Côn Luân ( Chương 23- 29) đặc biệt đây http://www.megaupload.com/?d=EP2XLW7C
-----------------------------
Tại hạ bổ sung từ chương 11 tới 14 còn thiếu (hok biết có thiếu thật không bởi truyện này tại hạ chưa xem)
-------------------------------------------- Tàng Thư Lâu Lâu Chủ Zoro_NDK Ấn ký
TẬP 1 - CHƯƠNG 14: XẢ THÂN TỰ HỔ (Xả thân nuôi hổ)
Nguồn: Tàng thư viện
Dịch thuật: StormRaider
Đột nhiên chiếc đồng hồ nước Ba Tư kêu vang, báo hiệu đã đến giờ Dậu. Lương Tiêu nghe tiếng chuông, thần trí nhẹ nhõm, hít một hơi dài rồi loạng choạng đứng dậy. Minh Tam Thu thấy vậy cũng muốn đứng dậy, có điều chỉ mới động đậy đã thấy nội phủ như bị dao cắt, đau đớn không chịu được, chỉ đành trơ mắt nhìn Lương Tiêu từng chút từng chút một đứng dậy.
Lương Tiêu đứng dậy được trước, trong lòng vui mừng cuồng liệt, không ngờ đứng chưa vững đã cảm thấy chân mềm nhũn ra, lảo đảo ngả về phía trước. Lúc này mỗi cử động của hai người đều khiến người xem thấp thỏm, cái lảo đảo đó của Lương Tiêu khiến Hoa Mộ Dung kinh hãi thất thanh kêu lên, thấy y cố gắng đứng vững lại được mới thở phào một hơi, tim vẫn còn đập thình thịch: “Xú tiểu tử này, dọa người ta chết khiếp.”
Hoa Vô Xuy thất Lương Tiêu đứng vững, trầm ngâm một chút rồi tiến lên một bước, chầm chậm nói:
- Chúc mừng túc hạ, từ nay về sau người chính là chủ nhân Thiên Cơ cung!
Mọi người nghe vậy đều thất kinh, nghĩ tới việc từ này về sau phải theo hiệu lệnh của thiếu niên lười nhác này, nhất thời đều ngẩn người ra. Tần Bá Phù lại nghĩ: “Lão tử trước đây muốn thu y làm đồ đệ, hiện giờ lại trở thành thượng cấp của lão tử, chẳng phải là lố bịch ư?” Rồi lại nghĩ: “Năm xưa ta đánh y khổ sở, không biết tiểu tử này có đem lòng báo thù.” Nghĩ đến đó lông mày nhíu chặt, thầm cảm thấy buồn rầu. Hoa Mộ Dung lại thầm nghĩ: “Ta trước đây thường tranh cãi với tiểu tử này, không ngờ y lại trở thành cung chủ, không biết có định tìm ta đòi nợ không.” Nhất thời trong lòng bối rối, vô cùng phiền muộn. Ngược lại Hoa Thanh Uyên mặt đầy mừng rỡ, tiến lên một bước hướng tới Lương Tiêu vòng tay nói:
- Lương Tiêu, à, không không, Lương đại cung chủ, chúc mừng, chúc mừng.
Hoa Hiểu Sương nghe thấy câu đó mới dám tin Lương Tiêu quả thực đã trở thành Thiên Cơ cung chủ, tức thì trong lòng mê mẩn, ngơ ngẩn nhìn y, cười đến tận mang tai.
Lương Tiêu hơi thở dần bình thường, trên mặt cũng có một chút huyết sắc, nghe vậy liền mỉm cười nói:
- Hoa đại thúc, ông nhầm rồi.
Hoa Thanh Uyên giật mình, lại nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
- Chức cung chủ này, ta không thèm làm!
Lời này vừa nói ra, mọi người nghe thấy đều ngạc nhiên, Minh Quy không kìm được hét lên:
- Sao có thể như vậy được? Ngươi đã không thèm ngôi vị cung chủ, tại sao lại ra tay tranh đoạt?
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Nói một cách rõ ràng ngắn gọn, ta chỉ muốn các người biết là kẻ mạnh chưa chắc đã chiếm quyền, kẻ thắng chưa chắc đã làm vua.
Mọi người thảy đều giật mình, lại nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
- Chư vị, nếu quả thực là “Kẻ mạnh chiếm quyền, kẻ thắng làm vua” thì Thiên Cơ cung chủ tất phải do Tiêu Thiên Tuyệt làm mới đúng!
Trong lòng Lương Tiêu, Tiêu Thiên Tuyệt là thiên hạ vô địch, mọi người đều có thù hận với Tiêu Thiên Tuyệt, nghe câu đó không khỏi biến sắc. Đồng Chú không nhịn được rít giọng hét lên:
- Tiêu Thiên Tuyệt đại gian đại ác, sao có thể đem so với chúng ta được? Xú tiểu tử, ngươi không làm cung chủ thì thôi, không được làm nhục danh dự ba trăm năm của Thiên Cơ cung chúng ta.
Lương Tiêu nói:
- Nói hay lắm, Tiêu Thiên Tuyệt là đại gian đại ác thì chú cháu họ Minh đó cũng bụng đầy quỷ kế, sao có thể gọi là người tốt? Nếu đổi lại là ta, thà để Hoa Thanh Uyên Hoa đại thúc làm cung chủ, mọi người hòa về một mối còn hơn là để họ Minh đó trèo lên đầu đánh rắm.
Trừ mấy kẻ chủ mưu, còn mọi người đối với lời bình luận đó của Lương Tiêu đều có bảy tám phần đồng ý, thấy rằng nếu để Lương Tiêu là người ngoài làm cung chủ thì chi bằng để Hoa Thanh Uyên làm còn hơn. Trong nháy mắt, Diệu Chiêu, Dương Lộ nhìn nhau một cái rồi cùng đứng dậy, đến trước mặt Hoa Thanh Uyên vái chào, đồng thanh nói:
- Diệp Dương hai nhà, tùy Thanh Uyên huynh điều khiển.
Tần Bá Phù cũng vái nói:
- Ba trăm tráng sĩ của Thiên Cơ biệt phủ đều xin nghe lệnh.
Hoa Thanh Uyên vội vàng đỡ ba người đứng dậy, lúng túng nói:
- Cái này… cái, cái này…
Trong lúc cấp bách không tìm được lời nào để nói. Đám người trẻ tuổi trong Thiên Cơ cung đều yêu quý Hoa Thanh Uyên, trước đây thì lệnh cha khó cãi, nhưng lúc này dư luận biến đổi, con của Đồng Chú là Đồng Phóng là người đầu tiên bước ra, trầm giọng nói:
- Cha, hiện giờ ngoại xâm cường thịnh, Hán thất yếu nhược, Thiên Cơ cung chúng ta lấy bảo vệ điển tịch làm trọng, chính là đang ẩn thế không ra, nếu được Hoa huynh là người điềm đạm không tham hư danh lãnh đạo thì đúng là phúc khí của chúng ta.
Con cả của Tu Cốc là Tu Thiên Tứ cũng nói:
- Không sai, ân oán của đời trước đã là quá khứ. Nếu lấy nhân phẩm mà luận thì đương nhiên Hoa huynh đứng đầu.
Con Tả Nguyên chết sớm, nhưng cháu là Tả Hận thấy vậy cũng tiến lên một bước, hướng về vái một cái nhưng không nói gì. Mọi người trong lòng thầm đồng ý, nhất thời không phân họ tộc, đồng loạt vái lạy.
Tả, Đồng, Tu ba người không ngờ hậu nhân đều bày ra tình trạng như vậy, nhất thời quát mắng không được, mà không quát mắng cũng không được, trong lòng vô cùng bối rối. Con trai của Minh Quy là Minh Tam Điệp đối với việc phụ thân coi trọng đường huynh, truyền thụ y bát vốn rất bất mãn, thấy vậy cũng tiến lên, vòng tay nói với Minh Quy:
- Phụ thân, đại thế đã mất, Thanh Uyên huynh độ lượng như biển, hiện giờ quay đầu vẫn còn kịp.
Hoa Thanh Uyên không tham quyền vị, thấy mọi người đột nhiên đồng loạt ứng cử mình, vừa ngoài ý muốn, lại vừa lo lắng, vội muốn phân biện thì chợt thấy Hoa Vô Xuy mắt sáng rực nhìn tới, đành cúi đầu xuống, lời cự tuyệt ra đến cổ họng lại phải nuốt vào. Hoa Vô Xuy mỉm cười nói:
- Lương Tiêu đã có ý tốt như vậy, lão thân vô cùng cảm kích.
Vừa định thi lễ, Lương Tiêu đã rảo bước tránh qua, lạnh nhạt nói:
- Không dám, ta giúp Hiểu Sương chứ không phải giúp bà.
Hoa Vô Xuy sợ y phá được “Thiên Cơ thập toán” thì không còn đất mà lùi, nhưng bà ta thông minh vô cùng, vẫn cười nói:
- Thì ra là vậy, vậy bà cháu ta đồng lòng, vẫn muốn cảm tạ.
Lương Tiêu hai mắt nhìn lên trời, chính là đang cười nhạt.
Hoa Vô Xuy thần sắc nhẹ bớt, đột nhiên quay người nhìn Minh Quy cười nói:
- Lão thân tác chủ, nếu Minh huynh tỉnh ngộ hối lỗi thì việc này kết thúc ở đây.
Minh Quy thở dài một tiếng, thảm hại nói:
- Lão phu tính toán mọi đường, cuối cùng vẫn không chống lại được ý trời. Bỏ đi, Tam Điệp, con qua đây.
Minh Tam Điệp không biết có việc gì, trong lòng bối rối, trù trừ tiến đến. Minh Quy cầm tay hắn, đem “Hoàng Hạc ngọc bội” tượng trưng cho thân phận giao cho hắn, nói:
- Bây giờ ta đem ngôi vị “Hoàng Hạc” giao cho con, về sau trên dưới họ Minh đều do con cai quản.
Mọi người thấy Minh Quy muốn nhường vị trí bát hạc đều cảm thấy quái dị, Minh Tam Điệp trước tiên giật mình, sau đó vô cùng mừng rỡ, đúng lúc định nói mấy câu khiêm nhượng thì bỗng thấy mạch môn xiết chặt, đã bị Minh Quy chế ngự.
Minh Quy một chiêu chế ngự con trai, không chút chần trừ hét lên:
- Đi.
Tay vung lên, Minh Tam Điệp lăng không đánh tới Hoa Vô Xuy. Hoa Vô Xuy vốn phòng bị nghiêm mật nhưng không thể ngờ Minh Quy lại lấy con trai ra làm binh khí, nếu đỡ lại thì Minh Tam Điệp không chết cũng bị thương, bất đắc dĩ đành phải nhảy lùi lại. Minh Quy đem con trai mình quay nửa vòng trên không, quay đến đâu mọi người dạt ra tới đó. Hoa Vô Xuy đang định lao lên thì lại nghe Minh Tam Quy rít lên quát:
- Tiếp lấy.
Rồi đột nhiên ném Minh Tam Điệp về phía bà ta, cái ném đó thế như Thái Sơn áp đỉnh, Hoa Vô Xuy bất đắc dĩ phải dừng lại đưa tay lên dùng nhu kình giải khai, nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu giải hết được. Minh Tam Điệp bị chấn đến mồm miệng hộc máu, ngất xỉu đi.
Minh Quy thân hình rung lên, nhảy tới trước mặt Lăng Sương Quân, thực ra lão dùng con trai mình mở lỗi, bản ý chính là nhằm vào mẹ con Lăng Sương Quân, hai chiêu đó đúng là bất ngờ, Lương Tiêu tính hết được việc thiên hạ cũng không nghĩ tới Minh Quy lại có thể quái đản như vậy. Lăng Sương Quân thấy thế vung chưởng chém tới, Minh Quy đảo tay chụp vào mạch môn của bà. Bỗng thấy sau lưng có âm thanh ám khí nhỏ bé phá không bay tới, lập tức phất tay áo ngược lại, quét bay mấy cái kim châm, chính là Ngô Thường Thanh vội vã phóng ra. Lăng Sương Quân lợi dụng lúc Minh Quy phân tâm liền kéo tay phải của Hiểu Sương nhảy lùi lại. Minh Quy phi thân chụp tới, bắt được tay trái của Hoa Hiểu Sương. Hai người mỗi người một tay, đều dùng lực kéo, Hiểu Sương mặt lộ vẻ đau đớn, Lăng Sương Quân trong lòng đau nhói, đành phải buông tay.
Minh Quy chụp Hiểu Sương đẩy tới trước mình, đúng lúc Hoa Vô Xuy đuổi tới, thấy vậy đành dừng chân rít lên:
- Ngươi điên rồi à?
Minh Quy mắt lộ hung quang, âm trầm nói:
- Ai điên? Hừ, ngươi nói chỉ cần ta tỉnh ngộ hối lỗi thì việc này bỏ qua ư? Phì, ngươi tưởng ta ngu ngốc sao? Hoa Vô Xuy, ngươi còn nằm trong tã ta đã biết ngươi rồi, bản tính của ngươi ta còn không rõ ư? Ngoài miệng thì ngươi nói dễ nghe lắm, trong lòng lại nghĩ đến những cách độc ác nhất để hành hạ người khác. Chém rắn phải chém đầu, ngươi còn có thể bỏ qua cho bọn Tả lão nhị, Đồng lão tam, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho Minh Quy ta. Ngươi sớm tưởng mọi việc đã xong, muốn đối phó lão phu ư, hừ, lão phu sao có thể chịu nhục trong tay ngươi được?
Minh Quy tay sử kình, hai mắt trợn lên nhìn mọi người, rít giọng quát lên:
- Tất cả mau tránh ra.
Hoa Hiểu Sương cánh tay đau đớn, nhưng sợ cha mẹ lo lắng nên cố gắng chịu đựng, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng. Nhóm Tả Nguyên thấy Minh Quy làm như vậy là quá đáng, Đồng Chú nói:
- Minh lão đại, thường nghe nói: “Hổ dữ không ăn thịt con”, huynh lấy con trai làm binh khí, coi như không nói tới. Nhưng đứa bé gái này sinh ra đã ít phúc khí, tính mạng lúc nào cũng như trứng mỏng, thật sự không nên hành hạ nó như vậy.
Tu Cốc cũng nói:
- Minh lão đại, mọi việc có thể thương lượng, thả đứa bé đó ra, mọi người sẽ bàn thêm.
Tả Nguyên lại không nói gì, mặt xám ngoét, hiển nhiên thất bại ngày hôm nay đã khiến ông ta tiêu tan hết nhuệ khí.
Minh Quy đảo mắt nhìn ba người, cười nhạt nói:
- Ba người các ngươi đều chịu đau khổ. Thêm cả Thu lão tứ, Diệp lão thất, Dương lão bát ba tên tử quỷ đó, cùng lão phu năm xưa tất cả bảy người, không ai không mong làm con rể của Thiên Cơ cung, không ngờ bị người ngoài qua mặt.
Hoa Vô Xuy biến sắc, trầm giọng nói:
- Họ Minh kia, việc quá khứ còn muốn lôi lên sao?
Minh Quy cười nhạt nói:
- Ngươi sợ rồi sao, hừ, lão phu lại muốn nói ra. Tối hôm đó, sáu cái bị thịt này uống hết rượu, khóc lóc bên bờ hồ như một đám đàn bà.
Ba người Tả Nguyên thấy lão nói đến những việc bí ẩn đó, mặt đều đỏ lên, nhưng đó đều là sự thật, không thể phản bác được lão ta.
Minh Quy nói tới đó, mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng, hậm hực nói:
- Lão phu ngược lại không thể khóc nổi, những thương tâm đó chỉ giấu trong lòng. Lúc đó ta tự nhủ đời này không đấu lại kẻ đó, liền quyết ý đem việc thắng bại giao lại cho đời sau. Hừ, ta tuy không thắng được hắn nhưng con ta vị tất đã không đấu thắng được con hắn.
Lão nhìn Minh Tam Điệp đang mê man, thở dài nói:
- Đáng tiếc là vợ ta sinh được đứa con này giống như một khúc gỗ mục không thể đẽo gọt, ta chỉ còn có thể đem toàn bộ tâm tư gửi lên mình Tam Thu. Nó tuy không phải là người thân của ta, nhưng là do ta tâm huyết một tay tài bồi.
Lão nói tới đó, cười cuồng dại mấy tiếng rồi trừng mắt nhìn Hoa Vô Xuy nói:
- Ngươi nói xem, nếu không có thằng nhóc phá đám đó thì ngươi có đấu lại ta không?
Hoa Vô Xuy bây giờ mới biết nguyên nhân xâu xa của biến loạn ngày hôm nay, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đã hơn ba chục năm, không ngờ ngươi vẫn canh cánh không quên, bỏ đi, lão thân đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả Sương nhi, vô luận làm hay không làm cung chủ, ta cũng đều không làm khó ngươi.
Minh Tam Thu cũng chống tay đứng dậy, khó khăn nói:
- Bá phụ, cô bé này quả thật vô can, Hoa Vô Xuy đã nói vậy, người nên thả nó ra đi.
Minh Quy cười nhạt nói:
- Ta không tin được nữ nhân này, bà ta từ lúc còn nhỏ đã chấp chưởng Thiên Cơ cung, trăm bề dựa vào bảy người chúng ta. Nhưng vừa nhìn thấy kẻ đó thì đã coi chúng ta như rẻ rách. Tam Thu à Tam Thu, ngươi tuy tài trí không thấp, nhưng lòng dạ lại không ác độc, cuối cùng cũng không làm được việc lớn. Hắc, có điều đến lúc khẩn yếu, ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ của lão phu, tuy không ngồi lên được ngôi vị cung chủ nhưng đánh bại được Hoa Thanh Uyên thì cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của lão phu, đối với lão phu không còn gì hữu dụng nữa.
Minh Tam Thu nghe vậy thần trí hoảng hốt: “Nguyên lai ông ta khổ tâm dạy ta ba mươi năm, bất quá chỉ là đem ta làm một con cờ dùng xong thì vứt đi.” Trong ngực đau đớn, lại phun mạnh ra một ngụm máu rải đầy mặt đất.
Minh Quy thấy vậy hơi nhíu mày, nhưng chỉ thoáng qua, cơ hồ không ai thấy được. Hoa Vô Xuy thấy lão khắc bạc tàn nhẫn như vậy, bất giác lòng lạnh buốt, đột nhiên tâm thần chớp động, buột miệng kêu lên:
- Ta biết rồi, Thu Sơn tuyệt đối không phải tự tử mà là chết về tay ngươi, phải không?
Minh Quy giật mình, cười ha hả nói:
- Hoa Vô Xuy giỏi lắm, ngươi làm sao đoán ra được?
Lời đó vừa nói ra, mọi người liền huyên náo ầm ĩ. Đám người Đồng Chú đều lộ ra thần sắc ngơ ngẩn. Hoa Vô Xuy trong lòng tức giận vô cùng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra chút gì, chỉ lạnh nhạt nói:
- Những năm đó, Thu Sơn đã bộc lộ với ta không phải chỉ một, hai lần. Hừ, y tuy là kẻ si tình đệ nhất trong thiên hạ nhưng cũng là kẻ nhu nhược đệ nhất trong thiên hạ. Ta cự tuyệt y bao nhiêu lần mà y chưa từng tự sát một lần, ngày đó y đến tìm ta, tuy cử động vô lễ, bị ta quát lui, nhưng bằng vào tính khí nhu nhược của y, chỉ sợ không thể có dũng cảm tự sát…
Nói đến đó, cổ họng Hoa Vô Xuy hơi nghẹn lại. Thu Sơn đối với bà ta một lòng si mê, bà ta không phải tuyệt nhiên không động tâm, chỉ bất quá tính bà ta kiên nghị, không muốn lộ ra trước mặt mọi người.
Minh Quy gật đầu cười nói:
- Nói đúng lắm, Thu Sơn tuy nhu nhược không có khả năng, nhưng nếu để khiêu khích tranh chấp thì lại là một con cờ tuyệt diệu. Ngày đó ta nói với y là đã nghe ngươi nói ngươi có tình cảm với y. Thằng ngốc đó tương tư đến điên cuồng, nghe vậy sao có thể không tin, vội vã mừng rỡ đến tìm ngươi. Ha ha, kết quả tự nhiên không thể vui vẻ rồi. Ta biết y mỗi lần thất bại đều mượn rượu để giải sầu, liền đi trước một bước, bỏ vào rượu của y một chút Hạc Đính Hồng. Hắc, sau đó ta lại đem cái chết của y đổ lên mình ngươi. Ba người Tả Nguyên vốn cùng Thu Sơn đồng bệnh tương liên, nghe thấy vậy sao có thể không tức giận đầy bụng, thay ta xuất lực.
Nói xong lại ha ha cười lớn, vô cùng đắc ý. Những lời này chưa nói hết, trên Linh Đài đã náo loạn ầm ĩ như sóng như triều. Đồng Chú thì vừa hổ thẹn vừa tức giận, đột nhiên ngực đau nhói lên, ọc ra một ngụm máu.
Minh Quy mặc kệ mọi người chửi bới, cười nhạt mấy tiếng rồi tay giữ Hiểu Sương đi về phía trước, mọi người ném chuột sợ vỡ đồ, không ai dám chặn đường lão. Lăng Sương Quân tim như bị dao dâm, thất thanh khóc lớn. Ngô Thường Thanh tức giận nói:
- Minh Quy, Sương nhi thân mang trọng bệnh, lúc nào tính mạng cũng nguy cấp, nó có mệnh hệ gì thì lão phu… lão phu băm ngươi ra làm vạn mảnh.
Minh Quy cười lớn, ngang nhiên tiến tới. Lúc này, Lương Tiêu đột nhiên cầm bảo kiếm lên, tiến lên chặn đường. Minh Quy trầm mặt, âm u nói:
- Xú tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Lương Tiêu cài kiếm vào eo lưng, dài bước tiến đến, y vừa đánh bại Minh Tam Thu, dư uy còn chưa hết. Minh Quy không kìm được lùi lại nửa bước, giữ chặt sau lưng Hiểu Sương, rít giọng nói:
- Ngươi còn tiến tới một bước, chúng ta ngọc đá cùng tan.
Hoa Thanh Uyên vội nói:
- Lương Tiêu, không được lỗ mãng.
Lương Tiêu nghe vậy dừng bước, ánh mắt dừng trên mặt Hoa Hiểu Sương. Hoa Hiểu Sương cũng nhìn y, đôi mắt to ươn ướt lệ. Hai người đối mặt một lúc, Lương Tiêu nhíu mày, mỉm cười nói:
- Minh lão nhi, ta và ngươi làm một cuộc giao dịch.
Minh Quy lạnh nhạt nói:
- Giao dịch gì?
Lương Tiêu nói:
- Ngươi thả Hiểu Sương. Ta làm con tin của ngươi.
Lời đó vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Minh Quy không tin thiên hạ lại có việc tiện nghi như vậy, cho rằng Lương Tiêu gian trá, chớp mắt âm trầm nói:
- Thằng nhóc, ngươi muốn hí lộng trước mặt lão phu ư? Hừ, còn sớm mười năm!
Lương Tiêu cười ha hả, đột nhiên vung chưởng đánh vào ngực, máu miệng phun ra ướt cả áo.
Mọi người liền la lên mấy tiếng kinh hãi, Hiểu Sương thất thanh kêu lên:
- Tiêu ca ca, anh… anh làm gì vậy?
Lương Tiêu nhịn đau mỉm cười, cao giọng nói:
- Minh lão nhi, Hiểu Sương lúc nào tính mạng cũng nguy hiểm, nếu đột nhiên phát bệnh thì ngươi có khống chế một người chết cũng vô dụng. Ta hiện giờ bị trọng thưuơng, cho dù có quỷ kế võ công gì thì cũng không dùng ra được, mọi việc đều do ngươi làm chủ.
Mọi người nghe vậy thảy đều ngẩn người ra. Hoa Hiểu Sương nước mắt lưng tròng thi nhau tuôn ra, theo hai gò má trắng như tuyết của cô chảy xuống. Hoa Thanh Uyên trong lòng lo lắng, cao giọng kêu gọi:
- Lương Tiêu, không được sính cường, mau mau lùi lại.
Đột nhiên tiến lên hai bước, vung tay chụp tới muốn kéo Lương Tiêu về, nhưng Lương Tiêu bộ pháp chuyển động, Hoa Thanh Uyên một trảo chụp hụt, mắt thấy y tiến đến gần Minh Quy, không khỏi lòng như lửa đốt, nhưng không dám cử động nữa.
Minh Quy nhìn thấy rõ chưởng đó của Lương Tiêu đánh rất mạnh, tất nhiên đã bị trọng thương, nhất thời mấy ý niệm chuyển qua trong đầu rồi cười nanh ác nói:
- Tốt lắm.
Liền đưa tay chụp mạch môn của y. Lương Tiêu lại rụt tay lùi lại một bước, cao giọng nói:
- Chậm đã. Ngươi nếu muốn bắt ta thì phải thả Hiểu Sương, như vậy được chứ?
Minh Quy thầm nghĩ: “Tiểu tử này rất cẩn thận.” liền gật đầu cười nói:
- Được, lão phu thề với trời, lấy một đổi một, tuyệt không xảo trá, nếu không thì trời tru đất diệt, chết dưới đao thương loạn tiễn.
Lương Tiêu mới gật đầu nói:
- Như vậy là tốt nhất.
Nói xong từng bước tiến lại, ba người lúc này đã rất gần nhau, mọi người muốn can thiệp cũng không kịp, chỉ còn có thể giậm chân đứng nhìn. Hoa Hiểu Sương lệ đầy mặt, liên tục nói:
- Đừng qua… đừng qua…
Minh Quy đưa tay chụp lấy Lương Tiêu, đột nhiên cười ha hả nói:
- Lão phu phát thệ mà ngươi cũng tin ư?
Nhất thời mọi người ầm ĩ cả lên, Tần Bá Phù rít giọng nói:
- Minh Quy, ngươi không bằng loài chó lợn, lừa dối cả đứa bé mười mấy tuổi ư?
Hắn nói vô ý, nhưng người nghe lại có lòng, Minh Quy nghe sao biết thế, nhưng Hoa Vô Xuy mặt lại nóng lên, liếc xéo hắn một cái. Những người khác đều cảm thấy phẫn nộ, thi nhau chửi bới, Minh Quy có hai người trong tay thì trong lòng ổn định, đột nhiên cười ha hả nói:
- Tiểu tử, ngươi giúp đứa nha đầu bệnh hoạn này, phải chăng là thích nó? Hắc, không nhìn ra tuổi ngươi còn nhỏ như vậy mà cũng giống Linh Hạc Thu Sơn, là một loại đa tình