[Tiên Hiệp]Thanh Phong Tu Tiên Lục - Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch - Q2 C78
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 1: Thân Thế Thanh Phong
Giới Thiệu
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Nhậm Thanh Phong từ nhỏ gặp binh loạn mà tan nát nhà cửa, cất bước du nhập giang hồ. Nhờ kỳ ngộ mà lấy đươc Thanh Phong cổ kiếm, công lực tiến vào tiên thiên. Sau đó trả thù được cho gia đình thì vô tình gặp gỡ Tiểu Kiếm mà được dẫn dắt bước vào tu chân giới.
Phân chia cảnh giới, phương thức tu luyện:
Phân chia cảnh giới: luyện khí, trúc cơ, linh tịch, kim đan, nguyên anh, phân thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa.
Tu sĩ dưới phân thần kỳ chỉ có thể tu luyện một loại thuộc tính trong số ngũ hành thuộc tính : kim, mộc, thủy, hỏa , thổ tương ứng với thân linh căn của mình. Và cũng do nguyên nhân của công pháp mà chỉ có thể hấp thu luyện hóa được linh khí của một thuộc tính.
Tu sĩ dưới kim đan kỳ thân thể tử vong là hoàn toàn tử vong vì linh hồn còn quá yếu chưa thể đoạt xá được.
Thiên địa linh khí chia làm kim, mộc, thủy, thủy, thổ, ngũ hành thuộc tính.
Thiên địa linh khí và đa số linh mạch linh khí đều là ngũ hành hỗn hợp làm một thể cho nên thiên địa linh thạch đa số đều là linh thạch hỗn hợp ngũ đại thuộc tính. Linh mạch, linh thạch có thuộc tính đơn hệ cực kỳ thưa thớt nên tương đối trân quý.
Tu sĩ tu chân giới ngự pháp khí, pháp bảo, phần lớn đều không xem trọng chiêu số. Cảnh giới tu sĩ càng cao thì tốc độ, uy lực của pháp khí, pháp bảo cũng được đề thăng. Mặt khác pháp khí, pháp bảo cũng có rất nhiều biến hóa và công năng đặc thù.
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 1: Thân Thế Thanh Phong
Chương 1: Loạn thế tiểu thôn!
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Đại Yến lập quốc đã được ba trăm năm, hiện đang được Khang Đế trị vì. Đại Yến tuy căn cơ hùng hậu, nhưng số vận lại sắp hết. Bảy năm trước, Khang Đế lên ngôi, khắp nơi trong nước dị tượng hiện lên không ngừng, sau đó thiên tai hoành hành, dân chúng biến thành tặc phỉ!
Quân đội ở các nơi mặc dù trấn áp phản loạn, nhưng lại không có hiệu quả. Đương kim thánh thượng Khang Đế vì chuyện này mà dùng thủ đoạn thiết huyết, chỉ trong bảy năm trị vì, ông đã từng hơn mười lần thân chinh dẹp loạn, trấn áp loạn dân ở khắp nơi.
Một hôm, đang lúc lên triều, văn thần võ tướng xếp hàng chỉnh tề tại hoàng cung. Mà trên long ỷ chính là đế vương hiện tại, một thân long bào màu vàng, uy nghiêm như núi, tuổi hơn ba mươi chính là Khang Đế.
Ngồi trên cao nhìn xuống quần thần đang yên lặng, Khang Đế hừ lạnh một tiếng, cả giận:
- Tại sao không nói gì? Lúc tranh đoạt chỗ tốt thì ai cũng chen lên trước, sao giờ lại câm cả rồi hả? Chẳng lẽ nghịch dân có dị động là trẫm phải đích thân đi thanh trừ, vậy triều đình nuôi các ngươi ở đây có tác dụng gì?
- Vi thần nguyện nhận mệnh xuất mã, càn quét loạn dân tặc phỉ, đại nghịch bất đạo, giải ưu cho bệ hạ.
Một vị tướng quân dáng người khôi ngô, khuôn mặt đen thui, trên người mặc chiến giáp bằng tinh thiết, bước ra khỏi hàng nói.
- Tốt, không hổ là tướng quân Thiết Như Sơn của trẫm, trẫm ban cho ngươi mười vạn thiết kỵ binh, diệt cỏ tận gốc không lưu hậu hoạn.
Khang Đế vui vẻ nói.
Khang Đế trọng võ khinh văn, cho nên binh quyền tại Đại Yến đều bị hắn nắm trong tay. Cho dù là bộ binh cũng chỉ là thùng rỗng, không có ý chỉ của hắn cho dù một ngàn nhân mã cũng khó mà điều động.
- Tạ Hoàng Thượng, thuộc hạ còn muốn mang theo một ít cao thủ của Lục Phiến Môn để phối hợp, phòng ngừa đối phương xuất hiện cao thủ.
Thiết Như Sơn bổ sung.
Thiết Như Sơn cũng là một cao thủ nhất lưu trong giang hồ, hơn nữa lại trải qua bách chiến trên sa trường, toàn thân sát khí trầm trầm. Tuy có vũ lực, nhưng không hề khinh người. Bởi vì sợ gặp cao thủ giang hồ quấy nhiễu cho nên mới yêu cầu Khang Đế muốn được dẫn một số cao thủ của Lục Phiến Môn.
Lục Phiến Môn chính là cơ quan đặc vụ của Đại Yến, chuyên phụ trách đuổi giết các cao thủ giang hồ phản nghịch hoặc là giang hồ đại đạo có võ công cao cường. Thành viên trong này chủ yếu đến từ giang hồ, mặt khác còn có lượng lớn sát thủ được bồi dưỡng từ nhỏ.
- Cho phép, đi binh bộ làm thủ tục cần thiết đi, đừng ở đây làm phiền trẫm! Nhưng phải nhớ kỹ, diệt cỏ tận gốc! Vô sự bãi triều!
Khang Đế vung tay áo nói, quần thần ba quỳ chín lạy xong liền rời đi với thái giám và cung nữ ở hai bên.
- Bách tính vô tội lại chịu tội nữa rồi!
Chúng thần cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Sau đó rời đại điện hồi phủ, không hề đề cập đến chuyện lúc nãy. Mà Thiết Như Sơn cũng nhận được thánh chỉ, dưới sự hộ vệ của thân binh, ngồi kiệu đi đến binh bộ. Ba ngày sau, thiết giáp kỵ binh như mây đen trùng trùng điệp điệp tiến về phía tây.
………….
Đầu xuân, trời nắng. Một thôn nhỏ vô danh dưới chân núi phía tây.
- A Phong, ngươi tặng con dế mèn này cho ta thật ư? Ngươi vất vả lắm mới bắt được nó mà!
Một cô nương tám tuổi, thân mình đầy bụi, ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên, Tam Nữu ngươi còn chưa biết A Phong ta sao, tuy tuổi nhỏ nhưng lại giống giang hồ hào kiệt nhất lưu, đối với bằng hữu của mình là phải …
Một nam hài mươi tuổi, trên người cũng đầy bụi đất nói. Nhưng khi hắn nói xong mấy câu trước thì không tìm được từ để nói tiếp.
- Ha ha, Tam Nữu, con dế mèn này ngươi lấy đi, trong rừng cây đầu làng có rất nhiều. Cha nói, làm nam tử hán không nên keo kiệt!
Một nam hài tầm bảy tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân bụi đất, cười lớn nói.
Tiểu nam hài này chính là Nhậm Thanh Phong, bảy năm trước, khi hắn mới sinh ra, xung quanh thôn nhỏ đột nhiên nổi gió lớn tới bảy ngày, cho nên hắn mới được đặt cái tên này.
Vốn Nhậm phụ định gọi hắn là Nhậm Đại Phong, nhưng lão tiên sinh đầu thôn lại nói một câu:
- Tên này bất nhã, nên gọi Thanh Phong.
Cho nên tên hắn sửa thành Nhậm Thanh Phong.
Đại Ngưu và Tam Nữu một người chín tuổi, một người bảy tuổi, đều là hài tử trong thôn. Bởi vì thôn quá nhỏ, chỉ có chừng một trăm hộ, cho nên hài từ cũng không nhiều, mà ba người bọn hắn tuổi xấp xỉ nhau cho nên chơi với nhau từ nhỏ. Vì Tam Nữu là nữ hài, cho nên hai người kia bình thường có gì hay đều nhường nàng chơi trước.
Lúc này, ba người đang đứng ở trong rừng cây phía đông, cách làng hai dặm để bắt dế. Hơn nửa ngày mà chỉ có Nhậm Thanh Phong bắt được một con.
Nhậm phụ là thợ săn duy nhất trong làng, thôn nhỏ lại ở gần núi cho nên thu hoạch cũng không ít. Hơn nữa, trong nhà chỉ có một hài tử là Nhậm Thanh Phong, cuộc sống cũng tương đối khá giả cho nên đối nhân xử thế cũng khá tốt. Nhậm Thanh Phong lại bị ảnh hưởng của cha từ nhỏ, cho nên cũng thế, hơn nữa, ba người thường xuyên nghe lão giả đầu thôn kể chuyện xưa. Nhậm Thanh Phong lúc này có ý muốn bắt chước giang hồ hiệp khách. Thực ra, hắn cũng rất muốn để con dế mèn lại cho mình.
- A Phong, về nhà ăn cơm!
Phía tây thôn truyền đến âm thanh của nữ nhân.
- A Phong, mẹ ngươi kêu về ăn cơm kìa, mau trở về đi, ta và Tam Nữu cũng về. Mai chúng ta lại vào rừng, bắt nhiều dế mèn hơn nữa.
Đại Ngưu nghe được tiếng gọi của Nhậm mẫu thì nói với Nhậm Thanh Phong.
- Ừ, sáng mai không gặp không về, vẫn như hôm nay, tập hợp ở cửa lão gia gia ở thôn đông.
Nhậm Thanh Phong cũng nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân, trả lời Đại Ngưu xong liền chạy về nhà. Hắn biết, trong nhà đang có đồ ăn ngon chờ hắn.
…………
- A Phong, đi rửa tay, sao bùn đất đầy người thế này, rửa cả mặt nữa.
Nhậm mẫu vẻ mặt từ ái kéo Nhậm Thanh Phong qua nói.
- Dạ, nương, hôm nay làm món gì thơm quá?
Nhậm Thanh Phong ngửi ngửi mùi nói.
- Được rồi, hôm nay phụ thân của con bắt được ba con thỏ hoang, để lại một con ăn, còn hai con đưa lên trấn bán, mua ít chỉ gai làm cho con đôi giày
Nhậm mẫu buông khăn mặt nói, nhưng Nhậm Thanh Phong chưa nghe hết lời của nàng liền chạy vào phòng.
- Xem bộ dáng của con kìa, giống như thổ phỉ, nam tử hán ăn uống có giống ngươi ăn như vậy sao.
Nhậm phụ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Được rồi, đừng trách nó, nó còn nhỏ, chưa phải là nam tử hán. Nam tử hán sẽ nhịn đói à? A Phong, con cứ ăn đi, đừng nghe phụ thân con nói.
Nhậm mẫu đau lòng, che chở nói.
- Hài tử này, sớm muộn gì cũng bị nàng làm hư. Quên đi, nàng cũng ăn nhiều chút.
Nhậm phụ khẽ thở dài, gắp cho Nhậm mẫu một miếng thịt thỏ, sau đó cũng bắt đầu ăn.
- Ừm, thiếp nghe tam thẩm nhà bên nói, lão tiên sinh ở đầu thôn lúc trẻ cũng là đại nhân vật a! Chàng nói có thật hay không? Thiếp xem A Phong của chúng ta sau này cũng có thể trở thành đại nhân vật.
Nhậm mẫu vừa ăn vừa hàn huyên với Nhậm phụ.
Nhậm Thanh Phong đang mải miết ăn. Chỉ chốc lát, Nhậm Thanh Phong đã ăn hết hai bát cơm lớn, sau đó đứng dậy, quệt miệng nói:
- Con no rồi, con sang nhà gia gia học chữ đây!
Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.
- Đứa nhỏ này…
Hai vợ chồng nhìn theo cũng không để ý, chỉ nhìn nhau cười. Từ lúc Nhậm Thanh Phong lên năm tuổi, sau bữa cơm chiều hắn đều đến nhà lão tiên sinh để học chữ.
Thôn đông, dưới ngọn đèn vàng lay động trong mái nhà tranh nhỏ bé, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện nhau.
- A Phong, lần trước gia gia dạy cháu mấy chữ, cháu đã viết được chưa? Viết lên giấy một lần cho gia gia nhìn xem, nếu viết tốt gia gia sẽ dạy cho cháu thêm mấy chữ nữa.
Dưới ánh đèn, một âm thanh run rẩy nói.
- Vâng, gia gia.
Một âm thanh thanh thúy của trẻ con trả lời.
Nhưng đúng lúc này, “Gâu, gâu, gâu”, vài tiếng chó sủa vang lên từ đầu thôn tây. Sau đó mặt đất chấn động mạnh, hai người, một già một trẻ nghe được động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng, nhìn về phía đông. Chỉ thấy một ngọn lửa lớn đang cháy, tiếng người kêu la không ngừng, từng bóng đen cao to đang chém giết trong thôn.
- Gia … gia ... chuyện này là …là sao?
Thiếu niên sợ hãi lắp bắp, ngẩng đầu hỏi, nhưng chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác được đầu đau nhức, trước mắt tối sầm, sau đó liền hôn mê.
- Haiz!
Lão giả nhìn ánh lửa nơi thôn tây, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- A Phong, đừng trách gia gia, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cháu. Hiện tại gia gia cũng chỉ có thể cứu một mình cháu mà thôi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 1: Thân Thế Thanh Phong
Chương 2: Viễn phó đại đô.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Lão tiên sinh nói xong thì thái độ già nua hoàn toàn biến mất, ôm lấy Nhậm Thanh Phong, chạy nhanh về phía thôn đông, nguyên lai, lão là một cao thủ võ lâm.
- Chạy đâu!
Một tiếng hét lớn vang lên, sáu quân hán toàn thân mặc hắc thiết khải rất nhanh đã đuổi theo. Mấy quân hán này chính là trong mười vạn kỵ binh được đương kim hoàng thượng phái tới diệt phản quân. Nhưng không biết thế nào, một cái thôn nhỏ hẻo lánh cũng không bỏ qua.
Lão tiên sinh nghe được âm thanh phía sau, chẳng những không ngừng lại mà còn chạy nhanh hơn. Nhưng, mặc cho hắn chạy nhanh bao nhiêu, cũng không chạy nhanh hơn chiến mã được.
- Các ngươi không nên ép lão phu xuất thủ.
Lão tiên sinh cuối cùng cũng bị sáu quân hán vây lại, nhưng lão tiên sinh tựa hồ không muốn giết người.
- Ha ha, lão thất phu ngươi dám giết quân binh triều đình, chẳng lẽ không sợ Lục Phiến Môn đuổi giết! Không ngờ thôn nhỏ này lại có cao thủ bậc này.
Một tên quân hán cười lạnh. Đối phương quả thực là cao thủ, nhưng bọn hắn chỉ cần vây lại là được rồi, không cần phải liều mạng. Mà bảo bọn hắn lui lại cũng không được. Quân lệnh như sơn, nếu bề trên đã nói không lưu người sống thì mấy tên tiểu binh như bọn hắn làm sao dám làm trái.
- Hừ, muốn chết.
Lão tiên sinh tựa hồ cũng biết đối phương muốn kéo dài thời gian, nhìn thoáng qua Nhậm Thanh Phong. Sau đó quát một tiếng, sáu gã quân hán chỉ kịp rên lên một tiếng, bọn hắn đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết, nhưng căn cứ cảm giác thanh lương từ trên cổ truyền đến thì họ biết mình đã trúng ám khí của đối phương.
Lão giả nhẹ nhàng giết mấy tên quân hán, sau đó cưỡi lên một con ngựa, chạy liên tục về hướng đông. Chạy được vài dặm, sau đó thả thiếu niên đang hôn mê vào bụi cỏ cách đấy hơn trăm trượng. Than nghẹ một tiếng, lão xuất ra một miếng ngọc bội cùng với một phong thư nhét vào trong lòng thiếu niên, sau đó lên ngựa, chạy về hướng bắc.
Sau một lát, ba gã hắc y chạy lại đây, nhìn vết móng ngựa trên mặt đất sau đó liền nhắm hướng bắc đuổi theo.
………
Trong đám cỏ hoang, khi thiếu niên tỉnh lại đã là giữa trưa.
- Đây là nơi nào? Tiên sinh đâu? Thôn đâu? Trời sáng rồi, ta còn muốn trở về bắt dế mèn với Đại Ngưu, Tam Nữu. Đêm qua có chuyện gì nhỉ? Sao mình lại ngất đi?
Nhậm Thanh Phong vuốt vuốt đầu, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Sau đó quan sát xung quanh, mới phát hiện nơi này là bãi đất hoang cách thôn vài dặm. Nếu biết ở đâu thì nên quay lại thôn.
- Cha mẹ sẽ lo lắng, còn có bọn Đại Ngưu đã chờ ta từ sớm.
Nhậm Thanh Phong nghĩ xong liền xác định phương hướng, chạy về phía thôn nhỏ. Nơi đây bọn chúng đã tới chơi vài lần, cũng chẳng sợ lạc đường.
Vài dặm đường ngắn ngủi, thiếu niên chạy mất hai canh giờ, lúc trời gần tới thì thiếu niên cũng chạy tới thôn. Nhìn biển lửa trước mắt, bất chấp sợ hãi, thiếu niên vẫn vội vàng chạy về phía trước.
Rốt cục, trước một căn phòng hỗn độn bị lửa thiêu thành tro, thiếu niên ngã nhào trên đất, nửa ngày sau mới tỉnh lại, lúc này hắn mới khóc ồ lên.
Bóng đêm thâm sâu, thiếu niên tựa hồ đã cạn khô nước mắt, nằm trên mặt đất mà ngủ. Cú mèo vẫn kêu trong bóng đêm.
Bầu trời lại sáng lên trong cơn mưa.
- Không còn nữa, đã chết hết rồi sao? Cha, mẹ, Tam Nữu, Đại Ngưu, tam thẩm…
Trên mặt thiếu niên lộ ra hai vệt nước mắt, đờ đẫn đi lại trong thôn, vừa đi vừa thì thào không hề chú ý tới cơn mưa.
Trải qua tìm tòi, hắn mới biết, chẳng những mọi người trong thôn đều đã chết, hơn nữa phần lớn đều bị thiêu hủy, còn có đại bộ phận thi thể tìm khắp không thấy.
Nhậm Thanh Phong tìm trong thôn nhưng cũng không thấy được thi thể của cha mẹ hắn, ngay cả Tam Nữu, Đại Ngưu và lão tiên sinh cũng không thấy. Mà từ đống đổ nát, hắn ngẫu nhiên tìm được quần áo, hắn biết thân nhân, bằng hữu của hắn đã chết hết.
Rốt cục, hắn cảm thấy sự lãnh lẽo và đói khát. Ở một mảnh vườn, hắn tìm thấy mấy cây cải củ, tránh ở một góc tường còn tốt, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mưa hơn bảy ngày đêm, trong bảy ngày này, Nhậm Thanh Phong chỉ ngồi ở góc phòng, không nói một lời, đói bụng thì ra vườn tìm ít đồ ăn, mệt mỏi thì ngủ ngay tại chỗ.
Sáng sớm ngày thứ tám, cuối cùng mưa cũng ngừng lại, trên trời treo một chiếc cầu vồng xinh đẹp. Dưới chân núi, ngoại trừ thôn nhỏ hoang tàn thì sinh cơ vẫn tràn ngập khắp nơi.
Nhậm Thanh Phong ngây người sáu bảy ngày, cuối cùng cũng đi ra căn nhà nát, nhưng lần này hắn không ra vườn mà nhìn cầu vồng nơi chân trời, sau đó mở miệng nói chuyện.
- Nhất định là do sơn tặc làm, ta nhất định phải giết chết bọn hắn để báo thù cho mọi người.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên định của hắn tràn đầy sát khí.
Nói dứt lời, hắn đi tới trước một hố đất đầy nước, cởi quần áo ra bắt đầu rửa sạch. Lúc cởi quần áo, hắn phát hiện trong áo có một ngọc bội màu trắng và một phong thư.
Nhậm Thanh Phong cũng không quan tâm đến tắm rửa, mà nhanh chóng mở phong thư. Đáng tiếc, nét mực trong phong thư đã sớm bị nước rửa trôi hơn phân nửa,chỉ mơ hồ phân biệt được một bộ phận nhỏ, mà Nhậm Thanh Phong nhận biết được lại càng ít.
- Đại đô… hàn lâm học sĩ… Cổ. Đây là ý gì? Chẳng lẽ tiên sinh nói là đại đô? Chữ này giống với chữ của tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh muốn ta đi đại đô? Uh, nhất định là thế, chẳng lẽ tiên sinh còn chưa chết? Chẳng lẽ tiên sinh đang chờ ta ở đại đô?
Thiếu niên thầm nghĩ vài câu, cuối cùng suy đoán như thế. Mà khi nghĩ như vậy, tâm tình cũng xoay chuyển một chút, thậm chí còn hoài nghi về cái chết của cha mẹ.
- Chẳng lẽ bọn họ đều chưa chết, bọn họ đều đang chờ ta ở đại đô?
Thiếu niên tự an ủi, cuối cùng cũng tin tưởng, vẻ mặt suy sụp cũng giảm không ít.
Có hi vọng như vậy, Nhậm Thanh Phong rốt cục tỉnh lại không ít, không suy nghĩ liền quyết định phải đi đại đô. Ngay cả chuyện muốn tìm sơn tặc báo thù cũng đã quên mất. Vội vàng rửa mặt, mặc lại quần áo, cất kỹ ngọc bội và phong thư liền chuẩn bị lên đường.
Đến lúc chuẩn bị đi, Nhậm Thanh Phong mới nhớ, trên đường mình sẽ ăn gì, phải ở khách điếm. Mặc dù chưa bao giờ đi xa, nhưng thiếu niên nào cũng có ý tưởng như thế, Nhậm Thanh Phong cũng không ngoại lệ, cho nên xuất môn cần ngân lượng và lương khô hắn cũng biết.
- A, thiếu chút nữa là quên, phải chuẩn bị một chút lương khô, bằng không sẽ đói bụng, còn có khi thấy Tam Nữu và Đại Ngưu, nếu đưa cho chúng hai con dế mèn chắc chúng sẽ rất vui.
Thiếu niên nghĩ vậy liền dừng chân lại.
Đầu tiên là chạy vào vườn kiếm chút thức ăn, rốt cục cũng tìm được mười mấy củ cà rốt. Nhìn mười mấy củ cà rốt, thiếu niên rốt cục cũng thỏa mãn. Thở dốc nghĩ:
- Chừng này chắc đủ ăn hai ba ngày, mang nhiều hơn thì mệt mà không ăn được.
Tại địa phương này, mùa này cũng không có gì khác để ăn. Nếu hắn có thể săn thú giống phụ thân thì có thể đã tốt hơn rồi. Nhưng mùa xuân thì rất khó ăn cà rốt, hơn nữa lại ăn nhiều ngày như vậy tự nhiên cũng không muốn cầm theo.
Cởi áo khoác, bọc cà rốt lại, Nhậm Thanh Phong tiếp tục tìm kiếm trong đống đổ nát xem có tìm được một chút tiền đồng, đồ trang sức gì đó. Mà thôn trang có khả năng bị sơn tặc đi qua, Nhậm Thanh Phong cũng không ôm nhiều hi vọng. Nhưng khiến hắn bất ngờ là hắn lại tìm được hai món trang sức bằng bạc.
Nhậm Thanh Phong cũng không để ý nhiều liền thu lại. Hắn chạy lại rừng cây bên cạnh thôn đông, mất nửa ngày rốt cục cũng bắt được một con dế mèn, dùng mấy sợi cỏ bện thành một cái lồng nhỏ, bỏ con dế vào, quay đầu lưu luyến nhìn thôn nhỏ vài lần. Thân ảnh nhỏ bé của Nhậm Thanh Phong ở giữa trưa mùa xuân, ly khai địa phương mà hắn trải qua thời thơ ấu tốt đẹp.
Ba ngày sau, thiếu niên lại cảm giác được cái gì gọi là tứ cố vô thân, ăn ba ngày cà rốt, ngủ bên đường ba đêm, đến một trấn nhỏ khác mà trong miệng của người lớn thì mất một ngày lộ trình. Mà cảnh tượng tan hoang trước mắt lại khiến hi vọng của hắn tan biến.
Trấn nhỏ này không ngờ cũng bị tàn phá hoang tàn, mang tâm tình bất đắc dĩ, Nhậm Thanh Phong nghỉ lại tại một căn phòng trong trấn, hôm sau lại chuẩn bị chút gì ăn và tìm được ba lượng bạc vụn, ba món trang sức liền rời khỏi trấn nhỏ, tiếp tục lên đường.
Tuy rằng không biết đại đô đi như thế nào, nhưng hắn nhớ tiên sinh từng nói với hắn, đi ra trấn nhỏ, cứ đi theo hướng bắc là có thể đến một tòa thành lớn, cho nên hắn quyết định đi theo hướng bắc.
Đường xá xa xôi, bảy ngày sau, lương khô trên người hắn cũng hết. Cả ngày màn trời chiếu đất, giày cũng đã mòn, trên ngón chân cũng nổi mụn nước. Sang ngày thứ tám, lúc Nhậm Thanh Phong chuẩn bị đứng dậy lại ngã xuống, may mắn có một thợ săn đi ngang qua mới cứu lại một mạng cho hắn. Nhưng khi tỉnh lại, thê tử của thợ săn nói hắn bị bệnh, phải nghỉ ngơi một tháng mới được.
Trong một tháng này, vợ chồng thợ săn tốt bụng lại khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Tắm rửa thay quần áo, đi vào đôi giày mới không vừa chân. Nhậm Thanh Phong được vị thợ săn đại ca hộ tống, thuận lợi đi tới trấn nhỏ gần nhất. Mà trước khi chia tay, thợ săn đại ca còn giúp hắn chuẩn bị không ít đồ vật và đưa cho hắn một ít bạc.
Từ đó, trên đường đi Nhậm Thanh Phong gặp không ít người tốt như vậy, cũng gặp không ít người giàu keo kiệt đến cả đồ ăn cho chó cũng không muốn bố thí. Hắn cũng từng bị đánh, bị lừa, bị trộm, bị chửi, cũng từng ăn trộm, ăn mày, làm việc, sinh bệnh, đi nhờ thuyền, xe, ngủ đêm tại núi hoang. Trải qua không ít khổ cực, cũng từng bị người vũ nhục khinh bỉ, từng được người thu nhận, giúp đỡ, nhưng hắn chưa bao giờ buông tha cho việc đến đại đô.
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã qua ba năm. Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng đi tới đại đô phồn hoa.
Hiện giờ, Nhậm Thanh Phong đã không còn là thiếu niên ngây thơ, cả ngày chỉ biết ăn cà rốt và củ cải. Con dế mèn năm đó đã chết từ lâu. Đối với hy vọng năm đó của mình, hắn cũng biết là không có khả năng. Mà đám người sát hại toàn bộ thôn dân hắn đã nhận thức được cũng không đơn giản là sơn tặc.
Trải qua ngàn vạn khó khăn, chịu thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng đi tới đại đô, nó cũng là mục tiêu, là động lực ủng hộ hắn sống sót.
Nhìn người đi vào cửa thành cao lớn ở phía xa, còn có tường thành với phong cách cổ xưa, lính gác đứng đầy cổng. Thở dài một hơi, thiếu niên mới mười tuổi mà trong ánh mắt lại có nét tang thương như là một trung niên nhân vậy.
Không lòng dạ ngắm nhìn đường phố náo nhiệt, Nhậm Thanh Phong hao hết sức lực, cuối cùng cũng đi tới một hào môn đại trạch, trên biển ở cửa lớn có năm chữ bằng vàng “Phủ Bác đại học sĩ”. Hai bên cửa là hai con sư tử đá to lớn, địa phương như vậy,Nhậm Thanh Phong biết đây là nơi mà thiếu niên rách rưới như hắn khó mà đi vào.
Gõ cửa, mang theo tâm tình hồi hộp, chờ đợi. Rốt cục, một lão nhân hiền lành mở cửa ra. Đánh giá Nhậm Thanh Phong một hồi rồi nói:
- Vị tiểu ca này, không biết có chuyện gì không?
Nhậm Thanh Phong nghe lão nhân kia hỏi liền nhanh chóng đáp lễ:
- Tại hạ là Nhậm Thanh Phong, được người nhờ vả đến cầu kiến học sĩ đại nhân, xin lão thông báo một tiếng.
- Ân, nhìn hài tử ngươi cũng khiêm tốn hữu lễ, bất quá đại nhân nhà ta cũng không phải người tiểu hài tử như ngươi muốn thấy là thấy, ngươi có tín vật gì không?
Lão nhân gật đầu nói.
Nhậm Thanh Phong nghe vậy thì nhanh chóng xuất ra ngọc bội cùng lá thư đưa sang.
- Ân, cậu đi theo ta, ta gọi người mang cậu đi tắm rửa, thay quần áo. Sau đó lại gặp đại nhân của ta.
Lão nhân nhìn ngọc bội thì sắc mặt biến hóa. Sau đó một già một trẻ đi vào đại trạch. Lão giả kêu một tiếng liền có hai tên tiểu đồng tuổi cũng xấp xỉ với Nhậm Thanh Phong, dẫn Nhậm Thanh Phong đi.
Ngâm mình trong nước nóng, đánh giá mọi thứ xung quanh qua hơi nước. Nhậm Thanh Phong đột nhiên có dự cảm mãnh liệt, cuộc sống khó khăn trước kia sẽ trở thành quá khứ. Tuy hắn có thể đoán được ngọc bội kia nhất định là tín vật rất trọng yếu, nhưng hắn cũng không trông cậy vào. Có thể tìm được tiên sinh hoặc cha mẹ, mấy năm lang bạt kỳ thật đã cho hắn biết được nhận thức, ý nghĩ ban đầu của hắn khờ khạo đến cỡ nào.
Nguyện vọng lớn nhất của Nhậm Thanh Phong hiện tại là có được cuộc sống yên ổn, sau đó mới điều tra rõ ràng chuyện năm đó. Mà học sĩ phủ là địa phương không tồi. Tuy chủ nhân ở đây là đại nhân vật, nhưng từ thái độ của hạ nhân ở đây, người này chắc cũng tốt, ít nhất cũng không giống mấy tên tham quan chuyên bóc lột dân chúng mà hắn đã từng thấy trên đường đi. Lúc Nhậm Thanh Phong đang nghĩ ngợi thì từ bên ngoài truyền vào tiếng kêu của một đồng tử thúc giục Nhậm Thanh Phong.
Mặc vào bộ quần áo đã được chuẩn bị từ trước, Nhậm Thanh Phong đi ra khỏi phòng, theo đồng tử đang đứng bên ngoài đi vào hậu viện vòng vo mấy vòng, cuối cùng hắn cũng đi tới một gian thư phòng cổ xưa đầy tao nhã, cửa phòng đang mở ra một nửa.
- Để hắn đi vào đi, còn lại lui ra hết đi.
Trong phòng là một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi mặc nho bào màu lam. Nghe được lời của trung niên nhân, hai gã đồng tử không nói một lời liền cung kính lui xuống, mà Nhậm Thanh Phong cũng đi vào với tâm tình thấp thỏm không yên.
- Ngồi xuống trước đã, sau đó kể lại chi tiết chuyện của cậu, nhất là những chuyện liên quan đến miếng ngọc bội này.
Trung niên nhân hòa ái nói.
Nhậm Thanh Phong cũng không giấu giếm, nói ra tất cả những chuyện mà mình biết cho trung niên nhân. Trung niên nhân nghe xong, hơi trầm mặc một hồi mới kể cho Nhậm Thanh Phong biết chuyện về chiếc ngọc bội.
Nhậm Thanh Phong nghe xong câu chuyện của trung niên nhân mới biết người này chính là Hàn Lâm Viện đại học sĩ Bác Cổ của đương kim Đại Yến, hơn nữa khối ngọc bội mà mình mang theo tới đây cũng là của hắn. Nhưng do một lần hắn ra ngoài gặp kiếp phỉ, được một vị giang hồ hiệp sĩ cứu. Cho nên hắn lưu lại miếng ngọc bội này làm tín vật, cũng hứa hẹn với vị hiệp sĩ kia sẽ làm cho hắn một việc để báo đáp. Sự tình đã qua hơn mười năm, không nghĩ rằng miếng ngọc bội kia lại xuất hiện trong tay của Nhậm Thanh Phong.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Bác Cổ và Nhậm Thanh Phong nói về lai lịch của ngọc bội, cuối cùng suy nghĩ một chút, sau đó mới từ từ nói:
- Nếu ân công phó thác cháu cho lão phu, lão phu sẽ không bàng quan. Nếu sau này cháu không có tính toán gì thì cứ ở lại nơi này làm thư đồng cho lão phu là được rồi, hơn nữa, mỗi ba năm sẽ có một cuộc thi, cháu cũng có thể tham gia. Nếu muốn báo thù, lão phu sẽ phái hai hộ viện võ sư dạy cho cháu một ít quyền cước công pháp. Còn về phần cừu nhân của cháu là ai thì ta muốn chính cháu tự đi điều tra lấy. Nếu cháu không muốn ở đây với lão phu thì lão phu cũng không miễn cưỡng, ta có thể cho cháu một ít ngân lượng để mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.
- Đa tạ đại nhân!
Nhậm Thanh Phong trả lời. Hắn cũng không hề dị nghị với quyết định của lão, dù sao, hắn cũng chỉ là một hài tử mười mấy tuổi, nếu cứ lưu lạc bên ngoài thì sợ vĩnh viễn cũng không thể báo thù được.
Bác Cổ nghe xong cũng gật đầu, sau đó sai tên người người hầu đưa Nhậm Thanh Phong đi xuống. Mà đối với Nhậm Thanh Phong thì cuộc sống mới của hắn bắt đầu từ đây. Nói là thư đồng, kỳ thật, bình thường cũng chẳng có chuyện gì, chỉ thường đọc sách, luyện quyền mà thôi. Ngẫu nhiên còn có thể tâm sự với Bác đại học sĩ một chút.
Bác đại học sĩ tuy là một quan văn không nhỏ, nhưng do đương kim hoàng thượng trọng võ khinh văn, cho nên, bình thường thì cũng không có chuyện gì, ngoại trừ hàng ngày lâm triều thì chủ yếu đều ở nhà. Rất ít đi ra ngoài xã giao. Mà bởi vì hắn không cưới vợ, cho nên không có con nối dõi. Do đó, hắn đỗi đãi với một tên hài tử như Nhậm Thanh Phong cũng tương đối tốt.
Cuộc sống yên lặng như vậy, đảo mắt đã qua sáu năm. Nhậm Thanh Phong đã đậu cử nhân ở năm thứ sáu. Mặt khác, hắn cũng thường xuyên luyện quyền với võ sư, tuy không phải là giang hồ hảo thủ, bất quá thân thể lại luyện rất tốt, nhìn kỹ cũng đã là một thanh niên nhanh nhẹn.
Trong sự sinh hoạt bình lặng này, Bác đại học sĩ cũng già đi. Vốn chỉ hơn năm mươi, bởi vì thường xuyên đọc sách, không rèn luyện thể lực khiến thân thể suy nhược, thường xuyên sinh bệnh. Rốt cục, khi Nhậm Thanh Phong đậu cử nhân thì bị Bác đại học sĩ cũng vì bệnh quá nặng mà mất đi.
Tin tức này đối với cuộc sống bình lặng của Nhậm Thanh Phong tựa như một hòn đá tạo nên ba đào hải lãng. Đầu tiên, do Bác Cổ không có hậu nhân, cho nên sau khi chết, phủ đệ bị triều đình thu hồi để sử dụng vào việc khác. Người hầu cũng tự giải tán, ngay cả tư gia vốn ít ỏi cũng bị triều đình thu vào ngân khố. Cho nên, sau này Nhậm Thanh Phong chỉ còn cách tự lực mưu sinh.
Lại nói, sáu năm sống bình lặng cũng khiến tâm linh bị thương sâu sắc của Nhậm Thanh Phong khôi phục không ít. Mà hiện nay, Bác Cổ đã ở cùng mình mấy năm, vừa là thầy vừa là bạn lại qua đời. Tâm linh của Nhậm Thanh Phong cũng chịu đả kích không nhỏ. Bất quá, Nhậm Thanh Phong đã không còn là nam hài nhỏ bé, yếu ớt của năm đó. Loại cuộc sống cô độc, không liên quan, vướng bận này cũng không quá xa lạ.
Tất cả chuyện này, tựa hồ cũng không phải biến hóa lớn nhất. Vốn Nhậm Thanh Phong định làm theo nguyện vọng của Bác Cổ là đến Lại bộ trình diện, sau đó sẽ sống ở khách điếm, chờ nhiệm vụ. Dù sao ở Đại Yến, cử nhân có thể làm tiểu quan, nhưng cũng phải chờ có chỗ trống mới được.
Nhưng mà chuyện tình không tưởng được lại xảy ra đúng lúc này. Chính chuyện này đã cải biến vận mệnh của Nhậm Thanh Phong sau này. Khi hắn đang sửa sang lại di vật của Bác Cổ trong thư phòng. Trong một hộp sách bị khóa lại, hắn phát hiện một phong thư. Mà phong thư này lại muốn gửi cho hắn, nhưng không biết tại sao, Bác Cổ lại thu lại. Cho dù trước khi chết cũng không nói với hắn một câu.
Càng khiến Nhậm Thanh Phong khiếp sợ, căm giận là nội dung của bức thư này, đó chính là chân tướng của vụ huyết án nơi thôn nhỏ. Khi Nhậm Thanh Phong đọc bức thư này thì nội tâm của hắn ầm ầm nổi sóng. Những cách nhìn trước kia đều bị thay đổi hơn phân nửa, đồng thời, hắn cũng biết chân tướng của sự tình năm đó.
Triều đình dẹp loạn dân Tây Chu, nhưng lại thi hành ở cả những thôn xóm xung quanh. Mà thôn nhỏ của Nhậm Thanh Phong lại nằm trong phạm vi đó. Mà đầu sỏ của chuyện này chính là đương kim Hoàng Thượng, cùng với tướng quân Thiết Như Sơn thống lĩnh mười vạn kỵ binh. Đương nhiên có thể nói là cả vương triều Đại Yến.
Kỳ thật, năm đó khi Bác Cổ nghe Nhậm Thanh Phong kể lại thì hơi suy đoán một chút là biết được sự thật. Ngày Thiết Như Sơn nhận chỉ, lại căn cứ vào ngày xuất binh, cùng với tình huống của thôn nhỏ thì dễ dàng đoán ra được.
Huyết cừu này, đừng nói là Nhậm Thanh Phong, cho dù là Bác Cổ cũng không thể làm gì được. Cho nên Bác Cổ mới để Nhậm Thanh Phong tự mình điều tra. Mặt khác, vì phòng ngừa Nhậm Thanh Phong bị triều đình truy đuổi, vừa giấu giếm chân tướng, vừa cho phép Nhậm Thanh Phong học một chút công phu để bảo vệ mình.
Sáu năm trước, phong thư này đã sớm viết xong, trải qua bao đắn đo do dự, cuối cùng, Bác Cổ cũng không đưa nó cho Nhậm Thanh Phong. Bây giờ chết vì bệnh, Bác Cổ coi như triệt để buông một kiện tâm sự. Nhưng thiên ý vô thường, cuối cùng, phong thư này cũng bị Nhậm Thanh Phong phát hiện.
- Ha ha, sao lại là sơn tặc! Tại sao lại có thể là sơn tặc đây? Sơn tặc sẽ giết người mà không cướp đồ sao? Sơn tặc sau khi giết người lại hủy thi diệt tích sao? Ta thật là ngu ngốc! Lại từng muốn khảo thủ công danh, báo đáp triều đình! Còn si tâm vọng tưởng cha mẹ còn chưa có chết! Nếu không có trận mưa kia, chỉ sợ ngay cả một nửa thân thể của ta cũng không còn. Vì lão tiên sinh luôn yêu thương ta nên mới xuất thủ cứu giúp, nếu không có lão tiên sinh chỉ sợ bây giờ ta chỉ là một khối thi thể a. Khang Đế, Thiết Như Sơn! Ta và các ngươi không chết không thôi! Ha ha…
Nhậm Thanh Phong xem hết bức thư, cuối cùng tỉnh lại trong bi phẫn, cả người run rẩy, cực giận mà cười, ngửa đầu tự nói. Mà càng nói, cảm xúc càng thêm kích động, cuối cùng, ngay cả tròng mắt cũng chảy ra máu tươi, thanh âm càng ngày càng lớn.
Giờ khắc này, nhiệt huyết trong cơ thể mười sáu tuổi của Nhậm Thanh Phong lại sôi trào, thiêu đốt. Mà khi Nhậm Thanh Phong lớn tiếng nói mấy câu đó thì.
- Rầm!
Có âm thanh từ ngoài cửa truyền lại, sau đó một chuỗi bước chân dần dần rời đi. Nhậm Thanh Phong trong thư phòng lúc này mới phát hiện do mình quá kích động, không thể khống chế cảm xúc, vừa rồi những tiếng thét đó đã bị người khác nghe được.
Người vừa rời đi là vì nghe được ngôn ngữ phản loạn của Nhậm Thanh Phong, cho nên bị kinh sợ. Trong khi vội vàng rời đi lại vô tình đụng phải bình hoa đặt ở cửa thư phòng, bởi vậy mới phát ra âm thanh kinh động đến Nhậm Thanh Phong.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vì thế, không để ý trên người đột nhiên toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Nhanh chóng thu lại bức thư, chạy nhanh ra thư phòng, đuổi theo người vừa ly khai. Lúc này, mười năm khổ luyện của Nhậm Thanh Phong cũng có tác dụng, chỉ vài bước liền đuôi theo người hầu đang chạy trốn ở hành lang phía trước.
- Cứu mạng a! Có phản…
Người hầu không biết võ công, thấy Nhậm Thanh Phong đuổi theo thì hoảng sợ hét lớn. Mà lúc đó, hắn lại mất đi cơ hội sinh tồn.
- Hừ, đừng bảo ta độc ác, nếu để ngươi đi, chỉ sợ ta sẽ phải chết ngay lập tức!
Trong đầu Nhậm Thanh Phong hiện lên ý niệm như thế, sau đó đâm một đao từ sau lưng người hầu, xuyên thẳng qua trái tim. Khi tên hầu chưa kịp nói hết thì đã bị một đao kết liễu.
Lần đầu tiên giết người, hơn nữa là một hạ nhân mà mình đã thấy vài lần. Nhậm Thanh Phong nhìn máu tươi đang phun tung tóe, trong ngực khí huyết sôi trào, dạ dày co rút, phun ra hết tất cả những gì có trong dạ dày. Đồng thời, trong lòng hắn càng thêm khủng hoảng. Bất quá, hắn cũng đã gặp chuyện thảm liệt hơn nhiều cho nên rất nhanh đã trấn định lại.
- Phong thiếu gia, có chuyện gì vậy, sao nghe như có người đang hét ở đây?
Từ bên kia tường viện truyền đến âm thanh của một tên hạ nhân. Tuy trước kia Nhậm Thanh Phong là thư đồng, nhưng Bác đại nhân lại đối xử với hắn rất tốt, sau này hắn lại là người có công danh trong người, cho nên hạ nhân trong phủ cứ xưng hô hắn như vậy.
- Làm gì có ai, chắc là ngươi nghe nhầm, ta có chút sách phải đọc, không có chuyện gì trọng yếu thì đừng quấy rầy ta.
Nhậm Thanh Phong nhanh chóng trả lời, tuy phủ đệ mấy ngày nữa sẽ bị thu hồi, nhưng hạ nhân này vẫn theo thói quen mà ly khai, không hề truy vấn.
Nghe tiếng bước chân ở bên kia tường viện từ từ đi xa, tinh thần khẩn trương của Nhậm Thanh Phong cũng được thả lỏng. Hơn nữa, qua biến cố này, tinh thần của hắn cực kỳ mỏi mệt, bất quá, hắn biết bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, thu hồi đoản đao. Kéo tên hạ nhân đã chết này vào một góc nào đó. Sau đó cởi áo khoác dính đầy máu tươi, lau đi vết máu trên đất. Cuối cùng lại ném quần áo đi, làm hết tất cả hắn mới trở về gian phòng của mình.
Thở phào một cái, Nhậm Thanh Phong nhanh chóng thay đồ, đốt đi bức thư, sau đó lại mang theo ngân phiếu mà hắn đã tích cóp trong mấy năm nay. Sau đó ra khỏi phòng với thần sắc bình thường, bước ra khỏi phủ. Mà hạ nhân trên đường thấy Nhậm Thanh Phong đi ra ngoài mà không có gì trên tay thì cũng không nghi ngờ, vẫn đang chuẩn bị cho cuộc sống mới.
Cưỡi trên con ngựa mới mua được, quay đầu lại nhìn thành trì cổ lão, thủ vệ sâm nghiêm. Nhậm Thanh Phong thở dài một tiếng, sau đó vung roi quất ngựa, chạy như như bay trên đường. Vẫn như khi hắn một mình vào đây, một mình ly khai địa phương mà hắn đã sống sáu năm trời.
Tiền đồ ra sao, hắn không biết, nhưng chỗ này hắn không nán lại được. Bởi vì, những người đó sớm muộn gì cũng phát hiện cỗ thi thể kia, sau đó sẽ hoài nghi mình, lúc đó sẽ không khó khăn để điều tra ra thân phận của mình. Ở đó, chờ đón mình chỉ có quan phủ và đại lượng bộ khoái.
Về phần nhiều người thì nhiều ánh mắt, những người có học trong phủ sắp bị triều đình thu lại, muốn hủy thi diệt tích sạch sẽ thì mình không làm được, phiêu lưu cũng quá lớn, tuy đã thu thập qua loa, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian. Mặc dù hiện tại Đại Yến khắp nơi nổi lên họa loạn, không hề an bình, nhưng triều đình lại cực kỳ nghiêm khắc khi điều tra những vụ án giết người. Nói lại, nếu cứ ở đại đô thì chuyện báo thù cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.
Đối mặt với cừu nhân có thế lực khổng lồ như Khang Đế, muốn báo được huyết cừu thì chỉ có cách đề cao võ công của mình trở thành cao thủ nhất lưu trong giang hồ, mà hôn nay, ngoài thanh đoản đao bên mình, cũng nói lên rằng, nếu mình không có chút công phu, chỉ sợ hiện tại đã bị quan phủ bắt được. Đến lúc đó người chết là mình chứ không phải là tên hầu kia.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 1: Thân Thế Thanh Phong
Chương 4: Tuyết sơn chi hành.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã năm năm. Giữa sáng sớm một ngày mùa hạ, tại biên cảnh phía bắc Đại Yến, sa mạc mênh mông vô bờ, trải dài liên miên mấy nghìn dặm. Một đội gồm mấy chục đại hán trong một đoàn ngựa đang nghỉ ngơi lần cuối trong chuyến đi.
Mười mấy đại hán đều cưỡi ngựa, ngựa đều là bảo mã lương câu, sau lưng đều có trường kiếm. Cả người tràn ngập sát khí, huyệt Thái Dương nhô lên, mới nhìn qua đã biết không phải là người thường mà là những cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ võ lâm của Đại Yến. Mặt khác, từ ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị có thể thấy, vô luận là người nào trong nhóm đều đã kết liễu không ít sinh mạng, sát khí không thế nào luyện được chỉ có thể kinh qua giết người mới có thể hun đúc nên.
Nhưng lại có người ngoại lệ, người này mặc trường bào màu lam, lưng đeo trường kiếm bằng tinh cương, ánh mắt kiên định, hơi mỉm cười, thần thái hào hứng, là một thanh niên hiệp sĩ. Mà từ thái độ và cách nói chuyện của người khác với thanh niên này thì không hề đơn giản như bên ngoài. Chỉ sợ, hắn giết người còn nhiều hơn. Võ công cũng rất cao, mà người thanh niên đó không thể ngờ rằng lại chính là tiểu tử, thư sinh Nhậm Thanh Phong năm nào. Lúc này hắn đã thành thục hơn nhiều so với năm đó, nét mặt cũng đã dần toát lên vẻ tang thương hơn.
Từ lúc ly khai đại đô, Nhậm Thanh Phong bắt đầu với cuộc sống phiêu bạt. Nhưng khác với trước kia, tuy cũng là phiêu bạt, nhưng hiện nay hắn lại có mục tiêu của mình, đó là mau chóng đề cao võ công, sớm báo được đại thù. Vì đạt tới mục tiêu này, Nhậm Thanh Phong đi khắp nam bắc Đại Yến, trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục, trong một lần tranh đấu trong giang hồ, hắn đoạt được một bộ võ công thượng thừa là “Huyền Thiên”. Sau đó trở thành một giang hồ cao thủ có thể tu tập nội công.
Ba năm sau đó, thanh danh của Nhậm Thanh Phong dần dần nổi lên, lại từng bái phỏng hơn mười môn phái lớn nhỏ, cũng từng khiêu chiến hơn trăm cao thủ thành danh trên giang hồ. Kết bạn với một đám giang hồ hào kiệt, trong đó có Tiểu Hàn Sơn, là Bạch Vân đại sư huynh, càng là tri giao với hắn.
Sau lưng của những phong quang luôn có sự trả giá tương xứng, Nhậm Thanh Phong cũng phải đối mặt với áp lực không nhỏ. Bởi vì nội công đại thành lại không thể đột phá, tuy hắn là cao thủ, nhưng lấy lực lượng của một người thì không thể báo được đại thù. Không nói hoàng cung cao thủ như mây, phủ tướng quân thủ vệ sâm nghiêm, quân doanh với thiên quân vạn mã mà chỉ là Lục Phiến Môn với đám chó săn của triều đình đã là một đại phiền toái.
Sau khi giết người tại đại đô, thân phận của Nhậm Thanh Phong bị phát hiện, mà khi quan phủ phái mười mấy tên bộ khoái cũng không bắt được hắn thì từ ba năm trước, vô số sát thủ của Lục Phiến Môn thay nhau đến. Sau khi giết chết hơn mười tên tử sĩ thì Lục Phiến Môn đã kết đại thù với Nhậm Thanh Phong. Bây giờ, chỉ cần là nơi triều đình khống chế đều có hình truy nã của Nhậm Thanh Phong, hắn đã trở nên “nổi danh” từ giang hồ cho đến quan trường.
Nhậm Thanh Phong vừa mệt mỏi chống đối, đồng thời cũng không khỏi bội phục quan phủ với Lục Phiến Môn, mấy năm trôi qua mà vẫn cứ bám theo như âm hồn bất tán, giết chết tên này lại có tên khác đến, không chịu buông bỏ. Nhưng trải qua sự tuyên truyền truy nã của Lục Phiến Môn lại khiến thanh danh của Nhậm Thanh Phong ở giang hồ càng thêm đại chấn. Thậm chí cả dân chúng bình thường cũng biết, nguyên lai, trong giang hồ còn có một vị anh hùng dám đối nghịch với triều đình. Bởi vậy, trên giang hồ Nhậm Thanh Phong còn có ngoại hiệu là Thanh Phong đại hiệp.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong biết chính mình còn chưa có trải qua chuyện kinh thiên động địa gì. Nhưng nếu giang hồ bằng hữu đã xưng hô như thế thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngay tại mùa xuân ba năm trước, trong chốn giang hồ đột nhiên truyền đến tin tức: phía sau sa mạc không người ở phương bắc có một phiến tuyết sơn liên miên vô tận. Trong đó có bí tịch đỉnh cấp và tuyệt thế thần binh mà nhiều người trong giang hồ thiết tha ước mơ.
Ba năm trôi qua, người tiến đến đây tìm bí tịch và thần binh cũng không ít. Người không đi tìm bảo trừ phi không qua sa mạc mới có đường trở lại còn những người khác thì chỉ có đi mà không có về.
Vì nội công của Nhậm Thanh Phong không thể tiến thêm, rốt cục, năm ngoái, hắn đã quyết định đi Tuyết Sơn một chuyến. Xem xem có kỳ ngộ gì hay không, có phải là có đi mà không có về. Nếu không thử, Nhậm Thanh Phong sẽ không cam tâm. Trải qua năm năm này, không nói Khang đế đã già, không sống được bao lâu, ngay cả Nhậm Thanh Phong cũng đã trưởng thành là một thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi.
Mùa đông năm trước xuất phát cùng với mấy cao thủ nữa, mất nửa năm gian khổ cuối cùng cũng chạy đến được sa mạc này. Cũng đã có người tính toán lộ trình, thời điểm và những chuẩn bị cần thiết cho cuộc hành trình này. Vì sau khi đi qua sa mạc liền tiến vào một thế giới băng tuyết, cho nên đi vào ngày hè thì có thể dễ đi hơn. Mà mỗi người đều đã chuẩn bị tốt áo ấm cho bản thân mình. Tuy người giang hồ nội lực thâm hậu, nhưng không phải ai cũng có thể đạt đến cảnh giới nóng lạnh bất xâm mà hiển nhiên những người trong nhóm Thanh Phong không thuộc vào trường hợp này, với công lực của bọn họ nếu thời tiết quá rét thì cũng không chịu nổi.
Sau khi cả nhóm chuẩn bị xong thì đã đến giữa trưa. Lúc này, tất cả đều ngồi ngay ngắn trên ngựa, chuẩn bị xuất phát.
- Các huynh đệ, chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi.
Theo tiếng hô của đại hán da đen, các cao thủ thúc ngựa, nối đuôi nhau tiến vào mảnh sa mạc.
Nửa tháng sau, những hảo hán giang hồ này đi ra khỏi mảnh sa mạc. Đi tới bên dưới Tuyết Sơn, vốn lúc đi hơn mười người thế mà nay lại còn chưa đếm đủ con số mười. Những người khác, ngoại trừ có vài tên trở về thì đều đã táng thân tại sa mạc.
Đối mặt với băng tuyết đầy trời, gần mười cao thủ này lại không thể đoàn kết với nhau, trừ ba người không chịu được cái lạnh mà quay về, còn lại đều tự phân đường mà đi. Tất cả đều sợ bảo bối mà mình tìm được sẽ bị người khác cướp đoạt.
Nhậm Thanh Phong cũng ở trong mười người này, nếu đã đến đây lại quay trở về thì quả tốn công. Nếu quay về cũng phải đối mặt với sa mạc vô tận, đối mặt với nguy hiểm luôn tiềm tàng trên dải cát vàng vô tận kia cũng có thể bỏ đi cái mạng nhỏ bất cứ lúc nào. Chẳng thà cứ ở lại thử xem, nhưng hắn lại không hề gấp như những người kia, hắn nghỉ ngơi hơn nửa ngày. Thể lực đã khôi phục đầy đủ mới đi ra quan sát hoàn cảnh xung quanh một lần rồi bước vào Tuyết Sơn.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, Nhậm Thanh Phong đã đi dọc chân núi được vài chục dặm. Nhưng ba ngày này, ngoại trừ thi thể của các giang hồ nhân sĩ thì hắn không tìm được cái gì khác.
- Nếu không có Bình Khu Hàn Tán của Bạch Vân hòa thượng chỉ sợ ta đã sớm bị chết cóng. Cũng chẳng biết là ai nói bậy, dám nói địa phương này có bí tịch, thần binh. Ta thấy ngoài thi thể thì chẳng có gì khác.
Nhậm Thanh Phong oán trách một câu rồi lại tiếp tục bước đi. Mà càng tìm kiếm thì hắn lại đi càng xa hơn.
Ba ngày sau, rốt cục cũng không thấy thi thể, tuyết đọng càng ngày càng dày. Nhưng Nhậm Thanh Phong phải tìm bằng được mấy nơi hay chứa bảo tàng như huyệt động gì đấy. Nhậm Thanh Phong càng đi vào sâu thì xung quanh cũng càng ngày càng lạnh.
- Ai!! Quên đi, làm sao có thể. Tại sao lại học theo người ta. Thôi trở về, địa phương lạnh thế này, mặc áo khoác da cáo mà cảm giác như không mặc gì. Hơn nữa lương khô cũng ăn hết, uhm, về thôi!
Nhậm Thanh Phong nhìn dấu chân mà mình lưu lại, lại nhìn dãy Tuyết Sơn liên miên, cuối cùng thở dài một hơi thầm nhủ.
Nhưng khi Nhậm Thanh Phong đang muốn trở về, vừa nhấc chân lại đá phải một vật. Vì thế kinh hô một tiếng, nhanh chóng cúi người nhặt lấy. Trong chốc lát, hắn đã tìm được một thanh trường kiếm màu xanh, cùng với một chiếc trường bào màu trắng. Áp chế sự kích động trong lòng, Nhậm Thanh Phong gạt khối băng trên thân kiếm, bắt đầu cẩn thận xem kỹ hai món đồ.
- Uhm, chiếc áo này chắc chắn là đồ tốt, nhưng thanh kiếm này thì không được như thế.
Nhậm Thanh Phong nhìn hai món đồ trong tay, hơi thất vọng một chút.
Sau khi thử vài lần, cuối cùng, Nhậm Thanh Phong vẫn thu trường kiếm màu xanh kia lại. Cái áo choàng trong màu trắng có chút hồng, không phải tơ cũng không phải bông, không hề nhiễm lấy một hạt bụi. Vừa nhìn đã biết là đồ tốt. Cho nên Nhậm Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều liền mặc ngay bên dưới áo khoác da cáo.
Mà hắn thu thanh kiếm kia lại cũng có nguyên nhân. Thanh trường kiếm màu xanh này tuy rằng u ám vô quang, thậm chí còn không bằng thanh kiếm hiện tại hắn đang dùng, để có được thanh kiếm đang dùng hắn đã phải mất ba trăm lượng bạc mới đúc ra được một thanh tinh cương trường kiếm. Nhưng thanh trường kiếm màu xanh bị tinh cương kiếm chém vài lần mà vẫn không có chút dấu vết nào. Có thể thấy được chất liệu làm nên nó cũng không phải tinh cương bình thường. Hơn nữa, thanh kiếm này có phong cách cổ xưa, lại phát hiện cùng với cái áo choàng tự nhiên sẽ không kém. Mặt khác, tuy thanh kiếm không sắc bén, nhưng khi cầm trên tay lại khiến Nhậm Thanh Phong có cảm giác quen thuộc.
- Cuối cùng cũng không uổng chuyến đi này.
Xử trí xong hai món đồ, đang muốn đi về thì đột nhiên nghe thấy “Ầm, ầm, ầm” , sau đó trước mắt tối sầm, một mảng tuyết lớn như một ngọn núi nhỏ đang sập xuống.
- Phiền toái a, tuyết lở!
Nhậm Thanh Phong mới chạy ra vài bước đã bị đống tuyết lở chôn vùi không còn bóng dáng! Mà sau khi trận tuyết che kín nơi này thì xung quanh lại hồi phục một mảnh yên tĩnh. Dường như ở đây chưa có chuyện gì xảy ra. Đích xác, bị chôn dưới Tuyết Sơn sao lại chỉ có một mình Nhậm Thanh Phong đây?
Lại ba ngày trôi qua. Nơi tuyết lở ba hôm trước bỗng nhiên có thanh âm vang lên. Một người mặc áo bào trắng cười lớn, bay nhanh thoáy khỏi lớp tuyết dày đặc, bóng người bay lên cao hơn một trượng mới từ từ hạ xuống. Người này chính là Nhậm Thanh Phong thân mang áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm màu xanh.
Thì ra, trong hoàn cảnh cực độ giá lạnh, Nhậm Thanh Phong lại vận “Huyền Thiên” để chống lại cái lạnh, trong lúc sinh tử lại kích phát tiềm năng, thể chất xảy ra biến hóa, không ngờ lại tiến nhập cảnh giới tiên thiên mà người trong giang hồ mơ ước. ( cũng chính là Luyện Khí kỳ nhất thành)
- Ngọn Tuyết Sơn này, với tu vi hiện tại của ta thì khó có thể trèo lên đỉnh. Nếu đã tiến vào Tiên Thiên thì cũng nên trở về!
Nhậm Thanh Phong liếc mắt nhìn ngọn Tuyết Sơn nguy nga, sau đó hướng về phía Đại Yến, nhẹ giọng nói. Vừa dứt lời, khinh công vận khởi, chỉ chốc lát đã đi rất xa, chỉ để lại dấu chân mờ nhạt, trong chốc lát đã bị gió tuyết che phủ.
Một năm sau, Khang Đế bị ám sát, mười chín tên hộ vệ nhất lưu, mười chết, chín bị thương. Cùng năm đó, hộ quốc tướng quân Thiết Như Sơn ở kỵ binh đại doanh cũng bị ám sát mà chết.
Sau hai năm, Lục Phiến Môn gây dựng lại, cao thủ giang hồ lại phải trốn chạy.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của PhongLưu™