Anh không thể cải biến hoàn cảnh nhưng có thể thay đổi chính mình.
Anh không cải biến được sự thật nhưng có thể thay đổi hiện tại.
Anh không thay đổi được quá khứ nhưng có thể thay đổi thái độ.
Anh không thể khống chế người khác nhưng có thể khống chế chính mình.
Anh không biết được ngày mai nhưng có thể nắm chắc hôm nay.
Anh không thể lựa chọn mọi thứ đều thuận lợi nhưng có thể tận tâm làm việc.
Anh không thể thay đổi như thời tiết nhưng có thể thay đổi tâm tính.
Tâm tính đôi khi có thể nói là quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, quan trường chưa hẳn là chiến trường, Viên Tự Lập có kinh nghiệm rất bình thường, mấu chốt thành công của hắn là có thể nắm chắc tâm tính của mình.
Theo chân dân đen Viên Tự Lập bước chân trên con đường chinh phục quyền lực!
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Mở đầu
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Làm người chỉ có duy nhất một lần được sống trên thế giới, dù sao cũng có những khoảng thời gian và những sự việc đặc thù làm cho người ta khó thể quên, những thời gian và sự việc đặc thù này ngay từ đầu đã không được chú ý, nhưng khi độ tuổi tăng tiến và có nhiều kinh nghiệm thì nó sẽ tiến vào vòng đời, liên tục được ghi vào những nội dung mới, mãi đến khi khắc cốt ghi tâm mới thôi.
Viên Tự Lập sinh ở huyện Lạc Nghi tỉnh Tây Sơn, là một người bình thường trong một huyện thành nhỏ, cha là Viên Thuật Hải, là sinh viên những năm sáu mươi, khi đó được nhà nước kêu gọi đến vùng núi lập nghiệp, vì vậy mới đến huyện nhỏ này, mẹ là Lưu Thanh Muội, là người địa phương, em gái của hắn là Viên Thập Mai.
Tháng 7 năm 1987 Viên Tự Lập thi đậu khoa Trung văn đại học Trung Nam, đó là cố hương của cha hắn, trước nay Viên Thuật Hải luôn giúp hắn ghi danh ở đại học Trung Nam. Có thể nói ông ta đã rời khỏi quê hương vài chục năm, không lúc nào không nhớ về cố hương, vì thu nhập có hạn chế, hơn nữa Viên Tự Lập và Viên Tự Mai học tập cần rất nhiều tiền nên trước nay Viên Thuật Hải chưa từng có cơ hội về quê.
Bốn năm đại học Viên Tự Lập không có gì thay đổi, hắn vẫn lặng lẽ học tập, trong một lớp năm mươi mốt sinh viên cũng không quá hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn cũng không trộn lẫn vào hội sinh viên để biểu hiện tài năng nói và biện luận. Sau này trong trường có vài sự kiện sinh viên biểu tình, vì Viên Tự Lập vùi đầu vào học tập nên không tham gia, vì thế mà được nhà trường đưa lên làm điển hình. Tháng 11 năm 1989 hắn vinh dự được kết nạp vào đảng cộng sản Trung Quốc, một thời gian sau hắn rất tự hào, cho rằng mình có tương lai rộng lớn. Sau này vì không thành công trong tình yêu làm cho hắn phải nhận lấy đả kích trầm trọng, mà nặng nề nhất là sau khi tốt nghiệp hắn phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Khi hắn biết được kết quả, trong năm mươi mốt sinh viên cùng lớp chỉ có một mình hắn bị phân phối về một thị trấn, hơn nữa lại là huyện Tuyên Thi chẳng phát đạt gì, huyện Tuyên Thi cùng nằm dưới sự quản hạt của tỉnh Hoài Dương như huyện Lạc Nghi quên quán của hắn, tất cả bạn học còn lại đều được phân phối vào trong các cơ quan tỉnh và thành phố.
Lần đầu tiên Viên Tự Lập cảm nhận được câu nói sự thật phũ phàng, vài năm học tập hắn đã được học rất nhiều sach vở, hắn biết làm việc nhà nước thì địa điểm rất quan trọng, có thể nói là quyết định tất cả. Bây giờ hắn được phân phối về một huyện Tuyên Thi chưa quen thuộc, không biết lăn lộn bao nhiêu năm mới có được kết quả.
Viên Tự Lập được phân phối đến công tác ở văn phòng hội đồng nhân dân huyện, đáng lý đó là một công tác rất tốt, nhưng hắn luôn nghĩ mình là sinh viên giỏi, lại là đảng viên nhưng bị phân phối đến công tác ở một huyện trong góc núi, vì thế mà trong lòng tức giận, tâm cao khí ngạo, công tác qua loa. Vì vậy mãi đến năm 97 thì hắn vẫn là một nhân viên bình thường của văn phòng hội đồng nhân dân huyện. Mà đến năm 97 hắn mới hiểu chuyện, hắn chăm chỉ làm việc, nhận được lời khen ngợi của chủ nhiệm văn phòng, vì vậy mà được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm quản lý văn thư. Viên Tự Lập cực kỳ thất vọng, vì phòng văn thư là nơi người người ghét bỏ, suốt ngày chỉ căng đầu liên hệ với đám người kêu oan, làm những việc chẳng ra hồn. Hắn không can lòng, công tác ở phòng văn thư được một năm thì viết đơn xin được điều động công tác, mãi đến năm 99, dưới tình huống bất ngờ thì hắn được phái đến thôn xóm đảm nhiệm chức phó bí thư.
Lúc này Viên Tự Lập đã ba mươi tuổi mà chưa phát giác được nguy cơ, không tiếp nhận bài học kinh nghiệm, vẫn mù quáng buôn ba vì tương lai. Sau một thời gian công tác vô dụng, bốn năm sau hắn được đưa về huyện thành đảm nhiệm một chức vụ phó phòng.
Năm 2009 Viên Tự Lập đã bốn mươi tuổi, cuối cùng hắn mới hiểu rõ những ảo diệu trên quan trường, đáng tiếc là hắn không còn cơ hội. Vì vậy hắn bắt đầu cam chịu, không còn lý tưởng, không quan tâm thứ gì ở đơn vị, về nhà cũng nén giận, cảm thấy cả đời mình phát triển đến đây xem như không có ý nghĩa
Năm 2010 thì bà ngoại của Viên Tự Lập qua đời.
Bà ngoại rất thương yêu Viên Tự Lập, đã từng có kỳ vọng rất lớn vào hắn, bà ngoại mất là đả kích cực lớn cho hắn, trong khoảng thời gian sau đó hắn thậm chí còn cảm thấy cả thế giới là một màu xám xịt.
Năm 2011, Viên Tự Lập bất ngờ nhận được lời mời của bạn học năm xưa, cùng nhau tham gia họp lớp, hắn chán nản vốn không muốn tham gia, nhưng người nhà cổ vũ hắn đến giải sầu.
Viên Tự Lập không ngờ lần này hắn rời khỏi huyện Tuyên Thi lại xảy ra một chuyện khó thể tin như vậy.
Viên Tự Lập đón xe đi thành phố Tây Lâm, khi xe chạy trên đường thì một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra, một luồng sét đánh trúng xe khách, vị trí tia chớp bổ xuống chính là ghế của hắn. Đến khi hành khách trên xe tỉnh táo lại thì Viên Tự Lập đã biến mất.
Viên Tự Lập chỉ cảm thấy mình tiến vào trong một lỗ đen thật lớn, bên trong cũng có ánh sáng, hắn còn chưa kịp phản ứng thì tư duy đã rơi vào trong bóng đen sâu thẳm. Một lúc lâu sau hắn dần thức tỉnh, hắn chẳng thấy bất kỳ thứ gì, trong tối tăm chợt có một âm thanh xuất hiện, hắn cố gắng tập trung tinh thần, cố gắng nghe ngóng.
- Viên Tự Lập, vận may của cậu là rất tốt, có thể quay về được rồi. Cuộc đời cậu vốn không phải là như vậy, cá và gấu không thể ở chung, cậu tìm được nhiều thứ và cũng mất đi nhiều thứ. Cậu cần phải nhớ kỹ, tâm tính có đôi khi là cực kỳ quan trọng, quan trường chưa hẳn là chiến trường, vì cậu quay về nên quỹ đạo phát triển sẽ thay đổi, sẽ dễ ứng phó hơn, chúc cậu thành công.
Viên Tự Lập cố gắng nghe ngóng, hắn nhớ rõ mình bị một tia chớp bổ trúng người, chẳng lẽ vẫn còn ở trên xe sao? Viên Tự Lập cảm thấy mọt tia chớp phóng vào não, trước khi hôn mê hắn còn lẩm bẩm một câu:
- Đúng là xui xẻo, trước khi chết còn bị tra tấn... ....
Một chiếc xe khách chạy như bay trên đường lớn, bây giờ là tháng bảy năm 1991.
Viên Tự Lập ngồi trên ghế hành khách, hắn vừa mới tốt nghiệp đại học Trung Nam, được phân bổ đến công tác ở huyện Tuyên Thi, hôm nay hắn đến huyện Tuyên Thi báo danh. Vì trực tiếp phân phối đến một huyện thành nhỏ nên hắn cực kỳ uất ức khó thể giải tỏa, bầ trời đầy mây đen, những âm thanh rền rền của tiếng sấm truyền đến, trong xe càng thêm khô nóng. Lúc này có vài vị khách trên xe dùng giọng hùng hổ oán trách vì sao trời không đổ mưa, điều này làm Viên Tự Lập cảm khái, khí trời rõ ràng giống hệt như tâm tình của mình.
Thời tiết thay đổi thất thường, ngay sau đó những luồng gió bùng lên, mùi mồ hôi trong xe, mùi giày hôi hám cũng bị cuốn mất, tro bụi trên mặt đất được thổi tung lên, tầm nhìn giảm xuống. Lúc này hành khách trong xe bắt đầu cảm thấy thư thái, lái xe lại chửi cho má, tầm nhìn giảm xuống làm hắn khó thể nhìn xa. Hắn là người lái xe dường dài lâu năm, đã sớm có thói quen này, đặc biệt là mùa hè, xe cũng không dừng lại nhưng tốc độ phải giảm.
Một tiếng sấm khủng bố vang lên làm hành khách chấn động, trong xe một mảnh ồn ào, những tiếng thét, tiếng vui cười, tiếng chửi mắng vang lên ầm ầm. Viên Tự Lập càng thêm phiền muộn, thế này có gì là ngạc nhiên, các tỉnh phía nam là thế, tiết trời xế chiều vào mùa hè thường xuất hiện tình huống như vậy, hắn thậm chí còn cho rằng đám người trong xe đang đối nghịch với mình.
Những tia chớp và tiếng sấm nổ bắt đầu phát uy, liên tục xuất hiện giống như một khúc biến tấu, đám hành khách trong xe cũng dần yên tĩnh. Mọi người đã quen, cảm giác mới mẻ ban đầu biến mất, phần lớn hành khách đều đóng cửa sổ vì biết mưa sắp ập xuống. Viên Tự Lập không thèm đóng cửa, gió lớn thổi vào xen lẫn mùi đấ, điều này làm cho hắn mơ hồ có chút hưng phấn, kỳ vọng mưa gió bão tố sẽ gột rửa tất cả không công bình, không công chính trên thế gian, dù hắn hiểu điều này là không thể.
Mưa lớn nhanh chóng trút xuống, Viên Tự Lập không thể không đóng cửa, vì vị hành khách ở bên cạnh yêu cầu như vậy. Mưa quá lớn, bốn phía hỗn độn một mảnh, không thấy gì cả, lái xe cũng bất đắc dĩ phải dừng lại, mở đèn khẩn cấp, đốt một điếu thuốc thơm lẳng lặng chờ mưa tạnh. Mùa hè là như vậy, không có gì quá kỳ lạ, mưa đến nhanh, đi cũng nhanh.
Sau nửa giờ, sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả đều khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lái xe tiếp tục hành trình, khí trời đã mát mẻ hơn rất nhiều. Viên Tự Lập mở cửa sổ xe, hắn duỗi đầu ra cảm nhận bầu không khí mát mẻ, tươi mát, những làn gió tươi mới làm hắn cảm thấy cực kỳ thích ý và thoải mái.
Những biến đổi kỳ dị chợt xuất hiện trong chớp mắt, trên bầu trời chợt lóe lên một luồng sét đánh trúng Viên Tự Lập đang thò đầu ra ngoài cửa sổ. Lúc này hắn lập tức ngã ngồi xuống, trong xe chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, lái xe lập tức cho dừng lại, hắn chưa từng gặp tình huống như vậy. Tài xế và nhân viên lập tức đi đến bên cạnh Viên Tự Lập, bọn họ thấy vẻ mặt Viên Tự Lập trắng bệch, khóe miệng có một đường máu, đã không còn hít thở, nhưng trên người không có bất kỳ vết thương nào. Tài xế không quan tâm đến những vấn đề khác, hắn bắt đầu xoa bóp cho Viên Tự Lập, bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Một phút sau Viên Tự Lập tỉnh lại, điều làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái là hắn không có bất kỳ điều gì tỏ ra khác thường, mà tài xế và nhân viên ngoài phát giác trong mắt hắn có vẻ ngạc nhiên và bất lực thì chẳng có gì khác. Bọn họ hỏi hắn vào vấn đề đơn giản, hắn trả lời không được, nhìn qua có vẻ hốt hoảng.
- Trời, lần đầu tiên tôi thấy tình huống như vậy, bị sét đánh trúng mà không việc gì, không phải trở nên ngây ngốc đấy chứ?
- Tiểu tử, chú có tuổi trâu, đại nạn không chết chắc chắn sẽ có hạnh phúc cuối đời.
- Cậu trai, công tác ở đâu vậy?
Viên Tự Lập đối mặt với rất nhiều câu hỏi quan tâm và ân cần mà cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không biết trả lời thế nào, cũng không biết phải làm sao. Hắn nhìn lên người, hắn đang mặc áo sơ mi trắng, loại này đã rất hiếm gặp. Hắn vẫn còn nhớ rõ những tình cảnh vừa xảy ra, nhưng vì sao hắn vẫn còn ở trên xe khách? Hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn bốn phía và nhanh chóng phát hiện ra điều dị thường, đây là xe khách ghế cứng, là loại xe mà trước nay chưa từng gặp, mà màu sắc quần áo của hành khách cũng rất đơn giản. Hắn chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ mình vượt thời gian về đây?
Khi thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Viên Tự Lập thì tài xé và nhân viên cho hắn đổi chỗ ngồi, hắn được lên ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế.
Viên Tự Lập thừa cơ hội này mà quan sát chung quanh, bây giờ là khi nào, mình rốt cuộc đang làm gì? Vì sao lại đến nơi này? Một lúc sau tài xế thấy Viên Tự Lập trầm mặc không nói gì thì mượn cớ nói chuyện, mà hắn lại trả lời rất bình tĩnh, tài xế thấy hắn không có vấn đề gì thì cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe.
Viên Tự Lập mở cặp ra, hắn phát hiện bên trong là hồ sơ và giấy điều động, bên trên ghi là tháng bảy năm 1991, hắn chợt ngây người, cảm thấy không biết nói thế nào, chẳng lẽ mình xuyên việt hai mươi năm? Viên Tự Lập nghĩ đến rất nhiều thứ, vợ con thế nào rồi? Cha mẹ có khỏe không? Hai mươi năm sau thế giới sẽ là gì? Tất cả đều giống nhau sao? Sẽ không có biến đổi gì chứ?
Xe khách vững vàng chạy về phía trước, Viên Tự Lập nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, hắn cũng không nhớ quá rõ ràng những gì xảy ra hai mươi năm trước, giống như lần này đến báo danh, hình như được phân công công tác về huyện Tuyên Thi, quá trình cụ thể thế nào thì hắn không còn nhớ rõ.
Thái độ của Viên Tự Lập đã có thay đổi rất lớn, hắn móc thuốc lá ra đốt một điếu, lại mồi cho lái xe một điếu, sau đó bắt đầu nói chuyện. Chủ đề của bọn họ chính là lái xe vất vả thế nào, làm sao có thể tìm ra được một số tiền lớn? Tài xế cũng không ngờ người trước mặt là sinh viên mới ra trường nhưng rất biết cách ăn nói, không có tác phong đáng tởm, vì thế mà hắn rất vui khi được nói chuyện cùng Viên Tự Lập. Mà Viên Tự Lập cũng nhanh chóng từ trong miệng tài xế để lần mò ra những ký ức đã mơ hồ, nhưng hắn lại không được như ước nguyện, chỉ nói chuyện với lái xe rất hợp ý. Khi đến bến xe huyện Tuyên Thi, lái xe và nhân viên hỏi thăm Viên Tự Lập nhiều lần, cũng không phát hiện có điều gì dị thường.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 1: Báo danh.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Viên Tự Lập tìm một khách sạn nhỏ để ở lại, chuyện đầu tiên hắn cần làm là tìm một cái gương để quan sát dung mạo của mình. Người thanh niên trong gương cũng không có gì thay đổi, nếu so sánh với sau này thì tóc đen hơn, dài hơn, trên mặt không có nếp nhăn, nhưng lại có vẻ thanh cao, kiêu ngạo khó chịu. Viên Tự Lập cố gắng dùng gương để điều chỉnh những biểu cảm của mình.
Viên Tự Lập đã rất quen thuộc với huyện Tuyên Thi, hắn đi ra ngoài cắt tóc, nhìn thấy không ít "người quen". Hắn chuẩn bị chào hỏi bọn họ theo thói quen nhưng nhanh chóng nhớ ra bây giờ là năm 1991, người ta còn chưa biết hắn là ai. Hắn đã có kế hoạch sơ bộ, hắn đã rèn luyện nhiều năm trong quan trường, thần kinh đã đủ cứng cỏi, nếu bây giờ được quay về quá khứ, hắn phải nghĩ nên ứng phó thế nào, nên bắt đầu lại ra sao. Hắn nghĩ đến vấn đề đầu tiên, đó là đi cắt bỏ mái tóc dài, làm cho mình chất phác và có vẻ tinh thần hơn, đồng thời cũng tìm những chiếc áo sơ mi trắng tốt nhất thời sinh viên, giặt sạch sẽ, chuẩn bị mặc khi báo danh. Hắn luôn khắc ghi đây là chi tiết quyết định thầnh bại.
Ngày hôm sau Viên Tự Lập đến phòng nhân sự huyện Tuyên Thi để báo danh, hắn cố ý mua hai gói thuốc Hồng Tháp Sơn*, khi vào phòng nhân sự thì trên mặt hắn luôn có nụ cười, thái độ khiêm nhường, giọng điệu nhu hòa.
(*: Một loại thuốc lá của Trung Quốc, còn có tên là Hongtashan)
Xử lý giấy tờ là một người thanh niên họ Thôi, tên là Thôi Minh Huy, Viên Tự Lập biết người này. Người thanh niên này về sau phát triển bình thường, hai mươi năm sau là trưởng phòng nhân sự. Viên Tự Lập đưa cho Thôi Minh Huy một bao thuốc Hồng Tháp Sơn, sau đó cung kính đưa hồ sơ đến.
Thôi Minh Huy chăm chú nhìn hồ sơ của Viên Tự Lập, vẻ mặt có chút biến đổi, vị cán bộ trước mặt này có tướng mạo rất tốt, tinh thần phấn chấn, cử khí khéo léo, lời nói không nhiều. Hơn nữa người này còn là sinh viên điển hình, còn là đảng viên, huyện thành của huyện Tuyên Thi rất nhỏ, trước nay chưa từng được điều phối về sinh viên tốt, xem ra người này có năng lực không tồi, chẳng lẽ phạm phải sai lầm gì đó mới bị ném đến đây? Thôi Minh Huy nhét gói thuốc vào túi quần, để Viên Tự Lập đứng ở văn phòng, chính mình đi báo cáo với trưởng phòng.
Viên Tự Lập biết trưởng phòng nhân sự, là Dư Nguyên Đông, người thành phố Tây Lâm tỉnh Tây Sơn, bây giờ có lẽ đã hơn năm mươi, sau này về hưu được đưa lên tỉnh thành.
Dư Nguyên Đông nghe xong báo cáo của Thôi Minh Huy, lại nhìn hồ sơ của Viên Tự Lập, cũng rất ngạc nhiên. Một sinh viên điển hình và là đảng viên mà trực tiếp phân phối đến huyện Tuyên Thi sao? Dư Nguyên Đông nhìn phần sơ lược về lý lịch cha mẹ Viên Tự Lập, cha của Viên Tự Lập là một cán bộ phòng tổ chức huyện Lạc Nghi, là một cán bộ bình thường.
- Tiểu Thôi, Viên Tự Lập này bây giờ đang còn ở phòng cậu sao?
- Trưởng phòng Dư, đúng vậy, tôi đang để anh ấy chờ bên ngoài.
- Ừ, cậu đưa cậu ấy đến phòng làm việc của tôi.
Thôi Minh Huy lại đi ra gặp Viên Tự Lập, vẻ mặt hắn có chút khoe khoang.
- Tiểu Viên, tôi đã đều cử cậu với trưởng phòng Dư, bây giờ trưởng phòng Dư muốn gặp cậu.
- Cám ơn chủ nhiệm Thôi, sau này tôi nhất định sẽ không quên.
Viên Tự Lập thầm buồn cười, kinh nghiệm phong phú đã trợ giúp hắn, hắn biết đây là điều mà Thôi Minh Huy muốn bộc lộ với mình.
- Ủa, sao cậu biết tôi họ Thôi?
- À, vừa rồi khi đến báo danh, sau khi phòng chuyên môn nghe xong thì nói tôi đến tìm chủ nhiệm Thôi.
- Cậu rất cẩn thận đấy.
Viên Tự Lập nhìn Thôi Minh Huy, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không nói thêm điều gì, ứng phó với cục diện trước mắt, hắn tin mình sẽ thuận buồn xuôi gió. Lúc này thần kinh của hắn đã căng thẳng cao độ, lần này đi gặp Dư Nguyên Đông là một cơ hội rất tốt, rõ ràng là lên lầu cao vạn trượng. Nếu hắn có thể mở ra một lỗ hổng trên người Dư Nguyên Đông, như vậy tất cả sẽ thay đổi, vì bây giờ hắn đã quay lại quá khứ, cũng không nên có suy nghĩ như xưa, nên làm tốt từng việc sẽ hay hơn.
Viên Tự Lập tiến vào văn phòng của Dư Nguyên Đông, hắn dùng dư quang khóe mắt quan sát phòng làm việc, một cái tủ gỗ, một bàn công tác kiểu cũ, một bộ sa lông.
- Cậu là Viên Tự Lập à? Ngồi đi!
- Trưởng phòng Dư, chào anh, hôm nay tôi đến phòng nhân sự báo danh, anh có thể bớt chút thời gian gặp tôi, tôi rất cảm kích. Anh là trưởng bối, tôi là vãn bối, trước mặt anh tôi chỉ có thể đứng nói chuyện.
Dư Nguyên Đông thấy Viên Tự Lập nói chuyện sành sỏi như vậy thì rất ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn không chút biến đổi, hắn nhìn hồ sơ của Viên Tự Lập, suy xét người này ăn nói tốt như vậy, sao lại đưa đến huyện Tuyên Thi.
- Tiểu Viên, cậu tốt nghiệp đại học Trung Nam, lại là đảng viên, cậu có ý kiến gì với công tác này không?
- Trưởng phòng Dư, tôi vừa mới tốt nghiệp, cũng chưa quá quen thuộc mọi thứ, hy vọng có thể được rèn luyện ở công tác thực tế, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ mong được phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Dư Nguyên Đông càng thêm ngạc nhiên, Viên Tự Lập quá khéo ăn khéo nói, vì hắn đã từng gặp nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp được phân phối xuống, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nghe một sinh viên nói hay như vậy. Lúc này hắn cũng muốn hỏi thêm vài điều.
- Tiểu Viên, cậu là sinh viên điển hình nhưng lại bị phân phối đến huyện Tuyên Thi, điều này có ý nghĩa gì khác không?
- Trưởng phòng dư, khi còn đi học thì giảng viên đã báo cho chúng tôi biết, khi tham gia công tác thì chủ yếu phải thích ứng cục diện, tôi rất nhớ rõ những lời này, vì vậy cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp và phân phối của nhà trường.
Viên Tự Lập tất nhiên nhớ câu gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng Dư Nguyên Đông lại có ý nghĩ khác biệt, Viên Tự Lập này nhất định không đơn giản, chỉ cần xem xét vẻ trầm ổn của đối phương thì sẽ thấy tương lai vô hạn.
- Rất tốt, Tiểu Viên, vàng vứt vào đâu cũng sáng, làm rất tốt.
Sau khi rời khỏi phòng nhân sự, Viên Tự Lập biết rõ bước đầu tiên của mình đã thành công, nhưng thế đạo hôm nay nếu chỉ dùng miệng là không được. Năm xưa vì vấn đề phân phối mà hắn nhớ rõ các lãnh đạo có tranh chấp, khi đó cũng vì bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên kiên trì nên mình mới bị điều đến văn phòng hội đồng nhân dân. Hắn mang theo không nhiều tiền, nhưng hắn biết thái độ của Dư Nguyên Đông cực kỳ quan trọng, bây giờ hắn đã để lại ấn tượng tốt cho đối phương, vì vậy lập tức rèn sắt khi còn nóng. Viên Tự Lập cắn răng mua hai gói Hồng Tháp Sơn rồi đi đến nhà Dư Nguyên Đông, hắn biết rõ người yêu của Dư Nguyên Đông công tác ở bệnh viện nhân dân huyện, nhà ở gần bệnh viện.
Buổi tối Viên Tự Lập mang theo hai gói thuốc lá và những món quà khác đến nhà Dư Nguyên Đông.
Khi thấy Viên Tự Lập tay xách nách mang thì trong mắt Dư Nguyên Đông lóe lên cái nhìn nghiền nghẫm, ban ngày gặp mặt Viên Tự Lập trong phòng làm việc, hai bên trò chuyện, Dư Nguyên Đông rất tán thưởng Viên Tự Lập. Hắn thầm suy xét đây là sinh viên điển hình, lại là đảng viên, cũng không thể xếp về thôn xóm, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt. Lúc này văn phòng huyện ủy đang thiếu người, Dư Nguyên Đông đang suy xét có nên đề cử Viên Tự Lập vào công tác ở văn phòng huyện ủy hay không?
- Tiểu Viên, cậu làm gì vậy?
- Trưởng phòng Dư, tôi đến thăm hỏi anh, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi, anh công tác bận rộn, lúc làm việc tôi không dám nói nhiều, anh đặc biệt tiếp kiến làm tôi rất cảm kích, đây có chút đặc sản, xin anh nhận cho.
- Tiểu Viên, vào nhà ngồi chơi.
- Không được, trưởng phòng Dư, anh cần nghỉ ngơi, tôi cũng không quấy rầy anh.
Viên Tự Lập đặt túi nhựa ở cửa ra vào rồi bỏ đi, hắn biết bây giờ có vào cũng chẳng nói được gì, nếu Dư Nguyên Đông suy xét thì sẽ có chất xúc tác, nếu không thì thôi.
Tối hôm đó Viên Tự Lập và Dư Nguyên Đông đều mất ngủ.
Trên người Viên Tự Lập còn một gói thuốc Hồng Tháp Sơn, khi ở trường hắn không nỡ hút loại thuốc tốt thế này, bây giờ hắn mở bao đốt một điếu, sau đó lại liên tục hút điếu này đến điếu khác. Tuy hắn đã quay về quá khứ nhưng sự thật tàn khốc, cái gì mà sinh viên điển hình, đảng viên, trong cơ cấu cơ quan thì đó chẳng là gì cả. Rất nhiều sinh viên vì thanh cao tự khen mèo dài đuôi mà cuối cùng gặp nạn đầu rơi máu chảy, hắn sẽ không để mình đi vào con đường như vậy.
Dư Nguyên Đông cũng mất ngủ, Viên Tự Lập xách đến vài món chẳng đáng là gì, nhưng một sinh viên vừa tốt nghiệp mà có nhận thức như vậy, có thể chủ động thích ứng với xã hội, điều này là không đơn giản. Nếu đối phương thật sự là nhân tài thì cho cơ hội thích hợp sẽ bay cao bay xa. Dư Nguyên Đông hắn và Viên Tự Lập không thân không thiết, hắn công tác ở phòng nhân sự nhiều năm, sức quan sát thuộc hạng nhất. Vì vậy sau khi hút xong một điếu thuốc thì hắn hạ quyết tâm, mình lớn tuổi rồi, coi như làm một chuyện tốt, trợ giúp tên Viên Tự Lập này tiến vào công tác ở văn phòng huyện ủy.
Sáng ngày hôm sau Dư Nguyên Đông đến phòng làm việc và điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Liêu Cảnh Lâm.
- Chủ nhiệm Liêu, chào anh, tôi là Dư Nguyên Đông. Là thế này, chúng tôi vừa nhận được một đồng chí vừa tốt nghiệp đại học Trung Nam, đã vào đảng từ khi còn là sinh viên, tên là Viên Tự Lập. Tôi thấy đồng chí này rất tốt, lúc này văn phòng huyện ủy lại đang thiếu người, tôi muốn đề cử với chủ nhiệm Liêu.
Viên Tự Lập rất may mắn, Liêu Cảnh Lâm đúng lúc đang ở cùng một chỗ với bí thư Triệu Thiên Nhiên, vì vậy lập tức báo cáo cho bí thư những lời nói của Dư Nguyên Đông.
- À, anh Dư đề cử sao? Anh ấy chưa từng đề cử một sinh viên vừa tốt nghiệp, xem ra Viên Tự Lập này cũng có năng lực. Tốt nghiệp đại học Trung Nam, là đảng viên, cũng không tệ. Anh cứ dựa theo ý của anh Dư, vấn đề sắp xếp cụ thể thế nào anh cứ phụ trách.
Vận mệnh của Viên Tự Lập đã chính thức thay đổi vào thời điểm này.
Chiều ngày hôm sau Viên Tự Lập lại đến phòng nhân sự.
Thôi Minh Huy đưa ra những tài liệu liên quan đến công tác, tiền lương để Viên Tự Lập xem qua, điều này làm hắn cảm thấy khó tin, một sinh viên vừa tốt nghiệp mà may mắn vậy sao, được phân bổ trực tiếp vào văn phòng huyện ủy à?
Viên Tự Lập cầm những tài liệu này mà cảm thấy khó thể tin, vì chỉ vài biến đổi thế này cũng làm cho quỹ tích nhân sinh của hắn biến đổi. Trong tối tăm hắn thấy có lẽ là ông trời giúp mình, vì vậy hắn lại đến phòng làm việc của Dư Nguyên Đông để nói lời cảm tạ.
Sau khi đi ra khỏi phòng nhân sự, Viên Tự Lập xiết chặt nắm đấm, hắn thầm thề, nhất định phải làm ăn ra trò.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 2: Tất cả vẫn như cũ.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Tháng 7 năm 1991, Viên Tự Lập được phân công đến công tác ở văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi.
Một sinh viên là đảng viên được phân phối đến một huyện thành nhỏ, có thể nói đưa đến chú ý đối với người ở huyện Tuyên Thi, tin tức bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên quyết đoán đưa Viên Tự Lập vào văn phòng huyện ủy đã nhanh chóng được truyền ra. Vấn đề sắp xếp công tác cụ thể cho Viên Tự Lập làm cho thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Liêu Cảnh Lâm cảm thấy rất đau đầu. Liêu Cảnh Lâm biết Triệu Thiên Nhiên sắp xếp Viên Tự Lập đến công tác ở văn phòng huyện ủy chẳng qua chỉ vì nguyên nhân đối phương là sinh viên, lại được Dư Nguyên Đông đề cử, nhưng Viên Tự Lập này rốt cuộc đã làm gì thì chẳng ai biết, vì trong huyện ủy cũng có vài sinh viên, cao cũng chẳng phải, thấp cũng không, không có tác dụng gì lớn. Phải biết rằng văn phòng huyện ủy chính là cơ quan rất quan trọng của huyện, có thể nói là phục vụ bí thư, nếu nói một cách nghiêm khắc thì văn phòng huyện ủy chính là cơ quan đại biểu cho huyện ủy.
Viên Tự Lập cuối cùng cũng được sắp xếp vào bộ phận tiếp điện thoại của khoa tổng hợp, có nhiệm vụ báo cáo lên trên và truyền đạt xuống dưới, kịp thời truyền đạt những yêu cầu của lãnh đạo huyện ủy xuống dưới, đồng thời phải gom góp những báo cáo của tuyến dưới cho trưởng khoa tổng hợp, trưởng khoa tổng hợp chính là do phó chủ nhiệm La Hải Lưu kiêm nhiệm. Viên Tự Lập cảm thấy rất thất lạc, đường đường là một sinh viên học khoa Trung Văn lại bị điều đi trực điện thoại, làm một công tác mà ai cũng có thể làm. Nhưng hắn cũng nhanh chóng điều tiết tâm tính của mình, hắn biết rất rõ hướng đi của vài vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy về sau này, nhưng bây giờ hắn vừa trọng sinh, sau này kết quả ra sao sợ rằng sẽ có thay đổi, vì vậy hắn vui sướng tiếp nhận công tác, không có bất kỳ câu nói oán hận.
Liêu Cảnh Lâm cực kỳ hài lòng với thái độ của Viên Tự Lập, người thành niên này nhìn có vẻ chất phác, không có vẻ thanh cao kiêu ngạo, xem ra ánh mắt của Dư Nguyên Đông cũng không tệ.
Sau khi Viên Tự Lập báo danh thì chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm chú ý nhắc nhở, muốn Viên Tự Lập về nhà chuẩn bị một chút, mười ngày sau sẽ chính thức đi làm. Viên Tự Lập nhìn nụ cười đứng từ trên cao nhìn xuống của Liêu Cảnh Lâm mà cảm nhận được uy lực của quyền lực, hắn cung kính lắng nghe lời nói của đối phương, liên tục gật đầu tỏ vẻ cảm tạ lãnh đạo đã quan tâm.
Viên Tự Lập đi lòng vòng trong huyện thành, huyện thành ngày hôm nay có vẻ rất cổ xưa, không thể so sánh với hai mươi năm sau. Nơi hắn sẽ sinh sống vẫn còn là một dãy phòng ốc nhỏ bé, vợ hắn sợ rằng còn chưa tốt nghiệp đại học sư phạm, hắn rất muốn biết rốt cuộc tương lai có như cũ hay không nhưng cuối cùng đành phải lắc đầu, bây giờ điều mấu chốt là về thăm nhà một chút.
Viên Tự Lập nhanh chóng về đến huyện Lạc Nghi, hôm nay hắn cũng không biết tình hình trong nhà là thế nào, hắn vừa xuyên qua, trong nhà có lẽ cũng giống như những ký ức năm xưa. Cha hắn là Viên Thuật Hải, mẹ là Lưu Thanh Muội, em gái là Viên Tự Mai đều có ở nhà, Viên Tự Mai học đại học ở một tỉnh phía nam, bây giờ đang trong kỳ nghỉ.
Khoảnh khắc khi bước qua cửa thì hai mắt Viên Tự Lập có hơi ướt, cha Viên Thuật Hải cả đời cần mẫn chăm chỉ, được công nhận là người thành thật, mẹ là Lưu Thanh Muội trình độ văn hóa không cao, chất phác. Sau khi em gái Viên Tự Mai tốt nghiệp thì được phân phối ở một tỉnh ở phía nam, được một bạn học thời đại học của cha hỗ trợ, tất cả đều rõ ràng trong ký ức của Viên Tự Lập.
Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội dùng ánh mắt vui sướng nhìn Viên Tự Lập, hắn được phân phối vào văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi, công tác này xem như ổn định, vì thế mà hai người cảm thấy cực kỳ vui sướng. Hôm nay phân phối công tác không đơn giản, người nâng đỡ người, bao bọc thân thiết, vì thế mà chưa nhất định được vào chỗ tốt. Viên Tự Lập không có bối cảnh gì, được đưa vào văn phòng huyện ủy cũng không đơn giản.
Trong nhà không chút biến hóa, cha mẹ lúc này còn rất trẻ, em gái đang đọc sách trong phòng, Viên Tự Lập thông minh cơ trí nhưng đều dùng với bên ngoài, tất cả ý nghĩ phần lớn chỉ dùng để đối ngoại, trong nhà hắn không cần phải ngụy trang, cha mẹ và em gái là những người thân thiết nhất của hắn.
- Tự Lập, làm việc cho tốt, con là sinh viên, được phân phối đến văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi đã là rất tốt, trong nhà cũng không thiếu thứ gì, con đừng có tư tâm. Cũng may huyện Tuyên Thi cách đây không xa, sau này khi được nghỉ ngơi thì nên chịu khó về nhà.
Viên Thuật Hải thật sự không muốn con trai tham chính, lão là người lăn lộn chính giới cả đời, hiểu bên trong nước rất sâu. Nhưng tạo hóa trêu người, Viên Tự Lập lại được sắp xếp về công tác ở huyện Tuyên Thi, còn trực tiếp tiến vào trong văn phòng huyện ủy.
- Bố, bố cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm việc thật tốt.
- Tự Lập, công tác ở đơn vị hành chính thì nhất định phải an phận, nếu tổ chức sắp xếp điều gì thì nên làm theo thực tế. Con vừa tốt nghiệp, hai mắt tối đen, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, xã hội không phải là đại học, không cần phải theo đuổi những thứ xa xăm, từng bước sẽ tạo nên dấu chân, từ từ sẽ hiểu.
- Bố, con biết rõ, trong đại học con đã khắc khổ học tập, thành tích cũng thuộc loại tốt nhất, còn được kết nạp đảng, con tin ở đơn vị cũng nhất định có thể công tác tốt, cha mẹ cứ yên tâm đi.
- Tự Lập, bố biết rõ trong lòng con không được thoải mái, sinh viên điển hình, là đảng viên mà bị phân phối đến huyện thành, nhưng sự việc dù sao cũng phải nhìn vào hai mặt, con được phân phối đến huyện thành, không nhất định là chuyện xấu. Nói thật, Tự Lập, bố cũng không muốn con tham chính, bố cho rằng con sẽ được phân phối đến một tỉnh thành phía nam, sẽ làm một giáo viên, như vậy cũng tốt. Nhưng lúc này tình huống thật sự là như vậy, con phải đối diện với sự thật, phải cố gắng làm tốt công tác. Tự Lập, bố biết rõ con là người kiêu ngạo, đã nhiều năm con khắc khổ học tập, muốn trở nên nổi bật, điều này cũng không phải xấu. Tự Lập, một căn nhà ngàn lầu leo lên đỉnh rất khó, con không có bối cảnh, hầu như không có gì cả, cũng chỉ còn cách công tác theo thực tế, làm người biết giữ khuôn phép, tham chính phải có ngộ tính, mà bố lại thiếu năng lực ở phương diện này. Tự Lập, bố tặng con một câu, con nhất định phải nhớ kỹ: "Nhìn mặt mà nói chuyện, phỏng đoán ý nghĩ của người khác". Tự Lập, con còn trẻ, khi nào hiểu được đạo lý kia, khi nào sẽ chịu thiệt thòi. Tự Lập, sau này nghe người ta nói thì nhất định phải phân tích, phải phỏng đoán, nhiều khi sự việc không đơn giản như những gì tưởng tượng. Tự Lập, con đã bước vào xã hội, không phải như lúc còn đại học, bạn học đắc tội nhau có thể chỉ nói vài câu, uống vài ly rượu là giải quyết được vấn đề. Nhưng trong xã hội mà đắc tội với người sẽ không đơn giản như vậy, Tự Lập, hoàn cảnh phát triển của con rất khác biệt, dù sao thì con cũng có kinh nghiệm mà thôi, bố chỉ lo về tính tình của con và những gì đã nhận thức được, nếu con có thể làm tốt công tác, như vậy đã là rất tốt rồi.
Viên Thuật Hải chưa từng nói với Viên Tự Lập nhiều lời như vậy, trong ấn tượng của Viên Tự Lập thì cha trầm mặc ít nói, chưa từng bộc lộ vui buồn trên mặt, nhìn không thấy cha vui sướng hay uể oải. Hôm nay cha nói nhiều, Viên Tự Lập nghe rất cẩn thận, xã hội cũng không đẹp đẽ gì đối với Viên Tự Lập, năm xưa nếu hắn nghe được những lời này thì nhất định sẽ mất kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn nghe lọt tai, đây rõ ràng là lời tâm huyết của cha.
- Bố, con biết rồi, bố và mẹ nên giữ gìn sức khỏe.
- Tự Lập, trong nhà không có chuyện gì, con vừa tham gia công tác, không cần phải ở nhà quá lâu, nên chuẩn bị cho tốt, ngày mai nên về đơn vị.
Buổi tối trước khi nghỉ ngơi thì Lưu Thanh Muội đưa cho Viên Tự Lập năm trăm tệ, đây chính là một số tiền kha khá, tiền lương của Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội một tháng chỉ hơn một trăm tệ mà thôi. Lúc này Viên Tự Lập cũng không từ chối, bây giờ trên người hắn chỉ còn vài tệ mà thôi.
Viên Tự Lập nhìn Viên Tự Mai không lo không buồn mà muốn nói gì đó, cuối cùng hắn cũng không mở miệng, nàng còn trẻ, còn có ý nghĩ của mình, nói ra chưa chắ nàng đã hiểu, vì vậy nói ra không bằng chẳng nói.
Viên Tự Lập thầm hạ quyết tâm, bây giờ hắn phải làm ra sự nghiệp, đơn giản là như vậy sẽ làm cho cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn, cũng được mọi người tôn kính, đây là điều tối thiểu nhất. Hôm nay Viên Tự Lập còn chưa thể suy xét cho phúc lợi của dân chungs.
Đến tối Viên Tự Lập và Viên Thuật Hải lại nói chuyện với nhau, thái độ của Viên Tự Lập rất chân thành, nói ra những nhận thức của mình, nói đến những tính toán cho tương lai. Viên Thuật Hải rất ngạc nhiên, giống như không biết vì sao đứa con trai của mình lại có biến đổi lớn như vậy. Không ngờ hắn có thể bình phẩm xã hội từ đầu đến chân, giống như thiên hạ đã ở trong lòng bàn tay, nhưng vì như vậy mà Viên Thuật Hải cũng cảm thấy lo lắng, hôm nay nghe những lời của Viên Tự Lập, chẳng khác nào nghe lời của một lão quan trường.
Viên Thuật Hải có yên tâm mà cũng lo lắng, Viên Tự Lập có được nhận thức như vậy tất nhiên lão sẽ rất vui sướng, nhưng biến đổi đó là quá nhanh, có phải có gì đó kích thích hay không? Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội cũng kỳ quái vì sự thay đổi của Viên Tự Lập, không biết con mình gặp phải vấn đề gì.
Ngày hôm sau Viên Tự Lập đặc biệt đến thăm bà ngoại, bà đã không còn làm việc được nữa, chỉ ở nhà nội trợ. Trước nay bà rất thương yêu Viên Tự Lập, luôn xem trọng hắn, bà đã từng nói khi hắn sinh ra thì trong phòng tràn đầy ánh sáng rực rỡ, ba nói hắn nhất định sẽ không tầm thường. Sau này hắn thi đậu đại học Trung Nam, vì thế mà làm cho bà đi khoe khắp nơi, nói rằng tương lai đứa cháu này của mình sẽ làm rạng rỡ tổ tông.
Bà ngoại sức khỏe không tốt, khi bà được nhìn thấy Viên Tự Lập thì cực kỳ vui sướng, Viên Tự Lập nhìn bà mình đang còn khá trẻ, hắn nghĩ đến tình cảnh hai mươi năm sau bà sẽ bỏ mình mà đi, trong lòng thầm có quyết định, nhất định phải cố gắng, phải làm cho bà có thứ để khoe khoang.
Viên Tự Lập đến thăm hỏi vài người cậu, hắn đã quay trở về thời điểm này, sẽ không trầm mình trong những nhận thức cũ kỹ, mọi người thường nghiêng về ích lợi, nhưng dù sao thì thân thích cũng sẽ có những mối quan hệ đặc biệt. Vài người cậu biết Viên Tự Lập được phân phối về huyện Tuyên Thi, bọn họ thật sự không ngờ, trong lời nói của bọn họ có chút không phục thay cho Viên Tự Lập, điều này làm hắn chỉ biết mỉm cười trả lời, cũng không nói ra những lời bất mãn.
Viên Tự Lập ở lại huyện Lạc Nghi ba ngày, hắn gặp mặt tất cả thân thích, ai cũng cảm thấy hắn biến đổi rất lớn, trở nên trưởng thành, ăn nói khéo léo.
Mới nghỉ được năm ngày thì Viên Tự Lập đã đi làm, Liêu Cảnh Lâm rất ngạc nhiên, hắn vỗ vỗ vai của Viên Tự Lập rồi mở miệng nói:
- Tiểu Viên, rất tốt, thanh niên cần nhiệt tình với công tác, làm rất tốt.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 3: Kỳ ngộ ngoài ý muốn.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Chuyển giao công tác rất đơn giản, Viên Tự Lập biết đồng chí tiếp điện thoại thì ra là nữ, cũng vì sắp kết hôn nên huyện ủy suy xét thực tế mà sắp xếp sang công tác ở hội phụ nữ. Viên Tự Lập nhìn bản ghi chép các số điện thoại, hàng loạt những văn kiện chất chồng chất đống mà có chút đau đầu, hắn thấy thì ra vị nữ đồng chí kia cũng không đặt tâm tư trên vấn đề công tác.
Viên Tự Lập vẫn khắc ghi lời nói của cha, cũng không nói gì mà lập tức lao đầu vào công tác.
Văn phòng huyện ủy tổng cộng có hai mươi bảy nhân viên công tác, trừ chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm thì còn có bốn phó chủ nhiệm, một là phó chủ nhiệm Hầu Vũ được phân công quản lý văn thư hành chính, bình thường sẽ đi theo phó bí thư Vĩnh Khải được phân công quản lý công tác đoàn thể. Phó chủ nhiệm Tưởng Thụy Lâm phân công quản lý cơn quan và kiểm tra đôn đốc, ngày thường đi theo phó bí thư quản lý công nghiệp Dương Khai Lâm. Phó chủ nhiệm La Hải Lưu được phân công quản lý công tác tổng hợp, bí mật, là lãnh đạo trực tiếp của Viên Tự Lập, ngày thường sẽ đi theo phó bí thư Mạnh Hiểu được phân công quản lý nông nghiệp. Phó chủ nhiệm Nhâm Phi được phân công quản lý hành chính, hậu cần, ngày thường đi theo phó bí thư quản lý tư pháp Lưu Duy Chính. Trong văn phòng huyện ủy có ất nhiều cơ cấu văn phòng, khoa thư ký, khoa tổng hợp, khoa hành chính, khoa bí mật, khoa giám sát, trưởng khoa có khá đông, những nhân viên công tác thuần túy như Viên Tự Lập là rất nhiều.
Công tác của Viên Tự Lập rất đơn điệu, chức trách chủ yếu là thượng truyền hạ đạt, tất cả những văn kiện được các phòng khoa đưa lên được hắn thu thập chỉnh lý lại, sau đó đưa cho lãnh đạo trực tiếp và chuyển đến tay bí thư. Đồng thời nếu huyện ủy có mời hội nghị thì hắn phải có nhiệm vụ thông báo đến từng thành viên. Công tác này nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó qua loa, Viên Tự Lập biết vị nữ đồng chí trước đó vì làm sơ sẩy nên mới bị chuyển dời. Thì ra phó bí thư thị ủy Hoài Dương Ngô Thiên Vũ đến huyện Tuyên Thi thị sát công tác, đã đến khách sạn Tuyên Thi, thư ký đi theo đã thông báo cho văn phòng huyện ủy, yêu cầu Triệu Thiên Nhiên đến khách sạn. Nhưng nữ đồng chí này nhận được điện thoại mà không hỏi cho rõ ràng, nói rằng bí thư Ngô muốn gặp bí thư Triệu, kết quả là Triệu Thiên Nhiên lập tức chạy đến thành phố Hoài Dương, dù Ngô Thiên Vũ có hàm dưỡng tốt thì chờ liên tục hai tiếng đồng hồ ở khách sạn cũng khó mà chịu được. Vị thư ký tiếp tục điện thoại đến văn phòng huyện ủy hỏi thăm, vị nữ đồng chí kia phát hiện sự việc không tốt, Liêu Cảnh Lâm cũng biết được tình huống, hắn lập tức chạy đến khách sạn thừa nhận sai lầm. Kết quả là Triệu Thiên Nhiên đến thị ủy Hoài Dương mới biết bí thư Ngô Thiên Vũ đã đến huyện Tuyên Thi, vì thế mà vội vàng chạy về. Lúc này Ngô Thiên Vũ đợi ba tiếng đồng hồ ở khách sạn mới được gặp bí thư huyện Tuyên Thi, Ngô Thiên Vũ cũng không nói gì, mà Triệu Thiên Nhiên cũng rất mất mặt. Vì vậy mà ngay này hôm sau khi Ngô Thiên Vũ quay về thị ủy thì Triệu Thiên Nhiên lập tức triệu tập cuộc họp tất cả nhân viên văn phòng huyện ủy, nhấn mạnh sự quan trọng của công tác.
Dưới tình huống đó Viên Tự Lập tiếp nhận công tác, tất nhiên sẽ được chú ý, chuyện thượng truyền hạ đạt rõ ràng chẳng có gì để bày vẽ, làm tốt thì không sao, nếu xuất hiện sai lầm thì tất cả công lao sẽ hóa thành bọt nước. Một công tác như vậy có thể nói là tất cả nhân viên văn phòng huyện ủy đều không muốn làm, Viên Tự Lập đến đây rõ ràng đã giải quyết tốt nan đề cho Liêu Cảnh Lâm.
Khi lên đại học thì Viên Tự Lập rất chú ý đến vấn đề đọc và chỉnh lý, đặc biệt là những truyện ký của các bậc vĩ nhân, cũng vì vậy mà hắn tạo nên nhiều thói quen tốt, mỗi lần đều chú ý đến quy củ. Bây giờ Viên Tự Lập dựa theo thói quen thời đại học để quy phạm hóa tất cả văn kiện, cũng tiến hành xếp đặt tất cả sổ ghi chép số điện thoại và các văn kiện của văn phòng huyện ủy, điện báo của đơn vị thường có nguyên nhân kèm theo, có chữ ký của lãnh đạo được phân công quản lý, sau đó văn kiện có tiêu đề và nội dung rõ ràng, còn có cả giới thiệu vắn tắt, có chữ ký của lãnh đạo huyện. Sau khi sắp xếp xong thì Viên Tự Lập giao lên cho La Hải Lưu, vì hắn vừa mới đến công tác ở văn phòng huyện ủy nên La Hải Lưu không chú ý. La Hải Lưu cũng rất bận rộn, hắn phải quan tâm đến rất nhiều việc, vì huyện Tuyên Thi là một huyện nông nghiệp, vì thế những công tác liên quan đến bí thư Mạnh là rất nhiều, vì thế mà hắn là kẻ theo sau cũng bận rộn tối mặt. Vì thế La Hải Lưu gật đầu đồng ý, để cho Viên Tự Lập trực tiếp đến báo cáo cho chủ nhiệm Liêu, cũng vì điều này mà sau đó La Hải Lưu rất hối hận, hắn đã đánh mất một cơ hội biểu hiện tốt.
Liêu Cảnh Lâm nhìn sổ sắp xếp số điện thoại rất mỏng và những phần văn kiện hợp lý của Viên Tự Lập mà không nói gì, hắn lập tức phân phó Viên Tự Lập làm tốt mọi thứ, sau này văn phòng huyện ủy sẽ sử dụng sổ điện thoại và mẫu văn kiện này.
Viên Tự Lập tuyệt đối không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại đưa đến sự chú ý của bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên, trước đó văn phòng huyện ủy phát sinh sai lầm làm hắn khắc ghi ấn tượng rất sâu, vì hắn quan tâm đến những chuyện lớn trong huyện nên cũng không có tinh lực hỏi đến chuyện của văn phòng huyện ủy. Nhưng hắn cũng cố gắng dặn dò Liêu Cảnh Lâm, cố gắng quản lý tốt công tác hằng ngày ở văn phòng huyện ủy, cố gắng giảm sai lầm. Liêu Cảnh Lâm đem những lời của bí thư Triệu truyền xuống cho phó chủ nhiệm Tưởng Thụy Lâm được phân công quản lý cơ quan, Tưởng Thụy Lâm không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, vì thế mà công tác ở văn phòng huyện ủy vẫn như cũ, không có gì thay đổi, đưa đến cái nhìn cho Triệu Thiên Nhiên. Nhưng công tác của văn phòng huyện ủy nhiều năm qua đều đã là như vậy, Triệu Thiên Nhiên cũng không vì sai lầm của nhỏ nhỏ của nhân viên mà mở miệng phê bình một thường ủy huyện ủy. Dưới tình huống này thì sổ điện thoại mỏng và văn kiện được cải tiến đưa đến sự chú ý của Triệu Thiên Nhiên, hắn hỏi La Hải Lưu, biết được đây là những gì mà sinh viên mới Viên Tự Lập tự sắp xếp. Một ngày Triệu Thiên Nhiên đặc biệt rút ra chút thời gian đến khoa tổng hợp xem xét, lúc này tất cả đều đã thay đổi, văn kiện đảng, công nghiệp, nông nghiệp, tư pháp được phân chia rõ ràng. Sổ điện thoại mỏng được ghi chép rất chỉnh tề, có chữ ký của tất cả lãnh đạo, chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay. Vì vậy mà Triệu Thiên Nhiên chỉ cần nhìn qua một lượt mà không nói thêm điều gì, lập tức rời khỏi văn phòng huyện ủy.
Tháng 9 huyện ủy mời họp hội nghị thường ủy, Triệu Thiên Nhiên nói ra những biến đổi ở văn phòng huyện ủy, khen ngợi Liêu Cảnh Lâm, đồng thời yêu cầu tất cả văn phòng đảng ủy xã, thị trấn và các ban ngành trong huyện cần phải học hỏi để làm tốt công tác ghi chép điện thoại và truyền đạt văn kiện, không nên làm hỏng việc. Liêu Cảnh Lâm thầm hiểu, vì vậy lập tức sắp xếp văn phòng viết ra bản thảo "Bí thư huyện ủy quan tâm xây dựng văn phòng". Bản thảo này được đưa lên nhật báo Hoài Dương, làm bùng lên những chấn động nhỏ, nghe nói bí thư thị ủy Ngô Thiên Vũ nhìn qua và cảm thấy rất thỏa mãn.
Tất nhiên tất cả không liên quan gì đến Viên Tự Lập, trên báo ghi rõ đây là do bí thư Triệu Thiên Nhiên nhìn xa trông rộng, là lời khẳng định của phó bí thư quản lý công tác đoàn thể Hào Vĩnh Khải và thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Liêu Cảnh Lâm. Nhưng sau đó Liêu Cảnh Lâm cũng có vài phần kính trọng với Viên Tự Lập, thường khen ngợi hắn có trình độ cao.
Viên Tự Lập tất nhiên hiểu rõ những quan hệ bên trong, hắn không nói gì, chỉ tiếp tục cố gắng công tác. Dựa theo ký ức của hắn thì sau năm nay bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên sẽ được đề bạt, sẽ được đưa lên làm phó chủ tịch thành phố Hoài Dương. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một thời gian ngắn, hắn không có lòng tin tiếp cận được Triệu Thiên Nhiên, chính hắn chỉ là một cán sự bình thường, khó thể tiếp cận bí thư huyện ủy. Hắn suy xét mình nên tiếp cận Liêu Cảnh Lâm, dù sao tương lai sau này của mình cũng liên quan nhiều đến Liêu Cảnh Lâm.
Tháng 10, thư ký Tô Dũng của Triệu Thiên Nhiên tiến vào nhận công tác ở văn phòng thị ủy.
Rất nhiều người đưa mắt đến vị trí đệ nhất thư ký còn trống, thư ký của bí thư huyện ủy là chức vị không thể xem thường, dù không có cấp bậc hành chính nhưng tương lai sẽ cực kỳ rạng rỡ. Vô tình có rất nhiều người liều mạng biểu hiện trước mặt Hào Vĩnh Khải, Liêu Cảnh Lâm, ai cũng muốn làm thư ký cho bí thư Triệu. Kết quả nhanh chóng được công bố, Triệu Thiên Nhiên tự mình điểm danh, muốn Viên Tự Lập làm thư ký của mình.
Khi cơ hội đến thì Viên Tự Lập vẫn trầm mặc như trước, hắn luôn nhớ kỹ lời nói của cha, cần đóng chặt miệng, chậm chạm mở lời. Thật ra hắn rất hưng phấn, cơ hội như vậy là khó có được, vì Triệu Thiên Nhiên sẽ nhanh chóng được điều động đến Hoài Dương, nếu không có gì biến đổi thì đây là chuyện vào tháng tư năm sau. Hôm nay hắn công tác ở bên cạnh Triệu Thiên Nhiên, hắn chỉ có thời gian nửa năm, nếu biểu hiện tốt thì cơ hội lên chức đã đến. Nhưng hắn vẫn không dám biểu hiện, vẫn khiêm tốn, an phận. Đãi ngộ chợt biến đổi theo, Viên Tự Lập là đàn ông độc thân, trước nay dù dùng cơm ở văn phòng huyện ủy cũng không được bất kỳ ai chú ý, sinh viên thì sao, trong huyện ủy cũng không thiếu sinh viên. Đáng tiếc kết quả là đám sinh viên kia quá thanh cao kiêu ngạo, bình thường không hợp với người khác, vì vậy trong huyện ủy cũng không quá hoan nghênh sinh viên.
Viên Tự Lập cảm thấy những thay đổi rõ ràng nhất đến từ vị đầu bếp ở căn tin, dù hắn có đến sớm hay trễ cũng có cơm nóng thịt ngon để ăn, điều này nếu so sánh với trước kia là cực kỳ khó tưởng. Sau khi hắn trở thành thư ký của Triệu Thiên Nhiên thì cơ hội ăn cơm ở căn tin cũng không còn nhiều, chỗ ở của hắn cũng được điều chỉnh, trước đó vốn được sắp xếp ở khu nhà tập thể, có cảm giác ăn nhờ ở đậu. Bây giờ hắn được điều chỉnh vào bên trong huyện ủy, sẽ ở bên cạn bí thư Triệu Thiên Nhiên.
Viên Tự Lập cực kỳ chú ý học tập, khi còn ở khoa tổng hợp, khi không có sự việc gì thì hắn đọc qua tất cả văn kiện, vì muốn viết ra giới thiệu vắn tắt cho văn kiện nên trong thời gian hắn đã quen thuộc văn phong của công văn. Hắn là sinh viên khoa Trung văn, hắn có nhiều kinh nghiệm, vì vậy những công văn như vậy chỉ mất thời gian một bữa sáng của hắn mà thôi, không phải việc gì khó. Bây giờ Viên Tự Lập đi theo bí thư huyện ủy, hắn sẽ phải làm ra rất nhiều phần tài liệu.
Viên Tự Lập lại một lần nữa tỏ ra yếu kém.
Chủ tịch mặt trận tổ quốc đến tuổi về hưu, phó bí thư phân công quản lý đoàn thể Hào Vĩnh Khải được kiêm nhiệm chức vụ chủ tịch mặt trận tổ quốc, mà chức vụ chủ tịch mặt trận tổ quốc dù sao cũng là một khối ban ngành cấp huyện, vì vậy bí thư phải đứng ra nói đôi lời. Nghi thức được tiến hành, Viên Tự Lập nhận được nhiệm vụ, trong thời gian một giờ phải làm ra một bản thảo cho bí thư Triệu, trên một ngàn từ.
Viên Tự Lập không nói gì, hắn tìm một gian phòng trong khu văn phòng của mặt trận tổ quốc, một mình ở bên trong viết bản thảo. Hắn cũng không biết lúc này Triệu Thiên Nhiên khá lo lắng, sự việc quá đột nhiên, thời gian quá ngắn, không biết Viên Tự Lập có thể làm ra một bản thảo trong thời gian ngắn như vậy không.
Hơn một giờ sau những lời phát biểu của bí thư Triệu đưa đến nhiều chấn động, bí thư tỏ ra thừa nhận với những thành tích của vị chủ tịch mặt trận tổ quốc vừa về hưu, nói rằng mặt trận tổ quốc thật sự là hiệp thương chính trị, mở rộng giám sát dân chủ, đưa ra những yêu cầu tham chính rất thỏa đáng, đã làm tốt công tác, phương châm là mười sáu chữ, "thực hiện thiết thực, tồn tại trường kỳ, tương hỗ lẫn nhau, cùng chung vinh nhục!". Bí thư nói rõ huyện ủy rất hài lòng vì công tác của mặt trận tổ quốc, đưa ra lời khẳng định đầy đủ với vị chủ tịch mặt trận tổ quốc đã dốc hết tất cả tâm huyết ủng hộ công tác của huyện ủy, yêu cầu tất cả phó chủ tịch và nhân viên công tác cần phải kế thừa tác phong tốt đẹp của lão chủ tịch, tiếp tục làm tốt công tác. Cuối cùng bản thảo còn có một câu: "Mặt trận tổ quốc làm cho nhân dân có thêm nhiều đất dụng võ!", điều này làm cho vị chủ tịch về hưu ngồi bên dưới suýt nữa rơi nước mắt.
Lúc này Triệu Thiên Nhiên bắt đầu chú ý đến Viên Tự Lập, hắn phát hiện Viên Tự Lập không nói nhiều, dưới tình huống bình thường khá trầm tĩnh, đây rõ ràng là ưu điểm tham chính. Tuy Viên Tự Lập mới hai mươi hai tuổi, có vẻ độ tuổi còn chưa tương xứng với sự trưởng thành vào lúc này, Triệu Thiên Nhiên cảm thấy Viên Tự Lập có ưu điểm của cán bộ trẻ, chỉ cần bồi dưỡng tốt thì sẽ trở thành nhân tài. Vì thế hắn bắt đầu thường xuyên đưa Viên Tự Lập xuống nông thôn thị sát, đến tọa đàm với các ban ngành trong huyện. Viên Tự Lập cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn an phận, khiêm tốn, đồng thời cũng rất chú ý quan sát, chỉ trong thời gian ngắn đã nhận được sự tán thành của nhiều đơn vị.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 4: Việc nhỏ nhưng không nhỏ.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Tháng 11, bí thư thị ủy Hoài Dương là Lý Binh sẽ đến huyện Tuyên Thi thị sát một nhà máy thuốc lá Tuyên Thi.
Nhà máy thuốc lá Tuyên Thi chính là cột trụ tài chính của huyện Tuyên Thi, vì thế mà bí thư thị ủy đến thị sát nhà máy cũng là điều hợp tình hợp lý. Bình thường những đợt thị sát thế này sẽ được văn phòng huyện ủy đưa ra những sắp xếp cụ thể, đó là những sắp xếp xưa cũ, phần lớn là tùy ý. Bí thư thị ủy đến thị sát, trước tiên phát biểu giảng giải vài lời, huyện ủy sẽ cực kỳ coi trọng điều này, sẽ truyền đạt lời nói của bí thư, cuối cùng thì tất cả cũng sẽ kết thúc.
Viên Tự Lập rất chú ý đến chuyến thị sát nhà máy thuốc lá Tuyên Thi của bí thư thị ủy Lý Binh, lúc này văn phòng thị ủy cũng đã truyền văn bản xuống, hơn nữa thời gian là hai ngày, điều này nói rõ sự coi trọng của bí thư Lý Binh với nhà máy thuốc lá Tuyên Thi, hoặc có thể nói là rất xem trọng chuyến thị sát này.
Vấn đề tiếp đãi cục thể do Liêu Cảnh Lâm phụ trách, tất nhiên hắn là lãnh đạo huyện ủy, sẽ không thể nào hỏi đến công tác cụ thể, cho nên rất nhiều công tác chứng thực phải do Viên Tự Lập phụ trách. Trong văn phòng huyện ủy thì Liêu Cảnh Lâm trực tiếp đi theo bí thư, tất cả các phó bí thư còn lại chỉ được các phó chủ nhiệm đi theo, vì vậy những gì liên quan đến bí thư Triệu Thiên Nhiên, những người khác không thể nào nhúng tay vào.
Viên Tự Lập đến khách sạn được sắp xếp làm địa điểm dừng chân, liên hệ phòng cơm, đồng thời thông báo nhà máy thuốc lá Tuyên Thi chuẩn bị tốt các tài liệu báo cáo, trực tiếp đưa vào tay hắn. Trước tiên hắn phải xem qua những tài liệu này, phải xem có gì sai lệch với những gì mà Triệu Thiên Nhiên sẽ sắp phát biểu để còn sửa chữa. Thật ra những sắp xếp này chỉ là dư thừa, văn phòng huyện ủy có rất nhiều tài liệu về nhà máy thuốc lá Tuyên Thi, hàng nắm đều có đầy đủ các tài liệu, nhưng lần này là bí thư thị ủy Lý Binh đến thị sát, tình cảnh cần phải long trọng hơn một chút.
Viên Tự Lập ở văn phòng xem tài liệu mà cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ ra tất cả công tác đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn ba ngày nữa bí thư Lý Binh sẽ đến huyện Tuyên Thi. Lúc này hắn cầm bản sắp xếp lên xem, nhìn thật kỹ, đột nhiên nhớ đến thời điểm còn ở trong trường đại học, giảng viên đã từng giảng một điển cổ về thời cổ đại ở Trung Quốc, cố ý nói về chi tiết quan trường truyền thừa ngàn năm, khi giảng về thời Trinh Quán(Niên hiệu vua Đường Thái Tông) thì nói đến lễ nghi, chú trọng lễ nghi, xem đó như là một biểu hiện tốt nhất, thật ra cũng là một biểu hiện văn minh. Cũng giống như thời đại toàn cầu bây giờ, tất cả nguyên thủ quốc gia đi ra nước ngoài đều phải đón chào theo nghi thức hoành tráng, bắn pháo... ....
Viên Tự Lập đột nhiên cảm thấy mình có sáng ý, xưa nay trên quan trường chú trọng lễ nghi, bí thư thị ủy là lãnh đạo cấp phòng, dù là ở Trung Quốc này hôm nay cũng coi như là quan cao cấp. Bí thư thị ủy tiến thị sát huyện Tuyên Thi, nếu dựa theo những bố trí đã được sắp xếp thì rõ ràng là không nghiêm túc, hơn nữa thời gian bọn họ thị sát được ghi rõ ràng là hai ngày, đây chẳng qua chỉ là sắp xếp bằng miệng của cán bộ văn phòng thị ủy, nếu có vấn đề thì chẳng phải những sắp xếp của văn phòng huyện ủy sẽ không đúng chỗ sao? Viên Tự Lập hồi tưởng lại tình cảnh ngày trước khi phó bí thư Ngô Thiên Vũ tiến vào huyện Tuyên Thi, điều này làm hắn đứng ngồi không yên, xem ra bí thư thị ủy đến huyện Tuyên Thi thị sát thì công tác tiếp đãi phải được đề cao.
Buổi tối Viên Tự Lập suy xét rất lâu trong phòng ngủ, trong đầu thầm nghĩ về tất cả phương án tiếp đãi, báo cáo, sắp xếp chi tiết cho những lần xuất hành của bí thư thị ủy, kết hợp với nhiều lễ nghi, như vậy sẽ chậm rãi tạo nên một quy hoạch toàn diện, trong đó không thể không nhắc đến kinh nghiệm phong phú của chính hắn.
Hôm sau đi làm thì Viên Tự Lập lập tức tìm được chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm, hắn báo báo ý nghĩ của mình, cần Liêu Cảnh Lâm chuẩn bị đến xem xét nhà máy thuốc lá Tuyên Thi, thời gian rất gấp. Sau khi nghe xong báo cáo của Viên Tự Lập thì Liêu Cảnh Lâm không tỏ rõ thái độ, hắn chỉ hơi gật đầu, xem như thừa nhận. Viên Tự Lập thấy Liêu Cảnh Lâm không quá nôn nóng với chuyện này, nhưng Viên Tự Lập đã quyết định thì chẳng quan tâm nhiều, hôm nay chỉ cần chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm không phản đối, hắn có thể áp dụng.
Viên Tự Lập mang theo bản kế hoạch đến tìm khách sạn, hỏi kỹ càng về món ăn, số phòng, sắp xếp bàn tiệc.v.v. Sau đó hắn ghi chép lại thật cẩn thận, đồng thời hỏi thăm xem có sai lệch gì không, điều này làm cho đám nhân viên khách sạn cảm thấy rất phiền phức. Sau khi trở lại văn phòng thì Viên Tự Lập chốt lại lần cuối danh sách tất cả nhân viên tham gia tiếp đãi của chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm. Cuối cùng Viên Tự Lập bắt đầu sắp xếp thời gian thị sát cụ thể cho đoàn bí thư thị ủy Lý Binh, đây đều la nhiệm vụ mà chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm phân phó xuống, đã sớm chuẩn bị xong, bây giờ Viên Tự Lập cần phải xem xét lại, không thể xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Sau khi suy xét tất cả thì Viên Tự Lập bắt đầu bắt tay vào chế định mục lục tiếp đãi, phần đầu tiên tất nhiên là giới thiệu vắn tắt về toàn bộ tình huống huyện Tuyên Thi, phần này khoảng ba trăm chữ, bao hàm tất cả mọi vấn đề của huyện Tuyên Thi. Sau đó là danh sách những lãnh đạo huyện và nhân viên đi theo bí thư Lý Binh, là chương trình sắp xếp cụ thể, ngày đầu tiên làm gì, ngày hôm sau làm gì. Thậm chí còn nói rõ vị nào đi theo bí thư Lý Binh đến vùng biên giới huyện Tuyên Thi để đón bí thư Lý Binh, cuối cùng là sắp xếp chuyện ăn xuống, số phòng, thời gian ăn cơm, địa điểm, số bàn...Sau khi làm xong thì Viên Tự Lập xem xét thật kỹ, hắn không cảm thấy có sai lầm gì, cuối cùng giao cho phòng đánh chữ, yêu cầu nhanh chóng đánh máy đưa cho lãnh đạo xét duyệt.
Viên Tự Lập tập trung tất cảe văn kiện và tài liệu về nhà máy thuốc lá Tuyên Thi, kể cả vấn đề thành lập, lịch sử phát triển, tổng tiền thuế những năm qua, thành tích công tác, phương hướng phát triển sau này...Hắn lấy phần tài liệu này kết hợp với phần báo cáo của bí thư Triệu Thiên Nhiên làm một, hắn cầm ra quán đánh chữ ở bên ngoài để yêu cầu đóng thành sách.
Thời gian rất gấp, Viên Tự Lập không kịp nghỉ trưa, hắn đợi sách đóng xong thì cầm theo mục lục tiếp đãi trở về văn phòng, cẩn thận xem xét.
Buổi chiều Viên Tự Lập nhận được tin đến phòng làm việc của Liêu Cảnh Lâm, không ngờ bí thư Triệu Thiên Nhiên cũng có mặt. Viên Tự Lập có chút do dự, nếu bây giờ lấy ra mà hai vị lãnh đạo không nhất trí, sợ rằng những cố gắng của mình sẽ trở thành công cốc.
- Tiểu Viên, có chuyện gì không? Cậu cầm trong tay thứ gì vậy?
- Bí thư Triệu, chủ nhiệm Liêu, sáng nay dựa theo tinh thần bí thư Lý đến huyện Tuyên Thi thị sát, tôi đã quy nạp những phương án tiếp đãi và tài liệu báo cáo, mời các lãnh đạo xem qua.
Viên Tự Lập vẫn cố gắng nói ra, hắn đưa tài liệu trong tay cho bí thư Triệu Thiên Nhiên.
Triệu Thiên Nhiên nhìn qua, Liêu Cảnh Lâm đứng bên cạnh cũng nhìn chăm chú, đần dần Viên Tự Lập cảm thấy trên mặt Triệu Thiên Nhiên có chút hài lòng.
- Bí thư Triệu, đây là sắp xếp của chủ nhiệm Liêu, tôi chuẩn bị thẩm duyệt cho chủ nhiệm Liêu, nếu có chỗ nào không thích hợp thì lãnh đạo cứ chỉ ra chỗ sai, tôi sẽ đi sữa chữa ngay.
- Anh Liêu, rất tốt, anh xem này, tất cả chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay, nếu tiếp đãi theo mục lục này thì cũng không phạm sai lầm, rất khó có được, thậm chí ngay cả số bàn ăn cũng được sắp xếp xong. Nhưng trước mục lục này phải có thêm một câu "Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thị ủy đến thị sát và chỉ đạo công tác huyện Tuyên Thi!", anh Liêu, anh thấy thế nào?
- Vâng, bí thư Dương suy xét rất thỏa đáng. Còn có một việc, bí thư Lý Binh đến huyện Tuyên Thi thị sát nhà máy thuốc lá, xe cũng cần bố trí khá nhiều, tôi đề nghị tất cả những chiếc xe đều phải đánh số, khi xuất phát sẽ không lộn xộn.
- Được, Tiểu Viên, cậu lập tức đi chỉnh lý, tất cả tài liệu đều phải dựa theo quyển sách này, bìa màu xanh da trời, như vậy nhìn qua sẽ thoải mái hơn, bên trên ghi là tổng hợp tài liệu về nhà máy thuốc lá huyện Tuyên Thi. À, nhớ đóng làm ba mươi bản, mục lục tiếp đãi cũng dựa theo tài liệu này, đóng thành sách nhỏ, chiều nay phải chuẩn bị xong. Phần bản thảo này để lại chỗ tôi, ha ha, anh Liêu, chiều nay chúng ta sẽ làm quen với nó. Đúng rồi, Tiểu Viên, một giờ sau đưa mục lục tiếp đãi đến, tôi và anh Liêu sẽ xem xét thật kỹ.
Viên Tự Lập nhanh chóng đi chỉnh lý, khi hắn rời khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy ánh mắt của Liêu Cảnh Lâm, rõ ràng là thỏa mãn và khen ngợi.
Quán đánh chữ ở bên ngoài muốn tổng hợp chỉnh lý và đóng sách thì không quá đơn giản, cần khá nhiều thời gian. Dù sao thì công nghệ những năm chín mốt cũng không thể nào so sánh với bây giờ, kỹ thuật cũng chẳng tiên tiến gì. Sau khi Viên Tự Lập sắp xếp xong, hắn nhìn thời gian, sau đó lại đến phòng làm việc của chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm, lúc này bí thư Triệu Thiên Nhiên đã đi rồi.
- Tiểu Viên, mục lục tiếp đãi đã được sửa xong, cậu lập tức đi đến quán đánh chữ yêu cầu bọn họ làm bìa, vì văn phòng không làm được. Tiểu Viên, chuyện lần này cậu làm rất tốt, thanh niên đầu óc linh hoạt, rất tốt, sau này nên tiếp tục cố gắng.
Ông chủ quán đánh chữ nhìn quyển sách mà không ngừng kêu khổ, số lượng từ không nhiều, trình tự phức tạp, hắn cũng không muốn làm, nhưng hắn cũng không thể nào chịu được sự dây dưa của Viên Tự Lập, cuối cùng đành phải đồng ý đánh chữ và làm bìa. Viên Tự Lập sau khi thấy bìa đã làm xong thì trở lại văn phòng huyện ủy giao cho Liêu Cảnh Lâm, mà Liêu Cảnh Lâm lại cầm lấy đi tìm bí thư Triệu Thiên Nhiên, ngay sau đó Liêu Cảnh Lâm quay về nói bìa làm tốt không cần sửa chữa gì nữa, lúc đó đã là năm giờ chiều.
- Tiểu Viên, bí thư Triệu đã xem qua, anh ấy rất hài lòng. Cậu vất vả rồi, hôm nay cần phải đốc thúc quán đánh chữ làm xong công việc, không được trễ nãi, sáng sớm ngày mốt bí thư Lý Binh đã đến rồi.
Tối hôm đó ba người gồm Viên Tự Lập, ông chủ quán đánh chữ và nhân viên thức đến ba giờ sáng mới làm xong toàn bộ. Trước đó vào lúc mười giờ tối Liêu Cảnh Lâm có đến xem xét, hắn thấy sách về tài liệu tổng hợp đã được đóng xong, vì vậy mà gậ đầu thỏa mãn, cổ vũ Viên Tự Lập mấy câu thì bỏ đi.
Hôm sau, vào giờ làm việc, Viên Tự Lập với hai mắt đỏ bừng tiến vào phòng làm việc của Liêu Cảnh Lâm, không ngờ bí thư Triệu Thiên Nhiên cũng đang chờ bên trong.
Hai người nhìn Viên Tự Lập ôm đến một chồng sách nhỏ và những tài liệu tổng hợp.
- Tiểu Viên, làm khổ cậu rồi, làm rất tốt, nhưng cậu cũng không thể không nghỉ ngơi. Anh Liêu, anh cầm lấy một quyển mục lục tiếp đãi, chúng ta đến nhà máy thuốc lá Tuyên Thi, hôm qua chúng ta đã suy xét chi tiết, hôm nay đi chứng thực.
Viên Tự Lập đi theo Triệu Thiên Nhiên và Liêu Cảnh Lâm đến nhà máy thuốc lá huyện Tuyên Thi, lúc này hắn mới biết được bí thư Triệu Thiên Nhiên và chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm thậm chí còn sắp xếp cả những đường lớn lối nhỏ mà bí thư thị ủy sẽ đi, vì vậy mà thầm bội phục. Lãnh đạo suy xét vấn đề quả nhiên rất toàn diện, dù là mục lục tiếp đãi cũng không thể bao hàm những vấn đề cụ thể thế này.
Sau đó Viên Tự Lập đi theo Triệu Thiên Nhiên và Liêu Cảnh Lâm đến khách sạn kiểm tra tình huống chuẩn bị, Liêu Cảnh Lâm phân phó nhân viên công tác của văn phòng huyện ủy đưa một quyển chỉ nam tiếp đãi cho khách sạn. Khách sạn chỉ cần dựa theo yêu cầu của chỉ nam mà bố trí tất cả công tác, tất nhiên nếu có chỉ nam này thì khách sạn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
- Ừ, rất tốt, anh Liêu, sau này lãnh đạo thị ủy, chính quyền thành phố hoặc lãnh đạo tỉnh đến kiểm tra đôn đốc chỉ đạo công tác huyện Tuyên Thi đều phải được tiếp đãi theo chỉ nam, như vậy sẽ rất rõ ràng, xem qua là hiểu ngay, có vẻ rất trang trọng, nghiêm túc.