 |
|

10-09-2008, 08:51 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Rừng chưa thay lá - Trần Thị Bảo Châu
Rừng chưa thay lá
Trần Thị Bảo Châu
Chương 1
Chiếc xe đò khịt khịt và i hÆ¡i rồi đứng khá»±ng dưới con mưa như thác đổ. Äám hà nh khách cháºt cứng trên xe nháo nhà o phản ứng rồi lo lắng nhìn nhau khi máy xe ngừng nổ hẳn. Gã phụ xe có hà ng ria mép con kiến vá»™i dầm mưa chui xuống dưới gầm xe. Hắn vừa xem xét vừa chá»i thá» rần trá»i là m Thiên Di cà ng sốt ruá»™t hÆ¡n.
Äã ba giá» chiá»u, nếu xe không chạy được tiếp, là m sao cô có thể tá»›i cái thị trấn ấy. Mà nếu không tá»›i nÆ¡i, cô sẽ ở đâu đêm nay?
Kéo cao cổ áo gió lên. Thiên Di đảo mắt nhìn những ngưá»i đồng hà nh vá»›i mình. Äa số há» là dân địa phương nên dù mưa bão, dù hư xe, há» vẫn giữ vẻ bình thản, kiên nhẫn để chỠđợi. Có lẽ vá»›i há», đây không phải là chuyện lần đầu gặp phải, nên vừa ồn à o la ó đó, hỠđã tiếp tục nghiêng ngã dá»±a và o nhau ngá»§. Bà khách còm nhom ngồi kế Di cÅ©ng ngáy o o là m cô bá»›t bồn chồn hÆ¡n.
Mưá»i phút, mưá»i lăm phút trôi qua, xe vẫn không nổ máy. Cái không khà ẩm ướt nồng gắt mùi xăng dầu, mùi ngưá»i xông lên khiến Thiên Di cứ muốn buồn nôn. Lục trong túi xách, cô tìm chai dầu gió bôi lên thái dương, lên mÅ©i cho tỉnh táo.
Äây là chuyến Ä‘i xa đầu tiên trong Ä‘á»i cô. Nhưng xem ra không suôn sẻ chút nà o. Từ sáng đến giá», cô đã đổi hai lượt xe, mà chuyến nà o cÅ©ng nhồi lắc cô bầm dáºp. Äến thị trấn, Di còn phải sang má»™t chuyến xe nÅ©a má»›i tá»›i trại Thùy Dương. Chẳng biết trang trại có cái tên thÆ¡ má»™ng ấy có phải là nÆ¡i dừng chân tốt nhất cho Thiên Di không? Dầu sao cô cÅ©ng đã vượt mấy trăm cây số để tá»›i đây, cô sẽ khônng quay vỠđâu.
Giá»ng gã tà i xế rổn rảng vang lên là m Di giáºt mình:
- Xe pan rồi, má»i bà con xuống đón xe khác. Nhanh nhanh lên kẻo tối là ở lại đây luôn đó.
Hắn chưa dứt lá»i, cả đám hà nh khách đã ồ lên phẫn ná»™. Ngưá»i đòi trả tiá»n xe, kẻ mắng má», bát nháo cả khá»ang không gian cháºt chá»™i, nhá»›p nhúa, hôi hám, ẩm ướt. Thiên Di ôm túi xách ngồi lá»t thá»m giữa đám ngưá»i Ä‘ang phẫn ná»™ ấy vá»›i tãm trạng hoang mang tá»™t cùng.
Ba giá» ba mươi phút rồi. Giữa con đưá»ng xuyên rừng ngang núi nà y là m sao mà đón xe. Mưa vẫn tuôn à o à o. Bà khách ngồi kế bên kéo vai cô:
- Nà o! Xuống mà đón xe, cháºm chân là ở lại là m bạn vá»›i.... cá»p đó.
Nghe nói thế, Di vá»™i báºt đứng dây, đầu chạm và o mui xe ê ẩm. Xòe tay nháºn lại phân nữa tiá»n vé như bồi hoà n, Di trùm cái áo Ä‘i mưa rồi lúp xúp chạy theo bà khách.
Äã qua mấy đợt xe rồi, nhưng Di không thể nà o chen chân kịp vá»›i bá»n đà n ông và các phụ nữ sung sức, cô đà nh rá»›t lại vá»›i các ông già , bà lão. Cà ng đứng, Di cà ng lanh run, cÆ¡n mưa núi rừng là m ngưá»i ta rét táºn cùng xương tá»§y.
- Có xe tới nữa rồi kìa
Ngưá»i đà n ông vừa nói vừa chạy ra giữa đưá»ng, giang hai tay chặn xe.
Chiếc xe tải nhá» chồm lên rồi dừng lại. Má»™t gương mặt đà n ông ẩn dưới cái kết ló ra, giá»ng nặng trịch:
- Äón xe mà giống ăn cướp váºy huh? Coi như mấy ngưá»i gặp xui rá»§i. Xe nà y không cho quá giang đâu.
Nghe nói thế, đám khách liá»n bu quanh đầu xe, má»—i ngưá»i má»™t lá»i van xin, năn nỉ nghe tháºt thảm.
Gã tà i xế gá»n lá»n:
- Mưá»i má»™t ngưá»i thôi. Xe nà y kỵ số mưá»i ba. Ai lên không được thì chá» xe khác.
Dứt lá»i, gã từ cabin nhảy xuống, mở thùng xe sau ra. Má»i ngưá»i vá»™i vã chen lên theo tiếng đếm cá»§a gã tà i xế. Quên cả lịch sá»± kÃnh trên nhưá»ng dưới, Thiên Di xô dạt hai ba ngưá»i yếu hÆ¡n mình, chui tá»t lên ngồi má»™t góc. Tay khư khư giữ túi hà nh lý, cô thở phà o nhẹ nhõm khi gã tà i xế xoa tay và phán:
- Thôi. Äá»§ rồi.
Di và đám khách trên xe nhìn xuống đưá»ng. Chỉ còn lại má»™t.... bà bầu. Bà ta Ä‘ang năn nỉ hết lá»i, nhưng gã tà i xế vẫn dá»ng dưng lắc đầu:
- Không được là không được. Coi như chị xui. ChỠchuyến khác mà quá giang.
Vừa nói, gã vừa kéo bá»ng lên. Thiên Di má»§i lòng trước cặp mắt tuyệt vá»ng cá»§a ngưá»i phụ nữ Ä‘ang co ro dưới mưa.
Tự dưng cô buột miệng:
- Khoan đã. Cho tôi xuống để chị ấy lên. Hừ! Ngưá»i ta mang bụng thế kia mà ông nỡ nhẫn tâm bảo chá» chuyến nữa.
Thiên Di cắn môi khi bắt gặp cái nhìn dữ dội ẩn sau và nh nón kết của gã tà i xế.
Gã hầm hừ nạt:
- Xuống lẹ Ä‘i, chị cả. Tà i khôn chỉ thiệt thân mình và tốn thá»i gian cá»§a ngưá»i khác.
Thiên Di nghênh ngang nhảy xuống. Ngưá»i phụ nữ chụp lấy tay cô, cảm Æ¡n rối rÃt:
- Còn một chuyến xe nữa. Cô ráng đợi nha.
Di hiên ngang gáºt đầu rồi lá»§i thá»§i đứng nép và o má»™t bên đưá»ng mà hai hà m răng đánh bò cạp. Chuyến xe còn đó có tháºt hay không? Chừng nà o nó chạy qua? Thiên Di không biết, thế mà cô dám....
Vòng hai tay ôm ngá»±c, cô ngồi xuống đưá»ng. Dưới chân Di, nước mưa chảy à o à o, mà u đỠchạch cá»§a vùng đất ba-dan. Di uất háºn nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh và thầm rá»§a gã tà i xế ác độc không tiếc lá»i.
Gã mê tÃn ngu ngốc ấy chở bà bầu đã quên rằng, nếu tÃnh ngưá»i, gã Ä‘ang gánh số mưá»i ba trên vai. Hừ! Cầu trá»i cho hắn mắc dịch, mắc toi hay chá»™t bụng, nhức răng cho bõ ghét. Nhưng dù lá»i rá»§a cá»§a Di có linh nghiệm, chắc cô cÅ©ng chết trước gã vì lạnh, đói và vì cá»p tha, hổ bắt quá.
Bất giác, Thiên Di rùng mình khi nhá»› tá»›i lá»i hăm dá»a cá»§a bà khách lúc nãy. Lẽ nà o trên Ä‘oạn đưá»ng nà y có cá»p? Nghe nói chúa sÆ¡n lâm sắp tuyệt chá»§ng rồi. Chẳng lẽ.... Ông ta lại xuất hiện ở đây thay vì ở trong sách Ä‘á»? Di chợt thấy tay chân rụng rá»i. Cô đúng là ... tà i khôn y như lá»i gã tà i xế ấy nói. Qua phút là m ngưá»i hùng rồi, bây giá» hãy đối đầu vá»›i thá»±c tế khá»§ng khiếp Ä‘i con ngốc!
Bà ng hoà ng nhìn mà n mưa cá»§a Ä‘oạn đưá»ng đã Ä‘i qua, Di thấy trừ chiếc xe đò bá» pan nằm chình ình ra, không còn ai là khách ngoà i cô. Nếu đón xe không được, chắc cô phải qua đêm vá»›i ông tà i xế và tên phụ xế có bá»™ râu be he mở mồm là văng tục ấy quá.
Äang suy nghÄ© lung tung, Thiên Di bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i gá»i.
Quay lại, cô thấy gã mê tÃn kỵ số mưá»i ba Ä‘ang chạy ngược vá» phÃa mình. Vừa chạy, gã vừa gà o to trong mưa:
- Lên xe Ä‘i bà . Tôi nể bà tháºt rồi. Hừ! Äịnh là m nữ anh hùng hy sinh vì ngưá»i khác chắc?
Thiên Di mừng còn hÆ¡n bắt được và ng. Không kịp nói lá»i cảm Æ¡n, cô ôm giá» há»›t hải chạy theo hắn. Tá»›i xe, gã tà i xế mở cabin phÃa trước rồi hất hà m:
- Lẹ giùm đi.
Xe chuyển bánh êm ả, ngon là nh, chá»› không ì ạch, già nua như chiếc xe đò lúc nãy. Thiên Di ngồi nép và o cá»a, len lén nhìn gã tà i xế hắc ám.
Gã vừa châm Ä‘iếu thuốc vừa há»i:
- Hình như cô không phải ngưá»i ở đây?
Di áºm ừ:
- Vâng.
- Cô đi thăm bà con à ?
- Vâng.
Thấy Di không muốn nói vỠmình, gã tà i xế chuyển hướng:
- Cô biết tại sao cuối cùng tôi cho cô quá giang không?
Giá»ng Di kéo dà i giá»…u cợt:
- Tại anh kỵ số mưá»i ba chá»› gì.
Gã tà i xế gáºt gù:
- Hừ! Thì ra khi nhưá»ng chá»— cho bà bầu ấy, cô đã tÃnh toán rồi. Khá lắm!
Thiên Di thản nhiên:
- Tôi chẳng tÃnh gì hết. Cho Ä‘i nhá» xe hay không là quyá»n cá»§a anh mà .
Gã tà i xế im lặng. Thiên Di bồn chồn nhìn vá» phÃa trước. Ở đây rừng núi bạt ngà n, chắc buồn lắm. Nhưng Di đâu có lá»±a chá»n nà o khác, chỉ hy vá»ng nÆ¡i đây là đất là nh.
Ngáºp ngừng má»™t chút, Di há»i:
- Trại Thùy Dương còn xa không?
- Trại ấy cách thị trấn bốn cây số.
- Từ đây tới thị trấn còn mấy cây nữa?
RÃt má»™t hÆ¡i khói, gã tà i xế nói:
- Tá»›i rồi đó. Bá»™ không thấy phÃa trước bắt đầu có nhà rồi sao?
Liếc vê phÃa Di, gã tò mò:
- Cô quen ai ở cái trại tù ấy?
Thiên Di ngơ ngác:
- Trại tù nà o?
- Cháºc! Thì trang trại Thùy Dương đó. Dân vùng nà y quen gá»i là trại tù, vì ngưá»i trong đấy Ä‘a số ở tù ra xin và o là m nhân công.
Thiên Di phản ứng:
- Nhưng dì tôi không ở tù bao giá».
Gã tà i xế đáp gá»n lá»n:
- Váºy thì tốt.
Thiên Di dò dẫm:
- Chắc ngưá»i ở trại đó dữ dằn lắm?
Gã tà i xế buông thõng:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Tù mà , tá»™i nà o lại không có. Riêng lão chá»§ trại cÅ©ng không vừa đâu.
Di bá»—ng thấy hẫng vá»›i những Ä‘iá»u vừa nghe. Váºy mà trong thư, dì Thá»§y đâu há» nhắc tá»›i chuyến nà y. Nếu công việc cô sắp nháºn hằng ngà y phải tiếp xúc vá»›i há», chắc phiá»n phức lắm.
Äang bần thần vá»›i suy nghÄ© cá»§a mình, Di choà ng tỉnh vì gã tà i xế vừa vá»— và o thùng xe vừa hét:
- Tới rồi. Xuống lẹ lên.
Di đưa gã số tiá»n được trả lại lúc nãy:
- Gởi anh tiá»n xe.
Xòe tay đếm những tỠgiấy bạc bèo nhèo vì ướt, gã khinh khỉnh:
- Có bấy nhiêu thôi sao? Tôi đâu rẻ dữ váºy.
Thiên Di ấp úng:
- Chớ anh muốn.... muốn bao nhiêu?
Dúi tiá»n và o tay Di, gã tà i xế cưá»i:
- Äùa thôi. Tôi cho Ä‘i nhá» mà .
Thiên Di là nhà cảm Æ¡n và há»i:
- Tôi phải đón xe nà o mới vỠtrại Thùy Dương được?
Gã tà i xế chưa kịp trả lá»i thì nhóm khách quá giang lúc nãy đã ùa tá»›i cabin Ä‘ua nhau cảm Æ¡n rối rÃt.
Äợi há» Ä‘i hết, gã má»›i nói:
- Tôi chạy ngang đó. Nếu cô không ngại, tôi lại cho cô Ä‘i nhá». Nhưng lần nà y thì tÃnh tiá»n đó.
Thiên Di cắn môi:
- Nếu được váºy, còn gì bằng.
Xe lại khởi động, gã tà i xế chỉ và o cánh rừng cà phê bạt ngà n hai bên đưá»ng:
- Từ đây trở Ä‘i là thuá»™c trại.... tù. Trang trại cô sắp tá»›i lá»›n nhất nhì ở đây, ná»™i công nhân cÅ©ng gần trăm ngưá»i.
Nhìn Di, gã cưá»i cưá»i:
- Äừng nói là cô tá»›i trại Thùy Dương để xin việc nha.
Thiên Di lấp lá»ng:
- Nếu tháºt váºy cÅ©ng đâu có sao.
- Cần việc là m, tôi sẽ giá»›i thiệu cho cô chá»— khác. Ở đây, đâu phải chỉ mình trại ấy cần ngưá»i. Những trại khác cÅ©ng trả lương như thế, nhưng vá» tinh thần chắc chắn cô sẽ được thoải mái hÆ¡n. Nhìn dáng vẻ thị thà nh cá»§a cô, tôi nghÄ© khó phù hợp ở trại ấy lắm.
Thiên Di nhỠnhẹ:
- Cám ơn anh. Nhưng dì tôi ở trại Thùy Dương, tôi phải tới đó.
Gã tà i xế há»i tá»›i:
- Dì cô tên gì? Biết đâu tôi quen?
Thiên Di ngáºp ngừng:
- Dì tôi tên Thủy, là m quản gia cho gia đình ông chủ trại Thùy Dương.
Gã tà i xế Ä‘áºp mạnh tay lên vô lăng:
- Bà Tư Thá»§y thì tôi rà nh quá rồi. Nhưng nè! Nhá»› đừng khoe là quá giang xe cá»§a cáºu Mưá»i Ba, bả không thÃch tôi đâu.
Thiên Di hÆ¡i nhếch môi vì cái tên "cáºu Mưá»i Ba" được gã tà i xế cố ý nhấn mạnh má»™t cách phách lối.
Cô hấp háy mắt:
- Anh tên là Mưá»i Ba à ? Hèn chi kiêng cữ. Chắc anh sợ phạm húy?
Mưá»i Ba nhún vai:
- Äó chỉ là biệt hiệu trong.... giang hồ đặt cho vì há» quý trá»ng tôi, chá»› không phải tên.
Thiên Di le lưỡi:
- Eo ơi! Thì ra anh cũng là một đại ca. Thế anh có liên quan gì tới trại tù không?
Mặt Ä‘ang hất lên trá»i đầy hãnh diện, nghe Di há»i thế, Mưá»i Ba xụ xuống, khó chịu:
- Không. Tôi và bên đó như nước vá»›i lá»a, liên quan quái gì chá»›.
Di kéo dà i giá»ng:
- A! Vì thế nên anh xúi tôi đừng và o trại Thùy Dương xin việc. Tháºt ra, trại ấy tạo công ăn việc là m cho những ngưá»i hoà n lương thì có gì xấu chá»›?
Mưá»i Ba nói:
- Trại ấy không xấu, nhưng trại của tôi lại tốt hơn. Nếu cô vỠlà m cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cô gấp đôi công nhân ở đấy.
Thiên Di khịt mũi:
- Chưa biết khả năng, con ngưá»i, tánh tình tôi ra sao, anh đã hà o phóng như váºy. Tháºt đáng suy nghÄ©.
Mưá»i Ba huênh hoang:
- Tôi nhìn ngưá»i bằng giác quan thứ sáu. Khó sai lắm. Cô là ngưá»i thông minh, tốt bụng and tá»± tin. Có má»™t nhân viên như thế ở cái xứ khỉ ho cò gáy nà y là niá»m mÆ¡ ước cá»§a tất cả chá»§ trại. Cô tên gì váºy?
Di lẩn tránh:
- Äi nhá» má»™t chuyến xe, cần chi báºn tâm đến tên tuổi.
Mưá»i Ba nói chắc nịch:
- Vì nhất định tôi sẽ gặp lại cô.
Thắng xe gấp đến mức Di chúi nhá»§i vá» phÃa trước, Mưá»i Ba chỉ và o con đưá»ng bên trái:
- Tá»›i rồi đó. Ráng Ä‘i bá»™ và i trăm thước sẽ tá»›i trại. Tiếc rằng tôi không thÃch lăn bánh trên con đưá»ng nà y, nên cô chịu khó váºy.
Thiên Di bước xuống, Mưá»i Ba vẫy vẫy tay:
- Rồi tôi cũng sẽ biết tên cô. Nhất định là thế.
Tần ngần nhìn theo chiếc xe cá»§a Mưá»i Ba, Di xốc túi xách và bắt đầu Ä‘i dưới mưa. Và i trăm thước cá»§a Ä‘oạn đưá»ng dốc sao mà dà i đến thế. Cà ng Ä‘i, Di cà ng mệt. Cho đến khi nhìn thấy cái cổng sắt cao nghệu cá»§a má»™t tà o biệt thá»± sừng sững dưới mưa thì cô đã hoà n toà n Ä‘uối sức.
Äứng bên ngoà i cổng, cô ráng sức hét lá»›n tên bà dì mình, nhưng hầu như không ai nghe, vì khoảng cách từ cổng đến nhà khá xa. Cà ng gá»i, sức Di cà ng cạn, âm thanh cà ng nhá». Cô tuyệt vá»ng đứng tá»±a và o cổng, ngưá»i run lên vì lạnh.
Trá»i cà ng lúc cà ng tối, nhưng mưa không bá»›t chút nà o. Thiên Di Ä‘uối sức đổ gục xuống. Ngay lúc đó, cô thấy có ánh đèn xe hÆ¡i loá sáng trước mắt, tiếng bóp còi inh á»i. Thiên Di gượng dáºy không nổi. Cô nghe có ngưá»i gá»i mình, lay mình tháºt mạnh, nhưng Di không mở mắt ra được.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

10-09-2008, 08:52 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 2
Thiên Di cuá»™n tròn mình trong chăn, lắng nghe những âm thanh vá»ng lại dưới sân nhà .
Trá»i vẫn còn âm âm tối, nhưng má»™t ngà y ở trang trại nà y đã bắt đầu. Công nhân đã chuẩn bị tá»›i các vưá»n cà phê trải dà i gần hai ngà n mẫu. Ông chá»§ cÅ©ng chuẩn bị Ä‘i xem xét cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a mình.
Ôm siết cái gối, Di thắc mắc. Chẳng biết ông ta ra sao, mặt mÅ©i thế nà o muh quyá»n uy đến thế? Mấy hôm nay nằm bệnh trong phòng. Di chưa đến chà o. Äiá»u nà y là m cô áy náy, vì chÃnh ông ta là ngưá»i gặp cô nằm gục trước cổng nhà buổi chiá»u mưa dữ dá»™i ấy. Nếu không, chắc Di đã chết cóng rồi.
Nghe dì Thá»§y kể: hôm sau, ông chá»§ liá»n sai ngưá»i tức tốc gắn má»™t chuông Ä‘iện ngay cổng. Ông tá» vẻ tá»± trách mình lâu nay không để ý tá»›i việc nhá» nhặt nà y và coi việc Thiên Di té xỉu là lá»—i cá»§a mình.
Thiên Di cắn nhẹ môi, lòng dâng lên niá»m cảm xúc kỳ lạ. Những lo lắng vu vÆ¡ trước những lá»i doạ dẫm cá»§a Mưá»i Ba chợt biến mất. Ông chá»§ trại nà y cÅ©ng được đấy chá»›. Nếu không, ông ta đâu quan tâm tá»›i thân pháºn cá»§a những ngưá»i là m công. ÄÆ°á»£c là m việc vá»›i ngưá»i như thế cÅ©ng tốt.
Lưá»i biếng nhắm mắt lại, Di tiếp tục lÆ¡ mÆ¡ ngá»§, đến lúc nghe dì Thá»§y gá»i, cô má»›i vươn vai ngồi dáºy. Lấy áo lạnh mặc thêm và o, Di bước ra ngoà i. Phòng cá»§a cô sát phòng dì Thá»§y va nằm ở khu vá»±c cá»§a nhà bếp, nên ra khá»i cá»a, Di đã thấy dì Ä‘ang loay hoay bên bà n ăn:
- Bữa nay con khá»e hẳn chưa?
Thiên Di vừa mở nước rá»a mặt, vừa đáp:
- Nằm cÅ©ng cả tuần rồi, con muốn được là m việc. Nếu không, sẽ chẳng khá»e được như ý muốn. À! Bữa nay con gặp ông chá»§ được chưa dì?
Bà Thủy nói:
- Ông chá»§ Ä‘i vắng cả tuần nữa má»›i vá».
Di trố mắt nhìn dì mình:
- Váºy việc mở lá»›p há»c thì sao?
Bà Thủy thản nhiên:
- Con vẫn chưa là m quen vÆ¡i hoà n cảnh, con ngưá»i ở đây. Cứ từ từ tìm hiểu trước đã, cần gì phải vá»™i và ng.
Thiên Di áºm ừ:
- Con sợ bị nói mình ăn không ngồi rồi lắm.
- Có dì kế bên, ai dám nói chớ. Thôi. Tới ăn sáng đã.
Thiên Di tò mò:
- Nghe nói công nhân ở đây trước kia từng ở tù hả dì?
Bà Thủy lừ mắt:
- Ai nói váºy?
Thiên Di ngáºp ngừng:
- Hôm ngồi trên xe đò, con há»i thăm và được nghe như thế.
Bưng ly sữa lên, bà Thá»§y há»i:
- HỠcòn nói gì nữa?
- Dạ.... hết rồi.
Bà Thủy khó chịu:
- Äúng là nhiá»u chuyện.
- Nhưng hỠnói đúng, phải không dì?
- Ai không có dÄ© vãng. Trước kia, há» phạm tá»™i và phải ở tù, nhưng bây giá» hỠđã cải tạo thà nh ngưá»i tốt và lo chà thú là m ăn. Ai vẫn coi há» là tù, kẻ đó má»›i xấu.
Thiên Di im lặng ăn hết phần điểm tâm của mình rồi uống hết một ly sữa to.
Nhìn cô, bà Thủy bảo:
- Ở đây má»™t thá»i gian, con sẽ lên cân cho xem. Con gái phải có sức khá»e má»›i đẹp. Trại nà y nuôi heo, gà , bò, nên con tha hồ tẩm bổ bằng sữa há»™t gà . Dì không để con ốm đói như thế nà y nữa đâu. Sống ở đây, thể lá»±c phải tốt má»›i chịu lạnh nổi. Dì sẽ mua thêm áo ấm cho. À! Ông chá»§ có đưa tiá»n lương cho con đây nè.
Thiên Di ngỡ ngà ng:
- Nhưng con chưa là m việc mà .
- Äã tá»›i đây, xem như đã bắt đầu là m việc. Bữa nay con có thể Ä‘i dạo vòng vòng cho thoải mái.
Thiên Di gáºt đầu. Cô lÆ¡ đãng nhìn ra cá»a sổ. Trá»i trong veo và xanh đến nao lòng. Những tráºn mưa úng đất đã dứt, nhưng trá»i vẫn còn lạnh. Di choà ng thêm chiếc khăn ngang cổ, xá» chân và o đôi già y cao rồi bước ra ngoà i. Không khà ở đây trong là nh và thÆ¡m lừng hương há»a Di lững thững đạp lên cỠướt Ä‘i ra táºn cổng, rồi quay lại nhìn ngôi nhà mình Ä‘ang ở.
Trông ngôi nhà tháºt đồ sá»™. Di từng thấy kiểu nhà nà y trong những tá» lịch treo tưá»ng. Cô cứ tưởng chỉ ở nước ngoà i má»›i có các lâu đà i như thế, không ngá» tại nÆ¡i rừng cao núi thẳm nà y ngưá»i ta cÅ©ng xây dá»±ng được.
Äây cÅ©ng là má»™t cách thể hiện sá»± già u có, quyá»n uy cá»§a mình. Nhưng ngôi biệt thá»± nà y trông vắng lặng là m sao. Di chưa dám há»i dì Thá»§y vá» những ngưá»i trong đó, cô có cảm giác ngôi nhà chẳng ai ở hết. Váºy há» xây là m chi cho to thế nhỉ?
Buồn chán, Di đá má»™t trái phi lao và nhìn nó lăn lông lốc xuống dốc. Hai bên lá» nở đầy hoa dại trông như tranh vẽ. Thiên Di đắm mình giữa thiên nhiên và phút chốc cô quên hết những phiá»n muá»™n Ä‘ang chất chứa trong lòng lâu nay.
Äi hết con lá»™ lá»›n. Thiên Di bắt gặp nhiá»u công nhân Ä‘ang là m việc bên những gốc cà phê. Há» nhổ cá», vun gốc, tỉa lá và nhìn cô chỉ trá». Không biết nói sao, Di chỉ mỉm cưá»i đáp lá»….
Má»™t ngưá»i đà n bà máºp mạp ngồi dưới gốc cà phê há»i vá»ng ra:
- Cô là cô giáo mới phải không?
Di gáºt đầu:
- Dạ, phải.
Chị ta cưá»i toe toét:
- Nghe nói cô giáo vừa tá»›i đã bệnh. Hôm nay cô khá»e chưa?
Thiên Di khách sáo:
- Dạ, cảm Æ¡n chị. Em khá»e rồi.
Vừa nói, cô vừa bước và o vuông cà phê. Ngưá»i đà n bà vừa nhổ cá», vừa bắt chuyện. Qua câu chuyện, Di biết chị ấy tên Lang. Vợ chồng chị Lang đã là m ở trang trại Thùy Dương nhiá»u năm. Há» có hai đứa con ở tuổi đến trưá»ng, nhưng chưa đứa nà o được Ä‘i há»c tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn. Chị Lang kể rằng, trước đây trang trại có tá»›i ba lá»›p há»c, nhưng giáo viên dạy được và i tháng là bá» vá» vì nhá»› nhà , vì không chịu cá»±c nổi.
Chị Lang kết thúc câu chuyện kể bằng một câu:
- Lần nà y không biết cô ở bao lâu mới bỠtụi nhỠnữa đây?
Thiên Di gượng gạo:
- Äiá»u đó phải xem đất có đãi ngưá»i hay không.
Lang gáºt gù:
- Câu trả lá»i rất hay. Tôi nói tháºt, chá»— nà y đất là nh, chá»§ lại tốt. Bá» Ä‘i uổng lắm.
Thiên Di im lặng. CÅ©ng mong cô sẽ được đất đãi, ngưá»i đãi như Lang nói.
Di tò mò:
- Ông chá»§ là ngưá»i thế nà o hả chị?
Lang vá»t miệng:
- Dĩ nhiên là rất tốt rồi.
- Thế.... trông ổng ra sao?
Lang ngạc nhiên:
- Ủa! Bá»™ cô chưa biết ổng à ? Váºy sao tôi nghe kể hôm trước, chÃnh ổng bế cô và o nhà , cạy miệng đổ rượu cho cô ấm ngưá»i lại mà ?
Mặt Thiên Di đỠá»ng lên. Những Ä‘iá»u Lang kể tháºt bất ngá». Váºy mà dì Thá»§y chả há» nói vá»›i cô lá»i nà o. Chà ! Xem ra đà n bà ở đây cÅ©ng giá»i hóng chuyện chuyện dữ. Chẳng biết há» có thêu dệt gì thêm không nữa?
Lang phá ra cưá»i khi thấy Thiên Di xoa mặt. Chị ta dà i giá»ng:
- Nè! Ông chá»§ chưa có vợ. Nếu ổng cưới cô giáo thì con nÃt ở trại nà y đâu sợ dốt nữa.
Thiên Di ngượng ngùng:
- Chị khéo đùa quá. Äùa là m sao em bá» vá» trước khi gặp ổng thì đùa.
Lang vá»™i xua tay:
- Ấy ấy! Cô mà bá» vá», tôi gánh tá»™i hổng nổi đâu.
Rồi chị ta hạ giá»ng:
- Nói váºy chá»› ổng thiếu gì bồ. Có tiá»n là có tất cả mà . Mấy cô nhà già u ngoà i thị trấn, tháºm chà ở Bảo Lá»™c, Lâm Äồng, KomTum, Play- ku gì đó cÅ©ng mê ông chá»§ như Ä‘iếu đổ. Ngặt má»™t ná»—i ổng khó quá nên lá»±a mãi vẫn chưa được cô vợ như ý. NghÄ© cÅ©ng tá»™i!
Thiên Di lảng sang chuyện khác:
- Trưá»ng há»c gần đây không chị?
Lang đứng dáºy, giá»ng nhiệt tình:
- Gần. Äể tôi đưa cô tá»›i.
Di ngáºp ngừng:
- Chị đang là m việc mà .
- Cô không phải lo. Ở đây, ai cũng rất tự giác. Lát nữa, tôi sẽ là m bù.
Thiên Di nhỠnhẹ:
- Như váºy phiá»n quá. Má»™t lát em sẽ phụ chị nha.
Lang xua tay:
- Cô má»›i khá»i bệnh, dầm nắng lâu đâu có tốt. Chỉ cần cô dạy tụi nhá» biết chữ là tụi tôi mang Æ¡n rồi, ai lại để cô phụ chuyện nặng chá»›.
Vừa Ä‘i, Lang vừa chỉ cho Di những cánh đồng trồng khoai tây, bắp cải, su hà o nằm xa xa trên những sưá»n đồi thoai thoải má»™t mà u xanh. Chỉ và o má»™t dãy nhà ngói đỠcó ba phòng liên tiếp nằm sát lá»™, Lang bảo:
- Trưá»ng há»c đó.
Thiên Di khen:
- Äẹp quá.
Lang xa xôi:
- Äẹp mà thiếu thầy cÅ©ng như không.
Thiên Di im lặng. Cô không thÃch hứa hẹn khi chưa nắm thá»±c tế ở đây. Biết đâu chừng cô cÅ©ng sẽ chịu cá»±c không nổi, và cÅ©ng sẽ bá» vá» như những ngưá»i đã tá»›i.
Cô há»i:
- Ở đây con nÃt đông không chị?
- CÅ©ng mấy chục à . Không được há»c hà nh, tụi nó kết bè, kết phái quáºy chịu không thấu. Ông chá»§ nói phải có ăn há»c má»›i nên ngưá»i. Vì thế, ông chá»§ hứa cố gắng lo cho bá»n trẻ được há»c hà nh. á»”ng không để bá»n nhá» thất há»c đâu.
Thiên Di cà ng tò mò hÆ¡n vỠông chá»§ trại Thùy Dương. Tiếc rằng cô vẫn chưa hình dung ông ta như thế nà o. Ông ta đã trả lương dù Di chưa là m việc ngà y nà o. Vá»›i số tiá»n đó, cô sẽ gởi vá» cho mẹ. Bà đang rất cần tiá»n, rất cần tiá»n.
Äang đắm mình trong suy nghÄ©, Thiên Di bá»—ng hết hồn vì má»™t hồi còi xe vang lên chói cả tai. Quay ra đưá»ng, Di thấy Mưá»i Ba Ä‘ang thò đầu khá»i cabin xe, miệng toe toét cưá»i:
- Chà o.... em Thiên Di. Em đã hết bệnh rồi à ?
Vừa bất ngá» vừa khó chịu vì giá»ng Ä‘iệu cợt nhả cá»§a Mưá»i Ba, Thiên Di là m thinh trước cái nhìn ngạc nhiên cá»§a Lang.
Thấy cô im lặng, gã nói tiếp:
- Biết em bệnh, anh sốt ruá»™t muốn chết. Äịnh tá»›i thăm em, ngặt má»™t ná»—i.... Cháºc! Dá»… gì ông Trác đồng ý, anh đà nh há»i ngưá»i nà y, ngưá»i kia tin cá»§a em. Bây giá» khá»e rồi, anh má»i em ra chợ uống cà phê nhé.
Giá»ng Thiên Di tháºt nghiêm:
- Cảm Æ¡n lòng tốt cá»§a anh. Nhưng tôi không có thá»i gian.
Chụp cái kết đội ngược lên má»› tóc quăn, Mưá»i Ba gục gặc đầu:
- À! Em Ä‘ang thăm nÆ¡i mình sắp dạy há»c chá»› gì? Chá»— nà y tệ lắm. Vá» trại cá»§a anh, phòng ốc ngon hÆ¡n nhiá»u. Ở lại trại nà y, sá»›m muá»™n gì em cÅ©ng sẽ hối háºn vì tiếp xúc vá»›i đám công nhân cá»§a ông Trác.
Không đợi Mưá»i Ba nói hết, Lang sấn tá»›i:
- Nè! Cáºu nói gì khó nghe quá váºy?
Hất mặt lên, Mưá»i Ba dà i giá»ng:
- Sá»± tháºt lúc nà o chẳng khó nghe. Ê! Tôi đâu há» nói chuyện vá»›i hạng ngưá»i có tiá»n án như chị. Nè! Äừng bà y đặt kết thân vá»›i cô giáo rồi cuá»—m hết tiá»n cá»§a cô ấy Ä‘i nha.
Thiên Di Ä‘á»c được trong mắt Lang sá»± căm phẫn cao độ. Không thèm nói thêm lá»i nà o vá»›i Mưá»i Ba, Thiên Di nắm tay Lang băng băng Ä‘i ngược trở vá».
Lang háºm há»±c:
- Sao cô quen vá»›i nó váºy?
Di liếm môi:
- Hôm trước, anh ta cho tôi đi nhỠxe.
Lang chợt há»i:
- Cô Tư Thủy có biết không?
Di lắc đầu. Lang thì thầm:
- Cô đừng cho cô Tư biết. Nếu không sẽ có chuyện đấy.
Thiên Di thắc mắc:
- Giữa dì Thá»§y và Mưá»i Ba có xÃch mÃch à ?
Lang áºm ừ:
- Không phải.
- Váºy thì là gì? Tại sao hôm trước hắn cÅ©ng nói vá»›i tôi như thế?
- Äại khái là cô Tư không thÃch gia đình bên đó, nhất là ba mẹ cá»§a cáºu Thế.
Thiên Di tò mò:
- Cáºu Thế nà o váºy?
Lang bĩu môi:
- Thì là cáºu Mưá»i Ba lúc nãy đó. Gia đình há» già u nhưng bất nhÆ¡n lắm. Trong mắt há», ai đã phạm tá»™i má»™t lần thì vÄ©nh viá»…n không bao giỠđược là m ngưá»i tốt trở lại. Trước đây, cÅ©ng nhá» há», tôi má»›i Ä‘i tù đó chá»›.
Thiên Di ái ngại:
- Chuyện xảy ra thế nà o? Chị kể cho em nghe đi.
Lang thản nhiên:
- Hồi đó đói quá, tôi ăn trá»™m bắp nhà cáºu Thế. Há» bắt được, váºy là đi tù.
- Nhưng ăn trộm là phạm tội rồi.
Lang gáºt đầu:
- Äúng váºy. Tôi không đổ thừa hoà n cảnh, nhưng "bần cùng sanh đạo tặc". Bây giá» tôi có công việc là m, tôi đâu như xưa nữa, nhưng há» vẫn còn thà nh kiến vá»›i tôi. CÅ©ng may trên Ä‘á»i vẫn còn ngưá»i tốt như ông chá»§. Nếu không, chúng tôi là m sao ngóc đầu lên được.
Thiên Di an ủi:
- Äừng nghÄ© tá»›i lá»i cá»§a Mưá»i Ba. Chị hãy nghÄ© tá»›i các con cá»§a mình là tốt hÆ¡n tất cả.
Lang nhìn Di, cảm kÃch:
- Cô nói đúng. Tôi phải là m sao cho các con tôi không khổ như cha mẹ chúng hồi còn trẻ.
Thiên Di chá»›p mắt. Cô nghÄ© tá»›i bản thân và hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i.
Tương lai vẫn Ä‘ang ở trước mắt, ảm đạm hay tươi sáng là do ná»— lá»±c cá»§a cô. Ngay từ bây giá», Di nên bắt đầu cho ngà y mai cá»§a mình....
|

10-09-2008, 08:53 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 3
Äang lau tá»§, bà Hai bá»—ng há»i:
- Ngà y mai cáºu Trác vá», phải không cô Tư?
Buông viết xuống, bà Thuá»· gáºt đầu:
- Äúng váºy. Lần nà y cáºu ây má»i bạn bè đông lắm. Tôi và dì lại cá»±c nữa rồi.
Bà Hai dễ dãi:
- Cá»±c nhưng vui. Phải để cáºu ấy nghỉ ngÆ¡i vui vẻ vá»›i bạn bè, chá»› quanh năm suốt tháng cứ là m việc quần quáºt như váºy tá»™i quá. Cáºu chá»§ cần có vợ để đỡ đần quán xuyết má»i việc trong nhà .
Chống tay dưới cằm, giá»ng bà Thuá»· dà i ra:
- Quán xuyến đỡ đần, chắc khó à . Tôi thấy những cô quen vá»›i cáºu Trác, chả cô nà o ra hồn. Toà n má»™t lÅ© thÃch là m bà , nhưng lưá»i là m việc. Tháºm chà còn sợ cái trang trại nà y nữa. Bởi váºy, há» cứ rá»§ cáºu chá»§ vá» thà nh phố hoà i.
Giá»ng bà Hai vô tư:
- Con gái xứ nà y không ai xứng vá»›i cáºu ấy hết. Cáºu ấy phải tìm chá»— khác chá»› sao nữa.
Thiên Di im lặng nghe hai bà bà n vỠông chá»§. Hầu như những lá»i nà y, ngà y nà o Di cÅ©ng nghe. Nếu không vá» tình duyên cá»§a ông chá»§, thì cÅ©ng so sánh ông vá»›i những ngưá»i khác. Trong mắt cá»§a dì Thuá»·, cáºu chá»§ Khuất Duy Trác là má»™t ngưá»i hùng, má»™t thần tượng thì phải. Suốt ngà y cứ nghe hai bà lẩm cẩm lo lắng, thắc mắc, bà n tán vá» ngưá»i mình chưa biết mặt mãi. Thiên Di phát chán. Từ tò mò vỠông chá»§, Di lại mang thêm và o lòng chút ganh tỵ vu vÆ¡ cá»§a con gái. Cô nôn nao muốn gặp ông ta va cÅ©ng ngại ngùng khi nghÄ© tá»›i lúc gặp.
Nhiá»u lúc Thiên Di tá»± trấn an mình. Chuyện có gì phải lo lắng? Ngưá»i xin việc nà o không phải giáp mặt để ông chá»§ phá»ng vấn cÆ¡ chứ. Riêng cô đã được nháºn và o là m, đã lãnh lương rồi, sao cư suy nghÄ© lung tung mãi thế nà y? Tốt hÆ¡n hết nên táºp trung cho công việc sắp tá»›i, nếu không thì nên dà nh thá»i gian để Ä‘á»c sách. Ngôi nhà vắng ngưá»i nà y rất nhiá»u sách. Trong phòng Ä‘á»c sách, Di thấy rất nhiá»u gói sách còn để nguyên trong bịch, chứng tá» ngưá»i mua sách vì thói quen hay vì má»™t lý do nà o đó, chứ không phải để Ä‘á»c chúng.
Thiên Di nhìn bà Thuá»·, giá»ng ngáºp ngừng:
- Con ra chợ gởi thư nha dì?
Bà Thuỷ gạt ngang:
- Thôi. Con ở nhà đi. Ngà y mai cáºu Trác vá» rồi. Lỡ có chuyện gì mất công lắm.
Thiên Di ngạc nhiên:
- Dì muốn nói có chuyện gì chớ?
Bà Thuỷ chặc lưỡi:
- Dì lo xa váºy mà . Con phụ dì dá»n dẹp, sá»a sang nhà cá»a cho tươm tất được không?
Äịnh nói đó không phải phần việc cá»§a mình, nhưng Di kịp mÃm môi lại khi thấy gương mặt đăm chiêu cá»§a dì Thuá»·.
Gấp cuốn sổ ghi má»i chi phà linh tinh trong trại lại, bà cà u nhà u:
- Thế nà o lần nà y cáºu Trác cÅ©ng đưa Phi Phụng vá». Nghe nói cô ta kiêu căng, phách lối lắm. Tôi không muốn nhà nà y bị coi thưá»ng. Phải sá»a sang lại tất cả cho tháºt sang trá»ng.
Bà Hai nheo nheo con mắt kèm nhèm:
- Nhưng mình dá»n dẹp kịp không?
Giong bà Thuỷ chắc nịch:
- Phải xong, phải kịp, cho dù thức suốt đêm nay. Dì Ä‘i gá»i vợ chồng con Lang, vá»›i năm sáu ngưá»i nừa cho tôi.
Bà Hai ngơ ngác:
- Gá»i ngay bây giá» Ã ?
- Ờ. Ngay bây giá».
Thiên Di đứng sớ rớ bên bà Thuỷ:
- Con sẽ là m gì đây?
Bà Thuỷ khoát tay:
- Ra vưá»n chÆ¡i cho dì lên kế hoạch, chừng nà o nghe dì gá»i thì và o.
Thiên Di lá»§i thá»§i ra vưá»n. Cô có cảm giác cáºu chá»§ Trác là má»™t ông vua mà dưới trướng đầy đủ bá quan văn võ, lÃnh tráng phuc dịch. Ngà y mai, vua Ä‘em mỹ nữ vá» cung thì bữa nay nữ tể tướng phải Ä‘iá»u động bá quan lo việc tiếp rước.
Dì Thuá»· đúng là tể tướng đầy quyá»n hà nh trong ngôi nhà nà y. Dì ấy dưới má»™t ngưá»i, nhưng trên biết bao nhiêu ngưá»i. Trước đây Di không khi nà o nghÄ© đì mình oai như váºy. Cô cứ tưởng dì Thuá»· chỉ giúp việc nhà như những ngưá»i giúp việc ở thà nh phố không thôi, chá»› cô đâu ngá» dì là quản lý kiêm kế toán trưởng, kiêm thá»§ quỹ cá»§a trang trại nà y. Di có cảm giác dì Thuá»· sống vì công việc. Khổ ná»—i áp lá»±c công việc quá nặng đối vá»›i dì. Bởi váºy, đôi lúc dì Thuá»· vừa nóng nảy vừa cá»™c cằn như đà n ông. Chắc dì ấy không biết yêu là gì đâu nhỉ?
Gạt thắc mắc vá»› vẩn ấy qua má»™t bên, Thiên Di đưa mắt nhìn quanh. Khu vưá»n rá»™ng thênh thang không được chăm sóc nên cá» má»c che hết há»a Dá»c đừơng Ä‘i, những nụ cúc trắng duyên dáng, Pensé yếu Ä‘uối đủ mà u ẩn trong cá», trông đẹp nhưng buồn là m sao. Nếu khu vưá»n được sá»a sang, hẳn là ngôi biệt thá»± sẽ được tôn lên rất nhiá»u. Thiên Di nháºn ra, dưá»ng như chá»§ nhân cá»§a nó cố tình cẩu thả để ngôi nhà cá»§a mình trở nên hoang phế, đìu hiu. Tá»± nhiên Di lại liên tưởng đến những đống sách ngổn ngang, nhện giăng bụi bám trong phòng.
Dì Thuá»· từng nói vá»›i Di là cáºu chá»§ nhà nà y tánh tình láºp dị. Chẳng hiểu những Ä‘iá»u cô cảm nháºn có phải là má»™t trong những cái láºp dị cá»§a cáºu ta không.
Vạch cá», Di tìm hái những nụ pensé, những nhánh mõm chó tÃm bó thà nh má»™t bó. Má»™t lát, cô sẽ mang vá» phòng, cắm trong ly nước, đặt trên bà n cho đẹp. Cô là ngưá»i yêu hoa, mà xứ sở nà y thì hoa đâu có thiếu. Rồi trong sân trưá»ng, cô sẽ trồng tháºt nhiá»u hoa, tháºt nhiá»u hoa cho bù lại lúc còn ở Sà i Gòn.
Äang miên man suy nghÄ©, Di nghe bà Thuá»· gá»i. Cô bước và o nhà , mỉm cưá»i vá»›i Lang rồi nghe bà Thuá»· phân công.
Äúng là dì Thuá»· muốn thay đổi tất cả trong nhà . Nà o là thay toà n bá»™ mà n cá»a, tấm trải bà n, quét mà ng nhện, rá»a cá»a sổ, cá»a cái, cắt cá», tỉa cây.... Ôi! đúng là trăm công nghìn việc, ấy là chưa kể sá»a soạn từng phòng trên lầu cho cáºu chá»§ tiếp đón khách quý.
Ai cũng đã có việc và đã tản đi là m, duy chỉ còn mình Thiên Di. Cô thắc mắc:
- Con sẽ là m gì đây?
Giá»ng bà Thuá»· ngáºp ngừng:
- Con dá»n phòng sách. Lau sạch kệ rồi cho tất cả những sách còn trong bịch và o. Nhá»› là m cho cẩn tháºn, đừng là m hư, rách sách. Vì cáºu Trác quý chúng lắm.
Thiên Di buột miệng:
- Nhưng ông ta có Ä‘á»c chúng đâu mà quý.
Bà Thuỷ nạt:
- Con nÃt giá»i lắm chuyện. Ngưá»i khôn ngoan phải biết giữ miệng. Là con gái, Ãt nói chừng nà o tốt chừng ấy. Hiểu chưa?
Thiên Di gáºt đầu, cô không muốn bị nẹt oan uổng vì chuyện đâu đâu. Dì Thuá»· rất nguyên tắc. Lúc nà y Ä‘ang là m việc, Di thuá»™c cấp dưới, đừng ngốc nghếch cãi bướng sẽ nghe mắng đấy. Nhân công trong trại nà y răm rắp nghe lá»i dì Thuá»·, há» sợ dì và đương nhiên cÅ©ng ghét dì.
Cầm bó hoa và o phòng sách, Di thấy trên chiếc bà n đầy bụi có một cái bình pha lê mà u trắng. Di lấy hoa cho vô bình rồi nghiêng đầu ngắm. Như thế nà y, trông có phải có sinh khà hơn không?
Mở hết các cá»a sổ xung quanh và kéo mà n ra, Di thÃch thú nhìn nắng trà n và o phòng. Ở đây sách nhiá»u quá. Chỉ tiếc rằng nó không được nâng niu trong tay ngưá»i Ä‘á»c mà bị xếp xó vá»›i bụi thá»i gian.
Cầm chá»—i lông gà , Di nhẹ nhà ng quét. Cô lẩm bẩm Ä‘á»c tên những tá»±a sách và thấy toà n bá»™ là sách văn há»c.
Quét cái kệ trống tháºt sạch. Di khệ nệ ôm những gói sách còn trong bao đến. Äang loay hoay cắt dây, lấy chúng ra, xếp lên kệ, Di chợt giáºt thót cả ngưá»i khi nghe tiếng quát khá to:
- Cô là m gì váºy?
Thiên Di hồn vÃa lên mây khi thấy ngưá»i đà n ông cao lá»›n, xăm xăm bước lại giáºt mạnh những quyển sách trên tay cô. Ông ta hầm hừ:
- Ai khiến cô và o đây lục lá»i, phá phách hả? Cút ra mau!
Thiên Di tức đến xanh mặt. Nhìn thẳng và o đôi mắt Ä‘ang long lên cá»§a ngưá»i mà cô Ä‘oán là cáºu chá»§ Trác, Di gằn từng tiếng:
- Tôi được dì Thuá»· nhá» và o đây dá»n dẹp cho ngăn nắp sạch sẽ để ông chá»§ đón bạn vá» chÆ¡i, chá»› không tá»± ý tá»›i lục lá»i phá phách như ông vừa bảo.
Dứt lá»i, cô Ä‘i như chạy vá» phòng riêng cá»§a mình. Trá»i không nóng, nhưng mồ hôi cô vã ra như tắm. Lần đầu tiên đối diện vá»›i Ä‘á»i, cô đã bị sỉ nhục như váºy. Tháºt quá đáng. Thiên Di giáºn dữ đấm tay và o gối và nghe bên ngoà i giá»ng Trác vang lên gay gắt, cáu kỉnh:
- Má»i ngưá»i định biến nÆ¡i nà y thà nh nhà hà ng hay khách sạn đây? Dẹp lại như cÅ©, tháo ba cái mà n ren rua diêm dúa ấy xuống và tái hiện lại má»i cái y như cÅ© cho tôi.
Bà Thuá»· ngáºp ngừng:
- Nhưng mà n cũ, tôi cho đi giặt cả rồi.
Trác bá»±c dá»c:
- Chị Thuá»· à ! Ai bảo chị váºy? Chị thừa biết tôi ghét tất cả má»i sá»± phô trương mà .
Bà Thuỷ nhẹ nhà ng:
- Äây là lich sá»±, là tươm tất, là tá»™n trá»ng bạn bè, chá»› không phải là sá»± phô trương. Chúng tôi Ä‘á»u muốn tốt cho cáºu.
- Cám Æ¡n. Nhưng tôi không cần và không thÃch. Nhất là chuyện lục lá»i phá tung những ná» nếp trong phòng sách cá»§a tôi. Hừ! Không phải ai cÅ©ng tùy tiện và o đó được đâu.
- Tôi hiểu, thưa cáºu. Thế ý cáºu muốn sắp xếp thế nà o khi khách tá»›i và o ngà y mai?
Trác dá»ng dưng:
- Không có khách nà o tá»›i hết. Chị để má»i ngưá»i trở vá» công việc cÅ© cá»§a há» Ä‘i.
- Vâng, thưa cáºu.
Thiên Di bá»—ng thấy giáºn dì Thuá»·. ChÃnh dì bảo cô dá»n phòng sách, váºy mà vừa rồi dì không há» nói má»™t câu cho cô. Trái lại, dì còn im lặng, xem như việc ông ta giáng tá»™i cho cô tùy tiện và o phòng sách là đúng. Là m công cho ngưá»i cao ngạo, quyá»n hà nh như váºy chắc khó dà i lâu. Không hiểu sao dì Thuá»· và các công nhân ở đây lại ca ngợi ông chá»§ trại Thùy Dương đến thế.
Äang thắc mắc, Di lại nghe giá»ng Trác:
- Chuyện trưá»ng lá»›p tá»›i đâu rồi chị Thuá»·?
- Dạ. Coi như đã chuẩn bị xong, chỉ chá» cáºu vỠđể khai giảng. Cáºu định bao giỠđây?
Trác nhấn mạnh:
- Tuần sau. Thứ hai tuần sau. Má»i thứ phải chuẩn bị chu đáo. Sách, vở, bút phát miá»…n phà cho bá»n trẻ. Chị bảo vá»›i cô giáo có khó khăn gì cứ gặp trá»±c tiếp tôi.
Thiên Di bỉu môi khi nghe như thế. Cô sá»±c nhá»› tá»›i bó hoa dại cô còn để trong phòng sách. Hoa ở đây nhiá»u vô số kể, nhưng nếu những cánh hoa cá»§a cô bị bà n tay thô bạo cá»§a lão chá»§ ném vèo qua cá»a sổ thì tá»™i lắm. Dù xót thương những Ä‘oá hoa cách mấy, Di cÅ©ng không dám trở và o phòng sách mang chúng ra. Vá»›i cô, cà ng tránh gặp lão chá»§ chừng nà o cà ng tốt chừng ấy.
Thiên Di lắng tai nghe. Bên ngoà i hình như sóng gió đã lặng. "Vùng tâm bão" đã di chuyển chá»— khác. Di ngá» nguáºy không thôi trên giưá»ng, cô cảm thấy tù túng, ngá»™t ngạt nếu phải tiếp tục ở lại trong căn phòng nhá» hẹp nà y.
Hôm nay trá»i rất đẹp, nếu không được ra ngoà i lang thang thì tháºt uổng.
Ãp tai và o cánh cá»a, Di ngần ngừ rồi bước ra. Trong bếp có má»—i dì Thuá»· và bà Hai.
Hai ngưá»i đà n bà lại nói vỠông chá»§. Giá»ng bà Hai rầm rì như than:
- Thấy cáºu Trác vá» bất ngá» là tôi biết ngay có chuyện không ổn rồi, nhưng còn chuyện gì thì phải há»i thằng Thi tà i xế má»›i biết được.
Bà Thuỷ vẫn còn ấm ức:
- Thay đổi ý cÅ©ng không thèm Ä‘iện cho hay. May là chưa là m gà , mổ lợn. Thấy Ä‘iệu bá»™ cá»§a cáºu ấy mà phát tức.
Bà Hai móm mém cưá»i:
- Tức, sao cô không phản đối cáºu ấy? Bây giá» than vá»›i tôi có Ãch lợi gì.
Bà Thuỷ vênh mặt lên:
- Tôi sợ gì cáºu Trác, nhưng cãi lại lúc cáºu ấy Ä‘ang bá»±c bá»™i là không phải cách. Tá»± động cáºu Trác sẽ thấy cái sai cá»§a mình. Lúc ấy, tôi khuyên lÆ¡n và i ba câu là đủ rồi.
Bà Hai chép miệng:
- Chẳng hiểu cáºu chá»§ đụng chuyện gì mà vá» nhà quát ầm Ä© như váºy. Chỉ tá»™i nghiệp Thiên Di, má»›i đến và i ngà y đã bị mắng oan.
Bà Thuỷ thở dà i:
- Äã bao nhiêu năm rồi mà cáºu Trác vẫn còn xem đống sách cÅ© ấy như bảo váºt.
Äợi bà Hai Ä‘i khuất, bà Thuá»· nói:
- Cáºu Trác bảo thứ hai tuần sau khai giảng. Con thấy được không?
Thiên Di nhếch môi:
- Lệnh chá»§ truyá»n rồi, con nói không được sao à dì há»i?
Bà Thuỷ sa sầm mặt:
- Dẹp cái giá»ng trả treo ấy Ä‘i. ChÃnh con nói Ä‘ang rất nóng lòng được dạy mà .
Thiên Di là m thinh. Khi quyết định đến chá»— dì Thuá»· xin việc, mẹ đã dặn Ä‘i dặn lại cô phải ráng dẹp cái nết bướng. Cô đã hứa vá»›i mẹ rất ngá»t, bây giá» quên rồi sao?
Cô nhỠnhẹ:
- Xin lá»—i dì. Nhưng thú tháºt là cách quát tháo cá»§a ổng là m con khó chịu quá.
Bà Thúy bênh:
- Cáºu Trác có khuyết Ä‘iểm là rất nóng nảy. Nhưng đà n ông, hết chÃn mươi phần trăm là nóng tÃnh rồi.
Thiên Di lÆ¡ lá»ng:
- Nóng tÃnh chưa hẳn là khuyết Ä‘iểm, nhưng sá» dụng tÃnh nóng cá»§a mình để là m trá»i là m đất thì... thì....
- Thì thế nà o hả?
Giá»ng đà n ông cáu bẳn vang lên khiến Di giáºt mình. Quay lại, cô thấy cáºu chá»§ Trác đứng ngay ngưỡng cá»a bếp, má»™t tay chống nạnh, má»™t tay cầm tách cà phê, mắt nhìn cô như toé lá»a.
Trong lúc Di còn Ä‘ang bối rối, Trác lại cao giá»ng:
- Sao? Nói đi chớ cô giáo.
Thiên Di mÃm môi nói đại:
- Thì khó khiến ngưá»i khác tôn trá»ng mình.
Cô vừa dứt lá»i đã nghe bà Thuá»· rên rỉ:
- Trá»i Æ¡i! Con nói báºy bạ gì váºy Di? Mau xin lá»—i cáºu chá»§ ngay.
Thiên Di hếch mũi lên:
- Con đâu muốn, tại ông ấy ra lệnh mà .
Trác khoát tay:
- Cứ để cô ấy nói tiếp:
Uống một ngụm cà phê, Trác nói:
- à cô trách tôi quát cô trong phòng sách phải không? Quát là đúng thôi. Chỗ đó là cõi riêng của tôi. Tôi không muốn ai và o phá phách, vì tôi rất quý sách.
Thiên Di nhấn mạnh:
- Ông quý những ká»· niệm thuá»™c vá» sách thì đúng hÆ¡n. Ngưá»i quý sách, không ai xếp xó và để bụi phá»§, móc meo như ông.
Mặt Trác đỠbừng:
- Cô chỉ trÃch tôi à ?
Thiên Di quệt giá»t mồ hôi rịn ra trên trán:
- Tôi chỉ nói Ä‘iá»u Ä‘ang nghÄ© trong lòng. Äây chẳng phải là phát hiện má»›i, tại không ai dám nói vá»›i ông thôi.
Trác vung tay:
- Tôi đâu phải nhà độc tà i hay tên bạo chúa. Sao lại không ai dám nói chớ?
Thiên Di mai mỉa:
- Vấn đỠđó ông rõ hơn tôi.
Dằn tách cà phê xuống bà n, Trác hừ lên khô khốc:
- Cô trở vỠphòng của mình được rồi đấy.
Thiên Di đứng lên:
- Tôi không phải con nÃt để bị nhốt và o phòng khi lỡ chá»c ngưá»i lá»›n giáºn.
Dứt lá»i, Thiên Di Ä‘i má»™t mạch ra vưá»n, tai cô nghe giá»ng dì Thuá»· phân bua, xin lá»—i Trác.
Ngồi phịch xuống báºc tam cấp bằng đá, Thiên Di nhá»› lại những lá»i đã nói và thấy lo lắng. Vừa rồi cô tháºt quá đáng. Sao cô lại không biết nhún nhưá»ng kìa? Há»—n hà o kiểu nà y, ông ta Ä‘uổi thẳng thì chỉ còn nước cuốn gói trở vá» khóc vá»›i mẹ. Nhưng chẳng lẽ bây giá» trở và o xin lá»—i? Äúng ra, Di đâu có lá»—i gì. Tại ông ta sỉ nhục cô trước chá»› bá»™.
Thiên Di rầu rĩ thở dà i khi thấy dì Thuỷ hầm hầm bước tới:
- Mà y không phân biệt chá»§ tá»› thì cÅ©ng phải biết cao thấp, nhá» lá»›n chá»›. Tao tháºt không ngá» mà y lại bướng má»™t cách ngu ngốc như váºy. Mau và o xin lá»—i cáºu ấy, nếu còn coi tao là dì mà y.
Di liếm môi:
- Bá»™ dì nghÄ© ông ta sẽ chấp nháºn lá»i xin lá»—i cá»§a con và o lúc nà y sao? Ngưá»i tá»± cao như thế không dá»… tha thứ đâu.
- Biết nghÄ© váºy, sao còn kiếm chuyện? á»”ng cho mà y nghỉ việc thì ráng chịu.
Thiên Di tự tin:
- Ở đây đang cần giáo viên. Ông ta không là m thế đâu.
Bà Thuỷ sùng lên:
- Mà y đừng chá»§ quan. Tao sẽ đỠnghị cáºu Trác Ä‘uổi cổ mà y đấy con tiểu yêu.
Thiên Di giáºn dá»—i:
- Nếu dì là m thế thì còn gì để nói nữa. Con biết con tá»›i đây đã là m phiá»n dì. Khi viết thư, dì chỉ toà n nói tốt vỠông chá»§ cá»§a mình, vá» những ngưá»i sống ở đây. Nhưng sá»± tháºt thì sao? Ông ta là ngưá»i thô lá»—, má»›i gặp con, chưa há»i han gì đã quát nạt, Ä‘uổi xua. Ngưá»i tốt mà như váºy sao? Lỡ nháºn tiá»n lương rồi, con sẽ nghÄ© khi dạy xong má»™t tháng, chá»› không đợi bị Ä‘uổi đâu. Dì nói lại vá»›i cáºu Trác, để cáºu ấy lo tìm cô giáo khác.
Bà Thuỷ khoanh tay trước ngực:
- Hừm! Mà y tháºt quá đáng! Rồi tao sẽ bảo cáºu Trác tìm ngưá»i khác. Lúc đó đừng năn nỉ nhé.
Thiên Di nhìn dì Thuá»· ngoe ngoẩy bá» Ä‘i và tiếp tục thở dà i. Cô lại sai nữa rồi. Hôm nay là ngà y gì mà mở miệng là thất bại váºy kìa.
Buồn bã, Di lững thững bước ra khá»i cổng. Cô rẽ và o má»™t đưá»ng mòn nhá» dẫn lên đồi, nÆ¡i có má»™t con suối trong vắt lúc nà o cÅ©ng róc rách, róc rách. Ngồi dá»±a lưng và o gốc thông già bên suối, Di đắm mình và o những dằn vặt riêng tư.
Má»›i hÆ¡n má»™t tuần mà Di tưởng đâu đã xa nhà lâu lắm rồi. Cô nhá»› mẹ, nhá»› má»i thứ ở thà nh phố. Giá» nà y, mẹ Ä‘ang là m gì? Chắc Ä‘ang còng lưng ngồi Ä‘an len gia công. Vái Trá»i cho mẹ đừng sÆ¡ ý Ä‘an lá»—i để phải tháo bất cứ mảnh áo nà o. Còn ba nữa? Mất xe rồi, chắc ông Ä‘ang lè nhè bên chai rượu, chá»› không ra khá»i nhà đâu.
Phải chi ba đừng nghiện rượu thì hoà n cảnh gia đình cô đâu phải thiếu trước hụt sau như vầy. Lẽ ra giá» nà y cô Ä‘ang ngồi trong giảng đưá»ng, vô tư là m cô sinh viên chá»› đâu phải lo đối đầu vá»›i cuá»™c sống thế nà y.
Nhưng mÆ¡ tưởng là m chi những cái không thay đổi được ấy. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t số pháºn mà dù xấu tốt thế nà o cÅ©ng phải sống quyết liệt để đánh đổi số pháºn mình.
Di lại cưá»i buồn. Từ Sà i Gòn xách ba lô ngược lên miá»n rừng núi nà y để là m cô giáo vùng cao. Cô nhắm mình sẽ sống quyết liệt ra sao để đánh đổi số pháºn đây? Cô có thể lao động như nhân công ở đây à ? Nếu không, cô sẽ là m được gì, nếu có tiá»n mua má»™t mảnh đất để láºp má»™t trang trại như trang trại Thùy Dương nà y?
Äúng là ảo tưởng. Äang tá»± mai mỉa bản thân, Di bá»—ng nghe có tiếng chân ngưá»i đạp trên lá. Quay lại, Di thấy má»™t thanh niên. Anh ta Ä‘ang nhìn cô vá»›i vẻ hết sức ngạc nhiên. Trông dáng vẻ bên ngoà i, anh ta giống ngưá»i sống ở thà nh phố nhiá»u hÆ¡n dân lao động ở đây.
Chẳng lẽ hắn là má»™t trong nhiá»u ngưá»i bạn cá»§a ông Trác?
Vừa thắc mắc, Thiên Di vừa tò mò nhìn anh ta.
Gã thanh niên ngáºp ngừng:
- Tôi không là m phiá»n bạn chứ?
Thay cho câu trả lá»i, Thiên Di cháºm rãi lắc đầu. Gã thanh niên lại há»i:
- Nghĩa là tôi có thể ngồi lại bên con suối nhỠnà y?
Di lại gáºt đầu. Gã lich sá»± tá»± giá»›i thiệu:
- Tôi là Cần, nhà ở gần đây. Còn bạn ở đâu? Sao trông lạ quá?
Thiên Di mÃm môi không trả lá»i. Hôm nay mở miệng câu nà o là không ổn câu đó. Tốt nhất cứ giả câm cho yên thân.
Di nhặt mấy trái thông khô rồi tung nó trong tay. Cần lại há»i tiếp:
- Bạn ở trang trại Thùy Dương à ?
Di gáºt đầu. Cần thắc mắc:
- Sao tôi chưa gặp bạn lần nà o? Bộ mới đến hả?
Thiên Di lại gáºt rồi chăm chú quan sát từng mắt trái thông khô. Thái độ cá»§a cô khiến Cần tò mò. Anh chà ng ngồi xuống gốc cây đối diện:
- Sao không lên tiếng?
Môi Di hÆ¡i bÄ©u ra, cô tiếp tục xem xét trái thông trên tay. Hai ngưá»i rÆ¡i và o im lặng. Cần lấy trong túi ra má»™t quyển sách và tá»±a lưng và o gốc cây, chăm chú Ä‘á»c.
Lại sách. Tá»± nhiên Di dị ứng vá»›i sách, dù cô Ä‘ang thèm có má»™t quyển để Ä‘á»c như Cần. Ngồi má»™t chá»— vá»›i cảm giác phải chịu đựng ngưá»i khác kế bên mãi cÅ©ng chán, Thiên Di đứng dáºy, Ä‘i dá»c bá» suối. Dòng suối trong đến mức Di thấy cả từng xương lá mục, từng hòn cuá»™i nằm bên dưới. Hoa tÃm má»c dầy đặc hai bên bá». Di lom khom hái há»a Äứng dáºy, cô rởn óc khi thấy má»™t ngưá»i đà n ông đầu trá»c lóc, mắt lỠđỠngây dại Ä‘ang nhe hà m răng cái mất cái còn cưá»i vá»›i cô.
Thiên Di còn Ä‘ang đỠngá»i ra vì sợ thì gã đầu trá»c đã tiến tá»›i, đưa tay chá»™p lấy cô. Di vùng ra, la lá»›n:
- Ã! Cứu tôi! Cứu tôi vá»›i!
Vừa la, Di vừa chạy ngược vá» phÃa Cần, trong khi gã đà n ông hùng hục Ä‘uổi theo sau.
Äang cắm đầu thục mạng chạy, Di vấp rá»… cây, té nhà o xuống, đúng lúc gã đầu trá»c áºp đến. Thiên Di sợ đến mức lết trên đất. Hà m cứng ngắt, cô không la được khi tay gã đầu trá»c đưa ra bấu và o vai cô.
Ngay lúc ấy, Di nghe tiếng Cần quát:
- Buông ra!
Gã đà n ông giáºt mình rút tay lại. Cả thân hình dá»nh dà ng cá»§a hắn chợt co ro, rúm ró trông tháºt thảm. Dưá»ng như hắn sợ Cần thì phải.
Chỉ vá» phÃa đưá»ng lá»›n, Cần gằn từng tiếng:
- VỠngay! Nếu không, chú sẽ bị trói đó.
Gã đà n ông nhăn nhở cưá»i rồi len lén nhìn Di trước khi bá» Ä‘i.
Cần đỡ Thiên Di đứng lên. Anh tá»± nhiên phá»§i đất cát dÃnh trên áo cô, giá»ng ân cần:
- Có sao không?
Di ôm ngá»±c, lắc đầu. Ngồi rÅ© xuống gốc cây, cô để mặc nước mắt đầm đìa trên mặt. Và những giá»t nước mắt ấy tác động ngay tá»›i Cần.
Anh bứt rứt:
- Bạn nói gì đi chớ. Rõ rà ng lúc nãy bạn la rất to mà .
Nghe Cần nói thế, tá»± nhiên Di báºt khóc thà nh tiếng. Vừa khóc, cô vừa lẩm bẩm:
- Tôi ghét chỗ nà y. Tôi ghét chỗ nà y lắm.
Cần sốt sắng:
- Váºy tôi sẽ đưa bạn rá»i khá»i đây. Ngưá»i bệnh lúc nãy Ä‘i rồi, bạn không phải sợ.
Thiên Di thút thÃt:
- Bữa nay là ngà y đáng nguyá»n rá»§a nhất trong Ä‘á»i tôi. Muốn tìm sá»± bình yên, tôi đã rá»i khá»i ngôi nhà ấy. Äể tịnh tâm, tôi đã cấm khẩu không hé môi lấy ná»a lá»i. Váºy mà cÅ©ng không được. Sao tôi chán thế nà y? HÃc. HÃc.
Cần kiên nhẫn vá»— vá»:
- Giá»ng cá»§a bạn nghe hay lắm. Bạn cứ nói nữa Ä‘i, rồi buồn bá»±c gì cÅ©ng vÆ¡i mà .
Di cưá»i méo xẹo:
- Anh chá»c quê tôi đó hả? Tôi không nói nữa đâu.
Cần tủm tỉm:
- Không muốn nói thì cứ.... la là ng như vừa rồi. Ấn tượng lắm đó. Tôi có cảm giác mình là ngưá»i hùng vừa cứu mỹ nhân thoát khá»i kẻ xấu.
Thiên Di ngáºp ngừng:
- Cái.... Ông đầu trá»c lúc nãy bị tâm thần hả?
Cần thở dà i, khổ sở:
- Ổng là chú tôi. Chắc chú ấy đi theo tôi tới đây.
Thiên Di tò mò:
- Sao ổng bị như váºy?
Cần đáp gá»n lá»n:
- Thất tình.
Di buá»™t miệng tháºt ngá»› ngẩn:
- Tháºt hả?
Cần ngần ngừ:
- Chú ấy bị vợ bá» ngay đêm tân hôn. Thế là điên, Ä‘iên tá»›i bây giá».
Di rùng mình nhớ tới ánh mắt của ông ta, cô lẩm bẩm:
- Äã biết ổng có bệnh mà còn để Ä‘i lung tung. Lúc nãy lỡ ổng giết tôi thì sao?
Cần vội và ng bênh vực:
- Chú ấy Ä‘iên.... hiá»n. Chưa đánh ai bao giá».
Thiên Di bĩu môi:
- Là m sao tin anh cho nổi, khi vừa rồi ổng xô tôi té xuống đất.
Cần thở dà i:
- Tôi sẽ nói gia đình để ý tới chú ý hơn. Chắc chắn không có chuyện như vừa rồi xảy ra nữa đâu.
Thiên Di ngồi co ngưá»i lại:
- Dù anh bảo đảm, tôi cũng hết dám lang thang một mình rồi.
Cần bá»—ng há»i:
- Chắc bạn là khách của trại Thùy Dương?
Di báºt cưá»i chua chát:
- Sao anh lại nghÄ© váºy?
Cần nói ngay:
- Vì trông bạn có phong cách lắm.
Thiên Di tròn mắt:
- Phong cách gì?
- Phong cách cá»§a ngưá»i từ thà nh phố đến.
- Tôi không há» cảm thấy cái phong cách ấy. Tôi không phải là khách mà chỉ là ngưá»i công cho chá»§ trại.
Cần có vẻ không tin:
- Công nhân sao lại rảnh rỗi thế nhỉ?
- Thứ hai nà y, tôi sẽ bắt đầu công việc cá»§a mình. Nhưng bây giá» tôi đã thấy hối háºn khi nháºn lá»i tá»›i đây.
- Tại sao bạn lại hối háºn? Sợ lao động không quen à ?
Thiên Di rầu rỉ lắc đầu. Cần ái ngại:
- Tôi có thể giúp gì cho bạn không?
Di xua tay:
- Cảm Æ¡n. Tôi đã nháºn được sá»± giúp đỡ cá»§a nhiá»u ngưá»i khi tá»›i đây, và đó chÃnh là điá»u là m tôi hối háºn.
Cần tò mò:
- Công việc cụ thể của bạn là gì?
- Dạy há»c.
Hay đấy. Nơi nà y đang rất cần giáo viên. Nhưng trông bạn còn.... nhà lắm để có thể là m cô giáo.
Thiên Di áºm ừ:
- Biết sao đây, khi ngưá»i ta không tìm ra cô giáo lá»›n hÆ¡n tôi.
Cần xoa cằm:
- Không dám gá»i cô giáo là bạn nữa rồi.
Di có vẻ tự nhiên:
- Váºy gá»i tôi là Di. Thiên Di.
Cần gáºt gù:
- Má»™t loà i chim di trú. Äã bay tá»›i nÆ¡i nà y, hy vá»ng Thiên Di không bay Ä‘i nữa.
Thiên Di không trả lá»i. Cô lảng Ä‘i:
- Tôi vỠđây.
Cần luyến tiếc:
- Chúng ta sẽ gặp lại chứ?
Di ngần ngừ:
- Nếu có cơ hội.
Cần đứng dáºy theo cô:
- Tôi sẽ đưa Di tá»›i nhà . Như váºy vẫn an toà n hÆ¡n.
Di lo lắng nhìn quanh:
- Chẳng lẽ chú anh vẫn còn lẩn quất đâu đây?
Cần gãi đầu:
- Tôi không biết.
Thiên Di bước tháºt nhanh. Từ giá» trở Ä‘i, cô sẽ không tá»›i những nÆ¡i vắng vẻ má»™t mình. Nếu dì Thuá»· biết chuyện vừa rồi, cô sẽ bị mắng vì tá»™i lang thang như má»™t kẻ má»™ng du.
Tá»± dưng Di không còn hứng thú trò chuyện nữa, cô lặng thinh nghe Cần kể đủ thứ. Thì ra anh ta Ä‘ang há»c đại há»c Äà Lạt, cuối tuần vá» thăm nhà . Cần là sinh viên năm thứ tư, nghÄ©a là há»c trên cô hai lá»›p. Giá như đừng gặp khó khăn, cuối năm nay cô cÅ©ng tốt nghiệp trung há»c sư phạm, chá»› đâu phải bá» há»c ngang xương để là m cô giáo không bằng cấp thế nà y.
Gần tới cổng nhà , Di đứng lại:
- Cảm ơn anh. Tôi tự vỠđược rồi.
Cần mỉm cưá»i:
- Hy vá»ng lần sau gặp lại sẽ nghe Di nói nhiá»u hÆ¡n.
Di đứng tần ngần nhìn Cần quay Ä‘i, lòng thầm nghÄ©: sẽ không có lần sau, vì sá»›m muá»™n gì ông Trác cÅ©ng cho cô nghỉ việc. Tá»›i lúc đó, chẳng biết cô sẽ ra sao? NghÄ© lại, cô thấy mình tháºt nông nổi. Bướng bỉnh vá»›i chá»§ đúng là bất lợi. Có lẽ Di phải sá»›m tìm cách xin lá»—i ông Trác, may ra....
Khổ sở với suy nghĩ, Thiên Di co chân đá mạnh. Trái thông lăn ngược lên dốc, rồi lăn xuống trước mặt cô. Di không thể như trái thông đang rơi kia. Cô không thể tuột dốc được.
|

10-09-2008, 08:55 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 4
Sá»a xong bà i chÃnh tả cuối cùng cá»§a há»c sinh trong lá»›p, Thiên Di xếp chồng vở trên bà n ngay ngắn lại và vươn vai đứng dáºy. Chiá»u lắm rồi, Di nhìn bầu trá»i mà u tÃm nằm gá»n trong khung cá»a sổ. Cô có cảm giác Ä‘ang đứng trước má»™t bức tranh hoà ng hôn ảm đạm, buồn bã. Bức tranh ấy khiến Di thấy ngá»™t ngạt, tù túng hÆ¡n.
Mở cá»a, cô ra ngoà i vưá»n, Ä‘i vòng vòng nhìn cây cá» um tùm chen lẫn và o nhau. Di bước vá» phÃa cổng lá»›n. Giá» nà y ra khá»i là không nên, nhưng cô sẽ phát khóc mất nếu không được lang thang má»™t chút. Di sẽ Ä‘i dá»c đưá»ng, không rẽ và o suối hoặc những lối mòn chân rết hai bên, như váºy sẽ không gặp nguy hiểm như dì Thuá»· vẫn doạ má»—i khi biết cô lén Ä‘i dạo má»™t mình và o buổi chiá»u.
ÄÆ°á»ng dẫn và o biệt thá»± cá»§a trại Thùy Dương là má»™t con dốc khá cao. Chiá»u nà o được thả bá»™ tuá»™t dốc, rồi leo dốc trở vá» Di cÅ©ng ăn được nhiá»u cÆ¡m hÆ¡n. NghÄ© tháºt buồn cưá»i. Má»—i buổi sáng đến lá»›p, Di cÅ©ng phải vượt qua con dốc nà y Ä‘i vá» hai báºn. Váºy mà cô vẫn không ngán khi chiá»u chiá»u lại vượt qua thêm lần nữa. Có phải vì cô quá rảnh rá»—i không?
Äang chúi nhá»§i đổ dốc, Di bá»—ng giáºt mình khi thấy má»™t đống gì nằm lù lù ngay ngã rẽ và o con suối. Thiên Di chống tay và o gốc cây, định thần lại nhìn cho rõ. Dưá»ng như là ngưá»i ta. Di đứng sững mất mấy giây rồi cất tiếng gá»i. Ngưá»i nằm dưới đất vẫn không nhúc nhÃch. Thiên Di hốt hoảng nháºn ra chiếc xe Citi nằm chá»ng chÆ¡ kế bên là xe cá»§a ông Trác. Chẳng lẽ cái đống lù lù đó là ông ta?
Quên cả sợ, Di chạy đến. Äúng là .... Ông chá»§ Trác rồi. Di láºt Ä‘áºt xoay ngưá»i Trác lên. Mặt anh đầy máu trông tháºt đáng sợ. Tháo chiếc khăn choà ng cổ, Di bịt và o vết thương trên đầu Trác. Máu vẫn rịn ra ướt cả tay Di, cô vá»™i vả liên tục và o mặt Trác và không ngừng gá»i anh. Mãi đến khi nghe có tiếng rên, Di má»›i dừng tay hà o hển thở.
Choà ng ngồi dáºy, Trác ôm lấy vết thương, giá»ng khá bình tÄ©nh:
- Tôi bị choáng vì té chớ không sao cả.
Thiên Di lo lắng:
- Nhưng máu chảy nhiá»u lắm!
Trác mÃm môi:
- Vá» nhà băng lại là xong. Giá» phải rá»i khá»i đây ngay.
Nói dứt lá»i, anh chống tay đứng dáºy. Äi xiêu vẹo được và i ba bước, Trác loạng choạng quỵ xuống.
Thiên Di vội chạy tới đỡ anh lên:
- Tôi sẽ chở ông vỠbằng chiếc xe kia. Ngồi đây chỠtôi.
Rồi không cần biết Trác có đồng ý hay không, Di vá»™i và ng đến bên chiếc xe, ráng sức bình sinh dá»±ng nó lên. Chiếc Citi cứ như má»™t khối sắt vô tri vô giác nằm ì ra ăn vạ. Äèn si- nhan bể nát, xăng chảy lênh láng. Thiên Di tuyệt vá»ng nhìn đống phế liệu trước mặt mình rồi nhìn Trác.
Trong lúc cô chưa nghĩ ra cách vực chiếc xe lên thì anh đã nói:
- Nà o! Má»—i ngưá»i má»™t tay, chúng ta kéo nó dáºy. Nhanh lên! Ở đây nguy hiểm đấy.
Di trợn tròn mắt:
- Ông.... được không đó?
Trác nhăn mặt, giá»ng khà n Ä‘i:
- Không được thì chết.
Thiên Di hốt hoảng khi nhìn thấy ánh mắt cá»§a Trác. Ãnh mắt đỠđẫn nhưng đầy cương quyết cá»§a anh khiến Di vừa lo sợ vừa an tâm.
Hai ngưá»i mÃm môi cố hết sức kéo chiếc xe lên. Khi chiếc Citi đã đứng dáºy được thì Trác lại té ngồi xuống đất. Thiên Di không thể đỡ anh, cô cong lưng đạp máy, chiếc xe bị nghẹt xăng không chịu nổ.
Trá»i cà ng lúc cà ng tối, giá» nà y không ai qua lại nÆ¡i đây. Nếu cháºm trá»…, ông chá»§ Trác có thể chết vì mất nhiá»u máu.
NghÄ© tá»›i đó, Thiên Di thấy nóng cả ngưá»i. Cô quệt mặt và o vai áo rồi nghiến răng đạp tháºt mạnh. Cái bà n đạp báºt lại Ä‘áºp và o chân cô Ä‘au Ä‘iếng, nhưng may thay, xe chịu nổ.
Không dám buông tay ga, chân chống xuống đưá»ng. Di chá» Trác chệnh choạng lên ngồi phÃa sau. CÅ©ng may, ba cô đã từng cho cô chạy xe nà y, nếu không, chưa chắc bữa nay cô dám liá»u mạng chở má»™t nạn nhân gần.... hấp hối trên con dốc dà i đầy lùm bụi không má»™t ánh đèn thế nà y.
Di thấy cà ng lúc Trác cà ng ngã ngưá»i vá» phÃa mình, ngưá»i anh nặng trịch, nghiêng má»™t bên là m tay lái Di đã yếu cà ng loạng choạng hÆ¡n. Mắt căng ra, hai tay ká»m cứng, lưng gồng lên chịu nguyên tấm thân bồ sứt cạp cá»§a Trác, Thiên Di gần như Ä‘uối sức. Chưa bao giá» cô phải chịu đựng má»™t áp lá»±c nặng ná» như váºy.
Rồi cÅ©ng tá»›i cổng nhà . Thiên Di bóp còi xe inh á»i, miệng gá»i dì Thuá»· liên hồi. Từ trong, nhiá»u ngưá»i ùa ra. Há» ngạc nhiên, hoảng sợ, xôn xao, hốt hoảng. Những câu há»i dồn dáºp, những âm thanh chói tai là m Di muốn xỉu, cô ngồi phịch xuống thá»m, mặc Thi tà i xế đỡ Trác và o nhà . Nhìn lại mình, quần áo cÅ©ng nhÆ¡m nhá»›p máu đầy trên vai, Di bụm miệng muốn ói.
Chạy vá»™i và o phòng tắm, cô gá»™i đầu, tắm tháºt sạch và mặc má»™t lúc hai ba cái áo ấm vì lạnh.
Äang cố lau khô tóc, Di nghe giá»ng bà Hai ngoà i hà nh lang vá»ng và o:
- Cô Thuá»· gá»i kìa Di.
Thiên Di lắc đầu. Cứu được ông chá»§, nhưng chẳng hiểu phúc hay hoạ, là nh hay dữ sắp áºp tá»›i nữa đây?
Ra tới phòng khách, Di thấy bà Thuỷ chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, nét mặt hết sức nôn nóng.
Vừa thấy Di, bà hất hà m:
- Con gặp cáºu Trác ở đâu?
Thiên Di ngắn gá»n:
- Dạ, ở ngay dốc, gần đưá»ng mòn dẫn ra suối.
Bà Thuỷ lừ mắt:
- Äã dặn rồi mà mà y vẫn lang thang táºn đó. Äúng là vừa lì vừa bướng.
Rồi như nhá»› tá»›i mục Ä‘Ãch chÃnh cá»§a mình, bà há»i tiếp:
- Lúc ấy, cáºu Trác ra sao?
Thiên Di liếm môi:
- Äã xỉu, ngưá»i má»™t bên, xe má»™t bên. Cứ y như chết rồi. Trông ghê lắm.
Bà Thuỷ gắt:
- Con gái mà độc mồm. Ngoà i cáºu Trác ra, còn ai nữa không?
Di uể oải lắc đầu. Lòng thắc mắc không hiểu dì Thuá»· há»i thế là nghÄ©a gì. Ai là ai nhỉ? Chẳng lẽ ông Trác còn chở ngưá»i nà o khác? Nếu có, ngưá»i đó đâu rồi? Tại sao ông ta lại té chá»›?
Dưá»ng như dì Thuá»· cÅ©ng Ä‘ang thắc mắc như Di. Bà tiếp tục chắp tay Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, miệng lẩm bẩm:
- Lái xe chuyên nghiệp, không say rượu mà lại té. Äúng là khó hiểu.
Từ trong phòng Trác đi ra, Thi nói:
- Mạng cáºu Trác cÅ©ng lá»›n lắm, nếu không có cô Di, chắc cáºu ấy tiêu Ä‘á»i vì mất máu.
Bà Thuỷ kêu lên:
- Có nghiêm trá»ng dữ váºy không?
Thi bảo:
- Chị Tâm y tá nói, chá»› không phải tôi. Vết thương trên đầu chảy máu hết biết. Äã chÃch hai mÅ©i K, nếu chưa cầm được phải chở xuống bệnh viện đó.
Bà Thuá»· nhảy nhá»m:
- Trá»i Æ¡i! Váºy thì chở cáºu ấy Ä‘i cho rồi. Lỡ có chuyện gì thì sao?
Thi nhún vai:
- Dá»… gì cáºu ấy chịu Ä‘i bệnh viện.
Rồi Thi hạ giá»ng:
- Công nháºn cáºu chá»§ lỳ thiệt. Äầu tét má»™t khúc dà i thòng. Chị Tâm Ä‘ang may chá»— tét ấy lại đó. Ãt nhất cÅ©ng tám mÅ©i. Có thẹo để Ä‘á»i rồi.
Bà Thủy cau mà y:
- Cáºu Trác có nói tại sao té không?
- Có.
- Tại sao váºy?
Thi không trả lá»i, ánh mắt hướng vá» phÃa Di. Cô lá» Ä‘i, vá» như không hiểu, không hay gì hết. Tá»™i gì phải tá»± ý rút lui, khi cô Ä‘ang tò mò muốn biết vì sao cáºu chá»§ té hÆ¡n ai hết.
Bà Thuỷ tằng hắng:
- Vá» phòng á»§ ấm Ä‘i Di, nếu không bị cảm lạnh bây giá».
Thiên Di miá»…n cưỡng đứng lên. Cô cháºm chạp kéo lê từng bước để câu giá». Tá»›i bếp, Di nép nà o ngạch cá»a, lắng nghe.
Giá»ng Thi xù xì như muá»—i kêu, Di chẳng nghe được gì ngoà i những tiếng "Trá»i Æ¡i!" đầy sợ hãi cá»§a dì Thuá»· liên tục vang lên.
Chuyện quái gì váºy kìa? Chẳng lẽ cáºu chá»§ bị cá»p hay heo từng tấn công? Vô lý. Nếu thế, bá»n ác thú ấy đã xÆ¡i cáºu ta rồi, chá»› đâu bá» Ä‘i khi miếng mồi nằm má»™t đống ở đó.
Giá»ng bà Hai vang lên là m Di giáºt mình:
- Ủa! Cháu là m gì váºy Di?
Di gượng gạo:
- Dạ, có gì đâu ạ. Cháu đói lắm rồi.
- Äể dì dá»n cÆ¡m cho.
- Dì Thuá»· và cáºu Trác chưa ăn, là m sao cháu dám.
Bà Hai gạt ngang:
- Nhằm nhò gì. XÆ¡i tạm chén xúp trước Ä‘i. Äể dì lên trển xem cáºu Trác ra sao rồi.
Thiên Di nói với theo:
- Nhớ kể lại cho con nghe với nhé.
Nhưng sau đó, không ai kể cho Di nghe lý do cáºu chá»§ bị té hết. Chỉ biết rằng hầu như suốt đêm, Trác không ngá»§. Di nghe có tiếng lịch kịch cả đêm trong phòng sách. Vết thương không là m cáºu chá»§ nằm má»™t chá»—, trái lại, nó khiến Trác dằn vặt thâu đêm. Äi ngang phòng sách, Di ngá»i được mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc. Không ai, kể cả y sÄ© cá»§a trang trại dám khuyên chá»§ mình má»™t câu. Di cÅ©ng thế, cô đã khôn ra để biết.... chõ mÅ©i và o chuyện cá»§a ngưá»i khác, nhất là má»™t ngưá»i khó chịu như ông chá»§ Trác là ngu ngốc.
|

10-09-2008, 08:56 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 5
Sáng nay chá»§ nháºt, Di không phải đến lá»›p, cô cho phép mình nằm nướng má»™t chút. Äêm qua, giấc ngá»§ cháºp chá»n đầy má»™ng dữ là m cô mệt đừ. Trong mÆ¡, Di thấy minh chở Trác trên chiếc Citi không thắng, chiếc xe lao xuống dốc, phÃa sau là ông chú Ä‘iên cá»§a Cần. Ông ta mặc áo choà ng Ä‘en, răng nanh má»c dà i như Dracula, vá»— cánh bay Ä‘uổi theo cô và Trác. Ông ta Ä‘uổi, cô lái xe chạy vòng vèo đổ những con dốc thắng đứng. Di cố hét tháºt to để thoát khá»i cÆ¡n rượt Ä‘uổi kinh khá»§ng đó. Nhưng khi vừa thiu thiu ngá»§, Di lại bị rượt nữa.
Ôm cái gối và o lòng. Di thắc mắc. Không hiểu sao ông chú bị Ä‘iên cá»§a Cần lại xuất hiện trong giấc mÆ¡ cá»§a Di, trong khi lâu lắm rồi, cô chẳng há» nghÄ© tá»›i ông ta? Ngay cả lần bị ông ta là m hết hồn, Di cÅ©ng không há» mÆ¡ thấy. Có bao giỠông ta là m cáºu chá»§ Trác té xe không?
Bá»—ng dưng, Thiên Di thắc thá»m vá»›i thắc mắc cá»§a mình. Thá» tưởng tượng má»™t chút xem. Nà y nhé, giữa bóng chiá»u chạng vạng, má»™t ngưá»i quen chạy xe vá»›i tốc độ cao Ä‘ang thả hết tốc độ thì phải thắng gấp vì má»™t váºt cản nà o đó trước mặt.
Chà ! Nếu váºt cản ấy là ông chú bị Ä‘iên cá»§a Cần, thì ngưá»i lái xe buông tay vì khiếp đảm cÅ©ng chẳng có gì lạ. Nhưng cáºu chá»§ Trác đâu phải hạng yếu bóng vÃa như Di, vá»›i lại cáºu ta là ngưá»i vùng nà y, chắc thế nà o cÅ©ng biết chú cá»§a Cần. Nếu váºy là m sao có chuyện cáºu Trác sợ đến mức lạc tay lái, đâm đầu xuống vá»±c?
Má»i suy Ä‘oán cá»§a Di coi bá»™ tráºt hết chÃn mươi phần trăm rồi. Váºy thì Ä‘oán là m chi chuyện thiên hạ cho mệt.
Lưá»i biếng, Di rúc và o chăn, lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ tiếp. Nhưng có muốn cách mấy, cô cÅ©ng không ngon giấc được. Cuối cùng, Di tung má»n ngồi dáºy.
Trong nhà , má»i ngưá»i Ä‘i đâu vắng cả rồi. Di là m vệ sinh cá nhân, ăn Ä‘iểm tâm, uống hết ly sữa, tiêu chuẩn dì Thuá»· bắt buá»™c má»—i ngà y rồi lót tót ra vưá»n.
Vừa tá»›i chiếc ghế đá quen thuá»™c nằm dưới bụi tầm xuân um tùm, Di đã thấy cáºu chá»§ Trác. Cáºu ta Ä‘ang trầm tư suy nghÄ© chuyện hôm qua chắc?
Quay ngưá»i, Di định trở và o thì nghe Trác cao giá»ng:
- Tới đây, Thiên Di.
Ngần ngừ một thoáng, Di bước đến, đứng trước mặt Trác:
- Thưa ông, có chuyện gì không ạ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có. Nhưng hãy ngồi xuống trước đã.
Nheo đôi mắt rất sắc, nhưng hÆ¡i mệt má»i và thâm quầng, Trác nhếch môi:
- Cô là ngưá»i thức dáºy trá»… nhất trang trại nà y đó.
Bất ngá» vì lá»i phê bình thiếu tế nhị nà y. Di ngÆ¡ ngác mất mấy giây, nhưng ngay sau đó, cô phản ứng liá»n:
- Vâng. Thưa ông, tôi có quyá»n sá» dụng ngà y nghỉ cá»§a mình mà .
Gương mặt vẫn bình thản trước phản ứng của Di, Trác nhỠnhẹ:
- Thế đêm qua Di ngủ ngon không?
Di rùn vai:
- Toà n là mơ thấy ác mộng. Gần sáng, tôi mới ngủ được.
Trác lộ vẻ ray rứt:
- Tôi đoán thế nà o Di cũng khó ngủ. Xin lỗi, cũng tại tôi là m ảnh hưởng.
Thiên Di khẽ cưá»i:
- Sao ông lại nói váºy? Ông gặp tai nạn, và chuyện ấy đâu ai muốn xảy ra.
Trác trầm giá»ng:
- Tôi cảm Æ¡n những gì Di đã là m cho tôi chiá»u hôm qua, cảm Æ¡n cả giấc ngá»§ cháºp chá»n đầy má»™ng mị nữa.
Di chớp mắt. Thì ra ông ta cũng mồm mép gớm.
Trác chợt há»i:
- Cô đã thấy gì trong cơn mộng dữ ấy?
Thiên Di nhÃu mà y:
- Ông muốn biết à ?
Trác gáºt đầu:
- Có gì bất tiện không?
Thiên Di chống cằm:
- Äâu có gì. Nhưng giấc mÆ¡ rất kỳ cục và ghê sợ. Trong mÆ¡, tôi thấy Ä‘ang chở ông trên chiếc Citi, nhưng khổ ná»—i chiếc xe ấy không có thắng. Xe Ä‘ang đổ dốc, phÃa sau có má»™t ngưá»i Ä‘iên Ä‘uổi theo. Tôi la muốn vỡ ngá»±c, nhưng chẳng ai nghe để cứu chúng ta.
Trán Trác cau lại, anh ngắt ngang lá»i Di:
- Cô bảo sao? Có má»™t ngưá»i Ä‘iên Ä‘uổi theo chúng ta à ?
Thiên Di cắn môi:
- Vâng.
- Sao cô biết ngưá»i đó Ä‘iên?
- Tôi không biết nữa. Trong giấc mÆ¡, tôi luôn nghÄ© đó là má»™t ngưá»i Ä‘iên.
Trác ngáºp ngừng:
- Chắc hôm qua cô nghe những ngưá»i trong nhà xì xầm gì đó nên má»›i mÆ¡ như thế chá»› gì?
Thiên Di ấm ức:
- Có ai nói vá»›i tôi đâu. Ngay cả lý do vì sao ông té, tôi còn không biết. Äã váºy còn bị dì Thuá»· mắng.
Trác ngạc nhiên:
- Chị ấy mắng chuyện gì?
Di tuôn một hơi:
- Dì Thuá»· mắng tôi tá»™i hay lang thang. Nhưng ở đây, ngoà i cái thú lang thang, tôi biết là m gì cho hết thá»i gian?
Trác nói:
- Tại chị Thuỷ lo cho sự an toà n của cô.
- Ở đây đâu có gì bất an. Từ ngoà i đưá»ng dẫn và o nhà là đất cá»§a ông, trá»™m cướp nà o dám phá phách chá»›.
Thấy Trác im lặng, Di cÅ©ng là m thinh. Lát sau, Di dè dặt há»i:
- Vết thương hà nh ông dữ lắm hả?
Trác lơ đãng:
- Ờ.
- Sáng nay đã đỡ chưa?
- Rồi. Thiên Di nè! Cô và o phòng sách lấy hộ tôi cái hộp quẹt và gói thuốc nhé.
- Vâng.
Di lẹ là ng trở vô nhà . Tá»›i phòng sách, cô đảo mắt má»™t vòng và thấy trên bà n, bình hoa trước kia cá»§a cô nằm ở giữa vá»›i những nụ hoa khô quắt queo, dúm dó, Ä‘en đúa trông xấu là m sao. Kế bên bình hoa là má»™t gạt tà n đầy ắp các đầu thuốc. Có lẽ đêm qua ông chá»§ đã hút rất nhiá»u thuốc, và sáng nay tiếp tục hút nữa. Má»™t vết thương trên đầu lại có ảnh hưởng đến táºn tim sao kìa?
Thiên Di nhún vai, cầm gói thuốc và cái hộp quẹt, trở ra.
Trác đỡ lấy và lịch sá»± há»i:
- Khói thuốc không là m Di khó chịu chớ?
Thiên Di lÆ¡ lá»ng:
- Tôi nói có hay không thì cÅ©ng váºy thôi mà .
Trác gắt gá»ng:
- Cô thÃch là m ngưá»i khác bá»±c mình lắm phải không?
Di liếm môi:
- Tôi thÃch nói tháºt. Và sá»± tháºt nhiá»u khi là m ngưá»i khác bá»±c mình, chá»› không phải tôi là m há» bá»±c mình.
Trác hừ trong mũi:
- Có cá tÃnh lắm. Dưá»ng như các cô gái xuất hiện quanh tôi, cô nà o cÅ©ng cố tìm cách gây ấn tượng bằng nhiá»u kiểu để tạo sá»± chú ý. Tháºt là chán ngấy! Tôi tưởng cô phải thông minh hÆ¡n ngưá»i chá»›.
Mặt Di đỠá»ng lên, cô gằn giá»ng:
- Nếu tôi nghe được câu nà y sá»›m hÆ¡n, chiá»u hôm qua tôi đã mặc kệ ông rồi.
Dứt lá»i, Thiên Di giáºn dá»—i bá» và o phòng. Cô chưa gặp ngưá»i đà n ông nà o cao ngạo, lố bịch như Trác. Ông ta nghÄ© mình là ông chá»§ lá»›n, là trung tâm cá»§a đà n bà con gái, nên muốn nói gì thì nói sao chá»›. Hừ! Vái trá»i cho lão ta thân bại danh liệt, tán gia bại sản để biết thế nà o là .... là .... thế thái nhân tình. Hừ! Lúc ấy thì có ma nà o thèm vây quanh lão ta. Nhưng tá»›i lúc đó cÅ©ng vái trá»i cho mình đã tìm được má»™t công việc ngon là nh hÆ¡n, nếu không lại chết chùm vá»›i lão thì khổ.
Vái xong, Di khoan khoái nằm dà i trên giưá»ng. Cô tưởng như lão chá»§ Trác đã sạt nghiệp, và cô Ä‘ang là m giám đốc má»™t công ty trách nhiệm hữu hạn oai phong lẫm liệt. Nhắm mắt lại, Di tưởng tượng ra cảnh lão chá»§ Trác thất sở thân sÆ¡, Ä‘ang gõ cá»a phòng giám đốc cá»§a cô để xin má»™t chân bảo vệ mà tá»§m tỉm cưá»i. Cuá»™c Ä‘á»i khốn khổ quá, ai cấm cô tưởng tượng cho vui chá»›?
Äang thả hồn lên chÃn tầng mÆ¡ má»™ng, Di nghe có tiếng gõ cá»a tháºt mạnh. Lòng vẫn còn lâng lâng, Di tằng hắng:
- Và o đi.
Thi thò đầu và o khiến cô hết hồn:
- Anh là m gì váºy?
Thi cưá»i nhe hà m răng vẩu:
- Biểu và o thì tui và o chá»› có là m gì đâu. Cáºu Trác gá»i kìa.
Thiên Di kêu lên:
- Hôm nay chá»§ nháºt, tôi được nghỉ mà . Chắc cáºu chá»§ quên rồi đó.
Thi nhún vai:
- Váºy cô lên nhắc cho cáºu ấy nhá»›. Xì! Äi là m công mà câu nệ từng chút. Cô tưởng mình là ai váºy? Tiên mắc Ä‘á»a chắc.
Rồi không đợi Di kịp phản ứng, Thi đóng mạnh cá»a lại. Cô ngao ngán chống tay dưới cằm. Chết rồi! Lão chá»§ nhá» má»n Ä‘ang muốn hà nh xác cô đây. Äúng là lấy Æ¡n trả oán. Äà n ông gì mà nhá» má»n dữ váºy nhỉ?
Vuốt lại quần áo, chải sÆ¡ mái tóc, Di bước ra vá»›i trăm mưu ngà n kế trong đầu. Hừm! Ở đâu có áp bức, ở đó có vùng lên. Di phải thá»±c hiện triệt để Ä‘iá»u nà y má»›i được. Äừng hòng bắt Di là m thêm việc và o ngà y chá»§ nháºt.
Thấy cô, Thi nói trá»ng:
- Trong phòng sách ấy.
Thiên Di gõ nhẹ và o cá»a. Trong lúc chá» nghe tiếng: "Và o Ä‘i!" quyá»n hà nh, Di chợt nhá»› tá»›i Ä‘iá»u mình tưởng tượng lúc nãy và ê chá» nháºn ra ngưá»i đứng trước cánh cá»a chá» chá»§ gá»i và o là cô, chá»› không phải ông chá»§ Trác....
Äợi mãi chả nghe má»i, Di đà nh đẩy đại cá»a. Trên chiếc ghế mây to tướng, Trác Ä‘ang ngồi, đầu tá»±a ra lưng ghế, mắt nhắm nghiá»n. Dưá»ng như ông ta ngá»§ rồi thì phải. Váºy mà gá»i mình và o. Äúng là .... là ....
Vừa quay Ä‘i, Di bá»—ng ngá»i có mùi khét. Cô căng mắt tìm và thấy khói bốc ra từ cái áo len Trác Ä‘ang mặc. Di rón rén lại gần và nhặt mẩu thuốc lá rÆ¡i trên áo anh. Nhưng cô vừa cầm mẫu thuốc lá còn cháy đỠthì Trác đã nhá»m dáºy, nắm lấy tay cô và bóp mạnh.
Thiên Di kêu lên Ä‘au đớn. Cô Ä‘au vì tay bị bóp và vì mẩu thuốc lá là m phá»ng.
Nghe Di la, Trác giáºt mình buông ra, Anh vá»— và o đầu, mặt nhăn nhó:
- Cô là m gì váºy?
Xoa chá»— tay Ä‘ang á»ng đỠlên, Thiên Di nói má»™t hÆ¡i:
- Ão ông bị cháy vì tà n thuốc. Tôi vừa nhặt mẩu thuốc lên thì ông…..
Trác phân bua:
- Tôi xin lá»—i. Lúc nãy nhá» Thi má»i cô tá»›i, nhưng mệt má»i quá, tôi lỡ ngá»§ thiếp Ä‘i. CÅ©ng may nhá» có cô. Tôi phản xạ hÆ¡i mạnh. Cháºc! Bị trặc tay rồi à ?
Thiên Di không trả lá»i.
Trác ân cần:
- Äể tôi xem.
Vừa nói, anh vừa cầm tay Di. Cô rút lại tháºt nhanh:
- Cảm Æ¡n. Tôi không sao. Ông gá»i tôi có chuyện gì?
Chỉ cái ghế gần bà n, Trác la lệnh:
- Chuyện gì cũng ngồi xuống trước đã.
Thiên Di miá»…n cưỡng tuân lá»i. Cô cố Ä‘oán vẫn chưa nghÄ© ra lý do cáºu chá»§ cho gá»i mình.
Äốt Ä‘iếu thuốc má»›i, Trác rÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi trầm giá»ng:
- Tôi Ä‘ang mÆ¡ thấy má»™t gã Ä‘iên, bất ngá» Di lại đến gần. Thế là .... Tháºt đáng tiếc....
Môi Di nhếch lên:
- Tiếc cho gã Ä‘iên đầu trá»c, hay tiếc cho tôi?
Trác cưá»i xoà :
- Còn ấm ức sao?
- Không. Nhưng rõ rà ng là m ơn mắc oán.
Trác phát một cỠchỉ chịu thua:
- Tôi xin lá»—i thêm má»™t lần nữa và cảm Æ¡n thêm lần nữa váºy.
Thiên Di máy móc nhắc lại câu há»i:
- Ông gá»i tôi có chuyện gì không?
Trác xoa cằm:
- À! Tôi nghe nói ngoà i cái thú lang thang ra, ở đây cô không biết là m gì cho hết thá»i gian?
- Thì đúng là như váºy.
- Cô không thÃch xem tivi sao?
Thiên Di áºm ừ:
- Äâu phải chương trình nà o trên tivi cÅ©ng thÃch hợp vá»›i má»i ngưá»i.
- Nhưng Ãt ra nó cÅ©ng là m cho hết thá»i gian cá»§a má»™t kẻ nhà n rá»—i. Di có thÃch Ä‘á»c sách không? Trong phòng nà y nhiá»u sách lắm.
- Nhưng đó là những ká»· váºt cá»§a ông. Tôi không dám đâu.
Trác nhỠnhẹ:
- Ká»· váºt gì chá»›. Nếu Di tháºt sá»± thÃch sách, từ giá» trở Ä‘i tôi giao phòng sách nà y cho cô. Hãy sắp xếp và chăm sóc chúng theo ý mình. Nếu có thể biến nó thà nh má»™t thư viện cho trang trại cà ng tốt.
Thiên Di chăm chú nhìn ông chủ. Rồi không dằn được tò mò, cô buột miệng:
- Sao tá»± nhiên ông lại.... lại thay đổi.... tư duy váºy?
Chỉ và o đầu mình, Trác hóm hỉnh:
- Có lẽ tại hôm qua nó bị va chạm mạnh.
Rồi anh trầm ngâm:
- Vả lại, tôi tháºt sá»± muốn quên Ä‘i những gì không vui. Hãy mở hết cá»a sổ giùm tôi!
Thiên Di gáºt đầu. Ãnh sáng từ những khung cá»a lâu nay vẫn đóng kÃnh ùa và o phòng. Nắng trôi trên sà n, nhảy nhót trên những kệ sách khiến căn phòng ấm áp hẳn lên.
Di nghe Trác cất cao giá»ng:
- Bắt đầu từ bây giá», má»i thứ sẽ khác Ä‘i. Nhất định là như váºy.
|
 |
|
| |