lại và cuối cùng ngã chổng ká»nh, lôi cả tôi theo khiến tôi té Ä‘áºp đầu xuống đất, trán sưng vù.
Những lúc đó, Hà Lan hốt hoảng chạy lại . Nó đỡ tôi dáºy và sá» tay lên trán tôi, lo lắng há»i:
- Ngạn té đau không?
Tôi đau đến buốt óc nhưng cố ra vẻ thản nhiên:
- Không đau .
Hà Lan ngạc nhiêu:
- Trán u một cục mà không đau ?
Tôi hốt hoảng sỠtay lên trán:
- U một cục hả ?
- Ừ.
- Lớn không?
- Lá»›n.
Tôi rỠrẫm cục u một hồi rồi thở dà i:
- Bây giỠtao mới thấy đau! - Và tôi vội vã nói thêm - Nhưng mà đau sơ sơ .
- Ãể Hà Lan xức dầu cho Ngạn nghen!
- Dầu đâu ?
- Dầu đây nè!
Vừa nói, Hà Lan vừa lấy từ trong túi áo ra một lỠdầu cù là . Nó mở nắp, quẹt dầu bôi lên trán tôi .
Tôi lim dim mắt, mắt cảm động há»i:
- Dầu cá»§a ai váºy ?
- Của mẹ Hà Lan.
- Bộ lúc nà o mà y cũng bỠlỠdầu trong túi hả ?
Hà Lan cưá»i:
- Ãâu có ! Hồi nãy, trước khi Ä‘i, Hà Lan má»›i lấy lá» dầu Ä‘em theo . Hà Lan biết thế nà o Ngạn cÅ©ng bị u đầu .
Tôi bĩu môi:
- Xạo đi mà y ! Là m sao mà y biết được?
- Biết chứ ! Ngạn chuyên môn đánh nhau, lại chúa hay té, thế nà o chẳng u đầu !
Hà Lan nói đúng quá, tôi hết đưá»ng cãi, đà nh phân trần:
- Nhưng hôm nay tao té là tại mà y chứ bộ ! Có mỗi một việc giữ thang mà mà y là m cũng không ra hồn !
Trước sự hăng hái kết tội của tôi, Hà Lan xụi lơ:
- Ừ, tại Hà Lan.
Ãnh mắt buồn bã cá»§a nó khiến tôi xốn xang khôn tả. Tôi bối rối nói:
- Thực ra thì... không phải tại mà y đâu ! Cái thang đổ là do tao . Tao cứ nhoà i tới nhoà i lui .
Thấy tôi sẵn lòng xóa tá»™i cho nó, Hà Lan mừng lắm. Niá»m vui cá»§a nó khiến tôi vui lây . Tôi liá»n hà o hứng:
- Bây giỠmà y ráng giữ thang cho chắc, tao trèo lên lấy trứng tiếp.
Hà Lan chớp mắt:
- Ngạn còn u đầu kia mà !
Tôi cưá»i:
- Không sao đâu ! Tao hết đau rồi .
Thế là tôi lại tiếp tục trèo lên các tổ chim. Hà Lan lần nà y cẩn tháºn hÆ¡n, nó mÃm môi ôm chặt chân thang. Nhưng chỉ được má»™t lát sau, tôi vừa nhúc nhÃch, cái thang lại nghiêng qua má»™t bên, hất tôi xuống. Nhưng tôi không bị dáºp trán. Mà dáºp mÅ©i, máu chảy thà nh dòng.
Tôi lại phải nằm lăn ra đất, mặt ngá»a lên trá»i, cho Hà Lan hái lá nhét đầy hai lá»— mÅ©i .
Hà Lan nói đúng, tôi là chúa đánh nhau, chúa leo trèo, chúa té ngã. ChÆ¡i vá»›i tôi má»™t thá»i gian Hà Lan trở thà nh má»™t ngưá»i nữ cứu thương bất đắt dÄ©.
Năm há»c lá»›p năm là năm tôi đánh nhau dữ dá»™i nhất. Chuyện đánh nhau lúc bấy giỠđã trở thà nh chuyện cÆ¡m bữa . Chúng tôi đánh nhau hà ng ngà y và dưá»ng như suốt năm há»c cuối cùng ở báºc tiểu há»c, đánh nhau là trò chÆ¡i duy nhất cá»§a chúng tôi .
Ngay từ đầu năm, lá»›p đã chia thà nh hai phe . Má»™t phe do thằng Toản cầm đầu, má»™t phe do tôi là m thá»§ lÄ©nh. Ngà y nà o chúng tôi cÅ©ng đến trưá»ng tháºt sá»›m, trước giá» và o há»c cả tiếng đồng hồ. Quẳng táºp lên bà n, chúng tôi kéo nhau ra sân và lao và o đánh nhau . Chúng tôi quần thảo túi bụi, thá»§ lÄ©nh so tà i vá»›i thá»§ lÄ©nh, quân sÄ© so tà i vá»›i quân sÄ©. Chúng tôi vừa đánh vừa rượt nhau quanh sân, bụi bay mù trá»i, tiếng bá»n con gái thét the thé. Ãến khi tiếng trống và o há»c vang lên, tráºn chiến má»›i tạm lắng dịu để rồi bùng nổ dữ dá»™i hÆ¡n và o giá» ra chÆ¡i . Quả tháºt, chúng tôi không là m sao chấm dứt được cái trò chÆ¡i khá»§ng khiếp và đầy tÃnh đà n ông nà y, nhất là má»™t khi nó được bắt đầu má»™t cách tốt đẹp đến mức không má»™t đứa nà o trong chúng tôi giữ mình được là nh lặn trong ngà y đầu ra quân.
|

17-09-2008, 04:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 4
Trong thá»i kỳ chiến tranh ác liệt đó, Hà Lan là má»™t cánh tay đắc lá»±c cá»§a tôi . Khi tôi lên đưá»ng ra tráºn, nó ngồi trong lá»›p giữ cặp, giữ dép và giữ aó cho tôi . Khi tôi quay vá», dù bại tráºn hay thắng tráºn ngưá»i vẫn đầy những vết xây xát và những vết bầm, Hà Lan lại loay hoay xức thuốc cho tôi . Lúc bấy giá», Hà Lan không chỉ bá» theo ngưá»i lá» cù là mà trong cặp nó có đủ cả bông băng, thuốc tÃm, dầu khuynh diệp... hệt như má»™t cái túi cứu thương. Chỉ thiếu má»—i chai thuốc Ä‘á». Tôi không xức thuốc Ä‘á». Tôi không dại gì đánh dấu trên ngưá»i mình để lãnh thêm những tráºn đòn cá»§a ba tôi, ngoà i những cú đấm cá»§a phe thằng Toản.
Năm há»c cuối cùng cá»§a tôi ở trưá»ng là ng đã diá»…n ra như váºy . Má»™t bên là những tráºn đánh dai dẳng và đầy thương tÃch vá»›i thằng Toản và đồng bá»n, má»™t bên sá»± săn sóc êm ái và dịu dà ng cá»§a Hà Lan.
Hồi đó, tôi rất biết Æ¡n Hà Lan. Nhá» nó, những vết thương trên ngưá»i tôi rất chóng là nh. Những vết thương thể xác bao giá» cÅ©ng chóng là nh. Có phải váºy không, Mắt Biếc?
Thi Ä‘áºu và o lá»›p sáu, tôi và Hà Lan ra trưá»ng huyện. Phân ná»a há»c trò lá»›p năm ra trưá»ng huyện. Những đứa thi rá»›t ở lại là ng. Có đứa há»c đúp lại lá»›p năm. Có đứa nghỉ há»c hẳn, ở nhà phụ giúp cha mẹ.
Tôi ra huyện, ở nhà bà Năm Tá»±, nÆ¡i cô Thịnh và chị Nhưá»ng Ä‘ang trá» há»c. Bà Năm Tá»± nom khá giống bà tôi, cÅ©ng nhá» ngưá»i, hiá»n là nh, miệng lúc nà o cÅ©ng nhai trầu, cái ống nhổ luôn luôn nằm dưới đầu giưá»ng. Những năm ở trá» nhà bà Năm Tá»±, tôi nhá»› mãi món canh rau dá»n. Trong vưá»n cá»§a bà , rau dá»n vô thiên lá»§ng, chúng má»c chen chúc vá»›i cá» dại và sinh sôi nảy nở bất táºn. Chiá»u nà o bà Năm Tá»± cÅ©ng cắp rổ ra vưá»n hái rau theo, nhưng tôi không hái rau dá»n cùng bà . Tôi thÃch lùng sục trong các bụi ráºm để hái bông dá»§ dẻ hÆ¡n. Bông dá»§ dẻ mà u và ng, cánh cứng, lá»›n bằng đầu ngón tay cái, thÆ¡m lừng mùi dầu chuối . Bá» má»™t bông dá»§ dẻ trong túi áo, ba ngà y sau ngưá»i còn thÆ¡m ngát.
Bà Năm Tá»± không cần tôi hái rau giúp bà . Rau dá»n má»c um tùm, chỉ cần quÆ¡ tay ra là hái được cả nắm. Bà rá»§ tôi ra vưá»n là để nói chuyện cho đỡ buồn. Chồng chết, con trai lá»›n Ä‘i lÃnh ở tÃt Ban Mê Thuá»™t, bà sống thui thá»§i má»™t mình, buồn hiu . Cô Thịnh và chị Nhưá»ng nghe chuyện cá»§a bà chán rồi, không muốn nghe nữa, bà quay sang trút ná»—i buồn lên tôi . DÄ© nhiên chỉ có má»™t mình bà nói, còn tôi nghe, tiếng được tiếng mất. Tôi lÆ¡ đãng nghe bà , mắt láo liên tìm bông dá»§ dẻ, còn chân thì khua khoắng các bụi cá» cho châu chấu bay ra từng đà n coi chÆ¡i .
Bà Năm Tá»± nấu canh ra dá»n rất ngon nhưng chiá»u nà o cÅ©ng ăn món đó, tôi đâm ngán. Tôi, cô Thịnh và chị Nhưá»ng liá»n chuyển sang tấn công dÄ©a cá rô chiên và chén Ä‘áºu phá»™ng rang dầm nước mắm, nhưá»ng tô canh lại cho bà . Bà Năm Tá»± chẳng há»u pháºt ý vá» chuyện đó. Chiá»u nà o bà cÅ©ng lẳng lặng ăn hết má»™t tô canh. Suốt bốn năm tôi trỠở nhà bà , hình ảnh kinh hoà ng đó cứ lặp Ä‘i lặp lại . Không má»™t buổi chiá»u nà o, trên mâm cÆ¡m vắng bóng tô canh quỉ quái đó. Váºy mà lÅ© rau dá»n chết tiệt trong vưá»n vẫn không chịu tà n lụi, chúng cứ má»—i ngà y má»™t tốt tươi .
Hà Lan không phải ở trỠnhư tôi . Nó ở nhà ông chú. Chú nó chạy xe cho một hãng xe đò thà nh phố, có đại lý ở huyện.
Nhà chú nó ở khác phÃa vá»›i nhà bà Năm Tá»± nên tôi và Hà Lan không thể Ä‘i chung vá»›i nhau như hồi còn há»c ở trưá»ng là ng.
Ãến lá»›p, chúng tôi cÅ©ng không còn dịp ngồi cạnh nhau nữa . Ở trưá»ng trung há»c, con trai ngồi riêng, con gái ngồi riêng. Hà Lan ngồi ở bà n đầu dãy bên trái, tôi ngồi ở bà n cuối dãy bên phải, cách nhau như mặt trá»i mặt trăng.
Lên lá»›p sáu, chúng tôi lại phải mặc đồng phục. Con gái mặc áo dà i trắng. Con trai áo trắng quần xanh, áo bá» vô quần, gà i dây nịt hẳn hoi . Cách ăn mặc chững chạc khiến chúng tôi lá»›n hẳn lên. Ãiá»u đó đối vá»›i tôi quả là má»™t tai há»a . Khi trở thà nh... ngưá»i lá»›n, bá»n con gái đâm ra không thèm chÆ¡i chung vá»›i đám con trai nữa . Hà Lan cÅ©ng váºy . Giá» ra chÆ¡i nói cứ lẽo đẽo Ä‘i theo đám bạn gái cá»§a nó, túm tụm dưới những hà ng dương liá»…u chạy dá»c theo hà ng rà o quanh trưá»ng. Ãó là sân chÆ¡i bất di bất dịch cá»§a bá»n con gái, còn bá»n con trai chúng tôi thì tung hoà nh trên khoảng sân mênh mông còn lại .
Suốt quãng Ä‘á»i trung há»c, Hà Lan ngà y nà o cÅ©ng ngồi lẫn trong những tà áo trắng dưới gốc dương liá»…u, bá» mặc tôi vá»›i những buồn vui không ngưá»i bà y tá», những ước mÆ¡ xa vá»i và những tráºn đánh nhau ngà y cà ng hiếm hoi nhưng không thiếu những vết bầm đáng giá, luôn luôn hoà i vá»ng bà n tay chăm sóc năm nà o .
Chỉ có những ngà y cuối tuần, trở vỠthăm là ng, tôi và Hà Lan mới trở lại là đôi bạn ngà y xưa còn bé.
Chiá»u thứ bảy nà o cÅ©ng váºy, cứ đến khoảng năm giá» là ba tôi chạy xe gắn máy ra huyện đón tôi vá». Ãến tuần thứ ba thì mẹ Hà Lan nhá» ba tôi đón giúp cả Hà Lan. Ãối vá»›i tôi, đó là má»™t ngà y đáng nhá»›.
DÄ© nhiên Hà Lan không chịu ngồi chung vá»›i tôi ở yên sau . Nó mắc cở, Ä‘iá»u trước đây chưa từng có. Tôi đà nh nhưá»ng yên sau cho nó, lên ngồi đằng trước vá»›i ba tôi .
Tôi ngồi nhấp nhổm như con cóc, chân đạp và o sưá»n xe, tay bám chặt ghiÄ‘dông, lòng cứ lo nÆ¡m ná»›p. Tôi sợ té dá»c đưá»ng. Té khi xe Ä‘ang chạy, chắc chắn không chỉ u đầu và dáºp mÅ©i . Mà tôi sẽ nằm quay lÆ¡ ra đất, chết thẳng cẳng. Nhẹ nhất cÅ©ng què tay hoặc quẹo cổ, Hà Lan sẽ nghỉ chÆ¡i vá»›i tôi . NghÄ© váºy, tôi gồng mình nắm khư khư cái ghiÄ‘dông, tay má»i nhừ. Tôi cứ nắm như thế, mãi đến táºn rừng Sim.
Rừng Sim nằm ở ven là ng, cách giếng Cây Duối non bốn cây số. Bao giá» vá» ngang rừng Sim, ba tôi cÅ©ng dừng lại, để xe bên vệ đưá»ng và dắt tôi và Hà Lan và o rừng hái sim.
Có khi tôi và Hà Lan để mặc ba tôi Ä‘i sâu và o rừng hái sim má»™t mình, chúng tôi lon khom Ä‘i tìm bông dá»§ dẻ hoặc tìm hái những trái chà là trên những cà nh nhánh đầy gai . Gai chà là chÃch Ä‘au thấu xương, khi chảy máu tôi thưá»ng đưa ngón tay lên miệng ngáºm, vỠđến nhà vần còn buốt.
Tôi và Hà Lan Ä‘á»u thÃch bông dá»§ dẻ, đứa nà o cÅ©ng mê mùi thÆ¡m cá»§a nó. Riêng vá» khoản chà là , chỉ có mình tôi thÃch. Thỉnh thoảng, mẹ tôi vẫn mua chà là ngoà i chợ vá» cho tôi . Chà là ngoà i chợ ngưá»i ta bán từng lon. Mình tôi ăn má»™t lon, vẫn còn thèm, vẫn thấy như ... chưa ăn gì. Hà Lan lại khác, nó chê chà là tối mà y tối mặt. Nó bảo trái chà là toà n há»™t là há»™t, ăn chán bá» xừ. Nó khoái những trái trâm hÆ¡n.
Rừng Sim quê tôi trâm má»c rải rác. Thân trâm cao, mảnh, đà n bà con gái trong là ng và o rừng nhặt cá»§i, bao giá» cÅ©ng thÃch tha vá» những cà nh trâm khô gãy . Trái trâm má»c thà nh từng chùm, tÃm như thuốc nhuá»™m, ăn và o miệng má»™t hồi, miệng tÃm như ngáºm má»±c.
Hà Lan thÃch trâm, tôi trèo lên cây, hái từng chùm trái liệng xuống cho nó. Nó bứt từng trái bá» và o miệng nhằn lấy nhằn để. Trái trâm cÅ©ng chÃn phần há»™t má»™t phần cÆ¡m, còn "chán bá» xừ" hÆ¡n trái chà là , không hiểu sao Hà Lan lại thÃch. Nhưng tôi chẳng thèm thắc mắc, há»… Hà Lan thÃch là tôi phải chiá»u .
Tôi đóng vai con khỉ trèo cây, mê mải hái, đến khi tụt xuống đất, ngoảnh lại thấy Hà Lan lạ hoắc. Nó cưá»i vá»›i tôi bằng đôi môi và hà m răng tÃm ngắt. Tôi bảo nó thè lưỡi ra, lưỡi nói hệt lá chuối nước.
Ba tôi bước ra thấy váºy, hoảng hồn. Không dám chở Hà Lan vá» nhà vá»›i dung nhan như váºy, ba tôi chở thẳng nó vá» nhà tôi, bắt nó lấy nước súc miệng rá»a mặt sạch sẽ má»›i đưa nó vá» vá»›i mẹ nó.
Bà tôi há»i tôi:
- Hà Lan sao váºy cháu ?
Tôi cưá»i:
- Nó ăn trâm.
- Trâm ở đâu mà ăn?
- Trâm cháu hái cho nó. Cháu hái ở trong rừng Sim.
Bà tôi không há»i nữa . Tá»± dưng bà nói:
- Con bé đó dễ thương.
Còn tôi cũng tự dưng hùa theo:
- Ãôi mắt nó giống hệt đôi mắt ba nó, bà ạ !
Tôi nói không rõ ý lắm nhưng bà tôi hiểu tôi muốn khen đôi mắt cá»§a Hà Lan. Bà gáºt đầu va nói, giá»ng xa vắng:
- Nhưng dù sao Ä‘á»i nó sẽ khổ.
Những tiếng cuối cùng, bà hạ giá»ng nhưng tôi vẫn nghe rõ. Không hiểu sao, tôi lại buá»™t miệng:
- Lớn lên, cháu sẽ cưới nó là m vợ, bà ạ !
Bà tôi giáºt mình và nhìn tôi má»™t thoáng. Ãnh mắt cá»§a bà cho tôi biết rằng bà xem Ä‘iá»u tôi vừa nói là má»™t ý định đứng đắn và chững chạc. Má»™t lát, bà nói, giá»ng nghiêm trang:
- Bà cÅ©ng mong như váºy .
Ãến bây giá», má»—i khi nhá»› lại, tôi vẫn không cắt nghÄ©a được tại sao lúc đó tôi lại nói vá»›i bà tôi nhừng lá»i như váºy và tại sao bà tôi cÅ©ng lại nói vá»›i tôi những lá»i như váºy . Tuy nhiên đó là lần duy nhất hai bà cháu tôi trò chuyện vá»›i nhau như những ngưá»i bạn lá»›n. Và dẫu là lần duy nhất, tôi không bao giá» quên. Cả bà tôi cÅ©ng váºy . Tôi biết bà vẫn nhá»› như in những mong má»i cá»§a bà . Cho đến lúc nhắm mắt, có lẽ bà vẫn tin rằng khi vắng bà , những chuyện còn lại trên mặt đất vẫn sẽ êm đẹp như lòng bà hằng muốn.
Bà tôi mất hai năm sau đó, lúc tôi Ä‘ang há»c lá»›p tám. Ãối vá»›i tôi, đó là má»™t tổn thất lá»›n lao . Tôi khóc bà đến sưng cả mắt. Mấy tháng sau, nhá»› bà , tôi vẫn còn khóc. Bà không chỉ là bà tôi, bà còn là bạn tôi . Hồi nhá», nếu không có bà , tôi chẳng biết chÆ¡i vá»›i ai . Trong các cháu cá»§a bà , bà thương tôi nhất. CÅ©ng trong các cháu cá»§a bà , tôi thương bà nhất. Thế mà bây giá» bà ngá»§, ngá»§ hoà i, như chú Hoan. Bà sẽ không bao giá» dáºy nữa bà bá» tôi má»™t mình. Những hôm vá» là ng, tối nà o tôi cùng ra đứng trước hiên nhìn xuống chợ Ão Ão, tôi thấy hình ảnh bà ẩn hiện trong những chùm đèn lấp lánh. Và tôi khóc, sầu nhá»› và phiá»n muá»™n, nước mắt nhòe cả má. Khi Ä‘i ngá»§, tôi nhìn thấy bà trong cÆ¡n mÆ¡ . Bà mỉm cưá»i hiá»n là nh và đầy yêu thương, và trong khi gãi lưng cho tôi ngá»§, bà lại thá»§ thỉ kể những câu chuyện cÅ© xưa trong đó chà ng Thạch Sanh ngồi lẻ loi nÆ¡i ven rừng hát bà i tình ca cÅ© xưa để đánh thức nà ng công chúa bị nhốt trong hang đại bà ng. Trong giấc mÆ¡ đẹp đẽ và buồn rầu đó, tôi chÃnh là chà ng Thạch Sanh dÅ©ng cảm, còn nà ng công chúa hoạn nạn không ai khác hÆ¡n là Hà Lan. Chúng tôi bước ra từ trong câu chuyện cá»§a bà . Còn bà bước ra từ trong trái tim khôn nguôi thổn thức cá»§a tôi . Cho đến bây giá», dù bà mất đã lâu, bà luôn luôn ở trong trái tim tôi .
Năm lá»›p tám, bên cạnh ná»—i buồn lá»›n lao đó, tôi còn má»™t ná»—i buồn khác. Trong khi tôi chẳng lá»›n hÆ¡n năm lá»›p bảy chút nà o thì Hà Lan bá»—ng nhiên cao nhòng hẳn lên như má»™t phép lạ. Sau má»™t đêm nằm má»™ng, sáng ra tôi chợt nhìn thấy ở cô bạn nhá» ngà y nà o má»™t ngưá»i thiếu nữ xinh đẹp và lạ lẫm. Hà Lan lạ lùng đến mức tôi không tin nó đã từng là bạn tôi . Suốt má»™t tuần lá»… liá»n, tôi cứ trố mắt ra dòm nó, vừa ngạc nhiên thÃch thú lại vừa Ä‘au khổ nặng ná». Thế ra nó chÃnh là nó, và như váºy nó chẳng còn là cô bạn bé bá»ng cá»§a tôi nữa, nó có vẻ là ... chị hai cá»§a tôi hÆ¡n.
Suốt năm lá»›p tám, tôi chẳng dám đến gần Hà Lan. Má»—i khi nói chuyện, tôi dừng lại nói qua loa và i câu rồi vá»™i vã lảng Ä‘i chá»— khác. Tôi mặc cảm vá» thân pháºn bé má»n cá»§a mình. Ãứng cạnh Hà Lan, tôi chỉ là má»™t chú bé loắt choắt, hệt má»™t thằng nhóc hỉ mÅ©i chưa sạch. Tháºt chẳng còn đâu oai phong ngà y nà o, khi tôi, mình đầy thương tÃch, tả xung hữu đột giữa má»™t lÅ© cướp cạn để già nh giáºt cái dùi trống vá» cho Hà Lan.
CÅ©ng trong năm đó, hai đứa tôi không còn ngồi chung vá»›i nhau trên chiếc xe gắn máy xình xịch cá»§a ba tôi những chiá»u cuối tuần nữa . Chú Hà Lan mua cho nó má»™t chiếc xe đạp má»›i toanh. Hằng ngà y, nó đạp xe Ä‘i há»c và má»—i chiá»u thứ bảy, nó đạp xe vá» là ng cùng năm, bảy đứa khác. Còn tôi, dá»c đưá»ng, vẫn cùng vá»›i ba tôi ghé và o rừng Sim như má»™t thói quen, nhưng đã không còn hà o hứng.
Tôi trèo lên cây trâm, hái từng chùm trái tÃm thẫm ném xuống đất. Ãể thấy lòng buồn hiu hắt. Và để biết rằng tôi đã lá»›n, tôi Æ¡i !
Ná»—i buồn cá»§a tôi không ngưá»i bà y tá». Nếu bà tôi còn sống, tôi sẽ thổ lá»™ vá»›i bà không giấu diếm. Nhưng bà đã không còn. Tôi cÅ©ng có thể tâm sá»± vá»›i cô Thịnh. Nhưng từ năm ngoái, khi tôi vừa lên lá»›p bảy, cô Thịnh và chị Nhưá»ng đã ra thà nh phố há»c tiếp lá»›p mưá»i chẳng còn ở chung vá»›i tôi nữa . Chị Quyên lẽ ra năm nay lên lá»›p sáu, ra huyện trá» há»c vá»›i tôi, nhưng chị thi rá»›t, bác tôi cho chị nghỉ há»c ở nhà theo nghá» buôn bán cá»§a bác.
Rốt cuá»™c, chỉ có mình tôi ở nhà bà Năm Tá»±, chiá»u chiá»u ra vưá»n hái rau dá»n vá»›i bà và thá» Æ¡ nghe bà than vãn những Ä‘iá»u tôi đã biết vanh vách.
Dù sao, khung cảnh vắng vẻ cÅ©ng thuáºn lợi cho má»™t há»c sinh như tôi . Tôi vùi đầu và o há»c táºp và cuối năm lá»›p tám, tôi đứng má»™t thứ hạng khá cao trong lá»›p. Ãiá»u đó khiến tôi vô cùng sung sướng. Ba mẹ tôi rất tá»± hà o vá» tôi và thưá»ng dắt tôi đến chÆ¡i các nhà trong là ng để khoe tôi há»c giá»i khiến tôi xấu hổ muốn chui xuống đất.
Nhưng đó không phải là điá»u sung sướng nhất cá»§a tôi . Ãiá»u sung sướng nhất cá»§a tôi trong thá»i gian đó là má»™t niá»m vui rá»™ng lá»›n không thể chia sẻ cùng ai, kể cả vá»›i ba mẹ tôi . Ãó là việc, cÅ©ng như Hà Lan trước kia, sau má»™t đêm ngá»§ dáºy, tôi bá»—ng nháºn ra mình lá»›n vá»t hẳn lên, ra dáng má»™t chà ng trai hẳn hoi . Tôi vỡ giá»ng, tiếng nói khà n khà n như vịt đực. Bà Năm Tá»± bảo tôi trổ mã. Cô Thịnh ở thà nh phố vá» thăm là ng, thấy tôi đứng cao hÆ¡n cô gần má»™t cái đầu, mặt lại lấm tấm mụn, cô cưá»i bảo tôi đến tuổi dáºy thì.
Lúc nà y, Hà Lan không còn ra vẻ gì là chị hai tôi nữa . Năm ngoái tôi nhá» xÃu váºy mà năm nay, tôi cao hÆ¡n hẳn so vá»›i Hà Lan. Tôi không còn tránh Hà Lan nữa . Tôi lại trò chuyện vá»›i nó tá»± nhiên như trước. Chỉ có cách xưng hô là thay đổi . Chúng tôi Ä‘á»u đã lá»›n, tôi không thể tiếp tục "mà y mà y tao tao" vá»›i nó. Tôi gá»i nó bằng tên và xưng tôi .
Hà Lan nháºn ra ngay sá»± thay đổi . Nó cưá»i .
Tôi há»i:
- Hà Lan cưá»i gì váºy ?
- Cưá»i Ngạn.
- Tôi sao ?
- Cách xưng hô ấy !
Tôi cÅ©ng cưá»i:
- Nghe kỳlắm hả ?
- Không kỳ. Nhưng nghe chưa quen, thấy ngồ ngộ.
Tôi tặc lưỡi:
- Rồi Hà Lan sẽ quen. Chẳng lẽ gá»i như cÅ©. Chúng mình Ä‘á»u đã lá»›n hết rồi .
Hà Lan gáºt đầu . Và nói:
- Ừ, Ngạn mau lớn ghê !
Hà Lan khen tôi như khen trẻ con khiến tôi đỠbừng mặt. Và tôi nói:
- Năm ngoái Hà Lan đã lá»›n rồi . Năm nay đến lượt tôi . Con trai thưá»ng lá»›n cháºm hÆ¡n con gái .
Nói xong, tôi nhìn Hà Lan. Nó cũng đang nhìn tôi . Cà ng lớn đôi mắt nó cà ng đẹp. Tự dưng tôi xốn xang quá thể.
Năm lá»›p chÃn là má»™t năm tuyệt vá»i . Cuá»™c sống như má»™t trang sách má»›i mẻ, kỳ thù và luôn luôn má»i gá»i . Má»—i ngà y trong tim tôi Ä‘á»u nở má»™t nụ hồng tươi thắm. Má»™t năm tôi sống trên mây .
Tôi mÆ¡ má»™ng. Và tôi trở nên kỳ quái . Tôi hay trò chuyện má»™t mình. Tôi không biết đến thá»i gian. Ãang ngá»§ trưa, bị lay dáºy, tôi há»i: sáng rồi hả bà ? Bà Năm Tá»± nghÄ© tôi Ä‘iên. Tôi chỉ cưá»i .
Tôi sắm một cuốn sổ tay . Và tôi chép toà n thơ .
Tôi chép thÆ¡ Ãinh Hùng:
Có những buổi ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi, ôi mắt dị kỳ
Ta trông đó thấy trá»i ta mÆ¡ ước
Ta thấy bóng một vừng đông thuở trước
Cả con đưá»ng sao má»c lúc ta Ä‘i
Cả chiá»u sương mây phá»§ lối ta vá»
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Và tôi bỗng thấy nhớ Hà Lan vô cùng.
Rồi tôi chép thơ Xuân Diệu:
Là m sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghÄ©a gì đâu má»™t buổi chiá»u
Nó chiếm hồn tôi bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu
Những lúc uốn éo ngâm nga, tôi thưá»ng nhìn ra sân nắng, thấy nắng quả nhiên nhạt nhạt, gió quả nhiên hiu hiu . Và tôi ngá»§ gục trên bà n lúc nà o không hay, đầu gối lên những trang thÆ¡ đằm thắm.
|

17-09-2008, 04:22 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 5
Tôi không chỉ chép thÆ¡ . Tôi sắm má»™t cây đà n ghi-ta, tối ôm đà n ngồi trước hiên nhà , gảy tưng tưng. Tôi là m chà ng Trương Chi, hát những lá»i hoà i vá»ng tình yêu .
Nhưng những bản nhạc mà tôi biết chán bỠxừ. Chẳng có bản nà o nói lên được tâm trạng của tôi . Lựa tới lựa lui, chỉ được có mỗi một bà i "Mộng dưới hoa", chủ yếu nhỠhai câu vỠ... mắt:
Mắt em là bóng dừa hoang dại
Âu yếm nhìn tôi không nói năng
Tôi không nhá»› có lần nà o Hà Lan nhìn tôi âu yếm không, nhưng tôi thấy mắt nó chẳng giống bóng dừa chút nà o . Mắt mà giống bóng dừa thì xấu hoắc. Mắt Hà Lan giống bóng trăng hÆ¡n. Như bóng trăng đêm nà o treo trên đưá»ng là ng. Như bóng trăng Ä‘i và o giấc ngá»§ tôi, treo ở đó, suốt Ä‘á»i .
Nhưng dù sao bản nhạc cÅ©ng ca ngợi vỠđôi mắt nên tôi sẵn lòng tha thứ những so sánh kỳ cục cá»§a nó. Tuy nhiên, tôi không thể hát Ä‘i hát lại mãi má»™t bản nhạc. Tôi lại chúa ghét câu "Chưa gặp em tôi đã nghÄ© rằng...". Tôi gặp Hà Lan má»™t tỉ lần. Tôi chÆ¡i vá»›i nó từ nhá». Váºy mà bảo tôi chưa gặp em, không đúng má»™t chút nà o .
Ãể gỡ bÃ, tôi đà nh phải mò mẫm sáng tác những ca khúc cho riêng tôi . Tôi chưa viết nhạc bao giá» nên không biết phải bắt đầu từ đâu . Tôi có năng khiếu vá» thÆ¡ hÆ¡n. Thế là tôi cặm cụi là m thÆ¡ . Rồi vừa ngân nga vừa đệm đà n, tôi tìm cách... phổ thÆ¡ mình thà nh nhạc. Tôi hát, nghe cÅ©ng xuôi tai:
Có những lúc
Tôi ngỡ ngà ng
Tá»± há»i
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
Khi mặt trá»i
Sắp lẫn và o đêm
Không gì cả
Sao lòng tôi
Lại nhớ
Chiếc lá rơi
Trong chiá»u nổi gió
Tôi nhặt lên
Mà chẳng để là m gì
Và chiá»u nà o sững bước
Giữa chân đi
Lòng không hiểu
Vì sao mình đứng lại
Ngáºm trên môi
Một và nh cỠdại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Trong mơ mộng
Khi hiên ngoà i nhạt nắng
Tôi chợt biết
Có một ngà y
Ãã đến
Tôi say sưa hát tá»›i hát lui bản nhạc đầu tay cá»§a mình hà ng trăm lần, quên béng cả giá» giấc. Tôi chợt biết có má»™t ngà y đã đến mà không biết có má»™t đêm đã đến. Tá»›i khi bà Năm Tá»± gá»i tôi Ä‘i ăn cÆ¡m, tôi má»›i hay trá»i đã tối từ lâu .
Như ngưá»i má»™ng du, má»—i ngà y tôi viết má»™t bản nhạc. Có bà i dở ẹc, có bà i hay . Nhưng tôi chẳng cần biết hay dở, tôi cứ mải mê gò ngưá»i trên thùng đà n, cây bút chì và xấp giấy kẻ khuông nhạc để bên cạnh. Tôi không có ý định trở thà nh nhạc sÄ©, tôi chỉ muốn bá»™c lá»™ tình cảm Ä‘ang ứ nghẹn trong lòng tôi . Tôi muốn nghe thấy nó ngân lên bên tai và lan Ä‘i trong không gian, chia sẻ tình yêu cá»§a tôi vá»›i cá» cây hoa lá, kể cả vá»›i đám rau dá»n ngá»› ngẩn trong vưá»n bà Năm Tá»±.
Tá»›i trưá»ng, tôi giấu tịt. Tôi không hó hé vá»›i ai tôi Ä‘ang táºp tá»…nh viết nhạc. Vá»›i Hà Lan, tôi cà ng câm như thóc, mặc dù tôi luôn ao ước đến má»™t hôm đẹp trá»i nà o đó, tôi sẽ hát cho nó nghe những bản nhạc tôi viết cho nó.
Nhưng dù Ä‘ang chìm đắm trong tình yêu và âm nhạc, tôi vẫn không quên chuyện bà i vở. Năm cuối cùng ở trưá»ng huyện, tôi chẳng dám lÆ¡ là . Sang năm lên lá»›p mưá»i, há»c trò trưá»ng tôi phải ra thà nh phố há»c. Ba tôi Ä‘e: "Há»c sinh thà nh phố há»c giá»i lắm, con không há»c cáºt lá»±c, sang năm con sẽ đứng bét lá»›p". Tôi sợ đứng bét lá»›p nên tôi cố há»c.
Không phải mình tôi sợ sang năm đứng bét lá»›p. Hà Lan cÅ©ng váºy, nó sợ há»c hà nh lôi thôi, ra thà nh phố sẽ là m trò cưá»i cho thiên hạ. Nhá» sợ, Ä‘á»i tôi nở hoa . Nó thưá»ng ôm táºp đến nhà bà Năm Tá»± há»c chung vá»›i tôi, nhất là và o những ngà y sắp đến kỳ thi .
Hôm đầu tiên Hà Lan đến nhà trá» cá»§a tôi bất ngá» hệt như cô Tấm bước ra từ trái thị trong vưá»n ông Cá»u Hoà nh năm xưa . Tôi ngỡ ngà ng há»i:
- Hà Lan tới chơi hả ?
Hà Lan cưá»i:
- Hà Lan tá»›i há»c chung vá»›i Ngạn.
Nếu không ghìm mình lại kịp, tôi đã nhảy cẫng lên rồi . Tôi hớn hở nói:
- Ừ, nhà bà Năm Tá»± yên tÄ©nh lắm, Hà Lan đến há»c chung vá»›i tôi cho vui .
Rôi tôi há»i, ngu như bò:
- Sao Hà Lan nghÄ© ra chuyện đến đây hay váºy ?
Hà Lan nhún vai:
- Hà Lan đâu có nghÄ© ra . Mẹ Hà Lan bảo Hà Lan đến há»c chung vá»›i Ngạn.
Câu trả lá»i cá»§a Hà Lan là m tôi cụt hứng. Hóa ra là váºy . Tôi không thèm xúc động vì Hà Lan nữa, tôi xúc động vì ... mẹ nó. Mẹ Hà Lan rất mến tôi, bà luôn luôn nhá»› đến Æ¡n cứu tá» cá»§a ông tôi từ thá»i xa lắc xa lÆ¡ nà o . NghÄ© đến đó, tôi đâm ra yêu mến ông tôi vô cùng. Ông là má»™t ngưá»i ông tuyệt diệu . Khi chết Ä‘i, ông vẫn để đức lại cho con cháu . NhỠông, tôi má»›i có ngà y hôm nay .
Từ ngà y có Hà Lan đến há»c chung, tôi như trở thà nh má»™t con ngưá»i khác. Tôi ăn mặc tươm tất hÆ¡n, tắm rá»a má»™t ngà y nhiá»u lần hÆ¡n, tóc tai gá»n ghẽ hÆ¡n và chuẩn bị bà i vở chu đáo hÆ¡n. Trước những câu há»i cá»§a Hà Lan, tôi không muốn bị lúng túng má»™t chút nà o . Trước mắt Hà Lan, tôi muốn tá» ra là má»™t há»c sinh xuất sắc và nhá» trá»i, và nhá» Hà Lan, tôi đã là m được Ä‘iá»u đó.
Ngay ngà y đầu tiên, Hà Lan đã nhìn thấy cây đà n tôi treo trên vách. Lúc giải lao, nó há»i:
- Ngạn biết chơi đà n hả ?
Tôi gáºt đầu .
Hà Lan đỠnghị:
- Ngạn đà n cho Hà Lan nghe đi !
Tôi lấy đan` xuống, gảy từng tứng tưng.
Hà Lan nhăn mặt:
- Hát nữa !
Tôi cưá»i . Và hát. Bà i "Má»™ng dưới hoa".
Khi hát đến câu tủ:
Mắt em là bóng dừa hoang dại
Âu yếu nhìn tôi không nói năng
Tôi liếc Hà Lan xem nó có âu yếm nhìn tôi không nhưng tôi chẳng thấy gì. Mắt nó tỉnh khô . Tôi chán quá, không thèm hát nữa . Hà Lan ngó tôi:
- Sao váºy ?
- Sao cái gì ?
- Sao Ngạn không hát nữa ?
Tôi nói dối:
- Tá»± nhiên tôi quên mất lá»i ca .
- Thì Ngạn hát bản khác.
Tôi thở dà i:
- Hát bản gì bây giỠ?
- Bản nà o mà Ngạn thÃch ấy !
Câu nói cá»§a Hà Lan tiếp sức mạnh cho tôi . Trong thoáng mắt, tôi trở nên can đảm. Và tôi liá»u mạng hát bà i "Có má»™t ngà y đã đến", bản nhạc đầu tiên tôi viết cho Hà Lan.
Tôi hát:
Có những lúc
Tôi ngỡ ngà ng tá»± há»i
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
................
................
Từ ngà y vẽ lên nốt nhạc đầu tiên trong Ä‘á»i mình, tôi đã ước mÆ¡ đến ngà y hôm nay . Những gì tôi không thể nói, âm nhạc sẽ nói giùm tôi . Tôi hát say sưa, đầy tình cảm:
Ngáºm trên môi
Một nhà nh cỠdại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
......................
Khi tôi buông đà n xuống, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo . Nhưng tôi không cảm thấy mệt má»i . Lòng tôi nhẹ nhõm và hân hoan.
Còn Hà Lan thì ngồi lặng, không nói gì. Lát sau, nó cất giá»ng há»i:
- Bản nhạc tên gì váºy ?
- "Có một ngà y đã đến".
- Cá»§a ai váºy ?
Tôi không dám nói nhạc của tôi . Tôi ấp úng:
- Tôi không nhớ. Hình như của ... Cung Tiến.
Ông Cung Tiến ở táºn đẩu táºn đâu, tôi không ngán. Tôi cứ lấy tên ông ra nói đại . Hà Lan tin ngay . Nó nói:
- Bản nhạc hay quá, Ngạn chép cho Hà Lan đi !
Tôi xé giấy trong táºp, chép cho nó, lòng buồn vui lẫn lá»™n. Vui vì bản nhạc được khen, buồn vì không dám nháºn mình là tác giả.
Những bản sau nà y cÅ©ng váºy, tôi Ä‘á»u đổ hết cho ngưá»i khác. Rốt cuá»™c, hết Cung Tiến đến Phạm Ãình Chương, hết Phạm Duy đến Từ Cung Phụng, má»i ngưá»i Ä‘á»u xúm nhau tá» tình vá»›i Hà Lan. Còn tôi thì câm miệng hến, chỉ toà n chép giùm tâm sá»± cá»§a ngưá»i ta, lòng buồn thỉu buồn thiu .
Trong một đêm sầu muộn, tôi chong đèn ngồi viết bản "Thà như ngà y thơ ấu":
Những Ä‘iá»u lòng muốn nói
Sao chẳng nói được gì
Những Ä‘iá»u không muốn nói
Lại nói mãi em nghe
Nhá»› ngà y xưa tuổi nhá»
Ta suốt ngà y bên nhau
Kể bao Ä‘iá»u thầm kÃn
Lòng có ngại gì đâu
Bây giỠsao quá khó
Lòng anh và tình em
Chút hương thầm trong gió
Biết ngà y nà o bay lên
Nếu biết tình như thế
Chẳng lớn lên là m gì
Thà như ngà y thơ ấu
Hai đứa cầm tay đi
Dưới ánh trăng, tôi ôm đà n ngồi hát, lòng tá»± há»i giá» nà y Hà Lan đã Ä‘i ngá»§ hay chưa và nó có nghe thấy tiếng thì thầm cá»§a trái tim tôi Ä‘ang vá»ng tá»›i không. Nếu Hà Lan chẳng nghe thấy gì, nếu nó dá»ng dưng thì ná»—i mong má»i cá»§a tôi cà ng tá» ra đúng đắn. Thà như ngà y thÆ¡ ấu . Thà như khi xưa ta bé ta chÆ¡i ... béng beng...Tôi chán tình yêu đơn phương. Tôi chán cảnh ngồi câm nÃn. Tôi ghét cay ghét đắng việc ngồi gò mình chép nhạc "Cung Tiến" cho Hà Lan. Tôi giở táºp "ThÆ¡ thÆ¡", thấy Xuân Diệu xúi:
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
Phải nói yêu trăm báºn đến nghìn lần
Tôi đắc ý lắm. Tôi muốn là m theo lá»i mách nước cá»§a ông xiết bao nhưng tôi không dám. Dù tôi chỉ cần nói yêu má»™t lần thôi . Má»™t lần là mãi mãi .
Ãiá»u đáng ngán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết há» có biết Ä‘iá»u đó hay không. Ãiá»u đáng chán thứ nhì là khi mình biết há» biết Ä‘iá»u đó rồi thì mình lại không biết há» có yêu lại mình hay không. Cả hai Ä‘iá»u nhất nhì đó, tôi Ä‘á»u gom đủ. Vì váºy, tôi cà ng chán tợn. Tôi chẳng biết là m sao thoát ra khá»i ná»—i buồn. Tôi đà nh phải tìm đến âm nhạc để giải khuây .
Tôi viết bà i "Nói yêu nhau nà o có dễ", thở vắn than dà i:
Mỗi lần định nói yêu em
Trái tim có Ä‘áºp bình thưá»ng nữa đâu
Mới vừa ấp úng và i câu
Tá»± nhiên co duá»—i mưá»i đầu ngón tay ...
Và tôi không ngá»›t than thân trách pháºn:
Ãôi khi nghÄ© cÅ©ng giáºn lòng
Nói thẳng thì ngán, nói vòng thì lâu ...
Rốt cuá»™c, tôi ngại nói thẳng, cÅ©ng chẳng dám nói vòng. Hà Lan vẫn cứ sống nhÆ¡n nhÆ¡n... ngoà i vòng pháp luáºt. Tôi giáºn lòng ghê gá»›m. Giáºn đết Tết.
Quả tháºt, Tết năm đó tôi hết giáºn... tôi . Tết năm đó, lần đầu tiên tôi Ä‘i chÆ¡i vá»›i Hà Lan. Cùng vá»›i bạn bè cùng trang lứa, hai đứa tôi đạp xe và o rừng Sim. Lúc nà y, tôi đã có má»™t chiếc xe đạp, đó là phần thưởng ba tôi tặng tôi do kết quả há»c táºp cuối năm lá»›p tám.
Hai đứa tôi đạp xe Ä‘i song song bên nhau trên con đưá»ng là ng vương vãi xác pháo . Hà Lan mặc áo dà i xanh, xõa tóc ngang lưng, đẹp như tiên. Thỉnh thoảng tôi cố tình Ä‘i tụt lại phÃa sau để ngắm nó. Hà Lan chẳng biết ý đồ cá»§a tôi, nó cứ ngoái đầu lại giục:
- Lẹ lên chứ ! Ngạn là con trai sao đạp cháºm rì váºy ?
Tôi chỉ biết nhe răng cưá»i .
Bao giá» Ä‘i chÆ¡i Tết, con gái là ng tôi cÅ©ng Ä‘á»u mặc áo dà i . Ãiá»u đó gần như má»™t tục lệ. Những chiếc áo dà i đủ mà u sắc nằm ngá»§ suốt năm dưới đáy rương hay trong góc tá»§ bá»—ng bừng tỉnh dáºy má»™t sá»›m mùa xuân và thi nhau phô sắc trên khắp nẻo đưá»ng là ng và trên đồng xa ná»™i cá». Nhá» những tà áo sặc sỡ thướt tha bay lượn như những cánh bướm, là ng trở nên tưng bừng và trà n đầy không khà lá»… há»™i . Tôi đạp xe bên cạnh Hà Lan, đưá»ng dà i bốn cây số mà lòng sao nhẹ nhõm. Tôi tưởng như mình Ä‘ang trôi lững lá» giữa là ng quê yêu dấu . Tôi như cảm nháºn được cùng má»™t lúc tiếng vá»ng cá»§a đất Ä‘ai, lá»i thì thầm cá»§a ká»· niệm và ná»—i xôn xao cá»§a tình yêu thá»i má»›i lá»›n. Và trái tim tôi run lên trong má»™t cảm xúc hân hoan không thể giãi bà y .
Thấy tôi cưá»i luôn miệng, Hà Lan há»i:
- Là m gì Ngạn cưá»i hoà i váºy ?
- Vui .
- Hà Lan cÅ©ng vui mà Hà Lan đâu có cưá»i .
Nó bắt bẻ kiểu đó, tôi bà rị. Cắm cúi đạp xe má»™t hồi, không nghÄ© ra câu trả lá»i, tôi liếc sang nó, thấy nó Ä‘ang cưá»i . Nó xạo ghê !
Rừng Sim mùa xuân phủ đầy lộc non. Ngó chung quanh, toà n một mà u tơ biếc.
Tôi và Hà Lan vứt xe ngoà i bìa rừng, bên cạnh những chiếc khác, rồi thong thả len qua những bụi sim lá nõn, lốm đốm hoa tÃm. Tôi tháo cây đà n quà ng trên vai xuống, cầm trên tay, chân dá» dẫm trên lối mòn đầy sá»i . Tôi Ä‘i trước mở đưá»ng, Hà Lan thÆ¡ thẩn bước theo sau, tay không quên hái những chiếc lá non ngáºm trên miệng.
Ngoảnh lại, thấy chiếc lá Ä‘áºu hững há» trên môi Hà Lan, tôi cưá»i:
- Hà Lan có nhá»› năm nà o Hà Lan ăn trâm tÃm cả miệng không?
- Nhá»›.
Tôi chá»c:
- Lát nữa, tôi lại trèo lên cây hái trâm cho Hà Lan nghen !
- Thôi đi !
Hà Lan tá» vẻ giáºn dá»—i . Tôi biết nó giả vá» nhưng tôi không nói gì, lại rảo bước.
Cùng dạo chÆ¡i trong rừng vá»›i tôi và Hà Lan hôm nay, còn biết bao nhiêu đứa khác. Nhưng Ä‘i suốt má»™t đỗi dà i, chúng tôi chẳng gặp ai . Con ngưá»i nhá» bé, rừng nuốt chá»ng tất cả. Thỉnh thoảng, tôi nhác thấy má»™t tà áo dà i thấp thoáng đâu đó sau rặng lá xanh, rồi biến mất, rồi lại bất chợt hiện ra .
Mùa xuân, cây cá» tốt tươi, không khà dịu dà ng và trong trẻo . Tôi Ä‘i bên cạnh Hà Lan, lòng bồng bá»nh, hệt như Lưu Nguyá»…n lạc Thiên Thai . Tôi thấy tôi chẳng giống chút nà o vá»›i tôi trước đây, khi tôi cùng vá»›i ba tôi và o rừng sim. Bây giá» tôi chẳng buồn hái sim nữa . Tôi cÅ©ng chẳng tìm bông dá»§ dẻ. Tôi chẳng hái chà là . Tôi Ä‘i, thÆ¡ thẩn và bồi hồi, đầu óc trong veo, không chứa má»™t ý nghÄ© nà o rõ rệt.
Chúng tôi Ä‘i lặng lẽ bên nhau, mắt bâng quÆ¡ nhìn trá»i ngắm đất, chẳng mất chốc đã xuyên qua mé rừng bên kia . Chúng tôi ngồi xuống má»™t tảng đá phẳng và vuông vức dưới gốc bà ng bìa rừng. Trước mặt là má»™t cánh đồng cá» xanh rì, chạy thoai thoải, đổ xuống thung lÅ©ng nằm khuất bên kia gò. Ãó là bãi bóng cá»§a trai là ng tôi sau những vụ mùa . Nhiá»u măm vá» trước, má»—i khi có tráºn đá bóng, bá»n nhóc tì chúng tôi thưá»ng được ngưá»i lá»›n dắt theo để vừa là m khán giả vừa là m kẻ nhặt bóng. Chúng tôi đứng bao quanh bãi cá» xem đá bóng, miệng không ngá»›t hò reo trong khi lòng hồi há»™p chá» trái bóng bất ngá» văng ra xa để ba chân bốn cẳng Ä‘uổi theo . Có khi trái bóng văng tuốt xuống thung lÅ©ng, chạy xuống nhặt lên mệt muốn chết, váºy mà bá»n nhóc chúng tôi cứ tranh nhau Ä‘i nhặt, lắm lúc phải sá» dụng đến những quả đấm và trò ngáng cẳng, chỉ để được ôm trái bóng chạy lên sát bãi cá», có chân đá má»™t cái cho trái bóng bay vá» phÃa các ngưá»i lá»›n, mặt mà y rạng rỡ như vừa là m được má»™t kỳ công.
Bây giá» tôi đã lá»›n, chẳng còn ham thÃch trò nhặt bóng gian khổ kia nữa nhưng hình ảnh quen thuá»™c cá»§a bãi cá» khiến lòng tôi dáºy lên bao ká»· niệm và cảm thấy nao nao .
Thấy tôi ngồi hóa đá, Hà Lan há»i:
- Là m gì Ngạn có vẻ thẫn thá» váºy ?
- Tôi nhớ ngà y xưa .
- Ngà y xưa sao ?
- Ngà y xưa tôi thưá»ng chạy nhặt bóng, - và tôi chỉ tay ra trước mặt - trên bãi cá» nà y nè !
- Nhặt bóng mà cũng nhớ !
- Nhớ chứ ! - Rồi tôi nói thêm một cách ngô nghê - Nhặt cái gì cũng nhớ hết !
Hà Lan tròn mắt:
- Ngạn còn nhặt cái gì nữa ?
Tôi ngó lơ chỗ khác, nói:
- Như nhặt... thị chẳng hạn.
Nghe tôi nhắc chuyện cÅ©, Hà Lan cưá»i khúc khÃch. Nó há»i:
- Ngạn còn nhớ gì nữa không ?
Hà Lan há»i váºy khác nà o xúi tôi . Tôi muốn nói "nhá»› Hà Lan" vô cùng. Tôi nhá»› lá»i dùi Xuân Diệu "phải nói yêu trăm báºn đến nghìn lần". Nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi chỉ nói:
- Tôi nhá»› ... đủ thứ. Những gì đã xảy ra trong Ä‘á»i tôi, tôi Ä‘á»u nhá»›.
Khi nói như váºy, tôi hy vá»ng Hà Lan thừa thông minh để hiểu ý tứ cá»§a tôi . Không biết nó có hiểu không, mà nó nói:
- Ngạn hát cho Hà Lan nghe đi !
Tôi so dây đà n, há»i:
- Hà Lan muốn nghe bản gì ?
- Bản "Có một ngà y như thế" của Cung Tiến.
Tại sao quá»· không tha ma không bắt ông Cung Tiến nà y Ä‘i giùm tôi ! Tôi bấm bụng hát, bâng khuâng và sầu muá»™n. Hà Lan ngồi nghe, say sưa, mÆ¡ mà ng, tóc xõa tung trong gió. Ngồi giữa rừng xanh hoa tÃm, Hà Lan bá»—ng đẹp thần sầu . Nhưng tôi không nhìn nó. Trong khi hát, tôi nhìn lên bầu trá»i, dõi theo những cụm mây trắng Ä‘ang lững lá» trôi cuối chân trá»i xa và thấy tâm hồn mình như Ä‘ang phiêu dạt.
Hết nhạc Cung Tiến, tôi hát nhạc Ãoà n Chuẩn. Toà n cá»§a giả. Nhưng tôi đã thôi buồn. Khi lá»i ca cất lên, tôi như thấy tình yêu Ä‘ang vá»— cánh. Tôi trải lòng ra vá»›i thiên nhiên như chà ng Trương Chi Ä‘a tình trải lòng mình trên sóng nước, tá»± dưng cảm thấy được an á»§i rất nhiá»u . Mỵ Nương bó gối ngồi nghe, không nói má»™t lá»i .
Ãến khi tôi hát bản "Thà như ngà y thÆ¡ ấu", bản nà y tôi chưa hát cho Hà Lan nghe lần nà o, thì Hà Lan chợt há»i:
- Bản nhạc nà y Ngạn sáng tác phải không ?
Câu há»i đột ngá»™t và thẳng thừng khiến tôi ngá»› ngưá»i ra . Nếu Hà Lan há»i như trước đây tôi vẫn trả lá»i . Cá»§a Phạm Ãình Chương. Cá»§a Trịnh công SÆ¡n. Hay cá»§a má»™t nhạc sÄ© xa xôi nà o đó. Ãằng nà y, nó đột nhiên thay đổi câu há»i . Tôi buá»™c phải thay đổi câu trả lá»i . Tôi gáºt đầu . Và lòng bối rối ghê gá»›m.
Hà Lan bỗng dưng buột miệng khen:
- Ngạn là m nhạc hay ghê !
Tôi sững sá», và cảm thấy sung sướng đến lịm ngưá»i . Tôi không chỠđợi Ä‘iá»u đó. Tôi chỉ mÆ¡ ước đến má»™t ngà y nà o Hà Lan hiểu ra những bản nhạc tôi hát chÃnh là những bản nhạc tôi đã thức trắng đêm để viết ra, cho nó và vì nó. Bây giá» không những nó biết tôi viết bản "Thà như ngà y thÆ¡ ấu", nó còn khen hay . Tôi cao hứng quên phéng cả rụt rè, bá»™p chá»™p khoe:
- Những bản nhạc tôi chép cho Hà Lan trước đây cÅ©ng Ä‘á»u do tôi sáng tác.
Nói xong Ä‘iá»u thầm kÃn bấy lâu, tá»± nhiên tôi đâm ra ngượng ngùng và vá»™i vã nhìn xuống đất. Tôi cà ng choáng váng hÆ¡n nữa khi vẳng bên tai tôi giá»ng nói tỉnh khô cá»§a Hà Lan:
- Hà Lan biết Ä‘iá»u đó từ lâu rồi !
Mặt đất dưới chân tôi tá»± dưng nghiêng hẳn Ä‘i . Nó Ä‘ang quay . Tôi láºp tức nhắm mắt lại . Và hiểu rằng những khó khăn cá»§a cuá»™c sống vừa má»›i Ä‘i qua .
Năm lá»›p chÃn là má»™t năm tuyệt vá»i . Tôi má»›i viết câu đó cách đây và i trang nhưng tôi vẫn cứ muốn nhắc lại má»™t lần nữa . Nhất là sau biến cố rừng Sim.
Sau cái ngà y tôi phát hiện ra trái đất quay chung quanh mặt trá»i mà không cần biết Galilée và Copernic là ai ấy, những ngưá»i vô tâm nhất cÅ©ng thừa biết tôi sẽ là m gì và o những chiá»u cuối tuần. Tôi vá» là ng.
Tôi vá» là ng vá»›i Hà Lan. Tất nhiên chúng tôi Ä‘i chung vá»›i cả má»™t đám bạn. Nhưng dá»c đưá»ng, hai đứa tôi cố tình Ä‘i tụt lại phÃa sau . Thoạt đầu, bạn bè còn dừng xe lại chá». Vá» sau, thấy chúng tôi không có vẻ gì muốn tiến lên phÃa trước, tụi nó chán quá, liá»n vá»t thẳng.
Còn lại hai đứa, tôi vá»›i Hà Lan thong thả đạp xe Ä‘i . Sau má»™t tuần lá»… vùi đầu và o há»c táºp, ngà y thứ bảy là má»™t ngà y thảnh thÆ¡i tuyệt diệu . Chiá»u loang nắng, chúng tôi lặng lẽ Ä‘i bên nhau, lòng êm Ä‘á»m và thanh thản.
Suốt cả chặng đưá»ng dà i, mãi đến khi vá» táºn đầu là ng, tôi và Hà Lan chẳng trò chuyện gì nhiá»u . Mà cÅ©ng chẳng có gì để nói . Chuyện há»c táºp, chúng tôi đã nói chán, ở trưá»ng và ở nhà bà Năm Tá»±. Chuyện tình cảm, những bản nhạc đã nói giùm tôi . Chúng nói còn đầy đủ và chân thà nh hÆ¡n là chÃnh tôi nói nhiá»u . Hà Lan cÅ©ng thế, chẳng nhiá»u lá»i . Ngôn ngữ cá»§a nó là nụ cưá»i và ánh mắt.
|
 |
|
| |