 |
|

06-09-2008, 08:47 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Hoa lưu ly không vá»_ Từ Kế Tưá»ng
Chương 1
Xóm Ãáy nằm trên bá» sông. Ãây là má»™t khu dân cư tứ xứ xiêu dạt vá» láºp nghiệp từ lâu Ä‘á»i. Há» từ miá»n Trung xa xôi và o, từ táºn cùng đất nước đến, ở những tỉnh ká» bên do Ä‘iá»u kiện khắc nghiệt cá»§a ruá»™ng đồng, nhất là những vùng gần biển, những năm mùa mà ng thất bát, vợ chồng con cái đùm túm nhau trên má»™t chiếc ghe tìm đến, hợp vá»›i số ngưá»i địa phương là m nên xóm Ãáy. Như tên gá»i cá»§a nó, hầu hết ngưá»i dân ở đây có nghá» truyá»n thống sông nước, đó là thầu những miệng đáy ở các cá»a sông, cá»a biển. Có những ngưá»i nghèo khổ phất lên già u có, nhưng cÅ©ng có những ngưá»i dầm mưa dãi nắng suốt Ä‘á»i nà y qua Ä‘á»i khác vẫn cÆ¡ cá»±c.
Từ má»™t chú bé ngÆ¡ ngác như con gà trống choai vừa rá»i khá»i lá»›p 9 ở trưá»ng huyện, Thẩm và o há»c lá»›p 10 Nguyá»…n Ãình Chiểu Mỹ Tho và giỠđây anh đã là má»™t thanh niên sắp bước và o cuá»™c Ä‘á»i, sắp thi tốt nghiệp phổ thông cấp III. Thẩm đã hòa nháºp và o xóm Ãáy như má»™t cư dân chÃnh cống cá»§a khu vá»±c nà y. Ngưá»i ở xóm Ãáy Ä‘á»u khen, Thẩm có nhiá»u bạn, có những vui buồn, những ká»· niệm suốt bao mùa mưa nắng. Cả những tiếng sóng cá»§a con sông Tiá»n vá»›i tâm hồn Thẩm trong từng con nước lá»›n, nước ròng.
- Anh Thẩm ơi là m gì trên gác đó, xuống ăn cơm.
Tiếng gá»i quen thuá»™c cá»§a Thoi TÆ¡ từ dưới nhà vá»ng lên kéo Thẩm vá» buổi trưa cá»§a xóm Ãáy. Nước cá»§a con sông Tiá»n Ä‘ang lá»›n, Thẩm nhìn ra cá»a sổ thấy những con sông bạc đầu xô đẩy nhau ngoà i khÆ¡i xa, nắng chiếu nhấp nháy trên mặt sông, chá»— có mà u nước xanh biếc bên kia bá». Như má»i ngà y dòng chảy cá»§a con sông Tiá»n vẫn theo bên bồi bên lở. Thoi TÆ¡ có lần đã đố Thẩm tìm ra má»™t câu ca dao nói vá» dòng sông bên bồi bên lở. May quá, ngà y nhá» Thẩm đã ngá»§ trên võng trưa vá»›i những câu hát ru cá»§a mẹ anh, những câu hát ru ngá»t ngà o, đầy âm Ä‘iệu dân gian má»™c mạc đó như má»™t thứ máºt ngá»t, tắm đẫm trong tâm hồn trà nhá»› Thẩm nên anh đã thắng Thoi TÆ¡ và cô bé thua cuá»™c đã đãi Thẩm má»™t chầu kem Duyên Thắm.
- Anh há»c bà i hay.... thả hồn qua cồn Tân Long mà không nghe em gá»i xuống ăn cÆ¡m?
Thoi TÆ¡ lên gác, cô đứng đầu cầu thang nhìn Thẩm trách móc, đôi mắt cá»§a Thoi TÆ¡ khi há»n trách thì mở to, cò Ä‘uôi dà i, ánh mắt vừa có vẻ tức bá»±c, vừa có vẻ buồn bã, cam chịu khiến Thẩm cÅ©ng vừa thấy tức cưá»i, vừa cảm thấy má»m lòng.
- Chà , hôm nay Thoi TÆ¡ mặc chiếc áo mà u tÃm đẹp quá, là m cho căn gác cá»§a anh sang hẳn lên.
Thoi Tơ ngượng ngùng, chống chế :
- Ãúng đấy, anh nhắc em má»›i nhá»›. Căn gác cá»§a anh phải được dá»n dẹp, tẩy uế má»›i được. Kinh khá»§ng quá. Ở chá»— cháºt chá»™i, đầy sách vở, bụi bặm như thế nà y không hiểu sao anh há»c bà i được. Không phải mà u áo tÃm cá»§a em là m sang phòng căn gác u tối nà y mà phải rá»i và o đó những tia cá»±c tÃm để giết vi trùng.
- Thôi đủ rồi, hạ anh vừa vừa thôi cô bé. Hôm nay chỉ có anh và em ăn cơm thôi sao, Thoi Tơ?
- Chứ còn ai vô đây nữa, ba má em đi canh đáy từ đêm hôm qua rồi.
- Hôm nà o em thá» má»i kép cá»§a em tá»›i ăn cÆ¡m và ra mắt anh luôn thể được không? - Thẩm đùa.
Láºp tức Thoi TÆ¡ chá»™p ngay cây chổi lông gà trên bà n há»c cá»§a Thẩm rượt anh chạy vòng vòng căn gác. Nhưng Thẩm nhanh chân hÆ¡n, anh chạy cách Thoi TÆ¡ má»™t khoảng vừa đủ để cho cây chổi lông gà ngắn ngá»§n cá»§a cô gái.... quất và o không khÃ. Thẩm phóng luôn xuống nhà , trong lúc Thoi TÆ¡ đứng ở chân cầu thang phụng phịu trách móc :
- Bá»™ anh không đùa, không ăn nói báºy bạ thì ngá»§ không ngon, ăn không yên sao?
Thẩm cưá»i :
- Ãúng là ăn không yên rồi nè. Nè cô bé, ngưá»i ta thưá»ng nói trá»i đánh còn tránh bữa ăn, còn em thì rượt anh chạy có cá» trước bữa ăn thì tá»™i ấy xá» ra sao?
- Quỷ bắt anh cho rồi.
Thoi TÆ¡ ném cây chổi lông gà và đi dá»n cÆ¡m. Thẩm ngồi nhìn Thoi TÆ¡ bưng từng món ăn lên bà y trên mặt bà n tròn.
Cái bà n cÅ© kỹ nà y hình như có từ cái năm Thẩm tá»›i ở trá», bây giá» cái chân xếp nó lung lay, Thẩm định đóng Ä‘inh, gá lại cho chắn mà cứ quên mãi.
- Ä‚n cÆ¡m xong, nhá»› nhắc anh sá»a lại cái bà n ăn, nhá»?
- Ãể nó sụm bà chè rồi mua cái bà n má»›i luôn cho tiện - Thoi TÆ¡ lưá»m.
- Sao em xà i sang thế?
- Thôi, anh ăn cơm đi!
Thoi TÆ¡ đẩy chén cÆ¡m vá» phÃa Thẩm. Cô bé cÅ©ng bưng chén cÆ¡m lên ăn nhá» nhẹ như má»™t con mèo. Thẩm nhìn thấy ở trán Thoi TÆ¡ lấm tấm mấy giá»t mồ hôi. Vừa từ bếp ra nên gương mặt Thoi TÆ¡ đỠá»ng. Cô bé không có nước da trắng má»™t cách tiểu thư như con gái trong thị xã, nhưng da mặt Thoi TÆ¡ mịn, Ä‘áºm đà như con gái xứ biển.
- Thoi TÆ¡ năm nay mấy tuổi nhỉ? - Thẩm nhả hạt sạn trong cÆ¡m há»i.
- Xì, Ä‘ang ăn cÆ¡m lại Ä‘i há»i tuổi ngưá»i ta, anh là m như há»i tuổi con nÃt không bằng - Thoi TÆ¡ cá»± ná»±.
Thẩm cưá»i :
- Chứ Thoi Tơ đòi lớn với ai?
- Năm nay ngưá»i ta gần sắp ăn sinh nháºt lần thứ 18 rồi. Anh có ngá»§ mÆ¡ không mà thấy em vẫn còn con nÃt?
Thẩm ngẩn ngơ :
- Tháºt váºy sao, nhá»?
- Em có phải là anh đâu mà suốt ngà y đùa cợt.
- Mau quá, mới ngà y nà o anh tới nhà , Thoi Tơ hãy còn là cô bé loắt choắt như con chuột nhắt.
- Thôi đi, hết và là mèo rồi tới chuột. Bộ không còn hình ảnh nà o khác sao?
Thẩm cưá»i giòn :
- Mèo và chuá»™t là hình ảnh quen thuá»™c trong nhà , và em như váºy là chứng tá» anh thương em đó, thế mà cÅ©ng là m mặt giáºn.
- Xì, anh ăn cÆ¡m Ä‘i, ai thèm giáºn anh cho thêm.... tức.
- ÃÆ°a chén cÆ¡m đây em bá»›i cÆ¡m cho.
Sau khi nháºn chén cÆ¡m đầy từ tay Thoi TÆ¡ trao cho, Thẩm nhìn lại cô cưá»i há»i :
- Bao giá» thì tổ chức sinh nháºt, nhá»?
- Bá»™ anh gá»i em má»™t cách nghiêm túc không được sao mà cứ nhá» nà y nhá» kia. Em ghét ai lên mặt ngưá»i lá»›n vá»›i em lắm.
- Anh lại thÃch gá»i em là nhá» hÆ¡n. Bao giỠăn sinh nháºt đây lá»›n?
- Em không đùa à . - Thoi TÆ¡ lưá»m.
- Chứ gá»i là gì, không chịu nhá» thì anh gá»i lá»›n chứ sao?
- Ngưá»i ta tên Thoi TÆ¡. Nguyá»…n thị Thoi TÆ¡ đà ng hoà ng.
Cô bé vênh mặt, hất máy tóc dà i qua bên vai áo tÃm.
Thẩm cưá»i :
- à có cái tên đẹp khoe hoà i. Hồi đó còn Ä‘i há»c, má»—i khi thầy giáo gá»i tên em lên trả bà i, chắc em vừa Ä‘i vừa ngúng nguẩy như má»™t cái thoi tÆ¡ trong máy dệt, phải không?
- Không.
- Không là sao?
- Không là .... không them nói chuyện với anh nữa chứ sao.
Thẩm cưá»i giòn :
- Trong nhà nà y chỉ có hai đứa, em không thèm nói chuyện với anh thì nói chuyện với ai?
- Em nói chuyện một mình.
- Nói chuyện má»™t mình, ngưá»i ta sẽ nói em khùng.
- Cũng được.
- Con gái mà khùng thì chẳng ai thèm lấy, em ở váºy suốt Ä‘á»i. Em sẽ già , rồi em sẽ chết, chết như váºy em sẽ là con ma khùng.
- Kệ ngưá»i ta.
- Nhưng anh không nỡ nhẫn tâm để em như váºy.
- Cám ơn lòng tối của anh. Thôi, đưa chén đây em bới cơm nữa cho, lần nà y nữa thôi, lần sau anh bới lấy và em sẽ bắt đầu không nói chuyện với anh.
Thẩm cưá»i cưá»i, đưa chén cho Thoi TÆ¡. Cô bá»›i cho Thẩm má»™t chén cÆ¡m đầy. Thoi TÆ¡ chá»›p mắt nói :
- Bá»›i cho anh má»™t chén bằng hai, anh ăn no tá»›i chiá»u luôn. Chiá»u nay em sẽ không ăn cÆ¡m chung vá»›i anh nữa đâu.
Thẩm giả bá»™ há»i.
- Chiá»u nay em Ä‘i ăn đám giá»— ở nhà bạn à ?
- Xì.
Và Thoi Tơ bắt đầu không thèm nói chuyện với Thẩm nữa.
Cô lặng lẽ ngồi ăn cÆ¡m, ăn nhá» nhẹ như con mèo mướp vẫn thưá»ng quanh quẩn vá»›i Thoi TÆ¡. Không khà oi bức cá»§a bữa trưa đột nhiên lắng lại trong sá»± im lặng khó chịu. Trá»i hình như không có gió, Thẩm nhìn những sợi tóc mai cá»§a Thoi TÆ¡ ướt mồ hôi, gương mặt cô á»ng đỠtrong cái nóng ngá»™t ngạt.
- Trá»i nóng quá Ä‘i mất, để anh tìm cái quạt. Anh thay trá»i là m gió, quạt cho em, nghen.
Thoi Tơ là m thinh. Thẩm lên gác lấy cái quạt giấy mang xuống, nhưng bà n ăn trống không, khiến Thẩm ngẩn ngơ.
Thẩm đà nh ngồi ăn má»™t mình. Nhón lấy má»™t cây tăm, Thẩm vừa xỉa răng vừa Ä‘i ra phÃa sau nhà . Thoi TÆ¡ Ä‘ang ngồi dưới góc cây cóc, nhìn ra mặt sông vá»›i dáng ngồi lặng lẽ và gương mặt buồn rưá»i rượi. Thẩm Ä‘i đến bên cạnh hắng giá»ng nói :
- Ủa, bá»™ em giáºn anh tháºt à ?
Chợt Thẩm thấy đôi vai Thoi TÆ¡ run rẩy, cô cắn môi cố giấu má»™t cÆ¡n xúc động, nhưng đôi mắt đã nhòa lệ. Thẩm bối rối tháºt sá»± và anh luống cuống trước đôi tay thừa thãi cá»§a mình. Quả tháºt, chưa bao giá» Thẩm thấy Thoi TÆ¡ khóc như váºy.
Thẩm há»i rất ngây ngô :
- Sao em lại khóc?
- Anh Ä‘i chá»— khác Ä‘i, mặc kệ ngưá»i ta. - Thoi TÆ¡ giáºn dữ nói.
- Trưa nắng như thế nà y chỉ có cây cóc già là có bóng mát thì anh phải đi đâu bây gi�
- Anh đi ra ngoà i bỠsông mà đứng, hay là .... nhảy xuống sông cũng được.
Thẩm tức cưá»i :
- Ãể là m gì?
- Cho cá lòng tong, tôm tép nó rỉa anh không còn miếng thịt nà o cho bõ ghét.
- A, nhá» ghét anh tháºm tệ phải không?
- Em thù anh, em tức anh, em muốn.... ăn tươi nuốt sống anh. Tại sao anh cứ trêu chá»c em hoà i váºy, là m như ngưá»i ta còn là con nÃt không bằng.
- Trong nhà nà y chỉ có hai đứa, không chá»c em thì anh biết chá»c ai bây giá»?
Nghe thế, Thoi TÆ¡ báºt cưá»i. Cô vừa cưá»i vừa lau vá»™i những giá»t nước mắt.
- Quá»· bắt anh Ä‘i, chá»c cho ngưá»i ta khóc đã rồi chá»c cho ngưá»i ta cưá»i. Sao anh ăn ở nhẫn tâm, độc ác quá váºy. Bá»™ anh không sợ chết mà không nhắm mắt được sao chứ?
- Ủa chÆ¡i má»™t chút sao em lại mắng má» anh nhiá»u thế?
Và Thẩm leo tuốt lên cây cóc già đang mùa trái rá»™ tìm hái cho Thoi TÆ¡ những trái cóc chÃn và ng lưá»m mà cô ưa thÃch, coi như quà tặng để giảng hòa. Ừ mấy ngà y nay, ngưá»i mua cóc quen cá»§a Thoi TÆ¡ ngoà i chợ chưa và o hái cóc, tối nay thế nà o cóc chÃn cÅ©ng rụng đầy, vì và o con nước lá»›n, giữa khuya vá» sáng, gió sẽ thổi mạnh.
Từ trên cao, Thẩm nói vá»ng xuống :
- Nè nhá» Æ¡i, anh sẽ thẩy cóc chÃn xuống tha hồ mà núm đấy nhé. Hai bà n tay cá»§a nhỠđâu rồi?
- Hai bà n tay cá»§a em nhá» xÃu không núm cóc được đâu.
- Váºy thì em chạy vá» nhà lấy chiếc nón lá ra mà hứng, đâu có khó gì?
- Anh chỠem một chút.
Thẩm ngồi má»™t cách an toà n trên cái chảng ba và ăn thá» má»™t trái cóc chÃn và ng. Không được ngá»t lắm. Con gái thưá»ng thÃch những trái cây vừa chua vừa ngá»t. Thoi TÆ¡ sẽ thÃch chà vá»›i những trái cóc Thẩm hái.
Thoi TÆ¡ từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm chiếc nón lá. Cô đứng dưới gốc cây nhìn lên gương mặt đỠá»ng vì nắng.
Thoi TÆ¡ vừa cưá»i vừa nói :
- Anh thẩy nhè nhẹ thôi, thẩy mạnh quá hư chiếc nón lá của em à .
- Nếu hư, anh Ä‘á»n cho cái khác, lo gì.
- Ừa bao lần anh là m hư cá»§a em nhiá»u món đồ, anh cÅ©ng hứa Ä‘á»n, nhưng có bao giá» anh Ä‘á»n đâu. Anh là vua hứa.... lèo.
Thẩm cưá»i :
- Mấy lần trước anh quên, lần nà y anh sẽ nhớ.
- Thôi, em không dám tin đâu, anh cứ thẩy nhè nhẹ cho em nhá».
- Váºy thì em hứng nhé.
Thoi TÆ¡ cầm ngá»a chiếc nón lá, Thẩm vừa định ném trái cóc và ng xuống, Thoi TÆ¡ bá»—ng la lên :
- Trá»i Æ¡i, anh có bị cáºn thị không đấy, anh phải thẩy và o chiếc nón lá chứ đừng thảy trúng đầu em nhé.
- Yên chÃ.
Và má»—i lần Thẩm thảy má»™t trái cóc rÆ¡i bịch và o chiếc nón lá, Thẩm Ä‘á»u thấy Thoi TÆ¡ nhắm mắt, rút vai và .... lè lưỡi như con rắn mối. Cô bé nhắm mắt lại vì không dám nhìn trái cóc từ trên cao rÆ¡i xuống, sợ.... trúng đầu.
- Một chục trái, đủ cho nhỠăn chưa?
- Ãá»§ rồi, bá»™ anh bắt em ăn cóc chÃn trừ cÆ¡m sao chứ.
- Ä‚n cóc chÃn giải cảm cúm, em đừng lo. Không thấy mấy lần anh bị cảm, cÅ©ng Ä‘á»u ăn cả chục trái cóc đó sao?
- Anh nói xạo mà không sợ bị vẹo lỗ mũi à ?
Thẩm cưá»i, từ từ leo xuống. Những trái cóc chÃn và ng nằm yên trong chiếc nón lá cá»§a Thoi TÆ¡. Chiếc nón lá rất dá»… thương vá»›i cái quai nón mà u xanh da trá»i. Hai ngưá»i ngồi trong bóng mát, hướng ra mặt sông. Mái tóc dà i cá»§a Thoi TÆ¡ bị gió cuốn bay, dạt và o má»™t bên mặt Thẩm, anh nghe má»™t mùi hương dịu dà ng từ những sợi tóc Ä‘en má»m như nhung ấy.
Vừa ăn cóc, Thẩm vừa há»i :
- Sao hôm nay vẫn không thấy bà gì ngoà i chợ và o hái cóc chÃn?
- Chắc bà ấy báºn công việc, chưa và o được.
- Cóc chÃn đầy trên cây, không hái kịp nó sẽ rụng hết.
- Chắc chiá»u nay bà ấy và o.
- Cóc ngá»t không Thoi TÆ¡?
- Ngá»t ngá»t, chua chua.
- Thiếu chén muối ớt thiệt cay.
- Anh ăn cóc nhanh quá là m sao em đâm muối á»›t cho kịp? - Thoi TÆ¡ cưá»i.
Bỗng dưng Thoi Tơ trầm ngâm nhìn ra mặt sông bao la.
GiỠnà y nước lớn đầy, đang lững lỠmang phù sa vỠđồng ruộng.
- Tại sao tiếng sóng lúc nà o nghe cÅ©ng buồn hết váºy anh?
Câu há»i bất ngá» cá»§a cô gái là m Thẩm khó trả lá»i. Thoi TÆ¡ thưá»ng hay có những câu há»i bất ngá» là m Thẩm lúng túng như váºy.
- Æ .... tại vì tiếng sóng không buồn thì đâu còn là tiếng sóng nữa.
- Tiếng sóng có phải là tâm sự của dòng sông không?
- Hình như là ....
- Anh lúc nà o cÅ©ng hình nhứ, em thÃch anh nói rõ rà ng cÆ¡.
- Váºy thì anh chịu.
- Anh không biết đâu, những đêm khuya, em thưá»ng lắng nghe tiếng sóng vá»— và o bỠđá, em cố tìm hiểu xem tiếng sóng nói lên Ä‘iá»u gì.
- Thế em có hiểu được tiếng sóng nói lên Ä‘iá»u gì không?
- Không.
- Ãó là những tiếng sông thở dà i cá»§a dòng sông?
- Váºy khi nà o sông thở ngắn? - Thoi TÆ¡ chá»›p mắt há»i.
- Khi nà o em vui thì dòng sông thở ngắn, khi nà o em buồn thì dòng sông thở dà i. Dòng sông vui hay buồn cùng vá»›i con ngưá»i ở bên cạnh nó đấy.
- Anh thÃch dòng sông nà y không?
- ThÃch nhưng mà sợ.
- Sao váºy?
- Ngà y nhỠanh bị chết hụt một lần bây giỠnhớ lại còn ớn xương sống.
- Em thì chẳng sợ đâu. Dòng sông vá»›i em giống như má»™t ngưá»i bạn. Em thưá»ng ngồi tâm sá»± vá»›i dòng sông đấy.
Thẩm cưá»i :
- Em tâm sá»± Ä‘iá»u gì đấy, có thể nói cho anh nghe được không?
- Không bao giá».
- Em cÅ©ng bà máºt như dòng sông nà y váºy. - Thẩm nói.
Thoi TÆ¡ cưá»i nhìn Thẩm :
- Em mà bà máºt gì đâu?
- Con gái thưá»ng bà hiểm lắm, nhất là Thoi TÆ¡ lại cà ng bà hiểm hÆ¡n.
- Em như cánh hoa lưu ly trôi nổi trên dòng nước thì có. Anh biết hoa lưu ly không?
- Không.
- Anh có nghe nói tên hoa lưu ly bao giỠchưa?
- Có.
- Em là cánh hoa lưu ly đấy. - Thoi TÆ¡ cưá»i.
- Nhưng nó ra là m sao mới được chú?
- Anh thấy bất cứ cánh hoa gì mà u tÃm buồn, trôi trên dòng sông, thì đó chÃnh là hoa lưu ly đấy.
Thẩm lắc đầu :
- Em nói khó hiểu quá. Thiếu gì hoa mà u tÃm anh thấy trôi trên mặt sông?
- Một ngà y nà o đó anh sẽ hiểu.
Thẩm ném cái há»™t cóc râu ria ra mặt sông. Nó bay vèo trước mắt, và rÆ¡i mất tăm trong ánh nắng chói gắt. Tiếng mấy con chim hót lÃu lo đâu đó trên các vòm cây. Thoi TÆ¡ kéo mái tóc bay tung cá»§a mình vỠđể há» qua vai. Không hiểu sao Thoi TÆ¡ ngượng ngùng nói :
- Thôi, anh ngồi đây mà ngắm dòng sông, em phải đi giặt đồ phơi cho kịp nắng.
Nói xong Thoi Tơ đi như chạy và o nhà .
Xem tiếp chương 2
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

06-09-2008, 08:50 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Ná»a đêm trá»i bá»—ng đổ cÆ¡n mưa lá»›n. Gió thổi à o à o qua các vòm cây và là m căn nhà rung lên từng hồi. Thẩm thức dáºy đóng cá»a sổ cho mưa đừng tạt và o phòng. Anh nghe tiếng sóng sông Tiá»n quáºt và o bỠđá tháºt dữ dá»™i. Rất may, buổi chiá»u bà mua cóc đã và o hái cóc chÃn trên cây, chở cả má»™t xe ba gác mang ra chợ. Nếu không, gặp mưa gió như thế nà y, cóc sẽ rụng và ng mặt đất.
Thẩm biết không thể ngá»§ lại được nên báºt đèn ôn bà i. Mưa lá»›n quá, tiếng nước chảy à o à o, và những giá»t mưa nặng đánh lốp bốp trên mái tôn. Căn gác nhá» ban ngà y nóng bức là thế mà bây giá» trà n ngáºp hÆ¡i lạnh.
Dưới nhà , Thoi TÆ¡ cÅ©ng đã thức giấc từ lúc cÆ¡n mưa áºp xuống. Mưa đêm bao giá» cÅ©ng buồn. Thoi TÆ¡ nằm trong mùng, kéo má»n trùm kÃn và lắng nghe tiếng sóng đánh ì ầm và o bỠđá bên hông nhà . Tiếng sóng nghe dữ dá»™i và đầy Ä‘e dá»a. Thỉnh thoảng ngôi nhà rung lên vì gió lá»›n thổi qua. Thoi TÆ¡ sợ má»™t tráºn bão Ä‘i qua đây và nghÄ© tá»›i ba má cô Ä‘ang giữ đáy ngoà i cá»a sông.
Thấy đèn trên gác báºt sáng, Thoi TÆ¡ chồm dáºy, cô ra cầu há»i vá»ng lên :
- Anh Thẩm cÅ©ng thức dáºy rồi à ?
- Mưa gió thế nà y mà là m sao ngá»§ được, anh thức há»c bà i.
- Em lên chơi được không?
- Em ngủ đi, còn sớm lắm, mai còn phải ra chợ.
- Em không ngủ được đâu, nằm dưới nhà buồn quá, em muốn lên gác nói chuyện với anh cho vui.
Thẩm cưá»i :
- Nếu dưới nhà em sợ ma thì lên đây.
Thoi TÆ¡ đặt bước chân cá»§a mình lên những báºc cầu thang. Cô nghe những báºc thang gá»— rung lên mà bình thưá»ng Thoi TÆ¡ không bao giỠđể ý.
- Eo ơi, căn gác của anh sao lạnh ghê gớm thế?
Thoi TÆ¡ kêu lên khi bắt gặp hÆ¡i lạnh trà n đầy trên căn gác nhá». Thẩm cưá»i :
- Mai mốt anh sẽ đặt trên nà y cái lò sưởi để khi em khá»i phải kêu.
- Sao căn gác ban ngà y nóng mà ban đêm thì lạnh?
- Tại thá»i tiết thay đổi đấy cô bé Æ¡i.
- Ngưá»i ở trên căn gác nà y chắc cÅ©ng thay đổi bất thưá»ng lắm.
- Anh thưá»ng bị cháºp Ä‘iện đấy, hãy cảnh giác Ä‘i nhá».
Thoi TÆ¡ ngồi xuống bên cạnh đống sách vở bừa bải, lưng cô dá»±a và o tưá»ng, hai tay ôm lấy ngá»±c vì lạnh.
- Em lo quá.
- Lo gì?
- Giá» nà y không biết ba má ngoà i cá»a biển ra sao, đã gần hết con nước rồi.
- Chắc là .... không sao đâu.
- Em mong ba má vá» ghê nÆ¡i. Ngà y mai không thấy ba má vá», chắc em phải Ä‘i nhá» ghe cá»§a ngưá»i quen ra cá»a biển quá.
- Nếu hết con nước thế nà o hai bác cÅ©ng vá», em ra ngoà i đó là m gì cho.... nguy hiểm.
Thoi TÆ¡ cưá»i :
- Em ra ngoà i cá»a biển y như Ä‘i chợ hà ng ngà y. Có anh chưa biết cá»a biển bao giá» nên má»›i sợ.
- Con gái không nên liá»u lÄ©nh.
- Em lại thÃch như thế, em ghét con gái lúc nà o cÅ©ng nhá» nhẹ, đụng tá»›i cái gì cÅ©ng sợ.
- Nếu em đi chắc anh phải ra ngoà i quán ăn cơm, hay phải tới nhà thằng bạn ăn chực quá.
Thoi Tơ nhăn mặt :
- Thôi, như váºy là không được đâu, anh phải táºp nấu cÆ¡m, để sau nà y còn phục vụ cho vợ nữa chứ.
- Anh không.... lấy vợ.
- Xì, anh nói chuyện vui ghê nơi.
- Bộ em không tin à ?
- Ai mà tin anh cho nổi.
Thẩm gấp sách lại, anh vẽ ngón tay trên mặt bà n há»c thà nh những vòng tròn vô nghÄ©a. Thoi TÆ¡ ngồi đó, co ro như má»™t con mèo sợ rét. Dưới ánh đèn, đôi mắt cá»§a cô bé trông tháºt to, nhìn Thẩm như trách móc, giáºn dá»—i và tháºt buồn.
Thoi Tơ nói :
- Váºy thì chắc em không Ä‘i đâu.
- Æ , thế nà o hai bác cÅ©ng vá». Chuyến nà y chắc được nhiá»u cá.
- Em cÅ©ng rất mong như váºy.
Ba má cá»§a Thoi TÆ¡ sống vá»›i nghỠđáy đã mấy chục năm, đó là cái nghá» truyá»n thống cá»§a xóm Ãáy nà y. Có ngưá»i là m nghỠđáy đã phất lên và già u có, chỉ mình ba má Thoi TÆ¡ còn nghèo. Má»™t và i chuyến đáy trúng, bán được nhiá»u tiá»n cÅ©ng để trang trải bá»›t nợ nần rồi đâu cÅ©ng lại và o đó. Thoi TÆ¡ là má»™t cô bé há»c giá»i, chịu khó, thông minh, những năm còn Ä‘i há»c Thẩm đã kèm cho Thoi TÆ¡ và anh nháºn thấy Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên do hoà n cảnh, Thoi TÆ¡ không thể tiếp tục há»c nữa mà phải ra chợ phụ vá»›i ba má lo kinh tế gia đình. Ngà y nghỉ há»c Thoi TÆ¡ rất buồn, nhưng cô chấp nháºn đó như má»™t số pháºn.
Nhiá»u lúc Thẩm nghÄ© rồi cuá»™c Ä‘á»i sẽ đưa Thoi TÆ¡ Ä‘i đến đâu. Má»™t cô gái xinh đẹp, thông minh và đơn độc trong ngôi nhà vắng lặng bên cạnh dòng sông lúc nà o cÅ©ng có những âm thanh sôi động cá»§a sóng gió.
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
- Nghĩ vỠem.
- Anh chỉ xạo thôi, có bao giỠanh nghĩ vỠem đâu?
- Sao em có vẻ.... mất lòng tin vá»›i anh như váºy, hả Thoi TÆ¡? - Thẩm há»i.
- Anh nên há»i anh, chứ sao lại há»i em.
- Anh có cảm tưởng hình như em giáºn anh Ä‘iá»u gì mà không chịu nói ra, đúng không?
Thoi Tơ lắc đầu :
- Em chẳng giáºn anh Ä‘iá»u gì cả.
- Nếu giáºn anh mà không nói thì anh.... cho giáºn luôn.
Thoi TÆ¡ cắn môi, cô quay mặt Ä‘i. Thẩm nhìn thấy mái tóc má»m cá»§a Thoi TÆ¡ thả trên lưng áo như má»™t dòng suối Ä‘en huyá»n, óng ả. CÆ¡n mưa đã đằm thắm trở lại, gió cÅ©ng hết cái thá»i cuồng bạo cá»§a nó, tiếng sóng ngoà i sông chỉ còn nghe má»™t âm Ä‘iệu thì thầm vang nhẹ như má»™t tiếng thở dà i.
- Mấy cô bạn của anh sao lúc nà y không thấy tới chơi?
- Há» báºn há»c thi cả rồi.
- Anh có buồn không?
- Má»i chuyện vá»›i anh Ä‘á»u bình thưá»ng nhưng sao em lại há»i anh như váºy? - Thẩm ngạc nhiên.
- Em vui miệng há»i thế thôi. Sống không có bạn thì cÅ©ng buồn, như em váºy.
- Chứ mấy ngưá»i bạn trai cá»§a em đâu rồi, sao lâu nay không thấy tá»›i hái cóc?
- Bạn hồi nà o đâu, mấy thằng nhóc đó đâu phải là bạn của em.
Thẩm cưá»i thầm, đó là anh nói mỉa Thoi TÆ¡. Bởi vì trong xóm, Thoi TÆ¡ chÆ¡i thân vá»›i mấy đứa con trai há»c tiểu há»c. Những chú nhóc nà y thưá»ng kéo qua leo hái cóc chÃn và đùa nghịch như quá»· sứ. Hái cóc chÃn đã Ä‘á»i, những chú nhóc còn tắm sông, Ä‘uổi bắt nhau, la hét đến nhức lá»— tai là m Thẩm ôn bà i không được nên anh rất hầm.
Thẩm nheo mắt, chá»c Thoi TÆ¡ :
- Kể ra chÆ¡i vá»›i con nÃt cÅ©ng vui.
Thoi Tơ nổi sùng :
- Bộ hồi nhỠanh không như tụi nhóc à , sợ anh còn nghịch hơn mấy đứa đó nữa chứ.
- Thôi bá» qua Ä‘i, không lẽ ná»a đêm thức dáºy, anh và em gây lá»™n. - Thẩm cưá»i.
- Nói chuyện vá»›i anh tức quá trá»i.
- Ai biểu lên đây là m chi.
Thoi TÆ¡ đứng báºt dáºy, không thèm nhìn Thẩm, cô xuống cầu thang. Bao giá» cÅ©ng thế, chấm dứt câu chuyện giữa Thẩm và Thoi TÆ¡ là má»™t cuá»™c giáºn há»n, có khi kéo dà i cả tuần lá»… mà nguyên nhân là do Thẩm. Thế rồi anh tìm cách là m hòa, chá»c cho Thoi TÆ¡ cưá»i và quên giáºn. Không hiểu sao Thẩm lại thÃch chá»c cho Thoi TÆ¡ giáºn như thế không biết, có lẽ anh sợ nhìn thấy Thoi TÆ¡ ngồi trầm lặng má»™t mình vá»›i đôi mắt buồn nhìn ra con sông dâng nước. Ở đó Thoi TÆ¡ Ä‘ang theo dõi những cánh hoa lưu ly mà u tÃm biết cá»§a mình, nó trôi dáºt dá» trên sóng và không biết Ä‘i vỠđâu. Hoa lưu ly là gì, đến bây giá» Thẩm cÅ©ng không biết hoa lưu ly ra là m sao.
Thoi TÆ¡ chui và o mùng nằm, nhưng cô không tà i nà o ngá»§ được nữa. Cô kéo má»n trùm kÃn từ đầu đến chân, má»™t lúc ngá»™p thở, Thoi TÆ¡ tung má»n ra và bắt gặp hÆ¡i lạnh Ä‘ang còn đầy trong căn phòng nhá». Ãêm khuya lắm, cÆ¡n mưa hứa hẹn sẽ kéo dà i tá»›i sáng. Thoi TÆ¡ giáºn Thẩm ghê gá»›m và muốn khóc quá chừng.
Thẩm đứng trên đầu cầu thang gá»i vá»ng xuống :
- Sao lại bá» xuống dưới váºy nhá»?
Thoi TÆ¡ là m thinh. Thẩm cưá»i :
- Bá»™ giáºn anh tháºt à ?
Thoi TÆ¡ không thèm trả lá»i. Cô nhắm mắt lại và bịt luôn cả hai lá»— tai để đừng nghe tiếng cá»§a Thẩm nói. Có lẽ Thẩm cÅ©ng bá» Ä‘i, anh trở lại bà n há»c cá»§a mình và ôn bà i nên Thoi TÆ¡ thấy cả má»™t khoảng không gian im lặng bao trùm lấy cô. Thoi TÆ¡ nhắm mắt, nhưng lạ chưa, cô không khóc, mà nước mắt cứ lăn ra hai dòng rÆ¡i trên gò má.
CÆ¡n mưa đã dứt từ lúc nà o Thẩm không hay biết, khi anh giá»±t mình thức dáºy thì còn mưá»i lăm phút nữa là tá»›i giá» và o há»c. Thẩm chỉ còn kịp quÆ¡ và i cuốn táºp sau khi đánh răng rá»a mặt rồi phóng nhanh xuống nhà . Thoi TÆ¡ đã ra chợ từ sá»›m, Thẩm thấy trên bà n ăn có má»™t đĩa cÆ¡m chiên trứng và chén nước mắm tá»i á»›t. Cạnh đó là mảnh giấy há»c trò viết vá»™i, chữ cá»§a Thoi TÆ¡ :
- “Anh Thẩm Æ¡i, em phải ra chợ sá»›m, thấy anh ngá»§ ngon nên không kêu anh dáºy.
Hôm nay không còn đồ ăn gì ăn ngoà i cÆ¡m nguá»™i em chiên vá»›i trứng, anh thức dáºy ăn sáng rồi Ä‘i há»c. Trưa em vá» sá»›m sẽ nấu cÆ¡m cho anh ăn, anh nhá»› đừng Ä‘i ăn tiệm hay Ä‘i.... ăn chá»±c nhà bạn bè nhé!â€
Thẩm viết vá»™i mấy dòng phÃa dưới bức thư :
“Nhá» Æ¡i, anh bị nhá» giáºn hồi đêm qua, tức quá không há»c bà i được, lại ngá»§ quên nên sáng dáºy trá»…. Không kịp ăn đĩa cÆ¡m chiên cá»§a nhỠđâu, dù biết rằng rất ngon. Anh chỉ còn mưá»i lăm phút đạp xe tá»›i trưá»ng. Váºy nhá» vá» nhá»› ăn.... chén cÆ¡m chiên giùm anhâ€.
Thẩm dẫn chiếc xe đạp cÅ© cá»§a mình ra, khóa cá»a nhà rồi vá»™i vã phóng xe Ä‘i. CÆ¡n mưa đêm còn để lại má»™t không khà ẩm ướt cho buổi sáng. Hà ng cây trên đưá»ng Ä‘i được cÆ¡n mưa tắm gá»™i sạch sẽ và hình như có rất nhiá»u lá non má»›i thay cho những chiếc già cổi má»›i rụng. Thẩm đạp xe qua cầu Quay, mấy cuốn sách và táºp kẹp bên tay trái, dòng sông chảy dưới chân cầu má»™t mà u nước ngần đục và dáºp dá»nh những đáp lục bình xanh mướt. Dòng sông buổi sáng tháºt hiá»n hoà , những con sóng lượn lá» như chưa bao giá» biết giáºn dữ. Hai bên bá» san sát ghe thuyá»n và những chiếc đò máy chá» chuyến Ä‘i. Vẫn những quang cảnh quen thuá»™c ấy Ä‘áºp và o mắt Thẩm và những cÆ¡n gió thổi đùa qua mặt sông mang theo cái mùi ahương đặc biệt cá»§a tỉnh lỵ mà Thẩm không phân tÃch nổi. Có thể đó là mùi phù sa, mùi cá biển, mùi xà o nấu cá»§a những ngôi nhà ven sông, mùi cây lá ẩm đục bốc lên từ chân cầu, mùi chợ búa, phố xá....
Bất ngá» Thẩm gặp má»™t dáng ngưá»i quen thuá»™c, mái tóc dà i thả xuống lưng áo.
Chiếc áo dà i trắng, quần trắng như bay múa trong không gian. Thẩm đạp xe nhanh theo, gần tá»›i Thẳm gá»i lá»›n :
- Huyá»n, Huyá»n....
Cô gái quay lại, ngạc nhiên :
- Anh Thẳm Ä‘i há»c trá»… thế?
- Thế em Ä‘i há»c thì sá»›m chắc? - Thẩm cưá»i.
- Ngưá»i ta có lý do.
- Con gái thì chuyện gì cÅ©ng có lý do được. Anh biết chắc hồi đêm em gạo bà i khuya nên sáng dáºy muá»™n, đúng không?
- Rất tiếc anh Ä‘oán sai ngà n dặm rồi. Ãêm qua mưa khuya, mát trá»i quá em ngá»§ quên tá»›i sáng.
Huyá»n cưá»i khúc khÃch. Bây giá» hai ngưá»i đạp xe song song nhau. Huyá»n há»i :
- Anh Ä‘i há»c trá»… chắc cÅ©ng có lý do phải không?
- Dĩ nhiên, đêm qua anh gạo bà i khuya.
- Hèn chi thấy mắt anh thâm quầng.
Thẩm giáºt mình, không biết đôi mắt anh có “thâm quầng†đúng như lá»i Huyá»n nói hay không. Có khi cô bé hù anh chăng? Huyá»n há»c dưới Thẳm má»™t lá»›p, anh quen Huyá»n trong má»™t buổi Ä‘i “dã ngoại†qua bên kia sông, lúc ấy Huyá»n má»›i từ Lê Ngá»c Hân chuyển qua, sát nháºp vá»›i trưá»ng Nguyá»…n Ãình Chiểu thà nh trưá»ng nam lẫn nữ. Huyá»n có chiếc răng khểnh và hay cưá»i, hình như là để khoe chiếc răng khểnh duyên dáng cá»§a mình.
Hôm ấy Huyá»n rất thÃch má»™t chùm máºn sá»c trên cao mà không cách nà o hái được.
Huyá»n nhảy nhảy như con chim, ý chừng để vá»›i tay hái chùm máºn, nhưng là m sao được, chùm máºn vẫn còn cách hai bà n tay chá»›i vá»›i cá»§a Huyá»n cả thước. Thế là trong nhóm bạn trai Thẩm là ngưá»i đầu tiên có sáng kiến leo lên vai Tân để là m má»™t cái móc nhân tạo, móc được chùm máºn sá»c chÃn cho Huyá»n. Cô bé cầm chùm máºn cảm động chá»›p đôi mắt to Ä‘en như mắt chim và nh khuyên. Sau hôm ấy Thẩm và Huyá»n thân nhau. Như váºy đến hôm nay là đã ba năm đằng đẳng.
Thẩm nhìn Huyá»n há»i :
- Sao mấy hôm nay em không ghé nhà chơi?
- Nhà nà o? - Huyá»n cưá»i.
- Nhà trỠcủa anh chứ nhà nà o.
- Thôi, em sợ lắm.
- Sợ gì?
- Ãôi mắt con bé chá»§ nhà , nó nhìn em sao mà dá»… sợ thế không biết.
- Ngưá»i ta hiá»n khô, còn nhìn em là tá»± nhiên thôi. Xinh xắn như em ai mà không muốn nhìn, đến anh còn phải nhìn em không biết chán nữa kia.
Huyá»n dà i môi :
- Thôi, không dám đâu, anh đừng có xạo.
- Cả tuần nay để dà nh mấy trái cóc chÃn cho em.... trên cây, em không tá»›i, bà bán cóc ngoà i chợ hôm qua vô mua hết rồi. Bây giá» trên cây chỉ còn trái xanh thôi.
- Cám ơn lòng tốt của anh.
- Chiá»u nay em tá»›i chÆ¡i nhé?
- Không biết có báºn gì không nữa, em hay báºn bất tá» lắm. A, chiá»u nay còn má»™t thau đồ phải giặt, em cứ ngâm quần áo trong thau hoà i bà già la chết.
- Giặt mưá»i lăm phút là xong, có gì đâu mà báºn.
- Em còn há»c bà i nữa chứ bá»™.
- Bá»™ anh không há»c sao.
- Anh khác, em khác. Anh thông minh há»c Ãt biết nhiá»u, em khá» khạo, há»c nhiá»u biết Ãt nên em phải lo thân em. Hồn ai nấy giữ bạn Æ¡i.
Thẩm cưá»i :
- Yếu môn nà o anh sẽ tới nhà .... kèm cho.
Huyá»n thè lưỡi :
- Thà dốt ráng chịu chớ không dám nhỠanh tới nhà kèm đâu. Bà già khó lắm.
- Hay là em tá»›i nhà anh há»c váºy.
- Lại cà ng không được, em ra khá»i nhà là có “ăng ten†cá»§a bà già theo ngay.
- Váºy thì là m sao.
- Em đâu có biết là m sao.
- Hồi hôm qua mưa buồn quá, không biết trong cơn mưa em là m gì?
- Ãã nói là em ngá»§.
- Sao lại ngủ?
- Chứ em là m gì, anh há»i kỳ cục chưa - Huyá»n cưá»i tá»§m tỉm.
- Như váºy là em vô tư quá - Thẩm than.
- Ừa, bà già vẫn bảo em là con bé chẳng biết lo xa, chẳng biết quan tâm má»™t chuyện gì. Bây giá» anh nói nữa, như váºy chắc là đúng.
- Hồi hôm anh thức dáºy giữa cÆ¡n mưa.
- Bộ anh thức hứng nước mưa hả?
- Thôi, không nói chuyện với em nữa - Thẩm chán ngán.
- Ừa, gần tá»›i trưá»ng rồi, anh đạp xe trước Ä‘i, không mấy con nhá» cùng lá»›p em thấy đấy.
- Nói tóm lại là chiá»u nay em không tá»›i sao?
- Không biết, để xem có rảnh không đã.
Thẩm đạp xe nhanh tá»›i trước, bá» xa Huyá»n má»™t cái ngã tư. Con đưá»ng ở Ä‘oạn nà y tháºt đẹp. CÆ¡n mưa như phá»§ má»™t mà u xanh toươi má»›i cho hai hà ng me chạy dà i. Hai hà ng me cổ thụ nà y không biết có từ Ä‘á»i nà o, nhưng khi Thẩm lên tỉnh há»c thì đã thấy chúng cao ngất ngưởng và thay lá má»—i mùa mưa tá»›i. Và o mùa hè, gió từ hướng sông thổi lên cuốn những chiếc lá me khô và ng má»ng manh bay tung trong gió, rÆ¡i lả tả trên hè đưá»ng tạo cho tỉnh lỵ má»™t vẻ nên thÆ¡ riêng biệt. Thẩm yêu tất cả những hà ng me má»c trên đưá»ng, chúng là m xanh ngát bầu trá»i và là m đẹp thêm cho những tà áo trắng há»c trò.
Hôm nay Huyá»n sao nhỉ? Con gái thưá»ng có những thay đổi bất thưá»ng. Không lẽ Huyá»n cÅ©ng giống như thá»i tiết đêm qua, giống như cÆ¡n mưa bay trên mặt sông. Thẩm nháºn thấy Huyá»n thay đổi và có vẻ dá»ng dưng.
Tá»›i trưá»ng Thẩm chưa kịp đưa xe và o bãi, từ má»™t góc sân Tân đã chạy tá»›i nói :
- Khá»i gởi xe Thẩm Æ¡i, hôm nay lá»›p mình nghỉ đột xuất vì thầy Ä‘au.
- Ãừng có xạo.
- Xạo gì, tao đang chỠmà y tới để xem có chương trình gì hay không, tao chẳng biết đi đâu cả.
Thẩm nhìn ra cổng trưá»ng, lắc đầu :
- Tao cũng chẳng có chương trình gì cả, cũng chẳng biết đi đâu.
- Hay là ra phố uống cà phê? - Tân đỠnghị.
- Ãói bụng gần chết mà uống cà phê.
- Váºy thì Ä‘i ăn sáng rồi uống cà phê - Tân cưá»i - Mà y khó tánh bá» xừ, không hiểu sao con Huyá»n nó thương mà y, cÅ©ng lạ.
Thẩm nhét mấy cuốn sách và o bụng, thụi cho Tân mấy cái và cưá»i nói :
- Tình yêu mà , ai biết đâu mà lưá»ng. Thôi Ä‘i ông tướng.
- Ãi đâu?
- Theo cái chương trình đột xuất của mà y, lên xe.
Thế là Tân nhảy lên xe cho Thẩm chở. Hai đứa trở ra cổng trưá»ng thì bất ngá» gặp Huyá»n Ä‘ang đạp xe và o. Thẩm giả vá» không thấy, mặc cho Tân cấu và o sau lưng Thẩm Ä‘au Ä‘iếng.
- Chà ng không thấy nà ng hả? - Tân há»i.
- Nà ng nà o?
- Mắt mà y cáºn thị mấy độ? Nhá» Huyá»n vừa má»›i chạy xe và o đó.
- Tao không thấy.... thiệt mà .
- Tại sao con gái má»—i ngà y nhìn thấy nó đổi khác ghê gá»›m. Nhá» Huyá»n hôm nay đẹp ghê mà y thấy không?
- Không.
Và Thẩm đạp xe như một cua rơ đang chạy nước rút là m Tân cũng ngạc nhiên không hiểu gì cả.
Xem tiếp chương 3
|

06-09-2008, 08:52 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Chiá»u hôm nay trá»i lại mưa. CÆ¡n mưa không lá»›n, chỉ lay bay những giá»t nhẹ, có lúc như bụi. Thẩm ngồi trên căn gác gá»— nhìn mưa bay trên mặt sông và cảm thấy hÆ¡i lạnh trà n và o phòng, đủ để lòng Thẩm trống trải, buồn bã. Thẩm rá»i bà n há»c tá»›i lấy cây đà n ghi ta cÅ© kỹ treo trên vách mang ra ngồi ở bên thá»m cá»a khẩy nhẹ những hợp âm buồn bã.
Thẩm nghêu ngao hát :
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Dà i tay em mấy thưở mắt xanh xao. Nghe lá thu mưa rÆ¡i mòn gót nhá». ÃÆ°á»ng dà i hun hút cho mắt thêm sâu....†Thoi TÆ¡ rất thÃch nghe bà i hát nà y, cô thưá»ng yêu cầu Thẩm hát má»—i khi rảnh rá»—i.
Mặc dù Thẩm hát không hay, nhưng Thẩm biết, trong những lúc buồn giá»ng hát cá»§a anh nghe cÅ©ng rất xúc động. Và rất nhiá»u lần, ngồi trên căn gác ngắm mưa bay trên mặt sông, nghe Thẩm hát bà i nà y Thoi TÆ¡ Ä‘á»u rÆ¡m rá»›m nước mắt. Thoi TÆ¡ là má»™t cô gái nhạy cảm, buồn má»™t chút xÃu, tá»§i thân má»™t chút xÃu cÅ©ng có thể khóc được, nhưng nhiá»u khi lại rất cứng đầu. Chiá»u nay Thoi TÆ¡ lại vá» muá»™n, và mưa như thế nà y thưá»ng đến tối Thoi TÆ¡ má»›i vá» tá»›i nhà .
CÆ¡n mưa là m cho mặt sông mù đục, xa thẳm vá»›i những bóng cây xanh lá» má» phÃa bên kia bá». Có má»™t chiếc ghe câu neo giữa dòng và ngưá»i đà n ông đội nón lá trùm áo mưa ngồi trước mÅ©i ghe mải mê câu cá quên cả cái lạnh. Hình ảnh đó Ä‘áºp và o mắt Thẩm như má»™t bức tranh buồn và đẹp, là m Thẩm cứ mê mải nhìn.
Bất ngá» có tiếng Ä‘áºp cá»a và tiếng gá»i lá»›n :
- Anh Thẩm ơi, anh Thẩm....
Thẩm buông cây đà n chạy xuống nhà . Trước mặt Thẩm là hai cô bạn gái cùng trưá»ng. Ãó là Huyá»n và Trúc, cả hai đèo nhau trên chiếc xe đạp mini mà u đỠquen thuá»™c cá»§a Huyá»n. Thấy Thẩm đứng nhìn mình, Huyá»n vừa cởi áo mưa vừa nói :
- Khách tá»›i không má»i và o nhà , cứ đứng nhìn là m như ngưá»i ta từ hà nh tinh khác má»›i rá»›t xuống váºy.
Trúc thúc nhẹ và o lưng Huyá»n cưá»i :
- Biết đâu anh thẩm nghÄ© mình là .... Thiên lôi vừa được ông trá»i sai xuống cÅ©ng nên.
- Thôi, má»i hai cô vô nhà . Tôi chẳng tưởng cái gì cả mà chỉ hÆ¡i bất ngá» má»™t chút xÃu thôi. - Thẩm nói.
- Sao lại bất ngá»? - Trúc há»i.
- Vì không ngá» chiá»u nay nhà lại được đón khách quý, lại là hai ngưá»i đẹp.
Huyá»n dà i giá»ng :
- Thôi đi ông ơi, đừng khéo nịnh.
- Lại đến và o lúc trá»i mưa nữa chứ, đúng là chuyện ngoà i sức tưởng tượng.
Trúc và Huyá»n ngó nhau cưá»i, cả hai máng áo mưa trên thà nh ghế và theo Thẩm lên gác. Huyá»n vừa bước lên những báºc thang, vừa lè lưỡi :
- Nhà gì mà tối mò.
- Tại chưa đốt đèn. - Thẩm nói.
- Tại sao chưa báºt đèn?
- Phải nói là chưa đốt đèn mới đúng vì hôm nay cúp điện.
Trúc cưá»i rúc rÃch :
- Ãã tối đâu mà đốt đèn, Huyá»n sao.... xà xá»n quá. Khách tá»›i nhà ngưá»i ta mà lên giá»ng bắt nạt chá»§.
- Con bé chá»§ nhà đâu rồi anh Thẩm? - Huyá»n há»i.
- Ở ngoà i chợ, chưa vá».
- May quá sá.
- Sao lại may? - Trúc há»i.
- Vì con bé ở nhà mình sẽ bị chiếu tướng. Ãôi mắt nó nhìn mình sao mà dá»… sợ, giống như mắt cá»p váºy.
- Thoi TÆ¡ hiá»n khô, Huyá»n toà n nói oan cho ngưá»i ta.
- NhỠđó mà hiá»n.
Không có đủ ghế cho cả ba cùng ngồi, nên Thẩm nhưá»ng cho Huyá»n và Trúc ngồi ghế, còn anh thì ngồi xuống chồng sách kê trên sà n gác.
- Anh Thẩm Ä‘ang là m gì váºy?
- Buồn nhìn mưa bay chứ biết là m gì. - Thẩm đáp.
- Ừa, sao cứ mưa hoà i. - Trúc chép miệng.
- Eo Æ¡i, sẵn có cây đà n, anh Thẩm hát má»™t bà i nghe Ä‘i. - Huyá»n yêu cầu.
- Ãúng rồi. - Trúc tán thà nh.
- Vừa má»›i hát xong, còn.... khan tiếng đây. - Thẩm cưá»i.
- Bá»™ anh Thẩm hét dưới mưa sao mà khan tiếng? - Trúc háy mắt há»i.
- Ừ, giáºn ngưá»i ta quá thì hét cho đỡ tức.
- Giáºn ai?
- Giáºn Huyá»n.
Huyá»n lè lưỡi :
- Huyá»n đâu có là m gì mà đến ná»—i anh phải hét trong cÆ¡n mưa váºy?
- Dạo nà y thấy Huyá»n bá»—ng dưng khác lạ.
- Khác là sao?
- Lừng khừng, dá»ng dưng thấy.... dá»… ghét.
- Sao không ghét cho ngưá»i ta nhá»? - Huyá»n cưá»i.
- Thôi Ä‘i, tá»›i đây không lẽ hai ngưá»i gây lá»™n. - Trúc nói.
- Ừ nhỉ, mình quên. - Huyá»n cưá»i.
- Thôi, anh Thẩm hát nghe đi, không hát tụi nà y sẽ bắt anh lên cây hái cóc ăn đấy. - Trúc nói.
- Thà leo cây trong trá»i mưa, chịu lạnh còn hÆ¡n phải hát.
- Trong hai, anh phải chá»n má»™t.
- Trá»i mưa ăn cóc ê răng thêm, thôi, anh Thẩm hát Ä‘i, bà i nà o mà anh thÃch nhất đấy.
- Ãó là Huyá»n yêu cầu à nghen. - Trúc háy mắt cưá»i.
- Thẩm miễn cưỡng cầm cây đà n ghi ta.
Huyá»n cưá»i cưá»i :
- Anh hát bà i “nhà tôi bên chiếc cầu soi nước†đi.
- Ừa, thì Bến Xuân.
Thẩm đã hát bà i nà y má»™t và i lần cùng Ä‘i picnic vá»›i Huyá»n và mấy ngưá»i bạn khác. Không ngá» Huyá»n đã yêu thÃch bà i hát nà y. Thẩm xúc động nhìn Huyá»n, nhưng cô đã nhìn ra sông, đôi mắt Ä‘en láy cá»§a Huyá»n như hướng cả và o những giá»t mưa lay bay ngoà i kia.
“Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước Em đến chơi một lần Bao lũ chim rừng, hợp đà n trên khắp Bến Xuân....†Thẩm hát dứt, Trúc khen :
- Hay quá trá»i.
- Anh Thẩm hát không hay bằng mấy lần trước. - Huyá»n nói.
- Huyá»n và Trúc tá»›i chÆ¡i, bá»™ hết chuyện nói sao cứ bắt chá»§ nhà phục vụ.... văn nghệ hoà i váºy? - Thẩm há»i.
- Tá»›i chÆ¡i, nhưng cÅ©ng có chuyện. - Trúc cưá»i.
- Chuyện gì?
- Huyá»n nói Ä‘i chứ! - Trúc giục.
- Từ từ, nhá» là m gì mà cuống lên váºy.
Thẩm đứng lên nói :
- Uống nước mưa nhé, nhà không có sẵn nước trà .
- Thôi khá»i - Trúc khoát tay - chút nữa Huyá»n má»i Thẩm Ä‘i ăn chè ngoà i bá» sông.
Trá»i Ä‘ang mưa mà uống nước mưa nữa chắc toà n thân đóng băng luôn.
Thẩm ngồi xuống chá»— cÅ©. Huyá»n nhìn anh cưá»i nói :
- Tụi nà y định nhá» anh Thẩm kèm há»c thêm đấy, sao hai đứa cảm thấy há»c cà ng ngà y cà ng.... xuống dốc.
- Sẵn sà ng. - Thẩm vui vẻ nói.
- Nhưng mà không phải ở nhà Huyá»n đâu, bà già khó lắm, có thể há»c tại nhà Trúc và o ba ngà y lẻ: ba, năm, bảy. ÃÆ°á»£c chứ?
- ÃÆ°á»£c.
- Có gì trở ngại cho biết nghen. - Trúc cưá»i.
- Không có gì trở ngại hết. - Thẩm đáp.
- Váºy khi nà o bắt đầu được?
- Tùy hai cô chứ, thầy giáo chỉ biết nghe lá»i há»c sinh thôi. Há»c sinh muốn là trá»i muốn. - Thẩm đùa.
- Váºy thứ ba tuần nà y bắt đầu, nhá» nghÄ© sao? - Trúc há»i Huyá»n.
- Tùy Trúc.
- Thì đồng ý, gá»›m, sao hôm nay nhá» dữ như bà chằng váºy?
- Hiá»n thì bị nhá» bắt nạt. - Trúc cưá»i.
- Gớm, ăn nói nghe khiêm nhượng chưa?
CÆ¡n mưa vẫn không dứt, nhưng cÅ©ng không lá»›n hÆ¡n. Tuy nhiên gió lạnh má»—i lúc má»—i nhiá»u hÆ¡n, dưá»ng như gió từ dưới mặt sông mù đục thổi lên, trà n ngáºp cả căn gác nhá».
Huyá»n ôm lấy ngá»±c kêu :
- Gớm, căn gác của anh Thẩm sao lạnh thế, lạnh như một căn phòng máy lạnh.
- Cần trùm má»n cho ấm không anh Thẩm Ä‘i lấy cho. - Trúc cưá»i nói.
- Trá»i lạnh, mưa lay bay như thế nà y Ä‘i dạo phố má»›i thú vị. - Thẩm nói.
- Chà , anh Thẩm nghệ sÄ© ghê nÆ¡i. - Trúc cưá»i.
- Nghệ sÄ© vá»›i cây đà n và má»™t cÆ¡n mưa. - Huyá»n trêu.
- Và má»™t căn gác lạnh nữa chứ. - Trúc cưá»i rúc rÃch.
Huyá»n bá»—ng há»i :
- Sáng nà y Thẩm nghỉ há»c phải không?
- Ông thầy bệnh đột xuất.
- Tân và Thẩm chạy Ä‘i đâu mà như ma Ä‘uổi thế, suýt đụng ngưá»i ta ngoà i cổng trưá»ng.
- Ãi uống cà phê.
- Con trai thiệt sướng, nghỉ há»c thì Ä‘i chÆ¡i, Ä‘i dạo phố, Ä‘i và o quán uống cà phê.
Còn con gái nếu nghỉ há»c chỉ có nước Ä‘i vá» nhà nấu cÆ¡m.
- Là m như nhá» hiá»n lắm váºy. - Trúc cưá»i.
- Thôi, đi ra phố ăn chè. - Thẩm bỗng đứng lên nói lớn.
- Ãi ngay bây giá» Ã ? - Huyá»n há»i.
- Lúc nãy Trúc đã thay lá»i Huyá»n má»i rồi đó, bây giá» còn giả bá»™ há»i.
Huyá»n bụm miệng cưá»i. Thẩm mang cây đà n treo lại chá»— cÅ© và cùng hai cô gái xuống nhà dẫn xe đạp. Há» chạy sóng đôi vá»›i nhau giữa cÆ¡n mưa lay bay. Huyá»n và Trúc che chung vá»›i nhau má»™t chiếc áo mưa, còn Thẩm mượn áo mưa cá»§a Huyá»n. Gió lạnh như cắt, nhưng ra đưá»ng giá» nà y quả là thú vị. Thẩm vừa đạp xe, thỉnh thoảng lại vuốt những vụn nước bắn và o mặt lạnh buốt.
Quán cà phê nhạc, bán cả kem, chè.... nằm sát bá» sông đá xanh. Ba ngưá»i chá»n chiếc bà n sát cá»a sổ có thể nhìn ra mặt sông. Huyá»n há»i Thẩm :
- Ăn chè hả?
- Không, con trai ai ăn chè giá» nà y. Má»™t ly cà phê phin pha tháºt đặc.
Huyá»n cưá»i :
- Tụi nà y trung thà nh với món chè.
- Tùy.
- Coi như hôm nay há»c trò “cúng tổ†thầy để nháºp môn đấy nhé.
Trúc cưá»i, thụi và o lưng Huyá»n. Thẩm là m thinh trước câu nói đùa cá»§a hai cô gái.
Anh thấy sá»± hiện diện cá»§a Trúc bữa nay tháºt là thông minh, cô đã gỡ rối cho Thẩm khi phải ngồi đối diện vá»›i Huyá»n. Tháºt ra nếu không có vai trò thứ ba Trúc, hai ngưá»i chắc cÅ©ng không biết nói gì. Huyá»n vẫn hay rụt rè trước mặt Thẩm, còn Thẩm cÅ©ng thưá»ng trầm ngâm trước mặt Huyá»n. Do đó những buổi Ä‘i chÆ¡i tay đôi thưá»ng kéo dà i trong lặng lẽ.
Cà phê được mang ra trước, hÆ¡i lạnh Ä‘á»ng lại trong quán hình như là m tăng hương vị cá»§a chất cà phê bốc lên và anh nhìn từng giá»t cà phê mà u sẫm Ä‘ang nhểu cháºm rãi xuống đáy ly vá»›i má»™t cảm giác thú vị. Hai cô gái ngồi ăn chè, há» rúc rÃch cưá»i vá»›i nhau.
Trúc há»i :
- Anh Thẩm nói gì Ä‘i chứ, sao lại trầm ngâm như nhà hiá»n triết thế?
- Biết nói gì bây giá»? - Thẩm cưá»i.
- Cứ tá»± nhiên như không có nhân váºt thứ ba Ä‘ang ngồi bên cạnh cản mÅ©i kỳ đà váºy. - Trúc nói.
Huyá»n đá chân Trúc dưới gầm bà n :
- Cẩn tháºn, không được phát ngôn bừa bãi, ta truy tố nhá» ra trước Tòa án tối cao đấy.
- Nói gì đâu mà bừa bãi?
- Lá»i lẽ cá»§a nhỠđầy âm mưu.
- Phải nói cho đủ là âm mưu và .... tình yêu.
- Ai yêu ai?
- Là m sao Trúc biết được, ai có tịch ngưá»i đó giáºt mình.
Thẩm cưá»i, anh lấy chiếc phin đặt xuống bà n, cho đưá»ng và o ly cà phê và quáºy Ä‘á»u. Trong quán, ngoà i bà n cá»§a Thẩm ra, chỉ má»—i bà n trong góc phÃa trái là có khách.
Ãó là má»™t cặp tình nhân ngồi sát bên nhau, nhưng im lặng hoà n toà n. Há» Ä‘á»u nhìn ra mưa vá»›i ánh mắt đăm chiêu. thẩm uống má»™t ngụm cà phê. Trúc cưá»i há»i :
- Ãắng hay ngá»t?
- Vừa.
- Ãắng thì thêm đưá»ng, còn ngá»t thì thêm.... cà phê. - Trúc cưá»i.
- Còn nếu chua thì sao? - Huyá»n há»i.
- Thì đổ chứ là m sao nữa. - Trúc cưá»i giòn.
- Sao hôm nay nhá» xà xá»n thế?
Trúc và Huyá»n cùng há»c má»™t lá»›p. Cả hai cùng tuổi vá»›i nhau nhưng khác ngà y, khác tháng. Thẩm thân vá»›i Trúc qua Huyá»n và từ đó trở thà nh bá»™ ba. Gia đình Trúc tương đối, thưá»ng thưá»ng báºc trung, nhưng so vá»›i Thoi TÆ¡ như váºy đã là khá lắm rồi.
Còn Huyá»n, dÄ© nhiên là nhà rất già u. Ba má Huyá»n buôn bán lá»›n ở chợ Mỹ Tho, già u có “gốc†từ trước. Huyá»n chÆ¡i vá»›i bạn có má»™t tà kiêu kiêu trong tÃnh cách cá»§a mình. TÃnh tình Huyá»n há»i hợt, chú trá»ng bá» ngoà i nhiá»u hÆ¡n ná»™i tâm. Ãiá»u nà y rất khác xa vá»›i Trúc, giống như bá» ngoà i cá»§a hai ngưá»i hoà n toà n trái ngược nhau, Trúc “có gia có thịtâ€, còn Huyá»n “gầy như thÆ¡â€. Tuy nhiên hai ngưá»i rất thân nhau và chÃnh vì váºy cho nên hai tÃnh cách cá»§a hai cô gái bổ sung cho nhau, hòa đồng trong tình bạn. Trúc đẹp má»™t cách kÃn đáo, tùy mị, còn Huyá»n đẹp lá»™ng lẫy giữa đám há»c trò con gái khiến ai cÅ©ng phải nhìn ngắm như má»™t bông hoa rá»±c rỡ trong vưá»n.
- Anh Thẩm suy nghÄ© gì mà thừ ngưá»i ra váºy? - Trúc há»i.
- Có suy nghĩ gì đâu. - Thẩm chối.
- Xá»i Æ¡i, Trúc Ä‘i guốc trong bụng anh đấy nhé.
- Guốc gì nói rõ ra xem? - Huyá»n cưá»i.
- Guốc cao gót.
- Như váºy chắc bụng anh Thẩm lá»§ng lá»— chá»— như cái mặt đưá»ng nhiá»u ổ gà rồi. - Huyá»n cưá»i.
- Nói chi mà ác độc thế nh� - Trúc nhăn mặt.
- Còn hÆ¡n nhá» Ä‘i guốc trong bụng ngưá»i ta.
Thẩm lại uống má»™t ngụm cà phê, anh lảng chuyện để khá»i phải nghe hai cô gái đùa dai vá» mình. Nhưng Trúc nà o có buông tha. Cô nhìn Thẩm há»i?
- Có muốn em nói ra suy nghĩ của anh không?
- Nói thỠxem.
- Thôi, sợ anh giáºn.
- Có gì đâu mà giáºn.
- Thôi, em không dám đâu, đừng có xúi dại. - Trúc cưá»i.
- Như váºy là Trúc nhát gan, hù ngưá»i ta rồi tá»± mình run, đúng không? - Huyá»n cưá»i.
- Ãúng má»™t phần.
- Dở.
- Ừa, Trúc chịu dở váºy.
- Huyá»n biết được anh Thẩm suy nghÄ© gì, Huyá»n đã nói ra rồi, rất tiếc Huyá»n không có khả năng là m thấy bói.
Trúc cũng lảng chuyện, cô nhìn ra mặt sông, khẽ buông tiếng thở dà i rồi nói :
- Mưa hoà i mưa hủy thấy mà não lòng.
- Nhá»› ai mà não lòng thế hở nhá»? - Huyá»n cưá»i há»i.
- Không có ai để nhớ mới buồn chứ.
- Còn anh Thẩm chắc nhớ cô bé chủ nhà , đúng không?
Thẩm là m thinh, anh cảm thấy chán ngán cho trò đùa dai nà y. Con gái tháºt kỳ cục, biết ngưá»i ta yêu mình cứ mang hình ảnh má»™t ngưá»i nà o khác ra chá»c. Huyá»n có những cách nói đùa tháºt đáng ghét, nhất là đem Thoi TÆ¡ ra là m trò đùa thì tháºt tá»™i nghiệp.
- Không, em đừng có đùa như váºy. - Thẩm nhăn mặt.
- Em có đùa đâu, chÃnh vẻ trầm ngâm cá»§a anh đã nói lên tâm trạng sâu kÃn cá»§a anh kia mà .
Thẩm không phá»§ nháºn là ngồi ở đây, anh cÅ©ng có má»™t chút lo nghÄ© vá» Thoi TÆ¡, bởi vì dù sao, cô gái ấy cÅ©ng khá thân thiết vá»›i anh trong những năm dà i cùng sống trong má»™t ngôi nhà vắng lặng. Thoi TÆ¡ đã chăm sóc Thẩm như má»™t ngưá»i anh, và giữa anh và cô bé đã có biết bao nhiêu là ká»· niệm vui buồn. Thẩm quả tháºt không thÃch Huyá»n xoi mói và o tình cảm cá»§a anh và Thoi TÆ¡ và rõ rà ng Huyá»n không có thiện cảm vá»›i ngưá»i mà Thẩm quà mến.
Trúc nháºn ra Ä‘iá»u đó, nên cô bé hòa giải :
- Em nói đùa thế thôi, chứ là m sao mà biết ngưá»i ta Ä‘ang suy nghÄ© gì ở trong đầu. Thôi, đừng cãi nhau chuyện ấy nữa.
Trúc bóc mấy cái bánh Ä‘áºu xanh má»i Huyá»n và Thẩm ăn. Ở đây há» là m loại bánh Ä‘áºu xanh nhá» xÃu nà y tháºt ngon. thẩm và Tân đã từng và o đây cá nhau ăn bánh Ä‘áºu xanh uống nước trà , ai ăn nhiá»u thì khá»i phải trả tiá»n. Tân luôn luôn là ngưá»i thua cuá»™c.
Trúc há»i :
- Chắc anh Thẩm thÃch ăn bánh Ä‘áºu xanh lắm hả?
- Ä‚n được khá»ang.... năm chục cái.
- Eo ơi, ăn gì mà ghê thế? - Trúc tròn mắt ngạc nhiên.
- Không tin Trúc cá thỠđi.
- Thôi, đừng có dại Trúc, mấy ông tướng nà y ăn ghê gá»›m lắm, Huyá»n đã từng nghe danh rồi.
Thẩm cưá»i :
- Huyá»n cÅ©ng biết chuyện đó nữa à ?
- Chuyện gì cá»§a Thẩm mà Huyá»n lại không biết.
- Nhá» Huyá»n có ăng-ten rà theo anh Thẩm đấy, liệu hồn.
Trá»i đã sụp tối, ngoà i đưá»ng đèn đã báºt sáng nhưng trong quán ngưá»i ta chưa vá»™i báºt đèn. Do đó ba ngưá»i ngồi trong bóng tối má» nhạt vá»›i má»™t chút ánh sáng cá»§a ngà y tà n còn sót lại từ khung cá»a sổ. Thẩm nhìn Huyá»n trong bóng tối, gương mặt cá»§a cô đẹp rá»±c rỡ là m Thẩm bồi hồi như vừa nhấp má»™t há»›p rượu mạnh.
Chá»§ quán là má»™t ngưá»i phụ nữ diện khá mốt, chị ta Ä‘i và o góc tưá»ng báºt công tắc đèn. Những ngá»n đèn bóng đủ mà u sắc là m cho ngôi quán có má»™t vẻ khác lạ. Lúc bấy giá» Thẩm không còn nhìn thầy được những giá»t mưa bên ngoà i nữa, những giá»t mưa đã mất hút và o trong đêm tối.
- Chà , mình phải vá» thôi, Ä‘i lâu bà già cho ăn chổi lông gà no khá»i ăn cÆ¡m đấy.
- Trúc Æ¡i - Huyá»n kêu lên khi nhìn ra ngoà i.
Trúc cưá»i :
- VỠnhà chứ bộ phải đua nước rút sao phải chạy nhanh?
- Không khéo bị ăn đòn lãng òm đó nhỠơi.
- Có bao nhiêu đó cứ dá»a hoà i.
- Tháºt chứ ai thèm dá»a?
Thẩm lẳng lặng đạp xe theo hai cô gái, anh không có áo mưa để che nên hứng tất cả những cÆ¡n gió lạnh buốt, có Ä‘oạn Thẩm run láºp cáºp đạp xe không muốn nổi nhưng anh vẫn là m thinh.
Má»™t lúc Trúc sá»±c nhá»› ra có Thẩm Ä‘i bên cạnh vá»™i quay há»i :
- Anh Thẩm lạnh không?
- Không.
- Sao mặt anh xanh thế?
Thẩm cưá»i :
- Không lạnh nhưng hơi.... run.
- Tá»™i nghiệp chưa, váºy mà nãy giá» tụi nà y vô tình ghê nÆ¡i.
- Thôi, chẳng nhằm nhò gì đâu, tối nay vá» bị cảm tôi có thể “qua Ä‘á»i†và chết thì sẽ trở thà nh con ma nước đá.
Trúc lè lưỡi?
- Anh Thẩm nói chuyện nghe ghê quá.
- Nhanh chút nữa Trúc Æ¡i! - Huyá»n giục.
- Tao đạp xe hết xà quách rồi nè, còn hối.
- Ngực tao nó đánh lô tô từng hồi đây, mỗi phút đi qua là có thể ăn thêm một cây chổi lông gà .
- Ráng chịu, ai biểu ham vui.
Có lẽ Trúc bá»±c mình nên phang đại má»™t câu. Huyá»n nghe xong mặt mà y buồn thiu. Thẩm vuốt những giá»t nước bám trên mặt nói:
- Huyá»n sợ bị đòn lắm à ?
- Anh có sợ bị đòn không? - Huyá»n trợn mắt.
- Hồi nhá» tôi cÅ©ng nghịch ngợm lắm, má»—i lần như váºy vá» nhà biết thế nà o cÅ©ng bị đòn, tôi thưá»ng lấy cái mo cau láºn và o Ä‘Ãt, má tôi tha hồ đánh, tôi chỉ nhăn răng cưá»i.
- Lo muốn chết mà anh còn đùa.
- Ãó là diệu kế đấy nhỠạ, hay nhá» là m theo lá»i cá»§a anh Thẩm Ä‘i. - Trúc cưá»i dòn.
- Ãừng có khùng.
Nhà Huyá»n nắm ở cuối đưá»ng vắng, lại không có đèn đưá»ng nên toà n bá»™ khu vá»±c tối thui. Nhá» mấy nguôi nhà mở cá»a, đèn trong nhà hắt ra đưá»ng nên Trúc má»›i thấy đưá»ng chạy. Trúc vừa đạp xe vừa nói :
- Mai mốt phải đổi tên con đưá»ng nà y thà nh đưá»ng.... âm phá»§ má»›i được.
- Sao thế? - Huyá»n há»i.
- Giống như Ä‘i dưới âm phá»§, không có lấy được má»™t ngá»n đèn.
- Có mấy ngá»n bị ăn trá»™m lấy mất rồi. - Huyá»n nói.
- Cái bá»n ăn trá»™m bất nhÆ¡n quá váºy, không lấy gì lại Ä‘i gỡ bóng đèn.
Nhà Huyá»n đóng kÃn cá»a, Trúc quay lại nói vá»›i Thẩm :
- Anh Thẩm chá» ngoà i nà y má»™t chút nhé, Trúc theo nhá» nhát gan nà y và o năn nỉ bà già rồi trở ra liá»n, không thôi nhá» bị đòn khóc cả tháng không ai dá»— được.
Thẩm phì cưá»i, anh thầm phục Trúc có thể đùa được bất cứ trong trưá»ng hợp nà o.
Huyá»n biết cách mở cổng từ bên ngoà i mà không phải gá»i ngưá»i trong nhà . Trúc và Huyá»n dẫn xe qua cánh cổng và mất hút trong ánh đèn từ trong hắt ra thà nh má»™t khoảng sáng. Thẩm dá»±ng xe dưới má»™t góc cây, gió xao động vòm cây trên đầu đánh rÆ¡i những vụn nước mưa xuống mặt Thẩm. Mùi hương cá»§a má»™t loà i hoa nà o đó trong chân rà o hắt ra là m Thẩm bà ng hoà ng.
Má»™t lúc sao Trúc má»›i dẫn xe ra cưá»i bảo Thẩm :
- Bình yên vô sá»±, nhá» Huyá»n gởi lá»i chúc anh ngá»§ ngon.
- Lúc nà o tôi cũng ngủ ngon.
- Thì ngủ ngon thêm chút nữa có sao đâu, thôi mình đi.
Thẩm và Trúc đạp xe sóng đôi nhau ngược lại con đưá»ng tối. Trúc cưá»i rúc rÃch :
- Tôi nghiệp anh Thẩm ghê, lúc nãy đưa ngưá»i yêu vá», bây giỠđưa bạn vá».
- Tôi thÃch Ä‘i chÆ¡i trong trá»i mưa.
- Hèn chi nhiá»u ngưá»i nói anh Thẩm lãng mạn như má»™t thi sÄ© đấy.
- Cần gì phải là thi sĩ mới lãng mạn?
Những con đưá»ng trong đêm tối như rá»™ng dà i hÆ¡n, hai hà ng cây bên đưá»ng như thiếp ngá»§ trong giá lạnh. Thẩm im lặng nhìn hai cái bóng ngả dà i, lướt Ä‘i trên mặt đưá»ng loang loáng ánh đèn.
Thẩm dẫn xe và o nhà trong lúc Thoi TÆ¡ Ä‘ang lui cui dưới bếp. Nghe tiếng động Thoi TÆ¡ há»i vá»ng ra :
- Anh Thẩm vỠđó hả?
- Không anh thì ai và o đây? - Thẩm dựng xe và đáp.
- Anh có bị mắt mưa không?
- Chút đỉnh.
- Còn em lúc nà y vỠnhà bị ướt như chuột lột. Tưởng anh ở nhà nấu cơm giùm, ai dè anh đi mất tiêu.
Thẩm nói dối :
- Anh tá»›i nhà ngưá»i bạn mượn cuốn sách rồi bị mưa nên không vỠđược.
Thoi TÆ¡ bước ra, gương mặt cô đỠá»ng vì lá»a bếp. Thẩm bối rối Ä‘i vá»™i lên gác thay quần áo khô. Anh cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, á»›n á»›n. Thẩm lo ngại anh sẽ bị cảm mưa nên trải vá»™i chiếc chiếu ra sà n gác rồi nằm trùm má»n kÃn mÃt từ đầu đến chân.
Dưới nhà Thoi TÆ¡ chá» hoà i không thấy Thẩm xuống ăn cÆ¡m, cô tá»›i dưới chân cầu thang há»i vá»ng lên :
- Anh Thẩm không đói bụng hả?
Thẩm nghe nhưng anh không trả lá»i được. Thấy trên gác hòan toà n im lặng, Thoi TÆ¡ rất ngạc nhiên, cô gá»i hai ba lần vẫn không nghe Thẩm trả lá»i nên vá»™i Ä‘i lên gác. Thoi TÆ¡ hết sức ngạc nhiên khi thấy Thẩm nằm trùm má»n.
Cô lo lắng há»i :
- Anh Thẩm đau à ?
- Có lẽ anh bị cảm. - Thẩm hé má»n ra đáp.
- Chết, sao anh không nói để em nấu cho anh miếng cháo.
- Anh không ăn cháo đâu.
- Sao váºy?
- Anh mới vừa bị cảm thôi, ăn cháo sẽ bệnh nặng thêm.
Thoi TÆ¡ cưá»i :
- Váºy mà trùm má»n là m em hết hồn.
- Lạnh quá không trùm má»n sao được?
Thoi Tơ xuống nhà lấy chai dầu gió xanh mang lên đưa Thẩm, cô bảo :
- Xức dầu má»™t lúc chắc khá»i lạnh.
Thẩm xoa dầu lên trán mình. Thoi Tơ nhắc :
- Phải xoa hai bên thái dương, hai bên mÅ©i nữa và anh phải hÃt tháºt mạnh mấy hÆ¡i cho dầu ngấm và o phổi, như váºy má»›i dấm được.
Thẩm vừa là m theo lá»i hướng dẫn cá»§a Thoi TÆ¡ vừa há»i :
- Sao em rà nh quá váºy?
- Tại lúc trước em cÅ©ng thưá»ng hay bị cảm, nhà chỉ có má»™t mình, em phải tá»± chữa trị lấy chứ sao.
- Mai mốt em là m.... bà lang vưá»n được.
- Lại ngạo ngưá»i ta nữa rồi, để mai ở ngoà i chợ vá», em sẽ mua cho anh nồi xông. Anh bị cảm mà xông thì khá»i ngay.
- Thôi, anh sợ phải trùm má»n xông lắm, ngá»™p muốn nÃn thở luôn.
- Sao cái gì anh cÅ©ng sợ hết váºy?
- Và sợ nhất là bị.... cảm - Thẩm cưá»i.
- Em đã dá»n sẵn cÆ¡m rồi, chút nữa anh đói thì xuống ăn nhé.
- Còn em?
- Em chỠanh ăn cùng một lúc.
- Sao em không ăn một mình trước đi, chỠanh rồi đói bụng là m sao?
- Thôi, ăn cơm một mình buồn lắm.
- Còn anh lại khoái ăn cÆ¡m má»™t mình, như váºy ăn được tá»± nhiên hÆ¡n.
- Em không ngá» anh lại.... ham ăn như váºy.
Thưá»ng ngà y, Thoi TÆ¡ là ngưá»i luôn bị Thẩm trêu chá»c, hôm nay Thoi TÆ¡ chá»c lại được má»™t câu, cô khúc khÃch cưá»i và thầm hả dạ.
Thoi TÆ¡ nhìn Thẩm, bá»—ng cô nói vẻ há»n trách :
- Em biết anh nói dối.
- Chuyện gì?
- Chuyện anh tá»›i nhà ngưá»i bạn nà o đó mượn cuốn sách ấy mà . Là m gì có chuyện đó, em biết anh Ä‘i đâu nữa kìa.
- Ãi đâu, em nói trúng anh tình nguyện nhịn đói tối nay.
- Thôi, ai nỡ để anh nhịn đói.
Thoi TÆ¡ nói xong mỉm cưá»i má»™t mình. Thẩm hÆ¡i hoang mang trước thái độ cá»§a Thoi TÆ¡, không lẽ cô bé biết Thẩm nói dối?
Không thể im lặng được lâu, Thẩm há»i :
- Em suy nghÄ© gì váºy?
- Có suy nghĩ gì đâu. A, hay là em lấy dầu cạo gió cho anh nhé. Cảm mà cạo gió thì mau hết lắm.
Thẩm nghe nói cạo gió thì tá»± nhiên muốn.... Ớn lạnh xương sống. Dù ở chung trong má»™t nhà , thân thiết vá»›i nhau như váºy, nhưng cứ nghÄ© lúc phải ở trần phÆ¡i bá»™ xương cách trà ra cho Thoi TÆ¡ đánh dầu, cạo gió thì Thẩm thấy không đủ can đảm. Anh tung má»n ra, nhìn Thoi TÆ¡ ngượng ngùng nói :
- Anh cũng rất sợ cạo gió.
- Nhẹ nhà ng thôi, có trầy da đâu mà sợ?
- Nhưng anh vẫn sợ, từ nhỠtới giỠanh chưa cạo gió lần nà o. Nếu cạo gió thì thà .... chết sướng hơn.
Thoi TÆ¡ đứng lên, cưá»i giòn :
- Gặp má»™t ngưá»i bệnh như anh tháºt chán.
- Em Ä‘i đâu đấy? - Thẩm há»i.
- Em xuống dưới nhà giặt quần áo, không lẽ ngồi đây nhìn anh trùm má»n hoà i sao?
- Thôi, anh cũng xuống ăn cơm với em đây, sợ em đói bụng giặt đồ không nổi.
Thẩm tung má»n đứng dáºy. Thoi TÆ¡ chỉ cưá»i cưá»i rồi bá» Ä‘i xuống nhà dá»n cÆ¡m.
Lâu rồi, hình như trong ngôi nhà nhá» nhoi nà y chỉ có Thoi TÆ¡ và Thẩm ăn cÆ¡m chung vá»›i nhau má»—i ngà y. Bữa tối thưá»ng không đúng giá» giấc, có khi sá»›m, có khi trá»…, tùy theo công việc cá»§a Thoi TÆ¡ ở chợ. Hôm nay là má»™t bữa ăn tối khá muá»™n, do Thoi TÆ¡ ở chợ vá» trá»….
Thoi tÆ¡ nhá» nhẹ ăn như má»™t con thá». Lúc nà o cô bé cÅ©ng có vẻ chịu khó và khắc khổ đến tá»™i nghiệp.
- Em phải ăn nhiá»u nhiá»u và o cho mau máºp. - Thẩm nói.
- Máºp để là m gì?
- Em máºp má»™t tà nữa thì đẹp ra phết và sẽ có khối anh chà ng trồng cây si trước cá»a nhà nà y. Trong số đó thế nà o cÅ©ng có.... thằng Tân, bạn anh.
Thoi TÆ¡ lưá»m Thẩm :
- Em không thÃch anh nói đùa kiểu đó đâu, anh Tân cÅ©ng Ãt khi đến đây.
- Cần gì phải đến thưá»ng xuyên ngưá»i ta má»›i tán được nhau. Bây giá» tình yêu hiện đại, ngưá»i ta yêu nhau bằng.... tia lade nhá» Æ¡i.
- Bá»™ không chá»c em, anh không ăn cÆ¡m được hả? - Thoi TÆ¡ đỠmặt gắt.
Thẩm cưá»i khì. Anh biết là không nên tiếp tá»±c trêu Thoi TÆ¡ nữa. Do đó bữa cÆ¡m trở nên im lặng má»™t cách ngá»™t ngạt. Tuy đói bụng nhưng Thẩm ăn không thấy ngon. Còn Thoi TÆ¡ hình như muốn ăn tháºt nhanh cho xong bữa cÆ¡m.
Trong lúc Thoi TÆ¡ dá»n dẹp chén bát, thẩm rót má»™t ly nước trà nóng ngồi nhâm nhi. Bá»—ng anh thấy Thoi TÆ¡ để má»™t nhúm cÆ¡m trong tá» giấy lịch vừa má»›i xé mang lên gác, vô cùng ngạc nhiên, Thẩm há»i :
- Em mang mấy hột cơm nguội đi đâu đấy?
- Ãi nuôi con thằn lằn trên bà n há»c cá»§a anh.
- Trá»i đất.
- Chứ sao nữa, không ai tệ bạc và tà n nhẫn như anh, có con thằn lằn mà cũng là m biếng cho nó ăn cơm.
Thẩm tò mò theo Thoi Tơ lên gác. Cô bé đặt tỠgiấy lịch có nhúm cơm dưới cái đế đèn bà n của anh. Như có hẹn trước, con thằn lằn từ trong một góc kẹt nà o đó chui ra.
Việc đầu tiên là con thằn lằn le lưỡi liếm mép, đảo cặp mắt nhìn quanh như để nháºn mặt ngưá»i quen, sau đó từ từ bò lại chá»— tá» lịch và ngoạn những há»™t cÆ¡m ăn ngon là nh. Thoi TÆ¡ chăm chú nhìn con thằn lằn ăn cÆ¡m má»™t cách thÃch thú. Cô bé có vẻ vui sướng khi thấy con thằn lằn ăn hết những há»™t cÆ¡m, không bá» sót há»™t nà o trên tá» giấy lịch.
Thoi tơ quay lại trách Thẩm :
- Anh thấy chưa, con thằn lằn rất tội nghiệp, nó đói nên đã ăn hết những hột cơm của em.
- Em khám phá ra công việc nà y lúc nà o váºy? - Thẩm há»i.
- Từ hôm anh hết hồ, phải lấy cÆ¡m nguá»™i lên dán bức thư gởi cho ai đó, rồi cÆ¡m còn dư, con thằn lằn nà y má»›i bò ra ăn, em thấy nó tá»™i nghiệp má»›i nuôi nó má»—i ngà y như váºy.
- ÃÆ°á»£c em nuôi kỹ lưỡng như váºy nên con thằn lằn nà y máºp ú, da trắng phau.
- Nó là chú bạn nhỠcủa em đấy.
- Vớ vẩn.
- Tháºt đấy, không phải chuyện vá»› vẩn như anh nói đâu. Má»—i ngà y anh Ä‘i há»c, căn gác không có ai ngoà i con thằn lằn, em đã lên ngồi nói chuyện vá»›i nó như nói vá»›i má»™t ngưá»i bạn. Con thằn lằn là má»™t ngưá»i bạn chung thá»§y, nó không biết phản bá»™i.
Thẩm giáºt thót ngưá»i, câu nói cá»§a Thoi TÆ¡ mang cả hai ý nghÄ©a, cô bé nhằm ám chỉ má»™t Ä‘iá»u gì đây?
- Lần đầu tiên trong Ä‘á»i anh má»›i biết có má»™t ngưá»i trò chuyện vá»›i.... thằn lằn. - Thẩm cưá»i.
- Anh ngạc nhiên lắm phải không?
- Nếu có má»™t ngưá»i thứ ba biết được chuyện nà y, há» sẽ cho là em.... mát.
- Cũng được, chẳng có sao hết. - Thoi Tơ ngúng nguẩy.
- Thế, em đã nói với con thằn lằn những gì?
- A, cái đó thì bà máºt, sẽ không bao giá» em nói cho ai nghe cả. Còn anh muốn biết thì hãy thá» há»i.... con thằn lằn thá» xem.
- Chịu thôi, anh đầu hà ng, vì anh không hiểu tiếng nói cá»§a loà i váºt như em.
Thoi TÆ¡ mỉm cưá»i, cô bé ngồi xuống chiếc ghế dá»±a gõ gõ mấy ngón tay trên mặt bà n há»c. Ngoà i sông, sóng vẫn Ä‘áºp và o bỠđá xanh ầm à o. Hình như cÆ¡n mưa Ä‘ang trà n qua mặt sông để ném những giợt mưa nặng chÄ©u lên mái tôn.
Thoi TÆ¡ tay chống cằm, nói như má»™t ngưá»i má»™ng du :
- Má»™t ngà y nà o đó anh sẽ hiểu những Ä‘iá»u mà em trò chuyện vá»›i chú bạn nhá» cá»§a em.
- Con thằn lằn ấy à ?
- Ãúng, nhưng anh đừng có nên gá»i nó là con thằn lằn. Nó là chú bạn nhá» cá»§a em.
- Thôi, em Ä‘i giặt đồi Ä‘i, có lẽ anh phải há»c bà i. Cả tuần nay không nhét và o đầu chữ nà o, nguy tá»›i nÆ¡i rồi.
- Em biết đầu óc anh đang lung tung lắm.
- Em có thể là m thầy bói được rồi đấy.
- Cô Huyá»n dạo nà y ra sao rồi?
- Có là m sao đâu, vẫn bình thưá»ng. - Thẩm trả lá»i má»™t cách hấp tấp.
- Nếu ngà y mai ba má em không vá», chắc em phải ra ngoà i cá»a biển thôi.
- Ãiên à , mưa gió thế nà y thì là m sao em Ä‘i được?
- Em quá giang ghe cá»§a ngưá»i quen, còn chuyện mưa gió đối vá»›i em ăn nhằm gì.
- Anh thấy là em không nên đi.
- Ở nhà em buồn chết được.
- Thì em nói chuyện vá»›i “chú bạn nhá»â€ cá»§a em. - Thẩm hÆ¡i mai mỉa. Thoi TÆ¡ là m thinh, cô bé biết Thẩm mai mỉa mình, nhưng giả vá» không biết, hoặc không để ý tá»›i.
Thẩm nhìn và o đôi mắt cá»§a Thoi TÆ¡, đôi mắt sao buồn lạ lùng và hình như Ä‘ang ứa ra hai giá»t nước mắt trong suốt. Nhưng Thoi TÆ¡ biết Thẩm Ä‘ang nhìn mình nên vá»™i đứng lên bá» Ä‘i xuống nhà .
- Em giáºn anh à ? - Thẩm há»i vói theo.
- Không. - Thoi Tơ đáp.
- Há»c bà i xong lên trên nà y anh hát cho em nghe, em yêu cầu bà i gì anh sẽ hát bà i đó.
Không nghe Thoi TÆ¡ trả lá»i. Hình như cô bé đã và o nhà bếp. Thẩm lại ngồi xuống chiếc ghế Thoi TÆ¡ vừa bá» Ä‘i, chá»— ngồi cá»§a cô hãy còn ấm. Thấy Thẩm, con thằn lằn sợ hãi, bò Ä‘i mất. Con thằn lằn tháºt dá»… ghét. Rồi ta sẽ cho mà y biết tay, chỉ cần má»™t cục vôi ăn trầu dÃnh ở đầu cây tăm xỉa răng là Thẩm có thể dụ nó ra, sau khi xÆ¡i cục vôi cháy bá»ng đó và o bụng, con thằn lằn sẽ ngá»§m tức khắc. Thẩm đã ngầm lên án tá» hình con thằn lằn như váºy.
Nhưng Thẩm cÅ©ng chẳng há»c được chữ nà o, đầu óc anh lùng bùng những hình ảnh cá»§a Huyá»n và Trúc và buổi Ä‘i chÆ¡i hồi chiá»u. Bây giá» Huyá»n Ä‘ang là m gì? Có thể cô bé leo lên giưá»ng ôm chiếc gối dà i ngá»§ má»™t giấc tuyệt đẹp, quên tất cả chuyện xảy ra trên Ä‘á»i. Con gái thưá»ng dá»… quên, đừng mong cô bé ấy giữ lại trong đầu má»™t hình ảnh nà o có dÃnh lÃu tá»›i Thẩm. Bây giá» có lẽ Huyá»n Ä‘ang mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ kỳ ảo nà o đó.
Thẩm ném quyển sách, anh đứng lên đi lấy cây đà n ghi ta cũ và nghêu ngao hát trong tiếng mưa rơi....
Xem tiếp chương 4
|

06-09-2008, 08:55 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Trá»i mưa suốt cả ngà y, Thẩm giam mình trên căn gác và đánh váºt vá»›i những cuốn sách đến độ thần kinh căng thẳng như má»™t sợi dây đà n. Như thưá»ng lệ, khi há»c bà i căng thẳng, Thẩm ném mấy cuốn sách lên bà n há»c và cầm lấy cây đà n ghi ta cÅ©, vừa đà n vừa hát nghêu ngao cho thư giãn thần kinh. Thẩm nhìn ra mặt sông mù đục, những ngá»c sóng bạc đầu xô và o bỠđá, gió thổi vút qua các đỉnh cây, không gian giá buốt và rưá»i rượi buồn. Những lúc như thế nà y Thẩm má»›i hiểu được sá»± gian nan cÆ¡ cá»±c cá»§a cha mẹ Thoi TÆ¡ trong những lần ra biển.
- Thẩm ơi, Thẩm ơi....
Tiếng gá»i quen thuá»™c cá»§a Tân là m Thẩm giáºt mình, anh buông cây đà n và chạy xuống nhà mở cá»a. Tân hiện ra trong chiếc áo mưa “con dÆ¡i†mà u xanh xám trùm kÃn từ đầu đến chân, chỉ còn ló ra gương mặt ngăm Ä‘en và nụ cưá»i trắng xóa giống như tấm hình quảng cáo in trên há»™p kem đánh răng.
- Mưa gió thế nà y mà y Ä‘i đâu đây? - Thẩm há»i.
- Tới rủ mà y đi uống cà phê. - Tân đáp.
- Vô nhà không?
- Thôi, đi luôn.
- Uống cà phê gì mà bất tá» váºy, tao đói bụng mà chưa kịp nấu cÆ¡m đây. - Thẩm than van.
Tân cưá»i :
- Ngà y nà o cũng ăn cơm, hôm nay nhịn ăn một bữa, uống cà phê trừ cơm không được sao?
- Bụng đói, uống cà phê đen vô, chỉ có nước xỉu.
- Ãừng lo, hôm nay tao dãi mà y uống cà phê sữa đá đà ng hoà ng. Nếu đói bụng, ăn và i cái bánh bông lan nữa thì no. ÃÆ°á»£c chưa?
- Như váºy thì được, mà y chá» tao năm phút.
Tân dá»±ng xe ngoà i thá»m, để nguyên áo mưa và o ngồi trên chiếc ghế cá»§a chiếc bà n ăn cÆ¡m đợi Thẩm. Còn Thẩm, không hiểu sao anh tần ngần nhìn Tân má»™t lúc rồi má»›i lên gác thay quần áo. Lúc trở xuống, vừa mặc chiếc áo mưa mà u và ng cá»§a Thoi TÆ¡, Thẩm vừa há»i :
- Có chuyện gì nữa đây bạn?
- Có gì đâu, ở nhà buồn quá tới rủ bạn bè đi uống cà phê không được sao? - Tân đáp.
- Tao nghi ngá» lòng tốt cá»§a mà y quá Tân ạ. - Thẩm nheo mắt cưá»i.
Thẩm khóa trái cá»a và leo lên ngồi cho Tân chở. Chiếc xe đạp cá»§a Tân phải nói là thuá»™c loại tốt và hà o nhoáng nhất trưá»ng. Nó có cái tà i sá»a xe bẩm sinh, chiếc xe đạp nà y do Tân ráp và thưá»ng xuyên tân trang, thay thế phụ tùng nên chiếc xe Ä‘i nhiá»u mà cứ như má»›i. Tân cắm cúi đạp xe Ä‘i trong cÆ¡n mưa. Thẩm không còn lạ gì cái tánh cá»§a Tân, nó thưá»ng ngẫu hứng bất tá» và trong những lần ngẫu hứng như váºy thì bất kể mưa gió, Ä‘á»u tá»›i rá»§ Thẩm Ä‘i uống cà phê.
Thẩm đấm và o lưng Tân há»i :
- Bạn bè cục muối chia đôi, cục đưá»ng nuốt hết, mà y thú tháºt Ä‘i Tân Æ¡i.
- Thú tháºt chuyện gì?
- Nguyên nhân chiá»u nay tá»›i rá»§ tao Ä‘i chiêu đãi.
- Ãã bảo là không có gì, sao mà y Ä‘a nghi còn hÆ¡n Tà o Tháo váºy Thẩm?
- Mà y là m tao cảm động quá. - Thẩm đùa.
Tân giả lÆ¡, nó cắm cúi đạp xe qua cầu. Thẩm núp phÃa sau lưng Tân và có chiếc áo mưa cá»§a Thoi TÆ¡ nhưng anh vẫn thấy lạnh, những giá»t nước lạnh buốt tá»›i tấp bắn và o mặt là m Thẩm vuốt không kịp, thêm vá»›i gió lạnh từ dưới sông thổi lên, xá»™c và o da thịt là m Thẩm muốn run.
- Thoi TÆ¡ Ä‘i vắng hả? - Tân bá»—ng há»i.
- Cuối cùng rồi mục Ä‘Ãch cá»§a mà y cÅ©ng không che giấu được, dù dưới lá»›p áo nhân đạo dà y cá»™m còn hÆ¡n cả áo Ä‘i mưa - Thẩm chá»c.
- NhỠấy còn ngoà i chợ à ?
- Ngá»§ mÆ¡ rồi con ạ. - Thẩm cưá»i.
- Chứ “nó†đi đâu?
- Ãi ra biển rồi, thuyá»n đã ra cá»a biển.
- Ôi, sao mà y không cho tao hay? - Tân trách.
- Là m sao tao biết được trái tim Ä‘en cá»§a mà y Ä‘áºp lúc nà o và hướng vá» bóng hình ai?
- Thôi đi cha nội, đừng có là m tà ng.
Tân dá»±ng xe trước quán cà phê, cả hai bước và o quán trong tiếng nhạc xáºp xình vá»ng ra. Giá»ng ca cá»§a Bảo Yến khà o khà o vá»›i những bản nhạc nói vá» Gò Công Ä‘ang rất thịnh hà nh trong các quán cà phê ở thà nh phố nà y. Cả hai máng áo mưa trên thà nh ghế mây, chiếc bà n thấp trong góc, nhưng có thể nhìn ra con đưá»ng trước mặt và cả già n hoa mà u tÃm nhạt trên tưá»ng rà o má»™t ngôi nhà bên kia đưá»ng.
Tân móc túi lấy gói thuốc đặt lên bà n rồi hất hà m há»i Thẩm :
- Nếu mà y không uống thứ gì khác thì tao gá»i cà phê sữa đá nghen.
- Thì cứ gá»i Ä‘i, có sao đâu? - Thẩm cưá»i.
Cô gái con cá»§a chá»§ quán tên Xuyến, nước da bồ quân rất bắt mắt, giống như con gái xứ biển, từ trong Ä‘i ra, đẹp rá»±c rỡ trong chiếc áo bà ba bằng lụa mà u mỡ gà , cất giá»ng ngá»t ngà o há»i :
- Anh Thẩm và anh Tân uống gì?
- Hai ly cà phê sữa đá - Tân nói.
- Lâu quá không thấy hai anh ghé quán em váºy?
- Lâu quá cho nên bữa nay má»›i ghé đây nè - Tân cưá»i.
- ChỠem một chút nhá.
Xuyến chá»›p mắt, cưá»i nụ rồi bá» và o trong. Tân đá chân Thẩm chá»c :
- Con Xuyến nó mê mà y đó Thẩm ạ.
- Xạo hoà i.
- Má»—i lần tá»›i đây, không có mà y, nó cứ há»i anh Thẩm đâu, anh Thẩm đâu, là m tao trả lá»i mệt nghỉ.
- Chứ không phải mà y trông cây si trước cá»a nhà nó rồi sao?
- Thôi đừng có giả bá»™ “bán cái†cho bạn bè. - Tân cưá»i.
Xuyến mang cà phê ra đặt trên bà n. Tân nói :
- Mang cho anh một đĩa bánh bông lan.
- Anh ăn hả?
- Không, anh Thẩm ghiá»n bánh bông lan cá»§a quán em. Phải em là m bánh đó không?
- Không, mẹ em là m, em chỉ phụ nướng bánh thôi.
- Hèn chi.
- Sao anh? - Xuyến lại chá»›p mắt nhìn Tân há»i.
- Bánh bông lan thơm như có phết bơ.
Thẩm đá chân Tân dưới gầm bà n. Xuyến không hiểu đó là trò qui? quái cá»§a Tân nên có vẻ cảm động, cặp mắt Ä‘en láy lại chá»›p lia lịa. Thẩm phải giải vây trước cái bẫy cá»§a Tân. Anh há»i Xuyến :
- Em có cái quẹt ga không cho anh mượn, thằng Tân hút thuốc như điên mà không sắm nổi cái quẹt ga, mỗi lần tới quán em bỠra gói thuốc, nhưng không bỠđược cái quẹt ga.
Xuyến cưá»i, và o lấy quẹt ga cho Thẩm mượn. Anh nhìn Tân đắc thắng và rút Ä‘iếu thuốc châm lá»a hút. Cà phê từ trong phim nhểu cháºm xuống ly, Thẩm nhìn mà u hoa tÃm nhạt trong mà n khói thuốc và nhá»› lại má»™t buổi chiá»u nà o cùng ngồi trong quán cà phê bên bá» sông vá»›i Huyá»n và Trúc.
- Ê, nhá» Thoi TÆ¡ Ä‘i biển tháºt à ?
- Nãy giỠbộ mà y tưởng tao nói đùa sao? - Thẩm nhăn mặt.
- Chừng nà o v�
- Khoảng một tháng. - Thẩm hù.
- Sao lâu quá váºy?
- Phải chỠhết con nước chứ sao, không chừng gặp một anh chà ng ghe cà o nà o đó ngoà i biển, phải lòng nhau, Thoi Tơ dám lấy chồng luôn.
- Quỷ bắt mà y, đừng có hù bạn bè.
- Ai biểu mà y si Thoi TÆ¡ mà cứ là m bá»™ “em chảâ€, chừng nhỠấy có chồng thì chỉ còn nước ra bá» sông mà ngồi khóc.
- Biết nhỠấy ra sao mà nói.
- Tấn công, tấn công, tấn công.... ắt sẽ thắng.
- Còn mà y vá»›i nhá» Huyá»n thì sao, đừng có là m thầy Ä‘á»i. - Tân nhả khói thuốc nói.
- Bình thưá»ng, má»™t ngà y như má»i ngà y.
Tân cưá»i khẽ, nó tiếp tục nhả khói thuốc vá»›i vẻ mặt đáng ghét. HÆ¡n ai hết chÃnh Tân cÅ©ng biết chuyện quan hệ giữa Thẩm và Huyá»n không “bình thưá»ng†chút nà o. Vừa rồi Thẩm cÅ©ng tá»± dối lòng, anh trả lá»i bạn má»™t cách miá»…n cưỡng. NghÄ© tá»›i Huyá»n, trong cÆ¡n mưa nà y, Thẩm thấy buồn là m sao.
- Thôi, uống cà phê Ä‘i bạn, đừng có động lòng trắc ẩn. Ãúng là má»™t cÆ¡n mưa buồn thê thảm. - Tân nói.
- Ngưá»i buồn cảnh có vui bao giá»....
Tân cưá»i cưá»i, nó lấy cái phim đặt xuống bà n, dùng chiếc muá»—ng cà phê quáºy Ä‘á»u trong ly và lấy từng viên đá từ má»™t chiếc ly khác mà Xuyến vừa mang ra bá» và o ly cà phê sữa. Tân uống từng ngụm, Ä‘iếu thuốc cháy rá»±c trên môi. Tân và Thẩm má»›i biết hút thuốc, cách hút và điếu thuốc cầm nÆ¡i mấy đầu ngón tay còn ngượng ngáºp. Ãó là hình ảnh mấy anh chà ng má»›i lá»›n táºp cung cách cá»§a ngưá»i lá»›n, trông buồn cưá»i và dá»… thương.
Hút thuốc là má»™t cách là m dáng cá»§a há»c sinh lá»›p lá»›n, Ä‘iá»u cốt yếu là đừng ghiá»n và đừng nô lệ vá»›i những Ä‘iếu thuốc có lúc không hiểu vì sao mình hút và những ngụm khói tháºt vô vị.
- Lúc nãy tao hù mà y đấy Tân ạ, nhỠThoi Tơ chỉ đi biển thăm cha mẹ cô ấy khoảng hai ngà y thôi.
- Tao cũng biết là mà y hù bạn bè thôi.
- Nhưng nãy giỠcũng run, phải không?
- Còn khuya.
- Váºy mà y đã “nói gì†vá»›i Thoi TÆ¡ chưa? - Thẩm há»i.
- Chưa.
- Sao cù lần thế?
- Thế mà y đã “nói gì†vá»›i Huyá»n chưa? - Tân ngó Thẩm cưá»i.
- Nói rồi.
- Nói gì?
- Ở trong hai con mắt. - Thẩm cưá»i.
- Ôi dà o, đó là một mối tình câm lặng, con ạ. - Tân chế giễu.
- Tình yêu thì cần gì phải nói. Nhưng ai thông minh sẽ hiểu khi nhìn và o mắt ta thôi. - Thẩm bà o chữa.
- Con gái đâu phải đứa nà o cũng thông minh. Có đứa mình nói thẳng, nó cũng chưa hiểu nữa là nói bằng mắt.
- Nhưng Huyá»n thì khác.
- NhỠấy.... ngu lắm.
- Sao mà y biết?
- Ãến giá» mà nhỠấy cÅ©ng chưa hiểu ra mà y yêu nhỠấy đến mức nà o thì đó là má»™t bằng chứng xác thá»±c nhất rồi còn gì.
Thẩm đau khổ, chống chế :
- Tao tin là nhỠấy biết.
- Thôi, mặc kệ ngưá»i tình có trái tim bằng nước đá cá»§a mà y. Tao chỉ quan tâm tá»›i Thoi TÆ¡ mà thôi, con nhá» hiá»n như ma xÆ¡ váºy, hiá»n đến tá»™i nghiệp.
Thẩm trêu :
- NhỠấy mà hiá»n, tao ở trá» lâu nay thấy nhỠấy dữ còn hÆ¡n bà chằng.
- Mà y đừng nói xấu nhỠthoi Tơ, tao không tin đâu.
- Bởi vì mắt mà y bị nhỠấy ám rồi, còn thấy gì nữa đâu. Hình bóng cá»§a ngưá»i đẹp như má»™t tinh cầu rá»±c rỡ....
- Thôi mà y ăn bánh bông lan Ä‘i cho tao nhá». - Tân cưá»i.
- Hối lộ hả?
- NhỠấy vá» mà y có cách nà o cho tao gặp nói chuyện được không? - Tân dè dặt há»i.
- Mà y cù lần hết chỗ nói, cứ đến thẳng nhà nà ng mà gặp mặt, nói chuyện có sao đâu?
- Nếu tao là m được chuyện ấy thì nói là m gì. Mà y không thấy sao, má»—i lần tao đến đó chÆ¡i, chỉ nói chuyện vá»›i mà y thôi. Vả lại tao cÅ©ng Ãt gặp Thoi TÆ¡ ở nhà .
- Thì ra chợ.
- Vô duyên, ra là m gì ngoà i ấy?
- Nói tóm lại mà y là một anh chà ng thỠđế, yêu cô bé ấy như chết mà cứ là m ra vẻ ta đây là một “ông anh†đạo hạnh.
Thẩm uống từng ngụm cà phê vá»›i cái vẻ đắc thắng cá»§a mình. Trái lại Tân khổ sở ngồi thừ ngưá»i trong lòng chiếc ghế mây. Quán cà phê vắng khách trong cÆ¡n mưa như cÅ©ng buồn lây vá»›i cái buồn cá»§a Tân.
- Không hiểu sao má»—i lần gặp Thoi TÆ¡ tao lại thÃch lên mặt má»™t “ông anh†đạo hạnh, thế má»›i tức. - Tân than thở.
- Bây giá» mà y chuyển tông Ä‘i, không sẽ hối háºn đấy. - Thẩm hù.
- ÃÆ°á»£c thôi, nếu mà y chịu là m ông mai. - Tân nói.
- Cái đó thì tao chịu.
Tháºt ra nói má»™t cách nghiêm túc, tình cảm cá»§a Thoi TÆ¡ đối vá»›i Thẩm ra sao, anh cÅ©ng biết. Do đó Thoi TÆ¡ chỉ xem Tân như má»™t “ông anh†và Thẩm trêu chá»c Tân cÅ©ng chỉ để “rà soát†lại lòng mình mà thôi. Con ngưá»i ta vốn Ãch ká»· như váºy đó và Thẩm biết hÆ¡n ai hết trò đùa nà y.
- Lâu nay tao há»c hà nh chẳng ra là m sao, cầm đến cuốn vở là hình ảnh Thoi TÆ¡ nhảy múa trên từng dòng chữ. Tao bị hoa mắt chẳng Ä‘á»c được chữ nà o. - Tân than vãn.
- Mà y bị tẩu há»a nháºp ma rồi.
- Thoi TÆ¡ thì chẳng hiểu gì cả, tháºt là khổ.
- Nếu tình yêu như hai cộng với hai là bốn thì có gì đáng nói nữa đâu.
- Nói chuyện với mà y chán thấy mồ. - Tân ném điếu thuốc tà n nói.
- Tao không biết phải là m gì để giúp mà y đây. Ba cái vụ tình cảm nà y rắc rối lắm. - Thẩm phân bua.
- Thôi mình vá».
Tân gá»i Xuyến ra tÃnh tiá»n. Lúc rá»i khá»i quán, Tân há»i Thẩm :
- Mà y có đi xem phim với tao không, bây giỠmà vỠnhà thì chán quá.
- Bây giỠmà chui và o rạp chiếu bóng thì chết sướng hơn, thôi mà y cho tao vỠnhà . - Thẩm nói.
- Căn nhà của mà y có gì hấp dẫn đâu, cũng buồn thấy mồ, vỠlà m gì?
- Tao có một số việc phải là m.
- Má»™t buổi chiá»u lãng nhách.
Tân bá»±c bôi nhấn chân lên bà n đạp. Cả hai lại lao và o cÆ¡n mưa lạnh buốt cá»§a buổi chiá»u.
Bà n cãi cho lắm cuối cùng Thẩm cÅ©ng chấp nháºn tá»›i nhà Trúc dạy kèm. Hôm nay là buổi chiá»u đầu tiên Thẩm là m thầy giáo bất đắc dÄ© dạy kèm cho Trúc và Huyá»n. Anh đạp xe tá»›i nhà Trúc trong lúc cô còn ngá»§. Ãứa em gái cá»§a Trúc bắt Thẩm ngồi chá» trên chiếc băng đá ngoà i thá»m rồi và o kêu chị dáºy. Kêu xong nó ra nói vá»›i Thẩm :
- Em và o kêu bà Trúc còn la em như giặc. Bình thưá»ng bả ngá»§ cho tá»›i cÆ¡m chiá»u má»›i dáºy.
- Em tên gì váºy nhá»? - Thẩm cưá»i là m quen.
- Em tên là Duyên.
- Sao tá»›i nhà mấy lần anh Ãt gặp em váºy?
- Tại em không có duyên gặp anh chứ sao? - Duyên cưá»i.
- Má»™t câu trả lá»i rất có duyên. - Thẩm khen.
- Váºy mà chị Trúc thưá»ng chê em là con nhá» vô duyên đấy.
- Em há»c lá»›p mấy rồi nhá»?
- Lá»›p 8.
- Chắc em thông minh và há»c giá»i lắm đúng không?
- Trái lại em há»c rất ngu và dở nhất lá»›p, bị chị Trúc ký đầu hoà i.
- Ãó là tại chị Trúc á»· là m chị ăn hiếp đó chứ.
- Em há»c dở tháºt mà . Ừ, nghe nói anh Thẩm tá»›i dạy kèm cho chị Trúc phải không?
- Ãúng váºy.
- Anh dạy kèm cho em luôn thể nghen?
- Anh dạy kèm cho hai ngưá»i ấy đã hết hÆ¡i rồi là m sao mà dạy kèm cho em được?
- Anh dạy kèm cho em mỗi tuần một buổi thôi, em sẽ nói ba má trả thù lao cho anh đà ng hoà ng, chứ không dạy “chùa†như bà Trúc đâu.
- Sao biết anh dạy chùa? - Thẩm cưá»i há»i.
- Xá»i Æ¡i, coi cái tướng cá»§a anh cÅ©ng biết rồi. Vả lại con trai mà dạy kèm cho con gái thì là m sao mà lấy thù lao cho đà nh.
Trúc từ trong nhà đi ra, vác theo gương mặt còn ngái ngá»§. Cô lưá»m Duyên :
- Ở ngoà i nà y mà y nói xạo cái gì váºy nhá», đừng có tÃa lia cái miệng nhé.
- Em nói chuyện vá»›i anh Thẩm chứ có tÃa lia gì đâu?
Trúc đưa nắm đấm ra dá»a Duyên rồi má»i Thẩm và o nhà . Hai ngưá»i ngồi nói chuyện ở bà n nước kê sát góc phòng khách. Trúc rót cho Thẩm ly nước lá»c rồi cưá»i nói :
- Chút nữa trong giá»i há»c, thầy sẽ có ly đá chanh. Bây giá» tạm uống nước lá»c Ä‘i.
- Sao giá» nà y Huyá»n chưa tá»›i?
- Chắc nhỠấy ngủ quên.
- Há»c trò gì ma là m biếng quá trá»i, ngá»§ trưa bây giá» vẫn chưa chịu dáºy.
- Ãừng có nói oan cho ngưá»i ta, biết đâu Huyá»n báºn công chuyện gì đó thì sao?
- Há»c ở đây à ? - Thẩm há»i.
- Không, phòng há»c bên kia. Căn phòng ngó ra vưá»i cây, đẹp lắm, anh Thẩm có thể ngồi đó nhìn cây trái mà là m thÆ¡.
- Cây trái có gì cảm hứng mà là m thÆ¡? - Thẩm cưá»i.
- Nhá» nà y đã từng là m thÆ¡ tả má»™t chùm máºn chÃn gởi đăng báo được giải nhất đấy.
- Không ngỠTrúc cũng là một thi sĩ. - Thẩm trêu.
Trúc ngượng ngùng ngó ra cá»a sổ, qua bá» rà o, Trúc thấy Huyá»n đạp xe tá»›i, cô reo lên :
- Công chúa ngủ ngà y tới rồi.
- Trá»… cả tiếng đồng hồ, há»c vá»›i hà nh thấy phát chán.
Thẩm than vãn má»™t cách thụ động. Huyá»n dá»±ng xe ngoà i thá»m cá»a, cô bước và o trong, mầu áo tÃm là m cho nước da cá»§a Huyá»n cà ng trắng hÆ¡n. Mái tóc dà i cá»§a Huyá»n thả xuống vai, Thẩm nhá»› tá»›i mấy câu hát nói vá» những sợi tóc rá»›t xuống Ä‘á»i là m sóng lênh đênh. Nhìn mái tóc cá»§a Huyá»n, tâm hồn Thẩm như cÅ©ng trôi lênh đênh như má»™t dải mây trá»i.
- Gá»›m, há»c trò bắt thầy giáo đợi cả giá» rồi, chắc ngá»§ quên chứ gì? - Trúc há»i.
- Không phải ngá»§ quên nhưng báºn giặt má»™t thau đồ. - Huyá»n nói.
- Coi như lý do chÃnh đáng.
Thẩm nhăn mặt :
- Nhưng lần sau, nếu tới trễ thì thầy nhất quyết không dạy.
- Thầy Thẩm khó quá, chưa chi đã lên mặt rồi. - Huyá»n cưá»i.
- Há»c hà nh phải nghiêm túc chứ.
- Em không nghiêm túc bao giá», tại ngưá»i ta tranh thá»§ giặt đồ chứ bá»™? - Huyá»n cãi.
- Thôi, dù sao Huyá»n cÅ©ng có lá»—i rồi, còn cãi gì nữa. Bá»™ muốn ăn mấy cây thước kẻ sao đó? - Trúc hòa giải.
- Dám đánh.
Huyá»n cong môi, nguýt Thẩm má»™t cái dà i là m anh phì cưá»i. Huyá»n ngồi bên cạnh Trúc, má»—i ngưá»i đẹp má»™t vẻ, nhưng Thẩm chợt nháºn ra cái đẹp cá»§a Huyá»n sắc sảo, lá»™ ra như má»™t trái táo chÃn trong cà nh lá, nó Ä‘áºp và o mắt ngưá»i ta nhưng không để lại ấn tượng sâu Ä‘áºm nà o. Trong khi đó Trúc đẹp má»™t cách kÃn đáo, thùy mị, khiến ngưá»i ta cà ng nhìn cà ng ngây ngất như uống được má»™t loại trà có Ä‘áºm. Thẩm không khá»i giáºt mình, bà ng hoà ng.... Anh có nhiá»u tưởng tượng quá không?
- Anh Thẩm nghÄ© gì mà thừ ngưá»i ra váºy? - Trúc hóm hỉnh há»i.
- Ãâu có gì, thôi chúng ta bắt đầu há»c được rồi.
- Ngồi chÆ¡i má»™t chút nữa không được sao, há»c có gì đâu mà phải gấp gáp dữ váºy? - Huyá»n nói.
- Thầy giáo nói há»c trò phải vâng lá»i - Trúc cưá»i.
- Há»c ở đâu? - Huyá»n há»i.
- Phòng bên kia, chứ không phải ở đây cô nương ơi.
Và Trúc đứng lên bá» sang phòng bên. Huyá»n và Thẩm cÅ©ng Ä‘i theo. Căn phòng thoáng mát, xinh xắn tháºt vừa ý Thẩm.
Công việc dạy kèm cÅ©ng không có gì nặng nhá»c, nhưng Thẩm lo ngại hai cô con gái không tiếp thu nổi những gì anh giảng. Khi dạy kèm, Thẩm nháºn ra Trúc thông minh hÆ¡n Huyá»n, đã váºy Huyá»n há»c vá»›i thái độ thá» Æ¡, há»c vá»›i Huyá»n cÅ©ng là má»™t cách “là m dángâ€. Thẩm ngao ngán Ä‘á»c cho hai cô chép má»™t đỠtoán và bá» ra ngoà i phòng đón là n hương thÆ¡m dịu ngá»t trong khu vưá»n nhá». Thẩm bá»±c bá»™i vá»›i chÃnh mình, anh hiểu rằng Huyá»n là má»™t cô gái kênh kiệu, sống theo bá» ngoà i, nhưng anh vẫn bị sắc đẹp cá»§a cô cuốn hút như con thiêu thân lao và o ánh đèn lúc chiá»u tối.
Má»™t lúc Trúc ra đứng bên cạnh Thẩm, cô nhá» nhẹ há»i :
- Anh Thẩm bực mình à ?
- Ãiá»u gì má»›i được chứ? - Thẩm há»i lại.
- Thôi đi, sao anh lại giấu nhỠnà y được.
- Là m xong bà i chưa?
- Em rồi, còn Huyá»n thì chưa. - Trúc đáp.
- Nhà Trúc có khu vưá»n đẹp quá, toà n cây ăn trái, nãy giá» tha hồ mà hÃt thở hương thÆ¡m cá»§a trái chÃn.
- Không phải đâu, đó là hương hoa lẫn trong mùi trái chÃn đấy.
- Sao Trúc biết?
- Xá»i Æ¡i, ngưá»i ta là chá»§ vưá»n mà anh Thẩm há»i kỳ váºy?
Duyên từ nhà sau, theo lối Ä‘i trong khu vưá»n mang tá»›i má»™t rổ nhá»±a nhá», trong rổ đầy ổi chÃn. Duyên đưa cho Thẩm má»™t trái ổi chÃn và cưá»i nói :
- Anh Thẩm ăn thỠổi vưá»n nhà em thá» coi, ngá»t và thÆ¡m lắm. Ãây là ổi xá lỵ, nổi tiếng đấy nhé.
- Anh sợ ăn chua, ăn ổi xót ruột lắm.
- Ãã bảo ổi ngá»t mà anh cứ bảo chua, ăn thá» Ä‘i rồi sẽ biết nhá» nà y nói không sai. - Duyên cố nà i ép.
Thẩm cầm trái ổi bóng như có thoa má»™t lá»›p mỡ và ng óng, anh cắn thá» má»™t miếng, cùi ổi trắng phau, giòn và ngá»t. Bình thưá»ng Thẩm không thÃch ăn ổi và những thứ trái cây chua, nhưng lần nà y Thẩm ăn ổi má»™t cách ngon là nh là m Duyên phì cưá»i.
- Ä‚n ổi vưá»n nhà em anh sẽ nhá»› suốt Ä‘á»i đấy. - Duyên nói.
- Nhá»› ổi hay nhá»› vưá»n trái cây? - Thẩm há»i.
- Không phải đâu, nhá»› ngưá»i trồng ổi.
- Ai mà tà i váºy?
- Chị Trúc.
- Anh Thẩm đừng tin, con nhá» Duyên nó xạo đấy, ổi trong vưá»n là do ba em trồng. Hồi đó, em chỉ phụ bón phân, nhổ cá» và tưới nước thôi.
- Như váºy là cÅ©ng đã có công rồi. Còn hÆ¡n anh, cả Ä‘á»i chưa trồng được cây gì cho ra hồn, ngay cả cây mưá»i giá» là loại dá»… trồng nhất cÅ©ng không trồng được.
- Ôi, buồn cưá»i ghê, hoa mưá»i giá» có gì đâu mà khó anh chỉ việc cắm cà nh nó xuống đất, tưới nước và i lần là nó sống - Duyên nói.
- Thế mà anh là m cũng không được, cắm nhánh nà o là chết nhánh đó.
- Váºy là anh suốt Ä‘á»i sẽ là m ngưá»i cô độc. - Duyên cưá»i.
- Thôi, mà y bưng cái rổ Ä‘i ra trước nhà và thanh toán hết dùm Ä‘i Duyên Æ¡i, đừng có tÃa lia cái miệng ở đây. - Trúc rầy em.
- Em có là m phiá»n hà đến thiên hạ đâu?
- Phiá»n lắm rồi đấy, đừng có xen và o chuyện cá»§a ngưá»i lá»›n. - Trúc lưá»m.
- Em cũng lớn rồi chứ bộ.
Duyên nguýt dà i nguýt ngắn Trúc rồi bưng rổ ổi ra đưá»ng. Thẩm và Trúc Ä‘i loanh quanh trong khu vưá»n nhá», đúng là mùi hương cá»§a hoa và mùi thÆ¡m cá»§a trái chÃn. Trong vưá»n, Thẩm còn thấy những chùm máºn chÃn Ä‘á», những trái quÃt và ng lưá»m, da căng bóng.
Thẩm chỉ vói tay lên là hái được những trái quÃt chÃn. Anh đưa cho Trúc má»™t trái, cả hai cùng lá»™t vá», ăn những múi quÃt chua chua, ngá»t ngá»t tháºt thú vị.
- Riêng cây quÃt nà y thì em trồng. - Trúc nói.
- Ngưá»i ta nói ngưá»i nà o hiá»n, trồng cây cho trái ngá»t có đứng không?
- Ai nói?
- Mẹ anh nói. - Thẩm cưá»i.
- QuÃt cá»§a em trồng thì sao?
- Ngá»t lắm.
- Nhưng em thì dữ lắm phải không?
- Ãâu có, tụi bạn anh đứa nà o cÅ©ng khen Trúc dá»… thương, hiá»n như má»™t ni cô.
- Anh trù em đi tu hả?
- Ãó là và dụ thế thôi, nhưng Ä‘i tu được cÅ©ng tốt, chứ có sao đâu. Trúc Ä‘i tu chùa nà o, tụi bạn anh sẽ theo tá»›i chùa đó.
Huyá»n từ trong Ä‘i ra già nh lấy má»™t trái quÃt trên tay Trúc. Cô cÅ©ng lá»™t vá», ngáºm từng múi quÃt mà u hồng hồng giữa hai hà m răng trắng Ä‘á»u.
- Ôi, tháºt là ngá»t. - Huyá»n khen.
- NhỠăn hoà i, bữa nay còn là m bộ khen tới khen lui. - Trúc nói.
Huyá»n cưá»i :
- Ăn trái phải nhớ kẻ trồng cây.
- Thôi, và o há»c tiếp tục. - Thẩm nhắc nhở.
Nhưng cả Huyá»n và Trúc Ä‘á»u có vẻ không muốn há»c nữa, hai cô gái ngó nhau cưá»i, Huyá»n nói :
- Hôm nay há»c như váºy đủ rồi “thầy†ơi.
- Không được, há»c phải cho nghiêm túc, ai là m biếng sẽ bị phạt đấy. - Thẩm nói.
- Nhức đầu quá mà là m sao há»c nổi?
- Là m có bà i toán mà kêu nhức đầu.
- Há»c trò nhõng nhẽo đó “thầyâ€. - Trúc háy mắt, giá»ng hóm hỉnh.
- Nhức đầu thiệt chứ bộ.
- Nhá» uống thuốc không, ta cho má»™t tá»§ thuốc tây trong nhà đó. - Trúc cưá»i.
- Hôm nay là buổi há»c đầu tiên, há»c chừng đấy tạm đủ rồi anh Thẩm nhé. - Huyá»n van nà i.
- Phải đó anh Thẩm, mai mốt sẽ há»c bù, bây giá» Trúc có má»™t đỠnghị, mình Ä‘i ăn kem, coi như hai cô há»c trò “cúng Thầy†để nháºp môn. ÃÆ°á»£c không?
Thẩm lắc đầu :
- Hôm nay không được đâu nếu không há»c tiếp tôi sẽ vá» nhà .
- Nấu cÆ¡m cho con nhá» chá»§ nhà ăn chứ gì? - Huyá»n cong môi nói.
- Huyá»n đừng có Ä‘oán mò, cô ấy không có ở nhà , cô ấy Ä‘ang ở ngoà i biển.
Thẩm giải thÃch, nhưng tháºt ra anh nói cho chÃnh mình nghe bằng ná»—i nhá»› vá» Thoi TÆ¡ chợt dấy lên vá»›i má»™t chút xót xa.
- Anh Thẩm định vá» nhà , tháºt à ? - Trúc há»i.
- Tháºt.
- Tiếc nhỉ, ai mà nỡ bá» qua má»™t buổi chiá»u đẹp như thế nà y chứ.
Thẩm cưá»i, anh Ä‘i vòng ra phÃa trước lấy chiếc xe đạp và đạp lang thang trên đưá»ng vá» nhà .
Xem tiếp chương 5
|

06-09-2008, 08:59 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Ông bà Hoán có má»™t gian hà ng lá»›n tại chợ Mỹ Tho, buôn bán hà ng kim khà điện máy. Tuy nhiên Huyá»n rất Ãt ra chợ phụ vá»›i ba má, ông bà Hoán hình như cÅ©ng không muốn như váºy, nhưng hôm nay không hiểu sao chị Nhiên chạy xe vá» nhà trong lúc Huyá»n Ä‘ang ngá»§ trưa, đánh thức cô dáºy và bảo :
- Huyá»n ra chợ ngay có việc cần.
Chị Nhiên là má»™t ngưá»i chị bà con cá»§a Huyá»n, được ông bà Hoán nuôi từ nhá» nên xem như con ruá»™t. Hà ng ngà y chị Nhiên phụ vá»›i ông bà Hoán ở chợ. Chị lá»›n hÆ¡n Huyá»n và i tuổi, nước da ngâm ngâm nhưng dôi mắt biếc và nụ cưá»i lại có duyên ngầm. Chị ngồi ở mép giưá»ng chá» Huyá»n vá»›i má»™t gương mặt không vui, cÅ©ng không buồn. Ãó là gương mặt thưá»ng ngà y cá»§a chị, không ai mà đoán được chị Ä‘ang nghÄ© gì.
Huyá»n há»i :
- Chuyện gì mà đặc biệt thế chị?
- Chị cũng không biết, dì dượng bảo chị lấy xe ngay vỠthôi.
- Hôm nay em còn phải Ä‘i há»c thêm.
- Nghỉ một buổi có sao đâu.
- Ông thầy khó lắm, nghỉ không được đâu.
- Dượng dặn rồi, bằng bất cứ giá nà o Huyá»n cÅ©ng phải ra chợ. - Chị Nhiên nhấn mạnh.
- Quái quá»·, tá»± nhiên có chuyện gì quan trá»ng váºy không biết.
Huyá»n lầm bầm Ä‘i rá»a mặt rồi thay quần áo. Chị Nhiên nhìn Huyá»n Ä‘ang đứng trước gương, chị cưá»i :
- Phải trang điểm một chút, nhỠơi.
- Chị là m như Ä‘i thi hoa háºu không bằng.
- CÅ©ng gần như váºy đó, đừng tưởng chuyện đùa.
- Từ nhà ra chợ mà là m gì phải trang Ä‘iểm? - Huyá»n nghi ngá» há»i.
- Ai biết, dì dượng dặn váºy đó.
- Tháºt là chán, chị cái gì cÅ©ng “dì dượng†dặn váºy đó. Em nghi trong chuyện nà y có âm mưu gì đây.
- Huyá»n ra ngoà i chợ sẽ biết liá»n.
- Bá»™ bữa nay hết hà ng bán sao vá» kêu em ra bán? - Huyá»n đùa.
- Ãừng có Ä‘oán già , Ä‘oán non, Ä‘i ra ngoà i đó sẽ biết mà .
- Váºy chị chịu khó ngồi đợi em.... ná»a tiếng nhé.
- Là m gì mà lâu thế. - Chị Nhiên giãy nảy.
- Em trang điểm nữa chứ là m gì.
- Trang Ä‘iểm mưá»i phút thôi chứ là m gì tá»›i nữa tiếng láºn cô nương?
Huyá»n cưá»i khúc khÃch như muốn trêu tức chị Nhiên. Cô chỉ trang Ä‘iểm nhẹ, nhưng cố ý kéo dà i thá»i gian. Thấy chị Nhiên chỠđợi má»i mòn, Huyá»n má»›i nói :
- Xong rồi.
- Phải ăn mặc tháºt đẹp nữa nhá» Æ¡i.
- Ngưá»i ta đẹp sẵn rồi, ăn mặc sao cÅ©ng đẹp, chị khá»i lo.
- Nhưng hôm nay khác, hôm nay là ngà y đặc biệt.
- Lý do?
- Ãã bảo chị không biết mà , ra ngoà i chợ thì má»i chuyện sẽ rõ thôi.
Huyá»n cong môi :
- Chị không biết hay là chị không nói?
- Không biết tháºt mà .
- Khó tin lắm.
Tuy nhiên, Huyá»n cÅ©ng nghe theo lá»i chị Nhiên, vì ăn mặc đẹp vốn là bản tÃnh cá»§a con gái, nhất là vá»›i Huyá»n. Cô mở tá»§ quần áo, trố mắt nhìn đủ loại quần áo, mà u sắc rá»±c rỡ treo trong tá»§ để chá»n lá»±a. Cuối cùng Huyá»n chá»n chiếc váy đầm mà u xanh nước biển và chiếc áo pull mà u trắng dá»… thương hở cổ tay ngắn. Huyá»n xoay xoay ngưá»i trước gương và há»i chị Nhiên :
- ÃÆ°á»£c không?
- Rất dễ thương, thôi đi mau dì dượng chỠngoà i đó sốt ruột mất.
- Lâu lắm em má»›i ra chợ đấy nhé. - Huyá»n cưá»i khúc khÃch.
- Hôm nay là ngà y đặc biệt mà .
- Thái độ của chị là m em nghi lắm, rồi chị sẽ biết tay em khi con nhỠnà y khám phá ra âm mưu bữa nay.
- Chừng đó sẽ tÃnh, bây giá» chị có nhiệm vụ đưa em ra ngoà i cá»a hà ng, váºy thôi.
Huyá»n vừa ngồi lên xe, chị Nhiên rồi máy chạy, chị phóng xe tháºt nhanh, y như chạy Ä‘ua là m Huyá»n sợ hết hồn, cô bấu eo lưng chị Nhiên la :
- Chạy đâu mà chạy như Ä‘ua váºy, từ từ thôi, không khéo đụng ngưá»i ta thì mang há»a đấy bà ơi.
- Không sao đâu.
Huyá»n cá»± ná»± :
- Ãợi tá»›i “có sao†chắc bà đưa ngưá»i ta vô bệnh viện nằm húp cháo quá.
Chị Nhiên hình như không đếm xỉa gì tá»›i Huyá»n, chị cứ cho xe phóng à o à o. Bây giá» Huyá»n biết là có cá»± cÅ©ng vô Ãch nên hai tay Huyá»n ôm ghì lấy cái hông mỡ mà ng cá»§a chị Nhiên và mặc cho chị chạy Ä‘i đâu thì chạy. Má»i việc phú cho trá»i và Huyá»n tin rằng cô chưa phải chết yểu.
Khi xe dừng lại trước chợ, Huyá»n má»›i thở phà o vì thoát nạn. Váºy mà chị Nhiên tỉnh bÆ¡ nói :
- An toà n trên xa lộ phải không?
- Trái tim em muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c, chị ác đức vừa vừa để còn lấy chồng nữa chứ. - Huyá»n Ä‘e dá»a.
- Chị chưa muốn lấy chồng đâu, nhưá»ng cho em đó.
Ông bà Hoán thấy Huyá»n tá»›i vui ra mặt, nhất là thấy Huyá»n diện đúng ý mình, bà Hoán niá»m nở vá»›i con gái :
- Dữ ác, con gái ngá»§ bây giá» má»›i chịu dáºy phải không?
- Tối qua con há»c bà i mệt quá nên ngá»§ bù. - Huyá»n đáp.
- Nãy giỠba má trông con tới.
- Có chuyện gì váºy má? - Huyá»n há»i.
- DÄ© nhiên là có chuyện đặc biệt quan trá»ng má»›i gá»i con ra ngoà i nà y chứ. - Bà Hoán mỉm cưá»i.
Huyá»n ngồi xuống chiếc ghế nệm mà u Ä‘á», đối diện vá»›i bà Hoán ngang mặt quầy.
- Chị Nhiên đâu, kêu cho Huyá»n ly cam tươi nhé. - Bà Hoán bảo.
- Con không uống cam tươi đâu má.
- Chứ con uống gì?
- Cà phê sữa đá cho tỉnh ngủ.
Ông Hoán nãy giá» không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn con gái. Ông có vẻ hà i lòng trước nhan sắc lá»™ng lẫy cá»§a Huyá»n. Hình ảnh cá»§a Huyá»n bây giá» là hình ảnh cá»§a bà Hoán ngà y xưa. Ông Hoán thầm tá»± hà o vỠđứa con gái duy nhất cá»§a mình.
- Cáºu Phan chắc sắp tá»›i rồi phải không bà ? - Ông Hoán há»i vợ.
- Sắp rồi.
- Khách mua hà ng hả má? - Huyá»n há»i.
- Không phải, má»™t ngưá»i quen.
- Cáºu Phan cÅ©ng là ngưá»i là m ăn buôn bán, nhưng không phải tá»›i để mua hà ng mà là để thăm gia đình mình - Ông Hoán giải thÃch.
- Nhung sao ngưá»i ta không tá»›i nhà mà lại tá»›i chá»— nà y? - Huyá»n há»i.
- Ở đâu cÅ©ng được, miá»…n tiện thì thôi, vả lại cáºu Phan là chá»— thân tình chứ có xa lạ gì đâu. - Bà Hoán nói.
Huyá»n đón ly cà phê đá từ tay cá»§a chị Nhiên, cô đặt nó trước mặt mình, dùng chiếc muá»—ng nhá» vá»›i mấy cục đá ném xuống đất. Huyá»n không thÃch uống cà phê sữa đá mà nhiá»u đá cục quá.
- CÅ©ng vì chuyện ấy mà má kêu con ra đây, luôn tiện cho cáºu Phan biết mặt luôn.
- Ãể là m gì hả má? - Huyá»n há»i. Câu há»i cá»§a Huyá»n ná»a ngây thÆ¡, ná»a có vẻ sà nh Ä‘á»i, ngưá»i ngoà i khó mà biết được Huyá»n suy nghÄ© gì trong câu há»i.
Bà Hoán cưá»i :
- Còn để là m gì nữa, ngưá»i ta muốn là m quen vá»›i con và muốn má»i con Ä‘i ăn nhà hà ng.
Huyá»n quay qua chị Nhiên cưá»i khúc khÃch nói :
- Sao thằng cha nà y bạo quá váºy, chưa chi đã dám má»i ngưá»i ta Ä‘i ăn nhà hà ng, là m như nhà hà ng có cái gì đặc biệt lắm váºy.
- DÄ© nhiên là đặc biệt ngưá»i ta má»›i má»i chứ. - Bà Hoán nói.
- Sao khách cá»§a ba má mà lại má»i con?
- DÄ© nhiên là có má»i cả ba má nữa, nhưng ba má tế nhị, muốn cho con được tá»± do. - Ông bà Hoán cưá»i ý nhị.
Huyá»n uống má»™t ngụm cà phê sữa đá, cổ cô nghe mát lạnh và tháºt dá»… chịu sau má»™t giấc ngá»§ trưa bị đánh thức giữa chừng.
- Chị biết mặt thằng cha Phan nà o đó không? - Huyá»n kéo tay chị Nhiên há»i nhá».
- Có tới đây mấy lần.
- Bản mặt thằng chả ra sao?
- ÃÆ°á»£c lắm.
- Nghĩa là sao?
- Ãẹp trai lắm, giống như tà i tá».... Hồng Kông.
- Tưởng gì chứ tà i tỠHồng Kông thì quê một cục.
Ông Hoán đang ngó mông lung ra ngoà i bỗng tươi ngay nét mặt.
- Kìa, cáºu Phan tá»›i kìa.
Huyá»n nhìn ra, cô gặp ngay má»™t thanh niên ăn mặc mô Ä‘en Việt Kiá»u. Quần áo khá»i phải nói, nhưng trên gương mặt trắng trẻo chá»…m chệ cặp kÃnh trắng, gá»ng cÅ©ng mà u trắng có hai sợi dây Ä‘eo. Anh ta vừa Ä‘i vừa quay quay cái chìa khóa xe trong mấy ngón tay. Chắc chắn đó là chìa khóa cá»§a má»™t chiếc Dream má»›i cáu cạnh.
- Chà o bác ạ. - Anh thanh niên vui vẻ chà o ba má Huyá»n.
- Chà o cáºu Phan, đây là con gái tôi. - Ông Hoán chỉ Huyá»n giá»›i thiệu luôn.
Huyá»n lịch sá»± gáºt đầu chà o, Phan nói ngay :
- Thoạt nhìn, cháu cÅ©ng Ä‘oán được cô Huyá»n ngay thôi. Trá»±c giác cá»§a cháu nhạy bén lắm bác ạ.
- Cáºu ngồi chÆ¡i. - Bà Hoán má»i.
Phan ngồi xuống chiếc ghế gần ông Hoán, anh ta nhìn Huyá»n cưá»i cưá»i móc gói thuốc má»i ông Hoán. Phan tá»± châm cho mình má»™t Ä‘iếu gắn lên môi. Huyá»n nháºn thấy anh chà ng nà y hút thuốc rất kiểu cách.
- Hôm nay cô Huyá»n nghỉ há»c? - Phan há»i là m quen.
- Dạ.
- Sao tôi ghé cá»a hà ng cá»§a bác chÆ¡i hoà i mà Ãt thấy cô Huyá»n ra đây quá váºy.
- Huyá»n ở nhà há»c bà i.
- Chắc cô Ãt Ä‘i chÆ¡i đây đó?
- Thỉnh thoảng cÅ©ng có Ä‘i chÆ¡i loanh quanh, nhưng nói chung thì Huyá»n ở nhà nhiá»u hÆ¡n.
Phan nhả khói, không hiểu suy nghÄ© gì mà anh ta cưá»i má»™t cách bà hiểm. Má»™t lúc anh chà ng nịnh đầm :
- Chắc siêng năng như váºy Huyá»n há»c giá»i lắm?
- Trái lại Huyá»n há»c rất dốt.
- Con gái không nên há»c nhiá»u quá, phải dà nh thá»i giá» Ä‘i chÆ¡i cho thoải mái đầu óc. Há»c nhiá»u mau già , tôi có má»™t đứa em bà con, nó há»c đến ná»—i già trước tuổi lúc nà o không hay.
Huyá»n cưá»i :
- Ai chứ Huyá»n thì không sợ già , chỉ sợ thi rá»›t thôi.
- Bây giá» há»c giá»i chưa chắc đã thi Ä‘áºu. Tốt hÆ¡n là cứ tà tà .
Bà Hoán tán đồng :
- Há»c thì há»c thế thôi, chứ há»c ra trưá»ng, bằng cấp nà y bằng cấp ná» kiếm được má»™t công ăn việc là m đã hết hÆ¡i.
- Chuyện đó là thá»±c tế bác ạ. - Phan gáºt gù.
- Anh Phan đã nghỉ há»c rồi à ? - Huyá»n há»i.
- Tôi chỉ theo được có hai năm đầu đại há»c, sau đó nghỉ ở nhà cho khá»e.
- Nghe nói anh là m ăn buôn bán giá»i lắm? - Huyá»n háy mắt.
- CÅ©ng thưá»ng thôi, cuá»™c Ä‘á»i dạy mình không giá»i cÅ©ng không được. - Phan kiêu hãnh nói.
Ông Hoán cưá»i xòa :
- Là m ăn bây giá» không có đầu óc tÃnh toán nhanh nhạy là dá»… bị sáºp tiệm.
- Ãúng váºy đó bác, bạn bè cháu thiếu gì ngưá»i đã sáºp tiệm sau má»™t thá»i gian là m ăn. Nói chung là tại há» thiếu đầu óc kinh doanh. - Phan nói như tá»± khen mình.
- Anh Phan chắc là đang phất dữ lắm? - Huyá»n cưá»i.
- Ãó là qui luáºt Huyá»n ạ, nếu mình không phất lên thì chỉ còn nước Ä‘i xuống thôi. - Phan cưá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i tá»± mãn.
Ông Hoán trao đổi bằng mắt với vợ, bà Hoán hiểu ý chồng nên nhìn Phan nói :
- Chà , tiếc quá, hôm trước cáºu Phan có ý má»i gia đình chúng tôi Ä‘i ăn nhà hà ng, nhưng hôm nay vợ chồng tôi phải có cái hẹn không thể bỠđược. Tuy nhiên có cháu Huyá»n thay mặt chúng tôi....
Phan sáng mắt :
- Không sao bác ạ, hẹn việc là m ăn là điá»u hết sức quan trá»ng, có cô Huyá»n cÅ©ng được rồi, nếu cô Huyá»n thấy không có Ä‘iá»u gì bất tiện.
Ông Hoán nói ngay :
- Không có gì đâu, hôm nay cháu Huyá»n rảnh rá»—i. Phải không con?
Huyá»n lúng túng :
- Nhưng....
- Cáºu Phan đã có ý má»i, con đại diện cho ba má Ä‘i thay là điá»u hợp lý rồi. - Bà Hoán cháºn đầu.
- Bác gái nói đúng lắm, cô Huyá»n đừng có “nhưng†nữa - Phan đùa. Và Phan rất tá»± tin, anh ta đứng lên chà o ba má Huyá»n rồi Ä‘i lấy xe. Phan đạp nổ máy chá» Huyá»n trước cá»a như đã thân thiết từ bao Ä‘á»i. Thái độ cá»§a Phan là m Huyá»n hÆ¡i bá»±c, cô cố trì hoãn, nói vá»›i chị Nhiên những chuyện đâu đâu để bắt Phan chá» cho bõ ghét.
- Kìa Huyá»n, sao con cứ để cáºu Phan đợi váºy? - Bà Hoán giục con gái.
- Có sao đâu má. - Huyá»n cưá»i.
- Ãà n ông con trai, hẹn hò bắt buá»™c phải chá» ngưá»i đẹp chứ. - Chị Nhiên nói.
- Nhưng không nên để ngưá»i ta chá» lâu quá, bất lịch sá»±.
Phải đến ông Hoán giục và tỠý không bằng lòng, Huyá»n má»›i đủng đỉnh ra cá»a chợ. Lần đầu tiên phải ngồi lên chiếc xe sang trá»ng như thế nà y tá»± nhiên Huyá»n cÅ©ng rụt rè, nhưng vốn nhiá»u tá»± ái, cô là m tỉnh và cưá»i nói :
- Nhìn chiếc xe, biết anh Phan là má»™t con ngưá»i đầy “cây cốiâ€.
Phan cÅ©ng phá»›t tỉnh, anh ta ném mẩu thuốc tà n xuống đất rồi và o số, phóng nhanh ra đưá»ng.
- Huyá»n thÃch ăn ở đâu? - Má»™t lúc sau Phan há»i.
- Ãi ăn bây giá» Ã ? - Huyá»n do dá»±.
- Chứ sao nữa.
- Tưởng phải đến tối cơ chứ.
- CÅ©ng sắp tối rồi, vả lại chương trình còn dà i mà Huyá»n lo gì.
- Thôi thì tùy anh Phan váºy.
Phan có vẻ hà i lòng khi Huyá»n tỠý phụ thuá»™c và o anh ta. Phải nói là ngồi trên má»™t chiếc xe Dream Ä‘i loanh quanh trong thà nh phố, Huyá»n có cảm tưởng thá»i gian Ä‘i nhanh hÆ¡n là đạp chiếc xe cà tà ng.
- Huyá»n có hay Ä‘i chÆ¡i không?
- Hình như anh há»i câu đó nhiá»u lần rồi, và Huyá»n cÅ©ng đã trả lá»i nhiá»u lần rồi.
- à anh muốn nói là đi chơi với bạn trai kìa? - Phan nhấn mạnh.
- Anh cho là Huyá»n có nhiá»u bạn trai lắm à ?
- Có thể như thế lắm.
- Rồi sao? - Huyá»n khiêu khÃch.
- Chẳng có sao cả, chuyện ấy cÅ©ng bình thưá»ng, nhất là Huyá»n lại xinh đẹp, thiếu gì ngưá»i theo Ä‘uổi - Phan cưá»i.
- Rất tiếc chẳng có ai theo duổi hết mới chết chứ.
- Huyá»n đùa.
- Tháºt.
- Con gái nói khó tin lắm.
- Không ngá» anh Phan lại Ä‘a nghi đến thế - Huyá»n cưá»i khúc khÃch - Vá»›i Huyá»n anh cÅ©ng cảnh giác à ?
Phan là m thinh, có lẽ câu há»i cá»§a Huyá»n khiến cho anh khó trả lá»i. Huyá»n không nhắc lại câu há»i, cô nhìn hà ng me Ä‘ang thay lá non, những chiếc lá và ng úa sót lại theo gió bay như má»™t đà n bướm nhá» ngang má»™t quầy sách báo. Ngôi trưá»ng cÅ© kỹ cá»§a Huyá»n cÅ©ng dã vụt qua dưới bóng cây lá vá»›i mái ngói đỠbám đầy rêu.
- Trong lá»›p Huyá»n có thân vá»›i má»™t “cáºu nhóc†nà o không?
- Há»c trò ngưá»i lá»›n cả đấy, không còn “nhóc†nữa đâu. - Huyá»n đáp vá»›i vẻ pháºt lòng.
- Ãi há»c là còn “nhócâ€, ra trưá»ng má»›i là ngưá»i lá»›n được. Bởi vì đó là trưá»ng Ä‘á»i. - Phan cưá»i.
- Do đã ra Ä‘á»i nên anh Phan tá»± cho mình là ngưá»i lá»›n và gá»i những ngưá»i còn Ä‘ang Ä‘i há»c là “chú nhócâ€?
- Gá»i như váºy cÅ©ng đúng thôi.
- Ãúng theo nghÄ©a nà o?
- NghÄ©a cá»§a há»c trò.
- Như váºy nghe còn tạm được, nếu có ý gì khác Huyá»n sẽ “nghÄ© chÆ¡i†vá»›i anh ngay tức khắc. Huyá»n sẽ nhảy xuống xe và đi bá»™ vá» nhà .
- Huyá»n gan thế à ?
Huyá»n là m thinh, mặc cho anh chà ng muốn hiểu sao cÅ©ng được.
Phan đưa Huyá»n theo má»™t con đưá»ng nhá» ra bá» sông. Äiá»u nà y là m Huyá»n hết sức ngạc nhiên vì chá»— nà y không có má»™t quán ăn hay nhà hà ng nà o cả. Ãây là má»™t xóm nhà sà n, toà n dân lao động, nếu không sống bằng nghỠđạp xÃch lô cÅ©ng là m nghá» chà i lưới trên sông.
- Ra đây là m gì? - Huyá»n ngạc nhiên há»i.
- DÄ© nhiên không phải để tá»± tá». - Phan đáp.
- Em không đùa đâu.
- Anh cÅ©ng trả lá»i nghiêm chỉnh.
Phan bảo Huyá»n xuống xe rồi dẫn chiếc Dream và o má»™t ngôi nhà ở phÃa tay mặt, ngay dưới má»™t cây me tây cổ thụ. Hóa ra đây là nhà giữ xe bởi vì Huyá»n cÅ©ng vừa nhìn thấy mấy chiếc xe gắn máy dá»±ng bên trong.
- Mình Ä‘i qua cái đồn bên kia. - Phan Ä‘i ra giải thÃch.
- Chi váºy?
- Trên cồn có cái nhà hà ng nổi trứ danh lắm, có những món ăn đặc sản. Ủa, chưa lần nà o Huyá»n qua bên đó sao?
Huyá»n thú nháºn :
- Chưa.
- Váºy thì hay quá, cÅ©ng nên qua má»™t lần cho biết.
- Ãúng hÆ¡n là em chỉ nhìn thấy cái nhà hà ng nổi trong và i chuyến Ä‘i chÆ¡i sông bằng thuyá»n vá»›i mấy ngưá»i bạn thôi.
Phan gá»i má»™t đứa trẻ con Ä‘ang neo chiếc ghe nhá» dưới bến để ngả giá.
- Từ đâyqua bên đó bao nhiêu nhá»? - Phan há»i đứa trẻ con.
- Anh cho em năm ngà n.
- Gì dữ váºy, bình thưá»ng tao Ä‘i có hai ngà n, sao hôm nay mà y chém đẹp thế nhá»?
Ãứa trẻ con cưá»i :
- Tại vì hôm nay đặc biệt.
Nó vừa trả lá»i vừa nhìn Huyá»n vá»›i cái nhìn ranh mãnh. Phan tỉnh queo, anh ta vẫy Huyá»n xuống ghe. Từ bỠđất xuống tá»›i mé nước không có cầu, Phan nhảy má»™t cái lẹ như con sóc đã đứng trên ghe và giục Huyá»n :
- Bước xuống nhanh lên cô bé.
- Em không nhảy được đâu. - Huyá»n nhăn mặt.
- Cứ tự nhiên, anh nắm tay cho, không té đâu.
Không còn cách nà o khác, Huyá»n đà nh đưa tay ra cho Phan nắm và lấy thế bước xuống khoang ghe. Huyá»n chá»›i vá»›i vì chiếc ghe nhá» xÃu, chòng chà nh trên những lượn sóng giống như má»™t chiếc lá.
- Chị ngồi xuống Ä‘i, không thì té xuống sông đấy. - Ãứa trẻ con hươ chèo nhắc nhở.
Huyá»n láºp tức ngồi xuống mép ghe. Phan cÅ©ng ngồi xuống ngay bên cạnh. Ãứa trẻ con mặc chiếc quần tây cÅ©, rách đầu gối và má»™t chiếc sÆ¡ mi mà u xanh bạc mà u, đầu nó đội chiến nón nỉ mà u nâu rách nhiá»u lá»—. Ãứa trẻ có vẻ nghèo, nhưng gương mặt lại sáng sá»§a, ranh mãnh. Nó khoảng mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, khoẻ mạnh và điá»u khiển ghe má»™t cách thà nh thạo.
- Anh chị ngồi cho vững và ng nghé, em chèo đây, chiá»u nay sóng lá»›n dữ.
- Cẩn tháºn nghe nhá», tao không biết lá»™i đâu. - Phan dặn dò.
Ãứa nhá» cưá»i, nó dùng mái chèo quay chiếc ghe hướng mÅ©i ra sông. Huyá»n ngồi im, hồi há»™p, theo dõi những lượn sóng ngoà i xa xô và o. Dòng sông bình thưá»ng vẫn trôi chảy dưới mắt Huyá»n, nó có vẻ êm Ä‘á»m là thế, nhưng bây giá» nó Ä‘áºp và o mắt Huyá»n vá»›i tất cả sá»± Ä‘e dá»a. Ãúng là chiá»u nay có sóng lá»›n, từng lượn sóng ầm à o xô và o mạn ghe, tóe ra nhá»±ng bông nước trắng xóa. Tuy thế đứa trẻ vẫn bình thản chèo ghe lướt tá»›i, băng qua những lượn sóng bạc đầu.
- Eo Æ¡i, em sợ quá. - Huyá»n kêu lên.
- Coi thế chứ không sao đâu. - Phan trấn an Huyá»n.
- Em chở qua sông như đi chợ, anh chị cứ ngồi yên là được. Lỡ có té xuống sông em vớt cho, bảo đảm.
- Ê, mà y biết lá»™i không nhá»? - Phan há»i.
- Em lá»™i như rái, sông nà y ăn nhằm gì. - Ãứa nhá» cưá»i.
Chiếc ghe cặp và o cồn cây xanh lúc trá»i sụp nắng, mặt sông mênh mông bây giá» chỉ còn lại má»™t mà u tÃm nhà n nhạt và gió hiu h ắt thổi ngang mặt nước là m cho Huyá»n rùng mình. Cô theo Phan lên bá», anh ta trả tỉn cho đứa nhá» và dặn nó khoảng chÃn giá» tối chèo ghe qua đón. Ãứa nhá» cầm tiá»n, nhe răng cưá»i. Nó há»i :
- Bộ anh chị không ngủ ở khách sạn trên cồn sao?
- Nói báºy. - Huyá»n nạt.
- Ủa, em thấy những cặp thanh niên nam nữ qua đây Ãt vá» trong đêm lắm, phải tá»›i sáng hôm sau kia.
Phan phải át giá»ng đứa trẻ con láu cá :
- HỠkhác, tụi tao khác, thôi mà y lui ghe cho được việc.
Nhà hà ng vắng khách, những chiếc bà n tròn trải ra trắng và bà y sẵn chén dÄ©a xung quanh má»™t bình cắm hoa. Nhạc phát ra từ máy cassette đặt đâu đó, Huyá»n cố ý lắng nghe trong tiếng sóng ồn à o, nhưng không thể nghe được lá»i cá»§a bà i hát. Phan đưa Huyá»n tá»›i ngồi ở chiếc bà n trong góc phòng, anh ta nói :
- Ở đây khuất gió, anh biết Huyá»n không chịu được lạnh. Ở đây đêm xuống gió lạnh lắm.
- Biết thế mang theo áo len. - Huyá»n nói.
Má»™t cô gái phục vụ Ä‘em tá»›i tấm thá»±c đơn bá»c trong nylon vá»›i những hà ng chữ giá»›i thiệu các món ăn. Phan đưa tấm thá»±c đơn cho Huyá»n, lịch sá»± nói :
- Huyá»n chá»n món ăn Ä‘i, cứ tá»± nhiên, thÃch món gì cứ kêu món đó.
- Anh cứ gá»i Ä‘i. - Huyá»n cưá»i nhẹ, lắc đầu từ chối.
- Biết Huyá»n thÃch gì bây giá»?
- Huyá»n rất dá»… nuôi.
- Nhưng mà nuôi.... chắc không dá»… đâu. - Phan đùa má»™t cách có ngụ ý. Huyá»n đỠmặt, tránh đôi mắt nhìn si dại cá»§a Phan. Cô vẽ nguệch ngoạc những đưá»ng tròn vô nghÄ©a trên mặt bà n bằng ngón tay cong cong dá»… thương cá»§a mình. Phan gá»i thức ăn và lon bia cho cả hai ngưá»i, nhưng Huyá»n giãy nảy :
- Không được, em chỉ uống nước ngá»t thôi.
- Váºy thì má»™t lon cô ca. - Phan nói vá»›i ngưá»i phục vụ.
Trong lúc chá» thức ăn mang ra, ngưá»i phục vụ mang bia và Coca ra trước. Phan lịch sá»± khui lon Coca và rót và o ly cho Huyá»n, sau đó má»›i khui lon bia cá»§a mình.
- Ãêm ở đây đẹp quá, chỉ tiếc có quá nhiá»u gió. - Huyá»n vừa nói vừa đưa tay lồng và o mái tóc rối bá»i cá»§a mình.
- Bởi thế má»›i gá»i là nhà hà ng nổi. - Phan cưá»i.
- Chắc anh ra đây thưá»ng lắm?
- Mỗi tuần và i lần.
- Sao hôm nay anh lại có ý định má»i ba má Huyá»n Ä‘i ăn nhà hà ng?
Phan cưá»i :
- Có gì đâu, anh định bà n chuyện hợp tác là m ăn vá»›i ba má Huyá»n, luôn tiện là m quen vá»›i cô gái mà anh chỉ nghe nhiá»u hÆ¡n là thấy mặt.
- Anh nghĩ gì khi ba má em không đi?
- Chẳng nghÄ© gì cả, ông bà báºn việc như đã giải thÃch. Hoặc là ông bà lịch sá»± thế thôi.
- Anh nghÄ© gì khi Huyá»n má»™t mình Ä‘i vá»›i anh? - Huyá»n há»i ỡm á».
- Rất sung sướng, cô bé ạ.
- Anh uống bia đi.
Huyá»n nhắc Phan và bưng ly nước ngá»t lên uống má»™t ngụm nhá»,vừa mỉm cưá»i nhìn Phan qua miệng ly thá»§y tinh.
- Huyá»n cưá»i gì thế? - Phan há»i.
- Tại em hay cưá»i, thế thôi.
- Lấy Huyá»n là m vợ sẽ là m ăn phát tà i vì có được má»™t bà vợ vui vẻ, hay cưá»i.
- Cưá»i chưa chắc đã vui vẻ đâu. - Huyá»n nói.
- Mặc kệ, cưá»i là tốt rồi, còn hÆ¡n là tối ngà y mặt đăm đăm, như thế sẽ hãm tà i.
- Anh tin dị đoan lắm à ?
- Là m ăn thì phải tin chớ.
Ngưá»i phục vụ nhà hà ng mang món đầu tiên ra bà y trên bà n. Ãó là má»™t món gá»i Huyá»n không thÃch lắm, nhưng trước vẻ chiá»u chuá»™ng cá»§a Phan, Huyá»n phải ăn cho anh ta vui lòng. Phan liên tục gắp thức ăn bá» và o chén cá»§a Huyá»n, ép cô phải ăn, khiến Huyá»n kêu lên :
- Anh Phan khôn quá trá»i, ép ngưá»i ta ăn có má»—i má»™t món, ăn no, má»™t chút món khác mang ra là m sao ngưá»i ta ăn cho nổi nữa.
Phan cưá»i :
- Xin lá»—i, anh quên mất là còn rất nhiá»u món.
- Lần sau được má»i Ä‘i ăn, Huyá»n phải cảnh giác má»›i được.
Thức ăn liên tục được mang ra, phải nói Phan rất sà nh Ä‘iệu trong việc ăn uống, anh ta gá»i những món đặc sản theo kiểu dân “nháºuâ€, nhưng lại là m Huyá»n ưa thÃch vì lạ miệng. Món tôm cà ng nướng gói bánh tráng rau sống, chấm mắm nêm là món Huyá»n thÃch nhất. Phan uống nhiá»u bia, trên bà n đã có tá»›i bốn cái lon không, khiến Huyá»n dè dặt há»i :
- Nếu anh Phan say thì đừng uống nữa nhé, coi chừng vỠté sông đấy. Anh say rồi phải không?
- Chưa say tà nà o. - Phan đáp tỉnh khô.
- Sao mặt anh đỠthế?
- Ãó là tại máu tốt đấy cô bé ạ.
Phan gá»i ngưá»i phục vụ mang thêm bia, anh ta khui và rót và o ly, má»i Huyá»n chạm cốc. Phan mỉm cưá»i nhìn Huyá»n bằng đôi mắt cá»§a ngưá»i say :
- Mừng buổi tối nay.
- Mừng cái gì má»›i được chứ? - Huyá»n há»i.
- Mừng cho anh và Huyá»n quen nhau, buổi tối đẹp nà y sẽ Ä‘i và o ká»· niệm không quên.
- Anh nói hay bia nói?
- Cả hai.
- Cám Æ¡n anh, nhưng biết đâu được, cuá»™c Ä‘á»i vốn nhiá»u thay đổi lắm. - Huyá»n cưá»i.
Phan uống hết ly bia rồi rót tiếp. Huyá»n không thể ăn được nữa, vì cô rất no. Bây giá» hÆ¡i lạnh từ dưới sông như trà n lên, bá»§a vây lấy má»™t con nhỠốm yếu như Huyá»n, không chút thương tình, khiến Huyá»n rùng mình.
- Em sao thế? - Phan quay qua há»i.
- Lạnh.
- Tại vì em không uống bia nên lạnh là phải. Anh cảm thấy rất dễ chịu.
- Tại anh là đà n ông. - Huyá»n nói.
- Phụ nữ thưá»ng không chịu được lạnh à ?
- Không biết.
- Em có mái tóc đẹp lắm Huyá»n ạ.
Phan bá»—ng khen cô và nhìn những sợi tóc cá»§a Huyá»n bay tung trước mặt. Huyá»n lấy tay giữ mái tóc và cảm thấy hÆ¡i thở nóng hổi cá»§a Phan phả và o mặt. Huyá»n ngồi nhÃch ra má»™t chút vá»›i thái độ cảnh giác.
- Em no quá rồi, mình vá» thôi, có lẽ đứa trẻ đã neo ghe dưới bến đợi rồi đó. - Huyá»n nói.
- Nó phải đợi mình chứ sao.
- Nhưng tá»™i cho nó, trá»i lạnh thế nà y....
Phan cưá»i giòn :
- Nó khoẻ như con trâu nước, em lo gì.
- Nhưng cÅ©ng phải vá» sá»›m, em còn phải há»c bà i nữa.
- Chá» anh uống hết lon bia nà y rồi vá». - Phan nói.
Hôm nay đúng là má»™t ngà y ế khách, ngoà i bà n cá»§a Huyá»n và Phan ra, chỉ có thêm hai bà n nữa. Há» khoảng má»i ngưá»i Ä‘i cùng vá»›i nhau, có những ngưá»i dà n ông và phụ nữ giống như Việi Kiá»u. Hình như đó là má»™t bữa tiệc chiêu đãi trong gia đình. HỠăn uống và cưá»i nói ồn à o là m Huyá»n khó chịu.
- Bà n kia ồn à o quá. - Huyá»n than phiá»n.
- Em không chịu được ồn à o à ?
- Em bị nhứt đầu. - Huyá»n viện cá»›.
- Thôi được, mình vá», nhưng sẽ Ä‘i uống cà phê, má»™t quán cà phê bảo đảm em sẽ thÃch, vì nó rất lặng lẽ - Phan nói.
- GiỠnà y còn uống cà phê gì nữa?
- GiỠnà y mới là giỠngồi quán cà phê chứ. - Phan nói.
- Ãể qua bên bá» rồi hãy tÃnh.
- ÃÆ°á»£c.
Phan gá»i ngưá»i phục vụ ra tÃnh tiá»n. Trong lúc Phan trả tiá»n Huyá»n rá»i bà n ra đứng ngoà i lan can nhìn xuống mặt sông. Bên dưới hoà n toà n má»™t mà u Ä‘en, chỉ nghe tiếng sóng đánh và gió rÃt từng cÆ¡n qua những vòm lá ven cồn. Phan Ä‘i ra nắm lấy tay Huyá»n má»™t cách thân máºt nhưng cô đã rụt tay lại. Phan cưá»i :
- Mình vá».
- Nhưng không cần anh Phan phải nắm tay là m như em còn con nÃt không bằng.
- Cô bé ơi, phải nắm tay, không thôi cô bé đi lạc và nhà o xuống sông đấy. - Phan nói.
- Em dư sức đi một mình được.
Phan Ä‘i bên cạnh Huyá»n vá»›i vẻ không bằng lòng vì cô không cho anh nắm tay.
Huyá»n thÃch thú vì chá»c tức được Phan, cô nghÄ© thầm “cho bá» cái táºt†và mỉm cá»i má»™t mình.
Ãứa trẻ neo ghe đợi sẵn, hình như nó ngá»§, chỉ thấy tấm áo Ä‘i mưa mà u xám trùm lên má»™t thân hình bất động. Phan gá»i lá»›n :
- Ê nhá», ngá»§ hả?
- Nằm chÆ¡i thôi. - Ãứa trẻ con ngồi dáºy nói.
- Tao tưởng mà y ngủ chứ, thôi vỠđược rồi.
Phan vừa nói vừa bước xuống ghe, Huyá»n xuống theo, chỉ bây giá» Huyá»n má»›i chịu để cho Phan nắm tay, vì nếu không cô sẽ ngã chúi xuống sông tức khắc.
Ãứa trẻ choà ng tấm áo Ä‘i mưa, đầu vẫn đội chiếc nón và hươ mái chèo má»™t cách thà nh thạo để xua chiếc ghe trở ngược dòng sông. Huyá»n ngồi trong khoang ghe, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, cảm thấy hÆ¡i lạnh như những chiếc roi quất voo thân thể mình. Tuy nhiên được Ä‘i chÆ¡i đêm trên sông như thế nà y không còn gì thÃch thú bằng. Sá»± thÃch thú là m cho Huyá»n quên sợ và say mê vá»›i dòng sông Ä‘en thẳm trước mặt.
- Ãi chuyến nà y mà y vá» ngá»§ chưa nhá»? - Phan há»i.
- Chưa.
- Mà y không buồn ngủ à ?
- Sau ná»a đêm má»›i vá» ngá»§, khi nà o nhà hà ng hết khách.
Huyá»n không nói gì, cô ngắm đứa nhá» dang hì hục chèo ghe dưới bầu trá»i đêm và giữa gió lạnh. Nó giống như má»™t chiếc bóng đơn độc. Huyá»n nói vá»›i Phan :
- Ãứa nhá» tá»™i nghiệp quá, chút nữa anh Phan trả thêm tiá»n cho nó nghen.
- ÃÆ°á»£c thôi, anh vẫn là m như thế vá»›i nó mà . - Phan nói.
Huyá»n cảm thấy yên lòng. Cô ngồi im tiếp tục ngằm dòng sông đêm Ä‘ang xuôi chảy trước mắt.
Xem tiếp chương 6
|
 |
|
| |