Anh quay mặt nhìn ra cá»a sổ. Mùa đông Ä‘ang còn sót lại chút hanh hao cá»§a thu, những bông sao và ng rÆ¡i đầy cá»a, tôi vẫn luôn ước Ä‘i cùng anh trên những con đưá»ng đầy hoa sao và ng ấy đến suốt cuá»™c Ä‘á»i, váºy mà ... Äá»™t nhiên má»™t vòng tay chắc khá»e ôm chặt lấy tôi từ phÃa sau, rồi đôi môi ghì chặt đôi môi tôi nóng hổi. Tôi không phản kháng, mụ Ä‘i trong nụ hôn ấy... Rồi đột nhiên anh lại buông tôi ra, đôi mắt trở vá» không chút xao xác.
Anh dẫn tôi đến cà phê La fenêtre soleil có nghÄ©a là “Cá»a sổ mặt trá»iâ€. Quán chỉ là căn phòng chung cư xáºp xệ nằm ngay trung tâm thà nh phố. Nó ẩn nấp và khuất lấp, rất Ãt ai biết. Tôi thÃch các góc là những cá»a sổ mở toang vá»›i những then gá»— mục, cÅ© cùng những chiếc rèm trắng buông lÆ¡i. Anh bảo đến đây má»—i thá»i khắc sẽ có cảm giác khác nhau, buổi tối có lúc ma quái, rùng rợn nhá» những ánh nến hắt mà u sắc các bức tranh trừu tượng treo trên vách, có lúc lãng đãng tinh khiết khi từ các ô cá»a ánh trăng ùa và o. Buổi sáng là những khe nắng lách mình nằm ngá»§ trên những vách gá»—, cả không gian thoắt ẩn thoắt hiện đón mặt trá»i...
Anh bảo anh thÃch ngồi má»™t góc gần chiếc dương cầm cÅ©, được phá»§ lên những lá»›p bụi mà chá»§ nhân cá»§a nó hình như cố ý để váºy. Còn tôi, tôi thÃch nhìn và o đôi mắt anh ở chÃnh cái góc ấy, trông đôi mắt cá»§a anh đầy vẻ bà ẩn...
° ° °
Anh, thà nh đạt. Tôi, xinh. Gặp và yêu nhau nhanh đến chóng mặt. Khi ấy tôi là cô sinh viên báo chà thá»±c táºp đến công ty anh vá»›i hà ng tá câu há»i chuẩn bị sẵn để phá»ng vấn anh, váºy mà vừa gặp, chÃnh anh tung ra câu há»i phá»ng vấn tôi trước. Tôi nhá»› như in câu anh há»i: “Ước mÆ¡ lá»›n nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i cô là gì?â€. Tôi đã không chần chừ trả lá»i: “Là m vợ!â€. Anh nhìn tôi vá»›i đầy vẻ bà ẩn bà ng hoà ng rồi nói: “Anh không tin má»™t cô gái sẽ là nhà báo tương lai sống ở thế ká»· 21 nà y ước mÆ¡ lá»›n nhất lại là “là m vợâ€. Tôi há»i anh câu há»i không định sẵn: “Chẳng lẽ là m vợ lại là xấu?â€.
Lúc đó Ä‘iện thoại cá»§a anh bá»—ng reng. Anh chợt giáºt mình rồi anh tá» ra bối rối, anh định nhấc máy nhưng rồi lại thôi. Vẫn reng. Vẫn không nhấc máy. Anh chợt đến ká» bên tôi. Anh đặt tay lên vai tôi, anh đưa khuôn mặt cá»§a anh và o sát khuôn mặt tôi. Tôi cảm thấy rõ rệt hÆ¡i thở ấm nóng cá»§a anh. Tôi linh cảm có chuyện gì đó. Tôi bừng tỉnh, khẽ lảng ra chá»— khác, bình thản nhìn và o mắt anh và nói:
- Anh nhấc máy đi!
- Má»™t số máy quen vẫn gá»i giá» nà y. Giá»ng anh bình thản trở lại.
- Thì anh cÅ©ng phải nhấc máy chứ! Tôi vẫn cố giữ sá»± cân bằng trong lá»i nói mặc dù có đôi chút khó chịu.
- Äây!
Anh bốc máy đưa cho tôi. Từ đầu dây kia vang lên giá»ng hát Hồng Nhung, giai Ä‘iệu nhẹ nhà ng:
Nghe bâng khuâng mùa đông mùa đông ô cá»a xa vắng
Trong cơn mưa mùa đông mùa đông em là câu hát buồn
Mưa bay đi và câu tình ca mãi chỉ buồn như thế
Tan cÆ¡n mÆ¡ và em tháºt xa không là m sao giữ lại
Ngà y thêm dà i mãi, tuổi thêm nhiá»u mãi
Thấy đêm cà ng lạnh lạnh hơn xưa
Và em xa cà ng xa chỉ còn trong bà i ca thuở nà o
Vẫn mong đợi ngóng chá»...
Anh nói: “Äã nghe thì phải nghe cho hết bản nhạc, hãy cúp máyâ€. Nói xong anh bá» ra khá»i phòng.
Sau khi nghe xong bản nhạc, tôi cúp máy ngồi chá» anh. Tôi từng rất thÃch bà i hát nà y. Tôi nhá»› không nhầm bà i hát tên là Cá»a sổ mùa đông cá»§a Dương Thụ. Xuất hiện trong tôi má»™t câu há»i ngoà i những câu há»i tôi định phá»ng vấn anh vá»›i tư cách má»™t nhà báo táºp sá»±. Tôi cảm thấy hồi há»™p đặt câu há»i nà y hÆ¡n những câu há»i tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhưng, tôi chá» hoà i vẫn không thấy anh trở lại. Tôi mở cá»a Ä‘i ra. Anh Ä‘ang đứng rÃt thuốc ở ban công nhìn xuống con đưá»ng rợp bóng cây xanh. Anh nói: “Xin lá»—i chuyện Ä‘iện thoại. Anh nghÄ©, nếu như không nhầm em Ä‘ang tò mò vá» anh!â€. Tôi chợt giáºt mình vì anh đã Ä‘oán trúng tim Ä‘en cá»§a tôi lúc đó... Anh nói tiếp: “Xin em má»™t Ä‘iá»u kiện vá» công việc, đừng bao giá» há»i anh vì sao lại có bà i hát ấy, vì sao cứ má»—i ngà y và o giỠấy Ä‘iện thoại lại reng...â€.
Tôi chợt cảm thấy sợ hãi trước những gì gá»i là “bà máºt†cá»§a riêng anh. Anh nháºn ra Ä‘iá»u ấy ở tôi. Anh nói:
- Là m vợ không hỠxấu, ngược lại, rất đẹp, rất cao cả. Vừa rồi anh đã nói dối em là “anh không tin một cô gái như em lại có ước mơ lớn nhất chỉ là là m vợ†mà thực sự ra anh sợ, anh rất sợ...
Anh nói rồi bá» lá»ng câu nói. Tôi không hiểu gì. Ra vá», tôi mang theo khối tò mò không giải đáp. Khi bước xuống lòng đưá»ng, qua hà ng cây nhìn lên, vẫn thấy anh đứng ở ban công, má»™t khối bà ẩn mà tôi muốn khám phá. Tôi tá»± nhá»§ rằng, tôi không chỉ muốn tò mò vá» anh như anh đã nháºn ra mà tôi đã thÃch anh, thÃch ngưá»i đà n ông chứa nhiá»u bà ẩn như anh. Äối vá»›i tôi, tình yêu luôn phải là sá»± khám phá. Tôi muốn khám phá con ngưá»i anh. Äá»™t nhiên tôi lẩm nhẩm bà i hát Cá»a sổ mùa đông và báºt cưá»i như má»™t con dở hÆ¡i giữa ồn à o dòng xe cuá»™n chảy.
° ° °
Má»™t sáng Sà i Gòn chá»›m đông, anh dẫn tôi vá» má»™t ngôi nhà nhá» xinh ở ngoại ô Sà i Gòn. Ngôi nhà ấy có mẹ anh là m cô giáo, có bố anh lạc thá»i vá» chăm sóc mảnh vưá»n nhá», có tiếng chim hót má»—i sá»›m, có bướm lượn trong vưá»n. Nghe mẹ anh nói, anh tách khá»i nhà năm 18 tuổi và sống tá»± láºp, tá»± láºp nghiệp, tá»± mua nhà , tá»± chá»n các cô gái để yêu và chỉ cuối tuần má»›i vỠăn cÆ¡m vá»›i bố mẹ. Bà nói, bà rất khao khát có con dâu vì năm nay anh cÅ©ng đã ngoà i 30...
Và sau lần ấy, nhiá»u lần nữa anh dẫn tôi vá» nhà bố mẹ anh, nhưng không hiểu sao anh chưa bao giá» dẫn tôi đến nÆ¡i anh ở. Tôi chỉ biết anh ở chung cư đó, khúc đó, con đưá»ng đó, căn phòng đó. Váºy thôi. Phải chăng căn phòng ấy có bà máºt gì đó liên quan tá»›i chuông Ä‘iện thoại bản nhạc Cá»a sổ mùa đông mà anh đã xin tôi đừng bao giá» há»i đến?
Má»™t tối Ä‘ang nằm nghe nhạc Phú Quang, tôi vẫn hay chìm đắm trong âm nhạc ông, ở đó có cái gì đó buồn man mác nhưng không bi, không lụy, ở đó có tá»± sá»± ngưá»i con gái, má»™t đồng nghiệp cá»§a anh Ä‘iện thoại bảo tôi đến đón anh vì anh uống nhiá»u quá trong ngà y liên hoan công ty.
Chiếc taxi mà u sữa đã đưa tôi vá»›i anh vá» căn há»™ chung cư cá»§a anh. Anh say, nằm bẹp gà như má»™t con mèo con. Tôi lục túi và lấy chìa khóa cá»a và o phòng. Äáºp và o mắt tôi là má»™t căn phòng như má»™t bản sao cá»§a cà phê “Cá»a sổ mặt trá»i†mà anh vẫn thưá»ng đưa tôi đến. Tôi dìu anh, đặt anh nằm và lấy khăn lạnh đặt lên trán anh. Dá»n dẹp lại căn phòng quá ư bá» bá»™n cá»§a anh. Tôi ngồi mà chẳng biết là m gì. Thấy những đĩa phim, tôi mở lên xem. Choáng váng và lặng ngưá»i Ä‘i. Má»—i đĩa phim là cảnh quay là m tình cá»§a anh và má»™t cô gái mà tôi không được biết và chưa bao giá» nghe anh kể. Tất cả cùng má»™t nhân váºt nữ ấy, câu chuyện là m tình xảy ra ở bên cá»a sổ và o má»—i thá»i khắc khác nhau. Và , nhòe Ä‘i trong tôi là hình ảnh cuối cùng bên khung cá»a rèm trắng ấy, cô gái đã hát Cá»a sổ mùa đông bên cây dương cầm cÅ© trong bá»™ váy trắng, trông cô thanh khiết và bay bổng như má»™t ngưá»i thoát tục...
Tôi nói lá»i chia tay anh và o hôm sau. Tôi nghÄ© anh sẽ kéo tôi lại và giải thÃch, và nói gì gì đó đại loại thanh minh để tôi tin, để giữ tôi lại. Nhưng, không, anh vẫn bình thản, mắt không chút xao động, cái ánh mắt nhấn chìm tôi ở góc ấy, cây dương cầm cÅ©, ô cá»a gá»— mục...
Bước đi nhưng vẫn ấm ức, tôi quay lại:
- Như thế là như thế nà o, cô gái, và những ô cá»a sổ...
- Em muốn biết lắm sao?
- Äúng.
- Ngưá»i anh yêu!
- Tại sao anh còn đến với tôi?
- Cô ấy đã chết. Anh lặng Ä‘i trong giây lát. Ãnh mắt anh có vẻ xúc động, Ä‘iá»u mà lần đầu tiên tôi thấy ở anh.
- Anh có bịa chuyện thì cũng phải cho hợp logic một chút chứ. Những cuộc điện thoại thì sao?
- Khi nà ng ra Ä‘i, chỉ vá»›i má»™t thỉnh cầu cuối cùng, ngà y nà o, giỠđó, khoảnh khắc đó, anh cÅ©ng phải nghe bà i hát đó. Chị nà ng cầm máy nà ng, đúng giỠđó thì báºt máy lên và gá»i...
- Có nghÄ©a là ... nà ng tồn tại vÄ©nh cá»u trong anh?
Anh im lặng không trả lá»i câu há»i ấy cá»§a tôi.
Tôi nghe tim mình nghẹn lại, Ä‘au nhói. Không hiểu tại sao tôi lại ghen vá»›i má»™t ngưá»i đã ở má»™t thế giá»›i khác, thế giá»›i ấy không có hoa nở, không có lá rÆ¡i, không có tiếng chim hót, không có những đêm trăng, không có những ánh nến lung linh... Nhưng dù sao ngưá»i con gái ấy cÅ©ng hạnh phúc hÆ¡n tôi, cuá»—m theo cả trái tim má»™t ngưá»i đà n ông...
Anh quay mặt nhìn ra cá»a sổ. Mùa đông Ä‘ang còn sót lại chút hanh hao cá»§a thu, những bông sao và ng rÆ¡i đầy cá»a, tôi vẫn luôn ước Ä‘i cùng anh trên những con đưá»ng đầy hoa sao và ng ấy đến suốt cuá»™c Ä‘á»i, váºy mà ... Äá»™t nhiên má»™t vòng tay chắc khá»e ôm chặt lấy tôi từ phÃa sau, rồi đôi môi ghì chặt đôi môi tôi nóng hổi. Tôi không phản kháng, mụ Ä‘i trong nụ hôn ấy... Rồi đột nhiên anh lại buông tôi ra, đôi mắt trở vá» không chút xao xác.
- Anh đã từng há»i nà ng...
- Cái câu há»i mà anh đã há»i em...
- VÃ ...
- Và nà ng đã trả lá»i như em đã trả lá»i.
- Một sự trùng hợp của định mệnh!
- Còn tôi, tôi lại không bao giá» thÃch là m phiên bản cá»§a bất cứ ai, tôi không đủ dÅ©ng cảm đứng ngoà i săm soi thế chá»— trong suốt cuá»™c Ä‘á»i anh, anh hiểu không?!
Tôi quay Ä‘i. Và , tôi biết anh chắc chắn sẽ không kéo tôi lại. Câu hát cá»§a Hồng Nhung cứ vang lên lẩn khuất: “Bay Ä‘i những hạt mưa mùa đông ô cá»a sổ trong sáng/ Em nghe chăng tình yêu cá»§a tôi vẫn ở lại suốt Ä‘á»i...â€. Phảng phất trong tôi hình bóng ngưá»i con gái khoác trên mình bá»™ váy trắng ngồi bên cây dương cầm cÅ©, tinh khiết và bay bổng...
Qua ô cá»a sổ, những bông sao và ng vẫn rÆ¡i...