 |
|

17-08-2008, 01:43 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Những ngà y tươi đẹp - Äoà n Thạch Biá»n
Chương 1
Hằng năm, và o đầu tháng tám ở Sà i Gòn trá»i đã đổ những cÆ¡n mưa lá»›p giúp khà háºu cuối mùa nắng bá»›t oi nồng. Năm nay gần hết tháng tám, trá»i vẫn nắng gay gắt, không có lấy má»™t tráºn mưa nhá», khiến không khà ngá»™t ngạt khó thở. Không chịu nổi thứ không khà pha trá»™n vá»›i hÆ¡i nóng đó, tôi quyết định rá»i Sà igòn. Tôi muốn tìm đến má»™t chốn yên tÄ©nh, mát mẻ, xa lánh những cuá»™c vui và bạn bè má»™t thá»i gian để giam mình viết xong táºp tiểu luáºn cao há»c, vì lưá»i biếng tôi đã đệ trình Há»™i đồng Giám khảo trá»… mất má»™t năm.
Sau bữa ăn tối gia đình tôi thưá»ng chẳng mấy khi ngồi quây quần vá»›i nhau để bà n định má»™t chuyện gì. Có lẽ vì thiếu những món ăn nóng hổi, bốc hÆ¡i trước mắt, nên ai nấy Ä‘á»u tránh nói chuyện sợ hao tốn sức khá»e. Cho nên vừa uống nước trà xong, má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i má»—i nÆ¡i khác nhau.
Ba tôi vá»™i và o phòng khách mở tivi để nghe tin tức quốc ná»™i và quốc ngoại trong ngà y. Mẹ tôi xuống bếp giúp ngưá»i là m thu dá»n bếp núc. Cô em gái tôi lên lầu ôm chiếc máy cassette và o lòng, Ä‘em ra sân thượng ngồi ngả lưng trên chiếc ghế bố nghe nhạc.
Bản nhạc luôn luôn được cô em tôi mở nghe đầu tiên là bản Somewhere My Love. Nó ghiá»n bản đó đến ná»—i đã thâu secour và o ba băng khác nhau để có thể nghe hoà i mà không sợ hư băng. Tôi cÅ©ng khoái bản nhạc đó lắm, khi má»›i nghe lần đầu trong phim Doctor Zhivago, nhưng từ khi bị cô em bắt nghe má»—i tối má»™t lần, tôi đâm thù bản nhạc đó kinh khá»§ng.
Có lần bản nhạc đó đã là m tôi điên đầu, phải chạy ra sân thượng nói với nó.
- Nà y nhá», có ai thèm yêu em đâu mà tối nà o cÅ©ng phải thắc mắc ngưá»i yêu em ở chốn nà o?
Con nhá» ngẩng mặt nhìn tôi, trả lá»i tỉnh bÆ¡.
- Em đã có tình yêu. Chà ng ở trong chiếc máy cassette nà y và má»—i tối chà ng Ä‘á»u đến vá»›i em bằng tiếng nhạc. Anh không thấy ngưá»i yêu cá»§a em sao?
Tôi cứng miệng chẳng biết đáp ra sao, đà nh lá»§i thá»§i Ä‘i xuống thang lầu và rá»§a thầm. Bố khỉ ngưá»i yêu cá»§a mà y... cầu trá»i cho mà y trợt chân ngã từ sân thượng xuống đất vỡ đầu cho hết mÆ¡ má»™ng!
Còn tôi, sau má»—i bữa ăn tối, để tránh ở dưới nhà nghe tin tức quốc ná»™i và quốc ngoại nhức đầu và để tránh lên lầu nghe bản nhạc Somewhere My Love Ä‘iên đầu, tôi đã lấy xe gắn máy chạy lòng vòng các đưá»ng Nguyá»…n Huệ, Lê Lợi để “rá»a mắt†hay đến nhà bạn bè ngồi đấu láo đến chÃn giá» má»›i trở vá» nhà .
Vì sá»± “phân tán má»ng†đó nên tôi phải trình bà y ý định rá»i Sà igòn má»™t thá»i gian, ngay trong bữa ăn tối để ba má và em tôi Ä‘á»u được biết. Miệng Ä‘ang nhai má»™t miếng thịt vịt luá»™c chấm vá»›i nước mắm gừng, ba tôi nói :
- Ba nghÄ© con nên lên Äà Lạt ở trá» nhà chú Long. Trên ấy yên tÄ©nh, mát mẻ, con dá»… là m việc.
Chú Long là em ruá»™t cá»§a ba tôi. Chú khá già u, có nhiá»u vưá»n cây ăn trái và má»™t ngôi nhà lá»›n ở Trại Hầm Äà Lạt. Nhưng tôi không thÃch lên nhà chú tôi và o dịp nà y. Tôi sợ thà nh phố Äà Lạt. Thà nh phố cá»§a giá lạnh và sương mù đã khiến đầu óc tôi lúc nà o cÅ©ng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng chẳng thể chú tâm suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì cho đến nÆ¡i đến chốn. Năm qua, tôi đã ở Äà Lạt ná»a năm và chẳng viết được chữ nà o cho táºp tiểu luáºn đã sẵn dà n bà i chỉ cần khai triển thêm.
Sáu tháng ở nhà chú Long, chú đã đối xá» vá»›i tôi rất tốt. Chỉ có bà thÃm luôn miệng gắt gá»ng vá»›i lÅ© con và những ngưá»i giúp việc, khiến tôi bá»±c bá»™i và đôi lúc có cảm tưởng như bà muốn trách cứ tôi đã đến ăn bám gia đình cá»§a bà .
Tôi không nói Ä‘iá»u đó cho ba tôi biết, tÃnh ông rất nóng, ông sẽ dá»i bà n ăn Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại phiá»n trách ngưá»i em trai cá»§a ông ngay. Chuyện chẳng đáng gì, nhưng có thể là m mất sá»± thân thiện trong há» hà ng. Tôi phải phân trần vá»›i ba tôi.
- Con không thÃch lên Äà Lạt nữa. Thà nh phố đó không thÃch hợp vá»›i đà n ông, nhất là ngưá»i không chịu được giá lạnh như con. Vả lại, trên đó Ä‘ang mùa máºn chÃn, con không muốn sẽ bị Ä‘au bụng phải nằm nhà thương như năm qua vì ăn máºn quá nhiá»u.
Má tôi vừa nuốt xong miếng cÆ¡m, bà cưá»i nói :
- Chẳng cứ gì máºn. Vá»›i tÃnh tham ăn uống cá»§a con, cái thứ gì cÅ©ng có thể là m cho con Ä‘au liệt giưá»ng.
Cô em gái tôi còn lúng búng miếng thịt vịt (chắc chắn là thịt đùi ngon nhất, tôi biết rõ tÃnh con nhỠđó quá mà ), nó quay sang nói vá»›i má tôi.
- Mấy nhá» nữ sinh bạn con cÅ©ng là m anh ấy Ä‘au liệt giưá»ng.
Miệng tôi cÅ©ng đầy thịt vịt (dÄ© nhiên không phải là cổ cánh mà là miếng má»), tôi nói :
- Cả cô nữa, cô cÅ©ng là m tôi Ä‘au liệt giưá»ng vì những chầu kem bắt khao sau má»—i lần giá»›i thiệu vá»›i bạn cô.
Nó gắp một miếng gan vịt bỠvà o miệng rồi mới nói :
- Ai bảo anh tham lam đòi giá»›i thiệu cho nhiá»u là m chi.
Khi đĩa thịt vịt đã hết, má tôi đưa ý kiến tôi nên đến sống vá»›i ngưá»i em gái cá»§a bà ở má»™t vùng biển. Dì phong má»—i lần và o Sà i Gòn Ä‘á»u đến ở lại nhà tôi. Dì thưá»ng tả cặn kẽ nÆ¡i dì ở và má»i tôi có dịp ra thăm dì, luôn tiện dạy kèm cho đứa con trai độc nhất cá»§a dì, há»c chuẩn bị Ä‘i thi tú tà i và o năm tá»›i. Tôi nghÄ©, nếu thân thuá»™c vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà trong gia đình, mình sẽ sống dá»… chịu hÆ¡n, nên tôi trả lá»i.
- Vâng con sẽ đến ở nhà dì Phong.
Má tôi nói :
- Con định bao giỠđi?
- Ngay ngà y mai.
- Là m gì mà gấp gáp váºy?
- Chần chừ con sợ mình sẽ thay đổi ý kiến.
- Thì con cũng phải đánh điện cho dì ấy biết trước chứ.
- Con muốn dà nh cho dì Phong sự ngạc nhiên khi bất ngỠthấy con.
Cô em gái tôi che miệng cưá»i.
- Em biết tại sao anh phải đi gấp rồi. Anh đi trốn phải không?
- Việc gì mà phải trốn.
- Anh Ä‘i trốn nợ. Nợ tiá»n và nợ tình đúng chưa?
- Trốn nợ? Äúng. Nhưng không phải nợ tiá»n và nợ tình. Anh Ä‘i trốn bản nhạc “cá»§a nợ†Somewhere My love.
Con nhá» bặm môi đúng dáºy dá»i khá»i bà n. Bắt chước giá»ng lão phù thá»§y Gà Mên trong truyện tranh Xì Trum, nó nói :
- Nị chá»c quê ngá»™ hả. ÄÆ°á»£c rồi, nị sẽ xem ngá»™ “páo chùâ€.
Uống cạn ly trà do ngưá»i giúp việc mang đến, ba tôi nói
- Con định ở đấy bao lâu?
- Äầu tháng mưá»i hai con má»›i phải trình táºp tiểu luáºn, nếu viết sá»›m con sẽ vá» sá»›m.
Ba tôi nhìn đồng hồ Ä‘eo tay và đẩy ghế đứng dáºy. Ông nói trước khi bước và o phòng khách nghe tin tức quốc ná»™i, quốc ngoại.
- Con cố gắng viết cho xong rồi đi là m phụ khảo nếu không lại kẹt đủ thứ chuyện.
Bữa ăn chấm dứt. Cuá»™c bà n định nÆ¡i tôi sẽ đến ở trá» kể cÅ©ng như xong. Tôi lo Ä‘i sá»a soạn quần áo, sách vở để mai Ä‘i sá»›m. Vừa bước chân lên lầu tôi đã nghe bản Somewhere My Love được em tôi mở volume hết cỡ. Chắc nó muốn dùng nhạc đó thay nhạc đám ma đưa tiá»…n tôi.
NghÄ© ngà y mai phải đến ở má»™t nÆ¡i xa lạ có đồng ruá»™ng để hóng gió, có biển cả để bÆ¡i lá»™i và tránh được khà háºu nóng bức ở Sà igòn, tôi vui vẻ nói vá»ng ra sân thượng tối om nhưng biết chắc có cô em gái Ä‘ang ngồi ôm máy cassette ở ghế bố.
- Bản nhạc hay quá. Mở to lên, anh nghe ké vá»›i nhá».
Tôi nghe có tiếng “tách†và bản nhạc đột nhiên ngừng ngang. Con nhá» tắt máy. Tháºt khỉ, lúc tôi nháºn ra bản nhạc Ä‘ang hay, con nhá» lại chẳng muốn cho nghe. Tôi đà nh cất giá»ng vịt đực hát.
- Là là lá... là lá la la la là ...
--------------------------------------------------------------------------------
Truyện còn có tên “Long lanh lệ thầmâ€.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

17-08-2008, 01:44 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Khởi hà nh từ Sà igòn lúc 7: 30. Tôi đến vùng dì Phong ở đúng 12 giá». Chiếc xe đò chạy và o bãi Ä‘áºu cá»§a má»™t quán ăn để hà nh khách xuống ăn cÆ¡m trưa. Giá» nà y có lẽ nhà dì Phong cÅ©ng Ä‘ang ăn cÆ¡m nên tôi theo hà nh khách và o quán. Tôi gá»i má»™t đĩa cÆ¡m sưá»n và má»™t ly đá chanh dùng cho qua bữa. Tất cả hà nh khách Ä‘á»u ăn uống vá»™i và ng rồi lại lên xe ngồi, chuyến xe tiếp tục chạy đến Nha Trang và o buổi chạng vạng.
NÆ¡i đây không có loại xe Honda “ôm†như ở các thà nh phố. Những chuyến xe lam đầy khách ngồi cả trên mui, thưá»ng chạy vút qua và tôi chẳng thể giÆ¡ tay vẫy đón. Nhá»› lại những lá»i dì Phong chỉ bảo, tôi dá»i quán, tay cầm valy đựng quần áo và sách vở, Ä‘i ngược lên quốc lá»™. Hai bên đưá»ng nhà cá»a dá»±ng lên sát nhau, tuy là má»™t vùng quê nhưng thấy tháºt hiếm hoi có những tà ng cây lá»›n trong sân má»—i nhà . Äồng ruá»™ng có lẽ ở phÃa sau những dãy nhà kia, tôi Ä‘oán váºy vì dì Phong đã cho biết ở đây Ä‘a số dân chúng sống bằng nghá» nông.
Từ xa, tôi đã nháºn ra ngôi nhà cá»§a dì Phong dá»… dà ng nhá» những lá»i tả cặn kẽ cá»§a dì má»—i khi Ä‘i Sà igòn ghé thăm gia đình tôi. Ngôi nhà duy nhất ở vùng nà y không quét vôi mà trát bằng những viên đá nhá» xanh nhạt. Trước nhà có hai chữ Thanh Vân mà u Ä‘á». Ngôi nhà má»›i xây cất, cao hai tầng trông to lá»›n, bệ vệ nổi báºt giữa những mái nhà thấp mái ngói Ä‘en đã cÅ©.
Tôi không tưởng nổi sá»± ngạc nhiên cá»§a dì Phong khi nháºn thấy tôi đặt valy trước cá»a nhà . Dì và má»™t cáºu con trai Ä‘ang loay hoay tÃnh toán vá»›i những quyển sổ, ở má»™t chiếc bà n có vân và ng bóng kê sát góc nhà . Tôi nói chà o dì và bà đã buông cây bút Bic Ä‘ang cầm ở tay, đứng trợn mắt ngó tôi, thở hổn hển má»™t lúc má»›i nói được.
- Thằng khỉ, mà y là m dì hết hồn!
Tôi cưá»i.
- ChÃnh dì là m cháu hết hồn thì có. Cháu cứ tưởng dì bị đứng tim.
Bấy giá» bà má»›i cưá»i và há»i thăm tôi vồn vã. Cùng má»™t lúc bà đặt cả chục câu há»i vá» tôi, gia đình tôi, thá»i tiết Sà igòn, và tôi chẳng biết phải trả lá»i câu há»i nà o trước. Cáºu con trai đứng dáºy, chống hai tay lên mặt bà n nói
- Má để anh ấy thở đã chứ. Má há»i lu bù váºy ai trả lá»i nổi.
Dì Phong kéo tay cáºu nhỠđứng trước mặt tôi.
- Quên mất, để dì giá»›i thiệu: Äây là Minh, con trai lá»›n cá»§a dì. Còn đây là anh Thanh, con bác Trung.
Cáºu em cúi chà o tôi. Tóc cáºu để khá dà i. Cáºu mặc chiếc áo thun mà u đỠcó in hình trái tim vá»›i chữ Love và chiếc quần jean ống rá»™ng. Trông cáºu có vẻ là má»™t dân chÆ¡i miá»n quê. Tôi nói :
- Còn chú và em Phượng đâu dì?
- Ông ấy và con nhá» vừa ăn cÆ¡m xong là đi giao hà ng ngay, chiá»u má»›i vá». Mùa hè nghỉ há»c, hai đứa con cá»§a dì Ä‘á»u trở thà nh thư ký phụ giúp việc ghi chép sổ sách. Äang mùa hái Ä‘áºu, công việc khá báºn rá»™n. À, mải nói chuyện quên mất, để dì nói ngưá»i dá»n cÆ¡m cho cháu.
- Cám ơn dì, cháu đã ăn cơm ở quán.
- Sang thế, váºy Minh hãy dẫn anh con lên lầu nghỉ trưa.
Tôi cúi xuống xách valy Ä‘i theo cáºu em. Dì Phong nói
- Bá» valy đấy, dì nói ngưá»i là m Ä‘em lên cho.
Tôi cưá»i.
- Nặng nhá»c gì đâu, để cháu táºp thể dục cho khá»e.
Cáºu em dẫn tôi lên lầu hai cá»§a ngôi nhà . Minh mở cá»a và đưa tôi và o má»™t phòng lá»›n. Em kéo những tấm mà n che cá»a sổ mà u xanh lá cây cho nắng ùa và o. Nhìn ra ngoà i, tôi thấy những cánh đồng lúa và ng nhạt lấp lánh ánh nắng ở phÃa xa, sau dãy nhà bên đưá»ng.
Minh nói :
- Anh ở phòng nà y được không? Phòng vẫn bá» không dà nh cho khách. Em sẽ nói ngưá»i là m thu dá»n lại.
Tôi nhìn quanh căn phòng. Bà n ghế, tá»§ quần áo, giưá»ng nệm, quạt trần, tất cả Ä‘á»u còn má»›i và bốn bức tưá»ng còn thÆ¡m mùi sÆ¡n. Tôi nói :
- Tốt quá rồi, phòng cá»§a anh ở Sà igòn còn nhá» và bê bối hÆ¡n phòng nà y nhiá»u.
Cáºu em cưá»i.
- Em nghe má em ca tụng anh ghê lắm. Hy vá»ng anh sẽ truyá»n cho em Ãt “nghá»â€.
Tôi há»i :
- “Nghá»â€ xoay tiá»n má chăng?
- “Nghá»â€ đó em không cần phải há»c thêm, em dư sức xoay tiá»n má khi cần. Em muốn há»c “nghá»â€ ăn chÆ¡i cá»§a dân Sà igòn để cho bá»n ở đây “lác mắtâ€.
- Chuyện đó dá»… quá mà . Bà i há»c đầu tiên, em hãy bá» chiếc áo thun mà u đỠđi.
- Sao váºy, áo nà y mốt má»›i mà anh.
- Em thấy đó, trá»i Ä‘ang nắng chói chang. Chiếc áo thun mà u đỠrá»±c trông “xốn†con mắt quá. Vả lại, do em ngăm Ä‘en, mà u đỠlà m do em Ä‘en thêm. Em hãy để dà nh chiếc áo đó và o mùa mưa. Ngưá»i ăn mặc đẹp là ngưá»i biết cách chá»n mà u áo và kiểu áo hợp vá»›i thá»i tiết, mà u do và khung cảnh mình sống.
Cáºu em gáºt gáºt đầu.
- Anh nói có lý. Váºy bây giá» em phải mặc áo mà u gì?
- Mà u trắng.
- Cám Æ¡n anh. Bây giá» anh nghỉ trưa, chiá»u em sẽ dẫn anh Ä‘i thăm phố quáºn.
Minh Ä‘i ra, đến gần cầu thang em ngoảnh lại chỉ tay vá» phÃa cuối hà nh lang.
- Em quên nói vá»›i anh, nhà tắm ở phÃa đó.
Tôi nghe tiếng dép cá»§a Minh Ä‘ang Ä‘i nhanh xuống cầu thang, nhá» dần rồi mất hút. Tôi báºt cưá»i cho tÃnh dá»… nể phục cá»§a cáºu em. Vá» cách ăn mặc tôi có biết quái gì đâu. Những lần Ä‘i chÆ¡i vá»›i tôi, cô em gái vẫn luôn miệng chê tôi ăn mặc lôi thôi, chẳng giống con giáp nà o. Nhưng thá»±c hà nh má»›i khó, lý thuyết ai mà chẳng nói được.
Tôi mở valy lấy khăn tắm. Cần phải tắm rá»a, gá»™i sạch lá»›p bụi đưá»ng nhá»›p nhúa bám đầy trên ngưá»i để có giấc ngá»§ trưa thá»a mái, chiá»u còn Ä‘i chÆ¡i.
Tiếng gõ cá»a là m tôi thức dáºy. Suốt buổi sáng ngồi trên xe đò không chợp mắt được. Ngưá»i mệt đừ nên vừa ngả lưng xuống giưá»ng tôi đã ngá»§ má»™t giấc đã Ä‘á»i.
Tiếng gõ cá»a dè dặt vang lên. Tôi há»i :
- Ai đó?
- Em đây.
Nháºn ra tiếng Minh, tôi nói :
- Cứ và o.
Cáºu em đẩy cá»a và o. Em đã thay chiếc áo thun đỠbằng chiếc áo vải sợi mà u trắng có hà ng cúc trước ngá»±c được cà i cẩn tháºn. Tôi mỉm cưá»i nói :
- Chiếc áo hợp với em lắm, nhưng hãy mở một hạt cúc trên cùng trông cho “chic†hơn.
- “XÃch†là gì váºy anh?
- Là ăn mặc đúng điệu.
Minh mở một hạt cúc và nói :
- Anh Ä‘i rá»a mặt rồi em đưa anh Ä‘i dạo phố.
Rá»a mặt và thay quần áo xong, tôi theo Minh xuống nhà . Dì Phong Ä‘ang ngồi ở bà n đếm tiá»n thấy tôi Ä‘i, dì cưá»i há»i :
- Ngủ được không?
- Dạ, cháu ngá»§ má»™t giấc chẳng còn biết trá»i trăng gì nữa.
- Dì sợ cháu lạ nhà ngủ không được. Má cháu nói cháu rất khó ngủ.
Tôi cưá»i.
- Có lẽ tại đây yên tỉnh nên cháu ngủ dễ dà ng.
Minh nói
- Con đưa anh ấy đi xem phố huyện.
- Có gì mà xem. Cả huyện còn nhá» hÆ¡n má»™t con đưá»ng Sà igòn.
Tôi nói :
- Dạ, miá»n quê chắc có nhiá»u cảnh lạ, cháu cÅ©ng muốn được gặp các cô thôn nữ xem sao.
Dì cưá»i.
- Ôi trá»i, hỠđâu có đẹp bằng các cô ở sà igòn. Hai anh em Ä‘i chÆ¡i nhá»› vá» sá»›m ăn cÆ¡m.
Minh dẫn chiếc Honda mà u Ä‘en từ trong nhà ra. Chiếc xe có ghi đông cao uốn cong và những đồ phụ tùng bằng đồng bóng loáng. Ở bình xăng dán đầy những bông hoa mà u sắc rá»±c rỡ. Tôi nghÄ© cáºu em bà y đặt ăn chÆ¡i kiểu cá» cho bằng dân ở tỉnh, để quên Ä‘i mặc cảm dân quê cá»§a cáºu. Con phố chÃnh chẳng có gì đáng nhìn. Nhà cá»a, quán nước, bà n billard trông có vẻ như má»™t vùng ngoại thà nh sà igòn. Minh chạy xe cháºm hai vòng cho tôi quan sát rồi em quay lại há»i tôi.
- Anh thấy có gì đặc biệt không?
Tôi nói :
- Em chở anh đi xem mấy cánh đồng chắc là thú vị hơn.
Minh rồ ga cho xe chạy nhanh. Ra khá»i quố huyện chừng hai trăm thước, tôi đã thấy những cánh đồng nằm sát hai bên quốc lá»™. Khi quay lại thấy huyện lỵ đã nằm sau dãy đồi trồng chuối và khoai mì, tôi nói Minh ngừng xe. Cáºu em tắt máy dá»±ng xe bên đưá»ng. Tôi Ä‘i xuống ngồi ở má»™t bá» ruá»™ng cá» má»c xanh mướt.
Cánh đồng trải dà i đến táºn dãy núi mà u xanh lam ở phÃa xa. Äồng lúa trong ánh nắng buổi chiá»u và ng rá»±c khiến tôi nhá»› đến mấy bức tranh sÆ¡n dầu vẽ phong cảnh miá»n quê cá»§a cézanne. So sánh những tranh đó vá»›i đồng lúa nà y, tôi phục tà i dùng mà u và ng cá»§a nhà danh há»a ngưá»i Pháp. Thiên nhiên có những mà u sắc đẹp lạ lùng và má»™t ngưá»i vẽ dở như tôi chẳng bao giá» pha trá»™n được mà u sắc đó. Mà u và ng vốn là mà u tôi thù ghét, nhưng nhìn cánh đồng lúa chÃn và ng trước mặt, tôi đã yêu vẻ đẹp óng ả, rạng rỡ, tiá»m ẩn sức sống mãnh liệt cá»§a mà u và ng.
- Anh là m gì mà có vẻ mê cánh đồng nà y quá váºy?
Tiếng Minh là m tôi giáºt mình. Cáºu em đã Ä‘i xuống bá» ruá»™ng và đứng ở bên tôi lúc nà o. Tôi ngắt má»™t gié lúa, bứt hạt bá» và o miệng nhai. Những hạt lúa non má»m ngá»t. Tôi nói :
- Anh má»›i nhìn thấy đồng lúa chÃn lần đầu. Vẻ đẹp nà o má»›i nhìn thấy lần đầu cÅ©ng khiến mình say mê.
Minh cưá»i.
- Anh mê cánh đồng nà y còn hơn nông dân. Nếu là m ruộng chắc anh sẽ trúng lớn.
Cáºu em tôi cÅ©ng biết khôi hà i đấy chứ. Chưa hiểu nhiá»u vá» em, nhưng tôi đã mến em ở tÃnh vui vẻ đó. bất cứ ngưá»i nà o (hay con váºt nà o) biết tạo nụ cưá»i cho ngưá»i khác tôi Ä‘á»u quà mến. Äấy là lý do tôi ưa thÃch con khỉ hÆ¡n các con váºt có bá» ngoà i xinh đẹp. Tôi mến con khỉ, tôi thương con khỉ hÆ¡n vì nó đã là m há» không công cho má»i ngưá»i xem.
Tôi cưá»i trả lá»i cáºu em.
- Biết đâu đấy có thể anh sẽ cưới má»™t cô thôn nữ và láºp nghiệp luôn ở đây. À, ruá»™ng nhà em nằm ở đâu?
- Ruá»™ng nhà em nằm rải rác nhiá»u nÆ¡i, nhưng cho ngưá»i ta thuê hết rồi. Bây giá» chỉ còn rẫy giao cho bác Năm coi.
- Rẫy là gì váºy?
- Äấy là những mảnh đất rá»™ng và ngưá»i ta trồng nhiá»u thứ hoa mầu như Äáºu xanh, Ä‘áºu phụng, khoaimi, dưa. Trong rẫy còn có vưá»n trồng táo, ổi, mÃt, dừa, xoà i.
- Rẫy nhà em ở gần đây không?
- Cách chừng năm cây số.
- Váºy chở anh Ä‘i xem.
- xem hết má»i thứ trong chiá»u nay chắc đến ngà y mai anh phải nằm nhà , vì ở đây chẳng có gì đáng để xem cả.
Tôi bèn xổ danh ngôn.
- Việc gì là m được ngà y hôm nay chớ để đến ngà y mai. Biết đâu ngà y mai anh đau bụng và chẳng thể đi đâu.
- Anh đau bao tỠà ?
- Tim, gan, ruá»™t, bao tá», lá lách, phổi phèo, đầu óc... cái gì trong ngưá»i anh cÅ©ng dá»… Ä‘au. Vì váºy anh rất quà những giây phút khá»e mạnh.
Minh cưá»i.
- Äau cái gì cÅ©ng được, nhưng há»… Ä‘au tim thì mệt lắm.
Tôi vừa ngồi lên xe. Minh đã rồ ga cho xe “vá»t†đi khiến tôi xúyt ngã và phải bám chặt và o hông cáºu em. Hai bên đưá»ng xen lẫn giữa những cánh đồng lúa chÃn và ng còn có những cánh đồng lúa xanh ngắt. Tôi không nhìn thấy bóng má»™t ngôi nhà ở đây. Gió thổi tóc tôi bay ngang tai kêu vo vo như tiếng thông reo ở Äà Lạt.
Xe chạy thêm má»™t lúc má»™t lâu, tôi đã thấy những mái nhà tranh mà u xám tro. Hai bên đưá»ng không còn những cánh đồng lúa, thay và o đó những cây cao cà nh lá xum xuê. Tôi Ä‘oán chúng là những cây xoà i vì đã có dịp thấy hình dáng những cây đó trong những mảnh vưá»n rá»™ng lá»›n ở Long Xuyên.
Äang chạy xe tháºt nhanh trên quốc lá»™, Minh quẹo xe và o má»™t con đưá»ng đầy ổ gà và cho xe chạy cháºm để tránh những chiếc xe lam đầy ngưá»i chạy ngược lên. Dá»c theo má»™t bên đưá»ng có con sông nước phẳng lặng, bên kia sông có đồi cát chạy dà i mà u nâu Ä‘á», Minh cho xe chạy đến má»™t bãi cá» rồi ngừng lại. Em chỉ cho tôi thấy trưá»ng trung há»c cá»§a em nằm ở má»™t bên đưá»ng, gần ngôi đình cổ sắp đổ nát.
Ngôi trưá»ng xây cất theo hình chữ U và đang xây thêm lầu ở dãy lá»›p ngang. Trong sân trưá»ng những cây muồng trổ đầy hoa và ng và những cây phượng đầy quả dà i và dẹp mà u xanh nhợt. Những quả phượng sắp chÃn, như thế ngà y tá»±u trưá»ng chắc cÅ©ng sắp đến. Minh nói :
- Em há»c ở đây từ lá»›p sáu, lúc đó chưa có lá»›p dãy ngang kia. Em Phượng cÅ©ng há»c ở đây, năm nay nó lên lá»›p chÃn. Trưá»ng trông “quê†không anh?
Tôi đáp.
- Không! Trông nó thân máºt lắm, vì nó đúng là má»™t ngôi trưá»ng. Có sân chÆ¡i, cây cối, hà ng rà o, xa chợ búa. Khác hẳn những trưá»ng ở Sà igòn xây cất sát đưá»ng, ôn à o, nhiá»u lầu, cứ như khách sạn hay thương xá.
Minh lắc đầu.
- Chắc anh mê ngôi trưá»ng nà y như mê cánh đồng rồi. Váºy ngoà i nghá» nông anh nên xin dạy thêm ở đây.
Tôi cưá»i vá»— vai Minh.
- Thôi Ä‘i. Anh thÃch xem mấy cái rẫy hÆ¡n.
Minh cho xe chạy dần và o phố. Phố ở đây lá»›n hÆ¡n phố nÆ¡i nhà Minh ở. Nhà cá»a xây sát nhau và toà n là nhà ngói. Có những ngôi nhà có lẽ xây đã gần trăm năm theo kiểu kiến trúc xưa, thấp, nhiá»u cá»™t, loang lổ lá»›p vôi trét chứ không phải xi măng. Có những nhà buôn má»›i xây, to lá»›n, kiểu cá» và vượt lên trên những mái nhà cao là những dà n ăng ten trắng bạc cá»§a máy tivi.
Trên vỉa hè, thưa thá»›t ngưá»i qua lại, tôi chợt trố mắt nhìn má»™t cô bé ăn mặc rất “chic†đang Ä‘i tá»›i. Em mặc áo sÆ¡ mi mà u hồng phấn bá» ra ngoà i quần mà u Ä‘en ống hẹp. Trông tướng em tháºt sang. Khi em Ä‘i ngang, tôi thấy nước da trắng cá»§a em á»ng hồng hình như đã tắm nắng quá nhiá»u.
Những buổi chiá»u ở Sà igòn ngồi ở quán cà phê, tôi đưa mắt nhìn rất kỹ các cô bé Ä‘i lại bên ngoà i cá»a kÃnh, nhưng thú tháºt chưa lần nà o tôi gặp má»™t cô bé “hợp nhãn†như cô bé nà y. Äảo xe lại, chạy nhanh qua cô bé má»™t lần nữa, Minh nói :
- Anh thấy con nhỠđó thế nà o?
- Tuyệt lắm. Em biết cô ta không?
- Biết chứ. Dân há»c ở Tây vỠđó. Má»›i đến đây ở chừng ná»a tháng. Kiêu lắm. Không thèm nói chuyện vá»›i ai đâu. Có ngà y em và tụi bạn sẽ cho ăn đòn.
Tôi buồn cưá»i cho tÃnh cá»§a em giống hệt tÃnh cá»§a tôi ngà y xưa. Ä‚n không được thì đạp đổ. Nhưng khổ ná»—i những gì mình ghét và muốn đạp đổ thưá»ng khiến mình phải nhá»› đến, nghÄ© đến nhiá»u hÆ¡n. Tình “thù†vẫn khiến ngưá»i ta khó quên hÆ¡n tình “thươngâ€. Chắc Minh đã bị cô bé cho “ê mặt†trong má»™t lần nói chuyện là m quen nà o đó, nên cáºu em tôi má»›i háºm há»±c như váºy. Còn háºm há»±c chắc Minh còn “mất ngủ†nhiá»u vì cô bé. Minh nói :
- Anh muốn xem mặt con nhỠlần nữa không?
Tôi nói :
- Thôi. Anh thÃch Ä‘i xem mấy cái rẫy hÆ¡n.
Minh cằn nhằn.
- Mấy cái rẫy có gì đẹp đâu mà anh ham xem dữ váºy.
Biết Minh còn muốn cho cô bé chú ý đến mình nên tôi vỗ vai em bảo.
- Ừ, cÅ©ng nên xem cô bé má»™t lần nữa, không phà cá»§a trá»i. Biết đâu ngà y mai anh sẽ bị Ä‘au bụng...
Chẳng đợi tôi nói hết câu, Minh chống chân xuống đưá»ng là m trụ, quẹo xe tháºt gắt. Chiếc xe chạy nhanh vượt qua cô bé má»™t Ä‘oạn đưá»ng rồi Minh cho xe chạy vòng lại cháºm cháºm. Khi chạy ngang cô bé, Minh bóp còi xe “tin tin tin†và tôi đã báºt cưá»i thấy cô bé đưa hai tay lên bịt tai, nhưng mắt vẫn thản nhiên nhìn vá» phÃa trước. Minh nói :
- Anh thấy con nhỠkiêu chưa. Rồi có ngà y em phải cho nó ăn đòn.
Tôi nói :
- Tại cái còi xe cá»§a em kêu như xe chữa lá»a nên cô bé không dám nhìn. Lần sau, em nên Ä‘iá»u chỉnh cho cái còi kêu êm ái hÆ¡n.
Minh nhẹ tay bóp thá» còi xe. Hai tiếng “tỉn tỉn†vang lên như tiếng heo kêu khi ngái ngá»§. Tôi cưá»i nói :
- Lúc nãy cái còi chịu kêu êm ái như váºy, chá»§ nhân cá»§a nó chắc ăn rồi
Minh phì cưá»i.
- Anh chá»c quê em hả?
Chạy hết con đưá»ng phố trải đá. Minh sang số má»™t cho xe chạy và o con đưá»ng nhá» lầy cát. Hai bên đưá»ng những cây keo lá»§ng lẳng trái chÃn, mở phÆ¡i “cÆ¡m†trắng. Xe leo lên má»™t dốc cao, máy nổ ầm Ä©, rồi lao xuống dốc tháºt nhanh.
Biển hiện ra trước mắt tôi. Xanh thẫm. Tươi Mát. Như xưa. A! Biển, ngưá»i tình đầu cá»§a ta. Tôi không ngăn được tiếng kêu thầm mừng rỡ như gặp lại ngưá»i yêu từ lâu xa cách.
Những ngà y má»›i lá»›n, tôi đã dà nh mối tình đầu cho biển cả ở miá»n Trung. Ngà y đó, tôi vẫn thưá»ng trốn há»c, rướn ngưá»i, cong lưng đạp chiếc xe đạp cá»c cạch trên Ä‘oạn đưá»ng ngược gió dà i bảy cây số để được gặp biển. Gặp biển không phải để bÆ¡i lá»™i, vẫy vùng thá»a thÃch trong nước xanh mát hay đùa nghịch vá»›i những lá»›p sóng bạc đầu. Gặp biển tôi chỉ đúng nhìn mà u sắc thay đổi cá»§a nước và lắng nghe tiếng sóng rầm rì như lá»i kể lể trò chuyện thân tình.
Hình như Rimbaud đã nói “Ngưá»i ta không thể đứng đắn được khi má»›i mưá»i bảy tuổiâ€. Quả tháºt, năm mưá»i bảy tuổi tôi đã chẳng đứng đắn chút nà o. Thay vì dà nh tình yêu cho má»™t cô bé cùng lá»›p đã chú ý đến mình, tôi đã Ä‘em tình yêu ấy dâng cho biển cả. Mưá»i bảy tuổi đã qua Ä‘i đã mưá»i năm. Tôi tưởng tôi đã trở nên ngưá»i đứng đắn. Äã quên biển. Nhưng không ngá» trong lần gặp lại biển bất ngá» nà y, tôi vẫn còn bà ng hoà ng xúc động. Trái tim có lẽ chẳng bao giỠđứng đắn khi nó đã lỡ yêu má»™t cái gì thiếu nghiêm trang.
Tôi chẳng biết nói vá»›i biển Ä‘iá»u gì, dù trong lòng có quá nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói. Ngà y xưa mặc cho bạn bè chế diá»…u là điên khùng, tôi vẫn thản nhiên đứng lẩm bẩm trò chuyện vá»›i biển hằng giá». Kể cho biển nghe những gì mà tôi chẳng thể tâm sá»± vá»›i ai. Bây giá» tôi đã lá»›n. Äã biết xấu hổ. Muốn giữ kÃn những tâm sá»± và chẳng dám thốt nên lá»i trước ngưá»i nà o, ngay cả vá»›i biển hay vá»›i bóng mình. Chẳng dám thốt nên lá»i để chia sẻ những tâm sá»± riêng, đấy có phải là lý do khiến ngưá»i lá»›n cảm thấy khó sống hÆ¡n trẻ thở.
Tôi đang say mê nhìn biển. Minh đã ngừng xe và nói :
- Anh giúp em đẩy xe qua mấy đụn cát kia là tới rẫy.
- Äi thăm rẫy phải khó nhá»c váºy sao?
- Không đâu. Tại em chạy đưá»ng tắt cho mau. Chạy theo quốc lá»™ cÅ©ng được, nhưng hÆ¡i xa và không Ä‘i ngang phố.
Hai anh em hì hục, báºm môi đẩy chiếc xe vượt qua những đụn cát. Äến má»™t hà ng rà o gồm toà n cây xương rồng và những cây dương cao, tôi nghe có tiếng chó sá»§a vang. Má»™t con chó vện ta lá»›n từ hà ng rà o chui ra, chạy xô vá» phÃa chúng tôi. Minh tặc lưỡi kêu: Ki ki. Ki ki. Con chó thôi sá»§a, nhảy chồm lên ngưá»i Minh ngoắc Ä‘uôi mừng rỡ. Minh quay qua nói vá»›i tôi.
- Con ki ki nhà em nuôi để giữ rẫy. Äến mùa trái cây chÃn, ban đêm ngưá»i ta Ä‘i hái trá»™m nhiá»u lắm.
Äi đến má»™t cái cổng là m bằng kẽm gai có khóa, Minh gá»i lá»›n.
- Bác Năm ơi, bác Năm.
Äợi má»™t lúc, có má»™t ngưá»i đà n ông mặc quần áo Ä‘en, tóc lốm đốm bạc ra mở cổng. Minh đẩy xe và o và giá»›i thiệu.
- Äây là bác Năm, ngưá»i coi rẫy. Äây là anh Thanh cá»§a con ở Sà igòn má»›i ra chÆ¡i. Ba con có ở đây không bác?
- Ba cáºu và cô Phượng Ä‘ang đợi ngưá»i ta chất Ä‘áºu lên xe ngoà i kia.
Minh quay sang tôi nói :
- Váºy là khá»e rồi. Anh sẽ gặp ba em và con nhá» là lắc bây giá», khá»i phải đợi đến tối. Anh ngồi lên xe, em chở Ä‘i cho mau.
- Anh muốn đi bộ nhìn rẫy vui hơn.
- CÅ©ng được. Em chỉ sợ anh má»i chân.
Bác Năm Ä‘i trước rồi biến mất sau những lùm cây. Minh dắt xe Ä‘i trên má»™t con đưá»ng nhá» và tôi Ä‘i bên cạnh em. Tôi không biết rõ rẫy cá»§a nhà Minh rá»™ng đến đâu, chỉ thấy cây ăn trái má»c um tùm xanh mướt. Cao hÆ¡n hết là những cây dừa trÄ©u trái và Minh chỉ cho tôi biết những cây xoà i, ổi, mãng cầu, chùm ruá»™t, táo gai, sa bô chê.
Tôi thÃch nhất là những cây táo gai, cà nh lá ráºm rạp vươn ra như má»™t cái lá»ng. Những trái táo lá»›n bằng đầu ngón tay cái, vá» bóng loáng, chÃn và ng, trông no mắt và tôi không ngăn được tÃnh tham ăn, đưa tay hái những trái táo ở các cà nh thấp nhất. Táo dòn tan vỡ trong miệng ngá»t lịm và tá»a hương thÆ¡m dịu dà ng. Tôi há»i Minh.
- Hột táo ăn được không em?
Minh cưá»i.
- ÄÆ°á»£c, nếu anh muốn có má»™t cây táo trong bụng.
- Tháºt đáng tiếc. Luôn luôn ngưá»i ta phải bá» Ä‘i má»™t phần nà o cá»§a cái gì mình ưa thÃch.
Tôi nói váºy khi phải nhả những hạt táo rÆ¡i xuống mặt đất cát.
- Äất nà y bá» không, hả em?
- Ngưá»i ta má»›i nhổ Ä‘áºu xanh và sắp sá»a trồng dưa để lấy há»™t bán và o dịp tết.
Hai bên con đưá»ng cát nhá», cách nhau má»™t khoảng xa, tôi nhìn thấy có hai căn nhà lợp tranh, vách ván, nằm đối diện nhau. Căn nhà nà o cÅ©ng được phá»§ che bởi những tà n cây ăn trái rợp bóng mát. Tôi há»i :
- Nhà cá»§a ai váºy?
Minh chỉ một căn nhà đang có những sợi khói nhỠvươn lên.
- Äấy là nhà bác Năm. Còn căn bên nà y là nhà chú Tám, nhưng chú ấy đã nghỉ việc Ä‘i là m nghá» sá»a xe Honda rồi. Căn nhà bây giá» bá» không.
- Bác Năm sống một mình?
- Không. Bác Năm sống vá»›i vợ và cô con gái. Chị Ngá»c là m y tá ở nhà thương huyện, thỉnh thoảng má»›i vá» nhà .
- Anh sẽ nói với chú và dì cho anh ở căn nhà bỠkhông kia.
Minh cưá»i.
- Anh cần một y tá túc trực để chữa bệnh đau bụng?
Tôi cưá»i đáp :
- Có thể lắm, vì ở đây có nhiá»u trái chÃn.
Từ xa, tôi đã nháºn ra chú Phong là ngưá»i đà n ông Ä‘ang đứng đếm những bao Ä‘áºu xanh do công nhân chất lên má»™t chiếc xe toyota loại pickup. Chú đã đến ở nhà tôi má»™t lần cùng vá»›i dì Phong và tôi không quên được mái tóc cá»§a chú chải ngược vá» sau, bôi đầy dầu chải tóc bóng láng.
Má»™t cô nhá» tóc cá»™t thà nh hai bÃm ở đâu trong lùm cây chạy ra. Em đứng chống nạnh quát.
- Sao anh không ở nhà giúp má. Anh dẫn bạn đi hái táo hả?
Minh trợn mắt quát.
- Äừng há»—n mà y. Äây là anh Thanh con bác Trung ở Sà igòn má»›i ra hồi trưa.
Và Minh quay qua nói với tôi.
- Em đã nói con nhỠnà y là lắc lắm mà . Phượng đó, con gái cưng của ba má em.
Cô nhỠnhìn Minh “xì†một tiếng, rồi vòng tay nói với tôi.
- Em xin lá»—i vì anh thay đổi nhiá»u quá, nên em không nháºn ra.
Tôi ngạc nhiên há»i :
- Em đã gặp lần nà o đâu mà biết anh thay đổi?
- Em biết anh từ hồi anh mưá»i tuổi kia.
Minh quát.
- Äừng xạo mà y. Hồi đó, mà y chưa có mặt ở cõi Ä‘á»i nà y.
Cô nhỠquay qua cãi với Minh.
- Em xạo hồi nà o. Má có cho em xem má»™t tấm ảnh má chụp vá»›i anh Thanh hồi ấy mưá»i tuổi, ở đâu Há»™i An. Anh không tin vá» há»i lại má xem.
Tôi báºt cưá»i.
- Em nói đúng. Hồi đó và bây giá» dÄ© nhiên tôi thay đổi nhiá»u.
Cô nhỠháy mắt ngúyt Minh.
- Anh thấy em nói đúng chưa? hồi đó đầu anh Thanh húi cua trông “cù lần†thấy mồ. Còn bây giá»...
Tôi cưá»i há»i :
- Còn bây giỠthì sao?
- Bây giỠtóc anh dà i lòng thòng trông “cần lù†thấy mồ.
Vừa nói xong, cô nhá» bá» chạy vá» phÃa chú Phong. Minh má»™t tay giữ xe, má»™t tay ôm bụng cưá»i rÅ© rượi
- Em đã nói con nhỠlà lắc lắm mà . Có ngà y em sẽ cho nó ăn đòn.
Khi đến gần chá»— chú Phong đứng, tôi thấy cô nhá» Ä‘ang núp sau lưng chú cưá»i khúc khÃch. Tôi nói chà o chú và chú Phong đưa tay cho tôi bắt.
- Nếu con Phượng không nói trước, chắc chú không nháºn ra cháu. Lần gặp cháu ở Sà igòn cách đây ba năm rồi còn gì. Cháu thay đổi nhiá»u quá. Trông cao và máºp hÆ¡n xưa.
CÅ©ng như dì Phong, chú Phong há»i tôi nhiá»u câu há»i vá» gia đình và vá» chÃnh tôi. Sau cùng chú nói :
- Lâu ngà y mới có dịp ra đây, cháu nên ở lại chơi với các em một tháng.
Tôi nói cho chú biết lý do tôi ra đây, như váºy tôi phải ở lại khá lâu. Rồi tôi ngỠý vá»›i chú tôi muốn ở má»™t mình trong căn nhà bá» trống ngoà i rẫy. Chú nói :
- Ở đây buồn chết và thiếu tiện nghi là m sao cháu sống nổi?
Tôi nói :
- Cháu cần sá»± yên tÄ©nh để là m việc. Vá» tiện nghi cháu chẳng cần gì nhiá»u ngoà i má»™t cái bà n, má»™t chiếc ghế, má»™t cái giưá»ng. CÆ¡m nước cháu có thể tá»± nấu lấy.
Lúc nà y, cô nhá» má»›i rá»i lưng chú Phong, đúng ra góp ý kiến.
- Cơm nước để em nấu giúp cho.
Minh nói :
- Anh Thanh không thÃch ăn cÆ¡m nhão, cÆ¡m khê, cÆ¡m sống do mà y nấu. Äã có ngưá»i khác lo cho anh ấy rồi.
Cô nhá» há»i :
- Anh nấu hả?
- Không, chị Ngá»c.
Chú Phong cưá»i.
- Thằng nà y chỉ nói bá láp. Thôi trá»i sắp tối rồi, chúng ta Ä‘i vá». Chuyện cá»§a cháu, chú sẽ bà n lại vá»›i dì. Bây giá» cháu lên xe cùng vá» vá»›i chú và em Phượng.
Tôi nói :
- Dạ thôi. Cháu vỠbằng Honda cùng với em Minh cho vui.
Minh cưá»i nói :
- Anh Thanh đã ngán con nhỠlà lắc kia rồi!
|

17-08-2008, 01:45 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Dì Phong nhất định bắt buá»™c tôi ở lại nhà dì để chăm sóc việc ăn uống được kỹ cà ng. Tôi phải đưa ra nhiá»u lý do như sá»± yên tÄ©nh, thoáng khà và sống má»™t mình tôi má»›i dá»… là m việc. Tôi cần viết xong táºp tiểu luáºn trong vòng ba tháng để kịp trình Há»™i Äồng Giám Khảo và o tháng mưá»i hai. Nghe váºy, dì Phòng má»›i chấp nháºn đòi há»i cá»§a tôi.
Ba ngà y sau, tôi trở lại rẫy. Căn nhà tranh đã được quét dá»n gá»n gà ng. Trong nhà có má»™t giưá»ng nylon, má»™t chiếc bà n và má»™t chiếc ghế đúng như lá»i tôi yêu cầu, vì không muốn tiếp khách ở đây. Tôi còn có má»™t bếp dầu để Ä‘un nước uống, má»™t phÃch chứa nước sôi để pha cà phê khi cần. Sau nhà có má»™t ảnh nước lá»›n cho tôi tắm rá»a. Còn cÆ¡m ăn, không muốn tôi mất thì giá» nấu nướng, dì Phong đã nhá» bác Năm nấu và đem sang má»—i bữa.
Trên bà n tôi để tất cả những quyển sách cần thiết. Má»™t máy cassette chạy pin và những băng nhạc ưa thÃch Ä‘em từ Sà igòn ra. Khi biết trong vưá»n có má»™t cây trúc đà o nở hoa bốn mùa, tôi đã nhá» bác Năm cưa ngang má»™t ống tre khô và như thế trên bà n còn có thêm má»™t “bình hoa†trúc đà o luôn luôn có những bông hoa đỠhồng tươi thắm.
Táºp tiểu luáºn cá»§a tôi viết vá» Chà Tôn ca (bhagavad Gità ). Äó là má»™t táºp thÆ¡ (nhưng chẳng thÆ¡ má»™ng tà nà o) dà i 700 câu, là má»™t phần rất nhá» cá»§a thiên anh hùng ca vÄ© đại Mahâbhârata dà i 10.000 câu, được sáng tác ở Ấn Äá»™ và o khoảng thế ká»· thứ năm trước Thiên Chúa giáng sinh. Theo các há»c giả, Chà Tôn ca là má»™t cuốn Thánh thư nà o vÄ© đại, đầy đủ và vắn tắt bằng nó. Công việc cá»§a tôi là cố gắng nói lên đầy đủ sá»± vÄ© đại cá»§a táºp thÆ¡ vắn tắt đó, trong táºp tiểu luáºn nhá» bé cá»§a mình.
Tôi quyết định má»—i ngà y phải viết mưá»i trang giấy pelure và trong vòng hÆ¡n má»™t tháng hay tháng rưỡi tôi phải hoà n tất táºp tiểu luáºn. Tôi tá»± viết má»™t thá»i khóa biểu, dán trên ván như sau :
07g: tắm biển
07g: 30: ăn sáng, nghe nhạc
08g: viết
12g: ăn trưa, nghe nhạc
12g30 ngá»§
15g viết
18g30 tắm biển
19g ăn tối, nghe nhạc
20g viết
23g ngá»§
Bị chú ngà y chá»§ nháºt tá»± do.
Tôi đã sống đúng thá»i khóa biểu trên được mưá»i má»™t ngà y. Táºp tiểu luáºn cá»§a tôi đã được 100 trang, không kể bốn trang bìa. Chỉ có 100 trang vì ngà y chá»§ nháºt tôi dà nh thì giá» vá» thăm gia đình dì Phong.
Giữa tháng chÃn, trá»i đã đổ những cÆ¡n mưa ná»a đêm là m không khà mát lạnh và o những buổi sáng, khiến ngưá»i ta dá»… ngá»§ vùi. Nhưng theo thói quen tôi đã thức giấc và o lúc mặt trá»i nhô lên khá»i mặt biển và tiếng chim hót riú rÃt vang lên trong những lùm cây táo ngoà i vưá»n.
Thưá»ng ngà y, tôi cởi trần và mặc quần tắm chạy thẳng ra biển bÆ¡i lá»™i. Sáng nay, trá»i gây gây lạnh tôi phải mặc quần dà i, áo thun và choà ng khăn tắm quanh vai khi rá»i khá»i nhà .
Bầu trá»i, mặt biển đã được cÆ¡n mưa đêm qua tắm gá»™i, trông trong sáng hÆ¡n má»i ngà y. Tôi cất tiếng chà o biển, ngưá»i vợ hiá»n cá»§a ta ở chốn nà y. Gần hai tuần sống ở đây, tôi và biển đã là m lá»… cưới. Biển không còn là ngưá»i tình đầu, thầm thì những lá»i yêu thương lẩm cẩm vá»›i tôi như xưa. Bây giá» biển là vợ tôi và má»—i ngà y “nà ng†có bổn pháºn tắm rá»a kỹ cà ng cho tôi hai lần. Trá»i còn gây lạnh, chạy bá»™ khoảng má»™t cây số cho nóng ngưá»i. Trước khi nhảy xuống biển, tôi tưởng nước lạnh lắm, không ngá» nước biển ấm hÆ¡n không khà trên mặt nước. Tôi trầm mình lặn những hÆ¡i dà i trong khi bÆ¡i ra xa.
Chưa bao giá» tôi gặp má»™t ngưá»i tắm chung vá»›i tôi ở quãng biển nà y. Ngay cả trên bá», tôi cÅ©ng Ãt khi gặp ngưá»i lạ Ä‘i ngang vì rẫy cá»§a nhà Minh ở khá xa khu đông dân cư. Má»™t mình giữa thiên nhiên bao la, tôi kêu rú lên từng hồi má»™t cách man dại rồi báºt cưá»i hặc hặc. Chắc bà vợ biển cá»§a tôi phải bá»±c mình lắm vì đã lấy nhằm má»™t ông chồng khùng.
Khi bÆ¡i và o gần bá», tôi nhìn thấy má»™t cô gái Ä‘ang đứng ở chá»— tôi để quần áo và đang hướng ống nhòm vá» phÃa tôi. Tôi nghÄ© là bé Phượng, nhưng nhìn kỹ quần áo cô gái mặc, tôi biết không phải là cô em há» cá»§a tôi, Phượng đâu có diện áo pull, quần jean “kẻng†như váºy, có lẽ đó là cô Ngá»c, con gái bác Năm ngưá»i giữ rẫy như Minh đã nói, nhưng tôi chưa có dịp gặp mặt lần nà o.
Tôi phá»›t tỉnh ăng lê Ä‘i lên bá». Theo thói quen, tôi nghiêng đầu nhảy và i cái cho nước biển trong tai chảy ra và tôi thấy cô gái vẫn hướng ống nhòm vá» phÃa tôi. Bị quan sát kỹ quá, tôi đâm nhá»™t, chẳng còn phá»›t tỉnh ăng lê nữa.
Tôi Ä‘i nhanh vá» phÃa cô gái, định ôm quần áo vá» nhà tắm lại bằng nước ngá»t.
Khi tôi đến gần cô gái thả ống nhòm Ä‘eo tòn teng trước ngá»±c và Chúa Æ¡i, nà ng đâu phải là ngưá»i xa lạ. Nà ng chÃn là cô bé “kiêu lắm†mà tôi và Minh đã gặp ở ngoà i phố hôm nà o. Cô bé nhìn tôi từ đầu đến chân rồi buông tiếng thở dà i.
- Ông là m tôi thất vá»ng!
Theo đúng truyá»n thống con trai Bắc kỳ “ăn miếng trả miếng†chứ không có nhưá»ng nhịn.
- Chắc em tưởng tôi là “kép độc†cá»§a má»™t gánh cải lương mà em ưa thÃch, vừa má»›i từ Sà igòn ra huyện hát phải không?
- Không. Tôi tưởng ông là má»™t quái váºt. Nghe tiếng kêu rú vang mặt biển, tôi đã đưa ống nhòm ra quan sát hy vá»ng được thấy má»™t quái váºt thá»i tiá»n sá» còn sống sót ở biển nà y, không ngá» chỉ là ông. Má»™t ngưá»i rất tầm thưá»ng vì có đủ đầu, mình và tay chân.
Nghe cô bé trả lá»i, tôi biết nà ng chẳng phải thuá»™c loại “con nai và ng ngÆ¡ ngác†mà là “con nai và ng có sừngâ€. Äúng là dân há»c ở Tây vá», miệng lưỡi “ăn ngưá»i†lắm. Tôi cúi xuống ôm quần áo và o ngục định “lỉnh†cho xong chuyện, nhưng cô bé còn nói vá»›i theo.
- Ông không cảm ơn tôi à ?
Dòng máu nóng trong tôi đột nhiên nổi lên cuồn cuá»™n như thác đổ. Tôi đâu phải là hạng đà n ông để cho mấy cô “nhÆhạ mình bằng “võ miệng†dá»… dà ng. Tôi gắt :
- Cảm ơn cô. Cái búa!
Cô bé báºt cưá»i rồi khum tay che miệng
- Ông ăn nói “bất lịch sịch†quá. Tôi đã mất thì giỠđứng coi chừng quần áo cho ông khá»i bị mất cắp, váºy mà ông không thèm má»™t lá»i cám Æ¡n tá» tế.
Tôi nhún vai trả lá»i :
- Tôi có “thuê†cô coi hộ quần áo hồi nà o đâu. Ở khúc biển nà y có ma nà o đến mà sợ mất cắp.
- Váºy mà vừa rồi có má»i ngưá»i sắp lấy cắp quần áo cá»§a ông, nếu không có tôi ngăn cản.
Tôi ngó quanh há»i :
- Ai đâu?
Cô bé chỉ và o mặt cô và đáp.
- ChÃnh tôi.
Tôi báºt cưá»i hặc hặc. Má»—i khi tôi báºt cưá»i hặc hặc thì lạ lùng thay dòng máu trong tôi lại phẳng lặng như “nước hồ thu†Tôi trở nên ăn nói rất dịu dà ng, nhưng có duyên hay không thì còn phải xét lại.
- Cám ơn em đã coi giùm quần áo. Sao em không xuống biển tắm? Nước ấm lắm.
Cô bé nói :
- Tôi chỉ thÃch nhìn biển.
“Nhìn biểnâ€. Chúa Æ¡i, tôi đã hiểu cô bé nà y mắc chứng bệnh thiếu “đứng đắn†như tôi ngà y xưa. Tôi há»i :
- Em mưá»i bảy tuổi phải không?
- Ai nói cho ông biết váºy?
- Rimbaud.
- Rimbaud?
- Phải. Ông ấy đã nói “Ngưá»i ta không thể đứng đắn khi má»›i mưá»i bảy tuổiâ€.
- Ông nghÄ© tôi là ngưá»i thiếu “đứng đắnâ€.
- Phải. Khi em đã Ä‘i bá»™ má»i chân ra biển, nhưng không tắm mà chỉ đứng nhìn.
- Như váºy, tôi thiếu “đứng đắn†hÆ¡i sá»›m vì má»™t tuần nữa má»›i ăn sinh nháºt mưá»i bảy tuổi.
Mặt trá»i má»c lÆ¡ lá»ng trên mặt biển xanh thẫm như má»™t quả bóng bóng bay mà u đỠrá»±c, Ä‘ang chuyển dần sang mà u và ng óng. Không Ä‘eo đồng hồ, nhưng tôi cÅ©ng biết đã đến giỠăn sáng theo thá»i khóa biểu. Tôi nói vá»›i cô bé
- Nếu em rảnh, má»i em đến nhà tôi uống cà phê. Nhà tôi ở trong rẫy kia.
Tôi chỉ tay cho cô bé thấy những tà ng cây xanh vươn cao ở phÃa sau những đụn cát. Cô bé nói :
- Vâng. Tôi sẽ uống, nếu cà phê ông pha không quá tệ.
Tôi quà ng khăn tắm quanh vai bước Ä‘i trước và cô bé Ä‘i theo bên cạnh. Buổi sáng mát rượi. Trên những đụn cát vẫn còn ẩm ướt, dấu vết cá»§a tráºn mưa đêm qua chưa biến mất. Tôi dẫn cô bé Ä‘i trên má»™t đưá»ng mòn nhá» bé để tránh những cây cá» chông chông hình cầu tua tá»§a những gai dà i đâm và o ống chân Ä‘au buốt.
- Nà y cô bé...
- Tôi lá»›n rồi, xin ông đừng gá»i tôi là “cô béâ€.
- Váºy, nà y “cô lá»›nâ€...
- Ồ, tiếng đó nghe kỳ quá.
- Váºy thì “cô vừa vừaâ€...
- Thôi, ông cứ gá»i tôi là “cô bé†đi cho được việc.
- Nà y cô bé, có phải em đã há»c ở bên tây vá»?
- Không phải bên Tây đâu, tôi há»c ở Bỉ.
- Nhưng chắc em cũng rà nh Pascal.
- Phải. Má»™t nhà tư tưởng lá»›n ngưá»i Pháp.
- Chắc em cÅ©ng biết ông ấy đã nói câu: “cái tôi là cái đáng ghétâ€.
- Phải. Tôi đã là m má»™t bà i luáºn vá» câu nói đó.
- Như váºy em bá» xưng “tôi†được không?
- Tại sao?
- Ở tuổi em, xưng “tôi†là cái đáng ghét.
- Äấy là cái giá phải trả cho ly cà phê cá»§a ông?
- Không đắt lắm đâu cô bé, khi em được uống cà phê do chÃnh tay tôi pha.
- ÄÆ°á»£c rồi “em†đồng ý vá»›i Ä‘iá»u kiện ông phải tiếp tục xưng “tôiâ€.
- Tại sao tôi không được phép dùng tiếng “anh†cho ngá»t ngà o.
- Vì ông xứng đáng với tiếng “tôi†đáng ghét.
Nắng buổi sáng còn yếu, phải khó nhá»c má»›i chiếu xuyên qua được những lùm cây thấp xuống mảnh đất trước nhà những đốm và ng nho nhá». Tôi mở tung tất cả các cánh cá»a cá»§a căn nhà tranh để xua Ä‘uổi bóng tối còn ẩn ở góc nhà . Tôi kéo ghế má»i cô bé ngồi, rồi Ä‘i bắc ấm nước lên bếp dầu. Ra sau nhà tắm rá»a xong, tôi mặc quần áo chỉnh tá» pha chế cà phê.
- Em uống cà phê đen hay cà phê sữa?
- Em không uống được sữa, ông cho em ly cà phê đen.
Tôi pha cho cô bé má»™t phin cà phê và o chiếc tách trắng uống trà và pha cho tôi má»™t ly cối sữa nước sôi. Tôi cầm phin cà phê lên cho nhá» và i giá»t xuống ly sữa rồi đặt chiếc phin xuống lại chiếc tách.
- Ông không uống được cà phê?
- Buổi sáng tôi uống một ly “pạc xỉu†để được no đến trưa.
Trên bà n có hai trái bắp luá»™c đã nguá»™i. Chắc bác Năm đã Ä‘em qua lúc tôi ra biển tắm. Má»—i sáng, bác thưá»ng Ä‘em qua cho tôi bắp luá»™c hay khoai mì, khoai lang luá»™c để ăn lót dạ. Tôi rất khoái mấy món ăn miá»n quê đó, ăn chúng tôi thấy ngon miệng hÆ¡n ăn bánh mì bÆ¡ đưá»ng như ở Sà igòn. Tôi bóc vá» má»™t trái bắp má»i cô bé. Em cầm lấy, tẻ từng hạt rồi bá» và o miệng nhai. Ä‚n kiểu đó chắc đến mai má»›i xong. Tôi thÃch ăn kiểu “thổi kèn harmonica†hÆ¡n và chỉ má»™t phút sau (chắc không lâu đến má»™t phút đâu ) trái bắp trong tay tôi đã trÆ¡ cùi.
- Ông ngồi Ä‘i chứ, sao đứng hoà i váºy?
Trong nhà chỉ có má»™t chiếc ghế, tôi phải kéo chiếc giưá»ng nylon đến gần bà n và ngồi xuống. Chiếc giưá»ng thấp, má»—i lần muốn cầm ly sữa trên bà n tôi lại nhổm ngưá»i dáºy. Biết có ngà y cô bé sẽ đến nhà nà y, chắc tôi đã xin dì Phong hai chiếc ghế.
Cô bé xúc má»™t Ãt đưá»ng bá» và o tách cà phê khuấy Ä‘á»u. Em há»i :
- Ông sống ở đây một mình?
- Không. Tôi sống với cái bóng của tôi nữa. Em muốn nghe nhạc không?
Cô bé gáºt đầu.
- Nếu ông có băng nhạc hòa tấu nà o đó.
Tôi đứng dáºy tìm trong đống băng nhạc má»™t cuốn băng tôi đã thâu những bản nhạc đệm trong các cuốn phim mà tôi ưa thÃch. Cuốn băng từ ngà y ở đây tôi chưa nghe lại lần nà o. Tôi bá» cuốn băng và o máy cassette và há»i :
- Em có yêu cầu bản nà o không?
- Ông hãy cho em nghe bản nà o ông thÃch nhất.
Tôi ấn nút rewinh cho cuốn băng chạy ngược lại. Bản nhạc tôi thÃch nhất đã được thâu ở đầu cuốn băng. Tôi ngồi xuống giưá»ng, đánh diêm châm thuốc hút, chỠđợi tiếng nhạc vang lên. Hy vá»ng cô bé cÅ©ng thÃch bản nhạc đệm trong cuốn phim Quelque’un dernier la porte do charles Bronson đóng. Bản nhạc có lẫn tiếng sóng và tiếng chim hải âu kêu, được đệm trong Ä‘oạn phim má»™t ngưá»i đà n ông mất trà đi trên bá» biển cố nhá»› lại xem mình có phải là thá»§ phạm cá»§a má»™t vụ án mạng.
Äoạn nhạc dạo vang lên khiến tôi giáºt mình. Tôi đã bá» lầm băng nhạc rồi chăng? Không, trong đống băng nhạc cá»§a tôi là m gì có bản nhạc quái quá»· đó. Bản nhạc Somewhere My Love. Bây giá» tôi má»›i hiểu sá»± “páo thù†cá»§a cô em gái tôi. Con nhỠđã tráo đổi cuốn băng cá»§a nó để tôi Ä‘em ra ngoà i nà y nghe cho bá» ghét. Tôi đứng dáºy định tắt bản nhạc phải gió đó Ä‘i, cô bé đã gáºt gù nói
- Không ngỠông hợp “gout†vá»›i em. Em rất thÃch nghe bản Somewhere My Love, nhất là những ngà y sống ở Bỉ, khi phải giam mình trong phòng nhìn tuyết rÆ¡i trắng xóa phá»§ kÃn má»i váºt bên ngoà i.
ÄÆ°á»£c cô bé nháºn là hợp gout, tôi không dám Ä‘Ãnh chÃnh, đà nh ngồi im trên giưá»ng, báºm môi cố gắng chịu đựng cho bản nhạc cá»§a nợ qua Ä‘i. Lấy má»™t quyển sách dà y cá»™m trên bà n, cô bé láºt xem và i trang rồi để lại chá»— cÅ©. Em nói :
- Ông là m rẫy mà cÅ©ng chịu khó Ä‘á»c sách mở mang kiến thức ghê. Loại sách Philo nà y em không dám Ä‘á»c vì sợ nhức đầu.
Tôi đà nh phải “thanh minh thanh nga†cho cô bé biết, tôi từ đâu đến và đến đây để là m gì. Em cưá»i nói
- Không ngỠông há»c cao dữ váºy. Em xin lá»—i đã lầm tưởng ông là má»™t nông dân.
Tôi cưá»i.
- Em không tưởng lầm đâu. Tôi định lấy vợ quê và sống bằng nghá» nông. Còn em, em vui lòng cho tôi biết sÆ¡ qua vỠ“tiểu sá»â€ được chứ?
- Je suis comme je suis. Ông thấy em như thế nà o thì em như thế ấy. Chẳng có gì đáng nói thêm.
- Thì em cũng có thể nói cho tôi biết em từ đâu đến chứ?
- Từ sương mù.
- Chắc em là “thi sÄ©â€.
- Em không nói đùa đâu. Em từ thà nh phố sương mù Äà Lạt xuống đây.
Váºy mà tôi cứ tưởng em từ ngoại quốc vỠđây nghỉ hè.
- Em vỠnước hơn hai năm rồi. Em đến đây không phải để nghỉ hè mà để...
Cô bé ngừng nói. Em nhắm mắt lại rồi thở dà i.
- Thôi ông ạ. Hiểu nhau nhiá»u chúng ta sẽ khó thân vá»›i nhau.
Thấy em có chuyện buồn muốn giấu nên tôi há»i lảng sang chuyện khác.
- Má»—i sáng em Ä‘á»u Ä‘i “nhìn†biển sá»›m như hôm nay?
Cô bé bưng tách cà phê lên uống một ngụm nhỠrồi áp chiếc tách và o má.
- Em thưá»ng Ä‘i quanh quẩn ở khúc biển phÃa gần quố và o hai buổi sáng và chiá»u. Ãt khi em Ä‘i lên trên nà y. Còn ông sáng nà o cÅ©ng Ä‘i tắm biển chứ?
- Tôi tắm cả buổi chiá»u nữa. Nếu em thưá»ng Ä‘i lên khúc biển nà y, chắc tôi gặp em từ lâu.
Cô bé đặt tách cà phê xuống chiếc đĩa trên bà n, chợt nhá»› ra chuyện gì em ngẩng đầu lên há»i tôi.
- Ông sống ở đây như ngưá»i ở ẩn, là m sao biết được em ở ngoại quốc vá»?
- Cáºu em há» cá»§a tôi nói có biết em.
- Em ông là ai váºy kìa?
- ChÃnh cáºu là ngưá»i đã bóp còi xe Honda kêu vang như còi xe chữa lá»a khi gặp em ngoà i phố.
Cô bé cưá»i gục gục đầu.
- Em nhớ ra rồi. Mà sao ông biết chuyện ấy, em ông kể lại à ?
- Lần ấy, tôi ngồi ở phÃa sau xe Honda.
- Chúa Æ¡i, váºy mà em cứ tưởng hai “nhóc†nà o trêu em.
Tôi cưá»i há»i :
- Hình như đã có lần em “chá»c quê†cáºu em tôi?
- Vâng. Có má»™t tối em và o uống cà phê ở má»™t quán gần nhà thá». Em ông đã đến xin được trả tiá»n. Ông biết em là m sao không?
- Em đã trả luôn ly cà phê cho cáºu em tôi?
- Là m gì có chuyện đó. Em đã nói bà chá»§ quán gói cho em mưá»i cái bánh ngá»t, để em ông trả tiá»n luôn.
Tôi báºt cưá»i
- Hèn chi cáºu em tôi có vẻ “cay cú†em lắm.
Cô bé bưng tách cà phê lên uống một ngụm nữa rồi nói :
- Mấy giỠrồi ông?
- Tôi đứng dáºy tìm chiếc đồng hồ Ä‘eo tay để lẫn trong đống sách bừa bá»™n trên bà n.
- Tám giỠbốn lăm.
Cô bé vá»™i kéo ghế đứng dáºy.
- Trá»… giá» rồi. Em xin phép ông, em vá».
- Ngồi chÆ¡i đã. Em có chuyện gì mà cần vá» gấp váºy?
Cô bé chỉ tấm bìa ghi thá»i khóa biểu tôi dán trên vách.
- Em đã là m mất bốn mươi lăm phút viết lách của ông rồi.
- Ôi, có gì quan trá»ng đâu. Chiá»u tôi viết cÅ©ng được. Em cứ ngồi nói chuyện cho vui.
Cô bé lắc đầu
- Không nên là m sai những gì mình đã hoạch định, ông ạ, chỉ cần là m sai một lần rồi sẽ sai mãi.
Tôi xé tấm bìa ghi thá»i khóa biểu, vo tròn lại ném qua cá»a sổ.
- Thá»i khóa biểu đó xưa rồi. Tôi đã áp dụng má»™t thá»i khóa biểu má»›i sáng nay nghỉ.
Cô bé cưá»i nói :
- Thôi để dịp khác chúng ta sẽ gặp nhau. Em có lá»i khen cà phê ông pha rất ngon.
- Váºy em hãy ngồi lại đây, tôi pha cho em má»™t ly nữa. Ly thứ hai, tôi luôn luôn pha ngon hÆ¡n ly đầu nhiá»u.
Cô bé lắc đầu.
- Cảm ơn ông, em đã no.
Tôi định đưa cô bé vá» má»™t Ä‘oạn đưá»ng, nhưng em không chịu. Tôi đà nh đứng tá»±a cá»a nhìn theo, cho đến khi em Ä‘i khuất sau hà ng cây xương rồng có những nụ hoa đỠtươi.
Trở và o nhà , tôi tắt máy cassette, đá chiếc giưá»ng nylon vá» chá»— cÅ©. Ngồi xuống ghế, tôi rá»§a thầm. Bố khỉ, cái thá»i khóa biểu hại chá»§. Tôi lấy tấm bìa khác ghi ngay má»™t thá»i khóa biểu má»›i.
07g tắm biển
07g30 ăn sáng, nghe nhạc
08g chơi
12g ăn trưa, nghe nhạc
12g30 ngủ hay thức nói chuyện cũng được
15g chơi
18g30 tắm biển
19g ăn tối
20g viết chút Ãt hay chÆ¡i
23g chắc chắn phải ngủ để lấy sức mai chơi tiếp
Bị chú được quyá»n thay đổi cho phù hợp vá»›i tình thế.
Tôi gạch thêm hai gạch mà u đỠdưới dòng chữ bị chú cho chắc ăn. Ba má tôi nếu được Ä‘á»c tấm thá»i khóa biểu nà y, chắc sẽ hà i lòng ghê gá»›m vá» sá»± “chăm chÆ¡i†cá»§a tôi.
Nhìn đồng hồ đã hÆ¡n chÃn giá». Tôi lấy xấp bản thảo táºp tiểu luáºn ra viết tiếp. Trang giấy trắng trải ra trước mặt sáng nay, sao bá»—ng rá»™ng mênh mông hÆ¡n cả sa mạc Sahara. Như ngưá»i lữ hà nh đói khát lạc đưá»ng trong sa mạc, không còn phân biệt được phương hướng: Äông, Tây, Nam, Bắc. Mắt hoa lên như nhìn đâu cÅ©ng thấy “ốc đảo†có giếng nước ngá»t và hà ng dừa trÄ©u trái. Tôi cÅ©ng chẳng còn phân biệt được Karma vá»›i Arjuna, Jnâna-mârga vá»›i Karma-mârga, Asat vá»›i Sat... Mắt hoa lên, nhìn đâu cÅ©ng thấy “cô bé†có đôi mắt Ä‘en láy và nụ cưá»i tươi mát.
Brahmâ Æ¡i! Há»c hà nh kiểu nà y chắc có ngà y con sẽ gặp Ngà i ở chợ trá»i.
Tá»± dưng cÆ¡n hứng trong ngưá»i tôi nổi lên dà o dạt, tôi cầm bút say mê viết. Sau má»™t hồi hì hục là m việc, tôi quăng bút nhìn lại công trình sáng tác cá»§a mình. Lạ lùng chưa, trên mặt giấy chẳng có chữ nghÄ©a, sáng nay tôi cho chúng Ä‘i chá»— khác chÆ¡i.
Tôi khoái bức tranh “bất đắc dĩ†do mình “viết†ra lắm lắm. Tôi dán bức tranh lên vách, châm má»™t Ä‘iếu thuốc ngồi ngả lưng ở ghế dá»±a ngắm nghÃa má»™t cách say mê. Nhưng, Chúa Æ¡i! Sao cà ng nhìn lâu tôi cà ng thấy hình ngưá»i trong tranh chẳng giống cô bé tà nà o mà lại giống tôi y hệt. Giống tôi thì dán lên vách là m cái quái gì. Tôi giá»±t bức tranh ra khá»i vách và xé vụn ném ra ngoà i cá»a sổ. Ngoà i cá»a sổ là thùng rác vÄ© đại cá»§a tôi.
Trà nhá»› tôi vốn rất kỳ dị. Nhiá»u khi má»™t và i chữ Anh, Pháp hay Phạn ngữ rất thông thưá»ng váºy mà tôi vẫn quên “béng†đi mất. Muốn viết những chữ đó ra trên giấy, tôi phải khó nhá»c tra lại từ Ä‘iển. Những ngưá»i thân xa cách lâu ngà y khi gặp lại vẫn thưá»ng trách tôi “vô tình†vì sau má»™t hồi chuyện trò “cà kê dê ngá»—ng†tôi đã xin lá»—i há»i há» tên gì? Ngay địa chỉ nhà tôi, tôi cÅ©ng thưá»ng viết sai số nhà hoà i hoà i. Má»—i khi gởi thư cho ai, tôi phải móc và lấy thẻ sinh viên xem lại địa chỉ cho chắc.
Cái gì tôi cÅ©ng chỉ nhá»› loáng thoáng. Nhất là những khuôn mặt ngưá»i khác, tôi chỉ nhá»› được má»™t, hai Ä‘iểm khác biệt nà o đó mà thôi, nhưng chắc chắn tôi không thể nà o quên hẳn hỠđược dù chỉ nhìn thoáng qua má»™t lần.
Nhưng có Ä‘iá»u lạ là khi tôi cố quên má»™t cái gì thì cái đó lại hiện ra rõ rà ng trong óc. Äã nhiá»u lần tôi cố quên hẳn khuôn mặt mấy ông chá»§ nợ, nhưng buồn thay chÃnh những lần cố quên đó, khuôn mặt cá»§a mấy ông lại lù lù hiện ra rõ rà ng đến ná»—i tôi có thể nói chÃnh xác lông mÅ©i cá»§a ông nà y dà i hÆ¡n lông mÅ©i cá»§a ông kia mấy milimét.
Sợ có thể quên Ä‘i khuôn mặt cá»§a cô bé hay nhẫm lẫn em vá»›i cô gái ở má»™t tiệm cầm đồ bình dân sà igòn, luôn miệng chê đồng hồ cá»§a tôi cÅ©, má»—i khi tôi Ä‘em đến cầm vì kẹt tiá»n Ä‘i ciné. Tôi nghÄ© phải tìm má»™t váºt gì đặt trước mặt để dá»… dà ng liên tưởng đến em.
Tôi mở valy lấy ra táºp nhạc “ca khúc cho ngưá»i tình bé nhá»â€ cá»§a má»™t anh bạn gá»i tặng. Bìa táºp nhạc đã in lại má»™t bức tranh sÆ¡n dầu cá»§a Ä‘inh Tiến Luyện vẽ má»™t cô bé khá»a thân. Cô bé đứng giữa trá»i trong má»™t đêm sương có trăng má» nhạt, tay em cầm má»™t nụ hồng đỠrá»±c, ép sát và o ngá»±c như để truyá»n hÆ¡i ấm từ đóa hoa cho ngưá»i.
Cô bé trong tranh nhìn nghiêng trông hao hao giống cô bé cá»§a tôi ở ngoà i Ä‘á»i từ đầu đến cổ. Còn từ vai trở xuống, tôi tháºt sá»± chẳng biết cô bé cá»§a tôi có giống cô bé trong tranh không?
Tôi ghim bức tranh cô bé khá»a thân trên vách. Sợ mình ham nhìn cô bé trong tranh, đầu óc lung lạc quên cả há»c hà nh, tôi mở cuốn Philosophies of India xé tấm ảnh chụp tượng Äấng sáng tạo Brahmâ có bốn đầu. Tôi ghi tấm ảnh lên trên bức tranh cô bé để nhá» Ngà i nhắc nhở và “phù hộ†tôi viết cho xong táºp tiểu luáºn trong tháng nà y.
Nhưng bức tranh vẫn chưa đủ giúp tôi liên tưởng dá»… dà ng đến cô bé. Tôi phải mở cassette nghe thêm bản nhạc trá»i đánh Somewhere My Love. Nhá» bản nhạc hợp gout vá»›i cô bé (nhưng chẳng hợp gout vá»›i tôi tà nà o), tôi đã hình dung ra cô bé rất rõ rà ng, má»—i khi muốn nhá»› đến em.
|

17-08-2008, 01:45 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Buổi sáng hôm sau tôi đã có mặt tại bá» biển. Sương mù còn phá»§ má» những bụi cá» chông chông và mặt trá»i còn ngá»§ say dưới nước biển xanh Ä‘en. Trá»i lạnh căm. Tôi quấn khăn tắm quanh cổ, miệng phì phà điếu thuốc cho ấm phổi. Tôi nôn nóng Ä‘i lại trên bá» biển ẩm ướt trong khi chỠđợi cô bé.
Sáng qua, em không có hẹn sẽ gặp lại tôi và o buổi sáng nay, nhưng tôi tin rằng em sẽ đến vì đêm qua tôi đã nằm mÆ¡ thấy em. Những gì tôi nằm mÆ¡ thưá»ng rất đúng sá»± tháºt. Như có lần nằm mÆ¡ thấy con khỉ, tôi đã giúp má tôi “đánh Ä‘á»â€ số 63 và trúng được 70.000 đồng.
Mặt trá»i đã ngóc đầu lên khá»i mặt nước biển như ngưá»i ngá»§ nướng ngóc đầu ra khá»i chăn, nhìn xem trá»i đã tháºt sáng chưa để còn ngá»§ tiếp. Không khà ấm áp dần, nhưng tôi lưá»i biếng không còn muốn nhảy xuống biển. Khi má»™t ngưá»i đà n ông đã có nhân tình rồi, chẳng ai còn thÃch gần gÅ©i vá»›i bà vợ cá»§a mình, dù cho đó là bà vợ biển có tấm lòng bao la như lòng mẹ.
Äã hai mươi bảy tuổi, tôi vẫn còn má»™t mình đứng nhìn biển, đúng là tôi chưa trở nên ngưá»i đứng đắn. Có lẽ sáng nay cô bé không thÃch Ä‘i nhìn biển. Äứng đợi đến khi bụng đói cồn cà o, tôi đà nh lá»§i thá»§i vá» nhà .
Thưá»ng ngà y, tôi vẫn ăn hết hai trái bắp má»™t cách mau lẹ, nhưng trong bữa ăn sáng nay tôi chẳng nuốt trôi ná»a trái. Tôi cÅ©ng chẳng thèm mở nhạc nghe theo thói quen má»—i khi ăn. Cô bé đã nói đúng “Không nên là m sai cái gì mình đã hoạch định. Chỉ cần là m sai má»™t lần rồi sẽ sai mãiâ€.
Hôm qua, tôi đã sống sai vá»›i thá»i khóa biểu cÅ© và hôm nay tôi cÅ©ng ăn sáng sai vá»›i giá» giấc ghi trong thá»i khóa biểu má»›i. Có tháºt rồi tôi sẽ sai mãi?
Tôi uể oải lấy táºp bản thảo ra viết tiếp. Nhìn ra ngoà i cá»a sổ tìm hứng, tôi chợt thấy bóng má»™t cô gái thấp thoáng sau những tà ng cây sa bu chê xòe thấp sát mặt đất. Cô bé đến chăng? Tôi vá»™i bước ra cá»a và nháºn ra bé Phượng Ä‘ang xách má»™t giá» gì đó đến. Tôi thở dà i trở và o ngồi xuống ghế giả vá» cầm bút viết. Má»™t lúc sau, bé Phượng xách giá» Ä‘i và o nhà .
- Má em nói Ä‘em cho anh má»™t giá» xoà i. Xoà i cuối mùa không ngá»t nhưng rất hiếm.
Có xoà i ăn tôi mừng rỡ, quên cả ná»—i nhá»› nhung cô bé. Tôi cúi xuống lá»±a má»™t trái xoà i to nhất trong giá», chẳng thèm lau chùi lá»›p vá» bên ngoà i, tôi đưa trái xoà i lên miệng “cạp†luôn má»™t miếng lá»›n. Bé Phượng nói :
- Äể em lấy dao gá»t vỠđã.
- Thôi khá»i: Anh thÃch cạp cả vá» ngon hÆ¡n.
Trái xoà i chua chua ngá»t ngá»t thÆ¡m phức. Chỉ má»™t phút sau tôi đã quăng há»™t xoà i ra ngoà i cá»a sổ và bắt đầu cạp trái thứ hai. Bé Phượng nhìn tôi cưá»i.
- Ở Sà igòn không có xoà i hả anh?
- Thiếu gì.
- Sao trông anh ăn có vẻ “say mê†quá váºy?
- Ở Sà igòn anh là m quái gì có tiá»n mà mua xoà i. Bao nhiêu tiá»n má cho, anh giao cho mấy ông chá»§ bà n billard “giữ†hết rồi.
- Chứ không phải anh giao cho mấy cô “giữ†à ?
- Mấy cô hả? Giữ cái búa!
Bé Phượng báºt cưá»i.
- “Kẹo†như anh. Chắc chẳng cô nà o thèm ưa.
- Cần quái gì mấy cô. Sống má»™t mình không khá»e hÆ¡n sao.
Nuốt xong má»™t miếng xoà i, tôi má»›i biết mình nói “ba xạoâ€. Cần gì mấy cô. Äúng rồi, nhưng phải trừ cô bé tôi má»›i quen, vì cả buổi sáng nay tôi thấy cần em lắm lắm. Tôi há»i bé Phượng.
- Ai chở em đến đây?
- Anh Minh.
- Minh đâu?
- Anh ấy còn hái táo ngoà i vưá»n.
Tuần nà y, nếu tôi đánh đỠtuổi “con ngá»±a†cá»§a cáºu em tôi, chắc tôi sẽ trúng lá»›n vì vừa nhắc đến Minh, em đã bụm hai tay đầy táo Ä‘i và o để trên bà n.
- Anh ăn thá» táo nà y xem, dòn và ngá»t lắm. Em phải để con Phượng Ä‘i trước rồi má»›i hái. Em sợ nó biết cây táo đặc biệt cá»§a em, nó sẽ dẫn bạn bè đến ăn hết ngay.
Bé Phượng lấy một quả táo bỠvô miệng nhai rồi nhăn mặt
- Trá»i Æ¡i, chua hÆ¡n chanh.
Minh nói
- Chua hả? Tại bà n tay chuyên vắt chanh và o nước mắm cá»§a mà y sá» và o đó. Äi qua bác Năm kiếm muối á»›t coi.
- Em đâu có phải là ngưá»i là m cá»§a anh đâu mà anh sai.
- Nói không nghe hả? chốc nữa chở mà y vá», tao “lạng†xe cho mà y đứng tim luôn.
Bé Phượng có lẽ sợ lá»i Ä‘e dá»a đó. Em Ä‘i ra ngoà i và nó vá»ng và o.
- Hôm nà o em sẽ đâm lủng lốp xe cho anh dẫn bộ chết luôn.
Minh cưá»i nói vá»›i tôi.
- Con nhá» chỉ được mạnh cái miệng chứ còn nhát hÆ¡n thá». Chở nó em chỉ cần “lạng xe†má»™t vòng là nó run rẩy bẩy và khóc thét lên.
Minh Ä‘i lại quan sát trong căn nhà rồi ngồi xuống chiếc giưá»ng nylon.
- Em đã khám phá ra má»™t Ä‘iá»u lạ. Có “hình bóng†má»™t cô gái trong nhà nà y.
Tôi chỉ bức tranh trên vách há»i :
- Có phải em nói “hình bóng†cô bé nà y?
Minh lắc đầu.
- Không phải đâu. Má»™t ngưá»i bằng xương bằng thịt và còn để lại mùi hương trong nhà .
Tôi nghÄ© không lẽ Minh đã biết chuyện cô bé đến đây uống cà phê, hay cáºu em tôi chỉ nói “bắt ná»nâ€? Tôi là m bá»™ há»i :
- Ai đâu?
- Ai thì anh biết rồi còn há»i là m gì?
Tôi e dè nhìn mặt Minh. Cáºu em tôi đã tức vì chuyện cô bé đã đến đây chăng? Tuy váºy tôi vẫn cãi bướng.
- Em đừng xạo. ChÃnh mắt em có thấy không?
- Cần gì phải thấy. Em chỉ Ä‘oán cÅ©ng đúng ngay chóc. Bá»™ từ ngà y anh ở đây, chị Ngá»c chưa sang chÆ¡i lần nà o sao?
Hú hồn! Tôi báºt cưá»i cho sá»± lo sợ không đâu cá»§a mình.
- ÄÆ°á»£c như em nói thì tháºt hân hạnh cho anh. Ở đây ná»a tháng anh chẳng há» thấy mặt cô Ngá»c dà i ngắn như thế nà o.
Minh cưá»i ruồi.
- Em Ä‘oán không sai đâu. Thế nà o chị Ngá»c cÅ©ng phải sang đây. Có thể chỉ trong ngà y hôm nay.
Tôi cưá»i.
- Thôi cáºu. Dẹp nghá» thầy bói Ä‘i.
Rồi không hiểu vì “ma đưa lối, quá»· dẫn đưá»ng†hay vì được đấng Brahmâ “phù hộ†mà tôi buá»™t miệng há»i
- Lâu nay, em có gặp lại cô bé chúng ta đã thấy ngoà i phố không?
Minh đột nhiên báºt cưá»i thÃch thú.
- Anh có há»i em má»›i nhá»›. Tối qua, em đã gặp nó ở quán nước và cho nó má»™t tráºn.
Tôi trợn mắt há»i :
- Má»™t tráºn?
- Phải.
- Bằng tay?
- Không. Bằng một đĩa bánh.
- Cô bé bị bể đầu?
- Sao anh có vẻ lo lắng cho con nhỠđó quá váºy?
Tôi nuốt nước miếng nói :
- Anh chỉ tò mò muốn biết rõ chuyện váºy mà .
Minh xin tôi một điếu thuốc, châm hút rồi nói :
- Äể em kể rõ chuyện cho anh nghe, em và tụi bạn ngồi uống bia ở quán nước gần nhà thá», chá»— có con đưá»ng quẹo ra biển mà me đã chở anh Ä‘i qua đó. Tụi em ngồi được má»™t lúc khá lâu thấy con nhá» Ä‘i và o má»™t mình ngồi ở chiếc bà n khuất sau cháºu cây bụt Ä‘á». Lúc đó em đã hÆ¡i ngà ngà và má»™t thằng bạn đã thách em đến nói chuyện vá»›i con nhá». Em bưng cả đĩa bánh sang bà n nó má»i. Con nhá» nói: “Cám Æ¡n, hôm nay tôi không thèm ăn bánhâ€. Em nói, không thèm cÅ©ng phải ăn và em đã tạt cả đĩa bánh và o mặt nó.
Tôi hốt hoảng há»i :
- Cả đĩa bánh? Váºy chắc cô bé đã bị bể đầu?
- Em không rõ nữa vì sau đó em đã vá»™i “dùâ€. Anh thấy em “chì†không. Nói là là m. Nói cho con nhá» má»™t tráºn là nó lãnh đủ má»™t tráºn.
Tôi định kể rõ cho Minh biết chuyện cô bé đã đến đây và yêu cầu em bá» thái độ trêu chá»c du côn đó Ä‘i, nhưng bé Phượng đã cầm đĩa muối á»›t Ä‘i và o. Chẳng thể để cho Phượng biết chuyện riêng tư nà y, tôi đà nh ngồi im, mong có dịp khác sẽ nói chuyện vá»›i Minh.
Những trái táo và ng bóng, mặc dù đã được chấm muối á»›t, khi bá» và o miệng nhai tôi vẫn thấy chúng đắng chát. Có phải vì tối hôm qua bị Minh là m há»—n nên cô bé đã giáºn chẳng thèm đến gặp tôi ngoà i bá» biển sáng nay? Äến chiá»u chắc tôi phải Ä‘i phố tìm gặp em để “thanh minh, thanh nga†cho em biết, tôi không dÃnh lÃu gì đến “vụ†đó cả.
Ä‚n táo xong, Minh đứng dáºy nói :
- Thôi tụi em vỠđể anh há»c. Chá»§ nháºt tuần nà y em sẽ Ä‘em xe đến đón anh vá» nhà chÆ¡i.
Sợ chá»§ nháºt cô bé có thể đến thăm, tôi tìm cá»› thoái thác.
- Em khá»i đến đón anh mất công. Nêu rảnh, anh sẽ vá» thăm dì. Nếu có hứng anh sẽ ở lại đây là m việc luôn chá»§ nháºt.
Bé Phượng nói :
- Há»c nhiá»u váºy, anh không sợ loạn óc sao?
Tôi cưá»i.
- Há»c váºy mà ăn nhằm gì. Cả năm anh chÆ¡i rồi, bây giá» cần phải là m việc bù cho xong.
Hai anh em chà o tôi vá». Còn má»™t mình trong căn nhà vắng lặng thay vì lấy giấy bút ra viết, tôi lại nghÄ© đến cô bé và bá»—ng dưng buồn. Tôi chẳng phải là ngưá»i có can đảm ngồi ì ra má»™t đống chịu đựng ná»—i buồn qua Ä‘i. Tôi luôn luôn bị Ä‘uối sức trong những lần chịu đựng đó, dù cho ná»—i buồn rất nhẹ nhà ng.
Ở Sà igòn, má»—i khi cÆ¡n buồn nháºp và o ngưá»i, tôi phải Ä‘i “giải buồn†ngay ở rạp ciné, bà n billard, sân táºp Judo hay phóng xe chạy như bay ở xa lá»™. Chẳng bao giá» tôi giải buồn được bằng âm nhạc hay Ä‘i dạo. Bây giỠđể giải buồn, tôi chỉ có cách là tiếp tục ăn những trái xoà i chÃn và ng. Ä‚n là cách giải buồn tuyệt vá»i nhất, tôi đã khám phá ra trong buổi chiá»u nay.
Những trái xoà i đã là m tôi đầy bụng bỠbữa cơm trưa. Sau một giấc ngủ ngắn, những trái xoà i đã là m tôi đau bụng đi không nổi và tôi đà nh bỠý định đi dạo phố tìm gặp cô bé.
Tôi nằm im trên giưá»ng chịu đựng những cÆ¡n Ä‘au quặn ngưá»i, nhưng mấy trái xoà i trá»i đánh đâu có chịu cho tôi nằm yên. Chúng bắt tôi bò ra khá»i giưá»ng Ä‘i ra sau nhà rồi bò lên giưá»ng. Rồi lại Ä‘i ra sau nhà ... Chúa Æ¡i, con có tá»™i tình gì mà Ngà i nỡ để mấy trái xoà i quỉ sứ hà nh con mệt đừ.
Tôi đã nằm thiếp Ä‘i cho đến khi nghe tiếng bác Năm gá»i dáºy.
- Sao cáºu không thắp đèn? Äau hả?
Nhìn mâm cơm bác Năm còn bưng trên tay, tôi nói :
- Thôi bác bưng vỠđi. Tôi đau bụng ăn không được.
Bác Năm để mâm xuống bà n, bác móc túi lấy há»™p quẹt thắp đèn dầu ở gần chồng sách. Ngá»n đèn không sáng lắm, nhưng cÅ©ng là m tôi hoa mắt, vì đã nằm khá lâu trong bóng tối. Bác Năm đến bên giưá»ng há»i tôi.
- Cáºu có dầu cù là không?
Tôi lắc đầu. Ông nói :
- Äể tôi vá» lấy há»™p dầu. Cáºu ăn cháo được không, để tôi nấu luôn.
- Cảm Æ¡n bác, tối nay tôi nhịn ăn cho mau là nh. Nếu bên nhà bác có thuốc Garnidan cho tôi Ãt viên.
- ÄÆ°á»£c rồi, để tôi vá» xem.
Bác Năm bưng mâm cÆ¡m vá» nhà và khi ra ngoà i ông không quên đẩy hai cánh cá»a khép lại. Tôi trùm chăn lên đến cổ, mặt quay và o vách để ánh sáng ngá»n đèn khá»i là m tôi chói mắt và nằm co ngưá»i như con tôm cho dịu cÆ¡n Ä‘au. Tôi lo sợ, nếu lần Ä‘au bụng nà y cÅ©ng dai dẳng và trầm trá»ng như lần tôi bị ở Äà Lạt, chắc tôi phải nằm nhà thương.
“Nhà thương†hai tiếng đó chẳng dá»… thương tà nà o. Tôi thù ghét nó nhất trên trần Ä‘á»i dù cho chÃnh nó đã (và chắc chắn sẽ còn dà i dà i) cứu sống tôi nhiá»u lần. Tôi không chịu nổi mà u trắng bệnh hoạn ở giưá»ng bệnh, trên vách tưá»ng và trên những bá»™ đồng phục cá»§a các y tá.
Mùi thuốc tây luôn luôn là m tôi buồn nôn dù cho đó là mùi thÆ¡m cá»§a viên thuốc chữa bệnh nôn. Tôi đã há»c Judo đến Ä‘ai nâu, nhưng không hiểu sao má»—i lần thấy kim tiêm do y tá sắp lụi và o ngưá»i, tôi liá»n “phản ứng tá»± vệ†nhảy ra xa má»™t trăm thước. Lạy Trá»i, lạy Chúa, lạy Pháºt, lạy Brahmkâ xin các Ngà i hãy “nối vòng tay lá»›n†ngăn chặn đừng cho y tá đến “chÃch†con.
Tiếng Ä‘áºp cá»a cá»™c cá»™c, là m tôi giáºt mình ngoảnh lại. Trá»i Æ¡i, chữa bệnh như cứu há»a, bá»™ hôm nay bác Năm “mát†hay sao mà còn bà y đặt lịch sá»± quá váºy. Tôi bá»±c mình gắt.
- Và o đi.
Cánh cá»a hé mở. Má»™t ngưá»i tóc xõa mặc quần áo trắng Ä‘i và o. Tôi vá»™i nhắm mắt lại than thầm. Trá»i! Ở đây cÅ©ng có ma nữa sao?
- Ông bớt đau chưa?
Nghe giá»ng cô gái nói trong trẻo, tôi vá»™i mở mắt nhìn. Tôi luôn luôn vá»™i mở mắt nhìn bất cứ cô gái nà o. Theo tôi chẳng có đóa hoa nà o xấu trên cõi Ä‘á»i nà y, ngay cả ma nếu là ma con gái cÅ©ng vẫn đẹp như hoa bằng vải váºy.
- Cô là ai?
- Ba tôi nói Ä‘em thuốc Garnidan sang cho ông, nhưng tôi muốn khám xem ông tháºt sá»± Ä‘au bệnh gì?
Äúng là “nghá»â€ cá»§a nà ng. Cô y tá nà o cÅ©ng ước ao được cưới ngưá»i yêu lý tưởng là má»™t ông bác sÄ© và trong khi chỠđợi lên xe hoa (chứ không phải xe cứu thương), các nà ng đã tá»± biến mình thà nh “bà bác sĩ†luôn luôn đòi khám bệnh nhân.
- Cô là cô Ngá»c?
- Ờ, sao ông biết tên tôi?
Chắc nà ng nghÄ© nà ng là “viên ngá»c†quà và hiếm có nhất trần gian nà y chăng? Tuy Ä‘au bụng nhưng tôi vẫn thÃch nói “xá» ngá»tâ€.
- Tên của cô đã vang lừng khắp nhà thương, nhà hộ sinh, nhà xác ai mà chẳng biết.
Có lẽ nà ng còn ngây thÆ¡ “cụ bà †không biết lá»i khen “đểu†cá»§a tôi, nên vẫn cưá»i được như thưá»ng.
- Ông quá khen. Tôi không được nổi danh như ông nói đâu. Ông đau bụng à ?
Chúa Æ¡i! Sao trên Ä‘á»i lại có cô y tá “thông minh†quá váºy. Không lẽ tôi xin thuốc Garnidan để chữa bệnh Ä‘au chân! Tôi định nói, tôi bị bệnh “Tà o Tháo Ä‘uổi†nhưng chẳng cần phải dà i dòng văn tá»±, tôi đã bị bắt buá»™c phải chứng minh bệnh cá»§a mình bằng cách lồm cồm bò dáºy khá»i giưá»ng và đi nhanh ra nhà sau. Rồi Ä‘i nhanh và o nhà và lồm cồm bò lên giưá»ng nằm thở hổn hển.
- Ông có thể bị bệnh dịch tả vì đã “ăn rau sống quả xanh uống nước không Ä‘un sôi†váºy để tôi chÃch thuốc cho ông.
ChÃch! Tiếng chÃch đó nổ vang như tiếng súng đại bác 122 ly, khiến tôi giáºt mình tung chăn ngồi nhổm dáºy.
- Tôi khá»e mạnh rồi. Cô chỉ cần cho tôi và i viên Garnidan là đủ.
Cô gái cưá»i.
- Ông đừng sợ. Tôi chÃch “ven†không Ä‘au đâu.
Tôi thét lên.
- Không có “venâ€, mông, tay, chân, gì cả. Tôi đã nói là khá»e rồi.
- Sao ông “nhát gan†quá váºy.
Tôi thở dà i.
- Tại tôi bị đau gan kinh miên.
Nà ng dịu dà ng nói :
- Ông hãy can đảm chịu chÃch cho mau là nh bệnh. Äừng để phải nằm nhà thương nÆ¡i đất khách quê ngưá»i.
Có lẽ, Judo đến đệ nhất đẳng huyá»n Ä‘ai, chắc tôi vẫn bị những lá»i nói ngon ngá»t cá»§a các cô gái quáºt ngã dá»… dà ng. Nghe Ngá»c nói, tôi đã má»§i lòng chịu nằm yên giÆ¡ tay cho nà ng chÃch “venâ€.
Trước khi mÅ©i kim thứ nhất chÃch và o ngưá»i, tôi đã nhét cả khăn lau mặt và o miệng để khá»i la hét. đến mÅ©i kim thứ hai, tôi chịu hết nổi. Ngá»c vừa rút mÅ©i kim ra khá»i cánh tay, tôi hét lên văng cả chiếc khăn ra khá»i miệng và vì quá sợ, tôi đã ôm chặt nà ng. Và vì “phản ứng tá»± vệ†cá»§a con nhà võ, tôi đã cúi hôn nà ng để nà ng khá»i mở miệng dụ dá»— chÃch thêm mÅ©i kim thứ ba.
Khi tôi buông Ngá»c ra, tôi đã truyá»n bệnh sợ hãi sang nà ng.
Nà ng run rẩy nói :
- Sao anh “bạo†quá váºy?
Tôi thở dà i.
- Tại tôi bị đau gan kinh miên.
Nà ng gượng cưá»i.
- May mà anh bị đau gan, nếu không ai mà chịu nổi sự “can đảm†của anh.
MÅ©i thuốc vitamine C Ngá»c chÃch và o ngưá»i đã giúp tôi khá»e khoắn có thể Ä‘i lại được, nhưng vì lưá»i biếng tôi nằm lì trên giưá»ng nhá» Ngá»c pha cho tôi má»™t ly cà phê Ä‘en vá»›i nước sôi có sẵn trong phÃch. Trong khi chỠđợi cà phê nhá» giá»t, Ngá»c đổ nước nóng và o khăn, vắt khô, lau mặt cho tôi, rồi nà ng kéo ghế ngồi bên giưá»ng tâm sá»±.
Ngá»c trách tôi “tá»± kiêuâ€. (Lạy Chúa, Ä‘iá»u nà y tháºt oan cho con. Vì không ai yêu thương con nên con chỉ “tá»± ái†chứ không có “tá»± kiêuâ€). Tôi sống ở đây gần ná»a tháng mà chẳng thèm sang thăm nhà nà ng. Hai bên nà o có xa xôi gì. Phải chăng tôi “khinh†gia đình nà ng nghèo. (Lạy Chúa, lại má»™t Ä‘iá»u oan cho con. Là ngưá»i “dà i lưng tốn vải ăn no lại nằmâ€, chưa kiếm ra đồng bạc nà o, váºy con đâu dám “khinh†ai).
Ngá»c đã thấy tôi, ngay hôm tôi đến thăm rẫy lần đầu vá»›i em Minh và chÃnh nà ng đã giúp bác Năm thu dá»n lại căn nhà nà y cho tôi đến ở. Nà ng nói phải chăng tôi đã biết nà ng xấu xÃ, quê mùa, nên không thèm giao thiệp (Lạy Chúa, lại má»™t Ä‘iá»u oan. Con đâu biết mặt mÅ©i nà ng dà i như ngắn thế nà o).
Nhiá»u lần, Ngá»c đã muốn thay ba nà ng mang cÆ¡m sang cho tôi, nhưng nà ng đã bỠý định đó vì không muốn nhìn bản mặt “dá»… ghét†cá»§a tôi (Lạy Chúa, lại má»™t Ä‘iá»u oan cho con. Bản mặt con mà “dá»… ghétâ€Æ°? Nếu “dá»… ghét†sao con Kiki không cắn con? ). Mãi đến hôm nay nghe ba nà ng nói tôi Ä‘au bụng nặng, nà ng cÅ©ng không muốn sang, nhưng sau, nà ng bị bắt buá»™c phải sang vì lương tâm nghá» nghiệp “cắn rứt†(Lạy Chúa, tháºt may cho con, lương tâm cá»§a nà ng chưa bị rụng răng).
Ngá»c nói, nà ng phải ở lại nhà thương là m việc ba ngà y liên tiếp rồi được nghỉ má»™t ngà y. Những ngà y nghỉ nà ng thưá»ng vá» giúp đỡ ba má vì hai ông bà già chỉ có mình nà ng là ngưá»i con duy nhất. Nà ng nói, nghá» y tá là nghá» bạc bẽo nhất trần gian. Nà ng đã băng bó cho thiên hạ không biết bao nhiêu vết thương tay chân, mặt mÅ©i, bụng lưng... Váºy mà chẳng ai giúp nà ng băng bó “vết thương lòng†(Lạy Chúa, chắc nà ng muốn con là m bác sÄ© băng bó “bá»™ lòng†cá»§a nà ng chăng?
Tôi rất sợ phải nghe ngưá»i khác kể lại những vết thương lòng cá»§a há». Bởi tôi biết chắc chắn chuyện đó chẳng hay ho và vui vẻ tà nà o, nên tốt hÆ¡n tôi phải ngăn Ngá»c, trước khi nà ng có hứng kể chuyện lòng (thòng) cá»§a nà ng. Tôi nói :
- Lá»›n lên ai mà chẳng bị vết thương lòng. Vết thương tay chân mình còn không tránh được, là m sao giữ cho lòng mình khá»i bị trầy trụa khi mà mình không thấy nó rõ rà ng. Thôi cứ để thá»i gian chữa là nh vết thương lòng Ngá»c ạ. Nếu thá»i gian là y sÄ© dở ẹc thì sẽ có Trá»i chữa cho chúng ta.
Ngá»c lắc đầu.
- Chẳng bao giá» Trá»i chữa là nh vết thương đó được.
- Ngá»c nghÄ© Trá»i là má»™t ông “lang băm†sao?
- Không phải váºy. Vì chÃnh Trá»i là ngưá»i đã gây vết thương lòng cho chúng ta.
Ngẫm nghÄ© lá»i Ngá»c nói, tôi thấy nà ng có lý. Không phải chỉ có vết thương lòng mà ngay vết thương chân tay cÅ©ng chÃnh do Trá»i gây ra. Tại sao tôi có mụn ghẻ ở tay? Dá»… hiểu quá mà , đâu phải lá»—i tại tôi ở bẩn mà vì “số Trá»i†đã định tôi phải có mụn ghẻ, cÅ©ng như tôi phải lấy má»™t ngưá»i nà o đó là m vợ váºy mà . Nhưng bà n mãi chuyện Trá»i, chỉ thêm nhức đầu. Tôi nói đại.
- Nếu Trá»i không chữa là nh vết thương lòng cá»§a Ngá»c, để đó tôi chữa cho. Dá»… ợt mà .
Ngá»c cưá»i.
- Anh chữa là nh hay là m cho vết thương đau đớn thêm?
Cà phê đã nhỠđầy ly. Ngá»c đứng dáºy bá» chiếc phin xuống bà n, rồi bưng ly cà phê đến cho tôi. Nà ng nói :
- Anh uống váºy tốt hÆ¡n. BỠđưá»ng và o thêm Ä‘au bụng.
Tôi nhắm mắt nốc luôn má»™t hÆ¡i ly cà phê Ä‘en cho đã ghiá»n và cho bá»›t đắng. Khi Ngá»c đưa tay lấy chiếc ly không, tôi cầm lấy tay nà ng và nà ng giáºt mạnh ra.
- Tôi anh nằm nghỉ cho khá»e.
Tôi nói :
- Tôi định bắt mạch thăm bệnh chữa vết thương lòng cho Ngá»c, mà Ngá»c không chịu, váºy mai sau bệnh nặng đừng trách tôi.
Nà ng cưá»i.
- Cám Æ¡n “ông bác sÄ©â€. Thôi khuya rồi, Ngá»c vá».
Thu dá»n đồ nghá» bá» và o há»™p. Ngá»c nói :
- Mai Ngá»c sẽ và o nhà thương xin bình nước biển vỠ“vô†cho anh. Ngưá»i anh thiếu nhiá»u nước.
Tôi đã thấy cây kim “vô†nước biển rồi. Nó to bằng ngón tay út là Ãt. Nên tôi vá»™i từ chối.
- Thôi khá»i: Äể tôi uống mưá»i lÃt nước Ä‘un sôi, ngưá»i sẽ đủ nước ngay. Ngà y mai Ngá»c nhá»› nói bác Năm nấu cho tôi má»™t tô cháo thịt tháºt bá»±, ăn xong tôi sẽ khá»e như Thạch Sanh.
- Anh đừng sợ. Ngá»c “mát†tay lắm. ChÃch không Ä‘au đâu.
Nhìn theo bóng Ngá»c thấp thoáng bên ngoà i cá»a sổ tối Ä‘en, tôi than thầm “Ngưá»i đâu gặp gỡ là m chi. Ngà y mai biết chÃch thêm gì nữa đây?â€.
|

17-08-2008, 01:47 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Nhá» sá»± săn sóc táºn tình cá»§a Ngá»c, ba ngà y sau tôi đã khá»e mạnh. Sáng chá»§ nháºt, ăn Ä‘iểm tâm xong tôi quyết định không nằm nhà chá» cô bé nữa. Tôi cần phải đến thăm dì Phong, ăn “vá»›t vát†hai bữa cÆ¡m có gà vịt để bồi bổ thêm cho sức khá»e. Khi qua nhà bác Năm dặn khá»i nấu cÆ¡m cho tôi ngà y hôm nay, tôi không nhìn thấy Ngá»c, có lẽ nà ng Ä‘i trá»±c ở nhà thương.
Muốn đón xe lam đến nhà dì Phong, tôi có thể Ä‘i băng rẫy ra ngoà i quốc lá»™ đứng đợi xe. Nhưng thưá»ng những chuyến xe đó đông nghẹt khách và may mắn lắm tôi má»›i tìm được má»™t chá»— ngồi trên mui. Äể chắc ăn, tôi Ä‘i bá»™ dá»c theo bá» biển. Và o phố có bến xe lam và tôi sẽ tìm được dá»… dà ng má»™t chá»— ngồi thoải mái trong khoang xe. Sáng nay, nước biển dâng cao. Những ngá»n sóng bạc đầu từ xa ùa Ä‘áºp và o bá», bá»t bắn tung như là m mưa bụi. Tiếng sóng gầm ầm Ä© nghe vui tai. Có thể hôm nay là ngà y biển động. Những con chim mà u nâu nhạt bay lượn uể oải trên không, đột nhiên lao nhanh xuống mặt biển xanh thẫm kiếm mồi rồi lại bay lên, đúng và o lúc những cÆ¡n sóng ùa đến tưởng đã phá»§ chụp lấy chúng.
Trá»i trong sáng, không má»™t đám mây, dấu hiệu cá»§a má»™t ngà y nắng ráo, nhưng thá»i tiết ở miá»n biển khó mà đoán trước vì thưá»ng thay đổi bất ngá». Những đám mây từ phương xa có thể kéo đến quần tụ trong chốc lát và rồi cÆ¡n mưa sẽ đổ xuống à o ạt.
Phải khum tay che gió quẹt má»™t lúc ba que diêm, tôi má»›i châm được Ä‘iếu thuốc. Tuy bước Ä‘i cháºm rãi trên bãi cát lún, tôi cÅ©ng đã là m kinh động những con chim bay vụt lên từ những bụi cây bồn bồn, lá dà y nổi gân trắng và hoa mà u tÃm nhạt khôang hương. Chẳng cần dùng ống nhòm, tôi cÅ©ng nháºn ra bóng ngưá»i từ xa Ä‘i đến chÃnh là cô bé. Tôi mùng rỡ quẳng Ä‘iếu thuốc chạy tháºt nhanh đến gặp em.
Hôm nay, cô bé mặc áo pull mà u trắng bá» trong quần jean mà u xanh. Vai em mang má»™t túi vải mà u cá» Pháp và em thắt má»™t chiếc khăn quà ng cổ mà u đỠrá»±c. Hai giải khăn bị gió thổi tung lên, quấn và o mái tóc Ä‘en dà i trông tháºt đẹp mắt.
Gặp cô bé, tôi định cất tiếng chà o trước, nhưng nói chẳng ra hÆ¡i, vì đã chạy trên cát lún mệt đừ. Cô bé cà i chiếc kÃnh mà u và ng nhạt lên mái tóc và há»i :
- Ông chạy đua à ?
Tôi gục gục đầu.
- Phải... Phải... Tôi vừa chạy đua với cái bóng của tôi.
- Äể là m gì váºy?
- Xem ai gặp em trước.
- Váºy ông thua cuá»™c rồi.
Tôi chỉ cái bóng in trên cát sau lưng mình.
- Sức mấy mà thua. Nó còn ở sau lưng tôi.
Cô bé chạy vòng ra phÃa sau lưng tôi và khi tôi quay lại, cái bóng cá»§a tôi đã in lên ngưá»i em. Cô bé nói :
- Ông thấy chưa. Cái bóng cá»§a ông đã thắng cuá»™c, vì chÃnh nó bắt được em.
Tôi cưá»i lắc đầu chịu thua tánh khôn lanh ma giáo cá»§a cô nhá».
- Em đi đâu mà mấy ngà y nay tôi không gặp em ở ngoà i bãi biển? Ngà y nà o tôi cũng đợi em đến uống cà phê.
- Em cÅ©ng muốn đến thăm ông, nhưng nghÄ© để ông yên tÄ©nh há»c nên thôi. Em nhá»› thá»i khóa biểu cá»§a ông ghi nghỉ ngà y chá»§ nháºt nên hôm nay đến thăm ông. Còn ông định Ä‘i đâu sáng nay?
Nói xạo luôn luôn có lợi và chẳng là m ai chết chóc bao giá», nên tôi mạnh dạn nói :
- Nhớ em quá, tôi định xuống phố tìm gặp em.
Cô bé cưá»i.
- Ông xạo ghê. Ông biết nhà em ở đâu mà đi tìm?
- Tôi Ä‘i tìm cầu may váºy mà . Chúa đã dạy “Hãy tìm sẽ thấyâ€. Nếu cứ nằm lì ở nhà là m sao tôi gặp em được.
- Cứ nằm lì ở nhà , ông lại gặp em dễ dà ng hơn.
Tôi trợn mắt há»i :
- Sao kỳ cục váºy?
- Je suis “où†je ne suis pas. Em có mặt ở nơi mà em vắng mặt.
- Äấy có phải là câu “Thần chú†tôi cần Ä‘á»c để gặp em?
- Không. đây là câu thơ của Jacques Prévert, ông cần nhớ để hiểu em.
- Bây giỠem vỠnhà tôi hay đi uống cà phê?
- Thôi khá»i. Sáng nay, em định đến rá»§ ông Ä‘i picnic. Chúng ta sẽ Ä‘i tá»›i má»™t nÆ¡i xa lạ rong chÆ¡i suốt ngà y. Em có mang theo đồ ăn trưa trong túi nà y.
Cô bé giơ cao cái túi vải căng đầy cho tôi thấy.
Tôi nhanh nhẩu nói :
- Váºy để tôi Ä‘i mượn chiếc xe Honda cá»§a cáºu em, chúng ta sẽ Ä‘i chÆ¡i suối VÄ©nh Hảo.
Cô bé nhăn mặt.
- Dẹp cái xe Honda cá»§a cáºu em ông Ä‘i.
Tôi nghÄ© mình tháºt dại dá»™t, khi không nhắc đến cáºu em là quái gì để cô bé giáºn lây sang tôi. Không biết phải “thanh minh, thanh nga†thế nà o cho hợp lý, tôi bèn xuống giá»ng năn nỉ.
- Em đừng giáºn tôi nghe.
Cô bé trợn mắt nhìn tôi như con cá»p sắp vồ mồi và vì “phản ứng tá»± vệ†tôi đã vá»™i nhảy lùi ra sau má»™t bước.
- Giáºn ông? Tại sao em phải giáºn ông?
- Vì chuyện cáºu em tôi đã đối xá» há»—n vá»›i em.
- Ô, ông đừng quan trá»ng hóa chuyện đó quá. Äó chỉ là chuyện nhá» nhặt. Nếu ông hiểu rõ em, ông sẽ biết tại sao em khônng có thì giỠđể ý đến chuyện nhá» nhặt.
Chúa Æ¡i, tôi đã hiểu lầm cô bé rồi. Tôi đâu có ngá» em có tâm hồn cao thượng dữ váºy? chắc còn lâu tôi má»›i hiểu rõ em vì tâm hồn tôi là má»™t mảnh đất Ä‘en cằn cá»—i còn thấp bé hÆ¡n mặt biển, là m sao có thể gặp được tâm hồn em là má»™t đám mây trắng phiêu bồng trên cao?
Äi bá»™ băng qua những rẫy dưa, Ä‘áºu phụng, khoai mì cá»§a thiên hạ, chúng tôi đến má»™t nÆ¡i đầy những đồi cát trắng xóa. Chẳng có cây cá» nà o má»c ở vùng cát nà y. Mặt cát phẳng mịn chỉ có dấu chân cá»§a gió đã để lại những dấu vết như gợn sóng. Nắng chói chang trên những đỉnh cát cao ở phÃa xa, thỉnh thoảng có những cÆ¡n gió thổi, cát ở đó bay mù trông như má»™t lá»›p sương trắng mỠđục.
Äứng trước cảnh bao la đến rợn ngưá»i, tôi báºt tiếng kêu rú lên khiến cô bé giáºt mình bịt chặt hai tai, khi tôi ngừng tiếng rú, mặt em còn tái xanh. Tôi đặt tay lên vai em trấn an và nói xin lá»—i. Cô bé gượng cưá»i.
- Ông là m em sợ hết hồn. Ông hay “lên cÆ¡n†ẩu váºy sao?
Tôi cưá»i.
- Có lẽ thú tÃnh trong tôi còn nhiá»u, tôi cần phải cố gắng hÆ¡n nữa má»›i trở nên con ngưá»i.
- Ông tuổi con cá»p?
- Tôi tuổi Taureau. Nà o chúng ta leo lên “động cát†chơi.
Tôi nắm tay cô bé chạy trên mặt cát lún đến mắt cá chân. Cát và o già y là m chúng tôi khó chịu phải ngùng lại. Tôi tháo đôi già y da “sần†ra khá»i chân, cá»™t chung vá»›i Bata cá»§a cô bé rồi Ä‘eo cả hai đôi già y quanh cổ. Tôi nắm tay cô bé tiếp tục chạy lên đồi cát.
Cát em trượt dưới bà n chân trần cá»§a tôi. Nhá»™t nhạt, thÃch thú. Tôi có cảm tưởng mình Ä‘ang chạy trên má»™t thảm nhung. Trong khi chạy chẳng thấy mệt nhưng lên đến đỉnh đồi cả hai Ä‘á»u đứng ôm ngá»±c thở không ra hÆ¡i. Trước mẳt chúng tôi những đồi cát quây lại thà nh vòng tròn và tạo thà nh má»™t “thung lÅ©ng cát†ở giữa. Cát dưới đó có mà u tÃm nhạt.
Äứng trên đồi cao tôi có thể nhìn thấy biển mà u xanh ở phÃa trước những đồi cát, sau lưng tôi, tiếp giáp vá»›i núi là rừng cây mà u xanh thẫm. Cô bé nhìn tôi nói :
- Ông nói “động cát†ở chỗ nà o đâu, sao em không thấy?
- Em đang đúng trên nó thôi.
Cô bé không tin, há»i :
- Ông nói “động cát†nằm ở trong đồi cát nà y? Em có thấy đưá»ng nà o dẫn và o “động cát†đâu? Váºy là m sao ngưá»i ta có thể Ä‘i và o đó được?
Tôi giải thÃch.
- Em hiểu lầm rồi. Lần đầu nghe tiếng “động cát†tôi cÅ©ng tưởng đó là hang động do cát tạo nên giống như Grotte bằng đá. Nhưng sau đó tôi má»›i biết ngưá»i miá»n nà y gá»i là “động cát†vì cát ở đây di động. Năm nay chúng nằm ở chá»— nà y, nhưng sang năm chúng bị gió thổi, di chuyển đến nằm ở má»™t chá»— khác. Còn “đồi cát†thì đứng yên vì cát ở đó biến thà nh đất, có cây cá» má»c giữ cho cát không bị gió thổi Ä‘i.
Cô bé gáºt gù.
- Váºy muốn Ä‘i và o “động cát†mình phải chỠđợi đến khi nà o chết má»›i được ngưá»i ta chôn và o đó.
Tôi cưá»i.
- Nếu em nôn nóng em có thể tự bới cát đi và o “động cát†ngay bây giỠcũng được.
Cô bé lắc đầu.
- Em khônng cần phải nôn nóng vì đã có vé trong tay.
- Vé gì?
- Vé đi và o cõi chết.
- Dẹp chuyện chết chóc hắc ám đó đi. Tôi tiếc đã không đem máy ảnh để chụp cảnh em đang đứng trên “động cát†lúc nà y, trông đẹp vô cùng.
Cô bé cưá»i.
- Ông không nên tiếc là m gì. Những tấm ảnh rồi sẽ nhạt nhòa, chỉ có kỷ niệm trong đầu là tươi đẹp mãi.
Má»™t cÆ¡n trốt đột nhiên ở đâu à o đến, xoay tròn quanh chúng tôi. Cát bay lên mù mịt. Cô bé loay hoay cúi đầu né cho cát khá»i tạt và o mặt và vô tình em lùi dần đến triá»n động cát. Tôi cố hét lên coi chừng nhưng gió đã tạt cát và o miệng mÅ©i khiến tôi chẳng nói ra hÆ¡i. Cô bé bị gió thổi mất thăng bằng, ngã lăn trên triá»n cát dốc. Tôi vá»™i phóng ngưá»i theo chụp giữ em lại.
NhỠđà phóng Ä‘i nhanh, khi rÆ¡i xuống triá»n cát, tay tôi đã chụp trúng vai cô bé. Tôi vá»™i dang rá»™ng tay chân, bấm sâu xuống cát để là m giảm độ rÆ¡i, nhưng triá»n cát quá dốc và trÆ¡n trượt dưới sức gió đẩy khiến chúng tôi rá»i nhau và lăn xuống nhanh. Lăn xuống rất nhanh.
Äầu óc tôi quay cuồng chẳng còn hay biết gì. Tôi nhắm mắt để cát khá»i lá»t và o và nghe rõ tiếng lùng bùng cá»§a những hạt cát trong tai. Bị hất văng Ä‘i má»™t Ä‘oạn xa, rÆ¡i xuống, tôi nằm im ê ẩm cả ngưá»i. Mắt vừa hé mở, những hạt cát ở mà mắt, chân mà y rÆ¡i xuống, tôi phải nhắm mắt ngay lại. Chà xát hai tay lên lên phá»§i những hạt cát dÃnh quanh mắt.
Trước mắt tôi là má»™t mà u tÃm nhạt mênh mông. Như váºy tôi đã rÆ¡i xuống đáy thung lÅ©ng cát. Cách tôi khoảng năm thước, cô bé nằm sấp ngưá»i, chân tay xoải rá»™ng. Tôi vá»™i chống tay bò đến gần em.
- Nhá», em có bị thương không?
Cô bé lắc đầu. Tôi đỡ em ngồi dáºy, móc túc quần lấy khăn tay giÅ© sạch cát rồi phá»§i nhẹ nhà ng những hạt cát Ãm nhạt bám trên khuôn mặt em. Mắt vẫn nhắm chặt, em há»i :
- Ông cảm thấy thế nà o?
- Tôi hoà n toà n không bị thương.
- Em muốn há»i ông khi rÆ¡i xuống, ông cảm thấy thế nà o?
- Tôi hơi chóng mặt.
- Còn em khi rơi xuống, em cảm thấy rất êm dịu, ước gì em cứ rơi xuống mãi. Nếu chết cũng như là rơi xuống, em khôing còn sợ hãi cái chết nữa.
Tôi thắc mắc không hiểu vì sao cô bé nà y hay nói đến chuyện chết chóc quá váºy. Phải chăng em đã bị má»™t Ä‘iá»u gì Ä‘en tối ám ảnh?
Nhưng nghĩ đến chuyện chết chóc chẳng hay ho gì, tôi nói lảng sang chuyện khác.
- Cái túi vải của em đâu rồi?
Cô bé mở mắt nhìn tôi. Äôi mắt em má»ng ướt. Em đã khóc hay những hạt cát đã là m em chảy nước mắt? Em nói :
- CÅ©ng như ông, cái túi vải đã rá»i xa em khi em rÆ¡i xuống. Ngưá»i ta luôn luôn rÆ¡i xuống má»™t mình giống như chết váºy, phải không ông?
Tôi kéo em đúng dáºy và ôm chặt em trong đôi tay.
- Äừng nói đến chuyện chết chóc và rÆ¡i xuống nữa. Tôi luôn luôn ở bên em khi Ä‘i lên.
Tôi đưa mắt nhìn quanh mặt cát tÃm, tìm xem cái túi vải nằm ở đâu, nhưng không thấy. Nhìn lên triá»n động cát, tôi thấy cái túi vải đã bị phá»§ lấp má»™t phần, nằm trên vệt rÆ¡i xuống cá»§a chúng tôi và hai đôi già y cÅ©ng nằm trên cát dốc.
Lên đến đỉnh động cát, má»™t tay xách túi vải và má»™t tay xách hai đôi già y, tôi há»i cô bé.
- Chiếc kÃnh Ä‘eo mắt cá»§a em đâu?
- Rơi mất rồi.
Tôi lại đưa mắt tìm quanh và thấy chiếc kÃnh nằm ở phần triá»n cát gần đỉnh, nhá» gá»ng kÃnh phản chiếu ánh sáng mặt trá»i nhấp nháy. Tôi cẩn thẩn Ä‘i xuống lượm chiếc kÃnh lên. Mặt kÃnh đã vỡ. Chắc khi rÆ¡i xuống, cô bé đã lăn ngưá»i lên trên nó. ÄÆ°a chiếc kÃnh cho em, tôi nói :
- Tháºt đáng tiếc, nó bị vỡ rồi.
Cô bé cưá»i.
- Äừng tiếc ông a. Phải có má»™t cái gì đổ vỡ trong bất cứ cuá»™c chÆ¡i nà o, cuá»™c chÆ¡i đó má»›i có ý nghÄ©a. Em không thÃch sá»± việc luôn luôn hoà n hảo, tròn trịa. Những gì hoà n hảo tròn trịa Ä‘á»u giống con số khôeng. Ông thấy đó, tượng Vénus đẹp vì gãy hai tay.
Äeo chiếc kÃnh vỡ lên mắt giả là m kÃnh cáºn, cô bé nheo mắt nhìn tôi há»i :
- Ông trông em có vẻ “trà thức†không?
Tôi cưá»i đáp.
- Chẳng cần phải nhìn thấy em Ä‘eo kÃnh, chỉ nghe em nói tôi cÅ©ng biết em “trà thức†ghê gá»›m lắm.
Mặt trá»i đã lên cao. Nắng chói chang chiếu xuống những động cát trắng trông nhức mắt. Không có má»™t bóng mát để ẩn thân, chúng tôi phải Ä‘i bá»™ vá» nghỉ trưa ở má»™t vưá»n dừa cá»§a dì Phong, cách động cát khoảng hai cây số.
Äến được vưá»n dừa, mặt trá»i đã ở ngay trên đỉnh đầu. Chá»n má»™t cây dừa có nhiá»u tà ng lá, tôi nằm dà i ngả lưng dưới bóng mát và cô bé ngồi dá»±a và o gốc cây. Tôi nói :
- Kiến bò bụng rồi. Em có gì ăn lấy ra đi.
Cô bé kéo fermeture túi vải, lôi ra má»™t tá» nháºt báo trải trên mặt cát. Em lấy ra tiếp hai ổ bánh mì, má»™t há»™p confiture, má»™t gói chocolat, má»™t con dao và hai trái cam.
- Có váºy thôi à ?
Cô bé cưá»i.
- Chừng đó, ông đã ăn hết chưa mà đòi thêm?
Chúa Æ¡i, cô bé đã hiểu lầm khả năng ăn uống cá»§a tôi rồi. Nếu mấy hôm trước em được chứng kiến cảnh tôi ăn “giải buồn†má»™t lúc hết chục trái xoà i chắc em đã không há»i tôi câu há»i thừa thãi đó.
Hãy chứng minh khả năng ăn uống cá»§a mình bằng hà nh động chứ đừng bằng lá»i nói. Má»™t câu cÅ©ng có vẻ “danh ngôn†lắm chứ bá»™ đùa sao. Tôi nghÄ© và nhà o đến lấy dao rạch bụng má»™t ổ bánh mì, trét đầy confiture và o rồi bẻ ná»a gói chocolat cầm tay để kịp ăn đúng và o lúc má»™t miếng bánh mì trong miệng được nuốt trôi. Trong khi tôi nhai ngấu nghiến, cô bé còn kiểu cá» cắt ổ bánh mì còn lại thà nh từng khoanh bánh má»ng. Em cháºm rãi trét Ä‘á»u confiture trên mặt khoanh bánh rồi bẻ má»™t miếng chocolat nhá» cầm tay.
Cô bé vừa ăn xong má»™t ná»a khoanh bánh, tôi đã ăn xong má»™t ổ bánh mì. Chẳng đợi em ngá» lá»i nhỠăn giúp phần bánh còn lại, tôi đã nhanh tay lấy bánh ăn luôn. Má»™t ngưá»i galant như tôi, đâu có bao giỠđợi đến khi đà n bà con gái nhá» giúp má»›i giúp. Phải Ä‘oán ý cá»§a há» mà hà nh động trước chứ!
Ä‚n hết khoanh bánh mì má»ng dÃnh cô bé trổ tà i bổ cam nhanh và khéo. Tôi cÅ©ng đâu có chịu thua em, tôi trổ tà i ăn cam nhanh và khéo đến ná»—i không để rÆ¡i ra khá»i miệng mình má»™t há»™t cam, chứ đừng nói đến má»™t giá»t nước cam.
Lấy khăn lau miệng xong, tôi há»i cô bé.
- Em ăn cam ngá»t không?
- Má»™t mình ông ăn hết hai trái cam, em có ăn được miếng nà o đâu mà biết ngá»t hay chua.
Tôi nhún vai.
- á»’, em cần gì phải ăn cho mất công. Khi mua chắc em đã biết rõ trái cam nà o ngá»t nên má»›i chá»n lấy phải không?
Mặc dù, má»™t mình ăn hết hai trái cam nhưng tôi vẫn chưa đã khát. Tôi cởi áo ném xuống cát và trèo ngay lên má»™t cây dừa trÄ©u quả. Cây dừa không cao lắm, chỉ cần nhoi ngưá»i và i lần tôi đã bám được má»™t bẹ dừa và đu lên ngồi chá»…m chệ ở ngá»n cây.
Cô bé đứng ở dưới reo vang.
- Ông trèo dừa hay quá.
Tôi là m loa tay nói vá»ng xuống.
- “Leo cây†là nghỠcủa tôi mà . Em hãy đúng cách xa bụi cây kia, tôi sẽ ném dừa xuống đó.
Chá»n má»™t buồng dừa trái có cÆ¡m vừa đủ ăn, tôi hái từng trái ném xuống má»™t bụi cá» ráºm rạp cho khá»i bể. Hết buồng dừa, tôi định hái thêm má»™t buồng khác thì nghe có tiếng cô bé la lên.
- Thôi đủ rồi. Ông định tắm bằng nước dừa sao?
Tôi leo xuống khá»i cây dừa. Không có dao lá»›n để chặt, tôi cầm cả trái dừa Ä‘áºp và o gốc cây. Vá» trái dừa vừa nứt ra nước chảy tung toé, tôi đưa trái dừa lên tu má»™t hÆ¡i hết sạch. Tôi Ä‘áºp trái thứ hai đưa cô bé. Em sợ nước dừa chảy ướt ngưá»i, là m bẩn chiếc áo pull trắng nên lấy há»™p confiture nói vá»›i tôi đổ và o. Tôi lắc đầu, giÆ¡ trái dừa lên cao.
- Uống váºy không ngon. Nà o em ngá»a mặt lên, tôi để nước dừa chảy thà nh vòi cho em uống.
Nhìn cô bé chúm chÃm miệng uống từng ngụm nhá» như con mèo muống nước, tôi buồn cưá»i quá nên run tay là m vòi nước dừa chảy thẳng và o mÅ©i em. Cô bé ôm mặt ho sặc sụa má»™t hồi rồi ôm ngá»±c thở dốc.
- Ông cố ý hại em.
Tôi cưá»i.
- Äâu phải lá»—i tại tôi. Lá»—i tại em há miệng quá nhá».
Nước dừa là m tôi no căng bụng. Tôi Ä‘i tìm má»™t chá»— thoáng mát nằm ngả lưng trong khi cô bé Ä‘i loanh quanh trong vưá»n. Tiếng lá dừa khua động là o xà o Ä‘á»u đặn và những cÆ¡n gió mát đã là m mà mắt tôi nặng trÄ©u. Äang thiu thiu ngá»§ tôi giáºt mình nghe tiếng cô bé la.
- Ông Æ¡i, có con gì ghê quá! Tôi nhổm dáºy thấy mặt mÅ©i cô bé tái mét. Tôi há»i :
- Em gặp rắn hả?
Cô bé lắc đầu.
- Không phải đâu. Con gì trông lạ hoắc.
- Hay con quái váºt thá»i tiá»n sá»?
- Quái váºt em đâu có sợ. Con nà y trông giống...
- Con cá»p à ?
- Không, nó giống con thằn lằn, nên em mới là m em hoảng hồn.
Tôi báºt cưá»i.
- Em tháºt kỳ. Quái váºt không sợ lại Ä‘i sợ con thằn lằn. Con váºt em gặp tôi đã biết rồi. Äó là con “dôngâ€. Nó là bà con há» hà ng vá»›i thằn lằn, cắc kè, rắn mối, kỳ đà . Thịt nó ăn rất ngon. Em thấy nó ở đâu chỉ cho tôi bắt nháºu chÆ¡i.
Cô bé nhăn mặt.
- Ông chá»c quê em hả?
- Tôi nói tháºt chứ đùa sao. Nà o, Ä‘i mau lên không nó chạy mất.
Tôi cúi lượm con dao trên tá» báo rồi mạnh dạn nắm tay cô bé kéo Ä‘i. Nếu cô bé đã gặp con rắn thì thuê tiá»n tôi cÅ©ng không dám mạnh dạn Ä‘i bắt nó, nhưng con “dông†thì tôi phải Ä‘i bắt gấp. Tôi đã Ä‘i theo bác Năm Ä‘i bắt dông ở vưá»n dừa nà y vá» nháºu nhiá»u lần nên cÅ©ng khá thà nh thạo. Khi cô bé chỉ cho tôi biết nÆ¡i em đã thấy con dông, tôi nói em đứng yên má»™t chá»— để tôi Ä‘i quanh tìm miệng hang con dông ẩn mình.
Dò theo má»™t vệt dà i trên cát, dấu vết do Ä‘uôi con dông để lại khi bò Ä‘i, tôi đã tìm ra má»™t miệng hang gần gốc dừa. Thưá»ng con dông đà o hang rất sâu, phải dùng cước má»›i bắt được chúng. Hên cho tôi đây là hang dông “mát†nên không sâu lắm. Tôi dùng dao hì hục đà o má»™t hồi và bắt tại tráºn hai anh chị dông Ä‘ang tâm tình vá»›i nhau. Số anh dông nà y tháºt xui, Ä‘i thăm ngưá»i yêu không coi ngà y nên đã gặp tôi và là m chị dông mái xui luôn.
Tôi nói cô bé Ä‘i lượm lá dừa, cá»§i khô trong vưá»n Ä‘em vá» nhóm lá»a. Mưá»i phút sau, tôi đã nướng xong hai con dông, cạo sạch lá»›p da cháy Ä‘en bên ngoà i con dông, lá»›p thịt bên trong chÃn và ng béo ngáºy. Tôi chặt đầu má»™t con dông và mổ bụng nó quăng Ä‘i bá»™ lòng rồi đưa cho cô bé. Em le lưỡi lắc đầu nguầy nguáºy.
- Eo ơi! Ai mà dám ăn.
Tôi nói :
- Thịt dông ngon tuyệt vá»i. Em ăn Ä‘i rồi sẽ biết Thiên đà ng không ở đâu xa, nó nằm ngay trong thịt con dông. Bá»™ em chối từ lên Thiên đà ng hả?
- Thôi em không dám đụng đến “Thiên đà ng thịt dông†của ông đâu.
Thế má»›i biết đâu phải ai cÅ©ng hiểu rõ Thiên đà ng nằm ở chá»— nà o? Nhiá»u khi Thiên đà ng nằm ngay trước mắt mà ngưá»i ta cứ mất công tìm kiếm nó mãi táºn nÆ¡i xa xôi mù mịt. Tôi không phải là ngưá»i thÃch năn nỉ kẻ khác và o Thiên đà ng, nên má»™t mình tôi đã đớp luôn hai con dông má»™t cách ngon là nh. Buổi chiá»u trong khi chúng tôi đứng đón xe lam ở quốc lá»™ để vá» nhà , cÆ¡n mưa lá»›n đã bắt đầu đổ xuống, không má»™t dấu hiệu sấm chá»›p báo trước. Tôi vá»™i dẫn cô bé chạy băng đưá»ng và o trú mưa trong má»™t vưá»n táo.
Äứng dưới tà ng má»™t cây táo cà nh lá ráºm rạp xòe ra như má»™t cái lá»ng lá»›n, chúng tôi đã tránh được cÆ¡n mưa phá»§ chụp lên ngưá»i. Nhưng chỉ má»™t lúc sau, những giá»t mưa từ lá cây đã nhá» xuống uá»›t vai. CÆ¡n mưa chắc còn lâu má»›i dứt. Không thể Ä‘i bá»™ vá» phố huyện quá xa, tôi nói cô bé hãy Ä‘i băng qua vưá»n táo vá» nhà tôi tạm trú.
Chúng tôi nắm tay nhau chạy tháºt nhanh từ cây táo nà y, đến núp mưa dưới tà ng má»™t cây táo khác, nhưng vẫn bị mưa ướt như chuá»™t lá»™t. Tôi nắm tay cô bé định chạy tiếp, em giáºt mạnh tay tôi và nói :
- Thôi chúng ta cứ đi từ từ, chạy là m gì cho mệt, đằng nà o cũng ướt rồi.
- Tôi sợ nước mưa thấm và o ngưá»i em sẽ bị bệnh.
- Em đã là má»™t ngưá»i bệnh từ lâu rồi nên không sợ nữa. Còn ông là má»™t ngưá»i khá»e mạnh, váºy ông phải coi chùng bị bệnh.
Tôi cưá»i.
- Như thế bị bệnh rất sung sướng. Tôi cầu mong bị bệnh giống em.
Cô bé nhăn mặt.
- Ông đừng nói váºy. Bị bệnh không sung sướng đâu.
- Bị bệnh rất sung sướng vì tôi sẽ được gần em. “Äồng bệnh tương lân†mà .
Cô bé cưá»i.
- Ông lầm rồi. Khi ông bị bệnh, em sẽ tránh xa ông ngay vì em không thÃch bị truyá»n nhiá»…m.
Chạy ra khá»i vưá»n táo, chúng tôi đến má»™t rẫy Ä‘áºu phụng đã được nhổ. Mặt đất trống không và tôi thấy rõ cÆ¡n mưa trắng xóa trước mặt. Tôi choà ng tay qua vai cô bé, dìu em bước Ä‘i cháºm rãi trên mặt đất ướt trÆ¡n trượt.
CÆ¡n mưa cà ng lúc cà ng nặng hạt. Tôi không thể ngước mắt nhìn trá»i vì những ngá»n roi mưa quất xuống mặt Ä‘au rát. Ngưá»i ướt đẫm nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Những cÆ¡n mưa miá»n biển thưá»ng Ä‘em lại sá»± tươi mát hÆ¡n là giá buốt. Tôi có cảm tưởng như Ä‘ang tắm dưới má»™t vòi sen to lá»›n, sau những giá» phút rong chÆ¡i giữa trá»i nóng bức nên thoải mái vô cùng. Tôi bấm vai cô bé há»i :
- Em lạnh không?
- Rất lạnh. Nếu không có ông đi bên cạnh.
- Ngay lúc nà y em thich ước muốn Ä‘iá»u gì?
- Mưa mãi mãi và chúng ta sẽ trôi đi.
- Trôi Ä‘i đâu? Trôi ra biển cho cá máºp nuốt à ?
- Không. Trôi đến cõi chết.
- Cõi chết cái búa! Tôi không khoái trôi đến nơi đó một tà nà o?
- Váºy ông khoái trôi đến đâu?
- Trôi đến một restaurant để ăn một đùi gà chiên bơ và uống một ly rượu vang.
- Restaurant cái búa!
Tôi báºt cưá»i nghe em nói “cái búaâ€. Cô bé nà y dùng chữ cÅ©ng “đắc địa†lắm lắm.
Mưa vẫn rÆ¡i tầm tã. Má»i váºt nhòa Ä‘i và như sắp biến mất khiến tôi buá»™t miệng há»i cô bé.
- Nà y nhá», em tên gì?
- Sao đến bây giỠông má»›i há»i tên em? có quan trá»ng lắm không?
- Rất quan trá»ng vì đã đến lúc tôi sợ em biến mất. Má»™t ngưá»i vô danh khi biến mất, tôi sẽ không biết tìm ngưá»i đó ở đâu.
- Biết má»™t cái tên cÅ©ng vô Ãch, khi ngưá»i đó sẽ tháºt sá»± biến mất khá»i cõi Ä‘á»i nà y.
- Nhưng má»™t cái tên sẽ giúp ngưá»i ta nhá»› đến ngưá»i đó dá»… dà ng.
- Em không muốn được nhá»› đến. Khi đã biến mất em không muốn để lại má»™t dấu vết nà o. Nhưng nếu ông nghÄ© má»™t cái tên là quan trá»ng, ông cứ gá»i em bằng cái tên nà o đó ông thÃch.
- “Mưaâ€.
Cô bé ngoảnh mặt nhìn tôi.
- Tên đó không dở lắm đâu vì rất hợp vá»›i thá»i tiết.
Qua khá»i rẫy Ä‘áºu phụng, chúng tôi đã Ä‘i và o vưá»n cây ăn trái cá»§a nhà dì Phong. Nhìn mãi, tôi má»›i thấy căn nhà tranh thấp thoáng sau mà n mưa và những tà ng cây xanh lá. Tôi dìu cô bé Ä‘i vá» phÃa căn nhà . Em nói :
- Thôi để em Ä‘i bá»™ dá»c theo bá» biển vá» nhà ngay bây giá»?
- Em không sợ lạnh sao?
- Có lạnh em mới biết những lúc bên ông là ấm áp.
- Tôi sợ em sẽ ngã trên bãi biển, vì ngoà i đó lúc nà y gió thổi rất mạnh và em đã mệt rồi. Hãy để tôi đưa em vỠnhà .
- Cám Æ¡n ông. Em rất thÃch được ngã má»™t mình.
Cô bé bỠđi một đoạn rồi quay lại nói :
- Chút nữa em quên mất, tối mai bảy giá» má»i ông đến ăn sinh nháºt cá»§a em.
- “Mưa†nhà em ở đâu?
- Ở trên mây.
- Nhá», nhà em ở đâu?
- Ở trên mặt đất.
Tôi hét lên.
- Nhá», tôi há»i tháºt.
- Ông, em không nói đùa. Ông đã nói Chúa dạy “Hãy tìm sẽ thấyâ€. Váºy ông hãy chịu khó tìm. Em sẽ đứng đợi ông trên balcon má»™t ngôi nhà mà u trắng gần biển.
Mưa vẫn đổ xuống như một tấm mà n trắng phủ chụp không gian. Nếu cô bé không quà ng chiếc khăn đỠquanh đầu, chắc tôi sẽ không còn nhìn thấy em khi em đã đi được một đoạn xa. Lạy Chúa, con xin Ngà i đừng cho cô bé ngã một mình trên bãi biển. Chắc Ngà i cũng biết cô bé còn quá nhỠđể phải ngã một mình.
|
 |
|
| |