Tự chương: Đêm mưa
Người dịch : zerokavn
Nguồn : 2T
Bấm vào đây để xem nội dung.
Gió thổi qua hạp cốc chật hẹp, phát ra những tiếng rít chói tai, từng hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào hai bên vách núi, chỉ có một số ít rơi được xuống đám bùn đất dưới đáy hạp cốc. Trên bầu trời, mơ hồ có tiếng sấm, thỉnh thoảng lại có một vài tia chớp xuyên qua những đám mây đen dày đặc, làm sáng rực cả một góc.
“Cuộc sống đầy rẫy khó khăn!”
Khổng Trác lúc này là đang ngồi tại một chỗ lầy lội, tự nhủ.
Cuộc sống đầy rẫy khó khăn!
Đây là câu nói cuối cùng của cha hắn nói với hắn trước lúc qua đời, hắn luôn luôn tâm niệm trong lòng.
Mưa vẫn còn rơi, hình như, càng rơi càng to hơn lúc đầu.
Bên cạnh hắn là hai cỗ thi thể, sớm không còn hơi thở, chỉ có máu đen theo nước mưa nhỏ xuống mặt đất, gió mưa vô tình như muốn xóa đi tất cả máu tanh, nhưng cũng không cách nào xua đi khung cảnh tang tóc tràn ngập không gian.
Khổng Trác thân thể khẽ run lên sợ hãi, sau đó, vỡ òa ra, “Oa” một tiếng, khóc rống lên.
Hắn cứ thế khóc, suốt nửa canh giờ, tận đến khi khàn cả giọng, tiếng khóc mới dần dần ngừng lại.
Một tiếng thở dài vang lên, một trung niên nam tử nửa giống đạo sĩ, nửa giống người phàm đi tới trước mặt hắn, bế hắn dậy.
“Được rồi, hài tử, chết rồi thì thôi, chúng ta tìm một chỗ an táng cho bọn họ, sau đó, ta mang ngươi về La Phù, đó là một nơi rất tốt đó!!”
Tác giả : Xà Thôn kình
Người dịch : zerokavn
Nguồn : 2T
La Phù là một ngọn núi rất nổi tiếng, nằm ở phía đông Trung thổ, trải dài ngàn dặm, sơn thanh thủy tú, muông thú tụ hội, linh khí ngất trời, nhưng phía sau núi, phong cảnh lại vô cùng âm u, nhiều vực sâu, đầm lầy, rắn rít sinh sôi, rừng sâu hoang vắng, hổ báo sài lang rình rập.
Đương nhiên, La Phù, nổi danh tự nhiên không phải do phong cảnh, mà là nhờ La Phù phái.
Thiên hạ giờ đây, người tu đạo nhiều như lông trâu, các ngọn núi lớn, đa số đều có người tu hành tới lập phái, đạo pháp tiên thuật tự nhiên cũng được truyền bá rộng rãi, tuy nói người tu hành mưu cầu thanh tâm quả ý, nhưng một khi có chuyện xảy ra cũng không bàng quan đứng ngoài nhìn náo nhiệt.
Các môn các phái, có chánh có tà có ma, các loại mâu thuẫn cừu hận không ngừng nảy sinh.
Trải qua mấy ngàn năm chém giết, có lúc thắng cũng có lúc thua. Vào khoảng trăm năm trước, chánh tà mở một trận đại quyết chiến, tà ma đại bại, phải chạy ra chốn biên hoang.
Vùng biên hoang, núi sông hiểm trở, mãnh thú ác điểu tụ tập từng đàn, chướng khí, độc vật khắp nơi, lại thêm man tộc cường hãn vốn không phục vương hóa. Hoàn cảnh hiểm ác như vậy, chánh đạo cũng không cách nào truy kích tới, tà ma ngoại đạo trải qua trăm năm ở nơi đó, cũng dần dần khôi phục nguyên khí.
Mà các đại môn phái ở trung thổ, trải qua trăm năm phát triển, cũng lớn mạnh không ngừng, hình thành ba môn phái thế lớn lực lớn đứng đầu chánh đạo.
La Phù phái là một trong ba phái đó.
Tại đông đảo các môn phái, La Phù phái tu luyện theo Lão Tử, lập phái từ bốn ngàn năm trước, bốn ngàn năm qua, mỗi một đời đều có được một số nhân vật nổi danh, bởi vậy, tới nay, La Phù phái tại Trung Thổ cũng có thế lực không nhỏ, trải qua bốn ngàn năm phát triển, có thể nói thực lực hùng hậu không lường, có thể coi là đứng đầu trong ba phái.
Một ngọn núi cao quang đãng, xung quanh ngàn dặm không gợn chút mây.
La Phù sơn, từ Thanh Tùng Bình, truyền đến trận trận tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, thỉnh thoảng lại xen vào một tiếng kêu thánh thót như chim hoàng anh (Vàng Anh đấy ^_^ ),”Tam sư huynh, ngươi lại thua rồi!”
Theo thanh âm, hai đạo nhân ảnh một trắng một đỏ, từ trong rừng chạy ra. Chạy trước là một thiếu niên vận bạch y, ước chừng mười lăm, mười sau tuổi, mi thanh mục tú, tay đang huy động kiếm, nhưng thoạt nhìn, cũng có thể nhận ra đây là một thanh kiếm bình thường, mà đang đuổi theo phía sau hắn là một tiểu cô nương chừng mười bốn, ngũ quan tú lệ, thân hình đáng yêu, bận hồng y, trong tay cũng có một thanh kiếm tương tự.
“Cửu sư huynh, xem kiếm!”
Kiếm quang nhấp nhoáng từ tay tiểu cô nương phát ra hoa lên, hướng bạch y thiếu niên đánh tới, bạch y thiếu niên cười, xoay người đón đỡ, cùng tiểu cô nương so chiêu, hai người động tác mau lẽ, càng đánh càng nhanh, chỉ thấy hai đạo hàn quang, tại Thanh Tùng bình bay qua bay lại. Đột nhiên, bóng người lại tách ra, bóng trắng hóa thành một đạo hàn quang, nhanh như điện bay về phía trước một gốc đại thụ tán rộng. Lại nghe ca sát một tiếng, lá rụng theo gió bay tán loạn, đồng thời, từ trên cành lá um tùm đó, có một thân ảnh mập mạp rơi xuống.
“Ai yêu, ai yêu!” Thân ảnh mập mạp nọ chậm chạp bò dậy, vẻ mặt hết sức buồn bực, “Cửu sử đệ, tiểu sư muội, các ngươi hai người so kiếm sao không tìm địa phương khác, lại chọn nơi này mà quấy nhiễu mộng đẹp của ta.”
Người này bộ dáng cao to có chút xấu xa, tuổi ước chừng tương đương bạch y thiếu niên, nhưng cao hơn hẳn một cái đầu, còn thân mình, so với bạch y thiếu niên lớn hơn không chỉ một vòng.
Tiểu cô nương vừa thấy hắn, càng thêm vui vẻ, lướt tới trước mặt nói “Ngũ sư huynh, ngươi lại lười biếng trốn luyện công rồi, để ta đi nói với tứ sư thúc, xem sư thúc phạt ngươi thế nào!” Vừa nói, vừa đưa tay véo lỗ tai thiếu niên.
Thiếu niên nọ mặc dù thể hình tương đối to béo, nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, thân hình lướt khỏi tầm tay tiểu cô nương, miệng la oai oái “Ngươi cứ đi thử xem, sư phụ lão nhân gia giờ dám chắc trốn ở đâu đó uống rượu rồi, không thèm quản ta đâu!”
Tiểu cô nương không chụp được lỗ tai thiếu niên có chút không vui, chà chà bàn chân xuống đất, “Cửu sư huynh, chúng ta cùng bắt hắn!” Nói rồi, lại lướt mình đuổi theo gã thiếu niên.
Bạch y thiếu niên nghe xong cô gái nói, tốc độ cũng không chậm, hai người một trước một sau cùng phối hợp giáp công.
Gã thiếu niên kia thấy vậy, cũng không chút lo lắng, đầu co rụt lại, thân hình phút chốc như cá thu, hướng khe hở giữa hai người thoát đi.
“Hai người các ngươi đừng quá đáng nha, còn đánh tới nữa thì đừng nghĩ có cơ hội ăn các món của ta nấu nữa!”
Lời kia vừa thốt ra, hai người đồng thời ngừng lại, đặc biệt là tiểu cô nương, hai con mắt to tròn chớp động, len lén nhìn gã thiếu niên to béo.
La Phù phái mặc dù chưa đến mức không cần ăn uống, nhưng dù sao cũng là môn phái tu đạo, việc ăn uống vốn dĩ hết sức thanh đạm. Mà sư phụ của gã thiếu niên này chính là một gã tửu quỷ.
Bình thường, thú vui lớn nhất không phải là tu luyện, cũng không phải là dạy dỗ đồ đệ, mà chính là rượu.
La Phù sơn cũng không có nhiều rượu lắm, cho nên, hắn thường xuyên tự mình xuống núi tìm rượu, bất quá, hắn chỉ cần là uống rượu, không phân biệt loại rượu có là ngàn lượng bạc một chén hay một đồng một vò. Cho đến lúc có đồ đệ, thói quen vẫn không thay đổi, trước kia, khi gã đồ đề còn nhỏ, hắn liền ôm tiểu tử đó xuống núi mua rượu, bây giờ tiểu tử đã lớn, hắn bỏ mặc đồ đệ, một mình xuống núi.
Vốn theo lẽ thường, sư phụ là tửu quỷ, thì đồ đề dưới tay đào tạo cũng phải là tửu quỷ mới đúng.
Bất quá khắp thiên hạ, kẻ gần bùn mà không nhiễm vẫn còn rất nhiều, tiểu tử kia trời sanh đối với rượu không chút hứng thú, vô luận sư phụ vô lương tâm của hắn có dụ dỗ thế nào cũng không được. Đương nhiên, nói không uống một giọt thì không hẳn, bất quá, hắn mỗi một lần uống rượu, tuyệt không quá ba chén, nếu uống hơn, cho dù sư phụ hắn làm cách nào, hắn cũng sẽ nôn hết ra, vài lần như vậy, rốt cục sư phụ hắn đành quyết định để cho tuyệt chiêu uống rượu của mình phải thất truyền.
Bất quá, hắn tuy không thích uống rượu, nhưng lại rất thích thức ăn ngon, hơn nữa, thiên phú của hắn đối với mặt này vượt xa thiên phú tu luyện, những lúc đi theo sư phụ xuống núi, thích nhất là trong lúc ăn uống bên ngoài, trộm đi đến phòng bếp, xem người ta nấu nướng, trốn suốt một ngày đêm trong đó mà không bị phát hiện, đủ chứng tỏ bản lãnh ẩn thân của hắn, sau khi trở về, động vật trên La Phù sơn liền như gặp kiếp nạn.
Từ động vật lớn như lang sói, hổ bảo, tới nhỏ như chim cá, đều bị hắn dụng làm món ăn, cũng vì thế mà bị phạt biết bao lần, bất quá, cũng may phía sau hắn lúc nào cũng có một sư phụ vô lương che cho.
Sư phụ hắn đối với đồ đệ này mặc dù không thể kế thừa y bát uống rượu của mình, nhưng lại có thể tự thành một phái, nghĩ tới tương lai thành tựu tuyệt đối không dưới mình, nghĩ lại tám năm trước, trong đêm mưa gió kia, nếu không phải mình xảo hợp có việc đi ngang qua hạp cốc đó, lại xảo hợp đúng lúc một nhà Khổng Trác vừa gặp cường đạo, ngoại trừ tiểu tử này, còn lại đều bỏ mạng, xảo hợp lúc đó thiện tâm nổi lên, cứu hắn trở về, mấy cái xảo hợp đó hợp lại thành ba chữ: duyên phận a!
Cho nên, lão đối với đồ đệ này rất tốt, yêu cầu cũng không cao, bởi vậy, tựu khiến Khổng Trác bây giờ, cả cá tính lẫn bộ dáng, mỗi ngày một bất hảo, suốt ngày ngoại trừ ăn thì là ngủ, béo tròn như heo, bở vậy, trong số các đệ tử đời thứ ba, hắn được mọi người đặt cho biệt hiệu là “Là Phù chi trư!”
Bất quá, tình tình hắn rất tốt, mọi người trêu đùa vậy, hắn cũng không để bụng, suốt ngày hì hì ha ha, thỉnh thoảng lại chạy tới Thanh Tùng Bình, đến những địa phương không có đệ tử nào đi tuần tới để tìm thỏ, sói, rắn, chim chóc … Dựa vào tình tình ôn hòa và trù nghệ không ngừng tiến bộ, tại La Phù phái mặc dù tu vi cũng bình thường, nhưng cũng không gặp phải phiền toái gì, hơn nữa, dù mọi người kêu hắn là La Phù chi trư, nhưng ai ai cũng quý mến.
Bạch y thiếu niên tên là Phương Thiếu Bạch, đệ tử nhập gia của La Phù Ngũ kiếm Phù Vân kiếm Chu Thanh, còn hồng y nữ tử là con gái độc nhất của Phù Vân kiếm Chu Thanh, Chu Tuyết.
La Phù phái trải qua rất nhiều năm, người cũng không ít, hiện nay, chưởng môn là Lăng Già Thượng Nhân, đệ tử đời thứ nhất còn mười chín huynh đệ nữa, nhưng nổi danh nhất là Lăng Già Thượng Nhân, đứng đầu trong La Phù Ngũ kiếm, Phù Vân kiếm Chu Thanh cũng là một trong số đó, mà sư phụ của Khổng Trác, được xưng là Túy kiếm, mặc dù cũng có chữ “kiếm”, nhưng không thuộc Ngũ kiếm. Mà trong số các huynh đệ đồng lứa của lão, cũng chỉ có La Phù Ngũ kiếm thu nhận chánh thức đệ tử, nếu không phải vì hắn tám năm trước xuống núi vô tình gặp thảm án nọ, sợ rằng đến bây giờ cũng giống mấy huynh đệ kia, không có một chánh thức đệ tử nào.
Lửa bập bùng, mùi thịt thỏ nướng tản ra khiến cho người ta thèm muốn, Khổng Trác chậm rãi móc từ trong túi ra một gói bột gì đó, cẩn thận rắc lên phần thịt thỏ đã chín. Bên cạnh là Phương Thiếu Bạch, còn có Chu Tuyết đang không kìm được, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
“Ngũ sư huynh, ta muốn ăn thịt của ngươi!”
Đang chú tâm nướng thịt thỏ, Khổng Trác vừa nghe, tay không nhịn được run lên, “Cái gì ?”
Chu Tuyết cũng nhận ra mình nói nhầm, le lưỡi lắc đầu, “hắc hắc, ta là nói, ta rất thích ăn thịt do ngũ sư huynh nướng!”
“Vậy còn được!” Khổng Trác gật đầu, “Ta tuy nhiều thịt, nhưng chắc chắn, không thể ăn!”
Ba người đồng thời nở nụ cười.
Trời dần tối, sư huynh muội ba người cứ như vậy quây quanh đống lửa vừa ăn thịt, vừa ngắm trăng tròn đang chậm rãi mọc lên, lại có gió mát, tư vị thật tốt.
Xa xa, một gã trung niên nam tử, trong tay cầm một hồ lô rượu, vừa đi vừa uống, hướng nơi này tiến lại, chỉ là, khi tới gần, thấy bộ dáng ba người đang nói chuyện rất vui vẻ, nhịn không được dừng bước, khóe miệng cong lên, nhẹ lắc đầu, tựa hồ sợ quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi.
Last edited by Davidvilla; 29-05-2009 at 03:11 PM.
Tác giả : Xà Thôn kình
Người dịch : zerokavn
Nguồn : 2T
Lại một đêm mưa!
Khổng Trác không thích đêm mưa, bởi vì, tám năm trước, cũng một đêm mưa, hắn cùng cha mẹ trên đường về nhà thì gặp kiếp nạn, cha mẹ đều bị giết, mặc dù đã tám năm trôi qua, nhưng chuyện đêm đó vẫn khắc sâu trong tâm trí hắn, khó có thể quên
Bởi vậy, mỗi đêm mưa, hắn đều giống như lúc này, ở một mình trong phòng, ngồi cạnh cái bàn trước cửa sổ mà nhìn ra ngoài cho đến hừng đông.
Tại La Phù, hắn coi như có chút đặc quyền, bởi vì dù sao, hắn cũng là đệ tử của La Phù.
Thiên hạ bây giờ, môn phái đông đảo, mà cơ hồ mỗi ngày, những người có mộng tu hành thành tiên, cứ từng dòng từng dòng nối nhau lên núi thỉnh cầu các môn phái thu bọn họ làm đệ tử.
Nhưng tu tiên đâu phải chuyện dễ dàng, nếu thật sự dễ như bọn họ tưởng tượng, vậy chẳng phải thiên hạ khắp nơi đều là thần tiên, ngay cả một người thường cũng không có sao ?
Tu hành, loại chuyện này, còn phải cần duyên phận, mà duyên phận là gì ? Nói trắng ra chính là vận khí, vận khí tốt, ngươi tu một hai năm là có thể phi thăng, mà vận khí không tốt, bỏ hơn trăm năm tu luyện cũng không được.
Hơn nữa, môn phái tu hành mặc dù nhiều, nhưng muốn tìm được cũng không dễ dàng, như La Phù phái, sơn môn được kiến tạo tại sâu trong La Phù sơn, người thường muốn đến gần không nhưng phải bay qua ngọn núi cao ngất, vượt qua mấy khe núi, tính ra cũng mất mấy trăm dặm mới có thể đến nơi.
Bất quá, mỗi năm, tựu có vài người vận khí tốt, tìm được tới sơn môn, mà, những người này cũng không phải đều được nhận, tư chất nếu quá kém cỏi, La Phù phái sẽ không thu nhận, bất quá, người tu hành cũng không phải vô tình, những người không được nhận không phải tự mình theo đường cũ mà trở về, mà là được đệ tự chuyên trách đưa về, coi như là chút nhân nghĩa.
Mặc dù để vượt cửa này vô cùng khó khăn, một năm không nhiều lắm, hai năm không nhiều lắm, nhưng mười năm, hai mươi năm, thậm chí một hai trăm năm, vậy là bao nhiêu người ?
La Phù lập phái bốn ngàn năm, người tu hành có tuổi thọ thật dài, hai trăm năm tuổi cũng chỉ cio là tráng niên, mà kỷ lục là một lão siêu cấp thọ tinh thọ ngàn ba trăm năm mươi tám năm, thử ngẫm xem suốt bốn ngàn năm này, cả môn phái sẽ có bao nhiêu người đây ?
Trong những người này, mặc dù tư chất đều cao, nhưng các môn phái cũng không thể đem công pháp tu hành truyền cho nhiêu người như vậy, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, nhỡ đâu, một ngày nào đó ngươi có thể tức giận, bỏ môn phái ra đi. Nếu như ta đem pháp môn tu hành cao thâm nhất dạy cho ngươi, ngươi bỏ đi như vậy, nếu chỉ là một hai người thì còn chấp nhận được, nhưng nếu mười, hai mươi người, thậm chí một hai trăm, như vậy ta có quản nổi không ?
Cho nên, những kẻ may mắn như vậy luôn rất ít.
Đại đa số chúng nhân đều cũng chỉ được truyện thụ chút pháp môn cơ bản như tu hành, dưỡng khí, rồi ngẫu nhiên chọn trong số các đệ tử một vài kẻ thiện tâm, dạy họ chút công pháp kiếm chiêu, vậy là họ trở thành đệ tử ngoại môn, hơn nữa, đại đa số môn phái đều có một quy định thời gian, ví dụ như, nếu trong vòng hai mươi năm, ngoại môn để tử không thể thăng lên thành nội môn đệ tử, liền phải hạ sơn, tự mình nuôi sống chính mình, môn phái dù lớn mạnh, cũng không có khả năng nuôi nhiều người không có ích như vậy.
Mà nội môn đệ tử thì khác, bọn họ mới chánh thức là người tu hành.
Hàng năm, các đại môn phái đều cũng sẽ từ các đệ tử ngoại môn chọn lựa nhưng kẻ có tư chất thượng thừa, hoặc tiến bộ thần tốc, thăng cho họ thành nội môn đệ tử, truyền thêm các pháp môn tu hành cao thâm, như vậy, nhân số sẽ không nhiều tới mức có thể xảy ra tình huống tạo phản hoặc đem công pháp trốn đi.
Đương nhiên, nội môn đệ tử cũng chia làm nhiều thứ bậc.
Khổng Trác chính là thuộc về nội môn đệ tử cao cấp, bởi vì, hắn có sư phụ, cho nên hắn là nội môn hạch tâm đệ tử.
Dạng cấp bậc như hắn trong môn phái, cũng không bao giờ vượt quá hai mươi người, mà hiện tại, La Phù phái chỉ có mười hạch tâm nội môn đệ tử, hắn chính là một trong số đó.
Cho nên, hắn có một cái tiểu ốc riêng, không như các nội môn đệ tử bình thường khác, phải ở chung trong túc xá, vài người một gian, mà ngoại môn đệ tử thì ở chung trong một căn nhà lớn.
Trong mười nội môn đệ tử hạch tâm, ngoại trừ hắn, chín người kia đều là đệ tử của La Phù Ngũ kiếm.
Bởi vậy, có thể nói, hắn đúng là có duyên, cũng là có vận khí cực tốt.
Mưa nhỏ dần, tí tách tới nửa đêm, rốt cuộc cũng có dấu hiệu ngưng.
Trăng tròn mơ hồ ẩn hiện sau màn mây, tản mát ánh sáng mờ ảo, từ các vũng nước đọng phản chiếu lại, bóng trăng trong suốt như ngọc.
“Hô -!”
Khổng Trác thở dài, ngồi dậy, không có chút gì là buồn ngủ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng, một làn hơi trong trẻo, mát mẻ mang theo hơi nước thổi tới, nhất thời khiến đầu óc sảng khoái hẳn.
Chậm rãi bước ra cửa, một vài giọt mưa còn sót rơi lên người, Khổng Trác hít một hơi thật sâu, thân hình khẽ động, đã nhảy lên nóc nhà, hướng Thanh Tùng Bình phi tới.
Trong trời đêm, thân hình mặc dù có vẻ to béo, nhưng lại không chút chậm chạp hay khiếm khuyết, vô cùng linh động, trái ngược hẳn với dáng vẻ bề ngoài.
Luận về tu hành, trong mười nội môn hạch tâm đệ tử, hắn chỉ xếp dạng trung, nhưng là luận về thân pháp, luận về công phu khinh thân, trong mười đệ tử, nếu không xếp hạng nhất, cũng thuộc ba người đứng đầu.
Hắn sợ chết!
Trong lòng hắn, công phu khinh thân hay là công phu chạy trối chết chẳng khác gì nhau, đã từng thoát chết một lần, mặc dù khi đó còn bé, nhưng vẫn luôn in đậm tâm trí hắn, hắn liền không muốn gặp lại hoàn cảnh đó một lần nữa, cho nên, trong tất cả các pháp môn tu hành, hắn coi trọng nhất là môn thân pháp này, thậm chí, có lẽ, đối với tiểu tử này, ngoại trừ ăn chính là ngủ, ngoại trừ ngủ chính là ăn, cũng thường xuyên biểu diễn trù nghệ, sau đó là tu luyện công phu khinh thân, ngoài ra, còn có cái gì đây ?
Hắn thật ra cũng thông minh, công phu chỉ nhìn một lần, công pháp tu hành chỉ nghe một lượt tựu nhớ kỹ, cho nên, một thân tu vi này cũng không tệ.
Cho nên, mặc dù vóc người không tốt, nhưng luận về tư chất, cũng đứng nhất nhì trong mười hạch tâm đệ tử, điểm này sư phụ hắn cũng biết, nếu đổi người khác, sẽ tựa như quản giám, mỗi ngày đều theo sát đốc thúc hắn, nhưng lão sau một lần thất bại ở mặt luyện hắn uống rượu, thì sau đó cũng chỉ thỉnh thoảng ghé qua, truyền công pháp tu hành cùng kiếm thuật cho hắn mà thôi.
Nói là dạy, nhưng sư phụ hắn chỉ đem một lượng lớn công pháp tu hành, tập hợp lại rồi dạy qua một lượt cho hắn.
Điều này cũng thật tiện nghi cho Khổng Trác, học kiểu như vậy không tốn nhiều thời gian. Vì vậy hắn lúc nào cũng vô cùng nhàn nhã, tiêu dao.
Trong trời đêm, thân hình Khổng Trác giống như như một con chim lớn bình thường, vượt mưa hướng Thanh Tùng Bình bay đi
Thanh Tùng Bình ở phía sau La Phù sơn, nhưng lại không thuộc phạm vi La Phù phái, cách đại viện La Phù phái hơn mười dặm, bình thường, La Phù đệ tử không có việc gì thì ít khi tới đây, nơi này tùng thụ rậm rạp, trải dài vài dặm, địa thế bằng phẳng, trước Thanh Tùng bình được biết đến là nơi rất nhiều thú hoang, cũng là nơi tốt nhất mà khi cần tìm thực vật, hắn sẽ tìm tới.
Tại đây, mỗi khi mệt mỏi hắn lại săn một ít thực vật để chế biến, vì vậy thể trọng của hắn cứ thế mà tăng dần.
Từ trên cao, thân thể béo phì của hắn giống như chiếc lá khô, nhẹ nhàng đáp xuống một chỗ trống trên mặt đất.
Ngửa đầu nhìn mây đen trên trời, xung quanh đều rất u tịch.
“Nếu lúc nào, ta có thể giống như Đại sư huynh, ngự kiếm phi hành thì tốt biết bao!” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Pháp môn ngự kiếm phi hành hắn cũng từng học qua, bất quá, mặc dù hắn là nội môn hạch tâm đệ tử, nhưng dù sao cũng mới nhập môn ngắn ngủn tăm nắm, chưa đủ tu vi để ngự kiếm phi hành, hơn nữa muốn ngự kiếm phi hành, chẳng nhưng tu vi phải đủ cao thâm, còn phải luyện được một thanh phi kiếm, mà phi kiếm này vốn là một phôi kiếm, bình thường, khi ngươi tu vi đạt tới trình độ nhất định, sư môn tự nhiên sẽ cho ngươi một cái phôi kiếm, cho người dụng tinh khí của mình để dưỡng kiếm, cuối cùng thành phi kiếm, chỉ là, yêu cầu đối với tu vị đệ tử cũng là rất cao.
Muống có được phôi kiếm, phải đem La Phù môn bí truyện Tiên Thiên Tử Khí luyện đến tầng thứ ba, mà Khổng Trác lúc này bất quá mới luyện tới đỉnh của tầng thứ nhất, còn chưa có đột phá lên tầng thứ hai, như thế đến lúc nào mới được cấp phôi kiếm.
Trên trời, mặt trăng đã thoát khỏi mây che, mưa đã tạnh hẳn, không trung mây đen cùng dần tản đi, nhất thời, trăng sáng, sao thưa lại xuất hiện.
Vốn chỉ định ra ngoài dạo một vòng, Khổng Trác nhất thời cao hứng, thầm nghĩ “Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, không bằng thừa dịp này, tập trung tu luyện, không trừng có thể đột phá cánh cửa Tiên Thiên Tử Khí tầng thứ nhất, tiến vào tầng thứ hai”.
Tác giả : Xà Thôn kình
Người dịch : zerokavn
Nguồn : 2T
La Phù phái từ hơn bốn ngàn năm qua, các vị tiền bối các đời trước đã lưu lại vô số kỳ công tiên pháp, có loại là thu thập được, có loại là gặp kỳ ngộ mà sáng tạo ra, dù là gì, cũng rất nhiều, tất cả đều được trữ trong tàng kinh lâu của La Phù sơn, có thể nói, nơi đó chính là một kho tàng công pháp cùng tiên pháp tu hành.
Nhưng là Khổng Trác dù là hạch tâm nội môn để tử, muốn đi vào cũng không dễ dàng, trong mười đệ tử, cũng chỉ có Đại sư huynh Thường Việt từng được đi vào một lần, những người khác, cũng mới chỉ được truyền thụ Tiên Thiên Tử Khí mà thôi.
Nghe thì có vẻ Tiên Thiên Tử Khí tựa hồ được truyền thụ rất rộng rãi, nhưng thật ra, uy danh của La Phù phái hơn phân nửa là nhờ vào Tiên Thiên Tử Khí.
Tiên Thiên Tử Khí tổng cộng mười tám tầng, trong truyền thuyết, nếu có thể tu hành tới đỉnh tầng mười tám thì có thể phi thăng, chính thức thành tiên, chỉ là, suốt bốn ngàn năm qua, ngoài trừ tổ sư khai phái ra, chưa có ai đạt tới mức này, tu luyện tới tầng thứ mười hai cũng chỉ được vài người.
Mà đương đại chưởng môn Lăng Già Thượng Nhân dựa vào tu vi của Tiên Thiên Tử Khí tầng thứ mười hai, phối hợp với Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm pháp, đã có thể trở thành trụ cột của chánh đạo.
Như Khổng Trác, bất quá cũng mới chỉ được truyền thụ tâm pháp ba tầng đầu của Tiên Thiên Tử Khí, phải vượt được ba tầng này, mới có thể được cấp kiếm phôi. Tu vi công pháp cứ tịnh tiến từng bậc, từng bậc như vậy, mặc dù tốc độ không thể quá nhanh, nhưng lại rất ổn định, không như tâm pháp tà môn của ma đạo, chỉ vài năm đã có thể bồi dưỡng ra một cao thủ, nhưng lại dễ bị ảnh hưởng bởi ma kiếp, thống khổ bội phần.
Khổng Trác ngồi trên mặt đất, quay mặt về hướng đông, dẫn khí nhập thể, trong cơ thể tử khí (tử là tím chứ không phải chết nhé) lưu chuyển, khởi đầu từ mười hai chánh kinh vận hành.
Tiên Thiên Tử Khí sáu tầng đầu, chủ yếu tu luyện mười hai kinh mạch chính, mỗi một tầng tu luyện hai đạo, khi nào tu thành hoàn toàn mười hai đạo, toàn thân tử khí hợp làm một, nguyên thần ổn định, lúc đó mới có thể dụng nguyên thần để ngự kiếm, phi hành ngàn dặm, đương nhiên, Khổng Trác hiện giờ muốn đạt tới mức đó còn rất xa.
Trong mười hai chánh kinh, Thái Âm phế kinh cùng Dương Minh đại tràng kinh khó khăn lắm mới tu thành, một đạo tử khí nhàn nhạt nương theo hai chánh kinh này vận chuyển, chậm rãi công phá quan khẩu của Dương Minh đại tràng kinh, nếu có thể đột phá cửa khẩu này, để cho tử khí tiến vào Túc Dương Minh vị kinh, hắn liền tiến vào cảnh giới tầng thứ hai của Tiên Thiên Tử khí .
Chỉ là, dù tử khí trong cơ thể hắn liên tục hướng tới cửa khẩu công phá, nhưng tới lúc mấu chốt lại không đủ lực duy trì công kích, cố gắng mấy mươi lần, cảm thấy rất vô vọng, dần dần, hắn bắt đầu buông lỏng ý niệm.
Kỳ thật, trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, mặc dù tu vi của mình đã đạt đỉnh của tầng thứ nhất, nhưng muốn phá quan còn cần khoảng nửa năm thời gian nữa, hôm nay bất quả chỉ là cao hứng, thử xem vận khí thế nào thôi, xem ra, vận khí mình cũng chưa phải quá tốt.
Nghĩ vậy, hắn liền bắt đầu buông lỏng ý nghĩ, chỉ là, tử khí trong cơ thể hắn vẫn đang vận hành, phải đợi một lúc nữa cho vòng tuần hoàn này chấm dứt mới có thể ngừng lại.
Bởi vậy, hắn liền tĩnh tâm để mặc tử khí vận hành, luồng tử khí nọ, một lần nữa lại công phá quan khẩu, nhưng hắn cũng không hề quan tâm, sau một quãng ngắn thời gian, đột nhiên có một cỗ tử khí áp tới quan khẩu, sau đó, hình thành một cỗ nhiệt khí nhập vào cơ thể.
Cỗ nhiệt khí nọ cuồn cuộn tiến sâu vào kinh mạch hắn, xảo hợp gặp luồng tử khí đang công phá quan khẩu, trong nháy mắt kết hợp lại thành một cỗ khí lực mạnh mẽ, “oanh” một tiếng, đột phá quan khẩu giữa Dương Minh đại tràng kinh và Túc Dương Minh vị kinh.
Tử khí tiến vào Túc Dương Minh vị kinh, sau đó cùng Thái Âm phế kinh và Dương Minh đại tràng kinh bắt đầu hình thành một vòng tuần hoàn lưu chuyển.
Sau khi tử khí vận chuyển được một vòng, Khổng Trác mới chậm rãi mở mắt.
Tiến vào tới tầng thứ hai, linh giác của hắn tăng lên mấy lần, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, phạm vi vài dặm chung quanh, hết thảy chim trên trời, cá dưới nước, hay như ngọn cỏ lay động, tất cả đều truyền tới tai hắn, ngay cả bầu trời đêm này, dường như cũng sáng hẳn lên.
Biến hóa này quá nhanh, cho nên, nhất thời hắn không phản ứng kịp, ngây người một chút, sau đó mới ý thức được vừa rồi có người đã giúp mình, liền quay lại, nở nụ cười.
“Sư phụ, lão nhân gia người như thế nào lại tới đây!”
Đây chính là sư phụ hắn, Túy kiếm Mạc Hưu.
“Dát ba!” một tiếng, vỗ một cái vào trán hắn,”Tiểu tử thúi, nói ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta là lão nhân gia, chẳng lẽ ta già tới thế sao ?”
“Hắc hắc hắc hắc!” Khổng Trác thấp giọng nở nụ cười, ”Đó là do, ngài càng sống càng trẻ ra a!”
Mạc Hưu cười khổ lắc đầu, cũng biết là mình quản không nghiêm, để tiểu tử này quá mức tùy tiện, trước mặt sư phụ mà hắn chẳng có chút bộ dáng tôn nghiêm nào, mà đáng hận nhất là tiểu tử này khi đứng trước các sư huynh của mình, bộ dạng lại vô cùng cung cung kính kính, phảng phất, bọn họ mới là sư phụ của hắn, mỗi lần nghĩ tới điều này, lão đều thấy bực mình.
“Ngươi như thế nào lại không ở trong phòng ngủ, tự dưng chăm chỉ vậy ?” Mạc Hưu cười mắng “ngươi chẳng phải luôn mong muốn trở thành heo sao ?”
“Ta vốn hy vọng có thể biến thành một con heo nướng ngon lành, nhưng là tạp niệm nhiều quá a!” Khổng Trác cười ha ha đáp, “Vừa rồi thật sự là muốn cám ơn sư phụ, nếu không có ngại trợ giúp, có lẽ ta phải mất hơn nửa năm nữa mới có thể bước vào tầng thứ hai”
“Ngươi tư chất rất tốt” Nói tới việc tu luyện, Mạc Hưu liền thu hồi cái bộ dáng cười cợt, “Nếu chăm chỉ một chút, ngươi sợ là đã sớm đạt tới tầng thứ hai lâu rồi!”
“Hắc hắc hắc, tính tình ta sư phụ cũng đã biết, thỉnh thoảng chăm chỉ thì còn có thể, nhưng nếu ngày nào cũng chăm chỉ …”
“Nếu ngày nào cũng chăm chỉ, ngươi đã sớm bỏ chạy xuống núi rồi, có đúng hay không ?”
“Vẫn là sư phụ hiểu rõ ta!”
“Thật làm ta tức muốn chết!” Mạc Hưu cười mắng,”Đi theo ta, ta có việc cần giao cho ngươi.”
“Vâng, sư phụ!” Khổng Trác ứng tiếng đáp, sau đó theo sau Mạc Hưu, hướng rừng tùng đi tới. Theo hướng Mạc Hưu, chính là hướng tới một bãi đất trống cạnh một hồ nước.
Hồ nước cũng không lớn, sâu bất quá một trượng, do nước từ trên La Phù sơn nhỏ xuống mà thành, rộng cũng chỉ tầm một mẫu đất, đây chính là chỗ Khổng Trác thường luyện trù nghệ.
Quả nhiên, đi thêm một đoạn Mạc Hưu cùng Khổng Trác đã tới cạnh hồ.
“Chính là nơi này!” Mạc Hưu ngừng lại, xoay người nhìn Khổng Trác nói.
Khổng Trác cười cười, chính mình cũng hơn một lần chế biến món nhậu cho sư phụ ở chỗ này, ”Không phải là sư phụ muốn đệ tử chế biến vài món ăn để sư phụ nhắm rượu đấy chứ ?”
“Ý này cũng được, bất quá, để lần sau đi!” Mạc Hưu cũng nở nụ cười, đồ đệ này của hắn mặc dù nói sàm, nhưng các món của hắn, còn trên tài đầu bếp phàm gian một bậc,
“Ta vốn định ngày mai mới tới tìm ngươi, nhưng không nghĩ được là, đêm nay ngươi lại có hứng luyện công như vậy.”
“Sư phụ tìm đến đệ tử, chẳng biết có gì phân phó ?” Khổng Trác hỏi, nhìn qua cũng biết Mạc Hưu tựa hồ không phải chỉ đến đây để giúp mình tăng cường công lực.
“Ta phải đi xa!”
“Cái gì?!” Khổng Trác ngẩn ra.
“Ta phải đi xa, có một số việc muốn làm, cho nên, sẽ rời khỏi La Phù một thời gian!”
“A?!” Khổng Trác giật mình nói, vị sư phụ này mặc dù không có chút trách nhiệm nào, nhưng từ sau khi cha mẹ mất đi, cũng chính lão một mực chiếu cố hắn, danh là sư đồ, nhưng quan hệ không khác gì phụ tử, giờ nghe sư phụ phải đi, sắc mặt Khổng Trác có chút không vui, “Sư phu đi đâu chơi a, ta cũng muốn đi!”
Mặc Hưu vừa nghe, thiếu chút nữa một cước đá bay hắn, cái gì là đi đâu chơi chứ, ta là có chánh sự.
Vì vậy Mạc Hưu nghiêm mặt nói,”Lần này xuống núi, là muốn tìm hiểu một số chuyện cũ, không phải là đi mua rượu, ngươi tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa tu vi không đủ, đi theo ta chỉ vướng chân thôi!”
Lời này có chút đụng chạm tới tự tôn của Khổng Trác, hắn hừ một tiếng rồi không thèm nói gì nữa.
“Ta lần này rời đi, nhanh thì hai ba năm, lâu thì bảy tám năm, trong khoảng thời gian đó, người tu hành có gì không hiểu, có thể đi hỏi mấy vị sư thúc bá, hoặc hỏi Đại sư huynh của ngươi cũng được!”
“Nga!” Khổng Trác nhạt nhẽo đáp.
“Mặt khác, ta đi cũng không biết nhanh hay chóng, để không làm chậm trễ việc tu hành của ngươi, ta sẽ truyền cho người khẩu quyết Tiên Thiên Tử Khí từ tầng thứ tư tới tầng thứ sáu”
“A?!” Khổng Trác kinh ngạc, vốn bình thường tu vi phải đạt tới tầng thứ ba mới có thể được truyền thụ khẩu quyết tâm pháp ba tầng sau. Mà hôm nay, mình mới đột phá tầng thứ hai, sư phụ liền đã truyền thụ, có lẽ, lần này thật sự sẽ rời đi rất lâu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khổng Trác nảy sinh một cảm giác kỳ quái, ”Sư phụ, ngài đến tột cùng là có chuyện gì, không thể không xuống núi a!”
“Câm miệng, việc này không quan hệ đến ngươi!” Mạc Hưu nói,”Hảo hảo nghe ta nói!”
“Vâng!” Khổng Trác miệng đáp, nhưng tâm trạng thì đang để nơi nao.
Mạc Hưu cũng biết Khổng Trác lúc này có chút chưa tiếp nhận được, cũng không đành lòng, bất quá, nét mặt không biểu lộ gì, mà là đá hắn một cước, “Tiểu tử thúi, bỏ cái bộ mặt đưa đám đó đi, ta còn có việc giao cho ngươi đây!”
Tác giả : Xà Thôn kình
Người dịch : zerokavn
Nguồn : 2T
“Ta biết ngươi trước nay chỉ chuyên luyện khinh thân công phu, không được coi là đứng đầu thì cũng phải là thứ hai!” Mạc Hưu nhìn Khổng Trác, nét mặt có chút ấm áp, ”Chỉ là tại phương diện kiếm thuật lại chưa đạt được thành tựu gì!”
Khổng Trác ngượng ngùng gật đầu, nên biết tu luyện kiếm thuật, nặng nhất dụng công, trước nay, mỗi lần cần dùng tới công phu chân chính, hắn đều thật bại, cũng vì bình thường hắn đều chú tâm luyện công phu chạy trốn, nếu đem thời gian đó danh cho kiếm thuật, có lẽ kiếm thuật của hắn cũng không đến nỗi yếu nhược như vậy.
“La Phù phái khai phái mấy ngàn năm, kỳ công dị pháp vô số, nhưng chánh thức lưu truyền vẫn là Tiên Thiên Tử Khí và Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm do tổ sư lưu lại, ngươi chắc cũng đã biết nguyên do.”
Khổng Trác cười khổ, loại chuyện này hắn nào có biết, đành đoán bừa, “Có phải do Tiên Thiên Tử Khí cùng Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm của bổn môn so với các công pháp khác đều đại bác tinh thâm hơn, uy lực cũng mạnh hơn chăng ?”
Mạc Hưu lắc đầu, “Ngươi nói có vẻ có lý, nhưng không phải, trong tàng kinh lâu, có không dưới mười loại công pháp có thể so với Tiên Thiên Tử Khí của bổn môn tương đương, mà kiếm pháp cũng không ít, bổn môn từ trước cũng đã xuất hiện mấy cao thủ công pháp kiếm thuật nổi tiếng hậu thế, bất quá, lúc các cao thủ này biến mất, công pháp của họ không có người kế thừa.”
“Tại sao?!”
Vừa nghe tàng kinh lâu còn có nhiều công pháp thâm ảo có thể tương đương với Tiên Thiên Tử Khí, trí tò mò của Khổng Trác nổi lên.
Mạc Hưu cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nói, ”Lý do là, Tiên Thiên Tử Khí cùng Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm, chính là từ tổ sư gia truyền xuống, lại trải qua bao đời nghiên cứu, bổn môn đối với hai loại công pháp này đã sớm tinh thục vô cùng, lúc tu hành, các vấn đề có thể gặp phải, đều được lý giải đầy đủ, kiểm nghiệm tìm ra phương hướng hiệu quả, bởi vậy đệ tử bổn môn trong khi tu luyện, gặp chỗ khó hiểu, chỉ cần hỏi trưởng bối một câu, đã có thể giải quyết, mà các công pháp kia, đều chỉ được biết đến trong một quãng thời gian, có lẽ uy lực vô cùng, nhưng người tu luyện không nhiều lắm, kiến thức cũng ít, mà phàm công pháp cấp bậc càng cao, liền càng thâm ảo khôn lường, không dễ dàng tu luyện bằng hai công pháp quen thuộc kia, thậm chí, có thể tẩu hỏa nhập ma, mà biết đâu, càng tu luyện về sau, uy lực lại không bằng.”
“Nga, đệ tử hiểu được!” Khổng Trác không phải là đầu đất, nghe Mạc Hưu giải thích một chút, liền hiểu được lợi hại.
“Cho nên, chẳng phải chỉ có bổn môn, các môn phái khác cũng vậy, môn phái nào chẳng có hơn mười hai, mươi loại công pháp cao thâm, nhưng là chánh thức có thể truyền thụ, chỉ có một hai loại mà thôi!” Mạc Hưu nói, lúc này nhìn lão rất có phong phạm của một sư phụ.
“Ta biết ngươi trời sanh tính khí điềm đạm, không thích tranh đấu, cho nên đối với nhất lưu kiếm thuật, cũng không mấy hứng thú, nhưng ngươi phải biết rằng, thân là đệ tử của La Phu phái, dù cả đời một lòng tu ẩn, nhưng rồi cũng sẽ bị cuốn vào vòng phân tranh, đến lúc đó, tu vi không đủ thì chỉ để người ta hại thôi.”
Khổng Trác nghe có chút xấu hổ, mặt nóng lên, cúi đầu, ”Đệ tử biết sai rồi!”
“Nói là sai cũng không hẳn, cho nên ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ là, sau này cố gắng thay đổi cái tính yếu mềm đi. Ta lần này đi, trong thời gian ngắn cũng không thể trở về, không có ai đôn đốc ngươi tu luyện, chỉ sợ ngươi lười biếng, tu hành ngày càng sa sút thôi.”
“Đệ tử nhất định khắc khổ cố gắng, không để sư phụ thất vọng!”
“Tốt lắm tốt lắm, cũng không cần phải nghiêm trọng vậy, cái gì là không để ta thất vọng chứ, ta cho tới bây giờ đối với ngươi cũng không ôm cái hy vọng gì!” Mạc Hưu nở nụ cười, ”Trước nay, không tính các loại kiếm thuật khác, ta cũng đã truyền cho ngươi vài chiêu của Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm, bất quá, trong vài năm tới sẽ không có thời gian dạy ngươi, không bằng bây giờ ta đem Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm tất cả đều truyền cho ngươi, ngươi tự mình lĩnh ngộ mà tu hành đi!”
“A?!”
Cái này có ý nghĩa gì, Khổng Trác suýt sặc, cả bộ Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm tổng cộng cửu cửu tám mươi mốt chiêu, hắn bây giờ bất quá mới học được hơn mười chiêu mà thôi, cũng như Tiên Thiên Tử Khí,kiếm chiêu truyền thụ cũng là tuần tự tiến hành.
“Tiểu tử, không cần giả bộ, ta biết ngươi thiên tư thông tuệ, chỉ thấy qua một lần là không quên, Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm này dù ta không có truyền cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi xem mấy lão sư thúc sư bá biểu diễn qua, dám chắc ngươi có thể lĩnh hội được, ta bây giờ bất quá cũng chỉ truyền tâm pháp cho ngươi mà thôi, đối với ngươi, chắc cũng không khó khăn gì, bất quá cần phải nhớ kỹ!”
“Thỉnh sư phụ chỉ điểm!”
“Cùng một bộ kiếm pháp, mỗi người sử dụng hiệu quả lại sẽ không giống nhau, như chưởng môn sư bá của ngươi, bản tính vốn uy nhiêm, sử Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm khí thế cực thịnh, bình thường kiếm còn chưa xuất, khí thế đã áp đảo đối phương, không chiến mà thắng, còn tứ sư bá vốn là nữ, sử kiếm tự nhiên khinh linh vũ động, hơn nữa tâm tư nữ nhân tỉ mỉ, nên kiếm thuật cũng khéo léo khó đoán, khiến người khác khó có thể phòng bị, còn nhị sư bá …”
Một hơi Mạc Hưu liền đem đặc điểm dụng kiếm của La Phù Ngũ Kiếm liệt kê một lượt, Khổng Trác mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng đều là những đều mới mẻ, chậm rãi nghe, cũng tự dưng thấy có hứng thú hơn với kiếm thuật.
“Vậy sư phụ, đặc điểm của người là gì?”
“Ta sao ?!” Mạc Hưu cười cười, ”Ngươi nhìn kỹ kiếm chiêu Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm của ta thi triển hai lần, lần đầu thi triển theo cách thông thường, lần hai sẽ biến chiêu, dựa trên tính tình ta, chú ý sự khác nhau trong đó.”
Nói rồi, vung tay, hướng một gốc tùng gần đó ”Tạp ba” một tiếng, một cành tùng rơi xuống, sau đó bay đến tay lão.
“Ngươi nhìn kỹ nhé!” Mạc Hưu nói, liền bắt đầu múa kiếm.
Khổng Trác trong lòng căng thẳng, tập trung quan sát.
Lần đầu, Mạc Hưu múa kiếm theo cách cơ bản, đem cửu cửu tám mươi mốt chiêu Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm từng chiêu một thi triển, vừa múa kiếm vừa giảng giải tâm pháp cho Khổng Trác bên cạnh, đem các chỗ ảo diệu của từng chiêu, nhất lượt giải thích, Khổng Trác ngưng thần ghi nhớ, không dám có chút chậm trễ, đợi cho hết một lượt, tốc độ Mạc Hưu đột ngột tăng lên, kiếm chiêu trong tay mặc dù vẫn là những chiêu như vừa rồi, nhưng ngay từ chiêu thứ nhất, kiếm chiêu giống như nước chảy mây trôi, mượt mà lưu động, người và kiếm như hòa làm một, đến lúc lão ngừng lại, thời gian cơ hồ ngưng đọng, mà Khổng Trác lúc này vẻ mặt si ngốc như tượng, khóe miệng thậm chí nước miếng chảy thành dòng, trong lòng thầm nghĩ, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ đến một người có thể múa kiếm đạt đến bộ dáng như thế.
“Ba!” trán đã bị gõ một cái.
“Ách, sư phụ!”
Cái gõ này, giúp cho Khổng Trác từ trạng thái thất thần thanh tỉnh lại,”Sư phụ, ngươi múa thật là đẹp mắt!”
Đẹp mắt!
Mạc Hưu thiếu chút nữa tức muốn hộc máu, kiếm pháp của lão tại La Phù phái nếu xưng đệ nhị, thì không ai dám xưng đệ nhất, mà tiểu tử này, lại nghĩ là nhảy múa, thật hoài công, tâm trạng nhịn không được có chút phiền não, hận muốn đá tiểu tử này một cước.
Khổng Trác biết tự mình nói có chút không đúng, chỉ là hắc nhiên cười hai tiếng, cũng không dám nói gì nữa.
“Úc, được rồi!” Mạc Hưu đột nhiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, móc ra một kiện đồ vật, hướng Khổng Trác, ”Bị tiểu tử ngươi làm cho tức giận, thiếu chút nữa quên mất thứ này!”
“Đây là …!” Khổng Trác vừa đưa tay đón lấy, không ngờ, còn chưa chạm tới, liền cảm thấy một cổ hàn ý sắc nhọn vô cùng, tay khẽ run run, đánh rơi đồ vật đó xuống đất.
Sau khi nhìn kỹ, nhịn được hít sâu một hơi, vật này không lớn không nhỏ, hình trụ tròn, một đầu lớn, vân trắng không ngừng lưu chuyển, thỉnh thoảng lấp léo tinh quang của ngân điện.
“Đây là ……!” Khổng Trác đưa ra trước mặt, nhìn Mạc Hưu,”Đây là, phôi kiếm ?!”
“Ta mấy năm trước du Tây hải, vô tình nhặt được một khối thái bạch nguyên tinh, lại dung hợp Thiên Hà Tinh Sa, thành khối kiếm phôi này, vốn định chuẩn bị tự mình luyện thành một phi kiếm, bất quá sau lại bị vướng bận, nên chưa làm được, bây giờ mà nói, đối với ta cũng không có nhiều tác dụng, không bằng tống cho ngươi, ta lần này đi, ba đến năm năm cũng chưa thể về, mặc dù ngươi bây giờ Tiên Thiên Tử Khí bất quá vừa mới tu thành tầng thứ hai, nhưng là ta nghĩ, trước khi ta trở về, ngươi hẳn là có thể tu luyện tới cảnh giới tầng thứ tư, trước tiên cứ đem cái kiếm phôi để vào trong đan điền trung cẩn thận săn sóc, về phần khẩu quyết pháp môn tu luyện phi kiếm, ta bây giờ cũng truyền luôn cho ngươi!”
“Đa tạ sư phụ!” Khổng Trác trong lòng mừng như điên, mặc dù không biết sư phụ nói thái bạch nguyên tinh với Thiên Hà Tinh Sa là cái đồ gì, nhưng chắc chắn là kiếm phôi tốt, cũng là còn hơn kiếm phôi mà La Phù phái bình thường cấp cho đệ tử, lập tức không khách khí, vận khởi Tiên Thiên Tử Khí, đem kiếm phôi này thu vào đan điền.
“Tốt lắm, cái gì cần giao đều cũng giao cho xong hết rồi!” Mạc Hưu vỗ vỗ cổ ,”Ta cũng nên đi, được rồi, ta còn chưa có nói qua cho chưởng môn sư huynh, nếu hắn hỏi tới, ngươi cứ nói cho hắn ta xuống núi đi!”
“A?!”
Khổng Trác sửng sốt một chút, ”Nếu chưởng môn sư bá hỏi đi đâu thì sao ?”
“Lão muốn hỏi thì cứ hỏi, ngươi cũng chẳng biết ta đi đâu mà, hỏi cũng vậy thôi.”
Mạc Hưu nói,”Tốt lắm, ta đi!”
Nói roìo, thân thể liền hóa thành một đạo thanh quang, phá không bay đi, không thèm để ý tới Khổng Trác ngây ngốc ở chỗ này.