02-06-2008, 09:36 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện - New: Chương 16
Giới thiệu sơ lược
Giới thiệu vỠHoà n Châu Lâu Chủ và Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện
I. Sơ lược vỠhoà n cảnh lịch sỠtruyện kiếm hiệp đến Thục Sơn Kiếm hiệp truyện
Trong sá»± phát triển cá»§a văn há»c Trung Quốc, võ hiệp tiểu thuyết chân chÃnh bắt nguồn các tiểu thuyết truyá»n kỳ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, từ đó các tác phẩm nổi tiếng như Cầu Nhiêm Khách, Nhiếp Ẩn Nương, Côn Lôn Nô Äẳng Hiệp Khách ra Ä‘á»i. Sau khi trải qua hai triá»u Tống Nguyên quá độ, đến Ä‘á»i Minh xuất hiện Thá»§y Há» truyện nổi tiếng, văn hóa võ hiệp được đẩy mạnh thà nh cao trà o. Võ hiệp Ä‘á»i Thanh xuất hiện những phát triển má»›i, dần dần tách ra hai phái kì huyá»…n (tiên hiệp) và kÄ© kÃch (võ hiệp truyá»n thống). Tiên hiệp có "Thất kiếm tháºp tam hiệp" là m đại biểu, há» phát dương phong cách võ hiệp Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. Nhân váºt táºp trung và o dạng Tiên Pháºt thần bÃ, kỹ xảo cá»§a bá»n há» là các loại pháp thuáºt và phi kiếm pháo bảo có thể giết ngưá»i ngoà i ngà n dặm. Võ hiệp truyá»n thống có các tác phẩm nổi tiếng như Thất Hiệp NgÅ© NghÄ©a và VÄ©nh Khánh Thăng Bình toà n truyện. Trong các tác phẩm nà y, nhân váºt Ä‘á»u là các hiệp khách trần gian, bản lÄ©nh cá»§a bá»n há» cÅ©ng chỉ là mưá»i tám ban võ nghệ mà thôi. Cuối Ä‘á»i Thanh đến thá»i kỳ Dân quốc (sau 1912), xuất hiện Vương Äá»™ Lư, tác phẩm cá»§a ông thông thưá»ng được quy vá» Hải phái (kiểu Thượng Hải), bắt đầu cải tạo võ hiệp, Ä‘em kết hợp vá»›i lịch sá», miêu tả cÅ©ng tinh tế hÆ¡n. Nhưng thá»±c sá»± cao trà o võ hiệp ở thá»i kỳ Dân quốc cÅ©ng là nhá» có Hoà n Châu Lâu Chá»§ và Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp truyện cá»§a ông.
Hoà n Châu Lâu Chá»§ có má»™t khối lượng tác phẩm đồ sá»™, có ảnh hưởng rất lá»›n đến các tác giả Ä‘i sau như Lương VÅ© Sinh, Kim Dung, Cổ Long. Trên tuần báo à châu, Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp truyện được bình bầu đứng thứ năm mươi lăm (55) trong số má»™t trăm tiểu thuyết Trung văn hay nhất thế ká»· hai mươi, nằm trên Sở Lưu Hương truyá»n kỳ cá»§a Cổ Long đứng hạng tám mươi tư (84), Bạch Phát Ma Nữ cá»§a Lương VÅ© Sinh xếp thứ tám mươi bảy (87). Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp truyện là tác phẩm nổi danh nhất cá»§a Hoà n Châu Lâu Chá»§, cÅ©ng là má»™t trong những bá»™ dà i nhất, tuyệt đối có thể được coi là má»™t tác phẩm bất há»§. Äặc Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a ông là sá»± kết hợp hoà n mỹ giữa thần ma và võ hiệp.
II. Sơ lược vỠtác giả
Hoà n Châu Lâu Chá»§ vốn tên là Lý Thiện CÆ¡ (28 tháng 2 năm 1902~tháng 2 năm 1961), sau đổi là Lý Thá» Dân. Sau năm 1949 lại đổi là Lý Hồng. Ông là ngưá»i ở Trưá»ng Thá», Tứ Xuyên, xuất thân trong thế gia là m quan. Bố là Lý Nguyên Phá»§ từng là m Tri phá»§ Tô Châu, má»™t quan thanh liêm. Thuở nhỠđược theo cha du lịch các nÆ¡i, Ä‘i khắp Nam Bắc Trưá»ng Giang. Sau khi cha ông qua Ä‘á»i, gia đình xuống dốc, chưa hết Trung há»c ông đã phải bá». Ngà y sau tá»a sáng rá»±c rỡ tại văn đà n Trung Hoa, Ä‘á»u nhỠông tá»± há»c thà nh tà i. Ông từng nháºm chức Trung văn bà thư trong quân Phó Tác NghÄ©a*, sau được phục hồi chức bà thư cục trưởng Ä‘iện thoại Thiên Tân. Ông từng là m ngân hà ng gia nghiệp dư và cả gia sư. Năm 1932 trên Thiên Phong báo ở Thiên Tân có đăng truyện dà i kỳ Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp truyện và nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Trước lúc lâm chung ông còn hoà n thà nh trưá»ng thiên tiểu thuyết "Äá»— Phá»§" bằng cách Ä‘á»c cho ngưá»i khác viết, hai ngà y sau thì qua Ä‘á»i.
Trong tứ đại gia Dân quốc võ hiệp tiểu thuyết Bắc phái, ngưá»i đầu tiên khiến độc giả mê mệt, nhưng cÅ©ng chịu sá»± phê bình nhiá»u nhất từ giá»›i bình luáºn, rồi được xưng là "hoang đản chà cá»±c" chÃnh là Hoà n Châu Lâu Chá»§.
III. Tóm tắt nội dung
Tiểu thuyết xoay quanh phái Nga My chÃnh nghÄ©a, kể vá» kinh lịch há»c nghệ và trảm yêu trừ ma cá»§a Nga My đệ tá», đặc biệt vá» các nhân váºt Tam Anh, Nhị Vân, Thất Ải và tứ đại đệ tá». Những ngưá»i nà y Ä‘á»u là đệ tá» cá»§a phái Nga My, bá»n há» Ä‘á»u còn rất trẻ, trong quá trình xuất ngoại tu hà nh, bá»n há» không ngừng gặp các kỳ ngá»™, tìm được rất nhiá»u kì trân dị bảo, bản lÄ©nh cÅ©ng cà ng ngà y cà ng cao cưá»ng. Trong đó lại lấy Lý Anh Quỳnh (má»™t trong Tam Anh) là m nhân váºt chÃnh, miêu tả chi tiết nà ng ta từ má»™t nữ tá» bình thưá»ng, trải qua vô số cÆ¡ duyên xảo hợp, tìm được Tá» DÄ©nh kiếm cá»§a Trưá»ng My chân nhân, thu phục Thần Ä‘iêu Pháºt nô (con chim thần hầu Pháºt) và tinh tinh Viên Tinh, ăn rất nhiá»u thứ quả mà u đỠhiếm thấy, lại tìm được nÆ¡i tiá»n bối tiên nhân lưu lại bảo váºt, gồmThái Thanh Thần Diá»…m Soái Äâu há»a và Äịnh châu cá»§a Bạch My hòa thượng. Cuối cùng lại nháºn được má»™t giáp (sáu mươi năm) công lá»±c cá»§a ngưá»i bạn thân nhất kiếp trước là Thánh cô. Tóm lại rốt cuá»™c nà ng ta trở thà nh nhân váºt kiệt xuất nhất trong đám háºu bối phái Nga My, bởi váºy các tiá»n bối cao nhân đối vá»›i các kỳ ngá»™ cá»§a nà ng Ä‘á»u vô cùng tá»± hà o. Mạch truyện xoay quanh đám tiểu bối nà y và cuá»™c so kiếm lần thứ ba ở Nga My. Trong truyện luôn nói sẽ sá»›m bắt đầu cuá»™c giao tranh chÃnh tà hay cuá»™c so kiếm lần thứ ba ở Nga My. Lần so kiếm đó là lần tá»· thà cuối cùng cá»§a các nhân váºt chá»§ chốt hai bên chÃnh tà , tất cả ân oán Ä‘á»u được kết thúc và o lúc nà y, là m rõ các oán cừu trong quá khứ. Tác giả cÅ©ng thưá»ng ranh mãnh hé lá»™ má»™t chút kết quả khiến tâm lý độc giả luôn nghÄ© vá» trưá»ng đại chiến ấy. Truyện đỠcáºp má»™t vấn đỠkhác nữa là đại kiếp thần tiên năm trăm năm trước, tác giả cho rằng những ngưá»i không trở thà nh Kim tiên như Tán tiên, Äịa tiên Ä‘á»u phải không ngừng trải qua thiên tai đại kiếp. Bởi váºy trong truyện rất nhiá»u tiá»n bối cao nhân Ä‘á»u sắp chuẩn bị đến Tam Kiếp, mà phái Nga My đúng là không ngừng trợ giúp những Tán tiên chÃnh nghÄ©a khác phái, tránh cho há» gặp tai há»a trong Tam Kiếp. Trong truyện có má»™t số tiá»n bối rất đặc sắc như Quái Khiếu Hoa Lăng Hồn, Tung sÆ¡n nhị tẩu, Äà Thần Ất Hưu, Tà ng Linh tá», vân vân. Vì dà i đến năm triệu chữ nên tác giả có thể toà n diện triển khai miêu tả, Ä‘iá»u đó khiến cho tác phẩm có phần lá»™n xá»™n, thưá»ng thưá»ng hai mạch truyện kết nối vá»›i nhau rất lâu má»›i bắt đầu, ở giữa tác giả bắt đầu chạm rãi thong thả kể vá» lai lịch bối cảnh cá»§a nhân váºt chÃnh sắp xuất hiện, mà ở lá»i giá»›i thiệu ấy, tác giả cÅ©ng thưá»ng thưá»ng bắt đầu từ khi nhân váºt đó sinh ra. Cho nên độc giả nóng nảy thiếu kiên nhẫn có lúc tháºt sá»± thấy rất chán nản. Äiểm đáng tiếc chÃnh là hai mạch truyện ấy Ä‘á»u không kết thúc, bởi vì khi tác giả chuẩn bị tiếp tục viết thì cả nước giải phóng, do hoà n cảnh chÃnh trị lúc ấy, tiểu thuyết như váºy đương nhiên không dám viết tiếp. Vì váºy sau năm triệu từ, vẫn còn vô số nghi vấn và chi tiết dang dở, khi ta Ä‘á»c sẽ thưá»ng xuyên liên tưởng đến Hồng Lâu Má»™ng cá»§a Tà o Tuyết Cần. Cả hai Ä‘á»u là kiệt tác không hoà n thà nh, nhưng Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp truyện vì không nổi tiếng như Hồng Lâu Má»™ng, cÅ©ng không có truyện tiếp theo, thá»±c là má»™t Ä‘iá»u đáng tiếc. Ở Trung Quốc tiểu thuyết như váºy tháºt sá»± rất khó tìm được trà o lưu xã há»™i thừa nháºn và hoan nghênh.
IV. Äặc Ä‘iểm tác phẩm
Bá»™ tiểu thuyết nà y còn có má»™t đặc Ä‘iểm mà văn chương hiện đại không thể so sánh được. Vì tác giả vốn là má»™t văn nhân truyá»n thống, cho nên phong cách viết luôn toát lên kiểu đó, cho dù là miêu tả nhân váºt hay cảnh sắc, cÅ©ng Ä‘á»u mang phong cách hoa lệ vá»§a cổ văn truyện thống. Äối vá»›i độc giả yêu thÃch sắc thái cổ văn, Ä‘á»c hết bá»™ tiểu thuyết nà y thá»±c sá»± có thể nói là má»™t loại hưởng thụ. Bản lÄ©nh cá»§a Hoà n Châu Lâu Chá»§ vẫn là hiểu má»™t cách thấu triệt truyá»n thống Nho ThÃch Äạo tam giáo, cho nên pháp thuáºt và pháp bảo trong truyện Ä‘á»u có tên mỹ lệ và công dụng bao hà m tinh thần tam giáo. Tá»· như Bát Bá»™ Thiên Long kiếm, Lôi Âm bạt, Äịnh Châu thần quang, Pháºt Há»a Tâm đăng cá»§a Pháºt gia; Cá»u Thiên Tháºp Äịa Tị Ma toa, Tá» Yên sừ, Thanh Linh tá»§y, Hồng Dục đại, pháp bảo Liên Tà Ma cá»§a Äạo gia; tất cả Ä‘á»u tháºp phần lợi hại, hay như NgÅ© Quá»· Cạch Cốt chùy, Hóa Huyết thần Ä‘ao, vân vân. Bá»™ tác phẩm nà y đối vá»›i các tác giả trưá»ng phái vÅ© hiệp má»›i Ä‘á»i sau mà Cổ Long, Kim Dung, Lương VÅ© Sinh là m đại biểu có ảnh hưởng rất lá»›n, tá»· như những cái tên quen thuá»™c Hà ng Long tháºp bát chưởng, Äà n Chỉ thần thông, Bạch Phát long nữ. Tóm lại bá»™ sách nà y tuyệt đối là má»™t tiểu thuyết võ hiệp đỉnh cao, xứng đáng là má»™t tuyệt tác đồ sá»™ bất há»§.
V. Biên niên hệ thống các tác phẩm của Hoà n Châu Lâu Chủ
1932
Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp truyện (50 táºp 309 hồi 410 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Vì hoà n cảnh chÃnh trị mà không hoà n tất, sau chuyển thà nh "Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp háºu truyện".
1934
Man Hoang Hiệp Ẩn (5 táºp 25 hồi 40 vạn từ ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1935
Thanh Thà nh Tháºp Cá»u Hiệp (25 táºp 107 hồi 230 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1938
Biên Tắc Anh Hùng Phổ (1 táºp 5 hồi 9 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Vân Hải Tranh Kỳ Kà (11 táºp 24 hồi 96 vạn từ), chưa hoà n thà nh, chuyển sang "Binh Thư Hạp". Tiểu thuyết võ hiệp.
1941
Luân Äá» (1 táºp 6 chương 6 vạn từ): Tiểu thuyết xã há»™i.
1943
Cao Lan Dị Nhân truyện (2 táºp 4 hồi 15 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Thiên SÆ¡n Phi Hiệp (3 táºp 9 hồi 20 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1946
Võ Äang Dị Nhân truyện (1 táºp 2 hồi 7 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Liá»…u Hồ Hiệp Ẩn (6 táºp 13 hồi 36 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Nga My Thất Ải (3 táºp 9 hồi 17 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1947
Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp tân truyện (4 táºp 8 hồi 29 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Lãnh Hồn Dục (2 táºp 13 hồi 27 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Bắc Hải đồ ký (2 táºp 4 hồi 12 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Hổ Trảo SÆ¡n Vương (1 táºp 4 hồi 4 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Hiệp Cái Má»™c Tôn Giả (1 táºp 4 hồi 6 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Hắc Hà i Nhi (3 táºp 6 hồi 19 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1948
Thanh Môn Tháºp Tứ Hiệp (4 táºp 20 hồi 28 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Quan Trung Cá»u Hiệp (5 táºp 10 hồi 6 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Vạn Lý Cô Hiệp (2 táºp 5 hồi 13 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Äại Mạc Anh Hùng (6 táºp 12 hồi 35 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Äại Hiệp Äịch Tá» (12 táºp 13 hồi 59 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Trưá»ng My Chân Nhân chuyên táºp (6 táºp 24 hồi 30 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp. Chưa hoà n thà nh.
Chinh Luân Hiệp Anh (4 táºp 24 chương 29 vạn từ): Tiểu thuyết xã há»™i.
Thục SÆ¡n Kiếm Hiệp háºu truyện (5 táºp 20 hồi 25 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp. Chưa hoà n tất.
Nữ Hiệp Dạ Minh Châu (5 táºp 10 hồi 25 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1949
Võ Äang Thất Nữ (1 táºp 4 hồi 5 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Lá»±c (8 táºp 41 hồi 40 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Binh Thư Hạp (12 táºp 24 hồi 61 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp. Chưa hoà n tất.
SÆ¡n Tứ Hữu (9 táºp 39 hồi 45 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Äá»™c Thá»§ Cái (14 táºp 58 hồi 68 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1950
Hắc Mã NghÄ© (7 táºp 29 hồi 32 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Hắc Sâm Lâm (11 táºp 36 hồi 55 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Tá»u hiệp thần y (1 táºp 4 hồi 5 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp. Chưa hoà n tất.
Thiết Äịch Tá» (7 táºp 28 hồi 35 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Dá»±c Nhân Anh Vô Song (6 táºp 24 hồi 30 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp. Chưa hoà n tất.
1951
Quyá»n Vương (3 táºp 13 hồi 15 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
Bạch Khô Lâu (2 táºp 8 hồi 10 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1956
Nhạc Phi truyện (1 táºp 20 hồi 17 vạn từ): Tiểu thuyết lịch sá».
1957
Kịch Mạnh (1 táºp 7 hồi 7 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1958
Tháºp NgÅ© Quán (1 táºp 14 hồi 14 vạn từ): Tiểu thuyết truyá»n kỳ.
Du Hiệp Quách Giải (8 hồi 7 vạn từ): Tiểu thuyết võ hiệp.
1960
Äá»— Phá»§ (1 táºp 11 hồi 9 vạn từ): Tiểu thuyết lịch sá».
Chú thÃch
* Phó Tác NghÄ©a: Thá»§ lÄ©nh quân sá»± ở miá»n Bắc Trung Quốc đánh nhau vá»›i ngưá»i Nháºt những năm 1930-1940, năm 1949 đầu hà ng và dâng Bắc Kinh cho phe Cá»™ng sản.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của giacuongly
Chữ ký cá»§a giacuongly [SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miá»…n phÃ[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Last edited by tieu_thusinh; 10-06-2008 at 12:57 AM .
02-06-2008, 09:40 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi thứ nhất
Nguyệt dạ trạo cô chu
Vu Hạp đỠviên đăng sạn đạo
Thiên nhai phùng tri
Dĩ di gia kết bạn ẩn danh sơn
Nguyên tác: Hoà n Châu Lâu Chủ
Ngưá»i dịch: damma
Biên dịch: herobk13
Biên táºp: BH Mod
Nguồn: Tà ng thư viện
Canh khuya khua mạn thuyá»n con
Vu Hạp vượn hót, đưá»ng mòn ta Ä‘i
Góc trá»i gặp kẻ ká»· tri
Danh sÆ¡n ở ẩn, thị phi xa rá»i
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Chuyện kể rằng núi Nga My ở tỉnh Tứ Xuyên là má»™t thắng địa nổi tiếng khắp đất Thục. Ngưá»i xưa nói vùng Tây Thục sÆ¡n thuá»· kỳ tú, mà Nga My là má»™t trong những nÆ¡i đẹp nhất, câu nà y thá»±c không phải giả. Ở Tây Thục, thần quyá»n thắng thế, trên núi có đến và i trăm chùa chiá»n miếu mạo, thiện nam tÃn nữ không ngại đưá»ng xa ngà n dặm hà ng năm vẫn lên núi dâng hương. HÆ¡n nữa, non xanh nước biếc, trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, cảnh quan vô cùng hùng vÄ© và nguy nga tráng lệ nên ngưá»i chỉ đến để du sÆ¡n ngắm cảnh cÅ©ng không phải là Ãt.
Phong cảnh phÃa sau núi lại cà ng thâm u kỳ bÃ. Chá»— đó vốn là núi sâu chằm lá»›n có rất nhiá»u rắn rết, rừng sâu u cốc Ä‘á»u là nÆ¡i hổ báo sà i lang náu thân. Ngưá»i đến du ngoạn sau núi thưá»ng là chỉ có Ä‘i mà không có vá», là m ngưá»i ta suy cà n Ä‘oán báºy. Có thuyết nói rằng há» bị hổ, lang, yêu ma ăn thịt. Lại có thuyết nói rằng hỠđược Tiên Pháºt siêu độ. Má»—i ngưá»i má»™t ý, mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ không biết đâu là hư đâu là thá»±c. Nói cho cùng thì con ngưá»i là tấm thân huyết nhục, ngưá»i ý chà yếu má»m chiếm đến tám, chÃn phần mưá»i nên do có vết xe đổ từ trước, số ngưá»i ngắm cảnh háºu sÆ¡n ngà y cà ng Ãt Ä‘i so vá»›i trước. Ngược lại, việc nà y lại có lợi cho những cao nhân kỳ sỹ tÄ©nh dưỡng ẩn cư sau núi, giảm bá»›t sá»± quấy nhiá»…u trần tục, được phúc là nh độc hưởng thắng cảnh linh sÆ¡n nà y. Äó là những chuyện sắp kể dưới đây.
Tứ Xuyên sau khi trải qua loạn Trương Hiến Trung cuối thá»i Minh thì trong mưá»i nhà có đến chÃn là bá» hoang, là m cả má»™t khu vá»±c rá»™ng lá»›n và i trăm dặm không há» có khói bếp bốc lên trong cảnh chiá»u tà , biến cả tỉnh Tứ Xuyên vốn được mệnh danh là chốn thiên đưá»ng ở hạ giá»›i thà nh hoang vu lạnh lẽo, giống như chốn cá»§a quá»·. Sau khi ngưá»i Mãn Thanh nháºp quan, quan lại ở vùng biên cương dâng tấu trình xin cho dân các tỉnh tiếp giáp vá»›i Xuyên như Lưỡng Hồ, Giang Tây, Thiểm Tây di chuyển đến Tứ Xuyên. Thêm và o đó cÅ©ng là nhá» Tứ Xuyên đất rá»™ng tà i nguyên phong phú, má»i thứ nhu yếu phẩm Ä‘á»u có đủ, cho nên nhân dân di chuyển đến đây Ä‘a phần Ä‘á»u được an vui no đủ, không còn nhá»› nhung nhiá»u vá» quê cÅ© nữa. Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy như vá» nhà mình nên dần dần khôi phục lại cảnh khói bếp yên vui trù máºt.
Bấy giá» là năm thứ hai sau khi Khang Hy lên ngôi. Có má»™t con thuyá»n nhá» từ Vu Hạp ngược dòng tiến lên. Ngoà i phu chèo thuyá»n, trong thuyá»n chỉ có hai ngưá»i là cha và con gái cùng má»™t gánh hà nh lý xác xÆ¡. Ngoà i ra còn có má»™t tay nải rất nặng ná», chừng như trong đó là váºt là m bằng sắt thép. Lão già đó tuổi má»›i năm mươi mà râu tóc đã bạc phÆ¡, lúc nà o cÅ©ng ngẩng đầu nhìn thẳng và o mặt ngưá»i ta, ánh mắt loang loáng quan sát tứ phÃa, mặt đầy nếp nhăn, chỉ nhìn cÅ©ng biết đó là má»™t lão nhân đã trải qua quá khứ nhiá»u gian khổ. Nữ tá» tuổi chừng mưá»i hai, mưá»i ba, mỹ lệ phi thưá»ng, Ä‘ang e lệ tá»±a và o má»™t bên lão già , thấp giá»ng cung kÃnh chỉ trá» cảnh sương núi, há»i han liên tục, dáng vẻ ngây thÆ¡ quấn quÃt. Lúc nà y, sương khói bốn bá» nổi lên, cảnh sắc mông lung huyá»n ảo, vầng trăng sáng xuất hiện trên đỉnh núi xa xa chiếu ánh sáng và ng rá»±c khắp nÆ¡i, là m ngưá»i ta ngắm hoà i không chán.
Lão già bá»—ng nhiên cao giá»ng nói: “Trở vá» cố quốc nhìn lại vầng trăng sáng! Giang sÆ¡n đẹp đẽ nà y, bao giá» má»›i lại trở vá» vá»›i ta đây!†Lá»i lão vô cùng thê thiết, nước mắt ròng ròng trên bá»™ mặt già nua.
Nữ tá» nói: “Cha lại Ä‘a cảm rồi. Việc thiên hạ Ä‘á»u có tiá»n định, dù có bi thương cÅ©ng chỉ vô Ãch mà thôi. Xin cha bảo trá»ng thân thể.â€
Lão già đang định nói thì thuyá»n phu đến gần lên tiếng: “Ông lão, trá»i không còn sá»›m nữa, trước mặt là má»m Ô Nha lừng danh, gần đó có thôn trấn. Chúng ta cáºp bá» nghỉ ngÆ¡i, lên bá» tìm mua cÆ¡m rượu thôi.â€
Lão già đồng ý: â€œÄÆ°á»£c! Ngươi cứ Ä‘i Ä‘i. Hôm nay ta hÆ¡i mệt, không lên bỠđâu.â€
Nhà thuyá»n Ä‘ang định nói gì thì đã đến nÆ¡i, liá»n lên bá» Ä‘i mất.
Lúc nà y trăng sáng như ban ngà y, hai cha con há» lấy rượu thịt mang theo ra bà y ở đầu thuyá»n cùng ngồi đối ẩm. Äang khi nhà n nhã, bá»—ng thấy từ trong khu rừng xa xa má»™t Bạch y nhân* Ä‘i tá»›i. Dưới ánh trăng sáng, nhìn rất rõ rà ng, ngưá»i đó lướt tá»›i rất mau, vừa chạy vừa ca lá»›n, giá»ng ca trong trẻo và vang xa, có thể là m tan và ng vỡ đá, dần dần đến gần con thuyá»n nhá».
Lão già nhất thá»i hứng khởi, gá»i vá»›i lên: “Äêm thanh trăng sáng, phong cảnh tuyệt vá»i không nên uổng phÃ. Ta ở thuyá»n nà y có rượu và đồ nhắm. Vị lão huynh kia sao không xuống đây cùng uống má»™t chung?â€
Bạch y nhân Ä‘ang hát đến lúc cao hứng, bá»—ng nhiên nghe thấy có ngưá»i gá»i mình, trong lòng thầm nghÄ©: “Äây là chá»— nhiá»u ngưá»i Xuyên, Tương ở, tháºt không dá»… gặp ngưá»i phương Bắc như váºy. Giá»ng nói cá»§a lão kia hoà n toà n là khẩu âm cá»§a ngưá»i ở kinh thà nh, chắc là đồng hương vá»›i mình. Lão gá»i ta, nói không chừng cÅ©ng nên quấy nhiá»…u lão và i chén.â€
Vừa nghÄ©, hắn vừa Ä‘i, bất giác đã bước lên thuyá»n. Hai ngưá»i đối diện, vừa nhìn nhau, bá»—ng nhiên lao và o ôm nhau khóc lóc. Lão già nghẹn ngà o: “Má»›i hôm nà o chia tay ở kinh thà nh, ai ngá» lại trùng phùng ở đây! Ngưá»i cÅ© còn đây mà sÆ¡n hà đã mất, khiến ngưá»i ta Ä‘au lòng lắm thay!â€
Bạch y nhân đỡ lá»i: “Ở chiến dịch Dương Châu, nghe nói đại ca đã mất rồi. Ai ngá» gặp lại ở nÆ¡i đất khách quê ngưá»i nà y. Từ lúc đó, đệ lưu lạc khắp chân trá»i góc bể, thêm được má»™t ngưá»i tri ká»· thì cÅ©ng coi như không còn cô độc nữa. Vị cô nương nà y chắc là con gái huynh?â€
Lão già đáp: “Ta gặp lại hiá»n đệ, vui mừng quá đỗi nên quên cả việc bảo tiểu nữ Anh Quỳnh bái kiến.â€
Lão lại thuáºn miệng nói: “Anh Quỳnh lại đây chà o há»i Chu thúc thúc Ä‘i.â€
Nữ tá» nghe phụ thân gá»i bèn đến cúi đầu chà o.
Bạch Y Nhân cÅ©ng khẽ gáºt đầu đáp lá»… rồi nói vá»›i lão già : “Äệ thấy cháu nó vẻ mặt xinh đẹp thông minh, không hổ là con nhà võ. Tuyệt nghệ cá»§a đại ca nhất định là có truyá»n nhân rồi.â€
Lão già nói: “Hiá»n đệ có chá»— không biết. Ngu huynh vì biết võ nghệ nên má»›i bị tan cá»a nát nhà như váºy. HÆ¡n nữa, khi nó vừa ra Ä‘á»i thì mẹ nó vì theo ta mà chết trong đám loạn quân. Mưá»i năm nay ta chạy trốn khắp nÆ¡i, chẳng có chá»— nà o yên thân cả. Nó cÅ©ng nhõng nhẽo đòi ta dạy võ nghệ cho nó. Ta thì lại cho rằng là m ngưá»i bình thưá»ng thì hạnh phúc hÆ¡n, hÆ¡n nữa hai mắt hà i tá» nà y ná»™ khà quá nặng, nếu há»c võ nghệ thì tương lai sẽ phát sinh lắm chuyện. Võ nghệ cá»§a ta cÅ©ng chỉ thưá»ng thưá»ng báºc trung, dị nhân trong thiên hạ rất nhiá»u, nếu sở há»c không tinh thì ngược lại sẽ sinh hoạ sát thân. Ngu huynh chỉ có má»™t mụn con gái nà y, thá»±c không thể yên tâm được, vì thế chưa từng truyá»n thụ cho nó chút gì. Chỉ nguyện trong tương lai kiếm cho nó má»™t tấm chồng là ngưá»i Ä‘á»c sách, đưa ta vá» Tây thiên là mãn nguyện rồi.â€
Bạch y nhân nói: “Tuy nói như váºy, nhưng đệ thấy tướng mạo cá»§a cháu nó quyết sẽ không chịu chết già đâu. Tương lai sẽ biết thôi.â€
Nữ tá» nghe thấy Bạch y nhân nói thế, không nhịn được hai mắt sáng bừng lên, vui mừng ra mặt. Rồi nà ng quay ra nhìn cha già , không kiá»m chế được lá»™ ra vẻ u oán.
Bạch y nhân lại há»i: “Lần nà y đại ca nháºp Xuyên là có mục Ä‘Ãch gì?â€
Lão già đáp: “Nước mất nhà tan. Số pháºn đã như thế thì ta còn có mục Ä‘Ãch gì nữa. Chỉ là đi tháºt xa để tránh hoạ mà thôi.â€
Bạch y nhân nghe thế mừng lắm nói: “Äệ đến Tứ Xuyên ba năm trước. Gần đây, ở háºu sÆ¡n núi Nga My tìm được má»™t thạch động mưá»i phần u tÄ©nh, phong cảnh xinh đẹp. Hôm qua đệ má»›i từ trong núi Ä‘i ra. HÆ¡n nữa, đệ Ä‘ang dạy dá»— mấy đứa nhá», lần nà y vá» thu tháºp chuẩn bị để đến thạch động ở háºu sÆ¡n Nga My ẩn cư, may là gặp được đại ca. NÆ¡i đó mưá»i phần u tÄ©nh, không dấu chân ngưá»i, rất nhiá»u mãnh thú. Nếu đại ca không ngại cháu nó sợ hãi thì ba ngưá»i chúng ta đồng thá»i đến đó ẩn cư, chỠđợi thá»i cÆ¡. Tôn ý đại ca thế nà o?â€
Lão già nghe nói có má»™t chá»— tốt như thế, vô cùng cao hứng liá»n đáp: “Thế thì tốt quá. Nhưng không biết chá»— đó cách núi nà y bao xa?â€
Bạch y nhân đáp: “Nếu Ä‘i đưá»ng tắt thì không tá»›i tám, chÃn mươi dặm. Äại ca sao không cho nhà thuyá»n quay vá», đến nhà đệ ở và i ngà y rồi cùng đệ Ä‘i tá»›i đó?â€
Lão già đáp: “Váºy thì hiá»n đệ cứ vá» trước. Äêm nay ngu huynh sẽ ngá»§ lại trên thuyá»n, ngà y mai cho nhà thuyá»n vá» rồi đến nhà đệ là xong. Nhưng không biết hiá»n đệ giỠở chá»— nà o? Hai ta Ä‘á»u là ngưá»i Ä‘ang trốn tránh, chắc là đệ đã thay đổi há» tên?â€
Bạch y nhân đáp: “Äệ tuy đổi tên nhưng không đổi há». Ngà y mai huynh cứ đến thôn trước mặt tìm đệ. Chỉ cần há»i thầy đồ dạy trẻ Chu Thuần thì ai cÅ©ng biết. Trá»i không còn sá»›m nữa, ngà y mai đệ còn có má»™t cuá»™c hẹn nên không đến đón huynh được. May là không xa đây mấy, đệ sẽ ở nhà chỠđại giá.â€
Nói xong liá»n chia tay hai ngưá»i.
Nữ tá» thấy Bạch y nhân Ä‘i rồi liá»n há»i: “Vị Chu thúc phụ đó chắc là ngưá»i tá» danh vá»›i cha trong Tá» Lá»— Tam Anh** là Chu Lang Chu thúc phụ phải không?â€
Lão già đáp: “Ai nói không phải là hắn? Nhá»› ngà y trước, Lý Trữ ta cùng hai vị thúc phụ cá»§a con là Dương Äạt và Chu Lang uy danh hiển hách ở má»™t dải Tá», Lá»—, Yên, Dá»±***. Từ khi nhà Minh mất, Dương thúc phụ ngươi vì lòng vẫn hướng vá» cố quốc nên bị cừu nhân hãm hại. Giá» chỉ còn ta và Chu thúc phụ ngươi hai ngưá»i mà thôi, không biết liệu có thể gánh vác trách nhiệm thá»§ lÄ©nh được không. Lần nà y đến Nga My sÆ¡n tháºt mừng là có bạn hiá»n, là m ta giảm bá»›t rất nhiá»u tâm sá»±. Chúng ta nên nghỉ ngÆ¡i cho sá»›m để ngà y mai lên bá».†Nói đến đó, đã thấy hai thuyá»n phu uống rượu say mèm trở vá».
Lý Trữ liá»n nói vá»›i thuyá»n phu: “Ta chợt nhá»› ra ở đây có má»™t ngưá»i bà con. Ta tÃnh ở đây và i tháng nên ngà y mai sẽ lên bá». Các ngươi đã vất vả đưá»ng dà i, tiá»n công cứ theo sổ sách trả cho ngươi, ngoà i ra còn thưởng cho hai ngưá»i bốn lượng bạc uống rượu chÆ¡i. Các ngươi nghỉ ngÆ¡i cho sá»›m Ä‘i.â€
Thuyá»n phu nghe thấy thế vá»™i và ng đáp tạ rồi Ä‘i ngá»§.
Sáng hôm sau, cha con Anh Quỳnh dáºy sá»›m, tá»± mang hà nh lý, từ biệt nhà thuyá»n rồi Ä‘i đến thôn phÃa trước.
Äi được chừng ná»a dặm, thấy bên đưá»ng có má»™t tiểu đồng tuổi chừng mưá»i má»™t, mưá»i hai, mặt mÅ©i sáng láng như ngá»c, trên đầu búi thà nh hai bÃm tóc. Lúc nà y má»›i là tháng bảy, tháng tám, tiết trá»i nóng ná»±c, tiểu đồng chỉ váºn má»™t chiếc khố ngắn mà u xanh.
Thấy hai ngưá»i đến gần, tiểu đồng liá»n tiến lại đón, há»i: “Hai vị nà y phải chăng đến tìm lão sư Chu Thuần cá»§a cháu?â€
Lý Trữ đáp: “Chúng ta đúng là đến tìm Chu tiên sinh đây. Là m sao cháu biết?â€
Tiểu đồng nghe thế vá»™i và ng cúi đầu bái lạy, miệng đáp: “Sư bá có chá»— không biết. Tối qua lão sư trở vá» cao hứng đến không ngá»§ được, nói ở má»m Ô Nha bất ngá» gặp được sư bá và sư tá»·. Sáng nay lão sư dáºy rất sá»›m vì hôm qua có hẹn vá»›i ngưá»i ta nên không thể đến đón hai vị, sai cháu đến nghênh tiếp, lại lệnh cho cháu dẫn đưá»ng cho sư bá. PhÃa trước là trưá»ng há»c cá»§a lão sư ngưá»i. Lão sư Ä‘i phó ước rồi, không lâu sẽ vá», má»i sư bá ngồi chá» má»™t lát, dùng cÆ¡m sáng luôn.â€
Lý Trữ thấy tiểu đồng nà y dáng vẻ phi phà m, miệng lưỡi linh hoạt nên vô cùng quý mến. Vừa Ä‘i vừa nói chuyện, bất giác đã tá»›i nhà Chu Thuần. Tuy chỉ là má»™t toà nhà bằng trúc đơn giản, nhưng rất thanh tịnh sạch sẽ. Tiểu đồng mang đến ba cái bát nhá», bà y ra má»™t bà n thịt khô, Ä‘áºu hÅ© tươi, má»™t hồ rượu rồi má»i cha con há» ngồi xuống. Tá»± mình cÅ©ng ngồi xuống má»™t bên bồi tiếp, gã nói “Sư bá, má»i dùng bữa sáng.â€
Lý Trữ Ä‘ang định há»i thì gã lại ra sau bếp mang và o ba bát mỳ và má»™t đĩa dưa muối. Lý Trữ thấy gã tuổi còn nhá», nhưng lại chiêu đãi vô cùng ân cần cà ng thêm vui vẻ. Lão vừa dùng cÆ¡m rượu, vừa há»i: “Tiểu thế huynh ngươi tên là gì? Từ khi nà o ngươi theo sư phụ Ä‘á»c sách?â€
Tiểu đồng đáp: “Cháu tên Triệu Yến Nhi. Cha cháu vốn là Hà n lâm Há»c sỹ triá»u Minh, đã chết trong tay Lý Sấm. Mẹ và cáºu cháu chạy đến đây, không ngá» cáºu cÅ©ng mất. Nhà cháu rất nghèo khổ, không còn cách nà o khác cháu phải chăn trâu cho má»i ngưá»i, mẹ cháu lại giúp việc cho các nhà cÅ©ng đủ sống qua ngà y. Ba năm trước, Chu tiên sinh đến đây, vì thương cháu là con nhà quan nên kêu cháu bái ông là m sư phụ, thưá»ng thưá»ng chu cấp cho mẹ con cháu, má»—i ngà y lại dạy cháu Ä‘á»c sách và táºp võ. Chu lão sư không có ngưá»i giúp việc, chỉ có má»™t con gái tên là Khinh Vân. Năm ngoái bá»—ng có má»™t vị đạo cô+ đến ngoà i thôn, cÅ©ng muốn thu cháu là m đồ đệ. Nhưng vì có lão mẫu ở nhà nên cháu không dám Ä‘i xa. Äạo cô đó gặp sư muá»™i liá»n đến gặp lão sư cháu nói chuyện đến ná»a ngà y thì Ä‘em sư muá»™i cháu Ä‘i, nói rằng đến cái gì Hoà ng SÆ¡n há»c đạo. Cháu vạn phần không muốn thế, đã mấy lần giục lão sư Ä‘i tìm sư muá»™i vá», lão sư Ä‘á»u nói thá»i gian vẫn còn sá»›m. Cháu định tá»± Ä‘i thì lão sư lại không nói cho cháu biết đưá»ng Ä‘i Hoà ng SÆ¡n. Cháu nghÄ© đợi lá»›n thêm má»™t chút nữa thì cháu nhất định sẽ Ä‘i tìm sư muá»™i vá». Sư muá»™i cá»§a cháu ngoại hình cÅ©ng giống như vị sư tá»· nà y, nhưng không có hai cái nốt ruồi đỠnhư sư tá»·.â€
Lý Trữ nghe gã nói má»™t hồi, lão chỉ cưá»i nhẹ, lại há»i gã Ä‘ang há»c võ nghệ gì.
Yến Nhi đáp: “Cháu thiên tư không tốt, chỉ há»c được má»™t pho Lục Hợp kiếm và ném, đỡ phi tiêu. Nghe lão sư nói, bản lãnh sư bá rất cao, những ngà y sau xin sư bá dạy cháu nhé!â€
Nói đến đây thì Chu Thuần vá». Yến Nhi vá»™i đứng lên cúi đầu đứng hầu má»™t bên. Anh Quỳnh bái kiến thế thúc. Lý Trữ nói: “Chúc mừng hiá»n đệ, đệ thu được má»™t đồ đệ rất tốt.â€
Chu Thuần đáp: “Äứa nhá» nà y trá»i sinh thông minh, các khả năng thiên phú cÅ©ng không thiếu, chỉ là thÃch nói nhiá»u, gặp ai cÅ©ng luyên thuyên không ngá»›t. Má»™t lúc vừa rồi chắc lý lịch nó đệ không cần phải nói nữa rồi.â€
Lý Trữ đỡ lá»i: “Nó đã nói thân thế cá»§a nó cho huynh biết. Nhưng hiá»n đệ cÅ©ng sắp năm mươi rồi, tại sao ngươi lại dá»… dà ng Ä‘em ái nữ giao cho ngưá»i ta dạy dá»— như váºy là đạo lý gì?â€
Chu Thuần đáp: “Äệ nói Yến Nhi lắm mồm không đúng sao? Việc nó Ä‘i là cái duyên cá»§a nó. Năm ngoái Yến Nhi dẫn má»™t đạo cô đến gặp đệ. Nói chuyện má»™t hồi má»›i biết đó là Xan Hà đại sư ở Hoà ng SÆ¡n, là má»™t kiếm tiên lừng danh. Bà ta nhìn trúng cháu gái Khinh Vân cá»§a huynh, nói nó có tiên cốt trá»i sinh, thương lượng vá»›i đệ, muốn Ä‘em Khinh Vân Ä‘i, thu nó là m đại đệ tá». Bà ta vốn muốn dẫn cả Yến Nhi Ä‘i, nhưng vì nó có mẹ già ở nhà cần ngưá»i phục thị nên chỉ đà nh dẫn Khinh Vân Ä‘i trước. CÆ¡ há»™i tốt như thế, cầu còn chưa được, huynh bảo là m sao đệ không đồng ý?â€
Lý Trữ nghe nói không ngừng gáºt đầu. Anh Quỳnh vì cha không dạy cho võ nghệ nên trong lòng luôn không vui vẻ. Nghe Chu Thuần nói chuyện, nà ng không nhịn được mắt sáng rá»±c, trong lòng thầm tÃnh toán. Chu Thuần cÅ©ng cảm giác được, bèn nói vá»›i nà ng: “Cháu gái cá»§a ta trong lòng chắc cÅ©ng mừng lắm? Nếu nói vá» thiên tư cá»§a thế muá»™i ngươi thì không phải ta nói ngoa, cÅ©ng bất phà m. Nhưng nếu luáºn cốt cách phẩm mạo thì không được bằng má»™t ná»a cá»§a cháu. Xan Hà đại sư nếu nhìn thấy cháu tất sẽ vui mừng kêu lá»›n. Cháu không cần vá»™i, sá»›m muá»™n gì thì tá»± sẽ có kỳ duyên đến vá»›i cháu, khi đó thì cha cháu cÅ©ng không quản được.â€
Lý Trữ nói: “Hiá»n đệ là m cháu gái cá»§a đệ cưá»i rồi. Không tán dóc nữa, bao giá» thì chúng ta Ä‘i Nga My sÆ¡n? Yến Nhi có Ä‘i không?â€
Chu Thuần đáp: “Äệ còn nhiá»u việc phải thu xếp ở đây, nhiá»u thì phải mất mưá»i ngà y, chúng ta má»›i có thể lên đưá»ng được. Yến Nhi có mẹ già ở nhà nên chỉ còn cách tạm thá»i ngừng ý muốn há»c há»i cá»§a nó.â€
Yến Nhi nghe thấy sư phụ không dẫn gã Ä‘i cùng, mắt đỠlên muốn khóc. Chu Thuần nói: “Ngươi không cần phải thế. Bất kể là anh hùng Tiên, Pháºt cÅ©ng không được bất trung bất hiếu. Lần nà y ta Ä‘i không phải là vÄ©nh biệt, hÆ¡n nữa từ đây đến đó chỉ và i chục dặm. Má»—i tháng ta sẽ vá» má»™t lần dạy ngươi há»c văn há»c võ. Chỉ là không thể sá»›m tối bên nhau mà thôi.â€
Yến Nhi nghe xong, tự nghĩ không có cách gì chỉ trà o nước mắt.
Lý Trữ há»i: “Há»c trò trong trưá»ng cá»§a đệ chẳng lẽ chỉ có má»™t mình Yến Nhi?â€
Chu Thuần đáp: “Sau trở vá» từ Nga My sÆ¡n, đệ đã có ý và o núi ở. Nhân vì lý do nà y mà đối nhân xá» thế rất hòa hoãn, trên đưá»ng vỠđệ cứu được má»™t hà n sỹ tên là Mã Tương. Ngưá»i nà y tà i đức vẹn toà n, đệ đã tìm được chá»— ở cho y tại Văn Xương các, giao tất cả há»c sinh cho y dạy. Ai ngá» tối qua lại gặp lại huynh.â€
Lý Trữ nói: “Thì ra là thế. Không lạ sao ngoà i Yến Nhi không thấy há»c trò nà o khác.â€
Chu Thuần đỡ lá»i: “Yến Nhi vốn cÅ©ng phải giá»›i thiệu đến đó, nhưng đệ trong nhà không có ngưá»i giúp việc nên chỉ còn cách là m nhá»c đệ tá».â€
Trong lúc nói chuyện chÆ¡i thì mặt trá»i đã ngả vá» tây. Yến Nhi lại chuẩn bị đầy đủ giưá»ng chiếu cho hai cha con rồi má»›i vá» nhà .
Chỉ có Anh Quỳnh vì ban ngà y nghe nhiá»u chuyện khiến nà ng trằn trá»c mãi không ngá»§ được. Äêm đã sang canh ba, nà ng nghe thấy tiếng Chu Thuần và Yến Nhi nói chuyện ở phòng bên cách má»™t bức vách. Má»™t lúc sau, lại nghe thấy thầy trò há» mở cá»a phòng ra giữa viện. Anh Quỳnh nhẹ nhà ng bò dáºy, nhìn qua khe cá»a sổ ra ngoà i thấy hai thầy trò tay cầm trưá»ng kiếm Ä‘ang luyện võ công ở giữa sân. Kiếm cá»§a Yến Nhi tuy hÆ¡i ngắn nhưng cÅ©ng dà i đến ba thước. Lúc hai ngưá»i má»›i múa kiếm thì còn nhìn thấy bóng ngưá»i. Sau đó thì tốc độ tăng dần, cà ng múa cà ng nhanh, chỉ còn thấy hai đạo hà n quang, từng trà ng kiếm hoa như tuyết lá»™n Ä‘i lá»™n lại trong sân viện. Bá»—ng nghe thấy Chu Thuần nói: “Yến Nhi, con phải nhìn cho cẩn tháºn.â€
Nói chưa dứt lá»i, chỉ thấy dưới ánh trăng bóng ngưá»i tách ra, má»™t đám bóng trắng má» má» kéo theo má»™t đạo hà n quang nhanh như chảo chá»›p phi vá»t ra ngoà i đình viện đánh và o má»™t cà nh hoa quế. Lại nghe má»™t tiếng thét “sátâ€, má»™t cà nh quế to phÃa nam rÆ¡i xuống. Cà nh cây bị chấn động mạnh, hoa quế bay lả tả như mưa. Äịnh thần nhìn lại thì hai thầy trò hỠđã đứng yên ở vị trà cÅ©. Bá»—ng má»™t tráºn gió lạnh thổi qua, con ngá»±a sắt trên hiên nhà kêu lên Ä‘inh Ä‘ang và i tiếng, là m Anh Quỳnh nhìn đến ngây ngưá»i.
Lại thấy Chu Thuần nói vá»›i Yến Nhi: “Chiêu cuối cùng vừa rồi tên là Xuyên vân nã nguyệt, là chiêu lợi hại nhất cá»§a Lục Hợp kiếm. Sau nà y nếu gặp phải cao thá»§ thì có thể dùng nó để cầu thắng trong bại. Ta vì thấy con có hiếu, lại thấy con rất thông minh hÆ¡n ngưá»i nên má»›i truyá»n thụ tuyệt kỹ bình sinh đó cho con. Hai ngà y nữa, ta sẽ cùng vá»›i sư bá cá»§a con và o núi, con phải sá»›m tối đến chá»— không ngưá»i chuyên cần luyện táºp. Vi sư phải Ä‘i ngá»§ thôi, tối mai ta lại dạy tiếp cho con.â€
Nói xong, Chu Thuần liá»n vá» phòng nghỉ ngÆ¡i. Yến Nhi đợi Chu Thuần Ä‘i rồi má»›i tá»± vá» ngá»§.
Cứ thế được hai ngà y, Anh Quỳnh tối tối lại mò dáºy ngó trá»™m hai thầy trò há» táºp luyện. Nà ng cÅ©ng năm lần bảy lượt đòi phụ thân dạy cho há»c kiếm pháp. Lý Trữ bị nà ng lằng nhằng không chịu nổi, lại được Chu Thuần khuyên giải, trong lòng lão đã dao động, bèn nói vá»›i nà ng: “Kiếm là tổ cá»§a ngưá»i há»c võ, cá»±c khó luyện. Thứ nhất là phải luyện táºp thưá»ng xuyên không ngừng nghỉ, thứ hai là phải luyện khà ngưng thần, tâm tÄ©nh như mặt nước. Äạt được hai Ä‘iá»u đó rồi thì còn cần phải có danh nhân truyá»n thụ. Ngươi từ nhỠđược yêu chiá»u quen rồi, sức khoẻ chưa từng được rèn luyện tháºt là khó mà dạy được. Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn há»c thì đợi đến khi và o trong núi, má»—i ngà y và o lúc sáng sá»›m trước hết là há»c công phu dưỡng khà và ná»™i công công pháp. Hai, ba năm sau má»›i có thể truyá»n kiếm pháp cho ngươi. TÃnh khà ngươi nóng nảy như thế, sau nà y khéo lại là m phiá»n đến ta.â€
Anh Quỳnh nghe xong, thấy Yến Nhi còn Ãt tuổi hÆ¡n nà ng mà đã há»c được rất khá rồi. Lá»i phụ thân nà ng dưá»ng như là cố ý gây khó khăn, là m trong lòng nà ng có chút không phục. Nà ng Ä‘ang định nói thì Chu Thuần lên tiếng: “Cha cháu nói rất là có lý. Muốn há»c kiếm pháp thượng thừa thì không thể không luyện khà quy nhất như lá»i ông ấy. Cháu mấy hôm nay nhìn trá»™m ta truyá»n kiếm pháp cho Yến Nhi, tưởng là rất dá»… dà ng, nhưng đấy là cháu chưa biết những nổi khổ sở cá»§a Yến Nhi khi há»c kiếm đó. Ta vì thấy cháu khi nhìn trá»™m tá» ra rất thà nh tâm nên má»›i nói giúp cho cháu, khuyên cha cháu và i câu thì má»›i được ông ấy đáp ứng đó. Kiếm pháp cá»§a phụ thân cháu giá»i hÆ¡n ta nhiá»u, lá»i ông ấy nói không có má»™t chút nà o là giả cả. Cháu gái yêu không nên hiểu lầm.â€
Lý Trữ tiếp lá»i: “Quỳnh Anh ngươi không nên tá»± phụ rằng ngươi thông minh. Việc há»c kiếm quả thá»±c không há» dá»… dà ng, nếu không ngưng thần dưỡng khà được thì không thể há»c nổi. Khi thà nh công rồi thì trong vòng mưá»i trượng dù là hạt cát rÆ¡i xuống đất Ä‘á»u có thể nghe được rõ rà ng. Và như ngươi má»—i lần xem trá»™m, tại sao thế thúc lại biết? Nguyên nhân chÃnh là như thế. Việc rõ rà ng như thế mà còn không biết thì còn nói đến kiếm pháp quái gì nữa? May xem trá»™m là ngươi, chứ nếu là ngưá»i khác muốn hà nh thÃch ở sau song cá»a thì khi Ä‘ang múa kiếm sẽ bị ngưá»i ta ám toán sao?â€
Anh Quỳnh nghe xong lá»i cha nói, tuy đã phục rồi, nhưng vẫn không muốn thôi. Nà ng lại ngấm ngầm Ä‘i há»i Yến Nhi, quả nhiên được biết gã trước khi há»c kiếm đã phải trải qua bao nhiêu Ä‘au khổ khó khăn, sau đó lại phải khổ công luyện táºp rất nhiá»u. Äến lúc đó thì nà ng má»›i tâm phục khẩu phục.
Thá»i gian thấm thoát thoi đưa, bất giác đã đến ngà y lên đưá»ng. Má»™t đám đông há»c trò cùng gia đình và cả thà y giáo má»›i là Äá»™c Phu tá» Mã Tương cÅ©ng Ä‘á»u đến chia tay. Yến Nhi còn Ä‘i tiá»…n hÆ¡n hai mươi dặm, dùng dằng không muốn chia tay. Äến khi ba ngưá»i giục quá thì gã má»›i gạt lệ trở vá».
Chú thÃch
* Ngưá»i mặc áo trắng.
** Tá» Lá»—: Chỉ vùng SÆ¡n Äông vì nước Tá» và Lá»— thá»i Xuân Thu Ä‘á»u nằm ở tỉnh nà y. Tá» Lá»— Tam Anh: Ba ngưá»i anh hùng ở SÆ¡n Äông.
*** Quanh vùng SÆ¡n Äông, Hà Nam và Hà Bắc.
+ Nguyên văn là “Lão đạo cô†tức là đạo cô theo đạo Lão. Thông thưá»ng chúng ta gá»i là đạo cô.
Hết hồi thứ nhất
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tà i sản của giacuongly
02-06-2008, 09:45 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện
Hồi thứ hai
Nguyên tác: Hoà n Châu Lâu Chủ
Ngưá»i dịch: damma
Biên dịch: herobk13
Biên táºp: BH Mod
Nguồn: Tà ng thư viện
VÅ© trưá»ng kiếm, sư đồ sÃnh thân thá»§  
Thượng Nga My, yên vÅ© tá»a không dạng
~*~
Múa trưá»ng kiếm, thà y trò khoe thân thá»§
Lên Nga My, sương khói tá»a mênh mang
Lại nói Lý Trữ cùng Chu Thuần từ biệt má»i ngưá»i trong thôn, Ä‘i và o trong núi.
Trong ba ngưá»i, trừ Anh Quỳnh muốn sá»›m đến thạch động trong núi để há»c kiếm pháp, hai ngưá»i kia Ä‘á»u vô câu vô thúc, vừa Ä‘i vừa du sÆ¡n ngắm cảnh, Ä‘i đưá»ng rất cháºm. Äến khi mặt trá»i xuống núi má»›i đến chân núi Nga My. Thấy khắp nÆ¡i khách Ä‘iếm san sát, khách lên núi rất nhiá»u, vô cùng náo nhiệt. Ba ngưá»i tìm má»™t khách Ä‘iếm, chuẩn bị đầy đủ má»i váºt cần dùng để sá»›m ngà y hôm sau lên núi hòng có thể trụ được lâu. Má»™t đêm đó không có chuyện gì đặc biệt.
Ngà y hôm sau, ba ngưá»i thương lượng ổn thoả. Lý Trữ đảm nhiệm mua sắm những váºt dụng thưá»ng dùng trong nhà như dầu, muối, tương, dấm, gạo, miến, rượu, thịt… Chu Thuần đảm nhiệm việc mua sắm giấy bút, má»±c và những váºt dụng cho nhà bếp như nồi niêu xoong chảo thùng… Lão còn mua má»™t sợi dây thừng rất dà i. Anh Quỳnh liá»n há»i: “Cái đó dùng là m gì?â€
Chu Thuần đáp: “Nhiá»u tác dụng lắm, sau nà y khắc biết.â€
Tuy hà nh lý mà ba ngưá»i mang được có giá»›i hạn nhưng đồ đạc lá»§ng cá»§ng mua thêm cÅ©ng không Ãt. Do đó má»™t lát phải Ä‘i mướn cước phu* tốt, cùng nhau gánh lên núi. Khách hà nh hương Ä‘ang leo núi nhìn thấy há», lá»™ vẻ vô cùng kỳ quái. Ba ngưá»i chẳng mà ng để ý, chỉ má»™t má»±c trèo lên. Má»›i đầu, tuy phải vượt qua mấy chá»— khe núi cháºt hẹp khó khăn, nhưng vẫn chưa khó Ä‘i lắm. Sau đó, cà ng Ä‘i thì đưá»ng núi cà ng nguy hiểm, cảnh trà cà ng kỳ lạ, mây trắng cuồn cuá»™n dưới chân, lúc nà y đối diện cÅ©ng không nhìn rõ mặt. Anh Quỳnh hò reo thÃch thú, nhưng Chu Thuần nói: “Lúc lên núi thì không thấy có mưa, nhưng bây giá» nhiá»u mây mù thế nà y, ở dưới chân núi chắc chắn là đang mưa to. Chúng ta Ä‘ang Ä‘i trong mây mù cần phải cẩn tháºn. Chỉ cần trượt chân má»™t cái thì sẽ tan xương nát thịt đó.â€
Lại Ä‘i thêm được ná»a dặm nữa thì đến Xả Thân nham. Quay đầu nhìn xuống chân núi chỉ thấy má»™t đám mù mịt bá»nh bồng, chẳng thấy ngưá»i và chùa miếu đâu nữa. Tất cả Ä‘á»u đã chìm trong mây mù. Trên đầu là mặt trá»i chói loà , phản chiếu và o những đám mây phÃa trước thà nh những luồng ánh sáng kỳ diệu đẹp mắt. Anh Quỳnh nhìn đến xuất thần, thấy cước phu nói: “Khách quan, giỠđã đến Xả Thân nham rồi, phÃa trước là Quá»· Kiến Sầu, không còn đưá»ng Ä‘i, chúng tôi không thể tiến lên được nữa. Mây mù như thế nà y thì ở lưng chừng núi khẳng định là có mưa lá»›n. Nếu hôm nay không thể xuống núi, ngà y mai sẽ là m lỡ má»™t ngà y là m ăn cá»§a chúng tôi, xin khách quan xem xét cho.â€
Chu Thuần đáp: “Chúng ta vốn chỉ thuê chú đến chá»— nà y thôi, chú cứ ở đây đợi chúng ta má»™t lát, chúng ta lên đỉnh núi sẽ thả dây thừng xuống kéo hà nh lý lên rồi sẽ trả thêm chút tiá»n uống rượu cho chú được không?â€
Nói xong, lão búng mình vá»t lên má»™t cây bách cổ thụ ngà n năm, rồi lại từ tà ng cây bách đó vá»t lên đỉnh núi. Lão lấy dây thừng ra thả xuống kéo tất cả hà nh lý lên trên, rồi lại thả dây xuống kéo Anh Quỳnh lên. Khi đến lưng chừng, Anh Quỳnh đưa mắt nhìn quanh thấy chá»— nà y vô cùng hiểm trở, ngá»n cô phong cao vút lên như ngá»n bút, bên dưới là đầm sâu vạn trượng. Nà ng tuy lá»›n gan, nhưng cÅ©ng hoa mắt hết hồn. Sau khi Anh Quỳnh lên rồi, Lý Trữ lấy ra hai lượng bạc thưởng cho cước phu uống rượu rồi tung mình vá»t lên trên. Ba ngưá»i thương lượng cách váºn chuyển hà nh lý. Chu Thuần nói: “Äệ đã đến chá»— nà y nhiá»u lần, vô cùng quen thuá»™c. Äệ sẽ dẫn cha con huynh đến thạch động trước, rồi đệ trở lại mang hà nh lý đến sau.â€
Lý Trữ vì không biết đưá»ng nên không khách khÃ. Má»i ngưá»i đứng dáºy mang theo những váºt dụng nhẹ nhà ng thuáºn tiện. Äi qua và i sưá»n núi, được chừng hÆ¡n ba dặm má»›i đến cá»a động. Thấy trên vách động phÃa trước có bốn chữ lá»›n “Sấu Thạch Tê Vânâ€**. Ba ngưá»i và o trong động nhìn ngó, chỉ thấy trong động có bốn gian thạch thất, ba gian dùng là m phòng ngá»§, má»™t gian có ánh sáng chiếu và o rất tốt để là m phòng Ä‘á»c sách và nghỉ ngÆ¡i chung. Sau đó, Chu Thuần Ä‘i váºn chuyển đồ váºt vá», phải mất ba lần Ä‘i lại má»›i xong. Thu dá»n ổn thoả thì ánh tịch dương đã tắt sau núi. Ba ngưá»i đã mệt má»i cả ngà y, liá»n dùng đá bÃt cá»a động lại rồi Ä‘i ngá»§.
Sáng sá»›m hôm sau, Lý Trữ nói qua vá» trình tá»± táºp luyện cho Anh Quỳnh biết. Trước hết là dạy nà ng luyện khà ngưng thần rồi đến các loại ná»™i công. Anh Quỳnh vốn thiên tư thông minh mẫn tiệp dị thưá»ng, chẳng bao lâu đã luyện hết các môn công phu nhu nhuyá»…n. Chỉ vì nà ng bản tÃnh vốn nóng nảy nên ngà y nà o cÅ©ng gây phiá»n hà đòi Chu Thuần dạy kiếm pháp cho nà ng. Chu Thuần thấy nà ng tiến bá»™ thần tốc, nháºn thấy có thể truyá»n thụ. Duy có Lý Trữ là nhất quyết không chịu, chỉ nói chưa đến lúc.
Má»™t hôm, Chu Thuần nói giúp cho Anh Quỳnh vá» chuyện đó thì Lý Trữ nói: “Hiá»n đệ chỉ biết má»™t mà không biết hai. Chẳng lẽ là ta không biết giá» nó đã có thể bắt đầu há»c kiếm pháp được rồi sao? Nhưng đệ nên biết cà ng là ngưá»i thiên tư cao thì cà ng cần phải có căn cÆ¡ thâm háºu. Vá»›i thiên tư cá»§a Quỳnh nhi, ta tuyệt không đủ tà i để là m lão sư cho nó. Vì thế giá» ta chuyên tâm má»™t lòng cá»§ng cố căn cÆ¡ cho nó. Má»™t khi kỳ duyên đến, gặp được danh sư thì có thể là m được việc lá»›n. Nếu giá» mà khinh suất dạy nó quá sá»›m, mang sở há»c bình sinh truyá»n thụ cho nó thì cÅ©ng không thể nhất thá»i há»c hết được. Lại thêm tÃnh khà nó mạnh mẽ sẽ không dá»… dà ng phục ngưá»i khác. Trong thiên hạ nà y, anh hùng mạnh hÆ¡n ta rất nhiá»u, má»™t khi gặp phải cưá»ng địch thì là m sao không thất bại được? à cá»§a ta là nó không há»c thì thôi, nhưng má»™t khi đã há»c thì phải tinh thâm, tuy không thể siêu phà m nháºp thánh như những vị Kiếm Tiên thá»i cổ, nhưng cÅ©ng phải đạt mức vô địch trên trần thế nà y má»›i được. Hồi trước ta không muốn dạy nó chÃnh là vì nó thông minh mà tÃnh khà lại vá»™i và ng, bản lÄ©nh cá»§a ta chỉ có hạn nên má»›i lần lữa không dạy.â€
Chu Thuần nghe xong, không muốn khuyên lão thêm nữa. Chỉ có Anh Quỳnh tÃnh nóng như lá»a, là m sao nhịn được.
Chá»— nà y tuy phong cảnh rất đẹp, nhưng mỹ trung bất túc***, quá xa cách vá»›i nguồn nước. May là cách thạch động khoảng hÆ¡n má»™t dặm có má»™t thác nước, bên dưới thác là má»™t dòng suối nhá», nước trong thấy đáy, vừa ngá»t vừa mát. Cứ cách má»™t ngà y, hai ngưá»i Lý, Chu thay phiên nhau đến suối lấy nước. Lý, Chu hai ngưá»i sợ sợ nghỉ ngÆ¡i nhà n rá»—i há»ng hết gân cốt nên sáng nà o cÅ©ng dáºy sá»›m luyện táºp các loại quyá»n cước kiếm pháp trước cá»a động. Vì hai ngưá»i không chịu dạy cho Anh Quỳnh nên nà ng dụng tâm ngồi bên xem kỹ, đến khi không có mặt hai ngưá»i thì tá»± mình luyện táºp.
Trên núi Nga My có rất nhiá»u khỉ, má»™t hôm Anh Quỳnh nhìn đà n khỉ chạy nhảy trên sưá»n núi, lanh lẹ như bay, bất chợt là m nà ng nảy ra ý định luyện táºp khinh công. Má»—i sáng nà ng dáºy rất sá»›m, mang theo hai sợi dây thừng, đầu dây buá»™c và o má»™t cá»™i cây to, nà ng tá»± luyện táºp chạy nhảy trên dây. Nà ng lại đòi Lý, Chu hai ngưá»i dạy nà ng các thuáºt khinh thân. Nà ng vốn có thần lá»±c trá»i sinh, lại được hai lão sư chỉ Ä‘iểm nên không những luyện được thân thể nhẹ nhà ng nhanh nhẹn như chim yến, mà sức lá»±c cÅ©ng mạnh mẽ dị thưá»ng.
Cách má»™t tháng, Chu Thuần lại vá» thăm Yến Nhi má»™t lần, nhân tiện dáºy gã võ nghệ. Hôm đó là ngà y Chu Thuần phải vá» thăm gã, vừa má»›i Ä‘i đến bên Xả Thân nham bá»—ng thấy Triệu Yến Nhi chạy như bay tá»›i, trong tay cầm má»™t phong thư tÃn.
Chu Thuần mở ra xem, thì ra là cá»§a thầy đồ Mã Tương gá»i. Trong thư viết: “Ba ngà y trước có má»™t hoà thượng đến, hình dáng hung ác dị thưá»ng, trên mình có Ä‘eo má»™t cái mõ sắt lá»›n nặng tá»›i ba bốn trăm cân, và o thôn hoá duyên. Hắn nói là tăng nhân cá»§a NgÅ© Äà i sÆ¡n, tên là Diệu Thông, Ä‘i chu du thiên hạ để tìm má»™t bằng hữu há» Chu. Ngưá»i trong thôn tuy thấy hắn hung ác vô cùng, nhưng vì hắn chỉ đến hoá duyên, tuyệt không có hà nh vi gì khác lạ nên mặc kệ hắn. Vì trong thôn không có ai há» Chu nên hôm qua hắn vốn định bá» Ä‘i thì bá»—ng nhiên gặp má»™t ngưá»i mau miệng trong thôn nói đến Chu tiên sinh, hắn liá»n há»i tên và tướng mạo tiên sinh. Hắn nghe xong còn nói ‘Nhất định là hắn. tháºt không ngá» Vân Trung Phi Hạc+ Chu lão tam lại có ngà y còn có thể gặp lại.’ Khi hắn nói, sắc mặt vô cùng khó coi. Khi hắn Ä‘ang há»i Chu tiên sinh giỠở đâu thì ta và Yến Nhi Ä‘i tá»›i. Ngưá»i mau miệng kia lại nói nếu muốn há»i nÆ¡i hạ lạc cá»§a tiên sinh thì phải há»i bá»n ta. Tăng nhân đó liá»n đến há»i ta. Ta thấy hắn đến vá»›i ý không tốt liá»n nói vá»›i hắn Chu tiên sinh đến Thà nh Äô rồi, tuyệt không nói cho hắn biết ông ngụ ở Nga My. Hôm nay không thấy hắn trong thôn nữa, chắc đã đến Thà nh Äô tìm ông rồi. Ta thấy hoà thượng đó nhất định có ý đồ không tốt nên má»›i dùng thư thông báo cho ông, để sá»›m chuẩn bị.â€
Chu Thuần Ä‘á»c xong thư, giáºt mình kinh hãi, nói vá»›i Yến Nhi: “Con theo ta lên núi rồi nói tiếp.†Vừa nói, lão vừa mau chóng dắt Yến Nhi nhảy vá»t lên vách núi dá»±ng đứng, tiến và o trong động. Sau khi Yến Nhi bái kiến cha con Lý Trữ xong, liá»n nói vá»›i Chu Thuần: “Con thấy Mã lão sư nói hoà thượng đó có lòng bất thiện nên tối tối con Ä‘á»u đến khách sạn mà lão hoà thượng đó ở để trinh sát xem hắn là dạng ngưá»i nà o. Con đến lúc canh ba, nằm trên mái nhà chá»— phòng cá»§a hắn, dùng thế ‘Trân châu liêm quyển câu’ nhìn và o trong phòng, chỉ thấy hoà thượng đó Ä‘ang ngồi xếp bằng. Ngồi má»™t lúc, lão đứng dáºy, lấy từ trong mõ sắt ra hai ngón tay, ngây ngưá»i ra nhìn má»™t lúc rồi lại thò tay phải cá»§a lão ra so Ä‘i so lại vá»›i hai ngón tay kia. Thì ra tay phải cá»§a hắn chỉ còn lại ba ngón, ngón vô danh và ngón thứ ba dưá»ng như bị binh khà chặt đứt. Lúc đó, hắn lại lấy ra má»™t chiếc túi nhá», rồi lôi ra má»™t bức tượng nhá» bằng đất sét, dung mạo bức tượng giống như cá»§a lão sư, cÅ©ng là bạch y bá»™i kiếm, chỉ khác là sau lưng còn có hai cái gì đó giống như là hai cánh chim váºy. Chỉ thấy lão hoà thượng đó khi nhìn tượng lão sư thì nghiến răng kèn kẹt, có vẻ rất thù háºn, lại không ngừng tát và o bức tượng và chá»i mắng. Con không nhịn được trong lòng vô cùng tức giáºn, Ä‘ang định tiến và o phòng chất vấn hắn xem hắn có oán thù gì vá»›i lão sư mà lại chá»i mắng sau lưng ngưá»i ta như thế? Nếu hắn không muốn nói lý lẽ thì con sẽ đánh đến cùng vá»›i hắn. Ai ngá» khi con Ä‘ang định và o phòng thì dưá»ng như có ngưá»i nà o đó túm lưng con, con cứng đỠra không là m gì được, bá»—ng thấy ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trong không trung. Má»™t lúc sau má»›i rÆ¡i xuống đất, nhìn quanh thì ra Ä‘ang ở trong miếu Tam Quan gần đó, là m con kinh hãi quá. Con vốn giấu mẫu thân mà đi, con sợ lão nhân gia tỉnh dáºy Ä‘i tìm con, nên định trở vá» xem thá». Vá» nhà thì thấy mẫu thân con không há» tỉnh giấc, chỉ thấy trên bà n có má»™t tá» giấy chữ viết đẹp vô cùng.
Trong tá» giấy viết: “Yến Nhi quả to gan, giấu mẹ Ä‘i là m chuyện nguy hiểm. Sáng sá»›m mai cấp tốc lên Nga My Ä‘em tin đến cho lão sư không được trì hoãn.â€
Con xem xong tá» giấy đó, suy nghÄ© cẩn tháºn: “Con có lão mẫu ở nhà , không thÃch hợp để là m liá»u. Theo như khẩu khà ngưá»i lưu lại tá» giấy đó thì nhất định là bản lÄ©nh hoà thượng rất cao cưá»ng, con tuyệt không phải là đối thá»§ cá»§a hắn. Ngưá»i bá»—ng nhiên nhấc bổng con lên trên mái phòng khách đó có lẽ chÃnh là ngưá»i viết thư.†NghÄ© hết cả đêm, sáng hôm sau con liá»n nói cho mẫu thân biết. Mẫu thân kêu con cấp tốc thông tin cho lão sư. Hôm đó chÃnh là ngà y thi, con còn sợ Mã lão sư không cho con Ä‘i. Ai ngá» con vừa và o phòng há»c, chưa kịp mở mồm thì Mã lão sư đã kéo con ra chá»— vắng ngưá»i, lệnh cho con truyá»n tin cho lão sư, lại còn cấp cho con ba lượng bạc là m lá»™ phÃ. Vừa má»›i Ä‘i được mưá»i mấy dặm thì thấy hai ngưá»i Ä‘ang cãi nhau ầm ỹ. Con định thần nhìn kỹ, thì ra má»™t ngưá»i là hoà thượng kia, má»™t ngưá»i là má»™t đạo nhân, là m con không nhịn được sợ hãi vô cùng. May là cách má»™t quãng xa, bá»n há» không chú ý đến con nên con bỠđưá»ng lá»›n, Ä‘i theo đưá»ng núi đến đây. Không biết lão sư có biết lai lịch cá»§a tên hoà thượng đó không?â€
Má»›i hay
Mai danh ẩn tÃch tưởng yên ổn
Thù xưa nợ cũ nà o chịu buông
Muốn biết Chu Thuần trả lá»i thế nà o, xem hồi sau sẽ rõ.
Chú thÃch
* Cước phu: Cá»u vạn, phu khuân vác.
** Sấu thạch tê vân nghÄ©a Ä‘en là đá mòn mây Ä‘áºu.
*** Trong cái đẹp kiểu gì cÅ©ng có nhược Ä‘iểm. Hay “không có gì là hoà n hảoâ€.
+ Hạc bay trên mây. Äây là tên hiệu, thưá»ng chỉ ngưá»i khinh công giá»i.
Hết hồi thứ hai
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tà i sản của giacuongly
02-06-2008, 09:49 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện
Hồi thứ ba
Nguyên tác: Hoà n Châu Lâu Chủ
Ngưá»i dịch: damma
Biên dịch: herobk13
Biên táºp: BH Mod
Nguồn: Tà ng thư viện
Vân Trung Hạc thâm sÆ¡n thoại tiá»n nhân
Äa Tà Hùng tiệt giang phùng hiệp sÄ©
~*~
Nơi núi cao, Vân Trung Hạc kể chuyện xưa
Giữa sông lá»›n, Äa Tà Hùng* gặp hiệp sÄ©
Lại nói, Chu Thuần nghe Yến Nhi kể xong, vô cùng kinh hãi nói: “Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Yến Nhi, gan con tháºt không nhá». Ta thưá»ng nói vá»›i con là trên giang hồ, những ngưá»i tuyệt đối khó trêu nhất là hoà thượng, đạo nhân, khất cái và nữ nhân Ä‘i lại má»™t mình. Khi gặp những ngưá»i đó Ä‘i má»™t mình thì cần phải cẩn tháºn lắm đó. May là có ngưá»i chỉ Ä‘iểm cho con, ngăn không cho con là m liá»u, nếu không thì cái mạng nhá» cá»§a con đã xuống Uổng Tá» thà nh rồi.â€
Lý Trữ thuáºn miệng há»i: “Những lá»i lẽ trong thư ta cÅ©ng không hiểu. Äệ kết oán cừu vá»›i hoà thượng đó lúc nà o? Sao còn chưa nói ra nghe thá»?â€
Chu Thuần đáp: “Huynh Ä‘oán xem hoà thượng đó là ai? Hắn chÃnh là ngưá»i mưá»i năm trước danh tiếng lẫy lừng Giang Nam, Äa Tà Hùng Mao Thái đó!â€
Lý Trữ nghe thế, không nhịn được giáºt nẩy mình kinh hãi: “Nếu là hắn thì quả thá»±c không hay rồi.â€
Chu Thuần nói tiếp: “Ngà y đó, đệ nhất thá»i cẩu thả, không trảm thảo trừ căn nên má»›i lưu lại mối háºu hoạ nà y. Tiếc là vừa má»›i tìm được chá»— an thân thì lại phải chạy trốn, thá»±c là chán quá!â€
Lý Trữ chưa kịp nói gì thì Anh Quỳnh và Yến Nhi hai tiểu hải tá» nghé non chưa biết sợ cá»p lá»™ vẻ không phục. Yến Nhi không dám nói gì, còn Anh Quỳnh tức giáºn đến mặt mÅ©i đỠbừng thốt: “Thế thúc đã tá»± là m giảm uy phong cá»§a mình, tăng nhuệ khà cá»§a ngưá»i quá rồi. Hắn chỉ có má»™t mình, còn chúng ta giá» có tá»›i bốn ngưá»i ở đây. Chỉ sợ hắn không đến chứ việc gì phải chạy trốn?â€
Chu Thuần đáp: “Cháu gái ngoan là m sao biết được. Sá»± việc từ nhiá»u năm trước, cha cháu tuy biết việc nà y, nhưng chưa chắc đã hiểu rõ. Äể ta kể lại chuyện năm đó cho các cháu là những hà i tá» nhá» tuổi được tăng thêm phần lịch duyệt. Mưá»i năm trước, ta và phụ thân cháu, Dương thúc phụ cá»§a cháu quả thá»±c rất có thịnh danh ở năm tỉnh phÃa Bắc**. Kiếm pháp cá»§a cha cháu cao nhất, lại có thể sá» dụng các loại ám khÃ, có thể phóng bắt dá»… dà ng, ngưá»i giang hồ tặng cho ngoại hiệu là Thông Tà Thần Viên***. Dương thúc phụ cá»§a cháu sá» má»™t cây trưá»ng Ä‘ao và má»™t món Liên Tá» phiêu+, ngưá»i ta tặng cho ngoại hiệu là Thần Äao Dương Äạt. Lúc đó, ba chúng ta tình thân như cốt nhục, ở chung má»™t chá»— luyện táºp võ nghệ. Vi thúc vì thấy phụ thân cháu luyện táºp khinh công, ta má»›i dụng tâm sá» dụng lụa trắng là m ra hai cái cánh như cánh chim buá»™c và o hai tay. Dù là núi cao hà ng trăm trượng, nhưng ta có thể dùng hai cánh lụa đó mượn sức gió mà bay lượn không há» trở ngại. Ta vì muốn là m anh hùng hiệp nghÄ©a, hà nh sá»± luôn quang minh chÃnh đại, khi dạ hà nh cÅ©ng Ä‘á»u mặc quần áo trắng, vì thế ngưá»i ta má»›i gá»i ta bằng ngoại hiệu là Vân Trung Phi Hạc. Lại gá»i ba chúng ta là Tá» Lá»— Tam Anh. Ba anh em chúng ta chuyên hà nh hiệp trượng nghÄ©a. Năm đó, Trương, Lý++ tạo phản, ta có má»™t hảo bằng hữu là má»™t thương nhân muốn từ Thiểm Tây vá» Dương Châu. Vì đưá»ng xá không được yên bình nên má»i ta há»™ tống, đương nhiên là ta không thể từ chối. Ai ngá» trên đưá»ng Ä‘i lại nghe nói ở phương Nam xuất hiện má»™t tên độc cước đại đạo tên là Äa Tà Hùng Mao Thái. Trong giá»›i lục lâm có quy cá»§ là nếu trên đưá»ng gặp món là m ăn, hoặc được nháºn tiá»n rồi thì chỉ cần ngưá»i chá»§ không chống cá»±, hoặc không có cừu oán thì tuyệt sẽ không giết ngưá»i, gian dâm phụ nữ lại cà ng là đại kỵ. Ai ngá» tên Mao Thái đó tâm ngoan thá»§ lạt, bất kể Ä‘i đến đâu cÅ©ng giết sạch đến chó gà cÅ©ng không tha, nếu gặp nữ tá» xinh đẹp thì tiá»n gian háºu sát. Ta nghe thấy chuyện đó vô cùng tức giáºn. Ai ngá», khi đến phÃa bắc Nam Kinh, Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i ở khách Ä‘iếm thì bá»—ng nhiên có má»™t tấm danh thiếp gá»i đến, trên đó không đỠtên, chỉ vẽ má»™t ngưá»i hình dạng như gấu, có tá»›i tám cánh tay. Ta biết là Mao Thái đã tá»›i, không thể không gặp hắn, liá»n chuẩn bị binh khà tuỳ thân đầy đủ má»i hắn tá»›i, ta biết sẽ có nhiá»u phiá»n phức. Tá»›i khi gặp mặt, thấy hắn quả nhiên tháºp phần hung ác, nhưng hắn không mang theo binh khÃ. Hắn Ä‘em lý do đến đây nói ra, thì ra là vì má»™ danh ta nên muốn kết thà nh huynh đệ. Ta dù bất tà i, nhưng là m sao có thể kết bái vá»›i loại dâm tặc đó? Ta bèn dùng lá»i lẽ uyển chuyển để cá»± tuyệt. Hắn cÅ©ng không kiên trì thuyết phục, chỉ nói và i câu khách khà mà ngưá»i lục lâm thưá»ng nói rồi cáo từ. Ta lưu tâm nhìn cước bá»™ hắn, quả nhiên rất có công phu, nhưng vì tá»u sắc quá độ nên có chút tinh thần yếu kém. Ta đưa hắn ra đến cá»a, bá»—ng má»™t cÆ¡n gió mạnh nổi lên là m má»™t cánh cá»a khách Ä‘iếm báºt tung ra. Hắn chừng như không hỠđể ý, đóng cá»a lại. à tứ cá»§a hắn rõ rà ng là muốn khoe khoang trước mặt ta. Ta cÅ©ng không muốn lằng nhằng vá»›i hắn, liá»n giả vá» không biết. Hắn còn cho rằng ta không biết, cố ý quay đầu lại nói vá»›i chá»§ quán: ‘Cá»a quán cá»§a các ngươi không chắc chắn, đỠphòng giặc cướp và o đó.’Vừa nói, tay hắn vừa lắc lắc cánh cá»a. Chỉ thấy chá»— cánh cá»a mà tay hắn cầm và o vụn gá»— lả tả rÆ¡i xuống, hiện ra dấu năm đầu ngón tay. Ta thấy hắn khoe khoang như váºy, thá»±c không nhịn được. Khi tiá»…n hắn ra bên ngoà i, bá»—ng nhiên ngẩng đầu nhìn lên mái nhà phÃa đối diện có hai hòn ngói bị gió thổi xá»™c xệch sắp rÆ¡i khá»i rìa mái. Ta liá»n nói vá»›i hắn: ‘Hai viên ngói kia sắp bị gió thổi rÆ¡i xuống rồi, nếu như có ngưá»i Ä‘i qua bên dưới chẳng phải sẽ bị thương sao?’ Khi nói, ta dùng má»™t hÆ¡i Há»—n Nguyên khÃ, phùng mồm thổi phù vá» phÃa hai viên ngói, là m hai viên ngói vỡ tan rÆ¡i xuống. Hắn má»›i tâm phục khẩu phục, nói vá»›i ta rằng: ‘Tá» Lá»— Tam Anh quả nhiên danh bất hư truyá»n. Ngà y sau gặp lại, mong ngà i không quên những lá»i nghÄ©a khà đã nói hôm nay.’ Ta lúc đó tuyệt không lưu ý.â€
Lão lại nói tiếp: “Sau khi hắn Ä‘i, chúng ta thuê thuyá»n Ä‘i Dương Châu, mang hà nh lý và gia quyến lên thuyá»n. Thuyá»n cá»§a chúng ta là má»™t thuyá»n lá»›n, có cả má»™t quan viên Ä‘i nháºm chức. Äến canh ba, bá»—ng nhiên nghe thấy tiếng nữ tá» khóc lóc thảm thiết. Vì lúc đó không được yên ổn nên kể cả khi ngá»§ ta cÅ©ng mang binh khà tuỳ thân. Ta láºp tức rá»i khá»i khoang thuyá»n kiểm tra tá»· má»·, thì ra tiếng khóc vang ra từ thuyá»n bên cạnh. Ta biết có việc phát sinh, nhất thá»i vì nghÄ©a khà bị kÃch động nên nhảy vá»t qua, chỉ thấy trên thuyá»n có má»™t ngưá»i nằm lăn ra. Ta nhìn và o trong thuyá»n thì thấy Mao Thái tay cầm má»™t thanh cương Ä‘ao sáng loáng, trong khoang thuyá»n có má»™t nữ tá» xinh đẹp bị trói quặt tay ra sau, áo trên đã bị xé rách, sợ quá ngất Ä‘i rồi. Khi đó, hắn Ä‘ang chuẩn bị xé quần áo cá»§a nà ng ta, ta tức giáºn quá liá»n lấy ra má»™t chiếc Kim phiêu phóng ra. Hắn vốn cÅ©ng có công phu, khi mÅ©i phiêu bay đến sau gáy thì hắn lách ngưá»i dùng tay bắt lấy, thổi tắt đèn rồi phóng mÅ©i phiêu lại, ngưá»i cÅ©ng nhảy vá»t ra theo, đối địch vá»›i ta. Ta thi triển võ nghệ bình sinh cÅ©ng chỉ ngang tay vá»›i hắn. Ta vì sợ trên thuyá»n cá»§a mình không có ai bảo vệ, lại sợ hắn có dư đảng sẽ phát sinh sá»± cố nên sau khi đánh và i chục chiêu, ta liá»n dùng tuyệt chiêu Xuyên vân nã nguyệt đâm ra má»™t kiếm. Hắn nhất thá»i không kịp phòng bị, bị chặt đứt hai ngón tay, đúng ra phải giết chết tên dâm tặc đó để trừ háºu hoạn má»›i là đạo lý. Hắn cÅ©ng biết không địch lại ta, láºp tức ném Ä‘ao Ä‘i nói: ‘Bằng hữu đã quên lá»i nói hôm nay rồi sao? Hôm nay ta đánh không lại ngươi, muốn giết thì cứ giết Ä‘i.’ Không hiểu sao ta nhất thá»i má»m lòng, tiếc cho má»™t thân võ nghệ cá»§a hắn, lại nể mặt sư phụ hắn là Hoả Nhãn Kim Sư Äặng Minh, ban ngà y hắn lại chà o há»i ta, nên ta không giết hắn mà bảo hắn láºp trá»ng thệ từ nay sá»a đổi rồi tha cho hắn Ä‘i. Hắn chưa giết má»™t ai, chỉ Ä‘iểm huyệt má»i ngưá»i. Ta giải cứu cho má»i ngưá»i rồi trở vá» thuyá»n cá»§a mình. Từ đó, hắn cắt tóc Ä‘i tu, bái NgÅ© Äà i SÆ¡n Kim Thân La Hán Pháp Nguyên là m sư phụ, luyện thà nh môn phi kiếm, thân kiếm hợp nhất, có thể lấy đầu ngưá»i khác ngoà i mưá»i dặm. Hắn lại nói rõ rà ng là muốn báo thù cÅ©. Ta tá»± biết không dịch lại hắn, đà nh mang con gái Khinh Vân tránh đến Tứ Xuyên. Bá»n ta võ nghệ tuy cÅ©ng được, nhưng là m sao đối địch vá»›i kiếm tiên được?â€
Trong lúc nói chuyện, bá»—ng nghe trên không trung có tiếng hạc kêu thánh thót vang lừng, má»i ngưá»i nghe đến xuất thần, ngây ngưá»i ra. Chu Thuần nghe thấy liá»n vá»™i chạy ra ngoà i, má»™t lúc sau má»›i trở lại. Yến Nhi há»i: “Vừa rồi có tiếng hạc kêu, tại sao lão sư lại vá»™i và ng chạy ra ngoà i thế?â€
Chu Thuần đáp: “Ngươi nên biết thạch động nà y là sÆ¡n động cao nhất cá»§a Nga My, mây mù thưá»ng bao phá»§ ở lưng chừng núi, những chim chóc bình thưá»ng quyết không lên đây được. Ta thấy tiếng hạc kêu bên trên đầu chúng ta, cảm thấy kỳ quái nên má»›i chạy ra xem. Ai ngá» tuyệt không thấy tung tÃch gì, quả thá»±c kỳ quái.â€
Anh Quỳnh liá»n há»i: “Cứ như Chu thế thúc nói, chẳng lẽ Mao Thái lợi hại như thế thì ngoà i việc chạy trốn không còn biện pháp nà o khác sao?â€
Chu Thuần đáp: “Hắn tuy kiếm thuáºt cao cưá»ng, nhưng tâm thuáºt bất chÃnh, không thể luyện được tá»›i mức đăng phong tạo cá»±c. Những ngưá»i mạnh như hắn trong số kiếm tiên rất nhiá»u, còn nếu nói đến sư phụ cá»§a con gái Khinh Vân ta là Hoà ng SÆ¡n Xan Hà đại sư thì hắn không phải là đối thá»§. Chỉ vì Hoà ng SÆ¡n cách xa đây quá, nhất thá»i không thể Ä‘i tìm hỠđược.â€
Lý Trữ nói: “Hiá»n đệ trốn tránh hắn cÅ©ng không phải là biện pháp hay, mà phải nghÄ© ra chá»§ ý gì đó má»›i được.â€
Chu Thuần đáp: “Ai nói đệ chưa từng nghÄ©? à đệ muốn thương lượng vá»›i mẫu thân Yến Nhi, nhá» Mã Tương trông coi sá»›m tối, giữ Yến Nhi bên mình. Không chá» hắn đến ước hẹn đệ mà đệ sẽ Ä‘i tìm hắn, cùng hắn ước hẹn ngà y đỠkiếm, dùng kế quyá»n nghi hoãn binh. Sau đó tìm Hoà ng SÆ¡n Xan Hà đại sư đối địch vá»›i hắn. Tuy có chút mất mặt, nhưng không còn cách nà o.â€
Lý Trữ nghe xong, cÅ©ng tán thà nh ý kiến cá»§a lão, rồi cùng Chu Thuần ra trước cá»a động. Chu Thuần nói: “Lần nà y Ä‘i không phải động võ, ngưá»i nhiá»u ngược lại lại dá»… hiểu nhầm. Lệnh ái má»—i ngà y luyện công Ä‘ang trong cảnh giá»›i tiến bá»™ mau chóng, không thể lÆ¡ là . Nếu để nó ở trên núi má»™t mình sẽ rất bất tiện. Äại ca không Ä‘i là hÆ¡n.â€
Má»i ngưá»i thương lượng ổn thoả, Chu Thuần liá»n từ biệt cha con Lý Trữ, cùng Yến Nhi xuống núi.
Lúc nà y đã cuối thu, đầu đông, gió thổi lồng lá»™ng, lá thu rụng lả tả. Hai thầy trò vừa Ä‘i vừa nói chuyện, Ä‘i được ná»a ngà y đã đến chân núi Nga My. Bá»—ng nhiên thấy dưới chân núi có má»™t đạo nhân chỉ mặc má»™t chiếc áo má»ng, vô cùng lam lÅ©, bên cạnh có má»™t chiếc hồ lô lá»›n đỠrá»±c để chá»ng chÆ¡. Äạo nhân đó uống rượu say má»m, Ä‘ang ngá»§ như chết. Yến Nhi nói: “Lão sư, ngưá»i xem đạo nhân đó, bần cùng đến thế mà còn tham uống rượu. Tháºt đúng là má»™t tên tá»u quá»·!â€
Chu Thuần gắt: “Tiểu hà i tá» ngươi thì biết gì! Äất Ä‘ai thần châu tốt đẹp cá»§a chúng ta đã rÆ¡i và o tay ngưá»i Hồ nên rất nhiá»u ngưá»i có chà khÃ, không chịu khuất thân Ä‘á»u mai má»™t trong phong trần như thế đó. Ông ta phong trần, lạc lõng như thế, biết đâu chừng là ngưá»i như chúng ta. Tiết trá»i lạnh lẽo thế nà y, ông ta lại say rượu nằm trên đất, khó tránh phong hà n. Chúng ta đã Ä‘i ná»a ngà y rồi, bụng cÅ©ng đã đói. Äể ta gá»i ông ta dáºy cùng ăn chút cÆ¡m rồi tặng ông ta chút ngân lượng, kết chút duyên hương hoả.â€
Nói xong, liá»n Ä‘i nhanh đến bên cạnh đạo nhân, nhẹ nhà ng gá»i hai tiếng: “Äạo gia, mau tỉnh dáºy.â€
Lại lay lay ngưá»i lão hai lần. Nhưng đạo nhân đó vẫn ngáy như sấm, gá»i mãi không tỉnh. Chu Thuần tuy thấy đạo nhân đó mặt mÅ©i tiá»u tuỵ phong trần, tay đầy đất cát bẩn thỉu, nhưng hai bà n tay ngưá»i đó lại trắng trẻo tinh oanh như ngá»c, biết lão không phải là ngưá»i bình thưá»ng. Nhưng vì phải gấp cùng Yến Nhi vá» nhà , lại thấy lay gá»i mãi mà lão không tỉnh liá»n lấy từ trong bao hà nh lý ra má»™t chiếc áo bà o còn tốt đắp lên mình cho lão. Trước khi Ä‘i còn lay ngưá»i lão và i lần nhưng lão vẫn không tỉnh. Hai thầy trò chỉ còn cách và o quán cÆ¡m gần đó ăn chút cÆ¡m rồi lại vá»™i vã lên đưá»ng.
Äến chá»— vắng ngưá»i, hai thầy trò liá»n thi triển Lục địa phi hà nh chạy vá» má»m Ô Nha, sau hai canh giỠđã không còn cách thôn nhà là mấy. Chu Thuần biết mẫu thân Yến Nhi rất hiá»n là nh, nếu cứ thế nà y mà vá» thì tất bà ta sẽ đặc biệt khoản đãi. Lão không muốn là m phiá»n bà ta, định ăn uống xong rồi má»›i vá», liá»n cùng Yến Nhi và o má»™t gian phạn Ä‘iếm dùng cÆ¡m tối. Quán cÆ¡m đó tên là Tri Vị lâu, má»›i mở chưa lâu, nấu nướng rất có phương pháp nên khách khứa đến ăn uống rất đông. Hai thầy trò nóng lòng muốn vá» sá»›m nên không để ý đến thá»±c khách xung quanh, để mặc tá»u bảo dẫn và o chá»— ngồi. Bá»—ng nhiên Yến Nhi nhìn thấy gì đó rất quen mắt, giáºt mình kinh hãi vá»™i kéo Chu Thuần đến xem.
Thế mới biết
Khinh thân bay nhảy tưởng đã giá»i
Cưỡi gió đạp mây cà ng tà i hơn
Muốn biết tiếp theo thế nà o, xem hồi sau sẽ rõ.
Chú thÃch
* Äa Tà Hùng: Gấu nhiá»u tay.
** Chỉ Bắc Bình, SÆ¡n Tây, SÆ¡n Äông, Hà Nam và Thiểm Tây.
*** Vượn thần tay vô cùng linh hoạt.
+ Phiêu nghÄ©a là phi tiêu. Liên tá» phiêu là má»™t loại vÅ© khà có thể phóng ra như ám khà nhưng lại có dây xÃch gắn và o. Phi xong có thể lấy lại phi tiếp.
++ Trương Hiến Trung và Lý Tự Thà nh.
Hết hồi thứ ba
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tà i sản của giacuongly
02-06-2008, 09:52 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bà i gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngà y 2 giá» 3 phút
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện
Hồi thứ tư
Nguyên tác: Hoà n Châu Lâu Chủ
Ngưá»i dịch: damma
Biên dịch: herobk13
Biên táºp: BH Mod
Nguồn: Tà ng thư viện
Kiến thủ thần long Túy đạo nhân huy kim túng ẩm
Li sà o cô sồ Triệu Yến Nhi biệt mẫu tòng sư
~*~
Gặp gỡ Thần long, Tuý đạo nhân vung tiá»n thống ẩm
Chim non rá»i ổ, Triệu Yến Nhi rá»i mẹ tòng sư
Lại nói, sư đồ hai ngưá»i Chu Thuần và o Tri Vị lâu dùng cÆ¡m, bá»—ng nhiên nhìn thấy má»™t thứ để trên quầy chưởng quỹ như Ä‘áºp và o mắt. Nhìn kỹ lại thì ra là chiếc hồ lô đỠcá»§a đạo nhân say rượu hỠđã gặp dưới chân núi Nga My. Hai ngưá»i nhìn quanh không thấy bóng dáng lão đạo nhân đó đâu cả. Hai ngưá»i cho rằng váºt giống nhau trên thiên hạ rất nhiá»u, chắc cÅ©ng là má»™t việc ngẫu nhiên, liá»n ngồi xuống bà n gá»i cÆ¡m rượu, ăn uống thoả thÃch.
Má»™t lúc sau, Chu Thuần cà ng nghÄ© cà ng thấy kỳ quái, liá»n gá»i tá»u bảo lại há»i: “Chiếc hồ lô đỠđể trên quầy chưởng quỹ kia dùng để đựng rượu mang theo rất tiện, các ngươi có bán không?â€
Tá»u bảo đáp: “Chiếc hồ lô mà hai vị khách quan há»i tá»›i tuyệt không phải là cá»§a nhà hà ng chúng tôi. Năm ngà y trước, má»™t vị đạo gia nghèo khổ, ăn mặc vô cùng lam lÅ©, sau lưng Ä‘eo chiếc hồ lô nà y tá»›i quán. Lão tuy bá» ngoà i bần cùng, nhưng tá»u lượng cá»±c cao, má»—i ngà y đến quán cá»§a chúng tôi Ä‘á»u uống liá»n má»™t lúc mưá»i cân, không say không thôi, đã say liá»n ngá»§, tỉnh dáºy lại uống tiếp. Lúc đầu, chúng tôi thấy ông ta có vẻ nghèo khổ, còn nghi ngỠông ta ăn quỵt uống chịu, ăn uống xong sẽ bán cái đó Ä‘i để trả tiá»n. Sau khi ông ta ăn uống xong, không há» trả thiếu má»™t xu, khi Ä‘i còn lấy đầy má»™t hồ lô đó rượu mang theo. Má»—i ngà y Ãt nhất cÅ©ng có thể bán cho ông ta năm, sáu mươi cân rượu, ông ta trở thà nh má»™t trong những vị khách quan trá»ng cá»§a quán chúng tôi. Ông ta uống xong chỉ ngá»§, ngoại trừ việc gá»i thêm rượu thì không bao giá» nói lung tung, quả là má»™t vị tiên tá»u. Vì thế, chúng tôi rất kÃnh trá»ng ông ta. Sá»›m hôm nay, sau khi uống rượu ở quán cá»§a chúng tôi, theo lệ thưá»ng ông ta lại mang theo má»™t hồ lô rượu Ä‘i. Sau khi Ä‘i hai, ba canh giá» thì quay lại, trên tay cầm má»™t chiếc áo bà o bình thưá»ng cá»§a tục gia. Ông ta lại uống gần má»™t canh giá» nữa. Lần nà y khi Ä‘i, ông ta nói vì chưa trả tiá»n nên để chiếc hồ lô đó lại là m tin, lại nói không đến hai canh giá» nữa sẽ có ngưá»i đến thanh toán thay cho ông ta. Bá»n ta vì thấy năm, sáu hôm nay ông ta đã mua cá»§a chúng ta tá»›i hai, ba trăm cân rượu. Bình thưá»ng, má»—i tháng quán cá»§a chúng tôi cÅ©ng chỉ bán không hÆ¡n số đó là mấy nên tình nguyện tin tưởng, không dám nháºn cái gì cá»§a ông ta là m tin nhưng ông ta cứ cố chấp không nghe. Ông ta nói bình sinh chưa từng nháºn không cá»§a ngưá»i ta cái gì, ông ta chỉ nhất thá»i quên mang theo tiá»n, sẽ có ngưá»i khác trả tiá»n thay cho ông ta. Cái hồ lô đó coi như là váºt là m tin. Bá»n ta không nà i ép được, chỉ còn cách tạm thá»i giữ nó. Khách quan tuy thÃch cái hồ lô đó, nhưng quán chúng tôi không thể bán nó thay ông ta, lại cÅ©ng không biết mua cái đó ở đâu cho ông được.â€
Chu Thuần vừa nghe vừa lá»™ vẻ trầm tư. Lão nói vá»›i tá»u bảo: “Vị đạo gia đó thiếu cá»§a các ngươi tất cả bao nhiêu tiá»n cứ tÃnh hết và o phần cá»§a ta được không?â€
Tá»u bảo nghi ngá» Chu Thuần vì thÃch cái hồ lô đó nên má»›i nói thế để lấy hồ lô, bèn đáp: “Vị đạo gia đó là khách quen cá»§a quán chúng tôi, ông ta sẽ không nợ tiá»n đâu. Khách quan không cần phà tâm nữa.â€
Yến Nhi Ä‘ang định nói gì đó thì Chu Thuần vá»™i đưa mắt ra hiệu không để gã nói. Lão hiểu dụng ý cá»§a tá»u bảo, liá»p tiếp: “Ngươi không cần Ä‘a nghi. Vị đạo gia đó nguyên là bằng hữu cá»§a ta, ta đã đáp ứng sẽ trả tiá»n rượu cho ông ta. Chiếc hồ lô đó vẫn giao cho các ngươi bảo quản, không phải chÃnh ông ta thì đừng có giao cho ngưá»i khác.â€
Tá»u bảo nghe xong lá»i Chu Thuần má»›i biết đã hiểu nhầm ý lão. Hắn vốn cho rằng đạo gia nghèo khổ đó không thể trả được số tiá»n đó, nhưng vì ông ta mua rất nhiá»u cá»§a quán mình nên dù không muốn cÅ©ng phải bán chịu cho ông ta. Hắn lại sợ ngưá»i khác mang hồ lô Ä‘i rồi, đạo nhân trở lại Ä‘iêu ngoa xảo trá thì không thể đối phó được. Giá» thấy Chu Thuần khẳng khái như thế, tá»± nhiên là rất thoải mái. Hắn liá»n tÃnh hết tiá»n và o phần cá»§a sư đồ bá»n há», tổng cá»™ng là hai lượng má»™t đồng cân năm phân bạc.
Chu Thuần thanh toán hết tiá»n rượu, lại thưởng cho tá»u bảo rồi cùng Yến Nhi vá» nhà gã. Yến Nhi Ä‘ang định há»i lai lịch đạo nhân đó thì Chu Thuần bảo gã đừng có nói nhiá»u, chỉ giục Ä‘i mau. Không bao lâu sau đã đến cá»a nhà Yến Nhi. Mẹ cá»§a Yến Nhi là Triệu lão thái thái Ä‘ang đứng ngoà i cá»a trông ngóng. Yến Nhi gặp lại mẫu thân liá»n rá»i Chu Thuần à o và o lòng mẫu thân. Chu Thuần thấy thế không ngá»›t gáºt đầu. Triệu lão thái vừa ôm Yến Nhi vừa má»i Chu Thuần và o nhà . Nhà há» tuy chỉ là ba gian nhà đất nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ. Trước cá»a nhà là má»™t chiếc khung cá»i, trên đó có má»™t tấm vải Ä‘ang dệt dở dang, bên cạnh để má»™t chiếc áo bà o bằng vải bông nhăn nhúm. Bên cạnh còn có má»™t bao nhá» gì đó, giống như là bao đựng tiá»n.
Yến Nhi liá»n há»i: “Lão sư ngưá»i xem, đây chẳng phải là chiếc áo bà o vải bông mà ngưá»i đã tặng cho đạo gia nghèo khó đó sao. Tại sao nó lại ở trong nhà con được?â€
Triệu mẫu liá»n nói: “Vừa nãy có má»™t vị đạo gia đến, nói Chu tiên sinh và Yến Nhi còn Ä‘ang la cà trên đưá»ng, vì mang theo nhiá»u tiá»n nên phiá»n phức bất tiện, má»›i nhỠông ta mang vỠđưa cho ta trước. Lão thân biết rõ Chu tiên sinh võ công siêu quần, Yến Nhi cÅ©ng không yếu á»›t, là m gì có chuyện ngại phiá»n phức bất tiện như thế? Nên ta không nháºn. Äạo gia đó liá»n Ä‘em áo bà o cá»§a Chu tiên sinh ra là m chứng. Chiếc áo bà o nà y là do tá»± tay lão thân là m ra, đưá»ng kim mÅ©i chỉ vẫn còn có thể nháºn ra được. Tuy ta miá»…n cưỡng nháºn lấy, nhưng vẫn còn hoà i nghi. Nghe đạo gia đó nói má»™t lát nữa tiên sinh sẽ đến nên ta má»›i ra trước cá»a nhìn ngóng. Quả nhiên không lâu sau thì tiên sinh đã vá» tá»›i.â€
Chu Thuần nghe xong lá»i Triệu mẫu liá»n mở bao tiá»n ra xem, thấy có tá»›i hÆ¡n ba trăm lượng. Trong bao còn có má»™t tá» giấy đỠviết tám chữ như rồng bay phượng múa “Tuý đạo nhân tặng tiết phụ hiếu tá»â€*.
Chu Thuần liá»n há»i Yến Nhi: “Thế nà o? Ta đã nói trong thiên hạ nà y rất nhiá»u dị nhân. Ngươi tưởng cước trình cá»§a chúng ta đã mau lẹ lắm rồi, nhưng vị đạo gia đó trong má»™t thá»i gian ngắn đã Ä‘i hÆ¡n hai trăm dặm đưá»ng chỉ như trò đùa cá»§a con trẻ. Võ công cá»§a vị đạo gia đó cao hÆ¡n chúng ta không chỉ mưá»i lần mà thôi đâu. May là dưới chân núi Nga My chúng ta chưa từng khinh nhá»n ông ta.â€
Triệu mẫu vá»™i há»i nguồn cÆ¡n, Chu Thuần liá»n Ä‘em chuyện dưới chân núi Nga My gặp đạo nhân đó, rồi ở tá»u Ä‘iếm trả tiá»n rượu cho ông ta kể ra. Lão cÅ©ng nói ý muốn Ä‘em theo Yến Nhi Ä‘i cùng, khuyên Triệu mẫu cứ thu dùng số tiá»n đó, dứt khoát không có vấn đỠgì.
Triệu mẫu nói: “Hà n gia tuy chỉ có má»™t giá»t máu duy nhất là Yến Nhi, nhưng nếu không gặp được tiên sinh thì mẹ con ta đã chết đói rồi. HÆ¡n nữa, nó tuy có chút thông minh, nhưng nếu không gặp danh sư thì cÅ©ng uổng phÃ. Tiên sinh văn võ toà n tà i, chịu mang nó Ä‘i theo tăng phần lịch duyệt tháºt không gì tốt bằng.â€
Chu Thuần cảm ơn Triệu mẫu.
Äến chiá»u, Chu Thuần lại Ä‘i gặp Mã Tương, dặn dò kỹ cà ng. Hôm sau, lão má»›i lên đưá»ng đến Thà nh Äô. Äầu tiên, lão đặc biệt ghé qua tá»u Ä‘iếm đó tìm Tuý đạo nhân, định kết giao vá»›i vị phong trần kỳ sỹ đó. Ai ngá» chẳng thấy đạo nhân lẫn chiếc hồ lô đó đâu.
Lão tìm tên tá»u bảo hôm trước đến há»i, tá»u bảo đáp: “Hôm qua, đạo nhân đó quay lại. Dưá»ng như có chuyện gì đó vá»™i vã nên lấy chiếc hồ lô rồi Ä‘i luôn. Chúng tôi nói vá»›i ông ta việc khách quan đã trả tiá»n rượu cho ông ta rồi, ông ta nói đã sá»›m biết chuyện đó, lại còn dặn tôi nói vá»›i khách quan rằng đến Thà nh Äô gặp lại. Nói xong liá»n bá» Ä‘i. Tại hạ chạy ra định há»i thêm thì đã không thấy tung tÃch ông ta đâu nữa.â€
Chu Thuần thầm biết Tuý đạo nhân đã Ä‘i rồi, không thể tìm ông ta được, có chút không vui. Nhưng không còn cách nà o khác, bèn cùng vá»›i Yến Nhi lên đưá»ng tá»›i Thà nh Äô.
Äi được mấy ngà y, bá»—ng hai thầy trò đến má»™t địa phương tên là Tam Xóa khẩu**. Nếu Ä‘i vá» phÃa tây nam thì sẽ là đưá»ng lá»›n đến Thà nh Äô. PhÃa chÃnh tây có má»™t con đưá»ng mòn nhá» cÅ©ng thông tá»›i Thà nh Äô, ngắn hÆ¡n đưá»ng lá»›n tá»›i gần hai trăm dặm, chỉ là phải vượt qua rất nhiá»u núi non, không tiện Ä‘i lại. Chu Thuần vì nghe nói trong vùng rừng núi đó có rất nhiá»u kỳ cảnh, má»™t là phải đến Thà nh Äô, hai là muốn du sÆ¡n ngoạn cảnh, liá»n cùng Yến Nhi Ä‘i theo đưá»ng nhá».
Äi được ná»a ngà y đã và o tá»›i đưá»ng dẫn lên má»™t ngá»n núi. Ngá»n núi nà y tên là Vân Linh sÆ¡n, cổ thụ chá»c trá»i, quái thạch cao chót vót, rất nhiá»u cảnh lạ. Hai thầy trò Ä‘i má»™t lúc, cảm thấy khát nước bèn Ä‘i tìm má»™t con suối. Vừa may bên đưá»ng có má»™t dòng suối nhá», nước suối thanh khiết, cá lá»™i tung tăng. Lão bèn cùng Yến Nhi dừng lại bên bá», lấy ra chiếc bát gá»— múc má»™t bát nước suối lên uống. Lúc nà y mặt trá»i đã lặn sau núi, hai thầy trò sợ không có chá»— nghỉ chân liá»n vá»™i và ng nhanh chân bước, tiến mau vá» phÃa trước.
Äang Ä‘i, bá»—ng nghe thấy tiếng hạc kêu thánh thót. Chu Thuần nói: “Ngà y hôm trước, ở Nga My sÆ¡n đã nghe thấy liá»n hai tiếng hạc kêu, hôm nay là lần thứ ba rồi.â€
Nói xong, lão ngá»a mặt nhìn trá»i, chỉ thấy trá»i không má»™t gợn mây, không há» thấy tung tÃch hạc đâu. Yến Nhi bá»—ng kêu lá»›n: “Lão sư. Ở kia kìa.â€
Chu Thuần vá»™i nhìn theo, thấy bên đưá»ng có má»™t khối đá rất to, trên có má»™t con tiên hạc cá»±c lá»›n Ä‘ang đứng, mà o đỠtươi, toà n thân nó trắng toát không há» có má»™t chiếc lông tạp, con ngươi và ng rá»±c, má» như thép nguá»™i, móng vuốt như là m bằng đồng thau, cao đến tám, chÃn thước Ä‘ang đứng rỉa lông rỉa cánh.
Chu Thuần nói: “Tiên hạc to thế nà y tháºt không mấy khi được thấy.â€
Äang nói, bá»—ng thấy bên cạnh khối đá trưá»n ra má»™t con thanh xà dà i bảy tám thước. Con hạc nhìn thấy thanh xà vá»™i dùng má» mổ. NgỠđâu thanh xà trưá»n rất nhanh, khi má» hạc mổ tá»›i nÆ¡i thì đã chui tá»t và o trong thạch động không thấy đâu nữa. Má» sắt mổ xuống, là m đá núi vỡ vụn, tia lá»a bắn tung toé. Con hạc bá»—ng nhiên tức giáºn, má» mổ chân đạp là m cả má»™t khối đá rá»™ng tá»›i sáu, bảy thước vỡ vụn. Con rắn thấy không ẩn nấp được nữa, bèn chạy ra ngoà i. Vừa má»›i thò đầu ra liá»n bị con hạc mổ trúng, giữ chặt lại. Con rắn cuá»™n mình, thân hình dà i bảy tám xÃch quấn chặt lấy chân con hạc không buông. Con hạc không há» hoảng sợ, mổ mạnh má»™t phát là m đầu rắn đứt Ä‘oạn, rồi lại dùng má» dà i nhẹ nhà ng mổ liên tục và o thân rắn ở giữa hai chân là m thân rắn đứt thà nh bảy tám chục mảnh. Nó lại mổ mấy phát nữa, đã nuốt hết con rắn và o trong bụng. Khẽ xù lông rÅ© cánh, kêu lên thánh thót má»™t tiếng rồi vá»t lên không trung. Chá»›p mắt đã biến mất và o trong mây.
Lúc nà y trá»i đã má» tối, sương khói kéo lên mù mịt. Chu Thuần vá»™i giục Yến Nhi lên đưá»ng. Äi được ba dặm đưá»ng, trá»i đã tối mịt. May là bên đưá»ng có má»™t nhà dân, liá»n đến gõ cá»a xin tá túc. Gõ cá»a đến ná»a ngà y má»›i thấy bên trong có ngưá»i há»i vá»ng ra: “Các vị từ đâu đến?â€
Chu Thuần nói rõ nguồn cÆ¡n. Ngưá»i kia nói tiếp: “Ta hiện giá» sắp chết đến nÆ¡i rồi, chá»— nà y vạn phần nguy hiểm. Khách quan nếu muốn tá túc thì Ä‘i vá» phÃa tây nam khoảng năm dặm sẽ có má»™t toà mao am***, trụ trì là Bạch Vân đại sư, các vị có thể xin bà ta tá túc má»™t đêm. Nếu bà ta đồng ý thì có thể tránh được nguy hiểm.â€
Nói xong thì im luôn, không thấy tăm hÆ¡i gì nữa. Chu Thuần sinh lòng hiếu kỳ liá»n bảo Yến Nhi đợi bên ngoà i, nói: “Nếu ta chưa ra thì con không được Ä‘i đâu.â€Nói rồi tung mình vượt qua tưá»ng mà và o.
Lúc nà y trăng đã nhô lên, dưới ánh trăng cảnh sắc trong viện rõ như tranh vẽ. Chu Thuần cẩn tháºn nhìn kỹ má»™t lượt, chỉ thấy trên giưá»ng trong viện có má»™t ngưá»i nằm. Ngưá»i đó thấy Chu Thuần và o liá»n há»i: “Tại sao ngươi lại không nghe lá»i ta? Ngươi mau tránh xa ra đừng có lại gần ta nếu không sẽ rất bất lợi cho ngươi đó.â€
Chu Thuần đáp: “Tứ hải giai huynh đệ. Ngươi có ná»—i khổ gì, chá»— nà y có gì nguy hiểm, tại sao ngươi không nói ra xem, ta sẽ giúp ngươi má»™t tay. Tại sao ngươi không ngồi dáºy?â€
Ngưá»i kia đáp: “Ngươi còn không mau Ä‘i! Ta đã bị trúng yêu độc, lại gần ta ba thước là sẽ bị truyá»n nhiá»…m độc ngay. Ta trốn tránh ở đây đã ba ngà y rồi, bụng rất đói. Nếu ngươi có lương khô, hãy cho ta má»™t Ãt. Con yêu tinh đó sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ tìm đến, ta thì không cần phải nói, đến ngươi cÅ©ng khó mà giữ mạng được. Nếu ngươi có thể Ä‘i mau đến chá»— Bạch Vân đại sư thì may ra có thể giúp ta được việc. Việc cá»§a ta, ngươi chỉ cần nói vá»›i ông ta tình hình ở đây là xong.â€
Nói đến đây, ngưá»i đó mệt má»i quá không chịu nổi lại thiêp thiếp ngá»§ Ä‘i. Chỉ thấy trên tay ngưá»i đó nổi lên những vết đỠrá»±c vô cùng rõ rà ng.
Chu Thuần thầm nghÄ© chá»— nà y không phải là đất là nh, liá»n ném má»™t Ãt lương khô cho ngưá»i kia rồi láºp tức tung mình nhảy ra ngoà i. Khi lão gá»i Yến Nhi, bá»—ng phát giác không thấy gã đâu.
Tháºt lÃ
Rừng thiêng nước độc nhiá»u yêu quái
Thâm sơn cùng cốc lắm tà ma.
Muốn biết vá» sau thế nà o, má»i xem hồi sau sẽ rõ.
Chú thÃch
* Túy đạo nhân tặng mẹ hiá»n con thảo.
** Tam Xoá khẩu có nghÄ©a là chá»— giao cá»§a ba con đưá»ng.
*** Am lợp bằng cỠtranh.
Hết hồi thứ tư
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tà i sản của giacuongly
Từ khóa được google tìm thấy
àíèìå , çàï÷àñòè , hoaÌ€n châu lâu chủ , hoan chau lau chu , hoan chau nau chu , hoang chau lau chu , hoà n châu lâu chá»§ , ìàãèÿ , íîâàÿ , îíëàéí , ïîðåâî , pham nhan tu tien , thuc son iem hiep truyen , thucsonkiemhieptruyen , truyenthucsonkiemhiep