Dòng sông thần kỳ nhất Thần Châu đại lục chính là Hoàng Hà, từ tây sang đông uốn lượn như một con rồng, bồi đắp thổ địa phì nhiêu hai bên bờ sông, nuôi dường người dân hai bên bờ cho nên được xưng là Mẫu Thân Hà.
Ở vùng trung du Hoàng Hà có một Long môn. Nơi này hai bên bờ sông đều là vách đá dựng đứng, tương đối như cánh cửa. Tục truyền chỉ có Thần Long có thể vượt qua cho nên gọi là Long môn. Nước sông tới núi này, đổ thẳng xuống dưới, sóng nước phập phồng, hiểm trở dị thường.
Tương truyền Long môn được mở ra khi Đại Vũ trị thủy, cá chép Hoàng Hà cứ tháng ba hàng năm băng tuyết tan rã đều từ trăm dòng đổ dồn về đây, nhảy vượt qua. Nghe nói cá chép chỉ cần có thể nhảy qua Long môn, mây mưa kéo đến, thiên hỏa đốt đuôi hóa thành rồng.
Nhưng mà Long môn dày núi song song, Hoàng Hà đổ đến tận đây sóng gầm mãnh liệt, rít gào như sấm. Nước Hoàng Hà từ Long môn đổ xuống như thác nước, cao tới mười mấy thước, khi xuống dưới lực tựa thiên quân. Cá chép nho nhỏ muốn ngược dòng trong thác nước mãnh liệt, nhảy lên Long môn thật sự là khó hơn lên trời.
Hàng năm đều có hàng vạn cá chép thử vượt Long Môn, đây là một loại lực lượng vĩ đại cờ nào kêu gọi, cổ vù chúng nó. Có người coi thi đậu Trạng nguyên sánh với vượt Long môn. Nhưng Trạng nguyên mỗi cuộc thi đều xuất hiện, mà cá chép vượt Long môn lại dường như chưa từng có người nhìn thấy, ngược lại rất nhiều cá chép biến thành thức ăn hoặc là cá khô.
Mặc dù không ít văn sĩ cảm khái vì tinh thần phấn đấu của cá chép, nhưng ngư dân phụ cận Long môn trấn lại không có lòng thường thức kỳ cảnh này. Hàng năm vào dịp này, bọn họ đều bận rộn bắt lấy cá chép bị nước sông hành hạ đến kiệt sức. Đây là mùa mà bọn họ thu hoạch phong phú nhất trong năm cũng là hy vọng cho cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sau này.
Cứ đầu xuân năm mới, Long môn lại náo nhiệt phồn hoa giống năm trước. Ngư dân bắt cá bận rộn, trẻ nhỏ bên bờ chạy nhảy kêu sào, phụ nữ cười vui. Mọi người bên bờ Long môn đều đắm chìm trong niềm vui sướng thu hoạch, chỉ có một người ngoại lệ.
Phía sau đám người bên bờ sông không xa có một thiếu niên mặc áo dài xanh. Hắn ở nơi này có vẻ rất không hòa hợp với đám đông, bởi vì ngoài hắn những người khác đều ăn mặc áo ngắn, mặc áo dài không thể bắt cá.
Tay trái thiếu niên cầm một quyển sách, hai mắt nhìn sách, tiếng động bên ngoài căn bản không quan hệ. Đối với hắn mà nói, dường như nơi này chính là một vùng hoang dã yên lặng.
Mọi người hẳn là cảm giác tò mò đối với thiếu niên không hợp thời như vậy, nhưng bọn họ căn bản cũng không nhìn nhiều, đều tự bận rộn chuyện của mình. Dường như thiếu niên này là không khí trong suốt.
Nguyên lai thiếu niên này hai năm nay ngày nào cũng thế, cư dân nơi này thấy nhiều không lạ nữa. Thiếu niên này vốn là công tử của gia tộc lớn nhất Long Môn Trấn, chỉ là không được gia tộc coi trọng. Nhưng hắn xưa nay vốn ôn hòa lễ nghi, mọi người nơi này đều rất thích hắn.
Thiếu niên này tên Long Tiêu Diêu, hiện giờ 13 tuổi. Gia tộc họ Long vốn là gia tộc bản địa của Long Môn Trấn, nguyên bản cũng giống như mọi người nơi này - dựa vào đánh cá, làm ruộng mà sống. Thẳng đến khi Long Thiên phụ thân Long Tiêu Diêu dưới một lần cơ duyên xảo hợp được môn phái tu tiên Côn Lôn Phái thu làm đệ tử, trở thành người tu tiên người người ngưỡng mộ.
Người tu tiên là đám người đặc thù trên đại lục. Bọn họ thông qua tu luyện hấp thu thiên địa linh khí, theo đuổi trường sinh thành tiên. Bởi vì người tu tiên có được đủ loại thần thông, nhất là bọn họ có thể ngự kiếm phi hành trong không trung, võ giả phàm tục căn bản không thể đánh đồng, trong mắt người thường bọn họ chính là thần tiên sống.
Chỉ là người tu tiên phải có được linh căn mới có thể hấp thu thiên địa linh khí, tu luyện thành tiên. Nhưng có được linh căn trong trăm người không có một, mà người có được linh căn thích hợp tu tiên đã ít lại càng ít. Mà người có được linh căn có thể đi lên con đường tu tiên, cũng chính cái gọi là người có tiên duyên lại ít ỏi không có mấy. Người tu tiên chân chính không đủ một phần vạn tổng nhân số.
Bởi vì Long Thiên trở thành người tu tiên, gia tộc họ Long cũng bởi vậy mà giá trị tăng gấp trăm lần, thậm chí quan thân đại hộ tinh thành cũng chủ động làm quen. Từ đó, gia tộc họ Long bỗng dưng quật khởi, trở thành phú hộ đại tộc.
Sau này Long Thiên kết thành vợ chồng với một người tu tiên nữ, sinh ra Long Tiêu Diêu. Tuy rằng Long Tiêu Diêu có được linh căn nhưng không may lại là tạp linh căn có cả ngũ hành.
Linh căn của người tu tiên chia làm ngũ hành linh căn: Kim Mộc Thủy Hòa Thổ, dựa theo mạnh yếu chia thành một tới năm cấp. Linh căn có một thuộc tính được xưng là Thiên linh căn, là tư chất tu tiên tốt nhất. Cha mẹ Long Tiêu Diêu đều có ba loại linh căn, may mà bọn họ đều có được một loại linh căn đạt tới cấp một nên mới có thể đi lên con đường tu tiên.
Đây chủ yếu bởi vì thiên địa linh khí vốn là ngũ hành đều có, người có linh căn mới có thể cảm thụ, hấp thu. Mà cấp bậc linh căn càng cao, năng lực hấp thu thiên địa linh khí càng mạnh.
Linh căn thuộc tính bất đồng chỉ có thể hấp thu linh khí thuộc tính tương ứng. công pháp tu tiên của Tu Tiên giới đều là công pháp một thuộc tính. Nói cách khác, chỉ có thể hấp thu chuyển hóa linh khí một thuộc tính nào đó mà thôi.
Kinh mạch cơ thể người rất mảnh dẻ, linh khí có thể thông qua không nhiều. Mà linh căn càng tạp, linh khí thuộc tính hấp thu vào kinh mạch cũng càng tạp. Mà có thể chuyển hóa sử dụng lại chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ rất chậm. Tu tiên vốn gian nan dị thường, bởi vậy người tạp linh căn gần như không có hy vọng gì tu luyện thành tiên.
Cũng chính bởi như thế Côn Lôn phái không chịu thu Long Tiêu Diêu làm môn hạ. Cha mẹ hắn vì giành lấy cơ hội có thể làm Côn Lôn phái thu hắn làm đệ tử, khi hắn bảy tuổi họ mạo hiểm tham gia một lần thí luyện của Tu Tiên giới, kết quả song song ngã xuống.
Long Tiêu Diêu tự nhiên vẫn không được Côn Lôn phái thu làm đệ tử, mà gia tộc họ Long bởi vì vợ chồng Long Thiên ngã xuống, cũng không bao giờ lấy lại vinh quang ngày trước.
Trưởng bối gia tộc họ Long bởi vậy giận cá chém thót Long Tiêu Diêu. May mắn có thân đệ đệ của Long Thiên nỗ lực tranh biện: Gia tộc họ Long có thể có ngày hôm nay hoàn toàn là công lao của Long Thiên. Lúc này mới giúp cho Long Tiêu Diêu có thể ở trong gia tộc, vẫn có thể tự do sinh tồn.
Tuy nhiên tình cảnh của Long Tiêu Diêu ở gia tộc hiện nay cũng rất xấu hổ. Chủ yếu là trưởng bối gia tộc vẫn mang thành kiến với hắn như trước, trẻ nhỏ trong tộc cũng đều thường xuyên ức hiếp hắn. Tuy rằng bọn họ đều không có linh căn, không có khả năng trở thành người tu tiên nhưng đều tu luyện võ công thế tục. Mà Trưởng bối gia tộc lại lo lắng trong lòng hắn ôm hận, chỉ cho hắn học văn không cho tập võ, khiến hắn từ nhỏ bị ức hiếp đủ điều. Bởi vậy hắn không muốn ở trong đại viện của gia tộc, mỗi ngày đều ở học đường cùng bên bờ Long môn.
Long Tiêu Diêu buông quyển sách trong tay, hai mắt nhìn phía ngư dân bận rộn hai bên bờ Long môn cùng những con cá chép không biết mệt nhọc thấy chết không sờn vượt Long môn, trên mặt hiện ra vẻ thê lương rõ ràng không hợp tuổi, cảm khái lẩm bẩm:
- Biết rõ không có hy vọng, hà tất kẻ trước ngã xuống người sau tiếp bước như thế. Ôi, đây rốt cuộc xem như là dũng khí hay là ngu xuẩn?
Khi Long Tiêu Diêu thở dài bởi vận mệnh của những con cá chép, trên mặt lại rõ ràng có chút tự than thở. Hắn không phải cũng giống những con cá chép này sao? Biết rõ mình không thích hợp tu tiên nhưng lai cố tình không muốn cứ thế quên đi. Hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt cha mẹ nhìn mình trước khi tham gia thí luyện, vừa tràn ngập yêu thương lại đầy kiên quyết.
Long Tiêu Diêu biết cha mẹ vì chính mình có thể được tu tiên mà tham gia thí luyện, cuối cùng khiến cho mất mạng. Điều này để lại dấu ấn rất sâu trong lòng hắn. Hắn một lòng muốn thực hiện nguyện vọng của cha mẹ, có thể trở thành một người tu tiên. Cũng hy vọng mình có thể điều tra rõ hung thủ sát hại cha mẹ, có thể báo thù cho cha mẹ.
Nhoáng cái mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, người bắt cá, phụ nữ và trẻ em đều đã về nhà ăn cơm. bên bờ chỉ còn lại hai ba ngư nhân còn không ngại vất vả tiếp tục tung lưới bắt cá. Mỗi ngày Long Tiêu Diêu đều mang một chút đồ ăn đơn giản, giữa trưa tùy tiện ăn vài miếng ở bên bờ sông. Nếu có thể không về đại viện gia tộc, hắn hy vọng ở lại bên ngoài.
Nhìn thấy đã không còn người nào, Long Tiêu Diêu đi tới bờ sông. Lúc này, một ngư phu trung niên đang đứng trên đá ngầm bên bờ sông, hai chân giống như gắn chặt trên đá, toàn thân vừng như núi Thái, hai mắt nhìn chằm chằm mặt nước dưới thác Long môn mười mấy thước, đôi tay nổi gân xanh nắm chặt một tấm lưới đánh cá.
Vô số cá chép đang ra sức ngược dòng hướng về Long môn, nhưng đại đa số cá chép đều ngược dòng không đến một phần ba khoảng cách đã bị dòng nước xiết chảy cuốn mạnh xuống.
Lúc này, hấp dẫn ánh mắt Long Tiêu Diêu là một con cá chép nhỏ màu vàng. Bởi vì thân thể nó dưới ánh mặt trời lóe lên ánh vàng xinh đẹp khiến nó như hạc trong bầy gà, lập tức hấp dẫn chú ý của Long Tiêu Diêu. Thân thể nó nhỏ hơn cá chép khác một phần ba, chỉ dài bảy, tám tấc thoạt nhìn có vẻ nhỏ yếu hơn cá chép khác không ít.
Nhưng con cá chép màu vàng này càng cố gắng hơn cá chép khác ở trong dòng nước xiết mãnh liệt. Long Tiêu Diêu thấy nó đã bị thác nước cuốn xuống trong nước hai lần, lúc này nó lại cùng cá chép khác cùng nhau xông về phía Long môn.
Không biết có phải vì thân thể cá chép vàng khá nhỏ cho nên gặp phải áp lực của nước sông cũng nhỏ hơn, hơn nữa cá chép vàng dường như cũng linh hoạt hơn, lộ vẻ siêu quần xuất chúng trong tất cả cá chép ý đồ vượt Long môn.
Chỉ trong giây lát cá chép vàng đã vọt tới vị trí gần một nửa thác nước Long môn. Nó cũng khác với cá chép khác, quá trình ngược dòng cũng không phải đi một đường thẳng mà là theo một tuyến đường uốn lượn như hình rắn.
Tần suất vẫy đuôi của cá chép vàng càng lúc càng nhanh, thân thể cũng không ngừng uốn éo biến hóa và không ngừng nhảy lên mặt nước, mượn lực lượng lớn nhất của dòng nước xiết để xông lên.
Nhưng lực chảy của dòng sông mãnh liệt chảy xuôi cho dù tảng đá lớn cũng không thể chịu đựng càng không nói đến một con cá chép nho nhỏ. Sau khi cá chép vàng xông lên gần hai phần ba độ cao rốt cục không thể kiên trì, tuy rằng vẫn đang không ngừng quẫy đuôi như trước ý đồ tiếp tục đi tới, nhưng lực lượng vẫy đuôi của nó đã không thể đẩy mạnh thân thể, ngược lại dưới dòng nước xiết đánh vào bị tụt về phía sau hơn một thước.
Cá chép vàng vẫn không chịu từ bỏ như vậy, nó đột nhiên từ trong nước vọt lên, thân thể không ngừng uốn éo đong đưa trong không trung, nhảy lên phía trên Long môn. Lúc này cá chép phát ra ánh vàng chói mắt dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bay thẳng phía trên Long môn.
Nhưng khi cá chép nhảy lên còn cách đỉnh Long môn khoảng một thước thì lực lượng nhảy lên của nó đã tiêu hao sạch. Nó từ không trung rơi vào nước sông, lập tức theo thác nước chảy xiết rơi vào trong nước phía dưới.
Chính vào lúc này, ngư nhân ra tay, Chỉ thấy hai tay hắn vung ra, lưới đánh cá trong tay hóa thành một đám mây đen trùm xuống nước sông...
Thú Thần Tu Tiên Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ -----oo0oo-----
Chương 1: Nhảy lên Long môn.
Lưới của ngư nhân chụp xuống lập tức vây mấy chục con cá chép đã kiệt sức vào trong lưới. Trên mu bàn tay ngư nhân nổi lên từng sợi gân xanh, dưới chân phát ra thanh âm của ma sát, cái lưng vốn cao ngất đã khom xuống. Đúng là ngư nhân đang cật lực thu lưới.
Tuy rằng cá chép trong lưới đã gần kiệt lực nhưng mắt thấy sắp vào lưới thì đều dùng hết toàn lực đâm vào lưới ý đồ phá vây mà ra.
Một mẻ lưới này của ngư nhân thu hoạch cực kỳ phong phú, mặc dù đàn cá đang giãy dụa khiến cho thu lưới cố sức vạn phần nhưng trên khuôn mặt ngăm đen đầy nếp nhãn của hắn đã lộ ra nụ cười. Thu hoạch một mẻ này ít nhất có đến mấy chục con cá chép béo mập, có thể bán trên thị trường với giá hai lạng bạc, sau đó mua về bốn con heo con, sau khi tới mùa thu một con heo có thể đổi mười gánh gạo.
Lúc này Long Tiêu Diêu đã đi tới bên cạnh ngư nhân, nhìn ngư nhân cố sức kéo lưới đánh cá lên mặt nước từng chút một. Không phải hắn không muốn hỗ trợ mà hắn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, chỉ sợ cho dù ra tay cũng làm vướng chân vướng tay thêm.
Gần nửa chén trà qua đi (~10phút), ngư nhân gian nan kéo lưới đánh cá lên bờ. Hắn bất chấp mệt nhọc, nhanh chóng ném từng con cá chép trong lưới vào sọt cá thật lớn.
Long Tiêu Diêu liếc mắt liền thấy được con cá chép màu vàng kia. lúc này nó đang giãy dụa một cách bất lực ở trong lưới. Sở dĩ Long Tiêu Diêu đi tới bờ sông chính là vì xem cá chép vàng này có bị ngư nhân bắt được hay không. Hắn nhìn cá chép vàng, đột nhiên thấy được cập mắt nó phát ra thần thái giống như mắt người, trong đó dường như bao hàm không cam lòng và quật cường.
Long Tiêu Diêu đột nhiên cảm thấy con cá chép vàng này giống hệt như mình, biết rõ không có khả năng tu tiên nhưng vẫn kiên trì không chịu từ bỏ. Hắn sinh ra đồng tình mãnh liệt với cá chép, từ trong túi tiền bên hông lấy ra hai mươi đồng tiền, nói:
- Trương thúc, có thể bán con cá chép vàng này cho cháu không?
Ngư nhân kia cũng biết Long Tiêu Diêu. Từ khi gia tộc họ Long trở thành giàu có nhất Long Môn trấn, người của Long gia liền mắt cao hơn trán, cũng không cùng qua lại với người nghèo của Long Môn trấn. Chỉ có vị công tử bị Long gia coi là phế vật này vẫn giữ nguyên thái độ nho nhã lễ độ với mọi người. Bởi vậy ấn tượng của ngư nhân đối với Long Tiêu Diêu vẫn rất tốt.
Mùa này một con cá chép trên thị trường chỉ có thể bán được năm đồng, cá chép vàng dù rất thưa thớt cho dù bán đắt hơn một chút nhưng cũng sẽ không đến hai mươi đồng. Vì thế, ngư nhân nói:
- Tiểu Long, không cần nhiều như vậy, mười đồng là đủ rồi.
Long Tiêu Diêu không nói hai lời nhét cả hai mươi đồng vào trong tay ngư nhân rồi cúi người vốc cá chép vàng từ trong lưới lên.
Cá chép vàng vốn ra sức giãy dụa lúc này dường như đã không còn sức lực, chỉ khẽ uốn éo thân thể trong tay Long Tiêu Diêu, cặp mắt thần thái sáng láng lại nhìn chằm chằm Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu thật cẩn thận nâng cá chép vàng, nói với cá chép vàng căn bản không hiểu tiếng người:
- Cá nhỏ à, chẳng lẽ ngươi không biết chưa từng có một con cá chép nào có thể nhảy lên Long môn? Vì sao không chịu từ bỏ. về sau ngươi phải cẩn thận một chút, không nên lại bị người khác bắt nữa.
Nói xong Long Tiêu Diêu nhẹ nhàng thả cá chép vàng xuống sông. Ngư nhân thấy thế sửng sốt, hắn không nghĩ tới Long Tiêu Diêu mất hai mươi đồng mua cá chép vàng lại chỉ vì phóng sinh.
Tuy nhiên ngư nhân lại bắt đầu bận rộn đem cá chép còn lại trong lưới đánh cá ném hết vào sọt. Hành vi của vị công tử Long gia này bình thường ở trong mắt ngư nhân vốn cổ quái, bất kể Long Tiêu Diêu làm cái gì cũng sẽ không khiến ngư nhân giật mình ngược lại cho rằng đây chỉ là hành vi phá sản của kẻ có tiền.
Cá chép vàng bị thả xuống sông cũng không lập tức rời đi mà bơi ở gần bờ một vòng rồi từ trong nước nhảy lên, ở trong không trung lắc đầu vẫy đuôi dường như đang gật đầu nói cảm ơn Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu phất tay hướng cá chép vàng đang nhảy lên:
- Cá chép nhỏ à, không cần khách khí. Sau này ngươi phải bảo trọng.
Dường như cá chép vàng nghe hiểu lời của Long Tiêu Diêu, lại bơi một vòng rồi mới bơi đi xa xa. Lúc này ngư nhân cũng đã thu toàn bộ cá chép trong lưới vào sọt. Nguyên bản hắn đã kéo lưới hai lần, hiện giờ hai sọt cá lớn đều đã đầy, hắn thu lưới đánh cá, cõng hai sọt cá nặng trịch rạo rực về nhà.
Mọi người của Long Môn trấn đều rất thành thật chất phác, bọn họ cũng không tham lam. Tuy rằng Long môn tụ tập rất nhiều cá chép nhưng mỗi ngày bọn họ chỉ đánh hai sọt. Có lẽ bọn họ không hiểu cái gì là tát ao bắt cá nhưng bọn họ biết nếu năm nay bắt sạch cá thì sang năm thậm chí là sau này sẽ không có nhiều cá chép như vậy để bọn họ bắt nữa.
Lại qua chừng thời gian một bữa cơm, hai ngư nhân khác ở bờ sông cũng thắng lợi trở về. Bờ sông ồn ào đã khôi phục bình tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy cuồn cuộn. Long Tiêu Diêu lại cầm sách lên, quay người đi trở về trong ngôi đình tàn phá nguyên bản đọc sách, tính toán thừa dịp trước khi trời tối xem hết nội dung còn lại.
Nhưng chính vào lúc này Long Tiêu Diêu đột nhiên phát hiện con cá chép vàng vừa mới được mình thả đi lại về đến thác nước Long môn, gian nan xông lên phía trên.
Lần này lộ tuyến tiến lên của cá chép trở nên giống như hình chữ chỉ (Z), thân thể vặn vẹo đong đưa, cái đuôi không ngừng dùng lực vẫy, thi thoảng còn vượt lên trên mặt nước, vảy trên người lóe lên óng ánh như hoàng kim dưới ánh mặt trời.
Long Tiêu Diêu buông quyển sách trong tay, không tự giác đi lên vài bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cá chép vàng đang ra sức phấn đấu trong thác nước Long môn, không khôi khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Ôi, tiểu tử thật kiên cường, thế mà lại nghĩ ra biện pháp đi hình chữ chi. Nhưng vượt Long môn chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngươi lại chấp nhất như thế. Thật không hiểu ngươi là thông minh hay là ngốc!
Lúc này cá chép vàng đã vượt được một nửa độ cao, nhưng theo ngược dòng lực lượng của cá chép vàng không ngừng tiêu hao, tốc độ của nó cũng càng ngày càng chậm, lộ vẻ rất cố sức.
Tuy Long Tiêu Diêu cho ràng cá chép vàng căn bản không thể nhảy lên Long môn nhưng trong lòng vẫn kỳ vọng cá chép vàng có thể thành công, tựa như hắn thẳng cho tới hôm nay vẫn còn ảo tường có thể trở thành người tu tiên. Tuy rằng hắn biết đó gần như không có khả năng nhưng trong lòng lại chưa từng mất hết hy vọng, vẫn chờ mong có một ngày kỳ tích phủ xuống.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, cá chép vàng lại bơi tới vị trí lần trước kiệt lực. Lần này bởi vì cá chép bơi hình chữ chỉ cho nên không có ngừng lại, lại nỗ lực ngược lên được khoảng nửa thước.
Nhưng cá chép vàng cùng chỉ làm được đến mức này, nó lại mất lực lượng tiến về phía trước. Tuy rằng nó vẫn còn đang kiên cường vẫy đuôi nhưng khó tiến thêm nửa bước.
Lần này nó không chút do dự đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể nhảy khôi mặt nước, thân thể màu vàng vặn vẹo đong đưa bổ nhào về phía trước. Lúc này nó giống như một con chim nhỏ màu vàng, muốn nhảy vượt Long môn trước mặt.
Trái tim của Long Tiêu Diêu cùng treo lên theo cá chép vàng, hai tay khẩn trương nắm chặt, dường như hắn cùng đang trợ giúp cá chép vàng dùng sức. Lần này thời cơ cá chép vàng nhảy lên vừa đúng, không ngờ như nhất phi trùng thiên nhảy lên Long môn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu nhìn thấy cá chép vàng rơi ở phía trên Long môn không nén được cất tiếng hoan hô. Khoảnh khắc cá chép vàng nhảy lên, trong lòng hắn cũng âm thầm cầu nguyện: “Cá chép vàng, ngươi nhất định phải thành công. Chỉ cần ngươi có thể thành công vượt Long môn, ta cũng nhất định có thể bước trên con đường tu tiên. Để chúng ta cùng nhau sáng tạo kỳ tích nha!”
Lúc này nhìn thấy cá chép vàng thành công, Long Tiêu Diêu trong khi hoan hô thì trong lòng đột nhiên dấy lên hy vọng: Cá chép vàng nho nhỏ đều có thể bằng vào tinh thần kiên trì không từ bỏ, hoàn thành loại nhiệm vụ hầu như không có khả năng hoàn thành là vượt Long môn này, chính mình vì sao phải từ bỏ? Lúc này trong lòng hắn đối với cá chép vàng kia đã tràn ngập kính ý.
Ngay khi Long Tiêu Diêu nhìn lên Long môn ngẩn người, gió to đột nhiên nổi lên, trên bầu trời bay tới từng đóa mây rực rờ. Trên trời tiếng sấm vang lên, từng luồng tia chớp đánh lên phía trên Long môn, đồng thời mưa như trút nước từ không trung hạ xuống. Hắn vội vàng chạy về cái đình tàn phá tránh né cơn mưa to bất thình lình này.
Nói cũng lạ, trận dỏng tố này đến cũng nhanh đi lại càng nhanh hơn. Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, bầu trời đã mây tan mưa tạnh, một cái cầu vồng bảy màu từ trên không bắn thẳng xuống.
Long Tiêu Diêu nhìn cầu vồng mỹ lệ trên bầu trời, thờ ra một hơi thật dài, tâm tình cùng trở nên vui sướng. Giờ khắc này hắn thấy được hy vọng. Chỉ cần không ngừng cố gắng nhất định hắn cũng có thể thành công.
Nhưng vào lúc này, Long Tiêu Diêu nghe được một tràng tiếng phì phì vang lên. Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống đất, không khôi nhảy dựng. Một con rắn nhỏ màu vàng dài một xích (33. 33cm) đang phun phì phì trước người hắn, nhìn thẳng vào hắn.
Long Tiêu Diêu biết độc trùng càng gặc sờ thì độc tính cũng càng mạnh. Kim Xà trước mắt này toàn thân lóe lên ánh vàng, nhìn qua có thể biết ngay là độc xà cực độc. Hắn gần như muốn co giò chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn còn nhịn xúc động trong lòng, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Bởi vì hắn từ trong sách biết được chỉ cần một khi mình cử động độc xà nhất định sẽ đuổi theo, công kích.
Kim Xà cũng không phát động công kích đối với Long Tiêu Diêu mà đứng ở trước người hắn không ngừng phát ra tiếng phì phì, rồi dùng thân thể cọ cọ hai chân hắn.
Long Tiêu Diêu cũng không dám hành động tùy tiện, chỉ quan sát nhất cử nhất động của Kim Xà. Đột nhiên hắn ngạc nhiên phát hiện trong mắt Kim Xà dường như phóng ra thần thái khác thường, giống như ánh mắt của người mà không phải ánh mắt thuộc về động vật.
Long Tiêu Diêu sửng sốt một lát, lập tức phát hiện ánh mắt này lại có vài phần tương tự cá chép vàng lúc trước, trong lòng máy động nói với Kim Xà:
- Kim Xà, ngươi là cá chép vàng vừa rồi biến ra sao?
Lúc Long Tiêu Diêu hòi lời này, tự mình cũng cảm thấy có vài phần vớ vẩn: Cá chép vàng sao lại biến thành Kim Xà. Cho dù truyền thuyết là thật, cá chép vượt Long môn cũng phải biến thành rồng chứ!
Tuy nhiên kết quả lại càng khiến Long Tiêu Diêu giật mình. Đầu của Kim Xà trước người hắn lại đong đưa lên xuống, dường như đang gật đầu. Hắn thấy thế tuy giật mình, nghi hoặc nhưng thấy Kim Xà vẫn không có ý công kích mình nên nửa tin nửa ngờ ngồi xụp xuống cẩn thận đánh giá Kim Xà.
Lười rắn trong miệng Kim Xà không ngừng phun ra, Long Tiêu Diêu nhìn Kim Xà nhỏ nhắn mỹ lệ không kìm nổi thò tay sờ cái đầu nhỏ của Kim Xà. Lười rắn nhỏ dài màu đỏ của Kim Xà chạm lên tay hắn khiến hắn sợ tới mức rụt tay lại. Nhưng hắn lập tức phát hiện Kim Xà cũng không có ý tứ thương tổn đến hắn chút nào, chỉ là tò vẻ vô cùng thân thiết với hắn. Hắn không khôi thầm cười mình nhát gan, một lần nữa sờ Kim Xà.
Kim Xà dùng lười không ngừng liếm tay Long Tiêu Diêu, sau đó lại thả người bỏ lên bàn tay phải hắn, dùng thân thể mảnh khảnh quấn quanh cổ tay.
Long Tiêu Diêu dùng tay trái trêu đùa Kim Xà. Hắn tuy không biết Kim Xà có phải do cá chép vàng biến thành như vậy nhưng thấy bộ dạng nó đáng yêu lại vô cùng thân thiết với mình như thế, trong đáy lòng cũng càng ngày càng thích con rắn nhỏ thoạt nhìn nhỏ bé và yếu ớt này.
Ngay khi lòng cảnh giác của Long Tiêu Diêu hoàn toàn biến mất, Kim Xà đột nhiên há mồm cắn mạnh lên ngón giữa của hắn. Hắn căn bản không đề phòng biến hóa đột ngột này, trong lòng không khôi chợt lạnh, thầm tự trách mình quá dễ tin. Hiện giờ bị Kim Xà cắn thương, chỉ sợ mệnh nguy tại sớm tối.
Long Tiêu Diêu chung quy còn là đứa nhỏ 13 tuổi, đột nhiên gặp biến đổi đột ngột, chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, dường như đầu óc trống rỗng. Nhưng hắn CŨNG không vứt Kim Xà trên tay đi, hai chân cảm thấy nhũn ra, thân thể không khôi chậm rãi ngồi xuống đất.
Lúc này hành vi của Kim Xà càng thêm quái dị. Sau khi nó cắn ngón giữa của Long Tiêu Diêu nhưng lại dùng đầu của mình chạm vào, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương nhỏ lên đỉnh đầu Kim Xà, lại thấm vào trong đầu nó.
Lúc này đầu óc Long Tiêu Diêu một mảnh hỗn loạn, cũng không chú ý tới hết thảy điều này. Nhưng ngay sau khi máu tươi thấm vào đầu Kim Xà, trong đầu của hắn đột nhiên hiện lên bóng dáng Kim Xà, dường như Kim Xà đang kêu gọi hắn ở trong đầu của hắn.
Trong tiếng kêu gọi của Kim Xà, đầu óc Long Tiêu Diêu dần khôi phục thanh tỉnh. Hắn còn có thể cảm giác được cơn đau truyền đến từ ngón tay nhưng lại không cảm giác chết lặng, thân thể dường như cũng không có gì không ổn. Càng làm cho hắn cảm giác kỳ quái chính là trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác thân thiết đối với Kim Xà, cũng không vì Kim Xà cắn hắn mà cảm thấy bất mãn.
Ngay khi Long Tiêu Diêu nghi hoặc khó hiểu, Kim Xà dùng lười liếm miệng vết thương trên tay hắn. Một lát sau, vết thương của hắn đã không hề cảm giác đau nữa, mà trong đầu dường như Kim Xà vẫn đang kêu gọi.
Đúng vào lúc Long Tiêu Diêu không biết làm thế nào đột nhiên một lão già từ không trung hạ xuống, sắc mặt lão già như vàng, râu bạc dài đến bụng, đang mỉm cười nhìn hắn cùng Kim Xà.
Long Tiêu Diêu trong lòng chấn động. Lão già từ trên trời hạ xuống khẳng định là một người tu tiên, chẳng lẽ cầu nguyện của mình sẽ thành sự thật? Đây chính là cơ duyên tu tiên của mình?
Lão già nhìn Long Tiêu Diêu, mỉm cười nói:
- Tiểu bằng hữu. Không phải sợ, ta không có ác ý.
Sau đó, lão già đưa tay vỗ đầu Kim Xà nói:
- Đứa nhỏ ngoan, ngươi thật sự thành công rồi. Ta cảm thấy cao hứng cho ngươi.
Long Tiêu Diêu nghe vậy ngạc nhiên nói:
- Lão thần tiên, Kim Xà là đứa nhỏ của người?
Lão già cười nói:
- Tiểu hữu không cần kinh ngạc, nó chính là con cháu của ta. Lão phu cũng không phải nhân loại, chính là tộc trưởng Lý tộc (tộc cá chép), cũng chính là yêu tu trong miệng người tu tiên nhân loại các ngươi. Tuy nhiên ta đã đạt đến cấp mười cho nên có thể biến hóa thành hình người.
Long Tiêu Diêu không biết cái gì là yêu tu cũng không tin lão già hiền lành trước mắt mình lại là yêu tinh cá chép aì. Nhưng lúc này hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ ngây ngốc nhìn lão già.
Lão già nhìn Long Tiêu Diêu đang cứng mồm líu lưỡi, bình tĩnh nói:
- Ta biết tiểu hữu không tin lời lão hủ, hơn nữa trong lòng cùng có rất nhiều nghi vấn đối với chuyện vừa xảy ra. Tiểu hữu không cần nóng vội, lão hủ trước giải thích chuyện vừa xảy ra một chút.
Nguyên lai cá chép vàng nhỏ là con cháu của vương giả Lý tộc, nguyên bản đã sống năm ngàn năm đạt tới yêu thú cấp chín nhưng nó dứt khoát vứt bỏ một thân tu vi, thử vượt qua Long môn. Vừa rồi nó vượt qua Long môn trải qua lôi điện tẩy lễ, đã hoàn thành quá trình hóa rồng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Khi lão già nhắc tới cá chép vàng, trong mắt tràn ngập tự hào. Cá chép vàng là con cháu của lão, cá chép vượt Long môn đã vạn năm không có tiền lệ thành công. Hiện giờ truyền thuyết này tái hiện trong con cháu của lão, sao lão có thể không tự hào chứ.
Cá chép vượt Long môn có yêu cầu nghiêm khắc, phải là cá chép bình thường vượt Long môn mới có thể biến hóa thành Long tộc. Nếu không, Lý tộc bậc cao như lão già này trực tiếp bay lên Long môn là được, căn bản không chút phí sức.
Lão già thương yêu nhất chính là con cá chép vàng này, nguyên bản tính toán truyền ngôi tộc trường Lý tộc cho nó. Nhưng cá chép vàng cũng không chịu tầm thường cả đời, kiên trì muốn thử vượt qua Long môn. Cá chép vàng sinh ra cũng đã là yêu thú một cấp, cho dù vượt qua Long môn cũng không thể hóa thân thành rồng. Tuy nhiên khi nó đạt tới cấp chín, nếu hủy bỏ toàn bộ tu vi có thể đạt được cơ hội vượt Long môn hóa rồng.
Yêu thú tại nhân giới chia làm mười cấp, yêu thú cấp chín có thể hóa thành hình người, có được vạn năm thọ nguyên. Mà cá chép vàng sau khi tự phế tu vi nếu vượt Long môn thất bại sẽ chết đi trong vòng một năm. Nên biết rằng vượt qua Long môn vạn năm nay đều chưa từng có ai thành công, tự phế tu vi thử vượt Long môn - quả thật cần nghị lực và quyết tâm vô cùng.
Lúc trước lão già đối với quyết tâm tự phế tu vi thử vượt Long môn của cá chép vàng vốn kiên quyết phản đối, nhưng dưới sự kiên trì của cá chép vàng, lão già cũng không làm sao được.
Nhưng cá chép vàng thật sự thành công vượt qua Long môn đồng thời thật sự dẫn tới thiên lôi, thành công hoàn thành tiến trình hóa rồng, điều này làm cho lão già sao có thể không mừng như điên. Nên biết Long tộc là vương giả trong vạn thú, tương lai phát triển xa xa không phải Lý tộc có thể so sánh. Tuy nhiên, dù cá chép vàng thành công hóa rồng nhưng trước khi đạt tới cấp chín lại chỉ có thể giữ nguyên hình rắn.
Vừa rồi Kim Xà cắn thương ngón giữa của Long Tiêu Diêu cũng không phải muốn thương tổn hắn mà là một loại nghi thức khế ước giữa yêu thú và nhân loại: Huyết khế. Máu của hắn dung nhập huyết mạch Kim Xà, Kim Xà cùng hắn có được quan hệ khế ước sinh tử, đời này kiếp này đều cùng hắn vượt qua.
Lão già kỳ thật vẫn chú ý cá chép vàng, lão cũng không ngăn cản hành vi huyết khế của Kim Xà. Thứ nhất sau khi cá chép vàng hóa rắn, cần phải ở trên mặt đất tu luyện, cùng với một người cùng trưởng thành đối với Kim Xà cũng có thể trợ giúp lẫn nhau. Thứ hai: cá chép vàng tính cách quật cường, cho dù lão muốn ngăn cản cũng không thể. Thứ ba: vương giả Lý tộc chưa từng nợ nhân tình, Long Tiêu Diêu cứu cá chép vàng, nếu không báo ân tương lai tất nhiên sẽ có ảnh hưởng mặt trái, thậm chí không thể vượt qua Tâm ma kiếp.
Long Tiêu Diêu biết được Kim Xà kỳ thật là rồng hơn nữa đã thành lập khế ước với mình thì trong lòng tự nhiên hết sức kích động. Tuy nhiên đối với giải thích của lão già hắn lại nửa tin nửa ngờ, mà còn rất nhiều điểm không rõ. Vì thế hắn xin lão già giải thích ti mỉ một chút tình huống của người tu tiên và yêu thú.
Ở nhân giới, người tu tiên tổng cộng chia làm năm tu luyện kỳ (giai đoạn), phân biệt là: Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Phi Thăng Kỳ. Mỗi một tu luyện kỳ lại chia làm chín cấp. Người tu tiên mỗi khi đạt tới một cái tu tiên kỳ chẳng những thực lực tăng nhiều hơn nữa cùng với thọ nguyên tăng trường trên diện rộng. Người tu tiên Phi Thăng Kỳ, thọ nguyên có thể đạt tới kinh người 3-5 ngàn năm, mà sau khi Phi Thăng Kỳ cấp chín đại thành, người tu tiên có thể phi thăng thượng giới đạt được trường sinh. Lúc trước cha mẹ Long Tiêu Diêu cũng chỉ mới là người tu tiên Trúc Cơ Kỳ, thọ nguyên có thể đạt tới 200 tuổi.
Mà yêu thú một giới này chia làm mười cấp. Thực lực yêu thú cấp một, hai tương đương với người tu tiên Luyện Khí Kỳ, cấp ba, bốn tương đương với Trúc Cơ Kỳ, Cấp năm, sáu tương đương với Kim Đan Kỳ, cấp bảy, tám tương đương với Phi Thăng Kỳ. Nhưng yêu thú khác với nhân loại, bị hạn chế của Tiên Thiên bản thể. Có thể phi thăng thượng giới chỉ có cái gọi là yêu thú cao cấp, mà đại đa số loại bình thường gần như không có khả năng phi thăng.
Yêu thú đạt tới cấp chín lại xưng là Hóa Hình Kỳ, có thể hóa thành hình người. Thọ nguyên của yêu thú dài hơn nhân loại rất nhiều. Lão già hiện giờ đã sinh tồn gần vạn năm, nhưng là đã gần đối mặt với đại nạn, lại vì bản thể là Lý tộc không thể đột phá thêm một bước đạt tới phi thăng thượng giới. Mà cá chép vàng nhỏ cũng chính bởi vậy mà vứt bỏ mấy ngàn năm tu vi, một lòng hóa rồng trở thành yêu thú đỉnh cấp: Thần thú.
Lão già kiên nhẫn giảng giải cho Long Tiêu Diêu thường thức cơ bản của Tu Tiên giới, khiến hắn càng thêm tràn ngập hướng tới tu tiên. Lão già lại nói một ít thường thức của Tu Tiên giới, sau đó mỉm cười nói:
Tiểu bằng hữu. Ngươi đã cứu con cháu của ta, lại ký kết khế ước với hắn - đứa duy nhất thành công vượt Long môn hóa rồng trong vạn năm nay của Lý tộc ta. Có tâm nguyện gì ngươi cứ việc đưa ra, ta có thể thực hiện cho ngươi.
Long Tiêu Diêu bật thốt:Lão gia gia, ta muốn trở thành người tu tiên.
Nhưng Long Tiêu Diêu nghĩ tới linh căn tư chất của mình, gục đầu xuống nói khẽ:
Tuy nhiên linh căn của ta là tạp linh căn kém cỏi nhất, có phải là rất khó tu luyện hay không?
Vừa rồi sở dĩ lão già cẩn thận giảng giải như vậy đương nhiên chính là hy vọng Long Tiêu Diêu lựa chọn con đường tu tiên. Kim Xà đã hoàn thành nghi thức huyết khế với hắn. nếu thực lực hắn quá thấp thậm chí thọ nguyên hao hết mà chết đối với Kim Xà đều sẽ có ảnh hưởng xấu rất lớn. thậm chí có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng Kim Xà.
Lão già mỉm cười nói:
Tiểu bằng hữu. Với tư chất tạp linh căn của ngươi, nếu tu luyện bất kỳ một loại công pháp nào của Tu Tiên giới nhân loại hiện tại, hy vọng thành công tu tiên quả thật đều rất xa vời. Tuy nhiên ta lại biết một bộ công pháp chính thích hợp ngươi tu luyện. Đó là công pháp của Thú Thần tu luyện vạn năm trước, yêu cầu
người tu luyện phải có toàn bộ ngũ hành linh căn. Thú Thần hiện giờ đã chưởng quản tiên nhân của Thú tộc trong thiên hạ, khi người phi thăng thượng giới, lưu lại công pháp ở một động phủ dưới nước. Nếu ngươi có thể kế thừa truyền thừa của Thú Thần, trở thành tiên nhân tự nhiên không thành vấn đề.
Long Tiêu Diêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn lão già. Hắn quả thật không thể tin được lỗ tai mình, vội vàng hỏi:
Lão gia gia, thật vậy chăng? Ta thật sự có thể trở thành người tu tiên sao?
Lão già mỉm cười nói:
Đương nhiên có thể. Chẳng lẽ còn có chuyện gì khó khăn hơn so với vượt Long môn sao? Nguyên bản ta vẫn cho rằng vượt Long môn là không có khả năng thành công, nhưng hiện giờ không phải thật sự xảy ra sao? Nguyên bản bí tịch của Thú Thần ta không có quyền chuyển tặng cho ngươi, nhưng trên một tấm bia đá trong động phủ Thú Thần có khắc: cá hóa rồng, Thú Thần ra. Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là truyền nhân mà Thú Thần lựa chọn, cho nên ta mới tính toán cho ngươi kế thừa truyền thừa của Thú Thần. Ngươi nguyện ý không?
Long Tiêu Diêu cảm giác mọi thứ tới quá nhanh khiến hắn căn bản khó thể tin tường, không kim nổi ngầm dùng tay phải véo đùi một cái. Kết quả cơn đau dừ dội khiến hắn tin tường đây không phải là mộng, lập tức đáp lời:
Ta nguyện ý.
Lão già mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của Long Tiêu Diêu. Với tu vi yêu thú cấp mười của lão, cho dù chuyện trong vài chục dặm cũng không thoát khôi sự tra xét của lão huống chỉ là động tác nhỏ của Long Tiêu Diêu gần ngay trước mắt. Nghe được Long Tiêu Diêu trả lời, lão già đột nhiên nghiêm túc nói:
- Ngươi phải nghĩ kỹ. Công pháp của Thú Thần tuy rằng uy lực cường đại nhưng lúc tu luyện lại từng bước gian khổ, độ khó gần như tương đương với vượt Long môn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 4: Vạn Thú Tiên Kinh
Long Tiêu Diêu nghe vậy không khôi hút sâu một ngụm khí lạnh. Độ khó vượt Long môn hắn tận mắt chứng kiến, dựa theo cách nói của lão già. cá chép vàng cũng may là yêu thú vốn tốn năm ngàn năm tu luyện tới cấp chín, tuy rằng phế bỏ toàn bộ tu vi nhưng mức độ mạnh mẽ của thể chất lại vượt xa cá chép bình thường cho nên mới có thể vượt qua lạch trời Long môn này.
Long Tiêu Diêu biết linh căn của mình là tạp linh căn kém cỏi nhất của người tu tiên, nếu tu luyện công pháp Thú Thần độ khó nguyên bản có thể so với vượt Long môn, như vậy đối với hắn mà nói chỉ sợ cũng không thể hoàn thành, trong lòng không khôi có chút dao động.
Lão già nhìn thấy ý do dự trên mặt Long Tiêu Diêu, mỉm cười nói:
Có phải tiểu bằng hữu lo lắng linh căn tư chất của mình?
Long Tiêu Diêu gật đầu nói:
Lão gia gia. Linh căn của ta thuộc loại tạp linh căn đầy đủ ngũ hành, không biết có thể tu luyện công pháp Thú Thần truyền thừa hay không?
Lão già nói:
Ngươi đừng cho ràng thân đủ ngũ hành linh căn là chướng ngại tu tiên. Đó là bởi vì công pháp của Tu Tiên giới nhân loại hiện tại đều là công pháp một thuộc tính. Kỳ thật những công pháp đó cao nhất cũng chỉ là Địa giai, mà công pháp của Thú Thần là công pháp Thiên giai. Nếu linh căn của ngươi không phải là đầy đủ ngũ hành, còn không thể tu luyện bộ công pháp cao thâm này. Độ khó của việc tu luyện bộ công pháp này cũng không phải ở linh căn của ngươi.
Lão già nhìn vẻ nghi hoặc của Long Tiêu Diêu, lại kiên nhẫn giảng giải: Công pháp, pháp kỳ tu tiên từ cao xuống thấp chia làm: Thiên giai, Địa giai, Huyền giai, Hoàng giai. Mà mỗi một giai lại chia làm: đỉnh cấp, cao cấp, trung cấp, cấp thấp.
Người tu tiên đối với công pháp bậc cao đều rất coi trọng và giữ bo bo, khiến đại đa số công pháp bậc cao nhất đều bởi vì người tu tiên phi thăng hoặc ngả
xuống mà thất truyền. Hiện giờ công pháp đẳng cấp cao nhất mà người tu tiên nhân loại có được cũng chỉ còn lại công pháp Địa giai.
Công pháp của Thú Thần truyền thừa gọi là Vạn Thú Tiên Kinh, là một bộ công pháp Thiên giai đỉnh cấp nguyên bộ, từ Luyện Khí Kỳ cho đến Phi Thăng Kỳ đều có đủ. Bởi vì Thú Thần không có truyền nhân, ở nhân giới hẳn coi như đã thất truyền.
Vạn Thú Tiên Kinh cũng không phải chỉ dựa vào hấp thu thiên địa linh khí tiến hành tu luyện, điểm khó nhất cũng là thần kỳ nhất của bộ công pháp này chính là: Tu luyện bộ công pháp này cần hấp thu tinh hồn hoặc tinh huyết bản mạng của yêu thú.
Cơ thể người tổng cộng có 12 kinh mạch chính và kỳ kinh bát mạch, có 365 huyệt chính trong đó có 36 tử huyệt. Tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh ngoài việc cần hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành chân khí bản thân ra còn cần dùng thú hồn hoặc tinh huyết bản mạng của yêu thú để kích hoạt tất cả huyệt đạo toàn thân.
Sau khi hấp thu thú hồn, người tu luyện cũng hấp thu một bộ phận năng lượng của yêu thú khiến thực lực của mình tăng lên trên diện rộng. Mà điểm thần kỳ nhất chính là 36 yếu huyệt hấp thu thú hồn chẳng những có thể hấp thu năng lượng của yêu thú mà còn có thể hấp thu thiên phú của yêu thú. Loại hấp thu năng lực này làm người tu luyện có thể nắm giữ một loại thiên phú của yêu thú.
Điểm khó khăn nhất tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh chính là hấp thu thú hồn kích hoạt huyệt đạo. Nhất là khi mới tu luyện cần phải kích hoạt ba cái đan điền: Thượng đan điền là huyệt Bách Hội, là nơi thần thức của người tu tiên sở tại, Trung đan điền là huyệt Thiên Trung. là nguồn động lực để người tu tiên thi triển Pháp kỳ, Hạ đan điền là huyệt Khí Hải, là nơi căn bản người tu tiên chứa đựng chân khí.
Yêu thú tinh hồn chỉ có sau khi yêu thú chết mới có thể lấy được, vốn giết chết yêu thú đã khó khăn dị thường, cho dù những người khác hỗ trợ giết chết yêu thú thì trong thú hồn cũng chứa đầy oán niệm, người tu luyện cần hoàn toàn ngăn chặn được thú hồn cắn trả mới có thể an toàn hấp thu. Điều này đối với người thường chưa từng tu luyện căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Mà ba cái đan điền trong cơ thể người đều là một tử huyệt trong 36 yếu huyệt, mỗi một yếu huyệt hấp thu thú hồn đều quyết định thực lực tự thân của người tu tiên. Nếu yếu huyệt trí mạng hấp thu thú hồn thực lực quá yếu chẳng những thực lực của người tu tiên sẽ bị ảnh hường hơn nữa đối với tương lai hấp thu thú hồn cùng sẽ có ảnh hường.
Vạn Thú Tiên Kinh hấp thu thú hồn yêu cầu chủng loại yêu thú mỗi lần không giống nhau. Mỗi loại yêu thú chỉ có thể hấp thu một cái thú hồn, hấp thu cùng một loại thú hồn không có tác dụng gì.
Điểm thần kỳ nhất của Vạn Thú Tiên Kinh ngoài việc người tu luyện có thể nắm giữ thiên phú thần thông ở 36 yếu huyệt, nếu bất kỳ nơi nào trong 365 huyệt đạo hấp thu tinh hồn hoặc tinh huyết của thú vương một loại yêu thú nào đó thì người tu luyện có thể khống chế loại yêu thú này. Đương nhiên loại khống chế này có hạn chế về thời gian, khoảng cách. Đó là khống chế lâm thời, có khác biệt rất lớn đối với huyết khế có tác dụng vĩnh cửu.
Người tu luyện hấp thu thú hồn cấp bậc càng cao, thực lực của hắn cũng tăng trường càng cao. Đương nhiên tình huống tốt nhất là hấp thu tinh huyết bản mạng của yêu thú còn sống, bởi vì yêu thú vẫn có được sinh mệnh lực. Theo thực lực yêu thú tăng lên, thực lực người tu luyện cùng được tăng trường. Hơn nữa, hấp thu tinh huyết bản mạng sẽ không phát sinh cắn trả.
Tuy nhiên tinh huyết bản mạng của yêu thú đều là kết tinh của nhiều năm tu luyện, nhiều nhất chỉ có chín giọt. là nguồn động lực sinh mệnh của yêu thú, bảo chứng của thọ nguyên. Tổn thất một giọt tinh huyết cần trăm năm tu luyện mới có thể khôi phục. Thử nghĩ sẽ có loại yêu thú nào làm loại chuyện hại mình lợi người này chứ?
Mà nguy hiểm lớn nhất tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh chính ở thú hồn cắn trả. Nếu hấp thu thực lực thú hồn quá thấp sẽ ảnh hưởng đến thực lực của người tu luyện thậm chí là ảnh hường đến tiến cảnh của hắn. Mà hấp thu thú hồn thực lực quá mạnh, khi hấp thu người tu luyện còn gặp uy hiếp cắn trả rất lớn. Sẽ bị thần trí hỗn loạn, thậm chí hoàn toàn điên cuồng hoặc biến thành ngu ngốc.
Một nguy hiểm khác chính là mặc dù thú hồn bị hấp thu nhưng ảnh hưởng của thú hồn chỉ là bị áp chế mà không hoàn toàn biến mất, người tâm trí không vững vàng bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tinh thần thác loạn, thường gặp nhất là biến thành cuồng bạo hiếu sát. Mà nếu người tu luyện bị thương nặng, thời gian dài tu vi giảm mạnh, thú hồn bị hấp thu đồng dạng sẽ phát sinh bạo động, huyệt đạo kinh mạch của người tu luyện đều có khả năng bị nổ tung.
Tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh này sở dĩ cần ngũ hành linh căn đầy đủ chính bởi vì bản thân yêu thú có đủ loại thuộc tính ngũ hành, người tu luyện chỉ có thuộc tính ngủ hành đầy đủ mới có thể hấp thu thú hồn các loại thuộc tính.
Nghe lão già giảng giài, Long Tiêu Diêu trợn mắt há hốc mồm. Hắn không nghĩ tới Vạn Thú Tiên Kinh này lại biến thái như thế. Tuy nhiên từ phương pháp tu luyện của bộ công pháp này có thể thấy được uy lực của Vạn Thú Tiên Kinh là cường đại cở nào. Thậm chí có thể nói nếu có thể tu luyện thành bộ công pháp này, người tu luyện gần như là vô địch.
Kỳ ngộ và phiêu lưu cùng tồn tại. Trên đời này vốn không có bừa cơm miễn phí. Long Tiêu Diêu hít thật sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động nói:
Lão gia gia. Ta muốn tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh, bất kể gian nan cở nào ta nhất định sẽ kiên trì không bỏ. Chỉ là khi mới tu luyện cần kích hoạt ba nơi đan điền, không biết ngài có thể trước tiên giúp ta thu thập tinh hồn ba loại yêu thú hay không?
Lão già nói:
- Tiểu bằng hữu, ngươi có quyết tâm là rất tốt. Ta cũng tin tưởng ngươi nhất định có thể thành công. Chỉ là, ta không thể giúp ngươi hấp thu yêu thú tinh hồn. Hiện tại ngươi căn bản không có chút tu vi nào, cho dù hấp thu tinh hồn của yêu thú cấp một cũng sẽ bị cắn trả.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lão già nhìn Long Tiêu Diêu đang nghi hoặc, nói:
Tiểu bằng hữu. Hôm nay đã không còn kịp rồi, buổi trưa ngày mai ngươi tới nơi này ta lại nói ti mỉ manh mối trong đó cho ngươi.
Tiếp đó lão già vỗ nhẹ Kim Xà nói:
Kim Nhi, hiện tại ta gọi ngươi là Kim Nhi hay là Long Nhi thì tốt đây? Hôm nay ngươi cùng ta về trước, ngươi còn cần làm một ít chuẩn bị. về sau ngươi sẽ một mình ở ngoài tu luyện, cũng cần phải gặp người nhà một lần. nói tiếng từ biệt.
Kim Xà nới lông thân thể nhỏ bé quấn cổ tay Long Tiêu Diêu, thân thể khẽ vung giống như một đạo kim quang lóe lên, nhào lên đầu vai lão già. Lão già mỉm cười:
Tiểu bàng hữu. ngày mai gặp. Nếu ngươi muốn thay đổi chủ ý còn kịp.
Nói xong thân hình lão già đã bay lên không mà đi, trong nháy mắt không còn tung tích. Long Tiêu Diêu ngây người nhìn lão già đi xa. khi không còn nhìn thấy ai nữa thì hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi vừa rồi rốt cục là một giấc mộng hay là chuyện thật sự đã xảy ra.
Truyền thuyết cá chép vượt Long môn dĩ nhiên là thật, mà một lão già từ trên trời giáng xuống lại nói mình là tộc trưởng Lý tộc. Hết thảy đều có vẻ rất khó tin. Tuy nhiên hiện tại hắn đã không lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy, bắt đầu nghĩ lại mọi thứ theo như lời lão già nói, nhất là có liên quan đến tu tiên. Lúc này hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong những sự vật mới lạ này.
Từ khi Long Tiêu Diêu biết chuyện đến nay vẫn mơ mộng có thể làm một người tu tiên, hiện giờ chẳng những có hy vọng làm người tu tiên mà lại là Vạn Thú Tiên Kinh thần kỳ. Hắn tuy cố tự kiềm chế nhưng lại không thể nén được tâm tình kích động.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cũng có chút lo lắng. Lời nói cuối cùng của lão già khiến hắn lo lắng không yên: Lão già có bản lĩnh lớn như vậy mà cũng không thể
giúp hắn hấp thu thú hồn. Hơn nữa, theo như lời lão già hiện tại hắn ngay cả thực lực hấp thu thú hồn cấp một cũng không có, làm thế nào có thể kích hoạt ba yếu huyệt đan điền?
Long Tiêu Diêu chung quy vẫn là một đứa nhỏ 13 tuổi, mặc dù từ nhỏ hắn sống trong gia tộc u ám đã dần học được mừng giận không hiện ra mặt nhưng gặp được loại trên trời rơi xuống miếng bánh lớn thì hắn vẫn khó thể tự kiềm chế. May mắn hắn ở trong tộc chỉ là một tiểu nhân vật không được coi trọng, không biết nặng nhẹ, không ai nhìn nhiều hắn một cái. Nếu không nhất định sẽ bị người nhìn ra dị trạng.
Một đêm khó yên giấc. Ngày hôm sau, sáng sớm Long Tiêu Diêu liền chạy đến bên bờ Long môn. Hai bờ sông vẫn có ngư nhân tung lưới bắt cá như cù, trẻ nhỏ chạy, nhảy, nô đùa tiếng động lớn xôn xao náo nhiệt không khác gì bình thường nhưng hắn lại cảm thấy được hôm nay ồn ào một cách khác thường, vầng thái dương trên bầu trời di chuyển chậm vô cùng, dường như chậm chạp không chịu lên tới đỉnh đầu.
Long Tiêu Diêu vừa sáng sớm đều thấy tâm thần không yên, tay cầm quyển sách buông xuống hơn trăm lần mà một chữ cũng không vào.
Thái dương rốt cục lên tới đỉnh đầu, ngư nhân hai bờ sông đã lục tục rời đi nhưng Long Tiêu Diêu lúc này càng thêm thấp thòm lo âu: Lão già làm sao còn chưa tới, hay là lão có việc không thể tới? Hay là xảy ra biến hóa gì, lão già không thể mang công pháp của Thú Thần đến?
Ngay khi tâm tình Long Tiêu Diêu bàng hoàng không yên thì trong dòng sông truyền ra một tiếng “Ào”. Lão già mà hắn gặp ngày hôm qua cùng một lão già sắc mặt màu xanh đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, mà Kim Xà thì vẫn ở trên đầu vai lão già như cũ.
Long Tiêu Diêu nhìn thấy lão già suýt thì hoan hô ra tiếng nhưng lại nhìn thấy lão già mặt xanh trong lòng không khôi trầm xuống, lại bắt đầu lo được lo mất miên man suy nghĩ: Có phải có biến hóa gì hay không? Vì sao lão già lại dẫn theo một người tới?
Tộc trưởng Lý tộc cũng không để ý đến, chỉ nghiêm túc nói:
Tiểu bằng hữu, ngươi đã nghĩ kỳ chưa? Có quyết định tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh hay không?
Long Tiêu Diêu căn bản không chút do dự, kiên định gật đầu:
Đúng vậy, lão gia gia. Ta quyết tâm tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh, bất kể khó khăn bao nhiêu ta cũng sẽ không từ bỏ.
Tộc trưởng Lý tộc quay đầu cùng lão già mặt xanh nhìn nhau cười, lão già mặt xanh hơi gật đầu. Tộc trưởng Lý tộc vươn bàn tay phải, trong lòng bàn tay lão có một khối Ngọc bài trắng muốt. Trên ngọc bài khắc chỉ chít những thứ linh tinh nhưng Long Tiêu Diêu lại không nhìn ra đó là cái gì.
Tộc trưởng Lý tộc nói:
Tốt. Nếu ngươi đã quyết định thì rạch ngón giữa tay trái, nhỏ máu lên khối Ngọc bài này.
Trên người Long Tiêu Diêu đương nhiên không có đao kiếm, hắn nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện được vật gì sắc bén có thể rạch được tay. Chính khi hắn đang chần chờ, Kim Xà đột nhiên búng người nhảy lên trên người hắn rồi theo cánh tay trái hắn chạy xuống, há mồm cắn tới ngón giữa.
Động tác Kim Xà nhanh như tia chớp, Long Tiêu Diêu chỉ nhìn thấy kim quang chợt lóe lên, ngón giữa của hắn thấy đau, trên ngón tay đã ri ra một giọt máu đỏ tươi. Hắn tuy biết Kim Xà không có ý hại hắn nhưng vẫn lo lắng Kim Xà có độc.
Tuy nhiên nếu đã rỉ máu. Long Tiêu Diêu không chút do dự nhỏ giọt máu lên trên ngọc bài. Sau khi giọt máu nhỏ lên ngọc bài, lập tức dung nhập vào ngọc bài. Mà ngọc bài thì vẫn trắng nõn như lúc ban đầu dường như không có biến hóa gì.
Long Tiêu Diêu nghi hoặc nhìn tộc trưởng Lý tộc, lão già sắc mặt ngưng trọng nói:
Không đủ, tiếp tục nhỏ.
Long Tiêu Diêu nghe vậy dùng tay phải bóp ngón giữa tay trái, máu tươi từ miệng vết thương từng giọt chảy ra, nhỏ lên trên khối ngọc bài. Khối ngọc bài như sa mạc hút nước, lập tức hút những aiọt máu nhỏ lên mặt ngoài vào trong mà ngọc bài vẫn trắng nòn như lúc ban đầu.
Nhưng khi giọt máu thứ chín của Long Tiêu Diêu nhỏ lên ngọc bài và bị ngọc bài hấp thu, ngọc bài đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt. Hắn nghe thấy lão già hưng phấn nói: “Thành công” ! Sau đó trên ngọc bài một đạo hào quang mãnh liệt bắn vào giữa mi tâm hắn và chìm sâu vào trong đầu. Sau đó hắn cảm giác đầu óc đau đớn giống như nổ tung rồi sau đó ngất đi.
Long Tiêu Diêu không biết ngay khi hắn hôn mê hào quang trên ngọc bài biến mất, ngọc bài từ trong lòng bàn tay tộc trưởng Lý tộc bay lên thẳng tới phía hắn rồi chìm sâu vào trong cơ thể hắn.
Long Tiêu Diêu không biết mình ngất đi bao lâu, khi hắn tỉnh lại cảm giác đầu đau như muốn nứt ra. hơn nữa trong đầu bỗng dưng xuất hiện rất nhiều đồ vật. Hắn cố nén cơn đau, sửa sang, đọc những thứ có thêm ở trong đầu. Đó không ngờ là Vạn Thú Tiên Kinh, công pháp tu tiên Thiên giai thần kỳ ảo diệu.
Vạn Thú Tiên Kinh, chương đầu tiên tổng quyết: Trời sinh vạn vật đều có linh tính, vạn thú vạn linh tạo hóa thiên cơ. Vạn Thú Tiên Kinh lấy vạn thú cho ta sử dụng, đoạt thiên địa linh tính vào một thân. Thống soái vạn thú ngạo thị thiên địa, là thiên hạ đệ nhất thần công.
Ngạo thị thiên địa, đây là loại khí phách cở nào? Long Tiêu Diêu không khôi cảm xúc mênh mỏng. Nhưng ngay lập tức hắn liền nhíu mày, trong lòng dâng lên một niềm lo âu buồn phiền. Tộc trưởng Lý tộc cũng không nói ngoa. bước đầu tiên tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh chính là kích hoạt ba cái đan điền của bản thân mà phương pháp kích hoạt đan điền chính là hấp thu tinh hồn hoặc tinh huyết của yêu thú.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào