16-10-2008, 05:08 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Má»™t Ná»a Äà n Ông Là Äà n Bà - Trương Hiá»n Lượng
Tên truyện : Má»™t Ná»a Äà n Ông Là Äà n BÃ
Tác giả : Trương Hiá»n Lượng
Dịch giả : Phan Văn Các , Trịnh Trung Hiếu
Nguồn : vnthuquan
Äánh máy : ÄạoCấy
Äá» Từ cá»§a tác giả
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 05:09 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
LỜI NHÀ XUẤT BẢN
Bạn Ä‘á»c có trong tay cuốn tiểu thuyết MỘT NỬA ÄÀN ÔNG LÀ ÄÀN BÀ cá»§a nhà văn đương đại Trung Quốc nổi tiếng Trương Hiá»n Lượng.
Ông thuá»™c lá»›p nhà văn trung niên Ä‘ang độ chÃn,là lá»±c lượng nòng cốt sáng tác Văn há»c hiện nay mà phần lá»›n đã từng là nạn nhân cá»§a đưá»ng lối tả khuynh từ cuối tháºp ká»· 50 cho đến 10 năm Cách mạng văn hoá khá»§ng khiếp.
Trương Hiá»n Lượng quê ở Giang Tô,sinh năm 1936 tại Nam Kinh.Tồt nghiệp trung há»c năm 1954 ông đến Ngân Xuyên(Ninh Hạ) là m giáo viên trưá»ng văn hoá cán bá»™.Bắt đầu là m thÆ¡ khi còn là há»c sinh trung há»c, đến năm 1957 ông đã có hÆ¡n 60 bà i thÆ¡ đăng trên các báo và tạp chÃ. Năm đó trưá»ng ca Khúc Hát Äại Phong cá»§a ông bị phê phán bản thân ông bị quy chụp là hữu phái và bị đưa Ä‘i cải tạo lao động. Äến năm 1979 ông má»›i được minh oan và được trả lại tá»± do. Ông trở lại sáng tác hÆ¡n 20 năm treo bút.
Hai truyện ngắn Hồn và Xác và Xéc-Pu-Lăc của ông lần lượt già nh được giải thưởng truyện ngắn ưu tú toà n quốc năm 1980 và 1983.Cây Lục Hoá đoạt giải truyện vừa ưu tú toà n quốc lần thứ ba.
Thá»I thanh niên ông yêu văn há»c Nga và Pháp. NhỠảnh hưởng gia đình, ông bồi đắp cho mình ná»n tảng vững chắc vá» văn hoá cổ Ä‘iển Trung Quốc.Trong 20 năm chịu án oan, ông suy ngẫm vá» số pháºn cá»§a riêng mình và cá»§a đất nước,chuyên tâm nghiên cứu triết há»c và chÃnh trị kinh tế há»c Mác-XÃt.
Ông có lần tá»± nói vá» mình: Bản thân tôi có cảm nghÄ© rằng mình có thể là má»™t con ngưá»i sôi nổi và kiên định.Bất cứ lúc nà o tôi cÅ©ng có má»™t niá»m tin vững như bà n thạch đối vá»›i Tổ Quốc tôi, đối vá»›i dân tá»™c vÄ© đại cá»§a chúng tôi. Niá»m tin ấy có được không hoà n toà n nhá» sách vở mà phần lá»›n nhá» thể há»™i trong cuá»™c sống gian nan khốn khổ cá»§a mình.
Truyện viết vá» số pháºn cá»§a Chương VÄ©nh Lân má»™t thanh niên trà thức bị quy chụp hữu phái Ä‘i từ trại cải tạo nà y đến trại cải tạo khác trong không khà đà n áp ngá»™t ngạt và khá»§ng bố ghê rợn cá»§a đấu tố và cách mạng văn hóa.Con ngưá»i bị đà y Ä‘á»a tước Ä‘oạt hết má»i nhân quyá»n, kể cả cái quyá»n là m má»™t sinh váºt giống đực,bị tha hóa đến mức khi được là m má»™t công nhân nông trưá»ng, được phép lấy vợ cÅ©ng không còn đủ năng lá»±c cá»§a ngưá»i đà n ông bình thưá»ng trong sinh hoạt vợ chồng.
HÆ¡n 20 năm trăn trở,suy tư,váºt vã và bị cuá»™c Ä‘á»i, giằn vặt, xô đẩy, nhà o nặn.
Má»™t xã há»™i trà n ngáºp không khà khá»§ng bố, đảo Ä‘iên, lừa dối, ngá»™t ngạt hiện lên qua những ngưá»i tù đà n ông và tù đà n bà . Những ngưá»i tù và những kẻ coi tù,những ngưá»i bị tố giác và những kẻ Ä‘i tố giác, qua lý tưởng cao đẹp cá»§a những trà thức giác ngá»™ chân chÃnh và sá»± xa Ä‘á»a cá»§a những kẻ khoác áo cách mạng Ä‘i thá»±c hiện cái gá»i là chuyên chÃnh đối vá»›i những tù nhân bị gán tá»™i kẻ thù giai cấp.
Nhưng tác phẩm không dừng lại ở việc tố cáo cách mạng văn hóa mà đã đặt ra nhiá»u vấn đỠnhân văn rá»™ng lá»›n, có ý nghÄ©a nháºn thức lại chá»§ nghÄ©a xã há»™i, nháºn thức lại chá»§ nghÄ©a Mác như chúng ta thưá»ng nói.
Bản dịch cá»§a chúng tôi cố gắng cung cấp má»™t lượng thông tin khiêm tốn đến bạn Ä‘á»c, có gì sai sót mong bạn Ä‘á»c vui lòng chỉ bảo.
Tháng 01-1989
NXB LAO ÄỘNG
--------------------------
Äã bao lần tôi muốn ghi chép lại quãng Ä‘á»i ấy nhưng không viết ra được, chẳng phải ân háºn hổ thẹn vì nó, mà chÃnh vì thấy cần dấu Ä‘i những sá»± việc nhục nhã trong đó. Tá»± mình thưá»ng đối láºp ngay vá»›i chÃnh mình, ánh mặt trá»i chiếu qua ô cá»a sổ, nắng chiá»u phá»§ má»™t mầu và ng kim rá»±c rỡ trên tưá»ng đông. Con thiêu thân Ä‘áºu trên bức tranh sÆ¡n thá»§y bá»—ng bay lên, lặng lẽ đảo quanh trong phòng. Mặt trá»i đã sắp Ä‘i hết chặng đưá»ng cá»§a nó, nhưng ngà y mai nó sẽ má»c lên, lại theo con đưá»ng vÄ©nh hằng bất biến ấy mà vòng lại từ đầu; nhưng con thiêu thân có lẽ không chỠđược đến ngà y mai thì đã chết và hóa thà nh tro bụi.Trên cõi Ä‘á»i nà y hà ng triệu sinh váºt sống rồi chết, loà i tá»± giác loà i không tá»± giác, nhưng tất cả Ä‘á»u truy cầu sá»± trưá»ng sinh hoặc lẽ vÄ©nh hằng đến ná»±c cưá»i.Thá»±c ra sinh váºt nà o cÅ©ng Ä‘á»u đạt tá»›i vÄ©nh hằng, dẫu rằng cái vÄ©nh hằng ấy chỉ kéo dà i má»™t tÃch tắc đồng hồ mà thôi, trong má»™t tÃch tắc ấy đạt tá»›i cái vÄ©nh hằng! Tôi đâu có muốn truy cầu cái vÄ©nh hằng hư vô viển vông ấy, cái vÄ©nh hằng đã tồn tại ngay trong cuá»™c Ä‘á»i tôi.
VÄ©nh hằng là gì? Tháºt ra đấy chỉ là cảm giác là sá»± báºp bá»nh bất định cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Cảm giác đâu có nắm bắt được, nhãng Ä‘i má»™t tà là biến mất, cảm giác đâu có tên gá»i hình thể, và cÅ©ng chẳng biểu đạt được bằng bất cứ khái niệm nà o. Thá»i gian cứ trôi Ä‘i mãi, cuối cùng cảm giác sẽ lắng lại, Ä‘á»ng thà nh má»™t hạt nhân không tan Ä‘i được nữa và vùi sâu chôn chặt trong trái tim con ngưá»i. Còn con ngưá»i lại chẳng thể nà o giải thÃch nổi cảm giác, vì con ngưá»i đâu thể nháºn thức được chÃnh mình. Những gì không nháºn thức được là có ý nghÄ©a vÄ©nh hằng, vÄ©nh hằng tồn tại trong phút chốc. Tôi biết, trong cảm giác thoáng qua phút chốc ấy cá»§a tôi đã dồn nén kinh nghiệm cá»§a loà i ngưá»i tá»± cổ chà kim.
Mặt trá»i sắp lặn mà n đêm sắp buông, có má»™t thứ nữa sắp đến là giấc mÆ¡. Giấc mÆ¡ ấy có lẽ là hình dáng bá» ngoà i cá»§a hạt nhân bên trong.
….Lau lách xà o xạc bên đưá»ng. Rìa đưá»ng là con mương thoát nước, nước chảy róc rách trong xanh thấu đáy, rất giống suối khe vùng rừng núi. Từng bầy cá giếc nhá», dà i hÆ¡n đốt ngón tay quẩn quanh dưới đám cá» nước xanh rá»n bên rìa mương, chốc chốc chúng lại nhô lên đám lưá»n nhá» Ä‘en Ä‘en, hoặc phô ra phần bụng trắng bạc lấp loáng như những đốm sáng. Nắng và ng tá»a khắp bốn bá», không gian mênh mông lặng lẽ, trên con đưá»ng đất thoai thoải hằn rõ vệt bánh xe in sâu chẳng khác gì hai dải đưá»ng ray lõm xuống. Tôi Ä‘i trên đưá»ng, bước chân nặng trÄ©u mà nhẹ tênh. Lát sau bụi đất dưới chân tôi bốc lên mù mịt như sương mai, khiến má»i váºt trở nên mỠảo má»m mại. Tôi cứ theo vệt bánh xe bước tiếp, tôi cảm thấy mình có thị lá»±c kỳ lạ qua lá»›p bụi và ng dầy dặc nhìn rõ những cái mình ý thức được. Tôi tá»±a hồ nhìn thấy má»™t chú mèo: lông xám có viá»n trắng, nó đứng gồng cong lưng lên vẻ cảnh giác trước mặt tôi. Cả thân mình chắn ngang đưá»ng, hai chân trước sau đặt đúng trên hai vệt bánh xe, ánh mắt sáng quắc chằm chằm nhìn tôi,dưá»ng như sẵn sà ng bá» chạy.
Äây là con mèo chúng tôi đánh mất - tôi biết.
Bỗng không thấy con mèo đâu nữa, nó đã biến đi như một cái bóng
Giấc mơ là một thế giới vô thanh…
Nhưng tôi lại nhìn thấy bốn con vịt Ä‘ang bÆ¡i trong dòng mương. Nhìn cổ và phần Ä‘uôi cong lên cá»§a chúng, tôi Ä‘oán trong đó có hai con vịt cái. CÅ©ng như chú mèo, lÅ© vịt mà u xám cánh có lông trắng lốm đốm. Chúng lặng lẽ bÆ¡i ngược dòng mương, dưá»ng như cố ý dẫn tôi và o cõi sâu lắng cá»§a ký ức cảm giác.
Tôi bất giác Ä‘i theo phÃa sau chúng, nhưng tá»›i vÅ©ng nước sâu lau lách ráºm rạp thì chúng ngoe ngoảy Ä‘uôi, lượn má»™t vòng, rồi xuôi theo dòng nước quay trở lại chui và o lùm cá».
Tôi vẫn bước tiếp trong lớp bụi và ng như sương mù. Tôi vất vả nhấc đôi chân nặng trĩu, nhưng lại bước đi rất là nhẹ nhà ng, như một cánh chim bay ngược gió.
Qua khá»i vÅ©ng nước sâu, lÅ© vịt lại chui ra khá»i đám lau lách. Nhưng không phải bốn con vịt to kia, mà là bốn chú vịt con. Toà n thân chúng má»™t mà u lông tÆ¡ và ng óng, dưá»ng như chúng sẽ hòa tan dần và o đám bụi và ng, sẽ tan biến dần trong không khÃ. Thế nhưng rõ rà ng chúng Ä‘ang bÆ¡i lá»™i rất thá»a thich, vừa bÆ¡i vừa ngoẹo những cái đầu tà hon ngây ngô nhìn tôi. Những cái má» cong tá»›n lên kia dưá»ng như Ä‘ang cưá»i cợt chế giá»…u.
Tôi chợt ý thức được, bốn con vịt to vứa nhÃn thấy kia, chÃnh là lÅ© vịt mà chúng tôi đã đánh mất. Bốn chú vịt con nà y là hình bóng thá»i non tÆ¡ cá»§a chúng.
Thá»i khắc Ä‘ang trôi ngược trở lại. Váºy liệu tôi có thể trở lại thá»i kỳ ấy chăng dẫu chỉ là trong má»™ng?
Thế là tôi bèn sải tay bÆ¡i ngược dòng thá»i gian, tìm lại bóng dáng đã mất.
Nhưng giấc mÆ¡ cá»§a tôi lần nà o cÅ©ng tá»›i đây là bị ngắt quãng, tiếp theo sau đó là má»™t má»› cảm giác mÆ¡ hồ, mỠảo, mù mịt, là giấc mÆ¡ trong giấc mÆ¡. Nhưng tôi lại tỉnh táo ý thức được rằng cảm giác mÆ¡ hồ mỠảo, mù mịt ấy má»›i là cái chìm nổi báºp bá»nh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘Ãch thá»±c. à nghÄ©a và lẽ vÄ©nh hằng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘á»u nằm trong đám mÆ¡ hồ, mỠảo ấy.
Mặt trá»i lại đã má»c lên và con thiêu thân không biết đã bay Ä‘i đằng nà o, không biết có còn sống không. Lúc ấy, tôi nghÄ© tại sao tôi không dùng ngòi bút để bổ sung và nối tiếp giấc mÆ¡ kia? Ghi chép lại má»™t cách chân thá»±c, thẳng thắn, mạch lạc, rõ rà ng cái quá khứ đã mất Ä‘i? Chẳng có gì đáng phải cảm thấy hổ thẹn ân háºn, chẳng có gì cảm thấy nhục nhã, là m sao lại có thể Ä‘em đạo đức trong quan niệm mà phán Ä‘oán và đánh giá cảm giác cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.Còn như lý trà ư? Aristote đã từng nói: “Phà m những gì chưa từng có trong cảm giác, tức là không tồn tại trong lý trÃâ€. Con thiêu thân chết Ä‘i, sẽ chẳng ai chịu trách nhiệm vá» cuá»™c Ä‘á»i quá ngắn ngá»§i cá»§a nó, váºy thì ai còn có quyá»n chê trách độ cong và đưá»ng bay cá»§a nó.
Mặt trá»i rá»i thẳng và o tôi, tia nắng dưá»ng như xuyên thấu qua lồng ngá»±c tôi, và tôi dưá»ng như bồng bá»nh trong ánh sáng và ng kim, rá»i khá»i cõi trần thế ồn à o nà y rồi. Tôi lợi dụng ngay tâm trạng vừa có, má»™t tâm trạng xuất thế lâng lâng thanh thản, vá»™i vã tung ngưá»i vùng dáºy, hăng hái cầm bút hối hả viết tháºt nhanh. Tôi biết, nếu không thế thì chỉ má»™t lát sau thôi, chưa chừng tôi thay đổi ý định nà y mất.
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 05:11 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
PHẦN THỨ NHẤT
Chương Một
Có thể trước kia tôi có gặp cô ta mà không để ý, cÅ©ng có thể tôi chưa từng gặp cô ta bao giá». Dẫu sao lần nà y cô ta đã để lại cho tôi má»™t ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Hai tháng trước, tôi được Ä‘iá»u khá»i tổ lá»›n Ä‘i chăm sóc cánh đồng lúa nước. Ở đội lao động cải tạo, tôi là tổ trưởng tổ lá»›n, Ä‘iá»u đến tổ chăm sóc ruá»™ng đồng, tôi vẫn là m tổ trưởng. Äá»™i trưởng Vương, ngưá»i Ä‘iá»u tôi ra đây, là má»™t cán bá»™ vùng nà y, má»™t ông già nhá» thó xuất thân nông dân, ngồi hút thuốc cuốn sâu kèn bảo tôi:
- Äiá»u mà y ra là m đội trưởng, là lãnh đạo tÃn nhiệm mà y. Chà ! Mưá»i hai thằng nà y khó quản lắm! Thằng nà o cÅ©ng là m giá»i, nhưng thằng nà o cÅ©ng lắm khuyết táºt. Äồ ** đực ạ, mà y mà quản được mưá»i hai thằng cha nà y, ra trại sẽ là m giám đốc nhà máy quản được hà ng trăm hà ng nghìn ngưá»i đấy .
Lúc đó ông ta ngồi xổm trên Ä‘áºp con mương nhánh cao cao, còn tôi thì vừa từ cá»a mương tưới đã dẫn đầy nước bước lên, chân đất, đứng trước mặt ông. Ông hình như còn định nói gì nhưng lại thôi,chỉ lặng lẽ hút thuốc suy nghÄ© đăm chiêu. Vẻ trầm tư hiện rõ trên khuôn mặt nhá» gầy khô đầy nếp nhăn. DÄ© nhiên tôi không biết ông ta nghÄ© gì, chỉ biết rằng bất cứ anh cán bá»™ lao động cải tạo nà o cÅ©ng Ä‘á»u chưng ra vẻ mặt ấy, khi chỉ có má»™t mình giao nhiệm vụ đặc biệt cho má»™t phạm nhân lao cải ( lao động cải tạo ) nà o đó. Vẻ trầm tư thể hiện sá»± nghiêm nghị, mà sá»± nghiêm nghị lại chứng tá» rằng giữa ông ta và anh có má»™t ranh giá»›i không được vượt qua. Vẻ mặt ấy còn chứng tá» sá»± bố trà sắp xếp cá»§a ông ta là tháºn trá»ng, đã được cân nhắc kỹ cà ng, tá»›i mức đã mở xem hồ sÆ¡ cá»§a anh và được má»™t táºp thể cấp cao hÆ¡n thảo luáºn và quyết định rồi, đồng thá»i cÅ©ng nói lên tầm quan trá»ng cá»§a nhiệm vụ được giao phó. Cán bá»™ trình độ văn hoá thấp nói năng kém cá»i, thưá»ng dùng vẻ trầm mặc để buá»™c anh không được coi thưá»ng cách nói năng cá»™c lốc cá»§a há». Lặng yên không nói mà buá»™c anh phải ý thức được là : từ bây giá», vì sá»± “tÃn nhiệm†nà y cái gánh nặng trên vai anh đã nặng hÆ¡n. HÆ¡n nữa, đối vá»›i anh bây giá» không còn chỉ là sá»± cải tạo bình thưá»ng nữa, mà là sá»± cải tạo gấp bá»™i, do đó thưá»ng có thể giúp anh có được cÆ¡ há»™i láºp công, lÄ©nh thưởng, tháºm chà còn được phóng thÃch trước thá»›i hạn. Vì váºy đây lại thưá»ng thưá»ng là mấu chốt số pháºn cả Ä‘á»i anh.
Trong vẻ trầm mặc ông ta cố tình tạo ra ấy chứa đựng cả phần thiện ý mà ông ta được phép bà y tá» nữa, tôi hiểu như váºy.
Ông ngồi trên Ä‘áºp con mương hút thuốc, tôi đứng dưới Ä‘áºp, cứ phải lấy bà n chân bên nà y xoa mu bà n chân để trần bên kia, liên tục đổi bên mà cá» xát. Khi lúa má»›i gieo xuống ruá»™ng thì muá»—i chưa ra Ä‘á»i, nhưng từng đà n bá» chó tụ táºp thà nh đám, kéo nhau ùa tá»›i đốt anh đến Ä‘iên ngưá»i. Loại bá» nà y bé hÆ¡n cả hạt cát hạt bụi nà y, chui và o tai, và o mi mắt, và o cổ và o gáy,và o chân tóc, đũng quần ngưá»i ta…..đúng là không lá»— hở nà o chúng không chui và o được. Nó mà đốt chá»— nà o, thì chá»— ấy láºp tức sưng tấy lên má»™t cục to bằng mấy trăm lần nó.Tôi vừa phải xoa chân, vừa phải vung tay xua, cứ thế mà huÆ¡ tay huÆ¡ chân ngước nhìn ông đội trưởng. Thế mà ông vẫn không nói. Ông Ä‘i tất sợi, đội mÅ©, tay lại Ä‘ang cầm thuốc, ông có đầy đủ thiết bị phòng chống bá» chó, vì thế ông đâu có vá»™i Ä‘i ngay. Äại đội đã Ä‘i khá xa. Cuối con Ä‘áºp nhánh cao cao, là chá»— ngoặt cá»§a dòng mương, dưới gốc liá»…u to, ánh chiá»u tà và ng óng dá»i chiếu xuống quần áo Ä‘en cá»§a tù nhân. Há» Ä‘i thà nh hà ng, vai vác cuốc, tay vung vẩy.Trông theo bóng há» xa dần, cảm thấy tinh thần há» phấn chấn tháºt là đáng mến. Chá»— dòng mương rẽ ngoặt ấy chÃnh là chá»— Ä‘i qua là ng xóm có đà n bà con gái. DÄ© nhiên tình thân thiết cá»§a tôi đối vá»›i há», chá»§ yếu bởi tôi chÃnh là má»™t thà nh viên cá»§a há». Trên thế giá»›i nà y, tôi thuá»™c vỠđội lao động cải tạo, chứ đâu phải thuá»™c vá» xứ sở nà o khác. Huống hồ phÃa ấy còn văng vẳng tiếng hát sao mà quen thuá»™c, tiếng hát hoà và o nhịp chảy róc rách cá»§a dòng nước vang vá»ng trên cánh đồng vừa má»›i gieo hạt:
… … …
Cải tạo, cải tạo, cải cái tạo nà y à !
Buổi tối trở vá», được má»™t…. gáo đầy à !
Hầy hầy! a hơ hầy hầy! a… hơ hầy.
Dẫu bị bá» chó đốt, bất giác tôi vẫn mỉm má»™t nụ cưá»i tinh nghịch đồng cảm. Äấy là mấy câu cuối bà i “đội ca đội lao cải†do anh em tù nhân chúng tôi tá»± sáng tác ra. Bà i “đội ca đội lao cải†kể lại Ä‘á»i sống hằng ngà y cá»§a ngưá»i tù lao cải bằng thổ ngữ địa phương - Tây Bắc khôi hà i dà dá»m, phổ theo là n Ä‘iệu “Ninh Hạ đáo tình†hà i hước nhẹ nhà ng. Là n Ä‘iệu chá»§ đạo ấy đã thể hiện vẻ lạc quan bên trong hà ng rà o đầy thép gai. “Cải tạo, cải tạo, cải cái tạo nà y a!†hát lên theo thổ âm địa phương, rất là giống tiếng phổ thông Ä‘ang được phổ cáºp “ xúi quẩy, xúi quẩy, xúi cái quẩy lắm thay†còn “buổI tối trở vá», má»™t gáo đầy…a†đấy là má»™t gáo đầy cháo thÆ¡m phưng phức xiết bao hấp dẫn rắc nhiá»u hà nh hoa, sợi gạo đặc quánh “Ộc á»™câ€, “ộc á»™c..†Cô cấp dưỡng khom lưng bên chiếc thùng to tướng bốc hÆ¡i nghi ngút, ráng sức vung lia lịa cánh tay to khoẻ, nhanh nhẹn và chÃnh xác như máy, cầm chiếc gáo sắt ngắn cán to như cái bát tá»™, múc từng gáo đầy, từng gáo đầy “cháo mì há»—n hợp†đổ và o cháºu cÆ¡m cá»§a ngưá»i tù lao cải. Trong thứ “cháo mì há»—n hợp†ấy còn tưới thêm cả mồ hôi ngưá»i cấp dưỡng, bởi thế cái âm hưởng “ộc á»™c, á»™c á»™c†và cái động tác như máy ấy, Ä‘á»u tháºt sá»± chứa chan mùi vị tình ngưá»i.
Tôi muốn mau mau trở vá» vá»›i đội ngÅ© ấy, mau mau trở lại trại tù, mau mau vá» huởng nháºn “má»™t gáo đầy†ấy. Cái tiếng húp cháo “xì xụp, xì xụp†trong trại tù ấy má»›i tuyệt diệu là m sao!
Nhưng đội trưởng Vương chưa ban lệnh tôi đâu dám Ä‘i. Äây là luáºt lệ quy cá»§ cá»§a đội lao cải. Tôi đã am hiểu tưá»ng táºn toà n bá»™ cái luáºt lệ ấy, vì tôi đã lao cải hai lần. ChÃnh vì tôi đã hai lần lao cải, đã “hai lần bệ kiến†chÃnh vì tôi am hiểu toà n bá»™ luáºt lệ, nên vừa áp giải và o đội lao cải đã được vinh dá»± là m ngay đại tổ trưởng cai quản bốn nhóm gồm sáu mươi tư tù nhân. Nay tháºt hÆ¡n xưa, chuyến lao cải nà y sáng sá»§a hÆ¡n chuyến trước nhiá»u. Trong đội lao động cải tạo phải tuân thá»§ má»™t hệ thống quan niệm và tiêu chuẩn hoà n toà n khác vá»›i thế giá»›i bên ngoà i. Kể tháºt kỳ quái nhưng nghÄ© lại cÅ©ng bình thưá»ng thôi. Ở bên ngoà i, những ngưá»i có vấn đỠchÃnh trị thì bị khinh rẻ không được trá»ng dụng, những kẻ đạo đức đồi bại thưá»ng được đối xá» như “mâu thuẫn trong ná»™i bá»™ nhân dân†coi là mắc chút sai lầm trong sinh hoạt, thuá»™c vá» tiểu tiết, được xếp và o loại đối tượng Ä‘oà n kết và giáo dục. Trong đội lao cải, tù chÃnh trị lại hầu như Ä‘á»u được cán bá»™ lao cải tÃn nhiệm. Dẫu rằng sá»± tÃn nhiệm ấy chỉ thể hiện trong phạm vi cá»±c kỳ hạn hẹp, nhưng rõ rà ng là thái độ đối vá»›i há» khác hẳn vá»›i đội hình sá»±. Không những thế đội lao cải còn biết thá»±c hiện “ nhân táºn kỳ tà i†ai thạo nghá» gì, ngưá»i ấy được bố trà và o nÆ¡i phát huy được sở trưá»ng riêng. Bản thân đội lao cải là má»™t vương quốc riêng, đủ mặt trăm nghá» nông, công, thương nghiệp, bao dung được má»i nghá» lao động khác nhau. Có má»™t thầy thuốc ở ngoà i chỉ suốt ngà y quét dá»n chuồng xÃ, và o đến đội lao cải lại là m bác sÄ© chá»§ trì ná»™i khoa. Ôi và o cái năm tháng rối ren há»—n loạn nà y, đội lao cải tháºt là thiên đưá»ng.
Dù rằng tên tù lao cải nà y chẳng được hết lòng cung kÃnh đứng trước mặt ông, mà cứ khua tay múa chân lia lịa, vặn vẹo thân mình liên tục, xoa tai gãi má không ngừng, chốc chốc lại ngẹo đầu ngá»a cổ, nhưng đội trưởng đội lao cải không há» trách mắng, vẫn ngồi trầm tư hút Ä‘iếu thuồc cuốn to sù dà i ngoẵng ấy. Tôi không Ä‘i, còn có má»™t ý khác nữa, tôi cho rằng ông còn muốn tiết lá»™ vá»›i tôi má»™t tin gì đó bên ngoà i. CÅ©ng như đội trưởng Tạ mà tôi từng quen biết, ông cán bá»™ lao cải nà y quả là con ngưá»i tốt bụng, hay nói hay cưá»i, lòng dạ lương thiện.
Con ngưá»i từ nhá» lăn lá»™n là m ăn nÆ¡i cao nguyên hoà ng thổ, tâm hồn lẽ đương nhiên cÅ©ng thuần phác như chất đất mầu và ng; lao động nông nghiệp thá»§ công truyá»n thống khiến đầu óc há» luôn giữ được những quan niệm truyá»n thống, khi bá»—ng dưng tung ra “phải đấu tranh giai cấp, ngà y nà y sang ngà y khác, tháng ná» tiếp tháng kia†há» tháºt không sao hiểu nổi. Chẳng hạn như khi đám tù lao cải chúng tôi ở ngoà i đồng vừa là m vừa hát bà i “đội ca đội lao cải†hay khi kể chuyện tiếu lâm cá»±c kỳ tục tÄ©u trắng trợn giữa những năm tháng phải lên tiếng hát “bà i ca ngữ lục†nà y, thì ông ta chỉ ngồi xổm trên bá» ruá»™ng lắng nghe, đã không quát mắng chúng tôi, lại còn bá» mÅ© ra, vá»— vá»— cái chá»m đầu trá»c lóc, hoác miệng cưá»i than thở: “chà chà , chúng bay những thằng ** đực! Chà chà chúng bay những thằng ** đực!…†ấy là ông bà y tá» lá»i tán thưởng chân thà nh. Khi nghe tin dân quân Việt Nam bắn rÆ¡i được nhiá»u máy bay Mỹ, ông cÅ©ng đã dùng “những thằng ** đực†để tán dương dân quân Việt Nam. Chúng tôi còn để ý thấy khi ông ná»±ng dá»— cháu ông - có má»™t hôm, ông bế đứa cháu lên ba ra đám ruá»™ng tù nhân lao cải Ä‘ang là m, ông cÅ©ng ná»±ng là thằng **! Bởi thế tù nhân lao cải má»—i lần nghe ông gá»i mình “thằng đĩ†thì Ä‘á»u cảm nháºn được hÆ¡i ấm gia đình.
Mùa hè năm ngoái, và o cái tháng vừa bắt đầu “đại cách mạng văn hoá†thì đại đội chúng tôi Ä‘ang là m cỠở ruá»™ng lúa nước. Äá»™i trưởng Vương cùng công an cảnh sát được và o phố lị tham quan táºp thể “Triển lãm thà nh quả đại cách mạng văn hoá†cá»§a tỉnh, khi vá» tá»›i nông trưá»ng ông không vá» nhà , mà đội xùm sụp cái mÅ© vải má»ng giống hệt chiếc bánh xèo, vá»™i vá»™i và ng và ng, sải chân bước như chạy ra ruá»™ng. Ông đứng trên bỠđưa mắt tìm kiếm, rồi khi nhìn thấy tôi, ông liá»n băng qua hai con mương nhá», mừng rỡ gá»i:
“Chà chà ! Thằng ** Chương VÄ©nh Lân! Năm 57 mà y là m cái thÆ¡ gì thế, chữ viết to bằng trái đà o, treo ở phòng triển lãm đấyâ€.
Ông vừa nói vừa giÆ¡ tay mô tả hạt đà o to bằng nà o. Ngón tay cái và ngón tay trá» sù sì Ä‘en xỉn cá»§a ông chụm lại thà nh má»™t vòng tròn. Má»™t vòng tròn to khá»e chắc nịch, không có mảy may tứ thÆ¡ cao siêu bay bổng nà o, nhưng chÃnh nó biến thÆ¡ thà nh má»™t sức mạnh váºt chất má»™t cách đầy hình tượng “Chà chà thằng **! Chữ gì to quá Ä‘i thôi! Mẹ kiếp, mà y viết giá»i tháºt đấy….â€.
Thá»i đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng ý nghÄ©a cá»§a câu chữ tá»· lệ thuáºn vá»›i cỡ chữ to hay bé, chả là ngưá»i ta đã bắt đầu dùng chữ Ä‘áºm cỡ to số má»™t để in tất cả má»i câu “ngữ lục Mao chá»§ tịch†trong tất cả má»i loại văn chương. Cứ thế ông cho bà i thÆ¡ tôi viết năm 1957 nhất định là quan trá»ng lắm, chả thế mà chữ viết “to bằng cả hạt đà oâ€. Tháºt ra đây là bản “chứng cá»› tá»™i phạm†trưng bà y để phê phán, nhưng theo cách suy nghÄ© đánh giá cá»§a ông nó lại già nh được má»™t vị trà đặc biệt. Nghe ông bô bô gà o thét, các tù nhân lao cải khác Ä‘á»u quay nhìn cả vá» tôi, ánh mắt long lanh vẻ kinh ngạc và tôn kÃnh. Tôi lẳng lặng không nói gì, vẫn lom khom cắm cúi là m cá», nhưng trong lòng bất giác vừa Ä‘au buồn, vừa kiêu hãnh. ChÃn năm đằng đẵng đã trôi qua, nhưng ở ngoà i kia ngưá»i ta vẫn túm chặt không buông tha tôi, lại còn Ä‘em thÆ¡ tôi ra “biêu giá»…u cảnh cáoâ€.
Nhưng mặt khác, Ä‘iá»u ấy chẳng chứng tá» tôi đã trở thà nh má»™t nhân váºt lịch sỠđó sao?
Nhân váºt lịch sá» tháºt ra là do quần chúng tạo dá»±ng nên, không hoà n toà n do công hay tá»™i lá»›n nhá» cá»§a bản thân ngưá»i ấy quyết định. Miá»…n là không bị lãng quên ta trong bất cứ “phong trà o quần chúng†nà o là ngưá»i ấy đương nhiên già nh được vị trà lịch sá» nhất định. Và số pháºn cá»§a nhân váºt lịch sá» là do lịch sá» chi phối, chứ không há» tùy thuá»™c và o ý chà cá»§a bản thân anh ta. Tôi đứng lên vo viên nắm cá» dại trong tay, vứt lên bá» ruá»™ng. Tôi nhìn ra dẫy núi xa xa trang nghiêm và trầm mặc. Tôi cúi xuống rẽ mạ ra tìm cá» dại, mặt nước bùn đục ngầu lấp lánh phản chiếu những vòng sáng long lanh, triá»n miên biến ảo. Ôi! Hai bức tranh đó chÃnh là lịch sá»: ổn định và biến hoá. Là con ngưá»i, thì vừa phải lấy bất biến ứng vạn biến, lại vừa phải ráng sức tìm kiếm cái Ä‘a biến, để thÃch ứng vá»›i lịch sá»!
Khi tôi má»™t lần nữa đứng lên, vứt đám cá» dại khác lên bá» ruá»™ng, tôi chợt thấy mình to ra, cao lên khác nà o má»™t anh hùng trong bi kịch. Tôi đưa mắt nhìn các bạn tù Ä‘ang cắm cúi là m cỠở quanh mình giống như chúa Giêsu trên cây giá tháºp tá»± ở Bãi Sá» nhìn hai tên cướp đứng hai bên tả hữu, tá»± nháºn “ tôi là con cá»§a thánh thầnâ€, váºy mà trong lòng trà o dâng ná»—i thương xót nẩy sinh từ cảm giác ưu việt vá» tinh thần.
Cám ơn ông đã cung cấp tin cho tôi!
Trong cảnh khốn cùng và khuất phục con ngưá»i cần được thấy mình là đúng, cần được tá»± cao tá»± đại để nâng đỡ mình đứng vững.
Quả nhiên lịch sá» biến đổi nhanh chóng đến kinh ngưá»i. Mùa thu gặt xong, đám tù lao cải bắt đầu gùi cõng từng bó lúa lên đưá»ng cái rồi chở tiếp bằng xe bò vá» sân to. Cánh đồng đã gặt quang, dưới các gốc rạ mà u và ng dà y đặc chi chÃt, đã lá»™ ra đất nguyên sÆ¡ nâu xỉn ẩm ướt. Từ trên Ä‘áºp mương nhánh cao cao nhìn ra chung quanh, mặt đất bốc hÆ¡i ngùn ngụt; trên cánh đồng mương, lạch và bá» ruá»™ng ngang dá»c chia cắt thà nh những ô nhá» như bà n cá», đám tù lao cải quần áo tù Ä‘en kịt đông như kiến tất báºt chạy Ä‘i chạy lại. Chúng tôi xếp những lượm lúa nặng trÄ©u buá»™c bằng sợi cá» lên bá» ruá»™ng, chất gá»n và o Ä‘oạn dây dà i để sẵn trên bá», sau đó thắt chặt nút dây ở lưng, ngồi thụp xuống , dùng dây néo tháºt lá»±c sợi dây ở lưng đã buá»™c chéo chữ tháºp, rồi ráng sức nhướng ngưá»i lên phÃa trước, chồng lúa cao ép chặt và o lưng, thế là gùi cõng Ä‘i. Tôi là đại tổ trưởng dÄ© nhiên là phải đầu tầu gương mẫu, thông thưá»ng thì tôi cõng nhiá»u hÆ¡n má»i ngưá»i. Ở đây không có gì phân biệt, chẳng kể gì xuất thân gia đình, trình độ văn hoá, lý lịch trong sạch hay không trong sạch, “lao động cải tạo†là nghá» nghiệp cố định cá»§a chúng tôi; thế nên chỉ biết lao động và lao động giá»i má»›i có thể già nh được đãi ngá»™ đặc biệt. Tôi biết lao động và lao động giá»i thì tôi được quản lý ngưá»i khác, trách mắng ngưá»i khác, tôi được “tÃn nhiệm†trở thà nh má»™t tù nhân tá»± do, khi vá» trại tôi chẳng những được “má»™t gáo đầyâ€, mà ngoà i “má»™t gáo đầy†ấy có thể còn thêm “má»™t gáo đầy†nữa. Lao động sáng tạo ra con ngưá»i, vì thế bản tÃnh nguyên thá»§y cá»§a con ngưá»i tá»± nhiên hướng vá» lao động chân tay; lao động chân tay vất vả và căng thẳng sẽ là m sống dáºy bản tÃnh từ lâu đã trở thà nh ý thức tiá»m tà ng cá»§a con ngưá»i trót bị ná»n văn minh vùi lấp, bá»—ng chốc đưa con ngưá»i lùi ngược lại hằng triệu năm, cảm nháºn được má»™t thứ khoái cảm tâm lý rằng chÃnh mình Ä‘ang phát triển, chÃnh mình Ä‘ang đổi thay, phẩm chất cá»§a mình Ä‘ang phong phú lên.
Äi ngược lại hằng triệu năm vá» trước để tái hiện quá trình tiến bá»™, hãy hưởng thụ lấy niá»m thoả mãn và sướng vui trong quá trình ấy!
Từ sau ngà y tôi đỠtà i lao động chân tay vá»›i Hải Há»· Há»·, từ sau ngà y tôi được Mã Anh Hoa nuôi dưỡng thà nh má»™t ngưá»i lao động chân tay bình thưá»ng, tÃnh đến nay năm năm đã trôi qua, không biết đã bao nhiêu lần trong lao động tôi được hưởng thụ niá»m thá»a mãn và sướng vui cá»§a tổ tiên xa xưa.
Há»… lao và o lao động cầm cán cuốc và o tay, đặt bao tải lên vai, ép bó lúa và o lưng là tôi mê mẩn đến phát cuồng lên, giống như nhân váºt nữ đáng yêu trong truyện “Cá»§ Ấu đỠtươi†cứ Ä‘i đôi hà i qá»§y và o là nhẩy lấy nhẩy để, nhẩy mãi, nhẩy hoà i cho tá»›i lúc chết.
Cứ cõng lúa lên lưng là tôi thưá»ng nảy sinh tâm lý tham lam, cứ muốn thá» lượng xem bản thân mình rốt cuá»™c chịu đựng nổi má»™t áp lá»±c lá»›n bao nhiêu. Không có gì để chứng minh rõ mệnh đỠ“thế giá»›i do váºt chất tạo nên†má»™t mệnh đỠcăn bản cá»§a triết há»c, bằng trá»ng lượng đè trên lưng. Má»™t bó lúa to bằng cái mông con trâu, tù lao cải thông thưá»ng chỉ cõng được hai đến ba bó, nhưng tôi cõng năm bó còn chưa đã, phải cõng sáu bó, sáu bó còn chưa đã, phải cõng bảy bó…đi qua cạnh đội trưởng Vương, đội trưởng Vương còn khen ngợi: “Chà chà , thằng ** nà y, thồ khoẻ hÆ¡n cả lừa!â€
Hừ! Lừa kia đã thấm và o đâu?!
Tôi là tôi đấy chứ!
Hãy dẹp lòng tá»± trá»ng thương xót yếu má»m
Chuẩn bị một tinh thần khác hẳn
Giao tranh cùng số pháºn má»™t phen!
Vi cõng nhiá»u lúa, tôi thưá»ng xuyên được đội trưởng Vương giúp đỡ. Khi tôi thÃt xong bó lúa, ngồi thụp xuống đất, néo gùi và o vai, chuẩn bị nhún ngưá»i dáºy, thì đội trưởng Vương chạy đến nâng giúp tôi phÃa sau. Có bà n tay nâng đỡ khác hẳn vá»›i không có bà n tay nâng đỡ. Giây phút nhún ngưá»i đứng dáºy, chẳng khác gì giây phút váºn động viên cá» tạ khi nắm lấy đòn tạ nặng chỉ cần hai chân đứng thẳng lên được, thì cái váºt đè trên lưng nặng thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng cất bước được
- Äừng dốc sức thế! Äừng dốc sức thế!
Ông bảo:
- Dốc sức thế, rồi thổ huyết, thì khổ cả Ä‘á»i đấy!
Có hôm tôi luồn hai vai và o dây néo ở lưng xong xuôi rồi, ông chạy đến, nhưng không nâng giúp, mà nhoà i ngưá»i lên trên bó lúa sau lưng tôi, thở dà i bảo:
- Ôi chao! Thằng ** nà y, mà y cứ ở lỳ trong đội lao cải mà lại hay.
Tôi nghe ông chép miệng sau lưng tôi.
- Mà y nghÄ© thế nà o nà o? Hôm kia và o phố, tao thầy bà thư tỉnh á»§y cùng vá»›i chá»§ tịch tỉnh Ä‘á»u bị ngưá»i ta lôi Ä‘i diá»…u phố đấy! Äá»™i mÅ© giấy cao Æ¡i là cao tay lại còn gõ cháºu thá»§ng: “Tôi là phái Ä‘i theo đưá»ng lối tư bản! - Tôi là phái Ä‘i theo đưá»ng lối tư bản!†Mà y nghÄ© thế nà o nà o? Lần trước bá»n tao Ä‘i tham quan cái gì “Triển lãm thà nh quả đại cách mạng văn hóa†Hồng vệ binh bảo rằng bá»n Ä‘i theo đưá»ng lối tư bản âm mưu che dấu tá»™i trạng cá»§a chúng nên dở trò bịp bợm, bảo là tỉnh chúng ta chưa há» là m “đại cách mạng văn hoáâ€, bây giá» phải xếp bà thư tỉnh á»§y, chá»§ tịch tỉnh và o cùng loại vá»›i địa chá»§, phú nông, phản động, phá hoại, hữu phái, tất cả sà ng lá»c lại má»™t lần nữa. Hèn chi, ngoà i phố, sau bà thư tỉnh á»§y kéo cả má»™t xâu dà i loại ngưá»i như chúng mà y, trai có gái có, đếm không xuể nữa. Tất cả Ä‘á»u đội mÅ© giấy bồi nhé, có kẻ bị cạo trá»c ná»a đầu; có kẻ bị bôi mặt như há»â€¦ Ôi thằng ** Æ¡i, tống mà y và o đội lao cải là phúc đức cho mà y lắm! Không thế, cứ để mà y ở bên ngoà i bây giá», thì cÅ©ng như đám ấy thôi, ngưá»i ta lại không trị cho mà y đến chết à !
Bông cá» vá»±c cá» và o mặt tôi, ngưa ngứa. Mùi lá thuốc già ở miệng ông xá»™c và o mÅ©i tôi, Ä‘ang cÆ¡n thèm thuốc mà không được hút, thì cái mùi ấy cÅ©ng giúp được mình đã thèm. Qua mẫu tin ông kể, tôi bá»—ng thấy toà n thân lâng lâng thư thái: lịch sá» cứ biến đổi theo tốc độ nà y, thì cái thá»i cÆ¡ then chốt xoay chuyển váºn mệnh cả nước và số pháºn từng ngưá»i còn xa được nữa không?
Thế là tôi cà ng là m như phát rồ, bảy bó chưa đã tôi cõng lên tám bó! Äá»™i trưởng Vương thất kinh:
- Thằng ** Æ¡i! Không muốn sống nữa hả? Còn hai mươi năm nữa mà y má»›i ra khá»i đây còn khối việc cho mà y là m đấy.
- Không sao ông giúp tôi nà o.
Tôi quay ngưá»i lại, cởi dây néo lưng, thêm và o má»™t bó nữa. Hồn quá»· bị đè dưới tầng đáy, dẫu trá»ng lượng mưá»i bẩy tầng địa ngục trên đầu không giảm, nhưng chỉ cần phÃa trên lung lay chao đảo đôi chút, thì hồn quá»· cÅ©ng sẽ cảm thấy nhẹ nhà ng đôi phần. Huống hồ tôi lại còn có thêm “phúc pháºn†quý hoá thế nà y: trong thế giá»›i hôm nay, ai dám nghÄ© rằng đội lao cải mà “sáu Ä‘iá»u luáºt công an†quy định rõ “không được đụng tá»›i†lại chÃnh là chốn đà o nguyên bên ngoà i thế giá»›i con ngưá»i?
….
Nhưng lần nà y ông lại không tiết lá»™ cho tôi má»™t tin gì, ông cứ ngồi im lặng lẽ hút thuốc trà n.Tôi rất thất vá»ng, bị bá» chó đốt đến là khốn khổ. Chiếc máy kéo, kéo theo máy gieo hạt hăm tư hà ng Ä‘áºu ở bên đưá»ng, suốt ngà y nắng đốt bốc lên mùi dầu máy nồng nặc. Mùi dầu máy hoà n toà n lạc lõng vá»›i mùi bùn đất.. Äất Ä‘ai cổ thuần phác xưa nay dưá»ng như chối từ công cụ hiện đại bằng sắt thép, và tẩy chay nốt má»i mùi vị cá»§a nó, bởi thế cái mùi dầu máy nồng nặc nà y hết sức khó ngá»i. Cuối cùng không chỠđợi được nữa, tôi há»i:
- Thưa đội trưởng Vương, còn việc gì nữa không?
- Hừm! - Ông quay đầu lại là m như lúc đó má»›i phát hiện ra tôi, vẫn còn đứng dưới Ä‘áºp mương nước nÆ¡i ông Ä‘ang ngồi.
- Không.
Ông nói rồi nhoà i ngưá»i ra phÃa trước trao cho tôi ná»a Ä‘iếu thuốc lá cuá»™n hút dở:
- Mà y vỠđi!
“Mà y vá» Ä‘i†tức là bảo tôi vá» trại cá»§a đội lao cải, chứ không phải vá» má»™t nÆ¡i nà o khác. Äiá»u ấy tôi biết.Tôi cầm mẩu cuá»™n thuốc cá»§a ông, cấu phần Ä‘uôi ông đã ngáºm ướt, nhưng vừa cấu thì cả mẩu thuốc rã ra. Mẹ kiếp kỹ thuáºt cuốn thuốc cá»§a ông thua tôi. Có Ä‘iá»u chẳng sao cả, tôi cÅ©ng có thuốc. Äá»™i lao cải hà ng tháng có phát được mấy đồng tiêu vặt, và cÅ©ng có thuốc để mua, bây giá» không như năm 60 nữa rồi. Tôi rút há»™p kim tiêm bằng nhôm nhặt được ở đống rác bên cạnh trạm xá ra, cẩn tháºn đổ dúm lá thuốc cá»§a ông ta và o trong, rồi lấy trong chiếc há»™p kim tiêm rất giống há»™p đựng thuốc bằng bạc nà y ra má»™t Ä‘iếu thuốc nguyên vẹn, châm lá»a hút: “Vá» thôiâ€.
Tin tức ông để lá»™ cho tôi qua vẻ trầm mặc kéo dà i ấy, còn nhiá»u hÆ¡n những gì ông nói ra. Cái há»—n loạn ở ngoà i, sá»± biến đổi vÅ© bão cá»§a lịch sá», có lẽ chÃnh ông ta cÅ©ng không nói được cho rõ rà ng. Ông ta không nói, chứng tá» rằng, loạn đến mức ông chẳng có cách nà o nói cho được; ông ta không nói, chứng tá» rằng, biến động đến mức khiến ông mắt trợn trừng miệng á»› ra rồi. Äiá»u ấy không há» gì, tôi có thể tưởng tượng ra được. Tất thảy tù nhân lao cải Ä‘á»u là ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a Hê-Ghen: có thể từ “không†là m thà nh “có†ngay. Trên thế giá»›i nà y hoà n toà n không thể tồn tại không gian và thá»i gian trống rá»—ng, ở những chá»— thoạt trông tưởng chừng trống vắng ấy tháºt ra lại chứa chan niá»m hy vá»ng sống động nhất.
Sự bố trà sắp xếp nà y của ông ta, đã khiến tôi gặp được cô ấy.
Tà i sản của ngudoc
16-10-2008, 05:12 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Hai
Kỳ thá»±c thì mưá»i hai phạm nhân Ä‘iá»u từ các tổ đến không khó quản như lá»i đội trưởng Vương. Äá»™i trưởng Vương bảo rằng khó quản, là nhìn từ góc độ cán bá»™ lao cải và coi tôi là con ngưá»i khác vá»›i mưá»i hai con ngưá»i ấy. Từ thuở phát minh ra chế độ ngục tù đến nay, không có biện pháp nà o sáng suốt hÆ¡n được việc dùng phạm nhân cai quản phạm nhân. Má»™t không khà dân chá»§ bình đẳng sẽ nhanh chóng khởi động lên tÃnh tÃch cá»±c và tÃnh tá»± giác cá»§a phạm nhân bị cai quản. Nhất là tổ chăm sóc ruá»™ng đồng nà y cá»§a chúng tôi, ở giữa cánh đồng rá»™ng cách xa trại bảy tám dặm.
Căn nhà đất dá»±ng trên má»™t gò đất khá cao bên con mương nhánh; đội sản xuất cá»§a công xã ở ngay bên kia mương đối diện vá»›i chúng tôi. Ở đây không có vá»ng gác, không có mạng Ä‘iện, không có ông cai cầm súng. Chúng tôi lại được nghe tiá»ng gà gáy, tiếng chó sá»§a; và o mùa hoa liá»…u quế hương bên phÃa mương nước chúng tôi nở rá»™, ong cá»§a đội sản xuất vù vù bay đến từng đà n, tá»±a hồ như xóa bỠđược tưá»ng lÅ©y thâm nghiêm ngăn cách con ngưá»i vá»›i con ngưá»i. Phạm nhân có gia đình dưá»ng như được trở vá» nhà , phạm nhân không có gia đình thì cảm thấy được tá»± do đôi chút. Vả lại tù nhân tá»± do Ä‘iá»u vỠđây, tất thảy Ä‘á»u là tù ngắn hạn hoặc sắp mãn hạn tù, trong những năm tháng như thế nà y, có được cảnh Ä‘iá»n viên tốt đẹp như thế nà y, thì hà tất còn phải trốn Ä‘i đâu?
Và o lúc lúa nẩy mầm, hoa liá»…u quế hương trên cây dá»c bá» mương bắt đầu tà n. Những bông hoa mà u và ng rá»±c rỡ, lấm tấm rụng xuống mương, trôi xuôi dòng nước, có bông bị cà nh liá»…u rá»§ loà xoà mặt nước cản đưá»ng nÃu lại. Hoa bám quanh cà nh liá»…u lại kéo vá» vô số bông hoa và tÆ¡ liá»…u khác, chúng kết thà nh từng mảng hoa óng và ng Ä‘an xen những sợi tÆ¡ bạc lóng lánh dáºp dá»n trên mặt nước. Hết ngà y lao động ở ruá»™ng lúa vá», chúng tôi ngồi xổm trên bá» mương ăn cÆ¡m chiá»u. Dưới hà ng liá»…u bên kia mương từng đà n trẻ con nông dân, đứa đứng đứa ngồi, ngây ngô chằm chằm nhìn lÅ© ngưá»i quấn áo Ä‘en chúng tôi như những con ngưá»i kì dị. Quần áo Ä‘en giống hệt áo chùng thâm cá»§a cha cố trùm kÃn má»™t vẻ thần bÃ: há» can tá»™i gì nhỉ? Số kiếp nà o đã dồn Ä‘uổi há» táºp trung lại đây?…Từ đây, những tâm hồn thÆ¡ dại thấm dần ná»—i khiếp sợ cõi Ä‘á»i, khiếp sợ tương lai.
Nếu đại đội có lÃnh gác áp giải, xếp hà ng Ä‘i dá»c bá» muÆ¡ng ra đồng là m việc, thì bà con nông dân kéo ra xem còn đông hÆ¡n nhiá»u. Ngay cả ngưá»i táºn đâu đâu đến là ng nà y thăm bà con thân thÃch cÅ©ng phải xem bằng được “bá»n tù lao cải†như xem má»™t tiết mục đặc sắc hấp dẫn.
- á»’ nhìn kìa…còn Ä‘eo cả kÃnh nữa đấy!
- Ờ tay kia, tay kia…trông đẹp trai đấy chứ!
- Sao kia! Cho mà y lấy nó là m chồng…
- Äồ chết dẫm, tao vả và o cái mồm…cá»§a mà y bây giá»!
Tất nhiên đó là đám đà n bà con gái.
Trong chốc lát hỠcãi nhau lộn ẩu ầm ỹ cả lên.
Thế là bá»—ng dưng thà nh má»™t sân khấu ngoà i trá»i, khán giả cÅ©ng là diá»…n viên rất sôi nổi. Lâu dần thà nh lệ, nếu chúng tôi ra đồng vá» trại mà không nhìn thấy há», nhất là những cô gái trẻ mặc áo hoa đứng bên kia mương nước nhìn sang chỉ trá», thì chúng tôi lại thấy quạnh vắng, các chà ng trai Ä‘i trong hà ng, sẽ uể oải rã rá»i, dẫu rằng hôm ấy công việc chẳng nặng nhá»c gì. Nếu ngưá»i ra xem đông, thì hầu như tất cả tù nhân Ä‘á»u phấn chấn hẳn lên, đội trưởng Vương không ra lệnh hát ( hát cÅ©ng phải theo lệnh ) cÅ©ng cứ hát.
Trong tất cả “ca khúc cách mạngâ€, chúng tôi thÃch nhất hai bà i:
Mặt trá»i lặn sau núi Tây, ráng đỠbay.
Chiến sĩ bắn bia trở vỠdoanh trại.
VÃ :
Ngưá»i cá»™ng sản - chúng ta khác nà o những hạt giống!
Hát tá»›i từ “hạt giống†cánh tù trẻ lại nháy mắt liếc sang nhìn những cô gái đứng bên kia bá» mương. Äá»™i trưởng Vương cho tù nhân hát bà i gì cÅ©ng được, nhưng phải hát cho Ä‘á»u hát cho vang, và ông chá»i ngay thằng ** đực để tỠý khen ngợi. Mãi sau nà y, bá»n cảnh vệ đỠnghị vá»›i cục lao cải qua đưá»ng dây lÃnh cảnh vệ, cục lao cải má»›i đưa ra quy định: trong thá»i kỳ cách mạng phi thưá»ng nà y, tù nhân lao động chỉ được phép hát “Phà m là quân phản động, anh không đánh, nó không đổ nhà oâ€. Nhưng tá»›i năm 1967, cục công an, viện kiểm sát, toà án Ä‘á»u bị Ä‘áºp nát, những cÆ¡ quan nhất loạt thi hà nh chế độ quân quản, đại biểu quân đội “cao quý†thì “thông minh†hÆ¡n cán bá»™ lao cải xuất thân nông dân “đê tiện†- chân lý là kẻ cao quý thì thông minh, kẻ đê tiện thì ngu xuẩn ngữ lục đã phán truyá»n thế - đã cảm nháºn bằng trá»±c giác rằng các “bà i ca ngữ lục†đá»u sẵn có tÃnh chất phương pháp luáºn, giai cấp nà o, phe phái nà o cÅ©ng lợi dụng được, cÅ©ng Ä‘á»u được soi sáng để lÄ©nh há»™i má»i vấn Ä‘á». Và dụ cái anh gá»i là “loà i phản động†thì bá»n há» lại bảo là cái khác kia, anh là m sao được nà o? - Äối vá»›i loại ngưá»i lòng dạ khôn lưá»ng ấy anh là m sao biết được trong lòng hỠ“loà i phản động†là chỉ ai? Thế là láºp tức ra lệnh tù lao cải dứt khoát không được phép hát “bà i ca ngữ lục†nữa. Nhưng ngoà i “bà i ca ngữ lục†ra, lúc đó chẳng còn bà i nà o đáng được hát cả, thế là , trong má»™t buổi liên hoan tết cá»§a đội lao cải bà i “Ninh Hạ đáo tình†do tù nhân tá»± biên tá»± diá»…n, đã biến thà nh khúc ca phổ biến cá»§a đội lao cải.
….
Cải tạo, cải tạo, cải cái tạo nà y à !
Buổi tối trở vá», má»™t gáo đầy a!
Hây hây! A hơ hây hây! A hơ hây!
Ở tổ trông coi ruá»™ng đồng chúng tôi, “má»™t gáo đầy†do chúng tôi cá» tù nhân trá»±c nháºt vá» gánh ra. Chúng tôi có đôi thùng thiếc lá»›n, dù là cÆ¡m gì Ä‘i nữa, thì má»—i bữa tù trá»±c nháºt cÅ©ng gánh vá» hai thùng đầy ắp. Nguyên tắc ở ngoà i là m nhiá»u hưởng nhiá»u bị phê phán tÆ¡i bá»i không còn gì, nhưng trong đội lao cải trước sau vẫn thi hà nh không đổi. Khi ấy dưa chuá»™t đã chÃn, cà chua bắt đầu nhuốm hồng. Äi qua vưá»n rau ngưá»i trá»±c nháºt gánh cÆ¡m thế nà o cÅ©ng lôi vá» khối rau quả tươi ngon vừa trẩy xong. Ngưá»i trông coi vưá»n rau cÅ©ng là tù tá»± do, mà tất cả tù tá»± do Ä‘á»u thuá»™c má»™t tầng lá»›p vá»›i nhau nên thương yêu nhau, no đói có nhau. Chúng tôi được ăn cà chua và dưa chuá»™t sá»›m hÆ¡n cả những “ông cai†và cán bá»™ lao cải cùng vợ con cá»§a há». TÃnh tương đối cá»§a tá»± do ở đây được thể hiện triệt để: bất cứ ở đâu, há»… anh tá»± do hÆ¡n ngưá»i khác má»™t chút thôi, anh sẽ kiếm được nhiá»u lợi lá»™c hÆ¡n; mà lợi lá»™c nhiá»u hay Ãt hoà n toà n tá»· lệ nghịch vá»›i mức độ mất tá»± do ở lúc đó; ở nÆ¡i mất tá»± do nhất mà anh được buông lá»ng má»™t tý thôi, lợi lá»™c kiếm được sẽ nhiá»u nhất.
Hai gáo đầy - chứ không phải má»™t gáo đầy – ăn xong rồi lại nhai thêm má»™t đống cà chua, dưa chuá»™t nữa và o, tất cả bá»n chúng tôi Ä‘á»u tức bụng không Ä‘i lại được nữa. Chúng tôi nằm ká»nh trên sưá»n dốc bá» mương, gối đầu lên cánh tay. Äại đội hết giá» là m việc vá» cả rồi, bốn bá» trở nên vắng lặng khác thưá»ng. Äám quạ vá» Ä‘áºu trên cây liá»…u già ỉa xuống, phân quạ luồn qua cà nh lá rÆ¡i bồm bá»™p trên bá» mương phá»§ đầy đất và ng. Mặt trá»i khuất sau đỉnh núi, cánh đồng đã dẫn đầy nước phút chốc mát dịu hẳn Ä‘i. Ếch nhái đã kêu mấy tiếng giáo đầu rá»i rạc. Tiếng kêu kéo dà i uể oải, tưởng chừng chúng Ä‘ang ngáp dà i ngái ngá»§. Lát sau chúng Ä‘ua nhau gà o to tháºt lá»±c, cả cánh đồng đột nhiên rá»™n rạo tiếng “ì á»™p! ì á»™p!†vừa rá»™n rà ng vừa giáºn dữ. Chúng như muốn già nh lại thế gian từ trong tay con ngưá»i, hÆ¡n nữa xem ra chúng có vẻ trà n trá» niá»m tin tất thắng. Lúc ấy, gió chiá»u cÅ©ng hiu hiu từ cánh đồng lúa mênh mông bát ngát thổi vá», kéo theo vô số những đốm sáng nhẩy nhót lấp lánh. Tôi nhắm mắt lại đắm mình và o cõi Ä‘iá»m tÄ©nh vô tri. Äiá»m tÄ©nh vô tri là trạng thái tinh thần tối ưu trong cảnh Ä‘á»i, cÅ©ng được rèn luyện rất tá»± nhiên trong cảnh chỠđợi dằng dặc. Bước ngoặc lịch sá» chưa xẩy ra, con ngưá»i tháºt sá»± bất lá»±c, hà nh động mà phạm tá»™i, thì chi bằng ngấm ngầm mà suy nghÄ©.
Nhưng tôi suy nghÄ© những gì? Tôi chẳng suy nghÄ© gì hết. Thế giá»›i bên ngoà i đã hoà n toà n trệch khá»i quy luáºt Mác đã tìm ra, sách vở đã bị quẳng Ä‘i, nghe đâu có thế má»›i tháºt sá»± tuân theo lá»i Mác “vÅ© khà phê phán không bằng sá»± phê phán bằng vÅ© khÃâ€. Bởi váºy, nó đã khiến đội trưởng Vương hoảng hồn, mắt trợn trừng, miệng á»› ra, còn tôi cứ tưởng mình sáng suốt tà i giá»i hÆ¡n đội trưởng Vương, cÅ©ng thấy bà ng hoà ng sá»ng sốt. Vẻ trầm mặc cá»§a đội trưởng Vương đã gây ra cho tôi cảm giác mông lung trống rá»—ng mặc dầu tôi đã gá»i gắm và o đây bao nhiêu hy vá»ng hão huyá»n viển vông mà hoà n toà n cần thiết, nhưng thá»±c sá»± thì tôi suy nghÄ© vá» xã há»™i má»™t cách vu vÆ¡ vô căn cứ mà thôi. Spi-nô-za đã nói “Dốt nát đâu có phải là luáºn cứâ€.
Mặc mẹ nó suy nghÄ© là m gì! Cứ là m má»™t tù nhân lao cải đơn giản thế thôi. Äá»™i trưá»ng Vương đối xá» vá»›i tôi khác vá»›i các tù nhân lao cải khác, nói ra tháºt xấu hồ, ngay từ xương tá»§y tôi đã là má»™t tù nhân lao cải thá»±c thụ rồi còn gì, vì trong những nghá» tôi đã là m ở Ä‘á»i nà y, thì tÃnh ra nghá» tù nhân lao cải tôi là m lâu nhất.
Nằm dưới chân bỠmương đã chán, đám tù nhân bắt đầu duỗi chân vươn tay cho thoải mái.
- Mẹ kiếp! Äêm tối thế nà y có hồn ma đà n bà hiện lên thì hay nhỉ.
- Ma đà n bà hiện lên nhưng đừng tóc tai rũ rượi, mà giá được môi son má phấn thì hay.
- Eo ôi! Ma thắt cổ có cái lưỡi thè lè dà i thưá»n thượt đỠlòm lòm, liếm và o mặt má»™t cái, đủ hết hồn bá» mẹ rồi.
- Má»™t hồn ma con gái thì không đủ chia, tốt nhất là má»™t lÅ©, mưá»i ba cô, chúng mình chia má»—i thằng ôm má»™t cô.
- Tổ trưởng cá»§a chúng mình không cần đâu, cáºu ta là trà thức mà !
- Trà thức thì sao nà o? Trà thức thì không có con b…. à ?
Tôi vẫn nhắm mắt, nhưng bất giác không nhịn được, cÅ©ng phì cưá»i thà nh tiếng vá»›i há». Tôi cảm giác được lúc đó ánh mắt cá»§a há» Ä‘ang dồn cả và o tôi. Tôi được há» kÃnh trá»ng, tách tôi ra khá»i bá»n, nhưng từ ná»™i tâm tôi lại hướng hẳn vá» há». Từ năm 1958, sau khi “công xã hoáâ€, ngoà i pháp luáºt ra còn thêm và o đủ các loại chế độ quy định, chúng lấp kÃn má»i kẽ hở cá»§a Ä‘á»i sống nông thôn má»™t cách khắc nghiệt chưa từng có. Ngưá»i nông dân chẳng khác gì sá»§ng thần thân tÃn cá»§a vua Sy-ra-cu trong truyá»n thuyết cổ Hy Lạp, trên đầu lÆ¡ lá»ng má»™t lưỡi gươm Äê-mô-crÃt, không biết lúc nà o sẽ bất thần lao xuống chặt đầu… Mưá»i hai tổ viên trông coi đồng ruá»™ng do tôi chỉ huy, Ä‘á»u là những trai cà y lá»±c lưỡng theo việc đồng áng. Nghe há» bình tÄ©nh kể vá» tá»™i trạng cá»§a mình, thì có cảm giác khác nà o má»™t là n gió nhẹ hiu hiu thổi lướt giữa rừng cây.
- Khổ quá, không ăn trộm thì là m thế nà o. Bụng đói mà …
Má»™t anh chà ng mÅ©i tẹt ăn cắp phân hoá há»c cùa đội Ä‘em bán, bị xá» năm năm tù, giá» kể lại anh ta còn lấy là m may lắm.
- Äáng Ä‘á»i! Tá»› lấy tiá»n chữa bệnh cho mẹ già tá»›, xá» tá»› ngồi tù năm năm, không bắt tá»› phải Ä‘á»n tiá»n nữa.
- Hì hì! Tá»› cÅ©ng may - Má»™t cáºu khác kể - Tá»› cho bò cá»§a đội sản xuất ăn thế nà o mà chướng bụng lên chết! Tòa há»i tá»›, anh thÃch Ä‘i lao động cải tạo hay Ä‘á»n tiá»n? Tá»› đắn Ä‘o suy nghÄ©: Ä‘i cải tạo còn được cÆ¡m ăn, thế là tá»› đến đây. Äến đây, thấy không đến ná»—i nà o! Phải cái không có đà n bà . Thôi chịu đựng má»™t tý váºy….
Có khi há» cÅ©ng há»i tôi:
-Tổ trưởng Chương ơi, anh là m sao mà phải và o đây?
-Tớ ấy à ? Tớ chẳng vì sao cả.
Há» toét miệng cưá»i thông cảm “chẳng vì sao cả†cÅ©ng phải và o đội lao cải hầu như đã trở thà nh má»™t việc quen thuá»™c bình thưá»ng quá rồi, giống như ăn no thì ợ, nhiá»…m lạnh thì ốm, thế thôi, chẳng ai hÆ¡i đâu tìm hiểu ngá»n ngà nh: do đâu “chẳng vì sao cả†lại tống ngưá»i ta và o đội lao cải? Thái độ chẳng há» oán thán, mặc cho Ä‘á»i mình số pháºn mình như chiếc lá rụng lênh đênh trên dòng nước, trôi dạt đến đâu thì đến cá»§a hỠđã thể hiện thái độ ngoan ngoãn, nhẫn nhục, vui vá»›i mệnh trá»i ngấm sâu trong linh hồn dân tá»™c chúng ta. Sống cùng vá»›i há», có lúc tôi đâm ra nghi ngá» bản thân mình: việc gì phải suy nghÄ©? Äứng trước định mệnh, suy nghÄ© liệu có Ãch gì không?
Ôi, định mệnh!
Tôi biết vì sao há» lại nghÄ© đến hồn ma đà n bà , nghÄ© đến con ma thắt cổ. Căn nhà đất cách xa đại đội lao động cải tạo chúng tôi Ä‘ang ở - nói theo trong sách giáo khoa chiến thuáºt cá»§a Nháºt Bản - thì là “ngôi nhà độc láºpâ€, từ những năm đầu cá»§a tháºp niên 50 xây dá»±ng nông trưá»ng lao cải đến nay, vẫn đứng trÆ¡ trá»i trên cánh đồng mênh mông, bằng phẳng, trải bao năm tháng dãi gió dầm mưa. Ngưá»i ta kể rằng và o khoảng giữa những năm 50, cái là ng nhá» bên kia mương nước, có má»™t cô gái trẻ đẹp, chống lại việc gả bán ép buá»™c cá»§a cha mẹ, giữa ban ngà y đã băng qua mương và o căn nhà nà y thắt cổ tá»± tá». Ở đây thắt cổ tá»± tá» rất tiện, căn nhà trống hoang, trÆ¡ rui trÆ¡ xà , xà rui nà o cÅ©ng buá»™c được dây cả. HÆ¡n nữa và o lúc công việc đồng án đã vãn, ai còn đến căn nhà độc láºp, hoang vắng bá» không cá»§a nông trưá»ng lao cải “nghiêm cấm ngưá»i và o†để mà ngăn cản cô ta tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình kia chứ? Äám tù nhân lao cải trên mưá»i năm tù ngồi, kể lại chuyện nà y đến nay vẫn rất say sưa hấp dẫn.
- Ôi, xinh lắm nhá! Cô ta Ä‘i giầy Ä‘á», hai bÃm tóc to, bóng mượt! Da mặt trắng nõn, lông mà y dà i. Khi bá»n mình đỡ cô ta xuống, ngưá»i hãy còn má»m….
Có ngưá»i bảo, cô ta đái ướt sÅ©ng cả quần, lưỡi cô thè ra dà i Æ¡i là dà i, nghe nói ngưá»i nà o thắt cổ chết Ä‘á»u như thế cả. Nhưng phần lá»›n tù nhân lao cải Ä‘á»u cho rằng nói váºy là bêu xấu cô ta, há» ra sức vẽ cô thà nh má»™t nà ng tiên. Những tù nhân đến sau như tôi không được nhìn táºn mắt, tất nhiên chẳng sùng bái gì cô cả, chỉ muốn cô trở lại nguyên hình má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt. “Chịu đựng má»™t chút váºyâ€, những lúc bị giầy vò hà nh hạ, bất giác lại lấy cô ra là m chá»— dá»±a an á»§i vá» tinh thần.
Ôi, cô gái dũng cảm, trong trắng, không rõ tên tuổi, hãy thông cảm và tha thứ cho chúng tôi nhé.
Có hôm, buổi tối nông trưá»ng bá»™ có chiếu phim, đội trưởng Vương thông tri cho chúng tôi Ä‘i xem – xem phim là “há»c táºp†mà - để lại má»™t ngưá»i quản nước ruá»™ng ban đêm là được. Lần nà o tôi cÅ©ng để cho mưá»i hai tổ viên Ä‘i hết, má»™t mình tôi ở lại “ngôi nhà độc láºpâ€. Là m lãnh đạo dẫu chỉ là thá»§ trưởng cá»§a tù nhân, cÅ©ng cứ phải công bằng đúng má»±c, tá»± mình phải hy sinh, có thế má»›i được sá»± tôn trá»ng và phục tùng cá»§a kẻ bị lãnh đạo. Ếch nhái ì á»™p, nước mương róc rách, gió lướt trên lúa non như than như khóc, giống như má»™t dà n hợp xướng lúc bổng lúc trầm. Ngoà i cá»a sổ trá»i tối Ä‘en như má»±c, trên tấm kÃnh cá»a sổ loang lổ vết bùn bẩn thỉu. Ngá»n đèn dầu bằng hạt Ä‘áºu thức cùng tôi Ä‘á»c sách. Khi tôi chỉ thấy bóng mình in má» má» lên bức tưá»ng đất nham nhở bùn, tôi liá»n nghÄ© ngay số 13. Mưá»i ba! Con số nà y không tốt là nh tý nà o. Con số nà y sẽ gá»i cô ấy hiện ra đây mất.
Quả nhiên cô Ä‘u ngưá»i từ xà nhà xuống. Thoạt tiên là má»™t đám hÆ¡i sương sặc sỡ chưa thà nh hình thể, Ä‘á»ng lại trên mặt đất, rồi nhanh chóng ngưng tụ lại thà nh má»™t cô gái xinh đẹp sống động hẳn hoi, hệt như lá»i bác tù già đã nói, hai bÃm tóc Ä‘uôi sam bóng mượt, lông mà y dà i cong vút, đôi mắt lúng liếng, da dẻ, dẫu dưới ánh đèn dầu tù mù, cÅ©ng cứ phô ra mà u trắng hồng mÆ¡n mởn. Cô mặc cả áo bông đỠmùa đông, và đúng là cô Ä‘i giầy Ä‘á». Căn nhà đất tồi tà n sÆ¡ sà i có cô đến bá»—ng rá»™n rà ng ấm áp hẳn lên.
Cô vuốt áo nhe nhẹ, e thẹn bước lại gần tôi, cất tiếng thở than não nuá»™t, sưởi ấm lòng ngưá»i:
- Chao ơi, khổ quá!
- Äến đây em – Tôi đưa tay ra đón cô Em khổ, anh cÅ©ng khổ, đôi ta hãy ở cùng nhau.
- Em nói anh chứ - Cô đặt tay lên vai tôi, thân hình yểu Ä‘iệu mà ấm nóng áp sát ngưá»i tôi, mắt nhìn và o cuốn sách Ä‘ang mở rá»™ng trước mặt tôi. - Anh khổ, chứ em không khổ nữa đâu. Ngưá»i ta chết Ä‘i, thì chẳng còn Ä‘au khổ gì hết.Tối nà o em cÅ©ng thấy anh chá» má»i ngưá»i ngá»§ cả, má»›i bò dáºy Ä‘á»c sách. Hà tất phải thế nhỉ? Chá»› có há»§y hoại sức khá»e như váºy anh Æ¡i!
Giá»ng cô tháºt u buồn ai oán. Tôi ôm lấy eo lưng thon thả đáng yêu cá»§a cô. Cô tá»± cho mình là không khổ mà lại quan tâm đến tôi, Ä‘iá»u ấy khiến tôi cảm động. Tôi cay đắng bảo:
- Em cũng khổ quá đấy. Vì đâu còn trẻ măng đã phải đi tìm cái chết? Sống dù sao cũng còn hơn chết! Giá em còn sống thì hay biết mấy?
- Sống không nổi nữa - Thân hình cô Ä‘u đưa nhè nhẹ, khiến tôi có cảm giác như chìm và o ảo má»™ng - Ngưá»i ta ép gả em cho ngưá»i em không muốn lấy, anh bảo còn sống sao được nữa? - Giá»ng cô lại thẽ thá»t - Lúc ấy giá có anh ở đây có phải hay không. Äúng cái ngà y phải Ä‘i lấy chồng, em đã chạy đến đây treo cổ tá»± tá». Hôm ấy giá có anh, em chẳng thắt cổ đâu.
Tôi kéo cô và o lòng mình, để cô ngồi lên đùi, vuốt ve đôi bÃm tóc mượt mà :
- Tất cả Ä‘á»u do xã há»™i cả thôi. Chúng ta vẫn chưa tháºt sá»± đạt tá»›i nam nữ bình đẳng, chưa tháºt sá»± có tá»± do hôn nhân. Anh Ä‘á»c sách, suy nghÄ© tìm tòi xem thế nà o để xây dá»±ng má»™t xã há»™i tháºt sá»± bình đẳng giữa ngưá»i và ngưá»i.
Cô hầu như không tin lá»i thuyết giáo cá»§a tôi, quay ngoắt lại bảo:
- Äến Ä‘á»i kiếp nà o má»›i được thế hả anh. Äến mÆ¡ tưởng cÅ©ng chẳng dám nữa là ! Ông bà thư khu á»§y chá»— chúng em cÅ©ng nói váºy, loa đà i cÅ©ng ra rả gà o lên luáºn Ä‘iệu ấy, nhưng có được tà gì đâu anh! Thế nhưng chết Ä‘i là hÆ¡n anh ạ! Nếu anh coi em là ngưá»i sống thì em sẽ sống lại ngay - Cô lại ngẩng mặt lên âu yếm bảo - Ngưá»i tình lý tưởng cá»§a em! Anh đừng há»c thói ba hoa khoác lác cá»§a loa đà i nữa. Em hát cho anh nghe nhé. Lâu lắm rồi em không hát. Lâu nay vẫn giữ kÃn trong lòng để hát cho ngưá»i em yêu.
Äoạn cô cất tiếng hát khe khẽ. Tiếng hát vẫn u buồn ai oán, nhưng trong trẻo du dương, trước mặt tôi hiện ra bãi bồ công anh và ng rá»±c trong tiết xuân, chẳng ai trông nom, mặc cho ngưá»i Ä‘á»i giầy xéo:
Pha lê trong suốt trước song.
Hà m răng ai trắng cứ trông anh cưá»i.
Cá»a hai cánh mở há» má»™t phÃa.
Cất tiếng cưá»i anh hãy và o đây.
Say sưa cuối mắt đầu mà y.
Là n mi chấp chới nói thay nỗi lòng…
Từng đôi chim hướng trá»i nam.
Pháºn hèn em quyết ăn nằm cùng anh.
…….
Nhưng đám bạn tù lao cải đã vá»!
Từ xa, đã nghe tiếng cưá»i đùa ồn à o vui vẻ.
Cô gái phút chốc lại biến thà nh đám hÆ¡i sương sặc sỡ. Tiếng ca, thể xác, hÆ¡i ấm thảy Ä‘á»u tan biến hết. Các tổ viên cá»§a tôi, và o đến nhà , đã bá» từng vốc dưa chuá»™t và cà chua ra trước mặt tôi.
- Kẻ cắp đâu chịu vá» không! - Há» Ä‘ua nhau nói - ăn Ä‘i ăn Ä‘i. Giống dưa nà y vá» sù sì nhưng giòn lắm đấy! - Cáºu mÅ©i tẹt đưa bà n tay còn bẩn hÆ¡n cả dưa, xoa liá»n mấy cái lên quả dưa, coi như đã chùi sạch đưa cho tôi. Anh đã coi há» là kẻ trá»™m cắp, thì há» cÅ©ng nháºn mình là kẻ trá»™m cắp. HÆ¡n nữa khi ngưá»i nông dân nà o cÅ©ng Ä‘i ăn trá»™m, không ăn trá»™m má»›i là không bình thưá»ng, thì dÄ© nhiên trá»™m cắp cÅ©ng chẳng có gì đáng hổ thẹn nữa.
Rồi hỠlôi chăn đệm ra, lịch kịch rải đệm ra, dũ chăn, mùi hôi khét lẹt bỗng chốc lan toả khắp nhà . Chui và o chăn đệm rồi, hỠvẫn còn tán nhảm hồi lâu:
- Nà y, cái con Ngô Quỳnh Hoa cầm chắc là tằng tịu vá»›i Hồng Thưá»ng Thanh rồi! Bá»™ đội ở cùng đơn vị vá»›i nhau, suốt ngà y ra và o đụng chạm mà không ăn nằm vá»›i nhau, tá»› đếch tin.
- Ngưá»i miá»n nam chúa khá»e cái khoản ấy lắm. Chả là khà háºu nóng ná»±c…
- Tá»› nghe nói, ngưá»i miá»n nam ra nhà xà không phân biệt nam nữ đâu nhé.
- Ở bên nước Nháºt, trai gái tắm chung má»™t nhà tắm nhá!
- Cứ gì phải nước Nháºt! Năm ná» tá»› lá»› xá»› mò ra Thượng Hải, cÅ©ng và o lúc nóng bức, chÃnh mắt tá»› trông thấy, má»™t lÅ© cả trai lẫn gái, đùa giỡn vùng vẫy trong má»™t hồ nước lá»›n đấy!
- Không mặc quần áo à ?
- Mặc quần áo đếch gì! Mặc quần áo thì là m sao đùa giỡn vùng vẫy trong hồ nước được? Mẹ kiếp tất cả trần như nhộng.
- Cháºc, cháºc….
Còn tôi, tôi ôm cô gái cá»§a mình mà ngá»§. Tôi chừa ra má»™t khoảng trống trong chăn, dà nh cho tấm thân má»m mại nhưng hư ảo cá»§a cô.
Má»™t hôm, không biết đội lao cải lôi ở đâu vá» bá»™ phim “Lênin tháng mưá»iâ€. Anh em xem xong rất thÃch thú cảnh Va-xi-li ôm hôn từ biệt vợ.
- Ôi! Tuyệt quá! Trong phim ảnh cũng có cắn vợ.
- Hừ! Ôm lấy mặt rồi cứ thế gặm.
- Cáºu đã gặm vợ lần nà o chưa! Hì hì gặm lần nà o chưa?
- Nói đi, nói đi! Thà nh khẩn thì được khoan hồng, ngoan cố thì bị nghiêm trị
Thuáºt ngữ tra tấn tù nhân nhá»› rất kỹ, thưá»ng luôn miệng nói hằng ngà y.
- Gặm cái đếch gì, mặt bẩn bỠmẹ! Tớ ghếch phốc một cái lên ngựa, là phóng một mạch đến Hà Tây…
Hôn “thì bẩn bá» mẹ†còn chung đụng các bá»™ pháºn khác thì không “bẩnâ€! Tình yêu tháºt ra là má»™t biểu hiện cá»§a văn hoá. Ở nÆ¡i thiếu văn hoá, ở những con ngưá»i thiếu văn hoá, hoà n toà n không có thứ tình yêu thanh cao tao nhã, không có nghi lá»… phiá»n phức tao nhã thanh cao, chỉ có thứ tình dục nguyên thá»§y nhất và cÅ©ng là cÆ¡ bản nhất.
Và o đến nhà là tắt đèn ngay.
Ôm lấy cục cưng thân thiết nà y.
A - ới – a, là – i - ới – i!
Ngá»n đèn hạt Ä‘áºu đã tắt, trong căn nhà cô gái thắt cổ tối Ä‘en như má»±c, má»i ngưá»i đã ngá»§ cả. Kẻ thì ngáy, ngưá»i thì nghiến răng, có anh lại rên rỉ: anh tù để chết bò kia lại nghêu ngao hát mấy câu, cuối cùng chép miệng mấy cái,rồi cÅ©ng chìm và o giấc ngá»§ say sưa.Trong căn nhà đất nà y, má»i ngưá»i Ä‘á»u mÆ¡ thấy đà n bà , như ánh lá»a tÄ©nh Ä‘iện, láºp loè sáng bừng lên trong mÆ¡ tưởng cá»§a cánh đà n ông nà y.
Ôi ma chướng! Quả là ma chướng!
Tôi không thể bảo đây là dâm đãng thấp hèn. Con ngưá»i tôi, cÆ¡ thể cưá»ng tráng má»›i ngoà i ba mươi tuổi cá»§a tôi cÅ©ng xốn xang rạo rá»±c thứ ma chướng ấy. Kinh Pháºt “Äại trà độ luáºn†có viết:
- Há»i: Vì sao gá»i là ma quá»·?
- Äáp: Nó cướp Ä‘i trà tuệ tÃnh mệnh, nó phá hoại cái gốc cá»§a đạo pháp, công đức, thiện lương.
NghÄ©a là , đà n bà có thể há»§y hoại sạch sà nh sanh hết má»i thứ trà tuệ, đạo đức, giáo dưỡng, lương thiện Trá»i đã phú cho ngưá»i ta. Nhưng thôi cút mẹ mà y Ä‘i cho rồi! Äã từ lâu coi tao là “kẻ thù giai cấp†lao cải má»™t lần, rồi lại lao cải hai lần, “chống phái hữu†đã qua hà ng chục năm rồi mà còn Ä‘em thÆ¡ cá»§a tao ra “bêu giá»…u cảnh cáoâ€, túm chặt lấy tao không chịu buông tha; nhà Pháºt lại còn rêu rao “lục đạo luân hồi, sống chết nối nhauâ€, tao đây thá» há»i còn đầu thai kiếp nà o nữa đâu? Những thứ trà tuệ, đạo đức, giáo dưỡng ấy còn có Ãch gì?
Tù nhân lao cải chúng tôi khi ngá»§ Ä‘á»u trần như nhá»™ng, má»™t là để tiết kiệm quần áo ( ngoà i bá»™ đồ Ä‘en thui ra, quần áo lót tù nhân phải bá» tiá»n ra mua, hoặc nhá» ngưá»i nhà gá»i cho ) hai là để khá»i sinh ráºn. Nằm trong chăn, lấy bà n tay thô ráp vuốt ve bá»™ ngá»±c chắc nịch khoẻ mạnh cá»§a mình tôi cảm thấy bứt rứt không yên, dưá»ng như vuốt ve má»™t con dã thú sẵn sà ng gầm rống lên. Tình yêu từ lâu đã tắt lịm trong trái tim tôi; tình yêu cá»§a tôi, ngưá»i yêu cá»§a tôi đã biến Ä‘i táºn đẩu táºn đâu mất tăm mất tÃch. ChÃnh vì yêu nà ng, tôi đã không để nà ng chịu chung số pháºn hiểm nguy, tôi lìa bá» nà ng là để trả lại tá»± do cho nà ng; chÃnh vì yêu nà ng, tôi đã không nghÄ© nhiá»u đến nà ng. NghÄ© đến nà ng lại hoá ra giả dối, chẳng khác gì trút món nợ tình cảm lên thân nà ng. HÆ¡n nữa nếu tâm hồn được thương nhá»›, được tình yêu xoa dịu, thì không thể có sức cứng rắn cá»§a đấng trượng phu để chống chá»i vá»›i hiện thá»±c phÅ© phà ng. Tôi đã thấy quá nhiá»u: bao ngưá»i đã gục đổ trước hiện thá»±c phÅ© phà ng, phần lá»›n là ngưá»i Ä‘a sầu Ä‘a cảm, quyến luyến gia đình, vợ bìu con dÃu.
Tình yêu thanh khiết như Ä‘oá hoa bách hợp trằng ngần, mối tình đầu e ấp run rẩy, khuôn mặt nhá» nhắn á»ng hồng lung linh ráng chiá»u, là n hương u uẩn lả lướt, bồng bá»nh huyá»n ảo, mÆ¡ má»™ng lãng mạn kiểu Pháp, tình yêu lý tưởng kiểu Pla-Tông..v..v.. tất cả Ä‘á»u bị xoá bá» sạch trÆ¡n bởi áo Ä‘en, bởi xếp hà ng, bởi báo cáo và điểm danh, bởi khổ chiến và nhảy vá»t…Chỉ còn trÆ¡ lại đòi há»i sinh lý và thú tÃnh. Äáng sợ là chung quanh không thiếu những cô gái đáng yêu, nhưng quả tháºt trong trái tim mình đã chẳng còn mảy may rung động cá»§a tình yêu. Thế là tình yêu khác giá»›i chỉ dồn và o xác thịt; tình yêu quay vá» vá»›i bản năng. Tình cảm và da thịt Ä‘á»u trở nên thô ráp sần sùi. Mắt chẳng còn ánh lên vẻ dịu hiá»n, mà hoá thà nh u tối như mắt loà i cú vá». Tôi sá» thấy được trong lồng ngá»±c tôi, trong khoang bụng tôi có má»™t con váºt hung hăng dữ dằn Ä‘ang cấu xé tôi. Tôi nghe thấy hÆ¡i thở gừ gừ thâm hiểm cá»§a nó, cảm thấy má»™t mạch ngầm sục sôi như lá»a đốt, lồng lá»™n Ä‘iên cuồng rần ráºt khắp cÆ¡ thể tôi. Äấy không phải là tôi, hoặc giả là má»™t cái tôi khác nhưng rất có thể nó sẽ lao vút ra cà o xé tôi thà nh trăm mảnh, rồi liếm láp cặp môi đẫm máu cá»§a nó, vồ chụp ngay kẻ khác giá»›i đầu tiên mà nó bắt gặp.
Tôi ngá»§ thiếp Ä‘i. Tôi mÆ¡ thấy đà n bà . Nhưng ngay trong tiá»m thức tôi, đà n bà cÅ©ng mÆ¡ hồ mỠảo, chẳng cụ thể gì. Năm nay tôi đã 31 tuổi, từ tuổi dáºy thì cho tá»›i nay, tôi chưa bao giá» cá» xát thá»±c sá»± vá»›i da thịt đà n bà . Tôi thèm được như những ngưá»i nông dân Ä‘ang ngá»§ cùng tôi trong căn nhà đất nà y, vùng nà y có táºp quán tảo hôn. Trong giấc mÆ¡ há» còn nhá»› lại cả quá trình chung đụng vá»›i ngưá»i khác giá»›i. Trong những giấc mÆ¡ nÆ¡i tù ngục nà y, há» dÅ© bỠđược gông xiá»ng, tá»›i được cõi cá»±c lạc. Còn vá»›i tôi cả đà n bà trong mÆ¡ vẫn vô cùng trừu tượng: má»™t thứ má»m má»m không rõ hình hà i ngá» nguáºy như giun, má»™t mảng mà u sặc sỡ cá»§a Pi-Cát-Xô thá»i cuối Ä‘á»i, má»™t đám mây trắng hoặc khói nhạt lững lá» bất định. Nhưng tôi ráng sức tá»± nhá»§ mình : đấy chÃnh là đà n bà !
Có lúc đà n bà lại tan hoà và o những thứ đã khiến tôi vui thÃch say mê: đà n bà là điếu thuốc thÆ¡m yểu Ä‘iệu, vá»›i đưá»ng cong tuyệt mỹ, là chiếc bánh mà n thầu trắng xốp, chua dôn dốt vừa ngon, là cuốn sách mở kêu sá»™t soạt, giấy trắng tá»±a mà u da, là chiếc cuốc dùng rất vừa tay có cái cán gá»— cầm và o như nắm lấy cổ tay ai… Tôi đã cùng tất cả ngần ấy thứ rÆ¡i xuống vá»±c thẳm, hưởng thụ niá»m khoái cảm sinh lý trong cõi tối tăm vô bá» bến.
Tà i sản của ngudoc
18-10-2008, 11:13 AM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương Ba
Công việc chăm sóc đồng lúa vất vả nhất trong bốn mươi ngà y, từ gieo giống, tưới nước cho tá»›i lúc cây lúa vươn thẳng lên mặt ruá»™ng. Bốn mươi ngà y ấy gá»i là “thá»i kỳ bảo dưỡng mạâ€. Hết thá»i kỳ nà y thì cả mưá»i ba ngưá»i Ä‘á»u thư thả hÆ¡n. Mạ non trên hÆ¡n hai trăm mẫu ruá»™ng cá»§a chúng tôi đã lên Ä‘á»u tăm tắp; hÆ¡n ba nghìn mẫu ruá»™ng xanh biếc má»™t mà u. Nhưng đội lao cải không rút ngưá»i cá»§a chúng tôi Ä‘i. Äá»™i trưởng Vương vốn thà nh thạo nghá» nông. Ông biết cái nhà n rá»—i cá»§a ngưá»i chăm sóc động ruá»™ng lúc nà y, chÃnh là để bù đắp lại ná»—i vất vả ngà y đêm trong bốn mươi ngà y trước đó. Huống hồ, dạo nà y bên ngoà i lại Ä‘ang liên tiếp tống ngưá»i và o đội lao cải, đến ná»—i đội tiếp đón không xuể. “Äại cách mạng văn hoá†đã sáng tạo má»™t năng suất phạm tá»™i phá ká»· lục thế giá»›i, cục lao cải ngà y ngà y còn Ä‘ang Ä‘au đầu vá»›i vấn đỠăn ở cho hà ng loạt tá»™i phạm má»›i đưa và o, nên chẳng cần rút vá»™i ngưá»i cá»§a tổ chúng tôi vá» trại là m gì.
Anh chà ng mÅ©i tẹt vá» trại gánh cÆ¡m kể là , anh ta gặp ở vưá»n rau má»™t tù nhân vừa má»›i giải và o trại, ngưá»i ấy bảo anh; công bố xét xá» cá»§a toà án dán kÃn hết cả đưá»ng phố.
Trá»i Æ¡i! May mà và o sá»›m, chứ không thì bây giá» cÅ©ng bị tóm và o rồi. Và o sá»›m thì lại ra sá»›m! Mưá»i ba ngưá»i chúng tôi Ä‘á»u lấy là m mừng, nghÄ© rằng tháºt phúc đức cho số pháºn chúng tôi.
Sau thá»i kỳ bảo dưỡng mạ, toà n bá»™ cao nguyên hoà ng thổ bá»—ng chốc hiện lên má»™t mà u xanh bao la. Bốn bá» Ä‘á»u xanh: xanh núi, xanh sông, xanh đồng ruá»™ng và cả bầu trá»i cÅ©ng tưởng chừng trà n trá» chất men ngà o ngạt mùi hương hoang dã say ngưá»i. Äà n bồ nông bất chấp biển gá»— “nghiêm cấm ra và oâ€, bất chấp hà ng rà o dây thép gai tua tá»§a, cứ ung dung đến giang đôi cánh mà u tro bạc bay là là trên mặt nước xanh. Chú cò lêu đêu bước cháºm rãi trên ruá»™ng nước, vẻ lặng lẽ trầm tư, trông giống hệt đội trưởng Vương,vịt giá»i là m tổ trong đám lau lác bên mương tiêu, tất báºt lo toan cho cái gia đình cá»n con cá»§a chúng. Äà n chim nước tung cánh bay chấp chá»›i trong nắng và ng rá»±c rỡ, tiếng chim rá»™n rà ng vang vá»ng khắp cánh đồng bát ngát. Mạ non lặng lẽ hút lấy nhá»±a sống trong lòng đất ,dáºp dá»n theo là n gió. Äất trá»i hoà n hảo chẳng cần đòi há»i gì thêm, còn con ngưá»i thì khát vá»ng tình yêu.
Äá»™i trưởng Vương thưá»ng xuyên đến khu ruá»™ng lúa, tay chắp sau lưng, má»™t mình quanh quẩn trên bá» ruá»™ng, kiểm tra công việc cá»§a chúng tôi. Chiếc áo mà u xanh bá»™ đội khoác há» hững trên ngưá»i, ông bước Ä‘i táºp tá»…nh ngả nghiêng trông chẳng khác gì má»™t con rối có gắn lò xo. Mạ đã lên Ä‘á»u, chúng tôi không sợ ông kiểm tra, cÅ©ng chẳng cần phải Ä‘i theo ông. Chúng tôi vẫn là m việc cá»§a chúng tôi như thưá»ng, mò cá, bắt vịt giá»i, hay ngồi dưới bóng liá»…u vá bá»™ quần áo tù chẳng bao giá» là nh lặn. Cho tá»›i má»™t hôm đã kiểm tra khắp lượt, ông đến trước mặt tôi ra lệnh:
- Bảo những thằng ** ấy, sá»a sang, đắp cho chắc những miệng tưới tiêu, bá» ruá»™ng chá»— nà o bé đắp thêm và o. Và i ngà y nữa đại đội đến là m cỠđấy.
Lúc ấy chúng tôi má»›i tất báºt đứng lên.
Sáng sá»›m ba hôm sau, chúng tôi ăn xong suất cÆ¡m trá»±c nháºt gánh vá», Ä‘ang rá»a cháºu cÆ¡m và bát đĩa, má»™t tổ viên Ä‘i đổ nước, phấn khởi chạy vá» căn nhà đất, hét toáng lên:
- Äại đội đến rồi!
Ai nấy Ä‘á»u xúc động, kể cả tôi. Ở đại đội tôi không có ngưá»i thân, cÅ©ng chẳng có bạn bè, nhưng Ä‘oà n ngưá»i mặc quần áo tù Ä‘en ngòm ấy vô cùng hấp dẫn tôi. Khi chưa ra tổ trông coi ruá»™ng, ngà y đêm tôi sống ở đấy. Chế độ luáºt lệ khắc nghiệt và máy móc đã tạo cho bầy ngưá»i những táºp quán chung, luáºt lệ sống chung, và cả những tiếng lóng chỉ có chúng tôi hiểu vá»›i nhau. Tôi cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác buông bát đũa xuống, cùng má»i ngưá»i lao ra cá»a.
Lâu lắm rồi mới được gặp lại đại đội ơi!
Sương mai chưa tan hết. Mặt trá»i má»›i má»c, ánh và ng da cam má»›i chỉ lấp ló ngá»n liá»…u và bạch dương mà n đêm còn quyến luyến mặt đất. Äứng trên gò chúng tôi nhìn vá» phÃa bắc Ä‘áºp mương nhánh, má»™t Ä‘oà n ngưá»i má» má» xam xám như những u hồn Ä‘ang di chuyển nhanh vá» phÃa chúng tôi. Há» từ từ tiến gần chá»— chúng tôi. Xám đã chuyển thà nh Ä‘en mặt mÅ©i há» cÅ©ng hiện rõ dần. Những khuôn mặt nghiêm trang hoặc lÆ¡i lả, khắc khổ hoặc phóng đãng, tươi cưá»i hoặc á»§ dá»™t, hiá»n là nh hoặc độc ác, bảnh trai hoặc xấu dáng, tất cả lướt qua rất nhanh dá»c bá» mương theo tiếng chân bước lá»™n xá»™n. Äiá»u khiến ngưá»i ta kinh sợ lạ kỳ là phép mầu nà o đã bắt gom vỠđây đủ các hạng ngưá»i khác hẳn nhau như nước vá»›i lá»a nà y, rồi Ä‘em đóng lên tất cả những khuôn mặt ấy má»™t dấu ấn “vết hằn lao cảiâ€. Vẻ mặt há» không đến ná»—i tiá»u tụy, vì và o thá»i vụ báºn rá»™n, ăn uống không đến ná»—i quá tệ. Nhưng từng ấy khuôn mặt Ä‘á»u mang vẻ lạnh lùng cá»§a thầy tu khổ hạnh và vẻ Ä‘a nghi cá»§a thầy kiện già đá»i. Nhất là đưá»ng hằn pháp lệnh hai bên cánh mÅ©i nối vá»›i nếp nhăn bên mép, tạo nên cái tướng “đằng xà văn nháºp khẩu†mà tướng số tối kỵ “vết hằn lao cải†đau khổ, không thấy có trên gương mặt những công dân bình thưá»ng, không những là biểu trưng cảnh ngá»™ hiện tại cá»§a há», mà còn quy định cả tâm lý u tối ảm đạm suốt Ä‘á»i há» sẽ không sao thoát nổi.
Anh em tổ trông coi đồng ruá»™ng đứng trang nghiêm trên gò đất không há» giá»…u cợt há», cÅ©ng không thấy tá»± hà o gì, lẳng lặng nhìn Ä‘oà n tù Ä‘i qua. Äứng ngoà i Ä‘oà n ngưá»i ấy, chúng tôi má»›i cảm thấy uất ức nặng ná», má»›i thấy được số pháºn mình tháºt thê thảm. Tại sao lại thế nhỉ?Có đúng là chúng tôi tranh nhau từ nhà ra đây để xem đại đội không! Äúng rồi, nhưng chúng tôi lại không cảm nháºn được tâm trạng cá»§a bà con trong là ng khi kéo ra xem Ä‘oà n tù lao cải. Äứng ngoà i, há» nhìn thấy má»™t thế giá»›i khác, còn chúng tôi lại nhìn thấy chÃnh bản thân mình. Äá»™i ngÅ© mà u Ä‘en ấy có má»™t chức năng là khi nó nuốt chá»ng anh, thì anh sẽ hoà tan trong đó, anh hoà n toà n không còn nữa.
Muốn nhìn rõ mặt mình phải đứng cách gương một cự ly nà o đó.
- Kìa! Hãy còn.
Trên gò đất có ngưá»i quẳng má»™t Ä‘iếu thuốc đã châm vá» phÃa bá» mương. Cảnh vệ quay nhìn chúng tôi nhưng không can thiệp. Má»™t ngưá»i tù lao cải Ä‘ang Ä‘i trên bá» mương vá»™i nhặt lấy, chúm miệng rÃt lấy rÃt để mấy hÆ¡i, rồi chẳng khác gì chuyá»n gáºy chạy tiếp sức, đưa ngay cho ngưá»i khác. Tuy chúng tôi Ä‘á»u được phát tiá»n tiêu vặt, nhưng tù trong đại đội muốn mua gì chẳng được dá»… dà ng như tù tá»± do.
Rồi anh em trong tổ chúng tôi thi nhau tung những quả cà chua, dưa chuá»™t hồi hôm qua chưa ăn hết sang phÃa bá» mương. Kẻ tung ngưá»i hứng Ä‘á»u rất vui mừng hồ hởi, chẳng khác gì những cầu thá»§ đội bóng bầu dục cá»§a nước Mỹ. Tiếng cưá»i đầy sức quyến rÅ© vang vá»ng trong sương sá»›m Ä‘ang tan dần. Có ngưá»i cứ tưởng rằng tù lao cải suốt ngà y cứ á»§ rÅ© rầu rÄ©. Không đâu! Như váºy thì là sao chịu đựng cho hết cái hạn tù dà i dằng dặc? Cứ phải kiếm ra cái gì đó mà là m cho khuây khá»a đôi chút. Hà ng ngÅ© có phần chuệch choạc. nhưng lÃnh cảnh vệ chỉ quát “nhanh lên nà o!â€, “nhanh lên nà o!â€. Vá»›i những con ngưá»i Ä‘ang cưá»i, há» cÅ©ng không nỡ thúc báng súng? Có lẽ há» cÅ©ng có chút nghi ngá», những con ngưá»i nà y tháºt sá»± có tá»™i chăng. Tháºt chẳng khác nà o những ngưá»i bạn chiến đấu trong má»™t đơn vị bá»™ đội, tôi nghÄ© thế. Nhưng kẻ thù cá»§a đội ngÅ© nà y là ai? Không biết! Chẳng ai có thể trả lá»i cho được, mặc dầu từ lâu hỠđã bị kết án là “kẻ thù giai cấpâ€.
Äoà n ngưá»i đã qua hết. Bụi đất trên bá» mương dần dần lắng xuống. Nhóm Ä‘i đầu đã tá»›i bá» ruá»™ng, đội trưởng Vương Ä‘ang giục há» cởi giầy Ä‘i bá»™ xuống. Anh em tổ tôi tung hết cà chua, dưa chuá»™t rồi, niá»m hứng khởi dưá»ng như vẫn chưa tan, trên từng gương mặt vẫn thoáng má»™t nụ cưá»i tinh nghịch. Äáng lý nên khóc thì há» lại cưá»i. Váºy đấy là chá»— má»m yếu hay là chá»— cứng rắn cá»§a tÃnh ngưá»i? Bá»—ng, má»™t ngưá»i trong tổ tôi chỉ tay lên phÃa bắc, quay đầu lại phấn khởi gà o lên:
- Hãy còn nữa kìa!
Cáºu mắc tá»™i là m chết bò nghển cổ lên nhìn, rồi nhoẻn miệng cưá»i ranh mãnh.
- Äá»™i nữ đấy!
Äúng là đội nữ!
Nhưng từ xa không tà i nà o nháºn ra được há» là nữ. Ngưá»i tù để chết bò có lẽ ngá»i thấy mùi đà n bà bằng khứu giác. Há» cÅ©ng mặc áo tù Ä‘en tóc cắt ngắn cÅ©n. Trước năm 1966, khi tôi vừa bị giải và o đội lao cải, lao động trên sân phÆ¡i thì từ xa đã phân biệt được rõ nam và nữ, vì khi ấy tù đà n bà vẫn còn đươc phép tết Ä‘uôi sam. Sau năm 1966 là n gió xóa bổn cÅ© ở bên ngoà i đột nhiên ùa và o, chỉ trong má»™t đêm, tù đà n bà bất kể già trẻ Ä‘á»u phải cắt tóc bằng hết. Má»™t ngưá»i nữ tù tá»± do ở vưá»n rau, vốn là má»™t bà đồng đội bát nhang, đã ngoà i sáu mươi tuổi, cÅ©ng bị xén nốt lá»n tóc chỉ còn và i sợi lÆ¡ thÆ¡ bạc trắng. Xá» bà bẩy năm tù giam bà không há» oán thán lại còn cảm Æ¡n chÃnh quyá»n:
- Ra tù tôi sẽ đèn nhang cúng bái cụ Mao!
Nhưng khi cắt cái búi tóc của bà thì bà kêu khóc thảm thiết, gà o đến đứt hơi khản tiếng:
- Trá»i Pháºt Æ¡i! Khốn nạn thân tôi! Khốn nạn thân tôi! Cách mạng cách đến cả túm lông cằn cá»§a tôi rồi!
Bà ta còn hát như lên đồng, chẳng ai nghe rõ lá»i hát quái đản kỳ quặc cá»§a bà ta, chỉ biết má»™t tháng sau bà lăn ra chết. ChÃnh tôi là đại tổ trưởng đã dẫn bốn ngưá»i tù đà n ông Ä‘i nháºp liệm cho bà . Hôm ấy chúng tôi theo sau đội trưởng Vương mặt mà y á»§ dá»™t và o trại tù đà n bà khiêng xác bà đồng Ä‘i trước mặt đám tù đà n bà đang sợ run như cầy sấy. Bốn anh tù đà n ông khiêng không vững, tấm ván cá»a nghiêng ngả chao đảo, tá» báo phá»§ diện pháºp phồng rồi bay xuống đất. Tôi thấy cặp mắt thất thần khô đét cá»§a bà phẫn ná»™ hướng lên trá»i. Tôi đưa hai ngón tay vuốt mắt cho bà , nà o ngá» xác bà đồng đã khô quắt như que cá»§i, mà mi mắt vẫn còn đà n hồi co dãn. Tôi vuốt xuôi xuống, thì nó lại từ từ co trở lại như ốc sên:
- Mà y là m gì thế? Tại sao bắt tao phải nhắm mắt? Tao phải mở mắt tháºt to kia.
Äứng bên ngưá»i chết, cái chết thảm khốc, và điá»u bà ẩn vÄ©nh hằng chẳng ai lý giải được, đã khiến tôi bá»›t tò mò Ä‘i, tôi không dám liếc sang đám tù đà n bà và trại giam cá»§a há», mặc dầu đây là má»™t dịp tham quan cá»±c kỳ hiếm hoi. Chỉ khi bà đồng lại mở mắt trừng trừng nhìn lên, tôi thấy đám đà n bà con gái rú lên kinh hãi và khóc lóc thảm thương, có cả tiếng va Ä‘áºp loảng xoảng, chẳng biết ai quá hãi đánh đổ cả cháºu cÆ¡m.
Chúng tôi đã đặt bà đồng già chết không nhắm được mắt và o trong “bá»™ vá» dòn†đóng bằng gá»— bạch dương. “Bá»™ vá» dòn†là tiếng lóng cá»§a tù lao cải, so vá»›i từ “quan tà i ván má»ng†cá»§a nhà văn sáng tạo ra, thì hình tượng hÆ¡n nhiá»u. Xem ra bà đồng nà y vẫn còn gặp may, chứ tù chết năm 60 thì bá»™ vá» dòn cÅ©ng chẳng có, chỉ có manh chiếu cói mà thôi. Hồi ấy, suýt nữa tôi đã được bó bằng manh chiếu như váºy.
Tù đà n bà và tù đà n ông được cách ly tuyệt đối. Äến mức tù đà n ông chúng tôi tưởng chừng quên hẳn là còn có tù đà n bà đang ở đây. Nhưng rút cục thì cùng ở má»™t nông trưá»ng, cùng má»™t loại lao động, cùng Ä‘i chung má»™t con đưá»ng, há» sống sá» sá» ngay cạnh chúng tôi. Có anh tù hình sá»± trẻ mÅ©i thÃnh như chó ***, chỉ ngá»i cÅ©ng biết, tù đà n bà hôm nay, Ä‘i là m ở đâu, Ä‘i qua con đưá»ng nà o, tháºm chà biết cả hôm nay trong đội đà n bà đã xảy ra chuyện gì. má»™t mẩu dây bá»c cao su rÆ¡i trên đưá»ng, chiếc vòng tay thay cho xuyến bạc dùng là m đồ trang sức khi há» bị tước Ä‘oạt hết má»i lạc thú trên Ä‘á»i, đây chÃnh là dấu hiệu đà n bà cá»§a đội lao cải. Mẩu dây bá»c cao su ấy đã khiến tù đà n ông tÆ¡ tưởng, thêu dệt bao nhiêu là chuyện. Giầy lao cải cỡ nhá», dấu chân bé xÃu như chân trẻ con, vết chân thon thon in má» má» trên mặt đất, rồi thì vụn mà n thầu, vụn khoai tây vứt bừa trên cá» ( tù đà n bà thưá»ng ăn Ãt hÆ¡n tù đà n ông ), Ä‘á»u như lối mòn quanh co thanh vắng trong vưá»n hoa, biến thà nh nÆ¡i để hai bên trai gái hẹn hò gặp gỡ. DÄ© nhiên chỉ là gặp gỡ trên tinh thần, chẳng khác gì giấc mÆ¡ trong đêm tối, vÄ©nh viá»…n chẳng bao giá» thà nh hiện thá»±c, trừ phi cả hai Ä‘á»u là tù tá»± do.
Äiểm danh chiá»u xong vá» trại, khi tất cả chưa ngá»§, cánh tù già ngồi sưởi bên lò lá»a kể cho tù má»›i nghe bao nhiêu chuyện trai gái phóng đãng, tù già là Hô-Me cá»§a đội lao cải, lịch sá» nông trưá»ng nhá» hỠđược lưu truyá»n lại. Theo há» kể, Ä‘i ở tù đà n bà khốn đốn hÆ¡n đà n ông. Thần kinh yếu Ä‘uối không chịu đựng được cảnh cô đơn, há» phải tìm kiếm sá»± vuốt ve, chiá»u chuá»™ng và chăm sóc. Có ngưá»i đứng sau song sắt tán tỉnh lÃnh cảnh vệ:
- Ông cai ơi, con chuột nhà ông có muốn ngoáy lỠmỡ không?
Chỉ cần có dịp tốt thôi - dịp tốt bao giá» cÅ©ng do ngưá»i tạo ra dịp tốt không phải từ trên trá»i rÆ¡i xuống, dây thép gai 5 ly cÅ©ng không cản nổi nhưng cÆ¡n hứng tình cá»§a há», có ngưá»i lăn xả và o ôm lấy tù đà n ông tá»± do.
GiỠđây hỠđã đến.
Sương mai đã tan hết. Ãnh nắng da cam đã xuống tá»›i bá» mương, dấu chân loạn xạ trên mặt đất trông chẳng khác gì những đưá»ng hoa văn chồng chéo kỳ dị. Äây tháºt sá»± là con đưá»ng lầm lá»—i đầy khổ ải. Trá»i mù sương nên không có gió, liá»…u xõa cà nh lặng lẽ; lau lách và cá» nước rìa mương đứng trÆ¡ trÆ¡ chÄ©a ngá»n lên trá»i, tá»±a hồ đám tù đà n bà nà y chẳng có gì đáng quan tâm cả. Äoà n tù đà n bà bước Ä‘i nhanh nhẹn, diá»…u qua chá»— chúng tôi như Ä‘i duyệt binh vẻ khiêu khÃch ra mặt. Äúng váºy, dáng há» Ä‘i tháºt nhanh nhẹn, có ngưá»i còn là m dáng thướt tha yểu Ä‘iệu, vì đám đà n bà ra là m đồng nà y còn rất trẻ.
Nhưng nếu không nhìn dáng há» Ä‘i, nếu há» cÅ©ng đứng im như lau lách và cá» nước, thì ai tin được há» là đà n bà ? Cuốn Phục sinh mô tả Ma-dÆ¡-lô-va bước trên đại lá»™ Vla-di-mia để Ä‘i Xi-bê-ri hình như cô ta vẫn mặc váy; tôi không nhá»› rõ mà u trắng hay mà u xám, nhưng đúng là váy, đâu còn được trùm khăn nữa. Còn tù đà n bà ở đây thì mặc quần áo tù mà u Ä‘en hoà n toà n cùng kiểu vá»›i tù đà n ông. Quần áo như bao tải rá»™ng thùng thình, đã dấu kÃn hết má»i nét đặc trưng nữ giá»›i cá»§a há». Há» biến thà nh má»™t loại động váºt nam không ra nam, nữ không ra nữ, xấu xà hÆ¡n cả đám tù đà n ông. Há» là cái gì váºy? Há» là đà n bà ư? “Äà n bà †chẳng qua chỉ là má»™t khái niệm được gán cho há» theo thói quen mà thôi. Há» không có eo, không có ngá»±c, cÅ©ng chẳng có mông; trên từng gương mặt phì phị, mà u bồ quân, dẫu không có “vết hằn lao cải†nhưng vẫn toát ra vẻ hoang dã cá»§a những con thú cái. Nhiá»u ngưá»i vừa Ä‘i vừa cắn hạt quỳ xanh, liếc nhìn chúng tôi bằng đôi mắt trắng dã như cá chết, ra vẻ kênh kiệu tá»± đắc, và dưá»ng như đây chÃnh là cách há» là m dáng gợi tình. Vá» hạt quỳ dÃnh quanh miệng, bẩn thỉu chẳng khác gi đám bá»t dãi trắng xoá trong miệng phun ra.
Tôi bỗng thấy dạ dà y đau quặn lên và ợ chua.
Tôi quay mặt Ä‘i, tôi không dám nhìn há» nữa. Há» sẽ huá»· hoại lòng ngưỡng má»™ cá»§a tôi, vùi dáºp hứng thú cá»§a tôi đối vá»›i đà n bà , tháºm chi còn dáºp tắt cả niá»m hy vá»ng cá»§a tôi và o cuá»™c Ä‘á»i. Cứ nghÄ© nếu như ngưá»i con gái mà tôi đã từng yêu, hình tượng nghệ thuáºt phụ nữ mà tôi đã từng say sưa, mà tôi đã thưởng thức, bị bắt và o đây để rồi hình hà i cÅ©ng biến dạng Ä‘i như thế nà y, cõi Ä‘á»i nà y còn gì đáng lưu luyến nữa?
Tôi quay lưng lại bá» mương, báºt lên những tiếng ho.
Trá»i Æ¡i! Mẹ Æ¡i!
Tôi chợt nghÄ© rằng, con ngưá»i vượn đầu tiên lấy lá cây hay da thú che kÃn phần hạ bá»™ cá»§a mình, nhất định là má»™t con vượn cái….
Tà i sản của ngudoc