Vương Bài Pháp Thần - Tác giả: Cát Phong Băng - Quyển 6 Chương 94 - Nguồn 4vn.eu
Vương Bài Pháp Thần - Tác giả: Cát Phong Băng
Tựa Truyện:
Tại Lôi Minh đại lục tương truyền từ kho khai thiên lập địa, xuất hiện 3 quyển thiên thư là:
Sáng Chế Chi Thư, Quang Minh Chi Thư, Hắc Ám Chi Thư.
Vì tranh dành lẫn nhau ba quyển sách khiến cho cả đại lục chìm vào chiến tranh cả vạn năm, cuối cùng thần ma hai tộc tổn thương trầm trọng bị đưa sang 2 cái không gian khác nhau, một số may mắn trốn khỏi vận mệnh ở lại nhân giới kết hôn sinh sản khiến cho nhân loại có khả năng học tập ma pháp đấu khí.
Nhưng cạnh tranh giữa bóng tối và ánh sáng không bao giờ chấm dứt, một lời tiên đoán khi nhân loại xuất hiện một người có được toàn hệ thể chất thì ...
:00 (62): Đây là bộ truyện đầu tiên của nhóm CẨM Y VỆ, nhân dịp nhóm ra mắt các độc giả, rất mong nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người.:00 (67):
Hy vọng bộ truyện sẽ đem đến cho các độc giả những giây phút giải trí thoải mái nhất tại đại gia đình 4vn.eu.
Tác giả: Cát Phong Băng
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước
Biên tập: noland
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Trận bão tuyết đầu mùa đông kéo dài liên tục bốn ngày bốn đêm, toàn bộ Ô Bá Trấn trắng xóa một mảnh.
Tuyết rơi dày đến một thước rưỡi làm cho người ta ngay cả di động một chút muốn hao phí sức lực toàn thân, không một người bình thường nào nguyện ý ra ngoài mà đi lại, dù là một bước cũng thật gian nan.
Nhưng hiện tại trên bầu trời lại có một người mặc bộ pháp bào màu trắng từ trên bầu trời đáp xuống Ô Bá Trấn.
Nếu để cho người thường chứng kiến nhất định sẽ phát điên cuồng, pháp sư có thể phi hành, chỉ có thể là pháp sư đạt tới cảnh giới cao nhất là cấp 12, đồng nghĩa với cấp bậc Thánh Ma Đạo Sư mới có thể thực hiện được, mà trên toàn bộ Lôi Minh đại lục số người đạt tới cảnh giới này cũng không nhiều.
Ô Bá Trấn bất quá chỉ là một cái trấn nhỏ, nhìn thấy được cửu cấp ma pháp sư đã là vạn hạnh đối với bọn họ rồi, một Thánh Ma Đạo Sư có thể cả đời họ cũng không thể gặp qua được một lần, nhưng lần này khi vị Thánh Ma Đạo Sư này đáp xuống, bầu trời tuyết rơi nhiều, cũng không một ai có thể chứng kiến được.
Ngay sau đó lại có thêm một người theo đó cũng đáp xuống.
Hai Thánh Ma Đạo Sư đồng thời xuất hiện, trừ phi là đối mặt với công kích của Hắc Ám Thần Điện mới có thể thấy được. Nếu để mọi người chứng kiến có thể sẽ hoài nghi nơi này chuẩn bị trở thành một bãi chiến trường.
Người này sau khi đáp xuống mặt tuyết liền nói: “Cát Tạp Mỗ, đây là địa phương cuối cùng rồi, nếu nơi này còn không tìm được hậu duệ của Thần Tộc, chúng ta phải mạo hiểm tính mạng đến địa bàn của Hắc Ám Thần Điện thôi.”
“Cầu Quang Minh thần phù hộ.” Vị Thánh Ma Đạo Sư tên Cát Tạp Mỗ gật đầu nói: “Pháp Tháp Tư, đến đây đi, một mình ta không thể phát động Lĩnh Vực Trinh Trắc được. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, nghe nói nhóm của tên gia hỏa Bối Nhĩ Na đã tìm được một đống hắc ám ma pháp chú ngữ, chúng ta mà không tìm thấy người kế thừa Phong Ấn Chi Thư, đám lão gia hỏa kia nhất định sẽ cười vào mũi chúng ta.”
Pháp Tháp Tư gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó hai vị Thánh Ma Đạo Sư khép hờ hai mắt, đọc thầm chú ngữ, ngay sao đó hai đạo ánh sáng kim sắc từ trên người hai vị Thánh Ma Đạo Sư phát tra, sau đó lan rộng toàn bộ Ô Bá Trấn.
Trong phút chốc, hai vị Thánh Ma Đạo Sư đồng thời mở to mắt, vẻ vui mừng không kiểm soát được hiện rõ trên khuôn mặt, cơ hồ đồng thời nói: “Đông Nam.”
“Quang Minh thần phù hộ, chúng ta cuối cùng cũng tìm được rồi.” Cát Tạp Mỗ từ không gian giới chỉ lấy ra một quyển sách bằng vàng, bìa sách đầy những hoa văn cùng văn tự từ thời đại của chúng thần đang phát ra kim quang chói mắt.
“Phong Ấn Chi Thư có phản ứng, người chúng ta muốn tìm đang ở ngay trong trấn này.”
Hai vị Thánh Ma Đạo Sư vội vàng nhắm phía Đông nam chạy đến.
Nơi đó là một mảnh phế tích….
Một tòa nhà cơ hồ không có vách tương che chắn, trong nhà đang có một tiểu hài tử quần áo rách nát, bên cạnh tiểu hài tử này đặt một chén nước đã đóng thành băng, mà bên cạnh đó là một đám lửa yếu ớt không có bao nhiêu nhiệt khí, chỉ le lói vài đốm lữa rồi vụt tắt.
Phong Ấn Chi Thư phản ứng ngày càng thêm mãnh liệt.
Hai vị Thánh Ma Đạo Sư nhìn nhau, thiếu chút nữa là té xỉu, một người có huyết thống thần tộc lại ở trong tình trạng này, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, hai vị Thánh Ma Đạo Sư này cho dù đánh chết cũng không tin được.
Phải biết rằng Lôi Minh Đại lục nguyên bản là Chúng Thần Chiến Tràng, thời điểm đó nhân loại chỉ có mấy vạn người, Minh Thần cùng Tử Thần trên đại lục triển khai chiến tranh, kéo dài đến mấy vạn năm.
Cuối cùng tứ phương đại thương nguyên khí, không thể trở về lãnh địa, một số thần tộc bị trọng thương không thể trở về lãnh địa Thần Tộc, liền sinh sống ở Lôi Minh đại lục, đa số thần tộc không thể sinh tồn đã chết đi, một số nhỏ thần tộc vì sinh tồn, đã che giấu tung tích rồi cùng nhân loại kết hợp để duy trì nòi giống.
Qua nhiều thế hệ, huyết thống thần tộc đã phai nhạt đi rất nhiều. Nhưng chỉ cần là người có một phần vạn huyết thống của Thần Tộc cũng có thể trở thành một Chiến Sĩ hoặc Ma Pháp Sư ưu tú.
Bọn họ hiện tại lại nhìn thấy tiểu hài tử này chẳng những không có khả năng tự bảo vệ mình, lại sắp bị chết cóng, sự thật này khiến cho Cát Tạp Mỗ cùng Pháp Tháp Tư không thể chấp nhận được.
Hai người cuống quít đem ra một đống lớn y phục đắp lên người tiểu hài tử, lại mồi lửa xung quanh tiểu hài, cho hắn sưởi ấm.
Dần dần tiểu hài tử mở to mắt, suy yếu nhìn hai người.
Cát Tạp Mỗ cuống quít đem một cái bánh bao đưa tới miệng tiểu hài.
Tiểu hài tử chậm rãi ăn, tinh thần cũng tốt hơn được vài phần, kinh ngạc nói: “Hai vị gia gia, các người đã cứu ta?”
Cát Tạp Mỗ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tiểu tử, ngươi tên gì? Vì sao lại ở trong này?”
“Ta tên là Lai Ân, phụ mẫu ta lúc vào núi đi săn đã qua đời, cho nên chỉ có thể sống một mình.”
“Hài tử đáng thương, về sau đi theo gia gia, có gia gia ta, không ai có thể ức hiếp ngươi được.” Cát Tạp Mỗ mắt đã ươn ướt, khẽ vỗ nhẹ đầu Lai Ân
“Gia gia.” Lai Ân ngọt ngào kêu một tiếng.
Cát Tạp Mỗ vui vẻ nở nụ cười.
Phong Ấn Chi Thư vốn không ai có thể đọc được từ từ mở ra.
Pháp Tháp Tư hai tay hợp thành chữ thập, trong lòng kích động đến toàn thân run rẫy, thầm nghĩ:
“Quang Minh thần phù hộ, chúng ta tìm được rồi, rốt cục tìm được người có thể sử dụng Phong Ấn Chi Thư. Ha ha, Hắc Ám Thần Điện, các ngươi xong rồi, đến khi Chánh Án tiền nhiệm của chúng ta trưởng thành, xem ai là đối thủ của chúng ta".
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:42 AM.
Đã có 103 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Phong Lam đế quốc, cạnh Ma Thú Sâm Lâm có một toà Pháp Sư Tháp. Tòa tháp này có rất ít người biết, nhưng số ít người đó lại là những đại nhân vật của Lôi Minh đại lục.
Có lẽ có người sẽ cho rằng Pháp Sư Tháp tại Lôi Minh đại lục có thể tùy ý thấy được, nhưng thực tế những người ngụ trong tháp lại là những đại nhân vật.
Một ngày như mọi ngày đang bắt đầu, Cát Tạp Mỗ đến phòng thí nghiệm đễ kiểm tra các khí cụ luyện kim của mình. Từ khi trở thành Thánh Ma Đạo, luyện kim thuật là niềm hứng thú của hắn, một điều nữa chính là huấn luyện Lai Ân.
Huyết thống thần tộc trong Lai Ân lúc đầu rất ít, thậm chí là một phần một triệu vạn cũng không đến, nhưng từ sau đợt tuyết kia mà kích phát dần ra.
Cát Tạp Mỗ đã nghiên cứu khá lâu cũng không rõ đó là loại lực lượng gì, nhưng chỉ có lực lượng này mới có thể kích hoạt được Phong Ấn Chi Thư, nói cách khác toàn bộ đại lục hiện tại chỉ có Lai Ân là có thể khống chế Phong Ấn Chi Thư.
Cát Tạp Mỗ trong một lần đến Di Tích Chúng Thần đã tìm được Phong Ấn Chi Thư, khắp bốn phía toàn là khô cốt của thần ma, mà các văn tự trên Phong Ấn Chi Thư trãi qua trăm vạn năm vẫn rõ ràng như cũ.
Bên trên sách có dùng Thần Ngữ viết: "Sáng Chế Chi Thư, Phong Ấn Chi Thư, Hủy Diệt Chi Thư."
Cát Tạp Mỗ không rõ mười hai đại tự này biểu thị cho cái gì, nhưng Cát Tạp Mỗ biết chắc một điều, dựa theo đám bạch cốt trải rộng của chúng thần ma, là vì tranh đoạt lấy quyển sách này mà cuối cùng hai bên điều đại thương nguyên khí.
Cát Tạp Mỗ đang lo lắng, không biết tiếp tục dạy Lai Ân vào thời điểm nào, thì một âm thanh non nớt truyền vào tai Cát Tạp Mỗ.
“Lão sư, lão sư, người xem, người xem ta bắt được cái gì?”
Người đến chính là đồ đệ duy nhất của Cát Tạp Mỗ, đã theo học một năm nay mà vẫn là một ma pháp học đồ và là tên đồ đệ làm Cát Tạp Mỗ muốn đập đầu tự sát.
Lai Ân mới hơn mười tuổi, dáng người không cao, điều có chung đặc điểm với cộng đồng ma pháp sư – gầy yếu, mặc một bộ đồ màu xám trắng, Lai Ân trong tay đang nắm lấy một con thỏ không lớn lắm, hoàn toàn giống những con thỏ bình thường khác ngoại trừ một đám lông tơ màu tím ở trên trán.
“Lôi Thỏ?” Cát Tạp Mỗ có chút nghi hoặc nhìn Lai Ân, nhìn con thỏ trong tay, hỏi Lai Ân:
“Tiểu tử, ta bảo ngươi đi săn ma thú, ngươi liền đưa về cho ta con thỏ này sao?”
Lai Ân thành thật gật đầu, nói: “Đúng vậy , Lão Sư, Lôi Thỏ chẳng phải cũng là một loại ma thú sao?”
“Ngươi, tên ngu ngốc này, ngươi đi ra ngoài từ sáng sớm mà chỉ mang về con Lôi Thỏ cấp thấp nhất sao, ngươi, ngươi tên hỗn đản này, ngươi làm ta đau lòng quá. Ta tùy tiện ra ngoài, nhất tay là có thể bắt được một đống, ngươi đi ra ngoài đến trưa liền đưa cho ta một con vật này sao?” Cát Tạp Mỗ lấy ra ma pháp trượng mình gõ lên đầu Lai Ân.
“Oa, đừng đánh, đừng đánh, lão sư con thỏ này rất lợi hại.” Lai Ân một bên trốn tránh, một bên cầm con thỏ lắc lắc.
Con thỏ nhỏ bị lắc cho hoa mắt chóng mặt, kêu lên từng tiếng kháng nghị.
Cát Tạp Mỗ nghe thấy vậy, ngừng tay, nói: “Lợi hại, có bao nhiêu lợi hại. ngươi đừng nói với ta là ngươi bắt được một ma thú có ngoại hình giống con thỏ này đấy.”
“Đây là một con Lôi Thỏ thôi.” Lai Ân bỉu môi dùng sức sờ sờ con thỏ, con thỏ tránh né không được “chi” một tiếng, ngay sau đó một đạo lôi điện phát ra, trực tiếp đánh thẳng vào chổ thực nghiệm của Cát Tạp Mỗ trên đài.
“Rầm” một tiếng, chai ngã, bình đỗ, toàn bộ các loại chất lỏng hòa trộn vào nhau.
Cát Tạp Mỗ có dự cảm không lành, vội kéo Lai Ân chạy ra khỏi phòng.
Hai người mới ra khỏi phòng, chợt nghe một tiếng nổ vang.
Bên trong gian phòng truyền đến một âm thanh thật lớn, ngay sau đó khói đen từ trong phòng theo hướng cửa sổ thoát ra ngoài.
Lai Ân hiểu được đã gây họa lớn, đem con thỏ ra phía sau lưng, ánh mắt hối lỗi nhìn sư phụ.
Cát Tạp Mỗ sắc mặt khó coi, xoay người lại. hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Lai Ân, căn răng nói:
“Xú tiểu tử, ngươi hủy phòng thí nghiệm của ta, ta tại sao lại thu nhận một tên đệ tử ngu ngốc như ngươi chứ, trong đó còn có ba khối Thiết Tinh, hai giọt Mật Ngân, còn có một quả Cửu Cấp ma thú tinh hạch, toàn bộ bị hủy, bị hủy. Xem ta đánh ngươi không chết mới là lạ.”
Lai Ân thè lưỡi, trong mắt lóe lên một tia quang mang giảo hoạt, sau đó như cá chạch chuồn thật xa.
Cát Tạp Mỗ giơ tay lên. Một đoàn lôi quang trên không đang từ từ ngưng thành.
Lai Ân trốn sau một gốc cây cổ thụ đằng xa, ló đầu ra, cười hì hì nói: “Lão sư, đừng nóng giận, nóng giận không tốt cho sức khỏe, lão sư bớt giận.”
" Ta nguôi giận, ta ngôi giận." Cát Tạp Mỗ suy nghĩ, những vật đó bị hủy, cho dù trừng phạt tiểu tử này, những vật đó cũng không thể có lại, lôi quang trong tay dần dần biến mất.
Cát Tạp Mỗ cố nén lửa giận, nói: “Ngươi nói ta nghe, ngươi dùng cái gì để bắt con Lôi Thỏ này?”
Lai Ân tránh ở phía sau gốc cây, xòe ra ba đầu ngón tay nói: “Ba cái Tam cấp Lôi Lao, hai Tứ Cấp Mê Man, còn có mười mấy…”
Không đợi Lai Ân nói xong, Cát Tạp Mỗ lửa giận bừng lên hừng hựt, vung tay lên, một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống.
Ầm một tiếng đánh vào trên đầu Lai Ân, đem Lai Ân cùng con thỏ đánh ngất đi.
Cát Tạp Mỗ mặt nhăn lại vì tức, chính mình lại thu một đồ đệ phá hoại, chỉ bắt một con thỏ mà hao phí nhiều như vậy. Những thứ đó đem bán ra ngoài ít nhất cũng được một vạn kim tệ, cho dù chính mình tài lực có hùng hậu cũng khó có thể chịu nỗi cảnh này lâu.
Cát Tạp Mỗ càng nghĩ càng giận, mặc kệ Lai Ân cùng con thỏ bị đánh cháy đen đang nằm trên mặt đất, quay về thu thập lại phòng thí nghiệm.
Hơn nữa ngày, Lai Ân cùng Lôi thỏ lúc này mới tỉnh lại.
Một người một thỏ ủ rũ dưới tàng cây, con thỏ nhỏ cụp hai tai xuống ngang mắt, học theo bộ dáng của Lai Ân. Cúi thấp đầu ngồi xổm bên cạnh thân cây, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Lai Ân vuốt đầu, uể oải, nói:
“Thỏ con. Ta đâu có làm gì sao. Ta rõ ràng là đi bắt ma thú thôi, lão sư vì sao còn nổi giận chứ.”
“Chi Chi….”
“Thôi quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Lai Ân nói xong từ không gian giới chỉ lấy ra một quyển sách, bên ngoài bọc vàng, bên trên điêu khắc các loại hoa văn cùng các ký tự cổ xưa, mở ra trang thứ nhất, Lai Ân ôm con thỏ lên. Cũng không để ý đến sự phản kháng của nó, một tay nhét vào trong sách, chỉ thấy trang sách nhấp nhoáng một đạo tử mang, sau đó con thỏ liền tiêu thất.
Lai Ân liếc mắt nhìn cuống sách thư một cái, sau đó cười hắc hắc, khép cuốn sách lại ném vào không gian giới chỉ.
Nếu là có người chứng kiến một màn này nhất định sẽ chấn động.
Không gian giới chỉ cũng không phải là ai cũng có được, một là do tài liệu chế tạo rất khó tìm, thứ hai là giá cả rất cao, hiện tại trên đại lục, không gian giới chỉ ngoại trừ mười mấy vị Thánh Ma Đạo cùng các đại gia tộc hoặc là các nhân vật cao tầng của các đại đế quốc mới có, người thường căn bản không thể có được, cho dù có cũng là mang đến họa sát thân. Một ma pháp học đồ này cư nhiên lại có được một cái không gian giới chỉ, đây là một trường hợp ngoại lệ hy hữu.
Lai Ân đứng lên vỗ vỗ mông cho hết bùn đất, đi tắm rửa một cái sau đó thay đổi quần áo, trở lại phòng mình nằm xuống ngã đầu liền ngủ đi.
Cũng không biết qua bao lâu. Lai Ân bị Cát Lạp Mỗ túm từ trên giường xuống, sau đó kéo đến một gian phòng. Không đợi cho Lai Ân phản kháng, liền ném cho Lai Ân một cái bao, mang theo Lai Ân phi hành đi, trực tiếp bay đến Ma Thú Sâm Lâm phía sau Pháp Sư Tháp, một tay ném Lai Ân xuống đất.
Lai Ân la bộ sầu muộn nói:
"Lão sư, con muốn làm ma pháp sư, nhưng con còn nhỏ như vậy, người muốn đem con ném vào Ma Thú Sâm Lâm, đây là người mưu sát, đây là ngược đãi."
“Bốp..”
Lai Ân liền bị gõ một cái vào đầu, Cát Tạp Mỗ tức giận nói:
“Ma pháp sư, ngươi xem lại chỉ số thông minh của ngươi đi, lão sư ta mười một tuổi đã đạt tới bát cấp, còn ngươi, mười một tuổi, còn là một nhị cấp pháp sư, quả thực là lãng phí thể chất cơ thể. Ngươi còn mơ một ngày nào đó trở thành Thập Nhị Thánh Ma Đạo như ta, thì bây giờ ngươi chăm chỉ tu luyện cho ta.”
“Nhưng con dù sao cũng là một ma pháp sư. Lời ngài nói là đả kích tâm hồn yếu ớt của con.” Lai Ân uể oải phản bác.
“Vậy chờ ngươi còn sống trở về Pháp Sư Tháp rồi nói, nơi này là phạm vi của ma thú cấp ba, trong bao có quần áo và các vật dụng cần thiết, nếu ngươi có thể quay về, huấn luyện chấm dứt. Nếu ngươi không cẩn thận gặp phải ma thu cấp cao, coi như là mệnh ngươi không tốt, ngươi cũng đừng oán trách ta.”
Cát Tạp Mỗ nói xong liền đằng không biến mất trên bầu trời.
Lai Ân vẻ mặt đau khổ, mở chiếc túi ra, lần này cũng giống với mọi lần, ngoại từ hai viên nhị cấp tinh hạch ra, chỉ còn một cái thủ sáo được tương khảm tinh hạch.
Lai Ân đưa tay mang vào, nói là thủ sáo, nhưng hình dạng lại giống như lợi trảo, trên năm đầu ngón tay là những móng vuốt sắc bén, ở mu bàn tay còn có một cái rãnh nhỏ, bốn bên được bao lại, cho nên những cái gì rơi vào bên trong cũng dễ dàng được cố định lại.
Lai Ân đem một quả tinh hạch bỏ vào trong cái rãnh đó, rút ra ma pháp trượng, nhìn về hướng Pháp Sư Tháp nói:
“Được rồi, lão gia hỏa. Xem như ngươi hợi hại, đem ta ném ở cái địa phương này, sau này ta có cơ hội sẽ báo thù.”
Lai Ân là một trường hợp đặt biệt, trên đại lục nhiều nhất là đơn thuộc tính, song thuộc tính đã rất khó tìm, tuy nhiên nếu là song thuộc tính thì điều là các thiên tài, tam thuộc tính thì được gọi là thiên tài trong các thiên tài.
Lai Ân là một ngoại lệ, người duy nhất trên đại lục có được toàn bộ các thuộc tính, Phong – Hỏa – Lôi – Thủy – Quang Minh – Hắc Ám – Không Gian, đầy đủ cả 7 loại thuộc tính, toàn bộ đại lục chỉ có một người, người mà Cát Tạp Mỗ tìm kiếm suốt hai mươi năm trời.
Cát Tạp Mỗ đựa vào quan hệ với các lão bằng hữu, lấy được các loại ma pháp các hệ đưa cho Lai Ân, mục đích là để bồi dưỡng ra một ma pháp sư toàn hệ, hoặc có thể nói là một ma pháp sư đặc thù.
Lai Ân tư chất không được tốt lắm, các phương pháp tu luyện bình thường đối với hắn là vô dụng, cho dù cố gắn tu luyện thì nhiều lắm chỉ có thể trở thành ma pháp sư ngũ cấp, so với thập nhị cấp Thánh Ma Đạo quả thực quá xa, cũng quá lãng phí thuộc tính của Lai Ân.
Nhưng Cát Tạp Mỗ cũng không lo lắng, ba mươi năm trước, Cát Tạp Mỗ cùng với ba vị tế tự của Quang Minh thần điện đi đào bới một di tích thời cổ đại đã phát hiện được một điều kinh hỉ đó chính là di tích của thời đại Chúng Thần trong truyền thuyết, bên trong di tích phát hiện ra được ba đồ vật.
Một quyển sách, đây chính là quyển sách mà Lai Ân đang cầm trên tay, được gọi là Phong Ấn Chi Thư.
Một bộ thủ sáo, cũng là thứ Lai Ân đang mang trên tay, được xưng là Quyết Chi Thủ.
Món còn lại là một quyển bí kíp được viết bằng văn tự của Thần Tộc, nhưng phương pháp tu luyện trong bí kíp này chỉ người có đủ toàn bộ các loại thuộc tính mới có thể tu luyện.
Bốn vị Thánh Ma Đạo kích động rất nhiều, bắt đầu tự phân ra tìm kiếm. Cát Tạp Mỗ có nhiệm vụ tìm kiếm một người có toàn bộ các loại thuộc tính, căn cứ vào các loại thư tịch ghi lại, người nắm được toàn bộ các loại thuộc tính có tồn tại, nhưng chỉ một ngàn năm mới xuất hiện một thiên tài như vậy, mà người này cũng chính là chúa tể của các vị thần.
Cát Tạp Mỗ cùng với Pháp Tháp Tưu tìm gần hai mươi năm mới thấy được Lôi Ân, ngoài hai người bọn họ, hai người khác phụ trách thu thập tất cả các ma pháp chú ngữ, hai vị đại tế tự của Quang Minh thần điện đồng thời xuất động, bất luận là cưỡng bức hay là lợi dụ, mục đích của bọn họ vẫn là ma pháp chú ngữ.
Hết thảy điều đồng bộ thực thi, bốn vị Thánh Ma Đọa dã tâm không chỉ dừng lại ở việc tạo ra một ma pháp sư, mục đích của bọn họ là vì Quang Minh Thần Điện bồi dưỡng ra một nhân vật đặc thù, có thể làm cho địch nhân của họ là Hắc Ám Thần Điện đau đầu.
Lai Ân cũng không biết những việc đó, hắn từ Phong Ấn Chi Thư lấy ra con Lôi Thỏ đã bị biến thành màu đen, nói:
“Thỏ con, nhiệm vụ của ngươi là thu hút sự chú ý của địch nhân, biết chưa?”
Lôi Thỏ “chi..chi” lên hai tiếng. sau đó biến mất trước mặt Lai Ân.
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:42 AM.
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua, Lai Ân cách hai ngày lại bị Cát Tạp Mỗ đưa đến Ma Thú Sâm Lâm một lần.
Tuy nhiên cấp bậc của Lai Ân cũng không đề cao được bao nhiêu, lý do đơn giản là vì tư chất của Lai Ân thật sự vô cùng thê thảm. Bất quá Lai Ân đã có thể thành công xuất nhập khu vực ma pháp cấp 4 mà không cần lo lắng về sự an toàn của bản thân.
Cát Tạp Mỗ hỏi cái gì thì có thể không có, riêng về ma thú tinh hạch lão không thiếu, Cát Tạp Mỗ chỉ cần tiến vào Ma Thú Sâm Lâm đi một vòng đồ sát vài ma thú cấp bảy cấp tám là có thể đổi ra được vài ba bao tải tinh hạch cấp ba cấp bốn, cho nên Lai Ân cũng không lo lắng mình thiếu tinh hạch để luyện tập.
Có lẽ năng lực Lai Ân có chút yếu kém, nhưng trí nhớ thì rất siêu cường, những câu ma pháp chú ngữ chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ kỹ, một phần là do nỗ lực của hắn, một phần là do hắn có lão sư là một Thánh Ma Đạo Sư – Cát Tạp Mỗ , lại nhận thêm tri thức cơ sở của ba vị Thánh Ma Đạo Sư khác nữa.
Lai Ân thực lực có thể không mạnh, nhưng tri thức của hắn nhiều hơn bất kì ai, đúc kết toàn bộ kiến thức hơn hai trăm năm của bốn vị Thánh Ma Đạo Sư, Lai Ân nghiễm nhiêm trở thành một ma pháp sư có kiến thức không ai sánh bằng.
Về lịch sử, về ma pháp, về chiến đấu, hết thảy, hết thảy, chỉ cần Cát Tạp Mỗ hỏi tới, Lai Ân điều có thể trả lời một cách chuẩn xác, vì vậy hiện tại Cát Tạp Mỗ có chút vấn đề gì điều không cần phải mở thư tịch ra tra cứu, chỉ cần hỏi Lai Ân là có thể biết được kết quả.
Vào sinh nhật lần thứ 16, Lai Ân rốt cục cũng thành công tiến giai đến ma pháp sư cấp 3, tốc độ tu luyện như vậy cơ hồ làm cho Cát Tạp Mỗ đến phát điên lên.
Cát Tạp Mỗ xoa đầu Lai Ân, những giọt nước mắt trên khuôn mặt lão chầm chậm rơi, thầm nghĩ:
“Ôi, Quang Minh Thần, ngài cho ta một khối bảo thạch, nhưng ta lại không có bảo đao để điêu khắc, ta lại sắp bị tên đệ tử này làm cho phát điên lên rồi.”
Lai Ân cũng rất kích động, Tam cấp ma pháp sư, năm năm cố gắng rốt cục cũng đã có hồi báo.
Cát Tạp Mỗ quệt nước mắt, nhìn Lai Ân, nói:
“Mau nhanh lên. Cho ta xem thành tích của ngươi.”
Lai Ân gật đầu, ý niệm chớp động một lúc liền tạo thành một viên hỏa cầu nho nhỏ đã xuất hiện trên đầu ngón tay.
“Quang Minh Thần, người đừng đùa ta như vậy chứ, cho dù là một người kém cỏi nhất cũng có thể phóng thích ta hai cái tiểu hỏa cầu này một lúc, không phải tên đồ đệ này của ta không bằng cả một người kém nhất sao. Ta thật muốn chết đi cho xong mà.”
“Lai Ân, ngươi chỉ có thể dùng một hỏa cầu một lần thôi sao?”
Cát Tạp Mỗ ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi.
“Không đâu..” Lai Ân trả lời, đầu ngón tay nháy mắt xuất hiện thêm sáu hỏa cầu nữa.
Cát Tạp Mỗ tâm tình đang ở dưới vực sâu như tìm được lối thoát, một lần có thể khống chế được sáu cái tiểu hỏa cầu chứng minh lực khống chế ma pháp của Lai Ân đã tiếp cận cảnh giới của bát cấp ma pháp sư. Chính bản thân hắn là ma pháp sư cấp 12 - Thánh Ma Đạo Sư nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được mười ba quả tiểu lôi châu mà thôi.
Cát Tạp Mỗ tương đối hài lòng với biểu hiện của Lai Ân.
Nhưng ngay lúc đó Cát Tạp Mỗ như bị sét đánh, mắt chữ o mồm chữ a nhìn Lai Ân, chỉ thấy trên ngón tay Lai Ân xuất hiện thêm mười tiểu hỏa cầu, từng quả từng quả bay lơ lững trên không.
Tim Cát Tạp Mỗ như nhảy lên cùng với đám tiểu hỏa cầu, nó gần như nhảy tới cổ họng lão. Một cái rồi thêm một cái, cuối cùng trên không trung xuất hiện hai mươi cái tiểu hỏa cầu do Lai Ân điều khiển, Cát Tạp Mỗ chỉ còn biết dùng sức nhổ lấy vài cộng tóc vốn không còn nhiều trên đầu lão, dù đã cố kìm chế nhưng thân thể lão cũng không tự chủ được run lên bần bật.
Hai mươi tiểu hỏa cầu, nhân loại từ trước đến nay, Thánh Ma Đạo Sư mạnh nhất cũng chỉ có thể khống chế được 15 quả hỏa cầu, hai mươi tiểu hỏa cầu kia đã đánh vỡ kỹ lục vốn bị phủ đầy bụi từ ngàn năm trước.
Cát Tạp Mỗ đè nén tâm tình kích động, nói:
“Lai Ân, ngươi, ngươi nhiều nhất có thể khống chế được 20 cái?”
Lai Ân gật đầu trả lời: “Vâng, đây là cực hạn của con.”
Cát Tạp Mỗ hai tay nắm chặt thành quyền, khống chế thân thể đang không ngừng run rẩy, nói:
“Ngươi, ngươi, ngươi phóng một cái cho ta xem.”
“Vâng, lão sư.”
Lai Ân vung tay lên, hai mươi cái tiểu hỏa cầu chia làm bốn nhóm đồng thời công kích mục tiêu ở bốn hướng.
Cát Tạp Mỗ cảm thấy mừng như điên, thầm hô:
“Quang Minh Thần, người thật sự là có mắt, haha, tốt quá, trước mắt ta là một bảo bối. Một lần hai mươi cái tiểu hỏa cầu, quá kinh người, cho dù là các tế tự của Quang Minh Thần Điện có chứng kiến cũng nhất định sẽ chấn động."
Lai Ân nhìn biểu hiện trên mặt của Cát Tạp Mỗ như một người đang bị rút gân, nhỏ giọng nói:
“Lão sư, người không sao chứ?”
Cát Tạp Mỗ nghe được liền liên thanh nói:
“Ha ha, không việc gì, không có việc gì, Lai Ân, tốt lắm, là đồ đệ của ta, ta thực là vừa lòng, từ nay về sau ngươi phải tiếp tục cố gắn. Không phải hôm nay ngươi muốn vào Sâm Lâm tu luyện sao? Nếu không đi ngay bây giờ thì không kịp đâu, mau đi đi, đến lúc ngươi về lão sư sẽ chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi.”
Lai Ân được yêu quá hóa sợ, bị Cát Tạp Mỗ đột nhiên quan tâm như vậy, không biết làm sao, sợ lão sư có âm mưu gì, liền nâng mông lên chạy ra khỏi Pháp Sư Tháp.
Cát Tạp Mỗ quay lại Pháp Sư Tháp, vào trong phòng liền đóng cửa lại bật cười như điên dại:
“Các vị thần, ta mặc kệ là thần gì, ta sùng bái các người, các người đã cho ta một tên đồ đệ quá xuất sắc, ha ha. Một siêu cấp ma pháp sư trong tương lai, vược lên tất cả mọi người, ha ha..”
Lai Ân nhẹ nhàn bước chân về khu vực ma thú cấp ba, lang thang trong này mười ngày cũng không bằng khoảng thời gian lúc nãy ở trong Pháp Sư Tháp.
Xuyên qua khu vực ma thú cấp 3, bay qua một gò đất, Lai Ân tiến nhập vào khu vực ma thú cấp bốn thường lui tới, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra Phong Ấn Chi Thư, đem Lôi Thỏ xuất ra, Tiểu Bạch(Lai Ân đặt tên cho Lôi Thỏ là Tiểu Bạch) hiện giờ đã là ma thú cấp bốn, tất cả điều là nhờ công lao của Phong Ấn Chi Thư.
Lai Ân lần đầu tiên ném Tiểu Bạch vào trong thiên thư là lúc nó mới là ma thú cấp 1, lúc triệu hồi Tiểu Bạch ra thì hắn vui sướng phát hiện Tiểu Bạch đã tiến hóa lên cấp 2, mà quá trình tiến hóa này chỉ cần mười ngày ngắn ngủi.
Phát hiện này làm cho Lai Ân vô cùng kích động, quyển sách này lại có thể làm cho ma thú tiến hóa, nói cách khác bất luận là ma thú loại gì, chỉ cần ở trong quyển sách này là có thể tiến hóa, chỉ là cần có đủ thời gian, chính mình có thể sở hữu đám ma thú cấp 12 – Hoàng cấp ma thú sao? Nếu tính như vậy cho dù chính mình muốn tạo ra một Hoàng cấp ma thú quân đoàn cũng là một chuyện có thể trở thành hiện thực.
Lai Ân vì thế lại bắt thêm mười con ma thú nữa, hiện giờ đám ma thú này điều nằm trong Phong Ấn Chi Thư.
Phải biết rằng càng về sau sự tiến hóa ngày càng chậm, ma thú cấp 4 muốn tiếng hóa lên cấp 5 cần phải mất thời gian 5 tháng.
Lúc Lai Ân triệu hồi Tiểu Bạch có nhìn thoáng qua trong mục lục bộ sách, ngoài trừ những trang đã phá được phong ấn, bên dưới còn có hơn mười trang bị che đi. Có trời mới biết các trang bị che dấu này ẩn tàng sức mạnh cường đại đến thế nào.
Tiểu Bạch phụ trách đánh lạc hướng, Lai Ân phụ trách công kích, một người một thú hợp tác thật vô cùng thành thục, chỉ mất quá nửa này, Lai Ân đã xử lý ba con ma thú cấp 4. Điều này đối với một ma pháp sư cấp 3 mà nói, đối phó với ma thú cấp tương đối khó, nhưng Lai Ân tập mãi đã thành thói quen, sau khi lấy được tinh hạch liền nhanh chóng tiến hành tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:42 AM.
Đã có 81 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Đến gần tối, Lai Ân đánh ngã con ma thú cấp 4 thứ năm.
Tiểu Bạch đột nhiên vễnh tai nhìn về một phía, kêu lên những tiếng “chi..chi..”.
Lai Ân ngẩn người, nghĩ rằng có ma thú tiếp cận, đang chuẩn bị ẩn mình, đột nhiên phát hiện ra năm gã pháp sư từ hướng đó đi tới, bộ dạng lén lén lút lút như sợ bị người khác phát hiện.
Xa xa có thể nhìn thấy được trong đó có hai gã pháp sư, hai gã chiến sĩ, còn tên đầu lĩnh ăn mặc vô cùng hoa lệ, không biết có bổn sự gì.
Lai Ân nhướng mày, trong lòng giận dữ.
Lão sư thân là Thánh Ma Đạo Sư, có đất phong riêng, phía sau Pháp Sư Tháp trong vòng trăm dặm Ma Thú Sâm Lâm đều là địa bàn của Cát Tạp Mỗ , không có sự cho phép lại dám tự tiện xông vào, quả thật lá gan của năm tên này cũng không nhỏ.
Lai Ân bước vội vài bước đến trước mặt năm người ngăn cản, lạnh lùng nói:
“Các vị, đây là lãnh địa của của Thánh Ma Đạo Sư, các vị tự tiện xông vào phải chăng là không muốn sống nữa.”
Năm người bị ngăn lại không tránh khỏi sửng sốt, gã đầu lĩnh nhìn Lai Ân, nói:
“Tiểu huynh đệ, chúng ta cần mật của Song Đầu Diễm Xà để cứu người, ngươi có thể linh động một chút được không.”
Lai Ân nheo mắt đánh giá người vừa nói, tuổi chừng độ hai mươi, ánh mắt mang tà niệm, không giống người tốt, nghe được là cứu người, Lai Ân vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào người vừa hắn, nói:
“Cứu người, như vậy hả, nơi đây là lãnh địa tư nhân, nếu các vị không ngại có thể cùng ta đến hỏi sư phụ.”
Năm người sắc mặt khẽ đổi, bọn họ biết nếu để cho Cát Tạp Mỗ biết năm người bọn họ xâm nhập nơi này, thì không chỉ năm cái mạng nhỏ không giữ được, mà ngay cả người nhà có thể còn bị liên lụy.
“Thương lượng một chút nhé. Tại hạ là Lạc Lan Đặc, về sau nếu tiểu huynh đệ đi đến Lạp Khắc Gia Tộc, chỉ cần nói tên ta, nhất định sẽ được chiếu cố.”
Vừa nói hắn liền xuất ra một túi kim tệ đưa cho Lai Ân, nói:
“Ở đây có một ngàn kim tệ, xin huynh đệ cầm tạm.”
Lai Ân cầm lấy túi kim tệ ném vào không gian giới chỉ, trả lời:
“Một ngàn kim tệ mà muốn làm ta đổi ý, các người thật quá coi thường ta. À, còn cái gì Lạc Khắc gia tộc, ta thật sự chưa từng nghe qua.”
Năm người chứng kiến Lai Ân ném kim tệ vào không gian giới, chỉ thì không khỏi sửng sốt, một cái không gian giới chỉ a, nguyên vật liệu làm ra nó, có khi còn mua được một tòa thành lớn, như thế nào lại xuất hiện trên tay của một tam cấp pháp sư, quả thật khiến cho người ta khó hiểu.
Lạc Lan Đặc cố áp chế lòng tham, cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi còn muốn gì nữa?”
Lai Ân cười hắc hắc, nói: “Nếu có cái gì thật đặc biệt thì có lẽ ta còn có thể xem xét được.”
Lai Ân có tật, bất cứ đồ vật nào, không cần luận giá trị , chỉ cần vừa mắt, là sẽ lấy bằng được, những người tìm đến Cát Lạp Mỗ cầu cạnh, biết sở thích của tên đồ đệ này, cho nên lần nào đến cũng cho Lạp Ân một chút gì đó.
Tuy loại sở thích này bị Cát Lạp Mỗ nói là mê muội, mất hết ý chí, nhưng Lai Ân không quan tâm, đối với những người tìm tới Cát Tạp Mỗ mà nói, bọn họ chỉ tùy tiện lấy ra một chút đồ vật thì đều có giá đến vạn kim. Trên người Lai Ân hiện giờ cũng cất giữ số đồ vật có giá trị đến triệu kim tệ. Cái này cũng chưa tính nhiều đồ vật đặc thù, thì giá trị sẽ còn nhiều hơn nữa.
Lạc Lan Đặc lấy trong người ra một khối ngọc bích bằng quả trứng, nói:
“Tiểu huynh đệ, khối ngọc bích này trị giá ít nhất cũng mười vạn kim tệ, hơn nữa, ngọc bích to như thế này, thực sự là hiếm đó.”
Lai Ân tiếp nhận ngọc bích, bĩu môi nói:
“Đồ vật này đúng là rất giá trị, đáng tiếc là ta đã có đến năm cái, bây giờ miễn cưỡng thu nhận, nếu ngươi có thứ gì tương tự như vậy nữa, thì ta sẽ cho các ngươi đi.”
Lạc Lan Đặc sắc mặt thay đổi, nhìn Lai Ân, nói:
“Tiểu huynh đệ, mười vạn kim tệ đối với người bình thường mà nói, có thể sống cả đời tiêu dao, như vậy mà vẫn còn chưa đủ sao?”
Lai Ân nghe vậy, haha cười, chỉ vào mũi mình, nói:
“Ngươi xem, ta có giống một người bình thường không, muốn lừa người cũng đừng nên lừa như vậy, tinh hạch của bát cấp Song Đầu Diễn Xà giá trị mười vạn kim tệ, hơn nữa hai cái đầu chính là hai khỏa tinh hạch, các ngươi lấy mật cứu người, sau đó có thể bán tinh hạch lấy hai mươi vạn kim tệ, các ngươi cho rằng thiếu gia ta ngu ngốc sao.”
Lạc Lan Đặc sắc mặt trầm xuống, cánh tay ở sau lưng hướng về phía hai gã pháp sư cùng hai gã chiến sĩ ra hiệu chuẩn bị thủ thế.
Ngay tại thời điểm gã pháp sư cùng chiến sĩ còn chưa lĩnh hội được ý tứ, Lai Ân đã động thủ trước. Ở trong rừng rậm nhiều năm như vậy, hắn cũng biết là tiên hạ thủ vĩ cường(ra tay trước) là tốt nhất, sát ý của Lạc Lan Đặc chỉ lộ ra trong nháy mắt, nhưng Lai Ân cũng đã cảm giác được.
Ba cái hỏa cầu, hai cái Lôi Trụ, bốn khúc Côn cầu trong nháy mắt đem Lạc Lan Đặc vây vào giữa rồi đánh cho hắn xây xẩm mặt mày, toàn thân cháy đen, tóc dựng đứng, miệng hộc ra khói đen.
Phía sau Lạc Lan Đặc, hai gã chiến sĩ cộng thêm hai gã pháp sư, vừa thấy không ổn vội lao về phía trước, bỗng cảm thấy chân tê rần. Ngay sau đó, máu trong cơ thể toàn bộ như bị ngưng kết, một tiếng “Rầm”, cả bốn đều bị té lăn trên đất.
Bốn con rắn dài hơn ba thước, toàn thân trắng xóa, chính là thứ đã cắn bốn người, thân rắn vẫn còn quấn quanh đùi bọn họ.
Bốn người này bây giờ mới hiểu rằng đã bị Băng Xà cắn, tuy bản thân là hỏa pháp sư cấp 7, nhưng do đột ngột hơn nữa đang phải kiềm chế băng độc, nên cũng không làm gì được.
Huống chi Lai Ân cũng sẽ không để mấy tên có thể uy hiếp này nhúc nhích, hắn chỉ huy hai con rắn đi đến trên người hai gã pháp sư, liên tiếp cắn bốn phát, đem hai gã cắn cho bất tỉnh.
Lạc Lan Đặc hoảng sợ phát hiện sự thật, cái tên thiếu niên vừa rồi còn liếu ta liếu tiếu không ngờ lại âm hiểm như vậy, mắt thấy hắn đang cười cười hướng phía mình đi đến.
Lạc Lan Đặc chưa từng nghĩ đến mình lại có một ngày như thế này, tự nhiên bị một tên pháp sư cấp 3 lừa, hai mươi mấy tuổi Lạc Lan Đặc học hành chẳng đến đâu, nếu bỏ hai cái ma pháp sư cấp 2 thì cũng chẳng còn gì.
Hiện giờ gặp được pháp sư cấp 3, kết quả là chỉ có thể giương mắt nhìn, huống chi thiếu niên trước mặt liên tiếp dùng hỏa, lôi ,băng, ba loại ma pháp, làm cho hắn chấn động, thế mới nói, đồ đệ của Thánh Ma Đạo Sư quả thật không hề đơn giản.
Biết cũng đã muộn.
Lai Ân âm hiểm cười cười đi đến trước mặt Lan Đặc, không phí thời gian, đem Lạc Lan Đặc nắm lấy, nói:
“Tiểu tử, dám cùng thiếu gia ta tranh đấu ư, hắc cũng không thèm nhìn thiếu gia ta là ai, lăn lộn ở ma thú sâm lâm đã sáu năm, ngươi cho thiếu gia ta là người vô dụng sao. Nếu không phải ta nuôi nhiều rắn, thì có lẽ bây giờ đang ở trong tay ngươi rồi.”
Last edited by [Relax]; 22-05-2010 at 11:42 AM.
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]