16-10-2008, 02:03 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chuyện Tình Trong Hang Én - Mai Tú Ân
Tên truyện : Chuyện Tình Trong Hang Én
Tác giả : Mai Tú Ân
Nguồn : vnthuquan
Äánh máy : Chân Trá»i TÃm
Có Má»™t Thá»i Như Thế
(KÃnh tặng các bà mẹ việt nam anh hùng )
Tôi biết nhà có khách khi Ä‘i há»c vá». Má»™t bà già gầy gò mái tóc bạc trắng, lưng hÆ¡i còng Ä‘ang ngồi ngấp nghé bên cánh phản vá»›i cái tay nản nghèo nà n để ngay bên cạnh. Mẹ tôi ngồi tréo ngoe chân trên xa lông phòng khách hất hà m giá»›i thiệu tôi vá»›i bà già bé nhỠđó :
- Äó, nó vỠđó.
Bà già quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt nhăn nheo của bà bỗng trở nên rạng rỡ hơn khi bà reo toáng lên :
- Oái, Trá»i. Thằng cu Tý đây hả ? Nó lá»›n khiếp quá rồi. Ra dáng má»™t cáºu thanh niên rồi....
Tháºt bất ngá» khi bà lão ôm chầm lấy tôi và o lòng. Rồi bà nắm lấy tay tôi, hồ hởi cưá»i nói mà chẳng để ý đến mẹ tôi Ä‘ang cau mà y khó chịu :
- Úi chà , cái thằng Tý con nà y cà ng lá»›n cà ng đẹp giai giống y như thằng bố nó. Thế có nháºn ra bà không hở Tý ?
Tôi ngượng nghịu đứng nhìn bà . Và hình ảnh quen thuá»™c cá»§a bà già nà y lúc tôi còn nhỠđã hiện vá».
- Có phải là bà là bà BÃnh, bà BÃnh ba...ba cà ng không ạ ? Tôi há»i mà cÅ©ng không chắc chắn lắm.
- Trá»i Æ¡i. Nó còn nhá»› đến cả tên tục cá»§a tôi nữa chứ. Mẹ bố nhà anh. Cứ tưởng là anh đã quên cả tôi rồi chứ.
Bà BÃnh vui hẳn lên khi biết tôi còn nhá»› đến bà và bô bô lên kể những chuyện ngà y xá»a ngà y xưa cá»§a tôi. Trà óc thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi chỉ còn lá» má» vá» má»™t bà già nhá» bé nhưng luôn vui vẻ nhanh nhẹn. Bà luôn ẵm bồng đám trẻ con cháu chắt đông đảo cá»§a cả há» chúng tôi Ä‘i chÆ¡i vòng vòng trong xóm khi cha mẹ chúng Ä‘i vắng. Ká»· niệm vá» cá»§a những ngà y xa xưa đó hiện vá» quen thuá»™c như những bà i hát ru mà bà BÃnh thưá»ng hát cho chúng tôi nghe hồi đó.
Giá»ng mẹ tôi lạnh tanh vang lên là m bà lão bé nhá» Ä‘ang vui vẻ phải nÃn bặt :
- Bác phải trở vá» quê ở vá»›i con Năm, thằng Tư thôi bác BÃnh à . Vì nhà cháu đã có ngưá»i giúp việc rồi.
Bà BÃnh im lặng hồi lâu rồi má»›i nói, giá»ng run run :
- Nhưng ở dưới quê hai đứa đó không khá giả gì. Äứa nà o cÅ©ng đông con và nghèo quá. Bác đã phải cho chúng nó lÄ©nh tiá»n tá» tuất cá»§a bác trai và hai đứa con bác rồi mà chúng cÅ©ng bữa đói bữa no. Bác vá» quê thì lại ăn bám và o chúng nó...
- Nhưng chúng cháu không cần ngưá»i giúp nữa. Mẹ tôi gắt lên. Thôi, bác ở chÆ¡i Ãt ngà y rồi vá» quê hay Ä‘i đâu thì Ä‘i...
- Bây giá» bác còn biết Ä‘i đâu nữa. Bà BÃnh nghẹn lá»i như muốn khóc. Ở thà nh phố nà y bác đâu có quen biết ai ngoà i gia đình cháu. Thôi thì cháu cứ cho bác ở đây là m việc nhà và chăm mấy đứa nhá» giống như ngưá»i là m cá»§a cháu. Cháu đâu phải tốn tiá»n trả lương cho bác như trả cho ngưá»i giúp việc đâu...Bác già rồi, ăn uống chẳng bao nhiêu. Ngoà i ra bác còn tiá»n trợ cấp gia đình liệt sÄ© nữa bác sẽ góp và o...
- Xì, tiá»n trợ cấp vá»›i lại tiá»n mấy suất liệt sÄ© cá»§a bác ở dưới quê thì sống được chứ chẳng bõ bèn gì vá»›i nhà nà y. Mẹ tôi cắt ngang lá»i bà . Vấn đỠkhông phải là tiá»n bạc. Dù gì thì bác cÅ©ng là há» hà ng ruá»™t thịt cá»§a tôi, để bác ở đây mà đối xá» vá»›i bác như kẻ ăn ngưá»i là m thì bạn bè tôi biết ngưá»i ta cưá»i và o mặt tôi à ... Thôi, để tôi tìm chá»— nà o cần ngưá»i giúp việc nhà , tôi giá»›i thiệu cho bác nhé.
- Nhưng bác muốn được ở đây để chăm sóc mấy đứa nhá» nhà nà y. Bà BÃnh nói, giá»ng nghẹn ngà o. Bác muốn được chăm sóc tụi nó như con cái mình...
- Hừm, đến bây giá» bác má»›i nghÄ© đến chuyện con cháu bác. Mẹ tôi khinh khỉnh nói. Lúc trước bác cÅ©ng có con có cái như mẹ cháu, nhưng vì bác sÄ© diện cho lắm và o để chồng con chết tráºn cả. Äể bây giá» trÆ¡ trá»i cái thân già mà chẳng có lấy má»™t đứa cháu nối dõi tông đưá»ng. Hồi đó bác đừng có hăng hái xung phong cho cáºu Khải, cáºu Quân Ä‘i bá»™ đội thì giá» nà y là m gì không có cháu bế cháu bồng. Äó là tại bác tất cả. May mà mẹ cháu không có cái tÃnh sÄ© diện như bác....
Bà BÃnh im lặng nghe mẹ tôi nói. Dưá»ng như bà đau đớn lắm trước những lá»i lẽ chì chiết cá»§a mẹ tôi, qua tiếng nấc nghèn nghẹn cố nén cá»§a bà .
Bà BÃnh cÅ©ng đã từng có hai ngưá»i con trai là liệt sÄ©. Rồi chồng bà cÅ©ng hy sinh từ thá»i chống Pháp. Gia đình bà có đến ba ngưá»i đã bá» mình cho Tổ Quốc, thế mà giá» nà y bà phải vất vả tìm chá»— nương tá»±a khi tuổi già xế bóng.
Bà BÃnh sụt sịt lên tiếng, giá»ng Ä‘uối hẳn Ä‘i :
- Thì mợ cứ để cho tôi là m bất cứ việc gì trong nhà . Vá»›i lại có nhiá»u việc để ngưá»i trong nhà là m tốt hÆ¡n để ngưá»i ngoà i là m mợ Tư à . Như chăm sóc thằng cu Tý nà y...
- Phì, phì....Mẹ tôi phì cưá»i, sặc cả chén nước Ä‘ang uống. Thằng Thắng nó to như cái đình thế kia chứ bé bá»ng gì mà cần bác chăm sóc. Nó đã tá»›i tuổi nghÄ©a vụ quân sá»± rồi đó, chứ có còn bé bá»ng như trước đâu mà chịu để cho bà chăm sóc. Thôi để con cho bác Ãt tiá»n bác bác vá» quê ở vá»›i con Năm..
Bà BÃnh hết nhìn mẹ tôi rồi nhìn tôi ngÆ¡ ngác. Rồi bà cắm mặt nhìn xuống đất như để che giấu những giá»t nước mắt sắp lăn xuống....
- Con muốn bà BÃnh ở đây chăm sóc cho con. Tôi buá»™c miệng lên tiếng nói mà chưa hiểu mình muốn nói gì. Có thể đơn giản tôi không muốn nhìn thấy má»™t bà già như bà BÃnh phải chảy những giá»t nước xuống đôi má nhăn nheo già cá»—i, cÅ©ng có thể tôi muốn là m gì đó trái vá»›i ý cá»§a mẹ tôi. Khi bắt đầu lá»›n lên tôi thưá»ng hay chống đối vá»›i mẹ tôi, vì mẹ tôi luôn tôi như má»™t đứa trẻ con. Như việc tôi tá»›i tuổi nghÄ©a vụ thì mẹ tôi chẳng thèm há»i tôi lấy má»™t tiếng mà tá»± động chạy chá»t lo lót để hoãn đợt nháºp ngÅ© nà y.
- Äó, cháu thấy chưa ? Bà BÃnh reo lên nói vá»›i mẹ tôi. Thằng cu Tý vẫn còn muốn có bà chăm sóc cho nó đấy.
Äể tránh nhìn ánh mắt sáng quắc dữ dá»™i cá»§a mẹ tôi chiếu và o, tôi ngó lÆ¡ nhìn bà BÃnh khi bà đang huyên thuyên kể những chuyện ngà y xưa cá»§a tôi. Tôi cưá»i ngượng nghịu khi nghe những chuyện bà kể vì tôi hầu như chẳng còn nhá»› gì cả. Nhìn bà BÃnh Ä‘ang vui vẻ trở lại tôi nghÄ© mình đã là m má»™t việc đúng.
Bà BÃnh là chị ruá»™t cá»§a bà ngoại tôi. Chồng và con cá»§a bà đã hy sinh thá»i chiến tranh nên giá» bà chỉ còn má»™t thân má»™t mình. Sau khi bà ngoại tôi mất thì bà chỉ còn và i ngưá»i thân là mẹ tôi, dì Năm và cáºu Tư ở dưới quê. Vì bà BÃnh là há» hà ng lại không nÆ¡i nương tá»±a nên mấy chị em cá»§a mẹ tôi đã nháºn là sẽ thay phiên nhau nuôi bà cho đến cuối Ä‘á»i.
Thế là bà BÃnh cứ đến ở nhà dì Năm và i tháng đôi ba năm rồi lại đến nhà mẹ tôi và i năm nữa, rồi nhà cáºu Tư ở dưới quê...Cuá»™c sống cuối Ä‘á»i cá»§a bà lão nhá» bé đó cứ trôi qua trong gia đình ba chị em cá»§a mẹ tôi. Gá»i là nuôi chá»› thá»±c ra bà BÃnh như má»™t u già hay là ngưá»i giúp việc không công mà thôi. Tất cả má»i công việc, từ dá»n dẹp nhà cá»a cho tá»›i trông con giữ cháu Ä‘á»u qua tay bà . Nhưng có lẽ công việc bà BÃnh là m tốt nhất là trông nom dạy dá»— đám trẻ con chúng tôi. Ngoà i tÃnh tháºt thà , hay lam hay là m thì ai cÅ©ng phải khen bà mát tay khi chăm sóc đám nhá». Äối vá»›i trẻ con chúng tôi bà có má»™t tình cảm yêu thương trìu mến vô cùng. Vá»›i bà thì ở nhà ai, hay con cái ai không quan trá»ng, miá»…n là được chăm sóc những đứa cháu mà bà luôn coi như con đẻ cá»§a mình. Anh em chúng tôi lúc nhá» hay lÅ© con đông đảo cá»§a dì Năm hay cáºu Tư Ä‘á»u được bà n tay gầy guá»™c nhưng trà n đầy tình yêu thương trìu mến cá»§a bà chăm sóc. Cha tôi thưá»ng nói đùa rằng không ai chăm bẵm chúng tôi bằng bà BÃnh, kể cả mẹ tôi. Dù không ưa bà BÃnh thì ngay cả mẹ tôi cÅ©ng phải gáºt đầu đồng ý như váºy.
Mấy năm gần đây, bà BÃnh ở dưới quê để phụ cho dì Năm nuôi đà n con đông đảo đến sáu đứa cá»§a dì trong khi dượng Năm bá» Ä‘i biá»n biệt. Nghe nói là đi theo má»™t ngưá»i đà n bà khác. Khi đám con cá»§a dì Năm Ä‘á»u lá»›n cả thì bà BÃnh lại đến nhà cáºu Tư để giúp chăm lo cho má»™t đà n con lÃt nhÃt đông không kém cá»§a cáºu. Ngôi nhà cá»§a cáºu Tư vốn trước kia là nhà cá»§a bà BÃnh. Nhưng thân già neo đơn, má»™t thân má»™t mình nên bà đã cho cáºu Tư ngôi nhà đó để cáºu cùng vá»›i cái gia đình đông đảo cá»§a cáºu ở. Nhưng cáºu Tư quá nghèo nên không dư dả để nuôi thêm má»™t miệng ăn nữa, mà đám con đông đảo cá»§a cáºu ở dưới quê thì như những cây sung cây súng ngoà i đồng, chẳng chăm thì cÅ©ng lá»›n như thổi nên cÅ©ng chẳng cần ngưá»i chăm sóc. Thế là bà BÃnh trở thà nh ngưá»i thừa và bÆ¡ vÆ¡ trong chÃnh ngôi nhà cá»§a mình. Và bà lại khăn gói quả mướp lên thà nh phố vá»›i gia đình chúng tôi. Vì mẹ tôi là chị lá»›n, lại khá giả nhất trong ba chị em....
Nhưng xưa nay mẹ tôi vẫn ác cảm vá»›i bà BÃnh. Mẹ tôi thưá»ng trá» môi ra xì má»™t tiếng rõ lá»›n khi nói đến bà BÃnh : “ Ai bảo ngà y trước hăng hái cho lắm và o. Có hai mụn con trai thì cứ nằng nặc đòi đưa và o bá»™ đội để há» Ä‘á»u chết cả. Äã là vợ liệt sÄ© rồi còn muốn là m mẹ liệt sÄ© nữa cÆ¡. Hừm, ở là ng ngưá»i ta gá»i tục, gá»i đểu là vợ ông ba cà ng thì khoái chi lắm cho nên bây giá» già rồi còn biết nương tá»±a và o aiâ€.
Ngược lại vá»›i mẹ tôi thì cha tôi lại tá» ra rất quà mến bà BÃnh, tuy vá» mặt há» hà ng thì cha tôi không ruá»™t thịt gì vá»›i bà cả. Cha tôi thưá»ng nói đùa rằng bà BÃnh là nhân chứng sống cá»§a má»™t thá»i đã qua....
Lần nà y cÅ©ng váºy, cha tôi rất mừng rỡ khi thấy có bà BÃnh ở dưới quê lên. Trong bữa cÆ¡m cha tôi đã dứt khoát nói bà BÃnh ở lại vá»›i gia đình chúng tôi.
- Nếu không có trẻ nhỠđể chăm thì bà cứ ở vá»›i chúng cháu như khách váºy. Cha tôi nói. Vá»›i lại thằng Thắng muốn có bà ở lại đây kia mà .
Thế là mặc dù mẹ tôi không vui vẻ gì thì cuối cùng bà BÃnh cÅ©ng ở lại vá»›i gia đình chúng tôi. Từ đó trong nhà lúc nà o cÅ©ng nghe thấy tiếng cưá»i vui vẻ cá»§a bà cùng vá»›i cái bóng dáng nhá» bé nhanh nhẹn cá»§a bà quán xuyến hết việc nà y đến việc khác. Má»i thứ trong nhà đá»u được sắp đặt ngăn nắp chứ không há»—n độn như trước khi có bà . Sách vở cá»§a tôi thưá»ng vứt bừa bãi thì nay được xếp gá»n trên giá. Quần áo tôi thay ra quăng lung tung thì được bà giặt á»§i và treo và o móc tá»§ cẩn tháºn.
Thỉnh thoảng tôi cứ nghÄ© lan man vá» câu chuyện tang thương cá»§a gia đình bà BÃnh. Tháºt không thể ngỠđược ngưá»i đà n bà nhá» bé đó lại phải chịu ná»—i Ä‘au lá»›n lao đến như thế, khi tất cả những ngưá»i thân yêu nhất đã vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i. Tôi không hiểu mình sẽ ra sao nếu ở và o hoà n cảnh đáng thương như bà BÃnh. Chẳng hạn má»™t lý do nà o đó mà tôi bá»—ng nhiên mất hết ngưá»i thân. Như cha tôi, mẹ tôi và cả đứa em gái tôi nữa. Há» bá»—ng nhiên ra Ä‘i hết bá» lại má»™t mình tôi lẻ loi trên cõi Ä‘á»i nà y ...Tôi không dám nghÄ© đến chuyện đó, vì tôi biết mình sẽ không chịu đựng nổi.
Má»™t hôm trong khi bà BÃnh Ä‘ang nhặt rau, tôi lên tiếng há»i :
- Tại sao ngưá»i là ng lại gá»i bà là bà BÃnh ba cà ng ?
Bà BÃnh mỉm cưá»i nói :
- Không phải gá»i bà đâu, mà há» gá»i ông cháu đấy. Ban đầu há» gá»i bà là bà BÃnh vợ ông bà cà ng. Nhưng gá»i mãi thà nh ra là bà BÃnh ba cà ng, gá»i mãi rồi chết tên bà luôn.
- Có phải chồng rồi hai con trai bà đá»u hy sinh cả phải không ?
- Phải. Hồi đó chiến tranh liên miên lắm cháu ạ. Äầu tiên là ông cháu hy sinh từ thá»i chống Pháp. Rồi đến thá»i chống Mỹ thì hai anh em chúng nó cÅ©ng lần lượt bá» bà đi nốt.
Tôi nhìn bà lão im lặng ngồi bên rổ rau vá»›i cái lưng đã còng xuống bởi gánh nặng cá»§a thá»i gian, bởi những ná»—i Ä‘au mất mát mà bà đã phải âm thầm gánh chịu bao năm qua...
Sau má»™t lần Ä‘i picnic tắm mưa, tôi bị má»™t tráºn sốt tÆ¡i bá»i. Ngưá»i nóng sốt hầm háºp và mê man Ä‘i. Nhưng bất cứ lúc nà o tỉnh dáºy, tôi Ä‘á»u thấy bà BÃnh ở cạnh bên giưá»ng. Bà đắp khăn nhúng nước lạnh lên trán tôi để hạ nhiệt. Rồi bắt tôi uống thuốc hay kiên nhẫn bón cho tôi từng thìa cháo, chén sữa để cho tôi mau chóng lại sức. Và quả nhiên tôi đã mau chóng lại sức tháºt khi cÆ¡n sốt từ từ qua Ä‘i.
Má»™t đêm tỉnh dáºy, tôi thấy bà BÃnh ngồi bất động bên cạnh giưá»ng tôi. Cái bóng nhá» bé gà y gò và mái tóc trắng cá»§a bà rung lên trong má»™t cÆ¡n thổn thức.
- Bà ơi sao bà lại khóc. Tôi lên tiếng há»i bà .
Bà BÃnh vá»™i chùi mắt bằng ống tay áo cánh, rồi nói :â€Không, bà có khóc đâu. á»’, cháu cá»§a bà thức dáºy rồi à â€
- Cháu đã dáºy từ lâu và thấy bà đang khóc.
Bà BÃnh vuốt tóc tôi và khẽ nói, giá»ng bà xa xăm và như tá»± nói vá»›i chÃnh mình :
- Má»—i lần chăm sóc các cháu bị nóng sốt thế nà y thì bà cảm thấy sung sướng lắm. Nó là m cho bà nhá»› đến các con cá»§a bà . Ngà y xưa má»—i khi thằng Khải hay thằng Quân bị ốm thì Ä‘á»u được bà thức khuya dáºy sá»›m chăm sóc cho chúng như chăm cho cháu bây váºy.
- Bà kể cho cháu nghe vá» chuyện các cáºu ấy Ä‘i bà . Tôi giả vá» nhõng nhẽo để gợi chuyện vì câu chuyện cá»§a gia đình bà BÃnh cứ ám ảnh tôi mãi. Tại sao ngưá»i là ng ta lại gá»i ông cháu là ông BÃnh ba cà ng ?
Nhìn cái lưng khòm xuống cá»§a bà dưới ánh đèn mù má», tôi nghÄ© đến những ná»—i Ä‘au và mất mát lá»›n lao đã đè xuống cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà . Bà BÃnh im lặng tháºt lâu như để chá» cho ký ức trở vá» rồi bắt đầu khẽ khà ng kể vá» những ngà y xa xưa đó.
- Lúc đó khi chiến tranh vá»›i Pháp bùng nổ thì ông cháu còn trẻ lắm. Còn các cáºu cháu thì thằng Khải còn bồng thằng Quân ở truồng chạy khắp xóm xem ngưá»i ta táºp quân sá»±. Lúc đó ở là ng ta vui lắm vì má»›i già nh được độc láºp mà . Cả là ng lúc nà o cÅ©ng sôi sục cả lên trong không khà chuẩn bị đánh Tây. Cánh đà n ông thì suốt ngà y luyện táºp quân sá»± vá»›i giáo mác và và i cây súng cổ lá»— sÄ©, hoặc đà o hầm hố chống xe tăng...Tối đến há» tụ táºp tại nhà cá»§a bà để há»p vì nhà bà khá rá»™ng. Há»p đâu chẳng thấy chỉ rặt thấy nói chuyện đánh nhau. Các ông ấy Ä‘á»u hăng máu lên vì nghe tin thằng Tây nó quay lại đánh chiếm nước ta má»™t lần nữa. Nhất là ông cháu. Ông ấy cứ nằng nặc đòi xung phong và o thà nh đánh Tây. “Phải và o táºn ổ tụi nó, “oánh†thì tụi nó má»›i sợ. Ông cháu oang oang cái mồm nói. Tụi Tây nó chiếm xong Hà Ná»™i thì chúng nó cứ ở lỳ trong đó chứ dại gì mò ra ngoà i. Mình cứ ngồi ở là ng mà chá» thì có đến mục thất, Tây nó cÅ©ng chẳng đến cái là ng nà y là m gì. Thế là lỡ mất dịp “oánh†nhau vá»›i Tây, lại toi công mấy tháng trá»i luyện táºp quân sá»±â€
Há»p bà n chán chê chẳng Ä‘i đến đâu rồi y như rằng sau đó lại cãi nhau á»m tá»i cả lên. Nhất là giữa ông cháu vá»›i cái lão Lanh thợ rèn nhà sát bên. Ôi, dà o Æ¡i. Hai ông hà ng xóm mà cứ như mặt giăng vá»›i mặt giá»i váºy, lúc nà o cÅ©ng cãi nhau được. Nhất là khi nói vá» chuyện đánh Tây. Anh chá»§ tịch xã luôn phải can giữa hai ông hà ng xóm. Bà còn nhá»› anh ấy nói như van hai ông :
- Thôi cho tôi can hai bác. Bác cả BÃnh và bác Lanh rèn. Cứ cãi nhau mãi như thế nà y rồi cÅ©ng đến lúc chẳng thấy đánh Tây đánh Tầu gì, mà lại có đánh nhau giữa hai bác đấy. Còn muốn đánh nhau vá»›i Tây thì cứ chá» Ä‘i, chẳng lâu đâu.
Anh ta nói thế mà đúng đấy cháu ạ. Cuối tháng đó mặt tráºn cá»§a ta bị vỡ, quân Pháp trà n vá» là ng. Du kÃch là ng ta kéo ra nghênh chiến. Hai bên đánh nhau lung tung mấy hiệp mà chả nước non gì. Bên ta có mấy cái súng cổ cứ khi nà o Ä‘em ra bắn thì tịt. CÅ©ng may cái Ä‘áºn đó quân Pháp chỉ Ä‘i ngang qua là ng thôi. Xe tăng Pháp chạy ầm ầm qua là ng. Bữa đó đánh nhau to ở mạn trên chứ ở là ng ta thì chả có gì.
Tối đến mấy ông lại kéo nhau đến nhà bà để há»p, để rồi lại cãi nhau om xòm. Ông cháu bảo tụi Tây có xe tăng vá» thép dà y chÆ¡i mình, thì mình phải có lá»±u đạn to hay súng lá»›n má»›i “oánh†lại được nó. Còn lão Lanh rèn thì cứ nhấm nhẳn bảo rằng chỉ cần ăn nhau cái gan. Có gan thì chẳng cần súng lá»›n súng nhá» cÅ©ng đánh được tà u bay tà u bò tất. Chỉ sợ không có gan. Thế là ông cháu và lão Lanh rèn xông và o nhau, nếu không có anh em nhảy và o can thì hai ông “oánh†nhau tháºt. Anh chá»§ tịch xã, giá» là chỉ huy du kÃch phải hết lá»i can ngăn hai ông hà ng xóm :
- Các bác đừng nóng. Anh em chúng ta đây toà n là ngưá»i tình nguyện ra đánh Tây thì ai cÅ©ng có gan cả. Còn vá» vÅ© khà thì xã đã có xin ở trên rồi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thứ để trị mấy thằng xe tăng Tây. Các bác cứ chá» Ä‘i.
Lúc ấy quân Pháp đóng ở đồn trên huyện, lâu lâu lại cho xe tăng ra cà n quanh vùng. Chúng nó bắn và i phát đạn và o là ng, đốt và i ngôi nhà rồi lại rút vỠđồn. Du kÃch bên ta cÅ©ng xông ra bắn và i phát đạn tịt, quăng mấy trái lá»±u đạn chà y cÅ©ng tịt nốt. Thế rồi cÅ©ng lại rút. Tối đến các ông kéo vá» nhà bà để há»p , rồi cãi nhau inh á»i cả lên...
Má»™t bữa ông cháu ôm má»™t cái bá»c tướng, vừa chạy vá» nhà vừa gá»i bà ầm Ä©. Hể hả lau mồ hôi nhá»… nhại trên mặt, ông oang oang cái giá»ng như lệnh vỡ kêu bà và hai cáºu cá»§a cháu ra trước sân nhà . Ông cẩn tháºn mở cái bá»c giấy dầu ra. Bên trong là má»™t cái ống sắt có má»™t đầu loe ra như cái kèn tây, phÃa đầu to ra có cắm ba cái cá»ng râu sắt. Äuôi có cái cán gá»— như cuốc cụt tra và o. Ông hà o hứng giải thÃch cho bà và hai thằng con :
- Äây là bom ba cà ng, thứ vÅ© khà đánh xe tăng hiện đại nhất cá»§a bên ta đấy. Có cái nà y mà “oánh†xe tăng thì nó tan xác chứ không phải gãi ngứa nó như mấy quả lá»±u đạn chà y cá»§a du kÃch là ng ta đâu. Tôi phải tranh già nh mãi má»›i có được nó đấy. Äâu phải dá»… có được nó, mà phải là ngưá»i tình nguyện ở trong đội gá»i là :â€Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết....quyết....â€
- Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết sinh bố Æ¡i ? Thằng Khải nói. Lúc đó nó cÅ©ng đã lá»›n, đã được Ä‘i luyện táºp quân sá»± vá»›i đội thiếu niên xóm.
- Ừ, phải rồi. Äá»™i quyết tá» gì đó....Ông cháu tiếp tục bô bô : Phải năn nỉ mãi ngưá»i ta má»›i xét cho và o đội Quyết tỠđó. Hừm, váºy mà không hiểu sao cái thằng Lanh rèn bên kia, đầu thì toà n bã Ä‘áºu, có mấy động tác quân sá»± há»c mãi mà không thuá»™c cÅ©ng được và o đội quyết tá» vá»›i tôi má»›i lạ chứ. Nhưng mà bà nó biết không ? Và o đội rồi nhưng dá»… gì mà được giao cho quả bom nà y. Vì loại nà y má»›i và hiếm có lắm. Cả đội du kÃch xã mình đông ngưá»i như thế mà chỉ được giao có mấy quả thôi nên bố nà o cÅ©ng đòi cho bằng được. Tranh già nh cãi nhau á»m tá»i cả lên, cứ y như già nh nhau cái thá»§ lợn khi là ng khao cá»— váºy. Cuối cùng còn lại quả nà y thì đến lượt tôi vá»›i lão Lanh rèn tranh nhau. Không ai chịu nhưá»ng ai cả. Cấp trên xét mãi cÅ©ng không thông, biểu quyết trong đội cÅ©ng không xong. Bà nó biết không ? Cuối cùng tôi má»›i nghÄ© ra má»™t diệu kế....
Ông cháu ngừng lại kéo má»™t hÆ¡i thuốc là o cháy phổi, thở khói ra mù mịt rồi ông cưá»i khoái chà nói tiếp :
- Tôi trình bầy vá»›i cấp trên là nhà tôi có hai thằng con trai. Nếu chẳng may tôi hy sinh cho đất nước thì cÅ©ng còn có hai thằng trai áo xô mÅ© rÆ¡m chống gáºy cho tôi, cÅ©ng còn có con trai nối dõi tông đưá»ng. Chứ còn cái lão Lanh rèn thì nhà chỉ rặt mấy đứa con gái. Nhà lão sẽ tuyệt tá»± nếu lão Ä‘i đứt. Ấy thế là tôi được cấp trên giao ngay cho quả bom nà y. Lão Lanh rèn bị tôi chÆ¡i má»™t vố ức đến nổ con ngươi nhưng là m gì được nhau.
Ông cháu khoái chà cưá»i khà khà , đưa tay véo cu thằng Khải và thằng Quân khiến hai thằng kêu oai oái. Chỉ hai thằng Ä‘ang tròn mắt nhìn váºt lạ ná», ông cưá»i nói :†Sở dÄ© tôi có được quả bom ba cà ng nà y là nhá» hai thằng ông mãnh nhà mình đây. Biết có đánh Tây như thế nà y thì hồi đó bà đẻ cho tôi má»™t tá thằng con trai. Lá»›n lên cho Ä‘i đánh giặc hếtâ€
- Nhưng chúng con lá»›n lên thì nước nhà đã độc láºp rồi. Thằng Khải há»i. Lúc đó thì là m gì còn giặc nữa mà đánh hả bố ?
- Biết đâu đấy. Vá»›i lại độc láºp rồi thì cÅ©ng phải có ngưá»i giữ nước chứ. Chúng mà y cứ đủ tuổi là tao cho Ä‘i bá»™ đội hết.
Ông cháu hà i lòng vuốt ve cái quả bom sáng mà u thép đó, rồi đắc ý nói:
- Mẹ Kiếp ! Phen nà y thì xem da xe tăng cá»§a mà y dà y hay không nhé ? Bà nó xem nà y. Äây là vÅ© khà do ngưá»i nước ta là m ra đấy, sá» và o cứ mát rượi cả tay. Khi nà o “oánh†xe tăng Tây thì chỉ cần rút cái chốt nà y ra, rồi đâm ba cái cà ng nà y và o xe tăng má»™t cái thì cả lÅ© chúng nó nổ bay hết cả lên giá»i...
Bà bắt đầu hiểu loáng thoáng những Ä‘iá»u ông cháu nói. Bà chết lặng ngưá»i Ä‘i má»™t lúc rồi má»›i tru tréo ầm lên :
- Oái, giá»i Æ¡i. Thế còn ông thì sao. Ông cÅ©ng định bá» mặc ba mẹ con tôi để ông bay lên giá»i vá»›i cái xe tăng cá»§a ông phải không ?
Ông cháu ngẩn ngưá»i ra má»™t lát rồi vá»™i quát mấy đứa nhá» ra vưá»n chÆ¡i. Rồi ông quay sang nói vá»›i bà bằng giá»ng nói từ tốn, cháºm rãi :
- Tôi đã suy nghÄ© kỹ rồi bà nó ạ. Tôi đã nghÄ© đến bà cùng hai thằng cu nhà mình, nhưng mong bà nó hãy hiểu cho tôi. Bây giỠđất nước mình đã được độc láºp và mình đã là ngưá»i dân tá»± do. Khi có giặc đến cướp nước mình thì cÅ©ng phải có ngưá»i chiến đấu, có ngưá»i hy sinh để Ä‘á»n nợ cho nước nhà chứ. Mình có hy sinh bây giá» thì cÅ©ng là cho tương lai cá»§a con cháu mình sau nà y. Tôi đã tình nguyện và o đội quyết tá» rồi, không hy sinh bây giá» thì cÅ©ng hy sinh khi khác. Là thằng đà n ông sinh và o thá»i loạn lạc nà y, bà phải để cho tôi được và o sanh ra tá» cho thoả chà nam nhi chứ. Bà phải để cho tôi “oánh†nhau vá»›i thằng Tây, để cho tôi “oánh†tan cái xe tăng Tây thì có chết tôi cÅ©ng cam lòng. Dù tôi có mệnh hệ gì thì bà cÅ©ng còn hai thằng con nó trả hiếu cho bà .
Ông ngừng lại ngó bà cưá»i nói :
- Vá»›i lại cái quả bom nà y nó nổ tan cái xe tăng Tây chứ chưa chắc ngưá»i cầm nó đã chết mà bà đã cả lo.
Bà biết ông cháu nói dối để bà yên lòng, nhưng bà cÅ©ng phải giả vỠđể tin theo chứ còn biết nói gì hÆ¡n nữa cháu Æ¡i.. Ông cháu đã quyết như váºy thì có ông Trá»i cÅ©ng không cản được chứ nói chi bà . Thá»i đó có hy sinh như váºy cÅ©ng là điá»u bình thưá»ng thôi. Vì có bao nhiêu ngưá»i sẵn sà ng như ông cháu. Lúc đó chẳng ai nghÄ© đến danh hiệu nà y nỠđâu. Chỉ đơn giản há» xung phong Ä‘i đánh Tây và chấp nháºn hy sinh thôi. Äó là má»™t thá»i mà những ngưá»i đà n ông có chà trai rá»™n rà ng lên đưá»ng nháºp binh như Ä‘i trẩy há»™i. Äó là má»™t thá»i mà ngưá»i ra tráºn hân hoan như anh giai tân Ä‘i lấy vợ. Má»™t thá»i mà có từng Ä‘oà n trai tráng cùng chen nhau lên đưá»ng tá»›i sa trưá»ng, như lá»i má»™t bà i hát thuở ấy.
- Bà i hát như thế nà o hả bà ? Tôi ngạc nhiên há»i bà . Bà thá» hát cho cháu nghe ?
- Ôi dà o, bà mà hát há»ng gì. Bà BÃnh cưá»i nói. Bà chỉ nghe má»i ngưá»i vang lên khi há» lên đưá»ng :â€Nà o anh em ta cùng nhau xông pha lên đà ng. Kiếm nguồn tươi sáng. Nhìn tương lai huy hoà ng, Ä‘oà n ta quyết lên đà ng cùng xông pha chà trai....â€
Tháºt lạ lùng khi tôi đã nghe bà i hát nà y bao nhiêu lần rồi mà chẳng há» có chút xúc cảm gì, nhưng giỠđây nghe bà BÃnh hát bằng cái giá»ng run run như sắp đứt hÆ¡i thì tôi thấy rạo rá»±c trong lòng. Dưá»ng như lá»i ca cùng Ä‘iệu nhạc hùng tráng cá»§a bà i hát đã đưa tôi bay bổng vá» cái thá»i oai hùng không xa đó cá»§a dân tá»™c....
Ngà y nà o ông cháu cÅ©ng vác cái cá»§a nợ đó Ä‘i từ sáng sá»›m đến tối mịt má»›i mò vá». Bà BÃnh kể tiếp. Bà không thể nà o quên được cái hình ảnh ông lúc đó, má»—i buổi sáng khi ban mai vừa rạng là ông cháu vác trái bom ba cà ng lên vai như ngưá»i ta vác cà y ra ruá»™ng, để vá»™i vã ra tráºn địa phục kÃch xe tăng ở đầu là ng. Nhưng xúi quẩy cho ông cháu là dạo đó Tây Ãt ra cà n, nên ông cháu cứ buổi sáng phÆ¡i phá»›i vác trái bom Ä‘i, thì buổi chiá»u tiu nghỉu vác trái bom vá».
CÅ©ng có lần ông cháu gặp xe tăng địch khi chúng Ä‘i cà n đâu đó ở mạn trên vá». Ông nhảy luôn ra đưá»ng cái Ä‘uổi theo cái xe tăng. Ông cháu vừa chạy, vừa hô khẩu hiệu :â€Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết...†Ông cháu cÅ©ng không thuá»™c được cái khẩu hiệu đó nên cứ vừa chạy Ä‘uổi theo, vừa hô Ä‘i hô lại cái khẩu hiệu ná»a chừng đó. Tụi Tây ngồi trên xe tăng lúc đầu chẳng hiểu gì cả khi thấy có má»™t ngưá»i cứ hùng hục Ä‘uổi theo xe tăng, tay thì ôm bom mà miệng thì la hét như má»™t ngưá»i Ä‘iên. Äến khi hiểu ra thì chúng sợ xanh mặt, chạy hết tốc lá»±c vỠđồn. Ông cháu cắm đầu Ä‘uổi theo xe tăng đó má»™t mạch vỠđến táºn cá»a đồn huyện má»›i thôi.
Rồi đến má»™t bữa súng nổ ầm ầm phÃa tráºn địa du kÃch suốt từ sáng cho đến chiá»u, khiến cho ruá»™t gan bà như có lá»a đốt váºy. Mãi tá»›i tối mịt má»›i thấy ông mò vá» khiến bà mừng rỡ quá. Khắp ngưá»i ông trầy trụa xÆ¡ xác như vừa Ä‘i đánh váºt vá», còn mặt thì lầm lầm lì lì chẳng nói năng gì. Vứt trái bom và o góc nhà , ông chá»i đổng má»™t tiếng rồi Ä‘i mò cÆ¡m nguá»™i ăn.
Mãi tá»›i đêm khi mấy anh du kÃch kéo đến nhà thì bà má»›i biết chuyện .Thì ra ông cháu rình mãi hôm nay má»›i có dịp gặp xe tăng Tây Ä‘i cà n. Khi nó lù lù tiến tá»›i tráºn địa phục kÃch cá»§a du kÃch là ng ta thì ông cháu má»›i phóng ra từ chá»— ẩn nấp, miệng thét lá»›n :â€Quyết tá» cho Tổ Quốc quyết...†và xông thẳng và o cái xe tăng địch. Có lẽ ông cháu lại quên mất câu cuối cá»§a khẩu hiệu nên ông chỉ hô có thế. Tiếng hô to quá khiến cho bá»n Tây trong xe tăng giáºt mình ngừng xe lại. Thế là ông cháu má»›i nhảy ra đâm quả bom và o ngay bên sưá»n, phÃa trên xÃch xe tăng. Má»™t cái cà ng gãy queo mà trái bom cÅ©ng chẳng nổ. nhưng ông cháu không biết là quả bom đã bị tịt. Ông cháu lại lùi ra lấy đà , rồi hô cái khẩu hiệu ná»a chừng ấy và lại xông thẳng và o chiếc xe lần nữa. Cái cà ng nữa cÅ©ng gãy queo luôn. Thế là lại lùi ra lấy đà , hô khẩu hiệu ná»a chừng và lại lao và o...Ba cái cà ng gãy hết mà quả bom cÅ©ng chẳng nổ khiến cho ông cháu Ä‘iên tiết cứ đứng đó mà gõ mà đáºp tÆ¡i bá»i và o thà nh xe. Tụi Tây trên xe thấy cảnh đó chắc sợ mất máºt vì tưởng đã tan xác hết cả rồi. Má»™t phần vì chúng sợ quá, phần vì ông cháu đứng sát xe tăng quá khiến chúng không là m gì ông được. Thế là chúng quay đầu bá» chạy. Còn anh em du kÃch nấp sau công sá»± ở tráºn địa đã mấy lần hô xung phong, rồi xông thẳng và o xe tăng địch cÅ©ng hoảng hồn quá khi nhìn thấy ông cháu cứ thét lá»›n rồi xông tá»›i đâm thẳng quả bom và o chiếc xe. Thế là má»i ngưá»i phải nằm rạp xuống theo lệnh cá»§a anh chỉ huy du kÃch để tránh bị trúng bom. Chẳng thấy bom nổ gì cả, mà xe tăng địch vẫn còn nguyên. Thế là anh em lại xung phong tá»›i nhưng ngay láºp tức lại phải nằm rạp xuống đất vì thấy ông cháu lại lùi ra lấy đà để lại xông tá»›i đâm quả bom và o xe. Thế là há» cứ xông, rồi lại nằm rạp xuống vì thấy ông cháu cứ liên tiếp lùi lại lấy đà để rồi xông lên đâm quả bom và o xe, trông xa cứ y như là con bò húc đầu và o đá váºy. Cuối cùng khi thấy ông cháu cứ đứng cạnh bên chiếc xe tăng địch mà nện chan chát quả bom và o thà nh xe tăng, cứ y như nhà lão Lanh rèn quai buá tạ váºy, thì há» má»›i à o ra bắn trà n cho xe giặc bá» chạy, há» má»›i lôi ông cháu và o được...
Bữa đó ở nhà bà má»i ngưá»i được má»™t phen cưá»i đến chết mất. Cái nhà anh chỉ huy du kÃch cưá»i đến trẹo cả quai hà m, phải nhá» ngưá»i đấm và o hà m má»›i khép cái miệng lại được. Bà đã lo lắng cả ngà y hôm đó, mà đêm đó còn cưá»i đến chảy nước mắt.
Thế rồi sau đó ông cháu đã là m má»™t việc mà bà nghÄ© không bao giỠông cháu chịu là m. Ông ôm quả bom há»ng sang nhá» lão Lanh rèn nhà bên sá»a giúp. Lão Lanh vui vẻ nháºn lá»i, để rồi hôm sau lão sang cho ông cháu biết quả bom nà y chỉ có nước vứt Ä‘i thôi chứ không thể sá»a chữa gì được nữa. Ông cháu tiếc hùi hụi, mang quả bom lên trả lại cho ban chỉ huy du kÃch. Từ đó bà mừng thầm trong bụng là không còn phải lo ngay ngáy má»—i khi ông cháu vác nó Ä‘i. CÅ©ng từ đó trong là ng ngưá»i ta gá»i ông cháu là ông BÃnh ba cà ng.
- Thế ông cháu có đánh được chiếc xe tăng đó không hả bà ? Tôi há»i trong khi say mê nghe câu chuyện bà BÃnh kể.
- Không cháu ạ. Bà BÃnh nhẹ nhà ng nói, đôi mắt bà như Ä‘ang long lanh giá»t nước mắt. Ông cháu đã hy sinh trong má»™t tráºn chống cà n sau đó Ãt lâu. Còn trái bom đó thì ngay sau khi ông cháu hy sinh, lão Lanh rèn đã xin ban chỉ huy đội du kÃch để cho lão mang vá» sá»a lại. Sau nà y má»›i biết nhà lão Lanh nà y tinh quái lắm. Lão biết được chá»— há»ng cá»§a quả bom đó vì lão là dân thợ rèn mà . Nhưng lão không sá»a cho ông cháu, mà đợi ông cháu mất rồi má»›i xin Ä‘em vá» sá»a lại. Lão đã sá»a được quả bom và dùng nó phá tan xác má»™t chiếc xe tăng Tây. Lão cÅ©ng tan xác cùng vá»›i chiếc xe tăng đó, để lại bà vợ và hai đứa con gái. Suốt mấy chục năm sau nà y, bà và bác Lanh gái thân nhau lắm. Äến ngà y giá»— cá»§a hai ông, cách nhau khoảng mươi ngà y nên cùng là m má»™t đám giá»— chung. Bà và bác Lanh gái thỉnh thoảng nói vui rằng, không biết ở dưới cõi âm hai ông có là m hoà vá»›i nhau không ? Hay là vẫn còn chá»i nhau suốt. Nhất là chuyện lão Lanh chÆ¡i trác ông cháu, biết sá»a trái bom mà không chịu sá»a cho ông cháu. Lão chỠđợi thá»i cÆ¡ đến, khi ông cháu không còn nữa thì má»›i xin trái bom vá» và là m nổ tung cái xe tăng cá»§a ông cháu. May mà ông cháu mất rồi, chứ không thì cái nhà lão Lanh nà y, dù có chết rồi thì cÅ©ng bị ông cháu chá»i cho mục mả ấy chứ. Từ đó dân là ng cÅ©ng gá»i lão Lanh rèn là ông Lanh ba cà ng. Thà nh ra là ng ta có đến hai ông ba cà ng đó cháu à .
Äá»™t nhiên bà BÃnh báºt cưá»i ngặt nghẽo má»™t lúc, rồi vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Mà buồn cưá»i lắm cháu Æ¡i. Không hiểu sao mà vá» sau nà y, khi hai ông cùng được truy tặng huân chương thì ngưá»i ta lại đồn đại thà nh chuyện tức cưá»i lắm vá» hai ông ba cà ng nà y. Sư bố chúng nó. Chúng nó bảo ông cả BÃnh vá»›i ông Lanh rèn sở dÄ© có cái tên ba cà ng là vì ngoà i hai cái chân bình thưá»ng ra, hai ông còn có má»™t cái chân nữa ở giữa... giữa hai cái chân kia đó...Cháu có hiểu không ?
- NghÄ©a là sao hả bà ? Tôi há»i mà chẳng hiểu gì cả.
- Oái giá»i Æ¡i. Con trai thà nh phố gì mà ngốc thế. Bà BÃnh cưá»i toe toét nói. Há» nói váºy là há» nói cái con cu cá»§a hai ông đấy. Ngưá»i ta bịa đặt là nó to như má»™t cái chân giữa nữa, nên hai ông đánh giặc chuyên đứng ba “chânâ€, vững như bà n thạch. Dù hÆ¡i bom hÆ¡i súng có mạnh mấy Ä‘i nữa thì hai ông cÅ©ng không sợ ngã vì có ba cái cà ng đó rồi. Mẹ bố chúng nó. Chuyện như váºy mà cÅ©ng có ngưá»i tin, cứ lân la dò há»i bác vá»›i bác Lanh gái vá» cái “chân†giữa đó cá»§a hai ông. Chuyện tháºt giả lẫn lá»™n, tam sao thất bổn sao đó cuối cùng cả hai ông chết cái tên đó luôn. Ở là ng mình má»—i ngưá»i hiểu má»™t cách, ai hiểu sao cÅ©ng được vá» cái tên ba cà ng đó. Tháºt vá»› vẩn, chuyện chẳng đâu và o đâu cháu nhỉ ?
- À, mà đã khuya lắm rồi, cháu Ä‘i ngá»§ Ä‘i vì cháu chưa khá»i hẳn đâu. Bà BÃnh nói. Mặc cho tôi vùng vẫy không chịu, bà đứng dáºy đắp má»n cẩn tháºn cho tôi. Miệng bà vẫn tá»§m tỉm cưá»i khi bà nhẹ nhà ng rá»i khá»i phòng.
Tôi nằm lại trong bóng đêm, đầu óc cứ miên suy nghÄ© vỠông BÃnh và ông Lanh và những ngưá»i như hai ông. Tại sao há» lại từ bá» gia đình vợ con để lao và o cái chết như những vị Thánh tỠđạo, trong khi há» chỉ là những ngưá»i nông dân chân quê mà thôi. Há» chẳng được gì, ngoà i cái chết.
Äêm đó tôi trải qua má»™t cÆ¡n mÆ¡ hãi hùng. Tôi cÅ©ng ôm má»™t quả bom ba cà ng đứng đối diện vá»›i má»™t chiếc xe tăng địch. Chiếc xe tăng to lá»›n Ä‘en xì, nòng súng há mồm chÄ©a thẳng và o tôi. Hai bên đối diện nhau như hai võ sÄ© sắp sá»a lao và o nhau...Rồi bá»—ng chiếc xe tăng địch phun khói gầm lên lao vá» phÃa tôi. Nó tiến tá»›i, cà ng lúc cà ng lù lù lá»›n lên. Còn tôi đáng lẽ phải xông thẳng và o nó vá»›i quả bom ba cà ng trong tay thì lại sợ quá, đứng chôn chân má»™t chá»—. Khi con quái váºt bằng sắt thép gầm lên tiến lại gần tôi thì tôi vụt bá» chạy. Tôi ôm trái bom chạy thục mạng, chạy như ma Ä‘uổi nhưng nó vẫn Ä‘uổi sát tôi. Nó đã Ä‘uổi kịp tôi và sắp nghiến hà ng bánh xÃch nặng ná» cá»§a nó lên ngưá»i tôi cùng vá»›i trái bom. Tôi hét lên má»™t tiếng hãi hùng...
Tôi tỉnh giấc, ngưá»i đẫm mồ hôi và tim Ä‘áºp thình thịch vì cÆ¡n kinh hoà ng trong giấc mÆ¡. Tôi như vẫn còn thấy chiếc xe tăng Ä‘en ngòm chết chóc Ä‘ang lao vá» phÃa mình.
Sáng hôm sau tôi kể lại cho bà BÃnh nghe vá» giấc mÆ¡ hãi hùng đêm qua cá»§a mình. Tôi thú nháºn vá»›i bà là tôi không thể là m những Ä‘iá»u như ông BÃnh, ông Lanh đã là m, dù chỉ trong má»™t giấc mÆ¡.
Bà BÃnh cưá»i nói :
- Cháu đừng nghÄ© thấp vá» mình như váºy. Bây giá» là thá»i buổi hoà bình, nhưng khi có chiến tranh thì con ngưá»i ta lại thay đổi hẳn. Khi đó cháu sẽ xông thẳng lên phÃa mÅ©i tên hòn đạn mà coi cái chết nhẹ tá»±a lông hồng. Má»—i thá»i đại khác nhau thì con ngưá»i ta cÅ©ng khác nhau. Ông cháu tham gia đội quyết tá», dám ôm bom xông và o xe tăng giặc nhưng hồi má»›i lấy bà thì ban đêm ông cháu không dám ra ngoà i Ä‘i đái vì sợ ma đấy cháu ạ.
Tôi khá»i bệnh và sắp sá»a Ä‘i há»c trở lại. Bà BÃnh nấu cho tôi má»™t nồi nước tắm lá xông. Bà bảo đây là thuốc giải cảm tốt nhất cá»§a bà . Xông hÆ¡i xong tắm má»™t lần là khá»e ngay. Tôi tắm nước nóng, mùi lá xông thÆ¡m dìu dịu mùi bạc hà ...
Chợt phòng tắm mở ra và bà BÃnh mang khăn tắm và o. Tôi lúng túng xấu hổ khi Ä‘ang trần như nhá»™ng.
- Gá»›m, ngượng ngùng gì ông mãnh. Tôi tắm truồng cho anh từ khi anh má»›i đẻ đấy. Bà BÃnh cưá»i rồi Ä‘i ra ngoà i.
Khi tôi tắm xong bước ra ngoà i thì thấy bà BÃnh ngồi ở ngoà i sân. Bà có vẻ buồn và đôi mắt như vừa khóc xong. Thấy tôi bà vá»™i chùi mắt và gượng cưá»i nói :
- Khi bà thấy cháu ngượng ngùng trong nhà tắm thì tá»± nhiên bà nhá»› đến những đứa con cá»§a bà quá. Chúng nó Ä‘á»u do bà đẻ ra và nuôi từ bé, nên khi chúng lá»›n đến tuổi biết xấu hổ ngượng ngùng vá»›i cả mẹ cá»§a chúng thì bà linh cảm thấy chúng sẽ không còn ở vá»›i bà nữa. Trưởng thà nh lên trong thá»i khói lá»a thì chúng sẽ Ä‘i theo con đưá»ng mà cha chúng đã Ä‘i. Äó là cầm súng ra tráºn. Cái năm thằng Khải lúng túng ngượng ngùng khi Ä‘ang tắm thì bà bất chợt mở cá»a bước và o thì cÅ©ng là năm nó tình nguyện và o quân đội. Rồi giống hệt như anh nó, má»™t hôm thằng Quân bảo vá»›i bà là nó không chịu để bà lá»™t truồng nó ra kỳ cỠở bể nước như trước nữa. Từ nay nó sẽ Ä‘i tắm sông vá»›i bạn bè nó. Äêm đó bà đã khóc rất nhiá»u cháu Æ¡i. Bà biết rằng nó đã trưởng thà nh rồi. Nó sẽ theo chân thằng anh nó để rá»i khá»i bà để ra Ä‘i. Và cuối năm đó nó lên đưá»ng nháºp ngÅ©. Và cả hai đứa Ä‘á»u đã hy sinh khi chưa má»™t lần kịp vá» phép thăm bà .
Dừng tay lại lấy khăn tay lau mắt, bà nhìn tôi vui vẻ nói :
- Mẹ cháu tháºt hạnh phúc. Vì đã được nhìn thấy con cái mình trưởng thà nh lên trong thá»i buổi hoà bình.
- Thế các cáºu hy sinh như thế nà o hả bà ? Tôi há»i vá»›i lòng phấn khÃch cao độ.
- Thì cÅ©ng bình thưá»ng như má»i liệt sÄ© khác thôi cháu ạ. Chúng lên đưá»ng, gá»i cho bà và i lá thư rồi biệt tăm. Cho đến khi có má»™t tá» giấy báo tá» gá»i vá». Ná»™i dung thì cÅ©ng từa tá»±a như nhau. Con trai ông bà đã hy sinh anh dÅ©ng cho Tổ Quốc ngà y ấy...tháng ấy...
- Nhưng gia đình bà thuộc diện miễn giảm nghĩa vụ quân sự kia mà ?
- Äúng là được miá»…n giảm đấy cháu ạ. Bà BÃnh nói khi những giá»t lệ lăn xuống đôi má răn reo cá»§a bà . Nhưng cháu Æ¡i, đó là má»™t thá»i mà ngưá»i ta không nêu tiêu chuẩn nà y nỠđể xin được miá»…n giảm nghÄ©a vụ quân sá»± đâu. Äó là thá»i mà ngưá»i ta tìm má»i cách để được nháºp ngÅ©. Ở là ng bà ngưá»i ta khai gian tuổi lên để đủ tuổi nháºp ngÅ©. Ngưá»i ta bá» thêm đá và o túi quần áo khi Ä‘i khám để đủ cân. Ngưá»i ta giấu biệt Ä‘i những giấy báo tá» cá»§a ngưá»i thân để đủ tiêu chuẩn nháºp ngÅ©. Ngay cả thằng Quân con bà cÅ©ng váºy. Khi nó tình nguyện nháºp ngÅ© thì ngưá»i ta đã thẳng thừng từ chối vá»›i lý do nó đã có cha và anh là liệt sÄ© rồi. Vá» nhà nó phụng phịu nói dá»—i :â€Tại vì nhà ta có hai liệt sÄ© nên con má»›i không được nháºp ngÅ©...†Nhưng nó có chịu đâu cháu Æ¡i. Nó thúc bà lên xin xá» các anh ở ban tuyển quân. Năn nỉ khóc lóc chán, nó doạ dẫm sẽ bá» nhà để Ä‘i và o chiến trưá»ng. Cuối cùng bà đà nh phải Ä‘Ãch thân đưa đứa con trai cuối cùng lên ban tuyển quân để xin xá» cho nó được nháºp ngÅ©. Bà biết nếu bà không là m như váºy thì trước sau gì nó cÅ©ng trốn Ä‘i bằng được. Bà cÅ©ng mất nó mà nó còn oán trách bà suốt Ä‘á»i thôi.
- Mẹ cháu bảo bà không thương con cá»§a mình vì đã để các cáºu ấy Ä‘i và o chá»— chết ?
- Không cháu Æ¡i. Là m mẹ ai mà lại không thương những đưa con mà mình mang nặng đẻ Ä‘au và chăm bẵm chúng từ má»›i sÆ¡ sinh cho đến khu trưởng thà nh. Bà như má»™t tà u lá chuối già khô sắp rụng thì là m sao không Ä‘au đớn cho được khi nhìn thấy những đứa con cá»§a mình lần lượt ngã xuống khi chúng còn trẻ trung như những thân cây xanh bị chặt gốc ứa dòng nhá»±a xanh. Nhưng bà đã thương con theo cách mà những bà mẹ thá»i khói lá»a đó đã thương con. Äó là để chúng tá»± do Ä‘i theo con đưá»ng mà chúng đã chá»n. Con đưá»ng mà phần lá»›n lá»›p trẻ hồi đó đã chá»n. Äó là cầm súng ra tráºn. Vả lại thá»i đó ngưá»i ta ra tráºn không phải để chết mà để chiến thắng cháu ạ. Tất cả những ngưá»i thân đã ngã xuống cá»§a bà cÅ©ng nghÄ© váºy khi ra tráºn...
Äôi mắt cay cay, tôi im lặng để cho ngưá»i đà n bà bé nhá» già cá»—i Ä‘ang rung lên trong cÆ¡n thổn thức. Bà BÃnh khóc lặng lẽ, khóc âm thầm như bao năm trá»i nay bà đã từng khóc...
Nhưng bà BÃnh đã vui vẻ trở lại, bà hỉ mÅ©i và o khăn tay và nói :
- Tất cả má»i thứ đã trôi qua rồi cháu ạ. Nếu có được quay trở lại thá»i đó thì bà cÅ©ng chẳng muốn thay đổi Ä‘iá»u gì nữa cả. Ông cháu, cáºu Khải và cáºu Quân đã sống và chết trong cái thá»i đẹp đẽ cá»§a há» rồi. . Giá» chỉ còn má»™t mình bà sống nốt những thá»i cuối cùng cá»§a mình mà chả còn tiếc nuối Ä‘iá»u gì nữa À mà có chứ. Nếu được thay đổi thì bà sẽ để cho cáºu Quân lấy vợ trước khi ra tráºn. Nếu hồi đó bà bắt nó là m đám cưới thì giỠđây nhà bà đã có hòn máu nối dõi tông đưá»ng. Nó sẽ là m giá»— cho cha nó, ông nó và bác nó.
- Cáºu Quân lấy vợ hả bà ? Tôi ngạc nhiên há»i.
- Phải, nhưng chưa kịp là m đám cưới. Trong hai anh em thì chỉ có thằng Quân là có ngưá»i yêu thôi. Chẳng phải ai xa lạ mà chÃnh là cô con gái út nhà lão Lanh rèn đó. Hai ông bố thì ghét nhau đổ Ä‘i không hết mà hai đứa con thì lại quấn quýt không muốn rá»i nhau. Cả bà và bác Lanh gái Ä‘á»u đã định ngà y cưới rồi, mà chÃnh cô cáºu lại chưa đồng ý. Cả hai Ä‘á»u bảo rằng hãy để cho cu cáºu nháºp ngÅ© trước, còn cô bé kia thì chỠđợi. Khi nà o cu cáºu chiến thắng trở vá» thì sẽ là m đám cưới tháºt to, sẽ đẻ ra má»™t đống trẻ con cho hai bà tha hồ mà bồng bế. Ngà y lên đưá»ng cáºu Quân phởn chà nói y như ông cháu ngà y trước : “Äây là lúc để thoả chà nam nhi vẫy vùng. Bây giá» mà ở nhà lấy vợ thì là m gì còn có cÆ¡ há»™i để đánh giặc nữa†Quả nhiên cáºu Quân cháu nói đúng tháºt đấy. Cáºu ấy hy sinh và o đúng má»™t ngà y trước chiến thắng cuối cùng. Ở ngay cá»a ngõ và o thà nh phố Sà i Gòn, ngà y 29 tháng Tư năm 1975 đấy cháu ạ.
Mẹ tôi giữ vững ý định cá»§a mình. Bà BÃnh phải vá» quê ở vá»›i cáºu Tư. Có lẽ mẹ tôi đã sắp đặt trước nên đã để bà BÃnh vá» quê khi cha tôi Ä‘i vắng, còn tôi thì Ä‘i há»c. Tôi rất buồn khi trở vá» nhà thấy vắng bóng bà lão bé nhá» nhưng luôn vui vẻ đó. Tôi tưởng tượng ra cái cảnh bà BÃnh lá»§i thá»§i vá» quê vá»›i cái tay nải nghèo nà n cá»§a bà . Cái tay nải mà hôm lên đây bà đã Ä‘em theo.
Khi cha tôi trở vá» sau má»™t chuyến công tác, tôi há»i cha tôi :
- Ba Æ¡i. Có phải chồng bà BÃnh đã từng ôm quả bom ba cà ng Ä‘uổi theo xe tăng Tây không ?
- Äúng đấy con ạ. Cha tôi trả lá»i. Äó là má»™t câu chuyện có tháºt mà ở nhà truyá»n thống quê ta còn ghi lại. Trong đó có má»™t cuốn hồi ký cá»§a má»™t ngưá»i lÃnh Pháp năm xưa cÅ©ng có ghi lại sá»± kiện nà y. Ngưá»i lÃnh Pháp đó đã kể câu chuyện vá» má»™t ngưá»i du kÃch Việt Nam ôm bom lao và o xe tăng. Bom không nổ nhưng ngưá»i du kÃch đó vẫn đứng bên cạnh thùng xe, thản nhiên Ä‘áºp chan chát và o xe tăng. Cứ như anh ta Ä‘ang sá»a nó váºy. Äám lÃnh Pháp trên xe sợ cứng ngưá»i phải quay xe bá» chạy vỠđồn. Còn cái anh chà ng du kÃch Việt Minh đó tay cầm quả bom thục mạng Ä‘uổi theo, miệng la hét như ngưá»i hoá rồ. Khi xe chạy và o đồn rồi mà đám lÃnh Pháp vẫn còn thấy cái kẻ Ä‘iên đó lởn vởn bên ngoà i. Dưá»ng như anh ta tiếc rẻ lắm vì đã không vồ được con mồi. Nhưng trong má»™t chuyến tuần tra sau đó thì chiếc xe tăng nà y đã bị nổ tung bởi má»™t du kÃch Việt Minh ôm bom lao và o. May mắn cho ngưá»i lÃnh Pháp ná» là anh ta không có mặt trong chiếc xe tăng xấu số đó. Nhìn chiếc xe tăng tan nát cùng vá»›i thịt xương đồng đội và cả thịt xương cá»§a kẻ đánh bom cảm tá», ngưá»i lÃnh Pháp ná» má»›i hiểu được rằng, dân tá»™c nà y là không thể khuất phục. Ngưá»i đánh bom cảm tá» chiếc xe tăng đó chÃnh là bác Lanh hà ng xóm, chứ không phải là ông con vì ông con đã hy sinh trước đó Ãt ngà y. Còn ông con chÃnh là cái “kẻ Ä‘iên†vác bom ba cà ng Ä‘uổi theo xe tăng đến táºn cá»a đồn như ngưá»i lÃnh Pháp nỠđã nhắc đến trong cuốn hồi ký.
- Câu chuyện nà y con đã kể cho bạn bè con mà chẳng ai tin. Chúng nó bảo con bịa.
Cha tôi trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Không phải chỉ lá»›p trẻ các con không tin mà ngay cả những ngưá»i đã sống qua thá»i đó cÅ©ng còn ná»a tin ná»a ngá». Vì có những Ä‘iá»u mà má»—i thá»i ngưá»i ta lại suy nghÄ© khác. Thá»i đại yên bình bây giá» khiến cho nhiá»u ngưá»i mau chóng quên Ä‘i những Ä‘iá»u đã xảy ra trong quá khứ gian nan máu lá»a lắm con ạ. Bây giá» ngưá»i ta không còn tin những chuyện tưởng như hoang đưá»ng mà chÃnh cha anh hỠđã là m nên trong má»™t quá khứ không xa. Chiến tranh đã qua Ä‘i từ lâu và ngưá»i ta sẽ dần dần lãng quên nó, nhất là những ngưá»i Ä‘i qua cuá»™c chiến mà chẳng bị mất mát gì. Chỉ có những ngưá»i bị chiến tranh lấy Ä‘i má»™t phần thân thể, lấy Ä‘i những ngưá»i thân yêu nhất thì má»›i nhá»› đến nó. Ká»· niệm hà o hùng và đau thương sẽ ám ảnh há» cho đến khi há» nhắm mắt xuôi tay. Bà BÃnh là má»™t ngưá»i như váºy.
Mấy năm sau tôi nghe tin bà BÃnh qua Ä‘á»i. Bà âm thầm ra Ä‘i ở cái là ng quê cÅ©, nÆ¡i bà đã gắn chặt vá»›i những mất mát Ä‘au thương. Tôi không thể vá» quê đưa đám cho bà được bởi lúc đó tôi Ä‘ang phải luyện táºp quân sá»± ở thao trưá»ng. Mặc cho mẹ tôi chạy chá»t để cho tôi được miá»…n nghÄ©a vụ quân sá»±, mặc cho mẹ tôi khóc lóc chá»i rá»§a tôi vẫn lên đưá»ng nháºp ngÅ©. Äể gá»i là tiếp nối truyá»n thống “ba cà ng†cá»§a dòng há», như lá»i cha tôi vừa cưá»i vừa nói.
Sau đó tôi má»›i có dịp trở vá» viếng má»™ bà BÃnh và thăm lại cái là ng xưa. Cái là ng mà đến đứa trẻ con cÅ©ng Ä‘á»u biết được sá»± tÃch cá»§a hai ông ba cà ng năm xưa. Ngay đám thanh niên trong lúc trà dư tá»u háºu cÅ©ng cãi nhau chà chóe khi nói vá» sá»± tÃch nổi tiếng nà y. Äứa thì bảo hai ông ôm bom ba cảm cảm tỠđánh xe tăng Tây, đứa thì bảo tục tÄ©u rằng hai ông có má»™t cái “chân giữa†to tổ bố, nên má»›i gá»i là ông ba cà ng. Chẳng bên nà o chịu bên nà o cả, nên cứ đến chuyện “ba cà ng†thì lại tranh cãi inh á»i, cùng vá»›i tiếng cưá»i dâm dáºt khoái chà ré lên...
Bà BÃnh được truy tặng danh hiệu Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng. Ngưá»i là ng tôi lại được nghe kể thêm má»™t truyá»n thuyết má»›i vá» bà vợ cá»§a má»™t ông ba cà ng. Rằng bà BÃnh đã cưá»i khanh khách nÆ¡i chÃn suối khi đón nháºn cái danh hiệu cao quà nhưng muá»™n mà ng đó.
Nhìn tấm ảnh cá»§a bà BÃnh trên bà n thá», tôi như nhìn thấy niá»m hãnh diện cá»§a bà qua những tấm huân huy chương cao quà mà bà đã Ä‘eo đầy trên ngưá»i. Nhưng tôi cÅ©ng nhìn thấy cả những ná»—i Ä‘au thương mất mát không gì bù đắp nổi trên những tấm huân chương bà đã Ä‘eo. Nó đè nặng trÄ©u trên đôi vai bé nhá» cá»§a bà như những vết thương mãi mãi không bao giá» là nh. Chiến tranh đã qua Ä‘i, nhưng những vết thương đó thì vẫn còn. Nguyên vẹn và không ngừng rỉ máu...
Riêng vá»›i tôi, má»™t kẻ sinh ra và lá»›n lên trong cảnh thanh bình thì bà BÃnh là má»™t truyá»n thuyết sống động rồi. Từ câu chuyện cá»§a bà kể vá» sá»± ra Ä‘i hà o hùng cá»§a những ngưá»i thân yêu nhất, trong tôi như hiển hiện lên vá» má»™t đại oai hùng cách đây không xa. Äó là má»™t thá»i ngưá»i ta vá»™i và ng, không phải vá»™i và ng thu vén là m già u như bây giá», mà vá»™i và ng ra tráºn. Äã có má»™t thá»i ngưá»i ta già nh giáºt nhau, không phải tiá»n tà i địa vị mà già nh giáºt nhau cái vinh dá»± được Ä‘á»n nợ cho nước non.
Phải. Äã có má»™t thá»i như thế. Má»™t thá»i mà tôi mÆ¡ thấy trên con đưá»ng ra tráºn có rất nhiá»u ngưá»i, từ ngưá»i già , trẻ, lá»›n, bé....đà n ông, đà n bà , trẻ con....rồi những ngưá»i đà n ông khăn đóng áo dà i bên cạnh những ông trà thức com lê vét tông, , những cô gái tân thá»i áo dà i khăn đóng bên cạnh những cô thôn nữ mặc áo tứ thân, khăn má» quạ, và có cả những ngưá»i phụ nữ răng Ä‘en cùng Ä‘i vá»›i những ngưá»i nông dân lam lÅ© chân đất, quần the áo thâm như ông BÃnh và ông Lanh ba cà ng. Tất cả há» Ä‘á»u phÆ¡i phá»›i chen vai nhau để lên đưá»ng ra tráºn. Má»™t thá»i đại hà o hùng mà bao lá»›p ngưá»i thuở ấy đã hân hoan ra chiến trưá»ng và cùng nhau hát vang lên bà i hùng ca cÅ©ng ra Ä‘á»i trong những ngà y đó :
“Äoà n ta chen vai ná» chi chông gai lên đà ng....Ta ngưá»i Việt Namâ€
Sà i Gòn ngà y 12/9/1997
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 02:04 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Câu Chuyện Ngưá»i Ca SÄ©
Bảo Liên ngồi gần phòng thay quần áo, ngay cạnh sân khấu. Mặc bá»™ đồ vét trịnh trá»ng, mặt thoa má»™t lá»›p phấn má»ng nên trông anh như má»™t tay chÆ¡i lịch lãm Ä‘ang nhà n hạ ngồi coi ca nhạc từ nÆ¡i háºu đà i. Nhưng thá»±c ra anh chỉ là má»™t ca sÄ© chuyên ngồi đợi ngưá»i ta gá»i lên hát thay và o má»—i khi có má»™t ca sÄ© nổi tiếng nà o đó không đến được theo chương trình. Trong giá»›i ca nhạc gá»i nôm na là hát thế. Tức là hát trám và o khoảng trống giữa hai ca sÄ© ngôi sao. Chỉ có những ca sÄ© chưa có tiếng tăm gì trong là ng ca nhạc thà nh phố hoặc đã hết thá»i má»›i chịu là m công việc nà y. Bảo Liên thuá»™c loại sau và đó là công việc hà ng đêm cá»§a anh. Tuy nó không Ä‘em lại cho anh được bao nhiêu tiá»n nhưng anh vẫn phải Ä‘eo Ä‘uổi nó như má»™t cái nghiệp chướng mà anh đã chót Ä‘a mang. Không phải anh còn lưu luyến gì cái nghá» hát thế đầy bạc bẽo nà y mà chỉ đơn giản là anh cần phải kiếm tiá»n để nuôi gia đình. Mà ngoà i cái nghá» ca hát nà y ra, anh chẳng còn biết đến nghá» nà o khác, ngoại trừ cái nghá» thợ tiện mà anh đã từ bá» khi trở thà nh má»™t ca sÄ© chuyên nghiệp.
Trong tiếng âm thanh chát chúa dá»™i lại từ sân khấu, Bảo Liên vẫn ngồi im như tượng. Nhưng thá»±c ra anh Ä‘ang cố dá»ng tai lên trong cái âm thanh há»—n độn nà y để chỠđợi tiếng gá»i đến tên mình. Äó là má»™t tiếng gá»i giáºt giá»ng, vang lên như má»™t tiếng thét cá»§a ông bầu Béo, ông chá»§ cá»§a cái sân khấu ca nhạc ngoà i trá»i nà y. Tiếng gá»i mà anh không thể lầm lẫn Ä‘i đâu được. Tuy nó có vẻ hÆ¡i xách mé cá»§a má»™t kẻ có quyá»n uy, nhưng lại là m cho những ca sÄ© ở đây rất thÃch khi được gá»i đến tên. Vì đó là tiếng ông bầu gá»i đến lượt ai đó lên sân khấu. Äối vá»›i những ca sÄ© hát thế như bá»n anh, khi đã phải trôi dạt đến cái tụ Ä‘iểm khỉ ho cò gáy nà y, thì được kêu lên sân khấu có nghÄ©a là có việc để là m và khá»i phải dà i cổ ra mà chỠđợi.
Má»™t đám thanh niên trai gái ăn mặc lòe loẹt Ä‘ang chuyện trò rôm rả bên cạnh sân khấu nhưng vẫn giá»ng tai lên chỠđợi tiếng gá»i giáºt giá»ng cá»§a ông bầu Béo. Há» là những chà ng trai cô gái má»›i và o nghá», lòng đầy tham vá»ng vươn lên nên chấp nháºn Ä‘i hát thế. Trẻ trung, xinh đẹp và đầy nhiệt huyết, há» cạnh tranh nhau kịch liệt để được lên sân khấu...
Bảo Liên không khá»i buồn rầu khi nghÄ© mình không thể cạnh tranh được vá»›i há», dù chỉ để dà nh cái pháºn hát thế khốn khổ. Những năm tháng chỠđợi mòn má»i đã biến anh thà nh má»™t thân xác nặng ná». Tóc đã thưa Ä‘i và cái bụng đẫy ra nên anh chỉ còn biết chỠđợi. Anh kiên nhẫn ngồi chỠđợi từ giá» nà y sang giá» khác, từ đêm nà y sang đêm khác trong tiếng ca, tiếng nhạc ầm Ä©, để đợi dịp may cá»§a mình đến. Äó là thứ vÅ© khà duy nhất mà Bảo Liên có được.
“Bảo Liên. Bảo Liênâ€. Tiếng gá»i đến tên anh khiến Bảo Liên đứng báºt dáºy. Nhưng đó chỉ là ai đấy gá»i anh để nhá» là m giúp cho và i việc lặt vặt. Ở đây anh tá»± nhiên trở thà nh ngưá»i rảnh rá»—i nhất và má»i ngưá»i, từ ông bầu, đồng nghiệp cho tá»›i anh soát vé, giữ xe thưá»ng hay nhá» anh là m giúp những công việc cá»§a há». Bảo Liên vui vẻ là m giúp tất cả má»i ngưá»i, từ giữ xe cho các ca sÄ© cho đến trông coi đồ đạc tư trang cá»§a há» trong khi há» lên sân khấu. Những hôm đông khách anh tá»± động trở thà nh ngưá»i soát vé kiêm giữ tráºt tá»±. Tháºm chà nhiá»u lần anh phải bồng giúp đứa con còn bú sữa cho mẹ nó, má»™t ca sÄ© nổi danh Ä‘ang nhảy nhót la hét ngoà i sân khấu. Rồi có lần nó để lại lên bá»™ vét trắng, bá»™ đồ vÃa duy nhất cá»§a anh má»™t vệt nước đái và ng khè khiến anh phải bá» hát đêm đó.
Thỉnh thoảng Bảo Liên được gá»i lên hát má»™t hai bản, khi có má»™t ca sÄ© nà o đó không có mặt theo hợp đồng. Mà cÅ©ng thưá»ng xảy ra chuyện đó. Có thể há» bị kẹt xe mà không đến được, mà cÅ©ng có thể vì quá báºn rá»™n vá»›i nhiá»u hợp đồng hát ở nÆ¡i khác nên hỠđã chẳng thèm đến cái tụ Ä‘iểm ca nhạc ngoà i trá»i vừa xa xôi vừa vắng khách nà y. CÅ©ng có khi há» không đến chỉ vì những lý do nhõng nhẽo là m cao thưá»ng thấy ở các ca sÄ© ngôi sao mà thôi.
Äêm nà o Bảo Liên cÅ©ng kiên nhẫn ngồi chỠđợi những dịp may như váºy để có được công việc cá»§a mình.Nhiá»u lúc anh cÅ©ng thấy xấu hổ khi biết trong lòng mình mong muốn ca sÄ© ngôi sao nà y, hay ca sÄ© ngôi sao khác không đến hát được theo chương trình được. Vì những lý do nà o đó, như há» bị kẹt xe hay tháºm chà bị đụng xe chẳng hạn, để há» không đến hoặc không bao giỠđến được nữa. Lúc đầu anh cÅ©ng thấy áy náy trong lòng khi nghÄ© công việc cá»§a mình có được là nhá» và o những sai lệch hay trục trặc nà o đó cá»§a đồng nghiệp. Nhưng rồi vá»›i thá»i gian trôi qua cùng vá»›i sá»± xuống dốc thảm hại cá»§a mình, anh thấy quen dần Ä‘i và bằng lòng vá»›i vai trò chỉ chuyên hát thế chá»— cho kẻ khác. ChÃnh cái công việc đầy thất thưá»ng nà y đã giúp anh có được chút tiá»n để nuôi sống gia đình anh trong thá»i gian qua. Nhưng lý do chÃnh mà anh không dám nói ra ngay cả vá»›i vợ cá»§a mình, đó là công việc nà y đã giúp cho anh vá»›t vát lại má»™t chút sÄ© diện vá»›i má»i ngưá»i. Nó như là má»™t nÆ¡i ẩn nấp cuối cùng cá»§a anh. Vì cố bám và o cái công việc pháºp phù nà y thì anh vẫn là má»™t ca sÄ© chuyên nghiệp, vẫn hà ng đêm được bước lên sân khấu rá»±c rỡ ánh đèn....
Quả thá»±c đã có má»™t thá»i gian anh Ä‘i hát không phải chỉ để kiếm tiá»n, mà chỉ vì ná»—i Ä‘am mê nghá» nghiệp cá»§a mình. Lúc đó chỉ cách đây và i năm thôi, anh đã là má»™t ca sÄ© nghiệp dư sáng giá nhất cá»§a nhà máy nÆ¡i anh là m việc. Trong các cuá»™c liên hoan hay lá»… lạt trong nhà máy, anh đã hát trước hà ng ngà n khán giả luôn gà o thét cổ vÅ© tên anh. Äó là những công nhân cùng nhà máy vá»›i vá»›i anh. Nhưng rồi cÅ©ng chÃnh vì có được chút giá»ng ca, mà ông thầy dạy hát cá»§a anh gá»i là “có nhiá»u triển vá»ngâ€, và nhất là bị ánh đèn rá»±c rỡ cá»§a sân khấu ca nhạc chuyên nghiệp cuốn hút, anh đã vứt bá» tất cả để lao và o đó vá»›i bao ước vá»ng lá»›n lao. Anh bá» việc ở nhà máy, bá» luôn cả cái tên cha sanh mẹ đẻ là Nguyá»…n văn Thà nh để trở thà nh ca sÄ© chuyên nghiệp vá»›i cái tên má»›i nghe rất ư là nghệ sÄ©: Bảo Liên.
Lúc đó lòng trà n đầy hy vá»ng, anh chỉ muốn là m tất cả để trở thà nh má»™t ca sÄ© nổi tiếng. Không chỉ ở thà nh phố nà y mà anh còn mong ước chinh phục giá»›i ca nhạc toà n quốc và tháºm chà cả quốc tế nữa. Anh đã phải hao tốn rất nhiá»u thá»i gian và tiá»n bạc, để há»c hết khoá há»c căn bản nà y đến khoá há»c nâng cao khác, hết ông thầy giá»ng ca nà y đến ông thầy nhạc lý khác. Nhưng rồi chẳng bao lâu, công sức lẫn tiá»n bạc mà anh đã dà nh dụm được đã chẳng giúp gì cho ước vá»ng lá»›n lao cá»§a mình. Anh mau chóng nháºn ra rằng để trở thà nh má»™t ca sÄ© ngôi sao không phải là chuyện dá»… dà ng, vá»›i anh lại cà ng không thể được nữa. Trong nghá» nà y, ngoà i giá»ng ca trá»i cho ngưá»i ta còn phải biết luồn lách khéo léo, biết chiá»u chuá»™ng để lấy lòng các ông bầu, những ngưá»i có toà n quyá»n sinh sát trong giá»›i ca nhạc. Lại phải biết đối phó vá»›i đủ thứ ghen ghét đố kỵ cá»§a đủ loại ngưá»i ăn theo ánh đèn sân khấu. Và còn phải biết trèo lên đầu cá»§a đồng nghiệp để leo lên thì má»›i mong trở thà nh ca sÄ© hà ng đầu. Vốn là má»™t ngưá»i hiá»n là nh, tốt bụng nên Bảo Liên không có được các khả năng đó, nên anh chỉ có thể trở thà nh má»™t trong vô số các ca sÄ© thưá»ng thưá»ng báºc trung cá»§a là ng ca nhạc thà nh phố mà thôi. Rốt cuá»™c thì chẳng có đám đông cuồng nhiệt nà o vây lấy anh để xin chữ ký và ánh hà o quang cá»§a sân khấu cÅ©ng không rá»±c rỡ như anh đã tưởng.
Nhưng anh đã không có can đảm để rút ra và trở vá» vá»›i nghá» nghiệp cÅ© cá»§a mình. Anh sợ má»i ngưá»i ở nhà máy sẽ cưá»i nhạo và chế riá»…u anh như má»™t kẻ thất bại trở vá». HÆ¡n nữa như má»™t kẻ ăn ngon quen miệng, anh lại thÃch cái nghỠăn trắng mặc trÆ¡n nà y, được hà ng đêm xuất hiện trong ánh đèn rá»±c rỡ cá»§a sân khấu. Thế là anh an pháºn chấp nháºn cái nghá» ca hát như má»™t nghá» nghiệp để kiếm sống. Hà ng đêm anh lên sân khấu để hát như má»™t ngưá»i "thợ hát", cÅ©ng như trước kia anh gò lưng bên cá»— máy tiện váºy.
Vợ anh đã nhiá»u lần nói vá»›i anh rằng, nếu anh không còn lòng Ä‘am mê nghệ thuáºt nữa thì hãy thôi Ä‘i hát để trở vá» vá»›i nhà máy cÅ©. Cô ấy còn nói đại loại như : “Là m nghệ thuáºt cÅ©ng giống như má»™t ngưá»i bÆ¡i ngược dòng sông. Ngừng lại có nghÄ©a là thụt lùiâ€. Vợ anh còn nói nhiá»u nữa nhưng Bảo Liên đã gạt Ä‘i. Anh còn cưá»i nói là anh sẽ Ä‘em tiá»n Ä‘á»u Ä‘á»u cho gia đình, dù anh có bÆ¡i tiến bÆ¡i lùi gì cÅ©ng được.
Chẳng bao lâu sau đó, anh má»›i thấy vợ mình nói có lý. Giá»ng ca "đầy triển vá»ng" trước kia cá»§a anh đã chẳng còn mà cái nghiệp cá»§a má»™t ca sÄ© báºc trung như anh nay còn thụt lùi hÆ¡n nữa khi phong trà o ca nhạc má»›i Ä‘ang nổi lên. Như má»™t cÆ¡n sóng dữ, nó cuốn trôi Ä‘i tất cả các loại ca sÄ© tầm tầm như anh. Các ca sÄ© trẻ đẹp, vá»›i các bá»™ trang phục kỳ quái, lạ mắt và phong cách biểu diá»…n sinh động bốc lá»a, đã khiến đám khán giả trẻ hò hét nhảy múa như Ä‘iên. Khác hẳn vá»›i kiểu hát đạo mạo nghiêm trang như hát thánh lá»… cá»§a lá»›p ca sÄ© lá»›n tuổi bá»n anh khiến cho đám khán giả phát chán ngấy.
Bạn hát cùng thá»i vá»›i Bảo Liên rÆ¡i rụng dần, nhưng anh thì vẫn ở lại. Lòng kiêu hãnh đã giữ chân anh ở lại vá»›i ánh đèn sân khấu, mặc dù những lá»i má»i hát cứ giảm dần Ä‘i. Anh như má»™t kẻ cố dấu mình ở trong lá»›p hà o quang sân khấu Ä‘ang tắt dần, chỉ vì anh sợ khi bước ra, anh sẽ chẳng còn gì hết. ChÃnh vì váºy mà cho đến táºn bây giá», anh vẫn còn phải bám theo cái nghiệp cầm ca khốn khổ cá»§a mình, dù chẳng còn được má»™t nhà hát đà ng hoà ng nà o má»i nữa, ngoại trừ cái tụ Ä‘iểm ca nhạc kiêm chá»— ăn nháºu nà y.
Nhưng rồi ở cái sân khấu xáºp xệ nà y, anh cÅ©ng không được yên thân. Äám ca sÄ© trẻ, sinh sôi nhiá»u và nhanh như lÅ© nấm sau cÆ¡n mưa, giỠđây cÅ©ng đã trà n vá» vùng nà y. Những ca sÄ© trẻ nà y muốn tìm trong các sân khấu ca nhạc khắp nÆ¡i má»i cÆ¡ há»™i để đưa tên tuổi cá»§a hỠđến vá»›i khán giả. Nên bá»n hỠđã mò đến đây. Và cÅ©ng như trước kia, hỠđã mau chóng chiếm lấy nốt nÆ¡i ẩn náu cuối cùng cá»§a anh, cái nÆ¡i mà trước kia hỠđã đánh bạt anh vá». Ở cái sân khấu xa trung tâm thà nh phố nà y, hỠđã thổi má»™t là n gió má»›i và o là m cho sân khấu sinh động hẳn lên. Há» trẻ, đẹp, ăn mặc những bá»™ quần áo mô Ä‘en lạ mắt cùng những Ä‘iệu bá»™ nhún nhẩy giáºt gân đã là m cho đám khán giả ná»a quê ná»a tỉnh ở đây sướng Ä‘iên lên. Tất cả những cái đó, Bảo Liên Ä‘á»u không có. Anh không có được cái tuổi trẻ đầy sức sống, cùng vẻ đẹp rá»±c rỡ cá»§a bá»n há». Tháºm chà anh cÅ©ng không thể có được những bá»™ quần áo cầu kỳ đắt tiá»n cÅ©ng như các Ä‘iệu bá»™ nhún nhẩy Ä‘iệu nghệ như cá»§a há». Cuối cùng anh đã chẳng thể là m cho đám khán giả ná»a say ná»a tỉnh kia phát cuồng lên như hỠđã là m được. Thế rồi anh từ từ bị gạt dần ra khá»i cuá»™c chÆ¡i để trở thà nh kẻ chầu rìa ngay tại chiến lÅ©y cuối cùng cá»§a mình.
"Äó là qui luáºt thị trưá»ng" Bảo Liên cay đắng nghÄ© váºy và chấp nháºn thua cuá»™c.Anh vẫn ở lại cái sân khấu ca nhạc ngoà i trá»i nà y và trở thà nh má»™t ca sÄ© hát thế. Anh chấp nháºn để số pháºn đưa đẩy, và giỠđây nó đã đẩy anh xuống quá sâu rồi.
CÅ©ng từ đó, vì không có tên trong chương trình nên Bảo Liên phải ngồi chỠđợi má»™t khoảng trống may mắn nà o đó giữa hai ngưá»i ca sÄ© để được lên sân khấu. Má»i ngưá»i ở đây quen dần Ä‘i khi thấy anh cứ lù lù ngồi túc trá»±c suốt buổi tối nÆ¡i háºu đà i vá»›i đầy đủ com lê trịnh trá»ng, nhưng lại hiếm khi được lên sân khấu. Còn phần anh thì lúc nà y không còn ao ước để trở thà nh ca sÄ© nổi tiếng khắp toà n quốc, hay khắp thế giá»›i nữa mà chỉ muốn được lên sân khấu "cà y" má»™t hai bản để có tiá»n Ä‘em vá» cho cái gia đình nhá» gồm hai vợ chồng và đứa con gái nhá» cá»§a mình.
Bảo Liên vẫn ngồi yên lặng trong tiếng âm thanh chát chúa từ sân khấu vá»ng xuống. Anh có thói quen ngồi suy nghÄ© má»™t mình trong khoảng thá»i gian chỠđợi dà i lê thê, giữa khung cảnh ồn à o náo nhiệt ở đây. Như đêm nay cÅ©ng váºy, trong đầu anh là bao ý nghÄ© rối bá»i Ä‘ang chen nhau hiện vá». Cà ng nghÄ© anh cà ng buồn lòng hÆ¡n vì sá»± xuống dốc cá»§a mình. Ngồi đây anh thấy hết lượt ca sÄ© nà y đến ca sÄ© khác lên sân khấu trình diá»…n. Há» vá»™i và ng lên sân khấu hát và i ba bản rồi lại vá»™i và ng Ä‘i ngay để kịp đến vá»›i các sân khấu ca nhạc khác. Còn anh thì ngồi đây , nhà n rá»—i như má»™t kẻ vô công rồi nghá» nhưng thá»±c ra trong lòng Ä‘ang pháºp phồng không yên. Äã quá ná»a thá»i gian cá»§a chương trình đêm nay trôi qua mà vẫn chẳng thấy tiếng gá»i đến tên mình. Cuá»™c sống Ä‘á»i thưá»ng vá»›i đủ thứ cÆ¡m áo gạo tiá»n đã là m cho anh chẳng còn ao ước gì hÆ¡n, ngoà i ao ước được nghe thấy tiếng ông bầu Béo kêu anh lên sân khấu.
Tiếng gá»i đó, anh mong đợi tá»›i mức nhiá»u đêm nằm mÆ¡ cÅ©ng giáºt mình như nghe thấy tiếng gá»i như thét cá»§a ông ta :"Bảo Liên đâu ? tá»›i lượt ca nè..nè...nèâ€. Cái công việc hà ng đêm phải lên sân khấu vá»›i khuôn mặt trát phấn và gân cổ hát cho đám khán giả vừa ăn uống vừa nhảy nhót đã là m cho anh chẳng còn hứng thú gì nữa. Việc lên sân khấu giỠđây chỉ đơn thuần là kiếm sống cho anh và gia đình. Má»—i dịp hiếm hoi được gá»i lên sân khấu, trong đầu anh đã tÃnh nhanh như chá»›p các khoản tiá»n sẽ có được, sau khi đã "cà y" trên sân khấu má»™t hai bản. Äối vá»›i má»™t ca sÄ© chuyên hát thế như anh, thì được gá»i lên sân khấu nghÄ©a là có "việc là m", có chút tiá»n để sống. Còn không được hát thì chẳng có gì hết, dù chỉ là má»™t miếng bánh mì bá» bụng khi anh trở vá» nhà và o lúc đêm khuya, sau má»™t quãng đưá»ng cuốc bá»™ đến rạc cẳng.
Cuá»™c sống cá»§a má»™t ca sÄ© hết thá»i đã là m cho anh nhiá»…m phải cái kiểu tÃnh toán nhá» nhặt và khiến cho anh trở nên tầm thưá»ng hÆ¡n trong chÃnh cái nghá» nghiệp mà anh đã chá»n vá»›i bao ước mÆ¡ đẹp đẽ ban đầu. GiỠđây má»—i lần lên sân khấu thì anh bước lên đó như má»™t hình nhân lên đó để "bán hÆ¡i". Anh chẳng hỠđể ý đến cái giá»ng nhạt nhẽo uể oải khác thưá»ng cá»§a ngưá»i dẫn chương trình khi giá»›i thiệu đến tên anh, cÅ©ng như chẳng có tiếng vá»— tay nà o cá»§a khán giả khi anh bước ra sân khấu. Tháºm chà tay đà n guita chÃnh cá»§a ban nhạc còn tranh thá»§ bá» ra ngoà i kiếm ly bia giải khát khi ban nhạc cá»§a hắn bắt đầu đệm nhạc cho anh. Trong khi anh hát, nhiá»u lần bá»n nhạc công đã đột nhiên chÆ¡i những tông nhạc cà giá»±t, chát chúa và là m những trò nhố nhăng sau lưng anh vá»›i mục Ä‘Ãch là m trò cưá»i cho khán giả.
Nhiá»u lần khi anh Ä‘ang hát thì chÃnh ca sÄ© ngôi sao mà anh Ä‘ang hát thế cho lại mò tá»›i giữa chừng. Mặc dù đến muá»™n nhưng ca sÄ© đó nhất định đòi lên sân khấu ngay. Láºp tức bên cánh gà , ông bầu rối rÃt ngoắc Bảo Liên xuống ngay, và ban nhạc thì gấp gáp chÆ¡i và o Ä‘oạn cuối dể sá»›m kết thúc bà i hát. Có má»™t lần Bảo Liên Ä‘ang hát thế cho ca sÄ© V.Q. thì chÃnh hắn ta mò tá»›i. Vì má»›i bắt đầu và o bà i hát nên Bảo Liên không thể ngưng lại để nhưá»ng chá»— cho hắn ta được. Anh vẫn tiếp tục hát mà không để ý đến cánh tay ông bầu Béo Ä‘ang ngoắc rối rÃt. Và thế là ngay láºp tức đèn Ä‘iện phụt tắt, micro bị ngắt tiếng còn Bảo Liên thì phải nhục nhã rá»i khá»i sân khấu tối om. Ngay sau đó, đèn sân khấu lại rá»±c sáng và ngưá»i dẫn chương trình xuất hiện vá»›i lá»i cáo lá»—i vá» sá»± cố "mất Ä‘iện đột xuất", rồi bằng cái giá»ng xúc động đầy giả tạo, anh ta giá»›i thiệu đến khán giả ca sÄ© V. Q., má»™t ca sÄ© Ä‘ang được ái má»™ nhiệt liệt ở khắp nÆ¡i...Trong tiếng vá»— tay và tiếng la hét ầm Ä© cá»§a khán giả, Bảo Liên cay đắng đứng bên cánh gà mà suy nghÄ© đến thân pháºn cá»§a má»™t kẻ hát thế như mình. Anh phải chỠđợi hà ng tiếng đồng hồ để được lên hát thế cho tên ca sÄ© ngôi sao đó, còn hắn thì lại chẳng chịu chá» anh, dù chỉ má»™t phút. Äó là qui luáºt cá»§a kẻ mạnh được yếu thua mà Bảo Liên đã hiểu được từ khi anh rÆ¡i xuống cái hố Ä‘en ngòm luôn rá»n rÄ© tiếng nhạc và ánh đèn mầu ma quái nà y.....
Bảo Liên vẫn ngồi ở chá»— cÅ©, ngay cạnh phòng thay đồ khi ông bầu Béo Ä‘i lại phÃa anh. Từ nãy ông ta đã Ä‘i ra Ä‘i và o vá»›i vẻ nóng ruá»™t vì má»™t ca sÄ© thuá»™c loại đầu bảng ở đây đã không đến đúng hẹn. Äi ngang qua chá»— anh, ông ta nói khẽ : "đừng Ä‘i đâu nhé, sắp tá»›i lượt cáºu rồi đó". Có thể ông ta dặn vì thói quen chú thá»±c ra không cần thiết vì anh không bao giá» bá» Ä‘i đâu cả. Anh thưá»ng ngồi chá» cho tá»›i khi tụ Ä‘iểm đóng cá»a vì từ khi trở thà nh má»™t ca sÄ© hát thế, chỠđợi đã là là má»™t bản tÃnh cá»§a anh rồi.
Ngồi bên cạnh Bảo Liên là má»™t cô gái trẻ mặc bá»™ váy áo cầu kỳ vá»›i đủ tầng nấc. Cô cÅ©ng là má»™t ca sÄ© hát thế như anh và Ãt được lên sân khấu tá»›i mức mà ở đây chẳng mấy ai nhá»› được tên cô. CÅ©ng như nhiá»u chà ng trai cô gái khác hà ng đêm đến vá»›i sân khấu nà y, cô đến chỉ để mong được lên sân khấu hát má»™t hai bản không có thù lao hoặc có rất Ãt. Há» mong được hát chỉ vì ná»—i khát khao vinh quang và sá»± nổi tiếng mà nghá» nghiệp nà y Ä‘em lại. Nhìn há» anh như nhá»› đến những ngà y đầu đến vá»›i là ng ca nhạc chuyên nghiệp cá»§a mình. Äó là má»™t thá»i hăng hái cá»§a tuổi trẻ vá»›i bao nhiêu ước vá»ng lá»›n lao, bao nhiêu khao khát để đạt bằng được niá»m Ä‘am mê cá»§a mình là sẽ trở thà nh má»™t ca sÄ© nổi tiếng. Nhưng tất cả những cái đó giỠđây đã rá»i bá» anh Ä‘i hết, chỉ còn lại ná»—i chán chưá»ng thất vá»ng cùng vá»›i má»™t thân xác nặng ná» thụ động chỉ biết dà i cổ chỠđợi cái công việc khốn khổ cá»§a mình . Như má»™t kẻ chỉ biết chỠđợi để tìm cho mình má»™t chút mẩu thừa nà o đó trong má»™t cái bánh đã chia đủ phần cho kẻ khác. Chẳng cần phải là má»™t nhà tiên tri anh cÅ©ng biết được tất cả trong số há» rồi sẽ bị vỡ má»™ng khi bước và o thá»±c tế cá»§a nghá» nghiệp nà y. Trong cuá»™c chÆ¡i nà y, há» sẽ bị vùi dáºp, bị ghen ghét và cuối cùng bị qui luáºt sà ng lá»c khắt khe cá»§a nghá» nghiệp đà o thải. Há» sẽ mau chóng rá»i khá»i sân khấu và từ từ chìm và o quên lãng. Giống như anh và lại Ä‘i đúng con đưá»ng sai lầm mà anh đã Ä‘i....
Nhiá»u năm lăn lá»™n trên sân khấu đã giúp Bảo Liên hiểu được phải khó khăn lắm má»›i trở thà nh má»™t ca sÄ© và khó khăn gấp bá»™i phần để trở thà nh má»™t ca sÄ© chuyên nghiệp. Bao nhiêu lá»›p ca sÄ© cùng thá»i vá»›i anh, bao nhiêu chà ng trai cô gái đã từng hăng say lao và o ánh đèn mầu rá»±c rỡ và tiếng nhạc rá»™n rà ng thuở đó, giá» còn có được mấy ngưá»i trụ lại. Chỉ còn lại má»™t mình anh, vì chẳng biết Ä‘i đâu nên ở lại để sống lây lất như má»™t loại cây tầm gá»i sống bám và o sân khấu rá»±c rỡ ánh đèn. Bất chợt, Bảo Liên nháºn thấy ánh đèn đó giống như má»™t ngá»n lá»a má»i gá»i, và bao chà ng trai cô gái khác hà ng đêm chỠđợi mòn má»i bên sân khấu nà y bá»—ng trở thà nh những con thiêu thân lao và o ngá»n lá»a đó....
GiỠđây má»—i khi nhá»› lại thá»i gian trước khi trở thà nh má»™t ca sÄ© chuyên nghiệp, trong lòng Bảo Liên lại thấy bồi hồi luyến tiếc. Lúc đó sau giá» là m việc, anh lại cùng bạn bè tụ há»p ôm đà n ca hát say sưa. Hồi đó tất cả đỠvô tư, chẳng có ai cạnh tranh vá»›i anh mà anh cÅ©ng không phải chỠđợi ai cả. Anh có thể hát bất cứ lúc nà o anh thÃch. Vì anh là cây Ä‘inh văn nghệ cá»§a nhà máy, nên má»i ngưá»i từ ông giám đốc cho đến các bạn đồng nghiệp Ä‘á»u quà mến anh và đá»u trân trá»ng gá»i anh là Ngưá»i Ca SÄ©, nhất là các cô gái. Ngưá»i vợ anh bây giá» cÅ©ng thuá»™c số các cô gái mến má»™ tà i ca hát cá»§a anh và đã trở thà nh vợ anh cÅ©ng chỉ vì bị tiếng hát ngá»t ngà o cá»§a anh là m cô xao xuyến, như lá»i "thú nháºn" cá»§a cô sau nà y. Váºy mà anh đã vứt bá» tất cả, cả công việc lẫn lòng quà trá»ng cá»§a má»i ngưá»i để cuối cùng rước cho mình má»™t công việc bấp bênh cùng ná»—i nhục nhã ê chá» cá»§a má»™t kẻ chuyên chầu rìa hát thế.
Bá»—ng nhiên anh nhá»› đến vợ mình và cảm thấy cay cay trong mắt. Vợ anh đã phải bù đầu xoay sở vá»›i đủ thứ khó khăn Ä‘á»i thưá»ng, kể từ khi nghe lá»i anh, bá» việc để ở nhà lo toan má»i việc cho anh được Ä‘eo Ä‘uổi giấc mÆ¡ chinh phục thế giá»›i ca nhạc. Vợ anh vẫn âm thầm chịu đựng khi giấc mÆ¡ không thà nh, khi anh đã rá»›t xuống táºn đáy để trở thà nh má»™t ca sÄ© chuyên hát thế kiếm sống ở các tụ Ä‘iểm ca nhạc như bây giá». Cuá»™c sống gia đình cá»§a má»™t ca sÄ© hết thá»i như anh đã biến vợ anh từ má»™t cô gái xinh đẹp và dịu dà ng xưa kia thà nh má»™t ngưá»i đà n bà tiá»u tụy vất vả vá»›i nhiá»u nét lo toan trên mặt.
Hồi trước thỉnh thoảng cô ấy cÅ©ng đến đây vá»›i anh. Lúc ấy cô thưá»ng ngồi bên cạnh anh, chá»— để xe cạnh phòng thay đồ. Ở đó trong tiếng nhạc tiếng ca từ sân khấu đưa lại, bên cạnh dãy xe bóng loáng cá»§a các ca sÄ© ngôi sao mà anh có trách nhiệm phải coi chừng, cả hai vợ chồng cùng ngồi im lặng. Há» không nói năng gì vá»›i nhau cho tá»›i lúc cả hai cùng lá»§i thá»§ Ä‘i bá»™ vá» khi sân khấu đóng cá»a và anh thì chưa má»™t lần được lên sân khấu. Thá»i gian sau nà y vợ anh không còn đến đây nữa và Bảo Liên cảm thấy mừng vì Ä‘iá»u đó. Anh không muốn vợ mình phải san sẻ vá»›i anh ná»—i ê chá» cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang phải chầu chá»±c để kiếm ăn như anh. Anh xấu hổ vá»›i vợ mình và muốn giữ lại má»™t chút tá»± ái cuối cùng. Giống như má»™t con bạc đã cháy túi nhưng vẫn giữ lại và i đồng xu cuối cùng để tá»± trấn an rằng không phải mình đã mất tất cả.
Cô ca sÄ© trẻ ngồi bên nãy giá» bá»—ng cất tiếng há»i anh :
- Không biết từ giỠtới lúc vãn hát còn có được bà i nà o cho anh em mình không anh Bảo Liên hả ?
- Ờ, cÅ©ng có thể còn và i bà i đấy nếu trá»i mưa. Anh trả lá»i, giá»ng không tin tưởng lắm.
Ở tụ Ä‘iểm ca nhạc ngoà i trá»i nà y, tháºt ngược Ä‘á»i khi trá»i mưa lại là má»™t dịp tốt cho những ca sÄ© hát thế như bá»n anh. Trá»i mưa, dù chỉ và i giá»t thôi cÅ©ng đủ lý do để các ca sÄ© ngôi sao đến muá»™n, hoặc mè nheo đủ thứ. Bá»n há» sẽ chỉ và i giá»t mưa bám trên tóc để kể lể vá»›i ông bầu vá» ná»—i khổ cá»§a há» khi phải đội mưa để đến được sân khấu nà y. Äôi khi há» chẳng thèm đến nữa. Và đó chÃnh là lúc có việc cho bá»n anh là m.
Cô gái như chẳng để ý đến câu nói nước đôi cá»§a anh. Vá»›i vẻ bứt dứt không yên, cô ta nói vá»›i Bảo Liên mà như Ä‘ang tá»± nói vá»›i chÃnh mình :
- Hôm nay mà mưa thì bà X. sẽ không đến đâu vì có bao giá» trá»i mưa mà bà đó chịu tá»›i. Váºy là còn khoảng ba bản cho tụi mình. Nếu con K. cÅ©ng nghỉ nữa cÅ©ng đủ việc cho anh em mình anh Bảo Liên nhỉ ? Miá»…n là bà X. không tá»›i....Cô gái nói như để tá»± trấn an mình.
Bảo Liên im lặng. Anh nhá»› đến cô ca sÄ© mà cô gái vừa nhắc tên. Äó là má»™t trong các ca sÄ© hạng vÆ¡-đét ở đây, lại được ông bầu cưng chiá»u nên má»—i lần ra sân khấu là cô ta hát liá»n má»™t hÆ¡i ba bốn bản. Nếu được khán giả hò hét yêu cầu thì hứng chà lên, cô ta chÆ¡i luôn thêm và i bản nữa mặc kệ những ánh mắt căm tức cá»§a các ca sÄ© từ háºu đà i nhìn ra. Ở cái tụ Ä‘iểm ca nhạc nà y chương trình không nhiá»u nên má»—i bản cô ta hát thêm nghÄ©a là lấy Ä‘i cÆ¡ há»™i lên sân khấu cá»§a má»™t ca sÄ© hát thế khác, cÅ©ng như lấy Ä‘i phần việc là m và số tiá»n mà lẽ ra hỠđược hưởng nếu như cô ta không cao hứng.
Bảo Liên rất hiểu Ä‘iá»u đó vì má»—i lần Ä‘i hát anh vẫn phải chuẩn bị kỹ cà ng những gì nghá» nghiệp đòi há»i, dù có được lên sân khấu hay không. Äể giữ cho bá»™ quần áo được phẳng phiu và mái tóc nguyên nếp, anh phải thuê xe xÃch lô khi Ä‘i hát, còn khi trở vá» thì anh phải cuốc bá»™, nếu không Ä‘i nhỠđược xe cá»§a ai đó. Rồi hà ng đêm anh phải chuẩn bị đầy đủ lệ bá»™ như má»™t ông chá»§ Ä‘i dá»± tiệc, phải đợi mòn má»i bên cạn sân khấu, dù đêm đó anh chẳng má»™t lần được lên hát. Äã bao đêm rồi, anh cứ lặp Ä‘i lặp lại má»™t quãng đưá»ng như thế để đến má»™t nÆ¡i mà ngưá»i ta không cần đến anh. Dù anh có vắng mặt đêm nay, đêm mai hay vắng mặt cả Ä‘á»i thì cÅ©ng chẳng ai cần đến anh cả.....
Cô ca sÄ© trẻ vá»›i bá»™ váy áo cầu kỳ ngồi bên anh cứ nhấp nhổm không yên. Má»i đêm khi chương trình sắp hết thì cô ta đã vá» từ lâu rồi. Váºy mà đêm nay cô gái đó vẫn ngồi chỠđợi cùng anh vá»›i dáng vẻ không yên.
Chương trình đã sắp tà n, khán giả lèo tèo chỉ còn và i bà n khách nháºu khuya. Các ca sÄ© hát thế khác đã lần lượt bá» vá» hết cả, chỉ còn lại Bảo Liên và cô ca sÄ© trẻ ná». Hai ngưá»i ngồi im lặng nhưng Bảo Liên biết cô gái Ä‘ang sốt ruá»™t lắm qua cái dáng vẻ bồn chồn đứng ngồi không yên cá»§a cô. Bảo Liên Ä‘oán biết cô gái rất muốn lên hát đêm nay, nhưng cô nghÄ© chắc gì đã có được má»™t khoảng trống nhá» bé nà o đó trên sân khấu để dà nh cho cô. Và nếu có thì Bảo Liên, ngưá»i Ä‘ang ngồi đó lù lù như má»™t tảng đá ngăn đưá»ng nà y sẽ là kẻ dà nh lấy phần hát đó trước.
Bất chợt Bảo Liên thấy mình và cô gái nà y, như hai kẻ thù Ä‘ang ngồi rình nhau trong má»™t cuá»™c cạnh tranh ngấm ngầm,mà chẳng ai muốn mình là kẻ thua cuá»™c. Hai ngưá»i cùng hy vá»ng và o má»™t sá»± trục trặc hay sai lệch nà o đó trong chương trình, để được gá»i và o hát thế chá»— trong chút Ãt thá»i gian còn lại. Như má»™t miếng bánh thừa thãi nà o đó, má»™t miếng bánh quá nhá» chỉ đủ cho má»™t ngưá»i bất chợt rÆ¡i xuống giữa anh và cô gái, hai kẻ chỠđợi hẩm hiu đêm nay. Bảo Liên cay đắng nghÄ© váºy. Anh biết rằng cuối cùng cô gái sẽ bá» ra vá» trước anh, vì cô biết anh sẽ là ngưá»i chỠđợi cho đến giây phút cuối cùng. Má»i đêm trước anh vẫn ngồi chá» cho đến khi nÆ¡i đây đóng cá»a. Anh chỠđợi dù chẳng để là m gì mà chỠđợi chỉ như là má»™t bản năng mà anh có được sau nhiá»u năm chỠđợi dà i đằng đẵng. Giống như trong má»™t câu chuyện anh Ä‘á»c hồi nhá» kể vá» má»™t ngưá»i mù hát xẩm vẫn kiên nhẫn ngồi hát giữa đêm đông không ngưá»i qua lại để chỠđợi những đồng xu bố thà không bao giá» có...
Cô gái trẻ bá» Ä‘i đâu mất, để Bảo Liên lại chìm và o dòng suy nghÄ© miên man bất táºn cá»§a mình. Äêm nay anh thấy trong lòng mình bối rối khác thưá»ng. Nguyên do cÅ©ng chỉ vì cái công việc hiện tại cá»§a anh đã là m cho hai vợ chồng anh xảy ra tình trạng lục đục. Có lẽ vợ anh đã mất Ä‘i cả lòng kiên nhẫn vốn có, khi nhiá»u đêm thấy anh trở vá» nhà vá»›i vẻ chán chưá»ng mệt má»i, sau khi phải ngồi chỠđợi vô vá»ng những dịp may được lên sân khấu.
Mấy hôm trước, vợ anh đã nói vá»›i anh tất cả những Ä‘iá»u mà từ lâu cô ấy vẫn giữ trong lòng. Những lá»i nói thẳng thắn mà dù có đôi chút tá»± ái, anh cÅ©ng phải công nháºn là vợ anh đã nói đúng vá» cái công việc anh Ä‘ang là m.
- Äó không phải là má»™t công việc dà nh cho anh. Vợ anh nói và vẫn như má»i khi, chị nói nhẹ nhà ng ý nhị để cho anh hiểu mà không động chạm đến lòng tá»± ái cá»§a anh : Nếu anh muốn trở thà nh má»™t ngưá»i ca sÄ© thá»±c sá»± thì anh phải trở vá» nhà máy cÅ© cá»§a chúng ta. Ở đó anh má»›i được tá»± do hát cho lá»›p khán giả muốn nghe anh hát.
GiỠđây anh má»›i hiểu rằng vợ anh đã nói đúng. Ngưá»i ca sÄ© thá»±c thụ thì đứng ở đâu, trên má»™t sân khấu lá»™ng lẫy hay má»™t bục gá»— đơn sÆ¡ thì cÅ©ng giống như nhau mà thôi. Cái há» cần là được hát hết mình cho những ngưá»i khán giả biết trân trá»ng tiếng hát cá»§a há», giống như cánh chim cần bầu trá»i bao la để tung cánh váºy.
Phải. Anh cÅ©ng đã có má»™t thá»i như thế. Bảo Liên bùi ngùi nhá»› lại. Hồi ở nhà máy cÅ©, anh đã là má»™t ngôi sao không thể thiếu trong các cuá»™c liên hoan lá»… lạt. Những dịp đó anh say sưa hát, hát đến khản cổ mà vẫn hát nữa giữa tiếng hoan hô đòi hát nữa cá»§a khán giả là công nhân nhà máy cá»§a anh. Nếu anh còn ước mÆ¡ được hát thì anh hãy trở vá» cái nÆ¡i mà anh đã ra Ä‘i, không phải như má»™t kẻ thất bại mà chỉ như má»™t kẻ Ä‘i tìm chá»— đứng cá»§a mình và giỠđây đã tìm được nó ở nÆ¡i chốn cÅ©. Anh sẽ trở vá» vá»›i những ngà y ôm cây đà n ghi ta Ä‘i hát vô tư vá»›i những ngưá»i bạn yêu mến giá»ng hát mình. Rồi anh sẽ lại Ä‘i hát ở bất cứ nÆ¡i đâu cần đến tiếng hát cá»§a anh như những ngà y trước, ở những nhà máy đồng ruá»™ng hay những vùng biên giá»›i xa xôi. Ở có không các có ca sÄ© ngôi sao và cÅ©ng không có ca sÄ© hát thế. Ở đó chỉ có những ngưá»i ca sÄ© mà thôi. Äối vá»›i ngưá»i công nhân, nông dân hay những ngưá»i lÃnh thì tất cả các ca sÄ© Ä‘em lá»i ca tiếng hát đến vá»›i há» Ä‘á»u là các ca sÄ© ngôi sao cả, bất kể há» có nổi tiếng hay không. Bảo Liên thở dà i khi nhá»› đến những cái bắt tay tháºt chặt, những bó hoa mà khán giả đã tặng. Quả tháºt ở những nÆ¡i đó chỉ có tiếng hoan hô nhiệt liệt chứ không có tiếng huýt sáo chê bai đòi Ä‘uổi vô như ở đây...
Bảo Liên buồn rầu nhìn đám khán giả há»—n tạp Ä‘ang ồn à o như má»™t cái chợ ở tụ Ä‘iểm ca nhạc nà y. Dù đã trải qua má»™t thá»i gian dà i ở đây, anh thấy mình vẫn không thể quen thuá»™c vá»›i không khà ở cái sân khấu kiêm chá»— ăn nháºu nà y. Ở đây khán giả say sưa la hét um sùm, có khi nhẩy cả lên sân khấu để chìa ly bia và o mặt ca sÄ© Ä‘ang hát đòi "vô trăm phần trăm". Tháºm chà có những ông lảo đảo leo lên sân khấu, cầm tiá»n vung vẩy để đòi hôn các cô ca sÄ©. Trong những lần hiếm hoi đứng hát, Bảo Liên buồn rầu thấy chẳng mấy ai để ý lên sân khấu hay để ý đến ngưá»i ca sÄ© Ä‘ang hát. Tiếng hát cá»§a anh lúc đó chỉ để mua vui cho đám khách Ä‘ang ăn nháºu say sưa hoặc Ä‘ang dáºp dìu nhảy nhót. Há» lÆ¡ mÆ¡ trong men rượu hay men tình và chỉ sá»±c tỉnh khi anh đã hát xong.
Cô ca sÄ© trẻ lúc nãy bá»—ng trở lại. Cô ta nói vá»›i vẻ chán chưá»ng:
- Bà X. đến rồi, lại cả con mẹ K. cÅ©ng tá»›i luôn. Thôi, thế là xong. Tối nay lại "lốc" rồi. Em sá»a soạn Ä‘i vỠđây, ngoà i kia có ngưá»i đợi em...
Cô ngưng lại, nhìn anh lúng túng rồi nói tiếp, giá»ng nghẹn ngà o :
- Xui quá anh à , đêm nay bồ em cùng vá»›i cả nhà anh ấy đến đây coi em hát. Äang ngồi cả ngoà i kia. Em trót nói dối là em hát thưá»ng xuyên ở đây, là ca sÄ© ở tụ Ä‘iểm nà y. Nhiá»u lần ảnh muốn đến em Ä‘á»u thoái thác được. Bữa nay phải đồng ý thôi vì tuần sau....Vá»›i lại em nghÄ© chá»§ nháºt thì mấy bà VÆ¡-đét kia báºn hợp đồng ở đâu đó, ai dè có mặt cả đám. Không biết trá»i xui đất khiến thế nà o mà đúng và o hôm nay, cả nhà ảnh lại có mặt đông đủ như váºy...Phải chi không có gia đình ảnh......
Bảo Liên gáºt đầu thông cảm vá»›i cô gái. Các ca sÄ© hát thế thưá»ng hay nói dối giống như cô gái ná». Há» nói há» hát chÃnh, là ca sÄ© ngôi sao ở đây. Bên ngoà i khó biết ai là ca sÄ© hát chÃnh, ai là ca sÄ© hát thế vì đâu có ai giá»›i thiệu như váºy. ChÃnh Bảo Liên trước kia cÅ©ng đã nhiá»u lần nói dối như váºy vá»›i bạn bè ngưá»i thân, để rồi sau đó lại cuống quýt chạy năn nỉ từ ông bầu cho tá»›i các đồng nghiệp xin hát không công má»™t hai bản. Tháºm chà còn phải dúi tiá»n cho ông bầu chỉ để xin được má»™t lần lên sân khấu. Äó là điá»u bình thưá»ng trong giá»›i ca sÄ© không tên tuổi hoặc những ngưá»i hát thế như bá»n anh. Há» là m như váºy cÅ©ng chỉ vì chÃnh ngưá»i thân cá»§a há» cÅ©ng bị cái hà o nhoáng lấp lánh cá»§a sân khấu mê hoặc như chÃnh bản thân há» váºy. Má»™t và i lần hiếm hoi được lên sân khấu không giúp Ãch gì cho ai cả, ngoại trừ có được và i ká»· niệm nho nhá» vá» má»™t thá»i Ä‘i hát để khi vá» già có chuyện kể cho con cháu nghe. Nhưng nó còn là m hại đến tương lai cá»§a chÃnh ngưá»i đó khi mang đến cho há» má»™t chút tiếng tăm quá nhá» và má»™t giấc mÆ¡ quá lá»›n, quá hão huyá»n. Vinh quang cá»§a nghá» nghiệp nà y cÅ©ng giống như má»™t thứ ma túy váºy, đã được hưởng và i lần rồi thì cứ phải bám chặt mãi không rá»i như má»™t con nghiện không thể thiếu thuốc váºy.
Chẳng biết nói gì hơn, Bảo Liên nói như để an ủi cô gái :
- Cố gắng chỠthêm một chút xem sao. Chương trình vẫn chưa kết thúc mà ..
Cô gái nhìn anh vá»›i vẻ chán nản. Có lẽ cô nghÄ© ngay chÃnh Bảo Liên cÅ©ng chẳng còn hy vá»ng gì nữa khi sân khấu sắp đóng cá»a rồi. Cô vá»™i và ng đứng dáºy, Ä‘i và o phòng thay đồ để chuẩn bị thu dá»n đồ đạc ra vá». Bảo Liên muốn gá»i cô lại, nhưng anh biết mình chẳng giúp gì được cho cô gái đó, cÅ©ng như chẳng ai giúp được cho anh.
Chợt trong phòng thay đồ có tiếng khóc vá»ng ra, tiếng khóc cố nén lại nhưng vẫn báºt ra như không gì ngăn được. Bảo Liên vá»™i và ng bước và o phòng và thấy cô gái trẻ lúc nãy Ä‘ang gục đầu trên bà n, đôi vai rung lên trong tiếng nấc nghẹn ngà o. Cô Ä‘ang khóc, tiếng khóc như vỡ ra tức tưởi. Cô quay lại và nói vá»›i anh trong nước mắt : "Em xấu hổ quá anh Æ¡i! Bây giá» em lúng túng quá không biết là m sao cả... vì tuần sau chúng em là m đám cưới rồi. Mà anh ấy...không, gia đình anh ấy cứ muốn Ä‘i coi em hát má»™t lần. Chỉ má»™t lần rồi thôi, vì em đã quyết định sẽ không Ä‘i hát nữa. Váºy mà ....em sẽ là má»™t kẻ nói dối. Rồi anh ấy...gia đình anh ấy sẽ nghÄ© sao vá» em....Em nhục nhã quá...."
Bảo Liên như nhìn thấy được ná»—i tuyệt vá»ng lá»›n lao trong đôi mắt đẫm lệ kia cá»§a cô gái. Anh không biết là m gì hÆ¡n để an á»§i cô gái mà chỉ biết để mặc cho cô khóc, như muốn cho cô được trút bá»›t ná»—i thất vá»ng tá»§i hổ trong lòng cô. Nhưng anh biết cô sẽ không bao giá» nguôi ngoai được, và có lẽ nhiá»u năm nữa trong cuá»™c Ä‘á»i cô sẽ nhá»› mãi đến ngà y hôm nay vá»›i niá»m cay đắng mãi không nguôi....
Bảo Liên vuốt nhẹ đôi vai cô gái Ä‘ang rung lên trong cÆ¡n thổn thức và chợt nhá»› lại đã có những giây phút anh cÅ©ng phải khóc như cô gái đáng thương nà y. Äó là lần đứa con gái nhá» cá»§a anh, nhân ngà y sinh nháºt cá»§a nó nên nó đã vá» năn nỉ anh xin được dẫn bạn bè Ä‘i coi anh hát. Có lẽ nó muốn lấy le vá»›i đám bạn há»c rằng bố nó là má»™t ca sÄ©. Chiá»u con anh đã gáºt đầu đồng ý và cho mãi đến giá» anh vẫn còn hối háºn vá» việc đó. Bữa đó để chắc ăn, anh đã phải vừa dà n xếp vừa năn nỉ ông bầu để có được má»™t lần lên sân khấu hát không có thù lao. Äêm đó anh chải Ä‘i chải lại bá»™ áo vét duy nhất cá»§a mình, sá»a soạn mái tóc kỹ hÆ¡n và mặt thoa nhẹ má»™t lá»›p phấn hồng. Lòng trà n đầy phấn khởi, anh Ä‘i đến tụ Ä‘iểm ca nhạc từ rất sá»›m. Nhìn đứa con gái nhá» cá»§a mình ăn mặc chải chuốt như má»™t cô thiếu nữ má»›i lá»›n, cứ lăng xăng giữa đám bạn há»c cả chục đứa Ä‘ang há»›n hở ngồi chỠđợi trong đám khán giả, anh thầm hứa sẽ hát tháºt hay để tặng cho con gái mình ....
Chương trình trôi qua và sắp tá»›i lượt anh lên sân khấu thì V.Q., má»™t ca sÄ© Ä‘ang nổi tiếng bá»—ng ở đâu lù lù dẫn xác lại. Ngay láºp tức hắn ta cùng cả tá các cô múa phụ há»a ăn mặc há»› hênh nhảy ngay lên sân khấu, vừa hát vừa õng ẹo nhảy múa. Äám khán giả bị kÃch động, khoái chà la hét um sùm là m hắn ta nổi hứng hát má»™t hÆ¡i liá»n năm bản và dÄ© nhiên là hát quá và o phần cá»§a ngưá»i khác, trong đó có phần nhá» bé tá»™i nghiệp cá»§a Bảo Liên. Mặc dầu tên cá»§a V.Q. không há» có trong chương trình đêm đó, nhưng ông bầu không há» can thiệp gì mà còn hà o hứng cổ vÅ© thêm cho hắn, nên hắn cà ng hứng chà độc diá»…n quất gần hết chương trình. Ở trong cánh gà nhìn xuống, Bảo Liên nhìn thấy vẻ bồn chồn sốt ruá»™t cá»§a con gái mình qua cá» chỉ đứng ngồi không yên cá»§a nó giữa đám bạn bè. Trong lòng Bảo Liên như có lá»a đốt khi trên sân khấu vẫn là tiếng gà o thét cá»§a V.Q. và tiếng hô Bis, Bis cá»§a khán giả. Lúc đó anh chỉ còn biết chỠđợi và cầu mong cho cÆ¡n hứng chà bất tá» cá»§a hắn mau chấm dứt. Tất nhiên bữa đó con gái anh và đám bạn bè cá»§a nó không được thấy bố nó lên sân khấu "trình diá»…n" như đã hứa. Nó vùng vằng ra vá» mà không chà o anh, cÅ©ng không giá»›i thiệu anh cho các bạn nó như đã hẹn trước. Còn Bảo Liên thì đợi cho đứa con gái cùng đám bạn nó ra vá» rồi anh vá»™i và ng đến bức tưá»ng tối Ä‘en ở đằng sau sân khấu. Trong bóng tối má» má» và trong sá»± cô đơn im lặng ở đó anh đã khóc. Anh khóc tức tưởi như má»™t đứa trẻ, anh khóc vì ná»—i tá»§i nhục chất chứa trong lòng.... Từ đó con gái anh không bao giá» Ä‘i coi anh hát nữa và cÅ©ng từ đó anh không bao giá» tá»± coi mình là ca sÄ© nữa....
GiỠđây khi nhìn cô gái đáng thương Ä‘ang ngồi khóc rấm rứt, anh cảm thấy cÆ¡n giáºn dữ bừng bứng dâng lên. Anh giáºn chÃnh bản thân mình, cùng sá»± ươn hèn và đáng khinh cá»§a chÃnh con ngưá»i mình. CÅ©ng như cô gái nà y, anh tưởng có thể chui và o ẩn nấp trong ánh hà o quang lấp lánh cá»§a sân khấu như chui và o má»™t cái vá» chắc chắn. Nhưng giỠđây anh nháºn thấy con ngưá»i thá»±c cá»§a anh hiện lên má»™t cách bất ngá» nhất nhưng cÅ©ng rõ rà ng nhất. Như má»™t kẻ luôn tá»± hà o vá» bá» ngoà i hà o nhoáng cá»§a mình bá»—ng nhiên thấy mình trần trụi, không quần áo...
Chợt có tiếng gá»i đến tên anh. Tiếng gá»i vang lên như tiếng thét đầy quyá»n nó uy cá»§a ông bầu Béo, tiếng gá»i mà bao lâu nay anh trông đợi vang lên: "Bảo Liên đâu. Bảo Liên đâu........ra hát nè !" Nhưng anh không đứng báºt dáºy để vá»™i và ng lên sân khấu như má»i lần. Anh vẫn ngồi yên má»™t chá»—, như bà ng hoà ng trước sá»± thay đổi trong chÃnh con ngưá»i mình. Tiếng gá»i the thé cá»§a ông bầu Béo, mà anh mong chá» hà ng đêm đó giỠđây anh thấy nó tầm thưá»ng, tháºm chà thô bỉ là m sao. Vì giống như má»™t thứ cá»§a bố thà thừa mà ngưá»i ta đã ban phát cho anh hà ng đêm. Nó gợi lại cho anh ná»—i nhục nhã ê chá» cá»§a má»™t kẻ chuyên chầu chá»±c kiếm ăn bên cạnh sân khấu. Giống như má»™t loà i kên kên chuyên chỠđợi miếng ăn thừa thãi sau bữa tiệc cá»§a những loà i mãnh thú.
Bảo Liên như chợt hiểu ra rằng, bấy lâu nay mình đã sống trong ánh hà o quang giả tạo, bằng cách lâu lâu được bước lên giữa ánh đèn mầu rá»±c rỡ cá»§a sân khấu, sau bao khắc khoải chỠđợi sau cánh gà . Nó diá»…n ra như trong má»™t cây đèn cù quanh quẩn, cứ giữa hai lần đứng trên sân khấu là cả má»™t thá»i gian chỠđợi dà i lê thê...
Tiếng kêu đến tên Bảo Liên cá»§a ông bầu Béo lại vang lên má»™t lần nữa đầy thúc giục, và đây là lần đầu tiên ngưá»i ta phải kêu tên anh tá»›i hai lần. Nhưng anh đã quyết định không cần đến nó nữa. Vì anh sẽ rá»i khá»i đây ngay láºp tức, để trở vá» vá»›i con ngưá»i tháºt cá»§a mình. Anh sẽ bá» lại cái tên Bảo Liên đầy nhục nhã ê chá» cá»§a những ngà y lăn lá»™n trên sân khấu chuyên nghiệp để trở lại là chà ng ca sÄ© nghiệp dư tên Nguyá»…n văn Thà nh. Anh sẽ trở lại những ngà y được ôm đà n nghêu ngao hát cùng chúng bạn má»™t cách vô tư lá»± như ngà y xưa. Anh sẽ không bao giá» phải chầu chá»±c để được hát và con gái anh sẽ đưa bạn bè nó đến xem anh biểu diá»…n bất cứ lúc nà o nó muốn. Rồi anh sẽ được má»i ngưá»i yêu mến và trân trá»ng gá»i anh là ngưá»i ca sÄ©. Bây giá» anh phải rá»i khá»i nÆ¡i đây để trở vá» nhà và nói cho vợ anh những Ä‘iá»u mà nếu nói ra chị sẽ rất vui mừng sướng.
Ngưá»i ta đã kêu tên anh tá»›i lần thứ ba và đây cÅ©ng là lần đầu tiên ngưá»i ta phải kêu anh lên sân khấu nhiá»u đến như thế. Mấy anh chà ng nhạc công phải chá» nên cứ trố mắt nhìn anh ngạc nhiên. Nhưng ngưá»i ngạc nhiên nhất lại là ông bầu Béo, khi anh nói vá»›i ông ta rằng, từ nay anh sẽ không hát ở đây nữa.
- Nhưng cáºu sẽ hát ở đâu chứ ? Ông bầu nói lạc cả giá»ng, ấp a ấp úng khác hẳn ngà y thưá»ng - Cái giá»ng cá»§a cáºu thì..... chỉ ở đây cáºu má»›i có việc là m. Hay là cáºu có sân khấu nà o má»i....Ông ta cứ lắp bắp há»i.
- Tôi sẽ không hát ở đâu cả. Anh từ tốn nói và khẽ mỉm cưá»i khi biết mình nói dối. Anh biết anh sẽ hát ở đâu nhưng anh thấy không cần phải nói ra cho ông ta.
Nhưng anh còn có má»™t việc để là m, trước khi rá»i khá»i nÆ¡i nà y mãi mãi. Anh chỉ cô gái Ä‘ang sá»a soạn ra vá», rồi nói vá»›i ông bầu bằng giá»ng nói như ra lệnh mà chÃnh anh cÅ©ng không ngá» tá»›i:
- Còn một bà i hát dà nh cho tôi đêm nay, anh hãy để cho cô gái kia lên sân khấu hát thay tôi.
Rồi bá» mặc ông ta đứng nhìn theo ngÆ¡ ngẩn, anh bước vá» phÃa cô gái. Bằng giá»ng nói gấp gáp như thể không còn thá»i gian nữa, Bảo Liên nói cô gái hãy lên sân khấu ngay Ä‘i để hát thay cho anh bà i hát nà y. Hãy bước lên sân khấu rá»±c rỡ ánh đèn kia và hát cho ngưá»i chồng tương lai cá»§a mình nghe Ä‘i. Cô hãy hát cho tháºt hay, tháºt nhiá»u tình cảm như thể đây là lần cuối cùng đứng trên sân khấu váºy. Äể rồi ngay sau đó hãy rá»i xa sân khấu, cà ng xa cà ng tốt nếu như cô muốn lấy má»™t ngưá»i chồng mà cô mong muốn cùng vá»›i má»™t gia đình êm ấm cá»§a mình. Vì đây không phải là nÆ¡i dà nh cho cô, cÅ©ng như trước kia không phải là nÆ¡i dà nh cho anh....
Bảo Liên còn muốn nói nhiá»u hÆ¡n nữa, nhưng anh không muốn ở lại đây thêm má»™t phút nà o nữa. Anh sợ cháºm trá»… thêm thì sẽ không bao giá» thoát khá»i nÆ¡i nà y nữa. Äể cô gái đứng ngây ngưá»i ra đó, Bảo Liên bá» Ä‘i ra phÃa cổng và bước ra ngoà i đưá»ng phố Ä‘ang nhá»™n nhịp ngưá»i qua lại. Mỉm cưá»i hà i lòng, Bảo Liên hÃt má»™t hÆ¡i dà i trước khi bước thẳng ra ngoà i. Anh chợt nháºn thấy đây là lần đầu tiên anh ra vá» khi bên trong sân khấu Ä‘ang còn rá»n vang tiếng nhạc. Và anh cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái khi bước ra phÃa bên ngoà i, như vừa bước ra từ má»™t nÆ¡i giam cầm ngá»™t ngạt.
Sà i Gòn ngà y 4/12/1995
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 02:06 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chuyện Tình Trong Hang Én
Trong má»™t chuyến Ä‘i thá»±c tế ở Tây Nguyên, tình cá» tôi đã theo chân má»™t đơn vị quân đội có cái tên khá mỹ miá»u là đơn vị :"Äi Tìm Äồng Äá»™i". Äó là má»™t nhóm nhá» quân nhân và cá»±u binh có nhiệm vụ Ä‘i tìm và thu nhặt hà i cốt liệt sÄ© hy sinh từ hồi chiến tranh. Công việc nà y cá»§a há» cÅ©ng gian nan vất vả chẳng kém gì thá»i còn phải luồn rừng đánh Mỹ năm xưa. CÅ©ng phải hà nh quân hà ng tháng trá»i, vượt qua những khu rừng âm u hay trèo đèo lá»™i suối để đến được những địa Ä‘iểm mà ngà y xưa là bãi chiến trưá»ng. Ở những nÆ¡i đó, thá»i gian và cây rừng đã che phá»§ tất cả, chỉ còn lại má»™t mà u xanh mênh mông bạt ngà n cá»§a núi rừng. Tháºt kỳ lạ khi những địa danh chiến trưá»ng khét tiếng, những mảnh đất đẫm máu năm xưa ta vá»›i địch đã già nh giáºt từng tấc đất thì giỠđây gần như mất hút và o trong những khu rừng âm u chẳng có mấy ngưá»i qua lại, ngoại trừ bà n chân cá»§a những ngưá»i trong nhóm tìm kiếm hà i cốt nà y.
Công việc cá»§a há» cÅ©ng giống như công việc cá»§a kẻ Ä‘i tìm và ng, khi há» cÅ©ng phải lặn lá»™i đến má»i chốn thâm sÆ¡n cùng cốc để tìm kiếm và đà o bá»›i. Thay vì thu hoạch được và ng thì há» lại chỉ tìm vá» những bá»™ xương cốt. Và cÅ©ng giống như và ng, hà i cốt bá»™ đội ngà y cà ng Ãt dần khiến cho các cuá»™c tìm kiếm cá»§a há» ngà y cà ng vất vả hÆ¡n.
Chỉ dá»±a và o những dấu vết Ãt á»i còn lại cá»§a tà i liệu xưa, hay lần mò theo ký ức đã nhạt nhoà cá»§a các cá»±u chiến binh, nhóm tìm kiếm quanh năm lùng sục trong các vùng rừng núi hoang vu. HỠđà o bá»›i và thu nhặt má»i thứ liên quan đến ngưá»i lÃnh đã chết tráºn năm xưa. Những cái sá» ngưá»i nhe răng trông á»›n lạnh, những bá»™ xương mốc xám cho đến những di váºt mục nát đã nằm ở đó hà ng chục năm trá»i. Tất cả Ä‘á»u được ghi chép cẩn tháºn và xếp vừa gá»n và o má»™t cái ba lô lÃnh. Má»—i cái ba lô là tất cả những gì còn lại cá»§a má»™t ngưá»i lÃnh. Công việc thu nhặt hà i cốt hoà n tất. Cả nhóm tổ chức má»™t buổi lá»… hương khói để vừa tưởng niệm vừa mừng cho các đồng đội được trở vá» quê hương sau bao năm xa cách. Má»™t buổi lá»… đơn giản nhưng vô cùng xúc động. Trong ánh nắng chiá»u tà n, những ngưá»i lÃnh trong đội truy tìm đứng nghiêm thà nh hà ng để chà o đống ba lô sắp gá»n trên hố đất má»›i đà o nham nhở. Rồi há» trở vá» căn cứ, trao lại những gì thu nhặt được và bắt đầu cho má»™t chuyến tìm kiếm má»›i.....
Ngưá»i dân sá»± duy nhất trong nhóm là má»™t ngưá»i đà n ông trung niên vá»›i khuôn mặt khắc khổ đầy râu ria. Tôi rất ngạc nhiên khi biết anh là ngưá»i gốc Hà Ná»™i và là má»™t cá»±u binh cá»§a binh chá»§ng thông tin liên lạc. Là đồng hương nên anh rất quà tôi, và mặc dù chênh lệch tuổi tác nhưng chúng tôi đã mau chóng trở nên thân thiết. Má»—i buổi tối ở nÆ¡i trú chân, khi các chiến sÄ© trong đơn vị đã chìm và o giấc ngá»§ thì anh thưá»ng ngồi cùng vá»›i tôi bên đống lá»a cháy đỠđể chuyện trò, có khi kéo dà i thâu đêm suốt sáng. Giữa đêm tối mênh mông cá»§a núi rừng, tôi say mê lắng nghe anh kể chuyện vá» Ä‘á»i lÃnh, vá» cuá»™c chiến tranh đã qua và nhất là vá» công việc mà anh Ä‘ang là m. Äó là tìm và đưa vá» những bá»™ hà i cốt liệt sÄ© mà oan hồn cá»§a há» như vẫn còn Ä‘ang lang thang nÆ¡i rừng sâu núi thẳm nà y.
Má»™t đêm bên đống lá»a, không nén được sá»± tò mò tôi lên tiếng há»i anh :
- Tại sao anh lại tham gia đơn vị nà y, một đơn vị chuyên đi...ồ, xin lỗi anh. Tôi chỉ định nói là ....
- Không sao. Anh không tá» ra pháºt ý mà còn mỉm cưá»i nói vá»›i tôi : Có phải ý cáºu muốn nói là tại sao tôi không ở nhà nhà n nhã vá»›i vợ con mà lại phải ăn rừng ở núi vá»›i công việc khốn khổ nà y chứ gì ? Má»™t công việc mà các cụ nhà ta thưá»ng gá»i nôm na là công việc :" hốt cốt" hay "bốc mả" chứ gì ?
Trong khi tôi lúng túng ngồi im lặng thì anh nói tiếp, giá»ng sôi nổi hẳn lên :
- Sá»± thá»±c thì lúc đầu tôi chỉ Ä‘i tìm hà i cốt má»™t ngưá»i rất thân cá»§a tôi ở Trưá»ng SÆ¡n. Rồi sau đó thì chÃnh công việc nà y đã cuốn hút tôi mãi tá»›i táºn bây giá».
Anh đưa tay chỉ vá» giữa chá»— trú chân, nÆ¡i có căng má»™t cái lá»u nilông duy nhất để tạm che mưa gió cho đống ba lô hà i cốt được xếp gá»n gà ng trong đó rồi nói :
- Theo Ä‘uổi công việc nà y má»™t thá»i gian đã khiến cho tôi hiểu ra rằng, má»—i bá»™ hà i cốt mà ta đã lấy lên khá»i lòng đất kia chÃnh là má»™t con ngưá»i. Äó là má»™t ngưá»i lÃnh vá»›i má»™t cuá»™c Ä‘á»i và má»™t số pháºn cÅ©ng như bao nhiêu con ngưá»i khác. HỠđã nằm im lìm ở nÆ¡i thâm sâu cùng cốc nà y bao nhiêu năm sau khi chiến tranh đã qua Ä‘i. Và giỠđây chúng tôi Ä‘ang là m cái công việc là đưa há» trở vá» vá»›i gia đình há», như má»™t ngưá»i thân đã bao năm xa cách chứ không phải chỉ là những bá»™ xương khô. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi Ä‘em được má»™t bá»™ hà i cốt liệt sÄ© trở vá» quê hương cá»§a há», trở vá» vá»›i vòng tay cá»§a cha mẹ, vợ con há». Có lẽ cáºu sẽ há»i vì sao tôi yêu thÃch công việc nà y phải không ?
Không đợi tôi trả lá»i, anh lên tiếng giá»ng xa xôi :
- Vì tôi đã chót yêu những bộ hà i cốt.....
Tôi kinh ngạc nhìn anh và liên tưởng đến má»™t và i ngưá»i cá»±u quân nhân mà tôi đã từng gặp. Äó là những con ngưá»i mà đầu óc đã bị chiến tranh, bị thá»i gian bà o mòn khiến há» không còn minh mẫn nữa. Hay là những ông lão cá»±u chiến binh, ngưá»i Ä‘eo đầy huân chương nhưng lại nói năng lung tung trong các buổi lá»… lạt. Như Ä‘á»c được ý nghÄ© trong đầu tôi, anh mỉm cưá»i nói tiếp :
- Tôi nói nghiêm túc đấy anh bạn trẻ. Thá»±c sá»± thì tôi đã yêu bá»™ hà i cốt đầu tiên mà tôi Ä‘i tìm. Äó chÃnh là ngưá»i vợ cá»§a tôi. Cô ấy đã phải nằm lại Trưá»ng SÆ¡n trong quên lãng cho mãi tá»›i táºn gần đây. HÆ¡n 20 năm sau chiến tranh tôi má»›i tìm gặp lại cô ấy, và đem cô ấy vá» vá»›i mình như Ä‘em má»™t ngưá»i vợ vá» nhà . Äúng hÆ¡n là đem vá» những gì còn lại cá»§a hình hà i má»™t cô gái tuổi đôi mươi mà tôi đã từng yêu say đắm. ChÃnh vì Ä‘em cô ấy vá» mà tôi má»›i biết rằng, tôi vẫn còn yêu những gì còn lại cá»§a cô ấy như yêu chÃnh bản thân cô ấy váºy.
Anh ngừng lại thẫn thá» nhìn ngá»n lá»a nhảy tà tách, rồi lên tiếng :
- Có lẽ cáºu sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết rằng chúng tôi đã yêu nhau và thà nh vợ thà nh chồng vá»›i nhau khi cô ấy đã như má»™t ngưá»i chết rồi.
Nhìn vẻ mặt cà ng lúc cà ng ngÆ¡ ngẩn cá»§a tôi, anh mỉm cưá»i, nụ cưá»i tháºt hiá»n háºu rồi nói tiếp : Äể cáºu không phải rối tung đầu óc lên tôi sẽ kể lại câu chuyện tình cá»§a tôi và cô ấy nhé.
Chúng tôi Ä‘ang ngồi bên ngá»n lá»a báºp bùng giữa rừng đêm âm u. Xung quanh bóng tối bao trùm vá»›i tiếng gió hú trên tà n cây cao. Tiếng côn trùng nỉ non cùng vá»›i ánh sáng Ä‘om đóm láºp lòe qua lại như những linh hồn bÆ¡ vÆ¡ Ä‘ang than khóc. Anh yên lặng tháºt lâu, mắt phản chiếu ngá»n lá»a long lanh. Rồi anh lên tiếng, như từ má»™t cõi xa xăm vá»ng lại :
- Äó là má»™t câu chuyện tình không thể tin được nếu không phải cá»§a chÃnh mình. Má»™t chuyện tình yêu mà niá»m hạnh phúc được trá»™n lẫn vá»›i ná»—i Ä‘au thương. Tình yêu kỳ lạ đó cá»§a chúng tôi chỉ có được từ trong say đắm mãnh liệt nhất cá»§a tuổi trẻ, từ trong nghiệt ngã nhất cá»§a chiến tranh. Từ sá»± sống và cái chết...
Anh đưa mắt nhìn ra mà n đêm dà y đặc xung quanh. Ãnh lá»a báºp bùng soi rõ khuôn mặt khắc khổ cá»§a anh như Ä‘ang chìm và o ký ức xa xôi nà o đó. Thá»i gian đã để lại những dấu ấn không thể xoá nhòa trên gương mặt anh, nhưng trong đôi mắt cá»§a ngưá»i lÃnh già Trưá»ng SÆ¡n năm xưa vẫn lấp lánh tia sáng khi nhá»› lại cái thá»i đã qua... Yên lặng tháºt lâu như để cho những ká»· niệm ngà y xưa trà n vá», anh bắt đầu câu chuyện cá»§a mình :
Hồi đó tôi là má»™t Ä‘iện tÃn viên trẻ tuổi đóng trong cung đưá»ng X., má»™t khu vá»±c ác liệt nhất trong dải Trưá»ng SÆ¡n mịt mù bom lá»a. Äó là má»™t con đưá»ng huyết mạch để đưa hà ng hoá và những Ä‘oà n quân ra tráºn. Như má»™t con rắn khổng lồ ẩn hiện, nó nằm vắt vẻo trên lưng những ngá»n núi cao chót vót. Có lúc nó chui tá»t và mất hút và o trong những vá»±c sâu mịt mù sương khói rồi lại bất ngá» phÆ¡i mình ra giữa sưá»n đồi loang lổ hố bom. Ẩn mình trong rất nhiá»u hang đá tá»± nhiên nằm rải rác hai bên đưá»ng là các đơn vị quân đội và TNXP có nhiệm vụ bảo vệ và sá»a chữa con đưá»ng.
Công việc thông tin liên lạc cá»§a đơn vị tôi là nháºn các chỉ thị qua Ä‘iện đà i hoặc mooc, rồi báo cáo các tin tức liên quan đến con đưá»ng sống còn nà y. Ngoại trừ mối nguy hiểm thưá»ng xuyên cá»§a những đợt ném bom bắn phá cá»§a máy bay Mỹ ra thì công việc cÅ©ng không có gì vất vả. Chỉ có Ä‘iá»u là m cho chúng tôi chán nản nhất ở đây là cuá»™c sống thiếu thốn tình cảm cá»§a những ngưá»i lÃnh trẻ. Cả bá»n chúng tôi tuổi Ä‘á»i trên dưới đôi mươi Ä‘ang trà n đầy nhá»±a sống mà phải quanh năm ẩn mình trong vùng rừng núi âm u đó.
Nhưng may mắn cho chúng tôi khi có má»™t đơn vị thông tin liên lạc kéo đến đóng quân ở ngay sát con đưá»ng, phÃa bên kia núi. Có cả má»™t tiểu đội toà n là các cô gái trẻ măng thuá»™c bá»™ pháºn cÆ¡ yếu đóng trong má»™t cái hang đá có tên là hang Én. Vì cùng thuá»™c má»™t đơn vị nên chẳng bao lâu tôi đã là m quen được vá»›i các cô gái ở hang Én.
Tôi Ä‘em lòng yêu cô tiểu đội trưởng nhóm các cô gái đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Má»™t cô gái đẹp vá»›i thân hình nảy nở cá»§a tuổi đôi mươi trà n đầy sức sống. Trong các buổi há»p toà n đơn vị tôi luôn lén lút ngắm nhìn cô ấy má»—i khi có cÆ¡ há»™i. Khuôn mặt bầu bÄ©nh vá»›i bá»™ ngá»±c no tròn là m cháºt căng chiếc áo lÃnh. Hay nhìn trá»™m theo khi cô ấy bước Ä‘i vá»›i đôi mông tròn cứ nây nẩy theo nhịp gáºp ghá»nh cá»§a con đưá»ng xuống núi.
Công việc chung khiến cho tôi có nhiá»u Ä‘iá»u kiện để gặp gỡ cô tiểu đội trưởng xinh đẹp đó. Trong các buổi há»p giao ban, cùng vá»›i những câu chuyện bâng quÆ¡ đã là m cho tôi hiểu nhiá»u hÆ¡n vá» Xuân, tên cá»§a nà ng. Cô cÅ©ng ngưá»i Hà Ná»™i, đã tốt nghiệp đại há»c và má»›i tình nguyện và o chiến trưá»ng.
Cuá»™c sống cá»§a các cô gái má»›i lần đầu và o chiến trưá»ng rất cần có những bà n tay mạnh mẽ cá»§a cách đà n ông. Và tôi mau chóng trở thà nh ngưá»i giúp đỡ đắc lá»±c cá»§a nà ng. Tháºt ấm lòng khi được Xuân tặng cho má»™t cái nhìn biết Æ¡n má»—i khi tôi trao cho nà ng má»™t món quà gì đấy. Khi thì má»™t miếng thịt rừng săn được, khi thì là bó rau rừng. Chúng tôi vẫn gặp nhau trong công việc vá»›i vẻ lạnh lùng, hay trao đổi vá»›i nhau những câu nói khô khan vá» chuyên môn. Ká»· luáºt thá»i chiến, cùng vá»›i sá»± nghiêm ngặt cá»§a công việc chung đã không cho phép chúng tôi có được quan hệ nam nữ thân máºt , hay chuyện yêu đương tình ái. Thế cho nên giữa tôi và nà ng chỉ là trao nhau những cái nhìn vụng trá»™m trong các cuá»™c há»p đơn vị. Äáºm đà hÆ¡n nữa là những dòng chữ yêu thương được chúng tôi viết vá»™i chen ngang và o giữa lúc dịch máºt mã, để rồi sau đó cÅ©ng xé rất nhanh, ngay khi ngưá»i kia vừa Ä‘á»c xong chữ cuối.
Không có má»™t lá»i nói, nhưng cà ng ngà y tôi và nà ng cà ng hiểu Ä‘iá»u cả hai Ä‘á»u muốn. Giống như lá»a gần rÆ¡m, chúng tôi muốn được gần gÅ©i vá»›i nhau nhiá»u hÆ¡n nữa. Chúng tôi muốn được ở gần bên nhau, được chạm và o nhau, hay muốn cảm nháºn được hÆ¡i thở nóng hổi cá»§a nhau qua những cái hôn nồng cháy. Giữa những dòng chữ chúng tôi viết vá»™i cho nhau, thì những lá»i lẽ yêu thương ngà y cà ng trở nên nhiá»u hÆ¡n, mạnh dạn hÆ¡n. Và tên cá»§a má»™t cánh rừng gần chá»— đóng quân cá»§a chúng tôi cÅ©ng được nhắc đến nhiá»u nhất, như là má»™t nÆ¡i hẹn hò lý tưởng cho đôi tình nhân Ä‘ang hừng há»±c lá»a yêu đương .
Äó là má»™t khoảnh rừng nhỠđược anh em trên cung đưá»ng đặt cho cái tên rất chà lý là khu rừng Tình Ãi. Trong khi xung quanh bị bom Mỹ cà y xá»›i tan hoang thì khoảng rừng đó vẫn tồn tại má»™t cách kỳ lạ. Các dây leo xanh rì cuốn lấy những thân cây rừng cao vút. Bên dưới là cả má»™t lá»›p thảm dà y và má»m như nhung cá»§a lá rụng. Tháºm chà có cả má»™t con suối nhá» chảy róc rách quanh những phiến đá xanh rêu…
Khu rừng Tình Ãi đó đã trở thà nh má»™t Ä‘iểm hẹn lý tưởng cho các cặp trai gái yêu nhau ở cung đưá»ng nà y. Tuy luôn phải pháºp phồng ná»—i lo sợ bị phát hiện nhưng các cặp tình nhân vẫn lén lút tìm được má»™t chút thiên đưá»ng ở đó. Xa cách hẳn vá»›i nhiệm vụ thá»i chiến, há» ngả mình trên lá»›p lá cây êm dịu, dưới bóng cây che chở và để mặc cho con tim lên tiếng.
Nhưng đó chỉ là chuyện tưởng tượng cá»§a đám lÃnh trẻ đơn vị tôi khi mÆ¡ vá» khu rừng đó. Trên cung đưá»ng nà y ngưá»i ta cấm tiệt chuyện trai gái yêu nhau. Má»›i trước đó có má»™t đôi trai gái thuá»™c đơn vị bạn đã bị bắt quả tang khi Ä‘ang ân ái vá»›i nhau trong khu rừng Tình Ãi. Cả hai ngưá»i bị ká»· luáºt và bị trục xuất vá» háºu phương. Lúc đó mà bị đưa vá» háºu phương là má»™t ná»—i nhục lá»›n, nhưng việc có được má»™t cô ngưá»i yêu và má»™t đêm hẹn hò ở khu rừng Tình Ãi vẫn là mÆ¡ ước cá»§a cánh lÃnh trẻ chúng tôi. Ngay cả câu chuyện cá»§a cặp tình nhân xấu số ná» cÅ©ng là má»™t đỠtà i hấp dẫn được cả đơn vị chúng tôi nghe say xưa trong má»™t thá»i gian dà i. Các cáºu lÃnh trẻ cứ nghệt mặt ra để nghe anh chà ng cảnh vệ, ngưá»i đã tham gia bắt đôi tình nhân ná» ba hoa kể lại. Nhất là cái Ä‘oạn há» bị bắt quả tang trong khu rừng Tình Ãi, trên ngưá»i không còn má»™t mảnh vải.
Ngoà i những buổi há»p ra thì chúng tôi rất khó để gặp nhau. Vì Xuân thuá»™c vá» má»™t đơn vị liên lạc đặc biệt. Chung quanh nà ng có bao nhiêu những qui định bảo máºt nghiêm ngặt khiến cho tôi khó có thể tiếp cáºn được vá»›i nà ng. Trước cá»a hang Én, nÆ¡i Xuân và đồng đội đóng quân bao giá» cÅ©ng có và i anh chà ng cảnh vệ vÅ© trang đứng thù lù ở đó như những tảng đá ngăn đưá»ng. Äừng nói tá»›i chuyện và o trong hang Én, chỉ cần đến gần cá»a hang thôi là ngay láºp tức thấy xuất hiện những tên mặt sắt Ä‘en xì đó vá»›i khẩu súng gắn lưỡi lê sáng quắc chÄ©a thẳng và o mặt.
Nhưng tôi không chịu thua và cố tìm má»i cách gặp mặt nà ng. Có lẽ vì thấy tôi cứ lởn vởn trên con đưá»ng chạy qua trước cá»a hang Én mãi mà chẳng nước non gì nên ông Trá»i đã giúp đỡ tôi. Má»™t hôm rất tình cá», tôi phát hiện ra ngay gần cá»a hang Én có má»™t cái ngách nhá» chỉ vừa đủ má»™t ngưá»i chui lá»t. Cái lá»— chuá»™t nà y lại ăn thông và o táºn phÃa trong rất gần vá»›i hang Én. Tuy vẫn còn bị má»™t vách đá chắn ngang nhưng đây là lối dẫn đến gần chá»— ngưá»i yêu cá»§a tôi nhất. Tuy cái ngách nà y không thể và o được hang Én, cÅ©ng như không thể gặp nà ng tiên cá»§a tôi được nhưng đối vá»›i cả hai chúng tôi thì vấn đỠđã được giải quyết. Qua bức tưá»ng đá chắn ngang đó, tôi có thể dùng tÃn hiệu Mooc gõ và o cho Xuân bất kỳ Ä‘iá»u gì muốn nói. CÅ©ng là má»™t Ä‘iện tÃn viên nên nà ng dá»… dà ng nháºn được các lá»i nhắn cá»§a tôi và trả lá»i theo đúng cách như váºy. Chỉ cần má»™t cuốn sổ vá»›i cây bút chì, kèm theo cái búa nhá» thì những tiếng gõ vang vá»ng đó sẽ cho chúng tôi biết má»i thứ cần trao và nháºn, giống như tôi và nà ng Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i nhau váºy. Tuy việc gặp nhau nà y không được trá»n vẹn lắm nhưng xét theo hoà n cảnh hiện thá»i thì như thế cÅ©ng là tạm đủ vá»›i tôi rồi.
Từ lúc phát hiện ra cái ngách nà y, bất cứ lúc nà o rảnh là tôi lại bà máºt chui và o trong đó. Trong má»™t tư thế ná»a nằm ná»a ngồi tôi hì hục gõ những ký hiệu ngắn dà i khác nhau. Và cÅ©ng trong tư thế kỳ cục đó, tôi đón nháºn nháºn các tÃn hiệu cá»§a nà ng từ trong hang Én vá»ng ra. Nếu lúc đó mà có cuá»™c thi hiệu thÃch viên nhanh nhất cá»§a toà n đơn vị, tức là cuá»™c thi ngà nh cá»§a những ngưá»i đánh và dịch moá»c thì chắc chắn Xuân, ngưá»i yêu cá»§a tôi sẽ đứng thứ nhất, còn tôi thì sẽ vá»...nhì. Chẳng mấy khi cần đến giấy bút, chúng tôi trao và nháºn tÃn hiệu vá»›i nhau rất nhanh. Và đỠtà i thì dÄ© nhiên là vá» tình yêu cá»§a hai con tim chúng tôi rồi.
Tháºt kỳ lạ khi những lá»i lẽ yêu thương được trao và nháºn bằng cách rán hết sức để gõ và o bức tưá»ng đá xù xì ngăn cách đó vẫn là m cho chúng tôi cảm thấy rung động không kém gì những lá»i thá»§ thỉ ngá»t ngà o bên tai. ÄÆ°á»£c thoải mái trao đổi vá»›i nhau những lá»i yêu thương tình tứ bất cứ lúc nà o, nhất là khi chúng tôi Ä‘ang ở giữa má»™t vùng trá»ng Ä‘iểm bắn phá cá»§a máy bay Mỹ, má»™t vùng mà ngưá»i ta gá»i nôm na là "túi bom cá»§a cung đưá»ng" nà y. Ấy là chưa kể lúc đó chuyện lăng nhăng trai gái ở đơn vị Ä‘ang bị kết án không thua gì tá»™i đà o ngÅ©. Quả tháºt thì lúc đó tôi là má»™t thằng trai hạnh phúc nhất trên cung đưá»ng nà y.
Tất nhiên cÅ©ng có sá»± bất tiện trong cái cách trao đổi kỳ cục nà y, nhưng đối vá»›i chúng tôi thì chẳng há» gì. Tháºm chà nó còn tốt nữa khi chúng tôi có thể mạnh dạn trao đổi những lá»i tình tứ mà nếu gặp mặt nhau thì chắc chúng tôi đã không thể thốt được thà nh lá»i. Nà ng là má»™t cô gái nhút nhát mà tôi thì cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì. Hoá ra cái kiểu tán tỉnh kiểu nà y lại giúp đỡ chúng tôi rất nhiá»u. Tháºt khôi hà i khi chÃnh bức tưá»ng đá ngăn cách chúng tôi lại khiến cho cả hai trở nên mạnh dạn hÆ¡n trong việc trao tặng cho nhau những lá»i yêu thương nồng nà n nhất. CÅ©ng bằng cái cách kỳ cục nà y, chúng tôi thổ lá»™ tất cả má»i chuyện mà trong hoà n cảnh bình thưá»ng chắc chúng tôi không dám nói ra. Mặc dù phải ở trong cái hốc đá lạnh lẽo đó hà ng giá» liá»n để hì hục gõ như má»™t anh thợ đẽo đá, mặc dù hai cánh tay má»i nhừ nhưng trong lòng tôi luôn trà n ngáºp niá»m hạnh phúc má»—i khi trở vá» chá»— đóng quân từ cái ngách nhá» bé đó.
Äó là má»™t quãng thá»i gian tháºt đẹp cá»§a chúng tôi. Chúng tôi dà nh tất cả thá»i gian rảnh để liên lạc vá»›i nhau bằng cái phương cách vừa cổ lá»— lại vừa hiện đại đó. Nép mình trong cái ngách cháºt hẹp và ẩm ướt đó, tôi gõ tÃn hiệu và o và lắng nghe tÃn hiệu cá»§a nà ng gá»i ra. Chúng tôi trao đổi vá»›i nhau má»i thứ vá» cuá»™c sống, vá» tình yêu.. Từ những câu nói yêu đương tha thiết, những lá»i thá» non hẹn biển cho đến cả những chuyện vẩn vÆ¡ mà chỉ có những kẻ yêu lắm má»›i nói ra được.
Xuân cho tôi biết cuá»™c sống hiện tại trong quân ngÅ© cá»§a nà ng. Äá»i sống chiến trưá»ng tháºt gian nan khiến nà ng phải nhiá»u lần khóc thầm vì nhá»› nhà . Nhưng rồi công việc thá»i chiến cuốn hút nên nà ng đã mau chóng thÃch nghi vá»›i cuá»™c sống má»›i. Và giỠđây khi quen biết tôi thì nà ng chẳng còn thấy buồn nữa. Äôi khi nà ng cảm thấy mình như Ä‘ang ở Hà Ná»™i và hẹn hò vá»›i má»™t chà ng trai nà o đó. Chỉ có Ä‘iá»u là những anh chà ng Hà Ná»™i tán gái dẻo quẹo như rót máºt và o tai, còn ở đây thì tháºt kỳ cục vá»›i những lá»i tá» tình được dá»™ng thình thịch và o vách đá. Có hôm nà ng thú tháºt là đã ù hết cả tai sau má»™t buổi hẹn hò vá»›i tôi. Quả tháºt là không đẹp lắm khi tình yêu thÆ¡ má»™ng cá»§a chúng tôi lại được trình diá»…n hết sức thô kệch như thế, khi cả hai cùng ráng sức nện và o bức tưá»ng đá ngăn cách giữa hai ngưá»i.
- Nhưng em thÃch cái anh chà ng tá» tình giống như má»™t ngưá»i thợ đẽo đá hÆ¡n. Nà ng vừa cưá»i khanh khách vừa cho tôi biết Ä‘iá»u đó. Tôi không thể thấy nà ng cưá»i, nhưng tôi chắc chắn nà ng vừa cưá»i vừa gõ moá»c câu đó cho tôi.
Nà ng còn khoe đã có hẳn má»™t góc riêng ở trong hang Én. Äó là má»™t cái hõm đá ăn và o vách hang rất đẹp được nà ng biến thà nh má»™t cái phòng ngá»§ nho nhá» che bằng vải dù. Bên trong được nà ng sắp xếp bà i trà rất ấm cúng vá»›i những chùm hoa hay lan rừng lung linh khoe sắc má»—i khi báºt đèn pin lên. Những chùm hoa lan tuyệt đẹp đó nà ng tìm được trong khu rừng Tình Ai và má»—i buổi trưa khi Ä‘i ăn cÆ¡m nà ng phải Ä‘em ra ngoà i cá»a hang đặt để lấy ánh nắng mặt trá»i. "Bà máºt nhé anh ? Em đã có cả má»™t bức tượng Äức Mẹ Äồng Trinh do đá má»c tá»± nhiên mà thà nh ở ngay trên đầu nằm cá»§a mình. Hà ng đêm trước khi Ä‘i ngá»§ em vẫn bà máºt cầu nguyện, vì em có Äạo mà . Em còn cầu xin Äức Mẹ cho anh và o được hang Én, và o được cái góc riêng tư cá»§a em nữa" Nà ng cưá»i giòn tan, má á»ng đỠkhi lên tiếng như thách thức tôi.
Tháºt sung sướng khi được nghe những lá»i ngá»t ngà o như váºy, tuy nó chỉ là những tiếng gõ lạch cạch dà i ngắn khác nhau qua bức tưá»ng đá vô tri kia. Nà ng còn tâm sá»± vá»›i tôi rằng, từ khi biết được tình yêu vá»›i tôi nà ng rất muốn được khám phá ra tưá»ng táºn chuyện yêu đương tình ái. Nà ng yêu và rất muốn được yêu nhưng nà ng cÅ©ng rất sợ khi phải tiến xa hÆ¡n. Nà ng sợ sẽ bị bắt quả tang, sợ bị ká»· luáºt đưa vá» háºu phương như cặp nhân tình xấu số ở khu rừng Tình Ãi ná»..
Nhưng rồi qua thá»i gian và qua bao nhiêu lần cánh tay tôi má»i nhừ cùng vá»›i cái đầu luôn váng vất vì phải nghe quá nhiá»u tiếng gõ Ä‘áºp, thì cuối cùng và o má»™t buổi sáng đẹp trá»i, nà ng đã ban cho tôi má»™t cái hẹn ở khu rừng Tình Ãi.
- Äêm nay em sẽ là vợ cá»§a anh. Những tiếng gõ run rẩy cá»§a nà ng vá»ng ra đã khiến cho tôi ngÆ¡ ngẩn. Chẳng cần ghi chép thì tôi cÅ©ng biết được các tÃn hiệu đó nói lên Ä‘iá»u gì.
Thế là tôi đã có được má»™t cái hẹn tuyệt vá»i cá»§a Xuân. Suốt ngà y hôm đó tôi cứ như bay bổng trên chÃn tầng mây, không lúc nà o không nghÄ© đến Xuân và cái thiên đưá»ng nho nhỠở khu rừng Tình Ãi ná». Không tuyệt vá»i sao được khi chúng tôi chưa há» gặp gỡ riêng vá»›i nhau lần nà o. Tuy hà ng ngà y chúng tôi vẫn thưá»ng gặp mặt nhau trong các buổi há»p giao ban tại hầm ban chỉ huy. Ở đó tôi và nà ng chỉ lén lút trao đổi vá»›i nhau những cái nhìn tình tứ . CÅ©ng có được và i cái bắt tay câu giá» vá»›i nà ng khi chia tay, hay khi chúng tôi cùng Ä‘i sát bên nhau trong giao thông hà o cháºt hẹp. Khi đó tôi có thể chạm và o ngưá»i nà ng, gần đến mức cảm nháºn được là n da thịt chắc lẳn cùng hÆ¡i thở nóng gấp gáp cá»§a nà ng. Nhưng giỠđây thì tôi đã có được má»™t cái hẹn rõ rà ng vá»›i nà ng ở khu rừng Tình Ãi và o đêm nay.
Äó là má»™t ngà y đẹp trá»i cho má»™t buổi hẹn hò. Cả ngà y chỉ có và i tráºn ném bom ngắn ngá»§i cá»§a máy bay Mỹ. Tại hầm thông tin cá»§a tôi, các cuá»™c gá»i cÅ©ng Ãt nên tôi sẽ không phải báºn rá»™n nhiá»u. Chắc bên bá»™ pháºn cá»§a nà ng cÅ©ng váºy. Cuá»™c hẹn hò đêm nay chắc chắn sẽ là má»™t cuá»™c hẹn hò hoà n hảo. Ngay cả bầu trá»i hôm đó cÅ©ng trong xanh vá»›i những là n gió mát mẻ thổi từ trên núi xuống. Trong khi chỠđợi mà n đêm buông xuống, tôi tha hồ thả cho trà tưởng tượng bay bổng. Tôi mÆ¡ thấy chúng tôi nằm bên nhau trên lá»›p thảm nhung má»m mại ở khu rừng Tình Ãi. Trong bóng đêm và trong vòng tay nhau, tôi như ngạt thở khi cảm nháºn được thân hình má»m mại cá»§a Xuân Ä‘ang ở trong vòng tay siết chặt cá»§a mình. HÆ¡i thở nà ng nóng hổi và đôi môi má»ng mở gá»i má»i. Rồi tôi thấy chúng tôi Ä‘ang ân ái vá»›i nhau, dưới những tán cây trong khu rừng Tình Ãi tình tứ ná»...
Ôi, bạn Æ¡i. Äó là những giây phút hạnh phúc nhất cá»§a Ä‘á»i tôi vì chẳng mấy thá»i gian nữa thì cÅ©ng là lúc tai hoạ đổ lên đầu chúng tôi, những kẻ má»›i lần đầu nếm mùi yêu đương má»™t cách nghiệt ngã và đau đớn nhất….
Ngưá»i lÃnh già nghẹn ngà o khi kể đến đây. Trong bóng đêm không nhìn rõ nét mặt nhưng tôi chắc rằng anh Ä‘ang rưng rưng nước mắt. Im lặng hồi lâu rồi anh má»›i tiếp tục câu chuyện :
- Trong khi tôi Ä‘ang khấp khởi chỠđợi và mÆ¡ đến buổi tối ở khu rừng Tình Ãi thì đột nhiên tiếng kẻng báo động vang lên dồn dáºp. Tiếng máy bay gà o rú, tiếng bom nổ là m rung chuyển cả núi đồi. Và i loạt súng phòng không nổ vang lên rồi mau chóng chấm dứt. Khác vá»›i má»i lần, tráºn ném bom nà y tháºt ngắn ngá»§i. Không gian nÆ¡i chúng tôi đóng quân yên tÄ©nh trở lại khi tiếng kẻng báo yên nổi lên. Má»i ngưá»i cưá»i nói ồn à o kéo nhau ra khá»i hầm trú ẩn, trong khi nhiá»u anh chà ng còn chưa kịp chui và o lúc có tiếng kẻng báo động. Nhưng tất cả chúng tôi Ä‘á»u ngạc nhiên khi lại nghe thấy tiếng kẻng cấp cứu vang lên khẩn cấp. Rồi 3 tiếng súng báo nguy vang lên từ phÃa hang Én.
Linh cảm có Ä‘iá»u nguy hiểm cho Xuân cùng tiểu đội nữ ở đó, tôi vá»™i vã lao tá»›i hang Én. Má»™t đám đông Ä‘ang đứng túm tụm trên con đưá»ng, ngay phÃa trước cá»a hang. Tôi gạt đám đông ra và sững ngưá»i lại. Má»™t tảng đá lá»›n như má»™t khối nhà nhiá»u tầng Ä‘ang nằm lù lù nằm trước cá»a hang. Quả bom mà máy bay Mỹ vừa ném ban nãy đã là m vỡ má»™t khối đá núi khổng lồ khiến nó lăn xuống bịt kÃn cá»a hang Én. Y như má»™t cái nút chai Ä‘áºy chặt lấy miệng hang váºy. Qua tiếng thét gá»i cá»§a những ngưá»i cấp cứu, tôi được biết toà n bá»™ tiểu đội nữ thông tin đã bị kẹt ở trong hang Én.
Lúc đó tôi cÅ©ng như má»i ngưá»i Ä‘á»u chưa lưá»ng hết được tai hoạ. Xuân và các đồng đội cá»§a cô vẫn còn sống. Tôi thở phà o nhẹ nhõm vì tưởng sẽ gặp cái tin khá»§ng khiếp hÆ¡n nhiá»u. Tảng đá khổng lồ kia chỉ bÃt lấy cá»a hang chứ ngưá»i ở trong không há» hấn gì vì hang Én rất sâu và có nhiá»u ngóc ngách. Chúng tôi sẽ cứu được các cô gái bị kẹt trong đó ra. Vấn đỠchỉ là giải phóng khối đá quái ác Ä‘ang lấp kÃn miệng hang Én mà thôi.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có mặt trước cá»a hang Én. Các chuyên gia phá đá mở đưá»ng cùng má»i phương tiện cứu há»™ đã được Ä‘iá»u động nhanh chóng đến. Tuy rằng không thể dùng thuốc nổ để phá khối đá được vì sẽ nguy hiểm cho những ngưá»i bên trong hang nhưng ai nấy Ä‘á»u tin rằng, khi các xe kéo được Ä‘iá»u tá»›i thì tảng đá kia sẽ bị bứng khá»i miệng hang. Những chiếc xe kéo khổng lồ đã từng kéo á»§i sạt cả má»™t quả núi để mở ra con đưá»ng nà y sẽ dá»… dà ng là m công việc đó. Và các cô gái trong hang Én sẽ được cứu thoát mà không ai mất má»™t sợi tóc nà o. Không khà xung quanh cuá»™c cứu nạn không có vẻ bi thảm lắm. Má»i ngưá»i cưá»i nói vui vẻ khi bắt tay và o cuá»™c.
Trong khi chỠđợi xe kéo đến, tôi nghÄ© đến cái ngách nhá» bé cá»§a mình. Tôi bà máºt chui và o đó và gõ tÃn hiệu và o trong hang Én. Tháºt ấm lòng khi lại nghe thấy tÃn hiệu mooc cá»§a Xuân thông báo ra là tất cả vẫn an toà n.
Tiếp tục trao đổi qua bức tưá»ng đá, tôi cho nà ng biết công việc cứu há»™ bên ngoà i Ä‘ang diá»…n ra khẩn trương. Tôi không giấu được niá»m tá»± hà o khi Ä‘ang cùng đồng đội hợp sức bứng tảng đá quái ác trước cá»a hang để cứu Xuân và các đồng đội. Giống như má»™t câu chuyện thần thoại, khi chà ng hoà ng tá» Ä‘ang giải thoát cho nà ng công chúa bị gã phù thá»§y nhốt trong hang đá váºy. Tôi còn cam Ä‘oan vá»›i nà ng là hang Én sẽ được khai thông mau chóng. Có thể trước tối nay và chúng tôi sẽ không lỡ cái hẹn tuyệt vá»i ở khu rừng Tình Ãi đêm nay….
Bằng má»™t ná»— lá»±c phi thưá»ng, ngưá»i ta đã Ä‘iá»u lên Ä‘oạn đưá»ng ngay trước cá»a hang Én hai chiếc xe kéo. Tất cả xúm lại luồn dây cáp kéo và o các khe hõm cá»§a tảng đá rồi những chiếc xe kéo nổ máy. Khói phun ra Ä‘en kịt, sợi cáp căng ra và rung lên bần báºt. Nhưng tảng đá vẫn im lìm như cÅ© mặc cho hai cái máy kéo lồng lên dữ dá»™i. Má»™t và i lần thá» sau cÅ©ng Ä‘em đến kết quả thất vá»ng như lần đầu. Có lẽ vì tảng đá quá lá»›n, lại kéo chạy dá»c con đưá»ng ngang vá»›i cá»a hang nên lá»±c kéo yếu Ä‘i rất nhiá»u. Má»i ngưá»i bà n tán mãi rồi quyết định mạo hiểm đưa máy kéo tá»›i trước cá»a hang Én để kéo trá»±c tiếp ngay chÃnh diện. Những sợi dây cáp được thu ngắn lại hết mức và hai ngưá»i lái tình nguyện đã có mặt trên máy kéo. Tháºt nguy hiểm vì bên kia con đưá»ng là má»™t cái vá»±c sâu hun hút. Chỉ cần quá đà má»™t chút là xe kéo sẽ lao thẳng xuống vá»±c sâu.
Chúng tôi nÃn thở khi hai chiếc xe kéo cùng lồng lên phun khói mù mịt khiến cho tảng đá nhúc nhÃch. Khi má»i ngưá»i đã tưởng nó bắt đầu rục rịch để rá»i khá»i miệng hang thì bá»—ng phá»±t lên má»™t tiếng. Các sợi dây cáp bằng thép bá»—ng cùng lúc đứt ngay giữa chừng khiến cho cả hai chiếc máy kéo bị bất ngá», lao vá»t ra khá»i con đưá»ng và rÆ¡i thẳng xuống miệng vá»±c sâu phÃa dưới. Tiếng la hét thất thanh cá»§a đám đông và má»i ngưá»i vá»™i và ng đổ xô tá»›i. Tất cả sững sá» nhìn thấy hai khối thép khổng lồ rÆ¡i xuống vá»±c và tan tà nh như món đồ chÆ¡i trẻ con.
Trong khi má»i ngưá»i hối hả tìm cách cứu hai ngưá»i lái máy kéo thì tôi đứng chết lặng tại chá»—. Thế là hết ! Sá»± cố xảy ra như má»™t lưỡi dao thá»c sâu và o tim tôi. CÆ¡ há»™i duy nhất để cứu các cô gái trong hang Én, cứu nà ng tiên cá»§a tôi đã tiêu tan như những mảnh vụn cá»§a hai cá»— máy kéo Ä‘ang cháy nghi ngút dưới vá»±c kia. Äó là hai chiếc xe kéo duy nhất cá»§a cả cung đưá»ng nà y.
Hai ngưá»i lái xe hy sinh, nhưng chúng tôi mau chóng hiểu rằng cái chết cá»§a há» chưa phải là tai hoạ cuối cùng. Không còn máy kéo để bứng khối đá khổng lồ Ä‘ang bịt chặt miệng hang Én kia thì Xuân và đồng đội cá»§a nà ng sẽ bị mắc kẹt vÄ©nh viá»…n trong đó. Hang Én sẽ trở thà nh nhà tù và rồi là nấm mồ cá»§a há». Cái chết sẽ đến vá»›i há» cháºm nhưng chắc chắn và vô phương cứu chữa. Tất cả chúng tôi bá»—ng kinh hoà ng nháºn ra Ä‘iá»u đó. Chẳng còn biết là m gì được nữa trong cÆ¡n tuyệt vá»ng. Ngưá»i thì ngồi than khóc cho các đồng đội xấu số, kẻ thì đỠnghị những biện pháp giải cứu Ä‘iên rồ nhất.
Tôi vẫn đứng như trá»i trồng ở vị trà cÅ©. Sá»± tuyệt vá»ng, ná»—i Ä‘au đớn đã chế ngá»± hết cả con ngưá»i tôi. Váºy là ngưá»i con gái tôi yêu sẽ không bao giá» rá»i khá»i nÆ¡i đó nữa. Nà ng sẽ chết. Hang Én sẽ là nấm mồ cá»§a nà ng và cả là nấm mồ cá»§a tình yêu tháºt đẹp má»›i bắt đầu cá»§a tôi nữa.
Ngay đêm đó tôi lên thẳng hầm ban chỉ huy đơn vị ChÃnh tại nÆ¡i đây tôi đã được gặp Xuân hà ng ngà y, nhưng giỠđây thì tôi chỉ còn má»™t mình thẫn thá» ngồi đối diện vá»›i chÃnh trị viên Tư Thắng.
Anh ta kiên nhẫn ngồi nghe những kế hoạch cứu ngưá»i cá»§a tôi. Không biết đến lần thứ bao nhiêu, anh lắc đầu nói vá»›i tôi :
- Không. Không thể có xe kéo nữa. Chúng ta đã mất hai ngưá»i và hết phương tiện rồi. Chúng ta đã hết cách rồi đồng chà hiểu không ?
- Nhưng ta có thể Ä‘iá»u thêm nhiá»u xe ở nÆ¡i khác đến rồi hợp lá»±c lại ....
ChÃnh trị viên lắc đầu :
- Äồng chà cÅ©ng biết rằng trong thá»i Ä‘iểm máy bay địch ném bom liên tục như lúc nà y thì không thể nà o Ä‘iá»u được nhiá»u xe kéo lên cung đưá»ng nà y. Ngoà i ra việc táºp trung má»™t số lượng cÆ¡ giá»›i như váºy trước cá»a hang Én sẽ thu hút sá»± chú ý cá»§a máy bay Mỹ và là m lá»™ bà máºt con đưá»ng huyết mạch nà y. Vá»›i lại hiện nay tất cả má»i nÆ¡i Ä‘á»u cần đến xe kéo. Ở các đơn vị bạn vì thiếu xe kéo mà hỠđã phải dùng sức ngưá»i để kéo đá, bạt núi hoặc lấp hố bom thông đưá»ng.
Anh ta dừng lại để lấy trong túi ra một tỠgiấy. Quay sang tôi anh nói dằn từng tiếng :
- Cấp trên đã quyết định ngừng công việc cứu nạn ở hang Én.
Trong khi tôi Ä‘ang sững sá» không tin ở tai cá»§a mình nữa thì Tư Thắng lá»›n tiếng Ä‘á»c : "Äể tránh sá»± hoang mang cá»§a cán bá»™ chiến sÄ© trong tiểu Ä‘oà n và để táºp trung và o nhiệm vụ thông đưá»ng, Ban chỉ huy đơn vị quyết định chấm dứt công việc cứu nạn ở hang Én. Cùng quyết định tổ chức lá»… truy Ä‘iệu táºp thể cho các đồng chà có tên sau đây....Các đồng chà đó cÅ©ng được đỠnghị truy tặng danh hiệu liệt sÄ©, được phong quân hà m vượt cấp..
Trong cÆ¡n hoảng loạn, tôi gà o và o mặt chÃnh trị viên :
- Truy điệu với truy tặng cái gì trong khi các đồng chà ấy vẫn còn sống trong hang Én. HỠcòn sống và đang chỠchúng ta cứu giúp...
- Tôi biết Ä‘iá»u đó. Tôi cÅ©ng như anh Ä‘á»u biết rằng các cô gái trong hang Én vẫn còn sống và đang từng giây từng phút chỠđợi chúng ta. Nhưng chúng ta phải chấp nháºn thá»±c tế rằng, trong hoà n cảnh hiện nay chúng ta không thể cứu các đồng chà trong hang Én được. Chúng ta đã là m hết cách rồi. Äang là thá»i Ä‘iểm chiến tranh ác liệt nên chúng ta đà nh phải nuốt ná»—i Ä‘au nà y và o lòng để dồn sức và o việc thông đưá»ng cho các Ä‘oà n xe ra tráºn. Chúng ta không thể để tuyến đưá»ng bị ngưng trệ để lao và o là m má»™t công việc không thể thà nh công được. Tôi cÅ©ng Ä‘au lòng lắm và cÅ©ng hiểu rằng chÃnh vì không còn cách nà o khác mà cấp trên đã phải ra quyết định Ä‘au đớn nà y. Nhưng đây là má»™t quyết định hợp lý và chúng ta phải thi hà nh.
Tôi rá»i khá»i hầm chỉ huy như kẻ mất hồn. Tôi không dám ghé và o cái ngách nhá» quen thuá»™c cạnh hang Én để báo cho Xuân và các cô gái trong hang cái tin dữ nà y. Tôi cứ Ä‘i, Ä‘i mãi. Má»™t cách tình cá» tôi Ä‘i tá»›i khu rừng Tình Ãi. Äứng ngẩn ngÆ¡ trong bóng tối cá»§a khu rừng, tôi oán trách số pháºn đã giáng cho tôi má»™t đòn quá nghiệt ngã. Äáng lẽ đêm nay tôi và Xuân có má»™t buổi hẹn hò đầu tiên ở đây, trong khung cảnh thiên nhiên tình tứ nà y. Váºy mà giá» thì tôi ở đây má»™t mình để than khóc cho ngưá»i yêu cá»§a mình Ä‘ang bị kẹt trong hang Én, khóc than cho cái tình yêu đầu Ä‘á»i cá»§a mình cÅ©ng bị chôn sống luôn trong cái hang oan nghiệt đó. Tôi báºt khóc và cứ để mặc cho nước mắt già n giụa trên mặt. Những giá»t nước mắt đầu tiên từ khi tôi trưởng thà nh.
Sáng hôm sau đơn vị là m lá»… truy Ä‘iệu cho tiểu đội nữ thông tin trong hang Én. Buổi lá»… tiến hà nh ngay cá»a hang, trước tảng đá quái ác Ä‘ang bịt chặt hang Én. Dán trên các mặt nham nhở cá»§a tảng đá khổng lồ đó là tên và những tấm ảnh cắt vá»™i ở giấy tá» cá nhân cá»§a 8 cô gái. Äó chÃnh là những cô gái Ä‘ang còn sống trong bóng Ä‘en cá»§a hang Én, trong đó có nà ng tiên cá»§a tôi. Tôi không có can đảm tham gia buổi lá»… mà chỉ đứng từ đằng xa để nhìn ngưá»i ta tuyên án tá» cho ngưá»i yêu cá»§a mình. Loạt súng nổ vÄ©nh biệt vang lên là m tôi giáºt mình như nó đã bắn thẳng và o trái tim Ä‘ang tan nát cá»§a tôi.
Không kìm được nữa, tôi chạy ngay đến cái ngách quen thuá»™c cá»§a mình để báo cái tin khá»§ng khiếp đó cho các cô gái trong hang Én. Lần đầu tiên kể từ khi biết cách sá» dụng Mooc, tôi không muốn đánh chÃnh xác các tÃn hiệu đó nữa.
Trong hang im lặng và tôi thấy nó kéo dà i vô táºn. Mãi rồi má»›i có tiếng mooc trong hang trả lá»i, như từ trong địa ngục vá»ng ra.
- Không còn cách nà o khác hả anh ?
- Không !
Lại im lặng. Tôi sẵn sà ng đánh đổi bất cứ giá nà o để biết lúc nà y Xuân Ä‘ang nghÄ© gì. Tháºm chà tôi ước rằng mình Ä‘ang ở trong hang Én lúc đó. Äể được ở cạnh nà ng khi phải nghe cái Ä‘iá»u khá»§ng khiếp đó. Bị tuyên bố chết khi vẫn còn Ä‘ang sống.
- Như váºy là hết phải không anh ?
Tôi không trả lá»i và cÅ©ng không dám động đến cây búa nhá» dùng để gõ tÃn hiệu.
- Buổi lá»… truy Ä‘iệu trang trá»ng lắm anh nhỉ ?
- Phải. Rất trang trá»ng và nhiá»u ngưá»i Ä‘a khóc.
- Thế anh có khóc không ?
Tôi không trả lá»i mà chỉ áp mặt và o bức tưá»ng đá, để mặc cho nước mắt mình hoà lẫn và o những giá»t nước rỉ ra từ bức tưá»ng đá lạnh ngắt.
- Äừng buồn anh à . Tiếng gõ quen thuá»™c vá»ng ra. Má»i sá»± rồi sẽ trôi qua và anh sẽ dần dần quên em Ä‘i.
- Anh sẽ không bao giá» quên. Tôi vừa gà o lên vừa gõ Ä‘iên cuồng và o tảng đá. Anh sẽ ở lại đây và gá»i và o trong hang cho tá»›i khi quả núi khốn khiếp nà y tan ra thà nh bụi...
- Äừng như thế anh yêu. Anh vẫn còn nhiệm vụ phÃa trước. Hãy can đảm lên.
Tháºt kỳ lạ là khi Ä‘ang tuyệt vá»ng ở trong hang chá» chết thì nà ng lại an á»§i tôi ở bên ngoà i. Nà ng vá»— vá» tôi và động viên tôi hãy cứng rắn lên chứ đừng má»m yếu như thế. Nà ng bắt tôi phải hứa không được Ä‘au buồn, không được lÆ¡i là nhiệm vụ. Thế là tôi phải hứa vá»›i nà ng tất cả, kể cả những Ä‘iá»u tôi không thể là m được.
Công việc thá»i chiến không cho phép tôi vắng mặt lâu ở đơn vị, nhưng má»—i khi xong việc thì tôi lại có mặt ngay ở trong cái ngách nhá» bé bên cạnh hang Én. Má»i ngưá»i trong đơn vị Ä‘á»u biết được ná»—i Ä‘au cá»§a tôi và thông cảm vá»›i những đêm tôi vắng mặt ở đơn vị. Há» biết tôi thức trắng đêm vá»›i những buổi lên đồng liên lạc vá»›i ngưá»i cõi âm cá»§a mình. Có lần anh Tư Thắng siết chặt tay tôi và nói vá»›i đôi mắt rươm rướm lệ :
- Hãy nói cho các đồng chà ấy biết rằng tất cả má»i ngưá»i trong đơn vị đã phải nuốt nước mắt và o lòng để biến Ä‘au thương thà nh hà nh động. Vì nhiệm vụ thông xe, vì con đưá»ng…
Tôi phải nghiến răng lại để không báºt khóc khi gá»i những lá»i đó và o trong hang Én.
- Em rất hiểu má»i ngưá»i. Bá»n em biết rằng má»i ngưá»i đã là m tất cả. Chỉ tại số phần cá»§a bá»n em quá Ä‘en bạc. Tại sao quả bom ấy không phá sáºp luôn cái núi nà y Ä‘i. Tại sao nó không giết chết bá»n em ngay mà chỉ bịt lối và o hang khiến cho bá»n em dở sống dở chết như thế nà y. Tại sao....nhưng thôi, em sẽ không phà phạm thá»i gian Ãt á»i còn lại cá»§a mình và o việc than khóc đâu. Ở trong nà y chúng em đã ôm nhau than khóc nhiá»u quá rồi. HÆ¡n nữa em không muốn là m cho anh buồn thêm. Chúng ta hãy nói những chuyện gì vui vẻ hÆ¡n Ä‘i.
- Em nói Ä‘i. Anh rất muốn nghe thấy các tÃn hiệu cá»§a em từ trong đó vá»ng ra. Tôi trả lá»i và đau đớn nghÄ© : Trong hoà n cảnh khá»§ng khiếp nà y thì còn chuyện gì vui vẻ được nữa.
- Anh biết không, ở trong nà y bá»n em đã tìm thấy nhiá»u chú chim én non bÆ¡ vÆ¡ trong những cái tổ nhá» xÃu treo trên vách đá. Có lẽ khi hang Én bị bÃt lối ra và o thì bố mẹ chúng Ä‘i kiếm ăn đã kẹt ở bên ngoà i không trở và o vá»›i đám chim non tá»™i nghiệp nà y được. Dưới ánh đèn pin, bá»n em thấy chúng nhá» xÃu, chưa mở mắt vá»›i lá»›p lông tÆ¡ thưa thá»›t. Những con chim non đó cứ rúc và o nhau kêu la suốt nhưng chúng nà o biết bố mẹ chúng không thể trở vỠđược nữa. Bá»n em đã phải bóp nhá» lương khô ra để bón và o những cái má» xinh xinh luôn mở ngoác ra đó. Chúng ăn no rồi rúc đầu và o nhau kêu khe khẽ vá»›i vẻ rất yên bình. Anh biết không, nhiá»u lần em báºt đèn pin lên chỉ để ngắm nhìn những chú chim non dá»… thương đó. Chúng nhắm nghiá»n mắt rúc và o nhau, rÃu rÃt vô tư vì chúng không như 8 đứa bá»n em, chúng không biết tai hoạ đã giáng xuống đầu chúng như bá»n em….
Tôi ẩn mình hà ng giá» liá»n trong cái ngách đá nhá» bé cá»§a mình để nghe tiếng gõ lạch cạch từ trong hang vá»ng ra. Dưá»ng như nà ng tiên cá»§a tôi Ä‘ang thá»§ thỉ tâm sá»± bên tai mình. Những câu chuyên huyên thuyên không đầu không Ä‘uôi, những lá»i nhắn gá»i giống như những lá»i trăn trối cuối cùng cá»§a nà ng.
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy ? Äá»™t nhiên nà ng há»i.
- Anh Ä‘ang mong ước được ở trong đó vá»›i em. Tôi trả lá»i rất tháºt vá»›i lòng mình. ÄÆ°á»£c ở cùng em trong hang Én lúc nà y.
- Ôi, anh điên quá đi. Anh muốn ở trong nà y để là m gì ?
- Äể chúng ta thà nh vợ thà nh chồng. Tôi trả lá»i ngay mà không cần suy nghÄ©. Việc nà y đã ám ảnh tôi dai dẳng kể từ cái hẹn không thà nh ở khu rừng Tình Ãi.
Im lặng tháºt lâu rồi tÃn hiệu cá»§a nà ng vá»ng ra, lúng túng đầy lá»—i moá»c :
- Có tháºt anh muốn thế không ? Muốn...muốn chúng ta là vợ...vợ chồng đó ?
- Äúng như váºy. Anh muốn ở trong hang lúc nà y để đưa em và o cái góc riêng tư cá»§a em. Ở đó anh sẽ ân ái vá»›i em nhiá»u, tháºt nhiá»u....
- Anh có thể ân ái vá»›i em ở trong cái hang bị lấp kÃn như trong hang Én nà y sao ? Nó tối Ä‘en và lạnh lẽo lắm.
- Anh bất cần. Anh có thể ân ái vá»›i em ngay cả trong nhà mồ. Anh sẽ là m như váºy cho tá»›i khi chúng ta cùng kiệt sức mà chết. Em chịu không ?
Ở bên kia bức tưá»ng đá im lặng rất lâu. Tôi hồi há»™p chỠđợi và rồi tiếng gõ cá»§a nà ng vá»ng ra :
- Không. Em sẽ là má»™t kẻ giả dối nếu lúc nà y lại đồng ý cho anh cái Ä‘iá»u mà em không thể cho được. Mặc dù em rất muốn nhưng bây giá» chúng ta như hai kẻ Ä‘ang ở hai thế giá»›i âm dương cách biệt nhau...
- Äừng nghÄ© như váºy. Chúng ta chỉ cách nhau má»™t bức tưá»ng đá thôi. Mà cho dù có cách trở âm dương thì anh vẫn ao ước được ở cùng em lúc nà y.
- Anh tháºt dá»… thương quá. Những lá»i nói cá»§a anh cÅ©ng tuyệt vá»i là m sao. Em cÅ©ng ao ước được ở gần anh, trong hang nà y hay ngoà i kia cÅ©ng được.
- Không. Chúng ta phải cùng ở trong hang Én như lúc nà y thì chúng ta má»›i đến vá»›i nhau trá»n vẹn nhất. Chỉ ở trong bóng đêm Ä‘en vá»›i cái chết Ä‘ang cháºm chạp đến gần thì anh và em má»›i sống hết mình cho tình yêu cá»§a chúng ta được. Nếu ở ngoà i nà y thì chúng ta lại là những ngưá»i rụt rè nhút nhát. Chúng ta sẽ sợ trách nhiệm, sợ ảnh hưởng đến công việc chung. Chúng ta sợ bị ká»· luáºt như cặp tình nhân bị bắt ở khu rừng Tình Ãi. Chúng ta sẽ chẳng sống chết cho tình yêu.
- Anh nói đúng. Chỉ ở trong cái hang tối Ä‘en nà y chúng ta má»›i yêu nhau hết mình được. Ôi, Lúc nà y em ao ước được ở trong vòng tay mạnh mẽ cá»§a anh biết bao nhiêu. Nếu được như váºy thì em sẽ chẳng còn sợ gì bóng tối trong hang Én nà y lẫn cái chết Ä‘ang đến nữa.
Buổi tối tôi lại mò đến cái ngách nhá» quen thuá»™c cá»§a mình. Tôi Ä‘iện và o há»i nà ng:
- GiỠnà y em đang là m gì ?
- Em Ä‘ang đợi anh. Em muốn há»i anh có còn muốn lấy em là m vợ trong hoà n cảnh nà y nữa hay không ?
- Còn, còn và hÆ¡n lúc nà o hết. Tôi gấp gáp trả lá»i.
Im lặng một chút rồi Xuân điện ra cho tôi :
- Váºy thì chúng ta sẽ là vợ chồng vá»›i nhau nhé ? Nhưng phải là m phép cưới đà ng hoà ng theo lá»… nhà thá» vì em là má»™t cô gái vừa có Äạo, lại vừa ngoan hiá»n đấy. Anh chịu không ?
Ôi, Trá»i đất. Bây giá» mà nà ng yêu cầu tôi là m lá»… ma đạo, tà đạo gì Ä‘i nữa để có được nà ng thì tôi cÅ©ng đồng ý ngay tức khắc. Sá»± vui mừng cùng vá»›i ná»—i Ä‘au không nói được thà nh lá»i khiến tôi nện như Ä‘iên cái cây búa nhá» và o vách đá :
- Anh đồng ý. Anh đồng ý. Nhưng chúng ta sẽ phải là m gì ?
Nà ng vừa cưá»i vừa cho tôi biết rằng tôi sẽ không phải là m gì cả ngoà i và i trò cá»§a má»™t chú rể, còn nà ng thì sẽ vừa là m linh mục ban phước vừa là m cô dâu hạnh phúc cá»§a tôi :
- Lặp lại theo em nhé ? Tôi tên là Vinh, thượng sÄ© đơn vị Z. xin thá» trước Chúa rằng sẽ yêu thương đồng chà Xuân, hạ sÄ© cùng đơn vị suốt Ä‘á»i, dù trong khó khăn hay trong yên bình. Chỉ có cái chết má»›i chia lìa đôi lứa. À, không. Ngay cả cái chết cÅ©ng không thể chia lìa đôi lứa. Amen !
- Xin Thá» ! Amen !
Có thể cáºu không tin nhưng vá»›i tôi thì đó là lá»i thá» thiêng liêng nhất. Lúc đó tôi thấy mình như Ä‘ang ở trong hang Én, tay trong tay vá»›i Xuân. Còn nà ng thì đỠmặt bừng bừng khi đón nháºn niá»m hạnh phúc trong ngà y trá»ng đại nhất cá»§a má»™t ngưá»i con gái. Các đồng đội cá»§a nà ng xúm quanh chúc mừng cặp vợ chồng má»›i cưới. Những cái bắt tay, những nụ cưá»i và cả những giá»t nước mắt chúc mừng.... Rồi chúng tôi dìu nhau và o trong cái góc nhá» riêng tư ngạt ngà o hạnh phúc cá»§a nà ng....
- Anh à . TÃn hiệu ngượng ngùng và e thẹn từ trong hang đá cá»§a ngưá»i vợ má»›i cưới cá»§a tôi vang vá»ng ra. Em đã cởi hết quần áo rồi và đang nằm trên những lá»›p chăn ấm ngay trong cái góc riêng tư cá»§a mình để chá» anh nè….
Tôi chắc hẳn nà ng Ä‘ang không còn mảnh vải nà o trên ngưá»i, thân thể trắng nõn nà đang nằm đợi tôi trong cái góc hạnh phúc đó trong hang Én. Má nà ng đỠrá»±c cùng vá»›i hÆ¡i thở nóng hổi gấp gáp…và đang ngượng ngùng gõ tÃn hiệu má»i gá»i đến cho tôi.
- Ôi. Em không còn là má»™t thiếu nữ nữa mà đã trở thà nh má»™t ngưá»i đà n bà hạnh phúc rồi.... Tiếng gõ Ä‘áºp dồn dáºp gấp gáp từ trong hang Én vá»ng ra. Em đã trở thà nh ngưá»i vợ thá»±c sá»± cá»§a anh rồi anh Æ¡i...
Má»™t tiếng nấc nghẹn ngà o khiến cho ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi trước mặt tôi ngưng bặt. Anh như chìm ngáºp và o trong ký ức đẹp đẽ, đôi mắt thẫn thá» nhìn ngá»n lá»a tà tách nhảy múa trước mặt. Rồi anh lại tiếp tục câu chuyện, miên man như tá»± nói vá»›i chÃnh mình :
- Tôi đáp trả, nồng nà n và ngáºp trà n cảm xúc. Suốt buổi tối hôm đó, tôi nằm ở trong cái ngách lạnh lẽo cá»§a mình để trao và nháºn sá»± ân ái cá»§a má»™t cặp vợ chồng son. Tôi cảm nháºn được hết niá»m hạnh phúc cá»§a má»™t chà ng trai má»›i cưới vợ. Những tiếng gõ trầm đục ngắn dà i vá»ng lại từ bức tưá»ng đá xù xì đã đưa tôi và o cảm giác ngất ngây cá»§a chà ng trai tân bước và o buổi tối động phòng vá»›i cô dâu má»›i cưới. Tháºm chà trong cái ngách lạnh lẽo đó, tôi còn cảm nháºn được hÆ¡i thở nóng rá»±c cá»§a nà ng. Hừng há»±c, ngạt thở rồi bùng nổ và cuối cùng là sá»± thanh thoát dịu êm.... Tôi không bao giá» quên được những cảm giác ngất ngây cá»§a đêm động phòng kỳ lạ đó.
Má»—i khi hết nhiệm vụ ở đơn vị là tôi lại háo hức đến ngay vá»›i ngưá»i vợ má»›i cưới cá»§a tôi ở trong hang Én. Qua vách đá, chúng tôi khám phá lẫn nhau. Không má»™t chút e dè ngượng ngáºp khi cùng trao và nháºn thân xác cho nhau. Không biết bao nhiêu thá»i gian đã trôi qua khi tôi ngả mình trên phiến đá lạnh, ngưá»i lâng lâng hạnh phúc để nghe tiếng gõ quen thuá»™c cá»§a nà ng từ trong vang vá»ng ra.
- Ông xã Æ¡i ? Anh không biết rằng anh và cái tình yêu tuyệt vá»i cá»§a anh đã nâng đỡ tinh thần em nhiá»u như thế nà o đâu. Những tiếng gõ và o vách đá hÆ¡n vạn lá»i nói bóng bẩy văn chương, nó quyến rÅ© em lắm vá»›i tình yêu kỳ lạ nà y. Em Ä‘ang ngồi trong bóng tối mà như ngỡ Ä‘ang ở trong vòng tay siết chặt đến ngạt thở cá»§a anh. Em như chÆ¡i vÆ¡i trong hạnh phúc khi được yêu. Em cảm nháºn được đến cả hÆ¡i thở, đến cả da thịt cá»§a anh nữa.
Có lẽ sá»± đồng cảm đã khiến cho tÃn hiệu tình yêu được thu nháºn đầy đủ dù phát ra bằng cách nà o. Chúng tôi cho và nháºn tình yêu vá»™i và ng, gấp gáp. Tình yêu cá»§a chúng tôi cà ng mãnh liệt hÆ¡n khi cả hai Ä‘á»u biết cái chết Ä‘ang cháºm chạp đến vá»›i nà ng.
- Anh Æ¡i. Có lẽ em đã may mắn khi thần Chết để em lại má»™t Ãt thá»i gian, để em được hưởng hạnh phúc được sống trong tình yêu. Äiá»u mà em chưa bao giỠđược hưởng trong hÆ¡n hai mươi năm cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình. Cảm xúc lẫn lá»™n giữa tình yêu và cái chết. Nhưng em hạnh phúc khi biết bên ngoà i đó còn có má»™t ngưá»i mà mình đã thuá»™c vá» ngưá»i đó, và ngưá»i đó cÅ©ng đã thuá»™c vá» mình, cả tâm hồn lẫn thể xác. Trong hoà n cảnh nà y em thấy mình may mắn biết bao. HÆ¡n hẳn những ngưá»i đồng đội đáng thương cá»§a em trong hang lúc nà y.
- Các chị ấy như thế nà o ? Tôi há»i và bây giá» như má»›i chợt nhá»› ra, không phải chỉ có má»™t mình ngưá»i yêu tôi bị kẹt trong hang Én.
- Ôi, sao em thấy thương các chị ấy quá. Trong hoà n cảnh tuyệt vá»ng nà y cả bá»n chúng em không còn nước mắt để khóc cho số pháºn mình nữa. Những ngà y đầu tiên gặp nạn, khi còn hy vá»ng thoát thân và còn có nhiá»u pin dá»± trữ thì bá»n em cÅ©ng phân chia nhau Ä‘i tìm lối thoát. Nhưng vô Ãch thôi vì trước kia ngưá»i ta chá»n cái hang Én nà y cho bá»™ pháºn cÆ¡ yếu bá»n em đóng quân chÃnh là vì nó kÃn như bưng, đảm bảo bà máºt. ChÃnh vì váºy mà dù có cố gắng bao nhiêu Ä‘i nữa thì bá»n em cÅ©ng chẳng thể nà o tìm ra được, dù chỉ là má»™t cái lá»— nhỠđủ cho tia sáng lá»t và o. Cái hang nà y sẽ là nấm mồ chung an toà n nhất cá»§a bá»n em. GiỠđây khi đã hết hy vá»ng thì tất cả bá»n em ngồi quây quần bên cạnh nhau. Trong bóng tối bá»n em chỉ còn biết ôm chặt lấy nhau, để cùng nhau chia sẻ sá»± sợ hãi và cả ná»—i tuyệt vá»ng nữa. Thương các chị ấy quá nên em đã là m má»™t việc mà nếu không ở trong hoà n cảnh nà y em sẽ không là m …
- Em đã là m gì ?
- Anh đừng giáºn nhé. Em đã đồng ý chia sẻ cho các đồng đội Ä‘ang tuyệt vá»ng cá»§a mình cái tình yêu mà anh dà nh cho em. Các chị ấy Ä‘á»u là những ngưá»i con gái tuổi đôi mươi, Ä‘ang chá» cái chết đến trong cảnh tuyệt vá»ng như em thì bá»—ng nhiên cùng cảm nháºn được những dư vị ngá»t ngà o cá»§a tình yêu cá»§a anh giống như em. Và cả sá»± ân ái nồng nhiệt cá»§a anh nữa. Mà em có giấu cÅ©ng chẳng được vì tÃn hiệu cá»§a anh gá»i và o cho em sẽ dá»™i Ä‘áºp và o bất cứ ngóc ngách nà o trong cái hang Én âm u nà y.
Có má»™t lần nà ng vừa cưá»i vừa nói vá»›i tôi. Tôi không nghe thấy tiếng cưá»i nhưng tôi chắc chắn rằng nà ng đã cưá»i và nói :
- Nà y ông xã Æ¡i. Những câu chuyện phòng the cá»§a chúng mình bây giá» không còn riêng tư nữa đâu đấy. Liệu mà ban phát cho kin kÃn má»™t chút vì tất cả bá»n em trong nà y Ä‘á»u giá»i việc gá»i và nháºn tin bằng má»oc lắm đấy nhé.
Nhưng ngay sau đó nà ng đã điện ra tiếp :
- Anh không biết rằng tình yêu cá»§a anh dà nh cho em cÅ©ng đã nâng đỡ các chị ấy như thế nà o đâu. Tất cả bá»n em đã cùng hồi há»™p chỠđợi, cùng buồn vui má»—i khi lắng nghe những tÃn hiệu anh gá»i và o đấy.
- Há» còn may mắn hÆ¡n anh. Tôi đột nhiên vừa gõ và o đá vừa Ä‘iên cuồng gà o lên trong cái ngách cháºt hẹp. Há» không có ngưá»i yêu để tâm sá»±, để ân ái qua má»™t bức tưá»ng đá như má»™t ngưá»i Ä‘ang ở cõi dương, ngưá»i Ä‘ang ở cõi âm. Há» cÅ©ng không phải nhìn ngưá»i yêu cá»§a mình chết Ä‘ang chết mà không là m gì được. Còn anh thì phải ở đây để chịu đựng tất cả những Ä‘iá»u đó...
Có lẽ nà ng đã cảm nháºn được ná»—i Ä‘au đớn cá»§a tôi khi tuôn ra những lá»i lẽ đó nên nà ng ngắt lá»i tôi :
- Ôi, đừng nghÄ© như váºy. Nếu trái bom là m cho trái núi nà y sáºp lên đầu tụi em thay vì chỉ bịt kÃn lối thì em sẽ rá»i bá» cuá»™c sống nà y bình yên hÆ¡n. Hoặc chúng ta không quen nhau trước đây, hoặc không liên lạc vá»›i nhau bằng cách nà y thì em cÅ©ng sẽ giống như như các đồng đội xấu số cá»§a mình. CÅ©ng chỉ biết than khóc cho số pháºn và chỠđợi cái chết đến vá»›i mình hay tá»± mình Ä‘i tìm nó bằng má»™t viên đạn và o đầu. GiỠđây thì em Ä‘ang tan nát cõi lòng khi nghÄ© anh Ä‘ang phải Ä‘au khổ ngoà i đó. Ná»—i Ä‘au nà y khiến cho em như chết lần thứ hai váºy.
- Anh xin lỗi em. Anh đã....
- Äể cho anh hiểu được suy nghÄ© cá»§a em nên em đã viết tất cả và o má»™t cuốn nháºt ký. Những thá»i Ä‘iểm tuyệt vá»ng nhất, những giây phút hạnh phúc nhất khi bị chôn sống trong nấm mồ nà y. Cả những Ä‘iá»u chúng ta đã trao đổi tÃn hiệu moá»c qua vách đá em cÅ©ng đã lưu lại trong cuốn sổ nà y. Em còn viết tất cả má»i suy nghÄ©, cảm nháºn cá»§a em vá»›i ý nghÄ© chắc chắn rằng sau nà y anh sẽ Ä‘á»c nó. Lúc đó anh sẽ hiểu là dù trong hoà n cảnh trá»› trêu nà y thì cÅ©ng có má»™t ngưá»i con gái đã yêu anh biết bao. Ngưá»i con gái ấy cÅ©ng hạnh phúc và đau khổ biết bao vá»›i tình yêu kỳ lạ nà y. Em không biết được bao nhiêu lâu sau khi em chết, anh sẽ Ä‘á»c được cuốn sổ nháºt ký nà y. Có thể là ngay hôm sau, có thể là năm mưá»i năm nữa nhưng bất cứ lúc nà o anh trở vá» vá»›i hang Én vá»›i em thì anh sẽ Ä‘á»c được cuốn sổ. Lúc đó nếu anh còn yêu em, còn muốn em là m vợ anh thì hãy mang em, mang bất cứ thứ gì còn lại cá»§a thân xác em đến bất cứ nÆ¡i đâu anh muốn. Äể em được là m vợ anh mãi mãi.
Ngưá»i lÃnh già ngừng kể. Anh run rẩy lần mò trong hà nh lý cá»§a mình để lấy ra má»™t cuốn sổ đã cÅ© và rách nát. Trìu mến vuốt ve nó, anh láºt qua lại và i trang rồi nói :
- Tôi đã giữ cuốn sổ nà y như má»™t ká»· váºt vô giá cá»§a ngưá»i vợ đáng thương cá»§a mình. Những trang viết mò mẫm thiếu ánh sáng cá»§a nà ng vá» những ngà y cuối cùng cá»§a tiểu đội nữ thông tin trong hang Én. Nà ng kể chuyện vá» các con chim én non đã lần lượt chết hết khiến cho các cô gái đó vừa khóc vừa chôn cất chúng. Lúc đó hỠđã gần hết pin dá»± trữ. Các cô gái, vá»›i súng ngắn trong tay đã thá» quyết sẽ tá»± sát cùng nhau khi ánh sáng cuối cùng không còn nữa. Và khi bóng Ä‘en tuyệt đối bắt đầu ngá»± trị trong hang Én thì tất cả các cô gái đó đã ôm hôn vÄ©nh biệt nhau lần cuối cùng. Há» không còn nước mắt để khóc than nữa mà chỉ lẳng lặng trở vá» những góc riêng cá»§a há». Những tiếng súng lần lượt vang lên trong bóng đêm Ä‘en. Nhưng ngưá»i yêu cá»§a tôi, được tình yêu ban cho sức mạnh đã sống má»™t mình trong bóng Ä‘en tăm tối đó. Má»™t mình nà ng đã sống và lần lượt khâm liệm cho những ngưá»i đồng đội đã không còn can đảm sống thêm đó. Phần nà ng thì vẫn cô độc, lẻ loi sống má»™t mình trong bóng tối vÄ©nh cá»u đó. Nà ng đã sống để chỠđợi, để hy vá»ng cho đến phút giây cuối cùng, ba tháng sau đó.
Má»™t cái nấc nghẹn ngà o khiến cho anh ngưng câu chuyện kể. Tôi chỉ còn biết im lặng nhìn ngưá»i đà n ông khắc khổ đó như Ä‘ang trở vá» vá»›i quá khứ cá»§a mình thì bá»—ng anh lên tiếng :
- Tôi ân háºn mình đã không chỠđợi được, trong khi ngưá»i con gái yêu tôi đã sống má»™t mình giữa bóng Ä‘en mịt mù trong hang Én vá»›i má»™t nghị lá»±c phi thưá»ng để chỠđợi tôi. Váºy mà tôi đã để cho nà ng phải chỠđợi thêm hai mươi năm má»›i quay trở lại hang Én.
Tôi không nén được sá»± tò mò muốn biết được cái kết cuá»™c cá»§a câu chuyện tình đầy chất huyá»n bà ná» nên lên tiếng há»i anh :
- Anh có đợi đến lúc cuối cùng của cô ấy không ?
- Không. Chắc tôi sẽ nổi cÆ¡n Ä‘iên lên nếu như không có đồng đội cứu giúp. Những ngà y mải mê phá» phạc vá»›i cái tình yêu cõi âm cá»§a tôi chấm dứt khi chÃnh trị viên Tư Thắng gá»i tôi lên căn hầm chỉ huy quen thuá»™c. Anh ta gằn giá»ng nói :
- Tôi nhắc lại vá»›i cáºu rằng : các đồng chà trong hang Én đã hy sinh anh dÅ©ng…
- Hy sinh cái con khỉ. Tôi lớn tiếng quát. Tôi vẫn liên lạc với hỠhà ng ngà y...
- Tôi hiểu tâm trạng cá»§a cáºu. Tư Thắng hạ giá»ng nói : Nhưng chúng ta Ä‘ang ở trong thá»i Ä‘iểm ác liệt nhất cá»§a chiến tranh. Chúng ta còn có con đưá»ng phải thông xe bằng bất kỳ giá nà o. Không thể cho không khà đau thương lan ra khắp đơn vị được. Tôi tin rằng chÃnh các đồng chà đã hy sinh đó cÅ©ng hiểu rằng chúng ta đã là m hết cách rồi.
ChÃnh trị viên đã nói đúng. Má»™t ngưá»i trong số "các đồng chà đã hy sinh đó", chÃnh là nà ng tiên cá»§a tôi cÅ©ng đã hiểu. Tôi nhá»› rõ trong má»™t lần liên lạc, nà ng cÅ©ng đã gõ cho tôi những tÃn hiệu tương tá»± :
- Anh yêu Æ¡i. Anh không thể đòi há»i má»i ngưá»i phải bá» hết cả nhiệm vụ để lao và o má»™t cuá»™c cứu nạn không thể thà nh công được. CÅ©ng như dù em và anh Ä‘á»u rất muốn chúng mình thà nh vợ chồng thá»±c sá»±, được ân ái vá»›i nhau như là vợ chồng thá»±c sá»±, chứ không phải qua bức tưá»ng kỳ cục nà y nhưng chúng ta Ä‘á»u hiểu là không thể được. Äó là sá»± thá»±c mà chúng ta phải chấp nháºn.
Tư Thắng quan sát tôi từ nãy đến giỠvà anh ta vừa lắc đầu vừa rút từ túi ra một tỠgiấy :
- Tôi gá»i cáºu lên không phải để cáºu chấp nháºn thục tế hay không. Äây là quyết định Ä‘iá»u động cáºu lên Ban chỉ huy tiểu Ä‘oà n để Ä‘i công tác gấp. Khởi hà nh ngay láºp tức và có ngưá»i há»™ tống.
Hai anh chà ng cảnh vệ vÅ© trang xuất hiện và tôi hiểu rằng đó là hai ngưá»i "há»™ tống" cá»§a mình. Dù tôi không muốn rá»i xa hang Én lúc nà y nhưng đây là mệnh lệnh nên phải chấp hà nh.
Nhưng Tư Thắng đã nói nhỠkhi siết tay từ biệt tôi :
- Tôi cho cáºu khởi hà nh cháºm má»™t giá». Chỉ má»™t giá» thôi đấy.
Tôi liá»n lao lại cái ngách nhá» quen thuá»™c và ở đó tôi và nà ng đã bịn rịn chia tay nhau. Má»™t cuá»™c chia tay giống như bao cuá»™c chia tay cá»§a các cặp vợ chồng trẻ. Tôi hứa vá»›i nà ng là chỉ Ãt ngà y là tôi sẽ trở vá» hang Én vá»›i nà ng.
- Äừng nghÄ© đến em nữa. Em không muốn anh cứ phải Ä‘au khổ mãi khi nghÄ© đến em. Hãy quên em Ä‘i vì anh còn có cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i dà i trước mắt. Nếu anh còn nhá»› tá»›i em thì dù sá»›m hay muá»™n anh hãy quay trở lại hang Én nà y để đưa em theo anh bất cứ đâu anh nhé. VÄ©nh biệt anh, ngưá»i vợ mãi mãi yêu anh.
- Anh thá» dù sống hay chết thì anh cÅ©ng sẽ trở vá» hang Én nà y để đưa em vá» vá»›i anh, như đưa má»™t ngưá»i vợ vá» nhà cá»§a mình. Tôi đã gõ liên tục và o trong hang Én nhiá»u lần lá»i hứa đó cá»§a mình.
Lúc đó tôi đã thá» vá»›i ngưá»i con gái tá»™i nghiệp Ä‘ang chết dần chết mòn trong cái nhà mồ tối Ä‘en bên kia bức tưá»ng rằng tôi sẽ gặp lại nà ng dù bao năm nữa và tôi đã nói tháºt lòng.
Ngay đêm đó tôi lên đưá»ng. Má»™t tuần lá»… xa hang Én và chỠđợi khốn khổ đã kéo dà i lê thê. Khi được trở vá», tôi lao như bay đến cái ngách nhá» hẹn hò bên cạnh hang Én. Ở đó trong suốt nhiá»u ngà y liá»n tôi không ngừng gõ các tÃn hiệu và o hang. Không có tiếng trả lá»i quen thuá»™c. Vách đá trÆ¡ trÆ¡ im lìm đáng sợ. Chỉ có tiếng gõ tuyệt vá»ng cá»§a tôi dá»™i lại âm vang như từ trong nhà mồ. Thế là hết. Nà ng tiên cá»§a tôi đã ra Ä‘i...
Tuy biết trước giây phút chia lìa nà y nhưng khi nó đến. Tôi vẫn thấy như có bà n tay bóp chặt lấy trái tim tan nát của mình. Nằm trong cái ngách nhỠbé đó, tôi khóc cho Xuân, khóc cho tôi và cho cả cái tình yêu nghiệt ngã của chúng tôi nữa.
Chiến tranh kết thúc, tôi rá»i khá»i quân ngÅ© và trở vá» quê hương. Tôi đã láºp gia đình và dang dở má»™t lần. Thỉnh thoảng cái tình yêu đầy vẻ liêu trai trong hang Én lại trở vá» trong tôi và nà ng tiên cá»§a tôi cÅ©ng hiện vá» trong những giấc mÆ¡ đó. Nhưng than ôi ! Giống như bao thá»i Ä‘iểm oai hùng cá»§a chiến tranh đã nhạt nhòa Ä‘i bởi thá»i gian, thì ká»· niệm vá» mối tình lãng mạn ở hang Én trong tôi cÅ©ng đã phai má» dần trong ký ức.
Chỉ đến khi Tư Thắng, chÃnh trị viên cÅ© cá»§a đơn vị tá»›i gặp tôi và cho biết sắp khai quáºt hang Én thì tình yêu ngà y xưa má»›i bùng dáºy. Ngay láºp tức, tôi cùng Tư Thắng trở lại nÆ¡i chốn xưa và tham gia và o nhóm khai quáºt hang Én. Qua bao nhiêu khó khăn, tốn bao nhiêu thuốc nổ ngưá»i ta má»›i khoét thá»§ng tảng đá quái ác năm xưa đã bÃt kÃn cá»a hang. Không có gì tả nổi tâm trạng tôi lúc đó khi run rẩy bước và o trong hang... Äây là lần đầu tiên tôi bước và o hang Én, hai mươi năm sau khi ngưá»i yêu cùng vá»›i tình yêu đầu Ä‘á»i cá»§a tôi bị chôn sống trong cái chốn oan nghiệt nà y.
Nhìn những di váºt cá»§a Xuân và đồng đội để lại trong hang, ká»· ức vá» má»™t thá»i máu lá»a trong tôi bá»—ng như trá»—i dáºy xâm chiếm tâm hồn tôi. Tình yêu lãng mạn và đầy vẻ huyá»n thoại cá»§a chúng tôi năm xưa bá»—ng hiện hình y hệt như nó vốn có. Như má»™t hạt giống ẩn mình trong đất đá khô cằn bao năm nay bá»—ng nở thà nh má»™t bông hoa đầy đủ hương sắc ngay giữa trong trái tim chai sạn cá»§a tôi. Nó khiến cho tôi nhá»› rõ từng giây phút, từng câu nói mà nà ng tiên dịu hiá»n cá»§a tôi đã ban tặng thá»i đắm say đó. Tháºm chà những tiếng gõ tÃn hiệu moá»c mà nà ng đã trao và nháºn vá»›i tôi qua vách đá cÅ©ng hiện lên rõ rệt đến từng tiếng má»™t.
Äá»c cuốn nháºt ký Xuân để lại trong hang, tôi má»›i biết được ngưá»i vợ yêu dấu cá»§a tôi vẫn còn sống khi nháºn được các tÃn hiệu cuối cùng cá»§a tôi gá»i và o. Nà ng không trả lá»i khi nghe thấy những tiếng gõ Ä‘iên cuồng cá»§a tôi vì nà ng không muốn tôi phải Ä‘au khổ mãi. Nà ng đã sống má»™t mình hang Én như má»™t mầm cây leo lét trong bóng tối, vá»›i tình yêu là sức mạnh duy nhất để nà ng sống. Nà ng tiên cá»§a tôi cứ sống mãi như thế cho đến khi những thiên thần đưa nà ng thoát khá»i bóng đêm mịt mù trong hang Én để đến vá»›i Thiên ÄÆ°á»ng ngáºp trà n ánh nắng.
Ngưá»i vợ yêu dấu cá»§a tôi đã sống, đã yêu và đã chết Ä‘i khi thân xác nà ng còn trong trắng hÆ¡n cả Äức Mẹ đồng trinh.
Sà i Gòn ngà y 1/07/2005
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 02:08 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Ba Anh Em
(Miá»n Nam những năm 1960 )
Bóng tối bắt đầu bao trùm lên con hẻm nhá». Những ngôi nhà trong xóm nghèo nà y Ä‘ang lục tục lên đèn chuẩn bị cho bữa cÆ¡m tối. Tiếng ngưá»i nói râm ran cùng tiếng bát đũa khua lách cách. Mùi cá kho thÆ¡m lừng cá»§a nhà ai đó bốc lên thoang thoảng trong gió. Riêng căn nhà tồi tà n nằm cuối con hẻm vẫn im lìm như cÅ©. Ngá»n đèn đưá»ng hắt những tia sáng và ng vá»t yếu á»›t và o đến táºn hiên nhà , nÆ¡i có ba đứa trẻ Ä‘ang ngồi yên lặng, mắt thao láo nhìn vá» phÃa đầu hẻm. Như má»i ngà y chúng Ä‘ang ngồi chá» mẹ chúng Ä‘i là m.
Äó là ba anh em ruá»™t tuy chúng chẳng giống nhau má»™t chút nà o. Thằng Hai, anh lá»›n nhất mưá»i hai tuổi thì mặt mÅ©i khôi ngô. Äứa sau là con Gái, có nước da Ä‘en thui và mái tóc xù xoăn tÃt. Còn thằng út Lai thì lại có nước da trắng bệch và mái tóc và ng rÆ¡m luôn rối bù.
Con Gái gãi mái tóc xoăn bù xù cá»§a nó rồi lấm lét đôi mắt trắng dã nhìn sang thằng anh Ä‘ang im lặng ngồi dá»±a cá»a. Nó lên tiếng há»i anh nó, vẫn cái câu mà tối nay nó đã há»i mấy lần rồi :
- Không biết mẹ có vỠsớm không anh Hai nhỉ ? Em đói bụng quá rồi.
- Em cÅ©ng đói. Em cÅ©ng đói lắm rồi. Thằng út Lai thấy con chị há»i cÅ©ng la ầm lên. Nó đã hÆ¡n bốn tuổi rồi nhưng vẫn nhõng nhẽo vì nó là đứa bé nhất nhà .
- Câm mồm hết Ä‘i ! Thằng Hai quát, mắt không rá»i khá»i con hẻm. Là thằng anh lá»›n nhất nhà nên nó phải trông hai đứa em má»—i khi mẹ nó Ä‘i là m. Từ cháºp tối đến giá», hai đứa em nó đã há»i như váºy mấy lần rồi và lần nà o nó cÅ©ng quát lên y như váºy. - Tao cÅ©ng Ä‘ang đói lắm rồi đây.
Tất cả lại nÃn thinh. Cả ba đứa ngồi im lặng trong bóng tối, mắt chong chóng vá» phÃa đầu hẻm, nÆ¡i mẹ nó sẽ trở vá» và o má»—i buổi tối. Thỉnh thoảng chúng hÃt hà mùi thÆ¡m từ bếp nhà hà ng xóm bay sang và nuốt nước miếng choà nh choặch. Bên ngoà i phố ngưá»i xe qua lại nhá»™n nhịp. Con hẻm dẫn và o nhà chúng vắng tanh, chỉ có dăm nhà mở cá»a ngồi hóng gió. Và i hà ng quà rong uể oải qua lại trước nhà chúng vá»›i tiếng rao hà ng váºt vá» tắc nghẹn.
Con Gái ngồi không yên. Nó lấm lét nhìn thằng anh nó và i lần rồi rụt rè há»i :
- Không biết tối nay mẹ có tìm được ngưá»i khách nà o không nhỉ ?
- Chắc chắn là có. Thằng Hai trả lá»i chắc nịch. Hôm nay trá»i không mưa.
- Nhưng hôm qua trá»i cÅ©ng không mưa mà mẹ đâu có khách. Cả hôm kia cÅ©ng thế...Con Gái rụt rè nói khẽ.
- Cả mấy hôm trước trá»i cÅ©ng không mưa mà mẹ cÅ©ng không có khách. Thằng Lai bô bô nói lá»›n tiếng. : Là m em phải nhịn đói nè...
Thằng Hai ngồi thẳng dáºy, bá»±c dá»c nói :
- Tao đã bảo vá»›i chúng mà y bao nhiêu lần rồi là trá»i không mưa lá»›n nhưng vẫn có mưa lất phất. Mà cứ có há»™t mưa, dù lá»›n hay nhá» thì ai ngưá»i ta ra ngoà i đưá»ng chÆ¡i là m gì cho bẩn hết quần áo. Mà đã không có ai ra đưá»ng thì mẹ đà o đâu ra khách.
- Nhưng ngá»™ nhỡ hôm nay trá»i mưa thì sao ? Con Gái lên tiếng yếu á»›t há»i.
- Mà y câm ngay cái mồm Ä‘i. Thằng Hai quát lên. Bá»™ mà y muốn trù ẻo để mẹ không có khách hả ? Äể cho cả nhà nhịn hả ?
Thằng Hai định la tiếp nhưng thấy con Gái mặt xịu xuống nên nó thôi không nói nữa. Nhìn hai đứa em Ä‘ang ỉu xìu ngồi bó gối bên cạnh, nó biết chúng Ä‘ang đói bụng lắm rồi. Từ sáng đến giá» mẹ chúng chỉ nấu được má»™t nồi cháo nhá» cho cả nhà bằng má»™t lon gạo vay cá»§a bà Tư chạp phô đầu hẻm. Mẹ chúng chỉ húp má»™t hai thìa cháo loãng và hứa tối nay vá» sẽ mua tháºt nhiá»u bánh mì cho chúng ăn thoả thÃch. Mấy hôm trước mẹ chúng cÅ©ng hứa như váºy và tối nà o chúng cÅ©ng phải Ä‘i ngá»§ vá»›i cái bụng đói meo.
Mẹ chúng là m nghá» mát xa nên thưá»ng Ä‘i là m và o lúc trá»i cháºp choạng tối. Äôi khi trở vá» cùng vá»›i má»™t hai ngưá»i khách. Khách hà ng toà n là đà n ông. Thằng Hai biết được há» là những ngưá»i lÃnh vá» phép, ngưá»i chạy xe ôm, hay là m công nhân ở cảng...Há» thưá»ng say khướt và là m ồn à o cái xóm nhá» nà y lên. Có ngưá»i ở lại qua đêm, nhưng phần nhiá»u thì há» chỉ ở lại má»™t chốc rồi lảo đảo Ä‘i vá», ngưá»i trần trùng trục vá»›i áo vắt vai.
Thằng Hai nhá»› lại đó là những lúc mẹ nó chưa bị bệnh, khi còn có khách hà ng má»—i đêm. Những lúc đó mẹ thưá»ng bảo cả ba anh em chúng ra ngoà i đưá»ng chÆ¡i, hay sang nhà bà Tư Chạp phô đầu hẻm ngồi đợi. ÄÆ°a khách và o nhà , mẹ nó đóng tấm ván cá»a á»p ẹp và mát xa cho hỠở trong đó. Công việc cá»§a mẹ thưá»ng không lâu. Khi chúng thấy ngưá»i khách cá»§a mẹ trở ra khá»i hẻm thì chúng láºt Ä‘áºt trở vá». Mẹ đưa những đồng tiá»n nhà u nát cáu bẩn má»›i lấy được cá»§a khách bảo thằng Hai đến tiệm bà Tư mua gạo và thức ăn. Trong lúc mẹ nó tắm thì anh em nó lục cục nhóm lá»a nấu cÆ¡m. Khi đêm đã khuya và má»i nhà trong xóm Ä‘á»u đã Ä‘i ngá»§ cả thì cả nhà nó bắt đầu ngồi quanh mâm cÆ¡m, bên dưới ngá»n đèn dầu tù mù xì xụp ăn.
Có những đêm khách vá» khuya quá, lúc mẹ chúng đưa khách vá» thì bắt gặp cả ba anh em chúng nó ngá»§ gục ở đầu hẻm , hoặc váºt vạ trên vỉa hè ngoà i phố. Thế là mẹ bồng thằng Lai, ngá»§ oặt ẹo trên tay và dắt nó vá»›i con Gái, còn Ä‘ang ngái ngá»§ bước thấp bước cao trở vá» nhà . Mẹ lại phải tất tả chạy ra phố, lúc nà y đã vắng ngắt để tìm mua thức ăn cho anh em chúng. Có lúc chúng gượng mở mắt để ăn, có lúc chúng ngá»§ thiếp Ä‘i tay còn nắm chặt ổ bánh mì đến táºn sáng hôm sau.
Chỉ có thằng Lai còn bé quá nên hay mè nheo khóc nhè má»—i khi phải nhịn đói, chứ còn nó và con Gái thì đã quen vá»›i cảnh chỠđợi và ăn ngá»§ thất thưá»ng như thế nà y rồi. Chúng thưá»ng tá»± động ra ngoà i đưá»ng chÆ¡i khi mẹ có khách. Nhiá»u khi chúng ngá»§ luôn ở ngoà i đưá»ng khi mẹ có khách ở lại qua đêm. Khi đó chỉ có thằng Lai được ngá»§ lại trong nhà vì nó còn bé quá mà . Mẹ thưá»ng cưá»i bảo thế. Nhưng dù có phải ra đầu hẻm chá», hoặc phải ngá»§ luôn ngoà i đưá»ng cho đến sáng hôm sau thì chúng vẫn thÃch hÆ¡n. Vì như thế là mẹ có khách, có tiá»n để mua gạo ăn chứ không phải đêm nà o mấy mẹ con cÅ©ng phải ôm nhau ngá»§ vá»›i những cái bụng réo sôi ầm Ä©.
Thằng Hai rất thương mẹ vì biết mẹ đã phải má»™t mình vất vả kiếm tiá»n để nuôi ba anh em chúng. Ngoà i nó ra chẳng đứa nà o biết mặt cha chúng cả. Mẹ chúng không bao giá» nói, còn chúng thì chẳng bao giá» nghÄ© có má»™t ngưá»i cha ở trên Ä‘á»i. Bà Tư chạp phô nói ba anh em chúng có ba ngưá»i cha khác nhau. Như ba cá»§a con Gái là má»™t ông Mỹ Ä‘en, còn ba cá»§a thằng Lai là má»™t ông Mỹ trắng. Äúng là con Gái trông Ä‘en thá»§i Ä‘en thui vá»›i mái tóc xoăn tÃt, còn thằng Lai thì có nước da trắng bá»nh bệnh cùng mái tóc và ng hoe bẩn như bị cháy nắng tháºt. Nhưng chúng nó chẳng tin lá»i bà Tư nói má»™t chút nà o. Mẹ nó nói chúng là anh em ruá»™t cá»§a nhau và đá»u là con cá»§a mẹ sanh ra cả. Thằng Hai tin như váºy và khi bá»n trẻ con trong xóm chá»c ghẹo, gá»i đứa trắng đứa Ä‘en, em cá»§a nó là đồ con lai Mỹ thì thằng Hai lồng lên để bênh vá»±c cho hai đứa em nó.
Dạo gần đây thì mẹ chúng đã trải qua má»™t cÆ¡n bệnh kéo dà i và không Ä‘i là m thưá»ng xuyên được nữa. Nhà chẳng còn đồng bạc nà o ngoà i cái lu gạo nhẵn thÃn. Từ dạo mẹ chúng bị bệnh nghỉ là m cả tháng nay thì cả nhà chỉ biết sống nhá» và o bà Tư chạp phô. Khi không còn mua thiếu được nữa thì chúng sống lây lất và o lòng hảo tâm cá»§a mấy ngưá»i hà ng xóm. Do váºy dù chưa khá»i hẳn bệnh, mẹ chúng vẫn cố gượng dáºy để Ä‘i là m. Váºy mà tối nà o trá»i cÅ©ng đổ mưa tầm tã khiến cho mẹ chúng phải trở vá», không có ngưá»i khách nà o mà lại còn ướt như chuá»™t lá»™t. Những đêm đó cả nhà nó lại phải Ä‘i ngá»§ vá»›i những cái bụng Ä‘au quặn lên vì đói.
Những ngà y sau dù có mưa to gió lá»›n thì tối nà o mẹ chúng cÅ©ng phải đánh phấn thoa son, sá»a soạn lại bá»™ áo dà i ẩm mưa hôm trước để Ä‘i là m. Cái dáng gầy gò cá»§a mẹ chúng liêu xiêu Ä‘i ra ngoà i phố khi đưá»ng đã lên đèn. Cả ba anh em chúng lại ra hiên nhà ngồi chá» vá»›i cái bụng trống rá»—ng, để rồi lại thấy mẹ chúng lá»§i thá»§i trở vá» má»™t mình giữa cÆ¡n mưa phùn lất phất.
Äã ba ngà y nay mẹ chúng trở vá» má»™t mình. Không dám nhìn đám con Ä‘ang thao láo mắt chỠđợi, mẹ dúi vá»™i cho chúng chia nhau mấy cái kẹo tăm mà chị bạn nà o đó cho rồi dá»— dà nh thằng Lai ngá»§. Còn nó và con Gái lẳng lặng giăng mùng rồi chui và o ngá»§ cùng mẹ. Trong khi anh em chúng lăn ra ngá»§ thì mẹ thưá»ng ngồi im lặng, cái bóng gầy cá»§a mẹ ngồi bó gối trong đêm. Thỉnh thoảng mẹ thở khò khè, cố ká»m chế cÆ¡n ho khiến cho ngưá»i mẹ run lên...
Bà Tư chạp phô nói rằng vì mẹ cố gắng là m việc mà lại thiếu ăn nên mẹ bị lao phổi. Cô Trang ở nhà xéo bên cạnh, má»™t cô gái trẻ cÅ©ng là m nghá» mát xa như mẹ, thỉnh thoảng phải dúi cho mẹ Ãt tiá»n và nói :â€Chị nên bồi dưỡng đầy đủ chứ không bệnh sẽ nặng thêm đấy.†Mẹ cưá»i, nháºn tiá»n cá»§a cô Trang và đưa cho con Gái Ä‘i Ä‘ong gạo...
Tiếng rao cá»§a gánh chè đêm Ä‘i qua trước cá»a nhà khiến cho con Gái và thằng Lai giáºt mình tỉnh dáºy. Mùi chè đưá»ng thÆ¡m ngà o ngạt xông thẳng mÅ©i mấy đứa trẻ khiến cho bụng chúng sôi quặn lên. Hai đứa quá» quạng trở dáºy và há»i thằng Hai xem mẹ đã vá» chưa. Con Gái ôm bụng nhăn nhó, trong khi thằng Lai mè nheo đòi ăn chè...
Cố dằn cái bụng Ä‘ang sôi âm ỉ, thằng Hai nhá»› lại cái chiêu mà dạo nà y nó hay Ä‘em ra để đánh lừa hai đứa em để chúng quên Ä‘i cÆ¡n đói. Nó tằng hắng rồi lấy giá»ng nghiêm trang nói :
- Chè đưá»ng thì có nghÄ©a lý gì, chúng mà y đã ăn sôkôla chưa ? Tao thì tao đã ăn nhiá»u lắm rồi, ăn đến phát ngán.
- Chỉ xạo. Anh Hai ăn hồi nà o váºy ? Hai đứa em quên mất gánh chè, mắt sáng lên nhao nhao há»i lại.
- À, hồi đó tụi bây còn nhá» xÃu. Thằng Hai từ tốn kể. Nó đã nhiá»u lần kể chuyện nà y cho hai đứa em trong những đêm bụng đói chá» mẹ vá». Vừa kể nó vừa nhá»› lại những ngà y xưa cá»§a chÃnh nó, nhá»› đến từng chi tiết cá»§a nhá» nhất cá»§a thá»i đó.
- Hồi đó mẹ còn trẻ đẹp như cô Trang hà ng xóm bây giá» nên có rất nhiá»u ngưá»i đến nhá» mẹ mát xa cho há». Bà Tư chạp phô ngà y nà o cÅ©ng dẫn và i ba ngưá»i khách lại táºn nhà . Mẹ chỉ cần ở nhà tiếp khách chá»› không cần phải ra phố tìm như bây giỠđâu. Mà không phải chỉ má»™t ngưá»i đâu nhe. Tối nà o cÅ©ng và i ba ngưá»i tá»›i kiếm láºn. Mẹ thÃch tiếp ai thì tiếp, không thÃch thì Ä‘uổi há» vá»...
- Anh Hai nói xạo, em hổng tin mẹ Ä‘uổi khách vá». Con Gái trá» cái môi dầy ra nói. Thằng Lai không biết gì cÅ©ng bai bải la theo : Anh Hai xạo, em cÅ©ng hổng tin vụ mẹ Ä‘uổi...Ä‘uổi khách...
Lần nà o nghe kể đến Ä‘oạn nà y là hai đứa em nó lại la lên đúng như váºy. Thằng Hai đã kể chuyện nà y nhiá»u lần lắm rồi, má»—i lần nó thêm thắt má»™t chút nên giá» chÃnh nó cÅ©ng không biết là có tháºt hay không nữa. Nó mỉm cưá»i kể tiếp :
- Thiệt mà . Tụi bây không tin thì cứ há»i bà Tư xem có đúng như váºy không. Vì đông khách quá nên tối nà o mẹ cÅ©ng phải Ä‘uổi mất mấy ngưá»i khách. Thế là mấy ngưá»i bị Ä‘uổi, trong đó có cả mấy ngưá»i Mỹ như ba cá»§a tụi bây đó, mua kẹo sôkôla cho tao để lấy lòng mẹ. Há» dúi và o túi quần tao rất nhiá»u kẹo. Cái kẹo nà o cÅ©ng to bằng bà n tay nè. Thế là tối nà o tao cÅ©ng lai rai ăn sôkôla khiến cái miệng tao đỠchót như miệng bà già ăn trầu. Ä‚n không hết tao còn để dà nh để bán lại cho mấy cô bạn cá»§a mẹ nữa kìa. Rồi mấy ông đó còn cho tao tiá»n nữa kia...rất nhiá»u tiá»n...
- Anh Hai xạo. Anh Hai nói dóc. Hai đứa em đồng thanh la lên.
- Thiệt mà . Tụi bay không tin thì cứ há»i mẹ xem. Tao đã để dà nh được đến mấy ngà n đồng rồi nhé. Nếu vá» sau tao không lấy tiá»n đó ra cho mẹ vay lấy lãi thì bây giá» tao sẽ lấy cho tụi bây coi ngay.
Nhìn hai đứa em vừa ngẩn ngơ nghe, miệng vừa tóp tép, thằng Hai thấy tội nghiệp. Nó suy nghĩ một hồi rồi nói thêm :
- Lúc đó ba cá»§a con Gái và ba cá»§a thằng Lai có nhiá»u tiá»n và nhiá»u sôkôla lắm.
- Váºy sao giá» ba em không cho em sôkôla Ä‘i ? Thằng Lai phụng phịu nói.
- Uá», sao ba em cÅ©ng không cho em tiá»n Ä‘i ? Con Gái rụt rè lên tiếng.
- Lúc đó chúng mà y còn chưa đẻ ra thì biết gì.
- Thế bây giỠem biết ăn sôkôla rồi, sao ba em không đến cho em ăn đi.
Thằng Hai bá»±c tức chá»i thà nh tiếng :
- Mà y ngu bỠmẹ đi. Ba mà y có biết có mà y đâu mà đến cho ăn. Với lại ổng tếch vỠxứ của ổng rồi còn đâu nữa.
Con Gái lấm lét đưa đôi mắt đầy tròng trắng nhìn thằng Hai rồi rụt rè há»i :
- Váºy ba cá»§a em có biết em không hả anh Hai ? Và ba em có tếch...tếch vá» xứ ổng như ba thằng Lai không hả anh Hai.
- Thì ba mà y cũng giống như ba thằng Lai thôi, ổng đến đây có và i lần thì là m sao mà biết tụi bây được. Và cũng giống như ba của thằng Lai, ổng cũng tếch mẹ nó vỠxứ ổng rồi.
Con Gái lại cắn đôi môi dà y, suy nghÄ© má»™t lát rồi lên tiếng há»i :
- Tại sao cùng là mẹ đẻ ra mà em thì Ä‘en thá»§i, thằng Lai trắng bệch mà anh Hai hổng giống như váºy.
- À, Tại vì ba tao là ngưá»i nước mình chứ không phải là ngưá»i nước ngoà i như ba cá»§a tụi bay. Thằng Hai tá»± hà o nói. Ba tụi bay là ngưá»i nước khác sang đây.
- Váºy ba tụi em sang đây để là m chi váºy ?
Thằng Hai nói :
- À, mấy ổng sang đây để oánh nhau vá»›i ngưá»i xứ mình. Nghe bà Tư chạp phô nói cái xứ cá»§a ba tụi bây già u lắm . Ở đó ngưá»i ta chẳng là m gì cả mà suốt ngà y chỉ ăn kẹo cao su và oánh nhau thôi. Há» cứ hai ngưá»i má»™t, đứng đối diện vá»›i nhau như thế nà y, má»—i ngưá»i má»™t khẩu súng sáu Ä‘eo bên hông rất oách.
Thằng Hai nhá»m mình đứng lên rồi là m bá»™ ưỡn thẳng ngưá»i nói : Há» rút súng ra rồi :â€Phằng†má»™t cái, bắn thẳng và o nhau. Ai rút bắn nhanh là thắng. Ai rút sau là chết tốt. Há» cứ là m như thế cho đến khi hết ngưá»i thì thôi...Äánh vá»›i ngưá»i cá»§a há» chán, há» kéo nhau sang nước mình để đánh ngưá»i xứ mình. Vì ba tao là ngưá»i xứ mình nên ổng phải bá» và o rừng để là m Cách Mạng, để đánh nhau vá»›i ba cá»§a tụi bây.
- Trông ba em như thế nà o hả anh Hai ? Con Gái cắn chặt đôi môi dà y cá»§a nó rồi khẽ lên tiếng há»i. Äây là lần đầu tiên nó há»i vá» ba cá»§a nó.
Thằng Hai chẳng biết gì vá» ba cá»§a con Gái hay ba cá»§a thằng Lai, mà nó cÅ©ng chẳng cần biết. Ba cá»§a hai đứa em nó chắc chắn là má»™t thằng lÃnh Mẽo. Trắng hay Ä‘en thì cÅ©ng là má»™t thằng Mẽo, là kẻ thù cá»§a ba nó và cÅ©ng là kẻ thù cá»§a nó luôn. Nó bá»±c tức nói lá»›n :
- Ôi dà o tụi bây để ý là m chi đến mấy ông đó. Các ổng đâu có nhớ thương gì tụi bây, đâu có xứng đáng là m ba của tụi bây.
- Váºy ai xứng đáng là m ba cá»§a em hả anh Hai. Con Gái vừa há»i vừa vò vò cái đầu xoăn tÃt cá»§a nó.
- Em nữa. Ai xứng...xứng...là ba...ba cá»§a em. Thằng Lai lá»ng ngá»ng há»i theo, đôi mắt mà u xanh đục cá»§a nó hồi há»™p nhìn thằng Hai.
Thằng Hai đã nghÄ© đến vấn đỠnà y từ lâu. Nó lên tiếng trả lá»i dứt khoát :
- Ba cá»§a tao. ChÃnh ba cá»§a tao sẽ là ba cá»§a tụi bây luôn. Khi nà o ổng trở vá» tao sẽ nói ổng nháºn tụi bây là con. Ba anh em mình Ä‘á»u là con cá»§a mẹ thì cÅ©ng Ä‘á»u là con cá»§a ba luôn.
- ÄÆ°á»£c không hả anh Hai ? Hai đứa mắt sáng rỡ lao nhao há»i.
- ÄÆ°á»£c chá»›. Chắc chắn là được. Thằng Hai trả lá»i chắc nịch. Nó thấy hà i lòng khi nhìn vẻ mặt há»›n hở cá»§a hai đứa em. Chúng đã tạm quên Ä‘i cÆ¡n đói và cưá»i toe tóet...
- Anh Hai kể chuyện ba của anh đi ? Con Gái nói và thằng Lai huà theo.
- Uá». Tao sẽ kể chuyện ba tao, mà từ giá» trở Ä‘i cÅ©ng là ba cá»§a tụi bây đó.
Thằng Hai cố nhá»› lại những ká»· niệm mÆ¡ hồ vá» ngưá»i cha cá»§a nó cùng vá»›i những Ä‘iá»u mẹ nó đã kể vá» ngưá»i cha đó :
- Mẹ kể ba là ngưá»i đẹp trai nhất. Ông ấy to lá»›n, mạnh khá»e và có nhiá»u cô mê tÃt thò lò. Ba tao ở luôn tại căn nhà nà y cùng vá»›i mẹ, vì ông ấy là chồng cá»§a mẹ, chứ không phải là khách như ba cá»§a tụi bây đâu. Lúc đó mẹ còn trẻ đẹp chá»› không ốm tong như bây giỠđâu. Mẹ thưá»ng mặc má»™t cái áo dà i mà u tÃm khi cùng vá»›i ba và tao Ä‘i chÆ¡i phố. Lúc đó ba thưá»ng bồng tao trên vai rồi cùng mẹ Ä‘i coi xiệc ngoà i rạp. Sau đó còn Ä‘i ăn ở nhà hà ng thiệt lá»›n nữa kìa. Chỉ vì sau nà y có chiến tranh, ông ấy Ä‘i và o rừng là m Cách Mạng, rồi bị mất tÃch thì mẹ má»›i phải Ä‘i là m cái nghá» nà y....
- Mất tÃch là chết rồi phải không anh Hai ? Con Gái đột nhiên há»i.
- Mà y ngu quá. Mất tÃch là mất tÃch, còn chết là chết chứ sao lại giống nhau được. Thằng Hai ồn tồn giải thÃch. Chết là đi xuống âm ti luôn không trở vá» nữa như chồng bà Tư chạp phô đó. Còn mất tÃch là vẫn trở vỠđược.
- Váºy ba cá»§a em vá»›i ba cá»§a thằng Lai thì sao ? Mấy ổng chết hay mất tÃch hả anh Hai ?
- Ba cá»§a tụi bây vá» xứ mấy ổng luôn, không bao giá» trở lại nữa thì là chết rồi còn gì nữa. Giống như chồng cá»§a bà Tư chạp phô đó. Có trở vỠđâu. Còn ba cá»§a tao chỉ bị mất tÃch thôi. á»”ng nhất định sẽ trở vá». Thằng Hai nói, giá»ng đầy tin tưởng.
- Thế ngá»™ nhỡ ba cá»§a anh trở vá» thấy tụi em đứa Ä‘en đứa trắng như vầy ổng không nháºn tụi em là m con thì sao hả anh Hai ? Con Gái lo lắng há»i.
Thằng Hai trầm ngâm suy nghÄ©. Nó cÅ©ng đã nghÄ© đến chuyện nà y nhiá»u lần rồi và cÅ©ng đã quyết định rồi. Nó nói giá»ng cương quyết :
- Tao sẽ nói tụi bay Ä‘á»u do má sanh ra cả. Chúng mà y là ruá»™t thịt vá»›i tao...
- Nhưng ngá»™ nhỡ ba anh nhất quyết không nháºn tụi em...
- Thì tao sẽ không nháºn ổng là m cha nữa. Tao cÅ©ng không thèm Ä‘i coi xiệc hay Ä‘i ăn nhà hà ng vá»›i ổng nữa. Chá»› nhất định tao không bá» tụi bây.
- Anh Hai hứa đó nghen. Anh Hai nhớ đó nghen. Cả hai đứa em nó tranh nhau nói.
- Tao hứa. Thằng Hai dõng dạc nói. Nó thấy hÆ¡i tiêng tiếc khi không được Ä‘i ăn nhà hà ng hay Ä‘i coi xiệc khi ba nó trở vá». Nhưng nó không thể bá» hai đứa em nó được.
Äêm đã vá» khuya. ÄÆ°á»ng phố vắng bóng ngưá»i dần. Cả ba anh em chúng dá»±a lưng và o nhau thiu thiu ngá»§. Bá»—ng đằng xa ánh chá»›p lóe sáng lên. Rồi má»™t tiếng sấm nổ Ä‘anh khiến cả ba anh em giáºt mình. Gió lạnh thổi đến khiến chúng co dúm và o nhau.
- Hình như trá»i sắp mưa to phải không anh Hai ? Con Gái há»i, giá»ng thảng thốt.
Thằng Hai áºm ừ không trả lá»i. Con Gái nói như muốn khóc :
- Váºy là hôm nay lại nhịn đói nữa rồi phải không anh Hai ?
- Em không chịu đâu. Em không chịu đói đâu. Thằng Lai kêu lên bai bải, mái tóc rơm bẩn của nó lắc qua lắc lại.
- Chúng mà y câm mồm hết Ä‘i. Thằng Hai quát lá»›n : Trá»i sấm chá»›p như vầy thì chắc gì đã có mưa...
CÆ¡n mưa kéo đến rất nhanh. Rồi cà ng lúc cà ng lá»›n lên vá»›i những hạt mưa rÆ¡i lá»™p độp trên mái nhà . Gió lạnh à o à o tuôn thốc qua căn nhà trống huếch hoác cá»§a chúng khiến chúng phải rút dần và o trong nhà . Ngồi dá»±a nhau run láºp cáºp, ba anh em vẫn ngóng mắt nhìn ra phÃa đầu hẻm. Con hẻm má» Ä‘i trong cÆ¡n mưa tầm tã. Ngoà i phố má»™t chiếc xe con chạy vụt qua, nước bắn tung tóe. Và i bóng ngưá»i trùm kÃn trong áo mưa cắm cúi bước vá»™i. Thỉnh thoảng má»™t tiếng sét nổ váng lên và tung ánh chá»›p xanh lè lên những khuôn mặt sợ hãi cá»§a lÅ© trẻ khiến chúng co dúm lại.
- Có lẽ hôm nay mẹ cÅ©ng không kiếm được ngưá»i khách nà o anh Hai nhỉ. Con Gái nói, răng nó đánh và o nhau láºp cáºp. Mấy hôm trước cÅ©ng mưa lá»›n như thế nà y.
- Ừ. Äã không có khách mà tao còn sợ mẹ bị trúng gió vì mắc mưa nữa kìa.
- Em không chịu đâu. Em không nhịn đói đâu. Thằng Lai mếu máo nói. Nó quệt mũi dãi trên miệng rồi ti tỉ ngồi khóc.
- Mà y im cái mồm Ä‘i. Mà y không biết thương mẹ hả. Trong khi mẹ Ä‘ang bị mắc mưa thì mà y lại khóc nhè đòi ăn. Mà y đúng là thứ con lai dÆ¡, thứ máu tạp... Thằng Hai quát lên chá»i thằng em. Lần đầu tiên nó chá»i em nó theo kiểu cá»§a bà Tư chạp phô thưá»ng hay chá»i. Bà Tư nói thứ hai dòng máu thì không có tình cảm....
- Äúng rồi đấy. Nó đúng là đứa hai dòng máu, không biết thương mẹ. Con Gái huà theo.
- Chị cÅ©ng là con lai...lai. Hai dòng...dòng...Thằng Lai ngá»ng nghịu nói : Chị không thương mẹ nên má»›i bị mẹ Ä‘uổi...Ä‘uổi ra ngoà i đưá»ng ngá»§...ngá»§...
- Mẹ không thương tao hồi nà o ? Mẹ đuổi tao hồi nà o ?
- Hồi mẹ có khách...khách ở lại đêm. Mẹ không cho chị ngủ...ngủ trong nhà . Mẹ đuổi...đuổi chị ra ngoà i cùng với anh Hai đó.
- Không phải mẹ ghét tao. Con Gái nói như khóc: Tại vì tao lá»›n rồi nên tao phải ra ngoà i đưá»ng chứ bá»™. Rồi mà y lá»›n lên mẹ cÅ©ng Ä‘uổi mà y ra đưá»ng ngá»§...
- Mẹ không ghét đứa nà o trong tụi bay cả. Thằng Hai chen và o giải thÃch. Äứa nà o lá»›n lên cÅ©ng phải váºy thôi. Hồi trước tao còn bé tao cÅ©ng được ngá»§ trong nhà như chúng mà y chứ bá»™. Tại vì mấy ngưá»i khách mát xa cá»§a mẹ không muốn có những đứa lá»›n ở trong nhà khi hỠở lại qua đêm. Vì mà y còn bé chứ mà y lá»›n thêm chút nữa thì mà y cÅ©ng ra đưá»ng ngá»§ như tụi tao thôi.
Thằng Lai mếu máo nói :
- Tại sao Lai lá»›n...lá»›n Lai lại phải ra ngoà i đưá»ng ngá»§ hả anh Hai ?
- Tại vì sợ mà y lá»›n mà y nhìn thấy khách cá»§a mẹ :“chuổng cá»i†chá»› sao nữa ? Bây giá» mà y còn bé tà thì biết gì. Thằng Hai nhá» giá»ng nói. Tao đã nhìn thấy khách cá»§a mẹ “chuổng cá»i†rồi nè.
- Cả em cÅ©ng nhìn thấy mấy ổng như váºy nữa nè. Con Gái vênh váo nói theo. Chỉ có thằng Lai bé tà không biết gì thôi.
- Äừng hòng mà Lai không biết nhé. Lai cÅ©ng nhìn thấy mấy ông khách “chuổng...chuổng cá»iâ€. Lai còn thấy cả mẹ “chuổng cá»i†nữa nè. Thằng Lai cưá»i khè khè khoái chà nói.
Hai đứa lá»›n nhìn thằng Lai sững sá», khiến nó Ä‘ang vênh vang đắc ý phải khá»±ng lại. Nó im bặt lấm lét nhìn thằng anh. Thằng Hai đứng dáºy nắm cổ áo nó nói :
- Mà y ăn nói báºy bạ quá rồi. Mà y dám nói mẹ như thế hả ? Phải phạt mà y thôi. Khoanh tay quì xuống góc nhà kia. Tao sẽ bắt mà y quì cho đến khi mẹ vá».
- Và cÅ©ng không cho nó ăn uống khi mẹ vá». Con Gái nói theo.
Thằng Lai sụt sịt tiến lại góc nhà , nÆ¡i nó vẫn thưá»ng quì nhiá»u lần trước đây.
- Chỗ nà y mưa hắt ướt hết rồi. Anh Hai cho em và o quì trong nhà hén....
- Ừ. ÄÆ°á»£c. Thằng Hai đáp.
- Mẹ vỠanh Hai nhớ kêu em nghen. Nó mếu máo nói : Em phải đợi mẹ vỠđể mẹ dẫn đi ăn phở.
- Ừ được.
Thằng Lai quì khuất trong chá»— tối, khóc ti tỉ. Hai đứa lá»›n im lặng ngóng mắt ra phÃa bên ngoà i. Mưa đã tạnh bá»›t chỉ còn lất phất quanh ngá»n đèn đưá»ng.
Cách nhà nó mấy căn là nhà cá»§a cô Trang, cÅ©ng là m nghá» mát xa như mẹ nó. Äó là má»™t ngôi nhà cao tầng má»›i xây, to và đẹp nhất trong cái xóm nghèo nà y. Từ bên trong ngôi nhà đó vá»ng ra tiếng nhạc ầm Ä©, tiếng cưá»i nói... Có cả tiếng trò chuyện bằng tiếng nước ngoà i nữa.
Con Gái đưa đôi mắt trắng dã dòm sang bên đó rồi quay lại thì thà o nói với thằng Hai :
- Sao trá»i mưa gió thế nà y mà cô Trang vẫn có nhiá»u khách thế nhỉ. Có cả mấy ông Mỹ nữa. Trong khi mẹ tìm mãi mà chẳng có lấy má»™t ngưá»i khách.
- Tao nghe Bà Tư chạp phô bảo tại vì mẹ mình có ba anh em mình nên má»›i không có khách. Còn bây giá» cô Trang có nhiá»u khách vì cô ấy trẻ nên cô ấy lấy hết khách cá»§a mẹ. Bà Tư nói bây giá» cô ấy thÃch tiếp ai thì tiếp, Ä‘uổi ai thì Ä‘uổi.
- Ừ nhưng và i năm nữa, khi cổ cÅ©ng có mấy đứa con Ä‘en trắng như tụi bây thì cổ cÅ©ng chẳng còn ai để Ä‘uổi đâu. Cô ấy lại phải Ä‘i ra ngoà i đưá»ng đón khách vá» nhà như mẹ thôi.
Con Gái cau có đôi mà y đen rồi nói quả quyết :
- Lớn lên em sẽ không bao giỠđi là m mát xa như mẹ, như cô Trang đâu.
Thằng Hai suy nghÄ© giây lát rồi nói, giá»ng chắc nịch :
- Còn tao thì lá»›n lên tao sẽ và o rừng là m Cách Mạng như ba cá»§a tao. Khi nà o Ä‘uổi hết mấy ông Mỹ kia vá» xứ cá»§a mấy ổng thì tao sẽ cùng ba tao trở vá»...
Cả hai đứa ngồi yên mắt mÆ¡ mà ng nhìn ra con hẻm vắng ngắt.. Thỉnh thoảng thằng Hai ngó chừng thằng Lai trong góc nhà . Nhưng nó thấy thằng Lai đã bò ra ngay sau lưng hai đứa và đang lăn quay ra ngá»§, ngón tay cái đút và o miệng mút chèm chẹp. Thằng Hai vá»›i tấm má»n đắp cho em nó cẩn tháºn rồi nó quay sang nói khẽ vá»›i con Gái :
- Thằng Lai lá»›n rồi nên chắc nó sắp tá»›i nó cÅ©ng phải ra ngoà i đưá»ng ngá»§ như tao vá»›i mà y mất thôi.
Con Gái thở dà i nói :
- Ừ, Nhưng cũng may là dạo nà y mẹ không có khách ở lại qua đêm.
CÆ¡n mưa lại đổ xuống rà o rà o xuống mái tôn. Những hạt mưa bay loang loáng quanh ngá»n đèn đưá»ng đầu hẻm. Những cÆ¡n gió mạnh thốc những hạt mưa và o táºn trong nhà khiến cho anh em chúng phải thụt lui dần.
Thằng Hai đứng dáºy bồng thằng em Ä‘ang ngá»§ ngoặt ngoẹt và o trong góc nhà . Con Gái cầm theo tấm má»n rách và o theo. Trùm tấm má»n lên ngưá»i cả ba anh em chúng xong, thằng Hai nói :
- Thôi khuya lắm rồi, bá»n bay Ä‘i ngá»§ Ä‘i. Tao trông chừng khi nà o mẹ vá» tao kêu dáºy.
Con Gái ở trong chăn thò đầu ra thì thà o nói :
- Anh Hai nhá»› giữ lá»i hứa vá»›i tụi em đó nghen ?
- Nhá»› gì ? Thằng Hai ợm á» há»i.
- Thì anh Hai hứa sẽ không bỠem khi ba của anh trở vỠđó.
- Cả em nữa, anh Hai hứa đừng bá» em nghen. Thằng Lai bá»—ng tỉnh giấc lÃu dÃu nói theo.
- Ừ, ừ được rồi. Tao hứa.
Cả ba anh em chúng từ từ Ä‘i và o giấc ngá»§. Trong giấc mÆ¡ cá»§a mình, thằng Hai thấy ba nó trở vá». Ba nó trông oai phong lẫm liệt trong Ä‘oà n quân chiến thắng Ä‘ang tiến và o thà nh phố. Má»i ngưá»i đổ ra đưá»ng hân hoan chà o mừng vá»›i cá» hoa rợp trá»i. Mẹ nó vẫn trẻ đẹp như ngà y xưa, trong chiếc áo dà i mà u tÃm đã tươi cưá»i dẫn ba anh em chúng ra đón. Ba nó ôm hôn tất cả tháºt chặt. Rồi má»™t tay ba nó nhấc bổng thằng Lai đặt lên trên vai khiến cu cáºu cưá»i sằng sặc, còn tay kia ôm con Gái và o lòng...Lạ kỳ thay, khi ba nó ôm hôn anh em chúng thì nó thấy con Gái không còn nước da Ä‘en thui cùng mái tóc xoăn tÃt. CÅ©ng như thằng Lai chẳng còn nước da trắng bệch cùng mái tóc và ng hoe bẩn nữa. Cả hai đứa em nó giống hệt như chÃnh bản thân nó váºy. Tất cả ba anh em chúng Ä‘á»u giống y như nhau và giống y như ba cá»§a chúng. Nó khẽ nở nụ cưá»i sung sướng khi chìm và o giấc mÆ¡ đẹp đẽ đó.
Bên ngoà i trá»i vẫn mưa rầu rÄ©. Cánh cá»a trước nhà vẫn mở toang. Từng cÆ¡n gió lạnh thổi à o à o qua căn nhà trống huếch trống hoác...
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 02:10 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Bà i Há»c Äầu Äá»i
Nhân ngà y giá»— đầu cá»§a cha tôi, tôi đưa vợ con vá» thăm nhà . Mẹ tôi đã già đi nhiá»u, khi bà run run đưa cho tôi nén nhang và nói :
- Má»™t năm qua rồi mà mẹ không thể nà o quên được cha cá»§a con. Äối vá»›i mẹ thì cha con là má»™t ngưá»i đà n ông tốt nhất trên thế gian nà y.
- Vâng. Vá»›i con thì cha cÅ©ng là ngưá»i đà n ông tốt nhất trên thế gian nà y. Tôi lên tiếng hoà n toà n tán thà nh ý kiến cá»§a mẹ tôi. Nhìn tấm di ảnh lung linh cá»§a cha tôi trên bà n thá», bá»—ng tôi chợt nhá»› rằng đã có lúc tôi căm ghét cha cá»§a mình.
Năm đó tôi 20 tuổi, Ä‘ang há»c năm thứ hai ở trưá»ng đại há»c Luáºt. Tháºt ra thà nh tÃch há»c táºp thì chẳng có gì, nhưng vá» khoản ăn chÆ¡i các loại thì lại đứng và o hà ng đầu bảng ở trưá»ng. Nhất là những chuyện trăng hoa trai gái. Vì tôi thuá»™c và o loại gia đình khá giả, lại là con má»™t cá»§a má»™t gia đình “con ông cháu cha†như ngưá»i ta thưá»ng nói. HÆ¡n nữa tôi lại có được má»™t bá»™ mã bảnh bao mà tôi được thừa hưởng từ cha tôi, má»™t ông giám đốc xà nghiệp cỡ lá»›n. Vá»›i tất cả ưu Ä‘iểm như thế, tôi đã trở thà nh má»™t tay ăn chÆ¡i có tiếng cá»§a trưá»ng. Má»™t tay săn gái thà nh công và cÅ©ng là má»™t đối tượng săn Ä‘uổi cá»§a nhiá»u cô nữ sinh viên cùng trưá»ng. Những ngà y đến trưá»ng cá»§a tôi là những cuá»™c hẹn hò liên tu bất táºn vá»›i các cô nà ng còn Ä‘ang cắp sách tá»›i trưá»ng.
Nhưng thá»i gian gần đây tôi không còn đến trưá»ng, cÅ©ng như đến vá»›i các cuá»™c hẹn hò Ä‘á»u đặn như trước nữa. Nguyên do là đã có mâu thuẫn xảy ra giữa cha mẹ tôi đã khiến cho không khà gia đình chúng tôi trở nên u ám không thể chịu nổi. Có má»™t ngưá»i đà n bà nà o đó đã chen và o cuá»™c sống vốn êm Ä‘á»m từ trước tá»›i giá» cá»§a cha mẹ tôi. Chẳng ai biết chút gì vá» ngưá»i đà n bà đó, dÄ© nhiên trừ cha tôi ra. Chỉ biết là độ nà y cha tôi có nhiá»u sá»± thay đổi khác thưá»ng và lại hay vắng nhà .
Trong bữa cÆ¡m mà độ nà y chỉ có hai mẹ con, mẹ tôi thưá»ng cáu giáºn rÃt lên :
- Cha mà y đã từng đó tuổi rồi mà còn đổ đốn ra chỉ vì má»™t con **. Chắc chắn nó chỉ là má»™t con ** nà o đó má»›i Ä‘i phá hại gia cang nhà ngưá»i ta.
Sá»± ghen tuông đã là m cho mẹ tôi cáu bẳn, khó chịu và là m cho không khà gia đình tôi lúc nà o cÅ©ng căng thẳng như sắp có giông bão váºy. Cha tôi lại cà ng vắng mặt nhiá»u hÆ¡n. Tháºm chà có đêm ông đã không vá» nhà nên chỉ có má»™t mình tôi phải chịu tráºn khi mẹ tôi nổi cÆ¡n tam bà nh . Bà nói trong cÆ¡n uất nghẹn : “Lại vá» nhà con ** đó chá»› Ä‘i đâuâ€.
Äể tránh không khà ngá»™t ngạt cá»§a cuá»™c “chiến tranh lạnh†trong gia đình, tôi bá» nhà đi hoang. Tháºt ra là chui và o ký túc xá sinh viên mà mấy thằng bạn há»c ở dưới tỉnh lên Ä‘ang trú ngụ. Trải qua mấy ngà y ăn ngá»§ váºt vỠở đó, tôi quá khiếp hãi khi hà ng đêm phải ngá»§ trên những cái giưá»ng tầng kê sát nhau trong phòng. Khi giăng mùng chung quanh thì những cái giưá»ng ấy trông giống như những cái há»™p mà thằng Quân khá», bạn tôi thưá»ng nói bóng bẩy rằng :†Nếu là cái giưá»ng thì quá cháºt, nhưng nếu là cái quan tà i thì lại quá rá»™ng rãiâ€. Rồi hà ng ngà y phải xÆ¡i những bữa cÆ¡m quá đạm bạc cá»§a ký túc xá sinh viên cÅ©ng là m tôi mau chóng chán cảnh Ä‘i hoang.
Tôi trở vá» nhà . Phần vì cÅ©ng đã sợ cuá»™c sống “giang hồ lãng tá»â€ , mà đá»c trong tiểu thuyết thì hấp dẫn lắm, phần nữa vì tôi chợt nhá»› đến trách nhiệm cá»§a má»™t ngưá»i con trai duy nhất trong gia đình. Khi nhà có chuyện, là thân trai tôi cÅ©ng phải là m má»™t cái gì đấy cho các báºc sinh thà nh chứ. Mẹ tôi mừng rỡ khi tôi xÆ¡ xác trở vá», nhưng lại cà ng vui mừng hÆ¡n nữa khi tôi, vá»›i tư cách là ngưá»i đà n ông trong gia đình, tuyên bố là sẽ đứng ra giải quyết vấn đỠkhó xá» hiện nay trong gia đình tôi. Äó là trả lại sá»± êm ấm mà gia đình tôi vẫn có lúc trước. NghÄ©a là tôi sẽ tá»± đứng ra để giải quyết vấn đỠvá» ngưá»i đà n bà ná», cái ngưá»i đã phá hoại sá»± êm ấm trong gia đình chúng tôi. Ngưá»i mà mẹ tôi thưá»ng gá»i má»™t cách không được lịch sá»± nhưng lại hoà n toà n chÃnh xác là má»™t “con đĩâ€. Tôi phải tìm ra kẻ đó và bằng má»i cách, phải loại trừ kẻ đó ngay láºp tức. Xin đừng hiểu chữ loại trừ đó theo kiểu bắn giết hay thá»§ tiêu mà đơn giản chỉ là loại trừ con ngưá»i xấu xa đó ra khá»i cha tôi mà thôi. Nói tóm lại đây chỉ là má»™t kiểu đánh ghen thông thưá»ng. Công việc nà y cÅ©ng chẳng hấp dẫn gì nhưng vì là má»™t ngưá»i con trai có trách nhiệm nên tôi cÅ©ng phải là m má»™t cái gì đó chứ.
Tôi bắt đầu sứ mạng quan trá»ng nà y vá»›i khoản tiá»n chi phà háºu hÄ©nh cá»§a mẹ tôi. Công việc là bà máºt Ä‘i theo dõi cha tôi để tìm ra nÆ¡i ở cá»§a ngưá»i đà n bà bà ẩn ná». Chỉ sau và i ngà y theo sát cha tôi, cÅ©ng như váºn dụng hết tất cả những gì mà tôi Ä‘á»c được trong các truyện trinh thám, tôi đã biết được địa chỉ tôi cần tìm. Äó là má»™t căn nhà nhá» nằm trong má»™t căn hẻm yên tÄ©nh ở đưá»ng Z., bên cạnh má»™t cái công viên nhá» có những hà ng ghế đá xinh xắn. Thế rồi chỉ cần má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra nho nhá» vá»›i các bà hà ng xóm xung quanh, đã cho tôi biết được tất cả. Trong những trưá»ng hợp như thế nà y thì những ngưá»i hà ng xóm lắm mồm đó thưá»ng nói nhiá»u hÆ¡n những gì được há»i. Bà hà ng xóm kế ngôi nhà đó cho tôi biết rằng ngưá»i chá»§ ngôi nhà đó là má»™t ngưá»i đà n bà , dÄ© nhiên rồi.
- Bà ấy tên là Trinh. Một bà hà ng xóm khác, mắt nhìn trước nhìn sau rồi thì thà o nói thêm và o. Bà ấy ở đó có một mình. Thỉnh thoảng, chồng bà ấy đến trên một chiếc xe hơi hiệu X...
À, Ra thế. Ông “chồng†cá»§a chá»§ nhân ngôi nhà đó mà mấy bà hà ng xóm nói chÃnh là cha tôi. Äó là chiếc xe hÆ¡i mà ông thưá»ng Ä‘i...
Tôi ra vá», trong lòng giáºn sôi sùng sục. Dù đã biết trước, nhưng tôi không khá»i bất ngá» khi biết được sá»± tháºt phÅ© phà ng đó. Cha tôi vốn là má»™t con ngưá»i đạo đức cả ở cÆ¡ quan nÆ¡i ông lãnh đạo, và là ngưá»i cha mẫu má»±c mà chúng tôi thương yêu kÃnh trá»ng ở nhà . Thế mà qua cái việc lừa dối mẹ tôi thì ông cÅ©ng đã đánh mất lòng kÃnh trá»ng nÆ¡i chúng tôi rồi.
Nhưng dầu sao đấy cÅ©ng là cha cá»§a tôi. Còn cái ngưá»i mà tôi cần giải quyết lại là ngưá»i đà n bà bà ẩn ở trong ngôi nhà nhá» kia, ngưá»i “vợ†mà cha tôi đã thưá»ng xuyên lui tá»›i và là con “đĩ†như mẹ tôi thưá»ng nói. Trong lòng sôi sục ý muốn báo thù, ngay ngà y hôm sau tôi đã quyết định Ä‘i tìm ngưá»i đà n bà ấy mà không cho ai hay biết. Vá»›i lòng hăng say cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang khao khát láºp công đầu, tôi sẽ đến gặp bà ta vá»›i bao nhiêu kế hoạch đã được sắp xếp sẵn trong đầu. Äã nhiá»u lần tôi tưởng tượng ra cái cảnh má»™t thằng con trai đến nhà nhân tình cá»§a cha mình. Là má»™t luáºt sư tương lai, hÆ¡n nữa lại là má»™t kẻ lá»c lõi cả trưá»ng tình lẫn trưá»ng Ä‘á»i, tôi sẽ có cách nói để hạ gục bất cứ kẻ nà o. Nhất là kẻ đó lại là má»™t ngưá»i đà n bà . Tôi sẽ đến ngôi nhà đó để tìm bà ta. Ở đó tôi sẽ không chá»i bá»›i, không là m ầm Ä© lên như những kẻ đánh ghen tầm thưá»ng khác. Mà sẽ như mèo vá»n chuá»™t, tôi sẽ hà nh hạ bà ta bằng những lá»i lẽ sắc như dao cá»§a mình. Tôi sẽ là m như những nhân váºt trong các phim cao bồi cá»§a Mỹ thưá»ng là m, là vá»n cho kẻ thù cá»§a há» suy sụp mất hết tinh thần rồi má»›i lạnh lùng hạ sát. Tất nhiên là tôi không định hạ sát bà ta, mà sẽ lạnh lùng nói cho bà ta biết những háºu quả xấu sẽ đến vá»›i bà ta, nếu tiếp tục lao và o con đưá»ng phá hoại hạnh phúc gia đình ngưá»i khác. Tôi hả hê trong lòng như đã nhìn thấy trước mắt cái cảnh bà ta vừa ngạc nhiên vừa run rẩy khi thình lình thấy xuất hiện thằng con trai cá»§a cái gia đình mà bà ta Ä‘ang phá hại ở ngay trong cái ổ xấu xa đó. Bà ta sẽ sụp đổ xuống khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cá»§a tôi, mà tôi tin rằng bà ta sẽ thấy nó đáng sợ và khá»§ng khiếp hÆ¡n những thứ như dao lam, axÃt....hay những thứ vÅ© khà đánh ghen tầm thưá»ng khác. Chắc chắn là cái kẻ khốn khổ đó, má»™t ngưá»i đà n bà mà tôi nghÄ© cÅ©ng thuá»™c lá»›p tuổi cá»§a mẹ tôi, sẽ sụp xuống chân tôi để cầu xin tôi sá»± tha thứ. Tôi như đã nhìn thấy cả những giá»t nước mắt lăn dà i trên khuôn mặt nhăn nheo cá»§a bà ta khi thá» thốt xin chấm dứt những quan hệ xấu xa vá»›i cha tôi. Và tôi sẽ sẵn lòng độ lượng tha thứ....
Rồi khi chiến thắng trở vá», bằng má»™t vẻ khiêm tốn giả vá» tôi sẽ kể cho mẹ tôi nghe vá» kết quả tốt đẹp cá»§a công việc. Nhất là phải kể cho kỹ cái cảnh ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp kia đã phải cầu xin tôi tha thứ như thế nà o. Tôi sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i hùng trong gia đình. Và cha tôi, sau má»™t thá»i gian chấm dứt vá»›i ngưá»i đà n bà xấu xa đó sẽ nói vá»›i tôi : "cám Æ¡n con, nếu không có con thì.....â€
Äã tá»›i trước căn nhà cá»§a kẻ thù. Tôi dừng lại má»™t chút để cố tạo ra cho mình má»™t khuôn mặt lạnh lùng cùng vá»›i Ä‘iệu bá»™ dữ dằn, rồi mạnh mẽ Ä‘áºp cá»a. Cá»a mở, má»™t cô gái trẻ xuất hiện nhìn tôi dò xét. Tôi dõng dạc lên tiếng :
- Tôi cần tìm bà Trinh. Phiá»n cô kêu bà ấy dùm.
Cô gái không biến Ä‘i để gá»i ngưá»i tôi cần tìm, mà vẫn đứng chắn ngay cá»a. Tôi hạ giá»ng nhắc lại :
- Tôi cần tìm bà Trinh có việc. Phiá»n cô gá»i dùm bà ấy ra đây. Tôi là ngưá»i quen cá»§a ông Y. (ông Y. chÃnh là cha tôi).
- Ngưá»i quen cá»§a ông Y. à ? Cô gái tròn xoe mắt nhìn tôi há»i : Anh là bạn hay là đồng nghiệp cá»§a ông ấy ?
Bực tức, tôi quát to tiếng : Tôi là con của ông ấy. Tôi muốn gặp bà Trinh để......
Tôi chợt sá»±ng lại không nói hết câu khi thấy cô gái cứ đứng đó, ngạc nhiên mở to đôi mắt Ä‘en lánh nhìn tôi. Rồi đôi môi má»ng đỠcá»§a cô nở nụ cưá»i là m khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên :
- Má»i anh và o nhà . Cô gái mở rá»™ng cá»a ra, trên môi vẫn là nụ cưá»i và ánh mắt lóng lánh nhìn tôi như riá»…u cợt, rồi nói giá»ng dà i ra : tôi là bà Trinh đây.
Tôi sá»ng sốt và kinh ngạc nhìn cô gái. Cô ta còn quá trẻ, và không thể tưởng tượng được cô ta lại là nhân tình cá»§a cha tôi. Ngoà i ra cô ta còn quá đẹp. Trong bá»™ đồ ngá»§ lá»™ng lẫy bó sát lấy ngưá»i, cô ta đứng trước mặt tôi vá»›i má»™t vẻ ngang tà ng và bá»™ ngá»±c ưỡn ra như thách thức. Vẫn nụ cưá»i tươi như hoa và đôi mắt Ä‘en lóng lánh nhìn tôi như riá»…u cợt, trông cô ta tháºt đẹp và sang trá»ng. Tuy chỉ cỡ tuổi tôi, nhưng cô ta có má»™t phong thái tá»± tin và già dặn hÆ¡n nhiá»u. Phong thái tá»± tin chỉ có ở những ngưá»i phụ nữ đẹp và biết chắc là mình đẹp má»›i có được. Váºy ra đây là ngưá»i đà n bà đã phá hoại sá»± êm ấm trong gia đình tôi, ngưá»i mà mẹ tôi đã gá»i má»™t cách khinh bỉ là má»™t con ** và cÅ©ng chÃnh là kẻ mà tôi phải đến đây hôm nay để dạy cho má»™t bà i há»c vỠđạo đức đây. Tôi chợt lúng túng, sượng sùng xìu xuống như má»™t quả bóng xì hÆ¡i.
Tôi lÃu dÃu bước và o trong nhà . Miệng khô khốc chẳng nói được má»™t lá»i. Những dá»± định trong đầu trước khi đến đây dưá»ng như biến mất hết. Ngượng ngáºp ngồi xuống cái ghế cô ta chỉ cho, tôi lúng túng đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng nhá» nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, được trang hoà ng toà n những đồ đạc sang trá»ng và đắt tiá»n như bà n trang Ä‘iểm, tá»§ quần áo....Má»™t chiếc giưá»ng to tướng vá»›i lá»›p nệm mút dầy nằm lù lù chiếm hết gần ná»a căn phòng. Nó dá»… là m cho những ngưá»i có tÃnh trăng hoa như tôi ý tưởng không là nh mạnh, và tôi cố gắng để không nhìn mãi và o nó.
Cô ta xuất hiện trở lại từ phòng bên, có lẽ là cái bếp vá»›i hai lon nước ngá»t. Trên ngưá»i vẫn mặc bá»™ đồ ngá»§ má»ng tang như lúc ra mở cá»a cho tôi. Cô ta không khoác thêm chiếc áo nà o bên ngoà i theo phép lịch sá»± thông thưá»ng và tôi nghÄ© có lẽ cô ta cÅ©ng chẳng thèm là m như váºy.
- Anh dùng nước nhé. Cô ta nói giá»ng thanh thanh, mắt vẫn nhìn tôi như để quan sát. Tôi lúng túng cầm lon nước, và nguyá»n rá»§a trong đầu khi nhìn thấy tay mình run run.
- Váºy ra cô là bà Trinh à . Tôi há»i khi đã bình tÄ©nh trở lại. Tôi không nghÄ© cô lại còn trẻ đến thế.
- Váºy ra anh là con trai ông Y. à . Cô ta nhìn tôi mỉm cưá»i, há»i trả miếng : Tôi cÅ©ng không nghÄ© anh lại lá»›n đến thế.
Tôi im bặt ngồi yên. Nhìn quanh căn phòng và đỠbừng cả mặt khi bị cô ta bắt gặp tôi Ä‘ang nhìn cái giưá»ng khổng lồ kia quá chăm chú.
- Cô ở đây có má»™t mình hả ? Tôi há»i cho có chuyện, nhưng lại thấy mình bị hố nữa. Tôi không có ý há»i....tôi chỉ định...
- Không sao, để tôi trả lá»i cho anh nghe. Tôi không ở đây má»™t mình. Thỉnh thoảng có má»™t ngưá»i đến đây vá»›i tôi. Chắc anh biết ngưá»i đó là ai chứ ?
Tôi cứng há»ng ngồi im luôn. Cô ta tháºt đáo để quá, và khôn ngoan hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lứa tuổi cá»§a cô ta. Nhưng quả tình cô ta hấp dẫn tháºt , nhất là thân hình căng tròn trong bá»™ đồ ngá»§. Tôi cứ phải cưỡng lại đôi mắt cá»§a mình để cố gắng không nhìn và o bá»™ ngá»±c đầy đặn cá»§a cô ta Ä‘ang pháºp phồng dưới áo ngá»§ má»ng tang.
Äá»™t nhiên cô ta lên tiếng : Anh đến gặp tôi có việc gì phải không ?
- À không, là vì tôi có nghe nói vá» cô....nên tôi đến thăm....à không phải, đến gặp để....không, cÅ©ng chẳng có gì. NghÄ©a là má»™t cuá»™c đến thăm để ....để coi như biết mặt váºy mà . Tôi lúng túng trả lá»i.
- Chứ không phải anh đến tìm tôi để gây sá»± ? Cô ta há»i như khiêu khÃch. Thấy tôi lắc đầu, cô ta tiếp : Tôi tưởng anh đến đây để đánh ghen theo lá»i mẹ anh chứ.
- á»’, không, không. Tôi xua tay lắc đầu, nhưng trong lòng ngượng chÃn khi nhá»› lại cảnh ở nhà mình đã tuyên bố hùng hồn vá»›i mẹ tôi như thế nà o. Nhưng giỠđây thì những lá»i hứa đó đã tan biến. Tôi khẽ trả lá»i : tôi không phải là hạng ngưá»i như thế. Tôi còn Ä‘ang Ä‘i há»c, đại há»c Luáºt.
- Ôi. Anh há»c ở trưá»ng Luáºt à . Cô ta reo lên và ngồi xÃch lại gần tôi hÆ¡n. Em cÅ©ng có mấy ngưá»i bạn há»c ở trưá»ng đó...
Ngay láºp tức, cô ta thay đổi cách xưng hô và đon đả nói chuyện vá» những ngưá»i bạn mà cô ta quen, và những chuyện linh tinh khác. Cô ta nói chuyện tháºt tá»± nhiên thoải mái trong khi tôi im lặng ngồi nghe, cố cưỡng lại ánh mắt mình để không phải nhìn và o thân hình trà n trá» nhá»±a sống cá»§a cô ta.
“ Mẹ kiếp ! Cô ta đẹp tháºt. Tôi nghÄ© bụng - và hấp dẫn nữa. Trông cô ta ngùn ngụt như má»™t cái núi lá»a váºy. Thảo nà o mà cha tôi đã bá» cả gia đình để đến láºp tổ ấm nÆ¡i đây.
Äể thoải mái trong khi trò chuyện, cô ta ná»a nằm ná»a ngồi trên cái giưá»ng nệm vÄ© đại kia và phô hết cả thân hình bốc lá»a ra trước mắt tôi. Vá»›i phong thái tá»± nhiên cùng vá»›i lối nói chuyện thân máºt phóng túng cá»§a cô ta đã là m cho má»™t thằng trai như tôi rất khoái trÃ. Có lẽ vì đồng trang lứa nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã mau chóng là m quen vá»›i nhau và phần tôi cÅ©ng chẳng còn e dè như lúc đầu nữa. Cả hai chúng tôi ngồi trong căn phòng ấm cúng, thÆ¡m dìu dịu mùi nước hoa để nói đủ má»i thứ chuyện trên Ä‘á»i, chỉ trừ má»—i chuyện vá» cha tôi. Cô ta không nhắc đến. Còn tôi, tuy có chút day dứt trong lòng nhưng mải vui nên cÅ©ng cho qua luôn. Quả tháºt nói chuyện vá»›i cô ta tháºt là thú vị. Nhất là trong khung cảnh lá» mỠánh đèn vá»›i má»™t cô gái căng trà n nhá»±a sống, cùng những câu chuyện trăng hoa ong bướm đã là m cho má»™t anh há»c trò chỉ biết quanh quẩn bên mấy cô nữ sinh như tôi cảm thấy thÃch thú vô cùng.
Mãi cho tá»›i khi trá»i tối, tôi má»›i từ biệt cô ta để luyến tiếc rá»i khá»i căn phòng ấm cúng đó. Tôi chẳng còn nhá»› gì đến nhiệm vụ cá»§a mình trước khi đến đây nữa, mà cứ lan man nghÄ© đến thân hình đầy gợi cảm và chiếc giưá»ng to lá»›n êm ái ở đó.
Tháºt sá»± thì tôi cÅ©ng rất muốn trở lại căn nhà đó. Chỉ vì không có lý do gì khả dÄ© chấp nháºn được vá» việc tôi cứ mò lại nhà ngưá»i nhân tình cá»§a cha mình. Nhưng tháºt bất ngá» khi chÃnh cô ta đã tá»± đến tìm tôi và chỠđón tôi và o giá» tan trưá»ng. Hôm đó tôi ngỡ ngà ng khi đột nhiên nhìn thấy cô ta cùng chiếc xe bóng lá»™n Ä‘ang đứng đợi tôi trước cổng trưá»ng. Trông cô ta tháºt đẹp, tháºt lá»™ng lẫy và nổi báºt lên má»™t cách kiêu kỳ giữa đám sinh viên tá»™i nghiệp Ä‘ang lÅ© lượt ra vá».
Tôi chở cô ta trên chiếc xe đẹp đẽ đó ra vá» vá»›i má»™t vẻ tá»± hà o không dấu giếm được. Trước bao nhiêu con mắt bạn bè, cô ta đã ôm cứng lấy eo ếch tôi và là m cho tôi hÆ¡i giáºt mình khi chạm mạnh cả bá»™ ngá»±c tròn tròn ấm ấm và o sau lưng. Chúng tôi phóng xe Ä‘i trước bao ánh mắt xuýt xoa thán phục cá»§a đám bạn há»c và cả trước sá»± ngỡ ngà ng ghen tị cá»§a và i cô nữ sinh mà tôi Ä‘ang Ä‘eo Ä‘uổi ở trưá»ng.
Rồi chúng tôi kéo nhau Ä‘i ăn kem, Ä‘i xem xi nê, những bá»™ phim cao bồi Mỹ mà hóa ra cả hai chúng tôi Ä‘á»u rất thÃch. Sau đó cô ta má»i tôi Ä‘i ăn tối ở má»™t nhà hà ng, dÄ© nhiên vẫn là cô ta trả tiá»n. Cuối cùng khi chúng tôi trở vá» căn nhà nhá» xinh xắn cá»§a cô ta thì trá»i đã quá khuya. Thấy tôi còn đứng ngần ngại trước cá»a, Trinh kéo tay tôi và o và nói đêm nay nà ng “chỉ có má»™t mìnhâ€. Trong ngưá»i đã có và i ly bia cá»§a bữa ăn tối nên tôi bạo dạn hẳn lên. Trong lúc cô nà ng còn Ä‘ang mò mẫm tìm công tắc đèn trong bóng tôi, tôi đã vòng tay ôm lấy. Ngay láºp tức, cô nà ng cÅ©ng ôm lấy tôi và chúng tôi quấn chặt lấy nhau. Trong bóng tôi cá»§a căn phòng, chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt như hai kẻ khát tình đã lâu. Chẳng ai nói má»™t lá»i khi đôi môi má»ng đỠcá»§a cô nà ng đã gắn chặt lấy môi tôi. Rồi chẳng biết tôi hay cô nà ng chá»§ động trước, hay cả hai cùng đưa đẩy, mà từ từ chúng tôi dìu nhau vá» phÃa cái giưá»ng êm ái kia trong khi vẫn quấn chặt lấy nhau như hai con rắn. Ở trên chiếc giưá»ng rá»™ng thênh thang đó, chúng tôi chiếm Ä‘oạt lẫn nhau, như hai con mèo hoang khát tình Ä‘ang quần nhau trên ổ rÆ¡m trong tiếng gà o thét và tiếng rên rỉ tắc nghẹn. Chúng tôi chỉ rá»i nhau sau khi đã tả tÆ¡i và chết lịm Ä‘i trong cÆ¡n mệt má»i đê mê......
Äêm đó trở vá» nhà , tôi chẳng thể nà o ngá»§ được. Trong lòng rá»™n rà ng nhiá»u cảm xúc lẫn lá»™n cá»§a má»™t gã trai má»›i lá»›n tá»± hà o khi lần đầu tiên chinh phục được má»™t ngưá»i đẹp đến độ chÃnh mình cÅ©ng không ngá». Nhưng chen và o đó là má»™t chút gì ray rứt cá»§a má»™t kẻ có lá»—i. Ngưá»i đà n bà tuyệt vá»i mà tôi đã chinh phục được, đáng buồn thay lại là ngưá»i tình cá»§a cha mình. Dù không đồng tình vá»›i việc là m đáng xấu hổ cá»§a ông, nhưng tôi đã chống lại việc đó bằng má»™t việc là m còn đáng xấu hổ hÆ¡n nữa khi tá»± đặt mình và o vị trà cá»§a má»™t kẻ tình địch vá»›i chÃnh cha cá»§a mình. Từ sâu táºn đáy lòng tôi là ná»—i dằn vặt ghê gá»›m vá» bổn pháºn là m con cá»§a mình. Äã nhiá»u lần trong đêm đó, tôi tá»± nhá»§ trong lòng là phải chấm dứt ngay mối quan hệ trái khoáy nà y. Nhưng rồi cÅ©ng tá»± trong lòng, tôi biết mình không thể là m Ä‘iá»u đó được. Nhá»› lại ná»—i sung sướng tuyệt trần khi được ở bên cô nà ng đó thì trong tôi chỉ còn ná»—i khao khát đến cháy bá»ng là mau chóng được gặp lại nà ng nữa mà thôi.
“Tháºt tuyệt vá»i, cô nà ng có má»™t thân hình tháºt bốc lá»a và sá»± cuồng nhiệt cá»§a cô nà ng thì cứ như má»™t cái núi lá»a Ä‘ang tuôn trà o ra váºy. Và ta thì không thể nà o cưỡng lại nổi mà chỉ muốn được tan chảy rã rá»i trong đó mà thôi. Và như thế má»›i gá»i là đà n bà chứ. Tôi nghÄ© bụng. Váºy mà từ trước đến giá», mình cứ chạy lẽo đẽo theo mấy cô nương nhà là nh và lại còn tá»± hà o vá» những mối tình sinh viên chay tịnh đó. Tháºt buồn cưá»i khi nhá»› đến mấy cô bạn gái cùng trưá»ng, bồ bịch gì mà há» nói vá»›i mình đủ thứ chuyện trên Ä‘á»i, ngoại trừ nói chuyện đó và há» cÅ©ng là m đủ thứ trên Ä‘á»i nà y cho mình, ngoại trừ chÃnh chuyện đó. Tháºt là chán vá»›i những buổi hẹn hò phải xin phép Ä‘i vỠđúng giá», những cái cầm tay cố ý câu giá» và những cái hôn vá»™i và ng dấm dúi trước cá»a nhà khi đưa các em vá». Còn cô nà ng núi lá»a cá»§a ta thì ngoà i chuyện đó trên chiếc giưá»ng khổng lồ ở nhà nà ng, thì chẳng có chuyện gì trên thế gian nà y đáng để ý nữa. Thân hình bốc lá»a đầy vẻ gợi tình cùng vá»›i sá»± tấn công mạnh bạo cuồng nhiệt cá»§a nà ng đã là m cho má»™t thằng trai tưởng là từng trải như ta, lại muốn chết lịm Ä‘i trong cÆ¡n mây mưa đầy bão tố vá»›i nà ngâ€.
Chợt tôi nhá»› đến Quyên, cô bạn gái thân thiết nhất cá»§a tôi ở trưá»ng. Lần Trinh đến đón tôi ở trưá»ng, đúng và o lúc tôi Ä‘ang vênh váo đưa cô nà ng vá» thì tôi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngà ng đến kinh ngạc cá»§a Quyên khi nhìn thấy cảnh đó. Chắc là Quyên giáºn tôi ghê gá»›m lắm, vì má»›i mấy ngà y trước tôi còn ngồi bên nà ng để thá» non hẹn biển vá»›i nà ng. Váºy mà chiá»u qua, trước cổng trưá»ng tôi lại đưa má»™t cô nà ng xinh như má»™ng, ôm eo ếch cứng ngắc mà phÆ¡i phá»›i diá»…u qua mặt Quyên vá»›i vẻ mặt cá»§a kẻ tiểu nhân đắc chÃ. Giá» nà y tôi má»›i thấy hối háºn vá» Ä‘iá»u đó. Có lẽ Quyên đã là bồ ruá»™t cá»§a tôi từ lâu rồi, nếu như nà ng bá»›t Ä‘i cái vẻ lạnh lùng cứng nhắc mà ngưá»i ta thưá»ng gá»i là vẻ đứng đắn cá»§a các cô gái nhà là nh. Quyên thưá»ng đến nhà tôi để soạn bà i vở há»™ tôi và được cha mẹ tôi rất quà mến. Chúng tôi cÅ©ng thưá»ng Ä‘i xem phim, Ä‘i ăn kem và chuyện trò rất tâm hợp ý đầu, nhưng má»—i khi tôi định bóng gió vá» chuyện tình yêu giữa hai đứa thì Quyên im bặt, khuôn mặt nghiêm trang hẳn lại.
Tối hôm đó, tôi lại mò tá»›i ngôi nhà nhá» xinh xắn cá»§a Trinh nhưng cô ta không có nhà . Trong trưá»ng hợp đến nhà các cô gái khác thì tôi đã bá» ra vá» rồi. Nhưng tôi đã không vá». Äối diện nhà cô ta có má»™t cái công viên nhá» và tôi đã ngồi trên má»™t băng ghế đá ở đó để chá» như má»™t anh chà ng si tình ngá»› ngẩn, trong lòng sốt ruá»™t như có lá»a đốt. Mãi cho tá»›i khuya, Trinh má»›i vá». Nhìn thấy vẻ mặt há»›n hở cá»§a cô nà ng, bao nhiêu bá»±c tức, khó chịu bá»—ng như biến Ä‘i đâu mất cả. Chúng tôi chẳng nói vá»›i nhau má»™t lá»i, cùng nhau lẳng lặng và o nhà . Khi cánh cá»a vừa khép lại thì dưá»ng như chỉ đợi có thế, chúng tôi lao và o vòng tay nhau. Quấn chặt lấy nhau, chúng tôi cùng dìu nhau đến cái giưá»ng ân ái kia. Và cÅ©ng như lần trước, chúng tôi vồ váºp lấy nhau như hai kẻ tham lam khát tình trong khi chẳng ai nói vá»›i nhau má»™t lá»i...
Sau khi cơn đê mê nhục dục đã qua đi, thì cơn ghen bốc lên trong đầu và tôi bắt đầu đay nghiến cô ta :
- Cô đi đâu mà tới giỠnà y mới vỠ? Tôi tới đây chỠcô đã bốn tiếng đồng hồ rồi.....
- Æ hay nhỉ, Cô ta trả lá»i, giá»ng tỉnh bÆ¡. - Tôi Ä‘i đâu là quyá»n cá»§a tôi chứ. Anh có phải là chồng hay bồ bịch gì cá»§a tôi đâu mà há»i.
Tôi cứng há»ng, miệng khô khốc. Mãi sau tôi má»›i nói ấm ức :
- Nhưng Ãt ra cô cÅ©ng phải tôn trá»ng tôi, như tôi đã tôn trá»ng cô chứ. Tôi đã phải chấm dứt quan hệ vá»›i ngưá»i bạn gái thân nhất ở trưá»ng khi công khai Ä‘i vá»›i cô ở đó....
- Ấy, ấy đừng là m như váºy cáºu bé. Giữa chúng ta đã có cái gì đâu mà đã vá»™i qua cầu rút ván nhanh như váºy. Cô ta nói, giá»ng như chế riá»…u. Äừng có vì tôi mà là m cho cô sinh viên nhà là nh nà o đó phải Ä‘au khổ chứ.
- Cô vừa phải thôi . Tôi uất ức nói.-. Dù sao giữa chúng ta cũng đã có ....
- Äã có gì nà o anh há»c trò ? Cô ta há»i như trêu ngươi - Khó nói quá nên không nói được phải không ?
CÅ©ng như má»i lần, tôi lại cứng há»ng trước kiểu ăn nói bặm trợn đến mức phÅ© phà ng cá»§a cô ta. Tôi im lặng buồn rầu khi nghÄ© rằng cô ta đã nói đúng. Giữa chúng tôi chẳng có gì đáng nói, ngoà i cái chuyện chăn gối kia. Mà chuyện đó cÅ©ng là bình thưá»ng, vì đối vá»›i cô ta có lẽ tôi không phải là ngưá»i duy nhất.
- Thế nà o, yêu rồi phải không anh há»c trò ? Cô ta quà ng tay qua vai tôi há»i nhá». Em chỉ đùa giỡn anh má»™t chút thôi mà anh đã là m bá»™ mặt đưa đám thế.
Nà ng nÅ©ng nịu hôn lên mặt tôi và nằm gá»n thân mình má»m mại uyển chuyển và o lòng tôi như má»™t con mèo duyên dáng. CÆ¡n giáºn trong đầu tôi tan biến và tôi lại đè nà ng ra giưá»ng trong tiếng cưá»i sặc sụa thÃch chà cá»§a nà ng. Trên chiếc giưá»ng êm ái đó, chúng tôi lại giảng hoà vá»›i nhau bằng má»™t cuá»™c mây mưa ầm Ä©. Quả tháºt là không thể giáºn cô nà ng lâu được, khi ôm ấp tấm thân ngùn ngụt như núi lá»a đó.
Má»—i tối tôi Ä‘á»u mò đến nhà cá»§a Trinh, đến ngôi nhà nhỠở gần công viên. Ở đó chúng tôi cãi nhau liên tục, rồi lại là m là nh vá»›i nhau rất nhanh trên cái giưá»ng khổng lồ kia. Nó như má»™t cái bà n hoà giải váºy, má»i cãi vã mâu thuẫn giữa chúng tôi chỉ chấm dứt khi cả hai cùng vùi dáºp , dầy vò nhau trên chiếc giưá»ng êm ái ná». Nhưng cÅ©ng dần dà tôi nháºn thấy cô nà ng núi lá»a cá»§a tôi trái tÃnh như má»™t con ngá»±a cái khó thuần, lại đáo để như má»™t con mẹ hà ng tôm và lá»i lẽ thì sắc như dao ông thợ cạo. Cô ta có vẻ như quá từng trải so vá»›i cái tuổi hai mươi cá»§a cô ta, còn tôi thì dưá»ng như quá trẻ so vá»›i cô ta và vá»›i tuổi hai mươi cá»§a chÃnh mình.
Gia đình tôi đã vui vẻ đầm ấm trở lại vì cha tôi đã thưá»ng xuyên có mặt ở nhà . Ong cÅ©ng không bao giá» Ä‘i qua đêm nữa. Mà là m sao ông có thể Ä‘i đêm được nữa khi thằng con trai quà tá» cá»§a ông, tức là tôi đây đã hà ng đêm tá»›i ngá»± chình ình ở đó. Mẹ tôi đã nhiá»u lần tỠý thán phục tôi vá» cái công việc mà tôi đã tá»± đứng ra giải quyết. Tôi thấy xấu hổ khi phải đón nháºn những lá»i khen ngợi đó và tất nhiên là giấu biệt Ä‘i sá»± thá»±c xảy ra. Tôi thưá»ng vắng mặt ở nhà , hoặc có Ä‘i vá» thì chỉ thoảng qua như má»™t bóng ma. Cha tôi không nói năng gì, còn tôi thì cÅ©ng im lặng má»—i khi hai cha con giáp mặt nhau. Äôi khi tôi tá»± há»i không biết cha tôi có biết được việc gì đã xảy ra hay không ? Tôi có là m Ä‘iá»u gì sai quấy không khi cặp bồ vá»›i cô nhân tình cá»§a cha mình ? Tôi luôn bị dằn vặt Ä‘au khổ vì má»—i khi nghÄ© đến Trinh, nghÄ© đến tình yêu đầu Ä‘á»i cá»§a mình thì lại thấy bóng dáng cá»§a cha tôi, hiện ra lù lù như má»™t tảng đá ngăn đưá»ng ở đó.
Thá»i gian nà y tôi Ä‘i há»c thất thưá»ng. Ngưá»i tôi phá» phạc hẳn Ä‘i, như lá»i thằng Quân khá» bạn tôi nói và von : “ trông ngưá»i thì như má»™t anh chà ng má»›i lấy vợ, nhưng trông mặt thì lại thất thần như má»™t kẻ bị vợ bỠ“. Quả tháºt tôi đã bước và o má»™t cuá»™c tình tháºt sá»± vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà tuyệt vá»i và cÅ©ng đã phải nếm mùi vị cá»§a Ä‘au khổ ghen tuông vá»›i chÃnh ngưá»i đà n bà đó. Gần như đêm nà o tôi cÅ©ng phải ngồi chầu chá»±c trên chiếc ghế đá lạnh ngắt trong công viên trước nhà Trinh để chỠđợi. Tôi ngồi má»™t mình trong bóng tối để chong mắt nhìn và o ngôi nhà đó và để cho ná»—i há»n ghen gáºm nhấm trong lòng. Cô ta luôn sai hẹn khiến cho tôi phải trải qua nhiá»u buổi tối chỠđợi kéo dà i lê thê, hà ng giá» liá»n lồng lá»™n Ä‘i quanh quẩn ở trong cái công viên đó, trong lòng như có lá»a đốt để rồi mãi cho tá»›i táºn đêm khuya má»›i thấy cô ta trở vá» nhà , tươi tỉnh như không. Trái tim Ä‘au khổ cá»§a tôi mách bảo cho tôi biết rằng cô ta đã phản bá»™i tôi khi quan hệ vá»›i ngưá»i khác. Và tháºt Ä‘au đớn khi nghÄ© rằng ngưá»i đó chÃnh là cha cá»§a tôi. Ngưá»i mà trong hoà n cảnh trái khoáy nà y, tôi còn oán giáºn nhiá»u hÆ¡n nữa.
Có má»™t lần, Ä‘iên tiết lên vì ghen và vì phải chỠđợi quá lâu trong công viên lạnh lẽo trong khi cô ta rá»ng mỡ Ä‘i đâu đó đến táºn ná»a đêm má»›i vá», tôi đã cho cô ta má»™t cái tát thẳng tay ngay ngoà i đưá»ng. Rồi tôi lôi cô ta và o nhà và đè cô ta xuống giưá»ng, nhưng không phải để là m tình như má»i khi mà để truy há»i xem đêm nay cô ta đã Ä‘i đú đởn vá»›i ai. Có lẽ cô ta thấy cÆ¡n ghen tuông đã là m cho tôi trở nên hung bạo vá»›i đôi mắt long lên cùng vá»›i cánh tay sẵn sà ng cho cô ta thêm và i cái tát nữa và o khuôn mặt xinh đẹp cá»§a mình, nên cô ta vá»™i và ng nói : Äi chÆ¡i vá»›i cha cá»§a anh.
- Láo. Cô nói láo. Tôi không tin. Tôi gà o lên và nắm lấy vai cô ta lắc dữ dá»™i. Cô ta hoảng sợ, nói như khóc : “ Không em nói tháºt đấy mà . Tối nay em đã gặp cha cá»§a anh, ông Y. tháºt mà .....Em còn cầm cái há»™p quẹt cá»§a ông ấy để quên....Nó đây nà yâ€.
Cô ta lục túi xắc và đưa tôi cái há»™p quẹt sáng loáng. Tôi nháºn ra ngay đó là cái báºt lá»a mà cha tôi thưá»ng dùng. Má»™t cái há»™p quẹt hiệu Zippo có khắc hình nữ thần Tá»± do, món quà cá»§a má»™t ngưá»i bạn đã tặng cha tôi từ lâu. Tôi sững sá» cầm lấy cái váºt nặng trÄ©u ấy mà thấy Ä‘au nhói trong tim. Dù tôi đã lá» má» nghi hoặc từ lâu, nhưng khi biết được sá»± thá»±c đó thì tôi vẫn choáng váng như bị má»™t đòn quá Ä‘au. Thì ra là cha tôi vẫn còn quan hệ vá»›i Trinh. Trong khi tôi thẫn thá» vá»›i cái há»™p quẹt trong tay thì Trinh ngồi dưới chân tôi. Cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể : “ Vì cần tiá»n nên khi ông ấy nhá» ngưá»i gá»i là em đến ngay. Rồi cùng đến nhà hà ng K. và ở đó......†“ Thôi câm Ä‘i !†Tôi rÃt lên và phÅ© phà ng đẩy mạnh cô ta ra. Mặc cho tiếng khóc lóc năn nỉ cá»§a cô ta, tôi lảo đảo ra vá» vá»›i đầu óc rối bá»i.
Ôi, trá»i Æ¡i ! Cha tôi và tôi là tình địch cá»§a nhau. Chưa bao giá» tôi lại thấy căm ghét cha tôi đến như váºy. Tôi thấy ông chỉ là má»™t kẻ đạo đức giả trong bá»™ mặt nhân từ. Từ trước đến giá», ông là má»™t ngưá»i cha tốt trong gia đình, được chúng tôi kÃnh nể vì ông đã nuôi dưỡng chúng tôi thà nh ngưá»i và tạo dá»±ng được má»™t cÆ¡ ngÆ¡i bá» thế như hiện nay. Riêng đối vá»›i tôi, ngoà i những lá»i dạy bảo ông còn thưá»ng xuyên dúi và o tay tôi những cá»c tiá»n dầy cá»™p, gá»i là để “tiêu vặtâ€. Nhưng giỠđây tất cả đã sụp đổ tan tà nh. Cha tôi đã hiện hình là má»™t con ngưá»i giả dối. Ông đã lừa dối mẹ tôi, và bây giỠông còn lừa dối cả ....tôi nữa, mà cái há»™p quẹt cá»§a ông Ä‘ang nằm trong tay tôi như má»™t bằng chứng cá»§a sá»± giả dối đó.
Ngà y hôm sau khi cả nhà tôi quây quần bên cái ti vi như thưá»ng lệ, thì tôi móc bao thuốc lá ra. Trước mặt cha tôi, tôi cố tình cháºm chạp lấy cái há»™p quẹt đó ra, cái há»™p quẹt Bằng - Chứng - Giả - Dối cá»§a cha tôi để châm thuốc hút. Lúc đó mẹ tôi chỉ tá» vẻ khó chịu khi nhìn thấy tôi hút thuốc, còn cha tôi thì giáºt mình khi nhìn thấy cái há»™p quẹt đó trong tay tôi. Ông chết lặng ngưá»i Ä‘i, không thốt được lá»i nà o cứ như thể ông vừa thấy tôi móc ra má»™t cây súng lục váºy. Vá»›i khuôn mặt u ám và ánh mắt luôn nhìn xuống dưới đất như để lẩn tránh ánh mắt cá»§a tôi, ông ngồi im lặng mãi cho tá»›i khi chương trình ti vi kết thúc. Còn tôi như muốn để hà nh hạ ông thêm nữa, thỉnh thoảng lại cầm lấy cái há»™p quẹt Bằng - Chứng - Giả - Dối đó lên và khá» khà châm thuốc hút.
Từ đó giữa cha tôi và tôi dưá»ng như lúc nà o cÅ©ng có má»™t bức tưá»ng vô hình ngăn cách. Ông Ãt khi gặp mặt tôi, nhưng vẫn không quên cho tôi những khoản tiá»n “tiêu vặt†khổng lồ như trước kia. Vá» phần mình tôi cÅ©ng hối háºn vì đã là m má»™t việc không phải vá»›i đạo là m con như thế. Tôi rất muốn gặp cha tôi để xin ông tha thứ cho nhưng cÆ¡n ghen mù quáng trong đầu tôi đã không cho tôi là m Ä‘iá»u đó. Ở đâu đó giữa cha tôi và tôi luôn ẩn hiện bóng dáng cá»§a Trinh, ẩn hiện như má»™t bóng ma ngăn cách hai cha con chúng tôi.
Äể tránh mặt cha tôi, tôi thưá»ng xuyên vắng nhà và chui và o KTX sinh viên để tá túc. Trong cái “quan tà i†khổng lồ luôn kêu cót két cá»§a thằng Quân khá», tôi trằn trá»c suốt đêm để suy nghÄ© vá» cái hoà n cảnh trá»› trêu cá»§a mình. Tâm trạng cá»§a tôi lúc nà y Ä‘ang ở trong tình trạng mà ngưá»i ta thưá»ng nói văn vẻ là “con tim không chịu là m theo mệnh lệnh cá»§a trà ócâ€. Lý trà mách bảo tôi rằng hãy xa rá»i ngưá»i đà n bà yêu quái đã đưa cha con tôi và o hoà n cảnh dở khóc dở cưá»i nà y. Nhưng trái tim non ná»›t cá»§a má»™t kẻ má»›i yêu lần đầu như tôi thì dưá»ng như co dúm lại vì ná»—i khiếp sợ khi phải xa rá»i Trinh. Chỉ ná»™i ý nghÄ© phải chia tay vá»›i cô ta đã là m cho tôi Ä‘au nhói trong lòng. Tôi sợ mất Trinh, sợ cái khoảng không trống vắng đầy Ä‘au khổ trong tim tôi khi không còn Trinh nữa. Cô ta đã để lại dấu ấn quá Ä‘áºm trong cuá»™c Ä‘á»i trong trắng cá»§a tôi, y như má»™t vết bẩn trên tá» giấy trắng tinh váºy.
Chỉ má»›i và i ngà y không gặp Trinh, tôi như đã phát cuồng lên. Không chịu đựng được lâu hÆ¡n, tôi xách xe lao đến nhà cô ta. Khi quẹo và o con đưá»ng nhá» quen thuá»™c cá»§a nhà ngưá»i yêu, tôi bá»—ng sững ngưá»i lại. Không thể tin và o mắt mình nữa khi tôi trông thấy chiếc xe hÆ¡i mầu Ä‘en hiệu X...... Chiếc xe cá»§a cha tôi và và o má»™t giá» khuya khoắt như thế nà y. Äầu óc choáng váng, tôi quay xe lại và bá» chạy như Ä‘iên trên đưá»ng phố mà chẳng biết Ä‘i đâu. Sau má»™t hồi chạy vòng vèo bạt mạng mà chẳng xảy ra tai nạn nà o như ý muốn, tôi lại chui và o má»™t quán nháºu còn mở cá»a. Ở đó trong tâm trạng cá»§a má»™t kẻ muốn chết, tôi uống không biết bao nhiêu ly rượu đắng ngắt. Cuối cùng tôi mò vá» tá»›i KTX và chui và o cái “quan tà i†cá»§a thằng Quân khỠđể ngá»§. Äêm đó tôi mong muốn mình Ä‘ang nằm trong má»™t cái quan tà i tháºt sá»± , để được chấm dứt những ná»—i Ä‘au khổ Ä‘ang là m tôi như muốn phát Ä‘iên lên.
Sáng hôm sau tỉnh dáºy vá»›i cái đầu nhức như buá bổ, tôi nhanh chóng quyết định phải chia tay ngay tức khắc vá»›i ngưá»i đà n bà đáng khinh bỉ đó. Ngay láºp tức tôi tá»›i thẳng nhà cô ta để thá»±c hiện quyết tâm cá»§a mình.
Äến trước ngôi nhà quen thuá»™c là m tôi nhá»› lại cái lần đầu tiên đến đây để bắt ghen cho mẹ tôi. Äó là lần đầu tiên tôi thấy Trinh và cÅ©ng là lần đầu tiên tôi bị cô ta há»›p hết hồn vÃa. Tôi thấy Ä‘au nhói trong lòng khi nghÄ© rằng đây sẽ là lần cuối cùng mình đến căn nhà nà y.
Cá»a mở, khuôn mặt rạng rỡ cá»§a Trinh hiện ra chà o đón tôi. Cô ta ôm lấy tôi và mừng rỡ cho tôi biết rằng, đêm qua cha tôi đã đến đây để lấy hết đồ đạc cá»§a ông. Cô ta chỉ tay và o căn phòng đã trống huyếc trống hoác. Những món đồ đắt tiá»n như dà n máy nghe nhạc, tivi...
Trong lòng rá»™n rà ng niá»m vui sướng, nhưng tôi không khá»i có chút nghi ngá» khi ngạc nhiên há»i cô ta :
- Nhưng tại sao cha anh lại lấy đồ đạc lúc ná»a đêm ? Äêm qua anh đã đến và thấy xe hÆ¡i cá»§a ông ấy...
- Tại vì ông ấy muốn ở lại như trước nhưng em không đồng ý. Em nói là em đã có anh. Và yêu cầu ông ấy mang những món đồ cá»§a ông ấy vá».
Thế là bao nhiêu căm ghét trong tôi đã biến Ä‘i đâu hết. Nhanh như chúng chưa từng có trong tôi váºy. Rồi chúng tôi lại quấn lấy nhau và chiếc giưá»ng hoà giải êm ái ở nhà cô nà ng lại là m tốt đẹp nhiệm vụ cá»§a nó. Tháºm chà tôi đã tá»± trách mình là quá hồ đồ khi vá»™i kết tá»™i oan cho cô ta. Ngay láºp tức tôi xoay cá»§a mẹ tôi má»™t số tiá»n lá»›n, vá»›i lý do để chung vốn kinh doanh vá»›i bạn bè để đưa cho Trinh mua lại những món đồ mà cha tôi đã lấy vá». Chúng tôi đã là m là nh vá»›i nhau như chẳng có chuyện gì xảy ra và sẽ lại ở bên nhau hạnh phúc.
Nhưng tôi đã lầm. Cô nà ng núi lá»a là má»™t kẻ nói dối rất giá»i nhưng hà nh động thì lại rất dở. Tôi đã nhiá»u lần phát hiện ra bằng chứng có sá»± hiện diện cá»§a con ngưá»i ấy, ngưá»i cha đạo đức giả cá»§a tôi trong căn nhà nà y. Tôi lại rÆ¡i và o tình trạng Ä‘au khổ, dằn vặt.....
Cho đến má»™t ngà y kia, tôi cố tình ở lại qua đêm tại nhà nà ng. Trong lúc Trinh Ä‘ang ngá»§ say còn tôi thì trằn trá»c mãi không ngá»§ được thì chợt có ánh đèn xe chiếu sáng rá»±c căn phòng. Tôi nhá»m dáºy nhìn qua cá»a sổ và giáºt mình khi nhìn thấy chiếc xe hÆ¡i cá»§a cha tôi, và nó Ä‘ang quẹo để chạy thẳng và o nhà . Tôi lạnh ngưá»i vì ý nghÄ© sẽ phải chạm trán cha tôi trong má»™t hoà n cảnh éo le như thế nà y. Äá»™t nhiên chiếc xe hÆ¡i dừng lại, pha đèn sáng rá»±c và o táºn phòng. Có lẽ cha tôi đã nháºn ra chiếc xe gắn máy cá»§a tôi đã được dá»±ng má»™t cách cố ý ở phÃa trước . Äó chÃnh là món quà mà cha tôi đã mua cho tôi khi tôi Ä‘áºu và o đại há»c.
Nhìn thấy chiếc xe gắn máy dá»±ng cản đưá»ng và o trong sân, có lẽ cha tôi đã phải dằn vặt ghê gá»›m lắm trước cá»a nhà , khi ánh đèn xe trên tưá»ng rung lên như giáºn dữ. Còn tôi thì đứng như trá»i trồng sau khung cá»a sổ, ngá»±c thắt lại vá»›i những ý nghÄ© trái ngược nhau. Má»™t phần thì tôi muốn ông bước và o đây để thấy được cái cảnh trá»› trêu là thằng con trai quà tá» cá»§a ông, tức là tôi đây Ä‘ang ở trên giưá»ng vá»›i nhân tình cá»§a ông. Nhưng phần khác thì tôi lại không muốn ông bước và o để đừng thấy cÅ©ng cái cảnh đáng buồn ấy. Và dù có ghen tuông hay căm ghét cha mình Ä‘i nữa thì tôi vẫn không muốn ông thấy được cái cảnh tôi Ä‘ang là má»™t tên tình địch đắc thắng cá»§a ông. Vì ông vẫn là cha cá»§a tôi.
Cuối cùng thì chiếc xe gầm lên khe khẽ, nó thụt lùi, lùi dần cho tá»›i khi ánh đèn pha chiếu trên tưá»ng má» nhạt Ä‘i rồi biến mất hẳn. Tôi thở phà o hú vÃa vì giây phút căng thẳng đã trôi qua. GiỠđây tôi má»›i thấy mừng vì cha tôi đã bá» vá». Dù sao thì tôi cÅ©ng thấy xấu hổ vì ý nghÄ© đã chÆ¡i cho cha mình má»™t vố quá nặng như thế. Và còn má»™t Ä‘iá»u nữa mà giỠđây tôi má»›i thấy rõ như ban ngà y, đó là Trinh đã phản bá»™i tôi khi cô ta vẫn tiếp tục mối quan hệ cÅ© và đẩy cha con tôi và o má»™t hoà n cảnh dở khóc dở cưá»i như thế nà y. Tôi đánh thức cô ta dáºy bằng cách nắm đầu dá»±ng dáºy và là m cho cô ta tỉnh ngá»§ bằng má»™t cái tát thẳng tay :
- Cô đã lừa dối tôi. Tôi gà o lên. Cô vẫn còn quan hệ vá»›i con ngưá»i kia ?
Mắt cô ta long lên sòng sá»c khi nhìn tôi và giá»ng nói rÃt lên đầy thách thức :
- Tôi tưởng anh biết Ä‘iá»u đó từ lâu rồi chứ ? Hay anh giả vá» không biết ? Phải, tôi còn quan hệ vá»›i ông ấy. Vì tôi cần tiá»n. Tất cả các khoản tiá»n mà tôi có được trong thá»i gian qua Ä‘á»u do ông ấy cả. Nếu không thì tôi đã ra ngoà i đưá»ng mà ở rồi. Vì váºy mà tôi vẫn còn quan hệ vá»›i ông ấy.
- Váºy ra những món đồ...đồ đạc ông ấy không lấy...lấy vá»...
- Không. Ông ấy không lấy vỠmà tôi bán đi đấy. Có như thế thì anh mới mua lại chứ....
- Cô đúng là một con ** !
- Äúng, nhưng không phải vá»›i anh. Vì anh là m gì có tiá»n. Nếu anh có tiá»n thì tôi đã chẳng cần phải tiếp tục mối quan hệ vá»›i ông già đó đâu. Cô ta thản nhiên nói những lá»i lẽ là m cho tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng ná». Tôi chỉ biết cứng há»ng vì những lá»i cô ta nói Ä‘á»u là sá»± thá»±c cả. Tôi nói, giá»ng như nghẹn Ä‘i :
- Loại ngưá»i như cô đâu có biết gì vá» tình yêu....
Cô ta cưá»i phá lên : “ Tình yêu ư ? Vá»›i ai ? vá»›i anh hay vá»›i ông già cá»§a anh ? Vá»›i cha anh thì không được rồi. Còn vá»›i anh thì tình yêu sẽ tiến tá»›i đâu ? Liệu anh và cái gia đình danh giá cá»§a anh có chấp nháºn tôi không ? Chắc chắn là không rồi. Ngưá»i mà anh lấy sẽ là má»™t cô gái nhà là nh, cÅ©ng thuá»™c gia đình danh giá như gia đình anh. Như cái cô Quyên há»c cùng trưá»ng vá»›i anh đó.
Mặc dù những lá»i nói cá»§a cô ta là m tôi khó chịu nhưng nó lại đúng sá»± tháºt. Phải, là m sao tôi có thể Ä‘i đến hôn nhân vá»›i Trinh được. Ngay dù cho tôi có muốn thì chắc chắn gia đình tôi sẽ không Ä‘á»i nà o chấp nháºn cho tôi lấy má»™t cô gái như Trinh, nhất là cha tôi. Äiá»u đó rõ như ban ngà y. Ngay chÃnh bản thân tôi cÅ©ng là má»™t sá»± mâu thuẫn rối bá»i, khi không thể tá»± trả lá»i rằng mình có thể lấy Trinh là m vợ hay không ? Nhưng tôi cÅ©ng không muốn mất cô ta. Chỉ ná»™i ý nghÄ© phải xa rá»i cô ta cÅ©ng đã là m tôi rụng rá»i tay chân rồi.
Äể không thể mất cô ta, tôi đã xách đồ đến ở vá»›i Trinh trong căn nhà nhá» có chiếc giưá»ng khổng lồ êm ái kia. Và cÅ©ng để cô ta không quan hệ vá»›i ai khác ngoà i tôi ra, tôi cÅ©ng không ngần ngại xoáy má»™t số tiá»n lá»›n cá»§a gia đình để Ä‘i xây dá»±ng tổ ấm má»›i. Thế là tôi đã bước và o má»™t cuá»™c phiêu lưu vá»›i má»™t mối tình rồ dại mà chẳng ai biết nó sẽ Ä‘i vỠđâu. CÅ©ng như bắt đầu má»™t cuá»™c sống gia đình vá»›i ngưá»i đà n bà tuyệt đẹp được sinh ra không phải để là m má»™t ngưá»i vợ. Ban ngà y chúng tôi Ä‘i ăn, xem những bá»™ phim cao bồi mà cả hai cùng ưa thÃch, rồi Ä‘i ăn tối ở các nhà hà ng sang trá»ng nhất. VỠđến nhà , chẳng có việc gì để là m nên chúng tôi cãi cá» nhau, rồi lại là m là nh vá»›i nhau trên cái giưá»ng hoà giải khổng lồ kia. Ngà y hôm sau lại Ä‘i chÆ¡i, rồi tiếp tục cãi cá» gây gổ và cuối cùng là m là nh vá»›i nhau.
Khi số tiá»n tôi Ä‘em theo đã cạn Ä‘i thì dưá»ng như chúng tôi gây gổ vá»›i nhau nhiá»u hÆ¡n và là m là nh vá»›i nhau Ãt hÆ¡n trước. Chỉ có tiá»n, tháºt nhiá»u tiá»n thì má»›i có được hạnh phúc vá»›i những cô nà ng như thế nà y, nếu gá»i đấy là hạnh phúc. Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao những ngưá»i đà n ông già u có hay có quyá»n chức mà có những cô nhân tình trẻ đẹp thì thưá»ng hay phải sạt nghiệp hoặc phải Ä‘i tù.
Chuyện há»c hà nh cá»§a tôi chểnh mảng đến mức nếu không có thằng Quân khá» thì tôi đã bá» há»c từ lâu rồi. Vì từ khi đến nhà Trinh ở, tôi đã không còn đến trưá»ng Ä‘á»u đặn nữa. Hà ng ngà y, thằng Quân phải Ä‘em bà i vở đến cho tôi. Rồi nó còn ngồi cặm cụi chép bà i vở, và giảng bà i ở trưá»ng vá» cho tôi nữa. Trinh chấp nháºn sá»± có mặt cá»§a nó bằng má»™t sá»± dá»ng dưng như không. Dưá»ng như cô ta cho rằng nó cÅ©ng giống như tôi, má»™t tên há»c trò chỉ biết quanh quẩn bên váy mấy cô nữ sinh.
Nhưng rồi cô ta đã phải thay đổi thái độ đối vá»›i ngưá»i bạn thân cá»§a tôi. Vốn là ngưá»i hiá»n là nh tốt bụng, tháºm chà có hÆ¡i cháºm chạp, nhưng thằng Quân khá» xuất hiện đúng lúc trong cuá»™c sống đôi lứa Ä‘ang có chiá»u tan rã cá»§a chúng tôi. Nó đã mau chóng trở thà nh vừa là bạn thân thiết cá»§a cả hai chúng tôi, lại vừa như má»™t chiếc van an toà n sẵn sà ng là m việc khi cuá»™c sống cá»§a cả hai chúng tôi ngà y cà ng trở nên bế tắc, và dá»… bùng nổ hÆ¡n bao giá» hết. Chúng tôi thưá»ng xuyên ca thán trách móc lẫn nhau và trút tất cả những lá»i than vãn đó và o tai nó. Như má»™t ông trá»ng tà i vô tư, nó lắng nghe má»™t cách chăm chú tất cả những gì chúng tôi phà n nà n vá» nhau, há»i thêm và i chi tiết nữa để rồi quên luôn chẳng bao giá» nhắc lại lần thứ hai. Nhưng như thế cÅ©ng là quá đủ. Chúng tôi Ä‘á»u cảm thấy nhẹ nhõm khi trút được tất cả ná»—i bá»±c dá»c ở trong lòng và o tai ông bạn khù khá» nhưng tốt nết đó. Dần dà Trinh cÅ©ng chấp nháºn sá»± có mặt cá»§a thằng Quân trong nhà như má»™t sá»± đương nhiên. Tháºm chà cô ta còn tá» ra thân thiết vá»›i thằng Quân hÆ¡n khi biết được gia đình nó rất già u có ở dưới quê.
Cha tôi đã không đến nhà Trinh từ lâu, kể từ cái đêm mà ông suýt đụng độ với tôi ở đó. Nhưng một hôm cha tôi xuất hiện trước sự ngỡ ngà ng của chúng tôi :
- Ba muốn nói chuyện riêng với con. Ông nói như ra lệnh, mắt không nhìn ai.
Trinh vùng vằng khó chịu nhưng trước ánh mắt cương quyết cá»§a cha tôi, cô ta đà nh phải cùng vá»›i thằng Quân khá» rút ra ngoà i. Cha tôi chốt cá»a lại. Ông nhìn quanh căn phòng, và tôi nhìn thấy vẻ khó chịu cá»§a ông khi nhìn thấy chiếc giưá»ng khổng lồ trong phòng. Sau và i lá»i há»i thăm, cha tôi đưa cho tôi má»™t cái bao giấy và nói :
- Hôm nay ba đến thăm con và để đưa con má»™t Ãt tiá»n tiêu vặt. Nhưng lý do chÃnh ba đến đây là để khuyên con trở vá» nhà . Số tiá»n mà con đã lấy ở nhà khi bá» Ä‘i thì ba mẹ đã giải quyết xong rồi. Con hãy trở vá» nhà vì sắp thi cá» rồi...
- Cám Æ¡n ba nhưng con sẽ không vỠđâu. Tôi cố tạo vẻ lạnh lùng để trả lá»i ông.
Äá»™t nhiên cha tôi đến bên tôi, ông quì xuống và nói, giá»ng nghẹn nghà o :
- Con Æ¡i. Ba là ngưá»i có lá»—i trong tất cả câu chuyện đáng buồn nà y. Ba Ä‘au lòng lắm vì đã gây ra tá»™i lá»—i và giỠđây bắt con phải gánh chịu. Äể con bá» nhà , bá» há»c như thế nà y thì lá»—i ở tại ba hết...
Và ông khóc. Phải. Cha tôi đã khóc. Những giá»t nước mắt chảy xuống khuôn mặt mà giỠđây tôi má»›i nháºn thấy có nhiá»u nếp nhăn cá»§a ông. Tôi vá»™i và ng đỡ cha tôi dáºy. Nhưng ông giữ chặt tay tôi và nói trong cÆ¡n thổn thức :
- Bây giá» ba có nói gì thì cÅ©ng không thể bà o chữa những tá»™i lá»—i gây ra cho con. Chỉ biết rằng ba đã hối háºn lắm rồi, và ná»—i hối háºn nà y sẽ theo ba đến chết. Ba chỉ còn biết mong con hãy tha thứ cho ba má»™t lần. Hãy vì ba mà trở vá» nhà . Hãy vì ba mà đừng bá» há»c con nhé...
Tôi cÅ©ng đã khóc. Vừa khóc tôi vừa hứa vá»›i cha tôi là tôi sẽ không bá» há»c. Và sẽ thu xếp để trở vá» nhà sá»›m. Cha tôi và tôi nắm tay nhau mà nước mắt trà o ra.
Ngà y thi tốt nghiệp đã cáºn ká» rồi, vì nhá»› lá»i hứa vá»›i cha tôi nên tôi đã quyết tâm đến trưá»ng. Tôi đã Ä‘uối sức há»c kể từ ngà y lao và o cuá»™c tình ái vá»›i Trinh và bây giá» thì tôi phải cố gắng để lấy lại thá»i gian đã mất. Tháºt buồn cưá»i khi ngưá»i giúp tôi trong thá»i gian há»c nước rút nà y lại chÃnh là Quyên, và ngưá»i đã thuyết phục Quyên đến dạy kèm cho tôi ở trưá»ng lại chÃnh là ...cha tôi. Ông đã khuyên nà ng coi như không có chuyện gì xảy ra và cố gắng giúp đỡ tôi việc ôn thi. Và Quyên đã không tá» thái độ giáºn dá»—i nà o đối vá»›i tôi cả, mà đối vá»›i tôi thì nà ng có tặng tôi mấy cái tát thì cÅ©ng còn là quá nhẹ nhà ng.
Hồi xưa tôi nhá»› mình hay diá»…u cợt câu chuyện thần thoại vá» Nữ Thần Tình Yêu, giương cung bắn vá»›i đôi mắt bị bịt kÃn. Tháºt ngá»› ngẩn khi con ngưá»i ta lại có thể mù quáng được trong tình yêu. Lúc đó tôi nghÄ© rằng chỉ có những cô nương nhà là nh hay những anh chà ng nhà quê khá» khạo như thằng Quân khá» bạn tôi thì má»›i có thể mù trong tình yêu được, chá»› còn những kẻ như tôi thì tháºt khôi hà i mà nói như vây. Nhưng tôi đã lầm và ngỡ ngà ng ra sao khi biết tin Trinh đã phản bá»™i tôi. ChÃnh trong má»™t ngà y báºn rá»™n ôn thi vá»›i Quyên , tôi đã nháºn được má»™t lá thư cá»§a cô ta cùng vá»›i má»™t số đồ đạc Ãt á»i cá»§a mình. Thư cô ta viết nguệch ngoạc đầy lá»—i chÃnh tả : “ Tôi xin chúc anh và cô bạn gái nhà là nh cá»§a anh được nhiá»u hạnh phúc. Tôi xin rút lui ra ngoà i cho cả hai cùng vui vẻ nhé. Nhưng tôi không buồn đâu. Tôi cÅ©ng tìm ra cho mình má»™t nguồn vui má»›i ở nÆ¡i ngưá»i bạn thân cá»§a anh rồi. Äó là anh Quân. Anh ấy không khá» chút nà o. Äừng có đến nhà tôi nữa nhé. Tôi xin gá»i trả tất cả đồ đạc cá»§a anh.†Ký tên : Trinh.
Tôi như đã bị giáng má»™t đòn quá nặng khi nghe tin đó. Tháºm chà tôi còn không tin rằng đó là sá»± thá»±c, ngay cả khi nhìn thấy đống đồ đạc thảm hại cá»§a mình được Trinh gá»i trả. Có lẽ đó chỉ là má»™t trò đùa ác ý cá»§a cô ta chăng ?
Bá» mặc buổi há»c và bá» mặc Quyên ở đó, tôi nhảy lên taxi để chạy ngay đến nhà cá»§a ngưá»i đà n bà phản bá»™i. Bóng đêm đã phá»§ xuống khi tôi đến trước ngôi nhà quen thuá»™c. Má»™t cảm giác kỳ lạ cứ lởn vởn trong đầu tôi và cà ng lúc cà ng hiện ra rõ rà ng hÆ¡n. Không bao giá» có má»™t trò đùa dã man và vô lý đến như váºy, giữa má»™t ngưá»i là ngưá»i yêu và má»™t ngưá»i là bạn thân nhất cá»§a tôi. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u duy nhất có thể biện minh cho má»™t trò đùa vô lý đến như váºy. Äó là sá»± thá»±c và phải là sá»± thá»±c mà thôi.
Căn phòng quen thuá»™c yên tÄ©nh đến lạ kỳ. Chỉ đến khi tôi đứng sát bên cá»a sổ vá»›i trái tim Ä‘áºp thình thịch như muốn vỡ tung ra vì hồi há»™p, thì tôi má»›i nghe thấy có tiếng động. Tiếng động quá quen thuá»™c đối vá»›i tôi đến mức không thể lầm lẫn và o đâu được. Tiếng gà o thét, tiếng rên rỉ vì khoái lạc như tiếng mèo kêu trong những đêm động đực, và tiếng chiếc giưá»ng nệm khổng lồ cÅ©ng Ä‘ang rên lên vì sung sướng. Hoà n toà n giống vá»›i chúng tôi chỉ má»›i má»™t và i đêm trước đây mà thôi. Chỉ có Ä‘iá»u, tôi không phải là kẻ trong cuá»™c như má»i lần mà là má»™t kẻ Ä‘ang đứng rình ngoà i cá»a sổ. Và kẻ thay thế tôi cÅ©ng chÃnh là thằng bạn thân nhất cá»§a mình.
Cú đánh quá mạnh là m tôi choáng váng. Tôi Ä‘iên cuồng lao ra ngoà i đưá»ng vá»›i tâm trạng vô cùng hoảng loạn. Tôi muốn tìm lấy má»™t thứ gì đó, như má»™t con dao găm hay má»™t cây súng rồi quay trở lại căn phòng đáng nguyá»n rá»§a kia để giết. Tôi sẽ giết hết tất cả ở đó. Tôi sẽ tà n sát hết tất cả và cả bản thân mình nữa. Tôi sẽ bắn giết tháºt sá»± chá»› không phải như trên xinê nữa. Bầu máu nóng cá»§a tuổi hai mươi sôi sùng sục trong huyết quản cá»§a tôi và nó kêu gá»i tôi phải giết và giết.....
Có má»™t bà n tay mạnh mẽ đã ngăn tôi lại khi tôi lao ra khá»i con hẻm. Äó chÃnh là cha tôi, và có lẽ ông vừa đến đó. Vừa giữ chặt lấy tôi, cha tôi vừa nói :
- Ba đây. Hãy dừng lại một chút. Ba muốn nói chuyện với con.....
- Buông con ra. Tôi thét lên trong cÆ¡n giáºn dữ Ä‘iên cuồng. Hai đứa chúng nó đã phản bá»™i con...Con sẽ giết chết hai đứa chúng nó. Giết tất cả chúng nó...
- Thì chÃnh vì việc nà y mà ba muốn nói chuyện vá»›i con. Nhưng con phải đứng yên đừng có vùng vẫy nữa vì ba Ä‘ang muốn đứt hÆ¡i rồi đây.
Tôi ngừng lại và thở hồng há»™c. Cha tôi cÅ©ng váºy khi ông ná»›i lá»ng bà n tay giữ tôi. Tôi nháºn thấy cha tôi cÅ©ng chẳng còn mạnh khoẻ nữa khi thấy ông thở dốc nặng ná» qua cuá»™c giằng co vá»›i tôi vừa rồi.
- Ba đã biết tất cả rồi vì Quyên vừa cho ba hay. Ba muốn nói chuyện vá»›i con. Cha tôi nói và ông dứt khoát kéo tôi theo ông và o cái công viên bên kia đưá»ng. Chúng ta hãy đến cái ghế đá kia ngồi nói chuyện.
Tháºt trá»› trêu khi đó chÃnh là chiếc ghế đá lạnh lẽo mà tôi đã ngồi chá» Trinh trong nhiá»u đêm dà i. Ngồi nÆ¡i đây có thể nhìn thấy căn nhà nhỠđó Ä‘ang chìm trong bóng tối và tim tôi Ä‘au nhói lên khi nghÄ© vá» những gì Ä‘ang xảy ra trong đó.
- Cha con ta hãy nói chuyện vá»›i nhau như hai ngưá»i bạn, hoặc như hai ngưá»i đà n ông nhé. Cha tôi nói khi chúng tôi cùng ngồi xuống cái ghế đá lạnh ngắt. Ông đã nhìn thấy ánh mắt căm thù cá»§a tôi khi nhìn mãi và o căn nhà kia. Hãy bình tÄ©nh con ạ. Ba rất hiểu con ở trong tình trạng nà y...
- Ba không hiểu được đâu. Tôi thét lá»›n, giá»ng nghẹn Ä‘i vì uất ức. Ba hãy để cho con yên. Hãy để con là m gì mặc con. Bây giá» con chỉ muốn xông và o căn nhà khốn kiếp kia để giết chết cả hai đứa chúng nó rồi con sẽ tá»± giết con luôn. Bây giá» con không cần lá»i khuyên bảo cá»§a ai hết. Ba Æ¡i ? Ba không thể nà o hiểu được đâu.
- Ba hiểu được chứ...
- Không. Ba không thể hiểu được vì ba không bao giỠở và o hoà n cảnh hiện thá»i cá»§a con. Trá»i Æ¡i ! Ba phải ngồi ở đây để nhìn thấy cảnh má»™t kẻ là ngưá»i yêu cá»§a mình, vá»›i má»™t kẻ là bạn thân nhất cá»§a mình Ä‘ang phản bá»™i mình trong căn nhà kia thì ba má»›i hiểu được...
- Con Æ¡i. Ba hiểu được vì chÃnh ba đã ở và o hoà n cảnh đó. Cha tôi nhẹ nhà ng nói . Chỉ cách đây và i tháng thôi thì ba cÅ©ng đã ở trong má»™t hoà n cảnh tương tá»± như con hiện thá»i, tháºm chà cÅ©ng ngồi trên chÃnh cái ghế đá nà y để nhìn căn nhà đó. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u khác nhau duy nhất, đó là không phải ngưá»i bạn thân nhất mà là ngưá»i con trai yêu quà nhất cá»§a mình...
Tôi sững sá» kinh ngạc nhìn cha tôi. Ông nói ra bằng giá»ng nói nhẹ nhà ng và chân tình như má»™t ngưá»i bạn Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i bạn váºy. Äá»™t nhiên tôi như hiểu tất cả, và cÅ©ng đột nhiên cÆ¡n giáºn dữ Ä‘iên cuồng trong con ngưá»i tôi như tan biến Ä‘i khi nghe cha tôi thú nháºn ra những Ä‘iá»u đó. Má»™t cảm giác lẫn lá»™n giữa sá»± ngượng ngùng ân háºn cùng ná»—i xót xa cay đắng chen lẫn trong lòng tôi là m cho tôi bối rối...
- Ba nói Ä‘iá»u đó vá»›i con hoà n toà n không phải là để trách móc con hay là m cho con phải khó xá». Ba nói những Ä‘iá»u đó má»™t cách chân thà nh nhất từ đáy lòng mình, để tránh cho con có thể là m má»™t việc rồ dại nà o đó có thể hại đến bản thân con, hay đến tương lai cá»§a con. Nếu Ä‘iá»u tồi tệ nà o đó xảy ra cho con thì ba sẽ Ä‘au lòng lắm vì chÃnh ba là ngưá»i có lá»—i....
- Không. Sẽ không có Ä‘iá»u nà o xảy ra đâu. Tôi nói, giá»ng nghẹn Ä‘i vì xúc động. Con không há» nghÄ© rằng việc con đã là m đó đã khiến cho ba phải Ä‘au lòng...
- Không há» gì. ChÃnh Ä‘iá»u đó đã giúp Ãch cho ba nhiá»u lắm. Có lẽ những lá»i khuyên bảo cá»§a ai lúc đó cÅ©ng khiến ba không nghe đâu. Chỉ đến khi con cặp bồ vá»›i cô ta thì ba má»›i có được má»™t bà i há»c Ä‘Ãch đáng như thế. Có như thế thì ba má»›i thoát khá»i vòng tay ma quái cá»§a cô ta. CÅ©ng như thá»±c tế phÅ© phà ng hôm nay cá»§a ngưá»i bạn con sẽ là má»™t bà i há»c Ä‘Ãch đáng cho con, khiến con thoát khá»i được cô ta.
- ChÃnh con má»›i là kẻ có lá»—i trong tất cả chuyện nà y. Tôi nói lên tiếng nói tá»± đáy lòng mình.
- Không. Ba tôi nói khi ông nhìn thẳng và o mắt tôi. - Con không há» có lá»—i. ChÃnh ba má»›i là ngưá»i có lá»—i trong chuyện nà y. Ba đã từng nà y tuổi rồi mà còn là m má»™t việc vô đạo đức đến như thế. Nếu không có câu chuyện phiêu lưu tình ái cá»§a con thì ba cÅ©ng sẽ còn phải ngụp lặn trong bùn nhÆ¡, trong tăm tối cá»§a ngôi nhà kia không biết đến bao giá». Ba đã phạm sai lầm. Bởi vì ba cÅ©ng chỉ là má»™t con ngưá»i như má»i con ngưá»i bình thưá»ng khác mà thôi.
Tôi ngượng ngáºp nhìn và o ánh mắt hiá»n háºu cá»§a cha tôi.
Cuá»™c Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u loại ngưá»i xấu xa như váºy. Nhưng đừng buồn vá» Ä‘iá»u đó con ạ. Phải có ngưá»i xấu để là m thứ thuốc thá» cho ngưá»i tốt. Giống như phải có chất axit độc hại thì má»›i lá»c trong quặng ra thứ và ng ròng nguyên chất váºy. Hãy đứng thẳng dáºy sau khi vấp ngã. Con hãy còn tương lai tốt đẹp phÃa trước. Äừng là m hại bản thân mình vì má»™t con ngưá»i không xứng đáng như váºy con trai ạ. Hãy cho đây là má»™t bà i há»c đầu tiên cá»§a cuá»™c Ä‘á»i con Ä‘i, con trai ạ. Má»™t bà i há»c mà không có trưá»ng lá»›p nà o dạy cho con được. Má»™t bà i há»c mà chỉ có trong cuá»™c sống thá»±c má»›i dạy cho con và con phải trả giá má»›i há»c được.. Và bà i há»c nà y sẽ chỉ có Ãch đối vá»›i con mà thôi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, ngưá»i bạn cá»§a con hiện ở trong đó sẽ phải ngồi ngoà i nà y để nhìn và o ngôi nhà đó y như con đêm nay. Mà không biết anh ta có rút ra được má»™t kinh nghiệm nà o không từ bà i há»c đầu tiên cá»§a cuá»™c Ä‘á»i nà y ? ChÃnh ba cÅ©ng đã há»c được má»™t bà i há»c ở lần vấp ngã nà y và nó là bà i há»c cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i ba rồi con trai ạ.
Còn bây giá» thì Ä‘iá»u cuối cùng mà ba muốn nói vá»›i con là : “Cám Æ¡n con. Nếu không có con thì...â€
Tôi đỠbừng mặt. Äã có lúc tôi tưởng tượng ra cha tôi đã nói vá»›i tôi câu nà y nhưng ở trong hoà n cảnh hoà n toà n khác.
Chúng tôi đứng dáºy và bước ra khá»i công viên. Tôi đưa mắt cố nhìn lần chót và o ngôi nhà đang chìm trong bóng đêm Ä‘en kia. Cha tôi khoác lấy vai tôi, rồi hai cha con cùng Ä‘i vá» phÃa con đưá»ng Ä‘ang trà n ngáºp ánh đèn. Äá»™t nhiên tôi nháºn thấy đã từ lâu lắm rồi, giỠđây tôi má»›i lại được Ä‘i trong vòng tay thân yêu cá»§a cha mình.
Sà i Gòn ngà y 31/12/2007
Tà i sản của ngudoc