Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 05-06-2008, 08:28 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Post Bích vân thần chưởng - Vô Danh (Äã post đủ bá»™)

Vô Danh

Bích Vân Thần Chưởng

Hồi 1

Mưa gió máu tanh
Chính giữa sân trưá»ng Phi Long sÆ¡n trang bảy vị lão nhân mình vận võ phục, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm đứng dàn hàng ngang, mắt lá»™ tinh quang nhìn ra cổng.
Phía sau lưng trên hai trăm môn đồ, võ sĩ, kiếm đao tuốt trần với tư thế sẵn sàng ứng chiến.
Bá»—ng má»™t trong bảy vị lão nhân cất giá»ng trầm trầm :
- Äặng huynh! Chúng ta Hưng Yên thất nghÄ©a danh trấn giang hồ há sợ bá»n ác đạo Thiết Hồng bang hay sao? Äệ quyết cùng bằng hữu má»™t trận tá»­ sinh vá»›i chúng.
Một lão nhân khác vỗ kiếm :
- Phải đấy! Äêm nay anh em chúng ta nhất quyết diệt trừ lão Vạn Nhất Thanh, bảo toàn Phi Long gia bảo.
Bầu không khí trong ngoài Phi Long son trang cực kỳ căng thẳng. Quần hùng im lặng đợi chỠmột trận đại huyết chiến sắp xảy ra.
Trăng lên cao!
Äá»™t nhiên từ cánh rừng già có nhiá»u tiếng hú hãi hùng vá»ng tá»›i.
Phi Long trang chá»§ Äặng Phổ tuốt thanh bảo kiếm quát :
- Các huynh đệ! Hãy chuẩn bị nhanh lên, bá»n chúng sắp đến nÆ¡i kìa.
Cùng lúc má»™t vị đại hán tay bồng má»™t hài nhi từ trong bảo phóng tá»›i đứng trước mặt Äặng Phổ hô to :
- Bẩm Trang chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong rồi...
Äặng Phổ phất tay sang đại hán :
- Vương Kinh! Ngươi hãy tận tâm bảo vệ hài tá»­ Äặng Kiếm Phi. Hãy chạy cho mau kẻo chẳng còn kịp nữa.
- Vâng.
Vương Kinh ứng thinh má»™t tiếng, bế xốc Äặng Kiếm Phi lên lưng phi thân qua bức tưá»ng phía tây, chạy thẳng vào cánh rừng già.
Vương Kinh len lá»i trong rừng khoảng năm sáu dặm, đột nhiên trong rừng có tiếng cưá»i khà khà, liá»n đó mưá»i hai tên đại hán xông ra.
Tên đại hán cầm quả chùy dây xích mặt mũi hung tợn quát :
- Cẩu tặc, biết Ä‘iá»u hãy bó tay cho sá»›m, nghịch mạng ta chẻ xác ngươi ra.
Vương Kinh giật mình kinh hãi đặt Kiếm Phi đứng xuống đất, gấp rút :
- Thiếu gia hãy đứng đây, thuá»™c hạ giết bá»n này rồi sẽ chạy.
Hắn bước tá»›i đối diện bá»n đại hán :
- Các ngươi là ai?
Tên đại hán cầm chùy trợn mắt :
- Ta là Mạnh Dực, bộ thuộc Vạn Nhất Thanh được lệnh tới đây truy nã các ngươi.
Hắn trỠtay sang phía Kiếm Phi đang đứng :
- Các chư huynh đệ mau bắt trói tên tiểu tử kia đừng cho chạy thoát.
Một loạt tiếng hô vang, bốn chiếc bóng phóng tới, nhưng Vương Kinh đã quát :
- Äứng lại!
Cả bá»n dừng lại, Vương Kinh quay lại sau lưng nói nhanh :
- Thiếu gia! Hãy chạy cho mau!
Nhưng Kiếm Phi không chạy, thằng bé tuốt thanh Ä‘oản kiếm bên lưng ra tá»›i đứng phía sau lưng Vương Kinh, quay ngưá»i trở lại đỠphòng bá»n ma đầu tấn công lén :
Tên đại hán cầm chùy quát :
- Nạp mạng cho mau.
Hắn vung chùy giáng xuống đầu Vương Kinh. Vương Kinh vung kiếm lên, đạo quang xuất hiện.
Mưá»i má»™t tên đại hán kia ùa tá»›i vây chặt Vương Kinh và Kiếm Phi vào chính giữa.
Bỗng có một tiếng kêu thảm khốc, đại hán trúng nhằm lưỡi kiếm của Vương Kinh máu tuôn ra xối xả, té quị xuống đất...
Sau tiếng kêu đó, đã có má»™t ngưá»i kêu la thảm khốc và loạng choạng lui vá» phía sau ngay.
Mạnh Dá»±c cưá»i nhạt má»™t tiếng, tiến hai bước, tay trái khẽ nhấc, tay phải đẩy mạnh má»™t cái, có tiếng kêu “vùâ€. Chiếc chùy dây xích đã hóa thành má»™t đạo ô quang nhắm ngá»±c Vương Kinh tấn công luôn. Äồng thá»i má»™t lưỡi dao khác nhắm ngang lưng Kiếm Phi tấn công tá»›i.
Vương Kinh thấy vậy kinh hãi vô cùng, vá»™i nhảy sang bên má»™t bước, tránh né thế chùy còn đưa thanh Ä‘ao bên trái vá» phía sau để đỡ đơn Ä‘ao địch Ä‘ang tấn công thằng nhá». Cây Ä‘ao bên phải cá»§a y nhằm vai cá»§a tên sá»­ dụng đơn Ä‘ao chém luôn.
“Coong coong...†đom đóm lá»­a bắn tung tóe, Vương Kinh đã vá»™i quay bước. Lại có tiếng kêu “vùâ€, chiếc chùy lại nhắm giữa ngá»±c y phi tá»›i.
Lúc ấy Vương Kinh mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc như bò rống, múa tít thanh đao khẽ bảo Kiếm Phi rằng :
- Thiếu gia mau chạy đi!
Nói xong y múa Ä‘ao nhằm tên đại hán sá»­ dụng đơn Ä‘ao phía bên trái chém luôn má»™t nhát. Äại hán ấy biết Vương Kinh sức mạnh thấy Ä‘ao chém tá»›i vá»™i nhảy sang trái tránh né.
Vương Kinh vội đưa tay trái vỠphía sau, nắm tay Kiếm Phi nhanh nhẹn, chạy luôn.
Bỗng có một tiếng quát lớn :
- Chạy đi đâu?
Lại một chiếc chùy nhằm sau lưng Kiếm Phi tấn công tới. Vương Kinh thấy vậy cả kinh, tay trái đẩy mạnh Kiếm Phi vỠphía trước, còn tay phải múa đao chém vào dây xích của xích chùy ấy.
Kiếm Phi bị y đẩy má»™t cái, bắn ra ngoài xa, còn Vương Kinh vì thế mà chậm má»™t bước, chỉ nghe tiếng kêu “bá»™pâ€, y liá»n la lá»›n :
- á»i chà...
Má»™c khúc côn đã đánh trúng vào vai y, y thấy mình mẩy má»m nhÅ©n, chỉ xông lên được hai bước mồm đã há»™c máu tươi, vứt Ä‘ao xuống đất. Tiếp theo đó, y lại kêu “hự†má»™t tiếng nữa. Thì ra Vương Kinh lại bị xích chùy đánh trúng vào hông bên phải, y lại há»™c thêm má»™t bụm máu tươi nữa, ở dưới đất lăn Ä‘i lá»™n lại, mồm thì kêu gào :
- Chạy... chạy mau...
- Khốn nạn!...
- Ôi chà...
Một lưỡi đao sáng quắc của một đại hán đã chém xuống trúng ngay vào cổ của Vương Kinh, máu tươi bắn tung tóe, thế là một tên đầy tớ trung thành đã bị đối phương bao vây và giết chết.
Lúc ấy Kiếm Phi thấy vận trợn xoe đôi mắt, nước mắt nhỠròng xuống...
Äá»™ tnhiên y giÆ¡ thanh Ä‘oản kiếm ở trên tay lên, mồm quát lá»›n :
- Các ngươi mau thưá»ng mạng Vương thúc thúc cho ta Ä‘i.
Nói xong, cậu bé xông ngay lại, má»™t tên đại hán thấy vậy cưá»i khì và đáp :
- Tiểu quỷ muốn chết phải không?
Nói xong, y múa đao nhắm đầu Kiếm Phi chém luôn.
Kiếm Phi tiến lên má»™t bước tránh khá»i thế dao, rồi đưa Ä‘oản kiếm lên đâm thẳng vào bụng đại hán ấy.
Äại hán không ngá» thằng nhá» này biết võ, nhất thá»i bị Kiếm Phi tấn công, khiến y cuống cả tay chân lên, phải lui vá» phía sau mấy bước má»›i tránh khá»i thế kiếm đó.
Các ngưá»i khác thấy vậy Ä‘á»u cưá»i ha hả. Äại hán ná» hổ thẹn vô cùng, hai má đỠbừng, mồm thì mắng chá»­i :
- Quân khốn nạn.
Rồi y múa tít cây đao nhằm hai vai của Kiếm Phi chém xuống.
Tuy Kiếm Phi được Phi Long trang chá»§ dạy cho ít kiếm pháp là Phi Long Phích Lôi Thá»§ Nhật, nhưng chưa hỠđánh nhau vá»›i ai bao giá», nên không có kinh nghiệm nào hết.
Lại thêm thấy nhà tan cửa nát, lòng đau đớn khôn tả.
Vì vậy y thấy Ä‘ao cá»§a đối phương chém tá»›i, nghiến răng mím môi, múa kiếm xông lại nghênh đón tức thì. Chỉ nghe thấy kêu “coong†má»™t tiếng, Ä‘ao và kiếm cá»§a hai ngưá»i va chạm rất mạnh. Kiếm Phi lảo đảo lui vá» phía sau bốn bước, hổ khẩu Ä‘au nhức vô cùng.
Bỗng tên cầm phi chùy quay đầu nhìn vỠphía sơn trang và nói :
- Thôi mau kết liễu tính mạng của thằng nhỠnày đi.
Y chưa nói dứt, thì đột nhiên kêu lên :
- á»i chà!
Y vá»™i đưa hai tay lên ôm mặt từ từ ngồi xổm xuống, máu tươi ở trong tay rỉ ra liên tiếp. Sá»± việc xảy ra má»™t cách đột ngá»™t như vậy, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên ngẩn ngưá»i ra không hiểu tại sao hết.
Lúc ấy trong rừng có má»™t tiếng cưá»i nhạt vá»ng ra, tiếp theo đó có má»™t cái bóng ngưá»i phi tá»›i nhanh như Ä‘iện chá»›p. Chỉ thấy bóng ngưá»i ấy chạy quanh má»™t vòng, thế là những tiếng kêu la thảm khốc nổi lên. Giết xong mấy ngưá»i đó, bóng Ä‘en ấy lại tá»›i cạnh Kiếm Phi. Thằng nhá» chưa kịp suy nghÄ© đã thấy lưng tê tái, mắt tối sầm lại, ngã lăn ra đất tức thì.
Trong lúc mơ mơ màng màng, y chỉ nghe thấy bên tai có tiếng gió kêu vù vù, hình như đằng vân giá vũ vậy, rồi dần dần cậu bé mê man, hình như bất tỉnh hẳn.

Hồi 2

Kim Húc thần kiếm



Trên đỉnh đồi cao vút có hai bóng ngưá»i đứng đó. Má»™t lão nhân râu tóc bạc phÆ¡ và má»™t gã thiếu niên cá»±c kỳ tuấn tú. Chẳng hiểu há» xuất hiện từ bao giá».
Chợt lão nhân cất giá»ng trầm buồn :
- Kiếm Phi! Mưá»i năm qua con luyện võ công, giỠđã lá»›n khôn rồi, hôm nay là ngày con dấn thân ra giang hồ tìm thù rá»­a hận và lai lịch cá»§a con, bản sư môn chúc con chóng đạt thành sứ mạng.
Thiếu niên tức Kiếm Phi vòng tay rơi nước mắt :
- Sư phụ! Con xin bái mạng.
Lão nhân thò tay rút thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh rá»n lạnh lẽo và má»™t pho bí kíp trao cho Kiếm Phi :
- Kiếm Phi! Äây là Kim Húc thần kiếm và bí kíp Ảo Thiên quyá»n phổ, con hãy mang theo luyện tập thêm cho đạt đến mức tinh diệu, có thể đương đầu vá»›i những kẻ tá»­ thù.
Kiếm Phi nhận lấy hai bảo vật, cúi xuống lạy lão nhân một lạy, đứng dậy bùi ngùi :
- Sư phụ! Con đi đây!
Chàng đưa mắt nhìn lão nhân lần chót, rồi quay mình phi thân xuống núi.
Lúc ấy mặt trá»i đã lên tá»›i đỉnh đầu, trên đưá»ng cái quan Ä‘i Trịnh gia thôn, có má»™t thiếu niên áo trắng Ä‘ang thá»§ng thỉnh tiến bước. Ngưá»i đó chính là Kiếm Phi má»›i rá»i khá»i núi Bát-ha-nô ở tỉnh Giang Tây.
Äá»™t nhiên có tiếng vó ngá»±a ở phía sau vá»ng tá»›i. Chàng quay đầu lại nhìn, thấy hai ngưá»i Ä‘ang cỡi ngá»±a phi nước đại tiến tá»›i, chàng vá»™i nép sang bên để tránh. Hai con ngá»±a đó lướt qua ngưá»i chàng phi thẳng vá» phía trước, nhưng mặt chàng đã bị phá»§ má»™t lá»›p bụi cát khá dầy.
Chàng ngẩng đầu lên hậm há»±c nhìn hai ngưá»i ấy má»™t cái. Chàng thấy hai đại hán đó ăn mặc võ trang kiểu quan ngoại, khi chúng phi ngá»±a qua cạnh chàng, má»™t tên trong bá»n còn quay lại lưá»m nhìn chàng, mồm thì mắng chá»­i :
- Quân khốn kiếp, chắc ngươi không muốn sống chăng?
Tiếng nói đó chưa dứt, thì ngựa của chúng đã đi xa rồi.
Kiếm Phi vừa đưa tay vừa phủi bụi, rồi tiến thẳng vỠphía Trịnh gia thôn.
Khi tá»›i Trịnh gia thôn thì vừa đúng ngá», chàng đã thấy đói bụng, liá»n vào trong phố lá»›n, tá»›i trước cá»­a tiệm Trịnh Kỳ bán thịt bò. Mùi thịt thÆ¡m ở bên trong bốc ra đã làm cho chàng thêm rá» dãi. Tên phổ kỵ thấy chàng đứng ngắm nhìn, vá»™i chạy ra vái chào nghênh đón :
- Má»i khách quan vào xÆ¡i thịt bò, thịt cá»§a chúng tôi ngon lắm, và tiệm cá»§a chúng tôi cÅ©ng là má»™t tiệm rất có tiếng ở bổn thành.
Kiếm Phi liá»n vào trong tiệm, thấy tiệm khá lá»›n rá»™ng nhưng rất ồn ào vì khách ăn đông đảo vô cùng. Chàng Ä‘ang đói bụng, vừa vào tá»›i nÆ¡i đưa mắt nhìn chung quanh thấy khách ăn Ä‘a số là đại hán mặc võ trang nhưng ngưá»i nào ngưá»i nấy mãi cúi đầu ăn hay nói chuyện chứ không ai để ý đến chàng cả.
Chàng thấy không có chỗ nào trống đang định đi ra thì bỗng thấy có đôi mắt sáng quắc đang ngắm nhìn mình, chàng giả bộ không để ý tới, ngó đi phía khác. Hai đại hán cỡi ngựa đi qua lúc nãy đang ngồi ở cái bàn gần đó, một tên chú ý chàng, chính là tên mắng chửi. Chàng ngước đầu nhìn lên lầu, thấy trên đó rất yên tĩnh, đoán chắc vắng vẻ không có ai nên thủng thỉnh bước lại cầu thang để lên trên lầu, ngỠđâu lúc chàng lên cầu thang, thì tên nỠcũng đứng dậy, dùng tay chỉ vào mặt chàng quát bảo :
- Dừng lại.
Chàng quay lại há»i :
- Có chuyện gì?
Tên đại hán ná» liá»n đột ngá»™t xông tá»›i tấn công, nhưng Kiếm Phi nhanh tay hÆ¡n đánh cho hắn má»™t quyá»n ngã nhào.
Gã chưởng quầy hốt hoảng chạy ra nói :
- Khánh quan xin dừng tay lại, chuyện này khách quan gánh không nổi đâu.
Kiếm Phi giÆ¡ tay chỉ cái ghế ở trước mặt má»i chưởng quầy ngồi, mặt chàng tá» vẻ ngÆ¡ ngác há»i :
- Chưởng quầy nói như thế có nghĩa là gì?
- Mấy ngưá»i mà khách quan vừa đánh đập, há» có ngưá»i oai lá»±c rất mạnh đỡ đầu.
Ngày hôm nay thiếu chá»§ cá»§a chúng đã đặt bữa tiệc ở trên lầu này, theo ý má»— thì quan khách mau lên đưá»ng tránh mặt ông ta thì hÆ¡n.
Kiếm Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi bụng bảo dạ :
- “Hừ, ngươi còn giả bá»™ có lòng tốt vá»›i ta như thế làm chi. Bảo ta mau lên đưá»ng, trên đưá»ng vắng ngưá»i để các ngươi ra tay hạ thá»§ ta tiện hÆ¡n chứ gì?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng vừa cưá»i vừa đáp :
- Cám ơn chưởng quầy đã có lòng chỉ bảo cho, tại hạ sẽ tự biết lo liệu lấy...
Chàng Ä‘ang nói thì bá»—ng đằng xa có tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp vá»ng tá»›i, ngưá»i chưởng quầy hÆ¡i biến sắc mặt, nhưng lại giữ được bình tÄ©nh ngay vừa cưá»i vừa há»i :
- Khách quan quý tính đại danh là gì?
Kiếm Phi không trả lá»i, trái lại còn há»i tên chưởng quầy ấy rằng :
- Thiếu chá»§ cá»§a chúng là ngưá»i như thế nào?
Ngưá»i chưởng quầy ha hả cưá»i và đáp :
- Khách quan cứ ngồi đây nhậu nhẹt đi, tôi còn phải xuống trông nom công việc dưới nhà.
Nói xong, y đứng dậy đi xuống dưới lầu tức thì.
Lúc ấy tiếng vó ngá»±a tá»›i trước cá»­a tá»­u lầu này Ä‘á»u ngừng ngay.
Má»™t lát sau có tiếng chân bước lên cầu thang rất nhá»™n nhịp, tiếp theo đó có chín ngưá»i đại hán trung niên, má»—i ngưá»i Ä‘á»u ăn vận má»™t kiểu quần áo, dùng Ä‘i tá»›i cái bàn đã bày sẵn bát đũa ngồi xuống. Liá»n có phổ ky chạy lên rót rượu cho mấy ngưá»i ấy.
Kiếm Phi đưa mắt liếc nhìn, thấy chín ngưá»i ná» tinh thần sung túc, hai mắt sáng quắc, hai thái dương huyệt gò cao. Ngưá»i nào ngưá»i nấy hẳn Ä‘á»u là những tay võ công cao siêu thâm hậu cả. Chúng vừa ngồi xuống xong, má»™t đại hán râu ria xồm xoàm cưá»i nhạt má»™t tiếng nhìn Kiếm Phi và nói :
- Nhãi con lại đây.
Kiếm Phi vẫn ngồi yên, ung dung cầm chén rượu lên há»›p và cầm đũa gắp thức ăn bá» vào mồm nhai như thưá»ng chứ không thèm đếm xỉa đến tên ấy.
Äại hán ná» thấy thái độ thản nhiên cá»§a chàng tức giận vô cùng, liá»n đứng dậy quát há»i :
- Nhãi con! Lão gá»i ngươi tá»›i ngươi có nghe thấy không?
Kiếm Phi lạnh lùng ngá»­ng đầu lên liếc nhìn y má»™t cái. Tên đại hán đó ngẩn ngưá»i ra, rùng mình kinh hãi và nghÄ© thầm :
- “Äôi mắt cá»§a tiểu tá»­ này sao sắc bén thế?â€
Nhưng y thấy bá»™ mặt vênh váo cá»§a chàng thì làm sao mà chịu nhịn được liá»n cầm đôi đũa lên nhắm hai mắt chàng ném tá»›i. Kiếm Phi vừa gắp má»™t miếng thịt bò lên định ăn, thấy vậy thuận tay hất má»™t cái, đồng thá»i chàng giÆ¡ đôi đũa lên khẽ gạt đôi đũa cá»§a địch, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu “bá»™p bá»™pâ€.
Äôi đũa cá»§a đại hán nỠđã bị đũa cá»§a chàng hất bay sang bên và cắm sâu vào trong vách lầu.
Äại hán ná» thấy má»™t miếng thịt bò bay nhanh tá»›i vá»™i né đầu tránh, nhưng lạ thay miếng thịt bò ấy bay tá»›i chá»— cách y chừng hai thước thì đột nhiên ngoẹo sang bên rồi như chá»›p vòng trở lại, lại má»™t tiếng kêu “bốp†thá»±c lá»›n, tiếp theo đó có tiếng kêu “nguy taiâ€. Thì ra miếng thịt bò đó đã bắn trúng ngay vào mồm tên ná», máu ở hai bên mép y nhá» ròng xuống, tên đại hán mắt to mày rậm, râu tóc hoa râm ngồi ở cạnh y thấy vậy vá»™i đứng dậy quát mắng :
- Tiểu tá»­ kia giá»i thá»±c...
Y vừa nói vừa lá»›n bước Ä‘i tá»›i trước mặt Kiếm Phi. Còn tên bị miếng thịt bò ném trúng cố hết sức má»›i nhả được miếng thịt bò ấy ra và có ba cái răng rá»›t xuống theo. Y tức giận khôn tả rút ngay thanh cương Ä‘ao sáng quắc ra mà quát há»i :
- Các anh em chữ “Hợp†(Các anh em trong giới hắc đạo), con gà tơ này dám đến đây hất sàn nhà phá rối (đây là tiếng lóng của hắc đạo, đại ý là thằng nhỠnày dám đến tận cửa gây hấn với chúng mình).
Y vừa nói vừa nhảy xổ tá»›i trước mặt Kiếm Phi. Ngươi Ä‘i trước má»›i Ä‘i được có mấy bước, thì đại hán râu xồm đã vượt qua mặt tên đó múa Ä‘ao nhảy xổ tá»›i. Kiếm Phi thấy vậy cưá»i nhạt má»™t tiếng và há»i lại :
- Ngươi muốn chết phải không?
Nói xong chàng đột nhiên đứng dậy, quay tới phía sau đại hán nỠgiơ chân trái lên đá vào mông đít của tên đó một cái, tên ấy chỉ kêu được một tiếng “ối chà†rồi té lăn ra mặt đất ngay.
Äại hán ấy võ công khá cao siêu, nhưng không hiểu tại sao ở trước mặt Kiếm Phi y lại tầm thưá»ng đến như thế, bị chàng đá má»™t cái ngưá»i ngã vào mặt bàn rồi bắn ra ngoài xa hÆ¡n năm thước ngã lăn ra đất. Hai mắt trợn ngược, mồm mÅ©i há»™c máu tươi ra như suối.
Kiếm Phi vừa đá tên nỠrồi bỗng phía sau có một luồng sức mạnh lấn áp và đè xuống vai mình rồi. Chàng vội ngồi xổm xuống tránh né và bước vỠphía trước hai bước, rồi quay lại dùng tay phải lanh lẹ chộp luôn cổ tay của tên nỠnhấn sức đưa vỠphía trước một cái.
Ngưá»i ná» chỉ kêu “hự†má»™t tiếng, lảo đảo bước vá» phía trước mấy bước rồi má»›i đứng vững.
Còn bảy ngưá»i Ä‘ang ngồi yên ở trên bàn Ä‘á»u đứng dậy hết, mồm quát tháo lia lịa, và cÅ©ng rút khí giá»›i ra xông lại vây đánh Kiếm Phi.
Kiếm Phi thấy vậy cưá»i nhạt má»™t tiếng, vẫn ung dung như thưá»ng, chàng chá» chúng xông tá»›i nÆ¡i Ä‘ang định chống đỡ thì bá»—ng đằng đầu cầu thang có ngưá»i quát lá»›n :
- Ngừng lại.
Bảy ngưá»i kia nghe tiếng quát vá»™i đứng yên không dám cá»­ động. Kiếm Phi đưa mắt nhìn thấy đầu cầu thang có má»™t thiếu niên anh tuấn mình mẩy vạm vỡ ăn mặc áo lụa vàng.
Thiếu niên ấy trông thấy Kiếm Phi liá»n bước Ä‘i tá»›i ngắm nhìn má»™t hồi rồi chắp tay chào và lá»›n tiếng nói :
- Tại hạ là Vạn Thích, vừa rồi các anh em thủ hạ thất lễ với nhân huynh, mong nhân huynh lượng thứ cho.
Y chưa nói dứt, bá»—ng có má»™t luồng gió mạnh nhằm ngá»±c Kiếm Phi đè tá»›i. Kiếm Phi vừa cưá»i vừa đáp :
- Không dám, không dám, tại hạ là Äặng Kiếm Phi Ä‘i qua quý địa...
Chàng vừa nói vừa dồn năm thành công lực vào hai tay giơ lên trước ngực khẽ đẩy luồng kình lực kia bắn trở lại.
Vạn Thích mặt hÆ¡i biến sắc, ngưá»i lảo dảo lui vá» phía sau má»™t bước, còn Kiếm Phi cÅ©ng thấy khí huyết rạo rá»±c, ngưá»i cÅ©ng hÆ¡i chếch sang bên, nhưng chân phải chỉ đưa vá» phía sau ná»­a bước thôi. Sau khi so sánh âm kình vá»›i nhau, má»i ngưá»i thấy Kiếm Phi thắng hÆ¡n Vạn Thích ná»­a bước.
Vạn Thích cưá»i ha hả nói tiếp :
- Nội lực của huynh đài mạnh thực, đệ tự nhận thấy còn kém huynh đài xa và rất lấy làm hổ thẹn...
Nói xong y ra hiệu bảo các tên thủ hạ rằng :
- Mau bảo dá»n thức ăn lên.
Äồng thá»i y lại quay sang vái chào Kiếm Phi má»™t cái và má»i rằng :
- Má»i Äặng huynh lên ngồi thượng tá»a.
Thấy ngưá»i ta lá»… phép như vậy Kiếm Phi không tiện từ chối, chàng đỠbừng mặt đáp :
- Vạn huynh... Vạn huynh khách khí quá...
Lúc ấy Vạn Thích đã kéo tay chàng má»i lên ngồi thượng tá»a, còn y thì ngồi cạnh chàng để tiếp. Hai ngưá»i ngồi xuống xong, Vạn Thích cưá»i ha hả nói vá»›i Kiếm Phi :
- Chuyện vừa rồi xin huynh bỠqua cho đệ, muốn được kết bạn với huynh, mong huynh đừng từ chối.
Kiếm Phi vừa cưá»i vừa đáp :
- Vạn huynh khiêm tốn quá, vừa rồi quả thực tại hạ vô tâm...
Chàng chưa dứt lá»i thì Vạn Thích đã vá»™i ngắt :
- Äã bảo xin huynh đừng nhắc nhở chuyện đó nữa, đó là do thá»§ hạ cá»§a đệ sinh sá»± trước làm cho Äặng huynh bá»±c tức má»™t phen.
Lúc ấy tên phổ ky đã bưng thức ăn và rượu lên, Vạn Thích rót má»™t chén má»i Kiếm Phi rồi mình cÅ©ng rót má»™t chén, vừa cầm lên vừa nói tiếp :
- Lại đây, ngưá»i ta sống ở trên trái đất này đâu mà chả gặp gỡ nhau, đệ vá»›i Äặng huynh vừa má»›i gặp đã hợp rồi. Chén rượu này coi như đệ thay các anh em xin lá»—i Äặng huynh, nào má»i Äặng huynh cạn chén.
Kiếm Phi có vẻ ngượng, cầm chén rưá»u lên cụng vào chén rượu cá»§a đối phương vồi mỉm cưá»i đáp :
- Sao Vạn huynh lại khách khí đến thế.
Rồi hai ngưá»i cùng uống cạn chén rượu đó, không bao lâu phổ ky lại mang thêm rượu và thức ăn lên, má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ nhậu nhẹt chuyện trò.
Nhất là Vạn Thích vá»›i Kiếm Phi, hai ngưá»i càng chuyện trò tình cảm càng khắng khít thân mật thêm. Äá»™t nhiên có tiếng “bá»™pâ€, trên khoảng cá»­a sổ tá»­u lầu ấy bá»—ng có má»™t mÅ©i tên ở đâu bắn tá»›i cắm sâu vào khung cá»­a và còn kèm theo má»™t tá» giấy nữa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u yên lặng, má»™t đại hán chạy lại chá»— mÅ©i tên ấy lấy ra tá» giấy Ä‘i tá»›i trước mặt Vạn Thích, rồi hai tay cầm tá» giấy cung kính trao cho gã.
Vạn Thích mặt nghiêm nghị đỡ lấy tỠgiấy ấy mở ra xem.
Kiếm Phi đưa mắt liếc nhìn thấy tá» giấy ấy viết rất tháo vào viết rằng: “Khải Tá»­ đã tá»›i Tam giang khẩu, đằng sau còn có Äô Cước Kê, ngưá»i trên chiến tuyến (ngưá»i trong giá»›i hắc đạo)â€.
Mấy chữ đó tuy rất mÆ¡ hồ nhưng Kiếm Phi đã biết rõ liá»n, chàng nghÄ© thầm :
- “Vạn Thích này cÅ©ng không phải là ngưá»i tá»­ tế gì, để ta thá»­ xem y thuá»™c vào bang phái nào, chưa biết chừng do y mà ta lại tìm ra chá»— ở cá»§a Vạn Nhất Thanh cÅ©ng nên?â€
Vạn Thích Ä‘á»c xong tá» giấy ấy rồi mặt biến sắc vá»™i vàng đứng dậy chắp tay chào Kiếm Phi và nói :
- Äệ có má»™t việc cần phải Ä‘i làm ngay, nếu huynh có rảnh chúng ta sẽ tái kiến ở Tam giang khẩu.
Kiếm Phi cũng vội đứng dậy đáp :
- Vạn huynh cứ tự nhiên, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Tam giang khẩu cũng được.
Vạn Thích vá»™i dẫn má»i ngưá»i cáo từ Kiếm Phi rồi Ä‘i luôn. Má»™t lát sau chàng nghe thấy tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp nổi lên ở ngoài cá»­a rồi xa dần, chàng chá» chúng Ä‘i xa rồi má»›i từ từ xuống dưới lầu. Tên chưởng quầy đã hì hì chạy lại nghênh đón và nói :
- Thiếu chá»§ vừa dặn bảo, Äặng gia cÅ©ng là ngưá»i nhà cả và tiểu nhân đã sá»­a soạn sẵn má»™t con ngá»±a cho Äặng gia rồi.
Kiếm Phi khiêm tốn má»™t hồi rồi Ä‘i ra ngoài cá»­a, quả thấy má»™t con ngá»±a vạm vỡ được đóng sẵn yên cương cá»™t ngay gốc cây dành cho mình. Chàng vá»™i cám Æ¡n ngưá»i chưởng quầy rồi phi thân lên trên mình ngá»±a phi thẳng vá» phía Tam giang khẩu.
Từ Trịnh gia thôn đến Tam giang khẩu có đưá»ng cái quan thông suốt, chàng Ä‘i tá»›i lúc trá»i tối thì sắp tá»›i Tam giang khẩu. Chàng đưa mắt nhìn chung quanh thấy nÆ¡i đó rất hoang vu và có rất nhiá»u rãnh ở cạnh đưá»ng, chá»— cách đó không xa có má»™t khu rừng tối om, nếu kẻ giặc ở đó cản đưá»ng cướp bóc thì thá»±c giản tiện vô cùng.
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì đột nhiên đằng xa có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a phóng nhanh như bay phi thẳng vào luôn trong rừng. Chàng ngá»­ng đầu lên trá»i thấy mặt trăng đã bắt đầu má»c, chàng vá»™i thúc ngá»±a theo hai ngưá»i kia. Khi vượt qua khu rừng đó, chàng thấy hai ngưá»i nỠđã Ä‘i vào trong má»™t cái rãnh ở giữa cánh đồng hoang.
Chàng nằm rạp xuống lưng ngá»±a cÅ©ng phóng chạy vào trong rãnh ấy. Äá»™t nhiên chàng nghe thấy đằng xa có tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp, biết bá»n Vạn Thích đã tá»›i, chàng liá»n ngá»­ng đầu phi ngá»±a ra ngoài rãnh. Quả nhiên thấy phía đằng trước có mưá»i mấy ngưá»i Ä‘ang phóng ngá»±a tá»›i, chàng nằm phục ngưá»i xuống, thúc ngá»±a chạy luôn má»™t hồi nữa, bá»—ng trông thấy phía đằng trước có má»™t tảng đá lá»›n, chàng vá»™i nhảy xuống ngá»±a và núp sau tảng đá ấy để xem những ngưá»i ở phía đằng trước làm gì?
Lúc ấy bá»—ng có má»™t tiếng còi rú lên phá tan cả bầu trá»i, không khí tịch mịch trong đêm khuya.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của ngocnd321

  #2  
Old 05-06-2008, 08:31 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 3

Tranh đoạt Thiên niên sâm

Kiếm Phi ẩn núp ở sau má»™t tảng đá nhìn vá» phía trước, bá»—ng thấy đằng xa có hai bóng xám xuất hiện nhanh như sao sa, khi tá»›i cạnh rừng chỉ thấp thoáng hai cái đã mất dạng chúng liá»n.
Bá»—ng phía đằng xa bên cạnh đưá»ng cái lại thấy má»™t cái bóng nữa xuất hiện, dưới ánh trăng chàng đã thấy rõ bóng Ä‘en đó là má»™t ngưá»i nhà quê cưỡi má»™t con lừa già Ä‘i thá»§ng thẳng ở trên đưá»ng cái và tiến thẳng vá» phía cánh đồng hoang này. Chàng thắc mắc vô cùng, không hiểu ông già quê này Ä‘i đến đây làm chi?
Lúc ấy ngưá»i đó đã Ä‘i tá»›i chá»— cách chàng không đầy trăm trượng nên chàng đã trông thấy rõ mặt cá»§a y rất Ä‘en, đầy nét nhăn, tóc trắng và lưa thưa, mặc bá»™ quần áo cÅ© rách, tay cầm má»™t cái ống Ä‘iếu vừa Ä‘i vừa hút, con lừa thì vừa gầy vừa già, mình dính đầy những bùn bẩn trong rất khó coi.
Äá»™t nhiên trong rừng có tiếng cưá»i nhá» vá»ng ra, tiếp theo đó có má»™t bóng ngưá»i phi thân thẳng đứng lên trên cao ba trượng, rồi ở trên không lượn má»™t vòng má»›i từ từ hạ xuống dưới đất. Bóng Ä‘en ná» chỉ nhảy nhót vài cái đã tá»›i trước mặt ông già nhà quê ngăn cản lối Ä‘i. Ngưá»i vừa hiện thân ra đó tuổi chừng bốn mươi, mÅ©i két, hai má sâu hóp, mình mặc áo dạ hành màu xanh, y vừa hạ chân xuống đất đã chắp tay chào ông già nhà quê và nói :
- Lý đại hiệp, chuyến này phát tài như vậy mà không giúp cho những anh em nghèo nàn một chút.
Ông già nhà quê kéo má»™t hÆ¡i thuốc thật mạnh, khẽ phun khói ra vừa cưá»i vừa đáp :
- Tiêu lão sư, nói thực cho lão sư biết, mỗ Lý Nghĩa Thiên đây có phát tài gì đâu mà nói như thế.
Kiếm Phi nghe thấy hai ngưá»i đối đáp như vậy, rùng mình má»™t cái bụng bảo dạ rằng :
- “Thế ra Lý NghÄ©a Thiên danh trấn Hà Sóc lại là má»™t ông già quê mùa cục mịch như thế này. Thá»±c ra trông mặt mà bắt hình dong thì thế nào cÅ©ng lầm...â€
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì đại hán há» Tiêu đã cưá»i khì và nói tiếp :
- Lý đại hiệp nói rất đúng, Tiêu Ưng này không muốn gì hết, chỉ muốn Lý đại hiệp cho tại hạ mượn xem cây sâm vương nghìn năm ở trong ngưá»i thôi, như vậy Tiêu má»— cÅ©ng được mãn ý lắm rồi.
Nói xong y lại cưá»i khì khì hai tiếng.
Kiếm Phi nghe thấy hai chữ Tiêu Ưng thì giật mình kinh hãi, chàng không ngá» tên độc hành đại đạo Tiêu Ưng đã khét tiếng mưá»i năm vá» trước cÅ©ng tá»›i đây. Xem như vậy tối hôm nay thế nào cÅ©ng có má»™t tấn tuồng rất náo nhiệt.
Lý NghÄ©a Thiên trợn ngược đôi mắt lên nhìn Tiêu Ưng cưá»i ha hả đáp :
- Tiêu sư lão nói lầm rồi, sâm vương nghìn năm chính là vật Lý NghÄ©a Thiên này mong má»i mãi, bằng không việc gì phải Ä‘i xa ngàn dặm từ quan ngoại vào đây. Còn trong ngưá»i má»— có hay không thì má»— cÅ©ng chả cần phải há»i lại lão sư, vậy trong ngưá»i lão sư có cây sâm đó xin Ä‘em ra cho má»— được xem má»™t chút, để lão già Ä‘ang khát vá»ng cây sâm đó dùng để chữa bệnh tật kinh niên được sáng mắt ra.
Tiêu Ưng cưá»i má»™t tiếng lạnh lùng tiếp :
- Lý đại hiệp, hỠTiêu này không phải là quen tay nuốt gió bắc mà sinh trưởng đâu, mong đại hiệp nên nghĩ kỹ đi thì hơn.
Lý NghÄ©a Thiên cÅ©ng cưá»i nhạt má»™t tiếng, thuận tay kéo dây cương má»™t cái, thúc con lừa tiến lên cưá»i khẩy :
- Xin lỗi Tiêu lão sư, tại hạ không có thì giỠở lại tiếp lão sư được.
Tiêu Ưng cưá»i khì má»™t tiếng, rút đôi Phán Quan bút ra và nói tiếp :
- Lý đại hiệp không thích uống rượu má»i mà cứ uống rượu phạt thì khó nói quá, nếu ngày hôm nay đại hiệp không để món hàng hóa ở trong ngưá»i xuống thì đừng có hòng qua khá»i Tam giang khẩu này.
Lý NghÄ©a Thiên nhìn thẳng vào Tiêu Ưng há»i lại :
- Chả lẽ Tiêu lão sư không chịu để cho lão già nua qua khá»i nÆ¡i đây hay sao?
- Lý đại hiệp là ngưá»i thông minh, má»— chỉ muốn lấy hàng hóa thôi, chứ có định làm khó dá»… Lý đại hiệp đâu!
Lý Nghĩa Thiên không nói năng gì cả, thúc lừa chạy chéo sang bên phóng đi luôn.
Tiêu Ưng cưá»i nhạt má»™t tiếng giÆ¡ hai cây Phán Quan bút ra nhằm hai bên hông cá»§a Lý NghÄ©a Thiên đâm tá»›i.
Lý NghÄ©a Thiên xoay lưng má»™t cái, tả chưởng hÆ¡i đẩy vào con lừa, ngưá»i đã tung lên cao rất khéo léo tránh khá»i được hai thế bút cá»§a Tiêu Ưng tấn công rồi, mồm thì cưá»i ha hả nói :
- Tiêu lão sư có thể tha thứ ngưá»i được thì nên tha thứ, việc gì mà lão sư cứ áp bức già này liên tiếp như thế?
Mồm tuy nói như vậy mà tay ông ta không nhàn rỗi chút nào, múa tít cái ống điếu nhằm lưng Tiêu Ưng gõ xuống.
Tiêu Ưng thấy thế công cá»§a mình đã hụt, vá»™i giÆ¡ hai cây bút lên chống đỡ thế công cá»§a đối phương, chỉ nghe má»™t tiếng “coongâ€, Ä‘om đóm lá»­a bắn tung tóe, thân hình cá»§a hai ngưá»i bắn sang hai bên, sắc mặt cá»§a Tiêu Ưng trông khó coi hết sức, thì ra trong khi y chống đỡ, thuốc lá Ä‘ang cháy ở trong lòng Ä‘iếu bắn tung tóe rá»›t cả vào ngưá»i y.
Lý NghÄ©a Thiên cưá»i hì hì chắp tay chào và nói tiếp :
- Cám Æ¡n Tiêu lão sư đã nương tay, nhưá»ng nhịn cho. Hảo ý cá»§a Tiêu lão sư già này xin tuân lãnh.
Nói xong, ông ta đã phi thân nhảy lên trên lưng con lừa, đột nhiên có tiếng cưá»i nhạt khác và tiếng nói vá»ng tá»›i :
- Há» Lý kia! Còn có má»™t ngưá»i bạn thân nữa mà ngưá»i chưa tiếp đãi đấy!
Tiếng nói vừa dứt, má»™t cái bóng xám ở trong rãnh nhảy lên hạ chân xuống mặt đất cách chá»— Lý NghÄ©a Thiên không xa. Kiếm Phi đã trông thấy ngưá»i đó gầy gò, dong dá»ng cao, dùng má»™t miếng vải xám bịt mặt, quần áo võ trang màu xám.
Lúc ấy Lý NghÄ©a Thiên đã lùi vá» phía sau má»™t bước, giÆ¡ ngang ống Ä‘iếu lên vá»›i giá»ng khàn khàn há»i :
- Bạn kia là ngưá»i cá»§a chiến tuyến nào thế?
Ngưá»i áo xám bịt mặt ấy cưá»i nhạt má»™t tiếng đáp :
- Gặp núi ăn nhá» vả núi, gặp nước ăn nhá» vả nước, gặp Diêm Vương thì ăn nhá» tiểu quá»·, hì hì, biết Ä‘iá»u thì đưa vật ná» ra đây.
Nói xong y chìa tay trái ra đòi há»i.
Lúc ấy Tiêu Ưng cÅ©ng tiến lên hai bước, hai mắt nhìn thẳng vào trong đấu trưá»ng.
Lý Nghĩa Thiên đã biết sự bí mật của mình không còn là bí mật nữa, chi bằng tìm cách thoát thân ngay thì hơn.
Nhưng y lại sợ không bảo tồn được tính mạng già nên y vừa nghe thấy ngưá»i bịt mặt ấy đòi há»i như vậy liá»n ngá»­ng mặt lên trá»i cả cùng má»™t hồi rồi đáp :
- ÄÆ°á»£c, các bạn thân trên chiến tuyến chiếu cố đến già này, thế nào già này cÅ©ng xin làm hài lòng...
Y chưa nói dứt đã múa ống Ä‘iếu ra tay tấn công vào hai nÆ¡i yếu huyệt ở trước ngá»±c ngưá»i áo xám bịt mặt kia ngay.
Lý NghÄ©a Thiên vừa ra tay thì Tiêu Ưng cÅ©ng đã lẳng lặng giÆ¡ thế “Chỉ Thiên Vạch Äịa†đưa cây bút bên tay phải đâm vào huyệt ở dưới xương sống và bút bên tay trái thì gõ vào sau ót cá»§a y.
Ngưá»i áo xám không ngá» Lý NghÄ©a Thiên lại đột nhiên ra tay như vậy, y liá»n cưá»i nhạt má»™t tiếng xoay ngưá»i giÆ¡ hai ngón tay phải lên, nhanh nhẹn Ä‘iểm luôn vào khúc trì huyệt cá»§a đối thá»§.
Lý NghÄ©a Thiên vừa ra tay tấn công má»™t thế, lại đứng má»™t chân xoay ngưá»i múa tít ống Ä‘iếu Ä‘iểm vào đơn Ä‘iểm huyệt cá»§a Tiêu Ưng.
Tiêu Ưng giật mình kinh hãi, vá»™i giÆ¡ bút bên phải lên gạt ống Ä‘iếu và bút bên trái thì đâm xuống. NghÄ©a Thiên thấy vậy cưá»i nhạt thâu ống Ä‘iếu lại, nhưng má»›i thâu tá»›i ná»­a đưá»ng lại đột nhiên đưa ra, Ä‘iểm vào Bạch hải huyệt ở dưới đùi và tả chưởng thì nhanh như Ä‘iện chá»›p nhằm đầu vai cá»§a Tiêu Ưng đánh xuống.
Tiêu Ưng thấy vậy cả kinh thất sắc vá»™i lui ngay vá» phía sau, trong lúc chá»›p nhoáng ấy ngưá»i bịt mặt áo xám cÅ©ng đã liên tiếp tấn công luôn hai thức, song chưởng cá»§a y nhằm sau lưng NghÄ©a Thiên bổ xuống...
Tiêu Ưng vừa rút lui thì NghÄ©a Thiên đã kêu hừ má»™t tiếng, chân hÆ¡i cá»­ động đã nhanh nhẹn đào tẩu ngay vào trong rừng. Ngưá»i áo xám bịt mặt cưá»i khì khì vá»™i Ä‘uổi theo luôn. Tiêu Ưng thấy NghÄ©a Thiên đào tẩu lo âu vô cùng khẽ quát bảo :
- Äi đâu?
Trong tiếng quát lồng lộng, Tiêu Ưng đã bắn mình theo Nghĩa Thiên, vỗ vào lưng một chưởng.
NghÄ©a Thiên phát giác có luồng kình phía sau lưng liá»n day lại chống đỡ.
Bá»™p!
Chỉ vì ngồi trên lưng lừa nên Nghĩa Thiên thất thế nhào ngay xuống đất.
Tiêu Ưng phóng tá»›i vá»— thêm má»™t chưởng vào ngưá»i, NghÄ©a Thiên rú lên thê thảm rồi nằm bất động. Thế là NghÄ©a Thiên vỡ sá» bắn tung tóe ra chết tốt, tên ná» nhanh tay khám ngưá»i ông già ấy má»™t hồi.
Cùng má»™t lúc đó ngưá»i bịt mặt tá»›i sau và đánh ngã NghÄ©a Thiên cÅ©ng kêu “hự†má»™t tiếng vì y bị má»™t hòn đá ném trúng rồi sướt qua tay trái cá»§a y, tay áo cÅ©ng bị rách má»™t mảnh, máu tươi rỉ ra như mưa.
Kiếm Phi không ngá» Lý NghÄ©a Thiên lại bị chết dưới tay bá»n này má»™t cách nhanh chóng như thế, chàng định nhảy xá»™c ra trả thù há»™, nhưng sau chàng nghÄ© lại, và trù trừ má»™t hồi má»›i đành yên lặng xem tình thế biến chuyển ra sao.
Vạn Thích nhanh như gió nhẩy xuống dưới rãnh.
Ngưá»i áo xám cao lá»›n vá»™i bảo ngưá»i béo lùn rằng :
- Không thấy vật đó ở trong ngưá»i, chúng ta đừng tìm nữa.
Xong cả hai tên vá»™i quay ngưá»i Ä‘i nhanh như sao sa, ven đưá»ng rãnh mà chạy luôn.
Kiếm Phi nhận thấy nếu lúc này mình không ra, cứ ở đây ẩn núp hoài thế nào cÅ©ng bị ngưá»i ta phát giác. Nên chàng liá»n quay ngưá»i phi thân lên trên mình ngá»±a phóng Ä‘i luôn.
Vạn Thích Ä‘ang ở dưới rãnh bá»—ng thấy Kiếm Phi ở sau tảng đá chạy ra liá»n ngạc nhiên nhưng y vá»™i cưá»i và há»i :
- Äặng huynh có thấy ngưá»i vừa rồi lấy được má»™t vật gì ở trong ngưá»i ông già nằm chết không?
Kiếm Phi khẽ gật đầu đáp :
- Nhất thá»i hiếu kỳ, tiểu đệ má»›i núp ở đây xem. á»’! Ngưá»i nỠđã Ä‘i quá xa rồi.
Lúc ấy hai ngưá»i bịt mặt đã mất dạng, đột nhiên Kiếm Phi chỉ vá» phía đằng sau và nói tiếp :
- Mau xem kìa.
Vạn Thích vội quay nhìn lại vỠphía sau chỗ tay chàng đang chỉ, quả thấy hai cái bóng xám ở dưới rãnh phi thân nhảy lên trên mặt đất, chỉ thấp thoáng mấy cái nhảy vào trong rừng ngay. Y vội nói với Kiếm Phi rằng :
- Xin Äặng huynh hãy đợi chá» má»™t chút để đệ Ä‘i đằng này giây lát sẽ quay lại ngay.
Y chưa nói dứt ngưá»i đã Ä‘i luôn, đồng thá»i để hai ngón tay lên môi huýt má»™t tiếng còi miệng. Sau tiếng còi hiệu ấy nhiá»u ngưá»i xuất hiện, ngưá»i nào ngưá»i nấy tay cầm Ä‘ao sáng quắc tiến thẳng vá» phía rừng rậm Ä‘uổi theo hai ngưá»i bịt mặt luôn.
Má»™t lát sau má»›i thấy Vạn Thích các ngưá»i uể oải trở vá». Y Ä‘i tá»›i gần, Kiếm Phi đã dắt ngá»±a tiến lên nghênh đón và há»i :
- Chẳng hay Vạn huynh có được vật đó vỠkhông?
Vạn Thích lắc đầu rầu rĩ đáp :
- Chúng đào tẩu mất rồi.
- Vạn huynh có biết hai ngưá»i đó là ai không?
- Không biết, chúng bịt mặt nhất thá»i làm sao mà nhận ra được. Hà, lần này thá»±c ra mất cả nhãn hiệu.
Kiếm Phi giả bá»™ không hiểu câu tiếng lóng đó vá»™i há»i :
- Vạn huynh, cái gì là nhãn hiệu đấy?
- Nhãn hiệu là mặt, là sÄ© diện, vừa rồi Äặng huynh có trông thấy rõ động tác cá»§a hai tên ấy không?
- Äệ chỉ trông thấy rất lá» má», thấy chúng hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau đánh té ông cụ, rồi chạy lại khám ngưá»i ta má»™t hồi lấy ra má»™t cái bá»c gì nho nhá» xong Ä‘i luôn.
- Chúng có lên tiếng nói chuyện gì không?
- Có, hình như chúng bảo đừng để lộ mặt, tiểu đệ chỉ nghe thấy chúng nói có một câu như thế thôi.
Vạn Thích nghe xong kêu “hừ†một tiếng rồi lẩm bẩm nói :
- Dù sao chúng cũng không thể thoát ra được bàn tay của chúng ta đâu!
Kiếm Phi nghe nói động lòng và bụng bảo dạ :
- “Ở ngoài quan ngoại có thế lá»±c lá»›n nhất phải nói là Vạn Nhất Thanh. Chả lẽ Vạn Thích vá»›i Vạn Nhất Thanh có liên can gì chăng?â€
NghÄ© như vậy chàng liá»n lên tiếng há»i tiếp :
- Chẳng hay Vạn huynh có biết Vạn Nhất Thanh không?
- Äó là gia phụ, chẳng lẽ Äặng huynh...
Vẻ mặt cá»§a y trông rất kinh ngạc hình như y cho không ai là không biết y là công tá»­ cá»§a Vạn Nhất Thanh vậy. Kiếm Phi tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Tiểu đệ mới ra giang hồ, hãy còn non nớt, mong sau này được Vạn huynh dìu dắt cho.
Vạn Thích cưá»i ha hả đáp :
- Äặng huynh khách sáo quá!
Nói xong, y liá»n quay đầu lại nói tiếp :
- Chúng ta thử xuống xem cái xác của ông già kia đi.
Kiếm Phi gật đầu rồi cả hai cùng đưa ngựa cho một tên đại hán đứng cạnh đó giữ rồi bước đi xuống rãnh, thấy Lý Nghĩa Thiên đang nằm phục ở dưới đất, sỠvỡ máu chảy lai láng, chết một cách thảm khốc. Vạn Thích dùng chân lật ngửa xác của ông già lại, cúi xuống khám xét một hồi rồi thở dài nói :
- Quả nhiên đã bị chúng cướp mất rồi. Hừ, chúng ta đi thôi!
Kiếm Phi vừa nghÄ© đến cây sâm ở trong ngưá»i vừa đưa mắt nhìn xác chết thảm khốc cá»§a NghÄ©a Thiên, chàng bá»—ng thương tiếc và khấn thầm :
- Nếu linh hồn cá»§a lão tiá»n bối linh thiêng thì xin cứ an nghỉ Ä‘i, tại hạ thế nào cÅ©ng trả thù được cho lão tiá»n bối.
Äồng thá»i chàng nhìn Vạn Thích và há»i :
- Vạn huynh, chúng ta nhân lúc này chôn hộ xác cho y nhé!
- Äặng huynh má»›i bước chân vào giang hồ có khác, chắc huynh không thấy quen sá»± tàn sát như thế này phải không?
Nói xong, y nhảy ra ngoài rãnh trước rồi ra lệnh cho bộ hạ :
- Mau chôn xác ông già hỠLý này đi.
Kiếm Phi theo sau Vạn Thích, chàng đỡ lấy cương ngá»±a vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Cám ơn Vạn huynh đã tặng ngựa.
- Việc nhá» má»n như thế Äặng huynh hà tất phải nói cám Æ¡n làm chi, sau này tiểu đệ còn nhá» Äặng huynh giúp cho rất nhiá»u.
- Vạn huynh khách sáo quá.
Vạn Thích đột nhiên nghiêm nét mặt lại, rất thành khẩn há»i :
- Tiểu đệ má»›i gặp Äặng huynh đã hợp nhau rồi, hình như chúng ta Ä‘á»u nhận thấy gặp gỡ nhau hÆ¡i muá»™n vậy. Nên đệ muốn má»i Äặng huynh vá» tệ xá ở ít bữa, chẳng hay Äặng huynh nghÄ© sao?
Kiếm Phi nghe nói cả mừng, bụng bảo dạ rằng :
- “Ta hãy nhân dịp này Ä‘i tá»›i đó để dò thám xem, may ra thừa cÆ¡ có thể trả mối thù cho gia phụ vá»›i Phi Long sÆ¡n trangâ€.
Vạn Thích thấy chàng võ công cao siêu hÆ¡n mình mà lại má»›i ra giang hồ nên y muốn lôi kéo chàng vào hùa để giúp y má»™t tay. Cho nên thấy chàng suy nghÄ© đã vá»™i cưá»i và nói tiếp :
- Nếu Äặng huynh không có gì quan trá»ng thì xin huynh đừng từ chối.
- Chúng ta má»›i gặp gỡ và quen biết nhau lần đầu, được Vạn huynh tặng ngá»±a và còn má»i đến quấy nhiá»…u quý trại, tiểu đệ nhận thấy...
Vạn Thích cả cưá»i vá»— vào đầu vai chàng má»™t cái rồi nói tiếp :
- Thôi Äặng huynh đừng có khách sáo như thế nữa, chúng ta Ä‘i thôi.
Rồi hai ngưá»i song song nhảy lên ngá»±a theo đưá»ng cái quan phóng như bay.

Hồi 4

GiỠphục hận

Má»™t trang viện đồ sá»™ xây ở dưới Lãnh Ha Äạt cao chót vót cách Song Hà chừng mưá»i dặm. Trước cá»­a trang viện có trồng má»™t cá» cao hÆ¡n bốn trượng, trên có treo má»™t lá cá» rất đơn giản, giữa lá cá» thêu má»™t chữ Vạn thật to. Con đưá»ng ở trước cá»­a trang viện ăn liá»n vá»›i đưá»ng cái quan. Trang viện ấy chính là phân đàn cá»§a Thiết Hồng bang và cÅ©ng gá»i là quan ngoại đàn cá»§a bang phái ấy.
Mặt trá»i Ä‘ang lặn vá» tây, trên đưá»ng cái quan cát bụi bay mù mịt, rồi mưá»i mấy ngưá»i cưỡi ngá»±a phóng vá» tá»›i trang viện ấy. Khi vừa tá»›i cá»­ thì hai tên đại hán Ä‘i đầu đã la lá»›n :
- Thiếu trang chủ tới, chuẩn bị nghênh tiếp.
Hai cánh cá»­a lá»›n bá»—ng mở rá»™ng, mưá»i mấy ngưá»i ná» vá»™i xuống ngá»±a đứng sang hai bên, tay buông xuôi xuống trông vẻ rất cung kính.
Cửa sau có một cái phòng lớn, bỗng cửa phòng mở toang, bên trong có mấy chục đại hán võ trang vội vàng chạy ra đứng thành hai hàng đợi chỠnghinh đón.
“Soạtâ€, má»™t mÅ©i tên vút lên trên và rá»›t xuống trong trang viện...
Không bao lâu trên đưá»ng cái quan đã có tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp vá»ng tá»›i. Tiếp theo đó hai con ngá»±a má»™t trắng má»™t đỠđi sát cánh nhau. Hai ngưá»i ngồi trên mình ngá»±a trông rất anh tuấn, thân hình vạm vỡ. Hai ngưá»i đó chính là Thiếu trang chá»§ Vạn Thích vá»›i Äặng Kiếm Phi. Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa trò chuyện không bao lâu đã tá»›i trước cá»­a trang, bá»n tráng sÄ© Ä‘á»u cúi rạp mình chào.
Vạn Thích khẽ gật đầu má»™t cái coi như là đáp lá»… rồi. Y vừa cưá»i vừa nói vá»›i Kiếm Phi rằng :
- Tệ xá bé nhá» chật hẹp lắm, xin Äặng huynh đừng chê cưá»i nhé!
Kiếm Phi vội đáp :
- Trang viện to lớn đồ sộ quá, quả thực đệ chưa thấy một trang viện nào to bằng quý trang viện.
Sự thực lúc ấy chàng lại nghĩ tới Phi Long sơn trang của mình xưa kia.
Phi Long sÆ¡n trang tuy không đồ sá»™ bằng sÆ¡n trang này, nhưng khí phái không kém gì nÆ¡i đây. Chàng lại nghÄ© đến nghÄ©a phụ Phi Long Xích Lôi Thá»§ Äặng Phổ, chàng nghiến răng mím mối khấn thầm :
- Nghĩa phụ linh thiêng hiện hồn vỠgiúp Phi nhi trả thù cho nghĩa phụ.
Vạn Thích thấy chàng cúi đầu ngẫm nghÄ© liá»n ho má»™t tiếng, và nói :
- Nơi đây dơ bẩn lắm, quả thực không đáng để cho...
Äặng Kiếm Phi vá»™i đỡ lá»i :
- Äâu có, tiểu đệ chỉ mong được ở đây mãi mãi.
Vạn Thích đắc ý cưá»i ha hả nói tiếp :
- Nếu Äặng huynh thích ở đây thá»±c thì tiểu đệ rất hoan nghinh.
Nói xong y dùng chân thúc vào bụng ngựa một cái, cho ngựa chạy nhanh thêm và nói :
- Chúng ta mau đi yết kiến Trang chủ đi.
Thế là hai con ngá»±a phóng nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt đã vào tá»›i cá»­a thứ hai. Cá»­a này cÅ©ng có mưá»i mấy đại hán võ trang chầu chá»±c sẵn, thấy hai ngưá»i vá»™i cúi đầu chào luôn.
Vạn Thích dùng tay ấn vào yên ngựa, khẽ tung mình nhảy xuống rồi quay lại nói với Kiếm Phi rằng :
- Äặng huynh, chúng ta Ä‘i bá»™ vào bên trong nhé!
Kiếm Phi vâng lá»i nhảy xuống ngá»±a, liá»n có má»™t đại hán chạy tá»›i dắt ngá»±a chạy vào bên trong.
Vạn Thích với Kiếm Phi đi sát cánh nhau qua cửa thứ hai vào thẳng trong nhà.
Chàng thấy qua cánh cá»­a đó tá»›i má»™t sân rá»™ng, cá» dưới đất xanh rì, trăm hoa Ä‘ua nở, lại thêm có cả hồ sen đình các, cầu nhá», núi giả, nước suối chảy róc rách thá»±c không khác gì chốn tiên cảnh vậy, khiến chàng tấm tắc khen ngợi thầm.
Vạn Thích cưá»i vẻ kiêu ngạo, nói :
- Vưá»n hoa này gia phụ đã tốn rất nhiá»u tâm huyết, vận tải hoa bốn mùa từ các nÆ¡i vá» trồng ở trong vưá»n này, Äặng huynh xem có ngoạn mục không? Kiếm Phi vá»™i tắc lưỡi khen :
- Không những ngoạn mục mà phải nói là tuyệt mỹ thì đúng hơn.
Tuy chàng khen ngợi như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ thầm :
- “Cảnh này đẹp thá»±c! Tiếc thay chá»§ nhân cá»§a nó lại là kẻ bất lương, thá»±c phí mất những sÆ¡n thạch hoa cá» nàyâ€.
Chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì phía đằng trước bá»—ng có má»™t ngưá»i tuổi trạc trung niên, thân hình gầy gò và cao, mặt thâm trầm, mắt lồi má hõm tiến tá»›i vái chào Vạn Thích và nói :
- Thưa Thiếu trang chủ, Trang chủ hiện đang đợi chỠThiếu trang chủ đấy.
Vạn Thích trả lá»i bằng má»™t tiếng “ừ†rồi quay lại nói vá»›i Kiếm Phi rằng :
- Vị này là Hắc Ty Viên Hạ Phi, ngưá»i Tổng quản cá»§a bổn trang.
Kiếm Phi vá»™i chắp tay chào và há»i :
- Hạ tổng quản mạnh đấy chứ?
Hạ Phi giÆ¡ tay trái ra má»i khách và đáp :
- Tiểu nhân không dám, xin má»i công tá»­ vào.
Kiếm Phi sực nghĩ lại một việc, bụng bảo dạ rằng :
- “Ngưá»i bịt mặt mặc áo xám gầy gò và cao, chìa tay ra khá»i NghÄ©a Thiên lấy cây sâm cÅ©ng chìa tay trái...â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng ngắm nhìn đối phương giây lát, nhận thấy thân hình cá»§a Hạ Phi quả giống hệt ngưá»i ná» thá»±c.
Hạ Phi nhìn chàng cưá»i vẻ xảo trá má»™t tiếng rồi vá»™i vàng Ä‘i luôn.
Vạn Thích vừa cưá»i vừa nói vá»›i Kiếm Phi :
- Tệ trang có hai vị Tổng quản, tức Hạ Phi vừa rồi và còn má»™t ngưá»i nữa là Phiên SÆ¡n Hổ Triệu Trình Ty, lát nữa thấy y, đệ sẽ giá»›i thiệu cho huynh ngay.
Nói xong hai ngưá»i đã Ä‘i tá»›i trước má»™t tòa lầu nhà đồ sá»™, chỉ xem bên ngoài thấy tráng lệ vô cùng.
Hai ngưá»i bước qua ngưỡng cá»­a vào bên trong, thấy trên mặt đất phá»§ bằng chiếc lông cừu, Ä‘i mấy bước đã tá»›i đại sảnh. Trong đại sảnh bố trí rất hào hoa, không kém gì nhà cá»§a má»™t vương công hầu tướng, các đồ gá»— Ä‘á»u làm bằng gá»— đàn. Hai bên tưá»ng lại treo rất nhiá»u tranh cá»§a danh nhân và đối liá»…n. Vạn Thích vừa cưá»i vừa nói :
- Má»i Äặng huynh ngồi chÆ¡i ở khách sảnh, tiểu đệ vào trong ná»™i đưá»ng giây lát rồi sẽ ra tiếp huynh ngay.
Nói xong, y vội vã đi vào cửa trong.
Kiếm Phi khoanh tay vỠphía sau thủng thẳng đi lại trong sảnh để thưởng thức những tranh vẽ và đối liễn, chàng rất cảm khái và nghĩ thầm :
- “NghÄ©a phụ ta cÅ©ng hay chÆ¡i tranh và đối liá»…n lắm...â€
Äá»™t nhiên chàng thấy nÆ¡i góc sảnh có treo má»™t bức tranh vẽ tám con ngá»±a gá»i là Bát tuấn đồ, nét bút rất cổ kính và hùng mạnh, tám con ngá»±a tám hình dáng khác nhau trông rất sống động, chàng đã nhận ra bức tranh này là bức tranh chàng ưa thích nhất hồi nhá». Chàng phải nói mãi nghÄ©a phụ má»›i cho treo vào phòng chàng để ngày đêm thưởng thức, không ngỠđến bây giá»...
Chàng ngẫm nghÄ© tá»›i đó suýt nữa thì ứa lệ ra, trong đầu óc chàng liá»n xuất hiện tấn thảm kịch cá»§a Phi Long sÆ¡n trang, bể lá»­a, tiếng kêu la gào thét, ngưá»i bị chém giết máu chảy lênh láng. Cảnh tưởng ấy còn như ẩn như hiện nổi lên mặt bức tranh Bát tuấn đồ kia, chàng không sao cầm lòng được giá»t lệ rÆ¡i xuống...
Äá»™t nhiên có tiếng chân ngưá»i ở bên trong bước ra, đã thấy Vạn Thích há»›n hở Ä‘i tá»›i, chàng vá»™i lấy tay áo lau chùi nước mắt rồi gượng cưá»i quay ngưá»i lại.
Vạn Thích thấy mặt chàng đổi sắc liá»n ngạc nhiên há»i :
- Äặng huynh thấy khó chịu ư?
- Không, đệ ngẫu nhiên nghÄ© lại gia cảnh đệ mồ côi song thân từ hồi còn nhá», phiêu liêu đây đó, cuá»™c Ä‘á»i rất hẩm hiu nên má»›i ứa nước mắt ra như vậy, xin huynh lượng thứ cho.
Vạn Thích cúi đầu xuống ngẫm nghĩ giây lát đột nhiên ngẩng đầu lên :
- Nếu Äặng huynh không hiá»m thì đệ muốn kết nghÄ©a kim lan vá»›i huynh, chẳng hay huynh nghÄ© sao?
Kiếm Phi ngạc nhiên nhưng nghiêm nét mặt ngay rồi đáp :
- Sao Vạn huynh lại nói như thế, tiểu đệ là má»™t ngưá»i lạ mặt được huynh đối xá»­ như vậy đã lấy làm hân hạnh vô cùng rồi, đâu dám vá»›i cao như thế? Vả lại chưa chắc bá phụ đã yên tâm cho huynh kết nghÄ©a vá»›i tiểu đệ.
Vạn Thích nghe nói, nhận thấy Kiếm Phi nói cÅ©ng phải liá»n cưá»i và đáp :
- Gia phụ nghe tiểu đệ nói đến huynh rất mừng rỡ, lát nữa gia phụ sẽ ra đây gặp huynh ngay.
Kiếm Phi trong lòng hÆ¡i gây cấn, vì tên đầu não cá»§a hắc đạo ở ngoài quan ngoại này lại chính là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a mình, sắp sá»­a lá»™ diện ở trước mặt mình rồi.
Vạn Thích thấy mặt chàng có vẻ khẩn trương lại tưởng chàng sợ oai danh cá»§a cha mình, nên y vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Gia phụ đối vá»›i hậu sanh Ä‘á»u hiá»n từ vô cùng, xin Äặng huynh chá»› có câu nệ Ä‘iá»u đó.
Y vừa nói tá»›i đó, bên trong đã có tiếng cưá»i ha hả và tiếng ngưá»i nói vá»ng ra :
- Thích nhi, con nói Äặng thiếu hiệp ấy có phải là vị này không?
Tiếng nói chưa dứt, Kiếm Phi đã thấy một ông già thân hình vạm vỡ ăn vận rất xa hoa, râu tóc bạc phơ, trông rất oai vệ.
Vạn Thích thấy ông già đó liá»n đứng dậy đáp :
- Thưa cha vị này là Äặng Kiếm Phi đây.
Thấy kẻ thù đứng ở trước mặt, hai mắt của Kiếm Phi hầu như nổ lửa, nhưng chàng phải cố nén lửa giận tiến lên, chắp hai tay chào :
- Tiểu bối bái kiến bá phụ.
Vạn Nhất Thanh cưá»i ha hả đáp :
- Ngưá»i nhà vá»›i nhau cả, hiá»n Ä‘iệt khá»i phải lá»… phép như thế, má»i hiá»n Ä‘iệt ngồi chÆ¡i.
Y lại nói với Vạn Thích :
- Thích nhi mau bảo dưới bếp sửa soạn cơm nước để thết khách đi.
Vạn Thích vá»™i vàng vâng lá»i Ä‘i vào nhà ngay. Vạn Nhất Thanh ngắm Äặng Kiếm Phi má»™t hồi rồi bụng bảo dạ rằng :
- “Thằng nhá» này quả thá»±c là má»™t con rồng trong đám ngưá»i, nếu rèn luyện cho nó má»™t thá»i gian sau này nó thể nào cÅ©ng trở nên má»™t bá chá»§ cái thế. CÅ©ng may Thích nhi đã lôi y vỠđây, bằng không y lá»t vào tay kẻ khác thì hậu quả không thể tưởng tượng đượcâ€.
Sau nghÄ© xong y liá»n lên tiếng nói :
- Äặng thiếu hiệp, nghe Thích nhi nói thiếu hiệp rất hay Ä‘i lại ở trên giang hồ phải không?
Kiếm Phi biết lão giang hồ này ắt phải đa mưu lắm kế và rất hay nghi ngỠcho nên chàng vội đáp :
- Tiểu bối bước chân vào giang hồ không lâu, hiểu biết rất ít, mong Vạn bá chỉ giáo cho luôn.
Vạn Nhất Thanh cưá»i ha hả nói tiếp :
- Cùng là ngưá»i nhà vá»›i nhau, thiếu hiệp nói khách sáo như thế chi. À! Äặng thiếu hiệp thuá»™c môn phái nào thế, sư phụ là ai, có thể cho già này biết được không?
Kiếm Phi cung kính đáp :
- Gia sư là một ẩn sĩ ẩn cư một núi hoang, thuộc môn phái nào tiểu bối không thấy gia sư nói tới, ngay cả tên hiệu gia sư cũngkhông cho tiểu bối biết nốt.
Vạn Nhất Thanh nghe nói kêu “ồ†má»™t tiếng, mặt tá» vẻ kinh dị, nhưng lại thay đổi nét mặt ngay, vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Nhà của thiếu hiệp ở đâu?
Kiếm Phi rầu rĩ đáp :
- Äến giá» tiểu bối cÅ©ngkhông biết nhà mình ở đâu, chỉ nghe thấy ân sư nói tiểu bối là má»™t đứa con hoang, ân sư ngẫu nhiên gặp thấy Ä‘em vá» nuôi nấng, dạy bảo cho tá»›i khi trưởng thành.
- Thế à? Thiếu hiệp có sư huynh đệ đồng môn không?
- Theo chỗ tiểu bối biết, gia sư chỉ có một mình tiểu bối là đệ tử thôi.
Vạn Nhất Thanh nghe nói tá» vẻ nghi ngá», nhưng lại đổi sắc mặt ngay, vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Từ nay trở Ä‘i, thiếu hiệp đã là ngưá»i nhà rôi đừng có khách sáo như trước nữa.
Tuy Kiếm Phi rất thông minh, nhưng hãy còn thiếu giang hồ, tuy vừa rồi chàng rất khéo léo giấu giếm lai lịch của mình, nhưng chàng đã khiến đối phương nghi ngỠmà không hay.
Má»™t lát sau, Vạn Thích ở bên trong Ä‘i ra má»i chàng vào ăn cÆ¡m. Rồi Vạn Nhất Thanh tươi cưá»i đứng dậy Ä‘i trước. Kiếm Phi, Vạn Thích theo sau.
Cơm nước xong, Vạn Nhất Thanh vỠphòng nghỉ ngơi trước. Vạn Thích tiếp chàng một hồi rồi dẫn chàng vào một cái lầu nhỠbiệt lập xây ở trong sân nghỉ ngơi.
Äêm đã khuya, bốn bá» yên lặng như tá». Trên không má»™t vành trăng sáng từ từ nhô lên. Kiếm Phi ở trên lầu nhá» ngồi tá»±a cá»­a suy nghÄ©. Chàng Ä‘ang tính toán cách phục thù như thế nào, sau cùng chàng khoái chí cưá»i khì rồi đứng dậy ngó ra bên ngoài nhìn khắp chung quanh má»™t hồi không ngưá»i nào hết má»›i khẽ đóng kín cá»­a sổ lại, móc túi lấy Kim Húc thần kiếm, Ảo Thiên quyá»n phổ và cây sâm nghìn năm rồi cá»™t vào trong ngưá»i bên ngoài, mặc áo lót mình và áo ngắn, còn áo ngoài và hành lý thì chàng để ở trên bàn, rồi chàng lên giưá»ng ngồi xếp bằng tròn vận ná»™i công má»™t hồi má»›i nằm xuống nghỉ ngÆ¡i.
Canh hai đã điểm, bỗng có một bóng đen lướt qua mép lầu lớn rồi nhảy sang lầu nhỠnơi Kiếm Phi đang ở, nằm phục ở trên mặt hiên ngó vào bên trong.
Lúc ấy cá»­a sổ ở lầu nhỠđã đóng kín, y liá»n lấy má»™t con dao găm khẽ nạy má»™t cái, cánh cá»­a sổ từ từ mở ra mà không có tiếng động nào hết. Ngưá»i ná» vẫn nằm yên ở dưới mái hiên ngó nhìn vào trong lâu, thấy Kiếm Phi nằm ngá»§,, Ä‘ang thở rất Ä‘á»u, đủ thấy chàng đã ngá»§ say. Dưới ánh trăng, thấy ngưá»i ấy thân hình mập mạp và cÅ©ng dùng khăn Ä‘en bịt mặt. Y ở ngoài cá»­a sổ ngó nhìn má»™t hồi, tay khẽ ấn vào mái ngói rồi nhẹ nhàng lướt vào trong lâu. Xem cá»­ chỉ cá»§a y thìhình như cánh tay trái có vẻ ngượng nghịu không được linh động cho lắm.
Y từ từ Ä‘i lạnh cạnh bàn, cầm bá»™ áo dài trắng cá»§a Kiếm Phi lên khám xét má»™t hồi nhưng không có gì hết, rồi ỳ lại lẹ bước Ä‘i tá»›i cạnh giưá»ng dùng hai ngón tay Ä‘iểm vào huyệt ngá»§ cá»§a Kiếm Phi.
Tất cả cá»­ chỉ cá»§a ngưá»i đó không qua được mắt cá»§a Kiếm Phi, khi tay ngưá»i đó đụng vào ngưá»i chàng, chàng nhanh nhẹn xoay tay chá»™p ngay yếu huyệt ở cổ tay cá»§a y, đồng thá»i khẽ quát bảo :
- Bằng hữu, tại hạ không phải là Lý Nghĩa Thiên, việc gì mà phải nhẹ tay nhẹ chân như thế?
Ngưá»i đó nghe rùng mình má»™t cái, đột nhiên rụt cổ tay phải lại, tay trái liá»n nhằm yếu huyệt Thiên tỉnh ở trên vai cá»§a chàng Ä‘iểm luôn, nhưng chàng ung dung nhấn mạnh sức vào bàn tay má»™t chút khẽ há»i tiếp :
- Chẳng lẽ bằng hữu đã quên việc ở Tam giang khẩu rồi ư?
Ngưá»i ná» vừa chìa tay trái ra đã cảm thấy yếu huyệt ở bên tay phải tê tái, khắp mình mẩy má»m nhÅ©n, không còn hÆ¡i sức nào, liá»n khẽ đáp :
- Äặng thiếu hiệp, xin thiếu hiệp thứ cho.
Kiếm Phi lại há»i tiếp :
- Tại hạ còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh là gì?
Ngưá»i ná» suy nghÄ© giây lát chưa kịp trả lá»i thì Kiếm Phi đã vận sức vào bàn tay nhấn mạnh má»™t cái và há»i tiếp :
- Bằng hữu có chịu nói thực không?
Ngưá»i bịt mặt đột nhiên cảm thấy khí huyết trong ngưá»i rạo rá»±c và như có muôn vạn con kiến bò ở trong huyết quản tê tái buồn nhức khó chịu khôn tả, mồ hôi toát ra như mưa, liá»n nghiến răng mím môi vá»›i giá»ng run run đáp :
- Tại hạ là Triệu Trình Ty. Äặng thiếu hiệp...
- Ồ, Phó tổng quản đây, ai phái Phó tổng quản tới đây?
Triệu Trình Ty nghe thấy chàng há»i như vậy má»›i hÆ¡i yên lòng má»™t chút liá»n đáp :
- Trang chá»§.
- Thế sao ở Tam giang khẩu các ngươi lại làm việc riêng như thế?
Triệu Trình Ty đảo tròn đôi ngươi một vòng rồi suy nghĩ và đáp :
- Äó là việc riêng cá»§a bổn trang, thiếu hiệp không biết đâu.
- á»’, để má»— há»i Thiếu trang chá»§ xem đầu Ä‘uôi câu chuyện ra sao?
- Äặng thiếu hiệp, chúng ta Ä‘á»u là anh em nghèo khổ vá»›i nhau cả, nếu thiếu hiệp vui lòng giúp tại hạ má»™t lần thì sau này tại hạ thế nào cÅ©ng đáp Ä‘á»n. Bằng không dù thiếu hiệp có bức bách tại hạ, đối vá»›i thiếu hiệp cÅ©ng không có ích lợi gì cả.
- Phó tổng quản, nếu tại hạ tha cho Phó tổng quản Ä‘i... Hừ... lòng ngưá»i xảo trá lắm, biết đâu Phó tổng quản lại chả ở trước mặt Trang chá»§ đánh đổ tại hạ?
Triệu Trình Ty cũng là một tay lão luyện giang hồ, nghe nói cũng ngạc nhiên vội đáp :
- Má»— Triệu Trình Ty này xưa nay nói má»™t là má»™t, hai là hai. Äặng thiếu hiệp cứ há»i Thiếu trang chá»§ là biết liá»n.
Kiếm Phi nghe thấy đối phương nói như vậy, suy nghÄ© giây lát vá»›i giá»ng êm dịu nói tiếp :
- Phó tổng quản, tại hạ muốn há»i Phó tổng quản má»™t việc này.
- Việc gì thế?
- Anh em trong bang này có cái gì để chứng minh thân phận của mình không?
- Anh em trong bang má»—i ngưá»i có má»™t cái thẻ chúng minh.
- Nếu không đem theo thẻ ấy thì sao?
- Không khi nào thẻ thân phận lại không thể Ä‘em theo trong ngưá»i được.
- ÄÆ°á»£c lắm, vậy bây giá» tại hạ làm thế nào chứng minh được bằng hữu là Phó tổng quản. Và làm thế nào, chứng minh được Phó tổng quản là do Trang chá»§ phái tá»›i đây!
Triệu Trình Ty thò tay trái vào túi lấy một cái thẻ bằng sắt hình tròn đưa cho Kiếm Phi và nói :
- Äây là thẻ bài chứng minh thân phận.
Kiếm Phi đưa mắt liếc nhìn thấy trên thẻ bài ấy quả có khắc những chữ như sau :
“Thiết Hồng bang quan ngoại, Tổng đàn Phó tổng quảnâ€. Chàng xem xong liá»n cầm cái thiết bài ấy vào trong tay vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Thôi được, tại hạ hãy tạm giữ cái thẻ bài này của Phó tổng quản.
Triệu Trình Ty thấy vậy cả kinh vội nói :
- Äặng thiếu hiệp, việc này...
Kiếm Phi đã sầm nét mặt trầm giá»ng nói tiếp :
- Nếu Phó tổng quản không bằng lòng thì chúng ta cùng đi yết kiến Trang chủ vậy.
Bất đắc dĩ Triệu Trình Ty thở dài một tiếng và đáp :
- Nếu Äặng thiếu hiệp không tin há» Triệu này, tại hạ đành chỉ có má»™t cách nhận thua tùy theo thiếu hiệp muốn xá»­ trí thế nào thì ra tay Ä‘i.
- Không phải tại hạ không tin được Phó tổng quản, nhưng vì chúng ta chưa quen biết nhau bao giá», cho nên bất đắc dÄ© tại hạ phải có hành động ấy, mong Phó tổng quản hiểu giùm.
Nói xong, chàng lật tay trái vỗ vào đốc mạch của y một cái rồi nói tiếp :
- Phó tổng quản, tại hạ đã dùng thủ pháp độc đáo điểm trúng yếu huyệt của Phó tổng quản rồi, nếu Phó tổng quản không phản đối, trưa mai chúng ta ra ngoài trang đi dạo chơi một vòng, bằng không quá giỠngỠtại hạ không có cách gì cứu kịp cho Phó tổng quản đâu.
Triệu Trình Ty tức giận vô cùng, nghiến răng kêu cồm cộp bụng mắng chửi thầm :
- “Tiểu tá»­, không ngá» Triệu Trình Ty này lại bị thua ngươi, thá»±c là cáo già lại mắc hỡm cừu nonâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, y liá»n đáp :
- Thôi được, má»— xin nghe lá»i thiếu hiệp.
- Trước mặt Trang chủ mong Phó tổng quản nói giùm một vài câu, như vậy chúng ta sẽ được đẹp cả.
Nói tá»›i đó chàng đột nhiên đưa tay phải ra bên ngoài má»™t cái, ngưá»i đã ngồi dậy và nói tiếp :
- Phó tổng quản đi đi, tốt hơn hết ta nên coi như không có chuyện đêm nay.
Triệu Trình Ty bị chàng đẩy một cái lui vỠphía sau mấy bước mới đứng vững rồi rầu rĩ đáp :
- Äặng thiếu hiệp, tại hạ xin cáo lui...
Äá»™t nhiên căn phòng ở bên ngoài có tiếng chân ngưá»i rất nhẹ vá»ng tá»›i. Kiếm Phi vá»™i giÆ¡ tay ra hiệu bảo Triệu Trình Ty mau Ä‘i Ä‘i. Äồng thá»i chàng cÅ©ng ngả lưng lên trên giưá»ng giả bá»™ ngá»§ say.
Triệu Trình Ty không dám ở lại nữa, hậm hực nhìn Kiếm Phi rồi quay mình nhảy ra ngoài cửa sổ đi luôn.
Triệu Trình Ty vừa Ä‘i khá»i ngoài cá»­a đã có tiếng cá»§a Vạn Thích vá»ng vào :
- Äặng huynh, Äặng huynh...
Kiếm Phi ngáp mấy cái rồi ú á»› há»i :
- Ai thế?
- Äặng huynh có nghe tiếng động gì không? Vì hiện giỠđã có ngoại tặc xâm nhập vào trang.
Kiếm Phi vá»™i ngồi dậy giả vá» kinh ngạc, há»i lại :
- Cái gì? Có ngoại tặc ư? Äệ không thấy ai qua đây, Vạn huynh hãy đợi chá» má»™t chút để đệ mở cá»­a cho huynh vào.
Tuy chàng nói vậy nhưng trong lòng chửi thầm và bụng bảo dạ rằng :
- “Hừ... cái trò chÆ¡i trẻ con này đừng giở ra vá»›i ta nữaâ€.
Vạn Thích vừa cưá»i vừa đáp :
- Khá»i cần mở cá»­a nữa, tiểu đệ lo ngại cho Äặng huynh nên má»›i sang đây há»i thăm đấy thôi. Thôi ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.
Nói xong, y Ä‘i luôn. Kiếm Phi thở ra má»™t cái, ngồi dậy đóng cá»­a sổ xong đâu đấy má»›i lên giưá»ng Ä‘i ngá»§.
Chàng khấn thầm rằng :
- Nghĩa phụ, Kiếm Phi đã bắt đầu phục thù đây, xin nghĩa phụ phù hộ cho con.
Chàng khấn đi khấn lại mấy lượt rồi ngủ say lúc nào không hay.
Ngày hôm sau mặt trá»i vừa má»c, chim ở trên cây Ä‘ang Ä‘ua nhau hót ríu rít.
Trong rừng rậm ở cách Vạn gia trang không xa có hai bóng ngưá»i Ä‘ang lững thững Ä‘i sát cánh nhau, má»™t ngưá»i là má»™t thiếu niên anh tuấn mặc áo dài trắng và má»™t ngưá»i là võ sÄ© béo mập ngưá»i tầm thước, mặt âm trầm nhưng ăn vận rất xa hoa.
Hai ngưá»i chẳng nói chẳng rằng Ä‘i sâu vào trong rừng tá»›i má»™t bụi cá» lau và má»™t đống đá lởm chởm, hai ngưá»i đưa mắt nhìn chung quanh má»™t hồi không thấy má»™t bóng ngưá»i nào, lúc ấy Triệu Trình Ty má»›i dẫn Kiếm Phi vào trong đống đá vừa cưá»i vừa nói :
- Äặng thiếu hiệp, nÆ¡i đây kín đáo nhất, có chuyện gì xin thiếu hiệp cứ nói.
Kiếm Phi đưa mắt nhìn khắp chung quanh má»™t lượt, thấy bốn bá» Ä‘á»u là những cây cổ thụ to bằng hai ngưá»i ôm, đống đá lởm chởm ở phía sau mình có thể ẩn núp được mà ngưá»i bên ngoài không sao biết được, thật là má»™t nÆ¡i kín đáo. Nhưng chàng lại nghÄ© thầm :
- “NÆ¡i đây bí ẩn thá»±c, không những ẩn núp rất kín đáo mà muốn giết hại ngưá»i cÅ©ng tiện lắm, ta phải cẩn thận lắm má»›i đượcâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n đáp :
- Nơi đây kín đáo. Triệu phó tổng quản chắc quanh đây quen thuộc lắm phải không?
Nói xong chàng nhìn thẳng vào mặt đối phương, nhưng Triệu Trình Ty là má»™t cao thá»§ hữu hạng cá»§a hắc đạo ở ngoài quan ngoại, nham hiểm xảo quyệt vô cùng, khi nào y lại để cho chàng trông mắt bắt hình dong được, nên y nghe chàng há»i xong liá»n cưá»i khì đáp :
- Äịa hình quanh trang viện này tại hạ Ä‘á»u thuá»™c nằm lòng hết.
- Triệu phó tổng quản ở đây bao lâu rồi?
- Tính ra cÅ©ng được mưá»i hai mưá»i ba năm rồi...
- Ồ, nếu vậy Phó tổng quản biết hết tình trạng của giới võ lâm ở ngoài quan ngoại này đấy.
- Có thể nói tất cả những bằng hữu trong giá»›i võ lâm tại hạ Ä‘á»u quen biết hết.
- Nếu vậy hay lắm, tại hạ má»›i bước chân vào giang hồ, việc gì cÅ©ng kém cõi, có thể nói là kinh nghiệm và duyệt lịch cá»§a tại hạ hãy còn non ná»›t lắm. Sau này còn mong các hạ chỉ dẫn cho nhiá»u.
Triệu Trình Ty thấy chàng nói như vậy bụng bảo dạ rằng :
- “Tiểu tá»­ giá»i thá»±c, không ngá» ngưá»i ít tuổi như vậy mà làm việc lại lão luyện ác độc đến như thếâ€.
Tuy nghĩ như vậy, y vẫn nhanh nhảu đáp :
- Äặng thiếu hiệp khách sáo thật!
- Triệu phó tổng quản! Tại hạ có má»™t ngưá»i bạn muốn nhá» tại hạ Ä‘em há»™ má»™t lá thư cho má»™t ngưá»i bà con cá»§a y. Ngưá»i bà con ấy hiện Ä‘ang ở trong Phi Long sÆ¡n trang và nghe nói là má»™t vị Äá»™i trưởng thá»§ hạ cá»§a Phi Long Phích Lôi Thá»§, nhưng tại hạ không biết Phi Long sÆ¡n trang ở đâu. Tổng quản rất quen thuá»™c má»i việc và đưá»ng lối ở ngoài quan ngoại này, chắc thế nào cÅ©ng biết Phi Long sÆ¡n trang ở đâu?
- Tại hạ có biết, nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Phi Long sơn trang đã bị hủy diệt rồi.
- Há»§y diệt rồi ư? Thế những ngưá»i ở trong Phi Long sÆ¡n trang ấy đâu?
- Sau khi sÆ¡n trang bị há»§y, những ngưá»i ở trong sÆ¡n trang ấy Ä‘á»u bị giết hết.
- Vì lẽ gì?
- Vì há» bướng bỉnh quá, ngưá»i nào cÅ©ng đấu chí chết má»›i thôi. Cho nên...
Kiếm Phi nghe thấy y nói như vậy, Ä‘au lòng vô cùng, nhưng chàng vẫn phải cố nén làm ra vẻ thản nhiên há»i :
- Chả lẽ Phi Long sơn trang có thù hằn với ai?
- Không, hỠkhông có thù hằn với ai hết, nhưng vì Bang chủ của Thiết Hồng bang chúng ta ra lệnh cho Vạn trang chủ bắt ông ta phải thần phục để cho Trang chủ được thống nhất võ lâm ngoài quan ngoại.
- Ủa! Bang chủ của quý bang là ai thế?
- Tý NgỠTruy Hồn Diêm Vương Thiếp Tả Phong.
- Vụ hủy Phi Long sơn trang ấy, ngoài Trang chủ ra còn có ai tham gia nữa?
Triệu Trình Ty tá» vẻ nghi ngá», đưa mắt nhìn chàng má»™t cái rồi trầm giá»ng đáp :
- Thiếu hiệp há»i như thế có ý nghÄ©a gì?
Lúc ấy Kiếm Phi đã tức giận đến tá»™c má»±c, và đã nổi lòng hung, thấy Triệu Trình Ty há»i như vậy liá»n lạnh lùng đáp :
- Khá»i cần há»i nhiá»u, Triệu tổng quản hãy cho tại hạ biết các đưá»ng Ä‘i lối lại, các chòi canh bố trí ở trong trang như thế nào đã.
Triệu Trình Ty nghe nói giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :
- “Tiểu tá»­ này có lẽ tá»›i đây nằm vùng chắc?â€
Tuy ý nghÄ© như vậy, nhưng dù sao y cÅ©ng phải lo đến tính mạng mình trước, đồng thá»i Hạ Phi lại ẩn núp ở sau đống đá, quý hồ đối phương giải huyệt cho mình má»™t cái là việc gì mình cÅ©ng có thể giải quyết được ngay.
Kiếm Phi thấy đối phương đảo tròn đôi ngươi suy nghÄ© liá»n cưá»i và nói tiếp :
- Triệu tổng quản đừng có suy tính gì nữa. Nếu Tổng quản thương tiếc tính mạng của mình thì nên nói rõ cho tại hạ nghe đi.
Triệu Trình Ty cưá»i khì mấy tiếng rồi đáp :
- Äặng thiếu hiệp giải huyệt cho tại hạ trước, vả lại thiếu hiệp dùng thá»§ Ä‘oạn này uy hiếp tại hạ không phải là má»™t vị anh hùng. Nói ví dụ, nếu tại hạ nhất định không chịu nói, thì thiếu hiệp cÅ©ng không làm gì được tại hạ.
- Nếu Tổng quản không chịu nói, bắt buá»™c tại hạ phải má»i tổng quản nếm mùi “Phân Cân Thác Cốt Tảo Hồn thá»§â€.
Triệu Trình Ty nghe Kiếm Phi nói tá»›i bảy chữ đó, rùng mình kinh hãi, sắc mặt nhợt nhạt vá»™i nhìn thẳng vào mặt chàng rồi ấp úng há»i :
- Thiếu... hiệp... ở Thượng Quan bảo hay... ở Hắc Sát trang tới?
Kiếm Phi thấy đối phương hoảng sợ như vậy, trong lòng cÅ©ng ngạc nhiên, liá»n cưá»i và há»i tiếp :
- Tại sao Tổng quản lại bảo là tại hạ từ Thượng Quan bảo hay Hắc Sát trang tới?
- Thiếu hiệp, trong thiên hạ này chỉ có ngưá»i Thượng Quan bảo hay Hắc Sát trang má»›i biết “Phân cân thác cốt tảo hồn thủ†thôi.
- Ồ, Thượng Quan bảo với Hắc Sát trang ở đâu thế?
- À? Thiếu hiệp chưa nghe thấy ai nói với Nam trang Bắc bảo hay sao?
- Không!
- Äó là hai Tổng đàn cá»§a hai đại bang há»™i má»›i nổi lên trong mưá»i năm nay ở giá»›i hắc đạo.
Sá»± thật Kiếm Phi đã biết rõ hết Nam trang, Bắc bảo, nhưng sở dÄ© chàng giả bá»™ nói như thế là muốn cho đối phương khá»i nghi ngá» mình. Chàng ung dung nói tiếp :
- Triệu tổng quản, sao Tổng quản vẫn chưa chịu trả lá»i những câu há»i cá»§a tại hạ thế?
- Ừ, ừ...
Triệu Trình Ty ngẫm nghÄ© giây lát rồi nghiêm nghị há»i lại :
- Nếu tại hạ nói ra rồi, thiếu hiệp có dám bảo đảm sự an toàn của tại hạ không?
Kiếm Phi thấy đối phương há»i như vậy bụng bảo dạ rằng :
- “Việc huyết tẩy Phi Long sÆ¡n trang thế nào tên Triệu Trình Ty này cÅ©ng tham dá»±, khi nào ta để cho y tẩu thoát đượcâ€.
Chàng đã định tâm giết chết đối phương rồi nên lạnh lùng đáp :
- Äến tại hạ còn chưa được an toàn, thì làm sao mà bảo đảm cho Tổng quản được.
Lúc ấy Triệu Trình Ty đã biết rõ đối phương đã tá»›i đây không phải là tay vừa, tính mạng cá»§a mình coi như đã hết hy vá»ng sống còn, nên bất đắc dÄ© y phải gật đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c, tại hạ xin nói.
Nói xong, y tiến lên mấy bước, nhặt một cành cây khô rồi ngồi xổm xuống nói tiếp :
- Thiếu hiệp, xem này. Äây là cá»­a thứ hai cá»§a bổn trang...
Y vừa nói vừa vẽ má»™t bá» tưá»ng ở giữa có cá»­a.
Kiếm Phi vừa nghe vừa nghĩ thầm :
- “Mình uy hiếp y như vậy, dù y có nói cÅ©ng không...â€
NghÄ© như vậy chàng liá»n bước lên má»™t bước, nói :
- Triệu tổng quản, để tại hạ giải huyệt cho Tổng quản nhé.
Triệu Trình Ty nghe nói cả mừng, cố hết sức làm ra vẻ trấn tÄ©nh để cho Kiếm Phi khá»i nghi ngá». Nhưng y vẫn không sao che lấp nổi âm mưu cá»§a mình, bởi nụ cưá»i gian giảo cá»§a y. Y vá»™i nói rằng :
- Cám ơn thiếu hiệp.
Kiếm Phi giơ tay phải lên khẽ đánh hai chưởng vào hai nơi yếu huyệt của y kêu “bộp bộp†hai tiếng...
Bá»—ng Triệu Trình Ty ho má»™t tiếng, thổ ra má»™t đống Ä‘á»m đặc. Y vận khí thá»­ xem quả thấy chân tay đã hoạt động như thưá»ng rồi. Y vá»™i tiến lên má»™t bước cúi đầu vái chào Kiếm Phi và cám Æ¡n tiếp :
- Äa tạ thiếu hiệp...
Y chưa nói dứt đã giÆ¡ tay phải lên dùng cành cây khô nhằm yếu huyệt ở dưới rốn cá»§a Kiếm Phi, mồm thì cưá»i khỉnh và nói :
- Này tiểu tử, cám ơn mi này.
Hai ngưá»i chỉ đứng cách chừng ba thước, y lại ra tay rất nhanh, mồm chưa dứt cành cây đã đụng tá»›i bụng Kiếm Phi rồi.
Tài sản của ngocnd321

  #3  
Old 05-06-2008, 08:35 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 5

Sát khí đằng đằng
Kiếm Phi vừa tránh vá» phía trái, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gió động và chàng biết ngay có ngưá»i đã dùng khí giá»›i nhằm ngang lưng mình chém lén.
Chàng giật mình kinh hãi, vội nhún chân nhảy lên trên cao hơn trượng.
Triệu Trình Ty đã khẽ quát một tiếng :
- Chúng ta cùng xông lên diệt y trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Y liá»n rút cây roi gang bảy khúc ra nhằm hai chân Kiếm Phi quật tá»›i. Kiếm Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- ÄÆ°á»£c lắm! Tổng quản cá»§a Vạn gia trang khép tiếp khách nhỉ?
Chàng ở trên không bỗng khom lưng một cái, hơi co hai chân lên đã tránh được thế roi của Triệu Trình Ty ngay.
Lúc đó cây quá»· đầu Ä‘ao cá»§a Hạ Phi cÅ©ng nhằm ngưá»i chàng chém tá»›i.
Kiếm Phi khẽ quát một tiếng, giương hai cánh tay ra, rồi nhằm đầu của hai địch thủ tấn công luôn hai chưởng.
Hạ Phi và Triệu Trình Ty cÅ©ng song song quát lá»›n má»™t tiếng, kẻ múa Ä‘ao ngưá»i múa roi Ä‘á»u nhằm những nÆ¡i trí mạng cá»§a Kiếm Phi tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, Kiếm Phi đã xuyên vào trong Ä‘ao quang và tiên ảnh cá»§a địch, ra tay nhanh như gió, nhằm các đại huyệt cá»§a hai ngưá»i kia mà phản công. Chỉ đấu được mưá»i hiệp, Hạ Phi vá»›i Triệu Trình Ty đã địch không nổi chàng. Hạ Phi lại múa Ä‘ao nhằm vai bên trái cá»§a chàng chém xuống. Triệu Trình Ty thì múa roi nhằm hông bên phải cá»§a chàng quét tá»›i.
Kiếm Phi cưá»i nhạt, nhún vai trái xuống, còn tay phải thì nhanh như Ä‘iện chá»›p gõ luôn vào mạch môn tay trái cá»§a Hạ Phi, đồng thá»i chàng dùng chân phải đá vào roi bảy khúc cá»§a Triệu Trình Ty.
Nói thì chậm, nhưng Kiếm Phi ra tay nhanh khôn tả. Chỉ trong nháy mắt đã biến luôn ba thức, vỗ bốn chưởng, đá ba cái.
- á»i chà...
- Hừ!
Sau hai tiếng kêu la đó lại có má»™t tiếng kêu “loảng xoảngâ€, quá»· đầu Ä‘ao vá»›i cây roi bảy khúc Ä‘á»u đã rá»›t cả xuống đất.
Hạ Phi khẽ thét một tiếng :
- Tên này cứng rắn lắm, chúng ta chuồn đi.
Thét xong cả hai cùng múa quyá»n xông lại tấn công má»™t lúc, Triệu Trình Ty sá»­ dụng cả chỉ lẫn chưởng như vÅ© như bão lấn át tá»›i. Kiếm Phi cưá»i nhạt :
- Äừng có hòng chuồn chạy gì cả.
Chàng giÆ¡ ngay hai thế tuyệt há»c cá»§a sư môn mình ra, hai tay cá»§a chàng nhằm hai kẻ địch tấn công tá»›i tấp.
Hạ Phi giật mình kinh hãi, vội la lớn :
- Long Phụng song tuyệt chưởng đấy.
Y vừa nói vừa lui bước và giơ song chưởng lên đỡ.
Liá»n có hai tiếng kêu “bùng bùngâ€. Tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu “ối chà†nữa, hq vá»›i Triệu Trình Ty đã bị đánh bắn ra ngoài xa hai trượng, rá»›t xuống mặt đất, mồm, mÅ©i, tai rỉ máu tươi và tắt thở chết tốt.
Kiếm Phi cÅ©ng ngạc nhiên không ngá» thế Long Phụng song tuyệt chưởng lại có oai lá»±c như vậy, chỉ má»›i có má»™t thế thôi mà đánh cho hai tay cao thá»§ số má»™t số hai trong võ lâm chết liá»n. Nếu sá»›m biết như vậy thà chàng trá»±c tiếp vào xin bái kiến Trang chá»§ còn hÆ¡n.
Chàng đứng ở trong rừng ngẫm nghĩ hồi lâu mới quyết định một kế hoạch như sau :
dùng thủ pháp tuyệt nhanh giải quyết Vạn gia trang rồi sớm quay trở vỠTrung Nguyên tìm tên Tả Phong, hung thủ chính để thanh toán.
Chàng quyết định xong liá»n nhặt thanh Ä‘ao vào trong bụi cỠđào má»™t cái hố lá»›n, lục soát hai ngưá»i má»™t hồi lấy chùm chìa khóa bách hợp vá»›i bản đồ lối Ä‘i và các chòi canh cá»§a toàn trang rồi vứt hai cái xác đó vào trong hố lấp đất lên luôn. Äể cho má»i ngưá»i khá»i biết trong rừng lại có trận đấu như vừa rồi, chàng nắn nót lại quần áo rồi má»›i từ từ Ä‘i ra ngoài rừng.
Chàng vỠđến Vạn gia trang đã có gia đinh nói :
- Äặng thiếu hiệp! Thiếu trang chá»§ Ä‘ang tìm thiếu hiệp đấy.
Kiếm Phi vừa cưá»i vừa đáp :
- Ồ! Ta biết rồi!
Nói xong chàng Ä‘i thẳng vào trong đại đưá»ng, vừa vào tá»›i nÆ¡i thì Vạn Thích đã vừa cưá»i vừa nói bước ra nói :
- Äệ kiếm huynh Ä‘i ăn cÆ¡m đấy. Chẳng hay Äặng huynh Ä‘i đâu thế?
Kiếm Phi cÅ©ng cưá»i đáp :
- Tiểu đệ đi ra ngoài tản bộ đấy thôi!
Chàng vừa nói vừa theo Vạn Thích Ä‘i vào trong phòng ăn, đồng thá»i chàng bụng bảo dạ rằng :
- “Vạn Thích là ngưá»i rất tốt, vả lại lúc huyết tẩy Phi Long sÆ¡n trang y hãy còn nhá», lát nữa ta đừng nên giết yâ€.
Tiếp theo đó chàng lại nghĩ thầm :
- “Nhưng nếu ta không giết y thì sau này thế nào y cÅ©ng kiếm ta trả thùâ€.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng chàng thấy Vạn Thích đối với mình rất tử tế, nếu giết y thì thực ra tàn nhẫn quá.
Lúc ăn cÆ¡m không thấy Vạn Nhất Thanh ra ăn, chỉ có Vạn Thích vá»›i Kiếm Phi hai ngưá»i ăn thôi.
Chiá»u hôm đó, Kiếm Phi má»i Vạn Thích lên phòng mình nghe chuyện trò. Hai ngưá»i ngồi xuống, Kiếm Phi vừa cưá»i vừa nói :
- Vạn huynh, tối hôm qua ai lại dám táo gan đến xông pha quý trang như vậy?
Vạn Thích ú ớ một hồi rồi đáp :
- Tối hôm qua... đệ phát giác có nhiá»u ngưá»i xâm nhập... Nhưng sau khi tìm kiếm không thấy ai hết.
Kiếm Phi kêu “ồ†một tiếng, cố ý làm ra vẻ nghĩ ngợi một hồi rồi lại tiếp :
- Hôm đó ở Tam giang khẩu, Vạn huynh có chú ý đến hình dáng và dấu vết đặc biệt cá»§a ngưá»i áo xám nào không?
Vạn Thích ngượng vô cùng, liá»n cưá»i đáp :
- Tiểu đệ chỉ nhá»› y dong dá»ng cao, ngưá»i gầy gò, còn thì không chú ý.
Kiếm Phi lại há»i tiếp :
- Vạn huynh có nhận thấy ngưá»i đó trông rất quen không?
Vạn Thích nghe nói giật mình kinh hãi rồi nghiêm nghị há»i lại :
- Có phải Äặng huynh phát giác ngưá»i nào khả nghi không? Tiểu đệ chỉ cảm thấy ngưá»i đó hÆ¡i quen thôi.
Kiếm Phi cÅ©ng nghiêm nghị há»i lại :
- Vạn huynh còn nhá»› ngưá»i áo xám ấy nói vá»›i Lý NghÄ©a Thiên rồi giÆ¡ tay ra lấy đồ đạc chúng giÆ¡ tay nào không?
- Hình như là tay trái.
- Hình như chúng không muốn gặp Vạn huynh thì phải.
Vạn Thích tá» vẻ nghiêm trá»ng rồi khẽ há»i :
- Thế còn ngưá»i áo xám kia thì hình dáng như thế nào?
Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Y hơi lùn và béo, cánh tay trái của y bị tiểu đệ ném trúng một hòn đá.
Vạn Thích lại rùng mình một cái và khẽ nói tiếp :
- Có phải Äặng huynh đã thấy ngưá»i đó ở trong tệ trang không?
- Tiểu đệ chỉ hoài nghi đấy thôi.
- Äặng huynh nghi ngá» ai thế?
- Vạn huynh có phát hiện trong trang có ngưá»i nào khả nghi không?
Vạn Thích ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Äặng huynh, chúng ta là ngưá»i nhà cả, không giấu giếm gì huynh, vì việc này mà tiểu đệ đã bị gia phụ trách mắng nhiá»u lần rồi. Huynh không nhắc nhở tá»›i thì đệ cÅ©ng quên khuấy Ä‘i mất, quả thá»±c đệ cÅ©ng nghi ngá» ngưá»i áo xám đó giống hệt Hạ tổng quản.
Kiếm Phi gật đầu nói tiếp :
- Sáng nay tiểu đệ ở phía sau Ä‘i ra, định lên trên núi luyện tập võ công, bá»—ng gặp Triệu phó tổng quản cá»§a quý trang, đệ thấy thân hình cá»§a y giống hệt ngưá»i áo xám thứ hai, đệ liá»n chú ý đến cánh tay trái cá»§a y, quả nhiên thấy cánh tay trái cá»§a y có vẻ ngượng nghịu lắm, cho nên tiểu đệ má»›i nghi ngá». Nhưng hai vị Tổng quản Ä‘á»u có địa vị rất cao ở trong trang chứ không phải là ngưá»i tầm thưá»ng, cho nên không dám xác nhận bừa bãi, nhưng lại không dám không nói, cho nên má»i huynh lên đây để chuyện trò là thế.
Vạn Thích gật đầu lia lịa và há»i tiếp :
- Ừ phải rồi, huynh nói như vậy đệ má»›i xác nhận là hai tên ấy. Äặng huynh Ä‘i vá»›i đệ xuống gặp gia phụ Ä‘i.
Kiếm Phi vừa cưá»i vừa đáp :
- Không, tiểu đệ cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát đã.
Vạn Thích vẻ mặt trầm trá»ng vá»™i đứng dậy và nói :
- Äặng huynh, tiểu đệ Ä‘i má»™t lát sẽ vá» ngay.
Kiếm Phi thấy vậy há»i :
- Vạn huynh nhất định đi gặp bá phụ hay sao?
Vạn Thích ngạc nhiên đáp :
- Việc này cần phải có gia phụ xử trí mới được.
Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Chi bằng Vạn huynh thử đi xem may ra lấy được vật đó.
Vạn Thích suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Vì chức vị Tổng quản ở trong trang rất cao, đệ sợ một mình làm việc này chẳng thành nên không dám tự ý.
- Theo nhận xét của tiểu đệ thì chúng đã chuẩn bị từ trước kia rồi.
Vạn Thích cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp :
- Huynh hãy đợi tiểu đệ một lát.
Nói xong y vội vàng xuống lầu tức thì.
Kiếm Phi lẩm bẩm tự nói :
- Äêm nay hy vá»ng ngưá»i đừng có ở đây!
Äồng thá»i chàng cÅ©ng chắc chắn tối hôm nay Vạn Thích sẽ vắng mặt.
Không bao lâu Vạn Thích lại vội vàng lên lầu, hậm hực nói :
- Äặng huynh Ä‘oán không sai tí nào, hiện giá» hai tên ấy đã lén trốn rồi.
Kiếm Phi lạnh lùng lưá»m y má»™t cái nhưng không trả lá»i, Vạn Thích lại nói tiếp :
- Äặng huynh hãy nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, đêm nay tiểu đệ thá» phải bắt chúng vá» há»i tá»™i.
Kiếm Phi liá»n há»i :
- Vạn huynh có gì chắc chắn mà đuổi theo bắt được chúng v�
Vạn Thích lắc đầu đáp :
- Chuyện đó không thành vấn Ä‘á». Thiên hạ tuy lá»›n thật, nhưng không má»™t nÆ¡i nào có thể cản trở được Thiết Hồng bang chúng ta khám xét, như vậy chúng làm sao mà trốn tránh được.
Nói xong y vội đứng dậy chào Kiếm Phi và nói tiếp :
- Äặng huynh cứ coi nÆ¡i đây là nhà cá»§a huynh, muốn gì huynh cứ việc lên tiếng sai bảo để tiểu đệ Ä‘uổi bắt hai tên đó rồi quay trở vá» ngay.
- Vạn huynh, tiểu đệ muốn cáo lui.
- Không được, không được, dù sao Äặng huynh cÅ©ng phải chỠđợi đệ quay trở vỠđã.
Kiếm Phi nghĩ ngợi giây lát rồi mới gật đầu.
Vạn Thích đi rồi Kiếm Phi dặn bảo tráng đinh tối nay đem cơm lên trên lầu cho chàng ăn. Chàng ở trên lầu ngẫm nghĩ giây lát rồi lấy sẵn một tỠbái thiếp ra. TỠbái thiếp dài chừng một thước, rộng ba tấc, trên góc có vẽ một thanh Kim Húc thần kiếm dài chừng ba tấc rộng chừng hai tấc. Chàng cầm bút lên đỠở trên danh thiếp ấy rằng :
“Canh ba đêm nay sẽ thâu lại món nợ cá»§a Phi Long sÆ¡n trangâ€.
Dưới ký tên Kim Húc lệnh chủ.
Lúc ấy Ä‘ang là buổi chiá»u, mặt trá»i chưa lặn, những ngưá»i ở trong trang Ä‘a số còn chưa ngá»§.
Kiếm Phi xuống lầu đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy má»™t ngưá»i nào hết liá»n giở môn Long Vân Äá»™ng ra hóa thành má»™t cái bóng trắng tiến thẳng vào lầu lá»›n ở trong trang.
Khi chàng tá»›i trước cá»­a lầu liá»n vận Long Phụng Cương giÆ¡ tay khẽ ấn vào giữa cá»­a má»™t cái, bái thiếp bị dán chặt vào cánh cá»­a sâu chừng hai phân, rồi chàng má»›i trở vá» lầu, trong lòng chàng lúc này thấy hÆ¡i gay cấn.
Nhưng căn cứ vào sá»± dò thám hai ngày liá»n chàng đã biết trong trang không có má»™t ngưá»i nào có võ công cao siêu hÆ¡n mình cả, nhưng vạn nhất chuyện gì xảy ra thì mình sẽ chết má»™t cánh ngậm há»n chứ không sai. NghÄ© đến vụ chém giết đêm nay, chàng lại thấy không đành nhẫn tâm chút nào, nhưng khi chàng nghÄ© lại tấm thảm kịch ngày nỠở Phi Long sÆ¡n trang thì chàng lại nghiến răng mím môi tức giận vô cùng.
Äó chỉ là cuá»™c phục thù má»›i khÆ¡i mào, bá»™ hạ cá»§a Thiết Hồng bang đâu đâu cÅ©ng có, nhiệm vụ cá»§a chàng còn rất nặng ná». Nếu má»™t Vạn gia trang nho nhá» này mà không nhẫn tâm hạ thá»§ thì sau này còn làm được chuyện gì nữa.
Chàng liá»n nghÄ© thầm :
- “Ta còn mối thù hận cá»§a sư môn, ngưá»i anh kết nghÄ©a cá»§a sư phụ là Thượng Quan Hùng vá»›i Trần Tinh hiện giỠđã hùng cứ Nam trang và Bắc bảo, má»™t Bảo chá»§ vá»›i má»™t Trang chá»§ danh trấn thiên hạâ€.
Không bao lâu trá»i đã tối sầm, cÆ¡m nước xong Kiếm Phi ung dung đứng ngắm phong cảnh ở phía sau sÆ¡n trang.
Äá»™t nhiên chàng thấy có má»™t tráng hán chạy nhanh như bay tá»›i dặn tráng Ä‘inh ở dưới lầu vài câu rồi Ä‘i ngay.
Kiếm Phi thấy vậy bụng bảo dạ rằng :
- “Có lẽ chúng nó đã trông thấy bái thiếp cá»§a ta rồi?â€
Quả nhiên tráng hán ná» Ä‘i được má»™t lát sau dưới cầu thang đã có tiếng chân ngưá»i nhá»™n nhịp, rồi má»™t tên tráng hán vừa lên tá»›i, cung kính vái chào chàng và nói :
- Äặng thiếu hiệp, Trang chá»§ chúng ta xin thiếu hiệp đừng có Ä‘i ra khá»i căn lầu này, nếu chốc nữa có nghe thấy động tÄ©nh gì.
Kiếm Phi nghe nói cưá»i thầm, mặt tá» vẻ kinh ngạc và há»i lại :
- Chẳng lẽ trong trang này lại có chuyện xảy ra ư?
Tráng đinh lắc đầu đáp :
- Äiá»u này tiểu nhân không được rõ, vừa rồi chỉ được Trang chá»§ phái ngưá»i đến dặn bảo như vậy thôi.
- ÄÆ°á»£c, ta rất lấy làm cảm Æ¡n.
Tráng Ä‘inh ấy thấy Kiếm Phi trả lá»i như vậy liá»n xuống dưới lầu ngay.
Äêm đã tá»›i, sao ẩn hiện đầy trá»i, mặt trăng vừa lên tá»›i trên cao.
Äêm ấy Vạn gia trang đặc biệt gây cấn hÆ¡n những đêm khác, tất cả các chòi canh và những chá»— mai phục ngầm Ä‘á»u chuẩn bị má»™t cách chu đáo.
Trong đại sảnh, Vạn Nhất Thanh đã mặc sẵn võ trang, cau mày lại ngồi ở trên cái ghế gỗ đại hồng, bên cạnh bàn có để một thanh tỵ kim Bát Quái đao, trước bàn gỗ có mấy tên đại hán đứng rất nghiêm trang.
Vạn Nhất Thanh cứ cúi đầu ngồi lặng yên không nói năng gì cả.
Äá»™t nhiên y ngá»­ng đầu trầm giá»ng nói :
- Dù sao đêm nay cũng bắt cho được địch thủ, mặc dầu phải hy sinh đến thế nào.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cung kính vâng lá»i.
Vạn Nhất Thanh cưá»i hì hì mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Thôi các vị ai trở vá» cương vị cá»§a ngưá»i ấy Ä‘i.
Má»™t lát sau má»i ngưá»i đã ra khá»i đại sảnh ấy, riêng có hai đại hán trung niên là vẫn đứng há»™ vệ ở hai bên Vạn Nhất Thanh thôi.
Thì giá» trôi qua từng giây từng phút má»™t, ánh sáng lá»­a cá»§a toàn trang sáng rá»i như ban ngày. Tất cả các cao thá»§ Ä‘á»u ẩn thân ở trong những chòi canh.
Trong đại sảnh, Vạn Nhất Thanh vá»›i hai ngưá»i há»™ vệ vẻ mặt càng ngày càng gay cấn.
Canh đầu đã qua, toàn trang yên lặng như tá». Vạn Nhất Thanh càng cảm thấy đầu óc nặng trÄ©u, y đã hoài nghi kẻ phục thù là Kiếm Phi, vì Trang chá»§ cá»§a Phi Long sÆ¡n trang há» Äặng, nhưng dù sao y cÅ©ng không tin tưởng Kiếm Phi có công lá»±c thâm hậu và tài ba cao siêu đến ná»—i ấn được cái thiệp sâu vào trong cánh cá»­a hÆ¡n hai phân như thế?
Y nhận thấy công lá»±c cá»§a ngưá»i đó cao siêu không thể tưởng tượng được. Ở ngoài quan ngoại trừ mấy tên hung thần nổi danh đã lâu, hành tung phiêu hốt không nhất định ra thì không ai có đủ công lá»±c để chống cứ vá»›i kẻ phục thù này.
Äá»™t nhiên y quay ngưá»i lại bảo đại hán đứng ở phía sau rằng :
- Mau thả bồ câu báo tin cho Tổng đàn hay, đồng thá»i lúc nào cÅ©ng phải chuẩn bị sẵn mấy con, chỠđối phương xuất hiện má»™t cái, xem hình dáng mặt mÅ©i và tuổi tác cá»§a ngưá»i đó thế nào, viết ngay vào tá» giấy cá»™t luôn vào chân chim bồ câu, cấp tốc thông tri cho Tổng đàn chá»§.
Má»™t triệu chứng không may hiện lên trong đầu óc Vạn Nhất Thanh, y cầm cái thiếp để trên bàn gá»— Ä‘á», vừa xem vừa lẩm bẩm nói :
- Äã hÆ¡n trăm năm rồi, chưa thấy Kim Húc thần kiếm này xuất hiện giang hồ. Nếu đêm nay kiếm ấy xuất hiện nÆ¡i đây chỉ sợ...
“Cốc, cốcâ€.
Tiếng mõ đã Ä‘iểm canh hai, trong trang càng yên lặng hÆ¡n trước, ngưá»i đứng bên phải Vạn Nhất Thanh liá»n lên tiếng :
- Thưa Trang chủ, có lẽ tiểu tử ấy hãi sợ không dám tới nữa.
Vạn Nhất Thanh chưa kịp trả lá»i thì ngoài cá»­a đã có giá»ng nói rất lạnh lùng vá»ng vào ồ ồ :
- Xưa nay tại hạ không sai hẹn ước bao giá».
Vạn Nhất Thanh cả kinh quay đầu lại nhìn đã thấy một thiếu niên mặt đẹp khôn tả, nhưng lầm lì và trông rất khiếp sợ, mặc áo dài trắng.
Thiếu niên đó chính là Kiếm Phi, khách của Thiếu trang chủ.
Vừa thấy Kiếm Phi xuất hiện, bá»n Vạn Nhất Thanh ba ngưá»i Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra, má»™t mặt chúng không ngá» ngưá»i trả thù lại là Äặng thiếu hiệp, mặt khác khiến chúng phải hoảng sợ là vì chàng bước chân vào trong khách sảnh rồi mà không hay biết má»™t tí gì, đủ thấy khinh công cá»§a chàng ta cao siêu đến mức độ nào.
Kiếm Phi đứng yên, trông như má»™t pho tượng, mặt lầm lì, hai mắt tia ra hai luồng ánh sán vá»›i giá»ng càng lạnh lùng lên tiếng há»i :
- Vạn trang chủ tự sát hay cần phải tại hạ ra tay?
Dù sao Vạn Nhất Thanh cÅ©ng là má»™t lão giang hồ, nghe thấy Kiếm Phi há»i như vậy liá»n chắp tay chào và đáp :
- Lão phu kém mắt thật, nhưng không biết thiếu hiệp lại là ngưá»i có lòng tá»›i đây trả thù như vậy.
- Vạn trang chá»§ đừng có nói những lá»i thừa ấy nữa, chẳng hay Trang chá»§ muốn tá»± tá»­ hay phải nhá» tại hạ ra tay há»™?
Vạn Nhất Thanh sầm nét mặt lại đáp :
- Nếu thiếu hiệp không phải là ngưá»i có liên can thật mật thiết vá»›i Phi Long sÆ¡n trang thì lão phu khuyên thiếu hiệp đừng có đương đầu há»™ há» như thế làm chi. Bằng không, hì hì, Thiết Hồng bang này không phải là má»™t bang phái tầm thưá»ng đâu, thiếu hiệp đừng có trêu vào.
Lá»i nói trên là sá»± thật chứ không phải là bịa đặt, vì hiện giá» Thiết Hồng bang là bang phái lá»›n nhất trong giá»›i hắc đạo, ngay Nam trang, Bắc bảo má»›i nổi lên lừng danh khắp thiên hạ cÅ©ng phải kiêng nể Thiết Hồng bang, vì võ công cá»§a hai ngưá»i ấy tuy cao siêu hÆ¡n ngưá»i cá»§a Thiết Hồng bang má»™t chút thật, nhưng chúng cÅ©ng phải công nhận bang phái này lá»›n nhất và thế lá»±c mạnh nhất thiên hạ, nên từ trước tá»›i nay bất cứ kiếm khách hiệp sÄ© lừng danh nào mà dám gây hấn vá»›i phân trại, nhưng từ đó trở Ä‘i, ngưá»i ấy đừng có hòng được yên thân, bất cứ Ä‘i tá»›i đâu, hay giá» phút nào cÅ©ng Ä‘á»u có ngưá»i cá»§a Thiết Hồng bang theo dõi và giết chết.
Huống hồ Thiết Hồng bang lại giao dịch vá»›i Nam trang, Bắc bảo rất thân. Việc này tuy ngưá»i ngoài không biết nhưng Kiếm Phi thì đã rõ hết, vì Thượng Quan Hùng, Bảo chá»§ cá»§a Thượng Quan bảo và Trần Tinh, Trang chá»§ cá»§a Hắc Sát trang vá»›i ân sư cá»§a mình là Kim Má»™ng Hùng Ä‘á»u là đầu mục cá»§a quan ngoại Tổng đàn cá»§a Thiết Hồng bang. Sau khi Thượng Quan Hùng và Trần Tinh giương danh thiên hạ cÅ©ng vẫn giữ tình bạn trong giá»›i hắc đạo vá»›i nhau, tuy chúng có kèn cá»±a nhau ngầm, nhưng bá» ngoài vẫn khách khí vá»›i nhau và đôi khi còn hợp sức lại đối ngoại nữa. Cho nên gây hấn vá»›i Thiết Hồng bang, trừ phi mình tài ba đặc biệt hÆ¡n ngưá»i thì Nam trang, Bắc bảo không những không giúp sức cho Thiết Hồng bang, trái lại còn lôi kéo mình vào hùa để tăng cưá»ng thá»±c lá»±c cá»§a há». Bằng không, thiên hạ tuy bao la lá»›n rá»™ng thật, nhưng đừng có mong sống sót vá»›i há».
Riêng tình hình cá»§a Kiếm Phi thì khác hẳn, trong sứ mệnh cá»§a chàng không những tầm thù Thiết Hồng bang mà còn cả vá»›i Nam trang, Bắc bảo, đó là nguyên nhân chàng ra giang hồ phen này. Nên chàng nghe thấy Vạn Nhất Thanh nói như vậy, liá»n dùng giá»ng mÅ©i kêu “hứ†má»™t tiếng, rồi đáp :
- Vạn Nhất Thanh, đây là lần cuối cùng tại hạ há»i ngươi, ngươi muốn tá»± giải quyết lấy hay phải nhỠđến tại hạ ra tay há»™?
Hai đại hán đứng ở phía sau Vạn Nhất Thanh thấy Kiếm Phi chỉ là một đứa con nít mới hết sợ, nghe chàng nói xong, chúng cùng quát lớn một tiếng rút đao ở sau lưng ra xông lại định tấn công.
Kiếm Phi thấy vậy lạnh lùng nói :
- Thật là đồ ngu không sợ chết!
Chàng chưa nói dứt đã lui lại một bước, vận Long Phụng Cương thần công lên, rồi giở thế “Long Khởi Vân Ủng†(rồng bay mây cuốn theo), đột nhiên ra tay phản công lại.
Bá»n Vạn Nhất Thanh chỉ thấy trên mặt đất bá»—ng có hai luồng gió lốc từ từ quay tít.
Vạn Nhất Thanh thấy vậy, cả kinh thất sắc, vá»™i cầm thanh bảo Ä‘ao lên trầm giá»ng quát bảo hai ngưá»i ná» rằng :
- Tiá»n, Vương hai vị mau rút lui, đó là Long Phụng song tuyệt chưởng.
Y vừa nói vừa xông Ä‘ao lên cứu viện nhưng đã muá»™n, Tiá»n - Vương hai ngưá»i tuy thấy chưởng thế cá»§a đối phương rất kinh ngưá»i, nhưng hành động chậm chạp nên chúng cả mừng, cả hai cùng sá»­ dụng Ä‘ao răng cưa, má»™t tả má»™t hữu nhằm đầu Kiếm Phi chém xuống ngay.
Nhưng chúng cảm thấy có má»™t luồng sức lá»±c rất mạnh dá»™i tay hai ngưá»i sang hai bên, và chúng lại nghe thấy Vạn Nhất Thanh cảnh cáo, nên chúng hoảng sợ đến mất hết hồn vía, vá»™i giở toàn lá»±c ra lôi thanh Ä‘ao răng cưa lại để bảo vệ lấy mình mẩy cùng rút lui luôn. Bá»—ng chúng nghe thấy má»™t tiếng quát lá»›n :
- Nằm xuống!
Chúng thấy áp lực ở bốn bên càng ngày càng nặng và càng nhanh dồn dập tới...
Sau hai tiếng kêu “bùng bùng†và hai tiếng rú rất thảm khốc, Vạn Nhất Thanh đã thấy Tiá»n - Vương hai ngưá»i mồm há»™c máu tươi, bắn trở ngược vá» phía sau, va mạnh vào tưá»ng ngã lăn ra chết tốt. Những bàn ghế ở quanh đó cÅ©ng bị ảnh hưởng bởi chưởng phong, gãy vụn hết.
Kiếm Phi má»›i giở có má»™t thế chưởng mà đã đánh chết ngay hai ngưá»i tại chá»—, Vạn Nhất Thanh không sao chịu được múa tít thanh Bát Quái Ä‘ao xông lại nhằm đầu chàng chém luôn, Kiếm Phi không dám trì hoãn, vẫn dùng thế Long Khởi Vân Ủng ra tay nhanh như Ä‘iện chá»›p, chỉ trong nháy mắt đã tấn công luôn mưá»i chưởng và đá luôn bốn cái.
Vạn Nhất Thanh thấy chưởng và chân cá»§a đối thá»§ nhanh và mạnh như vậy, cÅ©ng phải giật mình kinh hãi thầm, y vá»™i giở luôn ba thế Ä‘ao lợi hại ra má»›i may mắn thoát khá»i chưởng phong cá»§a đối thá»§.
Khi nào Kiếm Phi chịu để cho y chạy thoát, lại xông đến tấn công tới tấp.
Lúc ấy trong đại sảnh chỉ có Ä‘ao quang bóng chưởng làm hoa cả mặt má»i ngưá»i.
Ngưá»i trong trang hay biết trên đại sảnh có chuyện náo động vá»™i vàng chạy cả tá»›i, đồng thá»i bốn bên cá»­a sổ cÅ©ng Ä‘á»u có cung ná» chá» sẵn, để chuẩn bị bắn kẻ địch chết má»›i thôi.
Không khí ở trong đại sảnh càng ngày càng gay cấn, chưa đầy mưá»i hiệp Vạn Nhất Thanh đã sắp đại bại đến nÆ¡i và y cứ vừa đấu vừa lùi bước má»™t vá» phía cá»­a sảnh.
Dưới ánh lửa sáng như ban ngày, mỗi tráng đinh tay cầm đuốc đứng hàng đôi trông như một con rồng lửa. Lúc ấy Vạn Nhất Thanh đã đuối sức dần, từ từ lui bước một vỠphía cửa lớn.
Kiếm Phi đột nhiên cưá»i nhạt má»™t tiếng, nói :
- Hừ, tài ba của Vạn Nhất Thanh cũng chỉ có thế thôi.
Nói xong, chàng nhấn mạnh sức cái, chưởng của chàng càng nhanh hơn trước, chưởng phong kêu vù vù và bóng chưởng làm tối tăm cả mặt mũi đối phương.
Vạn Nhất Thanh vá»™i giở hết tuyệt há»c cá»§a pho Bát Quái Ä‘ao ra chống đỡ, mồm thì nói :
- Phen này lão tử phải thí mạng với ngươi mới được.
Nhá» cây Ä‘ao Tá»· kim bát quái ấy là bảo Ä‘ao và y lại liá»u thân rồi, nên nhất thá»i y cÅ©ng vãn hồi lại được đôi chút thế quân bình.
Lúc ấy bên ngoài đã có mấy tay đại hán cầm đơn đao lẻn vào đứng chầu chực sẵn ở đó, chúng định vào để giúp Trang chủ một tay, nhưng khi chúng vào tới nơi thấy đao quang, chưởng ảnh quá mạnh nên không sao chen tay vào để cứu Vạn Nhất Thanh được.
Äáng lẽ Vạn Nhất Thanh cÅ©ng chưa bị chết nhưng vì mấy tên ná» vào, Kiếm Phi nổi sát khí, bụng bảo dạ :
- “Bá»n ngưá»i này tên nào tên nấy Ä‘á»u muốn giết ta cả, như vậy tên nào cÅ©ng là kẻ thù cá»§a ta hếtâ€.
NghÄ© tá»›i đó, chàng Ä‘ang giở thế thứ bốn cá»§a Long Phụng song tuyệt chưởng là thế “Hồi Long Dẫn Phụngâ€, chàng vá»™i dồn công lá»±c lên tá»›i tám thành, giÆ¡ song chưởng tấn công luôn hai thế liá»n, bắt buá»™c Vạn Nhất Thanh phải lui vá» phía sau mấy bước để tránh.
Nhân lúc ấy, chàng vá»™i rút thanh Kim Húc thần kiếm ra khá»i bao, liá»n có má»™t đạo kim quang làm lóe mắt má»i ngưá»i.
Những ngưá»i đứng khắp chung quanh Ä‘á»u kinh hãi, thất thanh là lá»›n :
- Kim Húc thần kiếm...
Tiếng kêu rú ấy chưa dứt, thì chúng đã nghe thấy má»™t tiếng “coongâ€. Äao và kiếm cá»§a hai ngưá»i vừa va chạm nhau, tiếp theo đó lại có tiếng kêu rú thảm khốc, máu tươi bắn tung toé. Vạn Nhất Thanh đã bị Kim Húc thần kiếm chém ra làm hai mảnh, lăn lông lốc ở trên đại sảnh.
Sá»± thể xảy ra má»™t cách quá đột ngá»™t, ai nấy chưa kịp suy nghÄ©, Kiếm Phi đã giở Kim Long Ä‘oạt mệnh, Ảo Thiên kiếm pháp, má»i ngưá»i thấy trong đại sảnh có má»™t con rồng vàng bao bá»c cái bóng trắng, nhanh nhẹn chạy quanh. Con rồng vàng ấy lướt tá»›i đâu là tiếng kêu la thảm khốc vá»›i máu tươi bắn tung tóe tá»›i đó, đồng thá»i tay chân gãy văng tứ tung và đầu rụng rÆ¡i lông lốc.
Con rồng vàng ná» chạy quanh sảnh má»™t vòng, mấy đại hán định vào cứu Vạn Nhất Thanh Ä‘á»u bị giết chết hết. Thấy không còn kẻ địch để giết nữa, rồng vàng ấy lại lướt ra ngoài sảnh. Những ngưá»i ở bên ngoài thấy Kiếm Phi đã xông ra vá»™i la lá»›n :
- Bắn tên.
Thế là tên và ná» Ä‘á»u nhằm con rồng vàng bắn tá»›i như mưa rào.
Kiếm Phi đột nhiên rú len má»™t tiếng thật dài, rồi chàng múa tít thanh bảo kiếm tiến tá»›i đâu là tiếng kêu la thảm khốc nổi lên tá»›i đó, chỉ trong nháy mắt ở trên không, chân gãy tay cụt, đẫu vỡ mưa máu bắn tung tóe, con rồng vàng như lướt Ä‘i trong gió và nhanh nhu Ä‘iện chá»›p vòng quanh đại sảnh vá»›i vưá»n hoa ở trước mắt đó má»™t lượt, chàng tá»›i đâu ngưá»i Vạn gia trang chết tá»›i đó, dần dần tiếng kêu la thảm khốc và tiếng rên rỉ cÅ©ng ngá»›t hẳn. Tất cả cao thá»§ trong trang không chết thì bị thương nặng Ä‘á»u nằm ngổn ngang trên mặt đất kêu la rên rÄ©, tráng Ä‘inh đã vứt khí giá»›i chui rúc cả vào trong phòng ngang ở nhà dưới rồi.
Kiếm Phi chỉ khẽ nhún chân má»™t cái, ngưá»i đã tá»±a như má»™t luồng ánh sáng bay lên trên đỉnh nhà cao nhất vào quay ngưá»i lại quát bảo :
- Nợ máu thì phải trả bằng máu. Tội của Vạn Nhất Thanh còn nặng hơn thế nữa, nhưng ta đã không nhận tái sát các ngươi, vậy mau đào tẩu đi. Mong từ nay trở đi phải cải tà quy chánh, như vậy mới không uổng sự tha thứ của ta ngày hôm nay cho các ngươi.
Nói xong, chàng lại nhảy xuống đất, cắm thanh thần kiếm vào bao, thuận tay nhặt mấy bó Ä‘uốc rồi giở “Long Vân Äá»™n†thân pháp ra, ngưá»i chàng như má»™t con rồng lượn Ä‘i lượn lại khắp má»i nÆ¡i cá»§a Vạn gia trang, há»… chàng tá»›i đâu là ngá»n lá»­a bốc cháy tá»›i đó.
Chỉ trong nháy mắt sơn trang này đã biến thành một cái biển lửa.
Rồi má»™t cái bóng trắng Ä‘i nhanh như gió vừa Ä‘i vừa cưá»i ha hả.
Thế là tổng trại của Thiết Hồng bang ở quan ngoại tức là Vạn gia trang đã hoàn toàn bị phá hủy hết.
Ngày hôm sau, trên giang hồ có tin đồn Kim Húc thần kiếm tái hiện võ lâm. Ngưá»i cầm kiếm là má»™t thiếu niên áo trắng, anh tuấn vô cùng. Chàng ta vừa xuất hiện, Thiết Hồng bang đã bị tai vạ ngay, máu rá»­a sÆ¡n trang má»™t cách thảm khốc khôn tả.
Tý Ngá» Truy Hồn Diêm Vương Thiếp Tả Phong, Bang chá»§ cá»§a Thiết Hồng bang hay tin tức giận vô cùng, ra lệnh cho bang chúng ở khắp thiên hạ, bất cứ sống hay chết thể nào cÅ©ng phải bắt cho kỳ được Äặng Kiếm Phi Ä‘em vá» xá»­ tá»™i kết liá»…u vụ án ấy. Äồng thá»i Nam trang vá»›i Bắc bảo cÅ©ng bắt đầu chú ý đến ngưá»i này.
Còn ngưá»i cá»§a chính phái và giá»›i hiệp nghÄ©a, ai cÅ©ng muốn có hân hạnh được gặp Kim Húc thần kiếm Äặng Kiếm Phi, má»™t vị tiểu sát tinh gan to tày trá»i này. Thế là cái tên Kim Húc lệnh chá»§ đã lan tràn Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, tất cả những thiếu niên áo trắng nào Ä‘i lại trên giang hồ thưá»ng thưá»ng được ngưá»i ta tôn kính đặc biệt nhưng cÅ©ng thưá»ng thưá»ng gặp phải sá»± sát hại bất ngá».
Thế là trong võ lâm đã thấy xôn xao náo động khá nhiá»u vì chuyện ấy và cùng sá»± xáo động đó mà vụ sát kiếp lá»›n đã bắt đầu mở màn

Hồi 6

Ngân Phách Hàn xuất hiện
Mùa hè ánh nắng mặt trá»i nóng như lá»­a thiêu khiến ngưá»i ta chịu đựng không nổi. Trên đưá»ng cái quan Ä‘i Liá»…u Dương, má»™t thanh niên mặc áo dài trắng cưỡi ngá»±a trắng, Ä‘ang thá»§ng thẳng Ä‘i. Mặt chàng ta rất anh tuấn, đôi lông mày Ä‘en nhánh và dài, đôi ngươi sáng quắc, trông thật là má»™t vị thiếu niên công tá»­.
Dưới ánh nắng chang chang như vậy mà không thấy chàng má»i mệt chút nào, hai tay chàng cầm cương và cÅ©ng không cầm roi, cứ thá»§ng thẳng Ä‘i, mồm thì ngâm nga bài thÆ¡ Trương thiên tá»­u cá»§a Lý Bạch...
Thiếu niên ấy chính là Äặng Kiếm Phi, ngâm nga xong bài thÆ¡ đó, bèn lẩm bẩm tá»± nói :
- Sắp tới Liễu Dương rồi!
Äá»™t nhiên phía sau chàng lại có tiếng vó ngá»±a kêu “lá»™p cá»™pâ€. Kiếm Phi ngạc nhiên vô cùng, liá»n định bụng bảo dạ rằng :
- “Chẳng lẽ những kẻ địch tìm kiếm ta đã theo dõi tá»›i đây chăng?â€
Nhưng chàng vẫn ung dung ngồi trên yên ngá»±a, thá»§ng thẳng tiếp tục Ä‘i vá» phía trước như thưá»ng. Äồng thá»i chàng còn đưa mắt ngắm nhìn khắp chung quanh nữa.
Bên cạnh đưá»ng, chá»— cách chàng không xa có má»™t khu rừng nho nhá», cây cối rất rậm rạp, nÆ¡i đó dùng để nghỉ ngÆ¡i rất tốt cho lữ khách Ä‘i đưá»ng trong lúc mùa hè. Chàng phi ngá»±a tiến thẳng tá»›i khu rừng đó.
Khi chàng phi ngá»±a tá»›i cạnh rừng, vá»™i xuống để mặc cho con ngá»±a tá»± do Ä‘i ăn cá», còn chàng thì Ä‘i tá»›i dưới gốc câu cổ thụ để nghỉ ngÆ¡i như là ngưá»i xuống ngá»±a Ä‘i hóng mát vậy.
Lúc ấy, một con ngựa đỠvừa phóng tới, ngừng ngay ở chỗ trước mặt Kiếm Phi.
Trên ngá»±a là má»™t thiếu nữ tuyệt sắc mình khoác áo đại hồng, mặt trắng như ngá»c, hai má đỠhồng.
Kiếm Phi tá»§m tỉm cưá»i ngắm nhìn nàng ná» hình như có ý muốn há»i nàng muốn gì vậy.
Thiếu nữ cÅ©ng đưa mắt nhìn chàng, bốn con mắt va chạm nhau, nàng tá»±a như bị Ä‘iện giật, rùng mình má»™t cái, vẻ mặt lạnh lùng cá»§a nàng bá»—ng nảy nở má»™t thái độ như hổ thẹn, như cưá»i và cÅ©ng như hâm má»™ nữa. Nhưng thái độ ấy chỉ thoáng cái đã mất liá»n. Nàng lại lạnh lùng như trước và cất tiếng lanh lảnh há»i :
- Ngưá»i có phải Äặng Kiếm Phi mà ngưá»i ta vẫn gá»i là Kim Húc thần kiếm đấy không?
Kiếm Phi rất tao nhã, tá»§m tỉm cưá»i há»i lại :
- Cô nương quý tánh đại danh là gì? Vội vàng tìm kiếm tại hạ để chỉ giáo gì thế?
Thiếu nữ vẫn vênh váo lạnh lùng há»i lại :
- Sư phụ của ngươi là ai?
- Tại hạ vá»›i cô nương chưa há» quan biết nhau bao giá», vừa mở miệng cô nương đã há»i sư môn cá»§a tại hạ như vậy! Chẳng lẽ cô nương không thấy đưá»ng đột hay sao?
- Quân yêu ma kia! Ngươi không nói, bổn cô nương đã biết sư môn của ngươi là ai rồi!
- Sao cô nương vừa lên tiếng đã có vẻ hằn há»c như thế rồi! Tại hạ tuy bất tài nhưng có phải là yêu ma gì đâu!
Chàng chưa nói dứt, thiếu nữ áo đỠtuyệt sắc kia đã quát lớn :
- Trên ngưá»i ngươi, ngoài Kim Húc thần kiếm ra có phải còn má»™t cuốn “Ảo Thiên quyá»n phổ†phải không?
Kiếm Phi thấy nàng há»i nhu vậy, ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng :
- “Lạ thật! Sao nàng lại biết ta có “Ảo Thiên quyá»n phổ†như vậy!â€
Nhưng chàng vẫn cưá»i tá»§m tỉm đáp :
- Cô nương há»i như thế có ý nghÄ©a gì?
- Mau trả lá»i câu há»i cá»§a ta.
Kiếm Phi nghiêm nét mặt lại đáp :
- Cô nương, tại hạ còn có việc cần phải đi làm, không thể nào tiếp cô nương ở đây được.
Nói xong, chàng từ từ đi đến cạnh con ngựa, đột nhiên nàng nỠquát :
- Äứng lại!
Kiếm Phi tức giận vô cùng, nhưng chàng không muốn nổi giận vá»›i má»™t thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Chàng liá»n ngừng bước, trầm giá»ng nói :
- Cô nương, tại hạ không muốn gây phiá»n phức vào ngưá»i, xin cô nương cÅ©ng không nên quá trá»›n như vậy!
- Biết Ä‘iá»u thì ná»™p ngay thần kiếm vá»›i quyá»n phổ cho bổn cô nương. Như vậy, ngày hôm nay bổn cô nương hãy tạm tha chết cho ngươi.
Kiếm Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng, chắp tay vào và trả lá»i tiếp :
- Xin lỗi cô nương, tại hạ không thể ở lại đây tiếp cô nương được nữa.
Nói xong chàng phi thân lên mình con ngá»±a trắng. Thiếu nữ áo đỠthấy vậy liá»n quát lá»›n :
- Tiểu tặc! Ngươi đừng có hòng thoát khá»i như vậy!
Nàng vừa quát vừa phi thân lên cao trên ba trượng, giÆ¡ hai bàn tay ngá»c ra, nhằm đầu chàng tấn công xuống.
Kiếm Phi đã phòng bị sẵn rồi nên chàng giÆ¡ tả chưởng lên và hữu chưởng khua má»™t vòng, đẩy lên má»™t chưởng, chưởng lá»±c cá»§a hai ngưá»i va chạm nhau kêu đánh “bùng†má»™t tiếng thá»±c lá»›n.
Kiếm Phi thấy khí huyết trong ngưá»i rạo rá»±c, hai mắt nổ Ä‘om đóm lá»­a, chân đứng không vững phải loạng choạng lùi vá» phía trước mấy bước má»›i đứng yên được.
Còn thiếu nữ áo đỠcũng bị chưởng lực của chàng đẩy bắn vỠphía sau ba bước.
Nàng cưá»i nhạt má»™t tiếng, lại múa chưởng xông lên tấn công Kiếm Phi.
Kiếm Phi đứng vững rồi, trong lòng cả kinh, không ngá» thiếu nữ áo đỠnày lại có công lá»±c mạnh như vậy, chàng liá»n hít mạnh hÆ¡i vận “Long Phụng cương khí†chuyển khắp ngưá»i đồng thá»i bụng bảo dạ :
- “Ná»™i lá»±c cá»§a ta mà thắng không nổi thiếu nữ này thì còn hy vá»ng gì chuyện trả thù huyết hận nữaâ€.
Chàng vừa nghĩ tới đó thì đã thấy một cái bóng đỠthấp thoáng và một luồng sức mạnh đã lấn áp tới. Chàng nghiến răng mím môi, ngấm ngầm vận “Long Phụng cương khí†tới tám thành công lực, hai chân lấy tấn, giơ song chưởng lên nhằm chưởng phong của nàng nỠphản công luôn.
Chỉ nghe thấy kêu “ùm†má»™t tiếng thá»±c lá»›n. Sau tiếng kêu ấy, những cành lá ở chung quanh Ä‘á»u bay tung, cát bụi mù mịt, mặt cá»§a Kiếm Phi đỠhồng và hai chân đã lún xuống mặt đất hÆ¡n hai phân. Thiếu nữ áo đỠkêu “hự†má»™t tiếng, quần áo cá»§a nàng bay phất phÆ¡, ngưá»i nàng đã bị đẩy bắn ra ngoài xa tám thước má»›i nhẹ nhàng rÆ¡i xuống đất. Nàng giÆ¡ tay lên vuốt lại má»› tóc bù, hít má»™t hÆ¡i thá»±c mạnh để cho khí huyết khá»i rạo rá»±c và quát bảo tiếp :
- Chúng ta vào trong rừng đấu lại, quyết một phen sống chết mới thôi!
Nói xong, nàng không đợi chá» Kiếm Phi trả lá»i đã nhanh như má»™t con chim bay vào trong rừng.
Vừa rồi Kiếm Phi cÅ©ng bị rúng động, mặt đỠbừng, trống ngá»±c đập rất mạnh, cổ há»ng như buồn nôn, vá»™i nuốt ngay má»™t miếng nước miếng, dậm chân má»™t cái đã phi thân vào trong rừng Ä‘uổi theo thiếu nữ tức thì.
Trong rừng có má»™t bãi đất, cá» lau má»c cao hàng thước, thiếu nữ vào tá»›i nÆ¡i, mặt vẫn lạnh như tiá»n, mồm thì quát :
- Tiểu tặc! Ngày hôm nay cô nương phải thử xem ngươi có tài ba như thế nào mới được.
Kiếm Phi thấy nàng cứ mắng chá»­i mình là tiểu tặc, không sao nén nổi giận được liá»n quát trả lại :
- Mong cô nương nên biết Ä‘iá»u má»™t chút, xưa nay tại hạ vá»›i cô nương không thù hằn gì cả, thậm chí đến quý tính đại danh cô nương tại hạ cÅ©ng không hay biết. Vậy cô nương căn cứ vào cái gì mà lên tiếng mắng chá»­i tại hạ như thế!
Thiếu nữ áo đỠkêu “hừ†một tiếng rồi nói tiếp :
- Hừ! Bổn cô nương là Vân SÆ¡n Phi Phụng Ngân Phách Hàn Lý Hồng, chắc ngươi cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói đến tên tuổi cá»§a bổn cô nương rồi?
Kiếm Phi chưa nghe thấy ai nói đến cái tên này, nhưng chàng đã nghÄ© ra má»™t vị hiện ẩn tu hành lâu năm và đã nổi tiếng từ hồi mấy chục năm vá» trước, nên chàng vá»™i há»i lại :
- Chẳng hay Lý cô nương xưng hô Vân Sơn thần ni là gì?
Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn nghiêm nghị nói :
- Danh húy cá»§a gia sư khi nào đến những ngưá»i như ngươi có thể tùy tiện xưng hô được như thế? Nếu ngày hôm nay ngươi không ná»™p kiếm và quyá»n phổ cho bổn cô nương, cô nương thế nào cÅ©ng giết ngươi tại chá»—.
Kiếm Phi bị nàng ta áp bức hoài tức giận vô cùng, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi trả lá»i tiếp :
- Tùy cô nương muốn thế nào tại hạ cÅ©ng xin tiếp. Còn cô nương muốn lấy thần kiếm vá»›i quyá»n phổ Ä‘i cÅ©ng không khó, quí hồ giết chết được tại hạ trước rồi má»›i có hy vá»ng.
Lý Hồng là má»™t cao thá»§ tối cao cá»§a hiệp sÄ© trẻ tuổi má»›i nổi lên ở trên giang hồ gần đây. Lại thêm nàng ta là ngưá»i nhan sắc tuyệt vá»i, vì vậy má»›i vướng thành má»™t tính kiêu ngạo vô cùng. Nàng nghe thấy Kiếm Phi nói như vậy, liá»n cưá»i nhạt đáp :
- Ngày hôm nay, cô nương hãy phế ngươi trước rồi nói chuyện sau.
Nói xong, chân nàng hÆ¡i cá»­ động má»™t chút đã nhanh như Ä‘iện chá»›p xông lại tấn công vào ngá»±c Kiếm Phi má»™t chưởng liá»n.
Khi nàng tấn tới, trong lòng bỗng thương tiếc mà bụng bảo dạ rằng :
- “Äặng Kiếm Phi quả thá»±c là má»™t nhân tài, nếu y không phải là kẻ thù cá»§a bổn môn thì tốt biết bao, nhưng lát nữa, cứ xem y ra tay thì sẽ biết y có phải là môn hạ cá»§a đối phương hay không?â€
Kiếm Phi thấy nàng ta bướng bỉnh như vậy càng tức giận thêm, bụng bảo dạ rằng :
- “Con nhá» này đẹp má»™t cách kinh ngưá»i, nhưng sao nó lại có tánh kiêu ngạo như thế và còn tá»›i đây định cướp đồ cá»§a ta nữa. Hừ! Nữ cưá»ng đạo, ngày hôm nay thiếu gia phải cho mi má»™t bài há»c má»›i đượcâ€.
Chàng thấy Lý Hồng ra tay nên chàng cÅ©ng không khách khí nữa, vá»™i vận “Long Phụng cương khí†lên bảo vệ lấy toàn thân rồi tay trái định giÆ¡ ra thá»™p lấy cổ tay trái cá»§a nàng ná».
Lý Hồng vá»™i rụt tay lại, giÆ¡ tay phải ra nhằm yếu huyệt ở vai trái Kiếm Phi vồ tá»›i, đồng thá»i giÆ¡ đầu gối lên thúc mạnh vào đơn Ä‘iá»n cá»§a đối phương.
Kiếm Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng, giÆ¡ hai ngón tay ra Ä‘iểm luôn vào Lao cung huyệt ở gan bàn tay cá»§a nàng.
Lý Hồng bắt buá»™c phải thâu tay lại, lùi vá» phía sau má»™t bước. Äá»™t nhiên nàng quát lá»›n má»™t tiếng rồi lại xông lên tấn công tiếp.
Kiếm Phi vá»™i giÆ¡ Long Phụng Song tuyệt quyá»n ra đối phó, chỉ trong nháy mắt chàng đã tấn công ngay bốn chưởng, ba quyá»n và đá năm cái liá»n.
Trận đấu cá»§a hai ngưá»i kịch liệt khôn tả, những cành lá ở chung quanh bị gãy ra rÆ¡i rụng xuống như mưa rào. Bá»—ng có tiếng kêu “ùmâ€, thì ra Kiếm Phi đánh hụt má»™t chưởng vào mặt đất. Dưới đất lõm ngay má»™t cái hố khá sâu, cát bụi bay tung tóe, nhưng hai ngưá»i vẫn tiếp tục kịch chiến như thưá»ng.
Sau trăm hiệp, Kiếm Phi nóng lòng sốt ruột vô cùng, càng đấu chàng càng thấy công lực đối phương mạnh khôn tả.
Lý Hồng đấu một hồi lâu đã nhận ra võ công của đối phương giống hệt võ công của mình, và nội lực của chàng nỠkhông kém mình, vừa tấn công một thế, đối phương đã biết rõ thế thứ hai của mình là gì rồi.
Nên chàng ta đã giở ra thế khác phá giải ngay hay là phản công lại, khiến mình phải rút tay lại để cứu viện. Nhiá»u lúc khiến nàng bó chân bó cẳng, không sao đấu tiếp được nữa. Nàng biết cứ đấu mãi như vậy chỉ có bại thôi chá»› không sao thắng nổi.
Cũng có một vài lần khi tấn đến chỗ rất nguy hiểm thì nàng bỗng chần chừ không chịu thẳng tay tấn công, nhỠvậy Kiếm Phi mới thoát hiểm. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nương tay như vậy? Sự thực lúc này nàng đã yêu trộm Kiếm Phi rồi mà nàng không biết đấy thôi. Kiếm Phi cũng thế, mỗi khi chàng định hạ sát thủ thì lại bụng bảo dạ rằng :
- “Cô bé xinh đẹp như thế này mà bị ta đánh chết thì thá»±c đáng tiếc quáâ€.
Hai ngưá»i cứ đấu mãi như vậy cho tá»›i khi mặt trá»i lặn vá» phía tây.
Äá»™t nhiên có tiếng kêu “ùm†thật lá»›n, kình phong như vÅ© như bão đẩy đổ những cây to lá»›n khiến hai ngưá»i cùng phải lui sang hai bên.
Kiếm Phi đứng không vững lui vá» phía sau ba bước má»›i đứng yên, cổ buồn nôn buồn oẹ, bá»—ng chàng khạc luôn ra má»™t đống máu tươi. Lý Hồng giật mình kinh hãi vá»™i chạy lại buá»™t mồm há»i :
- Ngươi...
Kiếm Phi trợn mắt lên nhìn và quát :
- Ngươi đứng lại!
Quả nhiên Lý Hồng không dám đến gần, nhưng nàng vẫn nhìn chàng vẻ mặt đầy lo âu.
Vì tiếng quát đó, Kiếm Phi lại khạc ra vũng máu tươi nữa, chàng thở hổn hển mấy cái rồi đáp :
- Ngươi muốn lấy thần kiếm và quyá»n phổ thì mau lại lấy Ä‘i, lúc này thuận tiện lắm. Bằng không lát nữa công lá»±c cá»§a ta khôi phục lại, ngươi phải tấn công mệt sức má»›i đánh được ta bị thương như thế này.
Chàng vừa nói vừa thở hổn hển, đôi ngươi đã kém tinh anh dần.
Lúc này trái lại Lý Hồng cứ đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn chàng, mạat nàng tá» vẻ ái ngại vô cùng.
Kiếm Phi kêu la như vậy khí huyết lại rạo rực...
Lý Hồng không hiểu tại sao ngày hôm nay mình lại thay đổi tính nết như vậy.
Ngày thưá»ng đối vá»›i địch thá»§ hÆ¡i tí là nàng giÆ¡ kiếm lên chém luôn không do dá»± chút nào. Vì vậy biệt hiệu cá»§a nàng vốn dÄ© chỉ có Vân SÆ¡n Phi Phụng thôi, sau vì ra tay quá ác độc nên ngưá»i ta má»›i thêm ba chữ Ngân Phách Hàn như vậy.
CÅ©ng vì vậy mà có rất nhiá»u ngưá»i tá»± cho mình là hiệp sÄ©, trông thấy nàng đã tá»±a như kẻ mất hồn mất vía và van lÆ¡n vậy. Trong đó cÅ©ng không thiếu gì những anh tuấn đẹp trai nhưng nàng không hỠđộng lòng yêu thương má»™t ngưá»i nào cả.
Bây giá» ngưá»i ở trước mặt nàng đây chính là môn hạ cá»§a kẻ thù đã làm há»§y thân sư tổ cá»§a mình, mà sư phụ truyá»n lịnh xuống, há»… gặp ngưá»i cá»§a kẻ thù thì phải giết ngay chứ không được nương tay, nhưng không hiểu sao bây giá» nàng đã đả thưong được Kiếm Phi rồi mà lại chần chừ không nỡ ra tay?
Nếu không nhân lúc này giết chàng ta thì làm sao lấy được thần kiếm vá»›i quyá»n phổ Ä‘em vá» trả lá»i cho sư phụ, bằng không việc gì ta phải Ä‘i xa hàng ngàn dặm ra ngoài quan ngoại này làm chi? Nàng vừa nghÄ© vừa đưa mắt liếc nhìn Kiếm Phi hoài, thấy vẻ mặt chàng ta nghiêm nghị ngồi yên ở trên bãi cá» dưới gốc cây Ä‘ang vận công chữa thương.
Nàng ngắm nhìn chàng thấy ngoài vẻ anh tuấn ra, mặt chàng quả thật đẹp khôn tả, nàng lẳng lặng Ä‘i tá»›i gần hai bước và ngừng chân lại. Nàng dang tay làm sao mà thò vào ngưá»i chàng cướp thần kiếm vá»›i quyá»n phổ Ä‘i được. Ngay bây giá» kinh động tá»›i chàng, nàng cÅ©ng cảm thấy không yên, huống hồ là ra tay cướp giật như vậy?
Rút cục nàng thở dài một tiếng lẩm bẩm nói :
- Lý Hồng Æ¡i! Lý Hồng, ngươi yêu má»™t ngưá»i rồi, ngưá»i đó là kẻ thù cá»§a sư môn.
Nàng lững thững ra ngoài rừng dắt con ngá»±a trắng ra cá»™t ở gốc cây Ä‘ang định rá»i khá»i nÆ¡i đó nhưng nàng sá»±c nghÄ© :
- “Hiện giá» chàng Ä‘ang vận công không thể để cho má»™t vật gì ở bên ngoài quấy nhiá»u được, nhỡ lúc này có kẻ thù ở bên ngoài tá»›i có phải là chàng bị nguy hiểm không?â€
Nghĩ tới đó nàng lại núp ở trong bụi cây để phòng bị hộ chàng.
Trong khi đứng phòng vệ, nàng cảm thấy trong lòng mâu thuẫn hết sức, vì sứ mệnh cá»§a nàng là phải há»§y chàng Ä‘i, cho nên nàng không muốn nhìn chàng mà chỉ mong rá»i khá»i nÆ¡i đây thôi. Nhưng nàng có Ä‘ang tâm bá» Ä‘i không? Dù tình thế có cho phép nàng bá» Ä‘i nàng cÅ©ng không chịu bá» Ä‘i lúc này. Trong lúc nàng hết sức mâu thuẫn thì thá»i giá» cứ thế mà trôi dần.
Mặt trá»i đã vá» Tây, bên phía Äông mặt trăng đã từ từ nhô lên, chợt ngoài rừng đột nhiên có tiếng ngưá»i nói :
- ÄÆ°á»ng chá»§, chính là nÆ¡i này.
Lý Hồng nghe nói vá»™i chăm chú nhìn ra ngoài rừng, nàng lại nghe thấy má»™t giá»ng khàn khàn lên tiếng há»i :
- Phương trại chủ không nhìn sai đấy chứ?
- Báo cáo ÄÆ°á»ng chá»§, chính mắt tiểu chức đã trông thấy thằng nhỠđấu vá»›i má»™t con nhỠở đây.
- Ừ, sau rồi thế nào nữa?
- Sau cả hai cùng đi vào trong rừng.
- Cái gì hả, cùng đi vào trong rừng ư?
- Phải đấy, con nhỠăn vận áo đỠhình như là Vân Sơn Phi Phụng thì phải.
- á»’, chúng là ngưá»i cùng bá»n ư?
- Không, chúng đã ở quanh đây đánh nhau một trận kịch liệt rồi.
Lý Hồng lắng tai nghe không lâu quả nhiên nghe thấy tiếng chân ngưá»i Ä‘i vào rừng, nàng đưa mắt nhìn Kiếm Phi biết lúc này là lúc Ä‘ang gây cấn nhất, mồ hôi ở trên đầu chàng nhá» xuống như mưa, sắc mặt Ä‘ang nhợt nhạt đã hồng hào dần. nàng bá»—ng ăn năn hối lá»—i, bụng bảo dạ rằng :
- “Tất cả những cái này Ä‘á»u do ta hại chàng hếtâ€.
Thế rồi nàng quyết tâm bảo vệ chàng, lúc này nàng đã yêu chàng nhưng nàng vẫn tự dối lòng mình. Nàng lại lắng tai nghe kẻ địch đi vỠphương hướng nào.
Tiếng động càng ngày càng gần, hiển nhiên kẻ địch đã đi sâu vào trong rừng rồi.
Nàng nghiến răng mím môi phi thân lên trên một cành cây cao chăm chú ý vào phía có tiếng động đi tới.
Tài sản của ngocnd321

  #4  
Old 05-06-2008, 08:39 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 7

Äối diện kẻ đại thù

Äá»™t nhiên má»™t ông già vừa gầy vừa cao, cằm để râu dê, mắt diá»u hâu, mÅ©i chim két, mình mặc áo bào Ä‘en rất lịch sá»± Ä‘i lướt qua dưới cành cây mà nàng Ä‘ang ẩn núp. Phương hướng Ä‘i cá»§a ông già ấy tiến thẳng vá» phía Kiếm Phi Ä‘ang ngồi vận thức chữa thương.
Äã trông thấy mặt ông già áo bào Ä‘en là ai rồi, Lý Hồng liá»n chá»­i thầm :
- Quả thá»±c Thiết Hồng bang Ä‘ang xuất động cả đại đội đến Hắc Linh. Cả ÄÆ°á»ng chá»§ Dư Kích cÅ©ng ra cả quan ngoại này.
Nhưng thá»i gian không cho phép nàng suy nghÄ© nhiá»u, nếu dể cho Hắc Linh đưá»ng chá»§ Ä‘i thêm vài bước nữa sẽ phát hiện Kiếm Phi Ä‘ang ngồi yên không sao đỠkháng được nên nàng vá»™i quát bảo :
- Äứng lại!
Ông già áo Ä‘en quả thá»±c bất phàm, vừa nghe tiếng quát bảo cá»§a Lý Hồng đã vá»™i quay ngưá»i lại trợn trừng mắt lên nhìn Lý Hồng Ä‘ang đứng ở trên cây, cưá»i khỉnh há»i :
- Có lẽ nữ hiệp là Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn lừng danh trên thiên hạ phải không?
Lý Hồng như má»™t đám mâu đỠtừ từ nhảy xuống vừa cưá»i vừa há»i :
- Không dám, không dám, xin há»i ngài quý tính đại danh là gì?
Hắc Linh đưá»ng chá»§ cưá»i khỉnh đáp :
- Lão phu là vô danh tiểu tốt, hiện phụ trách Ä‘iá»u khiển Hắc Linh đưá»ng cá»§a Thiết Hồng bang đấy.
Lý Hồng nghe vậy giả bộ kinh hãi nói tiếp :
- Ủa, thế ra là Dư đại đưá»ng chá»§ giá lâm đây, tiểu nữ không biết nên má»›i thất kính như vậy, xin Dư đưá»ng chá»§ lượng thứ cho.
Dư Kích nghe nàng nói như vậy ngản ngưá»i ra, không hiểu tại sao bá»—ng nhiên nàng lại nhã nhặn khách khí như thế.
Tiếp theo đó Lý Hồng lại nghiêm nghị há»i tiếp :
- Xin há»i Dư đại đưá»ng chá»§ tá»›i đây có việc gì thế?
Dư Kích không phải là ngưá»i thưá»ng, y chỉ đảo tròn đôi ngươi má»™t vòng đã biết nàng ná» có ý định gì rồi, liá»n cưá»i hì hì má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- Lý nữ hiệp, lão muốn há»i thăm nữ hiệp má»™t ngưá»i này...
Lý Hồng không đợi chỠđối phương nói dứt đã sầm nét mặt lại nói tiếp :
- Dư đưá»ng chá»§ còn chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tôi đấy.
- Có phải nữ hiệp đến đây dạo chơi đấy không?
- Bất cú có việc hay không xin Dư đưá»ng hãy mau rá»i khá»i khu rừng này, bằng không đừng có trách Lý Hồng tôi không nói trước.
- ÄÆ°á»£c, lão phu đã chịu cô là có gan má»›i dám ở trước mặt lão mà ngông cuồng như vậy. Ngày hôm nay lão phu cứ ở trong rừng này để xem cô nương làm gì lão phu nào?
Lý Hồng bụng bảo dạ rằng :
- “Dư Kích cÅ©ng không phải là những nhân vật thưá»ng, nếu ta để yên thì thế nào cÅ©ng làm khó dá»… Kiếm Phi, nhân lúc này ta há»§y y Ä‘i có hÆ¡n không?â€
NghÄ© Ä‘oạn nàng kêu hừ má»™t tiếng rồi trả lá»i :
- Dư Kích, Vân SÆ¡n Phi Phụng Ngân Phách Hàn cái tên này không phải bá»—ng nhiên mà có, vậy mong ÄÆ°á»ng chá»§ hành sá»± phải nên suy nghÄ© má»™t chút thì hÆ¡n.
Nói xong, mặt nàng đã lộ sát khí. Tất nhiên Dư Kích cũng biết sở dĩ nàng ta được cái biệt danh này là vì ra tay ác độc mà nên, nhưng y cũng tự thị võ công của mình cao siêu và có Thiết Hồng bang đỡ đầu thì Lý Hồng cũng không làm gì nổi mình.
Nên y nghe Lý Hồng nói xong liá»n cưá»i khỉnh đáp :
- Lý nữ hiệp là ngưá»i thông minh, mong đừng có làm khó dá»… Thiết Hồng bang chúng tôi, sau này chưa biết chừng...
Lý Hồng không để cho ông già nói dứt đã vội quát lớn nói tiếp :
- Äừng nói những lá»i thừa ấy nữa, bây giá» hãy ra khá»i rừng này Ä‘i đã.
Dư Kích nghe nói tức giận khôn tả liá»n múa chưởng xông lại định Ä‘iểm ba mươi sáu yếu huyệt cá»§a Lý Hồng...
Lý Hồng cưá»i nhạt má»™t tiếng, vận cương khí lên bảo vệ lấy toàn thân, rồi đưa tay phải ra bngú má»™t cái, chỉ phong cá»§a nàng nhắm ngay chưởng phong cá»§a Dư Kích bắn tá»›i.
Dư Kích nghe tiếng gió hơi khác lạ vội biến thế thâu chưởng lại để tự bảo vệ lấy bản thân trước.
Nhân dịp đó Lý Hồng đã tiến lên, hai tay múa chưởng tấn công như vũ bão.
Dư Kích chỉ vì lỡ tay một chút mà bị lép vế, nên cứ phải chống đỡ thôi chứ không sao trả đũa được. Sau cùng y phải vận tám thành công lực ra phản công lại một chưởng, chỉ nghe thấy kêu bùng một tiếng, cành lá rụng xuống như mưa, cát bụi bay mù mịt.
Lý Hồng áo bay phất phới, đầu bù tóc rối đứng không vững phải lui vỠphía sau một bước, còn Dư Kích thì hai mắt trợn tròn xoe, loạng choạng lui vỠphía sau ba bước, mồm há hốc khí huyết rạo rực.
Lý Hồng đã định tâm tiêu diệt đối phương tất nhiên nàng không nương tay chút nào, vừa đứng vững nàng lại xông lại rút kiếm nhắm đầu Dư Kích đâm luôn.
Dư Kích vừa đỡ má»™t chưởng, khí huyết trong ngưá»i rạo rá»±c, mắt nổ Ä‘om đóm lui vá» phía sau ba bước phải hít má»™t hÆ¡i mạnh để Ä‘iá»u hòa khí huyết, nhá» vậy má»›i khá»i bị thổ huyết. Äá»™t nhiên y thấy trước mắt có ánh sáng bạc lấp lánh, y định thần nhìn kỹ má»›i hay Lý Hồng đã dùng kiếm tấn công, y hoảng sợ vô cùng vá»™i lui vá» phía sau mấy bước rồi cùng giÆ¡ hay tay lên ném má»™t cái, liá»n có hai luồng ánh sáng Ä‘en phi tá»›i.
“Cáchâ€
“á»i chà!â€
Hai cây Phán Quan bút cá»§a Dư Kích va đụng phải Ngân Phách Tá»· Phong kiếm cá»§a Lý Hồng liá»n gãy ngay ra làm bốn. Äồng thá»i Lý Hồng trầm tay má»™t cái đưa thanh kiếm vá» phía trước, Dư Kích kêu lên má»™t tiếng rất thảm khốc, máu tươi vá»t ra lai láng khắp nÆ¡i rồi y lùi vá» phía sau hai bước, nhưng ngá»±c cá»§a y đã bị rạch hai đưá»ng dài hÆ¡n thước, máu bên trong chảy ra như suối. Lý Hồng không chần chừ má»™t chút nào lại tiến lên má»™t bước đưa mặnh má»™t nhát kiếm nữa.
Dư Kích chỉ kịp rú lên má»™t tiếng, ngá»±c cá»§a y đã bị rách phanh ra, tạng phá»§ ở trong ngưá»i Ä‘á»u đổ ra bên ngoài. Y gượng Ä‘i được hai bước đã gục xuống chết tốt. Lý Hồng định quay ngưá»i bá» Ä‘i thì bá»—ng có bóng ngưá»i phi tá»›i và quát lá»›n :
- Con quỷ kia, mi định chạy đi đâu?
Thì ra có bốn đại hán mặc võ trang đã nhảy tới. Chúng vừa quát tháo vừa múa đao xông lại tấn công Lý Hồng tới tấp.
Lý Hồng giận dữ quát mắng :
- Những quân ngu xuẩn không sợ chết, coi kiếm của bổn cô nương.
Nàng liá»n múa tít thanh kiếm phản công.
Bốn đại hán nỠvốn là Chánh, Phó trại chủ với hay tay thủ hạ đắc lực của Phân trại Liễu Dương của Thiết Hồng bang, võ công khá cao siêu.
Chúng cùng Dư Kích vào trong rừng lục soát, nhưng chúng vào không lâu thì đã nghe thấy tiếng động, chạy tá»›i phía bên này vừa gặp Lý Hồng giết chết Dư Kích, chúng liá»n giận dữ xông lại vây đánh nàng.
Nếu là ngày thưá»ng chúng không dám động chạm đến Lý Hồng đâu, nhưng ngày hôm nay chúng quá tức giận và thấy ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a mình bị chết nên quên cả sá»± lợi hại mà xông lên đánh như thế. Chá» tá»›i khi thấy kình phong lấn át tá»›i và kiếm quang làm lóe mắt chúng má»›i tÄ©nh táo định rút lui nhưng đã muá»™n rồi.
Sau mấy tiếng kêu “leng keng†liá»n có tiếng rú thảm khốc và máu tươi phun ra như mưa. Lý Hồng vá»™i lui ra ngoài xa tám thước để tránh khá»i bị máu tươi phá»t vào ngưá»i mình.
Äá»™t nhiên nàng nghe thấy phía sau có tiếng cưá»i lạt, giật mình kinh hãi quay ngưá»i lại má»›i hay dưới gốc cây cổ thụ má»™t thiếu niên anh tuấn vô cùng Ä‘ang đứng nhìn mình.
Ngưá»i đó chả là Kiếm Phi là gì? Nàng nÅ©ng nịu vá»™i há»i :
- Äặng công tá»­, vết thương đã khá»i chưa?
Kiếm Phi đưa mắt nhìn đấu trưá»ng má»™t vòng rồi lạnh lùng đáp :
- Cái gì? Cô nương còn muốn đánh thêm một chưởng nữa hay sao?
Ngày thưá»ng Lý Hồngcó tiếng là nữ sát, tính kiêu ngạo và hung ác khôn tả, có bao giá» lại âu yếm há»i thăm má»™t ngưá»i đàn ông như thế, huống hồ Kiếm Phi lại là kẻ thù chỉ định cá»§a sư môn, nhưng tình yêu rất lạ lùng, nàng bị phong độ và khí phách cao quý cá»§a chàng hấp dẫn cho nên nàng không tiếc tay kết oán vá»›i Thiết Hồng bang để diệt trừ má»™t kình địch cho Kiếm Phi.
Nhưng nàng có ngỠđâu Kiếm Phi lại có thái độ lạnh lùng như vậy đối vá»›i mình, nàng tức giận suýt tí nữa thì khóc ra tiếng, liá»n dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t cái rồi há»i lại :
- Äặng Kiếm Phi, ngươi có biết những ngưá»i này là ai không?
Kiếm Phi thản nhiên đáp :
- Äừng nói những chuyện thừa ấy làm chi, tại hạ không cần biết những ngưá»i đó là ai cả, nhưng má»™t chưởng cá»§a cô nương tặng cho tại hạ thế nào cÅ©ng có ngày trả lại được.
Lý Hồng nghe nói Ä‘au lòng vô cùng, vá»™i xông đến tát chàng má»™t cái đồng thá»›i vá»›i giá»ng run run quát bảo :
- Ngươi... ngươi không có lương tâm...
Kiếm Phi vội lùi vỠphía sau năm bước, kiêu ngạo đáp :
- Tại hạ há»c nghệ chưa được tinh xảo, tá»± biết địch chưa nổi cô nương. Nhưng nếu cô nương vẫn còn nhất tâm muốn cướp kiếm và quyá»n phổ cá»§a tại hạ thì chúng ta lại so tài lần nữa. Nếu tại hạ không may mà chết thì lúc ấy cô nương tha hồ lấy hết những vật cá»§a tại hạ.
Lý Hồng tát hụt má»™t cái lại nghe thấy Kiếm Phi nói như vậy nàng càng Ä‘au lòng thêm, quay ngưá»i ra ứa nước mắt, hậm há»±c nói tiếp :
- ÄÆ°á»£c, Äặng Kiếm Phi, chúng ta sẽ biết nhau.
Vừa nói xong, nàng đã hóa thành một đám mây đỠbay lên trên không tiến thẳng vào trong rừng, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Kiếm Phi nhìn theo nàng đi rồi thở dài một tiếng lẩm bẩm nói :
- Không ngá» má»™t thiếu nữ xinh đẹp như thế lại là má»™t nữ cưá»ng đạo giết ngưá»i không gá»›m tay!
Chàng định bá» Ä‘i thì đột nhiên có giá»ng khàn khàn lạnh lùng quát bảo :
- Tiểu tá»­, hãy dừng lại cho lão phu há»i.
Kiếm Phi giật mình, nghĩ thầm :
- “Khinh công cá»§a ngưá»i này cao siêu thá»±c, đến phía sau lưng ta rồi mà ta vẫn không hay biếtâ€.
Chàng nghÄ© vậy vá»™i quay ngưá»i lại.
Lúc ấy trá»i đã tối, chàng thấy ở chá»— cách xa mình có má»™t ngưá»i áo vàng, tuổi trạc trung niên, hai tay dài quá đầu gối mình, chỉ cao chừng bốn thước, vừa gầy vừa bé nhá», đứng vẻ rất kiêu ngạo. Chàng đưa mắt nhìn ngưá»i đó má»™t cái rồi kiêu ngạo há»i :
- Các hạ gá»i tại hạ đứng lại để há»i gì thế?
Ngưá»i ná» lạnh lùng há»i tiếp :
- Tiểu tá»­ có phải là Äặng Kiếm Phi không?
Kiếm Phi nghe thấy đối phương gá»i mình là tiểu tá»­, trong bụng tức giận thầm, liá»n kêu hừ má»™t tiếng rồi há»i lại :
- Phải, chính tại hạ là Äặng Kiếm Phi đây, còn các hạ là ai?
Ngưá»i nỠđột nhiên ngá»­ng mặt lên trá»i cưá»i ha hả rồi đáp :
- Lão phu là Hắc Thá»§y Nhất Thần Sát Tần Kỳ, ÄÆ°á»ng chá»§ Bạch Hổ đưá»ng cá»§a Thiết Hồng bang. Hà... hà... lão phu lại tưởng Kim Húc lệnh chá»§ là má»™t nhân vật ba đầu sáu tay gì, không ngá» lại là má»™t tiểu tá»­ chưa hết hÆ¡i sữa như vậy...
Nói xong y đột nhiên vá»— tay má»™t cái, liá»n có hai ông già tuổi chừng sáu mươi nhảy ra, thái độ rất cung kính đứng ở phía sau y.
Tần Kỳ quay lại nói vá»›i ông già dong dá»ng cao đứng ở phía bên phía trái rằng :
- La tuần tra hãy bắt cho ta tiểu tử này.
Nghe giá»ng nói cá»§a y thì hình như y không thèm ra tay đấu vá»›i chàng vậy.
La tuần tra cung kính đáp :
- Thừa lịnh ÄÆ°á»ng chá»§.
Nói xong, y lớn bước đi tới quát bảo Kiếm Phi rằng :
- Tiểu tá»­ biết Ä‘iá»u thì đứng yên cho lão phu trói.
Lúc này Kiếm Phi đã kinh hãi thực sự, chàng bụng bảo dạ rằng :
- “Hắc Thá»§y Nhất Sát Tần Kỳ là má»™t đại ma đầu khét tiếng trên giang hồ, không ngá» lại gia nhập Thiết Hồng bang. Xem như vậy cao thá»§ cá»§a Thiết Hồng bang đông đảo lắm, việc phục thù cá»§a ta không phải là chuyện dá»… đâuâ€.
NghÄ© tá»›i đó thì La tuần tra đã lên tiếng quát bảo rồi, chàng liá»n sa sầm nét mặt lạnh lùng há»i lại :
- Các vị Ä‘á»u là hảo hán cá»§a Thiết Hồng bang ư?
La tuần tra trầm giá»ng đáp :
- Tiểu tử hãy nghe cho kỹ, ngày này sang năm tức là ngày giỗ đầu của ngươi đấy.
Nói xong y cưá»i ha hả múa song chưởng nhắm đầu Kiếm Phi tấn công tá»›i.
La tuần tra dùng hai chưởng tấn công một lúc mà lại đánh chéo tay như vậy thực khó mà chống đỡ.
Kiếm Phi thấy vậy càng giật mình kinh hãi thêm và nghĩ tiếp :
- Một tên tuần tra thủ hạ của Tần Kỳ đã lợi hại như thế này, chắc công lực của Tần Kỳ còn phải lợi hại gấp mấy lần.
NghÄ© Ä‘oạn, chàng không dám trì hoãn vá»™i xoay ngưá»i má»™t cái và cÅ©ng dùng chưởng phản công luôn.
Vừa ra tay, Kiếm Phi đã giở tuyệt há»c cá»§a sư môn là Long Phụng song tuyệt chưởng ra đối địch. Äôi bên mói đấu được mấy hiệp, cát bụi ở dưới đất đã bay mù mịt.
La tuần tra đây vốn tên là La Thanh cÅ©ng có má»™t tên có hạng trên giang hồ, biệt hiệu là Khai SÆ¡n chưởng. Chưởng lá»±c cá»§a y rất hùng hậu, y vá»›i Nguyên chưởng Hoàng Chính ÄÆ°á»ng, hai ngưá»i đã theo Tần Kỳ từ lúc còn ở bên bá» sông Hắc thá»§y, cho nên Tần Kỳ được Thiết Hồng bang má»i nhập bá»n và trao cho trách vụ Thá»§ tịch đưá»ng chá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng Tam đưá»ng mà kiêm luôn ÄÆ°á»ng chá»§ Bạch Hổ đưá»ng, nên La Thanh vá»›i Hoàng Chính ÄÆ°á»ng hai ngưá»i má»›i là tả hữu tuần tra cho y.
La Thanh tưởng đấu với một thiếu niên trẻ tuổi như thế này chỉ cần đánh vài ba chưởng là đánh bại được ngay, ngỠđâu lúc đấu với nhau mới biết đối phương không phải là tay vừa, và càng đấu y càng hoảng sợ thêm.
Thân hình của Kiếm Phi nhanh như gió, chưởng lực lại hùng hậu, thế võ tinh kỳ.
Khai sÆ¡n chưởng tung hoành mấy chục năm cÅ©ng phải kinh hãi thầm. Hai ngưá»i càng đấu càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đấu được mấy chục hiệp liá»n.
Äá»™t nhiên trong trận đấu bá»—ng có tiếng kêu há»± vá»ng ra, rồi hai ngưá»i cùng nhảy lùi sang bên. Thấy Khai sÆ¡n chưởng La Thanh tay trái ôm lấy ngá»±c, thân hình loạng choạng lui vá» phía sau mấy bước rồi mồm cứ há»™c máu tươi hoài. Hoàng Chính ÄÆ°á»ng đứng cạnh Tần Kỳ thấy vậy khẽ quát lên má»™t tiếng Ä‘ang định xông lên.
Tần Kỳ đã dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng rồi nói :
- Hoàng tuần tra hãy đỡ La tuần tra sang một bên đã.
Nói xong, y tiến lên hai bước vênh váo ngắm nhìn Kiếm Phi một hồi nói tiếp :
- Tiểu tử, không ngỠngươi có mấy miếng võ ấy.
Kiếm Phi mỉm cưá»i kiêu ngạo đáp :
- Nếu không chút bản lãnh sao dám đến Thiết Hồng bang.
Nói xong, chàng ngấm ngầm vận Long Phụng cương khí lên để phòng bị.
Tần Kỳ sầm nét mặt lại, vá»›i giá»ng lạnh lùng nói :
- Tiểu tá»­! Ngày hôm nay lão phu sẽ không để cho ngươi thất vá»ng đâu.
Nói xong, y giÆ¡ hai cánh tay khô khan ra lấy gân vận sức, khôngkhí liá»n gây cấn ngay. Trận đầu tiên chỉ khẽ va đụng má»™t cái bùng nổ liá»n.
Tuy mồm nói ngông cuồng như vậy nhưng Kiếm Phi tự nghĩ mình địch không nổi Tần Kỳ, cho nên chàngkhông dám sơ suất, hai mắt cứ nhìn thẳng vào đối phương.
Chính mắt Tần Kỳ đã trông thấy Kiếm Phi đã trá»ng thương La Thanh nên y cÅ©ng không dám khinh thưá»ng đối thá»§, vẫn cứ nhìn chòng chá»c vào Kiếm Phi.
Hai ngưá»i đứng coi chừng nhau chẳng nói chẳng rằng, chung quanh cÅ©ng yên lặng khôn tả, đến cây kim rá»›t xuống đất cÅ©ng có thể nghe được.
Äá»™t nhiên Tần Kỳ lạnh lùng quát lá»›n :
- Tiểu tử nộp mạng cho ta đây!
Lá»i nói cá»§a y chấm dứt, y đã xông lại tấn công Kiếm Phi luôn mưá»i hai chưởng.
Kiếm Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi giÆ¡ chưởng ra chống đỡ và chàng càng nhanh nhẹn phản công lại tám chưởng và đá sáu cái má»™t lúc.
Chỉ trong nháy mắt, trận đấu cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u giở hết tài ba võ há»c cá»§a mình ra chống cá»± Kiếm Phi đã giở Long Phụng song tuyệt chưởng ra, thỉnh thoảng lại xen lẫn pho “Long Phụng cương khíâ€, má»™t pho quyá»n chưa được hoàn toàn, nhưng oai lá»±c rất mạnh, quả thá»±c lợi hại khôn tả.
Tần Kỳ cÅ©ng giở hết tài há»c cá»§a mình ra đối địch và y cÅ©ng giở cả pho “Thấp Thập Nhị lá»™ trạch Tinh chủ†đã làm cho y nổi danh ra đối địch.
Chưởng của y vừa nhanh vừa mạnh, lại thêm lúc cương lúc nhu, thực khó mà chống đỡ cho nên đấu đến trăm hiệp rồi thì y đã dần dần thắng thế hơn.
Äá»™t nhiên Kiếm Phi rú lên má»™t tiếng thá»±c dài, tiếng rú cá»§a chàng chưa dứt thì ngưá»i chàng đã phi lên trên cao hÆ¡n ba trượng, rồi tay trái rút thanh Kim Húc thần kiếm ra, liá»n có má»™t luồng ánh sáng tá»a ra như mặt trá»i má»c ở phía Äông vậy.
Tần Kỳ cÅ©ng phi thân nhảy lên tá»±a như má»™t con hạc lá»›n xông tá»›i trước mặt Kiếm Phi, đồng thá»i tay cá»§a y cÅ©ng có thêm má»™t đôi Tá»­ mẫu liên hoàn luyện.
Tá»­ mẫu liên hoàn luyện này có tất cả mưá»i bảy cái vòng, vòng mẹ lá»›n hÆ¡n có tám cái, vòng con nhá» hÆ¡n có chín cái. Tá»­ mẫu liên trạch vá»›i nhau co giãn tùy theo ý muốn, má»—i má»™t cái vòng lại thoát ra má»™t tiếng kỳ lạ, có thể làm rối trí tâm thân cá»§a kẻ địch.
Kiếm Phi đã rút Kim Húc thần kiếm ra rồi liá»n giở pho “Kim Long Äoạt Mệnh Ảo Thiên kiếm pháp†mà chàng má»›i há»c được tám thế ra đối địch. Thế thứ nhất là “Kim Long SÆ¡ Thăng†(rồng vàng má»›i lên trên trá»i) chỉ thấy má»™t đạo kim quang tia ra, bên trong xen lẫn tiếng kêu như sấm động, và cÅ©ng tá»±a như má»™t con rồng nhằm Tần Kỳ vồ tá»›i vậy.
Tần Kỳ dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng, giở Tá»­ mẫu liên hoàn luyện lên chống đỡ, chỉ nghe thấy kêu “eng keng†mấy tiếng. Tiếng kêu đó vừa dứt thì sợi dây cá»§a y bá»—ng dài hẳn ra nhằm hai chân Kiếm Phi quật tá»›i.
Trận đánh càng kịch liệt hơn hồi nãy và chỉ thoáng cái đôi bên đã đấu được mấy chục hiệp.
Trong đấu trưá»ng, kiếm quang và vòng luyện càng ngày càng kéo dài, tiếng gió kêu “vù vùâ€, tiếng “vo vo†làm vang tai nhức óc, nên nhất thá»i cÅ©ng không sao phân thắng bại được.
Äá»™t nhiên có má»™t tiếng quát lá»›n, má»™t cái bóng ngưá»i cùng má»™t luồng ánh sáng xanh như má»™t con chim cắt cùng nhảy xổ tá»›i.
Thì ra đó là má»™t đạo sÄ© cao bảy thước, tay cầm con dao Miến Äiện nhằm ngưá»i Kiếm Phi chém xuống.
Kiếm Phi giá» những thế lợi hại nhất cá»§a pho “Kim Long Äoạt Mệnh Ảo Thiên kiếm pháp†ra chống đỡ, thanh thế quả thá»±c kinh ngưá»i.
Nhưng hai sợi dây Từ Mẫu Liên Hoàn cá»§a Tần Kỳ đã lão luyện và ác độc, lại thêm thanh Ä‘ao sắc Miến Äiện cá»§a Hoàng Chính ÄÆ°á»ng cÅ©ng lợi hại vô cùng, cả hai Ä‘á»u bao vây chặt lấy Kiếm Phi.
Lúc ấy Hoàng Chính ÄÆ°á»ng Ä‘ang múa thanh Ä‘ao nhằm ngang lưng cá»§a chàng chém tá»›i. Chàng liá»n múa nhanh thanh bảo kiếm hóa thành mấy đạo kim quang như sao sas nhằm thẳng bụng cá»§a Hoàng Chính ÄÆ°á»ng đâm luôn.
Hoàng Chính ÄÆ°á»ng vá»™i múa thanh Ä‘ao thành năm bông hoa xanh đỠchống đỡ.
NgỠđâu, thế kiếm cá»§a Kiếm Phi bao hàm mưá»i bốn thức, khi Ä‘ao Miến Äiện cá»§a đối phương vừa va chạm vào thì kim quang ấy đã đột nhiên tá»a ra như cây pháo bông đốt cháy vậy.
Hoàng Chính ÄÆ°á»ng không ngá» kiếm thế cá»§a đối phương lại lợi hại như thế, muốn rụt tay lại để rút lui nhưng đã muá»™n rồi.
Quả nhiên chỉ nghe thấy kêu “hự†má»™t tiếng, ngưá»i y đã có máu tươi bắn tung tóe như trá»i mưa máu vậy và cánh tay trái cá»§a y cÅ©ng bay Ä‘i theo.
Kiếm Phi hạ được má»™t kẻ địch ngưá»i hÆ¡i chậm má»™t chút, Tần Kỳ thấy vậy khi nào để yên cho. Y liá»n thừa cÆ¡ múa “Tá»­ Mẫu thiết hoàn luyện†xông lại tấn công sau lưng cá»§a chàng.
Kiếm Phi cả kinh vá»™i giÆ¡ thần kiếm lên chống đỡ, ngưá»i cÅ©ng ngồi xổm xuống và tà tà nhảy sang bên phải tránh né.
Khi nào Tần Kỳ lại chịu để cho chàng chống đỡ như thế, vội xoay thế luyện, khiến hai sợi dây thẳng như hai chiếc gậy sắc ở hai bên tả hữu đánh bổ xuống.
Kiếm Phi chỉ chậm tay má»™t chút nên chỉ còn cách chống đỡ mà thôi, chá»› không sao phản công lại được. Bất đắc dÄ©, chàng giở hết toàn lá»±c ra chống đỡ, má»™t mặt tả né hữu tránh, đồng thá»i vận Long Phụng cương khí ra tá»›i cá»±c đổ để truyá»n vào thanh thần kiếm.
Quả nhiên những tia kiếm quang cá»§a chàng bá»—ng dài hẳn và đồng thá»i có tiếng kêu “veo veo†nữa.
Tần Kỳ thấy vậy cưá»i quái dị và nói :
- Tiểu tử mau nộp mạng đi! Mau nộp mạng đi!
Y chưa nói dứt, Kiếm Phi đã thấy khí giới của đối phương như ở bốn mặt tám phương cùng lấn át tới vậy.
Chàng cả kinh, vá»™i dùng toàn lá»±c thế “Vân Phong Vụ Vể†ra (mây phong tá»a sương bịt kín), chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu “coong coongâ€, tiếp theo đó có tiếng kêu “hự†rất thảm khốc, rồi lại có tiếng kêu “cá»™c cá»™c†nữa. “Tá»­ Mẫu liên hoàn luyện†cá»§a Tần Kỳ đã bị bảo kiếm cá»§a Kiếm Phi chặt đứt làm mấy khúc, bắn Ä‘i tứ phía, rá»›t vào trong rừng mất tích, nhưng lưng cá»§a Kiếm Phi cÅ©ng bị đánh má»™t thế rất mạnh.
Tay chàng vẫn nắm lấy thần kiếm, hai mắt trợn tròn xoe đứng yên, máu tươi ở mồm, mũi, tai của chàng chảy ra như suối.
Mặt chàng đang đỠhồng đã biến thành xanh, thành nhạt rồi hai mắt đang sáng suốt cũng biến thành mỠdần, rút cục chàng từ từ ngã gục xuống.
Tần Kỳ ngạc nhiên nhìn chàng cho tá»›i khi té ngã, má»›i cưá»i giá»ng quái dị má»™t tiếng và nói :
- Y là má»™t tay cứng cá»i, nhưng vẫn không sao thoát khá»i bàn tay cá»§a Tần Kỳ này.
Nói xong, y từ từ đi tới cạnh Kiếm Phi...

Hồi 8

Bạch Cốt Thần Quân

Tần Kỳ Ä‘i tá»›i gần Kiếm Phi ngắm nhìn má»™t hồi, thấy ngá»±c chàng ná» vẫn còn rung động, y liá»n cưá»i khỉnh, bụng bảo dạ rằng :
- “Nếu ta không diệt trừ ngay tên này, thể nào sau này cÅ©ng trở nên đại há»a chứ không saiâ€.
Nghĩ đoạn, y vội giơ Tử Mẫu liên hoàn luyện lên nhằm giữa bụng của Kiếm Phi đâm xuống.
Hai ngưá»i cách nhau rất gần, Tần Kỳ ra tay lại nhanh và mạnh, nếu để cho y đâm trúng thì Kiếm Phi sẽ lòi ruá»™t ra chết ngay.
Nhưng trong lúc nguy hiểm ấy đột nhiên trong rừng có một luồng gió quái dị thổi ra kêu “vù†một tiếng, sức gió rất nhanh và mạnh đẩy cho Tần Kỳ không sao đứng vững được mà phải loạng choạng bước sang đến hia bước, vỠvậy khí giới của y mới đâm chéo sang bên, trúng vào mặt đất kêu đến “bộp†một tiếng.
Tần Kỳ cưá»i nhạt má»™t tiếng, liá»n trầm giá»ng quát há»i :
- Ai đấy? Sao lại có hành động lén lút như vậy?
Chỉ nghe “xoẹt†một tiếng, trong rừng bồng có một luồng ánh sáng vàng phi thân ra cắm ngay vào chỗ trước mặt của Hắc Thủy Nhất Sát.
Tần Kỳ định thần nhìn kỹ, mới hay đó là một cái cỠlệnh màu vàng, nơi chính giữa có thêu hai cái xương đặt chéo lên nhau.
Thấy vật ná», Tần Kỳ biến sắc mặt, vá»™i hướng vào trong rừng chắp tay vái chào và nói :
- Tiá»n bối, Tần Kỳ này có Ä‘iá»u gì không nên, không phải, xin Thần Quân xá tá»™i cho.
Y vừa nói dứt liá»n quay ngưá»i lại hai tay đỡ lấy hai tên tuần tra há» Hoàng và há» La Ä‘ang bị thương nặng nằm ở dưới đất rồi vá»™i vàng cắm đầu ù té chạy.
Trong rừng bá»—ng xuất hiện má»™t bóng ngưá»i gầy gò mặc quần áo màu vàng nhạt.
Ngưá»i này cao lạ lùng, có thể cao đến non trượng. Y có vẻ mặt ngăm ngăm Ä‘en, hai mắt sâu hoắm và sáng quắc, mặt lầm lì Ä‘i tá»›i cạnh Kiếm Phi cúi đầu nhìn, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc bụng bảo dạ rằng :
- “Thiên hạ bao la vậy, sao lại có má»™t kỳ tài đến như thế này. Hà... hà... thá»±c hợp tâm lý cá»§a lão phu. Hợp tâm lý cá»§a lão phu lắmâ€.
Nhưng lúc ấy Kiếm Phi đang bị thương nặng nằm thoi thóp sắp chết.
Thần Quân hÆ¡i cau mày lại thò tay vào trong túi lấy ra má»™t viên thuốc màu vàng nhạt, nhét vào môm Kiếm Phi rồi Ä‘iểm vào mấy nÆ¡i yếu huyệt để máu tươi khá»i rỉ ra nừa, rồi cõng chàng đến má»™t nÆ¡i vắng vẻ, đặt chàng nằm xuống. Lão hiệp ngồi xếp bằng tròn, gập hai bàn tay ra để trên mệnh môn huyệt cá»§a chàng, liá»n có hai luồng hÆ¡i nóng ở gan bàn tay ông ta dồn sang ngưá»i chàng. Má»™t tiếng đồng hồ sau Thần Quân má»›i thâu chưởng đứng dậy, bá»™ mặt vàng khè đã ướt đẫm mồ hôi, rồi ông ta vá»— luôn vào mấy nÆ¡i yếu huyệt để giải huyệt cho Kiếm Phi.
Kiếm Phi thở dài má»™t tiếng rồi mở mắt ra đứng dậy, chàng ngạc nhiên thấy má»™t ngưá»i lạ mặt vừa hung ác vừa xấu xí đúng cạnh, nhưng cÅ©ng biết chính ngưá»i này đã cứu mình thoát chết, liá»n cúi đầu vái chào và nói :
- Cám ơn ân nhân đã cứu tiểu bối thoát nạn, tiểu bối không bao giỠquên ơn đức này.
Thần Quân cưá»i tít mắt lại đáp :
- Khá»i cần phải cám Æ¡n như vậy, nhá» kia tên ngươi là gì?
- Tại hạ Äặng Kiếm Phi, xin há»i tiá»n bối quý danh là gì?
Thần Quân kêu “ồ†má»™t tiếng rồi ngắm nhìn Kiếm Phi má»™t hồi má»›i há»i lại :
- Hay lắm! Hay lắm! Äặng Kiếm Phi, chẳng hay ngươi có bằng lòng làm môn đệ cá»§a lão phu không?
Kiếm Phi ngạc nhiên vô cùng và không biết trả lá»i như thế nào cho phải, vì nếu nhận lá»i chẳng nhẽ lại phản bá»™i sư phụ cá»§a mình hay sao? Nếu trái ý ngưá»i này, trông y có vẻ hung ác như vậy mà mình Ä‘ang bị thương nặng, y chỉ khẽ đánh má»™t cái là mình sẽ bị toi mạng ngay.
Chàng Ä‘ang phân vân khó xá»­ thì Thần Quân đã tá» vẻ không vui trầm giá»ng nói :
- NhỠkia, chẳng lẽ ngươi còn có vấn đỠgì khó xử hay sao?
Kiếm Phi cung kính thưa :
- Tiá»n bối vẫn chưa cho tiểu bối biết danh húy là gì?
- Äiá»u này ngươi khá»i phải lo ngại, lão phu cính là Bạch Cốt Thần Quân, làm môn hạ cá»§a lão không đến ná»—i nhục mạ tên tuổi cá»§a ngươi đâu.
Nói xong, y lại cưá»i ha hả.
Vừa nghe thấy bốn chữ Bạch Cốt Thần Quân, Kiếm Phi đã giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :
- “Không ngá» tên ma đầu này lại xuất hiện ở đâyâ€.
Thì ra Bạch Cốt Thần Quân đã danh trấn giang hồ từ mấy chục năm vá» trước, nhưng tính nết rất kỳ quái, hỉ ná»™ vô thưá»ng và khét tiếng là ra tay độc ác, ngày thưá»ng ở trên giang hồ, há»… ai gặp y là ngưá»i ấy xui xẻo ngay.
Hồi nhá», Kiếm Phi ở trong Phi Long sÆ¡n trang đã nghe thấy tên tuổi cá»§a Bạch Cốt Thần Quân rồi, cho nên bây giá» thấy đối phương tá»± báo danh như vậy, chàng đã toát mồ hôi lạnh ra. Tuy vậy chàng vẫn từ chối má»™t cách khéo léo :
- Tiếng tăm của Bạch Cốt Thần Quân lừng lẫy, tiểu bối đã được hân hạnh nghe tiếng từ lâu, nhưng lấy làm ân hận vì tiểu bối tự thấy phước bạc không làm nổi môn hạ của Thần Quân.
Bạch Cốt Thần Quân ngạc nhiên há»i lại :
- Nhá» kia, có Ä‘iá»u gì khó khăn cứ việc nói ra Ä‘i, bất cứ việc khó đến đâu lão phu cÅ©ng đứng ra đương đầu cho ngươi.
Kiếm Phi càng khó xá»­ thêm, nhưng không trả lá»i cÅ©ng không được, chàng đành phải nói tiếp :
- Tiểu bối đội ơn của Thần Quân, nay được Thần Quân dạy bảo đâu dám từ chối.
Nhưng Kiếm Phi tôi được ân sư nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn nhỠchẳng nhẽ bây giỠtiểu bối lại phản bội sư môn mà làm môn hạ của Thần Quân hay sao? Nên lòng tốt của Thần Quân tiểu bối chỉ có tâm lãnh mà thôi.
Lá»i nói cá»§a chàng rất ôn tồn và quang minh chính đại, khiến ai cÅ©ng không thể bắt bẻ chàng được.
Thần Quân đã có vẻ giận, lạnh lùng nói tiếp :
- Thế ra ngươi không muốn làm môn hạcủa lão phu phải không?
Kiếm Phi cung kính đáp :
- Không phải tiểu bối không muốn, nhưng không thể làm được như thế đấy thôi!
- Lão phu cứu được ngươi thoát chết, lão phu cÅ©ng có quyá»n há»§y ngươi ngay tại chá»—.
Kiếm Phi ngang nhiên đáp :
- Nếu lão tiá»n bối định há»§y ngay tiểu bối tại chá»—, tiểu bối có chết cÅ©ng không oán hận chút nào.
Bạch Cốt Thần Quân thấy chàng hăng hái không sợ chết như vậy, cũng phải thán phục thầm. Ông ta ngẫm nghĩ giây lát bỗng ngửng đầu nói tiếp :
- Nhá» kia, đã mưá»i năm nay lão phu chưa bước chân ra ngoài núi ná»­a bước, lá»­a giận cÅ©ng nguá»™i hÆ¡n trước nhiá»u. Nếu là năm xưa có lẽ ngươi không thể sống sót được mà rút lui đâu.
Kiếm Phi lẳng lặng không nói năng gì hết, cứ trố mắt lên nhìn Thần Quân.
Ngừng giây lát, Thần Quân lại nói tiếp :
- Có lẽ chỉ tại số của lão phu xui xẻo nên vừa xuống núi đã gặp ngay ngươi, nhưng không giết chết ngươi thì lão phu không an tâm, mà giết ngươi thì thực đáng tiếc. Ngươi thử nói đi, lão phu nên xử trí như thế nào?
Kiếm Phi cưá»i thầm, đối vá»›i con ngưá»i giết ngưá»i không chá»›p mắt đó bá»—ng nhiên thay đổi tính nết như vậy, không hiểu tại sao chàng lại sinh ra có thiện cảm vá»›i ông ta.
Bạch Cốt Thần Quân ngẫm nghÄ© giây lát đột nhiên ngẩng đầu lên tươi cưá»i nói tiếp :
- Lão phu đã nghĩ ra được một cách này rất hay, nhưng...
Bạch Cốt Thần Quân bá»—ng cưá»i hì hì :
- Chúng ta hãy kết làm bạn vong niên, chẳng hay lão đệ nghĩ sao?
Kiếm Phi nghe nói cả kinh đáp :
- Việc này... tiểu bối... đâu dám...
Bạch Cốt Thần Quân tỠvẻ không vui, sầm nét mặt nói tiếp :
- Chẳng lẽ ngươi không thèm làm bạn với lão phu hay sao?
Kiếm Phi vội tiến lên một bước cung kính nói :
- Tiểu bối rất muốn được kết giao vá»›i lão tiá»n bối, nhưng trong võ lâm rất trá»ng vai vế, tiểu bối đâu dám vá»›i cao như vậy.
Bạch Cốt Thần Quân cả mừng, bộ mặt lầm lỳ bỗng rung động một hồi, trông lại càng khó coi thêm. Có lẽ đó là cử chỉ biểu lộ sự mừng rỡ tột độ của ông ta chăng?
Rồi những thá»› thịt trên mặt ông ta cứ rung động không ngá»›t, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng hiá»n hòa, Bạch Cốt Thần Quân cưá»i ha hả đáp :
- Không sao, không sao! Lão phu không thích cái trò lễ phép hủ tục ấy đâu. Hà...
hà... nhá» kia từ nay trở Ä‘i ngươi cứ gá»i lão phu là đại ca được rồi, vì lão phu lá»›n tuổi hÆ¡n ngươi.
Nói xong, ông ta không đợi chá» Kiếm Phi trả lá»i đã giÆ¡ tay hướng vào trong rừng vẫy má»™t cái, sau tiếng kêu “sạtâ€, má»™t cành cây to bằng ngón tay đã ở trong rừng bay ra, rồi nhẹ nhàng rÆ¡i vào tay ông ta. Bạch Cốt Thần Quân vừa bẻ cành cây ra làm ba khúc vừa nói :
- Thôi, chúng ta cứ lấy ba cành cây này làm nén hương để vái trá»i, cùng lập thá» vá»›i nhau vậy.
Lúc ấy tuy ông ta rất phấn khởi, nhưng lá»i nói vẫn lạnh lùng không có má»™t chút tình cảm gì hết. Nói xong ông ta cắm ba cành cây đó xuống đất, rồi vận khí vào ngón tay, chỉ tay xuống đầu ba cành cây ấy má»™t cái, ba cành cây ấy đã cháy xém như ba nén hương tức thì.
Kiếm Phi thấy vậy trong lòng kinh hãi thầm, ra bây giá» chàng má»›i biết ná»™i lá»±c cá»§a Thần Quân quả thá»±c lợi hại tá»™t độ, vừa vận công má»™t cái đã dồn ngay được “Tam mụi chân há»a†ở trong ngưá»i ra đốt cháy ba cành cây ở chá»— cách xa sáu thước liá»n.
Bạch Cốt Thần Quân nắm lấy cánh tay Kiếm Phi rồi cùng cúi đầu vái lạy, mồm thì khẽ nói :
- Hướng Thiên Sát vá»›i Äặng Kiếm Phi từ ngày hôm nay trở Ä‘i đã kết nghÄ©a kim lan vá»›i nhau, chỉ mong cùng sống chết vá»›i nhau, há»… ai có nguy nan phải ra tay cứu giúp liá»n.
Nếu trái lá»i thá» sẽ bị trá»i chu đất diệt.
Kiếm Phi thấy ông ta thành tâm như vậy cÅ©ng không tiện từ chối, cÅ©ng bắt chước như thế, thá» luôn rồi vái lạy. Bạch Cốt Thần Quân Hướng Thiên Sát dịu dàng ngắm nhìn Kiếm Phi má»™t hồi rồi vừa cưá»i vừa nói :
- Kiếm Phi hiá»n đệ, đại ca suốt Ä‘á»i cô độc, không ngỠđến lúc già này lại kết nghÄ©a vá»›i má»™t ngưá»i em tài nghệ song tuyệt như thế này, đại ca thá»±c mừng rỡ vô cùng.
Kiếm Phi thấy ngưá»i anh kết nghÄ©a khen mình là tài nghệ song tuyệt thá»±c tức cưá»i, liá»n cưá»i ha hả đáp :
- ÄÆ°á»£c má»™t ngưá»i huynh trưởng như đại ca, tiểu đệ thá»±c hân hạnh vô cùng.
Hình như Thần Quân bá»—ng nghÄ© ra má»™t việc gì vá»™i há»i :
- À, tại sao vừa rồi tên Tần Kỳ lại hạ độc thá»§, định giết hiá»n đệ như thế?
Kiếm Phi giật mình nghiêm nghị đáp :
- Tiểu đệ với y có một mối thù bất cộng đái thiên với nhau.
- Mối thù gì thế?
- Toàn gia cá»§a nghÄ©a phụ tiểu đệ bị chúng giết hết sạch, mối thù này tiểu đệ không trả được, thá» không làm ngưá»i.
Bạch Cốt Thần Quân cưá»i the thé mấy tiếng rồi đỡ lá»i :
- Kẻ thù cá»§a hiá»n đệ tức là kẻ thù cá»§a đại ca. Thiết Hồng bang Æ¡i Thiết Hồng bang, lão phu thế nào cÅ©ng cho ngươi biết sá»± lợi hại cá»§a lão phu.
Nói tới đó ông ta bỗng quay lại nói với Kiếm Phi :
- Kiếm Phi đệ, để ngu huynh truyá»n thụ cho đệ mấy món tuyệt kỹ cá»§a Bạch cốt môn.
Kiếm Phi ngạc nhiên đáp :
- Như vậy sao được...
- Sao lại không được, anh dạy em, đó là danh chính ngôn thuận, hiá»n đệ nhìn kỹ này, đấy là thế Hồng nhan bạch cốt.
Tiếp theo đó ông ta dạy luôn pho Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thá»§ cho Kiếm Phi và còn giảng giải rất tưá»ng tận nữa.
Pho Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thá»§ này căn cứ tên cá»§a ba thế Bạch cốt hồng nhan, Khô cốt thành sÆ¡n, Cốt tán thần tiêu mà nên. Nhưng trong ba thế ấy bao hàm nhiá»u thức ác độc, thế này tiếp thế ná», thức này liá»n vá»›i thức kia, kỳ ảo khôn lưá»ng, khác hẳn võ há»c thưá»ng nhiá»u.
Kiếm Phi để ý xem kỹ và nhớ thuộc lòng rồi chàng cũng phải khâm phục vô cùng.
Chàng Ä‘em Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thá»§ ra so sánh vá»›i Long Phụng song tuyệt chưởng cá»§a mình thì má»—i pho có má»™t sở trưá»ng riêng, nhưng sá»± thá»±c mà nói thì “Long Phụng song tuyệt chưởng†hãy còn kém “Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thủ†xa.
Khi biểu diá»…n xong ba thế đó, Bạch Cốt Thần Quân thâu chưởng lại đứng yên mà há»i Kiếm Phi rằng :
- Thế nào? Mấy món trò chÆ¡i đó cá»§a đại ca, hiá»n đệ há»c biết được bao nhiêu rồi?
Kiếm Phi vừa cưá»i vừa cám Æ¡n đáp :
- Tuyệt nghệ cá»§a đại ca thá»±c kinh ngưá»i. Tiểu đệ kính phục vô cùng. Bây giỠđể tiểu đệ biểu diá»…n lại xem, đại ca chỉ Ä‘iểm cho nhé.
Chàng là ngưá»i rất thông minh lại thêm vừa rồi Bạch Cốt Thần Quân chỉ Ä‘iểm rất cặn kẽ, nên ông vừa biểu diá»…n xong chàng đã thuá»™c lòng hết, vì vậy chàng luyện tập lại không sai má»™t li má»™t tí nào.
Bạch Cốt Thần Quân thấy vậy mừng rỡ khôn tả, vừa cưá»i vừa nói :
- Giá»i lắm! Giá»i lắm! Kiếm Phi đệ thông minh thá»±c, đại ca được ngưá»i em như hiá»n đệ thá»±c sung sướng quá.
Chá» tá»›i khi Kiếm Phi biểu diá»…n thành thuá»™c ba thế vào ấy rồi thì trá»i đã sáng tá».
Bạch Cốt Thần Quân rất cảm động tiếp :
- Äại ca còn má»™t chút việc bận phải Ä‘i làm nốt, chỠđại ca làm xong sẽ xuống miá»n Nam giúp hiá»n đệ má»™t tay.
Tuy lúc này ông ta rất kích động, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thưá»ng, rồi ông ta vừa nói vừa móc túi lấy má»™t lá cá» nhá» ba góc ra đưa cho Kiếm Phi và nói tiếp :
- Cá» này là tín vật cá»§a đại ca hành đạo giang hồ năm xưa, hiá»n đệ nên Ä‘em theo trong ngưá»i má»™t lá, tá»›i lúc nào thá»±c bất đắc dÄ© lắm má»›i Ä‘em nó ra sá»­ dụng. Vì năm xưa đại ca có kết oán vá»›i mấy kẻ thù rất lợi hại. Nếu sá»­ dụng cá» này luôn luôn, nhỡ má»™t tên trong bá»n đó ra Ä‘á»i cÅ©ng đủ làm phiá»n cho hiá»n đệ vô cùng rồi. Nhưng khi hiá»n đệ đã Ä‘em nó ra sá»­ dụng thì ngưá»i lợi hại đến đâu trông thấy lá cá» này cÅ©ng phải nể mặt hiá»n đệ mà không dám Ä‘uổi tận giết tuyệt.
Kiếm Phi là ngưá»i rất trá»ng tình cảm, thấy Bạch Cốt Thần Quân đối vá»›i mình tá»­ tế như vậy, chàng cảm động đến ứa nước mắt ra, rầu rÄ© nói :
- Äại ca, chuyến này Ä‘i đưá»ng nên giữ gìn thân thể...
Nói xong chàng giơ tay ra đỡ lấy Bạch cốt lệnh...
Bạch Cốt Thần Quân từ khi lá»›n lên tá»›i giá» chưa há» chảy qua má»™t giá»t nước mắt nào hết. Không hiểu tại sao bá»—ng dưng hôm nay y lại cảm động như thế, nghe thấy Kiếm Phi nói thế liá»n ứa nước mắt ra, vá»™i quay đầu nhìn ra đằng khác mà đáp :
- Kiếm Phi đệ, giang hồ đầy gian nan hiểm trở, hiá»n đệ phải cẩn thận lắm má»›i được. Thôi từ biệt, má»™t ngày gần đây chúng ta sẽ bái kiến.
Nói xong, y phi thân đi luôn, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng ngay.
Nhưng Kiếm Phi đã trống thấy ngưá»i nghÄ©a huynh ấy ứa nước mắt ra trước khi Ä‘i.
Chàng cũng thấy quyến luyến như vừa mất mát một cái gì rất quý báu.
Chàng khẽ thở dài má»™t tiếng, không ngá» Bạch Cốt Thần Quân, má»™t Ma quân sát tinh khét tiếng trên giang hồ mà lại là má»™t ngưá»i có lòng tốt như vậy.
Chàng cứ đứng ngẩn ngưá»i ra không biết nên mừng hay là buồn.
Kiếm Phi miên man suy nghÄ© cho tá»›i lúc ánh nắng mặt trá»i chiếu xuống, chàng má»›i như ngưá»i vừa nằm mÆ¡ thức tỉnh, ngá»­ng đầu lên rồi vá»™i vàng Ä‘i vào trong rừng, thấy con ngá»±a hồi hôm vẫn còn đợi chỠở đó, chàng liá»n tung mình nhảy lên ngá»±a, phóng Ä‘i.
Thế là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Kiếm Phi lại có sá»± thay đổi má»›i. Chàng theo đại lá»™ tiến thẳng vá» phía trước, mãi đến trưa má»›i vào thành Liá»…u Dương, suốt dá»c đưá»ng ngưá»i Ä‘i lại rất vá»™i vàng, thỉnh thoảng lại gặp ngưá»i võ lâm lưng mang bá»c áo. Ở trên đưá»ng cái quan này thỉnh thoảng mà gặp những ngưá»i vừa di vừa gõ kiếm ca hát như thế, không phải là chuyện gì cả.
Nhưng ngày hôm nay tình thế có vẻ khác thưá»ng lắm. Những ngưá»i võ lâm đó lại có vẻ hấp tấp, tuy trong đó cÅ©ng có nhiá»u thiếu niên, nhưng ngưá»i lá»›n tuổi vẫn nhiá»u hÆ¡n, mà ngưá»i nào ngưá»i nấy trông Ä‘á»u tráng kiện, bước Ä‘i rất vững chải hình như há» Ä‘á»u là những nhân vật hạng nhất trong võ lâm vậy. Khi nào tá»›i trong thành xe cá»™ và ngá»±a Ä‘i lại càng đông đảo hÆ¡n má»i khi nhiá»u.
Kiếm Phi mặc áo trắng cưỡi ngá»±a trắng trông rất anh tuấn, nên chàng Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng có ngưá»i chú ý tá»›i đó.
Chàng vừa Ä‘i tá»›i trước má»™t tiểu Ä‘iếm, tên phổ ky đứng ở trước cá»­a đã vá»™i cúi mình vái chào má»i chàng vào ở trá» rồi.
Äêm hôm trước mệt nhá»c vất vả suốt đêm, lại thêm bụng đói và cÅ©ng vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng muốn biết tại sao lại có nhiá»u nhân vật cao cưá»ng tá»›i tụ tập nÆ¡i đây như thế, nên chàng vừa xuống ngá»±a chưa muốn vào khách Ä‘iếm vá»™i còn đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn.
Tên phổ ky rất nhanh nhảy, thấy chàng là má»™t khách sang trá»ng phong lưu vá»™i chạy lại vừa cưá»i vừa nói :
- Má»i khách quan vào trong này ngồi chÆ¡i.
Nói xong y đưa tay ra đỡ lấy cương ngựa.
Kiếm Phi liá»n dặn phổ ky rằng :
- Chú cho cá» tươi và lúa tốt cho nó ăn, lát nữa ta sẽ thưởng tiá»n cho.
Tên phổ ky cưá»i tít mắt đáp :
- Äây là phận sá»± cá»§a tiểu nhân, má»i công tá»­ cứ việc vào trong tiệm.
Kiếm Phi lên trên lầu chá»n má»™t cái bàn ngồi xuống, bảo phổ ky lấy mấy món ăn ra rồi má»™t mình ăn uống, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn những bàn ở chung quanh.
Tá»­u lầu này khá lá»›n, riêng trên lầu cÅ©ng có mưá»i mấy cái bàn, ngoài bàn cá»§a Kiếm Phi ra thì bàn nào cÅ©ng có khách ngồi rất đông. Trong những thá»±c khách ngồi đó là nhân vật cá»§a giang hồ, nhưng không có tay nào đáng kể hết, riêng có bàn ở cạnh cá»­a sổ là có má»™t ông già râu tóc bạc phÆ¡, mặt hồng hào, ngưá»i mập mạp, áo ngắn màu xanh và má»™t lão già ăn mày là đáng chú ý thôi.
Chàng thấy ông già mặc áo xanh to béo ấy hai mắt lim dim hình như đang ngồi dưỡng thần nhập định, và thỉnh thoảng hớp một hai hớp rượu.
Còn ngưá»i ăn mày già hình như đã uống say, Ä‘ang nằm phục ở trên bàn ngá»§, tiếng ngáy cá»§a y tuy không lá»›n lắm, nhưng rất rõ ràng, rót vào tai từng ngưá»i má»™t.
Trong tá»­u lầu tiếng ngưá»i ồn ào, hai võ sinh trung niên ngồi ở bàn kế bên cá»§a Kiếm Phi cÅ©ng Ä‘ang thì thầm bàn tán vá»›i nhau, tuy chúng nói rất khẽ nhưng không sao thoát được tai chàng. Má»™t tên lên tiếng nói :
- Lão Vương, có lẽ tối hôm nay có trò vui được xem đấy. Chẳng hay bạn có muốn dự một phần không?
- Hà... lão Triệu càng già càng hồ đồ, má»— đến đây là chỉ muốn được xem trò vui thôi, chá»› đâu dám nghÄ© đến chuyện cướp vật báu cá»§a trá»i đất như thế.
- Sao bằng hữu lại nói thế! Linh vật biết chá»n chá»§, biết đâu con Linh Chi mã muôn năm ấy lại chẳng chui vào mồm bạn. Nhưng nói thật đấy, dù chúng ta muốn ăn cÅ©ng chưa chắc đã được.
- Thôi, bạn đừng có nói đùa như thế nữa. Nếu con ngựa Linh Chi ấy quả thực chui vào mồm ta thì ta sẽ ngậm chặt lấy cắn một nửa, còn để dành cho bạn.
- Này lão Vương ơi! Bạn muốn ăn con ngựa thành hình ấy không phải là chuyện giản dị như thế đâu.
- Lẽ dĩ nhiên rồi, dù con ngựa đó có đến tay đệ cũng không có phúc mà hưởng.
- Có thực không?
- Tất nhiên là thá»±c chứ, bạn thá»­ nghÄ© xem, chỉ ăn con ngá»±a Linh Chi đó là khó rồi. Nếu không có má»™t ngưá»i có ná»™i công đã luyện trên má»™t giáp để giúp mà làm cho tan sức thuốc Ä‘i, thì dù có nuốt nó vào bụng cÅ©ng không sao tiêu hóa được. Như vậy chả là má»™t việc rất khó là gì?
- Ngoài ra còn Ä‘iá»u gì khó khăn nữa không?
- Lại còn thuốc để dẫn nó cũng khó tìm kiếm lắm.
- Ồ, còn phải dùng thuốc dẫn nữa mới được ư?
- Tất nhiên rồi, bạn tưởng ăn như ăn thịt ăn bánh hay sao?
- Lão Vương này, chúng ta là bạn chi giao lâu năm, còn thứ thuốc gì khó kiếm nữa sao bạn không nói nốt cho mỗ hay đi.
- Nói cho bạn biết cũng không kiếm đâu ra vị thuốc ấy.
- Cứ nói cho tiểu đệ hay đi, để tiểu đệ ngu dốt được sáng mắt ra.
- Thôi được, nói ra cho bạn nghe cũng không sao, ăn Linh Chi mã cần phải có hai thứ thuốc làm dẫn...
- Hai thứ thuốc gì thế?
- Tuyết liên nghìn năm hay là sâm nghìn năm.
- Trá»i Æ¡i! Äi đâu kiếm được hai vật ấy?
- Hừ, hai vật ấy tuy khó kiếm thá»±c nhưng vẫn còn hy vá»ng kiếm ra được, riêng có con Linh Chi mã vạn năm nay thì thá»±c vạn năm má»›i thấy có má»™t.
- Ủa! Lão Vương, chẳng hay Linh Chi mã này có bổ ích gì mà lại quí giá như thế, thậm chí những ngưá»i đã qui ẩn lâu năm rồi mà cÅ©ng thèm thuồng phải tá»›i đây dá»± cuá»™c cướp giật.
- Ãch lợi cá»§a nó cứ Ä‘em ra mà nói như bây giá» chản hạn công lá»±c cá»§a chúng ta ngang nhau, nhưng nếu bạn mà nuốt được con ngá»±a Linh Chi ấy thì ngay đến sư tổ cá»§a má»— có ra đấu vá»›i bạn cÅ©ng bị bạn đánh má»™t chưởng đẩy bắn ra xa ngoài bảy tám trượng ngay.
- Có thực không? Này lão Vương, tối hôm nay chúng ta thử đi xem.
- Äi xem thì không sao, nhưng chá»› có nghÄ© ngợi đến chuyện nhúng tay vào cướp bằng không bạn sẽ mang há»a diệt thân liá»n.
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Chúng ta hãy vỠphòng nghỉ ngơi đã.
Nói tá»›i đó, hai ngưá»i đứng dậy Ä‘i vào bên trong.
Nghe hai ngưá»i ấy nói chuyện, Kiếm Phi má»›i vỡ nhẽ, chàng nghÄ© thầm :
- “Thảo nào ở nÆ¡i đây xuất hiện nhiá»u nhân vật võ lâm như thế. Thì ra há» muốn đến cưóp con Linh Chi mã vạn năm, tối hôm nay ta cÅ©ng phải Ä‘i xem há» cướp giật ra sao má»›i đượcâ€.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng cÅ©ng không vá»™i lên đưá»ng nữa, liá»n gá»i thêm thức ăn và rượu ra ngồi ăn uống.
Lúc ấy trá»i đã tối, chàng ngó ra ngoài cá»­a sổ, thấy những dãy núi cao trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp ở phía đàng trước trông rất thần bí. Trá»i tối dần, những khách tá»›i ăn lại càng tấp nập thêm.
Ông già béo vẫn cứ cúi đầu dưỡng thần, thỉnh thoảng lại nâng chén lên hớp hai hớp hoặc gắp một, hai miếng thịt bỠvào mồm nhai.
Còn lão ăn mày càng ngày càng ngáy lá»›n tiếng, và vẫn nằm ngá»§ phục ở trên bàn như thưá»ng.
Kiếm Phi ngửng mặt lên uống cạn chén rượu ấy, hai má đỠbừng, hình như chàng đã quá chén.
Lúc ấy trá»i đã tối hẳn, chàng liá»n đứng dậy, phổ ky vá»™i chạy lại cung kính há»i :
- Khách có ở trỠkhông?
Chàng gật đầu :
- Có phòng rộng rãi và sạch sẽ không?
- Thưa công tử, các phòng của tiểu điếm có tiếng là sạch sẽ và rộng rãi nhất thành phố này đấy ạ.
Nói xong, y đưa Kiếm Phi vào nhà trong, quả nhiên phòng ở đó sạch sẽ và rộng rãi thực.
Kiếm Phi vá»›i giá»ng say sưa dặn tên phổ ky rằng :
- Há»… không gá»i thì chú đừng có vào nhé.
- Vâng... vâng... công tử muốn bảo gì xin cứ lên tiếng.
Nói xong, y vái chào lui ra bên ngoài, thuận tay khép cửa phòng lại.
Chàng nghe thấy tên phổ ky ở bên ngoài lẩm bẩm nói :
- Khốn nạn thá»±c, mấy ngày hôm nay xui xẻo quá, ai ai cÅ©ng dặn há»… không gá»i thì đừng có vào nhé! Vậy mà má»™t đồng xu nhá» cÅ©ng không được thưởng.
Lúc ấy tên phổ ky Ä‘i xa rồi, Kiếm Phi vá»™i ra cài then cá»­a lại, ngồi lên trên giưá»ng Ä‘iá»u công vận tức.
Thá»i gian trôi qua rất mau, không bao lâu bốn bỠđã yên lặng như tá» và mặt trăng cÅ©ng đã má»c tá»›i đỉnh đầu rồi.
Trống vừa Ä‘iểm canh má»™t, xa xa Kiếm Phi đã nghe thấy có tiếng chân cá»§a ngưá»i dạ hành. Chàng Ä‘oán chắc là hai ngưá»i khách nói chuyện hồi trưa, không ngá» khinh công cá»§a chúng lại thấp kém như thế.
Chàng vá»™i vặn nhá» ngá»n đèn, khẽ đẩy cá»­a sổ phi thân lên trên mái nhà ngay.
Khi lên tá»›i trên mái ngói, chàng nằm phục xuống đưa mắt nhìn vá» phía trước. Quả thấy có bóng ngưá»i Ä‘ang tiến thẳng vá» phía ná»™i thành. Chàng mỉm cưá»i vá»™i giở khinh công ra theo dõi hai ngưá»i đó tức thì.
Võ công cá»§a hai ngưá»i đó so sánh vá»›i Kiếm Phi quả thá»±c là trăng vá»›i sao. Chàng Ä‘i theo sau, thấy chúng chạy quá chậm, chàng bá»±c mình vô cùng, vá»™i lướt qua đằng trước ngăn cản lối Ä‘i cá»§a chúng.
Hai ngưá»i Ä‘ang lẳng lặng chạy vá» phía trước, đột nhiên thấy má»™t cái bóng trắng thấp thoáng vá»™i ngừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn, chúng má»›i hay đó là thiếu niên anh tuấn mặc áo trắng.
Cả hai Ä‘á»u giật mình kinh hãi, nhưng vẫn gượng làm ra vẻ trấn tÄ©nh khẽ quát há»i :
- Bạn kia, đêm hôm khuya khoắt bạn cản lối đi của anh em mỗi làm chi?
Kiếm Phi cúi đầu vái chào rồi đáp :
- Tại hạ có một vấn đỠnày muốn thỉnh giáo hai vị.
- Việc gì thế?
- Xin há»i con Linh Chi mã vạn niên thưá»ng hay xuất hiện ở đâu?
- Vấn đỠnày...
- Tại hạ mong các hạ trả lá»i mau má»™t tí thì hÆ¡n.
Hai ngưá»i ná» mặt Ä‘á»u biến sắc, ngưá»i há» Vương liá»n lui vá» phía sau má»™t bước, chấp tay chào và nói :
- Xin bạn cho biết danh hiệu trước đã.
- Äặng Kiếm Phi.
Hai ngưá»i ná» nghe thấy cái tên Äặng Kiếm Phi liá»n giật mình kinh hãi và đồng thanh la lá»›n :
- Kim Húc lệnh chủ...
Kiếm Phi vừa cưá»i vừa đáp :
- Tại hạ chỉ há»i đưá»ng thôi, chứ có làm gì hai vị đâu mà hai vị phải hãi sợ như thế?
Ngưá»i há» Vương liá»n cung kính trả lá»i :
- Nghe nói con ngá»±a Linh Chi vạn năm xuất hiện ở gần vá»±c thẳm cạnh Äoạn mệnh nhai dưới ngá»n núi cao nhất cá»§a dãy núi Thiên SÆ¡n kia. Tại hạ chỉ biết có thế thôi chứ còn sá»± thá»±c ra sao thì tại hạ không được rõ lắm.
Y vừa nói dứt đã thấy cái bóng trắng ở trước mặt thấp thoáng má»™t cái biến thành má»™t luồng khói trắng bay thẳng vá» phía Thiên SÆ¡n liá»n. Xa xa chúng còn nghe thấy có tiếng cảm Æ¡n vá»ng trở lại nữa. Cả hai ngẩn ngưá»i ra nhìn nhau và lắc đầu thè lưỡi hoài, nhưng chúng vẫn tiếp tục Ä‘i đến mong được xem má»i ngưá»i ra tay bắt và cướp con ngá»±a Linh Chi ấy.
Kiếm Phi giở thân pháp Long vận độn ra hóa thành má»™t luồng khói nhẹ nhàng chạy thẳng vào trong Thiên SÆ¡n. Không lâu, chàng đã vào tá»›i trong núi, đứng ngắm nhìn giây lát, rồi chàng tiến thẳng vá» phía ngá»n núi cao nhất.
Ngá»n núi ấy cao chá»c trá»i, trông rất hùng vÄ©, vách núi trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, chàng đã giở khinh công tá»™t mức ra rồi mà còn cảm thấy mệt nhá»c, mồ hôi ướt đẫm má»›i tá»›i được trên đỉnh.
Tuy đã lên tá»›i đỉnh núi, nhưng chàng vẫn phân vân không biết địa Ä‘iểm Äoạt Mệnh nhai ở đâu.
Nghỉ ngÆ¡i giây lát, chàng liá»n tung mình nhảy lên trên má»™t cành cây cổ thụ cao chót vót nhìn vá» phía bên trái. Chàng không nhìn thì không sao, vừa đưa mắt nhìn đã giật mình đến đánh thót má»™t cái và kinh hoảng vô cùng. Thì ra cách đó chừng ná»­a dặm có má»™t sưá»n núi, trên đỉnh bằng phẳng như bị chặt cụt đầu vậy.
Dưới sưá»n núi sương mù bay lÆ¡ lá»­ng thật là má»™t nÆ¡i diá»…m tuyệt, nhưng trên đỉnh nhai bóng ngưá»i lố nhố, ít nhất cÅ©ng có trên trăm ngưá»i. Chàng liá»n nghÄ© thầm :
- “Con số trên trăm ngưá»i ở trên đỉnh nhai đó thế nào cÅ©ng khá nhiá»u cao thá»§ tuyệt thế, ngoài ra lại còn có má»™t số ngưá»i ẩn núp trong bóng tối nữaâ€.
Nghĩ tới đó, đột nhiên chàng nảy nở một ý nghĩ như sau :
- “Xung quanh Äoạt Mệnh nhai này chắc thế nào cÅ©ng có rất nhiá»u cao thá»§ võ lâm mai phục. Có lẽ hỠđã chuẩn bị sẵn chá» Ä‘oạt con ngá»±a Linh Chi vạn năm, hoặc đỠphòng ngưá»i khác ra tay cướp giật. Xem như vậy, má»™t trận huyết chiến đêm nay chắc không sao tránh khá»iâ€.
Chàng đang suy tính, không biết mình có nên sang đó hay không? Vì chàng nghĩ nếu sang bên đó xem mà mang hoạ vào thân thì thật không đáng chút nào. Nhưng không sang, lần này đã tốn công tới đây rồi mà không được mục kích thì trong bụng không cam.
Äá»™t nhiên có tiếng gió động tà áo bay phất phá»›i ở ngá»n núi bên cạnh vá»ng sang.
Khi tá»›i dưới gốc câu cá»§a chàng đứng thì dứt hẳn. Chàng vá»™i cúi đầu nhìn má»›i hay đó là má»™t bóng Ä‘en thân pháp nhanh tuyệt luân, tá»±a như má»™t con chim đại bàng vậy, Ä‘ang phi thân lên trên cây. Kiếm Phi vá»™i núp sau cành lá um tùm để ngưá»i đó khá»i trông thấy mình...
Tài sản của ngocnd321

  #5  
Old 06-06-2008, 07:12 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 9

Trên Äoạt Mệnh nhai

Ngưá»i ná» lên tá»›i gần, chàng đã nhận ra chính là ông già béo mặc áo xanh mà chàng đã gặp hồi buổi trưa. Hình như ông ta không biết chàng Ä‘ang ẩn núp ở trong cành lá um tùm. Khi lên tá»›i trên cành cây, ông già ấy ngó nhìn vá» phía Äoạt Mệnh nhai rồi dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng lẩm bẩm nói :
- Không ngá» bá»n chuá»™t nhắc lại đến nhiá»u như vậy.
Nói xong, y ngá»­ng đầu lên trên trá»i. Lúc ấy mặt trăng đã lên tá»›i đỉnh đầu, ánh trăng sáng trong suốt, đột nhiên ông ta bá»—ng kinh hãi nói :
- Khi mặt trăng vừa xế vỠTây, con Linh Chi mã thế nào cũng xuất hiện.
Ông ta chưa nói dứt đã nhanh như má»™t mÅ©i tên phi thẳng vá» tá»›i đầu sưá»n núi ở phía bên tay trái.
Kiếm Phi chá» cho ông già ấy Ä‘i rồi má»›i giở thân pháp “Long Vân Äá»™n†ra theo sau.
Chàng vừa đuổi theo vừa kinh hãi thầm, vì thân pháp của ông già ấy nhanh khôn tả, chỉ trong nháy mắt, Kiếm Phi đã không trông thấy hình bóng của ông ta đâu nữa. Chàng vừa đuổi theo tiếp vừa nghĩ đến lai lịch của ông ta vừa nghĩ thầm :
- “Nghe nói nÆ¡i xuất hiện cá»§a con Linh Chi mã vạn năm là ở dưới Äoạt Mệnh nhai. Như vậy ta hà tất phải theo dõi ông già này làm chi?â€
NghÄ© tá»›i đó, chàng liá»n ngừng chân mà tiến thẳng xuống dưới nhai.
Mục đích của chàng tới đây không phải là muốn cướp được con ngựa Linh Chi để tăng thêm công lực cho mình, mà vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, muốn đến đây để được xem báu vật vạn năm có một ấy hình dáng nó như thế nào mà thôi. Tuy nhiên, chàng cũng muốn được vật báu ấy để tăng thêm công lực cho mình, như vậy mới đối kháng được Thiết Hồng bang để cho thù cho cha.
Tuy chàng luôn luôn khát vá»ng trả thù nhưng chàng vẫn không mong cướp được linh dược, mà chàng chỉ mong làm thế nào luyện tập được võ công cao thâm thêm để đánh bại được kẻ địch thôi.
Mặt trăng đã dần dần lặn vỠphía Tây.
Tháng nào cÅ©ng vậy, cứ đến đêm trăng tròn, vào lúc trăng sắp lặn là con ngá»±a Linh Chi nho nhỠđáng yêu kia lại xuất hiện ở trên mặt đất để hút tinh hoa cá»§a mặt trăng và mặt trá»i. Ngẫu nhiên có má»™t cÆ¡ há»™i để cho ngưá»i ta trông thấy nó. Thế là tin này liá»n lan tràn khắp má»i nÆ¡i. Vì vậy má»›i có rất nhiá»u nhân vật cá»§a võ lâm tá»›i đây để định bắt cho được con ngá»±a Linh Chi này.
Lúc ấy tuy ngưá»i đến xem rất đông, nhưng cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i muốn bắt cho kỳ được con ngá»±a đó, cho nên số ngưá»i tá»›i đây có hàng trăm cao thá»§.
Nhưng không ai biết địa điểm Linh Chi mã xuất hiện ở đâu, cho nên cứ nằm phục quanh đó để chỠthôi.
Trên Äoạt Mệnh nhai tụ hợp khá nhiá»u nhân vật cá»§a võ lâm, và bên dưới ở trong rừng chá»— cạnh hồ cÅ©ng có má»™t số ngưá»i ẩn phục.
Nước hồ xanh biếc, thỉnh thoảng có những luồng gió nhẹ thổi qua, gợn lên những làn sóng nho nhá», dưới ánh sáng trăng trông lóng lánh như những vẩy cá vậy, cảnh thật tuyệt đẹp. Mấy trăm đôi mắt cá»§a những cao thá»§ cứ chăm chú nhìn vào khắp xung quanh không ngá»›t.
Kiếm Phi thở nhẹ má»™t tiếng rồi cÅ©ng Ä‘i tá»›i cạnh bá» hồ. Tai chàng rất thính nên đã biết quanh đây có hàng mấy trăm ngưá»i Ä‘ang ẩn phục.
Äá»™t nhiên dưới ánh sáng trang chá»— bá» hồ bá»—ng có má»™t cái bóng trắng ở dưới đất hiện lên như má»™t làn khói nhạt.
Dần dần cái bóng ấy đã nghênh tụ lại và biến thành một con ngựa nhỠtrắng như tuyết, dài không đầy một thước (thước tàu) cao mấy tấc, trông rất xinh đẹp. Dưới ánh sáng trăng trông nó càng trong sạch đáng yêu thêm.
Những ngưá»i ở quanh đó Ä‘á»u im hÆ¡i lặng tiếng, không khí rất nặng ná», thì ra con Linh Chi mã vạn niên mà các ngưá»i Ä‘ang trông chỠđã xuất hiện. Mấy trăm đôi mắt cứ chăm chú nhìn vào con ngá»±a nhá» kia.
Chợt con ngá»±a trắng ngá»­ng đầu dậm chân, hai mắt tia hai luồng ánh sáng đỠrất đẹp. Nó nhìn ngang nhìn dá»c má»™t hồi má»›i ngá»­ng đầu nhìn lên trá»i định hút tinh hoa cá»§a mặt trăng. Tá»™i cho con vật nho nhá» này, nó biết đâu Ä‘ang có mấy trăm cao thá»§ muốn bắt giết nó.
Lúc ấy bốn bá» yên lặng như tá», không má»™t ai dám ra tay bắt nó trước, vì ai cÅ©ng biết nếu không bắt được, nó sẽ độn thổ mất, như vậy đừng hòng bắt được nó lần thứ hai nữa.
Con ngá»±a trắng như ngá»c kia từ từ ngẩng đầu lên, thở ra má»™t làn hÆ¡i trắng. Thoạt tiên làn hÆ¡i trắng đó chỉ dài hÆ¡n má»™t thước thôi, rồi càng thở càng dài, và còn biết rung động co giãn nữa. Làn hÆ¡i trắng đó chính là tinh hoa cá»§a nhật nguyệt mà con ngá»±a này đã tu luyện gần vạn năm má»›i có. Nhá» thế má»›i biến hóa thành nguyên đơn, biết chạy và biết biến.
Nếu muốn ra tay bắt, lúc này là một cơ hội rất tốt, vì sau khi con ngựa thâu lượm làn hơi trắng ấy rồi, nó sẽ độn thổ ngay, lúc ấy muốn bắt thì còn khó hơn là leo lên cung trăng.
Thấy con ngá»±a ấy xinh đẹp và đáng yêu quá, Kiếm Phi cÅ©ng phải thương hại nó, nhưng lòng đầy tình thương cá»§a chàng có ích lợi gì cho nó đâu, nên chàng chỉ mong nó chạy trốn thoát được thôi. Chàng Ä‘ang thương tiếc, thì đột nhiên có má»™t luồng khói Ä‘en nhanh như Ä‘iện chá»›p ở sau tảng đá lá»›n lướt ra xông lại gần con ngá»±a. thân pháp cá»§a ngưá»i ấy quả thật tuyệt nên chàng má»›it rông thấy như má»™t làn khói Ä‘en vậy...
Chàng không sao nhịn được, khẽ kêu “hừ†má»™t tiếng. Con ngá»±a nỠđã cảm thấy tình thế khác thưá»ng, nó vá»™i há mồm hút mạnh má»™t cái, làn khói trắng kia đã chui luôn vào trong mồm nó, nhưng đã muá»™n rồi.
Dưới ánh trăng, Kiếm Phi thấy rõ ngưá»i ná» hình dáng khô khan, mình mặc áo Ä‘en, sắc mặt nhợt nhạt, tay chân cứng Ä‘á», hai mắt trợn ngược, đầu trắng xóa trông rất kinh ngưá»i. Y vừa chá»™p được con ngá»±a, đã vá»™i chạy ngay vào rừng.
Ông ta vừa quay đi thì đã có một cái bóng xanh nhảy lại ngăn cản và quát bảo :
- Hắc Y Thi Ma có mau để lại vật đó không?
Chỉ nghe thấy má»™t tiếng kêu “bùngâ€, Kiếm Phi đã thấy lão già áo xanh mà chàng theo dõi hồi nãy va đụng vào ngưá»i Hắc Y Thi Ma má»™t cái, rồi cả hai cùng rá»›t xuống dưới đất đứng đối diện nhau.
Hắc Y Thi Ma trợ ngược đôi mắt trắng dã lên, rồi y cưá»i the thé nghe rất Ä‘inh tai, mà trả lá»i rằng :
- Chi Cổi Tài! Ngươi không yên lặng ở Lĩnh Nam làm ăn buôn bán, lại tới đây đâm đầu vào chỗ chết làm chi?
Nghe thấy hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, Kiếm Phi đã toát mồ hôi lạnh ra, chàng không ngá» hai nhân vật này Ä‘á»u là những ngưá»i đã khét tiếng giang hồ lâu năm và ẩn dật đã lâu, không ngá» lại xuất hiện ở nÆ¡i đây.
Trong lúc Kiếm Phi Ä‘ang nghÄ© ngợi, lại thấy có mấy chục ngưá»i nữa xuất hiện, bao quanh Hắc Y Thi Ma vá»›i Chi Cổi Tài.
Chi Cổi Tài cưá»i ha hả đáp :
- Ngưá»i ta sợ ngươi Hắc Y Thi Ma, chứ LÄ©nh Nam Thương Ẩn này chỉ cảm thấy món hàng này đáng mua lắm, có thế thôi. Nếu ngươi vui lòng, thì chúng ta mặc cả vá»›i nhau cÅ©ng được.
Hắc Y Thi Ma trợn ngược đôi ngươi trắng dã, hữu ý hay vô ý đưa mắt nhìn quần hùng đứng quanh đó má»™t lượt, rồi lạnh lùng trả lá»i :
- Chi Cổi Tài, nếu ngươi không chịu nhưá»ng lối cho ta Ä‘i thì đừng có hòng sống...
Y chưa nói dứt thì LÄ©nh Nam Thương Ẩn đã cưá»i ha hả đỡ lá»i :
- Khéo nói lắm... khéo nói lắm...
Vừa nói Thương Ẩn vừa giơ hữu chưởng lên nhằm ngực Hắc Y Thi Ma tấn công luôn, còn tay trái thì cướp luôn con ngựa trắng của đối phương đang cầm.
Thủ pháp và thân pháp của Chi Cổi Tài nhanh khôn tả, khiến Hắc Y Thi Ma cũng phải giật mình kinh hoảng vội lui vỠphía sau một bước để tránh né, rồi giơ tả chưởng lên phản công. Tay của y đẩy ra một luồngkhói trắng nhằm chưởng phong của đối thủ chống đỡ luôn.
“Bùngâ€, chưởng lá»±c cá»§a hai ngưá»i va chạm nhau kêu má»™t tiếng như sấm động, rồi cả hai cùng phải lui vá» phía sau má»™t bước.
Trong lúc đó, đột nhiên lại có tiếng cưá»i quái dị nổi lên, và có ngưá»i lá»›n tiếng xen lá»i nói :
- Thật là đồ vô dụng!
Tiếng nói vừa dứt đã có một bóng đen nhanh như điện chớp từ bên ngoài nhảy vào...
Bá»—ng Thi Ma vá»›i Thương Ẩn cùng quát tháo má»™t tiếng lại tung mình nhảy lên tấn công ngưá»i ná».
Lúc ấy quần hùng đã trông thấy rõ ngưá»i vừa xông vào là má»™t ông già ăn mặc quần áo rách rưới, tó cbạc đầu rối như ổ quạ, và tay phải cá»§a y đã cướp con Linh Chi mã vạn năm rồi.
Thấy vậy, mưá»i mấy ngưá»i ná» Ä‘á»u bao vây không để cho ông già ấy tẩu thoát.
Ông già ăn mày cưá»i quái dị má»™t tiếng, chỉ hÆ¡i nhún chân ngưá»i đã lướt ra ngoài xa mưá»i mấy trượng, và đã chạy tá»›i gần chá»— Kiếm Phi ẩn núp, nhưng những tay cao thá»§ kia cÅ©ng nhanh nhẹn nhảy lại bao vây lấy y.
Thi Ma nhìn ngưá»i ăn mày già mà lá»›n tiếng quát há»i :
- Thiên Nam Cửu Chỉ Cái, ngươi có mau trả lại vật báu cho lão phu không?
Ông già ăn mày chính là Thiên Nam Cửu Chỉ Cái danh chấn võ lâm năm xưa.
Thiên Nam Cá»­u Chỉ Cái cưá»i giá»ng quái dị nói :
- Hà hà, khéo nói thật, có vật gì của ngươi mà lão ăn mày này không biết.
LÄ©nh Nam Thương Ẩn Chi Cổi Tài cưá»i the thé, tiến lên hai bước, bá»™ mặt tròn trÄ©nh cá»§a y vẫn lá»™ nét hòa khí, vừa cưá»i vừa đáp :
- Lão ăn mày già kia! Má»— là ngưá»i buôn bán, bây giá» má»—i lại ưa thích cái món đồ chÆ¡i ở trong tay bạn Ä‘ang cầm đấy!
Y vừa nói vừa tiến lên hai bước. Cửu Chỉ Cái vội lùi vỠphía sau một bước, quát lớn :
- Chi Cổi Tài, ngươi đừng có giở cái trò ấy ra trước mặt lão phu đấy nhé.
Thì ra má»—i lận vận khí ra tay, bao giá» Chi Cổi Tài cÅ©ng làm ra vẻ tươi cưá»i, hòa nhã đáng yêu, và lúc ấy càng tươi cưá»i bao nhiêu thì khi ra tay lại càng lợi hại và mạnh bấy nhiêu.
Chi Cổi Tài nghe thấy Cửu Chỉ Cái quát bảo, mặt càng hòa nhã thêm, tiến lên hai bước, vội tiếp :
- Lại đây, lại đây, chúng ta là bạn chi giao đã lâu năm, chúng ta buôn bán vụ hàng này một chuyến, cũng không sao mà!
Hắc Y Thi Ma thấy hai ngưá»i kia gạt mình sang bên, tính hung tàn cá»§a y liá»n nổi, vá»™i xông lại quát bảo Thiên Nam Cá»­u Chỉ Cái rằng :
- Lão ăn mày già kia, khôn hồn thì trao trả cho ta vật mà ngươi đã cướp đi!
Cá»­u Chỉ Cái đột nhiên tròn xoe đôi mắt trầm giá»ng đáp :
- Hắc Y Thi Ma, ngươi phải nhận kỹ ta là ai mà ngươi dám ăn nói như thế, ngươi không sợ mất mạng hay sao?
Ba ngưá»i đó Ä‘á»u là quái khách và ma đầu danh trấn nhất phương, võ công rất cao siêu, nếu hỠđánh nhau chưa biết mèo nào cắn miu nào.
Quần hùng ở bên ngoài cũng đang sửa soạn xông vào đánh úp.
Lúc ấy, bá»n ngưá»i vây ở bên ngoài có Mao SÆ¡n song ác, Thái Hành Nhất Hiêu, Thất Bá»™ Phong Hầu, ba chị em Äào SÆ¡n, Äông Hà ngÅ© Quá»·.. vân vân... toàn là những tên ma đầu hung ác, võ công rất cao cưá»ng cả.
Ngoài ra lại còn cả những tay cao thá»§ cá»§a các phái chính như Thảo Thượng Phi, Bá Giang tam kiệt, Äiểm Thương tam kiếm, Nga My thất tuấn, Thanh Thành tứ hữu, Anh Thiên Thưá»ng và Cá»§ Linh Phù... vân vân... những ngưá»i này Ä‘á»u là những nhân vật rất có tên tuổi trên giang hồ, nhưng so vá»›i bá»n LÄ©nh Nam Thương Ẩn ba ngưá»i, thì còn kém xa.
Ngoài bá»n ấy ra, lại có hàng trăm cao thá»§ nữa, bao vây ở hàng ngoài, những ngưá»i đó tá»± biết tài ba cá»§a mình còn kém, nên chỉ đứng ở đằng xa xem thôi chứ không dám ra tay cướp giá»±t.
Äôi bên Ä‘ang cầm cá»± lẫn nhau thì bên ngoài lại có ba ngưá»i tuổi trạc trung niên mặc quần áo lịch sá»±, lướt tá»›i. Phía sau ba ngưá»i đó lại có mưá»i đại hán vạm vỡ, mưá»i mấy ngưá»i này vừa xuất hiện, những ngưá»i đứng ở vòng ngoài đã xôn xao bàn tán, và có ngưá»i khẽ nói :
- Cao thủ của Thiết Hồng bang đã tới rồi đây!
ngưá»i Ä‘i đầu cao hÆ¡n bảy trăm thước, mặt bóng bẩy và hồng hào, hai mắt tía ra hai luồng ánh sáng tía, râu tóc đỠnhư lá»­a, hình dáng rất oai mãnh, y chính là Tỳ Anh Tuấn Tam SÆ¡n Mạc Äịch, ÄÆ°á»ng chá»§ Ngoại tam đưá»ng cá»§a Thiết Hồng bang.
Ngưá»i Ä‘i bên trái y mặt rất âm trầm, mắt diá»u hâu, mÅ©i má» két, ngưá»i gầy gò và cao, sắc mặt nhợt nhạt, đầu bóng nhoáng. á»’ng già này là Quá»· Thụ Tá Thiên Tôn Sát.
Ngưá»i Ä‘i bên phải Mạc Äịch là Hắc Thá»§y Nhất Sát Tần Kỳ. Ba ngưá»i này hăng hái Ä‘i giữa đấu trưá»ng, rồi đứng sừng sững tại đó. Quá»· Thụ Tá Thiên cưá»i khì má»™t tiếng, tiến lên chắp tay chào ba ngưá»i và nói :
- Ba vị tiá»n bối quá cao hứng thật! Không ở nhà để hưởng phúc mà còn lại đây đùa vá»›i nhau như vậy?
Có lẽ địa vị cá»§a y còn kém hÆ¡n ba ngưá»i kia má»™t chút, nên y má»›i khách khí như thế, nhưng ngưá»i trên giang hồ ai chả biết tên này là má»™t trong nhóm mưá»i đại cao thá»§ cá»§a Thiết Hồng bang, ít khi chúng cùng xuất hiện má»™t nÆ¡i và ra tay cùng má»™t lúc như vậy.
Kiếm Phi núp ở đằng sau má»™t cây cổ thụ, thấy bá»n ngưá»i này xuất hiện liá»n giật mình đánh thót má»™t cái, rồi chàng không sao chịu nhịn được, liá»n cưá»i nhạt má»™t tiếng, nhảy xổ ra nhằm đầu Tần Kỳ tấn công luôn.
Sự việc xảy ra một cách quá đột ngột, nên Tần Kỳ vội giơ chưởng lên chống đỡ và lui vỠphía sau.
Cửu Chỉ Cái đã nhún chân một cái định tung mình nhảy vào trong rừng.
Hắc Y Thi Ma vá»›i Chi Cổi Tài đã múa chưởng xông lại ngăn cản Cá»­u Chỉ Cái không để cho ông già ăn mày lẩn trốn. Tôn Sát mắt lá»™ hung quang, trống thấy Cá»­u Chỉ Cái Ä‘ang múa chưởng chống đỡ hai ngưá»i kia liá»n khẽ bảo Mạc Äịnh rằng :
- Mạc đưá»ng chá»§, lúc này chúng ta không ra tay thì còn đợi chỠđến bao giá» nữa?
Mạc Äịch cÅ©ng đã có ý định như thế rồi, liá»n nhảy xổ lại, giÆ¡ hai tay lên nhằm đầu Cá»­ Chỉ Cái tấn công như vÅ© bão lợi hại vô cùng.
Tôn Sát cưá»i khì má»™t tiếng, cÅ©ng nhảy vào vòng chiến ngay.
“Bùng†má»™t tiếng kêu kinh thiên động địa, tiếp theo đó có má»™t tiếng kêu la thảm khốc, cát bụi bay mù mịt, bóng ngưá»i bắn tứ tung.
Cửu Chỉ Cái hai mắt trợn ngược, sắc mặt nhợt nhạt, nằm ngửa mặt đất, mồm cứ phun máu tươi ra luôn.
Hắc Y Thi Ma, Chi Cổi Tài vá»›i Mạc Äịch Ä‘ang loạng choạng lui vá» phía sau lia lịa.
Tôn Sát mặt nhợt nhạt lui vá» phía sau ba thước má»›i đứng vững được. Tay y đã cướp được con ngá»±a Linh Chi vạn năm. Y vừa đứng vững má»™t cái đã tung mình nhảy lên, nhưng đã có tiếng ngưá»i quát bảo :
- Chúng ta đuổi theo đi!
Äông Xa ngÅ© quá»· vừa la lá»›n vừa Ä‘uổi theo múa chưởng tấn công Tôn Sát.
Những ngưá»i khác, kẻ múa Ä‘ao, ngưá»i múa kiếm, cÅ©ng Ä‘uổi theo Tôn Sát luôn.
Hắc Y Thi Ma cÅ©ng quát lá»›n má»™t tiếng, Ä‘uổi theo nốt. Má»i ngưá»i lại nghe thấy tiếng kêu “lách cách†như má»™t tràng pháp tép kêu. Thì ra Chi Cổi Tài đã rút cái bàn tính sắt cá»§a y đã nổi danh ra.
Mạc Äịnh thấy vậy hoảng sợ vô cùng, vá»™i giÆ¡ tay ra hiệu cho các bá»™ hạ mà bảo rằng :
- Tấn công đi!
Tiếng quát cá»§a chi Anh Trần Tam SÆ¡n vừa dứt đã thấy má»™t số bóng ngưá»i xông vào trong trận đấu ngay. Mưá»i tay cao thá»§ cá»§a Thiết Hồng bang đã nhảy xổ vào tấn công.
Chúng Ä‘á»u cầm roi sắt, bóng roi cá»§a chúng tá»±a như má»™t cái lưới sáng quắc nhắm đầu quần hùng Ä‘ang bao vây Tôn Sát mà úp chụp xuống.
Trận há»—n chiến ấy khốc liệt khôn tả. Cạnh trấn đấu đó lại có hai ngưá»i Ä‘ang đấu vá»›i nhau kịch liệt. Hai ngưá»i đó là Kiếm Phi vá»›i Tần Kỳ. Công lá»±c cá»§a Tần Kỳ cao siêu hÆ¡n Kiếm Phi, nhưng lúc này tình thế đối vá»›i đồng bá»n cá»§a y rất bất lợi, nên y cứ phải đưa mắt nhìn vào trận đấu khốc liệt đó luôn luôn lại thêm Kiếm Phi đấu trí mạng, thân pháp lại rất quái dị, thế thức cÅ©ng ác độc vô cùng, vì vậy y chỉ có lùi bước lia lịa.
Äá»™t nhiên có tiếng kêu thảm khốc vá»ng lên, thì ra Thái Hành Nhất Hiêu đã bị thương và bị đánh bắn ra đến ngoài, rá»›t xuống đất kêu đến “bá»™p†má»™t tiếng. Y chỉ giẫy giụa được mấy cái đã tắt thở liá»n.
Tiếp theo đó, lại có máu tươi bắn tung tóe. Trong trận đấu tiếng kêu la thảm khốc vá»ng lại liên tiếp. Ngưá»i bị thương bị chết càng ngày càng nhiá»u.
Tôn Sát bị má»i ngưá»i bao vây, y liá»n giở “Thiên Äá»™c Quá»· Thủ†mà đã lâu nay y không sá»­ dụng tá»›i ra đối phó. Tuy vậy đầu tóc cá»§a y cÅ©ng bị đánh đến bù rối, quần áo bị rách tả tÆ¡i, máu ở trong ngưá»i phun như mưa.
Mạc Äịnh múa quyá»n mau như mưa, lợi hại khôn tả mà vẫn không sao tránh khá»i, bị khá nhiá»u vết thương to nhá». Mưá»i đại hán thá»§ hạ cá»§a y cÅ©ng chết và bị thương rất nhiá»u. Trong đấu trưá»ng không có má»™t ngưá»i nào không bị thương cả, nhưng ai nấy Ä‘á»u hăng hái đấu tiếp chứ không rút lui.
Tuy ngưá»i cá»§a Thiết Hồng bang đã cướp được con Linh Chi mã, nhưng chúng đã bị bao vây chặt không sao tẩu thoát được.
Tần Kỳ thấy vậy cả kinh, nhưng mình đang bị bóng chưởng trùng trùng điệp điệp bao vây chặt.
Rồi đột nhiên y rú lên má»™t tiếng, ngả ngưá»i vá» phía sau phi hai chân lên giở toàn lá»±c ra đá vào bụng Kiếm Phi, nhưng khi chân y má»›i đá tá»›i lưng chừng đã vá»™i đứng thẳng ngưá»i dậy giở toàn lá»±c ra đánh vào ngưá»i Kiếm Phi má»™t cái thật mạnh, chỉ nghe thấy má»™t tiếng kêu “bùngâ€, Kiếm Phi giÆ¡ tay lên chống đỡ, nhưng thấy khí huyệt rạo rá»±c, dá»™i vá» phía sau ba bước, khạc ra má»™t đống máu tươi.
Nhá» cái đánh đó, Tần Kỳ đã thoát khá»i được Kiếm Phi rồi quay ngưá»i rút thanh Ä‘oản Ä‘ao dị hình ra, nhảy lại tấn công Hắc Y Thi Ma. Chỉ nghe thấy má»™t tiếng kêu “bùngâ€, sau tiếng kêu đó, Hắc Y Thi Ma rú lên má»™t tiếng thảm khốc, ngưá»i dính đầy máu, liá»n biến thành luồng khói Ä‘en Ä‘i như bay mất dạng.
Tần Kỳ mặt nhợt nhạt lùi vá» phía sau mưá»i bước, thở hổn hà hổn hển má»›i đứng vững được. Kiếm Phi vừa định thần xong thấy vậy, liá»n quát lá»›n má»™t tiếng, múa thanh kim kiếm xông lại tấn công Tần Kỳ ngay.
Ãnh sáng vàng cá»§a thanh kiếm cá»§a chàng vừa nổi lên thì quần hùng Ä‘ang đấu thấy vậy kêu la om sòm, có ngưá»i còn thất thanh la lá»›n :
- Kim Húc thần kiếm.
Vừa rồi Tần Kỳ giở toàn lá»±c ra má»›i đánh được Hắc Y Thi Ma bị thương nặng mà bá» chạy, nhưng cÅ©ng bị thương nặng Ä‘ang đứng đó để Ä‘iá»u hÆ¡i vận cá»™ng để lấy lại sức. Y đột nhiên thấy có ánh sáng vàng lóe mắt tá»±a như muôn ngàn con rắn và ở trên không đâm bổ xuống. Y hoảng sợ vô cùng, thét lá»›n má»™t tiếng, giở hÆ¡i sức còn lại ra múa hai thanh Ä‘oản kiếm, nhằm ngưá»i Kiếm Phi phản công luôn.
“á»i chà...â€, tiếng kêu thảm khốc đó vừa vá»ng lên, máu tươi đã bắn tung tóe. Chiếc đùi bên phải cá»§a Tần Kỳ đã bị chặt cụt, ngưá»i y cÅ©ng đã bắn ra xa ngoài mấy trượng giẫy giụa mấy cái chết giấc luôn. Chá»— vết thương cá»§a y máu chảy ra như suối.
Kiếm Phi vốn dÄ© đã bị thương, lại thêm tức giận vô cùng và dùng toàn lá»±c thế kiếm thứ ba “Thiên Giáng Kim Thụy†trong “Kim Long Äoạt Mệnh Ảo Thiên kiếm pháp†ra nhằm Tần Kỳ tấn công luôn.
NgỠđâu lúc ấy Tần Kỳ liá»u mạng lao luôn cả hai thanh Ä‘oản kiếm vào ngưá»i chàng nên chàng chỉ tránh được thanh kiếm bên phải chứ không sao tránh được thanh kiếm bên trái, vai chàng đã bị thanh kiếm đó lao trúng, Ä‘au nhức thấu xương, máu tươi cÅ©ng chảy ra nhuá»™m đỠcả cái áo trắng.
Äồng thá»i chàng cÅ©ng cảm thấy chá»— vết thương có má»™t luồng hÆ¡i lạ cứ lan tràn xuống khắp nÆ¡i, cánh tay trái cá»§a chàng đã uể oải không có hÆ¡i sức, hình như tê liệt vậy.
Chàng kinh hãi vô cùng, vá»™i cắm thanh Kim Húc thần kiếm vào trong bao, vá»™i giÆ¡ tay phải lên Ä‘iểm năm nÆ¡i yếu huyệt ở vai trái, rồi chàng định rút thanh bảo kiếm ra thì bá»—ng trong đấu trưá»ng lại có tiếng kêu la thảm khốc nữa vá»ng tá»›i và tiếng bàn tính sắt cá»§a Chi Cổi Tài cÅ©ng kêu như pháo nổ. Tiếp theo đó, y gượng cưá»i và nói :
- Lão phu hãy ghi món nợ này trước.
Y vừa nói tá»›i đó ngưá»i đã nhảy ra xa mấy trượng rồi. Kiếm Phi thấy vậy rùng mình má»™t cái và bụng bảo dạ rằng :
- “Chả lẽ ngưá»i cá»§a Thiết Hồng bang đã toàn thắng chăng?â€
NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n đưa mắt nhìn, đã thấy mấy cái bóng màu tía chạy tá»›i và nhắm ngưá»i chàng tấn công.

Hồi 10

Vạn niên chi mã
Chàng cả kinh vội quát lớn một tiếng, giơ hữu chưởng lên chống bảy chưởng của đối phương một lúc. Nhưng may thay, chàng chỉ còn lại bấy nhiêu sức lực mà cũng đẩy lui được bảy chưởng đó.
Sau những tiếng kêu “lá»™p bá»™p†và còn má»™t tiếng kêu “bùng†thật lá»›n, má»™t cái bóng ngưá»i lui ra rất nhanh và bước Ä‘i lảo đảo như suýt ngã. Thì ra ngưá»i đó là Kiếm Phi sắc mặt nhợt nhạt mồ hôi trán toát ra như mưa, quần áo bị chưởng phong cá»§a kẻ địch đánh cho rách rưới khôn tả.
Chàng lui vá» phía sau mưá»i mấy bước, mồm phun ra má»™t tia máu tươi như má»™t mÅ©i tên vậy, rồi chàng té lăn ra đất không sao cá»­ động được nữa.
Tuy kịch chiến đã lâu, chân lá»±c đã hao hụt rất nhiá»u nhưng công lá»±c cá»§a Mạc Äịnh vẫn còn hùng hậu, nên Kiếm Phi không sao chống đỡ nổi và bị thương nặng như vậy.
Mạc Äịnh đẩy lui Kiếm Phi rồi Ä‘i tá»›i Tần Kỳ, nhanh tay Ä‘iểm vào mấy nÆ¡i yếu huyệt để cho vết thương cá»§a ngưá»i bạn đó khá»i phun máu ra nữa, rồi y lại đỡ Tần Kỳ dậy để xoa bóp.
Trận đấu kết thúc, xác chết nằm ngổn ngang, máu chảy thành suối. Quần hùng bao vây ở vòng ngoài cÅ©ng dần dần giải tán hết. Tôn Sát ngưá»i đẫm đầy máu tươi, và máu cá»§a y vẫn còn tiếp tục nhá» xuống từng giá»t má»™t. Tay y vẫn nắm chặt con Linh Chi mã, con ngá»±a trong trắng như thế mà cÅ©ng dính đầy máu, nhưng hai mắt nó vẫn còn lóng lánh.
- Thiết Hồng bang đại thắng rồi.
Trong lúc quần hùng giải tán Ä‘á»u thì thầm bàn tán, có vẻ bất mãn. Tuy Thiết Hồng bang còn lại có hai ngưá»i vẫn còn có thể Ä‘i lại và đánh đấm được thôi, nhưng ai có thể tư tin là có thể hạ nổi được Tôn Sát và Mạc Äịnh.
Tôn Sát từ từ quay đầu lại, mặt y trông khá»§ng khiếp như má»™t mặt may quá»· và cưá»i khì mấy tiếng rồi từ từ tiến tá»›i gần Kiếm Phi.
Không ai biết y tá»›i đó làm chi, quần hùng Ä‘ang định bá» Ä‘i, thấy vậy Ä‘á»u ngừng chân lại nhìn cả vào ngưá»i Tôn Sát.
Lúc bấy giỠkhông khí nặng nỠkhôn tả.
Tôn Sát bá»—ng ngừng bước cúi đầu nhìn vào mặt Kiếm Phi. Lúc ấy Kiếm Phi Ä‘ang mê man bất tÄ©nh, không biết gì cả. Hình như Tôn Sát ngắm nhìn bá»™ mặt anh tuấn cá»§a Kiếm Phi và có ý muốn tìm kiếm má»™t vật gì thì phải, rồi đột nhiên y lá»™ vẻ kinh ngạc và chân cÅ©ng như bị rắn rết cắn phải vậy, ngưá»i y rúng động má»™t cái, vá»™i lùi vá» phía sau má»™t bước.
Cho tá»›i khi vẻ mặt đã khôi phục như thưá»ng rồi, y má»›i tiến lên má»™t bước nữa, cúi ngưá»i xuống dùng ngón tay Ä‘iểm vào ba nÆ¡i yếu huyệt ở trước ngá»±c Kiếm Phi.
Chỉ trá»±c cá»§a y chia ra làm ba làn khói Ä‘en lá» má», không ai trông thấy rõ, và chỉ thoáng cái đã biến mất ngay.
Chỉ thấy mặt cá»§a Kiếm Phi Ä‘ang xanh tía bá»—ng tá» vẻ nhăn nhó hình như chịu không nổi sá»± Ä‘au đớn vậy. Äồng thá»i chàng còn kêu há»± má»™t tiếng, Ä‘au nhức thấu xương và cÅ©ng tá»±a như muôn vạn con kiến Ä‘ang chui vào trong ngưá»i chàng mà cắn xé vậy.
Trong lúc mê man như vậy mà chàng còn chịu không nổi sá»± Ä‘au đớn ấy đến phải thức tỉnh, mồ hôi cá»§a chàng toát ra như mưa. Äồng thá»i mình mẩy tay chân chàng run lẩy bẩy nữa. Lúc ấy con dao ngắn vẫn còn cắm sâu vào vai trái cá»§a chàng và hÆ¡i lạnh ở trên lưỡi dao cÅ©ng bắt đầu chạy khắp mình mẩy cá»§a chàng.
Chàng càng Ä‘au đớn thêm, nên mồm cứ rên rỉ hoài, rồi từ từ hé mở đôi mắt lá» má» ra. Äá»™t nhiên chàng ngừng lại rên rỉ, hai mắt tia ra hai luồng sáng phẫn ná»™. Chàng đã nhận ra ngưá»i đứng ở trước mặt mình là Tôn Sát, há»™ pháp cá»§a Thiết Hồng bang và cÅ©ng là kẻ thù chỉ tá»­ nữa.
Chàng là ngưá»i rất kiêu ngạo, đành chịu Ä‘au khổ chỉ chết chứ không chịu tá» vẻ hèn kém trước kẻ thù. Chàng muốn lên tiếng nói nhưng vì quá Ä‘au đớn nên không sao nói lên lá»i được. Tôn Sát liá»n cưá»i nhạt má»™t tiếng, rồi âm thầm há»i :
- Tiểu tử, có phải ngươi là Kiếm Phi không?
Kiếm Phi như bị dao đâm chém, nhưng chàng vẫn bướng bỉnh bò dậy, cố hết sức má»›i trả lá»i được má»™t câu :
- Phải...
Hai mắt cá»§a chàng tia ra hai luồng ánh sáng phẫn ná»™ như hai con rắn độc định cắn vào mặt Tôn Sát vậy. Nếu đôi mắt cá»§a chàng có thể giết được ngưá»i, thì chàng đã xé y ra làm hai rồi.
Tôn Sát đột nhiên ngá»­ng mặt lên trá»i cưá»i the thé như tiếng ma kêu, khiến ai nghe thấy cÅ©ng phải rùng mình hãi sợ. Y vừa cưá»i xong lại lạnh lùng há»i :
- Tiểu tá»­, ngươi há» Äặng thật hay há» Äặng giả?
Kiếm Phi trợn tròn xoe đôi mắt, lửa giận bốc lên khiến chàng cảm như đang ngồi trong vạc dầu sôi, rồi chàng lớn tiếng đáp :
- Thật!
Tôn Sát cưá»i nhạt nói tiếp :
- Tiểu tử, ngươi không còn hơi sức gì nữa đâu.
Hai dòng nước mắt ở hai mắt của Kiếm Phi nhỠròng xuống. Bị nhục trước mắt kẻ thù như vậy, lại có quần hùng đứng chứng kiến nữa, lúc này chàng chỉ muốn chết thôi, nhưng trái tim của chàng nghiến răng :
- Ngươi còn có mối thù lớn của nghĩa phụ chưa trả được. Ngươi còn có mối thù của sư môn chưa thanh toán. Còn cha mẹ của ngươi là ai, ngươi vẫn chưa biết, thế mà ngươi lại dám chết một cách vô ích như vậy sao?
Vì thế mà chàng thở dài má»™t tiếng từ từ cúi xuống, nước mắt cá»§a chàng vẫn tiếp tục nhá» ròng xuống như mưa. Chân tay lẩy bẩy, lê mãi má»›i Ä‘i được má»™t bước, Kiếm Phi từ từ Ä‘i trở ra. Quần hùng đứng ở đàng xa thấy vậy cÅ©ng phải thông cảm mà thở dài vì há» biết khắp thiên hạ này chưa có má»™t ngưá»i nào chịu đựng nổi Quá»· thá»§ tảo hồn cá»§a Tôn Sát.
Trong lúc Kiếm Phi Ä‘i từng bước má»™t vào trong rừng và quần hùng Ä‘ang thở dài và kính phục thì Tôn Sát đột nhiên ngá»­ng mặt lên trá»i cưá»i quái dị. Tiếng cưá»i cá»§a y chưa dứt, y đã giÆ¡ tay lên búng má»™t cái, liá»n có má»™t luồng khói nhạt phi thẳng vào yếu huyệt sau lưng cá»§a Kiếm Phi.
Quần hùng như vậy lại Ä‘á»u im lặng ngay. Sá»± yên lặng cá»§a má»i ngưá»i là biểu hiện cá»§a sá»± phẫn ná»™ vì thấy thá»§ Ä‘oạn cá»§a y quá ác độc và quá đê hèn, nhưng không má»™t ai dám lên tiếng nói hết.
Kiếm Phi chỉ thấy yếu huyệt ở sau lưng bá»—ng tê tái, chàng cảm thấy mình mẩy ngứa ngáy khó chịu, còn khó chịu hÆ¡n muôn ngàn con kiến Ä‘ang mút xương tá»§y cá»§a mình. Chàng chỉ kêu “hự†má»™t tiếng đã ngã lăn ra đất ngay. Hai tay nắm chặt, nghiến răng, mím môi, máu tươi cứ nhá» ra từng giá»t má»™t.
Chàng lăn lá»™n má»™t hồi mà không kêu rên ná»­a lá»i. Má»™t lát sau, chàng từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Tôn Sát má»™t cái rồi lảo đảo Ä‘i vào trong rừng ngay.
Tôn Sát đột nhiên quát lớn :
- Tiểu tử đứng yên.
Tiếng nói đó vừa dứt thì sau má»™t tảng đá đã có ngưá»i quát lá»›n :
- Bắc bảo Thượng Quan bảo.
Tiếng kêu ấy đã lan khắp má»i nÆ¡i và quanh đó hình như đã chứa đầy sát khí vậy.
Tiếng nói chưa dứt đã có bốn ông già mặc áo dài đỠxuất hiện ở đây trước rồi.
Sá»± biến hóa đột nhiên ấy khiến ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc vô cùng vì há» không ngá» Tứ lão cá»§a Thượng Quan bảo cÅ©ng tá»›i đây nốt.
Tiếp theo đó, sau tảng đá lá»›n ấy lại có tám đại hán trung niên mặc võ trang màu đỠnhư lá»­a, má»—i ngưá»i tay cầm má»™t cái búa tầm sét lá»›n, địa vị cá»§a Tứ lão cá»§a Thượng Quan bảo chỉ kém có Tổng quản thôi, võ công cao siêu không kém gì bá»n Tôn Sát, Mạc Äịnh.
Tôn Sát thấy bốn ông già này xuất hiện, mặt liá»n biến sắc dưới hoàn cảnh ấy y lạ bá» chạy sao, nên đánh liá»u giÆ¡ tay trái lên phẩy má»™t cái ra hiệu. NgỠđâu, không phải là y ra hiệu đánh mà đánh theo Kiếm Phi má»™t chưởng nữa.
Chỉ nghe thấy kêu “bùng†má»™t tiếng, Kiếm Phi kêu “hự†má»™t cái, ngưá»i chàng cÅ©ng như má»™t quả banh lăn lông lóc trên mặt đất liá»n, cao dao cắm ở trên vai trái cá»§a chàng lại càng cắm sâu vào tận xương, máu tươi ở mồm chàng phun ra như suối, nhưng không ai dám thương chàng mà cứu chữa cả. Chảng chỉ cố định Ä‘au đớn lặng lặng nằm trên mặt đất để nghÄ© cách trả thù thôi.
Tôn Sát tấn công chàng một chưởng quay lại nhìn Tứ lão và mấy đại hán của Thượng Quan bảo.
Mạc Äịnh cÅ©ng đứng yên vận sẵn công lá»±c ra hai tay để đỠphòng Tứ lão tấn công.
Tứ lão từ từ đưa mắt liếc quanh má»™t vòng, ngưá»i đứng đầu cá»§a Tứ lão là Lôi Há»a lão cưá»i ha hả, rồi tiến lên má»™t bước há»i Tôn Sát, Mạc Äịnh rằng :
- Thế nào quý Bang chá»§ có được mạnh giá»i không?
Tôn Sát cưá»i, lầm lì đáp :
- Äá»™i Æ¡n, quý Bang chá»§ vẫn được bình yên như thưá»ng.
Lôi Há»a lão đưa mắt nhìn con Linh Chi mã ở trong tay Tôn Sát rồi vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Tôn huynh đến sớm thật.
Tôn Sát cưá»i the thé mấy tiếng, liá»n đáp :
- Các vị đến muộn thật.
- Lão nhận thấy đến vừa đứng lúc chứ chưa phải muộn.
Tôn Sát nghe thấy ông già ấy trả lá»i như vậy, giật mình kinh hãi lui vá» phía sau :
- Các hạ nói như thế là ý nghĩa gì?
Sau câu nói ấy tất cả má»i ngưá»i có mặt tại đó Ä‘á»u im lặng, không khí trở lại nặng ná» và gây cấn như trước khiến ai nấy Ä‘á»u khó thở vô cùng.
Äá»™t nhiên trong rừng lại có tiếng ngưá»i la lá»›n :
- Nam Tôn Hắc Sát trang.
Tiếng nói rất du dương và vòng Ä‘i rất xa, trong tiếng nói bao hàm đầy sát khí, chỉ trong nháy mắt ba ngưá»i cá»§a Nam Tôn Hắc Sát trang đã xuất hiện trên bá» hồ đó liá»n.
Má»i ngưá»i nhìn kỹ má»›i hay ba ngưá»i đó Ä‘á»u là ba ông già đầu tóc bạc phÆ¡, mặt mÅ©i hung ác, ngưá»i mặc áo gấm xanh trông rất lịch sá»±.
Tiếp theo đó, trong rừng lại có sáu đại hán trung niên, tay cầm dao răng cưa, mặc võ trang màu xanh, xếp hàng một từ từ đi ra trông rất oai nghi.
Bá»—ng có ngưá»i khẽ nói :
- Hắc Sát tam ma!
Hắc Sát tam ma vừa xuất hiện thì Tôn Sát và Mạc Äịnh khẽ gật đầu má»™t cái. Ba ngưá»i kia chắp tay chào Tứ lão cá»§a Thượng Quan bảo. Bốn ông già ná» cÅ©ng chắp tay đáp lá»….
Phi Thiên Ma Yêu ngưá»i đúng đầu nhóm Tam ma liá»n cưá»i và há»i Tứ lão rằng :
- Bốn vị cũng tới đây đấy à? Thật tiểu đệ không ngỠchút nào.
Lôi Há»a lão cưá»i ha hả đáp :
- Già cũng không ngỠba vị sao lại không quản ngại xa xôi hàng nghìn dặm mà tới đây.
Tuy Nam trang vá»›i Bắc bảo má»›i xuất hiện trên giang hồ được hÆ¡n mưá»i năm thôi, nhưng sá»± phát triển nhanh chóng cá»§a hai bang phái ấy không thể tưởng tượng được và bây giỠđã trở thành hai bang phái lá»›n không kém phì má»™t bang phái nào trong võ lâm hết, và má»—i bang ở má»™t nÆ¡i, há»™ ứng lẫn nhau, cao thá»§ cá»§a chuyện đông như kiến cá», nên Nam trang ở miá»n Nam, và Bắc bảo ở phía Bắc hầu như đã đứng đầu các bang phái ở miá»n Nam và miá»n Bắc rồi.
Nam trang là Hắc Sát trang, Bắc bảo là Thượng Quan bảo, tuy ngày thưá»ng vẫn có công việc Ä‘i lại vá»›i nhau, tình giao hảo khá mật thiết, nhưng há»… gặp thấy những việc gì có lợi lá»›n, cả đôi bên không ai chịu nhưá»ng ai hết.
Tôn Sát đâu là kẻ ngu si, thấy tình thế như vậy, đối với mình rất bất lợi, nếu trước mặt thiên hạ anh hùng mà y đào tẩu thì Thiết Hồng bang còn sĩ diện nào trong võ lâm nữa.
HÆ¡n nữa y cÅ©ng biết bất cứ ngưá»i nào trong Hắc Sát tam ma và Thượng Quan tứ lão võ công cÅ©ng cao siêu hÆ¡n mình nhiá»u. Huống hồ mình vừa kịch chiến xong, chân tay Ä‘ang mệt má»i.
Nhưng Mạc Äịnh cÅ©ng không phải là ngưá»i ngu ngốc, y biết nếu không nhân lúc này hạ đối thá»§ thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Còn Tần Kỳ thì y đành phải để mặc cho ngưá»ibạn ấy nằm tạm ở đó trước, vết thương cá»§a Tần Kỳ nặng thá»±c nhưng đã được y Ä‘iểm cho mấy nÆ¡i đại huyệt rồi, không còn chảy máu như hồi nãy nữa nên hiện giá» Tần Kỳ đã ngá»§ say, trà trá»™n trong đống xác ngưá»i khác, không để ý nhìn kỹ thì không sao hay biết y chưa chết cả.
NghÄ© tá»›i đó, Mạc Äịnh nhìn Tôn Sát má»™t cái, ngỠđâu Tôn Sát cÅ©ng có chung má»™t ý nghÄ© như y, nên khi hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau má»™t cái đã biết tâm ý cá»§a nhau liá»n.
Mạc Äịnh đã xuất hiện trong sương mù, liá»n múa chưởng tấn công tá»›i Lôi Há»a lão, thế công cá»§a y mạnh như vÅ© bão...
Tôn Sát không chần chá» gì hết, cÅ©ng múa chưởng xông lại đánh úp Lôi Há»a lão.
Sá»± thá»±c khi chúng vừa đưa mắt ra hiệu cho nhau thì lão Tam cá»§a nhóm Hắc Sát tam ma đã thấy liá»n, nhưng y chỉ nhếch mép cưá»i khì má»™t tiếng tá» vẻ đắc chí thôi.
Lôi Há»a lão vì đứng gần Mạc Äịnh vá»›i Tôn Sát mà lưng lại hướng vá» chúng, nên khi Mạc Äịnh vừa ra tay tấn công má»™t cái, chưởng lá»±c đã lấn át tá»›i phía sau lưng y liá»n.
Tuy thế công cá»§a Mạc Äịnh và Tôn Sát lợi hại thá»±c, nhưng Lôi Há»a lão cÅ©ng không phải là tay tầm thưá»ng, nghe tiếng gió động y đã quay ngưá»i lại giÆ¡ song chưởng lên chống đỡ và chân thì thuận thế lui ngay vá» phía sau. Tuy vậy y vẫn bị hai địch thá»§ đẩy lui hai bước.
Nhân dịp ấy Mạc Äịnh vá»›i Tôn Sát liá»n thừa cÆ¡ nhảy luôn ra ngoài đấu trưá»ng.
Lôi Há»a lão, Phong Há»a lão, và Vân Vụ lão trong hàng tứ lão liá»n quát tháo và vá»™i Ä‘uổi theo hai ngưá»i ngay.
Mạc Äịnh và Tôn Sát biết dù sao hôm nay cÅ©ng không thể tránh khá»i má»™t cuá»™c kịch chiến, nên cả hai Ä‘á»u quay ngưá»i lại chống đỡ chứ không chạy nữa.
Lão đại cá»§a nhóm Hắc Sát tam ma thấy vậy liá»n đưa mắt ra hiệu cho hai em rồi cả ba cùng xông vào đánh, để mong cướp được vật báu.
Biết chạy không sao thoát được, Tôn Sát phải đứng lại chống trả mấy kẻ địch lợi hại, nhưng tay phải cá»§a y vẫn nắm chặt con ngá»±a Linh Chi và chỉ dùng tay trái để đối địch thôi. Trong những chưởng phong cá»§a bá»n ma đầu, y còn thấy có những lằn khói nhợt nhạt và tanh hôi vô cùng. Y đã kịch chiến suốt đêm, ná»™i lá»± chao tổn rất nhiá»u, chân tay rá»i rã mà địch thá»§ toàn là những tay cao cưá»ng như thế, cho nên càng đấu thêm bao nhiêu lâu y càng thấy nguy hiểm bấy nhiêu.
Äá»™t nhiên có ánh sáng xanh nhợt cá»§a mấy đôi mắt chá»›p nháy má»™t cái. Tôn Sát biết là nguy đến nÆ¡i vá»™i giÆ¡ chưởng lên chống đỡ và thừa thế lui luôn vá» phía sau.
Chưởng lá»±c cá»§a y va chạm vào chưởng lá»­a cá»§a Tam Ma chỉ nghe thấy kêu bùng má»™t tiếng, y đã rú lên thá»±c lá»›n, ngưá»i loạng choạng mấy bước, mồm há»™c máu tươi ra tức thì. Con ngá»±a Linh Chi ở trong tay cÅ©ng bị bắn ra ngoài xa.
Äồng thá»i Tá»· Ảnh Trấn Tam SÆ¡n cÅ©ng kêu há»± má»™t tiếng, sắc mặt nhợt nhạt lùi bước lia lịa. CÅ©ng trong lúc đó đã có má»™t cái bóng ngưá»i nhanh như Ä‘iện nhảy lên trên cao Ä‘uổi bắt con ngá»±a Linh Chi vừa sút khá»i tay cá»§a Tôn Sát Ä‘ang bay lÆ¡ lá»­ng ở trên cao...
Lôi Há»a lão vá»›i Vân Vụ lão vá»™i nhảy lên thúc mạnh vào ngưá»i có đôi mắt xanh biếc vừa nhảy lên trước. Ngưá»i đó vá»™i giÆ¡ hai chưởng ra chống đỡ. Sau má»™t tiếng kêu bùng, cả ba cùng rá»›t xuống đất hết.
Con ngá»±a Linh Chi bị Tôn Sát cầm chặt bấy lâu, dù bây giá» nó được thoát khá»i bàn tay ma rồi nhưng không thấy nó linh động như trước nữa, hình như nó đã chết rồi thì phải. Khi nó rá»›t xuống bên dưới lại rÆ¡i ngay vào mặt cá»§a Kiếm Phi Ä‘ang nằm ở dưới đất ná»­a m êman ná»­a tỉnh và mặt Ä‘ang nhăn nhó kêu Ä‘au.
Lúc ấy Kiếm Phi vì quá Ä‘au, mồ hôi toát ra nhÆ¡n nhá»›p như nước hồ loãng, chàng bá»—ng thấy ánh mắt dịu hẳn và má»™t mùi thÆ¡m xông vào mÅ©i đưa lên trên đầu, liá»n cảm thấy đầu óc tỉnh táo và bá»›t Ä‘au ngay.
Äồng thá»i chàng cÅ©ng thấy má»™t luồng hÆ¡i sức ở đâu tá»›i khiến chàng đứng dậy ngay được, tuy vẫn còn Ä‘au đón, nhưng dá»… chịu hÆ¡n trước nhiá»u. Chàng vừa giở ngưá»i má»™t cái đã chá»™p được con ngá»±a Linh Chi, chàng vá»™i đưa mắt nhìn đã thấy bóng ngưá»i ở tứ phía và nhất là ba ngưá»i có đôi mắt xanh biếc nhanh như Ä‘iện chá»›p nhảy xổ lại tấn công chàng.
Ngưá»i cá»§a chúng chưa tá»›i mà kình lá»±c và chưởng phong cá»§a chúng đã áp đảo vào ngưá»i cá»§a chàng rồi. Chàng thấy thế công cá»§a định mạnh như vậy hãi sợ vô cùng không kịp nghÄ© ngợi gì hết vá»™i tung mình nhảy lui vá» phía sau rồi cắm đầu chạy vào trong rừng.
Bá»n ngưá»i Ä‘uổi theo nhanh như Ä‘iện chá»›p và vừa Ä‘uổi vừa quát lá»›n :
- Tiểu tử, nếu đúng lại chúng ta sẽ tha chết cho, bằng không thì đừng có hòng tẩu thoát.
Lúc ấy chàng vẫn còn ná»­a mê ná»­a tỉnh nên tuy tay cầm con ngá»±a Linh Chi, mÅ©i ngá»­i thấy mùi thÆ¡m nhưng vết thương trong ngưá»i lại nổi cÆ¡n Ä‘au nhức. Chàng càng lo sợ thêm cứ thấy đưá»ng là cắm đầu chạy và giở hết tốc lá»±c cá»§a pho Long Vân Äá»™n ra như má»™t làn khói chạy thẳng vào trong rừng núi.
Phía sau chàng, Thượng Quan bảo Tứ lão vá»›i Hắc Sát tam ma Ä‘ang lướt nhanh như ngưá»i mÅ©i tên Ä‘uổi theo chàng. Dần dần chàng đã bá» xa Äoạt Mệnh nhai, đưá»ng núi càng ngày càng dốc và chàng đã chạy vào trong má»™t khu rừng núi trùng Ä‘iệp rồi.
Trong rừng những tiếng cú kêu, vượn hú ra nghe rất thiểu não, và hãi hùng.
Lúc ấy trống đã Ä‘iểm canh tư, ngưá»i chạy kẻ Ä‘uổi ở trong rừng núi hoang dã được hÆ¡n bốn mươi dặm đưá»ng. Kiếm Phi thấy phía đằng trước là má»™t sÆ¡n cốc hoang vu khôn tả. Dưới ánh sáng trăng lặng lẽ, càng vào sâu bao nhiêu càng cảm thấy hoàn cảnh bên trong rùng rợn bấy nhiêu.
Chung quanh là những hòn đá lởm chởm, dướ ánh sáng lá» má» trông như những bóng ma lố nhố. Xuyên qua sÆ¡n cốc vừa hẹp vừa dài ấy lại tá»›i má»™t quãng đưá»ng cá» lau má»c cao đến tận vai. Äâu đâu cÅ©ng có những đóa ma hoa xanh rá»n khá»§ng bố trông qua đến run ngưá»i.
Trên bước đưá»ng cùng, Kiếm Phi phải chạy trốn kẻ thù vào đây nên không còn sợ hãi nữa, chàng cứ tiến mãi vào trong sâu.
Nhưng bất cứ ngưá»i có võ công cao siêu đến đâu đã vào trong đó thì không hy vá»ng gì sống sót cả, và cÅ©ng không có má»™t ai hiểu biết tại sao những ngưá»i đó lại không ra được.
Lúc ấy cÅ©ng vừa đêm trăng tròn và ngay đúng lúc canh tư, cÅ©ng như những lần trước, trong sÆ¡n cốc lại có tiếng sài lang hú khá»§ng khiếp vá»ng ra.
Kiếm Phi đã chạy vong mạng tới đây, tuy chàng nửa mê nửa tỉnh nhưng chàng cũng cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Tứ lão, Tam ma mong ngăn cản được chàng, nên chúng hết sức Ä‘uổi lên để chặn đưá»ng không cho chàng chạy vào sÆ¡n cốc.
Nhưng chàng cứ nghiến răng mím môi cắm đầu xông vào trong thung lũng ấy.
Tứ lão, Tam ma thấy vậy Ä‘á»u nhìn nhau thở dài má»™t tiếng rồi chán nản quay mình Ä‘i ra.
Vì chúng nhận thấy công lực của chúng chưa đủ sức vào Lang Hú cốc, cho nên chúng đành phải cắn răng bấm bụng mà rút lui.
Vào tá»›i trong sÆ¡n cốc, Kiếm Phi càng thấy mình mẩy Ä‘au nhức thêm, ngưá»i cứ run lẩy bẩy hoài. Sau cùng chàng loạng choạng mấy bước rồi nằm gục xuống đất chết giấc luôn.
Tay phải của chàng vẫn còn nắm giữ con ngựa Linh Chi đã chết và lại để kỠngay vào mồm của mình, chàng chỉ thấy mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, khiến chàng tỉnh táo dần.
Má»™t trống canh sau, mặt trá»i đã bắt đầu má»c, tiếng sài lang hú đã dứt từ hồi nào không hay. Kiếm Phi khẽ rên rỉ má»™t tiếng lóp ngóp bò dậy.
Chàng thấy những vết thương ở trong ngưá»i đã bá»›t Ä‘au liá»n đưa mắt nhìn chung quanh, thấy mình nằm ở trênlối Ä‘i đá má»c lởm chởm, hai bên đầy bùn lầy, trên mặt bùn có má»™t làn khói màu hồng bốc lên và thỉnh thoảng có những bá»t nước nhô lên kêu lõm bõm. Ngoài những tiếng kêu ấy ra thì bốn bá» yên lặng như tá». Sá»± yên lặng chứa đầy khá»§ng khiếp và chết chóc.
Kiếm Phi quay đầu lại nhìn thấy cốc khẩu cũng bị làn sương mù kia che lấp rồi.
Chàng hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút, nhận thấy quay trở ra thế nào cÅ©ng chết, chi bằng Ä‘i thẳng vào bên trong may ra lại còn có lối thoát. Quả thá»±c chàng không biết nÆ¡i mà chàng vào là Lang Hú cốc Luân hồn xứ, nÆ¡i mà hÆ¡n trăm năm nay há»… ai nói đến Ä‘á»u phải hoảng sợ đến biến sắc mặt.
Nếu chàng biết nơi đây là chốn khủng khiếp như thế thì chàng không dám tò mò đi vào bên trong đâu.
Nhưng chàng không hay biết gì hết nên cứ Ä‘i theo con đưá»ng đá má»c lởm chởm ấy mà từ từ tiến thẳng vào phía trong, lối Ä‘i chàng ngày càng chật hẹp và bước Ä‘i cá»§a chàng cÅ©ng chậm chạp, vai bên trái cá»§a chàng vì bị thanh Ä‘oản kiếm dị hình cắm ngập cán, nên đã hoàn toàn tê liệt, chàng cứ bước thấp bước cao tiến thẳng vá» phía trong.
Äi được vài chục trượng, chàng thấy đầu óc choáng váng, Ä‘om đóm lá»­a hiện lên ở trước mắt, đầu óc nặng ná». Chàng vá»™i cầm con Linh Chi lên ngá»­i, quả nhiên ngá»­i má»™t hồi đã thấy dá»… chịu liá»n.
Chàng thấy chung quanh vẫn có hÆ¡i mù màu hồng bao phá»§, những bùn lầy ở hai bên lôi Ä‘i có má»™t mùi tanh hôi bốc lên khiến chàng ngá»­i thấy buồn nôn á»e ngay. Äá»™t nhiên chàng thấy chá»— cùng đưá»ng có má»™t sưá»n núi cao lá»›n xuất hiện.
Sưá»n núi ấy trông giống hệt má»™t con sài lang hung ác khổng lồ, mồm con sài lang há to, hai hàm răng lởm chởm, con đưá»ng mà chàng Ä‘ang Ä‘i lại chạy thẳng vào mồm con sài lang ấy.
Chàng phấn chấn vô cùng, liá»n rảo bước tiến lên, nhưng lúc ấy vì bị thương quá nặng, dù chàng có vận hết chân khí ná»™i lá»±c ra cÅ©ng chỉ có hạn thôi. Dần dần chàng đã Ä‘i tá»›i ttrước mồm con sài lang. Bên trong có những luồng gió thổi ra giá lạnh buốt xương khiến chàng phải sá»n lòng rợn tóc gáy.
Chàng ngẩng đầu nhìn vách núi cao lá»›n và hùng vÄ© ấy, đầu con sài lang là má»™t tảng đá lá»›n, chàng do dá»± má»™t chút rồi vẫn bước chân Ä‘i thẳng vào, từ chá»— hàm răng vào tá»›i cổ há»ng con sài lang có má»™t con đưá»ng Ä‘i nho nhá». Lại từ cổ há»ng Ä‘i thẳng vào bên trong là má»™t đưá»ng hầm, vách tưá»ng cá»§a đưá»ng hầm ấy Ä‘á»u xây bằng đá đỠbóng nhoáng.
Trong đưá»ng hầm thỉnh thoảng có những làn sương mù đỠnhư mÆ¡ như má»™ng toát ra. Trong những làn sương mù đỠấy xen lẫn cả mùi thanh, đưá»ng hầm ấy càng Ä‘i sâu vào bao nhiêu càng dốc và trÆ¡n tuá»™t bấy nhiêu, chàng vừa Ä‘i vừa đưa con Linh Chi lên ngá»­i.
Äi được má»™t lát lâu, chàng thấy phía đằng trước bá»—ng sáng tá». Thì ra chàng đã Ä‘i tá»›i má»™t đại Ä‘iện, bên trong có những ánh sáng châu báu tá»a ra những luồng sáng chói lá»i.
Chàng bước chân vào Ä‘iện thấy bốn bên vách Ä‘á»u có khảm những châu báu ngÅ© sắc làm hoa cả mắt. Äá»™t nhiên chàng trượt chân má»™t cái suýt tí nữa thì ngã ngá»­a vá» phía sau.
Chàng cúi đầu nhìn, liá»n giật mình đánh thót má»™t cái, mồ hôi lạnh toát ra.
Thì ra trên mặt đất có những xương ngưá»i nằm ngổn ngang chàng kinh ngạc vô cùng và bụng bảo dạ rằng :
- “NÆ¡i đây là đâu, sao mà có lắm xương ngưá»i thế này?â€
Sá»± thá»±c những bá»™ xương mà chàng trông thấy đó chỉ có chừng hÆ¡n mưá»i bá»™ thôi mà Ä‘á»u là những nhân vật xưa kia chỉ dậm chân má»™t cái cÅ©ng đủ làm cho thiên hạ biến sắc, nên há» má»›i có đủ công lá»±c cầm cá»± vào tá»›i được chốn này.
Còn những tay yếu ớt hơn hay tài kém hơn thì chỉ vào được lối đi của sơn cốc là ngửi phải Hấp huyết độc chưởng đã ngã lăn ra chết ngay, hoặc trượt chân xuống dưới bùn lầy rồi sa lầy mà chết mất tích.
Kiếm Phi định thần giây lát rồi lại bước qua những đống xương đó mà đi thẳng vào bên trong.
Bá»—ng có má»™t giá»ng khàn khàn yếu á»›t ở chá»— cách đó không xa nói vá»ng tá»›i :
- NhỠkia, sao ngươi lại vào được nơi đây?
Trong chốn kinh khá»§ng rùng rợn như thế này bá»—ng có giá»ng nói nổi lên như vậy, làm sao mà chàng không thất kinh. Chàng vá»™i đứng lấy thế mà ngẩng đầu lên nhìn vá» phía có tiếng nói đó. Chàng nhìn kỹ má»›i thấy má»™t ông già gầy gò bé nhá» râu dài xuống tận ngá»±c, đầu tóc rối bù Ä‘ang ngồi xếp bằng tròn, mình mặc má»™t cái áo màu xanh xẫm.
Sắc mặt cá»§a ông già ấy u ám khôn tả, sở dÄ© ông già trông khó coi là vì lông mày và râu cá»§a ông ta rối bù không có má»™t chút bóng bẩy nào, tá»±a như râu và tóc cá»§a những ngưá»i đã chết mấy trăm năm rồi vậy, nhưng hai mắt ông ta lại sáng lạ lùng.
Kiếm Phi định thần giây lát rồi đáp :
- Tiểu bối tên là Kiếm Phi bị kẻ thù Ä‘uổi chém giết, rồi lỡ chạy vào trong sÆ¡n cốc này, mong lão tiá»n bối lượng thứ cho.
Ông già gầy gò nhá» bé thở dài má»™t tiếng rồi vá»›i giá»ng già nua yếu á»›t há»i lại Kiếm Phi rằng :
- NhỠkia, ngươi có biết nơi đây là đâu không?
Kiếm Phi ngẩn ngưá»i ra đáp :
- Tiểu bối không được rõ.
Ông già thở dài một tiếng lại nói tiếp :
- Nơi đây là Lang Hú cốc Luân hồn xứ đấy!
Kiếm Phi nghe nói cả kinh vá»™i há»i lại :
- Có thực không?
Ông già rầu rĩ đáp :
- Thực đấy!
- Tiá»n bối là...
Kiếm Phi đoán chắc ông già này thế nào cũng là Cốc chủ chứ không sai.
NgỠđâu ông già cúi đầu thở dài rồi nói :
- Hà! Lão phu vào trong sơn cốc này tất cả đã ba mươi chín năm rồi.
Nói tá»›i đó, ông già thở dài mấy tiếng, Kiếm Phi chưa kịp lên tiếng há»i thì ông già đã há»i trước :
- Cậu nhỠkia, sao cậu vào được trong này?
- Lão tiá»n bối há»i tiểu bối vào trong này ư?
- Hừ! Sao lão phu lại không biết ngươi vào cÆ¡ chứ, lão phu chỉ há»i tại sao ngươi vào được mà không bị thứ chướng khí độc kia giết chết.
Kiếm Phi ngạc nhiên há»i :
- Chướng khí độc là cái gì thế?
- Những sương mù màu hồng ở trên mặt bùn lầy bốc lên đó, chính là Hấp huyết độc chướng đấy và cũng là một thứ sương mù độc nhất ở hai bên lối đi.
- Tiểu bối không biết.
Ông già ngắm nhìn Kiếm Phi má»™t hồi rồi đột nhiên há»i tiếp :
- Tay cậu cầm cái gì thế?
- Ngựa Linh Chi vạn năm.
Ông già nghe chàng nói như thế, mặt bỗng biến sắc và thở dài một tiếng nói tiếp :
- Nếu cậu tá»›i sá»›m mưá»i năm không những lão phu tái xuất sÆ¡n được và cậu cÅ©ng có bổ ích lây.
Kiếm Phi không hiểu, ngạc nhiên nhìn ông ta.
Ông già vá»›i giá»ng êm dịu nói tiếp :
- Cậu nhỠmau lại đây.
Kiếm Phi nghe lá»i Ä‘i tá»›i gần, chàng má»›i hay ông già đã thoi thóp sắp chết, ông ta giÆ¡ tay ra lấy cái hồ lô nhỠở phía sau lưng ra mà há»i tiếp :
- Cậu có biết lão phu là ai không?
- Tiá»n bối không biết.
- Lão phu là Vạn Äá»™c Thần Hành Khách Thuần Vu Khoán, ngưá»i Chưởng môn cá»§a phái Bách Äá»™c.
Kiếm Phi nghe nói hoảng sợ đến biến sắc mặt, vì Thành Hành Khách xưa kia ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Dù là tay cao thá»§ lợi hại đến đâu gặp phải ông ta đừng có hòng sống, nhưng trong Ä‘á»i ông ta không làm má»™t việc gì độc ác, tính tình tuy quái dị nhưng không giết má»™t ngưá»i nào vô tá»™i cả, cho nên ở trong võ lâm ông ta rất được má»i ngưá»i kính ngưỡng. Ba mươi chín năm trước đây vì tranh ngôi báu cá»§a “Thiên hạ lệnh chá»§â€, ông ta chỉ có thua má»™t thế mà bị NgÅ© Bá»™ Thất Hồn Phương Thiên Trấn cá»§a Hắc đạo đánh bại, cho nên ông ta má»›i ôm hận Ä‘i vào trong Lang Hú cốc này và từ đó tá»›i nay không thấy ông ta trở ra nữa.
Không ngá» ba mươi chín năm sau chàng lại được gặp ông ta ở nÆ¡i đây. Kiếm Phi Ä‘ang suy nghÄ© thì Thần Hành Khách lại há»i tiếp :
- Cậu bé, lão phu sắp chết đến nÆ¡i rồi! Sau khi lão phu chết, nếu cậu có dịp may ra khá»i đây thì lão phu muốn nhá» cậu làm giúp má»™t việc này.
Kiếm Phi vội đáp :
- Việc gì, xin lão tiá»n bối cứ dặn bảo!
Thần Hành Khách thở dài một tiếng và lẩm bẩm tự nói :
- Tuy lão biết chưa chắc cậu đã ra khá»i nÆ¡i đây, nhưng dù sao cậu vẫn còn sống, vả lại trong tay áo lại có con ngá»±a Linh Chi vạn năm...
Nói tới đó, ông ta móc túi lấy một cái Hắc Thiên lệnh phù ra đưa cho chàng và nói tiếp :
- Äây là lệnh Chưởng môn cá»§a Bách Äá»™c môn, cậu hãy cầm lệnh này giao cho ngưá»i Chưởng môn cá»§a Bách Äá»™c môn.
Kiếm Phi cung kính đỡ lấy phù lệnh.
Vạn Äá»™c Thần Hành Khách lại lấy hai cái há»™p rất tinh xảo ra, má»™t cái có hoa, má»™t cái màu trắng đưa cho Kiếm Phi, và nói tiếp :
- Cái há»™p có hoa này là Dị Dung đơn, còn cái há»™p trắng này là Hoàn Dung đơn, lão phu hết Ä‘á»i rồi, bây giá» lão phu có giữ cÅ©ng vô ích, nên lão phu tặng cả cho cậu đấy.
Kiếm Phi kinh ngạc há»i lại :
- Thuần Vu lão tiá»n bối, như vậy làm sao...
Thuần Vu Khoán trầm giá»ng nói tiếp :
- Lão phu chỉ còn sống được vài ngày nữa là cùng, lão phu còn giữ những vật này nữa làm chi!
Nói xong ông ta cầm cái hồ lô nhỠđổ vào gang bàn tay năm viên thuốc to bằng trái long nhãn, và bảo với Kiếm Phi :
- Thuốc này là Tục mệnh hồn của lão phu, có thể trị bách độc, cậu hãy uống một viên đi.
Kiếm Phi đang định từ chối thì ông già lại nói tiếp :
- Cậu bé, lão phu thấy ngươi bị trúng độc rất nặng nhưng linh đơn này cÅ©ng chỉ có thể chữa cho độc thế khá»i lan ra thôi.
Bất đắc dĩ Kiếm Phi đành phải cầm lấy một viên uống luôn. Chàng vừa uống xong ông ta lại nói tiếp :
- Cậy ngồi xuống để lão giúp đẩy tan sức thuốc.
Kiếm Phi vâng lá»i ngồi xuống, bá»—ng cảm thây linh đài huyệt tê tái rồi chàng mê man bất tỉnh.
Vạn Äá»™c Thần Hành Khách liá»n cướp lấy con ngá»±a Linh Chi vạn năm cá»§a chàng, sắc mặt thay đổi luôn, rút cục ông ta thở dài má»™t tiếng rồi tá»± nói :
- Ngũ tạng của ta đã nứt hết, kỳ độc đã tấn công vào tới tim, dù có con ngựa Linh Chi vạn năm này cũng chỉ sống sót thêm được một vài năm thôi, chi bằng ta giúp cho võ lâm kỳ ba này thành tài, hành đạo giang hồ có hơn không.
Ông ta nói xong, hai mắt bá»—ng sáng ngá»i, nhá» sá»± thay đổi ý nghÄ© đó nên Kiếm Phi đã thoát chết.
Rồi Thuần Vu Khoán để tay trái vào Mệnh môn huyệt của chàng, còn tay phải thì để lên trên Bách Hội huyệt.
Hai luồng hÆ¡i nóng nÆ¡i bàn tay cá»§a ông ta dồn sang ngưá»i cá»§a Kiếm Phi, má»™t lúc sau ông ta toát mồ hôi ra như mưa, vá»™i ngừng tay nghỉ ngÆ¡i, khi ông ta mở mắt ra lại dùng hai ngón tay rút con dao Ä‘ang cắm ở trên vai cá»§a chàng ra xem xét má»™t hồi mặt tá» vẻ kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :
- “Chẳng lẽ lão ma đầu này lại ra Ä‘á»i chăng? Sao thằng nhá» này lại trêu ngươi vào y?â€
NghÄ© tá»›i đó ông ta vẫn ngồi như trước, hai tay vẫn để lên yếu huyệt cá»§a Kiếm Phi, thá»i gian qua dần, sắc mặt ông ta cÅ©ng nhợt dần và ngưá»i cÅ©ng run rẩy, mồ hôi toát ra như tắm.
Thuần Vu Khoán như đã kiệt sức, ngồi thở hổn hển, có lúc đứt đoạn.
Kiếm Phi tỉnh lại, cảm thấy trong mình đã nhẹ nhàng, chàng nhìn qua vừa lúc Thuần Vu Khoán ngã xuống bất động.
Kiếm Phi hốt hoảng đứng lên :
- Lão tiá»n bối...
Chàng sỠvào ngực Thuần Vu Khoán thấy tim đã ngừng đập.
Kiếm Phi bùi ngùi một lúc, nâng thi thể Thuần Vu Khoán đặt vào một hốc rồi lấp lại.
Chàng cầm lấy con ngựa bạch vạn niên tiến vào trong...
Kiếm Phi vận toàn thân chân lá»±c ra để bảo vệ lấy thân thể, và Ä‘i từng bước má»™t tiến vào bên trong. Chàng không biết chá»§ nhân cá»§a hang động này là ai, nhưng tại sao lại ẩn núp ở trong hang núi dị hình như thế này, và tại sao không để cho ngưá»i khác Ä‘i vào trong hang động và ở đâu lấy ra lắm vật báu như thế, khiến chàng thắc mắc vô cùng.
Chàng rất hăng hái tiến thẳng vào phía trong để mong biết rõ những nghi vấn cá»§a má»i ngưá»i trong võ lâm từ xưa tá»›i giá» không ai biết cả.
ÄÆ°á»ng hầm ấy dài hÆ¡n trăm trượng, Ä‘i hết đưá»ng hầm vừa tá»›i má»™t cánh cá»­a lá»›n làm bằng đá đỠvà Ä‘ang đóng kín, trên cánh cá»­a có khắc mấy chữ :
“Lang Hú cốc trong Luân Hồi xứ, Luân Hồi xứ tại Lang Hú cốc, thấy cá»­a nếu không quỳ xuống vái chén lạy, hồn sẽ vá» Luân Hồi xứ ngay.â€
Tài sản của ngocnd321

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
bic van than chuong, bich van than chuong, bich van than chuong 4vn, bich van than chuong prc, çàäàíèÿ, îôèöèàëüíûé



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™