Thể loại : kì huyễn, hài , tình cảm, ma pháp, sắc hiệp, phiêu lưu mạo hiểm.
Nhân vật chính là Joan, một xuyên qua giả bình thường như các cuốn truyện nhan nhản trên mạng.
Câu truyện lấy bối cảnh kì huyễn , thế giới phương tây. Thế giới của nó dựa trên D&D core nên chỉ có phương tây, là một thế giới rộng lớn bao gồm nhân loại, tinh linh, người lùn, vong linh v.v... không hề dính tí nào đến phương đông võ hiệp.
Vì dựa trên D&D core nên hệ thống pháp thuật khá đặc biệt, sẽ có giải thích rõ hơn trong truyện, nhưng ai chơi game series baldur of gate hay NWN thì hãy hình dung nó cũng tương tự như vậy.
Truyện không có yy , nhân vật phát triển bình thường và hợp lý, cũng không có tự ngược cuồng suốt ngày luyện công cày level, nhân vật cũng phải ăn chơi ngủ nghỉ và đương nhiên là kua gái.
Nhân vật nữ trong truyện rất có cá tính, gây ấn tượng khá rõ nét, không hề làm bình hoa bao giờ, các nhân vật phụ cũng được miêu tả chi tiết và rất có hồn. Đây là một trong những số rất ít các cuốn truyện mình đã đọc mà còn có thể nhớ được đầy đủ tên các nhân vật phụ. Có lẽ chúng ta đã đọc rất nhiều cuốn truyện, nhưng đều nhạt như nước ốc đến nhân vật chính tên gì cũng không nhớ phải không nhỉ ?
Văn phong rất tự nhiên mềm mại pha chút hài hước, tác giả viết chục chương đầu còn cứng tay, nhưng càng viết càng hay, hiện giờ được hơn 500 chương và đang còn tiếp. Mỗi chương càng về sau dài vì tác giả 3-4 hôm có khi 1 tuần mới up 1 chương, đó cũng là lý do vì sao nó ko có tên trong top các trang truyện, nhưng nó có cả 1 fanclub trên baidu , đến mức mà từng nhân vật trong truyện đều có topic thảo luận, vì vậy cũng thấy nó hay ở mức nào.
Điểm mình không thích lắm trong truyện có lẽ là về khoản "sắc hiệp" từ các chương trên 100 trở đi có nhiều, cũng không phải tác giả viết dở, mà viết rất hay, các tình tiết tự nhiên thú vị chứ không viết cho có như các chuyện khác, nhân vật chính cũng không giỏi tán tỉnh bằng những lời nói đường mật nghe mòn lỗ tai như các truyện sắc hiên giờ, hắn nói gì cũng thực thật tâm, phóng khoáng như phong cách phương tây vậy và làm nhiều hơn nói.
Có lẽ tác giả nên viết thuần về kì huyễn thì hơn, như vậy cũng không gặp phải kiểm duyệt từ các diễn đàn gắt gao dẫn đến viêc truyện khó tiếp xúc với người đọc.
Nội dung truyện trải dài từ u ảnh giới đến nhân gian giới, đến cả địa ngục v.v... thế giới rộng lớn, nhân tài lớp lớp, có khi hết truyện cũng không làm rõ hết bản đồ của nó, không theo thể loại đi khắp thế giới chinh phục xong là kết thúc truyện, nội dung hấp dẫn, có phong cách riêng, tình tiết độc đáo, bí ẩn và hồi hộp, luôn khiến độc giả suy đoán theo nhiều hướng khác nhau và luôn được sử dụng đúng nơi đúng chỗ, không như phần lớn các truyện bây giờ tình tiết thừa một đống viết ra chả để làm gì.
Có lẽ so sánh hàm lượng chất xám trong truyện thì nó cũng không kém gì truyện Khiêu Vũ.
Mình dự tính dịch cũng khá lâu rồi, nhưng nhiều lý do chần chừ, nhưng mãi không thấy ai giới thiệu truyện, kể cả convert cũng ko có , mà để bộ này ko ai biết thì rất đáng tiếc nên đành dịch vậy. Cố gắng 1 ngày 1 chương cho bà con.
P/s: Các anh em khoái sắc hiệp thì nên đọc truyện này để hiểu cái gì chất lượng cao, mấy bộ người ta coi là tuyệt phẩm như hi hoa di tùng chỉ như đom đóm so với thái dương mà thôi , còn ai ko thích mấy đoán đó cứ bỏ qua cũng không ảnh hưởng đến nội dung mấy.
Có lẽ sẽ cắt một số đoạn hot cho phù hợp nội dung diễn đàn.
Nhân vật chính là Joan, một xuyên qua giả bình thường như các cuốn truyện nhan nhản trên mạng.
Câu truyện lấy bối cảnh kì huyễn , thế giới phương tây. Thế giới của nó dựa trên D&D core nên chỉ có phương tây, là một thế giới rộng lớn bao gồm nhân loại, tinh linh, người lùn, vong linh v.v... không hề dính tí nào đến phương đông võ hiệp.
Vì dựa trên D&D core nên hệ thống pháp thuật khá đặc biệt, sẽ có giải thích rõ hơn trong truyện, nhưng ai chơi game series baldur of gate hay NWN thì hãy hình dung nó cũng tương tự như vậy.
Truyện không có yy , nhân vật phát triển bình thường và hợp lý, cũng không có tự ngược cuồng suốt ngày luyện công cày level, nhân vật cũng phải ăn chơi ngủ nghỉ và đương nhiên là kua gái.
Nhân vật nữ trong truyện rất có cá tính, gây ấn tượng khá rõ nét, không hề làm bình hoa bao giờ, các nhân vật phụ cũng được miêu tả chi tiết và rất có hồn. Đây là một trong những số rất ít các cuốn truyện mình đã đọc mà còn có thể nhớ được đầy đủ tên các nhân vật phụ. Có lẽ chúng ta đã đọc rất nhiều cuốn truyện, nhưng đều nhạt như nước ốc đến nhân vật chính tên gì cũng không nhớ phải không nhỉ ?
Văn phong rất tự nhiên mềm mại pha chút hài hước, tác giả viết chục chương đầu còn cứng tay, nhưng càng viết càng hay, hiện giờ được hơn 500 chương và đang còn tiếp. Mỗi chương càng về sau dài vì tác giả 3-4 hôm có khi 1 tuần mới up 1 chương, đó cũng là lý do vì sao nó ko có tên trong top các trang truyện, nhưng nó có cả 1 fanclub trên baidu , đến mức mà từng nhân vật trong truyện đều có topic thảo luận, vì vậy cũng thấy nó hay ở mức nào.
Điểm mình không thích lắm trong truyện có lẽ là về khoản "sắc hiệp" từ các chương trên 100 trở đi có nhiều, cũng không phải tác giả viết dở, mà viết rất hay, các tình tiết tự nhiên thú vị chứ không viết cho có như các chuyện khác, nhân vật chính cũng không giỏi tán tỉnh bằng những lời nói đường mật nghe mòn lỗ tai như các truyện sắc hiên giờ, hắn nói gì cũng thực thật tâm, phóng khoáng như phong cách phương tây vậy và làm nhiều hơn nói.
Có lẽ tác giả nên viết thuần về kì huyễn thì hơn, như vậy cũng không gặp phải kiểm duyệt từ các diễn đàn gắt gao dẫn đến viêc truyện khó tiếp xúc với người đọc.
Nội dung truyện trải dài từ u ảnh giới đến nhân gian giới, đến cả địa ngục v.v... thế giới rộng lớn, nhân tài lớp lớp, có khi hết truyện cũng không làm rõ hết bản đồ của nó, không theo thể loại đi khắp thế giới chinh phục xong là kết thúc truyện, nội dung hấp dẫn, có phong cách riêng, tình tiết độc đáo, bí ẩn và hồi hộp, luôn khiến độc giả suy đoán theo nhiều hướng khác nhau và luôn được sử dụng đúng nơi đúng chỗ, không như phần lớn các truyện bây giờ tình tiết thừa một đống viết ra chả để làm gì.
Có lẽ so sánh hàm lượng chất xám trong truyện thì nó cũng không kém gì truyện Khiêu Vũ.
Mình dự tính dịch cũng khá lâu rồi, nhưng nhiều lý do chần chừ, nhưng mãi không thấy ai giới thiệu truyện, kể cả convert cũng ko có , mà để bộ này ko ai biết thì rất đáng tiếc nên đành dịch vậy. Cố gắng 1 ngày 1 chương cho bà con.
P/s: Các anh em khoái sắc hiệp thì nên đọc truyện này để hiểu cái gì chất lượng cao, mấy bộ người ta coi là tuyệt phẩm như hi hoa di tùng chỉ như đom đóm so với thái dương mà thôi , còn ai ko thích mấy đoán đó cứ bỏ qua cũng không ảnh hưởng đến nội dung mấy.
Spoiler for ^^:
Chấn động kịch liệt đột bất ngờ từ trong hư không phát sinh, như cơn lốc trong nháy mắt thổi quét toàn bộ u ảnh giới, tất cả cấp tốc rung chuyển, sụp đổ, hủy diệt, giống như ngày tận thế buông xuống.
Vòng bảo hộ trong suốt dâng lên trong nháy mắt, đem cả tòa âm hồn thành chặt chẽ bao vây lấy, nhưng như vậy vẫn không đủ để ngăn cản mãnh liệt chấn động vô hình. Cả tòa thành giống như chiêc thuyền nhỏ trong cơn song dữ, xốc lên xốc xuống, lắc lư bất định. Cư dân dang trong giấc ngủ say đều bừng tỉnh, hoảng hốt, không biết rốt cuộc có việc gì xảy ra.
Chẳng biết qua bao lâu, chấn động cuối cùng cũng chậm rãi biến mất. Âm hồn thành khôi phục ổn định, lại lơ lưng trên không trung, vòng bảo hộ dần dần nhạt đi rồi biến mất, tất cả đều khôi phục nguyên trạng.
Nhưng đó chỉ là hiện tượng mặt ngoài.
Trong hoàng cung âm hồn thành không khí nặng nề, không có nửa điểm ánh sang. Một vị lão nhân đang ngồi trên vương tọa, tay trái chống cằm, trầm tư nhìn vào bóng tối trước mắt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có người từ của bước vào.
Lão nhân khẽ quay đầu nhìn người vừa tới.
“Như ngài sở liệu, dạ nữ thần đã rời khỏi Thất Lạc điện.”
Người vừa tới cung kính hành lễ, thấp giọng nói.
“Nàng ta đang ở đâu ?”
Lão nhân trực tiếp hỏi.
“ Tạm thời còn không rõ, nhưng ta nghĩ là ở vật chất giới.”
Người vừa tới nói, lời nói lộ ra vài phần xảo trá:
“Bởi vì, mục sư của nàng đã không thể cùng nàng liên hệ.”
Lão nhân ngước mắt lên, nhìn vị trung thành và tận tâm trợ thủ, sau đó mặt không chút biểu tình nào, lại nhìn trước mắt hư không, giống như chưa từng có bất kì cuộc nói chuyện nào xảy ra.
“ Nói tiếp đi, Hadrhune." Lão nhân nói.
“Hoặc, Dạ nữ thần đột nhiên từ bỏ các mục sư trung thành của nàng – kể cả Yigelarui.”
Giọng Hadrhune trở nên lạnh lẽo khô cứng, không có nửa điểm trầm bổng, nhưng tốc độ lại nhanh hơn.
“Có thể, nàng đã không thể đáp lại tín đồ cầu nguyện.”
“ Nhưng ai có thể làm được điều đó?”
Lão nhân hỏi lại, hắn tự động bỏ qua khả năng đầu tiên như lời Hadrhune nói.
“Ai có khả năng đem ám dạ nữ thần trực xuất khỏi thần vực của nàng, đánh xuống vật chất giới? Tyre? Lan Sendall? hay ...... Emannata đã sống lại?”
“Ta cũng không biết.”
Hadrhune thành thật trả lời.
“Cho dù Emannata sống lại cũng không làm được.”
Trong bong đêm đột nhiên truyền tới âm thanh một người thanh niên, trong trẻo, tao nhã, ôn hòa, lại ẩn chứa sắc xảo. Người thanh niên khoác chiếc áo choàng xám chậm rãi từ hư không bước ra, hướng lão nhân và Houjiehana hành lễ, khuôn mặt hắn anh tuấn, hai mắt như ánh sao lóe lên trong bầu trời đêm, khóe miêng luôn mang theo nụ cười mỉm, khiêm tốn nhưng tràn ngập tự tin.
Trên chiếc áo bào Vu sư xám của hắn, trước ngực thêu một đồ án kì quái, trên nền đỏ, lấy màu đen vòng quanh ba ngọn núi, trên đỉnh núi, một viên cầu màu bạc lấp lánh ánh sáng.
“Dạ nữ thần là vị thần cường đại nhất trong quốc gia thần hệ.”
Người thanh niên nói tiếp:
“không ai có thê lưu đày nàng, trừ bỏ vị đó.”
Hắn không nói ra tên “vị đó”, bởi hắn cũng không biết. Nhưng ba người ở đây đều hiểu được hắn chỉ ai.
Chúng ta hiên giờ không biết, nhưng nhất định tồn tại.
“Lưu đày?”
Lão nhân khẽ lắc đầu:
“ Có lẽ, cùng lắm dạ nữ thần xảy ra vấn đề nho nhỏ. Dù sao, chúng ta còn không rõ chân tướng, Brennus, không nên phỏng đoán.”
“ Đây không phải là vấn đề chính.”
Người thanh niên vẫn như trước mỉm cười.
“Dạ nữ thần có chút phiền toái nho nhỏ cũng tốt, phiền toái lớn cũng tốt, hay bị lưu đày xuống vật chất giới cũng được, hay là bị Lansendeer giết cũng xong, đương nhiên khả năng này rất nhỏ. Đó cũng không phải vấn đề chính, cái chính là : Hiện giờ nàng đã không thể khống chế âm hồn thành.”
Lão nhân khẽ gật đầu. Đúng vậy, không cần nói Shar rốt cuộc gặp chuyện gì, giờ phút này nàng đã không thể như một ngàn năm qua, chặt chẽ khống chế âm hồn thành..
“Không cần biết thế nào.”
Hadrhune chuyển đề tài:
”Đó là một cơ hội.”
“Cơ hội”
Lão nhân thấp giọng nhắc lại, hắn đưa mắt chuyển tới người thanh niên.
Người thanh niên khẽ gật đầu.
“Đó là một cơ hội, phụ thân.”
“Dạ nữ thần đã rời khỏi u ảnh giới, mà khi nàng rời đi các mục sư đã mất hết thần thuật.”
Người thanh niên chậm rãi nói tiếp:
”Không ai có thể lại trở thành chướng ngại, bao gồm Rui Walan. Phụ thân, đây là cơ hội ngàn năm có một.”
Lão nhân chậm rãi gật đầu, hướng Hadrhune phất tay. Trợ thủ hơi khom người hành lễ, rồi lui xuống.
“Mùa xuân gieo hạt giống, mùa thu vị tất có thể thu hoạch lương thực.”
Lão nhân nhẹ nhàng nói, giống như đang tự nhủ chính mình.
“Nhưng có thể thu hoạch hi vọng.”
Người thanh niên khẽ mỉm cười, sau đó thi lễ thật sâu, khi hắn đứng thẳng lưng, thân hình đã biến mất trong bóng đêm.
Hi Vọng.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trước ánh mắt không chút biểu tình của vệ binh, Joan và Sandra đi vào âm hồn thành
U ảnh giới không có mặt trời và mặt trăng, cũng không có sao, bầu trời vĩnh viễn âm ủ một mảnh. Trên bầu trời âm hồn thành dùng ma pháp tạo ra một nguồn sáng hình cầu thật lớn đã dần dần ảm đạm, nhắc nhở cư dân chạng vạng đã buông xuống.
“Hôm nay thu hoạch không tồi.”
Sandra thật vui vẻ nói với Joan :
“Ngươi thật tinh mắt, có thể nhìn thấy ảnh hoàn xà.”
“Vâng.”
Joan thuận miêng trả lời, trông có chút mệt mỏi. Trên vai hắn buộc một bao tải màu xám, bên trong căng phông, không biết bên trong có gì.
“Đói bụng hả?”
Sandra nói:
“Mau về nhà, mẹ nhất định đã làm bữa tối thật ngon đợi chúng ta.”
Joan yên lặng gật đầu, đi theo chị, bước nhanh hơn.
Bọn họ xuyên qua chợ, đi vào ngõ nhỏ, sau đó đi thẳng. Khi đi ngang qua nhà lão bá câm điếc cách vách, con chó vàng trụi lông từ trong nhà chui ra, đối với Joan và Sandra sủa vài tiếng.
Sandra mỉm cười, vẫy vẫy tay, con chó ngoan ngoãn chạy tới, dựa vào chân Sandra cọ cọ. Sandra nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, con chó nhắm mắt lại, trông vẻ mặt rất hưởng thụ.
Joan cũng không quan tâm lắm, tay vỗ vỗ lên đầu con chó, lướt qua người Sandra, nhanh chóng đi vào trong nhà. Sandra nhìn em, khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng vỗ đầu chú chó, cũng theo đi vào nhà.
Mẹ quả thật đã làm xong bữa tối, đang ngồi chờ hai chị em trở về, cha đang ngồi tính sổ sách hôm nay, nhìn thần thái nhàn nhã, chắc hôm nay buôn bán không kém.
“Đã trở về.” Người mẹ tiếp đón, một bên múc ra tảng thịt bò, phát ra hương thơm mê người
“Vâng.” Joan thản nhiên trả lời một tiếng, gỡ xuống bao tải trên lưng, đặt ở ghế dựa.
Người cha tính xong sổ sách, một nhà quây quần quanh chiếc bàn, bắt đầu ăn. Tài nghệ nấu ăn của mẹ rất cao, thịt bò hương vị ngon lắm, mọi người đều làm việc cả ngày, ăn thực ngon, chỉ có Joan tựa như có chút rầu rĩ không vui, tuy hắn ăn không ít, nhưng giống như không yên lòng, chỉ máy móc ăn.
Cha là người vô tâm, cũng không để ý đến, mẹ lại cẩn thận chú ý tới, vì thế nàng nhìn Sandra, dùng ánh mắt hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng Sandra khẽ lắc đầu, ý nói nàng cũng không rõ lắm.
“Hôm nay rất mệt phải không?”
Mẹ nhẹ giọng hỏi Joan.
“Thu thập taì liệu là công việc rất vất vả.”
Joan lắc đầu, lại lập tức gật gật đầu.
“Vâng, có chút mệt.”
Hắn nói:
“Đại khái hôm nay đi khá xa.”
Người mẹ gật đầu, đưa tay giúp hắn gạt tóc ra phía sau.
“Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai người cùng chị ở nhà nghỉ ngơi thoải mái.”
“Hả”.
Sandra thấy kì quái.
“Ngày mai chúng ta không cần trông cửa hang sao?”
“Ngày mai đóng cửa nghỉ bán”
Người mẹ nở nụ cười hạnh phúc. “Ngày mai là ngày kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ.”
“Àh”.
Sandra cũng nở nụ cười.
Joan nhanh chóng giải quyết phần thịt bò của mình, dùng khăn lau miệng.
“Con hơi mệt”
Hắn nói:
“Muốn về nghỉ ngơi ”
“Đi ngủ sớm một chút”
Bà mẹ dăn dò:
“Nhớ đắp chăn kĩ”
***
Gia đình tiểu thương tự nhiên không có phong rộng rãi. Hai chị em dùng chung phòng ngủ, giường của họ là giường hai tầng, Joan ngủ tầng trên.
Joan nằm trên giường, ánh mắt nhìn lên trần, ngẩn người.
Cửa khẽ mở, có người bước vào. Joan cảm thấy giường khẽ chấn động, sau đó nhìn thấy chị Sandra, cô bé dẫm lên thành giường, thò nửa người trên nhìn cậu em.
“Em khỏe chứ?”
Nàng hỏi.
“Không sao cả”
Joan nói:
“Mệt một chút thôi.”
Sandra đưa tay sờ trán em, thấy cũng không nóng, vì vậy yên lòng.Nhất định là hôm nay bị ảnh hoàn xà dọa sợ.
Cô chị nói:
“Em ngoan ngoãn ngủ, chi đi giúp mẹ rủa chén.”
“Vâng.”
Sandra đắp kĩ góc chăn của Joan, đề phòng hắn đang ngủ thì đá chăn – Joan từ nhỏ đã có thói quen này, sau đó nhẹ chân bước xuống giường.
“Chị”
Ngay lúc Sandra chuẩn bị ra khỏi phòng, Joan đột nhiên gọi nàng.
“Chuyện gì?”
Sandra quay đầu lại.
“Vài ngày nữa chính là sinh nhật chị.”
“Cũng là sinh nhật của em đó.”
Sandra cười:
“Chúng ta là chị em song sinh – chẳng phải em vẫn thường nói vậy sao. Sao vậy, có phải là lén lút chuẩn bị lễ vật gì cho chị?”
“ Là chị phải đưa em lễ vật mới đúng.”
“Yên tâm đi, không thiếu của em. Ngoan ngoãn ngủ.”
Sandra cười khẽ, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khắp nơi lại rơi vào bóng tối và yên tĩnh, Joan nằm một mình trên giường, nhìn trần nhà đen kịt, yên lặng trầm tư.
Sau vài ngày nữa, là sinh nhật bảy tuổi của mình và Sandra.
Bất tri bất giác, tới thế giới này đã được bảy năm.
Từng là người ham mê đọc tiểu thuyết trên mạng, Joan đối với từ “Xuyên việt” không xa lạ tí nào. Mấy năm gần đây xuyên việt trở thành phong trào, nếu người trên đường gặp phải miệng cống thoát nước không đậy nắp, hơn nữa không cẩn thận bước nhầm vào, không cần lo lắng ngã chết, tám chin phần người sẽ bay tới dị giới hay cổ đại, sau đó từ trên trời rơi xuống, phá thủng nóc nhà người ta, đè chết một tên ác bá đang có ý đồ cường bạo dân nữ, sau đó chờ khi tỉnh lại, dân nữ ( Đồng thời là mỹ nữ) yêu thương ngươi lấy thân đền đáp.
Joan là người có tâm lý không kém lắm, không nói là trước khi xuyên việt hay sau, kiếp trước hay là kiếp này.
Cái gọi là tố chất tâm lý không kém, đó là gặp chuyện không sợ hãi – cũng có thể coi như phản ứng chậm chạm, giả sử lấy một ví dụ, xem như thế nào. Trải qua nhiều năm tu luyện, Joan cho dù đang đi đường, đột nhiên nhảy ra một tên cướp che mặt, cầm trong tay con dao hàn quang lóe ra, hắn cũng thật ôn hòa và thành khẩn cùng tên cướp bắt tay:
“Huynh đệ, hôm nay thu hoạch thế nào, có muốn ta tài trợ chút tiền không?”
Cho nên với việc chính mình một giây trước còn đang ngồi trước máy tính xem tiểu thuyết trên mạng, một giây sau xuyên việt đến dị giới, Joan cũng không kinh ngạc nửa điểm.
Nếu xuyên việt, đầu tiên phải là phán đoán tình huống. Xuyên việt cũng chia làm nhiều loại, có cao cấp, cả linh hồn cùng thể xác cùng xuyên việt, tương đương trở thành một cư dân không rõ thân phận của cổ đại hay dị giới.
Có trung cấp, chỉ có linh hồn không có thân thể, cái đó gọi là phụ thể, coi như trở thành một tên bại hoại nào đó của cổ đại hay dị giới, bỗng nhiên thoát thai hoán cốt, thay đổi hoàn toàn; còn có hạ cấp, thân thể không có cũng ko sao đi, linh hồn xuyên việt đi, bất đắc dĩ không cướp đoạt được thân thể cư dân bản xứ, chỉ có thể đầu thai làm trẻ con bắt đầu.
Joan thật bất hạnh, đại khái là thân thể không đủ cường tráng, khi xuyên việt thời không không chịu nổi, bị phá hủy; tiếp theo chắc là linh hồn cũng không đủ kiên cường, đoạt xá cũng không thành công, chỉ có thể an bài theo phương pháp xuyên việt cuối cùng.
Chính là đầu thai chuyển thế, từ trẻ con bắt đầu.
Đã bảy nắm.
Trẻ con cũng có chỗ tốt của trẻ con, ưu thế lớn nhất là có thể chậm rãi thích ứng với hoàn cảnh mới, không xa lạ. Hơn nữa cơm đưa tận miệng, áo có người mặc hộ, đi đường có người ôm, đói bụng chỉ cần há mồm. Cuộc sống hàng ngày chỉ cần ăn ngủ ngủ ăn, so với hồi trước bảy giờ rời giường chin giờ đi làm một ngày đi làm tám tiếng, liều chết công tác kiếm chút tiền lương qua ngày, Joan cảm thấy cuộc sống bây giờ không phải nhân gian – mà là thiên đường.
Nhưng trẻ con rồi cũng sẽ phải lớn
Bảy năm thời gian, Joan cũng không thả lỏng. Hắn chuyên tâm nghe hết tất cả tin tức có thể nghe, học tâp tri thức có lien quan đến thế giới này, hắn học rất nhanh.
Thật hiển nhiên, đây là một kì huyễn thế giới. Có thần linh, có tinh linh, có rồng, có ma pháp và Vu sư – mấy cái trước còn không mười phần khẳng định, vì hắn không chính mắt nhìn thấy, nhưng cái cuối cùng thì chính xác không thể nghi ngờ.
Bởi vì nhà Joan mở cửa hàng buôn bán tài liệu ma pháp.
Hôm nay Joan và Sandra ra khỏi thành một ngày, để đi thu thập các loại ma pháp tài liệu. Khách hàng của bọn họ chính là các Vu sư trong âm hồn thành.
Joan không phải con người cam tâm sống một cuộc sống bình thường. Nếu đã xuyên việt tới kì huyễn thế giới , thì phải trở nên nổi bật, không thể thật sự tra truyền con nối, làm cái tiểu thương nhân sống nốt quãng đời còn lại, thế thì không gì uất ức bằng.
Đời trước hắn xem qua rất nhiều tiểu thuyết trên mạng, đối với kì huyễn thế giới tự nhiên không xa lại, Có rồng có ma pháp, đương nhiên cũng có tinh linh mỹ nữ thế giới, luôn làm người ta cao hứng. Giấc mộng của Joan chính là mình cũng có thể trở thành một anh hùng người người tán dương, bên ngươi đương nhiên là một đám mỹ nữ.
Đó là một giấc mộng đẹp.
Nhưng Joan dần dần phát hiện, mộng đẹp có vẻ sẽ phải vỡ tan.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển một: Âm hồn thành
Chương hai: Hy vọng vang danh
Dịch: Yến Tiểu Tiên
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hắn cố gắng nhớ lại các tiểu thuyết mà mình đã xem qua trước kia, phát hiện tình cảnh của chính mình tệ chưa từng có.
Nếu muốn làm anh hùng nổi danh, phải có lực lượng cường đại. Kì huyễn thế giới tuy rằng không hoàn toàn thực hành luật rừng, nhưng kẽ yễu vĩnh viễn sẽ không trở thành nhân vật chính. Trong trí nhớ Joan, không có cuốn kì huyễn tiểu thuyết nào, một tên tay trói gà không chặt có thể trở thành anh hùng.
Có thể trở thành anh hùng, luôn luôn là kẻ có sức mạnh cường đại, hoặc là đại vu sư, hay đại kiếm sĩ, thậm chí là cái gì thần tuyển giả linh tinh.
Cho nên hắn cần trở thành cường giả.
Nhưng như thế rất khó.
Cường giả cũng không phải dễ làm. Vẫn tiếp tục mở của hàng bán đông bán tây, nói thế nào cũng không cường nổi, phải học tập, huấn luyện, mạo hiểm, chọn chức nghiệp phương hướng. Bảy năm cẩn thận quan sát, lắng nghe, phân tích, Joan đã hiểu biết về thế giới này không ít, thế giới này mạo hiểm chức nghiệp rất nhiều, chiến sĩ (warrior), vu sư (socerer), thánh võ sĩ (knight), mục sư (priest), đức lỗ y (druid), ngâm thi nhân (bard), vân vân, nghe qua cũng không có vấn đề gì cả, tùy ngươi chọn lựa, kì thật sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Hết thảy là vì bản thân hắn đang ở âm hồn thành.
“Chết tiệt âm hồn thành.”
Joan nằm trên giường cau mày.
Âm hồn thành là một tòa thành thật quỉ dị, đầu tiên nó là một tòa thành bay, có thể bay trên không trung; tiếp theo nó là tòa thành hoàn toàn quân sự hóa quản lý, cấp bậc phi thường sâm nghiêm; cuối cùng, cũng là quan trọng nhất:
Nó không ở vật chất giới, nó ở u ảnh giới.
Vật chất giới, hoặc nói là vật chất vị diện, cũng chính là cái gọi là thế gian, nơi nhân loại, tinh linh, người lùn, thú nhân sinh sống. Mà u ảnh giới, lại thuộc ngoại tầng vị diện, cùng ác ma trong vực sâu không đáy, ma quỉ chín tầng địa ngục, tính chất cơ bản giống nhau.
U ảnh giới nguyên bản không có nhân loại, âm hồn thành là ngoại lai di dân.
Nghe nói khoảng 2000 năm trước, vật chất giới có một quốc gia Joseph đế quốc, có được nền ma pháp văn minh huy hoàng. Vu sư sáng tạo kì tích ma pháp không thể đếm xuể, một trong số đó chính là có thể làm một tòa thành thị bay lên không trung, cũng chính là tòa thành bay, âm hồn thành chính là một trong số đó, khi đó thành thị tên là “Âm ảnh thành”.
Sau đó đã xảy ra một hồi hạo kiếp, toàn bộ Joseph đế quốc bị hủy diệt, hầu hết các tòa thành bay đều rơi xuống vỡ tan – trừ bỏ âm hồn thành.
Trước khi hạo kiếp phát sinh, thành chủ âm hồn thành tiến hành một ma pháp thí nghiệm khổng lồ, hắn đánh vỡ vị diện không gian, đem cả toàn âm hồn thành từ vật chất giới đến u ảnh giới. Tiến hành một đoạn thời gian khảo sát xong, hắn lại đem âm hồn thành quay về vật chất giới.
Sau đó, trong mắt cư dân âm hồn thành nhìn thấy là những công trình bị tàn phá còn sót lại của đế quốc.
Các vu sư của âm hồn thành tiến hành bói toán, cho ra kết luận là một loại quái vật tên là Flynn đã hủy diệt Joseph đế quốc.
Báo thù là chắc chắn phải làm, nhưng quái vật Flynn nếu có thể hủy diệt cường đại đế quốc Joseph trong chốc lát, thực lực tự nhiên không tầm thường. Lúc này hầu hết các tòa thành bay đều rơi tan nát hết, các đại vu sư đều chết hầu như không còn, thực lực âm hồn thành cũng không mạnh, khó có thể cùng Flynn đối kháng, chỉ đành phải trốn trở lại u ảnh giới, tạm lánh nguy hiểm.
Ban đầu dự tính phải tích tụ lực lượng rồi sau này ra bao thù, ai ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn. Âm hồn này lần này đi vào u ảnh giới, không biết gặp phải trở ngại gì, vô luận các vu sư thi pháp thế nào cũng không thể quay về vật chất giới.
Chon nên âm hồn thành bây giờ coi như một hòn đảo đơn độc tại u ảnh giới. Trừ bỏ cư dân âm hồn thành, u ảnh giới không có nhân loại, cũng không có tinh linh, người lùn, ải nhân, chỉ có vô cùng vô tận quái vật bóng tối.
Bời vì là một cô đảo, cho nên hết thảy đều do âm hồn thành tự sản tự tiêu tự cung tự cấp.Toàn bộ thành thị thực hiện bán quân sự hóa quản lý, nhu yếu phẩm quan trọng cho cuộc sống đều thực hành bán phân phối, cũng không có cái gì đáng giá. Mỗi nhà của hàng đều có khách hàng ổn định. Ngay như nhà Joan, toàn bộ trong thành có chừng đó vu sư, cần tài liệu cũng không phải rất nhiều, lại không cho hạ giá cạnh tranh, cũng không thể mở rộng thị trường, kiếm tiền tự nhiên chỉ đủ ăn mặc, không thể nào biến thành phú ông.
Việc đó thực không ổn.
Âm hồn thành là tòa thành bán quân sự hóa, cấp bậc sâm nghiêm. Tại tòa thành này giai cấp thống trị chủ yếu là vu sư và mục sư, còn về cái gì là thánh võ sĩ, đức lỗ y căn bản không có, cũng không có khả năng có. Chiến sĩ hay ngâm thi nhân cũng có một ít, nhung địa vị cũng không cao.
Trong âm hồn thành, trường học vu sư và thần điện cũng không thiéu. Trường học vu sư không quản xuất thân, chiêu sinh rộng rãi, nhưng học phí phi thường đắt; thần điện thì không thu học phí, nhưng phải xem xuất thân, bình dân là không có tư cách trở thành mục sư, phụng dưỡng các vị thần.
Joan không nghĩ muốn đi làm thần côn, cho nên con đường làm mục sư không cần phải nghĩ.
Cách tốt nhất, đương nhiên là làm Vu sư.
Nhưng học phí trường học Vu sư rất đắt đỏ, làm sao bây giờ ?
Âm hồn thành thực hiện chế độ nghiêm khắc tinh anh giáo dục, theo lời âm hồn thành thành chủ nói:
“Chúng ta chỉ cần tinh anh”
Vu sư trường học chiêu sinh hàng năm không có giới hạn, đơn giản là giao học phí có thể vào, chế độ giáo dục năm năm, bình thường hàng năm có khoảng một trăm tân sinh nhập hoc. Nhưng chết người là : Hàng năm chỉ cho phép tốt nghiệp mười người, tỉ lệ đào thải khoảng 90%.
Không thể tốt nghiệp, tất cả đều bị đuổi về, không đạt được thân phận Vu sư, chỉ có lại làm bình dân như trước, học phí coi như biếu không.
Trong nhà Joan, đời đời đều là tiểu thương, mở của hàng bán tài liệu pháp thuật, của cải có một chút, cụ thể số lượng Joan không rõ lắm. Nhưng nếu toàn bộ bỏ ra, đưa hắn vào trường học Vu sư, có lẽ cũng có khả năng.
Nhưng Joan biết, trừ khi cha mẹ đầu óc có vấn đề, nếu không không thể làm như thế.Tuy nói nếu Joan thật sự có thể lên làm Vu sư, cả nhà tự nhiên thoát khỏi thương nhân địa vị, có thể tiến vào giai tầng thượng lưu – nhưng tỉ lệ đào thải là 90% ….
Một khi thất bại, thì mất cả vốn lẫn lãi, trường học vu sư sẽ không trả lại học phí.
Đó cũng là lý do rất nhiều bình dân biết rõ : Chỉ cần con cái có thể trở thành Vu sư, có thể thoát khỏi địa vị thấp, từ nay về sau gia nhập giai cấp quí tộc hàng ngũ, nhưng có rất ít người bỏ ra nhiều năm gom góp đem đứa nhỏ vào trường học nguyên nhân. Bởi phiêu lưu quá lớn.
Joan không thể oán giận cha mẹ, hắn chỉ có thể oán giận ông trời:
“Nếu làm cho ta xuyên việt tới đây, vì sao không cho ta đầu thai đến trong nhà cái gì đó quốc vương hay lĩnh chủ đây ?”. Đã làm con tiểu thương nhân – đó còn chưa tính, lại còn là trong âm hồn thành.
Sinh ra trong gia đình tiểu thương, không có địa vị xã hội, không có hùng hậu kinh tế - hắn còn có thể làm được gì ?
Nếu ở vật chất giới, Joan có thể còn suy nghĩ đi khỏi âm hồn thành, đi nơi khác thử thời vận, nói không chừng có thể gặp gỡ một vị ẩn cư lão Vu sư, thu hắn làm đồ đệ. Nhưng đây là u ảnh giới, nếu dám đi ra khỏi âm hồn thành quá mười dặm Anh, là thoát khỏi thành thị bảo hộ, tùy lúc sẽ bị quái vật ẩn núp trong bóng tối xé thành mảnh nhỏ.
Thoạt nhìn, ước mở trở nên nổi danh, thành hi vọng xa vời.
***
Nghĩ thì nghĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Vì bảo lưu lại trí nhớ kiếp trước, Joan từ đầu với thân phận mới không thích ứng, bất quá qua bảy năm, ít nhất đã quen hoàn cảnh bây giờ, đã quen thuộc gia đình này, thói quen mỗi ngày nhìn thấy mẹ cùng người chị xinh đẹp, cùng với lão bá câm điếc cách vách và con chó trụi lông lão nuôi.
Mọi viêc đều bĩnh tĩnh trôi qua, Joan đang cố gắng vì giấc mộng cường giả của hắn, chính xác là Vu sư mộng phấn đấu. Bất qua nói là nói như thế, trên thực tế, ở một nơi phong bế, bán quân sự hóa quản lý âm trầm thành thị, một gã trẻ con không đầy bảy tuổi trong nhà tiểu thương nhân – cho dù tinh thần đã muốn là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi – có năng lực làm gì đây, kì thật cái gì cũng không làm được.
Chẳng lẽ hắn còn có thể lấy dao gọt hoa quả, nửa đêm lẻn vào phòng một Vu sư nào đó, dí dao vào cổ hắn buộc hắn truyền thù ma pháp sao? Đầu tiên Joan cũng không tin tưởng khả năm tiềm hành cùng leo trèo của mình, tiếp theo là kĩ năng hù dọa lại càng không có tin tưởng. Tuy rằng hắn biết xuyên việt giả bình thường đều là nhân vật chính đánh không chết, giết không nổi khuôn mẫu, nhưng biết đâu chính mình là ngoại lệ thì sao ?
Joan không nghĩ mạo hiểm lấy tính mạng mình làm tiền đặt cược như vậy.
Nếu là trong nhà tiểu thương, tự nhiên không thể có cơm đưa tận miệng áo có người mặc hộ đãi ngộ. Cái gọi là con nhà nghèo trưởng thành sớm, Joan lên năm tuổi đã cùng chị Sandra đi cùng nhau, mỗi ngày theo cha đi thu thập tài liệu pháp thuật.
Âm hồn thành là một tòa thành bay. Tòa thành kiến tạo bằng phương pháp, là cường đại Vu sư dùng một cái ma pháp đem cả một ngọn nút cắt xuống, ở không trung xoay chuyển, mũi nhọn hướng xuống dưới, lơ lửng giữa trời, sau đó trên mặt kiến tạo thành thị. Cho nên âm hồn thành thực ra là một tòa núi có thể bay lên không trung.
Bề mặt ngọn núi cắt ra tầm 50 dặm Anh vuông, âm hồn thành diện tích khoảng 30 dặm vuông, dư ra 20 dặm, là đôngd ruộng, mỏ quặng, các nơi linh tinh, cũng có rừng cây. Tuy rằng u ảnh giới không có ánh mặt trời nhưng dưới tác dụng của ma pháp, cây cối lớn rất nhanh, hơn nữa thân thô to rắn chắc, cao ngất che trời.
Nhà Joan ở ngoài thành có một khối đất nhỏ, gieo trông rất nhiều thực vật, đều là ma pháp tài liệu, tỷ như âm ảnh lan, tang hồng hoa, cam thảo, oản đậu đằng đằng. Đem thực vật thu thập về, gia công thành tại liệu pháp thuật, đó là công việc hàng ngày của Joan và Sandra. Lúc đầu có cha đi theo, rồi quen dần, chỉ hai chị em đi, cha ở nhà cùng mẹ trôngcửa hàng.
Mọi thứ đều là tài liệu thong thường và dễ kiếm, lợi nhuận cực kì thấp, kiếm không được mấy đồng. Cho nên bọn họ thường sẽ đi tìm kiếm tài liệu đáng giá một chút, nhưng con dế mèn con còn sống, con nhện, linh tinh. Joan hôm nay tinh mắt, ngẫu nhiên nhin thấy trong bui cỏ một con ảnh hoàn xà, loại rắn này là u ảnh giới đặc sản, tuy nhìn bề ngoài rất đáng sợ, nhưng không độc, lưỡi rắn và da rắn đều có thể làm tài liệu cao cấp thi pháp, tính ra đáng giá.
Joan nhặt một cục đá, rón ra rón rén mò qua, hung hăn nện vào đầu con rắn. Ảnh hoàn xà phóng lên, đuôi đánh vào mặt Joan, Joan bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã ngửa ra, Sandra chạy tới đỡ Joan, dùng gậy gỗ đẩy con rắn ra.
Con rắn đã chạy mất, nhưng trên đầu nó đã bị Joan đập mạnh một cái, hiển nhiên bị thương nặng, bò thong thả, bị hai chị em chạy lên đập chết. Sandra thật cao hứng, đem nó bỏ vào bao tải.
“Ít nhất có thể bán được ba mươi đồng.”
Nàng nói:
“Đúng lúc mua quà sinh nhật cho em.”
Một câu nói vô ý, làm trong lòng Joan đột nhiên dâng lên một tầng bóng ma, nhất thời hắn bị cảm giác uể oải bao phủ. Vì giữ lại trí nhớ kiếp trước, hắn không có chân chính đem việc “sinh nhật” quan tâm lắm, nếu không phải Sandra nhắc tới, hắn cũng không nghĩ tới.
Sinh nhật bảy tuổi đến thật nhanh, chính mình đã tới thế giới này bảy năm.
Nhìn công cụ trong tay mình, rồi nhìn bao tải trên vai, chẳng lẽ hết cuộc đời này, thực sự sẽ vĩnh viễn ở âm hồn thành làm một tiểu thương, tạm sống qua ngày.
Hắn không cam lòng, một khi hắn tìm được cơ hội, tìm được cơ hội trở nên nổi danh, gắt gao nắm chắc, tuyệt không thả ra.
Nhưng là, cơ hội ở nơi đâu?
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển một: Âm hồn thành
Chương ba: Cô chị xinh đẹp
Dịch: Yến Tiểu Tiên
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tâm tình Joan khá buồn bực, trái lo phải nghĩ, quá nửa đêm vẫn không ngủ được. Nhưng suy tư bảy năm cũng không tìm thấy phương án giải quyết, tính toán một đêm làm sao ra được kết quả gì. Kết quả duy nhất là ngày hôm sau ngủ quên, rất muộn mới rời giường.
Đến lúc hắn tỉnh dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nệ, có chút biểu hiện sốt nhẹ. Nhìn ra của sổ, mặt trời nhân tạo của âm hồn thành đã theo màu đỏ tươi chuyển thành trắng, ước chừng là mười giờ sáng.
Joan bò xuống giường, đi đến phòng khách, phat hiện Sandra đang bận rộn, sửa sang tài liệu ngày hôm qua thu thập được.
Oản đầu nghiền thành phấn, tang hồng hoa cần phơi khô, cam thảo cắt thành miếng, ngày hôm qua bắt được mấy con nhện, cần bỏ vào lọ nuôi, chết sẽ vô dụng – bởi vì khi thi triển chu hành thuật, yêu cầu người làm phép phải nuốt vào một con nhện còn sống.
Còn con ảnh xà hoàn xui xẻo kia, đã bị mổ bụng lột da, lưỡi rắn bị treo lên, dùng giấy gói lại, da rắn cũng được lột cẩn thận, thịt rắn bỏ vào nhà bếp, chuẩn bị buổi tối nấu canh.
Trong nhà Joan mở cửa hàng pháp thuật tài liệu, việc buôn bán kì thật giống dược điếm Trung Quốc cổ đại, một đống thứ kì quái cần phải phân loại chuẩn bị tốt, bỏ vào một đám ngăn kéo nhỏ, khách hàng tới cuẳ chỉ cần nói số cân cần mua – àh nhầm rồi, là nói số ounce cần mua, thế giới này không có cân lượng đơn vị, Joan và Sandra thường giúp cha mẹ làm công việc sửa sang phân loại.
Joan không ghét công việc này, tuy rằng nó phức tạp, nhưng không phải hắn dự định làm Vu sư sao, trước tiên phải quen thuộc một ít tài liệu thi pháp, cũng là một việc tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ là của hàng nhỏ, bán tổng cộng cũng chỉ có mấy chục loại, rất ít khi có mặt hàng mới, mối ngày đi đi về về làm việc, đã sớm quen thuộc. Cho nên lúc đầu còn tích cực một chút, dần dần cũng trở nên lười biếng.
“Ngủ đậy sao?”
Sandra đang bận rộn, nghe được tiếng bước chân của Joan.
“Bữa sáng để trên bàn”
“Ba mẹ đâu?”
Joan kỳ quái hỏi.
“Bọn họ đi dạo phố.”
Sandra nói:
“Kỉ niệm ngày kết hôn tròn mười năm đấy.”
Nhìn vẻ mặt Sandra hạnh phúc, Joan thấy có chút kì quái.
“Bọn họ kỉ niệm ngày kết hôn, chị cao hứng như vậy để làm gì?”
“Thì, chính là cảm thấy thật vui vẻ a.”
Joan nhún vai, không còn lời nào để nói. Con gái hình như đối với ngày kỉ niệm cực kì coi trọng. Đời trước, bạn gái thứ hai của hắn chính vì hỏi hắn:
“Lần đầu chúng ta gặp nhau là mồng mấy tháng mấy?”
Joan không trả lời được, vì vậy bạn gái hắn liền giận mà chia tay, lý do là:
“Ngay cả ngày chúng ta gặp nhau lần đầu cũng không nhớ nổi, nói lên anh căn bản không đem đoạn cảm tình này trong lòng.”
Joan vẫn tự nhủ “Đoạn cảm tình này” vẫn có chút ở trong lòng – nhưng nếu bạn gái nói như vậy, cũng chỉ có cách chia tay cho xong.
Vứt đi ý niệm nhàm chán trong đầu, Joan bắt đầu xử lý bữa sáng. Đương nhiên, ăn sáng một cách đơn thuần không khỏi rất nhàm chán – cuộc sống cần lạc thú, nếu không có chính mình tự tìm kiếm lạc thú.
Joan một bên uống sữa, một bên nhìn chị, đây là một trong số khá ít lạc thú trong cuộc sống của hắn.
Joan và Sandra thực ra không phải chị em ruột. Như lời mẹ nói, Joan thực ra là con em gái nàng, mới sinh ra được nửa tháng, cha mẹ liền cùng lúc ốm chết, cha mẹ đành đem hắn nhận nuôi, vẫn con như con ruột nuôi lớn. Tính ngày sinh, Joan và Sandra kỳ thật là cùng sinh vào một buổi sáng, không phân được trước sau, nhưng vì Joan về sau mới vào nhà, nên cũng đành làm em vậy.
Đây đều là chuyện khi mới sinh, thời gian đó Joan vừa mới xuyên việt đến đây, cả ngày đầu óc vựng vựng trầm trầm, đối với mọi việc xung quanh đều không có ấn tượng. Nếu mẹ đã nói như vậy, thì đương nhiên là nghe như vậy. Dù sao hắn đối với thân sinh cha mẹ của mình không có nửa điểm ấn tượng chứ đừng nói tới cảm tình, hoàn toàn coi cha mẹ nuôi hiện giờ là cha mẹ ruột.
Bất quá, vẫn phải nói lại. Theo như lời mẹ nói, hắn cùng Sandra coi như chị em họ quan hệ đi, chính là ….
“Chị, ngươi xác định chúng ta không phải chị em sinh đôi sao?”
“Ủa? Em không phải bị sốt chứ?”
“Không có, chị xem, chúng ta sinh ra cùng vào buổi sáng trong một ngày đúng không …. Hơn nữa, chị không biết là chúng ta nhin trông rất giống nhau sao?”
“Sinh cùng một ngày nhiều lắm, chẳng lẽ đều là song sinh ?”
Sandra cũng không quay lại, bận rộn làm việc.
“Về việc em nói chúng ta lớn lên trông giống nhau … Joan, ta vẫn thấy kì lạ, chẳng lẽ em không thấy thật xấu hổ sao?”
“Xấu hổ…. xấu hổ? Sao em lại phải xấu hổ?”
“Vì em rõ ràng là con trai, lại nói lớn lên trông giống con gái, chẳng lẽ việc này không đáng xấu hổ sao?”
“Em làm sao lớn lên going con gái chứ!”
“Chị là con gái đúng không?”
“Đúng vậy”
“Chúng ta nhìn trông rất giống nhau, đúng hay không?”
“… Đúng”
“Vậy không phải sao, chị là con gái, em lớn lên trông giống chị - đương nhiên là lớn lên giống con gái.”
Không thể đỡ nổi suy luận, đem Joan đánh bại, á khẩu không trả lời được. Ngay cả muốn tranh luận, cũng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Kỳ thật, Joan và Sandra nhìn trông cực kì giống nhau, người không biết chuyện đều tưởng là song sinh. Nhưng không phải Joan lớn lên giống con gái, mà ngược lại, Sandra trông rất anh khí.
Sandra rất xinh, tuy rằng còn không đủ bảy tuổi, nhưng không thể nghi ngờ đã là một tiểu mĩ nhân, tất cả mọi người đều nói tương lai nàng sẽ trở thành một kinh diễm đại mỹ nữ, Joan cũng cho rằng như thế. Bất qua mỹ nữ cũng chia rất nhiều loại, có quyến rũ, có nhỏ xinh, có ôn nhu, khả ái, Sandra là loại còn lại, trong vẻ ôn nhu ẩn ẩn lộ ra bừng bừng anh khí.
Trên thực tế, Joan thực sự thích nàng, phi thường thích.
Thẳng thắn nói : Joan luyến tỷ.
Thế giới này có người luyến phụ, có người luyến mẫu, có người thích la lị, có người thích ngự tỷ, Joan là người ủng hộ tỷ đệ luyến. Đời trước hắn là con một, không có chị em, nhưng vẫn hi vọng có một bà chị xinh đẹp. Vào lauxanh xem hentai, thích nhất là xem chị em xxx (:00 (92):). Nếu hỏi hắn ghét nhất tình huống nào trong tiểu thuyết, hắn nhất định sẽ nói:
“Ghét nhất bị xem thấy chị em yêu nhau, cuối cùng phát hiện không phải chị em ruột, vì thế cả nhà vui mừng.”
Nếu cho hắn viết lại Thiên Long Bát Bộ, hắn nhất định phải viết Đoàn Dự và Vương Ngự Yên viết thành chị em ruột – hơn nữa cuối cùng phải thành thân.
Tóm lại, dùng kiếp trước ngôn ngữ, Joan là cái tỷ khống.
Bây giờ tốt quá, xuyên việt lai đây, cái khác không như ý, chỉ có chuyện có một cô chi xinh đẹp, làm hắn cao hứng vạn phần – được rồi, kỳ thật không phải chị em ruột, bất quá từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng chị em ruột cũng không có gì khác nhau.
Đương nhiên, Joan là tỷ khống, không phải cầm thú, cô gái bảy tuổi, là kiểu gì cũng không xuống tay được – huống chi chính hắn cũng chỉ bảy tuổi, có khả năng đẩy ngã đối phương hay không đều khó mà nói, nên biết con gái phát dục sớm hơn con trai nhiều.
Đợi lớn lên chút nữa rồi hãy thịt, hắn tà ác nghĩ vậy.
Nói tóm lại, Joan và Sandra chung sống không tồi, quan hệ hai chị em tốt lắm.
Trên thực tế, vì Joan giữ lại trí nhớ đầu thai, giống như tinh thần người trưởng thành bị giam trong cơ thể trẻ nhỏ, còn nhỏ mà tâm đã cẩn thận, không dám lộ ra nửa điểm sơ hở, nếu không khó tránh khỏi bị làm như quái thai bị chộp đi nghiên cứu, không phai hai ba hôm, mà là suốt bảy năm, gian khổ trong đó cũng chỉ tự mình biết.
Chỉ có khi cùng Sandra ở cùng một chỗ là có thể thả lỏng.
Sandra là người chị tốt, ôn nhu, săn sóc, cẩn thận, luôn ngọt ngào cười, thông minh mà nhu thuận, rất được người ta yêu quý, hơn nữa cũng không nổi giận với em bao giờ, bất kể Joan làm sai cái gì. Nàng cũng là người duy nhất biết giấc mộng của Joan là trở thành Vu sư.
Ma pháp của âm hồn thành là truyền thừa từ đế quốc Joseph, cư dân trong thành đều lấy viêc trở thành Vu sư là vô thượng vinh quang. Joan cũng muốn làm Vu sư cũng không phải việc gì phải dấu, ngược lại có thể gọi là có lý tưởng có chí khí. Chính là trên lưng hắn đeo thân phận xuyên việt, sợ lộ sơ hở, đến lúc đó còn không biết có hậu quả gì, có thể bị tóm đến phòng thí nghiệm cho Vu sư làm chuột bạch hay không, cho nên phải phá lệ cẩn thận.
Trong lòng hắn lại biết lấy gia cảnh của mình, cha mẹ tuyệt không có khả năng đưa mình đi trường học Vu sư, nên cũng không buồn nói với cha mẹ chuyện đó.
Nhưng cả ngày ở cùng Sandra, ngẫu nhiên cũng lỡ miệng một chút.
“Ngươi muốn làm Vu sư?” Sandra có một lần hỏi.
“Đương nhiên”
Nếu Sandra đã hỏi, Joan tự nhiên không cần phải giấu, cũng không phải chuyện gì to tát lắm, trẻ con nhà nào không phải không có giấc mộng trở thành Vu sư đâu.
“Làm Vu sư chỉ số rất khó đây.”
Sandra nói.
“Ừm, em biết, chỉ nghĩ thôi mà.”
"Cũng không phải không có khả năng."
San gia nói:
" Không phải người ta vẫn nói sao ......‘ quyết định giả’, em chắc cũng đa nghe nói qua."
Đúng vậy, quyết định giả.
“Quyết định giả” là một truyền thuyết, Joan tự nhiên phải biết, âm hồn thành ai cũng biết.
Truyền thuyết nói rằng, trong âm hồn thành có một vị “quyết định giả” bí ẩn, hắn ẩn trong bóng tối quan sát mọi người, nhất là nhi đồng và thiếu niên. Nếu phát hiện ai có thiên phú ma pháp cực cao, hắn sẽ đem đi, tiến hành nghiêm khắc Vu sư huấn luyện, không cần tiến vào trường học, đương nhiên cũng không cần phải giao học phí gì hết, có thể nói là một bước lên trời.
Không ai biết rõ thân phận vị “Quyết định giả” này, có người nói hắn là một vị đại áo thuật sư – đại áo thuật sư là cao nhất tôn sưng của Joseph đế quốc, có người nói hắn chính là một trong mười hai vị vương tử của âm hồn thành, có người lại cho rằng hắn thật ra là phó thành chủ âm hồn thành, Hadrhune. Lại có người đón hắn chính là thành chủ âm hồn thành Telamont, mọi người nói lung tung, chưa kết luận được,
Dù sao, cũng có truyền thuyết như thế.
Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, ít nhất Joan chưa từng tận mắt thấy hoặc nghe được từ những người quen biết xung quanh đây, có ai được quyết định giả mang đi. Hỏi cha mẹ, cha mẹ cũng không biết, chỉ biết đời đời đều lưu truyền truyền thuyết này mà thôi.
Chưa nói tới Joan chắc gì đã có cái gọi là “Cực cao ma pháp thiên phú” để có thể được quyết định giả tuyển chọn. Cho dù có, hắn cũng không có khả năng đem hi vọng gửi gắm vào loại truyền thuyết hư vô này.
Sandra cũng biết loại hi vọng này quá mức xa vời, sau này không nhắc lại nữa. Joan cũng từng hỏi ước mơ của Sandra là gì, Alex cũng chỉ mỉm cười nói:
“Chỉ hi vọng có được hạnh phúc vào một ngày nào đó.”
“Vậy cái hạnh phúc kia là gì đây?”
Joan hỏi lại:
Sandra lắc đầu:
“Chị cũng không rõ, bây giờ không rõ, nhưng mà tương lai hẳn sẽ rõ.”
Trên thực tế, sinh ra ở âm hồn thành, sinh ra trong gia đình tiểu thương, con người không cần ôm hi vọng quá lớn đối với tương là thì tốt hơn.
Nhưng Joan không cam lòng.
Bữa sáng rất phong phú, Joan ăn no đẫy, nửa người tựa vào sofa nghỉ ngơi, hắn không phải người lười biếng, nếu cha mẹ đều ra ngoài, thời tiết lại đẹp như vậy, hắn chỉ tính toán nằm ngủ ngon, hay đi ra ngoài chơi, căn bản không nghĩ phải làm bé ngoan tự động làm việc.
Nhưng cô chị xinh đẹp của hắn rất chăm chỉ, Sandra luôn luôn chăm chỉ.
“Tàng hồng hoa, bỏ vào ngăn thứ mười bảy….”
“Long thiệt lan, bỏ vào ngắn thứ ba mươi mốt …”
Nàng nhẹ giọng đọc, một tay đem tài liệu bỏ vào ngăn tủ tương ứng. Joan lười biếng nằm trên sofa không muốn nhúc nhích, nhìn cô gái trắng như ngọc đang bận rộn không ngừng, một bên ảo tưởng lúc nàng lớn lên xinh đẹp động lòng ra sao. Ánh nắng giữa trưa theo cửa sổ chiếu vào người ấm áp.
Có vẻ như, cuộc sống thật là đẹp.
Sau đó có người nhảy vào, đánh gãy cuộc sống tốt đẹp của Joan
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương