Nó mới có mấy tuổi đầu mà đã học đôi ba mấy cái chuyện bậy bạ không lên học. Mà nào chỉ học , nó tỏ ra rất thông minh sáng dạ, phàm cái gì học được thì đều vận dụng rất nhanh. Nhưng những cái nó vận dụng được làm nó cảm thấy khoái chí thì lại làm người khác phiền lòng. Đầu tiên phải kể đến là song thân của nó.
Song thân nó cưng chiều nó hết mực, bất cứ cái gì nó đòi hỏi thì đều đáp ứng cho nó. Chính điều này đã khiến nó càng lớn càng sinh hư. Tám tuổi đầu mà vẫn còn nhõng nhẽo, lúc nào cũng chỉ muốn được sờ vào đôi gò bồng đào của mẫu thân nó. Tội lỗi…tội lỗi
Nhiều lần phụ thân nó thấy lên tiếng trách.
-Long nhi con lớn rồi sao cứ bám hoài vào mẫu thân con vậy.
Nó khẽ cười.
-Hài nhi vẫn còn bé mà . Với lại phụ thân đã có biết bao cung tần rồi sao vẫn còn muốn tranh mẫu thân với hài nhi?
Nghe câu trách của nó, phụ thân nó chỉ còn biết nhăn mặt làm thinh không nói gì. Ai bảo nó là nhi tử độc nhất của phụ thân nó. Ai bảo Đào Hoa quốc này chỉ có mình nó là người kế vị. Chọc nó không vui vô tình lại khiến nó nổi khùng lên thì còn sợ nữa, chứ mấy chuyện đó đâu có là gì.
Lâu dẫn thành quen, Mọi người trong cung ai cũng phải chịu đựng cái tính khí quái đản của nó. Phụ thân nó có lẽ là người đau đầu nhất. Đường đường là đương kim thánh thượng, nhất hô vạn ứng vậy mà quát không nổi một thằng bé con. Tám năm liền chỉ biết đứng nhìn thân hình mơn mởn của hoàng hậu mà thèm thuồng. Cứ mỗi lần động đến là nó lại kêu la ầm ỹ.
Hoàng hậu cũng vậy. Tuổi xuân của mình lặng lẽ trôi qua, trong lòng buồn phiền nhưng cũng đành chịu. Nhi tử của mình nhất định không chịu buông bỏ đồi nhũ phong, lúc ăn cũng như lúc ngủ.
Nhiều lần vì nhớ quá, phụ thân nó đã lẻn vào phòng, nhẹ nhàng gỡ bỏ tay nó ra , định sẽ cùng hoàng hậu mây mưa một phen cho bõ nhớ. Ai dè nó như có mắt, vừa thấy động là đã tỉnh lại. Trông thấy mẫu thân đang nằm trong tay của phụ thân, nó đã gào toáng lên.
-Phụ thân sao nhất định muốn tranh mẫu thân với hài nhi…oa…oa…hài nhi không chịu đâu…không chịu đâu….
Thật là buồn cười ! Phụ thân nó cái gì cũng không sợ nhưng lại rất sợ tiếng khóc của nó. Chẳng cần thấy nó kêu lần thứ hai đã tự động lùi ra, hết nhìn nó lắc đầu lại nhìn mẫu thân nó cười khổ.
-Đúng là hết cách với tên tiểu quỷ này.
Mẫu thân nó tuy trong lòng vẫn còn hổ thẹn , nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
-Đâu thể trách Long nhi được. Chẳng phải nó nhiễm tính cách của chàng đó sao?
Phụ thân nó tuy biết mẫu thân nó đang trách yêu, cũng khẽ cau mày làm bộ giận.
-Ai bảo nó nhiễm tính cách của ta hử?
Mẫu thân nó vẫn cười.
-Còn nói! Tám năm qua không có thiếp, chàng nói xem mình đã nạp thêm bao nhiêu phi tần rồi?
Nghe câu này vẻ mặt của phụ thân nó bỗng trở lên vui tươi, cánh tay phải đưa lên ra bộ bấm bấm đốt ngón tay rồi nói.
-Ài….cái này ta làm sao mà nhớ được..chắc độ năm trăm hay sáu trăm gì đó….
Nói xong còn cười lớn.
Mẫu thân nó không giận chỉ khẽ liếc một cái ngọt ngào vờ than.
-Ngày nào chàng cũng vui đùa bên các phi tần cảu mình còn nhớ gì tới thiếp.
-Ấy…ấy…sao nàng lại trách ta. Nếu không phải tại tên tiểu quỷ này ta đâu có bỏ mặc nàng.
Vẻ mặt làm ra vẻ khổ sở trông đến là buồn cười.
Mẫu thân nó không nhịn được, ôm cụng cười nghiêng ngả.
-Chàng đúng là một tên đại dâm tặc mà.
Phụ thân nó không nhịn được cũng cất tiếng cười lớn.
-Phải!... phải!...Ta là đại dâm tặc, còn Long nhi là tiểu dâm tặc …hổ phụ không sinh khuyển tử….Đáng mừng….đáng mừng…!
Thằng bé nãy giờ vẫn ngồi im lặng, nước mắt lưng tròng, thấy song thân nó cao hứng, lại nghe thấy ba tiếng tiểu dâm tặc thì ngưng khóc, tâm tính hồn nhiên khống biết gì nó chợt reo lớn.
-Long nhi là tiểu dâm tặc….A..Hay quá…hay quá….!
Tiếng reo của nó làm song thân nó cũng phải sững sờ.
Thằng bé này đúng là hết thuốc chữa. Thốt ra những lời nói đó, nó đích thị là một tên tiểu tử vô lại rồi. Không sai….không sai…Tiểu tử vô lại chính là nó, nó chính là tiểu tử vô lại.
Ài!..Nhân giới xem ra lại có thêm một vô lại tiểu tử nữa…Thật đáng mừng thay!...
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 1
Tiểu Lang Quân
Nguồn: 360.yahoo.blog
Đào Hoa Đảo vốn dĩ là một đảo nhỏ nằm cách xa trung nguyên. Đi đến đó cũng phải mất một tháng trời lênh đênh trên biển. Tương truyền trên đó có một tiểu quốc là Đào Hoa quốc.
Đào Hoa quốc có thể được xem là chốn bồng lai tiên cảnh. Bất cứ ai khi đặt chân tới đây ắt hẳn đều cảm thấy ngỡ ngàng. Thế gian này vẫn có được một nơi đẹp như vậy.
Những đồi núi tuyết nối liền nhau thành một dải trắng dài, phía dưới là những con suối nhỏ róc rách. Xung quanh chỉ thấy một thảo nguyên hoa rộng mênh mông. Cảnh sắc ấy đâu thua gì tranh vẽ.
Nhưng bức tranh ấy đẹp như vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Phải rồi! Nhất định là vì chưa thấy bóng dáng con người. Có thêm con người vào tranh đẹp và sẽ có hồn hơn.
Nhưng lạ quá! Nhìn khắp bốn xung quanh sao chẳng thấy một bóng người nào cả. Đào Hoa Quốc không lẽ không có lấy một ai sao? Một nơi đẹp như thế mà không có người ở thì đúng là đáng tiếc, đáng tiếc…
-Hi…hi…Thích quá!...Vân tỷ!...ta muốn con hồ điệp kia..tỷ bắt cho ta đi?
Thanh âm hồn nhiên đó vang lên từ đâu vậy?...lạ quá…Dường nhừ đó là do một tiểu hài nào đó cao hứng phát ra thì phải. Đúng rồi!...Nhìn kìa! Khuất sau một mô đá cao đúng là có người thật, còn có hai người, nam là một tiểu đồng vẻ mặt hồn nhiên, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu, nữ thì dung diện như hoa như ngọc, dáng vẻ yểu điệu thật khiến người ta lầm tưởng nàng là tiên nữ giáng phàm.
Hai con người đẹp như tạc ấy xuất hiện ở đây, thật khiến cho cảnh sắc thêm thi vị.
Nhưng sao một nơi rộng lớn thế này chỉ có hai người nhỉ? Nếu vậy thì trống trải quá! Lạ lẫm quá!..Cô độc quá!
Nhưng không! Bất cứ nơi nào dù có trơ lạnh đến đâu, nếu có sự xuất hiện của tiểu đồng, nơi ấy sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa mà trở nên ấm áp. Ấm áp như nụ cười lúc này đang hiện hữu trên hai cánh môi của tiểu đồng vậy.
-Hi..hi..! Ta vui quá!
Khuôn mặt của tiểu đồng lúc nào cũng hiện hữu nụ cười ấy. Tưởng chừng như bất cứ ai nhìn vào đó, mọi ưu phiền cũng sẽ tan đi.
Thiếu nữ cũng vậy. Nàng bị tiểu đồng này hành cho đủ điều, có lúc cũng sinh buồn bực, nhưng trông thấy vẻ đáng yêu của nó lại không nỡ giận.
Tiểu đồng thì ngược lại, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, nên càng lúc càng trở nên khó bảo. Phàm cái gì đã muốn là phải đòi cho bằng được. Trước nay chưa một ai ở Đào Hoa Quốc dám phật ý nó.
Ngay như hoàng thượng và hoàng hậu cũng phải chịu thua. Trước đây nó còn hay nhõng nhẽo bám lấy hoàng hậu khiến người vô cùng đau đầu. May mà cũng nghĩ ra được tiểu kế khiến cho tên tiểu quỷ này cuối cùng cũng chịu buông ra.
Thoát được nó. Người vui nhất chính là hoàng thượng. Từ nay đã có thể nối lại tình xưa, đoạn ân tình gián đoạn ngày nào giờ được tái hiện, đúng là vui phải biết.
Song cũng từ đó mà đám thiếu nữ trong tiểu quốc bắt đầu phải khổ sở vì nó. Tiểu thế tử - tiểu dâm tặc - tiểu vô lại quả không ngoa.
Tên tiểu tử này nếu luận về đáng yêu, đáng yêu không ai bằng , vô lại , vô lại không ai bằng, khả ố, khả ố không ai bằng.
Đã có bao nhiêu thiếu nữ bị đôi tay nhỏ bé của nó chạm vào một trong hai nơi cấm địa trân quý nhất của cả một đời người. Nàng nào cũng chỉ biết nén nước mắt trong lòng mà chịu đựng. Ai bảo khi sinh ra nó đã may mắn mang trong mình huyết thể đế vương. Đâu thể nào làm nó phật ý được.
Nhưng chẳng có nàng nào ở với nó được lâu. Người thì chỉ đến một ngày đã chạy đến khóc lóc van xin thánh thượng cho được hồi hương. Thánh thượng vốn nhân từ dĩ nhiên là bằng lòng.
Thế là tiểu phủ của nó ngày nào cũng vậy, kẻ đi người đến tựu chung lại đều là thiếu nữ đang độ tuổi xuân sắc.
Dần dần chẳng còn thiếu nữ nào dám đặt chân vào tiểu phủ của nó nữa. Hoàng hậu lo sợ nhi tử bất trị của mình sẽ lại tìm đến quấy nhiễu thì phiền, đành phải để nha đầu thân tín nhất của mình là Tố Vân tới “hầu hạ” thế tử.
Tố Vân vốn là một nha đầu thùy mỵ, có diện mạo thoát tục, hoàng hậu giữ bên mình đã được tám năm, lúc chia li cũng cảm thấy bứt rứt, bèn lấy ra một bội ngọc phụng trao cho nàng đồng thời nói nhỏ vào tai nàng một câu gì đó.
Là câu gì nhỉ? Không biết nữa?
Nhưng xem kìa…Vẻ mặt của Tố Vân nha đầu đang ửng nắng hồng.. đẹp quá…đẹp quá..!
Từ đó Tố Vân ở luôn trong vương phủ của thế tử. Nàng âm thầm chịu đựng. Giỏi thật! Vậy là đã qua một năm rồi.
Tên tiểu quỷ này thật ra cũng còn biết điều một chút. Cái tính khí cổ quái tuy vẫn còn nhưng không dồn dập phong ba dậy hải sóng trào như lúc đầu.
Ít ra nó cũng để cho nàng có giây phút được sống thật. Chứ không ngày nào cũng bắt nàng như mang than hồng trong lòng.
Thi thoảng nó cũng biết bày trò, cuộc sống của nó và nàng nhớ đó cũng không quá vô vị.
O0o
Hôm nay mới từ sáng sớm , tiểu quỷ này đã tỉnh dậy. Nó thu lại đôi cánh tay đang đặt trên đồi nhũ phong căng tràn đầy nhựa sống của nàng, ánh mắt tròn xoe như hai hột nhãn nhìn vào vẻ mặt thoát tục của nàng bật reo lên.
-Úi Cha!...Vân tỷ đẹp quá!..còn đẹp hơn cả bức họa tiên nữ chứ!
Reo xong còn nhoẻn miệng cười , đáng yêu thật!
Tố Vân bị tiếng cười của nó đánh thức, đang mơ màng cũng phải tỉnh lại. Mắt phụng chớp chớp nhìn nó vẻ e lệ trông càng đẹp hơn bội phần.
-Long thiếu gia! Người tỉnh rồi à?
Tiểu đồng vẫn giữ nguyên nụ cười ngồi bật dậy.
-Hôm nay ta thấy rất vui.!
Tố Vân đã thắt lại dải yếm cũng ngồi dậy theo. Nàng nhìn nó mỉm cười nghĩ thầm.
-Tiểu Lang Quân ơi Tiểu Lang Quân! Không biết ngươi lại bày ra trò quỷ gì nữa?
Tuy vậy vẫn cất giọng oanh vàng hỏi nó.
-Long thiếu gia có gì vui vậy?
Tiểu đồng cao hứng .
-Ta vừa chớm nghĩ ra một nơi rất đẹp. Để ta dẫn Vân tỷ đi?
-Nơi nào vậy?
Tiểu đồng nhoẻn cười, ánh mắt lộ vẻ tinh quái.
-Đi…đi…tới nơi đó sẽ biết. Thiên cơ bất khả nộ mà…..hi…hi…!
Nó bước xuống giường nắm lấy cánh tay của Tố Vân chạy biến ra ngoài.
O0o
Trời chưa sớm bảnh , ánh nắng vẫn còn yếu ớt. Từng cơn gió se lạnh vẫn thi thoảng thổi qua khiến những người đi lại trên đường lúc này đều bất giác cảm thấy lạnh.
Vậy mà ngay lúc này từ trong vương phủ, hai bóng người đang lẳng lặng bước ra. Nhìn kĩ thì thấy đó là một tiểu đồng và một thiếu nữ. Tiểu đồng chỉ độ 8,9 tuổi. khuôn mặt thanh tú, với ánh mắt có thần, trên má còn có hai núm đồng tiền sâu hoắm. Thiếu nữ thì chưa tới đôi mươi, dung nhan thoát tục, toàn thân vận một bộ y phục tuyền trắng làm tôn tạo lên làn da trắng như bạch ngọc cùng với những đường cong quyến rũ trên cơ thể nàng.
Nếu có người nhìn thấy tiểu đồng và thiếu nữ ắt sẽ cho rằng cả hai là thần tiên hạ phàm. Thế gian đâu có được người đẹp đẽ như vậy.
Thiếu nữ thì đúng rồi, chứ dùng hai chứ thần tiên mà gắn cho tiểu đồng này thì đúng là ..hi…hi…
Tên tiểu đồng này tuy vô lại nhưng xem ra cũng có con mắt cảm thụ cái đẹp. Chẳng vậy mà mỹ nữ như vân nơi Đào Hoa Quốc này cũng bị nó chọn hết. Đến nỗi phụ thân nó cũng chỉ biết đứng thèm. .. ô..hô…Cái danh đại dâm tặc xem ra đã đến lúc nhường cho nó…chiến tích của nó sau này không biết còn bất hảo đến đâu nữa…quả đáng mừng. Đào Hoa Quốc sắp lại có thêm một Đào Hoa kì tài…hay thật!
Không chỉ biết cảm thụ mỹ nữ đến cảnh vật tiểu quỷ cũng tỏ ra vượt trội hơn người . Một cảnh đẹp như vậy mà nó cũng tìm ra được. Mà kể cũng lạ, nơi đẹp như thế sao chưa từng nghe ai nhắc đến. Có ai ngờ đâu nằm ẩn sau vương phủ, xuyên qua cánh rừng cây tận cùng lại là một thảo nguyên mênh mông và vô cùng rộng lớn, tới mức đưa mắt nhìn xa cũng không thấy hết.
Trên thảo nguyên ấy thứ gì cũng có nhưng nhiều nhất là hoa. Từ hoa đào, hoa lan, huệ, mẫu đơn, đều đủ cả. Nếu để ý một chút sẽ thấy những ngọn suối chảy róc rách, dòng nước mát lạnh đang hiền hòa chảy. Phía trên cao từng đàn , từng đàn ong bướm bay đến thuở sức nô đùa trên những cánh hoa .
Cảnh quang ấy đẹp quá! Mỹ lệ quá!
Có thêm sự xuất hiện của tiểu đồng và thiếu nữ cảnh đẹp càng thêm thi vị.
Tiểu đồng luôn miệng bật lên tiếng reo phấn khích hết chỉ tây lại chỉ đông.
-Vân tỷ xem kìa!...con bướm kia đẹp quá!...Cả con kia nữa…ta thích quá…
Thiếu nữ tuy cũng cảm thấy vui, tâm tình thoải mái hòa nhập với cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp nhưng lại không biểu lộ ra ngoài. Nàng chỉ khe khẽ gật đầu.
-Nơi đây đúng là rất đẹp ! Đẹp lắm! Long thiếu gia làm sao phát hiện ra được?
Tiểu đồng vẫn chưa hết vui mừng, căn bản vẫn còn nhỏ, nghe nàng hỏi vẫn không rời mắt khỏi những cánh bướm rực rỡ màu sắc, đang hắt xạ cùng với ánh dương quang dịu nhẹ của buổi sớm.
-hi..hi…Đây là bí mật của ta đâu thể nói cho Vân tỷ được…
Tiểu đồng vùng vằng chạy tới một khóm hoa. Nó hơi khom xuống bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh đưa ra chộp nhanh vào một cái. đoạn thu tay lại, nó lại bật reo lên.
-hi…hi…tiểu hồ điệp!...ngươi đừng trách ta nha….!
Tiểu đồng hớn hả quay lại đến trước mặt thiếu nữ. Nó đưa cánh tay lên khoe nàng .
-Vân tỷ xem này….ta bắt được một con hồ điệp…ta tặng cho tỷ đó….
Nó mở bàn tay ra. Quả nhiên là một con tiểu hồ điệp thật đẹp. Thật rực rỡ đang nằm trên bàn tay nó. Một bên cánh vẫn bị ngón tay của tiểu đồng giữ lại, chẳng thể bay đi được.
Thiếu nữ thấy nó tặng mình con hồ điệp bỗng ngẩn người. Khuôn mặt nàng lúc này rực rỡ cơ hồ còn hơn cả trăm lần , vạn lần so với đám hồ điệp. Vẻ đẹp của nàng át cả vầng dương quang vừa chớm le lói, hương thơm tỏa ra từ người nàng còn hơn cả hương hoa, giọng nói nàng còn hiền hòa hơn cả tiếng chảy của những con suối ngoài kia. Đến nỗi kiếm một từ để diễn tả lúc này chỉ e là không thể.
-Long thiếu gia!....người tặng Tố Vân thật hả.
Tiểu đồng vui vẻ gật đầu.
-Tặng cho tỷ đó…. tỷ vui không ? hi..hi..!
Thiếu nữ mỉm cười.
-Đa tạ Long thiêu gia nha! Tố Vân rất vui..vui lắm…nhưng hồ điệp chỉ đẹp khi nó được tự do bay lượn thôi. Thiếu gia bắt nó rồi nó sẽ không còn đẹp nữa. Thiếu gia xem kìa.
Tiểu đồng ngưng cười nhìn vào bàn tay mình. Quả nhiên con hồ điệp lúc này đã cụp cánh lại. Màu sắc rạng rở cũng đã không còn. Nó hoang mang vội nhìn thiếu nữ hỏi.
-Ta không biết điều này? Vân tỷ…nói xem..ta phải làm sao mới khiến cho Hồ điệp đẹp trở lại.
Thấy vẻ mặt của nó lo lắng thật, thiếu nữ thầm nghĩ trong lòng.
-Tiểu Lang Quân kể ra cũng có nét đáng yêu..chỉ là…
Chẳng biết nàng đang nghĩ gì mà khuôn mặt ửng hồng. Trông càng đẹp.
Tiểu đồng thấy nàng không trả lời thì càng hốt hoảng lên tiếng giục.
-Kìa!..Sao Vân tỷ không nói…ta phải làm gì đây?
Thiếu nữ nhìn nó ôn nhu đáp.
-Long thiếu gia chỉ cần trả tự do cho hồ điệp, ắt sẽ lại đẹp trở lại.
-Thật vậy hả…
Tiểu đồng hỏi nhưng vẫn khẽ buông ngón tay. Hồ điệp được thả ra liền mở cánh bay lên. Đám hồ điệp xung quanh thấy vậy thì vui mừng bay lại gần vô hình chung tạo thành một dải đẹp, vô cùng đẹp.!
Tiểu đồng thấy vậy thì khoái chí quá Nhảy cẫng lên.
-A…hay quá!...hay quá!...Hồ điệp lại đẹp rồi!... đẹp rồi..! Vui quá!...
Thiếu nữ thấy nó vui mừng trong lòng cũng phản phất niềm vui khó tả.
Cảnh đẹp! Người vui! Trên thế gian này hỏi có cảnh nào bằng?
O0o
Tiểu đồng sau một hồi chạy nhảy tung tăng bỗng nằm lăn ra trên cỏ.
-Ta mệt quá!.....muốn ngủ rồi..
Đôi mắt tròn xoe của nó lộ vẻ ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vẫn đứng yên lặng.
-Sao Vân Tỷ không ngủ…..?
Thiếu nữ đỏ mặt, lắc đầu .
-Tố Vân không buồn ngủ!
Tiểu đồng giãy nảy lên.
-Oa..oa,,,ta không chịu đâu..Vân tỷ không ngủ ta làm sao mà ngủ được…oa…oa…
Tên tiểu quỷ này thay đổi tâm tính nhanh thật. Mới đó còn vui đến mức cái miệng lúc nào cũng ngoặc ra cười, mà bây giờ đã khóc được. Mà nó đã khóc thì đến băng cũng phải tan, núi đá cũng phải mòn. Tấm lòng của thiếu nữ đâu phải băng cũng đâu phải đá, nàng cầm lòng được sao?
Thiếu nữ sau cùng cũng đành phải chiều theo ý nó. Nàng ngả mình nằm lên thảm cỏ mà trái tim cứ đập loạn.
Tiểu đồng thì khỏi phải nói rồi, vui phải biết, cứ nhìn nó đang ngoảnh sang nhìn Vân tỷ, cái miệng lại nhoẻn cười trong khi ánh mắt vẫn còn chưa ráo lệ.
-Vân tỷ đẹp quá!...Ta muốn….
Nó nói giữa chừng rồi nhìn thiếu nữ cười tinh quái. Không cần nói hết câu vì cần gì phải nói, đến ngốc tử cũng hiểu được nó đang muốn nói điều gì. Thiếu nữ càng hiểu. Nàng thở dài một tiếng.
-Tiểu Lang quân ơi là tiểu lang quân! sao ngươi lại muốn lúc này chứ?
Nàng thở dài cũng phải thôi. Vì cái tính khí kì quái của nó không nhằm lúc nào lại ngắm ngay lúc này mà bộc phát. Giữa chốn thảo nguyên rộng lớn này tuy không lấy một bóng người nhưng chuyện đó cũng thật hổ thẹn, hổ thẹn vô cùng đối với một xử nữ ngọc khiết băng tâm như nàng .
Nhưng nàng chẳng biết làm gì vẫn cứ phải chấp nhận đòi hỏi của nó. Ai bảo nó là tiểu lang quân trong lòng nàng.
Vẻ mặt nàng lúc này thật lạ, chẳng rõ là đang ẩn chứa điều gì nữa. Trong đầu nàng cũng hiện lên bao ý nghĩa mông lung, nhưng ngọc thủ của nàng đã hành động theo vô thức. nội y trên người nàng đã được tháo bỏ. đến chiếc yếm màu trắng tinh nguyên cũng đã được bàn tay ngọc của nàng gỡ ra. Không còn gì che đậy, phần trước thân hiện ra trước mắt tiểu đồng . Đẹp. đẹp đến hoàn hảo . Chẳng có gì khiếm khuyết. Từ làn da trắng tinh như ngọc thạch đến đôi gò bồng đào căng tròn sức sống , tất cả đều hoàn mỹ quá. Cứ thể như tất cả những cái gì đẹp nhất của nữ nhân đều có thể được tìm thấy trên người nàng.
Hương thơm dịu nhẹ trên người nàng tỏa ra thu hút từng bầy ong bướm bay đến. Hàng trăm hàng nghìn con tụ lại trông như một gian thảo xá xinh xinh che đậy khung cảnh bên trong.
Vẻ đẹp của nàng khiến ánh dương quang mờ dần vì thẹn. hoa cụp xuống vì không bằng gió ngừng thổi vì ngơ ngẩn , tiếng chim tắt lịm vì cảm thấy vô vị quá. Tất cả mọi thứ lúc này như ngừng lại dòng thời gian cũng dừng lại theo.
Để rồi chỉ còn tiểu đồng đang say giấc mộng, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang mơn trớn đôi gò bồng đào của thiếu nữ. Nét cười thích thú vẫn còn ẩn hiện.
Thiếu nữ không sao chợp mắt, đôi mắt của nàng giờ đã rịn ra đôi dòng lệ.
Nàng khóc đây ư? Trước nay nàng vẫn có thể nuốt nước mắt vào lòng sao hôm nay nàng lại khóc nhỉ. Có lẽ nào cảnh quang nơi đây bao la quá, rộng lớn quá, khiến cho nàng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Hay tại nàng cũng giống như tiểu hồ điệp kia, chỉ có thể đẹp khi được tự do vui thích làm theo ý mình.
Không biết nữa!
Chỉ biết nàng đã khóc thực sự. Có điều nàng vốn là ưu vật trên thế gian này. Cái gì thuộc về nàng cũng đều rất trân quý. Ngay cả lệ của nàng cũng vậy. Những giọt lệ nóng hổi đó vừa rịn ra đã đóng thành băng cuối cùng vẫn ở trên người nàng. Cái gì đã thuộc về nàng sẽ mãi mãi thuộc về nàng. Nhưng một thứ mà nàng dù suốt đời vẫn giữ nó đến ngàn năm , vạn năm, nhưng lại không thuộc về nàng , đó là linh hồn. Linh hồn nàng đã thuộc về người khác!
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 2
Tu Tâm
Nguồn: 360.yahoo.blog
Thế tử dạo này không hay ở trong tiểu phủ. Điểm này quả là kì lạ. Vì đã suốt mấy năm nay có bao giờ thấy thế tử rời khỏi phủ một bước đâu. Điểm kì lạ thứ hai là thế tử ra ngoài mà không mang theo mỹ nhân. điều này xem ra mới đáng ngại rồi. Ai chả biết tính khí quái đản của thế tử. Không ăn không uống còn chịu được vài ngày, chứ không có mỹ nhân thì một khắc cũng không yên. Vậy mà mấy tháng nay lại thấy thế tử bặt tăm, để cô nương Tố Vân một mình trong phủ.
Có người nói, Thế tử đã thay đổi tâm tính, có kẻ lại bảo chắc thế tử đi tìm “của lạ” đây mà. Song người hiểu rõ nhất đó chính là Tố Vân. Tại nhiều lần nàng cũng đã thử đi theo thế tử. Tuy dạo này thế tử không còn hành nàng cả ngày , mà chỉ có những lúc đi ngủ cái tính khí quái đản mới trỗi dậy, còn kì dư chỉ thấy thế tử nếu không quanh quẩn ở ngoài thảo nguyên kì bí mà chỉ có nàng và thế tử biết, thì lại thấy người chạy đến chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thành.
Nàng cảm thấy an tâm, vì thế tử đang đến lúc hiểu biết. Tuy nhiều lần nàng khuyên thế tử chuyên chú học hành không được, nhưng việc ra ngoài trải nghiệm biết đâu cũng là một điềm hay.
Lâu dần nàng không theo nữa. Chỉ một mình lẳng lặng ngồi trong phòng, lúc thì chăm sóc mấy chậu hoa đào, khi thì lại ngồi đan áo cho thế tử. Trông nàng vừa giống một hiền thê đang ngó đợi lang quân, lại giống một người từ mẫu hết lòng vì ái tử. Ngày ngày , tháng tháng trôi qua, nàng càng lúc càng đẹp, đến nỗi mỗi khí bước ra ngoài là khiến cho thiên nhiên cũng phải hổ thẹn. Mọi thứ đang diễn ra mà như ngừng cả lại.
Đào Hoa Đảo tuy gồm toàn những con người như tiên đồng ngọc nữ nhưng mỹ lệ như nàng không có người thứ hai.
Thế tử tiểu quỷ là tốt số, khi được kề cận nàng, Chỉ tiếc dạo này nó hơi tỏ ra thờ ơ với người ngọc. Nếu nói nó thay đổi tâm tính thì e đến trời có sụp xuống cũng là không thể. Nó không hay ở trong phủ vì lúc này cũng đã đến lúc nó phải trưởng thành .Không phải nó tự nhận ra điều đó, mà là do tâm thức nó mách bảo.
-Vân Long! đã đến lúc ngươi phải bước ra ngoài rồi.
Nhưng tên tiểu quỷ này dù có ra ngoài thì bất cứ nơi đâu nó đặt chân đên là nơi đó y như rằng hỗn loạn. Những thiếu nữ đang trong độ tuổi xuân sắc thấy nó là lảng đi. Có người trước khi đi còn liếc nó một cái.
Nó thấy mà chỉ cười.
-Hi…hi…
Chả hiểu tiểu quỷ này cười có ý gì nữa. Cuối cùng nó cũng tìm ra được một nơi dù không đến mức hoan nghênh nó, nhưng vẫn còn hơn mấy nơi trước, suốt ngày phải nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của mấy thiếu nữ là nó đã thấy chán phèo rồi.
Nơi này có mấy tiểu đồng cũng trạc tuổi như nó, đang chụm đầu chơi một trò gì đó có vẻ rất vui, thỉnh thoảng lại thấy chúng cười toáng lên. Hiếu kì nó liền bước lại gần.
-Này!..mấy ngươi đang chơi trò gì mà vui vậy?
Một đứa bé quay ra không nhận ra nó là thế tử, nhưng thấy nó ăn mặc cao quý thì lễ độ đáp.
-Bọn đệ đang chơi chọi dế huynh có chơi không?
Tiểu quỷ nghe thấy hai tiếng chọi dế thấy lạ nhưng khi ngó vào thấy hay hay thì vui vẻ gật đầu.
-hi..hi..chọi dế xem ra cũng vui đấy..ta cũng muốn chơi…nhưng tìm đâu ra dế bây giờ…?
Đứa bé kia mỉm cười nhanh nhảu nói.
-Đệ con thừa một con. Nếu huynh thích, đệ sẽ tặng nó cho huynh.
Tiểu Quỷ nghe vậy thì cao hứng.
-Hay..hay….cho ta một con nhất định về ta sẽ trọng thưởng đệ.
Đứa trẻ kia chẳng kịp nghe nói tới hai chứ trọng thưởng đã chạy biến đi, lát sau quay lại trên tay có cầm theo một con dế. Con dế gầy còm lại có vẻ bé nhỏ yếu ớt thế này làm sao mà chọi được đây?
Đứa trẻ ra chiều lúng túng khi đưa con dế cho tiểu quỷ.
-Đệ chỉ còn mỗi con này không biết có chọi được không?
Tiểu quỷ xưa nay tính vốn hồn nhiên không câu chấp, thản nhiên cầm lấy, đoạn gật đầu.
-Chỉ cần có là được rồi, chọi được không còn xem đã.
Nói rồi cầm con dế lăng xăng định cũng đến chạm đầu vào đám trẻ kia. Nhưng đứa trẻ này đã gọi với thêm một câu nữa.
-Nếu huynh thắng sẽ có giải thưởng đó?
Đang chực ngồi xuống, nghe vậy, tiểu qủy liền quay người lại tò mò hỏi.
-Giải thưởng gì vậy? Ta là Vân Long .Còn đệ?
Đứa trẻ kia đáp.
-Đệ là tiểu tùng.
-Tiểu Tùng à! hi..hi..cái tên cũng nghe hay đấy. Mà giải thưởng là gì vậy?
Tiểu Tùng chỉ tay về phía một cái tráp được đặt cạnh gốc cây gần đó.
Tiểu Quỷ hai mắt tròn xoe hỏi.
-Cái tráp đó chứa gì vậy Tiểu Tùng?
Tiểu Tùng lắc đầu.
-Đệ không biết. Vì thấy ai đó đánh rơi trên đường lên bọn đệ nhặt rồi dùng nó làm giải thưởng.
Tiểu Quỷ gật đầu.
-Hi..hi..chắc bên trong có vật trân quý rồi. Ta phải đoạt thử xem.
Lúc nó cúi xuống ngó vào trong một cái bát lớn chỉ thấy hai con dế quấn lấy nhau, sau cùng tách ra,một con nằm im bất động còn một con thì ngoe nguẩy cái râu đắc ý. Có đứa trẻ kêu lên.
-Ha…ta lại thắng rồi. giờ không còn ai tranh với ta nữa chứ?
Nhưng nó vừa thốt, thì tiểu quỷ đã chen lời.
-Chờ đã!..còn ta nữa mà…
cả bọn ngoại trừ Tiểu Tùng đều không biết sự có mặt cuả nó nên lúc này đều đưa mắt nhìn nó hiếu kì.
-Tiểu đồng này là ai vậy?
Vẻ cao quý của nó bất giác khiến cả bọn kiêng dè. Tiểu Quỷ thấy vậy thì la lớn.
-Các ngươi có chọi không vậy…
-Chọi chứ!..tất nhiên..là chọi rồi…thế dế của ngươi đâu?
Đứa trẻ lúc ấy đáp. Tiểu Quỷ khẽ cười.
-Dế của ta đây nè, các ngươi xem!
Nó xòe bàn tay ra, trên tay nó là con dế gầy còm ốm yếu lúc nãy đến độ đứng trên tay nó cũng lảo đảo. Bọn trẻ trông thấy vậy thì ôm bụng cười nghiêng ngả.
-Ha…ha.. dế của ngươi vậy hả….ha…xem kìa đến đứng còn không nổi mà cũng chọi quả là …
Tiểu quỷ tròn xoe mắt lên.
-Ai nói nó không chọi được chứ các ngươi coi nè.
Đoạn thả con dế vào trong cái bát. Nó không để ý ánh mắt nó lúc nhìn con dế đã phát tỏa ánh hào quang màu trắng bạch chiếu thẳng vào.
Con dế rõ ràng lúc nãy đứng trên tay nó còn không nổi mà bây giờ đứng trong bát tỏ ra vô cùng oai nghiêm.
Đám trẻ đang ôm bụng cười cũng phải kinh ngạc.
-Ủa!
Còn chưa nói hết câu đã thấy một điểm sang từ trong bát bay vút ra chính là con dế của đứa bé lúc trước. Trong bát chỉ còn là con dế của tiểu quỷ.
-hi…hi…ta đã bảo nó chọi được mà ..còn tốt là khác…Các ngươi coi ta thắng rồi.
Cầm con dế lên tay, tiểu quỷ vuốt ve.
-Ngươi giỏi lắm! Ta trả tự do cho ngươi đó.
Nó cúi người xuống, ngửa bàn tay ra để con dế tự động bò đi lẩn vào trong đống cỏ. Đoạn bước đến cội cây bật cười.
-Cái tráp này bây giờ thuộc về ta…tò mò quá để ta xem trong đó có gì…?
Vừa cầm cái tráp trên tay ngắm nghía một hồi rồi mới mở ra. Bên trong chỉ thấy một mảnh lụa mỏng màu trắng. Nó vừa lật lên đã thấy trên mặt lụa vẽ chi chít tất cả chín đồ hình , mà hình nào hình lấy cũng ..híc…híc..toàn là hình vẽ những đôi nam nữ khỏa thân đang đối mặt với nhau. Tất cả có chín tư thế.
Tiểu Quỷ chỉ mơí nhìn qua đã bật lên tiếng kêu thích thú.
-Hi..hi..hay quá!
Chậc! tiểu quỷ này khả ố quá, đồ hình đó cũng xem được quả là chịu..
Nó vừa cười vừa cất mảnh lụa trong bọc áo, đoạn không nói câu nào chạy biến đi. Đám trẻ do chẳng biết bên trong chứa vật gì lên rất tò mò. Chỉ có tiểu Tùng là gọi với theo.
-Chờ đệ với!
Tiểu Tùng co chân chạy theo nhưng đã không thấy Vân Long đâu.
Tên tiểu quỷ vừa lấy được đồ hình đã chạy bay biến làm sao mà thấy được.
Về đến tiểu phủ đã thấy nó, xông ngay vào phòng của mình.
-Vân tỷ….Vân tỷ…ta có cái này hay lắm!
Mới nghe thấy nó gọi, Tố Vân khẽ nhíu mày ôn nhu hỏi.
-Long thiếu gia có gì vui vậy?
Vân Long chạy một hồi vừa dừng lại đã thở dốc, nhưng vẻ mặt tỏ ra cao hứng tột cùng. Tố Vân vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho nó vừa chăm chú quan sát.
Chỉ thấy tiểu quỷ lôi ra một mảnh lụa rồi tinh quái đưa cho nàng .
-Vân tỷ xem đi!
Tố Vân cầm mảnh lụa trên tay nó trong đầu nghĩ thầm.
-là gì nhỉ.
Nàng vừa mở ra xem đã đỏ bừng mặt đến tận mang tai. Ngượng tới mức không còn gì để nói. toàn thân khẽ run lên. Nàng đáng lẽ đã vứt trả ngay nó mảnh lụa nếu không tình cờ đọc thấy những dòng chứ nhỏ xíu ghi trên mảnh lụa. Đọc một hồi, thần tình của nàng hơi chấn động một chút rồi đưa trả nó mảnh lụa, đoạn nói.
-Long thiếu gia sau này không lên xem những bức vẽ như thế này thì hơn.
Nàng nói gì chứ, bảo nó việc này khác gì bắt nó tìm đường lên trời. Tên tiểu quỷ có chết cũng không chịu sửa đổi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
Tên tiểu quỷ do đó vẫn cười nói.
-Hi..hi..Ta xem xong thấy rất hay…Ta cũng muốn được cùng Vân tỷ thử.
Tên tiểu quỷ này thật là. Bản năng học hỏi chuyện gì không học cứ nhằm vào mấy cái chuyện này. Nhưng lần này xem ra tiểu quỷ đã phải thất vọng rồi. Không như cái khác, Vân tỷ vẫn còn dễ dãi với nó được, chứ cái này dù nó có van nài hay khóc thì Vân tỷ của nó vẫn nhất quyết không chịu. Nàng nói.
-Long thiếu gia vẫn còn bé quá! chờ khi người lớn Tố Vân sẽ đáp ứng người được không?
Nói xong câu đó mà tường như trong lòng nàng có cả một ngọn lửa đang bừng cháy khiến toàn thân nàng nóng bừng. Tên tiểu quỷ bất trị này cuối cùng cũng chịu buông tha nàng.
-Vậy khi nào ta và Vân tỷ mới có thể làm việc đó?
Đôi Mắt tròn xoe của nó ngước lên hỏi trông đến buồn cười. Tố Vân ôn nhu đáp.
-Đợi đến lúc người thành nhân! Chí ít cũng phải tám năm nữa.
-Tám năm nữa..
Tên tiểu quỷ tí nữa thì té xỉu. Nó lắc đầu quầy quậy.
-Tám năm nữa thì lâu quá….Ta không chịu đâu….
Tuy không khóc nhưng vẻ mặt nó trầm buồn mà trông tội nghiệp ra phết. Tố Vân với nó cũng không biết làm sao. Chợt nghe thấy nó mặc cả.
-Ta nghe phụ hoàng nói mười sáu tuổi là thành nhân rồi. Năm nay ta lên chín vậy bảy năm nữa ta tròn muời sáu cũng đủ tuổi thành nhân. Vậy bảy năm nữa nha!
Tố Vân chỉ biết gật đầu kêu thầm trong lòng.
-Tiểu lang quân ơi là tiểu lang quân….ngươi quả là….!
Chuyện gì mặc cả thì được chứ lấy cả chuyện đó ra mặc cả, Tên tiểu tử này đúng là vô lại rồi, vô lại quá đi!
-Hi..hi…hay quá…..hay..quá…
O0o
Thấm thoát ba tháng đã lại trôi qua, trong ba tháng đó Tên tiểu quỷ này cuối cùng cũng chịu tu tâm đọc sách. Mọi người trong tiểu phủ thấy lạ vô cùng. Điều gì khiến nó thay đổi như vậy. Ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu là những bậc sinh thành ra nó mà cũng không bảo được nó vậy mà Tố Vân cô nương lại có thể bắt nó học được thì đúng là tài. Có ai ngờ đâu nó chịu giam mình như vậy là vì một lời hứa của Tố Vân. Lời hứa đó như thế nào nó cũng biết nhưng nó lại không hiểu. chỉ biết rằng đó là điều nó thích. Còn đối Với Tố Vân nàng thừa hiểu lời hứa đó của nàng chính là hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho nó. Chẳng biết đến khi hiểu ra cơ sự, tên tiểu quỷ bất trị kia sẽ ra sao nhỉ.
Chuyện đó xem ra vẫn còn khá lâu nữa, nhưng có ngờ đâu cuộc sống của cả nó và nàng đã thay đổi kể từ lời hứa đó. Những tao ngộ mà nó gặp phải, những nỗi đau đoạn trường mà nàng phải trải qua. Tất cả phải chăng là do vận số đã an bài?
Không biết nữa!
Chỉ biết lúc này tên tiểu quỷ rốt cuộc cuối cùng cũng đã thay đổi. Dù là thay đổi theo lẽ nào đi nữa thì sự thật vẫn là nó đã thay đổi. Có điều sự thay đổi của nó lắm khi cũng khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Mỗi ngày nó ngồi cả buổi trên chiếc bàn tay cầm quyển sách ra chiều say sưa lắm, có ai ngờ đâu. Quyển sách nó cầm là quyển Đạo Đức Kinh nhưng trang giấy bên trong lại là mảnh lụa. Nó không đọc những dòng chữ giảng giải về đạo nghĩa làm người mà lại lẩm nhẩm đọc những dòng chữ được nghi trong mảnh lụa.
Nhưng vì suốt tám năm trời tiểu quỷ đêu có học một chứ nào nó nào hiểu những gì đang được viết ra trên mảnh lụa. Bất quá chỉ thấy những dòng chứ ngoằn ngoèo trông như mãng xà, nhìn đã muốn buồn ngủ. Không phải vì có những bức họa mỹ nữ sống động như thật kéo nó lại thì không biết nó đã ngủ vùi từ lúc nào rồi.
Tên tiểu quỷ này cũng khá nhanh trí, mỗi khi thấy Vân tỷ bước vào là lại nhanh tay dấu nhẻm mảnh lụa vào trong ống tay áo, rồi lại vờ đưa quyển sách lên ngang mặt .Nó đọc một hồi mà cũng chỉ thấy đọc đi đọc lại có ba chữ.
-Đạo Đức Kinh.
Mỗi lần như vậy thiếu nữ chỉ lắc đầu biết chẳng thể thúc giục. nếu không phải là do nó tự nảy sinh ham muốn học bằng không chẳng có ai bắt được nó.
Một tuần trôi qua mà nó chẳng có chút tiến triển nào. Chứ nghĩa chỉ biết thêm được một từ là nhân.. Cầm nghệ thì dở không sao mà diễn tả nổi. Thiếu nữ dậy nó bài tẩy tình tâm. Nghe mượt mà làm sao, cuốn hút làm sao vậy mà khi sang tay nó. Tiếng đàn vừa cất lên đám gia nhân trong phủ đã bỏ chạy toán loạn. Đến nỗi lũ rắn rít côn trùng từ các ngóc ngách gần đó cũng phải nhanh chóng bò đi chỗ khác. Chỉ thương cho mấy tán hoa đào, chẳng thể chạy đi đâu được, cành đào cứ rũ cả xuống không còn chút sinh khí.
Trong số những môn nó được học thì may ra có thư họa là nó đạt được thành tựu vượt bậc. Chỉ tiếc là thành tựu đó chẳng ai hoan nghênh. Họa nó vẽ ra chỉ e đến thánh thượng cũng phải nhăn mặt. Tại sao vậy? hi..hi…sắp tới lúc nó được trổ tài rồi đây?
Cuối cũng thì việc nó tu tâm cũng khiến hoàng cung một phen náo loạn. Đó là khi Hoàng thượng và Hoàng hậu đến thăm nó, Hai người nghe tin nó đã chăm chỉ học hành thì vui mừng ra mặt , nhân lúc có Tiểu Quận Chúa tới liền kéo luôn cả nàng tới biệt phủ của thế tử. Định nhân cơ hội này sẽ được dịp thị oai một phen đây.
Tiểu Quận Chúa Dương Phi Phụng vốn là ái nữ duy nhất của Dương thừa tướng , Được hoàng thượng rất yêu quý, nên đã ngầm cùng với Dương thừa tướng đính ước ngay khi vẫn còn chưa ra đời.
Nhưng vì không ngờ thế tử lại có tính khí kì quái, nên hoàng thượng cũng chẳng dám nhắc đến chuyện đó. Hoàng hậu thì ngược lại việc này người không biết nên vô tình đã gây ra sự hiểu lầm sau này.
Tiểu Quận Chúa trạc tuổi như Thế tử, nhưng lại rất hiểu biết, học thức uyên thâm, cộng với diện mạo thanh tú sau này ắt là một trang quốc sắc thiên hương. Nhưng nàng lại có một khí chất khá cao ngạo.
Tiểu quận chúa đã được nghe nhiều về tên thế tử kìa quái này nhưng chưa một lần chạm mặt, trong lòng chẳng những không sợ mà còn muốn trị cho y một bài học. Do đó lần này tới đây nàng đã chuẩn bị sẵn một dự mưu, tin chắc lần này y sẽ được một phen bẽ mặt.
Hoàng Thượng và hoàng hậu vốn trong lòng đang vui lên không để ý tâm tư của nàng.
Ba người vừa bước qua đại sảnh đã thấy một bóng ảnh yểu điệu bước ra thi lễ.
-Hoàng thượng! Hoàng Hậu! Tiểu quận chúa…ba người tới sao không báo trước cho Vân nhi kịp thời tiếp đón.
Hoàng thượng bật cười ha hả đáp!
-Ta chỉ muốn tới thăm Long nhi! ngươi không cần phải bày vẽ.
Hoàng hậu thì lộ sắc vui mừng, kéo thiếu nữ vào lòng, thầm thì.
-Vân nhi! Thật cực cho ngươi quá! Chắc ngươi vì tên tiểu quỷ này phải khổ nhiều rồi.
Thiếu nữ e lệ lắc đầu.
-Không..Thế tử đối với Vân nhi rất tốt.
Hoàng hậu hài lòng vô cùng khi thấy vẻ thùy mị và dung nhan tuyệt thế của Tố Vân, trong lòng thầm nghĩ.
-Long nhi thật có phúc!
Hòang thượng vì nôn lóng muốn thấy nhi tử của mình lên đã, vượt đi trước, đi hẳn vào gian phòng của Vân Long.
Lúc này Vân Long đang mơ màng với mấy bức hình mỹ nữ, chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì giật mình, cất vội mảnh lụa vào trong bọc áo, vừa quay lại đã thấy người đến là phụ thân thì vui mừng reo lên.
-A..phụ thân! hài nhi nhớ người quá.
Nói rồi chạy bay vào lòng hoàng thượng.
Hoàng thượng đưa tay vỗ về ái tử của mình cười sảng.
-Long nhi của ta đã thay đổi thật rồi…ha…ha…
Vân Long vẫn lắc đầu quầy quậy trong lòng phụ thân , chẳng rõ là đang biểu lộ ý gì. Hoàng Hậu, tiểu quận chúa, Tố Vân từ ngoài bước vào, trông thấy cảnh đó. Hoàng Hậu khẽ gắt.
-Xem Long nhi kìa! chỉ nhớ đến phụ thân mà chẳng lí gì đến mẫu thân…hừm..!
Nghe tiếng hừm ấy cả hoàng thượng và Vân long đều phải xanh mặt, hoàng thượng thì nhăn nhó trong khi Vân long đã rời ra lao vào lòng mẫu thân.
-Hài nhi cũng nhớ mẫu thân lắm.
Hoàng hậu mắng yêu.
-Long nhi thật là lẻo mép mà…
Đoạn vuốt ve nhi tử của mình một cách âu yếm. Cảnh tượng ấy ai cũng cảm động, chỉ có vẻ mặt của Tiểu công chúa vẫn chẳng biểu lộ gì. Băng lãnh quá.
Vân Long sau cũng cũng phát giác ra sự có mặt của tiểu quận chúa. Nó ngó sang nhìn nàng, thấy nàng cũng xinh xắn đáng yêu, bản tính vô lại của nó lại nổi lên. Nó hết nhìn tiểu quận chúa lại quay sang mẫu thân cười cười.
-Mẫu thân lại mang thêm cho hài nhi một ả nha đầu nữa hả….vui quá.
Nghe xong câu này, Hoàng thượng cười đến suýt ngã ngửa, trong khi hoàng hậu thì cũng che miệng cười khúc khích, Tố Vân chỉ khẽ cau mày, còn tiểu quận chúa khỏi phải nói.Tự dưng bị đem ra làm trò đùa thì khó chịu tới mức nào.
Tên tiểu quỷ Vân long tưởng đâu chỉ có thế, ai ngờ nó còn quá quắt tới mức đưa cánh tay chỉ về phái tiểu công chúa, cười tinh quái nói.
-Nha đầu này khá xinh đẹp nhưng còn nhỏ quá! không thích hợp với Long nhi đâu!
Tiểu Quận chúa vừa tức vừa ngượng , vẻ mặt đáng yêu của nàng giờ đã tái nhợt, Hoàng hậu trông thấy biết nhi tử cuả mình đùa hơi quá đà vội nói.
-Long nhi! không được mạo phạm đến Phi phụng! Phi Phụng là tiểu quận chúa chứ không phải nha đầu gì đó đâu.
Vân long thật ra đâu biết nàng là ai, nghe mẫu thân nó nói vậy thì cũng chỉ biết vậy. Nó vẫn cười nhưng đã lên tiếng xin lỗi tiểu quận chúa.
-Hi..hi..hóa ra là hiểu lầm…tội quá..tội quá…
bộ dạng của nó làm tiểu quận chúa tức đến bể đầu.
-Tiểu tử khốn kiếp! Chờ xem bổn quận chúa trị ngươi.
Nghĩ vậy nhưng không thể không nể mặt trước hoàng thượng và hoàng hậu, tiểu quận chúa cố lặn nụ cười, điệu bộ ấy buồn cười thật.
-Huynh không biết..ta không trách huynh…
Vân long còn định nói thêm vài câu gì nữa nhưng hoàng hậu sợ nhi tử bất trị của mình càng nói càng lôi thôi, nên đã lên tiếng ngắt.
-Long nhi! Ta và phụ thân con nghe nói con đã chịu đọc tứ thư ngũ kinh, nên lần này qua thăm con cũng muốn xem con học đến đâu.
Tên tiểu quỷ này vừa nghe thấy tiếng học đã thấy trong lòng lạnh toát. Trong đầu nó nào có được chứ nào. Bây giờ mà song thân nó bầy đặt kiểm tra nó thì đúng là không ổn. Giả như chỉ có song thân và Vân tỷ ở đây thì nó cũng chẳng có gì phải ngại, đằng này còn có thêm cả tiểu quận chúa, vẻ mặt lúc nào cũng cao ngạo nó đã thấy không thích rồi. Lỡ mất mặt với nha đầu này thì thật là….
Hỡi ôi những điều nó nghĩ thì đều xảy ra, mẫu thân nó đúng là đang có ý thử nó nói.
-Long nhi! tiểu Quận chúa học trước con lên có nhiều thành tựu, nếu con không ngại vậy hãy để tiểu quận chúa lãnh giáo con một phen.
Thấy nó im lặng vẻ mặt nghệch ra chỉ có Tố Vân là hiểu nguyên do nhưng nàng không nói gì, trong thâm tâm nàng cũng muốn nó lần này một phen mất mặt , biết đâu sẽ lại chẳng tu chí học hành.
Hoàng hậu cũng hiểu chợt cười.
-Hay là Long nhi sợ thua…đừng nói với mẫu thân là Long nhi không biết gì đó nha!
Tên tiểu quỷ này trời không sợ đất không sợ há lại sợ một tiểu nha đầu. Câu nói của hoàng hậu vô tình đã khích nó dám nói ra những điều ba hoa.
-Thử thì thử..Long nhi đâu có gì phải sợ!
Tiểu quận chúa nãy giờ im lặng lúc này bỗng nở một nụ cười khinh khỉnh nói.
-Huynh thời gian qua thấy môn nào là đắc ý nhất..muội sẽ thử huynh môn đó, huynh thấy sao.
Đúng là chết chìm lại vớ được thuyền, tiểu quỷ đang lo sốt vó không biết sẽ phải ứng phó sao nếu chẳng may tiểu quận chúa hỏi nó về tứ thư ngũ kinh hay âm luật. Không ngờ nàng lại cho nó lựa chọn. Nàng tự tin quá mà không biết rằng tiểu quỷ vô lại này cũng có một tuyệt chiêu. Do đó nó hăm hở nói.
-Là muội nói đó ha.. đừng hối hận đó..hi..hi..Ta muốn cùng muội đấu về thư họa.
Tiểu quận chúa căn bản đã nắm chắc phần thắng trong tay thản nhiên gật đầu.
-Uh..thư họa cũng được nhưng huynh muốn vẽ sao.
Vân Long cười tinh quái.
-Ta vẽ muội, muội vẽ ta,..muội thấy thế nào.
Hoàng thượng và hoàng hậu chợt nói xen vào.
-Phương cách này hay đấy! Vậy ta và hoàng thượng sẽ khảo chứng cho hai người.
Nhưng Vân Long lắc đầu.
-Không cần làm phiền đến Mẫu thân và phụ thân. Hài nhi vẽ xong sẽ đưa cho Phụng muội, Phụng muội vẽ xong sẽ đưa cho hài nhi.
-Đơn giản vậy hả.
Tên tiểu quỷ chợt cười bí ẩn làm tiểu quận chúa chột dạ.
-Lúc đó song thân sẽ thấy…hi..hi..
Lúc này giấy bút nghiếng mực đã được chuẩn bị. Một chiếc hương án cũng được bày ra. Tiểu Quận chúa và Vân Long mỗi người ngồi một phía đối diện nhau. một cây hương được châm lên lấy hạn định trong vòng một nén hương. Vân long không hiểu sao cứ bắt song thân và Vân tỷ phải ra ngoài.
Cả ba người đành chiều theo ý nó, nhưng trong lòng thầm nhủ.
-Tên tiểu quỷ này chắc lại có mưu đồ gì đây?
Trong phòng chỉ còn Vân long và tiểu quận chúa. Lạ quá trong khi tiểu quận chúa hối hả vẽ thì Vân Long vẫn trống bút trên mắt giấy. chỉ đưa mắt nhìn khuôn mặt cũng khá đẹp của nàng, trông lại khả ái và đáng yêu nữa. Thời gian trôi qua đã được một phần ba mà vẫn chỉ thấy gã tủm tỉm cười.
Tiểu Quận chúa do nhiều lần phải ngước lên nhìn nó rồi mới vẽ tiếp lên dĩ nhiên trông thấy thần tình của nó, trong lòng vừa tức vừa ngượng.
-Tiểu tử khả ố để xem lần này ngươi còn cười được nữa không.
Vân Long cuối cùng cũng chịu chấp bút, nó vẽ rất nhanh và dù vẽ sau mà vẫn dừng bút trước Tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa kinh ngạc nhìn nó, đã thản nhiên bỏ bút xuống bàn đồng thời đưa bức vẽ về phiá nàng.
Hương cũng đã cháy hết, tiểu quận chúa cũng kịp hoàn thành xong có vẻ vẫn không được ưng ý lắm, nhưng vẫn đưa về phía nó. Vân long cầm lấy chẳng buồn xem mà đặt xuống bàn.
Tiểu Quận chúa lấy làm lạ nhưng thây kệ nàng giở bức vẽ của nó ra xem. Xem đến đâu người nàng nóng bừng đến đấy. Khuôn mặt cũng đỏ bừng chẳng rõ vì tức hay giận. Nàng xé tan bức vẽ thành trăm ngàn mảnh nhỏ đoạn ném về phía nó thét.
-Ngươi đúng là tên tiểu tử khả ố, vô lại..ta…
Khuôn mặt khả ái của nàng lúc này đã thấy có lệ. Nói nửa chừng đã tức tưởi lao nhanh ra ngoài.
Vân Long còn cố thu lấy một vài mảnh giấy nhỏ, mỉm cười nói vọng theo .
-Ta vẽ muội đẹp như vậy sao muội lại giận nhỉ..hi..hi…
Cùng lúc đó ba người từ bên ngoài bước vào. Vừa thấy vẻ mặt khoái trá của nó, Hoàng hậu klhông nén được buông tiếng hỏi.
-Long nhi làm gì mà khiến quận chúa giận đến mức bỏ đi không nói một câu vậy.
Vân Long chỉ mỉm cười bí mật.
-Thiên cơ bất khả lộ! Long nhi không nói đâu!
Lúc ấy hoàng thượng đã đến cầm bức vẽ của tiểu quận chúa mở ra xem.
Ba người vừa nhìn thấy đã phải tấm tắc khen.
-Giống quá! Giống Long nhi như tạc. Thư họa của tiểu quận chúa quả là không ngoa những gì mọi người truyền.
Hoàng thượng không nén được tò mò cúi xuống ghé tai Vân long hỏi nhỏ.
-Long nhi làm sao thắng được tiểu quận chúa vậy.
Tên tiểu quỷ này chẳng rõ thầm thì gì vào tai phụ thân nó mà lại khiến hoàng thượng cao hứng cười ngất.
-Ha..ha…Quả là tuyệt diệu!
Nghe tiếng cười của hoàng thượng, hoàng hậu và Tố Vân hai người cũng đã phần nào đoán ra. Hoàng hậu khẽ liếc nhìn cả hai phụ tử một cái.
-Hưm! đúng là hai kẻ khả ố nhất mà!
-hi…hi…
Nói xong cũng bật cười. Tiếng cười vui vẻ truyền khắp tiểu phủ.
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 4
Ngự Nữ Tâm Kinh
Nguồn: 360.yahoo.blog
Tố Vân từ ngoài cửa bước vào, mà tên tiểu quỷ Vân Long cơ hồ vẫn không phát hiện ra. Nó vẫn say sưa với quyển sách của nó. Trên tay đang bưng một khay thức ăn vẫn còn tỏa hương thơm ngát, chỉ ngửi thôi đã phát thèm, Tố Vân chậm bước lại gần. Khi còn cách tiểu quỷ độ mươi bước chợt thấy tiểu quỷ quay người lại, Nó nhìn nàng reo lên vui mừng.
-Vân tỷ tới rồi, hay quá!..ta đang có chuyện hỏi Vân tỷ.
Thiếu nữ mắt Phụng khẽ chớp chớp nhìn nó lộ vẻ kinh ngạc.
-Long thiếu gia muốn hỏi Tố Vân chuyện gì?
Vân Long cười cười đưa quyển sách về phía nàng, nó chỉ vào một chữ trên đó đoạn lên tiếng hỏi.
-Vân tỷ ! Đây là chữ gì nhỉ? Sao ta ngồi hoài mà cũng không luận ra được.
Tố Vân hơi ngạc nhiên nhìn theo tay nó chỉ. Nàng thấy trên đó viết chứ “Tâm” thì mỉm cười.
-Long thiếu gia đây là chữ tâm. Ý nói….
Nàng định nhân cơ hội này để giảng giải cho nó hiểu, nhưng đã thấy nó lắc đầu , rồi lại chỉ sang một chữ khác hỏi nàng.
-Vân tỷ còn chữ này….chữ này….
Nó hỏi một thôi một hồi , hết chữ này đến chữ nọ, nhưng lại không lí lấy một lần để nghe nàng giải nghĩa. Tố Vân tuy trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng thấy nó ham học hỏi đến xuất thần, thì cũng vui vẻ chỉ bảo cho nó tận tình.
Sau cùng cũng có lúc nó ngưng nghỉ, nó bỗng kêu đói.
-Vân tỷ..ta đói quá à!
Lúc đến nàng có mang theo thức ăn cho nó, nhưng vì nó chưa kịp ăn, thức ăn giờ đã nguội hết, Nàng vội bưng khay thức ăn lên và bảo nó.
-Để Tố Vân đi hâm nóng thức ăn cho thiếu gia. Thiếu gia chịu khó đợi nha!
Vân Long gật đầu.
-Vân tỷ phải nhanh lên đó…cái bụng của ta đang làm loạn nên rồi nè..!
Tố Vân nhìn nó mỉm cười không nói gì, đoạn bước nhanh ra bên ngoài. Vân Long còn nhìn theo thân ảnh mỹ miều của nàng cho tới khi không còn thấy gì nữa. Nó khẽ chép miệng một cái.
-Vân tỷ đẹp thiệt!.....
Thốt xong câu đó, chẳng hiểu tên tiểu quỷ Vân Long đang nghĩ gì mà bỗng dưng lại thừ người. Ánh mắt vụt trở nên mơ mộng.
-Cái gì là ngự nữ tâm kinh? Cái gì là Âm dương tương hợp….Ta chẳng hiểu cái quái gì cả. Nhưng mảnh lụa này cũng hay hay. Ta chỉ mong được cùng Vân tỷ thực hiện nó…hi…hi…chắc khi đó thú vị phải biết đây?
Có vẻ như rất khoái trá Tên tiểu quỷ cười ngất. Tràng cười mới khả ố làm sao. Vân tỷ vừa mới bước vào nghe tiếng cười của nó đã thấy đỏ bừng mặt. Nàng đặt khay thức ăn trên bàn hỏi nó.
-Long thiếu gia nghĩ gì vui vậy?
Tiểu Quỷ Vân Long nghe thấy câu hỏi của nàng buộc phải ngưng cười, vẻ mặt bỗng ỉu xìu. Nó trót hứa với Vân tỷ cho tới trước khi nó thành nhân sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa, nên bây giờ đâu thể nói toẹt ra cho nàng hay là bấy lâu nay nó vẫn luôn nghĩ đến điều mà tận bảy năm sau nó mới có cơ hội thực hiện.
Vì vậy nó lúc này nhăn nhó đang cố nghĩ một lí do nào đấy trông thật buồn cười. Đột nhiên hai cánh mũi của nó liên tục phập phồng hà hít như vừa có một mùi hương nào đó vừa vô tình thoảng qua chỗ nó.
Không chỉ có vậy, tên tiểu quỷ này còn thốt lên.
-Thơm quá!
Tố Vân cứ nghĩ nó vì đã ngửi thấy mùi thức ăn đang bốc lên thì nhoẻn cười nhìn nó ôn nhu nói.
-Long thiếu gia. Tố Vân đã hầm cho người canh gà , người mau ra ăn đi..
Tiểu quỷ Vân long cười cười đứng dậy liếc nhìn nàng.
-Canh gà Vân tỷ nấu quả thật thơm! Nhưng lúc nãy ta nói thơm là hương thơm trên cơ thể của Vân tỷ. Hi…hi…Mùi hương hôm nay có vẻ khác như mọi hôm nhưng ta rất thích.
Tố Vân chết điếng vì câu nói của nó. Vẻ mặt nàng đỏ hồng vì ngượng. Trong lòng nghĩ thầm.
-Tiểu Lang quân ngươi thật là ….Càng lúc càng khiến người ta tức chết đi được.
Vân long không để ý đến suy nghĩ của nàng, nó bước lại gần chiếc bàn và thản nhiên ngồi xuống.
-Vân tỷ cũng ngồi xuống ăn đi.
Tố Vân vẫn còn ngượng nhưng cũng chìu ý nó ngồi xuống. Nàng nhẹ nhàng múc cho nó một bát canh. Tiểu Quỷ Vân long cầm đũa trên tay mà vẫn chưa ăn, Nó ngó đăm đăm vào khuôn mặt nàng.
-Vân tỷ càng lúc càng đẹp không thua gì bức họa mỹ nữ.
Nó không nói thành tiếng nhưng ánh mắt lạc thần của nó không thua gì ánh mắt của những tên háo sắc cũng đủ làm Tố Vân thêm ngượng.
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng trách.
-Long thiếu gia sao không ăn mà cứ nhìn Tố Vân hoài vậy? Canh nguội hết cả rồi kìa?
Tiểu quỷ Vân long đúng là mặt dầy quá à. Nghe nàng nói vậy còn trâng tráo nói.
-Hi…hi..ta ngắm Vân tỷ cũng thấy no rồi đâu cần phải ăn. Mà lạ thật ta ngày nào cũng được ngắm Vân tỷ mà cũng không hề thấy chán. Ước gì ta được ngắm Vân tỷ cả đời.
Tố Vân bị tên tiểu quỷ này chọc cho chẳng những không giận mà trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.
-hi..hi…Long thiếu gia nói hay quá ha…Người nói như vậy sau này sẽ có biết bao cô nương chết vì miệng lưỡi của người…Đến lúc đó xem người còn đoái hoài gì tới Tố Vân nữa không?
Tiểu Quỷ Vân Long không chịu thua kém nói.
-Ở Đào Hoa Quốc này có biết bao mỹ nhân ta đều đã gặp qua đâu có ai vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng được như Vân tỷ. Nhất định sau này ta sẽ lập Vân tỷ làm hoàng hậu mới được.
Tuy những lời nó nói còn rất xa nữa nhưng có khi một lời nói cũng sẽ khiến cho thời gian ngắn lại thì sao? Tình cảm trên thế gian này thật tuyệt diệu. Liệu mối tình đang từng lúc nảy nở giữa nàng và vị thế tử bất trị kia có thể đơm hoa kết trái.
Tố Vân không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ biết rằng lúc này nàng đang cảm thấy rất vui và có vẻ như Vân Long cũng cảm thấy vui vẻ như nàng. Con người đôi khi chỉ cần có vậy đã cảm thấy mãn nguyện.
O0o
Mấy hôm nay tiểu quỷ Vân Long chỉ ngồi một chỗ nghiên cứu về những dòng chữ được viết trên mảnh lụa. Tuy nó một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng lại tỏ ra vô cùng nhanh trí. Nó mỗi hôm lại lấy một vài chữ trong mảnh lụa và tra trên quyển Đạo Đức Kinh rồi quay sang hỏi Vân tỷ.
Cứ thế nó thầm nghi nhớ để rồi sau đó chỉ việc ghép lại. Phải nói rằng trí nhớ của tên Tiểu Quỷ này quả thật cao tuyệt. Mảnh lụa chi chít chữ dễ đến hơn nghìn vậy mà nó cũng có thể nhớ được không sót một từ. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, nó đã giải nghĩa xong toàn bộ những chữ có trên đó.
Nhưng giải nghĩ nó là một chuyện còn đọc được hay không lại là một chuyện khác. Tên tiểu quỷ Vân Long do còn quá bé nên chưa hiểu ý nghĩa viết trong đó. Bất quá nó chỉ biết mảnh lụa này có viết tựa đề là Ngự nữ Tâm kinh, bên trong ẩn chứa toàn những kinh văn khó hiểu mà một lần nó đã từng được trông thấy trong quyển phật kinh mà các hòa thượng trong Linh Ẩn Tự tặng cho phụ thân nó.
Tiểu Quỷ Vân Long do đó cũng không để tâm lắm. Nó cất mảnh lụa vào trong người và từ hôm đó không thấy nó giở ra nữa.
Ở mãi trong phòng cũng chán, Tiểu Quỷ Vân Long định ra ngoài. Nó ngó sang thấy Vân tỷ đang ngồi lặng lẽ trên giường mải miết trong từng đường kim mũi chỉ đan áo cho nó. Tên tiểu quỷ có một chút lặng người. Hóa ra nó cũng biết xúc động.
Vốn ý đang định rủ nàng tới thảo nguyên nọ, nhưng lúc này nó đã thu lại ý nghĩ đó để rồi tự bước ra một mình. Nhưng nó cũng không nỡ lúc đi không nói với nàng một câu. Do đó nó lại quay lại.
Bước đến trước mặt nàng, Vân Long nói.
-Vân tỷ ta ra ngoài chơi đây. Vân tỷ có đi không?
Tố Vân ngưng tay ngước lên nhìn nó. Một vài sợ tóc mây còn bám trên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi của nàng, nàng nhìn nó lắc đầu.
-Long thiếu gia ra ngoài chơi vui vẻ. Tố Vân hôm nay tới thăm hoàng hậu nên không thể đi cùng người.
Vân Long gật đầu.
-Lâu rồi ta cũng không tới thăm người. Vân tỷ tới đó thay ta vấn an mẫu thân hộ ta….ta đi đây.
Nó bước đi rất nhanh như đang sợ một điều gì đó.
Tố Vân nhìn theo nó nghĩ thầm.
-Sao Long thiếu gia lại không đích thân tới vấn an người nhỉ!
Nàng hỏi vì đâu biết rằng tên tiểu quỷ ngại phải chạm mặt với tiểu quận chúa nên mới không muốn vào trong cung. Lần trước kể ra nó hơi quá đáng đã chọc cho tiểu quận chúa đến phát khóc. Giờ mà gặp lại nàng , ắt hẳn nàng sẽ không quên mối hận cũ. Lúc đó mà bản tính vô lại của nó không kìm được thì sẽ lại xảy ra lắm chuyện lôi thôi.
Chi bằng kính nhi viễn nhi là tốt nhất.
Nghĩ vậy nên tên tiểu quỷ này vừa mới ra ngoài là đã chạy bay biến. Chủ ý là định đi tìm một chốn nào đó để giải khuây thôi. Ban đầu nó định tới thảo nguyên nhưng tới đó một mình thì sẽ chẳng có gì thú vị, nó đổi ý tới thăm đám trẻ nọ.
Đôi chân nó rảo bước nhanh trên đường, đám thiếu nữ vẫn đưa mắt nhìn nó như độ nào, Nó hôm nay không vui lắm nên chẳng buồn đáp lại.
Tới cái ngõ nhỏ hôm nọ, nó dừng lại,ngó mắt nhìn quanh. Lạ quá sao không thấy ai vậy ha? Trong lòng nó thắc mắc khôn tả. Bọn Tiểu Tùng mọi lần vẫn chơi chọi dế ở đây mà.
Đứng quanh quẩn một hồi chẳng thấy ma nào cả. Nó bắt đầu sốt ruột. Hôm nay quả là đen đủi. Nó thầm nhủ như vậy, rồi lẳng lặng quay về.
Lúc đi ngang qua Cổng thành, nó đổi ý lại muốn rẽ vào trong cung. Dù gì nó cũng đang không có việc gì. Hơn nữa nó rất nhớ song thân. Nó dù sao cũng là nam nhi há lại đi sợ một tiểu nha đầu.
Nghĩ vậy nó liền nhập cung thật.
Đằng sau cánh cổng lớn là một tòa điện nguy nga tráng lệ. Kiểu kiến trúc vừa có phần hoàng tráng trang nghiêm lại vừa có vẻ tao nhã thi vị. Hai bên lối vào là những chậu hoa đào đang tỏa hương khoe sắc. Phía dưới đã trải sẵn một tấm thảm đỏ. Tiểu Quỷ Vân Long có phần ngẩn người.
Đã một năm rồi nó chưa vào trong cung. Mọi thứ với nó lúc này có gì khang khác.