Là m sát thá»§ vốn không phải là lá»±a chá»n cá»§a ta.
Nhưng cụ ta là sát thá»§, ông ta là sát thá»§, cha ta là sát thá»§, anh trai ta cÅ©ng là sát thá»§, do đó, ta cÅ©ng thuáºn theo lý mà thà nh sát thá»§.
Từ khi còn nhá», ta rất thÃch Ä‘á»c sách.
Trong má»™t cuốn sách nặng ná», từng dòng chữ chỉnh tá» thoang thoảng mùi má»±c, cầm sách lên, ta liá»n cảm thấy rất an tÄ©nh.
Nhà ta có má»™t khu vưá»n nhá», trong đó có rất nhiá»u dà n nho, nếu như nằm bên dưới, trước mặt sẽ là má»™t khoảng trá»i mà u xanh sẫm.
Trong gió thu tÄ©nh mịch, ta rất thÃch ngồi dưới bóng cây nho, an tÄ©nh Ä‘á»c má»™t cuốn sách, những tia nắng xuyên qua các lá»›p lá chiếu và o là m cho cuốn sách có mà u xanh biếc nhà n nhạt. Âm thanh lá cây xà o xạc bên tai.
Tâm hồn ta đắm chìm trong kinh thi và những âm thanh của tự nhiên.
Trong sách có rất nhiá»u thần thoại, trong đó, thần thoại mà ta thÃch nhất chÃnh là truyá»n thuyết vá» chiếc thuyá»n má»™ng Sắt Khắc Tắc Tư.
Tương truyá»n bên bá» biển, nÆ¡i cuối cùng cá»§a bầu trá»i, có má»™t hòn đảo xinh đẹp tên là Y Lá»™ Tháºp.
Äó là vương quốc cá»§a thÆ¡ ca, là thế giá»›i cá»§a tình yêu, là thiên đưá»ng cá»§a cái đẹp. Xuôi dòng cam tuyá»n, hoa thÆ¡m cá» lạ vô số, nhân sinh ở đây sống trong hạnh phúc Ä‘á»i Ä‘á»i.
Má»™t trăm năm má»™t lần, sẽ có má»™t chiếc thuyá»n buồm lam sắc tháºt lá»›n Ä‘i từ thế giá»›i nà y qua các quốc gia mang những thi nhân đến vá»›i hòn đảo má»™ng ảo.
Äó chÃnh là con thuyá»n má»™ng Sắt Khắc Tắc Tư.
Má»™t câu chuyện tháºt là hay. Cho nên khi còn nhá» ta đã ước muốn mình sẽ là má»™t thi nhân chân chÃnh.
Ngà y đó, giống như má»i ngà y ta ngồi dưới già n nho Ä‘á»c sách, bầu trá»i má»™t mà u xanh thẳm.
Bá»—ng nhiên má»™t con váºt nhá» mà u xanh biếc nhảy và o sách cá»§a ta, ta lẳng lặng ngắm nhìn nó.
Nó có đôi mắt tròn trÄ©nh lóng lánh, nhưng có má»™t Ä‘iểm mà u Ä‘en u ám láºp lòe ở giữa.
Nó di chuyển trên đôi chân nhá» bé, mảnh dẻ, hÆ¡i cong cong, mà u sắc xanh biếc, sáng bóng pha lẫn chút và ng nhạt mang theo cảm giác nhu hòa êm dịu giống như cà nh liá»…u mùa xuân váºy.
Ta nhẹ nhà ng thổi má»™t hÆ¡i và o nó, váºy mà má»™t Ä‘iểm nó cÅ©ng không di động, ánh mắt mang theo tia u buồn nhìn ta.
Lúc nà y, ta nghe được tiếng nương gá»i ta.
Thanh âm kia rất rõ rà ng, từ xa truyá»n lại, nghe như âm thanh cá»§a tiếng chuông váºy.
Nếu ta biết nương gá»i ta vì Ä‘iá»u gì, chắc ta sẽ trốn dưới già n nho xanh biếc nà y, vÄ©nh viá»…n không Ä‘i ra ngoà i.
Nhưng ta đã gấp sách lại, giữa một mảnh xanh biếc, tĩnh lặng, đi ra ngoà i.
Trong nhà áng sáng rất u ám, ta mơ hồ thấy khuôn mặt nương ẩn trong bóng tối.
Cho tá»›i bây giá», ta thá»§y chung không thể nhá»› được hình dáng cá»§a nương. Trong kà ức cá»§a ta, nương luôn ở trong phòng, giữa bóng tối.
“ Ngươi đã đến tuổi để há»c rồi, bắt đầu từ ngà y mai, ngươi sẽ há»c để trở thà nh má»™t sát thá»§ như thế nà o.†Thanh âm nương ta thá»±c ôn hòa nhưng cÅ©ng thá»±c xa xăm.
Ta ngẩng đầu, lắc lắc theo bản năng. Ta nghÄ© tư thế nà y nhất định không đúng, bởi vì từ trước tá»›i nay ta chưa há» lắc đầu như váºy, ta quay từ trái qua phải, cằm ta vênh lên đưa qua phải rồi lại qua trái, cổ phát ra âm thanh răng rắc, đỠtỉnh ta đây là má»™t hà nh động lá»— mãng.
“ Tại sao? Cụ ngươi là sát thá»§, ông ngươi là sát thá»§, cha ngươi là sát thá»§, anh trai ngươi cÅ©ng là sát thá»§, cho nên, ngươi cÅ©ng phải là má»™t sát thá»§. Äây là váºn mệnh cá»§a ngươi, ngươi không có sá»± lá»±a chá»n khác, cả ta cÅ©ng không có.†Thanh âm cá»§a nương ta như từ nÆ¡i rất cao, rÆ¡i xuống vang vá»ng mãi.
Mà ta thì chưa đủ tuổi để phản bác lại lá»i nương, cho nên ta lặp lại động tác lắc đầu nguy hiểm kia. Bởi vì xương cổ ta không quen những động tác như váºy nên lại phát ra tiếng kêu như tiếng than vãn váºy.
“ Váºy ngươi muốn là m cái gì?†Giá»ng nói cá»§a nương mang chút bình thản bất dắc dÄ©.
“Con muốn là m má»™t thi nhânâ€. Ta trả lá»i.
“Thi nhân?!†Nương trầm mặc má»™t hồi, “ Ngươi muốn là m thi nhân? Thi nhân……†Nương cứ thì thà o nhắc lại ước muốn đó, nhất thá»i quên Ä‘i sá»± tồn tại cá»§a ta.
Ta ngẩng mặt, chăm chú nhìn nương, chỠđợi.
“Ngươi yêu thÆ¡ đến thế sao? ThÆ¡ không đúng vá»›i thá»±c tế, cái loại hư ảo mỹ lệ nà y dá»… khiến ngươi mê muá»™i mà hoà n toà n không phát giác được mệnh váºn và trách nhiệm cá»§a ngươi trong thế giá»›i hắc ám nà y. ThÆ¡ đúng là yếu Ä‘uối, cái loại ôn nhu, hi vá»ng nà y là m tâm linh ngươi không thể thừa nháºn được hiện thá»±c bi thương. ThÆ¡ đúng là má» mịt, cái loại lãng mạn mù quáng nà y là m ngươi quên Ä‘i trách nhiệm, những việc phải là m trên Ä‘á»i…†Thanh âm kÃch động vang lên, nương ta ngừng má»™t chút cho cảm xúc lắng xuống, thở dà i nói “ Cho nên, hà i tá» cá»§a ta, con vẫn là m má»™t sát thá»§ Ä‘i.â€
Một đứa bé như ta đây thì rất cố chấp.
Cuối cùng, nương ta buộc lòng phải tìm tới Tiêu đại gia.
Ta từ nhá» chỉ sợ hắn, hắn có má»™t đôi Ä‘ao giống nhau tháºt vô cùng sắc bén, chỉ cần chúng vừa áp sát ngưá»i, ta láºp tức quên hô hấp cá»§a mình, trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch, chỉ biết sững sá» nhìn không chá»›p mắt.
Nương Ä‘em ta nhốt và o má»™t cái phòng nhá» cùng vá»›i Tiêu đại gia trong ná»a canh giá», khi ta Ä‘i ra, trên Ä‘á»i nà y liá»n có thêm má»™t sát thá»§ nho nhá».
Ta bị nương đưa đến trưá»ng há»c sát thá»§ để há»c táºp các kỹ nãng. Trước khi Ä‘i, nương ôm ta khóc, nhưng ta không khóc chút nà o.
Năm đó, ta mới bảy tuổi.
Trưá»ng há»c đặt ở giữa má»™t sÆ¡n cốc hoang vắng. Vách núi mà u xám dá»±ng đứng, khắp nÆ¡i cây gai má»c thà nh bụi, những tảng nham thạch tháºt lá»›n có hình dạng cổ quái ẩn hiện trong sương mù như ma quá»·. Trưá»ng há»c hết thảy Ä‘á»u là mà u trắng. Tưá»ng cao trắng như tuyết, vá»ng lâu mà u xám trắng, cá»a sổ mà u xanh trắng.
Chúng ta Ä‘á»u mặc trang phục mà u trắng.
Má»—i ngà y từ tá» má» sáng, chúng ta Ä‘á»u bị roi mây xua đến má»™t cái sân to, từng đội xếp hà ng tháºt chỉnh tá».
Tên giáo quan đầu đội chiếc mÅ© tam giác có hình lốc xoáy mà u Ä‘en lá»›n tiếng há»i chúng ta:" Các ngươi sống là vì cái gì?"
Chúng ta liá»n ngẩng đầu lên, cùng hô to:" Giết ngưá»i!"
" Các ngươi vì cái gì giết ngưá»i?"
" Ta không giết ngưá»i, ngưá»i tất giết ta! Ngưá»i chết thì ta sống!"
Những tiếng hô non ná»›t lúc sáng sá»›m vang vá»ng tháºt lâu trong sÆ¡n cốc.
Sau đó, chúng ta dá»c theo sÆ¡n cốc leo trèo chạy trốn tháºt nhanh.
Gió sá»›m xuyên và o ngưá»i lạnh thấu xương, sương mù dầy đặc che khuất đưá»ng Ä‘i.
Ở phÃa trước giữa đội ngÅ©, thưá»ng xuyên có nhân ảnh nhá» bé đột nhiên tiêu thất tại vách núi sâu thẳm bên cạnh, chúng ta nghe thấy tiếng kêu thảm khốc quanh quẩn trong sÆ¡n cốc, cÅ©ng không có ngưá»i nà o dám dừng lại.
Nếu có ngưá»i dừng lại, sẽ bị giáo quan ném xuống vách núi.
Chương trình há»c cá»§a chúng ta có năm môn, quyá»n thuáºt, dịch dung, khinh công, ám khÃ, độc dược.
Trưá»ng há»c kia có má»™t cái sân táºp bằng cát, từng nhóm chúng ta tay cầm má»™c Ä‘ao, dùng tốc độ nhanh nhất chém đầu mục tiêu đối diện, nhóm khác mặt mang vẻ mỉm cưá»i bắn ám khà độc trên tay và o trái tim mục tiêu, nhóm khác vô thanh vô tức lẻn ra sau vặn gãy cổ mục tiêu.....
Mặt trá»i nóng cháy chiếu lên ná»n tuyết trắng, sáng chói rá»±c rỡ rá»i và o mắt tháºt nhức, nhưng chúng ta không má»™t ai dám nháy mắt.
Giáo quan đứng phÃa sau ngươi, tay cầm roi, trong mắt lóe lên quang mang lãnh huyết.
CÅ©ng không hẳn tất cả giáo quan Ä‘á»u hung ác như váºy, ta nhá»› rất rõ giáo quan dạy môn độc dược.
Cùng giáo quan khác bất đồng, nà ng là má»™t nữ tá» rất ôn nhu, xinh đẹp. Cho dù trưá»ng bà o mà u trắng kia có rá»™ng thùng thình, khi nà ng bước Ä‘i hình dáng lay động vẫn là m cho chúng ta mê muá»™i.
Khi nà ng nói chuyện, thanh âm nghe vô cùng êm tai, ôn nhu, mang theo sá»± ngá»t ngà o:" Các há»c sinh, nếu Ä‘em ná»c độc cá»§a rết, thiá»m thừ, nhện, bá» cạp, độc xà ngÅ© loại độc váºt nà y trá»™n lẫn và o nhau, rồi phối chế vá»›i hạc đỉnh hồng, máºt khổng tước, Ä‘un trên 49 ngà y, chúng ta sẽ tạo ra cái gì đây?"
Chúng ta liá»n chu cái miệng nhá» nhắn, đồng loạt lá»›n tiếng hô vang:" NgÅ© độc tán!"
Nà ng khoái trá nở nụ cưá»i:" Các há»c sinh nói rất đúng! NgÅ© độc tán nà y chÃnh là má»™t loại độc dược vô cùng kinh khá»§ng, trong lịch sá», rất nhiá»u báºc đế vương Ä‘á»u dùng nó để giết chết các vị đại thần phản đối mình! Khi các ngươi trưởng thà nh Ä‘á»u sẽ trở thà nh những sát thá»§ giá»i, nó đối vá»›i các ngươi cÅ©ng rất trá»ng yếu đấy! Ở phÃa dưới, mấy vị đồng há»c thá» tưởng tượng xem sá» dụng ngÅ© độc tán nà y như thế nà o?"
Chúng ta tranh nhau giÆ¡ những bà n tay nhá» bé, trả lá»i câu há»i cá»§a nà ng.
'' Hạ ở trong rượu!''
'' Hạ ở giếng nước!''
'' Hạ ở sông!''
Nà ng vô cùng kinh ngạc, vui mừng ôm lấy vị tiểu bằng hữu nói sau cùng kia, trong ánh mắt ghen tỵ cá»§a má»i ngưá»i, hung hăng hôn hắn má»™t cái:'' Vị đồng há»c nà y há»c tốt lắm rồi không cần phải dạy, hạ ở dòng sông, có thể đầu độc tháºt nhiá»u ngưá»i chết, má»i ngưá»i, Ä‘á»u há»c táºp giống hắn nha!''
Má»™t Ä‘oạn thá»i gian trưởng thà nh sau đó, ta rất yêu mến vị giáo quan nà y.
Cho đến khi nà ng hạ độc chết má»™t vị nữ đồng há»c do mắng nà ng là hồ ly ở sau lưng.
Nà ng Ä‘em độc dược kì dương hạ lên đầu nữ đồng há»c đó, sau đó cưá»i dà i nhìn nà ng kêu rên, tá»± bứt sạch tóc trên đầu mình, tá»± phá vỡ xương đầu.
Sau đó nà ng bảo đầu mục đem thi thể ném cho sói ăn.
Ãầu mục là từ ngay trong chúng ta tuyển ra, cùng vá»›i giáo quan không giống nhau, hắn có má»™t địa vị đặc thù. Tất cả má»i việc trái vá»›i kỉ luáºt hắn Ä‘á»u phải hướng giáo quan báo cáo, giống như sá»± tình cá»§a vị nữ đồng há»c kia váºy.
Ta phát hiện thấy, tất cả các đầu mục cá»§a tiểu tổ có lông mi rất giống Tiêu đại gia, bá»n há» vừa nhÃu, ta liá»n nhá»› tá»›i khoảng thá»i gian ná»a canh giỠở cùng má»™t chá»— vá»›i Tiêu đại gia.
Ngoà i môn chÃnh, chúng ta cÅ©ng có môn thà nghiệm. Chá»§ yếu giết má»™t Ãt loà i thú như chim nhá», ếch, chuá»™t.
Nếu ngươi giết nhanh, giết tốt, trưá»ng há»c sẽ ban thưởng cho. Phần thưởng là má»™t thanh tiểu Ä‘ao tinh tế hoặc là má»™t lỠđộc dược.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên trừng phạt cÅ©ng rất nghiêm khắc. Äặc biệt như ta đây là đứa nhá» thưá»ng xuyên không hoà n thà nh xong bà i táºp.
Bình thưá»ng, bất quá chỉ là đứng đối diện cái cây, lá»›n tiếng hô “Giết’’, rồi chém xuống mấy ngà n lần.
Nếu thưá»ng xuyên, liên tục phạm sai lầm, thì sẽ có phương pháp khác.
Lần thà nghiệm đó, ta được phân tới một con chim nhỠmà u xanh.
Bá»™ dáng nó rất nhá», thân thể ấm áp nhá» bé cá»§a nó run rẩy trong bà n tay ta. Trong đôi mắt nho nhá» mà u xanh lục kia là sá»± tuyệt vá»ng, Ä‘au thương là m ta động lòng.
Ta mở hai tay, con chim nhỠlắc đầu, do dự một chút, thân duỗi ra nhìn ta có chút khó hiểu, sau đó cánh mở ra bay đi.
Äôi cánh phát ra âm thanh rất êm tai, trong nháy mắt đó, tất cả má»i ngưá»i dừng việc giết chóc lại, nhìn đạo hồng ảnh mà u xanh biếc vui mừng biến mất tại cá»a sổ.
Thá»i gian nháy mắt ngưng Ä‘á»ng má»™t chút.
Sau đó ta mỉm cưá»i.
Bởi vì con chim nhỠđược tự do, nên ta bị trừng phạt theo cách đặc biệt.
Ở mái nhà cuối hà nh lang, có chiếc tá»§ âm(tá»§ xây trong tưá»ng) cổ xưa.
Äó là nÆ¡i chuyên giam những đứa nhá» phạm lá»—i, má»™t địa phương âm lãnh, hắc ám, nÆ¡i vui chÆ¡i cá»§a quá»· hồn.
Truyá»n thuyết rằng đã có rất nhiá»u đứa nhá» chết tại nÆ¡i nà y, mang theo vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Ta bị đưa đến giam trong cái tá»§ âm kia, nhìn cánh cá»a trước mặt trầm trá»ng đóng lại.
Ta ở trong bóng tối hoà n toà n, lắng nghe hô hấp cá»§a mình, trong không gian bịt kÃn mà vẫn có gió lưu động xung quanh.
Sau đó bốn phương tám hướng ùa tá»›i những bà n tay là nh lạnh sá» và o ta, còn có những tiếng rên rỉ tuyệt vá»ng.
Ta cố gắng hồi tưởng lại già n nho kia cùng những bà i thÆ¡ đã Ä‘á»c, lòng ta dần ấm áp lên.
Tháºt sâu trong nÆ¡i yên tÄ©nh kia, ta phảng phất nghe được âm thanh trầm thấp Ä‘ang cưá»i đùa cá»§a những đứa nhá», liên tiếp những tiếng cưá»i yếu á»›t, má»ng manh vang lên.
Nhá»› tá»›i truyá»n thuyết kia, ta nhá» giá»ng há»i: “ Các ngươi không phải cÅ©ng giống ta, Ä‘á»u muốn là m thi nhân đấy chứ?’’
Tiếng cưá»i vang lên phi thưá»ng nhẹ nhà ng.
Hết giá» há»c, chÃnh là thá»i gian vui sướng nhất trong ngà y cá»§a ta.
Những đứa nhá» khác thì hưng phấn thảo luáºn những kÄ© xảo giết ngưá»i, cùng nghiên cứu thân thể đối phương, chỉ chỉ Ä‘iểm Ä‘iểm, hi vá»ng tìm ra bá»™ vị yếu á»›t nhất, trà mạng nhất.
Còn kể những câu chuyện sinh động, đủ loại truyá»n thuyết vá» giá»›i sát thá»§, nà o là má»™t thiên tà i đã hoà n thà nh là m má»™t sát thá»§ chuyên nghiệp ở má»™t độ tuổi rất nhá», nà o là vị đồng há»c được má»™t tổ chức sát thá»§ nhất lưu nhìn trúng và tuyển chá»n khi còn chưa tốt nghiệp….Bá»n há» cưá»i vui vá» những Ä‘iá»u nà y.
Ta một mình ở chỗ xa xa trong cánh rừng, yên lặng tiêu sái ngâm nga những bà i thơ.
Cuá»™c sống cứ như váºy ngà y ngà y qua Ä‘i.
Thá»i gian trôi qua, trong thà nghiệm chúng ta từ giết ếch nhái cùng chim nhỠđổi thà nh sói cùng sư tá», hổ báo.
Cơ thể ta đã cao lớn, nhưng ta vẫn một lòng hướng tới thơ ca.
Năm đó, ta tròn mưá»i bảy tuổi, ta biết An Lan.
Nà ng là má»™t nữ hà i tá» vô cùng cởi mở, vẻ tươi cưá»i cá»§a nà ng là m ta nghÄ© đến những bông sồ cúc trên vách núi đá, bước chân cá»§a nà ng đầy nhịp Ä‘iệu mang theo vô và n ý thÆ¡.
Ta thÃch thÆ¡, cÅ©ng thÃch sồ cúc, cho nên ta liá»n thÃch An Lan.
Sát thá»§ là không cho phép có tình yêu, nó sẽ là m ảnh hưởng đến tố chất cá»§a sát thá»§. Nếu các đệ tá» mà yêu nhau trong trưá»ng há»c, sẽ gặp phải sá»± trừng phạt tà n khốc.
Nhưng ý chà cùng nỗi sợ hãi không đủ ngăn cản tình yêu của ta.
Rốt cục có một ngà y, ta bỠlại bà n của nà ng một tỠgiấy, trên đó ta viết một bà i thơ.
Sau đó, ta chỠđợi trong sá»± lo lắng thấp thá»m.
Cho đến khi nà ng cầm tỠgiấy kia tới tìm ta.
“ Äây là ngươi viết cho ta?’’ Nà ng giÆ¡ tá» giấy kia lên há»i.
Ta cháºm rãi gáºt đầu.
Nà ng mỉm cưá»i mở ra, lá»›n tiếng Ä‘á»c:
"Ngã chấp khởi ná»™n lục Ä‘Ãch đằng chi
Tại tế thiển Ä‘Ãch bạch sa thượng
Nhu đạm Ä‘Ãch nguyệt quang trung
Khinh khinh Ä‘Ãch tả hạ
Vĩnh viễn ái nhĩ
Nhiên háºu ngưỡng vá»ng tinh không
Kì phán tỠvong hà ng lâm
DÄ© nhượng ngã tả hạ Ä‘Ãch
Thà nh vi nhân thế gian
Tối hoà n mÄ© Ä‘Ãch thệ ngôn."
Tạm dịch:
Ta nắm lấy dây mây xanh nhạt
Trên cát trắng nhỠbé
Trong ánh trăng nhu hòa êm dịu
Nhẹ nhà ng viết xuống
Vĩnh viễn yêu ngươi
Sau đó nhìn lên tinh không
ChỠđợi cái chết phủ xuống
Là m cho ta xuống dưới
Thà nh ngưá»i trong thế gian
Má»™t lá»i thá» hoà n mỹ.
Sau đó ‘Roẹt’ má»™t tiếng, nà ng Ä‘em tá» giấy kia xé thà nh hai ná»a.
“ Äáng tiếc, ta không thÃch thi nhân.’’ Nà ng cưá»i nói.
Thanh âm xé giấy tháºt vang, ta vuốt vuốt cái lá»— tai.
Nà ng lùi lại má»™t bước, nhìn ta tháºt kỹ, đột nhiên nhoà i ngưá»i ghé đầu dùng sức hôn lên môi ta má»™t cái.
“ Cái hôn nà y là tặng cho ngươi, nhưng chỉ là đồng cảm vá»›i ngươi.’’ Nói xong nà ng hi hi cưá»i Ä‘i ra, mang theo những tiết tấu cá»§a ý thÆ¡.
Ta nhìn bóng lưng nà ng, giơ cánh tay áo dùng sức lau môi.
Từ ngà y đó nà ng bắt đầu gá»i ta là thi nhân.
Dần dần cái tên nà y cÅ©ng được các đồng há»c gá»i ta.
Ta cÅ©ng không chán ghét cái tên nà y nhưng lại chán ghét cái vẻ mặt cá»§a bá»n há» khi gá»i ta.
Ba tháng sau, giữa lúc tuyết rÆ¡i má» mịt, đội cá»§a chúng ta táºp trung ở má»™t sÆ¡n cốc bên cạnh vách núi Huyá»n Nhai.
Hai ngưá»i đệ tá» yêu nhau được Ä‘em tá»›i tiếp nháºn sá»± trừng phạt trước mặt chúng ta.
Chúng ta yên lặng nhìn hai ngưá»i, hai thân thể trẻ tuổi run rẩy đứng ở trên mép vách núi Huyá»n Nhai, phÃa dưới là bầy sói đói Ä‘ang gầm gừ, gà o rú.
Khi giáo quan ra lệnh má»™t tiếng, bá»n hỠđược đẩy xuống dưới.
Má»™t khắc trước lúc biến mất khá»i vách Huyá»n Nhai, ta nhìn thấy rõ rà ng ánh mắt cá»§a bá»n há».
Nguyên lai trên thế giá»›i nà y tháºt sá»± có tình yêu vÄ©nh hằng tồn tại
Nếu đứng ở vách đá đó chÃnh là ta cùng An Lan ta có hối háºn không? Không, sẽ không, nếu ta thấy được ánh mắt cá»§a nà ng như váºy ta sẽ không hối háºn.
Chỉ cần có ánh mắt như váºy mà thôi.
Ta nhịn không được hướng An Lan nhìn lại, ta phát hiện nà ng cÅ©ng Ä‘ang nhìn vá» phÃa ta, khi nhìn thấy ánh mắt cá»§a ta, nà ng có chút mỉm cưá»i.
Khi xuống núi, ta Ä‘i tá»›i gần nà ng nhẹ giá»ng há»i: “ Vừa rồi nà ng suy nghÄ© gì váºy?’’
Nà ng nghiêng đầu mỉm cưá»i nhìn ta nói: “Ta cùng ngươi Ä‘á»u nghÄ© giống nhau, là thi nhân.’’
Sau đó bỠđi.
Giống nhau sao? Chỉ sợ vị tất đã……., ta yên lặng suy nghĩ.
Rốt cục thá»i gian tốt nghiệp cÅ©ng đến.
Là m sát thá»§, không giết ngưá»i là không thể tốt nghiệp.
Cuối cùng chúng ta cÅ©ng thà nghiệm giết chóc Ä‘Ãch thá»±c vá»›i váºt thà nghiệm là những ngưá»i sống sá» sá» trước mắt.
HÆ¡n má»™t ngà n ngưá»i trần trụi bị trói ở thao trưá»ng trên những cá»c gá»—, cùng đợi chúng ta đến giết.
Các há»c sinh mang vẻ mặt tươi cưá»i, dùng đủ loại binh khà cùng những phương pháp riêng cá»§a mình biến váºt thà nghiệm thà nh má»™t khối thi thể.
Tất cả bá»n há» Ä‘á»u thÃch thú.
Ta hi vá»ng vÄ©nh viá»…n không phải đến lượt ta, nhưng tất nhiên là ta bị thất vá»ng rồi.
Theo tiếng hiệu lệnh của giáo quan, ta thẫn thỠđi tới hà ng trên.
Trước mặt là má»™t ngưá»i cùng ta hoà n toà n xa lạ, bá»™ dạng rất gầy yếu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Thân thể cùng trái tim hắn đồngthá»i run rẩy.
“Giết hắn, ngươi còn do dự cái gì!?’’ Giáo quan lạnh lùng nói.
Äúng váºy, ta phải giết hắn, nếu không giáo quan sẽ không chút do dá»± mà giết ta.
Trưá»ng há»c giết ngưá»i, tốt nghiệp phải là giết ngưá»i, chứ không phải là thi nhân.
Ta nhìn ngưá»i kia, trong ánh mắt cá»§a hắn lóe ra thần sắc cầu xin.
Không được, ta không giết ngươi sẽ chết chắc, hÆ¡n nữa, cuối cùng sẽ có những ngưá»i khác đến giết ngươi.
Ta Ä‘em trưá»ng Ä‘ao trong tay giÆ¡ lên cao.
Hắn thở hổn hển tháºt lá»›n, tá»±a như mang toà n bá»™ sinh khà cả Ä‘á»i có được, ở giá» khắc nà y thổ ra hết.
Trưá»ng Ä‘ao chém xuống tháºt nhanh!
Lưỡi đao mạnh mẽ dừng sát cổ hắn……..
Hắn lớn tiếng kêu rên một tiếng, đầu vô lực rũ xuống.
Rốt cục ta không cách nà o xuống tay nổi, như váºy, là ta muốn bị giáo quan giết chết?
Ta nghe thấy giáo quan đi tới bên cạnh, cơ thể ta bắt đầu cứng đỠvà o.
Giáo quan vươn tay, xem thá» hÆ¡i thở cá»§a ngưá»i kia. Rồi ngẩng đầu, hướng ta nhếch miệng cưá»i: “Là m tốt lắm!’’ Sau đó hướng phÃa sau ta lá»›n tiếng hô: “Kế tiếp!’’
Nguyên lai, ngưá»i nỠđã chết. Hắn đối diện vá»›i tá» vong đã quá sợ hãi mà tá»± giết chết chÃnh mình.
Vô luáºn như thế nà o, ta đã nợ má»™t cái nhân mạng. Ta vô lá»±c hoà n trả, trừ phi có má»™t ngà y ta cÅ©ng tá»± giết chÃnh mình.
Äi ra khá»i cá»a trưá»ng há»c, tức là chúng ta đã chÃnh thức trở thà nh sát thá»§.
Phần lá»›n các đồng há»c được tổ chức sát thá»§ thu nháºn, còn giống như ta đây thà nh tÃch quá kém liá»n ngÆ¡ ngác đứng ở đó, không biết Ä‘i vỠđâu.
Má»™t đại hán thân hình cao lá»›n, mặc trưá»ng bà o mà u Ä‘en, đầu bóng lưỡng Ä‘i tá»›i bên cạnh ta.
“ Nà y, ngươi là lão tam phải không!’’ Hắn há»i.
Ta ngẩng đầu, nhìn ngưá»i kia giống như đã từng quen mặt.
“ Ta là ca cá»§a ngươi.’’ Hắn nhếch miệng cưá»i.
Ta chưa từng gặp qua ca cá»§a ta, chỉ biết hắn cÅ©ng là sát thá»§, lúc còn rất nhá», hắn đã bị đưa Ä‘i há»c táºp, và cÅ©ng không quay trở vá» nhà .
Nhưng ta biết ngưá»i nà y chÃnh là ca cá»§a ta, hình dáng cá»§a hắn và ta rất giống nhau, nhìn hắn, ta phảng phất thấy được hình ảnh cá»§a mình hai mươi năm sau.
“ Nương đâu?’’ Ta há»i.
“Nương đã mất, nương á»§y thác ta chiếu cố ngươi.’’ Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, dưá»ng như đánh giá món hà ng hóa váºy.
Ta thẫn thá» ngưá»i không để ý gì tá»›i hắn nữa, ta cảm giác được chÃnh mình đã mất Ä‘i cái gì rồi.
HÆ¡n ná»a ngà y sau ta má»›i quên được sá»± khó chịu trong lòng.
Ca ở tại trong thà nh, mặc dù chỗ ở chỉ là một gian nhà xay bột, nhưng vẫn là ở trong thà nh.
NÆ¡i nà y, ngươi cả ngà y có thể nhìn dòng ngưá»i qua lại, nghe được tiếng ngá»±a hÃ. Ở lâu, con mắt cùng cái lá»— tai Ä‘á»u rất mệt má»i.
Ta ở chỗ ca được ba ngà y. Ba ngà y sau, ca nói hắn không thể nuôi ta mãi được.
“ Ngươi phải Ä‘i giết ngưá»i.’’ Hắn nói cho ta biết.
Dưới ánh mặt trá»i, ta đứng đó tháºt lâu, trong ngá»±c giắt má»™t thanh Ä‘ao.
Ta nuốt nước miếng, hÃt và o má»™t hÆ¡i khẩu khÃ, cố gắng bình ổn trái tim Ä‘ang Ä‘áºp loạn.
PhÃa trước cách đó không xa là má»™t tá»u quán, ngưá»i ta muốn giết má»—i ngà y Ä‘á»u đến đây uống rượu.
Hy vá»ng hôm nay là má»™t ngoại lệ
Tá»u quán không ngừng có ngưá»i ra và o, nhưng không xuất hiện ngưá»i ta muốn giết.
Mặt trá»i thong thả vẽ má»™t đưá»ng cong tuyệt mỹ hạ xuống hương tây, cuối cùng chìm ngáºp trong đại địa
Ta thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i.
VỠđến nhà , ca há»i ta thế nà o.
“ Hắn không đến tá»u quán.’’ Ta nói.
“ Ngà y mai ngươi lại đi nữa.’’ Hắn nói.
Ngoại lệ chỉ có thể có má»™t lần, ngà y thứ hai, ta cầu khẩn liá»n mất Ä‘i hiệu lá»±c.
Mục tiêu của ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Äó là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, quần áo chỉnh tá», mặt mang vẻ mỉm cưá»i, hiển nhiên, hắn đối vá»›i cuá»™c sống cá»§a mình rất vừa lòng.
Ta nhìn thấy hắn từ cá»a tá»u quán Ä‘i ra, liá»n Ä‘i theo sau.
Chuôi đao đặt trong lòng là m ta không thở nổi
Khoảng cách giữa ta và hắn chỉ có và i bước, hơn nữa lại từ từ tiến lại gần.
Äao cá»§a ta đã nắm trong tay, ta nghÄ© lại những lúc tá»± mình giết những con ếch, nhái và chim nhá».
Giá» khắc nà y, ngưá»i kia cùng các sinh linh nhá» nhoi đó Ä‘á»u bất lá»±c giống nhau.
Nhưng cái nà y có quan hệ gì đâu? Chuyện giết ngưá»i, ở cái thà nh thị nà y Ä‘á»u phát sinh má»—i ngà y.
Ta không giết hắn, cuối cùng có một ngà y hắn cũng sẽ chết.
Ta dùng má»i biện pháp để bình ổn lại tiếng trống ngá»±c Ä‘ang Ä‘áºp kịch liệt.
Thân thể cá»§a ta đã ẩn Ä‘i không còn bóng dáng, Ä‘ao ở phÃa sau đã rút ra chuẩn bị đâm và o tim hắn.
“ Cha!’’ Một thanh âm non nớt của đứa trẻ vang lên.
Äao và cÆ¡ thể ta cứng đỠlại, nhìn hắn lá»›n tiếng cưá»i ôm lấy đứa nhá» trước mặt.
Dưới ánh mặt trá»i, nụ cưá»i cá»§a hắn sáng lạn vô cùng.
Sinh mệnh đầu tiên nà y, là m ta biết được nguyên lai có thể cưá»i đến như váºy mà không phải cố kị Ä‘iá»u gì.
Ta nhìn bá»n Ä‘i xa, bất tri bất giác, mắt ta trở nên ấm áp hẳn.
Ta yên lặng vỠđến nhà .
Ca lại há»i ta thế nà o, ta không nói được má»™t lá»i nà o cả.
Ca nhìn chằm chằm và o mặt ta hồi lâu, nhổ má»™t bãi nước bá»t, hung hăng mắng má»™t câu: “Phế váºt!’’
Có một lần, ca mang theo ta ra ngoà i kiếm sinh ý.
Hắn gặp mối là m ăn ở má»™t chá»— rất bà máºt trong rừng.
Cánh rừng không lá»›n, những cây tùng cùng bạch dương che Ä‘áºy lẫn nhau cùng sinh tồn tại nÆ¡i nà y.
Trong cánh rừng không một tiếng chim hót, gió thổi rất nhanh, những bóng cây trên mặt đất lắc lư đầy uy hiếp.
Trong cánh rừng có một mảnh đất trống, một gò mộ phần cô độc ở nơi đó.
Ãnh mặt trá»i cố gắng chiếu xuyên và o, như chứng tá» năng lượng cá»§a nó.
Ta đứng cạnh chút ánh sáng đó, nhìn ca hướng mộ phần nỠđi tới.
Bên má»™ phần đứng má»™t ngưá»i, khuôn mặt khô gầy, hai mắt hõm sâu, đồng dạng mặc trưá»ng bà o mà u Ä‘en.
Ca cùng hắn thấp giá»ng nói cái gì đó, tiếng gió rất lá»›n, ta nghe không được rõ.
Sau đó ngưá»i kia từ trong ngưá»i móc ra túi tiá»n, lấy ra mấy mai( đơn vị tiá»n tệ) kim quang láºp lòe giao và o tay ca.
Ca ước lượng số tiá»n trong tay, bá»™ dáng dưá»ng như rất nhẹ nhà ng.
Hoà n toà n không giống như phân lượng của một cái nhân mạng.
Ca má»—i lần giết ngưá»i xong, Ä‘á»u Ä‘i uống má»™t tráºn.
Trong lúc hắn uống rượu, ta đứng ở ngoà i cá»a.
Ta thấy hắn uống rượu mà u Ä‘á», mà u đỠgiống máu.
Hắn cầm lấy chén rượu, mồm há ra, Ä‘em cái thứ rượu đỠtươi kia đổ và o, nuốt xuống, sau đó nhÃu mà y, bá»™ dáng rất khó chịu.
Nhưng ngay láºp tức, hắn uống má»™t chén lại má»™t chén cái loại rượu mà u đỠnà y.
Ngà y đó, sau khi uống xong rượu, chúng ta cùng trở lại nơi ở là chỗ xay bột.
Khi Ä‘i tá»›i cá»a, ca đột nhiên dừng bước.
Ta không giải thÃch được khó hiểu nhìn hắn, đã thấy ánh mắt hắn hết sức ngưng trá»ng, cháºm rãi rút Ä‘ao ra khá»i vá».
Ta lần đầu thấy hắn có bá»™ dạng nà y, không khá»i khẩn trương rút ra Ä‘ao cá»§a ta.
Hắn Ä‘i tá»›i cá»a, dùng mÅ©i Ä‘ao Ä‘em cánh cá»a phá ra.
Cánh cá»a Ä‘áºp và o tưá»ng, thanh âm trống rá»—ng vang vá»ng nÆ¡i xay bá»™t.
Bên trong không thấy ngưá»i nà o, chỉ có cái bánh xe lá»›n cá»§a guồng nước chuyển động bì bõm, dá»™i lên tiếng nước chảy.
Ta cùng ca bước từng bước thong thả và o trong, mà u và ng sáng rỡ từ cá»a sổ ở mái nhà chiếu và o nước trong bồn, Ä‘em mà u xanh phản chiếu lá»›p lá»›p lên tưá»ng, là m cho ngưá»i ta có cảm giác không tháºt. Bốn phÃa là tầng tầng bao tải, bên trong đầy cây Ä‘áºu xếp cao ngất.
Chúng ta cẩn tháºn quan sát, song không có bất cứ động tÄ©nh gì.
Ta bắt đầu thoáng buông lá»ng má»™t chút,theo tiếng nước tháºt lá»›n, mấy thân ảnh cao to từ trong bồn nước lao ra, hướng chúng ta đánh tá»›i!
Äó là vệ binh! ! !
Vệ binh là kẻ thù cá»§a sát thá»§, nhiệm vụ cá»§a bá»n há» chÃnh là tiêu diệt tất cả sát thá»§.
Bá»n há» chÃnh là sát thá»§ cá»§a sát thá»§.
Ba vệ binh bao vây xung quanh ca, má»™t ngưá»i hướng ta đánh tá»›i.
Hiển nhiên, ca má»›i là mục tiêu cá»§a bá»n há».
Ta bạt Ä‘ao trong tay, liá»u mạng ngăn cản công kÃch cá»§a đối phương.
Hắn có khà lá»±c rất lá»›n, má»—i má»™t lần tấn công Ä‘ao cá»§a chúng ta va chạm phát ra những đốm lá»a lá»›n, tóe ra xung quanh.
Sau khi cản mấy đao, cánh tay ta trở nên tên dại. Hắn lại chém ra một đao, thanh đao trong tay ta vô lực rơi xuống.
Ta Ä‘em thân thể liá»u mạng lệch Ä‘i, tránh khá»i má»™t Ä‘ao cá»§a hắn, hắn chém lên bao tải chứa cây Ä‘áºu là m tung lên. Có mấy cây văng và o mặt ta, có chút Ä‘au nhức. Äá»™t nhiên ta dẫm phải hạt Ä‘áºu, trượt chân té ngã tháºt mạnh xuống.
Tên vệ binh nhe răng cưá»i nhìn chằm chằm ta, hai tay cầm Ä‘ao giÆ¡ cao lên bá»—ng nhiên thân thể hắn cứng Ä‘á», ánh mắt lá»™ thần sắc kinh hoà ng, cổ há»ng kêu lên á»c á»c, sau đó ngã thẳng trên mặt đất.
Sau lưng hắn, bị một thanh đao sáng loáng cắm và o.
Äó là đao cá»§a ca ta, trong lúc chỉ mà nh treo chuông, hắn đã ném Ä‘ao trong tay cứu ta má»™t mạng.
Nhưng hắn mất Ä‘i vÅ© khÃ, láºp tức lâm và o hiểm cảnh, hai tên vệ binh Ä‘iên cuồng hướng hắn không ngừng công kÃch, chỉ còn hai tên vì má»™t tên kia đã biến thà nh má»™t cá»— thi thể.
Ca tỉnh táo tránh né giữa là n Ä‘ao phong dầy đặc, đột nhiên trong lúc thân thể hắn cấp bách tránh né Ä‘ao phong, cương Ä‘ao cá»§a má»™t gã vệ binh đã chém xuống vai hắn là m xuất hiện má»™t vệt máu dà i, thừa dịp khe hở nà y, hắn nắm lấy cánh tay cá»§a tên vệ binh, kéo mạnh hắn và o trước ngưá»i cá»§a mình, mặt khác Ä‘ao cá»§a má»™t gã vệ binh vừa vặn chém xuống, nhất thá»i Ä‘em đầu cá»§a tên xui xẻo kia chém thà nh hai ná»a.
Thi thể nhẹ buông tay, đao hạ xuống. Ca lăn một vòng ngay tại chỗ, chộp lấy cương đao, đem hai chân tên vệ binh cuối cùng kia chặt đứt đến đầu gối.
Tên vệ binh kia phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, té lăn trên mặt đất.
Ca kéo mặt tên vệ binh xuống nước, lấy mÅ©i Ä‘ao Ä‘iểm lên ngá»±c, hắn cố ý liếc mắt vá» phÃa ta, lòng ta nhảy lên, lông mi cá»§a hắn và Tiêu đại gia giống nhau như đúc.
Tên vệ binh kia vô cùng thống khổ lá»›n tiếng thở hổn hển, đôi mắt mở to tuyệt vá»ng.
Hắn Ä‘em hai tay nắm lấy chuôi Ä‘ao, nhắm hai mắt lại, dùng sức nhấn xuống phÃa dưới. Má»™t cá»— máu tươi phun mạnh lên mặt cá»§a hắn, hắn buông tay, thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i, thần sắc tá»±a hồ đã đạt được sá»± thá»a mãn lá»›n.
Guồng nước còn Ä‘ang lá»™c cá»™c chuyển động, ánh sáng mặt trá»i chiếu lên thân hình mà u đồng cổ cá»§a ca ta, phản xạ quang mang hung hãn.
Lúc băng bó vết thương, ta nhịn không được há»i hắn: “ Tại sao phải cứu ta?’’
Hắn không hiểu tại sao, liếc mắt nhìn ta một cái, không nhịn được nói: “Tên ngốc, ngươi là đệ của ta.’’
Ca không biết, kỳ tháºt hắn cÅ©ng không phải là má»™t hảo sát thá»§.
Chúng ta dá»n nhà đi, bên cạnh chá»— ở má»›i có má»™t phiến rừng phong ráºm rạp, xuyên qua nó là má»™t đồng cá» dầy, xanh mướt.
Ta vô cùng buồn chán, ở nÆ¡i nà y cùng má»™t nhóm ngưá»i chá» hoà ng hôn.
Cùng ta bước chầm cháºm trên mặt cá» còn có má»™t đôi mẫu tá».
Ngưá»i mẫu thân mặc quần dà i mà u Ä‘á», đôi mắt trong sáng, sâu thăm thẳm, ẩn ước những nụ cưá»i.
Nà ng luôn hạnh phúc nhìn ngắm đứa trẻ của nà ng.
Äứa trẻ kia tháºt phi thưá»ng đáng yêu, nó vui thÃch hươ bà n tay máºp mạp trong gió, cưá»i khanh khách táºp tá»…nh Ä‘i. Hai tay nhá» bé luôn giÆ¡ vá» phÃa trước, phảng phất như muốn túm lấy cái gì trên bầu trá»i.
Trong gió chiá»u hoà ng hôn, ta lẳng lặng ngồi ở má»™t nÆ¡i nà o đó, nhìn bá»n há» chÆ¡i đùa, nô nghịch, quấn quýt cho đến khi bóng đêm phá»§ xuống.
Lại đến hoà ng hôn, ta ra khá»i nhà , Ä‘i tá»›i giữa cánh rừng.
Ãnh sáng rá»±c rỡ cá»§a tịch dương rÆ¡i và o trong rừng, là m cho lá cây xuất hiện những vệt sáng và ng.
Äã là mùa thu, trong gió nhẹ lá cây rụng lả tả như mưa, rÆ¡i trên ngưá»i ta, phát ra tiếng vang rất nhẹ.
Khi ta Ä‘i tá»›i má»™t khoảng đất trống, đột nhiên bên cạnh truyá»n đến má»™t tiếng gá»i khẽ: “Nà y! Thi nhân.’’
CÆ¡ thể cá»§a ta đột nhiên cứng lại, ngây ngốc đứng cả ná»a ngà y, má»™t hồi lâu sau, ta gian nan xoay ngưá»i sang bên cạnh.
An Lan dựa và o một gốc cây phong cao lớn, lẳng lặng nhìn ta.
Thá»i gian tá»±a hồ như dừng lại, quay vòng quanh ta nhưng chỉ má»™t khoảnh khắc ngẩn ngÆ¡ mà thôi.
Ta cháºm rãi Ä‘i tá»›i phÃa nà ng, cước bá»™ dẫm nát má»™t tầng tháºt dầy lá cây dưới chân, vừa nhẹ lại vừa má»m như thể Ä‘i trên tấm thảm váºy.
Nà ng nhìn ta không nói được má»™t lá»i, phảng phất như đã quên bá»™ dáng cá»§a ta mà hiện tại phải khắc sâu lấy hình ảnh nà y.
Ta Ä‘i tá»›i trước mặt nà ng, ngÆ¡ ngẩn nhìn nà ng hồi lâu, cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên mỉm cưá»i nói: “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, là má»™t năm bảy tháng lẻ hai mươi…..’’
“ Lẻ hai mươi bốn ngà y.’’ Nà ng nghiêng đầu má»™t chút, mỉm cưá»i nói tiếp.
Ta trầm mặc trong chốc lát, há»i tiếp: “ Nà ng….Có khá»e không?â€
Nà ng không trả lá»i, vẫn giữ bá»™ dạng đó nhìn ta.
Ta nhịn không được lại há»i: “ Nà ng…..’’, nà ng đột nhiên Ä‘em ngón trá» dá»±ng thẳng ở bên môi, ý bảo ta không được nói.
Ta có chút kinh ngạc, nà ng cẩn tháºn vươn tay phải, ngón giữa đặt lên trán ta, sau đó nhẹ nhà ng, cháºm rãi vuốt ve xuống dưới.
Ta nhắm hai mắt lại, cảm giác tay nà ng chỉ khẽ đảo qua hai mắt, chóp mũi, môi, sau đó lại nhẹ nhà ng sỠhai má ta.
Tay nà ng má»m mại nhưng lạnh như băng, phảng phất như không có cảm giác cá»§a sinh mệnh……
Ta mạnh mẽ mở mắt ra, đem tay nà ng nắm trong tay. Sau đó đặt tay tại mạch của nà ng.
“ Vô dụng, thi nhân, vô dụng.’’ Nà ng mỉm cưá»i rồi rút tay vá».
Ta ngây ngốc đứng tại đó nhìn nà ng, hoà n toà n mất đi cảm giác.
Máu tươi nhá» giá»t từ hắc bà o cá»§a nà ng, rÆ¡i xuống mặt đất cùng mà u đỠcá»§a lá phong quyện và o nhau, là m ngưá»i ta thấy tuyệt vá»ng vô cùng.
“ Ta rốt cuá»™c nhịn không được từ tổ chức cá»§a ta trốn ra tìm ngươi, nhưng bá»n há» không chịu buông tha, bá» qua ta……’’ Nà ng nhẹ giá»ng nói, cÆ¡ thể theo thân cây cháºm rãi hạ xuống.
Ta lấy một tay kéo nà ng và o trong ngực.
Tại sao? Tại sao chúng ta phải nhất định trở thà nh sát thủ? Tại sao chúng ta không thể yêu nhau? Tại sao?
Ta si ngốc nhìn ngưá»i ta yêu duy nhất trên Ä‘á»i cÅ©ng là ngưá»i duy nhất yêu ta, thầm nghÄ©: “Cho dù chỉ má»™t ngà y, má»™t ngà y cho chúng ta chân chÃnh yêu nhau, thì cả Ä‘á»i nà y ta sẽ không mong muốn thêm Ä‘iá»u gì nữa. Cho dù dùng quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a ta, dùng bao kiếp gian khổ để đổi lấy ngà y nà y, má»™t ngà y mà thôi.’’
An Lan mỉm cưá»i nhìn ta, nụ cưá»i cá»§a nà ng vẫn như trước, giống như bông sồ cúc trên vách Huyá»n Nhai, nhưng xinh đẹp hÆ¡n, ngoan cưá»ng hÆ¡n.
“ Còn nhá»› ngà y đó bên Huyá»n Nhai ngươi há»i ta má»™t vấn đỠkhông?’’ Nà ng nói.
Ta gáºt đầu.
“ Có thể há»i lại ta má»™t lần nữa không?’’
“ Nà ng vừa rồi Ä‘ang suy nghÄ© gì?’’ Ta có chút má» mịt lặp lại câu há»i lúc trước.
“ Ta cùng ngươi nghÄ© giống nhau, là thi nhân’’ Nà ng mỉm cưá»i trả lá»i, trong mắt lấp lánh những giá»t nước mắt trong suốt, ! “Ta cùng ngươi nghÄ© giống nhau’’
Ta Ä‘em nà ng ôm tháºt chặt và o trong lòng.
“ Còn nhớ ta đã hôn ngươi không?’’ Nà ng có chút thở hổn hển bên tai ta.
Ta lại gáºt đầu.
“ Ta còn nói, nụ hôn kia chỉ là đồng cảm…….’’
Äúng váºy, nà ng đã nói như thế.
“ Ta đã nói dối……’’ Nà ng cưá»i khẽ, trong thanh âm cá»§a nà ng mang theo má»™t tia ôn nhu.
Sau đó, sinh mệnh từ thân hình má»m mại kia bay Ä‘i, bay vá» má»™t nÆ¡i rất xa.
Ta cứ trầm mặc như váºy ôm lấy nà ng tháºt lâu.
Sau đó ta cúi đầu xuống, nhẹ nhà ng hôn lên môi của nà ng.
Nụ hôn kia nhà n nhạt vị mặn, không biết vì vết máu trên môi nà ng hay bởi nước mắt trên mặt ta.
Má»—i ngà y và o lúc sáng sá»›m, ta Ä‘á»u Ä‘i đến chá»— phiến rừng phong đó, nÆ¡i An Lan Ä‘ang yên nghỉ.
Ta tự mình viết những bà i thơ đặt trước mộ phần của nà ng, mặc cho gió thổi tung đi
Tòa má»™ phần rất nhá», cao chỉ tá»›i bắp chân ta. Mùa xuân, ta trồng hoa sồ cúc lên đó, không biết nà ng có thÃch sồ cúc không, chỉ là có cảm giác hẳn là nà ng sẽ rất thÃch.
Hoa còn chưa nở, chỉ có những mầm non. Äang sinh sôi, bá»™ dáng rất có sức sống.
Lâu lắm rồi ca không nháºn được sinh ý nà o.
TÃnh tình hắn thay đổi rất nhiá»u, cả ngà y nôn nóng bất an, ở trong phòng Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, là m cho ta nghÄ© đến con báo Ä‘ang bị nhốt trong lồng sắt.
Thức ăn của chúng ta cà ng ngà y cà ng thanh đạm, cuối cùng ngay cả thịt cũng không có.
Ca thÃch ăn thịt giống như thÃch giết ngưá»i váºy.
Kỳ tháºt ta lại nghÄ© vị tất hắn tháºt sá»± thÃch giết ngưá»i, giống như vị tất hắn tháºt sá»± thÃch uống cái thứ rượu mà u đỠkia, chỉ là đã nghiện rồi, thì dá»… gì từ bá».
Má»—i ngà y ta Ä‘á»u rá»i Ä‘i từ sáng sá»›m, đến là m bạn vá»›i An Lan. Chạng vạng tối, tại cánh rừng kia ta lại nhìn thấy đôi mẫu tá» hạnh phúc.
Má»™t ngà y liá»n rất nhanh qua Ä‘i.
Giữa trưa hôm nay, ca mang theo đầy mặt hồng quang vá» nhà , cầm theo má»™t khối thịt tháºt lá»›n.
Ta biết, hắn nhất định vừa Ä‘i giết ngưá»i.
CÆ¡m tối mùi thịt hầm thÆ¡m lừng, nhưng ta cÅ©ng không ăn nhiá»u. Rất nhanh liá»n rá»i Ä‘i.
Xuyên qua rừng cây, ta đi tới bãi cỠquen thuộc.
Ngoà i dự liệu của ta, hôm nay đôi mẫu tỠkhông xuất hiện.
Ta mang theo ná»—i buồn vô cá»› trở vá».
Ngà y thứ hai, rồi thứ ba, bãi cá» vẫn không có tung tÃch cá»§a các nà ng.
Ta bắt đầu cảm thấy bất an, Ä‘i xung quanh há»i má»i ngưá»i.
Một lão nhân râu tóc bạc trắng nói cho ta biết các nà ng đã bị giết, đứa nhỠcùng mẫu thân bị đao đâm thủng ngực, tựa hồ do sát thủ là m.
Äâm thá»§ng ngá»±c, đó là thá»§ pháp cá»§a ca.
Ta xoay ngưá»i, Ä‘iên cuồng hướng vá» phÃa nhà chạy Ä‘i.
Trong sân, dưới ánh mặt trá»i, ca Ä‘ang mà i Ä‘ao.
Ca Ä‘ang mà i thân Ä‘ao tháºt mạnh trên phiến đá, bá»™ dáng hết sức đắc ý, giống như sá» tá» vừa ăn xong con mồi váºy.
Ta xông tới, túm lấy áo ca: “ Tại sao! Tại sao muốn giết các nà ng.’’
Ca đánh ngay má»™t quyá»n và o mặt cá»§a ta, ta té ngã, rồi hắn đá má»™t cước tháºt mạnh và o bụng ta.
“Không giết các nà ng, thì không có thịt ăn? Ngươi chẳng lẽ không ăn? Lúc nà y lại nhảy ra giả bá»™ con mẹ nó thánh nhân!’’ Hắn hùng hùng hổ hổ chá»i.
Ta lẳng lặng nằm ở nÆ¡i đó, thân thể co rúm vì quá Ä‘au đớn, lan ra khắp tâm tạng, trái tim ta giáºt giáºt, đứng lên.
Thá»i gian cháºm rãi trôi Ä‘i, ta vẫn không di động, bởi vì ta đã mất Ä‘i tất cả lá»±c lượng.
Ta ăn thịt được đổi bằng cái chết cá»§a đôi mẫu tá» kia, thịt ta ăn chÃnh là thịt ngưá»i.
Hoà ng hôn, ta lại tới bãi cỠkia, một mình ngồi dưới bóng cây.
Gió đêm ôn nhu thổi, trong không khà trà n ngáºp mùi thÆ¡m cá» xanh.
Ta ngơ ngác nhìn bãi cỠkia, mơ hồ như nhìn thấy thân ảnh mẫu tỠnỠđang chơi đùa ở đó.
Ta tá»±a đầu tháºt sâu, chôn và o giữa đầu gối.
Vừa đến sáng sớm ngà y mới, ta đi xem An Lan.
Trong rừng sương mù nhà n nhạt, báºp bá»nh, không khà lạnh, ẩm ướt, sương sá»›m trên lá cây rÆ¡i trên vai ta.
Theo nắng sớm bay nhảy, gạt lá khô rơi rụng đi, hé ra những trang giấy viết đầy câu thơ.
Còn cách má»™ An Lan má»™t khoảng xa, ta thấy má»™t ngưá»i, bóng lưng nhá» bé ngồi trước má»™ phần, trong tay cầm tá» giấy viết thÆ¡, lẳng lặng Ä‘á»c.
Trong nháy mắt đó, ta không dám hÃt thở, tưởng rằng đã thấy được vong linh cá»§a An Lan.
Ta lặng lẽ tiến lại gần, chỉ sợ sá»± xuất hiện sẽ là m nà ng kinh hoảng, nếu…….Nếu còn nhìn thấy nụ cưá»i cá»§a nà ng, đúng là ta đã hi vá»ng hạnh phúc quá xa vá»i rồi.
“ An Lan……’’ Ta nhẹ giá»ng gá»i.
Nà ng nghe được thanh âm của ta, quay đầu lại.
Hiện ra má»™t khuôn mặt còn trẻ, mỹ lệ, trà n ngáºp ánh mặt trá»i trên mặt.
Không, đây không phải là An Lan.
Hai chân của ta trong nháy mắt mất đi toà n bộ sức lực, lảo đảo một chút, suýt nữa quỵ xuống.
“ Ta không phải là An Lan, ta tên là Trữ Tá»â€¦â€¦Ngươi sao rồi?’’ Cô gái kia tò mò há»i.
“ Không…Không có gì.’’ Ta miá»…n cưỡng cưá»i.
“ Nà y….Là má»™ bằng hữu ngươi phải không?’’ Cô gái tên Trữ Tá» nhẹ giá»ng há»i.
Ta gáºt đầu.
Ta phát hiện hoa sồ cúc đã nở, sáng bừng lên một mảnh.
Mà u và ng, mà u hoa tưá»ng vy, còn có đóa mà u trắng, Ä‘ung đưa nhè nhẹ trong gió.
“ ThÆ¡ nà y Ä‘á»u là ngươi viết cho nà ng? Ngươi…..cÅ©ng là thi nhân sao?’’ Nà ng lại há»i.
Ta nhá»› tá»›i An Lan gá»i đùa ta như váºy, mỉm cưá»i nói: “Äúng váºy, ta là thi nhân.’’
“ Nà ng tháºt là may mắn, ngươi yêu nà ng như váºy…..†Nà ng thở dà i nói.
Ta không trả lá»i, ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, vươn tay tá»›i, cảm giác má»m mại mà lạnh cá»§a cánh hoa, ôn nhu xẹt qua lòng bà n tay ta.
Vẻ mặt tươi cưá»i cá»§a An Lan má»™t lần nữa hiện lên trong mắt ta, ta không nhịn được dòng lệ quanh mắt.
Sáng sá»›m má»—i ngà y Trữ Tá» Ä‘á»u đến Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a ta, nguyên lai nà ng cÅ©ng là thi nhân.
Cùng ta không giống nhau, nà ng tháºt sá»± là má»™t thi nhân.
Trong thế giới của nà ng, không có giết chóc cùng sợ hãi, chỉ có ấm áp và sự tĩnh tại.
Dần dần, ta phát hiện chÃnh mình rất thÃch cùng nà ng ở má»™t chá»—.
Không, không phải vì ta đã yêu nà ng, chỉ là má»™t ngưá»i trong mà n đêm quá lâu, luôn khát vá»ng ánh mặt trá»i mà thôi.
Sáng sớm hôm nay, ta đang ở trước mộ An Lan nhổ cỠdại, thì Trữ TỠtới.
Hiển nhiên, là do nà ng chạy tới nên mặt đỠbừng, lộ ra thần sắc hưng phấn.
“ Là m sao thế?’’ Ta lãnh đạm há»i.
“ Ta nhìn thấy….thấy được nó,nó, nó đã tới rồi!’’ Nà ng có chút nói năng lộn xộn.
“Ngươi nhìn thấy tá»›i rồi, cái gì tá»›i?’’ Ta hÆ¡i ngạc nhiên, bình thưá»ng nà ng đâu có bá»™ dạng nà y.
“ Sắt Khắc Tắc Tư…..Ta nhìn thấy chiếc thuyá»n má»™ng Sắt Khắc Tắc Tư!’’ Nà ng kÃch động lá»›n tiếng nói.
Ta kinh ngạc má»™t tiếng đứng lên, “Ở nÆ¡i nà o?’’ Ta khẩn trương há»i.
“ Äi theo ta.’’ Nà ng kéo tay ta, hướng bìa rừng âm u chạy Ä‘i.
Chúng ta chạy băng băng, chạy tháºt nhanh, đạp lên cá» xanh, đá vụn, là m kinh động lÅ© chim, lướt trên mặt đất, hướng ven biển chạy đến.
Rốt cuá»™c, chúng ta ngá»i thấy mùi vị mặn mặn cá»§a nước biển, không khà trở nên ươn ướt, trong là nh, tiếng hải âu kêu to ngà y cà ng rõ rà ng.
Chúng ta dừng ở bến thuyá»n, kịch liệt thở hổn hển.
Trong không khà lất phất mưa lúc sáng sá»›m, trước mắt là má»™t mảng mưa bụi mà u lam, ta không nhìn thấy con thuyá»n nà o.
“ Ở đâu? Nó ở đâu?’’ Ta mỠmịt nhìn xung quanh.
Trữ Tá» cháºm rãi giÆ¡ tay phải lên, ngón tay nhá» bé chỉ nghiêng vá» phÃa trên. Äá»™ng tác tháºt đẹp kia là m ngưá»i ta phải nÃn thở, phảng phất như má»™t thiên sứ dẫn đưá»ng, chiếu sáng phương hướng cho ta.
Ta ngẩng đầu.
Mảnh bụi lam kia hướng bầu trá»i rút Ä‘i, đến gần đám mây, thì lá»™ rõ hình dáng.
Ta nhìn thấy “Sắt Khắc Tắc Tư’’.
Äó là má»™ng ảo tháºt tráng lệ, hình dáng tháºt vÄ© đại, nó hiện hữu trà n ngáºp cả hải dương cùng bầu trá»i, đại địa trước mặt nó có vẻ nhá» hẹp vô cùng.
Cột buồm như rừng đan xen trên đó vô số sợi dây thừng, ngà n vạn cột buồm trắng như những đám mây hội tụ tầng tầng lớp lớp.
Tiếng chuông cùng đà n hạc âm vang, mơ hồ nghe thấy được tiếng ngâm thơ động lòng của các thi nhân.
“ Sắt Khắc Tắc Tư……’’ Ta lẩm bẩm nói như mê sảng. Äây chÃnh là giấc má»™ng thá»i thÆ¡ ấu cá»§a ta, cÅ©ng là hy vá»ng duy nhất, hôm nay, nó đã ở ngay trước mặt ta.
Từ bốn phương tám hướng tá»›i là những thi nhân mặc trưá»ng bà o mà u lam, phô ra những vòng hoa nhiá»u mà u, mang theo nụ cưá»i hạnh phúc, từ trên thuyá»n há» ngồi và o những giá» trúc tháºt lá»›n hạ xuống, sao đó cháºm rãi hướng bầu trá»i lên cao. Trên bến thuyá»n, bóng ngưá»i mà u lam tháºt dà i như con rồng hướng vá» phương xa uốn lượn, cuối cùng biến mất nÆ¡i chân trá»i.
Dưới ánh mặt trá»i, ta đột nhiên thấy ánh phản quang cá»§a khôi giáp, ta cúi thấp đầu xuống theo bản năng.
Äó là vệ binh!
Bá»n hỠở chá»— nà y là m cái gì, ta dùng khóe mắt liếc nhìn lại. Chỉ thấy bá»n há» tiếp nháºn từ trong tay đám thi nhân má»™t tấm huy chương mà u và ng cẩn tháºn kiểm tra, rồi đưa trả lại, sao đó má»›i cho bá»n há» thông qua trạm kiểm soát, Ä‘i ra khá»i cái giá» trúc hướng bến thuyá»n Ä‘i đến.
“Äó là huy chương thi nhân, má»—i thi nhân Ä‘á»u có thể đến hiệp há»™i thi sÄ© để lÄ©nh, cá»§a ta đã lÄ©nh rồi, ngà y mốt thuyá»n sẽ xuất phát, khi đó chúng ta sẽ Ä‘i cùng nhau đến Y Lá»™ Tháºp, có được không?’’ Trữ Tá» hướng đôi mắt xinh đẹp đầy khát vá»ng nhìn ta.
“ ÄÆ°á»£c……được chứ.’’ Ta miá»…n cưỡng mỉm cưá»i nói.
Ta đi lĩnh huy chương thi nhân? Ta chỉ có thể đi hiệp hội sát thủ, lĩnh một cây đao.
Äêm đó, ta ngồi yên lặng ôm gối cho đến bình minh, ngược lại trong lòng lẩm nhẩm hai cái tên: “ Y Lá»™ Tháºp, Sắt Khắc Tắc Tư.’’
Ngà y thứ hai, ta má»™t mình đến cạnh bến thuyá»n, nhìn con thuyá»n má»™ng khổng lồ tráng lệ.
HÆ¡n mưá»i con hải âu kêu to lượn lá» không ngừng, nhắc nhở ta sá»± có mặt cá»§a chúng nó.
Song trong mắt nhìn cá»§a ta, chỉ có duy nhất con thuyá»n má»™ng.
Chẳng biết qua bao lâu, ta thu hồi ánh mắt. Tịch dương đã buông xuống, ngả vá» phÃa chân trá»i, cả bến thuyá»n bao phá»§ bởi quang mang mà u và ng má»™ng ảo.
Ta bước chầm cháºm, tá»›i bên cạnh má»™t ngưá»i vệ binh.
Hắn bắt đầu cảnh giác nhìn ta, tá»±a hồ từ trên ngưá»i ta cảm giác được Ä‘iá»u gì đó không giống ngưá»i thưá»ng.
Sát thá»§ vẫn là sát thá»§, cho dù ta là má»™t sát thá»§ yếu nhược, cÅ©ng có khà chất nguy hiểm không giống ngưá»i bình thưá»ng.
Ta đứng lại trước mặt của hắn.
Sá»± phòng bị trong mắt hắn cà ng Ä‘áºm.
“ Ta muốn biết, nếu ta không phải là thi nhân, thì ta không thể lên thuyá»n được?’’ Ta thẳng thắn há»i.
“ Không phải thi nhân?’’ Hắn nghi hoặc há»i.
“ Không phải thi nhân.’’ Ta khẳng định.
Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta, nói: “Váºy, ngươi có gia đình hiển hách không?’’
"Không có." Ta nói.
“ Tiá»n bạc nhiá»u vô kể?’’
Ta lắc đầu.
“ Dung mạo tuấn mỹ?’’
Ta trầm mặc không nói.
Hắn phảng phất nhìn thấy má»™t sá»± tình buồn cưá»i nhất thiên hạ: “Váºy ngươi dá»±a và o cái gì để lên thuyá»n?’’
Ta nhìn hắn không nói được má»™t lá»i.
“ Ngưá»i bình thưá»ng muốn lên thuyá»n, Ä‘á»u phải trả giá tất cả những gì mình có.’’Hắn nói.
Trong gió biển thổi mạnh, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau.
Hoà ng hôn, ta má»™t ngưá»i ngồi bên cạnh cái bà n.
Ãnh mặt trá»i từ ngoà i cá»a chiếu và o, má»™t ná»a chiếu lên ngưá»i ta, ná»a còn lại giấu trong bóng tối.
Tối cùng sáng Ä‘em khuôn mặt ta như tách rá»i ra.
Ngoà i cá»a truyá»n đến tiếng bước chân quen thuá»™c.
Tiếng bước chân dừng lại ở cá»a, ta nghe thấy tiếng ca cháºm rãi rút Ä‘ao, ca luôn luôn cÆ¡ cảnh như váºy.
Sau đó ca thấy ta.
“ Mẹ nó, là m ta giáºt cả mình, như thế nà o, hôm nay lại không Ä‘i ra ngoà i à ?’’ Ca thở phà o nhẹ nhõm, thu Ä‘ao và o vá».
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, giống như Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i xa lạ.
“ Ngươi là m sao váºy?’’ Bản năng cá»§a hắn cảm giác được có chút không đúng, “Hoắc†má»™t tiếng, hắn xoay ngưá»i sang chá»— khác.
Má»™t cái lưới lá»›n từ trên trá»i úp xuống, Ä‘em hắn gắn và o mặt đất.
“A!’’ Hắn tuyệt vá»ng nổi giáºn gầm lên má»™t tiếng, cố gắng rút Ä‘ao, mấy tên vệ binh vây xung quanh xông lên, Ä‘em cương Ä‘ao đâm và o những chá»— yếu hại cá»§a hắn.
Ta đỠđẫn ngồi ở chỗ đó, giống như đang xem diễn trò.
Ca ở trong võng đình chỉ giãy dụa, thở hổn hển nhìn ta.
Äá»™t nhiên hắn mỉm cưá»i: “Tốt, tiểu tá», ngươi rốt cuá»™c đã trở thà nh má»™t sát thá»§.’’
Sau đó bá»n há» Ä‘em hắn kéo ra ngoà i.
Äi cuối cùng là tên vệ binh mà ta đã gặp trên bến thuyá»n.
Hắn dừng bước, từ trong lồng ngá»±c móc ra cái gì đó ném vá» phÃa ta.
Ta theo bản năng tóm lấy.
Hắc nhếch miệng cưá»i, rá»i Ä‘i.
Ta mở tay ra, một huy chương hình trái tim lóng lánh quang mang mà u và ng trong tay.
Cái nà y, đó là phần thưởng mà ta đã bán đứng ca ca để đổi lấy.
Ca ca ruá»™t cá»§a ta.
Ta đột nhiên bắt đầu phát run, phát run không thể khống chế được.
Hà m cá»§a ta phát ra tiếng “Cạch, cạch’’ , cả ngưá»i ta bắt đầu co rút tháºt nhanh.
Ta liá»u mạng muốn dừng lại, nhưng không là m được.
Ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Ta bắt đầu sợ hãi chÃnh mình.
Bóng đêm phủ xuống.
Hắc ám từ từ đem ta nuốt hết.
Khi ánh dương quang đầu tiên của bình minh chiếu lên mặt ta, mắt của ta rốt cục chuyển động một chút.
Sau đó ta ý thức được, trá»i đã sáng.
Má»™t ngà y má»›i đã bắt đầu, ngà y hôm nay cùng rất nhiá»u rất nhiá»u ngà y trước không há» giống nhau.
Ta đứng lên, cả ngưá»i khá»›p xương rung động kêu “lạch cạch’’, phảng phất đứng lên là má»™t cá»— cương thi.
Ta vô ý thức Ä‘i ra khá»i cá»a, hướng vá» phÃa bến thuyá»n, lá»§i thá»§i bước Ä‘i.
Ta Ä‘i rất cháºm, ta cảm giác vô cùng mệt má»i.
Ta biết phÃa trước chÃnh là giấc má»™ng mà ta khát vá»ng, ngay láºp tức ta có thể thá»±c hiện nó.
Ta vẫn còn cảm giác mệt má»i, không chút vui sướng nà o.
Gió rất lá»›n, cuồn cuá»™n cát bụi đầy trá»i.
Ta nhá»› rõ ngà y đó cùng Trữ Tá» Ä‘i đến bến thuyá»n không phải cái bá»™ dáng nà y.
Ngà y đó ta rất vui sướng.
Trên bầu trá»i má»™t bầy chim nhạn bay qua, giữa ánh mặt trá»i xếp thà nh hình ngưá»i tháºt lá»›n, hình dáng tháºt rõ rà ng.
Má»™t tráºn kình phong thổi qua, đội hình bầy nhạn bị thổi bay, tản Ä‘i.
Chúng nó kêu lên thảm thiết, cố gắng một lần nữa tụ lại cùng một chỗ.
Nhưng cái hình “ngưá»i’’ kia cÅ©ng đã vặn vẹo không giống bá»™ dáng ban đầu.
Ta má» mịt nhìn chúng nó biến mất, ngây ngốc hồi lâu má»›i Ä‘i vá» phÃa trước.
Cuối cùng, ta cÅ©ng Ä‘i tá»›i bến thuyá»n.
Phần lá»›n các thi nhân đã lên “Sắt Khắc Tắc Tư’’ , chỉ còn lại hÆ¡n mưá»i ngưá»i Ä‘ang cùng ngưá»i thân nói lá»i từ biệt.
Xa xa, ta nhìn thấy Trữ TỠđang lo lắng nhìn quanh.
Ta lùi ra phÃa sau má»™t bước, ẩn và o bóng chiếc thuyá»n.
Ta nghÄ© hẳn là nà ng muốn ta Ä‘i ra phÃa trước, mỉm cưá»i cùng nà ng Ä‘i lên chiếc thuyá»n má»™ng.
Ta không cách nà o di động.
Giấc má»™ng cá»§a ta đã không còn ý nghÄ©a gì nữa, bởi vì ta biết cả Ä‘á»i nà y ta sẽ không viết ra được má»™t bà i thÆ¡ nà o nữa.
Vệ binh bắt đầu thúc giục các thi nhân cuối cùng lên thuyá»n.
Trá» TỠđược đẩy lên cái giá» trúc, hướng lên phÃa trên, nâng lên.
Gió thổi mái tóc dà i cá»§a nà ng, ánh mặt trá»i chiếu lên khuôn mặt, sáng rõ tháºt đẹp.
Nà ng vẫn không ngừng trông vỠnơi xa.
Ngưá»i thi nhân cuối cùng cÅ©ng đã lên thuyá»n.
Tiếng kéo dây xÃch neo thuyá»n vang lên ầm ầm, con thuyá»n má»™ng rốt cục xuất phát.
Ngà n vạn cánh buồm trắng căng đầy gió, mang theo những tâm hồn đầy ý thơ hướng phương xa đi.
Ta từ trong bóng râm thong thả Ä‘i ra, Ä‘i tá»›i bên cạnh bến thuyá»n.
Má»™t thân ảnh xinh đẹp nhá» bé xuất hiện ở Ä‘uôi thuyá»n, hướng vá» phÃa ta lá»›n tiếng gá»i gì đó.
Äó là Trữ Tá».
Nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá xa, ta đã không nghe được thanh âm của nà ng.
“ Sắt Khắc Tắc Tư’’ từ từ biến thà nh má»™t Ä‘iểm nhá».
Ta vẫn không nhúc nhÃch, nhìn nó tiêu thất hoà n toà n tại đưá»ng chân trá»i.
Ta mở tay phải, một cái huy chương hình trái tim mà u và ng lẳng lặng nằm trong bà n tay.
Ta đem nó giơ lên trước mắt, tỉ mỉ nhìn ngắm nó một hồi, sau đó dùng sức ném đi.
Mảnh hình trái tim mà u và ng kia vẽ trên không trung má»™t đưá»ng cong mÄ© lệ, rÆ¡i và o trong nước biển.
Dưới ánh mặt trá»i nó hÆ¡i tá»a sáng lóng lánh má»™t chút, phát ra quang mang yếu á»›t, sau đó dá»… dà ng chìm nghỉm xuống biển sâu.
Ta mỉm cưá»i, xoay ngưá»i lại.
Äá»™t nhiên, ta hiểu được ý tứ cá»§a ca ca.
Ca ca nói cuối cùng ta cÅ©ng đã trở thà nh sát thá»§, đó là bởi vì cuối cùng ta cÅ©ng đã bắt đầu giết ngưá»i.
Khi ta giết ngưá»i đầu tiên trong Ä‘á»i.
Ta đã giết chết chÃnh bản thân ta.
Ta há to mồm hÃt lấy không khÃ, gió biển phần pháºt thổi bay trưá»ng bà o mà u Ä‘en.
Ta ngược theo hướng mặt trá»i, bước vá» nÆ¡i dà nh riêng cho ta.
Bước chân cá»§a ta cháºm rãi nhưng kiên định.
Ta biết ở đó có gì.
Ở đó có một thảm cỠxanh rì.
Bên cạnh là má»™t rừng phong ráºm rạp, đỠrá»±c.
Trong rừng có một ngôi mộ phủ đầy hoa sồ cúc.
An Lan đang đợi ta ở đó!