03-09-2008, 02:38 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Bóng Mây chiá»u - Thế Du
Phần thứ nhất
- I-
- Chị bảo em bà i tÃnh nà y vá»›i. Gá»›m! Khó quá, thà y giáo chưa giảng cho em.
Cô Chi Ä‘ang ngồi trầm ngâm khâu áo, nghe em há»i bá»—ng ngảnh sang phÃa em ngồi.
- Äâu? ÄÆ°a chị xem!
"Má»™t ngưá»i mẹ chết Ä‘i, để lại cho hai con má»™t cái gia tà i...".
Má»™t ngưá»i mẹ chết Ä‘i! Câu ấy nhắc lại cái cảnh thương tâm vô hạn trong Ä‘á»i nà ng.
Má»™t buổi chiá»u vá» cuối thu năm trước - ngà y cha nà ng còn tòng sá»± ở Bắc Ninh - trên giưá»ng bệnh mẹ Chi hấp hối. Bà mắc bệnh đã hÆ¡n hai tháng nhưng vẫn cố gượng vì không muốn để phiá»n não cho chồng con. Mãi đến khi tá»± biết mình khó qua được nạn, bà má»›i bảo ngưá»i nhà đánh giây thép gá»i nà ng. Lúc Chi vá» tá»›i nhà thì mẹ nà ng đã gần Ä‘uối sức, nhưng thấy con gái yêu, bà lại tươi ngay nét mặt rồi cầm tay nà ng mà căn dặn:
"- Trá»i bắt mẹ con ta phân ly lúc nà y thá»±c là nghịch cảnh... nhưng mẹ biết là m thế nà o... Váºy con có thương mẹ thì phải thay mẹ mà trông nom em nó sao cho được nên ngưá»i... Mẹ...".
Nói đến đây bà thương tâm quá nên òa ra khóc, không nói được hết câu. Má»™t lúc sau hồn bà lìa khá»i xác.
- Chị nghĩ gì thế? Bao nhiêu hở chị?
Chi Ä‘ang lẩn mẩn nghÄ© đến cảnh Ä‘au lòng nghe em nhắc bá»—ng giáºt mình cúi xuống vá» Ä‘á»c lại bà i tÃnh rồi bảo em cách là m. Là m xong, Quý gấp sách lại há»›n hở nói:
- Phần cá»§a ngưá»i con trưởng lại bằng hai ngưá»i con thứ, vô lý quá! Phải Ä‘á»u chứ l�...
Chi mỉm cưá»i:
- Sao em lại bảo là vô lý?
- Vì nếu me có để cho chúng mình cái gia tà i ấy thì chắc chị để cả cho em, chị nhỉ!
Câu nói ngây thơ của Quý khiến Chi cảm động đến rớm rớm nước mặt. Nhưng, muốn giấu em, nà ng nói lảng:
- Thôi em há»c Ä‘i không thầy lại đánh cho. Mà má»›i hôm qua phải nhịn cÆ¡m mà em vẫn chứng nà o táºt ấy.
Quý vâng lá»i vừa mở sách ra há»c vừa phà n nà n:
- Chúng mình khổ quá chị nhỉ. Äá»™ng má»™t tý là thầy đánh, trước còn me, me yêu em lắm cÆ¡. Sáng nà o em cÅ©ng được ăn bánh tây sữa mà bây giá» thì phải nhịn đói Ä‘i há»c, thầy ác quá!
Chi thở dà i:
- Äá»™ ấy me Ä‘i dạy há»c được nhiá»u tiá»n mà lại. Bây giá» me mất thầy nghèo rồi, lấy tiá»n đâu mà ăn hoang?
- Nghèo ngay! Thầy ăn má»™t tháng trăm ba chả nhẽ lại không cho em má»—i ngà y được hai xu ăn quà hay sao? Hai nhân vá»›i 30 là ... 2 lần 3 là 6... là sáu hà o. Có sáu hà o thì vằn vẽo gì mà bảo không có. Chẳng qua chỉ tại thầy ghét em đấy thôi. Em còn nhá»› năm ngoái me mua cho em đôi giầy tây mà thầy lưá»m mãi.
Nghe em nói liến thoắng ngưá»i thiếu nữ chỉ thở dà i. Khuôn mặt xinh xắn lá»™ ra vẻ lo buồn vô hạn.
Bỗng ở ngoà i có tiéng giầy lẹp kẹp. Quý lắng tai nghe rồi hốt hoảng:
- Chết, thầy đã vá»!
Nói xong, cáºu cất tiếng há»c bà i, Chi cÅ©ng bá» chiếc áo Ä‘ang khâu mà vá»™i và ng xuống bếp để giúp thằng ở sắp cÆ¡m, vẻ mặt lo sợ như thấy ma hiện hình.
Mưá»i lăm phút sau, cả nhà ngồi quây quần xung quanh chiếc bà n tròn trong buồng khách, ăn bữa cÆ¡m chiá»u. Trên mặt tá»§ chè, cây đèn búp măng láºp lòe chiếu sáng vì cổ đèn đã hở. Ai nấy Ä‘á»u lặng thinh như những ngưá»i xa lạ.
Khói cÆ¡m nghi ngút, mùi sà o nấu thÆ¡m tho. CÅ©ng đồ ăn ấy, cÅ©ng cha con ấy, mà xưa kia - ngà y mẹ còn - cứ đến bữa cÆ¡m là Quý há»›n hở như con chim há mỠđón mồi. Thế mà nay, ngồi co ro trên chiếc ghế, cáºu chẳng tươi cưá»i, chẳng nói những câu: "Chị chan canh cho em... me cho con xin miếng cá!". Cáºu á»§ rÅ© ngẩn ngÆ¡ như con chim non mất mẹ.
- Thằng Quý không ăn đi? Ngồi đực cái mặt ra đấy à ?
Nghe dì nói, cáºu vá»™i và ng cầm bát đũa, ấp úng má»i:
- Thầy xơi cơm, dì xơi cơm... chị...
Ông Bình vẫn giữ thái độ nghiêm trang bà máºt. Ông ăn rất thong thả, chốc chốc lại buông bát ngồi im, cặp mắt đăm đăm như theo Ä‘uổi má»™t ý tưởng gì thâm thúy.
Mà vẻ mặt ông thâm trầm thế nà o thì bà lặng lẽ như thế. Bà ngồi cũng thanh cảnh, cầm đũa cũng thanh cảnh, nhai cũng nhỠnhẻ như sợ gẫy răng. Khổ nhất là cặp mắt lim dim của bà lúc nà o cũng đưa sang bên chỗ Quý ngồi:
- Quý! Tao đã bảo chỉ được gắp má»™t ngá»n rau thôi, mà phải chấm cho khéo, không được buông đánh tõm má»™t cái như chuá»™t ngã xuống ao như thế, nghe không!
Nói Ä‘oạn, bà đưa mắt nhìn trá»™m cô Chi như có ý thù hằn. Quý Ä‘ang gắp miếng rau nghe dì nói thì rụt đũa lại, tháºm thịu:
- Thưa dì, bà n cao quá con là m thế nà o mà chấm sẽ được. Trước me con vẫn gắp cho con kia (câu sau cáºu nói rất sẽ).
- Thôi em ăn đi, dì bảo phải nghe!
Chi vừa nói vừa gắp miếng rau và o bát em. Ông Bình cau mặt:
- Lại con nà y nữa. Kiểu cách lắm!
Chi vẫn dịu dà ng:
- Thưa thầy bà n cao quá.
Mà bà n cao tháºt. Quý phải nhấp nhá»m vươn tay ra má»›i gắp được đồ ăn. Khổ chưa! Có đĩa thịt gà ngon nhất thì lại ở góc mâm bên dì! Thèm quá! Nhưng xa thế kia thì gắp là m sao được! Dì lại mắng cho thì chết. NghÄ© thế, cáºu nhắc lên đặt xuống bát cÆ¡m đến ba bốn lần mà không dám chòi đũa, chỉ đà nh nhìn trá»™m cho đỡ thèm.
Nhưng đĩa thịt gà trắng bông kia cứ dần dần thôi miên cáºu. - Quên sợ, cáºu nhè nhẹ đưa đũa sang rồi đưa mắt trông dì, trá»i Æ¡i! Cái tia mắt cá»§a dì má»›i dữ dá»™i là m sao! Nhanh như cắt, cáºu Quý vá»™i co tay lại như đứa ăn cắp bị ngưá»i ta trông thấy. Miếng thịt gà rÆ¡i và o bát canh, và i giá»t nước bắn ra ngoà i. Sợ hãi cáºu cúi gằm mặt xuống.
Chi vội và ng gắp miếng thịt và o bát em rồi sẽ bảo:
- Lần sau em gắp cho khéo, không dì lại quở cho!
Äoạn, nà ng buông bát đũa xuống bà n rồi đứng dáºy Ä‘i và o trong nhà để không ai biết là nà ng khóc.
Sau bữa cÆ¡m, Quý theo lệ thưá»ng phải cất nồi cÆ¡m và lau bà n ghế, rồi lại và o buồng há»c ngay. Còn Chi, dá»n dẹp mâm bát xong cÅ©ng lên ngồi cạnh em mà khâu áo. Nhưng Chi buồn, buồn lắm. Trái tim nà ng tê tái vì em.
Cảnh chua xót vừa qua đã nhắc nà ng nhá»› tá»›i cuá»™c Ä‘á»i rá»±c rỡ năm xưa: trong hồi khổ cá»±c mà nghÄ© đến sá»± sung sướng đã qua, ai là không ngao ngán...
Hồi đó, thầy mẹ nà ng ở má»™t căn nhà kiểu má»›i. Trước nhà có trồng bốn cây đà o, trên ban công, bốn cháºu hoa hồng cứ má»—i năm há»… xuân sang lại trổ bông phÆ¡i phá»›i. Bá» ngoà i đã đẹp mà bên trong lại lá»™ng lẫy hÆ¡n, đồ đạc tuy không sa hoa lắm nhưng cÅ©ng sang trá»ng và ngăn nắp; buồng ăn riêng, buồng ngá»§ riêng như nhà má»™t ngưá»i Âu váºy.
Chá»§ nháºt nà o cÅ©ng thế, há»… ở trong trưá»ng ra là Chi lại lên ngà y Bá» Hồ mua má»™t bó hoa nhá» xÃu độ năm sáu xu rồi nâng niu mang vá» Bắc để thay cho bó hoa cÅ© đã tà n.
...Nà ng Ä‘ang đứng ngắm nghÃa, vuốt ve bó hoa xinh đẹp ở buồng khách thì cáºu Quý đã chạy ra reo lên: "Chị đã vá»!" rồi nhảy chồm lên ôm cổ. Bà tham cÅ©ng cất tiếng êm ái gá»i: "Chi, và o đây con!". Chi lại há»›n hở chạy và o buồng ăn chìa má cho mẹ hôn.
Ngà y ấy, Chi là má»™t đóa ngá»c lan rất được ngưá»i nâng niu chiá»u chuá»™ng. Sá»± sống cá»§a nà ng thá»±c đầy đủ tốt tươi.
Nà o ngỠđâu cảnh nhà đang vui vẻ, bà tham bá»—ng chết Ä‘i. Cái không khà ấm êm trong gia đình cÅ©ng tiêu tán theo bà . Má»™t tháng sau, tá»± nhiên ông Bình bắt con thôi há»c, Chi khóc lóc kêu van thế nà o ông cÅ©ng không nghe. Kịp đến khi ông phải đổi vá» Hưng Yên thì những đồ sa hoa ông Ä‘em bán hết Ä‘i; trong nhà chỉ còn lại những đồ cần thiết.
Thấy cha bá»—ng nhiên sinh ra lạ lùng như thế, Chi cho là ông chán Ä‘á»i; có biết đâu sá»± chia lìa Ä‘au đớn đã là m cho ông nghÄ© quẩn: "Ngưá»i ta Ä‘ang quen sống sung sướng mà trong gia đình bá»—ng xảy ra tai biến thì cuá»™c Ä‘á»i nó cay đắng biết là bao nhiêu! Chi bằng ta táºp khổ cho quen để mai sau dù có gặp gia biến, ta còn có gan trống trá»i."
Vì thế nên chị em Chi má»›i phải trăm chiá»u cá»±c khổ. Hạnh phúc gia đình nà ng đã mất mà cuá»™c Ä‘á»i mai háºu cÅ©ng bồng bá»nh vô định như má»™t cánh hoa trôi.
Chi tìm đâu cho thấy những giây phút cảm động bên mẹ hiá»n. Còn đâu những khi chiá»u tà bảng lảng, Chi đứng tá»±a cá»a sổ, lặng nhìn mấy cây dương liá»…u ở dưới sân mà tưởng nhá»› gia đình...
Äá»i tinh thần cá»§a Chi đã thảm đạm tiêu Ä‘iá»u, sá»± sống cá»§a Chi má»›i lại cà ng tang thương lắm nữa. Trở mẹ cÅ©ng không có tiá»n may áo vải thâm, ốm Ä‘au cÅ©ng không tiá»n thang thuốc. Tấm thân trước kia được ngưá»i nâng niu chiá»u chuá»™ng mà nay sao bị vùi dáºp như má»™t cánh hoa thừa? Nà y, thá» nhìn xem quanh mình cô có cái gì ưng ý cô không? Cha ghét, dì khinh, chá»— ở thì bá» bá»™n những thạp gạo, sanh nồi, quần áo. Mà chiếc hòm da bụi bám đầy kia phải chăng là chá»— áo quan đựng những mảnh di hà i cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tốt đẹp?
Giải thưởng năm 1935
Thế Du còn có bút danh là Hà n Thế Du, tên tháºt là Hứa Văn Lãng, sinh năm 1916; quê ở Liên SÆ¡n, Tiên SÆ¡n, Bắc Ninh.
Bóng mây chiá»u là tác phẩm đầu tay cá»§a ông, được Tá»± Lá»±c văn Ä‘oà n trao giải khuyến khÃch. Vá» sau ông chuyển sang viết và chỉ đạo dà n dá»±ng sân khấu chèo (ông đã từng là Phó Giám đốc Nhà hát chèo Việt Nam).
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 02:39 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
- II-
Thầy Mãn tá» hết đưá»ng hiếu nghÄ©a,
Xét nhà huyên quạnh quẽ đã lâu;
ThỠcha sớm viếng, khuya hầu,
Chẳng may gặp phải mẹ sau nồng nà n;
Trá»i đương tiết đông hà n lạnh lẽo,
Hai em thì kép áo má»n bông;
Chẳng thương số pháºn long Ä‘ong,
Hoa lan nở để lạnh lùng một thân.
Khi cha rạo theo chân xe đẩy,
Rét căm căm bá»—ng xẩy rá»i tay;
Cha nhìn ngẫm nghĩ mới hay
Nghiến răng rắp cắt đứt dây xướng tùy...
Cáºu Quý Ä‘á»c được đến đây thì không biết vì động lòng hay sao mà bà tham bá»—ng đứng dáºy rồi lẳng lặng Ä‘i lên gác. Cáºu cÅ©ng tá»§i thân, nước mắt nước mÅ©i chảy ra rà n rụa.
Nghiến răng rắp cắt đứt dây xướng tùy ỳ ỳ...
Giá»ng cáºu lè nhè nghe má»›i thảm là m sao! Nói là cáºu há»c bà i thì không đúng, vì miệng tuy Ỡà đấy nhưng tâm trà thì để cả và o những viên sá»i ly ty nó Ä‘ang nghiến và o đầu gối. Khốn nạn! Chỉ vì cháºp tối cáºu đánh vỡ có cái bát hoa mà phải đánh má»™t tráºn nên thân, lại phải quỳ, phải nhịn cÆ¡m.
Cáºu má»i mệt quá nhưng không dám kêu, chỉ đưa cặp mắt lỠđỠnhìn cha rồi lại nhìn đồng hồ trên mặt tá»§: còn lâu! má»›i có hÆ¡n tám giá»! Thất vá»ng, cáºu khẽ thở dại má»™t cách thiểu não.
Sa nước mắt chân quỳ miệng gá»i,
Lạy cha xin xét lại nguồn cơn...
Tiếng Quý há»c lè nhè vẳng đưa và o nhà trong, lá»t và o tai Chi như những lá»i ai oán. Nà ng ngồi đó đã lâu không nhúc nhÃch. Nà ng thương em, nà ng giáºn cha, nà ng tá»§i pháºn. Em nà ng khổ bao nhiêu thì nà ng sầu não bấy nhiêu.
Trong khi ấy ông Tham Bình vẫn ngồi trầm tư mặc tưởng, hai mắt đăm đăm nhìn xuống trang sách như ngưá»i là m phép thôi miên. Ông cứ ngồi như thế trong hai giỠđồng hồ. Hai giỠấy đối vá»›i chị em Chi thá»±c dà i bằng hai thế ká»·. Chị mong cho cha Ä‘i ngá»§, em cÅ©ng tâm tâm niệm niệm khấn thầm. Nhưng ông Bình vẫn thá» Æ¡ lãnh đạm như không nghe tiếng rá»n rÄ© cá»§a đứa con thÆ¡.
Chuông đồng hồ thong thả buông 10 tiếng. Ông ngước mắt lên nhìn giá» rồi đứng dáºy lặng thinh Ä‘i lên gác, chẳng thèm bảo tha tá»™i cho con.
Nhưng, khi nghe chừng ông đã lên đến báºc thang thứ nhất, Chi thấy nhẹ hẳn ngưá»i. Nà ng cầm cây đèn ra nhà ngoà i thì Quý cÅ©ng lấy tay phá»§i lần cát đỠbám và o quần. Nà ng đặt cây đèn xuống bà n rồi vạch áo em ra xem thì thấy trên lưng đầy những vết lằn thâm tÃm.
- Em có đau không?
Äá»™ng lòng vì câu há»i cá»§a chị, Quý thổn thức nấc lên hình như bao sá»± Ä‘au đớn ứ trong tâm can bây giá» má»›i trà n ra cổ.
Có tiếng ông tham khạc ở trên gác. Chi giáºt mình bịt lấy mồm em không cho khóc:
- NÃn Ä‘i em! NÃn Ä‘i không thầy lại nghe tiếng. Giá»ng nà ng ngá»t ngà o như mẹ dá»— con. Khi Quý đã nÃn, nà ng má»›i sá»±c nhá»› là em chưa ăn cÆ¡m nên âu yếm bế cáºu và o trong buồng, miệng nói sẽ:
- Chị lấy cơm cho em nhé!
Thì, như tá» lòng uất ức vì sá»± tà n tệ cá»§a cha, cáºu lại thổn thức nấc lên mấy cái. Hai hà ng nước mắt đồng thá»i trà n ra hai má.
Bao nhiêu cảm tình đối vá»›i ngưá»i đã thương yêu cáºu lúc ấy Ä‘á»u như ẩn trong những tiếng thổn thức nghẹn ngà o. Mà cái tình cá»§a Chi đối vá»›i em thá»±c cÅ©ng thiêng liêng gần như tình mẫu tá». Nà ng chỉ nghÄ© đến em, chỉ mong sao cho em được sung sướng mà thôi.
Thấy em đã nÃn, nà ng để cáºu ngồi má»™t mình rồi vá»™i và ng xuống bếp lấy cÆ¡m trong lòng vui vẻ như ngưá»i mẹ nghèo Ä‘i chợ vá» vá»›i dăm ba chiếc bánh. Nhưng khốn nạn! lúc nà ng mở nắp vung nồi ra để sá»›i cÆ¡m thì chẳng còn má»™t há»™t.
Chi cá»±c thân quá mà không dám khóc, sợ em biết. Nà ng gượng cưá»i nói vá»›i em:
- Cơm nguội lắm! Em hãy ngồi đấy để chị đi thổi cơm cho em ăn.
Rồi nà ng bưng nồi xuống bếp lấy rá lên Ä‘ong gạo, nhưng dỠđến hòm thì nà ng thấy ai đã khóa chặt từ bao giá». Lần nà y Chi không thể nén được ná»—i thương tâm: hai dòng lệ bá»—ng từ từ chảy xuống hai gò má.
- Cái gì thế chị?
Chi vội vã lau nước mắt, ngoảnh lại bảo em:
- Không? Chị tìm bát để Ä‘ong gạo... Em, em cứ nằm xuống ngá»§ Ä‘i cho đỡ mệt; lúc nà o cÆ¡m chÃn chị sẽ gá»i.
Quý ngáp dà i:
- Ăn cơm "mấy" gì được?
- Cá kho em ạ!
- Chả! Dì lại... Gói đưá»ng chị mua cho em hôm ná», chị cho em ăn cÅ©ng được.
- ừ, em cứ ngá»§ Ä‘i, sau chị gá»i.
Ngoan ngoãn, Quý chui và o trong chăn. Chi cũng vỠxuống bếp, ra đứng nấp ở bên ngoà i.
Má»™t lúc sau nghe tiếng em ngáy, nà ng rón rén Ä‘i và o chong đèn ngồi bên cáºu Quý. CÆ¡n má»i mệt vừa qua đã là m cho cáºu ngá»§ thiếp Ä‘i, thỉnh thoảng cáºu lại thổn thức thở dà i.
Bấy giá», Chi má»›i được tá»± do vá»›i ná»—i cá»±c lòng. Nà ng ngồi bó gối bên em mà khóc...
Khóc chán lại nÃn, nÃn rồi lại khóc. Nà ng gá»i mẹ không biết là bao nhiêu lần: "Me Æ¡i! Me có biết là chúng con cá»±c khổ thế nà y không me!"
Äêm cà ng khuya sá»± Ä‘au khổ cà ng thấm thÃa. Nà ng tức giáºn quá chỉ muốn ngồi suốt sáng để tá» lòng phẫn uất. Nhưng nà ng nhá»c quá không sao gượng được; vừa ngả lưng xuống chiếu, nà ng đã ngá»§ quên Ä‘i lúc nà o không biết...
Lúc bừng mắt ra trông thì trá»i đã tảng sáng.
Chi vá»™i và ng trở dáºy mở cá»a ra sân. Gió lạnh ùa và o buồng đưa theo mấy hạt mưa giá ngắt. Chi khép cá»a lại tá»± nhá»§ thầm:
- Trá»i rét mướt thế nà y mà nhịn đói thì chịu là m sao được. Hay ta cho nó mấy xu...
NghÄ© tá»›i tiá»n, Chi lại thở dà i ngao ngán vì đã 5, 6 hôm nay nà ng không có má»™t đồng trinh nà o trong túi; mà đi vay thì...
Cái ý nghĩ ấy vừa đến trong óc đã là m cho Chi hổ thẹn. Nhưng nà ng nghĩ đến em hơn nên chỉ do dự một lúc, nà ng đã vội và ng xuống dưới nhà lay thằng bếp:
- Anh Ba... Anh có tiá»n cho tôi vay.
Dở ngủ dở thức, bếp Ba cà u nhà u:
- Khổ! Cô lại há»i vay tôi thì còn trá»i đất nà o nữa.
Câu nói tháºt thà cá»§a anh ta đối vá»›i Chi có ngụ bao sá»± mỉa mai chua chát: "ừ! Cô là con má»™t ông tham mà sao lại phải Ä‘i vay má»™t thằng nghèo xác!"
(1) ở trên Ä‘á»i nà y con nhà quý phái mà phải như thế thì còn chút danh dá»± nà o không? Nà ng uất ức quá, muốn chạy ngay lên gác để nói cho cha rõ, nhưng nghÄ© tá»›i thái độ lạnh lùng khinh bỉ cá»§a ông, nà ng lại nghẹn ngà o nuốt lệ. Äang phân vân, nà ng bá»—ng sá»±c nghÄ© đến Lan, má»™t ngưá»i bạn nà ng má»›i quen biết. Không suy nghÄ© gì nữa, nà ng vá»™i sá»a khăn áo để lên phố vay tiá»n.
Nà ng không muốn cho em phải nhịn đói... Nhưng khốn nạn! nà ng vừa vá» tá»›i nÆ¡i thì Quý đã Ä‘i há»c rồi.
Ông Bình Ä‘ang mặc áo thấy con vá», cau mặt há»i:
- Con nà y đi chơi đâu sớm thế? Chỉ hư thân! Chi uất ức quá đứng lặng giỠlâu mới nói được:
- Con lên phố để vay mấy xu cho thằng Quý nó ăn quà vì hôm qua nó phải nhịn cơm.
Rồi Chi gục đầu và o tưá»ng mà khóc.
Má»™t sá»± chẳng ngá»! Ông Bình tuy bắt con nhịn cÆ¡m nhưng ông chắc thế nà o lúc ông đã Ä‘i ngá»§, hai chị em nó cÅ©ng lấy cÆ¡m cho nhau ăn, nà o ngỠđâu!
_________________________
(1) BỠ1 giòng
Ông ngạc nhiên, muốn há»i cho ra manh mối. Nhưng chợt nhá»› đến cảnh cÆ¡ hà n cá»§a mình thuở trước, ông lại lạnh lùng:
- Mà y không có tiá»n à ?
Rồi ông mở và lấy một đồng bạc giấy ấn và o tay con, miệng nói sẵng:
- Äấy cho!
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:02 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Chương III
Hình như qua má»™t cÆ¡n tức giáºn thì con ngưá»i ta lại trở nên hiá»n từ và đem lòng thương kẻ bị hà nh hạ, khác nà o mặt bể sau cÆ¡n giông tố, mặt nước lại êm Ä‘á»m phẳng lặng, gió lại đìu hiu.
Chiá»u hôm ấy vừa ở dinh Tuần phá»§ vá», ông tham Bình đã gá»i con gái ra, dịu dà ng bảo:
- Mà y cầm tiá»n nhà sang đưa cho cụ chá»§ há»™ tao. Hôm nay tao không ăn cÆ¡m ở nhà , chị em mà y cứ ăn trước Ä‘i.
Chi đón chục bạc cha đưa, trong lòng sung sướng. Là vì: đã lâu nay nà ng má»›i được cha sai má»™t cách thân yêu như thế. Ngưá»i con đã bao lâu bị cha hất há»§i mà bá»—ng được thương yêu, lẽ nà o lại không cảm động.
Cảm động hÆ¡n nữa là nếu nà ng sang bên ấy thì sẽ gặp má»™t ngưá»i... má»™t ngưá»i mà đã luôn mấy đêm nay nà ng thưá»ng nghe tiếng hát, tiếng hát bi ai như cảm động, như xót thương nà ng...
Tuy trong lúc buồn thương nà ng không chú ý đến, nhưng lòng nà ng lắm khi cÅ©ng như được thấm nhuần Ä‘iệu hát du dương như được ai chia sẻ ná»—i lòng Ä‘au khổ. Mà ngưá»i đó nà o phải là ai còn lạ lùng bỡ ngỡ. Chà ng đã bao lần viết thư cho Chi để van xin nà ng má»™t chút tình yêu.
Cả má»™t quãng Ä‘á»i trẻ trung tinh nghịch cá»§a má»™t nữ sinh hiện ra trong trà nhá»›. Hồi đó nà ng còn há»c ở trưá»ng nữ sư phạm. Nà ng là má»™t nữ sinh đẹp nhất nhì trong trưá»ng nên có biết bao chà ng thanh niên mÆ¡ ước mà Tú là ngưá»i trung thà nh nhất trong bá»n. Chà ng theo Ä‘uổi Chi đến má»™t năm trá»i, Chi vẫn lãnh đạm, song chà ng vẫn cố công Ä‘eo đẳng mối tình tha thiết, không bao giá» chán, không bao giá» thất vá»ng.
Có má»™t buổi chiá»u chá»§ nháºt, Tú quen lệ thưá»ng ra đón Chi ở ga rồi theo vá» trưá»ng há»c. Chi đã nhiá»u phen bá»±c mình vì anh chà ng si ngốc nên vẫn muốn tìm cách trêu ghẹo, nhưng lại sợ Tú cho là mình để ý nên lại thôi. Lần nà y, nà ng má»›i quả quyết là m theo ý định. Nà ng mở sách, xé má»™t tá» giấy trắng, vừa Ä‘i vừa vẽ nguệch ngoạc má»™t cáºu há»c sinh quỳ xuống đất, tai bị thà y giáo beo dưới chua mấy lá»i chú thÃch: "Hừ! Khá»e theo gái, không thuá»™c bà i".
Nhắc lại câu ấy, Chi bá»—ng báºt cưá»i. Cô nữ sinh hồi đó tinh khôn và nghịch ngợm lắm. Cô cho rằng há» chỉ là phưá»ng công tá» bá»™t, chỉ gạ gẫm láo, rồi há»… được thá»a tình rồi là bá» rÆ¡i lúc nà o không biết.
Trái lại, tuy bị "ngưá»i yêu" tẩy ra mặt, Tú vẫn không chịu buông tha, vẫn cứ cố công theo Ä‘uổi khiến Chi lắm lúc phải động lòng. Nà ng lại nhá»› má»™t câu trong bức thư Tú gá»i cho nà ng: "Anh vẫn biết rằng em ghét anh lắm nhưng đã chót yêu em mất rồi thì biết là m thế nà o? Chiá»u nà o anh không được Ä‘i theo em, nhìn dáng em Ä‘i thì suốt đêm anh không ngá»§ được".
Nà ng mới chỉ quen biết Tú có thế thôi.
Rồi me nà ng mất, nà ng không được Ä‘i há»c nữa và bẵng Ä‘i từ ngà y ấy đến nay, Chi má»›i lại nghÄ© đến chuyện xưa. Nà ng có cái cảm tưởng rằng Tú yêu nà ng tháºt. Tá»± nhiên nà ng thấy trong lòng hồi há»™p hết sức. Nà ng băn khoăn mãi không dám sang trả tiá»n nhà vì nà ng sẽ phải gặp Tú... Gặp Tú nà ng sẽ ngượng đến thế nà o? Nhưng chợt nghe thấy tiếng Tú hát, Chi như bị quyến rÅ©, nà ng hồi há»™p Ä‘i sang nhà Tú.
Nhà ngoà i không có ai, nà ng lê mạnh gót già y. Tú chạy ra, nhưng chà ng bá»—ng đỠra, chỉ khẽ gá»i được má»™t tiếng:
- Em!
Chi gần ứa nước mắt vì cảm động:
- Anh.
Rồi nghĩ đến chuyện xưa, nà ng là m ra vẻ lãnh đạm nói luôn:
- Anh, ông có nhà không?.. Thầy tôi cho tôi sang trả tiá»n nhà .
Tú cuống quÃt:
- Không. Thầy tôi đi vắng. Chỉ có...
Chà ng vá»™i ra khép cá»a rồi không nén được ná»—i lòng chà ng vá»™i nắm lấy tay Chi.
- Trá»i! Em! Em độc ác vá»›i anh lắm. Em đáng thương lắm.
Chi cảm động đến rợn ngưá»i:
- Chết! sao anh là m thế... Em không bằng lòng...
- Em không bằng lòng mặc... Anh biết, em không ghét anh đâu... Em không bằng lòng thì tiện đây Chi giết anh Ä‘i... giết bằng sá»± hắt há»§i, anh sẽ chết để giữ trá»n lá»i thá».
- Lá»i thá»?
- Phải, lá»i thá». Anh đã thế nếu không chiếm được trái tim em thì anh sẽ tá»± tá»...
- Anh điên mất rồi.
- Phải anh Ä‘iên, Ä‘iên vì yêu, Ä‘iên vì Ä‘au đớn. Em Chi! Nếu em còn lãnh đạm vá»›i anh ngà y nà o, giây phút nà o, thì anh còn khổ sở. Cảnh Ä‘á»i em Ä‘ang sống thá»±c là m anh như xé ruá»™t gan. Anh muốn cứu vá»›t em ra khá»i cảnh Ä‘á»i tối tăm em Ä‘ang sống. Thá»±c câu nói xưa bao giá» vẫn đúng... Thá»±c mấy Ä‘á»i bánh đúc có xương...
Chi ứa nước mắt khóc. Nà ng nghẹn lá»i thổn thức:
- Thôi anh đừng nói nữa, em khổ lắm rồi mà . Em xin cảm tạ lòng anh. Nhưng anh có nhá»› rằng trước kia em đã hắt há»§i anh nhiá»u lắm không?
- Có! Nhưng cà ng hay chứ sao, em cà ng hiểu rõ lòng anh, anh yêu em là vì ái tình chân chÃnh.
- Em chưa đủ tin.
Tú cưá»i gượng.
- Em chưa đủ tin? Em Ä‘a nghi quá. Thá»i gian đã trả lá»i cho anh rồi đó.
- Thá»i buổi nà y há»c giá»i phải có bằng chứng thá»±c, ái tình cÅ©ng cần phải có bằng cấp chứ.
- Em và o đây... anh có đủ bằng cấp để khai cái mỠvà ng của lòng em.
- Äây nhé... cái hình em vẽ bằng than treo ở tưá»ng kia anh van mãi cô BÃch má»›i cho để treo đấy. Bức tranh khôi hà i em vẽ chế riá»…u anh vẫn còn đây.
Một phút yên lặng.
- Em... Nếu em còn nghi lá»i anh thá»i anh thá» sẽ...
Chi ứa nước mắt ngả và o lòng Tú.
- Thôi em hiểu rồi...
Nà ng ứa nước mắt nói theo:
- Nhưng em không thể... Anh là m thế nà o mà cứu được em?
- Giản dị lắm, chúng ta sẽ láºp gia đình.
- Không được, vì còn thằng em đó. Nếu em đi thì ở nhà dì em sẽ giết nó mất. Mà nhà anh thì gần, trong gia đình sẽ phải mãi mãi diễn ra cái cảnh dì ghẻ con chồng khốn nạn.
- Anh sẽ mang em đi Hà Nội, em mang Quý đi theo?
- Không được, chắc thầy em giữ tiếng không cho thế. Vả lại nếu chúng ta láºp gia đình, em vẫn phải ở nhà anh, anh còn Ä‘i há»c kia mà ...
Tú ngẩn ngưá»i, chẳng biết tÃnh sao nữa.
Chi nói tiếp:
- Ngà y ấy còn xa lắm, em còn phải khổ. Em xin nói vá»›i anh rằng ái tình cá»§a em có thể hy sinh được, chứ em không thể hy sinh tình chị em để thá»a mãn ái tình. Lá»i me em dặn, em phải tuân theo chứ đâu dám sai lá»i me em được.
Tú ngẫm nghĩ rồi nắm chặt tay Chi:
- ÄÆ°á»£c rồi, em cứ tin ở anh. Anh sẽ hết sức vì em để cáºu em yêu quý cá»§a chúng ta thoát ly cảnh Ä‘á»i Ä‘ang sống. Em Chi, chúng ta đã yêu nhau, chúng ta sẽ thắng.
Chi không tìm lá»i từ tạ, chỉ gục đầu và o vai Tú nức nở khóc.
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:04 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Chương IV
Tết có ý nghÄ©a gì không? Tác giả không dám lạm bà n đến vì ở Ä‘á»i cảnh ngá»™ đã khác nhau thì lá»i bà n cá»§a má»™t ngưá»i cÅ©ng chỉ là điá»u tâm sá»± riêng mà thôi. Ta sướng nhưng ngưá»i khổ, ngưá»i nà o có cảm tưởng như ta?
Nhưng ta thá» tưởng tượng xem tâm sá»± cá»§a má»™t ngưá»i phải xa nhà , xa vợ, xa con trong má»™t năm trá»i đằng đẵng mà đến hôm ba mươi Tết được trở lại quê nhà ...
....Ngưá»i ấy Ä‘i trên con đưá»ng đất vá» là ng trong lúc chiá»u tà bảng lảng... trông thấy cây Ä‘a cổ thụ, cái cổng gạch rêu phong và ngưá»i đà n bà tay bế con thÆ¡, ngưá»i ấy dừng chân tá»± há»i: "Vợ ta Ä‘ang là m gì? Con ta có ngoan không? mà cảnh quê hương vẫn còn y nguyên như cÅ©." Rồi ngưá»i bá»™ hà nh tưởng tượng đến sá»± vui mừng, đến tiếng cưá»i ròn rã cá»§a há» hà ng, con cái, đến cái phút sướng Ä‘iên cá»§a ngưá»i vợ đã má»i mắt ngóng trông.....
Váºy thì ngà y ba mươi tết là ngà y vui mừng, cảm động nhất trong má»™t năm.
Thế nhưng cÅ©ng ngà y hôm ấy, cÅ©ng cái hÆ¡i xuân đầm ấm ấy mà sao cô Chi, cáºu Quý lại ngồi nhìn nhau mà nhá» lụy trong buồng vắng?... Cáºu Quý khóc lóc đòi vá» thì ông đánh cho má»™t tráºn rồi bắt quỳ má»™t chá»—. Còn Chi, tuy không ân háºn vì sá»± tà n tệ đó, nhưng thấy em khóc lóc nà ng cÅ©ng động lòng thương hại vì nà ng chỉ nghÄ© đến em mà thôi.
Ông Bình Ä‘i là m trong má»™t năm trá»i ròng rã má»›i vá» quê, chắc cÅ©ng có đôi chút cảm tình cá»§a ngưá»i khách ná», nhưng sao ông chẳng nghÄ© đến tình cảnh đáng thương cá»§a hai con? Giá được vá» quê ăn tết thì cáºu Quý sung sướng biết chừng nà o! Khốn nạn: Hôm bà ná»™i cáºu xuống chÆ¡i đã dặn thế nà o cháu cÅ©ng vá» cho bà khá»i nhá»›, mà ông Bình lại không cho.
Chi đã cạn lá»i an á»§i, mà cáºu vẫn khóc. Mãi đến lúc nà ng rá»§ lên phố sắm tết và mua cho má»™t bánh pháo cáºu má»›i nÃn khóc theo Ä‘i.
Suốt buổi chiá»u, hai chị em thÆ¡ thẩn trong phố khách và phố chợ. Qua những hiệu to thấy những bánh trái hoa quả bà y la liệt, chị em chỉ lảng vảng xem qua vì nhân thân chỉ có má»—i đồng hai bạc, tiá»n đâu mà mua những thứ ăn đắt đỠấy. Chi mua cho em má»™t bánh pháo rồi ra chợ mua ná»a cân giò, má»™t con vịt và mấy thứ bánh trái rẻ tiá»n. Lúc ra vá», chị xách, em mang, trông thá»±c rõ cái cảnh con côi mất mẹ. Tối đến, chị em lại cùng nhau lịch kịch xếp dá»n cá»a nhà , mãi đến khuya má»›i Ä‘i nằm. Quý tỉ tê nói chuyện vá»›i chị má»™t lúc lâu rồi ngá»§ quên Ä‘i lúc nà o không biết.
Sáng hôm sau, lúc 5 giá» Quý đã dáºy. Cáºu nÅ©ng nịu nâng cô Chi miệng thá» thẻ:
- Sáng rồi chị ạ! Dáºy là m tết Ä‘i!
Chi mở mắt ra, thấy em nói, trong lòng vui sướng. Nà ng ôm lấy cáºu mà hôn má»™t cái thá»±c nồng nà n. Rồi hai chị em cùng nhau xuống bếp, bắt đầu là m tiệc nghinh xuân.
Trong khi Chi là m thịt vịt và xà o nấu các món ăn thì cáºu Quý chồm chá»—m ngồi xem bên cạnh, thỉnh thoảng má»›i đứng dáºy lấy há»™ gáo nước hoặc những thứ cần dùng.
Hai giỠsau, các món ăn đã xong đâu đấy. Chi mở hòm lấy chiếc khăn trắng ra trải lên bà n xoay rồi bà y các món ăn lên mặt.
Thức ăn tuy thanh đạm nhưng vì bà y khéo nên trông cÅ©ng có vẻ tiệc lắm. ở giữa, bát canh miến nấu vá»›i giò thái nhá» li ti tá»a hÆ¡i lên nghi ngút. Xung quanh, bốn đĩa giò, cải hầm, thịt rang, thịt luá»™c đưa mùi thÆ¡m ngát. Ngoà i những thứ ấy ra, lại còn má»™t cái bánh chưng và hai trái cam là đồ nước.
Khi đã bà y xong, Quý ngồi ngắm tá»± lấy là m thÃch trÃ, cáºu ngây thÆ¡ bảo chị:
- Trông cũng đủ sướng rồi, không phải ăn nữa!
Chi nhìn em mỉm cưá»i:
- Là m thế nà o cho sang hơn một tý nữa, em nhỉ?
Quý lắc đầu, mủm mỉm đáp:
- Cơ nghiệp của mình chỉ có thế, giết ai ra hơn!
Câu nói ngây thÆ¡ cá»§a cáºu là m cho Chi cảm động ứa nước mắt. Phải, ngà y hôm nay cÆ¡ nghiệp cá»§a hai chị em chỉ có mấy đĩa đồ ăn đó và tấm lòng thương yêu mà thôi... Món tiá»n nhá» kia đã mang đến cho nà ng biết bao cảm giác vui buồn. Cái bà n xinh xinh có trải khăn lại nhắc nà ng nhá»› đến cảnh gia đình đầm ấm khi xưa, mà cái hÆ¡i đầm ấm đó, ngưá»i quá khứ đã mang Ä‘i, nay lại phảng phất trong buồng...
- Thôi, ăn đi chị ạ, không miến nguội mất.
Nhưng vừa cầm đũa toan gắp đồ ăn, Quý lại đặt xuống ngây thÆ¡ há»i:
- Chị không cúng à ?
Nghe em nói Chi cÅ©ng sá»±c nhá»› đến mẹ. Nà ng cố cắn môi để ngăn hai hà ng nước mắt vì nà ng không muốn cho bữa tiệc đầu xuân phải pha giá»t lệ sầu.
- ừ phải, để chị cúng me rồi hãy ăn.
Nói Ä‘oạn, nà ng lặng lẽ đứng dáºy đến bên tá»§ chè lấy thẻ hương cá»§a dì ghẻ mua ngà y trong năm. Nhưng chỉ còn có hai nén. Quý lau chau nói:
- Còn hai nén thì em cúng me một nén chứ sao!
Rồi cáºu bảo chị đưa cho để xuống bếp châm. Má»™t lúc sau, cắm hai nén hương lên cáºu bá»—ng ngẩn ngÆ¡ vì thấy Chi ôm mặt khóc.
Cáºu giương mắt nhìn chị, thẫn thá»:
- Chị sao thế, chị?
Chi lau nước mắt, kéo em và o lòng nói nựng:
- Em tôi ngoan quá! Äáng thương quá!
Rồi nà ng nhách mép cưá»i - cái cưá»i ngụ bao ná»—i thương tâm - Cầm hai nén hương đứng dáºy định cắm và o bát nhang. Nhưng bá»—ng nghÄ© ra má»™t cách tá» lòng thà nh kÃnh có ý nghÄ©a hÆ¡n, nà ng lại Ä‘em cắm và o lưng ghế mây rồi tháo cái "mê Ä‘ay ông" có ảnh mẹ và quà ng và o chân hương.
Quý ngÆ¡ ngác há»i:
- Sao lại là m thế hở chị?
- Em không biết à ? Tây há» thưá»ng bá» má»™t cái ghế trống trong buồng ăn để tá» lòng nhá»› thương ngưá»i má»›i mất. Chị cÅ©ng bắt chước như thế mà .
Quý tuy chẳng hiểu lá»i chị nói, song cÅ©ng tin là má»™t Ä‘iá»u hay nên vui vẻ tán thà nh:
- Phải đấy chị ạ! Em lễ me nhé!
- Lá»… Ã ?
- Vâng, lễ me...
- Thôi đứng vái cũng được.
Thấy em vái trước hai nén hương, nét mặt nghiêm trang kÃnh cẩn, Chi bồi hồi cảm động, ứa hai hà ng nước mắt. Rồi như chịu ảnh hưởng cá»§a tinh thần tôn giáo, cá»§a lòng nhá»› thương, nà ng cÅ©ng đứng vái theo...
Trên lưng ghế, hai tia khói quấn nhau dịu dà ng, uốn khúc. Nhìn ảnh mẹ và hai tia khói ấy, Chi bá»—ng chạnh tưởng đến tình chị em quấn quÃt nhau bên hình ảnh ngưá»i mẹ hiá»n đã khuất.
- Chị không ăn đi?
Nghe lá»i em, nà ng gượng vui cầm đũa nhưng hai nén hương và chiếc ảnh vẫn âm thầm vẽ ra trước mắt nà ng má»™t bức tranh thảm đạm. Suốt bữa cÆ¡m nà ng buồn bã, Ãt nói, Ãt cưá»i là m cho Quý cÅ©ng phải băn khoăn khó chịu.
Mối buồn sâu xa lặng lẽ ấy mãi đến lúc nà ng đứng ngắm em đốt pháo trên sân má»›i tan Ä‘i hết. Bánh pháo mua hôm qua, Quý đã Ä‘em tháo bá» và o trong há»™p giấy con để đốt từng quả má»™t, châm xong má»™t quả, cáºu tung lên trá»i, pháo nổ "tạch", cáºu cất tiếng cưá»i ròn tan. Mà cứ má»—i lần Quý là m như thế, nà ng lại mỉm cưá»i, cặp mắt có vẻ mÆ¡ mà ng suy nghÄ©.
Äang lúc cùng em say sưa thưởng thức cái phong vị êm Ä‘á»m cá»§a buổi đầu xuân tốt đẹp, bá»—ng Chi nghe tiếng chuông kêu, nà ng xuống dưới nhà mở cá»a ra xem ai gá»i, thì ngưá»i phu trạm đưa cho nà ng má»™t bức Ä‘iện tÃn, trong chỉ có mấy lá»i vắn tắt: "Sẽ vá» mừng em".
Lúc ấy vẻ mơ mà ng trên mặt Chi lại cà ng thêm rõ rệt, hai mắt nà ng sáng hẳn lên, nước da, cặp môi cũng hồng hà o hơn trước.
Chi vui sướng vì Tú sẽ đến thăm nà ng. Äá»™c giả còn lạ gì, đã yêu nhau thì má»™t cá»› cá»n con cÅ©ng đủ là m cho nhau sung sướng.
Chi sung sướng như cô bé ngoan ngoãn được mẹ yêu. Nà ng đi đi lại lại trong buồng, cất tiếng hát liên miên. Nà ng cảm động quá đến nỗi hát chẳng thà nh bà i, hết ca dao lại đến các điệu mới, chẳng đâu và o đâu.
Rồi, đứng ngắm bóng mình trong gương, Chi mỉm cưá»i nghÄ© thầm:
- Chẳng lẽ ta lại ăn mặc thế nà y mà tiếp anh ấy ru? Thôi đà nh mang tá»™i bất hiếu váºy, me cho phép con ngà y hôm nay me nhé!
Tức thá»i, nà ng cởi áo the ra rồi mở hòm lấy áo nhung quần trắng ra mặc và phấn son nước hoa ra trang Ä‘iểm. Quý cÅ©ng bắt chước chị lấy bá»™ quần áo len ra thay cho bá»™ quần áo vải trắng lá» lem.
Trang Ä‘iểm xong, Chi đã nghiá»…m nhiên thà nh má»™t tân nhân váºt, nhan sắc lá»™ng lẫy vô cùng. Nà ng sung sướng vì sẽ được cùng tình lang hưởng những giây phút nồng nà n.
...Ná»a đêm hôm ấy, trong phòng khách, nà ng ngồi sánh vai vá»›i Tú trên ghế dà i, tay ôm má»™t bó hoa rất lá»›n, bó hoa Tú má»›i tặng nà ng. Bên cạnh, cáºu Quý đã ngá»§ say trong ghế bà nh.
Hai ngưá»i ngồi yên lặng như thế đã lâu lắm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau mà lặng lẽ mỉm cưá»i.
Bỗng Chi nâng bó hoa lên miệng mà hôn, se sẽ nói:
- Äá»i em mà còn được thấy hoa thÆ¡m cÅ©ng là nhá» anh mang lại đó. Anh có biết không?
Câu chuyện má»—i lúc má»™t thân, tình cà ng thêm Ä‘áºm.
Äêm đã khuya lắm. Quý đã ngá»§ say rồi...
Tú bế Chi và o lòng run run sẽ nói:
- Lạnh lắm em nhỉ?
- Vâng, lạnh lắm! Nhưng có anh ấp ủ cho em là m cho lòng em thấy âm ấm lạ.
- Em!
- Dạ.
- Em tháºt lòng yêu anh chứ?
- Không em ghét...
Tú ghì chặt tình nhân và o ngực mình...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:07 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Chương V
Nà ng có ngỠđâu cái kết quả cá»§a cuá»™c ái ân là má»™t sá»± thiệt hại thảm thê, má»™t mối háºn nghìn thu.
Hai tháng sau...
Má»™t buổi sáng, trước cá»a trưá»ng Bảo Há»™, Chi đứng chá» Tú, ở trưá»ng ra. Trông nét mặt á»§ ê cá»§a nà ng, khách qua đưá»ng cÅ©ng biết là nà ng có Ä‘iá»u gì phiá»n muá»™n.
Từ hôm hiến thân cho Tú đến nay đã hÆ¡n ba tháng. Trong ba tháng đó nà ng đã gá»i cho bạn hai bức thư thúc dục. Nhưng than ôi! Má»™t lá thư Ä‘i lại là má»™t lần mong má»i... có lẽ con ngưá»i tệ bạc ấy đã phụ nà ng rồi, phụ nà ng ngay cái đêm hôm ấy. Chi hối háºn lắm. - Chi tá»± mắng là nông nổi đáng thương... Nhưng muá»™n rồi! Chỉ bẩy tháng nữa là nà ng sẽ có má»™t đứa con.
Không những thân đã mang nhÆ¡, mà còn phải trăm chiá»u lo lắng. Giá ông Bình là ngưá»i khoan từ, rá»™ng lượng thì nà ng cÅ©ng đà nh thú tá»™i cho xong. Nhưng khốn thay ông lại là ngưá»i khắc khổ, Ä‘á»i nà o ông lại tha thứ cho Chi.
Vì thế, nà ng chỉ còn má»™t kế là lên Hà Ná»™i để há»i Tú xem nếu thá»±c chà ng phụ bạc thì sẽ trốn Ä‘i đến ở nhá» má»™t ngưá»i bạn.
NghÄ© đến bước đưá»ng gai góc mai sau, nà ng thở dà i tá»± nhá»§: "Trá»i! sao cuá»™c Ä‘á»i ta sống lại khó hiểu thế nà y. Yêu nhau mà lại để lụy cho nhau? "
Còn Ä‘ang mÆ¡ mà ng suy tÃnh, trống bá»—ng đổ hồi. Má»™t lúc sau, há»c trò lÅ© lượt Ä‘i ra. Chi phải đứng nép và o ga xe Ä‘iện mà lóng ngóng nhìn và o trong sân. Thấy có con gái đẹp, mấy cáºu há»c sinh bấm nhau thì thầm bà n tán, nhưng Chi vẫn là m ngÆ¡ như không nghe tiếng. Mãi má»™t lúc sau, nà ng má»›i trông thấy Tú ra vá»›i bá»™ mặt tươi cưá»i. Nhưng không biết vì cố ý hay vô tình, chà ng cắm đầu Ä‘i thẳng như không nhìn thấy tình nhân. Chi cÅ©ng không dám len và o há»i chỉ lặng lẽ Ä‘i theo.
Äến ngã ba con đưá»ng rẽ và o vưá»n bách thú, nà ng má»›i tiến lên sẽ gá»i:
- Anh Tú!
Tú quay lại, thấy Chi, mặt hÆ¡i tái nhưng cố là m ra vẻ tá»± nhiên, bảo ngưá»i bạn Ä‘i bên cạnh bằng tiếng pháp:
- Em tôi đấy, nó ở Hưng Yên mới lên chơi.
Ngưá»i bạn mỉm má»™t nụ cưá»i chế nhạo rồi Ä‘i rẽ vá» phố Carnot.
Tú thở dà i, sẽ bảo Chi:
- Em và o trong nà y.
Thấy giá»ng nói chà ng có vẻ cảm động, Chi cÅ©ng không lo ngại mấy. Nà ng Ä‘i theo Tú trong lòng hồi há»™p. Äến má»™t cái ghế xi măng, Tú kéo Chi ngồi xuống rồi dịu dà ng há»i:
- Em mới lên chơi?
Chi sẽ đáp:
- Vâng... em lên há»i anh!
Tú ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dà i:
- Nhưng em có chắc không?
Cảm động, nà ng ứa nước mắt nhìn bạn nghẹn ngà o:
- ÄÃch rồi, khổ quá! Anh có là m thế nà o thu xếp cho xong không em chết mất.
Nói Ä‘oạn, nà ng gục đầu và o vai Tú mà thổn thức. Bao nhiêu sá»± lo lắng, sá»± hổ han, sá»± nghi ngá» Ä‘á»u như theo dòng lệ mà thoát ra ngoà i.
Một lúc, nà ng mới thấy trong lòng dìu dịu.
Tú để lặng yên cho nà ng khóc. Khi nà ng ngẩng lên chà ng má»›i cầm tay, sẽ há»i:
- Váºy em định thế nà o?
Chi nÃn khóc, dịu lá»i:
- Em đã nói rõ ý em ở trong thư: chỉ có má»™t cách là anh cho ngưá»i đến há»i.
Thốt ra câu ấy, nà ng tưởng Tú sẽ vui lòng ưng thuáºn. Nà o ngỠđâu Tú lại không nghÄ© như nà ng. Má»™t lúc sau chà ng má»›i nói:
- Em nên tha thứ cho anh... để anh phân trần cho em rõ. Bây giá» anh còn Ä‘ang Ä‘i há»c mà lại vướng và o vợ con thì còn hy vá»ng gì tiến lên được. Váºy em nên vì tương lai anh.
Chà ng nói mau như sợ Chi cướp lá»i. Nhưng Chi, vì quá Ä‘au đớn nên Ä‘iá»m nhiên để chà ng nói hết rồi cưá»i nhạt:
- Anh mà cÅ©ng nghÄ© thế, là m gì anh phải chối quanh, nếu quả thá»±c anh muốn là m hại tôi, và chỉ muốn thá»a lòng trong chốc lát, nếu anh không yêu tôi nữa thì anh cứ nói ra tôi sẽ liệu... chứ là m gì anh phải viện những lẽ vu vÆ¡. Anh nên biết: há»c trò có vợ hay không, việc ấy có can gì đến sá»± há»c. Hay tại mình, mà dở cÅ©ng tại mình chứ vợ con thì có là m gì nên tá»™i.
Lá»i nói đầy vẻ xót xa, đầy sá»± cương quyết đó là m cho Tú luống cuống không biết trả lá»i ra sao. Chi thá»±c không ngá» rằng ngưá»i mà nà ng yêu dấu lại là ngưá»i như thế. Nà ng tưởng tượng như giá nà ng ở địa vị Tú thì không Ä‘á»i nà o lại để cho má»™t ngưá»i mình yêu phải khổ sở như nà ng.
Nhưng trong tâm hồn Chi không những chỉ có tÃnh trầm nghị mà thôi. Nà ng tá»± cao chừng nà o thì cÅ©ng dịu dà ng chừng ấy. Tuy lá»i nà ng nói đầy sá»± há»n giáºn, mà nà ng có ghét Tú được đâu. ÄÆ°a mắt nhìn tình nhân thấy nét mặt chà ng rầu rầu thương xót, nà ng lại hối háºn thở dà i:
- Anh nên thương lấy em...
Xem như Tú cÅ©ng cảm động vì lá»i nói van lÆ¡n, nhưng không hiểu tại sao chà ng vẫn không ưng thuáºn:
- Nhưng chắc thầy me anh không cho phép. Vì các cụ đã định... thực khổ cho anh quá!
Chi đã nóng ruột, cố giữ vẻ ôn tồn:
- Em xin nói má»™t lần nữa: Nếu anh thá»±c yêu em thì không có Ä‘iá»u gì ngăn được ý anh muốn. Anh lại không tá»± chá»§ được hay sao? Hay là anh chỉ định lừa dối?
- Thôi anh van... Em mà cÅ©ng còn nói thế thì còn trá»i đất nà o.
- Váºy thế sao anh còn từ chối?
Tú năn nỉ:
- Nếu anh nghe em, anh sẽ là đứa con bất hiếu. Không Ä‘á»i nà o thà y anh lại cho phép.
Chi cưá»i lạt:
- Vì sao? Em không xứng đáng là m dâu các cụ hay sao?
Tú thở dà i:
- Không phải thế... Khốn nỗi, hai bên đã ước hẹn với nhau rồi...
Chà ng nói dối. Thá»±c ra chà ng cÅ©ng chưa há» ngỠý vá»›i cha mẹ bao giá». Cái việc nó là m cho chà ng lưỡng lá»±, sợ hãi, là đứa con sau nà y. Nhưng Chi vẫn tin lá»i Tú là tháºt nên nghẹn ngà o nói:
- Anh đã có nÆ¡i ước hẹn... Trá»i! đã thế anh còn yêu tôi là m gì? Anh lừa dối tôi...
- Anh xin em đừng nói thế... chỉ tại thầy me anh chứ anh nà o...
- Thì ta chẳng cưới xin gì nữa, em sẽ vui lòng cùng anh tự do kết hôn.
Ngừng má»™t lát nà ng dịu lá»i, năn nỉ:
- Anh nghĩ xem, cảnh ngộ nó đã xui như thế thì anh cũng nên thương em. Anh đắc tội với các cụ thì em cũng có lỗi với thầy me em. Em nà o có được sung sướng gì?
- Khốn nhưng ta là m cách gì mà sống!
Chi vui vẻ đáp:
- Anh em ta sẽ thuê nhà riêng mà ở vá»›i nhau. Ngoà i số tiá»n thầy me gá»i cho, anh có thể Ä‘i dạy há»c thêm để kiếm tiá»n. Còn em, em cÅ©ng xin Ä‘i là m thư ký, dạy há»c như anh.
Rồi nà ng nhìn tình nhân âu yếm nói:
- Äấy anh coi, dẫu việc khó đến đâu cÅ©ng có thể giải quyết được, nếu chúng ta yêu nhau.
Tú cÅ©ng gượng cưá»i:
- Em nói dá»… nghe quá. Äến lúc là m theo mình tưởng tượng má»›i biết rằng khó khăn. Anh lo lắm. Câu nói mÆ¡ hồ là m cho Chi ngÆ¡ ngác. Ngưá»i ta lúc má»›i yêu nhau thưá»ng mÆ¡ ước đến cảnh xum vầy đầm ấm, cá»› sao Tú lại tìm cách lánh xa, tuy vẫn yêu nà ng? Vì cứ trông thấy nét mặt khổ sở tuyệt vá»ng cá»§a chà ng lúc đó, Chi cÅ©ng biết là chà ng vẫn thương hại Chi mà không thể nghe được lá»i. Nhưng Chi lại nghÄ© trái lại, Tú đã phụ bạc mình nhưng còn vá» thương xót. Nà ng không thể nén được sá»± bá»±c mình dồn há»i:
- Váºy anh định thế nà o?
Giá»ng nói giáºn dữ là m cho Tú lo sợ luống cuống, chà ng lặng yên má»™t lúc rồi cất tiếng run run:
- Em, em có thể đến ở nhá» má»™t ngưá»i bạn được không?
Rồi chà ng lặng im, nhìn ngưá»i bạn gái để đợi câu giả lá»i. Má»™t lúc thấy nà ng vẫn thản nhiên, nét mặt có vẻ mÆ¡ mà ng suy nghÄ© chà ng lại ngá»t ngà o nói tiếp:
- Em nên nghe anh... để rồi anh sẽ liệu chứ bây giá» anh lại phải cáng đáng những công việc ấy thì nguy cho sá»± há»c cá»§a anh lắm.
Äoạn chà ng moi chiếc và da ở trong túi ra lấy má»™t táºp giấy bạc đưa cho nà ng:
- Äây em cầm lấy món tiá»n nà y để rồi anh sẽ đưa sau.
Äến đây, Chi không thể nà o nén được sá»± tức giáºn nữa. Nà ng ứa nước mắt quay ra nhìn hòn đảo nổi giữa hồ. Rồi, đột nhiên, nà ng vùng đứng dáºy ngó và o mặt Tú mà cưá»i nhạt:
- Anh là má»™t đứa Ãch ká»·... Anh là m hại tôi, anh là m nên tá»™i cho tôi mà không muốn chịu sá»± khó khăn nà o. Anh chỉ sướng lấy thân anh...
Nà ng thương tâm quá, lấy vạt áo lên lau nước mắt giá»ng nói cà ng thêm nghẹn ngà o:
- Trá»i Æ¡i! Ta nhầm. Ngưá»i ta cắp sách Ä‘i há»c đấy. Lương tâm ngưá»i ta để đâu? Khốn nạn cho thân tôi. Bây giá» tôi má»›i biết lòng các ông là giáo dở.
Nà ng lại buông vạt áo xuống mà nghiến răng nhìn Tú, hai mắt đỠngầu như con thú dữ. Thoáng trông thấy táºp giấy bạc rÆ¡i trên ghế, nà ng cúi nhặt rồi quẳng xuống đất mà cưá»i gằn:
- Thôi được...
Nói xong nà ng quay Ä‘i. Nhưng vừa Ä‘i được ba bốn bước, ngưá»i con gái khốn khổ không nén được sá»± Ä‘au đớn, òa lên khóc như mưa...
Tà i sản của conanbmt