01-11-2011, 01:48 AM
Nòng Ná»c sá»§ng váºt cá»§a Cưá»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thá»§ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vương tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
[Kiếm Hiệp] Phong Vân -TG: Äan Thanh - New Q2: C1
Phong Vân
Tác giả:Äan Thanh
Giới Thiệu
Lá»i tá»±a
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
Chữ ký của ♥Thanh Long♥
01-11-2011, 01:54 AM
Nòng Ná»c sá»§ng váºt cá»§a Cưá»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thá»§ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vương tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
Phong Vân
Tác giả: Äan Thanh
Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 1 : Phong (1)
Dịch giả : Lãnh Huyết + Kiếp Nô
Biên dịch : Lãnh Huyết
Biên táºp : Chengsad
Converter : mixmin199 + vvktlove
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lá»i dẫn
"Äây là gì?"
"Váºn mệnh cá»§a ngà i."
"Kim Lân há phải váºt trong ao, gặp được Phong Vân khắc hóa rồng. Câu nà y là váºn mệnh mà ông xem cho ta sao?"
"Äúng váºy."
"Lá»i nà y giải thÃch thế nà o?"
"à nói chỉ cần ngà i gặp được Phong Vân, khắc có thể hóa thà nh rồng chÃn tầng trá»i, cả thiên hạ sẽ nằm dưới chân ngà i!"
"Váºy có thể gặp Phong Vân ở đâu?"
"Không biết."
"Äến ông cÅ©ng không biết?"
“Phong vốn vô hình vô tướng, không có má»™t giây tÄ©nh lặng, Vân lại tụ tán vô thưá»ng, mỠảo bất định! Cho dù thông suốt huyá»n cÆ¡, cÅ©ng không rõ ngà y nà o gặp phong vân!â€
"Bất luáºn thế nà o, chà nguyện vÄ© đại cả Ä‘á»i ta cuối cùng cÅ©ng được như ý, cÅ©ng không thấy nuối tiếc!"
"Không phải cả Ä‘á»i, mà là ná»a Ä‘á»i."
"Ná»a Ä‘á»i?"
"Äây chỉ là váºn mệnh ná»a Ä‘á»i trước cá»§a ngà i!"
"Thế còn ná»a Ä‘á»i sau?"
"Thá»i cÆ¡ chưa đến, không cách nà o biết được."
"Khi nà o thá»i cÆ¡ đến?"
"Vì sao tất cả thế nhân Ä‘á»u muốn biết trước thiên ý ? mặc dù biết thiên ý khó dò, không biết so vá»›i biết há chẳng hạnh phúc hÆ¡n sao!"
"Ta không hiểu rõ."
"Hiểu rõ cũng vô dụng, tất cả hãy để tùy duyên !"
Phần 1
Äao, dưá»ng như âm thầm than thở...Äây là má»™t thanh Ä‘ao không tầm thưá»ng.
Äao dà i ba thước bảy tấc , sắc bén không tỳ vết, vừa nhìn đã biết là má»™t thanh bảo Ä‘ao tuyệt thế!
Bảo Ä‘ao tuy tốt, song lúc nà y lại bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng kÃn xung quanh, ánh sáng rá»±c rỡ năm xưa từ lâu đã ra Ä‘i muôn Ä‘á»i không trở lại!
Trước kia, Ä‘ao cÅ©ng từng trải qua quãng thá»i gian hiển hách. Nó từng nằm trong bà n tay cưá»ng tráng cá»§a chá»§ nhân, chém rÆ¡i đầu vô số cao thá»§.
Nhưng giỠđây, nó lại bị treo lơ đãng trong một góc u ám của căn phòng hẹp nà y, hai bên chất đống nông cụ, hà o quang trong quá khứ đã hoà n toà n bị bóng tối vùi lấp!
Nếu như nó chỉ là má»™t thanh Ä‘ao bình thưá»ng, thì cÅ©ng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng, nó lại là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Thá» há»i má»™t thanh Ä‘ao như váºy, sao có thể khuất thân trong cái xó tăm tối nà y?
Chá»§ nhân cá»§a nó, ngưá»i Ä‘ang ở phương nà o? Liệu y có giống thanh Ä‘ao nà y, cÅ©ng khuất thân ở nÆ¡i không đáng khuất thân chăng?
Äao tên "Tuyết Ẩm", rốt cuá»™c nó muốn uống máu, hay muốn nuốt háºn từ đây?
***
Nhiếp Phong lòng đầy hiếu kỳ không dá»i mắt khá»i Tuyết Ẩm, má»›i sáu tuổi đầu, váºy mà nó có thể chăm chú nhìn Tuyết Ẩm suốt ba thá»i thần rồi.
CÆ¡n gió muá»™n khẽ lẻn và o căn nhà nhá» dá»™t nát, là m phất lên những sợi tóc trÆ¡n má»m cá»§a Nhiếp Phong. Gương mặt cáºu nhá» nhắn thanh tú, trong nét thanh tú lại ẩn chứa và i phần kiên nghị, cương nhu hà i hòa.
Nó rất muốn nâng thanh đại đao nà y lên, thỠxem nó nặng chừng nà o.
Nó nhá»› phụ thân đã từng nhấc bổng Tuyết Ẩm hết sức dá»… dà ng, tháºm chà còn dùng nó để bổ cá»§i!
Bảo Ä‘ao dùng để bổ cá»§i, lãng phà biết bao, đáng buồn biết bao. Nhưng đây là số pháºn cá»§a Ä‘ao, chỉ trách chá»§ nhân nó lòng dạ sắt đá!
Tất nhiên Nhiếp Phong không hiểu nguyên nhân trong đó, trong suy nghÄ© thÆ¡ ngây nó chỉ má»™t lòng muốn há»c theo phụ thân, nâng được Tuyết Ẩm, để có thể giúp đỡ cha mình má»™t tay.
Huống hồ thanh Ä‘ao nà y không giống những con dao bổ cá»§i bình thưá»ng, nó tá»a ra má»™t thứ ánh sáng khó hiểu, vô cùng hấp dẫn Nhiếp Phong.
Ngay cả phụ thân chưa từng cho phép cáºu chạm và o Tuyết Ẩm, song tâm hồn bé bá»ng vẫn luôn nôn nao muốn thá» xem sao.
Dưới ánh nến báºp bùng, Tuyết Ẩm tá»±a như dạ quá»·, lặng lẽ cám dá»— Nhiếp Phong...Nhiếp Phong nhÃu chặt lông mà y, tâm ý đã quyết, liá»n tìm má»™t cái ghế thấp, đạp chân lên đó, vừa định lấy Tuyết Ẩm xuống, bá»—ng cảm thấy thanh Ä‘ao nà y nặng má»™t cách lạ thưá»ng, lại còn má»™t cảm giác kỳ quái trà n và o trong tim...Äó là má»™t cảm giác bất tưá»ng.
Äao dùng giết ngưá»i, Ä‘a số Ä‘á»u mang theo cảm giác bất tưá»ng.
Nhiếp Phong biết chuyện không hay, nhưng đã muộn quá rồi.
***
Ngưá»i, Ä‘Ãch thá»±c là má»™t mỹ nhân tuyệt thế.
Nà ng có má»™t cái tên rất ôn nhu, nà ng gá»i là Nhan Doanh!
Nà ng Ä‘ang ở trong bếp cá»§a căn nhà sÆ¡ sà i nà y, tay không ngừng băm má»™t miếng thịt, tá»±a như muốn băm mãi cho đến khi đất trá»i héo mòn.
Ngưá»i phụ nữ nà y chÃnh là mẫu thân cá»§a Nhiếp Phong!
Ãnh trăng sáng xuyên qua cá»a sổ tìm và o trong bếp, lạc trên gương mặt nà ng; gương mặt đó xinh đẹp khiến ngưá»i ta nghẹt thở, mắt mà y như trchà ng vẽ, mặt như hoa sen, phảng phất nhá» má»™t giá»t lệ cÅ©ng sẽ là m vỡ là n da nà ng.
Còn trái tim nà ng? Liệu trái tim nà ng có má»m yếu như váºy không, má»™t giá»t lệ cÅ©ng là m nó tan vỡ ư?
Nữ nhân mỹ lệ nà y cũng giống Tuyết Ẩm, cùng thuộc vỠmột nam nhân.
Thiên hạ đệ nhất Ä‘ao khách từng má»™t thá»i lừng lẫy - Bắc Ẩm Cuồng Äao Nhiếp Nhân Vương!
Vừa nghĩ đến Nhiếp Nhân Vương, tay Nhan Doanh cà ng băm thịt mau hơn, dùng lực cà ng mạnh hơn, cứ như quyết băm nát nó thà nh thịt vụn.
Miếng thịt dưới lưỡi dao cÅ©ng như ná»—i oán giáºn cá»§a nà ng, ná»—i oán giáºn hÆ¡n sáu năm trá»i...Nhá»› khi xưa, nà ng yêu Nhiếp Nhân Vương uy võ bất phà m, ngưỡng má»™ y là nhân váºt số má»™t trong các Ä‘ao khách, ai ngá» từ sau khi cùng y kết tình vợ chồng, ái lang bá»—ng phong Ä‘ao quy Ä‘iá»n, cả trái tim y cÅ©ng bị phong tá»a!
Ão vải thô sÆ¡, không giấu nổi là n da ngá»c ngà ; sợi sợi khói bếp, không che nổi sắc đẹp khuynh thà nh.
Nà ng, Ä‘Ãch thá»±c là mỹ nhân trong các mỹ nhân.
Má»™t mỹ nhân dưá»ng nà y, vốn dÄ© phải xứng vá»›i thiên hạ đệ nhất Ä‘ao khách, sao chịu luân lạc là m má»™t thôn phụ xoà ng xÄ©nh, cả ngà y là m bạn vá»›i việc bếp núc quét dá»n, cuối cùng để cá»§i lá»a là m nhÆ¡ bẩn dung nhan?
Äúng là phẫn uất ngáºp lòng...Không cách nà o xả háºn, chỉ biết vung dao cà ng nhanh, thịt vụn cà ng thêm vụn.
Nà ng Ä‘ang suy nghÄ© xuất thần, chợt nghe "keng" má»™t tiếng! Âm thanh từ ngoà i bếp vá»ng và o, Nhan Doanh thầm hoảng hốt, chạy vá»™i ra ngoà i xem chuyện gì.
Chỉ thấy Nhiếp Phong đứng trên ghế thấp, nghệt mặt nhìn Tuyết Ẩm rơi trên sà n nhà .
Nặng quá! Má»™t hán tá» khá»e mạnh muốn giương cao thanh Ä‘ao nà y cÅ©ng cảm thấy trầy tráºt, huống chi Nhiếp Phong chỉ má»›i sáu tuổi, dù lấy được Tuyết Ẩm xuống cÅ©ng không tà i nà o nâng nổi, thế là tuá»™t tay, Tuyết Ẩm va mạnh xuống đất, là m nứt ra má»™t vết rạn trên mặt đất!
"Ôi, Phong nhi, con là m gì thế?" Nhan Doanh ôm chầm lấy Nhiếp Phong, song cáºu bé huyết mạch bình hòa, sắc mặt không há» kinh hãi.
"Mẹ, bên trong thanh Ä‘ao nà y hình như có thứ gì đáng sợ ý!" Nhiếp Phong không hiểu vì sao, hồn nhiên há»i.
Nhan Doanh lảng tránh không trả lá»i, nói: "Thằng bé ngốc nà y, chẳng phải cha con đã dặn đừng chạm và o nó rồi còn gì? Sao con không nghe lá»i cha dạy?"
Giá»ng nói cá»§a nà ng dịu dà ng lạ thưá»ng.
"Con...con chỉ muốn giúp cha bổ cá»§i!" Nhiếp Phong nhìn mẹ, dáng Ä‘iệu ngây thÆ¡ khiến Nhan Doanh đổi giáºn thà nh cưá»i.
Suy cho cùng, tuy Nhiếp Nhân Vương là m nà ng thất vá»ng, nhưng nà ng vẫn còn đứa con dá»… thương nà y.
Nà ng dắt tay Nhiếp Phong, nói: "Mẹ con mình đừng để cha con trông thấy, kẻo cha lại mắng cho đấy. Nà o, mẹ nhặt lên cho!"
Nà ng cúi mình định nhặt Ä‘ao, nhưng bá»—ng phát giác nó nặng đến ná»—i cả nà ng cÅ©ng không nâng được; bất chợt, má»™t thanh âm sâu trầm vang lên: "Äừng giúp nó! Äể nó tá»± lo Ä‘i!"
Äó là má»™t nam tá» râu quai nón, thân hình cao lá»›n, mặc quần áo mà u nâu, bá» ngoà i trông bình thưá»ng như má»™t ngưá»i nông dân, chỉ riêng khuôn mặt lại toát lên vẻ rắn rá»i khiến cả ngưá»i như má»™t con mãnh hổ, mãnh hổ trong các mãnh hổ!
"Cha!" Nhiếp Phong cất tiếng gá»i.
Hóa ra nam tỠđó là phụ thân cá»§a Nhiếp Phong - Bắc Ẩm Cuồng Äao Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương liếc nhìn tà n cục trên mặt đất, rồi nghiêng đầu nói vá»›i con trai: "Cha đã dặn con chá»› đụng và o Tuyết Ẩm; nếu lần nà y con đã tá»± lấy nó xuống, váºy thì chÃnh con phải treo nó lại lên tưá»ng!"
"Nhân Vương, Phong Nhi má»›i chỉ sáu tuổi, sao có thể treo lên được? Chà ng không nói đùa đấy chứ?" Nhan Doanh há»i vặn.
"Bất luáºn thế nà o, thân là nam tá», phải gánh vác má»i trách nhiệm đối vá»›i những việc do mình gây ra!" Nhiếp Nhân Vương nhẹ vá»— vai trái Nhiếp Phong, há»i: "Phong nhi, con hiểu chưa?"
Nhiếp Phong ná»a hiểu ná»a không, nhưng ánh mắt lá»™ ra sắc thái kiên nghị hiếm có ở má»™t đứa bé, chầm cháºm gáºt đầu.
"Tốt lắm!" Nhiếp Nhân Vương giãn nét mặt mỉm cưá»i, nói tiếp: "Con còn nhá»› Băng Tâm Quyết cha đã dạy con không?"
"Nhá»› ạ! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!" (Lòng như băng trong, trá»i sáºp không hoảng)
"Äúng rồi. Băng Tâm Quyết giúp cho tâm hồn thư thái, cha chỉ muốn con luyện thà nh thạo Băng Tâm Quyết, không muốn thấy con cầm thương múa Ä‘ao lần nà o nữa, biết chưa?"
Nhiếp Phong thắc mắc: "Tại sao ạ?"
"Trẻ con đừng há»i nhiá»u, đợi sau nà y con lá»›n, tá»± nhiên sẽ hiểu ná»—i khổ tâm cá»§a cha." Nhiếp Nhân Vương nói rồi quay mình há»i Nhan Doanh đứng bên: "Doanh, nà ng bảo có phải không?" Y nhẹ nhà ng nắm tay nà ng, nhưng chẳng rõ vì sao mặt nà ng lá»™ sắc giáºn, hất luôn tay y ra.
Nhiếp Nhân Vương mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong khi đó, Nhiếp Phong không để ý gì đến sự khác lạ của cha mẹ, chỉ đăm đăm nhìn Tuyết Ẩm, con mắt tròn xoe tựa như đang nói với thanh đao: "Tuyết Ẩm ơi Tuyết Ẩm! Ta nhất định có thể đặt mi vỠchỗ cũ!"
***
NghÄ© thì nghÄ© váºy, song vá»›i sức lá»±c nhá» nhoi cá»§a Nhiếp Phong, muốn treo lại Tuyết Ẩm nà o phải chuyện đơn giản?
Ngà y thứ ba rồi, nó vẫn bá»n bỉ ná»— lá»±c nâng Tuyết Ẩm, được ná»a đưá»ng lại buá»™c phải buông xuống, lần nà y nối tiếp lần khác, không há» gián Ä‘oạn.
Nhan Doanh uể oải tá»±a nghiêng ngưá»i bên cá»a sổ, từ ngoà i chỉ thấy ná»a gương mặt xinh đẹp, mắt phượng Ä‘ang theo dõi con trai mình thá» hết cách nà y đến cách khác, nà ng không khá»i cảm thấy đứa bé nà y đúng là ngốc nghếch tháºm tệ.
TÃnh khà giống hệt phụ thân nó!
Nhiếp Nhân Vương lại Ä‘i là m ruá»™ng, dưá»ng như y là m công việc nà y không biết chán; còn Nhan Doanh hà ng ngà y trừ việc vo gạo nấu cÆ¡m và quét dá»n, quá ná»a thá»i gian là buồn chán ngồi bên cá»a sổ, ngẩn ngÆ¡ vươn hết tầm mắt ra bên ngoà i, cÅ©ng chả biết mình Ä‘ang nghÄ© gì.
Có đôi lúc, nếu hà ng xóm Ä‘i qua, há» Ä‘á»u thân thiện gá»i nà ng má»™t tiếng "Nhiếp đại tẩu", Nhan Doanh lại phải miá»…n cưỡng nặn ra má»™t nụ cưá»i, đương nhiên, nụ cưá»i khá cứng nhắc.
Äúng váºy! Nà ng không thÃch ngưá»i khác gá»i nà ng như thế. Nà ng vốn phải được gá»i là "Nhiếp phu nhân" mà , nếu như Nhiếp Nhân Vương vẫn là thiên hạ đệ nhất Ä‘ao khách...Tiếc rằng, Nhiếp Nhân Vương đã không còn là thiên hạ đệ nhất Ä‘ao khách khi xưa, nà ng cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không phải là "Nhiếp phu nhân".
Ba chữ "Nhiếp đại tẩu" như khoan và o tai nà ng, đúng là từng chữ như sấm!
Äối vá»›i nà ng mà nói, cuá»™c sống nông thôn tuy nhạt nhẽo buồn tẻ , nhưng may mà nà ng vẫn còn Nhiếp Phong, đứa bé nà y Ä‘em đến niá»m vui cho nà ng.
Nhiếp Phong không giống phần lá»›n những đứa trẻ khác! Nó không ưa nhiá»u lá»i, cÅ©ng không há»i những vấn đỠmà ngưá»i ta không cách nà o giải thÃch, nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng nhất là , cáºu rất thÃch bám lấy Nhan Doanh.
Äây có lẽ là điểm di truyá»n nổi báºt duy nhất từ thiên hạ đệ nhất Ä‘ao khách.
Thấy Nhiếp Phong loay hoay đã lâu, Nhan Doanh không cầm được lòng thương con, liá»n khuyên: "Phong nhi, nghỉ ngÆ¡i má»™t lát đã, đừng để mệt quá."
Nhiếp Phong vẫn không chịu bỠcuộc giữa chừng, đáp: "Mẹ, con sẽ là m được."
Má»™t mặt cáºu vẫn ngoan cưá»ng kiên trì, song hÆ¡i thở đã ngà y cà ng nặng ná».
Nhan Doanh cÅ©ng không nổi nóng, nà ng thầm nghÄ© tâm sức nó đã bá» ra tất sẽ phà công vô Ãch, dù là mẹ nhưng nà ng không há» tin rằng Nhiếp Phong có thể là m được.
Song nà ng đã quá coi thưá»ng con trai mình, nếu nà ng biết mấy tối vừa qua, má»—i khi đêm khuya thanh vắng, má»™t bóng Ä‘en nhá» bé vẫn không ngừng ná»— lá»±c, chắc hẳn, nà ng sẽ phải giáºt mình kinh ngạc!
***
Và o buổi sáng ngà y thứ năm, trá»i còn chưa bình minh, Nhan Doanh đã dáºy trước và o bếp chuẩn bị bữa sáng.
Vừa bước ra khá»i phòng ngá»§, nà ng đã phát hiện ra má»™t chuyện kỳ lạ, bất giác kêu to má»™t tiếng!
Tuyết Ẩm đã được treo ổn định trên tưá»ng, Nhan Doanh không thể tin nổi và o mắt mình, nhìn trân trân không nói nên lá»i!
Nhiếp Nhân Vương nghe tiếng chạy ra, tình cảnh trước mắt cũng khiến y kinh ngạc.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
"Phong nhi treo lên à ?" Nhiếp Nhân Vương há»i.
Nhan Doanh lắc đầu: "Ai biết được! Nó lấy đâu ra khả năng đấy?"
"Äi theo ta!" Nhiếp Nhân Vương vừa nói vừa cùng Nhan Doanh tiến và o phòng ngá»§ cá»§a Nhiếp Phong.
Trong căn phòng má» tối, Nhiếp Phong vẫn Ä‘ang say sưa nằm ngá»§, tháºm chà tiếng kêu ban nãy cá»§a Nhan Doanh cÅ©ng không là m cáºu tỉnh giấc, xem ra cáºu đã kiệt sức vì mệt má»i.
Nhiếp Nhân Vương tỉ mỉ quan sát, thấy hai tay con trai bị ma sát rách cả da thịt, hiển nhiên đã bị té ngã vô số lần. Y xem hết những vết thương đó, rồi chợt nói: "Quả là một đứa trẻ bất khuất."
"Nhân Vương, ý chà ng là ..."
"Là nó là m đấy!" Nhiếp Nhân Vương mỉm cưá»i tán thưởng, má»™t Ä‘ao khách tầm thưá»ng cÅ©ng không thể vung Tuyết Ẩm má»™t cách dá»… dà ng, từ đó đủ thấy tiá»m lá»±c cá»§a Nhiếp Phong thâm sâu khó dò! Chỉ trong và i ngà y ngắn ngá»§i, cáºu đã có thể treo lại Tuyết Ẩm lên tưá»ng, mặc cho nhiá»u lần vấp ngã vì không đủ khà lá»±c, cáºu vẫn đứng dáºy là m tiếp, nghiêm khắc hÆ¡n vá»›i chÃnh mình, thá»±c là má»™t đứa trẻ hiếm thấy!
Nhan Doanh há»›n hở khôn nguôi, vui mừng nói: "Hay quá! Nhân Vương, váºy từ giá» chà ng đừng bắt con táºp Băng Tâm Quyết gì đó nữa, truyá»n luôn cho con Ngạo Hà n Lục Quyết Ä‘i, để có ngà y con nó sẽ nối nghiệp cha, trở thà nh má»™t Ä‘ao khách dương uy võ lâm!"
Nghe lá»i đỠnghị cá»§a Nhan Doanh, Nhiếp Nhân Vương không trả lá»i ngay, trầm tư má»™t lúc má»›i tháºn trá»ng nói: "Ta bắt Phong nhi treo Ä‘ao, chỉ vì muốn rèn luyện nó trở thà nh má»™t nam tá» hán chân chÃnh, chỉ váºy mà thôi. Còn há»c Ä‘ao pháp, trái lại sẽ khiến nó dÃnh lÃu đến giang hồ, má»™t khi đã nháºp giang hồ, nó sẽ khó mà quay đầu, thể nà o cÅ©ng có ngà y bá» mạng dưới tay kẻ khác!"
"Nhưng Phong nhi tư chất thượng thừa, nếu được chà ng dốc túi truyá»n thụ, đến lúc đó chỉ có kẻ khác chết dưới Ä‘ao cá»§a nó, chứ là m gì có chuyện nó chết trong tay kẻ khác?" Nhan Doanh cõi lòng đầy khát vá»ng nói.
Nhiếp Nhân Vương chỉ lắc lắc đầu, y kiên quyết không truyá»n Ä‘ao pháp cho Nhiếp Phong, thá»±c sá»± là có ná»—i khổ riêng.
Khóe mắt Nhan Doanh ánh lên vẻ thất vá»ng, phảng phất như trái tim cương quyết cá»§a y đã đâm nà ng bị thương.
Nà ng im lặng liếc nhìn Nhiếp Phong Ä‘ang say ngá»§, rất lâu sau má»›i cháºm chạp quay ngưá»i, Ä‘i vá» phÃa nhà bếp.
Nhiếp Nhân Vương theo sau, há»i: "Doanh, nà ng giáºn ta à ?"
Nhan Doanh phá»›t lá» y, chỉ cúi đầu vo gạo, hồi lâu má»›i nói: "Äừng để bụng đói là m việc, ăn má»™t Ãt rồi hãy ra đồng!"
Câu nói nà y tuy nghe có vẻ quan tâm, nhưng ngữ điệu lại đặc biệt lạnh nhạt.
Nhiếp Nhân Vương không nén nổi một cơn đau nhói trong tim.
***
Giá» là giữa trưa, trá»i nắng như đổ lá»a.
Mặt đất bốc lên hÆ¡i nóng thiêu đốt khó chịu, má»™t đám mây Ä‘en đằng xa Ä‘ang từ từ trôi đến, dưá»ng như là điá»m báo trước cÆ¡n mưa.
Trên thá»a ruá»™ng bát ngát, nông phu Ä‘ang chăm chỉ cấy mạ. Dù ai cÅ©ng mồ hôi mồ kê nhá»… nhại, nhưng cứ nghÄ© đến lúc thu hoạch sau cùng là lại thấy má»i vất vả Ä‘á»u đáng giá!
Äúng thế! Äối vá»›i những nhà nông thông thưá»ng, lao động để đổi lấy má»™t vụ gặt hái tốt đẹp sau thu, hà cá»› gì không là m?
Thế nhưng, đối vá»›i má»™t Ä‘ao khách từng uy chấn võ lâm, liệu y có cam lòng vá»›i thu hoạch Ãt á»i, không đủ no ấm đó chăng?
Nhiếp Nhân Vương cÅ©ng Ä‘ang cấy mạ cùng má»i ngưá»i. Báºn rá»™n suốt cả sáng, những ngưá»i khác trông rõ mệt má»i từ lâu rồi, riêng Nhiếp Nhân Vương vẫn là m việc mà mặt không đổi sắc.
Ãnh nắng như lưỡi lá»a hừng há»±c, nung nấu thân thể y. Ão quần y ướt đẫm, trán ròng ròng mồ hôi, cá»±c khổ vô và n.
Nhưng Nhiếp Nhân Vương không má»™t lá»i oán thán, sau khi lấy Nhan Doanh y đã thá» quy ẩn Ä‘iá»n viên, vÄ©nh viá»…n không đặt chân và o giang hồ nữa!
Nếu còn lún sâu và o giang hồ, sợ rằng sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ liên lụy đến Nhan Doanh, y yêu nà ng tha thiết, đương nhiên hy vá»ng nà ng được sống lâu dà i, vui vẻ, hạnh phúc...Äối vá»›i ngưá»i có kinh nghiệm giang hồ phong phú như Nhiếp Nhân Vương, hai chữ hạnh phúc hóa ra lại xa lạ dị thưá»ng, nhưng Nhiếp Nhân Vương tin chắc rằng, chỉ có quay vá» vá»›i cuá»™c sống bình thưá»ng, má»›i có thể tìm được hạnh phúc chân chÃnh.
Y kiên quyết vì tình phong đao, không chùn bước vì đạo nghĩa!
Bao nhiêu năm nay, đưá»ng đưá»ng là đệ nhất Ä‘ao khách, y không ná» hà hạ thấp thân pháºn, hà ng ngà y là m công việc đồng áng nặng nhá»c, tất cả Ä‘á»u vì ngưá»i bạn Ä‘á»i độc nhất vô nhị cá»§a y, song, sáng nay y má»›i biết rằng, nà ng sống không vui chút nà o!
Tại sao nà ng không vui? Chẳng lẽ nà ng còn không hiểu, cuộc sống bình phà m còn hạnh phúc hơn kiếp sống lưu vong giang hồ hay sao?
Nghĩ tới đó, đôi tay cấy mạ của Nhiếp Nhân Vương tức thì run rẩy.
May nhỠđịnh lá»±c cao, chỉ trong nháy mắt, y đã dẹp yên phiá»n loạn.
Ná»™i lá»±c tháºt thâm háºu! Äôi tay tháºt vững và ng!
Nông phu chỉ là ngưá»i bình thưá»ng, đương nhiên không có Ä‘uợc cánh tay vững và ng như váºy, nhưng trên con đưá»ng nhá» cách bá» ruá»™ng không xa, má»™t ngưá»i ăn váºn sạch sẽ Ä‘ang ngồi đó, tay cá»§a hắn, xứng đáng sánh ngang vá»›i tay cá»§a Nhiếp Nhân Vương!
Hán tỠđó dáng vẻ gá»n gà ng, tay cầm má»™t thanh trưá»ng kiếm chuôi xanh, má»™t thân mà u Ä‘á», đỠnhư má»™t quầng mặt trá»i gay gắt dưới mặt đất!
Chói gắt như lá»a, khá»i cần há»i cÅ©ng biết, hắn là má»™t ngưá»i không tầm thưá»ng; kiếm cá»§a hắn, cÅ©ng là má»™t thanh kiếm không tầm thưá»ng.
Hắn là loại ngưá»i giống Nhiếp Nhân Vương!
Hán tỠđó đã ngồi ná»a ngà y trá»i trên tảng đá bên đưá»ng, đám nông phu bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, có tay còn thầm thì vá»›i Nhiếp Nhân Vương: "Tiểu Nhiếp, cáºu nhìn kìa! Ngưá»i kia ngồi cả ná»a ngà y rồi mà thân thể không hỠđộng Ä‘áºy, kỳ quái à nha!"
Nhiếp Nhân Vương chỉ cưá»i không đáp, y đã thấy hán tỠáo đỠtừ lâu rồi, chẳng qua y chỉ vá» như không thấy, tiếp tục cấy mạ.
Thanh trưá»ng kiếm trong tay hắn như má»™t ký hiệu ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u hay, kẻ từng trải giang hồ như Nhiếp Nhân Vương là m sao không biết chá»§ nhân cá»§a nó là ai được?
Lúc nà y, từ xa vá»ng lại tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.
Äám nông dân nhìn vá» hướng phát ra âm thanh, ngoà i trăm trượng cát bay mù trá»i, chỉ thấy hai con ngá»±a Ä‘ang tung vó chạy băng băng.
Hai hán tá» má»—i ngưá»i cưỡi má»™t con, thần sắc dÅ©ng mãnh, uy võ phi thưá»ng!
Äiá»u đáng kinh ngạc nhất là , hai con ngá»±a đó Ä‘ang phi vá» phÃa mảnh ruá»™ng nà y.
"Ã! Chuyện gì thế?" Äám nông dân thất kinh, chân tay luống cuống, không biết phải là m sao.
Ngá»±a còn chưa đến, ngưá»i trên ngá»±a đã xoay mình nhảy xuống mép ruá»™ng, quát: "Bắc Ẩm Cuồng Äao!"
Má»i ngưá»i được phen ngỡ ngà ng, hai ngưá»i đó rõ rà ng miệng quát mặt hướng và o trong ruá»™ng, nhưng ở đây toà n là những nông dân sáng Ä‘i là m ruá»™ng, tối vá» nghỉ ngÆ¡i, đâu ra "Bắc Ẩm Cuồng Äao" gì đó?
Nhưng nhìn theo ánh mắt hai ngưá»i má»›i thấy, thì ra há» Ä‘ang nhắm và o Tiểu Nhiếp vẫn Ä‘ang lặng lẽ là m đồng.
Má»™t trong hai hán tá» nói: "Bắc Ẩm Cuồng Äao, ngươi đừng tưởng thoái ẩn nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc nà y thì huynh đệ há» Viên chúng ta không tìm được. Năm đó phụ thân bá»n ta chết thảm dưới Ä‘ao ngươi, chúng ta đã mất bảy năm ròng má»›i tìm ra chá»— ở cá»§a ngươi! Hôm nay, hãy dùng Ngạo Hà n Lục Quyết quyết sống mái vá»›i Ä‘ao pháp há» Viên chúng ta mau!"
Ngưá»i vừa nói là lão đại Viên Kinh.
Nhiếp Nhân Vương vẫn thá» Æ¡ là m thinh, lão nhị Viên ChÃnh nói: "Hừ! Ngươi khinh thưá»ng chúng ta hả?"
Lá»i còn chưa dứt, gã đã lấy Ä‘ao gảy đất bùn trong ruá»™ng hất và o mặt Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương tá»±a như không biết tránh né, để bùn bắn tóe và o mặt, nói: "Hai vị đại hiệp, các vị tìm nhầm ngưá»i rồi."
Huynh đệ há» Viên cưá»i khà khà , Viên Kinh nói: "Năm đó bá»n ta tuy còn nhá» nhưng đến giá» vẫn nháºn ra được dung mạo ngươi. Chá»› vá» vÄ©nh nữa, nạp mạng Ä‘i!"
Hai ngưá»i không để y phân bua, láºp tức nhảy vá»t lên cao, song Ä‘ao hóa thà nh hai dải cầu vồng trên không, cùng bổ xuống đầu Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương xem chừng không biết chống đỡ tháºt, mắt thấy sắp bị lưỡng Ä‘ao phân thây...Chợt, bóng đỠchá»›p động!
Kiếm, chớp mắt đã chắn trước thân Nhiếp Nhân Vương trong gang tấc!
"Rắc" má»™t tiếng, kiếm còn chưa rá»i vỠđã chấn gãy lưỡng Ä‘ao tại tráºn!
ÄÆ°á»ng kiếm nhanh quá!
Ngưá»i sá» kiếm, chÃnh là hán tỠáo Ä‘á»!
Huynh đệ há» Viên mặt và ng như đất, trừng trừng nhìn thanh lục trưá»ng kiếm chuôi xanh trong tay ngưá»i đó, đồng thá»i thất thanh: "Há»a Lân kiếm? Ông, ông là ..."
Ngưá»i áo đỠbình tÄ©nh nhà n nhã, thốt ra từng chữ má»™t: "Nam Lân Kiếm Thá»§."
"Cái gì? Ông chÃnh là Nam Lân Kiếm Thá»§ Äoạn Soái? Ngươi...tại sao ngươi cứu hắn?" Huynh đệ há» Viên bất giác giáºt lùi má»™t bước.
Äoạn Soái vẻ mặt hững há», nói: "Vì các ngươi không xứng!"
Huynh đệ há» Viên tức thì đứng đực ra đó, há» khó tưởng tượng nổi trên Ä‘á»i lại có ngưá»i cuồng ngạo đến thế.
Äoạn Soái cao giá»ng nói: "Nam Lân Kiếm Thá»§, Bắc Ẩm Cuồng Äao, tá» danh võ lâm! Hôm nay kiếm cá»§a ta còn chưa rá»i vỠđã chấn gãy song Ä‘ao cá»§a các ngươi, thá» há»i các ngươi sao xứng được giao chiến vá»›i Nhiếp Nhân Vương? Còn không mau quay vá» khổ luyện thêm mưá»i năm Ä‘i!"
Huynh đệ há» Viên mặt mÅ©i trắng bệch, thầm hiểu hôm nay khó báo được đại cừu, đà nh im lặng tung mình lên ngá»±a, háºm há»±c rá»i Ä‘i.
Chỉ còn Äoạn Soái đứng quay lưng vá»›i Nhiếp Nhân Vương, còn đám nông dân thì Ä‘ang thá»§ thỉ bà n tán.
"Äa tạ." Nhiếp Nhân Vương phá vỡ sá»± trầm mặc giữa hai ngưá»i.
Äoạn Soái đột nhiên quay đầu, mắt như chim ưng, chòng chá»c nhìn Nhiếp Nhân Vương, nói: "Nhiếp Nhân Vương! Äoạn má»— đã ở đây quan sát nhiá»u giá», tay cá»§a ngươi rất vững và ng, quả nhiên danh bất hư truyá»n! Ta và ngươi má»—i ngưá»i nổi danh má»™t phương, lẽ ra từ trước đã nên phân cao thấp, lần nà y ta lặn lá»™i ngà n dặm tá»›i đây, chỉ mong được quyết chiến cùng ngươi!"
Äuổi hổ cá»a trước, sói và o cá»a sau, Nhiếp Nhân Vương thầm kêu khổ, nhưng ngoà i mặt vẫn thản nhiên: "Æ n cứu mạng cá»§a đại hiệp, ngà y khác nếu có cÆ¡ há»™i, tất sẽ xả thân báo đáp, có Ä‘iá»u tại hạ thá»±c sá»± không phải Bắc Ẩm Cuồng Äao gì cả! Má»i đại hiệp vá» cho."
Thấy Nhiếp Nhân Vương vẫn má»™t má»±c phá»§ nháºn, Äoạn Soái không khá»i ngá»a mặt than dà i: "Nhiếp Nhân Vương! Ngươi là đối thá»§ cả Ä‘á»i khó tìm, lẽ nà o ngươi nỡ bắt Äoạn má»— cả Ä‘á»i cô độc tháºt sao?"
Nhiếp Nhân Vương không để ý đến hắn, lại xuống ruộng cấy mạ.
Äoạn Soái chẳng là m gì Ä‘uợc, đà nh nói: "Nếu ngưá»i còn nhá»› rằng mình là má»™t Ä‘ao khách, sáng mai ở dốc Thốn Thảo, chúng ta Ä‘ao kiếm tương quyết, mong ngươi sẽ không khiến ta thất vá»ng!"
Dứt lá»i hắn quay đầu bá» Ä‘i.
Äoạn Soái Ä‘i rồi, Nhiếp Nhân Vương cÅ©ng ngừng tay, cuối cùng y đã có thể thở phà o.
Y định lau mồ hôi trên trán, bỗng thấy trên ruộng hiện lên một chiếc bóng thướt tha, y ngẩng đầu nhìn, ra là Nhan Doanh!
Nà ng xách má»™t cái giá», bên trong là cÆ¡m và thức ăn. Nà ng ra đây vốn để đưa cÆ¡m cho Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương không tránh khá»i chá»™t dạ, há»i: "Nà ng...nà ng thấy hết rồi à ?"
Nhan Doanh thẫn thá» nói: "Äúng váºy, thiếp còn thấy huynh đệ há» Viên hắt bùn và o mặt chà ng, đáng lẽ chà ng không nên chịu đựng sá»± xỉ nhục đó!"
Nhiếp Nhân Vương cứng há»ng không nói gì, y rất muốn phân trần vá»›i Nhan Doanh, rằng y là m váºy cÅ©ng chỉ vì nà ng!
Nhưng Nhan Doanh không cho y cÆ¡ há»™i cất lá»i, nà ng tiếp: "Nếu chà ng vẫn là nam nhân thì nên Ä‘i Ä‘i!"
Khác hẳn thưá»ng ngà y, giá»ng nói cá»§a nà ng vô cùng lạnh nhạt, không còn là ngưá»i vợ rất má»±c thùy mị khi xưa nữa.
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ♥Thanh Long♥
01-11-2011, 01:57 AM
Nòng Ná»c sá»§ng váºt cá»§a Cưá»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thá»§ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vương tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
Phong Vân
Tác giả: Äan Thanh
Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 1 : Phong (2)
Dịch giả : Lãnh Huyết + Kiếp Nô
Biên dịch : Lãnh Huyết
Biên táºp : Chengsad
Converter : mixmin199 + vvktlove
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Nhiếp Nhân Vương gượng cưá»i lắc đầu, Nhan Doanh nhÃu đôi mà y liá»…u, hà m răng cắn chặt, tức thì để giá» cÆ¡m xuống, phất áo bá» Ä‘i, đầu không ngoảnh lại.
Nhiếp Nhân Vương nhìn theo bóng lưng nà ng dần xa, lòng ảm đạm khôn nguôi.
Lúc nà y, đám mây Ä‘en nÆ¡i chân trá»i đã bay đến, thoáng chốc đã che kÃn vầng thái dương nóng bá»ng, ruá»™ng đất chìm và o trong sắc trá»i u ám, thình lình tiếng sấm nổ vang, mưa rồi.
Äám nông dân hối hả chạy và o dưới tán cây trú mưa, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mặc cho mưa quất và o thân, vẫn đứng đỠngưá»i tại chá»—.
Y ngẩn ngÆ¡ nhìn con đưá»ng Nhan Doanh đã Ä‘i.
Con đưá»ng phÃa trước má»™t vùng thê lương.
Äây là má»™t cÆ¡n mưa dai dẳng...
***
Mà n đêm đã rá»§, không ngá» cÆ¡n mưa rả rÃch đó cứ liên miên bất tuyệt, vẫn rÆ¡i tà tách, tà tách không ngừng. Vốn là má»™t ngà y nóng bức, bá»—ng chốc biến thà nh mát mẻ ; tim ngưá»i, cÅ©ng dần trở nên giá lạnh. Nhiếp Phong ngồi trước cá»a sổ, đếm từng hạt mưa lăn xuống từ trên mái nhà , rất nhà m chán. Nhưng trong mắt cáºu bé, cha mẹ còn vô vị hÆ¡n cáºu. Nhan Doanh vá» như Ä‘ang vá áo, Nhiếp Nhân Vương từ lúc vá» nhà cứ lẳng lặng uống rượu liên tục ; hai ngưá»i đối mặt không ai cất tiếng, phảng phất như chẳng còn gì để nói vá»›i nhau.
Nhiếp Phong thấy rất khó hiểu, sao cha mẹ cứ nặng ná» tâm sá»±, vì cá»› gì mà không thể sống vui vẻ hÆ¡n? Nhiếp Nhân Vương từng dạy cáºu táºp Băng Tâm Quyết, câu cá»a miệng là "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh", váºy mà kết quả chÃnh cha lại đứng ngồi không yên, là do đêm qua mẫu thân không ngó ngà ng gì đến ngưá»i ư? Hay vì lòng cha đã không còn được như băng trong?
Trong căn nhà nhá» cháºt hẹp, Nhiếp Nhân Vương không dằn nổi, phá vỡ sá»± im lặng vô táºn đó, nhìn Nhan Doanh và nói: "Nếu không Ä‘i, hắn thá»§y chung vẫn không chịu tuyệt vá»ng! Nếu Ä‘i ứng chiến theo ý hắn, e rằng ta phong Ä‘ao đã lâu, không nắm chắc phần thắng, nếu ta chết, nà ng và Phong nhi..."
Nhan Doanh cướp lá»i: "Nếu chà ng chết, thiếp sẽ thay chà ng chăm sóc Phong nhi!" Ãnh mắt nà ng lóe sáng.
Nhiếp Nhân Vương lảng tránh ánh mắt khát cầu cá»§a nà ng, chỉ chúi đầu uống rượu. Nhan Doanh và y đã cùng chung sống nhiá»u năm, đương nhiên y hiểu ý nà ng. Bá»—ng nhiên nà ng buông quần áo trong tay xuống, không nói lá»i nà o Ä‘i vá» phòng ngá»§.
Bất ngá» là Nhiếp Nhân Vương không và o theo, chỉ từ từ hạ chén rượu, rất lâu sau, cuối cùng y hÃt sâu má»™t hÆ¡i, dưá»ng như đã đưa ra má»™t quyết định cá»±c kỳ quan trá»ng, đột nhiên y đặt tay lên hai vai Nhiếp Phong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Phong nhi, ngà y mai con là m giúp cha má»™t chuyện, được chứ?"
Nhiếp Phong gáºt đầu. Cáºu chợt phát giác tay phụ thân nặng quá, tháºm chà còn nặng hÆ¡n Tuyết Ẩm.
***
Hôm nay không nắng gắt như hôm qua, cũng không đổ mưa như đêm qua.
Hôm nay chỉ có sá»± kham chịu, sá»± kham chịu cá»§a Äoạn Soái.
Äoạn Soái vẫn mặc bá»™ y phục Ä‘á», lặng thinh đứng đón gió trên dốc Thốn Thảo.
Äã tá»›i giá» ngá», vẫn chưa thấy bóng dáng Nhiếp Nhân Vương, Äoạn Soái buá»™c phải khổ sở chỠđợi; bình sinh hắn ghét nhất là chỠđợi, nhưng lần nà y ngưá»i hắn chá» là đao khách đệ nhất thiên hạ không còn là má»™t Ä‘ao khách, hắn chỉ biết chá» và chá».
Song Nhiếp Nhân Vương sẽ đến chăng?
Äoạn Soái nguyên sống ở vùng Lạc SÆ¡n, phen nà y lặn lá»™i đưá»ng xa vạn dặm, chỉ muốn quyết đấu cao thấp cùng Nhiếp Nhân Vương, nhằm giúp tu vi kiếm thuáºt cá»§a mình đạt đến trình độ siêu phà m hÆ¡n, nhưng hôm qua táºn mắt trông thấy Nhiếp Nhân Vương chẳng khác nà o má»™t chà ng nông dân thá»±c thụ, hắn thầm lo không biết chuyến Ä‘i nà y liệu sẽ phà công vô Ãch hay không?
Hắn không hiểu, tại sao Nhiếp Nhân Vương lại chấp nháºn cuá»™c sống hèn má»n như váºy?
Nếu y không đến tháºt, hắn sẽ phải là m gì?
Lại đi tìm y, hay là đà nh bỠcuộc, quay vỠLạc Sơn?
Äoạn Soái không muốn nghÄ© tiếp.
Äúng lúc nà y, hắn bá»—ng nghe thấy tiếng gạt cá» sau lưng.
Äoạn Soái là Nam Lân Kiếm Thá»§, tu vi cá»±c cao, dù chưa quay lại nhưng đã cảm nháºn mãnh liệt thấy khà độ phi phà m cá»§a ngưá»i Ä‘ang Ä‘i đến; ở chốn thôn quê thuần túy nà y, có được khà độ phi phà m báºc đó, không ai khác ngoà i Nhiếp Nhân Vương!
Hắn không khá»i vui mừng ra mặt, vừa xoay ngưá»i vừa cưá»i nói: "Tốt! Nhiếp Nhân Vương, cuối cùng ngươi cÅ©ng không quên mình là má»™t Ä‘ao khách, trong tim ngươi rốt cuá»™c vẫn có Ä‘ao..." Chưa thốt hết câu, nụ cưá»i cá»§a hắn đã đông cứng trên môi, ngưá»i xuất hiện trước mắt khiến hắn kinh ngạc tá»™t cùng.
Không phải Nhiếp Nhân Vương mà hắn trông chá» nãy giá», mà đó là má»™t đứa bé tầm sáu tuổi.
Äứa bé nà y khà độ giống hệt Nhiếp Nhân Vương, gương mặt cáºu còn lá»™ vẻ bình tÄ©nh mà Nhiếp Nhân Vương cÅ©ng không có. Äoạn Soái ngạc nhiên há»i dò: "Cháu...cháu là con trai cá»§a Nhiếp Nhân Vương?"
Nhiếp Phong nhẹ gáºt đầu, mái tóc phất phÆ¡ trong gió, nói: "Äoạn thúc thúc mặc đồ đỠmà cha cháu bảo là thúc phải không? Cha cháu muốn má»i thúc vá» nhà !"
Việc nà y đúng là vượt ngoà i dá»± Ä‘oán cá»§a Äoạn Soái, chẳng biết Nhiếp Nhân Vương lại giở trò mê hoặc gì đây?
Song, bất luáºn Nhiếp Nhân Vương đã quyết định ra sao, Äoạn Soái vẫn sẽ Ä‘i gặp y, chuyến Ä‘i nà y tuyệt đối không thể ra vá» tay trắng.
Tuyệt đối không thể!
***
Nếu khà độ cá»§a Nhiếp Phong khiến Äoạn Soái kinh ngạc khôn xiết, váºy thì tình cảnh trước mắt cà ng khiến Äoạn Soái suốt Ä‘á»i khó quên.
Khi hắn theo sau Nhiếp Phong vừa bước và o cá»a nhà há» Nhiếp, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là Nhiếp Nhân Vương Ä‘ang Ä‘i ra từ nhà bếp, dá»n thức ăn lên bà n, tay còn cầm má»™t cái thìa.
Thiên hạ đệ nhất đao khách mà cũng xuống bếp, trong tay không phải đao mà lại là cái thìa!
Äoạn Soái cảm thấy quá ư khôi hà i, không biết nên ứng phó thế nà o trước tình cảnh nà y.
May nhá» có Nhiếp Phong Ä‘i đến nắm chéo áo phụ thân, nói: "Cha Æ¡i, con dẫn Äoạn thúc thúc vá» rồi."
"Là m tốt lắm." Nhiếp Nhân Vương đáp qua má»™t câu, đặt cái thìa sang má»™t bên, ngoảnh lại nói vá»›i Äoạn Soái: "Äoạn huynh, má»i ngồi."
Äoạn Soái đứng yên bất động, há»i: "Nhiếp Nhân Vương, ngươi không đến dốc Thốn Thảo phó ước mà lại má»i ta tá»›i đây, rốt cuá»™c có dụng ý gì?"
Nhiếp Nhân Vương mỉm cưá»i, không đáp.
"Dụng ý rất đơn giản, chà ng ta muốn ông biết việc khó thà nh mà rút lui."
Giá»ng nói rất êm tai, nhưng ngữ Ä‘iệu lại lạnh lùng.
Bấy giá» Äoạn Soái má»›i nháºn ra má»™t phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần Ä‘ang ngồi cạnh bà n, đôi mắt thu thá»§y ngáºp trà n u oán, bèn há»i: "Vị nà y là ..."
"Äây là vợ ta, Nhan Doanh." Nhiếp Nhân Vương vá»™i đáp, như đỠphòng Nhan Doanh sẽ nói gì xằng báºy.
Äoạn Soái cÅ©ng không há»i thêm, Nhiếp Nhân Vương liá»n tiếp: "Äoạn huynh ngà n dặm bôn ba, Nhiếp má»— hổ thẹn không có gì chiêu đãi, đà nh Ä‘Ãch thân xuống bếp chuẩn bị Ãt rau cháo, hy vá»ng Äoạn huynh chá»› trách, má»i dùng."
Nhiếp Nhân Vương má»i nà i liên tục, Äoạn Soái khó mà dè dặt thêm, chỉ còn cách ngồi xuống.
Hai cha con Nhiếp Nhân Vương bưng bát đũa ăn to uống lá»›n, trong khi Nhan Doanh vẫn sầu não không vui, nà ng ăn rất cháºm, rất cháºm...Äoạn Soái ngồi im ngay ngắn, tá»±a như không có ý định động đũa.
Nhiếp Phong Ä‘ang ăn hăng hái bá»—ng thấy quái lạ, há»i: "Äoạn thúc thúc, sao thúc vẫn chưa ăn? Rau cháo để nguá»™i là ăn không ngon đâu."
Äoạn Soái xưa nay tá»± phụ là Nam Lân Kiếm Thá»§, những thứ cÆ¡m canh đạm bạc nà y sao xứng lá»t và o mắt? Nhưng hắn không nỡ từ chối tấm thịnh tình cá»§a cáºu bé, bèn cố ăn má»™t há»›p cháo.
Ai dè miếng cháo và o miệng độ nhừ vừa phải, mùi gạo thơm nồng nà n, hắn bất giác buột miệng tấm tắc: "Cháo ngon!"
Nhiếp Nhân Vương cưá»i tá»± hà o, nói: "Äây là thà nh quả suốt má»™t năm ròng theo há»c Khanh tẩu hà ng xóm đấy."
"Cái gì? Má»™t năm?" Äoạn Soái sững ngưá»i, hắn không thể ngá» Ä‘ao khách danh chấn má»™t thá»i nà y bá» ra má»™t năm trá»i chỉ để nấu được món cháo nà y!
Nhiếp Nhân Vương đĩnh đạc nói: "Váºt cà ng bình phà m, ngưá»i giang hồ cà ng khó há»c, nấu cháo chỉ là má»™t môn trong số đó mà thôi."
"Sao ngươi phải khiến mình trở nên bình phà m như váºy?" Äoạn Soái đột nhiên há»i.
Nhiếp Nhân Vương không đáp mà há»i ngược lại: "Thế sao huynh phải khiến mình không bình phà m?"
Äoạn Soái nhất thá»i tắc tị, Nhiếp Nhân Vương không chá» hắn trả lá»i, tiếp tục nói: "Lần nà y đặc biệt má»i huynh tá»›i đây, thá»±c ra chỉ mong huynh hiểu, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có con đưá»ng riêng mà mình muốn Ä‘i, đối vá»›i ta mà nói, danh lợi đã thà nh mây khói; bình phà m, má»›i là hạnh phúc chân chÃnh."
Y vừa nói vừa nhìn khuôn mặt ưu tư buồn bã cá»§a Nhan Doanh, và cáºu con trai tóc dà i như tÆ¡ cá»§a y, nhu tình vô hạn dâng lên trong mắt.
Äoạn Soái không tà i nà o hiểu rõ, vì sao đối thá»§ mà y khao khát lại biến thà nh thế nà y? Trên gương mặt cá»§a Nhiếp Nhân Vương, hắn tháºm chà không tìm nổi nét “cuồng†nà o cá»§a vị Ä‘ao khách.
Bất chợt, mắt Äoạn Soái bừng sáng.
Bởi vì, cuối cùng hắn đã thấy Tuyết Ẩm!
Tuyết Ẩm vẫn treo trong má»™t góc tăm tối, xung qanh chất đầy đồ lặt vặt, cÅ©ng giống như má»™t ngưá»i có há»c không được trá»ng dụng tà i năng, khốn đốn vì cùng đưá»ng, lang bạt giữa thà nh thị, chẳng được ai tôn trá»ng.
"Tuyết Ẩm Ä‘ao?" Äoạn Soái ngẩn ngưá»i, hắn không tưởng được Nhiếp Nhân Vương lại tùy ý vứt Tuyết Ẩm và o má»™t xó nhà ! Vá»›i má»™t Ä‘ao khách, Ä‘ao, chÃnh là tÃnh mạng, đến chết cÅ©ng không buông không rá»i, trừ phi Ä‘ao gãy...Nhiếp Nhân Vương cảm khái than: "Từ lâu lắm rồi, thanh Ä‘ao nà y đã không còn là Tuyết Ẩm, nó đã thà nh má»™t con dao bổ cá»§i tầm thưá»ng, còn ta, cÅ©ng không còn là Nhiếp Nhân Vương trước kia nữa."
Äoạn Soái không cho là đúng, theo hắn, Tuyết Ẩm vốn dÄ© chả phải dao bổ cá»§i gì cả, chỉ có Nhiếp Nhân Vương má»›i thá»±c sá»± không phải là Nhiếp Nhân Vương ngà y xưa.
Tuyết Ẩm vẫn còn, ngưá»i đã thay đổi, rốt cuá»™c lòng yêu Ä‘ao cá»§a Nhiếp Nhân Vương đã biến đâu mất rồi?
Äoạn Soái liếc nhìn Nhan Doanh và Nhiếp Phong, bá»—ng nhiên tỉnh ngá»™, trái tim cá»§a Nhiếp Nhân Vương từ lâu đã dà nh trá»n cho hai ngưá»i, không còn chốn dung thân cho Tuyết Ẩm nữa...Tuyết Ẩm, má»™t dạo từng là tÃnh mạng y, tiếc thay trong tim y, thanh Ä‘ao nà y đã chết rồi.
Äao chết, chiến ý cÅ©ng tiêu tan, chẳng trách trong mắt Nhiếp Nhân Vương không há» có chiến ý!
Äoạn Soái cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, không hiểu là tiếc cho Tuyết Ẩm số pháºn lắm chông gai, hay tiếc vì từ nay vá» sau hắn lại phải chịu ná»a Ä‘á»i ngưá»i cô quạnh?
Hắn nằm mÆ¡ cÅ©ng không nghÄ© đến, chuyến Ä‘i nà y chỉ thu hoạch được má»™t bát cháo do chÃnh tay đối thá»§ nấu, vừa rồi hắn má»›i nếm má»™t ngụm, giỠđây có thể nuốt trôi nữa không?
Äể tá» lòng kÃnh trá»ng Nhiếp Nhân Vương, bát cháo nà y, hắn vẫn phải ăn tiếp.
Hắn buồn rầu bưng bát, một hơi hết sạch.
Từ nét mặt cá»§a Äoạn Soái, Nhiếp Nhân Vương cÅ©ng Ä‘oán được trong lòng hắn nghÄ© gì, há»i: "Äoạn huynh, cuối cùng huynh đã hiểu rõ?"
Äoạn Soái gượng cưá»i gáºt đầu, nét cưá»i hiện lên sá»± kham chịu độc hữu. "Hoà n toà n hiểu rõ! Nhiếp huynh, thứ lá»—i Äoạn má»— quấy rầy đã lâu, ta cÅ©ng không tiện ở thêm nữa, cáo từ!" Nói rồi hắn chắp tay cúi chà o vợ chồng Nhiếp Nhân Vương, Nhiếp Nhân Vương láºp tức hoà n lá»…, Nhan Doanh vẫn ăn uống từ tốn, chẳng muốn động ngưá»i.
Äoạn Soái cÅ©ng không để tâm, chỉ nhẹ vuốt tóc Nhiếp Phong, nói: "Hổ phụ vô khuyển tá»! Bé con có biết mình rất đặc biệt không, đáng tiếc lại bị mai má»™t..." Hắn vừa nói vừa hiên ngang ra Ä‘i.
Nhiếp Phong chẳng hiểu gì cả, Äoạn thúc thúc cÅ©ng giống cha mẹ nó, sắc mặt chứa đầy ưu sầu, sao bá»n há» ai cÅ©ng cái bá»™ dạng đấy nhỉ?
Äặc biệt là mẫu thân, nét mặt cá»§a mẹ luôn phức tạp hÆ¡n bất cứ ai khác, khi vui khi giáºn khi oán khi buồn, chả bao giá» tÄ©nh tại, song, và o lúc Äoạn thúc thúc ra vá», trên mặt mẹ không còn chút biểu cảm.
Không có biểu cảm, đó mới là nét biểu cảm đáng sợ nhất.
Lúc nà y Nhan Doanh mặt mà y trÆ¡ khấc nhìn Nhiếp Nhân Vương và Nhiếp Phong. Bá»—ng nhiên nà ng buông bát đũa, lặng lẽ đứng dáºy, bước ra khá»i phòng.
Nà ng cứ Ä‘i miết, không quay đầu, có lẽ, nà ng vốn chẳng muốn quay vá» nữa...Song, cuối cùng nà ng cÅ©ng quay vá».
Và o lúc cháºp tối, nà ng đã vá».
Nhưng Nhiếp Phong cảm nháºn được, từ sau khi vá», mẫu thân rất không thoải mái, tất cả Ä‘á»u hiện rõ trên gương mặt mẹ. Tuy váºy, mẹ vẫn như thưá»ng ngà y vo gạo nấu cÆ¡m, ở nhà quét dá»n, như chưa há» xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến một buổi hoà ng hôn, chuyện rốt cuộc đã xảy ra.
Một buổi hoà ng hôn vô cùng đáng sợ...
***
Hoà ng hôn hôm đó, Nhiếp Nhân Vương ở ngoà i đồng chưa vá», ngoà i phòng, Nhiếp Phong Ä‘ang tá»± gá»™i mái tóc dà i mượt cá»§a cáºu, Nhan Doanh má»™t mình gảy đà n trong phòng, bên cạnh đặt má»™t bá»c đồ, xem chừng sắp sá»a Ä‘i xa.
Chiếc đà n nà y vốn là tÃn váºt định tình Nhiếp Nhân Vương tặng nà ng, chạm khắc tinh tế, hết sức tao nhã, nà ng luôn trân trá»ng giữ gìn, tháºm chà không cho con mình chạm và o, chỉ sợ nó bị tổn hại, dù chỉ chút xÃu.
Äà n không chỉ là tÃn váºt, nó còn đại diện cho tình nghÄ©a vợ chồng giữa nà ng và Nhiếp Nhân Vương, có thể nói là váºt khinh tình trá»ng.
Khúc nhạc nà ng Ä‘ang đánh, cÅ©ng do chÃnh tay nà ng soạn năm xưa vì cảm kÃch tấm lòng cá»§a Nhiếp Nhân Vương, giai Ä‘iệu vô và n hạnh phúc. Biết bao đêm nà ng đã đà n khúc nhạc nà y cho hai cha con, cùng hưởng thụ niá»m vui gia đình.
Nhưng hôm nay, vẫn là n điệu quen thuộc, nhưng tiếng đà n quẩn qanh hiu hắt; trái tim nà ng, sao trở nên sắc bén đến thế, tà n nhẫn đến thế?
Nà ng phải rá»i khá»i nó, vÄ©nh viá»…n rá»i khá»i nó! Khúc nhạc nà y, nà ng không đà n tiếp được nữa.
Tiếng đà n im bặt, ngưá»i phụ nữ đó không biết lấy đâu ra má»™t chiếc kéo, kiên quyết kẹp và o dây đà n...Nà ng phải há»§y nó, nà ng cà ng phải há»§y Ä‘oạn tình nà y! Nhưng nà ng có biết, là m váºy cÅ©ng sẽ há»§y cả nà ng?
Nà ng mặc kệ.
"Tinh" một tiếng, dây đà n đã đứt; tình, cũng đứt theo dây!
Gương mặt mỹ lệ cá»§a ngưá»i phụ nữ nở má»™t nụ cưá»i tà n khốc, sung sướng, cuối cùng nà ng đã được giải thoát.
Nhưng còn Nhiếp Nhân Vương? Nhiếp Phong? Nà ng có để ý đến cảm thụ của hai cha con h�
Nà ng chưa kịp nghÄ© sâu thêm, má»™t đôi tay cưá»ng tráng đã ôm nà ng từ phÃa sau, nhẹ nhà ng không má»™t tiếng động, đủ thấy ngưá»i nà y võ nghệ cao cưá»ng.
Nhan Doanh quay đầu lại nhìn, tức thì tươi cưá»i rạng rỡ, lá»i nói dạt dà o vui mừng: "Chà ng đến rồi?"
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
01-11-2011, 01:59 AM
Nòng Ná»c sá»§ng váºt cá»§a Cưá»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thá»§ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vương tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
Phong Vân
Tác giả: Äan Thanh
Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 2 : Vân(1)
Dịch giả : Lãnh Huyết + Kiếp Nô
Biên dịch : Lãnh Huyết
Biên táºp : Chengsad
Converter : mixmin199 + vvktlove
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Vân (mây) Vô thưá»ng định, khó biết rõ lại cà ng khó giữ được.
Kinh Vân, vừa là Kinh Giác, Hoắc Kinh Giác lại là Bộ Kinh Vân
Ai sẽ trở thà nh địch nhân của hắn?
Ai sẽ nguyện ý là m tri kỷ của hắn?
Khi Hoắc Bá»™ Thiên lần đầu thấy Bá»™ Kinh Vân, lúc đó chÃnh là ngà y thà nh thân
cá»§a hắn vá»›i mẫu thân cá»§a Bá»™ Kinh Vân – Ngá»c Nùng.
Năm đó, Bộ Kinh Vân chỉ mới năm tuổi.
Ở trong đôi mắt cá»§a đứa nhá», Hoắc Bá»™ Thiên phảng phất nhìn thấy sá»± cô độc
Äó là má»™t loại cô độc khiến ngưá»i ta không cách nà o hiểu rõ, không ngá» sá»± cô
độc đó lại xuất hiện trong mắt cá»§a má»™t tiểu hà i tá».
Bởi vì, hắn so vá»›i má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn cô độc hÆ¡n....
Ngà y đó, là má»™t ngà y đại hỉ khi trang chá»§ cá»§a Hoắc Gia Trang - Hoắc Bá»™ Thiên Ä‘i thêm bước nữa, trước cá»a Hoắc gia giăng đèn kết hoa, cả sảnh đưá»ng trà n ngáºp tân khách uống rượu đà m tiếu tưng bừng, trên mặt má»i ngưá»i Ä‘á»u trà n ngáºp vẻ hạnh phúc.
Chỉ có một gương một không có hạnh phúc!
Äó là gương mặt cá»§a má»™t tiểu hà i tá».
Äứa nhá» nà y Ä‘ang ôm gối ngồi ở má»™t góc tịch mịch cá»§a Hoắc Gia Trang, ánh đèn lồng đỠthắm chiếu lên ngưá»i nó, hắt xuống mặt đất cái bóng nhá» bé, tá»±a như rải rác khắp trên mặt đất là sá»± cô độc.
Chá»— nó ngồi cách xa má»i ngưá»i đến lạ thưá»ng. Tâm cá»§a nó cÅ©ng thăm thẳm giống váºy.
Tất cả những loại vui sướng hạnh phúc cá»§a thế gian vá»›i nó Ä‘á»u không có duyên.
Cho nên, khi Hoắc Bộ Thiên cùng đám tân khách đang hân hoan vui sướng thì ở góc nhỠkia, hắn lại nhìn thấy đứa nhỠnà y, cũng như nhìn thấu sự cô độc trong nó.
Äứa nhá» nà y vẫn Ä‘ang lẳng lặng cúi đầu, cÅ©ng không biết suy tư cái gì, đột nhiên thoáng thấy má»™t đôi chân to lá»›n Ä‘i cẩm ngoa bước lại, vừa cất đầu nhìn, nguyên lai là má»™t hán tá» có vầng trán cao xa lạ mặc cát phục đỠtươi.
Hán tỠnà y đúng là chú rể của hôn yến đêm nay – Hoắc Bộ Thiên.
Äứa nhá» tá»±a như không có hứng thú vá»›i ngưá»i trước mặt, chỉ đưa mắt nhìn má»™t cái, rồi lại cúi đầu chìm và o trầm tư.
Tháºt ra Hoắc Bá»™ Thiên không nháºn ra đứa nhá» nà y, chỉ là thấy vị khách khác biệt ngồi đây, sao lại có má»™t tiểu hải tỠđáng thương co ro ngồi ở đây, trong má»™t góc không ai để ý tá»›i ? Cha mẹ nó tháºt tà n nhẫn, bèn bá» qua đám tân khách tá»›i đây xem đứa nhá» nà y.
Hoắc Bá»™ Thiên hòa nhã há»i :â€Tiểu oa nhi, sao cháu lại ngồi má»™t mình ở đây ?â€
Không có trả lá»i.
Hoắc Bá»™ Thiên láºo tức biết ý, há»i :â€Cháu không thÃch nói chuyện?â€
Vẫn không trả lá»i.
“Cháu không thể nói chuyện?â€
Hoắc Bá»™ Thiên há»i lại.
Äứa nhá» vá»™i và ng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt quáºt cưá»ng dị thưá»ng.
Nó có một đôi mắt rất lạnh lẽo rất lạnh.
Hoắc Bá»™ Thiên không có cách nà o khác, chỉ đà nh tiếp tục há»i : “Nếu cháu hiểu được, sao trước tiên không cho ta biết cha mẹ ngươi ở đâu nhỉ ?â€
Khóe mắt đứa nhá» hiện lên má»™t tia thương cảm, nhìn theo gian phòng mặt phÃa tây cháºp chá»n ánh nến.
Äó là gian phòng tân hôn cá»§a Hoắc Bá»™ Thiên và phu nhân – Ngá»c Nùng, lúc nà y nà ng đầu đội hồng cân, ở trong đó chỠđợi.
Hoắc Bá»™ Thiên xoay mình sá»ng sốt, đánh giá từ trên xuống dưới đứa nhá» nà y, há»i :†Cháu,,,cháu là – Kinh Vân?â€
Äứa nhá» nà y xem ra cÅ©ng hiểu được hán tá» trước mặt là ai, song trên mặt vẫn như cÅ© không há» có ý hưng phấn.
Hoắc Bá»™ Thiên kinh ngạc dị thưá»ng, đây là lần đầu tiên hắn gặp Bá»™ Kinh Vân. Dù trước đây, Ngá»c Nùng đã từng nói qua vá»›i hắn là nà ng có má»™t nhi tá» năm tuổi, nhưng từ đó không cho hắn cùng nhi tá» mình gặp mặt. Nà ng nói, nhi tá» cá»§a nà ng chỉ Ä‘em lại những Ä‘iá»u bất hạnh.
Hôm nà y, rốt cục hắn có thể mặt đối mặt nhìn rõ rà ng Bộ Kinh Vân.
Nhưng thấy đứa nhá» nà y mà y thô mắt sâu, đưá»ng nét không há» có má»™t chút ngây thÆ¡ cá»§a trẻ nhá», cao lá»›n hÆ¡n so vá»›i những đứa bé cùng trang lứa, mặc dù không có ngưá»i chăm sóc, cÅ©ng không buồn rầu, ngược lại còn lá»™ ra má»™t cá»— khà chất khác hắn vá»›i ngưá»i thưá»ng.
Bởi vì cá»— khà chất nà y, khiến hắn nhìn như là mây trên bầu trá»i phù du bất định, có thể nhìn mà không thể đến gần.
Tâm của hắn, có lẽ cũng như những đám mây mỠảo, khó mà nắm được.
Vân(mây) thưá»ng vô định.
Mặc dù lúc nà y hắn thân mặc quần áo thô sÆ¡ cÅ© nát, cÅ©ng khó giấu nổi vẻ cứng cá»i đặc biệt cá»§a đôi lông mà y, nó là má»™t đứa nhá» khác biệt dị thưá»ng.
Äá»™t nhiên, Hoắc Bá»™ Thiên phát hiện ra Ä‘iá»u gì đó, luôn miệng quát : “Phúc tẩu!â€
Phúc tẩu nhanh chóng lên tiếng chạy đến, lão là nô bá»™c phụ trách chăm sóc cho mấy đứa nhá» cá»§a Hoắc gia, dáng vẻ có chút hiá»n là nh.
Hoắc Bá»™ Thiên mang theo ý trách móc nói : “-Phúc tẩu, sao ngươi không thay cho tân thiếu gia bá»™ đồ má»›i?â€
Phúc tẩu biết rõ tÃnh tình cá»§a lão gia hòa nhã, nhưng lúc nà y lại giáºn giữ khác thưá»ng, biết rõ hắn rất coi trá»ng ngưá»i nà y, sợ đến lắp bắp mà nói : “Là ...là tân phu nhân bảo lão nô không cần để ý tá»›i thiếu gia..â€
“Sao lại có chuyện nà y ?†Hoắc Bá»™ Thiên trong lòng má»™t tráºn kinh ngạc, còn không rõ Ngá»c Nùng vì sao lại đối đãi vá»›i cốt nhục thân sinh như thế. Phúc tẩu nói tiếp :†Nhưng lão nô thấy đứa nhá» nà y má»™t thân lam lÅ© cÅ©ng rất thương cảm, vì váºy liá»n nghÄ© thay cho nó bá»™ đồ má»›i, ai ngá» nó bất chấp ôm chặt thân thể, thế nà o cÅ©ng không chịu để lão nô thay y phục cho nó.
“Nga?†Hoắc Bá»™ Thiên sau khi nghe xong xoay mặt nhìn vá» phÃa Bá»™ Kinh Vân, phát giác trên mặt hắn lại nổi lên vẻ quáºt cưá»ng.
Hoắc Bá»™ Thiên há»i :†Cháu không thÃch mặc cẩm y tú phục?â€
Bộ Kinh Vân cũng không để ý tới hắn.
Lúc nà y Hoắc Bá»™ Thiên chỉ và o quần áo rách nát trên ngưá»i Bá»™ Kinh Vân, nói :†Cháu chỉ thÃch mặc thô y ma bố nà y sao?â€
Bá»™ Kinh Vân thấy hắn chỉ và o xiêm y cá»§a mình, thoáng chốc vá»™i nắm chặt lấy vạt áo mình, lá»™ ra má»™t thái độ đỠphòng, Hoắc Bá»™ Thiên ngây ngưá»i, hắn không ngỠđược lòng cảnh giác cá»§a đứa nhá» nà y đột nhiên mãnh liệt như thế, nó cÅ©ng không muốn tiếp xúc vá»›i ngưá»i khác.
Hoắc Bộ Thiên định thần nhìn kỹ ánh mắt của Bộ Kinh Vân, hắn muốn nhìn và o tâm tưởng nó, hắn muốn biết, trong đứa nhỠnà y ngoại trừ cô độc ra, còn có những gì?
Nhưng, hắn chỉ nhìn thấy sự lạnh lẽo, lạnh khôn cùng.
Äến lúc nà y, Hoắc Bá»™ Thiên má»›i hiểu được Bá»™ Kinh Vân cÅ©ng không muốn tiếp nháºn hảo ý cá»§a hắn, cÅ©ng không muốn tiếp nháºn gia đình nà y.
Äám tân khách kia lại thúc giục Hoắc Bá»™ Thiên qua đó, hắn tá»± biết lúc nà y tháºt khó nói hết vá»›i Bá»™ Kinh Vân, không nhịn được thở dà i nói :†Nếu cháu không thÃch mặc bá»™ đồ má»›i, cháu cứ mặc y phục cá»§a mình cÅ©ng được.â€
Tháºt sá»± hắn vô kế khả thi, cÅ©ng không cho phép cưỡng bức Bá»™ Kinh Vân nghe theo.
Bá»™ Kinh Vân vừa nghe được, tuy không có ý cảm kÃch, nhưng hai mắt lại lấp lánh sáng ngá»i.
Hoắc Bá»™ Thiên lại không phát hiện, chỉ khoát tay vá»›i Phúc tẩu nói :†trước tiên ngươi phục đãi thiếu gia ăn má»™t chút gì, sáng mai may cho nó và i bá»™ y phục giống váºy Ä‘i.â€
Phúc tẩu luôn miệng vâng vâng, Hoắc Bá»™ Thiên sau khi truyá»n đạt, nhìn mặt Bá»™ Kinh Vân cưá»i, nói :†Äêm rồi! dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t đứa nhá», sao có thể chịu được đói rét đây? Ngá»c Nùng cÅ©ng tháºt là quá mức mà .â€
Hắn vừa dứt lá»i lại bước vá» phÃa đám tân khách kia, báºn rá»™n tiếp chuyện.
Äêm nay, khi Hoắc Bá»™ Thiên bước và o tân phòng, vén hồng cân trên đầu Ngá»c Nùng lên, còn chưa kịp giao hoà i hợp cẩn, bất ngá» há»i nà ng má»™t câu :†Sao lại đối xá» vá»›i con cá»§a mình như váºy?â€
Ngá»c Nùng thoạt đầu đôi mà y liá»…u vừa nhÃu, láºp tức hiểu ý cưá»i, nà ng tuy không phải là tuyệt sắc, duy có lá»›n lên lại tiếu lệ động lòng ngưá»i, xảo tiếu ngưng mắt như thế, tăng thêm vÅ© mị, Hoắc Bá»™ Thiên nhìn ở trong mắt tức giáºn cÅ©ng tiêu Ä‘i má»™t ná»a, chỉ nghe nà ng láu lỉnh nói :†Chà ng đã gặp nó chưa?â€
Hoắc Bá»™ Thiên vuốt cằm, Ngá»c Nùng liếc mắt nhìn hắn, há»i :†Chà ng quan tâm đến nó ?â€
Hoắc Bá»™ Thiên chánh sắc nói :†Hoắc má»— ta tuy là má»™t kẻ mãng phu, nhưng má»i việc là m Ä‘á»u không thẹn vá»›i lương tâm! Há có thể để cho nà ng rẻ rúng nhi tá» mình như váºy ? ta nhất định sẽ vì Kinh Vân!â€
Ngá»c Nùng cưá»i cưá»i, trong nụ cưá»i ẩn chứa ý không tin, nà ng không tin trên Ä‘á»i nà y tháºt không có ngưá»i không há» có tư tâm.
“Nà ng còn chưa trả lá»i câu há»i cá»§a ta.†Hoắc Bá»™ Thiên kiên định, Ngá»c Nùng cầm lấy bầu rượu, má»™t bên rót rượu, má»™t bên đáp :†Thiếp đối vá»›i nó như thế, tất cả vì thiếp chỉ ân háºn đã sinh ra má»™t đứa con như nó.â€
Hoắc Bá»™ Thiên kinh ngạc, hắn không nghÄ© tá»›i từ má»™t ngưá»i thân là m mẹ lại mở miệng nói ra lá»i ấy, chưa kịp há»i, lại thấy Ngá»c Nùng nhìn và o trong chén rượu, tá»±a như ở trong đó hiện lên những chuyện cÅ© má» mịt, lại buồn bã nói ......
“Bá»™ Uyên Äình cha cá»§a đứa nhá» nà y, như trước đây thiếp đã nói vá»›i chà ng, là má»™t ngưá»i thợ đúc kiếm nhất lưu, không ngà y nà o là không muốn sưu tầm tinh kỳ hà n thiết trên Ä‘á»i, mục Ä‘Ãch chỉ là để đúc kiếm. Khi thiếp có mang đứa nhá» nà y trong bụng, Uyên Äình đột nhiên nói muốn Ä‘i má»™t chuyến đến nÆ¡i cá»±c bắc xa xôi, tìm má»™t khối hà n thiết chà bảo trong thiên hạ.Khi đó thiếp đã hoà i thai được sáu tháng, rất cần có ngưá»i chăm sóc chiếu cố, cố thá» khẩn nà i hắn ở lại. Äáng tiếc, tâm địa hắn tháºt tà n nhẫn ra Ä‘i mà không lá»i từ biệt. Thiếp không rõ vì sao hắn lại có thể vì đúc kiếm mà bá» rÆ¡i vợ con, thiếp chỉ là má»™t nữ lưu yếu Ä‘uối, ngà y sinh nở gần ká», lại còn đảm đương gánh vác những trá»ng trách trong nhà , hắn có từng đặt thân ở vị trà ấy mà nghÄ© cho thiếp, má»™t nữ tá» như thế sao có thể chịu đựng được?†Nói đến đây, giá»ng nói đã có chút nghẹn ngà o.
Từ xừa đà n ông Ä‘á»u không nhạy cảm, Hoắc Bá»™ Thiên cho dù tuyệt không đồng ý vá»›i Ä‘iá»u đó, nhưng giá» phút nà y lại khó tránh khá»i vì Bá»™ Uyênh Äình mà cảm thấy xấu hổ, không nghÄ© đến trên thế gian lại có hán tá» vì kiếm mà tuyệt tình như thế.
Ãnh mắt cá»§a Ngá»c Nùng hiện lên má»™t vẻ phiá»n muá»™n, tiếp tục nói :†Nguyên nhân chÃnh là như thế, Thiếp trong lòng má»™t má»±c thầm nghÄ© nếu không phải có đứa nhá» nà y, có lẽ cuá»™c sống cÅ©ng không gian khổ như thế, có lẽ còn có thể cùng vá»›i Bá»™ Uyên Äình Ä‘i tìm thiết! hết thẩy những bất hạnh nà y, Ä‘á»u là do đứa nhá» nà y mang đến cho thiếp......
“Tháºt vất vả má»›i đến ngà y đứa nhá» lâm bồn, lại tưởng rằng có thể thở phà o má»™t hÆ¡i, ai ngỠđứa nhá» nà y khi sinh ra không kêu không khóc, trong lòng thiếp vạn phần kinh nghi, có thể nà o nó vừa sinh ra đã bị câm?â€
Äiểm ấy ngay cả Hoắc Bá»™ Thiên cÅ©ng khó kiá»m chế lòng hiếu kỳ nói :†Nó quả nhiên bị câm sao?â€
ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải, bất quá nó cÅ©ng không giống những đứa trẻ bình thưá»ng má»™t tuổi, hai tuổi má»›i bi bô há»c nói, mà khi ba tuổi thì má»›i biết nói, cÅ©ng không biết há»c được ở đâu, chữ đầu tiên nó nói cÅ©ng không phải là ‘mẹ’, mà là nhìn mây trên trá»i thét lá»›n má»™t tiếng – Vân(mây)! Thiếp vốn định đợi Uyên Äình trở vá» rồi má»›i đặt tên cho nó, nhưng cha nó mãi chưa thấy trở vá», nếu chữ đầu tiên nó nói là vân, thiếp liá»n đặt cho nó cái tên là Kinh Vân.â€
Hoắc Bá»™ Thiên nghe câu chuyện kỳ lạ, đột nhiên nghÄ© đến cá»— khà chất mỠảo khác ngưá»i cá»§a Bá»™ Kinh Vân, không khá»i tán dương :†Tên rất hay.â€
Ngá»c Nùng nói : â€Cho dù tên hay thì cÅ©ng có Ãch gì! Äứa nhá» nà y cáng lá»›n lên cà ng cô độc, rất Ãt khi cùng ngưá»i khác nói chuyện, cÅ©ng không hoạt bát, thưá»ng xuyên má»™t mình ngồi ở góc tối, những ngưá»i láng giá»ng cÅ©ng Ä‘á»u biết thiếp có má»™t đứa con quái dị. Cho đến năm Kinh Vân được bốn tuổi, cha cá»§a nó rốt cục đã trở vá», là do ngưá»i khác vá» báo lại! rốt cuá»™c hắn không tìm thấy khối hà n thiết kia, còn Ä‘ang nhiá»…m bệnh trên đưá»ng, trở vá» nhà không lâu sau liá»n đổ bệnh chết.....â€
Hoắc Bá»™ Thiên bùi ngùi, váºn mệnh cá»§a nữ tá» nà y quá Ä‘au khổ! Nhi tá» cá»§a nà ng sao có thể không khổ cá»±c đây?
“Ngà y Uyên Äình hạ táng, thiếp khóc thà nh lệ nhân! Thiếp không biết là vì vong phu chết mà cảm thấy bi thương, hay là bi thương cho chÃnh mình? Thiếp chỉ biết bản thân mình Ä‘au khổ hÆ¡n nhiá»u năm nay, tất cả là vì đứa con quái dị mà láng giá»ng châm biếm ban tặng, nhìn lại nó Ä‘ang đứng bên cạnh thiếp, cha cá»§a nó đã chết mà nó cÅ©ng có thể trấn định như thế? Tuyệt nhiên ngay cả má»™t giá»t nước mắt cÅ©ng không có! Thiếp nhất thá»i lá»a giáºn nổi lên, bất chấp tất cả láng giá»ng Ä‘ang ở trước mặt, mở miệng mắng chá»i nó là đồ súc sanh, lẽ thưá»ng mà nói, đứa nhá» bị mẹ trách phạt sẽ sợ hãi gà o khóc, song nó vẫn không khóc, thiếp lúc nhẫn tâm, đưa tay bạt tai nó và i cái tháºt mạnh, nó chỉ nhìn chằm chằm thiếp, không chỉ không khóc, mà còn má»™t tiếng cÅ©ng không kêu! Thiếp vì váºy đánh nó chá»i nó Ä‘iên cuồng, nó cÅ©ng không có né tránh, cÅ©ng không có chống cá»±, thiếp má»™t bên đánh, nhưng má»™t bên trong lòng lại gà o thét hà ng trăm nghìn lần rằng :â€Kinh Vân, cha mà y đã chết, mẹ mà y và mà y sau nà y sẽ rất cô khổ a! mau khóc má»™t chút Ä‘i, để cho má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ta không có sinh hạ má»™t đứa con quái dị! nhưng, nó thá»§y chung vẫn cố chấp như cÅ©, có chết cÅ©ng không khóc! Sau đó đám láng giá»ng thấy thiếp cà ng đánh Ä‘áºp cà ng hung bạo, Ä‘á»u tiến lên ngăn cản. lúc nà y má»›i khuyên bảo bá»›t giáºn. Nhưng từ đó vá» sau, thiếp tháºt sá»± thất vá»ng vá»›i đứa nhá» nà y, trước kia thiếp phát hiện tất cả những bất hạnh nó mang đến cho thiếp, sau đó lại vừa là ngưá»i khó gần láºp dị bị má»i ngưá»i đà m tiếu, ngay cả cha nó hạ táng mà nó cÅ©ng không khóc, thiếp tin rằng nếu thiếp lâm chung thì nó cÅ©ng sẽ không vì thiếp mà nhá» xuống ná»a giá»t nước mắt! thất vá»ng, thiếp không hỠđể ý tá»›i nó, chỉ lo cho nó hai bữa ăn chá»— ngá»§, để nó tá»± sanh tá»± diệt.
Ngá»c Nùng nói xong câu cuối cùng thần sắc thảm thương, khóe mắt ẩn chứa lệ quang, Hoắc Bá»™ Thiên sau khi nghe xong tâm sá»± cá»§a nà ng, cẩn tháºn suy nghÄ© che chở nói :†Có lẽ, lúc đâu Kinh Vân không vì vong phụ mà khóc, bởi vì nó chưa bao giá» gặp qua cha nó, ở trong lòng nó, cha có thể còn xa lạ hÆ¡n so vá»›i láng giá»ng, thiết nghÄ©, má»™t đứa bé sao có thể có cảm tình đối vá»›i ngưá»i xa lạ ?â€
Ngá»c Nùng im lặng, má»™t hồi lâu má»›i nói :†Nếu đúng như thế, thiếp cay nghiệt vá»›i nó hÆ¡n nhiá»u năm, hai ngưá»i cÅ©ng không có má»™t chút cảm tình! Cho nên dù thiếp có chết trước mặt nó, nó cÅ©ng tuyệt đối không vì thiếp mà đau khổ nhá» lệ!.
Nà ng thá»§y chung tin rằng mình không sai khi tá»± trách đứa con quái dị cá»§a mình, Hoắc Bá»™ Thiên cÅ©ng hiểu nói nữa cÅ©ng chỉ vô dụng, ngược lại còn là m không khà thêm căng thẳng. Vì váºy đưa tay nâng chén rượu Ngá»c Nùng vừa rót, cưá»i nói :†Vô luáºn như thế nà o, ta Hoắc Bá»™ Thiên còn sống má»™t ngà y, nà ng và Kinh Vân không cần phải vì kế sinh nhai mà khuất tất! đêm nay là cuá»™c sống tươi đẹp cá»§a hai ta, bá» lại những chuyện ưu phiá»n! nà o! Ngá»c Nùng, trước tiên hai ta cạn má»™t chén.
Ngá»c Nùng nhìn vẻ mặt hắn trà n ngáºp thâm tình, bất giác vô cùng cảm động, láºp tức rÆ¡i nước mắt mỉm cưá»i, cÅ©ng nâng rượu cùng hắn cạn chén, nữ hà i tá» nà y dù sao còn có chút phúc khÃ.
Nhưng, con của nà ng thì sao? con của nà ng liệu có thể có chút phúc khà ấy ?
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
01-11-2011, 02:02 AM
Nòng Ná»c sá»§ng váºt cá»§a Cưá»ng ka Vô Gian Luyện Ngục Thá»§ Há»™ Giả Thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Cá»
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: quá»· vương tông
Bà i gởi: 1,958
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,135
Thanked 11,129 Times in 751 Posts
Phong Vân
Tác giả: Äan Thanh
Quyển 1 : Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 2 : Vân(2)
Dịch giả : Chengsad
Biên dịch : Chengsad
Biên táºp : Chengsad
Converter : mixmin199 + vvktlove
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Sáng hôm sau khi hai ngưá»i thà nh thân, trá»i còn rất sá»›m Bá»™ Kinh Vân đã bị Phúc tẩu đưa đến Hoắc gia đại đưá»ng.
Chỉ thấy trên thÃnh đưá»ng, hai bên hai hà ng ghế cÅ©, khi phái thanh nhã, có phong phạm thế gia già u có, thói quen quan liêu cá»§a Hoắc gia cÅ©ng không Ãt.
Nhưng tháºt ra mấy năm gần đây, Hoắc gia trang dần dần đã có chút danh tiếng trong chốn giang hồ, má»™t tay trang chá»§ Hoắc Bá»™ Thiên dá»±a và o Hoắc gia kiếp pháp, tháºt sá»± không thể xem thưá»ng.
Giữa thÃnh đưá»ng, Hoắc Bá»™ Thiên khôi ngô vạm vỡ Ä‘ang ngồi, cùng vá»›i hắn là thể tá» má»›i cưới Ngá»c Nùng.
Äứng bên cạnh hai ngưá»i là hai đứa bé, má»™t lá»›n má»™t nhá», đứa lá»›n khoảng mưá»i má»™t tuổi, đứa nhá» khoảng mưá»i tuổi.
Hoắc Bá»™ Thiên vừa thấy Bá»™ Kinh Vân, nhất thá»i mặt mà y há»›n hở, vẫy tay nói :†Äứa bé ngoan, con lại đây.â€
Bá»™ Kinh Vân chầm cháºm bước đến gần, Hoắc Bá»™ Thiên lúc nà y má»›i phát giác nó bước rất cháºm, phảng phất như má»—i bước chân Ä‘á»u trải qua sá»± cân nhắc cẩn tháºn sâu xa má»›i cất bước, để phòng ngừa sa ngã và o những cạm bẫy.
Tháºt vất vả má»›i đợi được Bá»™ Kinh Vân đến trước mắt mình, Hoắc Bá»™ Thiên nói :†Kinh Vân, ta muốn gặp con, nhưng tháºt ra là muốn con nói má»™t câu.â€
Hắn nhìn thẳng và o Bộ Kinh Vân, nhưng Bộ Kinh Vân không có nhìn lại hắn
“Bắt đầu từ hôm nay, con đã danh chÃnh ngôn thuáºn trở thà nh má»™t thà nh viên cá»§a Hoắc gia, hy vá»ng con có thể cùng má»i ngưá»i chung sống hòa thuáºn!†Trên khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Bá»™ Kinh Vân nổi lên má»™t sắc vẻ vui sướng chưa bao giá» có, Hoắc Bá»™ Thiên cảm thấy má»i chuyện đúng như trong dá»± liệu. Hắn nói tiếp : â€Bất quá, nháºp gia phải tùy tục, con đã trở thà nh ngưá»i cá»§a Hoắc gia, nếu lại tiếp tục gá»i là Bá»™ Kinh Vân e rằng có chút không phải, lại cà ng không biết ngưá»i thế tục sẽ nhìn con như thế nà o....â€
Vấn đỠđương nhiên ở chá»—! Hoắc gia trang có thể nà o nuôi dưỡng má»™t đứa bé mang há» Bá»™? ngưá»i thế tục không khá»i đà m tiếu.
Hoắc Bá»™ Thiên chỉnh giá»ng nói tiếp : â€Bởi váºy, con nên có má»™t cái tên riêng, Kinh Vân con đã hiểu chưa?â€
Bộ Kinh Vân vốn không có để ý hắn đang nói gì, lúc nà y chợt nghe muốn đổi sang tên khác, tức thì sắc mặt khẽ biến.
Nhưng Hoắc Bá»™ Thiên kéo hai nam hà i bên cạnh qua nói :†Äây là trưởng tá» cá»§a ta Ngô Giác, đây là con thứ hai Äồng Giác, tên cá»§a bá»n chúng Ä‘á»u lấy Giác là gốc, phân biệt là Ngô, Äồng.â€
Bá»™ Kinh Vân đưa mắt nhìn hai nhi tá» cá»§a Hoắc Bá»™ Thiên, trên mặt hai ngưá»i phát ra má»™t cá»— khà thế kiêu ngạo, ánh mắt nhìn chằm chằm Bá»™ Kinh Vân không có thiện cảm.
Hoắc Bá»™ Thiên nói :†Nguyên danh cá»§a con là chữ Kinh, không bằng sau nà y sẽ gá»i là ‘ Hoắc Kinh Giác, ý con như thế nà o ?â€
Hoắc Kinh Giác?
Bộ Kinh Vân hoà n toà n không có phản ứng
Ngá»c Nùng nãy giá» ngồi im quan sát, nà ng vốn sá»›m đã đáp ứng vá»›i Hoắc Bá»™ Thiên sẽ không có khó khăn gì vá»›i nhi tá» cá»§a mình! Nhưng thấy Bá»™ Kinh Vân đối vá»›i Hoắc Bá»™ Thiên không nhìn không há»i, trong lòng khó tránh khá»i tức giáºn, nhịn không được ngắt lá»i nói :†Kinh Vân, sao không trả lá»i cha con ? con không thÃch sao ?â€
Tiếp đó đột nhiên nÃu lấy vạt áo cá»§a nhi tá».
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn nà ng, không có chống cự.
Ngá»c Nùng cà ng nhìn gương mặt nà y, há»a khà trong lòng cà ng bốc cao, căm há»n nói :†Ta ghét nhất chÃnh là cái tÃnh tình nà y cá»§a mà y, mà y luôn nhìn tao lạnh lùng, giống như tao cÅ©ng không phải là mẹ cá»§a mà y váºy! tao ra lệnh cho mà y! Mau mau trả lá»i cha mà y!â€
Bá»™ Kinh Vân xem ra gặp cưá»ng bạo cà ng cứng rắn, tuyệt không mở miệng.
Ngá»c Nùng không thể nhịn được mở miệng mắng :†Giá»i! mà y không đáp, tao cÅ©ng có biện pháp khiến mà y má» miệng!â€
Nói thì cháºm lúc đó thì nhanh, đưa tay liên tục vả lên mặt Bá»™ Kinh Vân!
Nhất thá»i má»i chuyện xảy ra ngoà i ý liệu cá»§a Hoắc Bá»™ Thiên, không ngá» Ngá»c Nùng lại oán háºn nhi tá» cá»§a mình như váºy, tháºt sá»± nói đánh là liá»n đánh tháºt, không lưu tình chút nà o, ngay cả Phúc tẩu và hai nhi tá» cá»§a Hoắc Bá»™ Thiên cÅ©ng cảm thấy ngạc nhiên.
“Bốp†một tiếng, kết quả là khuôn mặt nhỠnhắn của Bộ Kinh Vân đã bị một cái bạt tai
Ngá»c Nùng Ä‘ang muốn đưa tay đánh tiếp, ngay láºp tức, bà n tay khổng lồ rắn chắc cá»§a Hoắc Bá»™ Thiên bắt lấy bà n tay nhá» nhắn cá»§a nà ng khuyên nhá»§ :†Nùng, đừng hung dữ vá»›i đứa nhá» như váºy!â€
Ngá»c Nùng Ä‘ang đánh hăng, đột nhiên há»i lại :†Chà ng còn bảo vệ nó sao ? bây giá» nó đến đây còn chưa có mở miệng gá»i chà ng má»™t tiếng cha đấy!â€
Hoắc Bá»™ Thiên bị nà ng nói đúng chá»— Ä‘au, tức thì sắc mặt đỠlên, cưá»i khổ nói :†Nùng, nó chỉ là má»™t đứa nhá» năm tuổi thôi, sao có thể trong thá»i gian ngắn tiếp nháºn hoà n toà n sá»± tháºt? chúng ta thân là m cha mẹ, tốt nhất nên tha thứ cho nó má»›i phải.â€
Ngá»c Nùng thấy hắn bảo há»™ con mình như váºy, cÅ©ng không biết nói sao, chỉ đà nh giáºt mạnh tay vá», không há» nói thêm câu gì
Hoắc Bá»™ Thiên nhìn năm vết ngón tay đỠnhư máu in hằn lên má cá»§a Bá»™ Kinh Vân, thương xót nói :†Hà i tá», ta biết con không muốn tiếp nháºn má»i thứ nÆ¡i nà y, nhưng ngưá»i sống trên Ä‘á»i, tất cả Ä‘á»u có vô số thất vá»ng, Ä‘au buồn và thay đổi, vô luáºn con không muốn, nhưng vẫn phải tiếp nháºn nó, đối mặt vá»›i nó. Bởi vì.....â€
Hắn má»™t bên nói, má»™t bên nắm lấy thân thể nhá» bé cá»§a bá»™ kinh vân, nói từng chữ :†Äây là số mệnhâ€
Hắn má»™t phen khổ tâm thương xót nói như váºy, nhưng tháºt ra là hy vá»ng đứa nhá» nà y có thể hiểu được tình cảnh cá»§a mình, có thể sống vui vẻ khoái hoạt. Song, hắn cÅ©ng sá»›m biết rõ, đứa nhá» nà y tuyệt đối sẽ không hiểu được!.
Bởi vì Bộ Kinh Vân đã vượt qua mặt hắn mà đi.
Cứ như váºy lại qua và i ngà y, hết thảy má»i thứ trong Hoắc gia trang vẫn như thưá»ng, kẻ đến ngưá»i Ä‘i như cÅ©.
Toà n bộ đám tì bộc cũng không phát hiện trong trang có thêm một đứa nhỠ- Hoắc Kinh Giáp.
Ngược lại, má»i ngưá»i lại biết rõ vị tân trang chá»§ phu nhân tên là Ngá»c Nùng, bởi vì nà ng thưá»ng xuyên sai bảo bá»n há» là m việc nà y việc ná», trên dưới Hoắc gia trang cÅ©ng Ä‘á»u sai bảo qua.
Nữ tá» có chút tư sắc nà y, má»™t khi bay cao láºp tức cho mình là phượng hoà ng, vá»™i và ng thể hiện uy thế phu nhân, má»i ngưá»i chỉ đà nh theo lệnh, chạy ngược chạy xuôi theo ý nà ng ta
Chỉ có Phúc tẩu thấy tức giáºn bất bình, lão bá»™c nà y vốn phụ trách ăn ngá»§ cá»§a đám thiếu gia Hoắc gia, lão cÅ©ng biết rõ Ngá»c Nùng tịnh không quan tâm đến nhi tá» thân sinh cá»§a mình.
Tân thiếu gia đã ở trong phòng được ba ngà y, ba ngà y cÅ©ng không có rá»i khá»i cá»a phòng ná»a bước! tân phu nhân từ trước đến giá» cÅ©ng không có đến tìm con, không biết tâm cá»§a nà ng ở đâu?
Äiá»u Phúc tẩu cảm thấy kỳ quái nhất chÃnh là , tân thiếu gia tuổi còn nhá», lại không nói không rằng, không cưá»i không đùa, ngồi buồn ở trong phòng ba ngà y! Tháºt không biết nó vượt qua như thế nà o?
Bởi váºy, Phúc tẩu ngoại trừ đưa thức ăn cho nó, có đôi khi, cÅ©ng Ä‘i và o bên trong phòng ở lại nói chuyện cùng nó, để cho đứa nhá» nà y bá»›t buồn rầu.
Song, Bá»™ Kinh Vân lại giống như má»™t kẻ câm, không nói không đáp, dưá»ng như nó không biết Ä‘i Ä‘i lại lại ở trong phòng, chỉ ngồi lẳng lặng, giống như ngưá»i gá»—.
Tháºt là sá»± tÄ©nh lặng đáng sợ!
May thay đến ngà y thứ tư thì nó đột nhiên tá»± Ä‘i ra hoa viên, nhưng cÅ©ng không phải Ä‘i tản bá»™ chung quanh, chỉ ngổi ở trên má»™t tảng đá lá»›n trong hoa viên, ngẩng đầu ngắm nhìn mây trắng phÃa chân trá»i đến ngây ngưá»i.
Phúc tẩu cuối cùng thấy nó chạy ra hoa viên, thầm thấy cao hứng, vội và ng đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho nó.
Bởi váºy, phiá»n toái liá»n tìm tá»›i cá»a.
Bá»™ Kinh Vân ngồi má»™t lúc. Ngay lúc đó má»™t má»™t con chó nhá» má»™t bên sá»§a “ Uông uông uôngâ€, má»™t bên đưa chân chạy tá»›i hướng nó. Lại thấy con chó nà y thần sắc sợ sệt, khắp mình đầy vết thương, hiển nhiên là vừa má»›i bị ngưá»i ta đánh cho má»™t tráºn, lúc nà y hoảng sợ không chá»n đưá»ng, vá»™i và ng chạy trốn đến núp phÃa sau tảng đá lá»›n Bá»™ Kinh Vân ngồi!
Chợt lúc nà y, hai đứa nhá» cầm gáºy gá»— Ä‘uổi theo tá»›i, đúng là nhi tá» cá»§a Hoắc Bá»™ Thiên – Ngô Giác và Äồng Giác!
Hai ngưá»i bá»n há» giống như vì con chó nhá» kia mà đến, nhưng Ä‘uổi đến nÆ¡i nà y đột nhiên mất Ä‘i bóng dáng cá»§a nó, Ngô Giác không khá»i giáºn dữ kêu :†Phi! Con tạp mao kia tháºt là cả gan! Bổn thiếu gia chỉ muốn xem nó dáng vẻ thế nà o, ngược lại nó còn cắn ta má»™t miếng, không đánh nó má»™t trần nhừ tá», tháºt khó tiêu mối háºn trong lòng!â€
Äồng Giác phụ há»a nói :†Thế nà y thì quá tiện nghi cho nó! Theo đệ thấy, tốt nhất Ä‘em nó chặt xương nấu da, sau đó đánh chén no nê má»™t bữa
Ngô Giác hắc hắc cưá»i nói :â€ ÄÆ°á»£c! chúng ta Ä‘i tìm nó Ä‘i!â€
Hai ngưá»i lại tiếp tục tìm kiếm bốn phÃa trong hoa viên, tá»± nhiên phát hiện Bá»™ Kinh Vân Ä‘ang ngồi ở trên tảng đá lá»›n.
Ngô Giác Ä‘i tá»›i trước mặt Kinh Vân, nói :†Uy! Du Bình(1), ngươi có thấy má»™t con chó nhá» chạy qua đây không ?â€
Vừa mở miệng đã khinh miệt dị thưá»ng.
Kỳ tháºt khi tiểu tạp mao sá»›m trốn phÃa sau tảng đá lá»›n, nhưng Bá»™ Kinh Vân ngay cả ná»a cái lông mi cÅ©ng không động, chỉ sợ bở váºy mà tiệt lá»™ hà nh tung cá»§a tiểu tạp mao? Căn bản là hắn đối vá»›i bất kỳ má»i việc Ä‘á»u không quan tâm.
Bình thưá»ng hắn rất Ãt khi nói chuyện, bây giá» Ngá»™ Giác lại nói lá»i khiếm nhã, hắn cà ng quý chữ như và ng.
Äồng Giác lúc nà y cÅ©ng tiến lên hùa theo nói :†Äại ca ta há»i ngươi, sao ngươi không đáp ? đừng có mãi giả vẻ nữa.â€
Ngô Giác nói :†Nhị đệ, hắn tịnh không phải giả vẻ gì, mà căn bản là đồng loại vá»›i tiểu tạp mao – Tiểu tạp chá»§ng!â€
Äồng Giác nói :†Ha ha! Chẳng trách khi phụ thân và hắn nói chuyện thì, hắn có miệng mà khó nói! Nguyên lại là miệng chó không nói được tiếng ngưá»i a!â€
Hai huynh đệ bá»n há» má»™t xướng má»™t há»a, mỉa mai châm biếm, Bá»™ Kinh Vân nghe xong má»™t hồi, liá»n từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy vá» phÃa phòng cá»§a mình.
Ngô Giác và Äồng Giác sao có thể để hắn Ä‘i dá»… dà ng như váºy ? hai ngưá»i thân hình vừa triển, trước sau bao vây, Ngô Giác như tia chá»›p bẳt lấy cánh tay trái cá»§a Bá»™ Kinh Vân, bạo quát :†Tiểu tạp chá»§ng, ta xem ngươi nhất định biết rõ tiểu tạp mao ẩn trốn ở đâu đúng không? Mau nói cho bá»n ta biết, nếu không.....â€
Trong lúc ba ngưá»i Ä‘ang dây dưa, tiểu tạp mao kia có thể thấy Ngô Giác Và Äổng Giác Ä‘ang phân tâm, vì váºy thừa cá» từ sau tảng đá vòng theo hướng khác chạy Ä‘i.
Äổng Giác ánh mắt lợi hại, vừa thấy tiểu tạp mao vá»™i và ng hô :†Äại ca, tiểu tạp mao ngay bên kia !â€
Ngô Giác chợt nghe đệ đệ nói, láºp tức buông Bá»™ Kinh Vân ra, hai ngưá»i Ä‘ang muốn đưa chân cùng Ä‘uổi, đột nhiên Ä‘á»u bị Bá»™ Kinh Vân từ phÃa sau nắm chặt lấy lưng, hai huynh đệ má»™t ngưá»i lảo đảo ngã sấp vá» phÃa trước, Bá»™ Kinh Vân phÃa sau cÅ©ng ngã lăn xuống!
Ngô Giác nhìn tiểu tạp mao cà ng chạy cà ng xa, giáºn dữ nói :†Chó con( nguyên văn :Cẩu nương dưỡng), vừa rồi nhất định là ngươi bao che cho súc sanh kia, ngươi muốn chết sao?
(1) : Bình dầu, ý nói miệt thị.
Tà i sản của ♥Thanh Long♥
Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì , àíòèêâàðèàò , bat diet kiem the q2 , danthanhphongvan , dinh cap luu manh , doc truyen phong van q2 , êàëüÿíû , êðàñíîäàð , îòçûâû , kiếm hiệp phong vân , kiem hiep dan thanh , kinh the thieu nien , ñìàéëèê , òåíäåð , ôîêóñ , õîñòèíã , òðóäà , phon van Äan thanh , phong van , phong van - dan thanh , phong van 4vn , phong van 4vn.eu , phong van dan thanh , phong van di the 4vn , phong van quyen 2 , phong van suu than thien , phong vân , phong vân 4vn , phong vân 4vn.eu , phong vân Äan thà nh , phong vân Ä‘an thanh , phong vân dan thanh , phong vân quyển 2 , phong vân-truyenhixx , phongvan danthanh , phongvan-truyenkiemhiep , quyen 2 suu than thien , suu than ky. q2 , tien hiep phong van , truong sinh bat tu q2 , truyen phong van 4vn , truyen phong van q2 , truyenkiemhiepphongvan