 |
|

25-09-2008, 11:48 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Má»™t chuyện chép ở bệnh viện - Anh Äức
Anh Äức
Một chuyện chép ở bệnh viện
Chương 1
Ngưá»i đà n bà ấy đến bệnh viện trước tôi mươi hôm. Chị ta là ngưá»i tôi lưu ý đầu tiên khi tôi đặt chân tá»›i đây. Không phải chị là ngưá»i miá»n Nam mà tôi ngợ đã gặp lần nà o, hoặc đã nghe ai kể chuyện vá» chị. Song dáng vẻ cá»§a chị mấy ngà y gần đây đã để lại trong tôi má»™t cảm tưởng hÆ¡i đặc biệt. Dạo đó mùa đông đã đến. Xung quanh bệnh viện, những thân cây to cứ má»—i chiá»u tá»›i hình như lại thu mình đứng im sừng sững. Vòm lá xanh sẫm cá»§a cây cao những chiá»u nà y vẫn chưa hóng lấy được má»™t tia nắng mặt trá»i. Chị ngồi đấy, trên chiếc băng đá cạnh đưá»ng sá»i. Lúc chị tá»±a lưng và o thà nh ghế, tôi thấy vóc ngưá»i chị dong dải, cặp mắt hiá»n dịu. Äôi mắt nhìn váºt gì cÅ©ng như muốn tươi đón, há»i han. Thoạt trông, tôi Ä‘oán chừng tuổi chị độ hăm bảy, hăm tám. Là n tóc chị hãy còn Ä‘en nhánh, và i sợi xòa nhẹ xuống mép trán. Cằm chị thon thon và đôi gò má hãy còn hây hây á»ng đỠnhư gò má má»™t cô con gái. Toà n thể gương mặt chị lá»™ vẻ hiá»n háºu và ná»—i buồn thầm kÃn.
Tôi Ä‘inh ninh chị là má»™t bệnh nhân thưá»ng, bệnh trạng chưa đến ná»—i nà o. Má»™t buổi chiá»u ná» sau khi ăn cÆ¡m xong, tôi cầm quyển sách định ra ghế đá ngồi Ä‘á»c thì đã gặp chị lặng lẽ ngồi ở đấy. Không muốn là m động đến sá»± yên tÄ©nh cá»§a chị, tôi vá»™i rá»i gót Ä‘i. Thấy tôi Ä‘i, chị vá»™i và ng thu ngưá»i lại:
- Chết, có má»™t mình tôi mà choán cả ghế. Anh ngồi Ä‘i, anh! - Chị nói và nhưá»ng chá»— cho tôi. Không lẽ bá» Ä‘i, tôi liá»n ngồi xuống. Nhìn cái khăn rằn xanh cÅ© choà ng trên cổ chị, tôi mỉm cưá»i nói:
- Thấy chị tôi biết là Nam bộ rồi!
- Váºy sao?
Cái tiếng "váºy sao" ná»a như há»i, ná»a như đùa, nghe rất đỗi quen thuá»™c. Tôi há»i chị trước ở tỉnh nà o. Chị đáp:
- Tôi ở Long Châu anh à . Còn anh?
- Tôi tỉnh nà o cũng có ở. Tình quê tôi trước thì cũng ở Long Châu.
- Thiệt sao? ở miệt vưá»n hay tại chợ?
- Tôi ở vưá»n hồi bé, sau thì lên tỉnh. Thế còn chị?
- Tôi ở biển.
Giữa lúc Ä‘ang nói chuyện, trá»i chuyển mưa to. Gió thổi mạnh Ä‘áºp và o các cá»a kÃnh bệnh viện. Và i ánh chá»›p xanh loé lên giữa bầu trá»i Ä‘ang tối sầm lại.
Ngưá»i đà n bà đồng hương vá»›i tôi che trán nhìn trá»i, lẩm bẩm bảo:
- Có lẽ sắp mưa. Trồi nổi giông thế nà y ở biển là sắp động. Mùa nà y ở chỗ tôi, biển không lúc nà o chịu yên, cứ động luôn thôi.
Tôi nói:
- ÄÆ°á»£c ở biển tháºt là thú quá. Từ thuở nhá», tôi hằng ao ước được Ä‘i biển má»™t chuyến lâu, nhưng không có dịp, thưá»ng là chỉ Ä‘i ngang qua thôi.
- Anh nói phải, sống ở biển thÃch lắm. Nhưng gian khổ, kể cÅ©ng gian khổ lắm.
Nói dứt câu, vẻ mặt ngưá»i chị đồng hương mà tôi vừa quen đó trở nên xa vắng. Tầm mắt chị không nhìn thẳng má»™t cái gì hết. Chừng như chị Ä‘ang hình dung lại vùng biển cá»§a chị. Có lẽ chị Ä‘ang nhá»› lại tháng ngà y cÅ©, khi tôi vá»›i chị nhắc tá»›i quê hương. Cái quê hương mà trong thá»±c tại nà y lắm lúc gợi cho tôi và những ngưá»i đồng hương tôi bao nhá»› nhung day dứt. Nhưng ở ngoà i vẻ mặt, thá»±c tình lâu nay tôi chưa há» thấy ngưá»i nà o biểu lá»™ cách xúc cảm rõ rệt như thế.
Tôi bắt đầu quen chị, biết được chị thứ tư, tên Háºu. Chị vừa má»›i ở nhà máy dệt lên đây. Nghe đâu chị là ngưá»i thợ dệt đứng bốn máy loại giá»i. Và tôi má»›i rõ ra chị không phải là má»™t bệnh nhân thưá»ng. Trong bệnh viện cái bệnh như chị kể ra hiếm lắm. Những hạch trong cổ chị bị nhiá»…m trùng lao sưng to lên. Theo lá»i ông bác sÄ© ở bệnh viện thì hạch lao ấy là kết quả cá»§a những chịu đựng, những gian khổ tÃch lÅ©y trong nhiá»u năm. Hồi cuối tháng, cÆ¡n bệnh bạo phát. Giữa má»™t đêm chị Ä‘ang đứng máy bá»—ng thấy ngưá»i xây xẩm khó chịu. Cố là m xong kÃp, khoảng ba giá» sáng chị vỠđến khu nhà táºp thể liá»n bị sốt nặng.
Sau đó, mấy lần chị bị ngất Ä‘i. Xà nghiệp liá»n đưa chị đến bệnh viện thà nh phố. Nhưng ở đấy, sau khi xem xét bệnh tình, ngưá»i ta đỠnghị đưa chị vá» Hà Ná»™i. Từ hôm vỠđây, bệnh chị giảm xuống. Nghe nói là chị đòi vá» xà nghiệp ngay. Nhưng bác sÄ© không chấp thuáºn, bảo là bệnh chị giảm bá»›t như thế không có nghÄ©a là hết hẳn, cần ở lại để Ä‘iá»u trị.
Buổi chiá»u tôi ngồi bên chị, chốc chốc lại thấy chị ho lên những hồi dà i mệt nhá»c. Như những bệnh nhân khác thì có lẽ cÆ¡n bệnh đã là m há» bá»±c dá»c, cau có. Nhưng chị thì không thế. CÆ¡n bệnh chưa áp chế nổi tâm tÃnh chị. Chị vẫn tỉnh táo. Lúc nà o cÅ©ng như lúc nà o, đôi mắt chị vẫn hiá»n dịu.
NÆ¡i chị có nhiá»u cái khiến tôi phải chú ý, ngạc nhiên. Lắm lúc tôi muốn há»i vá» Ä‘á»i chị, nhưng vì chưa tháºt quen, há»i thấy không tiện. Lại thấy chị Ãt nói quá, hoặc có nói thì má»—i lá»i nói ra Ä‘á»u vừa vặn, dè dặt. Cách mấy hôm sau, có má»™t việc nhá» là m tôi nhá»› mãi. CÅ©ng và o má»™t buổi chiá»u, lúc tôi và chị ngồi nói chuyện thì ngoà i cổng có má»™t ngưá»i bá»™ đội dắt hai con gái nhá» và o thăm vợ. ở bệnh viện, vợ chồng và o thăm nhau là sá»± thưá»ng. Nhưng Ä‘ang nói chuyện vá»›i tôi, bá»—ng nhiên chị Háºu dừng lại. Äôi mắt chị sáng rá»±c lên. Tháºt tôi chưa từng thấy ánh mắt nà o sáng lạ lùng như thế. Chị Háºu nhìn Ä‘au đáu hai đứa bé Ä‘i bên cha chúng. Chị nhìn cách tha thiết, chăm chú, và lúc đó chị coi như không có tôi bên cạnh chị nữa. Tôi lấy là m lạ quá. Chị quen vá»›i ngưá»i ấy chắc. Nhưng không, đồng chà bá»™ đội đâu có tá» ra Ä‘iá»u gì quen thuá»™c vá»›i chị. Mãi cho tá»›i khi đồng chà bá»™ đội và mấy đứa bé gái và o phòng bệnh nhân, chị Háºu cÅ©ng chưa quay lại tiếp lá»i vá»›i tôi. Rồi khi bệnh nhân là má»™t ngưá»i mẹ ra hà nh lang gặp chồng con, ôm con mình hôn hÃt từ đứa bé chà đứa lá»›n, tôi thấy chị Háºu nhìn cảnh ấy không rá»i. Hồi sau, tôi bắt gặp từ khóe mắt chị, nước mắt chảy Ä‘á»ng quanh mi...
Tôi cứ tưởng là cÆ¡n Ä‘au lại xông lên đầu chị. Mãi vá» sau nà y, tôi má»›i biết rằng chiá»u hôm đó chị đã khóc. Äâu độ ná»a tháng sau, lúc đã quen thân hÆ¡n, mấy lần tôi gợi để chị kể cho tôi nghe vá» Ä‘á»i chị, nhưng chị vẫn thoái thác. Câu chị thưá»ng trả lá»i tôi là :
- Tôi nói cho anh nghe cái gì bây giá». Anh bảo tôi kể Ä‘á»i tôi. Anh à , Ä‘á»i tôi có gì đặc biệt đâu kia chá»›. à , thôi tôi biết rồi. Anh là m nghá» văn nghệ, chắc anh muốn viết tiểu thuyết chá»› gì.
Nói váºy, rồi chị ta ngó tôi mà cưá»i. Cưá»i xong, chị bÆ¡i bÆ¡i nhẹ hai bà n tay:
- Thôi đi anh, đừng... đừng, không nên đâu.
Mãi cho đến sau đó nữa, chừng như cÅ©ng không lâu lắm, khi giữa tôi vá»›i chị thân thiết hÆ¡n, má»™t buổi chiá»u trên chiếc ghế đá trước bệnh viện, chị nhìn táºn mắt tôi giây lâu, rồi bắt đầu nói vá» Ä‘á»i chị:
- Tôi trước là má»™t đứa con gái mồ côi. Mẹ tôi mất trong lúc sinh nở vì đã quá lao lá»±c và lúc sinh, không có được má»™t bà mụ thà nh thạo chăm sóc. Cả đứa em tôi cÅ©ng chết theo. Nhưng theo lá»i kể cá»§a bà tôi, lúc tôi lên chÃn, thì tôi cứ hình dung ra được mẹ tôi. Má»™t ngưá»i đà n bà nghèo khó, hà ng ngà y gánh thuê đội mướn ở bến tà u. Trong trà tưởng tượng cá»§a tôi, mẹ tôi có lẽ giống bà tôi, cÅ©ng có khuôn mặt khoan háºu nhưng lúc nà o cÅ©ng lặng lẽ và nhẫn nhục như bà tôi. Tôi không há» thấy mặt mẹ tôi, và cho đến nay tôi cÅ©ng chưa từng biết vá» sá»± vá»— vá» trìu mến cá»§a tình mẹ là gì. Còn vá» cha tôi thì tôi biết được, nhưng cÅ©ng không rõ lắm. Cha tôi là má»™t ngưá»i có sức khá»e, là m nghá» khuân vác ở bến tà u. Ngưá»i đã nhiá»u lần ôm tôi trên cánh tay gân guốc cá»§a ngưá»i Ä‘i lang thang suốt buổi trên bến, những ngà y tà u không và o, phu cảng thiếu việc. Cái hình ảnh cuối cùng mà tôi còn nhá»› nhất vá» cha tôi là lúc ngưá»i chết. Trong lúc khuân hà ng, má»™t thùng át-xÃt vỡ ra đã giết cha tôi cùng ba ngưá»i cu-ly khác. Ngưá»i ta khiêng cha tôi từ cảng vỠđặt trước sân nhà lầy lá»™i cá»§a xóm cu-ly. Cha tôi nằm trên má»™t chiếc cáng là m bằng mảnh bao tải. Khắp thân thể cha tôi bị phồng lên, da nÆ¡i gối chân, khuá»·u tay Ä‘á»u tuá»™t ra cả. Vẫn nói là tôi hãy còn bé, tuy chưa biết được nhiá»u, nhưng hình ảnh Ä‘au đớn đó đã khắc sâu và o trà óc non ná»›t cá»§a tôi... Cha tôi mất Ä‘i, ngưá»i ta trả cho bà tôi má»™t món tiá»n bảo hiểm. Nhưng món tiá»n đó chỉ vừa vặn đủ chôn cất cho cha tôi. Và còn lại bao nhiêu thì ngưá»i chá»§ hiệu chạp-phô ở phố cảng giáºt lấy trên tay bà tôi để trừ các khoản nợ mà cha tôi đã vay trước... Bà ngoại tôi là m mướn cho má»™t nhà bảo sanh nuôi tôi cÅ©ng không được bao lâu. CÅ©ng may là khi bà tôi chết, tôi đã thay được bà tôi trong công việc giặt gia quét tước trong nhà bảo sanh ấy. Từ đó tôi sống má»™t mình không còn ai thân thÃch, là m mướn để chỉ được ăn cÆ¡m. Suốt ngà y giặt giÅ© những mảnh tã trẻ con, những tấm quần cá»§a bá»n đà n bà vợ ông thông thầy ký. Có thể nói là trá»n thá»i con gái, tôi đã sống lại cái cuá»™c Ä‘á»i đầu tắt mặt tối mà mẹ tôi đã sống qua thuở trẻ. Dạo ấy, lúc nà o tôi cÅ©ng cảm thấy Ä‘á»i toà n chỉ có buổi choạng vạng, Ãt khi tôi có được cảm giác nháºn ra má»™t ngà y sáng. Nhưng váºy mà có ngưá»i còn để ý tá»›i tôi. Tôi nghÄ© mãi không ra. Khi tình cảnh khốn khổ như váºy mà còn có má»™t ngưá»i con trai tỠý muốn lấy tôi là m vợ. Và tôi đã cảm động, đã Ä‘i đến yêu thương. Tôi xây dá»±ng gia đình trong cái thá»i kỳ đó. Chồng tôi là má»™t ngưá»i mạch-lô lưu lạc. Anh ấy là m tà u "Phước Lợi" chạy Sà i Gòn - Hải Nam. Anh ấy gặp tôi cÅ©ng tình cá» thôi, nhân cùng Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i mạch-lô bạn và o thăm chị vợ đẻ. Cái mối tình cá»§a chúng tôi giá» nói ra thì dà i dòng quá. Äại để là hồi chưa cưới, chúng tôi rất má»±c thương nhau. Má»—i chuyến tà u Ä‘i, tôi xuống táºn bến đưa ảnh. ở Hải-Nam vá» lần nà o ảnh cÅ©ng mua cho tôi má»™t món quà .
Là m trong nhà bảo sanh cá»±c quá mấy phen tôi đòi trốn theo ảnh. Anh không chịu, bảo tôi rằng: "Ráng thêm Ãt tháng qua Ä‘i mấy chuyến nữa dà nh dụm tiá»n rồi qua rước em ra". NgỠđâu cuối năm bốn tư, trong má»™t cuá»™c đình công không chịu trở lÃnh sang Pháp thì ảnh bị bắt. Trước khi và o nhà tù, ảnh có vá» biển nhắn hẹn ảnh lên rước tôi vá» biển. Năm bốn lăm, ảnh ra tù, có vá» biển má»™t lần, kế đó lại Ä‘i. Tôi có thai và sinh má»™t cháu gái...
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

25-09-2008, 11:49 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 2
Äám ngưá»i dắt dÃu nhau chạy đổ xuống bãi biển đông như má»™t đà n kiến. - Chị Tư Háºu khởi đầu câu chuyện vá»›i tôi như thế. - Tôi còn nhá»› rất rõ cái mùa nắng ráo đó. Trên bãi Sao và những là ng đồng dâu chúng tôi thá»±c là oi bức. Trá»i tháng năm chưa đứng bóng mà bãi cát khô bá»ng, chói chan.
Tôi ôm con nhỠđứng nép bên cha chồng. CÅ©ng như má»i ngưá»i, tôi mở to mắt ngoái nhìn trở lại. Những ruá»™ng dâu bị khói và lá»a táp tá»›i, mà u xanh trở nên úa sẫm. Rồi những bá»±ng khói bốc lên, cuốn theo tiếng nổ lốp bốp, cuốn theo tà n Ä‘en bay tÆ¡i tả. CÆ¡n nắng tháng năm hừng há»±c, giúp cho các đám cháy cà ng cháy thá»a sức, Ä‘iên cuồng. Má»™t lát sau, tà u bay đầy trá»i đầy đất. Cho đến những ngá»n sóng nhà o lượn trên bá» bãi cÅ©ng tá»a khói và nuối lấy tà n Ä‘en đưa tá»›i. Tôi áp sát con tôi và o ngá»±c, kéo chăn phá»§ kÃn mặt nó. Ngoà i bãi, bà con ì ạch đẩy ghe. Phần lá»›n là đà n ông. Há» không định chạy trốn ra khÆ¡i, mà là sợ chúng nó trà n tá»›i phá ghe cá»§a há». Äám đà n bà con nÃt như chúng tôi đứng đầy trên bãi cát. Những ngưá»i mẹ vẻ mặt đầy lo âu, giữ chặt lấy con mình. Trẻ nhá» nhiá»u đứa vùng khóc ré, có đứa lại cứ cưá»i, chạy tung tăng. Tôi cảm thấy cái cảnh Ä‘au thương đã đến rồi, bắt đầu từ buổi nà y. Nhưng Ä‘au thương sẽ còn Ä‘i đến đâu nữa thì tôi chưa lưá»ng được. Nhìn những ngá»n lá»a rần ráºt bốc lên quá Ä‘á»t sao, nhìn đứa con thiêm thiếp ngá»§ trên tay, tôi phân vân nghÄ© bụng: "- Từ giá» phút nà y trở Ä‘i nó sẽ ra sao đây".
Súng nổ từng cháºp, nổ dồn xuống táºn bãi. Má»™t chốc sau trên gò cát, lÅ© giặc lố nhố hiện ra. Chúng tôi nhốn nháo, từng tốp bồng bế dắt dÃu nhau rùng rùng kéo chạy. Trên bãi diá»…n ra cảnh há»—n loạn.
- ÄÆ°a con nhỠđây cho ba, chạy Ä‘i con!
Cha chồng tôi vừa đón lấy cháu vừa thét. Tôi trao con cho cha tôi, vừa chạy vừa kéo khăn che mặt con cho nắng không rá»i và o. Con bé tôi không chịu, ngúc ngắc đầu vị ngá»™t, nhưng cÅ©ng không khóc. Nó chỉ má»›i vừa được ba tháng. Má»›i hôm qua tôi bà n soạn vá»›i cha tôi định mua Ä‘áºu, ngâm nếp là m bánh để ăn tuổi tôi cho nó. Tôi định là m mấy món ngá»t thôi, đợi anh ấy vá» má»›i là m đà ng hoà ng. Thế mà bây giá» tôi đã phải ôm con chạy giặc, bữa ăn tuổi tôi cho con không thà nh rồi. Tôi chạy, mồ hôi ướt đẫm cả mặt. Cha tôi bế cháu chạy đằng trước. Bãi cát thì rá»™ng mênh mông, súng nổ như là xé gió, lan Ä‘i rá»n trên đầu ngá»n sóng. Bá»n giặc không bắn và o tốp ngưá»i Ä‘ang chạy. Chúng bắn xả vá» phÃa những ghe lưới sá»a soạn trốn ra khÆ¡i. Nhiá»u ghe ra được má»™t quãng thì bị bắn chìm. Số ngưá»i Ä‘ang đẩy ghe liá»n bá» chạy. Bá»n giặc ùa tá»›i những ghe còn trên cạn, châm lá»a đốt. Äám cháy cá»§a những ghe lưới là m cho má»i ngưá»i không chịu nổi. Äang chạy, hỠđứng dừng lại. Äó là những bà con bãi Sao, có cả cha tôi. Cha tôi ôm cháu đến đứng bên chiếc ghe lưới cá»§a mình. Những tên lÃnh ngụy, Tây trắng Ä‘i nghá»…u nghện khắp bãi. Trừ những đứa lo đốt ghe, cả bá»n ngồi trên bãi cát hút thuốc. Tên Pháp chỉ huy Ä‘eo súng lục và máy ảnh bên hông, Ä‘i rảo từng bước má»™t, nhìn sát và o mặt từng ngưá»i. Äó là tên quan hai Tô-ma, đồn trưởng Hiệp Hưng. Ngưá»i ta đồn đại rằng thằng quan hai nà y là má»™t đứa có há»c thức. Khi nó má»›i đổi vỠđây, ngưá»i ở Hiệp Hưng thấy hắn tải theo vá» không biết bao nhiêu là sách mà quyển nà o cÅ©ng dà y cá»™p cả. Ngoà i ra có Ä‘em theo tá»›i đồn má»›i má»™t chiếc đà n gió nữa. ở đồn hắn rất siêng Ä‘á»c, lÃnh ai muốn há»c tiếng Tây hắn cÅ©ng chịu để công dạy. Và chiá»u chiá»u, sau buổi cÆ¡m, hắn kéo đà n má»™t cách say mê. Thằng Tô-ma Ä‘i ngang qua chá»— tôi đứng, nhìn tôi chăm chắm. Sau đó hắn quay vá» thì thà o nói gì vá»›i má»™t tên ngụy đóng cai. Tôi biến sắc, có cảm giác là nó Ä‘ang nói gì vá» tôi. Chốc sau, chợt hắn tháo máy ảnh, bước tá»›i mấy bước, giÆ¡ lên ngắm thẳng và o tôi. Tôi day mặt Ä‘i. Ba tôi trông thấy thế liá»n quay sang bảo tôi:
- Tư, con đi đi...
Tôi vá»™i và ng lùi lại, Ä‘i như chạy vá» phÃa những trại lưới trên gò cát. Tôi Ä‘i không dám ngoái lại, và cảm thấy như có ngưá»i Ä‘uổi theo tôi. Äi và chạy má»™t quãng xa, lên tá»›i gò rồi, tôi ngó lui không thấy có ai cả. Tôi má»›i bình tÄ©nh lại, đứng nhìn đám ghe cháy. Tôi có dè đâu là trong lúc đó chúng nó đã cho ngưá»i theo tôi. Tôi nhìn thấy rõ rà ng bóng hai tên ngụy thấp thoáng ở phÃa bên trái gò. Tôi liá»n chạy Ä‘i. Hai tên ngụy không rá»i tôi má»™t bước, cà ng ngà y cà ng theo gần đến sau lưng tôi. Tôi nghÄ© không còn cách nà o tốt hÆ¡n hết là trốn và o má»™t cái chòi chứa cá khô. ở trên gò có nhiá»u chòi như thế, má»›i ngó qua giống như những chòi bá» hoang.
Tôi chạy và o má»™t cái chòi nhá», kÃn đáo nhất, và thu ngưá»i nấp kÃn sau má»™t đống khô cá gá»™c lá»›n. Tim tôi Ä‘áºp mạnh. Lâu lắm vẫn không thấy động tÄ©nh gì. Cà ng không thấy động tÄ©nh gì tôi cà ng lo. Gò cát im vắng, bà con coi chòi Ä‘á»u đã bá» chạy. Tôi cứ nằm như váºy rất lâu. Chốc sau khó chịu quá, định chá»—i dáºy, bất ngá» nghe tiếng chân chạy lên. Hai tên ngụy xông và o chòi. Tôi nằm yên chịu tráºn. Thoạt tiên bá»n nó không trông thấy tôi. Má»™t đứa đã định bá» Ä‘i. Nhưng đứa kia bước qua đống khô. Chúng nó bắt gặp tôi nằm đấy. Tôi liệu không trốn tránh được nữa, liá»n đứng dáºy. Tên cai ngụy há»i:
- Phải chị tên Háºu không?
Tôi bảo là không. Tên cai cưá»i nói:
- Ông Hai có lệnh đòi chị ra bót.
Tôi nghe nó nói thì lùi lại. Tên cai bước tá»›i, và tôi cứ lùi. Mãi đến lúc chân tôi phải má»™t đống khô gá»™c sau lưng, loạn choạng khuỵu xuống! Tôi vá»™i đứng dáºy ngay được. Lúc đó tôi biết rõ là tôi Ä‘ang đứng trước ná»—i nguy Ä‘e dá»a ghê gá»›m. Tôi không biết tại sao từ chá»— hết sức hoảng hốt, tôi trở nên gan góc. Tôi đứng thẳng ngưá»i lên, hất má»› tóc lòa xòa trước trán và nói như thét:
- Muốn là m gì tôi, dang ra!
Tên cai nhìn thẳng và o mặt tôi, nói lớn:
- Äi theo tôi, mau!
- Tôi bảo là tôi không đi đâu hết. Y thét:
- Thiệt dữ hả? Muốn bỠmạng hả?
Vừa thét y vừa đưa mắt ra hiệu cho tên ngụy xông tá»›i. Tôi vá»› ngay lấy má»™t con khô gá»™c to tướng cầm tay. Khi tên ngụy xông và o, tôi vung con khô quất mạnh và o ngưá»i nó. Nó gạt qua. Tôi quáºt tiếp má»™t con khô thứ hai. Nó cướp lấy vất sang má»™t bên rồi ôm quà ng lấy ngưá»i tôi. Tôi váºt lá»™n vá»›i nó. Nhưng anh nghÄ©, tôi má»›i sinh ba tháng, còn nó, nó là má»™t thằng giặc có sức lá»±c cưá»ng tráng. Nó đè tôi xuống đống khô mấy lần, tôi Ä‘á»u cố ngoi dáºy được. Nhưng lần sau, cái tên cai lại phụ sức vá»›i nó ghì chặt tôi xuống. Tôi vùng vẫy la hét. Chúng nó bảo:
- Cứ la lớn nữa đi, la chừng nà o đã thì thôi.Với lại không có ai ở đây để nghe mà y la đâu.
- Äồ chó!
- Phải, cứ chá»i Ä‘i. Muốn êm thấm không chịu. Chốc nữa ai là chó cho biết.
Tôi lừa miếng, nghiến răng cắn mạnh và o tay tên ngụy. Nó thét lên đau đớn, dang tay vả và o mặt tôi rồi kêu:
- Nó cắn tôi... là m sao kiếm dây trói nó lại.
Tên cai buông tôi ra chạy đi tìm dây, nhưng trở và o nói là không có dây. Vừa lúc đó bên ngoà i có tiếng già y dẫm cát thình thịch. Tên cai nói:
- Ông Hai lên tới.
Tôi nghe nói tối tăm mặt mà y. Tên quan hai Pháp Tô-ma xông và o. Hắn thở hồng há»™c. Bây giá» tôi má»›i nhìn kỹ được mặt hắn. Cái tên xếp đồn mà tôi nghe má»i ngưá»i bảo là có há»c thức ấy, giỠđứng trước mặt tôi, vóc ngưá»i nhá» thó chá»› không to lá»›n, đôi mắt kÃnh nhốp cá»§a hắn nhìn tôi như má»™t con chim đêm nhìn mồi. Tôi không hiểu là lúc hắn Ä‘á»c sách thì đôi mắt cá»§a hắn ra sao, chứ lúc hắn nhìn tôi, cặp mắt cá»§a hắn đúng là má»™t cặp mắt cá»§a con váºt rừng Ä‘ang đói. Thấy tên ngụy Ä‘ang ngồi xổm ghì chặt tôi, hắn thét tên ấy buông tôi ra. Tên ngụy liá»n bá» tôi ra, đứng dáºy. Tên cai ngụy bảo tên ngụy ra ngoà i rồi há»i tôi:
- Có nhớ ra tôi không?
Tôi là m thinh, lấy tay kéo chá»— vai áo vừa bị rách lại. Tên cai nghiêm giá»ng:
- Chắc cô quên rồi. Thằng chồng cá»§a cô thì biết tôi. ở thị trấn má»i ngưá»i Ä‘á»u biết tôi, bây giá» thì cô ở trong tay tụi tôi, tôi bảo gì phải nghe, hiểu chưa? à , nghe nói cô có con rồi phải không, khá quá. Sao? Dạo nà y thằng chồng cô có vá» thưá»ng không?
Tôi lặng yên. Tên cai tiếp lá»i:
- Nếu nó vá», nói có tôi là Tư Bá»u ở đồn Hiệp Hưng, bây giá» tôi là m phó đồn trưởng, có lá»i má»i nó ra nháºu chÆ¡i má»™t bữa. Bảo vá»›i nó đừng sợ, cứ ra chÆ¡i, không sao đâu, không há» gì hết.
Tôi nói: - Äừng động tá»›i chồng tôi!
- à ... thôi, tôi xin lỗi. Là m vợ quý chồng như cô thiệt đáng khen. Tôi không dám động tới thằng Tư Khoa, nhưng tôi chỉ cần để thằng xếp nó động tới cô thôi...
Dứt lá»i tên cai lùi ra. Tôi thét lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp. Tên Tô-ma đứng bên đã lá»™t tÃnh hung bạo cá»§a hắn ra má»™t cách bất ngá». Äôi bà n tay hắn đưa tá»›i trước bÃu và o ngưá»i tôi. Tôi tát má»™t cái đốp và o má hắn. Song hắn hình như không thấy Ä‘au, lại còn cưá»i. Tiếng cưá»i tháºt là ghê rợn. Tôi đánh hắn liên tiếp hai cái, rồi dá»±a lưng sát và o vách chòi. Hắn kéo tôi ra. Tôi cưỡng lại. Cứ thế mà tôi giằng co, chống cá»±, cấu xé, gà o thét. Tôi thở hổn hển, lòng bà n tay đẫm ướt mồ hôi. Tên giặc ghì được tôi. Cuối cùng ngưá»i tôi rã rá»i và má»i váºt chung quanh Ä‘á»u quay lá»™n trước mắt.
CÆ¡n dục vá»ng sôi lên trong đôi mắt, trong cánh tay run bây bẩy cá»§a tên giặc. Khi hắn sắp xô đổ lên ngưá»i tôi, thì ngoà i cá»a tên lÃnh ngụy thò đầu và o:
- Ông Tư, có thằng cha già nó lên!
Tư Bá»u thét: Giữ nó lại!
Tôi gà o lên: - Buông tôi ra. Trá»i Æ¡i! Ba Æ¡i... ba...
Tôi lấy hết sức mà gà o. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của cha tôi. Cuối cùng, có tiếng con tôi khóc thét.
Tôi ngồi gục đầu trên đống cá khô khóc nức. Sau khi má»i việc đã xảy ra má»™t cách nhanh chóng và tà n nhẫn trong túp chòi chứa khô nhá» hẹp nà y. Bá»n giặc đã bá» Ä‘i. Cha tôi bước và o chòi. Hai tay cha tôi nâng cháu đứng lặng nhìn tôi. Biết cha tôi đã đứng trước mặt, nhưng tôi vẫn gục đầu khóc. Hình như cha tôi muốn mở miệng vá»›i tôi má»™t câu, nhưng lại thôi. Chừng con tôi khóc rúc trong lòng, cha tôi má»›i bước lại gần. Bước chân dè dặt cá»§a ngưá»i cha chồng già nua ấy như không muốn gây ra má»™t cái gì kinh động cho tôi trong lúc nà y.
- Thôi, đừng khóc nữa... Con của con nó cũng khóc đây. Hai mẹ con cùng khóc, giỠba biết dỗ ai. Con nhỠhồi sáng tới giỠmới bú có một lần. Nó khát sữa rồi. Con cho nó bú đi.
Bây giá» tôi má»›i sá»±c nhở. ở hai đầu vú tôi, sữa căng chảy rịn ra. Nhưng đồng thá»i lúc ấy tôi cÅ©ng chợt nháºn thấy khắp ngưá»i tôi rất bẩn, áo quần bị rách toạc. Xung quanh tôi, những thứa khô cá gá»™c, văng bừa bãi. Cá khô nồng lên mùi hôi hám và vị tanh cá»§a cá biển. Má»i váºt quanh tôi còn ghi rõ sá»± thể khá»§ng khiếp ban nãy. Bá»—ng chốc nó gợi lại là m tôi xót xa tá»§i nhục. Như má»™t đứa trẻ bị đòn Ä‘au, sau khi bá»›t khóc, cha chồng an á»§i má»™t câu, tôi lại tá»§i thân mà vùng khóc, thấm thÃa. Rồi vùng nhá»m dáºy, tôi thu ngưá»i chạy lao ra cá»a. Tôi chạy trên bãi cát mênh mông. NÆ¡i bóng chiá»u đã ngả, mặt trá»i Ä‘ang thu vá» những tia nắng cuối cùng. ánh nắng mang sá»± oi nồng cho trá»n má»™t ngà y, giá» trước khi tắt hẳn Ä‘ang Ä‘á»ng lại trên biển đỠsẫm như máu.
Cha chồng tôi cất tiếng gá»i tôi trong khi tôi lảo đảo chạy. Má»™t chốc sau cha tôi đã theo kịp tôi. Bấy giá» tôi không chạy nữa. Rồi như má»™t cây sao con bị bão gió đánh báºt gốc, tôi chấp chá»›i ngã nằm sóng soà i trên bãi cát. Cha tôi lần nà y kéo vai tôi giáºt lia lịa:
- Con Tư, bộ con khùng rồi sao. Dẫu gì thì cũng đã lỡ rồi. Không phải lỗi ở con. Có chăng là lỗi ở ba đây. Ba dại quá, ngần tuổi nà y như ba mà dại quá...
Cha tôi nói xong, cặp mắt mỠướt. Chòm râu cá»§a ngưá»i bị gió chiá»u thổi bay tÆ¡i tả mà ngưá»i cứ để yên không mà ng vuốt lại. Cố giữ không cho tôi thấy rằng mình đã khóc, cha tôi tiếp lá»i:
- Tao sẽ nói vá»›i thằng Khoa, nó sẽ không buồn oán gì con đâu... Còn bây giá» thì con Tư ngồi dáºy Ä‘i, ngồi dáºy mà bồng lấy con nhá». Có chồng có con rồi, đừng là m liá»u. Là m liá»u chỉ tá»™i cho chồng cho con. Äây, bồng nó... Nó muốn khóc nữa rồi đây nè, phải cho nó bú liá»n Ä‘i. Tá»™i nghiệp, con nhá» khát sữa quá chừng.
Những lá»i nói cá»§a cha chồng là m cho tôi phải ứa nước mắt. Má»—i giá»t nước mắt trong lúc đó là m thấm dịu ná»—i khổ cá»±c trong lòng tôi. Nhất là mấy lá»i sau, cha tôi nói vá» chồng tôi, vỠđứa con gái bé bá»ng cá»§a tôi khiến tôi bà ng hoà ng. Tôi nấc lên mấy tiếng khóc nhá» rồi ngẩng dáºy đỡ lấy con. Con tôi sau má»™t lúc khóc vì quá cữ bú, giỠđã ngá»§ thiếp. Tôi cúi nhìn con, trà o nước mắt. Äứa con má»›i ba tháng cá»§a tôi từ ngà y sinh ra cho đến nay tháºt ngoan và dá»… dãi. Thưá»ng ở nhà cho nó bú xong, tôi Ä‘i hái dâu, hoặc có khi Ä‘i giúp đỡ để vá», nó đã thức dáºy và nằm cưá»i vá»›i ông. GiỠđây trước khi đánh thức nó dáºy cho bú, tôi lặng lẽ nhìn nó và thầm nghÄ©: "Má khốn khổ mà má muốn cho con gái cưng cá»§a má khốn khổ nữa sao. Thôi, thôi, con Æ¡i, đừng giáºn má nghe con...".
Dưới ánh chiá»u tà , đôi gò má cá»§a con tôi mÅ©m mÄ©m á»ng hồng. Cặp mắt nó vẫn nhắm cách ngoan ngoãn. Tất cả châu thân cá»§a con tôi lừng lên mùi sữa thÆ¡m dịu. Chiá»u đã xuống thấp. Súng không còn nổ nữa. Nhưng những là n khói trong mạn đồng dâu và các vạn lưới vẫn âm ỉ bốc lên. Tiếng bìm bịp kêu từng hồi dà i. Không lâu sau đã thấy nước biển dâng lên từ từ. Và những là n sóng tá»›i tấp vượt qua má»±c nước ròng ban trưa, chồm lên phá»§ mất những đống than ghe còn nhuốm Ä‘á». Nghe tiếng bìm bịp kêu, cha tôi đứng xổng lưng lên. Bìm bịp kêu nước lá»›n cho ghe lưới ra khÆ¡i, nhưng hôm nay khi những tiếng kêu ấy đã im dần, thì trên mặt biển không còn thấy má»™t cánh buồm nà o động Ä‘áºy nữa. Tôi biết cha tôi Ä‘au đớn. Là vì lần đầu tiên trong Ä‘á»i má»™t ngưá»i chà i lưới già như cha tôi má»›i chịu tai há»a đến nhanh mà tà n nhẫn như thế.
Mắt tôi xốn lên, dõi nhìn tốp lÃnh giặc Ä‘ang rút Ä‘i trên đầu bãi. Sau khi đốt phá hãm hiếp, chúng cướp cá tươi cá»§a bà con đánh được ban sáng rồi bắt bò đóng cá»™ vất cá lên. Cảnh bãi biển tối má», nhưng tôi vẫn còn nhìn thấy bóng những cá»™ xe bò đó chạy lướt trên gò cát xa. Cha tôi vá»›i tay kéo tôi đứng dáºy:
- Thôi, đi con!
Tôi bế con Ä‘i sau cha tôi. Äứa con tôi sau khi bú nó đã ngá»§ lại. Tiếng ngáy cá»§a nó nghe rất êm và khẽ. Mặt trá»i đã tắt hẳn. ánh nắng cá»§a mặt trá»i cÅ©ng chìm dưới mặt biển. ở mạn đồng dâu vẳng lên tiếng khóc, tiếng gá»i nhau Æ¡i á»›i. Lại có cả tiếng cá»§a những con bò sút chuồng ban sáng, giá» mò vá», rống lên những hồi dà i lạc lõng...
|

25-09-2008, 11:50 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 3
Äấy, anh thấy đấy... Mùa nắng cá»§a chiến tranh đã tà n phá thôn xóm và vùi dáºp tôi như thế. Ban đầu tôi có ý nghÄ© muốn chết. Nhưng khi bình tÄ©nh lại, tôi thấy không lý nà o lại Ä‘i tá»± treo cổ mình hoặc đâm đầu xuống biển. Chết không hại được chúng nó, chỉ thiệt thân mình, là m khổ cho con và mắc tá»™i đối vá»›i chồng. Gần suốt má»™t năm tôi dằn khổ nhục xuống. Má»™t đêm ná» tôi và o vùng du kÃch nặng Hiệp Lá»™ đỡ đẻ cho má»™t ngưá»i vợ lÃnh. Lúc trở vá», đêm đã khuya, nhưng vừa đặt chân lên hè nhà tôi chợt nháºn ra tiếng nói chuyện bên trong. Tôi nháºn ngay ra tiếng chồng tôi Ä‘ang nói chuyện vá»›i cha tôi. Anh ấy đã vá». Tim tôi Ä‘áºp mạnh. Tâm trạng cá»§a tôi bấy giá» tháºt là rối rắm. Ná»—i mừng xen lẫn vá»›i âu lo. Tôi mừng nhà tôi sẽ gặp con. Äứa con mà anh ấy chưa biết mặt. Vá»›i lại, chúng tôi xa nhau đã lâu quá. Nhưng liá»n đó ná»—i lo lắng xâm chiếm lòng tôi. Khi nghÄ© đến chuyện Ä‘au đớn cÅ© tôi đâm ra sợ hãi. Mấy lần định nhấc liếp cá»a bước và o tôi lại bá» tay xuống. Bên trong, tiếng chồng tôi há»i:
- Vợ tôi nó đi đâu ba?
- Lên Hiệp Lá»™ đỡ đẻ cho ngưá»i ta.
Rồi tôi nghe cha tôi hấp tấp kéo chồng tôi và o buồng:
- Vén mùng ra mà coi mặt con mà y đi!
Tôi đứng nghe, lòng hồi há»™p. Có lẽ ảnh cÅ©ng hồi há»™p như tôi. Và rồi ảnh sẽ rạo rá»±c vì ảnh đã trở thà nh má»™t ngưá»i cha tháºt sá»±. Có lẽ ảnh Ä‘ang nhìn con và sung sướng. Äứa con tôi trong giấc ngá»§, tôi đã từng ngắm nó hà ng giá» không chán. Anh hãy hình dung má»™t đứa bé nằm cuá»™n trong chăn tÆ¡, đôi mắt nhắm êm, gò má mÅ©m mÄ©m đỠhồng, đôi môi lúc ngá»§ mà chúm chÃm muốn cưá»i. Con tôi xinh lắm, không chê được má»™t chá»— nà o...
Lúc đó tôi vẫn đứng ngoà i, tưởng tượng đến ná»—i sung sướng cá»§a chồng tôi. Chợt nghe tiếng con bé khóc. Rồi tiếng nó dẫy nẩy đòi ông. Tôi biết là chồng tôi Ä‘ang bế nó, chắc nó thấy lạ nên khóc. Kế đó cha tôi cưá»i lá»›n:
- Thôi, tôi không bồng đâu. Thằng cha nó bồng mà nó không biết, ha ha...
Con bé đòi ná»™i không được khóc vang. Hồi sau nó chịu yên không cá»± ná»± nữa. Có tiếng hôn chùn chụt và o má nó. Tôi ghé nhìn qua khe liếp, thấy nhà tôi bế con ra ngoà i và đang hôn. Hôn mãi mà hình như anh vẫn không thá»a.
- Nó bò khá rồi. Vợ mà y để nó bò luôn, có bữa lại bò ra cát, tao rà y quá. Nó nói là táºp cho con nhá» quen vá»›i đất, vá»›i biển.
- Vợ tôi đặt tên nó là gì ba?
- Chưa, chưa đặt tên hẳn hoi. Nó nói là đợi mầy vỠđặt, nó không dám tá»± ý. Sợ đặt ra gá»i quen Ä‘i rồi sau khó sá»a. Thà nh thá» cứ kêu tạm là con Hai.
Tôi nghe chồng tôi phì cưá»i vá» cái tiếng con Hai. ý tôi muốn gá»i là con gái lá»›n, con gái đầu lòng.
- Vợ tôi nó đi chừng nà o vỠba?
- Äỡ cho ngưá»i ta xong là vá» liá»n.
- Ai ở Hiệp Lá»™ sanh váºy?
- Có má»™t con vợ lÃnh ở trển chuyển bụng mà không kiếm được mụ, má»›i sai đứa em xuống kiếm vợ mầy. Nghe nói vợ lÃnh là tao thù chà tá» rồi. Tao cản con Tư biểu nó đừng Ä‘i. Thứ Ä‘á»n bà chồng theo Tây mà không biết ngăn cản trì nÃu, để chồng Ä‘i là m báºy. Äến ná»—i mấy tráºn bố rồi, có nhiá»u con vợ lÃnh còn vác bị theo chồng Ä‘i hôi. Thứ đó cứ cho đẻ ẽn lấy. Con Tư thì nói là nên Ä‘i, không nên bá» ngưá»i ta đẻ má»™t mình. Cháºp nà y có cả mấy ông chi bá»™ xã ở đây. Mấy ông giải thÃch cho tao nghe, nà o là mình phải nhân đạo, nà o là lấy tình nghÄ©a mà địch váºn...
- Lên táºn Hiệp Lá»™ à ?
- Nghe đâu là mình biểu đưa con vợ lÃnh đó vô ấp trong.
- Vợ tôi nó Ä‘i như váºy là phải. Mà mình phải là m như váºy, cho tụi lÃnh bót nó thấy mình đối xá» tốt vá»›i nó, nó động tâm, dần dần má»™t ngà y kia mình kéo nó theo mình.
- Nó ác với mình thì mình ác lại với nó.
Trong nhà im lặng má»™t lúc lâu. Kế nghe chồng tôi chép miệng thở dà i. Cha tôi há»i:
- Hồi nãy ai đưa mầy vỠđây Khoa?
- Chú Tư Bưá»ng. Hồi chiá»u ăn cÆ¡m ở nhà chú ấy.
- Mà y đã hay tin gì vỠvợ mà y chưa Khoa?
Chồng tôi đáp gá»n lá»n: - Hay rồi, hay trước khi vỠđây.
Rồi hai ngưá»i ngồi im rất lâu. Äứa con tôi hình như đã ngá»§ lại. Chồng tôi bế nó và o buồng. Cha tôi nói:
- Mà y mệt ngá»§ Ä‘i, ngá»§ trong buồng đó. Giấc nầy vợ mà y chưa vá» thì chắc sáng nó má»›i vá».
Tôi đứng ngoà i nghe thế, đã định và o. Nhưng lúc ấy sao lạ quá. Tôi cảm thấy mình và o như là mang theo sá»± phiá»n muá»™n và o cho chồng váºy. Tôi ngồi ghé xuống bá»™ vạc tre ngoà i hè nhà . Äợi chồng và cha tôi đã ngá»§ hẳn tôi má»›i khẽ nhấc cá»a, rón rén bước vô. Chiếc đèn mỡ cá trên bệ đất cháy má» má». Tôi đến cá»a buồng. Nghe rõ chồng tôi Ä‘ang ngáy, tôi má»›i mạnh bước và o. Tôi không muốn là m động giấc ngá»§ cá»§a anh ấy. Nhưng tôi muốn nhìn anh ấy Ä‘ang nằm ngá»§ vá»›i con. Hai năm chúng tôi xa nhau. Bây giá» anh ấy vá» thế mà tôi vẫn không được mạnh bạo. Sá»± rụt rè đó anh hiểu cho tôi.
Khi tôi vén mà n lên, trước mắt tôi, chồng tôi Ä‘ang ôm con ngá»§. Con gái tôi nằm ngoan ngoãn trong lòng cha nó. Gò má nó áp và o ngá»±c anh ấy. Thỉnh thoảng nó lại liếm đôi môi chút chút. Tôi đứng cáºn đấy, có thể ngá»i được từ đôi môi nó cả cái mùi sữa thÆ¡m dịu. Nhìn vẻ mặt chồng, tôi thấy anh rắn rá»i hÆ¡n trước nhiá»u. Gương mặt cá»§a ảnh không khác trước mấy, nhưng Ä‘en sạm Ä‘i. Tôi đứng như thế có tá»›i năm mưá»i phút. Äáng lẽ phải là lên ngá»§ vá»›i chồng con, nhưng tôi vẫn cứ không lên được. Sau cùng thấy anh ấy không đắp chăn, tôi tìm chăn khẽ đắp cho cả hai cha con. Bá»—ng anh ấy cá»±a mình. Tôi vá»™i bá» nhẹ chéo mà n xuống và đi ra.
Trong nhà không còn chá»— ngá»§ nà o nữa. Tôi đến tá»±a lưng và o đống lưới chất trong góc nhà . Vì thức gần trá»n đêm, ngồi má»™t chốc tôi ngá»§ lúc nà o không hay. Cho đến lúc trá»i rá»±c sáng. Con tôi trong buồng thức trước tôi. Nó ú á»› lên tiếng trong giấc ngá»§ cá»§a tôi. Thưá»ng thế đấy anh ạ. Tôi nghÄ© tháºt không có tiếng gì đánh thức tôi nhanh chóng bằng tiếng con nó khóc gá»i. Cái tiếng "ma... má" cá»§a nó vừa cất lên đã lay tôi tỉnh ngay. Tôi dụi mắt chá»—i dáºy. Lúc mở mắt ra, tôi bá»—ng thấy nhà tôi đã ngồi bên cạnh tôi từ bao giá». Tôi tưởng là tôi chiêm bao. Chợt nhá»› tá»›i đêm qua má»›i tin rằng đó là tháºt. Im lặng má»™t lúc, tôi mấp máy.
- Anh...
Nhà tôi nhìn thẳng và o tôi, rồi nói với tôi:
- Tư à . Anh má»›i vá» hồi đầu hôm. Nghe ba nói Tư lên Hiệp Lá»™, anh đợi hoà i mà không thấy Tư vá».
- Dạ...
Tôi "dạ" má»™t tiếng nhá» nhắn. Cảm thấy câu đáp chưa trá»n, tôi nói tiếp.
- Em đi sanh cho một chị trên đó, mới vỠhồi gần sáng.
- Sao không vô buồng ngủ mà ngủ ở ngoà i nà y?
Tôi cúi đầu không đáp. Tư Khoa lấy tay rẽ mấy sợi tóc trước trán tôi, khẽ há»i:
- Có thấy anh nằm ở trong buồng không?
- Dạ có.
Äáp xong, tôi cúi đầu thấp hÆ¡n má»™t chút nữa, như là ngưá»i phạm tá»™i. Không dằn được ná»—i tá»§i thân chất chứa bấy lâu nay trong lòng, tôi nấc lên. Rồi nhoà i ngưá»i sang đống lưới bên cạnh, tôi bắt đầu khóc mùi mẫn. Tưởng như lúc ấy tá»± mình không có cách gì ngăn lại được. Tôi mang trong lòng ná»—i khổ nhục, sáu tháng qua đã nhiá»u lần khóc, nhưng giỠđây trước mặt nhà tôi, cái khóc nó má»›i thấm thÃa là m sao. Nhà tôi lúc đó không nói gì cả, lúc thì nhìn tôi, lúc day mặt chá»— khác. Khi đó hình như anh cứ để cho tôi buông hết ná»—i tá»§i há»n. Mãi sau ảnh má»›i đặt bà n tay lên đôi vai Ä‘ang rung lên cá»§a tôi. Äứa con chúng tôi trong buồng sau khi khóc gá»i, nằm nÃn má»™t cháºp, giá» nháºn ra tiếng khóc cá»§a tôi, liá»n rá» rạy khóc theo. Tình thế đó là m nhà tôi luống cuống, anh quà ng tay kéo tôi và o lòng. Má»™t tay ảnh rút chiếc khăn trên đầu tôi xuống, chùi những giá»t nước mắt Ä‘ang ướt đầm trên má tôi.
Vừa lau nước mắt cho tôi ảnh vừa nói:
- Thôi, đừng khóc nữa. Con nó cũng đã khóc rồi kìa.
Biết rằng khi chồng đã khuyên dá»—, rất không nên khóc nữa. Nhưng tôi vẫn chưa nÃn ngay được, cứ ngồi mà sùi sụt. Nhà tôi khẽ ná»›i tay tôi đứng dáºy. Anh ấy và o buồng bế con ra. Con bé được bế, nó nÃn khóc, nhưng chợt nháºn ra ngưá»i lạ, lại nhoà i ngưá»i không chịu. Qua má»™t giấc ngá»§ dà i, con bé đã quên hồi đầu hôm nhà tôi đã bế nó má»™t lần. Anh ấy chùi nước mắt cho nó, vá»›i chiếc khăn mà anh ấy đã lau nước mắt cho tôi.
Bây giỠtôi đã bình tĩnh hơn. Tôi với hai tay sang chồng, vừa liếm môi vừa nói nho nhỠhơn:
- Anh... đưa con đây cho em.
- Thôi nó nÃn rồi.
Quả tháºt con tôi đã nÃn, sau khi tôi đã dịu cÆ¡n khóc. Nhà tôi cứ giữ lấy con nói:
- Tư à . Tư tưởng tôi vỠđây hà nh hạ Tư nữa sao. Lần nà y tôi vỠđâu có phải để mà dằn vặt Tư. Tôi không muốn Tư khổ thêm và tôi Ä‘au đớn nữa. Bá»n chúng nó đã là m cho mình khổ, giá» tụi mình phải là m dịu mối Ä‘au khổ đó.
Nhà tôi nói chuyện mà xưng bằng tiếng "tôi" như thế thưá»ng là lúc bị xúc động nhất. Anh ấy dừng lại, ngó mông ra biển, rồi nói tiếp, lần nà y lại xưng "anh":
- Hồi trước Tư cÅ©ng biết. Anh Ä‘i đây Ä‘i đó. Äi nhiá»u nÆ¡i, khi sung sướng khi cá»±c khổ, cá»±c khổ là phần nhiá»u. Rồi anh gặp Tư, lần Tư ở trong nhà bảo sanh đòi trốn theo anh, Tư nhá»› không, lúc đó anh không muốn cho Tư trốn, coi sá»± bá» trốn là hèn quá. Cái chuyện nó bắt mình phải thoát ra khá»i chá»— tù túng để được tá»± do mà không thoát ra là mình dại. Cho tá»›i lúc vô tù, anh em giác ngá»™ cho, anh má»›i biết. Chẳng những biết cách đòi tá»± do, mà còn phải biết yêu thương những ngưá»i cùng Ä‘i má»™t đưá»ng vá»›i mình. Ngưá»i chà thiết nhất trong số ngưá»i Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i anh là Tư. Trên con đưá»ng Ä‘i đó, chẳng may Tư bị thương. Vết thương xuyên qua ngưá»i Tư, và cả anh. Nếu không cùng rịt dấu cho chóng là nh thì cả hai sẽ chết, ngưá»i nà o cÅ©ng như thế thì ngưá»i đó cÅ©ng sẽ chết...".
Anh ấy nói luôn má»™t hÆ¡i. Nói xong đôi mắt anh hấp háy. Tôi lắng nghe không sót má»™t tiếng. Lòng tôi chan hòa mối xúc cảm. Tôi ngước mặt lên, khóe mắt ráo Ä‘á»ng. Như thể được chắp cánh, tôi ngã ngưá»i tá»›i trước gục đầu và o chân anh ấy. Tôi để mặc những giá»t nước mắt mình tha hồ già n giụa chảy.
Sáng đó cha tôi bá» Ä‘i biệt tá»›i trưa má»›i vá», lúc vá» vác trên vai má»™t bị tôm, cua. Nhà tôi giữ con cho tôi nấu nướng. Thấy tôi là m bếp thoăn thoắt, cha tôi có ý mừng lắm. Có lẽ ngưá»i Ä‘oán biết nhà tôi đã an á»§i tôi nên tôi má»›i vui vẻ như váºy. Vá»›i cái sung sướng ấy, cha tôi biểu lá»™ ra bằng chỉ âu yếm vá»›i cháu. Từ trong nhà đi ra cha tôi vá» như không thấy con bé. Ngưá»i cất tiếng gá»i:
- Con Hai, con Hai đâu rồi!
Con tôi nghe tiếng gá»i cá»§a ông ná»™i, ngó quanh quất tìm. Cha tôi thụp trốn sau lưng nhà tôi. Con bé tìm mãi không được. Sau cùng cha tôi má»›i nhô lên ká» miệng mà hôn nó. Con bé bị râu cá»§a ông ná»™i cà nhá»™t, dấu đầu và o ngá»±c nhà tôi cưá»i rúc rÃch từng cháºp. Nhà tôi cÅ©ng cưá»i, rồi bế con Ä‘i và o bếp ngồi bên cạnh tôi. Anh ấy nói:
- Lâu lắm mới được ăn một bữa tôm.
- Chỗ anh không có tôm sao?
- Không có. Thỉnh thoảng mới được ăn một lần.
- Ba với em ăn hoà i cũng ngán.
Anh ấy ngồi má»™t chốc, và sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ảnh há»i tôi:
- Tư à ?
- Dạ.
- Tên con đặt chưa?
- Dạ chưa.
ảnh cưá»i há»i: - Ai đặt tên con nhá» là Hai váºy?
Tôi lúng túng đáp: - Dạ... kêu đỡ váºy thôi, chứ có kêu thiệt đâu!
Anh ấy tắc lưỡi nưng cằm con gá»i nhại "- Con Hai, con Hai". Là m tôi không nhịn được cưá»i.
Sau bữa cÆ¡m trưa đó, còn có chú ChÃn Tốt là má»™t ngưá»i Ä‘i lưới trong xóm đến Ä‘i khÆ¡i vá»›i cha tôi. Quên nói, sau tráºn bố, cha tôi góp nhóp tiá»n cố sắm được má»™t chiếc ghe lưới khác, lại tiếp tục Ä‘i là m nghá».
Những chiếc ghe lưới cắm táºn ngoà i xa, nước lá»›n lên bồng bá»nh muốn trôi. Cha tôi lá»™i ra kéo và o. ChÃn Tốt vất lưới lên khoang. Tôi và nhà tôi cÅ©ng từ trên bế con xuống. Tôi Ä‘em theo báºt lá»a, thuốc hút và hai chai nước đặt trước mÅ©i ghe. Những thứ đó bao giá» tôi cÅ©ng chuẩn bị sẵn má»—i khi cha tôi sắp ra khÆ¡i. Cha tôi đứng trên ghe lấy tay ngoắc ngoắc cháu:
- Cho nó xuống đây!
- Con ra biển với nội nghe.
Tôi vừa nói vá»›i con vừa cầm tay nó giÆ¡ lên vẫy. Con bé liá»n giÆ¡ hai bà n tay nhá» xÃu ra ngoắc lia lịa. Cha tôi gá»i vá»›i lại:
- Tối con Tư nhớ đem đèn ra cắm nghe. Nếu gặp cá bầy ba sẽ đi khuya, sợ gió đổi hướng.
Nhà tôi nghe nói nói cÅ©ng tá» vẻ biết ngay. Tuy rá»i biển đã lâu, nhưng thuở nhỠảnh cÅ©ng đã từng cắm đèn trên bãi như thế. Ngưá»i ở vạn lưới chúng tôi ra khÆ¡i khuya, sợ lúc vá» gió đổi chiá»u quên hướng nên thưá»ng dùng má»™t chiếc đèn lục lăng tháp kÃnh Ä‘á», mắc lên má»™t cây tre cao rồi cắm trên bãi. Nếu có lạc hướng, ghe lưới sẽ theo ánh đèn ấy mà và o.
Tôi bế con đến bên nhà tôi nói:
- Dạo chưa tổ chức du kÃch, ban đêm há»… thấy đèn là bá»n lÃnh bót rõn vô ngồi đợi. Những chuyến ghe lưới đêm vá» là tụi nó xổ ra giá»±t lấy cá.
- Bây giá» nó có thưá»ng vô nữa không?
- Nó hết dám Ä‘i rồi anh à . ở trong bót còn bị du kÃch bắn huống chi ra ngoà i.
Nhà tôi kéo tay tôi ngồi xuống cát. Trá»i đã xế bóng. Nắng chiếu chênh chếch trên bãi cát trắng phau. Vá» phÃa và m Hiệp Lá»™, má»™t đà n cò lượn mấy vòng rồi đáp xuống bãi. Bãi cát ở và m Hiệp Lá»™ chúng tôi trắng lạ. Cát trắng đến ná»—i những đà n cò như thế, vá»›i sắc lông trắng toát cá»§a nó, khi đáp xuống là như hòa biến trong cát không còn phân biệt được nữa.
Nhà tôi há»i:
- Tư à , một tháng trung bình Tư đi sanh cho bà con mấy lần?
Tôi đáp: - Không biết chừng, khi nhiá»u khi Ãt, nhưng cứ Ä‘i luôn. Ba xã mà chỉ có má»™t mình em.
- à , hồi đêm qua cái chị vợ lÃnh đẻ ra sao?
Tôi lắc đầu nói:
- CÅ©ng bình yên. Nhưng tá»™i quá, không có ai chăm sóc. Äứa em thì khá» quá. Còn chồng thì ở ngoà i bót. Anh ta có trốn vá» nhà , nhưng lúc đó thì chị vợ đã được ngưá»i ta chở vô ấp trong để gặp em. Anh ta định theo và o, nhưng lại sợ đằng mình. Rốt cuá»™c thằng xếp cho lÃnh vô lôi anh ta vá» bót.
- Äi là m như thế á»§y ban xã cấp cho em má»—i tháng bao nhiêu?
- Mỗi tháng ba giạ lúa.
Nhà tôi ái ngại nhìn tôi nói:
- Anh chỉ lo Tư với con sống thiếu thốn.
- Không đến nỗi nà o đâu anh à . Lúa của em cả nhà ăn dư, ba thì đi lưới bán được cá luôn. Lúc rảnh thì em lại dệt.
Tôi than thở vá» cái khung cá»i bị đốt, đến nay chưa đóng cái khác được, cứ phải Ä‘i dệt nhá» trên Hiệp Hưng.
Nhà tôi há»i tôi vá» chuyện há»c hà nh. Tôi nói là không có ai dạy thêm, chỉ Ä‘á»c sách mượn cá»§a á»§y ban và cá»§a mấy chị phụ nữ Huyện gởi vá» cho.
- Tư đã Ä‘á»c những cuốn gì rồi?
Tôi hơi lúng túng:
- Có cuốn nà o coi cuốn đó, không kể là cuốn gì.
- Anh ở đơn vị có nhiá»u sách, chừng nà o vá» dưới anh gởi cho Tư.
Gió biển lùa và o bãi. Tôi kéo con và o lòng. Chồng tôi lại chợt há»i:
- à , Tư nà y, từ giỠđừng gá»i con nó là Hai nữa nghe!
- Váºy đặt con tên gì?
- Anh định đặt cho nó tên Thá»§y, lót chữ Ngá»c. Như váºy được không? Tên con gái đặt thế được chứ?
Tôi lặp lại: Ngá»c Thá»§y à ?
Anh ấy gáºt đầu. ảnh lại há»i tôi lần nữa là có đồng ý không. Tôi nghÄ© bụng thấy cái tên cÅ©ng dá»… nghe, vừa đẹp lại vừa thùy mị, nên đáp: "ÄÆ°á»£c". Như váºy là chúng tôi đã đặt tên chÃnh thức cho con gái đầu lòng cá»§a chúng tôi trong buổi chiá»u đó. Trên bãi biển nắng dịu và gió lá»™ng thổi. Những luồng gió từ biển thổi tá»›i, ve vuốt, là m khô ráo cát ướt ở mé bãi. Nhà tôi bồng lấy con trên tay tôi. Hai chúng tôi đứng lên trước gió. Chim nhạn liệng từng đà n trên đầu chúng tôi. Ngoà i khÆ¡i, cánh buồm ghe lưới cá»§a cha tôi bấy giá» chỉ còn thoáng hiện bằng ngón tay út. ở dưới chân chúng tôi, sóng biển vẫn à o ạt cuốn và o.
Chồng tôi vá» nhà được ba ngà y. Tối hôm ấy ảnh sá»a soạn Ä‘i. Tôi lấy má»™t bá»™ đồ tÆ¡ má»›i xếp và o ba lô anh ấy, không quên coi lại những sợi dây ba lô đã tháºt chắc chưa. Từ ngà y trước, quần áo anh ấy có cái nà o sá»n rách tôi Ä‘á»u vá mạng lại cẩn tháºn. Tôi lấy bá»›t ra năm mươi đồng bạc xanh trong số tiá»n dà nh dụm được đưa cho anh ấy. Biết chồng sắp sá»a xa con, không hẹn chừng nà o lại được vá» nữa, cho nên suốt cả ngà y hôm đó, trừ những lúc cho con bú, tôi cố để ảnh được bế và chÆ¡i vá»›i con. Khi ná»—i Ä‘au đớn và lo lắng cá»§a tôi được anh ấy là m dịu Ä‘i thì hy vá»ng và niá»m vui lại rà o rạt trong tôi. ở anh ấy, tôi thấy vẻ Ä‘au đớn, nhưng anh ấy cố dằn, lấy nghÄ©a tình má»™t ngưá»i đà n ông biết suy nghÄ© mà là m dịu ná»—i xót tá»§i cá»§a ngưá»i vợ khốn đốn như tôi.
Ngà y hôm kia, cả ngà y hôm qua, tôi thấy ảnh không nhắc lại chuyện buồn đó nữa. Trong má»i lá»i nói và cá» chỉ. Tôi thấy rõ rà ng ảnh muốn cho tôi quên Ä‘i. Äêm qua nằm ngá»§ vá»›i nhau, anh ấy âu yếm ôm tôi má»™t cách tháºt lòng. Rồi sau đó anh ôm quà ng cả hai mẹ con tôi mà hôn, hết hôn tôi lại hôn con Thá»§y. Trong những phút ấy, tôi ứa nước mắt. Là m sao không khóc được khi chồng thấu hiểu ná»—i Ä‘au xót cá»§a mình, vẫn hết lòng tin cáºy yêu thương mình. Không thể quên được là sau khi hôn tôi và con xong, ảnh nâng đầu tôi áp và o ngá»±c ảnh mà bảo rằng: "Tư ráng là m việc và thay anh nuôi nấng con Thá»§y. Cái nghá» cá»§a Tư có thể giúp cho bà con, có thể là m được công tác. Nếu các đồng chà đó đặt vấn đỠkết hợp đẻ vá»›i công tác ngụy váºn thì Tư cứ nháºn. Anh đã nó vá»›i ba rồi, nhà mình không đến ná»—i cháºt váºt lắm. Nhưng anh dặn Tư phải cẩn tháºn má»›i được. Con thì còn nhá», anh thì Ä‘i xa, chỉ trông và o má»™t tay Tư chăm sóc nuôi nấng nó. Con Thá»§y là hy vá»ng cá»§a anh và Tư, đáng lẽ anh phải trá»±c tiếp lo cho con, lo cả cho Tư, nhưng bây giá» thì anh chưa lo được nên anh giao nó cho Tư.
Lúc anh ấy nói xong, tôi ngước mắt trong bóng tối tìm cặp mắt cá»§a anh ấy và run run cất lên má»™t tiếng dạ. Tôi nghÄ© rằng tiếng dạ cá»§a tôi lúc đó tháºt không phải là má»™t tiếng thưá»ng, mà là lá»i nháºn thừa hà nh bổn pháºn cá»§a tôi đối vá»›i xã há»™i và gia đình. Trong lòng tôi chan hòa ná»—i sung sướng vá»›i lo lắng. Tôi nghÄ© bụng: "Má»™t đứa con gái mồ côi như mình, gặp được anh ấy tháºt đã may mắn như váºy. Từ đây chẳng lẽ lại không là m được gì để đáp lại má»™t tấm lòng tốt như thế hay sao?"
Trá»i sụp tối, tôi tiá»…n chồng ra bãi. Tôi mang ba lô, nhà tôi thì bế con. Cha tôi theo ra tá»›i cá»a. Chồng tôi nhìn thấy cặp mắt cá»§a cha tôi nhấp nháy và hÆ¡i Ä‘á», ảnh nói:
- Ba nhá» thuốc con mắt cho thưá»ng, hết thì bảo vợ con nó gởi mua chai khác.
Chúng tôi ra tá»›i bãi thì sương đêm đã xuống. Tôi lấy khăn phá»§ lên đầu con Ngá»c Thá»§y. Xuồng liên lạc chưa đến. Chúng tôi ngồi xuống trên má»™t má»m đá. Sóng biển cÅ©ng như má»i ngà y, không ngá»›t vùng vẫy. Những ngá»n sóng thi nhau cất đầu đùa rỡn vá»›i là n sương xuống sá»›m. Nhà tôi chỉ ra ngoà i xa, má»™t hòn cù lao tÃm má», nói:
- Hòn Con Nghê, hồi nhỠanh có theo ba ra đó một lần.
Tôi nghe nhà tôi nói, nhìn hòn cù lao ẩn trong sương, nghÄ© đến phút chia tay đã gần ká», lòng bùi ngùi. Anh ấy biết tâm trạng tôi, má»™t tay bế con, má»™t tay kéo tôi và o vai:
- Anh Ä‘i rồi Ãt lâu anh lại vá». Tư ở lại cố ráng nghe.
Anh ấy chỉ nói vá»›i tôi có bấy nhiêu lá»i. Vừa lúc đó từ phÃa nam Hiệp Lá»™, má»™t chiếc xuồng chèo tá»›i. Tôi ngẩng dáºy, chiếc xuồng chèo sát và o bãi. Trên xuồng vá»ng lên má»™t tiếng há»i: "- Ai đó? Có phải Khoa không?"
- Phải rồi, tôi đây!
Chồng tôi vừa đáp vừa đứng dáºy. Anh ấy nâng mặt con Ngá»c Thá»§y lên. Con bé ngá»§ yên trên tay ảnh từ lâu, Ä‘ang ngáy Ä‘á»u và khẽ. Nhà tôi ká» miệng hôn con mấy cái hôn dà i. Hôn xong mà hình như anh ấy vẫn chưa thá»a. Tôi trao ba lô cho ảnh.
Chiếc xuồng rấn mÅ©i lên cát. Nhà tôi vá»™i và ng ôm lấy tôi, ghì mạnh. Có độ ná»a phút má»›i buông tôi ra, chạy lại xuồng. Tiếng chú Tư Bưá»ng há»i:
- Ai đứng đó, thÃm Tư phải không?
Tôi đáp: - Dạ phải!
- Cha chả, lặn lá»™i đưa chồng ra tá»›i đây, dữ ác hôn. Thôi bồng con nhá» vá» Ä‘i thÃm Tư, coi chừng nhiá»…m sương Ä‘a.
- Dạ.
Nhà tôi ngồi trên xuồng không biết có nghe tiếng "dạ" cuối cùng cá»§a tôi không, tôi không rõ. Chỉ biết rằng lúc đó, xuồng từ từ lui ra, tôi bồng con đứng tại má»m đá thấy anh ấy vẫn ngồi ngoái nhìn hai mẹ con tôi. Cho tá»›i bây giá» má»—i lần nghÄ© đến nhà tôi, cái mà tôi nhá»› nhất là hình ảnh chiếc xuồng nhá» nhảy nhót trên sóng rồi lẩn Ä‘i trong sương má» mịt.
|

25-09-2008, 11:51 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 4
"- Háºu à , chị đã nói vá»›i em rồi, giá» em thấy thế nà o?"
Chị Ba Dương vừa há»i vừa ngước nhìn tôi. Äôi mắt cá»§a ngưá»i bà thư phụ nữ huyện ấy chứa đựng má»™t cái gì hy vá»ng vừa trìu mến. Chị ta bế con Thá»§y tôi trên tay, áp sát nó và o khổ ngưá»i hÆ¡i gầy gò cá»§a chị, rồi lấy tay ná»±ng cằm nó - cái bà n tay đã mất hết bốn ngón.
Tôi nói:
- Chị Ba, em không ngại gì hết, chỉ sợ con em còn nhá» quá, Ä‘i như váºy rồi biết gá»i nó cho ai. Vá»›i lại em đương có nghén. Bấy lâu nay em cÅ©ng vẫn Ä‘i đỡ cho bà con, em đâu có ná» hà gì... em muốn... như váºy nè, chị Ba coi có được không nghe...
Thấy tôi ngáºp ngừng, chị Ba Dương há»i:
- Sao? em cứ nói đi!
Tôi nắm tay chị ấy nói:
- Từ giá» em cÅ©ng Ä‘i đỡ cho bà con như thưá»ng... nhưng khoan lãnh nhiệm vụ má»›i. Khi em sanh rồi, em nháºn.
Chị Ba nghe tôi nháºn lá»i thì mắt sáng lên, ghì chặt tay tôi:
- Thiệt không?
- Tôi nói: - Em hứa vá»›i chị như váºy!
Chị Ba Dương đặt bà n tay trụi ngón cá»§a chị lên tay tôi, nói giá»ng sung sướng:
- Miá»…n em đồng ý là được rồi, còn chuyện con cái sanh đẻ cá»§a em, em đừng lo. Em sanh thì cÅ©ng như ngưá»i khác sanh, chuyện đó phải váºy rồi. Công việc cá»§a trên giao đâu phải là chuyện má»™t ngà y má»™t buổi. Nó là công việc trưá»ng kỳ Háºu à . Háºu coi, đây em Ä‘i và o địch háºu đỡ đẻ rồi em biết. Ban đầu phải là m cho hỠđừng ngại mình. Sau khi há» dạn rồi thì mình phải là m sao cho há» mến mình. Chừng mình vá»›i há» có tình cảm khăng khÃt rồi, lúc đó mình tuyên truyá»n há»...
Tôi nghe nói rất lo. Tôi lắc đầu:
- Em biết gì mà tuyên truyá»n. Em dốt lắm.
Chị Ba Dương cưá»i. Tôi cà ng lo lắng thêm, má»›i bảo:
- Thôi chị à , đừng giao cái đó cho em. Em cứ lo việc hộ sinh đỡ đẻ. HỠcó cảm tình với mình, với kháng chiến là được rồi. Còn chuyện nà y khác, em dốt thiệt...
Chị Ba thôi cưá»i. Nét mặt đứng tuổi và khắc khổ cá»§a chị vụt trở nên lặng lẽ. Hình như chị cảm thấy Ä‘iá»u chị vừa nói vá»›i tôi hÆ¡i sá»›m quá. Chị bảo:
- Em không lo. Dần dà rồi em sẽ biết... như chị trước đây cÅ©ng váºy. Thiệt còn dốt hÆ¡n em nữa. Không lo, rồi sẽ quen dần em à .
- Chị nói thì em tin chị...
Chị Ba Dương lá»™ vẻ xúc động, nắm tay tôi rất chặt. Chị đưa mắt nhìn ra mạn biển và há»i tôi:
- Em biết tại sao hồi trước chị bị đà y đi Côn Lôn không?
- Tại chị đi biểu tình chống thuế ở huyện Long Hưng nên tụi nó bắt chị.
- Em nói sai rồi, kỳ đó nó đâu có bắt được chị... Nhưng đó chỉ là má»™t việc thôi. Cái chÃnh tại vì chị thấy bá»n phụ nữ mình khổ cá»±c quá.
Câu nói cá»§a chị Ba Dương khiến tôi rùng mình. Trong phút chốc, tôi thấy bồi hồi, và y như là nước mắt lại có cÆ¡ há»™i chảy ra. May mà nước mắt nó chỉ vừa Ä‘á»ng nặng ở quanh mi tôi thôi. Chị Ba Dương lại nói tiếp:
- Nhưng là m cách mạng thì phải chịu cá»±c. Cá»±c khổ hÆ¡n Ä‘á»i sống thưá»ng ở nhà mình nhiá»u. Có khi chết không ai biết, đổ máu phải bấm bụng chịu.
Chị Ba thôi nói, lại ngó mông ra biển. Hồi sau chị quay lại áp sát má và o là n tóc Ä‘en nhánh cá»§a con Thá»§y tôi. Tôi ngó chị Ba, thấy thương cho chị quá. Ngưá»i chị có tuổi nà y, tôi quen hai năm nay. Má»—i lần gặp chị tôi cảm thấy chị tháºt là tốt, tháºt là má»™t ngưá»i chị lá»›n. Chị ta nói mấy câu là m tôi tá»§i thân quá chừng. Bấy lâu tôi cÅ©ng thấy cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng tôi là cá»±c, nhưng chỉ thấy má»™t cách mang máng. Hoặc giả thấy thế rồi thì chỉ có trông cáºy và o đà n ông thanh niên giải thoát cho, chứ có bao giá» nghÄ© rằng chÃnh mình có thể tá»± tháo gỡ ra được đâu. Khi ấy tôi để nguyên bà n tay tôi nằm trong bà n tay trụi ngón cá»§a chị Ba, bồi hồi nghÄ© ngợi.
Thấy trá»i đã xế bóng, tôi há»i chị:
- Chừng nà o chị Ba vỠtrên huyện?
- Chị tÃnh vá» ngay bây giá».
- ở lại ăn cơm với em rồi hãy đi, còn sớm lắm.
Chị Ba gáºt đầu. Tôi Ä‘i vo gạo nấu cÆ¡m. Tôi nói:
- Chị cứ để cháu xuống ván nó chơi.
Chị Ba đặt bé Thá»§y xuống. Con bé hà há»ng dợm lần tá»›i đầu vách, nÆ¡i đó có treo má»™t hà ng lục lạc là m bằng cà ng cua biển. ở bãi Sao, khi bắt được cua to lúc ăn, chúng tôi giữ cái cà ng lại. Rút thịt trong cà ng ra rồi xoi lá»—, bá» và o đó má»™t con ốc len nhá» là m thà nh lục lạc cho con nÃt chÆ¡i. Lục lạc cua treo trên vách nhà ngoà i. Gió biển thổi vô, những cái lục lạc bằng cà ng cua đỠtươi cứ khua lắc cắc lụp cụp. Con Thá»§y thÃch lắm. Nó cứ lần Ä‘i từ đầu vách tá»›i cuối vách, cố ngước đầu lên nghe tiếng lục lạc khua. Äi hết lượt nó ngoái nhìn chị Ba như để khoe. Chị Ba vá»— tay khen. Bé Thá»§y cưá»i quýnh lên rồi cháºp chững Ä‘i nữa. Chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, chị Ba há»i tôi:
- Bác Bảy đi đâu rồi em?
- Ba em lên Long Hưng.
- Mắt bác Bảy dạo nà y có đỡ hơn trước không?
- Cũng không đỡ mấy. Hễ gió chướng thì mắt ba xốn lắm!
Chị Ba lấy trong túi ra một chai nhỠđưa cho tôi:
- Chị mua cho bác Bảy chai thuốc đau mắt. Em cất để nhỠcho bác, nhớ nhỠtrước khi đi ngủ nghe.
- Cảm ơn chị!
Vừa lúc ấy, ngoà i nhà có tiếng chân ai bước và o. Kế đó có tiếng há»i:
- ThÃm Tư có nhà không? Äi đâu mà bá» con nhá» má»™t mình váºy kìa.
Tôi nháºn ra tiếng chú Tư Bưá»ng, liá»n nói ra:
- Cháu có nhà đây, chú Tư ơi!
- ThÃm Tư có thÆ¡ đây.
- Dạ.
Tôi chạy ra. Chú Tư liên lạc trao cái thư cho tôi. Tôi nói:
- Chú Tư ở ăn cơm rồi hẵng đi.
- Tôi ăn rồi. Thôi, tôi đi... gấp quá.
Chú Tư Bưá»ng nói rồi liá»n Ä‘i. Tôi nhìn qua bao thÆ¡, thấy không phải là chữ cá»§a nhà tôi, nhưng đúng là đơn vị cá»§a nhà tôi gởi. Tôi vừa xé thÆ¡ vừa nói vá»›i chị Ba:
- Lạ quá, thư của đơn vị anh ấy gởi.
- Äâu Ä‘á»c coi.
Tôi rút mảnh giấy trong bao thÆ¡ ra. Má»›i nhìn lướt qua mấy hà ng chữ đầu, mắt tôi hoa lên. "Chị Nguyá»…n Thị Háºu. Chúng tôi viết thư nà y cho chị tháºt là bất đắc dÄ©. Chúng tôi biết chị sẽ Ä‘au đớn còn hÆ¡n chúng tôi Ä‘au đớn, nhưng chẳng lẽ chúng tôi lại giấu chị. Xin chị hãy giữ bình tÄ©nh và can đảm..." Tôi rùng mình và thấy lạnh gai ngưá»i. Chân tôi như bắt rá»… xuống đất. Tôi vá»™i và ng đưa mắt Ä‘á»c tiếp. Äá»c chưa xong bức thư, tôi đứng hết vững. Tôi kêu trá»i và lảo đảo tá»±a ngưá»i xuống bá»™ phản, không khóc được, không nói được. Chị Ba Dương hốt hoảng chạy tá»›i đỡ tôi, má»™t tay chị dằng lấy bức thư Ä‘á»c. Äá»c xong chị cắn môi lặng lẽ nhìn tôi và nhè nhẹ vuốt vai tôi. Tôi ngẩng mặt lên, mắt lóa Ä‘i không còn nhìn thấy gì nữa. Chị Ba cầm bức thư Ä‘á»c lại cho tôi nghe. ÄÆ¡n vị công binh xưởng báo tin chồng tôi chết trong má»™t tráºn chống giặc nhảy dù, bảo vệ xưởng. Tôi cứ nghÄ© là không khi nà o lại như thế được. Nhưng những dòng chữ, con dấu và chữ ký cá»§a đồng chà xưởng trưởng rà nh rà nh ra đó. Sá»± tháºt quả là như thế đó. Äúng là nhà tôi đã hy sinh rồi. Chá»— nương tá»±a chắc chắn nhất cá»§a tôi giá» như bị lìa đứt, khiến tôi cảm thấy trÆ¡ trá»i ghê gá»›m. Tôi vùng dáºy khóc nức, quá» quạng tay bÃu lấy chị Ba Dương như bÃu lấy má»™t cái gì có thể là m cho ná»—i trÆ¡ trá»i khá»§ng khiếp kia bá»›t Ä‘e dá»a tôi. Chị Ba ngồi ghé bên đầu phản. Bên ngoà i con tôi lần vách cháu Ä‘ang gá»i: "Má... má..." Chị Ba Ä‘i ra bế nó và o. Chị ngồi bên vuốt tóc tôi. Con bé tôi vùng khá»i tay chị Ba, vụt ôm lấy tôi kêu "má má" liá»n miệng. Tôi ngước nhìn con, như nói vá»›i nó: "Con Æ¡i, từ đây má vá»›i con sẽ sống ra sao đây?".
Chị Ba nói từng lá»i má»™t:
- Em Háºu, việc đã xảy ra rồi. Chú ấy mất, có khóc chú ấy cÅ©ng không sống lại được nữa. Cố mà bình tÄ©nh... Chị khuyên em. Chị biết, em Ä‘au đớn... Nhưng chị khuyên em, lúc nà y cần phải có gan chịu đựng. ở bên em, còn có chị và bà con, còn có bác Bảy. Em nên nhá»› là em Ä‘ang có thai, em phải chịu đựng mà nuôi con Thá»§y, nuôi đứa con nhá» mà em sắp sanh nó ra đây...
Tôi gục khóc lặng ngưá»i. Lòng tôi nặng trÄ©u cô đơn. Chưa lúc nà o ná»—i Ä‘au đớn và cô đơn xâm chiếm lòng tôi cách cá»±c mạnh như lúc nà y. Cha và mẹ tôi mất hồi tôi chưa biết khóc thương. Lá»›n lên tôi đã biết thế nà o là số pháºn mồ côi, cái bÆ¡ vÆ¡ lạc loà i cá»§a má»™t đứa trẻ không cha không mẹ. Tôi đã sống qua những phút tê tái nhục há»n cá»§a má»™t ngưá»i vợ, má»™t ngưá»i mẹ, bị kẻ địch là m mất trinh tiết. Song tất cả từng ấy khổ não, chưa cái nà o dằn vặt cấu xé tâm hồn tôi bằng cái tin buồn bất ngỠđến vá»›i tôi hôm nay. Là vì ngưá»i vừa mất hôm nay chÃnh là ngưá»i đã dìu dắt tôi ra khá»i chá»— bÆ¡ vÆ¡, là ngưá»i đã là m an dịu được vết thương tá»§i nhục trên ngưá»i tôi. Tôi vừa khóc nấc vừa gá»i:
- Chị Ba, chị Ba... Mẹ con em biết là m sao bây giá»...
Chị Ba dỗ tôi:
- "Em nghe lá»i chị, gắng lên. Chú ấy mất em buồn là phải. Nhưng theo chị, em nên lấy là m vinh dá»±, vì chú Tư chết cách xứng đáng. Em thấy trong thư các đồng chà đó nói không. Chú Tư cùng vá»›i anh em thợ chiến đấu trá»n ngà y, giết trên ba mươi tên địch, cứu cả xưởng thoát khá»i vòng vây. Äó... như váºy đó. Háºu, em thấy chưa? Em không hổ thẹn có được má»™t ngưá»i chồng như thế. Con Thá»§y và cả đứa em nó sắp ra Ä‘á»i, em phải nuôi cho chúng nó khôn lá»›n. Sau nà y, em nói cho chúng nó biết rằng chúng nó có má»™t ngưá»i cha như váºy..."
Tôi cà ng nghe cà ng khóc. Không biết lúc ấy nước mắt cá»§a tôi ở đâu mà lắm thế. Äến chiá»u tôi bá» cÆ¡m không ăn. Chị Ba cán bá»™ xá»›i cÆ¡m đút cho bé Thá»§y. Äêm đó chị ngá»§ lại vá»›i tôi.
Chị Tư Háºu kể cho tôi nghe tá»›i đây thì dừng lại. Chị không khóc, nhưng đôi mắt đỠlên. Chị ngó đăm đăm vá» phÃa hà ng cây xa. Chiá»u đông lạnh, lá cây se mình run rẩy. Tôi ngồi im trên ghế đá. Chị Tư Háºu cÅ©ng ngồi im rất lâu. Có đến mươi phút sau chị má»›i nói: - Những ngà y sau khi nhà tôi chết, trá»i u ám quá. Ban trưa hết sức nồng ná»±c, mồ hôi trong ngưá»i cứ vã ra. Äến chiá»u cÆ¡n giông gió từ xa Ä‘i tá»›i ù ù, nghe như tiếng hà ng ngà n cái cối xay lúa Ä‘ang xay cùng má»™t lúc. Mặt biển tối Ä‘en như má»±c. Biển như đầy bụng, no căng lên. Trên trá»i những tảng mây mà u trắng bấy giá» bị vẩn đục, quyện lại. Gió cứ nổi lên, thổi mây bay rất nhanh và thấp lướt qua đầu các ngá»n sao. Äứng tại bãi biển chiá»u hôm giông tá»›i, ngưá»i yếu bóng vÃa có thể cuống lên mà bá» chạy anh ạ. Lúc đó, con ngưá»i trở nên bé nhá» lạ lùng. Gió thổi trên những ngá»n cá» loại nhá»n đầu và sắc, rÃt lên hu hú nghe tháºt dá»… sợ. ChÃnh gió ấy là m cho động biển. Rồi mưa sa đầy trá»i...
Tôi, tôi đã sống qua những chiá»u hôm như thế.
Cha tôi vốn không hay khóc, lúc hay tin nhà tôi chết, ngưá»i từ thị trấn vá» tá»›i nhà , thở ra mấy tiếng, rồi tiện đống lưới gần đấy ngưá»i dá»±a lưng nằm váºt ngá»a. Tôi đến cha tôi khêu nhá» ngá»n đèn mỡ cá rồi thu ngưá»i ngồi lặng lẽ như má»™t cái bóng, còn tôi thì cứ ôm con ngồi giưá»ng trong. Trong đầu tôi hiện ra không biết mấy mươi lần, hình ảnh cá»§a tráºn ác chiến, chá»— chồng tôi hy sinh. Nghe nói nÆ¡i đó là má»™t cánh rừng trà m láng nước, có những thân trà m to nhá» má»c đứng và Tây nhảy dù trên đầu những ngá»n trà m ấy... Cứ thế mà tôi hình dung, nghÄ© ngợi. Bên ngoà i cha tôi vẫn ngồi trên bá»™ vạt. Äêm trước cha tôi cÅ©ng ngồi thức như thế. Tá»›i khuya ngưá»i Ä‘em rượu ra uống khan má»™t mình. Biết cha tôi Ä‘au mắt uống rượu có hại, nhưng tôi không dám can.
Äêm thứ ba, cảnh trá»i giông gió bên ngoà i cà ng là m tôi tê tái, cô đơn. Con Thá»§y tôi hãy còn bé quá, nó chưa biết gì. Ngồi trên lòng tôi, hai tay nó cứ bÃu tôi hoặc bò quanh quẩn ở góc giưá»ng. Má»—i lần sét đánh ầm má»™t cái, con bé vùng nhà o lại ôm choà ng lấy tôi. Tôi ôm lấy con. Bên ngoà i, giông gió ngà y má»™t lá»›n. Mặt biển gà o thét dữ dá»™i. Tiếng sóng cả vá»— bá», tưởng chừng như không lâu sau nó sẽ trà n và o đến nÆ¡i mẹ con tôi. Äêm tháng mưá»i động biển như Ä‘e dá»a tôi, Ä‘e dá»a con gái lên hai và cả đứa con sắp sá»a ra Ä‘á»i cá»§a tôi. Trong tiếng gầm gà o ấy, tôi nghe vẳng tá»›i lá»i nói cá»§a nhà tôi: "... Con thì còn nhá», anh thì Ä‘i xa, chỉ trông và o má»™t tay Tư chăm sóc nuôi nấng nó. Con Thá»§y là hy vá»ng cá»§a anh và Tư, nhưng giá» anh chưa lo được nên anh giao nó cho Tư..." Lá»i nói khiến tôi đầy xúc động cất lên má»™t tiếng dạ trong đêm ná», là m thấm thÃa lòng tôi bấy lâu nay, hóa ra là những lá»i trăn trối tháºt. Tôi không mê tÃn đâu, nhưng tôi tưởng rằng những ngưá»i trước khi chết, câu nói cá»§a há» nó lạ lắm.
Tâm trạng đầy Ä‘au xót lẫn âu lo, tôi thầm nghÄ©: "Số pháºn mình như thế rồi, từ nay đà nh chịu côi cút nuôi con. Xin miá»…n cho mình sống, sống cá»±c khổ mấy cÅ©ng được, để nuôi con nó khôn lá»›a nghÄ© tôi vừa áp đầu con Thá»§y và o mặt. Trong bóng tối, những giá»t nước mắt cá»§a tôi ứa ra khóe, từ từ lăn qua gò má và rÆ¡i xuống mái tóc đứa con bé bá»ng. Bấy giá» bé Thá»§y đã nằm yên, ngoan ngoãn nghẹo đầu ngá»§. Tôi đặt nó nằm xuống giưá»ng, kéo chăn đắp lên ngưá»i nó. ánh sáng chiếc đèn bên ngoà i lá»t qua kẽ vách, chiếu má» và o gian buồng. Con Thá»§y ngá»§ say. Trên gương mặt nó từ đôi mi mắt Ä‘en nháy đến đôi gò má mÅ©m mÄ©m Ä‘á»u không thấy gợn lên má»™t chiá»u tư lá»± nà o. Tôi ngồi nhìn con, thấy nó tháºt đáng tá»™i nghiệp. Con gái đầu lòng cá»§a tôi cà ng lá»›n lên cà ng ngoan ngoãn tốt nết. Khổ ná»—i, nó lại xinh xẻo nữa. Ngay khuôn mặt, đôi mắt cá»§a nó, trông tươi thắm lắm. Không phải vì quá thương con mà dưới mắt tôi con tôi hóa ra đẹp. Rõ rà ng cái xinh xắn thÆ¡ ngây cá»§a nó đã bắt đầu đượm vẻ dịu dà ng thùy mị. Nhưng nó còn nhá» quá, chỉ biết báºp bẹ nói cưá»i, ăn và ngá»§. GiỠđây nó chưa cảm biết ná»—i khổ cá»§a tôi. Lúc nó má»›i báºp bẹ nói tiếng nói đầu tiên, má»—i lần đút cÆ¡m cho con, tôi thưá»ng chìa muá»—ng cÆ¡m bảo: "Bé Hai, bé Hai kêu ba Ä‘i". Thế là nó vừa kêu "ba ba" vừa đón lấy muá»—ng cÆ¡m. Äút cho nó ăn má»™t muá»—ng, tôi lại nói: "Bé Hai ăn cho mau lá»›n, ba vá» ba bồng bé Hai nghe!" Cứ thế tôi táºp cho con. Äại để cÅ©ng như bao nhiêu ngưá»i mẹ khác táºp con gá»i cha gá»i mẹ. Giá» tôi thấy tháºt là hoà i công quá. Phải chi ban đầu đừng dáºy như thế, để tránh được những tiếng gá»i gợi thà nh tá»§i xót cho tôi và chỉ Ä‘em tá»›i thất vá»ng cho con từ đây trở Ä‘i. Nhá»› lại má»™t lần, con bé nghe nói ba, nó ngÆ¡ ngác tìm, má»™t cô em lối xóm đến chÆ¡i liá»n trá» ra biển: "Kia, kìa". Con tôi nó quay nhìn ra. Ngoà i khÆ¡i nó chỉ thấy sóng chao lượn chá»› không có ngưá»i nà o là ba nó. Tôi rà y cô em ná» và ôm con nói: "Không có đâu, chừng nà o ba vá» thì má bảo". Tôi không muốn nói gạt con, dù là má»™t việc nhá», khi nó bắt đầu tiếp xúc được vá»›i sá»± váºt xung quanh.
Äứa con mà nhà tôi giao phó cho tôi ấy vừa lá»›n lên má»™t chút thì mầm thai đứa con thứ hai đã tượng hình trong ngưá»i tôi. Nó là cái kết quả, cái ká»· niệm sâu sắc cá»§a những ngà y hạnh phúc trong Ä‘au thương - những ngà y anh ấy vá» biển, an á»§i khuyến khÃch và tá» nghÄ©a tình đối vá»›i tôi. Sau ngà y nhà tôi Ä‘i, lâu sau tôi thấy trong ngưá»i có sá»± thay đổi, sá»± thay đổi mà tôi đã trải qua má»™t lần. Tôi có viết thư cho anh ấy. Má»™t tháng trước khi nháºn được tin anh ấy chết, anh ấy còn gởi thư vá» căn dặn tôi đủ Ä‘iá»u. Khuyên tôi ráng giữ gìn sức khá»e cẩn tháºn tránh má»i tai vạ bất ngỠđể sanh con và nuôi con. Bức thư ấy tôi hãy còn cất đây. Nhưng tai há»a không đến vá»›i tôi mà lại đến vá»›i chồng tôi. Tôi thấy như nhà tôi đã gánh lấy cái chết cho mẹ con tôi váºy.
Trong lúc tôi nghÄ© ngợi lan man, bé Thá»§y đã ngá»§ được má»™t giấc dà i. Nó cá»±a mình quá» tay tìm tôi. Tôi nằm xuống vá»›i nó, nhưng vẫn không tà i nà o ngá»§ được. Bên ngoà i mưa không ngá»›t há»™t. Và biển vẫn gà o thét mãi không thôi. Hết nghÄ© tá»›i cái chết cá»§a nhà tôi, tôi lại nghÄ© vá» những ngà y sắp tá»›i. Tôi suy tÃnh và lo lắng trước gánh nặng từ nay đè trÄ©u trên vai. Ngưá»i cha mà tôi phải phụng dưỡng thay cho chồng, con cái tôi phải nuôi dạy, nhiệm vụ mà tôi phải lo cho những ngưá»i mẹ. Bằng từng cái ấy, tôi phải là m tròn. Lại thêm cái việc má»›i mẻ cá»§a chị Ba, bà thư phụ nữ huyện, bà n vá»›i tôi hôm trước mà tôi đã nháºn lá»i nữa. Nhưng thôi... có lẽ là tôi sẽ nói vá»›i chị Ba cho tôi thôi việc ấy - tôi định thế. Nhưng tÃnh thế rồi, đâu đây những lá»i cá»§a chồng tôi lại vẳng tá»›i"... Cái nghá» cá»§a Tư có thể giúp cho bà con, có thể là m được công tác, nếu các đồng chà trên có đặt vấn đỠđỡ đẻ kết hợp vá»›i ngụy váºn thì Tư cứ nháºn..." Thế là tôi đâm băn khoăn nghÄ© lại. Có nên thoái thác không? Nếu tỠý thoái thác vá»›i chị Ba, chẳng hóa ra mình sai hứa vá»›i chÃnh mình, sai hứa vá»›i ngưá»i thân yêu đã khuất. Ná»—i cay đắng thân thể bị ô nhục, cái Ä‘au đớn chồng chết, hai sá»± kiện đó như nung như đốt tim tôi - thứ lá»a cháy âm ỉ không bốc ngá»n, nhưng nóng bá»ng lạ lùng. Thá»±c tâm tôi muốn nháºn việc, cả trước và sau khi hay tin chồng chết. Tôi biết công việc chị Ba nói vá»›i tôi là má»™t công việc hệ trá»ng, mà tôi có nhiá»u thuáºn lợi để là m. Cái trở ngại cho tôi là báºn con má»n, không biết bá» nó cho ai... Qua hai đêm không chợp mắt, mải suy tÃnh lo nghÄ©, tôi má»i mệt ngá»§ thiếp Ä‘i...
Ngá»§ được má»™t chốc, không biết bao lâu, tôi chợt giáºt mình bởi má»™t tiếng ngá»±a hà dà i... Trong mÆ¡ mà ng, tôi nghe tiếng má»™t ngưá»i nà o đó Ä‘ang nói chuyện vá»›i cha tôi ngoà i nhà . Hồi sau tôi nghe rõ hÆ¡n, tiếng má»™t ngưá»i đà n ông, giá»ng nói vá»™i vã:
- Bác là m Æ¡n... cho tôi gặp thÃm ấy má»™t chút.
- Có chuyện gì váºy? - Tiếng cha tôi há»i.
Ngưá»i đà n ông vừa thở vừa nói:
- Vợ tôi nó chuyển bụng, nó sắp đẻ. Không nói dấu gì bác, tôi ở Hiệp Mỹ lên đây. Äêm hôm khuya khoắt tôi sợ là m phiá»n thÃm ấy. Nhưng tá»™i nghiệp cho con vợ tôi... khổ thân nó.
Cha tôi bảo ngưá»i đà n ông:
- Anh nên Ä‘i má»i má»™t cô mụ khác... ở gần chợ, thiếu gì. Con dâu tôi nó ngá»§ rồi, vá»›i lại...
Ngưá»i đà n ông van lÆ¡n:
- Bác à , bác là m Æ¡n giúp tôi... nói vá»›i thÃm ấy. Tôi biết bây giá» Ä‘i thì cá»±c lắm, giông gió lá»›n... Nhưng tôi sẵn có xe ngá»±a, tôi sẽ đưa thÃm ấy Ä‘i. Tôi đánh xe... à , quên, tôi quên chưa nói vá»›i bác là tôi là m nghỠđưa bá»™ hà nh... bác không lo, tôi để thÃm ấy ngồi trong mui... tôi đưa thÃm Ä‘i, bác là m Æ¡n...
- Anh nè... nếu như má»i bữa thì tôi kêu nó dáºy Ä‘i liá»n. Còn bữa nay... anh lạ nên không biết, chá»› chồng nó má»›i chết, nó Ä‘ang buồn bá»±c thái quá, nó không muốn Ä‘i đâu hết.
- "Ra váºy..." Ngưá»i đánh xe nói xong thở ra má»™t cái. Hình như sau đó anh ta ngồi phịch xuống đống lưới má»™t cách thất vá»ng. Bên ngoà i, con ngá»±a cá»§a anh ta Ä‘áºp vó xuống cát kéo nhÃch gá»ng xe nghe ken két. Giông gió vẫn thổi vù vù. Cứ má»™t chốc con ngá»±a lại vùng cất tiếng hà vang. Lát sau tôi lại nghe ngưá»i đánh xe năn nỉ cha tôi, lần nà y giá»ng đầy vẻ lo sợ và đau đớn:
- Váºy thì tôi đà nh vá»... Tôi e vợ tôi nó không sống được, cả đứa con tôi nữa. Bác nghÄ© coi, vợi tôi hôm trước dắt ngá»±a Ä‘i cho ăn cá». Thằng xếp bót ra giá»±t ngá»±a cưỡi chÆ¡i. Sợ nó lấy thiệt, vợ tôi chạy theo đòi. Giữa lúc thằng xếp bị con ngá»±a tôi hất rá»›t xuống đất. ÄÆ°Æ¡ng bị Ä‘au, nó lồm cồm bò dáºy áp lại đánh vợ tôi...
Nói tá»›i đây giá»ng ngưá»i đánh xe như có Ä‘á»ng nước mắt:
- Äá vô bụng... vợ tôi Ä‘ang có chá»a tám tháng, có ác không? Bác coi, bà mẹ nó, nó đánh vợ tôi sao không đánh ở đâu, nhè bụng mà đá... Tôi há»i bác, như bác thì bác có tức không. Bây giá» vợ tôi sắp sanh, kiếm má»™t con mẹ mụ không ra, thiệt chó đẻ... chó đẻ quá sức!
Trong buồng tôi vùng ngồi dáºy. Tim tôi như bị bóp mạnh. ở ngoà i anh đánh xe ngưng lại má»™t chút rồi nói tiếp:
- Bác biểu tôi kiếm mụ ở gần chợ à ? Äêm hôm mò ra đó đặng ăn đạn cá»§a nó sao? Tôi chạy xe vô đây còn phải năn nỉ thằng hương chá»§ tá» thiếu Ä‘iá»u gẫy lưỡi nó má»›i cho Ä‘i. Äi còn phải treo đèn, không thá»i bót nó bắn... Mà vô tá»›i đây rồi cÅ©ng như không. Thôi váºy thì thôi, tôi vá».
Nói xong, ngưá»i đánh xe đứng dáºy xô cá»a. Anh ta còn nói vá»›i lại:
- Chồng thÃm ấy chết, thì bá» nà o cÅ©ng là chết rồi, còn ngưá»i ta chưa chết mà nỡ để ngưá»i ta chết luôn sao. Thôi, tôi Ä‘i... từ đây tôi biệt có vô đây nữa!
Cánh cá»a khép lại má»™t cái rầm đầy vẻ hằn há»c. Tôi không còn nghÄ© ngợi gì nữa, liá»n chạy xổ ra. Lách mình khá»i cá»a, tôi kêu giáºt giá»ng:
- Anh Æ¡i! Äợi tôi vá»›i... Tôi Ä‘i, tôi Ä‘i!
Rồi tôi trở vô quỠquạng tìm túi đựng dụng cụ, chạy vụt ra. Tôi nói với cha tôi:
- Phải đi cho hỠba à !
Dứt lá»i tôi chạy lao ra bóng tối. Xe ngá»±a má»›i quay Ä‘i mấy bước. Anh đánh xe chưa kịp ra roi, nghe tiếng gá»i cá»§a tôi thì gò ngá»±a lại. Anh ta sững sá» nhìn tôi chạy tá»›i. Tôi nhá» anh cầm há»™ túi thuốc, rồi đặt chân nÆ¡i bà n đạp xe leo lên. Anh đánh xe kinh ngạc nhìn tôi suốt từ đầu tá»›i chân. Ná»—i bá»±c dá»c cá»§a anh ta dịu ngay xuống. Bằng má»™t giá»ng nóng ấm, anh ta khẽ bảo:
- ThÃm ngồi ná»›i vô trong không thôi ướt.
Rồi quay mặt ra trước, anh ta vút roi. Con ngá»±a nhÃch lui mấy bước, cất vó phóng Ä‘i. Chiếc xe mang ánh đèn treo mầu Ä‘á», xồng xá»™c chạy trong cÆ¡n mưa và trong những luồng gió thổi loạn.
Xe ngá»±a đến nÆ¡i và o lối ná»a đêm. Cái nhà anh đánh xe rất hẹp. Nói là nhà không đúng, nó giống như má»™t cái chòi giữ dưa. Tráºn giông vừa rồi bá»›i nóc nhà tung lên, và vách lá cÅ©ng xÆ¡ xác cả ra. Tôi nhảy xuống xe và o nhà . Má»™t cảnh tượng đáng thương hiện ra trước mắt tôi. Trên chiếc chõng tre á»p ẹp, chị đà n bà vợ anh đánh xe nằm rÅ© ra, miệng méo xệch. Chị ta oằn ngưá»i như bị váºt gì phang trúng xương sống. Äầu chị váºt sang má»™t bên, tóc xổ tung rÅ© rượi. Tôi vô cùng bất nhẫn khi nhìn thấy đôi môi chị bặm lại. Cái đôi môi mà bấy giá» những chiếc răng trên cắn chặt môi dưới vẫn không thấy hằn lên má»™t dấu máu. Còn bên dưới, đứa bé đã lá»t ra từ bao giá». Bé em ở giữa hai chân mẹ và mình chưa rá»i khá»i dây rốn. Miệng em nhóp nhép khóc, nhưng khóc không thà nh tiếng nữa rồi. Trên ngưá»i em, nhau nhá»›t đã khô lại, tóc như bị má»™t lượt hồ đắp lên. Thân thể bé bá»ng cá»§a em cà ng trông cà ng đáng tá»™i nghiệp. Nghe tiếng khóc đã khản và nhìn nhau nhá»›t dán khô trên mình em bé, tôi biết là em lá»t khá»i lòng mẹ đã lâu, có thể ngót hai tiếng đồng hồ, khi chúng tôi bắt đầu ở bãi Ä‘i. Anh chồng tái mặt đứng lÃu dÃu bên tôi. Việc đầu tiên là tôi vuốt sợi giây máu nÆ¡i cuống rốn cho máu sang hết qua ngưá»i đứa bé. Sau đó tôi mở túi lấy má»™t lưỡi dao, thứ lưỡi dao cạo râu, cắt rá»i đứa bé và ngưá»i mẹ ra. Tôi thét bảo anh chồng Ä‘i nấu nước. Anh ta vâng lá»i tôi ngay. Lúc đó tôi ra lệnh gì anh ta cÅ©ng phải là m.
Chị vợ cà ng kêu thét tợn, và chị giương cặp mắt lỠđỠnhìn tôi. Chị ta Ä‘ang Ä‘au đớn, vì cuống rốn còn, nhau chưa ra được. Trưá»ng hợp nà y tôi biết, không lấy nhau ra kịp, có thể nhau sẽ dÃnh và o tá» cung, và tÃnh mạng ngưá»i mẹ mưá»i phần chết chÃn. Lúc đó tôi thấy mồ hôi tháo khắp ra ngưá»i. Anh biết tôi nghÄ© gì không? Chắc anh sẽ tưởng là tôi kinh hãi trước tÃnh mạng nguy kịch cá»§a ngưá»i mẹ? Không phải. Tuy lúc tôi đến thì chị ấy đã đẻ rồi, nhưng nói muá»™n thì chưa muá»™n. Äứng trước cảnh đó, tôi sợ hãi vì tôi nghÄ© rằng nếu ban nãy tôi không dẹp nổi cÆ¡n buồn bã để Ä‘i đến đây thì rồi chắc tôi sẽ phải mang tá»™i và ân háºn suốt Ä‘á»i.
- Trá»i Æ¡i là trá»i! - Chị đà n bà lại kêu.
Tôi cúi xuống vuốt lại tóc chị:
- Chị Ä‘au lắm à ! Cố chịu má»™t chút. Có tôi đây, không sao đâu. Chị ta nghe tôi nói nhìn tôi má»™t chặp. Rồi bá»—ng chị bÃu lấy tôi. Anh biết để là m gì không. Chị ta véo ngắt và o tay và o sưá»n tôi. Véo ngắt đến Ä‘au. Nhưng tôi vẫn cứ để yên. Những cái ngắt véo cá»§a chị ta tôi đâu có lạ gì. Tôi Ä‘i đỡ gặp như thế là thưá»ng. Mà tôi đã trải qua, tôi biết. Äẻ đã Ä‘au rồi huống chi như chị ta đẻ xong hằng mấy tiếng đồng hồ mà nhau vẫn chưa lấy ra.
Anh chồng cho hay là nước đã sôi. Tôi bảo anh ta đổ nước sôi và o hai cháºu. Thông thưá»ng má»™t cháºu để tắm em, má»™t cháºu để rá»a ráy. Nhưng khổ ná»—i trong nhà chỉ có má»™t cái vịm.
- Là m sao bây giá» thÃm? - Anh ta quýnh quáng há»i tôi.
Äà n ông gì mà vợ sắp đẻ lại khá» như thế, không lo trước để bây giá» cứ cuống lên. Tôi ná»a muốn trách anh ta ná»a muốn báºt cưá»i. Tôi sục và o bếp, lôi ra được má»™t cái trã lá»›n, thứ trã nấu bánh. Tôi liá»n kỳ cá» sạch rồi đổ nước nóng và o pha vá»›i thuốc Ä‘á», lo khá» trùng dụng cụ. Dụng cụ dùng và o việc đỡ đẻ cá»§a tôi hồi ấy đơn giản thôi. Má»™t lưỡi lam cạo râu thay cho kéo để cắt rốn, hai cây kẹp, má»™t cái "póc" để là m la-vÆ¡-măng, má»™t há»™p bông băng vá»›i chai thuốc Ä‘á». Ngoà i ra thì có chiếc ống tiêm vá»›i và i mÅ©i uyn-cam-phrê.
Sau khi cắt nốt rốn và buá»™c chỉ nÆ¡i đầu rốn cho đứa bé xong, tôi sắp lo Ä‘em cái nhau ra, bá»—ng nhiên có tiếng súng nổ ran lên. Súng nổ rất gần nghe Ä‘iếc cả tai. Tôi và anh chồng chị ná» hoảng quá. Anh ta dáºm chân kêu:
- Mấy ông du kÃch ra khuấy lô-cốt Cầu Sắt rồi. Mưa gió như vầy mà mấy ông phá nó là m chi, khổ thân tôi, biết là m sao bây giá»!
Tôi cÅ©ng lÃnh quýnh. Dứt cái loạt súng vừa rá»™ lên đó, kế lại có tiếng súng nổ tạch tạch đùng đùng. Anh đánh xe bứt tai:
- Äá»™ng ổ nó rồi, trá»i!
Quả là bá»n lô-cốt Cầu Sắt bắn trả lại du kÃch. Chúng nó bắn lung tung không ngá»›t. Äạn bay véo véo trong mưa. Thình lình nhiá»u viên đạn từ vách lá bên nà y lá»t sang vách bên ná», cắm chen chét xuống đất ướt quanh ná»n nhà . Tôi lúng túng không biết day trở ra sao. Cái chết ká» bên tôi. Muốn sống có thể nhân tiếng súng vừa ngá»›t bá» chạy may ra thì sống. Tôi run lên. Có thể má»™t viên đạn nà o đó sẽ ghim và o ngưá»i tôi, bắt tôi phải bá» con tôi được lắm. Mấy phen tôi dáºm chân muốn chạy rồi anh ạ. Mà tôi không chạy được. Cái buá»™c chân tôi lại lúc ấy là lương tâm tôi, là ngưá»i mẹ trên giưá»ng và em bé sÆ¡ sinh kia. Chị ta còn bị Ä‘e dá»a hÆ¡n tôi gấp bá»™i phần. Tiếng súng nổ ra giữa lúc cái nhau còn dÃnh trong ngưá»i chị. Äứa con chị thân thể vẫn còn nhầy nhụa tanh bẩn, ngóc đầu quá» quạng.
Tôi cố lấy lại bình tÄ©nh. Vả lại ban đầu thì sợ, nhưng sau hình như cÅ©ng dạn tai vá»›i tiếng súng nổ váºy. Liệu chừng hướng đạn Ä‘i xé vách ban nãy tôi tránh luồng đạn bằng cách thụp hai gối chân xuống. Tôi bắt đầu đè tay lên dạ con chị ná», xoay xở tìm cách Ä‘em cái nhau ra. Bá»n giặc ở lô-cốt vẫn bắn vãi chung quanh. Tiếng súng nổ bấy giá» không là m tôi lo lắng bằng tiếng kêu rên cá»§a ngưá»i mẹ. Không thể cháºm trá»… được má»™t phút nà o nữa. Má»™t tay tôi nắn nhẹ, má»™t tay dùng kẹp kẹp lấy mép nhau. Cuối cùng tôi lấy cái nhau ra được. Tôi thở má»™t hÆ¡i dà i, nhẹ cả ngưá»i. Lúc ấy tiếng súng cÅ©ng ngá»›t Ä‘i. Anh chồng ná» nói như khấn:
- Có lẽ mấy ổng rút rồi Ä‘a thÃm?
Tôi rá»a ráy thay quần áo cho chị ta, Ä‘oạn tắm đứa bé. Em bé được tôi á»§ chăn cho, xem chừng ấm áp, cất tiếng khóc oe oe. Anh chồng bưng bếp cá»§i lên. Tôi dá»n dẹp má»i thứ, thay chiếu, và lấy má»™t chiếc chiếu khác vắt lên xà ngang che gió từ ngoà i lùa và o. Anh chồng tuy dốt vá» việc vợ đẻ, nhưng được cái hết tình, tôi bảo gì cÅ©ng là m ngay. Khi tôi tỠý lo ngại vá» mấy chá»— vách bị gió giáºt rách, tức thì anh ta Ä‘i ôm má»™t bó lá chầm lui cui che lại cho kÃn. Gian nhà nhá» váºy má»›i có vẻ yên ổn, ấm cúng lên. Qua ánh lá»a than riu riu cháy và qua tiếng khóc oe oe cá»§a em bé, vẻ mặt cá»§a ngưá»i mẹ trên giưá»ng cÅ©ng khác trước. Äôi mắt chị ta ướt sáng, gò má chị ta má»›i hồng lên được má»™t chút.
Tôi đến ngồi bên, kéo chăn đắp lên ngá»±c chị. Tôi há»i chị có thấy bá»›t Ä‘au chưa. Chị gáºt đầu. Kế đó chị mở mắt nhìn tôi không chá»›p, nhếch miệng muốn nói gì, nhưng lại rụt rè cúi mặt xuống. Tôi bảo chị:
- Xong cả rồi. Bây giỠngủ đi, cứ ngủ đi nghe!
ChÃnh lúc tôi thốt bảo chị ta ngá»§ thì mắt tôi cÅ©ng cay xè. Do hai đêm qua tôi không chợp được mắt. Má»›i vừa Ä‘i xa, đến nÆ¡i bắt tay và o lại bị cái tiếng súng kia khá»§ng bố, nên sau đó trong ngưá»i rất mệt. Gà trong xóm đã gáy hiệp nhất. Anh chồng sá»a soạn cho tôi má»™t chá»— ngá»§. Vừa đặt mình xuống, hai mắt đã hÃp lại. Trong lúc mÆ¡ mà ng và o giấc, mÆ¡ hồ nghe có tiếng gì kêu oác oác, và tiếng Ä‘áºp cánh phà nh phạch. Mệt quá, tôi ngá»§ thiếp Ä‘i.
Trá»i rá»±c sáng tôi trở dáºy. Chị đà n bà vá»›i em bé qua đêm bình yên. Tôi căn dặn anh chồng mấy Ä‘iá»u coi sóc vợ con rồi sá»a soạn ra vá». Anh giữ tôi lại, bưng lên má»™t nồi cháo và má»™t đĩa thịt gà xé lá»›n, buá»™c tôi phải ăn. Thấy tôi đòi vá» bá»™, anh ta nhất định không chịu, hè hụi dắt ngá»±a Ä‘i thắng xe để đưa tôi lên bãi Sao. Tôi phải cản lại:
- Nhà anh đơn chiếc không có ai, anh ở nhà mà coi sóc chị ấy với cháu. Tôi đi bộ vỠđược rồi.
Nói mãi anh ta mới nghe. ảnh vò vò hai bà n tay nói:
- Tôi mang Æ¡n thÃm lắm. Thế nà o cÅ©ng có bữa tôi vô trả Æ¡n thÃm. Chừng nà o có Ä‘i ngang ghé nhà tôi nghe. Há»i Mưá»i Hợi xe ngá»±a ai cÅ©ng biết!
|

25-09-2008, 11:53 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương 5
... Những ngà y sau đó, lòng tôi không đến ná»—i nặng ná» sầu thảm như trước. Tôi thấy ngưá»i hÆ¡i khá»e khoắn lại và lòng được vui lên má»™t chút, khi tôi nghÄ© đến cái đêm mưa trước, công việc tôi đã là m tại ngôi nhà nhá» cá»§a ngưá»i đánh xe ở Hiệp Mỹ.
Sau chuyến ấy tôi có trở lại nhiá»u lần. Äó là tôi bắt đầu thá»±c hiện lá»i hứa cá»§a tôi vá»›i chị Ba. Tôi đến nhà vợ chồng anh Mưá»i vá»›i cái ý định bấy giỠđã nung nấu trong Ä‘á»i tôi. Là m thế nà o cho anh Mưá»i chị Mưá»i, cÅ©ng như tôi, hiểu được rằng má»™t con ngưá»i bị áp bức đánh đá mà cứ lặng lẽ cam chịu không chống cá»± lại thì con ngưá»i ấy là dại. Bản thân tôi trước đã từng cam chịu Ä‘au đớn, nay cÅ©ng chưa phải là hiểu thấu má»i lẽ đâu. Nhưng khi tôi chá»›m hiểu, thì má»™t sức mạnh trong ngưá»i tôi trá»—i dáºy lấn át cả má»i Ä‘au thương.
Mặc dù đối vá»›i gia đình ngưá»i đánh xe nghèo ấy, tôi có nhiá»u thuáºn lợi để ăn nói. Thuáºn lợi căn bản nhất là tình cảm cá»§a hỠđối vá»›i tôi, sá»± hà m Æ¡n cá»§a hỠđối vá»›i tôi. Nhưng việc Ä‘á»i không phải dá»… dà ng đâu anh ạ. Khi tôi trở lại nhà anh Mưá»i, việc đầu tiên là tôi tiếp tục chăm sóc cho vợ con anh ta. Chị Mưá»i vốn là má»™t ngưá»i đà n bà là m lụng có sức khá»e, nên sau khi đẻ khổ đẻ sở như váºy, chị cÅ©ng không há» hấn gì. Ngà y thứ tư chị đã trở dáºy Ä‘i cho heo ăn, Ä‘i tắm ngá»±a. Chỉ có khổ thân cho đứa con chị. Ngay từ lúc chưa sinh, gót chân cá»§a tên Tô-ma đã thúc và o bụng mẹ em đã khiến em Ä‘au đớn. Lúc lá»t lòng mẹ, em lại bị vất vả lăn lóc suốt ba tiếng đồng hồ. Cho nên những ngà y sau đó em cứ khóc, và trong giấc ngá»§ hÆ¡i thở em cứ khá»t khẹt không Ä‘á»u. Tôi cố coi sóc em bé, cố gìn giữ sao cho em qua khá»i những ngà y đầu tiên gian khó nhất cá»§a Ä‘á»i em. Nhiá»u đêm tôi thức suốt từ đầu hôm cho đến sáng, cứ bế em trên tay mà đi Ä‘i lại lại ru cho em ngá»§. Có đêm khi em ngá»›t khóc, giữa canh khuya, tôi vừa đặt em lên giưá»ng xong, rồi mệt quá tôi gục xuống góc giưá»ng ngá»§ thiếp Ä‘i. Chị Mưá»i phải nâng tôi dáºy, bế bổng tôi lên giưá»ng như bế má»™t đứa trẻ.
Việc là m đó cá»§a tôi đã có ý định hẳn hoi và có coi công việc giúp đỡ ấy như là má»™t phương tiện không. Nếu gá»i đó là má»™t phương tiện là m lợi cho công tác, tôi thấy cÅ©ng đúng thôi. Nhưng nếu ai bảo đó là thá»§ Ä‘oạn thì hoà n toà n không đúng. Là vì lúc ấy giữa mục Ä‘Ãch công tác vá»›i lương tâm, hai cái ấy như hòa lẫn vá»›i nhau váºy anh ạ. Tôi ở nhà anh Mưá»i lần đó độ má»™t tuần lá»… thì đã trở thà nh như ngưá»i nhà . Hai vợ chồng cưng tôi hết sức là cưng. Có chuyện gì cÅ©ng há»i tôi. Có miếng ngon nà o cÅ©ng dà nh cho tôi. Thế là tôi bắt đầu lấy chuyện bệnh tình cá»§a con anh, khêu gợi những uất ức cá»§a anh trong Ä‘á»i sống cÆ¡ cá»±c trước kia và hiện nay. Rồi tôi nói vá» kháng chiến, vỠý nghÄ©a cá»§a việc cần đặt mầm mống cho cuá»™c đấu tranh ở vùng địch háºu như Hiệp Mỹ. Tất nhiên là tôi không nói được đầy đủ. Vì lúc đó tôi có giá»i giang gì lắm đâu. Äại để tôi nói là bà con mình ở đây không thể sống im lìm như thế nà y được, tá»›i lúc phải ăn thua vá»›i mấy cái bót tại đây rồi. Anh Mưá»i thì nghe ra. Cuối cùng tôi bảo anh:
- Sẽ có mấy đồng chà cán bá»™ vá». Anh Mưá»i có thể để các đồng chà ở nhà được không?
Anh đáp:
- Sao lại không được.
Tôi nói:
- Các đồng chà ấy là những cán bộ đầu tiên vỠHiệp Mỹ để giúp bà con xây dựng phong trà o. Tôi thấy không có chỗ nà o ở tiện bằng đây. Tôi tin anh chị có thể giúp cho các đồng chà đó.
- Mấy anh em vá» thÃm?
- Có hai anh.
- ÄÆ°á»£c.
Tôi há»i:
- Nhưng rồi anh Mưá»i sẽ giữ gìn anh em như thế nà o, để hỠở đâu?
- ThÃm không lo. Tôi sẽ đà o lại cái hầm kÃn trong nhà . Ban ngà y anh em có thể ở tạm trong buồng. Có chuyện gì thì anh em xuống hầm. Còn ban đêm anh em chịu khó ngá»§ ở dưới thì chắc hÆ¡n.
Tôi đòi anh Mưá»i dắt tôi xem lại hầm. Anh Mưá»i dắt tôi và o buồng, rinh cái lu to trong góc buồng sang má»™t bên. Cá»a hầm lá»™ ra. Nhưng đó là má»™t cái hầm kiểu cÅ© chứ không được bố trà ngách ngõ như kiểu hầm "rá»… đước" ở bãi chúng tôi. ở Hiệp Mỹ lâu nay hầm bà máºt chỉ để trốn tạm khi giặc nó lùng bắt cu ly, bắt lÃnh. Coi xong, tôi nói:
- Không được đâu, cái hầm nà y không được đâu.
Và trá»n ba ngà y sau đó, tôi ở lại chỉ vẽ, cùng anh Mưá»i đà o lại hầm.
Chị Mưá»i thấy thế lấy là m lo sợ. Tuy không nói ngay, nhưng tối đến chị cứ lẩn quẩn bên tôi mà há»i. Tôi bảo chị:
- Chị Mưá»i không ngại. Miá»…n hết sức cẩn tháºn là được.
Tôi nói tiếp:
- Chị Mưá»i có muốn không bao giá» có thằng Tô-ma ở đây nữa không. Chị Mưá»i có muốn cho cảnh con cái mình khá»i Ä‘au lên Ä‘au xuống vì tụi nó nữa không?
Chị nghe tôi nói lặng yên không trả lá»i gì tôi cả, nhưng tá» vẻ rất suy nghÄ©. Tháºt là không dá»… đâu. Tấm lòng cá»§a má»™t con ngưá»i trước nay quen chịu nhẫn nhục, giá» muốn đốt cho nóng cháy lên tháºt khó như là nhóm lá»a trong mưa sa, gió táp. Váºy đấy, anh à . Thế mà vá» sau, chÃnh ngưá»i đà n bà nông dân ấy lắm khi là m tôi phải khóc lên vì sá»± giúp đỡ táºn tình cá»§a chị đối vá»›i chúng tôi...
... Mặt biển sau những ngà y giông tố phÅ© phà ng, nay cÅ©ng yên tÄ©nh trở lại. Buổi sáng, mặt trá»i như tá»± đáy biển, lần lần nhô lên trên đầu các ngá»n sóng. ở biển chúng tôi buổi rạng đông rất đẹp. Bóng tối, theo khoảnh khắc mà nhợt dần, rồi mặt biển hiển hiện, chói lòa. Tôi thấy rất rõ rà ng má»™t ngà y má»›i đến vá»›i tôi. Như bóng tối kia, ná»—i Ä‘au lắng dịu xuống, và như ánh sáng, niá»m vui má»›i rạng chiếu trong lòng tôi. Lâu nay trong bổn pháºn trợ lá»±c cho những ngưá»i mẹ, những đứa trẻ sÆ¡ sinh ra Ä‘á»i, đã có biết bao sung sướng, hạnh phúc đến vá»›i tôi như thế. Nhưng niá»m sung sướng lúc chưa xảy chuyện khổ nhục và tang chế là niá»m sung sướng toà n vẹn. Lần nà y, trong Ä‘au đớn, tôi cố gắng và nó trở lại an á»§i tôi. Sau đó, tôi thấy như mình già dặn hÆ¡n. Tôi thấy công việc ấy có thể là m dịu cÆ¡n Ä‘au Ä‘i. Hình như nó là cái cánh tay giông giống như cánh tay cá»§a chị Ba đưa ra hôm ná» cho tôi bÃu lấy lúc tôi rá»n rÄ© "Chị Ba... mẹ con em biết là m sao bây giá»..."
ChÃnh là buổi sáng ấy, chị Ba Dương sắp đến. Chị ấy đã hẹn vá»›i tôi như thế. NghÄ© đến chốc nữa gặp chị Ba, tim tôi Ä‘áºp gấp, hồi há»™p. Con Thá»§y cá»§a tôi vẫn còn ngá»§. Muốn đỡ hồi há»™p hÆ¡n, tôi tìm má»™t chuyện là m, liá»n Ä‘i thay nước lu tôm mà cha tôi vừa xịp được hồi đêm. Thay nước tôm xong, tôi bắt chục con Ä‘em là m. Äang là m tôm thì chị Ba Dương tá»›i. Tôi nói:
- Em trông chị từ nãy giá».
Vừa nói tôi vừa đưa mắt nhìn ra phÃa sau lưng chị Ba. Không thấy có ai cả, tôi há»i:
- Mấy ảnh không tới à ?
Chị Ba Dương ngồi xuống bắt một con tôm bẻ cà ng, khẽ bảo:
- Có, nhưng mấy thằng lÃnh ở Hiệp Lá»™ Ä‘i đâu xuống bãi sá»›m quá!
- Äâu?
- Nó cà rà ở đằng cuối bãi. Không biết để là m gì. Thà nh ra chị phải đưa hai ảnh vô nhà chú ChÃn tránh tạm. Chốc nữa, nó Ä‘i rồi, chú ChÃn Tốt sẽ đưa hai ảnh lại đây.
Chị Ba nói xong cầm dao là m tôm vá»›i tôi. Tôi nhìn vá» cuối bãi rồi nhìn chị. Tôi thấy chị Ba bình tÄ©nh như không. Hình như cái chuyện như thế chị thưá»ng gặp hà ng ngà y. Tôi vừa lo vừa phục thầm. Quả nhiên má»™t chốc sau chú ChÃn Tốt đến, theo sau có hai ngưá»i. Tôi nhìn thoáng qua, mỉm cưá»i. Nếu không biết trước, không thể nháºn ra được là hai đồng chà cán bá»™. Má»™t ngưá»i đứng tuổi và má»™t ngưá»i còn trẻ. Ngưá»i đứng tuổi mặc áo Ä‘en, quần xá xị trắng. Còn anh trẻ váºn má»™t cái áo tiá»u đơm cúc vải cÅ© rÃch, nÆ¡i miệng có ngáºm má»™t cái ống vố bằng sừng. Gói đồ khoác sau lưng há» là chiếc khăn choà ng kiểu hai thước buá»™c túm.
Hai ngưá»i tiến đến. Chị Ba đưa mắt nhìn tôi, giá»›i thiệu khẽ vá»›i há»:
- Äây là cô Háºu...
Hai ngưá»i chà o tôi. Chị Ba cho tôi biết ngưá»i có tuổi tức là đồng chà Trương. Và chị vá»— và o vai ngưá»i trẻ tuổi bảo.
- Äồng chà DÅ©ng là đồng chà nà y!
Anh cán bá»™ trẻ khoác áo tiá»u đó so nhẹ vai cưá»i, miệng báºp báºp cái ống vố. Khi vạt áo tiá»u anh ta bị gió thổi bay ra sau, cả ngưá»i anh ta nổi lên cái dáng khá»e, ná»a hÆ¡i vui tÃnh ná»a có phần hÆ¡i kiêu. Cha tôi lúc nà y đã trở dáºy. Thấy há», cha tôi rất vui, láºt Ä‘áºt Ä‘i nấu nước. ChÃn Tốt đưa hai anh cán bá»™ tá»›i đây rồi, má»›i xấp lưng quay Ä‘i được Ãt bước bá»—ng day lại hốt hoảng nói:
- Anh em, hai thằng lÃnh nó lên!
Tôi nghe nói cũng hoảng:
- Chị Ba đưa hai anh vô nhà đi. Có gì thì xuống hầm.
- ÄÆ°á»£c rồi, hai đồng chà và o Ä‘i. Còn em, Háºu, em bắt tôm ra, chị ngồi là m vá»›i em.
Chị Ba nói rồi, nhanh nhẹn xếp đặt ngay.
Lát sau, từ mé bãi, hai tên lÃnh khệnh khạng Ä‘i lên. Trông bá»™ Ä‘i cá»§a chúng, tôi hÆ¡i yên tâm. Chúng nó Ä‘i thất thểu, cháºm chạp, không có gì tá» ra Ä‘i sục cán bá»™ cả. Äi ngang trước mặt chúng tôi; chúng nó bước quá luôn. Nhưng bá»—ng hai đứa thì thầm nói nhá» gì vá»›i nhau rồi quay lại. Chị Ba tay bẻ cà ng tôm nhưng mắt không rá»i hai đứa. Chị nói nhá»: "Em cứ tỉnh, để chị liệu..."
Hai tên lÃnh Ä‘i đến trước mặt chúng tôi. Má»™t tên muốn nói Ä‘iá»u gì mà như còn ngại ngùng. Sau đó y trá» và o má»› tôm dưới đất há»i:
- Hai chị có dư tôm bán để tôi mua.
- Chị em tôi có đủ ăn thôi, không có dư để bán.
- Chị là m phước để lại Ãt con mà .
Chị Ba Dương há»i:
- Anh muốn mua bao nhiêu?
- Äể cho bao nhiêu cÅ©ng được. Nói thiệt, tôi chỉ còn có hai đồng bạc.
Chị Ba Dương ra vẻ ngần ngừ một lát, đoạn bảo tôi:
- Háºu, em lá»±a để cho hai ảnh má»™t má»› Ä‘i em.
Tôi nghe lá»i chị Ba, bắt trong lu ra mấy con nữa, túm cà ng buá»™c chung lại má»™t chùm đáng trên cân đưa cho tên lÃnh. Song lúc đó, bá»—ng y không cầm lấy. Y đút hai tá» bạc má»™t đồng trở vô cái túi to nÆ¡i bẹn quần cá»§a y. Chị Ba thấy thế nói:
- Bao nhiêu tôm tÃnh hai đồng, cÅ©ng như cho anh phần nữa mà anh còn chê Ãt sao?
- Không... không phải tôi chê.
Ngưá»i lÃnh vừa lắp bắp vừa day ngó tôi trân trân. Mãi sau anh ta há»i tôi:
- Có phải chị là cô mụ Háºu không?
Tôi không rõ tại sao anh ta biết tên tôi. Tôi chưa kịp chối, thì anh ta nói tiếp một mạch:
- Trá»i Æ¡i... Tôi cảm Æ¡n chị biết chừng nà o.
Tôi vá»›i chị Ba sững sá». Kế anh ta lại nhìn tôi, nói giá»ng xúc động.
- Chị sanh cho vợ tôi chá»› gì... chị đừng giấu, tôi mang Æ¡n chị lắm. Äêm đó, tôi tÃnh vô... mà không vô đặng. Trá»i Æ¡i, thằng nhó tôi tốt đứa lắm. Vợ tôi nó cứ nhắc tên chị hoà i... nó biểu có dịp phải Ä‘á»n Æ¡n chị.
Tôi nghe ngưá»i lÃnh nói, sá»±c nhá»› ra cái đêm nhà tôi vá», tôi Ä‘i đỡ cho chị vợ lÃnh, té ra là vợ ngưá»i lÃnh nà y. Bây giá» tôi đỡ lo, má»›i há»i anh ta:
- Sao anh biết tôi:
- ấy, thì chị nà y vừa kêu tên chị, tôi mới biết. Trước vợ tôi nó cũng có nói chị ở bãi Sao.
Dứt lá»i anh ta bảo nhá» ngưá»i lÃnh bạn:
- Thôi, Tám... đừng lấy tôm của mấy chị nữa.
Rồi anh nói với chị Ba và tôi:
- Tôi không lấy tôm đâu, tụi tôi không đủ tiá»n.
Chị Ba nói:
- Má»›i có giữa tháng mà mấy anh hết tiá»n rồi à ?
- Hết rồi, vợ tôi nó đã phải đi mót lúa mấy bữa nay.
- Thôi, anh cầm lấy mấy con tôm Ä‘i. Chị em tôi không lấy tiá»n đâu.
Anh lÃnh ngần ngừ không muốn lấy. Thì anh lÃnh kia có ý tiếc, bảo:
- Hai chị cho thì cầm đi, mà y!
Tôi đưa má»› tôm cho anh ta. Hai ngưá»i cám Æ¡n, chà o tôi vá»›i chị Ba rồi Ä‘i.
Äợi há» Ä‘i khuất, tôi nói: "Thiệt hú hồn". Chị Ba nhìn theo bóng hai ngưá»i lÃnh, dưá»ng như nghÄ© gì lung lắm. Hồi sau chị nói:
- Tụi nó nghèo quá, cùng đưá»ng má»›i Ä‘i là m lÃnh là m lÃnh rồi lại còn nghèo hÆ¡n. Trừ mấy đứa như thằng Tư Bá»u thì không nói, chá»› phần đông thì như váºy cả. Chúng nó cÅ©ng là con ngưá»i, biết buồn, biết giáºn, biết suy nghÄ©, biết hà m Æ¡n... Chi bá»™ xã chá»§ trương để em Ä‘i đỡ đẻ cho vợ nó lần đó thiệt hay lắm. Nó mang Æ¡n em tức là nó mang Æ¡n kháng chiến... em thấy không Háºu?
Tôi lặng yên, chốc sau mới nói:
- Äã Ä‘i ngụy mà còn biết động lòng, sao không chịu trốn phứt cho rồi!
- Em tưởng muốn trá»n dá»… lắm sao, bao nhiêu cái rà ng buá»™c chân cẳng tụi nó. Nhưng nó có trốn được không là do mình. Ngay từ bây giá» trở Ä‘i, mình phải thúc giục cho tụi nó trốn. NghÄ©a là phải là m cho nó suy nghÄ©, đạp bá» lô-cốt mà đi...
Chị Ba Dương cà ng nói mắt cà ng sáng lên. Äối vá»›i vấn đỠđó, tôi thấy chị ta rất chú ý, hăm hở. Dưá»ng như việc gặp gỡ bất ngá» hai ngưá»i lÃnh vừa rồi, khiến cho ý tưởng cá»§a chị cà ng nung nấu, cả quyết hÆ¡n.
Thấy bá»n ngụy đã Ä‘i, cha tôi từ trong nhà chạy ra:
- Nó đi chưa?
- Äi rồi!
- Nó là m gì mà đứng cà rà lâu dữ, là m tao hết hồn.
- Nó há»i mua tôm.
Tôi thuáºt lại cho cha tôi nghe câu chuyện. Cha tôi nói:
- Váºy cho đáng Ä‘á»i theo Tây!
Chị Ba Dương nghe cha tôi nói thế thì mỉm cưá»i không nói sao cả. Cha tôi bảo:
- Tao tưởng thế nà o nó cũng vô nhà nên đem hai anh em xuống hầm ngay.
Vừa nói cha tôi vừa Ä‘i và o buồng, thò tay và o gầm phản, khá»a lá»›p cát trên mặt ná»n nhà và gõ cá»™p cá»™p lên tấm ván hầm mấy cái. Hai đồng chà Trương, DÅ©ng đẩy nắp thò đầu lên.
- "Nó Ä‘i rồi, lên đồng chÃ!" Cha tôi nói.
Hai ngưá»i lên khá»i hầm. Chị Ba Dương cưá»i bảo:
- Mới chân ước chân ráo tới bị dằn mặt rồi nghe.
- Cho quen dần đi.
Anh cán bá»™ trẻ thản nhiên như không, lặng lẽ đến ngồi bên đống lưới, rút cái ống vố ra nhồi thêm thuốc, đốt hút phì phà như không có xảy ra chuyện gì. Lát sau anh ta há»i tôi:
- Chừng nà o chị Háºu cho chúng tôi lên đưá»ng?
Tôi thấy anh ta rất chú ý nhớ tên tôi. Tôi đáp:
- Hai anh nghỉ một chốc rồi ăn cơm. Ăn cơm xong hai anh có thể ngủ một giấc, mới đi.
Äồng chà Trương xoa hai bà n tay:
- ầy, khoái chưa. Hôm qua ước ngủ, nay tha hồ mà ngủ.
Chị Ba Dương bảo:
- Phải rồi, các đồng chà tranh thủ ngủ hôm nay. Từ ngà y mai, các đồng chà không còn được ngủ thoải mái nữa đâu.
Anh cán bá»™ DÅ©ng nhếch miệng cưá»i:
- Äồng chà Ba à , tôi đã từng ở quen trong những miệt đó, ở hà ng tháng, ăn ngá»§ cứ như thưá»ng, có gì đâu mà đồng chà dá»a chúng tôi thế.
Chị Ba Dương cưá»i không đáp. Hai anh cán bá»™ nằm ra bá»™ vạt định ngá»§. Nhưng lúc sau không thể ngá»§ được liá»n trở dáºy uống trà vá»›i cha tôi.
CÆ¡m chÃn, há» cùng cả nhà ăn, xong má»›i lăn ra ngá»§. Cha tôi ra vạt lưới ngoà i sân, vừa buá»™c lại chì lưới vừa gác chừng. Tôi dắt con Thá»§y ra ngoà i hè, mặc thá» cho nó chiếc áo má»›i may. Chị Ba Dương chuẩn bị Ä‘i. Trước khi Ä‘i, chị đến bên tôi há»i:
- Sao, bây giỠchị giao hai đồng chà đó cho em, em có run không?
- Không, em không run. - Tôi đáp.
- Một lần nữa, em thấy cơ sở của em có chắc chắn chưa?
Tôi nói:
- Chắc chắn chị à . Em đã nói chuyện kỹ lưỡng vá»›i há», và hỠđã chuẩn bị đâu đó hoà n toà n. Chá»n cái ấp đó nói chung phức tạp, nhưng có rất nhiá»u ngưá»i tốt. Trước nay em và o đó đỡ đẻ, em biết...
Chị Ba Dương nói lại với tôi:
- Có gì cần nói để các đồng chà đó đỠphòng trước.
Tôi nói:
- Không có gì lo lắm. Chỉ có nhà tên hương chá»§ ở cuối ấp, và cái quán rượu ở đầu cầu sắt. Tên hương chá»§ thì lừng khừng thôi, tụi bót bảo bắt dân ná»™p heo gà thì y vỠđốc thúc, bà con cá»± ná»± không ná»™p hoặc ná»™p Ãt thì y năn nỉ, năn nỉ không được y cÅ©ng thôi, tom góp từng ấy gà heo Ä‘em lên bót. Chỉ có cái quán, như em đã nói vá»›i chị, con mụ chá»§ là con vợ ba Tư Bá»u, nó là m khó dá»… bà con ghê lắm. Nghe đâu nó là chỉ Ä‘iểm... Má»›i đây nó nói là không bao lâu nữa, nó sẽ được thăng chức không thua gì chồng nó.
- Con mụ đó chị biết rồi, không sao... Thôi được. Em ráng cẩn tháºn nghe, bây giá» chị phải Ä‘i. Chỉ có Ä‘iá»u muốn nhắc lại vá»›i em, đây là chuyến đầu tiên mình đưa cán bá»™ và o Hiệp Mỹ, nhất định phải hoà n thà nh cho tốt. Chị tin nÆ¡i em.
- Em vẫn lo.
- Lo nhưng phải bình tĩnh. Bác Bảy có nói gì không?
- Ba em không nói chi hết.
- Khoảng chừng nà o, ngoà i đó vô tới?
- Xế chiá»u thì xe ngá»±a tá»›i đây!
Chị Ba Dương Ä‘i rồi, tôi dặn cha tôi há»… có biến thì cứ rung chì chà i lên. Tôi mang chiếc áo má»›i ra ướm thá» cho con. Bé Thá»§y mặc áo và o, coi mặt nó sáng lên. Nó há»i:
"- Má... áo má tâu, má có áo mới không... hả... má?"
Tôi vuốt nếp áo cho con thẳng thắn, bảo nó:
- Có, má may cho bé Thủy trước rồi bữa kia bữa kìa má may cho má.
- Nội ơi, nội...
- Äừng có kêu, để ná»™i sá»a lưới. Ná»™i sá»a lưới rồi ná»™i Ä‘i biển Ä‘em cá vá» cho Thá»§y ăn.
Tôi vừa nói vừa mằn mằn bắp chân nó: - Cá bây to nè, bằng bắp chân của Thủy nè.
"A... á" - Con tôi nó kêu lên vui vẻ rồi ngả chúi đầu và o lòng tôi. Cứ như thế, hai mẹ con tôi thá»§ thỉ nói chuyện vá»›i nhau. Thỉnh thoảng con bé cứ cưá»i rúc rÃch. Tôi nhẹ tay bụm miệng nó "Äể mấy chú ngá»§ con!" Con Thá»§y im bặt. Tôi nhìn và o nhà , chợt thấy anh cán bá»™ trẻ mở mắt ngó đăm đăm ra. Lúc bấy giá» tôi thấy cặp mắt anh ná» khác hẳn ban sáng. ở trong đôi mắt đó, Ä‘ang ánh lên vẻ tha thiết và hứng thú lây. Sau đó anh không nhìn nữa mà ngó mông ra biển, vẻ mặt trở nên buồn bã, nghÄ© ngợi. Khi ấy gương mặt anh mất Ä‘i vẻ khinh Ä‘á»i. Hồi sau có lẽ không ngá»§ được, anh ngồi dáºy hút thuốc. Hút thuốc coi mòi chán rồi, anh bước ra ngoà i. Tôi rà y con:
- Con cứ giỡn hoà i, phá mất giấc ngủ của chú rồi!
- Không sao, tôi hết buồn ngủ rồi chị à .
Nói xong anh chìa hai tay vá» phÃa bé Thá»§y. Tôi nhẹ đẩy con ra:
- Con, lại chú bồng!
Con bé liá»n sang vá»›i anh. Anh ôm nó nhè nhẹ Ä‘u đưa rồi hôn trên tóc nó. Chốc sau anh trao lại cho tôi nói:
- Tôi cũng có một đứa con như thế nà y.
- Cháu với chị giỠở đâu?
Anh ấy lặng thinh, ngồi ghé xuống một góc vạt. Lâu sau anh thở dà i nói:
- Nó không còn mẹ nữa. Tôi gởi nó cho má tôi.
Tôi tá» vẻ ngạc nhiên muốn há»i. Lần nà y anh cán bá»™ im lặng rất lâu, cứ ngồi nhìn xuống đất, hết nhìn xuống đất lại ngó ra mạn khÆ¡i. Mãi má»™t lúc sau má»›i nói:
- Vợ tôi chết rồi.
Anh chỉ trả lá»i ngắn ngá»§i như thế rồi lại ngồi im. Tôi nghe nói lòng thấy xót lên, nhưng không dám há»i tá»›i nữa. Tôi ước chừng là anh Ä‘ang bị mối khổ tâm nó dà y vò. Ngay khi đó nét mặt anh trở lại lạnh lạt như trước. Anh trở và o giưá»ng nằm lại, không lâu sau, tôi nghe tiếng ngáy cá»§a anh cất lên.
Chiếc xe ngá»±a từ phÃa miá»…u Cá Ông ngà y má»™t hiện rõ ra. Tôi đứng đợi sẵn trên bãi tá»± nãy giá» liá»n lá»™t khăn vẫy lên. Trong nắng chiá»u, đôi và nh gá»— uốn cong cá»§a chiếc xe bóng ngá»i. Con ngá»±a ô hắt mà u lông Ä‘en nháy, khá»e mạnh phóng nước đại, lôi cá»— xe vun vút chạy tá»›i. Xe chạy quá chá»— tôi đứng, anh Mưá»i đánh xe cho đảo lại. Con ngá»±a sau khi chạy hết má»™t Ä‘oạn đưá»ng vá»›i chiếc xe không, hình như chưa phỉ sức, nện vó độp độp xuống cát mấy cái và nghiến hà m thiếc ken két. Äằng sau lối xe vừa qua, những vết chân ngá»±a nằm giữa hai lằn dấu cá»§a bánh xe, nổi báºt lên má»™t đưá»ng dà i lượn thà nh hình vòng cung trên gò cát.
Anh Mưá»i Hợi từ trên nhảy xuống, hăm hở há»i tôi:
- Sao? Anh em tá»›i chưa thÃm!
- Tá»›i rồi. Tôi vá»›i mấy ảnh đợi anh nãy giá». Anh Mưá»i vô nghỉ uống nước má»™t chốc rồi Ä‘i.
Anh Mưá»i vừa theo tôi và o nhà vừa vung roi nói:
- ThÃm Tư, hồi nãy Ä‘i dá»c đưá»ng, hai thằng lÃnh gác hai lô cốt đầu cầu Cây Sao há»i tôi Ä‘i đâu. Tôi nói vô Bãi Sao rước khách, nó tưởng thiệt. Mà thứ lÃnh tráng gì như chết đói hồi Ä‘á»i nà o váºy thÃm. ThÃm Tư coi, ở trên lô cốt nó thả dây thòng xuống má»™t cái giá», thứ giá» rá»™ng cá trê, biểu tôi: "- á»§ng há»™ tụi tôi má»™t và i ngân, năm đồng, mưá»i đồng tùy hỉ..." Tôi má»›i nói: "Rá»§i quá, tôi không sẵn tiá»n theo, khi khác tôi sẽ á»§ng há»™ mấy thầy". Bá»—ng có má»™t thằng từ trên chÄ©a súng xuống nói ná»a giỡn ná»a thiệt "Có á»§ng há»™ không thì nói đặng tôi lãy cò!". Là m tôi phải lá»±a mấy đồng bạc rách bá» vô giá», tụi nó má»›i cho Ä‘i. ThÃm coi, thấu trá»i chưa!
Tôi nghe nói thì không nhịn được cưá»i.
Anh Mưá»i Hợi và o nhà . Cha tôi cứ ngó anh ta châm bẩm.
- Hình như tôi có gặp chú nà y một lần ở đâu...
Anh Mưá»i uống hết chén nước cưá»i nói:
- Ông già quên tôi rồi sao? Äêm đó... cách đây má»™t tháng tôi có tá»›i đây.
- à ... à ... nhớ rồi, nhớ rồi?
Cha tôi bước tá»›i gần, nói giá»ng hÆ¡i ngượng ngáºp.
- Äêm đó... chú bá» quá cho tôi, đừng có giáºn nghe.
- Tôi còn mang Æ¡n nhà bác nữa, chá»› giáºn gì.
Nói rồi anh Mưá»i Hợi giục Ä‘i sá»›m. Tôi cùng hai đồng chà Trương, DÅ©ng ra xe. Tôi ngoái lại nói vá»›i con Thá»§y:
- Bé Thủy ở nhà với nội nghe?
- Dạ.
Má»i ngưá»i lên xe. Mưá»i Hợi dặn:
- Äi ngang qua mấy cái lô cốt cứ để tôi nói chuyện vá»›i nó.
Ai nấy gáºt đầu. Anh Mưá»i vung roi. Chiếc xe chở chúng tôi quay lại đưá»ng cÅ©. Trá»i mát dịu. Xe ngá»±a quẹo ngang đầu voi. Trong miá»…u thá» Cá Ông có mấy du kÃch Ä‘ang ngồi gác trên bệ đá. Há» giÆ¡ cao những chiếc tù và là m bằng những con ốc lá»›n mà u đồng hun mà vẫy chúng tôi. Chiá»u xuống trên bãi cát mênh mông, vắng lặng. ở tÃt xa cao, những cái nóc lô cốt đỠchót trông chỉ bằng ngón chân cái, nhô giữa rặng sao cao vút. Vạn lưới Bãi Sao tụt dần lại, và con đưá»ng sá»i độc nhất chạy Hiệp Mỹ trắng xóa đến gần, đến gần... Chốc sau xe đã lên tá»›i đưá»ng cái. Bánh xe nghiến sá»i đưá»ng rà o rạo. Tiếng vó ngá»±a từ đầu nện lá»™p bá»™p xuống cát giỠđổi sang tiếng lốp cốp, lốp cốp... nghe dòn và khô. Anh Mưá»i ngồi phÃa trước, hai chân chảng hãng đặt trên dạ xe. Anh kẹp roi và o nách, luôn đưa mắt nhìn xa vá» phÃa trước. Hôm nay khác hÆ¡n những chuyến đưa khách thưá»ng, má»™t chấm Ä‘en nhá» hiện rõ ở cuối đưá»ng cÅ©ng là m anh chú ý. CÅ©ng như tôi, lần đầu anh Mưá»i Hợi nháºn nhiệm vụ bà máºt đưa cán bá»™ vá». Trông anh có vẻ hồi há»™p, nhưng đầy sá»± hăng hái. Vốn thuá»™c là u đưá»ng đất, biết rõ cách xét há»i cá»§a địch, anh có tá»± tin và can đảm. Anh Ä‘ang sung sướng - cái sung sướng cá»§a má»™t ngưá»i đánh xe nghèo ở vùng địch quanh năm bị đè nén, đánh đá, bấy lâu khao khát muốn ra tay.
Tôi ngồi sau, lòng rạo rá»±c. Tôi nháºn ra giỠđây tôi không đến ná»—i trÆ¡ trá»i cô đơn. Chung quanh tôi từ ngà y nà y đã bắt đầu có bè bạn, có đồng chÃ. Cá»™ng thêm ná»—i lo lắng đối vá»›i công việc đầu tiên, khiến tôi chan hòa má»™t thứ cảm giác hết sức má»›i mẻ. Tôi đăm đăm nhìn Ä‘oạn đưá»ng hun hút trước mặt. Sau những ngà y mưa, đưá»ng sá»i được phẳng phiu rá»a sạch. Gió đưá»ng mát mẻ lá»™ng và o xe. Sau lưng tôi, hai đồng chà cán bá»™ mải mê nhìn cảnh váºt bên đưá»ng, có vẻ như để mưá»ng tượng cái chốn há» sắp đến.
- Nghe nói ở Hiệp Mỹ trái cây nhiá»u lắm phải không chị? Anh DÅ©ng báºt ngưá»i tá»›i há»i tôi. Tôi đáp: "Dạ, nhiá»u lắm"! Anh Trương nói:
- Lần nà y đồng chà DÅ©ng định và o rồi ở luôn đó. Cô Háºu coi ở Hiệp Mỹ có đám nà o khá giá»›i thiệu cho đồng chà DÅ©ng má»™t đám.
Tôi nghe nói là m thinh cưá»i. DÅ©ng vẫn để ngưá»i nhoà i tá»›i trước, nói:
- Anh có muốn thì nói với chị ấy đổ cho tôi là m gì. Còn tôi, tôi mà cưới vợ nữa à , cưới là m gì.
Anh nói hấp tấp mấy tiếng sau cùng, rồi giÆ¡ tay vuốt ngược mái tóc. Anh Trương há»i:
- Có tháºt không, đã cam Ä‘oan như thế à ?
- Tôi đã cam đoan với tôi.
Anh Trương ngưng nói, không đùa nữa. Câu chuyện đến chá»— ấy là thôi. Tôi nháºn thấy tuy câu chuyện chỉ là thế, nhưng hình như nó khiến cho ngưá»i cán bá»™ trẻ cÅ©ng có thể Ä‘au lên được. Nguyên do thế nà o tôi chưa rõ, nhưng xuyên qua câu chuyện ban trưa và bây giá» rõ rệt là ngưá»i cán bá»™ trẻ tên DÅ©ng đã mang trong ngưá»i ná»—i thương tâm vá» vợ con, day dứt đêm ngà y.
Xe chạy khá»i quãng đưá»ng trống, Ä‘i và o giữa hai hà ng sao cao vút. Trá»i tối sẫm. Khói đốt đồng và bụi má» hòa lẫn bay lên như sương. Anh Mưá»i Hợi cho xe dừng lại, thắp đèn treo lên ngang chá»— anh ngồi. Tôi bảo hai ngưá»i.
- Qua khá»i hà ng Sao thì tá»›i lô-cốt thứ nhất.
Xe qua khá»i rặng cây, chúng tôi đã bắt đầu nhìn thấy đèn măng-sông ở lô-cốt cây Sao chiếu sáng. Lát sau, xe chúng tôi đến gần lô-cốt. Anh Mưá»i nói:
- Anh em cứ bình tÄ©nh như thưá»ng. Nó há»i gì cứ để tôi ứng đối vá»›i nó.
Liá»n đó, trên lô cốt vá»ng xuống má»™t tiếng há»i to:
- Xe ngá»±a cá»§a ai đó, phải cá»§a Mưá»i Tân không?
Anh Mưá»i nhanh nhảu đáp:
- Dạ, tôi ở bãi Sao vá», thầy Năm.
- Chở khách nà o đó?
- Dạ, mấy ngưá»i bá»™ hiá»n ở bãi Sao Ä‘i thị trấn.
- ở trong bãi ra có thứ gì nháºu được không?
Tôi nghe thế, khẽ bảo anh Mưá»i: - Vốc cho nó má»™t Ãt tôm khô, tôi có Ä‘em đây.
Anh Mưá»i vá» lắp bắp:
- Dạ... Không có gì... có má»™t Ãt tôm khô, mấy thầy có dùng tôi để lại mấy thầy má»™t Ãt.
Những tên lÃnh trên lô-cốt reo lên. Má»™t đứa bảo:
- Có tôm khô phải không. Hay lắm. Tôi thả cái bơ lon xuống anh đổ vô cho tụi tôi nghe!
- Dạ!
Kế thấy trên lô-cốt lá»§ng lẳng thòng xuống má»™t cái giá». Anh Mưá»i xuống xe, bước lại bợ lấy cái giá». Tên ngụy ở trên lại nói:
- Äó, cái bÆ¡ đó. Có hai đồng bạc trong giá» trả tiá»n tôm nữa đó.
- Dạ, có cái ống bơ mà không thấy hai đồng.
- Chết rồi... thôi, chắc tiá»n lá»t rá»›t mất rồi.
Anh Mưá»i nói:
- Thôi, tôi á»§ng há»™ mấy thầy, khá»i tiá»n bạc cÅ©ng được mà .
Dứt lá»i anh Mưá»i cầm lấy cái ống bÆ¡ Ä‘i lại xe. Tôi vốc tôm khô và o bÆ¡. Äầy bÆ¡ rồi, anh Mưá»i Ä‘em lại đặt và o giá». Tên ngụi tóm dây từ từ kéo cái giá» lên. Sau khi xem thấy đúng là tôm khô rồi, má»™t thằng trên lô-cốt bảo:
- Thôi, Ä‘i Ä‘i. Ê. Cảm Æ¡n nghe già Mưá»i!
- Dạ, ơn nghĩa gì, một chút tôm khô có đáng bao nhiêu đâu... Thôi, xin chà o thầy Năm, thầy Bảy tôi đi.
- ÄÆ°á»£c rồi, cứ Ä‘i Ä‘i già Mưá»i!
Anh Mưá»i Hợi trở lại leo lên xe. Anh láºp tức vụt roi.
Con ngá»±a kéo xe phóng nhanh qua bót. Äi má»™t đỗi, tất cả chúng tôi Ä‘á»u cưá»i rá»™. Äồng chà Trương cưá»i lâu hÆ¡n hết. Anh nói:
- Tôi ở địch háºu đã lâu, mà chưa gặp lÃnh ngụy nà o như tụi ở đây. Thiệt lạ Ä‘á»i. Nè, không biết ai dạy tụi nó kiểu đòi tiá»n mãi lá»™ kỳ cục váºy kìa!
- Nó truyá»n bá cho nhau.
- "Cái nà y nó má»›i bà y ra, không biết há»c được cá»§a bót nà o, trước thì xuống cháºn xin tiá»n thôi chá»› không có lối đó".
DÅ©ng khá»u vai Mưá»i Hợi:
- Anh Mưá»i, khi nãy nó kêu anh là già Mưá»i anh nghe không?
- Có nghe. ối, có phải thân máºt gì vá»›i mình đâu. Há»… có ăn thì nó kêu già , kêu bồ. Già Mưá»i, bồ Mưá»i. Bữa nà o tôi chạy xe không đặng khá, nó há»i xin tôi cà nhầy thì nó kêu tôi là thằng ngá»±a ô. Tụi lÃnh chết bầm hÆ¡i đâu mà nói.
Má»i ngưá»i lại cưá»i phá lên. Không khà trên xe dẫy đầy vui vẻ. Non ná»a tiếng đồng hồ sau, xe ngá»±a tá»›i lô cốt Äầu Cầu. Chuyện qua lô-cốt cÅ©ng xảy ra tương tá»± như thế. Lần nà y lÃnh trong cốt đánh bà i sát phạt nhau ầm Ä©. Khoảng tám giá» tối thì xe vá» tá»›i Hiệp Mỹ.
Chúng tôi và o nhà anh Mưá»i. Chị Mưá»i Tân gặp tôi thì mừng quýnh. Chị bế con ra khoe vá»›i tôi. Thằng bé tuy lúc sanh gay go, nhưng bây giá» rất cứng cáp.
Äêm đó bố trà hai đồng chà DÅ©ng, Trương xong, tôi ngá»§ lại. Tá»›i khuya tôi thức dáºy sá»a soạn vá». Chị Mưá»i đã thức trước tôi, hì hục nấu cÆ¡m sá»›m cho tôi ăn. CÆ¡m nước xong, tôi dặn anh Mưá»i:
- Anh Mưá»i, giá» tôi giao hai đồng chà đó cho anh. Anh nhá»› cẩn tháºn, mấy ngà y đầu đừng để há» Ä‘i đâu nghe. Cứ để hỠở dưới hầm. Anh nói chuyện lại cho chị Mưá»i rõ vá»›i.
- Tôi đã dặn vợ tôi rồi!
- Thôi, tôi vá». Có chuyện gì thì cho tôi hay nghe anh Mưá»i.
- Dạ!
Tôi đội khăn lên đầu định Ä‘i. Chợt trong buồng DÅ©ng trở dáºy há»i sẽ:
- Chị Háºu vỠđó à ?
- Dạ, hai anh ở lại mạnh khá»e nghe!
- Chắc chắn là mạnh khá»e rồi. Chị vá» cho tôi nhắn vá»›i bác Bảy, Tết nà y chúng tôi sẽ vỠăn Tết vá»›i bác. Tết vá» chắc bé Thá»§y lá»›n dữ rồi. Thôi, chị Ä‘i Ä‘i kẻo sáng.
Tôi chà o DÅ©ng quay ra cá»a. Tôi cảm thấy kÃnh mến hai đồng chà công tác. NÆ¡i há», tôi nháºn ra sá»± quyết tâm, lòng thà nh thá»±c và cả vết thương Ä‘au nhói day dứt tinh thần há». Chuyến Ä‘i đưá»ng ngắn ngá»§i và phút từ giã ngắn ngá»§i đó là m tôi thấy nao nao.
|
 |
|
| |