Nge các bạn bàn về Nhân-Tín-Trí _Dũng gì đó ghê quá. Mình chỉ suy nghĩ đơn giản là
1- Luyện võ không dễ như Vương Sung đã luyện. Thành công không dễ như VS đã có. Võ thuật không dã man, tàn bạo như VS thể hiện. Võ công cao thì không chế bản thân càng dễ chứ nhỉ?
2-Phải thể hiện được cuộc sống, tình cảm, nhân sinh của xã hội nhân vật đang sống: Dù có thông qua thể chuyện nào. Như vậy tác giả mới thành công.
Mặc dù vậy- Chuyện rất hấp dẫn. Cảm ơn Matahari đã dịch.
bạn bảo Vương Siêu luyện võ dễ dàng? Bạn có đọc qua đoạn VS ở Thiên Tinh hồ luyện võ với Đường Tử Trần trong khoảng thời gian gần 2 năm ko, nếu ko có Đường Tử Trần dùng ám kình xoa bóp, đánh tan máu bầm, dùng kim châm cứu thì VS có đến mười cái mạng cũng chết vì những chấn thương gặp phải trong quá trình luyện võ.
bạn nói võ thuật ko dã man tàn bạo như VS đã thể hiện? cái này là do đấu trường của võ thuật hiện đại đã hạn chế quá nhiều. Theo mình biết thì trong những năm của thập niên 70, 80 thế kỉ trước, ở nước ta vẫn còn những trận đấu võ đài tự do, ko hạn chế chiêu thức, cũng có kí cam kết sinh tử như trong truyện tác giả miêu tả (cái này là do mình nghe ba mình khi đó đã đi xem roài kể lại, chứ mình chưa đc xem). Nhưng về sau cái này đã bị nhà nước cấm vì quá nguy hiểm
võ công càng cao thì khống chế bản thân càng tốt. cái này bạn nói ko sai, nhưng trong một trấn đấu đã kí giấy sinh tử thì đối phương ko chết thì ta chết. chắc bạn ko hiểu đạo lý là bắt sống còn khó hơn đánh chết gấp nhiều lần.
bạn bảo Vương Siêu luyện võ dễ dàng? Bạn có đọc qua đoạn VS ở Thiên Tinh hồ luyện võ với Đường Tử Trần trong khoảng thời gian gần 2 năm ko, nếu ko có Đường Tử Trần dùng ám kình xoa bóp, đánh tan máu bầm, dùng kim châm cứu thì VS có đến mười cái mạng cũng chết vì những chấn thương gặp phải trong quá trình luyện võ.
bạn nói võ thuật ko dã man tàn bạo như VS đã thể hiện? cái này là do đấu trường của võ thuật hiện đại đã hạn chế quá nhiều. Theo mình biết thì trong những năm của thập niên 70, 80 thế kỉ trước, ở nước ta vẫn còn những trận đấu võ đài tự do, ko hạn chế chiêu thức, cũng có kí cam kết sinh tử như trong truyện tác giả miêu tả (cái này là do mình nghe ba mình khi đó đã đi xem roài kể lại, chứ mình chưa đc xem). Nhưng về sau cái này đã bị nhà nước cấm vì quá nguy hiểm
võ công càng cao thì khống chế bản thân càng tốt. cái này bạn nói ko sai, nhưng trong một trấn đấu đã kí giấy sinh tử thì đối phương ko chết thì ta chết. chắc bạn ko hiểu đạo lý là bắt sống còn khó hơn đánh chết gấp nhiều lần.
Mình cũng nghĩ y như bạn vậy. Đấu võ thể thao khác với võ thuật thực chiến. Hơn nữa nói là võ công cao khống chế bản thân càng tốt, nhưng cũng không hẳn thế. Mũi tên đã rời cung, bảo làm sao thu lại, miễn cưỡng thu lại có khi còn làm bị thương bản thân. Đấu võ chân chính thì chết trên võ đài còn đỡ hơn là tàn phế sống không bằng chết. Dù sao người luyện quyền chết dưới quyền của đối phương cũng là hạnh phúc.
Nge các bạn bàn về Nhân-Tín-Trí _Dũng gì đó ghê quá. Mình chỉ suy nghĩ đơn giản là
1- Luyện võ không dễ như Vương Sung đã luyện. Thành công không dễ như VS đã có. Võ thuật không dã man, tàn bạo như VS thể hiện. Võ công cao thì không chế bản thân càng dễ chứ nhỉ?
2-Phải thể hiện được cuộc sống, tình cảm, nhân sinh của xã hội nhân vật đang sống: Dù có thông qua thể chuyện nào. Như vậy tác giả mới thành công.
Mặc dù vậy- Chuyện rất hấp dẫn. Cảm ơn Matahari đã dịch.
1- Vương Siêu luyện võ không dễ dàng. Thành công của VS cũng không dễ có. Võ thuật thật sự rất dã man, tàn bạo y như VS đã thể hiên. Khống chế bản thân không có nghĩa là có thể vừa khuất phục địch vừa vui vẻ cả làng.
2- Cuộc sống, tình cảm, nhân sinh của xã hội xung quanh VS đều liên quan tới võ thuật. VS cũng sống trong võ thuật. Như thế nào là thành công? Cái này mình chịu.
Đúng là hiện giờ Vương Siêu tiến bộ một chiều quá, dịch đến đây mụi cũng thắc mắc là tác giả sẽ cho truyện phát triển theo hướng nào.
Bật mí cho winh một đoạn, chắc winh sẽ đoán ra (sau đây một số chương):
Hi cám ơn muội đã bật mí. Diễn biến này Vương Siêu chắc cũng đã suy nghĩ tới khi phỏng vấn em điệp viên Mĩ biết được tổ chức đã điều tra ra về mối quan hệ giữa mình và Đường Tử Trần. Thời khắc lựa chọn cũng sẽ đến. Làm người phải có nguyên tắc sống của mình dù cho có bị ép buộc, đe doạ tính mạng thì cũng không thay đổi như thế mới có bản sắc không lẫn lộn với ai.
Thật ra chữ Nhân và chữ Tín bạn davoi bàn luận ở trên củng chưa đúng hẳn vì tác giả củng giải thích rất rõ trường hợp giết Quốc gia La hán và việc giúp gia đình võ sư Trương Uy bạn davoi chưa đọc kỹ ah ?
Nếu đọc lại từ đầu có thể thấy tác giả cố tình xây dựng nhân vật chính không phải là hoàn mỹ , có hoàn cảnh khó khăn và tính cách cực đoan theo tôi đây củng là chủ ý của tác giả vì :
- Trong LXDN võ chia làm 2 trường phái rõ rệt là biểu diễn và giết người nên Vương Siêu luyện loại giết người muốn đạt đỉnh cao thì không thể mềm yếu được ;
_ Tác giả đề cao Đạo và để nhân vật chính học võ theo Đạo thì tùy tâm sở dục mới thành đại Đạo không thể gò bó theo Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín được .
Mấy hôm bận việc không theo dõi được không ngờ được các bạn bàn luận sôi nổi quá. Rất hứng thú và cảm ơn.
Mình cũng đã đọc kỹ lại 2 phần trên thì đúng là tác giả cũng đã giải thích biện minh không có gì là sai cả, hợp lý theo suy nghĩ và hành động của Vương Siêu. Đấy chỉ la do mình đứng trên quan điểm của mình để đưa ra cảm nhận trên thôi.
Đúng là trong truyện có 2 trường phái rõ rệt là "biểu diễn" và "giết địch" (không phải giết người, nghe giết người sợ quá như thế thì võ thuật có thể bị cấm luyện tập quá :D). Luyện võ thì không thể mềm yếu được nhưng không thể nói muốn nâng cao quyền thuật đạt đến đỉnh cao là ra tay không chút lưu tình. Vậy khi luyện tập đến đỉnh cao rồi hễ thấy ai là "địch" là quyết không tha sao. Luyện theo "Đạo" hay cố công tìm "Đạo" thì cũng phải có nguyên tắc cơ bản không thể lúc nào cũng tùy tâm sở dục được, lúc này đang trên con đường luyện tập tu luyện đã có tâm, có dục đâu mà tùy và sở dụng được. Chính vì lo sợ người luyện võ người luyện võ nếu đi đến đỉnh cao rồi mà không có nguyên tắc cơ bản hành xử hay chính là "Nhân" tính thì e rằng rồi cũng sẽ tự hại mình thôi. Chẳng phải Đoạn Quốc Siêu chính là ví dụ đấy thôi. Đương không lại muốn hại người ra chiêu đã đòi mạng người ta rồi.
Trong tình huống đấu với Đoạn Quốc Siêu, có thể là Vương Siêu chỉ còn cách dùng sát chiêu Phi Mã Đạp Yến đã tung ra người không chết ta cũng tử vong. Khi tung ra chiêu này giữa chừng đến cước thứ ba mà lưu tình thì có thể cũng chết bởi tay Đoạn Quốc Siêu, vì hắn đã có sát ý từ đầu, không như khi đấu với Trình Sơn Minh.