Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 01-06-2008, 11:19 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hiệp Khách Hành-Kim Dung

Hồi 001 - Hầu Giám Tập Phát Sinh Biến Cố

Cách cá»­a đông thành Khai Phong chừng hai mươi dặm có má»™t thị trấn nhá» gá»i là Hầu Giám Tập

Hôm ấy trá»i đã xế chiá»u. Những lương dân tứ phía trở vá» thị trấn kẻ gánh ngưá»i đội thật là tấp nập.

Ãá»™t nhiên, ở gốc Tây Bắc văng vẳng có tiếng vó ngá»±a dồn dập. Hầu Giám Tập nằm ngay bên đưá»ng quan đạo, khách thương Ä‘i lại như mắc cá»­i, cả những khách kỵ mã tá»›i đây cÅ©ng là chuyện thưá»ng nên chẳng ai buồn để ý.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, mà là cả một đại đội, ít ra phải có đến hai trăm nhân mã.

Bấy giỠđám lương dân trong thị trấn má»›i bắt đầu cảm thấy có Ä‘iá»u khác lạ: Há» lại nghe rõ ràng tiếng vó ngá»±a chạy rất cấp bách thì ngÆ¡ ngác nhìn nhau tá»± há»i:

-Phải chăng đây là quan quân?

Có ngưá»i nói:

-Chúng mình mau tránh ra kẻo binh mã quan quân lướt qua sẽ bị xô ngã, dù có mất mạng cÅ©ng chẳng biết há»i vào đâu.

Ãá»™t nhiên lại nghe những hồi còi xen lẫn vào tiếng vó ngá»±a. Những hồi còi này tá»±a hồ Ãông gá»i Tây thưa, Nam xướng Bắc há»a. Hiển nhiên bốn mặt tám phương Ä‘á»u có tiếng còi. Hầu Giám Tập dưá»ng như đã bị bao vây .

Má»i ngưá»i cả kinh thất sắc. Bá»n ngưá»i có kiến thức hÆ¡n lại phá»ng Ä‘oán:

-Phải chăng đây là cưá»ng đạo?

Trong tiệm tạp hoá Hà An, má»™t ngưá»i tài công lè lưỡi nói:

-Úi chà ! Mình chỉ sợ mấy Ãại ca đó thôi!

Chủ quán hỠVương sắc mặt tái mét dơ cánh tay run run lên tưởng chừng như muốn đập xuống đầu anh tài công vừa rồi. Hắn quát lên:

-Mẹ kiếp! Ngươi nói cái gì mà đại ca với tiểu ca? Ngươi liệu mà từ từ cái miệng thì các vị đại gia tới đây may ra cái mạng chó chết của ngươi mới không đến nổi bị uổng tử. Hơn nữa, ban ngày ban mặt thế này làm gì có chuyện đó?

Trá»i Æ¡i! Chắc là có chuyện gì rồi.

Ná»­a câu sau hắn lạc hẳn giá»ng Ä‘i rồi há hốc ra nhưng không nói thêm được nữa.

Bá»—ng thấy mé Ãông đầu thị trấn có bốn năm con ngá»±a chạy tá»›i. Nhưng ngưá»i cưỡi ngá»±a toàn mặc áo Ä‘en, đầu đội nón lá, tay cầm cương Ä‘ao sáng loáng. Chúng lá»›n tiếng hô:

-Này các anh em! Ai ở đâu phải đứng yên đó không được nhúc nhích. Hễ ai cục cựa thì đừng trách những lưỡi đao không có mắt.

Chúng vừa quát tháo vừa Ä‘i ra hướng Tây. Móng ngá»±a bịt sắt nện xuống đưá»ng lát đá xanh bật lên những tiếng côm cốp nghe mà bở vía.

Toán này chưa dứùt tiếng hô thì từ mé Tây lại có bảy tám ngưá»i ngá»±a xông vào.

Bá»n này cÅ©ng mặc toàn là áo Ä‘en, đầu đội nón lá kéo sụp xuống thấp nên nhìn không rõ mặt mÅ©i chúng. Mấy ngưá»i này cÅ©ng hò hét om sòm:

-Biết Ä‘iá»u thì đứng yên, sẽ không sao hết! Còn muốn nếm mùi Ä‘ao thương thì hãy chạy ra.

Anh chàng tài công trong tiệm tạp hóa Hà An quả nhiên lá»›n mật. Gã cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói bâng quÆ¡:

-Gươm đao thì có mùi vị gì mà nếm .

Gã này môi thấp miệng bé tưởng nói đùa má»™t câu chÆ¡i cÅ©ng chẳng sao. NgỠđâu gã chưa dứt lá»i thì má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a vàng ở mé tả đã vung roi tung vào trong quán móc trúng cổ gã tài công rồi giật đánh binh má»™t cái khiến gã ngã lăn ra mặt đưá»ng.

Ngưá»i cưỡi ngá»±a vàng phóng ngá»±a chạy vá» phía trước lôi cả gã tài công Ä‘i xá»nh xệch. Ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i sau Ä‘uổi theo xéo lên. Gã tài công chỉ kịp rú lên được má»™t tiếng đã chết liá»n.

Những ngưá»i đứng đó thấy bá»n này hung ác như vậy thì chẳng ai giám nhúc nhích.

Có ngưá»i muốn đóng cá»­a lại, nhưng hai chân tá»±a như dính chặc xuống đất, toàn thân run bần bật, muốn bước Ä‘i cÅ©ng không ná»—i nữa.

Cách tiệm Hoà An sáu căn vá» phía đối diện có má»™t nhà làm bánh nướng. Chảo dầu Ä‘ang sôi sùng sục, trên phên sắt có đặt bảy tám cái bánh. Má»™t mụ già lưng còng Ä‘ang ngồi nặn bánh vo tròn thành những cái cầu nhá» rồi lại đè xuống cho dẹp ra. Mụ lúi húi mải làm, nên những chuyện kinh tâm động phách xảy ra trước mắt mụ cÅ©ng lá» Ä‘i như không nhìn thấy. Mụ Ä‘ang rưới lên trên mặt bánh má»™t ít nước hành mở rồi dùng cặp sắt bá» bánh vào lò than Ä‘á».

Lúc này tiếng còi bốn mặt đã ngừng thổi, ngá»±a cÅ©ng dưng vó. Bảy tám trăm con ngưá»i trong thị trấn Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng. Cả những đứa nhá» Ä‘ang khóc cÅ©ng bị bố mẹ chúng bịt miệng lại không cho phát ra thanh âm.

Má»i ngưá»i Ä‘ang ngừng hÆ¡i nín thở bá»—ng nghe những tiếng lách tách phát ra từ má»™t ngá» roi da theo dưá»ng phố lá»›n ở mé Tây vang lên rồi rá»›t xuống đá xanh đánh bét má»™t cái ở ngay bên rãnh nước bẩn.

Ngưá»i này Ä‘i rất thong thả, chân bước trầm trá»ng. Má»—i bước chân cá»§a y khiến cho má»i ngưá»i lo lắng tưởng chừng như chân y xéo lên trái tim mình. Tiếng bước chân nặng ná» chậm chạp môic lúc má»™t gần.

Mặt trá»i sắp lặn non Tây. Má»™t bóng ngưá»i dài lê thê in xuống mặt đưá»ng cÅ©ng theo bước chân chậm chạp mà nhích gần lại. ÃÆ°á»ng phố trong Hầu Giám Tập bao phá»§ má»™t làn không khí cá»±c kỳ khẩn trương. Ngưá»i nào cÅ©ng sợ hãi đứng thá»™n mặt ra, chỉ có má»™t mình mụ già kia là vẫn tiếp tục nướng bánh.

Tiếng roi da lách tách đến trước cá»­a tiệm bánh này thì dừng lại. Ngưá»i cầm roi da để mắt ngó mụ già từ đầu đến chân rồi đột nhiên bật lên ba tiếng cưá»i khẩy.

Mụ già từ từ ngẩng đàu lên thấy ngưá»i đó thân hình cao lêu nghêu, chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi. Mặt gã chổ lồi chá»— lõm như vá» quýt chằng chịt những nốt ruồi, cặp mắt ti hí sáng loáng, không ngá»›t láo liêng.

Mụ già bán bánh gật đầu há»i:

-Ãại gia muốn mua bánh phải không? Má»™t đồng má»™t chiếc.

Rồi mụ cầm đôi đũa sắt gắp bánh ra. Chiếc bánh nóng bá»ng được mụ đặt lên mảnh gá»— trắng tinh.

Gã cao lêu nghêu cưá»i nhạt nói:

-ÃÆ°a đây!

Rồi hắn đưa tay trái ra

Mụ già nheo mắt nói:

-Dạ!

Mụ gắp chiếc bánh nóng hổi đặt vào bàn tay gã.

Gã cao lêu nghêu đột nhiên cau mày giận dữ quát:

-Mụ dám đùa cợt cả với lão gia ư?

Rồi gã cầm cái bánh liệng vào mặt cụ già đánh vèo một tiếng.

Thế liệng rất mạnh. Chiếc bánh tuy má»m xèo nhưng được ném ra vá»›i má»™t cưá»ng lá»±c mãnh liệt nếu trúng vào mặt tất mụ đến phải bị thương.

Mụ già từ từ nghiêng đầu đi, chiếc bánh bay qua mặt mụ rồi rớt xuống phiến đá xanh đánh bét một cái ở ngay bên rãnh nước bẩn.

Gã cao nghệu liệng bánh Ä‘i rồi xoay tay vá» sau lưng rút ra đôi câu liêm, bật lên tiếng kêu leng keng. Ãầu câu liêm có ánh tịch dương chiếu vào, hàn quang loé lên chói mặt. Gã nói:

-Ãến bây giá» còn chưa chịu đưa cái đó ra hay là còn hòng trốn thoát? Há» Ngô kia! Ta tưởng ngươi nên biết Ä‘iá»u má»™t chút.

Mụ bán bánh nhìn gã há»i lại:

-Ta vẫn nghe tiếng An trại chá»§ trại Kim Ãao thưá»ng cướp bóc cá»§a nhà giàu để giúp đỡ cho kẻ nghèo. Vì vậy mà trên chốn giang hồ nếu có ai đỠcập đến y cÅ©ng kêu bằng hiệp đạo. Thế mà sao nay y lại phái bá»n tiểu lâu la Ä‘i làm càn? HÆ¡n nữa lại sấn cả đến nhà mụ bán bánh nghèo nàn này để gây chuyện nghÄ©a là làm sao?

Gã cao nghệu nghe mụ già gá»i mình là tiểu lâu la ở trại Kim Ãao thì cặp lông mày gã vốn đã thấp bây giá» càng rÅ© thấp hÆ¡n. Hắn giận như ngưá»i Ä‘iên, quát lá»›n:

-Ngô Ãạo Nhất! Ngươi nhất định không đưa ra ư?

Mụ già bán bánh nghe gã gá»i đúng tên há» mình thì trong lòng không khá»i run lên, nghÄ© thầm:

-Bá»n thám tá»­ Kim Ãao ghê thật!

Vẻ mặt vẫn thản nhiên, mụ đáp:

-Các hạ xá»­ dụng song câu thì hẳn là Thiết Câu Tá»­ Trương Ãại Nguyên ở trại Kim Ãao?

Thá»±c ra gã cao nghệu này tên là Lý Ãại Nguyên ngoại hiệu là Thần Câu. Gã nghe Ngô Ãạo Nhất cố ý đổi há» cá»§a mình Ä‘i, lại không nói đến ngoại hiệu cá»§a thần câu mà kêu là Thiết Câu Tá»­ thì cho là mụ cố ý khinh mạn mình. Gã không nhẫn nại

được nữa, tay trai vung tay câu ra chiêu Thá»§ Ãáo Cầm Lai móc xuống vai bên tả Ngô Ãạo Nhất.

Ngô Ãạo Nhất né mình vá» bên hữu, cây câu cá»§a Lý Ãại Nguyên chụp xuống quảng không. Nhưng sau chiêu này gã đấu má»™t chiêu xảo quyệt. Gã co tay trái vá», cây cương câu liá»n nhằm vào sau lưng Ngô Ãạo Nhất mà móc.

Ngô Ãạo Nhất đột nhiên lún mình xuống lại tránh khá»i chiêu này. Tiếp theo mụ co chân phải đá vào lò lá»­a. Những than hồng trong lò bay vá»t đến ngưá»i Lý Ãại Nguyên. Ãồng thá»i chảo dầu sôi trút lên đầu gã.

Lý Ãại Nguyên giật mình kinh hãi vá»™i nhảy lùi lại, tránh được than hồng, nhưng không tránh được chảo dầu. Gã rú lên má»™t tiếng:

-U¨i chao!

Chảo dầu đầy đã trút vào hai chân gã. Gã đau đớn thét lên ầm ĩ.

Ngô Ãạo Nhất chụm hai chân lại nhảy vá»t lên không hạ xuống nóc nhà ở phía đối diện. Trong tay mụ đã cầm sẵn má»™t chiếc kìm sắt để gắp lá»­a.

Ãá»™t nhiên, má»™t làn thanh quang lấp loáng. Má»™t lưỡi đơn Ä‘ao nhắm chém xuống đầu Ngô Ãạo Nhất.

Ngô Ãạo Nhất đưa kìm sắt lên đỡ đánh choang má»™t tiếng. Há»a quang toé ra bốn mặt.

Cái kìm sắt trông đen sì tưởng là đồ vô dụng, nhưng thực ra nó được đúc bằng thép nguyên chất nên mới gạt được lưỡi đao hất ngược trở lại.

Giữa lúc ấy, má»™t cây Lê Hoa Ãoản Thương và má»™t cặp song Ä‘ao từ mé hữu đồng thá»i đánh tá»›i.

Ngô Ãạo Nhất hứ lên má»™t tiếng rồi quát mắng:

-Thiệt là bá»n mặt dầy! Các ngưá»i á»· nhiá»u ngưá»i để thá»§ thắng chăng?

Y liá»n nhoài ngưá»i đứng ngay lên. Má»—i tay cầm má»™t gá»ng kìm, mé tả gạt thương,mé hữu gạt Ä‘ao. Thế là cây kìm được tách làm đôi và biến thành má»™t cặp Phán Quan Bút.

Ba ngưá»i vây đánh Ngô Ãạo Nhất cÅ©ng Ä‘á»u mình mặc áo Ä‘en. Chúng thấy y đột nhiên đứng thẳng ngưá»i lên thì không khá»i kinh hãi vì má»™t mụ già lưng còng bá»—ng biến thành ngưá»i ngay thẳng!

Ngô Ãạo Nhất vung đôi bút phóng ra những chiêu hiểm độc toàn nhằm vào huyệt đạo trá»ng yếu đối phương. Tuy má»™t ngưá»i chá»i ba mà y vẫn chiếm được thượng phong.

Bỗng nghe đánh binh một tiếng!

Gã sử đoản thương la lên một tiếng. Chân trái trúng đòn, từ trên nóc nhà lăn long lóc rớt xuống.

Trên mái nhà ở góc tây bắc má»™t lão già vừa lùn vừa ốm đứng đó. Hai tay lão chắp sau lưng lạnh lùng nhìn ba ngưá»i giao đấu.

Ãnh bạch quang lấp loáng, lại má»™t tiếng choang vang lên! Gã sá»­ đơn Ä‘ao bị cây bút tay trái cá»§a Ngô Ãạo Nhất đánh văng binh khí Ä‘i. Tiếp theo, gã lại bị đối phương đá trúng ngá»±c, cÅ©ng ngã lăn xuống đưá»ng phố.

Gã sử song đao thấy thế đâm ra khiếp sợ, nhưng vẫn không chịu rút lui. Gã múa tít cặp đao như tuyết rơi hoa rụng che kín quanh mình để bảo vệ toàn thân, chỉ giữ thế thủ chứ không công nữa.

Lão già thấp lùn và gầy đét từ từ bước tá»›i. Lão đến gần mà má»™t bên song Ä‘ao, má»™t bên song bút vẫn múa tít rít lên tiếng gió vù vù khá»§ng khiếp. Bất luận lão đụng vào món binh khí nào cÅ©ng bị trá»ng thương. Nhưng lão thản nhiên như không thấy gì và vẫn tiếp tục tiến vá» phía hai ngưá»i.

Gã sử song đao vội la lên:

-Sư thúc! Phải cẩn thận đấy!

Gã đánh ra một đao mà thu vỠkhông kịp, lưỡi đao lại quét qua lưng lão già.

Lão già giơ hai ngón tay lên cặp lấy sóng đao. Gã kia nắm không chắc tuột mất.

Lão già rơi tay ra, lưỡi đao bay vụt đi.

Lúc này mặt trá»i đã ngậm non Ä‘oài. Ãnh kim quang rá»±c rỡ. Lưỡi đơn Ä‘ao ở trên không bay vù vù, ánh hoàng hôn chiếu vào trông thật đẹp mắt. Nó rá»›t xuống rất mau. Ngưá»i dưới đưá»ng ai cÅ©ng ngẩng đầu lên nhìn.

Gã kia bị mất đao, chân tay luống cuống.

Ngô Ãạo Nhất thừa kế phóng bút Ä‘iểm vào bụng gã. Không ngá» lão già lùn ốm kia dÆ¡ tay trái ra nắm lấy vai gã kéo tuá»™t vá» sau lưng lão. Ãồng thá»i lão dÆ¡ má»™t ngón tay lên đâm vào bên tả Ngô Ãạo Nhất.

Chiêu thức cá»§a lão già mau lẹ phi thưá»ng. Ngô Ãạo Nhất thấy rõ ràng mình có thể phóng bút đánh vào ngá»±c lão, nhưng lão lại phóng chỉ ra má»™t cách hiểm độc, nên đành phải tá»± cứu mình trước, liá»n thu bút vỠđánh vào ngón tay lão.

Lão già khẽ lái ngón tay Ä‘i để tránh khá»i chiêu thiết bút cá»§a đối phương. Ãồng tá»i lão đưa ngón tay chếch lên Ä‘iểm vào yết hầu Ngô Ãạo Nhất.

Ngô Ãạo Nhất Ä‘i đã quá đà không thể biến chiêu, đành phải lùi vá» phía sau má»™t bước.

NgỠđâu Ngô Ãạo Nhất lùi má»™t bước thì lão già cÅ©ng tiến má»™t bước. Lão bị vung ngón trá» bên phải ra Ä‘iểm vào bung đối phương.

Ngô Ãạo Nhất đã biết sá»­ phán quan bút thì dÄ© nhiên y cÅ©ng là má»™t tay diểm huyệt thiện nghệ. Y thấy đối phương má»—i chiêu Ä‘iểm ra Ä‘á»u không đánh vào huyệt đạo mình. Tuy nhiên y không dám để tay đối phương chạm vào ngưá»i mình.

Véo má»™t tiếng! Cây bút tay phải Ngô Ãạo Nhất nhằm đánh vào vai lão già. Lão già xông thẳng vá» phía trước như muốn nhảy xổ vào ngưá»i y.

Ãá»™ng tác cá»§a lão dã tránh khá»i chiêu bút cuả đối phương. Ãồng thá»i lão vung cả hai tay nhằm đánh vào trước ngá»±c Ngô Ãạo Nhất.

Ngô Ãạo Nhất thân hình to lá»›n. Ãầu lão già chỉ tá»›i được cổ y. Nhưng võ công lão lợi hại vô cùng! Hai bàn tay không mà vẫn tiến vào áp đảo đối phương.

Ngô Ãạo Nhất thấy đối phương gần húc tá»›i bụng mình thì cả kinh thất sắc vá»™i lui lại phía sau.

Bốp má»™t tiếng! Ngô Ãạo Nhất đã bị đối phương túm lấy vạt áo trước ngá»±c Ngô Ãạo Nhất thấy ngá»±c bụng mình mát rượi. Trong lúc hoang mang y chưa kịp nhìn xem mình có bị thương hay không. Y chụm hai tay lại phóng ra chiêu Hoàn Bão Lục Hợp. Hai chuôi bút nhằm đánh vào hai bên huyệt thái dương lão già.

Lão già không né tránh mà cÅ©ng không chống đỡ. Lại xông vá» phía trước. Lão vung song chưởng đánh vào trước ngá»±c Ngô Ãạo Nhất.

Mấy tiếng lách cách vang lên. Không biết y đã bị gãy mấy rẻ xương sưá»n.

Ngô Ãạo Nhất từ trên nóc nhà ngã lăn xuống đất.

Lý Ãại Nguyên bị dầu sôi đổ vào cặp giò phá»ng cả lên. Gã kêu la ầm Ä© nhưng vì hai chân bị thương không thể nhảy lên nóc nhà để liá»u mạng vá»›i kẻ thù được. Gã lại biết lão già lùn ốm Chu Mục kia tính khí cao ngạo tá»± phụ. Lão đã ra tay thì không muốn cho ai vào trợ lá»±c, nên chỉ ngá»­a mặt lên coi hai bên giao đấu.

Vừa thấy Ngô Ãạo Nhất từ trên nóc nhà ngã lăn xuống, Lý Ãại Nguyên nhảy xổ lại như con hổ Ä‘iên, dÆ¡ song câu đâm thẳng vào bụng Ngô Ãạo Nhất. Gã rất lấy làm đắc ý ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i sằng sặc.

Chu Mục vội la lên:

-Ãừng đánh chết hắn!

Nhưng chậm mất rồi! Song câu đã đâm thẳng vào bụng thì Ngô Ãạo Nhất còn sống sao được?

Bất thình lình, bóng Ä‘en thấp thoáng Lý Ãại Nguyên la lên:

-Úi chao!

Rồi loạng choạng lùi lại phía sau thì thấy trước ngá»±c ở hai bên vú Ä‘á»u có má»™t cây thiết bút đâm suốt từ ngá»±c ra sau lưng. Máu từ vết thương trào ra như suối. Gã lảo đảo mấy cái rồi té huỵch xuống.

Nguyên Ngô Ãạo Nhất lúc lâm tá»­ còn thu tàn lá»±c đánh mạnh má»™t đòn. Lý Ãại Nguyên không kịp đỠphòng nên bị thiết bút đâm vào yếu huyệt.

Ãồng bá»n cá»§a Lý Ãại Nguyên vá»™i chạy lại nâng gã lên thì gã đã tắt hÆ¡i rồi.

Chu Mục không thèm để ý gì đến chuyện Lý Ãại Nguyên sống hay chết. Lão mấp máy môi như muốn nói gì. Lão kéo Ngô Ãạo Nhất dậy, nhưng y đã hết thở.

Lão chau mày quát lên:

-Các ngươi lột áo gã ra và khám xét cho thật kỹ!

Bốn tên thuá»™c hạ lập tức vâng lá»i. Chúng lá»™t áo Ngô Ãạo Nhất ra thì thấy sau lưng y có Ä‘eo má»™t cái bá»c bên trong lần áo dài. Bá»c này y đã dùng cái bướu giả sau lưng.

Hai gã đại hán áo Ä‘en mở bá»c ra coi thì thấy trong bá»c còn có má»™t cái bao nữa xếp từng lá»›p toàn gói vải dầu. Hai gã mở từng lá»›p má»™t ra.

Chu Mục mỗi lúc một thêm lộ vẻ vui mừng. Lão lẩm bẩm:

-Ở đây rồi, ở đây rồi!

Hai gã hán tá»­ mở mưá»i mấy lần vải dầu thì những gói sau càng nhá» hÆ¡n. Những gói đó chỉ chừng má»™t thước vuông và dầy hai tấc.

Chu Mục đư tay ra quét một cái rồi nói:

-Ãây là những vật để bịp ngưá»i không cần phải xem nữa. Mau vào lục soát trong nhà.

HÆ¡n mưá»i gã hán tá»­ áo Ä‘en vâng dạ chạy vào nhà. Tiệm bán bánh này trước sau chỉ có hai gian. Mưá»i mấy ngưá»i vào trong lục soát hết cả gầm giưá»ng gầm ghế, mở cả bát đĩa lên coi. Bao nhiêu quần áo cÅ©ng lục tung ra hết.

Chu Mục luôn miệng thúc giục:

-Phải tìm cho thật kỹ đừng để sót chỗ nào.

Cuá»™c lục soát kéo dài hàng giá». Trá»i tối mịt không còn thấy gì nữa. Bá»n đại hán đốt đèn đốt đèn lên, moi cả tưá»ng vách, đập cả đầu rau.

Choang má»™t tiếng! Má»™t chiếc nồi đất quăng ra giữa đưá»ng vỡ thành mấy chục

mảnh. Trong nồi bột gạo đổ lênh láng.

Giữa lúc mịt mỠấy, má»™t bàn tay dÆ¡ bẩn từ góc tưá»ng bên len lén thò vào rảnh nước bẩn sá» soạng từ từ. Ãó là má»™t đứa bé ăn xin chừng mưá»i má»™t mưá»i hai tuổi.

Nó đã đói meo cả ngày, không được má»™t há»™t cÆ¡m nào trong bụng. Nó mệt nhoài ngồi ở góc tưá»ng.

Lúc Lý Ãại Nguyên cầm lấy chiếc bánh mà Ngô Ãạo Nhất đưa cho rồi gã lại liệng xuống bên rãnh nước bẩn này. Gã ăn mày mở to đôi mắt, nhìn chầm chặp vào chiếc bánh. Gã muốn thò tay ra lượm lấy mà ăn, nhưng thấy bá»n hán tá»­ áo Ä‘en hung dữ như quá»· thì sợ quá không dám nhúc nhích.

Tên tài công làm trong tiệm tạp hoá Hà An bị ngựa xéo chết, xác hãy còn nằm lăn bên tiệm bánh.

Thi thể Ngô Ãạo Nhất cùng Lý Ãại Nguyên cÅ©ng nằm gần đó.

Mãi đến lúc trá»i tối mịt, ánh đèn lá»­a không chiếu được đến chá»— rảnh nước. Gã ăn xin má»›i đánh bạo thò tay ra lượm lấy chiếc bánh. Bụng đói quá nên gã chẳng cần nghÄ© đến nước bùn dÆ¡ đã thấm vào bánh cứ đưa lên miệng cắn luôn má»™t miếng rồi ngậm lại, chứ không dám nhai. Gã sợ nhai tóp tép phát ra tiếng động sẽ bị bá»n hán tá»­ tay cầm Ä‘ao kiếm nghe thấy. Miệng ngậm chiếc bánh tuy chưa nuốt xuống,nhưng trong lòng gã đã cảm thấy khoan khoái rồi.

Bá»n hán tá»­ áo Ä‘en lục tìm khắp nÆ¡i. Cả đầu hè xó ngách, nÆ¡i nào cÅ©ng bị moi móc, không sót má»™t chổ.

Lão già lùn ốm cÅ©ng lăng xăng tìm mãi không thấy gì, liá»n nói:

-Thu quân !

Những tiếng còi lại vang lên, tiếp theo là tiếng vó ngá»±a chạy dồn dập. Từng Ä‘oàn kỵ mã ra khá»i Hầu Giám Tập.

Những hán tá»­ trong quán bán bánh khiêng thi thể Lý Ãại Nguyên đặt lên yên ngá»±a. Chỉ trong khoảnh khắc bá»n há» Ä‘i hết chẳng còn má»™t ai.

Ãoàn ngưá»i ngá»±a Ä‘i xa rồi, trong Hầu Giám Tập má»›i có tiếng ngưá»i thì thào. Há» sợ bá»n hán tá»­ cưỡi ngá»±a Ä‘i rồi còn quay lại nên không ai dám nói to.

Chá»§ tiệm Hà An cùng vá»›i má»™t tên tài công khác khiêng thi thể đồng bạn đặt lên giưá»ng mà gã vẫn ngá»§ rồi đóng chặt cá»­a lại, không dám ra nữa.

Những nhà khác ở bên cạnh cÅ©ng vá»™i đóng cá»­a cài then. Chẳng bao lâu, trên đưá»ng phố trên thị trấn không còn bóng ngưá»i và cÅ©ng không còn tiếng động nào nữa.

Gã ăn xin thấy thi thể Ngô Ãạo Nhất nằm lăn dưới đất không ai nhìn đến thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Gã trệu trạo nhai miếng bánh rồi nuốt xuống.

Giữa lúc đấy, thi thể Ngô Ãạo Nhất đột nhiên động đậy.

Gã ăn xin giật mình kinh hãi dụi mắt nhìn lại thì thấy Ngô Ãạo Nhất từ từ ngồi dậy. Gã sợ quá ngẩn ra như tượng gá»—.

Gã nhớ lại mình đã được nghe một tên ăn xin khác kể chuyện cổ tích vỠquỷ nhập tràng thì trống ngực đánh thình thình.

Bỗng gã thấy thây ma hai chân đứng thẳng lên. Gã sợ quá hai hàm răng đập vào nhau cầm cập.

Cái thây ma kia ngoảnh đầu lại. May mà gã ăn xin ngồi co rúm vào sau góc tưá»ng nên thây ma không nhìn thấy.

Lúc này, mảnh trăng lạnh lùng chênh chếch chiếu xuống. Gã ăn xin nhìn rõ trên miệng thây ma hãy còn vết máu tươi. Hai cây cương câu vẫn còn cắm ở bụng tá»­ thi. Gã ăn xin cố rít chặt hai hàm răng để khá»i phát ra tiếng run cầm cập.

Bỗng thấy thây ma lom khom hai chân thò tay ra sỠsoạng.

Y cầm lấy một chiếc bánh bửa ra rồi liệng đi. Y sỠđến cái bánh thứ hai cũng bửa đôi liệng đi.

Gã ăn xin sợ cuống lên tưởng chừng như trái tim muốn nhảy ra khá»i miệng.

Thây ma vẫn tiếp tục sỠsoạng. Y sỠthấy vật gì cũng không để ý, cứ sỠđến bánh là bửa ra coi rồi liệng đi. Thây ma vừa sỠsoạng vừa nhích lại gần rãnh nước.

Lúc bá»n hán tá»­ áo Ä‘en xục tìm trong tiệm bán bánh, hỠđổ cả mổ mẹt bánh xuống đất. Bây giá» thây ma lại nhặt lên, bá»­a ra nhưng không ăn chỉ bóp nát liệng Ä‘i.

Gã ăn xin thấy thây ma lết Ä‘i từng bước má»™t chuyển lại gần góc tưá»ng thì sợ quá, gã toan co giò chạy trốn. Nhưng toàn thân gã run bần bật, hai chân cất lên không nổi.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của Cánh gà nướng

  #2  
Old 01-06-2008, 11:21 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 002 - Thạch Trang Chúa Theo Dõi Bá»n Kim Ãao

Thây ma hành động rất chậm chạp. Y bá»­a hết hÆ¡n chục chiếc bánh mà mất má»™t khoảng thá»i gian chừng cháy hết nén hương. Y tìm mãi không thấy bánh nữa má»›i từ từ quay đầu lại dưá»ng như để dòm ngó bốn phía xem còn nữa không.

Gã ăn xin đột nhiên nhìn ra thấy một vật thì hồn vía lên mây.

Nguyên gã nấp ở trong góc bức tưá»ng, ánh trăng tứ phía sau lưng phản chiếu lại bóng gã in xuống mặt đất. Bóng này đầu bù tóc rối ở ngay bên thây ma.

Gã ăn xin chợt thấy chân tử thi nhúc nhích. Không hiểu từ đâu đem đến cho gã một luồng dũng khí. Gã kêu lên một tiếng rồi co giò chạy tuốt.

Thây ma trong cổ ấm ớ la lên:

-Bánh nướng, bánh nướng!

Rồi cũng cất bước đuổi theo.

Gã ăn xin vấp phải quảng dây nên ngã lăn xuống đất .

Thây ma liá»n thò tay ra toan nắm lấy lưng gã. Gã ăn xin lăn Ä‘i má»™t vòng tránh khá»i rồi co giò chạy.

Thây ma lồm cồm mãi không dậy được. Y chống tay xuống đất má»™t hồi má»›i đứng lên nổi. Nhưng chân y dài, bước xa. Tuy y vừa Ä‘i vừa lảo đảo như ngưá»i say rượu mà chỉ mưá»i mấy bước đã Ä‘uổi tá»›i sau lưng gã ăn xin.

Gã ăn xin chạy gần đến gốc cây thì chợt nhá»› ra có ngưá»i nói thây ma không chạy quanh được. Gã tá»± nhá»§:

-Mình cứ chạy quanh gốc cây là quỷ nhập tràng đuổi không kịp.

Gã dừng bước toan chạy quanh thì đột nhiên sau gáy bị nắm chặt. Gã bị thây ma nhấc lên.

Thây ma cất tiếng há»i:

-Ngươi ăn cắp bánh của ta phải không?

Ãã đến nước này, gã ăn xin khi nào còn dám chối cãi đành gật đầu.

Thây ma gạn há»i:

-Ngươi , ngươi ăn rồi phải không?

Gã ăn xin lại gật đầu.

Thây ma giÆ¡ tay kéo áo gã ăn xin đánh soạt má»™t tiếng. Ão gã bị rách ngay má»™t mảng xuống đến bụng dưới. Miếng áo rách rá»™ng chừng bốn tấc, dài đến hai thước, gã ăn xin chỉ mặc má»™t manh áo, nên vừa bị thây ma móc rách đã lá»™ da thịt

từ trước ngực xuống bụng.

Tử thi lại nói:

-Ta phải mổ bụng ngươi để móc ra.

Gã ăn xin hồn vía lên mây run run nói:

-Ta.. ta mới cắn một miếng .

Gã sợ hãi quá không nói thêm được nữa. Gã vẫn tưởng quá»· nhập tràng chứ có ngỠđâu đây là ngưá»i sống.

Nguyên Ngô Ãạo Nhất bị lão già lùn ốm đánh hai chưởng trúng ngá»±c, lại bị Lý Ãại Nguyên đâm cương câu vào bụng. Y liá»n bế tắc huyệt mạch cho ngất Ä‘i. Hồi lâu y dần dần tỉnh lại.

Bụng tuy là chổ trá»ng yếu cá»§a con ngưá»i nhưng bị ngoại vật đã thương thì không chết ngay được.

Ngô Ãạo Nhất liá»n bò vào chổ nướng bánh để tìm má»™t vật mà y dấu trong đó. Y đã dùng thuốc dịch dung để hoá trang và ẩn cư tại Hầu Giám Tập là cốt ý bảo vệ vật này để tránh bá»n cưá»ng địch khá»i truy tầm ra. Y ở dây đã ba năm được bình yên vô sá»±.

Má»i ngưá»i ở Hầu Giám Tập đối vá»›i mụ già lưng còng tức(Ngô Ãạo Nhất) chẳng có tiếng tăm gì, chẳng ai để ý và không ai hay y đã giả lưng còng, hoặc không phải là ngưá»i già cả hay không phải là ngưá»i bán bánh thật sá»±.

Mãi đến lúc Ngô Ãạo Nhất nghe tiếng còi dồn dập và hÆ¡n hai trăm nhân mã bao vây, y má»›i biết là hành tung mình đã bị bại lá»™. Trong khi hoảng hốt y không biết giấu vật đó vào đâu liá»n nhét ngay vào chiếc bánh nướng.

Lý Ãại Nguyên xuất hiện chìa tay ra bảo đưa đây. Ngô Ãạo Nhất Ä‘i má»™t nước cá» nguy hiểm là đưa ngay cái bánh có dấu vật đó cho Lý Ãại Nguyên. Quả nhiên Lý Ãại Nguyên tức giận liệng bánh Ä‘i.

Ngô Ãạo Nhất, sau khi bị thương tỉnh lại, không nhá»› được mình đã giấu vật đó trong cái bánh nào nên hể thấy bánh nào là bá»­a ra tìm.

Sau y túm được gã ăn xin thì nghĩ ngay rằng gã này đói quá chắc đã ăn bánh và nuốt luôn vật kia vào bụng rồi nên y muốn mổ bụng gã ra lấy lại.

Nhưng lúc này Ngô Ãạo Nhất không có binh khí trong ngưá»i biết làm sao mổ bụng gã được. Y nghiến răng rút lưỡi cương câu ở trong bụng ra, toan xoay mÅ©i câu lại mổ bụng gã ăn xin. Nhưng lưỡi câu vừa rút ra khá»i bụng, y Ä‘au đớn không thể chịu được, máu do miệng vết thương tuôn ra như suối. Ãầu cương câu đã chạm vào bụng gã ăn xin nhưng tay trái Ngô Ãạo Nhất bá»—ng nhiên nhÅ©n ra, ngưá»i gã ăn xin rá»›t ngay xuống đất. Tay phải Ngô Ãạo Nhất cầm cây cương câu đâm vá» phía trước lạc vào quãng không. Hai chân y trượt Ä‘i rồi nằm lăn ra. Y dẫy lên mấy cái rồi nằm im. Bây giá» y má»›i chết thật.

Ngưá»i Ngô Ãạo Nhất đè lên gã ăn xin, nên gã phải cá»±a quậy hồi lâu má»›i bò dậy được. Gã liá»n trở gót chạy ngay. Thật là má»™t phen hú vía!

Gã ăn xin mới chạy được mấy bước thì chân lại nhủn ra ngã nhào đi mấy vòng rồi ngất xỉu. Tay gã vẫn nắm chặt miếng bánh còn lại.

Ãnh trăng khi tá» khi má», tá»±a hồ chui qua làn mây chiếu xuống cái thây ma Ngô Ãạo Nhất lại từ từ di chuyển chiếu vào mình gã ăn xin.

Ãá»™t nhiên ở góc Ãông Nam văng vẳng có tiếng vó ngá»±a vá»ng lại. Tiếng vó ngá»±a này Ä‘i rất nhanh, vừa má»›i nghe vang lên mà chá»›p mắt đã tá»›i gần.

Dân cư Hầu Giám Tập vừa bị má»™t phen hú vía đã như chim phải tên bây giá» lại nghe tiếng vó ngá»±a giữa đêm khuya thì không khá»i phập phồng lo sợ. Ngưá»i nào cÅ©ng run bần bật. Nhưng lần này chỉ có hai con ngá»±a Ä‘i đến và không có tiếng còi inh á»i như lần trước.

Ãôi ngá»±a này hình dạng rất kỳ dị. Má»™t con từ đầu đến Ä‘uôi sắc Ä‘en, bốn vó sắc trắng đó là con Ô Vân Cải Tuyết, má»™t giống ngá»±a nổi tiếng lương câu. Còn má»™t con nữa thì trái lại chỉ có vó là sắc Ä‘en còn toàn thân trắng như tuyết. Không

biếtnó là giống ngựa gì. Nếu quả nó mang tên Tuyết Cái Ô Vân thì thiệt là một giống ngựa tuyệt quí.

Ngưá»i cưỡi trên lưng con ngá»±a bạch là má»™t thiếu phụ mình mặc áo trắng. Nếu thiếu phụ không thắt Ä‘ai lưng màu đỠthì ai cÅ©ng cho là ngưá»i mặc hiếu phục.Trên cái Ä‘ai màu đỠcó Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm.

Ngưá»i cưỡi ngá»±a ô là má»™t hán tá»­ trung niên toàn thân mặc đồ Ä‘en, trên lưng cÅ©ng Ä‘eo trưá»ng kiếm. Hai ngưá»i phóng ngá»±a nhanh như bay sóng mai mà Ä‘i.

Khách kỵ mã ngồi trên lưng ngựa nhưng ra vẻ thanh nhàn yên ổn chẳng khác gì đang tản bộ trong sân.

Chỉ trong khoảnh khắc, hai ngưá»i này đã nhìn thấy trên đưá»ng phố có má»™t thây ma và má»™t căn nhà bị tàn phá tan hoang, bất giác đồng thanh la lên:

-úi chà!

Hán tá»­ áo Ä‘en vung roi ngá»±a ra cuốn lấy cổ thi thể Ngô Ãạo Nhất kéo Ä‘i mấy thước. Dưới ánh trăng, thiếu phụ nhìn rõ má»™t xác chết liá»n lên tiếng;

-Ngô Ãạo Nhất đây mà! Thế này thì An Kim Ãao đã ra tay rồi.

Hán tá»­ trung niên lại hất roi ngá»±a má»™t cái, liệng xác Ngô Ãạo Nhất xuống đưá»ng nói:

-Ngô Ãạo Nhất chết chưa lâu vết thương hãy còn rỉ máu. Ta có thể Ä‘uổi kịp được.

Thiếu phụ gật đầu.

Ãôi ngưá»i ngá»±a lại phóng vá» phía Tây.

Nhưng lạ thay! Tám vó ngá»±a gõ xuống đưá»ng lát đá xanh nghe bốp bốp tá»±a hồ như chỉ có má»™t ngá»±a mà thôi.

Ãôi ngá»±a này vó trước vó sau cất lên hạ xuống rất chỉnh tá» và đẹp mắt. Bất luận là ai, nhìn thấy bước chân cá»§a chúng cÅ©ng phải cho là chúng được huấn luyện lâu ngày, nên phóng nước đại mà chân bước vẫn chẳng so le.

Cặp ngựa lúc này càng chạy nhanh hơn, vụt một cái đã lướt tới ngoài thành Biện Lương.

Ãến quãng đưá»ng hẹp, đôi ngá»±a không thể Ä‘i song song được nữa. Thiếu phụ liá»n dừng cương má»™t chút để nhưá»ng cho Hán tá»­ lên trước. Hán tá»­ áo Ä‘en nghiêng đầu nở má»™t nụ cưá»i rồi phóng ngá»±a Ä‘i luôn.

Thiếu phụ cho ngựa chạy theo sát nút.

Ãôi tuấn mã này cước lá»±c tuyệt luân ngá»±a thưá»ng không thể bì kịp.

Hai ngưá»i coi tình trạng cái chết cá»§a Ngô Ãạo Nhất đã phá»ng Ä‘oán là có thể Ä‘uổi kịp được Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a trại Kim Ãạo, mà thuá»· chung vẫn không thấy tung tích chúng đâu cả. Hai ngưá»i có biết đâu lúc Ngô Ãạo Nhất chết thật thì bá»n ngưá»i trại Kim Ãao đã chạy xa rồi.

Hai ngưá»i phóng ngá»±a Ä‘uổi thêm hai giá» nữa rồi má»›i cho nghỉ lại má»™t chút, rồi lại lên ngá»±a ra Ä‘i cho tá»›i lúc gần sáng thì đằng xa ở trong vùng thoáng đã có mấy ngá»n lá»­a bốc lên. Hai ngưá»i nhìn nhau mÄ©m cưá»i rồi nhảy xuống ngá»±a.

Thiếu phụ đón lấy dây cương trong tay Hán tá»­. Nàng dắt đôi ngá»±a buá»™c vào gốc cây. hai ngưá»i thi triển khinh công Ä‘i vá» phía có lá»­a cháy.

Mấy ngá»n lá»­a này ở ngoài đồng ná»™i coi rất gần mà thá»±c ra xa tá»›i hÆ¡n mưá»i dặm.

Nhưng hai ngưá»i này khinh công vào hạng thượng thặng Ä‘i như gió cuốn mây bay.

Lúc gần đến nÆ¡i quả thấy má»™t Ä‘oàn ngưá»i chia ra vây quanh mưá»i mấy đống lá»­a.

Bá»—ng nghe những tiếng nuốt ừng á»±c thì ra bá»n này Ä‘ang bưng những bát mì lá»›n mà ăn.

Hai ngưá»i định dòm dá» trước xem sao, nhưng nÆ¡i đây là má»™t khu bình nguyên bát ngát nên không có chá»— để ẩn thân.

Khi còn cách Ä‘oàn ngưá»i còn mưá»i mấy chục trượng thì hai ngưá»i sóng vai Ä‘i thong thả lại.

Trong Ä‘oàn ngưá»i bá»—ng có tiếng quát há»i:

-Ai đó? Ãến đây làm chi?

Hán tá»­ bước lên má»™t bước khoanh tay tươi cưá»i há»i lại:

-An trại chúa có trong đó không? Những ông bạn nào ở đây?

Chu Mục đã ăn xong bát mì toan truyá»n lệnh cho Ä‘oàn ngưá»i khởi hành thì nghe có tiếng bước chân và trong Ä‘oàn mình có tiếng quát há»i. Lão liá»n ngẩng đầu lên xem. Giữa ánh lá»­a sáng, lão nhìn rõ hai ngưá»i má»›i đến má»™t nam má»™t nữ má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en má»™t ngưá»i mặcáo trắng đứng sóng vai trước mặt mình. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u vào hạng trung niên. Hán tá»­ áo Ä‘en phong tư tuấn nhã mà thiếu phụ cốt cách cÅ©ng thanh kỳ, áo xiêm diêm dúa, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm.

Chu Mục run lên, lão biết ngay hai ngưá»i đó là ai rồi. Lão đứng thẳng ngưá»i lên khoanh tay nói:

-Té ra là Hiá»n khang lệ Thạch trang chúa ở Huyá»n Tố Trang tại Giang Nam đã giá lâm!

Rồi lão lớn tiếng hô:

-Chúng huynh đệ! Mau mau đứng lên thi lá»…! Hai vị này là Thạch Trang chúa và phu nhân tiếng tăm lừng lẫy hai miệt nam bắc sông Ãại Giang.

Bá»n hán tá»­ Ä‘á»u đứng dậy khom lưng thi lá»….

Chu Mục nghĩ thầm trong bụng:

-Ãôi vợ chồng Thạch Thanh và Mẫn Nhu này vốn không có Ä‘i lại vá»›i trại Kim Ãao. Thế mà Ä‘ang đêm lại tìm tá»›i đây chẳng biết có dụng ý gì? Hay là há» cÅ©ng vì vật đó mà đến?

Lão đảo mắt nhìn bốn phía thì thấy đồng bằng bát ngát. Tuyệt không có ngưá»i nào nữa. Lão nghÄ© thầm:

-Tuy kiếm thuật hai vợ chồng nhà này đã đến má»±c thông thần, nhưng dù là hảo hán cÅ©ng không thể địch nổi nhiá»u ngưá»i, thì ta còn sợ gì hắn?

Thạch phu nhân Mẫn Nhu khẻ bảo chồng:

-Vị này là Chu Mục lão gia ở Ưng trảo môn.

Tuy nàng nói nhá» nhưng Chu Mục cÅ©ng nghe rõ. Lão không khá»i lấy làm đắc ý, liá»n nói:

-Té ra Băng Tuyết thần kiếm cũng biết tên lão phu.

Rồi lão vội tiếp ngay:

-Lão phu không dám! Chu Mục này xin bái kiến Thạch trang chúa và Thạch phu nhân.

Ãại Ä‘a số bá»n hán tá»­ trại Kim Ãao không hiểu lai lịch Huyá»n Tố trang chúa cùng phu nhân như thế nào, nhưng thấy Tứ đầu lÄ©nh Chu Mục đối vá»›i hai ngưá»i tá» vẻ cung kính thì biết ngay là đôi vợ chồng có vẻ phong lưu văn nhã kia không phải là hạng tầm thưá»ng.

Thạch Thanh tá»§m tỉm cưá»i nói:

-Các vị bằng hữu đang dùng bữa, tại hạ đâu dám quấy nhiễu ? Xin các vị cứ ngồi xuống.

Thạch Thanh lại quay sang nói với Chu Mục:

-Chu bằng hữu ! Bá»n tại hạ đã mấy lần được gặp Nhất Phi Xung Thiên Trang huynh tức Trang Chấn Trung tại quý môn. Vậy chúng ta cÅ©ng là chổ quen thuá»™c chứ không phải ngưá»i xa lạ.

Chu Mục nói:

-Nhất Phi Xung Thiên là sư thúc của lão phu.

Trong bụng lão nghĩ thầm:

-Tuổi ngươi còn nhỠhơn ta mà đã kêu sư thúc ta bằng Trang huynh, thì rõ ràng ngươi có ý cho mình là bậc trưởng bối ta.

Nên biết rằng, trong võ lâm thứ tá»± vá» bá» bậc là má»™t Ä‘iá»u tối quan hệ. Vãn bối gặp hàng trưởng bối cố nhiên phải tá» vẻ cung kính. Bậc trưởng bối đã sai bảo Ä‘iá»u gì thì không được coi thưá»ng hay phản bá»™i.

Vợ chồng Thạch Thanh thấy Chu Mục sa sầm nét mặt thì hiểu ý ngay liá»n cưá»i nói:

-Xin lá»—i ông bạn ! Ngày trước có cuá»™c há»™i há»p ở Hoa SÆ¡n, Trang huynh đã nói đến võ công quý môn, vợ chồng tại hạ bá»™i phục vô cùng. Tại hạ kém đưá»ng giao thiệp thành ra câu nói có Ä‘iá»u mạo phạm. Mong rằng Chu thế huynh tha lá»—i cho.

Thạch Thanh kêu Chu Mục bằng Chu thế huynh cũng vẫn tự đứng vào hàng trưởng bối.

Chu Mục nói:

-Nếu tại hạ có Ä‘iá»u mạo phạm tá»›i hai vị, tưởng hai vị cÅ©ng nên châm chước cho.

Hai vị dạy bảo Ä‘iá»u chi mà sức tại hạ có thể làm nổi là nhất định tuân theo. Còn như việc có dính líu đến tệ trại thì tại hạ chức phận kém cá»i, nên không chá»§ trương được.

Thạch Thanh bụng bảo dạ:

-Thằng cha này giá»ng lưỡi đáo để lắm ! Y trút hết trách nhiệm sang ngưá»i khác.

Y nghÄ© vậy liá»n nói:

-Vụ này không có liên quan gì đến quý trại, tại hạ chỉ muốn há»i riêng Chu thế huynh má»™t việc. Số là vợ chồng tại hạ muốn kiếm má»™t ngưá»i. Y từ Quảng Ãông thẳng tá»›i Biện Lương. Tên y là Ngô Ãạo Nhất, chuyên sá»­ đôi phán quan bút.

Ngưá»i y cao nghệu, vào khoảng ba mươi tám, ba mươi chín tuổi. Tại hạ còn nghe nói gần đây y cải trang làm má»™t ngưá»i lưng còng, ẩn tính mai danh tại khu phụ cận thành Biện Lương. Chẳng hiểu Chu thế huynh có nghe được tin tức gì vá» y không ?

Thạch Thanh vừa nói đến ba chữ Ngô Ãạo Nhất thì lập tức những ngưá»i ở trại Kim Ãao Ä‘á»u rúng động. Có ngưá»i chưa ăn xong bát mì cÅ©ng bá» xuống.

Chu Mục lẩm bẩm::

-Gã ở miệt động đến đây dÄ© nhiên là đã phát giác ra Ngô Ãạo Nhất chết rồi. Nếu mình còn giấu diếm không nói chẳng hóa ra lá non tay lắm ư ?

Lão nghÄ© vậy liá»n cưá»i ha hả đáp:

-Thạch trang chúa ! Thạch phu nhân ! Hai vị há»i đến ngưá»i đó thật vừa khéo. Gã há» Ngô võ công hãy còn kém cá»i nên tại hạ đã lập được công lao cho hai vị rồi. Gã Ngô Ãạo Nhất kia đắc tá»™i vá»›i hai vị nên tệ trại đã xá»­ gã rồi.

Chu Mục vừa nói vừa chăm chú nhìn Thạch Thanh để xem y lộ vẻ vui mừng hay tức giận.

Thạch Thanh càng nghe lão nói càng biết lão là tay lợi hại. Y liá»n tá»§m tỉm cưá»i nói:

-Ngô Ãạo Nhất vốn không quen biết bá»n tại hạ thì làm gì có chuyện đắc tá»™i vá»›i vợ chồng tại hạ. Bá»n tại hạ từ nam lên bắc truy tầm y vì má»™t mục đích khác, nói ra sợ Chu thế huynh cưá»i chê, đó là vì y có dắt trong mình má»™t vật.

Chu Mục hÆ¡i biến sắc nhưng chỉ thoáng qua rồi trấn tỉnh lại được ngay. Lão cưá»i đáp:

-Bá»n thám tá»­ cá»§a hai vị thiệt là linh mẫn. Vá» chuyện này tệ trại cÅ©ng đã được tin tức rồi. Chẳng giấu gì Thạch trang chúa : Chuyến này tại hạ dẫn bá»n anh em đến đây, cÅ©ng vì việc đó. Không biết quân chó má nào đã phao tin thất thiệt khiến cho

Ngô Ãạo Nhất phải uổng mạng. Bá»n tại hạ hÆ¡n hai trăm ngưá»i bị phen uổng công chẳng kể làm chi, song còn e trở vá» sẽ bị An đại ca quở trách là tại hạ làm việc bất lá»±c. Trên chốn giang hồ, ngưá»i ta thưá»ng hay đặt Ä‘iá»u nói ngoa. Nếu há» tưởng trại Kim Ãao được vật đó thá»±c, sẽ đến kiếm chuyện vá»›i tệ trại, chẳng hóa ra oan uổng lắm ru ?

Chu Mục ngừng một chút rồi quay lại bảo một tên thuộc hạ:

-Trương huynh đệ ! Chúng ta đánh chết há» Ngô trong trưá»ng hợp nào, xục tìm quán bán bánh nướng ra sao ? Ngươi hãy thuật lại cho Thạch trang chúa và Thạch phu nhân nghe Ä‘i !

Một hán tử thấp bé lên tiếng:

-Chu đầu lĩnh vung song chưởng đánh hất gã hỠNgô kia từ trên nóc nhà xuống đất. Gân cốt gã bị chấn động mà gãy đứt, ngũ tạng cũng tan nát , hán tử này mồm miệng liến thoắng, nói trơn như cháo chảy, thuật hết lại một

lượt. Y kể sÆ¡ lược cả việc Chu Mục khám xét cái bá»c trênlưng Ngô Ãạo Nhất.

Thạch Thanh gật đầu nghĩ thầm:

-Lão Chu Mục này từ lúc thấy mình đã gia tâm phòng bị mà có vẻ hồi há»™p không yên. Giữa Huyá»n Tố trang và kim Ä‘ao trại trước nay không có chuyện gì xích mích. Nếu lão không lấy được vật kia thì hà tất đối vá»›i vợ chồng mình lão

phải đỠphòng cẩn thận đến thế ?

Thạch Thanh còn biết rằng nếu bá»n Kim Ãao trại không lấy được vật đó thì thôi,mà nếu quả đã lấy được thì nhất định ở trong tay Chu Mục. Thạch Thanh liếc mắt nhìn hấy bá»n Kim Ãao trại tuy dư hai trăm ngưá»i mà tên nào cÅ©ng tráng kiện kiêu mãnh. Tuy trong đám này không có tay cao thá»§ hạng nhất nào, nhưng bá»n há» nhiá»u ngưá»i khó mà tranh đấu được.

Thạch Thanh là ngưá»i bá» ngoài có vẻ hòa nhã mà trong bụng rất cương quyết.

Vừa rồi những lá»i nói cá»§a Chu Mục đã có vẻ xói móc vá»›i y. Y lẩm bẩm:

-Ngươi tưởng ta chỉ có hai vợ chồng thì không làm gì được ngươi chăng ?

Rồi vẫn lá»™ vẻ tươi cưá»i, y trá» tay vào khu rừng mé tả ở phía xa xa nói:

-Tại hạ còn có câu chuyện muốn thương lượng vá»›i Chu thế huynh. Vậy má»i Chu thế huynh qua khu rừng bên kia nói chuyện.

Chu Mục đáp:

-Những anh em đây Ä‘á»u là bạn tốt cả. Bất luận việc gì cÅ©ng có thể & lão định nói bất luận việc gì cÅ©ng có thể để cho há» nghe được chẳng có gì đáng quan ngại, nhưng lão chưa dứt lá»i thì đột nhiên thấy cổ tay bê trái rung lên. Lão đã bị Thạch Thanh ká»m chế.

Cầm nã thủ pháo này là phép cầm nã của Ưng trảo môn, Chu Mục chưa giao thủ mà đã bị bắt vỠtay đối phương, lão tức giận vô cùng.

Thạch Thanh dõng dạc nói:

-Chu thế huynh đã nghe lá»i tại hạ. Như vậy thật là hay lắm !

Rồi y quay lại bảo Mẫn Nhu:

-Nương tử ! Ta cùng Chu thế huynh qua bên kia nói chuyện riêng rồi trở lại ngay lập tức. Vậy nương tử hãy chỠđây một chút.

Nói xong y từ từ bước đi.

Mẫn Nhu dịu dàng đáp:

-Xin tướng công tùy tiện !

Ãôi vợ chồng này thật kính nể nhau như khách. Cách giữ lá»… rất là chu đáo.

Bá»n Kim Ãao trại thấy Thạch Thanh cưá»i hì hì cùng Ä‘i vá»›i Chu Mục tá»±a hồ không có ác ý chi hết mà phu nhân còn ở lại đây thì không nghi ngá» gì cả. Chúng có biết đâu bản lãnh cá»§a Chu Mục như vậy mà đã bị Thạch Thanh ká»m chế không má»™t tiếng động.

Thạch Thanh nắm tay Chu Mục kéo đi mỗi lúc một nhanh. Chu Mục chỉ muốn dừng chân đi chậm lại một chút là lại bị ngã lăn ra nên phải thục mạng chạy theo.

Thạch Thanh bá»—ng bá» tay ra cưá»i nói:

-Chu thế huynh !

Chu Mục nổi giận há»i:

-Ngươi làm trò gì thế ?

Tay phải ra chiêu Bác sư thủ chụp xuống trước ngực Thạch Thanh.

Thạch Thanh tay trái đưa từ trái sang phải thành má»™t đưá»ng rồi nắm lấy cổ tay đối phương. Y lại quét sang bên trái nắm luôn cả hai tay Chu Mục bẻ quặt vá» sau lưng.

Chu Mục vừa kinh hãi vừa tức giận, co chân phải đá vá» phía sau. Thạch Thanh cưá»i nói:

-Hà tất Chu thế huynh phải nổi giận ?

Chu Mục thấy hai huyệt phục quá»· và hoàn khiêu bị tê nhức. Cái đá cá»§a lão lá»±c đạo chưa đủ để phóng ra thì đã má»m nhá»§n rá»§ xuống. Như vậy lão chỉ còn má»™t chân trái đặt dưới đất, nếu lại cất lên đá vá» phía sau thì tất ngưá»i phải ngã chúi vá» phía trước. Gã thẹn quá mặt đỠbừng lên, tức giận ấp úng:

-Ngươi .. ngươi .

Thạch Thanh giận dữ nói:

-Cái vật trong ngưá»i Ngô Ãạo Nhất, Chu thế huynh đã lấy được rồi, tại hạ muốn xem má»™t chút. Vậy thế huynh lấy ra đưa đây !

Chu Mục nói dối:

-Vật đó quả có thực, nhưng không ở trong mình ta. Ngươi có muốn coi thì chúng ta trở vỠbên kia mới lấy được.

Lão muốn lừa gạt Thạch Thanh vỠđến bên đống lá»­a rồi sẽ ra hiệu cho bá»n thuá»™c hạ vây đánh thì dù võ công Thạch Thanh có cao cưá»ng đến đâu cÅ©ng khó lòng địch nổi.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #3  
Old 01-06-2008, 11:22 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 003 - Cuá»™c Tỹ Ãấu Giữa Thạch Thanh Vá An Phụng Nhật


Thạch Thanh cưá»i nói:

-Tại hạ chưa thể tin được, muốn lục soát trong mình Chu thế huynh.

Chu Mục tức giận há»i:

-Ngươi định khám xét ta vậy ngươi cho ta là hạng ngưá»i nào ?

Thạch Thanh không nói gì nữa thò tay ra cởi giày chân bên trái lão luôn. Chu Mục la lên một tiếng:

-Ô hay !

Bá»—ng thấy Thạch Thanh móc ở đế giày ra má»™t cái gói nhá». Chính là cái gói mà Chu Mục đã lấy ở trong bá»c Ä‘eo trên lưng Ngô Ãạo Nhất.

Chu Mục rất lấy làm lạ, lão tá»± há»i:

-Không hiểu sao hắn biết cái này ? Chẳng lẻ hắn đã dòm ngó ngay từ lúc mình vào chỗ kín cất giấu ư ?

Thực ra, Thạch Thanh vừa nói muốn khám xét thì thấy Chu Mục liếc mắt nhìn chân trái lão rồi đảo mắt nhìn chổ ra khác. Y đoán là vật đó giấu ở trong gót giày.

Quả nhiên vừa tìm đã thấy ngay.

Chu Mục rất đổi hoang mang muốn mở miệng kêu ngưá»i cứu viện.

Thạch Thanh nói luôn:

-Ngươi phản bá»™i cả An trại chá»§. Nếu Ä‘em vụ này nói toẹt ra thì ngươi tất bị cá»±c hình chặt mưá»i đầu ngón tay.

Chu Mục cả kinh bất giác há»i ngay:

-Sao .. ngươi lại biết chuyện này ?

Thạch Thanh đáp:

-Ta phải biết chứ !

Rồi y nghĩ thầm trong bụng:

-Vừa rồi gã hán tá»­ kia đã tưá»ng thuật tình trạng, xục tìm trong quán bánh nướng.

Theo lá»i gã kể thì hiển nhiên không có sá»± gì dối trá, thế mà vật đó lại có ở trong mình thằng cha này. Thế thì đúng là hắn có ý đồ mưu lừa bịp má»i ngưá»i để má»™t mình thá»§ lợi.

Thạch Thanh nghÄ© vậy liá»n ôn tồn nói tiếp:

-An Kim Ãao là ngưá»i tinh tế vô cùng, tưởng Chu thế huynh cÅ©ng biết rồi. Vụ này Chu thế huynh bịp tại hạ còn chưa xong thì lừa dối y thế nào được ?

Giữa lúc ấy bá»—ng nghe có tiếng sá»™t soạt rồi tiếng ngưá»i cưá»i hô hố dõng dạc nói:

-Thạch trang chúa đã quá khen ! An mỗ xin cảm ơn.

Chưa dứt lá»i, ba bóng ngưá»i đã tiến vào rừng.

Chu Mục vừa nhìn thấy bá»n này, lập tức kinh hãi sắc mặt xám xanh. Ba ngưá»i này là Ãại trại chá»§ An Phụng Nhật, Nhị trại chá»§ Phùng Chấn Võ và Tam trại chá»§ Bản Không đạo nhân cá»§a Kim Ãao trại.

An Phụng Nhật lúc phái Chu Mục Ä‘i truy tầm Ngô Ãạo Nhất, y không nói đến sẽ phái ngưá»i Ä‘i tiếp ứng. Không hiểu tại sao chính y cÅ©ng hạ sÆ¡n để đến đây. Chu Mục nghÄ© đến tá»™i mình mưu đồ chiếm riêng vật kia. Bây giá» công việc vỡ lở đến nổi thân danh tan nát, có khi còn mất mạng nữa.

Trong lúc hoảng hốt, lão vội nói:

-An đại ca ! Cái đó bị y cướp mất rồi.

An Phụng Nhật chấp tay nhìn Thạch Thanh thi lễ nói:

-Thạch trang chúa lừng danh thiên hạ, An má»— Ä‘em lòng ngưỡng má»™ vô cùng, chỉ giận mình vô duyên chưa được thân cận. Tệ trại cÅ©ng ở gần đây, xin má»i Thạch trang chúa cùng phu nhân đến chÆ¡i mấy bữa để tiểu đệ được kính cẩn nghe lá»i giáo huấn.

Thạch Thanh thấy An Phụng Nhật tóc quăn râu rậm ngưá»i thấp lùn thá»§n mà to lá»›n, vẻ mặt thô bỉ nhưng không ngá» hắn ăn nói rất dá»… nghe và phải phép. Hắn tuyệt không nhắc nhở gì đến chuyện Ä‘oạt mất vật kia lại còn má»i vá» Kim Ãao trại

chÆ¡i bá»i. Nhưng mình vào trại cá»§a hắn rồi thì dá»… gì mà thoát thân được.

Thạch Thanh liá»n chấp tay đáp lá»… rồi tiệntay đút cái gói nhá» vào trong bá»c. Y cưá»i nói:

-Ãa tạ tấm thịnh tình cá»§a An trại chá»§ .

Ãá»™t nhiên trước mắt thanh quang thấp thoáng, Bản Không đạo nhân đã rút trưá»ng kiếm ra khá»i vá». MÅ©i kiếm nhằm đâm vào cổ tay Thạch Thanh. Ãạo nhân quát lên:

-Muốn tốt thì hãy bỠngay vật đó ra rồi sẽ nói chuyện.

Cá»­ động cá»§a đạo nhân mau lẹ phi thưá»ng ! NgỠđâu Thạch Thanh còn mau lẹ hÆ¡n. Y uốn ngưá»i Ä‘i má»™t cái đã đến bên Bản không đạo nhân. Y lấy cái gói nhỠđưa ra đặt vào tay trái mình rồi cưá»i nói:

-Xin biếu đạo trưởng !

Bản Không đạo nhân mừng rỡ vô cùng không kịp suy nghÄ© gì nữa giÆ¡ tay ra đón lấy. Không ngá» cổ tay phải bị tê nhức, thanh trưá»ng kiếm liá»n bị đối phương Ä‘oạt mất.

Thạch Thanh xoay kiếm lại chém vào cổ tay Bản không đạo nhân, đồng thá»i quát lên:

-BỠngay vật đó ra.

Bản Không đạo nhân giật mình kinh hãi. Trước mắt ánhhào quang lấp loáng.

MÅ©i kiếm chỉ còn cách cổ tay đạo nhân không đầy năm tấc. Ãạo nhân định rụt tay vỠđể tránh thì không kịp nữa, đành xoay tay lại hất cái gói nhá» ra để trả lại.

Phùng Chấn Võ la lên:

-Công phu hay quá !

Rồi không chỠThạch Thanh đón lấy cái gói, hắn vung đơn đao lên băng mình đi đâm vào đùi Thạch Thanh.

Thạch Thanh vung trưá»ng kiếm đánh véo má»™t tiếng đâm thẳng vào đầu Phùng Chấn Võ. Y ra chiêu sau mà lại đến trước.

Thanh đơn Ä‘ao cá»§a Phùng Chấn Võ chưa kịp chém tá»›i chân phải cá»§a Thạch Thanh thì thanh trưá»ng kiếm cá»§a y đã muốn đâm vào óc cá»§a Phùng ChấnVõ rồi.

An Phụng Nhật thấy tình trạng nguy cấp liá»n lá»›n tiếng la lên:

-Xin hãy lưu tình !

Thanhkiếmcủa Thạch Thanh vẫn tiếp tục đâm vỠphía trước.

Phùng Chấn Võ trong lòng kinh hãi vô cùng. Hắn nhắm mắt để chá» chết và thấy má bên trái hÆ¡i Ä‘au. Thanh trưá»ng kiếm cá»§a Thạch Thanh không đâm tá»›i nữa. Quả nhiên y đã lưu tình ! MÅ©i kiếm nhá»n phóng gần chạm mặt Phùng Chấn Võ lại thu lại.

Thạch Thanh ra chiêu thật là hiểmđộc không sai huyệt mạch chútnào, thế mà y thu chiêu vỠcũng dễ như không.

Tiếp theo má»™t tiếng 'cạch' nhẹ khẽ vang lên. Thạch Thanh vừa giÆ¡ tay ra dùng thanh trưá»ng kiếm đỡ lấy cái gói nhá» vá». Ãá»™ng tác này mau lẹ vô cùng.

Thạch Thanh lấy lại cái gói nhá» rồi liá»n thu trưá»ng kiếm vá» nói:

-Xin lá»—i !

Y lùi ra hai bước.

Phùng Chấn Võ đứng ngay ngưá»i lên, mặt đầy vẻ hổ thẹn, bá» Ä‘i không xong mà đứng lại thì trÆ¡ trẽn.

An Phụng Nhật tháo chiếc Ä‘ai đồng trước ngá»±c, rút thanh Ä‘ao Ä‘eo ở sau lưng ra khá»i vá».

Lúc này mặt trá»i má»›i má»c. A¨nh chiêu dương xuyên qua kẻ lá chiếu vào. Ãao vàng lấp lánh trông hoa cả mắt. Thanh kim Ä‘ao cá»§a An Phụng Nhật sống dầy lưỡi má»ng, quả là má»™t thanh bảo Ä‘ao.

An Phụng Nhật giơ kim đao lên nói:

-Võ thuật cá»§a trang chúa thật cao cưá»ng, tiểu đệ bá»™i phục vô cùng. Bây giá» tiểu đệ muốn lãnh giáo mấy chiêu.

Thạch Thanh cưá»i đáp:

-Bữa nay gặp được cao nhân, thiệt là vạn hạnh.

Y nói xong lại giơ tay lên liệng chiếc gói nhỠra.

Bốn ngưá»i còn Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn, bá»—ng nghe đánh vèo má»™t tiếng.

Thạch Thanh liệng thanh trưá»ng kiếmra theo. Cái gói nhá» vừa má»›i chạm vào cành cây ở phía đối diện thì thanh trưá»ng kiếm đã lao tá»›i cắm chặt nó vào cành cây. MÅ©i kiếm xuyên vào má»™t góc cái gói để khá»i tổn thương đến vật đựng trong

đó.

Chuyến này thủ pháp của Thạch Thanh đã thần tốc mà vận kình lực một cách tuyệt diệu. So với hai chiêu vừa đánh bại Bản Không đạo nhân và Phùng Chấn Võ còn ghê gớm hơn.

Bốn ngưá»i nhìn lên cành cây rồi lại nhìn Thạch Thanh. Bá»—ng thấy trong tay y cầm má»™t thanh trưá»ng kiếm toàn thân Ä‘en sì. Y lên tiếng:

-Hắc kiếm tương hội với Kim đạo. Bây giỠtại hạ đỠnghị ai tranh tiên được nửa chiêu thì lấy vật kia. Các vị tính thế nào?

An Phụng Nhật thấy Thạch Thanh liệng vật kia cắm vào cành cây rồi lại đỠcập đến chuyện tỉ võ đặng quyết định vật đó vá» ai. Y tuyệt không muốn chiếm phần hÆ¡n chút nào, cá»­ chỉ công bằng này khiến cho An Phụng Nhật kính phục. Hắn liá»n đáp ngay:

-Tiểu đệ thật vui lòng vỠđỠnghị cá»§a Thạch trang chúa. Má»i trang chúa động thá»§.

Ngày thưá»ng An Phụng Nhật từng nghe nói kiếm thuật cá»§a cặp vợ chồng Thạch Thanh, Mẫn Nhu cá»±c kỳ tinh diệu. Vừa rồi hắn lại được mục kích Thạch Thanh chế phục Bản Không đạo nhân và Phùng Chấn Võ thì biết rằng tiếng đồn quả không ngoa. Hắn không dám sÆ¡ hở chút nào, thân trá»ng phóng ra ba hư chiêu.

Thạch Thanh trỠmũi kiếm xuống đất. Y tỠvẻ nhàn nhã và bình tĩnh nói:

-Xin má»i các hạ ra chiêu Ä‘i!

An Phụng Nhật vung Ä‘ao chém chếch Ä‘i, nhưng chiêu má»›i ra ná»­a vá»i lại đột nhiên xoay chiá»u đánh ngược lên. Y vừa động thá»§ đã đưa ra má»™t trong bảy mươi hai đưá»ng tuyệt kỹ cá»§a đạo pháp 'Phách Ä‘ao'. Chiêu thức này biến hóa vô cùng.

Thạch Thanh cũng vung thanh Hắc kiếm lên. Chiêu đầu tiên y chống đối cực kỳ nghiêm cẩn.

Anh Phụng Nhật đón tiếp hÆ¡n ba chục chiêu rồi mà cÅ©ng không nhận rõ lai lịch thế kiếm đối phương thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi. Hắn đành múa Ä‘ao để há»™ vệ kín đáo những huyệt đạo trá»ng yếu.

Hai ngưá»i trao đổi mấy mươi chiêu mà Ä‘ao kiếm vẫn không chạm nhau. Bá»—ng nghe má»™t tiếng keng nhá» nhẹ. MÅ©i hắc kiếm đã dính vào sống kim Ä‘ao rồi theo đà trượt Ä‘i.

Chiêu này kêu bằng 'Thuận nhi lưu hạ', nguyên là má»™t chiêu số thông thưá»ng dùng kiếm để phá Ä‘ao. Nếu võ công đối thá»§ kém thì An Phụng Nhật chỉ cần hất Ä‘ao ra má»™t cái là lưỡi kiếm lập tức phải văng Ä‘i. Nhưng thế kiếm cá»§a Thạch Thanh mau lẹ quá chừng. An Phụng Nhật lúc xoay Ä‘ao muốn gạt Ä‘i thì mÅ©i kiếm cá»§a đối phương đã chạm dến ngón tay trá» cá»§a hắn.

An Phụng Nhật vô cùng kinh hãi nghĩ bụng:

-Phen này chắc là mình bị kiếm hớt đứt mấy ngón tay rồi.

Hắn muốn thu đao vỠthì lùi lại không kịp nữa.

Giữa lúc An Phụng Nhật cá»±c kỳ hoang mang thì Thạch Thanh đột nhiên thu kiếm vá», chẳng những không lướt vá» phía trước mà còn lùi kiếm lại mấy tấc.

An Phụng Nhật biết đối phương dung tình. Lúc này chẳng bá» Ä‘ao cÅ©ng không được nữa. Hắn đành buông tay rá»i khá»i chuôi Ä‘ao.

NgỠđâu Thạch Thanh xoay phắt kiếm lại đỡ lấy Kim Ä‘ao cho khá»i rá»›t xuống đất.

Bỗng nghe y lên tiếng:

-Chúng ta đang ở thế quân bình, không phân cao thấp, sao các hạ đã buông đao?

Ãồng thá»i y khẽ rung thanh Hắc kiếm để hất Kim Ä‘ao trả vá».

An Phụng Nhật trong lòng cảm kích vô cùng, năm ngón tay lại nắm chặt lấy chuôi đao. Hắn biết rõ đối phương đã thủ thắng mà còn muốn giữ thể diện cho mình. Hắn vội dơ thẳng cây Kim đao lên kính cẩn hành lễ theo thế 'Nam hải lễ

Phật' là thế thu đao của phéùp 'Phách quái đao'.

An Phụng Nhật toan nói mấy lá»i cảm tạ thì Thạch Thanh đã tra kiếm vào vá» chắp tay nói:

-Thạch má»— này được kết bạn vá»›i An trại chá»§ là má»™t Ä‘iá»u rất may mắn. Chúng ta bất tất tỉ thí làm chi nữa. Khi nào trại chá»§ tiện đưá»ng qua tệ trang, má»i trại chá»§ vào chÆ¡i đặng cùng nhau hàn huyên mấy bữa.

An Phụng Nhật vẻ mặt buồn rầu đáp:

-Tại hạ đương nhiên có ngày qua quý trang bái kiến.

Dứt lá»i hắn tung mình nhảy đến gốc cây kia, rút thanh trưá»ng kiếm cá»§a Bản Không đạo nhân ra, cầm lấy cái gói nhá». Hắn cắm lưỡi Ä‘ao và thanh kiếm xuống đất rồi hai tay nâng chiếc gói nhỠđưa lên trưỡc mặt Thạch trang chúa nói:

-Xin trang chúa giữ lấy vật này.

Tuy hắn được vật này rồi lại bị mất, nhưng hắn nghĩ tới Thạch Thanh đã giữ thể diện cho mình lại không nỡ chặt tay thì hắn rất cảm ơn y.

Không ngỠThạch Thanh chắp tay đáp:

-Xin có ngày tái hội.

Rồi trở gót đi luôn không cầm lấy gói kia.

An Phụng Nhật la lên:

-Xin Thạch trang chúa hãy dừng bước! Trang chúa đã giữ thể diện cho An má»—, có lý nào, An má»— lại không hay? Hiển nhiên An má»— đã thất bại rồi. Xin Trang chúa hãy giữ lấy vật này. Nếu không thế thì chẳng hoá ra An má»— là kẻ tiểu nhân vô lại không biết diá»u ư?

Thạch Thanh tá»§m tỉm cưá»i nói:

-Cuá»™c tỉ võ bữa nay chưa phân thắng bại. Bao nhiêu Ä‘ao pháp tinh diệu như Thanh long Ä‘ao, Ãoạn môn Ä‘ao.trại chá»§ chưa từng thi triển sao đã tá»± khiêm cho mình là thua được? Vả lại trong gói đó chẳng có vật chi hết. Tại hạ e rằng Chu thế huynh mắc lừa ngưá»i ta rồi.

An Phụng Nhật sá»­ng sốt há»i:

-Bên trong không có vật đó ư?

Hắn vội xé bao ra xem. Xé hết lần nỠđến lần kia cả thảy năm lần. Trong cùng chỉ có ba chấm đen. Hắn để ý nhìn kỹ thì là ba con bỠthối đã chết rồi.

An Phụng Nhật nhìn xác ba con bá» thì vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng hắn cố nén lòng quay lại há»i Chu mục:

-Chu huynh đệ! Thế này nghĩa là làm sao?

Chu Mục ấp úng đáp:

-Tại hạ cÅ©ng không biết. Lúc tại hạ tìm trong mình Ngô Ãạo Nhất thì chỉ lục được cái gói nhá» này mà thôi.

An Phụng Nhật hiểu ngay là Ngô đạo Nhật không phải đã giấu vật đó vào chá»— bí mật dị thưá»ng, mà giao cho ngưá»i khác.

Chuyến này chẳng những uổng công má»™t phen lặn lá»™i mà còn thương tổn đến oai phong cá»§a trại Kim Ä‘ao. Hắn liá»n vò cái bao giấy liệng xuống đất rồi quay sang nói vá»›i Thạch Thanh:

-Thế này thì lại làm trò cưá»i cho Thạch trang chúa. Nhưng tại sao Thạch trang chúa biết rõ như vậy?

Thạch Thanh mỉm cưá»i đáp:

-Tại hạ cÅ©ng phá»ng Ä‘oán thế mà thôi. Chúng ta Ä‘á»u bị ngưá»i lừa gạt. Mong rằng An trại chá»§ lấy đại lượng mà bao dung cho.

Thạch Thanh dứt lá»i lại chắp tay thi lá»… lần nữa rồi quay lại chào Bản Không đạo nhân, Phùng Chấn Võ và Chu Mục Ä‘oạn trởû gót Ä‘i lẹ ra khá»i khu rừng.

Thạch Thanh quay trở lại bên đống lửa bảo Mẫn Nhu:

-Nương tử! Chúng ta đi thôi!

Hai ngưá»i nhảy tót lên ngá»±a rồi theo đưá»ng cÅ© quay vá».

Mẫn Nhu nhìn nét mặt lang quân, nàng không cần há»i cÅ©ng biết ngay là chẳng được việc gì. Nàng cảm thấy Ä‘au lòng bất giác nhá» mấy giá»t nước mắt xuống vạt áo.

Thạch Thanh nói:

-Kim Ä‘ao trại chúa cÅ©ng mắc lừa. Nương tá»­! Nương tá»­ chẳng nên phiá»n não.

Chúng ta quay lại lục tìm trong ngưá»i Ngô đạo Nhất. Không chừng ông bạn ở trại Kim Ä‘ao đã có chá»— sÆ¡ hở nên không tìm thấy.

Mẫn Nhu tuy biết là chẳng ăn thua gì nhưng không muốn trái ý lang quân, nàng nghẹn ngào đáp:

-Tướng công nói phải đó.

Ãôi ngá»±a Hắc Bạch phi thật nhanh, chưa tá»›i giá» NgỠđã vỠđén Hầu giám tập.

Dân cư trong thị trấn này hãy còn khiếp sợ, chưa có nhà nào dám mở cá»­a. Má»i việc giết ngưá»i cướp cá»§a đã do địa bảo vào thành Biện Lương trình quan nha. Quan nha địa phương này không dám đến ngay. Hiển nhiên há» muốn trùng trình để cưá»ng đạo bá» Ä‘i rồi má»›i dẫn quân đến cho bình yên hÆ¡n.

Vợ chồng Thạch Thanh phi ngá»±a đến bên thi thể Ngô đạo Nhất thì chỉ thấy má»™t gã ăn xin mưá»i hai, mưá»i ba tuổi ngồi bên góc tưá»ng, còn bốn bá» tuyệt không có ngưá»i nào khác.

Thạch Thanh lập tức lục soát trong mình Ngô đạo Nhất rất tỉ mỉ, cởi cả búi tóc,tháo cả giày vá»› ra tìm. Còn Mẫn Nhu thì vào trong tiệm bánh lục lá»i tra xét.

Cuộc lục soát dĩ nhiên không đem lại kết quả nào. Vợ chồng Thạch Thanh buông một tiếng thở dài chán nản.

Mẫn Nhu nói:

-Tướng công! Xem chừng mối thù đó vợ chồng mình khó lòng trả được. Mấy bữa nay làm cho tướng công phải nhá»c mệt, bây giá» chúng ta vào thành Biện Lương nghỉ ngÆ¡i để xem hát hoặc nghe nhạc giải cÆ¡n phiá»n muá»™n.

Thạch Thanh đã biết vợ mình vốn ưa tÄ©nh mịch, chẳng thích ca trưá»ng cÅ©ng không ham hí kịch. Nàng nói vậy là chiá»u ý mình mà thôi. Y nghÄ© thế liá»n đáp:

-Chúng mình đi tới Hà Nam là phải vào thành Biện Lương để xem phong cảnh.

Ta còn nghe nói thợ bạc tại thành Biện Lương khéo lắm. Chúng mình vào đó sắm mấy món trang sức cũng hay.

Mẫn Nhu nổi tiếng là ngưá»i đẹp trong võ lâm, dÄ© nhiên nàng ưa trang Ä‘iểm.

Nàng đã gần tá»›i tuổi trung niên, nên càng chú trá»ng đến việc trang sức để giữ sắc đẹp. Hai vợ chồng mưu sá»± không thành, sinh lòng chán nản, đành Ä‘i tìm thú giải muá»™n.

Mẫn Nhu nở má»™t nụ cưá»i thê lương đáp:

-Từ khi Kiên nhi chết rồi. Mưá»i ba năm nay tiá»n cá»§a tướng công bá» ra mua đồ trang sức cho tiểu muá»™i đã có đủ để mở má»™t tiệm châu báu.

Nàng nói đến câu , từ lúc Kiên nhi chết rồi thì châu lệ tầm tã tuôn rÆ¡i. Nàng vừa trông thấy gã ăn xin ngồi á»§ rÅ© góc tưá»ng thật là dÆ¡ dáy, bất giác động mối thương tâm, liá»n cất tiếng há»i:

-Mẫu thân ngươi đâu? Tại sao mà phải đi ăn xin?

Ãứa ăn xin đáp:

-Mẫu thân cháu không thấy đâu cả.

Mẫn Nhu thở dài, móc trong bá»c ra má»™t đỉnh bạc nhá» liệng xuống chân nó nói:

-Ãây ta cho ngươi để mua bánh mà ăn.

Nàng nhảy lên ngá»±a ra Ä‘i còn quay lại há»i:

-Hài tử! Tên ngươi là chi?

Gã ăn xin đáp;

-Cháu là Cẩu tạp chủng .

Thạch Thanh lắc đầu nói:

-Gã này ngây thơ không biết gì hết.

Mẫn Nhu cũng nói:

-Ãúng thế! Thật là má»™t đứa bé đáng thương!

Hai ngưá»i vừa nói vừa giật cương cho ngá»±a chạy vá» phía thành Biện Lương.

Gã ăn xin kia từ lúc tá»­ thi Ngô đạo Nhất làm cho sợ hãi thất thần rồi mê man ngất lịm. Ãến lúc trá»i sáng gã má»›i hồi tỉnh.

Thấy Thạch Thanh đến nÆ¡i, gã vá»™i ẩn vào góc tưá»ng. Gã toan chạy trốn xa hÆ¡n nhưng thấy Thạch Thanh lật thi thể Ngô đạo Nhất lên lục soát thì lại sợ quá không dám nhúc nhích. Gã không ngá» thiếu phụ xinh đẹp kia lại ném cho mình má»™t đỉnh bạc. Gã nghÄ© bụng:

-Bà kia vừa bảo cho tiá»n mình Ä‘i mua bánh ăn, mà bánh mình hãy còn cầm đây.

Gã liá»n dÆ¡ tay lên đưa mắt nhìn chiếc bánh nướng mà đêm qua gã đã ngoạm má»™t miếng . Lúc này gã bá»›t kinh sợ thì lại thấy đói dữ. Gã liá»n há miệng cắn luôn.

bỗng nghe đánh sạo một tiếng! Hai hàm răng gã đau nhức tựa hồ cắn phải sắt đá.

Gã ăn xin rút chiếc bánh ra. Trong miệng gã có má»™t vật rắn. Gã liá»n nhả ra lòng bàn tay trái thì thấy đó là má»™t miếng sắt Ä‘en sì. Gã liếc qua má»™t cái rồi cÅ©ng chẳng cần nghÄ© đến tại sao trong bánh lại có miếng sắt này. Gã nhìn lại miếng bánh kia thấy không còn vật gì nữa, liá»n cắn ăn lấy ăn để.

Chỉ trong khoảnh khắc, gã ăn xin đã ăn hết tấm bánh. Gã đưa mắt nhìn thi thể Ngô đạo Nhất thì thấy gần đó còn mưá»i mấy tấm bánh đã bá»­a ra. Gã tá»± há»i:

-Tên quỷ sứ nào bửa bánh ra liệng đi thế này, chẳng biết còn ăn được không?

Gã ăn xin còn Ä‘ang ngần ngừ không biết có nên lượm những tấm bánh này không, thì bất thình lình trên đỉnh đầu có tiếng ngưá»i nói:

-Ãã bao vây hết bốn mặt rồi.

Gã ăn xin giật mình kinh hãi lẩm bẩm:

-Sao trên đỉnh đầu mình lại có tiếng ngưá»i?

Gã ngẩng đầu lên coi thì trên nóc nhà có ba gã đàn ông mặc áo trắng đứng đó.

Tiếp theo mấy tiếng veo véo vang lên. Có ngưá»i nhảy lại gần gã.

Gã ăn xin xoay mình lại thì lại thấy bốn ngưá»i cÅ©ng mặc áo trắng tay cầm trưá»ng kiếm đứng hai bên. Gã thấy lưỡi kiếm sáng loáng thì sợ hết hồn, miệng há hốc ra.

Tiếp theo lại có tiếng vó ngá»±a dồn dập. Má»™t ngưá»i phi ngá»±a má»›i tá»›i lá»›n tiếng há»i:

-Các bạn phải chăng là ngưá»i phái Tuyết SÆ¡n? Các bạn đã đến Hà Nam xin tha thứ cho An má»— chưa kịp nghinh tiếp.

Chá»›p mắt má»™t con ngá»±a vàng đã xông đến trước mặt. Ngưá»i cỡi ngá»±a là má»™t gã thấp lùn mà béo chùm béo chụt, râu má»c tua tá»§a. Hắn không dừng ngá»±a đột nhiên nhảy xuống. Con ngá»±a vàng chạy lạng qua má»™t bên. Xem chừng nó đã được huấn luyện rất thuần thục. Nó Ä‘i vòng ra xa má»™t chút rồi dừng lại.

Ba gã áo trắng từ trên nóc nhà đồng thá»i nhẹ nhàng nhảy xuống. Gã nào cÅ©ng nắm chặt tay kiếm. Gã to lá»›n vào trạc bốn mươi lên tiếng:

-Phải chăng các hạ là Kim đao An trại chủ? May được gặp đây! May được gặp đây?

Gã vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho những ngưá»i mặc áo trắng đứng ở sau lưng An Phụng Nhật.

Nguyên An phụng Nhật bị Thạch Thanh đánh bại rồi, hắn buồn rầu vô cùng.

Nhưng hắn là má»™t hán tá»­ đã quen chịu đựng. Bá»—ng hắn sá» lên hàm râu tá»± há»i:

-Vợ chồng Thạch trang chúa phải chăng đã trở lại Hầu giám tập? Phải rồi! Chu tứ đệ mắc lừa, không lấy được vật kia, vợ chồng y quyết nhiên tới đó tìm lại. Mình đã bị bại vỠtay y. Nếu y lấy được chẳng nói làm chi. Nếu y không lấy được thì mình tìm lại lần nữa cũng chẳng sao. Chắc Ngô đạo Nhất cất vật này vào một nơi nào bí hiểm lắm.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #4  
Old 01-06-2008, 11:23 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 004 - Huyá»n Thiết Lệnh Trong Tay Tiểu Cái


An Phụng Nhật quyết định chủ ý rồi lập tức lên ngựa ra đi. Ngựa của hắn không nhanh bằng đôi tuấn mã của vợ chồng hỠThạch. Hơn nữa hắn không muốn hỠmuốn tới gần nên cho ngựa đi thong thả vì thế mà Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu lục soát thi thể Ngô đạo Nhất và tiệm bánh bán xong rồi bỠđi hắn mới đến Hầu Giám Tập.

An Phụng Nhật có đôi mắt rất tinh. từ đằng xa, hắn đã nhìn thấy trên nóc nhà có ba ngưá»i mặc toàn đồ trắng lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm. Coi cách ăn mặc cá»§a bá»n này,hắn Ä‘oán chắc ngoài bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n gần miá»n Xuyên Tạng thì không còn ai nữa.

An Phụng Nhật ruổi ngá»±a gần tá»›i nÆ¡i thì thấy ba gã kia để hết tâm trí vào mình như đại địch. Hắn tưởng ba gã này đến tập kích vợ chồng há» Thạch liá»n nghÄ© ngay đến cách mua chuá»™c cảm tình vợ chồng nhà này, hắn lá»›n tiếng gá»i.

Không ngỠchạy đến nơi thì chẳng thấy tung tích vợ chồng hỠThạch đâu cả. Chỉ có bẩy tên đệ tử phái Tuyết Sơn đang bao vây một gã ăn xin nhỠtuổi.

An Phụng Nhật thấy rất lấy làm kỳ, bất giác đưa mắt nhìn thì thấy gã ăn xin mặt mÅ©i lem luốc mà thần sắc cÅ©ng không ra vẻ con ngưá»i biết võ công. Hắn thấy hán tá»­ mặc áo trắng luôn luôn đưa mắt ra hiệu cho đồng bá»n, liá»n nhìn lại gã ăn xin má»™t lần nữa.

An Phụng Nhật nhìn thấy trong tay gã có một miếng sắt thì giật mình kinh hãi.

Miếng sắt này Ä‘en sì tá»±a như tấm 'Huyá»n Thiết Lệnh' mà các giá»›i võ lâm thưá»ng đồn đại. Hắn lại thấy bốn tên áo trắng đứng đằng sau lăm lăm trưá»ng kiếm trong tay dưá»ng như có ý muốn chiếm Ä‘oạt miếng sắt kia.

An Phụng Nhật không kịp suy nghÄ© gì nữa vá»™i xoay tay rút Kim Ä‘ao ra sá»­ chiêu 'bát phương tàng Ä‘ao' . Ãồng thá»i thân binh hắn chuyển động xoay quanh gã ăn xin má»™t vòng.

Thanh Kim Ä‘ao hoá ra bên tả má»™t Ä‘ao, bên hữu má»™t Ä‘ao, trước má»™t Ä‘ao sau má»™t Ä‘ao. Chỉ trong nháy mắt tám phương hiện ra hai mươi bốn Ä‘ao mà bóng Ä‘ao nào cÅ©ng chỉ cách gã ăn xin chừng ná»­a thước, thành ra quanh mình gã bao bá»c toàn bóng Ä‘ao.

Gã ăn xin thấy ánh đao chói mắt sợ quá toàn thân run lẩy bẩy. Gã oà lên khóc.

Giữa lúc gã ăn xin buông tiếng khóc thì bẩy tên áo trắng Ä‘á»u vung trưá»ng kiếm ra thành má»™t làn kiếm quang. Làn kiếm quang này bao vây lấy An Phụng Nhật cùng gã ăn xin. Bây giá» luồng bạch quang vây ở vòng ngoài lá»›n hÆ¡n, trong vòng

này lại có một vòng nhỠánh vàng. Giữa vòng nhỠánh vàng lại có gã ăn xin đang khóc rống lên, nước mắt mũi đầm đìa.

Bảy tên áo trắng Ä‘ang dùng trưá»ng kiếm bao vây An Phụng Nhật cùng gã ăn xin, chưa dám tấn công thì bất thình lình tiếng vó ngá»±a dồn dập lại vang lên. Má»™t con ngá»±a trắng má»™t con ngá»±a Ä‘en từ trên đưá»ng quan đạo phía tây lao tá»›i. Chính là vợ chồng Thạch Thanh trở lại.

Nguyên hai ngưá»i Ä‘ang ruổi ngá»±a vào thành Biện Lương thì thấy bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n xuất hiện. Hai ngưá»i động tâm liá»n lập tức giục ngá»±a quay trở lại.

Còn ở đằng xa Thạch thanh đã la lên:

-Tuyết SÆ¡n bằng hữu! An trại chá»§! Các vị Ä‘á»u là những ngưá»i biết Ä‘iá»u. Có chuyện gì xin lấy lá»i lẽ nói vá»›i nhau, chá»› nên làm tổn thương hoà khí.

Hán tá»­ đứng đầu bảy tên đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n ngưá»i cao lá»›n dÆ¡ thẳng thanh trưá»ng kiếm lên. Cả bảy tên đồng thá»i dừng kiếm lại, nhưng vẫn đứng vây quanh An Phụng Nhật.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu bây giỠđã nhìn thấy tay gã ăn xin cầm một miếng sắt đắt giá la lên một tiếng:

-Úi chà!

Tuy hai ngưá»i chưa hiểu rõ đó có phải là vật mình muốn tìm hay không nhưng trong lòng đã cá»±c kỳ hồi há»™p.

Thạch Thanh há»i:

-Tiểu huynh đệ! Trong tay chú em có vật gì đó? Cho ta coi một chút được không?

Y biết rằng An Phụng Nhật tất không dám ngăn trở. Chỉ cần gã ăn xin đưa cho là được. Y quyết định chá»§ ý rồi vừa nói vừa tiến vào giữa. Vòng vây bảy thanh kiếm má»™t lưỡi Ä‘ao để toan lấy miếng sắt, y tá»± lượng bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n

không ngăn cản nổi mình.

Gã hán tử cao lơn mặc áo trắng lại lên tiếng:

-Thạch trang chúa! Trong vụ này, bá»n tại hạ là ngưá»i đến trước.

Mân Nhu nói ngay:

-Cảnh sư huynh! Sư huynh thá»­ há»i chú bé coi đỉnh bạc ở dưới chân y có phải là cá»§a ta đã cho không? Cái đó đủ chứng minh ai đã đến trước.

Câu này là má»™t chứng cá»› hùng hồn. Nàng đã cho bạc gã ăn xin, dÄ© nhiên là nàng phải đến trước bá»n áo trắng nhiá»u.

Gã hán tử cao lớn hỠCảnh tên Vạn Chung. Cảnh Vạn Chung là một tay cao thủ trong hàng đệ tử thứ hai của phái Tuyết Sơn. Gã nói:

-Thạch phu nhân! Dù hiá»n khang đệ có đến trước và cho bạc chú em này thật,nhưng Huyá»n thiết lệnh là do bá»n tại hạ nhìn thấy trước.

Ba tiếng 'Huyá»n thiết lệnh' vừa thốt ra khá»i cá»­a miệng Cảnh Vạn Chung thì Thạch Thanh, Mẫn Nhu và An Phụng Nhật Ä‘á»u run lên lẩm bẩm:

-Quả nhiên là Huyá»n thiết lệnh!

Sáu tên đệ tử phái Tuyết Sơn kia cũng lộ vẻ kinh hãi.

Thật ra thì cả bảy tên chưa một ai nhìn thấy miếng sắt trong tay gã ăn xin.

Nhưng chúng thấy vợ chồng há» Thạch cùng Kim Ä‘ao An trại chá»§ tá» vẻ nghiêm trá»ng, chúng má»›i Ä‘oán vật ấy là Huyá»n thiết lệnh.

Mặt khác Thạch, Mẫn, cÅ©ng nghÄ© rằng bá»n Cảnh Vạn Chung biết nhiá»u hiểu rá»™ng lại là những ngưá»i tinh tế nhanh nhẹn đã nhìn thấy tấm thiết bài từ trước, chứ không phải chúng nói ngoa.

Thế rồi cả mưá»i ngưá»i chẳng ai bảo ai Ä‘á»u xoè tay ra trước mặt gã ăn xin nói:

-Chú em! Chú hãy cho ta!

Cả mưá»i ngưá»i tá»± ràng buá»™c nhau, nên không ai hạ thá»§ cướp Ä‘oạt, vì há» biết rằng nếu dùng cưá»ng lá»±c thì dÄ© nhiên bất lợi. Má»™t là những ngưá»i kia không chịu tất xảy ra cuá»™c tranh phong, hai là không được danh chính ngôn thuận. Ai cÅ©ng mong rằng gã ăn xin tá»± cầm miếng sắt đưa cho mình.

Gã ăn xin có ngỠđâu cả mưá»i ngưá»i cùng muốn lấy cái miếng sắt vô dụng, nó làm cho gã suýt nữa phải gẫy cả hàm răng, tuy gã ngừng khóc nhưng vì hoang mang luống cuống nên nước mắt lại tràn ra.

Bất thình lình một thanh âm trầm trầm trầm cất lên:

-Ngươi cho ta quách!

Má»™t bóng ngưá»i nhảy vào trong trưá»ng, dÆ¡ tay ra cướp lấy miếng sắt trong tay gã ăn xin. Những ngưá»i kia liá»n la lối:

-Ãể xuống!

-Làm gì thế!

-Ngươi thật là lớn mặt! Cút đi!

Má»—i ngưá»i má»™t câu quát mắng rồi vừa Ä‘ao vừa trưá»ng kiếm đồng thá»i vung lên nhằm đánh xuống bóng ngưá»i vừa má»›i đến.

An Phụng Nhật đứng gần gã ăn xin nhất vung Ä‘ao ra chiêu 'Bạch hồng quán nhật' chém xuống đầu ngưá»i đó.

Bảy tên đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n luyện tập rất tinh thục. Bảy cây kiếm ra tay đâm vào những phương vị khác nhau cá»§a ngưá»i đó. Dù ngưá»i đó có tránh được trên vai cÅ©ng không tránh được dưới chân, giữ được trung bàn thì để hở hạ bàn hay thượng bàn.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu chưa nhìn rõ ngưá»i đó là ai nên không muốn hạ độc thá»§. Hai thanh kiếm vạch thành hình bán nguyệt. Kiếm quang lấp loáng bao bá»c lấy ngưá»i đó.

Bá»—ng nghe má»™t tràng tiếng leng keng vang lên. Ngưá»i kia vung tay mấy cái.

Không biết y dùng thá»§ pháp ghê gá»›m gì mà chỉ trong chá»›p mắt đã Ä‘oạt được thanh Kim Ä‘ao cá»§a An Phụng Nhật cùng bảy thanh trưá»ng kiếm cá»§a bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu thấy hổ khẩu tê nhức, suýt nữa rá»›t kiếm. Hai ngưá»i hốt hoảng vá»™i lùi lại. Thạch Thanh sắc mặt lợt lạt còn còn Mẫn Nhu thì mặt lại đỠbừng.

Vợï chồng Thạch trang chúa ở Huyá»n tố trang má»™t khi đã song kiếm hợp bích thì có thể nói là thiên hạ vô địch. Thế mà bây giá» bị ngưá»i đó chỉ dÆ¡ ngón tay búng vào mÅ©i kiếm má»™t cái mà thanh kiếm trong tay hai ngưá»i suýt nữa bay Ä‘i. Từ trước tá»›i nay hai ngưá»i lâm địch chưa từng gặp hoàn chản thất bại như hôm nay.

Thạch Thanh cÅ©ng Mẫn Nhu trong lòng cá»±c kỳ kinh hãi, nhìn ra thấy má»™t lưỡi kim Ä‘ao, bảy thanh trưá»ng kiếm đã cắm xuống quanh mình ngưá»i đó thành má»™t vòng vây.

Ngưá»i má»›i đến này mặc áo bào xanh, râu ngắn vào trạc mươi tuổi. Mặt lão ẩn hiện má»™t thanh khí, lá»™ vẻ vui mừng khôn xiết.

Thạch Thanh chợt nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i liá»n buá»™t miệng la lên:

-Phải chăng tôn giá là chá»§ nhân Huyá»n thiết lệnh?

Ngưá»i kia cưá»i khà khà nói:

-Hắc bạch song kiếm tại Huyá»n Tố trang được ngưá»i giang hồ kêu là kiếm thuật thông thần, quả nhiên danh bất hư truyá»n. Lão phú vừa lấy tám phần lá»±c lượng chia ra đối phó vá»›i tám vị bằng hữu. Còn phần thứ chín để đối phó vá»›i Hiá»n khang Lệ, mà không Ä‘oạt được binh khí cá»§a hai vị. Hỡi ôi! Công phu 'đàn chỉ thần thông' cá»§a lão phu ngày nay không dùng được nữa, vì đàn chỉ thì có mà thần thông thì không. Xem chừng phải mưá»i năm khổ luyện nữa, chưa chắc đã thành công.

Thạch Thanh nghe lão nói thì không còn hoài nghi nữa, liá»n chắp tay nói:

-Vợ chồng tại hạ chuyến này đến Hà Nam là có ý định lên Ma thiên Nhai để bái kiến tôn giá. Dù nguyện vá»ng chưa thành, may lại có duyên được gặp tôn giá nÆ¡i đây thì chuyến Ä‘i này không đến ná»—i vô ích. Vợ chồng tại hạ bất tài, kiếm thuật thô thiển, đối vá»›i con mắt cá»§a tôn giá không bõ làm trò cưá»i. Bữa nay tôn giá thu được Huyá»n thiết lệnh vá» thật là đáng mừng. Vợ chồng tại hạ xin cung hỉ.

Bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n nghe Thạch Thanh nói vậy thì Ä‘oán ngầm trong bụng:

-Chẳng lẽ lão mặc áo xanh này lại là chá»§ nhân Huyá»n thiết lệnh mang biệt Tạ Yên Khách ư ? Coi mặt mÅ©i lão không giống như tay đại cao thá»§ mà hết thảy ngưá»i võ lâm nghe dến tên tuổi Ä‘á»u phải kinh hồn đáng tởm. Nhưng lão vừa ra má»™t chiêu thức đã Ä‘oạt ngay được trưá»ng kiếm cá»§a bá»n mình, không đúng lão thì còn ngưá»i thứ hai nào như vậy nữa?

Bảy ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau lẳng lặng không ai lên tiếng.

An Phụng Nhật chắp tay nói:

-Vừa rồi tại hạ mạo phạm hổ oai. Bây giá» xin có lá»i tạ lá»—i.

Ngưá»i áo xanh này chính là Tạ Yên Khách ở Ma thiên Nhai. Tạ Yên Khách cưá»i ha hả nói:

-Theo luật lệ ngày thưá»ng cá»§a lão phu thì các ngươi dã dùng thứ binh khí gì để công kích lão phu là lão phu phải trả bằng thứ binh khí đó. Tỉ dụ như ngươi dùng Kim Ä‘ao chém vào vai bên tả cá»§a lão phu thì đương nhiên lão phu cÅ©ng dùng lưỡi

Kim đao đó để chém vào vai tả ngươi.

Lão cưá»i nói tá»›i đây rồi cầm miếng sắt tung lên má»™t cái, tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp:

-Nhưng hôm nay lão phu đã tá»­ tế nhiá»u. Nhát Ä‘ao đó hãy gá»­i lại.

Rồi lão trở vào, từng tên một trong bảy tên đệ tử phái Tuyết Sơn nói:

-Ngươi đâm vào ngực lão phu.

-Ngươi đâm vào ngực huyệt hoàn khiêu ở đùi lão phu. Ngươi đâm vào lưng bên trái lão phu.

-Ngươi chém vào đùi lão phu .

Bảy tên đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n nghe lão nói đúng từng chiêu thức má»™t không sai chút nào thì trong lòng cá»±c kỳ kinh hãi. Trong lúc cấp bách mà lão thấy được rõ ràng từng ngưá»i má»™t ra chiêu và lại nhá»› má»™t cách rất rành mạch. Nguyên má»™t Ä‘iểm này cÅ©ng đủ tá» nhỡn lá»±c cùng ký ức cá»§a lão trên Ä‘á»i không ai bì kịp.

Bỗng lại nghe lão nói tiếp:

-Tất cả những món đó lão phu hãy ghi vào trong dạ. Lúc nào nổi hung lên sẽ đến đòi nợ các ngươi.

Trong bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n, má»™t tên lùn nhất lá»›n tiếng nói:

-Chúng ta tài nghệ chẳng bằng lão đành chịu thua kém rồi. Lão còn nói mát làm chi ? Bất tất lão phải ghi vào sổ nợ, đâm ta một nhát đi cho rồi ! Ai hơi đâu mà để món nợ đó trong dạ được.

Gã này tên gá»i Vương Vạn Nhận, tính khí cương cưá»ng mà lại cố chấp. Gã biết

mình không địch nổi thì đành chịu, nhưng không muốn để ai mỉa mai đến ngưá»i phái Tuyết SÆ¡n.

Tạ Yên Khách gật đầu nói:

-Hay lắm!

Rồi lão rút lấy thanh trưá»ng kiếm cá»§a Vương Vạn Nhận đâm ra luôn.

Vương Vạn Nhận vá»™i nhảy lùi ra phía sau để tránh. NgỠđâu thế kiếm cá»§a Tạ yên Khách thần tốc phi thưá»ng. Ngưá»i Vương Vạn Nhận còn lÆ¡ lá»­ng trên không, mÅ©i kiếm đã đụng vào trước ngá»±c gã. Tạ yên Khách rung tay má»™t cái rồi thu kiếm vá».

Vương Vạn Nhận hai chân chấm đất, thấy trước ngá»±c mát rượi liá»n cúi xuống coi bất giác kêu lên má»™t tiếng:

-Úi chà!

Gã thấy ngá»±c mình hở ra má»™t lá»— tròn bằng chén trà, thì ra Tạ yên Khách lúc rung tay đã dùng mÅ©i kiếm khoét má»™t vong tròn ở trước ngá»±c gã. Ba lần áo gã mặc Ä‘á»u bị khoét hết để hở cả thịt ra, tá»±a hồ đã dùng kéo cắt má»™t lá»— tròn. Giả tỉ lão ra tay nặng hÆ¡n chút nữa thì đã khoét sâu vào đến trái tim gã rồi.

Vương Vạn Nhận sợ xám mặt lại, ngây ngưá»i ra.

An Phụng Nhật thì trong lòng bội phục vô cùng. Hắn không nhịn được, bật lên tiếng hoan hô:

-Hảo kiếm pháp!

Nói vỠphóng kiếm cho đúng bộ vị, kình lực ra cho vừa vặn thì chiêu thức của Tạ yên Khách vừa rồi, vợ chồng Thạch Thanh nếu cố gắng cũng có thể làm được.

Nhưng kiếm thế đi mau lẹ khiến cho đối phương biết rõ chỗ nào mà vẫn không tránh né được thì Thạch Thanh và Mẫn Nhu tự biết mình không bao giỠbì kịp.

Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vừa khó chịu vừa hối tiếc. Há» lẩm bẩm:

-Võ công lão này thiệt là kỳ dị không biết đến đâu mà lưá»ng! Mình thật vận xui.

Giả tỉ đến sá»›m má»™t bước thì đã lấy được Huyá»n thiết lệnh rồi, làm gì mà chẳng trả xong đại mối thù kia?

Tạ yên Khách hắng giá»ng má»™t tiếng, rồi cất bước Ä‘i luôn. Má»™t thiếu nữ trong bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n đột nhiên la lên:

-Tạ tiên sinh! Khoan đã!

Tạ yên Khách quay lại há»i:

-Chuyện gì vậy?

Thiếu nữ này tên là Hoa Vạn Tử, nàng đáp:

-Vừa rồi tôn giá đã nương tay không hạ sát Sư ca tại hạ, cả phái Tuyết SÆ¡n cùng đội Æ¡n sâu nhưng tại hạ muốn há»i má»™t câu: Tôn giá cầm miếng sắt đó phải chăng là Huyá»n thiết lệnh?

Tạ Yên Khách vẻ mặt ngạo nghá»… há»i lại:

-Phải thì sao? Mà không phải thì sao?

Hoa Vạn tử đáp:

-Nếu không phải là Huyá»n Thiết lệnh thì tôn giá có Ä‘iá»u lầm lá»—i đó.

Cảnh Vạn Chung quát lên:

-Hoa sư muá»™i! Không được nhiá»u lá»i!

Bỗng thấy Tạ yên Khách mặt nổi gân xanh rồi bình tĩnh lại.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Tạ yên Khách tâm tính tàn nhẫn hiếu sát, hốt hỉ hốt ná»™, làm việc gì Ä‘á»u tá»± ý mình, cả hắc đạo lẫn bạch đạo không biết bao nhiêu hảo hán chết vá» tay lão. Võ công lão thật là ghê gá»›m mà hành tung lại không nhất định. Tuy có nhiá»u ngưá»i muốn tìm lão để báo thù mà không hiểu tại sao há» Ä‘á»u bị chết dá»c đưá»ng. Những năm gần đây, kẻ thù cá»§a lão Ä‘á»u bị lão giết cho kỳ hết, còn má»™t số biết rằng không địch nổi đành bỠý niệm báo thù. Bữa nay lão bị mưá»i ngưá»i vây đánh mà không đả thương má»™t ai thì lão đã trở nên đại từ bi lắm rồi.

Hoa Vạn Tá»­ không biết trá»ng khinh dám thốt ra lá»i xúc phạm. Chẳng những bá»n đồng môn phái Tuyết SÆ¡n Ä‘em lòng khiếp sợ mà vợ chồng há» Thạch cÅ©ng lo thay cho nàng đến toát mồ hôi.

Tạ yên Khách dơ cao tấm thiết bài lên lớn tiếng niệm:

- Này lệnh Huyá»n thiết, cầu đâu nghiệm đó!

Lão xoay tấm thiết bài lại niệm tiếp:

-Tấm Huyá»n Thiết lệnh này thật hiếm có. Ãao kiếm chém vào cÅ©ng không sứt mẻ.

Lão nói xong lượm má»™t thanh kiếm ở dưới đất chém vào thiết bài đánh choang má»™t tiếng. Thanh trưá»ng kiếm gãy làm hai Ä‘oạn, Ä‘oạn trên văng Ä‘i tấm thiết bài vẫn không bị mảy may dấu vết nào cả.

Lão sa sầm nét mặt lá»›n tiếng há»i:

-Còn ta lầm lỗi ở chỗ nào?

Hoa Vạn Tử đáp:

-Tiểu nữ được nghe các bạn giang hồ nói rằng: Tạ tiên sinh có ba tấm Huyá»n Thiết bài đã chia ra để tặng những ngưá»i có Æ¡n vá»›i Tạ tiên sinh. Ba ngưá»i được Tạ tiên sinh tặng cho thiết bài và dặn giữ lệnh bài đó để phòng khi có việc gì dù khó đến đâu, tạ tiên sinh cÅ©ng làm thay cho được tá»›i nÆ¡i. Ãiá»u đó có thật không?

Tạ yên Khách đáp:

-Ãúng thế! Vụ này trong võ lâm còn ai không biết?

Lão vừa nói vừa ra chiá»u đắc ý.

Hoa Vạn Tử nói:

-Tiểu nữ nghe nói trong ba tấm Huyá»n Thiết lệnh thì hai tấm đã quay vá» tiá»n bối rồi. Nhân thế mà võ lâm xảy ra hai việc kinh thiên động địa. Thiết bài này là cái cuối cùng, có phải thế không?

Tạ yên Khách nghe nàng nói nhân đó mà xảy ra hai vụ kinh thiên động địa thì sắc mặt đã hòa hoãn lại dưá»ng như lấy làm vừa ý. Lão đáp:

-Phải rồi! Ông bạn được ta tặng tấm Huyá»n Thiết lệnh này qua Ä‘á»i đã lâu. Bản lãnh y rất cao cưá»ng chả có việc gì y không làm nổi. Vậy tấm bài này không được việc gì cho y. Y chết rồi lại không có con cái, nên lệnh bài này má»›i lá»t vào tay kẻ khác. Mấy năm nay bao nhiêu ngưá»i liá»u mạng Ä‘i tìm kiếm nó vá»›i mục đích là để sai lão phu làm cho há» má»™t việc thật lá»›n. Ha ha! NgỠđâu bữa nay lão phu lại thu được nó vá» má»™t cách dá»… dàng, lão phu thu được lệnh bài rồi thì các bạn giang hồ không khá»i có chút thất vá»ng. Nhưng lão phu nghÄ© đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u may để ai nấy Ä‘á»u tai qua nạn khá»i.

Lão nói tá»›i đây vung chân đá cái thây Ngô Ãạo Nhất ra xa mấy trượng và nói tiếp:

-Ngươi đã được lệnh bài, chưa kịp Ä‘em đến để phiá»n ta thì chính ngươi đã thành cái đích cho bao nhiêu cặp mắt theo dõi. Bá»n ngưá»i võ lâm chẳng ai không muốn giết ngươi cho sướng tay, chẳng ai không muốn Ä‘oạt được lệnh bài, đến Thạch tranh chúa ở Huyá»n tố trang là ngưá»i hiá»n đức còn chưa thoát được khá»i vòng trần tục, huống chi ngưá»i khác. Ha ha! Ha ha!

Câu nói sau cùng cá»§a lão đầy vẻ mỉa Ä‘á»i. Thạch Thanh nghe lão nói câu này bất giác thẹn đỠmặt lên. Ở trong võ lâm, y là ngưá»i nhẫn nại đã quen, không hay nổi cÆ¡n tức giận. HÆ¡n nữa bá» ngoài tuy y ăn nói vá»›i ai cÅ©ng niá»m nở, lịch sá»± mà y nói câu gì má»i ngưá»i cÅ©ng nghe theo, không má»™t ai phản kháng. Không ngá» bữa nay y bị Tạ yên Khách mỉa mai ra mặt. Con ngưá»i càng bình tÄ©nh cao ngạo bao nhiêu, lúc bị mất mặt lại càng mất mặt bấy nhiêu.

Mẫn Nhu tức quá, sắc mặt lợt lạt, nàng không ngá»›t ngó lén vẻ mặt Thạch Thanh.nếu nàng thấy lang quân có ý muốn rút kiếm là lập tức nàng sẽ liá»u mạng vá»›i Tạ Yên Khách. Tuy nàng biết rõ mình không địch nổi nhưng ná»—i căm tức này càng

không thể dằn lòng được.

Bỗng nghe Tạ yên Khách lại nói:

-Vợ chồng Thạch tranh chúa là bậc anh hùng hào kiệt, dù tấm Huyá»n Thiết lệnh này có lá»t vào tay hai vị cÅ©ng chỉ kêu lão phu phải bôn ba vất vả làm má»™t việc khó khăn mà thôi. Nhưng nó mà lá»t vào tay kẻ tiểu nhân vô liêm sÄ© có thể bắt lão phu tá»± chặt chân tay, sống không được chẳng chết cho má»›i thật là khổ. Dù ai đến có yêu cầu lão phu phải tá»± sát, nếu lão phu không nghe thì ra đã tá»± mình huá»· bá» lá»i cầu đâu nghiệm đấy. Thế là lão phu vận đỠnên má»›i thu hồi được lệnh bài má»™t cách dá»… dàng. Ha ha!

Tiếng cưá»i cá»§a lão làm rung động cả mái nhà.

Trong Hầu giám tập, có mấy chàng thanh niên lá»›n mật dám chá»c cá»­a sổ dòm trá»™m ra. Há» vừa nghe tiếng cưá»i rùng rợn cá»§a Tạ yên Khách thì Ä‘á»u rụt đầu vào ngưá»i run lên bần bật.

Hoa Vạn Tá»­ tuy còn nhá» tuổi, nhưng là ngưá»i gan dạ. Nàng lá»›n tiếng nói:

-Ngày trước Tạ tiên sinh đã ra lá»i thỠđộc là bất luận lệnh bài lá»t vào tay ai mà Ä‘em đến, Ä‘á»u được tiên sinh làm theo như ý sở cầu. Dù kẻ đó có oán thù đến bảy Ä‘á»i cÅ©ng không gia hại .

Nàng nói đến đây thì số ngưá»i xem gia tăng lên nhiá»u. Bá»n Phùng Chấn Võ,Bản không đạo nhân, Chu Mục cÅ©ng đã tá»›i nÆ¡i.

Hoa Vạn Tá»­ lại há»i:

-Tấm bài này Tạ tiên sinh lấy được ở trong tay chú nhỠkia mà sao tiên sinh không giải quyết cho chú một vấn đỠkhó khăn?

Tạ Yên Khách cưá»i phì má»™t tiếng rồi nói:

-Gã ăn xin đó là cái cóc gì ? Tạ yên Khách này mà Ä‘i nghe lá»i thằng nhỠăn xin thì buồn cưá»i chết mất!

Hoa Vạn Tử dõng dạc nói:

-Các vị bằng hữu đã nghe thấy chưa ? Té ra Tạ tiên sinh biểu chú nhá» hành khất kia không phải là ngưá»i, nên không đáng kể.

Tạ Yên Khách mặt lại xanh lè, lão lẩm bẩm:

-Con nha đầu này thật là đáo để. Nó làm cho mình đến phải mất mặt và khiến cho ngưá»i ta nói sau lưng là mình không trá»ng chữ tín.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #5  
Old 01-06-2008, 11:27 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 005 - Nghe Chuyện Con Trang Chúa Ãau Lòng


Ãá»™t nhiên Tạ Yên Khách động tâm la thầm:

-Ui cha! Há»ng rồi! Không chừng thằng ăn xin này do chúng cố ý bày đặt ra cạm bẫy để mình thò tay cướp lấy lệnh bài, rồi chúng lại bắt mình trả cho gã.

Lão nghÄ© vậy liá»n đảo mắt nhìn quanh thì thấy ngoài bá»n Thạch Thanh mưá»i ngưá»i còn có vô số khách giang hồ má»›i đến sau. Lão buông tiếng cưá»i lạt, ngạo nghá»… nói:

-Trong thiên hạ còn có việc chi là khó đối vá»›i há» Tạ ở Ma thiên Nhai nữa. Chú nhá» kia! Chú Ä‘i theo ta rồi có việc gì yêu cầu ta sẽ giải quyết cho, không can dá»± gì đến ngưá»i khác cả.

Ãoạn lão dắt tay gã ăn xin cất bước toan Ä‘i.

Nên biết rằng Tạ Yên Khách tuy chẳng coi bá»n ngưá»i trước mặt vào đâu, nhưng lão bản tính cẩn thận, e rằng sau lưng gã ăn xin còn có kẻ tài ba giật giây đưa ra má»™t đỠnghị khó giải quyết đại khái như bắt lão chặt chân tay thì biết làm thế nào?

Vì vậy mà lão định đưa gã đến chá»— khác vắng ngưá»i để há»i cho kỹ.

Vạn Hoa Tử tiến ra một bước ôn tồn nói:

-Chú em! Chú là má»™t đứa bé ngoan mà lão bá đây lại ưa giết ngưá»i. Chú em chỉ cần yêu cầu lão từ nay đừng giết .

Nàng chưa dút lá»i thì đột nhiên có má»™t luồng kình phong xô vào mặt nên còn ná»­a câu: Má»™t ngưá»i nào nữa lại phải nuốt vào chứ không nói ra được.

Nguyên Hoa Vạn Tá»­ là ngưá»i cÆ¡ biến biết Tạ Yên Khách đã hứa Ä‘iá»u gì là làm đúng như vậy. Chính nàng vừa rồi cÅ©ng đâm kiếm vào mặt lão, nhưng lão đã nói là ghi lại đó để ngày sau lúc nào muốn thì đòi. Như vậy tất nàng có ngày bị lão

rạch mặt. Huống chi sáu vị sư huynh nàng trừ má»™t mình Vương Vạn Nhân ra, ai cÅ©ng còn nợ lão má»™t kiếm. Bây giá» nàng mách nước cho gã ăn xin yêu cầu lão câu đó thì dÄ© nhiên lão phải nghe theo. Như thế chính mình cùng năm vị sư huynh má»›i có thể bảo toàn tính mạng. Không ngá» Tạ Yên Khách đã biết dụng ý cá»§a nàng liá»n phất tay áo ngăn lại không cho nàng nói hết câu.

Tạ Yên Khách tức giận quát lên:

-Ai cho ngươi chõ miệng vào đây?

Rồi một luồng kình phong nữa lại xô đến. Hoa Vạn Tử chân đứng không vững ngã ngửa vỠphía sau.

Hoa Vạn Tá»­ lưng vừa chấm đất, liá»n đứng phắt dậy ngay. Nàng toan nói nữa nhưng Tạ Yên Khách đã dắt gã ăn xin Ä‘i vào ngõ hẻm. Hiển nhiên lão không muốn cho gã ăn xin nghe lá»i chỉ bảo cá»§a Hoa Vạn Tá»­.

Má»i ngưá»i thấy Tạ Yên Khách đã cách xa đến bảy tám thước mà còn phất tay áo đánh ngã ngưá»i được thì chẳng ai là không kinh hãi nên chẳng dám nói gì nữa.

Thạch Thanh tiến ra hai bước nhìn Cảnh Vạn Chung và Vương Vạn Nhân chấp tay nói:

-Cảnh hiá»n đệ! Vương hiá»n đệ! Sư muá»™i đây kiến thức và dảm lược hÆ¡n cả bá»n mày râu. Chắc cô và Mai Hoa nữ hiệp Vạn sư muá»™i đã từng nổi danh trên chốn giang hồ phải không? Ngoài ra còn bốn vị sư huynh nữa xin tha thứ cho tiểu đệ

kiến thức hẹp hòi nên không biết và nhá» Cảnh hiá»n đệ giá»›i thiệu.

Cảnh Vạn Chung đáp:

-Tại hạ được gặp hiá»n khang đệ ở đây thiệt may mắn vô cùng, đỡ cho bá»n tại hạ phải đến Giang Nam ra mắt.

Thạch Thanh thấy vẻ mặt bảy ngưá»i kia Ä‘á»u có ý không vui thì cho là bá»n há» vừa bị Tạ Yên Khách Ä‘oạt kiếm lại hất văng ngưá»i Ä‘i nên trong dạ buồn bá»±c.

Nhưng sau y lại nghÄ© rằng Cảnh Vạn Chung cùng mình là chá»— bạn thân, đất khách gặp ngưá»i cố cá»±u tưởng nên tay bắt mặt mừng. Tại sao hắn lại tá» vẻ lạnh nhạt?

Hơn nữa trước nay hắn vẫn kêu y bằng Thạch đại ca, không hiểu vì lẽ gì mà đột nhiên hắn theo đổi cách xưng hô?

Rồi như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, y tá»± há»i:

-Phải chăng đứa con mất nết của ta đã gây nên tai vạ gì đây?

Thạch Thanh nghĩ vậy vội nói:

-Cảnh hiá»n đệ! Phải chăng thằng nhá» bướng bỉnh cá»§a tiểu huynh đã làm cho hiá»n đệ phải khó chịu? Vợ chồng tiểu huynh xin lá»—i hiá»n đệ. Lại đây! Tiểu huynh xin làm chá»§ nhân má»i cả bảy vị đến thành Biện Lương uống chén rượu chÆ¡i.

An Phụng Nhật thấy Thạch Thanh ra chiá»u thân mật vá»›i bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n, mà bá»n này đối vá»›i mình lại hững há». Hắn nghÄ© rằng Ä‘i vá»›i há» cÅ©ng chẳng thú gì mà lại tức mình nữa, nên quay sang Thạch Thanh và Mẫn Nhu chắp tay nói:

-Thạch trang chúa! Thạch phu nhân! An mỗ xin cáo từ!

Thạch Thanh cũng chắp tay đáp lễ nói:

-An trại chá»§ miá»…n trách cho. Khuyển tá»­ là Thạch Trung Ngá»c hiện bái sư thụ nghiệp tại phái Tuyết SÆ¡n tại hạ há»i ra thì khuyển tá»­ có Ä‘iá»u thất lá»….

An Phụng Nhật nghĩ bụng:

-Té ra là như vậy. Mình trách y thế nào được?

Rồi kính cẩn đáp:

-Trang chúa dạy quá lá»i!

Nói xong dẫn bá»n trại chúng cáo từ ra Ä‘i.

Bá»n Cảnh Vạn Chung bảy ngưá»i thá»§y chung vẫn lặng lẽ không nói ná»­a lá»i. Khi An Phụng Nhật đã Ä‘i xa, há» cÅ©ng chỉ đưa măt nhìn nhau ra chiá»u dè dặt. Vẻ mặt vẫn buồn bá»±c dưá»ng như chẳng ai muốn lên tiếng trước.

Ngưá»i ta thưá»ng nói: Biết con chẳng ai bằng cha mẹ. Thạch Thanh vì không quản cố được đứa con bướng bỉnh nên chẳng ngại đưá»ng xa ngàn dặm đến xin làm môn hạ Phong vạn Lý ở phái Tuyết SÆ¡n. Y thấy thái độ bá»n Cảnh Vạn Chung bảy ngưá»i có ý không vui thì e rằng thằng con bất tá»­ đã gây ra chuyện gì khá trầm trá»ng.

Y liá»n tươi cưá»i gợi chuyện:

-Bạch lão gia tá»­, Bạch lão thái thái vẫn mạnh giá»i chứ? Phong há»a thần long Phong sư huynh có bình yên không?

Vương Vạn Nhân không nhẫn nại được nữa lớn tiếng đáp:

-Sư phụ và sư nương ta chưa đánh chết thằng nhỠlà phúc lớn lắm rồi!

Chính Vương muốn mắng là thằng mất dạy, nhưng thấy vẻ mặt Mẫn Nhu cá»±c kỳ khổ sở nên hắn chỉ kêu là thằng nhá». Tuy hắn đã dè dặt giữ ý nhưng nghe giá»ng nói cÅ©ng biết là hắn căm tức vô cùng muốn nặng lá»i thóa mạ.

Mẫn Nhu vành mắt đỠhoe nói:

-Vương đại ca! Ngá»c nhi thật là má»™t đứa trẻ rất hư, đắc tá»™i vá»›i chư vị. Tiểu muá»™i xin tạ tá»™i.

Nàng nói xong loanh quanh như muốn quỳ xuống.

Bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n vá»™i đáp lá»… Vương Vạn Nhân lá»›n tiếng la:

-Thạch đại tẩu! Ãại tẩu bất tất phải làm như vậy. Thằng nhá» nếu nó chỉ được má»™t phần giống đại ca, đại tẩu thì đã không nên chuyện. Có phải nó đắc tá»™i vá»›i Vương Vạn Nhân này đâu. Mà dù nó có đắc tá»™i vá»›i tiểu đệ cÅ©ng chẳng quan hệ gì.

Tiểu đệ chỉ bắt nó đá cho mấy cái là xong. Nhưng nó lại đắc tá»™i vá»›i sư phụ sư nương má»›i khổ chứ! Bạch sư ca lại là ngưá»i tính nóng như lá»­a Thạch trang chúa!

Không phải tiểu đệ nói đãi lòng. Có lần tiểu đệ muốn đến thông báo cho Trang chúa hay là Bạch sư ca còn muốn đốt cả Huyá»n tố trang, để hai vị biết chừng mà tránh Ä‘i. Chén rượu cá»§a Trang chúa cho bữa nay, Vương Vạn Nhân không thể uống được đâu. Bạch sư ca mà biết ra thì y & tất sẽ trở mặt tuyệt giao vá»›i tiểu đệ.

Gã há» Vương nói huyên thuyên má»™t hồi mà thuá»· chung vẫn không đỠcập đến đến Thạch Trung Ngá»c đã phạm tá»™i gì.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu càng nghe càng kinh hãi nghĩ bụng:

-Mình cùng phái Tuyết SÆ¡n kết giao đã mấy Ä‘á»i nay mà sao Bạch Vạn SÆ¡n lại căm hận đến muốn đốt nhà mình được.

Y liá»n nói:

-Thằng súc sinh đó thật là lớn mật! Tội nó thực đáng chết! Sao nó lại dám đắc tội cả với lão thái gia cùng lão thái thái ?

Cảnh Vạn Chung là ngưá»i cẩn trá»ng lại nhiá»u lịch duyệt bây giá» má»›i lên tiếng:

-Nơi đây là chỗ thị phi, không tiện đứng lâu. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện hay hơn.

Gã nói xong rút lấy thanh trưá»ng kiếm rồi tiếp:

-Xin má»i Thạch trang chúa cùng Thạch phu nhân lên đưá»ng.

Thạch Thanh gật đầu rồi cùng Mẫn Nhu trông vỠphía tây mà đi. Hai con ngựa từ từ đi theo.

Ãoàn ngưá»i Ä‘i chừng được bảy tám dặm ra đến đưá»ng lá»›n thì thấy bên đưá»ng có ba cây dẻ cành lá xoà ra như cái lá»ng. Cảnh Vạn Chung há»i:

-Thạch trang chúa! Chúng ta qua bên kia nói chuyện được chăng?

-ÃÆ°á»£c lắm!

Chín ngưá»i Ä‘i tá»›i gốc cây. Há» ngồi xuống tảng đá lá»›n hoặc trên cành cây.

Lúc này Cảnh Vạn Chung đã giá»›i thiệu vợ chồng Thạch Thanh vá»›i bốn ngưá»i kia.

Vợ chồng Thạch Thanh tuy trong lòng nóng nảy nhưng không tiện mở miệng há»i ngay.

Cảnh Vạn Chung lên tiếng trước:

-Thạch trang chúa! Tại hạ cùng trang chúa đã là chá»— thân tình nên có lá»i nói thẳng, xin trang chúa chá»› để lòng. Theo ý kiến tại hạ thì trang chúa hãy giao lệnh lang cho bá»n tại hạ mang Ä‘i. Tại hạ đã hết sức xin cùng sư phụ, sư mẫu và Bạch sư huynh mà cÅ©ng khó lòng bảo toàn tính mệnh được cho gã. Dù gã có phải tước bá» võ công còn hÆ¡n để hai nhà trở nên cừu địch, dấy động can qua.

Thạch Thanh rất lấy làm kỳ nói:

-Từ khi thằng nhá» qua bên quý phái, ba năm nay tiểu huynh chưa được gặp nó lần nào. Hết thảy má»i việc tiểu huynh tuyệt không biết má»™t tí gì. Mong rằng Cảnh hiến đệ nói cho tiểu huynh hay đừng giấu diếm gì.

Cảnh Vạn Chung há»i:

-Thạch trang chúa không biết thật ư?

Thạch Thanh đáp:

-Không biết gì thật.

Cảnh Vạn Chung vốn biết Thạch Thanh làm trang chúa Huyên tố trang danh tiếng lẫy lừng không khi nào lại nói dối. Y nói biết là biết. Y bảo không là không.

Hắn liá»n đáp:

-Té ra Thạch trang chúa không biết gì hết.

Mẫn Nhu rất quan tâm đến con mình, nàng không nhịn được liá»n cắt ngang câu

chuyện há»i:

-Vậy Ngá»c nhi không ở thành Lăng tiên nữa ư?

Cảnh Vạn Chung gật đầu.

Vương Vạn Nhân nói:

-Giả tỉ chú nhỠđó hiện giá» còn ở thành Lăng Tiêu thì đã có đến trăm mạng cÅ©ng hết Ä‘á»i rồi.

Thạch Thanh trong lòng ngấm ngầm tức giận, y lẩm bẩm:

-Mình cho Ngá»c nhi đến bái môn há»c võ là vì coi trá»ng võ công phái Tuyết SÆ¡n.

Nó hãy còn nhá» tuổi, bản tính bướng bỉnh dù có mạo phạm môn quy thì cÅ©ng phải nể mặt vợ chồng mình chứ! Ãâu có thể muốn giết là giết ngay được. Dù cho phái Tuyết SÆ¡n có ngưá»i nhiá»u thế lá»›n, nhưng chẳng lẽ chốn giang hồ không còn ai nói

gì đến đạo lý nữa hay sao?

Tuy y nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên lạnh lùng nói:

-Lá» luật quý phái vốn nghiêm ngặt, Ä‘iá»u đó tại hạ đã biết rồi. Tại hạ đưa khuyển tá»­ đến thành Lăng Tiêu há»c nghệ là cÅ©ng để y há»c thêm khuôn phép.

Cảnh Vạn Chung hơi biến đổi sắc mặt nói:

-Thạch trang chúa nói quá lá»i. Thạch Trung Ngá»c là má»™t đứa phóng túng vô liêm sỉ lại cùng hung cá»±c ác, nhưng không phải phái Tuyết SÆ¡n dạy nó như thế.

Thạch Thanh lạnh lùng há»i:

-Những câu phóng túng, vô liêm sỉ, cùng hung cực ác từ đâu mà ra?

Cảnh Vạn Chung quay lại bảo Hoa Vạn Tử:

-Hoa sư muội! Sư muội thử đi ngó chừng bốn mặt xem có ai tới đây không?

Hoa Vạn Tử dạ một tiếng rồi cầm kiếm đi ngay.

Vợ chồng Thạch Thanh đưa mắt nhìn nhau. Hai ngưá»i Ä‘á»u biết rằng Cảnh Vạn Chung bảo Hoa Vạn Tá»­ ra xa là có câu chuyện muốn nói mà không muốn nói trước mặt phụ nữ.

Cảnh Vạn Chung thở dài nói:

-Thạch trang chúa! Bạch sư huynh cá»§a tại hạ không có con trai chỉ có má»™t đứa con gái. Chắc trang chúa đã biết rồi. Sá»± diệt nữ tại hạ năm nay má»›i mưá»i hai tuổi mà thông tuệ khác thưá»ng, tính tình khả ái. Bạch sư huynh cố nhiên quý như hòn ngá»c trên tay. Sư phụ sư mẫu tại hạ cÅ©ng coi y như ngưá»i ruá»™t thịt. Có thể nói y là má»™t vị tiểu công chúa tại thành Lăng Tiêu trên núi Ãại Tuyết. Bá»n sư huynh sư đệ,sư tỉ sư muá»™i tại hạ dÄ© nhiên là cưng chiá»u y.

Thạch Thanh gật đầu nói:

-Chắc là thằng con bất hiếu của tại hạ đã đắc tội với vị tiểu công chúa đó. Có đúng thế không?

Cảnh Vạn Chung đáp:

-Hai chữ đắc tội này hãy còn nhẹ quá! Gã & gã & lớn mật đến độ dám càn rỡ hơn nữa. Gã trói chặt chân tay sư điệt nữ của tại hạ rồi lột hết quần áo ra không để một chút gì che thân, toan bỠcưỡng gian.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu la lên:

-Trá»i Æ¡i!

Rồi đứng phắt dậy.

Mẫn Nhu sắc mặt lợt lạt. Thạch Thanh nói:

-Sao & lại có việc đó được? Thạch Trung Ngá»c năm nay má»›i mưá»i lăm tuổi.

Trong vụ này tất có sự hiểu lầm.

Cảnh Vạn Chung nói:

-Câu chuyện này ai nghe cÅ©ng tưởng hoang đưá»ng, nhưng đó chính là sá»± thật trăm phần trăm. Hai ả nha hoàn trong coi tiểu diệt nữ nghe tiếng la ó chạy vào phòng thấy vậy liá»n kêu cứu thì má»™t ả bị chặt đứt cánh tay, còn má»™t ả bị chém vào

đùi. Cả hai Ä‘á»u chết ngất. Thằng lá»i kia thấy thế kinh hãi nên tiểu Ä‘iệt nữ má»›i thoát nạn.

Trong võ lâm sắc giá»›i là Ä‘iá»u tối quan trá»ng. Cả trong hắc đạo, những tay hảo hán cướp cá»§a giết ngưá»i chỉ là sá»± thưá»ng. Nhưng má»™t khi đã phạm đến chữ dâm thì lập tức bị đồng đạo thoá mạ.

Mẫn Nhu nghe nói mặt mày tái mét phải vịn vào trượng phu má»›i đứng vững được. Nàng cất tiếng há»i:

-Tướng công! Biết làm thế nào bây gi�

Thạch Thanh cÅ©ng tan nát cõi lòng. Y là ngưá»i rất tôn trá»ng đạo nghÄ©a giang hồ.

Giả tỉ y nghe con mình phạm tá»™i giết ngưá»i cÅ©ng đã lấy làm khó chịu lắm rồi.

Nhưng vụ này không biết làm thế nào. Cậu con nếu ở bên mình thì y cũng đã đâm chết ngay tức khắc. Y định thần lại đáp:

-Thế là còn được hoàng thiên bảo há»™. Bạch cô nương vẫn giữ được băng thanh ngá»c khiết chưa bị thằng nghiệt súc làm ô uế!

Cảnh Vạn Chung lắc đầu nói:

-Tuy nhiên đã đến thế thì cÅ©ng chẳng khác gì bị cưỡng gian rồi. Sư phụ tại hạ tính nết thế nào trang chúa đã biết rồi. Lập tức ngài cho ngưá»i Ä‘i truy tầm thằng lá»i Thạch Trung Ngá»c và dặn há»… ai thấy gã là chém chết ngay không được để sống.

Vương Vạn Nhân tiếp lá»i:

-Gia sư có bảo ngài cùng trang chúa là chá»— thâm giao. Nếu bắt Thạch Trung Ngá»c vá», tất nể mặt trang chúa mà không giết gã. Vậy gặp gã ở bên ngoài chém phứt Ä‘i cho rồi.

Cảnh Vạn Chung đưa mắt cho Vương Vạn Nhân có ý bảo hắn nhiá»u lá»i quá.

Vương Vạn Nhân cãi:

-Sư phụ dặn thế thực. Chẳng lẽ ta còn phải nói dối hay sao?

Cảnh Vạn Chung không dây lại Vương Vạn Nhân nữa. Hắn nói:

-Nếu thằng lá»i chỉ đả thương hai con nha đầu thì đã lấy chi làm trá»ng đại?

Nhưng tệ tiểu nữ tuy còn tuổi nhá» mà tính tình rất cương nghị. Y bị việc nhục nhã như vậy rồi không còn mặt mÅ©i nào trông thấy ai nữa, ngồi khóc sướt mướt suốt hai ngày ròng rã. Ãến đêm hôm thứ ba y chuồn cá»­a sổ lén ra, nhảy xuống vá»±c thẳm muôn trùng tá»± tá»­ mà chết.

Thạch Thanh cùng Mẫn Nhu lại la hoảng má»™t tiếng. Thạch Thanh há»i:

-Sao có cứu được không?

Cảnh Vạn Chung đáp:

-Vực thẳm ngoài thành Lăng Tiêu Thạch trang chúa đã biết rồi đó. Dù là hòn đá lăn xuống cũng tan ra như cám. Một vị tiểu cô nương nhảy xuống thì nhất định phải nát nhừ rồi.

Má»™t gã đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n tên gá»i Kha vạn Quân chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cÅ©ng căm hận nói:

-Oan uổng thay cho đại sư ca. Y bị sư phụ chém cụt cánh tay phải.

Thạch Thanh kinh hãi rú lên:

-Phong hoả thần long ư?

Kha vạn Quân đáp:

-Chứ còn ai nữa? Vì sư phụ Ä‘au xót tôn nữ thác oan bị không bắt được thằng con trang chúa. Ngưá»i nổi trận lôi đình thống mạ Phong sư huynh dạy đồ đệ không nghiêm. Ngưá»i càng mắng càng tức giận rồi đột nhiên lấy thanh kiếm ở sau lưng Phong sư huynh chém đứt má»™t cánh tay cá»§a y. Tá»™i nghiệp cho Phong sư huynh bản lãnh cao cưá»ng đến thế mà đột nhiên biến thành phế nhân. Sư mẫu tại hạ thống trách sư phụ là quá tàn nhẫn, nóng nảy. Hai ông bà già gây gổ trước mặt đệ tá»­,càng nói càng Ä‘i đến chá»— gay go. Không hiểu hai vị nhắc đến chuyện cÅ© gì ngày trước rồi sư phụ tát sư mẫu má»™t cái. Sư mẫu căm hận hằm hằm bá» Ä‘i. Ngưá»i nói nếu còn trở lại thành Lăng Tiêu thì không còn là ngưá»i nữa.

Thạch Thanh vừa bàng hoàng vừa thẹn thùng không biết chui vào đâu cho khá»i bẽ mặt. Bình nhật y vãn bá»™i phục võ công cá»§a Phong hoả thần long Phong vạn Lý, má»›i cho thằng con độc nhất bái y làm sư phụ. NgỠđâu để lụy cho y biến thành kẻ phế nhân.

Kiếm pháp Phong hoả thần long vừa tinh nhuệ, vừa mãnh liệt như gió bão, như lá»­a cháy nên được ngưá»i ta tặng cho cái biệt hiệu là Phong hoả thần long.

Phong hoả thần long rất nhiá»u kẻ thù, nếu y mất hết võ công thì e rằng không dám rá»i khá»i Ãại Tuyết SÆ¡n ná»­a bước. Hỡi ôi! Thật là hổ thẹn vá»›i lương hữu.

Vương Vạn Nhân lại nói:

-Kha sư đệ! Nếu bảo đại sư ca bị oan uổng, chẳng lẽ Bạch sư ca không oan uổng hay sao? Con gái y chết rồi, Bạch sư tẩu cũng phát điên.

Thạch Thanh, Mẫn Nhu càng nghe càng táng đởm kinh hồn, chỉ mong có cái huyệt động nào để chui vào cho khuất. Thá»±c tình hai ngưá»i nào biết gì đến chuyện con mình đã gây ra những việc tày đình tại thành Lăng Tiêu. Thạch Thanh đành liá»u há»i lại:

-Bạch phu nhân làm sao mà hoảng loạn?

Vương Vạn Nhân đáp:

-Thì cÅ©ng vì thằng con trang chúa mà ra. Tiểu Ä‘iệt nữ chết rồi, Bạch sư ca lại trách sư tẩu không trông nom con cái để y chuồn qua cá»­a sổ trốn Ä‘i tá»± tá»­. Bạch sư tẩu tá»± than tá»± oán lại còn phải nghe trượng phu trách mắng. Y không ngá»›t la gá»i:

-A Tú con Æ¡i! Mẹ đã làm hại con rồi! Mẹ đã làm hại con rồi! Từ đó thần trí đâm ra hồ đồ. Hai vị sư tỉ không dám rá»i xa y má»™t ná»­a bước. Chỉ sợ y lại nhảy xuống vá»±c thẳm. Thạch trang chúa! Như vậy thì Bạch sư ca tại hạ muốn đến đốt Huyá»n Tố trang, trang chúa bảo có đúng không ?

Thạch Thanh nói:

-Ãáng đốt lắm ! Ãáng đốt lắm ! Vợ chồng tại hạ không còn mặt mÅ©i nào trông thấy ai nữa, phải Ä‘i hết chân trá»i góc biển tìm bắt thằng nghịch tá»­ đưa đến thành Lăng Tiêu xá»­ tá»­ trước hương hồn Bạch cô nương .

Mẫn Nhu nghe tới đây, đột nhiên nấc lên một tiếng rồi ngất đi, ngã lăn vào lòng Thạch Thanh.

Thạch Thanh nắn huyệt mạch cho nàng. Hồi lâu nàng mới dần dần tỉnh lại.

Vương Vạn Nhân nói:

-Thạch trang chúa ! Pái Tuyết SÆ¡n còn có hai nhân mạng cÅ©ng phải ghi vào món nợ ở Huyá»n Tố trang.

Thạch Thanh lại thất kinh há»i:

-Còn hai nhân mạng nữa ư ?

Thạch Thanh vốn là ngưá»i quen chịu sóng gió cùng những cuá»™c tao ngá»™ tàn khốc, nhưng chưa lần nào cay đắng như ngày nay. Năm trước con thứ y là Thạch Trung Kiên bị kẻ thù giết chết. Tuy y vừa thù hận vừa Ä‘au lòng đến cá»±c Ä‘iểm

nhưng không bằng bữa nay vừa, nhục nhã vừa kinh hãi. Giá»ng nói y lạc hẳn Ä‘i.

Vương Vạn Nhân lại nói:

-Phái Tuyết SÆ¡n gặp phải biến cố này, sư phụ đã phái 18 tên đệ tá»­ xuống núi, do Bạch sư huynh cầm đầu xuống Giang nam để đốt Huyá»n Tố trang và ngưá»i còn dặn .

Hắn nói tới đây thì ấp úng không nói được nữa.

Cảnh Vạn Chung vội đưa mắt ra hiệu ngăn lại.

Thạch Thanh xem vẻ mặt hai ngưá»i đã Ä‘oán ra há» muốn nói gì rồi. Y liá»n há»i:

-Chắc là bắt vợ chồng tại hạ Ä‘em lên Ãại Tuyết SÆ¡n để Ä‘á»n mạng cho Bạch cô nương chứ gì ?

Cảnh Vạn Chung vội nói :

-Thạch trang chúa dạy quá lá»i. Ãừng nói bá»n tại hạ không dám. Mà dù có đởm lược chăng nữa, nhưng mấy chiêu võ công thô thiển thì làm sao mà má»i được vợ chồng trang chúa ? Sư phụ tại hạ còn dặn: Bất luận thế nào cÅ©ng phải tìm cho bằng được lệnh lang. Nhưng y tuy nhá» tuổi mà linh cÆ¡ lại cá»±c kỳ mẫn tiệp, nếu không thế thì trong thành Lăng Tiêu đông ngưá»i như vậy, làm sao y trốn thoát được.

Mẫn Nhu sa nước mắt nói:

-Thế thì Ngá»c nhi nhất định nhảy xuống hang thẳm tá»± tá»­ rồi.
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
hiep khach hanh, ïåðâûé, òàìîæíÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™