 |
|

18-08-2008, 06:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tấm ván phóng dao_Mạc Can
Phần 1
Không có gì là m cho tôi sợ hÆ¡n là cÆ¡n mưa lúc ná»a đêm, vì vá»›i tiếng tôi, nhìn giá»t mưa rÆ¡i long lanh, nghe tiếng mưa rì rà o, tà tách, chẳng khác nà o những lá»i thì thầm bên tai, nhắc nhở lại quá nhiá»u ná»—i buồn, cá»§a cuá»™c Ä‘á»i đã qua. Ai có tá»›i má»™t chợ quê, trong cảnh tha phương cầu thá»±c vá»›i các gánh hát nghèo má»›i biết, mưa cầm chân ngưá»i mua vui ở nhà , mưa là m cho sân khấu phông mà n buông rá»§ buồn hiu. Con hát đói lạnh, không biết ngà y mai sẽ ra sao, mà vốn liếng nà o có gì cho cam, ngoà i má»™t giá»ng hát, hay má»™t trò xiếc, trên hai bà n tay trắng.
Mưa rÆ¡i lá»™p độp trên mái lá nhà lồng chợ vắng tanh, chợ không ngưá»i, sân khấu không ánh đèn, không khán giả, buồn ai oán, chung quanh má» mịt gió nước, tiếng ếch nhái ồm á»™p, má»™t lúc vang vang, má»™t lúc lặng thinh. Tiếng mưa rÆ¡i hoà i, não ruá»™t suốt canh thâu, tôi thao thức mòn má»i cho tá»›i khi thiếp Ä‘i, bà n tay lạnh vô tình đưa lên khuôn mặt không thể nà o gá»™t sạch dấu phấn trắng, chì Ä‘en, son Ä‘á». Äôi mắt sâu thăm thẳm lấy đêm là m ngà y, trong mưa, từ cõi nà o vảng lại tiếng cầu kinh hoang mang, dà n đồng ca cá»§a kiếp côn trùng nÆ¡i bùn lầy nước Ä‘á»ng không khác gì cuá»™c Ä‘á»i những ngưá»i hát rong!
Tôi chợt thúc dáºy ngu ngÆ¡, phải má»™t lúc má»›i nhá»› mình Ä‘ang ở đâu, tôi Ä‘ang ngồi trên cái giưá»ng cá»§a tôi, má»™t tấm ván đầy vết dao, những vết thương không bao giá» là nh, Ä‘au đớn, ẩm ướt. Ngoà i kia, má»™t khoảng không gian u ám, bá»—ng có và i ánh đèn dầu tù mù, tiếng ngưá»i thì thầm, chợ quê nhóm lúc nà o, ngưá»i ta gá»i là chợ ma, trá»i chưa sáng chợ đã vá»™i tan, còn má»™t mình tôi trÆ¡ trá»i ngÆ¡ ngác, má»™ng du ná»a thức ná»a ngá»§, tôi Ä‘i, mÆ¡ hồ giữa trá»i đêm, đứng nhìn vá» phÃa nhà lồng chợ, nÆ¡i gánh hát rong cá»§a gia đình tôi má»›i tá»›i chiá»u nay. CÆ¡n mưa là m cho tấm bảng quảng cáo hình nhân nhạt nhoà , loang lổ, mưa cÅ©ng là m cho tấm bảng hiệu Nghệ Tinh, tên gánh hát nghèo cá»§a cha tôi hoen úa Ä‘i, mà cÅ©ng mưa khiến cho cả nhà đói meo như vầy đây, cha mẹ tôi cứ mãi lang bang, chúng tôi không có tương lai, sống rà y đây mai đó, biết khi nà o có má»™t mái nhà , được vá» nhà . Cuối trá»i má»™t mà u mây biếc, mà u tÃm pha chút xanh lam lạnh nhạt, lúc sau á»§ng hồng má»™t ngà y má»›i, trên những chiếc lá non còn long lanh giá»t nước mưa khuya, còn ngà y hôm qua ư, đã chết Ä‘i rồi.
Tôi rất thÃch những buổi sáng tinh sương, má»i váºt như ngưng lại, hay là chưa bắt đầu cho những xôn xao, tâm hồn con ngưá»i ta cÅ©ng chá»t bâng khuâng yêu mến cuá»™c sống hÆ¡n, yêu ngưá»i và má»i váºt chung quanh hÆ¡n.
Buổi sáng nà o, ổ đâu, nÆ¡i tôi ngang qua cÅ©ng đượm buồn, còn hÆ¡n là váºy nÆ¡i đây vắng ngưá»i. Tôi chợt thấy cha tôi, tướng ông nho nhá» thấp lùn, cái lưng tôi cÅ©ng gù gù cá»±c nhá»c như ông, ông chầm cháºm bước ra khá»i nhà lồng chợ, Ä‘iếu thuốc Ä‘en trên môi ông cháy đỠláºp lòe. Ông đứng trước chợ, buổi sáng hôm đó, nhìn gánh hát rong tá»™i nghiệp cá»§a ông, có lẽ từ đầu hôm tá»›i giá», hay là suốt nhiá»u đêm dà i trong cuá»™c Ä‘á»i cha tôi. Ông khó ngá»§ yên, cha tôi không có gì trong tay ngoà i và i trò ảo thuáºt, và má»™t xác gánh hát tả tÆ¡i. Ông đứng bất động má»™t lúc khá lâu. Äó là má»™t ngưá»i cha hết lòng thương yêu vợ con, má»™t nghệ sÄ© táºn tuỵ vá»›i nghá», đúng nhìn cÆ¡ ghiệp mong manh cá»§a mình, rã rồi sau cÆ¡n mưa lúc ná»a đêm.
Ông xoay ngưá»i lại và nhìn thấy con cá»§a ông, cho tá»›i khi nà o tôi ha lìa khá»i cõi Ä‘á»i nầy tôi không bao giá» dám quên giây phút đó, Cha tôi bước trên con đưá»ng tháºt đắng, má» má» sáng. Ông tá»›i gần tôi, tôi chợt thấy tóc ông đã nhuốm bạc, chúng tôi cùng bước Ä‘i bên nhau, từ khi tôi chà o Ä‘á»i cho tá»›i khi tôi lá»›n lên, lần đầu tiên Cha tôi ở gần tôi vuốt tóc tôi. Ông không nói gì vá»›i tôi, Ä‘iêu thuốc lá Ä‘en vẫn ở trên môi ông, cho tá»›i khi trá»i rạng, hai cha con trở vá» nhà lồng chợ. Hon ba chục năm sau, trong má»™t gánh hát khác, tôi có dịp trở lại chợ Sà i Äôi, má»™t sáng tôi bước trên con đưá»ng nầy, khung cảnh khác xưa biết là bao, sung túc hÆ¡n, nhà lồng chợ khang trang hÆ¡n, có má»™t nhà hát bá» thế hÆ¡n, tôi nhá»› Cha Mẹ tôi bằng tất cả tấm lòng cá»§a ngưá»i con, nhá» Cha con có má»™t nghỠđể sống, là m vui cho nhiá»u ngưá»i như Cha.
***
Tôi sinh ra trên má»™t dòng sông, mái nhà cá»§a gia đình tôi là mui má»™t chiếc ghe nhá». Cha tôi má»™t ngưá»i hát rong, sống lưu linh lưu địa. Ông có tánh hà o phóng vô lo, lại khá nóng nảy. Nói như ông ná»™i tôi thì... nếu trong lu cá»§a Cha tôi chiá»u nay còn chút gạo, ngà y mai hẵng tÃnh, gạo chợ nước sông, trên bến dưới thuyá»n, cá mắm tôm cua vùng lục tỉnh Nam Bá»™ bên cạnh con ngưá»i. Còn Mẹ tôi là má»™t ngưá»i đà n bà bình dân, vui tánh, bà không biết má»™t chữ cái, đổi lại nhiá»u trà tưởng tượng, bà hay kể vá» tôi:
- Thằng nầy ngá»™ lắm, má»›i đẻ nó ra, chút xÃu nó đã cưá»i rồi, chắc mụ bà móc miếng nó dạy nó là m há»?
Mẹ tôi thÃch câu nói hà i hước nầy, bởi má»—i lần bà nói xong, ai cÅ©ng nhìn tôi lấy là m... lạ, như tôi đây là ngưá»i từ cung trăng rá»›t xuống. Tôi quen dần vá»›i những nụ cưá»i chung quanh tôi, từ thá»i thÆ¡ ấu cho tá»›i lúc già , tôi sống khác thưá»ng vá»›i khuôn mặt buồn hiu. Và tôi cÅ©ng quen Ä‘i vá»›i nhiá»u ngá»™ nháºn, vô cùng bất tiện khi quan hệ vá»›i cuá»™c sống, thói thưá»ng vốn vô tâm. Tôi trá»™m nghÄ©: đầu tiên, sau khi tôi là má»™t phôi thai, tôi là má»™t trái tim nhá», lo lắng, hồi há»™p, tá»± thân tôi không thể nghe được nhịp Ä‘áºp cá»§a tôi, mà là Mẹ tôi, lần hồi trong má»™t thá»i gian khá dà i tôi má»›i cảm biết được rằng tôi Ä‘ang sống trong má»™t thế giá»›i nà o đó, cháºt hẹp. Rồi... má»™t hôm tôi lắng nghe tiếng thì thầm, tiếng ngưá»i ở má»™t thế giá»›i khác sinh động hÆ¡n, nhưng tôi không hiểu há» nói gì, cho tá»›i má»™t buổi chiá»u, tôi thoát ra khá»i nÆ¡i đó, ngay láºp tức tôi khóc, vì má»™t vết cắt Ä‘au nhói nÆ¡i nà o trong thân thể tôi, tôi liá»n mang má»™t vết sẹo để Ä‘á»i, có thể gá»i là xấu, mà tôi lại vô tá»™i!
Äúng là má»™t nÆ¡i xôn xao, vô cùng bất tiện cho tôi, nhiá»u tiếng động chung quanh tôi, tôi nghe tiếng tôi khóc và tiếng cưá»i cá»§a nhiá»u ngưá»i, rồi tôi bà ng hoà ng mở mắt, lần đầu thiệt là khó nháºn biết hết thảy má»i thứ.
Bá»—ng trước mắt tôi chợt có má»™t Ä‘iểm sáng ngá»i, ngá»™ nghÄ©nh. Nó rất thu hút, là m cho tôi biểu lá»™ sá»±... ngạc nhiên, vì váºy mà Mẹ tôi má»›i nói tôi “ngá»™â€. Tôi bắt đầu lá»›n lên trong má»™t không gian nho nhá» cÅ©ng lại cháºt hẹp, tôi láºt bò, đứng lên, trên sà n ván ẩm ướt cá»§a khoang chiếc ghe hát rong, sân khấu đầu tiên cá»§a tôi. Bắt đầu cho má»™t cuá»™c phiêu linh dà i. Khi tôi lá»›n hÆ¡n má»™t chút, tôi má»›i biết: Ä‘iểm sáng chiá»u nà o là m tôi quan sát chÃnh là cây đèn bão, cây đèn dầu nầy. Cha tôi vẫn thưá»ng treo trước mÅ©i ghe. Má»—i khi chiá»u xuống, Mẹ tôi lại đốt lên ngá»n lá»a nhá», trên ná»n những dòng sông tối. Nói những dòng sông, bởi chiếc ghe, mái nhà cá»§a gia đình chúng tôi luôn chuyển bên, trong mịt má» khói sóng.
Tôi chà o Ä‘á»i và o má»™t buổi chiá»u tà n, mà buổi chiá»u nà o không buồn, nó là lúc chết cá»§a má»™t ngà y, còn sáng hôm sau là má»™t ngà y khác, cÅ©ng ngắn ngá»§i như ngà y hôm qua, khi tôi được 5 tuổi, cái đèn bão Cha tôi bá» quên ở má»™t bến bãi nà o đó. Tôi không thể quên nổi ánh sáng cá»§a ngá»n đèn, cÅ©ng như không thể nà o quên con chó nhá» còi xương, bạn hiá»n cá»§a tôi, con chó tá»™i nghiệp, lang thang, cùng đói meo như tôi trong những ngà y tháng dà i trôi sông lạc chợ. Ở miá»n Nam và o tháng mưá»i, thưá»ng có những cÆ¡n mưa như trút hết nước từ trên trá»i xuống đất, đó là má»™t mùa khắc nghiệt vá»›i dân gánh hát, phiêu bạt trong mưa và đói rã ruá»™t.
Mẹ tôi nhìn mưa nói:
- Mưa dữ thần ôn váºy là tại ông tha mà bà không tha, mưa má»™t tráºn mùng ba tháng mưá»i, cái tÃch chuyện Ngưu Lang Chức Nữ có bầy quạ sói đầu đó nha.
Äúng là ... mưa, không có gì khác, mưa giăng khắp chốn, mưa sầu mưa thảm, mưa rÆ¡i là m rá»— mặt con sông (thưá»ng thưá»ng có gương mặt phẳng lặng) sau chợ, trôi nổi những dá» lục bình nghèo nà n chỉ trổ và i búp bông tim tÃm, khi có những cÆ¡n mưa dầm như váºy, lôi cuốn ngưá»i lại lo sợ. Nhìn sấm sét chá»›p sáng lòe trên trá»i, nghe những tiếng vang động khá»§ng khiếp, như trá»i sáºp, tôi luôn nghÄ© sét sẽ đánh trúng má»—i mình tôi. Không hiểu sao tôi cứ nghÄ© những gì mà con ngưá»i gá»i là tai nạn, là rá»§i ro, bá»™i phần là để dà nh cho tôi, vì cái cá»› là tôi quá nghèo, mà nghèo là vô cùng táºn cá»§a ná»—i khổ, luôn luôn bị ăn hiếp Nhưng khi nà o mưa dứt há»™t, lại khác, trên mặt sông lÄ©nh lặng êm Ä‘á»m, má»i váºt sau cÆ¡n mưa dữ tợn, được gá»™t sạch bụi trần ai, đễ rồi bầu trá»i thay cảnh má»›i cho má»™t lá»›p tuồng khác, hữu tình hÆ¡n. Trên ná»n sân khấu lá»™ng lẫy đó, ngưá»i ta sẽ thấy nhiá»u Ä‘iá»u huyá»n diệu, chẳng hạn má»™t chiếc cầu vồng hiện lên từ chân trá»i nầy, bắc qua má»™t chân trá»i xa thăm thẳm, tôi luôn ao ước Ä‘i tá»›i chân trá»i xa diệu vợi nà o, cho biết được nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n, như những cánh chim giang hồ.
Mẹ tôi lại nói, bà là ngưá»i hay nói:
- Mống chuồng, chắc mèm là bữa nay có nắng hát được.
Trong nhà ai cÅ©ng mừng, chú Tà i “say†ngưá»i bạn chèo chiếc ghe hát cÅ©ng mừng, bởi vì hết những ngà y mưa gió ế ẩm chỉ có cháo vá»›i “nước mắm rô tiâ€. Mẹ gá»i món nước mắm kho quẹt, mặn đắng lưỡi bằng cái tên nầy. Chúng tôi tá»›i má»™t chợ quê, bến sông tấp náºp kẻ mua ngưá»i bán, lúc nầy Cha tôi chưa lên bá», ông há»c cá»§a má»™t ngưá»i thầy Quảng Äông nghá» bán thuốc dán, anh tôi trải trên ná»n đất ẩm ướt má»™t miếng vải nhá»±a lá»›n, thá»i đó Cha tôi được nhiá»u khán giả biết đến như má»™t nghệ sÄ© “sân đất†nổi liếng, bên hông chiếc ghe ông cho vẽ chiếc nón cao, và i lá bà i vá»›i con thá» ngáºm má»™t cây gáºy, biểu tượng cá»§a các nhà ảo thuáºt quốc tế, hà ng chữ lá»›n: Sạc lô Trần, nhà ảo thuáºt trứ danh. Äoà n xiếc Nghệ Tinh.
Nhưng mặt đất chưa kịp khô ráo thì chân trá»i đã hiện ra những đám mây Ä‘en, còn có má»™t cá»™t mây lẫn nước cuốn tròn xoáy trong gió. Mẹ tôi cho má»i ngưá»i biết đó là ông rồng Ä‘ang hút nước? Có mấy ai coi trá»ng gánh hát bèo bá»t bán thuốc dạo, nhưng má»i ngưá»i tháºt vui khi có chiếc ghe xáºp xệ hát xiệc cá»§a Sạc lô Trần tá»›i. Trên tấm vải nhá»±a Cha tôi bà y đủ trò, tôi đánh trống, em gái tôi ngồi cạnh gõ cái phèng la, anh tôi chuẩn bị những lưỡi dao, vì chÃnh anh là ngưá»i phóng dao.
Äám đông vây tròn chúng tôi, ở hà ng thượng hạng là đám con nÃt, nhiá»u đứa để đầu ba vá, lem luốc, ở truồng, la hét, chen lấn già nh chá»—. Chú Tà i “say†cầm cây roi mây Ä‘i vòng trong sân giữ tráºt tá»±. Khán giả ngưá»i lá»›n cưá»i nói vui vẻ, là mấy bà già trầu xách giá» Ä‘i chợ, là đà n ông trá»ng tuổi đầu búi tó cá»§ hà nh, rồi các cô gái trẻ bên cạnh chà ng trai là ng, chợ quê nhá»™n nhịp đầu trên xóm dưới, bởi tiếng trống cá»§a tôi thúc giục, tôi thÃch tiếng vang Ä‘anh giòn cá»§a mặt trống da bò, căng thẳng tá»›i ná»—i nhảy tưng cặp dùi trống bằng gá»— mun, mà u nâu, cầm lâu ngà y lên nước láng bóng bởi mồ hôi tay.
Em gái tôi nhá» xÃu ngồi gõ nhịp phèng la, cây dùi chạm và o mặt đồng, rất ăn ý vá»›i tiếng trống, rất nhịp nhà ng vá»›i tiếng nói sang sảng cá»§a Cha chúng tôi. Ông lá»›n tiếng nhưng tướng thấp lùn, ông rất hãnh diện khi khoe vá»›i khán giả bá»™ chân cheo cá»§a ông. Ông có thể dlùng ngón chân Ä‘i má»™t bà i quyá»n trên chừng má»™t chục trứng gà mà trứng không bể, ông gá»i đó là thuáºt “khinh côngâ€, những ngưá»i là m nghá» SÆ¡n Äông mãi võ thưá»ng luyện võ nghệ phòng thân, cha tôi cÅ©ng phải như váºy. Ông còn là m Sạc lô vá»›i cái nón tròn như quả dưa hấu, và cây gáºy mây, búng má»™t cái cặp ngay vô nách, cái nón bay khá»i ót ông là m khán giả khoái chà cưá»i rần, trò vui nhứt ở đâu cÅ©ng thÃch là trò ông tướng thầy ba biết Ä‘i vô nhà lồng chợ ăn cắp thịt heo.
Cha tôi đứng giữa sân khấu đất, ông rất dạn chuyện ăn nói, tiếng Tây tiếng Tà u, tiếng Miên ông biết má»—i thứ má»™t chút, ngoà i ra còn những chuyện tiếu lâm ngắn là m mấy cô gái nghe nhằm đỠmặt tÃa tai. Trên sân diá»…n không hiếm chi chuyện ông gây lá»™n vá»›i khán giả, nếu như có ai nói sốc ông. Còn đám du thá»§ du thá»±c, chuyên môn móc túi sợ Cha tôi như thần, nếu Cha tôi trông thấy chúng nó móc túi ai, láºp tức ông quên ông Ä‘ang là nghệ sÄ©, ông nhảy tá»›i tóm cổ nó thoi liá»n tại chá»—, ông có ngón đòn “sa bù lu†ra tay là bá»n móc túi lá»— mÅ©i ăn trầu. Nhiá»u lần như váºy khiến cho Mẹ tôi lo:
- Tụi nó móc túi ngưá»i ta chá»› nó móc túi ông đâu mà ông lo chuyện ba láp, nó thù vặt chém lén là mệt nha, nó tiểu nhÆ¡n đánh lén lưng mình phải sợ chá»›.
Nhưng Cha tôi vẫn váºy, nóng như Trương Phi, thấy chuyện bất bình chẳng tha. Khán giả miá»n quê vừa á»›n vừa khoái cha tôi má»›i là vui. Cha tôi rất ghét tay biện chà hống hách, cho nên khi nó nhỠông nhổ cái răng, ông cố ý nhổ cho nó nhảy dá»±ng lên, là m cho ai cÅ©ng hả giáºn, mà tay biện chà khó nói Ä‘iá»u gì. Sạc lô Trần là má»™t phần ká»· niệm cá»§a cô bác khán giả, sau nầy khi tôi đã lá»›n tuổi, nhiá»u ngưá»i há»i tôi, có phải là con cá»§a Sạc lô Trần không, tôi thưa là phải, láºp tức cô bác gởi lá»i thăm Cha tôi mạnh giá»i, vá»›i nụ cưá»i trên môi. ChÃnh tôi cÅ©ng là má»™t khán giả hâm má»™ Cha tôi nhứt hạng. Trong đêm trưá»ng tÄ©nh mịch, tôi thưá»ng thấy ông cặm cụi má»™t mình chế biến những trò ảo thuáºt vui, lúc đó tôi thương Cha tôi không kể xiết, ông là má»™t nghệ sÄ© cô độc, trong con ngưá»i nhá» bé nầy, có má»™t tâm hồn nà o khác hÆ¡n, trá»ng nghÄ©a khinh tà i, khó ai hiểu hết được.
Tôi không quên hình ảnh ông nÆ¡i sân khấu đất, sân khấu nầy quả là khó diá»…n hÆ¡n sân khấu rạp lá»›n, khán giả ngồi rất gần, nhứt là đối vá»›i nghệ sÄ© ảo thuáºt, sân khấu đất, có lẽ là như bây giá» ngưá»i ta gá»i là sân khấu nhá».
Cần phải đủ bản lÄ©nh tiếp cáºn ngưá»i xem. Cha tôi là má»™t trong những kịch sÄ© bẩm sinh, độc diá»…n giá»i, có duyên nói, Ä‘i và o lòng ngưá»i, ông đóng vai cá»§a chÃnh ông, vá»›i nhiá»u sáng tạo, và đã Ä‘i và o những giai thoại cá»§a khán giả bình dân. Ngưá»i ta nói Sạc lô Trần dẫn con trâu qua ống chỉ, Ä‘iá»u đó tôi chưa thấy mà cÅ©ng không có ai thấy, những lá»i đồn đại nầy là m cho Cha tôi nổi tiếng thêm, nÆ¡i những chợ quê, khi đó chưa có nhiá»u trò giải trÃ, nhiá»u nghệ sÄ© tà i năng hÆ¡n như hiện nay.
Tôi Ä‘ang nghe tiếng chÃnh tôi cưá»i khi nhá»› lại trò ông tướng thầy ba. Cha tôi rất tinh nghịch, ông vừa nói giá»…u vừa xé má»™t tá» giấy nhá»±t trình. Ông khéo tạo mảnh giấy vụn thà nh má»™t hình nhân, ông trêu chá»c hình nhân nầy vá»›i nhiá»u lá»i bóng gió tay biện chà , khiến cho bà con đứng ngoà i hả đã, cưá»i ngất ngư..
- Äây là ông tướng thầy ba Ä‘ui then hồi nhá» khó nuôi, má ổng Ä‘en thui cho nên đặt ổng tên là ông lô xà sá»™, thầy ba Æ¡i nói chuyện chút coi, thầy ba Æ¡i.
- Æ i!
Có tiếng trả lá»i như tiếng con nÃt, là m cho khán giả hết hồn, thiệt ra chỉ có mình Cha tôi nói, đó là trò khẩu thuáºt nói tiếng bụng, Cha tôi lại “há»i†thầy ba rằng:
- Thầy Ä‘i vô nhà lồng chợ ăn cắp thịt heo được hông, trả lá»i?
- ÄÆ°á»£c!
Tiếng thầy ba trả lá»i dẻo nhẹo, như bà bóng. Cha tôi há»i:
- Thầy ba nói được là phải là m được nghe chưa. Bây giá» thầy ba chịu khó cho tui để thầy ba vô cái ống nầy, khoan đừng có Ä‘i đâu nha cha ná»™i, mấy bà già để tui lo cho, ngưá»i cõi trên như thầy sao mà be he quá váºy?
Biện chà có tiếng dê sòm, nghe váºy khán giả nhìn ông ta cưá»i rá»™ lên. Tá»›i đây Cha tôi bá» hình nhân vô cái ống thiết tròn, cái ống nầy tôi phải lau chùi má»—i ngà y, nó có hai ống, ống lá»›n che ngoà i, ống nhá» chứa sẵn thịt heo.
Má»—i lần diá»…n trò nầy Cha tôi dặn Mẹ tôi Ä‘i chợ sá»›m, mua thịt heo ngon, để sau buổi diá»…n, kho thịt vá»›i há»™t vịt cho cả nhà ăn. Tôi đánh trống theo lá»i nói cá»§a Cha tôi, ông thÃch tôi đánh trống, vì tôi hiểu ý ông. Thầy ba đã nằm trong ống thiết, Cha lại là m như lắng tai nghe:
- Æ i.
- Thầy ba nói trong nầy giống như đêm ba mươi, đen thui. Chịu khó chút nha thầy ba, chết chưa, cái ông nầy chưa gì đi rồi, thầy ba lặn vô chợ rồi, thầy độn thổ rồi, bà con chỠchút sẽ thấy thầy ba ăn cắp thịt heo vỠcho coi.
Ai cÅ©ng phải chá», vì tò mò vốn là cái tánh chung cá»§a con ngưá»i, chá» thầy ba Ä‘em thịt heo vá» cho nhãn tiá»n.
Trong lúc chá», Cha tôi quảng cáo thuốc nhức răng, ông nói không có cái gì khổ cho bằng bệnh nhức răng, vợ hun cÅ©ng đổ quạu, ông nhái Ä‘iệu bá»™ cá»§a ngưá»i nhức răng.
Cha tôi diá»…n hay tá»›i mức giống hệt, tuy ông không còn cái răng thiệt nà o. Ông má»i má»™t ngưá»i đà n bà bước vô sân, lúc đầu bà ta mắc cỡ, nhưng sau đó không vô không được vì bị những ngưá»i khác đẩy vô:
- Hồi nhỠtới bi giỠbà có nhức răng hông?
Cha tôi há»i, bà kia trả lá»i:
- Dạ có, còn có má»™t cái răng nầy thôi mà nó cÅ©ng nhức thấu trá»i?
Ngưá»i đà n bà nầy chỉ còn má»™t cái răng cá»a.
- Bà có chồng chưa, có chồng rồi thì há miệng ra coi. Hai chuyện, có chồng hay nhức răng hoà n toà n khác nhau, song bà nầy vẫn há miệng. Ai lại không có má»™t và i lần nhức răng, nó vô cùng khó chịu, nhưng hầu như không có thứ thuốc nà o trị dứt, trong dân gian ngưá»i ta lại nói, nhức răng là tại có con sâu ăn răng? Cha tôi nói:
- Tôi để miếng bông gòn trong miệng bà , thuốc nầy bắt được con sâu ăn răng, nghe chưa.
Có hai chuyện bây giá» phải đứng chá», đó là chỠông tướng thầy ba Ä‘em thịt heo vá», hai là chá» coi con sâu ăn răng cho biết, bà nầy cÅ©ng chịu khó ngáºm miếng bông gòn, vá»›i vẻ mặt tức cưá»i. Lúc nầy Cha tôi giá»›i thiệu những chai thuốc nhức răng, và lấy miếng bông gòn trong miệng bà già ra để trên má»™t cái đĩa, trên đó bò lúc ngúc những con sâu “ăn răngâ€. Cha tôi bán được khá nhiá»u chai thuốc nhá», đó là những chai dầu Nhị Thiên ÄÆ°á»ng xà i rồi trống không, ông pha chút rượu trắng vá»›i nước rá»… cây, dán nhãn có hình Sạc lô vá»›i cái cằm sưng vù và cái răng to tướng, chai thuốc là má»™t món quà cay cay, vô thưởng vô phạt.
Vá» sau nầy khi tôi lá»›n lên tôi má»›i biết khó khi nà o trị được bệnh nhức răng, khán giả mua thuốc nhức răng cá»§a Cha tôi, như là mua vé coi ông vừa giá»…u vừa diá»…n xiệc ảo thuáºt cho vui, bà con cÅ©ng tha thứ không cằn nhằn gì, coi như ăn trầu nhả bã, hút thuốc phà hÆ¡i mấy đồng bạc giây lát cÅ©ng tiêu tan.
- Bên nầy mua bên kia mua, lẹ tay thì còn cháºm tay... cÅ©ng còn, chá» chút bà hai, đợi chút xÃu ông tư Æ¡i, bán má»™t tặng má»™t, mua má»™t chai tÃnh tiá»n hai chai.
Có lẽ sân khấu tấu hà i ăn nên là m ra má»™t thá»i, mấy lúc hiện nay, là ... nhá» Cha tôi chế ra cách nói chuyện vui kiểu chai thuốc bắt con sâu ăn răng. Ông còn là tác giả khuyết danh cá»§a khá nhiá»u chuyện tức cưá»i như “con vịt ăn gì mà nó kêu cạp cạp†ông giải nghÄ©a rằng, con vịt ăn bắp, chỉ ăn bắp má»›i là cạp, giá»…u bình dân váºy mà ai cÅ©ng khoái.
Cha tôi biết viết và nói tiếng Pháp, nghe đâu ông sinh ra trong má»™t gia đình khá giả nhưng ông bá» Ä‘i giang hồ. Ông nói và sáng tác miệng thuá»™c loại giá»i. Ông có má»™t cây viết “máy†hiệu Parker thưá»ng giắt trên nắp túi không khi nà o thấy ông viết gì, chỉ dùng để ký tên cho vui, ông có chữ ký kỳ lạ, nó như má»™t cái há»™p lá»›n trong đó nhốt lại má»—i chữ “Trầnâ€. Chẳng mấy ai quan tâm thuốc cá»§a Sạc lô Trần có chữa khá»i bịnh hay là không, nhiá»u ngưá»i còn cưá»i hả hê mua dùm Cha tôi nhiá»u miếng thuốc dán, Ä‘au đâu dán đó, bịnh gì cÅ©ng hết? Vì Cha tôi hát mà không bán vé và o cá»a cho nên thuốc cÅ©ng như tá» vé đứng, dùng để thưởng thức tà i nói “pha trò†cá»§a ông mà thôi.
Cha tôi trở lại cái đĩa, ông có vẻ lo lắng cho bà già :
- Trá»i Æ¡i con sâu trong miệng nè, bà không sợ nó cắn đứt lưỡi bà sao bà ? Ban đêm bà ngá»§ bà có nghe con sâu nhai răng bà kêu cắc cắc không?
Tháºt ra đó cÅ©ng là ảo thuáºt, con sâu là những con mẻ từ há»™t cÆ¡m nguá»™i, vô hại. Rồi như má»™t lá»i tạ lá»—i, cám Æ¡n khán giả, Cha tôi láºp tức biểu diá»…n những trò khác rất hay, mà không bán má»™t thứ “thuốc†nà o nữa. Ông lô xà sá»™ ăn cắp thịt trong nhà lồng chợ trở vá», khi mở cái ống thiếc tròn, khán giả ồ lên má»™t tiếng lá»›n, như thần thoại, ai cÅ©ng thấy rõ má»™t miếng thịt heo ngon. Ông tướng thầy ba Ä‘i chợ còn hÆ¡n “nình bà †ông khéo lá»±a miếng thịt tươi rói, ai biết Mẹ tôi còn là má»™t ngưá»i ná»™i trợ nấu ăn ngon, nếu như trá»i không mưa, món thịt kho há»™t vịt tuyệt cú mèo sẽ thay cho món “nước mắm rô ti†mặn rát lưỡi.
Tôi lại nghe tiếng tôi cưá»i, nhưng cuá»™c Ä‘á»i không phải là má»™t chuá»—i cưá»i tháºt sá»± vui, xâu chuá»—i có nhiá»u hạt lá»›n hạt nhá», hạt xấu hạt tốt, hạt cưá»i hạt khóc, hạt hạnh phúc và vô hạnh, nó là xâu chuá»—i vô thưá»ng.
Anh tôi ra sân, chú Tà i “say†thay chỗ tôi đánh trống.
Chú đánh trống khá giá»i, tiếng trống cá»§a chú tôi không bắt chước được, nó có nhiá»u nhịp căng, có khi rá»i rạc, có khi liên hồi, tôi hay lắng nghe tiếng trống cá»§a chú Tà i khi chú lia nhẹ chiếc dùi ở rìa trống, không thể giải thÃch được. Gần giống như ngưá»i ta nghe nhạc giao hưởng, lạ thưá»ng thay nhiá»u khi những nốt nhạc lại gợi nhá»› hình ảnh nà o đó, có lúc là má»™t dòng sông, có lúc là má»™t áng mây và có lúc là m nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i, tôi nà o cho mình là ngưá»i lương thiện, nhưng khi nghe tiếng trống tôi chợt nghÄ© vá» Cha tôi. Tôi thấy ông là hai con ngưá»i, má»™t là chÃnh ông, tuyệt đối lương thiện, còn ngưá»i thứ hai sao mà xa lạ vá»›i tôi tá»›i ná»—i tôi ngạc nhiên và hổ thẹn, vì mình có những ý nghÄ© đó vá»›i báºc sanh thà nh. Chẳng hạn như những đồng tiá»n bán thuốc “nhức răng†nằm đầy trên tấm vải nhá»±a buổi sáng hôm nà o, chẳng qua tôi là má»™t kẻ kiêu hãnh, là m dáng, chuyên rước cho mình ná»—i khổ tâm, dù cho nó là những hạt cát vốn đã bẩn bụi trần gian.
Hình như tôi cÅ©ng có ngưá»i thứ hai trong tôi, ai mà biết được, lần hồi tôi cho là có tháºt. Hai con ngưá»i nầy trong tôi không hoà thuáºn, má»™t trầm tư sám hối, còn má»™t có cÆ¡ phá phách, há»—n loạn, bất kham. Chúng như má»™t con gà chá»i nhốt chung vá»›i má»™t con vịt, má»™t kẻ hung hăng thÃch xung đột, kẻ khác ngây thÆ¡ và hoà n toà n thụ động.
Thông thưá»ng, xiệc rong bán thuốc, thá»i đó biểu diá»…n là m quà , nó không có nhiá»u trò lá»›n, váºy mà ghe hát cá»§a Cha tôi có mà n phóng dao. Khán giả không chỉ thÃch cưá»i cợt, mà há» con thÃch cảm giác mạnh. Khổ nổi Cha tôi lại là ngưá»i đánh trống cho mà n phóng dao, ông là má»™t nghệ sÄ© cầu toà n. Tất nhiên tiếng trống cá»§a Cha tôi không thể nà o chê, vá» sá»± Ä‘iêu luyện, ông phối các âm thanh thưá»ng rất đơn Ä‘iệu thà nh má»™t chuá»—i tiếng động thúc giục, hấp dẫn, lôi cuốn, và hồi há»™p. Khi anh tôi xuất hiện ở giữa sân, anh như má»™t ông Hoà ng, vá»›i những lưỡi dao, trong tiếng trống tráºn mạc nôn nao. Còn tôi phải lá»§i thá»§i vác tấm ván phóng dao từ dưới sông cạnh đó lên bá», chen qua nhiá»u ngưá»i như má»i lần. Em gái nhá» cá»§a tôi, và cả anh tôi, bước ra cúi chà o khán giả. Em tôi là ngưá»i đứng trước tấm ván.
Anh tôi là má»™t ngưá»i mà ai gặp, nếu đó lại là những cô con gái, thì khó thể nà o quên, anh tháºt đẹp, nhứt là khi anh ra sân khấu, mặc cho đó là sân khấu đất tà n tạ.
Như má»™t Hoà ng tá» bị đà y Ä‘oạ xuống cõi trần gian, vị Hoà ng tá» nầy vừa tôi nghiệp vừa kiêu hãnh biết bao. Anh tôi tá»›i đây từ má»™t lâu đà i trong chuyện cổ tÃch, mái tóc anh Ä‘en nhánh, nuôi dà i chải chuốt, da anh trắng xanh, nụ cưá»i mê hồn.
Còn tôi là ai? Từ trước khi tôi là má»™t phôi thai chung dòng sữa Mẹ vá»›i anh, chúng tôi không biết nhau trước, nhưng bây giá» vị Hoà ng tá» là anh ruá»™t cá»§a tôi, tá»™i nghiệp là anh cÅ©ng đói khổ cùng cá»±c như má»i ngưá»i trong “Hoà ng gia†chiếc ghe hát cá»§a chúng tôi có 6 ngưá»i, Cha tôi, Mẹ tôi, anh em tôi và chú Tà i “sayâ€. Cuá»™c sống trôi giạt, giả tháºt qua nhiá»u năm tháng, Ä‘iá»u tôi khổ nhứt lá trái tim quá đỗi nhạy cảm cá»§a tôi, nó thổn thức từ khi tôi chưa đủ hình hà i, trôi theo tôi sau chiếc ghe hát, trên những dòng sông là tấm ván phóng dao, đầy thương tÃch như ná»—i Ä‘au cá»§a kiếp ngưá»i.
Thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi, cá»§a anh em tôi cứ váºy, chầm cháºm trôi theo những dòng sông vui buồn, trong cÆ¡ khổ đói khát vá»›i hoà n cảnh riêng biệt không giống ai. Vì váºy mà tôi trở nên rất Ãt nói, có khi nhiá»u ngà y liá»n tôi không nói má»™t tiếng, là m cho Cha tôi, nhứt là Mẹ tôi cứ tưởng rằng tôi bị ai đó cắt mất lưỡi. Tôi chỉ thầm nói trong cái đầu nhá» cá»§a tôi hai chữ “tại sao†rồi cúi đầu nhẫn nhục, chịu đựng, bởi không Ãt ngưá»i nhìn chúng tôi vá»›i đôi mắt chê trách, khinh miệt bầy xướng ca vô loà i, mặc dù chúng tôi có ca hát chi đâu? Tôi sống phiêu linh má»™t kiếp lục bình trôi nổi, thá»i tuổi nhá» cá»§a tôi Ä‘i và sống qua nhiá»u nÆ¡i, buá»™c lòng tôi phải thấy nhiá»u, suy nghÄ© nhiá»u hÆ¡n những thằng nhá» khác. Äôi khi tôi ngồi cưá»i má»™t mình, Mẹ tôi cứ tưởng tôi bị tâm thần hay ma ám, Mẹ dâu có biết con rÆ¡i nước mắt vì những Ä‘iá»u khổ tâm quá sức con, ngưá»i Mẹ bình thưá»ng nầy nà o đâu đã biết mình sinh ra má»™t con ngưá»i dị táºt, nó có má»™t trái tim quá lá»›n. Mưa vẫn rÆ¡i và o những tháng mưá»i vá»›i tiếng trống, và trò phóng dao, bên bãi sông cuối chợ sáng chiá»u, ná»—i Ä‘au luôn trở lại bất cứ lúc nà o trong cuá»™c Ä‘á»i sau nầy cá»§a tôi, má»™t vở bi hà i kịch trúc trắc.
***
Tấm ván dùng để phóng những lưỡi dao, gồm có ba mảnh ván nhá» ghép lại, phÃa sau nó có hai thanh gá»— chặn, má»™t dưới thấp gần bà n chân tôi, còn hai dùng cho tôi giữ nó đứng thẳng. Tấm ván cao khá»i đầu tôi khi tôi đứng sau nó, còn cao hÆ¡n em gái tôi đứng ở phÃa trước nhiá»u.
Cha tôi nhá» ngưá»i thợ má»™c chuyên đóng hòm đóng tấm ván nầy, đáng lý bằng gá»— thông má»m, nhưng rồi trại hòm không có loại ván nầy, nó được đóng bằng gồ dầu cứng, khổ ná»—i tấm ván quá cứng, không “ăn†dao, cho nên ngoà i việc đứng là m chú há» con má»—i đêm, phụ diá»…n vá»›i Cha tôi, ban ngà y tôi còn phải tưới nước cho tấm ván má»m Ä‘i.
Cha quyết định bán chiếc ghe, lên bá» láºp má»™t Ä‘oà n xiệc nhá», trong đó có lý do đưá»ng sông lúc sau nầy có cướp mà cướp thì không từ ai...
Chúng tôi được Ä‘i xe hÆ¡i, Ä‘i tá»›i đâu chú Tà i “say†tìm mướn xe tá»›i đó, nay chú được lên chức quản lý, Ä‘i xin phép hát. Cha tôi không còn hát sân đất, bán những chai, thuốc nhức tăng nữa, mà là má»™t ông bầu, khá nhiá»u nghệ sÄ© hát rong kéo vá» hợp tác. Cố chú Phi Long trước đây là nghệ sÄ© phóng dao, nay chuyên Ä‘i dây thép trên cao, đặc biệt là chú Ä‘i guốc, Ä‘i xe đạp má»™t bánh trên dây, có bác hai Äại Bà ng chuyên xiệc trên chiếc xe đạp kiểu, bác hai cÅ©ng diá»…n ảo thuáºt, chú Lê Bân là ngưá»i miá»n Bắc chuyên vá» trò đạp chiếc thang cao, vá»›i đứa con gái, nhá» leo lên uốn dẻo. Má»™t ban nhạc đệm nữa chá»›, gồm tay đà n măng- đô-lin, ông tên là Bà Kim Cương, ngưá»i đà n ông mù hết sức sạch sẽ, vui tỉnh, ngưá»i vợ suốt ngà y cằn nhằn, vá»›i đứa con gái không là m gì ráo, chỉ biết khóc, chú Bảy HÆ¡n má»™t ngưá»i trước kia thổi kèn đám ma, và má»™t tay trống, chú tên là Thà nh cái thùng trống là gia tà i lá»›n cá»§a chú, chú Bê ốm nhách, hoạ sÄ© vẽ quảng cáo, vá»›i bà vợ ho lao.
Ngoà i ra còn có gia đình má»™t ngưá»i Hoa Miến Äiện, gồm ngưá»i chồng chuyên vá» trò chồng ngưá»i, bốn ngưá»i con, hai trai hai gái biểu diá»…n trò khéo, má»™t gia đình ngưá»i Hoa Chợ Lá»›n khác, ngưá»i cha là m há» xiệc, cô con gái khá đẹp tung hứng. Cha tôi là m Sạc lô, má»™t tiết mục khác, ông giả trang thà nh ngưá»i Ấn Äá»™ nuốt lá»a và trò tà ng hình, chú ChÃn Chim là m há» ngoà i cá»a, anh tôi là nghệ sÄ© phóng dao. Äoà n xiệc duy nhứt lúc đó trong miá»n Nam là đoà n Nghệ Tinh cá»§a ông bầu Trần, chúng tôi hát ở những rạp khá lá»›n, nhiá»u nÆ¡i.
Mẹ tôi không biết chữ, nhưng nhá» Ä‘i đây Ä‘i đó quá nhiá»u, cho nên nói chuyện rất hay, bà hay Ä‘i coi bói, sau đó thuá»™c tuồng, lại bói cho ngưá»i khác. Những buổi trưa trong rạp hát vắng ngưá»i, bà coi bói cho ngưá»i trong Ä‘oà n. Còn tôi lúc nà o cÅ©ng kê tấm ván phóng dao trên má»™t hà ng ghế nằm nhìn lên trần rạp: Mẹ tôi là ngưá»i tằn tiện, chÃnh bà dà nh dụm được má»™t số tiá»n trong thá»i gian Cha tôi là m nghá» bán thuốc để cho Cha láºp gánh hát.
Mẹ tôi có khách ngoà i tá»›i coi bói lúc nà o tôi không biết, nhưng khi tá»›i má»™t rạp hát nà o, bên cạnh phòng vé bà cÅ©ng cho dán má»™t bảng hiệu riêng, do chú Bê vẽ, trên đó có má»™t bà n tay, vá»›i những lá bà i tây, lâu dần khán giả tá»›i coi bói khá đông. Thu nháºp cá»§a Mẹ tôi có vẻ tức cưá»i, nhưng Cha tôi không có ý kiến, riêng ông thỉnh thoảng cÅ©ng có ngưá»i bệnh... Ä‘au răng tá»›i mua chai thuốc, hay nhỠông nhổ dùm cái răng Ä‘au, ông còn có nghá» cắt mây hay lá»™t cưá»m trong mắt, má»™t Äông Y sÄ© bẩm sinh, khá mát tay.
Anh tôi Ãt khi có mặt trong rạp, chỉ có khi tá»›i mà n biểu diá»…n cá»§a anh, và o ban đêm, tá»›i đâu, lúc nà o anh cÅ©ng hay ngồi ngoà i quán nước vá»›i những ngưá»i bạn, anh luôn luôn có bạn, há» ngồi rất lâu, có khi là cả ngà y trong quán nước hay quán cà phê giống như anh, những ngưá»i bạn lạ mặt nầy trầm tÃnh, nhưng khó biết há» từ đâu tá»›i, là m nghá» gì, nói chuyện gì. Cha tôi thì luôn Ä‘i đâu đó vá»›i chú Tà i “sayâ€, còn em gái tôi lúc nà o cÅ©ng nằm trong má»™t góc tối vá»›i xâu chuá»—i và quyển kinh.
Giữa trưa, tôi nằm trên tấm ván phóng dao nghe Mẹ tôi bói bà i cho má»™t bà khách, má»™t Ä‘iá»u tôi phải công nháºn là Mẹ tôi có năng khiếu coi bói... bẩm sinh, bà lại ưa quan sát, có thói quen bắt chước giá»i, lại nhiá»u tưởng tượng, bà còn thuá»™c lòng nhiá»u chuyện Ä‘á»i xưa, số vốn nầy vô tình khiến cho Mẹ tôi dẫn dắt câu chuyện bói toán trÆ¡n tru:
- Theo như lá bà i nầy, con đầm chuồng nầy cho tui biết thì... hồi nhỠbà bị bịnh nặng lắm.
Mẹ tôi trang bà i, láºt ra má»™t con nói vá»›i bà khách, tôi thầm nghÄ©, có ngưá»i nà o lúc còn nhá» lại không bịnh nầy bịnh kia, chà Ãt cÅ©ng nóng ho. Bà khách giáºt mình:
- Dạ có tui đau ban khỉ, sém chết.
- Thấy chưa, tui nói không sai, bà còn té nữa phải không, té xuống nước, cái mạng bà lớn lắm đó nha...
- Dạ có tui té xuống giếng, may là má tui hay kịp vá»›t lên, không thì tui chết rồi, rồi cái, tui bịnh ban cua tóc rụng hết ráo, còn nữa, hồi hai tuổi tui nghe má tui nói lại, tui té xuống sông, chìm lỉm, vá»›t lên chết luôn mấy ngà y, không biết sao bá» vô hòm rồi tá»± nhiên tui sống dáºy, rồi cái tá»± nhiên bây giá» tánh tui hÆ¡i tưng tưng.
- Ông bà khuất mà y khuất mặt quở, biết sao hông, tại song thân cá»§a bà đặt tên bà quá đẹp, kỵ huý. Nhá» kiếp trước bà ăn ở nhÆ¡n đức hay giúp ngưá»i cho nên quá»›i nhÆ¡n độ mạng, cứu bà đó nghen.
- Ờ tui nhá»› rồi, má tui nói hồi bốn năm tuổi tui đẹp mà dá»… thương lắm, rồi cái ba má tui đặt tên tui là Má»™ng Hoa, hèn chi ông bà quở, bây giá» là m sao đây ba. Tui cÅ©ng hiá»n như cục bá»™t, đứa con nÃt trong xóm, tui cÅ©ng không dám mÃch lòng, mà sao kỳ, tui... khổ triá»n miên.
- Tôi nói cái nầy bà đừng sợ, có ngưá»i ghen ghét bà muốn hại bà .
- Trá»i Æ¡i ai mà ác nhÆ¡n sát đức váºy không biết?
Tôi ngẫm nghÄ© đây không phải là coi bói thông thương mà hai ngưá»i đà n bà tâm sá»± vá»›i nhau, ai cÅ©ng đã qua thá»i con gái, giở nuối tiếc kiếm cá»› nhắc lại, đôi khi chỉ để khen mình. Mẹ tôi xà o bá»™ bà i tây:
- Con đầm rô nầy, ngưá»i nữ nầy hại bà chá»› ai vô đây, còn thằng tây già nầy là chồng hiện tại cá»§a bà , bà có tá»›i bốn Ä‘á»i chồng, mà không lần nà o trá»n chuyện tình ngãi. Chồng bà lá»›n tuổi hÆ¡n bà phải không, bà phải có ngưá»i chồng nhá» tuổi hÆ¡n, bà má»›i có hạnh phúc.
Tôi lại nghÄ©, tất nhiên là váºy rồi, bao giá» thì trong các cuá»™c hôn nhân ngưá»i chồng luôn lá»›n tuổi hÆ¡n ngưá»i vợ. Bà khách có vẻ hối tiếc, số pháºn ngưá»i phụ nữ tháºt truân chuyên.
Vẻ hối tiếc hiện rõ trên khuôn mặt ngưá»i đà n bà nầy, nó đã có quá nhiá»u nếp nhăn theo thá»i gian. Mẹ tôi chỉ má»™t con bà i:
- Hồi còn trẻ bà hết lòng thương ngưá»i trai nầy, tức là ở kế bên nhà bà , nhưng hai bên gia đình không đồng ý, trắc trở cho tá»›i bây giá», đúng chưa.
Bà khách báºt khóc, bây giá» chỉ còn má»™t mình bà nói, còn Mẹ tôi lắng nghe, câu chuyện tháºt dà i, cho tá»›i trá»i xẩm tối. Bà khách trả tiá»n công coi bói cho Mẹ tôi, Mẹ tôi tiá»…n chân ngưá»i đà n bà đáng thương nầy ra cá»a rạp.
Tôi còn nghe vẳng lại lá»i khuyên chà tình cá»§a Mẹ tôi:
- Tánh bà khổ vì thương ngưá»i, không phải ai cÅ©ng má»™t bụng như mình đâu, nhứt là đà n ông, cái bụng bà tốt, nhưng mà bà còn phải trả nợ trần ai nhiá»u. Kiếp trước bà là đà n ông, bá» bê, hất há»§i nhiá»u ngưá»i, phụ tình nhiá»u ngưá»i, phụ tình thì tình phụ, cái số cá»§a bà là váºy.
Äoạn nầy tôi nghe như trong chuyện cổ tÃch nà o đó, mà Mẹ tôi hay kể cho má»i ngưá»i nghe. Không sao, Mẹ tôi và bà khách không có gì giáºn nhau trong chuyện coi bói, chỉ có má»™t chuyện, có lẽ ngưá»i khách còn phải lo, là con đầm.
Ngưá»i nữ rắp tâm hại bà , nhưng theo tôi sá»± lo lắng đó vô Ãch, bởi vì kẻ thá»§ ác đó vẫn nằm trong bá»™ bà i, nghÄ© váºy vì tôi chưa biết câu chuyện vá» sau nầy cá»§a Cha tôi vá»›i những quân bà i ác liệt.
Mẹ tôi coi bói như nói chuyện Ä‘á»i, việc nầy giúp bà có chút tiá»n má»n, lai rai bá» vô con heo đất. Con heo đất nầy Mẹ tôi mua đã lâu, để khá»i mua con heo đất khác, bà có má»™t cách riêng, khi con heo đất “ăn no†bà đáºp má»™t lá»— nhá» dưới bụng nó moi lấy tiá»n ra, bà tiện tặn dán cái bụng nó lại bằng giấy báo, khi nà o heo lại “ăn no†bà chỉ có việc xé mảnh giấy báo đó, không Ä‘áºp con heo.
Tôi thấy con heo đất nầy từ hồi tôi còn nhá» xÃu cho tá»›i khi tôi trở thà nh má»™t ông già , nó vẫn ở cạnh Mẹ tôi nhưng bà vẫn nghèo, tôi nghẹn ngà o biết rằng bao năm Mẹ vẫn dà nh dụm bằng cách đó trong khi Cha tôi phóng túng vô lo, ông không có chút khái niệm nà o vá»... ngà y mai. Mẹ tôi coi con heo đất nầy là quá»›i nhÆ¡n há»™ mạng cho đủ thứ việc trên Ä‘á»i, Ä‘au ốm, hoạn nạn mưa gió, bà còn má»™t cái bùa há»™ mệnh khác là con bồi rô trong bá»™ bà i tây, vá»›i tháºt nhiá»u ảo ảnh.
Má»™t đêm vắng lặng sau khi vãn hát, tôi nằm thao thức trên tấm ván phóng dao. Suất diá»…n tối rồi em gái tôi suýt chút gặp nạn. Không phải chỉ lần nầy mà nhiá»u lần khác, khi tôi đứng vịn ngoà i sau tấm ván, tôi nhìn qua kẽ hở, tôi nghiệm rằng sá»± nguy hiểm không lưá»ng trước được, không biết nó sẽ xảy ra lúc nà y. Trò phóng dao, theo tôi nó không xuất phát từ xứ sở hiá»n hoà nầy, mà nó du nháºp và o đây từ má»™t nÆ¡i ngưá»i ta ăn thịt ngưá»i, nÆ¡i mà ngưá»i ta quen việc phóng mÅ©i dao tiêu diệt con mồi.
Biết bao nhiêu đêm tôi cứ suy nghÄ© vá» cái sá»± vô lý cá»§a trò diá»…n đầy bạo lá»±c nầy, má»™t ngưá»i đứng im cam chịu hà ng chục lưỡi dao bén ném vá» phÃa mình, buồn nhứt ngưá»i đó lại là em gái tá»™i nghiệp cá»§a tôi, nó như bị đóng Ä‘inh lúc còn sống. Sao chỉ má»—i má»™t mình tôi thấy Ä‘iá»u đó, mà nà o phải tôi đây là báºc cứu nhân độ thế cho cam, tôi cÅ©ng là má»™t con ngưá»i nhá» bé tá»™i nghiệp, má»™t con kiến bò quanh miệng chén. Kẻ thá»§ ác vô hình nà o đó tinh nghịch tạo nên hoà n cảnh nầy chăng, tôi nghiệm ra trong đó có đồng tiá»n là thống soái, còn thói vô tâm nữa, nó là câu chuyện cá»§a muôn Ä‘á»i.
Không có gì buồn hơn cái rạp hát lúc đêm khuya, Cha tôi nằm chèo queo, trong cái mùng rách, còn Mẹ tôi ngồi trước bộ bà i tây. Bà tự coi bói cho mình, bà nói với bà :
- Bà sinh ra đã quá nghèo rồi, còn gặp ông chồng giang hồ lãng tá» cÅ©ng nghèo rá»›t mồng tÆ¡i. Phải trên sáu mươi tuổi gia đình bà cÆ¡ may má»›i có nhà có cá»a như ngưá»i ta, má»›i cất đầu lên nổi nghe chưa.
Mẹ tôi nhìn Cha tôi, len lén cháºm nước mắt, bà ao ước trong tưởng tượng, má»™t cuá»™c sống khác cho cả gia đình. Hà ng đêm Mẹ ky cóp bá» chút tiá»n lẻ và o con heo đất. Tôi thầm xin lá»—i Mẹ, tôi cứ tưởng bà không thương yêu gì tôi, không phải như váºy, chỉ vì tôi khó hiểu, mà bà là ngưá»i má»™c mạc.
***
Lạ thay tuy là con ông, tôi lại không biết nhiá»u vá» Cha tôi, ông Ãt khi tá»›i gần hay nói chuyện vá»›i tôi. Còn Mẹ tôi là má»™t ngưá»i Miến Äiện lai Hoa, bà nói tiếng Hoa pha tiếng Miến Äiện vá»›i nhiá»u thổ ngữ lạ kỳ. Tôi khó biết tôi là ngưá»i... gì. Tháºt lòng đôi khi tôi vẫn thấy như mình sống nÆ¡i đất khách, mặc dù nÆ¡i tôi sinh ra là đây. Trong tôi há»—n mang nhiá»u thứ cá»™i nguồn pha tạp, khó biết gốc rá»… ngá»n ngà nh. Những là ng quê miá»n Nam, nÆ¡i gánh hát rong chúng tôi Ä‘i qua, có nhiá»u cô bác đồng hương ngưá»i Hoa vá»›i Mẹ tôi sinh sống bằng nhiá»u thứ nghá» bán tạp hoá, thợ thổi ve chai, là m thá»§ công, may dệt, thầy thuốc Bắc, bán há»§ tiếu, nhiá»u gia đình an cư lạc nghiệp, già u có, sống yên vui trong lòng bà con ngưá»i Việt hiếu khách hiá»n hoà . Lần hồi lá»›n lên theo sông nước, tâm trạng “đất khách†trong tôi mất hút, tôi sống vui trong cá»™ng đồng không chút kỳ thị. Tôi biết Æ¡n vùng đất Nam Bá»™ gạo trắng nước trong đã cưu mang chúng tôi. Tôi vô cùng lưu luyến nÆ¡i tôi sinh ra, nuôi tôi lá»›n lên, còn quê ngoại xa tÃt mù khÆ¡i chỉ là nÆ¡i mÆ¡ mà ng trong giấc chiêm bao, hình như là má»™t bức tranh thuá»· mạc, chốn nà o không tháºt.
Từ ngà y lên bá» tôi cá»±c hÆ¡n vá»›i tấm ván phóng dao, gánh hát tá»›i nÆ¡i nà o rạp ở xa bến sông, từ rạp tôi phải lôi tấm ván nặng đó xuống sông để ngâm nước, mà lúc nà o lượt vá» nó cÅ©ng nặng hÆ¡n gấp bá»™i. Tôi lá»›n không nổi vì đói và mất sức. Nhiá»u năm ròng rã trôi qua, khi tôi cố lá»›n được má»™t chút, tôi vác nó, tôi cõng nó như má»™t món nợ Ä‘á»i, đôi khi vá»›i tấm ván còng lưng, tôi chợt nghÄ© hay là mình thỠán, phải khổ sai bởi má»™t tá»™i lá»—i nà o ở kiếp trước? Tuy váºy cÅ©ng có thể nói, tấm ván nầy Ä‘em lại cho tôi những giây phút êm Ä‘á»m, nặng ná» trên bá», nó lại nổi trên mặt nước, tôi Ä‘eo bám nó táºp bÆ¡i, khi đã bÆ¡i giá»i, tôi nằm trên tấm ván thả nổi phiêu linh. Có khi từ bến chợ, tôi vá»›i tấm ván xuôi dòng tá»›i tÃt mù khÆ¡i, cho tá»›i chiá»u, con nước chảy ngược lại, tôi vá»›i nó trôi vá» bến cÅ©, luôn luôn có những trái bần ổi xanh chua mà em gái tôi rất thÃch, và i nhánh bông lục bình mà u tÃm buồn buồn.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi vác tấm ván phóng dao vá» rạp hát, nặng là váºy mà vẫn không sao, bà khen:
- Thằng nầy coi ốm nhom váºy mà mạnh dữ hén.
Cha tôi thì vô tư, còn anh tôi nhìn tôi như không có, không phải là anh thiếu lấm lòng, nhưng anh là má»™t ngưá»i trầm tÃnh, tỉnh táo bởi ná»—i khổ cá»§a riêng anh, và quen chịu đựng... khi nhìn thấy nổi khổ cá»§a ngưá»i khác. Em gái tôi thở dà i khi nà o thấy tôi má»—i năm tôi thêm má»™t tuổi mà vóc hình vẫn váºy, gần như ngưá»i lùn, cằn cá»™i xác xÆ¡. Tôi ốm nhom, cổ tay đầy gân xanh, nhá» xÃu, ngưá»i ngợm trÆ¡ xương sưá»n. Mẹ đâu có biết má»—i lần con vác tấm ván qua mắt Mẹ, con cố gắng là m như không khổ cá»±c nặng ná» gì, để Mẹ khá»i lo âu cho con. Cà ng thương Cha bao nhiêu tôi cà ng thương Mẹ tôi gấp ngà n lần, bá»™ bà i tây và con bồi rô không giải mã hết những ưu tư.
Và o mùa hanh nắng, sau Tết, gánh hát báºn rá»™n hÆ¡n, má»™t hai đêm nÆ¡i nầy, sáng lại ở nÆ¡i khác, qua nhiá»u thị trấn, là ng xã nhá»™n nhịp. Miá»n Äông, Miá»n Tây, nhưng nhiá»u nhứt vẫn là Miá»n Tây. Từ Tân An, Bến Lức, Chợ Äệm, Rạch Kiến, Chợ Äà o, Sà i Äôi, Cái Bè, Cai Láºy, trở lại miệt Cần ÄÆ°á»›c, Cần Giuá»™c, Tân Trụ, Tân Hương, Tân Hiệp. Tấm ván phóng dao giỠđây phÆ¡i mình trên mui xe, trá»i không mưa, sông luôn xa rạp hát, tấm ván lúc nà o cÅ©ng khô cứng, khiến cho công việc cá»§a tôi nặng nhá»c hÆ¡n, tấm ván không má»m, những lưỡi dao có cÆ¡ báºt ra, trò diá»…n không hấp dẫn, tôi lo cho tá»›i ná»—i ai nhìn mắt tôi cÅ©ng biết, nhưng rồi há» cÅ©ng khó biết thằng nhá» nầy lo cái gì, lo cái gì mà lo.
Tôi lo cả ngà y lẫn đêm, tôi muốn tấm ván oan nghiệt nầy biến mất Ä‘i cho rồi, tôi lo cho em gái tôi. Cà ng lo hÆ¡n, và o má»™t buổi trưa trong nhà lồng chợ vắng ngưá»i, tôi thấy anh tôi ngồi tỉ mỉ chùi tháºt bóng bá»™ dao bén, gia tà i cá»§a anh. Buổi trưa nÆ¡i nầy tháºt hiu hoạnh, các cà nh cây đứng gió, nắng và ng rá»±c ngoà i sân chợ, bá»—ng có tiếng gà trưa gáy vang lạ kỳ. Thị trấn Tân Hiệp nằm rải rác hai bên con đưá»ng độc đạo vá» lục tỉnh, còn chút dấu vết nhà ga xe lá»a, chiếc cổng và đoạn đưá»ng sắt trÆ¡ trá»i.
Trong nhà lồng chợ có má»™t xác chiếc xe hÆ¡i nhá», bánh xe xì hết hÆ¡i, sưá»n xe xiêu vẹo, ngưá»i ở chợ nói vá»›i nhau chiếc xe đó bị tai nạn, nhiá»u ngưá»i chết chá»§ xe kéo vá» bỠđó, má»—i đêm thưá»ng nghe tiếng khóc văng vẳng cá»§a cô gái nà o đó đã chết. Nhưng khi tan hát anh tôi vẫn nằm ngá»§ tỉnh queo trên mui xe, bây giá» anh ngồi trên đó chùi những lưỡi dao.
TẤM VÃN PHÓNG DAO
Tiểu thuyết của Mạc Can
Giải A cuộc thi tiểu thuyết Hội nhà văn 2005
Nhà xuất bản Hội nhà văn (2005)
65 Nguyá»…n Du - HÃ Ná»™i Tel & Fax: 8222135
Chịu trách nhiệm xuất bản: Nguyễn Phan Hách
Chịu trách nhiệm bản thảo: Nguyá»…n Khắc Trưá»ng
Biên táºp: Lê Minh Khuê
Vẽ bìa: Trần Äại Thắng
Sá»a bản in: Minh Phước
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

18-08-2008, 07:11 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần 2
Tôi để tấm ván phóng dao dưới đất, cạnh chiếc xe, nằm trên tấm ván, nắng như thiêu đốt má»i thứ chung quanh. Tôi lim dim ngá»§, lÅ© ruồi xanh vo ve chung quanh tôi. Hồi hôm nầy khi vãn hát, anh tôi chạy ra đứng nhìn ai đó trong dòng ngưá»i Ä‘i coi xiệc, Ä‘i vá» hướng rạp chiếu bóng, chợ Tân Hiệp có má»™t rạp chiếu bóng khá lá»›n, có lần Cha tôi định mướn rạp đó diá»…n nhưng không thà nh, nhưng sau đó ông chá»§ vui vẻ má»i gánh xiệc “tăng cưá»ng†phụ diá»…n cho phim. Tôi cứ nhá»› khuôn mặt khắc khổ cá»§a ông chá»§ rạp, ngưá»i đà n bà máºp mạp vợ ông thì phúc háºu, hai ngưá»i con trai lá»›n tá» tế, dá»… chịu, riêng cô con gái khoảng mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi thì tháºp đẹp, sang trá»ng.
Anh em tôi Ãt khi ở gần nhau, anh vốn Ãt nói, nhưng ngay lúc nầy anh cần ngưá»i để nói má»™t câu chuyện gì đó. Và tôi cứ nằm lẳng lặng nghe. Câu chuyện cá»§a anh vá» vô khối những mối tình đã qua, Ä‘iá»u đó xứng đáng vá»›i anh, anh tháºt đáng yêu vá»›i các cô gái là ng, tuy nhiên khi nghe tôi không khá»i nghÄ© tá»›i pháºn mình, tôi thì chỉ má»—i tấm ván dà y cá»™m như tấm ván hòm dưới lưng là bạn. Gần như ná»a cuá»™c Ä‘á»i tôi, cho tá»›i lúc nầy tôi chưa há» ngá»§ yên giấc mà cÅ©ng khó có dịp nằm trên má»™t cái giưá»ng đà ng hoà ng. Tôi chỉ có chút ván sà n ghe lạnh toát khi chà o Ä‘á»i, chút ván sân khấu xó xỉnh, trên chiếc ghế gãy cá»§a rạp hát, rất bất tiện. Sang trá»ng nhứt đối vá»›i thằng tôi là cái giưá»ng lưu động, tấm ván khổ nầy đây.
Má»—i đêm ở những nÆ¡i xa lạ, rất thưá»ng má»™t đêm tôi có tá»›i hai ba giấc ngá»§ cháºp chá»n, má»™t ở nÆ¡i nầy lúc trá»i khuya chá» xe tải tá»›i chở gánh hát Ä‘i, và hai ba khi tá»›i má»™t nÆ¡i nà o đó lúc trá»i tù mù chưa sáng hẳn. Như tối hôm qua tôi tá»›i chợ Tân Hiệp nầy, nói là tối nhưng tháºt sá»± lúc nhóm chợ, ná»n đất thì nhá»›p nhúa, Mẹ tôi có chiếc giưá»ng xếp lại, nó lá»›n và nặng, bà đã quen tìm ngay má»™t góc, ngưá»i ta nói má»™t lần dá»n nhà đã khó, chúng tôi hÆ¡n má»™t ngà n lần dá»n nhà , không còn manh giáp gì để kể thêm... tôi cÅ©ng đã quen cách sống nầy, sạp chợ hay thá»›t thịt cÅ©ng xong, buồn cưá»i là tôi chưa há» có má»™t cái gối, tôi luôn gác đầu lên khuá»·u tay rồi ước mÆ¡. Tôi mÆ¡ nhiá»u nhứt là được lởi trưá»ng há»c, mà suốt cuá»™c Ä‘á»i trôi sông lạc chợ cá»§a tôi, tôi thưá»ng thấy ở nhiá»u thị trấn hay những là ng quê, đó là ngôi trưá»ng là ng vá»›i tiếng trống thôi thúc vui tai. Má»™t mảnh sân chÆ¡i dưới tà n cây bà ng lá»›n, tấm bảng Ä‘en trên tưá»ng, tôi luôn thấy tôi ngồi cạnh nhiá»u đứa bạn... tưởng tượng, ê a táºp đánh vần.
Có lẽ “kiếp trước†cá»§a tôi, tôi cÅ©ng giá»i chữ và rất chăm há»c, cho nên trong những giấc mÆ¡ tôi nhìn chữ rất quen thuá»™c, má»›i đó tôi đã thuá»™c, Ä‘iá»u kỳ dị là dù là há»c trong giấc mÆ¡ (trước đó không dược há»c má»™t chữ cái là m thuốc) tôi... cÅ©ng gần như biết chút chữ rồi. Tôi Ä‘ang há»c thì có ngưá»i lay và o đầu tôi kêu tôi dáºy, chợ quê thưá»ng nhóm há»p lúc trá»i vừa sáng, ngưá»i đánh và o đầu tôi khi tôi... Ä‘ang há»c bà i là bà bán thịt, bà cần lấy lại cái sạp mà tôi thì gác tấm ván phóng dao cá»§a tôi trên đó, năm ngá»§.
Tôi ngồi nhá»m dáºy ngÆ¡ ngác, má»™t cõi thiên đưá»ng trong mÆ¡ đã mất, trưá»ng há»c cá»§a tôi đâu mà tôi còn lẩm nẩm đánh vần. Tôi cố nhá»› những dòng chữ đã há»c, nó nhạt nhoà trong nắng đỠmưa dầm cá»§a những chuyến Ä‘i dà i thăm thẳm. Ngôi trưá»ng thân yêu cá»§a tôi, cây bà ng, tiếng trống, bạn bè, chỉ là trong hư không. Tôi nhá»›, tôi có má»™t ngưá»i bạn gái nhá» trong má»™t lá»›p há»c nà o đó, đế rồi khi thà nh má»™t ông già , tôi hay tìm đến tần ngần trước cá»a sân trưá»ng nhưng nà o có đâu, có lúc nà o và không lúc nà o?
Sương gió, nắng quái, bất thưá»ng nÆ¡i cư trú cá»§a quá nhiá»u chuyến Ä‘i là m cho tôi lâm má»™t thứ bệnh trầm kha, vô phương cứa chữa, bệnh sổ mÅ©i kinh niên đã đà nh, tôi lại có bệnh giáºt mình khi nà o ai nói sau lưng tôi. Cả nhà tôi nằm ngá»§ rất lạ, tôi nằm ngá»§ cÅ©ng lạ như Cha tôi, lúc nà o cÅ©ng có mảnh vải che mắt mặc dù chưa chết hay bị xá» bắn, khi nà o mắt tôi được che lại tôi ngá»§ yên hÆ¡n.
Việc nầy giúp tôi nhìn thấy nhiá»u hình ảnh hÆ¡n, nhiá»u mà u sắc hÆ¡n. Lúc nà o cÅ©ng váºy, khi tôi nhắm mắt, ban đầu thưá»ng có những đốm sáng láºp loè, đó là ánh lá»a trong chiếc đèn bão, thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi, rồi là chữ, chỉ có chữ, tôi khát chữ tá»›i độ Ä‘iên cuồng, ở kiếp nà o đó, ở má»™t thế giá»›i nà o đó... tôi là má»™t nhà thông thái. Tôi biết quá nhiá»u Ä‘iá»u nhưng rồi tôi đã là m sai má»™t Ä‘iá»u gì dó khiến cho tôi bị xoá Ä‘i, cả tôi và cả những Ä‘iá»u tôi há»c, giỠđây tôi biến thà nh kẻ lưu dà y u tối, trong tiá»m thức, tâm linh tôi như sương khói, nó cho thấy tôi là kẻ tá»™i đồ, má»™t kẻ thá»§ ác. Tôi nhìn thấy má»™t cá»™t khói hình nấm, vá»›i ngá»n lá»a phá»§ trùm vạn dặm, quá nhiá»u ngưá»i bị thiêu cháy, tà n độc. Äúng và o năm tôi sinh ra, năm má»™t ngà n chÃn trăm bốn mươi lăm, còn tôi hoá kiếp trốn Ä‘i như má»™t kẻ đà o tẩu.
***
Có ngưá»i nói, ngưá»i nà o Ãt chữ thì được bù cho nhiá»u tưởng tượng, Ä‘iá»u đó đúng ở trưá»ng hợp Mẹ tôi và tôi.
Nhưng tôi lại có nhiá»u tưởng tượng hÆ¡n bà , nó trở thà nh bệnh hoạn nan giải, má»™t chứng khác cá»§a kẻ lưu lạc, khi ngá»§ không nhá»› trước đó đầu mình ở hướng nà o, chân mình và chÃnh mình Ä‘ang ở đâu. Gá»i là bệnh “thuá»· thủ†nó còn di căn nhiá»u chứng khác như (cÅ©ng trong khi ngá»§) mÆ¡ thấy má»™t váºt gì thì thưá»ng hay đưa tay cầm lấy. Tôi hay giáºt mình thấy nhiá»u lưỡi dao bay tá»›i tôi, hai cánh tay tôi đưa lên chống Ä‘o, lạ thay dù là cÆ¡n mÆ¡ tôi cÅ©ng Ä‘au nhói tim, tệ nhứt khi thức cÅ©ng giáºt mình, nó là má»™t ám ảnh khôn nguôi, không bao giá» dứt. Bất ổn thưá»ng xuyên, lúc đầu tôi tưởng chỉ má»—i mình tôi nhưng sau đó tôi má»›i biết cả nhà tôi ai cÅ©ng váºy.
Nhiá»u năm ròng, trên lưng tôi là tấm ván chán ngán, tôi nghÄ© cách khác má»—i khi Ä‘em nó xuống sông, tôi không cõng không vác nó nữa. Mà tôi chịu má»™t phần nặng nhất trên vai phải, rồi thả nó nghiêng xuống nÆ¡i khuá»·u tay, sau đó tôi bám chặt nó lại nÆ¡i bà n tay. Tôi Ä‘i xuống sông - ngâm nước tấm ván, bÆ¡i lặn suốt buổi, chiá»u vá» tôi khá thong dong, kế nầy khá hay bởi tôi là má»™t nhà thông thái, nhưng khi nhà thông thái được mưá»i sáu tuổi thì má»™t hôm ông la thấy mình có có cánh tay phải dà i hÆ¡n cánh tay trái, và bà n tay trái cá»§a ông ta lại nhá» hÆ¡n bà n tay phải. Không gì khác hÆ¡n, đó là dấu chứng khắc nghiệt cá»§a sá»± cÆ¡ cá»±c, bằng cấp tặng cho tôi trong chuá»—i ngà y lao khổ, Ä‘iá»u đó là m cho nhà thông thái e dè, giấu má»i ngưá»i dị táºt cá»§a mình, ông ta trốn tránh má»i ngưá»i, rất tá»± ti. Khóc hổ ngươi, cưá»i ra nước mắt, tôi chỉ thÃch ngồi má»™t mình nÆ¡i nà o đó, bên bá» sông hoang vắng, vá»›i tấm ván phóng dao, mặc dù nó gây thương tổn cho tôi, bạn hiá»n cá»§a tôi. Tôi trở vá» rạp hát, trên lưng tôi có món nợ truyá»n kiếp, lưng tôi cÅ©ng bị gù, vá»›i nhiá»u vết chai, dá»c đưá»ng tôi Ä‘i, mấy đứa con nÃt chạy theo trêu chá»c:
- Ê ê thằng hỠhộc máu: thằng hỠcon lưng gù.
Không có gì khác hÆ¡n, má»—i tối chúng nó chui vô cá»p, coi tôi là m há» vá»›i cái miệng tô son Ä‘á», ngoác lên táºn mang ta, tôi như Thằng Gù ở Nhà thá» Äức Bà , nhân váºt trong cuốn tiểu thuyết mà chú Bê hoạ sÄ© hay Ä‘á»c và dùng dạy chữ cho tôi má»—i đêm, khi tôi ngồi coi chú vẽ quảng cáo. CÅ©ng có lúc tôi Ä‘i má»™t mình không vác tấm ván, không có nó thân thể tôi vẫn xiêu vẹo: thân hình tôi thưá»ng ngả vá» bên phải nhiá»u hÆ¡n, thằng tôi, khi nhìn trong kÃnh nó có cánh tay dà i như vượn, bà n tay phải chai sạn, quả là hÆ¡n hẳn bá»n trẻ chung quanh tôi chỉ còn thiếu chiếc mÅ© gai trên trán, là đủ bá»™.
CÅ©ng nhá» chú Bê mà tôi biết ông Äôngkysốt, và Thằng Gù buồn cưá»i thảy cuốn tiểu thuyết Äôngkysốt nầy là cuốn sách há»c đánh vần cá»§a tôi, khi tác giả cuốn sách bị cầm tù trong nhà giam cá»§a vua Tây Ban Nha, sau chiến tranh vá»›i ngưá»i Thổ, ông ta nói: Tháºt là bất tiện? Má»™t cách nói hà i hước trong cảnh hoạn nạn, tôi nghÄ© váºy. Chú Bê nói:
- Câu nầy là vốn sống riêng cá»§a nhà văn, cá»§a cải duy nhứt mà ngưá»i nà o muốn viết tiểu thuyết phải có, biết chưa. Cái ông viết cuốn sách kỳ cục, giá»…u cợt sá»± Ä‘á»i mà tao cho chú mấy mượn để mầy Ä‘ang há»c đánh vần, là má»™t nhà quý tá»™c bị sa sút, má»—i buổi “cÆ¡m†cá»§a ổng chỉ có má»™t con bồ câu chiên hay rô ti gì đó thôi. Äói quá mà , là m cho ổng bị chứng bệnh hoang tưởng, biết chưa.
Chú cằn nhằn tôi là má»™t thằng nhá» hoang tưởng, cả nhà tôi Ä‘á»u bị bệnh hoang tưởng, rồi má»™t buổi chú kể cho tôi nghe vá» má»™t ngưá»i Tây Ban Nha khác, má»™t hoạ sÄ© lá»›n, sau cùng chú Bê, nhà hoạ sÄ© vẽ quảng cáo nói: chÃnh chú là Picasso.
Anh tôi không có nhiá»u giấc chiêm bao như tôi, anh chỉ kể chuyện tháºt trước mắt, chuyện những cô gái là ng đã Ä‘i qua Ä‘á»i anh, anh còn ghi lại ngà y tháng lên tuổi cá»§a các “đương sự†đôi khi có cả hình ảnh minh hoạ cho những cuá»™c tình. Äổi lại tôi kể cho anh nghe má»™t trong những giấc mÆ¡ đặc sắc cá»§a tôi, vì tôi chẳng có má»™t chuyện tình nà o.
- Tối hôm qua em nằm chiêm bao thấy em cỡi má»™t con lừa lùn, chạy lon ton ngoà i sau Ä‘uôi má»™t con ngá»±a ốm tong, trên lưng ngá»±a là anh. Anh mặc áo giáp sắt, thanh gươm tháºt dà i, trên tay còn cầm cây giáo cùn, anh là Äôngkysôt còn em là Xăngxô Pantra ngưá»i hầu cá»§a anh.
Anh tôi không bao giá» cầm tá»›i cuốn sách, anh há»i Äôngkysốt là ai? Sau cùng anh ngắm tôi rồi nói:
- Mấy giống như cái ngưá»i hầu mà mầy kể, là m đà y tá»›, không là m được chuyện gì lá»›n.
Anh vẫn ngồi trên nóc xe, còn tôi vẫn nằm trên tấm ván phóng dao trơ trụi, tôi kể tiếp:
- NÆ¡i chân trá»i hiện ra chiếc cầu vồng, Pantra cỡi con lừa lùn qua táºn bên kia chiếc cầu, hoá ra bên đó cÅ©ng không có gì hÆ¡n bên nầy. Anh ta muốn trở vá» chá»— cÅ© nhưng con lừa biến mất theo chiếc cầu. Pantra la hét kêu cứu nhưng Äôngkysôt cÅ©ng bá» Ä‘i. Bá»—ng xuất hiện má»™t con rồng hút nước, hút anh ta lên táºn mây, từ trên đó anh ta nhìn xuống trái đất nhá» như trái cam, sau đó tất cả Ä‘á»u biến mất, như trước đó vốn không có gì.
Không nghe anh tôi há»i hay nói gì, tôi tưởng anh chán quá nên đã ngá»§, hồi lâu tôi cÅ©ng lim dim. Má»™t lúc sau bá»—ng nghe anh há»i:
- Mấy nằm chiêm bao như váºy có nghÄ©a gì?
Tôi nói:
- Trước đây hà ng triệu triệu năm, trái đất không có gì, sau nầy nó sẽ trở lại như váºy.
Tôi nghe tiếng anh thở dà i, có lẽ anh ngán ngẩm câu chuyện tầm phà o cá»§a tôi, anh nói chuyện cá»§a anh, chuyện tại là m sao đêm rồi anh cứ nhìn theo dòng ngưá»i khi vãn suất hát. Trong khi nghe anh kể tôi ngước nhìn lên nóc xe, nÆ¡i ngưá»i ta nói có má»™t cô gái đã chết, tôi thấy anh tôi nằm ngá»a mặt, trên mắt anh đắp má»™t cái khăn tay, thói quen khi ngá»§ như Cha tôi và cả nhà tôi.
Tôi buồn vì má»—i lần kể cho anh nghe những giấc chiêm bao cá»§a tôi, anh chỉ yên lặng nhìn tôi thở dà i, giống như anh Ä‘ang nhìn má»™t con ngưá»i tá»™i nghiệp, trong nhà thương Ä‘iên.
Còn tôi vẫn nhá»› giấc chiêm bao cá»§a mình: Tôi vẫn còn là Xăngxô Pantra, nhưng lần nầy đứng sau tấm ván phóng dao, em gái tôi như má»™t thiên thần nhỠđứng trước tấm ván, anh tôi cách chúng tôi má»™t khoảng xa, chỉ có 3 anh em tôi trên má»™t trái đất nhá» xÃu. Anh ném những mÅ©i dao nhá»n vá» phÃa em tôi, nó ôm mặt khóc, bất ngá» tôi xô ngã tấm ván, xông tá»›i dùng thân cá»§a mình che em tôi lại, những lưỡi dao bay tá»›i loang loáng như tên bắn, tôi chá»™p lấy những lưỡi dao, chợt thấy Ä‘au nhói, má»™t lưỡi dao cắm và o tim tôi, tôi thấy tôi chết, khi đó chung quanh rá»™ lên tiếng cưá»i và nhiá»u tiếng vá»— tay. Trái đất, anh tôi và em tôi biến mất, chỉ má»™t mình tôi trÆ¡ trá»i giữa không gian bao la vô táºn, tôi nhẹ tênh, lạnh toát, chung quanh tôi không còn gì, không còn mặt trá»i, mặt trăng, các vì sao, kể cả những tiếng động, tất cả Ä‘á»u mà u Ä‘en.
Có lẽ tôi giãy giụa la hét má»™t lúc khá lâu, nhưng chẳng ai nghe tôi, tôi không biết mình thức hay ngá»§, anh tôi vẫn nằm trên nóc xe, bên cạnh anh có má»™t ngưá»i con gái không rõ mặt, thân ngưá»i đầy máu. Ngưá»i đó leo xuống xe, cúi nhìn tôi, tôi cố đạp chân tháºt mạnh, la tháºt lá»›n, cuối cùng tôi thoát ra cÆ¡n mê sảng, tôi vẫn nằm trên tấm ván phóng dao, buổi trưa yên lặng. Trong chợ vắng tanh, ngoà i kia trên sân chợ nắng dữ, tôi bị ngợp thở như ở trong má»™t đám cháy, khi tôi mở mắt thì váºt tôi nhìn thấy là ... má»™t con chó bá»—ng chạy ngang qua sân chợ. Miệng nó ngáºm má»™t khúc xương, nắng loá mắt và rồi con chó mất hút trong mà u và ng chanh, má»™t cách khó hiểu.
Trong đêm gánh hát chuyển qua má»™t Ä‘iểm khác, tôi ngồi trên mui xe ngắm nhìn mây trôi lang thang trên bầu trá»i khuya, mảnh trăng má» trong mây. Gió tạt và o mặt tôi mát lạnh, chú Bê ngồi cạnh tôi vai đắp cái má»n cÅ©, tôi kể cho chú Bê nghe giấc mÆ¡ cá»§a tôi, chú nói bá»™ não con ngưá»i có má»™t nÆ¡i bà ẩn. Nó chứa lại những hình ảnh như má»™t cuốn phim, kể cả những Ä‘iá»u mà mình mong ước và “tháºm chÆkhông muốn có, sau đó má»™t lúc khi mình ngá»§ tháºt say. Những hình ảnh đó tái hiện như dá»± cảm, loại trừ nhiá»u chi tiết vô lý vốn có, hoang đưá»ng, như là bay Ä‘i hay biến mất, thì nhiá»u giấc mÆ¡ giống - như - tháºt, chỉ có Ä‘iá»u là sá»± tháºt đó không biết nó xảy ra lúc nà o.
Chiếc xe lãng tá» vẫn trôi Ä‘i trên con đưá»ng hun hút, trăng khuya bà ng bạc khắp thôn là ng say ngá»§, ánh đèn nhà ai tù mù sau luỹ tre Ä‘en ngòm, má»™t và i thị trấn ven đưá»ng mái ngói rêu phong. Chú Bê vẫn ngồi trên nóc xe vá»›i tôi, tôi không thể nà o quên được khuôn mặt “đặc biệt†cá»§a chú, vá»›i chiếc mÅ©i cong như mụ phù thuá»·, và cái miệng móm mém, sương khuya ướt đẫm cái má»n cÅ© trên vai chú. Cha tôi ngồi vá»›i ngươi tà i xế, Mẹ tôi lúc nà o cÅ©ng nằm trên má»™t cái thùng, bên cạnh em gái tôi lúc nà o cÅ©ng thao thức. Còn anh tôi lúc nà o cÅ©ng nằm cạnh chú Tà i “sayâ€, gánh hát di chuyển má»i nÆ¡i chỉ có má»™t chiếc xe, má»i ngưá»i chen chúc vá»›i những đồ váºt biểu diá»…n, tôi thả ngưá»i nằm trên tấm ván phóng dao.
Nhìn trá»i cao vá»i vợi, mảnh trăng trôi theo chúng tôi, hay là đứng yên má»™t nÆ¡i, dải ngân hà lấp lánh như má»i đêm trăng sáng.
Khó thể giải mã giấc mÆ¡ cá»§a má»™t ngưá»i có trái tim thốn thức, và bá»™ não chưa hoà n chỉnh như tôi, nó hoà n toà n hư ảo. Tôi rất sợ những giấc mÆ¡ dữ như váºy mà sao má»—i đêm nó cứ hiện vá» tìm kiếm chÃnh tôi, chỉ có má»™t tôi. Trong những giấc mÆ¡ mệt nhá»c nầy, lạ thay tôi hiện thân, trở thà nh những nhân váºt tiểu thuyết còn hÆ¡n váºy nữa, những nhân váºt thá»i sá»±, nếu như tôi tìm được má»™t ngưá»i nà o đó biết vá» cõi thứ ba, miá»n đất mà ngưá»i ta gá»i là tâm linh, miá»n đất hoang tưởng vô thưá»ng, mà số pháºn cá»§a tôi cho phép tôi chạm chân lên đó, tôi sẽ há»i nhiá»u Ä‘iá»u, rất tiếc là tôi không gặp được ngưá»i đó. Bá»—ng nhiên tôi nhá»› chú Bê, khi tôi suy nghÄ© Ä‘iá»u nầy, tất cả những cái gá»i là kiến thức mà tôi có là nhá» chú. Ngưá»i hoạ sÄ© giang hồ nầy có quá nhiá»u sách, và nhiá»u ý tưởng trừu tượng, trong má»™t hoà n cảnh như tôi, sách đánh vần vỡ lòng, sách táºp Ä‘á»c mà tôi cắm cúi há»c, Ä‘á»u do chú Bê tốt bụng cho mượn, khổ thay nó toà n là tiểu thuyết. Sau cùng, nó có má»™t háºu quả tôi sống và ước mÆ¡ như má»™t nhân váºt trong tiểu thuyết, mà buồn cưá»i thay trong Ä‘á»i sống cá»§a tôi nó cÅ©ng không khác gì? Tôi gần như không tháºt, mà có kể cÅ©ng Ãt ai tin.
Mặt khác, tôi có nhiá»u dá»± cảm vá» những bi kịch, tên nầy do tôi đặt cho các loại chuyện buồn, bất trắc, khi nà o tôi ngá» rằng nó sẽ xảy ra, và nó xảy ra tháºt, ban đầu chỉ là những dá»± cảm nhá». Tôi còn là m cho má»i ngưá»i ngạc nhiên vá» cái- tà i- tìm- đồ váºt, ban đầu là Mẹ tôi, bà hay là m rá»›t cây kim, sau đó thưá»ng xuyên là và i lá bà i, ngẫu nhiên tôi nói nó Ä‘ang nằm đâu, bà tìm thấy, vá» sau khi mất cây kim hay lá bà i, bà lại nhá» tôi kêu tên nó. Chúng ở đúng nÆ¡i trong xó xỉnh nà o đó tá»›i ná»—i khiến chÃnh tôi cÅ©ng ngạc nhiên. Tôi Ä‘oán mưa nắng Ãt khi sai, sau đó lần hồi và o các chuyện nhiêu khê khác, có khi tôi nói bâng quÆ¡ vá» ai đó, vá» tai nạn hay má»™t ngưá»i... chết. Lạ tháºt sá»± việc tuần tá»± xảy ra, từ đó, Ãt có ngưá»i dám tá»›i gần tôi hay nghe tôi nói chuyện, má»—i lần tôi Ä‘oán đúng má»™t chuyện, trong ngưá»i tôi rất mệt, như trút tất cả sinh lá»±c cá»§a mình, năng khiếu nầy ngà y cà ng lá»›n, tôi cà ng còm cõi hÆ¡n, Ä‘iá»u khác khiến tôi lo sợ và cố giấu má»i ngưá»i, tôi có nhiá»u dá»± cảm lá»›n hÆ¡n đúng hÆ¡n, nhưng khổ thay ai cÅ©ng đã biết. ChÃnh Cha tôi cÅ©ng Ãt khi tá»›i gần tôi, tôi thưá»ng thấy ông đứng đâu dó, má»™t khoảng cách mà theo tôi nghÄ©, ông giữ sá»± an toà n, để nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u khó, những chuyện tôi Ä‘oán tôi lại không biết là nó xảy ra lúc nà o? Äiá»u đó vô cùng khổ tâm, là m Ä‘au buốt táºn trái tim tôi, nó hạn chế lòng tốt cá»§a tôi, khi tôi muôn giúp ngưá»i, giúp ai đó tránh hay qua khá»i tai nạn, thưá»ng là ngẫu nhiên, không cách nà o hạn chế hay ngăn cháºn được cái gá»i là ngẫu nhiên, tôi chỉ dá»± cảm được cho ngưá»i khác còn khi dùng bà i vặt cho chÃnh tôi, nó hoà n toà n mù má» không hiệu nghiệm. Cái đó không lạ, vá» sau tôi chiêm nghiệm, như ngưá»i ta hay gá»i là - không- lưá»ng- trước- được, hoà n cảnh đâu có phải như má»™t khối lượng như gạo, cát trong má»™t dung tÃch, nó vô hình và bất ngá» xuất hiện, hoà n toà n không há» là váºt chất.
Bi kịch phần nhiá»u tuần tá»± biến chuyển, có thể trông thấy như mây trên trá»i mà nó lại phát triển tạo nhiá»u hoà n cảnh khó cho con ngưá»i, nhiá»u ngưá»i không biết cho rằng định mệnh, tháºt ra do mâu thuẫn, ngá»™ nháºn... và nhiá»u thứ khác, bi kịch là sản phẩm chÃnh con ngưá»i tạo ra, tá»± há» Ä‘em tá»›i Ä‘iá»u xấu, Ä‘iá»u bất hạnh, buồn cưá»i là nhiá»u lúc, chỉ là má»™t lá»i nói đùa, rá»§i thay nó lại khá Ãt niá»m vui.
***
Tôi không hiểu tại sao Cha tôi không nhá» thợ má»™c đóng thêm cái bệ để tấm ván phóng dao, mà phải tốn thêm má»™t ngưá»i đứng sau vịn nó khi biểu diá»…n là tôi. Tại sao không phải là chú Tà i “say†hay chú Bê hoạ sÄ© mà là tôi, sá»± hình thà nh ban đầu nầy cho thấy nhen nhóm bá»™ ba nhân váºt cá»§a bi kịch. Anh tôi phóng dao, em gái tôi đứng trước tấm ván, còn tôi ở sau nó. Em tôi từ nhỠđã đứng trước tấm ván, lúc đó chúng tôi còn là gánh hát rong bán thuốc nhức răng, ở tuổi nó, má»™t đứa con gái nhá» bé đáng lý chÆ¡i trò búp bê, cá»™t võng đưa em, nấu ăn, hay nói chuyện vá»›i những bông hoa thì em tôi cứ phải nhìn những lưỡi dao bay vá» phÃa nó. Có lẽ lúc đầu vì còn nhá» quá nó không biết sợ, nhưng thá»i gian trôi qua nó bắt đầu hiểu ra những lưỡi dao bén tháºt. Tôi vẫn còn nhá»› má»™t chuyện, tuy nhá», má»™t hôm em tôi ngồi nhìn Mẹ là m cá, nó cứ nhìn trân trối con dao, bà có má»™t con dao bằng thép tháºt bén, những ngà y sau đó nó cứ ngồi má»™t chá»— lấy tay che mắt, tối lại diá»…n xong mà n phóng dao tôi thấy em tôi khóc, nó đã biết sợ. Nhưng má»i chuyện đã là thói quen thà nh nếp, khó thay đổi được, mà cÅ©ng mấy ai muốn thay đổi cho mất công, chỉ có má»—i tôi là muốn Ä‘iá»u đó khác Ä‘i. Láºp tức trước mắt má»i ngưá»i tôi liá»n có vẻ bất thưá»ng.
Không ai nhìn thấy Ä‘iá»u nầy, vá» hình thể em tôi khô cằn không ra dáng vẻ thiếu nữ, ở tuổi mưá»i bốn mưá»i lăm những đứa con gái khác đã trổ mã, nhưng sao nó vẫn như đứa trẻ con, lại có vẻ “già †trước tuổi. Ở em chỉ có đôi mắt là cỠđộng, còn toà n thân bất động, nó hay ngồi liá»n má»™t lúc chỉ má»™t nÆ¡i, đôi mắt như muốn nói gì nhưng không dám nói, không nói được, đôi khi nó cứ ngáºm hoà i má»™t má»™t ngón tay, cứ váºy. Năm đó tôi được 16 tuổi, em tôi 14 và anh chúng tôi 18 tuổi, tôi có chút thay đổ, u buồn hÆ¡n, tôi ngẩn ngÆ¡ xa lạ vá»›i chÃnh mình, tôi từ chối sá»± hiện hữu cá»§a tôi, nhưng cái gì biết suy nghÄ© thì nó lại còn sống. Tôi suy nghÄ© và sống kiểu tôi, khá bệ rạc, tôi không chăm sóc vẻ ngoà i, sống mòn má»i khá»§ng khiếp trong những giấc mÆ¡ tiểu thuyết, tôi thưá»ng mÆ¡ thấy:
“Tôi thấy tôi cầm má»™t lưỡi dao trên tay, nó đúng là lưỡi dao cá»§a Mẹ tôi hay là m cá, không biết tại sao tôi lại len lá»i và o má»™t đám đông, hình như đó là buổi lá»… ngoà i trá»i. Tôi cứ theo sát má»™t ngưá»i đà n ông nhá» thó da nâu sáºm, ông già mang kÃnh tròn gá»ng sắt, choà ng miếng vải thô rá»™ng quanh ngưá»i. Bá»—ng ông già tiến tá»›i đứng trước má»™t tấm ván, nó như canh cá»a nhà mồ, tôi đứng trong đám đông, bất thần phóng lưỡi dao vá» phÃa ông...â€
Giấc mÆ¡ kể trên là má»™t trong những giấc mÆ¡ quen thuá»™c, khá»§ng khiếp là hoảng loạn nhứt cá»§a tôi. Anh tôi khó ai hiểu nổi, anh rất Ãt nói, cuá»™c sống nầy tà n phá anh em tôi tá»›i táºn cùng, có lẽ anh cÅ©ng khổ tâm không thua gì ai, nhưng anh chịu đựng được nó. Hôm tôi nằm trên tấm ván kể cho anh nghe câu chuyện chiêm bao vá» Xăngxô Pantra ở nhà lồng chợ Tân Hiệp, tôi cứ tưởng là anh ngá»§, nhưng không. Sau đó khi tôi vác tấm ván xuống sông, anh Ä‘i theo tôi. Tôi vá»›i anh ngồi bên bá» sông nhìn chiá»u xuống, lúc đó anh có mang theo cần câu cá tá»± chế, anh cho tôi má»™t cần câu nhá» hÆ¡n, chúng tôi thả câu, mặt sông lúc hoà ng hôn lăn tăn sóng nhá», tranh tối tranh sáng, anh há»i:
- Là m cách nà o mà ngưá»i ta tìm được má»™t và i giấc chiêm bao.
Lúc nầy, khi nhìn anh tôi trong bóng chiá»u, lần đầu liên sau nhiá»u năm trưá»ng sống vui buồn bên nhau, tôi không còn có cảm giác anh là ngưá»i xa lạ vá»›i tôi, lần đầu tiên tôi biết thương anh, gần gÅ©i vá»›i anh. Tôi khám phá ra anh dá»… thương hÆ¡n là tôi tưởng, tuy nhiên, bá»—ng tôi thấy mình có lá»—i vá»›i anh, mình đã là m Ä‘iá»u gì đó sai quấy vá»›i anh, mà anh lại hiá»n là nh là váºy, đằm thắm là váºy, tôi cứ nhìn anh cố nhá»› xem tôi đã xúc phạm anh lúc nà o. Gió chiá»u là m cho mái tóc Ä‘en dà i cá»§a anh bay bồng bá»nh trông anh tháºt lãng mạn, anh quay qua bắt gặp cái nhìn trìu mến cá»§a tôi, bất chợt anh lại há»i, vẫn vá»›i nụ cưá»i trên môi:
- Hình như ban ngà y mình muốn cái gì, thì trong khi ngá»§ mình nằm chiêm bao thấy chuyện đó, đúng chưa? Em có nhiá»u giấc mÆ¡ hÆ¡n anh, em già u hÆ¡n anh nhiá»u.
Tôi lại khám phá ra anh tôi thêm má»™t lần nữa, anh là má»™t con ngưá»i má»™c mạc giản dị hÆ¡n tôi, còn má»™t khám phá thú vị hÆ¡n, anh nói chuyện nghe rất hay, váºy mà lâu nay tôi đâu có biết. Anh lại nói vá»›i tôi:
- Nhà mình nghèo quá, cứ sống lang thang, anh muốn là m má»™t chuyện gì đó lá»›n hÆ¡n, để đổi Ä‘á»i, sống chết má»™t lần, mình lại chỉ có má»™t Ä‘á»i, Ãt vốn quá.
Anh có má»™t khát vá»ng nóng bá»ng, táo bạo, nguy hiểm, và khá phiêu lưu, tôi rợn ngưá»i khi lắng nghe anh kể vá» Ä‘iá»u đó Lúc nầy mặt trá»i miá»n Tây đỠrá»±c trên sông trong buổi chiá»u tà . Anh tôi mỉm cưá»i, răng anh trắng Ä‘á»u như hạt bắp. Nhưng đúng và o lúc đó tại sao lại có má»™t chút nắng tà n phai trên tóc và mắt anh. Tôi như nhá»› lại có lẽ nà o Má tôi nói vá» những linh hồn phiêu du, khuôn mặt hiá»n háºu nầy tôi đã trông thấy ở đâu? Trong giấc mÆ¡, phải rồi, trong má»™t giấc mÆ¡ cá»§a tôi. Anh có nhiá»u nét giống hệt như ông già mang gá»ng kÃnh sắt tròn mà tôi ném lưỡi dao và o ông (trong tiá»m thức, tôi đã giết anh tôi, tôi đã giết ngưá»i. Má»™t Ä‘iá»u không thể chối cãi, rõ rà ng là tôi có mặt ở đó vá»›i hung khÃ, hoà n toà n không có chứng cá»› ngoại phạm).
Ức chế bao lâu nay, khi đứng sau tấm ván phóng dao, vì thương em tôi, đã đưa tôi giấc mÆ¡ dữ, dù là váºy tôi vẫn cứ xót xa nhìn anh, anh cá»§a tôi. Anh tôi không có được má»™t giấc chiêm bao, thà như váºy còn hÆ¡n, tôi biết như váºy là m cho anh buồn, ở phÃa sau cá»§a má»™t tá» giấy nhiá»u chữ, vẫn còn có má»™t ý nghÄ©a khác. CÅ©ng như ngoà i sau những nụ cưá»i bỡn cợt Cha tôi già nhanh hÆ¡n, mái tóc ông Ä‘iểm bạc lưa thưa, còn Mẹ tôi, sau cùng không giấu nổi bệnh suy tim, bà lúc nà o cÅ©ng phải có chai thuốc trợ tim bên cạnh, như đứa con gái nhá» tá»™i nghiệp cá»§a bà .
Ở miá»n Nam hai mùa mưa nắng, song giữa lúc trá»i hanh khô thỉnh thoảng vẫn có những cÆ¡n mưa rà o không ướt đất, trong những cÆ¡n mưa trá»i bá»—ng nổi cÆ¡n thịnh ná»™ vá»›i ánh chá»›p sáng rá»±c, tia lá»a giết chết ngưá»i. Chúng tôi lại Ä‘i nÆ¡i khác triá»n miên kiếp giang hồ, tôi tạm biệt Tân Hiệp và o má»™t đêm trá»i sáng trắng, anh tôi không giấu được vẻ bồn chồn, xe lăn bánh ngang qua rạp chiếu bóng nhá» như yên ngá»§. Những tấm panô quảng cáo phim vẽ hình đôi tình nhân Ä‘ang hôn nhau, phim nói vá» má»™t mối tình trắc trở già u nghèo, có lẽ anh tôi rá»i thị trấn heo hút nầy vá»›i vá»›i bao ná»—i niá»m, tôi Ä‘oán là vá»›i ngưá»i con gái nà o đó đã đến xem anh phóng những lưỡi dao.
Nhiá»u lần tôi tá»›i Tân Hiệp, tôi cÅ©ng đã yêu, khi tôi ngồi trên sà n má»™t cây cầu tà u bá» hoang vá»›i tấm ván ướt sÅ©ng nước, đó là má»™t buổi chiá»u muá»™n mà ng và buồn rầu, bá»—ng có má»™t cô gái không quen từ thị trấn Ä‘i vá» hướng chợ. Bóng cô gái xa lÃt tắp trong má»™t không gian bao la vần vÅ© mây trá»i, mất tôi cứ mải nhìn theo nhìn cô gái cho tá»›i khi cô xuống má»™t chiếc xuồng nhá» qua bên kia sông, thân pháºn má»™t con ngưá»i tháºt nhá» nhoi vá»›i thiên nhiên. Buổi chiá»u hôm đó lòng dạ tôi cứ bâng khuâng là m sao, và tôi đã biết thế nà o là yêu, cho mãi vá» sau nầy tôi má»›i biết đó là Phương, con gái ông chá»§ rạp chiếu bóng. Lúc đó tôi nói nhá»: Tạm biệt, có lẽ anh tôi cÅ©ng nói như váºy trong lòng anh, còn tôi sau nầy có trở lại Tân Hiệp nhiá»u lần, trong cuá»™c Ä‘á»i thăng trầm cá»§a mình, có khi trên đưá»ng ngang qua, bao nhiêu năm rồi mà thị trấn nầy vẫn có vẻ như nằm say ngá»§ hai bên con đưá»ng bụi má», nó cứ vẫn còn má»™t Ä‘oạn đưá»ng sắt nhưng không có chuyến tà u lá»a nà o Ä‘i qua.
Anh tôi thì khác, đó là câu chuyện cá»§a những trang sau, và o thá»i nầy khán giả không có được nhiá»u trò giải trà như bây giá» quanh quẩn cÅ©ng chỉ có và i gánh hát vá» là ng. NÆ¡i chợ quê, bến nước, con đò, má»—i lần gánh hát, như gánh cá»§a Cha tôi vá» thì tháºt sá»± như những ngà y há»™i hoa đăng. Vá»›i gánh hát xiệc cá»§a Cha tôi, ngoà i những trò há», xiệc, ảo thuáºt, nó còn những vở kịch ngắn hà i hước vui nhá»™n. Nhưng mà n phóng dao cá»§a anh em tôi má»›i là mà n mà khán giả thÃch nhất cá»§a đêm biểu diá»…n.
ChÃnh và o buổi chiá»u tà n bên bá» sông Tân Hiệp, lúc anh em tôi có dịp ngồi bên nhau, nói vá» những ước vá»ng xa má», nó đã có những tÃn hiệu đầu tiên cá»§a cuá»™c phân ly Ä‘au lòng. Tôi có má»™t cảm giác khác thưá»ng, sợ hãi, hối háºn, đồng thá»i cÅ©ng khó hiểu được vì sao má»™t lúc tôi thương yêu anh tôi, còn má»™t lúc khác tôi lại coi anh như má»™t ngưá»i xa lạ. Có lẽ vì đứa em gái tá»™i nghiệp cá»§a tôi và anh.
***
Cô gái trẻ trẻ mang chiếc máy ảnh Ä‘i quanh quẩn khá lâu trong xóm Äa Kao, há»i thăm má»™t lúc má»›i gặp được má»™t thằng nhá» biết nhà cá»§a chú hoạ sÄ© Bê. Chú Tà i “say†ngồi trước đĩa cÆ¡m cháy vá»›i xị rượu đế, đôi mắt chú và ng như nghệ, coi như lú lẫn không còn nhá»› gì. Chú Bê vá»›i cái ngá»±c dẹp lép như ngưá»i ho lao váºy mà sống dai tỉnh táo:
- Sao cháu không tìm tư liệu viết vá» sân khấu ca kịch, viết chi vá» xiệc vá»›i mấy trò ảo thuáºt, nghỠđó đâu có ai coi trá»ng. Äây nè chú vá»›i ông ngoại nầy hồi trà o năm mươi sáu mươi có Ä‘i gánh hát xiệc cá»§a ông Sạc lô Trần, bây giá» vá» già có được cái gì đâu, ngưá»i ta quên ráo trá»i rồi.
Chú Bê than phiá»n như mình là má»™t nghệ sÄ© lá»›n bị bá» quên, cô gái nói:
- Cháu muốn biết vá» má»™t ngưá»i nổi tiếng lúc đó, là m nghá» phóng dao.
Phóng dao thì có Sáu SÆ¡n, sau đó thì Phi Long, cá»±u trà o còn như ngưá»i trẻ hÆ¡n là cáºu Hai con trai lá»›n cá»§a ông Trần.
- Cháu muốn xin ông cho cháu địa chỉ ngưá»i đó.
- Còn đâu nữa mà địa chỉ.
- Xin ông vui lòng kể vá» ngưá»i đó, được không ông.
Má»™t lúc sau ông Bê má»›i chịu kể, nhưng khi ông chịu kể rồi thì không dứt, ông già bây giá» sanh táºt nói má»™t hồi là “say†chuyện:
- Tôi kêu ông Trần bằng anh Hai, còn cáºu con trai lá»›n cá»§a ổng tui kêu bằng cáºu Hai. Cứ má»—i lần cáºu Hai ra sân khấu hát mà n phóng dao thì cáºu ăn mặc toà n mà u Ä‘en, áo Ä‘en, quần Ä‘en, đôi già y cÅ©ng Ä‘en. Äá»™c đáo là bá»™ dao cá»§a cáºu Hai, nó là m bằng thép Ä‘en bóng coi thấy sợ lắm, ăn tiá»n là chá»— đó, nó có hết thảy là 12 lưỡi, chuôi dao cá»™t chỉ ngÅ© sắc. Cái nghá» nầy Ãt ai là m, khó lắm, không khéo là giết chết ngưá»i. Không phải ai phóng dao cÅ©ng dÃnh tấm ván, theo tui biết là như vầy, và dụ như tui cầm lưỡi dao, tui phải đứng cách xa tấm ván 7 bước bởi vì tầm tay tui ngắn. Sở dÄ© cáºu Hai danh tiếng hÆ¡n mấy ngưá»i khác bởi gì cáºu nầy lạ hÆ¡n, đứng cách xa tấm ván tá»›i mưá»i bước, khó Ä‘iá»u khiển lắm, cáºu có thể phóng bể những cái bong bóng mà ngưá»i đứng trước tấm ván không bị thương, cáºu nầy có tà i. Theo tui biết chút đỉnh thì nguyên tắc không bao giỠđược quên cá»§a ngưá»i phóng dao giá»i là không báºn tâm cái chuyện gì ngoà i Ä‘á»i, khi lên sân khấu hát mà n nầy. Khi phóng lưỡi dao, lúc nà o cÅ©ng phải chồm ngưá»i tá»›i đà ng trước má»™t chút, gá»i là trừ hao? Lưỡi vá»›i chuôi dao, khi phóng mạnh nó quay tròn trong không khÃ, nó quay chiá»u dá»c. Nhưng khi nà o cánh tay cá»§a ngưá»i phóng xê dịch chiá»u ngang, lưỡi dao chiếm chá»— bằng hà ng ngang, cô hiểu chưa, nguy hiểm vô cùng cho ngưá»i nà o đứng thà mạng trước tấm ván. Quá nhiá»u lần tui chứng kiến mấy cô đà o phóng dao bị sát thương, từ trà o Sáu SÆ¡n cho tá»›i quái kiệt Phi Long. Là m cái nghỠđà o hát đứng trước tấm ván nầy là chịu chết, lưỡi dao thế nà o cÅ©ng chém vô mặt, đâm vô tay, chạy trá»i không khá»i nắng, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị. Tui kể cô nghe chuyện nầy má»›i là thấy thương, ngưá»i anh lá»›n thì đứng hát vai phóng dao, còn cáºu Ba, cái ngưá»i mà hồi đó tui hay kêu bằng ngưá»i cõi trên thì đứng ở ngoà i sau vịn tấm ván, thê thảm nhứt là cô Tư, đứa em gái trong nhà lại đóng vai cô đà o phóng dao. Tôi nghÄ© rằng cáºu Ba nầy trước sau gì cÅ©ng Ä‘iên, tim gan con ngưá»i chịu là m sao thấu, cốt nhục tương tà n, 12 lưỡi dao phóng nhiá»u kiểu. Tất cả theo tôi đếm được là hÆ¡n 48 lần cô gái phải hứng chịu sá»± nguy hiểm tá»›i thân mình, không phải má»™t suất hát mà hà ng trăm hà ng ngà n suất, 48 lưỡi dao bay tá»›i trong má»™t suất.
Cô cứ thá» tÃnh má»™t năm ba trăm sáu mươi lăm ngà y, trái tim con ngưá»i ta phải Ä‘áºp biết bao nhiêu lần cho sá»± hồi há»™p tá»§i thân chưa kể 3 ngà y Tết diá»…n biết bao nhiêu suất phải là nhịp Ä‘áºp cá»§a trái tim cá»§a má»™t con ngưá»i phi thưá»ng, cho cái trò chÆ¡i bạo lá»±c, sá»± tra tấn dã man, như thá»i trung cổ đó.
Cô gái khóc, đôi mắt đỠhoe, cánh mÅ©i cÅ©ng Ä‘á», là m cho hai ông già khá ngạc nhiên, câu chuyện nầy có gì liên quan tá»›i cô, nhưng ông Bê không biết, ở tuổi 17 cá»§a cuá»™c sống má»›i ngà y nay, đối vá»›i cô gái trẻ, chuyện má»™t ông già kể, giống như cổ tÃch. Mà n phóng dao không thể thiếu má»™t “Thằng Há»â€ má»™t thá»i gian dà i, chú Tà i “say†là m việc nầy, chú biết khá nhiá»u nhưng uống rượu cÅ©ng nhiá»u.
***
Những Ä‘iá»u chú Tà i “say†biết chú Ä‘á»u bá» quên đâu đó, chú như cái đồng hồ luôn luôn sai giở, trá»› trêu thay chú chỉ nhá»› khi đã ngà ngà men rượu, thà nh ra chú chỉ được việc khi nà o say má»m. Khi say chú Tà i nói chuyện có duyên, tướng tá ngả nghiêng láºt Ä‘áºt lức cưá»i, chÃnh ông Trần khám phá Ä‘iá»u đó, nhá» váºy... chú có thêm má»™t công việc khác hÆ¡n là đi xin phép hát, chú là m thằng há» gỡ dao!
Không biết từ lúc nà o, há»… ở đâu có mà n phóng dao thì ở đó có thằng há», vai trò nầy chỉ để gỡ những lưỡi dao, ghim chặt và o tấm ván sau má»—i lần ngưá»i diá»…n viên chÃnh phóng Ä‘i. Rất già u chi tiết tạo cá»› để pha hà i, như thằng há» bị bắt đứng trước tấm ván, run láºp cáºp, bất ngá» cúi lạy như tế sao, hay là bất ngá» hÆ¡n những lưỡi dao cắm thẳng và o bụng anh ta, là m cho khán giả hét lên.
Nhưng sau đó anh chà ng toe toét cưá»i, lôi trong bụng, sau vải áo má»™t mảnh ván khác tháºt dầy, cuối cùng anh ngáºm bên kia đầu má»™t trái chuối, cô đà o phóng dao cắn má»™t bên, lưỡi dao chặt ngá»t chia hai trái chuối, má»™t pha... cưá»i đứng tim.
Trò há» nầy tháºt... há», lúc nà o cÅ©ng là m cho khán giả cưá»i ngất ngư... nhưng chú Tà i “say†thì không cưá»i, mặc dù lúc nà o cÅ©ng say, nhưng khi tá»›i mà n nầy, chú để sẵn má»™t xị rượu sau tấm ván, lúc nà o chú không có việc ngoà i sân khấu thì chú chạy tá»t ra sau tợp má»™t ngụm, cÅ©ng có lúc dứt cÆ¡n say, lúc đó chú buồn hiu, run láºp cáºp vì sợ.
Là m há» không phải nghá» cá»§a chú, nhưng chú cÅ©ng phải vẽ mặt, Ä‘eo má»™t cái râu quặp xuống hai bên mép, nó còn run lên qua hai ống tre, tạo thêm những trà ng cưá»i. Chú là ngưá»i đạo mạo nghiêm trang, vai trò “quản lý†gánh hát, thà nh ra rất bá»±c mình khi phải là m thằng há», má»i sá»± Ä‘á»u được chú đổ thừa để tìm tá»›i hÅ© rượu, nên má»i ngưá»i gá»i chú là Tà i say.
Ông Trần có nhiá»u cái khó rất đúng, như là ông buá»™c các diá»…n viên ra sân khấu phải hoá trang tháºt đẹp, đúng nhưng chuyện nầy khổ cho mấy anh dà n cảnh, có anh chỉ bê cái bà n ra sân khấu cÅ©ng phải hoá trang, còn bà Trần ngồi bán vé, gác cá»a, cÅ©ng tô son Ä‘iểm phấn? Mà nà o phải son phấn gì cho tốt, mà u Ä‘en từ lá» chảo pha vá»›i dầu dừa, mà u trắng là bá»™t mà u nước nấu vá»›i tròng trắng há»™t vịt, còn mà u đỠcó khi là bao nhang, có khi là ... cÅ©ng bá»™t mà u nước vẽ quảng cáo cá»§a chú Bê. Da mặt cá»§a các “nghệ sĩ†cà ng ngà y cà ng thâm xịt như miếng thịt trâu quá buổi chợ chiá»u.
Buổi chiá»u khi xe “rao bảng†chạy Ä‘i khắp chốn trong chợ huyện, thì ông Trần đã ngồi hoá trang, ông luôn luôn có cái râu Sạc lô dưới mÅ©i, Ä‘iá»u lạ là ông chưa lên sân khấu cÅ©ng để nguyên khuôn mặt đã hoá trang ngồi quán cà phê, hay là la cà đâu đó trước rạp. “Dá»™ng mà n†tức là dùng má»™t thanh gá»— dá»™ng xuống sà n ván sân khấu coi như chuông báo hiệu sắp kéo mà n biểu diá»…n, chú Tà i Say liá»n hoá trang cho mình, tức cưá»i là , cÅ©ng có khi rắc rối vá» giấy phép hay bị nạn coi cá»p, chú cÅ©ng y chang cái mặt há» ra nói chuyện phải quấy vá»›i ông huyện ông xã. Chú là ngưá»i hoá trang cho cô đà o con đứng chịu phóng dao, cô gái nhá» có khuôn mặt xanh xao tá»™i nghiệp được phá»§ má»™t lá»›p phấn trắng dầy, và má»™t mà u hồng giả tạo trên má, chú cÅ©ng vẽ mặt há» cho cáºu bé mà ai cÅ©ng nói là “ngưá»i cõi trên†chú tô cho nó má»™t cái mÅ©i đỠchót, cái miệng cÅ©ng đỠngoác lên táºn mang tai.
Tháng bảy trá»i nóng như thiêu đốt, trên mặt những con lá»™ tráng nhá»±a nổi sóng lăn tăn, và i con chó Ä‘ang chạy chÆ¡i ngoà i đưá»ng... bá»—ng té khuỵ chân lè lưỡi, bà Trần cứ ngồi nhìn chăm chú đứa con trai “ngưá»i cõi trên†cá»§a bà , sao lạ? Nó Ä‘i vòng vòng như con gà tìm chá»— đẻ, miệng lầm bầm chỉ má»™t câu - Tại sao - Bà chỉ cho ông Trần thấy, ông lắc đầu, bà Trần sợ hãi lo lắng.
Suốt nhiá»u ngà y “ngưá»i cõi trên†không ăn má»™t miếng cháo, nó nằm trên tấm ván nhìn lên nóc rạp, cô em gái rón rén tá»›i nhìn:
- Anh sao váºy?
Thằng nhá» nóng hà m, nó khóc thút thÃt những ngà y trước nó chỉ ngồi trong bóng tối, nó nói: có... ngưá»i nà o đó trên nóc rạp cứ phóng những lưỡi dao xuống mặt nó?
Nó la hét như bị ma đè, cụng đầu và o tưá»ng. Cô em gái thương anh lo chưá»m cái khăn bá»c nước đá trên đầu anh mình, mỉm cưá»i nhìn nhìn... là m quen, má»™t lúc sau lại há»i:
- Anh sao váºy? Nói cho em nghe Ä‘i, “ngưá»i cõi trên†ấm ức không nói, nó khổ tâm vì chiá»u nà o cÅ©ng phải vẽ cái mặt há», ngồi trên chiếc xe ngá»±a hai bên treo hai tấm bảng quảng cáo, nó phải đánh trống, rồi nhăn mặt nhÃu mà y là m trò khỉ. Con nÃt trong huyện cứ chạy theo chiếc xe ngá»±a, trêu chá»c nó cho tá»›i khi chiếc xe rao bảng vá» trước sân rạp, nó lại chịu tráºn, đứng đánh trống cho tá»›i cháºp tối, chân cẳng má»i nhừ, vẫn vá»›i khuôn mặt há» lem luốc như ma trÆ¡i. Còn mấy đứa con nÃt được má tụi nó kêu vá» nhà , ăn cÆ¡m chiá»u xong, tắm rá»a thay đồ má»›i, chạy mau qua sân chợ, vây chung quanh nó tiếp tục trò chÆ¡i “chá»c quêâ€, có đứa chÆ¡i ác lấy đất cát chá»i phá. Dưới ánh sáng cá»§a cái đèn “măng xông†treo cạnh bà n bán vé “ngưá»i cõi trên†háºm há»±c, nước mắt lưng tròng thấy còn thêm tức cưá»i, chưa hết, sau đó nó đứng sau rạp vắng hoe đầy gò mả, tưới những gáo nước lên tấm ván, hÆ¡i bị sợ ma.
“ngưá»i cõi trên†lâm bịnh, nằm thừ lừ trên tấm ván phóng dao, nó không nói được, không ai chịu hiểu nó, nó chạy tá»›i cụng cái đầu trá»c vô vách, rồi cứ Ä‘i... vòng vòng, miệng lẩm bẩm - tại sao tại sao - là m cho bà Trần lấy là m lạ há»i chú Bê, bởi chú hay nói chuyện vá»›i con bà :
- Chú Bê, thằng Ba bị cái gì váºy?
Chú Bê cưá»i ruồi:
- Nó bị ngưá»i khuất mà y khuất mặt bắt, tại đêm nà o nó cÅ©ng đứng sau gò mả!
Bà Trần lại há»i:
- Trá»i... trá»i, nó đứng ở ngoà i là m cái gì váºy trá»i?
Bà Trần lo quá, “ngưá»i cõi trên†đây sao. Bà cứ ngồi nhìn Ba chăm chú, đứa em gái cá»§a nó thấy váºy tá»™i nghiệp, há»i nhá» nhẹ, như năn nỉ anh mình.
- Sao anh khóc? Anh đừng khóc nữa.
Nó khóc thút thÃt, em nó cÅ©ng khóc, là m cho chú Tà i “say†cÅ©ng mếu:
- Anh không muốn vẽ mặt hỠđi rao bảng, mắc cỡ quá!
Chỉ có váºy, bà Trần nói vá»›i chồng:
- Thằng Ba xin ông cho nó đừng vẽ mặt há» Ä‘i rao bảng. Tụi con nÃt chạy theo chá»c nó quá, nó khùng, nó bịnh, nó cụng đầu vô vách.
- Không muốn thì nói, ai cấm nó nói.
Ông Trần bực tức la lên, nhưng tối đó sau khi vãn hát, ông nói nhỠnhẹ với con.
- Váºy chá»› con muốn là m cái gì?
- Dạ, Cha muốn con là m gì con cÅ©ng là m, Cha đừng bắt con vẽ cái mặt há» Ä‘i rao bảng, con khổ lắm, tụi nó chá»c con là thằng há» lưng gù há»™c máu.
- Váºy thôi mầy ở không ăn khá»i là m nữa.
Ông Trần giáºn dữ bá» Ä‘i, ông có cái tánh không chịu nghe nhiá»u, nếu ông chịu khó ở lại má»™t chút, chịu lắng nghe má»™t chút, ông sẽ hiểu đứa con nhá» bé yếu Ä‘uối cá»§a ông còn có chút lòng tá»± trá»ng, trong cái thân hình còm cõi không ra hình ngưá»i cá»§a nó, nó bị mất nhân cách vá» việc mà ông coi là nhỠđó, những đứa trẻ bằng tuổi nó sung sướng hÆ¡n. Còn hÆ¡n như váºy, đứa trẻ tá»™i nghiệp nầy muốn nói vá»›i ông nhiá»u Ä‘iá»u mà nó không dám, nó muốn nói: ông không nên để đứa em gái nhá» cá»§a nó phải đứng trước tấm ván phóng dao, tá»™i nghiệp. Lúc nà o trong cái đầu nóng bưng cá»§a nó cÅ©ng vang lên tiếng thổn thức:
- Cha Æ¡i đừng cho em con đứng phóng dao nữa, nó là con gái, nó còn nhá» quá, Cha Æ¡i bá»... nghá» nầy Ä‘i Cha.
Thằng nhá» lại sốt suốt đêm, nó nằm trên tấm ván hằn sâu những vết thương, nó chỉ thá»u thà o câu nói đó.
Ông Trần không giấu được ná»—i buồn, thằng con ông nói đúng, buổi tối khi tất cả má»i ngưá»i ngá»§ say, ông ngồi má»™t mình hút gần hết bao thuốc, lúc sau bà Trần tá»›i ngồi bên chồng. Không phải má»™t mình ông buồn mà bà cÅ©ng buồn, ngá»n đèn dầu leo lét trên bà n thá» tổ nghiệp, vá»›i và i cây nhang tà n, hai ông bà thở dà i nhìn đứa con má»n nằm trÆ¡ trá»i trên mảnh ván, không mùng không má»n, không có nổi má»™t cái gối, còn đứa con gái ngồi trong bóng tối vá»›i xâu chuá»—i cầu kinh. Gần sáng ông Ä‘i qua các dãy ghế tá»›i chá»— con, ông khe khẽ đưa bà n tay già nua vuốt tóc nó. Mưa rà o trên nóc rạp chợ, trá»i má» sáng, sau khi dứt cÆ¡n mưa, chợ nhóm má»™t chút rồi tà n, ông Ä‘i ra ngoà i, nhìn cái gánh hát nghèo nà n cá»§a ông, sau cÆ¡n mưa lúc ná»a đêm. Nó như không có tháºt, chỉ mong manh vòng tròn và i thước sân khấu đất, vuông vức chút sân khấu ván, đối vá»›i ông, váºy mà đã Ä‘i hết cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
|

18-08-2008, 07:15 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần 3
Bà Tư ngồi trước thá»m nhà , bà n tay bà xanh xao lần chuá»—i, lúc nà o bà cÅ©ng mến ngưá»i anh thứ ba cá»§a bà hÆ¡n, bà nói vá»›i cÆ¡n gió, lúc nầy ngừng lại, quây quần chung quanh bà :
- Gió Æ¡i, nói nầy nghe nè, biết không, ngưá»i anh thứ ba cá»§a tôi có vẻ khác thưá»ng vá»›i má»i ngưá»i, vì váºy mà anh cô độc, tá»™i nghiệp anh phải chịu đựng quanh năm suốt tháng vá»›i những ánh mắt trêu chá»c cá»§a tất cả thế gian. Tá»›i như tôi là em má»™t nhà vá»›i anh mà cÅ©ng có khi mỉm cưá»i, lúc nà o trông thấy anh, chuyện anh từ chối là m thằng há» Ä‘i rao bảng là anh từ chối xuất hiện trước đám đông má»™t cách lố bịch, không ra hình ngưá»i, tôi nghÄ© anh có quyá»n được từ chối các Ä‘iá»u không chÃnh đáng má»™t cách khiêm tốn, phải chưa.
Bà Tư mỉm cưá»i nhá»› nhiá»u chuyện đã qua, bà lắc đầu thì thầm kể chuyện vá»›i con mèo già , tháºt là già , nó nằm lim dim sưởi nắng, trên sân gạch đỠbầm:
- Khi ba anh em còn nhá», anh Ba là ngưá»i gần em nhứt, anh cõng em qua những vÅ©ng nước mưa, anh hái cho em những trái bần xanh và những nhánh bông lục bình, em thưá»ng nhìn anh nói chuyện vá»›i tấm ván, bạn thân nhứt cá»§a anh, nó cÅ©ng khổ như anh và em. Anh nói: Tấm ván Æ¡i mầy khổ quá, đúng là tấm ván khổ, suốt bao năm trên thân mầy hằn bao vệt dao, không khác tấm thá»›t - nhưng má»™t ngưá»i nói chuyện vá»›i tấm ván vô tri là điá»u Ãt có và khiến cho ai cÅ©ng tức cưá»i, khó hiểu! Song anh còn nói vá»›i ai được, bởi vì suốt ngà y anh chỉ có nó như là em chỉ có xâu chuá»—i, anh thương tấm ván như má»™t ngưá»i, anh thương em như trái tim anh, khuôn mặt ngưá»i đầu tiên em nhìn thấy là anh, lúc đó anh cúi xuống nhìn em, anh nheo mắt là m há» vá»›i em, em cưá»i, từ lúc đó và lúc nà o em cÅ©ng nhìn anh không chán, anh tháºt ngá»™ nghÄ©nh, ngưá»i như anh, vá»›i em chỉ có anh là vui. Äó là gương mặt cá»§a má»™t ngưá»i tá» tế, có ánh mắt dịu dà ng, ánh mắt là tấm gương soi tâm hồn má»™t ngưá»i, anh có đôi mắt cưá»i nhưng ưu tư phiá»n muá»™n. Äôi khi anh chợt trở nên vui tÃnh thái quá, sau đó ná»—i buồn phiá»n lại xâm chiếm anh, em thì lúc nhá»› khi quên, duy chỉ má»™t chuyện em nhá»› rõ nhứt là khi Cha rã gánh xiệc rong, ông lại vỠở trong má»™t khu nghÄ©a địa. Tức cưá»i là cả gia đình mình không có nổi má»™t mái nhà , mặc dù đôi khi Cha cÅ©ng có ý định đó nhưng rốt ông lại quên Ä‘i, Cha như ngưá»i du mục hẩm váºn, em nhá»› là Mẹ luôn nói Cha không biết lo xa ông cÅ©ng biết nhưng ông là váºy, đã là váºy. Em không nhá»› lúc nà o tá»± nhiên em đứng trước tấm ván phóng dao, nó xa xôi quá nhưng em nghÄ© rằng do em không bao giá» khóc, Mẹ thưá»ng nói em lý, có lẽ đó là nguyên nhân em được chá»n là m cô đà o con cá»§a tiết mục nầy. Em có nhiá»u tưởng tượng hÆ¡n ngưá»i, em cho rằng những lưỡi dao không thể nà o chạm và o ngưá»i em được, em nghÄ© nó là má»™t nghệ thuáºt giúp cho khán giả giải trà giây lát, tháºm chà có lúc nhìn những lưỡi dao bay vá» phÃa mình em còn nghÄ© là những cánh hoa, em tháºt là mÆ¡ má»™ng... Nhưng có má»™t hôm em nhìn Mẹ là m những con cá, em thấy lưõi dao nầy không khác cho lắm những lưỡi dao kia, sau đó em bắt đầu thấy sợ cà ng đứng nhiá»u buổi vá»›i trò phóng dao em cà ng sợ, em là con cá trên tấm thá»›t không khác. Tim cứ “rá»™n rà ng†như má»™t ngưá»i thiếu nợ ai đó mà há» sẽ xuất hiện thình lình, ngưá»i đòi món nợ chÃnh là những lưỡi dao, em không có cách nói nà o khác, bởi nó là như váºy. Má»™t buổi em mở cái rương cá»§a anh Hai tò mò coi những lưỡi dao, nó hoà n toà n khác, khác hÆ¡n nhiá»u lúc nó ở trên sân khấu, nó nặng và thô kệch Ä‘iá»u đó em không nói, nhưng nó vô tri, váºt vô tri có biết gì mà không gây tá»™i, anh biết không lúc đó là má»™t ngà y khá đẹp trá»i, Mẹ Ä‘ang ngồi bói bà i, em bá»—ng lạnh toát cả ngưá»i, trá»i đất tối xầm Ä‘i, đó là cÆ¡n chóng mặt khó hiểu, em thấy những lưỡi dao gần như nhảy tưng, nó hết sức hiếu động trên tay em, nó không phải là cánh hoa, mà là sắt thép bén nhá»n lạnh lùng, con ngưá»i tháºt khổ vì trà tưởng tượng và ngây cho. Em Ãt nói dần và chỉ nghÄ© má»™t ngà y nà o đó lưỡi dao sẽ xuyên qua ngưá»i em, tim em Ä‘áºp nhanh những lần nhìn lưỡi dao bay tá»›i rồi khi không có biểu diá»…n tim em vẫn Ä‘áºp khác thưá»ng, em hay chóng mặt và cÆ¡ thể yếu dần, em thấy những oan hồn vẫy gá»i em, có khi là ban ngà y, em chết khi còn sống.
Không chỉ là sợ những lưỡi dao, em còn sợ cả những ngưá»i Ä‘ang sống chung quanh em, con ngưá»i sao mà ác... cứ thế, má»—i đêm biểu diá»…n em nhìn thấy biết bao khuôn mặt vô tình, những nụ cưá»i và những trà ng pháo tay, nhưng có gì vui khi nhìn má»™t đứa con gái trước những mÅ©i dao. Em biết anh Ä‘ang ở ngoà i sau tấm ván vì em nghe nhịp thở cá»§a anh, sá»± nổi giáºn cá»§a anh, kể cả sá»± thụ động tá»›i chai lỳ cá»§a anh, anh không dám nói, vì váºy cà ng ngà y anh cà ng khác thưá»ng hÆ¡n, Ä‘iên cuồng hÆ¡n, em sợ cái tâm thiện cá»§a anh mà sá»± bất nhẫn đôi khi là m cho ngưá»i ta trở thà nh ác tÃnh, có khi là váºy. Em đã là m cô đà o đứng trưóc tấm ván phóng dao từ khi em là má»™t đứa con nÃt cho tá»›i khi đã qua hết má»™t thá»i con gái. Ngà y Cha má»i mòn phải rã gánh hát cá»§a ông, anh em mình cÅ©ng đã có tuổi những ngà y tươi đẹp nhứt cá»§a Ä‘á»i ngưá»i qua mau má»™t cách phà hoà i, sau đó là má»™t chuá»—i ngà y truân chuyên, mình không có má»™t cái nghá» trong tay, không có má»™t đồng xu khởi nghiệp. Cha không chuẩn bị gì cho các con, chỉ có Mẹ tiên liệu má»i bá», bà chắt chiu từng cắc vốn trong con heo đất cá»§a bà . Nhưng em đã mất sá»± bình thưá»ng, do em chưa bao giá» có niá»m vui, chưa có má»™t ngà y hạnh phúc, như những ngưá»i con gái khác, em cảm thấy em kỳ lạ mà ngưá»i khác cÅ©ng nói váºy, em không sông gần ai được, em biết mình cố chấp không không thể khác, má»™t ngà y má»™t giá» nà o mà chung quanh có ngưá»i em thấy tá»§i thân phiá»n muá»™n, em xin lá»—i má»i ngưá»i, lại cái số cá»§a em là váºt. Ai nói em không cần sống gần con ngưá»i, nhưng biết sao bây giá», em như ngưá»i bị bá» quên, em sợ, má»™t chiếc lá.... rÆ¡i nhẹ em cÅ©ng giáºt mình, má»™t cÆ¡n gió thoảng qua thá»m cÅ©ng là m cho em co ngưá»i lại, má»™t lá»i nói thông thưá»ng cÅ©ng là m em lạnh ngưá»i huống chi là má»™t lá»i tá» tình đã quá muá»™n mà ng đối vá»›i em. Lá»i tá» mình dù êm dịu, và thá»±c lòng Ä‘i nữa, nhưng tim em là m sao chịu nổi, nó sẽ là m em chết Ä‘i vì hạnh phúc, em xác xÆ¡ không ra hình ngưá»i nữa, tâm can em bấn loạn bất thưá»ng, em tìm má»™t nÆ¡i hiu quạnh, chỉ mong sống yên cho tá»›i cuối Ä‘á»i, em Ãt ra khá»i nhà , em sợ phải Ä‘i qua đưá»ng, mặc dù nÆ¡i em ở chỉ có con đưá»ng nhá» sÃu siu, hầu như không có má»™t dấu chân. Con đưá»ng, anh em mình đã Ä‘i qua biết bao là con đưá»ng, hầu như má»i ngả đưá»ng, váºy mà con đưá»ng sÃu siu má»™t và i gang tay trước nhà em, em chỉ nhìn nó, vì biết rằng nó cÅ©ng chẳng còn đưa mình tá»›i đâu, hÆ¡n là nÆ¡i cuối cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u phải tá»›i. Má»—i ngà y em ăn ná»a chén cÆ¡m vá»›i miếng dưa chuá»™t, trái chuối hay cá»™ng rau, vá»›i bây giá» em vẫn không hiểu, sao em là con gái cá»§a Mẹ, mà Mẹ không nói má»™t lá»i vá»›i Cha đừng để con mình đứng trước tấm ván phóng dao, em không hiểu? Ná»—i Ä‘au cá»§a riêng em không còn là chuyện bị sát thương da thịt, ná»—i Ä‘au lá»›n hÆ¡n nhiá»u, nó ở đâu nÆ¡i sâu thẫm như những hạt cát tá»™i nghiệp dưới lòng biển, nÆ¡i mà ngà n năm trước triệu năm sau, có khi nà o ánh mặt trá»i soi rá»i tá»›i, nó là má»™t cá»i im lặng trầm ngâm vÄ©nh hằng.
Bà Tư ngưng lần chuá»—i, chợt mỉm cưá»i nheo mắt nhìn ra con đưá»ng nhá», ông Ba lụm cụm chở bằng xe xÃch lô, trên nệm xe có má»™t cái máy truyá»n hình “lạc son†không biết ông lượm, hay mua rẻ ở đâu, tá»›i tặng em mình. Nó như má»™t cái va ly, vá»›i tháºt là nhiá»u nút, nhưng mà n hình thì nhá» hÆ¡n cái bao thuốc lá, ông Ba cưá»i:
- Cái truyá»n hình nầy mà coi đá banh phải tốn thêm cái kÃnh hiển vi, váºy mà còn rõ lắm, coi cho vui nhà vui cá»a, coi quảng cáo sữa, nghe con nÃt khóc cưá»i... cÅ©ng đỡ buồn nha bà Tư.
Vì đã quen vá»›i cách sống Ä‘i đây Ä‘i đó vá»›i gánh hát, lúc đầu vá» vá»›i cuá»™c sống “ổn định†coi bá»™ chưa hạp, nhá»› nghá», ông Ba cÅ©ng buồn, bao nhiêu ngà y thất nghiệp không nhá»› nổi, rồi ông cÅ©ng có má»™t ngưá»i bạn cho đạp chung má»™t chiếc xe xÃch lô. Ông Ba đạp ná»a ngà y còn ông bạn kia.... mắc nháºu cho nên có khi không đạp, ông Ba cưá»i:
- Gặp chú Bê vá»›i chú Tà i “say†bán lạc son ở lỠđưá»ng, có cái truyá»n hình ngá»™ ngá»™ chú bán chịu, anh mua cho cô Tư, nhà không có gì hết ráo cÅ©ng buồn. Có nhà có cá»a rồi phải chưng dá»n chá»›.
Nói chưa dứt tiếng, ông Ba đã Ä‘i ra khá»i cổng, bà Tư mỉm cưá»i nhìn theo anh, cái tánh láºt Ä‘áºt, cầm cái nầy rá»›t cái kia vẫn váºy. Bà cứ ngồi nhìn cái máy truyá»n hình, lần đầu tiên bà nhìn thấy nó, trong đêm bà cứ thao thức lén nhìn nó, cái mà n hình nhá» bằng gói thuốc lá vẫn là mà u xám Ä‘en. Thá»i bà chỉ có máy radio máy hát đĩa quay giây thiá»u. Sáng lại quét sân bà cÅ©ng khẽ quay lại nhìn nó, cho tá»›i trưa hôm sau ông Ba đạp xe xÃch lô tá»›i, vừa má»›i nghe tiếng ông ngoà i sân chân đã vô tá»›i nhà :
- Hôm qua quên nói, cái máy nầy sà i hai dòng Ä‘iện, trăm mưá»i cÅ©ng được mà hai trăm hai cÅ©ng chạy.
Bà Tư cưá»i:
- Có dám cắm điện đâu mà coi!
Nói là nói váºy chứ bà vừa lò mò vừa hồi há»™p cầm ngay cái cắm Ä‘iện, như má»™t đứa trẻ con bà muốn biết thá»±c sá»± nó có hình hay không (cÅ©ng như có ngưá»i già rồi mà chưa biết nghe, hay nói Ä‘iện thoại) lẽ nà o không có phim chiếu lại có hình. Nhưng nhịp tim Ä‘áºp mạnh, bà ngồi xuống cái giưá»ng tre, muốn khóc vì sợ. Ông Ba cắm Ä‘iện, phải chá» má»™t hồi lâu cái máy nóng lên nó má»›i kêu è e, nhưng chẳng thấy hình đâu, chỉ toà n những chấm Ä‘en trắng, bà Tư ngồi nhìn, quả tháºt rồi nó cÅ©ng có hình, những hình nhân má» mỠảo ảo, là m cho bà chóng mặt, tim Ä‘áºp mạnh, nhứt là chương trình gì thoang thoáng má»™t mà n xiệc nước ngoà i như là phóng dao.
Cái máy không bao giá» mở lại lần thứ hai, bởi chÃnh hôm đầu tiên nó đã bốc khói, tịt ngòi, ông Ba thở dà i vì không bao giá» Ä‘em tá»›i nổi má»™t chuyện gì vui cho em mình, không phải bây giá» mà tá»± lúc nà o. Nhà bà Tư có trồng và i cây kiểng, bà tưới nước, đơm phân năm nầy qua tháng ná», nhưng nó chỉ có lá và lá, không há» ra hoa.
Rồi như những ngà y cũ đã qua trong cô quạnh, bà Tư chỉ còn có mỗi một chuyên là vui, ngồi nói chuyện của mình với con mèo, hay chiếc lá và ng rơi rơi:
- Lá Æ¡i, năm em đưá»c 16 tuổi thì Cha em rã gánh hát, cả nhà phải vô ở Ä‘áºu nhà chú Út trong má»™t nghÄ©a địa, chú là em má»™t cha khác mẹ vá»›i Cha em. NghÄ©a địa hoang vu cá» dại má»c cao hÆ¡n đầu ngưá»i vá»›i hà ng trăm ngôi má»™ xưa cÅ©, có cái sạt lở không ngưá»i chăm sóc, có cái còn nguyên vẹn hình khối nặng ná» bằng đá ong mà u đỠxẫm. Ban ngà y nắng chói chang, gió đùa những chiếc lá khô rÆ¡i rụng đám bụi hồng như phấn, má»™t cách Ä‘iểm trang muá»™n mà ng, còn đêm vá» lạnh buốt xương, ẩn hiện trên những tà n cây Ä‘en sì là bầy Ä‘om đóm láºp loè, hà ng triệu chiếc lá lao xao phát ra tiếng thì thà o, như má»™t đám đông tranh nhau trò chuyện. Chú Út là m nghá» chở lu từ lò nung xuống táºn Sà i Gòn bán, chú chở bằng xe đạp, lúc nà o vá» cÅ©ng say má»m, Cha em tóc bạc trắng lúc nà o cÅ©ng ngồi trước thá»m nhà nhìn quanh quẩn, còn Mẹ thì cứ cằn nhằn Cha từ sáng tá»›i tối. Anh Hai em Ä‘i biệt tăm, còn anh Ba lang thang ngoà i những ngôi má»™, có đêm anh ngá»§ luôn ngoà i đó, anh ngồi viết rồi vẽ những cái hình kỳ lạ trên cát anh cứ chắc lưỡi rồi khẽ lắc lắc đầu, cÅ©ng có lúc hình như anh nói chuyện vá»›i ai, thì ra anh nói chuyện vá»›i cái bóng cá»§a mình... Má»™t hôm em bá»—ng nhìn thấy thấp thoáng qua đầu ngá»n cá», trong đêm nhà ai léo lét ánh đèn dầu, nÆ¡i đó trong sương khói có má»™t ngưá»i há»c trò, vẻ mặt đăm chiêu, vá» sau nầy chÃnh anh dạy cho em và anh anh Ba cá»§a em thêm má»™t và i chữ, em chợt bâng khuâng khi nà o trông thấy anh, còn anh Ba thì khác thưá»ng hÆ¡n, anh như mẩu viết chì vụn trên bà n, sau đó mẩu viết chì nầy biến mất. Bá»—ng nhiên da em cứ trắng dần, nếu nhoai nhìn thấy em trong đêm ngưá»i ta sẽ sợ, em không biết em bị bịnh gì, có lẽ em quá suy kiệt, má»i ngưá»i nhìn em lo ngại, từ đó em ở suốt trong nhà , em nghÄ© em ở trong nghÄ©a địa coi bá»™ thÃch hợp vá»›i em hÆ¡n. ChÃnh em cÅ©ng không dám soi gương nhìn mình, nhưng đúng và o lúc nầy em lại gặp má»™t ngưá»i, khổ thay đó là mối tình đầu cÅ©ng là mối tình duy nhứt vắt vai cá»§a em, nó vẫn không trá»n, như tất cả má»i việc trong Ä‘á»i em, vì em có dám nói gì vá»›i ngưá»i ta đâu! Em như chiếc lá khô rÆ¡i muá»™n mà ng, trang Ä‘iểm là m gì vá»›i bụi phấn, nhưng má»—i lần nhá»› tá»›i ngưá»i đó em vẫn khóc, mặc dù lúc đó hay sau nầy năm tháng qua mau em có còn nhá»› rõ khuôn mặt anh đâu.
***
Tôi nhìn thấy má»™t cà nh cây khô, táºn đà ng xa, cuối dòng sông, tôi thầm nghÄ© mình sẽ bÆ¡i vá»›i tấm ván phóng dao tá»›i đó, lúc nầy tôi Ä‘ang có má»™t con chó nhá» bầu bạn, nó cÅ©ng biết bÆ¡i. Tối hôm qua, khi Cha tôi cho dá»n gánh xiệc cá»§a ông từ chợ Bún qua chợ Lái Thiêu, như thưá»ng lệ tôi ngồi vá»›i chú Bê trên mui xe, vùng đất đỠthuá»™c miá»n Äông nầy có nhiá»u vưá»n cây ăn trái nổi tiếng nằm dá»c theo con lá»™ nhá» quanh co, vá»›i những con sông nước trong vắt. Tôi vẫn thÃch nhìn những ngôi nhà ngói xưa cÅ© lặng lẽ giữa trá»i khuya, má»™t cõi thinh lặng bà ẩn trong tiếng ve sầu, nó như bức tranh tÄ©nh váºt u trầm gợi lòng hoà i cổ. Rạp hát nằm bên cây cầu đúc nhìn qua chợ vẫn chưa có ánh đèn, tôi leo xuống xe, chú Bê chuyá»n xuống tấm ván nặng, tôi vác nó và o rạp còn nghe trong đêm tiếng Cha tôi nói chuyện vá»›i chú Tà i, vá» việc phải lo quảng cáo sá»›m cho kịp buổi chợ. Mẹ tôi lụm cụm ráp cái ghế bố, sau đó bà đi ra sau rạp đặt và i cục gạch là m ông lò, anh em dà n cảnh đã khiêng vô cái tá»§ chén, chảo đựng, song nồi, nhiá»u rạp hát như những ngôi nhà quen thuá»™c cá»§a bà , cứ má»—i lần trở vỠ“nhà †bà lại để bếp đúng nÆ¡i cÅ© Ä‘iá»u lạ là suốt cuá»™c dá»i cá»§a Mẹ không há» có má»™t cái bếp lò nà o nguyên vẹn, nó cÅ©ng vẫn chỉ là và i cục gạch u đầu sứt trán. Nhưng má»—i năm và o ngà y ông Táo vá» trá»i Mẹ tôi vẫn cúng ông Táo, bà khấn:
- Ông Táo ông Nồi nói dùm vá»›i ông Trá»i phù há»™ cho gánh hát hát đắt già n, no đủ, may mắn, đừng có đụng chuyện gì lá»™n xá»™n, tui xin cám Æ¡n.
Mẹ tôi là bà bếp nấu cÆ¡m há»™i cho cả gánh hát ăn, bà nấu ngon mà gánh hát cá»§a Cha tôi không phân biệt mâm nà o cá»§a ông bầu, mâm nà o cá»§a công nhân, diá»…n viên, tất cả Ä‘á»u như nhau, lúc hát được cá thịt ê há», khi mưa gió có mắm ăn mắm, có muối ăn muối. Mẹ tôi hay dùng cÆ¡m nguá»™i còn lại trong chảo, chế món cÆ¡m chiên Dương Châu, cho má»i ngưá»i, bà hay nói cÆ¡m gạo là há»™t ngá»c cá»§a trá»i, bá» phà vá» sau không có má»™t há»™t mà ăn. Khá»i nói vá» sau, chỉ cần mưa chừng má»™t tuần lá»…, cháo cÅ©ng không có mà húp, trong những bữa cÆ¡m há»™i rá»™n rà ng ngà y đó bà lại hay nói vá» tôi:
- Thằng nầy tui đẻ nó trên sông, năm đó lá»™n xá»™n ông tui bị Nhá»±t Bổn bắt, tụi nó Ä‘i kiếm cái giống gì trên bá» sông, ai mà biết. Tá»± nhiên má»™t thằng Ä‘eo cây gươm dà i nhìn thấy chiếc ghe hát cá»§a ổng có vẽ hình cái nón, con thá», vá»›i mấy là bà i, nó nghi ổng là m... gián Ä‘iệp, trói thúc ké Ä‘em ra sân chợ tÃnh bắn. May nhá» có ngưá»i biết ổng là nghệ sÄ© và khoái ổng diá»…n trò ảo thuáºt quá khéo, cho nên ngưá»i nầy nói vá»›i ông quan Nhá»±t Bổn, ông tui được tha, nhưng phải dạy cho mấy ông Nhá»±t và i trò ảo thuáºt má»›i là yên. Lúc đó hà n sông, thây ma trôi nổi tấp vô chiếc ghe, chú Tà i nầy nè, lấy sà o đưa ra, nói nà o chỉ có tụi Nháºt, tụi Tây, mà cÅ©ng có ngưá»i mình, bị xá» xâu trôi lá»nh bá»nh!
Mẹ tôi không nói tôi sinh ra ở Ä‘oạn sông nà o, ngà y tháng nà o mà chỉ nhá»› năm bà chỉ nói đó là má»™t con sông, có lẽ nhiá»u việc xảy ra trong thá»i gian đó đối vá»›i bà là ná»—i ám ảnh không vui, cho nên lúc nà o lắng nghe, tôi cÅ©ng hoà n toà n bị động khi muốn biết thêm vá» mình!
Anh tôi nói được tiếng Hoa... pha Miến Äiện, có lẽ anh gần gÅ©i và được Mẹ thương yêu hÆ¡n. Còn tôi không biết cả hai, tôi chỉ biết nói tiếng Việt, tôi nghÄ©, dù cho má»i ngưá»i không thể chá»n trước cho mình má»™t cánh cá»a đễ chà o Ä‘á»i (má»™t gia đình hoặc má»™t xứ sở) song khi đã đứng bên má»™t dòng sông nà o, uống ngụm nước ngá»t cá»§a dòng sông đó, yên bình trên miá»n đất hiá»n hoà nuôi mình lá»›n lên như tôi, hay vá»›i những lữ khách khắp bốn phương trá»i, thì đất dưới chân mình, chÃnh là quê hương cá»§a mình, nên cúi xuống tạ Æ¡n đất nước đó. Tôi yêu mến những vùng đất, dòng sông, nÆ¡i tôi Ä‘i qua và hay lặng lẽ ngắm nhìn vá»›i nhiá»u xúc động mãnh liệt.
***
Äà ng kia là cây cầu đúc, còn nÆ¡i tôi đứng cách chợ không bao xa, ngưá»i gác rạp cháºm chạp tay cầm cây đèn dầu ra mở cá»a. Mẹ tôi Ä‘i ra xe ôm thêm bó chiếu, tôi thấy bà bước giữa những hà ng ghế trống không, sân khấu mù mịt cuối bức tưá»ng, bức tưá»ng nà o trong những rạp hát nông thôn cÅ©ng ghi đầy những chữ viết vá»™i và ng, ká»· niệm cá»§a các gánh hát phiêu linh khác, có khi là lá»i há»i thăm ngưá»i bạn Ä‘á»i nà o đó, hay là má»™t mối tình vá»›i ngưá»i yêu dấu đã lâu không gặp.
Ở má»™t góc sân khấu có trang thá» nho nhá», trên ná»n tưá»ng còn in những vết đạn cá»§a má»™t cuá»™c giao tranh. CÅ©ng có má»™t miếu nhá» khác thưá»ng leo lét ánh đèn dầu nhang tà n khói lạnh, bà con cố cá»±u sống chung quanh rạp hát kể lại, năm xưa có má»™t gánh hát ảo thuáºt tá»›i diá»…n trò chặt đầu để trên đĩa, cái đầu biết ca vá»ng cổ. Tổ trác?
Là m sao mà lưỡi gươm máy chặt đứt tháºt cái đầu cô con gái cá»§a nhà ảo thuáºt già ? Ông già điên loạn bá» Ä‘i, sau nầy nghe nói có trở vá», chết gục sau rạp hát, bà con khán giả chạnh lòng thương ngưá»i nghệ sÄ© rá»§i ro, nên láºp cái miếu nhá», có khi Ä‘em chút bánh trái tá»›i cúng cô hồn.
Còn những gánh hát tha phương cầu thá»±c thì có lệ, dù cho dá»n tá»›i đêm hôm khuya khoắt, hay giữa trưa cÅ©ng thắp và i cây nhang, hay rót thêm chút dầu và o cây đèn trước vong linh bạn đồng nghiệp, ngưá»i khuất mà y khuất mặt không còn bước ra sân khấu nữa cÅ©ng đỡ tá»§i thân.
Lần nà o tá»›i đây em tôi cÅ©ng ngồi khá lâu trước miếu cô gái xấu số, tất nhiên câu chuyện có thêm bá»›t khá nhiá»u, trong đó có má»™t Ä‘iá»u mà Cha tôi nói rằng tháºt là vô lý, bởi vì không có ngưá»i diá»…n trò ảo thuáºt chặt đầu nà o lại dùng lưỡi gươm tháºt. Cha tôi không tin cái gì ngoà i ông, còn tôi thì dÄ© nhiên là nằm mÆ¡ thấy cô con gái đó, khi tôi vác tấm ván để cạnh miếu thá» nằm ngá»§, buồn cưá»i là trong đêm chú Tà i “say†nằm cạnh tôi ú á»› như bị ma đè? Tôi nghÄ© là do chú ngá»§ say nên nằm má»›, tôi kể lại giấc chiêm bao vá»›i em tôi khiến nó lo sợ và tôi bá»—ng thấy mình có lá»—i vá»›i em, tôi quên nó quá yếu Ä‘uối.
Nhiá»u lần trong má»i giấc chiêm bao tôi thấy tôi trở thà nh đủ thứ ngưá»i, có khi là Tá» Thiên Äại Thánh hay má»™t Thiên Thần, có khi tôi là con quá»· dạ xoa, cÅ©ng có khi là cánh chim bay táºn trá»i xanh, hay những nhân váºt trong các cuốn tiểu thuyết cá»§a chú Bê...
Em tôi thÃch tôi kể cho nó nghe những chuyện chiêm bao hÆ¡n là anh tôi, má»™t hôm giữa trưa khi tôi gác tấm ván trên lưng hà ng ghế khán giả, nằm im re vá»›i má»™t cái khăn Ä‘áºy kÃn mắt, em tôi Ä‘i xuống hà ng ghế cúi nhìn tôi, nó tinh nghịch lấy ngón tay nhá» khá»u mÅ©i tôi, coi tôi ngá»§ tháºt chưa? Anh em tôi thỉnh thoảng cÅ©ng tạo má»™t chút vui đùa cho đỡ buồn, tôi mở mắt nhìn nó mỉm cưá»i, nó không nằm mÆ¡ thấy cô gái xấu số như đầu óc bệnh hoạn cá»§a tôi, nhưng má»—i khi tá»›i rạp hát nầy nó không dấu nổi lo lắng. CÅ©ng như cô gái đó, bây giá» hằng đêm nó Ä‘ang đứng trước má»™t mối nguy hiểm chết ngưá»i, trong mà n biểu diá»…n, trò phóng những lưỡi dao tháºt: Em cúi nhìn tấm ván, ngón tay nhá» cá»§a nó chạm và o những vết thẹo cá»§a tấm ván, chi chÃt những vệt dao, có vệt mÅ©i dao cắm và o nhiá»u lần sâu hoắm, tôi đứng ngoà i sau tấm ván má»—i đêm, trông thấy rõ, mÅ©i dao bén ngót xuyên qua ná»a thân ván dầy, huống hồ chi da thịt em tôi, tôi muốn em tôi... quên Ä‘i chuyện cô gái chết, cho nên tôi kiếm chuyện khác, tôi nói:
- Äêm qua anh nằm mÆ¡ thấy mình là con chó.
Em tôi há»i lại:
- Sao mà thà nh con chó.
Tôi không nói tại sao, chỉ nói:
- Con chó ăn vụng thịt trong chảo của Mẹ, nó bị đá một cái vô bụng, chạy cong đuôi, la cẵng cẵng.
Em cưá»i:
Sao bị đá trúng bụng mà kêu cẵng cẵng.
- Chó chá»› bá»™, chú Bê nói nằm chiêm bao thấy mình hoá chó, là tại vì khi là ngưá»i mình sống thiệt thòi thua sút ngưá»i chung quanh. Mình không được sống bằng ngưá»i ta, mình nghèo hay bị ăn hiếp, biết chưa.
Chú nói váºy và tôi cÅ©ng nói... đại như váºy vá»›i em tôi, ban ngà y mình ao ước chuyện gì thì và o lúc ngá»§ say, nằm chiêm bao mình thấy cái đó. Nhưng đồng thá»i tôi cÅ©ng thấy vô lý, vì nghèo nên lúc nà o tôi cÅ©ng muốn có và ng, hay tiá»n, nhưng tôi lại thấy mình chỉ là con chó, giấc mÆ¡ vốn có nhiá»u “quyá»n lá»±c†trong má»™t thế giá»›i không rà o cản, phong phú tưởng tượng như váºy mà cÅ©ng... từ chối những ước vá»ng. Và ng hay tiá»n cÅ©ng xa vá»i vợi, trong két sắt cá»§a kẻ già u có, quyá»n chức, và ng đâu phải có tháºt vá»›i ngưá»i nghèo, nhứt là vá»›i kiếp Ä‘á»i hát xướng rong rêu như Mẹ cá»§a tôi, suốt Ä‘á»i bà không có má»™t váºt trang sức nà o bằng và ng. Em tôi lại tá»›i ngồi má»™t góc xa vá»›i xâu chuá»—i trên tay, tôi nhắm mắt, thiu thỉu ngá»§... bá»—ng bên tai tôi nghe có tiếng rên hư hữ... hình như nó phát ra dưới hà ng ghế lạnh, thây kệ, nhiá»u khi nó là chiêm bao má»™ng mỵ, nhưng tôi nghe nhá»™t nhá»™t dưới chân tá»›i ná»—i tôi phải cúi nhìn xuống... và tôi thấy con chó tháºt. Nó từ đâu, tá»›i nằm dưới tấm ván phóng dao, nó là con chó ốm nhom như tôi, có lẽ Ä‘ang đói lả, con chó đưa đôi mắt tá»™i nghiệp nhìn tôi vẫy Ä‘uôi mừng, tôi vòi tay xoa đầu con chó, coi nó có tháºt không? Con chó lè lưỡi liếm bà n tay táºt nguyá»n cá»§a tôi, lưỡi nó thô ráp và ấm như bà n tay thân thiện cá»§a má»™t ngưá»i bạn, chắc là bạn mình quanh quẩn đâu trong mấy cái quán ven sông, bị má»™t cái đá và o bụng cong Ä‘uôi chạy thẳng vô rạp hát.
***
Trưa hôm sau ngà y chúng tôi từ Bún qua Lái Thiêu, tôi vác tấm ván ra khá»i rạp đứng nhìn cây cầu, má»—i ngưá»i má»™t việc, anh tôi lái chiếc xe hÆ¡i nhá» Ä‘i nói a lô quảng cáo đêm biểu diá»…n, lúc nầy gánh xiệc cá»§a Cha tôi có vẻ bá» thế, thêm phần chiếu bóng há» giá»…u, chen lẫn vá»›i kịch hà i, ca nhạc và ảo thuáºt. Mẹ tôi Ä‘i chợ vá» Ä‘ang ngang qua cầu, bà vừa Ä‘i vừa nói chuyện vá»›i mấy bà ná»™i trợ khác, ở đâu bà cÅ©ng có ngưá»i quen, Ä‘ang Ä‘i bà bá»—ng nhìn thấy tôi vác tấm ván, lon ton đà ng sau tôi là con chó nhá» còi xương, bà vốn quen mắt vá»›i những sá»± kỳ dị nÆ¡i tôi mà cÅ©ng phải cưá»i. Mẹ tôi khó thể biết rằng tôi lượm được con chó... trong giấc chiêm bao, Cha tôi ngồi trong quán cà phê dưới mé sông vá»›i chú Tà i “say†cÅ©ng tức cưá»i, anh Tùng vá»›i anh Äiệp Ä‘i đá banh vá»›i đội banh địa phương vá» cÅ©ng trố mắt nhìn tôi vá»›i con chó:
- Bạn hiá»n nầy mấy kiếm ở đâu váºy Ba?
Anh Äiệp tinh nghịch há»i giá»…u, tôi trả lá»i:
- Nằm chiêm bao thấy con chó ai dè nó có thiệt.
Anh Tùng vui tánh nhưng nghiêm trang hÆ¡n, anh gáºt đầu... đồng ý:
- Ai nói thì anh không tin chá»› tay nầy nói là phải có tháºt.
Anh Tùng và tay Diệp nầy chÆ¡i thân vá»›i anh Hai tôi, mấy ảnh hiếu động, thÃch thể thao, Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng đá banh, hay câu cá, bắn chim. Tay Äiệp ngổ ngáo hÆ¡n ngưá»i anh, hai anh em giống nhau bởi món tóc quăn, Diệp còn táºp tạ đôi vá»›i những quả tạ tá»± đúc bằng xi măng vá»›i đá xanh, để tạo má»™t khuôn ngá»±c nở nang, cái eo thon như con ếch. Äiệp thÃch trêu chá»c tôi, khác vá»›i anh Tùng thương tôi như má»™t đứa em, anh thưá»ng lắng nghe tôi nói chuyện tà o lao, thỉnh thoảng anh lại cắt trong các bà nh phim tặng tôi những khúc phim có hình Sạc lô hay ông Máºp ông á»m. Anh Tùng biết khá nhiá»u vá» Ä‘iện ảnh, anh cắt nghÄ©a cho tôi hiểu vá» chuyện tại sao má»—i má»™t giây, hay má»™t phút gì đó trên máy chiếu phim nhảy 24 hình, nó hÆ¡i giống trò chÆ¡i đánh “bốc†trong cuốn sách hình rẹt rẹt trên tay con nÃt. Anh cÅ©ng nói vá» lịch sá» Ä‘iện ảnh, nó được phát minh ở bên Tây, mà buổi chiếu bóng đầu tiên ở trong má»™t quán cà phê, theo anh nói cảnh chiếc xe lá»a và o ga là m cho mấy ông Tây khán giả phải giáºt mình...
Con chó đã biết thân pháºn cá»§a nó, nó quẫy Ä‘uôi mừng anh Tùng, còn vá»›i tay Äiệp nó... cÅ©ng mừng, nhưng đôi mắt sợ hãi, tôi sợ Äiệp đá con chó cá»§a tôi nên chúng tôi vá»™i và ng tránh xa, tôi cÅ©ng không kịp đặt tên cho con chó nhá». Chỉ kêu nó là Chó như cái lên cúng cÆ¡m cá»§a nó từ “tạo thiên láºp địa†cho tá»›i bây giá», nếu như không có gì sai vá» ngà y tháng năm sinh cá»§a nó trên trái đất nầy, tuy má»›i quen nhau chỉ má»›i đây thôi mà , nhưng khi tôi chắc lưỡi thì nó nhà o tá»›i. Hai chân trước khá»u khá»u cái bụng lép cá»§a tôi, nó còn biết Ä‘i hai chân sau, Ä‘i lững thững như má»™t đứa con nÃt, nó cÅ©ng là má»™t con chó con nÃt, hình như tôi đã gặp con chó nầy ở đâu rồi. Hay là nó từ má»™t gánh xiệc rong nà o mưa gió rã bà nh tô rồi lưu lạc tá»›i đây, bởi vì nó biết... diá»…n, có dáng “tà i tá»â€ tuy hÆ¡i phong trần má»™t chút, tôi mến nó mà hình như nó cÅ©ng mến tôi, tôi nhìn nó rồi nói:
- May phước cho mấy vì mấy gặp tao, nếu như mấy gặp ngưá»i khác có khi mấy đã vô nồi biết chưa?
Con chó gáºt đầu, hay là do tôi tưởng tượng ra như váºy hai chuyện không khác vá»›i tôi cho lắm, chúng tôi Ä‘i vá» phÃa và m sông xa hÆ¡n, tránh bến chợ, vì nÆ¡i đó nước đục ngầu bởi ghe xuồng tấp náºp buổi chợ chiá»u. Tôi thả tấm ván xuống mé nước, Ä‘o con chó cho nó ngồi trên tấm ván, chúng tôi thả trôi theo dòng nước chảy mạnh, sông cuốn cả bá»n tôi trong thân nó, Ä‘em tôi, tấm ván, vá»›i con chó vá» phÃa có cà nh cây khô. Dá»c đưá»ng con chó hà o hứng nhảy xuống sông, cu cáºu quà o hai tay trước khoả nước bÆ¡i theo tôi, từ bến nầy cho tá»›i chá»— cây khô cÅ©ng là hÆ¡n má»™t cây số, cà ng xa thị trấn trên sông thưa dần những cây dừa nước, bá»nh bồng phiêu du là nhưng mảng lục bình lá»›n, hân hoan khoe vá»›i con chó và tôi và i nhánh bông dại khá», lại có vẻ vui mừng chà o đón chúng tôi.
Nước sông chá»— tôi bÆ¡i tá»›i trong hÆ¡n, và ấm hÆ¡n, nhiá»u chá»— nước trong tá»›i ná»—i tôi còn thấy táºn đáy, sình non má»m dịu dưới hai bà n chân trần, cây cối có tên quen thuá»™c thưa dần nhưá»ng chá»— cho không biết bao nhiêu cà nh lá vô danh. Xa xa... là má»™t cảnh hoang vu, trÆ¡ trá»i ngá»n cây khô, không còn má»™t lá sống, như bá»™ xương trắng toát vươn lên bầu trá»i xanh cao thăm thẳm, chúng tôi đã tá»›i má»™t nÆ¡i không dấu chân ngưá»i, Ãt ra là váºy. Tìm vá» má»™t cõi xa xăm như váºy chỉ là muốn ngồi má»™t mình nhưng hôm nay lại có con chó bầu bạn, oai hÆ¡n là tôi hÆ¡n nó nhiá»u thứ. Tôi chia cho nó ná»a cá»§ khoai tôi láºn lưng, như váºy là sòng phẳng, con chó nhai khoai coi có vẻ quen thuá»™c, không... kén ăn, dá»… nuôi, tôi thấy con chó có thể sống được cái kiểu thất thưá»ng như tôi, nếu như nó chịu nổi, không bá» Ä‘i.
Tôi nhìn cà nh cây khô chết đứng giữa trá»i, vùng nông thôn hoang sÆ¡ thưá»ng gặp những cÆ¡n sấm sét đánh chết cả ngưá»i hay trâu bò, nhất là dưới tà ng cây lá»›n, nhìn tà ng cây khô tôi Ä‘oán trước kia nó cÅ©ng ráºm lá, có lẽ má»™t hôm nà o trá»i đổ cÆ¡n mưa khá»§ng khiếp, nó “tá»›i số†bị sét đánh chết. Thiên nhiên giúp ngưá»i là má»™t lẽ, nhiá»u khi cÅ©ng tà n bạo không lưá»ng trước được, chẳng hạn như những cÆ¡n lÅ© vá» má»—i năm, gần giống như ngưá»i, có ngưá»i thiện có kẻ ác, trong anh em cÅ©ng không thiếu, Cha Mẹ sanh con “Trá»i†sanh tánh, tất nhiên không hẳn là váºy nhưng cÅ©ng chưa có cách nói khác. Tôi muốn tìm má»™t nÆ¡i vắng vẻ không ngưá»i để khá»i phân tâm, táºp nói cho chững chạc, tròn và nh rõ chữ chỉ má»—i má»™t câu. Mà từ lâu tôi muốn nói vá»›i Cha tôi nhưng khi nà o được đứng gần ông tôi lại không dám nói, có khi tôi đánh bạo nói mà nghẹn lá»i, chỉ nói được ná»a câu, cÅ©ng có khi tôi nói trá»n, khổ thay tôi ấp úng không rõ nghÄ©a, tôi đã định nói nhiá»u lần, quá nhiá»u lần. Nhưng tôi quá sợ Cha tôi, cái bóng to lá»›n, tà i năng cá»§a ông, cá»™ng thêm sá»± khắc nghiệt, rồi chÃnh vì những mặc cảm tá»± ti cá»§a tôi, là m cho lúc nà o tôi cÅ©ng cÅ©ng nghẹn lá»i, và gây tháºt nhiá»u ngá»™ nháºn, lý do chÃnh có lẽ là cả hai không ứng xá» kịp các đột biến nảy sinh phải có cá»§a má»i câu chuyện!
Má»™t hôm Mẹ tôi Ä‘i chợ mua con dao má»›i, việc nầy có lạ gì vá»›i bà ná»™i trợ khi con dao cÅ© không còn dùng được nữa. Chuyện nầy xảy ra sau khi em tôi lại thấy Mẹ tôi là m cá bằng con dao má»›i, tôi đợi Mẹ tôi quên hẳn con dao cÅ© cá»§a bà tôi má»›i lén lấy nó Ä‘i, tôi giắt trong áo, rồi sau đó tôi cà i nó ngoà i sau tấm ván phóng dao Má»—i khi mang tấm ván xuống sông tôi Ä‘em theo con dao, bây giá» tôi có con dao trước mặt, tôi dá»±ng tấm ván dá»±a gốc cây khô và tôi bắt đầu táºp phóng dao, cÅ©ng không khó cho lắm. Tôi vẽ má»™t hình nhân bằng cục than bếp rồi phóng lưỡi dao, vì có má»™t con dao nên tôi phóng nhiá»u lần chung quanh hình nhân đúng như tôi nghÄ© sá»± nguy hiểm sẽ đến cho ngưá»i đứng trước tấm ván, nếu như ngưá»i phóng phân tâm, lúc tôi chuẩn bị chu đáo nhất để phóng con dao cạnh cổ hình nhân thì... bất ngá» con chó sá»§a vang, nó sá»§a rồi chạy theo má»™t con cóc, chỉ váºy mà tôi lại mất táºp trung, con dao cắm và o giữa cổ hình nhân, tôi chợt khám phá ra má»™t Ä‘iá»u ngưá»i phóng dao sẽ bị phân tâm khi nà o ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, hay bị sốc vá» tâm lý. Khi tôi táºp phóng con dao, vóc hình tôi thấp hÆ¡n anh tôi cho nên tôi đứng khá gần tấm ván, tuy váºy tôi cÅ©ng phải chồm tá»›i, khi nà o không chồm tá»›i lưỡi dao chém bằng sóng cắm chặt và o mảnh ván, nó có sức chém ngã má»™t thân cây chuối lá»›n. Biết bao nhiêu đêm tôi đứng ngoà i sau tấm ván nầy, qua ká» hở cá»§a tấm ván tôi luôn quan sát anh tôi, anh đúng là ngưá»i tháºn trá»ng và có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, theo kiểu tôi nghÄ© nhưng má»™t may hai rá»§i ai biết lúc nà o đó anh phân tâm? Mà con ngưá»i thì khó tránh khá»i, sÆ¡ ý má»™t chút có thể xảy ra tai loạn, như ngưá»i tà i xế ngá»§ gục, như má»™t vụ rá»›t máy bay, ngưá»i ta còn có thể chết vì má»™t lá»— chân trâu, trên sân khấu đó còn là do súc khá»e cá»§a diá»…n viên, má»™t ca sÄ© có thể ca rá»›t nhịp, má»™t nhà ảo thuáºt có thể lá»™ má»™t bà quyết, còn ngưá»i phóng dao không thể, vì nó là máu.
Không có gì tuyệt đối, cà ng táºp phóng nhiá»u lưỡi dao tôi cà ng Ä‘oan chắc như váºy. Tạ Æ¡n Trá»i, nhiá»u khi tánh ngưá»i đôi lúc như gió thoảng mây bay, há»i hợt chỉ má»™t giây thôi và vô ý má»™t chút cÅ©ng đủ gây thảm hoạ. Tôi biết má»™t lúc nà o đó váºt vô tri là con dao sẽ không theo đúng ý ngưá»i phóng nó, nó cuá»™n tròn lại trong mảng không gian cá»§a riêng nó, chÃnh nó chá»n mục tiêu để sát thương, chứ không phải ai khác, định luáºt cá»§a má»™t váºt nặng ném Ä‘i là va chạm. Tôi muốn nói Ä‘iá»u đó vá»›i Cha tôi, song tôi nghÄ© trước khi nói vá» Ä‘iá»u nầy tôi sẽ nói vá»›i ông vá» má»™t hình vẽ hay má»™t con rối, thay cho ngưá»i tháºt dừng trước tấm ván là em tôi, nhưng tôi kịp nghÄ© lại, nếu tôi nói, má»i ngưá»i sẽ lại nhìn tôi bằng đôi mắt thương hại, khán giả còn gì nữa để mua vé và o coi mà n phóng dao?
Hay là tôi nói vá»›i anh tôi, tôi quên rằng anh chỉ nghe tôi nói chuyện tà o lao vá» những giấc mÆ¡, không chắc anh sẽ lắng nghe tôi vá» chuyện nầy, vô hình chung tôi phá»§ nháºn tà i năng và sá»± tháºn trá»ng cá»§a anh hay sao?
Hay là tôi nói vá»›i em tôi, tôi không chắc là nó dám nói vá»›i ai, nhứt là vá»›i Cha chúng tôi, sá»± phản kháng nầy sẽ gây má»™t vụ nổ lá»›n. Ngưá»i duy nhứt có thể can thiệp là Mẹ tôi, nhưng dưới mắt Mẹ tôi, tôi là má»™t con ngưá»i buồn cưá»i, rối rắm, khó hiểu, môi mép, và có vẻ không bình thưá»ng. Trên con đưá»ng mà tôi lưá»ng trước được rằng thảm hoạ sẽ kéo ngang qua, không Ãt ngưá»i bà ng quan, nó lại có vẻ hà i hước, Ä‘a phần ngưá»i ta sẽ đứng nhìn sá»± việc như má»™t trò đùa, mà nếu có háºu quả chăng, cÅ©ng không phải phần mình, trong cảnh hiểm nghèo dà nh cho kẻ khác, không thiếu chuyện cưá»i ra nước mắt.
Tôi vá»›i con chó ngồi bên bá» sông vắng cho tá»›i xế chiá»u, ngẫm nghÄ© nhiá»u Ä‘iá»u mà những ngưá»i khác đôi khi quá báºn bịu, có ai nà o nghÄ© tá»›i, cho mất công. Con chó rên hư hừ chắc là đói bụng rồi, hay là nó nhá»› sân khấu, đã là “nghệ sĩ†thì ngà y ngá»§ đêm thức, cho tá»›i giá» biểu diá»…n tim cứ Ä‘áºp rá»™n rà ng, giá» nầy vá» chuẩn bị cho buổi diá»…n cÅ©ng vừa. Tôi còn phải đánh trống trước rạp, mặc dù lúc nầy gánh hát cá»§a Cha tôi đã có máy phóng thanh, hát đĩa quảng cáo ra ngoà i, và mặc dù tôi đã ngâm tấm ván suốt buổi chiá»u dưới sông nhưng đến tối tôi vẫn phải tưới thêm nước cho nó trước khi vác nó lên sân khấu, tấm ván phải vô cùng má»m dá»… ăn dao...
Nhiá»u đêm nằm khoèo trên tấm ván nầy, rất nhiá»u đêm, lúc vãn hát trong rạp tối tăm, u uẩn má»™t ánh đèn dầu, tôi bá»—ng thấy cuá»™c sống cá»§a mình có nhiá»u Ä‘iá»u vô lý tôi sống như con trùng con dế không khác, tôi vẫn cứ táºp những lá»i tôi muốn nói vá»›i Cha tôi. Tôi lo lắng là m sao khi nói vá»›i ông cho tròn và nh rõ chữ. Tôi nhá»› có má»™t lần ông vuốt tóc tôi, nhưng lúc đó tôi lại khóc để rồi hối háºn mình đã không kịp nói gì, rồi sau đó Cha tôi quên rằng ông còn có má»™t đứa con hà ng ngà y vẫn ở cạnh bên ông, đứa con táºt nguyá»n bất tà i vô tướng, luôn là m báºn lòng Cha Mẹ. Tôi thở dà i tá»›i ná»—i con chó cÅ©ng buồn, nó ngước mắt nhìn tôi, con chó có đôi mắt muốn khóc, nó chá»n được má»™t cách an á»§i tôi, nó dá»±a đầu và o tôi quẫy Ä‘uôi. Tôi vuốt đầu con chó, chúng tôi rá»i khá»i nÆ¡i nầy, con sông cháºp choạng tối, má»™t buổi chiá»u lại mắt nắng, nhìn cà nh cây khô đứng trÆ¡ trá»i má»™t mình, dưới bóng chiá»u, nó trắng toát như quân khăn tang. Tôi vẫy tay chà o tạm biệt, khi nà o trở lại, Ä‘iá»u đó khó hẹn, tạm biệt dòng sông và những nhánh bông lục bình phiêu bạt, tạm biệt cây cá» vô danh cá»§a tôi, tạm biệt không biết bao nhiêu là bạn cá. Nà o lìm kìm, mè vinh, cá lóc cá trê, cá dứa, cá lưỡi trâu, cá kèo, cùng những chú em còng gió nhá» xÃu nhút nhát, tạm biệt cả các bạn cá thòi lòi xấu xà như tôi, xin lá»—i các bạn khác, vì tôi không nhá»› hết tên cám Æ¡n các bạn đã cùng trò chuyện vui đùa vá»›i tôi trên tất cả má»i dòng sông, tôi muôn hẹn gặp lại các bạn nhưng tôi sợ tôi sẽ là ngưá»i lá»—i hẹn. Sóng nước lăn tăn trên con sông lúc nầy đã lạnh, đưa tiá»…n tôi vá» lại bến cÅ©, tôi nghe tiếng con sông thì thầm:
- Tạm biệt Quasimodo.
|

18-08-2008, 07:26 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần 4
Bà Tư khéo chá»n má»™t chá»— ở hoà n toà n không giống ai, nhìn từ xa căn nhà nhá» xÃu sau cá»§a bà trông như má»™t bức tranh sÆ¡ sà i, mà ngưá»i ta vẽ bằng thuá»· ngân mặt sau tấm kiếng... tá»§ thá», thưá»ng thấy ở nông thôn, đà ng sau căn nhà là con kinh cạn, bùn Ä‘en khô quánh. Háºu cảnh Ä‘en đủi như váºy vô tình là m sáng lên tiá»n cảnh đơn sÆ¡ song lại khá nhiá»u mà u sắc, mái tôn chá»— thì bạc phá»u chá»— lại nâu còn có nhiá»u mảnh giấy dầu do mưa gió qua nhiá»u năm tháng khiến nó không còn ra mà u gì. Cánh cổng má»›i độc đáo là m sao, nó bằng tre trang Ä‘iểm bằng hết sức nhiá»u loại gây leo, nà o là mồng tÆ¡i lá tim tÃm, giây chùm bao còn được gá»i là nhãn lồng, giây tóc tiên mảnh dẻ lÆ¡ thÆ¡, và nhiá»u giây leo khác. Sân gạch tà u đỠối, những khoảng nối giữa những tấm gạch vuông là cá» chỉ, ngưá»i ta sẽ nói gia chá»§ khéo léo lạo má»™t khu vưá»n theo ý thÃch riêng nhưng thá»±c ra Bà cứ có gì trồng nấy cho vui... ngoà i ra cÅ©ng còn có má»™t con Mèo nằm ngá»§ vùi nÆ¡i góc nhà .
Gió lùa từ con kênh qua cá»a sau nhà Bà Tư, luồn qua cá»a trước, cả hai cá»a Ä‘á»u không có cánh cá»a... chỉ má»—i hai cái khung, ná»n nhà thì cao mà mái nhà lại thấp, coi có vẻ hà i hước ngá»™ nghÄ©nh. Bà Tư Ä‘ang nằm ngá»§ trên cái giưá»ng tre, bà trông giống má»™t đứa con nÃt hÆ¡n là ngưá»i trung niên, má»™t đứa trẻ già cá»—i suy dinh dưỡng héo hắt, gầy nhom, bên cạnh cái giưá»ng tre là cái bà n gá»— cưa chân, trên bà n có chén cÆ¡n nguá»™i, và i miếng dưa chuá»™t, trên kệ là cái truyá»n hình nhá» nhắn... cÅ©ng ngá»§, nó.. đắp má»™t lá»›p bụi má».
Ông Ba đạp chiếc xe đạp minh, mà lại đội nón an toà n, cái nón lá»›n như má»™t nồi cÆ¡m Ä‘iện, che gần hết khuôn mặt khôi hà i cá»§a ông. đà ng sau chiếc xe là má»™t cây tre khá cao trên đó lá»§ng lẳng nhiá»u con rối vải tá»± là m, ngá»± trên ngá»n cây tre là má»™t con rối y kiểu, nhưng lá»›n hÆ¡n. Ông dá»±ng chiếc xe kỳ cục cá»§a ông nÆ¡i cổng, mắt hấp hái nhìn vô nhà , trông thấy... Bà Tư ngá»§, ông bước nhẹ trên ná»n gạch cố tránh cá», rồi ông ngồi xuống má»™t cái thùng sắt, ông hút thuốc Ä‘en trong ống vố, khói trắng bay lÆ¡ lá»ng chung quanh căn nhà nhó, khói len lá»i qua các cà nh lá, chỉ có lá và lá.
Rốt cuá»™c ông cÅ©ng thiu thiu ngá»§, nÆ¡i nầy gần như không có nổi má»™t tiếng chim hót, chỉ có váºy, má»™t lúc tháºt lâu lúc nầy không biết là trưa hay chiá»u, không gian, thá»i gian lại như ngá»§ quên. Bà Tư mỉm cưá»i nhưng không phải vì thấy ông Ba, bà vẫn còn ngá»§, má»™t ngưá»i nằm ngá»§, má»™t ngưá»i ngồi ngá»§ cho... tá»›i khi chung quanh nắng bá»—ng và ng rượm, lần hồi tắt hẳn, nắng nhạt nhoà đà ng xa, trên con đưá»ng nhá» cÅ©ng không má»™t bóng ngưá»i, lúc đó mà u lá chung quanh khu vưá»n nhá» chìm dần, cứ như váºy không có gì khác, cho tá»›i tối. Má»™t ánh lá»a bé xÃu như chiếc lá, in bóng Ba Tư cháºp chá»n trên ná»n gạch, bước tá»›i gần ông Ba, ông Ä‘ang trá»i như lá»i xin lá»—i:
- Ngủ quên, lúc nà o cũng ngủ quên.
Bà Tư:
- Em cÅ©ng váºy... chừng thức thấy anh ngá»§ ngon để anh ngá»§.
Lúc sau Bà lại há»i tiếp:
- Anh Ba... lớn rồi, ngủ còn nằm chiêm bao hông?
Ông Ba cưá»i:
- Còn mà Ãt.
Hai anh em nhìn ra sân, buổi tối đã vá», lúc xưa khoảng giá» nầy là chá»™n rá»™n tiếng phát thanh quảng cáo, trong cái đĩa cứ quay tròn là giá»ng ca buồn buồn cá»§a má»™t nghệ sÄ© cải lương, nổi tiếng vá»›i bà i Tình anh bán chiếu, những buổi chiá»u sau khi Ä‘i “rao bảng†vá» tá»›i rạp, mà trá»i lại đổ mưa, thì bà i vá»ng cổ nầy nghe cà ng thêm đứt ruá»™t.
Ông Ba nhớ lại:
- Thiệt là lâu, mà vẫn không quên, cô Tư nhá»› không hồi... đó cứ má»—i buổi chiá»u Cha lại biểu hát đĩa quảng cáo rầu nhứt là “Ông Hai Thiên†cầm cây dù xuống mua già n, cái gì cÅ©ng có thể quên được nhưng mà bà i vá»ng cổ nầy khó mà quên.
Mưa lất phất nÆ¡i má»™t chợ quê, bà i ca từng tiếng má»™t như những hạt mưa buồn rầu, cái buồn là m cho ngưá»i ta nhá»› dai hÆ¡n là niá»m vui, vì nó dở dang phiá»n muá»™n. Tất cả má»i chuyện bây giá» nhá»› lại như má»™t Ä‘oạn phim câm, má»™t thá»i bôn ba kiêm sống, trôi nổi trên sóng nước, chuyến xe lãng mạn lướt Ä‘i trong đêm trưá»ng, sân khấu cÅ© mục tồi tà n, và muôn triệu ánh dao như sao băng.
Ngón tay trá» cá»§a bà n tay mặt ông Ba có thói quen viết và o khoảng không, lúc nhỠông hay viết những chữ cái trên cát để táºp đánh vần, ông cÅ©ng hay thấm nước để viết trên mặt bà n, ông không nhá»› nó đã như váºy từ lúc nà o, ông không nhá»› ông viết bao nhiêu chữ và o khoảng không, nó có ý nghÄ©a gì, viết và o nÆ¡i mà thá»i gian cứ thổi phăng Ä‘i muôn triệu dòng chữ vô hình. Nhưng gần như lúc nà o ông cÅ©ng viết, có khi trong giấc ngá»§, có khi trong vô thức, tất cả là má»™t quyển nháºt ký dầy cá»™m nhưng... không có chữ nà o! Nhưng ông sẽ không bao giá» quên vì nó chÃnh là ná»—i buồn. Ná»—i buồn cá»§a sá»± tồn tại vô Ãch, không lý do, cá»§a má»™t kiếp ngưá»i như ông, như nhiá»u đồ váºt cÅ© kỹ nằm trong xó nhà , mà ai cÅ©ng có, rỉ sét lụi tà n, biết váºy mà không thể bá» Ä‘i được, ngưá»i ta đã quen thuá»™c, lưu luyên vá»›i những gì mình có... tá»›i ná»—i khi nhìn lại nó, thì má»i chuyện sống động, ai cÅ©ng gá»i những ná»—i buồn bằng chỉ má»™t cái tên mỹ miá»u: Ká»· niệm.
Bà Tư há»i:
Anh có gặp anh Hai không?
Ngón tay của ông Ba “viết†một hà ng số:
- Cách đây hai ba năm anh có gặp anh Hai, và o đêm Giáng Sinh, anh Ä‘ang đứng bán mấy con rối nầy trước nhà thá» Tân Äịnh, ảnh đứng sau lưng anh mà anh đâu có biết, má»™t hồi sau, anh có cảm giác như có ai nhìn mình, anh quay lại thấy anh Hai.
Con đưá»ng lá»›n trước khu nhà thá» Tân Äịnh đông nghẹt ngưá»i, xe cá»™ như mắc cá»i, ngưá»i ta bà y bán cây thông, hang đá và những bức thằng nhá», những ngôi sao bằng giấy mà u, lóng lánh ánh đèn, kim quyên. Ông Ba... cÅ© sì, đứng bên chiếc xe đạp minh vá»›i tháºt nhiá»u con rối vải thô sÆ¡ ngưá»i qua kẻ lại há» hững, má»™t cặp vợ chồng trung niên ngang qua những con rối, cưá»i nói vui vẻ... bá»—ng ngưá»i vợ nÃu tay chồng, bà ta chợt thấy con rối lá»›n trên ngá»n cây tre cá»§a ông Ba... nhúc nhÃt? Ông Ba “tiếp thị†bằng cách dùng bà n chân... nhịp nhịp sợi kẽm, nối trong ruá»™t cây tre cho tá»›i đầu và tay con rối, ngưá»i đà n bà cưá»i toe, kéo chồng tá»›i gần con rối lá»›n, bà ta nói vá»›t chồng:
- Ngộ quá, mua đi anh.
Ông Ba bá»—ng quay ngược lại sau lưng mình, nhìn ngưá»i đà n ông đứng sau má»™t cá»™t đèn, má»™t khuôn mặt nghiêm nghị, sắc cạnh vá»›i hà m râu Ä‘en nhánh, và mái tóc dà i. Bên cạnh ngưá»i, dưới ánh đèn đưá»ng là những giải băng kim tuyến chấp chá»›i, rất nhiá»u ngôi sao giấy, ông Ba kêu lên:
- Anh Hai.
Ông Hai gáºt đầu nhìn em mình, ông vẫn đứng yên tại chá»—, ngón tay chỉ cặp vợ chồng trung niên, ông Hai có ý nhắc em mình nên lo chuyện bán hà ng trước đã. Nhưng ngưá»i chồng đã kéo bà vợ Ä‘i tháºt mau, ông ta nói:
- Ba cái đồ quỷ đó mua là m chi?
Ông Ba đẩy chiếc xe đạp theo dòng ngưá»i, dưới ánh đèn mà u rá»±c rỡ tưng bừng cá»§a đêm Noel, ông Hai Ä‘i cạnh em mình, từ ngà y ở Ä‘áºu nhà chú Út trong nghÄ©a địa tá»›i nay, đã nhiá»u năm, hai anh em má»›i gặp lại nhau, hai ngưá»i tá»›i ngồi trên má»™t ghế đá, bên kia đưá»ng có má»™t nhà hà ng lá»›n, cạnh rạp hát lá»™ng lẫy, những chiếc xe hÆ¡i sang trá»ng Ä‘áºu lại rồi chạy Ä‘i.
Ngá»n đèn dầu sợi tim lụn dần, bà Tư đưa tay run run vặn cái vòng nhá», cạnh chụp thuá»· tinh và ng úa, ám khói.
Hai anh em ngồi im lặng, ông Ba nhồi thuốc và o ống tẩu báºt diêm, những sợi khói má»ng bay là đà chung quanh hai ngưá»i:
- Anh Hai chỉ nói có má»™t câu “cho anh gởi, em giữ dùm anh tất cả giấy tá», vá»›i hình ảnh nầy, gởi lá»i thăm Cha Mẹ, vá»›i cô Tư, có lẽ anh em mình không bao giá» gặp lạiâ€.
Bà Tư rên lên:
- Sao váºy hỡi trá»i?
- Anh cũng không hiểu!
Nói xong anh Hai như biến Ä‘i trong bóng tối, hình như có ngưá»i nà o đó theo dõi ảnh, ngay khi anh thấy ảnh trước cá»a nhà thá», coi bá»™ ảnh có chuyện gấp lắm.
Bà n tay cá»§a ông Ba, đặt trên đùi, ngón tay ông bá»—ng viết những dòng chữ, ông viết tá»± nhiên, theo quán tÃnh chăng? Nét mặt cá»§a ông thản nhiên cho thấy ông hoà n toà n không chú ý gì tá»›i Ä‘iá»u đó, có nghÄ©a... giữa ông và ngón tay ông là hai thế giá»›i riêng, nhưng ông viết những gì? Nó không lưu lại chút gì là dấu tÃch, loại tốc ký nầy chỉ có ông nhá»› trong giấc mÆ¡, những dá»± báo cá»§a cÆ¡n bão lá»›n.
- Hồi xưa, anh Hai cá»§a tụi mình là má»™t ngưá»i tá»± tin.
Ông Ba trầm ngâm, giá» thì ông nói nhiá»u lá»i chững chạc:
- Tá»± tin nà o phải là vốn liếng chi gá»i là lá»›n, ngưá»i tá»± tin thái quá gặp má»™t cú sốc dá»… mất thần, dá»… bị gãy, má»™t lâu đà i trên cát cÅ©ng đầy vẻ tá»± tin, nhưng nó có tồn tại đâu, nếu như gặp con sóng lá»›n.
CÆ¡n gió nhẹ lúc nà o cÅ©ng quẩn quanh trong ngôi nhà cá»§a bà Tư, có khi nó lay nhẹ chút tóc lưa thưa cá»§a bà , có khi nó cuống cuồng rượt Ä‘uổi theo má»™t chiếc lá ngoà i sân. Ngoà i đó nắng quái úa và ng trên báºc thá»m rêu xanh thẫm, hai anh em... bá»—ng nhiên im lặng, những gì mắt há» nhìn thấy dưới nắng lúc đó... gần như không tháºt, những ảo ảnh. Ông Ba lấy từ trong cái bị vải, mà lúc nà o ông cÅ©ng mang trên vai ra má»™t cuốn táºp há»c trò, mà u giấy đã cÅ©, những tấm ảnh cÅ©ng cÅ©, lẫn lá»™n trong nhiá»u giấy tá» tuỳ thân, tất cả cá»™t lại bằng dây thun.
- Gia tà i sự nghiệp của anh mình đây? - ông Ba nói với em.
Bà Tư cầm má»™t tấm hình, bà cứ nheo nheo mắt, rất nhiá»u hình phụ nữ dán trong cuốn láºp, phần nhiá»u ngưá»i trong hình khá đẹp, hình cá»§a ông Hai lúc còn trẻ, mái tóc chải láng vá»›i chiếc áo Ä‘en, hình chụp trong má»™t tiệm chụp hình tỉnh lẻ, háºu cảnh luôn là bức tranh vụng vá» buồn buồn. Má»™t tấm hình khác, ông Hai chụp chung vá»›i má»™t cô gái xinh xắn, vẻ mặt nhân háºu, vá»›i chiếc khăn choà ng cổ mà u tim tÃm, nước hình ngã mà u, ngưá»i ta cắt tấm hình bằng loại dao bà n có răng cưa, sau lấm hình có ghi dòng chữ bằng má»±c tÃm. Bà Tư thảng thốt:
- Chị Phương?
Äã lâu mà nụ cưá»i cá»§a ngưá»i trong hình còn như tháºt, sống động, dù cho đó chỉ là tấm hình Ä‘en trắng cÅ© kỹ, chị Phương như sống lại từ đôi môi, mái tóc và cặp mắt, ngưá»i thợ chụp hình đã bấm máy đúng lúc, bắt gặp giây phút chạnh lòng, nó là niá»m vui đêm trước cá»§a má»i éo le ngang trái. Ông Ba nhìn tấm hình trên tay bà Tư, bà n tay nhá» nhắn đầy gân xanh cá»§a bà run run, bà thở dà i khó nhá»c:
- Hình nầy chị Phương chụp ở chợ Lái Thiêu, hôm đó em có Ä‘i theo, em nhá»› cái tiệm chụp hình gần rạp hát, buổi trưa mà anh nói anh chiêm bao thấy mình thà nh con chó, tối hôm đó Cha kêu ngưá»i thợ chụp hình tá»›i rạp.
Bà n tay phải táºt nguyá»n cá»§a ông Ba cầm lên má»™t tấm hình khác. Ông chợt nhá»› ra ngưá»i đà n ông chụp những tấm hình nầy, ông ta cao má»™t cách không bình thưá»ng, ngưá»i nầy có đôi mắt cá chết. Äêm đó ông ta đứng chéo góc sân khấu nhưng nổi báºt hÆ¡n má»i ngưá»i, chiếc máy ảnh trên tay ngưá»i thợ kỳ quặc, nó không còn gì để cÅ© hÆ¡n, má»™t mà u đồng thau ten rỉ. Cái tiệm chụp hình như bị bá» quên cá»§a ông ta lặng lẽ nằm nÆ¡i góc phố mái ngói thấp, khung cá»a tháºt hẹp, như nó hiện lên từ cõi nà o, hay thá»i gian nà o đã mất, bên trong tối Ä‘en má»™t cái tá»§ kiá»ng ngả mà u, vá»›i những tấm hình lúc nà o cÅ©ng như muốn nói lại Ä‘iá»u gì!
Trong tấm hình là má»™t cảnh hoà n toà n hoảng loạn, bên trái là cái bóng cá»§a ai đó vô tình che mất má»™t phần hình, thá»i chụp và tốc độ máy nhanh bắt dÃnh những mÅ©i dao bay loang loáng, đà ng xa, ngoà i trước tấm ván có má»™t cô gái tháºt nhá» bé Ä‘ang khuỵ xuống trong bà n tay đỡ cá»§a má»™t anh há». Tấm ván ngã cho thấy má»™t ngưá»i khác sau nó, tay cầm con dao như chợt xông tá»›i trước, còn lại, trong tấm hình là đám đông hốt hoảng, giống như há» Ä‘ang trông thấy má»™t cảnh khá»§ng khiếp.
“Trên trá»i ba vị thần ngồi nhìn tấm gương lá»›n, trong gương có chiếc ghe nhá» trôi trên má»™t dòng sông, rồi má»™t thằng nhá» má»›i đẻ ra đã cưá»i, má»™t con nhá» gầy nhom Ãt tóc vá»›i tay qua những mảnh ván, vuốt ve và i nhánh lục bình bông mà u tÃm Ä‘ang trôi ngược lại. Äứa khác lá»›n hÆ¡n ngồi cuối mÅ©i ghe, chân khoả nước, bên cạnh ngưá»i đà n ông vạm vỡ ra sức chèo ghe, ông Trần ngồi chùi những chiếc vòng ảo thuáºt, bà Trần ngồi láºt và i lá bà i tây, tấm ván phóng dao cá»™t lại bằng sợi dây dà i, bị kéo theo sau chiếc ghe. Thần Tiá»n nói:
- Xiệc rong váºy cÅ©ng buồn, không có gì đáng coi, hai ngà i cÅ©ng thấy cái chợ huyện nầy cÅ©ng buồn hiu, chỉ có má»™t rạp chiếu bóng quèn, hay là ta kết hợp há» lại cho vui.
Thần Và ng và Thần Bạc Ä‘ang lim dim buồn ngá»§ bá»—ng há»i:
- Äể là m gì?
Thần Tiá»n tinh nghịch nói:
- Có quá nhiá»u chuyện đáng coi, chuyện thứ nhứt, con trai ông bầu gánh hát xiệc rong, ngưá»i phóng dao trẻ tuổi nầy không lưá»ng sức mình, anh ta mÆ¡ tưởng tá»›i con gái cưng cá»§a ông chá»§ rạp chiếu bóng.
- Không lạ?
Thần Bạc nói, nhưng Thần Và ng cưá»i tháºt lá»›n, lá»›n tá»›i ná»—i sóng trên sông nổi lên cuồn cuá»™n, khiến cho chiếc ghe chao đảo, ngưá»i chèo chiếc ghe láºp tức la lên:
- Coi chừng mấy đứa nhỠchị Hai ơi!
Thần Tiá»n nhìn và o tấm gương nói:
- Sao lại không lạ, ông chá»§ rạp chiếu bóng vốn hám tiá»n, kết hợp chiếu bóng vá»›i xiệc rong vá»›i ông Trần, ông ta có lợi hÆ¡n, như váºy có dịp cho cô con gái Ä‘i theo gánh hát, không nói các ngà i cÅ©ng thấy mùi bi kịch rồi.
Ba vị thần chăm chú nhìn và o tấm gương, chiếc ghe hát trôi theo dòng sông, đà ng xa kia là má»™t nhánh cây khô, con chó ngồi trên tấm ván, bá»—ng nó nhảy xuống sông cùng vá»›i má»™t cáºu thiếu niên bÆ¡i vá» má»™t bến chợ chiá»u.
Bên kia cầu có rạp hát nho nhá» lúc nây nhá»™n nhịp tiếng trống, ngưá»i ngưá»i xúm lại coi chú há» con đánh trống quảng cáo bên ánh đèn “măng xông†con chó quẫy Ä‘uôi là m trò, nó đứng hai chân sau Ä‘i vòng vòng ngưá»i đánh trống, má»i ngưá»i trầm trồ khen ngợi.
Thần Tiá»n nói lá»›n hả hê:
- Như váºy là tốt rồi, tay chá»§ rạp chiếu bóng cho ông Trần mướn máy đèn, âm thanh quảng cáo, xe hÆ¡i. Máy chiếu phim thì khác, chÃnh ông ta cho hai đứa con trai theo chá»§ động chiếu phim, ăn chia cÅ©ng nhiá»u mâu thuẫn tin tôi Ä‘i, nÆ¡i nà o có đồng tiá»n thì nÆ¡i đó khắc lá»›n chuyện.
Bà Tư cưá»i buồn:
Em nghÄ© có má»™t thế lá»±c nà o đó tháºt mạnh, khéo sắp đặt má»i chuyện, mà anh em mình như con sâu cái kiến không thoát ra được.
Ông Ba nói:
- Tá»± thân nó là như váºy.
Ông bồi hồi nhá»› lại, đó là những ngà y tháng vui nhứt cá»§a gia đình ông, và o những tháng nắng trá»i xanh thâm thẫm, nắng reo lên trên nhiá»u bến sông chợ huyện, bên kia sông là huyện Trà Ôn sầm uất lÃu lo tiếng nói cưá»i ông Trần đã mướn được đâu đó má»™t món tiá»n kha khá, lệ thưá»ng ai có chút lúa rồi ngưá»i ta má»›i tá» tế cho mượn gạo. Ông Trần cho tu sá»a dụng cụ biểu diá»…n, vẽ má»›i panô quảng cáo may phục trang phông mà n, lại còn tá»± thân mình may má»™t tấm vải trắng dùng chiếu phim. Chú Bê “Picasso†hăm hở trổ tà i vẽ tấm panô bá»± chảng, chú tha hồ tưởng tượng thêm như má»™t bức tranh huyá»n hoặc, vá»›i thằng nhỠ“ngưá»i cõi trên†phụ việc rá»a cá», nấu a dao pha mà u, hai chú cháu vẽ ua há» Sạc lô trên phim, rồi hai anh há» Máºp- á»m “ngưá»i phóng lao†được vẽ theo kiểu không gian ba chiá»u rất Ä‘iện ảnh, những lưỡi dao bay xa hÆ¡n, xa hÆ¡n sân khấu tháºt, còn cô đà o phóng dao đẹp hÆ¡n, nẩy nở hÆ¡n, rá»±c rỡ hÆ¡n, trông như hoa háºu, má»i sá»± được nâng lên, ngưá»i ta chấp nháºn chuyện quá đáng nầy vì nó cần thiết, mặt quảng cáo phải như váºy, để kéo khách mua vé. Chiá»u chiá»u chiếc xe hÆ¡i nhá» chạy quanh chợ huyện phát “giò ram†nói loa, là m cho cả huyện nóng hÆ¡ lên, ai cÅ©ng nôn nao, ai cÅ©ng muốn tối mau mau, đặng xem xiệc vá»›i chiếu bóng, gánh Nghệ Tinh xiệc Ä‘iện ảnh cá»§a ông bầu Trần.
Ông Trần nóng nảy đứng bên kia sông chá» vị Mạnh Thưá»ng Quân, ông Quản lái chiếc xe hÆ¡i bá» thế Ä‘ang chuẩn bị qua phà , trên xe nhiá»u bà nh phim há» má»›i và nhiá»u cây “đũa than†dùng cho máy chiếu phim khá nặng, lâu nay chỉ chiếu phim má»™t rạp địa phương ông bà cÅ©ng buồn, nhân tiện muốn Ä‘i đây Ä‘i đó cho vui, cùng Ä‘i vá»›i hai ông bà có anh em Tùng- Äiệp và cô con gái út tên Phương. Phương luôn dấu bà n ta trái trong má»™t chiếc khăn tay và khi không có mặt Cha, cô gái lại chăm chú Ä‘á»c cuốn tiểu thuyết dầy, lúc nà o cÅ©ng cà i trang chưa Ä‘á»c bằng má»™t cà nh hoa ép khô.
Ông Trần tá» ra vui bao nhiêu thì ông Quản lại lạnh nhạt bấy nhiêu! Ông Quản có gương mặt cá»§a ngưá»i sẵn tiá»n, già u cÅ© già u trong trứng già u ra, còn ông Trần má»›i ky ká»m chút Ãt, già u má»›i đồng tiá»n cá»§a kẻ khó còn quá nóng. Má»™t mâu thuẫn khó tránh, từ trong thâm thâm ông Quản, dưới mắt nhìn cá»§a ông, tay nghệ sÄ© giang hồ nghèo mạt rệp kia, xuất thân hát xiệc SÆ¡n Äông mãi võ dù sao cÅ©ng là kẻ là m công cho ông mà thôi. Má»—i má»™t đêm sau khi trả tiá»n mướn máy đèn, mướn máy hát quảng cáo mướn máy chiếu phim, tiá»n mướn phim, ông Quản ăn 6 còn ông Trần được 4 tÃnh theo tổng số cùi vé bán ra, vá»›i số tiá»n nầy ông Trần còn trả lương cho các nghệ sÄ© xiệc cá»§a ông? Công cốc, mèo vẫn hoà n mèo, theo voi chỉ được bã mÃa, nhưng được cái là đoà n hát bá» thế hÆ¡n, lại có chút bã mÃa.
Phương Ä‘i vá»›i Mẹ vòng chợ Trà Ôn, lúc sau gặp chiếc xe quảng cáo, Phương nói vá»›i mẹ “đi nhá»â€ xe vá» rạp, lúc nầy Phương má»›i có dịp nhìn gần “ngưá»i phóng dao†danh tiếng mà ai cÅ©ng hâm má»™. Anh ta lạnh nhạt hầu như không biết có cô con gái nhà già u ngồi cạnh mình: Má»™t kẻ kiêu hãnh thấy ghét - Phương thầm nghÄ©... nhưng sao lạ lùng, dù là ghét tháºt đó, nhưng đôi mắt cô con gái không thể nà o rá»i anh chà ng lãng tá» nầy cho được, khác vá»›i vẻ hà o hoa trên sân khấu, anh có hốc hác Ä‘i má»™t chút, vẻ hốc hác đến tá»™i nghiệp nầy là m chạnh lòng cô gái má»›i lá»›n, cô khẽ... thở dà i, khiến cho bà Mẹ ngạc nhiên.
Anh Tùng vui tánh và tay Äiệp lắc xắc chuẩn bị chiếc máy chiếu bóng nặng ná» trong căn phòng nhá» nóng bức cuối rạp, căn phòng lót ván, nó có hai lá»— vuông như cá»a sổ, anh Tùng nhá» tôi kéo phụ giây Ä‘iện. Ông Trần nôn nao cho đóng kÃn các cá»a và o rạp, từ trong cái lá»— vuông vức cuối rạp nghe tiếng máy chạy rè rè lạ tai, bá»—ng má»™t tia sáng trắng loá mắt thoát ra chiếu thẳng và o mảnh vải trắng trên sân khấu, ban đầu nó nhảy múa những con số ngược, sau đó là hình ảnh vui mắt, tôi cứ ngẩn ngÆ¡ ngẩn ngÆ¡ nhìn chiếc máy kỳ diệu là m cho anh Tùng phát cưá»i lá»›n...
Trong rạp nóng hầm, Phương đưa mắt nhìn quanh, ngẫm nghÄ©: Äáng lý vá»›i cảnh lạ mắt nầy hay là buổi hợp tác đầu tiên nầy anh ta phải háo hức, lịch sá»± có mặt, trái lại anh chà ng không có trong rạp, tức ghê. Nhưng khi mình tá»›i coi anh ta phóng dao trong chợ Tân Hiệp đêm nà o, anh ta có vẻ hoảng hốt khi chạm phải mắt mình kia mà , anh ta còn tá» ra ngạc nhiên... sau đó đôi mắt anh ta dịu lại, và rồi lúc vãn hát... chÃnh anh chà ng ngạo nghá»… nầy thÆ¡ thẩn như mất hồn nhìn theo ai? Dừng có dấu, chết đứng rồi mà còn là m dáng, hay là anh sợ!
Và o đêm đầu tiên diá»…n ở Trà Ôn, khán giả đông như kiến, sá»± hợp tác thà nh công tá»›i ná»—i gương mặt tá»§ lạnh cá»§a ông Quản cÅ©ng thấy được nụ cưá»i, mà n phóng dao cÅ©ng suôn sẻ, nhưng nó có cái gì đó còn Ä‘á»ng lại trong lòng Phương. Phương bồn chồn đứng tim trong khi coi phóng dao... và không thấy “hay lắm†như lần trước, những ngà y sau đó, ban ngà y Phương cố tá»›i gần cô gái nhỠđứng trước tấm ván, ban đêm Phương lại lẻn vô háºu trưá»ng nhìn cô gái xanh xao được ông há» già tô son Ä‘iểm phấn. Vẻ chịu đựng cá»§a cô nhá» khi ngưá»i ta hoá trang cho mình cÅ©ng không thua gì khi cô đứng trước tấm ván, đó là má»™t con ngưá»i ư, khác hẳn, dù cho đó là má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt nhưng hoà n toà n khác và xa cách, không thân thiện, nghi ngại, hầu như vá»›i cô bé, lòng tốt, sá»± tá» tế không có trên cõi Ä‘á»i nầy, đồng thá»i cô nhá» tá» ra quá nhạy cảm, có lẽ vá»›i xâu chuá»—i trên tay, hằng đêm cô khóc thầm. Phương không cầm nổi xúc động khi lại coi mà n phóng dao.
Ông Quản và bà vợ tá» tế cá»§a ông cá»§a ông trở vá» Tân Hiệp, ông có nhiá»u việc khác hÆ¡n là rạp chiếu bóng.
Những ngà y hè nóng bá»ng vá»›i hoa phượng đỠrá»±c khắp các sân trưá»ng vắng bóng há»c trò, cÅ©ng là những ngà y tháng không quên vá»›i Phương, khi nghỉ hè theo hai ngưá»i anh vui chÆ¡i trong gánh hát phiêu bạt. Chú Tà i “say†nói nhá» vá»›i bà Trần:
- Chị Hai à , thiên thá»i địa lợi nhÆ¡n hoà , số anh Hai khá rồi đó, mà còn có chuyện nầy nữa nè, chị sắp có dâu. Thằng Hai vá»›i cái cô con gái ông chá»§ rạp chiếu bóng thương nhau rồi, hợp tác kiểu nầy có nhiá»u sá»± tá»›i.
Bà Trần khấp khởi mừng, lúc nầy bà hay nhìn Phương, cô con gái nhà già u nhưng có vẻ bình dân, ai cÅ©ng mến. Phương hay nói chuyện và chăm sóc cô Tư, cô gái nhá» cÅ©ng quyến luyến Phương, nhiá»u lúc hai chị em coi chung trang tiểu thuyết và cùng... khóc thút thÃt.
Từ Trà Ôn, Cha tôi Ä‘em gánh hát xiệc Ä‘iện ảnh cá»§a ông Ä‘i dá»c theo lục lá»™ cái xuống các tỉnh thà nh thuá»™c Miá»n Tây, qua nhiá»u quáºn huyện trù phú sông nước ruá»™ng đồng xanh ngát, Phương tướng mảnh khảnh như Cha nhưng trá»i cho má»™t khuôn mặt khác hẳn, vui vẻ như ngưá»i Mẹ máºp mạp cá»§a chị, thêm nét hồn nhiên dá»… là m quen, cÅ©ng... có khi chị khó đăm đăm, cái nết con gái nhà già u nhưng sau đó chị lại... hay khóc, chị Ãt nói nhưng hay chăm sóc má»i ngưá»i, trong gánh hát Ãt ai ghét chị, kể cả những cô gái ngưá»i Hoa là m xiệc cÅ©ng thÃch chị, nhìn chị Phương xách giá» Ä‘i chợ phụ nấu cÆ¡m há»™i vá»›i Mẹ tôi, tôi cÅ©ng thấy... thương thương: Ngồi lặt rau, cắt thịt, vo gạo bên cạnh chị Phương, tôi thấy... bâng khuâng, nhìn chị mồ hôi nhá»… nhại bên cái chảo nóng bừng bừng tôi cÅ©ng... xót ruá»™t.
Miá»n Tây.
Những chuyến xe khởi hà nh trong đêm cô quanh và lãng mạn, thưá»ng Phương hay ngồi trên mui xe, vá»›i chú Bê và tôi, xe lướt qua những cánh đồng, gió báºt tung mái tóc cá»§a chị, chị có cái gáy thon và trắng ngần, sau đó gió dịu dà ng, trìu mến buông thả mái tóc Phương dà i xuống lưng. Còn những đêm dá»n bên trên chiếc phà , trăng in hình dưới dòng nước êm Ä‘á»m, chạy theo nhìn say mê chị Phương, chị có chiếc khăn quà ng cổ mà u tÃm rất độc đáo, là m cho chị có dáng nghệ sÄ©. Nhứt là ná»a đêm vá» sáng, sương sá»›m mỠảo trên sông, Phương đà n ghi ta và hát rất hay, trăng cứ như trôi theo chúng tôi khắp các nẻo đưá»ng, và sương muối thì ướt lạnh vai, ướt lạnh cả phÃm đà n, nghe tiếng Phương hát không còn việc gì có thể buồn bằng, mây trá»i có lẽ cÅ©ng buồn theo. Chúng tôi tá»›i núi Ba Thê, đứng nÆ¡i cá»a sông, nhìn qua má»™t cánh đồng ngút ngà n, tá»›i vùng Năm Căn mà trước kia, thá»i khoai hoang chỉ có năm căn nhà , rồi ngược vá» Cái Nước má»™t chợ nhá» hoang vu, lá»™ng gió.
Mặt trá»i má»c rồi lặn trên những dòng sông, có khi cuối ngả đưá»ng nà o đó, Cha tôi vui vẻ bên cạnh Mẹ tôi, dá»c theo sông những giá» cá đầy, nhiá»u nhứt là cá linh, loại cá nhá» vảy lóng lánh mà u bạc. Còn hai bên đưá»ng lúa trà n đồng, cây trái xum xuê, nối tiếp khu chợ, trưá»ng há»c, chùa chiá»n, miá»n Tây đất là nh cho những gánh hát nghèo tha phương cầu thá»±c, nÆ¡i đây gạo trắng nước trong ngưá»i dân hiá»n hoà hiếu khách. Chị Phương có há»c, thỉnh thoảng dạy thêm cho tôi vá»›i cô Tư má»™t và i chữ, chị hầu như luôn có mặt bên cạnh Mẹ tôi, vốn thÃch nấu ăn, chị hay đổ bánh xèo nhân tôm thịt và bông Ä‘iên Ä‘iển, trên mâm cÆ¡m há»™i cÅ©ng thưá»ng có thêm món nầy món ná» do chị nấu. Cha tôi mỉm cưá»i nhin “hai mẹ con†là Mẹ tôi vá»›i chị Phương ngồi bên cạnh trò chuyện, Mẹ Ãt chữ nhưng nói chuyện khá hay, tức cưá»i nhứt là , tuy có há»c mà chị Phương lại... mê tÃn, chị thÃch coi bói. Mẹ tôi coi bói cho chị, bà nói toà n là điá»u tốt đẹp cho chị, rất khác thưá»ng, toà n bá»™ câu chuyện là tương lai sáng ngá»i không chút sóng gió, cuá»™c Ä‘á»i trong bá»™ bà i cá»§a Mẹ lúc nầy trà n ngáºp “quá»›i nhÆ¡n “, tuy váºy trong lòng bà có chút ngần ngại, có lẽ bà cÅ©ng không tin chuyện “lương duyên†cá»§a Phương và anh tôi có thể lại thà nh, bà không nôi gì vá» Ä‘iá»u đó, mặc dù là rất trông mong.
Những buổi trưa hè, cứ sau má»™t lúc tháºt im lặng, lÅ© ve lại rá»§ nhau đồng loại kêu vang dá»™i trong vưá»n cây, nhất là khi chiá»u tá»›i, anh Tùng vá»›i anh tôi thưá»ng Ä‘i bắn chim, tay Äiệp có lúc Ä‘i theo nhưng do nóng nảy nên chỉ tổ là m cho lÅ© chim hoảng hốt, anh ta ở lại rạp... táºp tạ.
Anh Tùng vá»›i anh tôi cÅ©ng thÃch Ä‘i câu cá trên những nhánh sông, còn tôi bÆ¡i dá»c theo sông vá»›i tấm ván, chỉ là khám phá những miá»n đất hoang vu và hái bần ổi cho em tôi... vá»›i chị Phương. Anh tôi khéo tay chế tạo cần câu và nhiá»u chiếc ná thun, vá»›i ná anh tìm loại gá»— gõ nâu bóng, anh cưa lá»™ng thà nh hình, dùng miếng chai cạo cho tròn lẳn trÆ¡n tru, sản phẩm thá»§ công mỹ nghệ nầy anh tặng cho anh Tùng, tay Äiệp, tôi và cả chị Phương... nhưng chị không bắn chim lẫn câu cá, chị sợ phải sát sanh.
Trong vưá»n cây, dưới chân lá ẩm mục mát lạnh, nắng xuyên qua kẽ lá như những sợi thuá»· tinh Ä‘an chéo, cả bá»n chúng tôi gồm anh tôi, anh Tùng, tôi và chị Phương len lá»i dưới cà nh cây vú sữa ráºm rì. Trồng chen vá»›i cây nhãn và ổi “xá lỵ†cây khế ngá»t cây “quần quân†trái nhá» nâu tÃm ngá»™ nghÄ©nh, và i tiếng chim cu gáy trong vưá»n, anh Tùng nháy mắt vá»›i anh tôi trong khi chị Phương có vẻ không bằng lòng trò chÆ¡i ác tÃnh nầy, tôi cÅ©ng buồn vì những chú chim sắp lâm nạn. Anh tôi, ngoà i tà i phóng dao anh còn là má»™t ngưá»i bắn ná thun bách phát bách trúng, má»—i lần Ä‘i bắn chim trở vá» rạp, trên sợi dây kẽm dà i cá»§a anh có hà ng chục con cu cưá»m xâu thà nh chuá»—i. Tay Äiệp thÃch anh tôi do những con cu cưá»m nướng gừng hai bên ức đầy thịt.
Cứ má»—i lần nhìn thấy má»™t con chim trúng đạn, cái đầu dáºp máu, chị Phương quay chá»— Khác nhăn mặt, chị Ä‘i theo trong vưá»n cây chỉ là mua trái cây cho Mẹ tôi... và chỉ để nhìn anh tôi, tuy e sợ tà i bẩn chim cá»§a anh nhưng ánh mắt chị không dấu nổi trìu mến, Ä‘iá»u nầy khiến tôi có chút ganh tỵ. Dưới ánh sáng mỠảo cháºp chá»n trong vưá»n cây, khuôn mặt chị Phương đẹp không thể tả, có Ä‘iá»u tôi không hiểu, lúc nà o bà n tay trái cá»§a chị cÅ©ng ở trong chiếc khăn tay, cô con gái nà o lại không có khăn tay, rất thông thưá»ng, nhưng vá»›i chị lại khác, chị có vẻ như dấu bà n tay cá»§a mình, Ä‘iá»u bà ẩn nầy chỉ có ngưá»i xét nét như tôi má»›i để ý- Äồng thá»i nó báo cho tôi biết, trong chuyện nầy, tốt nhứt vẫn là không nên nói tá»›i, nó nhạy cảm và không lưá»ng trước được cÆ¡n giáºn dữ, dù cho đó là ngưá»i hiá»n háºu như Phương. Vá» sau nầy khi tôi có dịp Ä‘á»c má»™t cuốn tiểu thuyết, hay là táºp truyện ngắn, trong đó có truyện “Ngà n Cánh Hạc†cá»§a má»™t nhà vãn Nháºt, ông miêu tả vô song mặc cảm khôn nguôi cá»§a ngưá»i đà n bà trong câu chuyện - mà nà o có gì, chỉ là cái bá»›t nhá» trên ngá»±c, tà n hại cả Ä‘á»i.
Anh Tùng luôn có ấn tượng tốt trong lòng tôi, má»™t con ngưá»i hiểu biết rá»™ng, dá»… gần gÅ©i, vui tánh, tôi thầm cầu mong cho anh gặp nhiá»u may mắn trên đưá»ng Ä‘á»i, ao ước rằng trái đất nhá» bé cá»§a chúng ta có tháºt nhiá»u ngưá»i như anh. Anh tôi vá»›i anh Tùng bổ sung cho nhau nhiá»u thứ, kể cả những chuyện vui chÆ¡i, như bắn chim và câu cá. Chuyện thứ hai anh tôi cÅ©ng rà nh rẽ nhưng chị Phương cÅ©ng không thÃch, có khi vãn hát rồi anh Tùng và anh tôi còn Ä‘i câu cá, “cần câu†cá»§a hai anh cÅ©ng kỳ quặc nó... chỉ là hai lon sữa bò cÅ©, và cuá»™n nhợ gân, tất nhiên là có lưỡi câu nhưng do anh tôi tá»± cuốn, quan trá»ng hÆ¡n là cục chì và cái phao. Không đêm nà o anh tôi vá» tay không, thế nà o cÅ©ng có và i con cá Dứa nặng ký, ngưá»i ta còn gá»i loại cá ngon nầy là cá Bông Lao, anh tôi là má»™t tay sát chim sát cá. Mẹ tôi luôn khen anh tôi bất cứ chuyện gì trước mặt má»i ngưá»i, nhứt là khi có chị Phương. Mẹ có vẻ thương anh nhiá»u hÆ¡n là tôi vá»›i đứa em gái tá»™i nghiệp cá»§a tôi, mặc dù cÅ©ng là do Mẹ mang nặng đẻ Ä‘au? Anh tôi 19 tuổi hÆ¡n chị Phương má»™t tuổi, cả hai sinh ra Ä‘á»i để chá» nhau ở đâu đó, mặc dù có xung khắc đôi chút nhưng phải gặp, đó là cặp uyên ương mà u sắc giống nhau, kiếp trước chắc là anh em má»™t nhà . Anh nói chuyện gì chị Phương cÅ©ng lắng nghe... say sưa còn tôi thì chán phèo, tôi hãnh diện khi anh tôi kể cho chị Phương nghe “những giấc mÆ¡ đặc sắc†cá»§a tôi, chị vừa ngạc nhiên vừa rất thÃch, từ những câu chuyện hoang đưá»ng nầy lần hồi chị có “cảm tình†vá»›i tôi hÆ¡n, và thưá»ng mỉm cưá»i nhìn tôi. Có lẽ chị nghÄ© sao tôi cứ vác tấm ván phóng dao, còn vá»›i tôi má»—i khi vác nó qua mắt chị tôi như ngưá»i hùng, tôi khá... kiệt sức vì liên tục tá» ra mạnh mẽ, kỳ lạ thay cho má»™t thằng cóc cắn như, tôi lại có ảo tưởng được yêu? Tôi có chút Ãt niá»m vui khi nhìn hà m răng Ä‘á»u như bắp luá»™c cá»§a chị Phương, và đó là mối tình đầu năm tôi 17 tuổi.
Chị hay há»i:
- Sao em ốm quá váºy Ba?
Tôi nhìn chị say sưa:
- Chắc là tại em... khổ quá?
Tôi muốn nói là tại “anh nhá»› emâ€, chị Phương có lẽ hiểu Ä‘iá»u đó qua ánh mắt tôi, chị hÆ¡i sợ, lần đầu tiên được nhìn khá “cáºn cảnh†má»™t ngưá»i con gái, mà là má»™t ngưá»i con gái tuổi dáºy thì quá đẹp, tôi chắc lưỡi thầm trách, trá»i sinh ra là m chi giống cái “nguy hiểm†nầy! Bởi lẽ ngoà i tiá»n bạc, danh vá»ng, quyá»n chức nó còn là ná»—i ám ảnh, nguy cÆ¡ sụp đổ cá»§a má»™t thà nh trì, chỉ bằng và i giá»t nước mắt. Khổ ná»—i mùi da thịt con gái tháºt là thÆ¡m, mùi vị là lạ “gây nghiện†hÆ¡n là bá»n con trai khét nắng hôi hám vì suốt ngà y lá»™i sình, đá banh, như tôi. Vì tôi suốt ngà y trôi trên sông cho nên tôi nghÄ©, mùi thÆ¡m nÆ¡i Phương có vị cá» hoang, hay là dá»… chịu như mùi bông lục bình, buá»™c lòng lắm tôi má»›i kêu Phương bằng chị, tôi chỉ thua Phương có má»™t buổi thôi mà , lá»—i tại tôi má»i sá»±.
Má»™t cái tôi quá đáng luôn luôn có những ý nghÄ© ngông cuồng, tôi còn má»™t tôi bên cạnh biết phải quấy hÆ¡n, tôi kÃnh trá»ng chị Phương do tôi cảm được lòng tốt, sá»± tá» tế cá»§a chị, chị tháºt tinh tế hÆ¡n nhiá»u ngưá»i khác. Má»—i khi chị thấy tôi khiêng vác tấm ván phóng dao quá sức tôi, cÅ©ng như chị trông thấy những mÅ©i dao má»—i đêm bay vá» phÃa em tôi, khuôn mặt chị thoáng buồn, chị khóc. Chị hay ngồi khá lâu trên má»™t chiếc ghế trong rạp vắng (má»—i rạp chỉ má»™t chiếc ghế khi gánh hát trở vá» nÆ¡i cÅ©) chị nhìn lên sân khấu trống hoác lúc ban ngà y, nhìn Cha tôi Ä‘i lại xôn xao, nhìn Mẹ tôi trầm ngâm vá»›i bá»™ bà i, em tôi ngồi trong má»™t góc (cÅ©ng như chị, nó luôn có má»™t góc ở má»—i rạp) và lúc nà o cÅ©ng vá»›i xâu chuá»—i, nhìn tôi nằm ngá»a mặt ngó lên trần rạp, chị thở dà i. Cuá»™c sống cá»§a chúng tôi má»›i nhà m chán là m sao, trùng lấp, vô định như cái máy vá»›i nhiá»u trục quay vô nghÄ©a và vô Ãch, đôi khi tôi không biết mình sống để là m gì!
Thấm thoát cÅ©ng đã qua gần ná»a mùa hè, chị Phương chắc cÅ©ng phải trở vá» nhà đi há»c, chúng tôi xuống miệt Thá»§ Thừa, Má»™c Hoá, bên kia sông Thá»§ Thừa là Äồng Tháp Mưá»i. Có chuyện gì đó mà ông Quản cho ngưá»i xuống kêu chị Phương vá» nhà , anh tôi có vẻ bồn chồn khi vắng chị, đêm hôm sau Cha tôi cho nghỉ diá»…n vì anh tôi bất thần Ä‘i Mỹ Tho tìm Chị Phương, anh Tùng cÅ©ng cấp tốc vá» nhà chỉ còn Äiệp ở lại gánh. Và i ngà y sau anh Tùng vá»›i anh tôi trở lại gánh hát, không có chị Phương, suốt má»™t ngà y, cả hai, anh tôi vá»›i anh Tùng không nói gì, há» không dấu được vẻ buồn, rạp Thá»§ Thừa khá lá»›n, nó nằm hÆ¡i xa chợ, đêm diá»…n đầu tiên không bao nhiêu khán giả, không khà trong huyện nhổ có cái gì khá căng thẳng. Bên kia sông, máy bay chúi xuống cánh đồng, có tiếng bom nổ rá»n và những đụn khói, đêm thứ hai lên mà n cÅ©ng không hà o hứng, ngay trong buổi biểu diá»…n có tiếng nổ vang rá»n trong rạp, Ä‘iện tắt tối Ä‘en, tiếng ngưá»i la hét, ngưá»i ta phải dùng những tấm bảng quảng cáo khiêng ngưá»i bị thương ra ngoà i, giữa hà ng ghế khán giả có má»™t lá»— trÅ©ng sâu, đầy máu, gãy vụn nhiá»u hà ng ghế vá»›i guốc dép bá» lại. Gánh hát hạ ngay bảng hiệu, Cha tôi bị má»i lên huyện Ä‘iá»u tra, cả đám không được ra khá»i rạp, tất cả ngồi nằm trên sân khấu, lo lắng chá» Cha tôi vá», Mẹ tôi cứ đốt những nén nhang cầu tổ nghiệp, còn em tôi run rẩy vì sợ.
Thì ra mấy ông Dân Vệ say rượu vô coi cá»p là m rá»›t trái lá»±u đạn “mãng cầu gaiâ€; sau vụ “tai nạn†ở Thá»§ Thừa, Cha tôi cho dá»n gánh xuống miệt Cai Láºy - Cái Bè. Nhưng từ ngà y đó trở Ä‘i, hát ở đâu cÅ©ng không Ä‘áºu già n có khi di chuyển trong đêm, tôi vá»›i chú Bê ngồi trên mui xe nhìn thấy những lằn đạn lá»a bay vá» má»™t phÃa nà o đó, tảng sáng xe phải dừng lại trên đưá»ng, giữa dòng xe đò đà ng trước đà ng sau dà i ngoằng. Trên đưá»ng nhiá»u thây ngưá»i chết, còn phÃa xa trên cánh đồng, bên những luỹ tre vang lên nhiá»u tiếng súng. Cha tôi vá»›i chú Tà i “say†quyết định chuyển vá» vùng khác, thuá»™c Miá»n Äông, chúng tôi tá»›i chợ Bún, sau đó và i ngà y dá»i gánh hát qua chợ Lái Thiêu..
|

18-08-2008, 07:30 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần 5
Lúc đầu tôi không biết lý do nà o xảy ra vụ sát thương, chiá»u hôm đó tôi vá»›i con chó còi xương, bạn hiá»n má»›i cá»§a tôi, thả trôi theo dòng sông, từ nhánh cây khô vá» bến chợ thì bá»—ng nhiên trá»i đổ sáºp cÆ¡n mưa như trút nước.
Äã và o đầu mùa mưa chết đói, Cha tôi lại mang thêm ná»—i lo, anh tôi đã 19 tuổi, tuổi bắt lÃnh. Nhiá»u khi cảnh sát bất thần áºp vô gánh hát, xét tá» khai gia đình, mà trong gánh hát cá»§a Cha tôi có nhiá»u thanh niên, có thanh niên ngưá»i Việt lẫn ngưá»i Hoa. Và o những năm nầy, chÃnh quyá»n Ngô Äình Diệm cÅ©ng bắt lÃnh Hoa Kiá»u, chú Tà i “say†phải lo lót cho mấy viên chức địa phương nhiá»u lần, để được yên thân tá»›i đâu hay vá»›i đó.
Cha tôi nóng nảy, cÅ©ng không được lòng hết thảy má»i ngưá»i, ông lại không thÃch ngưá»i già u có, hầu như trong lòng ông có chút tị hiá»m, nhưng khổ thay ông không có tà i là m già u, tổng hợp lại những cái nghá» cá»§a ông, nghá» nà o cÅ©ng te tua. Nghèo ba há» khó ba Ä‘á»i nhưng hình như dòng há» nhà tôi từ ông cố ông sÆ¡ vẫn là mạt rệp. Trong thâm thâm tôi cÅ©ng ảnh hưởng như Cha tôi, tôi không ưa ngưá»i già u, kể cÅ©ng tá»™i nghiệp há», vì đâu phải hầu hết ngưá»i già u là kẻ xấu, nếu như không đầu cÆ¡ tÃch trữ lưá»ng gạt ai, há» cÅ©ng lo là m ăn đầu tắt mặt tối, nhìn chung con ngưá»i ai cÅ©ng... khổ, và ngưá»i tốt ngưá»i xấu chen lẫn (vá» già tôi má»›i biết và bá»›t ghét ngưá»i già u, già u nghèo gì cÅ©ng có chung má»™t ý thÃch, thÃch có nhiá»u tiá»n, thÃch ăn ngon, thÃch quần áo đẹp, tiện nghi, no ấm, ngưá»i già u thưá»ng bị... khinh bỉ, lại có cái khổ vì sợ nghèo. Còn ngưá»i nghèo có cái cá»±c là mÆ¡ tưởng nhiá»u hÆ¡n, bị ăn hiếp nhiá»u hÆ¡n, trêu chá»c nhiá»u hÆ¡n).
Nhiá»u lần bị trêu chá»c, tôi có ý thá»§ sẵn con dao, tôi luôn giắt con dao lấy trá»™m cá»§a Mẹ tôi sau tấm vấn, thá»§ thân. Bởi vì má»—i khi Ä‘i qua mấy quán nháºu tôi khó thể không bị mấy tay nầy lôi kéo, bắt phải là m trò khỉ, tôi thấy và i quán nháºu ven sông vẫn còn khách, say sưa gây gổ đánh nhau, nổ súng là chuyện thưá»ng, có khi còn “đôi†cả lá»±u đạn. Nhiá»u đêm Cha tôi Ä‘Ãch thân ra gác cá»a, vì nhiá»u thanh niên địa phương cà n quấy kéo nhau vô coi cá»p, Mẹ tôi cà ng lo cho Cha tôi hÆ¡n, tôi nói Cha tôi nóng tánh nghÄ© lại tôi cÅ©ng nóng như ông, má»™t lần tôi vác Ä‘ao rượt trối chết má»™t kẻ trêu chá»c tôi, khi đó tôi có chút rượu. Tôi luôn hối háºn vì Ä‘iá»u nầy, khi không có rượu tôi như cục bá»™t, nhưng khi có hÆ¡i men tôi “nhá»› lại†nhiá»u uẩn khúc, rồi không biết sao, có lẽ cÆ¡n giáºn pha... vá»›i rượu là m cho tôi Ä‘iên lên, lúc xảy ra chuyện, tôi không biết mình là m gì, mình là ai, sau đó tôi trốn và o má»™t xó ngồi khóc, Mẹ tôi hoảng hốt, bà khó biết tại sao tôi trở thà nh ngưá»i hung dữ như váºy?
Con chó lạnh run chạy trước tôi và i chục bước, nó biết vá» rạp hát, cÆ¡n mưa kéo dà i, vá»›i những cÆ¡n gió rÃt, cây lá run rẩy trong gió, và i mảnh tôn nhà ai bay ngã xuống mặt đưá»ng trÆ¡n ướt, hình như là má»™t cÆ¡n bão rá»›t.
Tôi vác tấm ván chạy theo con chó, nó chạy thẳng Ä‘uôi qua cầu, trong mưa tôi thấy chiếc xe quảng cáo, anh tôi ngồi vá»›i ai đó, khi xe chạy qua tôi, tôi nhìn thấy chị Phương, chị Ä‘ang khóc mắt mÅ©i đỠhoe, anh tôi có vẻ cáu kỉnh, hai ngưá»i nói chuyện gì vá»›i nhau buổi chiá»u hôm đó, tôi không biết nhưng tôi có dá»± cảm là chuyện chẳng là nh. Tôi chạy Ä‘i tìm Cha tôi nhưng ông không có trong rạp, tôi nghÄ© rằng nên nói vá»›i Cha những gì mình trông thấy, mấy lúc sau nầy Cha tôi thưá»ng ngồi trong sòng bà i, có khi dưới hầm rạp, có khi ở nhà mấy ngưá»i bạn đỠđen ngoà i phố, hay nhà chú Út em má»™t cha khác Mẹ vá»›i Cha tôi, trong khu nghÄ©a địa.
***
Và o má»™t ngà y buồn tẻ như má»i ngà y khác đối vá»›i tôi, bá»—ng nhiên tôi tá»± phát hiện má»™t chuyện, lúc ban đầu khó hiểu, tôi nà o phải là kẽ dữ tánh. ChÃnh môi trưá»ng chung quanh lúc đó tác động, mặc dù là để đối phó, nhưng lâu dần nó đã tạo nên hà nh vi con ngưá»i trong đó có tôi.
Tôi vốn thụ động nhút nhát là váºy mà nhiá»u lúc tôi như con chó Ä‘iên, con chó nà o cÅ©ng Ä‘iên lên vì ngưá»i ta đá nó quá nhiá»u và ... đá vô lý, nó cắn lại chỉ để tá»± vệ, mấy ai biết được Ä‘iá»u nầy, nhìn thấy con chó nhe răng, ngưá»i ta lại đá tiếp không phải chỉ có má»™t ngưá»i. Hằng ngà y, trước mắt tôi, luôn diá»…n ra những Ä‘iá»u hung bạo, và hằng đêm khi tôi đứng ngoà i sau tấm ván, nghe tiếng rÃt xé gió cá»§a những lưỡi dao bay chém và o thá»› gá»—. Tôi chiêm nghiệm nhiá»u Ä‘iá»u, con dao cá»§a tôi luôn giắt sau thanh gá»—, quái oăm tay, có nó tôi thấy tá»± tin hÆ¡n!
Từ khi gánh xiệc rong cá»§a Cha tôi có thêm phần chiếu bóng, trước khi coi phim, khán giả phải đứng lên... chà o má»™t ngưá»i đà n ông thấp lùn, khi hình cá»§a ông ta xuất hiện trên mảnh vải trắng... Anh Tùng đứng bên nầy cái máy chiếu phim nóng rá»±c, luôn luôn cẩn trá»ng việc đó, còn tay Äiệp đứng bên kia Ä‘iá»u khiển cây “than†điện bốc khói, tá» ra ngang ngạnh và châm biếm. Có nhiá»u khán giả đứng ngoà i sân rạp chá» chiếu xong Ä‘oạn phim bắt buá»™c nầy, há» má»›i chịu vô, chi tiết nầy cÅ©ng là m cho tôi cứ nghiá»n ngẫm nhiá»u ngà y, má»™t hôm tôi há»i anh Tùng vá» cái ông trên mà n ảnh. anh nói:
- Tốn thêm và i phút chiếu cho nó rồi, để mất công lắm, chÃnh trị mà !
Rồi má»™t hôm, khi khán giả Ä‘ang trân mình đứng chà o, bá»—ng có nhiá»u tiếng cưá»i rút rÃt, trên mà n ảnh, ngưá»i đà n ông nghiêm nghị nầy... có thêm má»™t bá»™ râu “cứt mÅ©i†giống như vua há» Sạc lô? Anh Tùng hoảng hồn tắt máy chiếu, là m bá»™ như phim bị đứt. Tay Äiệp tiếng khỉ đã moi trong thùng phim, lấy Ä‘oạn phim quan trá»ng nầy ra, anh ta tỉ mỉ vẽ từng nấc hình, thêm hà m râu cho ông Tổng thống. Và o thá»i gian nầy, không hiểu vì sao, Ä‘i tá»›i nÆ¡i nà o, tôi cÅ©ng có cảm giác lo âu, hình như có Ä‘iá»u gì lá»›n lao, là m cho tất cả má»i ngưá»i lo lắng. Má»™t đêm, sau khi vãn hát, bá»—ng có tiếng súng nổ ran ngoà i sau rạp, trá»i tối mịt mù cho thấy rõ nhiá»u lằn đạn lá»a đỠrá»±c, má»i ngưá»i trong gánh hát ngồi im thin thÃt chá» sáng, sáng lại, tôi lén nhìn qua vách ván rạp hát, tôi thấy nhiá»u ngưá»i bị thương, nhiá»u ngưá»i chết, sân rạp và bên trong nó trở thà nh trạm cứu thương.
Tôi bắt đầu bồn chồn má»™t cách khó hiểu, tôi bị... bể tiếng, tiếng tôi khà o khà o như con vịt đực, tôi đã ở và o tuổi thà nh niên, và bá»—ng nhiên... có lẽ do những bồn chồn khó chịu nầy, cÅ©ng như khó thoát khá»i ám ảnh cá»§a nhiá»u trang tiểu thuyết nặng ná» cá»§a chú Bê cho mượn. Cho nên... ngón tay trá» bên bà n tay mặt to xù cá»§a tôi ngá» ngoạy, nó cứ... viết trên cát, khi tôi ngồi cạnh bá» sông, nó cứ viết trên mặt nước khi tôi lá»™i sông, nó cứ viết trên tưá»ng khi tôi ngồi dá»±a vách, nó viết trên tấm ván phóng dao khi tôi nằm thiu thiu ngá»§ trên đó. Và khi bên cạnh tôi không có thứ gì để mà viết thì ngón tay... kỳ quặc nầy vẽ viết trên đùi tôi, rồi nhiá»u khi nó viết và o... khoảng không như bầu trá»i, không kể buổi sáng, buổi chiá»u hay là đêm khuya? Tôi không bỠđược thói quen nầy, nó có nhu cầu cần giãi bà y, nhiá»u lúc chợt tỉnh, tôi bắt gặp những dòng chữ trên cát, trên đất, nếu nó là ở khoảng không, - tôi cÅ©ng sẽ nhá»› lại được.
Tôi lại hay Ä‘á»c, bất cứ cái gì có chữ là tôi Ä‘á»c. Má»™t hôm tôi nhìn thấy trong miếng giấy báo gói xôi, tấm hình cá»§a ngưá»i đà n ông mà má»i ngươi phải chà o, rồi trong đêm, tôi nằm chiêm bao tôi biến thà nh ông ta vá»›i bá»™ râu “cứt mÅ©iâ€. Tôi cÅ©ng thấy tôi hoá thân thà nh thánh Cam Äịa, hay là thánh Phê rô, ngoà i San Xô Pan Tra ra. Trong buổi cÆ¡m Má tôi nói:
- Nói không phải dị Ä‘an, nhiá»u ngưá»i ngá»§ mê có cái táºt xuất hồn Ä‘i chÆ¡i, thà nh ra trên trá»i nhiá»u hồn bay lá»™n xá»™n, lÆ¡ lá»ng. Hồn cá»§a ngưá»i nầy gặp hồn cá»§a ngưá»i ta, như Ä‘i chợ, nói chuyện ta bà thế giá»›i, đó là quen nháºu trong giấc ngá»§, chừng thức dáºy hÆ¡i quên quên, có khà quên thiệt sá»±, quên hết ráo. Nhưng mà ngá»™, rồi cái khi mình Ä‘i đây Ä‘i đó, tá»± nhiên... mình thấy má»™t ngưá»i lạ hoắc lạ huÆ¡ nà o đó, mình cứ dòm dòm hoà i, là m như mình đã gặp ngưá»i ta ở đâu rồi. Nhà cá»a cÅ©ng váºy, có khi má»›i tá»›i má»™t căn nhà chưa tá»›i lần nà o, mà như có ở trong đó lâu rồi, quen thuá»™c ngõ trong, ngõ ngoà i, từng cái chén mẻ nha, cái ly nha, bình trà nha.
Nếu như váºy tôi có quen vá»›i thánh Cam Äịa, dù cho vị thánh nhân nầy sanh ra trước tôi... và ông ở táºn bên xứ Ấn Äá»™, tôi có nói chuyện vá»›i ông Tổng Thống Ngô Äình Diệm trong giấc mÆ¡. Còn thánh Phê rô thì lại khác tôi quen ông chÃnh vì Má... tôi đưa tấm hình cá»§a ổng cho tôi coi, thà nh ra tôi... in trÃ, có nhiá»u Ä‘iá»u không hiểu nổi, không giải thÃch được trong thế giá»›i tâm linh, nôm na nó giống như má»™t cái máy quay phim.
Những đám mây Ä‘en từ chân trá»i mù mịt kéo tá»›i chá»— ngá»n cây khô, mây nặng và thấp, có lẽ nó chứa qua nhiá»u nước, má»™t “con rồng†cuồn cuá»™n hút nước từ dưới sông lên trá»i, rồi là gió, lúc đầu mát rượi. Cho tá»›i chiá»u, gió bắt đầu thổi tung và i miếng tôn nhà ai, bay sát sạt như những lưỡi dao, mưa, mưa như giáºn há»n ai, như khóc như than, trút hết nước mắt xuống mặt đất thê thảm nầy, và o những lúc như váºy Má tôi thưá»ng nói: Ông tha nà Bà hổng tha. Má tôi hay nói nhưng thưá»ng có và i câu không được rà nh rẽ, Má hay chêm và i chữ... Hoa “pha†Miến Äiện, rồi không thiếu chi câu nói ngá»™ ngá»™ và o chuyện kể cá»§a bà , nhưng đây không phải là mưa, nó còn hÆ¡n là váºy, nó báo hiệu má»™t cÆ¡n bão lá»›n khốn khổ tuyệt vá»ng.
Tôi kể chuyện tôi nằm chiêm bao, nói chuyện vá»›i ông “Ngôâ€. Má nhìn tôi má»™t hồi rồi, má»›i nói: Thằng quá»· nầy nó nặng bóng vÃa lắm, má»›i gặp ông lá»›n như váºy - còn tôi thì nghÄ© khác, ông “Ngô†chÃnh là má»™t vị Ãc Thần, trong nhiá»u vị Ãc Thần gác trước cổng những ngôi chùa hay ngôi đình Thần mà tôi có dịp ở trong đó, lúc nà o cung có hai vị Thần, má»™t Hiá»n còn má»™t là Ãc, ông “Ngô†nầy, tôi có cảm giác khó sống cho lâu, bởi vì có quá nhiá»u ngưá»i ghét, má»™t trong nhiá»u chuyện mà ổng là m cho ngưá»i ta ghét ổng là ... tá»± nhiên khi con ngưá»i ta Ä‘i coi hát giải trÃ, mà cÅ©ng phải đứng dáºy chà o ổng, có bà con dòng há» gì cho cam, tuy việc nhá» nhưng là m mất công má»i cẳng, đưa tá»›i chuyện không ưa, than phiá»n sanh rắc rối.
Chị Phương ngồi suốt nhiá»u ngà y chỉ trên má»™t cái ghế, anh tôi cÅ©ng ngồi im lặng bên chị, cả hai buồn rầu.
Má tôi coi bói cho chị, còn Cha tôi hút nhiá»u, tháºt là nhiá»u thuốc lá trong rạp, dưới cÆ¡n mưa ngà y đó bứt rứt không thể nói cho hết, sân khấu trống hoác vá»›i bức tưá»ng lem luốc, em tôi trong má»™t xó tối tăm, không nhìn thấy mặt nó, tay nó lần xâu chuá»—i. Miếng vải trắng chiếu phim cÅ©ng buồn hiu, gió từ trên nóc rạp hất tung nó lên, bay phần pháºt như cá» tang, ngoà i kia như chốn không ngưá»i, chợ huyện trắng xoá nước là nước. Trước những tráºn bão hung bạo, vẫn thưá»ng có những ngà y lặng gió, bi kịch cÅ©ng có khá nhiá»u miếng diá»…n hà i ỡm á», ở và o phút giây nà o trước cÆ¡n bão cÅ©ng kéo lê khá dà i, như đùa, để cho ngưá»i ta táºn hưá»ng những Ä‘iá»u sau đó chắc sẽ không còn. Äêm trước cá»§a má»i cÆ¡n bão lá»›n, nước mắt cá»§a chị Phương đã cÅ©ng trà n ngáºp trong lòng chị, chị Phương là má»™t cô gái thÃch Ä‘á»c tiểu thuyết diá»…m tình. Má»—i khi hè vá» trong và i tháng xuống Ä‘i chÆ¡i vá»›i gánh hát xiệc rong, chị cÅ©ng Ä‘á»u mang theo cho mình nhiá»u cuốn sách vá»›i cánh hoa ép khô trong những trang Ä‘á»c dở dang. Tuy là con gái cá»§a má»™t ngưá»i già u có, nhưng chị có nét khác thưá»ng, chị lo âu. Phương thưá»ng cầm cuốn sách trên má»™t bà n tay, nước mắt cứ rÆ¡i xuống, và cánh mÅ©i hầu như lúc nà o cÅ©ng Ä‘á», hình như Ä‘iá»u gì cÅ©ng là m cho Phương bâng khuâng. Mà vẻ lãng tá» kỳ tình cá»§a anh tôi, sá»± nghèo khó cá»§a gia đình tôi, hình ảnh tá»™i nghiệp cá»§a Cha Mẹ tôi, em tôi và tôi là m cho chị má»§i lòng. Tôi biết, tình yêu cá»§a chị dà nh cho anh tôi lãng mạn, anh tôi cÅ©ng đã hết lòng yêu chị yêu má»™t cách mãnh liệt, nhưng khổ thay anh lại là má»t “Hoà ng tá»â€ lang thang, nghèo hèn.
***
Cuồng phong thổi ngang qua thị trấn chỉ có má»™t ngà y, thì ra... nó chi là má»™t cÆ¡n bão rá»›t, ngà y hôm sau trá»i sáng dần, những áng mây nặng ná» mang theo cÆ¡n mưa Ä‘i chá»— khác chÆ¡i, như trò đùa. Cả má»™t ngà y Má tôi đứng trước rạp ngá»a mắt háo hức nhìn trá»i, cho tá»›i chiá»u, bầu trá»i quang đãng chưa từng thấy, bầy chim én bay vút lên cao, đảo luyện vui mắt, chúng rá»§ nhau bay thấp xuống, chui tá»t và o những cái tổ nhá» bên vách tưá»ng rạp hát, tÃu tÃt trò chuyện, Má tôi vui vẻ nói:
- Ngon là nh tối nay bể rạp.
Cha tôi cưá»i:
- Sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng.
Trái lại em gái tôi hết sức lo lắng, trong những ngà y gánh hát bị tai nạn hay mưa bão nghỉ hát, nó khá»i phải đứng trước tấm ván phóng dao, không há» có chuyện nó vui vì nghỉ hát, bởi vì nghỉ thì nó cÅ©ng đói, nhưng nếu diá»…n nó còn khổ hÆ¡n là đói. Trong khi đó bầy chim én vô tư bay dá»c ngang trong rạp, đùa giỡn chÃu chÃt vá»›i những con dÆ¡i, tôi nằm trên tấm ván như nằm trên già n lá»a thiêu đốt, có cái gì khác thưá»ng chung quanh đây. Anh tôi vá»›i chị Phương cứ ngồi im lặng hà ng giỠở cuối hà ng ghế, sát tưá»ng, tròng bóng tối u ám, ẩm ướt mùi phân dÆ¡i á»§ mục...
Äêm thị trấn vui nhá»™n, quanh quẩn chỉ có mấy con đưá»ng nhá», phố cÅ© mái thấp, mà u ngói nâu lẫn mà u rêu xanh, trước rạp hát Cha tôi cho giăng giây cỠđủ thứ mà u, chen lẫn hà ng trăm bóng đèn sáng choang, từ cá»a rạp giăng ngang qua đưá»ng, cho tá»›i tiệm há»§ tiếu, bà n nà o cÅ©ng có ngưá»i ngồi. Cái bảng hiệu Nghệ Tinh được chú Bê thiết kế kiểu há»™p đèn kéo quân, nhảy múa trong dó nhiá»u trò xiệc hấp dẫn, tiếng loa quảng cáo vá»›i giá»ng nói không giống ai, hoa hòe hoa sói, nổ tung trá»i đất cá»§a chú Bê nghe lồng lá»™ng, hai bên đưá»ng vô cá»a rạp đông vui nà o là xe nước mÃa, sạp bán khô má»±c, rượu đế há»™t vịt lá»™n, mÃa ghim, cháo lòng. Trên thà nh cầu, nhiá»u cặp trai gái đứng ngồi cưá»i nói vui vẻ, dưới cầu dòng nước nôn nao trôi, đám thanh niên du thá»§ du thá»±c, báºn quần ống túm, lưng quần xệ tá»›i rún, đầu chải tóc tém “đÃt vịt†quanh quẩn chá»c phá, đám “cao bồi†vưá»n nầy thÃch xuất hiện và o những đêm có gánh hát vá», không đêm nà o tránh khá»i và i vụ đánh lá»™n xô xát.
Má»—i khi có đánh lá»™n trước già n cá»a, Ãt khi nà o thiếu mặt... Cha tôi vá»›i tay Äiệp, tuy không phải công việc cá»§a mình, nhưng tay Äiệp nầy lại khoái ra già n cá»a... phụ xé vé, mà khổ thay già n cá»a lại là nÆ¡i rất nhạy cảm, dá»… xảy ra chuyện, nhiá»u chuyện xÃch mÃch dẫn tá»›i xô xát vá»›i đánh lá»™n, vá»›i đám thanh niên cÅ©ng thÃch vô coi cá»p.
Lúc nà o Äiệp cÅ©ng thá»§ sẵn má»™t thanh mã tấu bén ngót, cá»™m lưng! Lúc nầy Cha tôi có tăng cưá»ng má»™t mà n vÅ© “sexy†khiến cho mấy ngưá»i anh em địa phương háo thắng nầy thêm háo hức, muốn chÆ¡i nổi, lấy le. Sau khi khán giả đã vô đầy rạp, tôi chấm dứt nhiệm vụ đánh trống quảng cáo, tôi phải bắt cái thang tre tháo cái “hô bạt lưa†tức cái loa sắt, vô treo trong rạp, rồi tôi phải là m nhiá»u việc khác, như lấy má»™t cây dà i dá»™ng xuống sân khấu ván báo hiệu “chuông†má»™t, tôi chÃnh là cái chuông sống. Xong chưa, chưa đâu? tôi lại đưa cái mặt há» mố meo lem luốc như con phèo ăn vụng... lên sân khấu phụ diá»…n vá»›i Cha tôi ở mà n đầu, xong rồi, cÅ©ng là tôi, ra cá»a sau rạp có cái giếng sâu hun hút, tối hù thấy ghê, tôi nhắm mắt kéo từng gáo nước, vừa run vừa... tưới cho tháºt má»m, tấm ván phóng dao, có nghÄ©a là tôi cứ đứngđó nhiá»u giở. Chỉ có má»™t mình, chung quanh toà n là mồ mả, nhìn bất cứ vất gì cÅ©ng thấy hình như... nó nhìn lại mình rồi nó... nó nhút nhÃt, đà ng xa chá»— những ngôi má»™... có cái gì phát sáng, ánh sáng xanh láºp loè, chú Bê nói là do “phôtpho†tức là ... xương ngưá»i hiện lên? Tôi bấm hai ngón chân cho đỡ sợ, tắm cho tấm ván khổ hÆ¡n Ä‘á»i cô Lá»±u.
Äợi cho hết mà n chiếu phim hồi má»™t, tôi vác tấm ván lên sân khấu, đứng sau lưng tấm ván, sau bức mà n nhung cÅ© kỹ dầy cá»™m, mặt trước tấm mà n nầy có thêu hà ng chữ quảng cáo thuốc lá Bastos xanh, do hãng thuốc tặng cho gánh hát, vá»›i ba là n khói trên đầu Ä‘iếu thuốc tháºt lá»›n cÅ©ng thêu bằng vải úa và ng... Vẳng lại từ trước tấm mà n nhung dầy mo, là má»™t cõi nà o khác, luôn luôn là tiếng náo động như địa ngục, tiếng nói chuyện ồn à o, tiếng cãi nhau, kÃch động, chá»i thá», tiếng con nÃt khóc, tranh già nh chen lấn chá»— ngồi. Tiếng rao bán quạt giấy, mÃa ghim, cốc ổi, lẫn trong không khà nóng ná»±c, nồng nặc mùi mồ hôi, mùi thuốc lá nặng, mùi nước giải và phân dÆ¡i.
Năm đó, cái rạp hát nầy còn má»™t bãi đất hoang ngoà i sau háºu trưá»ng, nÆ¡i có cái giếng sâu tá»›i ná»—i, ban ngà y nhìn xuống như cái hang má» mỠđưá»ng xuống âm trì địa ngục, và ngoà i kia là má»™t bãi tha ma. Chá»— nầy thưá»ng là nÆ¡i Má tôi đặt và i viên gạch là m bếp, tôi cứ nhìn tấm ván chút nữa đây tôi phải vác nó lên sân khấu: Tấm ván dầu nắp hòm, khô ran, lỳ lợm, dù cho tưới nước hoà i công, nó vẫn khô cứng. Con chó nhá» ngồi vá»›i tôi bá»—ng giáºt mình cong Ä‘uôi ngó dáo dác, bồn chồn rên hữ hữ, từ trong rạp bá»—ng vang lên má»™t tiếng... “rá»n†lá»›n, tôi đã quen vá»›i việc nầy, ấy là khi có nhiá»u tiếng cưá»i, cá»§a tháºt đông ngưá»i cưá»i cùng má»™t lúc, thì khi đó, hà ng ngà n tiếng, cưá»i đó sẽ láºp tức biến dạng, nó trở thà nh má»™t tiếng “rá»n†tháºt lá»›n u trầm lạ tai. Như má»i đêm diá»…n tôi biết lúc nầy đây, chÃnh là lúc anh Tùng chiếu tá»›i Ä‘oạn phim giá»…u Sạc lô Ä‘i “Pa Te†lặng Ä‘i má»™t hồi, tiếngâ€rá»n†lại nổi lên, là m con chó lại rên hư hữ, cÅ©ng là lúc ông Há» nổi tiếng nầy là m nổ tung những tráºn cưá»i, còn khoảng lặng giữa những trà ng cưá»i là lúc tay Äiệp thay cây đũa “than†điện cho máy chiếu. Trong khi anh Tùng thay bà nh phim khác thì chú Tư Trắng trong bá»™ áo hoạt náo viên, chạy ra sân khấu giá»›i thiệu mà n nhà o lá»™n cá»§a nhóm xiệc ngưá»i Hoa. Tôi nhìn qua kẽ ván vách rạp hát, tôi thấy trên sân khấu nhá»™n nhịp những diá»…n viên nhà o Bắc Phát, còn ở giữa rạp, anh Tùng lúi húi bên hông chiếc máy chiếu phim Ä‘en sì, lầm lì như con khá»§ng long, hai bà n tay cá»§a anh phải mang găng dầy. Tay Äiệp lại không có mặt bên kia chiếc máy? Chị Phương ngồi cạnh anh Tùng, chá»— đặt máy chiếu luôn dà nh má»™t và i cái ghế, mắt chị đỠhoe, má»—i má»™t lần trong tôi bồn chồn, linh cảm báo trước má»™t hiểm hoạ, sao bà n tay phải táºt nguyá»n cá»§a tôi lại run bần báºt, còn ngón tay trá» cá»§a bà n tay nầy cứ ngá» ngoạy không yên, nó Ä‘ang viết liên tục trên ván vách rạp còn ẩm nước, ải mục rêu xanh, nó muốn ghi lại nhiá»u chi tiết vá» má»™t đêm khá»§ng khiếp nhứt.
***
Khá nhiá»u sá»± việc diá»…n trong và i ngà y trước là m cho tôi suy nghÄ© kể cả cÆ¡n bão rá»›t, tôi nghÄ© không dứt, má»i con đưá»ng Ä‘á»u dẫn tá»›i má»™t chuyện, chỉ có má»—i má»™t chuyện: Anh tôi sẽ bị phân tâm khi diá»…n trò phóng dao, vá»›i tiêng tôi thì Ä‘iá»u nầy rất rõ rà ng, má»™t t ngưá»i là m nghá» phóng dao, đồng thá»i cÅ©ng là ngưá»i bình thưá»ng như tất cả có đủ giáºn há»n thương ghét, thế nà o rồi anh cÅ©ng phân tâm, phân tâm thì quả thá»±c vô cùng nguy hiểm.
Nguy hiểm trước hết cho ai, cho con ngưá»i nhá» bé tá»™i nghiệp, lúc nà o cÅ©ng bị động khi đứng trước mảnh ván hòm là m váºt thà thân, nạn nhân chÃnh là em gái cá»§a tôi. Hãy cứ nhìn thẳng và o má»i sá»±, anh tôi, tôi vá»›i em tôi ở cùng lúc ba hoà n cảnh khác nhau, rất khác nhau, trong đó tôi vá»›i em gái tôi rÆ¡i đúng và o phÃa ngưá»i chịu nhiá»u thiệt thòi, trái tim tôi cứ Ä‘au nhói trước giá» biểu diá»…n, trong bối cảnh má»i ngưá»i Ä‘á»u hân hoan, hà ng ngà n lần không lần nà o khác, đêm nay anh tôi khác thưá»ng hÆ¡n má»i đêm, tim tôi cà ng Ä‘áºp mạnh hÆ¡n, bá»—ng nhiên cÆ¡n giáºn bất ngá» áºp tá»›i như cuồng phong. Tôi thở khá khó khăn, hai bà n tay nóng hầm, tôi có cảm giác tháºt kỳ lạ, như muốn Ä‘áºp phá má»™t thứ gì đó kể cả là tôi, khi nghe tiếng “rá»n†vang ra từ dưới khán giả, tôi Ä‘áºp tháºt mạnh cái đầu ngu si cá»§a mình và o tấm ván, Ä‘iá»u nầy khiến cho tôi dá»… chịu hÆ¡n, và lúc đó, tại sao bà n tay to lá»›n chai sần cá»§a tôi lại chạm và o cán con dao, mà tôi luôn giắt nó sau tấm ván oan nghiệt. Trong khi đó, tôi lại nghe má»™t tiếng “rá»n†như núi lở, trên tấm vải trắng, những hoạt cảnh khôi hà i Ä‘ang diá»…n ra là m cho má»i ngưá»i cưá»i rú lên, tôi nghe rõ có má»™t giá»ng cưá»i rất lạ.
Äó là tiếng cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông máºp mạp có cái ná»ng lá»›n dưới cằm giống con heo, đôi môi anh ta rất dầy, ngồi sau ghế chị Phương, còn sau mà y hà ng ghế, có má»™t cái đầu cao nhô lên, ông ta có đôi mắt buồn hiu như con cá chết trên tấm thá»›t cá»§a Mẹ tôi, cÆ¡n cá nầy không cưá»i nó Ä‘eo trên ngá»±c má»™t cái máy chụp hình...
Má»i việc có vẻ không bình thưá»ng, hư hư, tháºt tháºt, hoang đưá»ng, lòng dạ tôi rối bá»i, hoang mang, tôi nhá»› những cÆ¡n sốt khi tôi còn nhá», mẹ tôi Ä‘em tôi tá»›i thầy thuốc, tôi nóng vùi mê sảng, mắt hoa lên, rồi khi nà o cÅ©ng váºy, tôi thấy những dòng sông hoang vu. Vá»›i các bạn cá hiá»n là nh, vui tÃnh cá»§a tôi, từ thá»i thÆ¡ ấu, cho tá»›i khi tôi lá»›n lên, tôi không bao giỠăn cá, thấy cá kho hay cá canh, cá chiên cá nướng trên đĩa, nhìn mắt các bạn đó khô đục, đứng tròng là tôi khóc. Có nhiá»u ngưá»i không ăn cá như tôi, nhưng vá»›i lý do khác, há» không chịu được mùi tanh, còn tôi, tôi sợ, biết bao nhiêu lần tôi thấy Mẹ là m cá, hay là tình cá» tôi thấy ở ngoà i chợ, biết bao nhiêu con cá nằm dãy dụa trên tấm thá»›t khuyết mòn, vảy cá rối tung, vá»›i máu, con cá nhìn tôi vá»›i đôi mắt đục ngầu tuyệt vá»ng.
Ngưá»i đà n ông ngồi sau chị Phương là m cho tôi sợ, ông ta có đôi mắt... cá, mi mắt á»ng Ä‘á», như khóc, vá»›i cái miệng mÃm chặt, hay là ... những con váºt không phát triển nầy, từ lâu nằm trên tấm thá»›t, hôm nay tụ táºp tá»›i đây đòi lại máu. Không phải má»™t con mà hà ng ngà n con Ä‘ang ngồi cháºt rạp, tôi dụi mắt nhiá»u lần vẫn thấy dưới những hà ng ghế đầy cá, cá trÆ¡n và cá có vảy.
Khuôn mặt chị Phương hốc hác rất rõ, chị Ä‘ang khóc, chị cứ để cho những giá»t nước mắt tuôn trà n trên đôi má xanh xao, giữa những khuôn mặt cưá»i, chị Phương cứ khóc thút thÃt như má»™t đứa trẻ con đòi món quà gì đó mà bị ngưá»i lá»›n từ chối. Tôi chợt nhá»› Äiệp vắng mặt khá lâu bên anh Tùng, không biết tay nầy Ä‘i đâu? Có lẽ anh ta lại Ä‘i ra cá»a, sá»± vắng mặt cá»§a Äiệp là m tôi lo ngại, buổi chiá»u tôi đã trông thấy anh ta cứ nhìn bá»n du thá»§ du thá»±c khi chúng ngồi bên tiệm há»§ tiếu uống rượu, có vẻ khiêu khÃch. Có lẽ vì váºy mà Äiệp giắt mã tấu sau lưng, Äiệp hÆ¡i giống tánh Cha tôi, tuy anh vẫn vô cá»› trêu chá»c tôi, nhưng nhìn kỹ thì anh chà ng nầy cương trá»±c, anh ta sòng phẳng, không chịu nổi bá»n hống hách thưá»ng vô coi cá»p không mua vé, đồng thá»i anh cÅ©ng thưá»ng hay cho ai đó, nếu như tháºt sá»± không có tiá»n, nhứt là mấy đứa con nÃt, vô coi không nhiá»u suất. Má tôi vẫn ngồi trước cá»a cho tá»›i táºn gần mà n chót buổi diá»…n, mà n phóng dao, bà táºn thu chút tiá»n cá»a, cá»§a những khán giả đột nhiên muốn coi hát mà không tá»›i sá»›m, để phụ và o tiá»n chợ nấu cÆ¡m há»™i cho anh em ăn ngon hÆ¡n.
Sáng nay, em tôi cÅ©ng lạ hÆ¡n má»i ngà y, nó ngồi trầm ngâm khá lâu trước cái miếu nhá» cá»§a cô gái bị chết vì trò ảo thuáºt chặt đầu, nó đốt nhang khấn vái. Có lúc nà o đó, chÃnh tôi cÅ©ng quên rằng mình có má»™t đứa em, em Ãt khi xuất hiện trước mắt ai, em cÅ©ng sợ đám đông như tôi, trá»› trêu thay em lại là m má»™t công việc trái ý là phải xuất hiện trước hà ng ngà n khán giả. Nó rất thưá»ng ngồi yên tháºt là lâu ở má»™t góc nà o đó, chá»— không có ngưá»i lai vãng, chỉ để ngắm nhìn những con ngưá»i qua lại, luôn có vẻ ngạc nhiên? Khi nà o ngẫm nghÄ© vá» thân pháºn mình tôi thấy rõ em tôi và tôi là hai thái cá»±c vá»›i Cha và Mẹ chúng tôi, ai cÅ©ng nồng nhiệt vá»›i cảnh sống, vui vẻ, yêu Ä‘á»i, chẳng những như váºy chúng tôi còn khác hẳn vá»›i anh chúng tôi, chúng tôi là ngưá»i cõi trên chăng!
CÅ©ng như chị Phương, em tôi cố là m cho ngưá»i lá»›n hiểu, rằng em cÅ©ng cần má»™t món quà , nhưng nó không bao giỠđược món quà đó, dù cho chỉ là má»™t nụ cưá»i, ngược lại ngưá»i ta đã tráo vô đó má»™t món quà khác, bá» ngoà i khá diêm dúa, chứa đựng bên trong cho em tôi là sá»± khổ tâm triá»n miên, sánh đôi vá»›i nguy hiểm hà ng đêm.
Buồn cưá»i, ngưá»i ta lại rất thÃch mua vé vô rạp coi em tôi biểu lá»™ lòng dÅ©ng cảm khi nó đứng trước những mÅ©i dao bén, há» khâm phục, đồng thá»i không dấu sá»± thoả mãn, tÃnh hiếu kỳ cá»§a mình. Tá»™i nghiệp, tiết mục phóng dao nầy là trò kéo khách bằng ngang vá»›i chiếu phim, chá»— cá»§a em tôi quan trá»ng cho sá»± sống cá»§a nhiá»u cái bao tá», hoà n toà n vì mục Ä‘Ãch kiếm tiá»n, không có gì thay đổi cho được. Ngưá»i mua vé cÅ©ng ác, há» thú vị tặng cho các nghệ sÄ© những trà ng pháo tay nồng nhiệt, lẫn lá»™n trong vinh quang hà o nhoáng mà há» trao tặng, có chuyện đổi chác khác sòng phẳng, khi Cha tôi tăng giá vé.
Con chó cứ rên hữ hữ, nó sống khá vô tư không biết đến tiá»n, tôi buồn rầu không thể kể xiết, số tiá»n chÃnh thức khi bán vé và cả số tiá»n cá»a, suy cho cùng là bán mạng em tôi. Tôi thấy tháºt rõ Ä‘iá»u má»i ngưá»i lấm lét né tránh, há»™t cÆ¡m xấu hổ mà má»i ngưá»i ăn hà ng ngà y phải chăng từ máu cá»§a em tôi, nếu như má»™t má»™t ngà y nà o đó cái chết sẽ tá»›i như tôi dá»± Ä‘oán, Ä‘iá»u nầy nà o có phải là tưởng tượng thái quá, nó đã cáºn ká», má»™t sá»± tháºt hiển nhiên nhãn tiá»n.
Lòng tôi cứ trÄ©u nặng mối ưu tư, lo lắng muá»™n phiá»n, tôi đã sống như chết Ä‘i rồi suốt thá»i thÆ¡ ấu, và quãng đởi còn lại cá»§a tôi đầy những nghi ngại, kể cả khi tôi cưá»i, nà o có vui gì cho cam. Ãc nghiệt thay máu chảy ruá»™t má»m, chÃnh tôi cÅ©ng bị số pháºn đóng Ä‘inh, vì chÃnh tôi cÅ©ng đã dá»± phần trong cái trò chÆ¡i bạo lá»±c có vay có trả nầy.
Rồi má»i việc diá»…n ra tuần tá»± ngăn nắp như có ai đó sắp đặt, đó là má»™t bản hoả tấu vá»›i nhiá»u cung báºc, thăng trầm, lãng mạn, trữ tình, giả trá, sắt thép, bạo liệt, trong tiếng trống tráºn mạc thúc dục. Cuá»™c tranh chấp nà o diá»…n ra giữa lòng nhân ái, đối chá»i vá»›i lá» thói phi nhân, để bênh vá»±c cho ngưá»i thế yếu, chống cái ác, vẫn có ngưá»i thiện chÃ. Nhưng khổ tâm thay khá nhiá»u lúc há» là thiểu số đôi khi còn thoả hiệp vá»›i cái xấu, còn đối phương hầu như lúc nà o cÅ©ng già u và mạnh hÆ¡n. Giữa đó lại còn sá»± vô tâm, bà ng quan, ẩn náu trong từng con ngưá»i, như con vi trùng, hay con rắn nằm êm dưới lá»›p lá mục, khi nà o có cÆ¡ há»™i, thế nà o cÅ©ng bùng phát, chẳng khác gió vá»›i lá»a.
Anh tôi có má»™t chiếc tá»§ lá»›n dùng để đựng đồ hoá trang, trang phục biểu diá»…n cá»§a anh, vì anh là kép chánh, trong tá»§ có má»™t chiếc áo choà ng rá»™ng, mà u Ä‘en anh Ãt khi mặc ra sân khấu, thưá»ng thì anh ngồi ở ngoà i quán cà phê, luôn luôn vá»›i má»™t và i ngưá»i bạn địa phương. Sau phần chiếu phim anh má»›i vô trong rạp, lúc nà o anh cÅ©ng đứng má»™t lúc sau bức mà n nhung, hé mở má»™t chút để nhìn xuống khán giả, đó là má»™t trong những thá»§ thuáºt “tá»± trấn an†bà ẩn riêng cá»§a ngưá»i phóng dao. Anh phải nhìn cho tháºt rõ má»™t khuôn mặt nà o đó, bất luáºn là ai, trước khi bước ra sân khấu, lúc nầy anh Ä‘ang nhìn tấm vải trắng chiếu phim, Ä‘iểm tá»±a đầu tiên, thưá»ng ngà y anh tôi tỉnh rụi trước má»i chuyện, anh Ãt nói chuyện cÅ©ng như biểu lá»™ tình cảm, vá»›i những động tác cháºm rãi. Äiá»u nầy xem ra có lợi cho nghá» nghiệp cá»§a anh, lạnh nhạt, không chút hiếu động, anh ra sân khấu giống như Ä‘i bắn chim hay câu cá, cẩn tháºn lược bỠđộng tác thừa, những nông nổi đáng tiếc phần nhiá»u ở kẽ hồ đồ. Khi nà o muốn là m má»™t chuyện gì, dù nhá» hay lá»›n, anh chần chá» rất lâu, gần như không muốn nó diá»…n ra. Anh bước bao nhiêu bước trên sân khấu, phóng bao nhiêu lưỡi dao, cúi chà o rất chừng má»±c anh tôi là má»™t ngưá»i ngăn nắp và bảo thá»§ đến tuyệt đối.
Khó hình dung má»™t ngưá»i bảo thá»§ sống phóng túng, anh quen tuân thá»§ má»™t thứ ká»· luáºt tá»± mình đặt ra và hết sức trung thà nh vá»›i nó, có lẽ vì váºy, quá đỗi nghiêm ngặt, cho nên anh nghèo tá»›i ná»—i không có được má»™t góc tư giấc mÆ¡, ngưá»i nà o mà không có má»™t Ãt mÆ¡ má»™ng, dù cho hão huyá»n, để tá»± an á»§i mình, nó như cái bánh ngá»t ngà o trong cõi Ä‘á»i quá đắng, anh hoà n toà n không thuyết phục nổi, mà cho dù anh có được má»™t chút mÆ¡ mà ng Ä‘i nữa anh vẫn khó lòng là m cho nó hấp dẫn, quyến rÅ©, nhiá»u mà u sắc hÆ¡n cuá»™c sống thưá»ng nháºt, cÆ¡ há»™i nà o đó đổi Ä‘á»i khó thể tá»›i vá»›i anh tôi, anh hoà n toà n thụ động.
Anh đứng đà ng sau lấm vải chiếu phim, nhìn những hình ảnh ngược, má»™t cách và von khá buồn cưá»i vá» những suy nghÄ© hiện có cá»§a anh, nó thuá»™c vỠảo tưởng. Anh cứ nghÄ© rằng anh sẽ cưới được chị Phương? Tôi mưá»ng tượng má»™t chuyện... chị Phương ở tầng lá»›p trên, có ăn há»c, có hiểu biết, tôi nghÄ© giữa chị và anh chỉ có và i mùa hè vui đùa. Chị khóc, chỉ là má»™t cách để cho trôi qua mùa hè nhà m chán đơn Ä‘iệu, như và i cô gái nhà già u ưa Ä‘á»c tiểu thuyết khác thôi mà , như váºy sẽ thú vị hÆ¡n nhiá»u vì có chút đớn Ä‘au, tuyệt vá»ng. Trái cá»±a vá»›i cảnh sống luôn được nuông chiá»u, muốn gì được nấy, tất cả những chuyện nhiêu khê nầy, trá»™n lại thà nh má»™t món cóc tai tạp pà lù khổ cho tôi, nếu như tôi Ä‘i quá sâu và o con đưá»ng tôi chưa há» Ä‘i qua, những Ä‘iá»u chÃnh tôi chưa có kinh nghiệm.
Cuối cùng tôi chiêm nghiệm, anh tôi rất liá»u lÄ©nh, đồng thá»i- má»—i- lần- anh -phóng Ä‘i má»™t lõi dao cÅ©ng là lúc anh thoát khá»i má»™t ức chế nà o đó, má»™t thứ mặc cảm thua thiệt, cá»§a đồng tiá»n giả.
Tiếng “rá»n†lá»›n nhứt bao giá» cÅ©ng ở phần kết cá»§a Ä‘oạn phim hà i, lúc đó anh tôi chuẩn bị những lưỡi dao lạ thưá»ng hÆ¡n, đêm nay anh khoác trên vai chiếc áo choà ng dà i mà u Ä‘en tuyá»n, dà i từ trên vai phá»§ tá»›i táºn gót chân, tôi nghe đà ng trước tôi, vá» phÃa đám đông có má»™t chỠđợi háo hức, sá»±... im lặng cá»§a má»™t trái bom. Bức mà n nhung cÅ© dầy nặng ná» mở ra hai bên, tôi nhìn qua kẽ hở cá»§a tấm ván phóng dao, đã có quá nhiá»u vết thương, biết bao nhiêu là con cá, già trẻ bé lá»›n, há» ngồi đầy các hà ng ghế, đứng ken chân ở giữa lối Ä‘i, hai bên vách, mãi láºn cuối bức tưá»ng, nÆ¡i cá»a ra và o, thoang thoáng và i ngưá»i cầm súng. Và ... tôi trông thấy chị Phương, chị ngồi bất động trong đám đông, tôi ước chi giá» phút sinh tá» nầy, chị đừng vá»™i có mặt, vì chị là ngòi nổ, nếu như tấm ván biết nói nó sẽ khóc than lo sợ, hÆ¡n bất cứ má»™t thứ gì khác, trong hà ng hà sa số những váºt dụng cá»§a con ngưá»i.
Con chó nhá» cá»§a tôi có phản xạ thÃch nghi vá»›i hoà n cảnh tá»™i nghiệp cá»§a nó hÆ¡n là tôi, có khi tôi dấu cá»§ khoai sau vách ngăn, nó tìm má»i cách chạy vòng ra sau, tuy có mất chút thá»i gian. Còn tôi, cÅ©ng tá»™i nghiệp, dù có há»™i đủ những Ä‘iá»u kiện tốt nhứt để đà o thoát ra ná»—i khổ, e rằng phản xạ cá»§a tôi cÅ©ng đã chai lỳ, tôi qua đỗi ngây thÆ¡ vụng vá», lại cả tin, rằng ở bên trong bức tưá»ng nà o tôi giam hãm tôi, tôi cÅ©ng yên thân, tôi không có khả năng vượt qua má»™t bức tưá»ng giấy. GiỠđây vá»›i cÆ¡n sốt nặng lần trở lại tìm tôi, hai mắt tôi hoa lên, trước tôi chỉ là những tia chá»›p tắt, những dấu chấm láºp lòe, những hà o quang khó chịu, tôi chóng mặt tá»›i ná»—i hoang mang báºt khóc hai bà n tay tôi run bắn lên, hai chân tôi có cÆ¡ khuỵ xuống, thân hình tôi nhẹ lênh. Äêm nay, có lẽ là đêm cuối cùng tôi đứng sau tấm ván trần ai lai khổ nầy chăng, tôi không phải là diá»…n viên và tôi chưa há» là má»™t diá»…n viên, suốt cuá»™c Ä‘á»i tôi luôn chối bá» Ä‘iá»u đó. Vinh quang xin dà nh cho ngưá»i khác, chẳng qua là tôi chỉ ghé lại đôi chút, Ãt phút ngắn ngá»§i, sắm má»™t vai trò đầy bi quan, quá đỗi phụ trên ba tấc ván. Khán giả không biết và không thể nhá»› tôi, tôi bằng lòng và cám Æ¡n tháºt lòng vá»›i phần quà hẻo nầy, công việc vô danh nầy. Há» khó nhìn thấy mặt tôi, song đã bao nhiêu đêm tôi trông thấy mặt há», chà Ãt cÅ©ng và i ngà n lần, khán giả, những ngưá»i hà m Æ¡n nuôi sống gia đình tôi, nuôi anh em tôi, sao mà tệ bạc, vô tư là m váºy...
Tôi yêu mến là m sao những con ngưá»i sống chung quanh tôi, tôi thèm muốn được vô tư như há», nhưng không thể, đáng lý tôi là má»™t ngưá»i vui tánh, nhưng cÅ©ng không thể, vì tôi sinh ra khá buồn phiá»n và có má»™t số pháºn khác hẳn. Xin hãy rá»™ng lượng tha thứ cho tôi vì đã quá lá»i song nhìn lại, dù cho có phần cố chấp, tôi vẫn cứ phải là tôi khó hoà thuáºn vá»›i ai, má»i ngưá»i cÅ©ng khó hoà thuáºn vá»›i tôi. Tôi Ä‘a nghi, luôn chẳng bằng lòng, không há» có chuyện tôi bất mãn gì, tôi chỉ bất mãn vá»›i tôi, khắc ká»· hợm hÄ©nh, tôi ẩn núp ngoà i sau tấm ván đã quen vá»›i bóng tối, tôi khó thể sống bình yên, dù cho tôi ở bên ngưá»i. Và cho dù tôi có sống má»™t mình trên đảo hoang, tôi vẫn bất mãn, vì sao lại phải có thêm cái bóng cá»§a mình? Cô độc chÃnh là sản nghiệp cá»§a tôi, số vốn kỳ lạ nầy là m cho tôi tháºt khó lòng xoay trở.
Chú Tà i “say†đang là m má»™t động tác hà i ngá»™ nghÄ©nh, gây những tiếng “rá»n†cách xa tấm ván chừng 8 bước chân, anh tôi phóng thá» những lưỡi dao, nó bay như những con chim én luyện, là lắc, cắm pháºp và o thân gá»—, có lưỡi dao lại chém và o vết thương cÅ© cá»§a mảnh ván, có lưỡi dao nhá»n xuyên qua thân nó, quá ná»a, tháºt gần tôi, ánh thép mà u tim tÃm rợn ngưá»i, tôi khẽ chạm và o tay em tôi, tôi nhìn thấy dòng sông nà o đó nÆ¡i tôi sinh ra, cuồn cuá»™n giáºn dữ, tôi nhìn thấy cây đèn bão cháy đỠtrong đêm, rồi bất ngá», cÆ¡n giáºn ẩn náu lâu nay trong tôi bùng lên báºt khả, tôi nhắm mắt lại và trông thấy, giữa hà ng triệu ánh chá»›p sáng lòe như sấm sét, má»™t ngưá»i nà o đó, hình như là Cha tôi, nhẹ lướt trong sương khói, tá»›i gần tôi, dìu tôi Ä‘i trong lúc hai bên đưá»ng dám đông reo hò giáºn dữ, đà ng xa, má»™t nhánh cây chết khô lặng lẽ, xa hÆ¡n, có má»™t ngá»n núi nhá», con đưá»ng mòn trong cá» thoai thoải, như bức tranh thuá»· mặc, má»™t mái nhà , khói bếp nhẹ bay đầm âm, ngưá»i đà n bà vẫy tay gá»i tôi vá», và đó là Mẹ tôi, tôi té ngã đâu đó, lúc nầy không còn thấy Cha đâu, hình như tôi khóc, cúi xuống hôn trên mắt tôi là má»™t thiêu nữ, ngưá»i có khuôn mặt quá đỗi dịu dà ng, bà n tay cô gái cầm chiếc khăn trăng trắng, hình như là Phương...
|
 |
|
| |