 |
|

23-08-2008, 06:40 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Hoa hồng xứ khác - Nguyá»…n Nháºt Ãnh
Hoa Hồng Xứ Khác
Nguyá»…n Nháºt Ãnh
Chương 1: Hoa Hồng Xứ Khác
Nếu má»™t ngà y nà o đó, bạn bước và o tuổi mưá»i sáu, lại phải Ä‘i trá» há»c xa nhà , thoát khá»i sá»± canh gác nghiêm ngặt cá»§a ba mẹ bạn, hẳn là bạn cÅ©ng được nghe những lá»i dặn dò kỹ lưỡng và vô vá»ng cá»§a các báºc sinh thà nh, hệt như trưá»ng hợp tôi ngà y xưa.
Nhìn chiếc va-li đã được khóa chặt cá»§a tôi, mẹ tôi khuyên nhá»§ bằng má»™t giá»ng lo lắng chân thà nh:
- Con ra thà nh phố ráng lo há»c, đừng Ä‘i chÆ¡i lông bông, đừng Ä‘ua đòi chúng bạn!
Ba tôi cÅ©ng nói những lá»i y hệt mẹ tôi, có vẻ như tối hôm trước hai ngưá»i cùng soạn chung vá»›i nhau những Ä‘iá»u răn dà nh cho tôi. Tuy nhiên, giá»ng ba tôi nghiêm nghị hÆ¡n, có pha má»™t chút Ä‘e dá»a.
Tôi ngoan ngoãn đứng nghe, đầu gáºt lia lịa. Vẻ tá» tế quá đáng cá»§a tôi khiến ba mẹ tôi hà i lòng trông thấy. Có lẽ đến giá» phút nà y, ba mẹ tôi má»›i nháºn ra tôi là má»™t đứa trẻ nết na, dá»… bảo mà trước đây vì má»™t lý do nà o đó hai ngưá»i đã không nhìn thấy.
Trong tâm trạng hân hoan tột đỉnh đó, ba tôi ngẫu hứng nói thêm:
- Con cÅ©ng nhá»› đừng yêu đương nhăng cuá»™i! Còn Ä‘ang Ä‘i há»c, phải để hết tâm trà và o bà i vở, đừng để chuyện tình cảm vá»› vẩn là m xao lãng đầu óc nghe chưa!
- Nghe!
Tôi hét lá»›n, giá»ng quả quyết. Ba tôi tháºt buồn cưá»i. Tôi mà thèm và o yêu vá»›i đương. Tôi là tôi chúa ghét bá»n con gái. Cái bá»n vá» nhà chỉ biết há»c gạo, đến lá»›p thì õng a õng ẹo, lúc nà o cÅ©ng ra vẻ "tiểu thư" thấy mà bắt ngứa con mắt! Suốt những năm há»c lá»›p tám, lá»›p chÃn, tôi không bao giá» chÆ¡i vá»›i bá»n con gái. Mà bá»n chúng hình như cÅ©ng chẳng thèm chÆ¡i vá»›i tôi. Hai bên cứ như *** vá»›i mèo, má»—i lần gặp nhau là nhe răng "gừ gừ".
Tôi cÅ©ng không hiểu rõ tại sao tôi lại ghét bá»n con gái đến thế. Có thể là do má»™t sá»± kiện đáng buồn năm lá»›p bảy. Hồi đó, tôi ngồi ở đầu bà n, gần cá»a ra và o. Ngồi kế bên tôi là nhá» Mỹ Hạnh. Mỹ Hạnh là má»™t con nhá» láu lỉnh nổi tiếng. Nó là vua phá phách và chá»c ghẹo. Suốt năm, nó cà khịa tôi hoà i. Nhưng tôi nÃn nhịn. Dù sao tôi cÅ©ng là con trai. Chẳng lẽ tôi đánh nhau vá»›i nó. Äánh nó, có thắng cÅ©ng chẳng vinh quang gì, còn bị phạt, lại bị tụi bạn chá»c cho ê mặt. NghÄ© váºy, tôi gồng mình chịu tráºn, mặc cho nó là m mưa là m gió.
Nhưng Mỹ Hạnh là một con quỷ. Nó nghĩ ra đủ trò để hại tôi. Còn tôi thì ngu như bò, cứ mắc mưu nó hoà i.
Má»™t hôm, sau khi trống đánh và o há»c, cả lá»›p Ä‘ang còn ồn à o trò chuyện thì Mỹ Hạnh bá»—ng khá»u tôi:
- Nè, Khoa!
Tôi quay lại:
- Gì váºy?
Mỹ Hạnh chỉ tay ra trước cá»a lá»›p:
- Khoa có thấy sợi dây thun đằng kia không?
Tôi nhướng mắt dòm và gáºt đầu:
- Thấy! Mà sao?
- Äố Khoa chạy ra nhặt sợi thun Ä‘em và o đây!
Tôi lại nhìn ra cá»a lá»›p và rụt cổ:
- Eo ôi, tao không dám đâu!
Lúc đó thầy Luáºn dạy lá»›p tôi Ä‘ang đứng trò chuyện vá»›i thầy hiệu trưởng ngay trước cá»a. Sợi thun nằm kế bên chân thầy, có cho và ng tôi cÅ©ng chẳng dám bá» chá»— chạy ra nhặt.
Thấy tôi từ chối, Mỹ Hạnh nheo mắt:
- Sao Khoa nhát quá váºy?
Biết nó khÃch, tôi mặc kệ:
- Ừ, tao váºy đó!
Mỹ Hạnh bĩu môi:
- Con trai gì mà nhát như thỠđế!
Cái giá»ng khi dể cá»§a nó khiến tôi phát khùng. Tôi nghinh mặt:
- Mà y ngon sao mà y không chạy ra đi?
Mỹ Hạnh chun mũi:
- Hạnh khác! Hạnh là con gái!
Tôi "xì" một tiếng:
- Mà y mà là con gái! Mà y là ... con quỷ thì có!
Mỹ Hạnh là má»™t đứa có bản lÄ©nh. Nó phá»›t lá» sá»± "xỉ vả" cá»§a tôi. Mà dịu dà ng nói, giá»ng ngá»t như đưá»ng:
- Nếu Khoa chạy ra nhặt được sợi thun, Hạnh cho Khoa cái nà y!
- Cái gì váºy? - Tôi tò mò.
Mỹ Hạnh thò tay và o cặp. Sau má»™t hồi lục lá»i, nó lấy ra má»™t tấm hình lá»›n bằng hai bao diêm. Tôi ngắm nghÃa tấm hình vẽ con thá» trong lòng bà n tay nó, nhún vai nói:
- Tưởng gì! Tấm hình nà y có gì hay đâu!
- Khoa xem đây nè!
Vừa nói, Mỹ Hạnh vừa từ từ nghiêng bà n tay. Tấm hình chao đi, và con thỠbiến mất. Thay và o đó là một con gấu to tướng, lông xám xịt.
Tôi Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ nhìn thì Mỹ Hạnh láºt tay lại. Và con thá» khi nãy lại hiện ra, đột ngá»™t và huyá»n bà như má»™t phép lạ. Tôi bị tấm hình kỳ ảo kia chinh phục ngay láºp tức.
Dòm mặt tôi, biết tôi Ä‘ang mê tÃt, Mỹ Hạnh gạ liá»n:
- Tấm hình đẹp không?
- Äẹp.
- Khoa thÃch không?
- ThÃch.
- Váºy Khoa có dám chạy ra nhặt dây thun không?
Câu há»i cá»§a Mỹ Hạnh khiến tôi giáºt thót. Tôi ngần ngừ nhìn ra cá»a. Thầy Luáºn và thầy hiệu trưởng vẫn còn đứng đó, chạy ra là "chết" liá»n. Nhưng tấm hình cá»§a Mỹ Hạnh quả là tuyệt, nếu bây giá» tôi không chấp nháºn lá»i thách thức cá»§a nó thì dá»… gì tôi tôi kiếm được má»™t thứ cá»§a quý như thế.
- Sao? - Mỹ Hạnh lại giục.
Tôi nhìn tấm hình trên tay nó, liếm môi:
- Mà y đưa tao xem tấm hình lại một lần nữa coi!
Mỹ Hạnh tỠra rộng rãi. Nó đưa tấm hình cho tôi.
Tôi cầm tấm hình trên tay, láºt qua láºt lại và thÃch thú quan sát cảnh con thá» và con gấu lần lượt đổi chá»— cho nhau.
Trong khi tôi quan sát con thá» và con gấu thì Mỹ Hạnh im lặng quan sát tôi. Thấy tôi săm soi lâu lắc, nó sốt ruá»™t hắng giá»ng:
- Trả đây chứ! Là m gì coi hoà i váºy!
Tôi đưa trả tấm hình cho Mỹ Hạnh, vẻ tiếc rẻ.
Mỹ Hạnh dòm tôi lom lom:
- Sao? Khoa sẽ chạy ra nhặt sợi dây thun đem và o đây chứ?
Tôi gáºt đầu:
- Ừ, tao sẽ nhặt.
- Váºy Khoa chạy ra Ä‘i!
Tôi nuốt nước bá»t:
- Chá» chút xÃu! Äể tao nghÄ© ra cách đã!
Mỹ Hạnh nheo mắt:
- Chá» cho thầy hiệu trưởng Ä‘i khá»i hả?
- Không.
Mỹ Hạnh vẫn chưa yên tâm. Nó nói thêm:
- Nếu đợi thầy hiệu trưởng Ä‘i khá»i, Khoa má»›i chạy ra nhặt, Hạnh không đưa tấm hình cho Khoa đâu.
Mặc cho Mỹ Hạnh nhấm nhẳng bên tai, tôi loay hoay nghÄ© cách chạy ra nhặt sợi thun sao cho khá»i bị phạt. NghÄ© ngợi má»™t hồi, tôi bá»—ng sáng mắt lên:
- Tao nghĩ ra rồi!
Rồi không đợi cho Mỹ Hạnh kịp há»i, tôi hùng hồn khoe:
- Bây giá» tao sẽ ném má»™t cuốn táºp ra cá»a rồi xin phép chạy ra nhặt. Khi nhặt cuốn táºp tao nhặt cả sợi thun.
Mỹ Hạnh tròn mắt nghe tôi trình bà y kế hoạch, rồi gáºt gù:
- Hay đấy!
- Nhưng nếu thầy Luáºn há»i tại sao cuốn táºp lại văng ra cá»a - tôi tháºn trá»ng dặn Mỹ Hạnh - tao sẽ nói là tao vá»›i mà y già nh nhau cuốn táºp và cuốn táºp bị văng ra ngoà i. Nếu thầy há»i mà y, mà y cÅ©ng nói váºy nghe không!
Mỹ Hạnh gáºt đầu lia:
- Ừ, nếu thầy há»i Hạnh, Hạnh cÅ©ng nói hệt như váºy.
Dà n xếp đâu đó xong xuôi, tôi cầm lấy cuốn táºp trên bà n và ném mạnh ra cá»a. Cuốn táºp bay vù má»™t cái và rá»›t "xoạch" ngay chân thầy Luáºn.
Thầy Luáºn, và cả thầy hiệu trưởng, giáºt mình cúi nhìn cuốn táºp dưới đất và sau đó quay nhìn và o trong lá»›p như muốn tìm xem chuyện gì Ä‘ang xảy ra.
Mặc dù đã tÃnh toán sẵn nhưng khi thấy cả hai đồng loạt quay và o và quan sát lá»›p há»c bằng ánh mắt nghiêm khắc, đầy Ä‘e dá»a, tôi bá»—ng rùng mình sợ hãi. Nhưng lỡ phóng lao đà nh phải theo lao, tôi liá»n cháºm chạp đứng dáºy và rụt rè cất giá»ng:
- Thưa thầy...
Thầy Luáºn không đợi tôi nói hết câu. Thầy cắt ngang:
- Cuốn táºp nà y cá»§a em hả?
Tôi ấp úng:
- Dạ, của em...
Thầy lại há»i, giá»ng nóng nảy:
- Cuốn táºp cá»§a em sao lại văng ra đây?
Tôi nói, cố trấn tĩnh:
- Thưa thầy, bạn Hạnh muốn mượn cuốn táºp cá»§a em Ä‘ xem lại bà i sinh váºt hôm qua, em không cho. Hai bên giằng co và thế là cuốn táºp... cuốn táºp...
Những tiếng cuối cùng tôi nói lúng búng trong miệng và khẽ liếc thầy. Tôi mừng rỡ khi thấy những nếp nhăn trên trán thầy từ từ dãn ra mặc dù mặt thầy vẫn lạnh như tiá»n. Không hiểu thầy có tin lá»i giải thÃch cá»§a tôi hay không mà thầy lừ mắt nhìn Mỹ Hạnh:
- Mỹ Hạnh, bạn Khoa nói có đúng không?
Câu há»i cá»§a thầy Luáºn khiến tôi nở từng khúc ruá»™t. Thầy há»i đứa khác tôi còn á»›n chứ thầy "Ä‘iá»u tra" Mỹ Hạnh, coi như tôi thoát nạn. Tôi đã dặn trước Mỹ Hạnh rồi, hẳn nó sẽ trả lá»i theo kịch bản cá»§a tôi.
Tôi không ngá» Mỹ Hạnh lại "phản" tôi. Câu trả lá»i cá»§a nó khiến tôi sá»ng sốt:
- Thưa thầy, bạn Khoa nói không đúng ạ!
Tôi giáºt bắn ngưá»i khi nghe thầy Luáºn há»i tiếp:
- Váºy chứ tại sao cuốn táºp cá»§a bạn Khoa lại văng ra cá»a?
Mỹ Hạnh đáp tỉnh bơ:
- Bạn ấy tự ném ra ạ.
- Ném ra? - Thầy Luáºn ngạc nhiên - Sao lại tá»± ném ra?
Mỹ Hạnh đúng là má»™t mụ phù thá»§y. Trong khi tôi bá»§n rá»§n cả tay chân thì nó kể tuốt tuồn tuá»™t má»i ý đồ Ä‘en tối cá»§a tôi. Nó tố cáo tôi bằng má»™t giá»ng hà o hứng và quỉ quyệt khó tin. Mặt thầy Luáºn má»—i lúc má»™t sa sầm.
Và dÄ© nhiên tôi không tránh khá»i đòn trừng phạt cá»§a thầy. Ngà y thưá»ng thầy phạt má»™t thì hôm đó thầy phạt mưá»i. Thầy muốn chứng minh cho thầy hiệu trưởng sá»± nghiêm khắc cá»§a thầy đối vá»›i những đứa há»c trò nghịch như tôi.
Tôi lãnh ba roi và o mông, Ä‘au quắn Ä‘Ãt. Sau đó, tôi lại phải quì gối trước bảng Ä‘en cho mấy chục cặp mắt soi mói châm chá»c, nhục Æ¡i là nhục.
Tôi quì cả tiếng đồng hồ, mãi đến giá» ra chÆ¡i. Nhưng tôi không thấy má»i chân, đầu gối cÅ©ng chẳng thấy Ä‘au. Trong lòng tôi lúc đó chỉ dáºy lên má»™t ná»—i căm giáºn khá»§ng khiếp. Tôi thù Mỹ Hạnh đến táºn xương tá»§y. Tôi ao ước mình tà i giá»i như Tôn Ngá»™ Không. Tôi thèm có bảy mươi hai phép biến hóa. Tôi sẽ không ngại ngần biến Mỹ Hạnh thà nh con rắn, con dÆ¡i, con quạ, con chuá»™t, con gián hoặc bất cứ má»™t loà i bò sát ti tiện nà o đó.
Kể từ hôm đó, tôi "cạch" Mỹ Hạnh, không bao giá» nói chuyện vá»›i nó nữa. Tôi cÅ©ng "cạch" cả bá»n con gái. Bá»n chúng là váºy, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến chuyện hãm hại những đứa con trai cả tin như tôi. Mà nếu không váºy, Thượng đế chả sinh chúng ra là m gì.
Lá»›n lên má»™t chút, tôi tình cá» Ä‘á»c được má»™t số câu danh ngôn khá»§ng khiếp vá» bá»n đà n bà , con gái. Tôi cà ng xa lánh há». Ngạn ngữ Tây Ban Nha bảo tôi: "Tin ngưá»i đà n bà bằng lá»i chẳng khác nà o nắm Ä‘uôi lươn". Tôi từng nắm Ä‘uôi lươn nên tôi biết. Nó cứ trÆ¡n tuá»™t. Ngạn ngữ Ấn Äá»™ "hù" tôi chết khiếp: "Nước là m há»ng rượu, xe bò là m há»ng đưá»ng lá»™ và đà n bà là m há»ng đà n ông". Tôi chả quan tâm đến rượu và đưá»ng lá»™, chúng há»ng cứ việc há»ng. Tôi không sợ nước và xe bò. Tôi chỉ sợ tôi hư há»ng. Vì váºy, tôi ghét bá»n "tiểu thư".
Không chỉ có ngạn ngữ, phương ngôn chê bai phụ nữ. Ngạn ngữ thuá»™c vá» những ngưá»i bình dân. Ngay cả những ngưá»i há»c rá»™ng cÅ©ng chế giá»…u đà n bà . De Molina xác nháºn vá»›i tôi: "Là m đà n bà và là m thinh là hai việc trái ngược". Câu nói y như thánh. Bá»n há» là chúa lẻo mép. Má»—i lần cãi nhau vá»›i bá»n con gái, tôi không bao giá» nói lại. Tôi nói má»™t tiếng, bá»n chúng nói mưá»i tiếng. Bá»n chúng chuyên át giá»ng lÅ© con trai chúng tôi.
Bá»n chúng nói nhiá»u nhưng lại thay đổi ý kiến như chong ***ng, tháºt chẳng ra là m sao! Racine thấy rõ Ä‘iá»u đó. Ông nói: "Há» lÆ¡ mÆ¡, há» lưỡng lá»±, nói tắt má»™t tiếng há» là đà n bà ". Ông Racine giá»i ghê! Hèn gì ông nổi tiếng khắp thế giá»›i. Ông Voltaire cÅ©ng lừng danh không thua gì ông Racine. Ông phát biểu xanh dá»n: "Thượng đế chỉ tạo ra đà n bà để nhỠđà n ông". Ông Voltaire nói nghe hãi quá. Nhưng tôi phục ông sát đất. Tôi Ä‘oán chắc hồi nhỠông cÅ©ng có má»™t con nhá» bạn giống hệt như con nhá» Mỹ Hạnh ngồi kế bên tôi. Và chắc con nhỠđó nó hà nh ông tÆ¡i tả nên ông má»›i ghét đà n bà đến thế. Hồi đó, tôi cứ Ä‘inh ninh đã "khi dể" phụ nữ như váºy, hẳn ông sẽ không lấy vợ. Sau nà y tôi má»›i biết sá»± tháºt không giống như tôi nghÄ©. Mắc dù thừa biết Thượng đế tạo ra đà n bà để nhỠđà n ông, ông cứ để cho vợ ông nhỠông má»™t cách thoải mái. Không ai nhỠông, chắc ông buồn lắm! Tôi cay đắng nhá»§ thầm và có cảm giác mình bị phản bá»™i, nhưng không vì váºy mà tôi vá»™i xóa những ý tưởng tuyệt vá»i cá»§a ông trong cuốn sổ tay cá»§a tôi. Tôi vẫn tin và o sá»± đúng đắn và sáng suốt cá»§a những lá»i ông nói mặc dù sau đó ông lại tá» ra ngốc nghếch như má»™t con lừa.
Hẳn nhiên, tôi khác ông Voltaire. Ông nói, còn tôi thì là m. Gặp con gái, mặt tôi lạnh toát, mắt phá»§ đầy sương mù Luân Äôn. Suốt mấy năm ròng như váºy. Cho đến khi tôi sắp sá»a ra thà nh phố há»c tiếp lá»›p mưá»i.
Vì váºy, hôm nay nghe ba tôi dặn tôi chá»› yêu đương nhăng cuá»™i, tôi tức cưá»i ghê. Tôi mà thèm yêu bá»n con gái. Tôi chưa nuốt sống bá»n chúng là còn may.
DÄ© nhiên, đó là vá» phÃa tôi. Còn bá»n chúng nghÄ© sao, ai mà biết được! Rất có thể bá»n chúng xúm và o yêu tôi. Rất có thể bá»n chúng sẽ gá»i thư nặc danh tống tình tôi, hệt như bá»n Mafia thưá»ng là m. Nhưng dù gì thì gì, tôi mặc xác. Tôi sẽ không thèm đáp lại tình yêu cá»§a bất kỳ má»™t cô gái xinh đẹp nà o, mặc cho cô ta khóc sướt mướt cả năm ròng. Tôi sẽ không để cho ai là m há»ng tôi, hỡi nước, xe bò và các mụ phù thá»§y! Tôi là má»™t ngưá»i đà n ông đã có quá nhiá»u kinh nghiệm vỠđà n bà . Năm lá»›p bảy, chẳng phải con quá»· Mỹ Hạnh đã "nhá»" tôi má»™t tráºn nhá»› Ä‘á»i đó sao?
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

23-08-2008, 06:41 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 2
Năm lá»›p mưá»i là má»™t năm là nh mạnh và sáng sá»§a. Lòng tôi vô tư và thanh thản. Lá»›p tôi có khoảng má»™t tá con gái, tôi chẳng thèm để mắt tá»›i đứa nà o. Tôi chỉ chÆ¡i vá»›i toà n bạn trai.
Tôi ở trá» nhà thằng Nghị. Nghị há»c chung lá»›p vá»›i tôi. Nhưng nó há»c Anh văn, tôi há»c Pháp văn. Lá»›p mưá»i trưá»ng tôi không đủ há»c sinh để chia là m hai lá»›p. Tất cả bá»n tôi Ä‘á»u phải há»c chung, chỉ có giá» sinh ngữ là há»c riêng.
Ba mẹ Nghị sống bằng nghá» cho thuê phòng trá» và nấu cÆ¡m tháng. Nhà nó rá»™ng rãi, lại Ãt ngưá»i. Ngoà i căn nhà mặt tiá»n, nÆ¡i ba mẹ và hai anh em Nghị ở, gia đình Nghị còn có má»™t ngôi nhà rá»™ng phÃa sau để cho thuê. Ngôi nhà phÃa sau nằm lá»t giữa má»™t khu vưá»n nhá» nhưng đầy bóng mát. Vưá»n không nhiá»u cây cối, chỉ và i cây máºn, và i cây xoà i nhưng những tán xoà i quanh năm tá»a bóng, che mát những bụi dạ lý hương rải rác trong vưá»n. Những năm tôi ở trá» nhà Nghị, đêm đêm ra vưá»n, hương dạ lý thấm đầy trên tóc, tối lên giưá»ng nằm ngá»§ vẫn còn nghe ngà o ngạt.
Cuối vưá»n là ao cá nhá», mặt nước phá»§ đầy lá sen xanh. Và o mùa hè, bông sen nở đỠmặt ao, lác đác có và i bông súng tÃm chen và o giữa, khung cảnh bá»—ng đẹp lạ lùng. Những lúc ấy, chúng tôi thưá»ng mượn máy ảnh, ra ngồi bên bá» ao, thay phiên nhau chụp lia lịa.
"Chúng tôi" ở đây không phải chỉ có tôi và Nghị. Ở trỠchung với tôi những năm cấp ba còn có Ngữ, Hòa lé và "giáo sư" Bá.
Năm đứa chúng tôi cùng há»c chung má»™t lá»›p. Bá thuá»™c phe Pháp văn, giống như tôi. Ngữ và Hòa lé phe Anh văn.
Trong bá»n, Ngữ tà i hoa nhất. Nó là m thÆ¡ hay, viết lưu bút cảm động nổi tiếng. Tôi nghe tụi bạn kể lại hồi cuối năm lá»›p chÃn, Ngữ viết lưu bút cho đứa nà o là đứa nấy khóc ròng. Äá»c những dòng lâm ly cá»§a nó, ai cÅ©ng nước mắt nước mÅ©i sì sụt. Tiếc là năm ngoái, tôi không há»c chung vá»›i nó, để xem nó viết lưu bút ra sao mà nổi tiếng đến thế. Bây giá», Ngữ là trưởng ban báo chà cá»§a lá»›p tôi, chá»§ bút tá» báo tưá»ng má»—i tháng ra má»™t lần.
Ngữ là má»™t tay chá»§ bút khốn kiếp. Bao nhiêu bà i vở tôi đưa, nó Ä‘á»u Ä‘em vứt sá»t rác hết. Nó chẳng thèm đếm x** gì đến việc tôi vá»›i nó cùng ăn má»™t mâm, cùng ở má»™t nhà .
Tôi vẫn không nản, cứ cặm cụi là m hết bà i thÆ¡ nà y đến bà i văn khác, ná»™p cho Ngữ. Tháºm chà tôi còn dẫn nó Ä‘i uống cà phê để lấy lòng. Ngữ rất khoái uống cà phê. Vì váºy, tôi hy vá»ng vì khoái cà phê, Ngữ sẽ khoái luôn thÆ¡ tôi.
Nhưng Ngữ là má»™t thằng bạn lòng gang dạ sắt. Nó tiếp tục uống cà phê cá»§a tôi và tiếp tục liệng bà i cá»§a tôi Ä‘i đâu mất. Biết mình "tà i hẹn sức má»n", tôi không dám kêu ca, chỉ kiên trì sáng tác. Nhưng suốt má»™t thá»i gian dà i, tiá»n cà phê thì tốn Ä‘á»u Ä‘á»u mà bà i vở chẳng được xuất hiện lấy má»™t lần trên báo, tôi đâm nản.
Má»™t hôm, Ä‘ang ngồi trong quán cà phê, tôi há»i Ngữ:
- Cà phê có ngon không?
Ngữ gáºt đầu:
- Ngon.
Tôi liếm môi:
- Ngon sao không thấy mà y đăng bà i của tao?
Ngữ thản nhiên:
- Cà phê ngon nhưng bà i của mà y thì... dở.
Ngữ là m tôi sượng trân. Tôi cố vớt vát:
- Những chẳng lẽ mấy chục bà i Ä‘á»u dở hết? CÅ©ng có bà i... tạm được chứ? Mà y Ä‘á»c kỹ lại Ä‘i!
Ngữ nhún vai:
- Tao đã Ä‘á»c kỹ rồi. Chẳng có bà i nà o thuá»™c diện "tạm được". Dở bằng nhau.
Nháºn xét "độc ác" cá»§a Ngữ chẳng khác nà o gáo nước lạnh tạt và o mặt tôi. à chà tôi ướt đẫm. Nhiệt tình sáng tác cá»§a tôi tuá»™t xuống dưới 0 độ. Tôi tÃnh đứng dáºy Ä‘i ra khá»i quán, để mặc cho Ngữ... trả tiá»n cà phê. Nhưng tay chân Ä‘ang bá»§n rá»§n, tôi đứng dáºy không nổi. Rốt cuá»™c tôi đà nh phải ngồi lại và cố nén tá»± ái, "thỉnh giáo" Ngữ:
- Muốn cho hết dở, phải là m sao?
Ngữ gáºt gù phán:
- Phải há»c táºp ngưá»i khác. Chẳng hạn, muốn là m văn hay, phải Ä‘á»c Nguyá»…n Tuân, muốn là m thÆ¡ hay, phải thuá»™c ca dao, thuá»™c Nguyá»…n BÃnh!
Phán xong, Ngữ liếc tôi:
- Mà y Ä‘á»c Nguyá»…n Tuân, Nguyá»…n BÃnh bao giá» chưa?
Tôi ngượng ngùng thú tháºt:
- Chưa. Nhưng tao có nghe tên.
Ngữ "hừ" giá»ng:
- Nghe tên thì chưa ăn thua gì! Phải Ä‘á»c!
Tôi nuốt nước bá»t:
- Nhưng tao có thuộc và i câu ca dao...
Ngữ hất đầu:
- Mà y Ä‘á»c nghe coi!
Tôi hà há»ng Ä‘á»c:
- Mẹ ơi đừng đánh con đau
Äể con bắt ốc hái rau mẹ nhá».
Äá»c xong, tôi liếc Ngữ, chá» nó khen. Nhưng Ngữ tỉnh bÆ¡:
- Hai câu đó cũng tà m tạm. Mà y còn thuộc câu nà o nữa không?
Tôi nhÃu mà y, cố nhá»› lại những câu ca dao hồi nhá» mẹ tôi ru tôi và sau nà y tôi đã dùng chúng để ru em. NghÄ© má»™t hồi, tôi sáng mắt lên, hắng giá»ng Ä‘á»c:
- Ai vá» nhắn vá»›i náºu nguồn
MÃt non gá»i xuống, cá chuồn gá»i lên.
Tôi ngân nga dứt, thấy Ngữ không nói gì, chắc mẩm nó khoái, tôi cao hứng "xổ" tiếp:
- Lá»—i lầm vì cá trÃch ve
Vì rau muống luộc, vì mè trộn măng.
Lần nà y thì Ngữ không là m thinh nữa. Tôi vừa ngắt giá»ng, Ngữ khen liá»n:
- Rõ rà ng là mà y có năng khiếu...
Tôi sướng rơn:
- Năng khiếu văn nghệ hả? - Rồi không cầm lòng được, tôi khoe:
- Hôm trước thằng Bá cÅ©ng nháºn xét tao váºy!
Nhưng Ngữ là m tôi cụt hứng, nó lắc đầu:
- Không phải năng khiếu văn nghệ. Tao muốn nói là mà y có năng khiếu... ăn uống! Mà y đi mở nhà hà ng hợp hơn là là m thơ, viết báo!
Tôi tái mặt. Nhưng tôi không dám sá»ng cồ vá»›i Ngữ. Gây sá»± vá»›i nó, nó giáºn nó không thèm dìu dắt tôi trên con đưá»ng văn nghệ nữa thì khốn. Tôi chỉ biết giở giá»ng ai oán:
- Tao muốn há»c há»i tháºt mà mà y lại cứ chá»c quê tao!
Ngữ cưá»i hì hì:
- Ai bảo mà y mở miệng ra chỉ toà n là mÃt non, cá chuồn, cá trÃch, rau muống... chi! Phải thuá»™c những câu ca dao trữ tình như vầy nè!
Nói xong, Ngữ kéo cổ áo, sá»a bá»™, rồi lim dim mắt, Ä‘á»c:
- Thò tay mà hái cá»ng ngò
Thương em muốn chết giả đò là m lơ!
Äá»c xong, Ngữ mở mắt ra, ngó tôi há»i:
- Hay không?
- Hay!
Tôi xuýt xoa khen. Ngữ khoái chÃ, lại... nhắm tịt mắt, ngâm nga:
- Anh vỠđể áo lại đây
Äể khuya em đắp gió tây lạnh lùng
Gió lạnh lùng lấy mùn mà đắp
Äể áo anh vá» Ä‘i há»c kẻo trưa.
Lần nà y, Ngữ chưa kịp mở mắt, tôi đã buột miệng trầm trồ:
- Hay ghê!
Ngữ phổng mũi:
- Äấy! Muốn là m văn nghệ phải thuá»™c những câu ca dao "ướt át" như váºy. Mà y cứ bị ám ảnh bởi cá chuồn, cá trÃch hoà i là m sao là m văn, là m thÆ¡ hay được!
Ngữ nói đúng. Những câu ca dao nó Ä‘á»c nghe má»›i thắm thiết là m sao! Cả Ä‘á»i tôi chỉ mong ước là m được những câu thÆ¡ hay bằng má»™t ná»a váºy thôi. Nhưng khổ ná»—i, những câu ca dao đặc sắc kia Ä‘á»u liên quan máºt thiết đến đỠtà i tình yêu trong khi tôi lại chẳng mà ng đến ba chuyện yêu đương vá»› vẩn đó. Äối vá»›i tôi chả bao giá» có chuyện "thương em muốn chết giả đò là m lÆ¡". Tôi "ghét em muốn chết" thì có! Gặp bá»n con gái là tôi "lÆ¡" tháºt, "lÆ¡" từ đầu năm đến cuối năm, cần quái gì phải giả đò. Chẳng giả đò, mặt tôi cÅ©ng đã lạnh như... đá cục.
Thấy tôi lá»™ vẻ thẫn thá», Ngữ hất hà m:
- Sao? Có gì khúc mắc cần há»i thêm không? Là m gì trầm ngâm hoà i váºy?
Tôi tặc lưỡi, ngần ngừ:
- Sao tao thấy là m thơ "ướt át" khó quá!
Ngữ động viên tôi:
- Bước đầu bao giá» chả khó! Ông bà đã nói rồi, "vạn sá»± khởi đầu nan". Nhưng mà y đừng lo. Chuyện gì cÅ©ng váºy, là m hoà i sẽ quen. ThÆ¡ văn mà y hiện nay hÆ¡i "khô" nhưng nếu mà y chú tâm rèn luyện, nó sẽ "ẩm" dần dần. "Ẩm" má»™t thá»i gian, nó sẽ chuyển qua... "ướt át". Äó là quy luáºt.
Tôi nghe Ngữ giảng giải má»™t hồi, đầu óc cà ng rối tinh rối mù. "Lý luáºn văn há»c" cá»§a nó sao nghe na ná như chương trình dá»± báo thá»i tiết trên ti vi, khi thì ẩm lúc thì khô, chẳng biết đưá»ng nà o mà lần.
Dưá»ng như Ä‘á»c được ná»—i hoang mang trong mắt tôi, Ngữ gáºt gù nói thêm:
- Mà y cứ tin tao Ä‘i. Hồi trước tao cÅ©ng váºy. Lúc tao má»›i táºp viết văn, câu nà o câu nấy khô queo, tao luyện riết, bây giá» chúng ướt đẫm, há»… Ä‘á»c là cứ muốn nấc lên.
Tôi biết Ngữ không "hù" tôi. Nó nói tháºt. Äã bao nhiêu đứa sụt sùi trước những dòng lưu bút lâm ly cá»§a nó. ThÆ¡ nó cÅ©ng váºy. Bà i nà o bà i nấy tình cảm dầm dá» như mưa tháng bảy. Tôi không biết nó đã yêu ai bao giá» chưa nhưng thÆ¡ nó lúc nà o cÅ©ng than thở vá» má»™t mối tình đã... chết, Ä‘á»c lên thấy thương ghê, thấy cứ muốn dẫn nó Ä‘i uống cà phê cho nó đỡ buồn.
Nhưng mặt mạnh cá»§a Ngữ chÃnh là điểm yếu cá»§a tôi. Tôi đã thá» không đội trá»i chung vá»›i bá»n con gái. Chẳng lẽ bây giá» tôi bắt chước thằng Ngữ cất giá»ng khóc than, năn nỉ "kẻ thù" cá»§a tôi? Tháºt là khó xá»!
Tôi nhăn nhó nói với Ngữ:
- Vấn đỠkhông phải là "khô" hay "ướt". Tao nói khó là khó chuyện khác.
Ngữ ngạc nhiên:
- Khó chuyện gì?
Tôi bối rối thú nháºn:
- Tao không thÃch là m thÆ¡ tình.
- ThÆ¡ tình mà không thÃch? - Ngữ kêu lên sá»ng sốt.
- Ừ. Tao không thÃch.
Ngữ dòm tôi bằng ánh mắt lạ lùng:
- Sao váºy?
Tôi ấp úng đáp:
- Tại tao ghét... bá»n con gái.
Ngữ giáºt bắn ngưá»i như chạm phải lá»a. Nếu không có cái lưng ghế phÃa sau, có lẽ nó đã lăn quay xuống đất rồi. Sau má»™t hồi trố mắt nhìn tôi như thể nhìn má»™t quái váºt, Ngữ vá»™i sá» tay lên trán tôi.
- Mà y là m trò gì váºy? - Tôi há»i, giá»ng ngÆ¡ ngác.
Ngữ khịt mũi:
- Tao xem thá» mà y có "ấm đầu" không! Toà n thể đà n ông trên thế giá»›i Ä‘á»u thương con gái. Ghét con gái, há»a chăng chỉ có ngưá»i Ä‘iên.
Tôi cau mặt, hất tay Ngữ ra:
- Tao không điên. Nhưng tao ghét con gái.
Thái độ bướng bỉnh cá»§a tôi khiến Ngữ nổi cáu. Nó nghiêm giá»ng quở trách:
- Mà y không được ghét bá»n con gái, hiểu chưa! Phải thương tụi nó nhiá»u và o! Thấy đâu thương đó, thấy Ãt thương Ãt, thấy nhiá»u thương nhiá»u. Nếu ghét tụi nó, mà y nên chá»n nghá» khác. Nghá» uốn tóc chẳng hạn. Tụi nó muốn tóc cúp vô thì mà y uốn quăn ra, tụi nó muốn tóc xù thì mà y chÆ¡i tóc tém, tụi nó khoái tóc dà i, mà y chÆ¡i mốt... ni cô. Còn đã Ä‘i theo cái nghiệp văn thÆ¡ thì phải thương con gái. Äó là ... bổn pháºn.
Nghe Ngữ "thuyết" má»™t hồi, tôi rụng rá»i tay chân. Nhưng tôi không dám lên tiếng phản đối, sợ Ngữ Ä‘iên tiết sổ toẹt mÆ¡ ước cá»§a tôi. Tôi đà nh thở dà i, "tiếp thu" bằng má»™t giá»ng yếu á»›t:
- Ừ, tao sẽ táºp dần dần. Muốn thương tụi nó đâu phải dá»….
Thấy tôi chịu phục thiện, Ngữ có vẻ tươi tỉnh hÆ¡n. Nó dịu giá»ng khuyến khÃch:
- Không dễ nhưng không phải là không là m được. Ngạn ngữ Pháp có câu: "Vouloir, c'est pouvoir". Muốn là được. Mà y phải bắt chước tao. Con gái lớp mình, đứa nà o tao cũng thương hết.
Tôi há hốc mồm:
- Mà y thương hết mưá»i hai đứa?
Ngữ gáºt đầu:
- Ừ, tao thương "trá»n bá»™".
Mối tình "khổng lồ" cá»§a Ngữ khiến tôi phát rét. Nhưng tôi không khá»i băn khoăn:
- Mà y thương nguyên một tá sao tao không biết? Tao có thấy mà y là m gì đâu!
Ngữ nhún vai:
- Thì tao đâu có định là m gì! Tao chỉ là m... thơ thôi.
Tôi chớp mắt:
- Thế tụi nó có biết mà y thương không?
Ngữ nuốt nước bá»t:
- Chắc là không! Tao không nói là m sao tụi nó biết!
Tôi lại thắc mắc:
- Mà y thương mà không nói, váºy thương là m gì?
Ngữ nheo mắt nhìn tôi:
- Mà y ngốc quá! Tao thương tụi nó là thương chơi thôi, thương để là m thơ. Tao đâu có thương thiệt mà phải nói ra!
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi nghe nói đến hai chữ "thương chÆ¡i". Tôi ngẩn ngÆ¡ ngó Ngữ:
- Thương để... là m thơ?
Ngữ gục gặc đầu:
- Chứ sao! Äã là văn nghệ sÄ© thì không thể yêu theo kiểu phà m phu tục tỠđược. Tình yêu cá»§a tụi mình là tình yêu lặng thầm và cao thượng. Yêu không "tuyên bố" cÅ©ng cóc cần Ä‘á»n đáp. Cứ câm nÃn, ấp á»§, dà y vò, tụi mình sẽ có cả khối cảm xúc để viết nên những vần thÆ¡ bất há»§. Các nhà thÆ¡ lá»›n xưa nay váºy.
Con đưá»ng văn nghệ Ngữ vừa phác há»a nghe tháºt hấp dẫn và xem ra cÅ©ng không đến ná»—i khó Ä‘i lắm. Tưởng yêu "thiệt" theo kiểu "phà m phu tục tá»" tôi má»›i ngán chứ yêu "chÆ¡i" theo kiểu "văn nghệ sÄ©" thì tôi nhắm sức mình có thể yêu được. Tôi bèn hà o hứng nói vá»›i Ngữ:
- Nếu váºy tao là m được. Tưởng gì chứ thương "chÆ¡i", thương "để là m thÆ¡" thì đâu có khó!
Thấy tôi không còn đòi ghét con gái nữa, Ngữ khoái chÃ, tiếp tục vung vÃt:
- Tình yêu cá»§a tụi mình còn có cái khá»e là không sợ bị từ chối, cÅ©ng chẳng ai biết mà chá»c quê. HÆ¡n nữa, mình có thể yêu tá»± do, muốn yêu ai thì yêu. Tụi phà m phu tục tá» má»—i lần chỉ có thể yêu được má»™t ngưá»i, yêu hai ngưá»i là có chuyện, trong khi tụi mình có thể yêu gá»™p má»™t lúc toà n bá»™ phụ nữ trên thế giá»›i nà y cÅ©ng được. Váºy là nhất rồi, còn muốn gì nữa!
Nói xong, Ngữ cưá»i tÃt mắt. Dòm nó, tôi có cảm tưởng như toà n bá»™ phụ nữ trên thế giá»›i nà y Ä‘ang đổ xô thương nó, chứ không phải là ngược lại.
Tôi chẳng tham lam như Ngữ. Tôi chỉ muốn thương in Ãt thôi, thương những ngưá»i mà mình biết mặt biết tên hẳn hoi. Suy tÃnh hồi lâu, tôi rụt rè nói:
- Váºy kể từ ngà y mai, tao bắt đầu thương hén?
- Ừ. Nhưng mà y định thương ai?
Tôi bối rối:
- Thì thương mấy đứa con gái lớp mình! - Rồi tôi bẽn lẽn nói thêm - Tao sẽ thương khoảng... sáu đứa!
Ngữ giáºt thót:
- Không được! Như váºy thì nhiá»u quá!
Sá»± phản đối bất ngá» cá»§a Ngữ khiến tôi ngẩn ngưá»i ra. Rõ rà ng má»›i vừa rồi nó bảo tôi muốn thương ai thì thương, thương bao nhiêu cÅ©ng được, váºy mà tôi má»›i mở miệng đòi thương, nó đã chặn ngang há»ng rồi. Tôi nhìn Ngữ, thấp thá»m há»i:
- Có sáu đứa mà ... nhiá»u?
Ngữ tặc lưỡi:
- Äối vá»›i mà y, như váºy là nhiá»u! Phải giảm bá»›t lại!
Tôi khịt mũi:
- Chứ mà y thương nguyên cả lá»›p đó sao! Tao chỉ bằng phân ná»a mà y chứ mấy!
Thấy tôi có vẻ giáºn dá»—i, Ngữ cưá»i hì hì. Nó vá»— vai tôi, giá»ng kẻ cả:
- Tao khác, mà y khác, sánh sao được mà sánh! Äối vá»›i tao, má»™t tá cÅ©ng còn Ãt. Còn đối vá»›i kẻ má»›i "nháºp môn" như mà y, sáu đứa lại quá nhiá»u, mà y không thể táºp trung tư tưởng được. Lúc "Ä‘á»-pa", chỉ nên thương má»™t em thôi.
Tôi đực mặt ra:
- Tao chỉ "được" một em thôi sao?
Ngữ gáºt gù hắng giá»ng:
- Một và chỉ một mà thôi!
Má»™t khi Ngữ đã khống chế số lượng "ngưá»i yêu" cá»§a tôi bằng má»™t định đỠtoán há»c thì tôi biết có năn nỉ cÅ©ng bằng thừa. Tôi đà nh thở dà i xuôi xị:
- Thôi một em cũng được!
Sau khi đã chấp nháºn số pháºn hẩm hiu cá»§a mình, tôi ngồi nặn óc xem nên "thương" đứa nà o trong số mưá»i hai đứa con gái cá»§a lá»›p tôi. Trước nay, tôi chẳng thèm để mắt đến tụi nó, bây giá» phải ngồi nhá»› lại từng khuôn mặt, chá»n ra má»™t khuôn mặt Ãt hắc ám nhất để Ä‘em lòng "thương", đối vá»›i tôi tháºt là gian nan trầy tráºt. Tôi Ä‘iểm danh trong đầu má»™t vòng, hai vòng rồi ba vòng mà chẳng chá»n được "đối tượng" vừa ý. Mưá»i hai đứa, đứa nà o tôi cÅ©ng... không ưa. Chẳng hiểu sao Ngữ có thể thương không sót má»™t mống, tà i tháºt!
Thấy tôi ngồi đăm chiêu cả buổi, Ngữ há»i:
- Mà y nghÄ© ngợi gì váºy?
Tôi lúng túng thú tháºt:
- Tao đang nghĩ xem nên... thương đứa nà o.
- Mà y nghĩ ra chưa?
Tôi gãi đầu, ngượng ngáºp:
- Chưa. Không hiểu sao tao thấy khó quá.
Ngữ nhiệt tình:
- Nếu mà y thấy khó thì để tao chá»n giùm cho. Ngưá»i ngoà i cuá»™c bao giá» cÅ©ng sáng suốt hÆ¡n.
Nghĩ mãi không ra, tự nhiên thấy Ngữ đòi là m "cố vấn", tôi bằng lòng ngay:
- Ừ, mà y chá»n giùm tao Ä‘i!
Ngữ giá»i giang hÆ¡n tôi nhiá»u. Chỉ má»™t thoáng, nó đã kêu lên:
- Tao nghĩ ra rồi!
Tôi tròn mắt, hồi hộp:
- Äứa nà o váºy?
- Em Hồng.
- Trá»i Æ¡i, con Hồng "chà -và " hả?
Tôi la lên thất thanh và bá»—ng nghe tai mình ù Ä‘i. Suýt má»™t chút nữa tôi đã xỉu ngay trong quán. Tôi tưởng thằng Ngữ nó chá»n cho tôi đứa nà o chứ nó chá»n nhá» Hồng thì rõ rà ng nó "giết" tôi chứ đâu phải "giúp" tôi. Trong mưá»i hai đứa con gái lá»›p tôi, nhá» Hồng xếp hạng bét vá» nhan sắc cÅ©ng như vá» tÃnh tình. Nó tên Hồng nhưng nước da nó chẳng hồng chút nà o. Da nó Ä‘en thui. Nghe nói ngay từ lúc há»c lá»›p sáu, nó đã mang biệt danh Hồng "chà -và " rồi. Äã váºy, nó còn uốn đầu tóc xoăn tÃt, má»—i lần dòm, tôi cứ rởn cả tóc gáy, tưởng đâu nó là ngưá»i Việt gốc... Phi châu.
Äó là bá» ngoà i. Bá» trong nó còn đáng chán hÆ¡n. Ngồi trong lá»›p, nó chuyên môn nói chuyện. Cái đầu xoăn tÃt cá»§a nó hết quay trái lại quay phải, không biết nằm yên là gì. Tôi ngồi sau lưng nó, má»—i lần chép bà i, tôi phải không ngừng lắc lư cái đầu theo nó má»›i mong thấy được chữ viết trên bảng. Lần nà o cÅ©ng váºy, chép xong được bà i há»c, cổ tôi má»i nhừ.
Nhá» Hồng còn nổi tiếng chanh chua, Ä‘anh đá. Không chỉ tụi con gái, mà ngay cả đám con trai cÅ©ng á»›n nó ra mặt. Äứa nà o vô phúc chá»c phải nó, coi như đứa đó... tà n Ä‘i. Nó mắng sa sả, nghe không kịp vuốt mặt, nạn nhân chỉ còn có nước ôm đầu lá»§i vô má»™t xó nà o đó, ngồi trốn và chá» cho "tai qua nạn khá»i". Vì váºy, đứa nà o cÅ©ng "cạch" nó. Tôi lại cà ng "cạch". Nó mà biết tôi "thương" nó, "là m thÆ¡" cho nó, chắc nó vác guốc rượt tôi chạy quanh sân trưá»ng.
Váºy mà bây giá» thằng Ngữ lại chÆ¡i ác bắt tôi phải thương bà chằn tinh đó. Nó bắt tôi phải ấp á»§, phải dà y vò... khổ Æ¡i là khổ!
Tôi nhìn Ngữ, mặt méo xẹo:
- Thôi, tao không "thương" nhỠHồng đâu! Mà y là m ơn đổi giùm tao em khác đi!
Ngữ phá»›t lá» sá»± khiếu nại cá»§a tôi. Nó lên giá»ng:
- Không được! Tình yêu chứ đâu phải hà ng hóa mà mà y đòi đổi tới đổi lui!
- Nhưng nhỠHồng nó... đen thui! - Tôi cố khẩn khoản.
Ngữ vẫn lạnh lùng:
- Äen trắng thì ăn thua gì! Khi đã thương, mà y nhìn mà u Ä‘en thà nh mà u trắng mấy hồi!
Thấy Ngữ không thèm đếm x** gì đến nguyện vá»ng chÃnh đáng cá»§a tôi, nó cứ khăng khăng bắt tôi "thương" con Hồng "chà -và ", lòng tôi như thắt lại. Tôi ấm ức nói:
- Mà y chỉ "xà gạt" tao! Mà u đen là m sao nhìn cho ra... mà u trắng được! Tao có cố lắm cũng chỉ nhìn "đen" thà nh "xám" là cùng!
Ngữ cưá»i ha hả:
- Trá»i, tao "xà gạt" mà y là m gì! Tại mà y chưa biết đó thôi, chứ tình yêu nó mà u nhiệm ghê lắm. Nó biến cái nà y thà nh cái khác như chÆ¡i. Mà y nghe mấy câu ca dao nà y bao giá» chưa?
Nói xong, không đợi tôi trả lá»i, Ngữ đã hùng hồn Ä‘á»c:
- Lá»— mÅ©i em mưá»i tám gánh lông
Chồng yêu chồng bảo râu rồng trá»i cho
Äêm nằm thì ngáy o o
Chồng yêu chồng bảo ngáy cho vui nhÃ
Äi chợ thì hay ăn quÃ
Chồng yêu chồng bảo vỠnhà đỡ cơm...
Ngữ Ä‘á»c má»™t lèo, thao thao bất tuyệt. Tôi ngồi dá»ng tai nghe, hoang mang và chăm chú.
Äá»c dứt câu cuối cùng, Ngữ nhướng mắt dòm tôi:
- Mà y hiểu bà i ca dao vừa rồi muốn nói gì không?
Không những tôi hiểu bà i ca dao muốn nói gì mà tôi còn hiểu thằng Ngữ muốn dẫn tôi Ä‘i đâu, vì váºy tôi gáºt đầu má»™t cách rầu rÄ©.
Äúng như tôi nghÄ©, Ngữ cưá»i đắc thắng:
- Như váºy là mà y chịu thương em Hồng rồi hén?
Biết mình đã sáºp bẫy, tôi thở dà i xuôi xị và kháng cá»± bằng má»™t giá»ng yếu á»›t:
- Nhưng nhá» Hồng dữ như chằn. Nó mà biết tao "thương" nó, nó chá»i tao tắt bếp.
Vẻ mặt đưa đám của tôi chẳng khiến Ngữ động lòng. Nó quắc mắt:
- Mà y chỉ giá»i phịa! Mà y không nói, là m sao nó biết được? - Rồi Ngữ bá»—ng nghiêm giá»ng - Bây giá» tao há»i tháºt, mà y có muốn viết được những áng thÆ¡ văn bay bướm không?
- Muốn! - Tôi gáºt đầu như máy.
- Mà y có muốn những sáng tác cá»§a mà y được đăng lên báo tưá»ng không? - Ngữ lại há»i.
Tôi liếm môi:
- Muốn.
Ngữ ranh mãnh:
- Thế mà y có muốn thương em Hồng không?
Lần nà y thì tôi hết đưá»ng tránh né. Tôi đà nh phải nuốt nước bá»t, bần thần đáp:
- Muốn.
Ngữ cưá»i toe:
- Khá lắm! Bây giá» tao má»›i nháºn ra là mà y có năng khiếu... văn nghệ!
Ngữ khen tôi mà sao tôi chẳng thấy vui. Thấy nó cưá»i, tôi cÅ©ng nhe răng cưá»i theo nhưng miệng tôi cưá»i như mếu. Từ khi tôi mở miệng "kết nạp" nhá» Hồng là m "ngưá»i yêu", lòng tôi bá»—ng nặng như Ä‘eo đá. Tôi tưởng như tôi vừa má»›i "rước vạ" và o mình. Trước đây lòng tôi thanh thản biết bao nhiêu, tá»± dưng Ä‘i nghe lá»i thằng cha chá»§ bút hắc ám kia, để bây giá» tôi phải mang nặng bên lòng "ná»—i nhá»› thương" dù là thương theo kiểu tôi, chỉ có ma má»›i biết.
Trong khi Ngữ ngồi rung đùi thưởng thức thà nh quả "dụ dá»—" cá»§a nó thì tôi cứ lầm bầm cay đắng và không tiếc lá»i nguyá»n rá»§a "mối tình" vừa chá»›m nở cá»§a mình.
|

23-08-2008, 06:42 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 3
P hà m ở Ä‘á»i, không phải bao giá» con ngưá»i ta cÅ©ng là m được má»i chuyện theo ý mình. Có những ước mÆ¡ cháy bá»ng mà cả Ä‘á»i mình không bao giỠđạt tá»›i. Lại có những chuyện mình ngán tá»›i táºn cổ mà vẫn phải bấm bụng lăn xả và o. Như "chuyện tình" cá»§a tôi chẳng hạn.
Tôi ghét cay ghét đắng nhá» Hồng - từ hồi buá»™c phải "yêu" nó, tôi cà ng thù nó tợn - váºy mà tôi vẫn phải bắt lòng mình thương nhá»› nó. Suốt má»™t thá»i gian dà i, tôi nghÄ© vá» nó còn nhiá»u hÆ¡n là nghÄ© vá» mẹ tôi. Theo lá»i dặn dò cá»§a Ngữ, má»—i lần nghÄ© đến nhá» Hồng, tôi phải ráng thổn thức, ráng day dứt để... là m thÆ¡.
Nhưng thÆ¡ tôi tắc tị. Kể từ khi Ä‘em lòng "yêu" nhá» Hồng, tôi chẳng còn hứng thú sáng tác nữa. Tôi cố bắt chước ngưá»i chồng "quáng gà " trong câu ca dao Ngữ Ä‘á»c. Tôi bắt mình phải tưởng tượng nhá» Hồng có nước da trắng như... tuyết. Nhưng cà ng tưởng tượng, tôi cà ng thấy nước da nó Ä‘en thui. Cả mái tóc nó cÅ©ng váºy. Tôi nhá»› trong văn chương, các nhà thÆ¡ thưng hay nói đến tóc mây, tóc huyá»n, tóc thá»... Nhưng khổ ná»—i, mái tóc cá»§a nhá» Hồng lại không giống vá»›i bất cứ má»™t mái tóc nà o như thế. Tôi đã là m má»i cách để hạ tiêu chuẩn thẩm mỹ cá»§a mình xuống sát... đất, tôi cố căng mắt tìm xem cái vẻ đẹp ẩn nấp ở chá»— nà o trong những lá»n tóc xoăn tÃt kia nhưng tôi không tà i nà o tìm thấy. Cà ng nhìn, tôi chỉ cà ng thấy nó giống... trái chôm chôm.
Sau và i lần thất bại, tôi không thèm tưởng tưởng nữa. Tôi quay sang chá»i thầm thằng Ngữ tÆ¡i bá»i. Tưởng nó chỉ dẫn hay ho thế nà o, ai ngá» cà ng "yêu", tôi lại cà ng thấy nản. Tôi còn giáºn Ngữ vì chuyện khác. Ai Ä‘i cả lá»›p chỉ có mưá»i hai đứa con gái thì mưá»i má»™t đứa "kha khá" nó già nh nó thương hết. Còn cái đứa trá»i sinh ra không phải để cho các nhà thÆ¡ ca ngợi thì nó "phân phối" cho tôi, nó bắt tôi "ấp á»§" để là m thÆ¡.
Ngữ không biết tôi Ä‘ang giáºn nó. Thấy cả tuần tôi không mở miệng, nó tưởng tôi Ä‘ang táºp trung tư tưởng và o chuyện sáng tác. Vì váºy, nó chẳng thắc mắc gì. Má»—i lần Ä‘i ngang qua tôi, nó chỉ mỉm cưá»i vá»— vai tỠý khuyến khÃch. Những lúc ấy, Ngữ cưá»i cứ việc cưá»i, mặt tôi vẫn hầm hầm. Nhưng Ngữ chẳng há» báºn lòng vá» thái độ cáu kỉnh cá»§a tôi. Chắc nó tưởng tôi Ä‘ang táºp tà nh "Ä‘au khổ" nên mặt tôi má»›i "sưng" lên như thế.
Chỉ đến khi tá» báo tưá»ng tháng đó sắp ra mà chẳng thấy tôi gởi bà i như má»i lần, Ngữ má»›i ngạc nhiên. Nó lân la lại gần tôi, há»i:
- Mà y đã sáng tác được bà i nà o chưa?
Tôi mÃm môi:
- Chưa.
Ngữ trố mắt:
- Ủa, sao lâu váºy? Mấy hôm nay tao thấy mà y "Ä‘au khổ" lắm mà . Äau khổ bao giá» cÅ©ng là chất liệu cá»§a văn chương. Nó tạo nên...
Tôi cay cú ngắt ngang li thuyết giảng của Ngữ:
- Nhưng mà tao đau khổ vì chuyện khác.
- Chuyện gì?
Tôi nói, giá»ng ganh tị:
- Chuyện mà y già nh mà y thương hết mấy đứa sáng láng, mà y chừa lại cái "cột nhà cháy" mà y bắt tao thương...
Ngữ cưá»i hì hì:
- Trá»i Æ¡i, thương chÆ¡i chá»› có phải thương thiệt đâu mà mà y so bì!
Tôi quạu quá»:
- Thương chÆ¡i tao cÅ©ng không thương nổi. Tao nghe lá»i mà y, tối nằm ráng tưởng tượng nước da nhá» Hồng trắng tinh như tá» giấy...
Ngữ cắt ngang lá»i tôi, giá»ng nén cưá»i:
- Mà y thấy nó có giống tỠgiấy không?
Tôi giáºn dá»—i:
- Có. Giống hệt tỠgiấy... các-bon.
Trong khi tôi mặt nhăn mà y nhó thì Ngữ ôm bụng cưá»i bò. Lát sau, nó quệt nước mắt, cháºm rãi nói:
- Vấn đỠkhông phải ở chá»— con Hồng "chà -và ". Äẹp xấu không đóng vai trò gì ở đây. Trái lại, tình yêu cà ng "ngang trái", cà ng "kháºp khiá»…ng" cà ng sinh ra lắm tứ thÆ¡. Tất cả chỉ do mà y thôi. Tá»± cổ chà kim, không má»™t nhà văn, nhà thÆ¡ lá»›n nà o lại leo lên giưá»ng nằm trùm má»n tìm cảm hứng. Cảm hứng sáng tác nằm chá»— khác. Nó nằm ở ngoà i thiên nhiên. Mà y phải Ä‘i ra sau vưá»n, Ä‘i ra ngồi ngoà i bá» ao, mắt ngắm cá» cây, tai nghe chim hót, ban ngà y đợi chiá»u xuống, buổi tối đợi trăng lên. Lúc ấy, nghÄ© vá» em Hồng mà y sẽ thấy nước da em không còn giống giấy các-bon nữa mà giống giấy pÆ¡-luya chÃnh hiệu, mà y sẽ nhá»› em da diết, rồi tứ thÆ¡ tá»± dưng cuồn cuá»™n đổ vá» như thác lÅ©, muốn ngăn cản cÅ©ng không được. Rồi mà y sẽ viết ra, rồi tao sẽ đăng lên báo tưá»ng cá»§a lá»›p. Rồi cứ theo cái đà đó, chẳng mấy chốc mà y sẽ trở thà nh má»™t nhà thÆ¡ nổi tiếng không kém gì Nguyá»…n Du.
Ngữ nói trà ng giang đại hải. Nói xong, nó cưá»i toe. Trong khi đó, tôi đực mặt ra nghe những lá»i ngá»t như mÃa lùi cá»§a nó. Tôi không biết tôi có bắt chước Nguyá»…n Du được tà ti ông cụ nà o không, chứ khi khuyên tôi rõ rà ng thằng Ngữ bắt chước y hệt cái giá»ng cá»§a Nguyá»…n Bỉnh Khiêm vịnh cảnh nhà n "thu ăn măng trúc, đông ăn giá, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao". Nó còn xúi tôi noi gương lối sống cá»§a các cụ ngà y xưa, kiểu như "khi xem hoa nở, khi chá» trăng lên". Tôi nghe nó nói, trong bụng ná»a tin ná»a ngá», cứ nghi nó chÆ¡i xá» tôi. Chỉ khi nghe đến những câu cuối cùng, tôi má»›i thôi ngá» vá»±c. Ngữ hứa hẹn sẽ đăng bà i cá»§a tôi khiến tôi mừng rÆ¡n. Lòng tôi bá»—ng chốc quên hết giáºn há»n.
Tôi nhìn Ngữ, bâng khuâng há»i:
- Ngà y mai tao sẽ đi.
- Äi đâu?
Tôi tặc lưỡi:
- Thì như mà y nói đó. Tao Ä‘i ra... sau vưá»n.
Ngữ gáºt gù:
- Ừ, mà y Ä‘i Ä‘i. Äó là vương quốc cá»§a các nhà thÆ¡. Nguyá»…n Du trước đây cÅ©ng từng ra sau vưá»n ngồi viết truyện Kiá»u. Nguyá»…n BÃnh cÅ©ng váºy. Không ngồi hà ng buổi sau vưá»n, sức mấy ông viết được câu thÆ¡ "Hoa chanh nở giữa vưá»n chanh, thầy u mình vá»›i chúng mình chân quê...". Nếu nằm trùm má»n trên giưá»ng như mà y là m sao ông biết được hoa chanh nở giữa vưá»n chanh. Ông sẽ tưởng hoa chanh nở giữa vưá»n ổi ấy chứ!
Ngữ bắt đầu bông phèng. Nhưng tôi không cưá»i. Tôi Ä‘ang nghÄ© má»™t cách nghiêm túc đến con đưá»ng sáng tác cá»§a tôi. Tôi sẽ là m theo lá»i mách nước cá»§a Ngữ.
Buổi chiá»u, tôi lò dò ra vưá»n. Vưá»n nhà Nghị chẳng có cây chanh nà o để tôi có thể tưởng tượng mình là Nguyá»…n BÃnh. Vưá»n nó chỉ trồng toà n xoà i và máºn. Tôi nghển cổ nhìn lên tán lá ráºm rạp, xem thá» có tứ thÆ¡ nà o nằm trên đó không. Nhưng tôi chẳng thấy gì, ngoà i những trái xoà i xanh treo lá»§ng lẳng. Tôi ngắm nghÃa mấy trái xoà i má»™t hồi, chẳng có má»™t ý thÆ¡ hay ho nà o nảy ra trong đầu, chỉ có nước miếng ứa ra đầy miệng. Äã mấy lần tôi muốn dẹp quách chuyện văn chương thÆ¡ thẩn để bám cây trèo lên hái xoà i xuống chấm nước mắm đưá»ng ăn chÆ¡i. Nhưng cuối cùng tôi dằn lòng được. Chiá»u nay tôi bấm bụng Ä‘i tá»›i Ä‘i lui muốn rụng cẳng trong vưá»n đâu phải để cho cái "năng khiếu ăn uống" nó đè bẹp cái "năng khiếu văn nghệ" vừa má»›i nhú mầm trong tôi. HÆ¡n nữa, thằng Ngữ mà biết được, nó sẽ chẳng thèm hướng dẫn tôi là m thÆ¡ viết văn nữa. Nó sẽ không thèm đăng bà i cá»§a tôi. Nó sẽ bảo tôi Ä‘i mở... quán cÆ¡m bình dân. Lúc đó, tôi chỉ có nước độn thổ.
Äể khá»i bị những trái xoà i kia quyến rÅ©, phần khác do ngước lâu má»i cổ, tôi cúi nhìn xuống đất. Tôi hy vá»ng nếu không tìm thấy những tứ thÆ¡ ở trên cao thì tôi có thể tìm thấy chúng nấp đâu đó trong những bụi cá». Tôi Ä‘i loanh quanh trong vưá»n. Tôi sục sạo táºn các hà ng rà o.
Tôi đá chân và o các bụi cá». Nhưng chẳng có tứ thÆ¡ nà o nấp trong đó. Chỉ có châu chấu cà o cà o ở trá»ng, chúng bay ra từng đà n.
Thằng Bá ra sau vưá»n Ä‘i tiu, thấy tôi cắm đầu chạy loăng quăng từ đầu nà y đến đầu kia hà ng rà o, liá»n ngẩn ngưá»i ra:
- Mà y là m rá»›t tiá»n hả?
Tôi giáºt mình ngoảnh lại. Thấy Bá Ä‘ang đứng nhìn thao láo, tôi đỠmặt lúng túng:
- Không... không...
Bá ngạc nhiên:
- Chứ mà y tìm cái gì dưới đất váºy?
Chẳng lẽ nói là tôi đang tìm... ý thơ, tôi đà nh ấp úng phịa:
- À... tao đang bắt... cà o cà o.
- Bắt cà o cà o chi váºy?
- Là m mồi câu chớ chi!
Bá nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc:
- Sao khi nãy tao thấy cà o cà o bay ra cả bầy, mà y đâu có bắt.
Thằng Bá nà y tinh mắt còn hÆ¡n cú mèo. Câu há»i cắc cá»› cá»§a nó khiến tôi chết sững. Phải ba mươi giây sau, tôi má»›i tìm ra câu trả lá»i lấp liếm:
- Tao bắt cà o cà o lớn kìa! Khi nãy toà n là cà o cà o con, tao đâu thèm bắt!
Lý do tôi đưa ra tháºt tuyệt. Bá hết thắc mắc ngay. Nó lò mò lại gần tôi, hăng hái nói:
- Nếu váºy, để tao bắt phụ vá»›i mà y. Xong, hai đứa mình Ä‘i câu.
Bá là m tôi cụt hứng. Nhưng chẳng lẽ tôi Ä‘uổi nó Ä‘i. Tôi đà nh phải cặp kè Ä‘i tá»›i Ä‘i lui vá»›i nó. Bá không biết tôi Ä‘ang thở vắn than dà i trong bụng. Nó bắt cà o cà o má»™t cách nhiệt tình. Nó bắt, chẳng lẽ tôi đứng coi. Thế là tôi cÅ©ng phải nhà o lăn ra trên cá», chụp lấy chụp để. Rốt cuá»™c, buổi táºp là m thÆ¡ cá»§a tôi biến thà nh má»™t buổi táºp... bắt cà o cà o. Và tôi buồn bã nháºn ra bắt cà o cà o dá»… hÆ¡n là m thÆ¡ nhiá»u, mặc dù sau khi bắt đầy má»™t túi cà o cà o, hai đầu gối và hai cùi tay tôi lấm lem đất cát.
Buổi chiá»u u ám đó vẫn chưa chấm dứt đối vá»›i tôi. Bắt cà o cà o xong, tôi lại phải theo thằng Bá ra ngồi câu cá ngoà i bá» ao. Tôi giống như ngưá»i lỡ leo lên lưng cá»p, đà nh nhắm tịt mắt cho nó muốn đưa Ä‘i đâu thì đưa, chứ đâu có gan nhảy xuống ná»a chừng.
Trong khi tôi rầu thúi ruá»™t thì Bá mặt mà y tươi hÆ¡n há»›n. Nó hà há»ng giá»±t lia lịa, hết con cá nà y đến con cá khác. Thấy tôi trầm tư như Lã Vá»ng, ngồi cả buổi chẳng câu được con cá nà o, nó chép miệng động viên:
- Ráng lên đi chứ! Bắt chước tao đây nè!
Vừa nói, Bá vừa giựt cần câu đánh "vút" một cái. Tôi ngó lên, thấy một con cá rô đang vùng vẫy ở đầu sợi cước.
Tháºt ra, tà i nghệ câu cá cá»§a tôi đâu có kém gì Bá. Má»i bữa tôi cÅ©ng giá»±t lia giá»±t lịa. Cá dưới ao thằng Nghị là cá nuôi, chúng bÆ¡i dà y mặt nước, thả mồi xuống là chúng tranh nhau đớp, câu tụi chúng còn dá»… hÆ¡n là ra mua ngoà i chợ.
Nhưng từ nãy đến giá», mặc cho tụi cá r** mồi, tôi không buồn giá»±t. Tôi lÆ¡ đãng ngắm cái phao Ä‘iên Ä‘iển cá»§a tôi Ä‘ang bị tụi cá kéo chạy qua chạy lại vùn vụt trên mặt nước như chiếc ca-nô máy, lòng bâng khuâng nghÄ© đến nhá» Hồng.
Ngữ đã dặn tôi, cứ chiá»u chiá»u ra ngồi ngoà i bá» ao nghÄ© đến nhá» Hồng, sẽ thấy da nó trắng như giấy pÆ¡-luya, sẽ bồn chồn thương nhá»› nó và sẽ viết được những câu thÆ¡ trà n đầy cảm xúc. Ngữ còn bảo tôi, ngưá»i xưa cÅ©ng hay ra đứng bên bá» ao để sáng tác. Há» còn ra ban đêm nữa kia. Thấy tôi tá» vẻ không tin, Ngữ liá»n Ä‘á»c ca dao minh há»a: "Äêm đêm ra đứng bá» ao. Trông cá, cá lặn, trông sao, sao má»...". Nghe xong, tôi hết ngá» vá»±c ngay. Và tôi phục "ngưá»i xưa" sát đất. HỠđứng suốt đêm bên bá» ao để là m thÆ¡ mà không sợ má»i chân. CÅ©ng không sợ muá»—i cắn. Hèn gì há» là m thÆ¡ hay ghê!
Tôi chẳng được như há». Ban đêm tôi không dám lần mò ra bá» ao. Tôi sợ rắn cắn. Tôi chỉ dám ra buổi chiá»u. Tôi cÅ©ng không thèm đứng. Tôi ngồi bệt xuống trên cá», khá»i sợ má»i chân. Và tôi chẳng thấy tứ thÆ¡ nà o lảng vảng trong đầu như lá»i Ngữ nói cả. Cứ nghÄ© đến nhá» Hồng là tôi hết muốn là m thÆ¡. Tôi chỉ muốn suỵt *** cắn nó.
Bá chẳng hiểu tâm sự của tôi. Thấy tôi ngồi hóa đá, nó chép miệng nói:
- Nay câu không được thì mai câu! Là m gì buồn xo váºy!
Tá»± nhiên tôi thấy ghét Bá quá thể. Thất bại cá»§a tôi má»™t phần là do nó. Tôi Ä‘ang bắt chước Nguyá»…n BÃnh Ä‘i tha thẩn trong vưá»n và sắp sá»a là m được thÆ¡ tá»›i nÆ¡i thì đột ngá»™t nó nhảy ra phá đám. Bây giá» ngồi bên bá» ao, nó vừa câu cá vừa ba hoa luôn miệng khiến tôi không tà i nà o táºp trung sáng tác được.
Tôi tức Bá anh ách nhưng chẳng tìm được lý do để gây sá»± vá»›i nó. TÃnh Bá xưa nay váºy. ChÃnh cái táºt huênh hoang cá»§a nó cá»™ng vá»›i cặp kiếng cáºn dà y cá»™m lúc nà o cÅ©ng ngồi chồm chá»—m trên sống mÅ©i khiến nó được bạn bè phong tước "giáo sư". Tụi bạn gá»i Bá là "giáo sư" là gá»i chá»c quê, nhưng Bá chẳng "quê" chút xÃu nà o. Tháºm chà nó còn tá» ra tâm đắc cái biệt danh oai vệ đó. Từ ngà y được phong "giáo sư", nó cà ng ba hoa khá»§ng khiếp.
Dù sao thì trong năm đứa, tôi vá»›i Bá vẫn chÆ¡i thân vá»›i nhau hÆ¡n. Hai đứa chúng tôi cùng phe Pháp văn. Má»—i lần có **ng độ, y như rằng Ngữ, Nghị và Hòa lé cùng đứng vá» má»™t phÃa, tôi vá»›i Bá má»™t phÃa. Phe Pháp văn Ãt ngưá»i hÆ¡n, hai chống ba, nên cà ng Ä‘oà n kết tợn. Những lúc đó, cái thói ăn nói vung vÃt cá»§a Bá trở thà nh vÅ© khà lợi hại khôn lưá»ng. Nó cứ mồm năm miệng mưá»i, tụi Anh văn bị át giá»ng, chỉ có nước đỠmặt tÃa tai ngồi thở dốc.
Nhưng chiá»u nay, cái tinh thần Ä‘oà n kết đó chẳng giúp Ãch được gì cho "sá»± nghiệp văn chương" cá»§a tôi. Trong khi tôi Ä‘ang cần yên tÄ©nh thì Bá cứ lẽo đẽo bên cạnh khiến tôi chẳng "mÆ¡ má»™ng" gì được.
Chiá»u hôm sau, tôi lẻn ra bá» ao ngồi má»™t mình. Bá nằm cạnh tôi, Ä‘á»c sách xong, nó ngá»§ khò. Nếu thức, hẳn nó sẽ đòi Ä‘i theo tôi cho bằng được.
Tôi ngồi co ro trên bãi cá», đợi chiá»u xuống. Nhưng chiá»u còn mải chÆ¡i tÃt trên cao, tôi đợi cả buổi, nó má»›i nhÃch xuống có má»™t chút. Chẳng biết là m gì cho đỡ sốt ruá»™t, tôi nhìn xuống ao, xem cá có lặn như trong ca dao không.
Mấy con cá trong ao nhà thằng Nghị là cá quỷ. Thấy tôi ngồi buồn thỉu buồn thiu, chúng kéo cả bầy thò đầu lên mặt nước lỠmắt dòm tôi. Chúng có vẻ thắc mắc sao tôi ngồi đó là m gì mà không chịu câu chúng cho vui.
Bá»™ tịch cá»§a bá»n cá trông bắt ngứa con mắt. Tôi định nhặt mấy hòn sá»i trên bá» ném cho chúng bể đầu chÆ¡i nhưng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, tôi bèn thôi. Tôi phải giữ lòng tÄ©nh lặng để lát nữa đón nà ng... thÆ¡. Nà ng sẽ nương theo nắng chiá»u mà đến cùng tôi. Nếu nà ng bắt gặp tôi Ä‘ang hì hục đánh nhau vá»›i bá»n cá, hẳn nà ng sẽ chạy dà i, không hẹn ngà y trở lại.
Dặn lòng như váºy, tôi không thèm dòm xuống ao nữa. Mặc kệ bá»n cá. Chúng muốn giá»…u tôi cứ việc giá»…u. Tôi bân khuâng nhìn lên những cụm mây lá» lững, xem nà ng thÆ¡ cá»§a tôi sắp đến chưa.
Nhưng nà ng thÆ¡ chưa kịp đến thì thằng Bá yêu tinh kia đã đến trước. Nó đứng lấp ló sau gốc máºn cuối vưá»n và thò đầu ra kêu tôi:
- Ê!
Tôi giáºt bắn ngưá»i và láºp tức quay phắt ngưá»i lại. Thấy cặp kiếng cáºn thò ra sau gốc cây, tôi lặng ngưá»i Ä‘i, không nói được má»™t lá»i.
Bá cưá»i hì hì:
- Mà y ngồi là m gì váºy?
- Tao đợi! - Tôi chán nản buá»™t miệng - Còn mà y ra đây chi váºy?
- Tao ra chÆ¡i vá»›i mà y! - Bá khịt mÅ©i, thắc mắc - Mà y đợi ai ngoà i nà y váºy?
- Tao đâu có đợi... ai...
Bá ngạc nhiên:
- Chứ sao mà y bảo là mà y đợi?
Túng thế, tôi đà nh ngần ngừ thú tháºt:
- Tao đợi... chiá»u xuống.
- Äợi chiá»u xuống? - Bá trố mắt - Äợi chiá»u xuống để là m gì? Mà y là m như thể mà y là nhà thÆ¡ không bằng!
Bá nói chÆ¡i mà trúng phóc. Tôi nháºn luôn:
- Thì tao Ä‘ang đợi chiá»u xuống để... là m thÆ¡ chứ chi! - Rồi tôi vá»™i vã nói thêm - Thằng Ngữ bà y tao váºy!
Tôi tưởng Ä‘em Ngữ ra "hù", Bá sẽ nể mặt Ngữ mà không chế giá»…u tôi. Nà o ngá» nghe tôi nói xong, Bá cưá»i hô hố:
- Trá»i Æ¡i, nghe ai không nghe mà y lại Ä‘i nghe lá»i thằng Ngữ! Muốn là m thÆ¡ thì ngồi vô bà n lấy giấy viết ra là m chứ ra đây ngồi chi cho muá»—i cắn!
- Thằng Ngữ nó bảo muốn là m thÆ¡ phải ra ngồi ngoà i bá» ao! - Tôi giải thÃch, giá»ng không được tá»± tin lắm - Nó bảo ngồi ngoà i ao má»›i tưởng tượng đến... ngưá»i yêu được!
- Ngưá»i yêu? - Bá há hốc miệng - Mà y mà cÅ©ng có ngưá»i yêu?
Tôi gáºt đầu, vẻ sượng sùng.
- Äứa nà o váºy? - Bá há»i tiếp.
Tôi đáp lấp lá»ng:
- Một đứa trong lớp mình.
Bá có vẻ bà ng hoà ng truớc sự tiết lộ của tôi. Nó nhìn tôi lom lom:
- Lớp mình, nhưng mà đứa nà o?
Äiệu bá»™ nóng nảy cá»§a Bá chứng tá» nó muốn truy đến nÆ¡i. Biết không thể giấu nó được, tôi ngó lÆ¡ chá»— khác, ngượng ngùng đáp:
- NhỠHồng.
Bá có vẻ không tin và o tai mình. Nó kêu lên sá»ng sốt:
- Trá»i Æ¡i, con Hồng "chà -và "? Bá»™ hết ngưá»i rồi sao mà y lại Ä‘i yêu bà chằn đó?
Bá là m tôi xấu hổ chÃn ngưá»i. Trong khi tôi Ä‘ang ấp úng, nó lại "phang" tiếp:
- Thằng Hòa lé đi yêu con nhỠHồng thì còn hiểu được. Còn mà y thì khác. Mắt mà y đâu có lé!
Tôi đỠmặt và phản ứng một cách yếu ớt:
- Nhưng đây đâu phải là yêu thiệt. Tao chỉ yêu chơi thôi. Yêu để có cảm hứng mà là m thơ.
Tôi nói đúng bà i bản Ngữ dạy. Bá biết ngay. Nó bĩu môi:
- Mà y lại ăn phải bã của thằng Ngữ. Nó gạt mà y đó. Ai chứ con Hồng "chà -và ", mỗi lần nghĩ đến nó chỉ muốn cãi lộn chứ sức mấy mà muốn là m thơ.
Bá là m tôi chết trân. Nó ăn nói bạt mạng cô hồn nhưng không phải nó nói báºy. Nó nói trúng phóc tâm sá»± éo le cá»§a tôi. Vì váºy, tôi xụi lÆ¡, hết ham cãi nhau vá»›i nó. Thấy tôi là m thinh chịu tráºn, Bá cà ng ra sức khua môi múa mép. Tôi nghe muốn nhức cả đầu.
Nhưng Bá không dừng lại ở đó. Äến tối, ngồi và o bà n ăn, Bá hấp háy mắt, cưá»i cưá»i thông báo:
- Tụi mà y biết không, thằng Khoa hổm rà y đang tương tư mê mệt một em trong lớp mình!
Trong khi tôi chết Ä‘iếng ngưá»i thì tụi kia nhao nhao.
- Chà , tin sốt dẻo! Cục đá đã bắt đầu động Ä‘áºy! Chắc chiá»u nay trá»i mưa! - Nghị gáºt gù phát biểu.
Còn thằng Hòa thì trợn đôi mắt lé, nhăn nhở hát:
- Ngà y nà o cho tôi biết, biết yêu em rồi, tôi biết tương tư... ư... ư...
Trong bá»n, chỉ có Ngữ là ngồi im. Chắc nó Ä‘ang lo thằng Bá tấn công.
Hát dứt câu, Hòa quay sang dòm tôi:
- Báºt mà cho anh em biết Ä‘i Khoa? Em nà o mà có diá»…m phúc như váºy?
Nghị hùa theo:
- Äúng rồi đó! Trút bầu tâm sá»± ra Ä‘i, có gì anh em má»—i ngưá»i giúp má»™t tay! Nếu mà y giấu giấu giếm giếm, tụi tao lỡ yêu nhằm ngưá»i yêu cá»§a mà y thì mà y ráng chịu à nghen!
Tôi dở cưá»i dở khóc. Tá»± dưng lâm và o tình huống trá»› trêu nà y, tôi giống như ngưá»i mắc xương ngang cổ, nhả không được mà nuốt cÅ©ng không xong. Chẳng thà yêu thiệt, yêu theo kiểu... phà m phu tục tá», tôi sẵn sà ng cúi đầu nháºn tá»™i. Bạn bè có châm chá»c, cÅ©ng chỉ châm chá»c má»™t lần. Rồi má»i chuyện sẽ qua. Äằng nà y thằng Ngữ xúi tôi "yêu chÆ¡i", có tiếng mà không có miếng, bây giá» tá»± dưng đưa đầu chịu báng, tháºt là oan ức. HÆ¡n nữa, yêu ai không yêu, tôi lại khá» khạo nghe lá»i xúi báºy cá»§a thằng Ngữ, nhắm mắt Ä‘i "yêu" nhá» Hồng, tụi thằng Nghị, thằng Hòa biết được, chắc chúng chá»c tôi méo mặt.
Vẻ hoang mang lo lắng của tôi chẳng khiến Bá động lòng tà ti nà o. Nó bô bô:
- Thằng Khoa thẹn thùng, không mở miệng nổi. Nó nhá» tao nói giùm vá»›i anh em là hiện nay nó Ä‘ang yêu say đắm... - Nói tá»›i đây, Bá cố ý ngừng lại má»™t chút để tăng thêm phần hồi há»™p cho ngưá»i nghe rồi má»›i trịnh trá»ng giá»›i thiệu nhân váºt - ... em Hồng "chà -và "!
Tên tuổi cá»§a "ngưá»i yêu" tôi quả là có sức chấn động khá»§ng khiếp. Bá ném cái tên đó ra giữa bà n ăn y như thể ném má»™t quả bom.
Thằng Nghị giáºt nảy ngưá»i, đôi đũa Ä‘ang cầm trên tay rÆ¡i xuống đất. Còn thằng Hòa vừa má»›i và cÆ¡m chưa kịp nhai, bá»—ng phì cưá»i, cÆ¡m bắn ra đầy bà n khiến thằng Ngữ cau mặt cá»± ná»±:
- Mà y là m cái trò gá»›m ghiếc gì váºy?
Hòa chẳng buồn để ý đến vẻ gắt gá»ng cá»§a Ngữ. Nó đưa tay lên bụm miệng và nhìn tôi, nói qua kẽ tay:
- Khoa Æ¡i, kể từ nay tao xin bái mà y là m sư phụ. Mưu kế cá»§a mà y còn hÆ¡n Khổng Minh má»™t báºc. Mà y lá»±a em Hồng "chà -và " mà y yêu để tối tối dắt Ä‘i chÆ¡i không sợ ai phát hiện. Ban đêm mà y đứng bên cạnh em, ngưá»i ta cÅ©ng tưởng mà y đứng má»™t mình. Tháºt tao chưa thấy ai khôn như mà y!
Không phải chỉ có Hòa xá» xiên tôi. Sau khi cuối xuống nhặt đôi đũa dưới chân, Nghị ngồi thẳng ngưá»i lên và nheo mắt ngó tôi, miệng xuýt xoa:
- Mà y đúng là gan cùng mình! Trên cõi Ä‘á»i nà y, có lẽ chỉ có mình mà y là dám nhà o vô bà chằn lá»a đó. Mà y vá» vá»›i nó, má»—i ngà y nó túm tóc mà y ba lần nó quay như quay dế, mà y chịu là m sao thấu, Khoa Æ¡i!
Tôi chết ngồi trên ghế, mặt mà y tái ngắt. Mãi một lúc sau, tôi mới lắp bắp được và i tiếng:
- Có phải tao yêu... thiệt đâu! Tao chỉ yêu chơi thôi!
- Ha ha! Yêu chÆ¡i! Lần đầu tao má»›i được nghe cái từ rùng rợn nà y! Mà y tưởng tụi tao là con nÃt hả Khoa?
Hòa vừa nói vừa ngả ngưá»i và o lưng ghế, cưá»i sằng sặc.
Tôi nói tháºt nhưng coi bá»™ Hòa và Nghị không tin. Cá»±c chẳng đã, tôi phải lôi Ngữ ra là m chứng:
- Không tin, tụi mà y há»i thằng Ngữ coi! ChÃnh nó bà y tao như váºy! Nó bảo tao yêu nhá» Hồng để có hứng là m thÆ¡ cho nó đăng báo.
Hòa láºp tức ngưng cưá»i. Nó trố mắt dòm tôi:
- Ủa, váºy hóa ra mà y yêu theo chỉ đạo hả? Thôi thế thì chết mà y rồi! Mà y đúng là Tam Tạng bị ma vương quá»· sứ dụ dá»— rồi, Khoa Æ¡i! Trá»i phú cho mà y trái tim băng giá, mà y tu hà nh sắp thà nh chánh quả rồi, bây giá» còn nghe lá»i thằng Ngữ đắm say nữ sắc là m chi! Mà phải em Hồng đẹp đẽ gì cho cam, mặt mÅ©i em ngang Chung Vô Diệm, thân hình em tá»±a Mẫu Dạ Xoa, thằng Ngữ Ä‘i ngang không thèm nhìn, nó ghét mà y nó bắt mà y yêu cho bá» ghét. Mà y ham được đăng thÆ¡ lên báo, nhắm mắt yêu cà n, đáng Ä‘á»i mà y, Khoa Æ¡i là Khoa!
Hòa vốn mê Ä‘á»c truyện Tà u. Sáng ngà y hôm sau thi há»c kỳ, tối hôm trước nó vẫn còn nằm ôm mấy bá»™ Tam Quốc, Thá»§y Há» "luyện" riết. CÅ©ng nhá» như váºy mà những tối trá»i mưa, chẳng Ä‘i chÆ¡i đâu, mấy anh em nằm quấn chăn trên giưá»ng nghe nó kể chuyện Tà o Tháo, Trương Lương cÅ©ng đỡ buồn. Nhưng bữa nay tôi chẳng còn phục tà i kể chuyện cá»§a nó nữa. Nó lôi mấy nhân váºt trong sách ra trêu tôi khiến tôi ngượng chÃn ngưá»i.
Trong khi tôi ngồi sượng trân thì Bá chĩa mũi dùi sang Ngữ. Nó hấp háy mắt:
- Trăm sá»± cÅ©ng tại thằng Ngữ mà ra! Nó á»· nó là m chá»§ bút, nó muốn bắt ngưá»i ta yêu ai thì yêu. Nó già nh hết những em xinh xắn trắng trẻo, những em chẳng ra gì thì nó ép nó "gả" cho "cá»™ng tác viên". Tao phải méc cô Tần chá»§ nhiệm má»›i được!
Ngữ khịt mũi, nhấm nhẳng:
- Cho mà y méc! Äây là chuyện "nghá» nghiệp" giữa tao và thằng Khoa, không can gì đến tụi mà y! Tụi mà y cóc biết văn chương nghệ thuáºt là gì mà cứ đòi xÃa và o!
Bá trợn mắt:
- A, cái thằng nà y khi ngưá»i dữ ta! Chuyện là m thÆ¡ viết văn có thể tao thua mà y, chứ chuyện yêu iếc chưa chắc ai hÆ¡n ai à ! Ãt ra, tao cÅ©ng hÆ¡n mà y là tao không xúi thằng Khoa yêu báºy!
Ngữ nhún vai:
- Tao không xúi. Tao chỉ gợi ý váºy thôi, nó muốn yêu thì nó yêu.
Nghe Ngữ nói, tôi biết nó có ý muốn "chạy là ng". Thấy bạn bè châm chÃch quá, lại nghe Bá đòi méc cô Tần, Ngữ bắt đầu hoảng. Tôi đà nh phải lên tiếng "chạy tá»™i" cho Ngữ:
- Äúng là thằng Ngữ không xúi. Nó chỉ... đỠnghị thôi! Nhưng mà tao nà o đã yêu nhá» Hồng đâu. Tao chỉ má»›i... nghÄ© vá» nó thôi.
Nghị nheo mắt ngó tôi:
- Bá»™ mà y tưởng cái tá»™i "nghÄ© vá»" nhẹ hÆ¡n tá»™i "yêu" hả? ÄÆ°á»£c rồi, tao sẽ thông báo cho em Hồng biết là mà y lúc nà o cÅ©ng "nghÄ© vá»" em, xem thỠý kiến em ra sao.
Mặc dù biết Nghị nói chÆ¡i nhưng nghe nó dá»a, tôi bá»—ng thấy lạnh gáy. Nhá» Hồng mà biết tôi dám cả gan "nghÄ© vá»" nó, chẳng biết nó sẽ "nghÄ© vá»" tôi như thế nà o. Biết đâu nó chẳng nhai xương tôi!
Hòa kết thúc buổi thảo luáºn chuyên đỠvá» mối tình ngang trái cá»§a tôi bằng cách gân cổ rống:
- Thôi là hết chia ly từ đây, tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi...
Hòa hát hay nhất lá»›p. Giá»ng nó ấm và mượt mà , rất truyá»n cảm. Nhưng bà i hát mà nó Ä‘ang hát để giá»…u tôi lúc nà y đúng là truyá»n cảm... cúm!
|

23-08-2008, 06:42 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 4
S au sá»± kiện quái quỉ đó, Bá há»i tôi:
- Bá»™ mà y muốn đăng bà i lên báo tưá»ng lắm hả?
- Ừ! - Tôi liếm môi, khẽ đáp.
Bá gáºt gù:
- Tao sẽ chỉ cho mà y má»™t cách. Cách nà y khá»i cần phải yêu, khá»i cần phải nghÄ© tá»›i con Hồng "chà -và " chi cho mệt.
- Dá»… không? - Tôi thấp thá»m.
- Dễ ợt.
Tôi sáng mắt lên:
- Váºy mà y chỉ tao Ä‘i!
Bá hắng giá»ng:
- Mà y đừng thèm là m thơ nữa!
Tôi gục gặc đầu ra vẻ hiểu biết:
- Tao hiểu rồi! à mà y muốn nói tao có khiếu viết văn hơn là m thơ chứ gì?
Bá nhún vai:
- Không phải. Cả viết văn lẫn là m thÆ¡, mà y Ä‘á»u chẳng có năng khiếu gì sất.
Tuyên bố thẳng thừng cá»§a Bá khiến tôi bà ng hoà ng. Tôi cay đắng há»i lại:
- Sao tao nhớ hôm trước có lần mà y bảo tao có... năng khiếu văn nghệ kia mà ?
Bá cưá»i:
- Hôm trước tao nói là nói chuyện khác. à tao muốn bảo là mà y vẽ đẹp. Chuyện đó chẳng ăn nháºp gì đến văn thÆ¡.
Hóa ra là váºy. Hôm trước Bá không nói rõ là m tôi cứ tưởng bở. Tôi thất vá»ng thở dà i:
- Là m thÆ¡ tao không có sức, viết văn tao chẳng có tà i, váºy sao mà y bảo mà y chỉ tao cách đăng bà i lên báo?
Bá nói, giá»ng thản nhiên:
- Thì đâu cứ phải là thơ với văn! Mà y viết thể loại khác!
Tôi chớp mắt:
- Thể loại gì?
- Mà y viết chuyện... vui cưá»i!
Tưởng Bá bà y vẽ sao, nó khuyên tôi viết chuyện vui cưá»i là m tôi cưá»i hết muốn nổi. Tôi nhăn nhó:
- Tao muốn trở thà nh nhà văn, nhà thÆ¡ kia! Viết chuyện cưá»i thì đâu có thà nh "nhà " gì?
Bá cưá»i khẩy:
- Mà y ngốc quá! Sao lại không thà nh "nhà " gì? Viết được chuyện vui cưá»i xưa nay chỉ có những... nhà tâm lý. Không rà nh tâm lý sao chá»c cho thiên hạ cưá»i được! - Rồi Bá lên giá»ng trịnh trá»ng - Tao nói cho mà y biết, là m nhà tâm lý oai hÆ¡n nhà văn nhà thÆ¡ nhiá»u. Văn thÆ¡ chỉ nằm trong lãnh vá»±c văn há»c, còn tâm lý lại thuá»™c vá» phạm trù... triết há»c. Mà y sẽ trở thà nh triết gia. Nhà thÆ¡ Nguyá»…n Văn Ngữ chỉ đáng há»c trò mà y!
Bá bÆ¡m "chuyện vui cưá»i" lên táºn mây xanh. Viá»…n ảnh nó vẽ ra khiến tôi ngẩn ngÆ¡. Nhưng tôi vẫn e dè:
- Tao sợ thằng Ngữ sẽ không đăng.
Bá hừ mũi:
- Sao lại không đăng? Mà y viết cho tếu và o, nó sẽ đăng!
- Nhưng tao lại không có máu tếu! - Tôi ấp úng, giá»ng khổ sở - Phải chi tao có được má»™t phần mưá»i cái tà i tiếu lâm cá»§a mà y!
Thấy tôi chưa đánh đã hà ng, nãy giá» chỉ thở ra rặt má»™t giá»ng ỉu xìu, Bá nhẹ nhà ng động viên:
- Mà y đừng lo! Tao sẽ viết thá» má»™t và i mẩu chuyện cho mà y xem! Thằng Ngữ vá»› được hẳn là mê tÃt. Nó sẽ đòi đăng lên báo ngay. Lúc đó, mà y nên Ä‘á»c kỹ những mẩu chuyện cá»§a tao để... há»c táºp. Nếu chịu há»c táºp nghiêm túc, trước sau gì mà y cÅ©ng sẽ viết được những mẩu chuyện thú vị không kém gì chuyện Ba Giai Tú Xuất.
Giá»ng Bá ngá»t như đưá»ng phèn. Nó quảng cáo má»™t hồi, tôi bùi tai ngay. Tôi không thèm trở thà nh Nguyá»…n Tuân, Nguyá»…n BÃnh nữa. Là m nhà văn nhà thÆ¡ chi cho cá»±c thân. Trở thà nh nhà tâm lý coi bá»™ dá»… ăn hÆ¡n và theo như lá»i Bá nói thì còn lừng lẫy hÆ¡n nhiá»u. Lại khá»i phải yêu iếc lôi thôi, chẳng được tÃch sá»± gì, còn thêm cá»› cho bạn bè chá»c ghẹo.
Nhưng tôi chưa trở thà nh nhà tâm lý ngay được. Tôi phải đợi Bá "sản xuất" và i mẩu chuyện vui cưá»i cho tôi nghiên cứu há»c táºp.
Bá đúng là má»™t con ngưá»i nhanh nhẩu. Nó chẳng bắt tôi phải đợi lâu. Má»›i nói chuyện vá»›i nhau hôm trước, hôm sau Bá đã chìa cho tôi xem ba mẩu chuyện nóng hổi vừa thổi vừa... Ä‘á»c.
Tôi nhìn Bá, thán phục:
- Mà y viết hồi nà o lẹ váºy?
Bá vung tay:
- Viết hồi sáng, ở ngay trong lá»›p. TÃnh tao váºy, tao ghét sá»± cháºm chạp, là m gì là là m ngay!
Rồi Bá nhìn mấy t giấy tôi đang cầm trên tay, nôn nóng giục:
- Mà y Ä‘á»c Ä‘i!
Tôi mở to mắt, chăm chú Ä‘á»c.
Tôi Ä‘á»c kỹ từng chữ và trong khi Ä‘á»c tôi nhÃu mà y cố tìm xem cái tÃnh duyên dáng nó nằm ở đâu. Nhưng hình như thằng Bá nó giấu cái duyên cá»§a nó kỹ quá nên tôi tìm hoà i không thấy. Tôi Ä‘á»c tá»›i Ä‘á»c lui hai ba lần như muốn bá»›i tung từng con chữ lên khá»i mặt giấy, trán nhăn lại như ôn già bảy mươi, nhưng tôi vẫn chẳng thấy những chuyện vui cưá»i cá»§a thằng Bá nó "vui cưá»i" ở chá»— nà o.
Thấy tôi nghiên cứu sáng tác cá»§a nó cả buổi mà mép chẳng nhúc nhÃch tà ti, Bá sốt ruá»™t há»i dò:
- Mà y thấy sao? Hay đấy chứ?
Bá không há»i, tôi đã thấy lúng túng khi phải đưa ra lá»i nháºn xét. Nó "gà i" câu há»i kiểu đó, tôi cà ng thấy khó trả lá»i. Ngáºp ngừng má»™t lát, tôi lưỡng lá»± đáp:
- Ừ, thì hay... nhưng sao tao thấy nó không được tức cưá»i cho lắm!
Ná»a câu sau, tôi nói bằng giá»ng rụt rè và tôi hy vá»ng cái âm lượng vi vu nhá» xÃu cá»§a tôi sẽ không là m tổn thương đến lòng tá»± ái cá»§a Bá.
Nhưng tôi nhầm. Tôi vừa nói dứt lá»i, Bá vá»™i và ng giáºt phắt những tá» giấy tôi Ä‘ang cầm trên tay, khinh khỉnh nói:
- Chuyện hay váºy mà mà y chê! Mà y không thấy tức cưá»i, chÃnh tại mà y không có máu tếu đấy thôi! Chuyện khôi hà i viết ra là để cho những ngưá»i có óc khôi hà i Ä‘á»c. Mà y khù khá», Ä‘á»c hoà i cÅ©ng váºy thôi.
Tôi đâu có muốn phê bình sáng tác cá»§a Bá là m chi. Tại nó há»i ý kiến tôi, tôi tháºt thà nghÄ© sao nói váºy, không ngá» nó nổi dóa lên nó chê tôi khù khá». Nhưng tôi không giáºn Bá. Nó là thằng bạn thân cá»§a tôi. HÆ¡n nữa tôi còn phải theo nó "há»c đạo" để mai mốt trở thà nh... triết gia. NghÄ© váºy, tôi bèn cưá»i cầu hòa:
- Mà y há»i thì tao nói nhưng... chắc gì tao đã nói đúng. Tao đã nói vá»›i mà y ngay từ đầu là tao không có máu tếu kia mà !
Thấy tôi xuống nước, Bá hơi nguôi nguôi. Nhưng nó vẫn chưa "nguội" hẳn. Nó nheo mắt nhìn tôi, gầm gừ:
- Rồi mà y coi! Tao đưa mấy bà i nà y cho thằng Ngữ, nó sẽ khen rối rÃt và láºp tức đăng ngay lên báo. Tao nói đố có sai!
Dòm mặt Bá vẫn còn sắc giáºn, tôi bèn tìm cách lấy lòng nó. Tôi ngá»t ngà o nói:
- Trước khi gá»i bà i cho thằng Ngữ, mà y đưa tao vẽ "minh há»a" cho!
Trước đỠnghị béo bở cá»§a tôi, Bá chịu liá»n. Nó hà há»ng gáºt đầu:
- Chà , hay đấy! Mà y có "hoa tay" mà tao quên khuấy đi mất.
Vừa nói, Bá vừa vui vẻ đưa mấy tá» giấy lại cho tôi. Nhìn vẻ mặt hà o hứng cá»§a nó, tôi nghi rằng nó đã quên má»›i vừa rồi đây cÅ©ng chÃnh nó giáºt phăng những tá» giấy đó ra khá»i tay tôi.
Tôi thức nguyên má»™t buổi trưa để minh há»a những mẩu chuyện cá»§a Bá. Theo sá»± thưởng thức "khù khá»" cá»§a tôi thì chuyện cá»§a Bá nhạt như nước ốc, Ä‘á»c lên muốn khóc hÆ¡n là muốn cưá»i, do đó khi minh há»a, tôi cố sá»a chữa lại Ä‘iá»u đó bằng cách vẽ những động tác cá»§a nhân váºt sao cho tháºt là dà dá»m, há»… nhìn và o là báºt cưá»i ngay.
Khi tôi đưa những bức tranh cho Bá, nó vừa liếc qua đã gáºt gù khen lấy khen để:
- Chà chà , mà y vẽ "chiến" tháºt! Tao thấy mà y nên theo nghá» há»™i há»a hÆ¡n là nghá»... tâm lý.
Cái thằng! Nó thay đổi ý kiến cứ như chong ***ng! Má»›i hôm qua nó khuyên tôi nên phấn đấu là m triết gia, bây giá» nó lại bảo tôi nên trở thà nh há»a sÄ©. Hai ngà y hai lá»i khuyên, tôi chẳng biết nên nghe theo lá»i khuyên nà o. Nhưng tôi chẳng thèm cà khịa vá»›i Bá. Há»… nó khen tôi vẽ đẹp là tôi khoái rồi. Tôi há»›n hở há»i lại:
- Mà y thấy tao vẽ đẹp tháºt hả?
- Tháºt chứ! Tao xạo mà y là m chi! - Rồi chừng như thấy khen tôi như váºy có phần hÆ¡i quá đáng, Bá khịt mÅ©i nói thêm - Nhưng dÄ© nhiên nếu không có những mẩu chuyện cá»§a tao thì mà y không tà i nà o vẽ đẹp được. Chuyện hay má»›i gợi được ý hay. Gặp chuyện dở, mà y vẽ xấu hoắc liá»n!
Bá bắt đầu bốc phét. Nó thừa dịp khen tôi để tranh thá»§ tá»± khen nó. Tôi không nói gì, chỉ cưá»i cưá»i. CÅ©ng như Ngữ, Bá là "sư phụ" tôi. Sư phụ ba hoa, đệ tá» chỉ biết vểnh tai nghe, đâu dám hó hé.
Ngay trong chiá»u hôm đó, Bá gá»i những mẩu chuyện vui cưá»i cá»§a nó cho Ngữ, có kèm theo những bức tranh minh há»a cá»§a tôi.
Bá có vẻ tin tưởng và o khả năng chá»c cưá»i cá»§a mình. Nó vá»— vai tôi, cưá»i há»nh hệch:
- Chuyện cá»§a tao đăng lên, cả lá»›p sẽ cưá»i lăn bò cà ng! Em Hồng "chà -và " cá»§a mà y sẽ khoe đủ ba mươi hai cái răng trắng ởn!
Tôi cau mặt cự nự:
- Em Hồng, em Hồng hoà i! Dẹp mà y đi!
Nhưng tôi chưa kịp "dẹp" Bá thì Ngữ đã "dẹp" nó trước. Tá» báo tưá»ng tháng đó không đăng lấy má»™t mẩu chuyện cá»§a Bá. Khi tá» báo vừa treo lên, Bá hà o hứng kéo tôi lại xem. Nhưng sau khi xem tá»›i xem lui, Ä‘á»c xuôi Ä‘á»c ngược má»™t hồi, không thấy bà i cá»§a mình đâu, Bá đứng chết trân.
Ở góc vui cưá»i quen thuá»™c, chỉ có những bức tranh cá»§a tôi nằm chá»…m chệ. Tranh cá»§a tôi là tranh "ăn theo". Tôi vẽ tranh là để minh há»a cho những sáng tác cá»§a Bá. Váºy mà chúng lại được chá»n đăng. Trong khi những sáng tác thứ thiệt kia bị loại thẳng cánh. Äiá»u đó cà ng khiến Bá cáu tiết. Nó nghiến răng:
- Rõ rà ng thằng Ngữ chơi tao! Hôm trước trong bữa ăn, tao vạch trần âm mưu của nó, nó để bụng, nay nó trả thù.
Tôi đứng bên cạnh Bá, bụng sướng rÆ¡n khi thấy tranh cá»§a mình được đăng. Nhưng tôi không dám để lá»™ niá»m hân hoan ra ngoà i mặt. Sư phụ Ä‘ang buồn, đệ tỠđâu dám vui. Tôi vui, Bá phát khùng lên, dám nó đánh tôi lắm. Tôi đà nh phải là m mặt rầu rầu:
- Äể há»i lại thằng Ngữ coi! Có thể nó để lạc bà i cá»§a mà y ở đâu đó, đến phút ***t kiếm không ra.
Tôi tìm cách trấn an Bá. Nhưng nó chẳng tá» vẻ gì tin tưởng và o láºp luáºn cá»§a tôi. Nó cầm tay tôi kéo Ä‘i phăng phăng:
- Mà y Ä‘i vá»›i tao! Tao phải tìm thằng Ngữ há»i cho ra lẽ.
Ngữ Ä‘ang ngồi trong quá cà phê trước cổng trưá»ng. Thấy Bá hầm hầm xá»™c và o, Ngữ Ä‘oán ngay ra chuyện gì, nhưng nó vẫn là m mặt tỉnh:
- Äi uống cà phê hả mà y?
Bá sẵng giá»ng:
- Không cà phê cà pháo gì hết! Tao Ä‘i tìm mà y há»i tá»™i đây!
Ngữ giả bộ ngơ ngác:
- Tội gì?
- Còn tội gì nữa? - Bá hừ mũi - Những mẩu chuyện tao đưa mà y, sao mà y không đăng?
Ngữ là m như sực nhớ ra:
- À... à ... những mẩu chuyện vui cưá»i đó hả?
Bá nhăn nhó:
- Thôi đi, đừng là m bộ! Thì chuyện đó chứ chuyện gì!
Ngữ nheo mắt, gáºt gù:
- Chuyện cá»§a mà y Ä‘á»c cÅ©ng được. Nhưng có cái kẹt là muốn thưởng thức cho hết cái hay phải Ä‘á»c cùng lúc hai ngưá»i.
Tôi nịnh Bá:
- Thằng Ngữ nói đúng đó. Äá»c cuốn sách hay, bao giá» cÅ©ng Ä‘á»c hai ngưá»i má»›i lý thú.
Bá không ngá» nghệch như tôi. Nó nhìn Ngữ, giá»ng cảnh giác:
- Mà y nói váºy nghÄ©a là sao?
Ngữ rá» cằm, cháºm rãi đáp:
- NghÄ©a là ... Ä‘á»c chuyện vui cưá»i cá»§a mà y, muốn cho cưá»i phải có thêm má»™t ngưá»i ngồi bên cạnh thá»c léc. Chứ Ä‘á»c má»™t mình, đố ai cưá»i nổi.
Äòn thằng Ngữ tung ra khiến Bá choáng váng. Nó tÃm mặt lại:
- Äồ đểu! Mà y chuyên môn ếm nhân tà i. Tao sẽ nói cô Tần cách chức chá»§ bút cá»§a mà y.
Ngữ cưá»i hì hì:
- Mà y mà là nhân tà i cái khỉ mốc! Mà y chỉ có mỗi tà i... khoác lác!
Bá vốn mồm mép, nhưng lần nà y ở thế hạ phong, nó biết cà ng đôi co cà ng bất lợi. Vì váºy, Bá đà nh háºm há»±c quay ra sau khi trợn mắt Ä‘e dá»a:
- Äợi đấy! Rồi mà y sẽ chẳng còn có dịp phách lối nữa đâu!
Ngữ nhún vai, nói vói theo:
- Mà y đừng có Ä‘i méc cô Tần mất công. ChÃnh cô Tần đã liệng bà i cá»§a mà y vô sá»t rác. Cô bảo Ä‘á»c chuyện vui cưá»i cá»§a mà y, cô cảm thấy "buồn cưá»i" quá xá quà xa!
Tôi không biết Ngữ nói tháºt hay nó phịa. Nhưng nghe váºy, Bá đâm ngán. Nó bá» ngay ý định Ä‘i gặp cô Tần. Nó chỉ ấm ức thầm. Và từ đó vá» sau, tôi không thấy Bá gá»i bà i đăng báo nữa. Nó cÅ©ng chẳng nhắc gì đến chuyện tôi có nên trở thà nh triết gia hay không. Nó lá» tịt.
Còn tôi, sau sá»± kiện đáng nhá»› đó, tôi nghiá»…m nhiên trở thà nh há»a sÄ© chÃnh cá»§a tá» báo. Trước đây, phần việc đó do thằng Vinh phụ trách. Nó là cây vẽ bản đồ cá»§a lá»›p. Nhưng từ ngà y tôi xuất hiện, Vinh trở thà nh "thợ phụ". Ngữ bảo tôi vẽ có "thần" hÆ¡n. Nó trá»ng dụng tôi.
Phải chăng đó là sá»± an bà i cá»§a định mệnh? Tôi đã hì hục sáng tác, tôi đã bấm bụng yêu đương, chỉ để mong trở thà nh nhà văn nhà thÆ¡ trung bình, chỉ để ao ước viết được những câu thÆ¡ hay bằng ná»a ca dao, nhưng tôi đã thất bại. Tôi cÅ©ng cóc có trở thà nh triết gia nổi. Những mẩu chuyện cá»§a "giáo sư" Bá còn bị chê lên chê xuống, cỡ tôi ăn thua gì. Rốt cuá»™c tôi đà nh bằng lòng vá»›i nghá» há»a sÄ© báo tưá»ng. Mà y sẽ còn tiến xa, Ngữ bảo tôi váºy. Lá»i tiên tri cá»§a Ngữ khiến tôi sướng mê tÆ¡i mặc dù thá»±c ra tôi cÅ©ng chẳng biết mình sẽ tiến xa được... mấy mét!
|

23-08-2008, 06:43 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
Chương 5
C huyện tôi "thương" nhá» Hồng chẳng biết đứa nà o trong bá»n "xì" ra mà rốt cuá»™c "đương sá»±" biết được.
Má»™t hôm, tôi Ä‘ang tha thẩn trên đưá»ng vá» thì bị nhá» Hồng đón đưá»ng. Quả là má»™t ngà y xui táºn mạng. Má»i khi, tôi vẫn Ä‘i chung vá»›i cả bá»n. Hoặc Ãt ra, tôi cÅ©ng Ä‘i vá»›i thằng Bá. Nhưng và o cái lúc mà nhá» Hồng chặn đưá»ng "hà nh hung" tôi thì tụi thằng Nghị, Ngữ và Hòa lé còn ở lại lá»›p để bà n chuyện Ä‘i pÃc-nÃc cá»§a nhóm Anh văn. Thằng Bá ra cổng má»™t lượt vá»›i tôi nhưng nó đã phóng xe lại nhà bà cô để xin tiá»n. Thế là tôi lâm và o cảnh "thân gái dặm trưá»ng", má»™t mình lẽo đẽo.
Äón đưá»ng tôi không phải chỉ có nhá» Hồng. Nó còn dẫn theo nhá» Äan Tâm để là m "đồng minh". Hai đứa nà y Ä‘á»u thuá»™c phe Anh văn, lẽ ra giá» nà y chúng còn ở trong lá»›p. Chẳng hiểu sao chúng lại tót ra đây. Tôi nghi nhá» Hồng ngồi "canh me" tôi hồi sáng đến giá», đến khi thấy tôi ra vá», nó bá» lá»›p ra theo để đón đưá»ng gây sá»±. à nghÄ© u ám đó cà ng khiến tôi hồi há»™p. Nhưng không muốn tá» ra mình là má»™t ngưá»i yếu bóng vÃa, tôi ráng nhe răng ra cưá»i và gượng gạo há»i:
- Ủa, Hồng và Äan Tâm không ở lại lá»›p bà n chuyện Ä‘i chÆ¡i sao?
Trước câu há»i "xã giao" cá»§a tôi, Äan Tâm cưá»i cưá»i, không nói gì. Chỉ có nhá» Hồng là vá»t miệng "đốp chát" liá»n:
- Nếu ngồi lại trong lớp, là m sao tụi nà y nói chuyện với ông được!
Cái từ "nói chuyện" vốn dÄ© bình thưá»ng, chẳng hiểu sao khi nằm ở cá»a miệng nhá» Hồng, cái từ đó nghe dá»… sợ quá chừng. Nghe nó đòi "nói chuyện" vá»›i tôi, tôi nghe lạnh sống lưng. Và tôi bồn chồn há»i:
- Hồng định nói chuyện gì vá»›i tôi váºy?
Nhá» Hồng quả là danh bất hư truyá»n. Nó và o đỠngay, chẳng thèm úp mở:
- Nghe nói ông đòi "thương" tôi phải không?
Câu há»i khá»§ng khiếp cá»§a nhá» Hồng khiến tôi bất giác bước lui má»™t bước. Tai tôi bá»—ng dưng ù Ä‘i, hệt như nghe sét đánh ngang đầu. Quả tháºt từ khi cha sanh mẹ đẻ đến nay, chưa bao giá» tôi hình dung được sẽ có ngà y tôi gặp phải má»™t "ngưá»i yêu" bặm trợn như thế nà y. Nó nói chuyện tình cảm mà y như chuyện bán cá, cứ thẳng Ä‘uồn Ä‘uá»™t. Nghe cái giá»ng sá»ng cồ cá»§a nó, tôi cứ tưởng như không phải tôi đòi "thương" nó mà tôi đòi "uýnh" nó váºy.
Phải mất đến má»™t phút tôi má»›i kịp thá»i trấn tÄ©nh và ấp úng há»i lại:
- Ai nói vá»›i Hồng váºy?
NhỠHồng nhướng mắt:
- Ai nói, ông há»i chi! Nhưng ông trả lá»i câu há»i cá»§a tôi đã! Chưa trả lá»i, đâu có được quyá»n há»i lại!
Giá»ng cá»§a nó rõ rà ng là cái giá»ng sẵn sà ng gây gổ. Tôi biết, há»… gây gổ, tôi nắm chắc phần thua. Mồm mép như "giáo sư" Bá, gặp nhá» Hồng còn chạy dà i, thứ khù khá» như tôi không đáng cho nó... ăn tráng miệng. NghÄ© tá»›i nghÄ© lui má»™t hồi, tôi thấy trong ba mươi sáu cách, không có cách nà o hay hÆ¡n là cách... chối. Tôi bèn đưa tay lên gãi đầu, giả bá»™ ngá» nghệch:
- Là m gì có chuyện đó! Hồi nà o đến giỠtôi đâu có thương ai!
- Nhưng riêng tôi thì ông thương! - NhỠHồng "độp" lại ngay.
Cái giá»ng chắc nịch cá»§a nó khiến tôi xanh mặt. Tôi liá»n lắc đầu quầy quáºy:
- Không có đâu! Chắc đứa nà o nó phao tin báºy bạ, chứ tôi là m sao dám thương Hồng...
Tôi chưa nói dứt câu, nhá» Hồng đã cưá»i khẩy:
- Tại vì nước da tôi đen thui như giấy các-bon chứ gì?
Nhá» Hồng là m tôi chết Ä‘iếng. Hóa ra nó đã biết tá»ng hết má»i chuyện. Tá»± dưng tôi đâm giáºn cái đứa lẻo mép nà o đó quá chừng. Những chi tiết tai hại như thế nà o, nó Ä‘em kể vá»›i nhá» Hồng là m gì không biết. Trước ánh mắt soi mói cá»§a nhá» Hồng và nhá» Äan Tâm, tôi chỉ biết lắp bắp:
- Không có đâu... không có đâu...
Tôi chối đây đẩy. Nhưng nhỠHồng chẳng thèm nghe. Nó lại nói:
- Ông còn kêu tôi là Chung Vô Diệm nữa phải không?
Äôi mắt nhá» Hồng vẫn nhìn tôi đăm đăm. Tia nhìn cá»§a nó sắc nhá»n như thể mÅ©i dùi, đôi lúc tôi tưởng như nó sắp sá»a xuyên thá»§ng ngá»±c tôi. Nhưng tôi nà o có và nhá» Hồng vá»›i Chung Vô Diệm. Tôi đâu có biết Chung Vô Diệm là ai. Trong bá»n chỉ có Hòa là biết Chung Vô Diệm. Và chÃnh nó nêu lên nháºn xét "đại há»a" đó. Chẳng hiểu nhá» Hồng nghe ngóng là m sao mà bây giá» lại kết tá»™i tôi.
- Hồng nghe nhầm rồi! Tôi đâu có nói như váºy! - Tôi thá» thẻ đáp.
- Ông đừng hòng chối! ChÃnh ông nói rõ rà ng! - Nhá» Hồng quắc mắt.
- Tôi không nói thiệt mà ! - Tôi chép miệng, giá»ng khổ sở.
- Váºy chứ ai nói?
Nhá» Hồng tiếp tục hoạnh há»e bằng cái giá»ng bốc lá»a. Trước tình cảnh tháºp tá» nhất sinh đó, tôi biết mình không thể đánh bà i lá». Tôi mà là m thinh, láºp tức trăm dâu sẽ đổ xuống đầu tằm. Tôi không muốn là m con tằm tá»™i nghiệp. Tôi mà là m con tằm, nhá» Hồng sẽ "chén" tôi ngay tại chá»— liá»n. Sau má»™t thoáng phân vân, tôi đà nh phải bấm bụng tố cáo:
- Thằng Hòa nói.
- À, té ra là tên Hòa! - Nhá» Hồng báºt kêu lên kinh ngạc, rồi nó gáºt gù hăm dá»a - ÄÆ°á»£c rồi, sẽ có ngà y tên nhiá»u chuyện nà y biết tay tôi!
Nhá» Hồng hăm thằng Hòa mà tóc gáy tôi cứ dá»±ng đứng cả lên. Không biết nó định là m gì mà nó Ä‘e "biết tay tôi" nghe phát á»›n! CÅ©ng may tôi kịp đưa thằng Hòa ra là m bia đỡ đạn, chứ nếu không bữa nay tôi hết mong tìm thấy đưá»ng vá».
Tôi thở phà o, chắc mẩm tai qua nạn khá»i. Nhưng tôi chưa kịp thở dứt hÆ¡i, nhá» Hồng há»i là m tôi nÃn luôn:
- Nhưng chuyện ông "thương" tôi là có tháºt đấy chứ?
Nó thình lình nhắc lại chuyện đó khiến tôi giáºt thót. Nãy giá» nói chuyện lòng vòng, tôi Ä‘inh ninh rằng nó đã quên béng cái tá»™i "yêu" cá»§a tôi rồi, nà o ngá» nó nhá»› dai như Ä‘**. Khi nãy nó há»i, tôi còn chối tá»›i chối lui, bây giá» tôi biết nó đã nắm đầy đủ "tà i liệu" trong tay, có chối cÅ©ng vô Ãch. Tôi chỉ còn cách đỠmặt, đứng im thin thÃt.
Nhá» Äan Tâm từ đầu đến giỠđứng lặng lẽ bên cạnh, thÃch thú theo dõi cảnh mèo vá»n chuá»™t. Bây giá» thấy chuá»™t nhắt á khẩu, đứng run như cầy sấy, nó bèn lên tiếng động viên:
- Khoa có thương Hồng thì Khoa thú tháºt Ä‘i, đừng sợ! Có gì, Äan Tâm nói giúp cho má»™t tiếng!
Tôi tưởng Äan Tâm tá» tế, nà o ngá» nó là m tôi kẹt cứng. Nó động viên kiểu đó khác nà o nó chá»i cha tôi. Tôi nói và nghe cổ há»ng mình khô đắng:
- Äâu có...
Tôi mới nói được hai tiếng, nhỠHồng đã thô bạo cắt ngang:
- Có! Ngà y nà o ông cÅ©ng ra ngoà i bá» ao ngồi đợi chiá»u xuống để "nghÄ© vá»" tôi mà bây giá» lại chối là không thương tôi hả?
Trá»i Æ¡i, cái chuyện riêng tư và thầm kÃn như váºy mà nhá» Hồng nó nỡ Ä‘em Ä‘i nói oang oang giữa đưá»ng giữa sá. Nó là m tôi sượng chÃn ngưá»i. Tôi len lén nhìn Äan Tâm, thấy nó Ä‘ang che miệng cưá»i khúc khÃch. Tôi cà ng chết cứng. Quá»· tha ma bắt cái thằng "gián Ä‘iệp" nà o trà trá»™n trong bá»n tôi Ä‘i! Hình như tất cả má»i trò kệch cỡm cá»§a tôi nó Ä‘á»u Ä‘i "báo cáo" hết vá»›i nhá» Hồng. Äể bây giá» nhá» Hồng Ä‘em ra vặn vẹo chá»c quê tôi.
Trước sá»± hạch há»i chi tiết đến táºn chân tÆ¡ kẽ tóc cá»§a đối phương, tôi đà nh ngượng nghịu "nháºn tá»™i":
- Ừ, thì tôi có "thương"... nhưng mà tôi chỉ "thương chơi" thôi...
Có lẽ thái độ thà nh khẩn cá»§a tôi khiến nhá» Hồng động lòng từ bi. Nó gáºt gù, vẻ hiểu biết:
- À, hóa ra là ông thương chÆ¡i! - Rồi nó nhìn tôi, dịu giá»ng há»i - Tức là ông giả bá»™ thương tôi để ông là m thÆ¡ chứ gì?
Tôi gáºt đầu, mau mắn:
- Äúng rồi! Tôi chỉ thương để là m thÆ¡ thôi!
Tôi đáp mà mặt mà y hà ha hà há»ng. Như váºy là nhá» Hồng hiểu lầm tôi. Lúc đầu, chắc nó tưởng tôi thương thiệt nên định chặn đưá»ng tôi để "xin tà huyết". Bây giá» phát hiện ra tôi chỉ dám thương chÆ¡i, hẳn nó sẽ tha tôi.
Torng khi tôi Ä‘inh ninh mình được "phóng thÃch" đến nÆ¡i, nhá» Hồng lại chẳng tá» vẻ gì muốn mở đưá»ng cho tôi Ä‘i. Nó nhìn tôi, cái giá»ng dịu dà ng vừa rồi biến mất và thay và o đó là má»™t giá»ng nói chua như dấm:
- Tội của ông nặng lắm. Tội đó lẽ ra phải phạt... tỠhình.
Con nhá» nà y nó ăn nói sao nghe rùng rợn quá chừng! Tôi bà ng hoà ng nhá»§ bụng và bất giác sá» tay lên cổ. Không buồn để ý đến vẻ chết nhát cá»§a tôi, nhá» Hồng thong dong "luáºn tá»™i" tiếp: - Chẳng thà ông "thương thiệt", tôi chẳng nói gì, có khi tôi còn... thương lại ông không chừng. Ãt ra đó cÅ©ng là tình cảm chân thà nh. Äằng nà y ông lại "thương chÆ¡i". NghÄ©a là ông coi phụ nữ tụi tôi như má»™t thứ đồ chÆ¡i, như má»™t lÅ© búp bê hoặc tệ hÆ¡n, như má»™t đống... đất sét...
Nhá» Hồng nói tá»›i đâu, mồ hôi tôi vã ra đến đó. Trá»i Æ¡i, có cho và ng tôi cÅ©ng chẳng dám coi tụi nó là đất sét, sao con nhỠác ôn nà y nó kết án tôi nặng quá chừng! Cứ theo như lá»i nó gán ghép thì tá»™i cá»§a tôi phải Ä‘em ra bắn bá» má»›i xứng!
Giá»ng nhá» Hồng cà ng lúc cà ng gay gắt:
- Ông xem phụ nữ như má»™t thứ "phương tiện" giúp ông đạt "mục Ä‘Ãch" sáng tác. Ông coi rẻ phụ nữ. Ông "sá» dụng" tụi tôi như sá» dụng cái ká»m, cái búa. Ông đã bước qua... xác tụi tôi...
Nhá» Hồng nói má»—i lúc má»™t hăng. Và nó cà ng phân tÃch thì tá»™i tôi cà ng lá»›n. TÃnh tôi nhát gan từ bé, giẫm má»™t con gián cÅ©ng không dám giẫm, từ hồi cắp sách Ä‘i há»c đến giá» tôi cÅ©ng chưa đạp phải má»™t ngón chân cá»§a bất cứ đứa con gái nà o, váºy mà bây giá» nó bảo tôi đạp qua xác tụi nó, tháºt là oan còn hÆ¡n oan Thị KÃnh! Nhưng tôi không dám hó hé, chỉ biết đực mặt dá»ng tai nghe.
Hạch tá»™i tôi đã Ä‘á»i, nhá» Hồng nghiến răng kết luáºn:
- Tóm lại, ông là đồ sở khanh! Lần sau tôi còn nghe ông đòi thương tôi nữa, tôi sẽ cho ông biết tay!
Khi nãy nhá» Hồng dá»a thằng Hòa, bây giá» nó lại Ä‘e tôi. Nhưng tôi không sợ. Nó Ä‘e má»™t mình tôi, tôi má»›i ngán. Nó Ä‘e má»™t lúc hai đứa, có gì thằng Hòa sẽ "chia lá»a" giùm tôi. Tôi chỉ tức cái chuyện nó chá»i tôi. Nó kêu tôi là đồ sở khanh có khác nà o nó bôi tro trát trấu và o mặt tôi. Tôi há»c truyện Kiá»u, thấy Nguyá»…n Du tả Sở Khanh phát á»›n: "Äem ngưá»i đẩy xuống giếng khÆ¡i. Nói rồi, rồi lại ăn lá»i được ngay". Tôi đâu phải hạng ngưá»i vô lương bất nghÄ©a như váºy mà nó nỡ và tôi vá»›i thằng cha đó.
Lòng tôi hoang mang và rầu rÄ© đến mức nhá» Hồng và nhá» Äan Tâm bá» Ä‘i lúc nà o tôi chẳng hay. Äến khi tỉnh trÃ, định thần nhìn lại, tôi thấy tôi đứng bÆ¡ vÆ¡ má»™t mình giữa phố. Bụng đói meo, tôi thất thểu lê bước vá» nhà .
Bữa đó, trước khi vỠđến cổng, tôi đã kịp chá»i thầm thằng Ngữ má»™t trăm lẻ tám lần tháºm tệ. Äầu Ä‘uôi má»i sá»± cÅ©ng tại nó. Ngay từ đầu, tôi đã khăng khăng không chịu dÃnh dấp gì đến bá»n con gái. Nó cứ nằng nặc bắt tôi thương. Tôi ngu như bò, nghe "thương chÆ¡i" tưởng bở, liá»n "phá giá»›i" nhà o vô để bây giỠđứng khép nép trước mặt nhá» Hồng nghe nó chá»i tối mà y tối mặt.
Trách thằng Ngữ đã Ä‘á»i, tôi quay sang trách mình. Tháºt chưa có ai dại dá»™t như tôi. Hồi nhá» bị con quá»· Mỹ Hạnh gạt tá»›i gạt lui ăn đòn quắn Ä‘Ãt, tôi đã thá» không thèm chÆ¡i vá»›i bá»n con gái, há»… thấy tụi nó, chỉ đứng nhìn xa xa, nhất định không chịu mon men lại gần.
Trước nay, tôi thá»±c hiện cái phương châm "lạnh lùng" đó má»™t cách triệt để, đến ná»—i thằng Hòa kêu tôi là Tam Tạng, còn thằng Nghị thì phong tôi là "thánh sống". Váºy mà chỉ má»™t phút yếu lòng, nghe lá»i quá»· dữ, tôi Ä‘i thương con Hồng "chà -và ", rốt cuá»™c chẳng được gì ngoà i má»—i cái biệt hiệu... Sở Khanh. CÅ©ng may là tôi chỉ "thương chÆ¡i", tôi "thương thiệt" chắc Ä‘á»i trai tan nát. NghÄ© đến đó, tôi vừa lo vừa mừng, mặt mà y tươi tỉnh được chút chút.
Nhưng từ rà y vá» sau, tôi tá»± dặn lòng nhất quyết sẽ không thèm thương má»™t đứa con gái nà o nữa, dù là thương... chÆ¡i, thương để là m thÆ¡ hay thương để là m... vua cÅ©ng váºy. Tôi đã chép dà y đặc trong sổ tay những lá»i nháºn xét khá»§ng khiếp vá» phụ nữ, váºy mà bấy lâu nay tôi thá» Æ¡ không chịu lấy ra xem để "tu tâm luyện tÃnh", ngu Æ¡i là ngu! Hèn gì dạo nà y tôi hay lÆ¡ là , không còn cảnh giác cao độ vá»›i tụi con gái như xưa!
Tối đó, tôi len lén chui và o xó nhà , ngồi má»™t mình láºt "cẩm nang" xem tá»›i xem lui. Cà ng xem, tôi cà ng tiếc hùi hụi. Những báºc thông thái đã xúm và o răn Ä‘e tôi mà tôi đểnh Ä‘oảng quên mất. Há» nói bao nhiêu là lá»i hay lẽ phải. Samuel Butler ai oán phát biểu: "Kẻ cướp đòi tiá»n hoặc đòi mạng ta. Phụ nữ đòi cả hai". Cyril Tourner than thở đến tá»™i: "Nếu không có tiá»n bạc và đà n bà , ắt là chẳng có ai bị đà y xuống âm phá»§". Ôi, những lá»i rá»n rÄ© cá»§a há» nghe má»›i thảm là m sao! Nhá» Hồng đòi cho tôi "biết tay" có khác nà o nó "đòi mạng sống" tôi. Rõ rà ng nó lăm le đưa tôi xuống... âm phá»§. Liên hệ đến tình cảnh đáng thương cá»§a mình, bất giác tôi nghe cay cay nÆ¡i mắt và mÅ©i bắt đầu khụt khịt. Nhưng tôi cố nén. Tôi sợ tụi thằng Bá nghe được, chúng sẽ tức tốc chạy và o. Thấy tôi khóc, hẳn chúng sẽ tưởng tại chúng can gián không cho tôi thương nhá» Hồng nên bây giá» tôi phải chui và o xó nhà sụt sùi nhá»› ngưá»i tình cÅ©. Tụi nó đâu có biết "ngưá»i tình cÅ©" vừa mắng tôi như thể mắng... con.
Tôi lại liếc và o cuốn sổ. Lá»i tuyên bố cá»§a Sophocles khiến tôi đỠbừng mặt: "Nếu phải gục ngã, thà gục ngã vì đòn cá»§a đà n ông còn hÆ¡n là mang tiếng thua phụ nữ". Câu nói nà y đã được nói mấy ngà n năm rồi và ông Sophocles đã chết ngoẻo từ Ä‘á»i kiếp nà o nhưng tôi cứ tưởng như ông Ä‘ang ngồi trước mặt tôi và chÃnh ông vừa thốt ra lá»i bình luáºn thấm thÃa kia, vừa nói ông vừa nheo nheo mắt nhìn tôi ná»a như chế giá»…u ná»a như thương hại.
Tôi lắc mạnh đầu để xua Ä‘uổi ý nghÄ© kỳ quái đó và liếc sang dòng khác. Tôi bắt gặp lá»i cá»§a kinh Talmud như bắt được và ng. Kinh dạy: "Cái lưỡi trong miệng đà n bà là má»™t trong những sai lầm khó chịu nhất cá»§a tạo hóa". Ôi, lá»i nháºn xét đó má»›i và ng ngá»c là m sao! Hèn gì ngưá»i ta gá»i đó là kinh. Kinh đã nói thì đố có sai. Cứ xem cái lưỡi cá»§a nhá» Hồng sáng nay thì biết. Nó chua ngoa, Ä‘anh đá phát khiếp! Phải chỉ thượng đế sinh ra đà n bà mà đừng sinh thêm cái lưỡi - tôi thầm ao ước - hẳn từ giá» cho đến cuối Ä‘á»i, Ãt ra tôi cÅ©ng thương được má»™t ngưá»i.
Cứ thế, suốt buổi tối, tôi đắm mình trong những lá»i răn khả kÃnh. Bình thưá»ng, những lá»i châu ngá»c đó chỉ lướt qua đầu tôi nhưng hôm nay, do tôi vừa má»›i "thoát chết" dưới tay nhá» Hồng, chúng ngấm sâu và o ngưá»i tôi đến táºn... lục phá»§ ngÅ© tạng. Tôi bị ám ảnh đến mức tối nằm ngá»§, tôi mÆ¡ thấy tôi Ä‘ang bị nhá» Hồng rượt chạy tóe khói. Äầu tóc xoăn tÃt cá»§a nhá» Hồng bá»—ng biến thà nh bá»m... sư tá» và miệng nó thì má»c nanh tua tá»§a. Bá»™ tịch cá»§a nó trông dữ tợn quá chừng. Nó mà tóm được tôi, hẳn nó sẽ nhai xương tôi rà o rạo. Lòng đầy hãi hùng, tôi nhắm mắt nhắm mÅ©i, co giò chạy. Chạy má»™t lát, nghe tiếng thình thịch sau lưng tôi ngoảnh đầu lại, thấy nhá» Hồng rượt gần bén gót, miệng nó há to bằng cái cháºu và sá»a soạn ngoạm đứt đầu tôi. Tôi Ä‘iếng ngưá»i, hét lên thất thanh.
Thằng Bá nằm kế bên, ná»a đêm nghe tôi la là ng, nó hốt hoảng chồm dáºy ôm lấy vai tôi lay lấy lay để. Ngữ, Nghị và Hòa lé cÅ©ng choà ng dáºy, đâm bổ lại chá»— tôi nằm. Cả nhà náo loạn như có giặc.
Thằng Bá lắc tôi như lắc chai rượu. Tôi ú ớ một hồi rồi từ từ mở mắt, mồ hôi ưới đẫm sống lưng.
- Có chuyện gì váºy? - Cả bốn cái miệng cùng chÄ©a và o tôi, há»i má»™t lúc.
Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, hình ảnh ghê rợn vừa rồi Ä‘ang còn phảng phất trong đầu tôi. Nghe có tiếng ngưá»i há»i, tôi ấp úng thá»u thà o:
- Nhá»... Hồng...
Cả bá»n trố mắt:
- NhỠHồng sao?
Tôi vẫn thở dốc:
- Nó rượt tao... nó đòi ăn thịt...
Biết tôi nằm mÆ¡ thấy "ngưá»i yêu" đòi mạng, cả bá»n ôm bụng cưá»i ngặt nghẽo.
Còn tôi, sau khi tỉnh hẳn, phát hiện ra mình vừa nói há»›, tôi liá»n vá»™i và ng nhắm tịt mắt, giả vá» ngá»§ tiếp. Nhưng tôi chỉ có thể nhắm mắt. Tai đâu có... nhắm được. Thế là tôi đà nh phải nằm trân mình nghe những lá»i chá»c ghẹo nhức xương cá»§a tụi bạn. Nghe suốt đêm. Nghe cả tuần lá»… sau đó. May mà tôi không hé răng ná»a lá»i vá» cuá»™c **ng độ giữa tôi và nhá» Hồng. Còn nhá» Hồng sau khi chá»i tôi đã Ä‘á»i trước sá»± chứng kiến cá»§a Äan Tâm, chắc nó đã thá»a mãn, phần khác chắc thương tôi đần độn, nên nó cÅ©ng ỉm luôn, không "xì" ra. Nhá» váºy, chẳng đứa nà o biết được "ná»—i nhục" cá»§a tôi. Nếu biết, hẳn tụi nó chẳng tha tôi. Khi đó, chắc chắn tôi sẽ bá» há»c, vá» quê chăn trâu, cà y ruá»™ng. Tôi sẽ không mà ng trở thà nh Nguyá»…n Tuân hay Nguyá»…n BÃnh, triết gia hay há»a sÄ© báo tưá»ng nữa. Tôi sẽ là m Äinh Bá»™ LÄ©nh, suốt ngà y cỡi trâu và nghêu ngao hát "Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ...". Da tôi lúc ấy sẽ Ä‘en nhẻm như da nhá» Hồng. Tôi dang nắng quanh năm ngoà i đồng, tóc tôi cÅ©ng sẽ quăn tÃt như nó.
Ôi, cứ nghĩ đến hình ảnh khủng khiếp đó, tôi đã thấy rợn da gà !
Nhưng tháºt may, chẳng ai biết gì. Tôi khá»i phải vá» quê chăn trâu. Ngà y ngà y tôi vẫn ôm cặp đến lá»›p. Má»—i lần giáp mặt nhá» Hồng hoặc nhá» Äan Tâm là tôi hấp tấp ngó lÆ¡ chá»— khác, mặt đỠcứ như tôm luá»™c.
Äỡ má»™t cái là tụi nó chẳng mở miệng trêu tôi. Thấy tôi, tụi nó chỉ cưá»i chúm chÃm. Tụi nó chỉ cưá»i suông, tôi đã muốn chui xuống đất rồi. Nếu tụi nó chÆ¡i ác nhắc chuyện cÅ©, tôi chẳng biết chui Ä‘i đâu. Nếu tôi Ä‘ang ở tuổi chÃn mươi, tôi sẵn sà ng chui và o... quan tà i lánh nạn. Nhưng tôi má»›i mưá»i sáu tuổi, có chui và o đó, Diêm vương cÅ©ng sẽ Ä‘uổi tôi vá» dương gian để cho bá»n con gái "thá» thách" tiếp. Nhiá»u lúc ngồi má»™t mình, tá»± nhiên tôi thấy tá»™i nghiệp tôi ghê!
|
 |
|
| |