 |
|

04-07-2008, 07:52 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Dế mèn phiêu lưu ký - Tô Hoà i
Lá»i tác giả
Dế Mèn sắp ra Hải Phòng, lại và o miá»n Nam, rồi Ä‘i Sô-phi-a. Năm trước, đã đến sông Äa-nuýp bá» bên nà y. Bây giá» má»›i sang Bun-ga-ri. Dế Mèn vẫn mong ước.
Dế Mèn có nhiá»u bạn. Dế Mèn vẫn thư từ vá»›i Quảng Nam Äà Nẵng, thà nh phố Hồ Chà Minh, U-lan-ba-to, Răng-gun, Tô-ki-ô...Vui nhất được Ä‘i nhiá»u, được nhiá»u bạn. đất nước tuyệt vá»›i, chân không bao giá» biết đâu cùng.
Má»™t lần kia, tôi thăm trưá»ng phổ thông số 5 ngoại thà nh Mát-xcÆ¡-va. Các lá»›p ngồi nghe kể chuyện Việt Nam đánh đế quốc Mỹ, rồi há»i :
- Các bạn có quen Dế Mèn không ?
Tất cả cưá»i ầm, giÆ¡ tay má»™t loạt :
Các bạn Mát-xcÆ¡-va gá»i tôi má»™t món quà nhá»› mang cho Dế Mèn. Cái há»™p to, trong đặt chiếc khay nhôm vuông như cái sân gạch, trên có cây chuối, cây tre, quả dứa và tượng bằng nhá»±a mà u, đủ mặt Dế Mèn, Dế TrÅ©i, bác Xiến Tóc, cái Kiến, cô Niá»ng Niá»…ng, anh Gá»ng Vó...
Tôi há»i Dế Mèn :
- Anh đã Ä‘i nhiá»u thế anh há»c được Ä‘iá»u gì ?
Dế Mèn đáp :
- Nhiá»u lắm chứ. Tục ngữ có câu : Äi má»™t ngà y đà ng há»c má»™t sà ng khôn cÆ¡ mà . Trái đất như quyển sách hay, ai chịu khó xem xét và suy nghÄ© Ä‘á»u há»c được những Ä‘iá»u bổ Ãch.
Các bạn thà nh phố cá»a biển Hải Phòng ! Các bạn Sô-phi-a ! Các bạn ở phÃa nam đất nước !.... Câu nói ấy cá»§a Dế Mèn, xin gá»i bạn.
Hà Nội, tháng ba 1986
Tô Hoà i.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

04-07-2008, 07:53 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 1
Tôi sống độc láºp từ thuở bé- Má»™t sá»± ngá»— nghịch đáng ân háºn suốt Ä‘á»i
Tôi sống độc láºp từ thá»§a bé. ấy là tục lệ lâu Ä‘á»i trong há» nhà dế chúng tôi. Vả lại, mẹ thưá»ng bảo chúng tôi rằng : "Phải như thế để các con biết kiếm ăn má»™t mình cho quen Ä‘i. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám và o bố mẹ thì chỉ sinh ra tÃnh á»· lại, xấu lắm, rồi ra Ä‘á»i không là m nên trò trống gì đâu". Bởi thế, lứa sinh nà o cÅ©ng váºy, đẻ xong là bố mẹ thu xếp cho con cái ra ở riêng. Lứa sinh ấy, chúng tôi có cả thảy ba anh em. Ba anh em chúng tôi chỉ ở vá»›i mẹ ba hôm. Tá»›i hôm thứ ba, mẹ Ä‘i trước, ba đứa tôi tấp tểnh, khấp khởi, ná»a lo ná»a vui theo sau. Mẹ dẫn chúng tôi Ä‘i và mẹ Ä‘em đặt má»—i đứa và o má»™t cái hang đất ở bá» ruá»™ng phÃa bên kia, chá»— trông ra đầm nước mà không biết mẹ đã chịu khó đà o bá»›i, be đắp tinh tươm thà nh hang, thà nh nhà cho chúng tôi từ bao giá». Tôi là em út, bé nhất nên được mẹ tôi sau khi dắt và o hang, lại bá» theo má»™t Ãt ngá»n cá» non trước cá»a, để tôi nếu có bỡ ngỡ, thì đã có Ãt thức ăn sẵn trong và i ngà y.
Rồi mẹ tôi trở vá»
Tôi cÅ©ng không buồn. Trái lại, còn thấy là m khoan khoái vì được ở má»™t mình nÆ¡i thoáng đãng, mát mẻ. Tôi vừa thầm cảm Æ¡n mẹ, vừa sạo sục thăm tất cả các hang mẹ đưa đến ở. Khi đã xem xét cẩn tháºn rồi, tôi ra đứng ở ngoà i cá»a và ngá»ng mặt lên trá»i. Qua những ngá»n cỠấu nhá»n và sắc, tôi thấy mà u trá»i trong xanh. Tôi dá»n giá»ng, vá»— đôi cánh nhá» tá»›i nách, rồi cao hứng gáy lên mấy tiếng rõ to.
Từ đây, tôi bắt đầu và o cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi. Cho dù tôi sẽ sung sướng hay khổ sở, cái đó tùy ở tÃnh tình tôi khôn ngoan hay đần độn. Song tôi chưa cần biết đến thế, tÃnh đến thế. Mà hãy lấy sá»± được ung dung độc láºp má»™t mình là điá»u thÃch lắm rồi....
Ngà y nà o cÅ©ng váºy, suốt buổi, tôi chui và o trong cùng hang, hì hục đà o đất để khoét má»™t cái ổ lá»›n, là m thà nh cái giưá»ng ngá»§ sang trá»ng. Rồi cÅ©ng biết lo xa như các cụ già trong há» dế, tôi đà o hang sâu sang hai ngả là m những con đưá»ng tắt, những cá»a sau, những ngách thượng, phòng khi gặp nguy hiểm, có thể thoát thân ra lối khác được. Cháºp tối, tôi tạm nghỉ tay và ra đứng ngoà i cá»a, há»p cùng anh chị em hà ng xóm quanh bá» ruá»™ng, vừa gảy đà n vừa hát má»™t bà i hát hoà ng hôn chà o tạm biệt ông mặt trá»i. Khi đêm đã xuống hẳn, cả xóm chúng tôi, các bô lão dế lụ khụ già cốc đế cÅ©ng bá»—ng nhiên vui tÃnh, ai nấy ra khá»i hang, đến tụ há»™i tháºt đông táºn giữa bãi trong đêm tối mát lạnh, cùng uống sương Ä‘á»ng, ăn cỠướt và những gã tà i hoa thì gảy đà n thổi sáo, cùng nhau ca hát, nhảy múa linh đình đến táºn sáng bạch, lúc ông mặt trá»i quen thuá»™c lại nghiêm trang ló lên đằng đông má»›i tan cuá»™c ai vá» nhà nấy.
Ngà y nà o, đêm nà o, sá»›m và chiá»u nà o cÅ©ng ngần ấy thứ việc, thứ chÆ¡i. Kể Ä‘á»i mà được như thế cÅ©ng khá an nhà n, nhưng má»›i đầu còn thấy hay hay, vá» sau cÅ©ng nhà m dần.
Bởi tôi ăn uống Ä‘iá»u độ và là m việc có chừng má»±c nên tôi chóng lá»›n lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thà nh má»™t chà ng dế thanh niên cưá»ng tráng. Äôi cà ng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhá»n hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thá» sá»± lợi hại cá»§a những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách và o các ngá»n cá». Những ngá»n cá» gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Äôi cánh tôi, trước kia ngắn há»§n hoẳn bây giá» thà nh cái áo dà i kÃn xuống táºn chấm Ä‘uôi. Má»—i khi tôi vÅ© lên, đã nghe tiếng phà nh phạch giòn giã. Lúc tôi Ä‘i bách bá»™ thì cả ngưá»i tôi rung rinh má»™t mà u nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Hai cái răng Ä‘en nhánh lúc nà o cÅ©ng nhai ngoà m ngoạp như hai lưỡi liá»m máy là m việc. Sợi râu tôi dà i và uốn cong má»™t vẻ rất đỗi hùng dÅ©ng. Tôi lấy là m hãnh diện vá»›i bà con vì cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trá»ng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu.
Tôi Ä‘i đứng oai vệ. Má»—i bước Ä‘i, tôi là m Ä‘iệu dún dẩy cá khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa vá»›i tất cả má»i bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cÅ©ng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn ai cÅ©ng quen mình cả. Không nói, có lẽ há» nể hÆ¡n là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. ấy váºy, tôi cho tôi giá»i. Những gã xốc nổi thưá»ng là m cá» chỉ ngông cuồng là tà i cao. Tôi quát mấy chị Cà o Cà o ngụ ngoà i đầu bá» khiến má»—i lần thấy tôi Ä‘i qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cá», chỉ dám đưa mắt lên nhìn trá»™m. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá má»™t cái, ghẹo anh Gá»ng Vó lấm láp vừa ngÆ¡ ngác dưới đầm lên. Tôi cà ng tưởng tôi là tay ghê gá»›m, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi.
Chao ôi, có biết đâu rằng : hung hăng hống hách láo chỉ tôi Ä‘em thân mà trả nợ những cá» chỉ ngu dại cá»§a mình thôi. Tôi đã phải trải cảnh như thế. Thoát nạn rồi mà còn ân háºn quá, ân háºn mãi. Thế má»›i biết, nếu đã trót không suy tÃnh, lỡ xảy ra những việc dại dá»™t, dù vá» sau có hối cÅ©ng không thể là m lại được.
Câu chuyện ân háºn đầu tiên mà tôi ghi nhá»› suốt Ä‘á»i
Bên hà ng xóm tôi có cái hang cá»§a Dế Choắt. Dế Choắt là tên tôi đặt cho nó má»™t cách chế diá»…u và trịch thượng thế. Choắt ná» cÅ©ng chắc trạc tuổi tôi. Nhưng vì Choắt bẩm sinh yếu Ä‘uối nên tôi coi thưá»ng và gã cÅ©ng sợ tôi lắm. Cái chà ng Dế Choắt, ngưá»i gà y gò và dà i lêu nghêu như má»™t gã nghiện thuốc phiện. Äã thanh niên rồi mà cánh chỉ ngắn ngá»§n đến giữa lưng, hở cả hai mạng sưá»n như ngưá»i cởi trần mặc áo gi-lê. Äôi cà ng bè bè, nặng ná» trông đến xấu. Râu ria gì mà cụt có má»™t mẩu, mà mặt mÅ©i lúc nà o cÅ©ng ngẩn ngẩn ngÆ¡ ngÆ¡. Äã váºy tÃnh nết lại ăn sổi, ở thì ( tháºt chỉ vì ốm Ä‘au luôn luôn không là m được ) má»™t cái hang ở cÅ©ng chỉ bá»›i nông sát mặt đất, không biết đà o sâu rồi khoét ra nhiá»u ngách như hang tôi.
Một hôm tôi sang chơi, thấy trong nhà luộm thuộm, bỠbộn, tôi bảo :
- Sao chú mà y sinh sống cẩu thả quá như thế ! Nhà cá»a đâu mà tuá»nh toà ng. Ngá»™ có kẻ nà o đến phá thì tháºt chú chết ngay Ä‘uôi ! Nà y thá» xem : khi chú chui và o tổ lưng chú phải lồm cồm đụng sát lên táºn mặt đất, là m cho ai trên vá» cá» nhìn sang cÅ©ng biết chú đương Ä‘i đứng chá»— nà o trong tổ. Phá»ng thá» có thằng chim Cắt nó nhòm thấy, nó tưởng mồi, nó mổ má»™t phát, nhất định trúng giữa lưng chú, thì chú có mà đi Ä‘á»i ! Ôi thôi, chú mà y Æ¡i ! Chú mà y có lá»›n mà chẳng có khôn.
Ngẫm ra thì tôi chỉ nói lấy sướng miệng thôi. Còn Dế Choắt than thở thế nà o, tôi cÅ©ng không để tai. Hồi ấy tôi có tÃnh tá»± đắc, cứ miệng mình nói tai mình nghe chứ không biết nghe ai, tháºm chà cÅ©ng chẳng để ý có ai nghe mình không.
Dế Choắt trả lá»i tôi bằng má»™t giá»ng rất buồn rầu :
- Thưa anh, em cÅ©ng muốn khôn, nhưng không không được, đụng đến việc là em thở rồi, không còn hÆ¡i sức đâu mà đà o bá»›i nữa. Lắm khi em cÅ©ng nghÄ© ná»—i nhà cá»a thế nà y là nguy hiểm, nhưng em nghèo sức quá, em đã lo ròng rã hà ng mấy tháng nay cÅ©ng không biết là m thế nà o. Hay bây giá» em định thế nà y... Song anh có cho phép nói em má»›i dám nói ...
Rồi dế choắt loanh quanh, băn khoăn. Tôi phải bảo :
- ÄÆ°á»£c, chú mình cứ nói thẳng thừng ra nà o :
Dế choắt nhìn tôi mà rằng :
- Anh đã nghÄ© thương em như thế thì hay là anh đà o giúp cho em má»™t cái ngách sang bên nhà anh phòng khi tắt lá»a tối đèn có đứa nà o đến bắt nạt thì em chạy sang...
Chưa nghe hết câu tôi đã hếch răng, xì một hơi rõ dà i rồi, với điệu bộ khinh khỉnh, tôi mắng :
- Hức ! Thông ngách sang nhà ta ? Dá»… nghe nhỉ ! Chú mà y hôi như cú mèo thế nà y, ta là m sao chịu được. Thôi im cái Ä‘iệu hát mưa dầm sụt sùi ấy Ä‘i. Äà o tổ nông thì cho chết !
Tôi vá» không má»™t chút báºn tâm.
Má»™t buổi chiá»u, tôi ra đứng cá»a hang như má»i khi, xem hoà ng hôn xuống.
Mấy hôm ná», trá»i mưa lá»›n, trên những hồ ao quanh bãi trước mặt, nước dâng trắng mênh mông. Nước đầy và nước má»›i thì cua cá cÅ©ng tấo náºp xuôi ngược, thế là bao nhiêu cò, sếu, vạc, cốc, le le, sâm cầm, vịt trá»i, bồ nông, mòng, két ở các bãi sông xÆ¡ xác táºn đâu cÅ©ng bay cả vá» vùng nước má»›i để kiếm mồi. Suốt ngà y há» cãi cá» om bốn góc đầm, có khi chỉ vì tranh má»™t mồi tép, có những anh cò vêu vao ngà y ngà y bì bõm lá»™i bùn tÃm cả chân mà vẫn hếch má», chẳng được miếng nà o. Khổ quá, những kẻ yếu Ä‘uối, váºt lá»™n cáºt lá»±c thế mà cÅ©ng không sống nổi. Tôi đứng trong bóng nắng chiá»u tá»a xuống ánh nước cá»a hang mà suy nghÄ© việc Ä‘á»i như thế.
Bá»—ng thấy chị Cốc từ mặt nước bay lên, đến Ä‘áºu gần hang tôi, cách có mấy bước. Chừng rá»› được món nà o, vừa chén xong, chị tìm đến đứng chá»— mát rỉa lông, rỉa cánh và chùi mép.
TÃnh tôi hay nghịch ranh. Chẳng báºn đến tôi, tôi cÅ©ng nghÄ© mưu trêu chị Cốc. Tôi cất tiếng gá»i Dế Choắt. Nghe tiếng thưa, tôi há»i :
- Chú mình có muốn cùng tớ đùa vui không ?
- Äùa trò gì ? Em đương lên cÆ¡n hen đây. Hừ hừ...
- Äùa chÆ¡i má»™t tÃ.
- Hừ hừ... cái gì thế ?
- Con mụ Cốc kia kìa.
Dế Choắt ra cá»a, hé mắt nhìn chị Cốc. Rồi há»i tôi :
- Chị Cốc béo xù đứng trước cá»a nhà ta ấy hả ?
- ừ.
- Thôi thôi... hừ hừ... Em xin vái cả sáu tay. Anh đừng trêu và o... Anh phải sợ...
Tôi quắc mắt :
- Sợ gì ? Mà y bảo tao sợ cái gì ? Mà y bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa ?
- Thưa anh, thế thì... hừ hừ...em xin sợ. Má»i anh cứ đùa má»™t mình thôi.
Tôi lại mắng Dế Choắt và bảo :
- Giương mắt ra xem tao trêu con mụ Cốc đây nà y.
Tôi rình đến lúc chị Cốc rỉa cánh quay đầu lại phÃa cá»a tôi tôi, tôi cất giá»ng véo von :
Cái Cò, cái Cạc, cái Nông
Ba cái cùng béo, vặt lông cái nà o ?
Vặt lông cái Cốc cho tao
Tao nấu, tao nướng, tao xà o, tao ăn.
Chị Cốc nghe tiếng hát từ trong đất văng vẳng lên, không hiểu như thế à o, giáºt nẩy hai đầu cánh, muốn bay. Äến khi định thần lại, chị má»›i trợn tròn mắt, giương cánh lên như sắp sá»a đánh nhau. Chị lò dò vá» phÃa cá»a hang tôi há»i :
- Äứa nà o cạnh khoé gì tao thế ? Äứa nà o cạnh khoé gì tao thế ?
Tôi chui tá»t ngay và o hang, lên giưá»ng nằm khểnh, bắt chân chữ ngÅ©. Bụng nghÄ© thú vị : " Mà y tức thì mà y cứ tức, mà y ghè vỡ đầu mà y ra cho nhá» Ä‘i, nhỠđến đâu mà y cÅ©ng không chui nổi và o tổ tao đâu !"
Má»™t tai hoạ đến mà đứa Ãch ká»· thì không thể biết trước được. Äó là , không trông thấy tôi, nhưng chị Cốc đã trông thấy Dế Choắt Ä‘ang loay hoay trong cá»a hang, chị Cốc liá»n quát lá»›n :
- Mà y nói gì ?
- Lạy chị, em nói gì đâu ?
Rồi Dế Choắt lủi và o.
- Chối hả ? Chối nà y ! Chối nà y.
Má»—i câu "chối nà y" chị Cốc lại giáng má»™t má» xuống. Má» Cốc như cái dùi sắt, chá»c xuyên cả đất. Rúc trong hang mà bị trúng hai má», Choắt quẹo xương sống lăn ra kêu váng. Núp táºn đáy đất mà tôi cÅ©ng khiếp, nằm im thÃt. Nhưng đã hả cÆ¡n tức, chị Cốc đứng rỉa lông cánh má»™t lát nữa rồi lại bay là xuống đầm nước, không chút để ý đến cảnh khổ Ä‘au vừa gây ra.
Biết chị Cốc đi rồi, tôi mới mon men bò lên. Trông thấy tôi, Dế Choắt khóc thảm thiết.
Tôi há»i má»™t câu ngá»› ngẩn :
- Sao ? Sao ?
Choắt không dáºy được nữa, nằm thoi thóp. Thấy thế tôi hốt hoảng quỳ xuống, nâng đầu Choắt lên mà than rằng :
- Nà o tôi đâu biết cÆ¡ sá»± lại ra nông ná»—i nà y ! Tôi hối lắm. Tôi hối háºn lắm! Anh mà chết là chỉ tại cái tá»™i ngông cuồng dại dá»™t cá»§a tôi. Tôi biết là m thế nà o bây giá» ?
Tôi không ngỠDế Choắt nói với tôi một câu thế nà y :
- Thôi, tôi ốm yếu quá rồi, chết cÅ©ng được. Nhưng trước khi nhắm mắt, tôi khuyên anh : ở Ä‘á»i mà có thói hung hăng báºy bạ, có óc mà không biết nghÄ©, sá»›m muá»™n rồi cÅ©ng mang vạ và o mình đấy.
Thế rồi Dế Choắt tắt thở. Tôi thương lắm. Vừa thương vừa ăn năn tội mình. Giá tôi không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi Choắt việc gì. Cả tôi nữa, nếu không nhanh chân chạy và o hang thì tôi cũng chết toi rồi.
Tôi Ä‘em xác Dế Choắt đến chôn và o má»™t vùng cá» bùm tum. Tôi đắp thà nh nấm má»™ to. Tôi đứng lặng giá» lâu, nghÄ© vá» bà i há»c đưá»ng Ä‘á»i đầu tiên.
|

04-07-2008, 07:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Cuá»™c phiêu lưu bất ngá»
- Là m đồ chơi cho trẻ con mà không biết
- Lại anh Xiến tóc cho tôi má»™t bà i há»c má»›i
Tôi táºp suy nghÄ© vá» má»i hà nh động cá»§a mình. Lòng Ä‘oan vá»›i lòng rằng từ đây phải biết phân biệt hà nh vi lố lỉnh vá»›i những việc là m có suy nghÄ©. Như thế, tôi bắt đầu sống bình tÄ©nh. Nhưng những ngà y phẳng lặng đó cÅ©ng chỉ được Ãt lâu. Bao nhiêu lâu tôi cÅ©ng không nhá»›. Rồi tình cá» tôi phải trải qua má»™t cuá»™c phiêu lưu sóng gió và kỳ lạ.
ấy là và o đầu mùa hè má»™t năm kia. Buổi sáng tôi Ä‘ang đứng ngoà i cá»a gặm mấy ngá»n cá» non ăn Ä‘iểm tâm. Bá»—ng đằng cuối bãi tiến lại hai cáºu bé con, tay cầm que, tay xách cái ống bÆ¡ nước. Thấy bóng ngưá»i, tôi vá»™i lẩn xuống cá», chui nhanh vá» hang. Bá»—ng chốc tôi nghe tiếng chân bước thình thịch loạn trên đầu. Và rÃu rÃt những tiếng nói, tiếng gá»i :
- á nà y. Nà y !
- Cái gì ?
- Chá»— nà y Ä‘Ãch rồi. Äất đùn má»›i tinh !
- ỠỠđúng. Gá»›m chá»a, bao nhiêu đất má»›i đùn. Lại vết chân cu cáºu má»›i ra và o còn nhẵn thin thÃn. Bé Æ¡i ! ÄÆ°a dao đây để tá»› khoét lá»—, đằng ấy Ä‘i xách nước Ä‘i. Nhanh lên.
Láºp tức tôi nghe tiếng thá»c dao chuyển cả đất và thấy đất rÆ¡i lả tả xuống ngay đầu. Biết có biến lá»›n, tôi vá»™i nhảy lên nấp cao trên ngách thượng. Äứng đấy má»™t chốc thì có nước á»™c tá»›i. Bá»n trẻ đổ nước định lùa tôi ra. Nhưng má»—i đợt nước và o chỉ dâng đúng đến vuốt chân tôi lại rút xuống. Bởi vì khi bình thá»i, tôi đã cố ý đà o ra nhiá»u đưá»ng ngang. Bây giá» nước và o những không có chá»— Ä‘á»ng được trong hang mà nước theo ngách thoát cả ra ngoà i. Hai đứa trẻ ranh lắm. Chúng không chịu bá». Chúng huỳnh huỵch chạy quanh, xem xét dấu vết các mặt, chúng Ä‘oán Ä‘Ãch trong tổ nà y có dế. Nhất cái cáºu tên là Nhá»›n. Mấy lần Bé đổ nước không thấy dế bò ra, đã toan Ä‘i, nhưng Nhá»›n cứ khăng khăng :
- Tá»› cam Ä‘oan thế nà o cÅ©ng phải có. Mà lại dế to hạng nhất cÆ¡. Cái thứ dế cụ nó bạo nước lắm, ngáºp cả râu trong nước nó cÅ©ng vẫn đứng được, phải ngâm nước đến hà ng giá» thì dế cụ má»›i chịu sặc mà nhoi ra. Bây giá» mình phải tìm cách lấp hết các ngách xung quanh cho nước Ä‘á»ng lại trong hang, cu cáºu tắc thở, thế nà o cÅ©ng tuồi ra thôi.
Nói như thế là là m y váºy, nghe rợn gáy. Láºp tức, tôi thấy hang tối sẫm. Những ngách ngang ngách dá»c và o hang tôi Ä‘á»u bị lấp cả. Chỉ còn má»—i má»™t đưá»ng chÃnh để chui ra. Chúng bắt tôi phải xá»™c ra con đưá»ng ấy cho chúng tóm cổ. Bây giá», nước lùa và o đến đâu, Ä‘á»ng đến đấy và cứ dâng dần dần... Trước đến lưng, sau lá»§m cả đầu. Chỉ còn hai cái râu thò lên đụng Ä‘áºy. Rồi râu cÅ©ng ngáºp nốt. Nhưng tôi vẫn cố nhịn thở, không chịu ló đầu ra. Tôi nghÄ© nước có ngáºp, nước cÅ©ng chỉ ngáºp má»™t chốc rồi lại thấm sâu và o đất, đất nà y là đất cát và tôi nhịn thở được.
Song dù nhỠđất thấm nước khoẻ thế, cÅ©ng không phải cách bá»n vững. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, đất cát cÅ©ng đã ngấm no nước, không chịu thấm nữa, váºy là nước lại ứ lên. Tôi lo quá, phen nà y phải bò ra mất. Ôi thôi, nếu bò ra bây giá», Ä‘á»i tôi còn gì ! Hai đứa trẻ kia sẽ bắt tôi Ä‘em vá» là m miếng mồi béo cho con gà chá»i, con hoạ mi, con sáo má» ngà cá»§a chúng xÆ¡i ngon. Bá»n cá cháºu chim lồng ấy mà vá»› được món ăn mỡ mà ng như thằng tôi thế nà y thì phải biết là thÃch. Mà cứ gan liá»n chôn chân ở đây rồi cÅ©ng đến chết ngạt, chết Ä‘uối mất. Rồi, tuy không định ra hẳn những má»—i lần nước á»™c và o, tôi cứ tá»± nhiên nhÃch ngưá»i ra má»™t mảy, là m như váºy tôi thấy đầu tôi được thò lên mặt nước. Như thế nghÄ©a là tôi lại hÃt được má»™t chút không khÃ. Có dá»… chịu hÆ¡n. Từ đấy há»… bá»n trẻ đổ nước và o, tôi lại hÆ¡i nhoi ra má»™t tÃ, má»™t tà mà không cảm thấy mình đương nhoi dần ra. Không may cho tôi biết bao ! Tôi không biết rằng cứ như thế, có được dá»… thở, nhưng nguy hiểm là má»—i lần nhấc chân lên, là nhÃch ra. Thế rồi má»™t lần nước vừa rút xuống khoeo, đột nhiên ở ngoà i cá»a hang bá»n trẻ trông và o thấy cái đầu cá»§a tôi.
- Äây rồi ! Äầu to gá»™c, bóng quá !
Tôi rụt ngay và o. Song đã muá»™n. Há» trông thấy tôi rồi. Äã trông thấy tất há» phải bắt cho kỳ được. Quả nhiên, nước cà ng dá»™i và o, tiếng hò hét cà ng tợn, có lúc tiếng chân tay vá»—, giáºm doạn rung chuyển cả đất bốn bên. Tôi run ngưá»i lên, tôi bà thở, tôi vùng vẫy vì bức nước. Rồi trong bụng không định mà chân lại cứ nhấc dần ra. Bá»—ng nghe má»™t tiếng xoạt ngay sau lưng, như tiếng sét. Quay lại, má»™t thanh nứa, lại cả mÅ©i dao nữa, đã thục xuống chắn ngang đưá»ng và o cuối hang. Thì ra, hai đưa trẻ khôn ngoan, trông mặt nước động biết tôi đã chui ra đứng cá»a tổ. Há» xiên dao xiên nứa xuống chặn lối sau lưng tôi. Nếu trúng thì đứt đôi ngưá»i ! Nhưng tôi chưa kịp giáºt mình, đã có cảm giác cái thanh nứa chẹn lưng đương bẩy tôi ra. Hai đứa trẻ, đứa thì đẩy thanh nứa, đứa thì ngồi gõ và o cái ống bÆ¡ đựng nước, mồm kêu thòm thòm giả là m trống ngÅ© liên doạ nạt, thúc giục váng cả bãi.
Bị hất mạnh, bà quá tôi liá»n nhẩy ra.
- Anh em ơi ! Dế cụ ! Dế cụ !
- Ha ! Ha ! Bắt được dế cụ !
- To bằng bốn thằng ve sầu !
- Dế cụ mà lị !
Nhá»›n tóm được tôi. Tôi cắn cho cáºu bé má»™t miếng và o ngón tay. Nó kêu thét. Tôi bồi cho cái đạp háºu, nó buông rá»i tôi ra. ÄÆ°á»£c dịp, tôi vá»™i nhảy trốn và o giữa bãi cá». Nhưng cả hai đứa trẻ, đứa cầm giá», đứa cầm ống bÆ¡, Ä‘uổi theo úp tôi. Chỉ loáng mắt, tôi đã nằm chá»ng vó giữa giá». Tôi cố cắn nan giá» má»ng rá»›t, nhưng chưa nhay được mắt nà o, hỠđã Ä‘em buá»™c túm cái Ä‘Ãt giá» lại khiến tôi không nhúc nhÃch, cá»±a quáºy được nữa. Há» xếp ống bÆ¡ xách nước và các đồ chÆ¡i lại, ra bỠđầm rá»a chân rá»a tay và xách tôi theo.
Há» vui vẻ ra vá». Chân bước theo nhịp tay múa. Miệng hát ý Æ¡. Vẻ khoái tá»· lắm. Nằm tròn trong Ä‘Ãt giá», tôi đưa mắt nhìn lần cuối cùng phong cảnh nÆ¡i tôi ở. Cá» non xanh rá»n, mặt nước bạc mênh mông. Nắng và ng rải trên lá cây, và ng má»™t mà u tươi lạ lùng, lòng tôi Ä‘au như cắt. Hai hà ng nước mắt tuôn rÆ¡i. Dần má»—i bước má»™t xa. Ngoảnh đầu lại không trông thấy nữa, thế là khuất hẳn. Phen nà y tôi tất chết.
Hai đứa trẻ Ä‘em tôi ra khá»i bãi, qua má»™t quãng đưá»ng ngoắt ngoéo bên thà nh tre ráºm rạp, tá»›i má»™t lối nhá» Ä‘i men đến má»™t cái cổng tán. Nhá»›n và o nhà cất má»i thứ đồ đạc "đúc" dế, còn Bé thì đặt giá» xuống. Biết số pháºn mình sắp được định Ä‘oạt, tôi thấy hồi há»™p và lạnh cả sáu gan bà n chân. Sắp là m mồi cho gà , cho chim chăng ? Nhưng quanh đây, tôi không nghe tiếng móng chim hoạ mi cà o và o nan lồng, cÅ©ng không thấy con gà chá»i mặt đỠtÃa tai nà o. Tôi hÆ¡i yên yên.
Nhớn ở trong nhà ra. Bé nói :
- Äem thằng dế nà y quẳng ra ao cho "xừ" vịt bầu cá»§a chúng mình "xá»±c" má»™t bữa, Nhá»›n ạ.
Tôi giáºt mình đánh thót má»™t cái. Nhưng Nhá»›n xua tay bảo :
- Không ! Äúc được thằng dế cụ thế nà y hiếm lắm. Dế nà y dế cụ, gan liá»n tướng quân đây. Thằng Thịnh hôm ná» cÅ©ng có má»™t con dế, nó khoe dế nó khoẻ nhất, cho đánh nhau, đánh thằng dế nà o cÅ©ng phải thua. ( Tôi đã hÆ¡i nóng gáy và ngứa hết hai cái cà ng ). Chúng ta nên bá» dế cụ nà y và o lồng, Ä‘em sang nhà Thịnh cho đánh nhau vá»›i thằng dế ben ấy. Äể xem a...ha..."thắng bại như hà ..." ấy ầy ây...Tùng xoè... Tùng xoè...
Bé vỗ tay :
- Phải, phải lắm.
ấy thế là tôi không chết. Äiá»u may mắn nà y không lưá»ng trước ra được.
Hai cáºu bé Ä‘em giam tôi và o má»™t cái lồng tre gà i then chắc chắn. Tôi đà nh nằm yên, chá» sá»± thay đổi nà o đó mà tôi lại không thể tưởng tượng ra trước được. Tôi chỉ biết thế là tôi sắp phải Ä‘i đánh nhau. Nhưng cứ nói đến đánh nhau, tôi lại cứ muốn múa chân lên. Quên cả cái thân tù đáng nhẽ phải tìm cách thế nà o cho được tá»± do. Tâm tÃnh ngông nghênh cá»§a tôi muốn hung hăng trở lại như dạo trước.
Buổi trưa, quả nhiên anh em nhà ấy Ä‘em tôi sang cho "giáp chiến" vá»›i má»™t cáºu dế nhà bên cạnh.
Nhá»›n dứng ngoà i ngõ gá»i :
- Thịnh ơi Thịnh !
Thịn từ trong nhà chạy ra .
- Gì thế ?
- Dế cụ tao đây. Có giá»i Ä‘em dế mà y ra chá»i nà o.
Thịnh cưá»i khanh khách, vẻ coi thưá»ng, quay và o, xách lồng dế ra. Cả bá»n rá»§ nhau đến giữa khu vưá»n lưa thưa những bóng cây nhãn lùn. Chúng nằm sấp xuống cá», lúc nà o thÃch thì cong lên đạp không khÃ. Chúng giáp hai cánh cá»a lồng dế là m má»™t cho tháºt chắc, như Ä‘uôi toa ná» ká» cá»a toa kia lúc tà u hoả chạy, rồi má»›i rút then ra, để hai thằng dế chúng tôi không muốn cÅ©ng phải xông sang lồng cá»§a nhau. Chà ng dế ná» nhảy tót sang lồng tôi. ái chà , vẻ ta đây. Hắn bé hÆ¡n tôi má»™t chút. Nhưng hắn ngạo mạn và xấc xược là m sao ! Bé loắt choắt thế mà đã bắt chước đâu được bá»™ mặt há»m hợm, khinh khỉnh từ cái dáng chân Ä‘i khụng khiệng, vẻ coi thiên hạ như rác. Thoáng thấy đã lá»™n tiết. Vừa ngó tôi, hắn vuốt rung hai sợi râu, nói :
- á» á», chú mà y đỠmặt ra thế kia thì liệu có mấy há»™t sức chịu nổi ná»a cái đá song phi cá»§a ta không ?
Rõ chối tai ! Tôi đã cáu lắm. Nhưng lạ sao lúc ấy tôi vẫn tỠra dịu dà ng được. Có lẽ vì lòng quá khinh bỉ.
- Nà y anh kia ! Là m chi mà ầm lên. Äứa khôn ngoan ở Ä‘á»i thì không nên nói trước.
Hắn nhe răng ra, hầm hè :
- Mặc kệ! Có giá»i thì ra đây chÆ¡i nhau chứ đứng nói xỠđấy à ?
Máu nóng trong ngưá»i tôi sôi sùng sục, tưởng nghe tiếng được. Biết quân nà y không phải quân ăn lá»i, tôi bèn nhay phắt đến. Chúng tôi bắt đầu đánh nhau giữa những tiếng cưá»i reo, vá»— tay cá»§a ba đứa trẻ. Má»›i quần thảo và i hiệp, tôi đã rõ sức anh dế lếu láo kia, chá»i vá»›i tôi, không được mấy nả sức. Äúng thế, tôi chỉ thá»c mạnh má»™t cái, đạp cà ng, hắn ngã bổ ngá»a ra. Tôi bồi thêm chiếc đá nữa, hắn á»™c máu mồm Ä‘en sì, gãy má»™t cẳng, lăn quay. Tôi chẳng thèm đánh thêm, chỉ ghé xuống táºn tai hắn, lạnh lùng bảo :
- Cho mà y bà i há»c thuá»™c lòng vá» sá»± hống hách nhé ! Từ giá» chừa Ä‘i con ạ .
Hắn chỉ còn biết có việc run rẩy chắp chân, lạy rối rÃt. Nhưng nếu từ đấy chà ng dế kia có thể biết chừa cái thói ngông nghênh thì tôi lại ăn phải đũa cá»§a hắn. Bệnh ngông nghênh cá»§a hắn lây sang tôi. Thế má»›i kỳ quặc cho tôi.
Là m sao mà tôi đâm đốn kiếp như váºy. Tháºt tôi không cắt nghÄ©a được hết cái khúc khuá»·u cá»§a tÃnh tá»± kiêu và tá»± đại. Tôi chỉ biết thế là những cái hung hăng gà n bướng và lên mặt hão huyá»n đầu óc tôi chưa gá»™i được sạch hẳn. Khi tôi đá ngã thằng dế kia rồi, mắng nó rồi thì tôi nghÄ© nịnh tôi rằng : "ồ mình giá»i tháºt. Chỉ gảy khẽ má»™t cái mà thằng cha kia đã ngã lăn chiêng".
Và chỉ nhá» cái đá xoà ng ấy mà trẻ con trong xóm thi nhau Ä‘i "đúc" dế, đà o dế, săn dế Ä‘em vá» cho chá»i vá»›i tôi - tôi đã trở nên tay võ khét tiếng. Phải, dế nà o tôi cÅ©ng phóng và i cái đạp háºu, cáºu ta đã chạy bán xác. Hồi ấy, tôi đương giữa tuổi thanh xuân, sức lá»±c cưá»ng tráng, nhất là thêm cái tÃnh kiêu, tÃnh hợm chẳng coi ai ra gì nên cứ cà ng là m bá»™.
Vì tôi thắng tợn nên hai cáºu chá»§ bé nhá» cá»§a tôi yêu quý tôi lắm. Má»—i báºn đá ngã kẻ địch, tôi lại được các cáºu ấy tẩm bổ bao nhiêu là cỠấu rất non. Äêm đến, tôi được các cáºu cho lên đứng uống sương trên già n mồng tÆ¡i, nhưng vẫn bị má»™t sợi chỉ buá»™c và o cà ng. Tôi có thể cắn đứt sợi chỉ dá»… như chÆ¡i, mà tôi không cắn, tôi uống từng giá»t sương lóng lánh trên lá mồng tÆ¡i rồi ung dung ca hát trong ca hát trong cảnh trói buá»™c như thế. Tệ quá nữa, muốn là m, đẹp lòng hai cáºu bé, tôi chỉ quanh quẩn cả ngà y cạnh cái há»™p diêm, buồng ngá»§ cá»§a tôi, không Ä‘i đâu xa má»™t bước. Thỉnh thoảng cao hứng tôi đạp hai cà ng, cất tiếng gáy riii...riii. Ôi, tôi đã quên cái thân bị Ä‘em là m trò chÆ¡i. Mấy lá cá» non và thói ngông đã khiến tôi đâm ra ngu tối đến thế.
Nhưng đến má»™t ngà y kia, tôi phải cảm Æ¡n má»™t sá»± tình cỠđã đến mở mắt tôi. Tôi vẫn Ä‘i đánh nhau thuê mua vui. Tôi vẫn được Ä‘em Ä‘i chá»i nhau như thế. Äối thá»§ cá»§a tôi lần nà y là má»™t anh chà ng có bá»™ cánh chưa kÃn lưng, ngưá»i má»›i dà i bằng ná»a tôi. Vừa bị đẩy và o đứng đối diện, anh ta đã nháo nhác kêu tru tréo :
- Em lạy bác, em lạy bác, bác tha cho em. Bác là ngưá»i lá»›n, bác đã có răng có cà ng to rồi, còn em, em vừa ra Ä‘á»i có mấy hôm, má»›i hôm qua được mẹ em dắt cho Ä‘i ở riêng thôi mà .
Tôi thản nhiên. Tôi xông và o chiến ngay thằng bé. Nó khóc hu hu rồi chạy quanh lồng. Mấy đứa trẻ xem chá»i dế cưá»i ha hả. Tôi lại cà ng nổi hăng.
|

04-07-2008, 07:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Thoát khá»i cái lồng tù
- Giữa đưá»ng dẫu thấy bất bằng mà tha
- Mẹ kÃnh mến cá»§a con Æ¡i.
Khi đã được thảnh thÆ¡i đứng trong bụi dứa xanh má», tiếng hò reo cá»§a bá»n trẻ nghe đã xa lắm, không còn lo ngại gì nữa, tôi má»›i duá»—i cánh vươn vai thở dà i. Tôi gặm vá»™i tà cá» cho đỡ đói. Mấy bữa nay, quả là tôi cÅ©ng vỠốm thêm để đỡ phải Ä‘i chá»i nhau, cho nên nhịn ăn, có mệt má»i Ä‘i tháºt. No rồi, tôi phá»§ phục xuống chụm chân, đánh má»™t giấc ngá»§ ngon.
Lúc tỉnh dáºy, xung quanh và đằng xa, chỉ có cái im lặng cháºp chá»n buổi trưa. LÅ© trẻ chắc đã vá» trong xóm. NghÄ© xa, nghÄ© gần trong bụng tôi phân vân. Ná»a muốn má»™t phen Ä‘i chÆ¡i xa lại ná»a muốn vá» thăm nhà . Dẫu sao, trong mấy ngà y qua, tôi cÅ©ng nảy ra má»™t ý nghÄ© rất đẹp là đã được thấy qua mặt đất nà y bao la, không phải chỉ có cái bá» ruá»™ng, cái đầm nước cá»§a quê mình. Có phải trong cảnh trói buá»™c lại hay có những ao ước phóng khoáng chăng? Chỉ biết lÅ© trẻ kia giam giữ mình, nhưng phong cảnh non nước thì bao giá» cÅ©ng chỠđón và thúc giục ta hãy vui chân lên, hãy cố Ä‘i cho khắp thế gian. Äá»i trai mà không biết bay nhảy, không biết đó biết đây thì cuá»™c sống sẽ nhạt nhẽo lắm.
Sau cùng, tôi quyết định trở lại nhà . Tôi nhá»› từ ngà y mình bị bắt, mình xa nhà đã lâu, Tôi chắc chắn ngà y ấy có khi mẹ tôi lại thăm hang tôi, thấy giưá»ng mà n tan tà nh, hẳn ngưá»i đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt. NghÄ© thế thì tôi nhá»› và thương mẹ tôi lắm. Tôi là con út trong lứa sinh. Mẹ thương tôi, đã cho bao nhiêu cá» non, lúc Ä‘em tôi đến ở hang má»›i.
Tôi trở vá» quê hương. Tôi cÅ©ng tÃnh thêm rằng : sau khi vá» thăm mẹ, khi mẹ tôi nhìn thấy mặt, mừng tôi còn sống, vẫn khoẻ, ngưá»i an tâm rồi, bấy giá» tôi sẽ tÃnh má»™t cuá»™c du lịch xa xôi.
Tôi rẽ cá», tìm lối vá»...
ÄÆ°á»ng vá» xa lắc xa lÆ¡...
Má»™t hôm, qua má»™t vùng cá» nước xanh dà i, chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Tôi lắng tai, Ä‘oán ra tiếng khóc quanh quẩn đâu đây. Và i bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuá»™i. Chị Nhà Trò bé nhá» lại gầy gùa, yếu Ä‘uối quá, ngưá»i bá»± những phấn, như má»›i lá»™t. Chị mặc áo thâm dà i, đôi chá»— chấm Ä‘iểm và ng, hai cánh cô nà ng má»ng như cánh bướm non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cánh yếu quá, chưa quen mở, mà cho dù có khoẻ cÅ©ng chẳng bay được xa. Các chị Nhà Trò vốn há» bướm, cả Ä‘á»i chỉ biết vởn vÆ¡ quanh quẩn trong bá» bụi mà thôi. Nhà Trò đương khóc.
Nghe như có Ä‘iá»u gì oan trái chi đây, tôi bèn há»i :
- Là m sao mà khóc đưá»ng khóc chợ thế kia em ?
Chị ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa rồi cúi chà o, lá»… phép - các cô Nhà Trò bao giá» cÅ©ng lịch sá»± và má»m mại.
- Em chà o anh, má»i anh ngồi chÆ¡i.
Tôi nói ngay :
- Có gì mà ngồi ! Là m sao khóc nà o ?
Thế là chị ta bù lu bù loa :
- Anh ơi ! Anh ơi ! Hu...hu...Anh cứu em... Hu...hu
- Äứa nà o ? Äứa nà o bắt nạt em ?
- Thưa anh, bá»n Nhện. Anh cứu... Hu...hu...
Tôi sốt ruột :
- Nhện nà o ? Sao lại cứ khóc thế ? Kể rõ đầu đuôi mới biết là m sao mà cứu được chứ !
Nhà Trò kể :
- Năm trước, phải khi trá»i là m đói kém, mẹ em phải vay lương ăn cá»§a Nhện. Sau đấy, không may mẹ em mất Ä‘i, còn lại thui thá»§i có mình em. Mà em ốm yếu, kiếm bữa cÅ©ng chẳng đủ, là m ăn chả ra thế nà o, bao năm nghèo túng vẫn hoà n nghèo túng, món nợ cÅ© chưa trả được. Nhện cứ nhất định bắt trả nợ. Mấy báºn Nhện đã đánh em. Hôm nay bá»n Nhện chăng tÆ¡ ngang đưá»ng Ä‘e bắt em, vặt chân, vặn cánh ăn thịt em.
Tôi xoè hai cà ng ra, bảo Nhà Trò :
- Em đừng sợ. Hãy trở vá» cùng vá»›i tôi đây. Äứa độc ác không thể cáºy khoẻ ăn hiếp kẻ yếu. Äá»i nà y không phải như thế.
Tôi dắt Nhà Trò đi.
Má»™t quãng, tá»›i chá»— mai phục cá»§a bá»n Nhện.
Bá»n nhện đã công phu chăng bên đưá»ng ná» sang bên kia, chằng chịt biết bao nhiêu tÆ¡ nhện, trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, má»™t chú Muá»—i Mắt nhá» nhất loà i muá»—i cÅ©ng không chui lá»t. Lại thêm, sừng sững giữa lối Ä‘i, má»™t anh Nhện canh gác. ý há»… thấy bóng Nhà Trò là là m hiệu cho lÅ© Nhện nấp hai bên đưá»ng kéo ra.
Khi tôi gần tá»›i mạng lưới, nhìn và o các khe đá xung quanh đã thấy lá»§ng cá»§ng những nhện là nhện : Nhện mẹ, Nhện con, Nhện già , Nhện trẻ, Nhện nước, Nhện tưá»ng, Nhện võng, Nhện cây, Nhện đá, Nhện ma...đủ há» nhà Nhện. Chúng đứng im như đá, mà coi vẻ hung dữ.
Tôi cất tiếng há»i lá»›n:
- Ai đứng chóp bu bá»n mà y ? Ra đây cho tao nói chuyện.
Từ trong hốc đá, má»™t mụ nhện cái to nhất, cong chân nhảy ra, hai bên có hai Nhện vách nhảy kèm. Dáng đây là vị chúa trùm nhà Nhện. Nom cÅ©ng Ä‘anh đá, nặc nô lắm. Váºy thì đầu tiên, tôi hãy ra cái oai cá»§a tôi. Tôi quay phắt lưng, phóng cà ng đạp mạnh và o đầu mụ Nhện cái má»™t đạp. Mụ ná» hoảng hốt, co dúm lại hãi ngay. Rồi thế là mụ cứ ráºp đầu xuống đất như cái chà y giã gạo, tỠý hối háºn và sợ hãi má»™t Ä‘iá»u gì đó - Ä‘iá»u gì đó có lẽ mụ ta cÅ©ng chưa biết.
Tôi thét :
- Cá»› sao dám kéo bè kéo cánh ra bắt nạt em Nhà Trò yếu á»›t thế kia ? Chúng mà y có cá»§a ăn cá»§a để, đứa nà o cÅ©ng béo múp mông Ä‘Ãt cả lượt như thế kia mà tÃnh đòi nó má»™t tà tẹo nợ đã mấy Ä‘á»i rồi là không được. Ta cấm từ giá» không được đòi nợ Nhà Trò nữa. Nó bé bá»ng, là m chưa đủ nuôi thân, phải thương nó, xuý xoá công nợ cho nó. ở Ä‘á»i, thù hằn, độc ác là m gì. Thá» trông đấy, bay bắt nạt nó, nhưng còn có ta khoẻ hÆ¡n, ta má»›i thá» gió mấy cái đá háºu, mà xem ra chúng mà y đã thấy đáng nghÄ© lắm rồi phải không ?
Bá»n Nhện núp phÃa trong cÅ©ng dạ vang và lao xao nói "nghe rồi ạ" rối rÃt khe đá.
Tôi ra lệnh :
- Phá các vòng vây Ä‘i. Äốt hết văn tá»± Ä‘i.
LÅ© Nhện nghe ngay lá»i tôi, Cả há» nhanh nhẹn chạy ngang chạy dá»c, phá các dây tÆ¡ chăng lưới. Con đưá»ng vá» tổ Nhà Trò trên cà nh lá mua có má»™t chiếc hoa tÃm phút chốc đã qung hẳn. Rồi vô số Nhện nhấp nhô, tung tăng đến, chân nắm chân ả Nhà Trò mà nhảy múa, hát ầm Ä© rất vui.
Há» nhà Nhện còn định mở tiệc thết tôi. ÄÆ°á»£c cái há» nhà Nhện thì lúc nà o cÅ©ng khéo trữ lắm thức ăn ngon. Nhưng tôi từ chối, nói rằng phải vá»™i Ä‘i. Hẹn dịp khác sẽ qua chÆ¡i.
Tôi từ giã bá»n Nhện và Nhà Trò. Chị Nhà Trò ôm vai tôi cảm động, không nỡ ly biệt, cứ theo tiá»…n má»™t quãng đưá»ng dà i. Còn tôi, trong lòng hoan hỉ vì đã là m được việc đầu tiên có Ãch cho Ä‘á»i.
Mấy hôm sau, vỠtới quê nhà .
Cái hang bá» hoang cá»§a tôi, cá» và rêu xanh đã kÃn lối và o. Nhưng đằng cuối bãi, mẹ tôi vẫn mạnh khoẻ. Hai mẹ con gặp nhau, mừng quá, cứ vừa khóc vừa cưá»i. Tôi kể lại từ đầu chà cuối nhưng ngà y qua trong may rá»§i và thá» thách mà bấy lâu tôi trải. Bắt đầu từ chuyện anh Dế Choắt khốn khổ bên hà ng xóm.
Nghe xong, mẹ tôi ôm tôi và o lòng, y như ngưá»i ôm ẵm khi má»›i sinh tôi và bảo rằng :
- Con Æ¡i, mẹ mừng cho con đã qua nhiá»u ná»—i hiểm nguy mà trở vá». Nhưng mẹ mừng nhất là con đã rèn được tấm lòng chÃn chắn tháºt đáng là m trai. Bây giá» con muốn ở nhà mấy ngà y vá»›i mẹ, rồi con Ä‘i du lịch xa mẹ cÅ©ng bằng lòng, mẹ không áy náy gì vá» con đâu. Thế là con cá»§a mẹ đã lá»›n rồi. Con đã khôn lá»›n rồi. Mẹ chẳng phải lo gì nữa.
Mẹ tôi nói thế rồi chan hoà hà ng nước mắt sung sướng và cảm động. Tôi nhìn ra cá»a hang, nÆ¡i má»›i ngà y nà o còn trứng nước ở đây và cÅ©ng cảm thấy nay mình khôn lá»›n.
Tôi ở lại với mẹ :
- Mẹ kÃnh yêu cá»§a con ! Không bao giá» con quên được lá»i mẹ. Rồi mai đây con lên đưá»ng, con sẽ hết sức tu tỉnh được như mẹ mong ước cho con cá»§a mẹ.
|

04-07-2008, 07:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Ông anh Cả và ông anh Hai của Mèn
- Tri âm không đợi mà gặp.
Bạn Ä‘á»c hẳn đã biết mục Ä‘Ãch tôi vá» quê chuyến nà y, vừa thăm mẹ và vừa có ý tìm bạn cùng nhau Ä‘i du lịch. Việc há»i thăm mẹ, thế là đã xong.
Giá» tôi Ä‘i tìm bạn. Äất nà y biết mấy ai kẻ tri âm ? Tìm bạn đã khó, huống chi lại là sá»± đánh bạn vá»›i nhau trong cuá»™c lên đưá»ng lâu dà i. Lên đưá»ng ! Lên đưá»ng ! Má»—i bước chân sẽ thấy má»™t đổi thay. Má»—i sá»›m má»—i chiá»u ta lại gặp cảnh váºt má»›i. Lúc nà o cÅ©ng Ä‘i tá»›i má»™t nÆ¡i xa lạ. Không ai có thể mong ước hÆ¡n. Má»›i tưởng đến cÅ©ng đủ nao nức, bồi hồi.
Hỡi ôi ! Còn chi buồn bằng, tuổi thì trẻ, gân thì cứng, máu thì cuồn cuá»™n vá»›i trái tim và lòng thiết tha mà đà nh sống theo khuôn khổ bằng phẳng : ngà y hà húi đà o bá»›i đất là m tổ, đêm thì Ä‘i ăn uống và tụ táºp chúng bạn nhảy múa dông dà i. Tôi không muốn cho đến lúc nhắm mắt vẫn phải ân háºn chẳng biết là cuối cánh đồng mênh mông kia còn những gì lạ và cuá»™c Ä‘á»i ở đấy ra sao.
Tôi có hai anh một lứa sinh, và ba anh em tôi đã được mẹ tôi cùng đưa đi ở hang riêng năm trước. Trong cuộc đi tìm bạn, tôi nghĩ đến ông anh hai tôi đầu tiên.
Tôi đến thăm anh hai tôi.
Thoạt nhìn cá»a hang cá»§a anh, tôi đã hÆ¡i thất vá»ng. Cá»a hang bé và nham nhở, bẩn như lá»— giun đùn, lúc chui và o thì có từng đám rá»… cá» quệt xuống đầu, y như và o má»™t hang hoang, cà ng sâu cà ng ẩm mốc, lạnh tanh.
Trông thấy anh, tôi giáºt mình. Trong bóng tối âm thầm, tôi phải chú ý mãi má»›i nhìn thấy và nháºn ra được mặt anh. Anh tôi gầy kheo như đến ná»—i tưởng sức tôi mà đá thì chỉ phách má»™t cái cÅ©ng đủ khiến anh tôi bắn xa mưá»i lăm trượng.
Nghe tiếng chân tôi bước thình thịch, anh hoảng hốt, luống cuống, bối rối cả cà ng lẫn râu rồi cứ quanh quẩn chạy vòng tròn, không biết chạy Ä‘i đâu. Tôi phải đánh tiếng mãi, anh má»›i nháºn ra tôi, bấy giá» anh tôi má»›i yên lòng và đứng im, chỉ còn hÆ¡i rung râu. Dáng chừng tôi khoẻ mạnh, cứng cáp và đen bóng như cá»™t nhà cháy bôi mỡ, anh còn sợ. Thế là đôi râu cứ rung mạnh dần lên. Tháºt đáng cưá»i và đáng thương !
Tôi há»i :
- Anh Æ¡i ! Anh ốm hay thế nà o mà còm nhá»m váºy ?
Anh nhăn mặt :
- Chú nói be bé chứ không có anh váng cả đầu. Không anh không ốm, Tạng ngưá»i anh thế Bấy lâu chú Ä‘i là m ăn đâu mà những đứa độc mồm độc miệng bảo chú chết rồi.
Tôi cưá»i :
- Em chết là m sao được ! Äi xa thÃch lắm. Em vá» chuyến nà y, trước thăm mẹ và các anh, sau rá»§ anh cùng Ä‘i xa.
Anh hoảng hốt há»i lại :
- Äi đâu ?
Tôi đùa, quát to :
- Äi xa ! Ä‘i xa !
Thế là ông anh tôi thất kinh, trá»… cả hai râu mÅ©i xuống. Anh khụyu chân ngã giụi và nói lảm nhảm : "Äi...xa...chết...nó...chết".
Thảm hại quá ! Vì đâu anh tôi mắc bệnh sợ đến như váºy, cái gì cÅ©ng sợ, chưa chi đã sợ, sợ đến chết ngất. Không phải bệnh ấy có từ bẩm sinh đâu. Lúc bé, anh em chúng tôi Ä‘á»u khoẻ mạnh như nhau. Câu chuyện bệnh sợ cá»§a anh tôi như sau :
Ra ở hang riêng Ãt lâu, má»™t hôm anh Ä‘i chÆ¡i tha thẩn và o vưá»n rau. Anh đứng dưới chân má»™t cây cải xanh. Trên mép lá, má»™t chim ChÃch Ä‘ang nhặt sau. Có thể là vô ý, chim ChÃch ỉa toẹt má»™t bãi trúng lưng anh. Anh giÅ© cánh, lẩm bẩm chá»i đứa nà o báºy bạ, mà anh không biết đứa nà o, bởi vì lúc ấy chim ChÃch là m xong công việc vô ý ấy rồi Ä‘iá»m nhiên cong Ä‘uôi chui và o khá»u con sâu trong kẽ chiếc lá cải to.
Nghe tiếng chá»i, chim ChÃch quay ra, Chim và Dế đâm chuyện cãi nhau. Má»™t bên thì chá»i đứa ỉa xuống lưng tao. Má»™t bên thì bảo mà y vu oan cho ông. ( Vì anh tôi đã giÅ© sạch ngay bãi *** chim trên lưng rồi ).
Không ai chịu nhau thì phải đến đánh nhau váºy. Thằng chim ChÃch kia thì bằng hạt mÃt, chân nó leo kheo như cái tăm hương và cái má» oặt như sợi bún, còn anh tôi thì nà o răng sắc, nà o có ngạnh vênh rất hiểm, cứ dấn mạnh lên thì choảng cho nó vỡ mà y vỡ mặt ra chứ. Thế mà đù đỠđến ná»—i anh tôi thua. Anh tôi co cổ chạy, Nó Ä‘uổi theo. Anh chạy thục mạng, nó cứ bay trên đầu, nó mổ xuống. Anh tôi sợ quá, vấp ngã ngá»a, nó cÅ©ng không tha, nó vẫn Ä‘uổi đánh, có lúc anh tưởng chết dá»c đưá»ng. Rồi phải lê dần, chạy lê thế mà nó vẫn mổ, vẫn đánh, nó Ä‘uổi đến khi lẩn được và o trong hang thì khắp ngưá»i máu me, hai cánh ngoà i rách nát cả và nằm chết ngất.
Không biết mấy hôm má»›i tỉnh. Từ đấy, nghe tiếng gió thổi ngoà i cá»a hang cÅ©ng sợ, tưởng thằng chim ChÃch lại đến Ä‘uổi đánh trên đầu. Không dám Ä‘i đâu nữa. Äói lắm mà đến khuya má»›i dám ra cá»a lôi vá»™i mấy cái cá» già và o nhấm nháp. Thế là ốm dần. Cứ thế nà y rồi thì mai kia cÅ©ng đến chết vùi thân trong hang mà thôi.
Má»™t lúc sau, anh tôi má»›i dần dần tỉnh. Tôi cÅ©ng chẳng muốn nói thêm lá»i nà o. Cà ng không dám đùa nữa. Ngại anh tôi có thể chết ngất mà chết hẳn chăng .
Tôi ra ngoà i bãi, hái má»› cá» non và tươi nhất đêm và o biếu anh. Tôi lá»±a nói mấy câu an á»§i. Äến lúc anh tôi tỉnh táo như thưá»ng rồi tôi má»›i khéo trách sao hồi đó anh không ngá»a mặt giÆ¡ cà ng lên vừa đánh vừa đỡ vừa lùi và o hang, phá»ng thá» thằng ChÃch láo lếu đã là m chi nổi ! Anh tôi cÅ©ng chẳng tá» vẻ gì ngẫm nghÄ© để hoạ may còn nhá»› lại được chút mạnh bạo nà o không, anh chỉ lắc đầu.
Tôi lặng lẽ ra khá»i hang anh. CÅ©ng không có má»™t ý nghÄ© rõ rệt. Còn nghÄ© sao nữa, khi anh ấy đã run rẩy hèn đớn đến ná»—i ai nói to cÅ©ng giáºt mình thì có gì mà hy vá»ng rá»§ anh Ä‘i được.
Tôi đến thăm anh trưởng tôi.
Hang anh trưởng tôi rất khang trang. Coi vẻ phong lưu. Tôi đã biết tÃnh anh thÃch ăn ngon, ưu phép tắc tôn ti tráºt tá»±, hay bắt bẻ vặn. Tôi chà o. Mặt anh hằm hằm đương tức tối Ä‘iá»u gì. Tôi phải thưa vá»›i anh rằng bao nhiêu lâu anh em xa cách, em đã trải những phút gian nan, tÃnh mệnh treo đầu sợi râu, anh có biết không, em lặn lá»™i từ xa vỠđây để gặp anh, sao trông thấy em, mặt anh cứ lạnh như đá thế kia ?
Anh tôi nói mát :
- Chả dám ! Chú còn nhớ phép lịch sự đến thăm anh. Xin chả dám.
Tôi đáp :
- Thưa anh, đi đâu thì em vẫn nhớ anh em ta cùng lứa mẹ sinh ra.
Anh cưá»i nhạt :
- Hừ, chú bảo chú nhá»› anh mà lại và o nhà thằng hai trước khi đến đây, thế thì phá»ng thá» chú coi gia giáo nhà ta ra cái gì, Ä‘uôi lá»™n lên đầu há» ?
Thế ra anh tÃnh giáºn tôi đã quên tôn ti thứ báºc. Thảo nà o, mặt anh nặng như cái bị. Tôi định cãi lại má»™t câu. Chẳng gì thì tôi đã Ä‘i đây Ä‘i đó, tôi không thể cung kÃnh theo được cái thói trên dưới thứ báºc và cái việc chấp nhặt nhá» má»n nà y. Nhưng chợt nhá»› đến đây để rá»§ anh cùng Ä‘i, tôi đã quên tức và từ tốn trình bà y :
- Thưa anh, em cũng biết thế, nhưng vì anh hai đau yếu, lai tiện em đi qua nhà , thấy nên và o thăm anh ấy trước. Thế đấy, chắc anh vui lòng rồi.
Anh tôi không vui lòng, anh tôi vẫn to tiếng, há»i giáºt giá»ng :
- Mấy năm nay chú đi đâu ?
- Em đi du lịch.
- Du lịch ? Äi du lịch, Ä‘i buôn bán ?
Tôi cưá»i :
- Chẳng buôn bán gì đâu. Du lịch là xem xét các nơi cho mở mang trà óc ra.
Anh tôi cưá»i khẩy :
- Äi không kiếm được món ngon thì chỉ Ä‘i má»i chân, có động dại má»›i Ä‘i như thế. Äi lang thanh thất thểu thì ai ở nhà trông nom phần má»™ tổ tiên, ai đèn hương cúng giá»— các cụ ? Thá»i bây giỠđứa nà o cÅ©ng nống lên vá»›i Ä‘i ! Quân bất mục bất hiếu là chú, chú biết không ?
Tôi giáºn lắm, nhưng chỉ cưá»i thầm. Äáng lẽ mẹ tôi nói những câu ấy má»›i phải. Nhưng mẹ hiểu, mẹ đã vui mừng thấy con bay nhảy sông hồ. Tôi lại nghÄ© giá tổ tiên tôi mà biết được việc nà y hẳn các cụ cÅ©ng phát chán cái thằng con cháu cứ khư khư ôm miếng đất đến mòn Ä‘á»i, chẳng là m được gì để lấy tiếng thÆ¡m cho cha ông, Anh nà y má»›i dúm tuổi mà lụ khụ hÆ¡n cả ngưá»i già lẫn cẫn.
Äằng nà o tôi cÅ©ng cần nói rõ ý kiến cá»§a tôi. Tôi nói :
- Thưa anh, em cÅ©ng biết rằng trên Ä‘á»i nà y muốn mở mang trà óc thì phải bước chân Ä‘i ra bốn phương "má»™t ngà y đà ng má»™t sà ng khôn", tổ tiên ta dạy thế chứ các cụ không khuyên ta ngồi xó đâu. Cho nên em vỠđây, trước thăm anh, sau muốn rá»§ anh cùng Ä‘i phiêu lưu vá»›i em.
Anh tôi hét to :
- Mà y chá»i tao à ? Mà y chá»i tao.
Rồi xông đến trước mặt tôi. Nhưng tôi biết dù nổi nóng thế, anh cũng chẳng dám động đến tôi. Bởi tôi lực lưỡng to gấp mấy anh. Quả thế, cáu lắm anh cũng chỉ dám cụng trán tôi và dừng lại, trừng mắt thế thôi.
Tôi bực mình, song vẫn cố là m vẻ bình tĩnh. Cái bình tĩnh lạnh lùng ngụ ý khinh khi.
Tôi nghênh mặt lên, không chà o, lặng lẽ quay ra. Äuôi cánh tôi quay chổng và o mặt anh má»™t cách kinh thưá»ng. Tôi đã từ giã ông anh cổ há»§ cá»§a tôi má»™t cách ngạo mạn như váºy. Äể mặc ông anh tức tÃm ruá»™t. Tuy váºy anh cÅ©ng không dám Ä‘uổi đánh tôi, đà nh ôm mối căm há»n vì có đứa em há»—n láo dám Ä‘i phiêu lưu !
Tôi còn Ä‘i tìm và i anh em quen nữa. Song xem ra chỉ phưá»ng giá áo túi cÆ¡m thì lắm lắm. Có anh cÅ©ng như anh trưởng đã nói rằng nhà mình con má»™t, không thể nhất đán rá»i quê hương. Có anh má»›i nghe tôi nói Ä‘u du lịch đã xanh mặt lại và vái tôi. Có anh ngẩn ngÆ¡ há»i :"Äi xa thế độ mấy hôm thì vỠđược ?" Tôi chẳng buồn trả lá»i.
Má»™t buổi chiá»u, tôi đứng bỠđầm nước, trông ra. Khi hoà ng hôn xuống, mặt nước trá»i bá»—ng sáng lên trong giây lát, đượm vẻ bao la khêu gợi vô hạn lòng giang hồ.
Bá»—ng sau lưng có tiếng ồn à o. Quay lại, tôi thấy má»™t Dế TrÅ©i đương đánh nhau vá»›i hai mụ Bá» Muá»—m. Hai mụ Bá» Muá»—m vừa xông và o vừa kêu om sòm. Ai đã nói rằng "vừa đánh trống vừa ăn cướp", lúc ấy tôi đã thấy táºn mắt cái cảnh tháºt đúng câu và váºy. Hai mụ giÆ¡ chân, nhe cặp răng dà i nhá»n, đánh tá»›i tấp. TrÅ©i bình tÄ©nh, dùng cà ng gạt đòn rồi bổ sang. Hai cà ng TrÅ©i móc toẽ đằng trước, khi hươi lên, coi oai như cặp chuỳ đồng.
Tôi đứng ngắm và khen thầm. Xưa nay tôi vẫn có ý coi thưá»ng các cáºu Dế TrÅ©i - Dế TrÅ©i quê kệch, mình dà i thuồn thuá»—n, bốn mùa mặc ái gi-lê trần. Nhưng bây giá», nhìn anh TrÅ©i nhanh nhẹn nà y, tôi hiểu rằng không nên chỉ xem bá» ngoà i mà coi thưá»ng ai má»™t cách hồ đồ như váºy.
TrÅ©i gan góc, má»™t chống vá»›i đôi mà mà địch thá»§ vẫn luôn luôn bị cú đòn Ä‘au. Nhưng hai mụ Bá» Muá»—m cứ vừa đánh vừa kêu, là m cho há» nhà Bá» Muá»—m ở ruá»™ng lúa gần đấy nghe tiếng. Thế là cả má»™t bá»n Bá» muá»—m lốc nhốc chạy ra. TrÅ©i biết thế nguy, lá»§i khá»i vòng chiến nhảy bòm xuống dòng nước, bÆ¡i sang bên nà y. Cách nước rồi, yên trÃ, TrÅ©i lại nghênh ngang đứng hướng vá» bên kia, giÆ¡ chân, giÆ¡ cà ng doạ lại bá»n Bá» Muá»—m vừa kéo tá»›i. Thấy thế, bá»n Bá» Muá»—m tức, báºt lên má»™t cá» chỉ bất ngá» là chúng bay à o sang rợp cả mặt nước.
TrÅ©i ta không dè bá»n Bá» Muá»—m bay mau thế. Anh ta chỉ kịp giÆ¡ hai cái cà ng răng cưa tròn xoe lên thì đã thấy không biết bao nhiêu răng, móc đánh, chém tá»›i tấp xuống. TrÅ©i ngã quay. LÅ© kia xô cưỡi lên. Nhất định có án mạng phen nà y.
Tôi vá»™i nhẩy tá»›i. Bá»n Bá» Muá»—m hốt hoảng bay Ä‘i hết. TrÅ©i nằm chá»ng gá»ng, bất tỉnh nhân sá»±. Tôi vá»±c vá» cá»a hang, lấy nước phun và o mặt TrÅ©i.
Má»™t lát, TrÅ©i tỉnh, còn rên hừ hừ. Bị nhiá»u đòn Ä‘au thâm tÃm cả mình.
TrÅ©i kể tôi nghe. Vốn trước kia hang TrÅ©i xóm xa bên cánh đồng khác. Má»™t lần sang bên sông, thấy cá» tốt quá bèn đến ở bên đó. Xóm ấy có Bá» Muá»—m trú ngụ nhiá»u. Bá»n Bá» Muá»—m thấy tá»± dưng có kẻ lông bông ở đâu đến, không ngà y nà o không có Bá» Muá»—m đến sinh sá»±. Chúng cắt lượt nhau suốt ngà và o cà khịa, là m cho TrÅ©i không chịu được. Nhưng TrÅ©i vẫn gan lì. Có khi chúng dá»a đánh chết TrÅ©i.
TrÅ©i rất ngang, không sợ. Äứa nà o chá»i thế nà o, TrÅ©i chá»i lại thế ấy. Äứa nà o muốn đánh nhau, TrÅ©i đánh nhau. Tiếng Bá»m Muá»—m bắng nhắng thế, nhưng dù thế cÅ©ng phải kiá»ng kẻ gan dạ, nên cÅ©ng má»›i chỉ có những cuá»™c xô xát xoà ng thôi. Tráºn ẩu đả hôm nay là to nhất. Bá»n bá» muá»—m định đánh chết TrÅ©i tháºt. Chúng cho hai mụ ra sinh sá»±, lấy cá»› rồi kéo cả lò ra. Äây là tráºn đòn thù chứ không phải cuá»™c ẩu đả tình cá» như tôi tưởng lúc má»›i đầu.
TrÅ©i rối rÃt tạ Æ¡n. Tôi khuyên TrÅ©i nên ở lại hang tôi mà chữa bệnh cho tá»›i khi khá»i hẳn má»›i vá».
ÄÆ°á»£c Ãt lâu, các vết thương cá»§a TrÅ©i là nh dần.
Mấy hôm trò truyện cÅ©ng TrÅ©i, tôi biết tÃnh TrÅ©i rấy vui, hay nói pha trò và yêu Ä‘á»i. Nhưng tôi thÃch nhất TrÅ©i cÅ©ng ưa sá»± Ä‘i đây Ä‘i đó, TrÅ©i thưá»ng khoe rằng tuy TrÅ©i còn Ãt tuổi nhưng đã từng Ä‘i xa. Tôi ngỠý rá»§ TrÅ©i sẽ cùng Ä‘i du lịch. Tôi bảo rằng ở phÃa chân trá»i xa kia chắc có nhiá»u cái lạ, không nên vỠđồng cá» cÅ© nữa. TrÅ©i reo lên, nháºn lá»i ngay.
Chúng tôi kết là m anh em.
Từ hôm ấy, TrÅ©i ở luôn hang tôi và TrÅ©i tôn tôi là anh. Còn tôi gá»i TrÅ©i là em. Thá» rằng từ đây sinh tá» có nhau.
Chúng tôi sá»a soạn.
Má»™t ngà y cuối thu, tôi và TrÅ©i lên đưá»ng. Hôm ấy nước đầm trong xanh. Những áng cá» mượt rá»i rợi. Trá»i đầy mây trắng. Gió hiu hiu thổi như giục lòng kẻ ra Ä‘i. Thế là tôi rá»i quê hương lần thứ hai.
|
 |
|
| |