Mình không biết tác phẩm này đã có ai post chưa, đọc cũng hay nên mạn phép post lên đây, nếu có rồi xin mod del bài dùm.
Thái Cực Chương I : Lưu tinh Tác giả:tuanpa00180 Nguồn: Tàng thư viện
Trường Bạch Sơn bốn mùa tuyết trắng . Những cây thông mọc trên núi cành lá đung đưa rũ từng đống tuyết như phủi sạch mùa đông lạnh lẽo trên mình đón ánh nắng ấm áp mùa xuân. Trong khe sâu một con bạch hổ đang nằm ườn ra sưởi nắng , le cái lưỡi dài liếm láp bộ lông trắng có chút vằn đen của nó rất thoải mái .
Đột nhiên “Rầm!” Tuyết trong khe rung lên rồi văng ra tung toé chụp lên mình nó. Con hổ gầm lên :”Aò ùm” rồi hoảng sợ chạy thẳng vào rừng . Trong khe nứt , băng bị đục thủng một lỗ , một bóng người chui ra đổ người xuống úp mặt lên đống tuyết văng ra lúc nãy.
Đó là một kẻ tóc dài đến lưng , quần áo rách nát hở ra cả mảnh da thịt lớn, lúc này nằm im dang cả hai tay hai chân ra .Y có vẻ mệt mỏi nằm nguyên trên tuyết như đang sưởi nắng . Một hồi lâu sau y ngửng mặt lên. Khuôn mặt y tiều tuỵ xanh xao ốm đói nhưng con mắt sáng lạ thường . Y ngửng lên nhìn trời xanh bao la thốt lên:” Cuối cùng ta lại được nhìn thấy mặt trời ! …Lão thiên ngươi giết cha mẹ ta, bắt ta sống kiếp mồ côi , sư phụ đặt tên ta là Hận Thiên để chống lại thiên mệnh. Lão thiên ngươi đày ta xuống cái địa ngục trần gian này. Ta căm hận trời xanh và cả cái số mạng khốn nạn này. Nhưng khi trải qua bao ngày trong bóng tối lạnh lẽo lại được nhìn thấy trời xanh, ta cảm giác như bao nỗi oán hận trong lòng gần như tan biến . Giờ ta mới thấm thía lời sư phụ :Cái gì là số mạng quả thật con người không thể nào hiểu nổi .Chỉ cần không chịu buông xuôi rồi vận mệnh nhất định sẽ thay đổi“.
Y phủi tuyết lạnh căm trên da thịt định đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Y quá mệt mỏi , sức chịu đựng của con người nào phải là vô hạn. Y thiếp đi , những kí ức ngày xưa lại trở về chập chờn trong giấc ngủ.
Núi Phiêu Diểu ,một ngọn núi hoang vắng. Bao năm nay chưa có ai dám đến đây . Bởi vì thú dữ chăng? Số lượng thú dữ ở đây không nhiều hầu hết đã bị săn bắn hết. Vả lại với những cao thủ võ lâm thì vài con thú dữ có gì đáng kể ? Trên núi có nhiều ma quỷ chăng? Những người tiều phu đến đây đốn củi khẳng định chưa gặp ma quỷ trên núi bao giờ . Lí do duy nhất là trên núi đã có sẵn một thứ đáng sợ nhất đó là một tuyệt đại võ giả giết người không chớp mắt - Môn chủ Ngũ Võ Thần Môn – Ngũ Võ Vô Địch Vương Phi .
Trong Phong thần bảng ghi rõ:
Vương Phi năm ba mươi tuổi đã luyện thành nội công Huyền Băng Quyết, mười năm sau trong lần lên Thiên Sơn tầm bảo trong một đêm mưa gió đứng trên đỉnh núi ngửa mặt cười nhạo trời cao bị thiên lôi giáng suýt chết , trở về dựa vào cảnh tượng sấm sét phong vũ và Kinh Dịch tự sáng tạo ra ba môn võ công lợi hại là Phong Thần Cước , Lôi Thần Quyền , Hàn băng chưởng, từ đó đánh khắp thiên hạ, số người có thể đánh bại ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay .
Cũng bởi qua tàn ác, giết người như cỏ rác , bị đồng đạo võ lâm truy giết , bi trọng thương trốn lên núi Phiêu Diểu. Năm năm mươi lăm tuổi sáng tạo ra Ngũ Võ để trả thù những kẻ từng truy sát ông ta, một mình chém giết gần hai trăm cao thñ Hắc Bạch đạo dám lên Phiêu Diểu sơn tìm ông ta. Sau đó dùng Ngũ Võ đó khiêu chiến khắp nơi . Ngũ Võ tượng trưng cho Kim- Mộc –Thủy- Hoả- Thổ có Huyền Băng Quyết làm chủ đạo biến hoá vo cùng . Ngũ võ bao gồm: Kim long tiên pháp – đại diện cho hành Kim , Tùng Phong lạc diệp ám khí - đại diện cho hành Mộc, Cuồng lãng thương pháp – đại diện cho hành Thủy, Băng Hoả lưỡng nghi đao pháp – đại diện cho hành Hỏa, và Thúc địa kiếm pháp đại diện cho hành Thổ . Ngũ võ đại thành Vương Phi dùng nó khiêu chiến các cao thủ dương đao lập uy .
Đầu tiên dùng đao pháp giết chết tuyệt đại cao thủ dụng đao là Nam Hiệp Âu Dương Xuân , người nào đao pháp vô địch phương Nam .Sau đó quyết chiến siêu cao thủ dụng kiếm - Vô Minh đạo trưởng cña phái Võ Đang . Nhờ vào Thái Cực kiếm pháp siêu việt chưa từng thất bại nên Vô Minh đạo trưởng mới giữ được mạng, chỉ mất đi một cánh tay và một tai lại bị nội thương võ công giảm sút khôg thể phục hồi lại . Từ đó xấu hổ tiềm tu tại hậu sơn Võ Đang không đi lại trên giang hồ nữa.
Kẻ thứ ba là Đường Môn môn chủ Đường Thiên Dung . Sau một trận quyết đấu bằng ám khí bị ông ta giết chết . Đệ tử Đường Môn mang về khiếp đảm khi thấy trên người môn chủ dính gầnn chục cái ám khí không tẩm độc nhưng cái nào cũng vào chỗ hiểm chết người.
Tiếp đó đánh bại nốt Dương Khiếu Thiên – truyền nhân cña Dương gia thương pháp , từng một mình một thương tả xung hữu đột giết chết ba mươi sáu cao thủ của sơn tặc trên núi , thương pháp được xưng tụng là không có đối thủ . Kẻ cuối cùng đấu với Ngũ Võ là Nam Hải lão bà , với Nam Hải tiên pháp từng qua lại Nam Bắc giết vô số cao thủ , mỗi người đều dùng không quá năm chiêu . Lão bà đấu tiên với Vương Phi, thua tâm phục khẩu phục rút khỏi giang hồ không dám trở lại Trung Nguyên nữa.
Sau khi hoàn thành việc dương đao lập uy , Vương Phi lập ra Ngũ Võ thần môn, đồng thời thoái ẩn trên núi Phiêu Diểu, việc quang dương phát đại giao cho đại đệ tủ Phiên Thiên Tử làm. Cứ mười năm ông ta xuống núi một lần đi khắp thiên hạ tìm đệ tử trong số thanh thiếu niên anh dũng và thông minh nhất. Lần nào cũng đi rất bí mật hòan tòan không giao đấu với ai nên không ai biết thực lực ông ta khủng khiếp đến mức nào.
Ông ta thu được cả thảy năm đệ tử . Đầu tiên là Phiên Thiên Tử thu nhận vào năm ông ta sáu mươi tuổi, được chân truyền cho Băng Hoả lưỡng nghi đao pháp. Năm bảy mươi tuổi thu Lý Toàn Phong làm nhị đệ tử tu luyện Tùng Phong Lạc Diệp ám khí. Năm tám mươi tuổi thu một mồ côi làm tam đệ tử đặt tên là Nhân Kiếm để truyền Thúc Địa kiếm pháp . Mười năm sau thu cháu của Dương Khiếu Thiên là Dương Quân làm tứ đệ tử truyền thương pháp. Cuối cùng truyền thương pháp cho Trần Vân Nhạc – ngũ đệ tử.
Từ lễ thượng thọ bách niên ông ta không giao tiếp với ai nữa chỉ có một nha hoàn tên Bạch Nhã Nhã hầu hạ, suốt ngày chuyên tâm tu luyện . Không ai còn dám thách đấu ông ta nữa bởi ngũ đại đệ tử của ông ta ai ai cũng là cao thủ , tùy tiện đấu với một trong năm người chưa chắc đã toàn mạng rồi.
Đỉnh núi Phiêu Diểu , trên một tảng đá to , một râu tóc bạc trắng đang ngồi nhắm mắt tĩnh tu. Đột nhiên trong màn đêm đen kịt một ánh sao băng lóe lên , một đốm lửa trời rơi xuống nhân gian báo hiệu điềm không lành chăng? Ầm .Đốm lửa rơi xuống đất nổ tung làm cho chân núi như rung chuyển . Bạch Phát lão nhân mở bừng mắt nhìn xuống , trong ánh mắt ông ta thần quang chớp lòe rồi biến mất. Một thiếu phụ xinh đẹp tầm ngoài ba ươi tuổi chạy ra hỏi:”Môn chủ có chuyện gì vậy? “ Lão nhân không trả lời “Lưu tinh, không là phúc hay là họa đây”. Lão quay sang phụ nhân: Nhã nhi, con xuống chõ chân núi xem thế nào? Hình như ta nó rơi vào một ngôi nhà. “
Trong đêm tối thăm thẳm khoảng cách lại cực xa vậy mà lão nhân có thể thấy lưu tinh rơi vào căn nhà không rõ thực lực ông ta cường đại đến mức nào . Còn nàng thiếu phụ chính là Bạch Nhã Nhã , năm nay nàng đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhờ nội công thâm hậu giữ cho nhan sắc không bị tàn phai. Bạch Nhã Nhã sau khi vâng một tiếng thân hình như con én đã ra xa ngoài mười trượng trông như lướt gió mà đi , phiêu dật cực đỉnh.
Một lúc sau đến dưới chân núi , đúng như lão nhân nói lưu tinh rơi vào căn nhà gỗ của người tiều phu. Lưu tinh tuy nhỏ nhưng sức phá hoại rất lớn . Căn nhà gỗ sụp đổ , gỗ và tre tan nát rơi lả tả, chính giữa có một lỗ rộng hơn một trượng. Nhã Nhã nghĩ chẳng có ai sống sót định quay đi thì nàng nghe thấy có tiếng thở nhè nhẹ trong đám cỏ. Nagf vội đi về phía đó và thấy một đứa trẻ còn quấn trong tã đỏ trên mình bê bết máu thịt của người mẹ.
Nhã Nhã chợt thấy cảm động, người mẹ đến lúc rời trần gian còn chưa minh bạch mình chết vì cái gì , theo bản năng vẫn ôm ấp che chở cho đứa con, thịt nát xương tan nhưng may mắn đứa con không hề xây xước một chút nào. Đứa bé cũng thật gan lì . Trong hoàn cảnh đêm tối lại không có mẹ bên cạnh vẫn đang giơ hai bàn tay bé xíu lên chơi đùa. “Có lẽ nó còn chưa biết mình mồ côi!” Nhã Nhã thương cảm cho đứa bé tội nghiệp ,nàng bèn bế nó lên dùng tay áo lau sạch máu và thịt dính trên khuôn mặt non nớt. Trong lòng người thiếu phụ tình mẫu tử chợt nổi lên.
Nàng quyết mang nó về nuôi dù lão nhân có trách phạt cũng vẫn vui vẻ. Khi nàng đưa đứa trẻ đi nó bắt đầu khóc tướng lên vì biết đây không phải là mẹ nó. Hơi ấm của người mẹ rất khó phai trong lòng của trẻ con. Nhã Nhã lướt đi trong đêm. Lát sau nàng đã quay lại bên tảng đá trên đỉnh núi.
Nhã Nhã đáp:” Vâng ,… môn chủ con muốn nuôi nó có được không?”
Bạch phát lão nhân trầm ngâm “Con không có sữa lấy gì để nuôi đứa trẻ này bao giờ?”
Nhã Nhã lặng im . Bạch Phát lão nhân hiểu đã làm nàng đau lòng , thở dài: “Nếu ngày đó con không theo hầu hạ ta , giờ chắc đã con cháu đầy nhà, làm gì nên nỗi cô quạnh như thế này!!”
Thiếu phụ đứng tần ngần ôm đứa trẻ, khuôn mặt dù có vài nếp nhăn của thời gian nhưng vẫn rất xinh đẹp.Nàng đáp lời : “Môn chủ à, con sống trên đời mồ côi chẳng có ai thân thích lại rơi vào tay bọn cường đạo không thể phản kháng. Nếu khi đó người không cứu con thì con đã sống không được chết cũng không xong rồi. Người là người đầu tiên mang lại cho con con tình thương.Con xem người như gia gia của mình vậy. Con có ở đây hầu hạ người thêm một kiếp nữa thì cũng không hề hối hận.”
Bạch phát lão nhân thở ra một hơi : “Ài, số mệnh quả là không sao nắm bắt được. Duyên phận đã cho con và ta gặp nhau cung như cho đứa trẻ này gặp con.Ta nghĩ nếu con muốn nuôi nó thì đưa nó đến nhà một bà vú nào có sữa, một năm sau ta lại đón nó về!”
Người thiếu phụ hơi do dự nhưng cuối cùng cũng vâng một tiếng rồi đi vào nhà. Hôm sau , bình minh vừa lên sương mờ và mây trên đỉnh núi cuộn vào nhau dày đặc lạnh căm căm. Lão nhân vẫn ngồi trên tảng đá. Qua màn sương mù , lão nhân thấy Nhã Nhã lặng lẽ bế đứa trẻ xuống núi. Hoàng hôn xuống lại thấy nàng bế đứa trẻ về.
Lão nhân hiểu quanh vùng chỉ có một thị trấn nhỏ và những nhà tiều phu sống riêng biệt, muốn tìm một người phụ nữ vừa sinh quả là khó hơn lên trời. Cứ như vậy ba hôm liền , người thiếu phụ vẫn phải mang đứa trẻ trở về. Lão nhân không đành lòng bảo: “Thôi con không phải đi nữa đâu. Có lẽ ý trời đã định đứa trẻ này ở lại với chúng ta. Hãy chăm sóc nó tử tế, sống chết của nó phải phụ thuộc vào đức hiếu sinh của ông trời và ý chí sống còn của nó”.
Người thiếu phụ nghe vậy bèn bế đứa trẻ vào nhà tranh. Mặc dù ngày nào cũng nấu cơm rau thịt mớm cho nó ăn¸ nhưng đứa trẻ hãy còn bé quá chưa tiêu hóa được những thứ này, càng ngày nó càng gầy đi. Mấy tháng sau chỉ còn da bọc xương. Bạch Nhã Nhã ngày nào cũng buồn bã vô cùng làm lão nhân rất đau lòng.
Tuy trước đây lão là ma đầu giết người không gớm tay nhưng về già từ khi chuyên tâm nghiên cứu võ học mà không thu được kết quả, tâm tính lão đột nhiên thay đổi. Lão lại thích tình cảm gia đình. Lão thích thú nghe tiếng khóc của đứa trẻ, giọng ru ngọt ngào của Nhã Nhã.Tất cả làm cho tâm hồn lão lắng lại như trẻ ra chục tuổi. Vậy mà giờ đây lão chỉ đành giương mắt nhìn đứa trẻ chết dần chết mòn , trong lòng lão vô cùng khó chịu .
Tức mình lão vung tay vỗ ra một chưởng. Cây tùng cổ thụ to bằng vòng tay ôm gãy rắc , lập tức đổ xuống sân. Trong lúc đang suy nghĩ tìm cách cứu lấy sinh mạng đứa trẻ, chợt nghe tiếng gì đó trong rừng, lão phi ngay xuống núi vào khu rừng trước mặt. Chỉ chưa đầy một canh giờ sau Nhã Nhã đã thấy lão vác vể một con báo gấm to đặt xuống sân, rồi vứt ba con báo con xuống canh mẹ nó. Thì ra là một con báo mẹ đang nuôi con.
Nhã Nhã vội bế đứa trẻ đang ngủ trong lòng đi ra: “Môn chủ bắt con báo mẹ và con nó về làm gì vậy?” Lão nhân cười ha ha : “Đây là vú em của đứa trẻ, từ nay con xích con báo này lại, hàng ngày chịu khó xuông núi kiếm thức ăn cho nó để nó có sữa cho đứa trẻ”. Nói rồi quay mình nhảy lên tảng đá tiếp tục tọa thiền . Nhã Nhã mừng rỡ , đưa đứa trẻ lại vú con báo , con báo đã bị điểm huyệt năm yên nhìn đứa trẻ bú ừng ực. Mấy con báo con cũng nhảy vào tìm vú mẹ . Nhã Nhã sợ chúng làm đau đứa bé nên đẩy chúng sang bên dành cho đứa trẻ một bên.
Từ đó, những con báo con lớn dần thì đứa trẻ cũng lớn dần, cứng cáp khỏe mạnh không mắc bất kì bệnh tật gì. Chỉ một năm sau là nó thôi sữa. Nhã Nhã bèn thả con báo mẹ và lũ con ăn càng lúc càng nhiều vao rừng. Không biết có phải do sữa con báo mẹ rất tốt không mà đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh và thông minh lạ thường, lại rất hiếu động. Năm nó lên năm tuổi , ngày nào cũng chơi đùa rách hết quần áo , tối nào Nhã Nhã cũng phải vá lại.
Tuy nhiên nó rất ngoan và biết nghe lời.Dạy chữ nào là nó nhớ chữ đó. Chỉ có một thứ làm cho Nhã Nhã hơi phiền là thằng bé thich luyện võ hơn học văn.Hở ra là lại tót đi luyện võ suốt ngay năn nỉ Bạch di dạy võ. Trong hai người ở cùng nó biết Nhã Nhã cưng chiều nên đôi khi còn lè lưỡi làm mặt quỷ mỗi khi nàng dọa đánh đòn nó. Nhưng ngược lại nó rất sợ bạch phát lão nhân. Ông ta trừng mắt là nó cảm thấy cơ thể như đông cứng lại, gió rét như táp vào mặt sợ đến nỗi muốn vãi cả ra quần.
Mình không biết tác phẩm này đã có ai post chưa, đọc cũng hay nên mạn phép post lên đây, nếu có rồi xin mod del bài dùm.
Thái Cực Chương 2: : Kì Tài Đệ Tử Tác giả:tuanpa00180 Nguồn: Tàng thư viện
Hôm đó là sinh nhật bảy tuổi của nó, Bạch di tặng nó một bộ quần áo mới tuyệt đẹp. Lão nhân cũng vui vẻ tặng cho nó một thanh đoản kiếm nạm ngọc rất sắc bén làm Bạch di hoảng sợ vội thu nó lại. Cả ba người ăn một bữa cơm gia đình đầm ấm. Đột nhiên ông lão xoay sang ngắm nghía nó. Thần quang trong mắt lóe lên. Bốp. Thằng bé chưa kịp hiểu điều gì thì bị ông lão tát cho một cái.
Cái tát này không mang theo một tí nội lực nào nhưng cũng đủ làm cho thằng bé lăn quay ra, nhổ trong miệng ra một cục cơm dính máu đỏ tươi.”Súc sinh” . Nhã Nhã chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì lão nhân đã gằn giọng:”Ai cho ngươi lén luyện Huyền Băng Quyết hả?” Nhã Nhã hoảng sợ cực độ ngơ ngác hết nhìn lão nhân rồi nhìn đứa trẻ, nàng cắn môi vội quỳ xuống bêm cạnh thằng bé :
“Môn chủ là Nhã Nhã sai, là con dạy cho nó. Môn chủ có trách phạt thì trách phạt con xin Người tha cho nó được không?”
Lão nhân lắc đầu:
“Nhã nhi con yếu mềm quá rồi . Ta biết con không được ta cho phép thì sẽ không dạy cho nó những thứ như thế. Nó luyện sai đường rồi, chẳng bao lâu nếu tiếp tục sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết.”
Nhã Nhã rớt nước mắt, thân người run lên, nàng sợ lão sẽ trừng phạt nặng đứa trẻ mà nàng vô cùng yêu thương:” Môn chủ là do Nhã Nhã kém cỏi dạy một đường để nó hiểu một nẻo . ”
Thằng bé trong vòng tay a di thấy nàng khóc lóc run run mà nhận hết tội giùm mình thì lập tức nghĩ đến cảnh Bạch di vì mình mà chịu phạt nên rất lo sợ cho Nhã Nhã , máu nóng trong người nổi lên , vội bò lên cúi lạy : “Môn chủ là do tiểu hài nhi ngu ngốc, thấy được bí kíp Bạch di giấu trong tủ nên luyện theo . Tất cả là do tiểu hài nhi gây ra hoàn toàn không liên quan đến Bạch di. Có trừng phạt xin hãy trừng phạt mỗi tiểu hài nhi thôi.”
Lão nhân nhìn đứa trẻ nói một cách kiên quyết thì không khỏi động lòng, lạnh giọng hỏi:”Hừ ngươi chắc là chỉ mình ngươi làm thôi chứ?”
Nhã Nhã vẫn khóc .Nàng cảm động trước tấm lòng của đứa trẻ, dẫu nghịch ngợm nhưng quả thật rất thương yêu mình . Nàng ngửng lên nhìn lão nhân. Ánh mắt lão thoáng qua một tia kì quái. Bao năm ở với lão nàng biết lão tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong cực kì thương mình, dù có làm sai cái gì cũng không bao giờ trách phạt. Nhưng giờ đây nhìn mặt lão nàng không đoán ra được lão định làm gì đứa trẻ. Lúc này đứa trẻ đáp lời giọng càng chắc gọn: Vâng !!”
“Ngửng mặt lên nhìn ta!”
Đứa bé ngẩng mặt lên , ánh mắt lão nhân quả là sắc lạnh không chịu nổi , nước mắt nó trào ra , nhưng vẫn cố nhìn thẳng.
“Hảo cốt cách. Tuy ngỗ ngược một chút nhưng khá là có nghĩa khí! Tiểu hài tử ngươi luyện Huyền Băng Quyết được bao lâu rồi?”
“Thưa hài nhi luyện được hai tuần rồi”
"Ngươi cũng thông minh đấy. Hai tuần ngắn ngủi chân khí đã đạt được thế này rồi. Nếu chịu khó luyện tất có thể đạt đến trình độ hiện nay của đám đồ đệ ta.” Lúc này cả Nhã Nhã và đứa bé ngơ ngác .Tiểu hài tử chưa biết lão sẽ làm gi mình? Còn Nhã Nhã kinh ngạc vì nàng thấy lão muốn thu đứa bé làm đồ đệ. Nàng đã từng thấy lão nhân bảo chỉ nhận năm đệ tử mỗi tên quang dương phát đại một môn trong ngũ võ: “Môn chủ chịu nhận nó làm đồ đệ thật sao? ”
Lão nhân vuốt râu đáp:”Nếu để con dạy dỗ nó chỉ sợ tên ngỗ ngược này gây họa mất. Thôi ta cũng bỏ chut thời gian quản thúc nó vậy!”
Nhã Nhã nhìn sang tiểu hài tử:”Còn không mau dập đầu tạ ơn sư phụ.”
Tiểu hài tử vội dập đầu tạ ơn.Lão nhân vẫn lạnh lùng : ”Ta chưa nói sẽ nhận ngươi làm đồ đệ ,chỉ là quản thúc và dạy dỗ để ngươi khỏi làm càn thôi.Nếu sau này ngươi chịu được khổ cực và ngoan ngoãn ta sẽ thu nhận ngươi. Trước tiên phải hủy cái công phu bậy bạ của ngươi đi đã”.
Lão bước lên vỗ một chưởng vào ngục thằng bé. Nó ộc ra cả ngụm máu tươi nhưng vẫn ngồi thẳng người hai tay ôm lấy ngực.
“Từ nay ngươi phải cố gắng luyện tập cho tốt. Sẽ không thiếu võ công để cho ngươi luyện đâu, chỉ sợ ngươi không có đủ quyết tâm thôi.Từ nay ngươi phải có một cái tên. Ta đặt cho ngươi là Hận Thiên. Nếu muốn biết lí do thì bảo Bạch di của ngươi sẽ rõ. Từ mai sáng nào cũng dậy sớm cho ta. Ngươi sẽ thấy luyện võ công đỉnh cao gian khổ thế nào.Hừ!”
Nói rồi lão khoát tay bỏ ra ngoài.Chỉ còn hai người , Bạch di vội vàng tìm thuốc bôi cho nó. Tối hôm đó nó mới biết rõ thân phận mồ côi và cái chết của cha mẹ mình. Thậm chí ngày sinh nhật là ngày mà Bạch di lấy theo ngày Lưu tinh rơi xuống . Nó và bạch di ôm nhau khóc chán rồi nó lăn ra ngủ. Tờ mờ sáng , còn đang ngon giấc nó nghe tiếng lão nhân bên tai: Dậy mau không được lười biếng!”
Hoảng sợ, nó bật dậy ngã lăn xuống đất đánh uỵch một cái. Tiếng đọng làm Nhã Nhã tỉnh lại hỏi nó:”Sao con dậy sớm vậy?” Hận Thiên xoa xoa cái mông vừa bị hành hạ đáp: “Con phai đi luyện võ đây”rồi chạy ra ngoài sân vẫn không thấy lão nhân đâu.”Kì quai sao lão vừa nói bên tai mình mà giờ lại không thấy lão đâu nhỉ ”.Đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiêng nói:”Sang phía đông, nhẹ chân thôi đừng làm Bạch di của ngươi thức giấc. “Thì ra lão dùng truyền âm nhập mật để nói với Hận Thiên .
Đến nơi Hận Thiên thấy lão đang đứng trên ngọn cây ngắm nhìn mặt trời mọc, ngọn cây chỉ to hơn chiếc đũa một tí lại bị gió đung đưa liên tục vậy mà lão đứng cứ y như trên đất bằng vậy làm Hận Thiên không khỏi khâm phục. Từ ngày hôm nay trở đi buổi sáng ngươi phải chạy hai vòng đến chân núi cho ta. Mỗi tuần ta sẽ tăng thêm vài vòng. Mau lên! “ Hai vòng xuống chân núi đến tiều phu còn mệt nữa là Hận Thiên chỉ là một đứa trẻ . Nhưng nó vẫn cắn răng chạy nửa vòng , một vòng , một vòng rưỡi ,….khi hoàn thành thì mặt trời đã lên cao rồi .
Vừa mệt vùa đói nó định lăn ra giữa sân thì tiếng lão nhân lại vang lên:”Không được nằm ,đứng lên! Hôm nay ngươi về muộn cơm sáng ta đổ hết rồi Tọa thiền đến trưa cho ta. Ngồi!”. Hận Thiên dở mếu dở cười đành ngồi xuống . Nó cảm thấy luyện võ với lão nhân gian khổ gấp trăm lần luyện với Bạch di. Nhưng lúc này nó đã cưỡi lên lưng cọp rồi muốn xuống cũng không được. Tiếng lão nhân lại truyền đến bên tai:”Ngươi đã thuộc Huyền Băng tâm pháp chưa?”
“Dạ rồi nhưng còn mấy chũ hài nhi chưa biết rõ.”
“Hừ thế mà cũng dám luyện bừa bãi kể như ngươi cũng to gan thật đấy. nhớ kĩ đây võ học đỉnh cao phải luyện bằng cái đầu bằng ngộ tính không phải cứ cắm cúi luyện vài chục năm là đương nhiên thành cao thủ. Những thứ không biết hoặc chưa rõ không được luyện bừa sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay tức khắc. Rõ chưa? Còn nữa từ nay ngươi ngày luyện võ đêm về phải theo Bạch di của ngươi đọc sách. Võ học của ta phần nhiều lấy dựa vào Kinh Dịch. Ngươi nhớ lấy mà tham khảo”
Đoạn vừa đọc vừa giảng giải Huyền Băng tâm pháp cho Hận thiên nghe và luyện theo. Trí nhớ của Hận Thiên quả là rất phi thường , lão nhân chỉ nói một lần là nhớ ngay. Bắt đầu tu luyện cảm giác sảng khoái trong người làm hắn quên hẳn cơn đói…Cứ thế ngày thang trôi đi , dựa vào tư chất hơn người lại có tuyệt đại cao thủ chỉ bảo đường đi nước bước , võ công của Hận Thiên ngày tiến ngàn dặm. Ba năm sau đã luyện thành Huyền băng Quyết, từ đó với nền tảng nội công tiến còn nhanh hơn trước.Năm mười ba tuổi luyện thành tam đại võ công trấn phái , năm năm sau tiếp tục luyện xong Ngũ võ .
******
Đã mười tám năm kể từ ngày Hận Thiên lên núi Phiêu Diểu , thời gian trôi nhanh như gió thoảng , tảng đá lão nhân ngồi đã bị hắn trong lúc luyện tập một cước đá vỡ khiến lão nhân phải chuyển vào trong sơn động ở hậu sơn. Tóc Bạch Nhã Nhã đã có sợi bạc , nếp nhăn cũng nhiều lên. Lão nhân năm nay đã một trăm hai mươi tuổi, nhưng lão chẳng hề cho bọn đệ tử lên núi mừng thọ.
Từ mấy tháng nay, bạch phát lão nhân không cho Hận Thiên đến gần chỗ lão nữa, lão vừa ngộ ra một tầng võ học mới nên tự suy ngẫm để cho Hận Thiên tự lập. Song long thác , hai dòng nước trắng xóa đổ xuống từ hai bên vách núi ầm ầm như hai con bạch long há cái miệng khổng lồ lao từ trên không xuống. Chỗ hai dòng nước giao nhau là một cái xoáy khổng lồ hút hết mọi thứ vào miệng nó kể cả những hòn đá to gần bằng con bò hay những cây gỗ một vòng tay ôm. Đáng sợ hơn nữa chúng bị dìm xuống đáy nước cả trăm trượng mới nổi lên ở phía hạ lưu con suối.
Thế mà từ trong vùng nước xoáy bụi nước mù mịt ấy , một cái đầu của nhô lên . Đó là một nười thanh niên lúc này chân tay đang đập mạnh để chống lại sức mạnh của nước. Người thanh niên mỉm cười khi thấy một người phụ nhân mặc áo trắng trên bờ vẫy vẫy. Đoạn vỗ ra một chưởng cực mạnh làm nước bắn tung tóe. Dư lực của chưởng kình đẩy hắn li khai dòng nước hung dữ từ từ bơi vào bờ. Lên bờ ngườ phụ nhân lấy trong giỏ tre ra một chiếc khăn âu yếm lau đầucho hắn:” Con không còn nơi nào khác luyện võ công hay sao mà lại chạy ra cái thác nguy hiểm này?”
Hắn lắc đầu cười: “Bạch di không nghe sư phụ nói hay sao? Càng khó khăn nguy hiểm thì công lực càng mau tiến bộ . Hì , Bạch di mang gì cho con ăn không đấy? ‘ Tiểu tử này chính là Hận Thiên, lúc này đã là một chàng thanh niên , tiếc là thân hình không cao to như su phụ mà có dáng dấp của một thư sinh , chỉ có bước đi là uyển chuyển như một con báo. Khuôn mặt hắn trắng trẻo không điển trai lắm nhưng rất dễ nhìn. Bạch Nhã Nhã vội mở giỏ cho hắn lấy đồ ăn cho hắn:
“Đói rồi phải không ? Ai bảo con sáng nay luyện khinh công rồi không về ăn cơm.”
"Con về hơi muộn sợ sư phụ phạt thì chết!” Hắn vừa nói vừa chụp lấy nửa con gà quay, tay kia bốc cái màn thầu trắng cho vào miệng.
“Con lại lang thang ở chỗ mấy con báo phải không? Cái tật ham chơi sửa mãi không được.”
Hận Thiên chống chế: “Nhưng mà trên núi này con không có bạn , chỉ có mấy con báo chịu chơi với con thôi”.Hắn vừa ăn vừa nói làm vụn bánh cùng mỡ gà dính hết trên mép.
Từ nhỏ hắn đã được bú sữa báo , nên Hận Thiên đến chúng xem hắn như người quen. Chỉ có điều mười tám năm sau Hận Thiên sắp trưởng thành thì những con báo con đã “già”.
Nhã Nhã cười, lấy khăn tay lau miệng cho hắn: “Thiên nhi sao con ăn uống như phàm phu tục tử mãi thế? Lớn rồi lại đọc bao nhiêu sách mà chẳng thay đổi tí gì cả.”
“Có bạch di lau cho con mà, hi hi”.
Nhã Nhã lắc đầu : Bạch di đâu có sống suốt đời để lau cho con mãi được !”
“Con sóc Bạch di thật tốt để Bạch di sống mãi với con”
“Con là nam nhi đại trượng phu. Phải lấy công danh , sống hiên ngang giữa đời. Với lại trên đời có ai chống lại được số mệnh thời gian chứ.”
“Chẳng phải sư phụ con đã ngoài một trăm hai mươi tuổi mà vẫn sống ung dung đó sao?”
Nhã Nhã buồn bã đáp:” Đấy là sư phụ con dung nội lực áp chế đó thôi. Một khi cac bộ phận trong nội thể tiêu biến dù là người có võ công nội lực cao cường như thế nào cũng sé chết. Gần đây ta thấy sư phụ con hơi bất thường. Lần bế quan này chắc là tại người biết số mình đã tận nên chú tâm để đột phá trước khi chết”
Hận Thiên ngẩn người ra , quả là gần đây khí của sư phụ yếu đi nhiều chỉ là hắn nghĩ do mình mạnh lên nên không để ý . Miếng bánh trong miệng trở nên đắng nghét. Tuy sư phụ đối với hắn rất lạnh lùng và khắc nghiệt nhưng giữa họ là tình thầy trò trong bao năm cực kì sâu đậm.
Sáng hôm sau hắn vừa hoàn thành năm trăm vòng “nghĩa vụ” quanh núi trở về – bài tập này để luyện khinh công và sức bền nên hắn không bỏ bê ngày nào , thì trong nhà đang có khách. Đó là một thanh niên cao lớn, tầm ba mươi tuổi , mạc một bộ quần áo màu xanh thiên thanh , lưng đeo một thanh đao nặng trông rất uy vũ. Hận Thiên còn cách ngôi nhà tranh ba chục trượng thì người kia cảm nhận thấy hắn nên hắn biết ngay đó là một cao thủ. Người kia đứng trên sàn quay ra hỏi hắn :
“Không biết vị tiểu huynh đệ đến đây có việc gì?”
Hận Thiên đáp: “Đây là nhà ta , chẳng lẽ nhà mình mà ta cũng không được vào hay sao”
Người kia kinh dị hỏi lại“ Không biết vị huynh đài với Bạch di xưng hô thế nào?”
“Chẳng phải như ngươi vừa gọi đó sao? Ta cũng gọi là bạch di. Bạch di nuôi ta từ bé đến giờ.”
Nói rồi ngang nhiên đi vào nhà xuống bếp lục màn thầu ăn , no nê gói hơn chục cái đem xuống thác nước tiếp tục luyện võ , mặc kệ kẻ kia tần ngần đứng nhìn theo.
Hận Thiên say mê luyện võ đến tối mịt mới trở về nhà kiếm cơm. Về đến nhà hắn xuống bếp thấy nguội lạnh, trong nhà cũng chẳng có thứ gì có thể ăn được. Hắn thấy lạ . Từ bé đến giờ Bạch di chưa bao giờ để cho hắn đói. Hắn chợt nhĩ đến người thanh niên kì lạ hồi trưa , chẳng lẽ Bạch di xảy ra chuyên gì?
Hắn chụp vội thanh kiếm treo trên tường , phi thân ra sơn động ở hậu sơn .
Thái Cực Chương 3: : Ngũ Cảnh Giới Tác giả:tuanpa00180 Nguồn: Tàng thư viện
Hận Thiên trong lòng nóng như lửa đốt muốn xem sư phụ hắn như thế nào rồi. Nhưng khi hắn còn cách cửa động năm chục trượng thì có tiếng lão nhân quát :
“Cút ta còn chưa gọi đến ngươi”.
Hắn ngơ ngác một mất một giây rồi quay người chạy mất. Tuy đã lớn nhưng giọng sư phụ lúc nổi giận thì vẫn cứ làm hắn sợ vãi cả ra quần. Có giọng truyền âm của Bạch di đuổi theo : “Thiên nhi , con tự nấu cơm ăn vậy. Ta còn phải giúp sư phụ con , mấy ngày nữa chưa chắc đã về được.”
Hận Thiên linh cảm có việc gì đó nhưng không dám hỏi đành lủi thủi trở về nhà. Hắn định nấu cơm nhưng không biết nấu thế nào , bao năm nay có khi nào phải mó tay vào đâu. Hắn nghĩ tốt nhất là nướng gà ăn chờ Bạch di về nấu cơm. Sau ba hôm gà trong chuồng đã bị hắn thịt sạch sẽ không còn một mống.
Đến hôm thứ tư , đói quá hắn phải tự nấu cơm ăn. Hơn chục nồi cơm khê sống nhão cháy phải đổ đi. Sau cùng hắn cũng nấu được một nồi tạm ăn được. Hắn mừng đến chảy cả nước mắt , đưa tay lên quệt làm than dính đầy trên mặt. Hận Thiên đang vừa thổi vừa chấm muối ăn ngon lành thì Nhã Nhã về đến nơi .
Hận Thiên thấy mắt nàng đỏ hoe , khuôn mặt buồn bã thì ngạc nhiên: “Bạch di , sao di lại khóc? Có chuyện gì sao?”
Nàng lắc đầu , lấy khăn tay lau sạch vết nhọ trên mặt hắn , rồi nói: “Thiên nhi, con ăn xong rồi vào sơn động. Sư phụ gọi con đấy.”
Nghe vậy Hận Thiên chợt hiểu ra. Hắn vội vàng ăn qua loa miếng cơm rồi phi ngay vào sơn động. Đến trước cửa động , đề phòng bị mắng , hắn nói to: “Đồ nhi bái kiến sư phụ”
“Đứng đó làm gì , mau vào đây!”
Hận Thiên nhanh chân bước vào trong động , hang động này bên ngoài tuy không lớn nhưng bên trong khá rộng , lại rất sáng sủa. Hắn thấy sư phụ đang ngồi xếp bằn trên tấm bồ đoàn bèn quỳ xuống dập đầu. Sư phụ hắn vẫn không mở mắt:
“Thiên nhi , không cần đa lễ , con mau lại gần đây.”
Hắn tiến lên ngồi xuống cạnh sư phụ “ Sư phụ cho gọi đồ nhi không biết có việc gì không?” Hắn nhìn vào mặt lão nhân , khuôn mặt từ khi không gặp đến giờ như già thêm vài chục tuổi.
Sư phụ hắn không trả lời mà hỏi lại : “ Người thanh niên hôm trước đến đây con đã gặp rồi phải không?”
“Vâng, anh ta quả là cao thủ , nội công cực kì thâm hậu. Người đó là ai vậy sư phụ?”
“Hừ không rõ tên đồ đệ ngu ngốc nào của đại sư huynh ngươi lại vớ được một nhân tài như vậy. Tên Lí Nhân này cả Huyền băng Quyết và Băng Hỏa lưỡng nghi đao pháp đều đã đại thành. Sau này chắc chắn hắn còn tiến xa.”
“Nhưng sao tên Lí Nhân đó lại đến đây hả sư phụ?”
Lão nhân trầm ngâm nói : “Hắn đến báo tin đại sư huynh của ngươi đại bại , còn bị nội thương chỉ trong vòng hai trăm chiêu .Ta thấy đó là đối thủ còn lưu tình nếu không đã sớm lấy mạng hắn rồi.”
Hận Thiên vô cùng kinh dị , đại sư huynh Phiên Thiên Tử nghe bạch di nói nhập môn từ năm hai mươi ba tuổi tư chất vượt xa người thường. Ba mươi tuổi uy danh đã chấn nhiếp hai đạo Hắc Bạch . Bốn mươi tuổi đã được ghi danh trên Hắc bảng thập đại cao thủ. Sau sáu mươi năm tu luyện Huyền Băng quyết và Băng Hỏa Lưỡng nghi đao pháp , võ công không hiểu đã đạt đến mức nào rồi . Vậy mà chiến bại chỉ trong hai trăm chiêu thật sự hắn không tài nào hiểu được. Lão nhân lại nói tiếp: “Ngươi biết vì sao hắn thua không?”
Hận Thiên lắc đầu.
“Thứ nhất là vì đối phương quá mạnh. Tên tiểu tử Kiếm Thánh đó sáu mươi năm trước ta đã nghe nói là kì tài võ học mới gia nhập Võ Đang , được các vị chưởng môn yêu mến đặc cách cho làm kí danh đệ tủ để học kiếm pháp Hoa Sơn , Côn Luân, sau này còn được Trung Can Tử chưởng môn phái Ttrường bạch gả con gái cho và truyền cho Trường bạch kiếm pháp , cuối cùng đã luyện tới cảnh giới Vô kiếm thắng hữu kiếm rồi. ”
Hận Thiên kinh dị hỏi lại: “Có cảnh giới như vậy thật sao sư phụ?”
“Có nhiều điều mà ngươi vẫn còn chưa biết” Lão nhân ngồi yên đưa tay lên nhổ một sợi tóc bạc rồi nói.” Ngươi lại giá binh khí đằng kia lấy kiếm lại đây.”
Hận Thiên cầm thanh Quang Minh kiếm sắc lạnh– thanh kiếm ngày xưa của Vương Phi tung hoành giang hồ - trở lại thì lão nhân đã đứng dậy: “Lên đi , ta cần phải kiểm tra Thúc Địa kiếm pháp của ngươi”.
Hận Thiên không hiểu tại sao đang nói chuyện lại phải động thủ nhưng nghĩ tới việc lão nhân chưa bao giờ nói đùa thì nghiêm túc hẳn. Tay phải nắm chặt thanh kiếm , tay trái giơ ra từ từ vuôt nhẹ lưỡi kiếm , ngưng tụ công lực toàn thân. Đoạn hắn hét lên một tiếng , thân hình như một mũi tên đâm tới. Hắn biết võ công lão nhân vô cùng vô tận dù hắn có xuất toàn lực đi nữa cũng không mảy may làm lão mất đi một sợi lông vì thế một kiếm này dùng đến mười phần công lực.
Thúc Địa kiếm pháp , cái tên không phải vô duyên mà có. Kiếm pháp dựa vào khinh công Phong thần cước , lại thêm vào bộ pháp theo hình bát quái , tiến một bước bằng đich nhân tiến ba bước , y như là phép rút đất ngắn lại vậy. Kiếm pháp này dù có tiến sau vẫn luôn đến trước , chiếm thế chủ động, đẩy địch nhân vào thế thủ.
Hận Thiên chân bước theo Tiên Thiên đồ - là hình Bát quái do Phục Hy tạo ra , kiếm trong tay sử chiêu Thiên Địa Chi Đạo , thế công như vũ bão.Chiêu đầu tiên Thiên Địa Chi Đạo này trước tiên đâm vào huyệt Mi tâm rồi chuyển xuống Thạch môn nơi lỗ rốn , hết thượng lại hạ , uy lực vô cùng. Thực ra hắn không mơ tưởng chạm vào chéo áo của sư phụ mà chỉ mong đẩy lùi lão nhân chiếm chút tiên cơ.
Nhưng lão nhân không lùi lại mà bước sang ngang, sợi tóc trên tay được nội lực truyền vào trở nên cứng như thép, từ từ đâm tới. Hắn há hốc mồm nhìn sợi tóc còn lợi hại hơn kiếm sắc, nếu hắn tiếp tục đâm tới , ắt sẽ tự đưa cổ tay vào sợi tóc giùm lão nhân. Cái bước ngang có vẻ thuận chân của lão nhân tự nhiên đã phá sạch chiến lược trong đầu hắn.
“Xem ra sư phụ đã đạt tới vô kiếm thắng hữu kiếm rồi chỉ là mình ngu ngốc không biết thôi”. Nhưng không vì thế mà hắn chịu thua , chân liền thay đổi phương vị biến sang đạp Hậu thiên đồ , kiếm trên tay biến chiêu nhanh như chớp. Hậu Thiên đồ tương truyền là do Văn Vương sáng lập nên , nhằm thay đổi những cái bất hợp lí trong Tiên thiên đồ.
Kiếm trong tay Hận Thiên càng lúc càng lợi hại biến chiêu liên tục , hết Trinh Quan Giả Dã , Nhật Nguyệt Chi Đạo lại đổi sang bộ pháp hình Tiên Thiên đồ xuất chiêu Thiên Hạ Chi Động , Trinh Quan Nhất Giả Dã, Thúc Địa kiếm pháp biến hóa đến cùng cực. Nhưng thủy chung vẫn không bức lão nhân lùi một bước , ngược lại còn bị uy hiếp đến luống cuống chân tay.
Cuối cùng Hận Thiên cắn răng xuất ra một chiêu Thượng Hạ Vô Thường hóa ra hàng chục kiếm ảnh giả giả thật thật đan vào nhau. Chiêu này rất hao tổn công lực nhưng là chiêu biến hóa nhất trong Thúc Địa kiếm pháp vừa sử ra đã thấy có oai lực rất lớn. Nhưng sợi tóc trong tay lão nhân không hề lúng túng một chút nào , nhè vào kiếm hắn chém tới , nội lực hùng hậu tràn sang như thác đổ , đẩy hắn thối lui năm bước mới hóa giải hết kình lực.
Sợi tóc lúc này tiếp tục chênh chếch đâm tới vai hắn. Nhưng Hận Thiên ngẩn người . Cái đâm này xem ra rất tự nhiên hoàn toàn chẳng phải chiêu thức gì , mà không phải chiêu thức thì làm sao có thể hóa giải. Nói thì dài nhưng thực ra trong chớp mắt toàn bộ chiêu thức của Thúc Địa kiếm pháp lướt qua trong đầu Hận Thiên , nhưng vẫn không thấy một chiêu thức nào có khả năng đỡ được chứ đừng nói là phá giải. Trong lúc nguy cấp , hắn đột nhiên vứt kiếm đi , hai tay chống xuống đất , chân phải đá ngược lên vào hạ bộ của lão nhân .
Từ cảnh giới này lên cảnh giới cao hơn là một bước đường cực kì khó khăn , trăm vạn người thậm chí không có nổi một. Không những ngộ mà còn phải nắm bắt được nữa. Đó là vô chiêu thắng hữu chiêu. Khi đó không cần chiêu thức nữa , thuận tay đánh ra là trúng vào yếu điểm của địch nhân . Muốn đạt đến cảnh giới này phải luôn biết trước đich nhân tiếp theo sẽ làm gì.
Cái này vi sư chẳng có cách gì chỉ cho con được nhưng những người đạt đến tâng này đều là những người trải qua vô số cuộc đấu hung hiểm hoặc giả là người có ngộ tính siêu việt nghìn năm có một. Từ cảnh giới này chỉ cần tu ngộ nâng cao nội lực , thảo mộc trúc thạch đều có thể làm vũ khí là đạt đến tầng vô kiếm thắng hữu kiếm. Cảnh giới này ta đã đạt đến từ hai mươi năm nay.”
“Sư phụ con thấy với nội lực của đại sư huynh thảo mộc trúc thạch đều có thể biến thành vũ khí”
“Phì! Làm vũ khí để lại đánh ra mấy chiêu đao pháp biến hóa rắm thúi của hắn ư? Thế thì chỉ cần kẻ đạt được cảnh giới thứ hai cũng tùy ý mổ xẻ hắn rồi. Cái quan trọng nhất ở đây vẫn là chữ ngộ. Ta đã nói nếu không nhờ nội công Hàn băng quyết thâm hậu thì chúng đã không thể đứng chân trên giang hồ rồi. “
Lão chợt thở dài :“Trong năm đứa đồ đệ ta hi vọng nhất là Dương Quân có thể đột phá cảnh giới thứ hai lên lấy cảnh giới thứ ba bởi thương pháp của nó rất tinh thuần, ngộ tính rất cao. Đáng tiếc nó còn cả một gia đình lớn , đành phải dẫn thân vào con đường sinh ý . Võ học không thể chuyên tâm được ”.
Hận Thiên im lặng suy ngẫm không ngờ trên đời này võ học đã có qua nhiều thứ mà hắn chưa biết như vậy.
“Thiên nhi ,lúc nãy con dám vứt kiếm đi dùng cước đỡ chiêu của ta , trong lòng ta hi vọng bao năm tưởng chừng đã chết bỗng sống lại. Con đã biết khôn bỏ cái biến hóa lấy cái tinh thuần , chấp nhận lấy cứng chọi cứng , lấy mạnh chống mạnh . Đấy là cái ngộ của con. Giả tưởng ta là con cũng không có cách nào tốt hơn.”
Lần đầu tiên trong đời hắn được sư phụ khen, ngoài mặt thì cứ giả lặng thinh nhưng trong lòng hăn sung sướng vô cùng chỉ muốn hét lên thật to cho cả thiên hạ đều biết.
“Tính cách của con càng lớn càng thích hợp làm một võ giả , mê võ nhưng không háo võ , kiên định nhưng biết tùy cơ ứng biến , ngộ tính cao nhưng không coi thường chiêu thức đơn giản , thắng không kiêu bại không nản , sau này con có thẻ vượt qua cả ta”
“Sư phụ võ công của người như vậy chỉ cần bằng được nửa người thôi là con mãn nguyện lắm rồi”.
Thái Cực Chương 4: : Sư đồ quyết chiến , thái cực vô địch Tác giả:tuanpa00180 Nguồn: Tàng thư viện
Lão nhân vuốt râu cười: “Không cần khiêm tốn thái quá như vậy , ta nghe Bạch di nói ngày nào con cũng cố gắng để sau này đuổi kịp ta cơ mà. Đôi lúc khiêm tốn quá cũng sẽ có hại làm mất đi sự tự tin để đột phá của mình. ”
Lão nhân đột nhiên thở dài: “Hai mươi năm qua , vì ta quá tự ti trước sức mạnh của trời đất , của số mệnh của thời gian , làm mất đi cơ hội đột phá.”
Mãi đến khi con luyện thành Ngũ võ chỉ trong năm năm ngắn ngủi ta nhận ra mình quá yếu hèn. Ta quyết tâm thay đổi dù chết cũng sẽ cố hết sức. Và ta đã ngộ ra một tầng mới.
Lão nhân mỉm cười một mình , khuôn mặt như có gì tiếc nuối. Hận Thiên hoảng sợ vừa kinh ngạc đến tột độ , mồm há hốc ra không ngậm lại được.
Hắn nghĩ cảnh giới ‘Vô kiếm thắng hữu kiếm’ đã là vô địch thiên hạ .
Năm xưa Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại đạt đến cảnh giới này đi khắp thiên hạ không có đối thủ , thậm chí muốn bức ông ta thủ một chiêu cũng không có cơ hội. Vậy mà sư phụ hắn bảo có thể đạt tới một tâng mới cao hơn thì hắn không thể tưởng tượng ra được.
“Con hãy nghĩ xem con người ta ban đầu có cái gì? Chẳng có cái gì cả. Luyện võ công để làm gì ? Không phải để con người trở nên mạnh mẽ hơn sao? Tất cả võ công chiêu thức không phải bắt nguồn từ chính con người chúng ta ư? "
"Ta nhận ra rằng khi đạt tới cảnh giới ‘vô kiếm thắng hữu kiếm’ chính là đưa tất cả võ học dung tụ vào trong con người, bất kì lúc nào kiếm cũng có thể chính từ trong tâm mà ra . Trên tay không có kiếm nhưng cũng như lúc nào cũng có kiếm . Nhưng cảnh giới này quan trọng nhất kiếm ý , nội lực vẫn phải xuất ra ngoài mới có thể sát thương địch. Nhưng nếu ta tiến thêm dung hợp tất cả vào trong cơ thể , không cần xuất kiếm ý ra ngoài cũng có thể đả thương địch."
"Con người trở về như ban đầu , không có gì cả nhưng lại là một cây kiếm ,hết một vòng tuần hoàn rồi quay lại , điểm đầu cũng là điểm cuối , không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Vĩnh viễn không ai có thể đánh bại được. Đó chính là Thái Cực. Hà hà, nếu ta có thể đạt tới thì tên Kiếm Thánh kia sao có thể là đối thủ dám công khai khiêu chiến ta , bảo nửa tháng nữa sẽ tới đây quyết đấu.”
Hận Thiên lúc này mới minh bạch hoàn toàn lí do Lí Nhân đến đây : không chỉ thông báo thất bại của đại sư huynh mà còn đưa ra lời thách đấu của Kiếm Thánh. Lão nhân lúc này vẫn đang hưng phấn nói tiếp:
“Làm sao để đạt tới nó , ta đã nghĩ ra một phương pháp. Đó là biến bản thân mình thành chiến trường. “
“Biến bản thân thành chiến trường ư? Đó không phải là đưa thân ra cho người ta tùy ý giết mổ hay sao?” Hận Thiên nhăn mặt , ý tưởng này với hắn thật điên rồ khó mà tiếp thu được.
Nếu chân khí trong nội thể thu phát tùy ý , biến đổi thành những vòng tròn thái cực quanh cơ thể, âm dương tương hỗ thì có gì là không thể. Khi bất kì kẻ nào đánh vào thì nơi đánh sẽ là phần dương , cơ thể sẽ là phần âm.
Xoay hết một vòng thái cực thì cơ thể sẽ phần dương vô cùng sung mãn chân khí , còn nơi đánh bị hấp thu hết sẽ trống rỗng tức là phần âm. Khi đó chinh hắn sẽ lãnh đủ chân khí của mình cộng thêm chân khí của ta nữa. Chỉ cần trong tâm có kiếm ý , đao ý, với chân khí lớn như vậy muốn trả lại hắn muôn đao ngàn kiếm cũng không phải khó.”
“Như vậy nếu hắn không động đến ta , ta cũng không làm gì được hắn ư?”
“Đúng thế cái này rất phù hợp với chân lí của thái cực. Ban đầu con người ta nào có phải đánh ai, đâu cần luyện võ, chỉ khi có kẻ áp bức mình mới phải dụng võ để bảo vệ mình , để kẻ áp bức chịu khổ. Võ học chính là có mục đích như vậy nhưng bao năm nay người ta vì danh vọng vì quyền lợi đem sức mạnh đặt lên đầu kẻ khác. Như vậy sao có thể đạt đến đỉnh cao được.”
“Thế còn đao kiếm chẳng lẽ chẳng thể xuyên thủng được da thịt sao?”
Haha với những người như ta , hộ thể chân khí thậm chí còn tốt hơn bất kì chiến giáp nào. Chưa kể khi đạt đến thái cực mỗi thốn da đêu là vũ khí khi đâm vào thì như bông khi phản trở lại thì như kiếm sắc.”
Hận Thiên lúc này đã minh bạch Thái Cực quả là thần diệu vô song , là giấc mơ của vạn vạn võ giả từ trước đến nay. Liệu có ai có thể đạt tới?
Lão nhân cất lời u oán :”Chỉ tiếc gần đây ta mới ngộ được phương pháp này, khi đó nội thể ta đã như khối vô dụng, hoàn toàn không sử dụng được nữa. Ta nhờ vào chân khí hùng hậu để duy trì , tìm cách đột phá nhưng thất bại. Bốn ngày qua có Nhã Nhã trợ giúp nhưng cũng không được chân khí tiêu hao quá nửa."
" Chỉ e ta không thể gắng gượng quá hay ngày nữa. Ta định đem hết chân khí đấu một trận sống còn may ra có thể chạm vào được Thái Cực trước khi chết thì đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng tên Kiếm Thánh ấy tới muộn quá , Nhã Nhã thì không đành hạ thủ , ta chỉ biết nhờ vào con.”
Hận Thiên lúc này rơi nước mắt , quỳ xuống :”Sư phụ!”
Đứng lên! Làm người ai chẳng có một lần chết ,có chết phải chết một cái chết oai hùng. Đã là thân nam nhi đại trượng phu suốt đời phải theo đuổi chí hướng của mình. Con là thân nam tử không nên yếu mềm như đàn bà thế.”
“Ngồi xuống đi! Ta sẽ đả thông kinḥ mạch cho con. Sau đó chúng ta sẽ đấu một trận . Con là người kế thừa ta, ta chết trong tay con còn vinh dự gấp ngàn lần chết trong tay tên Kiếm Thánh kia.”
Hắn chưa kịp phản đối thì lão nhân vỗ một chưởng làm hắn xoay một vòng quay lưng về phía ông , đoạn đưa tay áp lên huyệt Linh Đài sau lưng hắn.
Hận Thiên run run: “Sư phụ”
Lão nhân quát:”Khóc cái gì mà khóc! Ta đã chết đâu. Mau chuẩn bị ngưng thần dẫn khí” Nói rồi nội lực từ tay lão nhân bắt đầu đổ vào kinh mạch hắn như thác lũ, vừa đả thông vừa cải tạo kinh mạch cho hắn. Kinh mạch lão nhân cực kì tinh thuần làm hắn dễ chịu vô cùng.
Nội lực ấy bắt đầu từ huyệt Linh Đài sau lưng qua Đại Chủy nơi gáy , rồi Á Môn , Ngọc Chẩm , Bách Hội, Ấn Đường, Nhân Trung , Thừa Tương, Thiên Đột , Đản Trung bắt đầu đi qua Nhâm mạch làm hắn toát hết mồ hôi. Sau khi đả thông nhâm mạch ,nội lực ấy tiếp tục chạy qua Khí Hải huyệt , Hội Âm , Trường Cương , Mệnh Môn tiếp tục chạy qua Đốc mạch . Cuối cùng trở về Linh Đài huyệt rồi trở về trong tay lão nhân.
Cả hai người toát hết mồ hôi nhưng trong khi Hận Thiên sung sướng vô cùng người lâng lâng như trên mây thì lão nhân lại càng thống khổ. Chân khí tiêu hao đi một phần là lão tiến gần quỷ môn quan thêm một phần . Lão nhắm mắt đả tọa dưỡng khí.
Hận Thiên lúc này đứng dậy hit một hơi chân khí , thấy nội lực cuồn cuộn đổ về Đan điền như muốn phát tiết ra ngoài. Hắn bèn đứng dậy tung người lên , sử Phong thần cước , chân phải chém xuống tảng đá to trong động .
Chiêu Phong Trảm Phá Thiên Sơn này cực mạnh kình lực dồn hết vào chân , từ trên cao chém xuống như chẻ đôi trời đất. Rầm một tiếng tảng đá phần bên ngoài vỡ tung tóe , phần bên trong cứng chắc bắt đầu nứt ra, chia làm hai nửa. Hận Thiên thấy sau khi cải tạo kinh mạch nội lực của hắn phải tăng lên gấp đôi.
Đột nhiên sư phụ hắn nói : “Tốt lắm Hận Thiên con đã đủ năng lực giúp sư phụ rồi. Hãy nhớ nếu con hạ thủ lưu tình vĩnh viễn vi sư không đạt tới Thái Cực mà còn là một sự sỉ nhục với ta. Con rõ rồi chứ?”
Nói rồi lão nhân đứng dậy , hai tay chắp sau lưng, ngưng tụ chân khí. Bộ quần áo trắng có hình bát quái của lão căng phồng lên.
Hận Thiên nuốt nước mắt, đứng dậy thét lên một tiếng A A a a…vang khắp ngọn núi rồi đưa tay lên thủ thế. Sư phụ muôn đạt tới Thái cực nên đưa thân mình lên làm bị bông cho hắn tấn công. Tuy trong lòng thực hắn không muốn một chút nào nhưng Hận Thiên vẫn ngưng tụ công lực toàn thân.
Hắn đã minh bạch ý sư phụ lẽ nào hắn để sư phu chết mà tâm nguyện chưa thành. Hắn như chớp xông lên một chưởng đánh ra như chớp. Hàn Băng chưởng hoàn toàn không có biến hóa gì lấy nội Huyền băng quyết làm trọng uy lực không phải bàn cãi.
Chưởng này của hắn chưa đến người nhưng đã làm cho hơi nước xung quanh lão nhân đông hết lại rơi xuống đất. Người lão nhân đột nhiên dich chuyển cơ bụng hóp lại , chân khí hộ thể đẩy chưởng kình của hắn chệch đi . Nội lực trong người lão đẩy ra hất hắn văng sang ngang ,cổ tay vô cùng đau đớn.
Hận Thiên bật dậy tung mình lên lại lao tới , đánh như một kẻ điên rốt cuộc dụng quyền pháp cước pháp thế nào cũng không làm gì được lão nhân tái lại trên người lại chịu vô số vết thương vô cùng đau đớn. Lão nhân bèn nói :”Lấy vũ khí”.
Hắn chụp lấy cây thương, thương pháp của hắn luyện ở Song long thác biến hóa không nhiều nhưng oai lực cực mạnh. Mũi thương rung có thể tao vong tròn chỉ rộng chừng hai tấc. Tương truyền thương pháp vòng tròn càng nhỏ càng mạnh. Như Dương Khiếu Thiên có thể tạo ra vong thương chỉ hơn nửa tấc một tí.
Có thương trong tay hắn như hổ thêm cánh đâm quét đập thúc liên tục. Thế mà vẫn không làm gì được lão nhân còn bị lão làm cho hổ khẩu chảy máu. Chiêu cuối cùng mà hắn có thẻ sử ra là Song Long Tranh Châu – chiêu này do hắn tự sáng tạo ra khi luyện ở Song long thác .
Thương liền biến thành một chuỗi vòng tròn liên tục đâm tới . nhìn thì có vẻ đơn giản thực ra thương này mạnh khủng khiếp. Thương ý chính là như vũng xoay ở nơi hai dong thác giao nhau hut tất cả vào giữa dòng không thể thoát ra được. Lão nhân thấy chiêu này thì sáng mắt lên, miệng buột thốt: “Hảo”.
Chính lúc vòng thương sắp chạm lão nhân thì lão quay ngang người, da bụng như hút vào thương , thương quay vòng thì bụng lão cũng phông lên xẹp xuống theo vòng thương lực xoáy càng lúc cang mạnh kéo thương về phía trước. Khi sử chiêu này hai tay cầm thương của Hận Thiên phải chịu lực xoay vòng rất lớn .
Bây giờ lực còn tăng thêm nhiều lần thì hắn sao chịu nổi , buộc phải buông thương tay phải hổ khẩu rách toạc , máu chảy ròng ròng e không cầm được vũ khí nữa. Chiếc thương trên đà lao cắm phập vào vách đá đư thấy những vòng tròn này oai lực cỡ nào.
Lão nhân thì áo trước bụng bị rách một mảng to, bụng toét máu. Lão thấy Hận Thiên không cầm được vũ khí nữa thì thở dài:”Thôi dù sao đây cũng là ý trời . Hà , con cũng đã cố hết sức rồi. Ta rất tự hào về con. Chỉ tiếc ta không có thêm mười năm để hoàn thành cảnh giới Thái Cực này.”
Đoạn ho ra một cục máu, nãy giờ giao đấu dù Hận thiên không làm được gì lão, nhưng đã tiêu hao không ít nội lực của lão nhân. Nội thể lão cực kì yếu ớt không có chân khí duy trì làm sao chịu được.
Hận Thiên nhìn sư phụ , hắn đau lòng vô cùng, hận mình bất tài không thể giúp sư phụ hoàn thành tâm nguyện trước khi chết. Đột nhiên trong đầu hắn nhớ đến chiêu Minh Xuất Địa Thượng trong Lôi thần quyền.
Đây là một chiêu mà sư phụ hắn sau cái đêm mưa bão khủng khiếp trên núi Thiên Sơn nhìn thấy ánh mặt trời ngộ ra, sau này dựa vào quẻ Tấn trong Kinh Dịch sáng tạo nên.
Quẻ Tấn bao gồm hai quẻ : trên là quẻ Khôn, dưới là quẻ Ly. Tượng được chon của quái thượng Ly là minh tức là lửa , là mặt trời, dưới là quái hạ Khôn tức là địa. Minh ở quái thượng , địa ở quái hạ như mặt trời chiếu xuống đất rực rỡ vô biên không gì cản được.
Oai lực chiêu này cực mạnh nhưng chỉ một chiêu tấn công không hề có phòng thủ nên rất nguy hiểm . Lúc trước hắn dùng chiêu này đánh vào tâm dòng xoáy dưới thác vì nội lực không đủ rốt cuộc không thể làm cho dòng xoáy ngừng lại một chút mà còn suýt nữa mất mạng.
Nay nội lực cũng đã tăng lên , chiêu đó hắn luyện thuần thục lắm rồi nên hắn muốn thử lại. Nhưng chiêu này rất nguy hiểm , chỉ tiến không lùi , có thể một trong hai thầy trò sẽ phải bỏ mạng. Nhưng lúc này hắn không muốn sư phụ đau lòng bèn cắn răng tiến lên: “Sư phụ đồ nhi còn một chiêu cuối cùng , hi vọng sẽ không làm người thất vọng”
Lão nhân ngac nhiên quay lại nhìn hắn , đoạn cười ha hả: “Tốt lắm cuối cùng con cũng chịu xuất sát chiêu rồi. Chiêu cuối cùng bao giờ cũng mạnh nhất . Tới đi.”
Hận Thiên đưa tay trái ra , vận nội lực vào. Chiêu này tịnh không có biến hóa chỉ biết lấy nhanh chống nhanh, lấy mạnh đấu mạnh , lấy cứng chọi cứng. Không gian như ngưng đọng vào bàn tay hắn. Thần khí của hắn ngưng tụ , tập trung lên người lão nhân.
Lão nhân mắt sáng bừng lên:”Thiên nhi cuối cùng con cũng đã ngộ ra cảnh giới lấy đơn giản thắng phức tạp rồi. Chiêu này kẻ không đủ niềm tin sẽ tự đưa mình vào chỗ chết thôi. Con có thể tự tin dùng chiêu này đối đầu với vi sư chứng tỏ trong tâm của con đã đạt được một tầm mới. Hay ! Ha ha.”
Hận Thiên lúc này hoàn toàn như đi vào trong một cái ao nhỏ , toàn bộ xung động xung quanh hắn đều cảm nhận được, kể cả những xung động trên cơ thể sư phụ hắn. Hắn hét lến : “” Sư phụ đồ nhi tới đây”.
Chỉ trong chốc lát đã phi thân đến sát người sư phụ hắn. Lão nhân bước chéo sang để tránh đòn trực diện cực kì mãnh liệt này. Ngờ đâu chân khí còn lại không đủ che giấu bước đi này. Dựa vào chân khí di chuyển , Hận Thiên đã đoán được ý đồ của lão , cũng bước chéo sang đối mặt . từ trên cao một quyền đánh xuống ngực lão nhân.
“Hự” Lão nhân phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Nhưng trong khoảnh khắc Hận Thiên nhận ra kình lực của mình đã biến mất vô ảnh vô tung trong cơ thể lão nhân. Hắn chưa kịp làm gì thì chân khí đã trở lại , thậm chí còn mạnh hơn. Hắn cảm giác như cánh tay mình chịu vô số quyền cước đao kiếm vậy.
Rắc xương cánh tay hắn gãy làm ba đoạn , thân thể bị chấn bay vào tường. Hắn thấy cổ họng ngọt lịm, máu như trào ra cổ , thần trí không biết gì nữa. Trong cơn hôn mê , hắn cảm thấy có ai bỏ cái gì vào miệng hắn.
Thật thơm ngọt mát làm dịu đi cơn đau trong nội thể.Có ai đó chạm tay vao lưng hắn , truyền chân khí dồn dập trị thương cho hắn. Đông thời hắn cũng nghe giọng sư phụ , cùng tiếng cười của võ giả chân chính mà suốt đời hắn không bao giờ quên.
“Ha ha cuối cùng ta đã chạm được vào Thái Cực. Ha ha. Hận Thiên vi sư đa tạ con. Con đừng nên đau lòng , ta đã mở được cánh cửa võ đạo mà từ trước đến giờ chưa ai mở được . Sư phụ đã an bài cho con và Bạch di. Sau này nếu có gặp Kiếm Thánh con hãy nói về thái cực, rằng sư phụ đã chạm đến Thái Cực và thách ông ta đuổi theo. Ha ha , Kiếm Thánh suốt đời ngươi mãi chỉ đưởi theo cái bóng của ta mà thôi…….”
Thái Cực Chương 5 : Thái Hồ Hội Nghị̣ Tác giả:tuanpa00180 Nguồn: Tàng thư viện
Khi tỉnh dậy, Hận Thiên thấy mình đang nằm trên giường , cánh tay gãy bị bó chặt. Hắn định ngồi dậy , nhưng vừa trở mình đã cảm thấy thân hình nhức nhối. Hắn chọt thấy Bạch di đang ngủ gục bên cạnh , bát cháo gần như đầy nguyên nguội ngắt. Hắn nhớ đêm qua hình như có ai đổ cháo vào miệng nhưng vì hắn khó thở nên phun hết ra. Hận Thiên thở dài , nếu mẹ hắn còn sống , chắc cũng không thể thương yêu hắn hơn Bạch di được. Hắn đưa cánh tay lành lặn lên vuốt mái tóc đã điểm bạc của Nhã Nhã.
Nàng thức giấc mừng rỡ: “Con tỉnh rồi à? Con làm ta lo quá! Cháo đút vào bao nhiêu lại phun ra cùng với máu bấy nhiêu!”
“Bạch di người vất vả quá”
“Đâu có hề gì. Con ăn cháo nha. ” Nói rồi nàng cầm bát cháo lên thấy nó đã nguội ngắt. Nàng chau mày : “Cháo nguội mất rồi để ta đi hâm lại cho nóng”
Hận Thiên vội níu tay Nhã Nhã :”Không cần đâu , con ăn mà , con ăn mà.”
Đoạn đỡ lấy bát cháo nuốt từng thìa một. Cháo lạnh tanh nhưng vào miệng ngọt ngào vô cùng – bát cháo nấu không chỉ là gạo là nước mà còn cả bằng tấm lòng người mẹ . Nhã Nhã lấy khăn chấm nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Hận Thiên sực nhớ ra:
”Bạch di , con hôn mê bao lâu rồi?”
Nhã Nhã đáp: “Ba ngày hai đêm rồi. ”
“Còn sư phụ…”
“Khi ta đến nơi sư phụ con đã đi khỏi thế gian này rồi. Chút uít nội lực còn lại chỉ đủ chữa thương cho con căn bản không thể duy trì thêm được.”
“Là con đã hại chết sư phụ….”
“Thiên nhi, không nên nói như vậy. Đấu với con là chủ ý của sư phụ. Con đã giúp người thỏa mãn tâm nguyện mấy chục năm nay nên ông ấy ra đi rất sung sướng. Con nên tự hào mới phải!”
….
Mấy hôm sau Hận Thiên căn bản đã đỡ , tâm tình cũng tốt lên nhiều. Hắn vui vẻ giúp Nhã Nhã thu dọn đồ đạc. Sư phụ đã an bài cho Bạch di đến ở với đại sư huynh , còn hắn sẽ phải phiêu bạt giang hồ nâng cao võ công. Tuy phải chia tay Bạch di nhưng hắn cũng hiểu là Bạch di không thể sống suốt đời bên hắn được , hơn nữa hắn là một thanh niên với bao hoài bão , nếu tiếp tục ẩn dật sơn lâm sẽ chỉ làm cuồng chân mà thôi.
Ngày cuối cùng trên núi Phiêu Diểu , Hận Thiên đến chào từ biệt mấy con báo , rồi chạy một vòng quanh , như muốn thu hết tất cả cảnh vật vào trong tim. Nơi này đã gắn bó với hắn suốt thời thơ ấu , bây giờ đi xa không biết bao giờ gặp lại. Hắn đến Song long thác – đây là đối tượng tập luyện duy nhất của hắn trên ngọn núi này. Chính nhờ nó , hắn ngộ ra bao nhiêu võ học. Hắn muốn chào từ biệt người bạn này bằng cách đặc biệt . Tuy một tay hắn bị gãy nhưng hắn vẫn tung mình vào giữa dòng xoáy , đến cuối của cái miệng phễu nước không lồ đó , Minh Xuất Địa Thượng toàn lực triển khai , quyền như núi lở , nhắm vào tâm của dòng xoáy. ẦM ,dòng xoáy bị một chiêu cực mạnh của hắn phá vỡ , mặt nước phía trên trỏ nên bình lặng trong giây lát, rồi xoáy nước mới từ từ tiếp tục như ngàn năm nay. Hận Thiên đã li khai dòng thác , leo lên bờ ngắm nhìn lần cuối rồi trở về nhà. Nhã Nhã thu dọn đồ đạc xong cả hai vào trong núi viếng mộ sư phụ rồi xuống núi.
Từ hôm đó những người tiều phu đốn củi không còn thấy khói bếp bay trên đỉnh Phiêu Diểu nữa.
*****************
Phong Thần bảng:
Phiên Thiên Tử hai mươi ba tuổi được Ngũ Võ Vô Địch Vương Phi thu nhận làm đại đệ tử.Sau khi xuất sư, tiến vào giang hồ mau chóng nổi danh hai đạo Hắc bạch, không lâu sau đã đạt đến Hắc bảng cao thủ. Ông ta nhanh chóng được mời về làm đầu lĩnh của ba mươi sáu thủy trại trên Thái Hồ. Từ đó quyền lực vô biên , vô số người đến xin làm đệ tử. Sau sáu mươi năm ông ta có đến chín đệ tử và hai mươi sáu đồ tôn, uy danh cực thịnh.
Trên một đỉnh núi vô danh nằm bên Thái Hồ, có một sơn trang nhỏ. Đó chính là trang viện của đầu lĩnh ba mươi sáu trại thủy tặc. Giữa sảnh đường một lão nhân tóc bạc ngồi nhấp trà . Khuôn mặt nhăn nheo lại xanh lét như vừa trải qua cơn bạo bệnh. Sau lưng có một người thanh niên cao to , lưng đeo thanh đao nặng, thỉnh thoảng lại rót trà cho lão. Lão nhân này chính là Băng Hỏa Đao Phiên Thiên Tử .Hôm nay lão rất phiền muộn . Từ khi bị tiến nhập giang hồ chưa bao giờ lão phiền muộn như hôm nay.Bản thân lão bị Kiếm Thánh đánh bại. Sư phụ lão Ngũ Võ Vô Địch Vương Phi cuối cùng cũng đã chết. Kiếm Thánh sẽ không còn đối thủ trên đời nữa.
Người đi đầu , tóc mai đã bạc , đội cái mũ màu xanh , mặc một bộ quần áo tú tài , tay phe phẩy quạt trông vô cùng nho nhã. Nhưng Phiên Thiên Tử biết hắn là kẻ đáng sợ nhất trong số các huynh đệ – nhị đệ tử Huyết Sát Tú Tài Lí Toàn Phong , nhập môn năm mười tám tuổi. Người này không những võ công tuyệt đỉnh không hề thua kém hắn mà còn là kẻ vô cùng cơ mưu , đối với kẻ địch vô cùng độc ác, ra tay không từ thủ đoạn.
Tiếp theo sau là một người vô cùng tuấn tú, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, lưng quấn một cây tiên trong suốt như ngọc – đích thị ngũ đệ tử Phong Lưu Tiên Trần Vân Nhạc , hiện là một trong tam đại hộ pháp của bang.
Người này rất đào hoa , ngoài năm bà vợ ở nhà còn có vô số tình nhân. Với dáng vẻ tuấn tú , võ công siêu việt cùng với lời nói truyền cảm , hắn đi đến đâu gieo tình đến đó. Căn bản nhập môn cuối cùng , mới ba mươi lăm tuổi nên tu vị thấp kếm nhất . Trừ Dương Quân hắc bạch khó phân không được xếp hạng, thì hắn cũng là người duy nhất trong bốn đệ tử không lọt vào Hắc bảng cao thủ .
Tiếp sau Trần Vân Nhạc là tam đệ tử Vô Hình Sát Thủ Nhân Kiếm, nhập môn năm mười tuổi. Người này có ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, mặc một bộ đồ đen bó sát người, thanh đoản kiếm sắc bén không bao giờ rời ống tay.
Đây là thói quen của một sát thủ như hắn , khi cần có thể ra tay giết người thuận lợi. Người này kiếm pháp cực cao, thân pháp độc bộ trên giang hồ. Hắn có thể giết người một cách vô tung vô ảnh nên là cao thủ hạng nhất trong Thiên Võng – một tổ chức giết thuê bí ẩn trên giang hồ.
Đi cuối cùng là Dương Quân , trong số ngũ đệ tử thì chính hắn là người có võ công cao nhất dù nhập môn sau Phiên Thiên Tử đến ba mươi năm.
Hắn sinh ra trong gia đình quan lại tính ra là thuộc về bạch đạo , chỉ vì không được truyền thụ Dương gia thương, uất ức bỏ đi bái Vương Phi làm sư phụ, gia nhập hắc đạo. Cuối cùng cha chết lại trở về nối nghiệp cha , làm tổng tiêu đầu Dương gia Tiêu cục.
Người này tuy suốt đời Hắc bạch khó phân nhưng ai ai cũng kính nể bởi sự anh hùng và hào hiệp của hắn , phong cho hắn danh hiệu Thần Thương Vũ Hiệp . Hơn nữa thanh Toái Nghiệp thương của hắn suốt một dải Trường Giang Nam Bắc không có đối thủ , Dương gia tiêu cục lại quy tụ được vô số nhân tài làm tiêu sư , bởi vậy
Người này nhập môn từ năm mười tám tuổi , đến nay đã bốn mươi tám tuổi nhưng dáng vẻ sung mãn , tay chân nổi cuồn cuộn, thanh Toái Nghiệp thương nằm gọn trong tay . Chiếc ngọc bội bằng bạch ngọc cực kì quý giá đeo bên hông chứng tỏ gần đây tiêu cục của hắn làm ăn rất thịnh vượng.
“Các vị sư đệ đến cả , ngu huynh quả thật mừng rỡ vô cùng . Từ sau khi bị đánh bại, sư phụ lại mất đi , ngu huynh như lạc vào bóng tối không thấy đường đi . Các vị sư đệ đều là tài năng xuất chúng , huynh hi vọng mọi người có thể giúp huynh chống lại sự bành trướng của bạch đạo. Sự hưng vượng của hắc đạo bây giờ nằm trên vai chúng ta cả. Dĩ nhiên Dương Quân là người khó xử nhất. Tham gia hay không tùy đệ , không cần miễn cưỡng.”
Mấy câu này tuy không đả động đến Kiếm Thánh nhưng rõ ràng nêu rõ mục đích là đối phó Kiếm Thánh , ngoài ra lại tỏ ra hào hiệp với Dương Quân , nhưng ai cũng hiểu nếu bốn người kia liên thủ quyết sống chết với Kiếm Thánh , người coi trọng tình nghĩa như hắn lại đứng ngoài được sao.
Phiên Thiên Tử quả không hổ danh là đại đầu lĩnh của ba mươi sáu sơn trại , mỗi câu mỗi chữ đều thâm sâu vô cùng.
“Theo đệ thì nhị ca hoặc tam ca ra mặt dụ lão Kiếm Thánh đến một nơi nào đó vắng vẻ một chút , cả năm người chúng ta liên thủ , đánh chết con hổ già đó.”
Trần Vân Nhạc là người hưởng ứng đầu tiên , hắn tuy võ công thấp nhất trong số năm huynh đệ , nhưng ra ngoài ít có người dám thử cây Ngọc Long tiên của hắn. Hơn nữa hắn còn trẻ nên khí huyết dương cường , địch thủ lớn như Kiếm Thánh căn bản là hắn rất hứng thú.
Lúc này nhị đệ tử Lí Toàn Phong mới cất tiếng :
“Ra mặt thì không có vấn đề , nhưng liệu năm người chúng ta liên thủ liệu có giết được lão không ? Với võ công đã đạt đến Vô kiếm thắng hữu kiếm ta e hắn chẳng kém sư phụ là bao , đánh thì tất nhiên không lại năm huynh đệ chúng ta , nhưng muốn chạy thì không phải là khó.Một khi lão trốn thoát nhất định lũ bạch đạo không để chúng ta yên đâu. Mọi người tính kĩ lại một chút.”
Phiên Thiên Tử nhăn mặt : “Sư đệ không nói quá lên đấy chứ. Ít ra đơn độc đả đấu với lão ,ta cũng chịu được hai trăm chiêu cơ mà.”
Lí Toàn Phong cười : “Huynh đấu với sư phụ liệu huynh chịu được mấy chiêu ? Trăm chiêu có được không? Đệ e là khó. Theo đệ nghĩ lão đấu với huynh chỉ nhằm qua đệ tử thăm dò sư phụ thôi . Mục tiêu của lão chính là sư phụ kia. Huynh không thấy đấu xong với huynh lão liền thách đấu với sư phụ đó sao. Đệ nghĩ nên tính cách khác đi thôi.”
“Cách gì?” Phiên Thiên tử hỏi lại , mắt sáng lên . Tên sư đệ này của hắn thông minh tuyệt đỉnh , lại nhiều mưu mô , cách của hắn chắc không thể bậy bạ như tên ngũ sư đệ không biết trời cao đất dày kia.
Lí Toàn Phong cười , ánh mắt lóe lên nham hiểm: “Cách của đệ khá giống với cách của ngũ sư đệ , đó là dụ lão đến một nơi hoang vắng năm anh em liên thủ thịt lão , chỉ một lần là vặt trụi râu con hổ già đó. ”
Phiên Thiên Tử nghĩ hắn lừa mình tức giận nói to:” Thế thì khác gì cách của ngũ đệ chứ? Chẳng phải đệ vừa bảo như thế là tự tìm đường chết còn gì?”
Lí Toàn Phong cười to :” Nhưng cách của đệ là không phải làm ngay bây giờ. Lúc này tốt nhất là nhẫn nhịn ,nâng cao công lực bản thân là ưu tiên hàng đầu. Sau này công lực cao hơn sẽ đối đầu với hắn. “
Lúc này trong phòng , trừ hai lão đại nói với nhau , ba người còn lại đều im lặng. Vân Nhạc thì vô cùng xấu hỏ , kế sách của hắn đúng là như đâm đầu vào núi đá , muốn mở miệng nhưng không sao dám lên tiếng.
Dương Quân thì đang suy nghĩ việc khác . Tuy việc này hắn quyết giúp đỡ huynh đệ ,đồng thời dạy cho lão Kiếm Thánh kia một bài học vì dám thách đấu sư phụ hắn – người mà hắn kính trọng nhất trên đời .Nhưng chuyến này lành ít dữ nhiều , hắn phải tính cách an bài cho gia đình trước đã.
Nhân kiếm thì im lặng, một sát thủ như hắn luôn không bao giờ bộc lộ trước bất kì ai , kể cả người thân hay huynh đệ, chỉ ngồi xem xét kế của nhị sư huynh.
Lão đại lúc này thở dài “Đệ cũng thấy rồi đấy , ta với đệ mấy chục năm nay tuy chuyên tâm tu luyện nhưng tiến rất chậm . Đến Dương Quân nhập môn sau nhưng cũng đã vượt lên trước rồi. Bây giờ dựa vào cái gì mà nâng cao võ công chứ? Chỉ tiếc là hồi đó quá ham danh vọng , tiền tài , gia nhập giang hồ quá sớm , nếu ở lại cùng sư phụ học hỏi thì võ công đâu có kém cỏi như vậy , để con hổ già bạch đạo đó khi phụ.”
Lí toàn phong nghĩ tới việc này cũng buồn bã không kém:
“Đâu phải chỉ mỗi huynh , cả năm người chúng ta ai cũng nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh có thể ngồi trên đầu thiên hạ rồi nên mới chăm chăm lao vào giang hồ gom góp quyền lực tiền tài như con thiêu thân vậy. Để đến nỗi sư phụ ghét bỏ , đến nỗi cấm hẳn huynh đệ chúng ta lên núi Phiêu Diểu. Bây giờ gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ mới thấy hối hận trong lòng”
Không khí trong phòng trầm hẳn lại . Đối với bọn họ mà nói , sư phụ là thần tiên , là người mà bọn họ kính trọng nhất trên đời, mỗi mệnh lệnh của sư phụ cho dù là bỏ ra tất cả để thực hiện ,thậm chí mất mạng cũng không hối tiếc . Sư phụ bọn họ dù chết rồi nhưng không ai trong số họ dám cãi lệnh lão dám lên Phiêu Diểu sơn viếng mộ. Vì thế trong long bọn họ vô cùng hối hận và xấu hổ.
Một lúc sau , lão nhị cất tiếng phá vỡ cái không khí âm u ấy: “Sư phụ tuy nghiêm khắc và lạnh lùng nhưng với mỗi huynh đệ chúng ta , không có ai người không coi như con. Trong thư Nhã Nhã gửi cho ta , muội ấy bảo sư phụ đã tha thứ cho chúng ta. Dù lão nhân gia vẫn cấm chúng ta lên Phiêu Diểu sơn nhưng người đã cho phép muội ấy sẽ đến ở cùng với đại sư huynh và còn mang theo lục sư đệ . Muội ấy còn nói tất cả những gì sư phụ muốn nói với chúng ta đều gởi gắm qua lục sư đệ. Vì vậy ta rất hi vọng lão nhân gia sẽ chỉ cho chúng ta con đường sáng để đột phá võ công.”
Mọi người đều sáng mắt lên. Bao năm nay , từ sau khi xuất sư họ không được ai chỉ dẫn nữa ,tất cả đều tự mày mò sáng tạo rồi khổ công tu luyện , rốt cuộc đều cảm thấy bất lực . Tu vị tiến rất chậm lại vô cùng đau đầu. Bởi vậy cái tin này như cơn mưa tươi mát rơi trên hoang mạc vậy.
Lão đại như vừa sống lại thở phào nhẹ nhõm : “Nếu sư phụ tha thứ cho chúng ta, nhất định người sẽ không tiếc gì với chúng ta cả. Chỉ là huynh hơi ngạc nhiên , sao bao năm không lên Phiêu Diểu sơn sao Nhã Nhã lại như rất thân thiết với đệ , lại thông báo cho riêng đệ vậy? ”
Lí Toàn Phong cười : “Chỉ là huynh không biết đó thôi , cứ hai năm một lần Nhã Nhã lại xuống núi đến Hoài An trấn để sắm sửa vải vóc đồ đạc cho sư phụ . Đệ thường chờ để gặp muội ấy hỏi thăm tin tức sư phụ và biếu tặng người ít quà . Chỉ là phải nhờ Nhã Nhã nói dối là muội ấy mua bằng không thì sư phụ nhất quyết vứt xuống núi … chẳng được như tam đệ , quà của đệ ấy gửi qua Nhã Nhã, sư phụ biết nhưng vẫn nhận. Hơn nữa đệ ấy còn liên lạc thường xuyên với Nhã Nhã , cái gì cũng biết”. Giọng hắn lúc này không khỏi có chút ghen tị.
Nhân Kiếm lúc này vẫn lạnh lùng : “Đệ mồ côi từ nhỏ , được sư phụ nhận về , Nhã tỉ chính là người chăm sóc nuôi lớn đệ , sao đệ lại không đối xử tốt với tỉ ấy được. Còn đệ rời bỏ Phiêu Diểu sơn không phải vì tham tiền tài địa vị giang hồ như các huynh mà vì đẹ tư chất ngu muội hơn các người , ở lại tu luyện không tiến thêm được , mới xin sư phụ cho đệ ra giang hồ. Từ đó thông qua các trận chiến nâng cao tu vị bản thân , có thể đuổi kịp huynh đệ và không làm xáu mặt sư phụ. Sư phụ sao trách đệ được. Chỉ tại các huynh làm liên lụy đệ làm đệ không thể vè Phiêu Diểu sơn được nữa.”