 |
|

25-06-2008, 08:15 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äông Châu liệt quốc- Phùng Má»™ng Long - Hồi 25
Hồi 1
Nghe trẻ hát, tôi trung bị giết.
Trải lòng ngay , Ãá»—-Bá thác oan.
Từ lúc vua Trụ mất nước Võ-vương láºp lên nhà Châu, dân chúng sống trong cảnh thái-bình thịnh trị.
Các triá»u vua kế tiếp như Thà nh-vương, Khương-vương, Ä‘á»u nhá» lấy đức trị dân, lại được các báºc trung thần như : Châu-công , Thiệu-công, Tất-công, Sá»-Dáºt, hết lòng phò tá, lên cÆ¡-nghiệp vững-bá»n.
Qua đến Ä‘á»i vua thứ tám là Di-vương, cÆ¡-nghiệp nhà Châu bắt đầu suy-yếu.
Ãến Ä‘á»i vua thứ chÃn là Lệ-vương lại cà ng nhu-nhược hÆ¡n. Trong nước nổi loạn, nịnh-thần thà vua, toan tiếm ngôi may nhá» có Châu-công và Thiệu-công, đồng tâm hiệp lá»±c, láºp Thái-tá» Tịnh lên kế vị.
Thái-tá» Tịnh lên ngôi xưng hiệu là Tuyên-vương , trong thì lo sá»a sang triá»u-chÃnh chiêu-đãi hiá»n-thần, ngoà i thì lo vá»— an bá-tánh, vì thế các báºc hiá»n-tà i lúc bấy giá» như Phương-Chúc, Thiệu-Hổ, Doãn-kiết-phá»§, Châu-Bá, Trá»ng-sÆ¡n-phù, Ä‘á»u dốc lòng bảo giá . Tuyên-vương Ä‘em lại thái bình cho nhà Châu được mưá»i chÃn năm thì giặc Khương-nhung dấy-loạn, vua phải ngá»±-giá thân-chinh.
Thế giặc quá mạnh, Tuyên-vương thua luôn may tráºn, quân-sÄ© hao hụt rất nhiá»u, bèn trở vá» Thái-nguyên kiểm-Ä‘iểm dân số để má»™ thêm binh lÃnh.
Khi đi ngang qua một khu phố nhỠgần Kiểu-kinh có một bầy trẻ xúm nhau vỗ tay hát :
ThỠlên, ác lặn non mỠ,
Túi cơ cung yểm bơ phò nước non.
Vua nghe câu hát lấy là m tức giáºn, truyá»n quân vây bắt.
Bá»n trẻ cả sợ chạy tán loạn, chỉ bắt được có hai đứa.
Vua quát há»i :
- Ai bà y cho chúng bay hát như thế ?
Hai đứa trẻ run lẩy bẩy, cúi đầu tâu :
- Cách đây ba hôm, có má»™t đứa nhá» mặc áo Ä‘á», đến tại chợ nầy dạy chúng con hát. Nhưng chẳng biết vì sao, cùng má»™t lúc, cả trẻ con trong khu phố Ä‘á»u biết các câu hát ấy.
Vua lại há»i :
- Hiện bây giỠthằng bé mặc áo đỠấy ở đâu ?
Hai đứa bé đáp :
- Chẳng biết nó đi đâu , từ ấy đến nay chúng con không còn gặp nó nữa.
Vua Tuyên-vương cau mà y, suy nghÄ© rồi truyá»n Ä‘uổi hai đứa bé ấy Ä‘i . Lại khiến quan Tư-thị loan-báo khắp khu-phố cấm không cho con nÃt hát như thế nữa. Nếu đứa trẻ nà o còn hát cha mẹ nó phải chịu tá»™i. Kế đó vua ngá»±-giá vá» cung.
Sáng hôm sau, lâm triá»u bá quan và o chầu đủ mặt, vua bèn thuáºt lại câu hát ấy, và há»i có ai Ä‘oán được hư thiệt không ?
Quan Lễ-Bộ Triệu-hổ quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, cây yểm là thứ cây dâu núi, dùng là m cung , còn cơ là loại cỠdùng đan giỠđựng tên. Cứ theo câu hát ấy mà bà n thì chắc trong nước sẽ bị nạn binh-đao !
Tuyên-vương đưa mắt nhìn các quan cáºn-thần há»i ý-kiến.
Quan Thái-tế Trá»ng-sÆ¡n-phá»§ quỳ tâu :
- Theo ý Ngu-thần thì cung tên biểu hiệu cho binh-Ä‘ao, nay Bệ-hạ Ä‘ang muốn kiếm dân, bắt lÃnh đánh dẹp rợ Khương, Ä‘iá»m ấy e ảnh hưởng không là nh đến dá»±-tÃnh cá»§a Bệ-hạ.
Tuyên-vương gáºt đầu há»i lại :
- Thế thì thằng con nÃt mặc áo đỠlà ai ?
Thái-sư Bá-dương-phụ tâu :
- Chúng con nÃt mặc áo đỠthuá»™c há»a, còn sao Huỳnh-hoặc cÅ©ng thuá»™c há»a. Ấy là ông trá»i muốn răn vua, nên khiến sao Huỳnh-hoặc biến ra đứa trẻ đó .
Tuyên-vương nghe nói cho là phải, bèn phán :
- Váºy bây giá» trẫm tha tá»™i cho Khương-nhung, rút quân ở Thái-nguyên vá», truyá»n đốt tất cả số cung tên lưu trữ trong kho, như thế có tránh được Ä‘iá»m há»a kia chăng ?
Dương-phụ lại quỳ tâu :
- Hạ-thần xem thiên văn thấy Ä‘iá»m dữ ứng tại cung vua, chá»› không can chi đến bá» cõi. HÆ¡n nữa, luáºn theo câu hát "thá» lên, ác lặn" có nghÄ©a là âm thạnh, dương suy, hạ thần e rằng việc nước sẽ do tay đà n bà quấy rối.
Tuyên-vương nói :
- Trong cung có Khương-háºu là kẻ hiá»n-đức, cai quản tam-cung, lục-viện. Má»—i má»™t cung phi Ä‘á»u do tay Khương-háºu chá»n lá»±a, là m sao có thể xảy ra tai há»a ấy được ?
Dương-phụ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, ý trong câu hát không phải là việc bây giá», xin Bệ-hạ cứ thi nhân, bố đức, may ra việc dữ trở nên là nh , còn cung tên trong kho chẳng nên đốt là m chi.
Tuyên-vương nghe xong, lòng rất nghi-hoặc, bèn bãi chầu lui và o háºu cung, Ä‘em các việc thuáºt lại cho Khương-háºu nghe.
Khương-háºu tâu :
- Tâu Bệ-hạ, Ä‘iá»m dữ vừa ứng, trong cung lại có việc lạ lùng, thần-thiếp định tâu cùng Bệ-hạ.
Tuyên vương ngÆ¡-ngác há»i :
- Chẳng hay trong cung lại có việc gì chẳng là nh sao ?
Vừa rồi trong cung có má»™t phi-tần cá»§a Tiên-vương để lại, tuổi ngoà i năm mươi, có thai đã bốn mươi năm trá»i, đêm qua lại sanh ra má»™t gái.
Tuyên-vương giáºt mình há»i :
- Ãứa con gái ấy bây giỠở đâu ?
Khương-háºu nói :
- Thần-thiếp cho là quái-thai, nên đã sai ngưá»i Ä‘em vứt xuống sông Thanh-thá»§y, cách đây và i mươi dáºm.
Vua cho là chuyện lạ, bèn đòi ngưá»i cung-phi già đó đến há»i tá»± sá»± .
Ngưá»i cung-phi già được lệnh, đến quỳ móp xuống đất, tâu rằng :
- Tiện tỳ được nghe nói và o Ä‘á»i Hạ-kiệt, tại Bao-thà nh có thần-nhân hóa ra hai con rồng sa xuống giữa sân triá»u, nhả nước dãi ra rồi kêu vua Kiệt nói : "Ta là hai vị Ãế-vương cá»§a Bao-thà nh đây " . Vua Kiệt cả sợ, muốn giết hai con rồng ấy, song quan Thái-sư bói quẻ và tâu rằng : Thần nhân hạ giáng, ắt có Ä‘iá»m là nh , xin Bệ-hạ hãy lấy nước dãi mà để dà nh. Vì nước dãi là tinh-khà cá»§a rồng, để dà nh trong cung ắt đặng hưởng phúc . Vua Kiệt nghe theo truyá»n Ä‘em mâm và ng hứng lấy nước dãi, đựng và o má»™t chiếc há»™p son, cất kỹ trong kho. Vừa cất xong thì trá»i nổi mưa, hai con rồng bay Ä‘i mất. Từ ấy đến nay đã hÆ¡n sáu trăm bốn mươi bốn năm, qua nhà Hạ, đến nhà Ân, rồi đến nhà Châu ta thêm nữa mà vẫn chưa ai dám mở há»™p ấy. Ãến Ä‘á»i Tiên-vương , chiếc há»™p ấy có hà o quang rá»±c rỡ, quan giữ kho trông thấy tâu lại vá»›i Tiên-vương. Tiên-vương truyá»n Ä‘em sổ bá»™ tra cứu, má»›i hay trong há»™p đó đựng nước dãi rồng, bèn truyá»n mở ra xem. Rá»§i thay Tiên-vương sÆ¡ ý là m rÆ¡i chiếc há»™p xuống đất, nước dãi đổ lai láng rồi hóa thà nh má»™t con giãi nhá» chạy tung tăng khắp sân triá»u. Ná»™i-thị theo Ä‘uổi bắt con giãi kia chạy và o cung rồi biến mất. Lúc đó tiện-tỳ má»›i lên mưá»i hai tuổi. Vì đạp nhằm đầu con giãi ấy mà thá» thai. Tiên-vương lấy là m lạ, Ä‘em tiện tỳ giam và o lãnh cung. Ãến nay hÆ¡n bốn mươi năm trá»i má»›i sanh ra má»™t gái ! Ná»™i-thị không dám giấu, và o tâu vá»›i Hoà ng-háºu. Hoà ng-háºu cho là quái-thai nên đã Ä‘em vất xuống sông, xin Bệ-hạ rá»™ng lòng tha cho tiện-tỳ khá»i tá»™i.
Tuyên-vương nghe xong, lo lắng thở đà i, phán :
- Ấy là việc Ä‘á»i trước, có can chi đến ngươi mà phải sợ sệt.
Nói xong, vội sai nội thị đến bỠsông Thanh-thủy xem đứa bé ấy thể nà o.
Một lát sau, nội thị trở vỠtâu :
- Tâu Bệ-hạ, đứa bé ấy đã trôi Ä‘i đâu mất tÃch.
Nhà vua an lòng, trở và o háºu cung an nghÄ©.
Sáng hôm sau vua cho vá»i quan Thái-sư Dương-phụ đến kể việc nước miếng rồng cho Dương-phụ và bảo :
- Nay đứa bé ấy đã chết rồi, khanh hãy chiếm một quẻ xem oan nghiệt đã dứt chưa ?
Dương-phụ vâng mạng, gieo quẻ rồi dâng lá»i Ä‘oán cho Tuyên-Vương xem.
Lá»i Ä‘oán rằng :
- Cưá»i cưá»i khóc khóc, dê mắc lưới, ngá»±a sa lầy. Sợ thay ! Sợ thay ! Nước non tang-tóc.
Vua không hiểu ý, há»i lại Dương-phá»§ tâu rằng :
- Dê chỉ vá» Mùi, ngá»±a ứng vá» Ngá». Cưá»i cưá»i, khóc khóc nói vá» chuyện vui buồn. Quẻ nầy ứng qua năm Ngá», năm Mùi sẽ có chuyện vui buồn đó. Theo dá»± Ä‘oán cá»§a hạ thần, tuy yêu-quái ra khá»i cung nhưng chưa trừ đặng.
Tuyên-vương nghe tâu, mặt buồn dà u-dà u, hạ chiếu truyá»n rao khắp dân chúng, ai tìm ra đứa con nÃt ấy, bất kỳ sống thác Ä‘á»u được thưởng ba trăm tấm lụa, ngược lại ai giấu diếm mà nuôi, sẽ bị xá»-tá» toà n gia.
Vua truyá»n giao việc nầy cho quan Thượng-đại-phu Ãá»—-bá xem xét.
Lại ra lệnh cho quan Ãại-phu Tả-nho nghiêm cấm khắp nÆ¡i, từ thà nh-thị đến thôn quê không ai được là m cung bằng gá»— yểm và giá» tên bằng cá» cÆ¡. Ai trái lệnh được quyá»n bắt chém.
Nhân-dân nghe lệnh, nhất nhất tuân theo. Duy có các miá»n xa vắng, lệnh cá»§a nhà vua chưa được ban bố, nên cách hai ngà y sau có má»™t ngưá»i đà n bà xách mấy cái túi tên bằng cá» cÆ¡, và má»™t ngưá»i đà n ông vác mấy cây cung bằng gá»— yểm đến chợ bán.
Quân tuần trông thấy áp lại bắt, nhưng ngưá»i đà n ông lanh chân chạy thoát.
Chúng dẫn ngưá»i đà n bà và o nạp cho quan Ãại-phu Tả-nho .
Tả-nho nghĩ thầm :
- Hai váºt nầy đúng theo lá»i hát cá»§a lÅ© trẻ rồi . Vả lại, quan Thái-sư bảo là có nữ há»a, thế thì ngưá»i đà n-bà nầy là mối há»a lá»›n cá»§a quốc-gia, ta phải và o triá»u phục chỉ.
NghÄ© như váºy, Tả-nho giấu việc ngưá»i đà n ông bá» trốn , chỉ dắt ngưá»i đà n bà và o triá»u tâu nạp .
Nhà vua truyá»n Ä‘em tá»™i nhÆ¡n xá»-tá», và đem tất cả các túi tên ra chợ đốt Ä‘i để răn dân chúng.
Trong lúc đó, ngươi đà n ông kia hoảng vÃa chạy trối chết , không hiểu cá»› gì quan quân lại đón bắt vợ chồng mình. Mãi đến ngà y hôm sau, anh ta má»›i biết lệnh cấm, và nghe đồn ngưá»i đà n bà bán giá» tên bị xá» tá», lòng nóng như đốt, anh ta than thầm :
- Ôi ! vợ ta đã bị giết rồi, giỠđây ta biết nương tựa và o đâu ! đau đớn thay .
Than rồi, anh ta khóc rống lên, nhưng sợ khóc lá»›n quan quân hay được, bèn tìm nÆ¡i vắng vẻ để khóc cho thá»a lòng.
Anh ta Ä‘i lần đến mé sông Thanh-thá»§y, đôi mắt đỠngoe , dòng châu lả chả , bá»—ng thoáng thấy đà ng xa có bầy chim kêu rả-rÃt, xúm nhau ngáºm má»™t chiếc chiếu cuốn tròn , nổi trên sông, mà đem và o bá».
Lấy là m lạ, anh ta chạy đến giở chiếc chiếu ra xem, thì thấy trong đó gói một đứa bé gái vừa mới lâm bồn .
Anh ta nghĩ thầm :
- Con ai Ä‘em bá» như vầy. Ãã không chết mà lại có bầy chim cứu nạn, ắt là má»™t quÃ-nữ. Ta Ä‘em vá» nuôi để ngà y sau nhá» cáºy .
NghÄ© như váºy bèn cỡi áo gói đứa bé ôm và o mình, rồi thẳng đưá»ng sang Bao-thà nh lánh nạn.
Từ khi giết ngưá»i đà n-bà bán giá» cung bằng cá» cÆ¡, Tuyên-vương cho rằng Ä‘iá»m há»a trong nước đã diệt được, nên không còn lo ngại gì nữa. Tuy nhiên, cứ cách và i năm nhà vua láºp đà n tế-lá»… nÆ¡i Thái-miếu, ăn chay nằm đất để cầu phúc.
Năm ấy và o năm thứ bốn mươi ba, vua ngá»§ nÆ¡i trai-cung, trống canh hai vừa đổ, xảy có má»™t ngưá»i con gái, dung nhan đẹp đẽ từ phÃa Tây xăm xăm Ä‘i lại.
Vua cả giáºn nghÄ© rằng :
- Ãà n bà con gái sao dám đến chá»— chay cấm , bèn quát lên má»™t tiếng hô ná»™i thị đến bắt.
Vua gà o rát cổ, mà vẫn không thấy một tên nội-thị nà o.
Ngưá»i đà n bà kia cứ ung-dung Ä‘i và o Thái-miếu, góp nhặt các bà i-vị bó thà nh má»™t bó, rồi bước ra cưá»i ba tiếng, khóc ba tiếng, Ä‘oạn cháºm rãi tiến vá» hướng Ãông.
Vua bèn rượt theo, bá»—ng giáºt mình thức dáºy má»›i biết là chiêm-bao, trong lòng kinh hãi, đòi Thái sư Bá-dương-phụ đến há»i.
Bá-dương-phụ tâu rằng :
- Lá»i đồng-dao cách đây ba năm Bệ-hạ đã quên rồi sao ?
Hạ-thần tiên Ä‘oán nhà Châu sẽ bị nữ-há»a. Nay yêu-khà chưa dứt, mà ngưá»i đà n bà ấy lại khóc ba tiếng, cưá»i ba tiếng, thì đúng theo quẻ hạ thần đã tiên Ä‘oán váºy.
Tuyên-vương lo lắng há»i :
- Ngà y trước trẫm đã giết ngưá»i đà n bà bán giá» cung bằng cá» cÆ¡ rồi, như thế chưa trừ đặng câu đồng-dao ấy hay sao ?
Bá-dương-phụ tâu .
- Tâu Bệ-hạ, đạo trá»i mầu nhiệm lắm, đâu phải dá»… gì giết má»™t ngưá»i đà n bà hèn má»n kia mà có thể là m biến-đổi được thiên-cÆ¡.
Vua nghe nói lòng buồn rã rượi, ngồi đứng không an, giây lâu sá»±c nhá»› đến việc ba năm trước có sai Ãá»—-bá truy tầm đứa bé thả trôi sông, sao đến nay chưa nghe kết quả , bèn đòi Ãá»—-bá và o há»i.
Ãá»—-bá quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, hạ-thần hết sức tìm kiếm, nhưng chẳng thấy. Khắp trong dân gian cÅ©ng không ai tìm được xác, chứng tá» quái-thai kia đã bị chìm mất tÃch rồi. Vả lại Bệ-hạ đã xá»-tá» ngưá»i đà n bà bán cung, thì lá»i đồng-dao đâu còn linh-ứng ? Nếu cứ tra xét thì e động đến dân-tình .
Tuyên-vương cả giáºn mắng :
- Ãã không là m được việc, lại không phục-chỉ , rõ là má»™t đứa khi quân.
Bèn sai võ-sÄ© dẫn Ãá»—-bá ra pháp-trưá»ng xá» trãm.
Giữa lúc đó, quan Hạ-đại-phu Tả-nho, vốn là bạn thân cá»§a Ãá»—-bá, thấy vá»™i quỳ móp trước sân triá»u can gián :
- Tâu Bệ-hạ, Ä‘á»i vua Nghiêu bị lụt chÃn năm, Ä‘á»i vua Thang nắng hạn đến bảy năm, mà chẳng há» sanh biến loạn. Nay chỉ vì giết không được má»™t đứa con nÃt mà Bệ-hạ xá»-tá» má»™t đại thần e các lân-bang chê cưá»i, xin Bệ-hạ xét lại.
Tuyên-vương mặt giáºn phừng phừng, nói :
- Nếu vì tình bạn mà can gián, thì ngươi qua đã trá»ng bạn khinh vua .
Tả-nho tâu :
- Vua phải bạn trái thì nên theo vua. Bạn phải vua trái thì nên theo bạn . Tá»™i Ãá»—-bá không đáng gì, mà Bệ-hạ Ä‘em giết, thiên hạ sẽ cho Bệ-hạ là bất minh. Hạ thần biết mà không can gián, thiên-hạ sẽ cho Hạ-thần là bất trung. Nếu Bệ-hạ giết Ãá»—-bá, hạ thần xin cùng chết.
Tuyên-vương nói :
- Trẫm chém Ãá»—-bá như chém cá» rác, ngươi chá»› nhiá»u lá»i là m chi .
Nói xong, nạt võ-sÄ© Ä‘em Ãá»—-bá ra chém.
Còn Tả-nho vỠđến nhà cÅ©ng tá»±-váºn mà thác.
Ngưá»i sau, cảm lòng trung nghÄ©a, láºp miếu nÆ¡i Ãồ-lăng mà thá»i gá»i là miếu Tả-tướng-quân.
Con trai Ãá»—-bá là Thấp-thúc trốn qua nước Tấn , là nh đến chức SÄ©-sư, sau con cháu đổi ra há» Phạm.
.
Khi Tuyên-vương nghe tin Tả-nho tá»± váºn, lòng hối-ngá»™, ăn ngá»§ không yên, mà sanh bệnh, bá» cả việc triá»u chÃnh.
Khương-háºu thấy váºy cÅ©ng không dám phà n nà n.
Má»™t hôm, và o tiết mùa thu, Tuyên-vương muốn Ä‘i săn bắn để giải muá»™n bèn truyá»n Doãn-kiết-phá»§ và Thiệu-hổ sắm sá»a xe giá lên đưá»ng. Hai bên tiá»n hô, háºu á»§ng thẳng đến Ãông-giao .
Ãến nÆ¡i, vua truyá»n hạ trại, và dặn dò quân-sÄ© không được đạp phá mùa mà ng, là m chấn động lê dân. Ãoạn truyá»n lịnh há»… ai bắt được nhiá»u thú rừng sẽ được trá»ng thưởng.
Quân-sĩ đua nhau bủa vây khắp chốn. Lòng vua rất đẹp .
Chẳng bao lâu, mặt trá»i đã gác non Ãoà i, vua truyá»n bãi cuá»™c săn bắn.
Quân sÄ© tuân lệnh bao nhiêu phi-cầm tầu thú Ä‘á»u buá»™c trói sẳn sà ng há»™ giá vá» cung.
Ãi chưa dược ba bốn dặm đưá»ng, nhà vua mặt mà y bá»—ng xây xẩm , rồi trước mắt thoáng thấy má»™t cổ xe nhá» từ đà ng xa tiến đến.
Trên xe có hai ngưá»i, tay cầm cung tên, hô lá»›n :
- Bệ-hạ vẫn được mạnh giá»i chứ .
Tuyên-vương nhìn kỹ thấy hai ngưá»i đó là Ãá»—-bá và Tả-nho, thất kinh gá»i kẻ tả-hữu há»i thì chẳng ai thấy gì hết.
Chiếc xe nhá» kia cứ lởn vởn mãi trước mắt, vua cả giáºn hét :
- Phản thần ! Dám đến đây phạm giá sao ?
Nói xong, rút bá»u kiếm ra chém.
Bá»—ng nghe có tiếng Ãá»—-bá và Tả-nho mắng lại .
- Hôn quân, đã không biết sá»a mình còn chém ngưá»i vô tá»™i !
Hôm nay khà số hôn quân đã mãn , hãy lo mà đá»n mạng cho sá»›m .
Dứt lá»i, trương cung nhằm ngay ngá»±c nhà vua bắn tá»›i.
Tuyên-vương hét lên một trà ng thất thanh rồi té xỉu xuống.
Các quan há»™ giá xúm lại đỡ dáºy, lo thuốc men cứu chữa.
Nhà vua ôm ngực rên la cho đến lúc vỠtới cung.
Ai nay Ä‘á»u sợ sệt, nhìn nhau không biết nguyên-do nà o xảy ra như váºy.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by tieu_thusinh; 30-08-2008 at 01:18 AM.
|

25-06-2008, 08:17 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 2
Hồi 2
Bao-quýnh chuộc tội, dâng gái đẹp.
U-vương đốt lá»a diá»…u chư-hầu.
Từ khi săn bắn ở Ãông-giao vá», Tuyên-vương lâm bệnh nặng , đêm nà o chợp mắt cÅ©ng thấy Ãá»—-bá và Tả-nho đến đòi mạng
Biết mình không thể sống được lâu, bèn cho đòi Doãn-kiết-phủ và Thiệu-hổ đến để thác cô .
Hai ngưá»i nầy và o quỳ dưới long-sà ng há»i thăm căn bịnh. .
Vua khiến ná»™i-thị đỡ dáºy và nói :
- Trẫm nhỠsức của hai khanh mới ở ngôi đặng bốn mươi sáu năm, chẳng ngỠhôm nay lâm bịnh nặng, không thể sống được nữa, Thái-tỠlà Cung-niếc tuổi tuy đã lớn mà tánh-tình ngu-muội, xin chư khanh hãy hết lòng phò tá kẻo hư cơ-nghiệp.
Hai ngưá»i cúi đầu lãnh mạng, bái tạ lui ra.
Vừa đến cá»a cung xảy gặp quan Thái-sá» Bá-dương-phụ bước và o.
Thiệu-hổ há»i :
- Có phải ngà i đến để thăm Bệ-hạ không ? Bịnh tình Bệ-hạ rất nguy kịch, khó mà sống đặng.
Doãn-kiết-phù nói :
- Trước kia là tiếng hát rao, nay lại đến hồi quá»· hiện, váºn nước tháºt khó an toà n.
Bá-dương-phụ nói :
- Ãêm qua tôi có xem thiên-văn, thấy yêu-tinh phục nÆ¡i sao Tá»-vi. Quốc gia còn gặp nhiá»u tai biến nữa.
Thiệu-hổ nói :
- Tuy trá»i định hÆ¡n ngưá»i, song ngưá»i cÅ©ng có thể thắng mạng trá»i. Các ông cứ nói theo thiên-đạo mà bá» nhân-lá»±c sao ! Cả triá»u thần không đủ sức chống lại má»i tai biến ư ?
Ba ngưá»i nhìn nhau, má»—i ngưá»i riêng má»™t ý nghÄ©, rồi ai vá» nhà nấy.
Ãêm hôm ấy Tuyên-vương băng-hà .
Khương Thái-háºu bèn ra ý chỉ triệu các vị lão-thần Doãn-kiết-phá»§ và Thiệu-hổ xuất lãnh bá quan, phò Thái-tá» Cung-niếc và o là m lá»… cá» ai, rồi tức vị trước linh-cữu, xưng hiệu là U-vương , láºp con gái Thân-bá lên là m Hoà ng-háºu, láºp con trai là Nghi-cá»±u lên là m Thái-tá», phong Thân-Bá là m Thân-hầu.
Sau khi Tuyên-vương chết, bà Khương-háºu buồn rầu vô cùng, chẳng bao lâu cÅ©ng tạ thế.
Còn U-vương lại là má»™t ông vua bạo ngược, háo sắc. Mặc dù trong tang chế, ngà y nà o cÅ©ng ăn uống rượu chè, đắm say váºt-dục đến ná»—i bá» bê cả việc triá»u-chánh.
Thân-hầu ngà y ngà y can gián không được, buồn giáºn lui vá» nước Thân tá túc.
Bấy giá» khà số nhà Châu cÅ©ng đã sắp tà n, nên khiến các vị lão thần như Doãn-kiết-phá»§, Thiệu-hổ, Ä‘á»u lần lượt quy-thiên.
U Vương lại dùng Quách-công, Tế-công, và con của Doãn-kiết-phủ là Doãn-cầu lên là m bực Tam-công.
Ba ngưá»i nầy Ä‘á»u là những kẻ dua nịnh tham quyá»n, cố-vị còn Trịnh-hữu-bá là ngưá»i trung-trá»±c vua lại không tin dùng.
Má»™t hôm, thiết-triá»u tại Kỳ-sÆ¡n , có quan thá»§-thần và o tâu :
- Tâu Bệ-hạ, chẳng biết cớ gì sông Kinh, sông Hà , sông Lạc cùng động đất một lúc.
Không má»™t chút lo lắng, U-vương mỉm cưá»i nói :
- Núi lở đất động là việc thưá»ng, nhà ngươi tâu vá»›i trẫm là m gì ?
Nói xong, liá»n di-giá vá» cung
Quan Thái-sá» Bá-dương-phụ cầm tay quan Ãại-phu Triệu-thúc-Ãái than rằng :
- Thuở trước sông á»¶ , sông Lạc cạn , nhà Hạ mất ; sông Hà cạn , nhà Thương hư ; nay cùng má»™t lúc ba sông Ä‘á»u động má»™t lượt ấy là trá»i muốn lấp nguồn, nhà Châu khó tránh khá»i tai biến.
Triệu-thúc-đái há»i :
- Theo dự đoán của ngà i thì bao giỠmới xảy ra tai biến ấy ?
Bá-dương-phụ đánh tay xem lại, rồi đáp :
- Nếu vua biết răn mình, chuá»™ng hiá»n lánh dữ thì trong khoảng mưá»i năm, bằng ngược lại há»a sẽ tá»›i gấp không chừng.
Thúc-đái nghe nói thở dà i, cầm tay Dương-phụ, nói :
- Nay Thánh-thượng chẳng kể việc quốc-chÃnh , xa những tôi trung gần gÅ©i nịnh thần , chẳng lẽ chúng ta khoanh tay ngồi ngó trong lúc nước nhà bại vong. Váºy chúng ta phải can gián, dù được hay không cÅ©ng tròn bổn pháºn.
Bá-dương-phụ cũng thở dà i rồi lắc đầu nói :
- Dù chúng ta có là m gì cÅ©ng vô Ãch .
Trong lúc hai ngưá»i nói chuyện có kẻ rình mò nghe được , thuáºt lại vá»›i Quách-công.
Quách-công sợ nếu để Thúc-đái can gián ắt lòi chuyện gian-nịnh cá»§a mình, bèn thẳng và o háºu cung tìm lá»i sà m tâu rằng :
- Bá-dương-phụ và Triệu-thúc-đái chê bai triá»u-đình, là m cho dân chúng hoang-mang.
U Vương nói :
- Chúng là những đứa ngu dốt biết chi mà bà n luáºn. Thói thưá»ng, những kẻ ngu dốt thưá»ng há»c đòi hay xét-nét đến công việc cá»§a thiên-hạ , khanh để ý là m gì cho báºn tâm.
Quách-công nghe nói thì cúi đầu lui ra, mặt mà y hớn hở.
Cách và i ngà y sau, quan trấn thủ núi Kỳ-sơn lại dâng biểu vỠtâu rằng :
- Ba sông Ä‘á»u cạn, núi Kỳ-sÆ¡n lại lở, đè chết dân chúng rất nhiá»u .
U Vương không thèm để ý đến, sai bá»n ná»™i giám Ä‘i tìm gái đẹp sung bổ và o cung.
Triệu-thúc-đái nóng lòng, dâng biểu can rằng :
- SÆ¡n băng, thá»§y kiệt là biểu-hiệu cá»§a thiên tai. Vả lại Kỳ-sÆ¡n là nÆ¡i dá»±ng nghiệp đế vương nay lại bị lở Ä‘i thì không phải việc nhá» . Lẽ ra phải chá»n hiá»n tà i, để chung lo cứu nước thì Bệ-hạ lại chá»n mỹ-nữ để vui riêng, hạ thần lấy là m hổ thẹn .
Nhà vua chưa kịp nói, thì Quách-công đã quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, đất Phong, đất Kiá»u là chá»— đóng đô còn Kỳ-sÆ¡n cÅ©ng như chiếc già y rách lâu Ä‘á»i đã bá» Ä‘i, thì việc núi long đất lở có can hệ gì. Ấy là Thúc-đái có ý khi-quân, mượn cá»› để phỉ-báng triá»u đình, xin Bệ-hạ rá»™ng xét.
U-vương nói :
- Lá»i Quách-công nói rất phải, Thúc-đái đã có ý khi-quân, trẫm không thể nà o dung thứ.
Nói rồi vua bèn cách chức Triệu-thúc-đái đuổi vỠquê.
Thúc-đái ngá»a mặt lên trá»i than :
- Nguy bang bất nháºp, loạn bang bất cứ . Tuy-nhiên, ta không khá»i Ä‘au lòng nhìn nhà Tây-châu mất nước .
Than rồi bèn dắt cả gia-quyến trở vỠnước Tấn.
Lúc ấy có quan Ãại-phu Bao-hướng vừa ở Bao-trung vá», nghe tin Thúc-đái bị Ä‘uổi, bèn vá»™i vã và o triá»u can gián rằng :
- Tâu Bệ-hạ, nước nhà đang xảy ra nhiá»u Ä‘iá»m tai biến, Bệ-Hạ lại Ä‘uổi cả các tôi hiá»n, thì lấy ai phò xã tắc.
Vua cả giáºn, truyá»n bắt Bao-hướng hạ ngục.
Từ ấy không còn ai dám ngăn cản nữa.
Ãây nhắc qua việc ngưá»i bán cung lúc trước, sau khi vá»›t được đứa bé, bèn trốn vá» Bao-thà nh ẩn-náu. Nhưng vì nghèo khó nuôi đứa bé không nổi, má»›i Ä‘em cho má»™t nhà già u, hiếm con, là Tư-đại đặt tên đứa bé là Bao-tá»±.
Nà ng Bao-tá»± tuổi vừa mưá»i bốn mà cao lá»›n như má»™t thiếu-nữ mưá»i sáu, mưá»i bảy sắc đẹp tuyệt trần, mắt phượng, mà y ngà i,
đáng báºc khuynh-thà nh, khuynh-quốc. Nhưng vì ở chốn thôn quê, dẫu sắc-nước hương-trá»i cÅ©ng không ai biết tá»›i.
Một hôm, Hồng-đức là con của Bao-hướng, nhơn thâu thuế là ng đi qua đấy, thấy Bao-tự đang gánh nước.
Hồng-đức đứng sững sá», chắc lưỡi khen thầm :
- Là ng quê mùa như vầy, sao lại có ngưá»i đẹp đến thế !
Bỗng chà ng lại sanh ra một ý nghĩ :
- Cha ta bị tù nơi Kiểu-kinh đã ba năm, mà vua chưa tha. Nay, nếu được nà ng nầy đem dâng cho vua, ắt vua tha tội.
Bèn há»i thăm tên há» rồi trở vá» nhà thưa vá»›i mẹ :
- Phụ thân con vì tánh ngay thẳng mà trái ý vua, chứ không là m gì nên tội. Nay vua đang tuyển gái đẹp, mà con gái nhà Tư-đại lại đẹp vô ngần, nếu chúng ta mua được đem dâng cho vua, chuộc tội cho phụ thân, ấy là kế của Táng-nghi-sanh cứu Văn-vương ngà y xưa đó.
Mẹ Hồng-đức nói :
- Nếu kế ấy mà thà nh-tá»±u, Ä‘em lại sá»± sum-há»p gia-đình, thì mẹ đâu có tiếc gì và ng bạc .
ÃÆ°á»£c lá»i Hồng-đức cả mừng, Ä‘em ba trăm tấm lụa đến nhà Tư-đại há»i mua nà ng Bao-tá»±.
Việc mua bán không khó khăn lắm, vì Bao-tự là con nuôi, nhà Tư-đại đâu có mến tiếc là m chi.
Hồng-đức Ä‘em vá», hương xông xạ ướp thay đổi xiêm-y, dạy cho biết những phép tắc cần thiết, rồi dẫn đến Kiểu-kinh tìm cách lo lót vá»›i Quách-công nhá» bảo tấu.
Quách-công thấy và ng bạc, lòng mừng rỡ và o triá»u tâu vá»›i U Vương rằng :
- Bao-hướng ngá»—-nghịch oai trá»i, tá»™i đáng muôn thác. Nay có con va là Hồng-đức, chẳng nà i khó khăn tìm kiếm khắp nÆ¡i má»›i được má»™t mỹ nhân tên Bao-tá»±, Ä‘em đến dâng cho Bệ-hạ để chuá»™c tá»™i cha, xin Bệ-hạ nghÄ© tấm lòng hiếu thảo mà lượng xét.
U Vương nghe tâu cả mừng truyá»n dẫn Bao-Tá»± và o bệ-kiến .
Bao-Tự bước và o quỳ lạy trước ngai.
U-vương xem thay mặt rồng ngây ngất, nhìn mãi không thôi !
Qua một lúc, vua mới sực tỉnh, nghĩ thầm :
- Ãã biết bao nhiêu cung nữ tuyển lá»±a, nhưng chưa há» có ngưá»i nà o chim sa cá lặn như vầy.
Bèn hạ chỉ tha Bao-hướng và cho phục-chức . Lại truyá»n dẫn Bao Tá»± và o má»™t biệt cung, không cho Thân-háºu hay.
Ãêm ấy U-vương say tình cá nước. Và , từ đó chẳng lúc nà o rá»i Bao-tá»±. Khi xem trăng, khi sánh nguyệt, khi đối ẩm, lúc ca xang , say sưa mãi nÆ¡i cung Quỳnh-đà i, chẳng thiết gì đến việc triá»u chÃnh .
Có khi đến mưá»i ngà y cÅ©ng không thấy vua lâm triá»u. Trăm quan Ä‘á»u thở than, lo lắng.
Có ngưá»i Ä‘em chuyện vua mê-say Bao-tá»± nói vá»›i Thân-háºu hay.
Thân-háºu tức giáºn, má»™t hôm dẫn bá»n cung-nga đến cung Quỳnh-đà i xem hư thiệt .
Vừa đến nÆ¡i, Thân-háºu thoáng thấy U-vương Ä‘ang cùng vá»›i Bao-tá»± ká» vai trá»ng-giỡn.
Thân-háºu bước và o Bao-tá»± vẫn ngồi im, liếc mặt đưa tình nhìn vua chứ không đứng dáºy chà o đón.
Thân Háºu tức không dằn được, chỉ và o mặt mắng :
- Loà i tiện tỳ mi ở đâu dám đến đây là m nhơ nhớp chốn cung vi ?
Vừa nói, vừa muốn xốc tới.
U-vương sợ Thân-háºu là m há»—n vá»™i đứng dáºy, cản lại, và nói :
- Ãây là mỹ-nhÆ¡n cá»§a trẫm má»›i dùng, chưa định ngôi thứ nên chưa kịp đến ra mắt háºu, xin háºu chá»› chấp nhứt là m chi.
Thân-háºu mắng nhiếc má»™t hồi rồi háºm-há»±c lui ra.
Bao-tá»± há»i U-vương :
- Tâu Bệ-hạ chẳng hay ngưá»i ấy là ai mà hung-dữ lắm váºy ?
U Vương nói :
- Ấy là Hoà ng-háºu đó. Ngà y mai khanh phải đến là m lá»… ra mắt.
Bao-tá»± là m thinh, rồi ngà y mai cÅ©ng chẳng Ä‘i chà o Hoà ng-háºu .
Từ khi biết rõ sá»± tình, Thân-háºu lòng buồn rưá»i rượi ngà y tối than thở mãi trong cung.
Thái-tỠNghi-cựu thấy thế quỳ tâu :
- Tâu mẫu-háºu, mẫu-háºu đã là m chúa tể nÆ¡i tam cung lục viện , oai quyá»n như thế, chẳng hay còn Ä‘iá»u chi bất bình mà buồn bã .
Thân-háºu đỡ con dáºy, hai hà ng nước mắt rà ng rụa, nói :
- Con ơi ! phụ-vương con đắm say con Bao-tự, không kể gì đến mẹ nữa. Thân mẹ dù có bị bạc bẽo cũng chẳng sao, duy có giang san sự-nghiệp sau nầy ắt phải tan tà nh vì tay con khốn nạn đó.
Thái-tá» nghe nói vừa buồn, vừa giáºn, cầm tay Thân-háºu nói :
- Xin mẹ chá»› có sầu bi. Ngà y mai là ngà y Sóc (mồng má»™t), phụ-vương con thế nà o cÅ©ng lâm triá»u , chừng ấy mẹ sai bá»n cung-nữ qua nÆ¡i Huỳnh-đà i bẻ phá bông hoa , dụ Bao-tá»± ra khá»i cung , con sẽ đánh cho má»™t tráºn trả thù cho mẹ. Dẫu phụ-vương con có trách mắng, con xin cam chịu.
Thân-háºu lắc đầu nói :
- Con chớ nên nóng nảy như thế, để thủng-thỉnh mà liệu, kẻo lâm và o độc-kế của con dâm-phụ đó.
Thái-tá» Nghi-cá»±u háºm-há»±c ra vá».
Sáng hôm sau, quả nhiên U-vương lâm-triá»u.
Nghi-cá»±u bèn sai má»™t số cung-nhân qua nÆ¡i Quỳnh-đà i, chẳng nói chi hết cứ việc vác cây Ä‘áºp phá bông hoa.
Bá»n thế nữ trong đà i trông thấy thất kinh chạy ra cản lại và la lá»›n rằng :
- Hoa nầy vốn cá»§a Chúa-thượng trồng, để cho Bao-nương ngoạn cảnh chá»› nên phá phách mà tá»™i chẳng nhá».
Bá»n cung-nhân vẫn không ngừng tay, ứng tiếng đáp :
- Bá»n ta vâng lịnh Ãông-cung Thái-tỠđến bẻ hoa nầy vá» dâng cho Chánh-háºu, ai dám cản trở sao !
Hai đà ng cãi vả om-sòm, là m cho Bao-tá»± Ä‘ang mÆ¡-mà ng giấc Ä‘iệp, bá»—ng giáºt mình thức dáºy, bước ra xem thấy bông hoa tÆ¡i tả
Bao-tá»± cả giáºn, toan bước tá»›i đánh bá»n cung-nữ, chẳng dè Thái-tá» núp gần đấy, nhảy tá»›i trợn mắt hét :
- Nghiệt-phụ mi là ngưá»i chi, danh dá»± gì mà dám xưng là nương-nương, chẳng kiêng ai hết, nay ta là m cho mi thấy cái nương-nương cá»§a mi.
Nói dứt lá»i, Thái-tá» nắm đầu Bao-tá»± tát cho mấy cái .
Bao Tự đau quá ré lên.
Bá»n cung-nữ sợ hãi, đồng quỳ móp xuống đất thưa :
- Xin Thái-tá» hãy khoan-dung, kẻo phiá»n lòng Chúa-thượng
Thái-tá» Nghi-cá»±u chưa hả giáºn, nhưng sợ đánh sảy tay bèn buông Bao-tá»± ra , rồi chỉ và o mặt nói :
- Nếu mi còn ngạo-nghể ta sẽ không bao giỠđể cho mi sống yên.
Nói xong quay gót trở vá» Ãông cung.
Bao-tá»± biết Thái-tỠđánh trả thù cho mẹ, nên phải dằn lòng nhẫn nhục trở và o, nằm váºt trên giưá»ng than khóc.
Bá»n cung-nga thế nữ đồng xúm lại khuyên giải :
- BỠnà o cũng còn có Chúa-thượng, nương-nương khóc lóc là m chi.
Bao-tá»± nằm khóc sụt sịt mãi cho đến lúc U-vương bãi triá»u bước vá» Quỳnh-đà i, nà ng má»›i khóc rống lên .
U-vương vá»™i vã bước và o há»i :
- Tại sao ái-khanh dung mạo như thế nầy ? Chẳng hay có Ä‘iá»u gì xảy đến, hãy nói cho trẫm rõ.
Bao-tá»± cứ khóc mãi không nói. Ãợi cho U-vương năn nỉ đôi ba phen, nà ng má»›i nghẹn ngà o thốt ra lá»i :
- Hôm nay Thái-tỠdẫn một tốp cung-nhân đến hái phá trông hoa dưới đà i. Mặc dầu hà nh động ngang tà ng ấy, thiếp cũng chẳng là m nói Thái-tỠlại xông và o đánh thiếp. Nếu chẳng có cung-nga can giáng ắt mạng thiếp chẳng còn .
Nói xong lại khóc rống lên nữa .
U-vương đã rõ ngá»n-ngà nh , vừa vá»— vá» Bao-tá»±, vừa nói :
- Ãi khanh Æ¡i ! Chỉ vì ái-khanh không chịu ra mắt Chánh-háºu, nên Chánh-háºu giáºn, sai Thái-tá» là m như váºy chứ không phải tại Thái-tỠđâu, ái-khanh chá»› hiểu lầm mà trách nó .
Bao-tá»± là m ra mặt giáºn nói :
- Thái-tá» vì mẹ mà báo thù, Thánh-thượng cÅ©ng vì Chánh-háºu mà che chở tá»™i lá»—i. Dầu thiếp có chết Ä‘i cÅ©ng chẳng tiếc. Song, từ khi hầu-hạ Thánh-thượng đến nay, thiếp đã có mang hai tháng. Váºy xin Thánh-thượng cho thiếp ra khá»i cung để bảo tồn giá»t máu cá»§a Thánh-thượng.
U-Vương mặt mà y buồn bã, đỡ Bao-tá»± dáºy, nói :
- Thôi, ái-khanh chớ buồn bã mà đau lòng Trẫm. Trẫm sẽ xét xỠcông-minh .
Rồi, ná»™i trong ngà y hôm ấy, vua truyá»n chỉ rằng : Thái-tá» Nghi-Cá»±u bạo động vô-lá»…, chẳng biết Ä‘iá»u thảo thuáºn, nên phải đưa qua nước Thân cho Thân-hầu dạy dá»—, còn những quan Thái-phó, Thiếu-phó nÆ¡i Ãông-cung, dạy dá»— chẳng nghiêm, nên thảy Ä‘á»u bị cách chức.
Thái-tá» Nghi-cá»±u được lệnh vá»™i vã và o cung kêu nà i, nhưng U-vương đã biết trước, dặn quan giữ cá»a không cho và o.
Thái-tá» chẳng biết là m sao, đà nh lên đưá»ng qua nước Thân cư-trú.
Còn Thân-háºu, luôn mấy hôm không thấy con và o thăm trong lòng lo lắng, sai bá»n cung-nữ dò há»i, má»›i hay Thái-tỠđã bị đầy sang nước Thân rồi má»™t mình bÆ¡ vÆ¡, ngà y ngà y nhá»› con gà o thét thảm-thiết.
Lần hồi ngà y tháng thoi đưa, Bao-tự lâm-bồn sanh đặng một trai.
U-vương yêu-mến vô-ngần, đặt tên là Bá-phục. Và , cÅ©ng từ ngà y ấy, U-vương có ý phế con Ä‘Ãch láºp con thứ, song chưa có cÆ¡ há»™i thuáºn-tiện
Quách-thạch-phù (tức Quách-công) dò biết ý vua bèn thương-nghị với Doãn-cầu, rồi thông-tư với Bao-tự rằng:
- Thái-tá» hiện bị đà y ra khá»i nước, váºy phải láºp tá»± cho Bá-phúc. Bên trong cáºy có nương-nương, bên ngoà i chúng tôi giúp sức, lo chi việc ấy không thà nh .
Bao-tự bắt được tin, lòng mừng khắp khởi, vội phúc đáp ngay :
- Ta cáºy nhá» hai khanh hết lòng bảo bá»c , nếu Bá-phục đặng nối ngôi thì việc già u sang trong thiên-hạ, ta quyết không bao giá» phụ.
Từ đó, Bao-tá»± thưá»ng lén sai ngưá»i tâm-phúc, theo dá»i hà nh-vi cá»§a Thân-háºu , dầu việc nhá» má»n đến đâu cÅ©ng không qua mặt nổi .
Còn Thân-háºu sống trong buồn thảm, giáºn vua nhá»› con, cả ngà y không ráo nước mắt.
Có má»™t cung-nhân già cả, thấy thế động lòng, kiếm lá»i bà n bạc :
- Tâu Hoà ng-háºu, nay tình mẹ con cách trở, cả hai Ä‘á»u mang nặng nhá»› nhung, xin Hoà ng-háºu lén biên thư gởi sang nước Thân bảo Ãiện-hạ là m biểu gởi vá» thỉnh tá»™i may ra Chúa-thượng động tình mà cho phép hồi-hương , như thế mẹ con được sum-há»p.
Thân-háºu sụt sùi nói :
- Lá»i ngươi nói rất phải, ngặt không có ai Ä‘em thư, biết liệu là m sao ?
Ngưá»i cung-nhân nói :
- Mẹ tôi là Ôn-áo, biết nghá» là m thuốc. Váºy Hoà ng-háºu giả Ä‘au, đòi mẹ tôi và o coi mạch, rồi khiến mẹ tôi Ä‘em thư vá» mà sai anh tôi Ä‘i thì khá»i lo chi hết .
Thân-háºu nghe theo lá»i, viết má»™t bức thư.
Trong thư đại ý như sau :
Thiên-tá» vô đạo, mê đắm con nghiệt-phụ, là m cho mẫu-tá» phân-ly . Nay con nghiệt-phụ lại sanh đặng má»™t đứa con, Chúa-thượng yêu mến lắm. Váºy con phải gởi biểu để thỉnh tá»™i để Chúa-thượng thương tình, tha con vá» trà o. Chừng ấy mẹ con gặp nhau sẽ tÃnh toán kế khác .
Viết thư xong, Thân-háºu giả bịnh sai ngưá»i đòi Ôn-áo và o cung xem mạch.
Tuy việc rất kÃn đáo, song không thoát khá»i tầm mắt cá»§a bá»n tay chân Bao-tá»±, chúng hay được, chạy vá» báo .
Bao-tự nghĩ thầm :
- Ãấy chắc là va thông tin tức vá»›i Thái-tá». Váºy chá» lúc Ôn-áo ra khá»i cung, bắt lại mà xét sẽ biết ngay gian.
Tháºt váºy, khi Ôn-áo xem mạch cho Chánh-háºu xong, bái tạ ra vá» có ôm theo hai tấm lụa.
Vừa bước chân ra khá»i cung, bị ná»™i-giám đón lại há»i :
- Lụa nầy ở đâu mà có váºy ?
Ôn-áo đáp :
- Tôi và o coi mạch cho Chánh-háºu, được Chánh-háºu tặng thưởng.
Ná»™i-giám đưa mắt nhìn nhau như há»i ý, rồi má»™t ngưá»i bước đến giáºt tấm lá»±a mở banh ra khám xét. Thấy trong tấrn lụa không có gì ná»™i giám lại xúm nhau lục soát khắp mình. Bá»—ng bắt gặp trong lai áo, có má»™t phong thư , vá»™i Ä‘em vá» Quỳnh-đà i dâng cho Bao-tá»±.
Bao-tá»± xem thÆ¡ cả giáºn , truyá»n bắt Ôn-ao xiá»ng lại, và xé nát hai tấm lụa quăng xuống đất.
Kịp lúc U-vương bước và o, thấy thế há»i duyên cá»› .
Bao-tự khóc và tâu rằng :
- Tiện thiếp hân-hạnh được và o chốn thâm cung, lại được Bệ-hạ rÅ© lòng thương, Æ¡n ấy dẫu đến chết cÅ©ng chưa đáp Ä‘á»n nổi.
Nay vì thiếp sanh được má»™t mụn con trai, là m cho Chánh-háºu Ä‘em lòng ghen ghét, viết thư cho Thái-tá», láºp mưu ám hại. Tấm thân thiếp tháºt khó mà toà n mạng.
Nói dứt lá»i lấy phong thư dâng cho U-vương xem.
U-vương sá»ng sốt, nháºn biết nét chữ cá»§a Thân-háºu liá»n há»i :
- Ngưá»i nà o đã nháºn Ä‘em bức thư nà y .
Bao-tự nói :
Ngưá»i đó là Ôn-áo, hiện Ná»™i-giám còn Ä‘ang giữ lại.
Vua đòi dẫn Ôn-áo và o, rồi chăng há»i qua má»™t tiếng, rút gươm chém đứt là m hai Ä‘oạn.
Sau Nhiêm-ông có thơ than rằng :
Lá thư chưa lá»t cá»a song ngoà i
Máu đã tuôn rồi ! tháºt đắng cay.
Ãm đạm thâm cung, tà n khà uất,
Bâng khuâng nữa giấc mộng chương-đà i.
Ãêm đến, Bao-tá»± lại thá» thẻ vá»›i U-vương rằng .
- Tánh mạng cá»§a mẹ con thần thiếp hiện nằm trong tay Thái-tá», chưa biết sống chết lúc nà o.
U-vương nói :
- BỠnà o cũng còn có trẫm đây, Thái-tỠmà là m chi đặng sao .
Bao-tự vừa khóc vừa nói :
Hiện nay được nhá» Chúa thượng che chở, dầu ai có ghét cÅ©ng chẳng là m chi, song đến chừng Chúa-thượng qua Ä‘á»i, Thái-tá» lên nối ngôi , chừng ấy quyá»n-bÃnh vá» tay Chánh-háºu. Chánh-háºu muốn giết mẹ con thiếp lúc nà o chẳng được.
Dứt lá»i, Bao-tá»± lại khóc rống lên .
U-vương cầm tay thổn-thức :
- Trẫm muốn phế Chánh-háºu và Thái-tá» Ä‘i, để láºp khanh là m Chánh-háºu, và Bá-phục là m Ãông-cung, song e quần-thần chẳng phục .
Bao-tự nói :
- Tôi nghe vua thì thuáºn, mà vua nghe tôi là nghịch, xin Bệ-hạ hãy Ä‘em ý đó mà hiểu-dụ quần thần, xem nghị-luáºn thế nà o .
U-vương mỉm cưá»i, nói :
- Ãi khanh nói rất phải, để mai trẫm sẽ tÃnh.
Ãêm ấy Bao-tá»± sai ngưá»i tâm-phúc ra nói vá»›i Quách-thạch-phá»§ và Doãn-cầu hay, đặng dá»± bị trước mà ứng đáp.
Ngà y thứ, U-vương lâm trà o, các quan triá»u bái xong, vua truyá»n chỉ triệu hết công-khanh thượng-Ä‘iện, mà phán rằng :
- Nay Chánh-háºu sanh lòng táºt-đố, không kiêng-ná»… phép vua , ngà y đêm thốt những lá»i oán-cừu trẫm. Tá»™i ấy khó dung, chư khanh nghi thế nà o
Quách-thạch-phủ quỳ tâu :
- Hoà ng-háºu là má»™t vị quốc mẫu, dẫu có tá»™i chi cÅ©ng không nên tra há»i. Nếu xét không đáng vị Chánh-cung thì xin Bệ-hạ chá»n ngưá»i có đức-hạnh thay thế mà thôi.
Doãn-cầu cũng quỳ xuống tâu theo :
- Tâu Bệ-hạ, kẻ hạ-thần trá»™m nghe đức-hạnh cá»§a Vương-phi Bao-tá»±, tháºt đáng là m chúa trong cung lắrn .
U Vương lại há»i :
- Nay Thái-tá» Ä‘ang ở nước Thân, như bá» ngôi cá»§a Thân-háºu thì địa-vị cá»§a Thái-tá» sẽ thế nà o ?
Quách-thạch-phù tâu :
- Nếu đã bá» mẹ thì dùng con là m gì nữa. Xin Bệ-hạ hãy phế Nghi-cá»±u mà tôn Bá-phục lên Ãông-cung.
U Vương mừng lắm, láºp tức hạ chiếu bắt Thân-háºu giam và o lãnh-cung, cắt ngôi Nghi-cá»±u, láºp Bao-tá»± lên là m Chánh-háºu, Bá-phục là m Ãông-cung Thái-tá» .
Lại ra lệnh nếu ai ngăn-cản sẽ bị khép và o tội phản-nghịch.
Quần-thần nhiá»u ngưá»i lấy là m bất bình, nhưng không dám nói, vì thấy ý vua đã quyết, can gián không Ãch gì mà hại đến thân.
Bá-dương-phụ tức tốc xin từ quan, vá» là ng dưỡng lão, còn các vị trung thần khác, lần lượt bá» chức cÅ©ng nhiá»u.
Bao-tá»± tuy được phong là m Hoà ng-háºu nhưng chưa lấy thế là m vui. Cả ngà y Ãt nói, không cưá»i, không ai hiểu nổi được lòng nà ng cả. Có lẽ nà ng Ä‘ang ước-vá»ng những cái gì xa xôi nữa chăng ?
U Vương thấy Bao-tá»± không cưá»i, lòng bâng khuâng lo lắng , bèn triệu tất cả nhạc-công trong triá»u táºp-há»p đến để Ä‘á»n ca hát xướng cho nà ng vui, song vẫn không thấy nà ng cưá»i lên má»™t tiếng nà o.
U Vương nghĩ thầm :
- Ta phế láºp Chánh cung và Ãông-cung mục Ä‘Ãch để là m vui lòng nà ng, thế mà không được nà ng trao cho má»™t nụ cưá»i tháºt là đau đớn .
NghÄ© như váºy bèn thá» thẻ há»i Bao-tá»± :
- Ãá»n ca như thế không là m cho ái-khanh vui sao ?
Bao-tự đáp :
- Tâu Bệ-hạ, thần thiếp nhớ lại tiếng xé lụa trước đây còn vui tai hơn là tiếng âm nhạc .
U-vương cả mừng nói :
- Ãi-khanh ưa nghe tiếng xé lụa, sao ái-khanh không nói cho sá»›m .
Nói rồi truyá»n quan giữ kho má»—i ngà y Ä‘em và o cung má»™t trărn tấm lụa, lại khiến các cung-nữ khá»e mạnh thay phiên nhau xé để là m vui Bao-tá»±.
Nhưng quái thay ! xé đến bao nhiêu lụa vẫn chưa thấy Bao-tá»± cưá»i má»™t tiếng nà o.
U-vương lo lắng, há»i :
- Ãã ưa tiếng xé lụa, và lụa cÅ©ng đã xé rặt nhiá»u, sao trẫm chưa thay ái-khanh vui .
Bao-tự mặt lầm-lì không đáp.
U-vương se thắt cõi lòng nói :
- Thế nà o trẫm cÅ©ng tìm cách là m cho ái-khanh cưá»i lên má»™t tiếng.
Bèn ra lệnh khắp triá»u thần, ai có kế gì là m cho Bao-tá»± cưá»i lên má»™t tiếng sẽ được thưởng ngà n và ng.
Quách-thạch-phủ quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, ngà y trước Tiên-vương có láºp mưá»i cái phong-há»a-đà i tại núi Ly-sÆ¡n, lại tạo mấy chục cá»— trống rất lá»›n, để má»—i khi có giặc Tây-nhung đến xâm lấn thì nổi lá»a gióng trống lên. Các chư-hầu nghe thấy Ä‘em binh đến cứu. Từ ấy đến nay, trong nước thái-bình, nên phong-há»a-đà i không dùng đến. Nếu Bệ-hạ muốn là m cho Chánh-háºu vui cưá»i, xin Bệ-hạ hãy cùng Chánh-háºu đến Ly-sÆ¡n du-ngoạn, rồi nữa đêm đốt phong-há»a-đà i lên, đánh trống cho tháºt dữ , binh viện các chư hầu ắt Ä‘em binh đến cứu. Chừng ấy, không thấy giặc giã gì cả, các chư-hầu phải lục-tục kéo quân trở vá», như thế là m sao Chánh-háºu khá»i tức cưá»i .
U vương đắc-ý vá»— tay cưá»i lá»›n, nói :
- Kế ấy rất hay !
Bèn dắt Bao-tá»± lên Ly-sÆ¡n bà y tiệc ăn uống rồi truyá»n quân nổi lá»a đốt phong-há»a-đà i.
Lúc ấy Trịnh-bá-hữu đang là m chức Tư-đồ tại trà o, nghe việc ấy thất kinh, vội vã chạy đến Ly-sơn, quỳ móp xuống đất tâu rằng :
- Tâu Bệ-hạ, phong-há»a-đà i Tiên-vương láºp lên là để thông tin tức vá»›i chư hầu khi trong nước có biến, nay vô cá»› mà Bệ-hạ đốt lá»a, gạt chư hầu để là m trò vui , vá» sau thoảng có Ä‘iá»u binh Ä‘ao bất trắc , đốt phong-há»a-đà i lên thì ai còn tin mà đến cứu viện , xin Bệ-hạ chá»› nên là m việc đó.
U Vương nổi giáºn mắng :
- Nay thiên-hạ Ä‘ang vui hưởng thái bình thì cần gì quân cứu viện . Trẫm và Vương-háºu ra đây du ngoạn, không có gì tiêu-khiển nên mượn kế là m vui. Nếu sau nầy có giặc lại can hệ gì đến ngươi sao mà ngươi lo lắng .
Trịnh-bá-hữu nghe nói thở dà i, lủi thủi bước ra.
U-vương truyá»n quân đốt lá»a, và gióng trống lên. Ãnh lá»a rá»±c trá»i, tiếng trống vang như sấm.
Các chư hầu ngỡ là Kiểu-kinh có giặc, vá»™i và ng kiểm-binh, Ä‘iểm tướng suốt đêm kéo đến Ly-sÆ¡n. Ãến nÆ¡i thì nghe trên lầu Ä‘á»n ca, hát xướng, lại thấy U-vương cùng Bao-Tá»± Ä‘ang uống rượu vui vầy.
Thấy quân-sÄ© các chư-hầu rầm rá»™ kéo đến U-vương mỉm cưá»i ra đứng trước hiên lầu, nói lá»›n rằng :
- Trẫm may mắn không có giặc giã chi, chẳng dám phiá»n đến các chư-hầu.
Các chư-hầu Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau rồi bẽn lẽn cuốn cá», dẹp trống, ai vá» nước nầy.
Bao-tá»± đứng trên lầu trông xuống thấy quân lÃnh khắp nÆ¡i ồ-ạt kéo đến, rồi lại lặng lẽ ra vá» thÃch chà vổ tay cưá»i dà i.
U-vương ôm Bao-tự và o lòng nói :
- Ãi khanh Æ¡i ! má»™t tiếng cưá»i cá»§a ái-khanh chẳng những là m vui lòng ta, mà còn tô thắm vạn mà u tươi trong vÅ©-trụ , ấy cÅ©ng nhá» công cá»§a Quách-thạch-phá»§ đó.
Nói xong, truyá»n quan giữ kho lấy ngà n và ng Ä‘em thưởng cho Quách-thạch-phá»§.
Ngưá»i sau có bà i thÆ¡ vịnh việc đốt lá»a ấy như sau :
Buồn lòng tiêu khiển một trò chơi,
Ãốt lá»a đêm thanh đỠrá»±c trá»i.
CỠtrống chư hầu bôn bả tới
Giúp vui chỉ má»™t nụ cưá»i tươi.
Ãây nói vá» Thân-hầu, khi nghe U-vương phế Thân-háºu, láºp Bao-Tá»±, lòng buồn bã, láºp sá»› gợi đến can rằng :
- Xưa vua Kiệt mê Mụi-Há»· mà nhà Hạ hư, vua Trụ mê Ãắc-ká»· mà nhà Thương mất. Nay Bệ-hạ đắm say Bao-tá»± , phế bá» dòng chánh láºp ra dòng thứ là trái nghÄ©a phu thê, hại tình phụ tá» . Xin Bệ-hạ lấy cái gương nhà Hạ , nhà Thương mà tránh cho nhà Châu khá»i Ä‘iá»u tai biến.
U Vương xem sá»› cả giáºn, vá»— án hét :
- Quân phản-tặc, sao dám loạn-ngôn như thế !
Quách-thạch-phủ quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, Thân-hầu trước đây thấy Bê-hạ Ä‘uổi Thái-tá» Ä‘em lòng oán-háºn , nay lại nghe Chánh-háºu bị truất ngôi, ý muốn mưu phản, nên má»›i dám dâng biểu hà i tá»™i Bệ-hạ như váºy .
U Vương há»i :
- Như thế thì nay trẫm phải đối-xỠlà m sao ?
Quách-thạch-phủ tâu :
- Thân-hầu vốn chẳng có công cán chi, nhá» Thân háºu mà được phong đến tước hầu. Nay Thân-háºu và Thái-tỠđã bị truất-phế, thì cÅ©ng nên truất Thân-hầu xuống tước Bá như cÅ©, rồi dám binh đến vấn-tá»™i để trừ háºu-hoạn.
U Vương y tấu, hạ chỉ cách chức Thân-hầu lại khiến Quách-thạch-phủ kiểm-điểm binh mã, kéo đến nước Thân vấn tội.
Last edited by kedatinh1974; 27-06-2008 at 04:08 PM.
|

25-06-2008, 08:19 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 3
Hồi 3
Kiểu-kinh, quân Khuyển-nhung tác-loạn,
Ãông-lạc, Châu-bình-vương dá»i đô.
Từ ngà y Thân Hầu dâng biểu can vua, lòng nÆ¡m-ná»›p lo âu chẳng biết ý vua như thế nà o, vá»™i sai quân Ä‘i thám thÃnh.
Quân vỠbáo :
- U Vương sai Thạch-phủ là m đại-tướng, dẫn binh sang nước Thân vấn tội.
Thân-hầu thất-kinh, hội các tướng tá thương-nghị.
Thân-hầu nói :
- Nước ta đã nhá» mà binh lại Ãt là m sao cá»± cho lại binh vua
Quan Ãại-phu Lữ-chương quỳ tâu :
- Tâu Chúa-công, tuy nước ta là má»™t chư hầu nhá», song Thiên-tá» vô đạo, ngoà i thì bá» trung dùng nịnh, trong thì phế chánh, láºp thứ , là m lắm Ä‘iá»u bạo ngược. Nay nước Tây-nhung binh ròng, tướng mạnh, lại giáp ranh vá»›i nước Thân , xin Chúa-công gởi thư cầu cứu , mượn binh kéo vá» Kiểu-kinh đặng cứu Chánh-háºu, bắt vua phải nhưá»ng ngôi cho Thái-tá», ấy là noi theo gương Y-doãn, Châu-công đó.
Thân-hầu khen phải, bèn khiến ngưá»i Ä‘em má»™t xe và ng lụa mang qua nước Tây-nhung mượn quân, lại hứa rằng, nếu phá được Kiểu-kinh thì bao nhiêu và ng bạc trong kho tá»± ý muốn lấy bao nhiêu cÅ©ng được.
Nhung-chúa được thư, nghĩ thầm :
- Thiên-tá» bất chánh, Thân-hầu là vị quốc-cá»±u lại viết thư đến cầu cứu, ta Ä‘em quân dá»±ng lại ngôi Thái-tá», đó là thuáºn lẽ trá»i, rất hợp vá»›i ý ta.
NghÄ© rồi sai Mãng-tốc và Bá»™t-đình, là m tả hữu tiên-phuông, Ä‘iểm binh mưá»i vạn, kéo đến Kiểu-kinh. Còn Nhung-chúa thống lãnh đạo trung quân Ä‘i sau là m háºu-vệ.
Ãến nÆ¡i, Nhung-chúa đốc quân vây thà nh kÃn mÃt.
Quân và o báo. U-vương thất-kinh nói :
- CÆ¡ bắt máºt, há»a tiên phát. Ta chưa kịp cất quân Ä‘i đánh mà giặc đã đến vây thà nh, biết là m sao bây giá» ?
Quách-thạch-phủ quỳ tâu :
- Xin Bệ-hạ sai ngưá»i Ä‘á»n phong-há»a-đà i đốt lá»a lên, tất nhiên các chư hầu Ä‘em quân đến cứu. Chừng ấy trong đánh ra ngoà i đánh vô ắt quân giặc không còn đưá»ng trốn thoát.
U-Vương nghe lá»i, sai ngưá»i đến Ly-sÆ¡n đốt lá»a cháy ngất trá»i mà chẳng thấy binh cá»§a chư hầu nà o đến cả. Chỉ thấy binh cá»§a Thân-hầu kéo đến hiệp vá»›i binh cá»§a Nhung-chúa vây thà nh cà ng chặt hÆ¡n .
U-vương thấy chư-hầu không đến, binh giặc công-phá rất gấp, bèn bảo Quách-thạch-phủ :
- Thế giặc mạnh yếu chưa rõ. Khanh ra đánh thá», rồi trẫm sẽ chá»n binh mạnh mẽ mà tiếp ứng.
Quách-thạch-phủ tuy sợ sệt nhưng phải tuân hà nh, dẫn binh xe hai trăm cỗ khai thà nh tiến ra.
Trông thấy Quách-thạch-phủ, Thân-hầu chỉ và o mặt, nói với Nhung-chúa :
- Ấy là đứa khi quân hại nước , đừng để nó chạy thoát.
Nhung-chúa quay lại há»i các tướng tá :
- Ai dám ra bắt thằng giặc đó chăng ?
Bột-đình vung đao, vỗ ngựa đến thưa :
- Tôi xin lấy đầu tên phản-tặc đó.
Dứt lá»i, bay ngá»±a đến đánh vá»›i Quách-thạch-phá»§.
Ãánh chưa đặng mưá»i hiệp Bá»™t-đình chém Quách-thạch-phá»§ má»™t Ä‘ao rÆ¡i đầu .
Nhung-chúa thừa thế, cùng vá»›i Mãng-tốc, đốc quân đến chém giết quân cá»§a U-vương vô số, rồi kéo và o thà nh, đốt phá nhà cá»a lá»a cháy mịt mù.
Thân-hầu cũng không biết là m sao ngăn cản được hà nh động ấy.
Trong thà nh cả loạn, U-vương tÃnh thế không xong, bèn chở Bao-tá»± và Bá-phục lên xe nhá», rồi mở cá»a sau thoát ra khá»i thà nh.
Quan Tư-đồ Trịnh-bá-hữu chạy theo kêu lớn rằng :
- Xin Bệ-hạ chớ sợ, có hạ-thần theo bảo giá đây .
Nói xong, đẩy xe U-vương, thẳng đến Ly-sơn .
Ãi dá»c đưá»ng gặp Doãn-cầu, hÆ¡-hải chạy đến tâu :
- Tâu Bệ-hạ, Khuyển-nhung đốt hết cung thất , chở hết và ng bạc trong kho. Còn Quách-công đã tá» tráºn rồi.
U Vương run rẩy hối Trịnh-bá-hữu đẩy xe đi cho mau.
Khi đến Ly-sÆ¡n , Trịnh-bá-hữu lại đốt phong-há»a-đà i lên, khói bay ngất trá»i xanh, mà cÅ©ng không thấy chư hầu đến cứu.
Chẳng bao lâu, quân Khuyển-nhung trà n tới, vây dưới chân núi đông nghẹt.
U Vương và Bao-tá»± Ä‘á»u thất kinh, nhìn xuống chân núi rnà khóc ròng.
Trịnh-bá-hữu tâu :
- Việc đã gấp rồi, hạ thần xin liá»u mình bảo-giá, đưa Bệ-hạ ra khá»i vòng vây, qua bên nước tôi rồi liệu bá» khôi phục.
U Vương nói :
- Bởi trẫm chăng nghe lá»i thúc-phụ nên má»›i đến ná»—i nà y. Nay trẫm chỉ còn nhỠở tay thúc-phá»± mà thôi .
Trịnh-bá-hữu bèn khiến ngưá»i nổi lá»a đốt Ly-cung Ä‘i, đặng gạt Khuyển-nhung, rồi phò U-vương xông xuống núi.
Trịnh-bá-hữu cầm xà mâu Ä‘i trước mở đưá»ng , Doãn-cầu phò mẹ con Bao-tá»± theo sau U-vương.
Ãi chưa đặng bao xa, gặp viên cáºn tướng cá»§a Khuyển-nhung là Cổ-lý-xÃch xốc đến đón đưá»ng.
Trịnh-bá-hữu cả giáºn, hươi xà mâu rước đánh.
Hai đà ng đánh chưa đặng mưá»i hiệp Cổ-lý-xÃch cá»± không lại bị Trịnh-bá-hữu đâm nhà o xuống ngá»±a.
Ãà ng sau, binh sÄ© lại ó lên, Trịnh-bá Hữu quay nhìn lại, thấy Bá»™t-đình Ä‘em binh truy-cản.
Quân Khuyển-nhung quá mạnh, Trịnh-bá-hữu chỉ có một mình không là m sao cự cho nổi, đánh đỡ một hồi, bị tên bỠmạng !
Còn xe của U-vương bị Mãng-tốc bắt lại đem nạp cho Nhung-Chúa
Nhung-chúa rút đao chém U-vương và Bá-phúc. Còn Bao-tự, vì thấy xinh đẹp, nên Nhung-chúa không chém bắt vỠnơi trướng mà giao hoan, thù lạc.
Doãn Cầu quá sợ hãi núp trong xe, bị quân Khuyển-nhung trông thấy, kéo cổ ra mà chém .
Giữa lúc đó, Thân-hầu thấy lá»a dáºy trong cung liá»n Ä‘em binh và o chữa, và thả Thân-háºu ra. Ãoạn Ä‘i tìm U-vương, song không thấy đâu cả.
Bá»—ng thấy Nhung-chúa Ä‘em binh và o thà nh cưá»i hả hê nói :
- Tôi đã giết hôn quân rồi.
Thân-hầu kinh ngạc, nói :
- Tôi muốn Ä‘em binh vấn tá»™i để răn vua không ngá» lại xẩy ra cÆ¡ há»™i nầy. Chúng ta không là m sao tránh khá»i mang tiếng vá» sau.
Nói rồi sai ngưá»i khâm liệm, là m lá»… an táng U-vương.
Chôn cất xong, Thân-hầu trở vá» Kinh sư, bà i tiệc đãi đằng Nhung-chúa để tạ Æ¡n, và lấy và ng lụa trong kho sắp lên mưá»i xe, để là m quà tiá»…n hà nh đưa Nhung-chúa vá» nước.
Nhưng không ngá» Nhung-chúa lấy việc giết U-vương là m công-trạng, không chịu Ä‘em binh vá», cứ lần-quần nÆ¡i Kinh-thà nh ăn uống, chÆ¡i bá»i, phá-phách nhân dân. Ai nầy Ä‘á»u oán-trách.
Thân-hầu không biết là m thế nà o, túng phải là m thư sai ngưá»i Ä‘em đến ba xứ chư hầu: Tấn-hầu CÆ¡-cừu nước Bắc-lá»™, Vệ-hầu CÆ¡-hòa nước Ãông-lá»™, và Tần-hầu Dinh-khai nước Tây-lá»™.
Lại sai ngưá»i qua bên nước Trịnh, Ä‘em việc Trịnh-bá-hữu bị tá»-tráºn tin cho Thái-tá» Quáºt-đột (con cá»§a Trịnh-bá-hữu) Ä‘em quân qua báo thù.
Thái-tá» Quáºt-đột tuổi má»›i mưá»i ba, mà mình cao tám thước, sức mạnh phi-thưá»ng, lại thông-minh tà i trà Ãt ngưá»i sánh kịp.
Ngà y kia, nghe được tin cha tá» tráºn Ä‘au xót không cùng, liá»n mặc tang phúc, Ä‘em ba trăm cá»— xe tráºn sang Kiểu-kinh báo thù.
Nhung-chúa hay tin kiểm điểm binh mã, đỠphòng dự chiến .
Vừa đến nÆ¡i Thái-tá» Quáºt-đột muốn ra quân, nhưng Công-tá» Thà nh can rằng :
- Binh ta đưá»ng xa má»›i đến, còn mệt má»i, nếu đánh e khó thắng. Xin cứ an-dinh hạ trại, chá» binh các nước chư-hầu kéo đến, hiệp sức công phá thì má»›i thà nh công đặng.
Quáºt-đột nói :
- Binh quý thần tốc . Nếu đợi lâu chễnh-mảng lòng quân. Vả lại, nhơn lúc binh Khuyển-nhung đang bê trể, không đánh để trả thù cha còn đợi chừng nà o.
Nói xong, thúc quân ra tráºn, đến trước cá»a thà nh kêu Nhung-Chúa mắng rằng :
- Hỡi tên giặc Má»i ! Hãy Ä‘em đầu mà nạp cho ta để Ä‘á»n lại tá»™i phản-phúc !
Trên thà nh không ai ra ứng đáp.
Quáºt-đột tức giáºn, truyá»n quân công phá.
Trong lúc quân sÄ© Ä‘ang phá thà nh rất hăng, thì bá»—ng nghe má»™t hồi thanh la nổi lên vang dáºy nÆ¡i phÃa rừng ráºm, rồi má»™t đạo quân kéo ra (đó là đạo binh cá»§a Nhung-chúa sai phục sẵn ở đó) .
Quáºt-đột vá»™i và ng xua binh đón đánh.
Trong lúc hai bên Ä‘ang xáp tráºn, trong thà nh lại có tiếng thanh la nổi lên, cá»a thà nh mở rá»™ng, trong thà nh xông ra má»™t đạo binh nữa.
Quáºt-đột bị hai đạo binh cá»§a Bá»™t-đình và Mãng-tốc đánh ép lại má»™t lượt, là m cho binh sÄ© rối loạn bá» chạy.
Quáºt-đột cÅ©ng hoảng vÃa, giục ngá»±a chạy dà i. Chạy đến ba mươi dặm má»›i dám an-dinh hạ trại.
Quáºt-đột bị thất tráºn trở vá» than-thở vá»›i Công-tá» Thà nh rằng :
- Bởi ta không nghe lá»i nên má»›i mang thảm-bại, nay liệu là m sao ?
Công tỠThà nh đáp :
- Từ đây đến Bá»™c-dương không xa , Vệ-hầu là ngưá»i từng trải, váºy xin chúa-công hãy đến đó cầu cứu ngưá»i, rồi hiệp binh tấn công má»™t lượt má»›i thắng nổi.
Quáºt-đột nghe theo khiến đẩy xe sang Bá»™c-dương thà nh.
Ãi được và i ngà y, bá»—ng thấy má»™t đạo binh mã cá» xà rá»™n rà ng, cầm đầu là má»™t vị chư-hầu mặc áo gấm, buá»™c Ä‘ai và ng, tóc xanh râu bạc, giống như má»™t vị tiên thần giáng thế. (Ngưá»i đó là Vệ-công, tên CÆ¡-hòa, tuổi đã chÃn mươi).
Quáºt-đột mừng rỡ, dừng binh lại, kêu lá»›n :
- Tôi là Thái-tá» nước Trịnh, tên Quáºt-đột, bị Khuyển-nhung xâm phạm Kinh-sư, giết cha tôi, tôi Ä‘em binh vấn tá»™i, chẳng ngá» lại bị thua, phải đến đây cầu cứu ngà i.
Vệ-công xuống ngựa thủ lễ và nói :
- Thái-tỠhãy an lòng. Tôi nguyện đem binh giúp đỡ. Vả lại tôi có nghe binh Tấn và Tần cũng sắp đến đây thì có lo chi không trừ được lũ giặc đó !
Quáºt-đột cúi đầu cảm tại rồi hiệp binh cùng vá»›i Vệ-công kéo đến Kiểu-kinh.
Ãến nÆ¡i binh hai nước chư-hầu Trịnh, Vệ hạ trại cách Kinh-thà nh hai mươi dặm , lại sai quân Ä‘i thám thÃnh tin tức nước Tần và nước Tấn.
Quân thám thÃnh vá» báo :
- PhÃa Tây có tiếng chiêng trống vang trại, lại có má»™t ngá»n cá» thêu chữ "Tần" rất lá»›n .
Vệ Công nói :
- Nước Tần tuy là má»™t nước Phụ-dung (nước phụ chư-hầu, phái cống hiến và nghe theo lệnh nước chư-hầu) Ãt binh mã, song binh tướng rất tinh nhuệ, đã là m cho rợ Khuyển-nhung lắm phen khiếp sợ.
Nói vừa dứt lá»i thì lại có tin báo :
- Quân nước Tấn cÅ©ng đã kéo đến đóng nÆ¡i phÃa Bắc.
Vệ Công mừng rỡ, nói :
- Quân hai nước Tần, Tấn đã kéo đến thì còn lo gì đại sự chẳng thà nh.
Bèn sai ngưá»i sang má»i Tần-công và Tấn-công đến há»™i kiến.
Trong giây phút, hai vị chư hầu ấy Ä‘á»u đến trại Vệ-công đà m-đạo.
Thấy Quáºt-đột mặc tang phục Tần-công và Tấn-công há»i :
- Chẳng hay ngưá»i ấy là ai váºy ?
Vệ Công đáp :
- Ãó là Thái-tá» Quáºt-đột, con cá»§a Trịnh Bá đó .
Ãoạn kể lại chuyện U-vương và Trịnh-bá-hữu bị chết.
Hai vị chư hầu Tần, Tấn ngáºm ngùi thương tiếc.
Vệ-công nói :
- Nay lão phu đã già yếu, đến đây cÅ©ng chỉ vì nhiệm-vụ thần-tá» . Váºy trăm việc xin á»§y thác cho hai ngà i định liệu, chẳng hay hai ngà i đã có kế hoạch nà o chưa ?
Tần-công đáp :
- Quân Khuyển-nhung chẳng qua tham tiá»n mê sắc mà tác loạn kinh-thà nh. Nay binh ta má»›i đến chắc chúng chưa kịp đỠphòng. Váºy đêm nay chia quân là m ba mặt, Ãông, Nam, Bắc, mà đánh và o má»™t lượt, còn phÃa Tây để cho Trịnh Thái-tá» Ä‘em quân mai phục . Là m như thế ắt trá»n thắng.
Vệ-công khen là diệu kế. Má»—i ngưá»i trở vá» lo việc Ä‘iểm quân.
Lúc bấy giá», Thân-hầu ở trong thà nh hay được có binh bốn nước đến, trong lòng mừng rỡ, lén bà n vá»›i Chu công-huyến rằng :
- Bốn nước đã hiệp binh, thế nà o cÅ©ng chia là m bốn đạo công phá. Váºy ta chá» há» phá thà nh sẽ mở cá»a ra ứng tiếp.
Ãoạn bà n vá»›i Nhung-chúa sai Bá»™t-đình chở và ng bạc lụa là vệ nước để bá»›t vây cánh. Lại khiến Mãng-tốc kéo binh Khuyển-nhung ra ngoà i thà nh cá»± địch.
Nhung-chúa đâu rõ kế của Thân-hầu, ngỡ thiệt nên là m theo.
Mãng-tốc kéo binh ra khá»i thà nh đóng trại nÆ¡i cá»a phÃa Ãông đợi rạng ngà y sẽ giao chiến, không dè qua đến canh ba, binh Vệ đến cướp trại, túng thế phái bá» chạy.
Binh ba nước ồ lên phá thà nh má»™t lượt Thân-hầu vá»™i vã mở tung bốn cá»a thà nh cho quân ngoà i trà n và o.
Nhung-chúa Ä‘ang ngá»§ say, hay được tin kinh hãi vá»™i lên ngá»±a chạy ra cá»a phÃa Tây gặp đạo binh phục cá»§a Quáºt-đột cháºn lại.
Hai đà ng rước đánh. ÃÆ°Æ¡ng khi nguy cấp xảy có đạo binh thua cá»§a Mảng-tốc kéo đến giải vây, nên Nhung-chúa má»›i chạy thoát được .
Quáºt-đột không Ä‘uổi theo, kéo quân và o thà nh há»™i vá»›i các nước .
Lúc bấy giá» Bao-tá»± Ä‘ang ngá»§, giáºt mình thức dáºy thấy Nhung-chúa bá» chạy, lại nghe bốn mặt thà nh quân sÄ© ó vang, muốn theo Nhung-chúa song không kịp, túng thế phải rút gươm tá»± vẫn.
Ôi thôi ! Hồng nhan má»™t kiếp, cánh hoa sắc nước hương trá»i má»›i dá»±a hÆ¡i đông-phong đã phải dáºp vùi dưới là n mưa bão, không kẻ xót thương.
Ngưá»i sau có bà i thÆ¡ trách Bao-tá»± như sau :
Má»™t kiếp hồng-nhan má»™t nụ cưá»i !
Phong-đà i khói tá»a chá»a má» phai.
Nụ cưá»i còn mãi rung trong gió,
Nhung-khuyển, U-vương ai hỡi ai !
Ngà y ấy Thân-hầu đặt tiệc khoản-đãi.
Trong lúc đang ăn-uống Vệ-công buồn bã buông đũa nói :
- Nước biến, vua mất, chúng ta còn vui sướng gì mà ngồi ăn uống ?
Các chư-hầu nghe nói Ä‘á»u đứng dáºy vòng tay thưa rằng :
- Chẳng hay hiá»n hầu có Ä‘iá»u chi dạy bảo chăng ?
Vệ Công nói :
- Nước không thể để má»™t ngà y không có vua. Nay Thái-tá» còn ở bên nước Thân váºy phải rước vá» mà tôn lên Thiên-tá».
Tần tương-công nói :
- Hiá»n-hầu nói rất phải, chúng ta nỡ nà o ăn uống vui vầy mà quên nhiệm vụ trá»ng đại đó sao !
Quáºt-đột nói :
- Tôi chưa có công cán chi, xin nguyện qua nước Thân rước Thái-tỠcho.
Vệ-công cả mừng, rót rượu khuyên má»i rồi láºp tức viết biểu chương và sá»a sang xe giá Ä‘i đón Thái-tá». Các chư-hầu Ä‘á»u xin Ä‘em quân theo há»™ tống.
Quáºt-đột nói :
- Việc nầy không phải là việc Ä‘i đánh giặc, chẳng cần phải nhiá»u quân. Chỉ má»™t đạo quân cá»§a tôi đây cÅ©ng đủ rồi.
Hôm sau, Quáºt-đột lên đưá»ng sang nước Thân.
Lúc bấy giỠThái-tỠNghi-cựu đang ở nước Thân , ngà y ngà y buồn bực, không biết Thân-hầu ra đi đã lâu là nh dữ thế nà o, xảy có quân và o báo rằng :
- Trịnh Thái-tỠđem biểu-chương đến rước Thái-tỠvỠKiểu-kinh.
Thái-tá» Nghi-cá»±u nghe nói, láºt Ä‘áºt ra rước và o, giở biểu ra xem má»›i hay U-vương đã thác vá» tay Khuyển-nhung, liá»n khóc oà .
Quáºt-đột tâu :
- Xin Thái-tá» lấy giang sÆ¡n, xã tắc là m trá»ng, trở vá» tức vị cho an lòng dân.
Thái-tỠnói :
- Nay ta đã mang danh bất-hiếu vá»›i thiên hạ, lẽ ra không nên trở vá» trị nước, nhưng chẳng lẽ không nể lá»i các trấn chư hầu .
Nói rồi bèn sá»a soạn lên xe trở vá» Kinh.
VỠđến nơi, thấy các trấn chư hầu đã dẫn binh ra cách thà nh ba mươi dặm đón tiếp.
Thái-tá» và o thà nh, thấy cung Ä‘iện hoang-tà n sáºp đổ, lòng bùi-ngùi ứa lệ, rồi phụng-mệnh Thân-hầu là m lá»… cáo miếu mà lên ngôi, xưng hiệu Châu-Bình-vương.
Các chư-hầu và bá-quan triá»u bái tung hô.
Bình-vương cầm tay Thân-hầu phán rằng :
- Trẫm là ngưá»i đã bị phế, mà còn đặng hưởng nghiệp tổ tông như vầy cÅ©ng là nhỠở Quốc-cá»±u.
Nói xong, bèn phong chức Thân-hầu là m Thân-công.
Thân-hầu tâu :
- Tâu Bệ-hạ, Kiểu-kinh không mất là nhá» có quân các chư-hầu kéo vá» giải tá»a. Hạ thần đã không ngăn cản nổi Khuyển-nhung để là m hại Tiên-vương thì tháºt là đắc tá»™i.
Nói rồi từ chối không nháºn.
Bình-vương lại gia phong cho các trấn chư-hầu và phong hà m-ân cho Trịnh-bá-hữu rồi yết bản phủ-dụ nhân-dân.
Ngà y thứ, vua Bình-vương lưu Vệ-công là m Tư-đồ, Quáºt-đột là m Khanh-sÄ© tại triá»u, Chu-công-huyá»n là m Thái-tá» cùng coi việc nước . Riêng Thân-hầu và Tần-tương-công vì đất nước giáp ranh vá»›i Khuyển-nhung nên phải cáo từ ra vá».
Thân-hầu thấy Quáºt-đột tướng mạo khôi ngô, thông minh xuất-chúng, bèn Ä‘em con gái mình là Khương-thị gả cho Quáºt-đột.
Nhắc qua Nhung-chúa, từ ngà y kéo quân và o Kiểu-kinh đã thuá»™c đưá»ng thuá»™c nà o, tuy bị các chư-hầu đánh bại song quân sÄ© còn đông, lại nghÄ© đến công lao khó nhá»c mà không được hưởng gì, thì giáºn lắm, xua quân và o đánh phá chiếm má»™t nữa đất Kỳ-phong là m chá»— trú quân để xâm lấn Kiểu-kinh.
Bình-vương thấy đất Kiểu-kinh trong mấy tháng giặc giả tà n-phá, cung thất bị hư, phong-cảnh tiêu-Ä‘iá»u, có ý muốn dá»i đô sang Lạc-ấp, bèn triệu các quan há»i ý-kiến.
Các quan cùng tâu :
- Lạc-ấp là nÆ¡i trung-tâm cá»§a thiên-hạ, nên trước đây Tiên-vương đã ra công sá»a sang rất vững chắc, gá»i là Ãông-đô. Năm nà o ở đó cÅ©ng có há»™i chư-hầu. Nay nếu Bệ-hạ muốn dá»i đô sang đó thì tiện lắm.
Vệ Công nghe các quan tâu, thở dà i, rồi cúi đầu tâu :
- Tâu Bệ-hạ, hạ-thần đã hÆ¡n chÃn mươi tuổi, được Bệ-hạ tưởng tình cho dá»± và o quốc-sá»±, nay nếu các quan luáºn như váºy mà hạ thần không nói e mang tá»™i bất trung . Vả chăng Kiểu-kinh là nÆ¡i láºp nghiệp đế, bốn bá» núi sông hiểm-trở, còn Ãông-đô tuy là giữa úm nước, nhưng trống trải, không là m sao tránh nổi mÅ©i giặc.
Bình-vương nói :
- Trẫm cÅ©ng biết Kiểu-kinh là nÆ¡i Tiá»n-vương láºp nghiệp, lẽ ra phải gìn giữ không nên bá» phế, song hiện nay Khuyển-nhung cướp lấn nÆ¡i Kỳ-phong, thế rất hung-hăng. Trong cung, các kho tà ng bị cháy, nếu sá»a sang e tốn công cá»§a muôn dân. Cá»±c chẳng đã trẫm má»›i dá»i đô qua đó mà thôi.
Vệ-công tâu :
- Khuyển-nhung là lÅ© sà i-lang chẳng nên cho nó và o nước . Bởi Thân-hầu tÃnh liá»u, mượn binh cá»§a nó chẳng khác nà o mở cá»a rước kẻ cướp và o, cho nên cung-thất phải tan, Tiên-vương bị hại . Nay Bệ-hạ nên coi đó là má»™t mối thù, quyết lòng rá»a háºn, bắt Khuyển-nhung mổ máºt Ä‘em tế nÆ¡i Thái-miếu để là m gương. Nếu Bệ-hạ tránh kẻ thù thì kẻ thù sẽ tìm Bệ-hạ mà tá»›i. Thuở trước Ngu Thuấn là m vua ở nhà tranh thá»m đất, vua Ãại-võ ở cung thấp hẹp mà không tưởng là xấu, xin Bệ-hạ xét lại.
Chu-công-huyến quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, lá»i luáºn cá»§a quan Tư-đồ không đúng vá»›i quyá»n biến. Trước kia Tiên-vương bá» việc quốc-chÃnh, là m rối đạo cang-thưá»ng mà sanh giặc. Việc ấy đã lỡ rồi không phải nói là m chi . Nay Bệ-hạ muá»™n bá» hết những cái gì xấu xa lúc trước, là m cho má»i ngưá»i ai cÅ©ng thấy rằng Bệ-hạ là tượng trưng cho má»™t sá»± kiến-quốc má»›i mẻ, thế thì việc dá»i đô rất có ảnh-hưởng tốt trong lòng bá tánh.
Vệ Công lắc đầu, tâu :
- Tâu Bệ.hạ, thắng giặc phải căn cứ ở lòng ngưá»i, mà còn hãy dá»±a trên sức mạnh, nghÄ©a là phải giữ được những chá»— hiểm yếu . Nay Thân-hầu Ä‘em Khuyển-nhung và o nước đặng thì cÅ©ng có thể dẹp nó đặng. Xin Bệ-hạ sai sứ há»i ngưá»i xem có kế nà o hay chăng ?
Lúc Ä‘ang thương nghị, bá»—ng có tin Thân-hầu sai ngưá»i Ä‘em văn biểu đến.
Bình-vương mở ra xem, thấy trong văn biểu viết như sau :
Giặc Khuyển-nhung đem quân xâm lấn nước Thân, xin Bệ-hạ nghĩ tình đem binh cứu ứng, kẻo nước Thân khó bỠgiữ nổi.
Xem biểu xong, Bình-vương nói :
- Thân-hầu lo pháºn mình chưa xong, là m sao lo việc trẫm . Thôi, ý trẫm đã quyết các khanh khá tuân lá»i
Ãoạn truyá»n quan Thái-sư chá»n ngà y dá»i đô.
Vệ Công tâu :
- Nay vì tránh giặc mà Bệ-hạ dá»i đô, e lòng dân không tránh khá»i ly-tán. Váºy xin Bệ-hạ cho phép hạ-thần đăng bảng cho nhân dân hay đã.
Vua nháºm lá»i. Vệ-công bèn đăng bảng truyá»n-dụ dân chúng ai-muốn theo qua Ãông-đô thì sắm sá»a mà đi.
Kế đó quan Chúc-sỠlà m văn biểu cáo với nhà Thái-miếu, rồi quan Lễ-bộ phò thần chủ bảy miếu lên xe đi trước.
Tần-tương-công nghe tin vua thiên-đô liá»n thân hà nh Ä‘em quân há»™ giá.
Dân gian già trẻ dìu đắt nhau theo vua chẳng biết bao nhiêu.
Last edited by kedatinh1974; 27-06-2008 at 04:10 PM.
|

25-06-2008, 08:20 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 4
Hồi 4
Tần-văn má»™ng thấy con trá»i
Trịnh-chúa nhìn thương mẹ dưới hầm
Khi Bình-vương đến Lạc-dương thấy phong cảnh tốt tươi, dân cư trù máºt không kém gì Kiểu-kinh, trong lòng mừng rỡ.
Kinh-đô định xong, cả chư hầu Ä‘á»u dâng biểu chúc mừng, duy chỉ có nước Sở chẳng thấy đến.
Bình-vương nổi giáºn muốn khởi binh vấn tá»™i.
Quần thần can rằng :
- Nước Sở chẳng tuân vương-hóa đã lâu, xưa Tuyên-vương phải lắm phen chinh phục. Từ đó cứ hà ng năm Ä‘em cống hiến má»™t xe thanh-mao để dùng đặt rượu mà tế tá»±. Lệ ấy cÅ©ng chỉ cho có chừng đó thôi. Nay Bệ-hạ má»›i dá»i đô, lòng ngưá»i chưa định, nếu Ä‘em binh chinh phạt e khó thắng. Xin Bệ-hạ chá» cho binh hùng tướng mạnh sẽ tÃnh đến việc đó cÅ©ng chẳng muá»™n chi.
Bình-vương nghe nói cÅ©ng đổi giáºn là m vui, không tÃnh việc chinh Nam nữa.
Kế đó Tần-vương-công cáo từ vỠnước.
Bình-vương nói :
- Nay đất Kỳ-phong bị giặc Khuyển-nhung chiếm giữ, quấy rối dân là nh. Nếu nhà ngươi đánh Ä‘uổi được thì ta cho đất ấy để Ä‘á»n đáp lại công há»™ giá thiên đô .
Tần tương công bái mạng lui vá», sắm sá»a binh mã lo kế đánh đẹp Khuyển-nhung.
Chẳng bao lâu, giặc Khuyển-nhung bị giết sạch , tướng Khuyên Nhung là Bá»™t-đình và Mãng-tốc Ä‘á»u tá»-tráºn, còn Nhung-chúa trốn ra giãi đất hoang nÆ¡i phÃa Tây mà tạm trú.
Ãất Kỳ-phong sát nháºp và o nước Tần, rá»™ng rãi hÆ¡n ngà n dặm .
Từ ấy nước Tần trở nên đại-quốc .
Thu nháºn đất Kỳ-phong chẳng bao lâu thì Tần tương-công mất, con là Tần văn-công lên kế vị .
Má»™t hôm, Văn-công nằm má»™ng, thấy má»™t con trăn lá»›n, từ trên trá»i sa xuống, trong giây phút lại hóa ra má»™t đứa bé kêu Văn công nói :
- Ta là con trá»i sai xuống báo cho nhà ngươi được biết : Nhà ngươi sẽ là m Bạch-đế giữ nghiệp nÆ¡i phÃa Tây .
Nói rồi biến mất.
Văn-công Ä‘em việc ấy há»i Thái-sá» Ãôn.
Quan Thái-sỠtâu :
- Sắc bạch là sắc cá»§a phÃa Tây. Ấy là điá»m trá»i cho Chúa-công là m chá»§ khắp phương Tây đó. Váºy phải tạ Æ¡n trá»i đất.
Văn-công bèn láºp miá»…u nÆ¡i Phu-ấp mà thá», lại giết con trâu trắng để tế.
Kế đó, có ngưá»i ở xứ Trần-thương săn được má»™t con thú, hình thù giống heo, nhưng lông cứng mà nhá»n, đánh không chết. Há» không biết con gì, bèn Ä‘em dâng cho Văn-công. Nhưng, khi Ä‘i đến nữa đưá»ng thì gặp hai đứa trẻ chỉ con váºt ấy nói : Con thú nầy tên con Vị , thưá»ng ở dưới đất , hay ăn óc ngưá»i chết. Há»… đánh nhắm óc nó thì nó chết.
Con váºt liá»n đáp rằng :
- Hai đứa con nÃt nầy là TrÄ©-tinh hiện lên . Há»… bắt đặng con trống thì là m Vương, bặt đặng con mái thì là m Bá.
Hai đứa trẻ nghe con váºt nói, liá»n biến mất.
Con thú cũng biến theo .
Ngưá»i Ä‘i săn kinh hãi, láºt Ä‘áºt báo cho Văn-công hay.
Văn-Công liá»n láºp miá»…u nÆ¡i núi Trần-thương để thá» TrÄ©-tinh.
Thuở ấy tại núi Chung-nam có cây TỠlớn, Văn-công muốn đốn vỠxây cất cung-điện, nhưng cưa không đứt, búa chặt không vô. Ai nấy lấy là m lạ.
Má»™t đêm kia, có ngưá»i nằm ngá»§ dưới gốc cây nghe má»™t bầy quá»· đến chúc mừng cây ấy.
Lại có tiếng há»i :
- Nếu Tần-vương khiến ngưá»i bá» tóc xõa, và lấy chỉ đỠquấn xung quanh thân cây thì liệu là m sao ?
Sáng hôm sau ngưá»i ấy Ä‘em câu chuyện báo lại cùng Văn công .
Văn-công khiến ngưá»i là m y như váºy.
Quả tháºt, thân cây bị cưa ngã. Nhưng cây vừa ngã xuống thì má»™t con trâu xanh ở trong thân xông xa, chạy thẳng xuống sông Ung-thá»§y. Từ đó, dân chúng thỉnh thoảng lại thấy trâu xanh hiện lên.
Văn-công sai kỵ-sĩ đón đánh nhưng trâu xanh quá mạnh, không là m sao đánh nổi.
Kỵ-sĩ bèn bỠtóc xõa mà đánh, trâu xanh mới chịu chạy xuống nước.
Văn-công bèn chế ra cá» ngÅ©-sắc để nÆ¡i quan-trung, lại láºp miá»…u mà tế vị thần trâu ấy.
Lúc bấy giá», vua Huệ-công nước Lá»— nghe nước Tần tế-lá»… trá»i, bèn sai Thái-tế Nhượng đến xin vua Bình-vương cho phép mình được tế giao và tế lá»….
Bình-vương không cho.
Huệ-công nói :
- Tổ ta là Châu-công, có công lớn với nhà vua, vả lại lễ nhạc do tổ ta bà y chế, nay con cháu dùng thì có hại chi. Hơn nữa, Thiên-tỠđã không cấm nước Tần sao lại cấm nước Lỗ
Bèn không kể đến mạng vua, cứ tế giao, tế lá»… như nhà vua váºy.
Vua Bình-vương biết việc ấy nhưng không dám nói.
Từ đấy nhà Châu ngà y má»™t suy yếu. Các nước chư-hầu chuyên quyá»n, xâm bá» lấn bá» cõi nhau, gây rối rắm trong khắp thiên-hạ.
Nói vá» Trịnh Thế-tá» là Quáºt-đột, từ khi cha chết, lên kế-vị, tá»± xưng hiệu là Trịnh võ-công.
Nhân khi nhà Châu suy-yếu, chiếm cả đất Quốc và đất Khoái, là m thà nh một nước lớn.
Trịnh-võ-công và Vệ võ-công Ä‘á»u kiêm chức khanh-sỉ tại triá»u nhà Châu.
Qua năm Bình vương thứ mưá»i ba, Vệ võ-công thất-lá»™c, còn má»™t mình Trịnh võ-công bình-chánh, lúc thì vá» nước Trịnh, lúc lại ở nÆ¡i triá»u Châu.
Vợ Trịnh võ-công là Khương-thị sanh Ä‘ang hai trai, con lá»›n đặt tên Ngá»™-sanh, con thứ đặt tên là Ãoạn.
Ngá»™ sanh vì lúc nhá» bị đẻ ngược nên Khương-thị không ưa, còn Ãoạn thì hình dung tuấn-tú mặt mÅ©i khôi-ngô, lại có sức khá»e lạ thưá»ng, nên được Khương-thị yêu-mến lắm.
Một hôm, Khương-thị ngỠý với chồng :
- Nếu Ãoạn mà được nối ngôi Chúa-công sau nầy thì hÆ¡n Ngá»™-sanh gấp bá»™i.
Trịnh võ-công nói ;
- Lá»›n nhá» Ä‘á»u có thứ báºc, chẳng nên xáo trá»™n luân thưá»ng. Vả chăng Ngá»™-sanh có lầm lá»—i gì mà lại bá» chánh láºp thứ ?
Bèn phong Ngá»™-sanh là m Thế-tá», còn Ãoạn thì phong má»™t chá»— nhỠở Cung-thà nh nên gá»i là Cung thúc-Ä‘oạn.
Việc ấy là m cho Khương-thị không vui.
Sau đó, Võ-công qua Ä‘á»i Ngá»™-sanh lên tức vị, xưng hiệu là Trịnh trang-công, rồi cÅ©ng thế chức cha mà là m Khanh-sÄ© nÆ¡i triá»u nhà Châu.
Khương-thị phu-nhân thấy Cung-thúc-Ä‘oạn chẳng có quyá»n chi, lòng buồn bã, nói vá»›i Trịnh trang-công :
- Con nối nghiệp cha, là m chá»§ nước Trịnh, đất rá»™ng mấy trăm dặm ngoà i mà lại để cho em má»™t chá»— đất nhá» má»n váºy mà đà nh lòng sao ?
Trang công thưa :
- à mẫu-háºu dạy thế nà o, xin cho con biết.
Khương-thị phu-nhân nói :
- Nếu quả con thương tình ruột thịt thì việc gì mà không lấy đất Chế-ấp phong cho em.
Trang-công thưa :
- Chế-ấp là nÆ¡i hiểm-địa, Tiên-vương đã có lá»i di-chúc, không nên Ä‘em phong cho ai, trừ chá»— ấy ra mẫu-háºu muốn chá»— nà o con cÅ©ng xin vâng lá»i .
Khương-thị phu nhân nói :
- Nếu váºy thì phong cho Ãoạn đất Kinh-thà nh.
Trang-công là m thinh, không nói :
- Nếu không bằng lòng thì tốt hÆ¡n con nên Ä‘uổi em con ra khá»i nước để kiếm cách dung-thân.
Trang-công bùi-ngùi, nhìn mẹ nói :
- Thưa mẫu-háºu, con đâu dám là m thế .
Ngà y hôm sau Trịnh trang-công cho đòi Cung-thúc và o triá»u phong đất Kinh-thà nh.
Quan Ãại-phu Tá»-Túc can rằng :
- Tâu Chúa-công, Kinh-thà nh đất rá»™ng dân đông chẳng kém gì Vinh-dương, nếu phong cho Cung-thúc-Ä‘oạn ắt sanh háºu hoạn !
Trịnh trang-công nói :
- Lịnh của mẹ ta, lẽ nà o ta dám cãi .
Bèn phong cho Cung-thúc nước Kinh-thà nh.
Cung-thức bái lĩnh rồi lui ra, và o cung từ biệt Khương-thị .
Khương-thị đuổi hết kẻ tả hữu ra, rồi nói nhỠvới Cung-thúc :
- Anh con không nghĩ tình cốt nhục bạc đãi con đã lâu . Hôm nay sở-dĩ con được phong đất Kinh-thà nh là nhỠcó mẹ nà i nỉ lắm mới được. Nay con đến Kinh-thà nh phải thao luyện binh mã dự bị cho sẵn, lúc nà o có cơ-hội, mẹ sẽ tin con hay, kéo binh vỠmà lấy Trịnh. Mẹ là m nội-ứng thì cái ngôi của Ngộ-sanh sẽ vỠtay con không khó !
Cung-thúc lãnh mạng, từ tạ qua Kinh-thà nh.
Từ ấy ngưá»i ta gá»i Ãoạn là Thái-thúc Kinh-thà nh
Thái-thúc lại đòi hai quan Tể, trần ở hai vùng Tây bỉ và Bắc bi đến dụ rằng :
- Ãất cá»§a hai ngươi chưởng-quản, nay đã thuá»™c vỠđất phong cá»§a ta rồi, váºy từ nay thuế-vụ phải Ä‘em đến đây mà nạp, còn việc binh tình phải nghe lệnh ta Ä‘iá»u khiển.
Hai quan Tế thầy Thái-thúc là con cưng của Quốc-mẫu, nên không dám cãi lịnh.
Thái-thức lại thưá»ng giả cách Ä‘i săn để luyện táºp binh-sÄ©, gồm thâu cả binh cá»§a Tây bỉ và Bắc bỉ, rồi lại cướp luôn cả đất Yên và đất Lâm-giêng .
Quan Tể hai xứ nầy thấy rõ hà nh động bá»™i phản , lén vá» triá»u tâu cùng Trịnh-trang-công hay.
Trịnh-trang-công nghe tâu, mỉm cưá»i, là m thinh không nói gì cả .
Bá»—ng có ngưá»i bước ra, nói lá»›n :
- Tâu Chúa-công, tá»™i cá»§a Ãoạn đáng chém đầu, sao Chúa-công nỡ ngồi yên ?
Trịnh-trang-công xem lại, ngưá»i vừa nói đó là Công-tá» Lữ, liệu là Tá»-phong, là m chức Thượng-khanh, bèn há»i rằng :
- Khanh có ý kiến gì hay chăng ?
Công-tỠLữ tâu :
- Thái-thúc-Ä‘oạn á»· trong có quốc-mẫu yêu vì, ngoà i cáºy có đất Kinh-thà nh là nÆ¡i hiểm-yếu, luyện táºp binh mã, mưu chiếm Ä‘oạt nước Trịnh. Xin Chúa-công cho tôi Ä‘em quân đến đó bắt Ãoạn Ä‘em vá» trị tá»™i.
Trịnh-trang-công suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Thái-thúc tuy vô-đạo, song tá»™i lá»—i chưa rõ rệt. Nếu giết nó không khá»i Ä‘au lòng mẹ ta. HÆ¡n nữa, trong tình ruá»™t thịt, ta sẽ bị ngưá»i ngoà i dị nghị là bất nghÄ©a, bất hiếu .
Công-tỠLữ cúi đầu tâu :
- Tâu Chúa-công, nếu trá»ng tình ruá»™t thịt mà không quyết Ä‘oán được quốc-sá»± e không tránh khá»i tai há»a.
Trịnh-trang-công nói :
- Nếu Thái-thúc cố-ý bội phản, thì thế nà o mỗi ngà y sẽ mỗi lộng hà nh thêm. Chừng ấy tội lỗi đã rõ rà ng nếu trừng trị cách nà o mẹ ta cũng không nói gì đặng.
Công-tỠLữ bùi ngùi, tâu :
- Kiến thức của Chúa-công rất xa, tôi không thế nà o sánh kịp. Song chỉ e thế lực của Thái-thúc mỗi ngà y một to khó mà trừ được.
Trịnh-trang-công há»i :
- Thế thì bây giá» phải là m thế nà o để mẹ ta khá»i oán trách ta là vô đạo
Công-tỠLữ tâu ;
- Ãã lâu Chúa-công không và o triá»u nhà Châu ấy bởi Chúa-công lo việc Thái-thúc. Nay phải giả cách và o chầu vua Châu để cho Thái-Thúc tưởng Kinh-đô bá» vắng, tất Ä‘em binh đến đây chiếm Ä‘oạt. Tôi xin Ä‘em quân phục sẳn ở đất Kinh-thà nh, đợi Thái-Thúc cá» quân Ä‘i, lén và o chiếm giữ. Còn Chúa-công cÅ©ng Ä‘em má»™t đạo quân theo đưá»ng tắt mà đánh áºp lại, thì Thái-thúc dù có cánh bay lên trá»i cÅ©ng không trốn thoát.
Trịnh-trang-công nói :
- Kế ấy rất hay, song chá»› nên tiết láºu ra ngoà i.
Công-tỠLữ bái tạ lui ra.
Ngà y thứ Trịnh-trang-công thăng Ä‘iện, nói dối rằng mình báºn sang chầu vua Châu, giao việc triá»u chÃnh cho Tá»-Túc . Khương-thị hay đặng tin ấy cả mừng, viết máºt thư sai ngưá»i tâm-phúc Ä‘em đến Kinh-thà nh trao cho Thái-thúc. Trong thư ước hẹn ná»™i trong sÆ¡ tuần tháng năm phải hưng binh vá» lấy nước Trịnh.
Lúc đó và o hạ tuần tháng tư, Công-tá» Lữ đã sai ngưá»i phục nÆ¡i yếu lá»™, nên bắt được ngưá»i Ä‘em thư ấy.
Công-tỠLữ bèn giết quách, rồi mang thư đem vỠdâng cho Trịnh-trang-công.
Trịnh-trang-công rất Ä‘au lòng, nhưng không thể vì tình máu má»§ mà dung kẻ phản nghịch, bèn phong bức thư ấy lại như cÅ©, rồi sai ngưá»i tâm phúc cá»§a mình Ä‘em đến Kinh-thà nh giao cho Thái-thúc .
ÃÆ°á»£c thư, Thái-thúc phúc đáp hẹn ngà y mồng năm tháng năm động binh và dặn Khương-thị đến ngà y đó phải dá»±ng má»™t cây bạch kỳ trong thà nh để biết chá»— tiếp-ứng.
Trịnh-trang-công xem thư phúc-đáp, nghĩ thầm :
- Thế nầy thì mẹ đừng trách con là vô đạo .
Ãoạn và o từ biệt Khương-thị, dối rằng mình Ä‘i qua Châu, rồi kéo binh ra khá»i thà nh đến đóng nÆ¡i Lâm-giêng.
Công-tỠLữ cũng lén đem hai trăm cỗ xe chiến qua phục gần Kinh-thà nh.
Thúc-Ä‘oạn, từ khi tiếp được thư đó liá»n sai con là Công-tôn-hoạt qua nước Vệ mượn binh, rồi lấy cá»› trở vá» Kinh-đô để coi việc quốc chÃnh, mà kéo quân ra Ä‘i.
Công-tá» Lữ sai ngưá»i thám thÃnh, hay tin Thúc-Ä‘oạn Ä‘i rồi bèn kéo quân và o thà nh, nồi lá»a lên là m hiệu, chiêu táºp bá tánh kể rõ tá»™i mưu-phản cá»§a Thúc-Ä‘oạn. Do đó cả thà nh bá tánh Ä‘á»u oán ghét Thúc-Ä‘oạn vô cùng.
Còn Thúc-Ä‘oạn kéo quân ra Ä‘i chưa đầy nữa buổi, thấy Kinh-thà nh lá»a bốc nghịt trá»i, biết là có biến, vá»™i Ä‘em quân trở vá» cứu viện .
VỠđến nơi, thầy Kinh-thà nh bị chiếm, lòng đầy căm tức, xua quân vây thà nh công phá.
Chẳng ngá», Trịnh-trang-công lại kéo quân đến đánh, là m cho Thúc-Ä‘oạn không biết đưá»ng nà o mà chạy, túng thế phải kéo binh đến đất Cung là chá»— được phong trước kia để cố-thá»§.
Trịnh-trang-công dẫn binh đến phá thà nh .
Cung thà nh chỉ là má»™t ấp nhá», là m sao cá»± lại binh triá»u, chẳng bao lâu thà nh bị phá.
Thúc-Ä‘oạn thấy thế đã cùng, ngữa mặt lên trá»i than rằng :
- Mẹ ta đã gạt ta, ta còn mặt mũi nà o thấy anh ta nữa .
Nói rồi rút gươm tá»± váºn.
Trịnh-trang-công và o thà nh ôm thây Thúc-đoạn khóc rống lên một hồi, nói :
- Bởi em là m lếu nên tình huynh đệ phải chia lìa.
Nói rồi lục trong mình Thúc-Ä‘oạn thấy phong thư cá»§a Khương-thị gởi hãy còn, bèn lấy gói chung vá»›i bức thư trả lá»i cá»§a Thúc-Ä‘oạn, rồi sai ngưá»i Ä‘em vá» kinh-đô giao cho Tá»-túc trình lại cho Khương-thị.
Trịnh-trang-công lại còn ra lệnh đưa Khương-thị sang đất Dĩnh mà tá túc, và thỠrằng :
- Nếu không phải chốn cá»u tuyá»n chẳng bao giá» còn thấy mặt nhau nữa.
Phong thư vỠđến kinh-đô, Khương-thị mở ra xem, lòng thẹn thùng khôn xiết, liệu mình chẳng còn mặt mÅ©i nà o thấy mặt Trịnh-trang-công nữa, bèn lìa khá»i cung môn, ra nÆ¡i đất DÄ©nh.
Trịnh-trang-công trở vỠcung, không thấy mẹ, lòng buồn bã nghĩ thầm :
- Ta đã ép lòng mà để em chết, nay còn nỡ nà o lìa mẹ sao đà nh ! Nhưng đã trót lá»i thá», biết liệu sao !
Quan trấn DÄ©nh-ấp là DÄ©nh-khảo-thúc là má»™t ngưá»i chÃ-hiếu, nghe tin Trịnh-trang-công Ä‘em mẹ Ä‘i an trÃ, lòng bất mãn, nói vá»›i ngưá»i rằng :
- Dù mẹ có tá»™i lá»—i đến đâu, con cÅ©ng không nên bất hiếu. Chúa-công là m như thế tháºt là trái đạo !
Bèn nghĩ ra một kế, bắt mấy con chim cú đem và o dâng cho Trịnh-trang-công.
Trịnh-trang-công há»i là chim gì ?
Khảo-thúc tâu :
- Tâu Chúa-công, đây là giống chim cú. Giống chim nầy ban ngà y dẫu má»™t váºt lá»›n như trái núi vẫn không trông thấy, còn ban đêm dầu váºt nhá» bằng sợi tóc cÅ©ng thấy rõ. Tháºt là má»™t giống váºt chỉ thấy được sá»± nhá» mà không thấy được sá»± lá»›n. HÆ¡n nữa, lúc còn nhá» chim mẹ kiếm mồi cho ăn, lúc lá»›n lên nó không biết gì đến chim mẹ nữa, tláºt là giống chim bất hiếu, nên bắt nó mà ăn thịt.
Trịnh-trang-công nghe nói, ngồi lặng thinh.
Chợt lúc đó có ngưá»i Ä‘em thịt dê lại dâng cho vua nhắm rượu.
Trịnh-trang-công cắt một miếng ban cho Khảo-thúc.
Khảo-thúc liá»n chá»n những nÆ¡i ngon cắt gói lại má»™t gói, cất và o túi áo.
Trịnh-trang-công lấy là m lạ há»i :
- Khanh để dà nh chi váºy ?
Khảo-thúc tâu :
- Tâu Chúa-công, mẹ tôi đã già mà trong nhà lại nghèo khó , Ãt bao giỠđược ăn miếng ngon váºt lạ. Nay được Chúa công ban thưởng, nếu không dà nh cho mẹ tôi thì tôi không là m sao yên lòng được .
Trịnh-trang-công nói :
- Ngươi tháºt là má»™t ngưá»i con chà hiếu. Tiếc rằng trẫm không thể bằng ngươi được.
Khảo-thúc giả bá»™ ngÆ¡ ngác, há»i :
- Quốc-mẫu vẫn được mạnh giá»i cá»› sao Chúa-công lại tỠý buồn bã ?
Trịnh-trang-công Ä‘em câu chuyện Thúc-Ä‘oạn bá»™i phản, và đà y Khương-thị ra đất DÄ©nh, nay hối háºn, nhưng mắc phải lá»i thá» không là m sao trông thấy mặt mẹ.
Khảo-thúc nghe xong, buồn bả tâu :
- Thúc-Ä‘oạn đã mất, tình cốt nhục chia lìa, nay chỉ còn Quốc-mẫu mà Chúa-công lại bá»™ bể phụng dưỡng e lá»—i đạo là m con Nếu Bệ-hạ đã lỡ lá»i thá», tôi xin dâng kế , có thể trông thấy mặt mẹ mà khá»i phạm lá»i thỠđó.
Trịnh-trang-công mừng rỡ há»i :
- Ngưá»i có kế gì hãy giúp trẫm.
Khảo-thúc tâu :
- Chúa-công truyá»n đà o đất đến táºn thạch, rồi là m má»™t cái nhà dưới hầm mà rước Quồc-mẫu đến đó. Chúa-công coi như đó là chốn suối và ng . Hai mẹ con sẽ cởi mở được ná»—i lòng nhá»› nhung trắc tị mà không trái lá»i thá».
Trịnh-trang-công y tâu, bèn sai Khảo-thúc đem năm trăm tráng dân khoẻ mạnh đến Khúc-vĩ; đà o một cái hầm, dưới núi Ngưu-tì, sâu hơn sáu mươi trượng, là m một ngôi nhà gác trên mặt suối và đặt thang dà i.
Khảo-thúc bái mạng, trước tiên trở vỠđất DÄ©nh yết kiến Khương-thị, nói rõ lòng hối háºn cá»§a Trịnh-trang-công, muốn rước Quốc-mẫu vá» phụng-dưỡng, sau đó, má»›i đến Ngưu-tì lo việc đà o suối.
Chẳng bao lâu công việc hoà n thà nh. Khảo-thúc liá»n đưa Khương-thị đến Ngưu-tì và viết biểu dâng cho Trịnh-trang-công hay.
Trịnh-trang-công đến nơi thấy mẹ, vội sụp lạy, nói :
- Ngá»™-sanh nầy bất hiếu, xin mẫu-háºu dung tha .
Khương-thị buồn vui lẫn lộn, ứa nước mắt, nói :
- Ãó là lá»—i cá»§a mẹ con đâu có tá»™i gì .
Nói xong, đỡ Trịnh-trang-công dáºy.
Hai mẹ con ôm nhau khóc sướt mướt.
Trịnh-trang-công cõng mẹ lên thang rồi đưa vỠcung.
Ngưá»i nước Trịnh trông thấy, ai nay chấp tay lên trán, khen vua là ngưá»i chà hiếu.
Ấy cũng nhỠcó Dĩnh Khảo-thúc mà mẹ con Trịnh trang-công mới đoà n tụ được.
Trịnh-trang-công cảm Æ¡n Khảo-thúc , phong cho Khảo-thúc là m đến chức Ãại-phu, hợp vá»›i Công-tôn-yết mà chưởng-quản việc binh quyá»n.
VỠsau Phan tiên-sinh có thơ khen Khảo-thúc như vầy :
Lá»i thỠđã lở giữa muôn dân,
Lỗi đạo đà nh cam với mẫu thân
Và chẳng mưu cao ngưá»i Khảo-thúc
Trang-công đâu dễ vẹn nhân luân.
Last edited by kedatinh1974; 27-06-2008 at 04:12 PM.
|

25-06-2008, 08:22 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 1 phút
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
hồi 5
Hồi 5
Châu, Trịnh hai nước gởi con tin,
Lỗ, Tống một lòng đi chinh phạt.
Nhắc lại con trai Thúc-Ä‘oạn là Công-tôn-hoạt Ä‘i viện binh nước Vệ vỠđến nữa đưá»ng, hay được tin cha mình bị giết, bèn trở lại nước Vệ khóc vá»›i Huệ-hoà n-công, tá» bà y việc Trịnh-trang-công giết em, đà y mẹ.
Vệ-hoà n-công nghe nói cả giáºn, trách Trịnh-trang-công là vô-đạo bèn hưng binh đánh nước Trịnh .
Trịnh-trang-công hay được tin bèn hội quần thần mà thương nghị.
Công-tỠLữ tâu :
- Nhổ cá» không táºn rá»…, thưá»ng bị nảy chồi. Công-tôn Hoạt đã trốn thoát lại còn Ä‘em binh nước Vệ vỠđánh ấy là vì Vệ-Hầu không rõ hà nh vi cá»§a Thúc-Ä‘oạn, nên má»›i giúp Công-tôn Hoạt đó. Xin Chúa-công viết thư gởi cho Vệ-hầu kể rõ cá»› sá»±, ắt Vệ-hầu phải kéo binh vá».
Trịnh trang-công khen phải, vội viết thư sai sứ đem qua nước Vệ .
Tiếp được thư, Vệ-hoà n-công mở ra xem .
Thư rằng :
Ngá»™-sanh kÃnh dâng Vệ-hiá»n hầu nhã giám.
Nhà tôi bất hạnh, anh em sát hại lẫn nhau, tháºt lấy là m xấu hổ vá»›i lân quốc. Nhưng xét ká»·, em tôi là đoạn đã lợi dụng lòng hiếu hữu cá»§a tôi mà sanh Ä‘iá»u phản phúc. Tôi vì sá»± nghiệp tiá»n-nhân, buá»™c lòng phải chịu cảnh cốt nhục tương tà n . Mẹ tôi vì quá thương Ãoạn, nên phải tránh ra DÄ©nh-ấp, nay tôi đã cho ngưá»i rước vá» phụng-dưỡng , lẽ ra Công-tôn Hoạt phải biết tá»™i cha, Ä‘em mình sá»a lá»—i , lại chạy sang quý quốc viện binh mà phản-loạn . Hiá»n-hầu không tá» nên giúp kẻ tôi loà n. Xét mình chẳng có tá»™i chi, xin Hiá»n-hầu chá»› nghe lá»i Công-tôn Hoạt khiến hai nước bất hòa, sanh việc binh Ä‘ao , thì tháºt tôi lấy là m may-mắn !
Vệ-hoà n-công xem thư xong, giáºt mình nói :
- Thúc-Ä‘oạn bất nghÄ©a, gây nên tai há»a. Nay ta lại nghe lá»i giúp Công-tôn Hoạt hóa ra ta giúp kẻ nghịch sao !
Nói rồi láºp tức sai ngưá»i Ä‘i rút quân vá».
Nhưng lúc đó Công-tôn Hoạt đã đánh chiếm được đất Lâm-giêng.
Trịnh trang-công nổi giáºn khiên Cao-Cừ-Di Ä‘em ba vạn binh rồng đến đánh.
Công-tôn Hoạt cô thế lại phải chạy trở lại nước Vệ .
Công-tá» Lữ thừa thắng Ä‘uổi theo đến táºn biên-giá»›i nước Vệ.
Vệ-hoà n-công thấy thế Ä‘em lòng lo lắng, bèn há»p quần thần lại thương nghị.
Công-tỠChu-hu bà n rằng :
- Nước trà n thì lấy đất ngăn, giặc đến thì lầy quân chống , xưa nay đã váºy, lá»±a phải bà n bạc là m chi ?
Quan Ãại-phu Thạch-thác tâu :
- Tâu Chúa-công. sỡ-dĩ quân Trịnh đến đây là vì ta giúp cho Công-tôn Hoạt đánh Trịnh. Nay Chúa-công không có ý giúp Công-tôn Hoạt nữa thì chỉ cần biên thư phúc đáp mà xin lỗi, quân Trịnh ắt rút vỠ.
Vệ hoà n-công khen phải, khiến Thạch-thác viết thư gởi cho Trịnh trang-công.
Thư rằng :
Hoà n-công nước Vệ, xin phúc đáp Trịnh Hiá»n-hầu nhã giám.
Tôi quá nghe lá»i Công-tôn Hoạt, ngỡ Hiá»n-hầu vô đạo, giết em, giam mẹ nên má»›i cất quân giúp Hoạt.
Nay được rõ tá»™i ác cá»§a Thúc-Ä‘oạn lòng hối-háºn vô cùng, tôi đã rút quân vá» nước. Nếu Hiá»n-hầu rá»™ng xét, tôi xin bắt Công-tôn-Hoạt đưa vá» Trịnh để hai nước được giao hảo như xưa.
Thư xong, sai ngưá»i Ä‘em đến dâng cho Trịnh trang-công. .
Trịnh trang-công Ä‘á»c thÆ¡ mừng rỡ, nói :
- Vệ-hầu đã biết lỗi ta chớ nên sanh-sự nữa.
Bèn sai ngưá»i ra biên-ải, bảo Công-tá» Lữ rút binh vá».
Khương-thị nghe tin, sợ Trịnh trang-công giết Công-tôn-Hoạt, bèn đến năn-nỉ với Trịnh trang-công tha-tội cho Hoạt.
Trang-công ná»… lá»i mẹ, và thấy Hoạt bị cô thế, không là m gì nổi nữa, nên viết thư cho phép Công-tôn-Hoạt ở ngay bên nước Vệ để coi việc phụng thá» Ãoạn .
Từ ấy Công-tôn-Hoạt ở bên nước Vệ cho đến trá»n Ä‘á»i.
Nói vá» Châu-bình-vương đã lâu không thấy Trịnh trang-công vá» triá»u, nhân lúc Quách-Công là Kỵ-phù đến chầu, lại nói năng lưu-loát lấy là m vừa ý phán rằng :
- Bấy lâu cha con Trịnh-bá bỉnh-chánh, nay chẳng biết ý gì không thấy vá» triá»u. Váºy trẫm có ý muốn trao chức Khanh-sÄ© cho khanh để lo việc nước, ý khanh thế nà o ?
Quách-Công quỳ tâu :
- Trịnh trang-công không đến, ắt trong nước có việc. Nếu Bệ-hạ dạy hạ-thần quyá»n thế, Trịnh trang-công không những oán Bệ-hạ mà còn oán hạ-thần nữa. Hạ thần chẳng dám vưng mạng.
Châu bình-vương ép uổng , nhưng Quách-công nhứt thiết chối từ và xin vỠnước.
Trịnh trang-công tuy không qua triá»u Châu, song vẫn có ngưá»i ở kinh-sư dò la tin tức. Má»—i việc gì xảy ra , Trịnh trang-công Ä‘á»u hay biết .
Bởi váºy, khi nghe được tin, Trịnh-trang-công láºp tức sá»a sang xe giá đến Lạc-dương ra mắt Bình-vương, và tâu rằng :
- Hạ thần đội Æ¡n Bệ-hạ, cha truyá»n con nối, giữ chức Khanh-sÄ© lo việc quốc-chánh, nay hạ thần xét mình bắt tà i, muốn từ chức lui vá» Trịnh, giữ pháºn chư-hầu.
Bình-vương nói :
- Ãã lâu khanh không và o triá»u, lòng trẫm trông mong. Nay được gặp khanh chẳng khác cá gặp nước, sao khanh lại nói thế ?
Trịnh trang-công tâu :
- Vì trong nước không may gặp biến, nên bỠviệc đã lâu. Hạ-thần lại được nghe Bệ-hạ có ý phú việc quốc chánh cho Quách-công . Hạ-thần trộm nghĩ tà i đức hạ-thần không sánh Quách-công, nếu giữ lấy chức vị, e mang tội với Bệ-hạ.
Bình-vương nghe Trịnh trang-công, lòng hổ thẹn, vội nói :
- Trẫm nghe nước Trịnh sanh biến, nên nhá» Quách-công bỉnh-chánh và i hôm để chá» khanh đến. Nhưng Quách-công từ chối mãi, vả trẫm cÅ©ng đã cho vá» nước. Khanh chá» nghi ngá».
Trịnh trang-công tâu :
- Tâu Bệ-hạ, việc nước là cá»§a nhà vua không phải việc riêng cá»§a kẻ hạ-thần thì quyá»n xá»-dụng cÅ©ng do nhà vua định Ä‘oạt. Nay Quách-công có đủ tà i năng giúp nước, xin Bệ-hạ cứ dùng. Hạ thần sẽ từ chức để khá»i mang tiếng tham quyá»n cố vị.
Bình-vương thấy Trịnh trang-công nghi kỵ , lòng buồn bã nói :
- Trẫm trao việc nước cho cha con khanh chắp-chưởng đã bốn mươi năm, lẽ ra tình vua tôi không đến ná»—i vì chuyện nhá» má»n đó mà tổn thương. Khanh cứ nghi nan, trẫm biết là m sao giải ná»—i lòng cá»§a trẫm.
Trịnh trang-công lòng chưa hả giáºn, tâu :
- Tâu Bệ-hạ, nháºm chức hay từ chức đó là bổn pháºn cá»§a hạ-thần. Hạ-thần tá»± xét mình trước nhiệm vụ chứ đâu dám khinh mạng .
Bình-vương nói :
- Muốn cho khanh được thấy lòng quý mến của trẫm, trẫm sẽ cho Thái-tỠHổ sang ở bên nước Trịnh là m con tin.
Trịnh trang-công nghe nói, váºp đầu tâu :
- Tâu Bệ hạ, xin Bệ-hạ đừng dạy như thế mà hạ thần phải mang tiếng hiếp vua.
Bình-vương nói :
- Không phải thế ! Vì khanh có tà i chÃnh-trị, trẫm muốn cho Thái-tá» sang đó du há»c để hấp-thụ những phong-hóa tốt là nh cá»§a nước Trịnh. Nếu khanh từ chối thì quả lòng khanh đã há»n trẫm đó.
Trịnh trang-công nhất định chối từ, quần thần thấy thế quỳ tâu :
- Tâu Bệ-hạ, nếu Bệ-hạ không để con tin thì chẳng lấy gì để giải mối nghi ngá» cá»§a Trịnh Bá, còn Trinh-bá nháºn con tin thì trái đạo vua tôi. Chi bằng hai bên cùng giao con vá»›i nhau thì tránh được nghi ngá», mà tiếng tăm cÅ©ng trá»n vẹn.
Bình-vương khen phải .
Trịnh trang-công mới sai Thế-tỠHốt đến ở là m con tin nhà Châu, còn Thái-tỠHổ nhà Châu thì lại sang nước Trịnh.
ÃÆ°á»£c Ãt lâu Bình-vương băng hà .
Trịnh trang-công và Châu-công Hắc-kiên cùng coi việc nước, bèn cho Thế-tỠHốt vỠTrịnh, và rước Thái-tỠHổ vỠChâu kế vị.
Thái-tá» Hổ nghe vua cha mất, trong lòng phiá»n nảo, tá»± nghÄ© mình không được ở nhà hầu hạ thuốc men trong lúc lâm chung nên vá» Ä‘á»n triá»u phát bịnh nặng rồi tạ thế.
Con Thái-tỠHổ là Lâm lên nối ngôi tức là Châu hoà n-vương .
Các nước chư-hầu hay tin Ä‘á»u tá»±u đến chịu tang và là m lá»… chúc mừng tân vương .
Quách-công Kỵ-Phá»§ đến trước, lo việc lá»… bá»™, đâu đó rất đà ng hoà ng khiến cho má»i ngưá»i phải khâm phục.
Hoà n-vương lên ngôi, nghÄ© đến việc cha mình là m con tin buồn bã mà chết, lại thấy Trịnh trang-công gánh vác việc nước, trong lòng nghi hoặc, má»›i kêu Châu-công Hắc-kiên đến há»i rằng :
- Trịnh trang-công bắt nhà Châu gởi con tin tháºt có ý khinh vua , lòng trẫm áy náy không yên , nếu để va bỉnh-chánh lâu ngà y ắt sanh há»a . Nay trẫm có ý giao quyá»n lại cho Quách-Công Kỵ-Phá»§ là ngưá»i rất lá»… độ ý khanh thế nà o.
Châu-công Hắc-kiên tâu :
- Trịnh trang-công là ngưá»i hà -khắc, Ãt ra Æ¡n, chẳng phải tôi trung, lẻ ra không nên dụng. Ngặt vì nhà Châu từ lúc dá»i đô qua Lạc-ấp công lao nước Tần và nước Trịnh rất lá»›n, nay tước bá» quyá»n cá»§a Trịnh, tôi e Trịnh-bá Ä‘em lòng giáºn ắt sanh Ä‘iá»u rối nước, xin Bệ-hạ nên xét kỹ đã.
Hoà n-vương nói :
- à trẫm đã tuyệt không thể ngồi ngó Trịnh-bá chuyên chế được.
Hôm sau, Hoà n-vương lâm triá»u, kêu Trịnh trang-công nói :
- Khanh là cá»±u thần cá»§a Tiên-vương, trẫm không dám ép buá»™c theo quần-liêu mà là m nhá»c lòng khanh. Váºy khanh chá»› cho trẫm bất nghÄ©a.
Trịnh trang-công vừa cưá»i, vừa tâu :
- Nghĩa là Bệ-Hạ bảo tôi trả chức mà vỠnước ?
Ãoạn bước ra ngoà i, nét mặt hằm hằm nói vá»›i má»i ngưá»i :
- Vua trẻ con nầy bội-bạc lắm, không thể giúp đặng !
Nói xong, lên xe trở vỠnước Trịnh.
Thế-tá» Hốt Ä‘em các quan ra táºn biên thùy tiếp đón.
Trịnh trang-công kể công việc vua Hoà n-vương bạc đãi.
Các quan ai nay Ä‘á»u bất bình.
Quan Ãại-phu Cao-cừ-di nói :
- Chúa ta giúp nhà Châu đến nay đã hai Ä‘á»i , công trạng rất lá»›n. Vả lại Thái-Tá» Hổ ở nước ta chưa có gì thất lá»…, nay lại bá» Chúa-công dùng Quách-công kỵ-phá»§, tháºt là bất nghÄ©a. Xin Chúa-công ra binh đánh nhà Châu, phế Hoà n-vương mà láºp vua khác, như thế các chư-hầu má»›i kÃnh ná»… nước Trịnh.
Dĩnh Khảo-thúc nói :
- Không nên thế ! Ãạo vua tôi như tình mẹ con. Chúa-công đã không thù mẹ sao lại thù Chúa được ! Chúa.công nên kiên-nhẫn Ãt lâu đợi cho Hoà n-vương hối háºn mà trá»ng dụng, nếu nóng nẩy e là m mất khà tiết mấy Ä‘á»i cá»§a nhà Trịnh.
Tế-Túc tâu :
- Theo tôi tưởng cả hai ngưá»i Ä‘á»u có lý. Váºy tôi có má»™t ý dung-hòa hÆ¡n, là cần dò xét thái-độ Hoà n-vương trước đã. Nay Ä‘em má»™t đạo binh sang đất nhà Châu lấy cá»› mất mùa , mượn lúa ở Lạc-ấp và ôn-ấp, nếu nhà Châu trách phạt, ta sẽ sanh sá»±, bằng không Chúa công sẽ và o chầu để can gián Hoà n-vương.
Trịnh-trang-công cho là phải, bèn sai Tá»-túc cắt quân kéo đến ôn-ấp.
Quan giữ ôn-ấp là Ôn Ãại-phu, thấy thế la hoảng :
- Sao ngà i lại là m ngang như thế . Chưa có lệnh Hoà n-vương tôi không thể nà o cho mượn lúa được.
Tá»-Túc nói :
- Hiện nay ở đây lúa mạch Ä‘ang chÃn, còn nước ta thiếu lúa ăn, nếu không cho mượn ta cứ tá»± tiện gặt lấy.
Nói xong khiến quân Ä‘em liá»m hái xuống ruá»™ng mà gặt.
Ôn Ãại-phu thấy quân Trịnh mạnh quá không dám ngăn cản, vá»™i chạy vá» Lạc-dương cấp báo.
Hoà n-vương nổi giáºn định hưng binh đánh Trịnh, nhưng Châu-công Hắc-kiên can rằng :
- Tá»-Túc gặt lúa trá»™m ấy chỉ là việc nhá» ngoà i biên đình. Bệ-hạ không nên vì việc nhá» mà bá» việc lá»›n , xin cứ lấy đại-lượng đối xá» Trịnh trang-công sẽ ăn-năn mà hối cải.
Hoà n-công nháºn lá»i, truyá»n canh giữ bá» cõi nghiêm nhặt còn việc gặt lúa thì bá» qua không nói đến.
Tá»-Túc đóng quân trên đất Châu ba tháng, không thấy gì, bèn trở vá» phục chỉ .
Trịnh trang-công thấy thế có ý ăn-năn, hối háºn, bèn tÃnh việc qui triá»u Châu bệ kiến Hoà n-vương.
Trịnh trang-công sắp lên đưá»ng thì bá»—ng có Tá» hi-công sai sứ qua má»i sang Thạch-môn phó há»™i.
Trịnh trang-công đã có ý muốn giao-ước vá»›i Tá»-hầu , nay sẵn dịp bèn lên đưá»ng phó há»™i .
Khi gặp Tá» hi-Công, Trịnh-trang-công cùng kết là m anh em sanh-tá», uống máu ăn thá», hẹn giúp đỡ lẫn nhau trong cÆ¡n hoạn nạn.
Tá» hi-công, sau khi há»i thăm, biết Thế-tá» Hốt chưa định gia thất bèn tỠý rằng :
- Tôi có má»™t đứa con gái, tuổi vừa cáºp kê, tà i mạo gồm đũ , như hiá»n-hầu bằng lòng tôi sẽ gã cho Thế-tá» Hốt.
Trịnh trang-công nghe nói rất đẹp dạ. Hai bên giả biệt ra vá».
VỠđến Kinh-đô, Trịnh trang-công thuáºt chuyện ấy lại vá»›i Thế-tá» Hốt .
Thế-tỠHốt thưa :
- Việc phối- ngẫu cốt phải cân xứng , nay nước ta nhá», nước Tá» lá»›n kết hôn vá»›i nhau đâu phải cách. à con tưởng không nên vá»›i cao là m gì .
Trịnh trang-công nói :
- Ãó là ý kiến cá»§a Tá» hi-công ước muốn chá»› đâu phải ý cá»§ cha . Vả lại, kết nghỉa vá»›i Tá», ngà y sau có thể tượng-trợ được, sao con lại từ chối ?
Thế-tỠHốt thưa :
- Thân trai bổn pháºn phải tá»± láºp, lẽ đâu trông mong và o sá»± bảo trợ cá»§a kẻ khác .
Trịnh trang-công nghe nói, khen con có chà khà và không ép nữa.
Sau đó, sứ Tá» qua Trịnh biết được chuyện Thế-tá» Hốt từ chối việc hôn nhÆ¡n, trở vá» thuáºt lại vá»›i Tá» hi-công .
Tá»-hi-công khen thầm :
- Nếu váºy thì Trịnh Thế-tá» quả lâ má»™t kẻ can-cưá»ng , lại đầy lòng khiêm nhượng. Nhưng thôi ! con gái ta nhá», việc đó chưa muá»™n gì.
Một hôm, Trịnh trang-công đang thương nghị với quần thần vỠviệc đi chầu Châu-vương, xảy có tin báo rằng Công-tỠnước Vệ là Chu-hu đã giết vua Vệ hoà n-công mà soán vị.
Trịnh trang-công thất kinh, vỗ tay xuống bà n than :
- Thôi rồi ! Chẳng bao lâu nữa nước Trịnh ta xảy ra binh-biến .
Các quan không hiểu, ngÆ¡ ngác há»i :
- Do đâu mà Chúa-công lại tiên-liệu như thế ?
Trịnh trang-công nói :
- Chu-hu là má»™t đứa hung hăng. Nay soán ngôi nước Vệ tất thị oai vá»›i các nước lân-bang. Nước ta trước kia có hiá»m khÃch, chắc là bị va dấy binh đánh trước . Váºy phải Ä‘á»-phòng má»›i được.
Chu-hu nầy nguyên là con thứ ba của Vệ trang-công.
Vệ-trang-công trước kia lấy bà Trang-khương nước Tết rất đẹp mà không con, sau lại lấy nà ng Lệ-VÄ© nước Trần là m thứ, Lệ-VÄ© cÅ©ng không con , nên Vệ trang-công lại, lấy em gái cá»§a Lệ-VÄ© là Ãà i-VÄ© .
Nà ng nà y sanh đặng hai trai là Hoà n và Tân.
Bà Trang-khương rất tốt tÃnh, không há» biết ghen tương, Ä‘em Hoà n vá» nuôi là m con , rồi lại dâng cho Vệ trang-công má»™t cung nữ.
Ngưá»i cung-nữ nầy sanh được má»™t trai, tức là Chu-hu.
Chu-hu tánh hung-bạo, nhưng Vệ trang-công lại rất yêu quý .
Do đó, Chu-hu má»—i ngà y má»™t lá»™ng hà nh, bất chấp lá»i giáo huấn.
Thạch-thác thấy thế đã nhiá»u lần khuyên Vệ trang-công :
- Chúa công cần phải trấn áp công tá», kẻo sau nầy khó tránh tai vạ !
Còn Thạch-thác lại cÅ©ng có má»™t đứa con trai là Thạch-háºu thưá»ng giao du vá»›i Chu-hu, rá»§ nhau săn bắn, luyện táºp võ-nghệ.
là m lắm Ä‘iá»u nhiá»…u hại dân chúng.
Thạch-thác cả giáºn đánh Ä‘áºp nhiá»u lần, nên Thạch-háºu bá» nhà và o thà nh ở luôn vá»›i Chu-hu .
Thạch-thác cũng đà nh bó tay trước đứa con ngỗ-nghịch đó .
Sau Vệ trang-công mất, Hoà n lên ngôi kế vị tức là Vệ hoà n-Công.
Vệ hoà n-công vốn nhu nhược, không là m được việc lớn.
Thạch-thác thấy thế cáo-quan không tham dá»± triá»u chÃnh nữa.
Lúc bấy giá» Chu-hu không còn kiêng ná»… ai nữa, mưu tÃnh vá»›i Thạch-háºu, toan việc cướp ngôi.
Rồi gặp lúc vua Bình-vương nhà Châu mất, Vệ hoà n-công sắp sá»a Ä‘i Ä‘iếu tang, Chu-hu được dịp bà n vá»›i Thạch-háºu.
Thạch-háºu nói :
- Ãó là dịp tốt. Ngà y mai Công-tá» bà y tiệc tiá»…n hà nh đưa Chúa-công. Tôi sẽ cho quân sÄ© phục ở phòng tiệc . Lúc Ä‘ang ăn uống Chu Công-tá» rút gươm ra mà hạ sát Chúa-công Ä‘i thì lo gì không Ä‘oạt được ngôi báu .
Chu-hu cả mừng, là m y kế.
Sáng hôm sau Chu-hu bà y tiệc ở Cung-quán rồi má»i Vệ hoà n-công đến dá»±.
Chu-hu nâng ly rượu nói :
- Nay huynh-hầu đi xa, em xin có ly rượu tiễn hà nh.
Vệ hoà n-công nói :
- Hiá»n đệ quá nhá»c lòng ! Chẳng qua ta Ä‘i vắng má»™t tháng rồi lại trở vá». Chỉ mong hiá»n-đệ trông coi việc quốc-chÃnh cho cẩn-
tháºn là tốt rồi !
Nói xong, Vệ hoà n-công rót một chén rượn trao cho Chu-hu để giã biệt.
Hai ngưá»i nâng ly vui vẻ. ÃÆ°á»£c má»™t lúc Chu-hu giả say là m rÆ¡i ly rượu xuống đất, rồi cúi xuồng lượm ly Ä‘i rá»a.
Vệ hoà n-công không ngá» nên bị Chu-hu lén ra phÃa sau lưng rút gươm đâm má»™t nhát bá» mạng.
Lúc đó, Thạch-háºu dẫn năm trăm quân giáp vây chặt Cung-quán, nên không ai đám trái lệnh.
Giết vệ hoà n-công xong, Chu-hu lên tức vị , và phong cho Thạch-háºu là m Thượng đại-phu.
Còn em ruột của Vệ hoà n-công là Tân bỠtrốn qua nước Hình lánh nạn.
Vừa lên ngôi được ba ngà y, Chu-hu nghe dân-chúng bà n tán vá» việc mình giá»±t anh, soán ngôi, lòng bá»±c tức, kêu Thạch Háºu và o há»i ý-kiến :
- Nay ta má»›i tức vị, oai-quyá»n trong thiên hạ chưa được bao nhiêu, muốn cho các nước nể vì, tất phải hưng binh chinh phạt.
Váºy theo ý ngưá»i nên đánh nước nà o trước ?
Thạch-háºu tâu :
- Các lân-quốc Ä‘á»u chẳng có thù hiá»m chi, duy chi có nước Trịnh trước kia có thù hiá»m vá»›i ta việc Công-tôn-hoạt . Tiên-công đã nhượng bá»™ cầu hòa trong lúc quân Trịnh kéo tá»›i bá» cõi, tháºt là điá»u quốc nhục. Nay Chúa-công muốn dá»±ng binh, xin hãy đánh Trịnh trước .
Chu-hu nói :
- Nước Trịnh vừa láºp minh-thệ vá»›i nước Tá» tại Thạch-môn , nếu nay đánh Trịnh ắt Tá» Ä‘em binh giúp, nước ta cá»± sao nổi ?
Thạch-háºu tâu .
- Nếu muốn đánh Trịnh, Chứa-công phải sai sứ sang nước Tống, nước Lỗ để cầu hỠra binh giúp sức. Rồi mượn thêm binh
nước Trần, nước Sái hiệp lại mà đánh thì lo gì chẳng thắng.
Chu-hu nói :
- Trần và Sái là hai nước nhỠ, xưa nay vẫn tùng-phục nhà Châu, nay nhà Châu nghịch với Trịnh, thì ta có thể mượn binh hai
nước ấy đánh Trịnh được. Duy chỉ có Lỗ và Tống là hai nước lớn rất khó nà i hỠgiúp mình.
Thạch-háºu tâu :
- Chúa-công chưa rõ, nước Tống xưa Tống mục-công nối ngôi anh là Tuyên-công. Sau Tống mục-Công gần thác, muốn báo
Æ¡n anh, nên bá» con ruá»™t là Bằng, truyá»n ngôi cho con ngưá»i anh là Dư-di. Bằng oán cha và rất ghét Dư-Di nên bá» sang nước Trịnh cư ngụ. Nước Trịnh đã chứa Bằng lại có ý giúp Bằng đánh Tống, cướp ngôi cá»§a Dư-di. Nay nhân việc nầy mà rá»§ Dư-di hiệp binh đánh Trịnh, ắt Dư-di không từ chối. Còn nước Lá»— thì Công-tá» Váºn chưởng-quản cả binh-quyá»n, xem Lá»—-Hầu chẳng ra chi. Nếu Ä‘em nhiá»u tiá»n cá»§a hối-lá»™ cho Công-tá» Váºn ắt nước Lá»— hưng-binh ngay .
Chu-hu nghe nói lòng phấn khởi, láºp tức sai sứ sang Lá»—, Trần Sái .
Còn nước Tống vì phải có má»™t sứ-giả ăn nói bặt-thiệp má»›i xong nên chưa chá»n được ngưá»i .
Thạch-háºu tâu :
- Nay có Ninh-dá»±c, ngưá»i đất Trung-mâu , vốn là má»™t kẻ miệng lưỡi. Xin Chúa-công sai ngưá»i ấy Ä‘i ắt thà nh-sá»±.
Chu-hu y lá»i, liá»n sai Ninh-dá»±c sang mượn binh nước Tống
Ninh-dá»±c bái mạng, láºp tức lên ngá»±a ra Ä‘i.
Ãến nÆ¡i và o yết kiến.
Tống tương-công há»i :
- Tại sao lại cỠbinh đánh Trịnh ?
Ninh-dực tâu : .
- Trịnh trang-công vô đạo, giết em, đà y mẹ, khiến cho Công-tôn-hoạt trốn sang nước tôi tỵ-nạn. Trịnh trang-công lại mượn cá»› ấy xâm lấn bá» cõi, Tiên-vương tôi vì nhu-nhược mà cầu hòa. Nay Chúa-công tôi quyết hưng binh rá»a nhục. Vì nghÄ© đến chá»— chúng ta Ä‘á»u có thù chung vá»›i nước Trịnh nên Chúa-công tôi khiến tôi sang đây mà cầu viện.
Tống tương-công nói :
- Ta cùng nước Trịnh xưa nay chẳng có thù hiá»m chi , sao ngươi lại nghÄ© như thế ?
Ninh-dực ôn-tồn nói :
- Có lẽ Chúa-công đã không nhá»› ngôi vua nầy ai truyá»n lại cho Chúa-công chăng ?
Tồng tương-công mỉm cưá»i nói :
- Cá»§a Vương-thúc ta là Tống mục-công truyá»n lại.
Ninh-dực nói :
- Từ xưa nay, há»… cha thác thì truyá»n ngôi lại cho con là lẽ thưá»ng . Tống mục-công tuy có lòng tốt, truyá»n ngôi lại cho Chúa-công, song công-tá» Bằng hiện nương ngụ nÆ¡i đất Trịnh, lăm le mượn binh nước Trịnh vá» phục nghiệp . Như thế Chúa-công
là m sao yên được. Nay đánh Trịnh là một cơ-hội tốt để cho Chúa-Công trừ mối hại cho nước Tống sau nầy.
Tống tương-công lâu nay đã có ý nghi kỵ Công-tá» Bằng , nay Ninh-dá»±c nói đúng ý, liá»n nháºn lá»i giúp Vệ đánh Trịnh.
Lúc ấy có quan Ãại tư-mã, vốn giòng dõi vua Thang, tên Không-phu-gia thấy Tống tương-công nháºn lá»i giúp Vệ, bèn can rằng :
- Xin Chúa-công chá»› nghe lá»i ngụy-biện cá»§a sứ nước Vệ. Nếu bắt tá»™i Trịnh trang-công giết em, bá» tù mẹ thì Chu-hu giết
anh Ä‘oạt ngôi lại không phải tá»™i sao ? Quên tá»™i mình, kết tá»™i kẻ khác, ấy không phải là lá»i chân chÃnh .
Tuy-nhiên, Tống tương-công vì đã hứa lỡ vá»›i Ninh-Dá»±c, nên chẳng nghe lá»i can gián, ná»™i ngà y ấy hưng binh.
Còn nước Lá»—, Công-tá» Váºn đã ăn hối lá»™ cá»§a nước Vệ rồi, nên cÅ©ng rầm-rá»™ kéo binh sang. Trần và Sái cÅ©ng Ä‘á»u tá»-tá»±u đũ mặt.
Năm nước há»p lại cá» nước Tống là m Minh-chá»§, Thạch-háºu là m Tiên-phuông, Chu-hu Ä‘i háºu đạo, chở theo rất nhiá»u lương thá»±c , lÅ© lượt kéo qua cá»a Ãông-thà nh cá»§a nước Trịnh.
Trịnh trang-công hay tin, liá»n há»p các quan đại thần lại bà n bạc.
Trong triá»u ngưá»i chá»§ chiến, kẻ chá»§ hòa, ý-kiến rá»™n rà ng chưa quyết .
Trịnh trang-công mỉm cưá»i nói :
- Các quan chưa bà n được gì hay. Nhưng cứ theo thiển-kiến cá»§a ta thì Chu-hu vừa má»›i nổi loạn Ä‘oạt ngôi anh, dân tình trong nước không phục, nay va mượn oán cÅ©, cá» binh sang đánh nước ta, chỉ cốt để cho dân nước Vệ sợ đó thôi. Công-tá» Váºn thì vì ham tiá»n hối-lá»™ mà cá» binh sang đánh chứ không phải ý muốn cá»§a Lá»— ân-Công. Trần và Sái thì không có oán cừu gì vá»›i nước Trịnh , thế thì bốn nước đó không đáng sợ. Duy chỉ có Tống, ghét Công-tá» Bằng trốn tránh trên đất Trịrih, nên thá»±c lòng quyết đánh . Nay ta đưa Công-tá» Bằng ra trú nÆ¡i đất Trưá»ng-các, binh Tống hay tin ắt kéo quân ra đó . Trong lúc ấy, ta khiến Công-tá» Lữ dẫn quân ra cá»a Ãông đánh vá»›i Chu-hu, rồi giả thua mà chạy. Chu-hu vốn là m oai, đã đánh thắng tất nhiên kéo quân vá» chứ không dám ở lâu trên đất Trịnh, sợ trong nước có loạn. Bởi vì hiện nay nước Vệ còn có Thạch-thác là má»™t tôi trung cá»§a Vệ hoà n-công, là m sao chịu khoanh tay ngồi ngó Chu-hu phản-phúc được ! Tình trạng Chu-Hu hiện nay lo pháºn mình chưa đũ , có đâu lại là m hại ta được sao ?
Các quan cáºn-thần nghe nói Ä‘á»u cho là phải.
Trịnh trang-công liá»n khiến quan Ãại-phu Hà thúc-dÄ©nh Ä‘em má»™t đạo quân đưa Công-tá» Bằng qua Trưá»ng-các , rồi lại sai ngưá»i đến nói vá»›i Tống tương-công rằng :
- Công-tá» Bằng trốn sang nước tôi, tôi không nỡ giết, nên bắt đà y ra Trưá»ng-các , váºy xin Chúa-công định-Ä‘oạt.
Tống tương-công hay được tin láºp tức kéo đại binh ra vây nÆ¡i Trưá»ng-các.
Ba nước Trần, Sái và Lá»— thấy binh Tống Ä‘i rồi, có ý chán nản muốn rút binh vá», nên lúc nghe Công-tá» Lữ Ä‘em quân đánh Vệ ở cá»a Ãông cÅ©ng không buồn tiếp ứng.
Last edited by kedatinh1974; 27-06-2008 at 04:15 PM.
|
 |
|
| |