Vào một buổi chiều hoàng hôn trời vẫn còn khá sáng sủa, một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên, người này vừa nói vừa chỉ tay lên bầu trời dãy núi Mang Nãng, ở phía Tây Phương xa xa.
- Đây không giống như ánh nắng chiều, nắng chiều không có hồng như vậy!
Một người bên cạnh nói tiếp.
- Bên trong dãy núi Mang Nãng địa phận của ma thú, đúng rồi… là do ma thú đánh nhau, máu của bọn chúng nhuộm đỏ cả bầu trời rồi!
- Làm gì mà khoa trương đến thế, ngươi chỉ giỏi tưởng tượng thôi!
Cả Đằng Gia Trấn gần như ai cũng tò mò chuyện gì đang xả ra, khắp nơi sôi nổi bàn tán, nhao nhao chỉ về nơi xa xa ấy, vẻ mặt hết sức hưng phấn.
Mấy trăm dặm quanh dãy núi Mang Nãng được bao bọc bởi một mảng mây lớn như ngư lân (vẩy cá), vốn bị ánh mặt trời lúc hoàng hôn nhuộm thành màu vàng óng ánh, nhưng lúc này cũng dần dần bị một mảng huyết sắc bao trùm!
Tựa như nó bị hắt lên một lượng lớn máu tươi vậy, càng kinh người hơn là cả một khung trời bao la đều dần hóa đỏ, một mảng đỏ này không chỉ lóa mắt, mà còn mang đến cho người ta một cảm giác nó đang chậm rãi di chuyển.
- Trời ơi, mau xem! Đây là cái gì?
Có người đột nhiên hô to một tiếng, trong giọng nói xen mang theo chút run rẩy, giống như là vừa nhìn thấy một chuyện vô cùng đáng sợ vậy.
Bầu trời đỏ rực trên dãy núi Mang Nãng đột nhiên xuất hiện một cái khe khổng lồ đen như mực vắt ngang cả chục dặm!
Cái khe này sâu không lường được, trông như là vực sâu vô tận, mang cho người ta cái cảm giác, bầu trời này bị một nhát chiếm chém ngang tạo thành vết thương!
Những người ở Đằng Gia Trấn nãy giờ ở đây xem náo nhiệt thoáng cái đều hết sức hoảng sợ, mọi người trong cơn sợ hãi liền theo bản năng bắt đầu bỏ chạy tứ tán, tất cả nhanh chóng chạy trốn vào nhà, đóng chặc cửa phòng, hoảng sợ vạn phần.
Chuyện vừa xảy ra, thật quá kinh khủng!
Cái khe kia vẫn còn vắt ngang bầu trời dãy núi Mang Nãng nhưng mảnh huyết sắc xung quanh vẫn chậm rãi di chuyển, nhìn qua thật là quỷ dị.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ khắp nơi, mảnh huyết sắc trên bầu trời dãy núi Mang Nãng mới chậm rãi tan biến, bầu trời dần dần trở về màu lam nhạt vốn có của nó.
Chẳng qua là cảnh tượng cả bầu trời đỏ rực bị vắt ngang một cái khe vực sâu vô tận kia đã khắc sâu vào nội tâm của mọi người, chỉ sợ là mấy thập niên nữa, khi nhắc đến sự kiện này, với mọi người, dường như nó chỉ là chuyện vừa mới hôm qua.
Tuy nói mấy trăm dặm quanh dãy núi Mang Nãng không thiếu chuyện kì dị, những người ở Đằng Gia Trấn sớm đã nghe đến quen thuộc rồi, nhưng một màn hôm nay, thực khiến ai nấy kinh hãi, sợ hãi đến sâu tận trong linh hồn.
Và nó cũng tạo nên một trận huyên náo ở Đằng Gia Trấn.
Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Ngay cả gia chủ Đằng gia, Đằng lão gia tử, người có thực lực mạnh mẽ nhất cũng không giải thích nổi, chỉ có thể nghiêm lệnh cấm tất cả đệ tử trong gia tộc đi dò xét xung quanh núi.
Dãi núi Mang Nãng kia, cho dù là cao thủ Đấu Khí cường đại cũng không dám lỗ mãng xâm nhập, bởi vì, nó còn có một cái tên khác là – Một trong Ngũ đại cấm địa của Chân Vũ Hoàng triều!
Loại địa phương này, đúng là không phải một nơi để cho đệ tử gia tộc Đằng gia tùy ý dò xét.
Diễn Võ Trường, Đằng Gia Trấn, một vị trung niên thân hình cao to lực lưỡng vung tay chỉ vào một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lớn tiếng nói.
- Ra mắt Giao quan.
Vị Thiếu niên này mày thanh mi tú, vóc người trông có vẻ yếu ớt, ánh mắt trong sáng, hai đầu lông mày mang một chút vẻ kiên nghị.
- Hắc hắc, Đằng Phi lần này thảm rồi!
- Giáo quan chắc hẳn nghĩ rằng tư vị hành hạ công tử dòng chính của Đằng gia hẳn là rất thoải mái a…
- Mà công tử Đằng Phi kia, cũng thật là đáng thương…
- Đúng a, đường đường là công tử con của vợ cả vậy mà không có cách nào cảm ứng được đấu khí, có nhiều người đồn rằng hắn không phải là thực sự là huyết mạch của Đằng gia đâu!
- Hừ, lời này không nên nói lung tung, nếu để người khác nghe thấy lão tử cũng không thể bảo vệ được ngươi! Dù sao người nhà chúng ta tất cả đều làm việc cho Đằng gia, nên thành thật làm cho tốt việc của mình là được.
- Hắc hắc hắc…
Một đám thiếu niên mười mấy tuổi nhìn bóng lưng đơn bạc kia nhỏ giọng vừa cười vừa bàn luận.
Vị trung niên được gọi là Giáo quan kia vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đằng Phi, trong ánh mắt không chút che giấu vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Ngươi luyện Hắc Hổ Quyền đến đâu rồi, đến đây để ta kiểm tra một chút, dùng hết khí lực từ khi ngươi bú sữa mẹ đến giờ mà công kích ta đi!
- Ha ha ha!
Một tiếng cười vang vọng từ đám thiếu niên bên dưới truyền lên.
Khuôn mặt Đằng Phi vẫn giữ nguyên vẻ kiên nghị, từ bên ngoài không nhìn ra được chút nào khác thường, hắn khẽ gật đầu một cái liền đi tới trước mặt Giáo quan, ôm quyền thi lễ.
Sau đó đứng bước chân, khẽ cúi người xuống thi triển thức mở đầu của Hắc Hổ Quyền, đôi mắt hắn vẫn trong suốt không chứa đựng bất cứ tâm tình gì, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên, hắn vung cánh tay phải lên lập tức phát lực hướng đến ngực vị Giáo quan, mơ hồ còn mang theo một tiếng gió bén nhọn.
- Khí thế không tồi, nhưng lực lượng… quá kém!
Vị Giáo quan trung niên khẽ lắc đầu nói.
Thân hình hắn liền khẽ xê dịch, cánh tay vươn ra liền có thể tránh được một quyền này của Đằng Phi, không ai có thể trông thấy động tác này hắn thực hiện như thế nào, đồng thời tay còn lại khoác lên vai Đằng Phi, chỉ nhẹ nhàng như thế mà thân thể Đằng Phi liền văng lên rồi bịch một tiếng rớt xuống cách đó vài mét, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
- Giáo quan uy vũ!
- Giáo quan thật lợi hại!
- Phi Ưng Thập Tam Thức của Giáo quan quả thực quá thần kỳ!
Đằng Phi vừa bị ném xuống mặt cát thì những lời nịnh hót như nước thủy triều vọt đến vị Giáo quan trung niên, khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc và nụ cười thản niên, nói:
- Phi Ưng Thập Tam Thức này là Trung Cấp Vũ kỹ, các ngươi hiện tại vẫn chưa đến thời điểm có thể học nó. Lúc này ta chỉ có thể nói sơ một chút về vũ kỹ mà thôi, nhưng các ngươi chỉ cần nghiêm túc khắc khổ tu luyện, một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ có được thành tựu như ta!
- Giáo quan, chúng ta có hi vọng đánh bại Đấu Khí Võ Giả hay không?
Một thiếu niên thân hình cao lớn lớn tiếng hỏi.
Vị Giáo quan trung niên khẽ im lặng hồi lâu, sau đó trả lời:
- Đấu Khí Võ Giả là con cưng của trời cao, còn chúng ta chỉ là một đám người bình thường mà thôi, nhưng nói như vậy không có nghĩa thiên hạ này là nơi của Đấu Khí Võ Giả, người bình thường cũng có con đường của người bình thường! Chỉ cần tu luyện vũ kỹ đạt đến một trình độ nhất định thì bản thân cũng có thể phát ra một cổ năng lượng đặc biệt, gọi là Chân Khí, đây là thứ có thể đề thăng uy lực cho chiêu thức. Nếu người nào có thực lực mạnh mẽ hơn, thì có thể chuyển hóa Chân Khí này thành Chân Nguyên phóng ra ngoài, vậy là có thể đủ sức đấu với các Đấu Khí Võ Giả một trận!
Vị Giáo quan trung niên nói xong, trong mắt thoáng hiện lên một chút ảm đạm, bọn thiếu niên này tuy ngây thơ nhưng làm sao lại không biết muốn từ một người bình thường trở thành một võ giả thực lực cường đại đến như thế thì khó khăn đến nhường nào, đây quả thực chân chính là một con đường đầy gai nhọn, mỗi một bước còn khó hơn là lên trời.
- Giáo quan, vậy hiện giờ ngài đạt đến cảnh giới gì rồi?
Vị Giáo quan trung niên giận tái mặt lớn tiếng khiến trách:
- Thôi đủ rồi, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện, không cần suy nghĩ quá xa! Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, không cần nghĩ đến Đấu Khí Võ Giả nữa, nhưng nếu các ngươi chịu cố gắng, thì Chân Khí Võ Giả hay Chân Nguyên Võ Giả các ngươi vẫn còn hi vọng!
Nói xong, vị Giáo quan trung niên thấp giọng lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
- Đúng vậy, còn cố gắng là còn hi vọng, còn đỡ hơn những người hoàn toàn không có chút hi vọng nào.
Vị Giáo quan trung niên ở bên này giảng dạy xong rồi bắt đầu cho đám thiếu niên luyện tập Hắc Hổ Quyền, từ đầu đến cuối không ai thèm chú ý đến cách đó không xa, Đằng Phi vẫn còn nằm yên bất động.
Hắn là công tử dòng chính của Đằng gia thì sao? Một tên phế vật không thể tu luyện cả hai đường đấu và vũ thì tính là gì? Cả đời này của hắn đừng mơ có hi vọng có bất kỳ thành tựu nào trên con đường võ đạo.
Sẽ không có bất kỳ ai thèm quan tâm đến kẻ yếu kém!
Hơn nữa, bọn nhỏ đều biết vị Giáo quan trung niên này thỉnh thoảng đem vị công tử Đằng gia này ra làm trò vui thôi, bình thường lão thật sự rất là nghiêm túc.
Đúng vậy, người không xấu, chỉ là chướng mắt với tên “Đấu Vũ Song Phế” của Đằng gia mà thôi.
Đất ở Diễn Võ Trường có thể nói là tương đối mềm mại, đây cũng là vì sợ bọn nhỏ trong lúc huấn luyện bị thương mà thôi, nhưng nếu té mạnh một cái, mặc dù không bị thương, nhưng cũng chẳng thoải mái gì.
Đằng Phi nằm im dưới mặt cát, ngẩn đầu nhìn trời xanh bao la, đôi mắt trong suốt kia đầy vẻ mất mác
Diễn Võ Trường, tất cả đều là tài sản của Đằng gia, Đằng gia là gia tộc cường đại nhất ở Trấn này, những người bình thường ở đây đa phần đều làm việc cho Đằng gia.
Những tên thiếu niên đang luyện tập ở Diễn Võ Đường kia đều là con cháu bàng chi hoặc đệ tử quản sự. Bọn họ, trong tương lai sẽ thành lực lượng nòng cốt của Đằng gia, đối với bọn họ, vì tương lai của chính mình, luôn luôn không ngừng cố gắng, để sau này trở về gia tộc còn có thể đảm nhận một chức vị cao.
Đằng Phi biết Giáo quan không thích mình, không kể đến chuyện không cảm ứng được Đấu Khí mà ngay cả thân thể mình không hiểu tại sao cũng gầy yếu đến mức đáng thương, nếu so khí lực thì bất kỳ một cùng lứa với hắn hoặc kém hắn một hai tuổi cũng đều có thể dễ dàng thắng được.
Đó không phải vì Đằng Phi không cố gắng, nếu so ra, sự cố gắng của bản thân hắn còn hơn những kẻ khác gấp mấy lần.
Ở Đằng gia, Đằng Phi là người dậy sớm và ngủ muộn nhất.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng hắn đã mang trên người bao cát ba mươi cân chạy năm vòng quanh Diễn Võ Trường.
Còn với các chương trình huấn luyện của Giáo quan hắn đều cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, đến tối, hắn còn tiếp tục đọc hết bộ sách này đến bộ sách khác.
Nhưng dù hắn có cố gắng như thế nào, thân thể hắn cũng không có chút gì tiến bộ, ban đầu Giáo quan cũng có hứng thú với hắn nhưng càng về sau lại càng thất vọng, đến bây giờ có thể nói là tuyệt vọng rồi.
Một tên phế vật không có chút thành tựu thì ai còn muốn chú ý đến nữa?
Đằng Phi khẽ cử động thân thể đau nhức, chậm rãi bò dậy, nhìn thoáng qua khoảng sân huấn luyện đang tràn đầy khí thế, rồi đứng dậy phủi đám bụi trên người, khập khiễng đi ra khỏi Diễn Võ Trường.
Đám thiếu niên cùng vị Giáo quan trung niên kia không có bất cứ ai thèm quay đầu nhìn Đằng Phi một cái, vì căn bản bọn hắn chưa từng xem Đằng Phi là một thành viên của bọn hắn.
Mãi đến khi thân hình gầy yếu của Đằng Phi biến mất , vị Giáo quan trung niên mới khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Cần gì phải thế chứ? Thân là công tử tôn quý cho dù không thể tu luyện thì cũng có thể làm buôn bán hoặc đi học, giữ một chức quan cũng được a!”
“Với thế lực của Đằng gia thêm vào phụ thân hắn còn vì Đằng gia lập không ít công lao hãn mã, cuộc sống của hắn cũng sẽ rất thoải mái mà, cần gì phải kiên trì đi con đường này? Thật là không thể hiểu nổi trong lòng thiếu niên này nghĩ gì, mặc cho ta làm mọi cách khiến hắn nếm mùi nhục nhã, vậy mà hắn vẫn kiên trì như cũ, đây không phải là tự mình đâm đầu vào ngõ cụt sao?"
Vị Giáo quan trung niên vừa suy nghĩ vừa lớn tiếng quát mấy tiểu tử không chăm chú luyện tập: “Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với lão gia chủ rồi, tốt nhất là đừng để Đằng Phi tiếp tục tu luyện vũ kỹ nữa, đứa nhỏ này văn tài cũng xuất chúng mà, so ra cho hắn đi làm quan, đi buôn bán còn tốt hơn gấp mấy lần con đường Võ Giả này a!
Đằng Phi từ từ đi về phía Tàng Thư Quán, lão giả giữ cửa luận bối phận hẳn phải cùng thời với ông nội của hắn, lão này suốt ngày ngồi ở cửa Tàng Thư Quán ngủ gà ngủ gật phơi nắng.
Nhìn thấy Đằng Phi đến, lão giả khẽ mở mắt, khoát khoát tay, ý bảo Đằng Phi muốn làm gì thì làm.
Đằng Phi cung kính thi lễ với lão, rồi bước vào Tàng Thư Các, ở đây nếu không phải là con của vợ cả thì tuyệt đối không được phép tùy ý tiến vào, Đằng Phi mặc dù là “Đấu Vũ Song Phế” nhưng ở những phương diện khác, các loại đãi ngộ cũng không bị hạn chế. Ở Tàng Thư Các này có vô số sách vở, có những thử ở ngoài căn bản là chưa từng nghe nói đến.
Bên trong Tàng Thư Quán hết sức vắng vẻ, buổi trưa, phần lớn các đệ tử đều đang tu luyện, có rất ít người đến nơi này, thế nên vì muốn tránh chạm mặt với đám huynh đệ tỷ muội, vào thời gian này Đằng Phi đa phần đều ở tại đây.
Đối mặt với sự chế nhạo hắn có thể lạnh nhạt xem thường, nhưng với ánh mặt thương hại, hắn… tuyệt đối không thể chịu được.
“Ta không thể tu luyện, nhưng… ta không phải phế vật!”
Last edited by Hina; 21-02-2013 at 04:06 PM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đằng Phi không giống như ngày thường vẫn xem Thực Vật Bách Khoa Toàn Thư hay Ma Thú Bách Thư mà đi thẳng đến khu bày các loại sách kỳ văn dị sự (chuyện lạ).
Ở đó, hơn phân nửa đều là các hồi ký tự sự lưu lại các kinh nghiệm về các Ngũ đại cấm địa ở Thanh Nguyên Châu của các Mạo Hiểm Giả.
Đằng Phi đối với những thứ ở đây đã hết sức quen thuộc, dễ dàng lấy ra một quyển gọi là “Mang Nãng Sơn chí” rồi ngồi xuống ngay bên cạnh giá sách mà đọc.
“Mang Nãng Sơn chí” không giống với những quyển ghi chép kinh nghiệm bình thường của các Mạo Hiểm Giả, nó là do tổ tiên Đằng gia góp nhặt kiến thức từ nhiều cường giả đã tiến vào Mang Nãng Sơn rồi biên soạn thành một quyển sách, trong đó ghi chú lại hơn một ngàn ba trăm loại dược liệu cùng hơn bảy trăm chủng loại ma thú, có thể nói khó mà tìm được quyển sách nào có thể ghi chép đầy đủ hơn nó.
Hắn nhanh chóng lật đến một trang ở giữa quyển Mang Nãng Sơn đã được đánh dấu sẵn nằm ở đoạn giữa, trên trang có một bức ảnh minh họa một con Cự Mãng màu đỏ sẫm, trên đầu có hai cái sừng giống như cành cây khô chạc cây lởm chởm, trông hết sức kinh khủng!
Con Xích Huyết Giao này là ma thú cao cấp bát giai, có truyền thuyết nói rằng Xích Huyết Giao trên trăm tuổi biến hóa thành công liền có thể biến thành Giao Long, trở thành một trong những ma thú cao cấp nhất trong dãy núi Mang Nãng.
Đằng Phi đọc ghi chú về Xích Huyết Giao rồi nhìn lên bầu trời Mang Nãng Sơn, trong lòng thầm suy đoán: Hôm trước trên bầu trời nhuộm đỏ một màu máu có khi nào là do con Xích Huyết Giao này chiến đấu tạo thành không? Chuyện này thật quá dọa người mà, không biết cường giả nào lại mạnh mẽ đến mức có thể chiến đấu với con Xích Huyết Giao ấy đến trình độ như vậy.
Hay… là cuộc chiến tranh đoạt địa bàn, tranh giành bảo vật của các ma thú…?
Ánh mắt hắn liền thoáng hiện lên tia hứng thú nhưng ngay lập tức ảm đạm, hắn khẽ lắc đầu khép sách lại trả về chổ cũ rồi đi tới giá sách bên cạnh rút ra một quyển tên là “Đại Lục Dược Liệu Bách Khoa Toàn Thư”.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Đằng Phi thậm chí còn quên mất cả giờ cơm trưa, mãi đến xế chiều mới cảm thấy có chút đói bụng.
Ngay lúc hắn đứng lên vận động thân thể chuẩn bị đi kiếm chút thì ăn thì thấy một thiếu niên dáng người cao lớn vẻ mặt kiêu ngạo chạy từ bên ngoài vào, người này không thèm che giấu ánh mắt khinh thường nhìn hắn, nói:
- Ta biết thế nào ngươi cũng đang ở đây, ông nội bảo ta đi gọi ngươi đến gặp người!
- Ta biết rồi, cám ơn.
Đằng Phi giống như không trông thấy vẻ mặt cao ngạo cùng ánh mặt khinh thường của thiếu niên kia dành cho mình, nhẹ giọng nói một câu cám ơn rồi đem cất sách lại lên giá sách.
Vị thiếu niên cao ngạo kia lại đột nhiên hỏi:
- Ta nghe nói ban sáng ngươi lại bị Lý Mục Giáo quan thu thập một trận à?
Hắn hỏi xong, cũng không đợi Đằng Phi trả lời liền cười lạnh nói tiếp:
- Đằng Phi, ta thật lòng khuyên ngươi một câu, bản thân đã không thể cảm ứng được Đấu khí còn ép mình cực khổ tu luyện vũ kỹ làm gì? Mà Lý Mục Giáo quan cũng thật quá đáng, cho dù ngươi là phế vật thì cũng là người của Đằng gia, hắn là người ngoài mà dám tùy ý vũ nhục người khác, hừ, nếu không phải ông nội nghiêm cấm bọn ta gây phiền toái cho hắn thì hắn sớm bị đánh cho sống dỡ chết dỡ rồi!
Đằng Phi nghe thấy hai chữ phế vật khóe miệng khẽ dãn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vị thiếu niên kiêu ngạo kia nói từng chữ:
- Đằng Lôi, ta không phải là phế vật.
- Ách… Được rồi được rồi, là ta nói sai, thôi, đi thôi, ông nội đang chờ ngươi đấy!
Đằng Lôi nói xong liền vội vàng bước đi, ra khỏi Tàng Thư Quán hắn cũng không quay đầu lại nhìn mà nói tiếp:
- Bảo ta nói ngươi thông minh văn tài ta có thể, dù sao với khả năng của ngươi hoặc ra ngoài làm chuyện buôn bán kiếm chút tiền cho gia tộc, hoặc vào Thanh Nguyên Thư Viện của Thanh Nguyên Châu để tương lai làm quan văn, cưới một đám kiều thê mỹ thiếp, ít ra còn có chút cống hiến cho gia tộc, còn hơn là bây giờ…
Đằng Phi đi sau lưng hắn nghe xong vẫn im lặng không lên tiếng trả lời.
Đằng Lôi bĩu môi bất mãn, thầm nghĩ: “Ta có lòng tốt chỉ điểm cho ngươi, ngươi lại không chịu hiểu, phế vật thì chấp nhận cuộc sống của phế vật đi, hà cớ gì hết lần này đến lần khác muốn trở thành cường giả, cường giả để loại ngươi như người làm à?”
Đằng Lôi dẫn Đằng Phi đến nơi ở của gia chủ rồi rời đi, bản thân hắn cũng không thích tên đệ đệ này chút nào, cho dù hắn là con của Tam thúc đi chăng nữa, rõ ràng là một phế vật nhưng cứ làm ra vẻ thanh cao, nhớ lại vẻ mặt không chút biểu cảm của Đằng Phi thật khiến người bực bội mà.
Đằng Lôi quay đầu lại nhìn Đằng Phi bước vào sân viện, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế nhạo, nghe nói ông nội đã chấp nhận đề nghị của Lý Mục Giáo quan rồi, không để cho Đằng Phi tiếp tục tu luyện vũ kỹ nữa. Như thế càng tốt, kẻ vô dụng như thế thì nên nhốt ở nhà, ngàn vạn lần đừng để hắn ra ngoài không khéo lại làm Đằng gia mất thể diện.
“Lần trước cũng vì tên phế vật Đằng Phi này mà Đằng gia lũ hỗn đản Thác Bạt Gia cười nhạo, trong gia tộc mà có một tên vô dụng như thế đúng là không ngẩng cao đầu được. Bất quá, đám Thác Bạt Gia khốn kiếp đó không yên với lão tử được đâu, ông nội ta sớm muộn gì cũng đột phá lên cấp hai, ta thề nhất định phải đánh đến các ngươi quỳ xuống xin tha mới thôi!” Đằng Lôi vừa lẩm bẩm vừa rời đi.
- Ông nội, Đằng Phi cầu kiến.
Đằng Phi đứng trước cửa phòng, cung kính nói.
- Vào đi.
Bên trong phòng truyền ra một giọng nói già nua, nhưng thanh âm không hề kém phần uy nghiêm.
- Đằng Phi đẩy cửa phòng bước vào, phòngnày bày trí theo phong cách cổ xưa, rất là đơn giản, một dãy các giá đầy sách khổng lồ tựa vào tường. Có một lão giả râu tóc bạc phơ nhằm hai mắt im lìm ngồi ở chiếc bàn giữa phòng, sau lưng còn có treo một bức tranh thật lớn.
Đây chính là người có quyền lực nhất Đằng gia, gia chủ Đằng Văn Hiên!
Là một cường giả Thất cấp, Đại Đấu Sư tứ giai, thực lực cường đại, trong phương viên trăm dặm ở Đằng Gia trấn này có thể nói là thanh danh hiển hách.
Nhìn Đằng Lôi đang từ từ tiến vào, ánh mắt Đằng Văn Hiên hiện lên vẻ thương cảm cùng tiếc hận, cha của Đằng Phi là Đằng Vân Chí vốn là một Võ giả Đấu khí thiên tài, lại còn có tấm lòng trượng nghĩa, đầu óc cũng hết sức thông minh, là một người có nhiều hy vọng nhất kế nhiệm chức gia chủ Đằng gia, dẫn dắt Đằng gia tiến thêm lên con đường huy hoàng, nhưng… đáng tiếc….
- Tiểu Phi, con biết ông nội gọi con đến đây là vì chuyện gì không?
Đằng Văn Hiên nhìn Đằng Phi, ôn hòa hỏi.
- Ông nội, con không biết.
Đằng Phi đứng yên lặng, đôi mắt vẫn trong suốt như thế, hành động này càng khiến Đằng Văn Hiên nhói đau trong lòng.
Thật là giống a! Người ngoài đồn Phi nhi không phải là huyết mạch của Đằng gia, thật là rắm thối! Gương mặt này của Phi nhi hoàn toàn giống Vân Chí lúc còn nhỏ mà! Nếu có tên nào dám trước mặt ta nói những lời chết tiệt này, ta nhất định không tha cho hắn!
Nhớ đến nhi tử đã chết, giọng nói của Đằng Vân Hiên càng ôn hòa hơn:
- Tiểu Phi, chuyện của con ông nội đã nghe Lý Mục Giáo quan nói rồi, hắn đến tìm ông nội hi vọng ông nội để con theo con đường buôn bán hoặc vào quan trường, ông nội không muốn miễn cưỡng con, ý con thế nào?
- Ông nội, hai con đường này con không muốn đi.
Đằng Phi ngẩng mặt lên, ánh mắt vô cùng kiên định nói tiếp:
- Con… suốt đời này, chỉ muốn trở thành cường giả!
- Ai.
Đằng Văn Hiên thở dài một tiếng, lão biết, đứa nhỏ này nhất định sẽ trả lời như thế, trừ việc không thể cảm nhận được đấu khí cùng thân thể suy nhược, tất cả những thứ khác đều giống y hệt cha của nó!
Bề ngoài nho nhã, nhưng trong lòng một khi đã quyết thì dù có chết cũng không từ bỏ!
Cũng nhờ tính cách ưu tú này mà tạo nên thành tựu của Vân Chí, nhưng nó cũng là nhược điểm chí mạng của hắn! Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mình làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn huyết mạch duy nhất còn lại này đi theo vết xe đổ của cha nó? Huống chi… đứa nhỏ này, thể chất không thể nào tu luyện gì được a!
Đằng Văn Hiên trong lòng dâng lên một nỗi xúc động vô hạn, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Phi, ông nội đã quyết định rồi, ba tháng sau Thanh Nguyên Thư Viện sẽ tựu trường, con cũng đi học đi.
- Ông nội… người chẳng phải đã nói sẽ không miễn cưỡng con hay sao?
Đằng Phi hỏi với khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ nhưng ánh mắt hết sức quật cường.
- Với thân thể của con, con không thể nào đi lên con đường võ đạo được, ông nội hiểu trong lòng con nghĩ gì, lúc này con có thể oán hận ông nội ta không báo thù cho cha con, nhưng hài tử à, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con vẫn chưa thể nào hiểu rõ, trên đời này, có những chuyện thực lực bản thân mình chưa đủ cường đại thì không thể nào có thể giải quyết được!
Đằng Văn Hiên nói với giọng điều đầy vẻ sbất đắc dĩ.
- Ông nội, con chưa từng oán giận người, chẳng qua, cha con chết tha hương, lại còn chết không minh bạch, trong lòng lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện này, lúc nào cũng cảm thấy đao như cắt!
Đúng là con trẻ, Đằng Phi nói đến đây, vành mắt ửng đỏ, thanh âm có chút run rầy:
- Ông nội cũng không cần giấu diếm con nữa, cho dù sao này con có thể làm quan, thậm chí còn là đại quan, nhưng ở Thanh Châu này, thực lực của quan văn dưới triều Chân Vũ cường đại lắm sao? Triều chánh toàn bộ đều ở trong tay quân nhân, những võ giả chí tôn, Tôn nhi… như thế nào… cũng không muốn đi thư viện!
Đằng Văn Hiên khẽ nhắm mắt lại, lão làm thế vì không muốn đứa cháu này thấy những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mắt lão, đứa hài tử này, nói có sai sao? Tri Phủ ở Thanh Nguyên Châu này không phải cũng là một đại quan sao? Nhưng ở trước mặt mình vẫn phải khách khí mất phần, nào dám ra vẻ vênh vênh tự đắc. Nguyên nhân không phải vì bản thân mình là một Đại Đấu Sư tứ giai sao?
Nhưng đây không phải là lý do chính đáng để Đằng Phi từ chối đi học ở thư viện! Lão biết rõ hài tử này rất kiên cường, trong lòng nó đã muốn gì thì dù có chết cũng quyết phải làm sáng tỏ cái chết của cha hắn, vì cha hắn mà báo thù!
Chuyện này, lão làm sao lại không muốn cơ chứ? Nhưng lúc này, trên tay mình còn có cả già trẻ lớn nhỏ người người ở Đằng gia nữa, làm sao có thể xử sự theo cảm tính a, năm đó, cũng vì chuyện này mà suýt tí nữa chôn vùi cả gia tộc, lão làm sao dám tiếp tục mạo hiểm nữa?
Còn nó, một hài tử “Đấu vũ song phế”, muốn làm chuyện này, có khác nào tự đâm đầu chịu chết!
- Được rồi.
Đằng Văn Hiên trong lòng cuối cùng cũng có được quyết định, vẻ mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Đằng Phi trầm giọng nói:
- Chuyện này ta đã quyết, ba tháng sau, con lên đường đi Thanh Nguyên Thư Viện!
- Ông nội!
- Con lui xuống đi!
Đằng Phi ngậm miệng, vẻ mặt quật cường nhìn chăm chú Đằng Văn Hiên, nhưng lão vẫn quay mặt đi, căn bản không nhìn đến hắn, chỉ khẽ phất tay bảo:
- Đi đi!
Đằng Phi run rẩy, thở dài một hơi, rồi thi lễ với lão ông nội, tiếp đó cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài.
Đằng Văn Hiên xoay mặt lại, nhìn bóng lưng đơn bạc của hắn, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ già, thầm nghĩ: “Phi nhi, sớm muộn gì cũng có một ngày, con sẽ hiểu, ông nội, là vì muốn tốt cho con!”
- Hắc, ngươi nghe tin gì chưa? Gia chủ đã hạ lệ cấm Đằng Phi học vũ kỹ, còn muốn đưa hắn đi Thanh Nguyên Thư Viện nữa.
- Thật là chuyện tốt mà, mặc dù hắn là huynh đệ của chúng ta, nhưng hắn còn ở Đằng gia thì chúng ta không có ngày nào có thể ngẩng cao đầu trước những gia tộc khác được!
- Đúng vậy a, hi vọng hắn chuyên tâm mà học hành, sau này làm quan, cũng coi là có tương lai.
Một đám đệ tử Đằng gia tập trung một chổ bàn về chuyện Đằng Phi chuẩn bị đi Thanh Nguyên Thư Viện, đối với bọn họ mà nói Đằng Phi ở Đằng gia chẳng qua là một tên phế vật ăn không ngồi rồi chờ chết mà thôi, cho hắn ra ngoài đi học thì sau này cũng có chổ mà lợi dụng.
Chẳng qua gia quy của Đằng gia rất nghiêm ngặc, thêm vào cha của Đằng Phi là Đằng Vân Chí năm xưa uy danh lừng lẫy, mặc dù hiện giờ đã qua đời nhưng ở Đằng gia, uy vọng vẫn còn rất cao.
Cho nên, những người này cho dù bàn tán, cũng không dám nói gì quá đáng.
Đằng Phi lúc này thất hồn lạc phách bước ra khỏi Đằng gia, đi men theo con đường đá xanh rời ra khỏi Đằng Gia Trấn, vẻ mặt chán nản, suy sụp.
Trong lòng hắn biết ông nội trước nay nhất ngôn cửu định, một khi đã quyết định thì không bao giờ thay đổi, nhưng, đi học ư, bản thân hắn chưa từng nghĩ đến!
Thân là đệ tử Đằng gia, Đằng Phi từ nhỏ đã thuộc lào thi thơ, hắn không hề thiếu hụt kiến thức, thầm chí vốn kiến thức của hắn hiện giờ đã đủ để giảng dạy ở Thư viện rồi!
“Tại sao vậy? Tại sao ta không thể cảm ứng được sự tồn tại của Đấu khí?”
Đằng Phi ra khỏi trấn, rồi lại tiếp tục lững thững đi về phía tây, trong khuôn viên mấy trăm dặm quanh Đằng Gia Trấn đều là dạng bình nguyên đất đai phì nhiêu màu mỡ, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Bên phía tây của Trấn có một con sống lớn, được gọi là Mang Nãng Hà, thượng nguồn của con sông này nằm tận bên trong Mang Nãng Sơn.
Đằng Phi đi đến trước một mảnh vách đá, vách đá này cao hơn ba mươi trượng, bên dưới chính là Mang Nãng Hà, mỗi khi tâm trạng của hắn không tốt đều tới đây ngồi, yên lặng ngẫm nghĩ.
Nhưng hôm nay, uất ức hắn cố đè nén trong lòng suốt bao năm nay đã nhiều đến mức khiến hắn hít thở không thông nữa.
Hắn đứng bên vách núi, dùng hết tất cả khí lực, hét lên từng chữ:
- TA KHÔNG CAM TÂM!
Last edited by Hina; 24-09-2012 at 12:09 AM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thiếu niên giận dữ gào đến khản cả giọng nhưng cũng không có chút động tĩnh gì, nước sông Mang Nãng vẫn đều đều chảy, còn dãy Mang Nãng Sơn ở xa, khung cảng rộng lớn, khí thế ngút ngàn, trời cao vạn dậm, nơi đó đã từng xảy ra bao cố sự nguy hiểm, cho nên Mang Nãng Sơn vẫn còn được bao trùm dưới lớp màn thần bí, không ai dám tùy tiện tiến vào cấm địa này.
Đằng Gia Trấn sở dĩ phồn hoa, Đằng Gia sở dĩ cường đại cũng nhờ Đằng Gia Trấn là nơi cuối cùng có thể cung cấp thức ăn và chổ ở cho những Mạo Hiểm Giả.
Đằng Gia kinh doanh vũ khí và đan dược, từ trước tới nay nổi tiếng là hàng tốt, được nhiều Mạo Hiểm Giả yêu thích, mà Đằng Gia nhìn qua cũng không phải là một gia tộc buôn bán nổi tiếng chỉ ở tiểu trấn nhỏ này, thực tế, Đằng Gia Trấn chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, các cửa hàng buôn bán của Đằng Gia trải rộng khắp cả Thanh Nguyên Châu, thậm chỉ ở các châu phủ khác của Chân Vũ Hoàng triều cũng có thể tìm thấy hiệu buôn của Đằng Gia.
Có tài lực hùng hậu nhưng đồng thời Đằng Gia cũng có các Đấu kỹ gia truyền như Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng và cường giả cấp Đại Đấu Sư nên cũng đủ làm kinh sợ những tên trộm đánh chủ ý vào gia sản của Đằng Gia, mà Đằng Gia mỗi một thời cũng sẽ có xuất hiện mấy đệ tử thiên phú vô cùng tốt, rồi sau đó trở thành Võ Giả Đấu Khí cường đại!
Điều khiến người Đằng Gia thấy tự hào chính là họ có một thương lộ! Thương lộ này có thể xuyên qua dãy núi Mang Nãng, kéo dài đến tận vùng biển rộng cách đây hơn cả vạn dặm xa xôi!
Thương lộ này giúp cho thu nhập của Đằng Gia trong mười năm gần đây tăng lên gấp mấy lần!
Mà con thương lộ ấy, chính là thành tựu của cha Đằng Phi, Đằng Vân Chí. Chính Đằng Vân Chí là người dẫn đầu mở đường, đến tận tây thùy xa xôi mở một chi nhánh Đằng gia ở đấy!
Nếu như Đằng Vân Chí còn sống, Đằng Gia khẳng định có thể còn huy hoàng hơn nữa!
“Trong cơ thể ta không có Đấu Tuyền, không cách nào cảm ứng được Đấu Khí! Thân thể thì trời sinh đã gầy yếu, dù có làm cách gì cũng không cải thiện được… Cha, tại sao a? Ta không muốn bị gọi là phế vật, ta không muốn! Vậy mà người còn hết lần này đến lần khác giữ lại một thứ gì đó cho ta, ta chỉ có thể nhìn, không thể tu luyện… Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ, thật sự, ta không thể hay sao? Ta… không cam lòng a!
Đằng Phi nhìn dòng nước cuồn cuộn đang chảy bên dưới Mang Nãng Hà lẩm bẩm tự nói với mình, đôi mắt trong suốt kia lúc này đã ngân ngấn lệ. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở dưới bãi sông.
- A! Cái gì kia?
Hai mắt Đằng Phi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bãi sông, tự nói với chính mình:
- Sao trông giống có người ở dưới thế?
Người nào lại không biết sống chết mà mò xuống dưới đấy? Đằng Phi từ trước đến nay chưa từng thấy ai xuống đây bơi lội, không phải vì lòng sông sâu hay có nhiều lùm cây rập rạp, mà bởi vì những vách núi này hết sức cheo leo, muốn đi xuống dưới phải tốn rất nhiều khí lực, thế nên ai muốn bơi lội đều tìm một chổ thuận tiện dễ dàng, nơi này nước sông lại chảy xiết, trừ Đằng Phi, bình thường hiếm có ai đến khu vực này lắm.
Khoảng cách quá xa, Đằng Phi không thể phân biệt được người nọ là nam hay nữ, chỉ thấy người kia mặc một cái áo màu trắng, nằm im dưới bãi sông khôngg chút nhúc nhích.
Đằng Phi do dự một chút, không biết có nên xuống đấy xem hay không, một phần vì tò mò, một phần cũng không muốn thấy chết mà không cứu.
Nơi này, trừ Đằng Phi, hiếm có người tìm được đường xuống từ vách đá cheo leo này lắm, vách đá cao tận ba mươi trượng, vừa nhìn xuống đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi.
Đằng Phi nhìn xung quanh, bỗng thấy một phía có độ dốc hơi ít hơn so với nơi khác, hắn liền hết sức linh hoạt theo vách đá đó trượt xuống, nếu lúc này bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ chấn kinh, một kẻ phế vật như Đằng Phi làm sao có thân thủ linh hoạt như thế!
Bên dưới vách đá là một con đường dài chừng mười mét, rộng khoảng một xích (~30cm), ngay bên cạnh nó là Mang Nãng Hà sâu không thấy đáy.
Đằng Phi cuối cùng cũng đến nơi, hắn vừa thở dốc vừa lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
- Thân thủ linh hoạt có lợi gì chứ? Nếu là Đằng Lôi thì hắn xuống đến đây nhất định mặt cũng không đổi sắc, Võ Giả Đấu khí thật đáng ngượng mộ a!
Đằng Phi vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi xuyên qua một lùm cây, chạy xuống bãi sông.
Bãi sông này cũng không dài lắm, ngắn ngủn mấy chục thước nhưng cát trắng mịn, nếu không phải Đằng Phi đứng ở trên cao nhìn xuống, căn bản sẽ không phải hiện được ở đây có cười.
Gạt đi mấy nhánh cây cuối cùng cản trở trước mặt, Đằng Phi nhìn lại bộ dáng của mình, quần áo rách nát, không khỏi cười khổ, mình nhất thời tò mò xuống tận đây, kết quả quần áo bị làm cho rách nát hết cả rồi.
Hắn khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn xuống bãi sông, lúc này hắn mới giật mình kinh hãi, hóa ra người bất tĩnh dưới này lại là một nữ tử!
Một người tóc dài rối bời nằm trên bãi sông, không chút nhúc nhích.
Mặc dù chưa từng giết người nhưng người chết Đằng Phi đã thấy qua nhiều rồi, cho nên đây không phải nguyên nhân khiến hắn giật mình, Đằng Phi giật bình bởi vì nử tử này, trên người toàn thân nhuộm đầy máu đỏ!
Vết máu cũng đã khổ hết rồi, chỉ còn đọng lại trên quần áo, biến thành từng mảng từng mảng màu đỏ đồng, ngay cả chổ cô gái đó nằm, cát trắng cũng đã bị nhiễm đỏ.
Lúc nãy ở trên cao, hắn căn bản cũng không nhìn thấy được những thứ này.
Người bị thương nặng này, lại là một nữ nhân?
Đằng Phi lúc bước chân có chút chần chờ, hằng năm số lượng Võ Giả tiến vào Mang Nãng Sơn mạo hiểm không phải ít, trong đó nữ nhân cũng không thiếu, nhưng quan trọng là những người này một khi tiến vào, đều chưa từng có ai trở ra.
Chẳng lẽ, nữ tử này là Mạo Hiểm Giả từng tiến vào dãy núi Mang Nãng sao? Đằng Phi có chút do dự, vạn nhất cô gái này thật sự là một Mạo Hiểm Giả, nàng ta làm sao lại bị thương? Có người nào đi cùng nữa không? Có khi nào lúc này đột nhiên có một ma thú nhảy ta tấn công mình thì sao?
Cũng không thể trách hắn tại sao lại nghĩ lung tung, hắn cho dù kiến thức uyên bác thủy chung từ trước đến nay đều vẫn luôn ở nhà, và quan trọng là, hắn chỉ mới mười mấy tuổi!
Tuy thế, nhưng hắn đã xuống đến đây rồi, không có lý do gì thấy chết không cứu, xoay người rời đi.
Lúc này không biết có phải ảo giác hay không? Đằng Phi cảm giác được nữ tử áo trắng kia tựa hồ khẽ giật mình!
Còn sống sao?
Đằng Phi từ từ tiến lên phía trước, cũng không có ngồi xổm xuống nữa, vì hắn sợ cô gái kia đang giả vờ bị thương rồi đột nhiên sẽ tấn công mình. Thế nên, hắn dùng nhân khẽ chạm vào người nàng.
- A…
Cô gái kia bỗng nhiên khẽ rên một tiếng, thanh âm hết sức thống khổ, thân thể khẽ động rồi lại im lìm như trước.
Quả nhiên cô gái này đã trọng thương rồi, Đằng Phi rốt cục cũng xác định được hiện tại không còn nguy hiểm gì nữa, cho nên yên tâm ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ nữ nhân này nằm thẳng lại, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc liền xuất hiện trong mắt Đằng Phi, mi thanh mục tú, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, chẳng qua khuôn mặt nàng lúc này tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhấp nháy.
Đằng Gia cũng có rất nhiều mỹ nữ, nhưng từ trước đến nay Đằng Phi chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như thế, cho nên sau khi thấy dung mạo của nàng, khiến hắn thất thần một hồi lâu.
- A, thật thất lễ.
Đằng Phi phục hồi tinh thần, tự lẩm bẩm trách bản thân mình, sau đó bắt đầu kiểm tra thương thế trên người nàng, bất quá, khi hắn chuẩn bị động thủ thì lại do dự.
Nam nử thụ thụ bất thân, hơn nữa, đây là một cô gái nhan sắc tuyệt trần, Đằng Phi giơ tay lên rồi lại để yên như thế. Trong thoáng chốc, Đằng Phi nhìn thấy khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, trong lòng lại càng kêu khổ: Nàng chẳng qua bị thương quá nặng không thể cử động được, còn tri giác, tuyệt đối không bị chút vấn đề nào!
Bây giờ phải làm gì đây?
Last edited by Hina; 24-09-2012 at 12:12 AM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Mang cô gái này về? Đằng Phi lắc đầu dẹp ngay cái ý nghĩ này, không nói đến vấn đề lai lịch của cô gái này, với cơ thể yếu đuổi này của hắn, căn bản không thể mang cô gái này đi được!
Cô gái áo trắng lúc này vẫn nhắm chặt mí mắt, trông như đang phải chịu một loại đau đớn cực đại, Đằng Phi đặt tay lên trán của nàng, một mảng nóng hổi!
Cô gái này không biết đã nằm ở đây bao lâu, bờ cát này nếu đứng bên ngoài thì cảm thấy có vẻ nóng, nhưng nếu nằm yên ở đây, thì lại không phải vậy, bởi vì nóng như thế, lại cạnh bờ sông, hơi nước liên tục bốc ra, nếu nằm một thời gian quá dài thì người bình thường cũng chịu không nổi! Chứ nói chi nàng còn đang bị thương nặng.
Nghĩ thế trong lòng Đằng Phi không khỏi bội phục cô gái này, thật thần kỳ a, nhìn mọi thứ xung quanh, có lẽ đã nằm ở đây ít nhất một ngày rồi, lâu như vậy mà vẫn còn sống được, quả thật là kỳ tích!
Đằng Phi vừa nghĩ vừa móc một bình sứ nhỏ ra, đây là dược liệu trị thương thượng hạng của Đằng ra, hắn cầm bình sứ đổ ra hai viên đan dược bé cỡ hạt đậu tương mang theo một mùi thương thơm ngáy, hắn đưa đến gần miệng cô gái này, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, nói:
- Ngươi có nghe thấy không? Há mồm ra uống viên thuốc này nào.
Nàng khẽ do dự một chút, rồi há miệng ra, đôi môi khô khóc hiện đầy tia máu và vết sước, Đằng Phi liền đút hết đan dược vào miệng nàng.
Đan dược của Đằng gia phẩm chất vô cùng tốt, đan dược vừa nào miệng nàng trong phút chốc liền phát huy tác dụng.
Đằng Phi cảm thấy lúc này việc quan trọng nhất là phải băng bó vết thương trên người nàng, đâu không phải chuyện đùa, có rất nhiều người bởi vì chậm trể xử lý vết thương mà làm tính mạng mình bị nguy hiểm, có khi trở thành vết thương trí mạng dẫn đến chết.
Nhưng… đây là một cô gái, hơn nữa còn là một giai nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành!
Đằng Phi xem như cũng đã đọc qua rất nhiều sách vở, nhưng lúc này trong đầu hắn không tìm ra được bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả dung mạo cô gái xinh đẹp này, quá mỹ lệ, cho dù bản thân nàng đang bị thương nặng cũng không mang lại chút ảnh hưởng nào.
Đằng Phi thầm nghĩ: Dù là Đương kim hoàng đế Chân Vũ triều trông thấy, nàng, cũng sẽ chết đứng mà thôi!
- Không… không sao, giúp ta xử lý… vết thương… trên người… cám ơn!
Có lẽ nhờ tác dụng của những viên đan thược khi nãy mà nàng có thể lên tiếng nói chuyện, giọng nói đứt quảng, thanh âm yếu ớt nhưng hết sức lạnh lùng trong trẻo và khá êm tai.
- Vậy… tỷ tử, Đằng Phi đắc tội!
Đằng Phi mặc dù còn nhỏ, nhưng bản thân có tri thức và hiểu lễ nghĩa, và hắn cũng không phải là người cổ hủ, được nàng đồng ý hắn liền không chút do dự mà cởi bỏ y phục của nàng, trong hành động khó tránh khỏi phải có chút va chạm vào da thịt.
Đằng Phi vừa làm vừa cố gắng đè nén ý niệm trong lòng, miệng liên tục lẩm bẩm: “Sắc tức thị không…”
Vết thương của cô gái này quả thật rất nghiêm trọng, vết thương nặng nhất là từ vai trái kéo dài đến tận phía dưới xương sườn bên phải, nhìn hình dạng vết thương có lẽ do một móng vuốt sắc nhọn gây ra, vết thương rất sâu khiến người nhìn thấy phải nhăn mặt nhíu mày.
Đằng Phi trong lòng khiếp sợ: Ông trời ơi, làm sao mà để bị thương khủng khiếp thế này? Loại ma thú nào mà có móng vuốt sắc bén như thế? Thần Mục Kim Điêu sao?
Nhưng, Thần Mục Kim Điêu có móng vuốt có đến năm cái a! Còn đây, chỉ có một…
Lúc này Đằng Phi lấy trong người ra một túi thuốc cực phẩm, loại này bình thường ở Đằng gia, chỉ với một túi nhỏ có thể bán ra được đến một trăm lượng vàng!
Không sai, là vàng, chứ không phải bạc!
Đó là Đằng Thị Sinh Cơ Tán là một trong những loại thuốc cao cấp nhất ở Đằng gia!
Đây là thuốc trị thương cao cấp nhất do tổ tiên Đằng gia đời đời truyền lại, và chỉ có gia chủ các đời mới có tư cách biết rõ đan phương hoàn chỉnh.
Tất cả những người chế luyện Đằng Thị Sinh Cơ Tán đều là đệ tử nòng cốt của Đằng gia, hơn nữa không ai nắm giữ đầy đủ phương thức điều chế cả, mỗi người đều chỉ làm một giai đoạn, còn khi chế thành Đằng Thị Sinh Cơ Tán sẽ do đích thân gia chủ phối trí!
Cho dù Đằng Phi là công tử dòng chính của Đằng gia cũng không có tư cách có được loại thuốc này, chỉ vì gia chủ gia gia thương yêu hắn nên mới cho hắn một ít giữ để phòng thân.
Đằng Thị Sinh Cơ Tán dùng để trị liệu ngoại thương là hiệu quả nhất, sau khi sử dụng sẽ tuyệt đối không để lại một vết sẹo nào!
Nhờ thế mới tạo nên danh tiếng cho Đằng Thị Sinh Cơ Tán, bán một túi là có thể thu về một trăm lượng vàng, dù thế mà lúc nào cung cũng không đủ cầu, nhiều khi có tiền cũng không thể mua được!
Bột thuốc vừa được bôi vào vết thương, cô gái áo trắng không nhịn được khẽ run run.
- Đừng lo, đây là thuốc tốt, sẽ không để lại vết sẹo nào đâu.
Đằng Phi vừa nói vừa xử lý vết thương trên người nàng.
Cô gái áo trắng cũng không nói gì thêm, để Đằng Phi thoải mái bôi thuốc lên người nàng, chẳng qua, khuôn mặt nàng lúc này lại có chút ửng hồng.
Xử lý xong xuôi, Đằng Phi nhìn túi thuốc trống rỗng mà khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: “Một trăm lượng vàng đó a…”
Trực giác của cô gái này cũng thật là mạnh, bên này Đằng Phi vừa nghĩ thì bên kia liền mang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này có xen lẫn một chút ngượng ngùng:
- Giúp ta băng bó vết thương, ta… sẽ có báo đáp!
- Ách…
Đằng Phi nghe nàng nói liền khẽ giật mình, vẻ mặt lúng túng, trong lòng tự hỏi làm sao mình nghĩ gì mà nàng cũng biết?
Đằng Phi đem nội y của người con gái áo trắng xé rách để bao phủ lại những vết thương, sau đó sau đó áo ngoài của nàng băng bó lại hoàn toàn những vết thương bị lộ ra ngoài.
Đằng Thị Sinh Cơ Tán đặc biệt ở chổ sau khi bôi thuốc chỉ cần băng bó sơ lại thì vài ngày sau vết thương liền lành lại như trước.
Làm xong hết, Đằng Phi mới cảm thấy hơi lúng túng, lúc nãy đã lấy quần áo của nàng để băng bó vết thương, bây giờ đích xác đã băng bó kỹ rồi, nhưng người nàng rất nhiều chổ không nên lộ hiện tại đều lộ cả ra bên ngoài…
Lúc xử lý vết thương thì hắn không thấy điểm gì lạ, nhưng giờ…
Bản thân hắn cũng đã mười ba tuổi rồi, hắn cũng hiểu rõ chuyện nam nữ, nên không nhịn được đỏ mặt tới tận mang tai.
Hắn liền vội vàng cởi áo ngoài của mình ra, mặc lên cho nàng, mặc dù cũng hơi rách rưới nhưng chung quy cũng tạm ổn.
Hiện tại nàng vẫn chưa thể di chuyển được nên Đằng Phi liền đi tìm về một đống lớn đầy cỏ khô, trài xuống mặt đất rồi đặt nàng nằm lên đấy, rồi đi tìm thêm một ít củi khô, làm tạm thành một túp lều, như vậy cũng không sợ bị nắng chiếu vào.
Hắn làm xong hết mọi thứ thì trời cũng sụp tối.
Đằng Phi cảm giác được, cô gái này, nhất định là một cường giả!
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina