Bộ này có tổng cộng 716 chương tất cả. Đã được viết xong. Nhân vật chính tên là Trương Hồ Bạn là đệ tử cuối cùng của Trương Tam Phong, võ nghệ cao cường nhưng không am hiểu việc đời. Trước khi Trương Tam Phong đi nhắn nhủ lại cho hắn phải vào thế tục tu luyện.
Ở thế tục Hồ Bạn chỉ như đứa trẻ không hiểu biết gì, sau đó đi học đại học, rồi còn học nấu ăn, làm ca sĩ... ngoài ra còn giúp an tòan cục đánh lại ninja nhật bản.. làm trùm xã hội đen.... Đoạn hay nhất truyện bắt đầu là lúc hắn phi thăng lên tiên giới..
Muốn biết diễn biến như thế nào xin mời người đón xem.
Võ Đang sơn tên nguyên bản là Thái Hòa Sơn, một trong mười thắng cảnh nằm tại phía tây bắc tỉnh Hồ Bắc, là thánh địa của đạo giáo trong quốc nội.
Phương viên tương truyền là vào khoảng tám trăm dặm, diện tích bây giờ là 312 ngàn thước vuông. Võ Đang không chỉ có cảnh sắc tự nhiên đẹp đẽ vô cùng, mà còn rất nhiều cảnh nên thơ. Võ Đang sơn hình thế kì lạ, cao vút đến tận trời, xung quanh được nhiều ngọn núi vây quanh.
Bên phải Thái Sơn hùng vĩ, lại có Hoa Sơn hiểm trở. Vách núi màu đen, suối sâu, u động thanh tĩnh lạ thường . Tổng cộng có ba cái đầm , chín con suối, 11 hang động , 24 giản, 36 nhai và 72 ngọn núi. Từ xưa đến nay đây là tiên cảnh lí tưởng của các đạo gia theo đuổi, kiến trúc đạo giáo mọc lên khắp nơi.
Quy mô kích thước hoành vĩ. Tương truyền thời thượng cổ thì có Huyền Vũ đắc đạo phi thăng ở đây. Vì vậy được tuyên xưng là “Thắng cảnh vô song, thiên hạ đệ nhất tiên sơn”
Phi thăng nhai đệ nhất tiên cảnh , nơi khi xưa cổ nhân đã phi thăng thì nằm ở phía tây nam của phi thăng nhai. Phi thăng nhai nổi lên như một ngọn núi. Ba bên là tuyệt bích, bên trên có một con đường nhỏ đi thẳng lên trên đỉnh núi. Đứng từ đây phóng tầm mắt ra có thể nhìn thấy hết 72 ngọn núi của Võ Đang.
Tương truyền, Huyền Vũ đế quân khi còn trẻ đã tu luyện ở đây. Hắn diện bích hơn mười năm, tâm như giếng khô, ngồi như cổ thụ. Thậm chí chim chóc làm tổ trên đầu vẫn bất động. Một ngày, Huyền Vũ đại đạo đã thành, Tử Khí nguyên quân liền hạ phàm khảo nghiệm hắn. Nguyên Quân hóa thân thành mĩ nữ đi tới Huyền Vũ sơn trang. Huyền Vũ vì tránh nữ sắc mà phải chạy đến một tảng đá trên tuyệt bích….
Mỹ nữ vì quá thất vọng đã nhảy xuống vực sâu vạn trượng. Huyền Vũ vừa nhìn thấy cũng nhảy xuống theo để cứu người. Lúc này trong hạp cốc ngũ long bay lên, quấn lấy Huyền Vũ bay lên trời. Hậu nhân đã tên cho chỗ Huyền Vũ đại đế tu luyện và phi thăng là “Sơ trang thai” mỏm đá nhô ra thì mang tên “ Thí Tâm Thạch”
Trên Thí Tâm Tạch có một chỗ tiên cảnh không ai biết , đây mới chính thức là chỗ Huyền Vũ đại đế phi thăng và tu luyện. Tuy nhiên nơi này lại bố trí Âm Dương Điên Đảo Ngũ Hành Đại trận. Không cần phải nói đến người thường, ngay cả những tu chân giả tu vi cực cao nhưng không có được thiên nhãn cũng đừng mong nhìn thấy chỗ bất thường ở đây.
Trên bầu trời có năm tòa núi trong suốt cao trăm trượng. Các loại bảo thạch và ngọc bích vương vãi tùy ý bên sườn núi. Mặt trời chiếu sáng chói mắt khắp nơi, mây mù mênh mông bao trùm, tại chân núi hình thành một cái hồ nhỏ nước trong vắt. Gió nhẹ thổi qua, quấn theo hoa và nước bay lên làm cho sơn cốc nhìn có vẻ hoang tàn.
Sơn cốc này là do năm ngọn núi vây quanh mà thành, diện tích ước chừng đến mấy trăm mẫu. Trong sơn cốc các loại thảo dược trân quý như thiên niên hà thủ ô, ngòai ra còn vô vàn các tài liệu trân quý khác mà ngay các vị thực vật học nổi tiếng thời nay cũng không thể biết đến tên.
Kì quái nhất là một đóa hoa có đến năm màu sắc khác nhau không ngừng thải ra từng trận hương thơm man mát theo gió bay ra thấm vào lòng người. Trong sơn cốc hoa mai lộc nhàn nhã rong chơi. Còn có cả loài mà con người cho rằng hung tàn đó là hổ, nhưng ở đây cũng thể hiện vẻ an tĩnh phi thường.
Một đôi cánh màu đỏ thoáng hiện chính là tiên hạc trong truyền thuyết cũng tự do bay lượn trên bầu trời. Trung ương sơn cốc có một lều cỏ bình dị vô cùng.
Trước lều cỏ có hai vị đạo sĩ. Từ xa nhìn lại, hai người này xuất hiện ở đây nhưng không làm cho người ta cảm thấy khác thường , hết thảy đều rất tự nhiên. Tựa hồ như họ chính là bộ phận của sơn cốc này. Hai người cùng mặc đạo bào màu xanh dáng người cao cao. Đạo sĩ đứng bên trái quần áo đạm bạc ,nhìn gần thì là một nam tử bình dị.
Chỉ có đặc điểm duy nhất là da tay trắng nõn, nữ nhân nhìn thấy cũng nghiến răng mà tự thẹn không bằng. Bên phải là một đạo sĩ phong tư khôi vĩ, quy hình hạc cốt( mình rùa, thân hạc-mizztuily) tai to ,mắt lớn.Thế nhưng đấy chính là khai sơn tổ sư của Võ Đang- Trương Tam Phong
Trương Tam Phong còn gọi là Trương Lạp Tháp, chính là thủy tổ của phái Võ Đang, nhất đại tông sư trong võ hoc. Từ võ nghệ mà thành đại đạo cho nên còn được xưng là tiên nhân. Trương Tam Phong du ngoạn thiên hạ, hành tung khó lường, chuyên vì việc bất bình trong thiên hạ mà ra tay hiệp nghĩa. Sau này đi tới Võ Đang, phát hiện ra Võ Đang sơn ẩn chứa thiên kiệt địa linh nên ở lại Võ Đang dựng lều cỏ mà tu đạo. Không lâu sau thì rời Võ Đang mà đi.
Thế nhân cũng chưa từng được nhìn thấy Trương Tam Phong. Minh thái tổ Chu Nguyên Chương về già nhiều tật lắm bệnh cũng muốn tìm Trương Tam Phong để cầu tiên dược . Năm Hồng Vũ thứ 24 tức năm 1391 ra lệnh cho bề tôi hết lòng đi tìm Trương Tam Phong mà không được.
Năm Vĩnh Nhạc thứ năm tức năm-1407 Minh Thành Tổ Chu Lệ tại vị không lâu cũng phái người đi tìm trong vòng mười năm nhưng cũng thấy tung tích đâu. Tục truyền Trương Tam Phong đã đắc đạo phi thăng rồi. Hậu đại của phái Võ Đang gồm bốn đại đệ tử Lô Thu Vân, Chu Chân Đắc,Lưu Cổ Truyền, Dương Thiên Đăng được xưng là Thái Hòa tứ tiên.
Trương Tam Phong trước tác ra Võ Đang nội gia quyền, Võ Đang kiếm pháp, Võ Đang khí công, Ngũ Hành đạo pháp đều được hậu nhân phát dương quang đại. Võ Đang sau này thanh danh đại tăng có thể sánh vai với Thiếu Lâm , được mọi người xưng tụng là “Bắc sùng Thiếu Lâm, Nam tôn Võ Đang”
“Ban nhi, vi sư tu hành đã gần sáu trăm năm, rốt cuộc đã khám phá ra thiên đạo!”
Trương Tam Phong cảm khái nhìn về phía xa xa
“ Hôm nay , ngươi cũng đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh kì, trong tu chân giới ngươi là người thứ nhất chỉ trong vòng một trăm năm đã tiến vào Nguyên Anh kì , cũng đáng được tính là thiên tài. Hôm nay năm tháng thời gian đã không thể uy hiếp tính mạng ngươi, chỉ cần ngươi chuyên cần tu luyện, đến một ngày nào đó sẽ không thua sút vi sư,cũng sẽ khám phá ra thiên đạo, rồi phá toái hư không mà phi thăng”
“Sư phó, đồ nhi còn phải ở bên người đợi người dạy dỗ nhiều, người không đi có được không?”
Người được gọi là Bạn nhi con mắt đỏ lên tay nắm chặt người sư phụ đã nuôi dưỡng hắn cả trăm năm nay.
“Si nhân! Sư phó phải đi, ngươi cũng phải đi theo con đường của mình! Lộ trình từ từ sẽ hé mở, không thể cầu mà được! Đáng tiếc mấy vị sư huynh của ngươi không còn ở đây!” Trương Tam Phong nhìn đồ đệ đã trăm tuổi của mình mà không cầm được niềm thương cảm, tay vỗ về nhè nhẹ lên bả vai của đồ đệ mình.
Nhớ lại năm 1900 ở Tây hồ , đồ đệ thương yêu nhất của hắn là Dương Thiên Đăng vô pháp ngộ được đại đạo mà bước vào Nguyên Anh kì cuối cùng cũng phải từ giã ( là chết đó-MT)
Tuy rằng hắn đã tu luyện mấy trăm năm nhưng chẳng cách nào giữ được tâm tình không dao động. Cuối cùng li khai khỏi nơi đã tu luyện năm trăm năm là Phi Thăng nhai , du ngoạn tứ hải. Không nghĩ tới cuối cùng bên bờ Tây hồ lại nhặt được một đứa trẻ, cũng là đứa trẻ này mà làm cho hắn giữ được tâm tình bình thường trở lại.
Bởi vì nhặt được ở ven hồ cho nên hắn đặt tên là Hồ Bạn và lấy họ mình đặt cho, đạo hiệu là Vân Minh. Từ nay về sau Trương Hồ Bạn cũng là đệ tử quan môn (cuối cùng-mizz) của Trương Tam Phong. Trương Tam Phong truyền thụ cho Hồ Bạn y thuật, võ thuật và thiên đạo , hy vọng sau khi mình phá toái hư không mà đi thì Trương Hồ Bạn có thể kế thừa y bát của mình.
Trương Hồ Bạn cũng không phụ kì vọng của hắn, mới chỉ một trăm tuổi đã đột phát đến Nguyên Anh kì. Trương Tam Phong thu bốn đại đệ tử là Lô Thu Vân, Lưu Cổ Truyền, Chu Vân Đắc, Dương Thiện Hựu cùng xưng là Thái Hòa tứ tiên. Nhưng cũng chỉ là do không đột phá được đến Nguyên Anh kì, rốt cuộc cũng không cưỡng được thiên mệnh đều giã biệt Trương Tam Phong mà đi.
Tu đạo được chia làm mấy cảnh giới “Khí” “Đan” “Nguyên” “Thần” tứ đại cảnh giới. Trong đó lại chia thành “ Dẫn Khí” “ Ngưng Khí” “Hóa Khí” “Nhưỡng Đan” “Ngưng Đan” “Toái Đan” “ Nguyên Anh” “Thành Anh “ “Phá Anh” “Phân Thần” “ Dưỡng Thần” “Phá Hư” gồm 12 tiểu cảnh giới cả thảy. .
Mỗi tiểu cảnh giới lại chia ra làm ba là sơ ,trung, hậu. Cảnh giới “Dẫn Khí” cũng có nghĩa tính từ lúc bước vào tiên thiên cảnh giới , sống rất lâu có thể tới 200 năm. Mà “ Nhưỡng Đan” “Ngưng Đan” “ Toái Đan” thì có nghĩa tiến vào Kim Đan đại đạo ,cũng đã tính là cao thủ tu chân giản , có thể sống đến 500-600 tuổi.
Còn Nguyên Anh cảnh giới chính là đại môn khó vượt qua của người tu chân. Một khi qua được cửa này thì thân thể tính là bán tiên rồi.
Chỉ cần nguyên thần bất diệt, cho dù thân thể có bị hủy cũng thể trọng sanh lại được, cuộc sống cơ hồ không bị thời gian uy hiếp, sống đến vài nghìn năm.
Song nếu chánh thức bước được vào Nguyên Anh kì nếu không phải vận khí ngút trời thì là đại kì tài trong thiên hạ. Như Trương Tam Phong thu bốn đại đệ tử Lô Thu Vân, Lưu Cổ Truyền, Chu Chân Đắc, Dương Thiên Đăng tư chất đều hơn người nhưng vẫn chỉ dừng lại ở Kim Đan đại đạo , mà không thể bước vào con đường tu tiên chính thức.
Trương Hồ Bạn không chỉ có thiên tư hơn người, mà vận khí cũng tốt vô cùng. Ngay từ khi còn nhỏ đã được nhất đại tông sư là Trương Tam phong tận tâm chỉ dậy. Lại còn từ bé được sống trong tiên sơn tràn đầy linh khí của trời đất , liên tục ăn linh đan diệu dược .
Cho nên hắn mới một trăm tuổi đã tiến vào Nguyên Anh kì, cũng coi như là đại kì tích của giới tu chân.
Một tiếng chim hót thanh thúy vang lên đưa Trương Tam phong đang tư lự quay lại thực tế. Quay đầu nhìn lại vẻ mặt Trương Hồ Bạn ,Trương Tam Phong trong lòng lưu luyến không thôi, hết sức lo lắng cho đệ tử chính mình chỉ dậy này.” Ai!” Trương Tam Phong nhẹ thở dài, không đành lòng để đồ đệ mình thương tâm.
Vì vậy nói :
“ Bạn nhi, kì thật chỉ cần người tu luyện đến cảnh giới Phá Toái Hư Không là có thể gặp lại sư tôn rồi”
Trương Hồ Bạn biết thật ra năm mươi năm trước Trương Tam Phong đã tới cảnh giới phá toái hư không, chẳng qua là vì mình mà ở lại thêm năm mươi năm. Hôm nay rốt cuộc chính mình tiến vào cảnh giới Nguyên Anh sơ kì, sư phó mới rời đi.
Mặc dù trong lòng phi thường không muốn sư phó rời đi nhưng cũng hiểu một khi Phá Toái Hư Không đi, mới có thể theo đuổi thiên đạo chí cao, đây cũng là nguyện vọng lớn nhất trong lòng sư tôn hắn. Trương Hồ Bạn cũng hiểu không thể ngăn cản sư tôn mình được. Cho dù có trăm năm tu luyện nhưng lúc này vẫn không kìm được nước mắt rơi xuống.
“ Sư tôn, người nhất định phải cố gắng bảo trọng! Đồ nhi cung chúc sư tôn thiên đồ thuận lợi (con đường truy tìm thiên đạo thuận lợi) “
Trương Hồ Bạn nghẹn ngào nói.
Bi,hoan, hỉ, chính là vũ khí lợi hại nhất của cuộc sống, e rằng ngay cả thần tiên cũng không tránh được lưỡi dao sắc bén này. Mặc dù biết không thể né tránh thần thức đã tu luyện đến Nguyên Anh cảnh giới của Hồ Bạn.
Trương Tam Phong cũng đành lặng lẽ quay đầu sang bên , nhẹ gạt nước mặt, sau đó cố gắng giữ vẻ bình thường nói :
“ Bạn nhi, mặc dù ngươi đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kì, nhưng ngươi từ nhỏ ở tại sơn cốc này, chưa bao giờ trải qua cuộc sống ở thế tục. Không có kinh nghiệm trong thế tục, sau này đối với ngươi bất lợi phi thường trong con đường tu đạo.
Ngươi bây giờ đã được trăm tuổi, nhưng tâm tính vẫn như hài đồng chân chất. Tâm tính như vậy mặc dù ở giai đoạn tu luyện sơ kì tâm tình ngươi không bị ảnh hưởng, hiệu quả lớn gấp bội.
Nhưng bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kì, nếu ngươi không có kinh nghiệm khổ đau của cuộc sống thì đạo tâm của ngươi không thể tiến thêm một tầng. Trong khi ngươi tu luyện bị tâm ma quấy nhiễu cũng vô pháp chống lại, cho nên đợi sau khi vi sư rời đi, ngươi cũng quay lại thế tục một phen”
Giữ đúng lời hứa với mọi người. Ta tái xuất giang hồ, sau khi cân nhắc kĩ thì dịch bộ này cho mọi người đọc. Bộ này về sau tương đối giống Thốn Mang, nhưng lại pha chút hài, thêm một chút sắc hiệp (băm được khoảng 20 em thì có tính là chút không nhỉ?), nhưng băm nhau cũng rùng rợn không kém. Nói chung là cho 9.5/10. Hi vọng bộ này có thế vs được với CPGĐ
Ta từ bây giờ sẽ không dịch ngang truyện của trang web khác . Mong là các trang web khác cũng hạn chế chuyện dẫm lên chân nhau. Tất cả vì độc giả.
P/S : Bộ này không phải là Trương Tam Phong dị giới du. Hai bộ hoàn toàn khác nhau!
“Đi đến thế tục phải hành thiện thật nhiều! Tuyệt đối không thể gây nguy hại cho nhân gian! Nếu để sư phó biết ngươi làm hại nhân gian, nhất định phạt ngươi thật nặng”
Trương Tam Phong vẻ mặt vốn hiền hoà bỗng trở nên nghiệm nghị vô cùng, thanh âm cũng to lên gấp tám lần.
“Đệ tử nhất định cẩn tuân sư mệnh!”
Chưa bao giờ nhìn thấy Trương Tam phong nghiêm nghị khi nói chuyện với hắn, cho nên Trương Hồ Bạn cũng không biết làm sao, vội vàng thành khẩn tuân mệnh
Trương Tam Phong nhìn Trương Hồ Bạn có vẻ kinh hoàng, trong lòng lại nổi lên một chút không đành lòng. Nhưng Trương Tam Phong cũng biết nhân thế hiểm ác, mà Trương Hồ Bạn tâm tự lại không nhiễm chút bụi trần nào , chỉ sợ Trương Hồ Bạn làm việc hồ đồ.
Cho nên đành nhẫn tâm cảnh cáo nghiêm nghị một phen.Thậm chí dùng tới cả thần lực lưu lại trong tinh thần Trương Hồ Bạn một lạc ấn thật sâu đậm.
Nhìn Trương Hồ Bạn bộ dáng hỏang hốt, Trương Tam Phong cũng thu hồi ngay bộ dạng nghiêm nghị của mình , vỗ nhẹ vào vai Trương Hồ bạn:
“ Tốt lắm, không cần khẩn trương, chỉ cần ngươi dụng tâm nhớ kĩ lời vi sư dạy hôm nay là được. Nhưng nếu có người khi dễ ngươi, cũng không được làm Trương Tam Phong ta hổ thẹn ! Chỉ cần đối phương chưa tới cảnh giới Phân Thần, ngươi là Nguyên Anh sơ kì cũng tuyệt đối không thua kém gì đối phương. Dù sao ta từ võ mà nhập đạo, cho nên các lão già chỉ biết tu đạo không thể so sánh được”
Nói đến đây, Trương Tam Phong không nhịn được lại nhớ tới các ân cừu khi trước trong cuộc sống ở tu chân giới. Nhất thời hào khí lại vút lên ngàn trượng.
Kì thật Trương Tam Phong hoàn toàn có tư cách tự hào về mình. Năm đó Trương Tam phong tự mình sáng tạo ra võ đạo , tay trắng mà lập ra Võ Đang phái, tuổi còn ít mà từ võ nhập đạo, tung hoành trong tu chân giới mấy trăm năm, không ai có thể ngăn cản nổi. Cuối cùng trở thành đệ nhất truyền kì của tu chân giới. Ngay cả bốn đại đệ tử chưa tiến vào cảnh giới Nguyên Anh kì ,trong tu chân giới cao thủ như mây mà cũng đạt được danh khí không nhỏ.
“Đệ tử biết, đệ tử nhất định không làm hổ danh sư tôn!” Trương Hồ Bạn kiên định nói.
Tiếp theo Trương Tam Phong truyền lại các sự tình của phái Võ Đang và một số chú ý của phàn trần. Sau đó Trương Tam Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngắm nơi sinh sống mấy trăm năm của mình là Huyền Vũ tiên cảnh. Cuối cùng ánh mắt tập trung lên người đồ đệ duy nhất.
Hai mắt có điểm mông lung, tay không kìm được nhẹ nhàng vỗ lên đầu của Trương Hồ Bạn. Đưa tay ra đến nửa đường mới phát hiện ra hài đồng năm xưa còn nha nha học nói bây giờ đã cao không kém gì hắn. Đành thở dài, đưa tay xuống nhẹ vỗ vào đầu vai Trương Hồ Bạn:
“ Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sư phó phải đi rồi, ngươi nhất định tự bảo trọng đó”
Nói xong chậm rã phất tay một cái, một giới chỉ( cái nhẫn) trên mặt chạm khắc hình bách điểu tranh minh tinh tế vô cùng xuất hiện trên bàn tay Trương Tam Phong.
Trương Tam phong nhẹ nhàng cầm lấy tay Trương Hồ Bạn, sau đó đeo giới chỉ vào ngón cái cho hắn
“Cái giới chỉ này đã làm bạn với ta hơn 500 năm rồi, hôm nay ta truyền cho ngươi. Cái giới chỉ này có tên là Càn khôn giới, ngụ ý là bên trong chứa được cả càn khôn, có thể chứa rất nhiều vật dụng.
Lớn hơn thì gọi là Càn Khôn Quyền cứng rắn vô cùng là pháp khí đứng đầu, ngươi phải cẩn thận giữ gìn. Đây cũng chính là tín vật cao nhất của Võ Đang. Lịch đại chưởng môn của Võ Đang đều biết giới chỉ này. Ngươi xuống núi trước tiên thuận tiện qua Võ Đang nhìn xem hôm nay Võ Đang phát triển đến mức nào, nếu muốn cũng có thể hỗ trợ cho Võ Đang một chút, dù sao Võ Đang cũng do một tay vi sư xây dựng lên”
“Vâng , sư phó”
“Bây giờ sư tôn mang khẩu quyết sử dụng cái này truyền thụ cho ngươi! “
Sau đó Hồ Bạn trong não xuất hiện một ít khẩu quyết từ đâu truyền đến. Trương Hồ Bạn án theo khấu quyết sử dụng ý niệm khẽ niệm một chút, quả nhiên trong nháy mắt giới chí biến mất trên ngón tay cái của hắn. Trong phút chốc Hồ Bạn cảm giác được Càn Khôn giới và cốt nhục tương thông với nhau.
“Tốt lắm, vi sư đi đây, đợi ngươi ở không gian khác”
Sau đó trên bầu trời không gian đột nhiên bị vặn vẹo, mắt thường cũng có thể thấy được một lỗ thủ to lớn bỗng đâu xuất hiện trên bầi trời. Bạch quang chói mắt xuất hiện làm cho người ta không thể nhìn vào.
Bạch quang đột nhiên bắn tới, làm cho ngay cả Hồ Bạn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kì cũng không nhìn thấy gì trong phút chốc . Khi thị lực của hắn hồi phục lại thì Trương Tam Phong đứng bên cạnh đã biến mất.
Chỉ thấy lỗ hồng trên bầu trời đang từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất. Nước mắt nhất thời không thể khống chế được chảy ra. Một tiếng thét tê tâm liệt phế (tê tim, rách phổi) ngân dài thật lâu trong sơn cốc.
Động vật trong sơn cốc dường như cũng hiểu được người bảo hộ của chúng là Trương chân nhân đã phá không mà đi rồi. Nhất thời cả đám cũng ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Thanh âm xuyên thấu đến tận trời, xuyên qua cả đại trận cổ xưa, tại thế tục thì biến thành âm thanh sấm sét trăm năm khó thấy.
Trương Tam Phong đã đi rồi, nhưng tâm tình của Trương Hồ Bạn một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh. Trong lúc nhàn rỗi ngồi vào chỗ sư tôn hay ngồi để tu luyện, bất giác hắn sờ sờ vào Càn Khôn giới chỉ sư tôn hắn để lại. Càn Khôn giới chỉ cất chứa rất nhiều tiên đan diệu dược, pháp khí của tiên gia, tiên quyết của người tu chân.
Mỗi lần nhìn lại những thứ bảo tàng cả đời Trương Tam phong thu thập được cất kĩ bên trong Càn Khôn giới chỉ này, Trương Hồ Bạn lại nhớ tới thâm tình quan ái của sư tôn đối với hắn.
Sáng sớm một năm sau, một vị đạo sĩ trẻ tuổi dung mạo bình phàm ánh mắt đang hướng về cái lều cỏ giản dị trên ngọn núi bốn phía bị mây mù che phủ, bỗng hét lên một tiếng thật dài. Trong sơn cốc tất cả các loài chim bay, tẩu thú ( thú chạy) đều tập trung lại trước mắt vị đạo sĩ trẻ tuổi, sau đó đứng yên chờ đợi trước mặt đạo sĩ . Nếu có một người dậy thú ở đây hắn nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, nhất định sẽ bái vị đạo sĩ này làm sư phụ
“Các vị đạo hữu cùng tu luyện, ta phải đi rồi, sư tôn ta trước khi đi kêu ta đến thế tục tu luyện đạo tâm một phen, nơi này đành nhường các vị chiếu cố rồi, từ nay về sau ta cũng sẽ phái mấy vị đệ tử của Võ Đang đến đây tu luyện, cung thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn”
Nói xong Trương Hồ Bạn vái các loài chim bay ,thú chạy trước mắt một vái thật sâu.
“ Chủ nhân, nhân gian hiểm ác, ngươi phải cận thận hơn, nếu có gì khó chỉ cần phát tín hiệu cho chúng ta, chúng ta có phải liều cái mạng già này cũng sẽ tới hỗ trợ cho người”
Một thân tòan màu trắng, chính là vua của rừng xanh, uy mãnh vô cùng- một con hổ trắng thanh âm trầm thấp nói.
Trương Hồ Bạn nghe con hổ già nói ,cũng không lấy làm ngạc nhiên, đơn giản bọn chúng toàn nói chuyện với nhau như vậy. Bởi vì các loài trước mắt đây đều đã tu hành hơn ngàn năm đều tính là các lão quái vật rồi.
Thậm chí tương đương với cao thủ loài người ở cảnh giới Dưỡng Thần, cách cảnh giới Phá Toái Hư Không chỉ một bước nhỏ mà thôi. Con hổ này chính là một cao thủ đạt tới cảnh giới Dưỡng Thần .
Nước mắt lại tuôn ra như một năm trước. Trương Hồ Bạn biết mấy yêu quái này bị loài cho là hung ác vô cùng nhưng thực ra không phải thế, thậm chí nếu so với con người còn lương thiện hơn nhiều. Trương Hồ bạn từ nhỏ đã thường xuyên cưỡi hổ, ngồi trên tiên hạc mà lớn lên.
Có thế nói mấy “ yêu quái” này đều là tiền bối của hắn. Mặc dù Trương Hồ Bạn coi đám quái vật này là tiền bối , nhưng bọn chúng vạn phần không dám tự tung tự tác. Đó là do đám yêu thú này đều được Trương Tam Phong tha mạng trong những lần đi hàng yêu phục ma.
Hơn nữa còn đưa chúng tới tiên sơn tràn ngập linh khí, bọn chúng có Trương Tam Phong bảo hộ cho nên an tâm tu luyện. Ngoài ra còn phải nói tới chuyện nhất đại tông sư Trương Tam Phong tận tâm chỉ bảo, cho nên cũng có thể tính như là bán đồ đệ của Trương Tam Phong rồi.
Bây giờ Trương Tam phong đưa Càn Khôn giới chỉ truyền lại cho Trương Hồ Bạn cũng có nghĩa là Trương Hồ Bạn là chủ nhân của sơn cốc này, và cũng là người thay mặt phát ngôn cho Trương Tam Phong .
Mặc dù Trương Tam Phong không bắt bọn chúng phải gọi là sư tôn hay chủ nhân, nhưng trong lòng mấy lão yêu quái đã sớm tri ân coi Trương Tam phong là chủ nhân. Đương nhiên chủ nhân hôm nay chính là Trương Hồ Bạn.
Last edited by thaolakinh89; 12-11-2008 at 12:10 PM.
Trương Hồ Bạn nhè nhàng niệm khẩu quyết, sau đó ngón tay chỉ ra , miệng hô to một tiếng
“ Khai”
Mây mù phút chốc tản đi hết, tình cảnh dưới chân núi nhất thời hiện ra rõ ràng. Một đám du khách khí thế bừng bừng đứng trên “Sơ Trang Thai” ngắm cảnh núi Võ Đang.
” Đây là nhân gian rồi”
Nói xong Trong Hồ Bạn quay đầu nhìn đám yêu thú một cái thật sâu. Cuối cùng phất tay một cái, trong nháy mắt đám yêu thú liền biến mất. Sơn cốc lập tức khôi phục lại hình dạng ban đầu, chỉ có điều đã thiếu đi một vị đạo sĩ.
Từ đâu đột nhiên xuất hiện một vị đạo sĩ trên đường đi tới Ngộ Chân cung. Vị đạo sĩ này chính là nhân vật của chúng ta- Trương Hồ Bạn.
Ngẩng đầu nhìn Ngộ Chân cung ngụ trên đỉnh núi xa xa, lại nhìn sang dòng người nườm nượp đi lên, Trương Hồ Ban thầm nghĩ
“ Nơi này đại khái là nơi đầu tiên sư tôn ta tu luyện! Nghe sư tôn nói tổng đàn của Võ Đang sơn ở trên Ngộ Chân cung, hơn nữa ở đó còn có di tượng của sư tôn, phải đi cùng đám du khách này lên xem một phen thôi! Thuận tiện cũng xem Võ Đang hôm nay phát triển như thế nào”
Trương Hồ Bạn liền nhập vào đòan du khách lữ hành có tên là “ Thanh Sơn” lặng lặng đi theo đằng sau.
Khi cảm nhận được nặng lượng của sanh mệnh đám người kia, Trương Hồ Bạn không nhịn được âm thàm lắc đầu nghĩ :
“ Nguyên lai sanh mệnh nguyên lực của con người quá yêu, trách không được sư tôn nói con người bình thường không sống quá được 100 tuổi”
Vì là mùa hè, thời tiết vô cùng nóng nực, cho nên đám lữ hành đi tới giữa sườn núi, thì cả đám người đều bất động, ai nấy đều hữ khí vô lực, đành tìm khối đá hay bóng mát ngồi xuống.
Sau đó vội vàng lấy bình nước ra liều mạng dốc hết vào trong miệng! Thấy bọn người kia dừng lại, Hồ Bạn cũng theo quán tính đi tìm khối đá trong bóng râm ngồi xuống, mặc dù đối với hắn ánh mặt trời nóng đến mấy cũng chẳng ý nghĩa gì.
Trong lúc này hắn tiện thể nghe đám du khách nói chuyện với nhau, đối với Trưong Hồ Bạn mà nói, mỗi điều các du khách nói ra hết thảy đều mới mẻ vô cùng,thậm chí ngay cả quần áo của bọn họ cũng làm hắn ngạc nhiên không ít.
Vì vậy Trương Hồ Bạn ngồi trong bóng râm lẳng lặng nghe bọn họ nói chuỵen phiếm,đồng thời quan sát các sinh hoạt quen thuộc của loài người.
Hắn phát hiện ra bên phải hắn hắn trên một gốc cây đại thụ, có hai cô gái đang đứng, cả hai người đều mặc áo T-shirt, bên dưới mặc một cái váy siêu ngắn, hai cặp đùi nõn nà thon dài như ẩn như hiện làm cho người nào cũng phải tưởng tượng lung tng.
Mặc dù Trương Hồ Bạn đã trên trăm tuổi, nhưng từ bé sống ở thâm sơn cùng cốc, cho nên đến giờ hắn chưa nhìn thấy hình ảnh diễm lệ thế bao giờ. Đạo tâm luyện cả trăm năm cũng không kìm được
“ Trời ơi, đây là đàn bà, đôi chân dài của các nàng quả thật phi thường xinh đẹp, trên bờ ngực lại có hai trái nhục cầu nữa, vì sao lại kì quái vậy, thế nhưng làm cho tim ta đập mạnh mấy hồi! Trách không được sư tôn muốn ta xuống núi tu luyện, trong thế gian này chỉ riêng đàn bà đã có điểm làm đạo tâm ta thất thủ rồi, xem ra quả thật phải tăng cường luyện tâm hơn nữa”
Trương Hồ Bạn trong lòng hơi suy nghĩ, thỉnh thoảng lại tự đánh giá hai cô gái trước mặt.
Cô gái bên phải hơi chút thành thục , đôi lông mày dài, mũi thẳng, đôi môi anh đào, đại khái là khoảng 24-25 tuổi. Kì thật không chỉ có Trương Hồ bạn đánh giá hai cô gái kia, còn có rất nhiều nam nhân đang nhìn trộm hai nàng. Đặc biệt là vị đoàn trưởng trẻ tuổi mặc áo màu trắng, đôi mắt bóng loáng thỉnh thoảng lại liếc qua đôi chân siêu dài của hai nàng, sau đó ánh mắt nhìn thật sâu vào đó, miệng thì nuốt nước bọt .
Mặc dù Lâm Linh và Triệu Lệ Nhã biết trong đoàn du khách có rất nhiều ngườid dang rình trộm hai nàng đặc biệt là vị đoàn trưởng tuấn tú đẹp trai kia càng như con tiểu trùng muốn bám lấy hai nàng trông dáng vẻ lộ liễu vô cùng, thế nhưng không nghĩ đến đạo sĩ trẻ tuổi kia còn lộ liễu hơn cả hắn, không chỉ nhìn vào chân mà mục tiêu đầu tiên của hắn là nhìn thẳng vào ngực , ánh mắt hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nếu không vì trưởng bối đã dặn dò kĩ càng ở Võ Đang này long xà lẫn lộn cao nhân đầy rẫy với cả Lâm Linh đã thầm ngăn lại thì Triệu Lệ Nhã đã tiến đến cho tên đạo sĩ khốn khiếp kia một bài học rồi.
Đáng thương cho Trương Hồ Bạn không biết bị hại mỹ nữ trước mắt kia khinh bỉ vô cùng, chẳng qua cũng chỉ do hắn dùng ánh mắt tò mò quá đáng nhìn vào cái gọi là đàn bà trong truyền thuyết.
Trong lòng hắn đang thầm đánh giá cái bộ vị bất đồng trên thân thể đàn và nam nhân nhân . Theo hắn thấy đàn bà thân thể nhỏ yếu hơn nam nhân rất nhiều nhưng cơ ngực chắc chắn hùng vĩ hơn so với nam nhân
“ Không biết hạ thân của các nàng có giống với nam nhân không nhỉ?”
Trong đầu Trương Hồ Bạn đột nhiên có ý nghĩ kì quái, con mắt nhất thời không khống chế được chuyển hướng sang bộ vị vô cùng đặc biệt trên cơ thể của đàn bà.
Triệu Lệ Nhã rốt cuộc không thể khống chế được tâm tình nữa lập tức đứng lên. Lâm Linh đối với đạo sĩ trẻ tuổi trước mặt cũng có điểm căm tức không thèm ngan cản Triệu Lễ Nhã. Đáng thương cho Trương Hồ Bạn lúc này vẫn chưa hiểu chuyển gì trong tâm tưởng đang xảy ra một phen đấu tranh khốc liệt không biết nên hay không sử dụng thông thiên nhãn để tìm tòi đến tật cùng.
Đột nhiên hắn cũng cảm thấy một cỗ sát khí xuất hiện, mặc dù cao thủ Nguyên Anh kì như hắn đây không đáng gọi là sát khí , nhưng Trương Hồ Bạn trong lòng cũng lấy làm khó hiểu phi thường , không hiểu tại sao hai mỹ nữ xinh đẹp này lại phát ra cỗ sát khí như vậy. Mắt nhìn thấy Triệu Lệ Nhã đi đến gần trong lòng hắn phát hoảng gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Còn Triệu Lệ Nhã nhìn thấy Trương Hồ bạn có điểm kinh hoảng thì nghĩ hắn đang chuẩn bị chạy trốn, bất giác cước bộ nhanh hơn vọt tới trước mặt Trương Hồ Bạn , thân thủ hướng tới Trương Hồ Bạn mà đánh.
Mặc dù Trương Hồ Bạn lúc này thân thể bất an nhưng người khác đánh hắn hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy thân thể hắn giống như dải lụa mềm mại vô cùng nương theo chưởng phong nhẹ nhàng né sang một bên thoát khỏi công kích của Triệu Lệ Nhã.
Động tác của hắn giống như chớp giật , ngoại nhân thoạt nhìn tưởng như Triệu Lệ Nhã vô cớ chạy đến trước mặt Trương Hồ Bạn sau đó hung hăng nện một quyền về phía chỗ bả vai hắn vừa chuyển động đi.
Chỉ có Lâm Linh và vị đoàn trưởng quần áo trắng kia là hiểu rõ. Vị đoàn trưởng kia mặc dù tuổi còn trẻ nhưng công phu luyện được cũng không ít cho nên cũng hiểu rất rõ ràng.
Nguyên là Triệu Lệ Nhã vừa rồi một trảo nhẹ nhàng đưa ra nhưng muốn chế phục hắn cũng vô cùng dễ dàng. Chỉ có điều lúc này vị đạo sĩ kia dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn đứng im chỗ cũ. Từ đây có thể nói đạo sĩ này chính là một đại cao thủ.
Triệu Lệ Nhã mười phần chắc chín , thế mà xú đạo sĩ trước mặt này lại dễ dàng tránh thoát. Hắn tránh được rồi lại còn mỉn cười với mình, lập tức cổ uất ức bùng phát . Triệu Lệ Nhã lập tức sử dụng tới Triệu Thị Thập Bát Quyền. Triệu Thị Thập Bát Quyền chính là sở học của tổ tiên Tống thái tổ - Triệu Khuông Dẫn sáng tạo ra. Luyện đến cực điểm có thể đánh nát cả đá hoa cương cứng rắn vô cùng.
Mặc dù Triệu Lệ Nhã mới luyện tới tầng thứ năm so với tầng cuối cùng là tầng thứ chín khoảng cách còn rất xa. Nhưng một quyền của nàng đánh ra cũng có thể đập nát một khối đá to bằng đầu người. Trong mắt người bình thường có thể nói là vô cùng lợi hại rồi. Tuy nhiên đáng tiếc cho nàng hôm nay gặp phải cái loại trong truyền thuyết gọi là tiên nhân ,là kẻ vô cùng lợi hại.
Trong lúc Triệu Lệ Nhã khí phách mười phần , khí thế xuất ra như “ Khí Thôn Sơn Hà” thì nàng cảm thấy một cỗ lực lượng nhu hòa nhẹ nhàng bao lấy nắm tay của mình, làm cho nàng nửa phần sức lực không thể tiến tới được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Lệ Nhã phút chốc biến thành xanh lè, nắm tay cũng bất động không tiến lên thêm được. Lâm Linh nhìn rõ cảnh vừa nãy, cũng biết mình gặp phải cao thủ chân chánh mất rồi.
Ngay lập tức tiến lên nói :
“ Này , tiểu sư phó, muội muội Triệu Lệ Nhã của ta không biết nặng nhẹ đắc tội với ngài , nay ta xin ngài mong ngài tha thứ cho!”
“Lâm tỷ tỷ, không cần phải xin lỗi tên sắc lang này làm gì! Ngươi chạy nhanh lên núi thỉnh Tống bá bá xuống giáo huấn tên xú đạo sĩ này một phen!”
Triệu Lệ Nhã nước mắt lưng tròng, vừa nói vừa đá ra một cước, quay đầu hung hăng nhìn Trương Hồ Bạn chằm chặp.
“Này vị tiểu thư kia, buông muội muội ngươi ra bất quá lại làm cho nàng công kích ta tiếp ! Sắc lang là ý tứ gì? Lại còn muội muội ngươi gọi ta là xú đạo sĩ, chẳng lẽ ta xấu lắm à?” Trương Hồ Bạn ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn Lâm Linh.
Lâm Linh nhìn thấy Trương Hồ Bạn dáng vẻ oan uổng, đặc biệt ánh mắt hắn trong suốt , nàng cũng hiểu hắn tuyệt không cố ý làm như vậy.
Vì vậy Lâm Linh gật gật đầu nói :
“ Hảo, ta cam đoan muội muội ta sẽ không công kích ngươi, cũng không chửi bới ngươi nữa! Nhưng ngươi cũng thể nhìn chúng ta vô lí thế được !”
Trương Hồ Bạn nhất thời ngây người, nguyên lai nhìn chằm chằm nữ tử như thế là không có lễ phép, nhìn như thế là sắc lang!
Nghĩ thông suốt được điểm này Trương Hồ Bạn tâm càng hoảng loạn, hiểu được hành vi vừa rồi là càn rỡ vội vàng triệt thoái trói buộc Triệu Lễ Nhã, không dám dùng đến thuật phi hành sợ làm người ta kin hãi , đành giữ vẻ mặt nghiêm nghị đỏ bừng chạy vội vàng lên trên núi.
Mọi người nhìn thấy thế không nhịn được đều ha ha cười to, bất quá từ lúc này không ai còn dám rình mò nhìn lén hai vị tỷ muội này nữa.
Dù sao vừa nãy Triệu Lệ Nhã đánh ra một quyền, lá cây trên mặt đất đều bị quyền phong bốc lên cao, bây giờ chỉ có kẻ nào không có mắt mới dám đắc tội với hai cô nương này. Mọi người bất tri bất giác đều đi cách xa xa hai cô nương này một chút.
“Lâm tỷ tỷ, tên đạo sĩ vừa rồi thật sự lợi hại quá, quyền đầu của ta đánh hắn như đánh vào không khí vậy, cũng chẳng hiểu là hắn sử dụng pháp thuật gì nữa, sau đó quyền đầu của ta cũng không thể cử động được!”
Triệu Lệ Nhãn khôi phục được tự do rồi nhưng không khỏi có chút uể oải nói.
“Xem ra bá phụ nói không sai, Võ Đang quả thật là đầm rồng hang cọp, ngay cả đạo sĩ nhỏ tuổi như vậy mà võ công đã cao siêu quá đáng. Nhưng mà từ trước đến nay cũng chưa từng nghe thấy Tống bá bá nói trên Võ Đang lại có đạo sĩ trẻ tuổi lợi hại như thế. Đệ tử trẻ tuổi của phaí Võ Đang đại bộ phận chúng ta đã gặp qua, đều có thể nhận biết hết. Chưa bao giờ tưởng tượng được có cao thủ trẻ tuổi đến nhường này!”
Lâm Linh vẻ mặt có khó tin lắc đầu nói. Sau đó lập tức đuổi theo đòan du khách. Bất quá nàng cũng không tưởng tượng được võ nghệ thật sự của Trương Hồ Bạn thâm sâu đến mức nào, bất giác trong lòngkhông nén nổi nỗi kinh hãi vớ cao thủ trẻ tuổi đồng lứa này.
Đội lữ đoàn rời xa đi rồi, Trương Hồ Bạn mới ló mặt ra nhìn xung quanh không còn ai nữa, nhưng hắn cũng không dám lăng không phi hành đành phải dùng độn thuật phi thẳng lên đỉnh núi, tìm chỗ gần Ngộ Chân cung không có ai mới phát đất chui lên.
Ngộ Chân Cung ở phía đông của Võ Đang sơn, bên cạnh là Phượng Hoàng sơn, bốn bề sơn thủy vờn quanh. Đi thẳng lên chính là Hoàng Thổ Thành. Ngộ Chân cung vô cùng cường thịnh, gồm có bốm trăm gian tất cả, diện tích rơi vào khoảng năm vạn sáu ngàn thước vuông. Đại điện hòan tòan là bằng gỗ, nơi này được bảo tồn cực tốt, cũng chính là nơi mà hoàng đế năm xưa dựng nên cho Võ Đang đạo sĩ để kỉ niệm đạo sĩ Trương Tam Phong.
Sử sách còn ghi Trương Tam Phong, tên thật là Trương Tòan Nhất tự là Huyền Huyền. Phong tư khôi vĩ, tai to mắt lớn, vô luận ai đã nhìn thấy Trương Tam Phong đều cho rằng là thần tiên trong lòng người.
Triều Minh năm Hồng Vũ, Trương Tam Phong đi tới Võ Đang sơn , lập am tu luyện. Sau đó sáng tác ra Võ Đang quyền , danh chấn thiên hạ, dựa trên kinh nghiệm của đại tông sư này đời sau không ngừng phát triển, cuối cùng trở thành một võ thuật có ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Hoa. Trương Tam Phong chính là tổ sư của võ thuật Võ Đang, Ngộ Chân cung được lịch đại đệ tử vô cùng sùng kính đều hết sức chăm chỉ tập luyện quyền thuật.
Trương Tam Phong khi trước từng nói :
“Sơn dị thiên tất đại hưng” ( núi này tất sẽ phát triển phồn thịnh-mizz)
Đúng như vậy hơn mười năm sau Minh Thành Tổ quả nhiên đại tu Võ Đang. Triều Minh năm Hồng Vũ 23, Trương Tam Phong rời Võ Đang mà đi.
Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương và Minh Thành Tổ Chu Lệ đều phái người đi tìm TRương Tam phong mà không được.
Minh Thành Tổ đành ban sắc phon cho Trương Tam Phong :
“ Chân tiên đạo đức cao vời vợi thần thông khó lường. Trẫm tài chất sơ dong, nhưng trong lòng chí thành ngày đêm không quên…”
Nhưng vì không ai tìm thấy được vị “ trường sanh cửu thị thuật, siêu phàm nhập thể chi công” cao nhân của Võ Đang Trương Tam Phong này, cho nên Trương Tam Phong trở nên thần bí khó lường.
Hậu nhân vô cùng ngưỡng mỗ, Minh Thành Tổ cũng hết sức thành ý mà kiến tạo ra Ngộ Chân Cung. Dựng tượng Trương Tam Phong ở trong đại điện, để mọi người cúng bái. Ngộ Chân Cung từ đó đến nay trở thành tổng đàn của Võ Đang.
Nhìn đạo quan cổ xưa trước mắt , Trương Hồ Bạn tựa hồ nhìn thấy khung cảnh sư tôn hắn năm đó kết am tu luyện , dậy dỗ môn đổ ở đây. Trong lòng không nhịn được âm thầm cảm thấy thương tâm , đồng thời hạ quyết tâm nhất định sẽ phát dương quang đại Võ Đang .
Đi qua đại môn đập vào mắt chính là di tượng của Trương Tam Phong. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, bất giác trong mắt hắn điểm chút lệ long lanh. Trương Hồ Bạn hướng đến di tượng Trương Tam Phong bái một bái thật sâu. Sau đó đi ra một cái ao nhỏ đằng sau thiên điện.
Ao nhỏ thâm u, hai bên là hai hàng bích lục ngọc trúc mượt mà, còn ao nhỏ cũng do nhuyễn nga thạch ghép vào với nhau. Đi quanh co mấy trăm thước, phía sau hiện ra một bức tường cổ chắn ngang đường đi.
Nhưng Trương Hồ Bạn chẳng chút suy nghĩ đi thẳng xuyên qua bức tường cổ, biến mất khỏi khuôn viên cái ao nhỏ. Nếu lúc này có du khách nào ở đây nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, tưởng đây là quỷ đi xuyên tường .
Kì thật đây chính là một đạo phong ấn của đạo gia, bức tường cổ này bố trí chẳng qua để che mắt thiên hạ làm cho du khách khỏi thấy kinh ngạc mà thôi. Mặc dù đạo sĩ bố trí trận pháp này tu vi không kém, nhưng nếu so với cao thủ cỡ Nguyên Anh kì như Trương Hồ Bạn mà nói, chỉ là đáng là tiểu hài tử bầy trò đùa nghịch mà thôi.
Tại chân núi của Ngộ Chân cung , Trương Hồ bạn đã cảm nhận được hơn mười cỗ năng lượng mạnh yếu không đồng đều. Cỗ năng lượng này cũng phi thường quen thuộc, thân thiết. Đúng là chỉ có những người tu luyện Võ Đang tiên quyết mới có thể phát ra năng lượng như thế này. Đến lúc ở phía sau Ngộ Chân Cung, Trương Hồ Bạn cũng cảm thấy cỗ năng lượng quen thuộc này phát ra từ phía sau bên phải của chủ điện. Vì vậy sau khi Trương Hồ Bạn tham bái di tượng của Trương Tam Phong xong liền đến đây.
Xuyên qua bức tường cổ, trước mắt Trương Hồ Bạn hiện ra một khuôn viên thật lớn trồng đầy các loại kì hoa dị thảo. Ở giữa khuôn viên có một cái ao nhỏ, xa xa là một con đường nhỏ dẫn thẳng tới đạo quan giản dị.Đứng trước cửa đạo quan có hai vị đạo sĩ mới mười lăm, mười sáu tuổi đang cầm chổi nhẹ nhàng quýet đám lá rụng.
Trong lúc bất thần họ ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh Trương Hồ Bạn xuyên qua tường lúc này, nhất thời trợn mắt há mồn đánh rơi cả chổi xuống đất.
“Lâm sư đệ, con mắt ta có nhìn nhầm không? Phía trước tại sao tự nhiên xuất hiện một đạo sĩ trẻ tuổi đang đi về hướng chúng ta!”
Đạo sĩ bên trái nghiên người hỏi đạo sĩ bên phải tỏ vẻ không tin vào mắt mình nữa, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trương Hồ Bạn đang đi tới gần.
Hại đạo sĩ này tử bé đã lớn lên ở đây, vài chục năm lại đây ngoại trừ đương kim chưởng môn phái Võ Đang Thanh Mộc đạo trưởng , ngẫu nhiên tới thỉnh giáo, hoặc vấn an chuyện gì đó các vị tiền bối phái Võ Đang, còn ngoài ra chẳng có ai tiến vào nơi này.
Ngay cả các đệ tử tu luyện vài chục năm trong phái Võ Đang, cũng chẳng thể biết tới các cấm chế ở đây, chứ đừng nói đến người thường. Muốn vào được đây tu vi phải cực cao, nếu không có trình độ nhất định thì vô luận thế nào cũng không thể tiến vào. Nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ trẻ tuổi, vẻ bề ngòai mới tầm hai mươi tuổi, hiện ra sờ sớ trước mắt đang đi tới hướng này, làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Hai vị đạo hữu! Có thể nhờ hai vị truyền đạt Khô Diệp một chút không, nói phi thăng nhai có người đến!”
Nhìn thấy ai đạo sĩ đang đứng ngẩn người ở đó , lại không có ý nghênh đón, Trương Hồ Bạn đành phải nhẹ giọng hỏi han.
Phái Võ Đang bắt đầu từ Trương Tam Phong, tiếp theo lấy các chữ Án, Huyền, Vân, Không, Ngộ, Khô, Chân , Hư, Tử , Thanh, Minh, Hạo, Viên làm tên để sắp xếp bối phận.
Mà Trương Hồ Bạn là đệ tử cuối cùng của Trương Tam Phong, mặc dù chỉ có khoảng một trăm tuổi, nhưng bối phận ngang hàng với chữ Vân. So với chưởng giáo của Võ Đang hôm nay là Thanh Mộc đạo trưởng thì cao hơn bẩy cấp.
Cho dù ngay cả đạo trưởng bối phận cao nhất ở Võ Đang là Khô Diệp đạo trưởng cũng phải gọi Trương Hồ Bạn là sư thúc tổ. Mặc dù Trương Tam Phong không có dậy Trương Hồ Bạn các cánh ứng xử ở trong thế tục, nhưng truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành lễ nghĩ truyền thống từ xưa đến nay rồi.
Mặc dù Khô Diệp đạo trưởng là người lớn tuổi nhất trong phái Võ Đang hôm nay, tu vi cũng là cao nhất, nhưng đối với Trương Hồ Bạn mà nói cũng vẫn chỉ là hậu bối nho nhỏ mà thôi. Cho nên Trương Hồ Bạn cũng tự nhiên chẳng hề khách khí mà gọi thẳng là Khô Diêp.
Trương Hồ Bạn nhất thời ngây người, hắn không biết vừa rồi mình đắc tội với hai vị đạo sĩ ở đây cái gì.
Hắn cẩn thận suy nghĩ thật kĩ những lời mình vừa nói qua. Hắn tự cảm thấy mình chẳng đắc tội gì với hai người này, mặc dù Trương Hồ Bạn hiểu rằng mình đối với sự tình ở thế tục một phần vạn không am hiểu, nhưng để mà nói là đắc tội với hai đạo sĩ này thì hắn nghĩ không ra.
Vừa rồi bỗng dưng vô cớ bị hai cô gái công kích, rồi lại bị chửi là xú đạo sĩ, còn bây giờ đi đến môn phái của mình còn bị lạnh lùng đuổi đi. Cho dù Trương Hồ Bạn có căm tức đến đâu cũng bắt đầu có chút căm tức.
Để mà nói đối với tu vi của hắn có thêm cả trăm ngàn vạn đạo sĩ nữa cũng vô pháp ngăn cản. Nhưng đệ tử chân truyền của khai tông tổ sư phái Võ Đang là hắn đây vẫn phải giữ tôn nghiêm của mình. Hắn chẳng cần người ta phải long trong đón tiếp , nhưng cũng chẳng muốn pháp cường hành đạp cửa mà vào.
“Khô Diệp, đến gặp ta!”
Mặc dù Trương Hồ Bạn chỉ nói nhẹ nhàng một câu, nhưng trong lòng không khỏi có chút tức giạn. Trương Hồ Bạn một câu nói ra chỉ kèm thêm một chút tiên lực nhưng đã đủ chấn động cả đạo quan.
Hai vị đạo sĩ nhỏ giữ cửa sớm đã bị khí thế át cả sông núi của Trương Hồ Bạn làm cho vô lực ngồi phệt xuống dưới đất. Mà lúc này tại đạo quan phía sau hậu điện, Khô Diệp đang ngồi tu luyện cũng kinh ngạc vội mở mắt ra.
Hai đạo kim quang màu vàng bắn ra từ mắt, cũng bởi vì Khô Diệp tu luyện đến cảnh giới Nhưỡng Đan kì cho nên đã hơn 300 tuổi mà vẻ ngoài chỉ như ba mươi tuổi mà thôi.
Mặc dù vừa nãy Trương Hồ Bạn chỉ dùng chút tiên lực nhưng đối với kẻ vừa mới bước vào Nhưỡng Đan trung kì như Khô Diệp mà nói thì như tiếng sấm nổ. Điều kì quái hơn là luồng tiên lực kia thập phần quen thuộc , thậm chí như là tiên lực của chính mình tu luyện Võ Đang tiên quyết xuất ra vậy. Nhưng mà ở phái Võ Đang làm gì có cao thủ tu vi đến bực này?
Mặc dù Khô Diệp nghi hoặc không thôi, nhưng không dám khinh thường, vội vàng chạy ra hướng chủ điện. Lúc này ở chủ điện sớm đã có hơn mữời vị tiền bối của Võ Đang. Ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc vô cùng , nhìn thấy Khô Diệp đi đến lập tức tự giác nhường đường cho Khô Diệp, rồi sau đó đi đằng sau Khô Diệp tiến ra cửa.
Nếu lúc này có người nhìn thấy đám đạo sĩ này, nhất định sẽ khiếp sợ tột độ. Bởi vì mỗi đạo sĩ ở đây đều từng danh chấn võ lâm, thậm chí ở trong giới tu chân cũng tính là cao thủ, sau đó mấy người này đều đột nhiên biết mất.
Đại bộ phận đạo sĩ ở đây đều râu tóc bạc phơ, lông mày rủ quá mắt, dáng vẻ thập phần tiên phong đạo cốt. Chỉ có hai đạo sĩ là giống như Khô Diệp trông như tuổi còn rất trẻ, thực ra hai vị này đều đạt tới cảnh giới Nhưỡng Đan kì.
Mặc dù đám đạo sĩ ở đây, tùy tiện xuất ra một người đều làm chấn động cả võ lâm, nhưng Trương Hồ Bạn lại âm thầm lắc đầu. Đối với đại bộ phận đạo sĩ ở đây tuổi đều ngòai 200, nhưng chỉ dừng lại ở cảnh giới “Khí” Trương Hồ Bạn rất lấy làm bất mãn.
Trong lòng hắn không nghĩ đến thực ra hắn vận khí quá tốt, mà thiên tư lại vô cùng thông tuệ. Từ nhỏ đã ở nơi tiên cốc tràn ngập linh khí, lại còn liên tục được ăn các loại linh dược trân quý, lại còn được một vị cao thủ vô cùng khủng bố đạt tới cảnh giới Phá Hư là Trương Tam Phong tận tình chỉ dạy trong 100 năm cho nên thành quả đạt như thế này không tính là quá khó khăn.
Trong lúc Trương Hồ Bạn đang suy nghĩ mien man, mấy lão đạo sĩ ở đây lại vô cùng kinh ngạc không thôi. Bởi vì họ vô pháp nhìn thấy tu vi của Trương Hồ bạn, cũng như họ khong thể nhìn thấy tu vi của Khô Diệp vậy. Điều này nói lên rằng đạo sĩ ở trước mặt đây ít nhất phải là cảnh giới Nhưỡng Đan kì.
Nhưng cảnh giới Nhưỡng Đan kì , tu vi đến mức này có ý nghĩa như thế nào, cho đến ngay cả Khô Diệp đạo trưởng và hai người khác cũng mới chỉ ở cảnh giới Nhưỡng Đan kì mà thôi! Đối với mấy lão đạo sĩ này mà nói, có thể tiến vào cảnh giới Đan kì, thậm chí là Nhưỡng Đan sơ kì cũng là chuyện mãn ý lắm lắm rồi.
Còn cảnh giới Nguyên Anh kì thì không dám nói đến, bởi vì cả phái Võ Đang cũng chỉ nghe nói tổ sư gia Trương Tam Phong mới tu luyện đến cảnh giới kia, gần như đây chỉ là truyền thuyết thôi.
Khô Diệp lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không có khả năng phát hiện ra tu vi của đạo sĩ tướng mạo tầm thường trẻ tuổi này. Đứng trước đạo sĩ này chỉ cảm thấy như biển rộng thâm sâu không thể lường được, như núi cao nguy nga không thể với được.
Bình thường mà nói đối phương hơn mình hai tầng tu vi thì miễn cưỡng vẫn nhìn ra được tu vi của đối phương. Khô Diệp đã là Nhưỡng Đan trung kì mà tu vi không cách nào nhìn thấy đựoc Trương Hồ Bạn cho nên Khô Diệp định liệu rằng vị cao nhân này ít nhất phải là Ngưng Đan sơ kì rồi.
Lúc này Trương Hồ Bạn đã triệt thoái khí thế vữa này, hai đạo sĩ nhỏ đang ngồi trên mặt đất cũng lấy lại đựoc tinh thần. Nhìn thấy trong điện chật ních các lão tổ tông ở đây, mặc dù vừa rồi bọn họ có chút hốt hỏang trong lòng , tuy nhiên đã có các tiền bối cao thủ ở đây thì cũng lấy lại tinh thần được ngay.
Vội vàng đứng phắt dậy chạy tới lão đạo sĩ bên cạnh chuẩn bị trình báo tình huống với lão tổ tông này.
Chỉ thấy Trương Hồ Bạn sắc mặt thản nhiên, mỉm cười nhìn Khô Diệp gật đầu nói :
“ Ngươi đại khái là Khô Diệp hả?”
“To gan, thái tổ sư của chúng ta mà ngươi cũng dám tùy tiên gọi tên sao”
Nhìn thấy tất cả các tiền bối đều tụ tập lại đấy, hai đại sĩ này lập tức lấy lại hào khí giả hổ giả uy quát to. Hai tên này cũng quên mất các vị tiền bối chưa mở mồn mà hắn dám xen vào nói chuyện.
“Thanh Đằng, không được vô lễ”
Khô Diệp quát đạo sĩ vừa lên tiếng một câu. Lúc này Thanh Đằng lập tức cũng nghĩ ra thân phân của mình vội vàng lùi về phía sau.
“Chẳng biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
Vừa nói dứt lời Khô Diệp ngây dại cả người, bởi vì hắn thấy ngón cái của Trương Hồ Bạn mang Càn Khôn giới chỉ. Kì thật khi Trương Hồ Bạn tiến vào Ngộ Chân cung cũng đã để cho Càn Khôn giới chỉ tuỳ tiện xuất hiện trên tay.
Bất quá đám đệ tử thế tục cũng chưa bao giờ được nghe về cái Càn Khôn giới chỉ tối cao vô thượng của phái Võ Đang này.
Đám thế tục đệ tử không nhận ra , cũng không có nghĩa Khô Diệp không nhận ra. Bọn họ đối với Càn Khôn giới chỉ vô cùng quen thuộc. Bởi vì bọn họ từ lúc tiến vào tiên thiên cảnh giới, cũng chính là ngày bắt đầu chính thức vào tu chân giới, bọn họ đã được sư tôn trân trọng phi thường nói cho biết tín vật cao nhất của Võ Đang sơn rồi.
Có Càn Khôn giới chỉ mới tính là chưởng môn chính thức của Võ Đang sơn. Còn chưởng môn của Võ Đang hiện nay trong mắt người thế tục và chưởng môn này là hòan tòan bất đồng về tầng lớp. Bất quá đến giờ vẫn chưa nghe ai nói Càn Khôn giới chỉ được truyền thừa xuống mà vẫn ở trong tay Trương Tam Phong.
Cuối cùng hôm nay nó cũng xuất hiện rồi, lại ở trên ngón tay cái của một người hòan tòan không ai biết.
Nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận quyền uy của Càn Khôn giới chỉ này, tất cả các lão đạo sĩ vội vàng quỳ xuống tham bái, ngọai trừ hai đạo sĩ nhỏ tuổi kia còn chưa hiểu nguyên cớ gì? Hai đạo sĩ trong lúc nhất thời đứng như trời trồng, bất quá lập tức quỳ xuống theo. Nói giỡn sao? Ngay cả mấy lão tổ tông đây còn phải quỳ , bọn chúng là cái gì mà dám đứng chứ?