Tiên Giới Tu Tiên - Tác giả: Mạc Mặc - Quyển 4 Chương 41
Tiên Giới Tu Tiên
Tác giả: Mạc Mặc
Nhóm dịch: Phong Nguyệt
Nguồn: ******
Lời giới thiệu:
Tiểu thuyết xếp trong top 50 của Bạch Mã Thư Viện, kể về lịch sử phấn đấu của một “tân thủ” tại Tiên giới - Một gã phàm nhân tay ôm chặt lấy cặp đùi trắng muốt của tiên nữ, cùng nhau phi thăng lên Tiên giới. Tại Tiên giới hắn không ngừng gặp những biến cố kỳ lạ, phát triển lực lượng của bản thân khiến cho các thế lực lớn của Tiên giới phải lác mắt ngước nhìn, sợ hãi bất an. Hắn có một sủng vật là một tiên thú cường đại, trơ trẽn vô song (cũng như con người của hắn). Một phàm nhân chân ướt chân ráo tiến vào một thế giới mới với đủ mọi âm mưu quỷ kế. Nếu có khó khăn, hắn chỉ làm một việc duy nhất để đối phó: Đại cước giơ lên đá bay tất cả!
Nhóm Phong Nguyệt xin mạn phép giới thiệu với các độc giả bộ truyện này, rất mong các bạn đọc ủng hộ.
Quyển 1: Lão tử tuy là ma mới nhưng là người tiêu sái nhất.
Chương 1: Tiên Giới
Đau! Toàn thân đều đau đớn. Thân thể phảng phất như bị mấy trăm người hung ác xúm vào ngắt nhéo. Đặc biệt là khuôn mặt, giờ phút này đã có thể so sánh khuôn mặt của hắn với một cái đầu heo đã được nấu chín - trương phình lên - nom thật khủng khiếp. Lý Thành Trụ từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, không nhịn được lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy? Khó khăn lắm mới có một chuyến du lịch, không ngờ lại bị sét đánh trúng. Lão tử có mắc nợ hay trêu chọc ai bao giờ đâu? –Trong lòng hắn thực sự vẫn cảm thấy bất mãn vì mọi chuyện xảy ra.
Tuy nhiên hắn vẫn nhớ trong lúc mơ hồ dường như còn có nữ nhân, hơn nữa bản thân hắn còn ôm lấy nàng cùng bay lên thiên đàng.
- Thôi rồi, lão tử bị sét đánh làm cho choáng váng hết đầu óc! – Lý Thành Trụ buồn bã suy nghĩ. Nếu không thì sao hắn lại có thể có loại ảo giác chân thực đến thế?
Hắn chậm rãi mở mắt. Hiện ra trước mắt hắn là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Khuôn mặt này cúi sát mặt hắn, khoảng cách gần đến nỗi Lý Thành Trụ có thể ngửi được mùi hôi phát ra từ miệng đối phương.
Chủ nhân của khuôn mặt già nua nhìn thấy hắn mở mắt, tươi cười nói:
- Công tử, ngươi đã tỉnh rồi sao?
Mùi hôi mãnh liệt phun ra, Lý Thành Trụ bất chấp cơn đau trên thân thể, vội vàng đứng dậy lùi ra sau vài bước, thầm nghĩ:
- Quả nhiên không sai, người này miệng quá hôi, giống như nhà xí mấy trăm năm không được cọ rửa. – Hắn cố nén ác tâm trong lòng nói:
- Đứng xa ta ra một chút. Đã bao lâu rồi lão không đánh răng?
- Đánh răng? – Lão nhân trước mặt hắn nghi hoặc hỏi:
- Ồ, phải chăng công tử muốn nói đến việc làm đẹp miệng?
Lý Thành Trụ khoát tay:
- Cũng gần như vậy.
Lão nhân nghiêm mặt, giơ bàn tay lên đếm các đầu ngón tay:
- Cũng đã lâu lắm rồi, không thể nhớ là bao lâu nữa, để ta tính lại xem nhé…
Lý Thành Trụ tròn mắt ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy ai trơ tráo như vậy. Không lẽ lão nhân này nghèo đến nỗi ngay cả kem đánh răng cũng không mua nổi? Đến khi nhìn kỹ lão già quái dị này, Lý Thành Trụ mới cảm thấy kinh hãi.
Dáng vẻ của lão hoàn toàn giống cổ nhân ngày xưa. Thân mặc trường bào bằng vải gai, đầu đội khăn xếp buộc dây thao xanh, chân mang giày cỏ, râu mép dài nửa thước như sơn dương. Nếu cầm trong tay thêm một cái quốc, tất lão sẽ hoàn toàn giống một lão nông ở vùng Thiểm Bắc thời cổ đại.
Lý Thành Trụ bất giác đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
- Không lẽ ta bị sét đánh, trở về thời cổ đại?
Nhìn thấy lão nhân vẫn bặm môi trợn mắt bấm tay tính toán, Lý Thành Trụ run run hỏi:
- Xin hỏi, đây đang là triều đại nào?
- Triều đại? – Lão nhân nghi hoặc nói tiếp:
- Muốn nói về triều đại ư? Nếu ta nhớ không lầm thì bây giờ là triều đại Thiên Hợp, năm thứ 4795.
- Thiên Hợp? – Lý Thành Trụ khổ tư suy nghĩ, lục lọi trong trí nhớ của mình. Tuy nhiên hắn chưa từng nghe triều đại nào trong lịch sử có niên hiệu là Thiên Hợp! Hơn nữa trong lịch sử cũng không có triều đại nào có thể thống trị thiên hạ đến hơn 4000 năm. Không lẽ đây là thế giới khác?
Ngước mặt quan sát, hắn thấy cách đó không xa là một vùng rừng rậm rạp, cây cối to lớn cao vút chọc trời. Một số loại chim chóc không biết tên lấp ló đậu trên cành cây, thỉnh thoảng tại bìa rừng lại xuất hiện một vài loại thú rừng quái lạ. Bầu trời nơi này không hề có một đám mây, không có mặt trời, chỉ có ánh sáng trắng lóa một mảnh…Không lẽ đây chính là dị giới trong truyền thuyết?
- Ông trời ơi! Ông giết ta luôn cho rồi. – Lý Thành Trụ rên rỉ không ngừng, hắn tưởng mình trở lại thế giới cổ đại, nhưng không ngờ lại đến một thế giới khác.
Lão nhân lấy làm lạ lắm, bèn hỏi:
- Công tử sao vậy? Chẳng phải phàm nhân các ngươi thường hay mơ ước đến được đây lắm ư? Vì sao còn rên rỉ khóc lóc như vậy?
- Chao ôi…buổi tối hôm qua ta và bạn gái vui vẻ với nhau. Nhưng chỉ mới nói chuyện với nhau, chưa kịp làm gì hết, ta vẫn còn là xử nam! Ta đi rồi, dám chắc ả sẽ cắm sừng ta. – Lý Thành Trụ đấm ngực giậm chân, kêu khóc ầm ĩ.
Lão nhân vuốt chòm râu dê của mình, trầm mặc nhìn hắn không nói gì.
Đợi cho Lý Thành Trụ phát tiết tâm tình xong, lão mới hỏi:
- Công tử thật sự muốn về lại chốn cũ?
- Nói nhảm! Lão tử thứ nhất không có dị năng, thứ hai không có phép thuật, lưu lại cái thế giới man hoang này chờ chết sao? – Nói đến đây, Lý Thành Trụ càng cảm thấy bất mãn. Trong tiểu thuyết thường viết khi nhân vật chuyển đến một thế giới khác thì đều trở nên rất lợi hại, có thể khống chế lôi điện, hét ra lửa… lợi hại vô cùng. Ai mà ngờ bản thân lại lâm vào tình trạng này nhưng không hề có một khả năng đặc biệt nào.
- Man hoang? – Lão nhân nghi hoặc, sau đó mỉm cười nói:
- Thật ra cũng không phải không có cách!
Vừa nghe đến có cách trở lại địa cầu, không cần phải khám phá thế giới đầy ma thú ghê tởm này, Lý Thành Trụ hưng phấn đến nỗi tê cả đầu ngón tay, bất chấp lão nhân hôi miệng, vội vọt đến trước mặt lão hỏi:
- Cách gì?
Lão nhân giương mắt nhìn từ đầu đến chân Lý Thành Trụ, cẩn thận ngắm nhìn một lúc, đoạn cười phá lên:
- Tu thành Đại La Kim Tiên, dùng phép thần thông của mình mở ra thông đạo trở về!
- Ta… - Lý Thành Trụ há hốc mồm, tựa hồ như đang ngậm một trái chuối vô hình vậy.
Đại La Kim Tiên, tu tiên, Tiên giới….những khái niệm này chỉ có trong tiểu thuyết huyễn hoặc mà thôi. Lý Thành Trụ là một ký giả, cũng đã từng nghe nói qua, vốn tưởng những điều đó chỉ là hư ảo không có thực. Bây giờ lại nghe lão nhân này nhắc đến. Không lẽ nơi này là…
- Vậy nơi này là chỗ nào? – Lý Thành Trụ thốt ra một câu, tâm trạng tựa như một nữ nhân bị người ta lột hết quần áo vậy, vừa căng thẳng vừa bất đắc dĩ.
Lão nhân lại cười phá lên:
- Nơi này chính là Tiên giới.
Quả nhiên là như vậy!
- Ông là tiên nhân? – Không ngờ còn có thể thấy được Tiên nhân trong truyền thuyết. Theo thói quen nghề nghiệp, hắn định lấy máy ảnh ra chụp vài tấm hình Tiên nhân. Tuy nhiên thân thể vẫn đau đớn vô cùng, ngay cả ngón tay cũng trở nên cứng nhắc, làm sao lấy được máy ảnh?
Lão nhân nghe hắn hỏi, sắc mặt nhất thời trầm xuống, ngượng ngùng cười nói:
- E hèm! Mặc dù ta không phải là Tiên nhân, song cũng không kém Tiên nhân nhiều lắm.
- Không phải Tiên nhân, lại có thể tồn tại ở Tiên giới ư? – Lý Thành Trụ ngạc nhiên hỏi.
Lão nhân bĩu môi:
- Không lẽ phàm nhân giới chỉ có người mới tồn tại được thôi ư? Chuyện này có gì lạ đâu!
Lý Thành Trụ gãi gãi đầu:
- Cũng đúng.
Mặc dù biết lão nhân này không phải Tiên nhân nhưng hắn vẫn lắp bắp hỏi một câu:
- Ông có thể đưa ta trở về phàm nhân giới không?
Lão nhân trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi tưởng có thể dễ dàng vậy sao? Cứ thử tiến vào nghịch chuyển thông đạo mà xem. Chỉ sợ khi đó hồn phách cũng không còn, lại oán trách ta không chịu nhắc nhở. Nghịch phản thông đạo vốn có khả năng phá vỡ linh hồn.
Một chiếc lá không biết từ đâu, nhẹ nhàng lướt ngang qua khuôn mặt hắn, từ từ rơi xuống đất.
Lại thêm một chiếc nữa lướt qua…
Một chiếc, rồi lại một chiếc nữa bay qua…
Lão nhân tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi tưởng ta lừa ngươi hay sao mà câm lặng như vậy?
Lý Thành Trụ lúc này mới yếu ớt hỏi:
- Tại sao ta lại đến đây? Nơi này là Tiên giới, nhưng ta chỉ là con người thôi mà!
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu sơn dương, nói:
- Tình huống cụ thể thì ta không biết, nhưng ngươi và Cổ tiên tử đúng là đã ôm nhau, từ Dựng Tiên hồ cùng nhau phi thăng lên tiên giới.
Lý Thành Trụ ngạc nhiên:
- Cổ tiên tử? Hồ Dựng Tiên?
Lão nhân chỉ tay ra phía sau lưng hắn, giải thích:
- Dựng Tiên hồ chính là chí bảo của Tiên giới, cũng chính là cái hồ nước sau lưng ngươi
Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau lưng là một hồ nước rất lớn. Nước trong hồ trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy. Giữa hồ nước là một xoáy nước rất lớn đang xoay tròn. Mặc dù đứng ở khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm giác được xoáy nước đó mang theo lực lượng có thể xé rách không gian.
- Xoáy nước kia chính là nghịch phản thông đạo. – Lão nhân chỉ tay vào xoáy nước tiếp tục nói:
- Người hạ giới tu tiên, nếu đạt đến yêu cầu nhất định thì sẽ được Tiếp Dẫn Tiên Quang đưa đến nghịch phản thông đạo phi thăng lên Tiên giới. Ngược lại nếu người Tiên giới muốn hạ phàm thì phải có năng lực chịu đựng được năng lượng nghịch phản thông đạo. Tỷ như Đại La Kim Tiên vậy.
Nhìn xoáy nước trước mặt, trong lòng Lý Thành Trụ cảm thấy lạnh lẽo. Hắn thật sự không nghĩ ra mình có thể xuyên qua nghịch phản thông đạo này mà vẫn còn nguyên vẹn, đứng ở đây.
Lão nhân tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói:
- Một người khi tu tiên thành công, phi thăng lên Tiên giới đều được Dựng Tiên hồ bảo vệ. Tiếp Dẫn Tiên Quang chính là thứ có tác dụng này. Chỉ cần có Tiếp Dẫn Tiên Quang bảo vệ, sẽ không bị lực lượng của nghịch phản thông đạo thôn phệ. Bởi vậy ngươi mới có thể còn đứng đây được.
- Nhưng ta đã tu tiên bao giờ đâu! – Lý Thành Trụ bán tín bán nghi hỏi.
Lão nhân cúi đầu trầm tư một lúc lâu, đoạn nói:
- Tiểu tử ngươi đã nghe qua câu nói “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên” (1) chưa? Trường hợp của ngươi có lẽ tương tự như vậy
Lý Thành Trụ vội kêu lên:
- Như vậy là sao?
Lão nhân phỏng đoán:
- Cổ tiên tử đang trong quá trình phi thăng thì bị ngươi xông vào. Mặc dù vẫn phi thăng thành công, nhưng Tiếp Dẫn Tiên Quang cũng nhân thế thuận tiện tiếp dẫn ngươi đến Tiên giới. – Mặc dù lão phỏng đoán không quá giống như sự thật, tuy nhiên về bản chất thì cũng giống như vậy. Thực ra đạo lôi điện đánh trúng Lý Thành Trụ chính là do Cổ tiên tử trong lúc phi thăng đã sử dụng pháp bảo chống đỡ, phản xạ ra ngoài. Cũng may đó chỉ là đạo thiên lôi cuối cùng. Sau đó ánh sáng tiếp dẫn đã bao phủ lên người Lý Thành Trụ. Bị thiên lôi đánh trúng, nếu không nhờ có Tiếp Dẫn Tiên Quang bảo vệ, cải tạo cơ thể, Lý Thành Trụ giờ đây đã không còn mạng mà đứng đây.
“Thuận tiện? – Lý Thành Trụ trợn mắt nói:
- Chuyện này cũng có thể thuận tiện được sao?
Lão nhân lắc đầu, buồn bã lẩm bẩm:
- Theo lý thuyết thì tuyệt không có khả năng xảy ra. Mặc dù phi thăng không nguy hiểm như độ kiếp, nhưng lôi điện cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa hai người phi thăng cùng một lúc, so với độ kiếp còn nguy hiểm hơn một chút. Không lẽ Lôi Công tối qua lại say rượu?
Lão nhân đột nhiên mỉm cười:
- Bất kể thế nào thì ngươi cũng đã đến Tiên giới. Chúc mừng, chúc mừng!
Vô duyên vô cớ bị sét đánh trúng, còn bị đưa đến một nơi lạ hoắc. Có gì đáng để chúc mừng ?
Lý Thành Trụ ngán ngẩm hỏi:
- Vị Cổ tiên tử kia đâu?
- Không thể trách được ảo giác của ta lại chân thực như vậy, thì ra đều là chuyện có thật. - Nhớ lại trong giấc mơ của hắn, hai tay hắn đã nắm lấy một vật hết sức mềm mại, Lý Thành Trụ không khỏi cười rộ lên.
Lão nhân chỉ nói ngắn ngủi một chữ:
- Đi.
Lý Thành Trụ tức giận hỏi:
- Đi? Đi đâu? – Nếu mọi chuyện đã không phải ảo giác mà là sự thậ thì khuôn mặt tuấn tú của hắn bị tiểu cước đá cho sưng phù lên cũng là sự thật? Không trách được lúc hắn tỉnh dậy thì khuôn mặt đã sưng vều lên, bây giờ cũng chưa xẹp xuống.
Lão nhân nói như đinh đóng cột:
- Đi đến thiên đình bẩm báo. Nếu đã đến Tiên giới, tất phải do Tiên giới quản lý.
Lý Thành Trụ nghe vậy, chỉ còn biết chửi thầm một câu:
- Mẹ kiếp, rắc rối thật.
- E hèm… - Đột nhiên lão nhân lấm lét bước đến gần Lý Thành Trụ hỏi nhỏ:
- Công tử, ngươi với nàng ta có cừu oán hay sao?
- Không có!
- Hay là ngươi đã đoạt lấy pháp bảo của nàng?
- Không hề có!
- Chẳng lẽ….ngươi đã phi lễ với nàng? – Vẻ mặt lão nhân càng ngày càng ngạc nhiên.
- Ối trời ơi…cuối cùng lão muốn nói cái gì vậy? – Lý Thành Trụ không còn kiên nhẫn nữa, bật hỏi.
Lão nhân vân vê chòm râu của mình, nói:
- Kỳ thật Cổ tiên tử tuy xinh đẹp nhưng cũng thật hung dữ… - Chợt lão dừng lại, tựa như nhớ đến chuyện gì kinh hãi lắm, rùng mình một cái, lầm bầm:
- Nàng ta hung dữ như vậy cũng khó trách được. Cho dù là người khác bị người ta vô cớ hưởng thụ mất một nửa Tiếp Dẫn Tiên Quang, cũng sẽ tức điên lên. Tiên nhân cũng không ngoại lệ. Vì tức giận công tử nên nàng ta đã đá ngươi mấy trăm cước, tát ngươi vài trăm cái. Do đó ngươi cũng không nên giận nàng làm gì. Chao ôi, không biết ta có nên nói cho công tử biết hay không đây? Tiếp Dẫn Tiên Quang vốn có tác dụng giúp cho Tiên nhân phi thăng tạo được kim thân!
Lý Thành Trụ cảm thấy nộ hỏa bùng phát trong lòng, thì ra thân thể hắn bị đau đớn như vậy là do bị ả đàn bà kia đá vài trăm cước, tát vài trăm tát.
- Ồ, được rồi. – Lão nhân lại mở miệng nói tiếp:
- Cổ tiên tử đã đến thiên đình trình diện, trước lúc đi đã dặn ta phải chiếu cố đến ngươi cho tốt.
Lý Thành Trụ ngạc nhiên, hỏi:
- Lương tâm của ả vẫn chưa bị chó gặm mất sao?
- Nàng ta nói nàng còn đang bận, chờ khi quay trở lại sẽ thu thập ngươi sau.
Chú thích:
(1): một người thành đạo, gà chó cũng lên trời; Một người làm quan cả họ được nhờ.
Tác giả: Mạc Mặc
Người dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: ******
Đến Tiên giới đã vài ngày, Lý Thành Trụ biết mình đã rơi vào tình cảnh tùy nghi theo hoàn cảnh mà tự thích an vui. Lúc đầu hắn còn cảm thấy hoảng sợ, bất đắc dĩ. Bây giờ hắn đã thích ứng được hoàn cảnh nơi này. Hơn nữa còn cảm thấy ngạc nhiên cho kỳ ngộ của chính mình.
- Tiên giới là ước mơ của bao nhiêu người, không ngờ trong chớp mắt ta đã đến đây. - Lý Thành Trụ không khỏi âm thầm ca ngợi Lôi Công đã giáng sét xuống đúng nơi đúng chỗ
Theo lời lão nhân đó nói thì bản thân hắn đã đoạt được một nửa lượng Tiếp Dẫn Tiên Quang của Cổ tiên tử, không những thân thể trở nên rắn chắc, mà khả năng khôi phục cũng thật mạnh mẽ. Chỉ sau vài ngày mà thân thể vốn sưng vù của hắn đã khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa tu vi không hề có chút căn cơ của hắn đã nhảy vọt lên Toàn Chiếu hậu kỳ. Lý Thành Trụ nhờ có Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể, sau này tu chân nhất định sẽ có hiệu quả gấp đôi bình thường.
Nếu như vậy thì quả đúng như lời lão nhân đó nói:
- Tiểu tử, ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi.
Nhàn rỗi ở đây vài ngày, Lý Thành Trụ cũng đã biết được một ít kiến thức tu chân cơ bản. Tu chân tại phàm nhân giới chia ra làm: Trúc Cơ, Toàn Chiếu, Ích Cốc, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Linh Tịch, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Tổng cộng mười ba giai đoạn. Mỗi giai đoạn lại chia ra tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Lão nhân có hình dáng như một lão nông thời viễn cổ ở Thiểm Bắc đó nói lão đứng hàng thứ bốn mươi bảy tại Tiên giới, hiện là Tiếp Dẫn Tiên Sứ, tu vi cũng đã đạt đến Đại Thừa hậu kỳ. Chỉ cần thêm mười năm nữa thì sẽ có đủ tư cách đứng vào hàng ngũ Tiên Ban.
Không phải ai tại Tiên giới cũng là Tiên nhân. Nên biết rằng Tiên giới cũng chỉ là một thế giới trong muôn ngàn thế giới của vũ trụ vô cùng mà thôi. Tại đây không phải ai cũng là vô địch, bất quá người ở Tiên giới tu tiên so với phàm nhân thì nhanh hơn nhiều. Một hài đồng tại Tiên giới mới sinh ra đều đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ, những hài đồng thiên tư thông tuệ thậm chí khi sinh ra đã trực tiếp đạt đến Xuất Khiếu kỳ hoặc Phân Thần kỳ.
Ngay cả một hài đồng bây giờ cũng mạnh hơn Lý Thành Trụ. Hắn chỉ mới đạt đến Toàn Chiếu hậu kỳ, chưa đạt đến Ích Cốc kỳ.
- Công tử quả thực là ngoại lệ đầu tiên tính từ thuở khai thiên tích địa của Tiên giới đến nay! – Lão nhân lắc lắc đầu, thảm não nói tiếp:
- Ngươi đích thị là đệ nhất phế vật của Tiên giới từ trước đến nay!
Lý Thành Trụ lúc này đang đói, hắn tựa vào gốc cây rồi bất ngờ lao đến định bắt một con chim nhỏ tựa như chim sẻ ở phàm nhân giới. Ai ngờ lại bị đối phương phun ra một mũi tên băng, biến hắn thành người tuyết. Lão nhân thấy vậy bèn nói:
- Đó là Văn Tu Tước, là linh thú cấp một ở đây. Ngươi bắt nó như vậy thì chỉ vô ích mà thôi.
Lý Thành Trụ ôm cái bụng đói đang sôi lên “òng ọc” của mình, run run nói:
- Ta làm sao biết được nó có thể bắn ra băng tiễn? Đây mà là Tiên giới sao? Đây là địa ngục thì đúng hơn. Chao ôi….ta đói quá.
Vừa rồi nếu không có lão nhân giải nguy kịp thời, không chừng bây giờ hắn đã bị con chim nhỏ đó làm cho đóng băng mà chết.
Phi thăng lên tiên giới, cái ba lô du lịch đeo trên lưng cũng theo hắn lên đến Tiên giới. Tuy nhiên thức ăn trong đó chỉ có thể giúp hắn chống đỡ được vài ngày. Hôm nay hắn đã đói không thể chịu được nữa, cho nên mới nảy ra ý định vào rừng săn những con thú nhỏ.
- Lão có gì ăn được không? – Lý Thành Trụ vẻ mặt đầy thương cảm, chớp chớp mắt nhìn “lão nông vùng Thiểm Bắc” nói:
- Nếu không thì lão giúp ta bắt linh thú về cũng được?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ lập tức biến thành mắt chữ “0”, miệng chữ “A” nhìn hắn. Lão ở chỗ này đã một trăm năm, bất cứ Tiên nhân nào phi thăng lên Tiên giới cũng phải khách khách khí khí với lão, không hề dám tức giận. Không ngờ hôm nay lại có người muốn trèo lên đầu lên cổ lão.
Tuy nhiên không thể để hắn chết đói được. Cổ tiên tử trước khi đi đã dặn lão phải chiếu cố hắn cho tốt. Nhớ đến nữ nhân hung dữ đó, lão không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
- Đây, ta có cái này cho ngươi. – Lão nhân khẽ xoay tay, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện mấy món hoa quả.
Mắt Lý Thành Trụ lập tức phát ra lục quang, hú lên một tiếng như sói tru, lao đến đoạt lấy trái cây trong tay lão nhân tức tốc đưa vào miệng nuốt xuống bụng.
Ăn xong, hắn cảm thấy đã no, cười hì hì nói:
- Đây có đúng là linh quả có thể gia tăng một trăm tám mươi năm công lực trong truyền thuyết Tiên giới phải không? Không biết tại sao nhưng cả người ta giờ đây chỉ cảm thấy tràn đầy khí lực.
Lão nhân nghịch nghịch chòm râu của mình:
- Ồ, có chuyện tốt vậy sao? Trái cây này đều là hoa quả của phàm nhân giới.
Lý Thành Trụ thất vọng hỏi:
- Vậy lão lấy từ đâu ra vậy?
- Đều là đồ vật của người phàm giới phi thăng lên, biếu cho lão già ta đây.
Lý Thành Trụ nghĩ cũng thấy đúng, bất kể làm ngành nghề gì thì làm người soát cổng vẫn luôn có rất nhiều lợi ích. Ngay như nghề ký giả của hắn cũng vậy. Muốn phỏng vấn danh nhân thì phải đút lót cho người quản lý của những danh nhân này một chút mới có cơ hội. Huống chi đây lại là Tiếp Dẫn Tiên Sứ! Hơn nữa dám chắc những người có thể phi thăng lên Tiên giới thì tại phàm giới cũng có địa vị rất lớn, đương nhiên khi lên đến đây phải biếu xén, quà cáp không ngừng cho lão!
Nhãn châu đảo chuyển, Lý Thành Trụ xoa xoa hai tay, cười hì hì nói:
- Vậy lão nhân gia có cái loại…cái loại…tiên quả, ăn vào có thể thọ cùng thiên địa, sánh ngang nhật nguyệt hay không?
- Không có!
- Vậy lão có loại…tiên đan, uống một viên có thể trực tiếp phi thăng, nhảy vào hàng ngũ Tiên Ban không?
- Không có!
- Vậy người có loại…linh dược nào, uống một viên có thể sánh với mấy trăm năm khổ tu không?
- Không có!
- Vậy người có….
- Không có! Chắc chắn là không có!
- Ngươi như vậy là không đúng! – Tiếp Dẫn Tiên Sứ bị Lý Thành Trụ làm phiền đến nỗi đứng ngồi không yên, không thể làm gì khác, đành đồng ý yêu cầu “thấp nhất” của hắn: Dạy hắn tu Tiên!
Từ việc bắt Văn Tu Tước hôm nay, Lý Thành Trụ biết bản thân mình tại Tiên giới chẳng bằng một cái rắm. Cho nên hắn chỉ có một con đường duy nhất mà thôi – tu Tiên. Bởi vậy hắn quấy nhiễu một phen, bức “Thiểm Bắc lão nông” làm sư phụ, dạy hắn tu tiên.
Mặc dù lão nhân đã đáp ứng hắn, song các phương pháp tu tiên tại Tiên giới được lưu truyền lại đều dành cho thể chất của người ở Tiên giới. Lý Thành Trụ mặc dù đã được Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo lại thân thể trở thành thân thể bán tiên, so với thể chất người ở đây còn tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên nếu dùng phương pháp tu tiên của Tiên giới tu luyện, kết quả dám chắc sẽ dẫn đến thân thể nổ tung mà chết. Vì thế Tiếp Dẫn Tiên Sứ đành phải lục tung các vật “hối lộ” đã cất dấu trong giới chỉ hơn một trăm năm qua, cuối cùng đã tìm được một loại pháp môn tu luyện thích hợp cho Lý Thành Trụ.
Pháp quyết này có tên gọi Tụ Linh Điển Tàng, là pháp môn tu luyện của một người gọi là Hồng Tinh thượng tiên. Người này khi phi thăng đến Tiên giới đã tặng pháp quyết này cho Tiếp Dẫn Tiên Sứ. Khi Hồng Tinh thượng tiên phi thăng lên Tiên giới cũng chỉ là một Tiên nhân bình thường. Tuy nhiên ngắn ngủi một trăm năm đã có thể tu luyện đến cấp bậc thượng tiên là hoàn toàn nhờ vào công hiệu của loại pháp môn tu luyện này.
Tụ Linh Điển Tàng là loại công pháp tu luyện chỉ dẫn người tu luyện làm thế nào gia tăng trình độ hấp thu linh khí xung quanh, chuyển hóa thành của mình. Công pháp này hoàn toàn bất đồng với các pháp môn tu luyện bình thường khác. Các loại pháp môn tu luyện thông thường chủ yếu yêu cầu người tu tiên đồng thời tiến hành tu tâm và tu thân. Nếu tu vi cao nhưng tâm tính không đủ thì cuối cùng cũng chỉ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì tu vi bị phế bỏ, rơi vào Ma giới. Nặng thì hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu thoát.
Yếu quyết của Tụ Linh Điển Tàng chính là đi ngược lại với phương pháp trên. Điểm được coi trọng nhất chính là tu luyện thân thể mình, khi đó tâm tính tất sẽ tùy ngộ mà tiến bộ. Phải trải qua hành hạ cơ thể, lập quyết tâm mới có thể tu luyện thành công.
Vì vậyTụ Linh Điển Tàng tại tinh cầu của Hồng Tinh thượng tiên, bị người tu tiên gọi bằng cái tên “Tu Ma Bảo Điển”. Tuy nhiên người này kỳ tài trời sinh, bất chấp tất cả. Cuối cùng tu luyện thành công “Tụ Linh Điển Tàng”. Hồng Tinh thượng tiên cũng biết pháp môn tu luyện này rất nguy hiểm. Vì vậy khi đến Tiên giới, lập tức đưa cho Tiếp Dẫn Tiên Sứ.
Tuy nhiên Hồng Tinh thượng tiên vạn vạn lần cũng không ngờ Tiếp Dẫn Tiên Sứ lại truyền cho Lý Thành Trụ loại pháp môn này. Nếu lúc đầu Hồng Tinh thượng nhân dặn dò kỹ thì Tiếp Dẫn Tiên Sứ sẽ không để cho Lý Thành Trụ tu luyện một loại công pháp nguy hiểm như vậy.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ làm nhiệm vụ tiếp dẫn tiên nhân cũng chỉ mới một trăm năm. Lễ vật thu được đa phần là đơn dược, hoặc thổ đặc sản. Công pháp tu luyện chỉ thu được hai quyển mà thôi. Lão lại hiểu được Tụ Linh Điển Tàng tại Tiên giới cũng có thể xem là loại pháp môn cao cấp. Vì vậy mới đem ra truyền thụ cho Lý Thành Trụ.
Tuy nhiên không ai ngờ sau này Lý Thành Trụ vì quyển công pháp này mà nhức hết đầu óc, Tiếp Dẫn Tiên Sứ cũng vì thế mà ảo não không thôi với hắn.
Chú giải:
- Các đẳng cấp tu tiên tại Tiên giới: Tiên nhân, Thượng tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, La Thiên Thượng Tiên, Tiên Quân, Tiên Đế.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Tác giả: Mạc Mặc
Người dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: ******
- Sư phụ, sao người lại hẹp hòi như vậy. Cho từng viên từng từng viên như vậy là sao? – Vẻ mặt Lý Thành Trụ đầy vẻ thương cảm, hắn níu chặt lấy vạt áo của Tiếp Dẫn Tiên Sứ mà nhõng nhẽo.
- Ai da, đồ đệ ơi là đồ đệ, không phải là ta hẹp hòi. Dưỡng Nguyên đan này là linh đan dùng để bổ trợ cho Nguyên Anh. Ngươi bây giờ mới chỉ là Ích Cốc trung kỳ, uống một viên đã là cực hạn của cơ thể. Nếu uống thêm một viên nữa, dám chắc sẽ tự nổ tung. – Tiếp Dẫn Tiên Sứ nheo nheo con mắt, nhìn hắn lom lom hỏi:
- Ngươi đã hiểu chưa?
Vài ngày trước, sau khi bái sư thành công. Lý Thành Trụ dưới sự trợ giúp của sư phụ, đã uống vào một viên Dưỡng Nguyên Đan, lần đầu tiên tu luyện đã nhảy vọt lên Ích Cốc trung kỳ. Hắn nhập định cho đến hôm nay mới tỉnh lại, lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, khí lực sung mãn. Lúc này hắn mới quấn quýt lấy sư phụ vòi vĩnh thêm linh đan.
Nhìn ánh mắt trêu ngươi của Tiếp Dẫn Tiên Sứ, Lý Thành Trụ bất đắc dĩ, đành nói:
- Nói đi, sư phụ muốn thế nào mới cho đệ tử đan dược?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ mân mê râu mép nói:
- Ôi dào, sư phụ làm sao có thể ra điều kiện với đồ đệ mình? Việc này mà truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa hả? Tuy nhiên…trong lúc ngươi nhập định, ta đã xem qua cái túi của ngươi. Trong đó có một vật gọi là máy ảnh kỹ thuật số gì gì đó, thực sự rất thú vị…
Lý Thành Trụ vội nhảy dựng lên, kêu to:
- Sư phụ sao lại xem lén hành trang của đệ tử!
Tiếp Dẫn Tiên Sứ lập tức dựng ngược râu mép, thể hiện dáng vẻ hiên ngang:
- Sao lại gọi là xem lén? Đều là người trong nhà, ta chỉ tiện tay xem qua một chút mà thôi!
- Như vậy mà không gọi là xem lén? – Lý Thành Trụ không nhịn được nữa:
- Bỏ đi….năm viên Dưỡng Nguyên Đan.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ bĩu môi đáp:
- Một viên!
- Bốn viên!
- Hai viên!
- Ba viên!
- Hai viên!
- Nhường sư phụ vậy! – Lý Thành Trụ nghiến răng nghiến lợi, nhận từ tay Tiếp Dẫn Tiên Sứ hai viên Dưỡng Nguyên Đan, miệng lầm bầm:
- Sư phụ thật là biết cách bóc lột!
Song vị sư phụ của hắn không thèm để ý đến hắn nữa, hưng phấn cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số, tung tăng chạy đi xa.
Lý Thành Trụ cầm Dưỡng Nguyên Đan trong tay đi đến Tụ Linh trận mà sư phụ đã bày ra cho hắn. Có Tụ Linh trận hỗ trợ cho Tụ Linh Điển Tàng, tốc độ thu hút linh khí đương nhiên sẽ rất nhanh.
Ngồi xếp bằng trong trận, hắn ngoảnh đầu nhìn ra cách đó không xa đã thấy “Thiểm Bắc lão nông” đang há miệng, nước bọt chảy ròng ròng, mày mò sử dụng máy ảnh kỹ thuật số. Lý Thành Trụ nuốt một viên Dưỡng Nguyên Đan, dựa theo cách hành công trong Tụ Linh Điển Tàng bắt đầu tu luyện.
Đối với vấn đề an toàn trong khi tu luyện thì Lý Thành Trụ không hề lo lắng. Có vị sư phụ đầy tiện nghi Tiếp Dẫn Tiên Sứ làm thủ hộ, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nên biết rằng Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã là cao thủ Đại Thừa hậu kỳ. Mặc dù còn có Tiên nhân, nhưng vị Tiên nhân nào cũng quản lý địa phương của mình, thân phận cao quý, làm gì có Tiên nhân rảnh rỗi đến đây quấy phá!
Trải qua mọi thời kỳ, Tiếp Dẫn Tiên Sứ đều do cao thủ Đại Thừa kỳ đảm nhận. Bởi vì nhiệm vụ của họ rất gần với Dựng Tiên hồ, mật độ linh khí trong không khí rất dày đặc. Cho nên đối với những người chưa đạt đến cảnh giới Tiên nhân thì đây là một chỗ rất tốt. Ngược lại nhưng người đã đạt đến cảnh giới Tiên nhân sẽ chẳng quan tâm đến linh khí dư thừa nơi này nữa. Vì vậy chức vị Tiếp Dẫn Tiên Sứ đều là thứ tranh giành của các cao thủ Đại Thừa kỳ. Cứ một trăm năm tại Tiên giới sẽ cử hành một cuộc luận võ tranh tài, người tham gia đều là cao thủ Đại Thừa kỳ của các môn phái. Người vô địch sẽ được trao cho chức trách Tiếp Dẫn Tiên Sứ.
Cho nên Tiếp Dẫn Tiên Sứ còn được mặc nhiên xem là đệ nhất cao thủ trong đám Đại Thừa kỳ của Tiên giới, cũng là mục tiêu lôi kéo không ngừng của các thế lực lớn tại Tiên giới.
Tiên nhân mạnh hay yếu nói nôm na đều là do Tiếp Dẫn Tiên Quang giúp cải tạo thân thể, dựa vào đó mà tàng trữ tiên linh khí. Tiên linh khí chất lượng càng cao, số lượng càng lớn thì Tiên nhân đó sẽ mạnh, ngược lại sẽ yếu. Bởi vậy nếu người tu tiên trước khi thành tiên mà đã chứa đủ tiên linh khí, chất lượng lại thuần tịnh thì khi phi thăng có thể trực tiếp trở thành Thượng tiên, Kim tiên, thậm chí trở thành Đại La Kim Tiên. Bởi vậy tại phàm giới mới có truyền thuyết từ nhục thể đạt đến Đại La Kim Tiên.
Theo lời lão sư phụ vừa hôi miệng vừa keo kiệt kia nói thì mỗi khi Tiếp Dẫn Tiên Sứ thành tiên, đứng vào hàng ngũ Tiên Ban thì ít nhất cũng sẽ trở thành Thượng tiên. Từ trước đến nay chưa từng có Tiếp Dẫn Tiên Sứ nào trở thành Tiên nhân bình thường. Lợi hại nhất là Tiếp Dẫn Tiên Sứ đời thứ ba, khi thành tiên đã trở thành Đại La Kim Tiên, giờ đây đã trở thành Tiên Quân.
Tại Tiên giới hiện nay cũng chỉ có mười vị Tiên Quân mà thôi. Cho nên cả Tiên giới đối với Tiếp Dẫn Tiên Sứ đều rất tôn kính, thậm chí còn có sự phục vụ rất tốt đối với người này.
Nhìn khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn của sư phụ nhưng lại lộ ra vẻ tham lam, bỉ ổi. Lý Thành Trụ lại cảm thấy buồn nôn vô cùng
Khoanh chân trong Tụ Linh trận, Lý Thành Trụ cảm giác được linh khí từ bốn phía đang mãnh liệt tiến vào thân thể, Dưỡng Nguyên Đan chứa đựng linh lực cũng lập tức bạo phát trong cơ thể, linh khí không ngừng trùng kích, cải tạo kinh mạch trong cơ thể. Mỗi khi linh lực vận hành một vòng chu thiên, kinh mạch trong cơ thể lại trở nên rộng lớn hơn một chút, linh khí lưu thông cũng nhiều lên một chút. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cơ thể có thể chứa đựng tiên linh khí nhiều hơn một chút. Mặc dù thỉnh thoảng lại có cảm giác đau đớn, nhưng Lý Thành Trụ biết ngay đó là do sự mẫn cảm của thân thể đối với quá trình cải tạo thân thể.
Ngay khi linh lực trong Dưỡng Nguyên Đan tiêu tan hết, Lý Thành Trụ lại lấy ra một viên cho vào miệng, tiếp tục điều tức.
Lần luyện công này kéo dài hơn mười ngày, nhờ đồng hồ đeo trên tay mà Lý Thành Trụ nhận biết được thời gian trôi qua.
Luyện công xong, Lý Thành Trụ mở mắt, hắn cảm thấy bản thân đã khác trước rất nhiều. Nếu trước kia kinh mạch là một dòng suối nhỏ thì giờ đây đã trở thành sông lớn.
Da dẻ trên người hắn cũng trở nên hồng nhuận, láng mịn, trắng tinh, thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu bên trong. Thân thể tùy tiện nhúc nhích một chút, các khớp xương lập tức hưởng động ngay lập tức.
Lý Thành Trụ cao hứng thốt lên:
- Ha ha, lão tử bây giờ đã có thể xem là cao thủ. Đến khi quay về lại được địa cầu, lão tử có thể diễu võ giương oai. Vương giả, trộm cướp đều phải quỳ dưới chân lão tử, mỹ nữ tất phải lẽo đẽo theo sau như vịt….
- Ngươi đã hơn mười ngày không tắm rửa, thật là ô uế! – Thanh âm của Tiếp Dẫn Tiên Sứ vang lên thật không đúng lúc, cắt đứt giấc mộng đẹp đẽ của hắn.
Lý Thành Trụ không thèm tức giận, cao hứng cười nói:
- Sư phụ, người xem đệ tử bây giờ đã đạt đến cảnh giới gì?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn hắn một đoạn, mở miệng nói:
- Không tệ lắm, thời gian ngắn như vậy đã đạt đến Khai Quang tiền kỳ. Chúc mừng ngươi…
- Đệ tử đã thành cao thủ? – Lý Thành Trụ tò mò, pha chút hoan hỷ hỏi.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ mỉm cười nói:
- Ngươi đã chính thức bước vào cánh cửa tu tiên.
Lý Thành Trụ trề môi:
- Đệ tử bây giờ đã có thể bắt được Văn Tu Tước hay chưa?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ vuốt râu đáp:
- Theo lý thuyết thì có thể….
Lý Thành Trụ cao hứng, xoay người vọt vào rừng, để lại một câu nói văng vẳng:
- Lão tử đi báo thù!
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn theo bóng dáng của hắn, lầm bầm trong miệng:
- Nhưng…Văn Tu Tước vốn sống quần cư. Ta đã nói cho ngươi nghe chưa nhỉ? – Nói xong lắc lắc đầu, đoạn lấy ra máy ảnh kỹ thuật số, nhìn một bức ảnh mỹ nữ trong đó, dâm đãng cười rộ lên.
Cùng lúc đó, tại khu rừng rậm cách đó không xa….
- Ối! Cứu mạng! Sao chúng nhiều quá vậy…..sư ….phụ!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Tác giả: Mạc Mặc
Người dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: ******
Từ khi bị Văn Tu Tước quần công, Lý Thành Trụ không còn có can đảm dám bước chân vào rừng rậm nữa. Theo lời Tiếp Dẫn Tiên Sứ thì Văn Tu Tước tại Tiên giới chỉ là trung vị linh thú cấp một mà đã có thể đánh cho Khai Quang kỳ cao thủ tơi tả. Nếu hắn gặp phải cửu cấp thượng vị linh thú, dám chắc sẽ giống như kết quả bị nghịch phản thông đạo cắn xé linh hồn vậy. Ngẫm nghĩ, lại biết trên cửu cấp thượng vị linh thú còn có Thần Thú, Lý Thành Trụ không khỏi lạnh run người.
Đây mà là Tiên giới sao? Đây phải gọi là Thú giới mới đúng!
Được Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể, thân thể Lý Thành Trụ đã trở nên mạnh mẽ. Vì vậy mặc cho hắn đau đớn nửa ngày, Tiếp Dẫn Tiên Sứ vẫn cương quyết lắc đầu, không thèm cứu hắn. Lý Thành Trụ đành phải miễn cưỡng dựa vào sinh mệnh lực bản thân, ương ngạnh chống đỡ mấy ngày. Cuối cùng đã phục hồi lại dáng vẻ sinh long hoạt hổ của mình, vết thương đã hoàn toàn bình phục biến mất. Chuyện này làm cho “Thiểm Bắc lão nông” được mở rộng tầm mắt một phen, khen ngợi sinh mệnh lực của đồ đệ có thể sánh ngang với Giáp Do thú.
- Sư phụ, Giáp Do thú có cấp bậc thế nào? – Lý Thành Trụ tò mò hỏi.
- E hèm… nó ngang ngửa với… con gián dưới phàm trần!
Lý Thành Trụ thất vọng, buồn bực trong lòng, chợt nhớ đến một chuyện, vội hỏi:
- Sư phụ, tại sao đệ tử ở đây đã một tháng mà cũng không hề thấy ai khác xung quanh đây?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ mỉm cười, không trả lời hắn, lại hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng đây là chỗ nào, người nào cũng có thể đến được hay sao?
Lý Thành Trụ ngạc nhiên hỏi:
- Không lẽ còn cần phải có tiêu chuẩn gì nữa?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười cười, bỏ máy ảnh kỹ thuật số vào trong ngực, nói:
- Không hề có tiêu chuẩn gì, mà là Đại La Kim Tiên cấm hạ nhân tiến vào đây.
Lý Thành Trụ há to miệng, thốt lên:
- Tại sao?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ gõ lên đầu hắn một cái:
- Ngốc thật, cái hồ nước sau lưng ngươi gọi là gì?
- Dựng Tiên hồ! – Lý Thành Trụ nghi hoặc, chợt hiểu ra:
- Đệ tử biết rồi, cái hồ này chính là cội nguồn của Tiên giới?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ hiện ra vẻ mặt mỉa mai, ý chê hắn ngu ngốc, đoạn nói:
- Phương viên ngàn dặm chung quanh Dựng Tiên hồ đã được Tiên Đế và Thập Đại Tiên Quân liên thủ bày ra Thiên Phúc Địa Tái đại trận. Không có sự đồng ý của Tiên Đế, không ai được phép tiến vào đây. Vì vậy, chu vi ngàn dặm quanh đây chỉ có hai chúng ta mà thôi.
Lý Thành Trụ vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý nói:
- Ngay cả Cổ…tiên tử đó cũng không được tiến vào đúng không?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ như cười như không, nhìn hắn:
- Đương nhiên cũng không thể.
Nghe được tin tức này, Lý Thành Trụ không nén được vui sướng, nhảy cẫng lên, hét lớn một tiếng:
- Ồ Yé!
Bất quá Tiếp Dẫn Tiên Sứ lại lo lắng nói:
- Chắc sẽ không lâu nữa, Tiên Đế sẽ phái người đến đây. Lúc đó sẽ biết được Tiên giới an bài cho ngươi như thế nào.
- An bài cho đệ tử? – Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đi tới đi lui nói:
- Ngươi vốn ở phàm nhân giới, chưa có khả năng đến Tiên giới. Chuyện đuổi ngươi về lại phàm nhân giới hay cho ngươi tiếp tục ở lại đây cũng chưa biết được. Tin chắc mệnh lệnh của Tiên Đế sẽ nhanh chóng đến đây. Nhưng cho dù tình huống nào xảy ra, ngươi cũng không thể ở bên cạnh Dựng Tiên hồ nữa. Chưa nói đến ta chỉ còn năm năm nữa là mãn nhiệm, thì chỉ đơn thuần tiên lệnh đã phát ra trước đây của Tiên Đế cũng không cho phép ngươi thoát ra ngoài luật lệ này. Cho nên nếu ngươi được ở lại Tiên giới, tất cũng sẽ phải rời khỏi kết giới này. Ngược lại nếu ngươi bị đuổi về phàm nhân giới….Chao ôi, không thể nào!
- Tại sao?
- Bởi vì muốn đưa ngươi trở lại phàm nhân giới cần phải có ba vị cao thủ cấp bậc Tiên Quân ổn định nghịch phản thông đạo. Ngươi cho rằng loại nhân vật như Tiên Quân sẽ chịu lãng phí thời gian và tiên lực vì ngươi sao? Cho nên khả năng ngươi ở lại Tiên giới là rất lớn.
- Ồ, khó khăn vậy sao! – Lý Thành Trụ thất thần, lẩm bẩm.
Nhớ đến thảm trạng khi mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, Lý Thành Trụ không khỏi lạnh gáy. Nếu đi khỏi vùng kết giới này, tiến ra ngoài kia, lại bị cái gì mà Cổ tiên tử tóm được, dám chắc hắn sẽ sống không bằng chết.
Suy nghĩ một lát, đột nhiên hắn lóe lên một ý nghĩ:
- Không đúng. Sư phụ, Tiên Đế làm sao biết được một tiểu nhân vật như đệ tử đến có mặt ở Tiên giới?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ bật cười phá lên:
- Khục khục, Tiên Đế có thể biết được chuyện năm trăm năm trước, chuyện năm trăm năm sau. Một khi ngươi tiến vào địa bàn của người, Tiên Đế chắc chắn sẽ biết.
Lý Thành Trụ thở dài một tiếng đi đến gần Tiếp Dẫn Tiên Sứ, kề sát vào khuôn mặt già nua của lão, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ, niệm tình giữa hai chúng ta, hay là sư phụ nói dối hộ đệ tử một câu nhé!
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đột nhiên trở nên mất tự nhiên, cười khan nói:
- Ha ha ha, khí trời hôm nay thật là đẹp….ha ha!
o0o
Ngày hôm nay Lý Thành Trụ đang điên cuồng hấp thu linh khí bên Dựng Tiên hồ, đột nhiên hắn cảm giác được có người đi đến bèn mở mắt ra – thì ra là sư phụ.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cau mày nhìn Lý Thành Trụ. Tên đồ đệ đến từ phàm nhân giới này có tốc độ tu tiên quá sức biến thái. Bản thân lão mặc dù không phải tu luyện giai đoạn trước Nguyên Anh kỳ, nhưng cũng biết không thể nào cứ mỗi lần tu luyện lại nhảy một cấp như hắn được. Lần đầu từ Toàn Chiếu hậu kỳ lên đến Ích Cốc trung kỳ, lần thứ hai từ Ích Cốc trung kỳ lên Khai Quang tiền kỳ. Ngày hôm nay còn biến thái hơn nữa, từ Khai Quang tiền kỳ lên đến Dung Hợp trung kỳ. Chỉ ba lần lên bốn cấp? Mặc dù nhờ có lão cho đan dược, nơi này linh khí sung túc, nhưng tốc độ như vậy là quá phi thường.
Cẩn thận quan sát một lát, lão thấy tiểu tử này tu vi tăng vọt bất thường, nhưng căn cơ vô cùng vững chắc, tựa hồ như hắn tu luyện từng bước mà đạt được, không hề giống hiệu quả như dùng đan dược.
Bất quá lão chôn sự nghi hoặc này xuống đáy lòng, xoa xoa hai tay, khuôn mặt tươi cười nói:
- Đồ đệ, đang tu tiên à?
Lý Thành Trụ trợn mắt nói:
- Nói nhảm!
Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười khan hai tiếng, không dám nói thêm nữa. Từ lúc hắn biết được lão đã bí mật báo cho Tiên Đế, hắn đã trở nên lầm lì, làm mặt giận với lão. Hơn nữa còn kiên trì đòi lão phải bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho hắn bằng đan dược và một cái giới chỉ chứa đồ! Đây mà là đồ đệ à? Hắn là thổ phỉ thì có!
- Ha ha, đồ đệ à, có một tin tốt lành cho ngươi đây. – Tiếp Dẫn Tiên Sứ vui vẻ nói.
- Nói! – Lý Thành Trụ không thèm liếc nhìn đến lão, lạnh lùng đáp.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ thiếu chút nữa đã ngã ra mặt đất, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, chậm rãi điều hòa hơi thở của mình, thầm nói trong bụng:
- Không nên tức giận, không nên tức giận!
Đoạn lấy từ trong giới chỉ ra một khối ngọc giản, nói:
- Tin tức từ môn phái do tổ sư gia của ngươi truyền đến. Thiên Sứ quân đoàn của Tây Phương đang xâm lăng, phỏng chừng trong thời gian ngắn Tiên Đế sẽ không để ý đến những người mới như ngươi.
- Thật đấy chứ? – Lý Thành Trụ vừa sợ vừa mừng, vội vàng giật lấy ngọc giản, dùng thần thức xuyên thấu vào trong đó.
Một lúc sau hắn cười hì hì trả lại cho Tiếp Dẫn Tiên Sứ.
- Sư phụ, Tiên giới mà cũng có chiến tranh sao? – Lý Thành Trụ tò mò hỏi.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ vân vê chòm râu sơn dương của mình, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt hết sức thâm thúy, lên tiếng giải thích:
- Nơi nào có người ở thì nơi đó tất có “giang hồ”!
Lý Thành Trụ nắm chặt quyền đầu, lộ ra vẻ khí khái lẫm liệt, bước lên một bước cao giọng nói:
- Dám trêu chọc đến tiên uy của ta, cho dù xa xôi mấy cũng phải giết.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghiêng nghiêng đầu nhìn dáng vẻ Lý Thành Trụ, nhếch mép cười nói:
- Không ngờ trong mắt ngươi cũng có chút nghĩa khí.
- Hà hà, không nhìn lại xem đó là đệ tử của ai à! – Lý Thành Trụ tếu táo cười nói.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghe vậy, chỉ “hừ” lạnh một tiếng.
- Ối, ối…sư phụ, đệ tử sai rồi….
- Nghe nói người phàm còn có một thứ đồ vật gọi là điện thoại di động đúng không?
- Sư phụ định…ồ không, để đệ tử bất hiếu dâng cho sư phụ. – Nói xong hai tay Lý Thành Trụ run rẩy, móc từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, đưa cho vị sư phụ “đáng kính”.
- Được rồi, vi sư nhận của ngươi. Đây là một viên Bồi Nguyên Đan, cầm lấy rồi tu luyện đi…
Tác giả: Mạc Mặc
Người dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: ******
“Tụ Linh Điển Tàng” quả nhiên không hổ danh là Tu Ma Bảo Điển, gần một năm, Lý Thành Trụ đã từ Toàn Chiếu trung kỳ đạt đến Tâm Động hậu kỳ, chỉ còn cách Linh Tịch kỳ một bước chân.
Bất quá Tiếp Dẫn Tiên Sứ đối với điều này vẫn có chút băn khoăn, đối với tốc độ tu luyện của Lý Thành Trụ đã có ý áp chế chậm lại. Mặc dù thời gian vừa qua, Tiếp Dẫn Tiên Sứ quan sát rất kỹ căn cơ tu vi vị đồ đệ đến từ phàm giới này cũng không thấy có dấu hiệu bất thường. Tuy nhiên lão đã sống gần một ngàn năm, rất hiểu đạo lý “dục tốc bất đạt”. Nếu sau này gã đồ đệ của lão vẫn tiếp tục tu luyện với tốc độ nhanh như vậy, cuối cùng e rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ bây giờ lại cảm thấy hơi hối hận vì đã truyền cho Lý Thành Trụ pháp quyết Tụ Linh Điển Tàng. Nghĩ lại lúc Hồng Tinh thượng tiên đưa cho lão quyển bí tịch này sắc mặt đã có vẻ mất tự nhiên, tựa hồ có điều gì khó nói. Đến bây giờ Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã có thể khẳng định Tụ Linh Điển Tàng có vấn đề. Chắc rằng khi xưa Hồng Tinh thượng tiên nghĩ người ở Tiên giới không hề có hứng thú với công pháp tu luyện của người phàm nên mới đưa Tụ Linh Điển Tàng cho lão. Ai mà ngờ lão lại ngu ngơ đưa cho một gã người phàm xuất hiện từ hồ Dựng Tiên tu luyện.
Song lão lại không thể nào nói đồ đệ của mình ngừng tu luyện. Nếu nói ra như vậy, dám chắc chòm râu sơn dương đầy kiêu hãnh của lão sẽ bị hắn vặt trụi.
Tưởng tượng đến hình ảnh mình bị vặt trụi râu, dám chắc sẽ rất “xấu trai”. Tiếp Dẫn Tiên Sứ không khỏi lạnh người, rùng mình một cái.
Kế sách duy nhất bây giờ là thi triển Phong Linh Quyết trên người Lý Thành Trụ, biến tốc độ hấp thu linh khí của hắn chậm lại.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn Lý Thành Trụ đang ngồi cách đó không xa, hai tay bắt quyết, thuấn di đến sau lưng Lý Thành Trụ, khẽ quát lên một tiếng “lên!”. Một đạo kim quang từ tả thủ của lão bay ra đánh vào lưng Lý Thành Trụ, kim quang tán loạn, biến hóa thành một đồ hình Thái Cực âm dương, sau đó tiến nhập vào cơ thể Lý Thành Trụ.
Đang hấp thu linh khí, Lý Thành Trụ đột nhiên cảm thấy từ lưng truyền đến một cảm giác đau nhói. Ngay sau đó, linh khí mãnh liệt như thác đổ vào người hắn bỗng gần như dừng hẳn lại, tựa hồ bị ai tóm chặt lấy “đuôi”. Chỉ còn rót vào người hắn một cách nhỏ giọt.
Ngay lập tức kinh mạch của hắn đã phản ứng, linh khí trong kinh mạch của hắn một mặt vận chuyển với tốc độ cực nhanh, một mặt không được bổ sung, gây ra chênh lệch áp suất cực lớn. Cuối cùng Lý Thành Trụ nhịn không được “hự” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Lúc đó hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Mở mắt ra, Lý Thành Trụ không còn cảm giác thư sướng như những lần luyện công khác nữa, đưa mắt nhìn vết máu trước mặt. Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi.
- Không lẽ lão tử đã tẩu hỏa nhập ma?
Nghĩ vậy, Lý Thành Trụ vội vàng đứng dậy, kêu lớn:
- Sư phụ, cứu mạng con!
Tiếp Dẫn Tiên Sứ đã sớm trốn sẵn một bên, vội vàng xuất hiện trước mắt Lý Thành Trụ, giả vờ thản nhiên, nhìn hắn kinh ngạc nói:
- Đồ đệ sao vậy? Ủa? Sao trên mặt đất lại có máu… là máu ngươi phun ra sao? Ồ, búng máu này quả là tốt, thổ ra mà không tiêu tan, chất lượng quả nhiên là hạng nhất. Thật không hổ danh đệ tử của ta, ha ha ha… E hèm, được rồi, đưa tay đây cho vi sư xem.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ ho khan một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm trang, cầm lấy tay Lý Thành Trụ, song chỉ thoăn thoắt khám xét, bắt mạch cho hắn.
Một tia thần thức chạy vào trong cơ thể Lý Thành Trụ xem xét. Tiếp Dẫn Tiên Sứ càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, kinh mạch của hắn so với kinh mạch Nguyên Anh kỳ của lão trước kia còn rộng lớn hơn rất nhiều. Nên biết rằng bây giờ hắn mới chỉ là Tâm Động kỳ mà thôi, tuy chất lượng linh khí không thể so với lão lúc trước, nhưng số lượng thì vô cùng khổng lồ. Nếu hắn có thể tu thành tiên nhân, không biết sẽ trở thành Thượng tiên, Kim tiên, hay là Đại La Kim Tiên đây? Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Đến lúc đó chẳng phải hắn sẽ là người thứ hai trong truyền thuyết về Đại La Kim Tiên trong tiên giới sao? Nếu được như vậy, sư phụ của hắn đương nhiên cũng sẽ nở mặt nở mày lắm đây. Nghĩ đến đấy, Tiếp Dẫn Tiên Sứ cười rộ lên trong lòng – May mắn là tuệ nhãn mình sáng như đuốc trong đêm, mới có thể bắt được con “thiên lý mã” này.
Lý Thành Trụ lo lắng quan sát vẻ mặt của Tiếp Dẫn Tiên Sứ, chỉ thấy lão khi cau mày nhíu mắt, khi mỉm cười tươi rói. Lập tức cảm thấy bất an, nghi hoặc không thôi, bèn hỏi:
- Sư phụ, đệ tử rốt cuộc đã làm sao vậy?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ chợt ho một tiếng, buông tay Lý Thành Trụ ra, nghiêm mặt nói:
- Tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, linh mạch trong thể nội không chịu được áp suất cường đại như vậy, cho nên mới “cắn” trả lại.
Lý Thành Trụ lo lắng hỏi:
- Đệ tử sẽ không sao đấy chứ?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ không sao, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Trước kia vi sư đã nói với ngươi rồi, tu hành tất phải tuần tự từng bước mà tiến, không thể tham công đoạt hóa được. Lần này xem như chỉ là cảnh cáo nho nhỏ đối với ngươi. Lần sau nếu còn xuất hiện tình huống này, rất có thể tẩu hỏa nhập ma. Đến lúc đó ta cũng không thể cứu được ngươi.
Lý Thành Trụ cả kinh, thè lưỡi, thầm nghĩ quả thực quá nguy hiểm.
- Đã không có việc gì, ngươi có thể luyện tập thêm một số pháp môn khác. Vi sư sẽ dạy cho ngươi thêm luyện khí thuật và luyện đan thuật. Mặc dù sở trường môn phái ta không phải là luyện đan, nhưng luyện khí lại rất có danh tiếng trên Tiên giới. Sau này ngươi hành tẩu xuất đạo, nhất định cũng phải luyện cho mình một thanh tiên kiếm. Nếu không tập luyện từ bây giờ, đến lúc đó vi sư cũng không thể giúp được ngươi. – Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghiêm mặt nói.
Lý Thành Trụ khẽ gãi gãi đầu, nói:
- Sư phụ, luyện đan và luyện pháp khí rất khó, hay là người luyện qua một lần cho đệ tử xem?
Tiếp Dẫn Tiên Sứ than thở rằng:
- Không có nguyên liệu. Ta thủ hộ ở đây đã một trăm năm, trong lúc nhàm chán rảnh rỗi đã sử dụng hết vật liệu luyện khí rồi.
Lý Thành Trụ thầm mắng một câu “hẹp hòi”, đoạn quay người chạy vào rừng rậm, vừa chạy vừa la lớn:
- Tính sau, cám ơn sư phụ đã dạy đệ tử Huyễn Hóa thuật, cái này thật là hữu dụng, đệ tử có thể hóa thành Văn Tu Tước, đánh lén bọn chúng. – Dứt lời đã thấy thân hình biến mất nơi bìa rừng.
“Sặc!” Tiếp Dẫn Tiên Sứ nghe xong máu dồn công tâm, thiếu chút nữa đã hộc máu tươi. Dạy hắn nhiều phép thuật, hắn lại chỉ chuyên cần tập luyện Huyễn Hóa thuật, thì ra là để…đánh lén Văn Tu Tước.
Tiếp Dẫn Tiên Sứ tức giận nói
- Đồ cái thứ cứng đầu khó dạy…
Tiếp Dẫn Tiên Sứ nhìn Lý Thành Trụ đem một con Văn Tu Tước vặt lông bỏ ruột. Sau đó dùng thủy dịch rửa sạch, lại lấy từ trong giới chỉ ra một gói gia vị, rắc đều lên Văn Tước Tu. Sau cùng song thủ xuất ra tam vị chân hỏa, thiêu đốt.
Ngửi được mùi thơm của chim nướng, ngay cả Tiếp Dẫn Tiên Sứ cũng không nhịn được yết hầu chạy lên chạy xuống. Trước kia chưa bao giờ lão biết Văn Tu Tước có thể ăn như theo cách này! Xem ra tại phàm nhân giới còn có rất nhiều điều cần học hỏi đây.
Tại Tiên giới, không ai có nhu cầu ăn, trừ phi ăn tiên quả để gia tăng công lực. Vì thế hầu như không ai ăn thịt như ở phàm giới. Lần đầu được ăn loại thịt ngon như vậy, Tiếp Dẫn Tiên Sứ thiếu chút nữa đã nhai luôn cả lưỡi của mình. Thật sự là quá ngon! Chính lão cũng đã từng thử qua mùi vị Văn Tu Tước, nhưng không có gia vị thì rất nhạt nhẽo, bất đắc dĩ đành mua lại chim nướng từ tên đồ đệ bảo bối này với giá cắt cổ - một viên đan dược đổi được một con chim nướng!
Lý Thành Trụ cười hì hì:
- Bất kể đan dược gì cũng được.
Hắn đương nhiên biết sư phụ một khi xuất thủ luyện đan đều không phải đan dược bình thường mà phải là thứ người tu tiên hằng mơ tưởng.
- Đây này, đồ bất hiếu. Lão tử lúc đầu thật là sai lầm. – Tiếp Dẫn Tiên Sứ cắn răng đưa đan dược cho hắn.
Đang mắng thầm tên đồ đệ gian thương trước mắt, đột nhiên lão ngửi thấy mùi khét khét, vội ngẩng mặt lên nhìn.
Lý Thành Trụ đón ánh mắt của lão, thấp giọng nói:
- Sư phụ.
- Hả?
- Có chuyện với sư phụ rồi, người đừng nóng giận nhé.
- Văn Tu Tước cháy? Ta đã thấy.
- Không phải..
- Vậy là chuyện gì?
- Con đã….đột phá Linh Tịch kỳ!
- Cái gì? – Tiếp Dẫn Tiên Sứ nổi giận đùng đùng, vừa rồi đã phải khổ tâm suy nghĩ, trăm phương ngàn kế mới có thể nghĩ ra cách làm cho hắn không thể vượt cấp nhanh chóng. Bây giờ lại nói có đột phá, trong mắt hắn còn có vương pháp sao? Còn coi ta là sư phụ sao? Nghĩ vậy, lão run rẩy vung tay lên, mắng to: