13-10-2008, 03:27 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				AQ chÃnh truyện - Lá»— Tấn 
			
			 
			
		
		
		
			
			AQ chÃnh truyện   
 
Tác giả: Lỗ Tấn  
 
Lá»i tá»±a 
 
 
 
 
 
Tôi có ý viết cho chú AQ má»™t pho chÃnh truyện đã mấy năm trá»i nay rồi, nhưng má»™t đằng tÃnh viết, má»™t đằng lại ngần ngại. Äiá»u đó đủ chứng tá» rằng tôi chẳng có tư cách má»™t nhà "láºp ngôn" tà nào. Chả là xưa nay những ngòi bút bất há»§ phải dành để viết vá» những nhân váºt bất há»§. Thế rồi, nhân váºt nhá» văn chương mà trưá»ng thá», văn chương cÅ©ng nhá» nhân váºt mà được lưu truyá»n. Rút cục, văn chương nhá» nhân váºt hay nhân váºt nhá» văn chương mà được lưu truyá»n, cÅ©ng khó nói cho minh bạch. Ấy thế mà chung qui tôi lại vẫn cứ nghÄ© đến viết truyện cho A Q. Thì ra tâm trà tôi như có ma quá»· ám ảnh. 
Nhưng vừa cầm bút định viết thiên văn chương "tốchá»§" này, tôi đã cảm thấy nhiá»u Ä‘iá»u khó khăn. 
Má»™t là cái nhan đỠcuốn truyện. Äức Thánh nói rằng: "Danh bất chÃnh tắc ngôn bất thuáºn" (Tên không đúng thì lá»i nói không xuôi). Ấy là má»™t Ä‘iá»u mình phải đặc biệt chú ý. Truyện có nhiá»u loại: liệt truyện, tá»± truyện, ná»™i truyện, ngoại truyện, biệt truyện, gia truyện, tiểu truyện, ..., phiá»n má»™t ná»—i không có má»™t tên nào hợp cả. Gá»i là "liệt truyện" ư? Thì đây nào có phải là má»™t nhân váºt có tên tuổi bằng vai bằng lứa vá»›i những nhân váºt tai to mặt lá»›n trong "chÃnh sá»" ! Gá»i là "tá»± truyện" ư? Thì tôi nào có phải là A Q? Còn nói là "ná»™i truyện", thì A Q quyết không phải là thần tiên. Hay là dùng chữ "biệt truyện" váºy? Khốn ná»—i ông Äại Tổng thống, ngài chưa há» hạ dụ cho quốc sá» quán chép "bản truyện" cá»§a A Q bao giá». Vẫn biết rằng mặc dù trong bá»™ chÃnh sá» nước Anh không há» chép liệt truyện các ngưá»i đánh bạc, mà nhà đại văn hào Dickens cÅ©ng đã viết ra bá»™ Liệt truyện những ngưá»i đánh bạc. Nhưng má»™t nhà văn hào có thể như thế, chứ bá»n mình thì quyết không xong. Sau nữa, còn hai chữ "gia truyện". Nhưng tôi không rõ tôi vá»›i A Q có phải là bà con không, mà con cháu y cÅ©ng chưa nhá» tôi viết há»™ bao giá» ! Hay gá»i là "tiểu truyện"? Thì A Q cÅ©ng chưa há» có má»™t bá»™ "đại truyện" nào cả. Nói tóm lại, truyện này cÅ©ng có thể cho là má»™t bá»™ "bản truyện", nhưng xét ra, văn chương cá»§a tôi nôm na mách qué lắm, toàn dùng những lá»i cá»§a "anh kéo xe, chị bán tương", lẽ nào lại dám lạm dụng như thế ! Cá»±c chẳng đã, đành phải mượn hai chữ "chÃnh truyện" trong câu đưa đẩy mà mấy nhà viết tiểu thuyết "không chÃnh quy" vẫn dùng: "Nhàn thoại hưu đỠngôn quy chÃnh truyện" (Hãy gác những chuyện rưá»m rà để kể lại chuyện chÃnh) mà đặt cho bá»™ sách cái tên "chÃnh truyện", mặc dù hai chữ này có thể lẫn lá»™n vá»›i hai chữ "chÃnh truyá»n" trong tên bá»™ sách có tiếng cá»§a cổ nhân là bá»™ Thư pháp chÃnh truyá»n thì cÅ©ng mặc ! 
Hai là, lệ thưá»ng phàm viết truyện, ngưá»i ta vẫn hay mào đầu bằng mấy chữ "Ông Má»—, tá»± là Má»—, ngưá»i xứ ná», xứ kia ..." thế nhưng tôi lại không biết A Q há» gì hết ? Có má»™t lần, tưởng như A Q là há» Triệu ; nhưng đến ngày hôm sau thì lại không lấy gì làm chắc nữa. Ấy là hôm cáºu con Cụ Cố nhà há» Triệu vừa thi đỗ tú tài. Hôm ấy, tiếng phèng la bèng ! bèng ! báo tin cho làng nước biết. A Q uống luôn hai bát rượu tăm rồi khoa chân múa tay nói rằng: tin ấy cÅ©ng làm cho y rất vẻ vang, bởi vì y vốn là bà con vá»›i cụ Triệu ; nếu tÃnh theo đúng thế thứ trong gia phả thì y còn đứng ngang hàng vá»›i ông ná»™i cáºu tú kia đấy ! Lúc đó, những ngưá»i đứng xung quanh nghe cÅ©ng có vẻ kÃnh nể y. Nào ngá», hôm sau bác khán làng đã gá»i A Q đến nhà Cụ Cố há» Triệu. Vừa thấy A Q, cụ mặt bừng bừng mắng ngay: 
- A Q ! Mày là má»™t thằng khốn nạn mà mày lại dám nháºn là há» hàng vá»›i tao kia à ! 
A Q đứng câm miệng. 
Cụ càng nhìn, càng giáºn, sấn tá»›i mấy bước nữa, nói: 
- Mày dám nói láo như thế à ? Làm sao tao lại há» hàng vá»›i thứ mày được ? Mày là ngưá»i há» Triệu à ? 
A Q vẫn đứng im thin thÃt, muốn liệu thế chuồn, nhưng Cụ Cố đã nhảy tá»›i, tát cho má»™t tát vào mặt. 
- Mày là ngưá»i há» Triệu thế nào được kia chứ ? Mày mà há» Triệu vào cái ngữ nào? 
A Q không há» biện bác gì vá» chá»— y chÃnh là há» Triệu hay không cả, chỉ đưa tay sá» vào má bên trái rồi cùng bác khán Ä‘i ra. Ra khá»i cá»a, bác khán còn mắng cho má»™t mẻ nữa, đành phải kỉnh cho bác hai quan tiá»n rượu. Những ngưá»i biết chyyện Ä‘á»u cho A Q đến là vá»› vẩn, khi không, chuốc lấy tráºn đòn oan, chứ nào đã chắc gì mình là ngưá»i há» Triệu ; mà dẫu có quả là ngưá»i há» Triệu Ä‘i nữa thì trước mặt Cụ Cố, cÅ©ng không nên nói dại như váºy. Thế là từ đấy vá» sau, không ai nhắc đến chuyện A Q há» gì nữa. Vì váºy mà tôi không biết được thá»±c tình A Q há» gì cả. 
Ba là, tôi cÅ©ng không biết chữ tên A Q viết như thế nào. Lúc y còn sống, ngưá»i ta gá»i y là A Quây, đến khi chết rồi thì chả há» ai nhắc đến tên ấy nữa, còn nói gì đến việc chép vào sá» sách ! Mà nếu như có việc chép vào sá» sách, thì đây là lần đầu tiên đây, cho nên sá»± khó khăn này tôi vấp trước ai hết. Tôi từng có lúc nghÄ© kỹ rằng : A Quây chÃnh là A Quế hoặc là A Quà đây ! Nếu như A Q có cái biệt hiệu là Nguyệt đình, hoặc giả y đã ăn sinh nháºt vào khoảng tháng tám, thì nhất định là A Quế đứt Ä‘i rồi. Nhưng y lại chưa há» có biệt hiệu - mà có nữa cÅ©ng không ai biết - , lại cÅ©ng chưa há» gá»i thiếp cho ai vào ngày sinh nháºt để ngưá»i ta gá»i đến cho những bài thÆ¡ chúc tụng, thành ra viết A Quế là võ Ä‘oán. Lại nếu như y có má»™t ông anh hoặc ông em tên là A Phú chẳng hạn, thì nhất định y là A Quà ; nhưng y chỉ trÆ¡ trá»i có má»™t mình. Váºy viết A Quà cÅ©ng chẳng có bằng chứng gì. Còn những chữ lạ khác cùng âm quây thì tìm không ra. Trước đây, tôi cÅ©ng có há»i qua cáºu Tú con cụ Triệu ; nào ngá» má»™t ngưá»i uyên bác như cáºu ấymà cÅ©ng mù tịt. Cáºu ta lại kết luáºn rằng đó là tại ông Trần Äá»™c Tú đấy ! Ông ta ra tá» Tân thanh niên rồi đỠxướng việc Ä‘em chữ Trung quốc mà viết theo lối chữ Tây, thành ra quốc túy trầm luân, không biết tra khảo vào đâu nữa. Cuối cùng, tôi đành phải nhá»› má»™t ngưá»i làng lục há»™ hồ sÆ¡ án A Q xem sao. Ròng rã tám tháng trá»i, ngưá»i ta má»›i trả lá»i cho tôi rằng : Trong bản án không há» thấy tên nào Ä‘á»c na ná là A Quây cả. Không biết có chắc hay không, hoặc giả ngưá»i ta không tra khảo gì cả cÅ©ng nên, nhưng tôi không còn có cách nào khác nữa. Sợ lối "chú âm phù hiệu" chưa được thông dụng, tôi đành dùng lối chữ Tây, theo cách phiên âm cá»§a ngưá»i Anh mà viết thành A Quây, và viết tắt là A Q váºy. Như thế, tôi đã nhắm mắt làm theo bá»n Tân thanh niên, trong lòng cÅ©ng hết sức áy náy, nhưng cáºu Tú còn bà nữa là tôi đây, biết làm thế nào? 
Bốn là quê quán A Q. Nếu như y là ngưá»i há» Triệu thì theo thói quen hay xưng quáºn vá»ng, có thể chiếu theo chá»— chú giải trong cuốn Quáºn danh bách gia tÃnh mà nói rằng : y là ngưá»i "Thiên thá»§y, miá»n lÅ©ng tây". Nhưng đáng tiếc, A Q há» gì chưa rõ lắm, thì quê quán y ở đâu cÅ©ng chưa có thể định được. Tiếng rằng A Q sinh bình vẫn trú ngụ ở làng Mùi, nhưng y lại cứ luôn luôn Ä‘i ngá»§ trỠđâu đâu ấy. Thành thá» không thể nói y là ngưá»i làng Mùi được. Nếu nói là ngưá»i làng Mùi thì trái vá»›i phép viết sá». 
Má»™t Ä‘iá»u an á»§i cho tôi là chữ A thì đúng hết sức, quyết không mắc vào khuyết Ä‘iểm vÆ¡ quàng vÆ¡ xiên, có thể đưa ra tuyên bố cùng các nhà thông thái được. Còn như những việc khác, chỉ mong các đồ đệ cá»§a ông Hồ ThÃch Chi là những ngưá»i "sÃnh lịch sá», sÃnh khảo cứu" sau này có tìm ra manh mối gì khác chăng? Nhưng lúc đó, e cuốn A Q chÃnh truyện cá»§a tôi đã mất tÃch từ bao giá» rồi ... 
Trên đây cũng cho đi là một bài tựa. 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-10-2008, 03:29 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần II: Lược thuáºt những chuyện đắc thắng cá»§a AQ 
 
 
 
 
 
 
A Q không những tên, há», quê quán Ä‘á»u máºp má», cho đến "hành trạng" trước kia ra sao cÅ©ng không rõ ràng nốt. Số là ngưá»i làng Mùi đối vá»›i A Q xưa nay thì cần y làm công cho, hoặc chỉ Ä‘em y ra làm trò cưá»i mà thôi, chứ không bao giá» có ai chú ý đến "hành trạng" cá»§a y cả. Mà chÃnh y tá»± mình cÅ©ng chưa há» bao giá» nói tá»›i chuyện đó hết. Chỉ có những lúc cãi lá»™n vá»›i ai thì há»a hoằn y má»›i trừng ngược mắt lên mà tuyên bố : 
 
- Nhà tao xưa kia có bỠcó thế bằng mấy mày kia ! Thứ mày thấm vào đâu ! 
 
A Q không há» có nhà cá»a. Y trá» ngay trong Ä‘á»n Thổ Cốc làng Mùi. Y cÅ©ng không có nghá» nghiệp nhất định, chỉ Ä‘i làm thuê làm mướn cho ngưá»i ta, ai thuê gặt lúa thì gặt lúa, thuê giã gạo thì giã gạo, thuê chống thuyá»n thì chống thuyá»n. Ngá»™ những lúc công việc kéo dài thì y ở lại trong nhà chá»§ tạm thá»i hôm đó, xong công việc lại Ä‘i. Cho nên, ngưá»i ta có công việc báºn bịu lắm thì còn nhá»› đến A Q, nhưng nhá»› là nhá»› công ăn việc làm, chứ nào phải nhá»› gì đến "hành trạng" ! Rồi đến lúc công việc rá»—i thì luôn cả A Q ngưá»i ta cÅ©ng chả nhá»› nữa, còn nói gì đến "hành trạng" ! 
 
Ấy thế mà có má»™t lần, má»™t ông lão nào đã tâng bốc y má»™t câu như sau : "A Q được việc tháºt !" Lúc đó A Q Ä‘ang đánh trần đứng trước lão, ngưá»i gầy gò và bá»™ uể oải ; ngưá»i ngoài chả ai hiểu lão kia nói tháºt hay chế giá»…u, nhưng A Q rất lấy làm đắc ý. 
 
A Q lại có tÃnh tá»± cao. Cả bấy nhiêu mặt dân trong làng Mùi, y tuyệt nhiên không đếm xỉa đến ai cả. Cho đến hai cáºu đồ trong làng cÅ©ng váºy, y vẫn xem thưá»ng hết sức. Phú cáºu đồ giả, ngày sau có thể thành thầy tú giả dã. Cụ Cố nhà há» Triệu và Cụ Cố nhà há» Tiá»n là hai ngưá»i mà trong làng ai ai cÅ©ng kÃnh trá»ng, bởi vì hai cụ gia tư đã giàu có, lại hai cáºu con là hai cáºu đồ ; thế mà chỉ má»™t mình A Q là không ra vẻ sùng bái lắm. Y nghÄ© bụng : "Con tá»› ngày sau lại không làm nên, to bằng năm bằng mưá»i lÅ© ấy à !". HÆ¡n nữa, A Q lại có thể lên mặt vá»›i cả làng Mùi ở chá»— y đã lên huyện mấy báºn, mặc dù y có trá»ng gì lÅ© phố phưá»ng. Thì chẳng hạn như cái ghế dài ba thước, rá»™ng ba tấc, ở làng Mùi gá»i là cái "ghế dài", A Q cÅ©ng gá»i là "ghế dài", thế mà trên huyện há» lại gá»i là "tràng ká»·" ! Y nghÄ© bụng : "Gá»i như thế là sai ! Là đáng cưá»i !" ở làng Mùi, rán cá, ngưá»i ta bao giá» cÅ©ng cho thêm má»™t vài lá hành dài bằng ba đốt tay, thế mà trên huyện, há» lại cho nhánh hành thái thá» vào ! A Q nghÄ© bụng : "Thế là sai, là đáng cưá»i!" Nhưng ngưá»i làng Mùi là những ngưá»i nhà quê, chưa há» Ä‘i đâu cả, lại chẳng đáng cưá»i hÆ¡n ai hết hay sao ? Má»™t Ä‘á»i chúng nó chưa há» biết trên huyện ngưá»i ta rán cá như thế nào kia mà ! 
 
A Q là ngưá»i "trước kia có bá» có thế", kiến thức rá»™ng, lại "được việc", kể ra cÅ©ng đã có thể gá»i là ngưá»i "hoàn toàn" lắm rồi. Chỉ đáng tiếc là trong ngưá»i y còn có má»™t tà khuyết Ä‘iểm. Bá»±c bá»™i nhất là ngay trên đầu có má»™t đám sẹo to tướng chẳng biết từ bao giá». Mặc dù đám sẹo đó cÅ©ng là váºt sở hữu cá»§a y, nhưng xem trong ý tứ y thì hình như y cÅ©ng chẳng cho là quý báu gì, bởi vì y kiêng tuyệt không dùng đến tiếng "sẹo" và tất cả những tiếng âm gần giống âm "sẹo". Vá» sau cứ mở rá»™ng phạm vi dần, tiếng "sáng", tiếng "rạng" cÅ©ng kiêng, rồi tiếng "đèn", tiếng "Ä‘uốc" cÅ©ng kiêng tuốt. Chẳng cứ ngưá»i nào, bất kỳ vô tình hay hữu ý mà phạm phải huý là A Q nổi giáºn, cái đám sẹo đỠá»ng lên, y nhìn để đánh giá đối thá»§ rồi kẻ Ãt mồm Ãt miệng là y chá»i, kẻ sức yếu là y đánh. Nhưng chẳng biết thế quái nào, A Q thưá»ng vẫn thua nhiá»u hÆ¡n là được. Do đó y thay đổi dần dần chÃnh sách, vá» sau chỉ lưá»m kẻ thù bằng má»™t cặp mắt giáºn dữ nữa mà thôi. 
 
Nào ngá», sau lúc A Q thi hành cái chÃnh sách "lưá»m nguýt" đó thì bá»n vô công rồi nghỠở làng Mùi lại càng thÃch chá»c ghẹo y hÆ¡n. Há»… thấy mặt A Q đâu là y như chúng nó giả vá» làm bá»™ ngạc nhiên nói : 
 
- Ơ kìa ! Sáng quang lên rồi kia kìa ! 
 
A Q lại nổi giáºn, lại lưá»m bằng má»™t cặp mắt rất dữ tợn. 
 
Nhưng chúng nó vẫn không sợ, cứ nói : 
 
- À té ra có ngá»n đèn bảo hiểm kia kìa ! 
 
Không có cách gì đối phó, A Q đành nghĩ ra một câu để trả thù : 
 
- Thứ chúng mày không xứng ... 
 
Lúc đó, y lại có cảm tưởng rằng cái sẹo trên đầu y không phải là má»™t cái sẹo tầm thưá»ng mà là má»™t cái sẹo vinh diệu, danh giá nữa kia. Nhưng như trên kia đã nói, A Q là ngưá»i kiến thức rá»™ng, y biết ngay rằng nếu y nói nữa nhất định sẽ phạm húy, nên y không nói hết câu. 
 
Thế mà lắm đứa vẫn chưa chịu thôi, cứ ghẹo y, thành ra cuối cùng lại đánh nhau. Thá»±c tế thì A Q thua, ngưá»i ta nắm lấy cái Ä‘uôi sam vàng hoe cá»§a y dúi đầu vào tưá»ng thình thình bốn năm cái liá»n rồi má»›i hả dạ bá» Ä‘i. Còn A Q thì đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, nghÄ© bụng : 
 
- Nó đánh mình thì khác gì nó đánh bố nó.Tháºt thá»i buổi này hết chá»— nói ! 
 
Rồi cũng hớn hở ra vỠvẻ đắc thắng. 
 
Cái Ä‘iá»u A Q vừa nghÄ© trong bụng, vá» sau y nói toạc ra. Vì váºy, những kẻ vẫn hay chá»c ghẹo y Ä‘á»u biết rõ cái thá»§ Ä‘oạn đắc thắng tưởng tượng đó cá»§a y. Cho nên, từ đó há»… đứa nào tóm lấy cái Ä‘uôi sam vàng hoa cá»§a y, nó cÅ©ng bảo : 
 
- A Q này ! Äây không phải là con đánh bố đâu nhé ! Äây là ngưá»i đánh con váºt, nghe chưa ? Hãy nói Ä‘i nào : ngưá»i đánh con váºt ! 
 
A Q hai tay cố giữ lấy cái đuôi sam, nghếch đầu lên nói : 
 
- Äánh con sâu ! ÄÆ°á»£c chưa ! Tá»› là sâu ! Chưa thả ra à ! 
 
Tuy A Q đã nháºn là sâu rồi mà nó vẫn chưa chịu thả. Nó còn tóm lấy đầu y dúi luôn năm sáu cái thình thình nữa vào chá»— nào gần đó rồi má»›i há»›n hở bá» Ä‘i, yên trà rằng sau tráºn này y có thể xấu hổ mà chết Ä‘i được ! Nhưng chưa đầy mươi giây đồng hồ sau, A Q đã lại há»›n hở ra vá» có vẻ đắc thắng. Y nháºn thấy y là ngưá»i giá»i nhịn nhục báºc nhất, và ngoài việc "nhịn nhục" ra, thì vá» má»i phương diện, y vẫn là ngưá»i "báºc nhất". Trạng nguyên cÅ©ng chỉ là ngưá»i "báºc nhất" mà thôi ! â€Thứ mày kể vào đâu" ! 
 
Sau lúc đã dùng bấy nhiêu phương pháp thần diệu ra đối phó vá»›i kẻ thù, A Q liá»n khoan khoái Ä‘i tá»›i quán rượu, nốc luôn mấy chén, đùa cợt vá»›i anh này, cãi lá»™n vá»›i anh kia, lại "đắc thắng" rồi má»›i há»›n hở bá» vá» Ä‘á»n Thổ Cốc, ngả ra làm má»™t giấc đến sáng. 
 
Giá phá»ng trong túi sẵn tiá»n thì A Q Ä‘i đánh bạc. Giữa má»™t đám ngưá»i xúm nhau ngồi xổm, A Q mặt đầm đìa những mồ hôi là mồ hôi chen ngay vào, tiếng nói giòn hÆ¡n ai hết. 
 
- Này, cá»a Thanh lang, bốn quan đấy ! 
- Mở lớ ! 
 
Bác nhà cái vừa mở vừa xướng, mặt cũng đầm đìa những mồ hôi là mồ hôi. 
 
- Thiên môn lá»› ... Bao nhiêu cá»a giác cho vá» lá»› ! Cá»a nhân và Xuyên đưá»ng để lại lá»›! Tiá»n A Q đâu ? ÄÆ°a đây ! 
- Cá»a Xuyên đưá»ng má»™t quan này ! Quan năm này ! 
 
Giữa bấy nhiêu tiếng xướng ngân nga đó, tiá»n cá»§a A Q cứ thế dần dần luồn vào túi má»™t bá»n ngưá»i khác, mặt cÅ©ng như mặt y, cÅ©ng đầm đìa những mồ hôi là mồ hôi. Cuối cùng, A Q đành tháo ra ngoài vòng, đứng sau lưng bá»n con bạc mà nhìn vào và hồi há»™p thay cho kẻ khác, cho đến lúc tan sòng má»›i ngáºm ngùi trở vào Ä‘á»n Thổ Cốc, để hôm sau sẽ lại vác cặp mắt sưng húp Ä‘i làm thuê. 
 
Kể ra "mất ngá»±a biết đâu không phải là má»™t Ä‘iá»u may cho ông già cá»a ải". Äã có lần, A Q bất hạnh được luôn má»™t canh bạc, nhưng lần ấy cÆ¡ hồ lại như là thất bại. 
 
Äêm hôm ấy, làng Mùi rước thần. Theo lệ thưá»ng, làng có tổ chức má»™t đám hát. Bên rạp hát, cÅ©ng theo lệ thưá»ng, có mấy sòng bạc. Äối vá»›i A Q, tiếng trống, tiếng phèng la bên rạp như phảng phất ở đâu ngoài mưá»i dặm đưá»ng xa dá»™i lại. Chỉ có tiếng xướng cá»§a nhà cái là y nghe rành mạch. Y được luôn mấy há»™i. Tiá»n đồng thành bạc hào, bạc hào thành bạc đồng, bạc đồng chất dần dần thành má»™t đống ; A Q đắc ý, mặt mày nở hẳn lên. 
 
- Này ! Thiên môn hai đồng này ! 
 
A Q không biết rõ ai đánh nhau vá»›i ai và vì cá»› gì, chỉ thấy tiếng mắng chá»i, tiếng đấm đá cứ ào ào loạn xạ cả lên, choáng cả đầu óc má»™t hồi khá lâu. Lúc y ngồi dáºy được thì lÅ© con bạc đã biến đâu mất, cả bá»n ngưá»i xung quanh hồi nãy cÅ©ng không thấy má»™t ai nữa ! A Q cảm thấy có mấy chá»— Ä‘au ran lên như vừa bị mấy quả đấm, mấy cú đá vào ngưá»i. Trước mặt y, má»™t bá»n đứng nhìn ra vẻ ngạc nhiên. A Q bàng hoàng chạy vá» Ä‘á»n Thổ Cốc, rồi đến lúc định được thần hồn thì má»›i sá»±c nhá»› ra rằng đống tiá»n cá»§amình cÅ©ng bay đâu mất rồi. Trong ngày há»™i, bá»n phưá»ng bạc Ä‘á»u là ngưá»i tứ chiếng, biết dò đâu cho ra manh mối ? 
 
Rõ ràng má»™t đống bạc đồng trắng xóa lên đó, mà lại là cá»§a mình, thế mà bây giá» biến đâu mất ! Cứ cho là "con nó cướp cá»§a bố Ä‘i" và tá»± mắng mình là "đồ con sâu" cÅ©ng vẫn không khuây được. Lần ấy, A Q má»›i hÆ¡i cảm thấy ná»—i Ä‘au khổ cá»§a má»™t cuá»™c bại tráºn tháºt tình. 
 
Nhưng chẳng mấy chốc là A Q lại đã chuyển bại thành thắng. Y sẽ dang cánh tay phải lên, rán hết sức đánh vào mặt y luôn hai bạt tai, Ä‘au ran lên. Äánh xong, y hình như đã hả dạ, tá»±a hồ ngưá»i đánh là mình là ngưá»i bị đánh bại lại là má»™t "mình" nào khác ... Rồi má»™t lát, y có cảm tưởng rằng y vừa má»›i đánh má»™t đứa nào ấy, mặc dù còn Ä‘au nhức cả mặt mÅ©i. Y hả lòng hả dạ ngả lưng xuống giưá»ng. 
Thế là ngủ thẳng. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 13-10-2008 at 03:35 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-10-2008, 03:31 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần III: Lược thuáºt thêm vá» những chuyện đắc thắng cá»§a AQ 
 
 
 
 
 
Tiếng rằng AQ bao giá» cÅ©ng "đắc thắng", nhưng tháºt ra mãi đến ngày được Cụ Cố nhà há» Triệu tát cho mấy tát tai vào mặt thì y má»›i nổi tiếng hẳn. 
 
ÄÆ°a hai quan tiá»n rượu kỉnh bác khán xong xuôi rồi, AQ uất ức vá» nhà, ngả lưng xuống giưá»ng, nghÄ© bụng: "Thá»i buổi này, hết chá»— nói ! Con đánh bố !" Nhưng y lại sá»±c nghÄ© ra rằng: Cụ Cố nhà há» Triệu oai vệ biết bao nhiêu mà mình cÅ©ng xem như là bà con mình, cho nên y lại dần dần tá» vẻ đắc ý. Rồi y đứng dáºy, hát bài "Gái góa thăm mồ" và Ä‘i tá»›i quán rượu. Trong lúc đó, y có cảm tưởng là Cụ Cố nhà há» Triệu vẫn là nhân váºt oai vệ hÆ¡n ai hết. 
 
Nói nghe ra có vẻ lạnh lùng, nhưng từ hôm AQ bị đánh, quả nhiên ngưá»i làng đối vá»›i y xem chừng kiêng nể hÆ¡n trước nhiá»u. Thấy váºy, AQ nghÄ© bụng: "Hẳn có lẽ bởi vì mình là bá»±c bố Cụ Cố nhà há» Triệu !" Tháºt ra, nào có phải thế. Theo lệ thưá»ng, ở làng Mùi nếu tên Kèo đánh tên Cá»™t, anh Ba đánh anh Năm thì xưa nay chẳng ai để ý đến cả. Nhưng nếu có dÃnh dáng đến má»™t nhân váºt "xù" như là Cụ Cố nhà há» Triệu chẳng hạn thì má»›i có tiếng đồn. Lúc đã có tiếng đồn thì không những ngưá»i đánh đã có danh có giá mà luôn cả ngưá»i bị đánh cÅ©ng nhỠđó mà lẫy lừng. Còn như nói đến sá»± phải trái thì nhất định là lá»—i vá» AQ rồi, không cần phải bàn nữa. Tại sao váºy? Thì cả lẽ Cụ Cố nhà há» Triệu lại có thể có lá»—i được hay sao? Nhưng, nếu AQ có lá»—i, thì sao ngưá»i ta lại có vẻ kiêng nể y hÆ¡n trước? Nào ai biết đâu đấy ! Kẻ xuyên tạc thì cho rằng hoặc giả là vì AQ nói y là bà con vá»›i Cụ Cố há» Triệu, tuy bị đánh đấy, song ngưá»i ta vẫn e rằng AQ nói cÅ©ng có phần nào đúng, thà kiêng nể y chút đỉnh có lẽ cÅ©ng êm hÆ¡n. Nếu không phải như thế thì có thể nói là AQ cÅ©ng như con bò thái lao tế thánh, tuy cÅ©ng chỉ là má»™t con váºt, chẳng khác con dê, con lợn thưá»ng, nhưng đã được Äức Thánh ngài nhúng đũa vào rồi thì bao nhiêu tiên nho đố bác nào dám động vào nữa ! 
 
Từ đó AQ đắc ý được mấy năm ròng. 
 
Rồi, đến mùa xuân năm ná», AQ say má»m bước Ä‘i trên con đưá»ng làng, bá»—ng thấy lão Vương Râu xồm Ä‘ang mình trần trùi trụi, ngồi bắt ráºn bên má»™t góc tưá»ng dưới bóng mặt trá»i. Bất giác, AQ cÅ©ng nghe ngứa ran cả mình lên. Cái lão Vương Râu xồm này, râu vừa xồm lại vừa lắm sẹo, trong làng vẫn quen gá»i là lão Vương Sẹo Xồm, nhưng AQ bá» bá»›t chữ "sẹo" Ä‘i. Và AQ khinh lão ra mặt. Cứ trong ý tứ AQ thì sẹo chẳng lấy gì làm lạ cả, chỉ bá»™ râu quai nón kia má»›i là kỳ quặc, má»›i là chướng mắt. Thế rồi AQ sẽ ngồi xuống cạnh Vương Râu xồm. Kể ra, nếu là kẻ khác thì chưa hẳn AQ đã ngồi má»™t cách vô ý vô tứ như váºy. Nhưng lão râu xồm này thì sợ cóc gì mà chẳng ngồi ! Nói trắng ra, AQ chịu ngồi như thế này là vẻ vang cho lão ta lắm rồi. 
 
AQ cũng cởi mảnh áo cộc đụp rách ra, và cũng mằn mò, tìm tòi một lúc. Chẳng biết vì áo mới giặt hay vì AQ lơ đễnh mà một hồi khá lâu, y chỉ bắt được có ba bốn con thôi ! Liếc qua bên cạnh thấy lão râu xồm đã làm luôn một lúc ba, bốn, năm, sáu con, và cứ con này đến con khác, chét vào răng, cúp nghe đánh "bụp" lên từng tiếng một ! 
 
AQ lúc đầu còn thất vá»ng, sau phải cáu lên. Làm sao cái lão Vương Râu xồm đáng ghét thế kia mà lại bắt được nhiá»u ráºn như váºy, còn mình thì Ãt á»i thế này, còn gì là thể thống nữa? Y muốn tìm cho ra má»™t hai chú rõ to, thế mà vẫn không được ! Tìm Ä‘i tìm lại, mãi má»›i được má»™t chú choai choai. AQ nét mặt hầm hầm, nhét vào giữa cặp môi dày, rán hết sức cúp má»™t cái, thế mà tiếng cúp lại chỉ tẹt má»™t tiếng, vẫn không kêu to bằng Vương Râu xồm. 
 
Vết sẹo trên đầu AQ đỠbừng lên. Y vất mẹ áo xuống đất, nhổ má»™t bãi nước bá»t, nói: 
 
- Äồ sâu róm ! 
- Äồ chó ghẻ, mày mắng ai đấy ! 
 
Vương Râu xồm vừa trả lá»i vừa ngước mắt lên, ra vẻ khinh bỉ. 
 
Gần đây, AQ tiếng được ngưá»i ta kiêng nể và cÅ©ng hay lên mặt, nhưng gặp tụi lưu manh trong làng thưá»ng cà khịa vá»›i y thì y vẫn e sợ. Chỉ có lần này là tinh thần thượng võ cá»§a y lại hăng lên ghê lắm ! Cái thằng râu quai nón xồm xoàm cả mặt kia mà cÅ©ng dám nói lếu nói láo à ? 
 
- Thằng nào nghe là chá»i thằng ấy ! 
 
AQ đứng phắt dáºy, hai tay chống nạnh. 
 
- Thằng này lại ngứa xương ống rồi hẳn? 
 
Vương Râu xồm vừa nói vừa khoác áo lên mình, cÅ©ng đứng dáºy. 
 
AQ tưởng nó định chuồn, thốc ngay vào, cho má»™t quả đấm. Nào ngá» quả đấm chưa bén tầm thì Vương Râu xồm đã tóm lấy AQ giáºt má»™t cái, AQ loạng choạng ngã sấp xuống. Tức thì Vương Râu xồm nÃu lấy cái Ä‘uôi sam, lôi tá»›i bên tưá»ng, định chiếu lệ dúi đầu vào tưá»ng ... AQ nghếch đầu lên nói: 
 
- Ngưá»i quân tá» chỉ đấu khẩu, ai Ä‘i đấu sức? 
 
Hình như lão Vương Râu xồm này không "quân tá»" cho lắm, nên nó không đếm xỉa tá»›i câu nói ấy, cứ dúi đầu AQ vào tưá»ng luôn năm cái liá»n, Ä‘oạn rán sức xô má»™t cái tháºt mạnh làm cho AQ ngã té ra đằng kia có đến năm sáu thước, bấy giá» má»›i hả dạ, đắc ý bá» Ä‘i. 
 
Trong ký ức cá»§a AQ tháºt là chưa bao giá» có má»™t chuyện nhục nhã như thế. Số là đối vá»›i Vương Râu xồm quai nón kia, AQ cưá»i nó thì có, chứ bao giá» nó lại dám cưá»i AQ? Nói gì đến chuyện đấm đá ! Thế mà lần này ... nó dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay, ai ngá» như thế được ! Chẳng lẽ lại đúng như ngưá»i ta nói: vì đức Hoàng đế sắp bá» khoa thi, không cần lấy tú tài cá» nhân nữa, do đó mà thanh thế há» Triệu nhà mình từ nay kém oai Ä‘i. Có thế chúng nó má»›i dám xem thưá»ng xem mình khinh ra mặt. 
 
AQ đứng ngơ ngác chả hiểu thế nào cả. 
 
Äằng xa có ngưá»i Ä‘i tá»›i. Thì chÃnh là kẻ thù cá»§a AQ. Hắn là đứa mà AQ xưa nay vẫn ghét đứt mắt Ä‘i được. ấy là thằng con cả Cụ Cố nhà há» Tiá»n. Trước đây, hắn có lên há»c trưá»ng tây trên tỉnh, rồi không biết thế nào lại tuốt sang Nháºt. Vừa năm sau, hắn vá» nhà, cặp dò cứ ngay đơ ra, cái Ä‘uôi sam cÅ©ng biến đâu mất. Mẹ hắn khóc bù lu bù loa mấy mươi báºn, rồi vợ hắn cÅ©ng nhảy xuống giếng định tá»± tá» ba lần liá»n. Vá» sau mụ mẹ hắn Ä‘i đâu cÅ©ng nói: "Cái Ä‘uôi sam kia là bị má»™t bá»n côn đồ phục rượu cho say rồi cắt mất Ä‘i đấy ! Lẽ ra cháu nó có thể làm quan to rồi kia ... Nhưng bây giá» thì đành phải chá» cho tóc dài trở lại đã rồi má»›i nói chuyện ấy !". Nhưng AQ không chịu tin như váºy, cứ gá»i cáºu cả nhà há» Tiá»n là ""thằng Tây giả", là "Hán gian", há»… thấy mặt là chá»i thầm trong bụng. 
 
Äiá»u mà AQ ghét cay ghét đắng là cái Ä‘uôi sam giả cá»§a hắn. Äến cái Ä‘uôi sam mà cÅ©ng giả nốt thì còn gì là nhân cách? Thế mà con vợ hắn không biết đưá»ng nhảy xuống giếng má»™t lần thứ tư nữa cho chết quách Ä‘i, thì thứ đàn bà ấy quyết không phải là hạng ngưá»i chÃnh Ä‘Ãnh ! ... 
 
Lão "Tây giả" đi lại gần. 
 
- Thằng trá»c ! Äồ con lừa ! 
 
Xưa nay AQ thấy hắn, vẫn chỉ chá»i thầm trong bụng. Nhưng lần này vì "chÃnh khÃ" mà nổi giáºn, và vì muốn trả thù, nên trong lúc vô tình y đã thốt thành lá»i. Ai ngá» "thằng trá»c" đã hầm hầm bước tá»›i, tay cầm chặt cái ba-toong sÆ¡n vàng mà y vẫn gá»i là cái gáºy đại tang. Trong giây lát, y biết ngay là có lẽ hắn sẽ đánh, cho nên y triển hết gân, gò cả hai vai lên mà chá» ... Thì quả nhiên, đốp, đốp ! tá»±a hồ cái gáºy kia đã giáng vào đầu y rồi ! 
 
- Tớ nói thằng kia cơ mà ! 
 
AQ chỉ đứa bé đứng bên cạnh, phân bua. 
 
Äốp ! đốp ! đốp ! 
 
Äấy lại là việc nhục nhã thứ hai trong ký ức AQ. CÅ©ng may là ngay sau mấy tiếng đốp ! đốp ! đó thì AQ đã lại tá»±a hồ cho thế là xong hẳn Ä‘i má»™t chuyện, và y đã cảm thấy trong ngưá»i nhẹ nhõm. Vả lại, "quên" là cái bá»u bối gia truyá»n, rất thần hiệu cá»§a AQ trong những trưá»ng hợp này. AQ cháºm rãi Ä‘i tá»›i quán rượu, có vẻ đắc ý. 
 
Nhưng trước mặt y, cô tiểu chùa TÄ©nh tu đã ở đâu đằng kia Ä‘i lại. Ngày thưá»ng, cứ má»—i lần gặp cô tiểu này là thế nào AQ cÅ©ng chá»i má»™t câu, huống hồ hôm nay, sau khi y vừa bị nhục. AQ sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì, thế là lại nổi giáºn. Y nghÄ© bụng: Thì ra vì hôm nay ông bước chân ra cá»a là gặp ngay lấy mày. Thảo nào xúi quẩy như thế ! 
 
AQ bước tá»›i, nhổ má»™t bãi nước bá»t đánh toạch má»™t cái: 
 
- Khạc ! Phì ! 
 
Cô tiểu cứ cúi đầu Ä‘i, không ngoảnh lại. AQ sấn tá»›i gần cô ta, bá»—ng giÆ¡ tay xoa ngay vào cái đầu vừa má»›i cạo, cưá»i gắn lên và nói: 
 
- Con trá»c ! Vá» nhanh lên, sư cụ chá» kia kìa ! 
 
- Ngứa chân ngứa tay à? 
 
Cô tiểu mặt đỠbừng, vừa nói vừa rảo bước. Bao nhiêu ngưá»i trong quán rượu Ä‘á»u cưá»i ồ lên. Thấy trò chÆ¡i cá»§a mình có ngưá»i thưởng thức, AQ càng cao hứng tợn: 
 
- Sư cụ sỠđược, tớ lại không sỠđược à? 
 
Rồi AQ véo má»™t cái vào má cô tiểu. Bao nhiêu ngưá»i trong quán lại cưá»i ồ lên má»™t thôi nữa. AQ đắc ý. Muốn cho bấy nhiêu "khán giả" được hài lòng, y rán sức véo luôn má»™t cái nữa tháºt mạnh vào má cô bé rồi má»›i buông tay. 
 
Sau khi láºp được "chiến công" này, AQ đã quên cả Vương Râu xồm, quên cả lão "Tây giả" rồi; và hình như bao nhiêu ná»—i bất bình, bao nhiêu Ä‘iá»u "xúi quẩy" ngày hôm ấy Ä‘á»u đã rá»a được sạch sành sanh. Mà lạ lùng thay, lúc bấy giá» y nghe hình như ngưá»i y nhẹ hẳn Ä‘i, nhẹ hÆ¡n lúc bị mấy ba-toong đánh đốp ! đốp ! vào đầu nữa. AQ há»›n hở tá»±a hồ như bay bổng lên tÃt mãi trên mấy từng mây. 
 
Xa xa đằng kia còn văng vẳng nghe tiếng cô tiểu chá»i lồng trong tiếng khóc: "Cha thằng AQ ! Äồ tuyệt tá»±!" 
 
- Ha ! Ha ! Ha ! 
 
AQ cưá»i đắc ý. 
 
- Ha ! Ha ! Ha ! Ha ! 
 
Bao nhiêu ngưá»i trong quán rượu cÅ©ng cưá»i, cÅ©ng đắc ý gần bằng AQ. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-10-2008, 03:34 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần IV: Bi kịch tình yêu 
 
 
 
 
 
Có kẻ nói rằng: nhiá»u ngưá»i thưá»ng ước ao gặp được đối thá»§ cá»§a mình khá»e như cá»p, dữ như cắt, có thế thắng tráºn má»›i thá»a thÃch. Nhược bằng yếu như cừu, như gà con, thì dù có thắng cÅ©ng vô Ãch. Lại còn có những ngưá»i, lúc thắng rồi, mắt nhìn thấy kẻ thù cá»§a mình hồi trước, bây giỠđứa chết cÅ©ng đã chết rồi, đứa hàng cÅ©ng đã cúi đầu van xin "cắn cÆ¡m, cắn cá»" rồi, thì trên Ä‘á»i không ai là địch thá»§ vá»›i há» nữa, không ai chống chá»i vá»›i há» nữa, không ai là bạn bè, là lứa tác vá»›i há» nữa, chỉ má»™t mình vò võ, chẳng ai hÆ¡n, tá»± khắc há» cảm thấy lạnh lùng, cô đơn, hiu quạnh, và cÅ©ng cảm thấy ná»—i Ä‘au đớn cá»§a sá»± thắng tráºn. Nhưng AQ cá»§a chúng ta tháºt chưa há» cảm thấy có cái trạng thái hiu quạnh nói trên. AQ là má»™t ngưá»i bao giá» cÅ©ng há»›n hở tá»± đắc. Phải chăng đó chÃnh là cái biểu hiện đủ chứng tá» rằng: văn minh tinh thần cá»§a Trung Hoa nhà ta quả là báºc nhất trên hoàn cầu? 
 
Thì các ngưá»i xem: AQ lòng Ä‘ang phÆ¡i phá»›i kia kìa ! 
 
Tuy nhiên, cuá»™c thắng tráºn này có làm cho AQ cảm thấy trong tâm hồn y khang khác thế nào ấy ! Y nhẹ nhàng rảo bước trên con đưá»ng làng má»™t lúc lâu rồi há»›n hở Ä‘i vá» Ä‘á»n Thổ Cốc. Lẽ ra, theo lệ thưá»ng, AQ đã ngả lưng ra kéo khò khò má»™t giấc rồi ; ai ngá» hôm ấy, y lại không tài nào nhắm mắt được. Y cảm thấy đầu ngón tay cái và ngón tay trá» có cái gì là lạ: nghe nó cứ nhá»n nhá»n khác má»i hôm ! Phải chăng trên gò má cô tiểu hồi nãy có tà dầu tà mỡ gì đã dÃnh vào đây? Hay là chỉ vì sá» vào gò má cô tiểu mà bây giá» trÆ¡n lỳ như thế này ! ... 
 
"Cha thằng AQ, đồ tuyệt tự !" 
 
AQ còn như văng vẳng bên tai bấy nhiêu tiếng chá»i. Y nghÄ© bụng : "Phải rồi, đã là đàn ông thì phải có má»™t ngưá»i vợ. Tuyệt tá»± thì rồi ai cúng cÆ¡m cho. Phải có má»™t ngưá»i vợ. Bất hiếu hữu tam, vô háºu vi đại." Mà làm cái kiếp quá»· đói như Nhược Ngao ngày xưa thì trong Ä‘á»i ngưá»i còn gì thảm thiết bằng ! Kể ra ý nghÄ© này cá»§a AQ tháºt đúng vá»›i kinh truyện thánh hiá»n thá»§a trước hết sức. Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là từ nay trở Ä‘i, AQ không tài nào kiá»m chế nổi cái "ná»—i lòng canh cánh" cá»§a y nữa ! 
 
AQ mơ màng: 
 
"Äàn bà ! ... Äàn bà ! ..." 
 
"Sư cụ sỠđược ! ... Chao ! ... Äàn bà ! ... Äàn bà ! ... Äàn bà ! ..." 
 
AQ vẫn mơ màng ... 
 
Chả ai biết tối hôm ấy, AQ mãi đến mấy giá» má»›i ngáy; nhưng đại khái là sau lúc nháºn thấy hai đầu ngón tay nhá»n ứơt như váºy thì y cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng, phÆ¡i phá»›i hẳn lên. 
 
"Äàn bà!' AQ vẫn cứ mÆ¡ màng. 
 
Chỉ chừng ấy, chúng ta cÅ©ng đã biết cái giống đàn bà nó nguy hiểm là dưá»ng nào rồi! 
 
Äàn ông nước Trung hoa nhà mình phần đông vốn có thể thành ông thánh ông hiá»n cả. Chỉ tai hại vì má»™t lÅ© đàn bà mà thành ra há»ng hết! ... Nhà Thương xưa kia vì má»™t con Äát Ká»· mà mất nước nhé ! ... Rồi đến nhà Chu cÅ©ng vì má»™t con Bao Tá»± mà tan nát cÆ¡ đồ nhé ! Äến như nhà Tần ... tuy sá» sách không há» chép phân minh, nhưng chúng ta cÅ©ng cứ cho là bởi vì đàn bà Ä‘i ! ... Vị tất đã sai. Lại còn Äổng Trác nữa, thì rõ ràng là bị con Äiêu Thuyá»n hãm hại đứt Ä‘i rồi ! ... 
 
AQ vốn là ngưá»i hiá»n lành trung háºu. Chúng ta không biết rõ y có từng được má»™t vị tôn sư nào dạy lá»… nghÄ©a cho hay không, nhưng đối vá»›i cái đạo "nam nữ hữu biệt" thì y xưa nay vẫn giữ nghiêm lắm. Má»™t mặt khác, đối vá»›i dị Ä‘oan, tà thuyết, như đối vá»›i cô tiểu và chú Tây giả chẳng hạn, thì tháºt y có cái "chÃnh khÃ" không há» dung thứ bao giá»! Há»c thuyết cá»§a y có thể tóm tắt như sau: phàm là tiểu thì nhất định có tư tình vá»›i sư cụ, và phàm là đàn bà con gái mà Ä‘i ra đưá»ng thì nhất định Ä‘i ve trai; ngưá»i đàn ông Ä‘ang trò chuyện cùng ngưá»i đàn bà đằng kia thì tất là có tằng tịu gì rồi chứ chẳng không! Äể trừng trị lÅ© chúngnó, AQ vẫn luôn luôn lưá»m chúng nó bằng má»™t cặp mắt dữ tợn, hoặc cố ý nói to lên mấy câu "thá»c gan" cho chúng nó "chết cả ruá»™t Ä‘i được"; còn nếu ở chá»— hẻo lánh thì y lén ra đằng sau ném cho má»™t hòn sá»i vào lưng! 
 
Thế mà ai ngá» sắp đến tuổi "nhi láºp" rồi, AQ lại bị má»™t cô tiểu ám hại làm cho tâm hồn cứ phÆ¡i phá»›i lên. Xét theo lá»… giáo thì tâm hồn phÆ¡i phá»›i lên vì má»™t ngưá»i đàn bà tháºt là Ä‘iá»u không nên có, cho nên đàn bà quả là đáng ghét! Giá như hôm ấy, cặp má cô tiểu không có chất gì nhá»n nhá»n thì AQ đâu đến ná»—i như ngưá»i bị bùa mê? Hay là giá cặp má cô ta có má»™t lần vải che hẳn Ä‘i thì có lẽ AQ cÅ©ng không phải mê mẩn rồi! Năm sáu năm vá» trước, trong má»™t rạp hát cháºt nÃch ngưá»i, có má»™t lần AQ đã véo vào đùi má»™t mụ nào, nhưng vì còn có manh quần, nên không đến ná»—i mê mẩn như hôm nay. Äằng này con tiểu kia lại không biết che Ä‘áºy Ä‘i như thế cho; Ä‘iá»u đó đủ thấy dị Ä‘oan tháºt là khả ố! 
 
AQ vẫn cứ mÆ¡ màng: "Äàn bà! ..." 
 
Äối vá»›i bá»n con gái mà y cho là "nhất định chỉ Ä‘i ve trai", AQ đã nhiá»u lần để ý đến chúng nó xem sao. Nhưng chúng nó tuyệt nhiên chưa há» cưá»i vá»›i y bao giá» cả. Và trong lúc trò chuyện vá»›i đàn bà, y đã cố ý chỠđợi ... thế mà chúng nó cÅ©ng tuyệt nhiên không nói đến chuyện tằng tịu ná» kia! ... A! Äó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u làm cho đàn bà đáng ghét tháºt, chúng nó chỉ toàn là đạo đức giả cả. 
 
Hôm đó, AQ ở nhà Cụ Cố há» Triệu, giã gạo má»™t ngày trá»i. Ä‚n cÆ¡m tối xong, y ngồi hút thuốc dưới nhà bếp. Nếu làm công ở nhà nào khác thì ăn cÆ¡m tối xong là y Ä‘i vá» nhà. Nhưng ở nhà Cụ Cố, cÆ¡m tối lại ăn sá»›m hÆ¡n các nhà khác. Ngày thưá»ng ở nhà này ăn cÆ¡m xong là Ä‘i ngá»§ ngay, lệ không được đỠđèn. Chỉ có hai trưá»ng hợp đặc biệt: má»™t là ngày cáºu Tú còn chưa thành đạt thì tối lại, cáºu có thể đỠđèn lên sôi kinh nấu sá»; hai là lúc nào AQ đến làm công thì cÅ©ng được phép đỠđèn lên mà giã gạo đêm. Vì cái ngoại lệ này nên hôm ấy, trước lúc Ä‘i giã gạo, AQ còn ngồi hút thuốc. 
 
Vú Ngò, ngưá»i ở gái duy nhất trong nhà Cụ Cố há» Triệu, rá»a bát đĩa xong cÅ©ng tréo mảy ngồi trên chiếc ghế dài mà nói mấy câu chuyện xì xằng vá»›i AQ. 
 
- Cụ bà ấy mà, hai hôm nay không ăn một hột cơm nào đâu nhé! Chả là cụ ông muốn mua nàng hầu ... 
 
AQ nghÄ© bụng: "Äàn bà! ... Con vú Ngò, con mẹ gái góa này nó cÅ©ng ..." 
 
- Mà mợ Tú cũng đến tháng tám này thì ở cữ đấy nhé! ... 
 
AQ vẫn mơ màng: 
 
"Äàn bà! ..." 
 
Buông ống Ä‘iếu xuống, AQ đứng dáºy. Vú Ngò còn nói lải nhải: 
 
- Mợ Tú nhà ta ... 
 
Bỗng AQ xông tới quỳ sụp xuống trước mặt mụ: 
 
- Chúng ta cùng nhau ... chúng ta ... nào! 
 
Im phăng phắc trong chốc lát. 
 
"á»i giá»i Æ¡i là giá»i Æ¡i!" Mụ vú ngẩn Ä‘i má»™t lúc, bá»—ng run cầm cáºp, chạy ra ngoài la to, mấy tiếng kêu sau cùng cá»§a mụ nghe hình như xen lẫn trong tiếng khóc. 
 
AQ quỳ trước bức tưá»ng cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc rồi hai tay vÆ¡ quàng lấy cái ghế không, từ từ đứng dáºy, tá»±a hồ cảm thấy có Ä‘iá»u gì không hay. Y thấp thá»m trong bụng, vá»™i vàng nhặt cái tẩu thuốc, giắt vào thắt lưng, định Ä‘i giã gạo thì "đốp" má»™t tiếng, rồi nghe như tuồng đòn cứ đánh má»™t thôi vào đầu. Y vá»™i quay lại, đã thấy cáºu Tú đứng trước mặt, tay cầm má»™t cái đòn tre to tướng. 
 
- Äồ làm giặc! Thằng này, mày ... 
 
Cái đòn tre cứ nhắm đầu AQ mà bổ xuống. AQ đưa hai bàn tay lên ôm lấy đầu, thành ra đòn tre cứ đánh vào mấy đốt tay, Ä‘au nhói. AQ chạy thẳng ra khá»i nhà bếp, đòn tre vẫn bổ vào lưng má»™t thôi khá lâu. "Oẳng pa tàn !" Cáºu Tú dùng tiếng quan thoại chá»i theo. 
 
AQ chạy vào nhà giã gạo, đứng má»™t mình, còn thấy ngón tay tê Ä‘i, và còn nhá»› ba chữ: "Oẳng pa tàn!"... "Oẳng pa tàn!". Câu chá»i bằng tiếng quan thoại này ở làng mùi xưa nay chưa há» ai dùng, chỉ có những ngưá»i tai mắt hay lui tá»›i cá»a quan má»›i dùng đến, cÅ©ng vì thế mà nghe có vẻ đáng sợ hÆ¡n tất cả những tiếng chá»i khác, và do đó đã để lại trong đầu óc AQ má»™t ấn tượng rất sâu sắc. Vả lại lúc đó, AQ cÅ©ng đã quên bẵng cái ý nghÄ© vá» "đàn bà" lâu nay vẫn ám ảnh tâm hồn y. Nhưng sau tráºn đòn tráºn chá»i đó, AQ cho câu chuyện như thế cÅ©ng gá»i là yên Ä‘i, và cảm thấy chẳng có gì đáng lo nghÄ© nữa. Y lại cứ Ä‘i giã gạo như thưá»ng. Giã được má»™t chốc, y thấy bức, nghỉ tay, sẽ cởi áo ra. 
 
Äang cởi áo thì nghe ngoài kia có tiếng xôn xao. Bình sình AQ vẫn thÃch xem những đám ồn ào. Tức thì y lần theo tiếng ồn ào chạy ra xe, cứ thế lần mò vào táºn nhà Cụ Cố. Giá»i nhá nhem nhưng y cÅ©ng nháºn thấy trong đám ngưá»i tấp náºp, xôn xao đó, có cả bà Cụ Cố đã hai ngày trá»i không có há»™t cÆ¡m nào trong bụng, cả thÃm Bảy Trâu nhà bên cạnh, cả hai bác Triệu Bạch Nhãn, Triệu Tư Thần, hai ngưá»i bà con chÃnh tông vá»›i nhà Cụ Cố. 
 
Mợ Tú tay dắt vú Ngò ra khá»i buồng nhà dưới, miệng nói: 
 
- Nào, vú cứ ra ngoài này, chuyện gì mà lẩn vào trong buồng định ... 
 
ThÃm Bảy Trâu đứng cạnh cÅ©ng nói gom: 
 
- Thì ai chả biết u là ngưá»i chÃnh Ä‘Ãnh? Không thể như thế mà lại định làm liá»u! 
 
Vú Ngò chỉ nức nở khóc, miệng lẩm bẩm, chẳng ai nghe rõ ra cái gì cả. 
 
AQ nghÄ©: "Hừ vui quá! Con mẹ gái góa này định giở cái trò gì thế này?" Rồi chạy đến bên bác Triệu Tư Thần, có ý dò xem câu chuyện đầu Ä‘uôi thế nào. Bổng Cụ Cố Triệu vùn vụt chạy tá»›i, tay cầm cái đòn tre to tướng. Thấy đòn tre đó, AQ sá»±c nghÄ© ra rằng câu chuyện này vá»›i tráºn đòn hồi nãy nhất định có dÃnh dáng vá»›i nhau. Quay mình lại y định chạy trở vá» gian nhà giã gạo. Bất đồ chiếc đòn tre đã chắn ngang đưá»ng vá». Thế là y lại quay trở lại, đâm đầu chạy thẳng, cố nhiên là lá»§i ra phÃa cá»a sau. Không mấy chốc, y đã vỠđến Ä‘á»n Thổ Cốc. 
 
Ngồi má»™t hồi, AQ nghe tuồng như da thịt có vẻ rá»n rợn và cảm thấy rét. Số là tuy đã sang xuân nhưng thá»i tiết ban đêm vẫn còn chưa lấy gì làm ấm, ở trần vẫn còn khó chịu. Sá»±c nghÄ© lại cái manh áo cá»™c còn nằm ở nhà há» Triệu, AQ muốn Ä‘i lấy vá», nhưng lại sợ cái đòn tre cá»§a cáºu Tú. Giữa lúc ấy, bác khán làng đã từ ngoài cá»a bước vào. 
 
- AQ! Con mẹ mày! Cả đến ngưá»i ở nhà cụ Triệu mà mày cÅ©ng trêu ghẹo được, tháºt là mày làm giặc! Mày báo hại tao cả đêm hôm qua không nhắm mắt được tà nào! Con mẹ mày! 
 
Rồi mắng cho má»™t tràng như thế, vân vân ... AQ cố nhiên không há» cãi lại ná»a lá»i. Cuối cùng, vì là ban đêm, nên món tiá»n đưa bác khán uống rượu cÅ©ng phải gấp đôi lên, những bốn quan. AQ không có má»™t đồng tiá»n nào trong túi đành phải Ä‘em cái mÅ© lông cừu gán cho bác khán. Y lại còn phải ký má»™t tá» cam Ä‘oan, thừa nháºn năm khoản sau: 
 
1. Sáng hôm sau, phải Ä‘em má»™t cặp nến Ä‘á», thứ nặng má»™t cân, và má»™t bao nhang đến nhà Cụ Cố tạ tá»™i. 
2. Phải chịu hết tiá»n phà tổn biện lá»… trừ "tà thắt cổ" cho nhà há» Triệu. 
3. Từ nay trở đi, không được bén mảng đến nhà hỠTriệu nữa. 
4. Nếu sau này vú Ngò có việc gì bất trắc thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. 
5. Không được trở lại nhà Cụ Cố đòi tiá»n công giã gạo, và xin lại cái áo còn bá» lại hôm trước. 
 
Cố nhiên AQ phải nháºn tất. Khốn má»™t ná»—i, y không còn má»™t đồng xu nhá». CÅ©ng còn may là Ä‘ang mùa xuân nên cái má»n bông cÅ©ng không cần cho lắm nữa. Y bèn Ä‘em cầm lấy hai chục quan tiá»n để thi hành bấy nhiêu khoản trong tá» Ä‘iá»u ước. Sau lúc mình trần trùi trụi phá»§ phục trước Cụ Cố, AQ ra vá», vẫn còn thừa lại má»™t Ãt tiá»n, nhưng y cÅ©ng không nghÄ© đến việc chuá»™c cái mÅ© lông cừu. Y Ä‘em uống rượu hết. Còn bên nhà Cụ Cố cÅ©ng không thấy nói gì đến việc cúng bái trừ tà gì cả. Bấy nhiêu hương đèn Ä‘á»u cất Ä‘i để khi nào Cụ Cố bà lên chùa lá»… Pháºt sẽ dùng. Còn tấm áo rách thì ná»a to cắt Ä‘i để đến tháng tám này mợ Tú ở cữ dùng làm tã lau nước tiểu cho em bé, và ná»a nhá», nát quá, thì dùng đóng vào gót dép cá»§a vú Ngò.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-10-2008, 03:36 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần V: Vấn đỠsinh kế 
 
 
 
 
 
Lá»… bái từ tạ ở nhà há» Triệu xong xuôi, AQ vỠđến Ä‘á»n Thổ Cốc thì mặt trá»i đã lặn. Y dần dần cảm thấy hình như trên Ä‘á»i có cái gì là lạ. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, y nháºn ra rằng: nguyên nhân chỉ vì y ở trần. Sá»±c nhá»› còn má»™t mảnh áo cá»™c kép, y liá»n lấy khoác vào, rồi ngả lưng xuống cho đến lúc tỉnh giấc, mở mắt ra thì ánh mặt trá»i đã chói lá»i trên mái tưá»ng phÃa tây bên kia. Y ngồi dáºy, lẩm bẩm: 
 
- Mẹ kiếp! 
 
Thế rồi, cÅ©ng như má»i hôm sau khi ngá»§ dáºy, AQ bước ra, Ä‘i rong trên con đưá»ng làng. Bây giá», y không nghe da thịt buốt như lúc ở trần nữa, nhưng dần dần y lại cứ cảm thấy trên Ä‘á»i có cái gì là lạ tháºt. Tuồng như tất cả bá»n đàn bà con gái làng Mùi từ hôm nay trở Ä‘i bá»—ng dưng Ä‘ua nhau mà hổ ngươi. Cứ thấy mặt AQ đâu là chúng nó xô nhau trốn biệt vào táºn trong cá»a. Tháºm chà thÃm Bảy Trâu đã ngót năm chục tuổi đầu rồi cÅ©ng váºy, thÃm ta cÅ©ng há»c theo ngưá»i khác vá»™i vàng lẩn tránh Ä‘i. Không những thế, thÃm ta còn hối hả gá»i đứa con gái cá»§a thÃm non mưá»i tuổi đầu vào nốt! AQ lấy làm lạ lùng hết sức. Y tá»± há»i: "Quái! sao cả lÅ© chúng nó độ này lại Ä‘ua nhau há»c Ä‘iệu bá»™ các cô tiểu thư như thế là thế nào nhỉ? Mấy con ** này rõ khéo! ..." 
 
Rồi đến những ngày sau, AQ càng thấy nhiá»u sá»± lạ lùng khác nữa. Má»™t là lão chá»§ quán rượu nhất định không bán chịu cho y nữa. Hai là, lão từ ở Ä‘á»n Thổ Cốc cÅ©ng nói lảm nhảm như muốn ngỠý thúc giục y dá»n Ä‘i chá»— khác. Ba là, không nhá»› rõ bao nhiêu ngày trá»i rồi, nhưng đã khá lâu, không há» có ngưá»i nào gá»i y Ä‘i làm vặt nữa! Cá»a hàng rượu không bán chịu thì nhịn Ä‘i cÅ©ng xong, lão từ muốn Ä‘uổi thì lần lữa còn có thể được, chỉ có Ä‘iá»u không ai gá»i Ä‘i làm thì chết đói. Äến thế này thì tháºt là "mẹ kiếp"! 
 
AQ không tài nào chịu nổi tình cảnh ấy nữa. Y đành phải liá»u tìm đến mấy nhà chá»§ xưa nay vẫn thuê y làm vặt để dò xem tình hình, chỉ trừ nhà Cụ Cố há» Triệu ra là không dám tá»›i. Nhưng tình hình đã đổi khác. Äến đâu là y như trong nhà đã thấy má»™t lão đàn ông mặt mÅ©i hết sức khả ố bước ra xua tay Ä‘uổi như Ä‘uổi ăn mày: 
 
- Không có! Không có! Äi Ä‘i! ... 
 
AQ cÅ©ng ngạc nhiên. Y nghÄ© bụng: những nhà này xưa nay vẫn cần mình làm thuê, thế mà bây giá» bá»—ng dưng không má»™t ai có việc gì nữa cả. Nhất định là có Ä‘iá»u gì oái oăm đây chứ chẳng không. Äể ý dò la, y má»›i vỡ ra rằng: bá»n há» có công việc gì là toàn Ä‘i gá»i thằng cu Don. Cái thằng cu D. là má»™t thằng nhãi con, gày gò, ốm yếu. Theo con mắt AQ thì nó còn thua cả lão Vương Râu xồm nữa kia! ... Thế mà ai ngá» chÃnh cái thằng nhãi con này lại đã há»›t ngang bát cÆ¡m cá»§a y! Bởi váºy, lần này y tức Ä‘iên lên hÆ¡n lần nào hết. Trong lúc hằm hằm rảo bước, y bá»—ng vô tình giÆ¡ cánh tay lên, miệng nói: 
 
Ngã thá»§ chấp (i i i) cương (i) tiên cương (i i i) nỉ đả! (Chú giải cá»§a ngưá»i dịch: Má»™t câu hát tẩu mã trong các tuồng cổ Trung quốc. Dịch nghÄ©a: Tay cầm con roi sắt (tá»›) sắp đánh mày. AQ vẫn là khách quen các rạp tuồng!) 
 
Mấy hôm sau, tình cá» AQ bá»—ng gặp thằng cu D. trước bức tưá»ng xế qua nhà Cụ Cố há» Tiá»n. Tục ngữ có câu: "Kẻ thù gặp mặt nhau thì mắt trông thấy rõ mưá»i mươi". AQ bước tá»›i, cu D. cÅ©ng dừng chân đứng lại. 
 
AQ mắng và lưá»m cu D. bằng má»™t cặp mắt rất dữ tợn, rồi nhổ má»™t bãi nước bá»t: 
 
- Äồ súc sinh! 
 
- Tá»› là giống sâu bá», thá»a dạ chưa? 
 
Câu trả lá»i nhún nhưá»ng cá»§a cu D. trái lại làm cho AQ càng Ä‘iên tiết. Nhưng trong tay AQ lúc bấy giá» không sẵn có má»™t cây "roi sắt" nên y đành phải vồ tá»›i, dang cánh tay ra cố nÃu lấy cái Ä‘uôi sam cá»§a cu D. Cu D., má»™t tay giữ chặt Ä‘uôi sam cá»§a mình, còn tay kia cố gò lấy Ä‘uôi sam cá»§a AQ ... AQ cÅ©ng láºt Ä‘áºt đưa cánh tay còn rảnh kia ra giữ tháºt chặt lấy Ä‘uôi sam cá»§a y. So vá»›i AQ độ trước thì sức vóc cu D. thấm vào đâu. Nhưng gần đây, phải nhịn đói, y cÅ©ng gày gò, ốm yếu không khác gì cu D. ... Bởi váºy, lá»±c lượng hai bên địch thá»§ tháºt là tương đương. Bốn cánh tay giằng co lấy hai cái đầu, hai lưng cÅ©ng Ä‘á»u gò cong hẳn lại, in bóng lên bức tưá»ng vôi trắng xóa nhà há» Tiá»n thành má»™t đưá»ng vòng cung y như má»™t cái cầu vồng màu chàm, lâu có đến ná»a giỠđồng hồ là Ãt. 
 
Những ngưá»i đứng xem hình như muốn hòa giải, nói: 
 
- Hảo lớ, Hảo lớ! 
 
Má»™t bá»n khác cÅ©ng gào to lên: 
 
- Hảo, hảo! (Lá»i ngưá»i dịch: Hảo trong tiếng Trung quốc còn có nghÄ©a là thôi, thôi.) 
 
Không rõ há» có ý hòa giải hay là khen, hay là xúi giục. Nhưng cả hai chú Ä‘á»u không ai nghe thấy gì cả. Há»… AQ tiến lên ba bước thi cu D. lùi lại ba bước, rồi cả hai đứng lại. Mà cu D. bước tá»›i ba bước thì AQ lại lùi ba bước, rồi cả hai lại đứng lại. Có độ ngót ná»a giá», hoặc giả hai mươi phút cÅ©ng nên - ở làng Mùi không có đồng hồ nên khó nói cho Ä‘Ãch xác - đầu hai chú Ä‘á»u bốc hÆ¡i lên, mồ hôi trán chảy đầm đìa ... Bá»—ng thấy AQ bá» tay ra. Ngay lúc ấy, cu D. cÅ©ng bá» tay ra nốt. Cả hai chú cùng má»™t lúc đứng thẳng dáºy, cùng má»™t lúc lùi ra xa, rồi cả hai lẩn vào đám ngưá»i đứng xem. 
 
AQ còn ngoảnh đầu lại: 
 
- Nhớ lấy nhé ! Con mẹ mày ! 
 
Cu D. cÅ©ng ngoảnh đầu lại, chá»i bá»›i: 
 
- Con mẹ mày, nhớ lấy nhé ! 
 
Tráºn "long hổ đấu" này kết cục đại khái có thể nói là "bất phân thắng phụ". Không biết khán giả có được hài lòng lắm không, bởi vì không nghe ai bàn tán gì. Nhưng vẫn không má»™t ai gá»i AQ Ä‘i làm thuê cả. 
 
Má»™t hôm, trá»i ấm, gió thổi hiu hiu có khà vị tiết hè. Thế mà AQ vẫn rá»n rợn rét. Tuy váºy, rét cÅ©ng còn có thể chịu được. Khổ nhất là cái bụng đói. Má»n bông, mÅ© lông cừu, áo, Ä‘á»u không còn cái nào nữa. Cả cái áo chẽn bông cÅ©ng bán rồi. Bây giá» còn má»™t cái quần, chả nhẽ cÅ©ng cởi nốt Ä‘i hay sao? Còn như cái manh áo kép rách kia thì Ä‘em biếu ngưá»i ta đóng gót dép há»a có kẻ lấy, chứ Ä‘em bán thì má»™t đồng xu cÅ©ng chả đắt! Äã nhiá»u phen, AQ những ước ao bắt được chuá»—i tiá»n con nhà ai đánh rÆ¡i giữa đưá»ng, nhưng chưa há» thấy chuá»—i nào cả. CÅ©ng lại nhiá»u phen, y cố nhìn kỹ cả bốn góc nhà y ở, may có thấy gì chăng, nhưng bốn góc nhà vẫn trống không, có gì đâu! AQ bèn quyết chà đi kiếm ăn váºy. 
 
Trên con đưá»ng làng, AQ lang thang Ä‘i kiếm ăn. Y nhìn thấy những quán rượu, những hàng quà, hàng bánh xưa nay vẫn quen. Nhưng y Ä‘á»u lảng Ä‘i qua, không những không dừng chân lại mà cÅ©ng không có ý thèm thuồng gì cả. Äiá»u AQ ước ao bây giá» không phải những thức đó. Y ước ao những gì, chÃnh y cÅ©ng không rõ. 
 
Làng Mùi vốn là má»™t làng bé nhá», Ä‘i chả mấy chốc là cùng làng. Trước làng có nhiá»u ruá»™ng sâu, trông toàn má»™t màu xanh mướt cá»§a mạ non. Giữa đồng, má»™t vài chấm Ä‘en Ä‘en, tròn tròn có vẻ linh động: ấy là mấy chú nông phu Ä‘ang cặm cụi làm việc. Nhưng AQ bụng đâu nghÄ© đến việc thưởng thức cái cảnh vui vẻ đó cá»§a đồng quê. Y cứ cúi đầu rảo bước. Y cảm thấy cảnh đó không dÃnh dáng gì vá»›i việc y Ä‘i kiếm ăn cả. Má»™t lát sau, y đến chùa TÄ©nh Tu. 
 
Xung quanh chùa cÅ©ng có má»™t cánh đồng sâu. Mấy bức tưá»ng quét vôi trắng nổi hẳn lên giữa cánh đồng xanh thẳm. Äám đất mé sau nhà chùa, gần bức tưá»ng đất thấp, là má»™t vưá»n rau. AQ do dá»± má»™t lúc, nhìn quanh nhìn quất má»™t lúc, không thấy má»™t ai qua lại. Y trèo lên tưá»ng, nÃu lấy cành hạ thá»§ ô. Äất sét đầu tưá»ng lác đác rã xuống. Chân y cÅ©ng run láºp cáºp. Cuối cùng, y vá»› được má»™t cành dâu, phóc ngay vào trong vưá»n. Trong chùa, góc này rất là sầm uất. Chỉ hiá»m Ä‘iá»u ở đây không có rượu, không có bánh bao, không có má»™t thức gì "nhai được" tất cả. Gần bức tưá»ng phÃa tây, có má»™t lùm tre, dưới lùm tre có nhiá»u búp măng, khốn ná»—i bấy nhiêu măng lại toàn là măng chưa nấu. Còn mấy luống rau thì thứ đã kết hạt, thứ đương đâm bông, thứ thì già cá»—i. Cay đắng như má»™t cáºu đồ há»ng thi, AQ chầm cháºm Ä‘i lần ra mé trước. Nét mặt y bá»—ng há»›n hở hẳn lên. Y vừa trông thấy mấy vồng cá»§ cải. Y ngồi xổm ngay xuống, rứt mấy gốc. Thoạt tiên, má»™t cái đầu tròn tròn lù lù ra từ trong cá»a nách. Cái đầu ấy vừa lù ra lại thụt vào ngay: rõ ràng là cô tiểu hôm ná». Xưa nay, lÅ© tiểu này, AQ xem bằng rác. Nhưng ở Ä‘á»i cÅ©ng phải tùy thá»i thế, cho nên AQ láºt Ä‘áºt nhổ bốn gốc cái, ngắt lá vứt Ä‘i rồi nhét cả vào thân áo. Giữa lúc đó thì sư bà vừa ở trong chùa Ä‘i ra. 
 
- Nam mô a di đà PhẠ... Ạ... áºt! AQ này, sao lại nhảy vào vưá»n mà ăn cắp cá»§a nhà chùa làm váºy! Ãi chà! Nam mô a di đà Pháºt! Tá»™i chết! Ãi chà chà! ... Nam mô a di đà Pháºt! 
 
AQ chân bước, mắt nhìn quanh, nói: 
 
- Ai nhảy vào vưá»n nhổ trá»™m cải nhà bà? Bao giá» nào? 
 
Sư bà chỉ vào thân áo: 
 
- Bao giá» nữa? Äấy kia! ... 
 
- Äây là cá»§a nhà bà đấy à? Bà gá»i lên xem nó có thưa không? ... 
 
AQ chưa nói xong đã bá» chạy ... Số là má»™t con chó Ä‘en to tướng ở đâu chạy thốc ra Ä‘uổi. Con má»±c này vẫn nằm đằng cá»a trước, chẳng biết vì lẽ gì bây giá» lại tót mãi ra táºn sau này. Con chó vừa Ä‘uổi vừa cắn, và sắp đớp má»™t miếng vào ngang đùi AQ. May sao, từ thân áo má»™t cá»§ cải té ra. Má»±c ta giáºt mình má»™t cái, đứng dừng hẳn lại. Trong lúc ấy, AQ đã trèo lên cây dâu, nhảy phốc qua tưá»ng, rồi cả ngưá»i lẫn cá»§ cải cÅ©ng lăn nhào ra mái ngoài. Trong vưá»n, dưới gốc cây dâu, chỉ còn con Má»±c đứng cắn ăng ẳng và sư bà đứng niệm pháºt. 
 
AQ những áy náy lo rằng cô tiểu sẽ lại thả con Má»±c ra Ä‘uổi theo. Láºt Ä‘áºt, y nhặt mấy cá»§ cải rồi cắm đầu chạy. Dá»c đưá»ng, y còn nhặt thêm mấy hòn đá phòng bị. Nhưng không thấy nó ra, y vất đá, vừa chạy, vừa gặm cá»§ cải, vừa nghÄ© bụng "Vùng này ngó bá»™ làm ăn chẳng xong! Ta Ä‘i lên huyện váºy!" 
 
Gặm hết ba củ cải, AQ nhất quyết sẽ lên huyện. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu