Nguồn :sonako.wikia.com/wiki/Konjiki_no_Wordmaster
Manga : manga24h.com/4939/Konjiki-no-Moji-Tsukai-Word-Master.html
Tự
Hiiro Okamura, học sinh trung học, một con mọt sách tham ăn và luôn cô độc, nhận ra mình được triệu hồi đến 1 thế giới khác cùng với 1 nhóm 4 người bạn cùng lớp. Sau đó, Bốn người kia phát hiện ra mình có danh hiệu "Hero", còn danh hiệu của Hiiro lại là "Innocent Bystander" (Người qua đường vô tội). Hiiro bắt đầu cuộc hành trình của mình với một phép thuật đặc biệt - Word Magic với khả năng biến những từ tiếng Nhật cậu viết ra trên không khí thành sự thật
*Tóm tắt CỰC NGẮN : Main cực bá, biết dùng đầu (thay vì chiến đấu bằng niềm tin), ngầu, loli everywhere và main đi đến đâu loli đổ gục đến đấy. Hết
p/s: ta up để đt cùi bắp nokia của ta có lên được, chứ trang nguồn chắc lên không được...
p/s 2: Manga với Light Novel bản nguồn, cùng một cốt nhưng nội dung khác nhau ...
Main Lolislayer
Nguồn: sonoko.wiki.com
Manga: Konjiki no Word Master
Chap 01: Lạc vào thế giới khác
Okamura Hiro bình tĩnh phân tích cảnh tượng trước mặt mình. Có nhiều người mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây.
Hơn nữa, có nhiều người đàn ông mặc đồ linh mục mà khó có thể tìm thấy ở Nhật Bản và trong số họ có một cô gái mặc một chiếc váy diêm dúa màu hồng.
Cậu nhìn xung quanh để xác định tình huống. Có vẻ như đây là một khu vực sảnh trong một tòa nhà kiểu Roma, vì vậy mà cậu có thể nhìn thấy bên ngoài kể cả khi đang ngồi.
Nhưng kể từ khi cậu nhìn thấy một ngọn núi ở phía xa và không thấy mặt đất. Cậu đã kết luận rằng cậu đang ở một khu vực khá cao.
Để xây dựng một tòa tháp hoặc thứ gì giống như vậy. Trần nhà được hỗ trợ bởi những cây cột khác nhau và có những bức vẽ kỳ lạ trên trần. Những bức vẽ này khiến người ta liên tưởng đến những bức tranh khắc tường của người Ai Cập.
Rồi cậu nhận ra có bốn người đang ở gần mình, cả bốn người đều mặc đồng phục trung học giống như cậu.
Họ là bạn cùng lớp với cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nói chuyện với họ. Vậy tại sao cậu lại ở đây cùng với họ?
Một vòng tròn ma thuật giống như trong game hiện hữu dưới chân 5 người
Rõ ràng đây là những người nước ngoài, một nơi hoàn toàn xa lạ và vòng tròn ma thuật. cậu có thể đoán được ít nhiều những gì đang xảy ra hiện tại.
Và cô gái mặc váy hồng lên tiếng:
[Cô gái mặc váy hồng]“ Xi..xin chào mừng các bạn, những vị anh hùng!”
Đúng rồi, đây có thể gọi là một thế giới khác.
Cho đến bây giờ thì cậu vẫn đang ở trường. Cậu cúp các tiết học bằng cách ngủ trên sân thượng, rồi quay lại lớp để lấy cặp của anh sau giờ học. Ở đó, cậu nhin thấy 4 người vẫn còn ở lại trong lớp.
Như mọi khi, cậu lướt qua bốn người bạn học của mình mà không cần nhìn quá nhiều vào bọn họ. Họ đã cau mày khi nhìn thấy cậu, nhưng cậu đã lờ bọn họ đi cũng như không quan tâm về bọn họ.
Nhưng đột nhiên một ánh sáng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện dưới chân cậu. Tất cả năm người họ bao gồm cả Hiiro, đúng chôn chân tại chỗ vì điều này quá bất ngờ và đột ngột.
Tất cả mọi thứ biến thành màu trắng trước mắt cậu và trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhận ra bản thân mình trong tình trạng hiện nay.
Các linh mục reo hò: “Đúng rồi!” . “Đây là một thành công!”, họ lờ đi cả 5 người, những người hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên, trông bọn họ hoàn toàn mệt mỏi và người ướt đẫm mồ hôi như thể họ vừa có cuộc chạy marathon.
Mặt khác, cô gái mặc váy hồng với mái tóc dài màu cam đến tận eo, không ai có thể nói cô ấy là người Nhật. Cô ấy khá đẹp, với đôi mắt to tròn và khuôn mắt đáng yêu.
Cô ấy thu hút mọi ánh nhìn và điều đó không phải bàn cãi.
Tương tự như những người đàn ông, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ. Có vẻ như là cả 5 người bọn họ bị triệu hồi mà không được báo trước.
Cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng cậu sẽ trải nghiệm một thứ gì đó như thế. Mặc dù Hiiro đã suy luận mọi thứ từ đầu đến giờ, nhưng một phần trong cậu vẫn không thể tin nổi [Editor note: Quảng nổ XD] kể cả bây giờ.
Những người khác đều cảm thấy như vậy kể từ khi họ được triệu hồi vì khuôn mặt của họ cho thấy họ cũng không thể theo kịp những gì đang xảy đến với mình. Cuối cùng một trong số họ đã lên tiếng.
[Taishi] - “Anh hùng ư? Cô đang nói về cái gì vậy?”
Chàng trai đó tên Aoyama Taishi với mái tóc màu bạch kim, với giọng nói tinh tế và nhẹ nhàng. Cậu ta cao ráo và đẹp trai, và cậu ta cũng khá nổi tiếng với các cô gái trong lớp.
Cô gái cúi đầu bối rối vì câu hỏi của Taishi.
[Cô gái mặc váy hồng] - “Ah, là lỗi của tôi! Đích thân bệ hạ sẽ giải thích vấn đề này với bạn! Vì vậy xin vui lòng theo tôi!”
Cô ấy có vẻ hối lỗi khi nói như thế. Khi nhìn gần, cô ấy có sắc mặt khá nhợt nhạt. Thật khó để nói về nụ cười của cô trước đó, nhưng cũng giống như những tu sĩ, cô ấy đổ khá nhiều mồ hôi trên mặt, có thể cô ấy bị kiệt sức từ việc triệu hồi.
Taishi dường như nhận ra tình trạng của cô ấy không được tốt và nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu lắng nghe cô ấy kể từ bây giờ thay vì ở ngoài đây lâu hơn, vì điều này có thể cho phép cô gái được nghỉ ngơi sau đó.
Taishi trao đổi bằng ánh mắt với những người còn lại trừ Hiiro và gật đầu đồng ý.
[Taishi ] - “Được thôi. Tôi có vài suy nghĩ về những gì đang xảy ra, nhưng tôi sẽ lắng nghe những gì cô nói.”
Dường như cả bốn người còn lại cũng hiểu về tình hình của họ. Cả 5 người bọn họ hướng đến gặp đức vua trong << Phòng thiết triều>> với sự hướng dẫn của cô gái. Hiiro không hề bỏ qua việc quan sát mọi vật trên đường đi.
Xem xét tất cả màu tóc và mắt của những đầy tớ và lính tráng có mặt xung quanh, Hiiro có thể khẳng định một lần nữa đây không phải là Nhật Bản.
Tòa nhà mà họ vừa ở trong thực sự là một tòa tháp ở giữa một lâu đài lớn.
“Ohh, cảm ơn các vị đã có mặt ở đây, những anh hùng.”
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng nói với nụ cười sảng khoái.
“ Ta hoàn toàn hiểu các vị sẽ hoang mang vì sự có mặt ở đây. Nhưng mong mọi người phải bình tĩnh, ta sẽ giải thích tất cả ngay bây giờ.”
Sau khi nói như vậy, ông ta bắt đầu giới thiệu về bản thân mình. Đây là vương quốc có tên là Victorias và vị vua thống nhất Humas của Edea, thế giới ở đây. Các lục địa được phân vùng và mỗi chủng tộc có đất nước của riêng mình. Chủng tộc được gọi là <Gabranth> (hay Nhân thú tộc) là một chủng tộc có đặc điểm giống như người sói hoặc người mèo ,và họ sống tại <Pasion>, vương quốc của người thú.
Tương tự như vậy, các <Evila>, thường biết đến như là các Á nhân, bao gồm các tộc <Demon>(Quỷ) hay <Ghost> (Ma) , và họ sống ở Xaoc, vương quốc của Quỷ.
Cuối cùng, các <Phoem>(Tinh linh) bao gồm các tộc <Faeries>(Tiên) và <Spirits>(Linh hồn), nhưng họ không có vương quốc của chính mình. Họ sống trong những khu định cư nhỏ và họ có rất ít người. Hầu như không có ai nhìn thấy họ, vì họ không có tương tác với các tộc khác.
Và đang ngồi trước mặt năm người là <<Rudolph van Strauss Arcliam>>, vị vua cai trị <Victorias>. Kế bên ngài là hoàng hậu <<Maris>> và con gái, người hướng dẫn của họ đến đây, công chúa cả <Lilith>.
Humas, Gabranth và Evila. Giữa ba chủng tộc hiện đang tồn tại một sự căng thẳng lớn hơn bao giờ hết. Đặc biệt các vua quỷ của Xaoc âm mưu tiêu diệt Humas và Gabranth. Hắn ta nghĩ rằng chỉ có chủng tộc của hắn mới phù hợp để cai trị toàn cõi Edea bằng sức mạnh vượt trội. Vì vậy, hắn muốn biến cả thế giới thành của riêng tộc Evila bằng cách xóa sổ hoàn toàn Humas và Gabranth khỏi thế giới này.
Tộc Evila có sức mạnh ma thuật rất lớn và sức chiến đấu mạnh khủng khiếp.
Ma thuật có tồn tại trong thế giới này và cũng không cần phải nói, năng lực ma thuật càng mạnh thì các phép thuật càng mạnh, . Các Humas cũng có năng lực ma thuật tốt, nhưng nó khá thấp.
Tất nhiên ma thuật không phải là tất cả trong trận chiến, nhưng ma thuật được sử dụng bởi Evila rất mạnh mẽ và một con người gần như vô vọng khi cố gắng đánh bại một con quỷ dù yếu hơn nếu chỉ có một mình.
Ngay cả các nhà thám hiểm được xếp hạng cao cũng phải thành lập một nhóm để đấu lại Evila. Nhà vua sợ rằng vương quốc <Victorias> sẽ bị tiêu diệt dù sớm hay muộn hoặc với tốc độ hiện nay và họ phải tiêu diệt Evila trước khi điều đó xảy ra. Vì thế <Victorias> sử dụng phép triệu hồi, thứ đã bị phong ấn như một cấm thuật.
Cấm thuật đã bị phong ấn là có lý do. Sự triệu hồi không hề hoàn hảo.
Phép triệu hồi tốn rất nhiều năng lượng và nếu được sử dụng bởi một người không có năng lực, thuật này sẽ gây ra các hậu quả nguy hiểm bởi "Rebounding" (Phản nguyền) và có thế khiến năng lượng ma thuật vượt khỏi tầm kiểm soát.
Về cơ bản, phép triệu hồi chỉ có thể sử dụng bởi các thành viên trong hoàng gia, nhưng nó không có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể sử dụng miễn là họ có tiền.
Mỗi lần thất bại luôn luôn dẫn đến suy nhược nặng nề do tiếp xúc với một lượng sức mạnh ma thuật khổng lồ , hoặc đôi khi dẫn đến tử vong.
Đây không phải là một phép thuật triệu hồi đơn giản. Đó là một phép thuật của một kẻ dị giáo đã mở ra con đường đến thế giới khác do đó nó có rất nhiều rủi ro.
Vì vậy, vua <Rudolph> đã có một ý tưởng. Ông có bốn người con gái và để họ sử dụng phép triệu hồi.
Với tốc độ này, không chóng thì chày Humas sẽ bị tiêu diệt. Để ngăn chặn điều đó, họ phải triệu hồi anh hùng từ thế giới khác mặc dù họ sẽ buộc phải trả giá. Và một cuốn sách cũ nói về các anh hùng được triệu hồi trong quá khứ và cứu Humas khỏi một tai họa khủng khiếp.
Anh hùng có thể sử dụng ma thuật đáng kinh ngạc và khả năng thể chất và phép thuật không thể tưởng tượng được so với Humas.Học tập điều đó, Rudolph nén lòng mình lại và hỏi các con gái về điều đó. Cả 4 đều chấp nhận thử thách. Nhưng các nàng công chúa thứ ba và thứ tư đã thất bại và trả giá bằng mạng sống của họ do<< Rebound>>.
[Hiiro] - (Ông ta hy sinh các cô con gái của mình ...?)
Lắng nghe những lời giải thích của nhà vua, Hiiro cau mày vì tức giận. Nhưng nói ra ở đây sẽ làm cho vấn đề phức tạp, do đó cậu im lặng.
Hoàng hậu thì than thở về cái chết của các cô con gái. Nhưng bản thân bà kết hôn với Đức vua và là một người không mang dòng máu hoàng gia, do đó bà không thể sử dụng phép thuật triệu hồi. Cô công chúa thứ hai cũng đã cố gắng sử dụng thuật triệu hồi và bị ảnh hưởng của <<Rebound>>
Bằng một cách nào đó, cô ấy đã sống sót, nhưng cô ấy đã nằm liệt giường và hiện vẫn đang hôn mê . Điều đó khiến Lilith và Rudolph là những người duy nhất có thể sử dụng phép triệu hồi. Khi họ không đủ khả năng để chấp nhận những thất bại nhiều hơn, ông đã quyết định tự mình sử dụng thuật triệu hồi.
Lilith hiểu điều đó và quyết định hi sinh bản thân cho đất nước. Cô rất sợ hãi, nhưng với tốc độ này mọi thứ sẽ biến mất. Nếu cô ấy phải chết, cô sẽ tự chọn thời điểm cho riêng mình. Cô tiến hành nghi lễ triệu hồi với những cảm xúc như vậy
Buổi lễ được tổ chức với các linh mục và Lilith ,người chỉ có sức mạnh ma thuật ở mức trung bình. Lilith cảm thấy ý thức của mình mờ dần trong buổi lễ và khi cô từ bỏ, cô nghĩ rằng mình không đủ tốt, vòng tròn ma thuật giải phóng một ánh sáng mờ mịt. Và năm người xuất hiện,
[Taishi] - “Tôi hiểu. Vậy ngài đem chúng tôi tới đây để bảo vệ Humas khỏi Evila”. Aoyama Taishi gật đầu vài lần khi nghe những lời giải thích.
[Rudolph] - “Đúng. Theo các tài liệu để lại, có bốn anh hùng có mặt tại đây. Hử? Nó về điều đó, ta để ý, có…. tận năm người tất cả.”
Đúng là như vậy. Có năm người được triệu tập lần này. Nhà vua nhìn vào các học giả đang ở gần đó. Các học giả đều điều chỉnh kính của mình trong bối rối.
[Các học giả] - “Tôi,… tôi không có manh mối nào! Nhưng tôi đoán, tất cả bọn họ đều là anh hùng…>”
[Rudolph] - “Hừm…Vậy chúng ta phải tìm hiểu. Tất cả các vị xin hãy cho xem năng lực của các vị.” Rudolph nói như vậy, nhưng Hiiro và tất cả người khác đều nghiêng đầu bối rối.
[Rudolph] - “Mh? Có chuyện gì vậy? Đừng nói với ta là các vị không thể cho ta xem năng lực của các vị?”
Taishi đã trả lời như là một đại diện của họ với nhà vua.
[Taishi] - “Có vẻ như vậy”.
[Rudolph] - “Hãy đọc ≪Status≫(Trạng thái) trong tâm trí của mình”
Mọi người đều làm như hướng dẫn. Một màn hình hiện trạng thái hiện lên như một trò chơi xuất hiện trước mặt họ.
Hiiro Okamura
LVL 1
HP 24/24
MP 120/120
EXP 0
NEXT 10
ATK 13
DEF 8
AGL 27
HIT 11
INT 23
≪Magic Attribute≫ Không có.
≪Magic≫ Word Magic (Single Chain Unlocked)
≪Titles≫ Innocent Bystander (Người qua đường vô tội)– World Traveller(Nhà du hành thế giới) – Word Master(Ký tự tông sư).
Last edited by red_bos; 01-04-2016 at 10:41 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của red_bos
Nguồn: sonoko.wiki.com
Manga: Konjiki no Word Master
Chap 2: Bạn cùng lớp
Vài thắc mắc hiện ra trong đầu Hiiro. Cậu nhận ra level của cậu là 1. Nếu đây là một thế giới như RPG, thì đây là điều tự nhiên, vì cậu chưa có chiến đấu với bất kỳ ai. Điều cậu không hiểu là tại sao MP( Magic Power) lại cao đến như vậy?
Liệu nó có phải là lợi ích của việc trở thành nhà du hành thế giới, người có chỉ số phép thuật cao ngay từ đầu.
Với kiến thức thông dụng thì HP là Hit Point (sức chịu đựng) (Hoặc là Heath point, điểm sức khỏe cũng được), MP là Magic power (sức mạnh ma thuật), EXP là kinh nghiệm và NEXT chỉ ra những điểm kinh nghiệm cần để lên level. ATK, DEF, AGI, HIT và INT lần lượt tượng trưng cho Attack (sức mạnh tấn công), Defensive( phòng thủ), Agility (nhanh nhẹn),Hit chance (khả năng đánh trúng) và Intelligence (trí thông mình). Đây là các chỉ số thường xuất hiện trong game.
Cậu rất ngạc nhiên vì chỉ số AGI cao bất ngờ của cậu, nhưng điều đáng làm cậu ngạc nhiên hơn nữa là điều này:
≪Innocent Bystander≫ ( Người qua đường vô tội)
Nó hoàn toàn cho thấy rằng cậu chỉ bị kéo theo cùng với bốn anh hùng. Nói cách khác, bản thân cậu không phải là một anh hùng mà chỉ là một người bình thường.
Mặc dù cậu cũng lo lắng về ma thuật của mình, nhưng cậu đang suy nghĩ làm sao để giải thích tình trạng này.
Trong khi cậu đang suy nghĩ, Rudolph hỏi năm người.
Rudolph : “Nó như thế nào? Khi các vị nhìn vào danh hiệu, nó sẽ hiển thị danh hiệu Anh Hùng.”
Taishi là người trả lời đầu tiên:
Taishi : “V,Vâng nó có! Nó có ghi Hero (Edit note: có lẽ mình cứ để Hero hay hơn là dịch sang VN như thế này)! Uwah~ Thật là tuyệt vời, tôi thật sự là một anh hùng.”
Cậu ta hét lên với một giọng phấn khích.
Taishi : “Này, còn cậu thì sao, Chika?”
Người trả lời câu hỏi của Taishi là Suzumiya Chika. Cô là một cô gái nổi tiếng trong lớp. Thái độ cởi mở và thẳng thắn trong giao tiếp với mọi người khiến cô được mọi người yêu mến.
Mái tóc cô ngắn và có màu trắng giống như Taishi, nhưng nó nhạt hơn. Ngực cô hơi flat 1 tí (Edit note: *cười nham hiểm*), dù vậy, cô sở hữu một thân hình mảnh mai quyến rũ
Chika : “Ừ, mình cũng có nó luôn, Taishi.”
Taishi : “Tốt, còn hai cậu thì sao, Shuri, Shinobu?”
Taishi hỏi 2 cô gái khác. Minamoto Shuri có sắc đẹp và mái tóc đen dài và bóng.
Không giống như Chika, cô có một cơ thể đầy gợi cảm (Edit note : BB). Cô là thành viên của câu lạc bộ trà đạo và đôi khi các chàng trai ghé qua chỉ để ngắm nhìn cô trong bộ kimono.
Điểm quyến rũ của cô là đôi mắt rũ xuống và nốt ruồi dưới đôi mắt của cô.
Cô gái còn lại, Akamori Shinobu là một người tò mò. Cô hoạt động trong câu lạc bộ báo chí, cô thậm chí còn lên kế hoạch để làm nghề báo trong tương lai. Cô nói nhiều là tốt và có trí thông minh thuộc hàng đầu, vì vậy mọi người thường hỏi cô lời khuyên về bài tập.
Cô ấy có mái tóc đen rủ ngang vai. Từ đôi mắt sâu như mèo của cô, bạn có thể cảm nhận được quyết tâm mạnh mẽ không bao giờ buông tha con mồi của mình. Hơn nữa, cô đến từ vùng Kansai.
Cả ba cô gái đều có điểm chung. Họ đều xinh đẹp và bắt mắt. Và đó là dàn harem của Taishi, vì họ luôn ở xung quanh cậu ta.
Cả Shuri và Shinobu đều có danh hiệu anh hùng. Và vấn đề tiếp theo là về Hiiro, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu.
Rudolph : “Còn cậu thì sao?”
Hiiro : “…Không có.”
Cậu trả lời với một từ duy nhất. Những người xung quanh bắt đầu xôn xao.
Rudolph : “Vậy…cậu nói cho ta biết danh hiệu mà cậu có được không?”
Nó làm cậu bực mình vì phải nói ra, nhưng cậu vẫn trả lời thành thật, nhưng cậu chỉ nói có một. “≪Người qua đường vô tội>>….”
Bây giờ nhưng người bạn cũng lớp của cậu đã thay đổi thái độ của họ về những từ này. Họ cau mày và há hốc miệng trong sự hoài nghi.
Taishi : “≪Innocent Bystander≫…? Lilith, cậu có biết điều đó nghĩa là gì không?”
Lilith : “Eh, uhm…Có, nhiều khả năng…”
Lilith nhìn xuống, cô do dự trả lời. Hiiro thở dài khi nhìn vào cô. Sau đó Hiiro trả lời thay cho cô.
Hiiro : “Tôi chỉ là một người bình thường. Tôi chỉ tình cờ có mặt trong lớp và bị kéo theo các người. Chính xác không?”
Rudolph : “Đúng là như vậy.”
Chika : “Này, đợi đã! Okamura! Cậu đang nói gì vậy?”
Chika nói bằng cách chỉ vào cậu. Nhưng cậu lờ điều đó đi và tiếp tục nói.
Hiiro : “Ngay từ đầu, chỉ có bốn người được triệu hồi ở đây. Và ở đây đã có đủ bốn. Điều bất thường ở đây là tôi. Vậy các người định làm gì.”
Cậu chỉ nói nó không có quan hệ hay bất cứ sự thù địch nào. Và chưa hết, Lilith tái mặt khi mà cô là người đã triệu hồi họ.
Hiiro : “Và nó không chỉ là riêng tôi. Những người bị đem đến đây vì lợi ích của các người. Tôi chắc rằng gia đình của họ đang rất lo lắng.”
Sắc mặt của Lilith càng trở nên tệ hơn.
Rudolph : “Cậu nói đúng. Ta chỉ mong các vị tha thứ vì vấn đề này.”
Nhà vua nói lên những lời xin lỗi của mình như thế.Hiiro nghĩ rằng ông sẽ bào chữa cho bản thân, nhưng nhà vua bất ngờ nhận thức được tầm quan trọng về hành động của họ.
Rudolph : “Chúng tôi không còn cách nào khác.”
Hiiro : “Nói thật, tôi không quan tâm tới hoàn cảnh của các người.”
“Hả?”
Thời gian như dừng lại vì những lời của Hiiro.
Hiiro : “Tôi hoàn toàn không liên quan đến bốn người bọn họ.”
Taishi : “Này, Okamura! Không phải chúng ta là bạn cùng lớp ư?”
Taishi hét lên giận dữ.
Hiiro : “Đúng là chúng ta là bạn cùng lớp. Nhưng chúng ta chỉ đơn thuần học cùng một phòng do nhà trường quyết định.”
Shuri : “Điều…, điều đó đi quá xa…”
Shinobu : “Đúng vậy, sau cùng thì chúng ta nên ở cùng nhau.”
Shuri và Shinobu đã bắt đầu nêu lên ý kiến của họ.
“Nhưng, như người đó nói, mặc dù chúng ta ở cùng lớp suốt bốn tháng nhưng chúng ta chưa hề nói chuyện, kể từ khi chúng ta là bạn cùng lớp.”
Điều đó là sự thật. Hiiro thật sự thích ở một mình, vì vậy cậu đã giữ khoảng cách với tất cả mọi người, không chỉ đối với bốn người họ. Ăn, ngủ và đọc sách. Đó chính là sở thích của Hiiro.
Cả bốn người đều im lặng vì những gì mình nói ra. Giống như cậu đã nói, họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau, mặc dù là bạn học. Và cũng là thực tế rằng họ chưa bao giờ tìm cách nói chuyện với cậu, mặc dù cậu khó tiếp cận.
Hiiro : “Được rồi, như tôi đã nói lúc nãy. Tôi không có liên quan đến bốn người kia. Các người muốn 4 anh hùng? Vậy xem ra tôi dường như vô dụng ở đây rồi, phải không ?.”
Rudolph : “Mh- Mhm…”
Rudolph ậm ừ trong cổ họng. Ông bối rối khi không biết phải làm như thế nào.
Hiiro : “Kể từ khi họ là anh hùng, họ có thể chiến đấu chống lại Evila bằng cách nào đó, đúng không? Nhưng tôi chỉ là một người vô danh. Ngài đâu thể gửi tôi đi chiến đấu chống lại những kẻ quá mạnh với tôi phải không?
Rudolph : “…Vậy để ta hỏi cậu. Cậu muốn làm những gì?
Hiiro : “Về nhà”.
Rudolph : “Nhưng chỉ có các tài liệu của quỷ vương mới có phương pháp để cậu trở về.”
Những lời của Rudolph vang lên khắp phòng yết triều và biểu hiện của Lilith có vẻ ảm đạm. Thấy vậy, Hiiro lặng lẽ nhắm mắt lại.
Taishi : “Vậy chúng ta phải đánh bại quỷ vương một cách nhanh chóng!”
Hiiro nghĩ như vậy thật là ngu ngốc. Kể cả khi quỷ vương biết phép thuật để trở về, vậy tại sao lại đánh bại hắn? Hiiro chán nản trước câu nói thiếu suy nghĩ của Taishi.
Rudolph : “Đúng như vậy, bên cạnh đó, đất nước chúng tôi là một đất nước tuyệt vời., tôi chắc chắn các bạn sẽ thích điều đó. Bạn là một phần của gia đình chúng tôi từ bây giờ.”
Thấy Rudolph cố gắng thuyết phục cậu trong vô vọng, Hiiro nhún vai.
Hiiro : “Ah, nếu tôi có thể thêm, tôi lo lắng về gia đình của mình.”
Những người khác đều cảm thấy lo lắng, kể cả Chika.
Rudolph : “Điều đó không cần phải lo lắng nữa, phải không?”
Một học giả gần đó lên tiếng:
“Ah, đ-đúng là như vậy. Kể từ bây giờ, các bạn sẽ bị lãng quên.”
Hiiro : “Lãng quên? Các người đùa chắc!?”
Đó là một tuyên bố gây sốc.
Rudolph : “Làm ơn hãy bình tĩnh, Có một lực lượng giữ cho thế giới của bạn cân bằng. Khi các bạn quay về, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”
Hiiro : (Đó là một lời nói dối)
Hiiro chắc chắn cảm thấy điều đó từ thái độ của họ
Hiiro : (Tất cả mọi thứ họ nói chắc chắn là một lời nói dối. Chỉ có lý do đó mới thuyết phục được chúng ta. Phép thuật để quay trở lại, nói cách khác là một phương pháp để gửi cho chúng ta trở lại ... không tồn tại. Ít nhất là không phải bây giờ. Và tôi cũng không chắc chắn về phần lãng quên ...)
Cậu nhìn bốn người khác để xem có ai nhận ra điều đó không.
Taishi đã không nhận thấy điều đó. Điều đó tương tự với Chika. Chỉ Shuri và Shinobu là cau mày về vấn đề này.
Hiiro : (Mình không quan tâm đến bọn họ. Chỉ với bản thân mình... mình có thể làm mọi việc ở bất cứ đâu.)
Okamura Hiiro lớn lên trong một trại trẻ mồ côi. Cha mẹ không bỏ rơi cậu ta, mà họ đã chết trong một tai nạn khi cậu vẫn còn nhỏ.
Sau đó, cậu được giao cho trại mồ côi. Cậu đã có một số bạn bè ở đó, nhưng hơn thế nữa, cậu yêu sách, do đó cậu đọc sách suốt ngày. Những cuốn sách giống như một người bạn với cậu còn hơn cả những người khác.
Tất nhiên cậu còn có những người thân khác, nhưng cậu không có lý do thực sự để trở về thế giới của mình. Vì vậy, nó không gây phiền hạ cho cậu khi không có cách nào để trở về.
Lilith, biết rằng không có cách nào để trở về, đã che đậy biểu hiện của cô trong một thời gian. Cô đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi về những lời nói dối của mình.
Taishi và các cô gái bắt đầu nói chuyện về những gì phải làm từ bây giờ sau khi hiểu rằng tính đến nay không có cách nào để quay trở về từ lời giải thích của Rudolph.
Taishi : "Nếu đúng như Okamura nói, thì các người quá ích kỷ khi triệu hồi chúng tôi đến đây. "
Bị Taishi nói trúng tim đen, Rudolph ủ rũ.
Rudolph : "Nhưng ..."
Trong khi nói như vậy, Taishi nhìn ba cô gái. Tất cả họ đều cười tủm tỉm và cậu nhìn đức vua một lần nữa.
Taishi : "Chúng tôi sẽ làm điều đó!"
Rudolph : "Thực sự là bạn sẽ làm?"
Rudolph cao giọng nói.
Taishi : "Vâng, chúng tôi luôn muốn đi du lịch trong một thế giới như vậy."
Chika : "Đúng như vậy! Cả bốn chúng tôi luôn chơi một trò chơi trực tuyến với nhau! "
Như Chika đã nói, bốn người họ đã chơi một game nhập vai trực tuyến (MMORPG) trong thế giới của họ. Họ thường gặp nhau và thảo luận về nơi để thám hiểm, giống như họ đã làm sau giờ học trước đây.
Ngay trước khi họ đã được triệu tập ở đây, họ chỉ nói về mong muốn của họ để mạo hiểm một thế giới như thế này.
Rudolph : "Vậy là, các bạn sẽ chấp nhận điều đó?"
Shinobu : "Có, nhưng đổi lại ..."
Shinobu nói sau khi nhà vua.
Shinobu : "Từ những gì tôi có thể nhìn thấy trong «Status», chúng tôi vẫn có vẻ là cấp 1. Nói cách khác, người mới bắt đầu."
Rudolph : "V- Vâng, đúng vậy."
Shinobu : "Chúng ta không thể chống lại Demon Lord như thế này. Vì vậy, ... Chúng tôi muốn các người dạy chúng tôi chiến đấu. "
Rudolph : "Đừng lo lắng về điều đó. Để giải quyết vấn đề đó ... "
Vào thời điểm đó, một người mặc áo giáp xuất hiện.
Vale : "Tôi sẽ hướng dẫn các bạn, thưa các Hero."
Anh ta quỳ xuống thi hành lễ và nói.
Vale : "Tên tôi là Vale Kimble. Tôi đã được giao phó nhiệm vụ dạy cho các bạn cách chiến đấu. "
Rudolph : "Vale Kimble là tướng quân quân đoàn hai của quân đội Victorias."
Anh ta là một anh chàng đẹp trai với khuôn mặt cao quý. Chỉ cần nhìn vào cơ thể của mình, bạn có thể nói anh đã được đào tạo như thế nào. Tóc anh màu xanh lá cây và ngắn, trong khi đôi mắt phát ra một sức mạnh ý chí tuyệt vời.
Đương nhiên những ánh mắt của các cô gái tập trung vào anh ta. Chỉ Chika nhìn anh không biểu cảm, cứ như cô không hề quan tâm.
Taishi : "Nói cách khác, có nghĩa là anh sẽ đào tạo cho chúng tôi?"
Vale : "Vâng. Ngay bây giờ, khi mà tình hình ở biên giới đã lắng xuống. Tôi muốn các bạn trở nên mạnh mẽ hơn trước khi nơi này trở nên hỗn loạn một lần nữa. "
Taishi : "Ah, Chúng tôi sẽ sống ở đâu?"
Rudolph : "Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho các bạn ở trong lâu đài. Lilith sẽ dẫn bạn đi tham quan ngay sau đây. "
Cuộc thảo luận diễn ra êm xuôi và Takashi và những người khác dường như đã giải quyết được vấn đề chiến đấu. Tại thời điểm này, Hiiro giơ tay lên.
Hiiro : "Xin lỗi, nhưng tôi sẽ đi một mình."
Thời gian dường như lại dừng lại khi mọi người nghe thấy những từ này.
Hiiro : "Các người cũng thấy đấy, tôi không có nghĩa vụ, cũng như không có lý do để chiến đấu cho đất nước này. Và tôi không phải là một anh hùng như các người. Vì vậy, tôi không có ý định ở lại đây lâu hơn nữa. "
Rudolph : "Ơ ... Nhưng"
Hiiro : "Xin lỗi, tôi không phải là người nhạy cảm như bốn người kia. Vâng, vì tôi đã ở đây, tôi chỉ làm những điều mà tôi muốn. Các người cũng sẽ không bận tâm, phải không? "
Rudolph có vẻ lo lắng. Hiiro thực sự không phải là Hero, nhưng chỉ là một người bình thường. Cậu nhìn không mạnh mẽ chút nào. Mái tóc đen, mặc đồ học sinh màu đen, cao khoảng 1m80, nhìn không có gì là có cơ bắp cả.
Điểm quyến rũ duy nhất của cậu là cặp kính của mình. Xét về ngoại hình, anh thua kém so với Taishi.
Với sự xuất hiện như thế, thật là không thể tưởng tượng được rằng cậu có thể chiến đấu. Nhưng có một thực tế rằng họ đã triệu hồi cậu. Đá cậu ta đi mà không làm bất cứ điều gì cho cậu là rất vô lý.
Rudolph : "Ờmmm, ta thực sự xin lỗi về trường hợp của cậu. Có bất cứ điều gì mà ta có thể làm ... "
Hiiro : "Tôi không cần gì cả."
Rudolph : "Kh... Không cần gì, cậu nói không ư?"
Hiiro : "Đúng. Không phải là tôi khó chịu với các người. Thế giới này giống như một cuốn tiểu thuyết, vì vậy nó có vẻ khá thú vị. "
Hiiro là một chàng trai tốt. Tất nhiên cậu ngưỡng mộ những cuộc phiêu lưu. Nó không cần phải là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời như những nhân vật chính trong cuốn sách của cậu, nhưng cậu chắc chắn muốn đi du lịch trong thế giới này.
Hiiro : "Tôi đã nói hết những gì cần nói. Hẹn gặp lại. "
Nói xong, cậu quay đi, nhưng Taishi túm tay cậu.
Taishi : "Này! Hành động như vậy mà vẫn tự nhận mình là một người đàn ông ư? "
Hiiro : "Ý kiến à?"
Hiiro đáp lại 1 cách khó chịu.
Taishi : "Họ đang tự cúi mình cầu xin ở đây! Cậu không cảm thấy muốn giúp đỡ họ dù chỉ một chút? "
Hiiro : "Không."
Taishi : "Tại sao!"
Hiiro : "Bởi vì tôi không phải anh hùng. Hoặc là, cậu muốn sử dụng tôi làm một bia đỡ đạn? "
Taishi : "Cái gì... bia đỡ đạn ...?"
Taishi buông tay Hiiro.
"Hãy quên cậu ta đi, Taishi."
Chika nói với một giọng khó chịu.
Taishi : "Đừng nói là cả hai đồng ý?"
Shuri : "Eto ... mình thì ..."
Shuri nhìn xuống đất,hoang mang. Shinobu nhìn chằm chằm vào Hiiro, sau đó cười khúc khích.
"Ahaha, chắc chắn, tại sao không. Ý tôi là, điều này trông giống như một trò chơi, nhưng nó vẫn là hiện thực. Nói cách khác, chúng ta đang đặt cuộc sống của chúng ta ở đây. Chúng ta là những anh hùng, vì vậy chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn nữa, nhưng nó hoàn toàn khác với Okamuracchi. Cậu ấy chỉ là một chàng trai bình thường. Vì vậy, hãy thử đặt mình vào vị trí của cậu ta. "
Lời nói của Shinobu khiến 3 người kia im lặng. Đây không phải là một trò chơi. Đây là thực tế, có những người đã chết trong nghi lễ triệu hồi. Họ hiểu một cách nghiêm túc về điều đó.
Taishi : "P- phải. Vậy chỉ chúng ta làm thôi. "
Taishi đồng ý. Hiiro liếc nhìn về phía 4 người kia và quay đi.
Lilith : "Uh- Uhm!"
Lilith lên tiếng. Hiiro dừng lại và ngoái lại sau.
Lilith : "Uhm ... tôi, tôi xin lỗi!"
Cô nhìn Hiiro một cách lo lắng. Hiiro quay đầu lại nói.
Hiiro : "Đừng lo."
Sau đó, Hiiro rời khỏi cung điện.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của red_bos
Nguồn: sonoko.wiki.com
Manga: Konjiki no Word Master
Hiiro rời khỏi lâu đài hòa vào các con phố, nghiềm ngẫm coi nên làm gì tiếp theo.
(Điều căn bản trong RPG là thu nhập thông tin trước đã.)
Thực ra thì cậu cũng có thể hỏi lão vua và những người ở đó nhưng như thế dễ dây vào mấy chuyện khó lường, thậm chí về lâu dài thì hết đường thoát khỏi đó luôn. Do đó cậu nên rời đi càng nhanh càng tốt. Hơn nữa bốn đứa kia là những kẻ có tài nên việc cậu ở lại là điều không cần thiết.
(Trước hết thì cái <<Ma ngôn>> trong dòng Ma thuật trong bảng <<Trạng thái>>…? Nó nghe thật xa lạ.)
Dựa theo những hiểu biết về game và qua sách truyện thì nghĩ tới ma thuật thì thường nhớ ngay về các Guild (các phường hội). Và qua lời lão vua nói thì đúng là có các Guild tồn tại trong thế giới này. Hiiro quyết định hỏi những người trong thị trấn đường tới Guild và cậu nhận ra là có một cái ở khá gần.
Giờ cậu đến đó để đăng kí làm Mạo hiểm gia. Sống trên đời không thứ gì là miễn phí. Không cách này thì cách khác, cậu phải trữ cho mình một lượng tiền nhất định. Thêm nữa, tiền ở thế giới này có thể lưu trữ bằng thẻ Guild, ta có thể dùng nó để thanh toán. Đó là điều những người dân trong thị trấn chỉ cho cậu.
Khi cậu đến Guild, bên trong khá là đông đúc. Những tên lực lưỡng chắc là các Mạo hiểm gia đứng xếp hàng trước các quầy khác nhau. Ở quầy gần nhất có tấm biển đề Quầy đăng kí trên đó.
Người có mái tóc đen và đôi mắt đen ở đây là khá hiếm nên cậu trở thành tâm điểm của sự chú ý ngay khi bước vào. Và đương nhiên cũng một phần là do bộ đồng phục học sinh khác lạ của cậu. Cậu tự ngẫm bản thân nên mua sắm vài bộ đồ sau khi rời khỏi đây. Cậu bước tới quầy mặc những ánh nhìn xung quanh.
“Tôi muốn đăng kí.”
Cậu thẳng thừng yêu cầu, một cô lễ tân ở quầy bắt đầu giải thích với nụ cười dân buôn.
Những nhiệm vụ khác nhau sẽ được gửi tới Guild. Những Mạo hiểm gia sẽ được nhận phần thưởng bằng cách thực hiện các nhiệm vụ đó. Các nhiệm vụ được phân loại theo độ khó của nó từ F, E, D, C, B, A, S, SS và cao nhất là SSS. Thẻ Guild được trao sau khi đăng kí, và nó có nhiệm vụ tương tự như Chứng minh thư mà mọi công dân đều có. Một thứ để nhận dạng chủ nhân của nó. Cấp độ của Mạo hiểm gia như thế nào thì nhiệm vụ của anh ta tương ứng như thế ấy. Mặc dù khá là ít Mạo hiểm gia đạt được cấp S và cấp cao hơn. Đặc biệt chỉ có 3 người từ tộc Humas là đạt được tới cấp SSS.
Cô lễ tân đưa cho cậu một thẻ trắng và yêu cầu nhỏ máu vào đó. Cậu chích ngón tay bằng cây kim nhận từ cô. Sau khi nhỏ máu vào, chiếc thẻ phân tán rồi biến mất.
“Hở? Nó biến mất?”
“Xin hãy niệm <<Thẻ Guild>> trong đầu của bạn.”
Cậu làm theo và tấm thẻ xuất hiện trên tay cậu. Nhưng trông nó hơi khác với lúc trước. Trước nó hoàn toàn trắng nhưng giờ có thêm viền xanh dương.
“Màu sắc ấy thể hiện cấp độ của bạn. Từ màu xanh dương là thấp nhất rồi đến tím, xanh lá, vàng, cam, hồng, đỏ, bạc, hoàng kim và cuối cùng là đen.”
Hiiro gật đầu nghe lời giải thích. Nhìn vào thẻ Guild, cậu xem xét thông tin trên đó.
Tên: Hiiro Okamura
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Xuất thân: Không rõ
Cấp bậc: F
Nhiệm vụ:
Trang bị:
- Vũ khí:
- Giáp:
- Phụ tùng:
Rigin: 0
Cậu khá là vui khi dòng Xuất thân ghi là "không rõ". Nếu nó mà ghi rằng cậu đến từ thế giới khác thì chắc giải thích hết ngày mất. Trang bị là những dụng cụ cậu mang theo. Nó được chia làm Vũ khí, Giáp, Phụ tùng.
Nhưng có một thứ cậu không hiểu.
“Cái Rigin ở cuối trên tấm thẻ này là…”
“Dạ? Thì đó là đơn vị tiền,…”
Cô gái nghiêng đầu bối rối. Đương nhiên người dân ở đây ai chả biết Rigin là tiền. Cũng dĩ nhiên là Hiiro không biết điều đó bởi cậu mới được triệu hồi tới đây. Và sau khi hỏi thêm thì cậu nhận thấy giá trị của chúng gần bằng đồng Yên Nhật và dòng thứ 6 là thể hiện Nhiệm vụ hiện tại của cậu.
(Cái thẻ này tiện thật.)
Chỉ một cái thẻ mà cậu có thể dùng để trao đổi buôn bán lại còn xác nhận danh tính. Hơn nữa, nó luôn ở bên cậu và thích lấy ra lúc nào cũng được.
“Tôi có thể nhận nhiệm vụ ở đâu?”
“Ở bảng tin đằng kia. Nhưng nhớ là cậu đang ở cấp F nên cao nhất chỉ được nhận nhiệm vụ cao hơn một bậc là cấp E mà thôi.”
“Hiểu rồi, vậy làm sao để tôi có thể lên cấp?”
“Cậu cứ thực hiện tốt nhiệm vụ và nâng cao cấp độ (Level) thì cấp bậc (rank) của cậu sẽ tự động nâng lên.”
“Nghĩa là sau khi tôi hoàn thành xong một vài nhiệm vụ cái viền xanh xanh này sẽ… ừm, thành màu gì nhỉ?”
“Màu tím.”
“À, thành màu tím chứ gì?”
“Đúng vậy ạ.”
Hiiro kinh hoàng trước sự đa năng tiện dụng của chiếc thẻ.
“Tốt hơn hết là không nên tốn thời gian nữa.”
Nói vậy, cậu hướng ra chỗ bảng tin.
- Sửa mái nhà thờ: F
Giúp sửa mái nhờ thờ Amaruq, ưu tiên người có kinh nghiệm.
Giải thưởng: 10000 Rigin
- Thu hoạch Cát thảo: F
Thu lượm Cát thảo trên cao nguyên Asbit.
Giải thưởng: 300 Rigin mỗi bó.
- Săn Goblin: E
Diệt 10 con gobln trong rừng Clair.
Giải thưởng: 35000 Rigin.
Có nhiều nhiệm vụ khác nữa nhưng cậu chọn “Thu hoạch Cát thảo” mà không hề đắn đo. Thành thực mà nói thì với cấp độ 1 như hiện tại cậu khó có thể đảm đương được những nhiệm vụ săn bắn. Dù săn goblin khá phù hợp cho tân thủ. Nhưng cậu quyết định chỉ nhận chúng sau khi lên được thêm vài level nữa khi đã có thể chiến đấu.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng cậu nhớ cẩn thận, nếu cậu hủy nhiệm vụ giữa chừng thì cậu sẽ bị phạt 10000 Rigin đó.”
Cậu nhận nhiệm vụ sau khi mang tờ nhiệm vụ đến quầy. Vì do luật phí phạt nên cậu cần tránh hủy nhiệm vụ bằng mọi giá. Ít nhất tạm thời là như vậy bởi hiện tại cậu không đồng xu dính túi.
Đầu tiên cậu đi hỏi Cao nguyên Asbit nó ở đâu. May mắn thay là nó ở ngay ngoài thị trấn này. Và cậu cũng được cho xem hình của Cát thảo trong cuốn sách tham khảo.
(Mình muốn đọc cuốn sách tham khảo đó.)
Là một tên mọt sách, Hiiro đang khát kiến thức. Và chắc chắn cậu sẽ đóng đô trong thư viện một khi tiết kiệm đủ số tiền. Sau khi đã nhìn bức tranh của cây thảo mộc, cậu mang theo một chiếc túi to rời khỏi Guild. Chiếc túi đó chắc dùng để đựng thảo mộc.
Trên đường rời thị trấn, cậu nhớ lại bảng <<Trạng thái>> lần nữa. Cái thứ<<Ma ngôn>> vẫn đè nặng tâm trí cậu. Dù ma lực cậu cao đến đâu nhưng thật là lãng phí nếu không được sử dụng. Cậu cần phải học được cách dùng ma thuật nhanh nhất có thể. Cậu thấy hối hận khi không hỏi khi còn ở trong quầy Guild. Ma thuật chẳng phải là thứ gì xa lạ trong thế giới này. Ai cũng có thể sử dụng nó chỉ có điều là sở hữu ma lực ít hay nhiều mà thôi. Ngẫm đến đây cậu chợt cảm thấy có người. Hiiro dừng lại và nhìn sang phải. Một người ngồi đó trước một quả cầu pha lê trên một chiếc bàn.
(… Một thầy bói?)
Người này trùm một áo choàng đen che hết mặt nhưng chắc chắn đó là một thầy bói.
“Thế nào, cậu muốn thử chứ?” Từ giọng phát ra thì đó có lẽ là một bà già.
"À, tôi không có tiền.”
“Vậy sao, nhưng nhìn cậu trông có vẻ đang băn khoăn chuyện gì.”
“…”
“Cậu không phải người ở đây? Ta chưa từng thấy cậu bao giờ.”
“Ý bà là sao?”
Cậu ném cho bà ánh mắt nghi ngờ.
“Fuhehe, đừng có nhìn ta với ánh mắt viên đạn thế chứ. Muốn ta bói cho cậu một quẻ không?”
“Không có hứng.”
“Đừng lạnh lùng thế chứ. Ngồi xuống đi.”
Dù gì cậu cũng không vội nên cậu ngồi xuống chiếc ghế đặt trước chiếc bàn.
“Fuhehe, Vậy ta bắt đầu nhé.”
Bà ta đặt tay lên quả cầu thủy tinh và tập trung. Hiiro khoanh tay yên lặng nhìn bà lão. Bà ta đột nhiên nheo mắt.
“… Ô ho, cậu được một ngôi sao kì lạ chiếu mệnh.”
“Kì lạ?”
“Fuhehe, ai cũng có một ngôi sao chiếu mệnh. Mỗi ngôi sao lại có hình dáng, màu sắc, kích thước và độ rực rỡ khác nhau. Khả năng tiên đoán cho ta thấy chúng. Nhưng ta chưa bao giờ thấy một ngôi sao nào mạnh mẽ như của cậu.”
“Hừm.”
“Mạnh mẽ và rực đỏ ở bên trong, còn xanh đậm thống lĩnh bên ngoài. Đó là khối cầu tinh khiết không một góc cạnh và tỏa sáng rạng ngời mở toang con mắt kẻ ngắm nhìn. Cậu đến từ… một vùng quê, không, thậm chí cậu không phải là người của thế giới này.”
Cậu bật dậy khiến chiếc ghế kẽo kẹt.
(Làm sao mà bà thầy bói này lại biết được chuyện đó?)
Hiiro cảm giác hồ nghi.
(Bói toán có thể đoán được những chuyện như thế sao? Không, có lẽ đó là do…. ma thuật?)
Nghĩ vậy trong khi cậu lườm bà ta. Cậu không quan tâm bà ta biết được bao nhiêu nhưng cậu phải đề cao cảnh giác.
“… Ngồi xuống đi. Ta không phải là kẻ lắm chuyện. Đúng là người đến từ thế giới khác rất là hiếm nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên ta gặp một người như cậu.”
“…Bà từng gặp một người như tôi trước đây?”
“Phải, một lần khi ta còn trẻ. Người đó cũng có một ngôi sao kì lạ chiếu mệnh như cậu.”
“… Hiểu rồi, vậy sao nữa?”
“Fuhehe, cậu sẽ có, không, cậu đã có những đôi cánh của sự tự do. Những đôi cánh sẽ dần dần trở nên rộng lớn bao trùm và ấm áp.”
Cậu không hiểu ý bà ta là gì nhưng nghe có vẻ không phải thứ gì xấu cả.
“Những ý chí sẽ theo đuổi nguồn sáng và tụ tập dưới đôi cánh ấy.”
“Ế, thật là tệ. Tôi thích ở một mình hơn.”
“Fuhehe, đó chỉ là một trong những tương lai có thể xảy ra. Hiện tại được nghe, tương lai có khả năng thành sự thật. Tất cả chỉ có thế.”
“Hừ, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Dù gì thì tôi sẽ làm những gì tôi muốn.”
“Fuhehe, tùy ý cậu thôi. Mà, cậu không có thắc mắc nào sao?”
“À thì như bà nói, tôi đến từ thế giới khác. Thế giới đó không có ma thuật nên thực sự tôi không biết nhiều về nó cũng như cách sử dụng. Tôi muốn học nó càng nhanh càng tốt…”
“Ô hô, hiểu rồi. Một thế giới không có ma thuật à, thật thú vị.”
Hiiro như bất chợt nhận ra điều gì đó và nhìn bà lão.
“Này, bà có thể chỉ tôi cách dùng ma thuật?”
“Ta không ngại đâu.”
Cậu nghĩ rằng bà ta sẽ từ chối cậu nhưng dường như là bà ta đã đồng ý.
“Cậu biết ma lực đến từ đâu không?”
“Không.”
(Biết thì tôi nhờ bà làm gì)
Cậu ức chế định nói.
“Là trái tim hay bộ não sao?”
“Không, không, ma lực đến từ máu.”
“Máu ư?”
“Đúng vậy, mọi sinh vật sống đều có máu. Nó là cội nguồn của ma thuật.”
“Ra thế.”
“Đó là tại sao cậu phải dồn máu vào tĩnh mạch khi muốn tập trung ma lực.”
“Dồn máu.”
“Đúng vậy, nhìn kĩ vào nhé.”
Vừa nói, bà lão giơ bàn tay của bà trước mặt cậu. Có thứ gì đó như khói xanh bốc ra từ lòng bàn tay. Có định hình dần thành một quả cầu trong bàn tay bà.
“Đây là ma lực.”
“Oa, nó có thể trông thấy bằng mắt thường sao?”
“Không hẳn, phải trải qua luyện tập mới có thể làm cho nó hiện hữu như thế. Ta phải tập trung dòng chảy và tưởng tượng ra nó hội tụ trên tay ta.”
“Tưởng tượng?”
“Ma thuật là sức mạnh của sự tưởng tượng và cũng là sức mạnh của dòng chảy. Một dòng chảy ma lực cũng đang lưu thông trong quả cầu này giống như máu vậy.”
“Nghe có vẻ rắc rối nhưng chung quy có thể tạm hiểu dòng chảy máu = ma lực, đúng chứ?”
“Có thể coi là vậy.”
“Và để tận dụng nguồn ma lực, tôi hình dung ra dòng máu chảy trông khắp cơ thể. Và cứ thế…”
Trong khi nói vậy, cậu hình dung ra máu tập trung vào đầu ngón tay. Và thế ngón tay của cậu tỏa sáng nhợt nhạt và trở nên ấm áp.
“... Bà ta có thể làm được như thế này à. Tôi hiểu rồi, thì ra đây là ma thuật.”
Bà lão há hốc mồm ngạc nhiên.
“Thật kinh ngạc! Cậu nói đây là lần đầu sử dụng ma thuật, phải không?”
“À thì đúng vậy.”
“Vậy mà đã có thể kiểm soát nó đến mức này. Cậu chắc phải có trí tưởng tượng đến kinh ngạc.”
“Thì tôi là một tên mọt sách nên mấy thứ như tưởng tượng thế này đối với tôi là chuyện nhỏ.”
Những cuốn sách chỉ toàn chữ và chữ, người đọc buộc phải tự tưởng tượng hình ảnh dựa trên câu chữ của người viết trong đầu. Từ địa điểm, con người hay hành động trong câu chuyện tái hiện bằng sự tưởng tượng. Hiiro đóng bản thân vào những quyển sách từ khi còn nhỏ nên sự tưởng tượng của cậu đã được qua tôi luyện. Hay đúng hơn, đó là điểm mạnh duy nhất của cậu. Khi cậu dừng tưởng tượng, ánh sáng và hơi ấm biến mất khỏi đầu ngón tay của cậu.
“Cảm ơn bà lắm, giờ tôi có thể dùng ma thuật được rồi.”
“Thật vui khi nghe cậu nói thế.”
“Thêm điều nữa, chỉ cần niệm phép trong khi tập trung dòng chảy ma lực như vừa rồi nếu muốn sử dụng ma thuật phải không?”
“Khá lắm, nhìn này.<<Hỏa cầu>>”
Bà ta giơ ngón tay trỏ lên và niệm, một quả cầu lửa to bằng quả cầu tennis xuất hiện.
“Ồhhh”
Hiiro cao giọng thích thú đầy ngưỡng mộ. Hứng thú của cậu đối với ma thuật được khơi gợi khi sử dụng nó lần đầu tiên.
“Ta giữ cho nó nhỏ như thế thôi nhưng nó có thể to hơn phụ thuộc vào sự tưởng tượng và ma lực mà ta có.”
“Đã hiểu, nhưng tôi nghĩ tôi không thể dùng được <<Hỏa cầu>>.”
“Hừm? Cậu khác thuộc tính sao?”
“Vâng, nó là loại không rõ thuộc tính.”
“… Giờ lại là thuộc tính hiếm nữa à. Không rõ thuộc tính là những người sử dụng ma pháp độc nhất. Có lẽ nào cậu…”
“Chờ chút đã. Độc nhất ư? Ý bà là loại ma pháp mà chỉ duy nhất một người thực hiện được nó?”
“Chính là thế.”
Theo bà lão, có 8 thuộc tính ma thuật là Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Ánh sáng (Quang), Bóng tối (Ám). Loại không xác định là loại không có thuộc tính. Hay nói cách khác là kẻ sở hữu thuộc tính không xác định không thể dùng được các ma pháp của thuộc tính pháp thuật khác. Nhưng đổi lại, kẻ đó sở hữu ma pháp chỉ bản thân mới sử dụng được, đó gọi là ma pháp độc nhất.
“Vậy nên ma pháp độc nhất rất có giá trị thậm chí cả trong thế giới này. Sự thật là không nhiều người có thể thực sự kiểm soát được nó.”
“Ý bà là sao?”
“Ma pháp độc nhất luôn là ma thuật đầy quyền năng nên ta nghe nói rằng nó rất khó để kiểm soát. Nhiều kẻ đã chết bởi <<Phản nguyền>> do trào ma lực.”
Lời bà lão làm lạnh xương sống Hiiro. Cậu chưa từng nghĩ rằng ma pháp độc nhất sẽ nguy hiểm đến vậy.
“Kiểm soát đúng là rất cần thiết nhưng hiểu biết còn quan trọng hơn thế.”
“Hiểu biết?”
“Phải, bởi lý do chính dẫn tới <<Phản nguyền>> là do không hiểu cặn kẽ ma thuật của bản thân. Hiểu biết về ma lực, ma thuật và bản thân. Khi đã tinh thông tất cả thì kẻ đó trở thành một pháp sư thượng thừa.”
“Hiểu rồi. Thực sự cảm ơn bà đã chỉ bảo.”
“Ta phải cảm tạ cậu mới phải. Lâu lắm rồi ta mới thấy được vì sao như của cậu.”
Cậu vẫn không thể thấy mặt của bà lão nhưng có vẻ bà đang cười nên giọng bà cao lên.
“Ta luôn ở đây, nên thỉnh thoảng ghé qua nhé. Dù lần tới ta sẽ tính phí đó.”
“Lão bà quỷ quyệt vai~ ra.”
Cậu tạm biệt bà lão và hướng tới cổng trấn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn: sonoko.wiki.com
Manga: Konjiki no Word Master
(Nếu không nhầm thì hướng phía đông là tới Cao nguyên Asbit)
Hiiro bắt đầu hướng đến cao nguyên khi nhớ lại bức tranh Cát thảo từng được xem.
Đi hồi lâu thì cậu dễ dàng tìm được nó.Nó giống hệt như tranh vẽ. Nó có nụ trắng nhỏ và mọc ở khắp nơi.
(Dễ như ăn cháo.)
Nơi đây gần thị trấn và dễ dàng kiếm được lũ thảo mộc này bởi nó mọc ở khắp nơi.
Nhiệm vụ quá đơn giản thậm chí đối với một tân thủ.
***
(Chẳng có ai ở đây cả.)
Nhìn quanh khi cậu thấy không có ai ở gần đó. Cậu niệm <<Status>> và chạm nhẹ ngón tay vào dòng <<Ma ngôn>>.
(Phần trợ giúp sẽ hiện ra khi chạm nhẹ ngón tay như vậy, y như game luôn)
Tất nhiên là Hiiro không chỉ muốn đọc phần trợ giúp mà còn muốn thực hiện nó ngay luôn cơ.
Nếu được thì cậu muốn tránh thể hiện ma pháp độc nhất của mình bởi cậu lo rằng nếu nó đến tai nhà vua thì tự do cuối cùng cũng có được của cậu sẽ đi tong mất.
(Mà, nó cũng phụ thuộc vào ma thuật đó như thế nào đã.)
Nếu đúng là mọi ma pháp độc nhất đều quyền năng thì điều cậu lo sợ khả năng cao trở thành sự thật.
Hơn nữa, để hiểu được ma thuật thì cần hiểu rõ bản thân như bà lão nói với cậu. Cậu không có ý liều mạng khi đã biết về cái <<Phản nguyền>>.
Hiiro chỉ muốn biết ma thuật của cậu chứ không phải tự sát tại đây.
<<Ma ngôn>> cần 30 MP (Nội lực)
Tưởng tượng ra ma lực tập trung đầu ngón tay và viết ra một từ. Nghĩa của từ như thế nào thì tác dụng nó như thế ấy.
Đây là ma pháp độc nhất với khả năng kỳ diệu nắm bắt và kiểm soát các định luật. <<Đã mở khóa: Nhất tự>> chỉ độ dài có thể của từ.
Ma pháp này là !@#$%^&*
Không hiểu vì sao mà dòng cuối bị lỗi và không thể đọc được.
Cậu hơi băn khoăn về nó nhưng phần nào đó cậu đã hiểu về ma pháp này.
Nói là hiểu nhưng thực hành vẫn tốt hơn là đọc suông.
(Vậy ra đó là Ma ngôn. Thử phát xem nào.)
Với ý nghĩ như thế, cậu thở sâu và tập trung ma lực ở đầu ngón tay như lúc trước mặt bà lão.
Lần trước, cậu mất một hồi lâu nhưng lần này cậu thực hiện khá là suôn sẻ.
(Chỉ một từ thôi à, hừ… Thử đại vậy? Nhưng chắc chắn là nó chỉ là một từ…)
Cậu dùng ngón tay viết lên đất.
Kí tự cậu viết phát ra ánh sáng nhợt nhạt.
Cậu đã viết chữ hán tự “Rắn” trong khi tưởng tượng ra mặt đất cứng lại.
Đó là hình dung hợp với từ hán tự đó nhất.
Va khoảng khắc cậu niệm <<Thực thi>> trong ý thức, ma lực từ câu chữ ngấm vào đất trong khi phát ra tiếng xèo xèo như phóng điện.
(Nó hoạt động như thế à…?)
Cậu gõ vào đất. Nó đã rắn lên. Cứng một cách lạ thường.
Chẳng khác nào khối bê tông dù vừa nãy nó đang còn lầy lội.
Cậu lượn xung quanh xem phạm vi tác dụng.
Cộp cộp cộp… bọp.
Vùng đất bị hóa rắn khoảng 6.5m2.
Kí tự cũng biến mất. Nó khá là thuận tiện khi không để lại dấu vết, giảm nguy cơ ma thuật của cậu bị phát hiện.
Sau đó, cậu làm mảnh đất quay lại nguyên trạng với hán tự “Nguyên”
Hiện tượng phát điện xuất hiện như lần trước và mặt đất quay lại y như trước.
(Cái này… tuyệt diệu hơn mình nghĩ.)
Hiiro nhận ra tiềm năng của ma pháp của mình. Một ma thuật có thể nắm bắt và kiểm soát các định luật, tác động đến mọi thứ chỉ bằng một từ duy nhất.
Ví dụ như nếu cậu yểm “Héo” vào đám Cát thảo thì chắc chúng sẽ chết khô ngay. Hay yểm “Chẻ” thì nó sẽ nứt đôi làm hai.
(Nó có thể thay đổi mọi hiện tượng sự vật… không, thậm chí còn hơn nữa.)
Với ý nghĩ đó, cậu viết ra một kí tự khác xuống mặt đất. Và một ngọn lửa đột nhiên bùng lên và đốt xém vùng cỏ.
Từ cậu viết là “Hỏa”. Nhưng lần này ngọn lửa tắt ngúm sau 1 phút.
(Tạo ra thứ từ hư không… Có vẻ như mình vớ được một ma pháp bá đạo rồi.)
Cậu thốt ra với chút kinh hãi, nhận ra rằng ma thuật độc nhất này còn khủng khiếp hơn cả những gì cậu nghĩ.
Nhưng cậu vẫn thấy vui với ma thuật hữu dụng này. Chỉ cần với nó thì cậu có thể sống mà chẳng phải lo gì cả. Quyền năng đến thế cơ mà.
(Nhưng mình không được quên là vẫn chưa hiểu rõ về nó. Chỗ lỗi trong phần trợ giúp và cả kết quả mà ma pháp đạt được…)
Cậu niệm <<Status>> lên lần nữa.
Hiiro Okamura
LVL: CẤP ĐỘ 1
HP: SINH LỰC 24/24
MP: NỘI LỰC 30/120
EXP: KINH NGHIỆM 0
NEXT: KẾ TIẾP 10
ATK: CÔNG 13
DEF: THỦ 8
AGI: NHANH NHẸN 27
HIT: CHÍNH XÁC 11
INT: THÔNG MINH 17
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự)
≪Danh hiệu≫ Người ngoài cuộc vô tội – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư
(Biết ngay mà, tốn mất chút MP)
MP khi đầy của cậu là 120 giờ chỉ còn 30.
Cậu đã dùng ma pháp kia đến 3 lần, tiêu mất 30 MP mỗi lần dùng đúng như phần miêu tả viết.
Cậu không biết các ma pháp khác ra sao nhưng có vẻ mức tiêu thụ này khá là cao.
Như những gì đã được nghe thì MP của cậu đã thuộc loại cao hơn người thường bởi lợi ích của du hành không gian.
Một thông số đến ba chữ số là điều không tưởng đối với một người mới chỉ cấp 1.
Thường thì chỉ số của nó xấp xỉ bằng HP và ma thuật khởi đầu cũng tương ứng với lượng MP đó.
Trong mọi game mà cậu chơi tới nay chưa từng có loại ma pháp khởi đầu nào tiêu tốn đến 30 MP.
Đó cũng là điều minh chứng cho sức mạnh của ma pháp đó, sức mạnh của nó tăng lên mỗi khi lên cấp (level up) phù hợp với lượng MP nó tiêu tốn.
(Tình hình hiện tại thì mình chỉ có thể dùng tối đa 4 lần, mình cần nhanh lên cấp thôi.)
Dù gì thì có thể dùng được ma pháp càng nhiều lần thì càng tốt hơn, nhất là với ma pháp quyền năng như <<Ma ngôn>>
(Được rồi, để chuyện ma thuật sang một bên, đến giờ về rồi.)
Cậu quay trở lại thị trấn với cái túi đầy Cát thảo.
***
Thông thường trong tình huống như thế dễ có quái ra cản đường lắm nhưng cậu đã gặp may khi đi về thị trấn mà chẳng tốn giọt mồ hôi nào.
Và cậu hướng tới Guild để hoàn tất nhiệm vụ.
“Để tôi xác nhận lại nhiệm vụ của cậu, Hiiro Okamura-sama. Cậu chấp nhận nhiệm vụ cấp F “Thu hoạch Cát thảo” đúng chứ. Cậu có thể cho tôi xem thành quả của cậu.”
Bà chị tiếp tân trong quầy nói, Hiiro đặt túi chất đầy cát thảo trước mặt cô.
“Được rồi, tất cả là 22 bó. Cậu sẽ được thưởng 7700 Rigin. Hãy đưa thẻ của cậu cho tôi.”
Khi cậu đưa chiếc thẻ, cô ta đi đâu đó một lát.
Sau một hồi thì quay lại và trả tấm thẻ cho cậu.
Nhìn vào cột tiền trong thẻ đã từ 0 trở thành 7700.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành. Cậu làm tốt lắm.”
Cô cúi đầu lịch thiệp và nở nụ cười rất con buôn.
Hiiro cũng gật đầu nhẹ đáp lại và rời khỏi Guild.
***
(Tốt, tiền đã có. Vậy thì tiếp theo là thức ăn. Mình vẫn chưa bỏ gì vào bụng từ khi đến đây.)
Hỏi người dân, cậu tìm đến một quán ăn.
≪Victorias≫ là thị trấn lớn được bao bọc trong bức tường thành, được chia làm các khu chợ búa, thủ công nghiệp, khu giải trí và những con phố người dân sinh sống.
Và mỗi con phố cũng đã rất lớn, Victorias chẳng khác nào được gộp lại từ những thị trấn nhỏ khác nhau.
Hiiro bước qua một khu buôn bán để tìm quán ăn.
Khi cậu bước vào đại một cửa tiệm, nó bốc lên mùi cá thơm lừng.
Cậu không ghét cá nên quyết định vào xem thử thực đơn.
Đúng như cậu nghĩ, cậu chẳng hiểu nổi mấy cái tên trong thực đơn nghĩa là gì nên yêu cầu một món gợi ý của quán.
“Vâng, một suất mì hải sản gây nghiện! Xin hãy chờ một chút~”
Tên bồi bàn hứng hởi nhận yêu cầu.
Trong khi đợi thức ăn cậu kiểm tra lại bảng <<Status>>.
Cậu nhận ra là MP đã hồi lên 40 sau khi đã sụt xuống 30 trước đó do dùng đến 3 lần <<Ma ngôn>>.
Nó có thể hồi lại khi cậu nghỉ ngơi, giống như stamina (thể lực) của cậu.
Nhưng tỉ lệ hồi phục không có ích nhiều lắm khi chỉ hồi được 10 MP sau khi cậu dùng ma thuật từ hơn một tiếng trước.
(Mà, cũng đâu phải nghỉ suông, mình còn đi lung tung quanh thị trấn nữa mà.)
Nếu cậu thực sự nghỉ ngơi, nói cách khác là ngủ thì tốc độ hồi phục chắc sẽ khác.
Trong khi đang còn lan man thì thức ăn đã được dọn ra.
Một bát mì đầy hải sản.
Rất nhiều trứng như trứng cá hồi với tôm và tảo bẹ hay rong biển xanh.
Cậu lấy đôi đũa trộn nó lên, mùi hương thơm ngon xộc vào mũi.
Dạ dày cậu bắt đầu biểu tình.
Cậu bắt đầu từ thứ trông như vây cá mập.
“Ô”
Không kìm nổi, cậu thốt lên.
Miếng vây đậm đà làm sao, vị cá như trào vào khoang miệng.
Mùi và vị thật tuyệt cú mèo khiến cậu không thể dừng lại.
Sau đó, cậu dùng thìa húp nước.
Quá tuyệt so với một suất ăn như thế.
Nước dùng trôi tọt xuống họng mà cậu chẳng hề hay biết.
Hương vị nhẹ nhàng mà tinh tế.
Tiếp theo là mì, nhìn cẩn thận thì có những hạt nhỏ trộn trong từng sợi.
Với mồm đầy ứ ự, hương vị biển thách thức vị giác.
Thì ra cá được nghiền trộn trong mì. Thật đúng là mì hải sản mà.
(Ra là món gây nghiện quả không chỉ dừng lại ở cái tên à.)
Cậu chén xong bữa ăn chỉ tỏng vài phút và có thể xử thêm hai hay ba bát nữa song cậu đã chống lại cám dỗ, đã nghèo không nên mắc cái eo.
Dù nó chỉ có 450 rigin chăng nữa.
Căng da bụng rồi, giờ thì cậu nghĩ nên kiếm cái nhà trọ để vạch kế hoạch dài lâu như lên cấp, kiếm tiền chẳng hạn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos