[Đô Thị - QT] Lãnh Đạo - TG: Đại Tư Không - Chương 422
Lãnh Đạo Tác giả : Đại Tư Không -----oo0oo-----
Chương 1: Trở lại huyện phủ.
Nguồn: Sưu Tầm
Giới Thiệu:
Một thư ký trọng sinh chính thức cứu mình và lãnh đạo thoát khỏi khốn cảnh.
Kiếp trước khổ nhục, lụn bại, kiếp này nhất quyết không để cho quá khứ lặp lại.
Theo chân Vương Học Bình tạo nên truyền kỳ.
- Á!
Vương Học Bình tỉnh lại từ cơn mê man, đầu hắn giống như bị một thứ gì đó sắc nhọn xuyên qua đầu, điều này làm hắn cảm thấy rất đau đớn, hắn muốn hò hét nhưng không thể nào lên tiếng, cơn đau khủng bố lại làm hắn rơi vào hôn mê.
Không biết bao lâu sau Vương Học Bình chậm rãi mở to mắt, hắn ngạc nhiên phát hiện mình đang ngủ gục trên mặt bàn.
Trên bàn là một cặp văn kiện, Vương Học Bình lơ đảng nhìn lên mặt trên, ánh mắt nhìn trúng một hàng chữ: "Văn kiện tổng hợp của chính quyền huyện Nam Vân...". Hắn không tự chủ được phải hô lên một tiếng, trong lòng cực kỳ rung động.
Kiểu chữ này chính là bút tích của Vương Học Bình, dù đốt thành tro thì hắn cũng không bao giờ nhận lầm.
- Không thể nào, không thể nào.
Tối qua cháu ngoại trai được nhận được bằng thạc sĩ của đại học Harvard Mỹ, vì vậy trong lúc ăn tối thì Vương Học Bình có uống vài ly, hắn nhớ rõ cháu dìu mình vào phòng.
Đây không phải là nằm mơ đấy chứ? Vương Học Bình dùng sức lắc đầu, hắn không dám tin vào hai mắt mình, chỉ biết bối rối đánh giá tình huống bên trong.
Lúc này trên bệ cửa sổ có một cây lan quân tử lá năm cánh thu hút sự chú ý của Vương Học Bình.
Ấn tượng của Vương Học Bình với chậu lan này có thể nói là cực kỳ khắc sâu, vì đây là thứ mà khi đó bạn gái Lý Tiểu Tinh tự mình đưa đến phòng làm việc của hắn.
Lúc đó Lý Tiểu Tinh cười với Vương Học Bình rất quyến rũ, nàng nói:
- Trông thấy chậu hoa này chẳng khác nào nhìn thấy em, anh là của em, không được phép nghĩ đến người phụ nữ nào khác.
Khoảnh khắc đó Vương Học Bình nhìn bạn gái mà trong lòng có chút men say... ....
- Tút, tút, tút... ....
Những tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức Vương Học Bình sắp chìm vào trong hồi ức, hắn nhìn chiếc điện thoại tự động kiểu cũ trên mặt bàn mà có chút ngây ngốc.
Tất cả điện thoại trong nhà Vương Học Bình đã được thay đổi từ lâu, loại điện thoại cổ lổ này hầu như đã sớm tuyệt tích rồi.
Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Vương Học Bình do dự mãi, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại.
- Này, thư ký Vương, chủ tịch Trương nói tôi thông báo cho cậu, năm giờ chiều hôm nay đến phòng họp, cậu đừng nên đến muộn.
Đối phương không đợi Vương Học Bình kịp đáp lời mà cúp điện thoại ngay lập tức.
Âm thanh này vừa quen thuộc vừa xa lạ, Vương Học Bình vẫn nắm chặt lấy ống nghe và đứng lặng một lúc, cuối cùng hắn mới nghĩ ra, đây là giọng nói của đồng chí Tiểu Cao, một khoa viên trong văn phòng khối chính quyền huyện.
"Sao giấc mơ của mình lại chân thật thế này? Sao còn nhận được cả điện thoại của Tiểu Cao?"
Vương Học Bình véo mạnh lên đùi, đau đến mức trợn mắt há mồm, hắn phát hiện mình vẫn ở trong căn phòng này.
Thế giới tuyệt đối không có chuyện trùng hợp như vậy, Vương Học Bình thở dài một hơi, xem ra hắn thật sự trọng sinh.
- Tiểu Cao trước kia không phải gọi mình là anh Vương sao? Thế nào lại biến thành thư ký Vương rồi?
Vương Học Bình tìm kiếm trong ký ức đã phong trần từ lâu, đúng rồi, sau khi chủ tịch huyện bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi thì tất cả nhân viên trong khối chính quyền đều tỏ ra bất hòa với hắn.
Trước đây bí thư huyện ủy Lý Đại Giang nhận hối lộ, vì vậy bán công ty thương nghiệp huyện cho ông chủ Diệp Tiểu Cường với giá rất rẻ.
Chủ tịch Nghiêm Minh Cao phát hiện được tin tức, vì vậy âm thầm triển khai hành động, nhưng cũng không may mà để lộ tin tức. Lý Đại Giang ra tay trước khống chế địch, hắn sai người báo chủ tịch Nghiêm nhận hối lộ, làm hại chủ tịch Nghiêm bị bỏ tù mười năm.
Vương Học Bình khẽ lắc đầu, hắn lớ đãng đảo mắt qua lịch bàn, sau đó hai mắt lập tức khựng lại, trong đầu là một tiếng sét vang dội, ngày 17 tháng 7 năm 1993, hắn thật sự khó quên ngày đen tối này.
Năm giờ chiều ngày hôm đó, một thư ký chủ tịch huyện như Vương Học Bình bị người ủy ban kỷ luật đến bắt đi trước mắt bao nhiêu người ở hội trường, mục đích là cách ly điều tra.
Tình cảnh khốn khổ khi đó cực kỳ khuất nhục, làm Vương Học Bình luôn canh cánh trong lòng.
Kiếp trước Vương Học Bình có kinh nghiệm bi thảm, nhưng chẳng lẽ kiếp này trọng sinh cũng như vậy sao?
Vương Học Bình xiết chặt nắm đấm, hắn âm thầm hét lớn:
- Tuyệt đối không.
Vương Học Bình đưa tay nhìn giờ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, thời gian không còn nhiều, hắn phải lập tức có chiến lược thay đổi cục diện.
- Cốc, cốc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Vương Học Bình khỏi dòng suy nghĩ, hắn vô thức kêu lên:
- Mời vào.
- Anh Vương, có tin của chủ tịch chưa?
Lái xe Tiểu Trần vào cửa và dùng ánh mắt cảnh giác nhìn động tĩnh khắp bốn phía.
Thật ra lái xe Tiểu Trần hơn Vương Học Bình vài tuổi, vì Vương Học Bình là tâm phúc được chủ tịch coi trọng nên Tiểu Trần vẫn gọi hắn là anh Vương.
Thường nói thư ký và lái xe là phụ tá đắc lực nhất của lãnh đạo, đi theo lãnh đạo sẽ cùng được hưởng phúc, lời này cũng không sai, nhưng bây giờ chỉ đúng phân nữa, vì phải nói lại là họa phúc cùng hưởng.
Trong ký ức của Vương Học Bình thì lái xe Tiểu Trần khi còn phục vụ cho chủ tịch thì chạy Audi 100 mới tinh, sau này được sắp xếp đi chạy xe tải, không thể phát triển.
- Chủ tịch vừa truyền lời, có tin tốt, bây giờ không phải là lúc nói nhảm, có hai chuyện cần làm. Thứ nhất, anh chạy đi mua ngay cho tôi một chiếc máy nhắn tin mới, sau đó mang về đây. Máy nhắn tin của anh không được tắt, chỉ khi nào nhận được ám hiệu "chuột yêu gạo" thì tranh thủ gửi tin trả lời, ngàn vạn lần đừng trì hoãn, anh hiểu chưa?
- Hiểu rồi, còn chuyện thứ hai?
Tiểu Trần thấy bộ dạng thần bí của Vương Học Bình thì chợt hưng phấn khó giải thích, nhất định là có chuyện lớn cần làm.
- Điều này...Chuyện thứ hai rất quan trọng, anh đến nhà xe chạy chiếc Audi đến chỗ cũ trên tỉnh thành chờ tôi.
Chiếc xe Audi số 2 trong huyện chính là một phần kế hoạch thoát khốn của Vương Học Bình, vì vậy hắn mãi dặn dò Tiểu Trần nhất định phải làm tốt.
- Được, tình huống bây gời rất hỗn loạn, còn không ai quan tâm đến tôi, tôi sẽ lái xe đi.
Vương Học Bình là người được chủ tịch tán thưởng, lái xe Tiểu Trần hiểu rất rõ, hắn cho rằng chủ tịch thật sự truyền lời xuống, muốn triển khai hành động, vì vậy mà hưng phấn thiếu chút nữa đã kêu lên.
Trong khu nhà xe của khối chính quyền, Tiểu Trần là lái xe trẻ tuổi nhưng vì ở bên cạnh chủ tịch huyện, vì vậy dù là những lái xe có tư cách và thâm niên khác cũng phải gọi hắn là "lái xe số một".
Nhưng khi chủ tịch bị người ủy ban kỷ luật mang đi thì Tiểu Trần rõ ràng cảm nhận được cái nhìn khác thường, ánh mắt lạnh nhạt, thật sự một lời khó nói hết. Lúc này có thể nói dục vọng muốn xoay người của hắn còn mạnh hơn bất kỳ người nào khác.
Tuy Vương Học Bình và Tiểu Trần không nhắc đến chuyện tiền, nhưng dựa theo lẽ thường, mỗi khi chủ tịch Nghiêm xuất môn thì lái xe Tiểu Trần phải mang theo ba mươi ngàn tiền mặt làm tài chính chạy việc khẩn cấp cho chủ tịch.
Nhưng dựa theo sắp xếp của chủ tịch thì Vương Học Bình phụ trách việc ghi chép và thu chi, lái xe Tiểu Trần có nhiệm vụ giữ tiền, cả hai dò xét lẫn nhau, phân công công tác.
Sau khi tiễn Tiểu Trần, Vương Học Bình đưa tay nhìn giờ, bây giờ là ba rưỡi chiều, thời gian bây giờ là tính mạng, hắn cũng không dám chậm trễ một phút, lập tức mở ngăn kéo lấy ra sổ thông tin mật của lãnh đạo huyện, vở ghi chép, bút, giấy chứng minh công tác, vài vật dụng khác...Tất cả đều cho vào bọc, khi vừa ra đến cửa lại sờ lên chiếc máy nhắn tin ở bên hông.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Vương Học Bình kẹp lấy bọc đồ rồi đi cầu thang chuyên dụng cho lãnh đạo huyện, đi cửa sau ra khỏi khu chính quyền huyện.
Vương Học Bình ngoắc một chiếc xe ba bánh, sau đó vừa châm điếu thuốc vừa nghĩ đến tình huống trong nhà.
Vương Học Bình bị giam hơn năm tháng, mãi đến khi quá trình điều tra chủ tịch Nghiêm kết thúc, hắn nhận được đủ mọi khổ nhục mới được thả ra.
Sau khi quay về nhà thì Vương Học Bình mới phát hiện ra tình huống rất thê thảm.
Chị gái Vương Học Cầm vì chuyện của Vương Học Bình mà đưa anh rể chạy đi khắp nơi kéo quan hệ, cũng không may hai người xảy ra tai nạn xe, hai vợ chồng đều gặp nạn.
Cha mẹ Vương Học Bình đưa đứa cháu ngoại năm tuổi về nhà nuôi, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra đứa cháu vốn hiếu động tinh nghịch chợt trở nên không nói lời nào.
Vài ngày đứa bé không khóc cũng không náo loạn, chỉ cần không có người lớn là nó lại đẩy cửa dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía nhà mình, mà đứng một lần là cả buổi bất động, không đi đâu khác.
Mẹ Vương Học Bình vì không chịu được đả kích quá trầm trọng mà vừa tức vừa đau buồn, vì thế mà nhanh chóng sinh bệnh, cuối cùng nằm trên giường bệnh không dậy nổi.
Mỗi lần Vương Học Bình nhìn thấy ánh mắt của cháu mình thì trái tim tan nát, hắn hận không thể đâm đầu vào tường chết đi cho rồi.
Kinh nghiệm về cơn ác mộng mười sáu năm trước dù đối với Nghiêm Minh Cao hay cả nhà Vương Học Bình thì đều là một kiếp nạn lớn bằng trời, không ai hy vọng nó sẽ xảy ra.
Vương Học Bình vừa đi đường vừa tìm một trạm điện thoại công cộng, hắn điện thoại về cha cha.
Lúc này cha hắn đang là chủ nhiệm một xưởng của nhà máy phân hóa học trong huyện Nam Vân, mẹ là kế toán cho xưởng, chị và anh rể mở nhà máy gốm sứ, cuộc sống cả nhà khá tốt, có thể nói là dư dả.
Đồng sự của cha Vương Học Bình trong nhà máy nói, ông vừa mới xin nghỉ, nói rằng trong nhà có chuyện.
Vương Học Bình có chút kỳ quái, cha nhiều năm liền là chiến sĩ thi đua, hầu như chưa từng xin nghỉ việc.
Vương Học Bình về đến nhà mà cha còn chưa về, thời tiết quá nóng, hắn đổ mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi dán chặt lên người, rất không thoải mái.
Vương Học Bình cầm lấy ấm nước, rót một ly, uống cạn sạch.
Sau đó Vương Học Bình cầm khăn mặt ra vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo, lại bắt đầu lục tung tất cả, dù kế hoạch có tốt thế nào thì cũng cần tiền.
Sau khi trở thành thư ký cho chủ tịch huyện thì Vương Học Bình hầu như không động vào tiền lương của mình, cuối năm hắn còn được thưởng một số tiền không nhỏ, ngược lại cũng tiết kiệm được vài phần. Bây giờ trong sổ tiết kiệm của hắn cũng có hơn tám ngàn đồng tiền.
Sau khi thu dọn vài bộ quần áo thì Vương Học Bình xách túi ra phòng khách, hắn nhìn chiếc tivi hai mươi mốt in trên kệ tủ, chiếc tivi này hắn mua được từ phòng kinh doanh của huyện.
Lúc đó đa số gia đình còn đang xài tivi trắng đen, trong nhà có một chiếc tivi màu như vậy coi như rất tốt.
Sau khi Vương Học Bình gặp chuyện không may thì ủy ban kỷ luật không đưa ra bất kỳ kết luận gì, trong huyện cũng không sắp xếp công tác cho hắn, cha mẹ cũng nghỉ việc một cách khó hiểu.
Người nhà mất hết công ăn việc làm, vì mưu sinh nên Vương Học Bình phải lấy lại tinh thần, hắn lao vào kinh doanh, cũng kiếm được chút tiền.
Trong nhà đổi tivi lớn hơn, cũng mua được một căn nhà trên thành phố.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Vương Học Bình bị người ta chèn ép không ngóc đầu lên được.
Khoảnh khắc đó Vương Học Bình thật sự muốn gào lên:
- Còn muốn người khác sống nữa không?
Lãnh Đạo Tác giả : Đại Tư Không -----oo0oo-----
Chương 2: Hành động khẩn cấp.
Nguồn: Sưu Tầm
- Học Bình, con định đi đâu vậy?
Sau lưng truyền đến giọng nói của cha Vương Học Bình, là Vương Anh Hoa.
Vương Học Bình xoay người, hắn đột nhiên thấy được cha mình trông trẻ hơn mười tuổi, điều này ít nhiêu gì cũng làm hắn cảm thấy khó thích ứng, vì vậy mà ngây cả người.
Lúc này Vương Anh Hoa vừa qua tuổi năm mươi ba, hai mắt vẫn sáng ngời có thần, đầu vẫn còn nhiều tóc đen, lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn có khí thế bức người, trong tay còn xách một con gà.
Vương Học Bình nghĩ đến tình cảnh cha già lão, tóc bạc lưng còng, hơn nữa còn phải ra đường bán hàng dạo, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy chua xót.
- Bố, đơn vị sắp xếp con và vài đồng sự ra ngoài công tác, sự việc rất gấp, con phải đi ngay.
Vương Học Bình trừng mắt nhìn hình tượng còn trẻ của cha mình, hắn không muốn cha lo lắng, vì vậy mới thuận miệng nói dối.
- Học Bình, vấn đề của chủ tịch Nghiêm không gây ra ảnh hưởng lớn đến con đấy chứ?
Vương Anh Hoa đã biết sự kiện chủ tịch Nghiêm bị bắt, dù ông có chút lo lắng về tương lai của con mình, nhưng ông vẫn đánh giá rất thấp hậu quả nghiêm trọng của sự kiện lần này với gia đình mình.
- Bố, bây giờ còn chưa quá rõ ràng, đợi con đi công tác về sẽ có kết quả.
Vương Học Bình dùng giọng hàm hồ nói.
- À, lần này con đi công tác ở đâu?
Vương Học Bình trước kia cũng thường xuyên đi công tác, Vương Anh Hoa hoàn toàn không ngờ đứa con từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối, hôm nay lại mở miệng nói dối.
- Đi Hàng Châu đàm phán về một hạng mục kêu gọi đầu tư, nếu thuận lợi thì con có thể thuận tiện đi đến tham quan Tây Hồ.
Vương Học Bình cố tình nói dối, vì vậy cha hắn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Vương Anh Hoa suy nghĩ một lúc rồi đặt con gà lên mặt đất, sau đó ông gật đầu nói:
- Gần đây con ăn cơm rất ít, người cũng gầy ra, bố mua con gà định làm một nồi cháo gà, định để con bồi bổ thân thể. Nếu bây giờ còn có việc gấp thì cứ đi sớm về sớm, trên đường cẩn thận một chút.
- Bố, con đi đây.
Vương Học Bình thầm xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm nghĩ, mình nhất định sẽ không để cho lịch sử tái hiện.
Vương Học Bình đi trên đường cái mà thầm nghĩ, ủy ban kỷ luật không tìm thấy mình, nhất định sẽ đến nhà bắt người. Bây giờ cha mẹ lớn tuổi, sẽ không chịu được đả kích như vậy, phải nghĩ biện pháp đưa cha mẹ đi nơi khác mới được.
Ngay sau đó Vương Học Bình tìm được một chiếc điện thoại thẻ, hắn gọi đến cho Vương Học Cầm.
Chị và anh rể của Vương Học Bình kinh doanh vật liệu xây dựng, chuyên sản xuất gạch tường và mem sứ, cuộc sống tạm ổn.
- Tiểu tử thối, sao bây giờ lại điện thoại cho chị?
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười thân thiết của Vương Học Cầm.
- Chị, mai là cuối tuần, chị có thể đến đưa bố mẹ sang chơi hai ngày được không?
Vương Học Bình kiên nhẫn thương lượng với chị gái, hắn biết rõ mình căn bản không thể nào lừa được Vương Học Cầm.
- Lý do là gì? Này em trai, chị cũng là người gặp qua nhiều loại người, không phải người thôn quê cổ lổ, có chuyện gì em cứ nói ra, có lẽ chị còn giúp được vài phần.
Vương Học Cầm nghe em trai nói ra những lời như vậy thì biết có chuyện lớn xảy ra, nếu không thì sao hắn lại cho cha mẹ tránh mặt đi?
Vương Học Bình đã suy xét cẩn thận, lần này dù thế nào cũng không để cho chị và anh rể vì mình mà buôn ba khổ sở.
Bây giờ Vương Học Bình cần phải ra tay, chìa khóa vàng đang nằm trong tay hắn.
- Chị, chị cũng biết rồi đấy, chủ tịch Nghiêm có ân lớn với gia đình chúng ta, em dám đánh cược chủ tịch Nghiêm tuyệt đối không nhận hối lộ. Bây giờ chủ tịch Nghiêm đã bị đưa đi, có người nhìn đến em, muốn em quay đầu phản lại chủ tịch Nghiêm, sao em có thể làm việc vong ân bội nghĩa như vậy? Vì thế em muốn trốn đi vài ngày, tránh đầu gió.
Vương Học Bình đưa ra lý do nửa thật nửa giả.
- Vậy tại sao còn muốn cha mẹ bỏ đi?
Vương Học Cầm dùng giọng nghi ngờ hỏi.
- Em sợ bọn họ không tìm được em, lúc đó sẽ đến nhà quấy rầy cha mẹ. Chị, em đã lớn rồi, sao em có thể nhẫn tâm để cha mẹ sợ hãi?
Vương Học Bình rất khéo đưa ra lý do, dù chị có tin hay không thì nhất định cũng nghĩ biện pháp gì đó đưa cha mẹ rời khỏi nhà.
Là con cái, ai nhẫn tâm nhìn cha mẹ phải sợ hãi?
- Cậu nói thật đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu cứ đứng đó mà quấy rầy với kinh hãi, nếu cậu không nói thật thì chị cũng mặc kệ.
Vương Học Cầm quả nhiên không tin chuyện ma quỷ của Vương Học Bình.
- Chị, thời gian rất gấp, em không thể nói rõ ràng được, bây giờ chị điện thoại đến nói với cha mẹ, nói Tiểu Chí Mẫn đi theo anh rể về bên ông bà nội, mời cha mẹ sang xem nhà dùm. Chị, nhất định phải nắm chắc thời gian, nguyên nhân cụ thể đợi hai ngày sau em sẽ nói.
Vương Học Bình quyết đoán cúp điện thoại.
Thời gian không chờ người, bây giờ người của ủy ban kỷ luật không bắt được Vương Học Bình ở hội trường huyện ủy, nhất định sẽ đi tìm, vì vậy không thể nào nói rõ với chị gái cho được.
Chị Vương Học Bình là người khéo léo, biết ăn nói, nhất định sẽ thuận lợi gạt cha mẹ đến nhà.
Vương Học Bình giải quyết được một vấn đề thì trong lòng an tâm hơn.
Vương Học Bình chạy đến ngân hàng trước giờ tan tầm, hắn rút ra mười ba ngàn cất vào cặp công văn, sau đó nhanh chóng chạy đến một cửa hàng mua một chiếc máy nhắn tin mới.
Trước đó Vương Học Bình sử dụng máy nhắn tin được văn phòng khối chính quyền phân phát, bây giờ vì vấn đề giữ bí mật, đã không thể nào sử dụng được nữa.
Sau khi làm xong thủ tục mua bán thì Vương Học Bình lại mua một chiếc thẻ điện thoại một trăm đồng, nếu có việc gì khẩn cấp thì hoàn toàn có thể sử dụng điện thoại thẻ.
Vương Học Bình đi ra đường tìm một chiếc điện thoại thẻ, hắn điện thoại cho lái xe Tiểu Bình, sau đó gửi đến một tin nhắn:
- Chuột yêu gạo, mau điện thoại về số xxxxx.
Chỗ cũ mà Vương Học Bình nói với lái xe Tiểu Trần chính là quán trà Tiền Châu Thị ở tỉnh thành. Trước đó khi chủ tịch Nghiêm về tỉnh họp hoặc công tác thì Vương Học Bình và lái xe Tiểu Trần thường đến quán trà này uống nước, hai bên vừa ăn hạt dưa vừa uống trà nói chuyện.
Ngoài hai người bọn họ ra thì không ai biết đến chỗ này.
Sau đó lái xe Tiểu Trần nhanh chóng điện thoại đến, sau khi nghe được âm thanh của Vương Học Bình thì hắn tranh thủ nói:
- Anh Vương, tôi vừa mới ra khỏi huyện thành không xa, vừa mới nhận được tin của anh là tôi quay về gọi điện thoại ngay. Anh Vương, có gì cần sắp xếp sao? Tôi lập tức làm ngay.
Tiểu Trần tự giác đưa mình vào vị trí phục tùng, Vương Học Bình thầm nghĩ tên này rõ ràng rất lanh trí.
Hai người trao đổi số nhắn tin mới, sau đó Vương Học Bình dùng giọng trịnh trọng nói:
- Chiếc xe của anh ó tác dụng rất lớn, sau khi dừng lại ở chỗ cũ thì nhanh chóng tìm một thứ gì đó để che lại. Mặt khác nếu tối nay tôi không kịp về tỉnh thành, anh nên đến nhà nghỉ nhở ở phía sau quán trà mà qua đêm, thật sự không còn biện pháp nào khác, thời gian này rất quan trọng.
Lái xe Tiểu Trần cũng không phải kẻ ngốc, hắn mẫn cảm phát hiện Vương Học Bình đang bố trí quân cờ, vì vậy liên tục nói:
- Vâng, tôi nghe theo anh, yên tâm đi.
Vương Học Bình cúp điện thoại thì rút từ trong túi ra một gói Hồng Tháp Sơn, sau khi sắp xếp xong thì phải xem xét lại một lần nữa.
Vương Học Bình nhớ rõ, khi đó nhân chứng tố cáo chủ tịch Nghiêm chính là Lâm Tử Hoa, là thủ hạ đắc lực của Diệp Tiểu Cường, trên danh nghĩa chỉ là một ông chủ công ty san lấp và tháo gỡ mà thôi. Vật chứng chính là sổ tiết kiệm lấy được từ trong nhà chủ tịch Nghiêm, người mở tài khoản là Nghiêm Minh Cao, số tiền là năm trăm ngàn đồng.
Năm 2003 cầu Vân Châu với số vốn đầu tư một tỷ đồng đột nhiên sập xuống làm chết không ít người, sự việc này tạo ra những ảnh hưởng ác liệt trong nước.
Dưới chỉ thị nghiêm khắc của bí thư thị ủy, tổ chuyên án trong tỉnh được lập ra để điều tra vụ án, điều tra được chủ tịch thành phố Lý Đại Giang tham ô nhận hối lộ với số lượng lớn.
Sự kiện này làm quan trường trong tỉnh chấn động, từ tỉnh đến thành phố, thậm chí là huyện xã, có rất nhiều quan viên ngã ngựa.
Sau khi ô dù bị vào tù thì Diệp Tiểu Cường và Lâm Tử Hoa cấu kết buôn thuốc phiện cũng bị phanh phui.
Vì báo chí khi đó đưa tin rầm rộ, Vương Học Bình lại là một người rất quan tâm, vì vậy khắc sâu ấn tượng. Lâm Tử Hoa lợi dụng một tên cảnh sát bại hoại để dùng xe cảnh sát làm vật dụng buôn thuốc phiện, trong đó sự kiện đầu tiên phát sinh trong đêm nay.
Nếu nhớ không lầm thì người tham dự đội buôn thuốc phiện chính là đội trưởng đội chống buôn lâu ma túy của huyện Nam Vân, là Lưu Thiết Kiều. Nhưng muốn đối phó với một người được phát súng tự vệ như Lưu Thiết Kiều, nếu tay không tấc sắt như Vương Học Bình thì thật sự là bất lực.
Vương Học Bình thở dài, đúng là đáng tiếc, hắn không quen lãnh đạo cục công an huyện, biết làm sao cho tốt bây giờ?
Lãnh Đạo Tác giả : Đại Tư Không -----oo0oo-----
Chương 3: Giúp đỡ tốt nhất.
Nguồn: Sưu Tầm
- Mưa phùn mang gió lạnh về rửa buổi hoàng hôn, lau đi nước mưa trên mắt, nhìn ánh đèn đường heo hắt mà nhớ lối thu xưa... ....
Lúc này có một tiếng ca từ trong một hàng quán vang ra, rất dễ nghe.
Đây là bài hát "yêu em", Vương Học Bình tất nhiên khá quen thuộc bài này, hơn nữa cũng nhớ rất rõ, ngày 30 tháng 6 năm nay, giọng hát chính kiêm tay ghita của nhóm nhạc Beyond này sang Nhật lưu diễn đã vô ý rớt xuống sân khấu, vì cứu giúp không hiệu quả nên vĩnh biệt cõi đời.
Đúng là đáng tiếc, Vương Học Bình khẽ thở dài, hắn lại ngoắc một chiếc xe máy ba bánh chạy đến một cửa hàng chuyên bán đồ lậu, mua một cặp kính viễn vọng hồng ngoại chuyên dụng của quân đội.
Từ trong quán đi ra thì trên mũi Vương Học Bình có một bộ kính mát, trên đầu đội tóc giả, quần áo trên người cũng thay đổi, tất nhiên kể cả giày cũng đổi.
Lúc này Vương Học Bình đi trên đường chẳng khác nào một vị khách từ bên ngoài mới đến.
Huyện thành chẳng qua chỉ là một thị trấn mà thôi, Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch huyện, dù sao cũng là một danh nhân, người biết mặt hắn cũng là rất nhiều.
Vào thời điểm mà người của ủy ban kỷ luật muốn tìm bắt Vương Học Bình tất nhiên sẽ có rất nhiều người chạy khắp nơi, chỉ cần có người hữu tâm bắt gặp, như vậy sẽ là phiền toái lớn.
Cẩn thận lúc nào cũng là chìa khóa thành công.
Vương Học Bình đã hóa trang đi đến một hàng quán ven đường mua vài chai nước và hai cái bánh mì, hắn đi qua vài ngã tư, sau đó đến một buồng điện thoại không người, cuối cùng đút thẻ vào sử dụng.
Vương Học Bình rút sổ thông tin cơ mật ra tìm được số điện thoại của phó cục trưởng Liễu Ngân Hà cục công an huyện Nam Vân.
- Alo, anh tìm ai?
Nghe điện thoại là một người phụ nữ, giọng nói nghe giống như của vợ Liễu Ngân Hà, Vương Học Bình dùng giọng phổ thông nói:
- Tôi là cảnh sát tỉnh, tôi có việc gấp cần gặp cục trưởng Liễu.
- À, anh chờ chút, tôi sẽ gọi anh ấy.
Vợ của Liễu Ngân Hà tưởng có chuyện gấp, vì vậy nàng vội vàng đặt điện thoại xuống đi tìm Liễu Ngân Hà.
Nếu như Vương Học Bình nhớ không lầm thì sau khi chủ tịch Nghiêm bị đưa đi, Liễu Ngân Hà là người của chủ tịch Nghiêm đã rất khổ sở, lúc này có lẽ đang giả bệnh trong nhà.
Vương Học Bình biết rất rõ, nếu hắn nói ra thân phận của mình thì có thể làm cho vợ Liễu Ngân Hà ngăn cản ngay lập tức. Bây giờ trong huyện có ai không biết chủ tịch Nghiêm đã xảy ra chuyện?
Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch Nghiêm, người bình thường gặp hắn còn tránh không kịp, Vương Học Bình nếu không muốn kế hoạch của mình chết từ trong trứng nước thì cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa là công an tỉnh mà thôi.
Liễu Ngân Hà ở trong khu nhà dành cho cán bộ cục công an huyện Nam Vân, Vương Học Bình không dám mạo muội đến thăm, sợ làm không tốt sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa đã qua thời gian mà khối chính quyền đã ra thông báo họp, Vương Học Bình đã không lộ diện, dù là kẻ ngốc cũng biết hắn đã bỏ chạy, chỉ có trời mới biết người của ủy ban kỷ luật có liên lạc với cục công an hay không?
Vương Học Bình tất nhiên sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn.
- Ha ha, là vị lãnh đạo nào đến thăm vậy?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở của Liễu Ngân Hà.
Trong ấn tượng của Vương Học Bình thì sau khi Nghiêm Minh Cao gặp chuyện không may, Liễu Ngân Hà là người của chủ tịch Nghiêm, vì vậy lập tức bị cho ra rìa, hắn bị bí thư huyện ủy Lý Đại Giang điều đi làm phó bí thư ủy ban tư pháp, là một vị trí thích hợp để nghỉ hưu.
Sau này Lý Đại Giang từng bước bò lên vị trí chủ tịch thành phố, Liễu Ngân Hà cũng coi như không còn bất kỳ chỗ dựa nào, cuối cùng vẫn là thất bại.
- Cục trưởng Liễu, tôi là Vương Học Bình, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh, đừng nói gì khác.
Vương Học Bình cố ý dừng lại một chút để cho Liễu Ngân Hà tiêu hóa thông tin, sau đó hắn cười nói:
- Chủ tịch Nghiêm còn có một tin tức tốt, anh ấy để tôi thông báo cho anh, trong điện thoại không thể nói rõ mọi việc, tôi sẽ ở trong quán trà Lâm Gia Hạng chờ anh. Bây giờ là năm giờ bốn mươi, tôi chỉ đợi đến sáu giờ bốn mươi thôi.
Vương Học Bình gằn từng chữ rất rõ ràng, hắn cố ý không cho Liễu Ngân Hà cơ hội đáp lời, sau đó hắn trực tiếp cắt điện thoại.
Lâm Gia Hạng chính là một quán trà, Liễu Ngân Hà chỉ cần đến sẽ tuyệt đối không nhầm.
Vương Học Bình nói ra những lời vừa rồi và đã xem xét không dưới mười lần, hắn đi theo chủ tịch Nghiêm và được nhiều người coi trọng, nhưng bây giờ tình huống đã khác, chủ tịch Nghiêm đã bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi.
Vương Học Bình lo lắng mình nói nhỏ nhẹ sẽ không tác dụng, vì vậy cố ý mượn danh nghĩa của Nghiêm Minh Cao, cố ý kéo Liễu Ngân Hà vào trong. Hơn nữa hắn cũng không cho Liễu Ngân Hà bất kỳ cơ hội do dự nào.
Nói rõ ràng chính là phương pháp tìm đường sống trong cõi chết, chỉ cần Liễu Ngân Hà không ra khỏi cửa, như vậy ý nghĩa chính là tên này quyết tâm làm kẻ địch của Nghiêm Minh Cao.
Dù đổi lại là người thường cũng phải nghĩ đến những hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, huống hồ đó lại là Liễu Ngân Hà nhiều kinh nghiệm quan trường?
Xưa đến nay kẻ thành đạt thường không quá xem xét những chuyện nhỏ nhặt, vì thay đổi vận mệnh của mình, Vương Học Bình quyết tâm đánh cược một lần.
Sau khi sắp xếp tất cả thì Vương Học Bình chỉ còn có thể chờ đợi, chỉ cần Liễu Ngân Hà vẫn còn nắm tài nguyên đi cùng với hắn, như vậy cơ hội thay đổi vận mệnh đã có hơn phân nửa.
Tất nhiên khả năng Liễu Ngân Hà bán đứng Vương Học Bình là không quá lớn, nhưng dù sao Vương Học Bình cũng phải làm xong chuẩn bị.
Lâm Gia Hạng có một hồ nước dài trăm mét, một đầu hợp với đường Nhân Đân, một đầu thông ra hướng ngã ba, ngoài hai chỗ đó thì chẳng còn lối thoát nào khác.
Vương Học Bình vì quen thuộc đường sá mà đi lên một tòa nhà chung cư tám tầng, hắn tránh sau két nước, lấy kính viễn vọng từ trong túi ra nhìn tình huống của Lâm Gia Hạng.
Vị trí mà Vương Học Bình lựa chọn rất khéo léo, đó chính là nơi dễ dàng kiểm tra tình huống hai bên, không cần lo lắng có người chờ trong hẻm.
Vì thường xuyên cùng chủ tịch Nghiêm nghe báo cáo công tác của ngành tư pháp nên Vương Học Bình cũng không lạ gì cách làm thường ngày của những cơ quan kia.
Chỉ cần hai bên đường xuất hiện những nhân viên hoặc chiếc xe đáng ngờ thì Vương Học Bình sẽ rút khỏi mái nhà, sẽ triển khai bước kế hoạch tiếp theo.
Vương Học Bình đang kiên nhẫn ngồi chờ Liễu Ngân Hà, nhưng lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chút nữa nếu hắn gặp lại bạn học cũ ở lầu bảy trong chung cư này, không biết đối phương còn nhận ra mình không?
Một phút, ba phút, nửa giờ trôi qua, mặt trời dần về tây, Vương Học Bình vân chưa thấy bóng dáng của Liễu Ngân Hà.
Chẳng lẽ Liễu Ngân Hà thật sự không quan tâm đến sống chết của chủ tịch Nghiêm? Chẳng lẽ đối phương sẽ mật báo với Lý Đại Giang? Dù biết khả năng này là rất nhỏ nhưng chỉ cần Liễu Ngân Hà không kịp thời xuất hiện, khả năng này vẫn còn tồn tại.
Thời tiết vốn rất oi bức, chiếc áo sơ mi mà Vương Học Bình vừa mua đã ướt đẫm mồ hôi, hắn rút chai nước ra uống vài ngụm, ánh mắt không rời khỏi kính viễn vọng.
Khi tâm tình dần hạ xuống thấp thì Vương Học Bình chợt phát hiện Liễu Ngân Hà mặc quần áo bình thường từ một chiếc xe ba bánh bước xuống, hơn nữa còn nhanh chân tiến vào Lâm Gia Hạng.
Vương Học Bình ở trên mái nhà một giờ đã sớm quen thuộc tất cả tình huống bên dưới Lâm Gia Hạng, bây giờ sau Liễu Ngân Hà xuất hiện mà không có bất kỳ tình huống bất thường nào.
Vương Học Bình từ kính viễn vọng mà thấy Liễu Ngân Hà đi vào trong Lâm Gia Hạng, sau đó lại đi ra rồi đứng trước cổng quán lo lắng nhìn chung quanh.
Vương Học Bình cũng không thò đầu ra, hắn vẫn núp chỗ cũ, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, gương mặt của Liễu Ngân Hà hiện ra rất rõ ràng dưới kính viễn vọng.
Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà liên tục nhìn đồng hồ lo lắng, vẻ mặt nôn nóng, còn liên tục đánh giá những con hẻm ở hai bên. Mãi đến khi đối phương vã đầy mồ hôi, nôn nóng đến mức giậm chân thì Vương Học Bình mới thu hồi kính viễn vọng, trên mặt lộ nụ cười chiến thắng.
Lãnh Đạo Tác giả : Đại Tư Không -----oo0oo-----
Chương 4: Giao chiến.
Nguồn: Sưu Tầm
Vương Học Bình lén lút từ mái nhà đi xuống, may mà trên đường đi xuống cũng không đụng mặt vị bạn học cũ kia.
Khi Vương Học Bình đi vào Lâm Gia Hạng thì Liễu Ngân Hà đã như kiến bò chảo nóng, nôn nóng đến mức liên tục đi vòng quanh.
Khi nghe thấy tiếng bước chân thì Liễu Ngân Hà mới phát hiện Vương Học Bình đi tới, lúc đầu hắn còn có chút nghi ngờ, nhưng sau đó mắt lại sáng ngời và thở dài một hơi.
- Thư ký Vương, chủ tịch Nghiêm có khỏe không?
Liễu Ngân Hà vội vàng hỏi.
Vương Học Bình thầm bội phục Liễu Ngân Hà, trong lòng không khỏi thầm tự nhủ, không hổ danh là viên cảnh sát đầy kinh nghiệm.
- Chủ tịch Nghiêm rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, vài ngày nữa là có thể được thả. Cục trưởng Liễu, để anh đợi lâu, thật sự xấu hổ.
Vương Học Bình đi đến trước mặt Liễu Ngân Hà rồi nở nụ cười nhà nhạt nói.
- Vậy là tốt, không sao cả.
Liễu Ngân Hà là cảnh sát lâu năm, tư duy gần đây là rất tốt, tất nhiên hiểu rõ lý do Vương Học Bình đến trễ.
Vương Học Bình đưa Liễu Ngân Hà vào trong một phòng trà, gọi một bình trà, sau đó đóng cửa phòng, hai người ngồi đối diện với nhau.
Thời gian rất gấp, Vương Học Bình trực tiếp nói:
- Cục trưởng Liễu, chủ tịch Nghiêm bị Lý Đại Giang hãm hại, anh có tình nguyện đứng ra hỗ trợ không?
- Tiểu Vương, tôi là người theo chủ tịch Nghiêm nhiều năm, anh ấy là người gì, tôi còn không biết sao? Nhưng tôi biết anh ấy bị oan mà trong tay không có chứng cứ gì cả.
Liễu Ngân Hà nhíu mày thành một khối, bộ dạng khốn khổ.
Khi thấy bộ dạng của Liễu Ngân Hà thì Vương Học Bình trầm giọng nói:
- Cục trưởng Liễu, tôi đã phát hiện được manh mối có thể thay đổi cục diện, bây giờ chủ tịch Nghiêm cần sự ủng hộ của anh.
- Đầu mối gì?
Liễu Ngân Hà không lập tức tỏ thái độ giúp đỡ, hắn mở miệng hỏi tình hình cụ thể. Trước khi đến quán trà này thì hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nếu hắn tiến vào thì căn bản đứng vào thế đối lập với Lý Đại Giang, không thể không thận trọng.
Lý Đại Giang làm bí thư huyện ủy huyện Nam Vân được hơn chín năm, là nhân vật quyền lực tối thượng ở huyện Nam Vân, là thổ hoàng đế một tay che trời.
Bây giờ ngay cả chủ tịch Nghiêm Minh Cao còn bị Lý Đại Giang hãm hại, loại cán bộ phó khoa như Liễu Ngân Hà có tính là gì?
Tuy đi theo chủ tịch Nghiêm thì Liễu Ngân Hà có chút gian nan, nhưng hắn vẫn có cơm ăn, chẳng qua chỉ không có thực quyền mà thôi.
Vương Học Bình thấy rõ những lo nghĩ của Liễu Ngân Hà, vì người này không phải kẻ có một thân một mình, sau lưng còn có vợ con cần quan tâm. Vì vậy đối diện với cục diện hiểm rác phải xem xét lợi hại bên trong, đây là chuyện đương nhiên, hoàn toàn có thể hiểu.
- Cục trưởng Liễu, chủ tịch Nghiêm nhờ người nói cho tôi biết, anh là cán bộ một tay anh ấy đưa lên, vào lúc sinh tử tồn vong này chỉ có anh là đáng tin nhất.
Vương Học Bình biết rõ lúc này tuyệt đối không nương tay, ba chữ "Đáng tin nhất" được hắn nói ra cực kỳ thận trọng.
Vương Học Bình đối mặt với một Liễu Ngân Hà địa vị cao hơn, thực quyền lớn hơn, lý lịch mạch hơn và kinh nghiệm nhiều hơn, tất nhiên hắn sẽ không thể không dùng chủ tịch Nghiêm Minh Cao để làm cờ, nếu không hắn thật sự không thể nào ép Liễu Ngân Hà toàn tâm toàn ý xuất lực trợ giúp.
- Cảm tạ chủ tịch tín nhiệm.
Liễu Ngân Hà vẫn có chút chần chừ, không đơn giản tỏ thái độ.
Liễu Ngân Hà nhớ rất rõ, trước khi chủ tịch Nghiêm đến nhận chức, có một vị phó bí thư huyện ủy từ bên ngoài đến, vì không quen nhìn vẻ mặt bá đạo của bí thư Lý Đại Giang nên nói vài lời lấy lại lý lẽ trên hội nghị thường ủy.
Kết quả là bí thư Lý Đại Giang chỉ lợi dụng một câu "Chơi gái" mà làm cho vị phó bí thư kia xấu mặt, cuối cùng xám xịt rời khỏi huyện Nam Vân.
Bí thư Lý Đại Giang này không phải chỉ là hiểm ác bình thường, Liễu Ngân Hà thầm thở dài, nếu không phải nhớ ơn đề bạt của chủ tịch Nghiêm, hắn sẽ tuyệt đối không chạy đến gặp mặt Vương Học Bình.
- Cục trưởng Liễu, con người đều có đường lui, nhưng tôi và anh tuyệt đối không thể nào lùi bước được. Chẳng lẽ anh không thấy những tin đồn gần đây có gì đó không đúng sao?
Vương Học Bình chậm rãi nói, vũ khí hạt nhân được ném ra, không sợ Liễu Ngân Hà không nghe theo.
Liễu Ngân Hà không khỏi giật mình vì ám hiệu của Vương Học Bình, sau khi chủ tịch Nghiêm bị đưa đi thì thái độ của người người trong cục công an đối với hắn biến đổi rất vi diệu, thậm chí hiện nay có rất ít cảnh sát trong đội được hắn phân công quản lý đến báo cáo công tác.
Liễu Ngân Hà thầm nghĩ mình không còn nhỏ tuổi, không có quyền thì không có quyền, chỉ cần cả nhà bình an là được.
- Cục trưởng Liễu, Lý Đại Giang không chỉ cố ý hãm hại chủ tịch Nghiêm, hơn nữa còn sai người thầm buôn thuốc phiện, anh nói xem sự việc này có đáng sợ không?
Vương Học Bình nâng chung trà lên nhẽ nhấp một ngụm, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Liễu Ngân Hà và đưa ra đòn sát thủ.
Chiêu thức di hoa tiếp mộc này chuyên dùng để đối phó với Liễu Ngân Hà, cũng là thứ mà Vương Học Bình đã suy xét rất lâu.
Vì trên báo có đăng rất rõ ràng, tên cảnh sát bại hoại Lưu Thiết Kiều chính là tâm phúc của cục trưởng cục công an huyện Hoàng Đức Lương, mà Hoàng Đức Lương chính là thủ hạ của Lý Đại Giang.
Chỉ cần bắt được Lưu Thiết Kiều buôn thuốc phiện, như vậy Liễu Ngân Hà dù biết được bị mắc lừa cũng tuyệt đối không còn gì để thoát thân, chỉ có thể theo Vương Học Bình đến cùng mà thôi.
Vương Học Bình muốn chính là thông qua Lưu Thiết Kiều để làm nhân chứng ép Lâm Tử Hoa.
Liễu Ngân Hà cực kỳ khiếp sợ, hắn há hốc mồm dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình.
Một lúc lâu sau Liễu Ngân Hà nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình rồi hỏi:
- Có chứng cứ sao?
- Theo tin tức tôi được biết thì ma túy sẽ về huyện thành vào tối nay, tôi sẽ đưa anh đi bắt người.
Vương Học Bình mở to hai mắt nhìn, nghênh đón ánh mắt của Liễu Ngân Hà, hai bên như tạo ra những tia lửa.
Hai người nhìn nha một lúc, Vương Học Bình hỏi ngược lại:
- Anh là cảnh sát hình sự lâu năm, đã thẩm vẫn qua nhiều tên tội phạm ngoan cố, tôi nói thật hay giả chẳng lẽ anh có thể biết được sao?
Vương Học Bình rất nắm chắc vấn đề, với tố chất chuyên nghiệp của Liễu Ngân Hà thì đã nhìn rõ vấn đề, nhưng chẳng qua có vài vấn đề quá khó tưởng mà thôi.
- Ôi, loại người kia quá ác độc, quá lớn gan, đúng là quá đáng.
Liễu Ngân Hà cuối cùng cũng bày tỏ thái độ, hắn đã nghĩ rõ, nếu Vương Học Bình đã nói dám đưa hắn đi bắt người, như vậy tin tức kia là xác thực.
Chủ tịch Nghiêm bây giờ rơi vào tình cảnh hiểm ác, Vương Học Bình đến bây giờ nói dối có ý nghĩa gì sao?
Điều này có ý nghĩa rất lớn trong vấn đề giúp đỡ chủ tịch Nghiêm nắm phần thắng lớn hơn, hơn nữa nếu không nắm bắt được cơ hội tốt thì hắn sẽ khong còn là Liễu Ngân Hà.
Vương Học Bình khẽ thở ra, cuối cùng cũng kéo được Liễu Ngân Hà, xem như những việc còn lại cũng dễ làm.
- Đám buôn thuốc phiện kia thế nào? Có vũ khí trong tay hay không? Khi nào thì đến huyện thành?
Liễu Ngân Hà là cảnh sát hình sự nhiều năm, chỉ cần có sự vụ liên quan đến sự vụ chuyên ngành, đầu óc của hắn sẽ xoay chuyển rất nhanh.
- Bây giờ có lẽ là xe cảnh sát chở ma túy đang trên đường chạy đến huyện thành, chúng ta phải mau chóng chọn lựa hành động.
Vương Học Bình nhìn đồng hồ, hắn cảm thấy thời gian thật sự không còn nhiều lắm.
- Xe cảnh sát sao?
Liễu Ngân Hà giật mình rồi cau mày hỏi thăm Vương Học Bình.
- Người phụ trách vận chuyển thuốc phiện là Lưu Thiết Kiều, người này anh sẽ không biết sao?
Khi Vương Học Bình nói ra cái tên này thì vừa buồn cười vừa cảm thấy cực kỳ đáng giận.
Rõ ràng là cảnh sát phòng chống ma túy nhưng lại vận chuyển ma túy, điều này cũng khó trách vì sao trên xã hội thường có những lời không hay về lực lượng cảnh sát.
- Sao có thể như vậy được? Anh ta là anh hùng chống ma túy của toàn huyện đấy.
Liễu Ngân Hà cực kỳ khiếp sợ, hắn cảm thấy rất khó tưởng.
- Tin tức này cực kỳ đáng tin, tôi có một người bạn công tác ở một tổ chức bí mật, chính anh ấy cung cấp tin tức. Tất nhiên cũng vì nguyên tắc giữ bí mật mà tôi không thể nói ra tình huống của anh ấy. Cục trưởng Liễu, kể cả anh cũng không thể lộ ra nơi phát tin, nếu không anh phải gánh hậu quả.
Vương Học Bình không thể nói là mình trọng sinh quay về, tuy tin tức xác thực nhưng hắn cũng phải tìm ra lời giải thích hợp lý cho Liễu Ngân Hà.
Lãnh Đạo Tác giả : Đại Tư Không -----oo0oo-----
Chương 5: Tập hợp đội ngũ.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cậu Vương, cậu có biết con đường vận chuyển không?
Liễu Ngân Hà lại tin những lời giả thần giải quỷ của Vương Học Bình, hắn thầm nghĩ khó trách tiểu tử kia linh thông tin tức, xem ra có người trong ngành âm thầm hỗ trợ, vì vậy mà vô tình hắn cũng có thêm chút tín nhiệm với Vương Học Bình.
Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà thay đổi các xưng hô với mình, thầm nghĩ muốn tìm được sự tán thành của người khác thì thật sự phải có thực lực mới được.
- Dựa theo kế hoạch thì có lẽ bọn họ sẽ tiến vào từ phía nam thị trấn, nhưng dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt bằng cả hai tay.
Vương Học Bình không muốn lỗ mãng, nếu tên kia thật sự thay đổi tuyến đường, như vậy thì hỏng bét, hắn không dám mạo hiểm.
- À, được, chúng ta hoàn toàn có thể chặn cả hai hướng.
Đầu óc của Liễu Ngân Hà hoạt động rất mạnh, dù sao cũng là bắt một người mà thôi, coi như cưỡi ngựa đường quen.
- Cục trưởng Liễu, tên khốn kia có súng trong tay, chúng ta không thể không đề phòng.
Vương Học Bình cũng không quen thuộc với quá trình bắt người, vào lúc mấu chốt cần phải nhắc nhở Liễu Ngân Hà.
- Có súng cũng không sợ, trong tay tôi có tổ cơ động.
Liễu Ngân Hà hít vào một hơi thuốc nói.
Dựa theo lệ cũ thì Liễu Ngân Hà là phó cục trưởng được phân công quản lý hình sự và trinh sát, trong tay không chỉ nắm đội cảnh sát hình sự, đồng thời còn nắm trong tay một đội cảnh sát cơ động, vũ khí hoàn mỹ.
Vương Học Bình vì nghĩ đến hai đội cảnh sát kia mới đặt cược lớn, dù mạo hiểm thế nào cũng phải kéo Liễu Ngân Hà vào tròng.
- Cục trưởng Liễu, chuyện bắt người là việc của anh, tôi đến chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.
Vương Học Bình tự hiểu lấy, vấn đề bố trí bắt người thì Liễu Ngân Hà mạnh hơn mình, nói nhiều chỉ thêm phiền, không bằng để mặc cho Liễu Ngân Hà tự mình đi làm.
- Được rồi, việc này không chậm trễ, tôi sẽ lập tức thông báo cho tổ cơ động.
Liễu Ngân Hà cẩn thận suy xét, đội cảnh sát hình sự tuy thuộc về hắn nhưng đội trưởng lại lại người của Hoàng Đức Lương, vì thế hắn nên âm thầm điều người đi, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.
Đội cảnh sát cơ động vì thường xuyên đối mặt với tử vong và hầu như không được xơ múi gì, vì thế không có người của Hoàng Đức Lương. Quan trọng là đội trưởng đội cơ động là người được Liễu Ngân Hà một tay đề bạt, coi như là người của hắn, rất đáng tin.
Liễu Ngân Hà đứng lên móc điện thoại "bộ đàm" trong túi ra muốn gọi điện thoại, nhưng Vương Học Bình cản lại.
Vương Học Bình khẽ nhắc nhở:
- Thời kỳ này rất quan trọng, chúng ta điều động người không được kinh động Hoàng Đức Lương, nếu không sự việc không dễ làm.
Liễu Ngân Hà đỏ mặt nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, hắn thầm nghĩ mình công tác nhiều năm mà kinh nghiệm phản ứng không kịp một tiểu tử, đúng là hỗ thẹn.
Hoàng Đức Lương là lãnh đạo cục công an huyện, dựa theo lý thì phía dưới nếu có hành động lớn phải báo cáo trước.
Tất nhiên theo quy định thì khi có sự việc cần điều động khẩn cấp thì Liễu Ngân Hà cũng không cần thông báo, nhưng điều này nhất định sẽ làm cho Hoàng Đức Lương không thoải mái.
Nếu bây giờ để Hoàng Đức Lương chặn ngang và không cho phép điều động nhân thủ, như vậy coi như xong.
Liễu Ngân Hà nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, đúng lúc hắn vô tình thấy nụ cười trên khóe miệng Vương Học Bình.
- Cậu có biện pháp nào sao?
Liễu Ngân Hà thử dò hỏi Vương Học Bình.
- Cục trưởng Liễu, trong tay anh còn sót lại vụ án nào không? Có thể lấy nó để lòe mắt Hoàng Đức Lương, như vậy là tốt nhất.
Vương Học Bình cười nói với Liễu Ngân Hà.
Liễu Ngân Hà suy nghĩ rồi nói:
- Năm xưa thật sự có một vụ án cố ý gây thương tích, người bị thương là một bà con xa của Hoàng Đức Lương. Vụ án này rất kỳ quái, tên kia sau khi gây án thì chạy khỏi huyện thành và giống như đá chìm đáy biển, cuối cùng không còn bóng dáng, việc này giống như vã lên mặt Hoàng Đức Lương, thật sự mất mặt.
- Ha ha, cục trưởng Liễu, như vậy thì tốt rồi.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Liễu Ngân Hà.
Liễu Ngân Hà coi như bừng tỉnh, thầm nghĩ tiểu tử kia không quá lớn tuổi nhưng thật sự có ý nghĩ rất tốt, đúng là khó thể xem thường.
Sau đó Liễu Ngân Hà suy xét một lượt, cuối cùng điện thoại cho Hoàng Đức Lương, bày ra một câu chuyện bịa đặt theo những gì Vương Học Bình đã chỉ.
Hoàng Đức Lương cho rằng Liễu Ngân Hà sợ bị cho ra rìa nên cố gắng lấy lòng mình, hơn nữa sự việc trước kia thật sự làm hắn mất mặt, vì vậy đồng ý cho Liễu Ngân Hà điều động nhân lực.
Sau khi thấy Hoàng Đức Lương thật sự bị gạt thì Liễu Ngân Hà nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình rồi ngồi xuống, sau đó ném cho Vương Học Bình một điếu thuốc:
- Cậu Vương, cậu cũng biết rồi đấy, công tác kiểm tra sẽ do các chốt cảnh sát phụ trách, chúng ta chỉ cần xếp trọng binh ngồi chờ là được. Điều tôi lo lắng nhất chính là đêm nay nếu Lưu Thiết Kiều không vào huyện thành, xem như chúng ta rất bị động.
Vương Học Bình thầm buồn cười, Liễu Ngân Hà vừa rồi căn bản khong hỏi ý kiến của mình, bây giờ lại thương lượng hành động, xem ra biến đổi cũng khá nhanh.
- Tôi đám đoán chắc tối nay Lưu Thiết Kiều sẽ vận chuyển thuốc phiện vào thành, vì dựa vào nguồn tin đáng tin cậy thì bây giờ nguồn cung thuốc phiện trong thành đã hết.
Vương Học Bình biết rất rõ chỉ có thể lừa Hoàng Đức Lương một lần mà thôi, nếu tiếp diễn quá lâu sẽ bị Hoàng Đức Lương nghi ngờ, mà Liễu Ngân Hà lo lắng nhất chính là vấn đề này.
Trong ký ức của của Vương Học Bình thì Hoàng Đức Lương không tham gia đường dây buôn thuốc phiện, nhưng người này nhận hối lộ rất nhiều từ Lưu Thiết Kiều.
Rất khó có thể nói Hoàng Đức Lương cảm kích Lưu Thiết Kiều mà vung tay che chở hay không? Dù sao Vương Học Bình cũng không ôm hy vọng với Hoàng Đức Lương.
Tình thế bây giờ nếu nói trắng ra chính là thừa cơ hội Hoàng Đức Lương không chú ý để ra tay nhanh gọn.
- Cậu có thể xác định sao?
Liễu Ngân Hà nhíu mày thật chặt, hắn thở dài, vài chục năm làm cảnh sát chỉ bắt những tội phạm hình sự bình thường, sự việc như tối nay giống như cô nương lần đầu lên kiệu hoa, làm không tốt sẽ hỏng bét.
- Ha ha, cục trưởng Liễu, có tin tức tốt thì tất nhiên sẽ xác định.
Vương Học Bình coi như dốc hết túi.
Lưu Thiết Kiều nếu thật sự thay đổi con đường thì có lẽ bọn họ ngồi chờ cũng vô công.
Vì vậy bí mật không nên cho nhiều người biết, nếu không sẽ dễ phát sinh vấn đề.
Đối với Vương Học Bình thì bắt được tên cảnh sát bại hoại Lưu Thiết Kiều tuy xem ra có lợi cho dân nhưng không có bao nhiêu ý nghĩa để thay đổi vận mệnh của mình, lực chú ý của hắn đang đặt lên người Lâm Tử Hoa.
Nếu để cho tên khốn Lâm Tử Hoa kia thừa dịp chạy mất, như vậy muốn bắt lại cũng khó, thật sự rất phiền toái.
Vương Học Bình cũng không thể bảo trì sự thanh tỉnh khi đối đầu với Lý Đại Giang, vì chỉ cần tạo ra một khe hở nhỏ cũng bùng lên những con sóng rung trời.
Không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì phải thừa dịp hổ dữ chưa sẵn sàng mà tung đòn, không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kích.