Äang lui cui dá»n dẹp đống chăn má»n lá»™n xá»™n, Phi Hùng giáºt thót mình khi nghe tiếng bà Thìn bên cạnh nhà quát tháo:
− Äồ ăn hại ! Mà y xéo Ä‘i cho rảnh mắt tao .
Phi Hùng chá»±ng lại má»™t tÃ, anh nghe tiếp:
− Äồ khốn nạn ! Tao nuôi mà y đến chừng đó mà mà y trả Æ¡n cho tao thế hả ?
Bà Thìn tiếp:
− Trá»i Æ¡i là trá»i ! Xuống đây mà coi . Kiếp trước tui không tu nên kiếp nà y trá»i đà y tui mà ..
Hùng khẽ lắc đầu, anh thở dà i má»™t cách chán chưá»ng . Anh bước tháºt cháºm rãi đến bên bá» Ä‘áºu, nhìn sang bên kia .
Cho đến lúc nà y, anh không còn nhá»› nổi mình đã chứng kiến cảnh nà y bao nhiêu lần nữa . Anh đứng đấy và chỉ biết lấy mắt mà dòm . Anh không có quyá»n xen và o cuá»™c sống cá»§a ngưá»i khác .
Bà Thìn nhìn chưa hả cÆ¡n giáºn . Nắm lấy tóc Bình An, bà lôi Ä‘i xá»nh xệch . Vừa lôi, bà vừa luôn miệng mắng nhiếc :
− Thứ con gái đú đớn . Chỉ giá»i tà i liếc trai . Là m thì hư lên hư xuống .
Bình An đau đớn, cô rên lên khe khẽ, không dám cầu cứu ai . Cô chỉ còn biết chắp tay lại van xin bà Thìn tha cho .
Cà ng năn nỉ, cô cà ng bị những tráºn đòn tá»›i tấp . Không ngần ngại, bà Thìn vá»› lấy cây chổi chà dùng để quyét chuồng heo, Ä‘áºp tá»›i tấp lên lưng, lên đầu cô . Cô khóc thét lên nhưng bất lá»±c .
− Mà y khóc nữa hả ? Nhanh lên, ra bưng đồ cho khách ! Äừng có giả bá»™ nghe con !
Ông Thìn Ä‘au lòng quá, bước ra giáºt lấy cây chổi từ tay bà Thìn . Ông quát:
− Bà là m gì mà hà nh hạ nó dữ váºy ?
Bà Thìn hếch mặt lên, hai tay chống nạnh:
− Ông còn bênh nó nữa à ? Tại ông mà nó mới lên mặt với tui đó .
− Bà quá quắt lắm . Con An có là m gì đến nỗi bà phải đánh nó thế ?
− Không là m gì à ? Ông chỠcho nó phá hại cái nhà nà y tan gia bại sản mới chịu ư ?
− Tui van bà đó, trăm ngà n lần lạy bà , hãy để cho con An nó yên . Sao bà ác với nó thế ?
Bà Thìn quắc mắt lên:
− Cha con ông Ä‘á»u muốn chống lại tui hả ? Äó, tui giao cái nhà nà y cho hai cha con ông đó . Tui dẫn thằng Khanh Ä‘i luôn .
Nói đoạn, bà Thìn chạy bổ và o nhà , kéo tay bé Khanh đi . Khanh giằng tay lại:
− Con không đi đâu . Con muốn ở nhà với ba và chị An cơ .
Bà Thìn lại cà ng cay cú:
− Cả mà y cũng theo con ranh đó à ?
Bé Khanh vừa khóc vừa lấy tay quệt nước mắt, nó mếu máo:
− Ngà y nà o con cÅ©ng nghe mẹ mắng chá»i, đánh Ä‘áºp chị An hết . Con sợ lắm . Con không muốn thấy cảnh đó nữa đâu .
Bà Thìn dưá»ng như không muốn nghe những lá»i khẩn cầu cá»§a con mình . Bà háºm há»±c, ngồi phịch xuống đất, miệng kêu trá»i, chân giẫm đà nh đạch:
− Khốn nạn thân tui . Là m tôi là m má»i cho cái nhà nà y, cuối cùng ai nấy đối xá» vá»›i mình như váºy đó .
Ông Thìn ngán ngẩm:
− Tại bà mà ra hết .
− Ông bảo tại tui à ? Tui đã là m gì mà đổ thừa tui chứ ?
− Nhà cá»a, ai không muốn được êm thấm . Sao bà cứ là m ầm lên váºy ? Ngà y nà o cÅ©ng thế, riết tui cÅ©ng hết chịu nổi .
− Con ông đẻ ra, ông nuôi đi . Cớ sao bắt tui phải gánh ?
− Tui có bắt bà nuôi nó đâu . Con An là m như thế, bà còn muốn gì ở nó nữa ?
− Ăn hại thì có . Nó mà là m được gì . Thấy con trai là mắt chớp chớp . Không lo mà là m ăn .
Ông Thìn năm lần bảy lượt như váºy rồi, má»—i lần như thế, ông chỉ biết can ngăn và dá»— dà nh bà Thìn bá»›t giáºn . Ông bất lá»±c trước hà nh động tà n nhẫn cá»§a bà đối vá»›i đứa con riêng cá»§a mình .
Ba mẹ Bình An li dị nhau năm cô 10 tuổi . Äó là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh đối vá»›i cô .
Ngà y xưa, bố mẹ cô sống vá»›i nhau rất hạnh phúc, kéo dà i cho đến lúc cô lên 8 tuổi thì mâu thuẫn giữa hai ngưá»i bắt đầu nảy sinh .
Bố cô là má»™t ngưá»i rất nhu nhược, lại còn mang táºt uống rượu triá»n miên, say xỉn . Mẹ cô không chịu nổi . Mặc dù đã khuyên can ông hết lá»i, nhưng chứng nà o vẫn táºt nấy .
Song mẹ cô vì con, bà đã không có ý định ly dị . Còn ông muốn vợ mình phải biết nuông chiá»u và nÃn nhịn . Äiá»u nà y mẹ cô đã không đáp ứng được . Ông quyết định ly dị .
Mẹ cô đồng ý và nháºn nuôi cô . ÄÆ°á»£c hai năm, bà phát hiện mình có khối u trên ngá»±c . Bác sÄ© chẩn Ä‘oán đó là khối u ác tÃnh .
Hai năm sau bà mất . Bình An trở vá» sống vá»›i bố . Ông rất thương yêu cô . Nhưng ngưá»i vợ kế cá»§a ông đã xem cô là cái gai trong mắt bà ấy . Lúc đó, cô vừa tròn 12 tuổi .
Ngà y qua ngà y như thế, cô sống lầm lÅ©i trong má»™t ngôi nhà thiếu vắng tình thương cá»§a mẹ . Cha thì sáng xỉn chiá»u say, mẹ kế thì độc ác, đánh Ä‘áºp, hất há»§i cô tà n nhẫn . Cô vẫn cam chịu .
Lúc nà y, cô đã có thêm một em trai cùng cha khác mẹ .
Cô chỉ được há»c đếp lá»›p 9 thì bà Thìn cấm không cho há»c nữa . Bắt ở nhà phụ bán quán nháºu vá»›i bà . Cô là m quần quáºt, nghÄ© tay má»™t chút là bị mắng chá»i xối xả và o mặt .
Có khi bà Thìn ném luôn một cái dĩa và o đầu cô là m cô bị thương, máu chảy dữ dỗi . Thế mà bà vẫn là m ngơ như không có chuyện gì xảy ra .
Cuá»™c sống cá»§a Bình An ngà y cà ng tồi tệ . Äôi lúc cô không còn nháºn ra mình là ai nữa . Cô chai lì đến mức những tráºn đòn cá»§a bà Thìn không là m cô rÆ¡i lệ .
Ông Thìn cha cô chỉ biết xót xa trong òng, ngoà i ra chẳng thể giúp cô được gì . Con ngưá»i cá»§a ông nhu nhược đến mức không thể chấp nháºn . Bà Thìn cứ thế lấn lướt và đà y Ä‘á»a Bình An .
Nhiá»u đêm, cô đã âm thầm khóc má»™t mình, thương nhá»› mẹ . Khóc cho thân pháºn Ä‘en bạn, tá»§i hổi cá»§a mình . Cô ao ước đến má»™t ngà y nà o đó cô được thoát khá»i cái dịa ngục trần gian nà y .
Nhiá»u đêm, cô đã âm thầm khóc má»™t mình, thương nhá»› mẹ . Khóc cho thân pháºn Ä‘en bạc, tá»§i hổ cá»§a mình . Cô ao ước đến má»™t ngà y nà o đó cô được thoát khá»i cái địa ngục trần gian nà y .
Hôm nay, như má»i ngà y khác . Sau má»™t tráºn đòn man rợ ấy, cô lại lầm lÅ©i là m việc . Lấy khăn lau chén dÄ©a xong, cô quay sang lau bà n ghế, sắp xếp chá»— ngồi đâu và o đấy . rồi lại lau chà nhà cá»a, sà n nước và tiếp đến là phục vụ khi có khách đến .
Bà Thìn táºn dụng địa thế ngôi nhà để buôn bán . Sáng, bà nấu xong cháo lòng ra phục vụ cho những khách hà ng nhà . Chiá»u lại, bà mở quán nháºu . Khách đến quán bà khá đông vì nhá» phong cách phục vụ ân cần cá»§a Bình An . Thêm và o đó, Bình An khá xinh xắn .
Hôm nà o cô không tươi cưá»i vá»›i khách thì sau đó bà Thìn sẽ không để yên cho cô . Bà táºn dụng má»i cái có thể từ cô . Bóc lá»™t sức lao động cá»§a cô đến táºn cùng . Váºy mà năm hết, tết đến, chá»› gì bà mua sắm cho cô má»™t bá»™ đồ má»›i . Ông Thìn năn nỉ lắm, bà má»›i mua cho má»™t bá»™ đế gá»i là . Chẳng qua bà muốn ông Thìn vui vẻ .
Năm nay Bình An 17 tuổi . Bé Khanh đã được sáu tuổi . Nó rất thương cô .
Bình An vừa bị đánh xong. Trước mặt bà Thìn, nó không dám nhúc nhÃch . Äợi lúc chỉ có 2 chị em, nó len lén đến gần và há»i:
− Chị có đau lắm không ?
Bình An đau lắm, cô đau cả thể xác lẫn tâm hồn . Nhưng để cho bé Khanh yên tâm, cô nhỠnhẹ:
− Chị đau sơ sơ thôi . Em đừng lo cho chị .
Bé Khanh tỠvẻ không tin:
− Chị bị đánh thế mà bảo không đau à ?
− Chị nói tháºt mà .
− Mẹ ác quá .
Thấy bé Khanh còn nhá» mà phát biểu như váºy, cô cháºn ngang:
− Em đừng nói thế . Váºy là há»—n đó nghen .
Bé Khanh nắm lấy tay chị, lắc lắc:
− Em thương chị lắm, em không muốn thấy chị bị mẹ đánh đâu . Sao chị không nói gì hết váºy .
Bình An không biết phải giải thÃch sao cho bé Khanh hiểu . Cô thầm nghÄ©:
Số pháºn cá»§a mình là thế mà . Có thay đổi được đâu .
Cô vỗ nhẹ và o má em mình, hôn lên trán nó:
− Em và o rá»a mặt súc miệng Ä‘i rồi ra ăn sáng, kẻo mẹ thấy là bị rầy đó .
− Dạ .
Sau tiếng dạ, bé Khanh ngoan ngoãn chạy biến và o nhà .
Bình An ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vô tình hướng vá» phÃa bá» Ä‘áºu, nÆ¡i Phi Hùng Ä‘ang đứng . Anh nãy giá» chứng kiến tất cả .
Vừa thấy anh, cô bỗng dưng bối rối, lúng túng . Cô biết anh đã thấy hết cảnh cô bị hà nh hạ . Nhưng đây đâu phải lần đầu đâu . Thế mà cô vẫn sượng sùng, mắc cỡ .
Ãnh mắt cá»§a Hùng nhìn cô đầy thông cảm . Anh như muốn chia sẽ bất hạnh cá»§a cô . Cô cụp mắt xuống, vẻ chịu đựng .
Thái độ cá»§a cô dã không lá»t được mắt cá»§a bà Thìn . Äôi mắt qua bên kia, bà thấy Phi Hùng Ä‘ang đứng nhìn Bình An . Bà quát lá»›n:
− Con ranh kia, không lo buôn lo bán . Mà y lại đứng liếc trai nữa hả ?
Bình an im lặng, không trả lá»i . Cô tiếp tục công việc cá»§a mình .
Chưa hả giáºn, bà chì chiết:
− Còn thằng kia, mà y có để cho nó là m không ? Mới sáng ra đã đứng bẹo .
Phi Hùng lắng lặng bỠvà o nhà .
Bình An đỠbừng mặt . May mắn là sáng nay thá»±c khách chỉ toà n con nÃt, cô đỡ quê hÆ¡n .
Dưá»ng như chưa bao giá» Bình An cãi lại mẹ kế má»™t lá»i nà o . Cô luôn cam chịu, nhẫn nhục . Có lẽ cô phó thác số mệnh cá»§a mình cho ông trá»i định Ä‘oạt . Äến đâu hay đến đó . Cô không muốn nghÄ© ngợi xa vá»i nữa .
Sau câu mắng thiếu tế nhị cá»§a bà Thìn, Phi Hùng tháºt sá»± tức giáºn . Tuy không nói lại vì anh nhá» . Nhưng anh hiểu được lẽ sống ở Ä‘á»i . Cho dù Bình An không phải là con ruá»™t cá»§a bà đi nữa, thì bà cÅ©ng không được đà y Ä‘á»a cô ấy như thế . Là m con ở, ngưá»i ta còn được trả lương cÆ¡ mà . Không phải bị đối xá» tà n nhẫn như thế .
Anh quyết định thưa vá»›i ba mẹ mình . Äã từ lâu, anh thầm thương yêu Bình An . Anh tháºt sá»± không biết anh yêu cô theo kiểu nà o . Tình yêu hay sá»± thương hại ? Anh không lý giải nổi . Nhưng anh không muốn nhìn thấy cảnh lúc nãy nữa . Không muốn Bình An phải chịu thêm má»™t ngà y nà o tá»§i nhục nữa .
Anh đi và o trong phòng khách . Bố mẹ anh đang uống trà ở đó . Anh lấy hết can đảm và thưa:
− Thưa ba mẹ, con xin phép đưá»c nói má»™t Ä‘iá»u ạ .
Ông Năm rÃt má»™t hÆ¡i thuốc, nhả khói lên phÃa trên cao cho nó lan tá»a thà nh từng vòng . Ông nhìn con trai chăm chú rồi há»i:
− Chuyện gì thế ? Con cứ nói đi, là m gì mà ấp úng thế .
Phi Hùng nuốt nước bá»t nghe á»±c . Anh cố giữ giá»ng má»™t cách tá»± nhiên:
− Thưa ba mẹ, con năm nay đã được 23 tuổi .
− Ừ . thì sao nà o ?
− Con muốn cưới vợ .
Cả ông Năm và bà Năm Ä‘á»u trố mắt ngạc nhiên . Äây là lần đầu tiên há» nghe anh nhắc đến chuyện đó .
Từ trước đến giá», anh hiá»n như Bụt . Thấy con gái là nhút nhát như thỠđế . Bà Năm có lần bảo anh lấy vợ sá»›m để bà được ẩm bồng cháu ná»™i, thế mà anh chỉ cưá»i cưá»i cho qua chuyện . Ở xóm, bà mai dẫn đến cho anh má»™t cô gái khá nết na, xinh xắn, ông bà Năm rất ưng ý, nhưng anh lắc đầu nguây nguẩy . Anh chỉ bảo:
− Con còn trẽ quá . Chưa muốn lấy vợ sớm .
Hai ông bà cÅ©ng không muốn ép là m gì . HỠđể mặc anh quyết định . Khi nghe anh nói, bà Năm vui vẻ thấy rõ . Bà há»i ngay:
− Con nói tháºt chứ Hùng ?
− Vâng, thưa mẹ .
− Nhưng con đã có ai đâu nà o ?
− Có rồi, mẹ ạ .
Hai ông bà lại một lần nữa ngạc nhiên . Ông Năm xen và o:
− Sao bấy lâu nay con không giới thiệu cho ba mẹ biết ?
− Dạ, con ngại ạ .
Bà Năm mắng yêu con:
− Cái thằng, có thế mà cũng mắc cỡ . Con trai chỉ mà nhát thế con ?
Phi Hùng chỉ cưá»i tá»§m tỉm . Anh không nói gì cả . Ông Năm nôn nóng:
− Thế vị hôn thê của con là con gái nhà nà o ?
Ngáºp ngừng má»™t lát, Hùng má»›i nói:
− Dạ, đó là Bình An ạ .
Bà Năm nhìn sững con:
− Con An nhà bà Thìn đó à ?
− Dạ .
Ông Năm tỠý không hà i lòng cho lắm:
− Cha nó sáng xỉn chiá»u say, còn mẹ kế cá»§a nó thì cái miệng như cái mõ là ng . Rước nó vỠđây liệu có ổn không con ?
Phi Hùng nhìn cha, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu:
− Con muốn cưới cô ấy để cô ấy thoát khá»i cảnh bần cùng ấy . Ba mẹ hãy giúp con .
Bà Năm thông cảm:
− Nhưng con có thương nó không ? Hay chỉ muốn giúp nó .
− Dạ, con thương cô ấy từ lâu, nhưng chưa có dịp để nói . Bây giỠcon hết chịu nổi cảnh bà Thìn doạ cô ấy rồi . Con muốn cưới cô ấy vỠđây cho cô ấy đỡ khổ .
Ông Năm và bà Năm nhìn nhau không ai nói vá»›i ai lá»i nà o .
Phi Hùng tiếp tục nà i nỉ:
− Tháºt ra, cô ấy không có lá»—i gì cả . Bình An là cô gái dịu dà ng, thùy mị và nết na . Chỉ vì cô ấy không phải là con ruá»™t mà bà Thìn đã hà nh hạ đấy . Ba ẹm ra tay cứu vá»›t cô ấy Ä‘i . Con van xin ba mẹ đó .
Ông Năm ra chiá»u xiêu lòng, há»i bà Năm:
− à bà thế nà o ?
− Thì tùy ông thôi .
− Tui đồng ý Ä‘i há»i con An cho thằng Hùng .
− Nếu ông đồng ý thì tui cÅ©ng thuáºn theo .
Phi Hùng mừng rỡ . Anh chạy ra ngoà i, vươn hai tay lên cao, hÃt thở không khà trong là nh cá»§a buổi sáng .
Anh Ä‘i Ä‘i lại lại, miệng huýt sáo liên hồi . Sáng nay chá»§ nháºt, anh không phải lên nhà máy . Lẽ ra nh đã qua nhà bà Thìn để ăn đỡ tô cháo lòng rồi . Nhưng vì câu nói lúc nãy cá»§a bà , anh cÅ©ng còn thấy nhồn nhá»™t thế nà o ấy . Anh đà nh để bụng đói chỠđến bữa cÆ¡m trưa .
Anh xin em gái của mình một tỠgiấy và mượn nó cây viết . Anh ngồi và o bà n và bắt đầu viết:
"Bình An thân mến !
Anh không thể nhìn thấy em ngà y qua ngà y phải chịu đựng vất vả khổ nhá»c đến thế . Muốn thoát khá»i cảnh đó, chỉ còn cách duy nhất là em đồng ý là m vợ anh . Anh sẽ lo cho em . Chúng ta tuy còn trẻ, nhưng anh nghÄ© bá»n mình sẽ cố gắng để tương lai tươi sáng hÆ¡n . Em hãy suy nghÄ© tháºt kỹ rồi trả lá»i cho anh biết nha . Cà ng sá»›m cà ng tốt, em nhé . Anh nguyện cầu cho em được bình an như chÃnh cái tên cá»§a em váºy .
Anh thương em lắm .
Anh Hùng "
Viết xong, anh cẩn tháºn xếp nó lại là m tư, ngay ngắn . Chưa yên tâm, anh gấp nó thêm má»™t lần nữa cho bé lại . Anh vẫy bé Na, em gái mình :
− Na nà y !
− Gì thế anh Ba ?
− Suỵt ! Khẽ thôi .
− Là m gì mà bà máºt thế ? - Na nhoẻn miệng cưá»i vá»›i anh .
Móc trong túi quần hai ngà n đồng, anh đưa cho bé Na rồi nói:
− Cho em ăn cháo đó .
− Em ăn rồi .
− Ăn nữa đi .
Bé Na trợn mắt nhìn anh .
− Ăn nữa, bể bụng sao?
Anh lúng túng chưa biết giải quyết thế nà o thì bé Na đã lên tiếng há»i:
− Sao hôm nay anh bỗng dưng tốt thế?
− Ờ..á»..anh thấy em dạo nà y hÆ¡i ốm nên muốn bồi dưỡng thêm cho em đó mà .
− Cám ơn anh Ba nha.
Vừa cám Æ¡n, nhá» Na vừa giÆ¡ tay cầm lấy hai ngà n, định bụng cất đó để dà nh mai Ä‘i há»c ăn hà ng. Nhưng Hùng rụt lại và bảo:
− Anh nhỠmột việc.
− Việc gì thế?
Không trả lá»i câu há»i cá»§a Na mà Hùng lại há»i:
− Ä‚n sáng xong, em uống nước ngá»t chưa?
− Dạ chưa.
− Váºy em qua kêu bà Thìn bán cho chai nước rồi em ngồi đấy uống.
Bé Na lúc lắc đầu:
− Em thÃch để dà nh tiá»n cÆ¡. Ngà y mai em ăn kem.
− Mai, anh cho tiếp.
Bé Na tròn mắt kinh ngạc:
− Anh Ba dạo nà y rộng rãi quá ta.
− Ừ, tại anh thương em.
− Sao hồi giá» hổng váºy?
− Tại anh chưa có nhiá»u tiá»n.
NhỠNa hà hứng:
− Bá»™ lúc nà y anh có nhiá»u tiá»n lắm à ?
Anh muốn trả lá»i cho xong nên gáºt đầu:
− Ừ.
Bé Na cầm hai ngà n từ tay anh và chạy qua bên kia. Nhưng bé má»›i chuẩn bị xuất phát thì Hùng đã gá»i:
− Khoan đã.
− Gì nữa váºy anh?
− Em cầm cái nà y trong tay, tháºt kÃn đáo em nhé. Äừng để ai thấy cả. Ngồi xuống nước, lúc nà o thấy bị Bình An Ä‘i lại phÃa em, em dúi tháºt nhanh và o tay chị ấy nhé.
− Chi váºy?
− Chuyện ngưá»i lá»›n, em là con nÃt không biết gì đâu. Äừng có há»i.
Bé na ngây thơ:
− Dạ.
Và chạy ù qua nhà bà Thìn, nó oang oang.
− Cho con chai sữa Ä‘áºu nà nh.
Bà Thìn nhìn nó, ngạc nhiên:
− Hồi nãy ăn, sao con không uống luôn?
− Dạ, anh Ba con má»›i cho tiá»n ạ.
− Thế à ? Thằng Hùng nhà mà y rộng rãi quá hén.
Nói đoạn, bà bảo Bình an khu chai sữa mang ra cho bé Na. Bé Na còn nhỠmà khôn ra phết. Nó liếc xem mà Thìn có nhìn nó không. Không thấy gì cả. Nó nhẹ nhà ng dúi và o tay Bình An một mẩu giấy và để ngón tay lên miệng :
− Sụyt.
Hiểu ý nó, Bình An cuộn nhanh mẩu giấy và o thắt lưng và tiếp tục công việc như không có chuyện gì xảy ra.
Bé Na tá»± cho là mình hoà n thà nh công việc anh Ba giao. Nó khoái chà mỉm cưá»i má»™t mình.
Nhâm nhi ly nước xong, nó chà o bà Thìn và chị Bình An, chạy một mạch vỠnhà .
Phi Hùng đứng đợi sẵn ở vưá»n hoa nhà mình. Anh Ä‘ang xách nước tươi cho cây nhưng mắt cứ hướng vá» phÃa cổng chá» Na quay vá».
Bé Na vừa bước và o thì anh bá» vá»™i chiếc bình xuống, há»i ngay:
− Sao rồi?
− Xong chứ sao.
− ÄÆ°a táºn tay chị An chứ?
− Chớ sao nữa, anh dặn kỹ rồi mà .
− Ừ, em ngoan lắm.
Bé Na ba hoa:
− Em phải để ý xem bà Thìn có nhìn em không nữa đó.
− Thế à ? Em thông minh lắm.
Vừa khen, Phi Hùng vừa vò đầu em gái mình.
ÄÆ°á»£c khen, bé Na thÃch chà cưá»i toa toét. Nó há»i:
− Anh đang tưới hoa đó hả?
− Ừ.
− Äể em phụ anh nha.
− Thôi Ä‘i. Em mà tưới thì trợt té gãy chân đó. Thôi, hai anh em mình lại đây tán dóc chút xÃu Ä‘i.
Bé Na gáºt dầu cái rụp, nó đồng ý ngay. Và còn bảo:
− Lát nữa anh đà n cho em nghe nha.
− ÄÆ°á»£c thôi. Nhưng không được chê nghen.
− Vâng, em hứa.
Phi Hùng dắt tay em gái đến góc vừa, bên cạnh luống thược dược Ä‘ang nở. Anh ấn bé Na ngồi xuống, vén tóc qua má»™t bên cho nó, anh há»i:
− Em thấy chị Bình An thế nà o?
− à anh, em hổng hiểu.
Anh không há»i nữa mà nghiêng nghiêng đâu, mắt nhìn hÆ¡i lÆ¡ đãng, anh nói vá»›i nhá» Na:
− Tên Bình An nghe hay ghê, em hén?
− Dạ, hay tháºt đấy - Nó phụ há»a.
Anh lại nói:
− Tên cÅ©ng đẹp mà ngưá»i cÅ©ng đẹp.
− Dạ, cái gì cũng đẹp.
Anh sỠcằm, đưa qua đưa lại:
− TÃnh tình lại hiá»n nữa.
− Vâng, hiá»n nhất thế giá»›i - Bé Na tiếp tục a dua.
Cứ anh khen Bình An là nhá» Na khen theo. Chắc nó muốn lấy lòng để được tiá»n ăn quà vặt.
Bé Na cÅ©ng không đến ná»—i đần độn, nó biết ý anh Ba nên há»i :
− Anh Ba thi ch chị Bình An à ?
− Cũng thi ch thii ch.
− ThÃch, sao không qua bên ấy chÆ¡i vá»›i chỉ?
− Chơi sao được?
− Sao lại không?
− Chị ấy báºn túi bụi. Vá»›i lại, anh sợ bà Thìn lắm. Äâu dám hó hé.
NhỠNa đồng cảm:
− Khổ quá hén.
Câu nói vô tình cá»§a nó là m anh chạnh. Anh nâng mặt con bé lên và há»i:
− Chị Bình An là m chị dâu của em, em thi ch không?
Nó ngẩn ngÆ¡ má»™t lát rồi trả lá»i:
− Nghĩa là anh và chị ấy cưới nhau đó hả?
− Con nà y ngốc thiệt. Thế cÅ©ng há»i.
Bé Na gục gặc đầu:
− Em thi ch chứ.
− Thế à ? Em không có ý kiến gì sao?
− Dạ không.
Anh thầm nghĩ:
Con nà y dá»… tÃnh tháºt.
Coi như má»™t thà nh viên nữa thống nhất. Anh vui mừng hết biết. Äứng lên, anh xách vá»™i chiếc bình. Bé Na thấy thế há»i anh:
− Không nói chuyện nữa sao?
− Nói nhiêu đó đủ rồi. Äể dà nh hom sau nói tiếp.
− Anh tiếp tục tưới hoa đó à ?
− Ừ.
Cụt hứng, nhá» Na Ä‘i và o nhà . Anh nhìn theo dáng nó khuất dần sau cánh cá»a, nở má»™t nụ cưá»i vui vẻ.
Dá»n dẹp xong sạch sẽ đâu và o đấy, Bình An lên giưá»ng nghỉ ngÆ¡i. Hết buổi sáng, lại đến buổi chiá»u rồi cả tối. Cô mệt lã ngưá»i. Cô không có má»™t chút thá»i gian rảnh để xem thư cá»§a Hùng. Vả lại, lúc nà o cÅ©ng có bà Thìn bên cạnh.
Lúc nà y, cô ung dung mở thư ra xem. Cái cảm giác vừa ngạc nhiên vừa vui mừng sung sướng quấn lấy cô, siết chặt đến nghẹn thở. Cô không dám tin và o Ä‘iá»u mà cô vừa Ä‘á»c được. Cuá»™c Ä‘á»ii cô sắp bước sang má»™t trang má»›i sao? Hạnh phúc có mỉm cưá»i vá»›i cô chăng?
Bao nhiêu câu há»i, không má»™t lá»i giải đáp. Cô nhắm mắt lại. MÆ¡ mà ng nghÄ© đến má»™t ngà y mai tươi sáng, thoát cảnh tá»§i nhục mà cô đã cam chịu gần năm năm qua.
Cô thiếp đi trong giấc ngủ không mộng mị, trà n đầy hạnh phúc.
So với nhà bà Thìn, ông bà Năm có vẻ nghèo khó hơn . Bà Thìn buôn bán đắt khách nên gia đình rất khấm khá . Trưa nay, ông bà Năm mang trầu rượu qua biếu cho ông bà Thìn để xin cưới Bình An cho Phi Hùng .
Bà Thìn hơi bất ngỠ. Nhưng sau đó lấy lại được vẻ thản nhiên ban đầu . Ông Thìn rất hà i lòng với việc gả con mình cho nhà ông Năm . Ông nói:
− Con An tuy còn nhá», nhưng ở tuổi đó cÅ©ng láºp gia đình được rồi . Tôi tán thà nh cho hai cháu tác hợp .
Bà Thìn chua ngoa:
− Có tiá»n không mà qua đòi cưới con gái tui váºy ?
− Dạ, cái đó thì ..
Ông Năm lúng túng chưa biết phải trả lá»i thế nà o thì bà Thìn Ä‘anh đá:
− Vợ chồng tui nuôi nó lá»›n từng đó rồi . Äâu phải mấy ngưá»i muốn cưới là mở miệng ra nói cưới . Tui không phải là hạng ngưá»i dá»… chịu đâu à nghen .
Bà Năm dằn cÆ¡n tức xuống, giá»ng nhá» nhẹ:
− Gia đình tui tuy nghèo, nhưng lấy đức nhân là m chÃnh . Gia đình tui sẽ bảo bá»c, lo cho cháu An nó được sung sướng, hạnh phúc .
− Bá»™ nó ở đây vá»›i tui khổ hay sao váºy ?
Ông Năm khoát tay:
− Chị đừng hiểu lầm ý nhà tôi . Bà ấy muốn nói sẽ giúp đỡ cháu An đó mà .
Ông Thìn xen và o:
− Thôi, đừng nói chi cho xa xôi . Trai lá»›n lấy vợ, gái lá»›n lấy chồng . Hợp vá»›i lẽ trá»i .
Quay sang bà Thìn, ông nói:
− Còn bà , có đồng ý không thì nói cho ngưá»i ta biết Ä‘i .
Bà Thìn suy nghÄ© đắn Ä‘o . Bình An Ä‘i rồi, quả tháºt bà sẽ mất má»™t mối lợi lá»›n . Không biết đến lúc đó khách khứa có còn đông nữa hay sẽ vắng vẻ .
Bà quyết định:
− Con Bình An còn nhá» lắm . Äợi nó lá»›n chút nữa Ä‘i .
Ông Thìn trố mắt nhìn bà :
− Sao bà kỳ váºy ? Bà muốn giữ nó lại để là m cho mình đấy à ? Sao bà Ãch ká»· quá váºy ? ChÄ© nghì đến cái lợi cho bản thân .
Bà Thìn sừng sộ:
− Ông nói gì ? Ai Ãch ká»· ? Ai nhá» nhen ?
Rồi quay sang ông bà Năm, bà Thìn mỉa mai:
− Tôi thách cưới là năm cây và ng đó . Nếu có tiá»n thì mang qua đây rồi bắt nó vá» . Còn không thì đừng hòng .
Ông Thìn e ngại nhìn bà :
− Trá»i Æ¡i ! Tôi gả con gái Ä‘i lấy chồng chứ có bán nó đâu . Bà là m váºy coi sao được .
Không thèm đáo lại lá»i ông Thìn, bà Thìn chỉ ngước nhìn hai ngưá»i đối diện:
− Anh chị nghe rõ rồi chứ ?
Ngáºm đắng nuốt cay, ông bà Năm nhìn nhau, sao đó ông trả lá»i:
− Tôi nghe chị nói rất rõ .
− Váºy thì vá» chuẩn bị Ä‘i . Äịnh ngà y giá» rồi tiến hà nh hôn lá»… . Tôi không hẹp hòi gì lắm đâu . Như thế còn quá Ãt đấy .
Ông bà Năm gáºt đầu chà o ông bà Thìn . Há» ra vá» mà lòng đầy lo lắng .
Phi Hùng nôn nóng há»i:
− Sao rồi ba ? HỠđồng ý gả Bình An cho con chứ ?
Ông Năm gáºt đầu :
− HỠđồng ý .
Anh chưa kịp mừng thì mẹ anh đã nói:
− HỠthách cưới cao quá con ạ .
− Bao nhiêu hả mẹ ?
− Năm cây và ng .
Hùng chới với:
− Äà o đâu ra ngần ấy tiá»n cÆ¡ chứ !
Ông Năm chép miệng:
− Con tÃnh thế nà o hả Hùng ?
− ...
− Lúc trước, ba mẹ có bao nhiêu tiá»n dà nh dụm, ba đã dốc ra hết để tiá»n thế chân cho con Ä‘i xuất khẩu lao động rồi . Giá» hết nhẫn . Tiá»n đâu mà cưới hả con ?
Bà Năm hạ giá»ng:
− Hay con đợi đến lúc lao động ở nước ngoà i vá», con dà nh dụm Ãt tiá»n xin cưới cô ấy . Con thấy sao ?
− Bây giỠchưa đi mà đã nói đến ngà y vỠ. ChỠđến lúc đó . ChỠđến lúc đo, cô ấy đã thân tà n ma dại . Con đau lòng lắm . Con chịu đựng hết nổi rồi .
Tuy nói thế, nhưng anh biết rất rõ gia đình anh lúc nà y Ä‘ang gặp khó khăn . Công việc là m ăn cá»§a ông Năm dưá»ng như Ä‘ang đình trệ . Ngà y nà o mặt ông cÅ©ng đỠbừng bừng không phải do ông ngồi hà ng giá» bên lò luyện thép như trước đây mà vì lúc nà y rảnh rá»—i, thì là m chén thù chén tạc . Mẹ anh thì là m hà ng gia công cho ngưá»i ta . Mấy tháng đổ lại đây hà ng hóa chá»±ng lại, Ãt Ä‘i thấy rõ .
Cà ng nghÄ© ngợi, anh cà ng buồn phiá»n . Anh nhá» giá»ng:
− Thôi, chuyện đó ba mẹ đừng nghì ngợi nữa . Äể đó con lo .
− Con lo bằng cách nà o chứ ? Äến những năm cây láºn mà . Thá»i buổi khó khăn nà y vay mượn đâu phải dá»… .
− Con biết . Con sẽ nghĩ cách sau .
Bà Năm nhìn con xót xa, không biết phải là m gì hơn nữa .
Ä‚n cÆ¡m xong, anh bá» ra ngà oi vưá»n hoa ngồi má»™t mình, gặm nhấm ná»—i buồn cá»§a con nhà nghèo khó . Anh biết anh chẳng thể đòi há»i khi hÆ¡n nữa ở ba mẹ . Äể thoát khá»i cảnh ngá»™ nà y, anh phải cố gắng là m việc tháºt nhiá»u . Ra nước ngoà i lần nà y, anh sẽ cố gắng táºn dụng má»i thá»i gian, mong sao kiếm tháºt nhiá»u tiá»n để vá» quê nhà giúp đỡ ba mẹ . Sẽ cưới Bình An . Dư nữa thì cho nhá» Na sắm sá»a quần áo .
Nhưng trong khi chỠđến ngà y huy hoà ng đó thì anh phải biết chịu đựng sá»± Ä‘au khổ cá»§a Bình An như chÃnh sá»± Ä‘au khổ cá»§a bản thân mình .
Ná»a tháng sau, giấy báo cá»§a Sở Lao Äá»™ng Thương binh Xã Há»™i báo vá» là má»i thá»§ tục đã hoà n tất . Anh chuẩn bị lên đưá»ng để đến Hà n Quốc . Anh khấp khởi trong lòng . Äứng ngồi không yên . Chỉ còn hai ngà y nữa anh phải rá»i quê lên Sà i Gòn để bay sang Hà n Quốc .
Vừa mừng, anh lại vừa buồn là m sao ấy . Có lẽ sắp xa Bình An là m anh chùng lòng . Anh lại vẫy bé Na và o:
− Cho anh xin tỠgiấy .
Bé Na nheo nheo mắt:
− Em biết anh muốn là m gì rội
− Ôi ! Con bé nà y lộn xộn quá . Lấy mau cho anh đi .
Nó cưá»i khúc khÃch là m anh chá»™t dạ .
− Nhá» cưá»i gì thế ?
Bé Na bụm miệng lại, chối quanh :
− Em có cưá»i gì đâu nà o .
− Cưá»i anh phải không ?
− Dạ, đâu có .
− Anh cốc chết đấy .
Äùa và i câu cho đỡ ngượng, Phi Hùng đón lấy tá» giấy và cây bút từ tay bé Na .
Anh nắn nót viết từng nét chữ thân thương lên trang giấy trắng . Anh bảo rằng anh sẽ quay vá» . Rằng cô đừng bi quan, ngà y mai tương lai sẽ tươi sáng hÆ¡n . Anh viết rất, nhiá»u hứa hẹn cÅ©ng rất nhiá»u . Rồi sau đó anh bước ra vưá»n hoa, chá»n má»™t nụ hồng xinh đẹp nhất, đỠthắm nhất tặng nà ng .
Nhiệm vụ cá»§a bé Na là bà máºt trao cho Bình An những thông Ä‘iệp ấy . Con bé không ngần ngại, vả lại, nó cÅ©ng rất thương anh Ba nó . Nó trao táºn tay cô trong niá»m hân hoan sung sướng tá»™t cùng cá»§a cô .
Hai ngà y sau anh lên đưá»ng, cô không tiá»…n anh được, cô chỉ trao choa nh má»™t cái vẫy tay nhẹ . anh chần chừ tháºt lâu má»›i bước Ä‘i . Tâm trạng khó diá»…n tả được . Vui buồn lẫn lá»™n . Nhưng hy vá»ng vá» má»™t ngà y mai tươi sáng luôn hiện hữu anh .
Äi má»™t quãng ngắn, anh ngoái đầu nhìn lại . Cảm giác lưu luyến bất chợt xuất hiện trong lòng . Anh đưa tay lên, vẫy vẫy và quay gót chạy tháºt nhanh đến chiếc taxi Ä‘ang đợi ở quốc lá»™ . Anh sợ nếu chỉ đứng thêm má»™t và i phút nữa, anh sẽ không đủ can đảm để ra Ä‘i .
Anh Ä‘i rồi, Bình An vẫn ngà y lại ngà y như thế, chẳng có gì sáng sá»§a hÆ¡n . Sức khá»e cô ngà y cà ng tồi tệ .
Toà n thân cô cảm thấy má»i rã rá»i . Äá»™t nhiên cô thấy yếu vô cùng, cô bá» bát xuống, ngả ngưá»i trên ghế, hy vá»ng cảm giác kiệt sức sẽ nhanh chóng qua Ä‘i .
Bà Thìn liếc xéo cô:
− Bắt đầu một trò mới đấy à ?
− Dì ơi ! Con đua quá . Cho phép con nghỉ ngơi một tiếng, dì nhé ?
− Mà y giả đò hay lắm . Có công lên việc xuống gì đâu mà mà y ẻo lả thế .
− Con xin phép dì mà .
− Thôi Ä‘i, tao ghét thứ con nhà nghèo mà bắt chước cái giá»ng tiểu thư đà i các lắm .
Bình An van xin:
− Con nghỉ độ một tiếng thôi . Xong, con sẽ là m việc tiếp .
Bà Thìn nhìn sắc mặt cá»§a cô có vẻ tai tái . Bà đoán chắc cô mệt tháºt, ra chiá»u ban Æ¡n:
− Thôi được, tao cho mà y nghỉ, nhưng chỉ đúng một tiếng thôi đấy . Nằm lâu hơn là ăn chổi chà nghen con .
Muốn đỡ mệt, Bình An cố gắng hết sức, gượng đứng lên . Cháºm chạp lê bước vá» phÃa chiếc ghế bố cạnh cá»a sổ . Cô ná»a ngồi ná»a nằm, mắt hướng ra bên ngoà i . Cảnh váºt tháºt đẹp . Cô ao ước mình như đà n chim kia chao liệng tá»± do mà không bị váºt gì cản trở . ÄÆ°á»£c bay đến bất cứ nÆ¡i nà o mà mình mong muốn .
Bất ngá» má»™t cÆ¡n dau buốc khác hẳn vá»›i những cÆ¡n Ä‘au trước đây nhói lên ở bụng, vùng bên phải . Cô kêu thét lên, nắm lấy mép ghế và gặp ngưá»i lại . Cô tá»±a ngưá»i và o ghế chá» cho cÆ¡n Ä‘au giảm xuống . Nhưng má»™i lúc má»™t Ä‘au hÆ¡n . Cô bắt đầu cảm thấy kinh hoà ng . Lấy hết sức, cô gá»i bố mình .
− Bố ơi !
Ông Thìn chưa nghe thấy . Cô phải gá»i như thế đến ba lần, ông má»›i lao đến và hốt hoảng .
− Con là m sao thế ?
− Con đau quá . Hết chịu nổi rồi .
− Äau ở đâu ?
− Ở chá»— nà y nà y - Vừa nói, cô vừa chỉ và o vùng bụng phÃa bên phải cá»§a mình .
Ông Thìn hiểu ngay và tức tốc gá»i xe chở cô đến bệnh viện . Cô được các bác sÄ© đưa ngay và o phòng mổ .
Cô vừa trải qua một cơn đau ruột thừa . Sau cả mổ, cô nằm một mình trong phòng hồi sức . Bên cạnh chẳng có một ai . Ông Thìn đã vỠnhà lấy cháo cho cô .
Buồn bã, tá»§i thân, cô nằm khóc nức nở . Lúc nà y, cô ước ao có mẹ bên cạnh . Nhưng Ä‘iá»u ước đó sẽ không bao giá» xảy ra .
Bà Thìn không hỠđến bệnh viện thăm cô, Ä‘iá»u đó không ngoà i dá»± Ä‘oán cá»§a cô . Cô thầm nghÄ© sao mình không chết quách lúc nãy cho xong . Như thế, cô sẽ hạnh phúc hÆ¡n . Cô thấy tâm hồn trống trải đến kỳ lạ . Cô nôn nóng đợi ông Thìn và o .
Ông Thìn đã xuất hiện với bát cháo nóng hổi trên tay . Ông ân cần nhìn con:
− Con cố gắng húp miếng cháo loãng nà y cho lại sức .
− Vâng, bô cứ để cho con .
− Äể bố đút cho con ăn nhé .
− Dạ, con tự ăn được bố à .
Nói đoạn, cô nhỠbố mình:
− Bố ra gá»i Ä‘iện thoại cho nhá» Thúy giúp con Ä‘i bố .
− Con có mang số điện thoại đó không ?
− Dạ, con nhớ . Số 89061.
− Con ăn Ä‘i nhé, để bố Ä‘i gá»i .
Thanh Thúy là đứa bạn duy nhất cá»§a Bình An . Thúy khá thông minh và lém lỉnh . Hầu như chẳng bao giá» Bình An thấy cô buồn . Thanh Thúy không đẹp rá»±c rỡ, nhưng cô rất dá»… thương, nhà nhảnh, lôi cuốn đà n ông con trai . Nụ cưá»i lúc nà o cÅ©ng tươi như hoa, xinh như má»™ng .
Năm nay Thúy Ä‘ang há»c lá»›p 12, cô dá»± định hết năm há»c sẽ và o Sà i Gòn há»c Äại há»c . Nói chung, vá»›i Thúy thì há»c ngà nh gì cÅ©ng được, cô không quan trá»ng, nhưng chỉ cần được và o Sà i Thà nh là cô thÃch rồi . Cô chẳng thÃch sống cái thị trấn nhá» bé nạy Nó như chôn chân cô lại .
Bình An muốn Thúy và o chÆ¡i vá»›i mình cho vui . Tuy thân nhau, nhưng hai cô Ãt có cÆ¡ há»™i gặp nhau nói chuyện . Ngà y xưa, Bình an còn lên trưá»ng, chứ bây giỠđừng mÆ¡ đến chuyện Thúy đến nhà An chÆ¡i hay An đến nhà Thúy chÆ¡i . Bà Thìn không cho An tiếp bất kỳ ai . Cuá»™c sống cá»§a Bình An như má»™t dòng sông cạn nước .
Cô cố gắng ăn hết bát cháo bố mang và o . Cuối cùng, cô nháºn ra rằng sức khá»e cá»§a mình hồi phục được má»™t phần . Cô cố gắng ngồi dáºy, nhưng bụng vẫn còn Ä‘au, nÆ¡i vết mổ .
Thanh Thúy đến . Äầu tiá»n gặp An là cô ta nở má»™t nụ cưá»i tươi roi rói, gương mặt trong sáng không hằn má»™t chút muá»™n phiá»n . Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô có lẽ bằng phẳng quá . Cùng tuổi ấy mà Bình An đã phải trảI qua biết bao cay đắng, mất mát và tá»§i nhục . Dẫu sao, Thanh Thúy cÅ©ng mang lại cô má»™t niá»m vui nho nhá» bằng chÃnh sá»± thÆ¡ ngây, nhà nhảnh ấy .
− Sao mà y và o đây váºy An ?
An đáp rất nhá», vì cô chưa bá»›t Ä‘au hẳn:
− Tạo bị viêm ruột thừa .
− Ra thế . Ổn chứ ?
− Ừ, mổ xong rồi . Tao đang nằm hồi sức .
− Cầu cho mà y ta qua nạn khá»i .
− Cám ơn mà y nghen .
Nắm tay bạn, Thanh Thúy nói:
− Tao cả trăm lần muốn ghé và o thăm mà y, nhưng rồi há»ng dám vô . Nhà mà y lúc nà o cÅ©ng có thần nhà giữ cá»a hết .
− Thần nhà à ? - Bình An lắc đầu không hiểu .
− Mà y ngốc quá . à tao muốn ám chỉ dì mà y đó . Thấy mặt bả, tao sợ muốn chết, đừng nói là và o .
− Mà y và o thì tao cÅ©ng đâu có thá»i gian để nói chuyện .
− Thì thế, nhưng gặp mặt mà y dẫu sao cÅ©ng đỡ hÆ¡n . Xem máºp ốm thế nà o .
Bình An nhìn bạn, khẽ mỉm cưá»i hạnh phúc . Cô chỉ chiếc giá» cạnh giưá»ng và bảo Thúy :
− Mà y nhúng giùm tao cái khăn đi nhỠ.
− Ừ .
Thanh Thúy mang khăn thấm nước đến lau mặt giúp bạn . Äang lau, cô phát hiện phÃa trên trán bạn có má»™t mối u rất to, bầm tÃm, vết máu khô còn Ä‘á»ng lại . Thanh Thúy há»i ngay:
− Mà y lại bị đánh nữa à ?
1 chút mắc cỡ, Bình An chối quanh:
− Äâu có . Tao té xe .
Thanh Thúy nghiêm mặt lại:
− Tao vá»›i mà y thân nhau đến thế mà còn e ngại sao ? Mà y giấu ai chứ đừng giấu tao . Nói tháºt Ä‘i . Bị đánh hôm nà o váºy ?
Bình An úp mặt và o gối, khóc như con nÃt má»›i lá»›n . Như có ngưá»i chia sẻ cùng mình, cô quên Ä‘i đây là bệnh viện, xung quanh còn nhiá»u ngưá»i khác . Cô thút thÃt má»™t cách ngon là nh:
− Hôm qua, tao bị dì đánh .
− Lý do gì bà ấy đánh mà y ?
− Muôn ngà n lý do . Lý do gì với bà cũng đáng cả .
− Mà y không nói lại gì sao ?
− Cà ng nói cà ng bị đánh nhiá»u hÆ¡n . Thà âm thầm chịu đựng .
Thanh Thúy xót xa:
− Chả lẽ mà y cắn răng chịu đựng suốt Ä‘á»i sao ?
Bình An lắc đầu:
− Tao cÅ©ng không biết nữa . Äến đâu hay đến đấy . Có lẽ nếu ai đó cưới tao thì tao sẽ được giái thoát .
− Mà y có bao giỠđược đi đây đi đó giao lưu với bạn bè đâu mà đòi có bạn trai . Không có bạn trai, sao có chồng được chứ ?
− Tao rối trà quá . Thôi, mà y đừng nói nữa . Äá»i tao là váºy mà . Tại kiếp trước tao gieo nhân ác nên kiếp nà y tao hưởng quả ác là đúng thôi . Con ngưá»i, ai cÅ©ng có số mạng hết rồi mà y à .
− Äó chỉ là cái lý thuyết suông để an á»§i cho những ngưá»i bất hạnh như mà y .
− Tao nghÄ© như váºy, từ khi tao mất mẹ, sống vá»›i dì ghẻ .
− Mà y sai rồi . Con ngưá»i ta là tác giả cá»§a chÃnh số pháºn mình và há» sống vá»›i nhừng gì do chÃnh há» tạo dá»±ng nên.
− Nhưng hiện tại tao không có lối thoát. Nhiá»u lúc tao buồn đến mức tao đã nghÄ© đến cái chết.
− Và rồi sao?
− Tao không đủ can đảm chứ sao?
Thanh Thúy tát nhẹ và o má bạn:
− Mà y dẹp bá» cái ý nghÄ© quái quá»· đó giùm tao Ä‘i. Tháºt là ngá»› ngẩn.
Bình An thở dà i:
− Tao cÅ©ng đâu có muốn nói váºy.
Suy nghÄ© tháºt lâu, Thanh Thúy lúc lắc cánh tay bạn:
− Tao đã có cách.
Bình An giương đôi mắt đỠhoe lên nhìn cô:
− Cách gì váºy mà y?
− Không biết mà y có gan không nữa?
− Nói thỠđi.
− Trốn.
− Trốn? - Bình An trố mắt ngạc nhiên.
Thanh Thúy đầy vẻ tự tin:
− à tao muốn nói sau khi tao Ä‘áºu Äại há»c, tao sẽ và o Sà i Gòn để ăn há»c. Tao muốn kéo mà y và o đó là m việc luôn.
− Mà y Ä‘i há»c có gia đình phụ cấp. Còn tao, đất lạ quê ngưá»i, tao biết sống ra sao?
− Tao và mà y thuê phòng ở chung. DÄ© nhiên tháng đầu tiên tao vá»›i mà y cố gắng tiết kiệm để đủ tiá»n tiêu. Tiá»n đó tao lo.
− Rồi những tháng kế tiếp?
− Tháng đầu, mà y sẽ xin và o má»™t xà nghiệp may nà o đó. Tao nghe mấy ngưá»i nói, và o Sà i Gòn xin là m công nhân dá»… lắm. Mà y Ä‘i là m, tao Ä‘i chạy kèm. Mình đủ sống. Ba mẹ tao cho thêm.
Suy nghÄ© tháºt lâu, Bình An hạ giá»ng:
− Tao sợ quá !
− Mà y sợ gì chứ?
− Không biết nữa.
Thanh Thúy nhéo tai Bình An:
− Sợ dì ghẻ à ?
− Không hẳn.
− Hay và o đấy sợ đói?
− Cũng không.
− Váºy chứ mà y sợ gì? Có tao cÆ¡ mà .
− Tao không quen.
Thanh Thúy trấn an bạn:
− Trước lạ sau quen. Äó là nÆ¡i đất là nh mà . Biết bao "chim chóc" từ các tỉnh thà nh khác đổ vá». Há» vẫn bình an vô sá»±. Nhiá»u ngưá»i còn phất lên nữa đấy.
− Tháºt hả.
− Chứ sao. Vá»›i sức lao động cá»§a mà y, lương mà y còn dư nữa là khác. Ra ngoà i Ä‘á»i, được tiếp xúc giao lưu vá»›i má»i ngưá»i, cuá»™c sống sẽ thú vị hÆ¡n.
Ngưng một chút, Thanh Thúy nói tiếp, như là cô đã từng đặt chân đến đó:
− Dân Sà i Gòn rộng rãi lắm. HỠsống rất thoáng đãng. Không khe khắt như ở quê đâu.
− ....
− Mà y ở nhà quần quáºt như trâu mà chẳng dư lấy má»™t đồng. CÅ©ng không có lấy má»™t bá»™ đồ cho ra hồn nữa.
Bình An nhìn bạn:
− Từ đây đến lúc mà y tốt nghiệp, khoảng thá»i gian đủ để tao suy nghÄ©. Tao sẽ trả lá»i vá»›i mà y sau.
− An nà y ! Tao không muôn thấy mà y khổ sở nữa.
− Cám Æ¡n mà y nhiá»u lắm.
− Tao pha cho mà y ly sữa nhé?
Như sá»±c nhá»› lại, Thanh Thúy há»i:
− Ủa ! Bác trai không đến sao?
− Có, bố tao vừa đi mua đồ là mà y đến.
− Mua đồ gì lâu quá váºy?
− Biết có mà y đến chơi nên bố tao có lẽ thong thả hơn chứ không vội.
− Thôi, mà y ngủ chút đi. Tao ngồi trông chừng cho.
− Tao muốn nằm chÆ¡i, nói chuyện vá»›i mà y cho vui. Lát mà y vá», tao ngá»§ cÅ©ng được.
Hai cô gái trẻ tâm sá»± vá»›i nhau. Bình An nói rất Ãt, cô được bác sÄ© nhắc nhở, không cho phép nói chuyện nhiá»u.
Thanh Thúy rút trong giá» ra má»™t cuốn truyện vui Ä‘á»c cho cô nghe. Và cô ngá»§ lúc nà o cÅ©ng không biết nữa.
Äợi bạn ngá»§ say, Thanh Thúy má»›i ngưng Ä‘á»c. Cô cất truyện và o giá», ngồi yên nhìn bạn đầy thương cảm và trìu mến.
Thanh Thúy Ä‘áºu và o Äại há»c vá»›i số Ä‘iểm khá cao. Ngà y cô mở tiệc ăn mừng, có mặt Bình An.
Ông Thìn phải năn nỉ mãi, bà Thìn mới cho cô đi trong vòng hai tiếng.
Không khà buổi tiệc rất vui vẻ. Chủ yếu là gia đình và bạn bè chung lớp của Thúy.
Thúy ghét tai Bình An:
− Ngá»n gió là nh nà o đưa mà y đến đây váºy?
Bình an nhoẻn miệng cưá»i, cô không đáp lại.
Thanh Thúy tiếp:
− Tao má»i, nhưng nghÄ© chắc chắn má»™t trăm phần trăm mà y sẽ không Ä‘i. Ai dè..
− Bộ mà y không muốn có mặt tao hả?
− Con ngốc nà y ! Nói thế cũng nói - Vừa nói, Thúy vừa cốc yêu bạn.
Tiệc tan, Thúy giữ Bình An ở lại thêm, cô từ chối:
− Tao phải vá» thôi. Chỉ Ä‘i được có 2 tiếng thôi đấy. Trá»… má»™t phút là bầm ngưá»i.
− Là m gì mà ghê váºy.
− Mà y thừa biết mà .
− Mà y giống như con chim bị nhốt trong lồng váºy.
− Như con chim thì còn quý lắm đó. ÄÆ°á»£c chiá»u chuá»™ng, ngắm nghÃa.
− Ừ nhỉ.
− Thôi, tao vỠnghe - Bình An chà o bạn.
Thúy kéo tay cô lại và há»i:
− Mà y trả lá»i tao Ä‘i chứ.
− Trả lá»i gì cÆ¡?
− Còn má»™t ngà y nữa là tao và o trong đó đăng ký nháºp há»c đó.
Bình An hiểu ra và nói:
− Tao muốn đi, nhưng cứ sỠsợ thế nà o ấy.
− Can đảm lên mà y ạ. Cứ ru rú như mà y thì suốt Ä‘á»i ngóc đầu hổng lên đâu.
− Thôi, tối nay là bữa cuối cùng tao suy nghÄ©. Ngà y mai, tao sẽ gá»i Ä‘iện cho mà y.
− Gá»i sá»›m để tao mua vé tà u nha.
Bình An do dự:
− Thúy nà y !
− Gì thế?
− Còn ba tao?
− Ông ấy cÅ©ng chẳng buồn nhiá»u đâu. Ông thừa biết rằng ở đó, mà y cÅ©ng không hạnh phúc mà .
− Nhưng tao không đà nh xa ổng.
− Ba mà y có dì mà y, có em mà y rồi, lo gì. Mai mốt ổn định, gá»i Ä‘iện thoại báo cho ổng biết là mà y vẫn mạnh khá»e. Công ăn việc là m tốt. Tao nghÄ© ổng sẽ vui gấp bá»™i lần.
− Tao cũng nghĩ thế.
Thanh Thúy mừng rỡ:
− Váºy nha. Suy nghÄ© Ä‘i. Tao mong mà y cùng Ä‘i vá»›i tao cho có bầu có bạn. Vả lại, hai đứa chÆ¡i thân nhau dá»… sống lắm.
− Ừ. Tao sẽ can đảm. Hãy đợi tao.
− Nhớ goi điện cà ng sớm cà ng tốt nhé. Kẻo hết vé tà u.
− Ừ, biết rồi. Khổ lắm, nói mãi.
Thanh Thúy cưá»i hì hì, nhìn theo dáng bạn khuất dần sau cánh cổng.
Bình An ngồi tá»±a và o thà nh toa tà u, nhìn qua cá»a sổ. Thanh Thúy đã ngá»§ khì.
con tà u lao Ä‘i vùn vụt qua những cánh đồng đã được thu hoạch. Thu đã chÃn và ng trên những bá» cá», những rặng cây. Cả không gian cháy và ng rá»±c mà u và ng mang nhiá»u sắc độ khác nhau cá»§a từng loại lá cây.
Dá»c hai bên đưá»ng ray, nằm lăn lóc trong những đám lá và ng ươm là hà ng đà n dưa gang và ng rá»™n, tròn trÄ©nh trông đến ngá»t mắt. Cao hÆ¡n má»™t tà là mà u và ng đỠcá»§a các bụi cây ráºm rạp. Xa xa, lác đác từng chuá»—i và ng tươi leo reo hạnh phúc cá»§a nhừng hà ng bạch dương. Cá» cÅ©ng đã chuyển mà u và ng úa. Äất và ng khô rải dà i tÃt tắp đến táºn chân trá»i.
Tĩnh mi.ch, thanh bình đến dịu lòng.
Lần đầu tiên cô được diá»…m phúc Ä‘i tà u há»a. Nó xáºp xình, xáºp xình, đưa qua, lắc lại thấy vui vui.
Bình an thấy lòng mình như lắng lại, êm ả. Äã lâu lắm rồi cô má»›i cảm thấy yên tÄ©nh, phản phất buồn, nhưng nhẹ nhõm và dá»… chịu xâm chiếm toà n bá»™ con ngưá»i cô.
Äã lâu, cô má»›i có dịp thả lá»ng đầu óc mình, mặc cho đôi mắt dắm chìm và o cảnh váºt. Không má»™t ý nghÄ©, không má»™t băn khoăn lo lắng nà o quấy rầy cô lúc nà y.
Bình An chỉ muốn con tà u lao Ä‘i mãi, đưa cô Ä‘i đến những nÆ¡i xa xôi không có Ä‘iểm táºn cùng. Cô muốn quên hết quá khứ, hiện tại, không muốn lo nghÄ© gì vá» tương lại.
Bất chợt, Bình An nhá»› lại cách đây tám năm, cô được mẹ đưa Ä‘i xa má»™t lần, không phải tà u há»a mà là xe hÆ¡i. Lúc ấy, cô còn con nÃt lắm. Hò reo vui vẻ. Dán mÅ©i và o cá»a sổ xe đò ngây ngất ngắm nhìn những cánh đồng, những là ng mạc trải dà i hai bên vệ đưá»ng.
Tiếng rÃt ken két cá»§a phanh tà u là m Thanh Thúy bừng tỉnh. cô má»›i nằm có má»™t lát mà cứ ngỡ mình đã trải qua má»™t giấc ngá»§ dà i. Cô ngồi báºt dáºy. Sải hai tay ra, cô ưỡn ngá»±c vá» phÃa trước để hÃt thở không khà trong là nh.
Nhìn sang, thấy Bình An vẫn đăm chiêu ngắm cảnh váºt bên ngoà i, cô rón rén bước lại gần:
− Có đẹp không?
− Äẹp lắm.
− ThÃch không?
− ThÃch chứ.
− Mà y đi lần đầu phải không?
− Ừ. Còn mà y?
− Tao đi những mấy lần cơ đấy.
− Xạo đi.
− Thiệt mà .
Thanh Thúy chứng minh:
− Mà y không biết đấy thôi. Má»—i lần Ä‘i công tác, bố tao dắt theo mẹ và tao Ä‘i. Tao được ngồi tà u nà y Ãt nhất ba lần đó.
− Sướng hén.
− Tao còn biết nhiá»u nÆ¡i ở Sà i Gòn lắm. Biết chứ không rà nh. Äi chÆ¡i chỉ thoáng qua thôi hà . Nhưng tao nghe bố tao và ngưá»i quen kể vá» Sà i Gòn nhiá»u lắm.
Cuối cùng, Thanh Thúy đúc kết:
− Nói tóm lại, xem như tao rà nh 10 phần trăm vỠSà i Gòn, còn 90 sẽ được khám phá.
− Mà y nói nghe mắc cưá»i quá.
− Mà y không ngủ chút đi cho khoẻ.
− Ừ.
Bình An nghe lá»i bạn, ngã lưng xuống chiếc giưá»ng gá»— cứng, được trải lên má»™t chiếc chiếu manh mà u Ä‘á». Cô nhắm mắt lại.
Cứ thế theo nhịp lắc lư của con tà u và những suy nghĩ lan man, cô thiếp đi lúc nà o không biết.
Äến lúc tÄ©nh dáºy thì cả toa tà u đã chìm và o im lặng. Äèn tắt tối om, có tiếng ngưá»i hà nh khách nằm tầng hai ngáy khe khẽ Ä‘á»u Ä‘á»u Ä‘an nhau buồn tẻ.
Bình An thấy cô đơn đến nao lòng. Nhón ngưá»i lên, cô dán mắt và o cá»a kÃnh nhìn ra bên ngoà i. Rừng cao su im lìm tối, má»™t mảnh trăng lưỡi liá»m treo le^.ch trên vòm trá»i má».
Cô thẫn thỠnhìn cho đến khi thiếp và o giấc ngu? lần thứ hai.
Tà u đến ga sá»›m. Nhìn xuống hai bên đưá»ng ray đã đầy ngưá»i Ä‘i dón. má»™t và i ngưá»i mang hoa, khuôn mặt ai cÅ©ng thấy vui. Trên tà u cÅ©ng đã có ngưá»i rối rÃt nháºn ra ngưá»i quen.
Cô và Thanh Thúy cÅ©ng được má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a anh Thúy ra ga đón.
Cô đứng dáºy, vá»›i tay kéo cái túi xách, tạm biệt những ngưá»i cùng toa và bước ra ngoà i theo chân Thanh Thúy.
Thúy nói vá»›i giá»ng rà nh rẽ:
− Cẩn tháºn túi xách đấy. Ở chá»— nà y phức tạp lắm.
− Tao có gì đâu mà mà y sợ.
− Giá» nà y, má»™t bá»™ đồ cÅ©ng quý nữa là . Mất rồi tiá»n đâu tụi mình sắm lại !
Nghe bạn nói chà lý, Bình An gáºt đầu tán thà nh.
Hai cô gái bám và o thà nh tà u nhảy xuôn. Thùy Hương đã đón sẵn bên dưới. Thấy cô, Thanh Thúy há»i ngay:
− Anh Hai em nhắn chị ra đón bá»n em à ?
− Ừ. Hai đứa mệt không?
− Cũng hơi nhừ nhừ, chị ạ.
− Chị có một chiếc xe, không biết chở hai hết không.
− Ở đây chỠba có bị công an phạt không chị?
− Có chứ. Nhưng giá» nà y còn sá»›m. Mình Ä‘i được mà . Chỉ sợ hà nh lý cồng ká»nh thôi.
− Hay để hai đứa em đi xi ch lô?
− Cá»± đợi chị dắt xe ra đã. Hà nh lý cá»§a tụi em cÅ©ng không nhiá»u. Hy vá»ng để ở trước được.
− Cố gắng, chị hén. Tụi em phải hết sức tiết kiệm đó chị.
− Là m gì ma má»›i và o há»c đã lo dữ váºy.
Thanh Thúy cưá»i hì hì, cô không trả lá»i Thúy Hương. Cô giá»›i thiệu luôn:
− Äây là Bình An, bạn rất thân cá»§a em.
− Chà o em - Thùy Hương lên tiếng.
− Em chà o chị - Bình An khẽ cúi đầu.
Thùy Hương và o bãi lấy xe. Ở ngoà i nà y, Bình an bấm vai bạn:
− Tao hồi hộp quá.
− Váºy à .
− Còn mà y?
− Tao bình thưá»ng hà .
− Tao công nháºn là mà y cứng rắn, bản lÄ©nh như con trai ấy. Ước gì tao được như mà y váºy.
Thanh Thúy cưá»i hiá»n là nh:
− Lần đầu tiên tao nghe có ngưá»i khen tao như thế đó.
Thùy Hương vừa ra đến. Cô chất thá» hà nh lý lên phÃa trước rồi leo lên ngồi, bẻ tay lái thá» xem có dá»… lái không. Sau đó thấy có vẻ tiện, Thùy Hương ngoắc tay:
− Nà o, má»i hai cô lên xe.
Thanh Thúy dà dá»m:
− Từ đây đến đó bao nhiêu hả chị?
Thùy Hương cũng không vừa:
− Hai đồng ba mươi xu.
− Mắc quá. Thôi, còn hai đồng nhé.
− Thôi, thôi, má»i hai cô lên xe.
Thùy Hương cho xe chạy không nhanh lắm. Giữ ga vừa phải. Chiếc xe lẻ loi trên các đưá»ng phố lá»›n.
Song, so vá»›i quê cô thì bây giá» nà y ở đây lượng ngưá»i gấp mấy chục lần.
Bình An Ä‘i từ ngạc nhiên nà y đến ngạc nhiên khác. Thà nh phố vẫn chưa tắt đèn đưá»ng. Nhìn những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau là m cô choáng ngợp.
Cô bỡ ngỡ trước nét đẹp lá»™ng lẫy cá»§a Sà i Thà nh. Cô ngấm hết bên nà y rồi đến bên kia, không thốt nên lá»i.
Thanh Thúy mặc cho cô ngắm nghÃa. Ngả đầu và o vai cô, Thúy lim dim đôi mắt.
Bình An huy ch và o tay bạn:
− Mà y ngủ hả?
− Tao nhắm mắt chút thôi. Trên tà u chưa đã.
− Mà y ngồi phÃa sau, không sợ ngã hay sao váºy?
− Chết có số, mà y ơi.
− Mà y quên rồi à ?
− Quên gì?
Bình An cưá»i tá»§m tỉm:
− Mà y đã từng nói vá»›i tao rằng con ngưá»i ta là tác giả cá»§a chÃnh số pháºn mình mà . Mà y chả tin và o số mệnh là gì?
− Ủa ! Tao có nói hả?
− Con nhỠnà y. Nói ra mà quên thì đừng nói. Lần sau, tao không thèm nghe mà y nữa đâu.
− Thôi, cho tao xin. Tại tao buồn ngá»§ quá nên nói liá»u đó. Tao tháºt sá»± không tin và o số pháºn. Tao chỉ tin ở bản thân mình thôi.
− Tự tin thế cơ?
− Mà y thấy không? Tao đang ôm mà y chặt cứng nà y, trước khi tao nhắm mắt đấy. Tao đâu có ngu để té chết chứ.
Thùy Hương cắt ngang:
− Thô, tới rồi nè, mặc sức mà ngủ bù.
Thanh Thúy hà há»ng:
− Ồ ! Nhanh thế chị?
− Chị ở gần ga mà .
Thùy Hương đẩy xe và o nhà , rồi dắt hai cô lên phòng trá» cá»§a mình. Phòng trá» không rá»™ng lắm so vá»›i sÄ© số nhân khẩu. Äến bốn ngưá»i trên 16 mét vuông.
Thanh Thúy quen ở nhà cao cá»a rá»™ng, cô lắc đầu:
− Cháºt quá, sao ở nổI hả chị?
− Ä‚n nhiá»u chứ ở đâu có bao nhiá»u em. Tụi nó tối ngà y ở thư viện Khoa há»c Tổng Hợp. Tối má»›i vá» nhà . Chá»§ yếu để ngá»§. Vẫn còn dư sức chứa đấy.
Thanh Thủy tròn mắt:
− Thế hả chị?
− Chứ sao.
Thùy Hương nheo mắt cưá»i, giá»›i thiệu hai cô vá»›i đám bạn cùng phòng, rồi phẩy tay:
− Và o kia tắm đi. Tắm nhanh ra ăn sáng.
Thanh Thúy nhìn vẻ khép nép của Bình An, cô vẫy bạn:
− Mà y và o tắm trước đi.
− Ừ.
Bình An và o phòng tắm. Ở ngoà i nà y, Thùy Hương bảo:
− Hai đứa cố gắng ở tạm đây và i hôm. Chị sẽ đi tìm phòng trỠgiúp cho.
− Dạ, trăm sự nhỠchị.
Thùy Hương gần tôt nghiệp ra trưá»ng, cô khá rà nh Sà i Gòn, cô nói:
− Phòng trỠthì vô số, nhưng không phải dễ tìm đâu.
Thanh Thúy thắc mắc ngay:
− Ủa ! Chị nói sao mâu thuẩn dữ váºy?
− Tháºt ra, chẳng có gì mâu thuẩn cả.
− Em vẫn không hiểu.
Thùy Hương cưá»i:
− Má»›i và o mà hiểu vá»›i biết cái gì. Số là phòng trỠở đây cÅ©ng phức tạp lắm, biết đâu mà lần. Mình phải chịu khó bá» Ãt thá»i gian ra để tìm hiểu môi trưá»ng xung quanh đó. Chá»n má»™t căn phòng vừa ý, quan trá»ng là an toà n vá» an ninh. Sau đó má»›i thuê. Em hiểu chưa?
− À, thì ra là váºy. Chị cố gắng giúp em và Bình An chị nhé. Tụi em má»›i và o cứ như ngưá»i mù váºy đó.
− Ăn sáng xong, chị sẽ đi tìm. Còn em và Bình An ở nhà nghỉ ngơi cho kho?e.
− Có phiá»n mấy chị trong phòng không chị?
− Không đâu. CÅ©ng đồng cảnh xa nhà hết mà . Rất dá»… thông cảm cho nhau. Mấy em đừng ngại. má»™t lát tụi nó Ä‘i há»c hết rồi. Phòng sẽ rá»™ng hÆ¡n. Hai đứa lăn thoải mái.
Câu chuyện chưa đến hồi kết thúc thì Bình An đã ló ra. Cô kêu lên ngay:
− Mà y và o đi Thúy.Tao xong rồi.
− Lạnh không?
− Không.
− Thế thì được - Thúy nói xong, bái bai chị Thùy Hương, kéo vali lấy ra má»™t bá»™ đồ lá»ng, bước và o phòng tắm.
Nước mắt là m cô tỉnh táo ngủ hẳn. Cả ngà y hôm qua không tắm, Thúy có cảm giác toà n thân nặng nỠkhó chịu. GiỠthì cảm giác đó tiêu biến đi hết. Cô hân hoan vui vẻ bước ra trong bộ đồ hồng phấn xinh xắn, trẻ trung, trà n đầy sức sống.
Như nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng, Thanh Thúy vừa ra khá»i phòng tắm đã há»i ngay:
− Chị Hương ơi ! Thuê ở đây bao nhiêu một phòng hả chị?
− 400 ngà n đồng.
− Có phòng hai ngưá»i không chị?
− Cũng có, nhưng không rẻ hơn đâu. Ở đây, phòng bèo nhất cũng ba trăm ngà n rồi đó. Hiếm có thấp hơn giá đó lám.
− Giá đó, bá»n em chịu được. Còn hÆ¡n nữa thì phảI nhịn đói quá.
− Là m gì bi quan dữ váºy.
− Chị không hiểu đâu.
Nghe Thanh Thúy nói váºy, nhưng Thùy Hương cÅ©ng không há»i gì thêm. Cô há»i:
− Hai đứa ăn gì?
Bình An e ngại:
− Sao em dá»… tÃnh thế?
Thanh Thúy xen vô:
− Nó ngại đó chị.
− Trá»i đất ! Giá» nà y mà còn ngại. Thôi, em thi ch gì cứ nói Ä‘i.
Bình An cưá»i:
− Cho em khúc bánh mì.
− Còn em gói xôi - Thanh Thúy nhanh nhảu.
− OK. Có ngay.
Vừa nói, Thùy Hương vừa Ä‘i ra đưá»ng để mau cho hai cô và cho cả mình nữa.
HỠvừa ăn, vừ chuyện trò vui vẻ.
Phòng trá» cá»§a Bình An và Thanh Thúy nằm trong con hẻm thuá»™c phưá»ng 13, quáºn Tân Bình. Chỉ có ở đây, giá cả má»›i phù hợp vá»›i túi tiá»n cá»§a hai cô. PhPh`ong khá sạch sẽ, nhưng chỉ gói gá»n 14 mét vuông. Tạm ổn cho hai ngưá»i trá».
Thanh Thúy hà i lòng lắm. Bước đầu tiên, cô nà ng sắp xếp chá»— ngá»§, chá»— há»c và chá»— để nấu ăn. Tiện nhất là phòng có hẳn công trình phụ bên trong luôn. Kế đến là Bình An được chị Thùy Hương dắt Ä‘i chợ mua má»™t số váºt dụng linh tinh cần thiết như xoong, nồi, chén bát, thau giặt đồ...
Thoáng cái đã Ä‘i đứt cá»§a cô hết hÆ¡n 100 ngà n. Nhắm không đủ tiá»n, Bình An nói nhá» vá»›i Thanh Thúy:
− Còn lại nhiêu đó đủ xà i hết tháng không?
Thanh Thúy gục gặc đầu:
− Ở quê thì dư sức xà i hai tháng, nhưng trong nà y thì...
Bình An đoán trước nên không ngần ngại:
− Thiếu là cái chắc.
− Ừ, có lẽ váºy.
Bình An Ä‘i đến bên chiếc bà n nhá», nÆ¡i có cái há»™p nhá» mà cô đựng kim chỉ và má»™t và i thứ lặt vặt, cô gá»i:
− Thúy nà y !
− Gì thế An?
− Lại đây, tao nói cho nghe nè.
Thanh Thúy bước lại gần Bình An, ngồi xuống bên bạn,. Bình An đưa tay lên vá»›i sợ dây chuyá»n:
− Mà y thấy cái nà y không?
− Cá»§a ai váºy?
− Của tao chứ ai.
− Không phải. à tao muốn nói ai cho mà y đó?
− À, trước lúc nhắm mắt, mẹ tao đã trao cái nà y lại cho tao là m ká»· váºt.
− Äẹp quá hén.
− Ừ. Nhưng tao muốn bán nó đi.
Thanh Thúy trố mắt:
− Bán chi váºy? Äể là m ká»· niệm chứ An?
− Tao cũng muốn lám, nhưng vì hoà n cảnh mà . Mẹ tao sẽ không trách đâu.
− Nhưng bán để là m gì?
− Trang trải các khoản.
− Vẫn còn tiá»n để tiêu mà . Nếu thiếu tao sẽ gá»i Ä‘iện vá» nhà xin thêm.
− Nhà mà y thắc mắc đó. Là m gì có má»™t mình mà tiêu tiá»n dữ váºy. HỠđâm ra nghi ngá», nghÄ© mà y không hay đó. Tao ngại lắm.
− Ba mẹ tao rất tin tưởng ở tao. Tao chỉ cần nói tao mua sách vở là OK thôi.
− Tao không thi ch mà y bắt đầu nói láo như thế.
− Mà y cứ như bà già tám mươi ấy.
Bình An nhất quyết không chịu:
− một lát, tao với mà y đi bán cái nà y đi.
Thấy Bình An má»™t má»±c không hà i lòng, Thanh Thúy bèn hạ giá»ng:
− Váºy cÅ©ng được. Nhưng hiện tại cứ tiêu tiá»n còn lại đã. Hết nhẵn rồi hãy tÃnh đến chuyện bán và ng nhé.
− Ừ. Tao đồng ý.
Bình An mỉm cưá»i vá»›i Thúy. Cô quan tâm:
− Mà y là m thá»§ tục nháºp há»c xong hết chưa?
− Xong rồi. Thứ hai tuần sau bắt đầu khai giảng.
− Có hồi hộp không?
− Không.
Bình An lắc đầu:
− Mà y quả là có trái tim bằng thép. Xem trá»i bằng vung.
Thanh Thúy không đáp lại. Cô chỉ cưá»i khì khì. Rồi như chợt nhá»› ra, cô nói:
− Mai mà y đi không An?
− Äi đâu má»›i được chứ?
− Thì xin việc chứ đi đâu.
− Tao chưa là m hồ sơ gì cả. Biết được không?
− Kệ, cứ đi tìm thỠxem. Nếu hỠcó tuyển co^ngnha^n thì mình vỠlà m gấp.
− Ừ. Nhưng là m công nhân gì máºy?
− Công nhân may ở đâ xin dễ ợt.
− Tao đâu biết may.
− Thì là m thợ phụ.
Bình an giương mắt lên nhìn Thanh Thúy :
− Thợ phụ là sao?
Thanh Thúy cốc Bình An má»™t cái rồi má»›i trả lá»i:
− Thợ phụ là không phải thợ chÃnh. Thợ chÃnh ngồi may, còn thợ phụ thì cắt chỉ.
Bình An vẫn chưa yên tâm:
− Như tao đây là m thợ phụ được không?
− Ai là m mà hổng được.
− Dá»… váºy sao?
− Cắt chỉ mà cũng không biết thì thôi luôn đó.
− Ừ hén.
Hai cô gái tiếp tục lau nhà cá»a, sắp xếp gá»n gà ng ngăn nắp các thứ. Xong, hai cô ngã lăn ra đánh má»™t giấc.
Chưa bao giá» trong Ä‘á»i kể từ lúc mẹ mất mà Bình An có những giây phút kho?e khoắn như thế nà y. Cô được nằm thoải mái, muốn ngá»§ lúc nà o mà chẳng được. Cô cảm thấy dá»… chịu vô cùng. Không vướng báºn, không lệ thuá»™c.
Sáng hôm sau, anh cá»§a Thanh Thúy và o há»c tiếp năm cuối đạii há»c. Anh mang theo cho cô má»™t chiếc xe đạp mini Trung Quốc. Còn anh lá»›n nên được Ä‘i xe gắn máy.
Thanh Thúy không ở chung với anh vì có Bình An. Vả lại, anh cô ở chung với đám con trai bạn ảnh nên không tiện cho cô lắm.
Có xe, Thanh Thúy vui mừng lắm. Mấy hôm nay đi đâu cũng réo chị Thùy Hương. Xe thì chở hai đâu được, sợ công an. Mà chị Thùy Hương đâu phải lúc nà o cũng rảnh.
Cô nói với bạn:
− Lát nữa, tao vá»›i mà y Ä‘i xin việc thá» xem sao. Coi như Ä‘i dạo Sà i Gòn váºy.
− Hay mình nhá» anh Khánh Kỳ há»i giùm trước đã. Dẫu sao ở đây lâu, ảnh cÅ©ng rà nh hÆ¡n.
Thanh Thúy vỗ trán:
− Ừ, sao tao ngốc dữ váºy. Mình cứ nhá» nhiá»u ngưá»i há»i giúp Ä‘i, cả chị Thùy Hương nữa. Ai được trước thì đỡ cho mình. Váºy mà tao nghÄ© cÅ©ng không ra.
Nói xong, Thanh Thúy chạy nhanh ra cổng kéo anh mình và o lại. Khánh Kỳ ngơ ngác:
− Chuyện gì nữa đây nhóc?
− Giúp bá»n em má»™t việc Ä‘i.
− Việc gì nà o? Nói đi.
Thanh Thúy vẫn đẩy xe anh:
− Anh cứ dắt xe và o đi, mình nói chuyện hơi lâu mà .
− Con nhá» nà y, hồi nãy hổng nói, chá» Ä‘i rồi má»›i nÃu lại.
− Cho xin đi mà . Bà y đặt là m khó là m dễ hoà i.
Và o đến phòng, Khánh Kỳ nói ngay:
− Sao có chuyện gì thì nói đi.
− Anh có quen công ty nà o ở đây không?
− Chi váºy?
− Thì anh cứ nói đi.
− Em há»i có rõ rà ng đâu. Công ty gì má»›i được? Sản suất, kinh doanh hay d.ch vụ.
− À, công ty sản xuất đó. Em muốn xin cho Bình An là m công nhân ở một công ty nà o đó.
Nhìn Bình An, Khánh Kỳ há»i:
− Ủa ! Em hết há»c rồi à ?
Bình An đáp:
− Dạ.
Quay sang Thanh Thúy, anh há»i:
− Sao hồi giá», em không nói cho anh biết.
− Em và anh có bao giỠngồi lại với nhau noi chuyện đâu mà bảo em nói.
− Bình An nghỉ há»c từ lúc nà o?
− Dạ, vừa tốt nghiệp lá»›p 9 xong, dì nó bắt nghỉ há»c.
Khánh Kỳ xuy t xoa, tiếc rẻ. Anh biết Bình An và Thanh Thúy là đôi bạn há»c rất giá»i. Tuy có vất vả nhưng Bình An cố gắng tiếp thu và hiểu bà i ngay tại lá»›p. Nên suốt mấy năm há»c cô luôn đạt danh hiệu há»c sinh giá»i.
Khánh Kỳ buột miệng :
− Tiếc quá, em nhỉ.
Thanh Thúy gáºt đầu. Còn Bình An im lặng, cúi đầu nhìn xuống đất.
Anh há»i tiếp:
− Em có gì trong tay không?
Bình An đáp:
− Dạ, không ạ.
Suy nghĩ một lúc, anh lên tiếng:
− Anh có quen một xà nghiệp may gia công cho nước ngoà i. Nhưng em không biết may cũng chịu.
Thanh Thúy nhanh nhảu:
− Là m thợ phụ, anh à .
Khánh Kỳ nhớ ra, vui mừng, nhưng lại chùng xuống:
− Thợ phụ lương thấp lắm, em à .
− Bao nhiêu váºy anh? - Thúy há»i.
− Anh nghe nói khoảng 500 ngà n gì đó, không hơn đâu.
Bình An và Thanh Thúy nhẩm tÃnh. Cuối cùng, Thanh Thúy đáp:
− ÄÆ°á»£c đấy, An hén.
An trả lá»i bạn:
− Tao cũng thấy thế. Mình là m đi hén. Có còn hơn không mà .
− Ừ.
Quay sang anh trai, Thanh Thúy đỠnghị:
− Anh xin cho Bình An là m chỗ đó đi anh.
− ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» anh đến đó há»i. Chiá»u, anh báo lại nhé.
− Vâng.
Anh há»i tiếp:
− Còn gì nữa không ? Nói luôn đi .
− Dạ, hết rồi .
− một chút nữa anh dắt xe ra mà kéo lại là xù luôn đó nha .
− Hù hoà i, thấy ghét .
ChÆ¡i vá»›i 2 cô má»™t lát, Khánh Kỳ tạm biệt ra vá» . Hẹn chiá»u gặp lại .
Khánh Kỳ đi rồi, Thanh Thúy quay lại nói với Bình An:
− Chiá»u nay mà anh Kỳ báo được, mà y tÃnh sao ?
− Tao hổng hiểu ý mà y .
− Nếu được, tối nay tao vá»›i mà y rá»§ ảnh và chị Thùy Hương Ä‘i dạo thà nh phố nhé . Hổm giá» mình chưa ra đưá»ng và o ban đêm bao giá» .
− Lỡ ảnh và chỉ không rảnh thì sao ?
− Thì tao với mà y đi thôi .
− Không sợ lạc sao ?
Thanh Thúy chìa tấm bản đồ thà nh phố ra trước mặt Bình An:
− Không . Bá»u bối đây rồi nè bà .
− Mà y mua lúc nà o thế ?
− Lúc trước đi với chị Thùy Hương .
− Mà y lanh tháºt đó .
− Tao không lanh thì lanh hả máºy ?
− Äồ quá»· .
Bình An thấy vui vui, cô được chứng kiến cánh Sà i Gòn và o ban ngà y chứ chưa có dịp đi ban đêm . Cô thấy nao nao, hồi hộp, một chút chỠđợi .
Tin vui bât ngỠđến vá»›i cô, Khánh Kỳ báo tin công ty may gia công đó đồng ý nháºn thêm ngưá»i . Cả hai cô gái vá»— tay reo vui như vừa được mẹ mua cho cái bánh, viên kẹo lúc còn bé .
Thanh Thúy há»i anh trai:
− Tối nay, anh và chị Thùy Hương có rảnh không ?
− Äể chi ?
− Dẫn tụi em đi chơi đi .
Khánh Kỳ chần chừ mãi . Thấy thế, Bình An nói ngay:
− Em nghÄ© chắc anh báºn .
− Ừ, anh xin lỗi nha . Hẹn hai đứa lúc khác được không ? Tối nay, anh có cuộc hẹn ở nhà thầy giáo .
Thanh Thúy tiếc rẻ:
− Thế hả anh Hai ? Uổng quá . Thôi, tụi em đi một mình cũng được .
− Äể hôm nà o anh đưa Ä‘i chÆ¡i . Hai đứa Ä‘i má»™t hồi lạc đó .
− Hổng sao đâu . Em có bản đồ mà .
− Váºy cÅ©ng được, nhưng cẩn tháºn nhé . Nhất định phải vá» trước 9:30 đó .
− Dạ, anh yên tâm đi .
Khánh Kỳ cũng an lòng . Anh ở lại ăn cơm với hai cô rồi vỠlúc 6 giỠtối .
Thanh Thúy Ä‘áºp vai bạn:
− Chuẩn bị đi .
− Ừ .
− Mà y thay đồ trước đi .
− Sao không thay một lượt luôn ?
Thanh Thúy cưá»i:
− Tao ngại lắm .
− Con gái không mà ngại . Giống nhau tuốt .
Lần đầu tiên Thanh Thúy nghe má»™t câu hà i hước dạn dÄ© từ miệng Bình An . Cô nheo mắt vá» phÃa bạn :
− Mà y cũng dữ quá hén .
− Dữ gì máºy ?
− Chứ vừa nói câu gì đó ?
− Tao chá»c mà y đó mà .
Cả hai cô cưá»i phá lên . Thoát má»™t cái, cả hai áo quần đã tươm tất .
Nhìn Thanh Thúy có vẻ sáng sá»§a hÆ¡n trong bá»™ quần Jean, áo thun hồng . Còn Bình An thì chiếc quần tây xanh và áo sÆ¡ mi trắng như há»c trò .
Thanh Thúy nhắc bạn:
− BỠáo và o trong quần đi .
− Thôi, tao ngại lắm . Hồi giỠkhông quen .
− Táºp lần cho quen chứ . Mặc như váºy ra đưá»ng, ngưá»i ta cưá»i đó .
− Thì kệ hỠđi .
Thanh Thúy trêu bạn:
− Dân thị trấn mình ăn mặc cũng model lắm, chứ có quê như mà y đâu . Phải xem lại cách ăn mặc thôi mà y ơi .
− Tao thấy kỳ thế nà o ấy .
Thanh Thúy ra vẻ thông cảm:
− Thôi được, thá»i gian đầu tao chấp nháºn cho mà y ăn mặc như thế . Nhưng sau nà y thì khác đó nghen .
Hai cô đèo nhau trên chiếc xe đạp . Thanh Thúy bảo:
− Mà y chở tao trước, lát vỠtao chở mà y . Tao ngồi sau xem bản đồ, hướng dẫn mà y đi .
− Bây giá» Ä‘i đâu trước ? - An há»i .
Thanh Thúy đáp:
− Mà y cứ Ä‘i thẳng Ä‘i . Äâ là đưá»ng hướng vá» trung tâm Sà i Gòn đó . Äi đến đâu, tao chỉ đến đấy .
− ÄÆ°á»£c rồi . Ngồi ngay ngắn nhé . Äừng có lắc qua lắc lại đó .
− Vâng, thưa chị .
Bình An đạp xe tháºt cháºm . Tháºt tình, cô lái rất khó khăn mà không dám nói vá»›i Thanh Thúy vì sợ bị chá»c . Cô ngỡ ngà ng trước sá»± đông đúc tấp náºp cá»§a Sà i Gòn . Cô quay ra há»i Thúy:
− Ngưá»i ta đổ ra đưá»ng là m gì mà đông thế Thúy ?
− Thì tao cũng như mà y thôi . Mình mới và o, là m sao biết được .
Bình An suy đoán:
− Chăchó cũng đi chơi như mình chứ gì ?
− Chưa hẳn .
− Chứ sao ?
− Há» Ä‘i là m vỠđấy . Ở đây, dân các nÆ¡i đồ vá» dồn dáºp . Cuá»™c sống ở đây ồn à o tấp nháºp thế đấy . Vui không ?
− Tao không biết nữa .
Thanh Thúy nói ngay:
− Còn tao thì thÃch lắm .
Bình An nhìn dòng ngưá»i xuôi ngược, chặc lưỡi:
− Chặc, đông không thể tưởng !
Cô nghÄ© đến chuyện tá»›i Ä‘oạn nà o đó phải băng qua đưá»ng thì chịu thua . Ngưá»i xe thế nà y, là m sao qua được .
Cô quan sát và thấy rõ rà ng những chiếc xe đạp như cô Ä‘ang Ä‘i tháºt hiếm hoi trên đưá»ng . Toà n là xe hÆ¡i và xe gắn máy . Lâu lắm má»›i có má»™t chiếc xe đạp . Äoạn đưá»ng nà y cấm các loại xe ba bánh . cô nhìn mãi, chẳng thấy xÃch lô hay ba gác đâu . Cả xe lam cÅ©ng váºy .
Thà nh phố đã lên đèn . Cô không sao tả hết nét đẹp muôn mà u muôn vẻ cá»§a nó . Trá»i chưa hẳn là đêm, cÅ©ng không phải là ngà y . Những ngưá»i Ä‘i đưá»ng lúc nà y không thể nói là đi chÆ¡i được .
Há» hối hả, chứ không như hai cô . Vẻ mặt há» có chút gì đó mệt má»i . Cô vẫn đạp xe, nghÄ© ngợi . Thanh Thúy há»i:
− Má»i chân không ? Sao đạp cháºm thế ?
− Không má»i, nhưng đống quá, tao sợ va và o há» .
− ÄÆ°á»ng má»™t chiá»u mà mà y sợ gì .
− Nhưng tao chưa quen, tao hơi run tay lái .
Nghe nói thế, Thanh Thúy sợ hết hốn, trách bạn .
− Trá»i đất ! Váºy mà nãy giá» im thin thÃt hà . May mà chưa có chuyện gì đó .
− Nói váºy thôi, chứ tao vẫn chá»› được mà .
Thanh Thúy Ä‘áºp Ä‘áºp và o hông Bình An:
− Dừng lại ! Dừng lại !
− Chi váºy ?
− Äể tao chở cho . Mà y chở, tao sợ quá .
− Thôi được rồi, mà y già nh, tao cũng không ý kiến . Nè, chở đi .
Thanh Thúy đèo Bình An . Ngồi phÃa sau, Bình An thuáºn tiện ngắm nghÃa hÆ¡n . Cô thấy hai đứa bá»—ng trở nên nhá» bé giữa lòng thà nh phố lá»›n . Như hai con chim non vừa bắt đầu rÆ¡imè Ä‘i kiếm ăn má»™t mình .
Cô thấy mình lẻ loi đến lạ thưá»ng, giống như má»™t hạt bụi bay lÆ¡ lá»ng giữa không gian và chạm và o những hạt bụi khác má»™t cách tình cá» rồi chuyển hướng lÆ¡ lá»ng trôi Ä‘i nÆ¡i khác .
Cô thương cho bản thân mình, thương cả những con ngưá»i cÅ©ng Ä‘ang hối hả lao Ä‘i kia . Tất cả chỉ là má»™t chuá»—i vô lý, vô lý đến lạ thưá»ng khi con ngưá»i ai cÅ©ng vất vả vá»›i cuá»™c Ä‘á»i mình mà không có má»™t chút thá»i gian để dừng lại, để suy gẫm rằng há» là những Ä‘iá»u tình cá» cá»§a vù trụ sinh để rồi bị tiêu há»§y .
Chừng như thấy bất tiện vì sự im lặng của mình, cô thúc và o lưng Thanh Thủy .
− Mà y thấy Sà i Gòn thế nà o ?
− Tuyệt .
− Trong mắt mà y, cái gì cũng tuyệt tuốt . Ước gì tao được vô tư như mà y .
Thanh Thúy cưá»i đùa:
− Thế à my thÃch chốn nà y không ? Äẹp chứ hả ?
− Äẹp thì khá»i nói . Già u sang, nguy nga la9 m . Nhưng tao thấy có má»™t cái gì đó không ổn .
− Cái gì không ổn chứ ?
− Mà y nhá»› ở quê không ? Bước ra đưá»ng, ai nấy Ä‘á»u chà o há»i nhau . Ngưá»i nà y bên đưá»ng, còn để mắt ngắm ngó ngưá»i bên kai . Còn ở đây, mà y thấy không . Chẳng ai biết đến ai cả . À, khi nãy tao có thấy má»™t chiếc xe bị quẹt ngã, nhưng má»i ngưá»i Ä‘i ngang qua, vẫn thá» Æ¡ như không há» chứng kiến .
− Ngưá»i ta báºn túi bụi, đâu có thá»i gian là m việc nghÄ©a .
− Nói thế thì Sà i Gòn nà y sống không có tình cảm sao ?
− Gần như là váºy đó .
− Buồn quá hén ?
− Ai cÅ©ng váºy hà . Há» quen rồi .
Cả hai Ä‘e6 n trung tâm quáºn má»™t . Há» dạo quanh các đại lá»™ Lê Lợi, ngang qua chợ Bến Thà nh . Băng qua đưá»ng Hà m Nghi rồi quẹo qua Nguyá»…n Huệ .
Ãnh đèn muôn mà u muôn sắc như khoe nhau trước mắt hai cô . Ngưá»i ngưá»i, ai nấy áo quần bảnh bao . Xe cá»™ Ä‘á»i má»›i, bóng lá»™n lướt qua lướt lại tháºt sang trá»ng quý phái . Hai cô khen nức nở:
− HỠgià u ghê, mà y hén .
− Ừ .
− Biết bao giá» mình má»›i sung sướng như há» váºy máºy ? -Bình An há»i .
− Không biết nữa .
Ngắm đến lúc Bình An má»i cả cổ . Cô bảo Thanh Thúy:
− Mình đến chỗ nà o đẹp đẹp nghỉ chân đi .
− Ừ hén . Äến bùng binh Lê Lợi Ä‘i . NÆ¡i đó đẹp lắm . Có vòi sen phun nước nữa .
Cả hai đến đấy . Dá»±ng xe bên cạnh, ngồi xuông bệ xi măng được xây vòng tr`on xugn quanh hồ nước . Ngưá»i ta buôn bán rất nhá»iu những thứ như bong bóng, cóc, ổi, xoà i . Thanh Thúy như chưa an tâm, cô để Bình An ngồi o8? bệ xi măng, còn mình ngồi trên yên sau xe đạp chông chân xuống đất .
Nghe bố mẹ và bạn be kể vá» Sà i Gòn phức tạp nên lúc nà o Thanh Thúy cÅ©ng cảnh giác và rất tháºn trá»ng .
Cô há»i bạn:
− Mà y ăn gì không ?
− Tao không thÃch ăn .
− Mà y sợ tốn tiá»n hả ?
− Biết rồi còn há»i .
Thanh Thúy cưá»i hà hÃ, bảo:
− Tụi mình thảm quá hén . Hôm nà o tao xin Ä‘i dạy kèm đươc, có tiá»n mình xà i xả láng .
Bình an nguýt bạn:
− Chưa có mà đã tÃnh đến chuyện xà i rồi .
− TÃnh tao hay xa xôi lắm .
− Ừ, khi nà o tao Ä‘i là m có tiá»n đã, tao má»›i dám ăn váºt .
Thanh Thúy há»i bạn:
− Mà y thấy vui không ?
− Bình thưá»ng -An đáp - Còn mà y ?
− Thấy vui vui .
− À ! Khi chiá»u, anh Khánh Kỳ bảo khi nà o mình bắt đầu Ä‘i là m .
− Äầu tháng .
− Hôm nay bao nhiêu rồi ?
− Còn 3 ngà y nữa thôi, mà y ráng đợi .
Bình An nghiêng nghiêng đầu:
− Ba ngà y đó, tao ở nhà là m gì hả máºy ?
− Nghĩ ngơi .
− Nghỉ nhiá»u quá váºy ?
− Ngốc quá, bù lại mấy năm trá»i khổ sở ở nhà mà y . Ngá»§ nghỉ cho đã Ä‘i . Sau nà y Ä‘i là m cÅ©ng cá»±c lắm đó .
− Ừ .
Thanh Thúy và Bình An tiếp tục Ä‘i dạo . Äến lúc má»i chân, Thúy đỠnghị:
− VỠnhà ?
− Ừ .
− Hôm sau, mình đi tiếp nhé .
− OK .
Thế là hai cô quay vá» lại phòng trá», cuá»™n mình trong chăn và đánh má»™t giấc đến sáng .
Công ty may của Bình An đang là m cách chỗ ở không xa lắm .
Sáng sáng, trước khi đến trưá»ng, Thanh Thúy chịu khó đèo cô đến, rồi má»›i đạp xe Ä‘i há»c
Lúc đầu kihi bước và o công ty, hồ sÆ¡ mang theo cá»§a Bình An chỉ đơn giản là má»™t bản sÆ¡ yếu lý lịch trÃch ngang, không há» có dấu xác nháºn cá»§a địa phương, và má»™t đơn xin việc .
Hồ sÆ¡ không hợp lệ, cô không được bà trưởng phòng nhân sá»± tiếp nháºn . Nhưng khi Bình An thất thểu bước ra vá» thì má»™t ngưá»i đà n ông cháºn lại há»i:
− Mới sáng sớm, sao mặt em buồn thế ?
BìnhAn không đáp . Ngưá»i đà n ông há»i tiếp:
− Em Ä‘i đâu và o đây váºy ? Kiếm ngưá»i nhà à ?
Lúc nà y, Bình An mới đáp:
− Dạ, em đi xin việc .
− Xin việc à ?
− Vâng .
− Thế sao rồi ?
− Há» không nháºn .
Cô buồn rầu đáp và định bước Ä‘i, nhưng ngưá»i ấy há»i tiếp:
− Vì sao há» không nháºn em ?
− Dạ, hỠbảo hồ sơ không hợp lệ .
Ngưá»i đà n ông liếc nhìn bá»™ hồ sÆ¡ cô Ä‘ang cầm trên tay, ông ta nói:
− ÄÆ°a đây, anh xem nà o .
Bình An chần chá» chưa muốn đưa thì ngưá»i đó đã hiểu ý:
− Äừng ngại, anh có thể giúp em được mà .
Như không tin và o tai mình, cô há»i lại:
− Anh giúp được à ?
− Dĩ nhiên rồi .
Cô trao bộ hồ sơ cho ông ta xem . Xem xong, ông ta bảo:
− Hồ sÆ¡ không có xác nháºn thì không ai chấp nháºn cả . Mà sao em không vỠđịa phương xác nháºn ?
− Em không vỠđược .
− Ủa ! Sao váºy ?
Cô không biết giải thÃch thế nà o cho ông ta hiểu . Cô nói dại .
− Ra vô tốn kém lắm . Em không có Ä‘iá»u kiện .
− Gởi qua bưu điện ?
− Lâu lắm, em muốn được Ä‘i là m liá»n .
Ông ta gáºt gù:
− À, ra thế .
Ông ta nhìn Bình An từ trên xuống dưới má»™t cách soi mói . Có vẻ như ông ta Ä‘ang gáºt đầu hà i lòng vá» má»™t cái gì đó . Ông quyết định:
− Hôm nay em vá» Ä‘i . Ngà y mai đến đây và o giá» nà y . Lên lầu I, phòng số má»™t gặp tôi . Tôi tên Phùng Hưng . Khá»i mang theo hồ sÆ¡ .
Bình An nghi ngá»:
− Váºy tôi có cÆ¡ há»™i được và o là m việc ở đây không ạ ?
− Ngà y mai cô sẽ biết . Thôi, cô vỠđi nhé . Hẹn gặp lại .
Khi đó, Bình An quay vá», buồn vui lẫn lá»™n . Cô hy vá»ng ngưá»i đà n ông lúc nãy sẽ giúp đỡ cô . Cô nghÄ©:
Có lẽ ông ta quen biết với ban giám đốc nên mới dám chắc thế .
Äợi cô bên ngoà i cuổng bảo vệ, Thanh Thúy há»i ngay khi cô bước ra:
− Sao rồi mà y ? ÄÆ°á»£c chứ ?
− Há»ng rồi .
− Há»ng à ? Anh Khánh Kỳ có quen vá»›i ai trong đó mà .
− Ảnh quen qua trung gian . Tao nói ra, bà trưởng phòng nhân sự không biết gì hết .
− Váºy à ?
− Ừ .
− Rồi vì sao mà bà hổng nháºn ?
− Lúc mình Ä‘i, mình khá» quá, không nghÄ© đến chuyện là m sÆ¡ yếu lý lịch rồi xác nháºn .
− Hồ sơ không hợp lệ à ?
− Chứ còn gì nữa . Tao biết ngay từ đầu nhưng nghĩ rằng năn nỉ sẽ được . Ai dè ..
− Có nghÄ©a là mà y không được nháºn ?
− Không hẳn .
Thanh Thúy trố mắt ngạc nhiên:
− Tao chả hiểu gì cả .
− Bà đó không nháºn, nhưng có má»™t ông chịu giúp tao . Ngà y mai, tao đến lần nữa sẽ biết .
− Hy vá»ng khoảng bao nhiêu phần trăm ?
− Tao không biết .
− Cầu trá»i cho mà y được nháºn .
− Tao cũng đang cầu nguyện đây .
Thanh Thúy há»i bạn:
− Ông ấy già hay trẻ .
− Không già , cũng không trẻ .
− Là sao ?
− Sồn sồn .
− Con quỷ! Ông ấy khoảng độ bao nhiêu tuổi ?
− Tao đóan cỡ 37 hay 38 tuổi gì đó .
Thanh Thúy bá»—ng cưá»i nắc nẽ:
− Chắc lão nà y cóvợ rồi .
− Chứ còn gì nữa .
− Mà sao mà y được ổng hứa giúp ? Hay ông có quen ai trong ban giám đốc ?
− Tao Ä‘oán thế . Lúc nãy tao rầu thúi ruá»™t khi bị từ chối . Äang lững thững bước ra thì bị ông ấy chặn lại há»i thăm . Lúc đầu, tao không trả lá»i . Nhưng thấy ổng có vẻ quan tâm nhiệt tình nên tao nói hết .
− Ổng có giới thiệu tên không ?
− Có . Ổng tên Phùng Hưng .
− Tên nghe hay đó chứ .
− Ừ .
Tối vỠnhà , Bình An không sao chợp mắt được, cô hồi hộp chỠđợi ngà y mai . Ngà y mai là ngà y quyết định .
Thấy cô trở mình hoà i, Thanh Thúy nóng ruột .
− Ngủ không được à ?
− Ừ .
− Sao váºy ?
− Hồi hộp quá .
− Có gì mà lo váºy ?
− Tao lo ngà y mai ..;.
Thúy cắt ngang:
− Cái vụ khi sáng đó hả ?
− Ừ .
− Mà y đúng là số khổ mà . Từ nhỠđến lá»›n Ä‘á»u khổ . Lúc nà o cÅ©ng bồn chồn lo lắng hết .
− Không lo sao được . Tại mà y không ở trong hoà n cảnh của tao nên mà y không biết đó thôi .
− Thì tao cũng như mà y chứ có hơn gì đâu .
Bình An lẽ ra nói lý lại rằng Thanh Thúy còn có gia đình lo, chu cấp ăn há»c ...nhưng rồi cô im lặng .
Thanh Thúy nói tiếp:
− Ngưá»i ta thi đại há»c lo ngay ngáy, còn tao vô tư . Tao không thèm nghÄ© ngợi gì cả . Thế mà tao Ä‘áºu cao . Mà y thấy không ?
− Tại mà y giá»i sẵn .
− Không phải đâu . Khối đứa giá»i hÆ¡n tao mà bá»n nó cứ than vá»›i thở hoà i, tao phát ngán . Cái gì cÅ©ng váºy . Mình lo nhiá»u quá ảnh hưởng đến thần kinh đó .
− .....
− Thôi, ngá»§ Ä‘i nha An . Tao mà thấy mà y còn trở mình nữa là tao Ä‘áºp mà y đấy .
Bình An cÅ©ng phải báºt cưá»i vá»›i cái kiểu khống chế cá»§a Thúy . Cô nhắm mắt lại, cố nÃu kéo giấc ngá»§ đến vá»›i mình . Mãi táºn khuya, cô má»›i chìm và o giấc ngá»§ say .
Sáng ra, Thanh Thúy phải đánh thức cô dáºy để đến công ty cho kịp giá» hện vá»›i ông ấy . Thanh Thúy bảo :
− Äi xin việc phải ăn mặc đà ng hoà ng sáng sá»§a má»™t chút, xác xuất được nháºn sẽ cao hÆ¡n . Mà y hiểu không ?
− Tạm thá»i hiểu .
− má»™t là hiểu, hai là không, chứ hổng có tạm thá»i được .
Bình An cưá»i khúc khÃch . Thanh Thúy tuyển ra má»™t bồ đồ đẹp nhất cá»§a mình đưa cho Bình An mặc và o . Xong, Thanh Thúy đứng ngắm bạn và chấm Ä‘iểm .
− Không rá»±c rỡ lắm . Nhưng rất dá»… thương, giống như búp bê . Äôi mắt tròn ngá»™ nghÄ©nh, Ä‘en lay láy . Da không trắng nhưng mịn mà ng . Nói chung rất khá . ÄÆ°á»£c 8 Ä‘iểm .
Bình An nguýt bạn:
− Cái miệng cá»§a mà y dẻo lắm . Nịnh giá»i hết chá»— nói .
− Tao nói thiệt đó . Mà y ăn mặc đúng model trông rất xinh xắn . Dáng vóc của mà y khá chuẩn mà .
− Mà y xạo đi .
− Xạo được gì chứ ?
− ÄÆ°á»£c lòng tao chứ được gì .
− Cái con nà y, mình nói thiệt mà nó hổng tin . Hôm nà o nói láo cho biết .
Thanh Thúy bảo Bình An quay ra sau cho cô xem được chưa . Sau đó, nó nói:
− Äồ cá»§a toa, mà y mặc vừa vặn lắm . Khi nà o có Ä‘i đâu cứ lấy mà mặc . Äồ cá»§a mà y quê không chịu nổi .
− Mình là dân quê mà .
− Và o đây rồi, đổi model chút Ä‘i . Ä‚n mặc như mà y ra đưá»ng oải lắm .
Bình An chỉ biết cưá»i . Cô không có ý kiến gì thêm . Thanh Thúy há»i :
− Có cần tao đưa đi không ?
− Cần chứ .
− một mình đi không được sao ?
− Sợ lắm .
− Mà y lúc nà o cũng đeo bám bên mình một con thỠđế hết .
− Thôi mà , là m ơn đi .
− Cái mặt thấy ghét - Thanh Thúy trêu bạn - ÄÆ°á»£c rồi, để bác tà i nà y đưa Ä‘i .
Thanh Thúy đưa Bình đến công ty sá»›m hÆ¡n giá» hẹn 10 phút . Bước và o, cô lại gặp bà trưởng phòng hôm qua . Cô khẽ gáºt đầu chà o .
Thấy Bình An, bà ta ngạc nhiên há»i:
− Hôm qua dến rồi, sao hôm nay đến nữa ?
Bình An chưa kịp trả lá»i thì bà ta nói, giá»ng hách dịch:
− Ở đây năn nỉ không được đâu . Thôi, cô vỠđi .
Bình An thấy khó chịu, nhưng cô vẫn hạ giá»ng, nhẹ nhà ng há»i :
− Thưa cô, phòng ông Phùng Hưng đi hướng nà o ạ ?
Nghe há»i đến tên Phùng Hưng, bà ta trố mắt nhìn Bình An:
− Cô há»i ông ấy để là m gì ?
− Dạ, tôi có hẹn với ông ấy ạ .
Bà ta không tin há»i lại:
− Hẹn để là m gì ?
− Tôi không biết . Cô có thể chỉ giúp tôi được không ?
Tuy rất khó chịu, nhưng bà ta cÅ©ng phải chỉ đưá»ng lên phòng ông Phùng Hưng cho Bình An .
Cô theo hướng tay của bà ta chỉ và bước đi . Bà ta nhìn theo một cách tò mò, săm soi .
Äến nÆ¡i, Bình An dừng lại trước phòng số má»™t . Cô liếc nhìn tấm bảng mi ca hình chữ nháºt nho nhá» trước cá»a có ghi mấy chữ "PHÃ’NG GIÃM Äá»C".
Cô đứng má»™t lúc tháºt lâu má»›i mạnh dạn gõ cá»a . Bên trong vá»ng ra má»™t giá»ng đà n ông:
− Má»i và o .
Bình An đẩy cá»a bước và o . Ông Phùng Hưng đã ngồi sẵn ở đó, trên má»™t chiếc ghế dá»±a lá»›n trông rất oai . Cô lấm lét, không được tá»± nhiên cho lắm . Cảm giác sá» sợ bao vây cô .
Cô gáºt đầu chà o ông Phùng Hưng . Ông ta mỉm cưá»i má»™t cách hết sức thân máºt vá»›i cô . Cứ như hai ngưá»i đã quen nhau từ mấy năm .
Ông ta chỉ chiếc ghế dối diện:
− Em ngồi xuống đi .
− Vâng ạ .
Cô khép nép trước vẻ sang trá»ng cá»§a căn phòng . Lần đầu tiên cô được ngồi trong phòng mở máy lạnh . Cô thấy nó khang khác thế nà o ấy . Cô Ä‘oán ông Phùng Hưng chÃnh là giám đốc, nhưng cô không dám há»i .
Ông Phùng Hưng tự giới thiệu:
− Tôi là giám đốc ở đây . Chắc em ngạc nhiên lắm phải không ?
− Dạ . Tại hôm bữa ông không nói, nên tôi không biết .
Ông Phùng Hưng khoát tay:
− Äừng xưng hô theo kiểu ông và tôi như thế . Nghe xa lạ lắm . Gá»i bằng anh, xưng em Ä‘i cho nó thân máºt .
Bình An khẽ gáºt đầu:
− Dạ .
Phùng Hưng quan sát gương mặt cô rất kỹ . Anh ta thầm khen cô rất có duyên, tuy cô má»™t chút nét con gái quê . Mà anh ta lại thÃch cái nét quê ấy .
Cái nhìn cá»§a anh ta là m Bình An e ngại . Anh ta há»i:
− Em há»c dến lá»›p mấy rồi ?
− Dạ, lớp 9 .
− Sao, em bá» há»c ná»a chừng ?
− Dạ, do hoà n cảnh gia đình .
Phùng Hưng gục gặc đầu, dưá»ng như anh ta muốn chia sẻ vá»›i cô hoà n cảnh ấy .
Thấy anh ta có vẻ quan tâm đến hoà n cảnh cúa mình, tá»± dưng Bình An xúc động tháºt sá»± . Nước mắt lưng tròng, cô kể hết cho anh ta nghe bao ná»—i cay đắng nhá»c nhằn mà mình đã gánh chịu trong suốt mấy năm qua .
Phùng Hưng chú ý lắng nghe không bá» sót má»™t từ . Anh ta rút ra má»™t miếng khăn giấy, chá»§ động chặm nước nắt cho cô . Cá» chỉ ấy là m Bình An giáºt mình . Cô vá»™i vã đón lấy miếng khăn và tá»± chặm mắt .
Anh ta há»i:
− Tháºt tá»™i nghiệp cho em . Giá như em gặp anh sá»›m thì đỡ quá .
− ...
− Em muốn là m việc liá»n chưa ?
Cô mừng rỡ vội đáp:
− Dạ, muốn là m ngay hôm nay ạ .
− Em muốn là m gì ?
− Dạ, là m gì cũng được . Em không biết may, nhưng có thể là m những công việc khác .
Suy nghĩ một lát, Phùng Hưng quyết định:
− Em không phải xuống xưởng là m đâu . Em là m cho anh nhiệm vụ tiếp khách nhé .
− Em chưa hình dung ra công việc .
− À, dá»… thôi . Khi anh có khách đến, em chỉ cần rót nước má»i khách là được . Rảnh rổi, em pha trà và là m má»™t và i việc linh tinh cho anh .
− Công việc nhẹ nhà ng thế sao ?
− Äúng . Nhưng ăn mặc phải đẹp má»›i được .
Bình An hÆ¡i do dá»± vì khoản nà y . Cô đà o đâu ra tiá»n để mua sắm quần áo ?
Thấy cô do dá»± không trả lá»i, Phùng Hưng nheo nheo mắt;
− Äể anh lo khoản đó giúp em .
Bình An bất ngỠnghe trước lòng tốt của giám đốc . Cô không biết nói gì hơn ngoà i hai chữ "cám ơn" .
− Cám Æ¡n anh nhiá»u lắm . Em không ngá» anh tốt bụng đến thế .
Phùng Hưng khoát tay:
− Có gì đâu, thấy hoà n cảnh cúa em hết sức đăc biệt nên anh quan tâm đặc biệt đấy mà . Em đừng ngại ngán gì cả .
Im lặng một lúc, Phùng Hưng nói tiếp:
− Lương thá» việc cá»§a em là má»™t triệu đồng . Nếu là m tốt sẽ tăng theo thá»i gian .
Bình An mừng khấp khởi . Cô không ngỠlương cho cô cao dến thế . Nằm mơ cũng không thấy . Công việc thì lại rất nhẹ nhà ng .
Cô rối rÃt cám Æ¡n giám đốc cá»§a mình, và há»i:
− Em bắt đầu là m việc từ bây giỠchứ ?
− Hôm nay, anh chưa có khách . Em phụ anh sắp xếp giấy tỠlại cho ngay ngắn . Trình độ của em chắc là phân loại giấy tỠđược rồi chứ gì ?
− Vâng, việc ấy em là m được .
Bình An vốn dÄ© dã thông minh sẵn, nên cô bắt tay và o việc không có gì khó khăn lắm . Cô là m rất nhanh nhẹn, gá»n gà ng . Phùng Hùng rất hà i lòng phong cách cá»§a cô .
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, anh ta quay lại há»i cô:
− Chiá»u nay, anh đưa em Ä‘i mua sắm đồ đạc nhé . Äể ngà y mai em mặc Ä‘i là m cho tiện .
Bình An chần chừ . Thấy thế Phùng Hưng nhỠnhẹ:
− Äã bảo em đừng ngại mà lại . Em từ chối, anh buồn lắm đấy . Anh muốn giúp đỡ thôi mà .
Cô tin tưởng nÆ¡i Phùng Hưng và khẽ gáºt đầu :
− Vâng ạ . Nhưng ...
− Không nhưng nhị gì hết . Anh lo toà n bộ . Em yên tâm .
Sợ Phùng Hưng không hà i lòng, cô đà nh phải ưng thuáºn .
Cô ở lại là m việc dưới ánh mắt ghen tị cá»§a khá nhiá»u ngưá»i . Có ngưá»i thì bÄ©u môi bảo:
− Mới và o mà cho là m những công việc nhẹ nhà ng ấy .
Ngưá»i thì ganh ghét:
− Há»c có đến chừng đó mà đòi là m văn phòng .Cho xuống là m lao công không xứng đáng nữa chá»› nói ...
Má»›i ngà y đầu những lá»i dèm pha đại loại như thế không lá»t đến tai cô . Cô vẫn bình thản là m việc, trong lòng vui sướng khôn tả .
Chiá»u đến, Phùng Hừng nhá» nhẹ:
− Em ngừng tay đi . Chúng ta đi shop nhé .
− Dạ .
Phùng Hưng đưa cô đến má»™t shop thá»i trang khá sang trá»ng . Bình An nhìn những chiếc váy dà i, váy ngắn, áo quần đủ các kiểu vá»›i các loại vả đắt tiá»n . Cô cảm thấy mình không phù hợp vá»›i những mốt áo quần đó . Cô nói vá»›i anh ta:
− Những loại nà y, em không quen đâu .
Phùng Hưng nở má»™t nụ cưá»i:
− Rồi em sẽ quen thôi . Em uớm thỠđi .
Nói Ä‘oạn, anh ta chá»n má»™t số kiểu tháºt đẹp đưa cho Bình An, bảo cô và o trong thay thá» .
Vâng lá»i, cô bước và o phòng thỠđồ . má»™t lát sau, cô bước ra vá»›i bá»™ váy ngăng ngang đùi, để lá»™ cặp chân thon dà i duyên dáng .
Phùng Hưng ngắm nghÃa, rất hà i lòng:
− Em mặc bộ nà y hợp lắm . Rất đẹp .
Tuy được khen, nhưng Bình An thấy bộ váy áo nà y nó cứ là m sao ấy . Cô thấy chân trống trải, nhồn nhột . Chiếc áo bỠsát eo tôn thêm nét hà i hòa cho cơ thể .
Cô soi mình trong gương, cưá»i thẹn thùng . Cô không thể chịu được khi để đôi chân trần như thế . Cô quay sang Phùng Hưng :
− Em thấy nó thế nà o ấy .
− Äừng ngại . Em mặc đẹp lắm . Rồi sẽ quen thôi mà . Cố gắng há»c cách ăn mặc theo kiểu nà y Ä‘i . Em sẽ trở thà nh má»™t cô gái đẹp nhất thế giá»›i đấy .
Câu nịnh đằm cá»§a Phùng Hưng là m Bình An suýt chút bặt cưá»i . Tháºt ra, khi ngắm mình trong gương, cô biết mình đẹp hẳn ra . Song chiếc váy cÅ©n cỡn là m cô khó chịu .
Phùng Hưng nói thêm:
− Chỉ cần em trang Ä‘iểm má»™t chút tháºt nhẹ nữa là tuyệt vá»i . Em quả là má»™t cô gái duyên dáng nhất .
− Anh quá khen . Em đâu được như váºy .
− Anh nói tháºt đó .
Phùng Hưng chá»n lấy bá»™ khác và đưa cho cô:
− Em và o thỠbộ nà y xem sao .
− Vâng .
Bình An thá» tất cả bốn bá»™ . Bá»™ nà o, Phùng Hưng cÅ©ng khen nức nỡ . Quả tháºt Bình An ăn mặc sang trá»ng nên trông cô khác hẳn . Vì sống ở quê nên cô ngần ngại mặc những đồ model thá»i đại . Cô không quen và rất mắc cỡ .
Lúc tÃnh tiá»n, cô vô cùng ngỡ ngà ng khi số tiá»n lá»›n đến đế, gấp bốn lần lương tháng cho cô . Nhưng Phùng Hưng tươi cưá»i, tỉnh rụi như chẳng đáng là sao .
Cô không ngá» anh ta xà i tiá»n thoải mái đến thế . Cô nhìn anh ta chăm chú . Hiểu ý, Phùng Hưng cưá»i nhẹ .
− Chẳng đáng là bao đâu . Em đừng lo .
Anh tiếp tục chở cô đi mua và i món nữa . Anh còn mua cho cô một bộ trang điểm . Cô bảo:
− Từ nhỠđến giá», em chưa bao giá» sà i mấy thứ nà y .
− Thì bắt đầu từ bây giỠem xà i là vừa .
− Nhưng em đâu biết cách xà i .
− Anh sẽ thuê một chuyên gia vỠdạy cho em .
− Thôi, để em tá»± há»c cÅ©ng được .
− Em lại ngại nữa rồi .
− ....
− Mình cứ coi nhau như anh em đi . Anh muốn giúp em mà .
Bình An không biết phải từ chối như thế nà o trước sá»± quan tâm chu đáo cá»§a anh ta . Cô khẽ gáºt đầu:
Äạ . Tùy anh .
Cứ thế, sáu mấy ngà y, cô đến công ty là m việc trong những bá»™ váy đắt tiá»n, sang trá»ng . Từ má»™t cô bé nhà quê, cô gần như lá»™t xác thà nh má»™t cô gái thà nh phố . Trẻ, đẹp, duyên dáng, và rất quyến rÅ© .
1 lần, cô và Thanh Thúy nằm bên nhau tâm sá»± . Cô há»i Thúy:
− Tại sao ông Phùng Hưng lại tốt với tao thế mà y ?
− Tao đâu biết .
Thanh Thúy trả lá»i Bình An, rồi cô nằm im suy nghÄ© má»™t lúc . Bình An cÅ©ng im lặng . Sau đó, Thanh Thúy khuyên cô:
− Mà y nhá»› là trong bất kỳ trưá»ng hợp nà o, mà y cÅ©ng không được động lòng trước ông ta nhé .
− Tao không hiểu ý mà y .
− Mà y thông minh lắm mà . Sao hôm nay lại đổ ngốc ra thế ?
− Tháºt tình tao không hiểu mà .
− Tao muốn nói là mà y đừng để tình cảm của mà y vượt qua là trà . Ông ấy có quan tâm gì đến mà y thì kệ ổng . Mà y phải cứng rắn lên nhé .
− Ừ . Tao cũng không hiểu ông ta cho lắm .
− À, công ty mà y là m có khấm khá không ?
− Tao thấy há» là m ăn được lắm . ÄÆ¡n đặt hà ng có liên tục . Hợp đồng nước ngoà i cÅ©ng nhiá»u .
− Mà y là m như váºy, có ngưá»i ganh tị không ?
− Ôi trá»i Æ¡i ! Mà y đừng nhắc đến chuyện đó . Má»›i có má»™t tuần thôi mà tao nghe đủ kiểu .
− HỠnói gì ?
− Nà o là tao nhỠgiám đốc nâng đỡ, chứ biết gì mà là m .
− Rồi sao nữa ?
− Nà o là giám đốc mê tao ...
− Sao há» nói nhiá»u chuyện thế ?
− Nói chung, há» không chỉ nói má»™t mình tao đâu . Trong bá»n há» cÅ©ng có ngưá»i nà y nói xấu ngưá»i kia rồi ngưá»i kia nói xấu ngưá»i ná» . Äi là m rồi tao má»›i biết cuá»™c sống đầy rẫy những phức tạp và vô lý .
− Ghê quá hén .
− Ừ .
Thanh Thúy lắc lắc cánh tay Bình An, cô thầm thì:
− Mà y Ä‘i há»c bổ tức thêm Ä‘i . An . Mà y vốn dÄ© há»c giá»i mà . Há»c dạng 2 năm 3 lá»›p đó .
− Äể tao suy nghÄ© và sắp xếp thá»i gian đã .
− Suy nghÄ© gì nữa ? Lo há»c Ä‘i . Nếu có Ä‘iá»u kiện nữa thì thi và o Äại há»c hay cao đẳng gì đó cÅ©ng được . Sau nà y tương lai xán lạn hÆ¡n .
− Tao cÅ©ng muốn váºy lắm .
− Muốn thì là m ngà y mai tao Ä‘i há»i trưá»ng lá»›p giúp mà y hén .
Im lặng một lát, Bình An nói:
− Không biết là m ở đây có bá»n không ?
− Sao mà y nói váºy ?
− Thì tao lo lắng nên nói thế .
− Là m mới có một tuần mà đã nghĩ đến chuyện bị đuổi rồi .
− Không phải, tao sợ mai mốt Ä‘i há»c nữa chừng mà không có lương thì toi .
− ....
− Lương ở đây má»›i há»c đủ . Chứ chá»— khác là m sao đủ chứ .
− Ừ, mà y nói có lý .
− Bởi váºy mà tao lo đấy .
− Mà y cố gắng là m việc cho tháºt tốt là được chứ gì .
− Hy vá»ng váºy .
− Công việc trôi chảy không ?
− Bình thưá»ng .
− Ổng có phà n nà n không ?
− Lúc nà o cũng khen cả . Chưa hỠnhăn nhó với tao bao giỠ.,
Thanh Thúy ra vẻ hiể biết:
− An nà y !
− Gì thế ?
− Mà y đừng để trái tim mà y Ä‘áºp lúc nà y nhé .
− Äáºp lá»™n xá»™n chết sao mà y .
− Tao nói tháºt đó . Äà n ông, mà y đừng có tin há» . Nói tóm lại là chÆ¡i cho vui thôi . Äừng có yêu .
− Mà y sao váºy ?
− Tao khuyên chân thà nh đó . Sà i Gòn nà y phức tạp lắm .
− Tao không nghĩ gì cả, ngoà i công việc .
− Ừ, thế thì tốt .
− Còn mà y, lá»›p há»c thế nà o ?
− Bình thưá»ng .
− Vui không ?
− Không vui bằng hồi ở phổ thông .
− Váºy mà tao tưởng lên Äại há»c sẽ vui hÆ¡n chứ .
− Trước đây tao cÅ©ng nghÄ© váºy . Nhưng giá» thì khác rồi .
− Có tiếc không ?
− Hơi hơi tiếc một chút .
Cả hai cùng cưá»i hì hì . Rồi mạnh ai nấy quay mặt và o má»™t góc để ngá»§ .
Sau nhiá»u tháng là m việc tại công ty, Bình An chai lì vá»›i những câu ganh tị, chai lì vá»›i những lá»i gièm pha ác độc. Cô cứ lao và o công việc để mong kiếm được tiá»n lương hà ng tháng trang trải cuá»™c sống và đóng tiá»n há»c thêm.
Cà ng lúc, Phùng Hưng cà ng chiá»u chuá»™ng cô hÆ¡n. Anh ta tá» ra quan tâm rất chu đáo, nhưng không há» có má»™t cá» chỉ thiếu tế nhị nà o cả.
Anh ta luôn Ä‘iá»m đạm, ra vẻ chững chạc, đĩnh đạc. Ä‚n nói rất từ tốn. Không há» ghẹo cô hay những nhân viên khác. Bình An rất yên tâm và dá»… chịụ Cô thầm kinh phục vị giám đốc cá»§a mình.
Cô thấy tâm hồn mình ấm áp khi bá»—ng dưng có má»™t ngưá»i chăm sóc cho mình táºn tình đến thế. Anh ta chẳng cần gì ở cô cả. Ngược lại, thỉnh thoảng anh mua tặng cô những món quà khá đắt giá.
Lúc đầu, Bình An còn ngá» vá»±c lòng tốt cá»§a anh tạ Nhưng cà ng vá» sau, cô cà ng nháºn thấy rõ rà ng anh ta chỉ muốn giúp đỡ cô. Ngoà i ra, không có gì hÆ¡n nữạ
Hôm nay, Phùng Hưng không lên công ty. Bình An không biết lý do gì vì anh ta nghÄ© đột xuất. Äến chiá»u, vẫn không thấy anh ta gá»i Ä‘iện lên. Cô ngồi sắp xếp má»› giấy tá» bá» bá»™n mà anh để lại hôm qua. Trong đầu cô Ä‘ang nghÄ© vá» anh ta.
Chuông điện thoại reo vang cắt đứng dòng suy nghĩ của cô. Cô với tay nhấc ống nghe:
− Alo^ Bình An phải không em?
− Dạ.
− Anh Hưng đâỵ
Bình An thấy lòng mừng rỡ. Cô há»i ngay:
− Sao hôm nay anh không lên công ty?
− Anh có việc đột xuất. Em vui vẻ chứ?
− Vâng. Anh cÅ©ng váºy à ?
− Anh hơi buồn.
− Sao thế anh Hưng.
− Vì hôm nay anh không gặp em đấỵ
Tưởng Phùng Hưng đùa, Bình An cưá»i nắc nẻ:
− Anh mà cÅ©ng biết đùa nữa saá»
Không trả lá»i, anh há»i lại:
− Chiá»u nà y sau giá» là m việc, em có rảnh không?
− Chi váºy anh?
− Thì em nói trước đị
− Dạ, rảnh ạ.
− Äi uống nước vá»›i anh nhé?
Bất ngá» vì lá»i nói nà y, Bình An chưa biết phản ứng ra sao. Cô cứ đứng nghệch ra đấy, im lặng.
Phùng Hưng há»i tiếp:
− Em không từ chối chứ?
Biết không thể nà o từ chối được lá»i má»i nà y, cô khẽ đáp:
− Dạ, được ạ.
Cô hồi há»™p vô cùng. Tháºt lòng mà nói, cô có má»™t chút cảm tình đặc biệt vá»›i Phùng Hưng. Nhưng cô chẳng hiểu gì vá» anh ta cả. Vả lại, địa vị anh ta khác, còn cô pháºn thấp hèn, là m sao sánh được. Cô không muốn nghÄ© đến anh ta nữa, khi cảm giác rằng mình sắp sá»a bị cuốn và o con đưá»ng tình cảm.
Sá»± nháºn lá»i cá»§a cô là m Phùng Hưng mừng rỡ. Anh ta nói như reo:
− Ồ ! Anh rất hân hạnh được đưa em đi chơị Em đồng ý là m anh mừng muốn chết.
Cô không nói gì cả.
Anh ta tiếp:
− Em ở đó đợi anh ná»a tiếng nữa nhé. Anh đến đón.
− Vâng.
Ná»a tiếng đồng hồ, Bình An ngồi suy nghÄ© vẫn vÆ¡. Vui có, lo có. Cô không sao hiểu dược con ngưá»i cá»§a Phùng Hưng. Cô muốn biết tháºt nhiá»u vá» gia đình anh ta. Nhưng nghÄ© lại, rốt cuá»™c cô tìm hiểu để là m gì cÆ¡ chứ, trong khi mình chẳng là gì cả. ÄÆ°á»£c anh ta ưu ái so vá»›i những ngưá»i khác là phước đức lắm rồi. Còn đòi há»i gì nữa chứ.
Cô soi gương lại mặt mình, chải lại mái tóc và mỉm cưá»á»‹ Cô hà i lòng vá»›i vóc dáng, sắc đẹp cá»§a mình.
Thá»i gian qua, cô đã quen dần vá»›i cách ăn mặc đúng mốt, không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa.
Phùng Hưng đến. Anh ta đưa cô ra xe và nhẹ nhà ng cho xe lăn bánh. Anh há»i:
− Em thÃch Ä‘i đâu?
− Em không biết. Em và o đấy mới có và i tháng nên không biết gì cả. Tùy anh thôi hà .
− Anh quên mất. Anh cứ ngỡ em sống ở đây lâu rồi.
Cô và anh ta cùng cưá»i.
Phùng Hưng đưa cô Ä‘i ăn ở má»™t nhà hà ng sang trá»ng. Sau đó, anh ta đưa cô đến má»™t quán cà phê khá nổi tiếng ở đâỵ
Bình An chưa bao giỠđược đến những nÆ¡i sang trá»ng như thế. Cô không còn biết phải diá»…n tả tâm trạng cá»§a mình thế nà o cho đúng nữa.
Anh ta đưa Bình An và o quán. Khung cảnh bà i trà tháºt trữ tình và lãng mạn. Cô rất thÃch nét quyến Å© cá»§a nó.
Phùng Hưng chỉ và o một góc quán và nói:
− Mình lại phÃa đó Ä‘i em.
Bình An bước theo chân anh ta. Phùng Hưng kéo ghế ra và má»i cô ngồi và á»
Bình An rụt rè ngồi xuống ghế. Cá» chỉ ga lăng cá»§a anh ta là m cô bối rối, cô nói là nhÃ:
− Cám ơn anh.
Phùng Hưng ngồi xuống đối diện vá»›i cô. Anh đẩy bình hoa để ngắm gương mặt cô cho rõ hÆ¡n. Anh ta thÃch khi nói chuyện phải nhìn kỹ và o mặt ngưá»i đối diện.
Trong ánh đèn mà u, Phùng Hưng nháºn thấy nét đẹp cá»§a Bình An tháºt quyến rÅ©. Lúc nà y, da cô trắng ra trông thấỵ Không còn rám nắng như xưa nừa. Cô đã biết cách trang Ä‘iểm nên gương mặt gần như hoà n hảo.
Nhìn cô, không má»™t gã đà n ông nà o không khá»i chạnh lòng. Chắc chắn là thế. Phùng Hưng đã từng nghÄ© váºá»µ
Anh ta thôi không quan sát cô nữa, chỉ mỉm cưá»i, im lặng. Bình An lên tiếng:
− Anh gá»i em Ä‘i uống nước có chuyện gì không?
Giá»ng anh ta ngá»t ngà o, đầy sức truyá»n cảm.
− Không có gì, anh chỉ muốn đưa em Ä‘i chÆ¡i đây đó cho biết thêm vá» Sà i Gòn. Em ở nhà hoà i không chán saá»
− Dạ, em ở nhà có nhỠbạn thân. Hai đứa nói chuyện với nhau cũng vui lắm.
− Váºy à . Äi chÆ¡i vá»›i anh, em có thấy phiá»n không?
Bình An hơi cúi đầu, cô khẽ nói:
− Dạ, em chỉ sợ phiá»n anh thôi. Em thì rất vui.
Anh ta khoát tay:
− Em vui là được rồi.
Vừa nói, Phùng Hưng vừa rút trong bình má»™t nhánh hoa hồng, chìa vá» phÃa cô:
− Anh tặng em.
Bình An ngẩn lên nhìn anh ta, hÆ¡i ngỡ ngà ng. Nhưng cô cÅ©ng đón nháºn:
− Dạ, em cảm ơn anh.
− Em đừng khách sáo.
Và rồi cả hai im lặng. Phùng Hưng vẫn không ngừng nhìn cô, cái nhìn là m Bình An cụp mắt xuống. Cô thoáng mắc cỡ.
Cô từ đó đến giá» chưa bao giá» tiếp xúc vá»›i những giá»›i thượng lưu, những ngưá»i già u sang. Nên việc Phùng Hưng quan tâm ân cần vá»›i cô là m cho cô ngỡ ngà ng tháºt sá»±. Anh ta quả là hà o hao và báºt thiệp. Luôn giữ đúng chừng má»±c cho phép.
Cô rất hãnh diá»…n khi Ä‘i bên anh ta. So vá»›i cái tuổi 38 thì anh còn khá trẻ. Äẹp trai, cao to .Hà ng ria mép được tÄ©a kỹ lượng. Ra dáng đà n ông. Mẫu ngưá»i đà n ông như anh hẳn rất hấp dẫn phụ nữ.
Bình an cÅ©ng kÃn đáo quan sát anh ta . Lòng cô dâng lên má»™t chút tình cảm má»›i lạ. Cô không hiểu cái giác ấỵ
Cô ngước lên nhìn anh tạ Thấy cái nhìn cu?a Phùng Hưng, mặt cô chợt đỠlên và cô cúi xuống e thẹn.
Phùng Hưng lần đầu tiên mới gặp một cô gái nhút nhát như vâỵ Anh ta nói:
− Mình biết nhau mấy tháng rồi mà em cứ e ngại hoà i. Em dạn dĩ lên chứ.
− Dạ.
Phùng Hưng thấy ở cô toát lên má»™t nét hiá»n là nh thùy mị. Vẻ bối rối cá»§a cô là m anh ta có thiện cảm hÆ¡n. Anh ta bắt đầu há»i vá»›i vẻ quan tâm:
− Lương của em bấy nhiêu đủ sống không?
Bình An mỉm cưá»i rạng rỡ:
− Dạ dư sức, anh ạ. Em còn để dà nh đóng tiá»n há»c thêm nữa đó.
− Há»c nữa à ?
− Vâng.
− Em có chà quá ta.
− Em muốn tương lai của mình phải sáng sủa.
Phùng Hưng gáºt đầu hà i lòng. Anh há»i cô tiếp:
− Có thiếu tiá»n há»c không em?
− Dạ không.
− Bấy nhiêu đó thôi mà em trang trải giá»i thế?
− Em quen sống kham khổ rồị Vá»›i em, bấy nhiêu là nhiá»u lắm đó. Em không đòi há»i gì hÆ¡n nữạ
− Nếu có thiế, nhớ báo anh nha. Anh không tiếc gì với em đâu.
− Sao anh tốt với em thế?
− Tại anh thấy em khổ nhiá»u rồi. Anh không muốn thấy em khổ nữạ
− ...
− Có gì nhá»› bảo anh nhé. Äừng ngạị
− Dạ.
− Bạn em đang là m gì?
− Dạ, nó Ä‘ang há»c năm thứ nhất đại há»c.
− Trưá»ng nà o?
− Dạ, trưá»ng kinh tế.
Phùng Hưng không nói gì ná»a. Anh cảm thấy Bình An nói chuyện rất tháºt thà . Ngay cả trên công ty cÅ©ng váºy.Äiá»u đó là m Phùng Hưng rất thÃch, anh ta thấy hay hay, ngồ ngá»™.
Im lặng má»™t lúc, anh nhìn Bình An chăm chú và há»i:
− Và o đây sống như thế, em có buồn không?
Bình An cưá»i hổn nhiên:
− Dạ, có lúc nà y lúc khác. Tháºt ra, buồn vui là do mình thôi. Nếu biết là m sao mình vui thì sẽ hết buồn thôị
− Nhưng em có là m được không đấỷ
− ÄÆ°á»£c chứ.
− Bằng cách nà o? -Vừa há»i, anh ta vừa cưá»á»‹
− Rủ nhỠThanh Thúy bạn em đi chơi .
− Có thế thôi à ?
− Và dụ như hôm nay em Ä‘i vá»›i anh nè - Bình An dà dá»m .
Phùng Hưng khoái chÃ:
− Em vui tháºt sá»± khi Ä‘i vá»›i anh sao ?
− Dạ .
− Lần sau đi nữa nhé ?
Bình An bắt đầu lúng túng trước lá»i đỠnghị ấy . Cô cứ tưởng đùa cho vui, ai dè ..Nhưng rồi cô cÅ©ng gáºt đầu:
− Vâng ạ .
Phùng Hưng nhìn cô, anh ta nở má»™t nụ cưá»i khó hiểu .
Anh bảo cô:
− Em nhắm mắt lại đi .
− Chi váºy anh Hưng .
− Anh cho cái nà y .
− Không nhắm được không ?
− Không .
Kiểu hà i hước cá»§a Phùng Hưng đôi lúc là m cô rất thÃch . Cô thấy anh ta trẻ hẳn ra như má»™t chà ng trai má»›i lá»›n . Cô cảm thấy gần gÅ©i vá»›i anh ta hÆ¡n nhá» tÃnh cách ấy .
Cô lấy tay che mắt lại, nhưng cố tình để hé một chút . Phùng Hưng phát hiện ra .
− Nhắm chặt lại nhé . Như thế là ăn gian đdó .
Bị bắt quả tang, Bình An thôi hé . Cô bịt chặt mắt lại trong một phút .
Phùng Hưng rút trong túi ra một chiếc hộp nhỠrất xinh xắn . Anh ta đặt nó lên bà n và hô:
− Nà o ! Vừng ơi ! Mở mắt ra .
Vừa cưá»i, Bình An vừa bá» tay xuống . Cô thấy trước mặt mình là 1chiếc há»™p tháºt xinh xắn . Cô ngạc nhiên nhìn anh ta .
Phùng Hưng lên tiếng:
− Của em đấy .
− ....
− Anh tặng em .
− ....
− Em cầm lên xem đi .
Bình An cầm lấy chiếc hộp . Cô hồi hộp mở nó ra . Trước mắt cô là một chiếc nhẫn và ng, bên trên được gần một hạt xoà n nhỠlấp lánh rất đẹp .
Cô bỡ ngỡ vô cùng . Muốn há»i anh ta tháºt nhiá»u câu, nhưng cô lại im lặng, ngắm nghÃa chiếc nhẫn trên tay .
Phùng Hưng cưá»i, há»i:
− Äẹp không em ?
− Rất đẹp, anh ạ .
− Em thÃch không ?
− Em không biết phải trả lá»i anh vá»›i anh nà o nữa . Quả tháºt, em không hiểu tại sao anh lại tặng cho em món quà đắt tiá»n như thế nà y ?
Vẫn cái giá»ng quen thuá»™cl, anh ta trả lá»i:
− Có đáng al` bao đâu em . Chỉ cần em nháºn là anh vui rồi .
− Em không dám nháºn đâu anh à .
− Em ngại gì chứ ?
− Em không xứng đáng để đeo nó .
− Em khá» quá . Em không nháºn là anh giáºn đấy .
Không thể từ chối được, cô đà nh đồng ý . Anh ta bảo:
− Em đeo thỠxem có vừa không ?
Bình An Ä‘eo và o ngón tay giữa bên trái . Chiếc nhẫn vừa vặn . Nó là m cho bà n tay cô xinh hÆ¡n . Bà n tay Bình An vì lao động nhiá»u nên hÆ¡i thô má»™t chút . Song, nó không đến ná»—i xấu xà để ngưá»i khác phải bình phẩm .
Cô trả lá»i anh ta:
− Em mang vừa vặn, anh à .
− Nà o, giơ tay lên anh xem .
Cô giÆ¡ cánh tay mình lên . Phùng Hưng ngắm nghÃa xong, gáºt gù:
− Äẹp tháºt .
Bình An im lặng má»™t luc rồi há»i nhá»:
− Sao anh lại tặng em cái nà y ?
Phùng Hưng trả lá»i lÆ¡ lá»ng:
− Tại anh thÃch .
Bình An há»i tá»›i:
− Chỉ đơn giản thế thôi sao ?
− Ừ .
− Em muốn biết suy nghĩ của anh .
− Anh chẳng nghÄ© gì cả, chỉ đơn giản là là m những gì mình thÃch là m . Em hãy đón nháºn Ä‘i . Em đừng ngần ngại hay thắc mắc gì cả .
Nói đoạn, anh ta đưa tay xem đồng hồ và bảo Bình An:
− Tối rồi, anh đưa em vỠnhé ?
− Vâng ạ .
Anh ra xe, cô bước theo sau . Trong lòng cô vẫn còn đầy rẫy những bối rối, xúc động và nhiá»u thứ cảm giác khác .
Bất chợt anh ta nắm lấy tay cô, mân mê mu bà n tay má»m mại ấy . Theo quán tÃnh, cô rụt tay lại . Cá» chỉ ấy kh^ng là m anh ta thấy tá»± ái, mà còn thÃch thú .
Anh lùi lại ra xa và nhìn cô khá lâu:
− Lúc nãy em đẹp lắm, Bình An ạ . Em có thể hãnh diện vỠmình đó .
Bình An ngượng nghịu hết sức . Cá» chỉ nà y vẫn còn ám ảnh cô . Cô không đáp lại mà lẳng lặng ngồi lên chiếc xe con anh Ä‘áºu sẵn ở trước .
Cô thấy tim Ä‘áºp rá»™n rà ng . Cô cố gắng lấy lại bình tÄ©nh, há»i:
− Sao anh lại chú ý kỳ như váºy ? Anh nói Ä‘iá»u đó để là m gì ?
− Vì anh rất mến em .
Anh ta bước lên xe,ngồi và o băng ghế Bình An đang ngồi chứ không ngồi và o ghế tà i xế .
Anh ta nhÃch ngưá»i và o gần Bình An hÆ¡n . Cô thấy trống ngá»±c Ä‘áºp loạn xạ . Cô muốn bảo anh ta ngồi xa ra, nhưng không sao lên tiếng được .
Anh ta nắm lấy tay cô tháºt lâu . Cô hồi há»™p để yên tay mình trong tay anh ta, như thế không dám phản kháng . Cô thở nhanh hÆ¡n bình thưá»ng .
Thấy cô không nó gì, anh ta kéo cô và o lòng, vòng tay ôm ghì cô và o ngưá»i tháºt chặt . Anh ta hôn lên mặt cô tháºt lâu . Cá» chỉ đột ngá»™t ấy là m Bình An choáng váng đến ngây ngưá»i . Cho đến khi anh ta buông cô ra .
Nhìn vẻ mặt ngÆ¡ ngác cá»§a cô, anh ta mỉm cưá»i và nói:
− Mình vỠthôi, em nhé .
Bình An im lă.ng. Cô vẫn còn cái cảm giác vừa sá» sợ, vừa hạnh phúc . Cô không hiểu nổi cả bản thân mình nữa . Anh ta thì chẳng giải thÃch hay nói má»™t lá»i cho hà nh động bất ngỠđó .
Xe lăn bánh . Cô ngồi im lặng, không nói má»™t lá»i . Phùng Hưng sá»a kiếng chiếu háºu để quan sát cô . Anh ta báºt nhạc lên, nhịp chân theo Ä‘iệu nhạc và cưá»i đắc chà .
Äến nhà trá» cá»§a cô, anh ta cho xe chạy cháºm lại, cho đến lúc dừng hẳn . Anh ta mở cá»a xe cho cô bước xuống, giá»ng ân cần, âu yếm:
− Tối nay, em ngá»§ tháºt ngon nhé .
Anh ta trao cho Bình An một cái hôn gió rồi phóng xe đi .
Bình An đứng yên nhìn theo, cho đến khi xe khuất dạng trên con hẻm nhà cô trá» . Rồi cô cháºm chạp Ä‘i và o nhà . Cô bước và o phòng cá»§a mình và Thanh Thúy, không nói vá»›i bạn má»™t câu .
Thanh Thúy tưởng cô mệt nên không há»i gì thêm, tiếp tục là m bà i táºp .
Cô ngồi và o ghế trước gương, ngắm mình mãi . Nghiêm khắc nhìn nét trên gương má»™t mình . Äôi mà y cong thanh tú, hà ng mi cùng cong và sóng mắt lóng lánh . MÅ©i thon nhá» và đôi môi đỠtá»± nhiên . Cô biết mình khá đẹp, nhưng không để ý đến Ä‘iá»u đó . Chỉ khi nãy nghe Phùng Hưng, cô má»›i quý vẻ đẹp cá»§a mình .
Bình An thở dà i, cô đưa tay vẻ ngoằn ngoèo trên mặt gạch bông . Cô hình dung ra cái hôn lúc nãy . Cái đó không phải cách hôn cá»§a má»™t ngưá»i yêu .
Cô lại thở dà i lần nữa . Anh ta ôm ghì lấy cô, chứng tá» anh ta đối vá»›i cô trên mức bình thưá»ng . Có lẽ anh ta rất thương cô . Cô thầm nghÄ© thế . Tháºt là khó hiểu ...
Cô Ä‘i ra sau phòng, bắt đầu thay áo . Äầu óc vẫn không khá»i nghÄ© ngợi .
Cô nói với Thanh Thúy:
− Tao đi nằm trước nghe Thúy ?
− Ừ . Hôm nay mà y mệt hả ?
− Tôi hơi mệt .
− Có cần tao mát-xa không ?
− Khá»i Ä‘i . Mà y cứ há»c bà i .
Cô ngã lưng xuống tấm nệm má»ng đôi . Mùng vẫn chưa mắc .
Thấy bạn cứ thở dà i, Thanh Thúy bá» bút xuống, cô đến nằm bên cạnh Bình An, ân cần há»i :
− Sao hôm nay mà y vỠtrễ thế ?
− Tao báºn .
− Báºn gì ? Hôm nay mà y đâu có há»c . Vảlại, có bà i há»c thì mà y cÅ©ng phải vá» nhà trước chứ .
Bình An định không nói . Nhưng cuối cùng cô cũng kể cho Thúy nghe:
− Tao đi chơi đấy .
− Äi má»™t mình à ?
− 2 mình .
− Vá»›i ai váºy ?
− Anh Hùng giám đốc .
Thanh Thúy nghiêng ngưá»i, nhõm đầu cao hÆ¡n:
− Trá»i ! Có tháºt không ?
− Tháºt đó .
− Sao ngá»™ váºy ?
− Anh ấy má»i tao Ä‘i nhà hà ng ăn tối . Xong, ảnh đưa tao Ä‘i uống nước .
− một sự kiện lớn đó nghen .
− Chưa hết đâu .
− Còn gì nữa ?
Bình An đưa bà n tay mình ra cho Thanh Thúy xem:
− Mà y thấy cái nà y đẹp không ?
Thanh Thủy trố mắt lên:
− Ở đâu váºy ?
− Äẹp không ?
− á»’ ! Äẹp quá ! Äồ tháºt đó mà y .
− Chứ chẳng lẽ đồ giả ?
− Ai tặng mà y hả An ?
− Ừ, anh ấy tặng tao đó .
Thanh Thúy lại ngạc nhiên:
− Sao ông ta Ä‘i tặng mà y cái nà y ? Nhẫn là chỉ khi nà o yêu nhau ngưá»i ta má»›i tặng . Chả lẽ ổng có tình ý vá»›i mà y sao ?
− Tao không thể biết được, mà y à . Tao vừa vui mà cũng vừa lo .
− Mà y có cảm tình với ổng không ?
Câu há»i cá»§a Thanh Thúy khiến Bình An khó trả lá»i . Cô biết rất rõ rà ng cô có mến anh ta, nhưng không dám nghÄ© đến . Cô cà ng sợ nói ra, Thanh Thúy sẽ bảo cô khùng .
Thấy Bình An không đáp, Thanh Thúy gạn há»i tiếp:
− Mà y nói tháºt Ä‘i . Mà y có thương ổng không ?
Tao có thương chút chút hà .
− Bây giỠchút chút, sau nà y thì sao ?
− Tao không biết .
− Mà y ngốc lắm . Yêu mấy ngưá»i đó rá»§i ro rất cao . Há» thiếu gì đà n bà vây quanh . Mà y đừng để trái tim Ä‘i lung tung nữa Ä‘i . Dừng lại là vừa rồi đó . Vá»›i con ngưá»i nà y, mà y nên giá»›i hạn ở nước độ chá»§ tá»› thôi .
− Tao sẽ cố gắng quên anh ta .
− Không nghĩ đến thì sẽ quên ngay thôi .
− Nhưng anh ta chăm sóc, lo lắng cho tao chu đáo quá .
− Ừ, cũng kẹt hén .
− Tình cảm nó đến lúc nà o, là m sao mình lưá»ng trược được mà y .
− Ông ta có vợ chưa?
Bất ngá», Thanh Thúy há»i má»™t câu như váºy là m Bình An ngá»› ra . Cô muốn há»i Phùng Hưng cái câu ấy hà ng tỉ lần rồi, nhưng không sao mở miệng ra được . Há»i như thế thì tháºt là lố bịch . Mà tư cách gì để cô há»i chá»› .
Còn há»i những nhân viên khác ư ? Như váºy hóa ra khẳng định thêm những lá»i gièm pha vỠông giám đốc mê cô là đúng sá»± tháºt . Cô chẳng bao giá» dại gì há»i há» những câu ngá»› ngẩn như váºy .
Cô trả lá»i vá»›i Thanh Thúy:
− Tao không biết gì vỠgia đình, cách sống của anh ấy cả .
− Váºy thì phải tìm hiểu chứ?
− Tao là ai chứ? Tư cách gì để tìm hiểu chứ? Những cái đó thuá»™c vá» Ä‘á»i tư cá»§a anh ấy, chứ có phải thuá»™c công việc tao Ä‘ang là m đâu.
− Mà y bây giá», má»™t cÅ©ng "anh ấy", hai cÅ©ng "anh ấy". Ông ấy lá»›n tuổi rồi mà .
− Cũng đâu có lớn lắm.
− Bao nhiêu?
− 38.
− Băm rồi còn gì, chắc phải ba con là Ãt.
Nghe Thúy trêu, Bình An không thấy tức mà thấy buồn buồn là m sao ấỵ Tự dưng cô có cảm giác mình sắp bơ vơ lạc loà i. Nước mắt cô chảy dà i xuống hai gò má, lăn xuống môi, mằn mặn.
Cô quay lại nói với Thanh Thúy :
− Tao ngủ đâỵ
− Ngủ được không đó.
− ÄÆ°á»£c mà . Mà y ngá»§ luôn Ä‘i.
− Tao còn giải mấy bà i nữa là xong. Mà y ngủ trước đi.
− Ừ.
Bình An nhắm mắt lại. Cô nhá»› mẹ đến da diết. Giá như lúc nà y có mẹ bên cạnh để vá»›i kinh nghiệm sống, mẹ có thể khuyên nhá»§ dạy bảo cô nhiá»u Ä‘iá»u.
Cô cố gắng như mẹ cô Ä‘ang còn sống, hồi tưởng lại quá khứ, cô biết vì thế mà cô đến đất Sà i Gòn nà y. Cô không sao quên được. Lòng cô vô cùng Ä‘au đớn, trà n ngáºp ná»—i u sầu, Ä‘au thương nhất vá» mẹ.
Cô hãy nghÄ© vá» mẹ. Gần như ngà y nà o cÅ©ng nghÄ©. Nhất là những lúc gặp chuyện rắc rối, buồn phiá»n. Mẹ cô là má»™t phần trong cô, nằm trong má»™t góc đặc biệt nhất cá»§a trái tim cô. Và cô còn sống là mẹ cô còn sống. Vì trong ngôn từ cá»§a cô không có cái gì gá»i là "chết".
Lòng cô gìn giữ tất cả những kỹ niệm tuyệt vá»i thá»i thÆ¡ ấu hạnh phúc vô biên, và những ká»· niệm ấy đã tiếp sức mạnh an á»§i cô má»—i khi cô buồn hay cô đơn.
Rồi cô thiếp đi lúc nà o không hay. Thanh Thúy giăng mùng cho cô sau khi là m bà i xong. Nhìn bạn, Thanh Thúy lắc đầu buồn bã.
Sáng chá»§ nháºt hôm nay trá»i tuyệt đẹp. Thế mà hai cô gái lại ngá»§ nướng đến chÃn giá» má»›i dáºá»µ Há» lui cui giặt chăn gối, mùng má»n. Giặt cả áo quần dÆ¡ để dồn lại trong tuần qua.
Äến 12 giá» má»›i hoà n tất chương trình tổng vệ sinh. Cả hai đói rã ruá»™t, há» cÅ©ng chẳng ăn sáng. Thanh Thúy đỠnghị :
− Mà y mới lãnh lương phải không?
− Ừ.
Äẫn tao Ä‘i ăn tiệm đị Khá»i nấu cÆ¡m. Tao mệt lắm rồi.
− OK.
Thế là hai cô kéo nhau ra một tiệm cơm khá bình dân, nhưng không kém phần sạch sẽ. Ăn no nê, hai cô quay vỠnhà , lại ngã lưng tiếp.
Bình An quay ngưá»i lại giáp mặt vá»›i Thanh Thúy và nói:
− Nà o, hãy khai Ä‘i Thúy. Mà y đã là m gì để anh ta trở thà nh con cừu non ngoan ngoãn như váºy?
− Mà y nói thế nghÄ©a là sao? -Thanh Thúy kêu lên, cô hÆ¡i cao giá»ng khi quay lại giáp mặt An.
Bình An cưá»i vang, cô choà ng tay qua ngưá»i Thanh Thúy, nhéo và o hông bạn:
− Mà y biết tao nói gì rồi nhóc ạ . Äừng có giả vá» nữa.
− ...
− Anh ta mê mà y như điếu đổ ấỵ
− Mà y muốn nói đến ai?
− Mà y có nghÄ© tao thÃch Hoà i VÅ© không?
− Ai mà biết được mà ỵ
− Trái tim tao không biết rung động đâu mà y à .
− Tao không tin. Có lẽ mà y chưa gặp đúng đối tượng đó thôi.
− Ai cÅ©ng váºy hết. Tao không cho trái tim tao Ä‘i lá»™n xá»™n đâu.
− Mà y có thÃch VÅ© không?
− Bình thưá»ng.
− Nhưng sao trước mặt ảnh, mà y tá» ra thân máºt thế?
− Tao là váºy đó.
− Nghĩa là sao?
− Tao chÆ¡i cho vui thôi. Ngưá»i nà o chiá»u chuá»™ng cung phụng cho tao, tao sẽ tiếp đãi.Còn ngược lại thì cho de.
− Tao nói ra câu nà y, mà y đừng buồn nha.
− Nói đi. Không sao đâu mà .
− Kiểu sống cá»§a mà y, tao không thÃch đâu. Như váºy là lợi dụng ngưá»i ta đó.
− Thì đã sao nà o? Nhiá»u thằng con trai cÅ©ng ghê lắm chá»› mà y tưởng. Äừng thèm tin và o bá»n ấỵ
− Tao cÅ©ng chẳng biết nói sao nữa. Nhưng tao sẽ không đón nháºn những gì cá»§a ngưá»i ta, khi mà tao không yêu quý há».
− Äể rồi mà y xem. Cái kiểu sống trà n trá» tình cảm cá»§a mà y sẽ có kết cuá»™c như thế nà á»
− Thá»i gian sẽ trả lá»i tất cả.
− Tao cũng nghĩ thế.
Cả hai im lặng. má»™t lúc sau, Thanh Thúy há»i bạn:
− Cái ông giám đốc của mà y ra sao rồỉ
− Mình nghĩ anh ta chưa kết hôn.
− Lý do gì mà mà y nghĩ thế?
− Anh ấy đứng đắn, đà ng hoà ng lắm. Nếu đã kết hôn rồi, chắc chắn anh ta không quan tâm đến tao váºy đâụ
− Mà y tin thế à ?
− Ừ. Tao cũng chẳng hỠthấy anh ấy có quan hệ với ai cả.
Thanh Thúy báºm môi lại:
− Có trá»i mà biết được. Anh ta có bao giá» hở ra cái gì cho mà y biết đâu. Trong trưá»ng hợp cá»§a Phùng Hưng, mình không thể đánh bạo Ä‘oán anh ta chưa có vợ, hay tạo sao anh ta không quan hệ vá»›i thưá»ng xuyên cả.
− Khó hiểu lắm. Hay là có lẽ anh ta chưa bao giỠyêu.
− Rất có thể như váºy. Nhưng anh ta tháºt sá»± muốn gì?
Bình An nhÃu mà y lại, nhìn thẳng và o Thanh Thúy, dò xét:
− Tao không chắc để nói cho mà y đúng sá»± tháºt. Anh ta không cho phép ai gần gÅ©i mình cả. Mà y biết không? Lúc nà o anh ta cÅ©ng giữ má»™t khoảng cách vá»›i má»i ngưá»i.
− Kể cả mà y.
− Tao là má»™t trưá»ng hợp ngoại lệ. ChÃnh vì lẽ đó mà tao đặt ra nhiá»u câu há»á»‹ Tháºt sá»±, tao cảm giác rằng ảnh cà ng ngà y cà ng yêu taá» Yêu tháºt đấỵ
− Mà y đừng có ngá»™ nháºn mà khổ đấỵ Trên công ty, anh ta có tá» ra gần gÅ©i vá»›i mà y không?
− Không. Công việc thôị Lúc nà o anh ta cùng lo công việc. Chỉ xem mình như những nhân viên khác, nhưng không bao giá» la rà y mình hay lá»›n tiếng. Và dưá»ng như tao có khả năng trấn an được anh ấỵ Cái gì cÅ©ng là m co anh ấy lo lắng.
− Mà y có yêu ông ta không?
− Sao mà y lại há»i như thế?
− Có không? Nói đi.
− ....
− Mấy tháng qua, mà y chẵng hỠđể ý gì đến những ngưá»i tao giá»›i thiệụ Và mà y hay kể vá» Phùng Hưng, chứng tá» những tình cảm cá»§a mà ỵ Tao nghÄ© ông ấy đã chinh phục được trái tim cá»§a mà y rồi đấỵ
Vừa nói, Thanh Thúy vừa cưá»i tá»§m tỉm vá»›i cô bạn thân.
Bình An đỠbừng mặt:
− Tao có yêu anh ấy đâu.
Thanh Thúy phá lên cưá»i:
− Có chứ An. Äừng chối nữạ Còn chuyện ông ấy có yêu mà y hay không thì tao chịụ Cái đó, mà y biết rò hÆ¡n.
− Äừng có chá»c tao thế.
− Lúc nà o mà y cÅ©ng nói câu ấy khi tao nói trúng tim. Thôi, tao hứa là sẽ không chá»c mà y nữa.
− ÄÆ°á»£c đấy.
Bình An im lặng nhìn Thanh Thúỵ Sau đó, cô lại đỠnghị:
− Mình quay lại vấn đỠvỠHoà i Vũ đi .
− Chi váºy ?
− Thúy à ! Tao thấy anh Vũ được đấy, đẹp trai, con nhà già u, thông minh ...
− Rồi sao nữa ?
− Và điá»u cÆ¡ bản là rất tá» tế, cứ nhìn cách cư xá» Ä‘i lại cá»§a anh ta thì biết . Thôi, nghe tao Ä‘i . Tao biết là anh ta rất thÃch mà y, Thúy ạ .
− Sao mà y biết anh ta thÃch tao ?
Bình An mỉm cưá»i:
− Vì tao để ý cỠchỉ của anh ta khi mình đang uống nước . Tao thấy anh ta nhìn mà y một cách say đắm .
− Còn gì nữa không ?
Bình An thản nhiên đáp:
− Anh ta nghe hết những gì mà y nói, nuốt từng lá»i, từng chữ . Và gáºt đầu thÃch thú .
Ngừng một chút, Bình An lại tiếp tục:
− Anh ta không muốn mình ra vỠsớm . Nếu tối qua chỉ có một mình mà y thì chắc chắn anh ta sẽ cố quyến rũ mà y .
Thanh Thúy hơi gay gắt:
− Trá»i Æ¡i ! Mà y Ä‘ang tưởng tượng ra cái quái gì thế ?
Bình An cưá»i hì hì:
− Tao nói sá»± tháºt thôi mà . Là m gì cáu lên thế .
− Tao đã bảo vá»›i mà y rồi . Tao coi đà n ông con trai như rÆ¡m, như rác váºy .
− Mà y cứng cổ tháºt đấy .
− Như thế mới là tao chứ . Nếu ngược lại thì đã là mà y rồi .
Nói xong, Thanh Thúy khoát tay:
− Thôi, không nói chuyện bá»n đà n ông nữa . Nói đến kế hoạch tối nay cá»§a bá»n mình Ä‘i .
Bình An chưa kịp đáp thì Thanh Thúy đã há»i:
− Tối nay, mình đi dạo chứ ?
− Tao kẹt rồi .
− Kẹt gì nữa .
− Anh Phùng Hưng má»i tao Ä‘i chÆ¡i .
− Thế à ? Sao ổng má»i hoà i váºy ? Không sợ ngưá»i ta dị nghị sao ?
− Ảnh má»i tao hoà i nên tao má»›i nghÄ© rằng ảnh chưa có vợ .
− Cũng có thể - Thanh Thúy đáp .
− Có vợ rồi, chắc chắn ảnh sẽ không dám Ä‘i váºy đâu .
− Ừ . Tao cÅ©ng nghÄ© như váºy .
Bình An vui vẻ hẳn lên . Cô há»i bạn mình .
− Trong mấy bộ đồ của tao, mà y thấy bộ nà o đẹp nhất ?
− Bá»™ nà o, tao cÅ©ng thấy mà y mặc đẹp hết . Má»—i bá»™ má»™t nét . Khó mà chá»n ra cái nà o đẹp nhất lắm .
− Cố gắng chắt lá»c giùm taoÄ‘i mà . Bá»™ nà o mà mặc ban đêm phù hợp đó .
− Äể tao nhá»› xem .
− Mà y thấy bộ mà u hồng phấn thế nà o ?
− Không đẹp lắm đâu .
− Thế bá»™ tÃm hoa cà ?
− Thôi, tao nghÄ© mà y nên mặc bá»™ xanh da trá»i Ä‘i . Bá»™ đó hay đấy .
− Ừ, được đấy .
− Mấy giỠmà y bắt đầu đi ?
− Ảnh hẹn tao sáu giỠảnh có mặt ở đây .
− Ảnh đến đón ?
− Ừ .
− Váºy là chiá»u nay tao Ä‘i ăn má»™t mình à ?
− Chịu khó đi mà .
− Cũng được thôi . Nếu tao buồn, tao sẽ phone cho Hoà i Vũ . Hắn sẽ đưa tao đi chơi tiếp .
− ÄÆ°á»£c đấy - An đáp .
Chiá»u đến, Phùng Hưng chỉnh tá» trong bá»™ veston sẫm mà u . Trông anh ta trẻ hÆ¡n khá nhiá»u, so vá»›i cái tuổi gần 40 cá»§a mình . Äỉnh đạc, từ tốn là phòng cách nổi báºt cá»§a anh ta . Không bao giá» anh ta tá» ra vồn vã má»™t cái gì hay vá»›i má»™t ngưá»i nà o cả .
Anh ta đưa Bình An đến nhà hà ng . Bà n ăn được phủ khăn trắng hồ cứng thêu rất đẹp . Trên bà n đầy ắp những bát dĩa đựng đồ ăn .
Bình An cÅ©ng đã khá quen thuá»™c vá»›i cung cách ăn uống ở nhà hà ng . Cô không còn cái vẻ bối rối, nhút nhát như xưa nữa . Cô cÅ©ng cảm thấy giữa mình và Phùng Hưng như má»™t đôi tình nhân . Cô trở nên rất tá»± nhiên khi ăn . Tháºm chÃ, cô còn gắp thức ăn bá» và o bát cá»§a anh ta nữa .
Cả hai Ä‘á»u thấy gần gÅ©i thân quen nhau . Äã có lần Bình An nghÄ© rằng, cô sẽ há»i anh ta là có yêu cô không . Nhưng cô không biết phải há»i trong lúc nà o . Má»—i lần như thế, cô thấy toà n thân run lên, lạnh ngắt . Thế là cái ý nghÄ© ấy tiêu tan . Cô không dám há»i đến .
Phùng Hưng lên tiếng:
− Món ăn phù hợp với khẩu vị của em chứ ?
− Rất tuyệt, anh ạ .
− Em ăn hết Ä‘i . Äừng mắc cỡ .
− Vâng .
Cô tiếp tục gắp thức ăn cho và o chén mình . Äầu cô vẫn trà n ngáºp những suy nghÄ© mông lung .
Phùng Hưng nếu muốn chiếm Ä‘oạt cô bằng những thá»§ Ä‘oạn bỉ ổi thì tháºt là dá»… dà ng . Anh ta có thể đánh thuốc mê hay cưỡng Ä‘oạt cô những lúc chỉ có hai ngưá»i trên những con đưá»ng vắng . Nhưng anh ta không là m thế . Anh ta thÃch chinh phục con tim cá»§a phụ nữ .
Anh ta chỉ muốn ngưá»i ta tá»± dâng hiến cho mình . Nếu là m được như thế, Phùng Hưng sẽ rất thá»a mãn và hà i lòng .
Bất chợt, má»™t ná»—i sợ hãi choán lấy Bình An . Cùng vá»›i sá»± căng thẳng sẵn có từ trước, nó là m cô hoảng hốt . Cô bá»—ng thấy do dá»± vá»›i ý nghÄ© sẽ là ngưá»i yêu cá»§a Phùng Hưng . Anh ta và cô là hai tầng lá»›p khác nhau . ..Nếu anh ta thất vá»ng thì sao ? Äiá»u gì sẽ xảy ra, nếu anh ta không đáp lại những Ä‘iá»u cô mong đợi ?
Gần má»™t năm qua, anh là ngưá»i đà n ông trong mÆ¡ cá»§a cô . Cô đã tưởng tươ>ng ra anh ở má»i góc cạnh lúc vắng anh . Cô đã trốn tránh tất cả những ngưá»i bạn trai khác cÅ©ng chỉ vì anh .
Äối vá»›i Bình An, đây là má»™t Ä‘iá»u má»›i mẻ . Yêu thương má»™t ngưá»i đà n ông và tháºt tình chăm lo cho ngưá»i đó . Hiện tại, anh rất có ý nghÄ©a đối vá»›i cô .
Phùng Hưng cắt ngang dòng suy nghÄ© cá»§a cô và là m cho ná»—i sợ hãi tiêu tan . Giá»ng anh đầy truyá»n cảm .
− Em uống chút gì đi .
− Vâng . Em sẽ uống .
Nói đoạn, cô nâng ly nước lên uống một ngụm . Anh ta nhìn cô trìu mến .
− Lên đây với anh .
− Äi đâu váºy anh ?
− Thì em cứ theo anh .
Bình An không cần suy nghÄ© gì cả, ngoan ngoãn bước theo anh như má»™t cái máy bị ngưá»i ta Ä‘iá»u khiển .
Lên tầng 10 cá»§a khách sạn, anh kéo cô ra ban công, chỉ tay ra phÃa xa và nói .
− Em xem nà y .
Bình An theo ra ban công . Cô nhìn xuống thà nh phố và thốt lên:
− Ôi chao ! Äẹp quá .
Trước mặt cô, sau hà ng lan can sắt, qua má»™t lá»›p cá»a kÃnh rá»™ng la cả má»™t biển ánh đèn . Thà nh phố rá»±c rỡ .
Bình An tiến lại gần, bám hai tay lên mặt thà nh lan can .
− Äẹp quá, anh Hưng nhỉ ? Cứ như vÅ© trụ bị lá»™n ngược ấy .
Phùng Hưng không nói gì, anh ta vòng đôi tay mình qua eo cô . Anh ta đứng ở sau lưng cô . Bị bất ngá», nhưng Bình An vẫn để yên như thế . Cô thấy tim mình Ä‘áºp nhanh hÆ¡n . Bất giác quay đầu lại, mặt cô chạm phải mặt anh ta . Thế là Phùng Hưng nhẹ nhà ng áp môi mình và o môi cô, tháºt lâu và điệu nghệ .
Cặp mắt nâu sáng cá»§a anh ta nhìn cô đăm đắm . Má»i tình cảm trong cô đảo lá»™n . Cô bá»—ng dưng muốn anh ta hôn cô mãi mãi .
Cô muốn nói với Phùng Hưng tất cả những gì cô nghĩ vỠanh từ ngà y gặp nhau, bộc bạch những gì cô mơ tưởng vỠanh ta . Cô không bao giỠmuốn sống mà phải thiếu anh .
Nháºn biết được didá»u ấy từ cô, anh ta không bá» lở cÆ¡ há»™i, thá» thẻ:
− Anh yêu em, Bình An ạ . Yêu đến điên cuồng .
Vừa nói xong, anh ta siết chặt Bình An và o lòng hÆ¡n . Ãnh mắt như muốn nuốt lấy cô .
Cảm thấy ngượng ngừng vì ý thức được ná»—i khao khát trà o dân trong lòng, Bình An quay Ä‘i tháºt nhanh, không dám nhìn anh ta lâu hÆ¡n nữa .
Anh ta vẫn không ngần ngại . Xoay ngưá»i cô lại, anh ta nhìn đăm đắm và o mắt cô:
− Em là ngưá»i con gái đẹp nhất hà nh tin nà y đấy .
Bình An đỠmặt vì cái nhìn chăm chú ấy . Cô muốn nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, trốn tránh khá»i ánh mắt nâu dịu dà ng, chặt và o mắt mình nhưng không thể . Cô cưá»i nhẹ và nói:
− Em không phải là ngưá»i phụ nữ đẹp nhất hà nh tinh đâu . Nhưng dù sao, em cÅ©ng cảm Æ¡n anh .
− Äối vá»›i anh, em là ngưá»i đẹp nhất . Anh ta nhá» nhẹ bên tai cô, nhìn cô nồng nà n .
Bình An chao đảo . Cô không ká»m chế được tình cảm cá»§a mình . Cô choà ng tay qua ôm lấy cổ anh ta, hôn anh ta tá»›i tấp và o mắt và o môi .
Phùng Hưng cảm nháºn được mùi hương tá»a ra từ cô . Anh ta nháºn thấy cô Ä‘ang phát Ä‘iên lên vì vẻ quyến rÅ© cá»§a anh ta . Anh ta nở má»™t nụ cưá»i nham hiểm .
Anh ta dìu cô và o phòng, vừa Ä‘i vừa nói những lá»i hết sức tình tứ . Bất chợt, anh ta bế thấc cô đặt lên giưá»ng . Äôi mắt anh ta ánh lên sá»± thèm khát cháy bá»ng .
Bình An vẫn ngây thÆ¡ nằm sải dà i trên giưá»ng, duá»—i dà i đôi chân cá»§a mình trên tấm draqp trắng muốt phẳng phiu, phảng phất hương thÆ¡m nhè nhẹ .
Cô lim dim mắt táºn hưởng những lá»i yêu đương thốt ra từ Phùng Hưng, cảm thấy lòng mình ấm á.
Bá»—ng cô thấy Phùng Hưng áp môi và o môi cô . Trong má»™t thoáng, Bình An chợt rùng mình . Cô chồm dáºy, đẩy anh ta ra .
Phùng Hưng chá»±ng lại . Anh ta nằm váºt sang má»™t bên, nhắm mắt lại .
Bình An hốt hoảng nhổm ngưá»i lên:
− Anh Hưng ! Anh đừng có giáºn em . Em yêu anh ..
Phùng Hưng ngắt lá»i, giá»ng ká»m chế:
− Em đừng nói gì hết . Thôi, anh xin lỗi nhé .
Bình An có cảm giác như anh ta Ä‘ang cố nén má»™t cái gì đó trong con ngưá»i mình . má»™t lúc sau, khuôn mặt anh ta giãn ra thư thái . Bình An choà ng tay qua cổ anh ta, thá» thẻ:
− Em yêu anh, anh Hưng à . Yêu anh nhiá»u lắm .
− Có tháºt không ? Anh không tin .
− Tháºt mà .
− Còn anh thì không yêu em .
Phùng Hưng nói nhanh, gá»n . Bình An cứ nghÄ© là anh ta nói dối để trả thù thái độ chống đối vá»›i cô . Cô không kịp nháºn ra nét mặt hết sức bình thân cá»§a Phùng Hưng khi nói câu ấy .
Phùng Hưng nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện . Gương mặt anh ta còn Ä‘á»ng lại sá»± si mê cuồng nhiệt . Anh ta đã chiếm Ä‘oạt cả thể xác và trái tim Bình An . Cướp Ä‘i cái quý giá nhâ"t cá»§a Ä‘á»i con gái . Không má»™t chút nao lòng . Không má»™t giây lưỡng lá»± .
Äêm nay, Bình An không vá» nhà , Thanh Thúy lo lắng, đứng ngồi không yên . Lần đầu tiên Bình An Ä‘i qua đêm . Cô vừa hồi há»™p lo sợf, vừa giáºn Bình An .
Cô không biết mình phải suy nghĩ theo hướng nà o vỠsự vắng mặt của Bình An đêm nay . Bất giác, cô rùng mình kinh hãi . Cô thầm nghĩ:
Phùng Hưng là ngưá»i có đáng tin cáºy không ? Anh ta đã quá sà nh sá»i, má»™t khi đã ở chức vụ ấy và đã từngt sống ở đất nà y . Còn Bình An ? Cô chỉ là cô bé 19 tuổi đầu . Non nót, khá» dại, nhẹ dạ, cả tin .
Cô không muốn nghĩ theo hướng đó nữa . Cô lại cho rằng:
Chẳng lẽ Bình An gặp tai nạn hay sao ? Sao không thấy ai báo cho mình hết váºy ? Trá»i Æ¡i, khổ quá ! Äi đâu thế không biết nữa ? Thiệt chán chết được !
Thanh Thú;y lăn qua, rồi trở lại . Cô không tà i nà o chợp mắt được . Thỉnh thoảng cô lại Ä‘i ra Ä‘i và o chá»— cá»a, ngóng ra bên ngoà i .
Cô gần như thức trắng đêm . Sáng ra, cô má»›i thấy Bình An lò dò gõ cá»a .
− Mà y Ä‘i đâu cả đêm qua váºy ?
Bình An không trả lá»i . Cô lặng lẽ bước và o phòng . Trông cô có vẻ khác lạ so vá»›i má»i hôm . Gương mặt có hÆ¡i bÆ¡ phá» .
Thấy thế, Thanh Thúy tiếp tục gạn há»i:
− Mà y đi đâu, sao không nói cho tao biết ?
− Chứ chiá»u qua mà y thấy tao Ä‘i vá»›i ai chứ ?
− Ai mà chẳng biết . Nhưng đi chơi, sao không vỠ?
− Thì ở lại nên không vỠchứ sao ?
Thanh Thúy tức mình, gắt lên:
− Mà y đừng có trả lá»i theo kiểu lấp lá»Ng đó . Nói Ä‘i . Mà y ở lại đâu hả ?
− Mà y há»i chi kỳ váºy ?
− Mà y còn nói được câu đó nữa à ? Mà y có biết cả đêm qua tao không chợp mắt được không ? Lo lắng đứng ngồi không yên .
− Tao xin lỗi .
− Ai bảo mà y xin lỗi . Tao chỉ cần biết vì sao đêm hôm qua mà y không vỠthôi à . Mà y ngủ ở đâu ?
− Äó là chuyện riêng cá»§a tao .
Thanh Thúy như muốn hét lên:
− Mà y có còn coi tao là bạn thân cá»§a mà y không hả An ? Mà y có thể bình thản trước sá»± lo lắng cá»§a tao như váºy saá»
− Thôi được, tao sẽ nói cho mà y nghe .
Bình An ngồi phịch xuống ná»n nhà . Cô gục mặt xuống đầu gối và rồi khóc nức nở:
Thanh Thúy cà ng sốt ruột hơn :
− Có chuyện gì váºy An ? Nói cho tao nghe Ä‘i .
Bình An vẫn còn khóc . Cô khóc cho đã, xong mới lên tiếng :
− Äêm qua, toa ngá»§ lại khách sạn .
− một mình à ?
− Không, với anh Hưng .
− Trá»i Æ¡i ! Sao mà y Ä‘iên khùng thế ? Thanh Thúy quát lên .
Bình An co ngưá»i lại . Cô nhá»› lại tất cả những gì diá»…n ra đêm qua . Cô cảm giác ngá»t ngà o vẫn còn Ä‘á»ng lại trong cô, nhưng ná»—i lo sợ lại áºp đến ngay sau đó . Cô rối bá»i đầu óc, muốn hét lên tháºt to nhưng không thể được .
Thanh Thúy nhìn cô, đăm chiêu:
− Ông ấy có là m gì mà y không ?
− Tao đã hiến dâng trá»n vẹn cho anh ấy .
Thanh Thúy lắc đầu, chua xót:
− Mà y ngốc nghếch tháºt đấy, Bình An ạ . Tao không ngá» mà y nhẹ dạ cả tin đến thế . Mà y đã biết ông ta là ngưá»i thế nà o chưa ? Liệu ông ta đã có vợ rồi thì sao ?
Bình An im lặng .
Thanh Thú[y kkhông trách cứ cô nữa, chỉ há»i cô:
− Sáng nay, mà y không đi là m sao ?
− Anh ấy cho tao nghỉ bá»a nay .
− Váºy à ?
− Ừ .
− Ngà y mai vẫn Ä‘i là m bình thưá»ng chứ ?
− Dĩ nhiên rồi .
Thanh Thúy kéo bạn dáºy:
− Mà y Ä‘i tắm Ä‘i rồi lên ngá»§ . Tao phải đến giảng đưá»ng đây . Chịu khó ở nhà má»™t mình nha .
− Ừ, mà y cứ để mặc tao . Äi há»c Ä‘i .
Thanh Thúy Ä‘i há»c rồi, chỉ còn lại má»™t mình . Bình An trong căn phòng trá» . Cô thấy mình trống trải cô đơn đếnh lạ . Sá»± thiếu vắng tình thương cá»§a gia đình đã là m cho cô mất thăng bằng . Và khi Phùng Hưng xuất hiện, anh ta đã lấy lại thăng bằng đó cho cô .
Vá»›i cô, Phùng Hưng là mối tình đầu tháºt đẹp . Ngà y xưa, cô chỉ muốn lấy Phi Hùng để thoát khá»i cảnh cÆ¡ cá»±c đà y Ä‘á»a cá»§a dì ghẻ . Cô không há» biết yêu là gì cả .
Cô nằm dà i xuống tắm nệm, nhìn lên trần nhà , lặng yên và chăm chú và o má»™t Ä‘iểm, cho đến khi bất thần má»™t giá»t nước mắt ứa ra chảy dà i ươn ướt xuống hai bên thái dương .
Có trá»i mà biết cô khóc cái gì . Mà thá»±c ra cÅ©ng không phải là cô khóc, vì chỉ má»™t giá»t đó thôi trà o ra rồi khô hẳn . Cô không nuối tiê"c vì sá»± mất mát ấy . Cô hạnh phúc thì đúng hÆ¡n, vì cô cho rằng mình đã sống trá»n vẹn vá»›i tình yêu đầu Ä‘á»i . Cô cho rằng Phùng Hưng cÅ©ng sẽ rất hạnh phúc . Rồi anh ta sẽ phải có trách nhiệm vá»›i cô . Äó là những gì mà cô nghÄ© ra .
Nhưng lúc nà y đây, có tháºt sá»± thấy mình bé nhá» bÆ¡ vÆ¡ giữa ná»—i trống rá»—ng trong lòng mình quá .
Buổi sáng đầu tuần mà năm` nhà thế nà y, Bình An không chịu nổi . Cô ngồi báºt dáºy, đến bà n chải lại mái tóc, thoa má»™t Ãt phấn hồng lên mặt, tô thêm má»™t chút son . Mắt thì cô vẫn để váºy, má»™t cách tá»± nhiên . Cô nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghÃa mình rồi má»›i ra sau thay đồ .
Mấy phút sau, cô đã tươm tất . Cô Ä‘i bá»™ đến công ty . Chân lê bước má»™t cách cháºm rãi . Cô biết không phải cô siêng Ä‘i là m vì công việc mà chÃnh là vì Phùng Hưng . Vắng anh ta má»™t ngà y, cô không chịu nổi .
Bình An bước và o phòng . Phùng Hưng đã có mặt ở đó . Anh ta thản nhiên đến mức cô phải ngạc nhiên .Cứ như hai ngưá»i chưa từng là gì cá»§a nhau .
Cô thầm nghĩ:
Chả lẽ đêm qua ta không nhá»› gì sao ? Thái độ cá»§a anh ta hôm nay chẳng khác gì những hôm trước . Chứng tá» anh ta coi chuyện ân ái vá»›i cô chỉ là thưá»ng tình thôi sao ?
Cô mÃm chặt môi, khẽ gáºt đầu chà o anh tạ Anh ta đáp lại và há»i:
− Sao hôm nay em không ở nhà nghỉ cho khá»e ? Anh cho phép rồi mà .
Bình An cúi đầu:
− Chuyện đêm qua ..anh ..anh vẫn nhớ chứ ?
Phùng Hưng cưá»i thản nhiên:
− Ôi chao ! Là m sao anh quên được hứ . Em tháºt tuyệt, Bình An ạ .
− Anh ..anh có ..có yêu em không ?
Phùng Hưng khoát tay:
− Bình An ! Em không biết đây là chỗ nà o sao ? Ở công ty chứ có phải ở khách sạn đâu .
− Nhưng lúc nà y chỉ có anh và em thôi . Váºy anh nói Ä‘i . Anh có tháºt lòng yêu em không ? Em xin anh đấy .
Phùng Hưng ngẩng đầu lên, cưá»i má»™t cách khó hiểu :
− Äừng há»i anh câu đó và cÅ©ng đừng bắt anh trả lá»i, cô bé ạ .
− Nhưng tại sao kia chứ ? Anh cứ lấp lá»ng như váºy là m em khổ sở quá . Có lúc em nghÄ© anh rất yêu em, nhưng có lúc thì ngược lại . Anh lam` em hoang mang quá . Em vô cùng sợ cái cảm giác đó, anh biết không ?
− Ôi ! Em nghÄ© ngợi chi cho khổ thân váºy ? Em cứ sống và là m việc Ä‘i . Có anh vẫn bên cạnh mà .
− Nếu yêu em, sao anh không đưa em vỠnhà anh chơi ?
− Trá»i Æ¡i ! Sao hôm nay em nói gì kỳ cục váºy ? Em biết em Ä‘ang nói gì không ?
− Biết chứ . Em còn muốn biết anh đã có gia đình chưa ?
Phùng Hưng không đáp, anh ta rá»i khá»i chiếc ghế cá»§a mình và tiến vá» phÃa cá»a phòng . Anh đóng lại và bóp khóa bên trong . Rồi anh ta bước đến bên Bình An, kéo cô và o lòng mình . Nâng mặt cô lên, anh ta áp môi mình và o môi cô . Bình An sung sướng đến mức không biết phải đáp lại thế nà o . Cô há»i tháºt nhá»:
− Hãy trả lá»i em Ä‘i . Anh có gia đình chưa ? Anh có yêu em không ?
− Có thì đã sao nà o ? Quan trá»ng là anh lúc nà o cÅ©ng tôn sùng em cả . Em là thế giá»›i đầy bà ẩn cá»§a anh, cô bé ạ . Anh yêu em mà .
Những lá»i đưá»ng mặt cá»§a Phùng Hưng là m Bình An ngà y ngất . Cô quên hết má»i thứ trên cõi Ä‘á»i nà y để chạy theo má»™t mối tình viển vông, không có tương lai .
Những tuần kế tiếp, Bình An thưá»ng không vá» và o các tối chá»§ nháºt . Và cô thưá»ng nghÄ© là m má»™t buổi sáng thứ hai .
Lúc đầu, Thanh Thúy còn lên tiếng can ngăn, nhưng dần dần cô đã quen với kiểu sống ấy của Bình An . Cô bất lực trước sự si mê cuồng nhiệt của bạn .
Bình An cà ng lúc cà ng trở thà nh con mồi ngon là nh cá»§a Phùng Hưng . Anh ta luôn đưa Bình An đến khách sạn và o những tối chá»§ nháºt . Bình An ngoan ngoãn nghe theo anh ta như ` con rối .
Anh ta chỉ lợi dụng Bình An để thá»a mãn dục vá»ng cá»§a mình . Anh ta không há» yêu Bình An . Thế mà cô cứ tin lá»i anh ta như tin má»™t vị thánh sống .
Cô không nghi ngá» má»™t Ä‘iá»u gì cả . Cô chỉ muốn có anh ta bên cạnh mình . Như thế là cô hạnh phúc lắm rồi .
Hôm nay cÅ©ng váºy . Cô hân hoan sung sướng khi Ä‘i cùng anh ta và o chốn phiêu bồng nà y .
Hai ngưá»i và o căn phòng khá sang trá»ng . Äể cho đêm vui thêm phần lãng mạn vá»›i ngưá»i đẹp, Phùng Hưng báºt máy . Những tình khúc êm ái vang lên . Anh ta dìu Bình An Ä‘i trong Ä‘iệu nhạc Slow mùi mẫn . Bình An chỉ biết sÆ¡ sà i Ä‘iệu cÆ¡ bản do anh ta táºp, nhưng nhá» anh ta là tay nhảy cừ nên anh ta đã khéo léo dẫn bước cho cô, là m cho bước khiêu vÅ© giữa hai ngưá»i dần dần ăn khá»›p, nhịp nhà ng hÆ¡n . Âm hưởng má»—i lúc má»™t du dương trầm bổng đến mê hôn .
Phùng Hưng tán tỉnh:
− Äêm nay tháºt tuyệt vá»i, em là m anh muốn Ä‘iên lên đây nà y .
Äôi mắt Bình An bá»—ng lúng liếng, đưa tình:
− Anh là hoà ng tỠtrong trái tim em . Anh có biết không ?
− Biết, anh biết . Còn em là nà ng tiên kiá»u diá»…m cá»§a anh .
Vừa nói, anh ta vừa ghì cô sát hÆ¡n và o ngưá»i, hôn cô say đắm . Cả hai Ä‘ang say sưa bên nhau thì ..vợ Phùng Hưng xuất hiện . PhÃa sau bà ta là hai tên râu ráºm trông rất hung dữ .
Bà ta quát lên:
− Lần nà y, anh đừng chối nữa nhé . Tôi đã bắt quả tang .
Phùng Hưng cứng há»ng . Anh ta đứng chết lặng, không nói đưá»c lá»i nà o, vá»™i vã buông Bình An ra .
Vợ Phùng Hưng là má»™t phụ nữ trạc băm nhâm tuổi . Bà khá đẹp, nước da sáng, tóc Ä‘en . Bà có vẻ thuá»™c tầng lá»›p trà thức . Lúc nà y, nét mặt bà ta giáºn dữ rõ rệt . Hai mắt đỠngầu . Bà ta nhìn Bình An như muốn nuốt chá»ng lấy cô . Bà ta tiến lại đứng trước mặt Bình An . Cô run lên sợ hãi, mặt tái ngắt . Cô Ä‘ang đứng đứng để chá» cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a bà ta trút xuống đầu mình .
Nhưng không, bà ta chỉ nâng cằm Bình An lên và nói:
− Xinh đấy chứ .
Bình An cúi gằm mặt xuống . Không dám nói má»™t lá»i . Bà ta nói tiếp:
− Cô có biết ngưá»i đà n ông kia đã có vợ không ?
Bình An nhìn bà ta má»™t cách lấm lét và trả lá»i rụt rè:
− Tôi ..tôi không hỠbiết .
− Ông ta cho cô những gì nà o ?
Câu nói mỉa mai châm biếm cá»§a bà ta khiến Bình An khó chịu . Cô cố ká»m chết và vẫn đứng yên lặng .
Bà ta tháºt sá»± Ä‘ang rất ká»m chế trong lòng . Nếu không, Bình An khó mà tránh khá»i cÆ¡n thịnh ná»™ . Bà ta không muốn là m ầm ỉ lên . má»™t ngưá»i trà thức như bà bao giá» cÅ©ng muốn xá» sá»± má»™t cách đúng má»±c .
Bà ta quắc mắt nhìn Bình An, há»i giá»ng kẻ cả:
− Hai ngưá»i quan hệ lâu chưa ?
− ....
− Không dám nói à ? Mà khá»i cần nói đây cÅ©ng biết . Bây giá» má»›i bắt được táºn tay táºn mắt đấy .
Ngưng một lúc, bà ta nói tiếp:
− Cô là thư ký riêng của ông ta à ?
Bình An chưa kịp trả lá»i thì Phùng Hưng đã xen và o:
− Tôi mua vui ngoà i đưá»ng đó mà . Cô ta không phải là thư ký cá»§a tôi .
Câu nói phũ phà ng của Phùng Hưng là m Bình An chao đảo, cô suýt quỵ xuống nhưng đã kịp giữ mình lại . Cô quay lại, nhìn thẳng và o mặt anh ta . Bao nhiêu căm phẫn, cô đổ dồn và o cái nhìn ấy . Không còn bình tĩnh nổi nữa, cô hét lên:
− Äồ đê tiện !
− Tôi đê tiện à ?
− Anh đúng là kẻ lừa đảo dối trá !
− Tôi có lừa đảo cô đâu ?
− Anh là đồ khốn nạn ! Thế mà anh nói anh yêu tôi . Anh hy sinh tất cả vì tôi ..
− Cô quên rồi sao ? Trước khi cái chuyện đó xảy ra, tôi đã nói tôi không yêu cô cÆ¡ mà . Tại cô dâng hiến cho tôi nên nôi mháºn thôi .
Bình An tức Ä‘iên ngưá»i lên . Bây giá» cô má»›i chứng kiến sá»± hèn mạt cá»§a anh ta . Anh ta đã bá» cá»§a chạy lấy ngưá»i . Cô Ä‘au đớn ê chá» . Cô khóc nức nở:
− Tôi không ngá» con ngưá»i cá»§a anh đốn mạt như váºy . Anh là má»™t thằng hèn . Váºy mà từ trước đến giá», tôi lại Ä‘i yêu anh, tin anh . Không há» nháºn ra bá»™ mặt dối trá ấy .
− Cô không cần phải mắng má» tôi như váºy . Äó chỉ là má»™t sá»± đổi chác thôi mà .
− Tôi căm thù anh .
− Căm thù thì là m được gì tôi chứ ?
Vợ Phùng Hưng cưá»i phá lên khi xem mà n kịch Ä‘ang diá»…n rạ Bà ta nói vá»›i Bình An:
− Không ai đem cho không mình một cái gì mà không có lý do hết . Cô đừng nhẹ dạ cả tin như thế . Thôi, chúc cô ở lại vui vẻ nhé .
Mặt bà ta đanh lại:
− Chỉ cần tôi thấy cô lẹo tẹo với chồng tôi một lần nà o nu8~a thì cô đừng trách tôi độc ác nhẹ .
Rồi quay lại phÃa Phùng Hưng, bà ta mỉa mai:
− Loại đà n ông háo sắc như anh, tôi kinh tởm . Anh chỉ có tà i dụ dá»— ba đứa con gái nhà quê thôi, ngoà i ra chỉ biết bám lấy váy vợ, chẳng nên tÃch sá»± gì .
Phùng Hưng tức lắm, nhưng anh ta chẳng dám nói lại lá»i nà o . Anh ta có đượ cái ghế giám đốc hôm nay cÅ©ng là nhá» phÃa vợ . Vì lẽ đó, anh ta không dám hó hé trước mặt bà ta, mà sẵn sà ng đạp đổ tất cả để bám váy vợ .
Bà ta đi rồi, chỉ còn lại Phùng Hưng và Bình An . Cô khóc nức nở, đau đớn ê chỠ. Cô quay gót bỠđi, nhưng Phùng Hưng đã kéo lại:
− Anh xin lỗi .
Bình An ghê tởm cái bản mặt cá»§a anh ta, khi má»›i lúc nà y có thái độ khác mà bây giỠđã trở giá»ng 180 độ . Bắt đầu nhá» nhẹ, năn nỉ . Không chịu nổi, Bình An giÆ¡ tay tát thẳng và o mặt hắn má»™t bạt tai tháºt mạnh cho hả giáºn .
Anh ta vẫn trÆ¡ lì ra, còn kéo mạnh Bình An và o ngưá»i . Cô Ä‘iên lên, quát lá»›n:
− Buông tôi ra .
− Bình tĩnh đã em . Hồi nãy có bà ta, anh giả vỠthế thôi . Chúng mình có thể hẹn gặp nhau ở chỗ khác mà .
− Tháºt là trÆ¡ trẽn . Anh còn nói được những lá»i đó sao . Anh đúng là má»™t con thú mà .
− Em không tin anh sao ?
Bình An không còn khóc nữa . Cô cưá»i khanh khách:
− Tin à ? Tôi đâu phải con mù mà không thấy bản mặt bỉ ổi cá»§a anh . Anh là má»™t con rắn hai đầu Ä‘á»u độc .
Phùng Hưng siết chặt tay Bình An và dùng hết sức để đẩy cô lên giưá»ng . Anh ta nói:
− Äêm nay, mình chưa hưởng lạc mà , phải không cưng ?
Bình An nhổ má»™t bãi nước bá»t và o mặt anh ta và nói:
− Buông tôi ra . Nếu không, tôi sẽ la toáng lên bây giỠ.
Thái độ chống đối kịch liệt của Bình An buộc Phùng Hu8ng phải buông cô ra . Anh chặc lưỡi .
− Em khỠquá .
− Äúng . Tôi khá» nên tôi má»›i không nháºn ra bá»™ mặt tháºt cá»§a nh . Tôi không ngá» anh hèn đến thế . má»™t ngưá»i đà n ông o8? vị trà cá»§ anh cư xá» còn thua má»™t thằng chăn bò .
− Cô nói như thế là quá đáng lắm nha .
− Tôi không quá đáng đâu . Tôi nghĩ nói như thế còn quá nhẹ với anh đó .
− Tôi cấm cô .
− Anh lấy quyá»n gì cấm tôi chứ ?
Phùng Hưng giáºn đỠmặt . Anh ta hầm hầm tiến đến trước mặt Bình An và định tát cô . Nhưng anh ta ká»m lại được .
Bình An chưa hả giáºn:
− Tôi nghÄ© vợ anh cÅ©ng chả thèm ghen vá»›i anh đâu . Bà ấy chỉ cưá»i khinh man anh thôi . Anh có thấy thái độ cá»§a bà ấy lúc nãy không ?
Phùng Hưng không chịu nổi, anh ta quát lên:
− Ngà y mai, cô nghỉ việc công ty tôi luôn nhé .
Bình An cưá»i ná»a miệng:
− Anh hù tôi đấy à ?
− Không hù . Nếu cô còn là m, tôi sẽ gặp rắc rối .
− Anh sợ vợ anh cách chức anh phải không ?
Câu nói mỉa mai cá»§a Bình An là m anh ta đỠmặt giáºn dữ:
− Việc đó không liên qua đến cô .
− Tôi chẳng sợ anh đuổi việc đâu .
− Thế thì bắt đầu từ ngà y mai, cô nghỉ là được đấy . Cô có thể đê"n để lấy những gì cá»§a mình vá» . Tôi sẽ cho kế toán thanh toán tiá»n lương tháng nà y rồi giao cho cô luôn .
Bình An không đáp lại . Cô với lấy chiếc túi nhỠđeo lên vai và bước ra ngoà i . Anh ta nhìn theo, không nói . Cô xuống dưới, lúc nà y đã gần 10 đêm . Cô vẫy một chiếc taxi và trở vỠnhà .
VỠđến nhà , Thanh Thúy vẫn chưa có mặt . Bình An thầm nghĩ:
Chắc nó cÅ©ng Ä‘i chÆ¡i luôn rồi . Cô mở khóa bước và o trong phòng, ngồi phịch xuống chiếc ghế dá»±a duy nhất . NghÄ© khoảng năm phút, cô nhanh chóng tắm rá»a và thay quần áo .
Trong lúc năm chá» Thanh Thúy vá», Bình An khép chặt cá»a lại, đóng luôn cánh cá»a sổ, cà i chốt cẩn tháºn . Cô trải nệm ra và ngã lăn xuống Ä‘o, hai mắt nhắm nghiá»n .
Những hình ảnh, lá»i nói lúc nãy hiện ra trong đầu cô, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, căng thẳng đến tá»™t độ .
Cô tắt đèn . Toà n má»™t bóng Ä‘en bao phá»§ . Căn phòng như nhá» lại hÆ¡n . Cô nằm co ngưá»i lại . Hoà n toà n bất lá»±c giữa mà n đêm dà y đặc, ấm áp . Từ các ngóc ngách cá»§a căn phòng tá»a ra má»™t mùi gì đó vừa ngá»t ngà o vừa ngai ngái đắng .
Mắt cô nhắm nghiá»n . Cô khao khát muốn tung cái chăn ra, nhưng lại không đủ cam đảm, mặc dù dưới tấm chăn khá nóng . Cô bá»—ng sợ bóng đêm, nhưng lại không muốn dáºy báºt đèn . Cô cảm thấy yên tâm hÆ¡n khi giữa mình và bóng tối có tấm chăn ngăn cách .
Cô kéo chăn lên táºn cằm .
Cô cảm thấy khó chịu trong bóng đêm và trong không gian nóng ná»±c trà n ngáºp má»™t mùi là lạ . Cô khẽ khịt mÅ©i .
Äầu tiên cô định đợi Thanh Thúy, nhưng rồi cô lại thấy rằng tốt hết là hãy cứ ngá»§ đã . Cô không thể chá» vì cÆ¡n buồn ngá»§ đã áºp đến . Có lẽ sá»± mệt má»i đã là m cô má»i mắt . Nhưng cô lại không ngá»§ được vì quá nôn nóng muốn ngá»§ ngay tức khắc. Cô muốn ngá»§ ngay để má»i cá chìm trong quên lãng . Trong trạng thái ná»a thức ná»a ngá»§ a6 y, khuôn mặt Phùng Hưng bá»—ng hiện ra .
Bao nhiêu mÆ¡ má»™ng đã tan thà nh mây khói . GiỠđây, lòng cô trà n ngáºp sá»± háºn thù . Cô buồn đến tê tái . Cô không biết phải sống thế nà o nữa, cô muốn chết quách cho yên .
Cô Ä‘ang nằm yên, bá»—ng chồm dáºy gà o lên, Ä‘áºp đầu xuống gối, hai tay quắp lại, túm chặt miếng drap trải nệm . Cả thân hình cô vặn lên, cong oằn, hai chân đạp sâu và o lá»›p chăn, quai hà m nghiến lại, đôi mắt như dại Ä‘i .
PhÃa ngoà i đưá»ng có ai đó tăng ga xe . Tiếng động cÆ¡ xe máy từ ngoà i dá»™i và o phòng . Rồi tiếng xe mô tô xa dần . Mùi ét xăng bay và o căn nhà qua những khe cá»a .
Thanh Thúy đẩy cá»a bước và o . Bình chỉ chốt cá»a sổ, chừa lại cá»a chÃnh cho cô bạn mình .
Nét mặt Thanh Thúy hân hoan rạng rỡ . Chưa k.p thay áo quần, cô đã rÃu ra rÃu rÃt vá»›i bạn:
− Trá»i Æ¡i ! Hôm nay tao Ä‘i chÆ¡i vui quá . Mà y biết tao Ä‘i đâu khôn g?
Bình An chẳng muốn nghe gì cả . Nhưng sợ bạn buồn, cô uể oải đáp:
− Äi đâu ? Nói Ä‘i .
− Äi xem ca nhạc ở nhà hát Hòa Bình . Chương trình hay cá»±c kỳ .
− Thế hả ?
− Còn nữa, xem xong, ảnh dẫn tao đi ăn kem và tặng tao cái nà y .
Vừa nói, Thanh Thúy vừa rút trong túi xách ra chiếc há»™p tháºt xinh xắn và khoe vá»›i Bình An:
− Mở ra đi - An nói .
Thanh Thúy bóc lá»›p vá» bá»c bên ngoà i, hiện ra má»™t há»™p nhung đỠ. Cô mở nắp há»™p bên trong là má»™t sợi dây chuyá»n bạch kim mảnh rất đẹp .
Cô ngắm nghÃa má»™t cách thÃch thú và trao cho Bình An xem . Bình An chiá»u bạn ngồi dáºy, cầm lấy sợi dây mặt đá quý .
− Äẹp quá .
− Tao cũng thấy thế .
− Hoà i Vũ tặng mà y à ?
− Còn ai vô đây nữa .
Vừa đáp, Thanh Thúy vừa nhìn bạn . Nháºn ra mắt Bình An đỠhoe, cô lo lắng há»i:
− Mà y sao thế ?
− Không có gì .
− Nói tháºt Ä‘i . Sao mà y khóc váºy ?
Biết không giấu được đôi mắt Ä‘á», Bình An bèn nói:
− Tao buồn .
− Chuyện gì ?
− Hết rồi .
− Hết cái gì mới được chứ ?
Bình An không trả lá»i, cô khoát tay, nói vá»›i bạn:
− Äi tắm Ä‘i, thay quần áo cái đã . Rồi lên đây tao kể cho nghe .
Thanh Thúy Ä‘ang vui vá»›i món quà thì chá»±ng lại . Cô cẩn tháºn đặt nó và o há»™p và để lên đầu nằm . Xong, cô và o phòng tắm .
Bình An nâng chiếc há»™p lên ngắm nghÃa và khẽ rùng mình . Cô nhá»› lúc trước Phùng Hưng cÅ©ng mua tặng cho cô má»™t món quà đắt giá . Äể rồi từ đó, cô tin và o tình cảm cá»§a anh ta đã dà nh cho mình . Và má»i cái bây giỠđã tan biến và o hư không .
Cô thở dà i ngao ngán, năm váºt xuống má»™t cách mệt má»i . Mắt nhắm lại, cô cố xua Ä‘i những hình ảnh Ä‘en tối cứ Ä‘eo bám bên mình .
Thanh Thúy đến bên Bình An . Cô ngã ngưá»i nằm xuống bên cạnh bạn, lên tiếng:
− Hiếm khi nà o tao thấy mà y vui vẻ . Lúc nà o cÅ©ng có chuyện để lo lắng, buồn phiá»n .
Bình An không đáo, cô nằm vắt tay lên trán nghÄ© ngợi mông lung, lục tìm trong trà nhá»›, lần tìm tung tÃch tổ tông đến táºn bà y giá» xem có là m gì sai trái, mà đến phiên cô, cô bị trá»i đà y Ä‘á»a trừng phạt . Hết là m cô khổ chuyện nà y lại đến là m cô Ä‘au chuyện khác .
Cô lại khóc . Tiếng khóc lúc nà y nghe sao nảo ruá»™t và ê chá» . Là m xé lòng cả Thúy . Nó chất chứa cả sá»± chua xót, buồn Ä‘au và căm phẩn . Tất cả hòa và o là m má»™t trong những giá»t nước mắt mặn chát, đắng cay ấy .
Thanh Thúy không chịu nổi khi nhìn thấy Bình An như thế . Cô há»i bạn:
− Có chuyện gì ? Mà y kể cho tao nghe đi .
− Buồn lắm mà y ơi !
− Công việc hay tình cảm ?
− Cả hai .
Thúy giương mắt ngạc nhiên:
− Sao hả ? Kể nhanh đi .
− Cuá»™c Ä‘á»i tao sao khổ thế nà y hả Thúy . Kiếp trước tao đã là m gì có tá»™i vá»›i trá»i đất chứ ?
− Mà y đừng nói nhừng lá»i đó nữa . Tao khóc theo bây giá» . Nói tao nghe Ä‘i . Ai đã là m cho mà y ra nông ná»—i gì váºy ?
− Phùng Hưng đấy .
− Anh ta đã nói gì mà y à ?
− Tao không hỠbiết là anh ta đã có vợ .
− Rồi sao nữa .
− Lúc tao ở khách sạn với anh ta, bà ta đã bắt quả tang chồng mình ngoại tình .
− Trá»i Æ¡i ! Bà ta có là m gì mà y không ?
− Không là m gì má»›i nhục chứ . Bà ta nhìn tao như má»™t đứa con gái là m tiá»n, không thèm động và o ngưá»i tao, dù chỉ là má»™t cái tát . Bà ta còn bảo đánh tao, bà ấy bị bẩn tay .
− Còn thái độ của Phùng Hưng ?
− Anh ta bá» cá»§a chạy lấy ngưá»i .
− Nghĩa là sao ?
− Không dám nhìn thẳng, đối diện vá»›i sá»± tháºt . Anh ta dám nói rằng giữa tao và anh ta chỉ là kẻ bán ngưá»i mua, không có tình ý gì cả .
− Sao hắn hèn mạt thế ?
− Äó chÃnh là bản chất bỉ ổi cá»§a nh ta . Tao tháºt mù quáng .
− Mà y không nói gì sao ?
− Nói gì được . Mà y biết không ? Hắn ta là hạng ngưá»i đà n ông bám váy vợ để sống đấy . Cái chức ấy có được cÅ©ng là do vợ đặt lên . Gặp bà ta, hắn cứ như gà mắc dây thun ấy .
− Äúng là thằng sở khanh .
Bình An buồn bả cúi mặt xuống, cô chà xát những ngón tay lên nệm . Cô nói:
− Thanh Thúy nà y ?
− Gì đó An ?
− Nhìn món quà Hoà i VÅ© tặng mà y, tao bá»—ng dưng nhá»› đến Phùng Hưng . Mà y phải tháºt cẩn tháºn nha .
− Trá»i Æ¡i ! Tao đâu phải sống tình cảm như mà y đâu mà lo . Tao chÆ¡i váºy thôi chứ có yêu ai đâu .
− Äừng vá»™i và ng tin và o bất kỳ má»™t ai cả . Cuá»™c sống quả là phức tạp, tao không lưá»ng trước được .
− Tao cÅ©ng nghÄ© váºy, không ai Ä‘em cho không mình má»™t thứ gì đâu . Tất cả Ä‘á»u có mục Ä‘Ãch cả .
Nói xong, Thanh Thúy nhìn bạn, lòng đầy thương cảm . Cô không biết phải là m thế nà o để Bình An lấy lại niá»m tin trong cuá»™c sống, là m sao cho Bình An hết Ä‘au buồn . Cô chỉ biết khuyên .
− Thôi Ä‘i An, cố gắng quên anh ta Ä‘i . Má»i chuyện xem như là chÆ¡i má»™t ván cá» thua váºy .
Bình An lặng lẽ:
− Bây giỠtao phải là m gì đây hả Thúy ? Mà y nói đi .
− Äừng nghÄ© ngợi gì nữa cả . Mà y ở nhà chÆ¡i má»™t và i hôm rồi Ä‘i là m lại .
− Tao bị đuổi luôn rồi .
− Mà y nói sao ? Là mà y đòi nghĩ trước hay hắn nói ra ?
− Hắn nói ra trước đấy .
− Trá»i đất ! Tên nà y hết thuốc chữa . Mà như thế mà y sẽ dá»… quên h(án hÆ¡n đấy . Nếu còn gặp mặt, mà y sẽ còn khổ nữa .
− Nếu hắn không nói ra, tao cũng sẽ nghĩ là m . Nhưng hắn đã nói, tao thấy hắn bỉ ổi quá .
− Äúng là bá» cá»§a chạy lấy ngưá»i . Hạng đà n o6ng như hắn không đáng để mà y phải buồn đâu An . Quên Ä‘i .
− Tao chỉ buồn cho bản thân tao . Bây giỠtao chẳng còn gì cả . Cái quý giá nhất, tao đã để mất rồi .
Thanh Thúy lắc đầu:
− Mà y đừng dằn vặt mình nữa . Trên Ä‘á»i nà y còn biết bao thứ cao quý hÆ¡n . Tại sao cứ phải chăm bầm và o những cái đấy ?
− Tao là m sao láºp gia đình được sau nà y ?
− Nếu má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó yêu mà y chân thá»±c, anh ta sẽ hiểu và thông cảm bá» qua cho mà y . Há» không khắt khe những chuyện đó lắm đâu .
− Nhưng nó là thuần phong mỹ tục cá»§a ngưá»i à Äông . Liệu há» có đủ vị tha để bá» qua cho mình không ?
− Hãy nhìn thẳng vá» phÃa trước mà sống . Äã mắc phải lá»—i lầm má»™t lần thì đừng mắc phải lần khác nữa . Mà y có nghe má»™t câu danh ngôn nà y không ?
"Nếu bạn bị lừa dối lần đầu thì tháºt là xấu hổ cho anh ta, nhưng anh nếu bạn bị lừa lần thứ hai thì tháºt đáng xấu hổ cho bạn" .
Nói xong, Thanh Thúy Ä‘áºp lên vai bạn, vá»— vá»:
− Ngá»§ Ä‘i An, ngà y mai trá»i sẽ lại sáng . má»™t ngà y má»›i sẽ bắt đầu . Má»i cái sẽ trở nên sáng sá»§a hÆ¡n . Mà y hãy tin như thế .
Bình An quà ng tay qua ngưá»i Thanh Thúy . Cô gục mặt và o vai bạn như cần sá»± che chở, cảm thông . Hiện tại, cô chỉ còn có Thúy, để yên cho Bình An khóc, nước mắt Bình An ướt đẫm cả vai áo cô . Cô thầm nghÄ©:
Có khóc như thế, nó mới vơi đi nỗi lòng, vơi đi sự mất mát đớn đau .
Cô thấy đau lòng, đau nỗi buồn chán của Bình An . Rồi cô nhắm mắt lại . Bình An vẫn thổn thức, cho đến lúc cả hai thiếp đi . Giấc ngủ kéo dà i đến sáng .
Táºp 2
Nhà máy bánh kẹo nằm khuất sâu trong má»™t con hẻm lá»›n, gần ở cuối con đưá»ng đất nà y.
Bình An là m việc ở đó. Cà ng ngà y, cô cà ng trở nên lặng lẽ.
Thấm thoát mà cô đã sống ở Sà i Gòn gần 2 năm rồi còn gì. Cô chưa má»™t lần vá» quê, thỉnh thoảng viết thư vá» nhà thăm cha và em trai, đôi lúc có há»i thăm dì ghẻ.
Thanh Thúy má»—i năm vá» hai lần, dịp hè và tết. Nhưng biết Bình An ở lại má»™t mình, cô vá» chỉ nhiá»u lắm hai tuần là vô lại. Má»—i lần Thanh Thúy vá» quê, Bình An Ä‘á»u có quà cho bố, dì và em mình. Nếu lần nà o dư dả, cô gởi cho bố má»™t Ãt tiá»n để xà i vặt.
Cuá»™c sống cá»§a cô tương đối êm Ä‘á»m. Cô cảm thấy hà i lòng vá» mình và rất dá»… chịu.
Thanh Thúy tÃnh tình vẫn như xưa, là lắc hồn nhiên và yêu Ä‘á»i. má»™t lần, Thanh Thúy Ä‘i chÆ¡i vá» và huyên thuyên kể cho cô nghe vá» má»™t chuyện theo Thúy là rất kinh khá»§ng. Chuyện xảy ra đến giá», khi ngồi đây má»™t mình, Bình An hồi tưởng lại vẫn còn khâm phục cô bạn thân cá»§a mình.
Äó là đêm Giáng Sinh cách đây hÆ¡n má»™t tháng. Thúy bước và o nhà thở hổn hển. Còn Bình An Ä‘ang Ä‘á»c dở cuốn tiểu thuyết trên tay. Thúy nói:
− Mà y rót giùm tao ly nước đi An.
− Bộ đi chơi không uống nước sao?
− Không.
Lúc há»i xong, Bình An má»›i liếc nhìn đồng hồ. Vẫn còn quá sá»›m, sao Thúy không Ä‘i chÆ¡i nữa mà quay vá»?
Bình An thắc mắc:
− Ủa ! Äi chÆ¡i vá» sá»›m váºy?
Vừa há»i, Bình An vừa đưa ly nước cho Thúy.
Thúy đáp:
− Tao không muốn đi chơi nên vỠđây.
− Có chuyện gì xảy ra à ?
− Ừ.
− Nghiêm trá»ng không?
− CÅ©ng nghiêm trá»ng.
− Nói cho tao nghe đi.
− Thá»§ng thẳng đã. Tao Ä‘ang rối bá»i đây nà y.
Bình An cắm điện cho quạt chạy. Cô quay quạt vỠhướng Thanh Thúy cho bạn mát. Thúy uống một hơi hết phần ly nước, vẫn còn thở hổn hển.
− Lấy giùm tao cái khăn nhúng nước đi.
Bình An bước ra sau, nhúng khăn rồi mang lên cho Thúy. Thúy lau mặt, lau cổ và hai tay xong, cô nằm váºt xuống nệm và nói:
− Mà y để tao tỉnh lại chút đã. Chuyện dà i lắm, thủng thẳng tao kể cho nghe.
Bình An vừa lo láng, vừa hồi há»™p chỠđợi. Cô ngồi xuống bên cạnh Thanh Thúy, nhìn sâu và o mắt bạn. Cô vẫn không thấy gì cả. Mắt Thúy vẫn ráo hoảnh. Cô không há» khóc, mà sao cÅ©ng chẳng há» vui. Váºy chuyện Thúy sắp nói sẽ là chuyện vui hay chuyện buồn?
Bình An ao ước đó là má»™t câu chuyện dà dá»m và hà i hước. Cô rất sợ nghe những chuyện buồn, cÅ©ng như rất sợ xem những khúc phim buồn. Cô thấy rõ đây là lần đầu tiên Thanh Thúy Ä‘i chÆ¡i vá» vá»›i tâm trạng như váºy. Dẫu sao cô cÅ©ng hÆ¡i lo.
Thanh Thúy nằm nghĩ đến 15 phút sau mới lên tiếng;
− Tao và Hoà i Vũ.... Anh ấy...
Giá»ng nói ngắt quảng cá»§a Thanh Thúy khiến Bình An hồi há»™p, cô giục bạn:
− Mà y với Hoà i An thế nà o? Nói Nhanh đi.
− Hồi sáng, khi mà y Ä‘i là m, tao đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i ảnh từ lúc đó đến giá».
− Thì đã sao nà o?
Thanh Thúy nhớ lại toà n bộ sự việc đã đến với cô....
Cô và Hoà i VÅ© Ä‘i chÆ¡i rất xa, táºn VÅ©ng Tà u. Anh đưa cô Ä‘i bằng chiếc mô tô cá»§a mình. Äến nÆ¡i, cả hai dắt tay nhau ra biển. Biển đẹp diệu kỳ.
Äôi mắt Thanh Thúy nhìn ra xa, xa mãi, ngược những cÆ¡n sóng bạc đầu đến táºn chân trá»i, nÆ¡i trá»i biển gặp nhau. Äôi chân hai ngưá»i men theo bá» cát. Sóng xô và o rồi lại tản ra, lạ lẫm là m cô dừng lại. Hoà i VÅ© đứng theo. Chỉ còn mấy ngà y nữa là kết thúc mùa đông, nhưá»ng chá»— cho nà ng Xuân tươi thắm rá»™n rà ng thay thế.
Nắng Ä‘ang chiếu những tia dìu dịu xuống những ngá»n sóng trắng muốt như sương sá»›m. Nước biển trong vắt. Cô lấy tay tạt nước và o ngưá»i anh. Hoà i VÅ© tạt trả lại. Cả hai cưá»i khanh khách.
Cô chợt thấy lòng mình xao xuyến, tim Ä‘áºp rá»™n rã và hai má á»ng hồng. má»™t giai Ä‘iệu vui vẻ đâu đây là m cô mỉm cưá»i. má»™t hương thÆ¡m dịu dà ng cá»§a biển khiến cô ngây ngất.
Cô dang tay ngã váºt ra bãi cát trắng xóa, mịn mà ng, mắt nhìn lên bầu trá»i xanh cao vút và mặt trá»i chói lá»i.
1 đôi chim mê mải rÆ¡i cả xuống chân cô. Äá»™t nhiên cô vùng dáºy, lao xuống dòng nước bÆ¡i ra xa. Anh đứng trên nhìn xuống ngắm cô bÆ¡i lá»™i tung tăng như con rái cá nhá» nhắn. Anh mỉm cưá»i hạnh phúc.
Cô vùng vẫy giữa biển cả mênh mông, má»™t lúc tháºt lâu cô ngoi lên bá». Cô kéo tay anh đến bên sưá»n núi, nÆ¡i đó có những má»m đá gồ ghá» và rất Ãt ngưá»i qua lại.
Khuôn mạt cô rạng rỡ, đôi mắt long lanh và nụ cưá»i khao khát trên Ä‘ang hướng vá» anh vá»›i vẻ đẹp lá»™ng lẫy và thanh khiết cá»§a bông hoa vừa hé nở khiến anh bà ng hoà ng.
Anh hiểu Ä‘iá»u gì đã đến vá»›i cô. Nó đã từ lâu bắt anh không nguôi dằn váºt và sợ hãi. Cả anh và cô Ä‘á»u muốn tá»± kiá»m chế bản thân mình. Anh yêu cô hÆ¡n chÃnh cả bản thân anh. Anh muốn giữ gìn cho cô mãi mãi.
Äối vá»›i Thanh Thúy, lúc đầu cô cứ tưởng đùa cho vui vá»›i đà n ông con trai, nhưng từ khi tiếp xúc vá»›i anh, cô thấy mình không còn ý nghÄ© như xưa nữa. Tình cảm cá»§a cô đã nảy xinh và ngà y cà ng sâu Ä‘áºm.
Hoà i VÅ© không bao giá» nói nhiá»u. Äặc Ä‘iểm đó khiến anh hấp dẫn. Anh biết giữ im lặng. Thá»i buổi nà y, những đà n ông con trai trẻ tuổI thưá»ng hay ba hoa chÃch cho`e vỠđủ má»i chuyện, là m như cái gì cÅ©ng biết, thì Hoà i VÅ© lại trầm lặng, kÃn đáo, rất khiêm nhưá»ng. ChÃnh vì lẽ đó, anh gợi lên ở Thanh Thúy sá»± tin cáºy.
Hoà i Vũ quay mặt đi nơi khác, anh không dám nhìn cô, anh rất sợ. anh sợ lý trà không thắng nổI tình cảm của mình. Anh sợ là m tổn thương cô.
Mặc dù đã cố, nhưng anh vẫn thấy trong ngưá»i rạo rá»±c cuồng say, nó hiện ra vá»›i sức sống trẻ trung sôi nổI trang run rẩy trong thân thể trước mắt anh. HÆ¡n nữa, anh cảm thấy nó ở ngay chÃnh bản thân mình.
Sắc đẹp cá»§a Thanh Thúy hay sá»± tinh khiết cá»§a thiên nhiên đã truyá»n và o tim anh cái sức mạnh kỳ diệu, và o thân thể đầy trẻ trung mạnh mẽ cá»§a anh.
Rồi Thanh Thúy từ từ quay lại phÃa anh.
Há» nhìn nhau đắm Ä‘uối mà không nói lá»i nà o.
Cô bước má»™t bước vá» phÃa anh.
Anh tiến một bước.
Và cÅ©ng đúng lúc đó, khi há» Ä‘ang bước từng bước cháºm rãi vá» phÃa nhau, cả hai Ä‘á»u biết rằng cuá»™c Ä‘á»i há» Ä‘ang sắp đổi thay. Äổi thay hoà n toà n và không có gì khác được.
Cuối cùng, Thanh Thúy đã đến trong cánh tay anh, gần như ngã và o vòng tay ấy. Anh khép chặt vòng tay, sôi nổi và mạnh mẽ, ôm ghì cô và o lòng mình. Äôi tay cô dang rá»™ng rồi quấn lấy cổ anh.
Cuối cùng há» hôn nhau. má»™t nụ hôn say đắm. Cái hôn kéo dà i như thế là m tiêu tan má»i cái trên thế giá»›i nà y. Bá»—ng dưng Thanh Thúy đẩy nhẹ anh ra và nói:
− Em xin lỗi anh.
Cô nhớ lại những gì Bình An đã nói với mình lúc cô â"y bị một gã sở khanh lừa đảo. Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai cô như một chân lý :
− Hãy giữ gìn tháºt kỹ những váºt quý giá nhất khi mà nó chưa bị mất.
Bình An còn nói:
− Äừng để bản năng dục vá»ng thấp hèn là m lu má» lý trà sáng suốt. Phải biết tá»± kiá»m chế lấy mình. Thắng hà ng vạn quân ddi.ch không bằng thắng chÃnh bản thân mình.
Và Thanh Thúy dắt tay Hoà i VÅ© xuống biển. Cả hai bÆ¡i đùa vá»›i nhau. Anh mừng rỡ. Cô cÅ©ng váºy. Cả hai cứ tưởng mình sẽ rÆ¡i và o má»™t vÅ©ng bùn khó thoát. Giá» thì má»i cái đã ổn. Dưá»ng như cả hai Ä‘ang thở phà o nhẹ nhõm vì thoát khá»i mê hồn tráºn.
Cả hai đùa vui say sưa, gá»i hải sản tươi sống và những món ăn khác. Äến táºn chiá»u, cả hai má»›i quay lại Sà i Gòn. Thanh Thúy buồn vui lẫn lá»™n. Cô buồn vì suy t chút nữa cô đã sống buông thả, và vui vì mình đã vượt qua được những Ä‘am mê nhất thá»i.
Nãy giá», Bình An Ä‘ang chăm chú nghe Thanh Thúy hồi tưởng cuá»™c Ä‘i chÆ¡i xa cá»§a mình và kể lại cho cô nghe. Cô thầm thán phục bạn.
Cô nắm tay bạn, siết chặt:
− Mà y cừ tháºt đấy.
− GiỠđây nghÄ© lại, tao còn thấy buồn cưá»i cho cả hai đứa.
− Mà y đi chơi từ sáng mà tao cứ tưởng mới đi mà sao vỠsớm thế chứ. GiỠnà y mới 8 giỠtối hà . Mà 8 giỠthì chỉ mới bắt đầu cho đêm Giáng Sinh thôi.
Thanh Thúy cưá»i hì hì, há»i lại:
− Hôm nay mà y không đi chơi với ai sao?
− Không.
− Cái anh chà ng gì là m cùng nhà máy với mà y đó. Anh ta thế nà o rồi? Ảnh không rủ mà y đi chơi sao?
− Có nhưng tao không muốn đi.
− Sao váºy?
− Tao không muốn gì nữa. Tao thi ch sống một mình thế nà y cho yên ổn.
− Mà y không buồn sao?
− Tao Ä‘á»c chuyện thì lấy gì buồn.
− Hay tháºt.
Bình An nhìn Thanh Thúy và há»i:
− Váºy từ sáng đến giá», mà y Ä‘i chÆ¡i có vui không?
− Tuyệt lắm.
− Tao nghÄ© Hoà i VÅ© yêu mà y tháºt sá»±.
− Ừ, chỉ có những tình yêu chân chÃnh, ngưá»i ta má»›i giữ gìn cho nhau thôi.
− Mà y nghĩ thế à ?
− Äúng, tao luôn nghÄ© váºy.
− Cũng có lý.
Bình An nhá»› lại toà n bá»™ câu chuyện mà đêm Giáng Sinh đã Ä‘á»ng lại trong lòng cô. Thanh Thúy bây giỠđã vá» quê ăn Tết. Chỉ còn lại má»™t mình cô. Cô nhá»› lại những gì đã qua và mỉm cưá»i má»™t mình.
Còn mấy giỠđồng hồ nữa là đến giao thừa. má»™t mình trong căn phòng trá», cô thấy mình bÆ¡ vÆ¡ lạc lõng quá. Lúc nà y cô nhá»› nhà , nhá»› bố, nhá»› em và nhá»› những khách hà ng quen thuá»™c. Nhá»› cả bé Na, em anh Phi Hùng.
Bất giác, cô nhá»› đến anh. Cô tá»± há»i:
− Không biết giỠnà y anh Phi Hùng đang là m gì nhỉ?
Chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là anh giống như cô, là cả hai Ä‘ang sống xa nhà . Song, cô còn may mắn hÆ¡n anh là sống trên quê hương mình, nÆ¡i mà có chung má»™t thứ ngôn ngữ. Ngưá»i nà y nói, ngưá»i kia sẽ hiểu.
Còn anh? Sống tại má»™t miá»n đất quanh năm lạnh giá. Ngôn ngữ không đồng nhất. Anh sẽ rất cô đơn, buồn bã. Lúc đó, anh sẽ chia sẽ ná»—i buồn cùng ai?
Cô tá»± dưng thấy thương anh vô cùng. Có lẽ là anh Ä‘ang buồn lắm. Äang nhá»› nhà , nhá»› quê hương biết mấy.
Giao thừa trôi qua bình lặng. Cô không có một cảm xúc nà o cả. Không buồn, cũng không vui. Cũng không ngủ. Cô không biết tết nà y có vui không. Cô chợt nhớ đến Văn Duy, anh chà ng công nhân cùng là m chung một chỗ với cô. Anh ta cứ theo bám cô mãi.
Cô nhá»›, má»—i lần xuống nhà ăn cÆ¡m sau má»—i buổi là m việc, anh ta Ä‘á»u để và o chá»— cô má»™t chiếc bánh hay cái kẹo hay má»™t thứ gì đại loại có thể tráng miệng được.
Rồi cÅ©ng có má»™t lần, anh ta nắn nót viết sẵn má»™t mảnh giấy nhỠđâu từ ở nhà mang lên xưởng, gắn và o sau yên xe cô, và hồi há»™p chỠđợi sá»± trả lá»i cá»§a cô. Nhưng Bình An vẫn thản nhiên như không biết chuyện ấy xảy ra. Anh ta má»i cô Ä‘i uống nước sau giá» là m việc.
Sá»± thá» Æ¡ cá»§a Bình An không là m Văn Duy nản chÃ. Anh ta quyết theo Ä‘uổi cho đến cùng. Và có má»™t lần, thấy anh ta năn nỉ mãi, Bình An đồng ý Ä‘i uống nước vá»›i anh ta. Và chỉ má»™t lần đó thôi, thế mà anh ta lại tiếp tục hy vá»ng.
GiỠđây, thá»i gian mà cô gắn bó vá»›i Phùng Hưng đã lùi và o dì vãng. Cô chỉ còn nhá»› Ä‘iá»u đó như nhá»› vá» cái tình tiết mà cô đã Ä‘á»c được trong má»™t cuốn truyện hay cuốn sách nà o đó. Má»—i lần nhá»› lại, má»™t số chi tiết cá»§a câu chuyện bị tan vụn ra và cô lại phải chấp vá thêm, tháºm chà còn phải bịa thêm ra má»™t và i thứ đã bị thá»i gian là m tan biến mất.
Cô nằm xuống, nhắm mắt lại. Cô biết giá» nà y ngoà i đưá»ng đông lắm. Ngưá»i ta đổ xô ra đưá»ng để hái lá»™c đầu năm. Giao thừa nà o cÅ©ng váºy mà . Cô lại khác há». Cố dá»— cho giấc ngá»§ đến nhanh vá»›i mình và cô đã thiếp Ä‘i không má»™ng mị.
Cô tỉnh dáºy khi đã hÆ¡n bảy giá» sáng. Trá»i xuân tháºt đẹp. Những nụ mai bắt đầu chá»›m nở. Không khà dịu êm. má»™t và i tia nắng quen thuá»™c hắt và o phòng là m Bình An thấy căn phòng trở nên ấm áp hÆ¡n.
Cô Ä‘ang say sưa đón nháºn bầu không khà cá»§a ngà y đầu năm má»›i thì có tiếng gá»i cá»§a bác chá»§ nhà từ bên dưới:
− Bình An ơi ! Cháu có điện thoại.
− Dạ, cháu xuống ngay ạ.
Bình An tiến bên điện thoại, trong đầu vẫn còn nghĩ.
Ai gá»i cho mình váºy ta?
Cô nhấc ống nghe lên:
− Alo^.
Giá»ng Thanh Thúy từ đầu dây bên kia:
− Alo^. Mà y phải không Bình An?
Bình An mừng quýnh. Thế là cô cÅ©ng có ngưá»i gá»i chúc tết. Cô vui vẻ nói:
− Tao chứ ai. Mà y gá»i từ quê và o đó hả? Hổng sợ tốn tiá»n sao?
− Tết mà . Xà i xả láng.
− Nhà mà y đón giao thừa vui không?
− Ôi ! Vui Æ¡i là vui. Tao chÆ¡i từ đầu hôm đến giá» luôn đó. Có ngá»§ tà nà o đâu. Còn mà y? Giao thừa ở Sà i Gòn vui không váºy?
− Tao có ra đưá»ng đâu mà biết vui khay không.
− Mà y ở trong phòng hả? Là m gì trong lúc ấy?
− Thức và nghe ngóng.
− Có thấy rộn rà ng gì không?
− Chẳng nghe gì cả.
− Rồi mà y thức đến giỠluôn đó hả?
− Äâu có, tao ngá»§ khì khì. Má»›i tỉnh dáºy là mà y gá»i đó.
− Con quỷ ! Ngủ như heo.
− Äầu năm đó nghe máºy. Nói phải giữ mồm giữ miệng chứ.
− Ồ, tao quên. Cho xin lỗi nha.
− Khá»i.
Thanh Thúy cưá»i hì hì trong máy là m Bình An cÅ©ng cưá»i theo.
Thúy nói:
− Thôi, năm má»›i, tao không có gì hÆ¡n là cầu chúc cho mà y luôn gặp may mắn trên má»i lÄ©nh vá»±c nhé. Nhất là chuyện tình cảm đó. Phải cởi mở cõi lòng ra, đừng có khắt khe quá như váºy. Có ngà y trở thà nh bà cụ đó.
− Tao cÅ©ng chúc cho mà y và gia đình hưởng má»™t mùa xuân tháºt vui tươi. Tiá»n vô như nước, tiá»n ra nhá» giá»t.
− Mà y chúc hay quá hén - Thúy khen.
Bình An há»i:
− Mà y có dự định đi chơi ở đâu không?
− À, có Ä‘i chÆ¡i vá»›i mấy đứa bạn há»c cÅ©. Thăm thầy cô giáo và chúc tết bà con cô bác.
− Vui quá hén.
− Còn mà y, mà y không đi chơi sao?
− Äi vá»›i ai? Äi đâu bây giá»?
− Gá»i anh Văn Duy đấy. Bảo ảnh đưa Ä‘i chÆ¡i cho đỡ buồn. Ở nhà ru rú chán chết.
− Tao cũng không biết nữa.
− Tao thà nh tháºt khuyên mà y đấy. Mà y cứ sống khép mình như váºy có ngà y bị thần kinh đấy ngốc ạ.
− Là m gì có chuyện đó mà y.
− Tao nghe các chuyên gia tâm lý há» nói váºy đó. Äó là nguyên nhân cá»§a những bệnh trầm cảm.
− Mà y lại xạo nữa rồi. Có bao giỠmà y đi gặp mấy ông chuyên gia đó không mà dóc.
Thanh Thúy cưá»i khanh khách trong Ä‘iện thoại.
Bình An nhắc bạn:
− Thôi, nói chuyện Ä‘iện thoại Ãt Ãt thôi, kẻo tốn tiá»n đấy.
− Con quá»· ! Mà y yên tâm Ä‘i. Hồi tối chÆ¡i bà i vá»›i anh trai và ba mẹ tao, tao thắng Ä‘áºm. Có gì tao gởi tiá»n lại cho má tao trả tiá»n Ä‘iện thoại. Mà y khá»i lo. Nhưng chắc chắn má tao sẽ không lấy tiá»n tao và còn mắng tao là khùng cho mà y coi.
− Äể mai mốt vô nói chuyện nhiá»u hÆ¡n.
− Ừ.
− Khoan đã. Khi nà o mà y vô?
− À, anh Hoà i Vũ bảo tao vô sớm sớm mùng 4 hay mùng 5 là tao vô đó. Mà y ráng ở một mình bốn, 5 hôm nữa nghe.
− Ừ. Tao cÅ©ng quen rồi. Mà y yên tâm Ä‘i. Äừng lo cho tao.
− Chúc mà y vui vẻ nha.
− Cám Æ¡n mà y nhiá»u lắm, Thuý ạ.
− Äồ yêu ! Lại khách sáo nữa rồi.
− Thôi, cúp máy nghe Thuý.
− Ừ.
Bình An để ống nghe xuống, lòng vui khâp khởi. Cô trở vá» phòng mình. Mấy ngà y tết là m gì để giết thá»i gian đây? Bình An ngẫm nghÄ©, đôi lúc cô thấy mình ngá»› ngẩn tháºt.
Ngà y xưa, khi còn ở vá»›i dì ghẻ, mấy ngà y tết cô cÅ©ng chẳng được nghỉ ngÆ¡i yên thân, vẫn phải là m đủ thứ việc. Còn bây giá» thì lại chẳng biết là m gì. Nhưng tháºt ra, cô cÅ©ng muốn ăn ngá»§ cho lại sức. Là m công nhân cÅ©ng không nhà n hạ gì cho mấy. CÅ©ng vất vả lắm. Nhưng dẫu sao cÅ©ng chỉ bằng má»™t ná»a cá»§a ngà y xưa.
Cô lăn ra nệm. Chá»n má»™t bá»™ truyện hay nhất mà cô đã thuê trước tết để Ä‘á»c. Cô nghiá»n ngẫm nó. Trong truyện cÅ©ng có má»™t và i nhân váºt có hoà n cảnh rất đáng thương. Má»—i lần Ä‘á»c đến những mảnh Ä‘á»i Ä‘au khổ cá»§a há» là nước mắt cô cứ ứa ra. Cô không là m sao ká»m giữ được. Cô nghÄ© đến hoà n cảnh cá»§a mình và so sánh vá»›i hoà n cảnh cá»§a há». Song, cô khóc cho cả hai.
Cô Ä‘ang say sưa Ä‘á»c thì tiếng rÃt cá»§a phanh xe là cô giáºt mình. Cô nhìn qua cá»a sổ xuống sân thì thấy Văn Duy Ä‘ang lui cui dá»±ng chiếc cup 80 .
Anh lá»… phép há»i bác chá»§ nhà :
− Xin thưa, đây có phải là nhà cô Bình An trỠkhông ạ?
Bác chá»§ nhà đáp, giá»ng nhá» nhẹ:
− Anh kiếm cô Bình An à ?
− Vâng ạ.
− Anh là bạn của nó?
− Vâng.
− Anh đợi má»™t lát nhé. Äể tôi gá»i nó xuống.
Bình An rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn bước xuống.
Cô khẽ gáºt đầu chà o anh và má»i anh lên phòng khách. Vì anh là con trai, cô không muốn dẫn lên phòng mình. Từ xưa đến giá», căn phòng ở cá»§a hai cô chỉ có má»—i anh Khánh Kỳ được lên. Tuy Khánh Kỳ là con trai, nhưng anh là anh ruá»™t cá»§a Thanh Thuý. Do đó, hai cô cho phép anh ra và o tá»± do. Chá»§ nhà cÅ©ng biết nên không nói gì.
Và o phòng khách, Bình An nhìn Văn Duy và há»i:
− Má»›i mùng má»™t tết mà đi đâu sá»›m váºy? Không kiêng kỵ sao?
− Nhà anh không có kiêng cữ gì hết. Còn em?
− Em thì không, nhưng nhà bác chủ nhà thì em không biết.
− Váºy mình Ä‘i ra quán uống nước và nói chuyện Ä‘i.
− Thôi lỡ rồi, ngồi chÆ¡i chúc tết hai bác xong, lát nữa Ä‘i. Má»›i vô mà đi liá»n kỳ lắm.
− Thế cũng được.
Chợt Bình An nhá»› ra và há»i:
− Ủa ! Mà sao anh Duy biết em ở đây mà đến váºy?
Duy cưá»i cưá»i, không đáp.
Bình An có vẻ giáºn.
− Trả lá»i Ä‘i chứ. Nếu không thì..
Văn Duy sợ Bình An giáºn sẽ không chịu Ä‘i chÆ¡i vá»›i mình. Anh đà nh thú nháºn:
− Hôm trước, anh xin em địa chỉ mấy lượt mà em Ä‘á»u từ chối. Anh không biết là m cách nà o để tết đến chúc tết và thăm em. Anh đã...
Văn Duy bỠdở câu nói. Bình An thúc anh:
− Anh nói nhanh Ä‘i. Äừng có lấp lá»ng nữa.
− Anh quyết định là m "cái Ä‘uôi" cá»§a em cho đến lúc em vá» rẽ và o nhà nà y. Anh còn đợi thêm xem em có và o chắc chưa hay còn ra lại. Sau đó, thấy em và o hẳn, anh má»›i quay vá».
Vừa nói, Văn Duy vừa cưá»i tá»§m tỉm. Bình An chỉ biết lắc đầu cưá»i theo. Bình thưá»ng, cô không quan tâm đến Văn Duy, và kể cả những ngưá»i khác tán tỉnh cô. Nhưng hôm nay, sá»± có mặt cá»§a anh là m cô thấy vui hẳn lên. Cô cảm nháºn được Ä‘iá»u đó. Và cô đổ lá»—i cho mùa xuân, đổ cho mấy ngà y tốt. Chá»› không phải tại cô mến Duy.
Láºp luáºn cá»§a Bình An xem ra cÅ©ng rất logic. Nhưng cái hay cá»§a Duy là anh ta biết táºn dụng đúng thá»i cÆ¡ để chinh phục ngưá»i đẹp.
Ngà y trước, má»—i lần má»i Bình An Ä‘i chÆ¡i là cả má»™t vấn Ä‘á». Còn bây giá», anh chỉ má»i má»™t tiếng là Bình An ưng thuáºn liá»n.
Sự đồng ý của Bình An là m anh vui như ngà y hội, như tiếp thêm cho anh một nguồn sinh lực dồi dà o. Anh vui vẻ chúc tết gia đình bác chủ nhà và đợi Bình An thay đổi.
Anh ngạc nhiên thực sự khi hiện ra trước mắt anh là một Bình An trong bộ cánh vô cùng xinh đẹp. Cô ăn mặc hệt như lúc còn đi là m văn phòng bên công ty Phùng Hưng.
Hồi giá», anh chỉ nhìn cô trong những bá»™ đồng phục công nhân. ÄÆ¡n giản thế thôi mà anh vẫn nháºn ra nét đẹp dịu dà ng cá»§a cô. Huống chi giỠđây cô như má»™t ngưá»i mẫu. Anh không tin và o mắt mình nữa. Anh vừa vui, lại vừa buồn.
Anh buồn vì sợ anh sẽ không xứng vá»›i cô, sợ sẽ mất cô. Còn vui vì hôm nay anh Ä‘i bên cạnh má»™t ngưá»i đẹp như thế, anh cảm thấy hãnh diện vô cùng.
Bình An im lặng ngồi sau xe anh. Suốt dá»c đưá»ng, cô không nói má»™t lá»i. Anh phá vỡ sá»± yên lặng bằng má»™t câu há»i:
− Em thÃch Ä‘i đâu.
− Em không rà nh Sà i Gòn lắm. Tùy anh Duy à . Dẫn đi đâu, em đi đó.
− Mình và o Äầm Sen chÆ¡i nhé.
− Vâng.
Anh lái xe theo hướng đưá»ng Lạc Long Quân, rồi quẹo qua đưá»ng Hoà Bình, đến cổng Äầm Sen. Anh mua vé và đưa cô và o. Anh há»i:
− Em Ä‘i Äầm Sen lần nà o chưa?
− Dạ, rồi.
− Lúc nà o.
− Lúc mới và o Sà i Gòn khoảng mấy tháng.
− Em đi một mình à ?
Bình An định nói đi với Phùng Hưng, nhưng rồi cô im bặt. Cô chỉ buông một tiếng "không".
Duy há»i tiếp:
− Thế em đi với ai?
Bình An ngáºp ngừng, chưa biết trả lá»i ra sao. Cuối cùng, cô nói:
− Em đi với nhỠbạn cùng phòng.
Văn Duy gáºt gù. Sau đó, anh há»i cô:
− Em thuê phòng trỠở mấy ngưá»i.
− Dạ, ở hai đứa.
− Bạn em cũng cùng quê luôn à ?
− Vâng. Nó là bạn há»c cùng lá»›p ngà y xưa vá»›i em. Hai đứa chÆ¡i rất thân.
− Váºy à . Cô ấy tên gì?
− Dạ, nó tên Thanh Thuý.
− Cô ấy cũng đi là m luôn chứ?
− Dạ, không. Nó Ä‘ang há»c năm thứ 2 đại há»c. Nó há»c giá»i lắm.
Văn Duy mỉm cưá»i nói:
− Bạn em tương lai xán lạn hén.
− Vâng. Em cÅ©ng thấy váºy.
− Cô ấy vỠquê ăn tết rồi à ?
− Vâng.
− Sao em không vỠluôn?
− Em không muốn vá».
Văn Duy ngạc nhiên, anh há»i má»™t cách dò xét:
− VỠnhà mà em không muốn ư?
Bình An không muốn trả lá»i câu há»i cá»§a Duy. Nói đúng hÆ¡n, câu há»i cá»§a anh ta là m cô cảm thấy khó chịu. Ngà y xưa, Phùng Hưng há»i, cô ngây thÆ¡ khai từ A đến Z. Còn bây giá» nói chuyện vá»›i ai, cô cÅ©ng Ä‘á»u dè dặt từng li từng tÃ. Cô không muốn kể cho ai nghe vá» gia cảnh cá»§a mình và cả quá khứ Ä‘en tối cá»§a mình.
Cô nhăn mặt lại là m Duy cÅ©ng thấy rá» Ä‘iá»u đó. Biết mình lỡ lá»i, Văn Duy im lặng. Anh không há»i nữa, dẫn cô Ä‘i tham quan má»™t và i nÆ¡i có cảnh đẹp.
Äầm Sen và o ngà y tết đông muốn ngạt thở. Äi vòng vòng má»™t lúc, Bình An cảm thấy mệt khinh khá»§ng. Cô nói vá»›i Văn Duy:
− Em mệt lắm rồi. Mình lại ghế đá ngồi nghỉ đi.
Văn Duy đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm má»™t cái ghế dá, nhưng tất cả các ghế đá Ä‘á»u đã có ngưá»i ngồi chặt kÃn. Anh khuyến khÃch cô:
− Em ráng đi một chút nữa là đến quan nước thôi. Chúng ta và o đấy uống nước và nghĩ chân luôn. Em đồng ý chứ?
− Vâng.
Bình An bước từng bước uể oải theo chân Văn Duy. Cô không quen đi cái cảnh đông đúc, ngột ngạt như thế nà y.
Văn Duy mạnh miệng:
− Anh dìu em đi nhé.
Bình An giáºt mình:
− Em tá»± Ä‘i được mà . Anh đừng động và o ngưá»i em.
Văn Duy báºt cưá»i:
− Anh chỉ há»i thôi mà . Anh có động và o em đâu nà o. Chưa gì mà em đã la toáng lên rồi. Ngưá»i ta nhìn kìa.
Bình An cÅ©ng phải báºt cưá»i vì thái độ cá»§a mình. Có lẽ do sá»± ức chế trong lòng từ trước đã tạo cho cô cảm giác sợ sệt. Cô quay lại nhìn Duy, hạ giá»ng:
− Em xin lỗi nha.
− Không có gì đâu. Em đừng báºn tâm đến mấy chuyện váºt đó.
HỠđến má»™t quán nước tháºt mát mẻ trong khu du lịch nà y. Quán cÅ©ng chặt nÃch khách. Anh phảI Ä‘i kiếm mãi má»›i được 2 cái ghế trống cho hai ngưá»i ngồi.
Anh nhá» nhẹ há»i:
− Em thÃch uống gì?
− Cho em ly cam tươi.
Anh gá»i má»™t ly cam tươi cho Bình An và má»™t chai coca cola cho mình. Nước cam mát lạnh là m dịu cÆ¡n khát cá»§a Bình An và tiêu tan cả sá»± mệt má»i ban đầu.
Cô vừa uống vừa nhìn xung quanh má»™t cách bao quát, rồi buông má»™t câu há»i mà không cần ai trả lá»i:
− Sà i Gòn hết chá»— chÆ¡i hay sao mà đổ đồn vỠđây dữ váºy?
Văn Duy biết cô há»i vui vÆ¡, nhưng anh cÅ©ng đáp:
− Nhiá»u lắm. Nhưng em thỠước tÃnh xem số lượng ngưá»i trên đất Sà i Gòn nà y biết bao nhiêu. Bấy nhiêu đây là m sao mà đủ sức chứa cÆ¡ chứ.
− Váºy ngoà i ở đây ra, ngưá»i ta còn Ä‘i những nÆ¡i nà o?
− Nhiá»u lắm. Em có muốn anh liệt kê ra không?
− Muốn ạ.
− Nà o là hồ Kỳ Hoà , Suối Tiên, Sở thú, Bá»u Long, ao cá Thá»§ Äức- Bình Chánh v.v.. Nhiá»u lắm, em ạ.
Bình An chỉ cưá»i. Cô không có ý kiến gì cả.
Văn Duy cố tình ngồi đối diện vá»›i Bình An để quan sát cô cho rõ. Anh muốn tìm hiểu tháºt kỹ vá» cô. Anh Ä‘ang Ä‘i tìm cho mình "1 ná»a còn lại".
Anh chưa bao giá» yêu, cho đến khi nhìn thấy Bình An, anh bá»—ng chốc hiểu ra rằng cuá»™c Ä‘á»i anh lúc nà y sẽ khác. Anh đã phải lòng cô.
Anh âu yếm há»i cô:
− Anh muốn má»i em đến nhà anh chÆ¡i cho biết. Em có đồng ý không?
− Äể em suy nghÄ© đã.
Anh mỉm cưá»i và giá»›i thiệu vá»›i cô vá» gia đình mình.
− Gia đình anh có tất cả bả anh em trai và má»™t chị gái. Tất cả Ä‘á»u đã láºp gia đình, chỉ còn má»—i má»™t mình anh.
− Váºy à ?
− Ông bố anh cứ thúc anh lấy vợ hoà i cho yên bỠgia thất.
Bình An trêu anh:
− Sao anh không nghe lá»i bố anh cưới vợ Ä‘i?
− Có ai chịu ưng anh đâu mà cưới.
− Xạo quá đi.
− Thiệt mà . Hổng có ai yêu anh hết đó.
Bình An cưá»i tá»§m tỉm:
− Äẹp trai như anh mà cÅ©ng e^ " nữa hả?
− Äẹp trai nhưng bất tà i vô dụng thì phá»ng có Ãch gì chứ.
− Sao anh lại nói váºy? Anh vẫn Ä‘i là m việc hà ng ngà y mà .
Văn Duy không trả lá»i. Anh cúi đầu nhìn và o ly nước, vẻ suy nghÄ©.
Lúc nà y, anh muốn chứng tá» tình yêu vá»›i cô, nhưng không gian xung quanh không cho phép. Anh đã thưá»ng nghÄ© vá» cô, kể từ lần gặp đầu tiên trong nhà máy.
Sá»± thá»±c, hiếm khi nà o mà tâm trà anh không hướng tá»›i cô. Suốt mấy tháng trá»i, gương mặt tươi sáng cá»§a cô cứ ám ảnh anh cả đêm lẫn ngà y.
Và rất kiên quyết, đúng váºy, anh muốn lấy cô. Bình An là mẫu ngưá»i phụ nữ thÃch hợp vá»›i anh, ngưá»i duy nhất. Và Bình An chắc chắn là ngưá»i duy nhất anh nghÄ© có khả năng trở thà nh vợ mình.
1 tuần trước khi bốme. bắt đầu đỠcặp đến chuyện cưới há»i, vợ con vá»›i anh, anh đã ká»m chế mình. Anh đã muốn nói ra, kể vá»›i ông bà vá» Bình An. Anh đã không biết là m thế nà o mà mình lại có thể giữ kÃn chuyện ấy, váºy mà anh đã là m được.
Bình An sẽ là sá»± ngạc nhiên thú vị đối vá»›i bố mẹ anh. Anh Ä‘ang liên tưởng đến việc sẽ giá»›i thiệu Bình An vá»›i há» trong dịp tết nà y. Há» sẽ yêu quý cô cÅ©ng như anh váºy, anh không nghi ngá» Ä‘iá»u đó.
Anh nhìn cô và há»i má»™t lần nữa:
− Hay chiá»u nay anh chở em vá» nhà anh chÆ¡i luôn?
− Äể em xem lại đã.
− Äừng ngại, bố mẹ anh vui lắm, và hiá»n từ nữa. Há» sẽ rất quý em. Anh nói tháºt đấy.
− Em đồng ý nhé Bình An?
− ...
− Em không đi, anh buồn lắm đó.
Thấy Văn Duy năn nỉ mãi, Bình An cảm thấy tội nghiệp. Vả lại, suy cho cùng, vỠnhà cô cũng ngủ chớ có là m gì đâu.
Cô khẽ gáºt đầu:
− ÄÆ°á»£c rồi, em đồng ý đến chÆ¡i nhà anh.
Văn Duy mừng rỡ:
− Em nói tháºt chứ?
− Vâng.
Anh ká»m tiếng cưá»i dâng lên nÆ¡i cổ khi nghÄ© đến lúc hai ông bà già gặp mặt Bình An. Há» sẽ không phản đối cô, không phải đối Bình An cá»§a anh. Anh thầm nhắc lại tên cô cho riêng mình. Anh thÃch cái tên đó. Cái tên có vẻ hay hay.
Anh không giấu nỗi vui mừng;
− Em biết không? Anh rất hạnh phúc khi được em chấp nháºn Ä‘i vá»›i anh đó.
Anh còn muốn thổ lá»™ cho cô biết rằng anh đã thầm yêu trá»™m nhá»› cô từ lâu. Rằng tất cả những gì anh đã nghÄ© vá» cô từ trước tá»›i nay. Bá»™c bạch những gì anh mÆ¡ tưởng vá» cô, muốn nói vá»›i cô là anh yêu cô, muốn lâ"y cô cà ng sá»›m cà ng tốt. Anh muốn nói ngay bây giá». Muốn má»i thứ phải ngay lúc nà y. Ngay láºp tức. Anh không bao giá» muốn lại phải sống mà không có cô.
Và đó chÃnh là những gì sẽ đến. Anh và cô sẽ được ở bên nhau suốt Ä‘á»i.
Nhưng anh hiểU là anh không thể là m gì, không thể nói vá»›i cô bất cư" Ä‘iá»u gì hay giải thÃch cho cô bất cứ cái gì bây giá».
Anh chế ngá»± bản thân mình. Anh cho rằng vá»›i cô, anh phải Ä‘i từ từ, từng bước 1. Khó khăn lắm, anh má»›i được là m quen vá»›i cô. Vì thế, anh có thể chỠđợi thêm má»™t thá»i gian lâu hÆ¡n nữa để kéo cô vá» vá»›i anh, sở hữu cô hoà n toà n, biến cô thà nh cá»§a mình. Cô sẽ thuá»™c vá» anh.
Khi cả hai đã hết mệt mõi, há» tiếp tục dạo chÆ¡i. Há»i chÆ¡i đạp vịt, Ä‘i tà u trên không. Sau đó và o siêu thị Coopmark dạo quanh các khu bán hà ng. Thoắt má»™t cái mà trá»i đã vá» chiá»u.
Văn Duy há»i:
− Ta vỠđược chưa Bình An? GiỠanh đưa em đến nhà anh nhé?
− Vâng.
Cả hai bắt đầu quay vỠnhà Văn Duy. Anh khấp khởi trong lòng, vừa đi vừa khẽ hát.
Äến nhà , anh dắt xe và o và nói nhá» vá»›i cô:
− Em đừng ngại nha. Ba mẹ anh hiá»n lắm.
Anh cứ lặp đi, lặp lại câu ấy mấy lần để trấn an cô. Anh đưa cô và o nhà .
Thấy anh vá», ba mẹ anh há»i ngay:
− Chà ! Äi ghê hén. Cả ngà y má»›i ló mặt vá».
Hai ông bà thoáng nhìn đã thấy Bình An phÃa sau lưng anh. Cả hai Ä‘á»u ngạc nhiên, nhìn má»™t cách dò xét.
Hiểu ý ba mẹ, Duy giới thiệu ngay:
− Thưa ba mẹ, đây là bạn gái con. Cô ấy tên Bình An.
Ông vẫn bình thưá»ng, không lá»™ vẻ gì ra, còn bà thì vui hẳn:
− Má»i cháu An và o nhà chÆ¡i.
An cúi đầu chà o cả hai ngưá»i. Cô bẽn lẽn và ngại ngùng. Bà Hưá»ng khoát tay:
− Cháu đừng ngại. Nhà bác chứ có phải nhà ai đâu mà sợ. Hai bác dá»… tÃnh và vui vẻ lắm. Cháu ngồi Ä‘i cháu.
Bình An ngồi xuống chiếc ghế salon, đối diện vá»›i bà Hưá»ng. Bà nhìn cô chăm chú. Bà nhoẻn miệng cưá»i hiá»n háºu vá»›i cô và há»i:
− Cháu đi chơi với nó từ sáng đến giỠđó hả?
− Dạ.
− Cháu quen Duy lâu chưa?
Bình An thẹn thùng nhìn xuống. Văn Duy trả lá»i thay cô:
− Dạ, đã mấy tháng rồi đó mẹ.
− Sao con không kể gì cho mẹ nghe hết váºy?
Duy cưá»i nói:
− Da, tụi con muốn cho ba mẹ bất ngỠđó mà .
− Cái thằng, cũng lém dữ.
Sá»± vui vẻ hoà nhã cá»§a ông bà Hưá»ng khiến Bình An cảm thấy dá»… chịu, cô tá»± nhiên hÆ¡n lúc má»›i bước và o. Phút chốc mà cô thấy mình và bà Hưá»ng gần gÅ©i ghê gá»›m.
Gương mặt bà Hưá»ng khá phúc háºu. Nếu mẹ cô còn sống thì cÅ©ng sẽ trạc tuổi bà Hưá»ng. Cô ngạc nhiên vì nghÄ© rằng trên đất Sà i Gòn nà y mà cÅ©ng còn nhiá»u ngưá»i sống tình cảm đến thế.
Bà Hưá»ng quay sang há»i cô:
− Cháu năm nay được bao nhiêu?
− Dạ cháu vừa tròn 20 yrs old. Nếu tÃnh theo âm lịch thì cháu 21 yrs old ạ.
− Cháu cũng còn trẻ quá hén.
− Cháu biết tuổi của thằng Duy chưa?
Bình An cưá»i ngượng nghịu:
− Dạ, cháu chưa há»i ảnh ạ.
− Nó hÆ¡n cháu những 6 yrs old láºn đó.
− Váºy hả bác? Sao trông ảnh trẻ thế?
Bà Hưá»ng cưá»i hì hì:
− Nó vô tư lắm. Có lo lắng gì đâu mà bảo già . Con út mà .
Bình An cÅ©ng cưá»i theo, cô nói:
− Ảnh là con út, chắc được cưng lắm, bác nhỉ?
− Cũng có lúc bị đòn nữa đó cháu.
− Nhưng ảnh lớn rồi mà bác?
Bà Hưá»ng đùa:
− Lớn cũng đánh tuốt.
Cả ba cùng cưá»i. Không khà trở nên thân máºt vui vẻ. Ông Hưá»ng đã lên gác nghÄ© lưng.
Gia đình Duy không già u, cÅ©ng không nghèo. Anh chị Duy rất thà nhd đạt. Chỉ có Duy lúc xưa ham chÆ¡i nên trượt đại há»c phải Ä‘i là m công nhân.
Gia đình anh thỉnh thoảng cũng được dì ruột anh ở nước ngoà i giúp đỡ. Cuộc sống cũng khấm khá.
Bình An quan sát phòng khách. Nó khá rá»™ng, nhưng không bà y biện quá nhiá»u đồ đạc. Tưá»ng mà u kem, nên nhà bằng gạch men bóng loáng.
Căn phòng dá»… chịu, tiện nghi và Bình An cảm thấy thư thái. Cô cảm thấy tá»± nhiên như ở nhà và điá»u nà y là m cô hà i lòng.
Bà Hưá»ng há»i qua loa rồi cÅ©ng Ä‘i nghÄ© sá»›m. Bà lên gác xem tivi và trò chuyện vá»›i ông Hưá»ng. Chỉ còn lại Bình An và Văn Duy ở dưới, bấy giá» là đã gần 7 giá» tối.
Anh nói với cô:
− Mình ra sân ngồi chơi cho thoáng, An nhé?
Sân nhà anh rất rá»™ng. Tháºt hiêm trên đất Sà i Gòn mà có được má»™t khoảnh sân lý tưởng như vây. Äằng trước, anh trồng má»™t số loại hoa hồng theo từng chá»§ng loại. Có cả thược dược, vạn thá» và bông hướng dương. Bên trên già n treo rất nhiá»u cháºu lan quà nhá» nhắn xinh xinh. Bình An rất thÃch khoảnh sân nhà anh. Cô không ngá»›t lá»i khen:
− Ở đây mát mẻ, thoải mái quá.
− Em thÃch nhiá»u không?
− Rất thÃch.
Văn Duy chá»›p lấy thá»i cÆ¡, nói ngay:
− Váºy hà ng ngà y sau giá» là m việc, anh dẫn em vỠđây chÆ¡i nhé. Sau đó, anh đưa em vá».
− Thôi Ä‘i anh Duy Æ¡i, em sợ phiá»n lắm.
− Không đâu, nhà anh có ai đâu. Có hai ông bà già hà . Mấy anh chị láºp gia đình ở riêng hết rồi.
− Nhưng mà ...
Văn Duy ngắt ngang:
− Em ngại gì nà o? Hay em không thÃch chÆ¡i vá»›i anh?
− Không phải thế.
− Chứ tại sao?
− Tối nà o em cÅ©ng Ä‘i há»c hết.
− Em há»c gì?
− Em há»c bổ túc văn hoá, gấn ra trưá»ng rồi.
− Váºy à .
− Em vừa há»c bổ túc, vừa giải đỠthi đại há»c nữa. Thanh Thuý giúp em giảng giải những Ä‘iá»u mà chương trình bổ túc không dạy.
− Bá»™ em tÃnh thi đại há»c sao?
− Vâng.
− Không lấy chồng à ?
− Em cũng còn trẻ mà . Lo gì chuyện ấy. Nếu thi trượt thì em sẽ lấy chồng.
− Em nói đùa hay nói tháºt váºy?
− Em nói tháºt đó. Mà em cÅ©ng chưa biết nữa. CÅ©ng có thể em sẽ không thi đại há»c. Thá»i gian Ãt quá. Là m vá» là em mệt muốn chết, há»c không và o nữa.
Văn Duy im lặng lắng nghe cô. Anh không nói má»™t lá»i nà o cả. Có lẽ anh Ä‘ang buồn.
Anh và o nhà mang ra chiếc đà n ghi ta. Thoáng thấy, Bình An há»i ngay:
− Anh biết chơi ghi ta à ?
− Ừ.
− Anh chơi lâu chưa?
− Lâu rồi.
− Từ lúc nà o?
− Từ năm anh lên 10 yrs old. Anh đã theo há»c ở nhà văn hoá thiếu nhi. Anh mê nó lắm, Ä‘eo Ä‘uổi mãi. Anh lưá»i há»c chữ nên trược đại há»c đó chứ. Anh cÅ©ng chẳng ôn táºp lại nữa.
− Anh đà n cho em nghe đi.
− Tất nhiên rồi. Em có thÃch nghe lắm không?
− Em cÅ©ng mê lắm đó, mà không có Ä‘iá»u kiện Ä‘i há»c.
− Váºy bây giá» em muốn há»c không?
− sao anh há»i váºy?
− Anh há»i để biết. Nếu em muốn anh sẽ dạy cho.
− Tháºt hả anh Duy?
− Tháºt 100%.
Duy vừa đáp vừa cưá»i .
Bình An giương mắt lên há»i tiếp:
− Váºy chá»§ nháºt hà ng tuần, anh dạy em nhé?
− Rất hân hạnh.
− Cám ơn anh trước nha.
− Em há»c từ sáng đến chiá»u luôn chứ?
Bình An ngần ngại:
− Ở lại trưa, em sợ kỳ quá.
− Lại sợ nữa rồi. Nếu đồng ý thì anh má»›i dạy láºn.
Bình An miá»…n cưỡng gáºt đầu:
− Vâng, em đồng ý.
− Có thế chứ, nhóc con bướng bỉnh.
Anh khẽ dạo đà n. Những ngón tay lướt trên cần đà n nhẹ nhà ng uyển chuyểN và thoăn thoát một cách điệu nghệ.
Anh không chÆ¡i modert mà anh chÆ¡i móc classis. Tiếng đà n anh phát ra nghe tháºt êm tai. Anh chÆ¡i cho cô nghe má»™t bản nhạc nổI tiếng trên thế giá»›i mà thầy anh đã dạy, bản Romance de Amour.
Cô say sưa lắng nghe, thả hồn trên những công báºc khác nhau phát ra từ chiếc đà n anh Ä‘ang dạo. Cô khen:
− Anh chÆ¡i Ä‘iệu nghệ tháºt đấy, Duy ạ.
− Em quá khen.
Văn Duy chơi xong bản đó, anh dừng lại và nói:
− Anh vừa đà n vừa hát cho em nghe nhé?
− Vâng, em thÃch váºy lắm.
− Em thÃch nghe bà i gì?
− Bà i gì cÅ©ng được, miá»…n là anh thÃch.
Văn Duy mỉm cưá»i. Anh dạo bản "Cho em má»™t ngà y" cá»§a nhạc sÄ© Dương Thụ.
Lần đầu tiên cô nghe anh hát. Trung thá»±c mà nói, anh hát không thua gì các ca sì chuyên nghiệp. Äến độ cô phải thốt lên:
− Em mong anh Duy đừng ngừng hát. Anh hát hay quá. Em rất yêu giá»ng hát cá»§a anh. Và em thÃch nghe anh hát, Duy ạ.
Anh vẫn hát tiếp, mặc dù đã nghe cô nói. Anh không đáp lại mà chỉ là m theo lá»i cô.
Bà i hát kết thúc trong tiếng vá»— tay tán thưởNg nhiệt liệt cá»§a Bình An. Anh cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô ấy nói là thÃch giá»ng hát cá»§a anh. Äiá»u nà y đối vá»›i anh vô cùng quan trá»ng. Anh rất hạnh phúc vì cô khen tặng anh như váºy.
Anh vừa đà n vừa nhìn cô say đắm. Anh trìu mến nói:
− Anh sẽ đà n cho em nghe bất cứ lúc nà o mà em muốn.
Bình An cảm thấy đỠmặt vì cái nhìn chăm chú cá»§a anh. Cô muốn nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, trốn khá»i ánh mắt ấy. Ãnh mắt dịu dà ng dán chặt và o mắt cô.
Cô há»i anh cho bá»›t ngượng, nhưng là má»™t câu há»i rất tháºt lòng.
− sao anh không đi theo nghiệp cầm ca?
− Anh muốn lắm, nhưng không thể.
− Giá»ng hát cá»§a anh đâu thua gì các ca sÄ© chuyên nghiệp. Nếu thá»i cÆ¡ đến, anh cÅ©ng có thể trở thà nh má»™t ngưá»i nổi tiếng cÆ¡ đấy.
− Em là m như nổI tiếng dá»… lắm váºy.
− Thì cứ hát hay sẽ nổi thôi chứ sao.
− Äồng ý là như váºy, nhưng em biết cái gì cÅ©ng có cái giá cá»§a nó. Em muốn trở thà nh má»™t ngưá»i nổi tiếng trong bất kỳ lÄ©nh vá»±c nà o cÅ©ng váºy, thì trước đó hà ng mấy năm, em phải ngáºm đắng nuốt cay, chịu nhục chịu nhã dữ lắm đó.
− Thế hả anh Duy.
− Em không biết à ?
− Em chỉ nghĩ đơn giản là hát hay sẽ nổi tiếng.
− Nó còn phụ thuá»™c và o nhiá»u yếu tố lắm em Æ¡i. Còn phải có ngưá»i lăng xê lên nữa đấy.
− Phức tạp quá, anh Duy nhĩ.
− Ừ.
− Nhưng sao anh không thá» thá»i váºn xem sao?
− Anh đã tÃnh thá» rồi, nhưng ba anh bảo: "Äồ xướng ca vô loại ", thế là anh cụt hứng.
Văn Duy cưá»i, là m cô cÅ©ng cưá»i theo.
Duy trêu :
− Nhưng em không ngại sao? Anh mà trở thà nh ca sÄ© nổi tiê"ng, lỡ anh lăng nhăng thì há»ng hết.
− Có ảnh hưởng gì tới em đâu nà o?
Câu nói chá»§ quan cá»§a mình bị Bình An coi như pha. Anh cảm thấy mắc cỡ vô cùng. Anh không kịp nghÄ© rằng Bình An có bao giá» nói rằng cô ấy mến anh đâu. Anh có lăng nhăng hay gì nữa thì chắc gì cô ấy đã quan tâm. Anh báºt cưá»i vì sá»± ngá» nghệch cá»§a mình.
Từ nãy giá», mải lo chÆ¡i vá»›i Bình An mà anh quên béng. Anh vá»™i há»i:
− Em đói bụng không?
Bình An cÅ©ng mãi vui nên chẳng thấy đói. Äợi lúc Duy há»i, cô má»›i sá»±c nhá»› mình chưa ăn gì. Và cô cảm thấy đói cồn cà o. Cô nói nhá»:
− Em sắp chết vì đói đây. Nhưng thôi anh đưa em vỠnhà em đi. VỠđó, em ăn cũng được.
− Thôi, và o nhà ăn uống xong cái đã. Rồi anh đưa vá». CÅ©ng còn sá»›m mà . Má»›i 9 p.m. thôi. Tết nhứt, ngưá»i ta Ä‘i over night (qua đêm) luôn đó.
− ÄÆ°a em vá» Ä‘i, má»›i ngà y đầu mà anh bắt em ăn cÆ¡m ở đây. Em ngại lắm, không ăn đâu.
− Có mình anh với em thôi hà .
− Cũng ngại nữa.
Duy trách cô:
− Em cứng đầu tháºt đấy. Thôi được, anh chở em ra quán ăn đỡ váºy.
− Cũng được. Anh thông cảm nha. Lần khác, em sẽ dùng cơm ở nhà anh.
− Nhớ nha. Quân tỠnhất ngôn đó.
− OK.
Văn Duy đưa cô ra quán. Cả hai dùng bữa tối xong, anh đưa cô vá» nhà . Ngà y đầu năm đối vá»›i cả hai Ä‘á»u vui vẻ, phấn khởi. Cả anh và cô Ä‘á»u hà i lòng vá» ngà y hôm nay. Anh ra vá», không quên chúc cô:
− Chúc em đêm nay ngủ ngon.
Cô đáp lại:
− Anh cÅ©ng váºy, ngá»§ ngon nhé.
Anh cưá»i hạnh phúc và nổ máy, cho xe lăn bánh.
Tối khuya má»™t mình trong phòng, côla.i nghÄ© mông lung. Cô bắt đầu thấy nhen nhóm má»™t chút cảm tình vá»›i Duy. Cô yêu nụ cưá»i cá»§a anh ta. Yêu tiếng đà n và yêu giá»ng hát. Cô không biết đến lúc nà o cô sẽ yêu cả con ngưá»i anh?
Lúc nãy, cô chỉ mới thoáng nghĩ vỠanh, chưa có một tình cảm gì sâu nặng. Cô thầm nghĩ:
Thà là như váºy, cô thấy vui vẻ và dá»… chịu hÆ¡n.
Cô thoáng nhá»› đến gia đình. Không biết giá» nà y má»i ngưá»i Ä‘ang là m gì nữa? Bố cô buồn hay vui? Ông có nhá»› cô không? Cô biết có lẻ là ông buồn lắm, ông muốn cô vá» thăm ông. Còn bé Khanh? Chắc nó nhá»› cô lắm. Thế nà o nó cÅ©ng khóc khi không thấy cô vỠăn tết. Bá»—ng du8ng cô chạnh lòng, nước mắt ứa ra. Cô nằm dà i xuống nệm, mắt nhắm chặt và cố nÃu kéo giấc ngá»§ vá» vá»›i mình. Rồi cô cÅ©ng thiếp Ä‘i. má»™t ngà y đêm trôi qua hạnh phúc xen lẫn ná»—i nhá»› quê nhà cá»§a má»™t cô gái yếu Ä‘uối.
3 ngà y tết, ngà y nà o Duy cÅ©ng đến đưa Bình An Ä‘i chÆ¡i. Ở nhà má»™t mình thì buồn, nên Bình An không từ chối. Cô vui vẻ nháºn lá»i Ä‘i vá»›i anh.
Hôm nay mồng bốn, nhà anh đốt và ng bạc đưa ông bà vá» trá»i. Anh nói vá»›i cô:
− Hôm nay nah` anh cũng tiễn. Em sang chơi nhé.
Bình An cưá»i:
− Äể dịp khác Ä‘i anh Duy.
− Ngà y mai là tụi mình phải Ä‘i là m rồi. Mình phải táºn dụng thá»i gìn rảnh rổi cá»§a mấy ngà y tốt chứ.
Bình An đà nh gáºt đầu.
− Thôi được, em đồng ý.
Duy đưa cô qua nhà mình. Cô phụ vá»›i bà Hưá»ng nhặt rau, lau bát và sắp đồ lên cúng. Bà Hưá»ng rất vui vẻ và trêu cô:
− Cháu mà là m dâu nhà bác thì phước cho bác quá.
Bình An ngượng chÃn cả mặt. Cô cưá»i ngượng nghịu. Duy thấy thế chống chế giúp cô:
− Mẹ nói thế, cô ấy không dám đến nữa đó.
Bà Hưá»ng cưá»i:
− Có gì đâu , mẹ nói thiệt bụng mà .
− Cô ấy hay mắc cỡ lắm mẹ à .
− Thế hả. Thôi, bác xin lỗi cháu nhé, Bình An.
Bình An đáp ngay:
− Dạ, không sao đâu bác.
Há» cúng xong, sau đó là dá»n ra như má»™t bữa tiệc. HỠăn uống chúc tụng nhau rất vui vẻ. Gia đình anh sum há»p đầy đủ. Má»i ngưá»i Ä‘á»u quan sát Bình An.
Chiá»u đến, và o khoảng 6 giá», Bình An nói vá»›i anh:
− Anh mang đà n ra sân chơi cho em nghe đi.
Duy tán thà nh ngay.
Anh và o nhà mang đà n và nhấc hai cái ghế ra sân. Lúc nà y trong nhà chỉ còn hai ngưá»i. Anh chị Duy đã vá» từ xế. Còn bố mẹ anh vừa má»›i dắt nhau Ä‘i lên ná»™i, bảo anh trông chừng nhà .
Anh đùa:
− Thưa quà vị khán giả. Quà vị yêu cầu bà i gì ạ?
Bình An cưá»i nắc nẻ vì câu đùa cá»§a anh. Cô đáp:
− Hát cho em nghe bà i "Trái tim lầm lỡ" đi.
− Em thÃch bà i đó à ?
− Vâng.
Cô định nói đó là kỷ niệm buồn của cô. Song cô kịp im ba9.t.
Anh dạo đà n, tiếng hát trầm ấm, khoẻ khắn cất lên.
Vừa đà n vừa hát, anh vừa nhìn cô chăm chú. Anh nháºn thấy những giá»t nước mắt ứa ra từ đôi mắt dượm buồn cá»§a cô. Anh để yên mà không há»i. Cô không biết là anh đã nhìn thấy. Cô cứ mãi lo nghe anh hát.
Bất giác, cô nói:
− Bà i hát buồn quá, anh nhỉ.
− Bà i hát không buồn lắm, nhưng có lẽ do tâmột rạng của em đấy thôi.
Ngưng má»™t chút, anh âu yếm há»i:
− Em có tâm sự à ?
Bình An lúng túng như đang bị bắt quả tang. Cô nói:
− Dạ, không. Em chỉ thấy buồn vì nhạc hơi buồn.
− Thôi, anh chơi nhạ vui cho em nghe nhé.
− Vâng.
Anh dạo má»™t và i bản vui tai như bản "Tình cha con" cá»§a nhạc sÄ© Thế Hiển, và má»™t số bà i khác nữa. Tuy váºy, Bình An vẫn dượm má»™t nét buồn khó diá»…n tả. Anh cảm nháºn được Ä‘iá»u đó, nhưng anh không há»i kỹ.
Anh nhìn cô tháºt lâu rồi nói:
− Anh có thể đà n cho em bất cứ khi nà o. Nhưng tối nay thì anh không còn bà i hát nà o nữa. Thay và o đó, anh muốn nói chuyện vá»›i em. Em đồng ý chá»
Bình An khẽ đáp:
− Vâng.
Văn Duy biết ngà y mai trở đi là anh phải đi là m rồi. Sẽ khó mà rủ cô đi chơi được. Cũng có thể cô sẽ tìm lý do để thoái thác. Anh quyết định hôm nay sẽ tỠrò lòng mình.
Anh ngồi tháºt lâu, im lặng không nói má»™t lá»i. Thấy thế cô ngạc nhiên há»i:
− Anh vừa nói là muốn nói chuyện với em cơ mà . Sao bây giỠanh lại im lặng thế?
− Anh bối rối quá, Bình ạ.
− Chuyện gì thế anh Duy?
− Có một chuyện nà y.
− Nó là m anh khó xỠà ?
− Äúng. Anh không biết bắt đầu thế nà o nữa.
− Có thể thổ lộ cùng em không?
− Hiển nhiên rồi. Chủ yếu là anh thổ lộ cùng em đó. Em..em..
Anh muốn nói, nhưng rồi không sao nói được. Anh cố gắng lấy hết can đảm, bình tĩnh để nói.
Bình An mỉm cưá»i nhìn anh, trêu:
− Äà n ông mà nhát thế.
Câu nói ấy như thúc giục anh, tiếp thêm sinh lá»±c choa nh. Anh nhÃch ghế tiến sát lại phÃa cô. Bình An định nhÃch ra sau, nhưng vì sợ anh tá»± ái, cô ngồi yên luôn.
Anh nhìn thẳng và o mắt cô, một ánh mắt đắm đuối. Cô cụp mắt xuống vì tia nhìn ấy. Cô nói.
− Äừng nhìn em như thế, anh Duy ạ.
− Anh không thể là m khác được. Em mới đẹp là m sao . Bình An ! Anh nhìn em mãi mà không chán.
Nói rồi, anh rút trong túi áo ra má»™t chiếc há»™p nhá», nói:
− Cái nà y dà nh cho em cùng với tình yêu của anh.
Cô nhìn sững anh, ngạc nhiên vô hạn. Cô bất ngỠtrước quyết định kỳ quặc của anh. Cô im lặng.
Anh nói tiếp:
− Hãy cầm đi và mở nó ra xem, Bình An ạ.
Bình An miá»…n cưỡng đón lấy món quà và mở nó ra. Cô cởi sợ ruy băng mà u hồng phấn, xé giấy bá»c và thấy trong tay má»™t chiếc há»™p nhá» bằng da mà u Ä‘á».
Nhấc nắp há»™p, cô há miệng vì kinh ngạc, đôi mắt mở to. Trong há»™p, trên ná»n nhung Ä‘en là má»™t chiếc nhẫn há»™t xoà n 5 ly.
Bình An nhìn sang Duy, cố kiá»m chế những tình cảm trong cô.
Anh ngồi yên nhìn cô, đợi cô sẽ nói Ä‘iá»u gì đó. Nhưng cô không nói má»™t lá»i. Cô nÃn lặng.
Cuối cùng, anh há»i:
− Em không thÃch chiếc nhẫn à ? Nó không đẹp hay sao?
Bình An đáp:
− Anh Duy ! Nó đẹp lắm. Tuyệt đẹp. Nhưng em không thể nháºn nó đâu.
Bình An thở mạnh, vẫn còn choáng vì ngạc nhiên.
Văn Duy hụt hẫng.
− Tại sao lại không?
− Chỉ vì em không thể nháºn má»™t váºt đáng giá như thế.
Văn Duy nắm lấy tay cô. Cô định rút tay lại, nhưng Duy đã siết khá chặt. Cô không thể giằng ra, vì như thế là xúc phạm anh. Cô để yên tay mình trong tay anh, nóng bá»ng.
Duy nhẹ nhà ng nói :
− Äó không chỉ là chiếc nhẫn đơn thuần. Nó là chiếc nhẫn Ä‘Ãnh hôn.
Vừa nói, anh vừa Ä‘eo nó và o bà n tay trái cá»§a cô ở ngón áp út. May sao chiếc nhẫn tháºt vừa vặn. Mang và o, bà n tay cô sáng lên trông thấy.
Bình An kêu lên:
− Ôi, anh Duy!
Anh âu yếm:
− Anh yêu em, Bình An.
Cô nhìn anh sững sá», cắn môi, vẻ căng thẳng.
Anh nói:
− Anh muốn chúng ta Ä‘Ãnh hôn, muốn chúng mình lấy nhau. Anh muốn sống trá»n quãng Ä‘á»i còn lại vá»›i em. Anh đã có lần nói vá»›i em là trước đó, anh chưa từng yêu ai, chưa há» muốn lấy ai cho đến khi gặp em. Chiếc nhần Ä‘Ãnh hôn nà y là cá»§a ba mẹ anh cho anh đó.
Ãnh mắt chứa chan tình cảm đến kỳ lạ cá»§a anh nhìn cô đắm Ä‘uối và vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Không thể nhẫm lẫn vẻ nghiêm túc và sá»± chân thà nh trong những lá»i anh nói.
Bình An dè dặt:
− Anh Duy à ! Em tháºt hãnh diện, tá»± hà o, nhưng hiện giá» em không thể nháºn chiếc nhẫn, cÅ©ng không thể Ä‘Ãnh hôn vá»›i anh được đâu.
− Sao lại không được chứ?
− Em chưa muốn. Hay chÃnh xác hÆ¡n là lúc nà y em chưa muốn.
Văn Duy ngắt ngang, vẻ dữ dằn, nhìn cô chằm chằm.
− Anh sẽ đợi.
HÃt má»™t hÆ¡i dà i, anh dịu giá»ng.
− Em hãy nháºn lấy nhẫn Ä‘i. Nà o, em đừng bướng bỉnh nữa nhé.
Anh tiến lại gần sát vá»›i cô hÆ¡n nữa, mỉm cưá»i vá»›i cô.
Nhưng cô lại lắc đầu:
− Không đâu, anh Duy. Em không thể.
Cô kêu lên và cảm giác giá»ng mình Ä‘anh lại. Lạnh lùng, cô nói nhá»:
− Em không thể nháºn nó được.
Anh đứng lên, nhìn cô chăm chăm và chết lặng.
− Äừng là m thế mà anh Duy - Cô nói.
− Không sao. Anh không sao cả.
− Anh đang buồn mà . Em không muốn là m anh bị tổn thương.
Anh nhẹ giá»ng:
− Em không yêu anh phải không?
Cô nói lảng;
− Em không biết chắc. Với em, anh hơi quá vội và ng.
Cô gượng mỉm cưá»i và tiếp tục nói bằng giá»ng dịu dà ng hÆ¡n:
− Anh chưa hiểu vá» em nhiá»u mà . Anh tháºt vá»™i và ng. Nếu anh không tìm hiểu, sao nà y anh sẽ ân háºn đó.
− Hay em đã có ngưá»i khác?
− Hiện tại thì chưa có ai cả.
− Anh thấy có mấy thằng trên nhà máy cÅ©ng để ý em. Em không quan tâm đến bá»n chúng chứ?
− Vâng, không há».
− Thế thì tốt rồi. Có gì rà ng buộc em đâu nà o?
Bình An không biết phải cắt nghĩa thế nà o cho anh vỠnhững suy nghĩ trong cô. Cô đà nh nói:
− Hãy cho em thêm thá»i gian suy nghÄ© chÃn chắn đã. Rồi em sẽ trả lá»i vá»›i anh sau.
− Em không có cảm giác gì cho anh sao? - Anh há»i.
Cô đáp:
− DÄ© nhiên là có. Anh âu yếm, ngá»t ngà o và tốt bụng. Em rất yêu mến anh.
Duy hà i lòng khi nghe những lá»i ấy.
Anh tiếp tục há»i gặng cô:
− Váºy tại sao em cứ khăng khăng không nháºn chiếc nhẫn?
− Hãy là m ơn đi anh Duy ! Anh thư thả lại đã. Từ từ đi mà .
− Nếu em không muốn đeo tay trái thì em có thể đeo và o tay phải. Nó đâu có hại gì chứ.
Bình An lắc đầu:
− Äừng quá nóng nảy như váºy. Ãt nhất hãy đợi đến khi em công khai mối quan hệ cá»§a chúng mình đã.
Cô rút chiếc nhẫn ra, đặt nó lại và o hộp và đưa cho anh. Cô không quên nói thêm:
− Em thÃch nó lắm, Duy ạ. Nhưng ráng đợi thêm má»™t thá»i gian nữa, anh nhé.
− Thôi, váºy cÅ©ng được. Biết là m gì hÆ¡n, ý em là ý trá»i mà .
Cô thấy mình cần phải dè dặt.
Từ ngà y cô bị Phùng Hưng lừa, cô lúc nà o cÅ©ng ở tư thế cảnh giác. Cô nghi ngá» hết thẩy bá»n đà n ông. Cho đến lúc nà y, khó khăn lắm, cô má»›i có cảm tình được vá»›i Duy. Nhu8ng khi anh tá» thái độ yêu cô, cô.lại sợ hãi và lo lắng. Cô thấy lòng mình mâu thuẩn đến kỳ lạ.
Anh nắm lấy hai tay cô, kéo cô đứng lên và vòng tay qua lưng cô, ôm lấy cô, vá»™i vã kéo cô sát và o ngưá»i.
Cô khẽ đẩy anh ra, nhưng vòng tay chặt quá, cô không đẩy được. Cô cảm thấy luồng hÆ¡i nóng từ anh chuyển sang, cảm nháºn được nhịp tim anh Ä‘áºp thình thịch. Cô thấy mình cÅ©ng váºy. Tim Ä‘áºp rá»™n rà ng. Gần như nghẹt thở.
Anh nhìn sâu và o mắt cô và từ từ cúi xuống đặt trên môi cô một nụ hôn say đắm. Sau đó, anh nhẹ nhà ng buông cô ra và nói:
− Anh không thể gạt bá» em ra khá»i tâm trà anh được. Lúc nà o anh cÅ©ng nhá»› thương em và muốn em mãi mãi..là ngưá»i vợ cá»§a anh.
Cô cảm thấy mình không còn căng thẳng nữa. Äầu óc cô nhẹ tênh.
Không thể cưỡng nổI. Văn Duy hôn cô lần nữa. Anh thỠthẻ bên tai cô:
− Với em, anh có cơ hội chăng?
Bình An cưá»i, nói:
− Có chứ.
− Ãt nhất là em nghÄ© đến việc lấy anh chứ?
− Vâng.
Cô đáp một cách buông xuôi.
Anh chá»›p lấy thá»i cÆ¡:
− Váºy em cứ vá» suy nghÄ© Ä‘i nhé. Nếu được, hãy báo cho anh biết tháºt sá»›m. Anh mong tin em từng giây, từng phút đó.
− Vâng.
− Nhưng em hà y giữ chiếc nhẫn nà y trong thá»i gian anh chỠđợi. Nó là cá»§a em đấy.
− Em không thể. Anh phải giữ nó đi. Em sợ là m mất nó lắm.
− Thôi được - Anh có vẻ miễn cưỡng. Thả chiếc hộp và o túi, anh hôn lên mũi cô.
Cả hai chia tay nhau
Bình An trằn trá»c mải. Cô không sao ngá»§ được. Lẽ ra mấy ngà y tết Ä‘i chÆ¡i thoải mái như váºy, cô phải vui má»›i đúng chứ. Toà n là những Ä‘iá»u đúng ra cô phải phấn khởi. Nhưng vá»›i cô lúc nà y thì trái lại.
Giá như cô không có quá khứ, cÅ©ng chẳng có tương lai, cô không thấy tá»§i thân đến như thế nà y. Cô lại nhá»› những ngà y cháºp chững trên đất Sà i Gòn. Có bao đêm cô đã nằm ti tì khóc. Äúng là phải dùng chữ "ti ti" vì Bình An khóc như má»™t đứa con nÃt khóc vì thiếu ba má, khóc vì cô đơn, khóc vì những xa lạ bỡ ngỡ.
Giá» nằm đây, giá như cô có thể khóc như hồi ấy, khóc hồn nhiên như cưá»i. Cô ao ước được khóc như má»™t đứa trẻ vì những duyên cá»› không đâu.
Hai năm sống ở Sà i Gòn, cuá»™c sống đã là m cô trở nên chai sạn hÆ¡n. Nước mắt gần như khô cứng. Chỉ có những lúc như thế nà y, khi cô nằm, chẳng nghÄ© vá» má»™t cái gì cụ thể, trước mắt chỉ là má»™t khối ký ức. Hiện tại, tương lai nháºp nhoà xam xám, thì bất chợt má»›i có má»™t giá»t lén lút qua kẽ trái tim cô, lách qua từng tế bà o cá»§a cÆ¡ thể cô để bất thần trướn vá»™i ra khá»i mắt như má»™t lá»i an á»§i duy nhất cho cô.
Cô thấy đầu óc mình trống rá»—n g. Cô thÃch thế. Cô không muốn căng thẳng hay nói đúng hÆ¡n là rất sợ căng thẳng.
Äôi khi cô muốn tìm cho mình má»™t sá»± bình an, má»™t sá»± an pháºn. Và dụ như là m vợ cá»§a Văn Duy chẳng hạn. Nhưng rồi cô chợt nghÄ©:
Lấy chồng đã tháºt sá»± bình an chưa? Nếu phát hiện ra cô không còn trong trắng, liệu anh ta có đủ can đảm để tha thứ cho cô hay không? Và như thế, cuá»™c sống vợ chồng sẽ trở thà nh tù ngục, sẽ Ä‘au khổ triá»n miên.
Cô chợt rùng mình kinh hãi. Ná»—i ám ảnh lại Ä‘eo đẳng cô. Và chẳng lẽ cô lại sống cô độc đến hết cuá»™c Ä‘á»i nà y sao?
Cô thiếp đi khi những mâu thuẫn vẫn chưa kịp giải quyết.
Tiếng gõ cá»a mạnh là m cô bừng tỉnh giấc sau má»™t giấc ngá»§ ngắn ngá»§i. Cô ể oải bước ra mở cá»a. Thanh Thuý ló đầu và o:
− Hù !
− Mà y đó à ?
− Chẳng lẽ ma.
Bình An vẫn chưa tỉnh hẳn. Cô chẳng kịp há»i Thanh Thuý tiến ngà o nữa đã lại ngã lăn xuống nệm ngá»§ tiếp.
Sáng nay, nhà máy cá»§a cô bắt đầu hoạt động trở lại, nhưng cô quyết định nghỉ thêm má»™t ngà y nữa vì thấy trong ngưá»i không được khoẻ.
Thanh Thuý má»›i vừa và o mà Bình An chẳng há»i han gì, cô cụt húng đứng trân nhìn bạn ngá»§. Cô lắc đầu, nói má»™t mình.
− Chắc thức cả đêm hay sao mà trông thảm hại thế.
Bình An nghe loáng thoáng, nhưng cÆ¡n buồn ngá»§ đã áºp đến nhanh hÆ¡n. Cô ngá»§ vùi trong chăn.
Thanh Thuý tắm rá»a, thay quần áo xong cÅ©ng lên nằm nghỉ mệt. Gần mấy mươi tiếng đồng hồ ngồi tà u chứ có Ãt đâu, cô cÅ©ng mệt lả ngưá»i.
Cô nằm bên cạnh Bình An và chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.
Cả hai tỉnh dáºy và o lúc hai giá» chiá»u. Bình An đứng dáºy là m má»™t số động tác thể dục cho khoẻ ngưá»i. Thanh Thuý cÅ©ng là m theo. Cả hai Ä‘á»u thấy bụng đói cồn cà o.
Thuý há»i ngay:
− Ở nhà có gì ăn không mà y?
− Còn đồ ăn nhiá»u lắm. Tao cứ hăm Ä‘i hâm lại hoà i.
Thanh Thuý lại phÃa bếp, giở ra xem. Cô thấy đồ ăn còn nguyên. Cô há»i bạn:
− Bộ mấy hôm nay mà y nhịn đói ngủ không hả?
Bình An cưá»i nắc nẻ:
− Tao đi ăn ké không à .
− Ăn ở đâu.
− Ở quán.
− Ở quán? Mà y không sợ tốn tiá»n sao? Tết nhất, há» chém cho rách túi.
− Có ngưá»i bao. Tao đâu phải trả tiá»n.
− Ai váºy.
− Còn ai vô đó nữa.
− à mà y nói anh Duy hả.
− Ừ.
Thanh Thuý đấm và o vai bạn một cái, nói:
− Váºy mà cứ là m bá»™ hoà i. Lúc có tao ở đây, bà y đặt hổng thèm Ä‘i vá»›i anh ấy. Tao vá» rồi là đi liên tục.
− Tháºt ra, lúc đó tao chưa muốn Ä‘i.
− Còn bây giỠthì muốn chứ gì?
− Mấy ngà y tết ở nhà một mình cũng buồn, nên tao đi chơi.
− Hợp nhau không?
Bình An hơi ngượng:
− Ừ, cÅ©ng thÃch thÃch. Äi chÆ¡i vá»›i ảnh, tao thấy vui lắm. Anh ga lăng hết ý. Chiá»u chuá»™ng tao dá»… sợ.
− Mà y còn dè dặt không?
− Vẫn còn. Thôi, bá»n mình ăn cái gì Ä‘i. No, nói chuyện sẽ lâu hÆ¡n. Giá» tao đói quá rồi.
Cả hai nhanh chóng ngồi và o bà n ăn. Vừa ăn, Bình An vừa há»i chuyện má»™t cách say sưa. Cô quan tâm đến gia đình là điá»u đầu tiên.
Cô há»i Thuý:
− Mà y có ghé và o nhà tao không?
− Có, trước tết má»™t lần, đưa tiá»n và quà cá»§a mà y gởi cho bác trai. Còn mồng bà , tao ghé má»™t lần nữa.
− Váºy à . Nhà tao vui không?
− Ba mà y có vẻ hÆ¡i buồn. Ông há»i thăm mà y miết.
− á»”ng há»i gì?
− Há»i mà y dạo nà y ra sao. Máºp hay ốm. Là m ăn có được không. Khổ hay sướng....
Bình An cắt ngang:
− Thế mà y trả lá»i thế nà o?
− Thì trả lá»i là mà y hạnh phúc và sung sướng lắm để bác ấy yên tâm chá»› sao.
− Ừ, được đấy. Cám ơn mà y nha.
− Khách sáo quá đi.
− Còn bé Khanh sao rồi mà y.
− Nó há»i tao là sao mà y Ä‘i luôn không vá»? Nó bảo mà y ghét nó hay sao váºy? Nó khóc nữa đó. Tao cầm lòng không được cÅ©ng khóc theo luôn.
Bình An buồn bã cúi xuống. Cô thấy nhớ nó kinh khủng. Nó rất thương cô và cô cũng rất thương nó. Cô nói với Thanh Thuý:
− Sang năm, tao sẽ cố gắng vỠquê một lần.
− VỠđó, biết bà ta có cho mà y và o nhà không?
− Chừng nà o bả không cho thì tao sẽ đi. Tao vỠvà i hôm, chẳng lẽ bả đuổi.
− Tao biết chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là bả sẽ không cho mà y vô nhà .
− Nhưng nhà đó là của ba tao chứ có phải của bà ấy đâu?
− Mà y vỠđó mà cãi mnau vá»›i bả. Cho dù cá»§a ba mà y Ä‘i nữa thì ông ấy có dám là m gì không cÆ¡ chứ. Hay chỉ biết đứng nhìn bả mắng chá»i mà y?
− Thôi, đừng nghÄ© đến chuyện xa xôi nữa. Cái đó để tÃnh sau Ä‘i.
Ä‚n xong, hai cô dá»n dẹp rồi ngồi chÆ¡i tiếp. Bình An há»i Thuý:
− Tối nay, anh Hoà i Vũ có đến đưa mà y đi chơi không?
− Có. Hồi sáng ảnh ra ga đón tao, đưa tao vỠđây đó.
− Sao không má»i ảnh và o nhà chÆ¡i ?
− Tao Ä‘ang mệt. Tao muốn nằm nghÄ© nên bảo ảnh vá», tối hãy đến chá» tao Ä‘i chÆ¡i.
− Mà y ác tháºt đó.
Thanh Thuý cưá»i hì hì cho qua chuyện. Cô há»i bạn:
− Hồi tối mà y ngá»§ không được hay sao mà sáng nay ngá»§ như chết váºy?
− Ừ. Tao không tà i nà o chợp mắt được.
− Sao thế?
− Nhiá»u chuyện lắm.
− Kể cho tao nghe đi.
− Dà i lắm.
− Dà i thì kể từng Ä‘oạn váºy. Từ đây đến tối không đủ thá»i gian sao?
− Ừ, thì dư sức, nhưng tao không biết bắt đầu từ đâu hết.
− Cố gắng sắp xếp tình tiết đi mà .
Bình An đăm chiêu nhìn qua cá»a sổ, hươ"ng ra con hẻm phÃa bên dưới. Cô im lặng tháºt lâu rồi má»›i nói.
− Thuý nà y !
− Tao nghe đây?
− Chiá»u tối hôm qua, anh Duy đã tá» tình vá»›i tao.
− Sao?
− Anh ấy tỠtình và đòi cưới tao là m vợ.
− Tháºt váºy sao?
− Äó là sá»± tháºt. Ảnh tặng tao chiếc nhẫn là m váºt Ä‘Ãnh hôn.
Thanh Thuý nhanh nhẩu:
− Äâu, đưa tao xem nà o.
− Tao không nháºn lá»i ảnh.
Thanh Thuý nhìn bạn hồi lâu mới lên tiếng:
− Vì sao mà y từ chối?
− Mà y cũng biết mà .
− Tao không biết. Mà y nói đi.
− Tháºt tình tao cÅ©ng thương anh Duy lắm, nhưng tao sợ..
− Mà y sợ gì? Ảnh đòi cưới mà y là m vợ kia mà . Tao thấy ảnh cÅ©ng đà ng hoà ng lịch sá»±, nghiêm túc trong tình cảm chứ không phải dạng chÆ¡i qua đưá»ng đâu.
− Thì tao cũng biết thế.
− Nhưng sao mà y lại từ chối?
− Vì tao không còn trong trắng nữa.
Như nhớ ra, Thanh Thuý cũng thấy bà ng hoà ng lo lắng không kém gì Bình An. Cô nói:
− Tao quên hẳng chuyện quá khứ cá»§a mà y Ä‘i chứ. Äúng là cÅ©ng rắc rối đấy.
Bình An buồn bã:
− Tao phải là m sao hả Thuý?
− Tao cÅ©ng không biết nữa. Cái đó có quan trá»ng lắm không hả máºy?
− Tao nghe má»i ngưá»i Ä‘á»u nói đà n ông há» xem trá»ng cái đó lắm.
− Tháºt sao?
− Ừ.
− Sao há» Ãch ká»· thế?
− Là m sao tao giải thÃch được suy nghÄ© cá»§a há».
Thanh Thuý im lặng suy nghÄ©. Cô cảm thấy thương bạn vô cùng. Bình An từ xưa đến giá» lúc nà o cÅ©ng ở trong những trạng thái căng thẳng như váºy cả. Lúc nà o cÅ©ng khổ sở, cÅ©ng bị già y vò. Hết vá» thể xác đến tinh thần. Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Bình An là má»™t chuá»—i ngà y dà i Ä‘au khổ. Nó hoà n toà n trái ngược vá»›i cái tên Bình An cá»§a cô.
Thanh Thúy há»i cô:
− Chẳng lẽ vì má»™t chút xÃu lá»—i lầm đó mà mà y phải sống cô độc mãi à ? Chẳng lẽ mà y không láºp gia đình và có con sao?
− Tao không biết.
− Sao bất công thế?
− Thì tại tao gây ra chứ có phải tại ai đâu.
− Buồn quá ! -Thanh Thuý buông má»™t câu mệt má»i.
Bình An lẳng lặng nhìn má»i thứ. Bất giác cô lên tiếng:
− Thuý à !
− Sao?
− Tao nghĩ ra một cách.
− Cách gì?
− Nhưng tao lại lo sợ.
− Nói thỠcho tao nghe cái đã.
Bình An cháºm rãi nói.
− Tao sẽ nói hết cho anh Duy biết rằng tao không còn trong trắng, rằng tao đã bị một gã sở khanh lừa gạt....
− Äể được gì chá»›?
− Nếu anh Duy là ngưá»i cao thượng, tình yêu cá»§a ảnh dà nh cho tao có thể phá tan má»i rà o cán vá» quá khứ đó thì ảnh sẽ cưới tao, sẽ tha thứ cho những lá»—i lầm trước đây cá»§a tao..
Thanh Thúy cắt ngang:
− Còn nếu ngược lại?
− Nếu ảnh không chấp nháºn thì coi như hai đứa chia tay.
− Mà y nghĩ ảnh sẽ tha thứ à ?
− Tao hy vá»ng thế. Còn mà y, cách đó, mà y thấy thế nà o?
− Tao thấy phiêu lưu quá. Tao nghÄ© ảnh sẽ không chấp nháºn.
− Nếu không vị tha, chứng tỠảnh đâu có yêu tao, đúng không?
− Tao cÅ©ng không biết nữa. Mà y suy nghÄ© tháºt kỹ. Bình An nhé. Äừng vá»™i và ng.
− Sao mà y nghÄ© váºy?
− Lỡ đâu không cưới được mà y, anh ta còn bô bô với đám con trai trong nhà máy nữa đó.
− Tao không nghÄ© đến chuyện có lúc anh Duy sẽ là m như váºy.
− Äá»i mà . Ai lưá»ng trước được Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra. Mà y hãy lấy gương cá»§a Phùng Hưng mà soi cho rõ. Äừng có mà mù lần thứ hai nữa.
− Tao sẽ suy nghĩ việc nà y thêm.
Cả hai cô gái im lặng nhìn nhau. Má»—i ngưá»i má»™t hướng suy nghÄ©. Không ai nói má»™t câu gì nữa.
Thứ bóng tối cháºp chá»n cÅ©ng như cái cô đơn bất ngá» nà y Ä‘em lại cho Bình an má»™t cảm giác dá»… chịu. Cô cháºm bước, lúc nà y ngắm nhìn hết ngõ hẻm nà y đến ngõ hẻm khác, má»—i ngõ hẻm có má»™t dáng vẻ khác nhau.
Bình An thÃch những con đưá»ng hẻm trong thà nh phố xa hoa tráng lệ nà y. Những ngõ hẻm nà y phải giấu mình đâu đó ở nÆ¡i sâu kÃn cá»§a má»™t thà nh phố lá»›n, bởi vì chúng phÆ¡i bà y biết bao trân tráo và phiá»n nhiá»u, cái mà những căn nhà sáng sá»§a, cá»a kÃnh sáng choang, nÆ¡i ở cá»§a giá»›i thượng lưu, thưá»ng che Ä‘áºy dưới hà ng nghìn kiểu mặt nạ.
Thanh Thuý đã đi chơi với Hoà i Vũ. Chỉ còn Bình An. Cô tán bộ dạo quanh cho sảng khoái. Căn phòng trỠtrở nên ngột ngạt trong những ngà y nà y.
Cô muốn gá»i Ä‘iện thoại cho Văn Duy nhưng rồi lại thôi. Cô muốn gặp mặt anh ấy để nói hết tất cả những suy nghÄ© cá»§a mình.. Dẫu sao thì cô vẫn hy vá»ng ở anh má»™t tình yêu chân tháºt.
Cuối cùng cô quyết định đến nơi có để điện thoại công cộng. Cô quay số máy:
− Alo^.
Äầu dây bên kia, giá»ng Văn Duy cất lên:
− Alo^. Xin há»i ai ở đâu dây ạ?
− Anh Duy phải không?
− Ồi ! Bình An hả?
− Vâng.
− Sao hôm nay em không đi là m? Em mệt à ? Hay có chuyện gì?
Bình An nhỠnhẹ đáp:
− Dạ, em hơi mệt, định nghỉ một ngà y cho khoẻ rồi mà i đi là m lại.
− Em đã đỡ chưa?
− Äỡ rồi ạ.
− Em Ä‘ang gá»i Ä‘iện ở nhà đó hả?
− Không, em đang đứng ở đầu hiẻm.
− Sao em lại ở đó? Nguy hiểm lắm.
− Còn sớm mà anh.
− Sớm cũng không được đứng đó.
Im lặng má»™t phút, Bình An là nhÃ:
− Em muốn gặp anh.
− Ngay bây giỠhả em?
− Vâng.
− Có chuyện gì à ?
− Không, em chỉ muốn gặp anh để nói chuyện.
Văn Duy mừng rỡ:
− Váºy em đợi anh mấy phút nhé. Anh thay đồ rồi chay qua liá»n.
− Nhanh lên, anh Duy nhé.
− Em yên tâm. Anh đến ngay.
Bình An chỠđợi.
10 phút sau, anh có mặt. Cô bảo anh:
− Em muốn nói chuyện với anh một cách nghiêm túc. Và em muốn chỉ có hai chúng ta nghe chuyện nà y.
Thoáng chút ngỡ ngà ng, anh há»i:
− Quan trá»ng lắm không em?
− Rất quan trá»ng.
− Váºy mình và o quán cà phê được không?
− Có lẽ là bất tiện, vì ở đó khá đông ngưá»i. Em sợ..
Hiểu ý cô, anh không há»i gì thêm, chỉ bảo:
− Em lên xe đi.
− Anh dự định đến chỗ nà o?
− Chúng mình đến công viên nói chuyện cho kÃn đáo.
− Cũng được - Bình An đáp.
Văn Duy đưa cô đến má»™t công vie6n thuá»™c quáºn Tân Bình. Anh chá»n má»™t nÆ¡i khá kÃn đáo bảo cô ngồi le6n. Bình An lắc đầu:
− Mình ngồi lên băng ghế đá đi.
− CÅ©ng được, nhưng phÃa ấy có khá nhiá»u ngưá»i, mà em thì muốn chá»n má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh cÆ¡ mà .
− Váºy mình ngồi đây cÅ©ng không sao.
Äây là lần đầu tiên cô và Duy ngồi bên nhau trong má»™t khung cảnh hữu tình lãng mạn như thế nà y. Gió mát trăng thanh là m lòng ngưá»i dá»… xao xuyến.
Cô hồi há»™p trong lòng. Hồi há»™p đến nghẹt thở. Văn Duy im lặng ngắm nhìn cô. Bất giác, cô nhìn lên trên cao. má»™t mảnh trăng hình lưỡi liá»m đã hiện ra rõ rệt. Chỉ ở công viên như thế nà y, ngưá»i ta má»›i có thể nhìn thấy nó.
Lâu lắm rồi, đêm nay, cô mới ngẩng nhìn trăng. Hồi còn ở quê, thỉnh thoảng cô vẫn hay ngắm nó.
Cô hÃt má»™t hÆ¡i dà i. Hương đất , hương cá», hương đêm khiến cô nhẹ tênh cả ngưá»i. Cô muốn ôm và o lòng cái không khà trong là nh ấy.
Bà n tay cô ấm dần lên trong lòng bà n tay cá»§a Văn Duy. Anh nhìn sâu và o mắt cô, chân thà nh há»i:
− Em đã nghÄ© kỳ những Ä‘iá»u trước đây anh nói chưa? Cái ngà y mùng 4 tết ấy?
− Em đã nghĩ kỹ rồi.
Cô ngáºp ngừng và lo sợ vì phải tá»± mình nói lên quyết định mà cô đã nghÄ© ra ấy. Cô không biết Văn Duy sẽ có thái độ như thế nà o. Nhưng cô tin tưởng anh.
Cô phải đấu tranh tư tưởng để nói lên Ä‘iá»u ấy. Thế nà o anh cÅ©ng tha thứ cho cô. Và rồi anh sẽ đến vá»›i cô, thắt chặt cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh và cô là m 1. Anh và cô sẽ cưới nhau, sẽ vun đắp hạnh phúc cho mai sau.
Cô lại căng thẳng.
Anh tiến đến sát bên cô, quà ng tay ôm lấy đôi vai gầy của cô, kéo cô và o lòng mình.
Xa xa, bên cạnh những gốc cây lớn là những đôi trai gái đang tình tự say sưa.
Anh hôn và o tai cô rồi thì thầm.
− Anh yêu em.
Cô cảm thấy như tan biến. Anh mạnh mẽ và má»›i mẻ quá. Toà n thân cô tháºt má»m mại và dịu dà ng. Anh cảm thấy được cái tan biến cá»§a cô và o anh.
Anh háo hức tìm môi cô, nụ hôn kéo dà i như từ khi loà i ngưá»i biết thế nà o là yêu nhau cá»™ng lại, cho đến khi cuá»™c sống sắp rá»i bá» má»›i chấm dứt.
Nhưng cả hai Ä‘á»u cảm thấy bâng khuâng như trong cÆ¡n mê. Anh buông cô ra, cả hai Ä‘á»u bối rô"i quay Ä‘i nÆ¡i khác.
Anh thấy cần phải quay lại nhìn cô. Bắt gặp cái nhìn dò há»i cá»§a cô, anh thấy ngượng nghịu. Anh cảm thấy trong lòng anh có má»™t cái gì đó không ổn.
Cô cúi gằm mặt xuống, day dứt. Anh há»i cô để xóa tan sá»± im lặng nặng ná»:
− Em có thÃch khung cảnh trong công viên nà y không?
Cô đáp vẻ thẹn thùng:
− CÅ©ng thÃch.
− Anh cÅ©ng thÃch.
Thá»i gian và không gian như á»§ng há»™ tình yêu cá»§a há», tình yêu có vẻ hiện đại.
Anh ôm chặt lấy cô trong hơi thở hồi hộp. Anh thì thầm bên tai cô:
− Em đồng ý lấy anh chứ?
− Vâng, em đồng ý.
− Em suy nghĩ kỹ chưa?
− Kỹ rồi.
Anh lá»™ vẻ mừng vui rõ rệt. Cô cÅ©ng không ká»m nén niá»m vui, nói nhanh:
− Khi nà o mình cưới hả anh?
− má»™t ngà y gần nhất. Sau khi anh thu xếp công việc xong. Có thể là tuần tá»›i hay tháng tá»›i. Tuy bố mẹ anh chá»n ngà y tốt nữa.
− Em hồi hộp quá.
− Anh cũng như em.
Cô dự dịnh lát nữa sẽ kể hết cho anh nghe vỠquá khứ của mình. Cô đang mãi nghĩ đến sẽ bắt đầu nói như thế nà o thì Văn Duy cắt ngang. Anh thì thầm bên tai cô:
− Cho anh đi em.
1 chút bỡ ngỡ, nhưng rồi cảm thấy đôi tay anh đang áp lên ngực mình, cô chợt hiểu ra và nói:
− Không thể. Bình tĩnh lại đi anh.
Văn Duy háo hức:
− Cho anh đi, em yêu. Thể xác chỉ là cái chứa đựng tâm hồn. Nó giống như cái áo. Cái cốt lôi là tâm hồn mình trong sáng. Tâm tư mình dà nh cho nhau.
Nghe Duy nói, tự nhiên Bình An mừng rỡ. Cô nghĩ ngay:
Anh Duy là ngưá»i xem sá»± trong trắng cá»§a tâm hồn hÆ¡n những thứ khác. Hẳn anh sẽ bá» qua má»i cái cho cô.
Cô thoáng mỉm cưá»i hạnh phúc. Nhưng rồi cô đáp lá»i Duy:
− Äừng anh. Em không thể. Chúng mình chưa cưới nhau cÆ¡ mà .
Anh dừng lại. Hơi lánh xa cô một chút, anh dằn dỗi:
− Em cổ lỗ sĩ quá.
− Nhưng em sợ.
− Em sợ gì?
− Anh sẽ coi thưá»ng em. Em không muốn Ä‘i theo vết xe đồ cÅ©.
Văn Duy không để ý câu nói đầy ẩn ý của cô. Anh sôi nổi:
− Trong tương lai, em sẽ là vợ của anh. Anh sẽ là chồng của em. Chúng mình chịu trách nhiệm vỠnhau. Chúng mình sống đẹp và yêu nhau. Chúng mình cho nhau. Cái cốt lôi là ở chỗ đấy.
Bình An im lặng.
Duy tiếp:
− Cưới xin chỉ là thủ tục thôi em ạ. Rồi chúng mình sẽ cưới thôi mà . Yêu nhau và cho nhau là rất hợp lý.
− ...
− Thá»i buổi hiện đại thế nà y mà em cứ giữ khư khư như thế thì anh chịu. Em phải thoáng má»™t chút chứ. Äó là tình yêu, em hiểu không?
− ...
− Äây không phải là phạm trù đạo đức.
Anh nói tháºt nhiá»u, rất nhiá»u. Äây là lần đầu tiên bên cô, anh lại nói nhiá»u đến thế. Dưá»ng như anh nói không mệt má»i. Chung quy chỉ gói gá»n lại trong các cụm từ: Yêu nhau, cho nhau.
Anh nói như há»n dá»—i. Anh ngồi lánh xa cô vì cảm thấy cô rất bướng bỉnh. Anh ngồi cúi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu. Cô bá»—ng thấy thương anh và yêu anh đến tá»™t độ. Cô khẽ chạm và o vai anh. Anh không hiểu hết được cô, cô thầm nghÄ©.
Giá»ng anh hÆ¡i run rẩy:
− Em đã không hiểu anh.
− .....
− Hay em không yêu anh?
Bình An đáp trong nước mắt;
− Em yêu anh chứ. Em rất yêu anh.
Cô ôm lấy anh, tìm tìm môi anh.
Anh há»i :
− Tháºt không em?
− Vâng. Tháºt mà anh.
Anh ôm lấy cô và hôn. Anh sá» soạng ngưá»i cô và không há»i nữa. Cô xua Ä‘uổI bà n tay anh. Anh giấu chặt tay cô và lần tiến tá»›i những cúc áo.
Cô hốt hoảng và biết rằng đã đến giá» cô phải nói tháºt má»i Ä‘iá»u cho anh nghe.
Cô cố giằng mình ra và nói:
− Anh chưa biết hết vỠem. Anh hãy bình tĩnh nghe em nói trước đã.
Văn Duy chá»±ng lại, hụt hẫng. Anh lắc đầu má»™t cách thiểu não. má»™t cảm giác nuối tiếc vẫn Ä‘á»ng trên gương mặt anh.
Anh nhướng đôi chân mà y lên và há»i cô:
− Em nói Ä‘i. Chuyện gì váºy?
− Anh phải tháºt bình tÄ©nh thì em má»›i nói.
− Anh chịu được mà . Em nói đi.
Bình An lấy hết can đảm.
Cô bắt đầu:
− Anh Duy ! Anh cũng biết là em rất yêu anh và rất muốn là m vợ anh.
− Thì anh cũng rất yêu em cơ mà .
− Nhưng..
Văn Duy thốt lên:
− Bình An ! Tình yêu chân chÃnh không có chữ "nhưng". Nếu yêu thì chỉ biết yêu. Không yêu thì thôi.
Ngưng một lát, anh tiếp:
− Anh hiểu em muốn nói gì, song em cÅ©ng biết đấy, anh không già u có như những ngưá»i khác. Anh nghÄ© em có thể chá»n má»™t ngưá»i chồng già u có, mà há» thì đầy đẩy quanh em như ruồi vây quanh máºt đấy...
Giá»ng nói đầy giáºn dá»—i cá»§a anh là m Bình An dang buồn bã cÅ©ng phải báºt cưá»i.
Cô lấy tay bịt miệng ngưá»i yêu và âu yếm:
− Äừng hiểu em như thê, anh ạ. Em chỉ yêu mình anh thôi. Äiá»u em muốn nói vá»›i anh là ...
Cô bá»—ng im bặt. Cô lo sợ tháºt sá»±. Cô lo sợ những phản ứng cá»§a anh.
Anh thúc giục :
− Em nói nhanh lên. Anh muốn vỡ tim ra đây nà y.
Bình An ngáºp ngừng;
− Anh Duy !
− Trá»i Æ¡i ! Em cứ lấp lá»ng hoà i thế nhó. Nói giùm Ä‘i mà .
− Em..em..không còn là con gái nữa.
Văn Duy trố mắt nhìn Bình An. Anh không tin và o tai mình. Anh há»i lại lần nữa :
− Em nói gì? Nói lại nghe xem.
− Em đã là đà n bà từ một năm nay. Em không còn trong trắng nữa...
Văn Duy đỠngưá»i ra, anh nhìn cô trân trân như ngưá»i sắp chết, không thể thốt nên lá»i. Anh há hốc miệng. Gần má»™t lúc sau, anh má»›i nóI;
− Em đùa đấy ư?
− Không. Em nói rất tháºt. Em không muốn lừa dối anh.
Bình An kể hết cho Văn Duy nghe từ đầu đến cuối má»™t thá»i lầm lỡ cá»§a cô. Cô không cầm được nước mắt. Cô khóc tức tưởi trong từng lá»i kể.
Cà ng nghe, Văn Duy cà ng căm phẩn. Anh nắm chặt bà n tay cá»§a mình lại như thể muốn đấm và o mặt cá»§a kẻ sở khanh cướp Ä‘i Ä‘á»i con gái trắng trong cá»§a Bình An. Nét mặt lúc nà y trông tháºt thảm hại. má»™t sá»± thất vá»ng thể hiện rõ nét trên gương mặt anh.
Anh chẳng thể nói được lá»i nà o vá»›i Bình An. Anh cÅ©ng không dá»— cô nÃn khóc. Anh nhìn chằm chặp và o cô. má»™t cái nhìn mà Bình An không thể hiểu nổI đó là ánh mắt cảm thông, thương hại hay khinh miệt.
Bình An bối rối hết sức. Cô nhìn anh dò xét, chỠđợi má»™t câu gì đó từ anh. má»™t lá»i an á»§i cá»§a anh lúc nà y đối vá»›i cô sẽ là má»™t niá»m hạnh phúc lá»›n. Cô chỠđợi, chá»i đợi anh.
Cả hai lặng lẽ ngồi bên nhau. Chẳng ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o.
Thá»i gian trôi qua. Sương xuống hÆ¡i lạnh. Cô cố tình nép ngưá»i và o lòng anh. Nhưng Văn Duy khẽ chặn lưng cô lại. Anh nói:
− Ta vỠđi em.
− Em buồn quá. Mình ngồi một chút nữa anh nhé.
− Anh đau đầuu lắm. Hẹn em lần khác nhé.
Bình An đà nh gáºt đầu đồng ý. Cô không biết rằng ngay từ giá» phút nà y dã có má»™t sá»± thay đổi gì đó trong Duy. Nhưng anh giấu kÃn má»™t cách tháºt khéo léo.
Anh kéo tay cô đứng dáºy. Cả hai bước từng bước nặng ná» vá» phÃa bãi gữ xe. Cô muốn há»i anh thêm vá» chuyện tương lai hai đứa. Nhưng thái độ lạnh lùng, im lặng cá»§a anh là m cô rụt rè, không dám lên tiếng.
Anh đưa cô vá» nhà . Trên đưá»ng Ä‘i, anh không há» nhắc đến những chuyện anh đã nói vá»›i cô trước đây. Anh Ä‘ang suy nghÄ©. Có trá»i má»›i biết anh nghÄ© gì và sẽ là m gì?
Bình An bước và o thì Thanh Thuý đã có mặt ở nhà . Trông Thanh Thuý vui vẻ phấn khởi lắm. Cô cưá»i chà o Bình An:
− Mà y vá» muá»™n thế? - Thuý há»i.
− Còn mà y, vỠlúc mấy gi�
− Khoảng 10 p.m..
Bình An không nói nữa. Cô ra sau rá»a mặt, thay quần áo. Xong xuôi, cô lên nằm dà I trên nệm, úp mặt xuống gối như má»™t xác chết.
Thanh Thuý nhìn cô, thở dà i đánh sượt, rồi nói:
− Lúc nà o mà y cÅ©ng váºy hết. má»™t năm, tao chỉ thấy mà y vui có má»—i má»™t ngà y. Có chuyện gì váºy hả?
− ...
− Nói Ä‘i. Sao buồn quá váºy?
− Tao lo quả
− Lo gì nữa?
− Tao nói hết cho anh Duy nghe rồi.
− VỠchuyện gì?
− Chuyện của tao.
Thanh Thuý nhìn Bình An chăm chú. Cô hồi hộp:
− Anh Duy nói sao? Thái độ ảnh thế nà o?
− Ảnh không nói gì cả. Tháºm chà má»™t lá»i an á»§i cÅ©ng không?
− Tháºt sao?
− Ảnh không nói, tao cũng không biết ảnh nghĩ gì cả. Nhưng hình như ảnh rất xúc động và bị sốc.
− Mà y có cảm tưởng thế nà o?
− Tao chịu. Tao rất muốn há»i anh, nhưng không dám.
− Ảnh có hứa khi nà o trả lá»i không?
− Không.
− Sao kỳ váºy ta?
− Có trá»i má»›i biết ảnh Ä‘ang nghÄ© gì vá» tao. Tao cho rằng ảnh sẽ thông cảm và tha thư ngay sau đó thôi.
Thanh Thuý hÆ¡i nghi ngá»:
− Ảnh có tá» ra xem thưá»ng mà y không?
− Không. Ảnh chỉ lặng lẽ ngồi đấy.
− Khó hiểu tháºt.
Cả hai không nói gì nữa. Thanh Thuý chỉ khuyên Bình An ngá»§ ngon. Má»i việc sẽ ổn thôi - cô nghÄ© thế và hy vá»ng.
Văn Duy ngồi thừ ngưá»i ra. Anh suy nghÄ© mông lung, tâm trà rối bá»i bá»i. Mấy hôm liá»n anh chẳng là m gì được. CÅ©ng chẳng Ä‘i chÆ¡i vá»›i Bình An. Anh xách cây đà n ra gãy, nhưng sao những ngón tay trở nên cứng như cá»§i khô. Chán nán, anh vứt nó Ä‘i luôn.
Nhưng ý nghÄ© Ä‘en tối không lúc nà o rá»i khá»i tâm tri và hà ng mấy tuần liá»n, anh sống như ngưá»i má»™ng mị. Ước mong và dằn vặt, hy vá»ng, chán chưá»ng hoà trá»™n và o nhau.
Tối đến, anh không sao chịu nổI sá»± cô đơn má»™t mình, song anh lại không muốn gá»i cho Bình An. Anh đến công viên cÅ©, nÆ¡i hai ngưá»i đã đừng hò hẹn vá»›i nhau. Anh ngồi xuống má»™t chiếc ghế đẫm sương. Gió đêm mát lạnh và ấm ướt. Tiếng rì rầm êm dịu cá»§a cá» non hòa quyện vá»›i hương hoa phảng phất đâu đó là m anh dá»… chịu.
Anh quyết định nói vá»›i Bình An. Nhưng lần nà o cÅ©ng váºy, có má»™t trở lá»±c nà o đó ngăn anh lại.
Anh biết anh yêu Bình An nhiá»u tháºt nhiá»u, nhưng anh không thể chấp nháºn má»™t cô gái không còn trong trắng. Lý trà cá»§a anh bảo anh phải xa lánh cô. Và cuối cùng, lý trà đã thắng.
Anh gá»i Ä‘iện thoại cho cô.
Cả hai đến nơi hẹn cũ.
Hôm nay, trá»i không lạnh. Gió nhè nhẹ khẽ lay những cà nh cây nhá» bé. Cô thấy lòng bồi hồi xúc động khi được anh rá»§ Ä‘i chÆ¡i vì thá»i gian gần đây anh có vẻ xa lánh cô. Cô không chịu nổI khi bị anh phụ má»™t lần nữa.
Cô lại hồi há»™p chỠđợi má»™t cái gì đó từ anh. má»™t tiếng yêu thương hay má»™t lá»i xin cưới...
Anh nắm lấy đôi bà n tay nhỠbé của cô rồi nói:
− Bình An nà y..
Anh im bặt.
Bình An như khuyến khÃch:
− Anh nói đi, đừng là m em hồi hộp lo lắng.
− Anh xin lỗi em...
− Anh hà y nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra với anh đi.
− Không phải xa/y ra vá»›i anh. Anh chỉ muốn báo vá»›i em má»™t Ä‘iá»u là ..
− Äiá»u gì? Sao anh cứ lấp lá»ng hoà i váºy?
− Chúng ta chia tay nhé.
Bình An sững sá» nhìn anh. Cô không nghe lầm. ChÃnh anh đã nói vá»›i cô lá»i chia tay trong hoà n cảnh nà y. Bị bất ngá», nhưng Bình An vẫn cố giữ bình tÄ©nh. Cô há»i:
− Vì sao thế anh Duy?
− Có lẽ là em hiểu.
− Anh không chấp nháºn chuyện đó à ?
− Äúng thế.
Bình An thấy tim mình như thắt lại. Cô Ä‘au đớn vô cùng. Muốn hét lên tháºt to giữa trá»i lồng lá»™ng, nhưng cô cố gắng ká»m chế.
Cô nói:
− Sao anh hẹp hòi thế? Anh quan trá»ng chuyện đó đến thế sao?
− Theo anh, đà n ông ai mà chẳng xem trá»ng chuyện đó. Em thông cảm cho anh nhé.
− Váºy mà em cứ tưởng anh là ngưá»i cao thượng lắm.
Văn Duy lắc đầu chua xót:
− Anh không phải là thánh. Em đừng trách anh nhé.
− Em không trách anh đâu. Có như váºy, em cà ng hiểu thêm vá» con ngưá»i, vá» cuá»™c sống mà . Bấy lâu nay em nghÄ© đơn giản lắm. Em chỉ tưởng anh đến vá»›i em bằng tình yêu, chứ không phải những thứ khác
Nói xong, cô đứng lên và định quay vỠthì Văn Duy đã kéo tay cô lại. Anh nói:
− Äừng vá» vá»™i thế em. Lâu lắm má»›i được ngồi vá»›i nhau thế nà y, em không thể nói chuyện vá»›i anh má»™t chút sao?
− Em không muốn nói Ä‘iá»u gì nữa cả. Lá»i nói giỠđây còn ý nghÄ©a gì nữa hả Duy?
Duy đưa tay ngăn cô lại, là m Bình An không cách nà o thoát đi được. Anh nhìn cô chằm chằm:
− Ngồi lại chút nữa đi An.
− Anh muốn gặp em đâu có khó. Tại anh không muốn đó thôi mà . Anh khéo lắm.
− Nhưng hôm nay..
BìnhAn cắn môi đau đớn:
− Hôm nay là lần cuối hai đứa gặp nhau phải không?
Văn Duy né tránh:
− Có lẽ như váºy sẽ tốt hÆ¡n cho em.
− Tốt hơn cho em à ?
− Äúng thế. Vì em sẽ còn có bạn khác nữa.
− Sao anh tốt thế? -Bình An hơi mỉa mai.
Văn Duy im lặng. Anh biết giỠnà y anh không thể nói gì hơn. Chắc chắn cô sẽ không tin và o bất kỳ những gì anh nói.
Bình An quay lại nhìn anh:
− Từ buổi tối đó đến nay, anh nghĩ gì vỠem?
Duy cúi đầu xuống đất, anh không đáp. Anh chỉ há»i lại rất nhá»:
− Váºy còn em, từ đó đến nay không gặp nhau, em nghÄ© gì vá» anh?
− Thái độ lẩn tránh cá»§a anh những lúc ở công ty là m em nghÄ© váºy là hết rồi. Song, em vẫn cố hy vá»ng.
Văn Duy lặng thinh một lát, rồi đăm chiêu:
− Lúc đó, anh không nghÄ© váºy. Anh biết anh rất yêu em. Nhưng anh không sao ká»m chế được. Cú sốc đó quá nặng đối vá»›i anh. Nó cứ Ä‘eo đẳng ám ảnh anh hoà i. Má»—i lần nghÄ© đến cái gã đà n ông trước chung sống vá»›i em, anh không chịu nổi.
Bình An cay đắng nói:
− Em biết, lẽ ra em không nên nói vá»›i anh. Em cÅ©ng không hiểu lúc đó mình ra sao nữa, có lẽ em yếu Ä‘uối quá. Và em muốn thà nh tháºt vá»›i anh, muốn anh hiểu hết em.
Văn Duy cưá»i ná»a miệng:
− Em hối háºn vì đã nói?
− Vâng, có lúc em đã hối háºn. Nhưng rồi em nghÄ© lại, giấu như váºy có lẽ lừa dối anh quá, thà nói hết rồi tuỳ anh quyết định. Sau nà y anh biết còn dá»… vỡ hạnh phúc hÆ¡n. Lúc đó anh sẽ háºn thù em. Em cÅ©ng không sống nổi.
Văn Duy trầm tư:
− Äêm đó tháºt đẹp, anh bất ngá» khi nghe Ä‘iá»u đó. Nó vỡ oà trong anh. Anh Ä‘au đớn..
− Nhưng đó là lúc thÃch hợp nhất để em nói đó.
− Anh xin lỗi em nghe Bình An.
− Anh không có lá»—i gì cả. Tại cuá»™c Ä‘á»i không mỉm cưá»i vá»›i em thôi.
− Nếu đặt mình và o vị trà của anh, em sẽ hiểu.
Bình An nghiêm trang:
− Lúc đó, anh nghĩ gì?
− Nhiá»u cảm giác lắm, cảm giác bị xúc phạm..
Bình An cắt ngang:
− Em hiểu rồi. Tuy em có buồn tháºt, nhưng quyết định cá»§a anh cÅ©ng đúng thôi.
− Sao em nghÄ© váºy?
− Vì nếu sau nà y sống vá»›i anh, em sẽ bị mặc cảm suốt Ä‘á»i, và sẽ không dám có bất cứ ý kiến gì. Sống bên cạnh anh, em sẽ như má»™t chiếc bóng vì lá»—i lầm cá»§a mình.
Bình An ngưng một chút. Nhìn thẳng và o mắt anh, cô lại tiếp:
− Anh sẽ không tôn trá»ng em khi em đã có tỳ vết cá»§a quá khứ, anh sẽ xem nhẹ em. Sống như váºy thà chết còn sướng hÆ¡n.
Văn Duy lầm lì:
− Em nghÄ© như thế cÅ©ng có lý. Anh quả thá»±c không là m sao quên được những chuyện như váºy. Nếu chúng ta trở thà nh vợ chồng thì cuá»™c sống sẽ trở thà nh tù ngục...
− Em biết.
− Nếu em biết thì hy vá»ng em không háºn anh.
− Không. Em nói tháºt đấy.
− Cám ơn em.
− Anh không cần phải khách sáo như váºy.
− Anh phục em ở tÃnh cứng rắn đó.
Bình An cưá»i nhếch mép:
− Cuá»™c Ä‘á»i đã dạy cho em như thế đấy. Anh tin không?
Văn Duy không đáp lại. Anh có vẻ hơi buồn. Nhưng rồi anh không thể vị tha, khoan dung cho cô. Anh một mực giữ chặt quyết định của mình.
Bình An không muốn nói thêm gì nữa. Cô tê buốt tâm hồn. Cuối cùng, cô bảo anh:
− Em muốn vỠnhà .
− Ngồi lại tà nữa đi em.
− Em mệt quá. Anh thông cảm cho em nha - Cô tá» ra rất bình thản khi nói những lá»i đó, mặc dù trong cô đầy rẫy những ưu tư phiá»n muá»™n.
Biết không thể giữ được cô thêm nữa, Văn Duy đưa cô vỠnhà .
Suốt dá»c đưá»ng vá», cả hai im lặng, không ai nói vá»›i ai lá»i nà o. Bình An chia tay vá»›i Duy khi cô vỠđến nhà . Cô chỉ thốt được má»™t lá»i:
− Chúc anh mau tìm được hạnh phúc mới.
− Cám ơn em.
Cô không bước và o nhà . Khi Văn Duy quay Ä‘i, cô bước dá»c theo con hẻm nhá».
Cô bước Ä‘i lặng lẽ, lòng buồn vô hạn. Cô nghe được tiếng nhạc vá»ng ra từ đâu đó.
ÄÆ°á»ng phố lại lặng câm. má»™t và i khuôn cá»a sổ lấp lánh má» má» trong thứ ánh sáng huyá»n ảo, nhợt nhạt. Bình An dừng bước và thấm hút và o mình cái yên lặng mà cô cảm thấy sá»± huyá»n bÃ, cái huyá»n bà má»™t cách hiểm nguy.
Cô bỗng cảm thấy rõ rệt cái cô quạnh nà y là giả dối và dưới là n hơi bốc lỠmỠcủa ngỠhẻm nà y vẫn ầm ỷ ánh phát quang yếu ớt của sự hư hoại của thế gian nà y.
Nhưng cô vẫn đứng đó, không nhúc nhÃch, nhìn và o khá»ang trống. Cô không có cảm giác mình Ä‘ang ở tại thà nh phố nà y hay ngõ hẻm nà y. Cô không còn nhá»› tên đưá»ng phố và ngay cả nhá»› đến cái tên khai sanh cá»§a mình.
Bình An chỉ cảm thấy ở đây cô là ngưá»i xa lạ, lạc lõng má»™t cách kỳ diệu trong cái chưa từng biết, rằng cô không có mục Ä‘Ãch nà o cả. CÅ©ng như không có mối liên hệ nà o vá»›i má»i cái quanh đây. Thế mà cô vẫn cảm nháºn được toà n bá»™ cuá»™c Ä‘á»i tâm tối ấy ở xung quanh cô má»™t cách toà n vẹn, như cảm thấy máu Ä‘ang chảy trong mạch máu cá»§a mình váºy.
ChÃnh lúc cô Ä‘ang nghe ngóng trong phố vắng như chỠđợi má»™t cái gì sắp xảy ra, má»™t cái gì lôi kéo cô ra khá»i trạng thái má»™ng du mÆ¡ mà ng trong cõi hư không thì từ đâu đó vá»ng lại má»™t khúc ca du dương, nảo nuá»™t là m lòng cô tê thắt.
Rồi trong khi cô đứng im lặng giữa không gian yên tÄ©nh, bá»—ng má»™t giá»ng đà n ông trong quán cà phê bên cạnh vá»ng ra:
− Ê, cô em !
Bình An ngÆ¡ ngác nhìn. Và ánh mắt cô gặp phải má»™t ánh mắt khác Ä‘ang nhìn chăm chăm vá» phÃa mình. Cô bắt gặp má»™t gã béo phệ Ä‘ang ngồi bên trong quán.
Thấy cô ngơ ngác, hắn tiếp tục:
− Và o đây đi cưng.
Vừa nói, gã vừa lững thững đứng dáºy trong trạng thái ná»a say ná»a tỉnh, bước vá» phÃa cô. Cô rùng mình sợ hãi, vá»™i vã quay gót Ä‘i như chạy theo hướng vá» nhà .
Äến nhà , cô vẫn chưa hoản hồn, mặt tái mét. Thanh Thuý thấy thế giáºt thót mình, há»i cô:
− Mà y là m gì thở hổn hển váºy?
Bình An không đáp. Cô bước vội và o nhà như thế hình ảnh lúc nãy còn ám ảnh cô rất dữ.
Cô ngồi xuống bất động. Mắt cô nhìn và o khoảng không vô thức. Äầu cô nặng trịch, hai thái dương cô dáºp dồn và ong ong, chân tay cô ê ẩm.
Cô nằm váºt xuống, mắt nhắm nghiá»n. Toà n thân cô rã rá»i, mệt má»i.
Cô chỉ nói với Thanh Thuý một câu:
− Tao muốn ngá»§. Mà y đừng há»i gì cả. Cứ mặc tao Ä‘i.
− Mà y sao thế hả An?
− Äừng há»i nữa.
Thanh Thuý lắc đầu, không há»i thêm nữa. Cô giăng mùng cho An ngá»§. Cô ngồi yên nhìn bạn, xót xa vô cùng.
Äã hÆ¡n 7A.M. mà Bìn An vẫn chưa dáºy. Thanh Thuý hôm nay có giá» há»c và o buổi chiá»u nên cô ngá»§ nướng thêm. Cô ngạc nhiên vì Bình An không da6.y sá»›m như má»i khi để chuẩn bị Ä‘i là m mà cứ ngá»§ vùi. Cô lay bạn dáºy.
− Dáºy Ä‘i An, trá»… lắm rồi. Mà y không Ä‘i là m sao?
Bình An trở mình rồi đáp:
− Tao nghỉ bữa nay. Ngà y mai đi là m lại.
− Mà y mệt à ?
− Ừ.
− Uống thuốc nha.
− Không, tao không bệnh.
Thanh Thúy rỠtrán bạn, rồi nói:
− Mà y nóng hổi thế nà y mà không uống thuốc à ?
− Thôi, tao chỉ cảm thấy mệt má»i, chán chưá»ng thôi.
− Vì không việc ở công ty à ?
− Không phải.
− Chứ vì cái gì?
Bình An lắc đầu:
− Cuá»™c Ä‘á»i sao phức tạp quá. Tao muốn chết quách Ä‘i cho xong.
− Mà y nói gì váºy?
− Tao chán quá!
− Chuyện gì đã xa/y ra với mà y thế An?
Bình An chua xót nói:
− Trên Ä‘á»i nà y là m gì có tình yêu Ä‘Ãch thá»±c hả mà y?
− Sao mà y lại nói thế?
Bình An cưới nhếch mép:
− Váºy chứ à my cho là có tình yêu tháºt sao?
− Dĩ nhiên là có.
− Tao không tin.
− Rồi mà y sẽ tin, An ạ.
− Tao nói có cơ sở, có căn cứ.
− Cơ sở nà o?
− Trước đó, Văn Duy đòi cưới tao là m vợ. Nói lá»i yêu tao tha thiết. Rằng không thể sống mà thiếu tao v..v..Äá»§ thứ. Thế mà bây giá»..
Bình An bá» dở câu nói. Thanh Thuý há»i:
− Bây giỠthì thế nà o?
− Chia tay rồi.
Thanh Thuý trố mắt nhìn An:
− Chia tay. Mới yêu đó mà ?
− Thế mới nói.
− Lý do vì sao?
− Tao đã nói hết cho ảnh nghe vá» quá khứ cá»§a tao. Sau đó, ảnh lẩn tránh tao và i lần. Và cho đến hôm nay, ảnh nói thẳng vá»›i tao là chia tay. Ảnh không thể chấp nháºn chuyện đó.
Thanh Thuý nhìn Bình An một cách buồn bã :
− Tháºt sao?
− Thế đó, Thúy ạ.
− Anh Duy là ngưá»i không có lòng vị tha, không cao thượng..
− Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Tao chẳng muốn nghe nữa đâu.
− Mà y đừng buồn nghe An.
− Yên tâm Ä‘i Thuý ạ. Tao đã hết nước mắt rồi. Cuá»™c Ä‘á»i tao là thế mà . Thượng đế bao giá» cÅ©ng bất công vá»›i tao cả.
− Rồi mà y sẽ tìm được má»™t tình yêu Ä‘Ãch thá»±c.
− Tao chẳng tin chuyện đó.
− Hãy tin Ä‘i. Cuá»™c Ä‘á»i vẫn đẹp mà An.
− Mà y an ủi tao đấy à ?
− Không, tao nói tháºt đó.
− Tao không nghÄ© như váºy.
Bình An kéo tấm chăn lên quá ná»a mặt mình, nhưng Thanh Thuý đã kéo ra và nâng ngưá»i cô dáºy.
Thuý nói:
− Dáºy Ä‘i An, cho tỉnh táo. Tao biết mà y nằm đó chứ chẳng ngá»§ được đâu. Ngồi lên cho tỉnh táo nà o.
Bình An ngồi dáºy. Nhưng cô không tà i nà o vui được.
Cô gục mặt xuống hai tay mình. Những giá»t nước mắt ấm nóng trà n qua kẻ tay, lăn dà i rồi rá»›t long tong xuống ná»n gạch hoa, lạnh buốt. Trong cô, nước mắt chảy ngược và o, rÆ¡i xuống đáy tâm hồn những giá»t đắng ngắt.
Cô bỗng dưng gà o lên:
− Mẹ ơi !
Thanh Thuý không ká»m được lòng cÅ©ng khóc theo cô.
Nhưng thá»±c ra, cô chỉ muốn ngồi im. Cô vuốt xuôi tay lên mặt cho nước mắt thôi chảy. Ngoà i kia vẫn ồn à o, lao xao tiếng động cá»§a má»™t ngà y nghỉ cá»±c nhá»c.
Ngoà i con hẻm, đám ngưá»i nà o là đà n bà , con gái, trẻ nhá», ngưá»i già đang táºn dụng chút Ãt không gian Ãt á»i ấy để chụm và o nhau, bà n đủ thứ chuyện trên Ä‘á»i, đông có, tây có.., rồi cả chuyện bếp núc, chuyện chồng con. Và đan chen và o đó là muôn và n loại chuyện đầy vẻ khoe khoang, giá»…u cợt, bóng gió, mát mẻ và tục lụy.
HỠđâu há» biết rằng có má»™t ngưá»i Ä‘ang chết dần trong Ä‘au khổ, cô độc. Và cô, chỉ là má»™t hạt cát đã vÄ©nh viá»…n bay Ä‘i trong gió cuốn sa mạc cuá»™c Ä‘á»i mênh mông.
Bình An muốn chôn vùi má»i thứ và o táºn đáy lòng mình, muốn quên Ä‘i tất cả. Nhưng liệu cô có là m được Ä‘iá»u đó không?
Cô quay nhìn Thanh Thuý:
− Mà y bảo tao phải là m gì hả Thúy?
− ...
− Sao cuá»™c Ä‘á»i tao bạc bẽo thế?
− ...
− Tao muốn chết đi cho xong.
Thanh Thuý nắm lấy tay bạn, giá»ng khẩn khoản:
− Mà y đừng nghÄ© quấn thế An ! Mà y còn có tao bên cạnh mà . Tao hy vá»ng má»™t ngà y nà o đó, mà y sẽ tìm được cho mình hạnh phúc tháºt sá»±. Hãy tin tao, An ạ.
− ...
− Mà y có háºn tao không An?
Bình An nhướng mà y :
− Sao mà y há»i thế?
− Tại tao rủ mà y và o đây sinh sống.
− Háºn mà y à ? Tao chưa bao giá» có ý nghÄ© đó cả. Tất cả những gì đến vá»›i tao là do tao gây ra cả. Có phải tại mà y đâu.
− Nhưng tao áy náy quá.
− Tao không trách ai cả. Có trách là chỉ trách tao nhẹ dạ cả tin. Tao không ngỠcuộc sống lại quá phức tạp đến thế.
− Ở hiá»n sẽ gặp là nh thôi mà y ạ.
− Tao hy vá»ng thế.
− váºy mà y đừng buồn nữa nhé.
− Ừ, tao sẽ cố gắng xua Ä‘uổi má»i thứ ám ảnh tao ra khá»i tâm trÃ. Tao đã quên được Phùng Hưng thì sẽ quên được Văn Duy. Tao không yêu Văn Duy bằng Phùng Hưng. Tao đến vá»›i Văn Duy cÅ©ng chỉ vì muốn an pháºn và tại Văn Duy Ä‘eo Ä‘uổi quá.
− Quên Ä‘i, An ạ. Việc gì mà y phải khổ sở vì những ngưá»i như thế chứ. Há» toà n là những kẻ đầu môi chót lưỡi.
− Ừ.
Bình An nằm xuống. Cô vá»›i tay lấy má»™t cuốn tiểu thuyết cÅ© trên đầu nằm Ä‘á»c lại. Nhưng tháºt sá»±, chữ nghÄ© lúc nà y chạy lung tung, cô không tà i nà o táºp trung được. Cô đà nh quẳng quyển truyện xuống và vùi mặt và o gối.
Thấy thế, Thanh Thuý khuyên:
− Nếu không Ä‘á»c sách được, váºy tao chở mà y Ä‘i chá»›i nhé?
− Äi chÆ¡i ở đâu?
− Tùy mà y thôi.
− Nhưng chiá»u, mà y còn phải Ä‘i há»c nữa mà .
− Tao nghÄ© má»™t buổi có sao đâu. Mấy đứa trong lá»›p tao có khi cả mấy tháng không thấy mặt trên giảng đưá»ng ná»a đó. Chỉ chỠđến lúc thì là xách cặp Ä‘i thi thôi.
− Váºy à ?
− Chứ sao.
− Váºy mình Ä‘i chÆ¡i xa Ä‘i.
− Chơi xa là đi đâu?
− Không biết.
− Hay là đi Bá»u Long chÆ¡i nhé?
− Cùng được.
Cả hai nhanh chóng thay áo quần và Thanh Thuý chở Bình An bằng xe đạp qua bên anh Khánh Kỳ, đổI xe máy để xuống Bữu Long chÆ¡i. Hai cô bạn dạo khắp khu du lịch Bá»u Long sau đó câu cá, chÆ¡i trò chÆ¡i.
Không khà vui vẻ là m Bình An tươi tỉnh hÆ¡n. Thanh Thuý rất hà i lòng vá» cô. Thuý rất sợ Bình An khóc hay buồn. Há» Ä‘i bên nhau, tay trong tay, cảm thông chia sẻ, và hạnh phúc. Há» như quên hết má»i ưu phiá»n muá»™n.
Mùa xuân trôi qua, mùa hè lại đến. Thanh Thuý dược nghĩ đúng một tháng. Cô đang chuẩn bị để vỠquê thì Bình An lên tiếng;
− Chuyến nà y, tao cũng vỠnữa.
Thanh Thuý nhướng mắt:
− Mà y vừa nói gì thế? Nói lại tao nghe đi.
− Tao vỠvới mà y.
Thanh Thúy nhảy cẳng lên:
− Mà y nói tháºt chứ?
− Dĩ nhiên rồi.
− Ôi ! Tao vui quá. Có mà y đi cùng thì còn gì bằng. Mà y quyết định rồi đấy hả?
− Ừ.
− Sao tá»± nhiên lần nà y mà y muốn vá» nhà váºy?
− Tại lâu lắm rồi tao không trở vỠquê. Tao thấy nhớ nhà quá.
− Chiá»u mai khởi hà nh rồi đấy. Mà y lo chuẩn bị Ä‘i. Có cần mua quà cáp gì không?
− Tao mua xong hết rồi.
− Thế hả? Mà y bà máºt tháºt đấy. Thế mà không nói trước cho tao biết.
− Tao muốn cho mà y sự bất ngỠđó mà .
− Con quỷ !
Bình An phì cưá»i. Cô cÅ©ng bắt đầu Ä‘i sắp xếp quần áo đồ đạc và o chiếc túi du lịch.
Thanh Thúy quay sang há»i cô:
− Mà y nghỉ được mấy hôm?
− Tao viết đơn rồi. Xin nghỉ được 12 days.
− Thế thì hay quá. Äợt nà y vá» Ä‘i chÆ¡i thoải mái...
Bình An ngắt ngang:
− Không biết có được đi chơi thoải mái không nữa.
− Sao lại không cơ chứ?
− Tao sợ dì tao bắt bán hà ng?
− Mà y bây giỠđâu còn liên can tới bả nữa?
− Nhưng đã vỠnhà rồi, chả lẽ dì sai mà tao không là m?
− Hay mà y ở nhà tao, thỉnh thoảng lên nhà thăm bà và em mà y?
− Là m váºy coi sao được.
− Thôi, tùy co8 ứng biến đi.
− Ừ, tao nghĩ dì tao có sai tao là m thì cũng phải để tao đi chơi, chứ không có hẹp hòi như xưa đâu.
− Tao cÅ©ng hy vá»ng thế. Không biết bà ấy có thay đổi tÃnh tình được chút gì không nữa.
− Có trá»i má»›i biết - Bình An đáp.
Nói xong, Bình An ngã ngưá»i xuống nệm, cô tuyên bố:
− Tao nghĩ lưng trước đây. Mà y xong chưa?
− Còn chút nữa. Thế còn mà y? Xong rồi hay sao mà chui và o ngủ thế?
− Xong rồi. Tao đơn giản lắm. Mà y lúc nà o vỠcũng đấy ấp nhữngf đồ là đồ.
Trong lúc Thanh Thuý Ä‘ang soạn đồ đạc, Bình An nằm yên hồi tưởng lại quá khứ. Từng Ä‘oạn Ä‘á»i hiện ra torng cô. Cô nhá»› lại lúc xưa khi còn ở quê nhà , khi cô cá»±c khổ sống bên cạnh ngưá»i dì độc ác. Rồi cô lại nhá»› đến bé Khanh, bé Na bên cạnh nhà . Äến lượt cô nhá»› đến Phi Hùng. Những ká»· niệm đầy ắp má»™t thá»i lại trở vá».
Anh và cô suýt nữa đã trở thà nh vợ chồng, mặc dù cả hai chưa có má»™t lần hò hẹn, chưa má»™t lần nói lá»i yêu thương.
Cô mỉm cưá»i khi nhá»› lại cái thuở má»›i lá»›n ấy. Cô vùng dáºy, đến bên chiếc vali nhá» cá»§a mình. Cô lấy ra trong ngăn nhá» cá»§a nó má»™t chiếc há»™p nhá». Bên trong là mấy tá» giấy trăng ghi chữ chằng chịt. Äó là những bức thư cá»§a Phi Hùng mà anh đã nhá» bé Na lén lút trao cho cô.
Bình An cháºm rãi giở từng lá ra, Ä‘á»c lại. Cô cảm thấy vui vui và má»™t chút hạnh phúc thoáng qua.
Cô nghÄ© đến anh và tá»± há»i: Chẳng hiểu giá» nà y anh Ä‘ang ở đâu? Äã vá» VN sinh sống hay còn lang thang trên đất Hà n Quốc lạnh lẽo?
Anh đã có má»™t gia đình êm ấm hay vẫn còn lăn lóc "bụi Ä‘á»i"? Mấy năm trôi qua, cô đã có má»™t Ä‘á»i sống khá ổn định vá» kinh tế, mặc dầu chuyện tình cảm còn nhiá»u trắc trở. Thế nhưng những câu há»i ấy đôi khi lại trở vá» vá»›i cô, mang theo má»™t cảm giác xót thương, má»™t dư âm chát chúa.
Những năm cô sống ở Sà i Gòn mà cô xem là tá»§i nhục nhất có thể bị lãng quên trong Ä‘á»i cô từ lâu, nếu không có hình ảnh cá»§a anh. Äôi khi những chợt nhá»› ấy xô cô vá» vá»›i những ká»· niệm, những năm tháng sống xa quê nhà .
Phi Hùng hÆ¡n cô 5 yrs old. Anh bây giỠđã gần 26 yrs old, cái tuổI mà ngưá»i đà n ông đã phải hoà n chỉnh vá» tÃnh cách lẫn cuá»™c Ä‘á»i. Cái tuổi mà chắc ai cÅ©ng phải mÆ¡ ước vá» má»™t tổ ấm bình yên. Cô chẳng hiểu số pháºn anh đã ra sao nữa.
Giá»ng nói cá»§a Thanh Thuý vang lên cắt ngang dòng suy tưởng cá»§a cô:
− Mà y mua vé chưa?
− Chưa. Còn mà y?
− Anh VÅ© mua cho tao rồi. Ngà y mai ảnh mang qua. Äể tao gá»i Ä‘iện cho ảnh mua thêm má»™t vé cho mà y nữa.
− Thôi phiá»n ảnh. Äể sáng mai tao Ä‘i mua.
− Có gì đâu mà phiá»n. Trước sau gì ảnh cÅ©ng mua cho tao mà . Mua thêm cho mà y cÅ©ng có sao đâu.
− Ừ, mà y gá»i Ä‘i.
Thanh Thuý xuống nhà gá»i Ä‘iện cho Hoà i VÅ©. Trên nà y, Bình an thôi không nghÄ© ngợi gì nữa. Cô muốn ngá»§ má»™t giấc tháºt say để mai lên tà u cho khoẻ.
Nhưng cà ng nÃu kéo giấc ngá»§ thì nó lại khó đến. Cô lẫn lá»™n cảm giác trong lòng. Vừa hồi há»™p, vừa lo lo. Vừa muốn gặp lại má»i ngưá»i, lại vừa muốn không. Cả Phi Hùng cÅ©ng váºy. Cô ước được gặp lại anh ngay tại quê nhà mà cÅ©ng sá» sợ.
Cuối cùng thì giấc ngá»§ cÅ©ng mỉm cưá»i vá»›i cô. Cô chìm trong nó tháºt say, như để quên Ä‘i bao cay đắng, tá»§i nhục mà cô đã từng cam chịu.
Sân ga đông nghẹt. Già , trẻ, gái, trai vá»™i vã Ä‘i vá» phÃa Ä‘oà n tà u Thống Nhất. Sinh viên chiếm Ä‘a số. Há» vá» quê nghỉ hè sau má»™t năm há»c mệt má»i.
Bình An và Thanh Thuý cÅ©ng len lá»i trong đám ngưá»i ấy. Thanh Thuý vừa Ä‘i vừa lẩm bẩm:
− Äông quá, mà y hén?
− Ư. Tao cũng không ngỠđông thế đấy - Bình An đáp.
Hoà i Vù lăng xăng mang đồ đạc sắp xếp lên kệ cho hai cô. Khi cả hai đã ngồi đâu đấy và o chá»— rồi, anh má»›i bước xuống. Ngưá»i Ä‘i đã đông, ngưá»i tiá»…n còn đông hÆ¡n.
Dưới sân ga, nhiá»u tốp ngưá»i đứng vẫy tay đưa tiá»…n ngưá»i trên tà u. Há» vui có, buồn có.
Bình An quan sát tất cả một lượt rồi chặc lưỡi :
− Ga Sà i Gòn nhá»™n nhịp tháºt.
Hoà i Vù có vẻ rất buồn khi tiá»…n Thanh Thuý Ä‘i. Anh nắm tay Thanh Thuý tháºt lâu, cho đến khi giá»ng cô phát thanh viên vang lên:
− Äoà n tà u đã đến giá» chuyển bánh. Xin quý khách đứng cách xa Ä‘oà n tà u hai mét để Ä‘oà n tà u lăn bánh được an toà n.
Lúc đó, anh mới buông tay cô ra. Lùi lại hai mét, tay anh vẫy chà o cô cho đến khi khuất dạng.
Thanh Thuý buồn vui lẫn lá»™n. Vui vì cô Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà . Buồn vì phải chia tay ngưá»i yêu má»™t tháng. Cô ngả ngưá»i ra chiếc ghế đệm số 21 trên tà u. Còn Bình An ngồi ở ghế số 22, bên cạnh cô, phÃa lối Ä‘i.
Bình An mệt má»i tá»±a đầu và o thà nh ghế dá»±a. Má»—i lúc có ai Ä‘i qua, cô lại choà ng tỉnh dáºy. rồi không ká»m nổi, cô thiếp Ä‘i trên ghế, đầu ngoẹo sang bên, mái tóc xổ ra chảy má»™t vệt ngoằn ngoèo trên ngá»±c.
Thanh Thúy cũng tựa đầu ra ghế, nhắm mắt lại. Có lẽ cô đang ngủ, vì tối qua cô hồi hộp nôn nóng đến mức thức gần trăng đêm.
Rồi cứ thế, theo nhịp lắc lư của con tà u, Bình An thiếp đi lúc nà o không biết.
Cô không hay rằng có một chà ng trai đi ngang qua mặt cô và bỗng dưng anh ta dừng lại. Lùi lại và i bước, anh nhìn cô một cách chăm chú.
Sau một lúc đắn đo quyết định, chà ng trai tiến đến gần cô. Anh cúi xuống nhìn cô.
Trước mắt anh là má»™t cô gái rất quen thuá»™c, tuy thá»i gian đã biến đổi cô chút Ãt. má»™t khuôn mặt mịn mà ng, trắng xanh, yếu á»›t. Hai hà ng lông mi dà i cong khép chặt, vẽ lên khuôn mặt hai đưá»ng cong sắc nét ẩn dưới hai nét má»m mại kéo dà i cá»§a hai hà ng lông mà y vòng cung. Äôi môi phụng phịu như trẻ con, he hé mở.
Anh khẽ thốt lên :
− Trá»i Æ¡i, Bình An !
Thấy cô Ä‘ang say ngá»§, anh không đánh thức cô. Anh để yên cho cô ngá»§. Äứng nhìn cô tháºt lâu, anh ngượng nghịu vì những cặp mắt xung quanh hướng vá» phÃa anh.
Anh quay vá» toa cá»§a mình. anh Ä‘ang định xuống căn tin cá»§a tà u để ăn má»™t món gì đó, nhưng anh không Ä‘i nữa. Anh mua vé giưá»ng nằm. Phòng đặc biệt. Trở vá» toa mình, anh ngồi phịch xuống giưá»ng.
Bao ký ức ùa vỠtrong anh. Anh đang ước ao vỠquê nhà tìm gặp cô, nhưng không ngỠanh đã thấy cô trên tà u nà y.
Có lần, bố mẹ anh viết thư cho anh có nhắc đến chuyện Bình An chuyển và o thà nh phố HCM sống. Anh phần nà o hiểu được lý do ra đi của cô. Anh rất cảm thông cho hoà n cảnh của cô.
Cuá»™c sống xa nhà nÆ¡i đất khách là m cho anh chai sạn hÆ¡n, chững chạc hÆ¡n. Anh trở nên lầm lì Ãt nói. Anh đã phải trải qua những tháng ngà y lao động khá vất vả.
Thể xác xanh không ngại, nhưng tinh thần anh luôn bị căng thẳng bởi lối đối xá» cá»§a chá»§ nước ngoà i đối vá»›i những ngưá»i lao động xuất khẩu như anh.
Dẫu sao Ä‘i nữa thì đồng tiá»n kiếm được vẫn khá hÆ¡n ở quê nhà . Anh có thể thà nh dụm được má»™t số để giúp đỡ bố mẹ. Còn lai, anh sẽ tÃch lÅ©y, là m vốn cho mình sao nà y.
Lần nà y anh vá», anh không sang lại nữa. Anh chuẩn bị trong đầu nhiá»u dá»± định.
Khi nghĩ đến những tháng ngà y lăn lộn trên đất khách, anh bóp chặt hai bà n tay gân guốc lại, lòng cồn lên đau đớn. Anh cũng đã phấn đấu điên cuồng cho ngà y hôm nay.
Anh đã dùng tuổi trẻ bón cho đất hoang thà nh cánh đồng xanh. Và giỠđây, anh muốn cánh đồng xanh ấy thêm mơn mởn .
Anh quyết định xuống lại dưới toa ấy má»™t lần nữa . Tiêng gót già y nện xuống ná»n tà u là m Bình An tỉnh giấc . Lúc nà y còn rất sá»›m, chỉ má»›i 9 p.m..
Anh đứng trước mặt cô . Bình An nhắm mắt mở nhìn anh . Äến má»™t lúc tháºt lâu, cô má»›i ngạc nhiên vì chà ng trai không chịu Ä‘i tiếp mà cứ đứng đấy hoà i . Cô ngồi thẳng dáºy, nhìn kỹ anh . Cô ngạc nhiên thốt lên:
− Anh Hùng !
− Bình An !
Vui mừng khôn xiết . Anh quên mất phải giữ khoảng cách, mà tiến lại gần, nắm lấy tay cô . Cô bà ng hoà ng, tần ngần không biết nói Ä‘iá»u gì nữa cả .
Anh kéo tay cô đứng lên, khẽ bảo:
− Mình ra hà nh lang tà u nói chuyện đi An . Ở đây bất tiện lắm.
Cô gáºt đầu đồng ý . Nhìn qua, thấy Thanh Thúy vẫn ngá»§ khì, cô lặng lẽ bước theo chân anh .
Tựa và o thà nh tà u, anh nói như reo:
− Gặp lại em, anh vui quá .
− Em cÅ©ng váºy - Bình An đáp ngay .
Phi Hùng hớn hở:
− Không ngỠlại gặp em trên tà u nà y, trong khung cảnh nà y .
− Anh đi một mình à ?
− Ừ .
− Sao không báo cho ngưá»i nhà và o đón ?
− Anh thấy bất tiện quá . ÄÆ°á»ng sá xa xôi, ba mẹ anh lại lá»›n tuổi .
− Anh hay tháºt đấy . Từ nước ngoà i vỠđây mà chỉ lúi thá»§i Ä‘i má»™t mình .
− Anh không thÃch rưá»m rà .
− Anh đã báo với hai bác chưa ?
− Báo rồi . Nhưng ở nhà không biết anh vỠgiỠnà o .
Bình An im lặng . Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn anh xem thá»i gian qua anh có thay đổi gì vá» ngoại hình không .
Công bằng mà nói, anh trắng hÆ¡n, máºp hÆ¡n trước và có vẻ bảnh bao hÆ¡n . Song đôi mắt anh có chút gì đóđượm buồn, khó tả .
Anh nhìn qua cô, giá»ng nhẹ nhà ng âu yêm .
− Em đi một mình thôi à ?
− Dạ không, em Ä‘i vá»›i nhá» Thanh Thúy, bạn thân vá»›i em ở quê . Anh không biết nó đâu . Khi nà o nó thức dáºy, em sẽ giá»›i thiệu vá»›i anh sau .
Phi Hùng cưá»i hiá»n là nh . Anh không nói gì thêm . Cả hai nhìn ra cá»a sổ khoang tà u . Bên ngoà i trá»i tối, nhưng thấy rất rõ má»i váºt nhỠánh trăng đêm .
Lâu lắm rồi, đêm nay, anh và cô má»›i ngẩng nhìn trăng . Vầng trăng tròn và nh vạnh như má»™t dấu chấm lạnh lùng . Anh hÃt má»™t hÆ¡i daì, hương đất, hương cá», hương đêm quen thuá»™c khiến anh thoải mái vô cùng .
Anh cảm thấy bản thân anh giỠđây có má»™t cái gì đó gần gÅ©i, thân quen vá»›i Bình An . Anh ân cần há»i thăm cô:
− Từ ngà y anh ra Ä‘i đến giá», em sống thế nà o ở đây ?
− Em ở nhà má»™t thá»i gian phụ buôn bán vá»›i dì em ..
Bình An ngáºp ngừng má»™t chút rồi nói tiếp:
− Sau đó, em đã và o SG là m ăn sinh sống .
− Sao em lại bỠquê và o SG ?
− Thanh Thúy rủ em đó . Vả lại, anh cũng biết em sống như thế nà o ở quê nhà .
Giá»ng anh đượm buồn :
− Anh biết .
− Em vỠlần nà y là lần đầu tiên từ lúc xa nhà đó .
− Váºy à ? Em không buồn sao ?
− Buồn lắm, anh Hùng à ?
− Em vẫn còn độc thân chứ ?
− Vâng .
− Công việc hiện tại của em có tốt không ?
− Cũng tạm ổn . Em sống được .
Giá»ng anh âu yếm:
− Có vất vả lắm không em ?
− Không vất vả lắm đâu anh ạ .
− Em có thể kể cho anh nghe vỠnhững tháng ngà y em sống ở SG không ?
− Tất cả Ä‘á»u là dÄ© vãng xa xôi . Nhắc lại, kể lại cÅ©ng váºy thôi . Chỉ cà ng thêm buồn .
− Cuộc sống của em tồi tệ lắm sao ?
− Gần như thế đấy, anh Hùng à .
− Nhưng vá» mặt nà o ? Váºt chất hay tinh thần ?
− Cả hai . Nhưng váºt chất thì không đến ná»—i lắm .
− Buồn thế hả em ?
− Vâng .
− Anh có viết thư rất nhiá»u vá» nhà há»i thăm tin tức cá»§a em, nhưng ba mẹ anh chỉ báo vá»›i anh là em và o SG sinh sống . Còn lại thì không biết gì cả .
− Em đi, em không viết thư vỠnên hai bác cũng không biết địa chỉ của em .
− Em ác tháºt đấy .
Bình An khẽ cưá»i . Cô không Ä‘Ãnh chÃnh cho việc là m cá»§a mình . Mắt cô nhìn theo những ngá»n cây má» má» Ä‘ang khuất dần, khuất dần sau Ä‘oà n tà u . Những là n gió se lạnh từ ngoà i thổi và o là m Bình An buôn buốt . Cô đứng khoanh tay lại . Thấy thế, Phi Hùng cởi chiếc áo khoác ngoà i cá»§a mình ra choà ng cho cô .
Bình An mỉm cưá»i:
− Em không lạnh lắm, anh Hùng à .
− Em cứ choà ng và o cho ấm . Äừng ngại .
Bình An không từ chối . Cô khoác hẳn nó và o và tiếp tục ngắm trăng sao .
Gió thổi và o, thỉnh thoảng má»™t và i sợi tóc cá»§a cô lại bị gió là m vương trên mặt Phi Hùng . Trong thoáng chốc, anh đã ngất ngây, xao xuyến vì mùi hương dìu dịu từ tóc cô tá»a ra .
Trông nỗi xôn xao của tâm hồn, Phi Hùng liếc nhìn sang cô . Anh cảm thấy cô đẹp và duyên dáng, với là n tóc mây óng mượt bay bay trong gió .
Anh nghÄ©: Không rõ đến lu c nà y, Bình An Ä‘ang nghÄ© gì vá» anh ? Trong trái tim nhá» nhé cá»§a cô có dà nh chút gì thương mến cho anh, như anh đã từng dà nh cho cô không ? Tình cảm xưa nay anh dà nh cho cô ngà y cà ng sâu Ä‘áºm hÆ¡n . Anh lao và o là m thêm giỠđể có dư ra vá» quê hương cưới cô là m vợ . Không biết bây giá», Bình An có còn nhá»› ngà y ấy không nữa ? Anh vừa hồi há»™p vừa lo lắng . Chỉ cần Bình An gáºt đầu đồng ý, anh sẽ tiến hà nh hôn lá»… ngay .
Nhưng lúc nà y đây, anh biết không phải là lúc để nói chuyện ấy .
Nhiá»u lúc, không kìm nén ná»—i lòng, anh muốn bà y tá» vá»›i cô . Nhưng rồi anh lại không dám, vì cảm thấy e ngại thếnà o ấy .
Bình An chỉ coi anh như ngưá»i anh tinh thần, không hÆ¡n được nữa . Bởi lẽ giỠđây, cô đã quá ê chá» vá»›i những thứ tình cảm qua đưá»ng cá»§a cánh đà n ông . HỠđã là m cho cô mất hết niá»m tin và hy vá»ng .
Cô tá»± hứa vá»›i lòng sẽ không yêu bất kỳ má»™t ai nữa . Cô rất sợ cái cảm giác bị ngưá»i ta phụ bạc . Cô không muốn yêu ngưá»i để rồi không ai đáp lại tình yêu cá»§a cô .
Lúc nà o cô cũng tự dằn lòng .
Äừng nghÄ© đến tình yêu nữa . Hãy nhá»› đến thân cá» dại hoa hèn cá»§a mình mà an pháºn ! Äừng mÆ¡ tưởng đến má»™t tình yêu Ä‘Ãch thá»±c ! Số pháºn chẳng bao giá» dà nh cho mình .
Tiếng gá»i cá»§a Phi Hùng ngắt ngang lòng suy nghÄ© cá»§a cô .
− An nà y !
− Gì thế, anh Hùng ?
− Có bao giỠem nghĩ đến anh không ?
Bình An cưá»i bẽn lẽn:
− Tháºt tình không lúc nà o mà em không nghÄ© đến anh dù chỉ là Ãt phút . Sau những ngà y là m việc mệt nhá»c, em cÅ©ng nghÄ© rằng anh Ä‘ang phải váºt lá»™n vá»›i cuá»™c sống nÆ¡i đất khách .
− Anh tháºt hạnh phúc khi nghe em nói thế .
Phi Hùng nhìn và o mắt cô:
− Anh luôn nghÄ© đến em, Bình An . Trước đây, anh xin cưới em cÅ©ng vì má»™t phần anh thấy em khổ quá . Còn bây giá», anh nháºn ra rằng anh đã yêu em . Yêu nhiá»u lắm .
− ....
− Lúc anh ở Hà n Quốc, cuộc sống buồn tẻ . Anh không biết là m gì hơn ngoà i việc nghĩ đến gia đình anh và đến em khi anh rảnh rỗi . Em còn là nguồn động viên của anh đó .
− ...
− Em vỠquê chơi được lâu không Bình An ?
− Dạ, khoảng 10 days .
− Váºy anh có thể má»i em Ä‘i chÆ¡i được chứ ?
− Vâng, tất nhiên rồi . Em chỉ e ngại dì em thôi .
− Bây giỠmà em còn e ngại nữa sao ?
− Cũng không biết nữa . Dẫu sao khi vỠđến nhà , em cũng không quên được cảm giác ấy .
− Anh hy vá»ng dì em thay đổi tÃnh tình chứ không như trước nữa .
− Em cầu mong như thế .
Cà ng vá» khuya, gió cà ng lạnh hÆ¡n . Con tà u trở nên yên tÄ©nh . Chỉ còn nghe má»—i tiếng xình xịch, xình xịch . Thỉnh thoảng nó lại rÃt lên những tiếng ken két kéo dà i, phá tan sá»± im lặng cá»§a mà n đêm .
Phi Hùng tì tay trên thà nh tà u, mắt vẫn nhìn xa xăm . Äôi lúc anh lại ngắm những ánh sao thưa thá»›t trên bầu trá»i .
Bình An đứng khoanh hai tay trước ngá»±c . Cô Ä‘ang nghÄ© đến anh . Cô định há»i anh rất nhiá»u Ä‘iá»u, nhưng cô e dè, khó nói . Cuối cùng, cô cÅ©ng há»i má»™t cách mạnh dạn:
− Anh có thể kể cho em nghe những ngà y anh sống ở nước ngoà i không ?
Phi Hùng cưá»i:
− Em muốn nghe sá»›m váºy sao ?
− Vâng . Em muốn biết khoảng thá»i gian đó anh vui, buồn, khổ, sướng thế nà o ?
− Vui thì Ãt mà buồn thì nhiá»u, em ạ .
− Äiá»u gì là m cho anh buồn váºy Hùng ?
− Nhiá»u lắm, em ạ .
− Anh kể cụ thể cho em nghe đi . Em quan tâm chứ không phải tò mò đâu .
− Anh biết .
− Váºy anh kể Ä‘i .
Phi Hùng cúi nhìn xuông sà n tà u, giá»ng anh đượm buồn:
− Äiá»u đầu tiên là m anh buồn nÆ¡i đất khách là há» coi rẻ công nhân VN .
− HỠđối xá» vá»›i ngưá»i nước mình thế nà o hả anh ?
− Há» xem thưá»ng lắm . Lương trả cÅ©ng rẻ hÆ¡n công nhân cá»§a há» rất nhiá»u .
− Sao bất công quá váºy anh ?
− Biết là bất công, nhưng là m gì được hỠ.
− Váºy hợp đồng xuất khẩu lao động đâu ?
− Anh là m sao biết được . Tuy váºy, đồng lương kiếm được tÃnh ra vẫn khá hÆ¡n ở VN nhiá»u .
− Chỗ ở tiện nghi không anh ?
− Tạm được . Cũng khá sạch sẽ, thoáng mát . Nói chung ở mức độ trung bình khá .
− Anh ở cùng phòng vá»›i nhiá»u ngưá»i không ?
− Phòng anh 4 đứa . Anh nhỠtuổi nhất nên rất được cưng .
− Phòng anh chắc vui lắm nhỉ ?
− Vì sống xa nhà nên bá»n anh đùm bá»c lẫn nhau, không dám to tiếng hay xÃch mÃch . Bá»n chá»§ mà biết được, há» cà ng chèn ép thêm .
− Váºy à ?
− Thế đấy em ạ .
− Còn váºt giá bên ấy thì sao ?
− A, bên đó cứ má»™t won mua ba cây kem, nhưng nếu kem ngon thì má»™t won không tá»›i 2 cây nữa đó . Lương cá»§a há» rất cao, nếu tÃnh theo lương cá»§a há» mà mua sắm bên đó sẽ rẻ gấp 10 lần ở đây . Bởi váºy, lúc nà o há» cÅ©ng dư dả, há» gởi số tiá»n xà i còn thừa và o ngân hà ng . Hầu như má»i ngưá»i dân Ä‘á»u có số tiết kiệm cả . Nên há» sắm xe con rất dá»…, em ạ . Còn đối vá»›i công nhân VN mình thì .., thôi kệ, miá»…n sao cÅ©ng hÆ¡n ở VN là được rồi . Là m bên đó, để tiá»n vá» VN xà i chứ ở đấy đụng và o là tiá»n trăm vá»›i triệu so vá»›i VN đó .
Bình An im lặng, không nói gì thêm . Tiếng Ä‘oà n tà u chạy vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u, xình xịch . Sợ cô mệt, Phi Hùng ân cần bảo:
− Thôi, em và o ghế của mình nghĩ lưng đi . Khi nà o đến nhà , anh em mình tâm sự tiếp, em nhé .
Bình An khẽ gáºt đầu . Anh đưa cô vá» ghế lúc nãy . Vừa đến nÆ¡i, giá»ng Thanh Thúy đã lanh lảnh:
− Mà y Ä‘i đâu lâu thế ? Tao thức dáºy từ nãy giỡ mà chẳng thấy mà y đâu cả .
Chỉ tay và o Hùng,Bình An giới thiệu với bạn:
− Äây là anh Phi Hùng, có lần tao đã kể cho mà y nghe đó .
Thanh Thúy và Phi Hùng gáºt đầu chà o nhau . Thúy mỉm cưá»i, nói:
− Xin chà o "Việt Kiá»u" Hà n Quốc .
Nghe Thúy dà dá»m, anh cÅ©ng phải báºt cưá»i than`h tiếng:
− Xin chà o bạn . Mình chỉ là Việt Kiá»u hồi há»™p thôi - Anh cÅ©ng đáp lại má»™t cách hà i hước để không khà thêm vui vẻ .
Thấy xunh quanh má»i ngưá»i vẫn Ä‘ang ngon giấc, Bình An đưa tay lên môi ra hiệu:
− Suỵt, nói chuyện khẽ thôi . Kẻo hỠrầy mình đấy .
Thanh Thúy má»›i sá»±c nhá»› là mình Ä‘ang ở trên tà u . Cô nói nhá» lại, chỉ vừa đủ để ba ngưá»i nghe . Cô quay sang Hùng, há»i nhá» nhẹ:
− Anh đi một mình à ?
− Vâng .
− Không có ngưá»i đón sao ?
− Mình muốn đi một mình thế nà y thôi . Bố mẹ mình lớn tuổi rồi, đưa đón vất vả lắm .
Thanh Thúy cưá»i:
− Anh có hiếu với ông bà cụ nhỉ .
− Là m con là phảI hiếu thảo chứ .
− Ghê nhỉ ? -Thanh Thúy trêu .
Phi Hùng dò há»i cô:
− Có khi nà o em nghe Bình An nhắc đến anh không ?
Thanh Thúy liếc Bình An má»™t cái rồi má»›i trả lá»i:
− Có đấy . Nó nhắc anh luôn hà .
− Tháºt không ?
Thanh Thúy bĩu môi:
− Anh Hùng không tin thì đừng há»i . Mà đã há»i thì phải tin chứ .
− Ừ, anh tin mà .
Anh nôn nóng há»i thêm:
− Bình An nhắc anh thế nà o ?
− Nhắc đủ thứ . Bảo anh hiá»n, có hiếu và chăm chỉ siêng năng . Em nhá»› không hết nữa đó .
Phi Hùng thÃch chà cưá»i hì hì . Còn Bình An thì nguýt Thanh Thúy :
− Mà y xạo vừa thôi nghe . Mà y há»c cách nói khoác từ lúc nà o váºy nhá» ?
− Từ lúc nà o cái con khỉ ? Có nhắc anh Hùng thì nháºn quách Ä‘i, bà y đăt. mắc cỡ nữa chứ .
− Con quỷ nà y !
Phi Hùng nhìn Bình An, trìu mến . Anh nói với cô:
− Nhắc anh thì có sao nà o ?
− Không sao cả, nhưng nó nói thêm đó.
Thanh Thúy xen và o:
− Tao không thêm nhé . Tháºm chà còn chưa nói những Ä‘iá»u mà tao quên nữa đó .
− Có đâu mà quên .
− Sao không có .
Hai đứa đôi co qua lại là m Phi Hùng phải can ngăn:
− Thôi, thôi . Có nhắc anh hay không cÅ©ng không sao . Thanh Thúy! Em đừng chá»c Bình An nữa, kẻo cô ấy giáºn là tiêu anh luôn đó .
Thanh Thúy cưá»i khì và không thèm cãi nhau vá»›i Bình An nữa .
Lúc nà y, đoà n tà u đã sắp đến sân ga . Anh bảo hai cô gái:
− Hai em chuẩn bị xem lại hà nh lý đi . Tà u sắp đến ga rồi đấy .
Bình An đáp:
− Vâng . Anh cũng nên vỠtoa của mình để sắp xếp hà nh lý lại, kẻo không an toà n đó .
Phi Hùng đỡ giúp những giỠđồ của hai cô gái xuống sà n tà u . Xong đâu đó, anh mới quay vỠtoa của mình .
Tà u đến sá»›m hÆ¡n dá»± tÃnh 15 mins . Nhìn xuống hai bên đưá»ng ray đã đầy ngưá»i Ä‘i đón . Gương mặt ai nấy Ä‘á»u tươi vui . Trên tà u cÅ©ng có ngưá»i rối rÃt nháºn ra ngưá»i quen . Bình An trông thấy mẹ cá»§a Thanh Thúy, cô gá»i bạn:
− Bác 5 kìa Thúy . Mà y nhìn thấy chưa ?
Dõi theo hướng tay chỉ của Bình An, Thanh Thúy đáp:
− Thấy rồi .
Cô reo lên mừng rỡ . Cả ba bước xuông sân ga . Mẹ Thúy đã gặp cô và vui mừng khôn xiết .
Phi Hùng nói ngay:
− Thanh Thúy có bác đưa vỠngồi . Còn lại Bình An, để cháu đưa cô ấy vỠcũng được .
Thanh Thúy gáºt đầu cái rụp:
− OK . Trúng ý anh Hùng quá mà .
Hùng cưá»i bẽn lẽn như con gái:
− Em cứ trêu anh hoà i .
Nói Ä‘oạn, Thanh Thúy kéo tay mẹ ra bãi xe, để lại Phi Hùng và Bình An đứng tần ngần ở đó . Mẹ Thanh Thúy mỉm cuá»i dịu hiá»n chà o cả hai trước khi quay gót .
Phi Hùng đối diện với Bình An, anh lên tiếng:
− Anh đưa em vỠnhé ?
− Vâng .
Anh vẫy một chiếc xe taxi, nhưng Bình An ngăn lại:
− Mình Ä‘i taxi tốn tiá»n lắm anh Hùng ạ . Từ đây đến nhà mình hÆ¡n cả chục cây số ..
Phi Hùng khoát tay:
− Em đừng lo . Lâu lâu mới đi một lần mà .
Bình An đà nh phải nghe theo:
− Thôi được, tùy anh .
Chiếc taxi êm ả lao Ä‘i trên con đưá»ng khá vắng ve, Ãt ngưá»i qua lại .
Bình An và Phi Hùng Ä‘á»u yên lặng . Cô ngả đầu và o thà nh ghế, lim dim đôi mắt . Xe vẫn chạy Ä‘á»u . má»™t ngà y bình thưá»ng như bao ngà y khác . Cô thấy mình bá»—ng lẽ loi, bé nhỠđến lạ thưá»ng, mặc dầu có anh bên cạnh và sắp trở vá» vá»›i gia đình . Cô có cảm giác mình như má»™t hạt bui bay lÆ¡ lá»ng giữa không gian, và chạm và o những hạt bụi khác má»™t cách tình cá» rồi chuyển hướng lÆ¡ lá»ng trôi Ä‘i nÆ¡i khác .
Cô thương mình, thương đến vô hạn . Mà chưa bao giá» cô nháºn ra được Ä‘iá»u đó . Chỉ có lúc nà y đây, cô má»›i thấy mình vẫn còn có gÃa trị trong xã há»™i, trong cuá»™c sống ..
Chừng như thấy bất tiện vì sá»± im lặng cá»§a mình, Phi Hùng quay lại há»i cô:
− Em hồi hộp không ?
− Hồi hộp gì ạ ?
− Thì sắp vỠđến nhà rồi còn gì . Anh nghe Thanh Thúy nói, đây là lần đầu tiên em vỠnhà từ lúc ra đi, phải không ?
− Vâng .
− Chắc là em hồi hộp lắm ?
− Em không rõ cảm giác lắm .
Phi Hùng mỉm cưá»i .
Bình An há»i lai:
− Váºy còn anh ?
− Em còn phải há»i nữa . Anh nóng lòng muốn vá» nhà lắm . Anh hồi há»™p muốn chết đây nè .
− Váºy à ?
− Chứ sao ?
Rồi Phi Hùng phì cưá»i . Anh Ä‘ang nghÄ© đến chuyện chắc bố mẹ anh ngỡ ngà ng lắm khi thấy anh Ä‘i chung vá»›i Bình An . Thấy anh cưá»i, Bình An gạn há»i:
− Anh cưá»i gì thế ?
− Anh nghĩ đến gương mặt của bố mẹ anh .
− Sao anh lại chỉ nghĩ đến gương mặt của hai bác ấy ?
− Thì anh biết chắc má»™t Ä‘iá»u là ông bà cụ sẽ ngạc nhiên lắm .
− Ngạc nhiên vì anh đi với em phải không ?
− Em thông minh tháºt đó nha .
− Anh quá khen . Ai cÅ©ng có thể nghÄ© đến Ä‘iá»u đó mà .
− Chưa chắc đâu .
− Váºy theo anh, hai bác sẽ vui hay ngược lại ?
− Chắc hẳn là vui như hội rồi .
− Sao anh nghĩ thế ?
− Anh hiểu ba mẹ anh mà .
− Em cầu mong như váºy .
Phi Hùng gõ gõ mấy ngón tay xuống chiếc ghế nệm:
− Còn bố mẹ em thì sao nhỉ - Anh há»i má»™t cách bâng quÆ¡ .
Bình An cắn môi suy nghĩ:
− Em chịu thôi . Em không thể đoán được phản ứng của ba và dì em .
− Chắc chắn ba em sẽ vui chứ .
− Em nghÄ© chắc là váºy .
Câu chuyện cá»§a hai ngưá»i chưa đến hồi kết thúc mà chiếc xe đã dừng lại trước nhà Phi Hùng . Anh móc và lấy tiá»n trả cho bác tà i xế và mở cá»a cho Bình An . Ba mẹ anh và cả gia đình rối rÃt chạy ra đón anh . Ai nấy Ä‘á»u rưng rưng nước mắt sau mấy năm xa cách .
Bình An lặng lẽ chà o anh và quay gót và o nhà mình . Bố cô ngỡ ngà ng vô hạn . Ông chạy đến ôm chầm lấy cô và khóc . Ông xúc động đến mức không thốt nên lá»i .
Dì cô vẫn ngồi yên bên cạnh nồi cháo, đưa mắt nhìn cô má»™t cách chăm chú, không nói má»™t lá»i . Bà lúc nà y có vẻ hiá»n là nh hÆ¡n . má»™t lúc tháºt lâu, bà má»›i đứng lên và nói:
− Con mới vỠđó à ?
− Dạ . Con chà o dì . Dì khá»e không, thưa dì ?
− Dì vẫn khá»e . Sao con không viết thư vá» ?
Bình An cúi đầu lặng lẽ . Cô không ngá» dì ghẻ cá»§a mình lại thay đổi thái độ vá»›i cô như váºy . Cô mừng thầm trong lòng, nhưng không dám nói ra .
Cô bước và o nhà , thấy trong nhà có nhiá»u đổi khác . Sáng sá»§a hÆ¡n . má»™t và i thứ khác má»›i mẻ . Có lẽ dì cô má»›i sắm .
Cô khẽ khà ng há»i dì:
− Dạo nà y buôn bán có khá không váºy dì ?
− Khá hơn lúc trước, con ạ . Dì phải thuê thêm đến hai đứa giúp việc mới kịp phục vụ cho khách . NhỠthế mà dì mới có mua sắm thêm một và i thứ cho gia đình dùng .
− Con mừng lắm dì ạ .
− Bình An nà y ! Trước đây, dì có đối xỠtệ bạc với con thì bây giỠcon tha thứ cho dì nghe . Dì ăn năn lắm . Nếu biết địa chỉ của con thì dì đã viết thư cho con rồi .
− Con xin lá»—i dì vì thá»i gian qua con không thưá»ng viết thư vá» nhà .
− Äợt nà y con vá» luôn hay Ä‘i lại ?
− Con đi lại, dì ạ .
− Con chơi lâu mau ?
− Khoảng 10 days, thưa dì . Con xin phép nghĩ được bấy nhiêu đó thôi .
− Váºy à ? Tiếc quá. Phải con vá» lâu hÆ¡n thì vui biết mấy.
Nghe dì ghẻ nói thế, Bình An không dám tin và o tai mình nữa. Nhưng nhìn nét mặt cá»§a bà , cô biết rằng bà nói rất chân thà nh. Có lẽ bà đang sữa chữa những lá»—i lầm trước đây cá»§a mình. Bá»—ng chưng cô thấy lòng mình ấm áp vô cùng, cô hạnh phúc đến bất ngá» và trà n ngáºp. Cô muốn lao đến ôm chầm lấy bà , nhưng cái cảm xúc xa cách vẫn còn loanh quanh đâu đó kéo chùn chân cô lại. Cô chỉ nhìn mẹ kế má»™t cách âu yếm:
− Con rất vu khi dì quan tâm đến con như váºy.
Äang trò chuyện vá»›i dì thì bé Khanh rón rén bước đếns au lưng Bình An, nhẹ nhà ng đưa hai tay lên bịt mắt cô lại. Không cần suy nghÄ©, Bình An cÅ©ng thừa biết đó là ai. Cô quà ng hai tay ra sua, ôm trá»n tấm lưng bé nhá» cá»§a nó và nói:
− Bé Khanh chư ai mà bà y đặt giấu chị.
Nó cưá»i khanh khách, là m cả nhà cưá»i theo:
− Chị vỠđó à ? Quà đâu?
− Chưa chà o chị mà đã há»i quà rồi, nghÄ© chÆ¡i Khanh luôn.
− Em chà o chị rồi mà .
− Chà o lúc nà o?
− Lúc bịt mặt ấy.
Bình An vỗ và o mông nó và mắng yêu em trai:
− Láo tháºt.
− Quà em đâu, chị 2?
Bình An kéo trong giỠra, lấy mấy gói quà đưa cho nó. Mắt nó giương lên sáng long lanh. Bình An nói:
− Tất cả chỗ nà y là của em đó.
− Ôi ! Äẹp quá.
Bình An mua cho em Binh An mua cho em trai minh mấy chiếc xe bằng Ä‘iện tá», nó thÃch chà cưá»i hoại Cô mua cho ba mình má»™t bá»™ pijama và má»™t chiếc áo sÆ¡ mi. Còn dì má»™t bá»™ đồ bà ba rấi đẹp.
Không khà gia đình tháºt ấm cúng tươi vui. Huyên thuyên má»™t lúc, Bình An nói:
− Äể con ra phụ dì bán quán nha.
− Thôi, con nghĩ ngơi cho khẻo đi. Có hai đứa phụ với dì rồi. Con đi mấy chục tiếng đồng hồ, không biết mệt sao?
Nghe dì nói thế, cá»™ng thêm lá»i khuyên cá»§a bố :
− Con Ä‘i tắm rá»a cho mát mẻ sạch sẽ rồi hãy nghỉ .
Bình An bước và o phòng tắm, sau đó leo lên giưá»ng đánh má»™t giấc tháºt lâu.
Khi cô tỉnh dáºy thì má»i ngưá»i Ä‘ang ngon giấc, cô vá»›i tay lấy chiếc đồng ho6` lên xem và nháºn ra chỉ má»›i 12 A.M. Cô không ngá»§ được nữa.
Cô nhá»› lại má»i chuyện đã qua, buồn, vui lẫn lá»™n. Bất chợt, cô nghÄ© đên Phi Hùng. Cô không hình dung được rõ rệt cảm xúc trong lòng mình, vui hay không vui khi gặp lại anh. Cô khẽ lắc đầu ngao ngán. Không ai hiểu rõ được những băn khoăn lo lắng trong lòng cô.
Cô vùi mặt và o gối. Äã từ lâu, cô sống má»™t cuá»™c sống lặng lẽ như thế. Cho dù gặp cảnh Ä‘au lòng đến đâu, cô vẫn bình tÄ©nh. Có lẽ cuá»™c sống đã dạy cho cô phải như thế.
Nước mặt cô đã thôi không bao giá» rÆ¡i nữa. Vì Ä‘au thương đã vùi chôn sâu dưới lá»›p bụi thá»i gian dà y dặc. Khi tháng năm qua Ä‘i cuốn mất má»™t thá»i và ng son huyá»n hoặc, cô má»›i nháºn ra má»™t Ä‘iá»u rằng ngà y xưa cô tháºt khá» dại, ngây ngô và nông cạn. Tháºm chà nhẹ dạ, cả tin.
NghÄ© đến Phi Hùng, cô thầm nhá»§ : Có thể là anh chẳng còn thương cô như ngà y xưa nữa. Và cÅ©ng có thể tình thương dà nh cho cô ngà y nà o đã thà nh không thá»±c. Nhưng vá»›i cô, những ká»· niệm thuở ấy vẫn như từng đợt sóng cồn cà o giữa đại dương, cứ chá»±c chồm lên rồi vỡ tan lúc nà o không hay. Duy chỉ có má»™t Ä‘iá»u cô hiểu được rằng, chẳng khi nà o cô quên anh như đã từng quên những ngưá»i đà n ông bước qua Ä‘á»i cô.
Cô không muố nghÄ© nữa. Cô mệt má»i nhắm nghiá»n đôi mắt lại. Có lẽ cô Ä‘ang phó thác số pháºn mình cho God, đấng tối cao phán quyết.
Rồi cô lại chìm và o giấc ngủ lần thứ hai, không mộng mị..
Hai ngà y sao, Phi Hùng qua nhà , xin phép dì và bố Bình An cho cô đi chơi với anh. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dì cô rất thân thiện và dịu dà ng với cô. Bà nhỠnhẹ:
− Cháu đưa Bình an đi chơi nhớ vỠsớm nhé, kẻo lanh.
Anh sung sướng đáp ngay:
− Vâng, cháu sẽ đưa cô ấy vỠsớm. Bác yên tâm ạ.
Cả hai song bước Ä‘i bên nhau. Cô không buồn, cùng chẳng vui. Còn Phi Hùng thì hân hoan thấy rõ. Anh nói chuyện huyên thuyên suốt con đưá»ng là ng. Hai ngà y qua, anh phải ở nhà chÆ¡i vá»›i bố mẹ và các anh chị em vì lâu lắm má»›i trở vá» nhà . Äể đến hôm nay, anh má»›i dà nh trá»n cho cô má»™t ngà y và có thể những ngà y sau nữa.
Anh và cô im lặng bước Ä‘i. Anh liếc nhìn trá»™m cô và nháºn ra rằng cô tháºt sá»± duyên dáng, rằng cô vốn không đẹp kiêu sa, lá»™ng lẫy như những cô gái khác, nhưng cô có những cái kiêu hãnh cá»§a mình.
Quả tháºt, Bình An kiêu hà nh ngầm ngầm bên trong nảy sinh ra từ những Ä‘au khổ mà cô đã nếm trải. CÅ©ng lạ, cái ngà y còn là má»™t cô gái ngu ngÆ¡ chưa biết yêu là gì, cô chẳng há» có cái kiêu ngạo ấy trong con ngưá»i mình. Chỉ đến khi chuyện tình yêu đầu tiên chẳng ra sao cả, cô đã "mang tai mang tiếng" như ngưá»i ta nói, cô má»›i trở nên tá»± tin. Nhiá»u lúc nghÄ© lại, cô thấy má»™t phần nà o phải cám Æ¡n những ngưá»i đà n ông ấy, vì nếu không trải qua như thế, cô sẽ còn mãi tin là con ngưá»i chỉ có má»™t tình yêu, má»™t niá»m tin, mất Ä‘i là mất tất cả.
Cô đã hiểu ra sá»± tương đối trên Ä‘á»i nà y, sá»± nhẹ bổng cá»§a những mất mát, tổn thương tình cảm. Cô đã Ä‘i được những bước chân đầu tiên trên vụn kÃnh...
Phi Hùng há»i cô:
− Em thÃch Ä‘i đâu nà o?
− Tuỳ anh thôi. Lâu quá má»›i vá» thăm quê, em và anh Ä‘á»u bỡ ngỡ phải không?
− Ừ, vừa bỡ ngỡ vừa thấy thân quen.
− Không nÆ¡i nà o bằng chÃnh nÆ¡i mình sinh ra phải không anh?
− Em cÅ©ng nghÄ© váºy nữa à ?
− Äã từ lâu em nghÄ© thế.
− Anh cÅ©ng váºy. Anh thÃch những nÆ¡i cảnh trà nhẹ nhà ng má»™c mạc, không thÃch những nÆ¡i phồn hoa ồn à o, hà ng ngà n thứ ánh sáng sắc mà u huyá»n ảo. Ở đó, con ngưá»i sẽ dá»… Ä‘i và o nÆ¡i "tâm tối".
− Anh nói thế có mâu thuẫn không ?
− Hoà n toà n không mâu thuẫn.
− Em hiểu.
− À, anh má»i em đến quán kem chá»— ngã ba nhé?
− Em thÃch Ä‘i dạo chÆ¡i hÆ¡n. Hay là mình thả bá»™ ra sông hóng gió mát Ä‘i. Ở đó vui lắm. Bá»n trẻ trong là ng cÅ©ng hay ra đó chÆ¡i lắm đó.
Phi Hùng vỗ tay tán thưởng:
− à kiến hay đấy, anh quên béng nÆ¡i lý tưởng ấy mất. Hồi nhá», anh là chúa ra chá»— đó sà ng ốc gạo vá» luá»™c đấy.
− Thế à ?
− Em há»i nhá» Na khắc biết.
− Phải như lúc nhá» em cÅ©ng váºy thì vui hết biết, anh Hùng nhỉ?
− Em tiếc ư?
− Tiếc lắm chứ.
− Xin chia buồn cùng em.
BAN cưá»i buồn. Hai ngưá»i hướng vá» phÃa con sông xanh biếc. Ngang qua hà ng bán trái cây, anh mua má»™t ký xoà i xanh và má»™t ký táo. Bình An khoát tay:
− Anh mua nhiá»u thế, ăn sao hết?
− Anh ăn dữ lắm đó. Nhiêu đây chưa đủ đó đâu.
Vừa nói, Phi Hùng vừa bảo chị bán trái cây cân thêm một ký nho nữa.
Bình An lắc đầu:
− Cái mắt anh Hùng to hÆ¡n cái bụng nữa đó. Äể anh ăn hết chá»— trái cây nà y.
− Em cược với anh không?
− Cược đó.
− Cược gì nà o?
Bình An chắc nịch:
− Gì cũng được.
Phi Hùng dõng dạc:
− Quân tỠnhất ngôn đó nha.
− Yên tâm đi ông.
Bình An đoán chắc Phi Hùng sẽ không thế nà o ăn hết, nên mới mạnh dạn đánh cuộc. Còn Phi Hùng thì đã lượng sức của mình nên cũng không ngần ngại.
Anh xách ba túi trái cây trên tay, vừa Ä‘i vừa huýt sáo. Bình An cưá»i hteo Ä‘iệu bá»™ lắc lư cá»§a anh.
Gần tá»›i mép sông, vì mãi nhìn theo Ä‘iệu bá»™ hà i hước cá»§a Phi Hùng mà An cưá»i nắc nẻ, cô bước Ä‘i nhanh theo bước chân cá»§a anh và thình lình vấp phải cục đá khá to dưới đất là m cô ngã chúi vá» phÃa trước. Nhưng Phi Hùng đã phản ứng tháºt nhanh, anh thả túi trái cây xuống và ôm gá»n Bình An trong vòng tay cá»§a mình.
Bị bất ngá», Bình An mắc cỡ đến đỠbừng cả mặt khi thấy mình Ä‘ang nằm trong vòng tay ân cần cá»§a anh. Sau má»™t phút bối rối, cô vá»™i gỡ tay Phi Hùng ra rồi cố gắng đứng dáºy.
Phi Hùng thầm cám Æ¡n sá»± bất ngỠđã cho anh có được cô trong vòng tay khát khao yêu thương cá»§a mịnh Thấy Bình An gỡ tay anh ra, anh dịu dà ng há»i:
− Em có đau không An?
Bình An thẹn thùng, e lệ rá»i khá»i vòng tay cá»§a Phi Hùng. Cô lảng tránh ánh ma9 t nồng nà n cá»§a anh, là nhà đáp:
− Chỉ hÆ¡i nhức chút xÃu thôi anh à .
Phi Hùng ngồi sụp xuống bên chân cô, nhè nhẹ sỠnắn bà n chân đang đau của cô và nói:
− Bình An à ! Chân em vẫn là nh lặn không bị trầy sức chỗ nà o đâu. Bây giỠem còn thấy nhức không?
− Còn sơ sơ thôi anh Hùng. Anh yên tâm đi, đừng lo cho em.
Phi Hùng tỠvẻ áy náy:
− Tiếc là không có dầu ở đây. Nếu có, anh xức cho em một chút là hết ngay. Hay là em ngồi đây anh đi kiếm dầu nhé?
Bình An cảm động vì sự ân cần chu đáo của Phi Hùng. Nhưng cô khoát tay:
− Có nghiêm trá»ng gì đâu mà anh phải tìm kiếm dầu cho cá»±c váºy. Anh ngồi xuống đây luôn Ä‘i. Mình ngồi đây ngắm cảnh là đẹp lắm rồi. Anh đồng ý chứ?
Phi Hùng gáºt gù đồng ý:
− Hôm nay trá»i đẹp tháºt. Thôi được, chúng mình ngồi đây ngắm cảnh cÅ©ng được rồi. Khá»i phải Ä‘i thêm.
Nói rồi, Phi Hùng dìu cô Ä‘i thêm và i bước nữa đến bên thảm cá» ven bá» sông, cạnh bên hà ng cây xanh Ä‘ang reo vui trong io . Anh ngồi xuống bên cạnh cô, từ từ cháºm rãi quan sát khung cảnh xung quanh mình.
Dòng sông nà y với anh vẫn quen thuộc, thân thương, mặt nước xanh biếc, sóng gợn lăn tăn.
Cả hai Ä‘á»u ngồi yên lặng, tá»± thưởng thức phút giây bình yên và má»—i ngưá»i cùng nghÄ© vá» má»™t hướng.
Bỗng Bình An lên tiếng:
− Chưa bao giá» em cảm thấy bình yên như lúc nà y. Ôi ! Tháºt là hạnh phúc.
Phi Hùng nhìn cô đăm đăm, anh hạnh phúc trao dâng vì nghĩ rằng cô đang cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh anh. Anh cảm động:
− Tháºt váºy chứ Bình An?
Không nghi ngá», cô đáp chắc nịch:
− Tháºt đấy. Em thấy lòng nhẹ nhà ng, thanh thản lắm. Em ước gì cái cảm giác nà y theo em suốt cả cuá»™c Ä‘á»i.
Gương mặt Phi Hùng rạng rỡ hẳn lên. Anh hiểu câu nói của Bình An theo một hướng khác. một hướng khá chủ quan. Rõ rà ng anh chưa hiểu hết được nội tâm của cô.
Anh đáp:
− Anh cầu mong Ä‘iá»u em ước sẽ thà nh hiện thá»±c.
− Cám Æ¡n anh nhiá»u.
Những đà n chim câu chao lượn thà nh Ä‘oà n trên bầu trá»i xanh thẳm. Chúng bay cao, cao mãi để rồi bá»—ng nhiên chúng liệng nghiêng cả đà n thà nh má»™t hình vòng cung lá»›n trông tháºt đẹp mắt. Cả hai dõi theo chúng đến khi chúng khuất sau rặng tre là ng.
Những đám mây lang thang trên ná»n trá»i xa vợi, nhợt nhạt bá»—ng trở nên sống động, mà u sắc biến đổi liên tục từ xanh sang xám. Bên kia sông, những lùm cây lúp xúp trở nên mỠảo, xanh biếc lung linh trong sương sá»›m.
Phi Hùng thốt lên:
− Nơi đây yên tĩnh và thanh tao quá em nhỉ?
− Vâng - Ban đáp.
Vá»›i cô, bá» sông nà y như tâm hồn dá»… xao động, cô lẻ, hiu quạnh. Nắng chói trên tầng xanh dá»™i xuống muôn ngà n vì sao trên sông. Nắng cháy mướt trên tà u dừa nước oai nghiêm, lãnh đạm. Có lúc cô hoảng hốt khi thấy má»™t con chim sâu lòng biếc vá»™i và ng vượt sông cất tiếng kêu gá»i bẫy buồn buồn. Có lẽ cô Ä‘ang đồng cảm vá»›i nó.
Ãnh mắt cô thÆ¡ thẩn nhìn những ngá»n sóng vẫy sáng, bên kia sông thỉnh thoảng lại có những cánh cò uể oảI chao nhẹ.
Phi Hùng với tay lấy túi trái cây. Anh bốc ra một quả, đưa cho Bình An rồi nói :
− Em ăn đi.
Bình An chợt tỉnh, cô không thả hồn theo những cánh cò, cánh chim nữa mà trở vỠvới thực tại.
Cô mỉm cưá»i, lắc đầu:
− Không ăn đâu.
− Sao váºy? -Hùng trố mắt.
− Anh mang toà n bá»™ xuống sông rá»a lại cho sạch cái đã. Rồi em má»›i ăn láºn.
Phi Hùng lúc nà y mới ngớ ra:
− á»’ ! Anh xin lá»—i, anh quên khuấy mất. Thôi, để anh Ä‘i rá»a hén?
− Còn phải há»i nữa chứ.
Anh nhanh nhẹn mang túi trái cây xuống sông, nước chảy êm ả. Thoắt má»™t cái, anh rá»a hết nhẫn, chỉ còn lại má»™t trái bướng bỉnh trôi dạt ra theo dòng nước. Anh vá»›i tay để lấy nó, nhưng nó nghịch ngợm trôi xa hÆ¡n. Anh lá»™i xuống và chồm tá»›i. Tưởng rằng quả táo nằm gá»n trong tầm tay mình, ai dè bất thình lình anh hụt chân xuống vùng nước Ä‘ang xoáy. Anh ngã nhà o xuống dòng sông, ha tay Ä‘áºp nước lia lịa.
Trên bá» lác dác má»™t và i đứa trẻ Ä‘ang nô đùa. Trông thấy anh Ä‘ang bì bòm dưới nước, chúng ngừng lại và đứng nhìn anh, cưá»i khanh khách.
Bình An ngồi trên bỠthấy thế, cô quên cả chân đau chạy đến chỗ anh. Lúc nà y, anh đã bị nước xoáy dìm sâu xuống, anh hoảng hốt la lớn:
− Cứu tôi với !
Bá»n trẻ tưởng anh đùa, chúng cà ng cưá»i lá»›n hÆ¡n. Chúng đâu biết rằng chá»— anh Ä‘ang bị hụt nước xoáy rất mạnh và rất sâu.
Bình An biết anh dang gặp nguy, cô lội xuống, bơi ra chỗ anh và kéo anh và o.
Cô nói nhỠvà o tai anh:
− Anh không biết bơi à ?
− Ừ, anh không biết.
Cô cưá»i ngặt nghẽo:
− Trá»i đất ! Con trai gì mà tệ dữ váºy. Chút xÃu nữa là toi mạng rồi.
Vẫn chưa hết sợ, Phi Hùng mặt mà y tái mét. Anh không ngỠanh lại rơi và o một tình cảnh khó xỠnhư thế. Con trai mà lại không biết bơi, để con gái ứng cứu.
Anh nói, giá»ng vẫn chưa hết sợ:
− Nếu không có em thì chắc là anh ra ngưá»i thiên cổ quá.
Bình An lắc đầu:
− Em không cứu thì ngưá»i khác cÅ©ng sẽ cứu anh thôi hà .
− Ở đây toà n con nÃt không, là m sao nó cứu được.
− Anh đừng coi thưá»ng bá»n nó. Chúng nó bÆ¡i cừ lắm đó.
− Cừ thì cừ, nhưng kéo anh vô sao được?
Bình An ấp úng:
− Ừ..thì kéo trên nước dễ lắm, dễ ợt chứ gì.
− Thôi, dù gì đi nữa thì anh cũng đang mang o8n cứu mạng của em rồi..
Vừa nói, Phi Hùng vừa cưá»i. Bình An nguýt anh:
− Hết sợ chưa mà còn ba hoa váºy?
− Hết rồi.
− Váºy mình lại chá»— cÅ© ngồi Ä‘i.
Phi Hùng và Bình An tiến lại bãi cá» lúc nãy. Toà n thân anh ướt nhèm nhẹp như chuá»™t lá»™t. Cô há»i anh :
− Anh Hùng có lạnh lắm không?
− Mát chứ không lạnh.
− Xạo đi.
− Ừ, thì thôi. Anh lạnh đó. Em là m sao cho anh hết lạnh Ä‘i. -Hùng dà dá»m.
Bình An suy nghÄ©. Cô tháºt sá»± không biết phải là m cách nà o cho anh ấm lại. Cô là nhÃ:
− Anh cởi áo ra vắt nước cho khô rồi mặc và o lại.
Nghe lá»i cô, anh là m theo y hệt. Anh từ từ cởi áo ra và vắt tháºt khô, sau đó má»›i mặc và o lại. Bình An há»i ngay:
− Äỡ chưa anh Hùng?
Hùng lém lỉnh:
− Vẫn lạnh không chịu nổi.
Bình An lúc lắc đầu:
− Em hết cách rồi, chỉ còn một cách duy nhất là mình vỠnhà thôi. Anh sẽ thay đồ khác cho đỡ lạnh.
− Vẫn còn cách khác hay hÆ¡n. Cách vá» nhà là anh không thÃch và sẽ không bao giá» xảy ra.
− Cách gì váºy anh?
− Chỉ cần em ôm anh lại là anh ấm liá»n.
Bình An biết Hùng đùa, nhưng cô vẫn đáp lại:
− XÃ, cái mặt anh khôn đáo để. Äừng hòng có chuyện đó.
− Không thì thôi, em là m gì mà chua ngoa thế.
− Váºy má»›i trị được cái miệng cá»§a anh chứ.
− Thôi, thôi. Anh chịu thua em đó.
Bình An và Phi Hùng cùng cưá»i. Cô buông má»™t tiếng:
− Hết.
− Em xin lá»—i nha. Em đùa chút xÃu cho vui váºy mà .
Phi Hùng khoái chà cưá»i khì. Như sá»±c nhá»› ra, anh há»i cô:
− À, chân em hết Ä‘au chưa mà lúc nãy chạy xuống sông cứu anh váºy?
− Dạ, hết rồi. Lúc nãy cÅ©ng còn hÆ¡i Ä‘au đó, nhưng mạng ngưá»i là quan trá»ng mà - Bình An đùa.
− Em can đảm tháºt.
− Không phải váºy đâu, tại em biết bÆ¡i nên dÄ© nhiên là rất dạn dÄ©.
− Em há»c bÆ¡i từ lúc nà o váºy?
− Từ lúc và o Sà i Gòn là m việc. Nhá» Thanh Thuý rá»§ em Ä‘i há»c để rèn luyện thể hình đó.
− Hèn gì em bơi cừ lắm.
Bình An trêu Phi Hùng:
− Chá»› đâu như anh váºy. Con trai gì mà chẳng biết bÆ¡i tà tẹo nà o cả.
− Ừ, anh tệ tháºt. Chắc anh phải há»c bÆ¡i quá.
− Há»c Ä‘i, cà ng sá»›m cà ng tốt, chứ kéo..
Phi Hùng ngắt ngang:
− Kẻo chết đuối một lần nữa phải không?
Bình An cưá»i nắc nẽ:
− Chứ còn gì nữa mà nói.
− Em trù ẻo anh đó à ?
− Hổng dám đâu. Em chỉ muốn Ä‘iá»u tốt cho anh thôi mà .
− Có tháºt váºy không đó?
− Tháºt 100%.
Cả hai cùng cưá»i vui vẻ. Thá»i gian trôi qua. Cuối cùng, Phi Hùng đỠnghị:
− Em dạy cho anh bơi đi.
− Kỳ lắm.
− Có gì đâu mà kỳ.
− Thôi được. Khi nà o bắt đầu há»c đây?
− Ngà y mai.
− Váºy cÅ©ng đươc. Em đồng ý.
− Há»c bÆ¡i có lâu không em? -Phi Hùng thắc mắc.
− Lâu hay không còn phụ thuá»™c và o há»c viên nữa.
− Nghĩa là sao?
− Thì nếu chăm chỉ táºp luyện sẽ biết nhanh, còn ngượcla.i thì lâu chá»› sao.
− À, ra thế. Nhưng em yên tâm, há»c trò cá»§a em sẽ vô cùng siêng chăm chỉ.
− Chưa chắn à nha. Nói trước coi chừng bước không tới đó.
− Em cứ tin đi mà . Anh hứa đó.
− Trung bình là khoảng má»™t tuần lá»… sẽ biết bÆ¡i thôi. Hồi em há»c cÅ©ng váºy đó.
− Cũng nhanh, em nhỉ.
− Vâng.
Thoắt má»™t cái, những ngà y nghỉ phép cá»§a Bình An đã hết. Ngà y mai là cô và o lại Sà i Gòn rồi. Sáng nay, cô dáºy tháºt sá»›m. Ngồi thừ ra trên giưá»ng, cô không buồn rá»a mặt.
Cô cảm thấy thá»i gian trôi Ä‘i nhanh vùn vụt. Cô muốn nÃu kéo lại, nhưng không là m sao được. Cô ngồi đấy, khoanh hai tay vòng qua đâu gối, mặt gục xuống đùi, đầu óc nghÄ© miên man.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô bước đến bên điện thoại và nhấc ống nghe lên:
− Alo^.
Bên đầu dây bên kia, tiếng má»™t ngưá»i nam cất lên âu yếm:
− An đấy phải không em?
− Vâng. Anh Hùng đó à ?
− Ừ, anh đây. Em dáºy sá»›m nhỉ?
− Em ngủ không được.
− Sao váºy An? Em mệt à ?
− Không phải mệt. Có lẽ sắp đi rồi nên em thấy nao nao thế nà o ấy.
− Anh muốn xin phép bác gái cho em đi chơi với anh một ngà y nữa. Em đồng ý không?
− Äi đâu váºy anh Hùng?
− Äi xa má»™t chút. Chá»— nà o cÅ©ng được, tuỳ em thÃch.
− Váºy cÅ©ng được, anh xin Ä‘i.
− Em chuyển máy cho anh gặp bác gái nhé.
− Dạ.
Nói xong, Bình An Ä‘i gá»i dì mình.
Mấy ngà y cô vá» nghÄ©, dì cô không cho cô là m gì cả. Thỉnh thoảng lắm, Ban má»›i chạy bà n phụ vá»›i hai đứa giúp việc thôi. Cô đưỢc phép nghỉ ngÆ¡i hay Ä‘i chÆ¡i tùy ý thÃch.
Dì cô và o cấm ống nghe. Bà nhỠnhẹ:
− Alo^.
− Cháu chà o bác?
− Hùng đấy hả con?
− Vâng, thưa bác.
− Có chuyện gì mà cháu gá»i cho bác váºy?
− Dạ, cháu xin cho Bình An đi chơi với cháu ngà y nay. Bác đồng ý nghe bác.
Dì cưá»i xòa:
− Cháu còn xin vá»›i xá» nữa à ? Mấy hôm nay, hai đứa Ä‘i chÆ¡i hoà i, bác có cấm cản gì đâu. Bình An xin là được rồi. Cháu là m gì sợ gì dữ váºy?
− Cháu xin cho chắc chắn.
− Thôi được rồi. Bác cho phép đấy, nhưng nhá»› đừng vá» trá»… quá đó nha Hùng. Ở đây tố nguy hiểm lắm, đưá»ng sá vắng vẻ, biết đâu mà lần.
− Bác yên tâm Ä‘i ạ. Äi vá»›i cháu, Bình An sẽ không sao đâu.
− Ừ, bác tin tưởng cháu mới cho Bình An đi đấy.
− Cám Æ¡n bác nhiá»u.
Thế là Bình An và Phi Hùng dạo chÆ¡i ngà y cuối. Nhưng hôm nay trá»i đổ mưa. Mưa không lá»›n mà cứ rả rÃch, bay bay dù để thấm ướt cả áo hai ngưá»i má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá xa.
Bình An thấy lòng se lại khi Ä‘i bên anh dưới trá»i mưa lất phất. Cô không thÃch buồn và dÄ© nhiên cÅ©ng không thÃch khóc. Äã từ lâu, cô quen như thế. Những giá»t nước mắt không còn rÆ¡i nữa. Cô nhá»› rất rõ và i giá»t cuối cùng ngà y xưa ấy đã tắm sạch ký ức cá»§a má»™t vùng Ä‘á»i sóng gió.
Cô hiểu rất rõ rà ng cô và anh như hai đưá»ng thẳng chỉ gặp nhau má»™t Ä‘iểm nà o đó trong Ä‘á»i rồi thôi. Từng bóng hình má» nhạt cứ lướt qua trái tim cô. Và cÅ©ng có lúc, cô thả hồn mình trôi theo những biển sóng phù du xa xôi ấy.
Nhưng rồi má»™t lúc nà o đó, chợt đối diện vá»›i chÃnh mình, cô rùng mình lo sợ. Phải chăng lúc đã đánh mất hết tất cả, ngưá»i ta má»›i âm thầm hối tiếc cho má»™t thá»i gian đã xa ngá»§ vùi trong dÄ© vảng
Nước mắt đã không còn nhá» xuống trái tim cô. Cô vẫn tiếp tục Ä‘i qua những cái bóng chợt ẩn, chợt hiện như má»™t cái gì đó mà cuá»™c Ä‘á»i đã định sẵn. Nhưng bão táp không còn quáºt ngã được cô, sóng gió không còn quất và o trái tim cô những cÆ¡n Ä‘au buốt giá.
Äi bên cạnh cô, nhưng anh không thể hiểu được rằng trên vạn nẻo đưá»ng Ä‘á»i, vẫn còn có má»™t ngưá»i thầm dõi theo bước chân anh, nhưng không bao giá» muốn chạm phải..
Anh nhẹ nhà ng đặt tay lên vai cô, ân cần há»i:
− Em lạnh không?
− Không, anh ạ.
− Em thÃch Ä‘i dưới mưa thế nà y chứ?
− Vâng, rất thÃch.
Bình An dò xét:
− Còn anh?
− Anh cÅ©ng váºy.
− Biết là mưa, sao anh không mang theo áo mưa?
− Anh cố tình đấy chứ.
− Váºy à ?
− Lâu lắm rồi mới có dịp đi dưới mưa. Anh thèm cái cảm giác thơ mộng nà y.
− Anh lãng mạn quá hén.
− Con ngưá»i ta đôi lúc cÅ©ng cần phải váºy, em à . Äó là lối thoát trung tâm hồn ngươi khô cằn mà .
− Anh há»c triết lý đó ở đâu váºy?
− Ngay trong chÃnh tâm hồn anh.
− Em chịu.
− Nhưng mưa nà y không ướt đẫm đâu em.
− Em cũng thấy thế.
Bình An cảm thấy ná»—i buồn lắng dịu dần rồi gần như tan biến. CÆ¡n mưa bụi rây rây, mÆ¡n man như ấp á»§ lòng ngưá»i. Cô nhẹ nhà ng bước Ä‘i bên anh. Cuối cùng, anh đỠnghị
− Bình An ! Äón xe xuống biển chÆ¡i, em nhé.
− Vâng, tùy anh thôi.
Thế là Phi Hùng vẫy chiếc taxi hiếm hoi chạy qua đây. Cả hai bước lên xe và chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Anh và cô dạo bước trên bãi cát trắng tinh. Bãi biển khá vắng vẻ, rất Ãt ngưá»i tắm, có lẽ là hỠđã tắm từ rất sá»›m và trở vá» hết rồi. Anh và cô không quan tâm lắm đến những Ä‘iá»u đó.
1 ngà y mùa hỠcao xa.
Ngoà i kia là biển xanh bao la cháºp chùng và bên kia là dãy núi cao vá»i vợi. Trên núi, dưới biển. Phong cảnh tháºt bao la hùng vÄ©. Anh và cô chá»n má»™t ghá»nh đá to và ngồi lên đấy ngắm biển.
Gió từ khơi xa đưa những cơn sóng vỗ và o những kẽ đá xám lạnh các điệp khúc quen quen nghe hoang vắng buồn buồn.
Như má»i lần, cả hai ngồi yên lặng bên nhau, không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o, lắng nghe tiếng sóng rì rà o ru dá»—.
Anh dưá»ng như không thể chịu nổi sá»± câm lặng kéo dà i. Anh phá tan sá»± yên tÄ©nh bằng má»™t giá»ng trÄ©u buồn:
− Hát cho anh nghe Ä‘i Bình An, bản nhạc nà o mà em thÃch.
Tiếng sóng, tiếng gió ngoà i kia như chợt im lặng cùng anh nuốt lấy từng lá»i, từng tiếng hát trầm ấm thầm thì cá»§a cô.
1 bản nhạc quen, có biển xanh là m ná»n, có kẻ ở và ngưo8`i Ä‘i, có chia ly và tiá»…n biệt, có trông mong và chỠđợi.
Tiếng hát Bình An như chùng xuống, nghẹn lại. Hồn anh cũng như chùng xuống, chơi vơi, bay bổng..
Anh nhìn đắm Ä‘uối và o mắt cô, há»i nhá» ;
− Em Ä‘i tháºt sao An?
− Em đi là m mà anh Hùng.
− Anh biết, nhưng..
Hùng bá» dở câu nói. Anh muốn thổ lá»™ vá»›i cô rất nhiá»u Ä‘iá»u, nhưng không sao nói được. Cổ há»ng anh cứ nghèn nghẹn, đáng nghét.
Bình An mở lá»i:
− Có chuyện gì, anh cứ nói đi, đừng ấp ủng thế, anh Hùng ạ.
− Anh khó nói quá.
− Không sao đâu. Em có là m gì đâu mà anh ngại.
Hùng cố lấy tinh thần để thốt lên được một câu:
− Anh cần em.
Bình An giương đôi mắt đượm buồn nhìn anh, không đáp lại.
Phi Hùng nhẹ nhà ng nắm lấy tay cô và nói:
− Anh...anh rất cần có em. Em có thể ở lại được không An? Anh sẽ..sẽ cưới em là m vợ. Chúng mình sẽ là 1..
Phi Hùng cố gắng lắm má»›i nói ra được Ä‘iá»u ấy. Anh đã chỠđợi giâ phút nà y trong những năm qua. Anh không muốn Bình An vụt mất Ä‘i khá»i tầm tay mình. Anh chỠđợi câu trả lá»i cá»§a cô, mắt vẫn không rá»i cô.
Bình An hÆ¡i luống cuống trước lá»i đỠnghị ấy. Cô im la9.ng tháºt lâu, đầu óc rối bá»i. Cô biết rằng Hùng chưa hiểu hết cô mà đã vá»™i và ng như thế. Song, cô không biết phải nói thế nà o cho anh hiểu nữa. Cô tháºt sá»± băn khoăn pha lẫn má»™t chút lo lắng.
Suy cho cùng, cô biết mình chỉ quý mến Hùng chứ không yêu anh. Trái tim cô gần như đã thà nh băng giá. Cô không cho phép mình yêu ai cả.
Thá»i gian trôi qua tháºt nhanh. Khi ánh sáng đổi thay má»™t lần nữa và cuối cùng hoà ng hôn buông xuống, Bình An vẫn lặng câm. Cô không biết phải trả lá»i anh ra sao và bắt đầu từ đâu. Anh đã là m cô khó xá».
Phi Hùng chá» Ä‘á»i từng phút, từng giây. Trái tim anh Ä‘áºp liên hồi và như muốn nghẹt lai. Cuối cùng, không thể nà o chịu nổi sá»± im lặng cá»§a Bình An, anh lên tiếng :
− Trả lá»i anh biết Ä‘i Bình An. Mấy năm qua, anh chỉ chỠđợi phút giây nà y thôi đấy. Em đừng phụ lòng mong đợi cá»§a anh nhé, Bình An.
Bình An quay ngưá»i đối diện vá»›i anh:
− Anh có yêu em không?
− Sao em lại há»i câu đó? Em thừa hiểu lòng anh mà . Trước đây, anh đã từng há»i cưới em là gì?
Bình An cưá»i ná»a miệng:
− Trước đây khác. Bây giỠkhác.
− Không khác gì cả - Phi Hùng đáp chắc nịch.
− Tại anh chưa hiểu vấn đỠđó thôi. Em không tin là anh trước sau như 1.
Phi Hùng ngơ ngác nhìn cô:
− Tại sao em không tin anh chứ? Anh có là m Ä‘iá»u gì pháºt ý emd dâu nà o?
− Anh không là m gì cả. Nhưng cuá»™c sống đã cho em hiểu nhiá»u hÆ¡n, rằng con ngưá»i hiếm có ai cao thượng, dá»… dà ng tha thứ cho những lá»—i lầm cá»§a ngưá»i khác.
Phi Hùng lắc đầu:
− Em cà ng nói, anh cà ng chẳng hiểu gì cả.
− Là m sao mà anh hiểu được.
− Nhưng em phải tin anh chứ. Chỉ cần em gáºt đầu đồng ý, ngà y mai anh sẽ đưa ba mẹ anh sang nhà em. Em hãy ở lại đây vá»›i anh, chúng ta sẽ láºp nghiệp trên mảnh đất cá»§a quê mình.
Bình An dõi mắt ra khÆ¡i xa, nhìn những chiếc thuyá»n trôi Ä‘i trên biển nước. Những ngá»n đèn nê-on đã được thấp sáng lên. Trông như má»™t thà nh phố biển.
Cà ng vỠđêm, gió biển thổi và o cà ng mạnh. Triá»u Ä‘ang lên. Sóng Ä‘áºp và o bỠđá giáºn dữ. Sóng trướn mình trên cát. Bình An vẫn im lặng.
GiỠđây, chỉ có đôi trai g ai Ä‘ang đối diện vá»›i biển. Cả hai Ä‘á»u cảm nháºn tiếng biển gà o thét trong tuyệt vong. Biển chẳng chịu bằng lòng vá»›i giá»›i hạn nên sóng cố vượt sâu và o đất liên. Kiệt sức, sóng buông tay nuối tiếc. Bình An như nghe thấy tiếng bá»t biển vỡ ra. Biển vẫn ngà n năm bá»n bỉ. Còn cá»? Còn anh? Anh đâu phải là con sóng kiên trì vượt muôn trùng cách trở để chỉ được má»™t lần vá»— bỠâu yếm. Con sóng ấy đã vỡ tung toé dưới chân má»™t móm đá nhá» nhoi ngoà i khÆ¡i xa. NghÄ©a là anh đã chá»n lá»±a. Anh có thể tha thứ? Hay sẽ phải chia tay? Có thể má»™t cuá»™c chia tay sẽ diá»…n ra như cô đã dá»± liệu, còn anh thì không há» dá»± liệu. Nhưng nó sẽ đến. Cô nghÄ© thế và tin chắc thế.
Cô cho rằng anh rồi cÅ©ng sẽ như những ngưá»i đà n ông trước đó, rồi cÅ©ng sẽ xa lánh cô, nếu biết được lá»—i lầm cá»§a cô . Nhưng cô không muốn mất anh mãi mãi, cô vẫn muốn giữ lại trong tim ình hình ảnh má»™t Phi Hùng cao thượng. Và thế là cô im lặng. Cô sẽ không kể cho anh nghe tất cả những gì đã xảy ra trong Ä‘á»i cô. Vì cô lo sợ.
Phi Hùng đặt hai bà n tay lên đôi vai cô, âu yếm:
− má»™t lần nữa, anh xin em trả lá»i cho anh biết Ä‘i.
− Anh đừng bắt em phải trả lá»i nữa. Anh chưa hiểu được em đâu. Anh dừng vá»™i và ng thế.
− Không, anh rất hiểu em. Hãy trả lá»i anh Ä‘i Bình An.
Bình An nghẹn ngà o nÆ¡i cổ há»ng. Nhưng đôi mắt cô ráo hoảnh. cô tá»± nhá»§ "Thà là đau má»™t lần". Lý trà cô mách bảo như váºy, nhưng trái tim thì dằn vặt không nguôi.
Nỗi buồn bắt đầu dâng lên trong lòng cô, cà ng lúc cà ng cao như sóng biển ngoà i kia. Cô muốn trút hết tâm sự với anh rồi ra sao cũng dược. Cô cũng chẳng cần gì nữa cả. Kể cả anh. Có anh bên cạnh cà ng tốt. Không thì cũng chẳng sao. Với cô, giỠdây cô đã trở nên cứng rắn.
Cô rùng mình hoảng sợ bởi chÃnh cô Ä‘ang bước và o và o má»™t vai diá»…n. má»™t vai diá»…n rất tháºt mà cÅ©ng rất nặng ná». Những kẻ Ä‘ang cố sống hết mình cÅ©ng là những diá»…n viên cá»§a trò Ä‘á»i, nhưng khi mà n hạ, há» rÅ© bá» tất cả. Quên để mà sống.
Phi Hùng lại lên tiếng:
− Sao em mãi im lặng thế? Dù sao Ä‘i nữa, em cÅ©ng phải trả lá»i anh chứ.
− Thôi được, anh hãy lắng nghe em nói đây. Rồi sau đó tùy anh quyết định.
− Em nói đi. Anh hồi hộp muốn vỡ cả tim đây nà y.
Bình An nhìn thẳng và o mắt Phi Hùng, cô cháºm rãi nói:
− Em không yêu anh, Hùng ạ. Và như thế, em không thể gáºt đầu cho lá»i đỠnghị cá»§a anh.
Phi Hùng dưá»ng như bị bất ngá» trước câu nói ấy. Anh thảng thốt:
− Sao thế Bình An? Em hãy nói tháºt lòng mình Ä‘i.
− Vâng, em không yêu anh. Em chỉ xem anh như má»™t ngưá»i anh tinh thần cá»§a em mà thôi.
Phi Hùng xót xa:
− Anh đồng ý rằng em không yêu anh, nhưng em hãy chấp nháºn lá»i cầu hôn cá»§a anh nhé Bình An?
− Hôn nhân phảI xây dá»±ng trên tình yêu má»›i bá»n vững được chứ.
− Anh rất yêu em - Giá»ng Phi Hùng trầm lại.
− Nhưng đó chỉ là má»™t chiá»u thì chưa đủ.
− Rồi thá»i gian, em sẽ yêu anh thôi. Anh tin tưởng thế.
− Là m sao anh dám chắc Ä‘iá»u đó?
− ÄÆ¡n giản thôi. Vì ngà y xưa, ông bà cha mẹ mình lấy nhau có khi chưa há» biết mặt nhau. Thế mà há» sống đến răng long đầu bạc. Còn thá»i đại bây giá» yêu nhau như Ä‘iên như dại, thế mà má»›i 7x3=21 ngà y đã ly dị.
− Anh nói nghe tì cũng có lý lắm.
− Váºy chỉ cần em đồng ý vá»›i anh là được thôi. Trả lá»i lại vá»›i anh Ä‘i An.
− Có má»™t Ä‘iá»u nà y, em tháºt khó nói vá»›i anh.
− Có Ä‘iá»u gì, em hãy nói cho anh biết. Anh chia sẽ cùng em.
− Có tháºt là anh chia sẻ cùng em không?
− Tất nhiên rồi. Em vẫn còn nghi ngá» anh sao? Quả tháºt lúc nà y em khó hiểu quá Bình An ạ.
Gương mặt cô đượm buồn. Cô nhá»› lại tất cả chuyện cÅ©. Gió lạnh thổi rÃt trên những tà n cây âm thanh rá»n rợn. Trên sưá»n núi, má»™t và i con Ä‘om đóm láºp loè thắp chá»— sáng, chá»— tối buồn tênh. Gió luồn qua những ghá»nh đá và không đủ ấm cho cả cô và anh. Cô ngồi hÆ¡i co ngưá»i lại, mặc cho anh cố che ấm cho cô.
Bình An mÃm môi, hình ảnh1 Ä‘á»i dÄ© vãng Ä‘au thương bất hạnh xuất hiện trong cô. DÄ© vãng ấy như má»™t cuốn phim chiếu cháºm cứ lần lượt lướt qua.
Cô nhã từng tiếng, mặc cho lòng đau buốt:
− Em không còn là một cô gái tirnh nguyên nữa. Anh hãy quên em đi. Em không xứng đáng với anh đâu.
Phi Hùng sá»ng sốt, trố mắt ngạc nhiên. Anh không tin và o tai mình nữa va `há»i lại ngay láºp tức:
− Em hói sao? Em có biết là em đang nói gì không hả Bình An?
Bình An thản nhiên đáp:
− Em đang rất tỉnh táo và biết rất rõ mình đang nói gì.
Phi Hùng nhìn xoáy và o mắt cô:
− Có tháºt váºy không An?
− Vâng, tháºt đấy, anh Hùng ạ.
1 thoáng ngỡ ngà ng, Phi Hùng cÅ©ng tá»± trấn an mình. Anh nhá» nhẹ bảo, pha lẫn há»n trách:
− Sao em sống buông thả kiểu ấy? Em có biết SG đầy cạm bẫy không?
− Em cả tin, đã để há» lừa mình. Bây giá» thì em đã hiểu biết nhiá»u hÆ¡n rồi.
− Em có thể cho anh biết rõ hơn được không?
Không ngần ngại, Bình An kể hết cho anh nghe má»i Ä‘iá»u chất chứa trong lòng từ trước đến nay. Mặc dù cô buồn tê tái, nhưng cô vẫn không khóc. Nước mắt cô bây giỠđã chạy ngược và o tim.
Cô ngưng nói và ngồi nhìn xa xăm ra biển cả mênh mông. Cô muốn gà o thét tháºt to như biển cho vÆ¡i Ä‘i ná»—i Ä‘au dai dẳng mấy năm trá»i.
Anh vẫn ngồi đấy nhìn cô. Và rồi anh âu yếm vòng tay qua vai cô, kéo cô sát và o lòng mình. Anh thá» thẻ tháºt nhá» bên tai cô:
− Dù sao đi nữa, anh vẫn yêu em.
− ...
− Bao sóng gió đã trải qua trong Ä‘á»i em, bấy nhiêu đó đủ rồi. GiỠđây, anh muốn em tháºt sá»± bình an như chÃnh cái tên cá»§a em váºy.
− Anh không trách mắng em sao?
− Anh hiểu nổi lòng em.
Rồi cô im lặng. Im lặng tháºt lâu, mặc cho anh nói rất nhiá»u bên tai cô. Cuối cùng, anh đã phải há»i cô vì thấy cô cứ ngồi im lặng:
− Em có hối háºn vì đã nói không?
− Không đâu, anh Hùng ạ. Giấu anh để chấp nháºn lá»i cầu hồn thì có vẻ lừa dối anh quá, thà nói hết rồi tùy anh quyết định.
− Em nói tháºt như váºy, anh rất cảm phục em. Äiá»u đó chứng tá» trong tâm hồn em không có sá»± lừa lá»c, gian trá.
Anh nói câu đó với tất cả sự thà nh thực và tha thiết của lòng mình.
− Có nghĩa là anh sẵn sà ng tha thứ cho những sai lầm của em?
− Tất nhiên rồi. Anh không quan trá»ng chuyện đó đâu. Cái chÃnh là ở tâm hồn con ngưá»i đấy em ạ.
− Anh cao thượng quá.
− Mình đến vá»›i nhau bằng tình yêu, chứ có phải tình dục đâu mà quan trá»ng chuyện đó.
− Cám ơn anh đã hiểu và thông cảm cho em.
Cô ngả đầu và o vai anh, cảm giác bình an đã hiện ra rõ rệt trong cô. Cho đến bây giá», cô má»›i tháºt sá»± thấy lòng nhẹ nhõm.
Anh thầm thì bên cô:
− Mình hãy nói chuyện hiện tại của hai đứa đi. Anh đã nghĩ kỹ và đã tha thứ cho em. Chúng mình sẽ là một nhà , em nhé?
− Không được đâu, anh Hùng à . Anh thông cảm cho em như thế là em hạnh phúc lắm rồi. Còn chuyện đến với nhau, có lẽ..
− Em đừng nói thế. Anh rất yêu em mà . Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Em hãy tin anh.
− Hà y tha lá»—i cho em. Em nghÄ©, nếu sau nà y sống vá»›i anh, em sẽ bị mặc cảm suốt Ä‘á»i vì những lá»—i lầm cá»§a mình và sẽ không dám có bất cứ ý kiến gì. Em sẽ sống bên anh như má»™t chiếc bóng.
− Äừng nghÄ© như thế, An ạ. Anh không phải là kẻ hẹp hòi đâu. Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em mà .
− Nhưng..
− Không nhưng gì cả. Em đừng tự trách mình nữa. Hãy tin anh.
Vừa nói, anh vừa kéo tay cô đứng da6.y, anh đứng lên theo. Và anh kéo cô sát và o ngưá»i mình. HỠđứng gần nhau đến ná»—i có thể nghe được hÆ¡i thở cá»§a nhau. Bình An lúng túng chưa biết phản ứng thế nà o thì Phi Hùng đã kéo mặt cô lại. Anh nhẹ nhà ng đặt lên trán cô má»™t nụ hôn trìu mến.
Cô bá»—ng chốc thấy mình tháºt sá»± nhá» bé trong vòng tay cá»§a anh. Cần anh che chở. Cô gục đầu và o vai anh tin cáºy.
Tất cả đã qua Ä‘i, cả những xót xa, ngáºm ngùi trên đôi mắt ngăn ngấn lệ. Anh đã hta thức cho cô, nhưng cô không bao giá» tá»± tha thứ cho chÃnh mình.
Tình yêu dịu ngá»t và trong xanh đã chảy len lá»i và o táºn trái tim cô. Cô yêu anh. Yêu con ngưá»i anh chân tình. Yêu những cá» chỉ vụng vá» và luống cuống cá»§a anh. Yêu ánh mắt anh nồng nà n, sóng sánh như dòng nước biếc trong xanh.
Trá»i đã tối lắm. Anh hôm nay đã thất hứa vá»›i dì cô. Anh hứa sẽ đưa cô vá» sá»›m, nhưng bây giỠđã là 9 p.m.. Trá»i mùa hè, nhưng gió biển rất lạnh. Anh và cô không nói gì nữa cả, anh đưa cô vá». Cô vẫn chưa trả lá»i dứt khoát vá»›i anh. Nhưng anh tin rằng cô sẽ mãi mãi thuá»™c vá» anh, sẽ là cá»§a anh.
Trước cổng nhà Phi Hùng treo tấm biển kết bằng bông gòn trắng tuyết hai chữ "Tân Hôn". Bên nhà Bình An được kết bằng hai chữ "Vu Quy".
Äám cưới cá»§a há» diá»…n ra tháºt vui vẻ, dù không rình rang lắm, nhưng rất đông đủ bà con bạn be hai bên.
Tiệc cưới được đặt ngoà i trá»i, trên khoảng sân rá»™ng được trang trà cây kiểng và những dây hoa mà u rá»±c rỡ.
Vưá»n hoa nhà Phi Hùng bá»—ng dưng nở rá»™, sáng ngá»i cả má»™t khoảng không.
Bình An trong trang phục cô dâu tháºt lá»™ng lẫy và xinh xắn. Thanh Thuý không ngá»›t lá»i khen ngợi. Bình An má»i cả Hoà i VÅ© từ SG ra là m phù rể, Thanh Thuý phù dâu.
Thanh Thuý và Hoà i VÅ© lăng xăng chạy Ä‘i chạy lại để giúp đỡ cho Bình An và Phi Hùng. Khách má»i cÅ©ng khá đông. Ai nấy Ä‘á»u thấm mệt vì phải Ä‘i già y cao gót. Bình An và Thanh Thuý và o trong phòng tân hôn. an ngồi tá»±a và o ngưá»i và o thà nh giưá»ng, mệt má»i nhắm mắt lại. Ở phÃa ghé mây, Thanh Thuý cÅ©ng ngả đầu trên thà nh ghế, tranh thá»§ nghÄ© dưỡng sức.
1 lát sau, Hoà i VÅ© và Phi Hùng đẩy cá»a bước và o. Tiếng động là m Thuý giáºt mình. Cô trách:
− Và o mà chẳng chịu gõ cá»a.
Hoà i Vù cưá»i:
− Xin lá»—i nhé. Anh vô gá»i hai em ra tiếp khách, ngưá»i ta há»i quá trá»i luôn đó.
− Bá»n em mệt quá.
− Thôi, nghÄ© chút xÃu nữa Ä‘i - Phi Hùng nói.
Hoà i Vũ tiến đến bên Thanh Thuý, vỗ và o vai cô và nói:
− Thấy ngưá»i ta đám cưới, em có nôn nao không?
Thanh Thuý nguýt anh một cái rõ dà i:
− XÃ, ai thèm nôn nao.
− Xạo Ä‘i. Thôi ráng đợi khi em tốt nghiệp anh sẽ dâng lá»… váºt cầu hôn. Chịu chưa?
− Ư thèm chịu anh đâu. Là m như em thèm đám cưới lắm váºy.
− Nhưng em đã nói rằng em không thể thiếu anh cơ mà ?
− Em đùa đấy.
− Chịu em luôn đó.
Phi Hùng khoát tay:
− Thôi, hai cáºu đừng cãi nhau nữa. Mình chúc hai cáºu tương lai cÅ©ng nên duyên như bá»n mình váºy.
− Cám ơn anh Hùng nha - Hoà i Vũ đáp.
Rồi cả bốn kéo nhau ra tiếp khách. Ai nấy Ä‘á»u rạng ngá»i hạnh phúc. Khi má»i ngưá»i đã ra vá», chỉ còn lại Bình An và Phi Hùng. Anh âu yếm nắm tay cô:
− Cuối cùng thì anh cũng có được em. Anh yêu em lắm, Bình An ạ.
Bình An không đáp. Cô ngã dúi và o lòng anh, hÆ¡i thở há» quyện và o nhau, say đắm. Äất trá»i như đảo lá»™n. Má»i cái như tan biên và o hư vô. Cô và anh hoà là m 1.
1 đêm tân hôn hoà n mỹ. Anh cho rằng mình tháºt sá»± hạnh phúc vì anh đến vá»›i cô bằng tình yêu chân tháºt. Cô chìm đắm trong vòng tay ân ái cá»§a anh, nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện.
Hết