Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 24-06-2008, 09:55 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Tam Quốc Diễn Nghĩa - La Quán Trung

TAM QUá»C DIỄN NGHĨA

Tác giả: La Quán Trung
Dịch giả: Phan Kế Bính
Hiệu đính: Bùi Kỷ

Thông tin ebook:

Tên sách: Tam quốc diễn nghĩa
Tác giả: La Quán Trung
Dịch giả: Phan Kế Bính, hiệu đính: Bùi Kỷ
Nhà xuất bản Äại há»c và Giáo dục chuyên nghiệp 1987
Khổ 13 x 19, in thành 8 tập
Làm ebook: Cotyba
Ngày hoàn thành: 02-02-2008 (27 Tết Mậu Tý)



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #2  
Old 24-06-2008, 09:58 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 1 Tiệc vưá»n đào, anh hùng kết nghÄ©a; Chém Khăn Vàng, hào kiệt lập công.

Có bài từ rằng:

Trưá»ng Giang cuồn cuá»™n chảy vỠđông
Sóng vùi dập hết anh hùng
ÄÆ°á»£c, thua, phải, trái, thoắt thành không
Non xanh nguyên vẻ cũ
Mấy độ bóng tà hồng!
Bạn đầu bạc ngư tiá»u trên bãi
Äã quen nhìn thu nguyệt xuân phong
Một bầu rượu vui vẻ tương phùng.
Xưa nay bao nhiêu việc
Phó mặc nói cưá»i suông

Há»’I 1
Tiệc vưá»n đào, anh hùng kết nghÄ©a;
Chém Khăn Vàng, hào kiệt lập công.



Thế lá»›n trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan: Như cuối Ä‘á»i nhà Chu, bảy nước tranh giành xâu xé nhau rồi sau lại hợp vá» nhà Tần. Äến khi nhà Tần mất, thì Hán Sở tranh hùng rồi sau thiên hạ lại hợp vá» tay nhà Hán.

Nhà Hán, từ lúc vua Cao tổ (Bái Công) chém rắn trắng khởi nghÄ©a, thống nhất được thiên hạ, sau vua Quang VÅ© lên ngôi, rồi truyá»n mãi đến vua Hiến Äế; lúc bấy giá» lại chia ra thành ba nước.

Nguyên nhân gây ra biến loạn ấy là do hai vua Hoàn đế, Linh đế. Vua Hoàn đế tin dùng lÅ© hoạn quan, cấm cố những ngưá»i hiá»n sÄ©. Äến lúc vua Hoàn đế băng hà, vua Linh đế lên ngôi nối nghiệp; được quan đại tướng quân Äậu VÅ©, quan thái phó Trần Phồn giúp đỡ. Khi ấy, trong triá»u có bá»n hoạn quan là lÅ© Tào Tiết lá»™ng quyá»n. Äậu VÅ©, Trần Phồn lập mưu định trừ bá»n ấy Ä‘i, nhưng vì cÆ¡ mưu tiết lá»™ nên lại bị chúng nó giết mất. Từ đấy, bá»n hoạn quan ngày càng bạo ngược.

Ngày rằm tháng tư năm Kiến ninh thứ hai (má»™t trăm sáu mươi bảy dương lịch) vua ngá»± Ä‘iện Ôn Äức. Tá»± nhiên có cÆ¡n gió to ầm ầm từ góc Ä‘iện nổi lên, rồi thấy má»™t con rắn xanh lá»›n ở trên xà nhà quăng xuống quằn quại trên long án. Vua kinh hoàng ngã đùng ra, các quan tả hữu vá»™i cứu vá»±c vào cung; ở ngoài văn võ cÅ©ng sợ chạy cả. ÄÆ°á»£c má»™t lát con rắn biến mất và bá»—ng nhiên mưa to, sấm sét ầm ầm; lại thêm mưa đá rào rào mãi đến ná»­a đêm má»›i tạnh, đổ nhà đổ cá»­a không biết bao nhiêu mà kể.

Tháng hai, năm Kiến ninh thứ tư (má»™t trăm sáu mươi chín) tỉnh Lạc Dương có động đất, nước bể dâng lên ngập lưng trá»i, dân cư ở ven bể bị sóng lá»›n cuốn trôi Ä‘i mất cả.

Năm Quang hóa thứ nhất (má»™t trăm bảy mươi tám), má»™t con gà mái tá»± dưng hóa ra gà trống. Mồng má»™t tháng sáu năm ấy, má»™t luồng khí Ä‘en dài chừng hÆ¡n mươi trượng bay vào trong Ä‘iện Ôn Äức. Qua sang tháng bảy, lại có lắm Ä‘iá»u gở lạ: Cầu vồng má»c ở giữa Ngá»c đưá»ng; rặng núi NgÅ© Nguyên bá»—ng dưng lở sụt xuống.

Vua hạ chiếu, há»i chư thần từ đâu mà sinh ra những Ä‘iá»m quái gở ấy. Có quan nghị lang là Sái Ung dâng sá»› lên, lá»i lẽ thống thiết, nói rằng: "Cầu vồng sa xuống, gà mái hóa trống, ấy là bởi quyá»n chính trong nước ở tay đàn bà và ở tay hoạn quan". Vua xem sá»› ngậm ngùi thở dài, đứng dậy thay áo. Tào Tiết khi ấy đứng hầu sau ngai nghe trá»™m thấy, trong lòng căm giận, bèn mách bảo đồng bá»n, bàn mưu kiếm cá»› vu hãm Sài Ung, cách quan Ä‘uổi vá» quê quán.

Vá» sau bá»n hoạn quan là Trương Nhượng, Triệu Trung, Phong Tư, Äoan Khuê, Tào Tiết, Hầu Lãm, Kiển Thạc, Trình Khoáng, Hạ Huy, Quách Thắng, cả thẩy mưá»i ngưá»i gá»i là mưá»i quan "Thưá»ng thị" bè đảng vá»›i nhau kéo cánh làm càn. Nhà vua tin dùng tôn trá»ng Trương Nhượng, gá»i là "à phụ" (nghÄ©a là vua coi như cha).

Từ đấy chính sá»± trong triá»u ngày càng đổ nát, lòng ngưá»i náo loạn, giặc cướp nổi lên như ong.

Khi ấy ở đất Cự Lộc, có một nhà ba anh em: Anh cả là Trương Giác, em hai là Trương Bảo, em út là Trương Lương.

Trương Giác vốn thi tú tài trượt, nhân thế bá»±c mình vào núi hái thuốc. Äi đưá»ng gặp má»™t ông cụ già mặt tròn mắt biếc, tay chống gậy lê, gá»i Trương Giác vào trong má»™t cái động, trao cho ba quyển sách và bảo rằng: Äây là cuốn "Thái bình yêu thuật", có được cuốn này ngươi nên thay trá»i dạy ngưá»i, để cứu lấy Ä‘á»i. Nếu sau này manh tâm tà gian ắt bị ác báo. Trương Giác sụp xuống lạy, há»i há» tên thì cụ già nói: "Ta là Nam Hoa lão tiên", nói Ä‘oạn hóa ra má»™t trận gió biến mất.

Trương Giác được ba quyển sách ấy Ä‘em vá» ngày đêm há»c tập, không bao lâu biết đủ các phép hô gió mưa, tá»± xưng là Thái bình đạo nhân.

Äến tháng giêng, năm Trung bình thứ nhất (má»™t trăm tám mươi bốn), có bệnh ôn dịch. Trương Giác làm ra nước phép chữa bệnh, cứu được nhiá»u ngưá»i, tá»± xưng là Äại hiá»n lương sư. Giác có đồ đệ năm trăm ngưá»i, Ä‘i dạo các nÆ¡i, ai cÅ©ng biết phép thư phù niệm chú. Vá» sau đồ đệ ngày càng đông; Giác bèn chi há»c trò ra ba mươi sáu phương, phương lá»›n hÆ¡n má»™t vạn ngưá»i, phương nhá» sáu bảy ngàn ngưá»i, phương nào cÅ©ng đặt má»™t ngưá»i làm thá»§ lÄ©nh xưng là tướng quân. Giác nói phao lên rằng: "Trá»i xanh đã chết, trá»i vàng nên dá»±ng", "Äến năm giáp tý, thiên hạ thái bình". Rồi sai ngưá»i lấy đất thó trắng viết hai chữ "Giáp tý" ở ngay giữa cá»­a. Nhân dân tám châu Thanh, U, Từ, Ký, Kinh, Dương, Duyện, Dư nhà nào cÅ©ng thá» mấy chữ hiệu: "Äại hiá»n lương sư Trương Giác".

Trương Giác lại sai đồng đảng là Mã Nguyên Nghĩa mật đem vàng lụa vào kinh kết giao với tên hoạn quan Phong Tư, đi làm nội ứng, rồi bàn với hai em rằng:

- Không gì khó bằng thu phục được lòng dân, nay lòng dân đã quy thuận vỠta, nếu không thừa thế chiếm lấy thiên hạ thì thật là đáng tiếc lắm.

Bèn má»™t mặt sai may cá» vàng hẹn ngày khởi sá»±, má»™t mặt sai đồ đệ là ÄÆ°á»ng Châu Ä‘em thư báo cho Phong Tư biết. Nhưng ÄÆ°á»ng Châu lại Ä‘i thẳng đến cá»­a cung tố cáo.

ÄÆ°á»£c tin, vua liá»n triệu quan đại tướng quân là Hà Tiến Ä‘iá»u binh bắt chém Mã Nguyên NghÄ©a và bắt cả bá»n Phong Tư bá» ngục. Trương Giác thấy việc đã tiết lá»™, vá»™i vàng cá»­ binh khởi sá»±, tá»± xưng là Thiên công tướng quân, Trương Lương xưng Nhân công tướng quân nói vá»›i má»i ngưá»i rằng: "Nay vận nhà Hán sắp hết, đại thánh nhân ra Ä‘á»i. Các ngươi nên thuận mệnh trá»i, theo vá» ta để cùng vui hưởng thái bình!".

Nhân dân bốn phương đội khăn vàng, Ä‘i theo Trương Giác có tá»›i bốn năm mươi vạn ngưá»i. Thế giặc dữ dá»™i, quan quân thua chạy như vịt. Hà Tiến má»™t mặt tâu vua, xin há»a tốc xuống chiếu cho các nÆ¡i phòng giữ giết giặc lập công; má»™t mặt sai ba quan trung lang tướng là Lư Thá»±c, Hoàng Phá»§ Tung, Chu Tuấn Ä‘em quân tinh nhuệ chia ra làm ba ngả dẹp giặc.


Trong khi ấy, quân Trương Giác có má»™t toán xâm phạm vào bá» cõi U Châu. Quan thái thú châu ấy là Lưu Yên, ngưá»i làng Kính Lăng, đất Giang Hạ, dòng dõi Lá»— Cung Vương nhà Hán, nghe tin quân giặc sắp đến, liá»n triệu quan hiệu úy Châu TÄ©nh đến bàn luận. TÄ©nh nói:

- Quân giặc nhiá»u, quân ta ít, ông nên tức khắc chiêu má»™ thêm quân thì má»›i kịp ứng phó.

Lưu Yên cho là phải, bèn sai treo bảng mộ quân.

Khi bảng treo đến Trác quận thì có ngay má»™t vị anh hùng ra ứng má»™. Vị anh hùng ấy không thích Ä‘á»c sách mấy, tính ôn hòa, ít nói, mừng giận không há» lá»™ ra mặt, vốn có chí lá»›n, chỉ thích kết giao vá»›i những tay hào kiệt trong thiên hạ. Kể dáng ngưá»i thì mình cao bảy thước rưỡi, hai tai chảy xuống gần vai, hai tay buông khá»i đầu gối, mắt trông thấy được tai, mặt đẹp như ngá»c, môi đỠnhư son, tức là dòng dõi Trung SÆ¡n TÄ©nh Vương Lưu Thắng, cháu năm Ä‘á»i vua Cảnh đế nhà Hán, há» Lưu, tên Bị, tá»± là Huyá»n Äức.

Ngày trước con Lưu Thắng là Lưu Trinh, vá» Ä‘á»i vua Hán VÅ©, được phong làm Trác lá»™c Äình hầu, sau vì tá»™i góp thiếu tiá»n cúng tế bị mất chức vì vậy còn sót má»™t ngành ở Trác quận.

Ông cá»§a Huyá»n Äức là Lưu Hùng, cha là Lưu Hoằng. Hoằng thi đỗ hiếu liêm, đã từng làm quan, nhưng mất sá»›m. Huyá»n Äức mồ côi cha, thá» mẹ rất hiếu, nhà nghèo, phải làm nghỠđóng dép, dệt chiếu kiếm ăn.

Nhà Huyá»n Äức ở thôn Lâu Tang, mé đông nam có má»™t cây dâu rất lá»›n, cao hÆ¡n năm trượng, xa trông từng lá»›p trên xòe ra như cái tán che cá»— xe. Có ngưá»i thầy tướng Ä‘i qua trông thấy khen rằng: "Nhà có cây dâu này tất sinh quý tá»­". Lúc Huyá»n Äức còn thÆ¡ ấu, cùng trẻ con chÆ¡i dưới gốc dâu, thưá»ng vẫn nói rằng: "Ngày sau ta làm vua, cÅ©ng ngá»± cái xe có tán che như cây dâu này". Ngưá»i chú là Lưu Nguyên Khởi nghe nói, lấy làm lạ bảo rằng: "Thằng bé này không phải ngưá»i thưá»ng". Nhân thấy Huyá»n Äức nhà nghèo, thưá»ng tư cấp cho thay đổi theo triá»u đại.

Huyá»n Äức, năm mưá»i tám tuổi, mẹ cho Ä‘i há»c, thá» Trịnh Huyá»n và Lưu Thá»±c làm thầy và cùng vá»›i Công Tôn Toản kết bạn há»c. Lúc Lưu Yên treo bảng má»™ quân, thì Huyá»n Äức hai mươi tám tuổi.

Bấy giá» Huyá»n Äức Ä‘á»c bảng văn rồi thở dài. Có má»™t ngưá»i đứng phía sau nói lá»›n lên rằng:

- Äại trượng phu như ông, không ra giúp nước, đứng thở dài đó, được việc chi?

Huyá»n Äức ngoảnh lại nhìn: Ngưá»i ấy mình cao tám thước, đầu báo, mắt tròn, râu hùm, hàm én, tiếng vang như sấm, dáng như ngá»±a phi, Huyá»n Äức thấy dung mạo khác thưá»ng, liá»n há»i há» tên. Ngưá»i ấy nói:

- Tôi há» Trương tên Phi, tá»± là Dá»±c Äức, ở Trác quận đã lâu Ä‘á»i. Gia tư có trang trại ruá»™ng vưá»n, lại có lò mổ lợn và ngôi hàng bán rượu. Tôi chỉ thích kết giao vá»›i hào kiệt trong thiên hạ. Vừa rồi thấy ông xem bảng văn rồi thở dài, nên tôi má»›i há»i.

Huyá»n Äức nói:

Tôi đây vốn dòng dõi nhà Hán, há» Lưu tên Bị; nay thấy giặc Khăn Vàng nổi loạn, muốn ra dẹp giặc yên dân, chỉ hiá»m sức mình không làm nổi, nên má»›i thở dài.

Phi nói:

- Nhà tôi gia tư cũng khá. à tôi muốn chiêu mộ trai tráng trong làng, cùng ông mưu đồ việc lớn, ông tính sao?

Huyá»n Äức mừng lắm. Hai ngưá»i bèn rá»§ nhau vào hàng uống rượu.

ÄÆ°Æ¡ng đánh chén, thấy má»™t ngưá»i cao lá»›n lá»±c lưỡng, đẩy má»™t cá»— xe đến cá»­a, vào hàng ngồi phịch xuống gá»i nhà hàng:

- Rượu mau lên! Äể ta uống xong còn vào thành ứng má»™!

Huyá»n Äức nhìn xem thấy ngưá»i ấy mình cao chín thước, râu dài hai thước, mặt đỠnhư gấc, môi như tô son, mắt phượng, mày tằm, oai phong lẫm liệt. Huyá»n Äức bèn má»i cùng ngồi và há»i há» tên. Ngưá»i ấy nói:

- Tôi há» Quan tên VÅ©, tá»± là Trương Sinh, sau đổi là Vân Trưá»ng, ngưá»i làng Giải Lương, tỉnh Hà Äông. Nhân thấy có đứa thổ hào á»· thế hiếp ngưá»i, tôi bèn giết chết rồi Ä‘i làm kẻ giang hồ đã năm, sáu năm rồi. Nay nghe ở đây có lệnh chiêu binh phá giặc nên tôi đến ứng má»™.

Huyá»n Äức cÅ©ng Ä‘em chí mình ra nói, Vân Trưá»ng rất mừng. Bèn cùng đến trại cá»§a Trương Phi bàn tính việc lá»›n. Phi nói:

- Sau trại tôi có má»™t vưá»n đào Ä‘ang nở hoa đẹp lắm, ngày mai ta nên làm lá»… tế trá»i đất ở trong vưá»n, rồi ba chúng ta kết làm anh em, cùng lòng hợp sức, sau má»›i có thể tính được việc lá»›n.

Huyá»n Äức, Vân Trưá»ng Ä‘á»u nói:

- Như thế tốt lắm!

Ngày hôm sau sá»­a soạn trâu Ä‘en ngá»±a trắng và các lá»… vật ở trong vưá»n đào, ba ngưá»i đốt hương lạy hai lạy thá» rằng:

- Chúng tôi là Lưu Bị, Quan VÅ©, Trương Phi, dẫu rằng khác há», song đã kết làm anh em, thì phải cùng lòng hợp sức, cứu khốn phù nguy, trên báo Ä‘á»n nợ nước, dưới yên định muôn dân. Chúng tôi không cần sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, chỉ muốn chết cùng năm, cùng ngày, cùng tháng. Hoàng thiên hậu thổ soi xét lòng này. Nếu ai bá»™i nghÄ©a quên Æ¡n thì trá»i ngưá»i cùng giết.

Thá» xong tôn Huyá»n Äức làm anh cả, Quan VÅ© thứ hai, Trương Phi em út. Rồi mổ trâu đặt tiệc, tụ há»p dÅ©ng sÄ© trong làng được ba trăm ngưá»i, cÅ©ng đến vưá»n đào uống má»™t bữa rượu thật say. Hôm sau ba ngưá»i sá»­a soạn khí giá»›i, đương lo còn thiếu ngá»±a cưỡi, thì thấy báo có hai ngưá»i buôn dắt má»™t đàn ngá»±a đến trại.

Huyá»n Äức nói:

- Thá»±c là trá»i giúp chúng ta!

Nói Ä‘oạn ba ngưá»i cùng ra cá»­a trại đón. Nguyên hai ngưá»i khách ấy Ä‘á»u là lái buôn lá»›n ở Trung SÆ¡n, má»™t ngưá»i tên Trương Thế Bình, má»™t ngưá»i tên Tô Song, hàng năm vẫn Ä‘em ngá»±a lên bán miá»n Bắc, chỉ vì lúc ấy dá»c đưá»ng có nhiá»u giặc cướp nên quay trở vá». Huyá»n Äức má»i hai ngưá»i vào trại, làm rượu khoản đãi và nói rõ ý mình Ä‘ang muốn dẹp giặc yên dân. Hai ngưá»i cả mừng, tình nguyện tặng năm mươi con ngá»±a tốt, năm trăm lạng vàng bạc và má»™t nghìn cân sắt để làm khí giá»›i.

Huyá»n Äức cảm tạ hai ngưá»i khách và tiá»…n lên đưá»ng, rồi sai gá»i thÆ¡ đếnï rèn hai thanh kiếm. Vân Trưá»ng đánh má»™t thanh long Ä‘ao nặng tám mươi hai cân, Trương Phi đánh má»™t ngá»n xà mâu dài má»™t trượng tám thước. Má»—i ngưá»i làm má»™t bá»™ áo giáp, há»p hương dÅ©ng được hÆ¡n năm trăm ngưá»i Ä‘em nhau đến gặp Châu TÄ©nh. Châu TÄ©nh đưa Ä‘i yết kiến quan thái thú Lưu Yên. Ba ngưá»i thi lá»… xong, Ä‘á»u xưng há» tên. Huyá»n Äức kể rõ tôn phái. Lưu Yên cả mừng nhận Huyá»n Äức là cháu.

Vài hôm sau, có tin báo tướng giặc Khăn Vàng là Trình Viá»…n Chí Ä‘em năm vạn quân đến đánh Trác Quận. Lưu Yên sai Châu TÄ©nh dẫn ba anh em Huyá»n Äức Ä‘em năm trăm quân Ä‘i trước phá giặc. Ba anh em Huyá»n Äức vui mừng há»›n hở Ä‘i ngay. Lúc đến dưới núi Äại Hưng, thấy quân giặc Ä‘á»u xõa tóc chít khăn vàng. Hai bên đối trận, Huyá»n Äức nhảy ngá»±a vụt ra, tả có Vân Trưá»ng, hữu có Dá»±c Äức, giÆ¡ roi mắng lá»›n:

- Quân giặc phản nước kia! Sao không xuống ngựa hàng ngay đi?

Trình Viá»…n Chí cả giận, sai phó tướng Äặng Mậu ra đánh. Trương Phi cầm mâu xông ra đâm trúng vào bụng Äặng Mậu. Äặng Mậu ngã lăn xuống ngá»±a chết.

Trình Viá»…n Chí thấy vậy, thúc ngá»±a múa Ä‘ao xông thẳng vào định chém Trương Phi. Tức thì Vân Trưá»ng múa long Ä‘ao tế ngá»±a ra đón địch. Trình Viá»…n Chí trông thấy hoảng sợ, chưa kịp trở tay đã bị Ä‘ao Vân Trưá»ng xả làm hai Ä‘oạn.


Äá»i sau có thÆ¡ khen hai ngưá»i rằng:

Anh hùng xuất hiện buổi sơ đầu,
Ngưá»i thá»­ long Ä‘ao kẻ thá»­ mâu,
Mới bước chân ra uy đã dữ,
Tiếng tăm lừng lẫy cuộc ganh nhau.

Quân giặc thấy Trình Viá»…n Chí bị chém, Ä‘á»u vác ngược giáo ù té chạy, Huyá»n Äức thúc quân Ä‘uổi theo, giặc ra hàng không biết bao nhiêu mà kể. Ba ngưá»i đại thắng kéo quân trở vá». Lưu Yên thân ra đón tiếp, khao thưởng ba quân.

Hôm sau Lưu Yên tiếp được tá» Ä‘iệp cá»§a quan thái thú Thanh Châu tên là Cung Cảnh, báo tin bị giặc Khăn Vàng bao vây, thành sắp vỡ, kịp xin cho quân đến cứu. Lưu Yên bàn vá»›i Huyá»n Äức. Huyá»n Äức nói:

- Bị này tình nguyện đem quân đi cứu.

Lưu Yên bèn sai Châu TÄ©nh Ä‘em năm nghìn quân cùng Huyá»n Äức, Quan, Trương kéo đến Thanh Châu.

Giặc thấy có quân đến cứu, chia quân đón đánh. Huyá»n Äức thấy quân mình ít, khó đánh được, lui ba mươi dặm đóng trại, rồi bảo Quan, Trương rằng:

- Giặc nhiá»u, ta ít, tất phải dùng kỳ binh má»›i có thể thắng được.

Bèn sai Vân Trưá»ng dẫn má»™t nghìn quân phục bên tả núi, Trương Phi dẫn má»™t nghìn quân phục bên hữu núi, hẹn rằng nghe tiếng chiêng thì cùng kéo ra tiếp ứng.

Ngày hôm sau Huyá»n Äức cùng Châu TÄ©nh dẫn quân đánh trống hò reo thẳng tiến. Quân giặc vá»™i vã kéo ra đón đánh, Huyá»n Äức lui binh ngay. Giặc thừa thế Ä‘uổi tràn. Vừa qua sưá»n núi, trong quân Huyá»n Äức khua chiêng vang lên. Hai đạo quân tả hữu xô ra.

Huyá»n Äức thúc quân quay lại, ba mặt giáp đánh, quân giặc thua to, chạy đến dưới thành Thanh Châu, quan thái thú Cung Cảnh cÅ©ng Ä‘em dân binh ra trợ chiến, quân giặc bị chết rất nhiá»u, giải được vòng vây.

Äá»i sau có thÆ¡ khen Huyá»n Äức rằng:

Bầy mưu đặt mẹo khéo ra công,
Äôi hổ chung quy kém má»™t rồng.
Buổi mới đã nên công trạng lớn,
Chia ba chân vạc đáng anh hùng.

Cung Cảnh khao quân xong, Châu TÄ©nh muốn vá». Huyá»n Äức nói:

- Má»›i rồi nghe tin quan trung lang tướng Lư Thá»±c cùng Trương Giác đánh nhau ở Quảng Tôn. Bị này trước kia có há»c Lư tướng quân, nghÄ©a đạo thầy trò, muốn sang giúp sức.

Châu TÄ©nh dẫn quân vá» má»™t mình, còn Huyá»n Äức cùng Quan, Trương dẫn năm trăm quân bản bá»™ sang Quảng Tôn.

Khi ba ngưá»i đến dinh quân Lư Thá»±c, vào trướng thi lá»…, bày tỠý kiến cá»§a mình, thì Lư Thá»±c mừng lắm, lưu ở trướng tiá»n đợi khi dùng đến.

Bấy giá» quân Trương Giác mưá»i lăm vạn, quân Lư Thá»±c năm vạn, Ä‘ang chống nhau ở Quảng Tôn, chưa rõ bên nào thua được.

Má»™t hôm Lư Thá»±c bảo Huyá»n Äức rằng:

- Trương Giác đã bị ta vây ở đây rồi. Duy hai em nó là Trương Bảo, Trương Lương đang chống nhau với Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn ở Dĩnh Xuyên. Ông nên đem quân ngay bản bộ và một nghìn quân ta giúp thêm, đến thẳng Dĩnh Xuyên dò xem tin tức ra sao, rồi cùng nhau hẹn ngày tiến đánh.

Huyá»n Äức lÄ©nh mệnh, Ä‘em quân Ä‘i cả ngày đêm đến DÄ©nh Xuyên.

Lúc ấy Hoàng Phá»§ Tung, Chu Tuấn Ä‘em quân đánh giặc, giặc bị thua luôn, phải lui vá» Trưá»ng Xã, dá»±a theo bụi rậm đóng trại. Tung bàn vá»›i Tuấn rằng:

- Quân giặc dựa vào chỗ có cỠrậm đóng quân thì ta nên dùng mẹo hóa công.

Bèn sai quân sÄ© má»—i ngưá»i bó má»™t bó cá», ngầm Ä‘i mai phục. Äêm ấy trá»i nổi cÆ¡n gió lá»›n, vào khoảng canh hai, quân phục kéo vào phóng há»a, Tung và Tuấn Ä‘á»u dẫn quân đến đánh, khói lá»­a ngụt trá»i, quân giặc hoảng sợ, ngưá»i không kịp mặt giáp, ngá»±a không kịp thắng yên, xô nhau mà chạy. Äôi bên đánh nhau đến sáng, Trương Lương, Trương Bảo phải dẫn tàn quân cướp đưá»ng mà chạy. Bá»—ng thấy má»™t toán quân mã kéo toàn cỠđỠxông ra chặn đưá»ng. Má»™t tướng Ä‘i đầu, mình cao bảy thước, mắt nhá» râu dài.

Viên tướng ấy là ai? Tức là quan kỵ đô úy, ngưá»i ở Tiên Quận nước Bái, há» Tào tên Tháo, tá»± xưng là Mạnh Äức.

Cha Tào Tháo là Tào Tung, vốn xưa há» Hạ Hầu nhận làm con nuôi quan trung thưá»ng thị Tào Äằng, nên đổi theo há» Tào. Tháo tiểu tá»± là A Man và đặt má»™t tên nữa là Cát Lợi. Lúc Tháo còn trẻ, thì chỉ thích săn bắn, ham múa hát, nổi tiếng là má»™t tay cÆ¡ biến quyá»n mưu. Ngưá»i chú Tháo thấy Tháo chÆ¡n bá»i vô độ, giận lắm, bèn mách vá»›i Tào Tung. Tung trách mắng Tháo. Tháo nghÄ© ngay má»™t kế, lúc thấy chú đến, giả tảng nằm quay ra đất, làm như trúng phong. Chú Tháo thấy vậy cả sợ, chạy đến bảo Tung, Tung vá»™i lại xem, thấy Tháo không có bệnh chi cả, bèn há»i:

- Chú mày nói mày trúng phong, đã khá»i rồi à?

- Thưa cha, thuở bé đến giá» con có bệnh ấy đâu! Chẳng qua chú con ghét con, cho nên đặt Ä‘iá»u ra thế.

Tung tưởng thật. Từ đấy ngưá»i chú kể tá»™i Tháo, Tung Ä‘á»u không nghe nữa, nhân thể Tháo càng được tá»± do phóng đãng hÆ¡n xưa.

Bấy giá» có ngưá»i tên là Kiá»u Huyá»n bảo Tháo rằng:

- Thiên hạ sắp loạn, phi có tay tài giá»i hÆ¡n Ä‘á»i thì không sao dẹp được loạn. Làm được như thế có lẽ chỉ có bác!

Ngưá»i đất Nam Dương là Hà Ngung, má»™t hôm trông thấy Tháo cÅ©ng tán tụng rằng:

- Nhà Hán sắp mất, yên được thiên hạ chắc chỉ có ngưá»i này!

Ngưá»i đất Nhữ Nam là Hứa Thiệu có tiếng là giá»i biết ngưá»i, Tháo thân đến há»i:

- Như tôi là ngưá»i thế nào?

Thiệu không trả lá»i.

Tháo há»i lại lần nữa.

Thiệu nói:

- Anh là năng thần cá»§a Ä‘á»i trị và gian hùng cá»§a Ä‘á»i loạn!

Tháo nghe nói cả mừng.

Năm Tháo hai mươi tuổi thi đỗ hiếu liêm, bổ làm quan lang, sau lại thăng chức đô úy huyện Lạc Dương. Lúc má»›i đến nhận chức, Tháo sai treo hÆ¡n mưá»i cái roi ngÅ© sắc ở bốn cá»­a huyện, không kể hào quý, há»… ai phạm pháp Ä‘á»u không tha. Chú quan trung thưá»ng thị Kiển Thạc vác dao Ä‘i đêm, Tháo Ä‘i tuần bắt được cÅ©ng Ä‘em ná»c đánh ngay. Bởi thế trong ngoài kinh sợ, không ai dám làm trái phép. Sau Tháo được thăng chức lệnh doãn Äốn ká»·. Nhân giặc Khăn Vàng nổi loạn, Tháo lại được thăng làm quan kỵ đô úy, Ä‘em năm nghìn quân kỵ mã và bá»™ binh đến DÄ©nh Xuyên giúp đánh. Tình cá» dá»c đưá»ng, gặp Trương Lương, Trương Bảo thua chạy, Tháo đón đánh má»™t trận kịch liệt, chém giết hÆ¡n má»™t vạn ngưá»i, cướp được cá», trống, ngá»±a, khí giá»›i rất nhiá»u. Lương, Bảo cố chết má»›i chạy thoát. Tháo vào há»™i kiến Hoàng Phá»§ Tung, Chu Tuấn rồi lại dẫn quân Ä‘i Ä‘uổi Trương Lương, Trương Bảo ngay.

Nhắc lại Huyá»n Äức dẫn Quan, Trương Ä‘i gần đến DÄ©nh Xuyên, nghe tiếng reo hò đánh nhau, lại trông thấy lá»­a sáng rá»±c trá»i, vá»™i thúc quân kéo đến, tá»›i nÆ¡i giặc đã chạy tan hết rồi. Huyá»n Äức vào yết kiến Hoàng Phá»§ Tung. Chu Tuấn lại nói ý kiến cá»§a Lư Thá»±c. Tung nói:

- Nay Trương Lương, Trương Bảo thế cùng lá»±c kiệt tất chạy đến Quảng Tôn nương nhá» Trương Giác. Ông nên Ä‘i gấp đưá»ng vá» giúp ngay Lư Thá»±c.

Huyá»n Äức nghe lá»i, dẫn quân trở lại.

Khi má»›i Ä‘i được ná»­a đưá»ng, gặp má»™t toán ngưá»i ngá»±a, áp giải má»™t xe tù, trên xe có má»™t cái cÅ©i nhốt má»™t ngưá»i tù, tế ra chính là Lư Thá»±c. Huyá»n Äức giật mình kinh hãi, vá»™i xuống ngá»±a chạy đến há»i thăm. Thá»±c nói:

- Ta vây đánh Trương Giác, sắp sá»­a pháp tan, chỉ vì Giác dùng yêu thuật, nên còn nhùng nhằng chưa phá hẳn được. Triá»u đình sai viên hoạn quan tên là Tả Phong đến dò xét quân tình. Phong đòi ăn cá»§a đút mà không được, vì lương quân ta còn thiếu, tiá»n đâu mà cung đốn há», bởi thế Tả Phong căm giận, vá» triá»u tâu man cho ta ru rú ở trong lÅ©y cao không chịu đánh giặc, làm cho lòng quân chán nản. Triá»u đình nổi giận, sai quan trung lang tướng Äổng Trác đến cầm quân thay ta, và bắt ta vá» kinh há»i tá»™i.

Trương Phi nghe nói, nổi giận đùng đùng, toan giết hết toán quân áp giải để cứu Lư Thá»±c. Huyá»n Äức vá»™i ngăn lại bảo rằng:

- Không nên, triá»u đình đã có công luận, chú không được xá»­ sá»± má»™t cách nóng nảy như thế.

Quân sĩ lại giải Lư Thực đi.

Quan Công nói:

- Nay Lư trung lang đã bị bắt, ngưá»i khác thay quyá»n, chúng ta đến đấy cÅ©ng vô ích, chi bằng hãy vá» Trác quận.

Huyá»n Äức lấy làm phải, bèn dẫn quân vá» phía bắc.

Äi được hai ngày, bá»—ng nghe sau núi có tiếng đánh nhau hò hét. Huyá»n Äức cùng Quan, Trương cưỡi ngá»±a lên đồi cao trông xem, thấy quân Hán bị thua đương chạy, giặc khăn vàng đông như kiến cỠđương Ä‘uổi theo sau, trên lá cá» viết bốn chữ "Thiên công tướng quân" rất lá»›n. Huyá»n Äức nói:

- Trương Giác đây rồi, đánh ngay đi!

Ba ngưá»i Ä‘á»u phi ngá»±a dẫn quân ra đánh. Lúc ấy Trương Giác đương thừa thắng Ä‘uổi Äổng Trác, bá»—ng gặp ba ngưá»i Ä‘em quân chẹn đánh, quân Giác hoảng loạn, phải thua chạy đến ngoài năm mươi dặm.

Ba ngưá»i cứu được Äổng Trác vá» trại. Trác há»i ba ngưá»i hiện làm quan gì?

Huyá»n Äức nói: "Chân trắng"

Trác khinh thưá»ng, không thèm đáp tạ lại.

Huyá»n Äức bá» Ä‘i. Trương Phi cả giận nói rằng:

- Thằng cha này láo quá! Chúng ta lăn lá»™n vào đất chết để cứu nó ra, nó không Æ¡n thì chá»›, lại còn làm phách khinh ngưá»i đến thế, nếu không giết nó, sao hả được giận này?

Bèn cầm dao vào trướng định giết Äổng Trác.

Äó chính là:

Nhân tình thế thái vẫn xưa nay,
Ai biết anh hùng lúc trắng tay,
Nếu được ngưá»i ngưá»i như Dá»±c Äức,
Trên Ä‘á»i hẳn hết kẻ không hay!

Muốn biết tính mạng Äổng Trác thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 1.
Tài sản của phamhau1986


Last edited by phamhau1986; 28-06-2008 at 05:39 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #3  
Old 24-06-2008, 10:06 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 2
Trương Dá»±c Äức giận đánh đốc bưu;
Hà Quốc Cửu mưu giết quan hoạn

Trác tên chữ là Trá»ng DÄ©nh, quê ở huyện Lâm Thao, quận LÅ©ng Tây, làm quan thái thú ở Hà Äông, xưa nay vốn tính kiêu ngạo. Lúc ấy vì khinh Huyá»n Äức nên Trương Phi nổi nóng muốn vào giết ngay. Huyá»n Äức, Quan Công vá»™i ngăn mà rằng:

- Không nên, hắn là quan triá»u đình, em chá»› nên tá»± tiện giết hắn!

Phi nói:

- Nếu không giết nó, mà lại ở đây làm đầy tớ cho nó sai khiến, thì tôi không thể chịu được! Nếu hai anh muốn ở đây thì tôi xin đi ngay nơi khác.

Huyá»n Äức nói:

- Ba anh em ta kết nghĩa cùng sống chết, sao nỡ lìa nhau? Thôi cùng đi nơi khác là hơn cả.

Phi nói:

- Có thế thì cái tức này mới hơi hả.

Ngay đêm ấy ba ngưá»i dẫn quân đến vá»›i Chu Tuấn. Tuấn khoản đãi rất hậu. Cùng nhau há»p quân, tiến đánh Trương Bảo.

Bấy giỠTào Tháo đương theo Hoàng Phủ Tung đánh Trương Lương, hai bên đánh nhau một trận to ở Khúc Dương.

Bên này Chu Tuấn tiến đánh Trương Bảo, Bảo dẫn tám chín vạn quân đóng ở mé sau núi. Tuấn sai Huyá»n Äức dẫn đội tiên phong ra đối địch vá»›i giặc. Trương Bảo sai phó tướng Cao Thăng phi ngá»±a ra thách đánh, Huyá»n Äức sai Trương Phi cá»± vá»›i Cao Thăng. Phi phóng ngá»±a cầm mâu cùng Thăng giao chiến, chưa được vài hiệp đã đâm Thăng ngã ngá»±a. Huyá»n Äức thúc quân xông lên, Trương Bảo ngồi trên ngá»±a xõa tóc múa gươm, giở yêu thuật, phút chốc gió ầm ầm, má»™t luồng khí Ä‘en tá»± trên không tá»a xuống, trong luồng khí Ä‘en có vô số ngưá»i ngá»±a xông ra, quân Huyá»n Äức sợ hãi rối loạn, Huyá»n Äức vá»™i vàng thu quân vá», cùng Chu Tuấn bàn mưu định kế. Tuấn nói:

- Nó dùng yêu thuật thì ta phá cũng dễ. Ngày mai nên sai quân chứa sẵn máu lợn máu chó, máu dê phục ở trên núi, đợi quân giặc kéo đến, đứng trên vẩy xuống, tự khắc giải được phép yêu.

Huyá»n Äức tuân lệnh, sai Quan Công, Trương Phi má»—i ngưá»i dẫn má»™t nghìn quân Ä‘em sẵn máu chó, máu lợn, máu dê và đồ uế vật, phục trên đỉnh núi.

Hôm sau Trương Bảo lại kéo cá» gióng trống Ä‘em quân đến thách đánh. Huyá»n Äức tá»± ra nghênh địch. Trương Bảo lại dùng phép yêu, phút chốc gió, sấm nổi lên, cát đá tung trá»i, trong luồng khí Ä‘en kéo ra vô số ngưá»i ngá»±a. Huyá»n Äức quay ngá»±a chạy. Trương Bảo thúc quân Ä‘uổi theo, khi vào đến gần núi, quân mai phục cá»§a Quan, Trương nổ má»™t tiếng trống lệnh, uế vật vung ra, tức thì những ngưá»i ngá»±a bằng giấy Ä‘á»u tá»± trên không rÆ¡i xuống, sấm gió yên lặng, cát đá không bay nữa.

Trương Bảo thấy phép yêu đã bị phá vá»™i vã lui quân song tả có Quan Công, hữu có Trương Phi, hai bên đổ ra, sau lưng có Huyá»n Äức, Chu Tuấn kéo đến, quân giặc bị thua to. Huyá»n Äức trông thấy hiệu cá» "Äịa Công tướng quân" phi ngá»±a Ä‘uổi theo. Trương Bảo cuống cuồng chạy trốn. Huyá»n Äức bắn ngay má»™t phát tên trúng cánh tay trái, Trương Bảo Ä‘eo tên cố chết mà chạy vào Dương Thành, đóng chặt cá»­a, không dám ra nữa. Chu Tuấn Ä‘em quân vây thành, má»™t mặt sai ngưá»i Ä‘i dò tin tức Hoàng Phá»§ Tung. Thám tá»­ vá» báo:

Hoàng Phá»§ Tung đánh trận nào thắng trận ấy. Triá»u đình thấy Äổng Trác thua luôn, hạ lệnh cho Tung thay Trác. Lúc Tung đến nÆ¡i thì Trương Giác đã chết rồi. Trương Lương thống xuất cả quân ấy cùng quân Tung chống cá»±, bị Tung đánh thắng luôn bảy trận chém được Trương Lương ở Khúc Dương. Trương Giác chết rồi cÅ©ng bị quật mả, cắt lấy thá»§ cấp Ä‘em vá» bêu ở kinh sư, còn quân giặc ra hàng hết cả.

Hoàng Phá»§ Tung có công, triá»u đình gia phong làm sa kỵ tướng quân, lÄ©nh chức mục Ký Châu.

Hoàng Phá»§ Tung dâng biểu tâu Lư Thá»±c có công không tá»™i, triá»u đình lại cho Lư Thá»±c giữ nguyên chức cÅ©. Tào Tháo cÅ©ng có công, được thăng Tế nam tướng sá»­a soạn Ä‘i nhậm chức.

Chu Tuấn nghe nói, hạ lệnh thúc quân hết sức đánh lấy Dương Thành. Thế giặc bây giỠrất nguy khốn. Một tên tướng giặc là Nghiêm Chánh đâm chết Trương Bảo, cắt lấy thủ cấp đầu hàng. Chu Tuấn đem quân bình luôn được mấy quận, rồi dâng biểu tâu bày việc thắng trận.

Bấy giá» còn ba tên dư đảng giặc Khăn Vàng là Triệu Hoằng, Hàn Trung và Tôn Trá»ng, tụ tập được mấy vạn Ä‘i đến đâu cÅ©ng cướp cá»§a đốt nhà, nói là báo thù cho Trương Giác. Triá»u đình giáng chỉ cho Chu Tuấn Ä‘em quân vừa thắng trận Ä‘i đánh. Tuấn vá»™i vàng dẫn quân tiến ngay.

Lúc ấy giặc đương chiếm giữ Uyển Thành, Tuấn đem quân đến đánh. Triệu Hoằng sai Hàn Trung ra đối địch.

Tuấn phái Huyá»n Äức, Quan, Trương đánh góc thành tây nam, Hàn Trung sợ góc tây nam thất thá»§, Ä‘em hết quân tinh nhuệ ra chống cá»±. Chu Tuấn Ä‘em hai nghìn quân thiết kỵ đến đánh góc đông bắc, giặc sợ thành hãm, vá»™i bá» góc tây nam. Huyá»n Äức Ä‘em quân đánh mạnh đằng sau, quân giặc thua to, phải chạy vào thành. Chu Tuấn chia quân vây kín bốn mặt, trong thành lương cạn. Hàn Trung sai ngưá»i ra xin hàng. Tuấn không cho, Huyá»n Äức nói:

- Xưa vua Cao Tổ lấy được thiên hạ, cũng hay chiêu kẻ đầu hàng, dung kẻ quy thuận, nay Hàn Trung đã hàng thuận, sao ông không cho?

Tuấn nói:

- Cái đó má»—i lúc má»—i khác, không thể câu nệ được. Xưa vào Ä‘á»i Tần, Sở, thiên hạ rối loạn, dân không biết ai là chá»§, cho nên chiêu kẻ đầu hàng, thưởng kẻ quy phục để khuyến khích kẻ khác vá» vá»›i mình. Nay bốn bể đã vá» má»™t mối, chỉ có giặc Khăn Vàng phản nghịch, nếu cho phép nó hàng, thì không sao khuyên được ngưá»i lương thiện. Bá»n giặc lúc đắc ý thì tha hồ giết ngưá»i cướp cá»§a, lúc bị thua lại ra đầu hàng. Nếu nhận cho chúng đầu hàng, tức là nuôi cái mầm phản nghịch cho chúng nó, không phải là việc hay vậy.

Huyá»n Äức nói:

- Ngài dạy cÅ©ng phải, nhưng bây giá» bốn mặt thành vây kín như bá» rào sắt, giặc xin hàng không được, tất nhiên phải cố chết mà đánh. Nghìn ngưá»i má»™t bụng còn khó đương nổi, nữa là trong thành còn những mấy vạn ngưá»i liá»u mạng. Chi bằng bá» trống hai mặt đông, nam; chỉ đánh hai mặt tây, bắc. Giặc thấy có đưá»ng tháo, tất bá» thành mà chạy, không còn bụng nào ham đánh, ta có thể bắt sống được chúng.

Tuấn lấy làm phải, lập tức hạ lệnh rút quân hai mặt đông nam, dồn lại đánh vào mặt tây, mặt bắc. Quả nhiên Hàn Trung dẫn quân bá» thành chạy. Tuấn cùng Huyá»n Äức, Quan, Trương thúc quân Ä‘uổi đánh, bắt chết Hàn Trung, quân giặc Ä‘á»u tan vỡ chạy trốn.

Trong khi Ä‘ang Ä‘uổi đánh xô xát, gặp ngay Triệu Hoằng. Tôn Trá»ng dẫn quân đến, cùng Tuấn đánh nhau. Tuấn thấy quân Hoằng thế mạnh, Ä‘em quân tạm lui Hoằng thừa kế lại cướp được Uyển Thành. Tuấn đóng trại cách thành mưá»i dặm.

Chu Tuấn đang sắp sửa đánh thành, bỗng thấy một toán ngựa từ phía đông dẫn đến; một viên tướng đi đầu mặt to, trán rộng, mình hổ, lưng gấu.

Tướng ấy há» Tôn tên Kiên, tên chữ là Văn Äài, dòng dõi Tôn VÅ© ngày xưa, quê ở huyện Phú Xuân thuá»™c Ngô Quận.

Tôn Kiên năm mưá»i bảy tuổi, má»™t hôm ông cùng cha Ä‘i thuyá»n đến sông Tiá»n ÄÆ°á»ng, thấy má»™t bá»n giặc bể hÆ¡n mưá»i đứa vừa cướp được tiá»n cá»§a khách buôn, Ä‘ang chia nhau trên bá». Kiên nói vá»›i cha rằng: "Con xin lên bắt lÅ© giặc này". Bèn cầm dao nhảy vá»t lên bá», vừa múa Ä‘ao vừa thét, chỉ đông chỉ tây như cách ra hiệu gá»i ngưá»i. Giặc tưởng quan quân đến bá» hết cá»§a cải chạy trốn. Kiên Ä‘uổi giết được má»™t đứa, bởi thế nổi tiếng ở mấy quận huyện, được tiến cá»­ làm chức hiệu úy. Sau quân Cối Kê có đưa yêu tặc là Hứa Xương làm phản, tá»± xưng là Dương Minh Hoàng đế, tụ há»p đến mấy vạn quân. Kiên cùng quan tư mã ấy chiêu má»™ dÅ©ng sÄ© được hÆ¡n nghìn ngưá»i há»p vá»›i mấy quân châu quận đánh tan giặc ấy, chém được Hứa Xương và con là Hứa Thiá»u. Quan thứ sá»­ Tang Mâm dâng biểu tâu công cho Kiên, triá»u đình bổ Kiên làm quan thừa ở Diêm Äá»™c, sau lại đổi làm thừa ở Vu Thai, làm thừa ở Hạ Phi. Nay thấy giặc Khăn Vàng nổi loạn. Kiên tụ tập thiếu niên trong làng cùng bá»n khách buôn và tinh binh ở Hoài Tứ cả thảy được má»™t nghìn năm trăm ngưá»i, dẫn đến tiếp ứng.

Chu Tuấn cả mừng, liá»n sai Kiên đánh cá»­a nam, Huyá»n Äức đánh cá»­a bắc, Tuấn tá»± đánh cá»­a tây, để cá»­a đông cho giặc chạy.

Tôn Kiên đi trước nhảy lên thành, chém luôn hơn hai mươi tên giặc, quân giặc sợ hãi bỠchạy. Triệu Hoằng cầm giáo phi ngựa ra địch với Tôn Kiên, Kiên bèn tự trên mặt thành nhảy xuống, cướp giáo của Hoằng đâm Hoằng ngã ngựa, rồi lại nhảy lên ngựa Hoằng xông vào giết giặc.

Tôn Trá»ng dẫn quân lẻn ra cá»­a bắc, gặp ngay Huyá»n Äức, không còn bụng nào đối địch, chỉ trá»±c chạy thoát thân. Huyá»n Äức bắn má»™t phát tên. Trá»ng tá»± trên ngá»±a lăn xuống.

Lúc ấy đại quân Chu Tuấn tá»± sau dồn đến, chém được vài vạn đầu giặc. Giặc đầu hàng không biết bao nhiêu mà kể. Má»™t dải Nam Dương hÆ¡n mưá»i quận Ä‘á»u yên. Tuấn kéo quân vá» kinh, được phong làm sa kỵ tướng quân, lÄ©nh chức Hà Nam lệnh doãn.

Tuấn dâng biểu tâu công Tôn Kiên và Lưu Bị. Vì Kiên chạy chá»t, nên được bổ làm tư mã Ä‘i nhậm chức ngay. Còn Lưu Bị chỠđợi mãi vẫn không được bổ dụng. Ba ngưá»i buồn bã không vui, má»™t hôm Ä‘i chÆ¡i giong đưá»ng phố gặp quan lang trung Trương Quân. Huyá»n Äức đến chào, nhân kể luôn công mình đánh giặc cho Quân nghe. Quân lấy làm kinh ngạc, bèn vào triá»u bệ kiến và tâu rằng:

- Trước đây giặc Khăn Vàng phản nghịch, căn do cÅ©ng bởi bá»n hoạn quan mưá»i ngưá»i bán quan buôn tước, phi ngưá»i thân không dùng, phi kẻ thù không giết, cho nên thiên hạ rối loạn. Xin bệ hạ chém ngay mưá»i tên này, bêu đầu ở Nam Giao, rồi sai sứ giả Ä‘i bố cáo thiên hạ, ai có công thì trá»ng thưởng ngay. Như thế thì bốn bể tá»± khắc bình yên.

Mưá»i tên hoạn quan vá»™i tâu vua rằng:

- Trương Quân đặt Ä‘iá»u tâu bậy, đáng tá»™i khi quân.

Vua sai võ sĩ đuổi Trương Quân ra.

Mưá»i tên hoạn quan bàn vá»›i nhau rằng: "Chắc hẳn có kẻ nào có công đánh giặc Khăn Vàng chưa bổ dụng nên sinh ra oán hận. Ta hãy bảo nha môn ghi tên má»™t số ngưá»i, cất nhắc cho há» má»™t chút, rồi sau sẽ liệu".

Bởi vậy Huyá»n Äức được bổ làm quan úy huyện An Há»·, phá»§ Trung SÆ¡n, Châu Äịnh và phái Ä‘i nhậm chức ngay.

Huyá»n Äức giải tán quân sÄ© cho vá» làng, chỉ Ä‘em theo hÆ¡n hai mươi ngưá»i thân tín cùng Quan, Trương đến huyện An Há»·, làm việc quan suốt má»™t tháng, chẳng lấy lá»… cá»§a dân má»™t chút gì, nên ai nấy Ä‘á»u cảm phục. Sau khi nhậm chức, cùng Quan, Trương ăn má»™t mâm, nằm má»™t chiếu; khi Huyá»n Äức ngồi chá»— đông ngưá»i, thì Quan, Trương đứng hầu hai bên, cả ngày không biết má»i.

Huyá»n Äức đến huyện chưa được bốn tháng, bá»—ng triá»u đình xuống chiếu: "Những ngưá»i nào có công đánh giặc mà làm trưởng lại, thì Ä‘á»u bị thải hồi".

Huyá»n Äức nghÄ© mình có lẽ cÅ©ng ở trong số bị thải ấy, còn Ä‘ang nghi hoặc, bá»—ng thấy báo có đốc bưu đến huyện. Huyá»n Äức vá»™i Ä‘i đón tiến. Lúc gặp viên đốc bưu, Huyá»n Äức vái chào má»™t cách cung kính, viên đốc bưu ngồi trên mình ngá»±a, chỉ vẫy đầu roi đáp lại. Quan, Trương thấy vậy, tức giận vô cùng.

Khi đến nhà khách viên đốc bưu ngoảnh mặt hướng nam ngồi cao ngất ngưởng. Huyá»n Äức đứng hầu ở dưới thá»m. Lúc lâu viên đốc bưu má»›i cất tiếng há»i:

- Thầy huyện Lưu xuất thân từ chân gì?

Huyá»n Äức đáp:

- Bị này dòng dõi Trung sơn Tĩnh vương, khởi thân từ Trác Quận, chém giết giặc Khăn Vàng, lớn nhỠhơn ba mươi trận đánh, có chút công lao, nên được bổ chức này.

Viên đốc bưu thét mắng:

- Mi giả mạo hoàng thân, báo càn công trạng, hiện nay triá»u đình xuống chiếu, chính để thải bá»›t những bá»n tham quan ô lại như mi đó.

Huyá»n Äức vâng dạ luôn mấy tiếng, lui vá» huyện nha, cùng viên đỠlại bàn tính. Äá» lại nói:

- Lão đốc bưu làm dữ như vậy, chẳng qua chỉ chực đòi của đút đấy thôi.

Huyá»n Äức nói:

- Ta không tơ hào của dân một tý gì, lấy đâu mà cung đốn hắn?

Ngày hôm viên đốc bưu đòi đỠlại đến trước, bắt ép phải khai man là quan huyện hại dân.

Huyá»n Äức mấy lần kéo đến để kêu van, Ä‘á»u bị quân canh cá»­a không cho vào.

Lúc ấy Trương Phi vừa uống mấy chén rượu giải buồn, cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i qua nhà khách, thấy năm, sáu mươi ông già Ä‘ang khóc than ở trước cá»­a. Phi há»i cá»› sao thì các lão Ä‘á»u nói:

- Viên đốc bưu cố ép đỠlại khai man để hại ông Lưu. Chúng tôi biết tin, đến đây kêu giúp, nhưng không cho vào, lại sai quân gác cửa đánh đuổi chúng tôi.

Trương Phi cả giận, giương mắt tròn xoe, hai hàm răng nghiến ken két, nhảy ngay xuống ngá»±a, chạy sấn vào quân địch, những quân canh cá»­a không tài nào cản lại được. Phi chạy thẳng vào hậu đưá»ng, thấy Viên đốc bưu Ä‘ang ngồi chá»…m chệ trên sảnh, đỠlại bị trói ở dưới đất. Phi thét lá»›n lên rằng:

- Thằng má»t dân kia! Có biết ta là ai không?

Viên đốc bưu chưa kịp nói câu gì cả, đã bị Trương Phi túm tóc lôi tuá»™t ra ngoài nhà khách, kéo thẳng vá» trước huyện, trói vào tàu ngá»±a, rồi bẻ cành liá»…u đánh vào hai đùi viên đốc bưu, đánh gãy luôn đến hÆ¡n mưá»i cành liá»…u.

Huyá»n Äức Ä‘ang lúc ngồi buồn bá»—ng nghe ngoài cá»­a huyện có tiếng xôn xao liá»n há»i, tả hữu nói rằng:

- Trương tướng quân Ä‘ang trói đánh má»™t ngưá»i nào ở cá»­a huyện.

Huyá»n Äức vá»™i chạy ra xem, tưởng Phi trói đánh ai, té ra là quan thanh tra! Huyá»n Äức kinh ngạc, há»i đầu Ä‘uôi.

Phi nói:

- Cái thằng hại nước má»t dân này, chẳng đánh cho chết còn đợi đến bao giá»!

Viên đốc bưu kêu:

- Ông Huyá»n Äức Æ¡i! Cứu tôi vá»›i!

Huyá»n Äức vốn ngưá»i nhân từ, trong lòng không nỡ liá»n bảo Trương Phi không được đánh nữa.

Quan Công cũng chạy lại nói rằng:

- Huynh trưởng làm nên biết bao công lá»›n, chỉ má»›i được bổ chức huyện úy nhá» má»n này. Nay lại còn bị thằng đốc bưu nó sỉ nhục. Tôi nghÄ© cái bụi chông gai không phải là nÆ¡i chim loan chim phượng đậu. Bất nhược ta giết quách thằng đốc bưu này Ä‘i, rồi bá» quan vá» làng, mưu tính việc lá»›n còn hÆ¡n.

Huyá»n Äức bèn Ä‘em cái ấn treo vào cổ viên đốc bưu mà mắng rằng:

- Cứ cái tội mày hại dân, đáng nên giết chết mới phải, nhưng nay hãy tạm tha cho mày. Ấn đây, tao trả chúng mày. Từ nay chúng tao không ở đây nữa!

Viên đốc bưu được sống sót, vá» nói vá»›i quan thái thú Äịnh Châu, quan thái thú tư giấy Ä‘i các nÆ¡i, sai ngưá»i nã bắt anh em Huyá»n Äức.

Huyá»n Äức cùng Quan, Trương sang Äại Châu ở vá»›i Lưu Khôi. Khôi thấy Huyá»n Äức là ngưá»i tôn thất nhà Hán, bèn giấu ở trong nhà, không cho ai biết.

Nói vá» mưá»i hoạn quan, trong tay đã nắm được quyá»n to, bèn bàn tính vá»›i nhau há»… ai không theo, chúng Ä‘á»u giết Ä‘i cả. Triệu Trung, Trương Nhượng sai ngưá»i đến đòi các tướng có công phá giặc Khăn Vàng ngày trước phải lá»… vàng bạc má»›i được làm quan, bằng không thì tâu vua bắt bãi chức. Vì lẽ ấy mà Hoàng Phá»§ Tung, Chu Tuấn không chịu đút lót, Ä‘á»u bị bãi cả. Vua lại phong Triệu Trung làm sa kỵ tướng quân, bá»n Trương Nhượng mưá»i ba ngưá»i Ä‘á»u phong tước hầu, triá»u chính má»—i ngày má»™t suy đồi, nhân dân cÅ©ng ta oán.

Bởi thế ở Trưá»ng Sa có Khu Tinh nổi loạn, ở Ngư ÄÆ°Æ¡ng có Trương Thuần, Trương Cá»­ là phản. Cá»­ tá»± xưng là thiên tá»­, Thuần xưng là đại tướng quân. Những tá» biểu cáo cấp gá»­i vá» triá»u đình như bướm bay, bá»n hoạn quan Ä‘á»u giấu cả, không tâu vua biết.

Má»™t hôm vua Ä‘ang cùng mưá»i viên hoạn quan uống rượu ở vưá»n hoa sau cung, bá»—ng thấy quan gián nghị đại phu Lưu Äào Ä‘i tắt đến trước mặt vua mà khóc. Vua há»i vì cá»› gì. Äào nói:

- Thiên hạ nguy ngập đến nÆ¡i rồi, mà bệ hạ còn cứu vui chÆ¡i say tỉnh vá»›i bá»n hoạn quan như thế ru?

Vua nói:

- Nhà nước đương yên ổn, có việc gì mà nguy ngập?

- Tâu bệ hạ! Hiện nay giặc cướp nổi lên tứ tung xâm chiếm khắp các châu quận, cái vạ Ä‘á»u bởi mưá»i tên hoạn quan bán quan hại dân, lừa dối quân thượng mà ra cả. Cho nên những ngưá»i chính nhân quân tá»­ bá» Ä‘i hết cả, cái nguy đã ở ngay trước mắt rồi còn gì?

Mưá»i viên hoạn quan Ä‘á»u phá»§ phục trước mặt vua tâu rằng:

- Muôn tâu thánh thượng, quan đại thần đã không có lượng bao dung, chúng tôi biết mình chẳng thoát.

Cúi xin thánh thượng cho chúng tôi được toàn tính mạng trở vỠquê quán, tình nguyện đem hết gia sản giúp đỡ việc quân.

Nói Ä‘oạn Ä‘á»u khóc nức nở.

Vua cả giận mắng Äào rằng:

- Nhà ngươi cÅ©ng có ngưá»i hầu hạ, sao không cho trẫm có ngưá»i hầu hạ?

Tức thì sai võ sÄ© lôi Lưu Äào ra chém.

Lưu Äào vừa Ä‘i vừa kêu lá»›n rằng:

- Trá»i Æ¡i! Äào này chết không đáng tiếc, chỉ tiếc cái cÆ¡ nghiệp nhà Hán hÆ¡n bốn trăm năm nay bá»—ng tiêu diệt trong khoảnh khắc.

Võ sÄ© Ä‘em Lưu Äào ra, sắp hành hình thì có má»™t quan đại thần nói to lên rằng:

- Khoan, không được hạ thủ vội, đợi ta vào can vua đã.

Má»i ngưá»i nhìn xem ai, thì là quan tư đồ Trần Äam.

Äam Ä‘i tắt vào cung tâu rằng:

- Tâu bệ hạ, chẳng hay Lưu gián nghị can tội gì mà bị giết?

Vua phán:

- Nó dám gièm pha cận thần của trẫm, lại xúc phạm cả trẫm nữa.

Äam tâu:

- Hiện thiên hạ ai cÅ©ng muốn nuốt sống ăn tươi mưá»i tên hoạn quan. Vậy mà bệ hạ kinh nó như cha mẹ. Chúng không có má»™t chút công nào mà được phong đến tước hầu. Huống chi lÅ© Phong Tư kết liên vá»›i giặc Khăn Vàng, toan làm tay trong cho chúng nó. Nay nếu bệ hạ không tỉnh ngá»™, xã tắc đến đổ mất!

Vua phán:

- Phong Tư làm loạn, việc còn mập má» chưa rõ, còn trong bá»n hoạn quan mưá»i ngưá»i, há không có má»™t hai ngưá»i trung nghÄ©a hay sao?

Trần Äam đập đầu xuống đất, cố can.

Vua nổi giận, sai lôi Äam ra, bắt bá» ngục cùng vá»›i Lưu Äào.

Ngay đêm hôm ấy bá»n hoạn quan vào ngục giết cả hai ngưá»i rồi giả làm chiếu chỉ nhà vua cá»­ Tôn Kiên làm thái thú Trưá»ng Sa và Ä‘em quân Ä‘i đánh Khu Tinh. Chưa đầy năm mươi ngày có tin báo thắng trận, khu Giang Hạ Ä‘á»u bình định cả. Vua chiếu xuống phong Kiên làm Ô trình hầu, phong Lưu Ngu làm quan mục U Châu, Ä‘em quân đến Ngư Dương đánh Trương Thuần, Trương Cá»­. Ở Äại Châu Lưu, Khôi được tin bèn viết thư tiến dẫn Huyá»n Äức. Nga mừng lắm, cá»­ Huyá»n Äức làm quan đô úy, Ä‘em quân đến tận hang ổ giặc đánh mấy trận lá»›n, giặc bị thua luôn. Trương Thuận tính vốn hung hăng, không được lòng quân bị tên thá»§ hạ chặt đầu Ä‘em ná»™p rồi dẫn quân ra hàng.

Trương Cử biết thế mình không sao địch nổi, cũng tự thắt cổ chết.

Thế là cả cõi Ngư Dương Ä‘á»u bình định.

Lưu Ngu dâng biểu tâu công lá»›n cá»§a Lưu Bị. Triá»u đình tha tá»™i đánh viên đốc bưu và bổ làm quan thừa ở Hạ Mật, sau lại nhắc lên làm quan úy ở Cao ÄÆ°á»ng. Công Tôn Toản lại dâng biểu tâu công đánh giặc trước kia cá»§a Huyá»n Äức và tiến cá»­ làm quan tư mã, lÄ©nh chức huyện lệnh Bình Nguyên. Huyá»n Äức ở Bình Nguyên nhá» có lương tiá»n và quân mã, nên khôi phục lại được cảnh phồn vinh ngày trước. Lưu Ngu cÅ©ng có công dẹp giặc, nên được thăng làm quan thái úy.

Tháng tư, mùa hạ năm Trung bình thứ sáu (má»™t trăm tám mươi chín) vua Linh Äế bệnh nặng, triệu quan đại tướng quân Hà Tiến vào cung bàn tính má»i việc quan trá»ng vá» sau.

Nguyên Hà Tiến vốn xuất thân con nhà hàng thịt, vì có em gái lấy vua, sinh được hoàng tá»­ tên là Biện được lập làm Hoàng hậu, nên Tiến nhỠđó được quyá»n cao chức trá»ng.

Vua lại yêu mến má»™t mỹ nhân nữa há» Vương, sinh được hoàng tá»­ tên là Hiệp. Hà hậu ghen ghét, bá» thuốc độc giết Vương mỹ nhân, nên hoàng tá»­ Hiệp phải nuôi ở trong cung Äổng Thái Hậu.

Äổng Thái Hậu là mẹ vua Linh Äế, nguyên là vợ Giải độc đình hầu Lưu Thưá»ng. Bởi khi trước vua Hoàn Äế không có con trai, phải đón con trai Giải độc đình hầu lên làm vua, tức là vua Linh Äế. Linh Äế lên ngôi; bèn đón mẹ vào phụng dưỡng ở trong cung và tôn làm Thái Hậu.

Äổng Thái Hậu thưá»ng khuyên vua lập hoàng tá»­ Hiệp làm thái tá»­ để nối ngôi vua vá» sau. Vua cÅ©ng yêu Hiệp hÆ¡n, nên có ý muốn lập Hiệp. Lúc ấy bệnh vua đã nguy, trung thưá»ng thị là Kiển Thạc tâu rằng:

- Tâu bệ hạ! Việc này quan hệ rất lá»›n, nếu muốn lập hoàng tá»­ Hiệp, trước hết xin giết Hà Tiến má»›i khá»i lo ngại vá» sau.

Vua lấy làm phải, giáng chỉ vá»i Tiến vào cung. Tiến vừa Ä‘i đến cá»­a cung, gặp quan tư mã Phan Ẩn bảo Tiến rằng:

- Äừng vào cung, Kiển Thạc nó định mưu giết ông đấy!

Tiến cả sợ, vá»™i vá» nhà, triệu các quan đại thần đến bàn định, muốn giết hết cả bá»n hoạn quan.

Má»™t ngưá»i đứng lên nói:

- Thế lá»±c cá»§a bá»n hoạn quan, gây ra tá»± Ä‘á»i vua Xung, vua Chất, ngày nay lan rá»™ng khắp cả trong triá»u, giết hết thế nào được. Nếu cÆ¡ mưu không kín, chết đến cả há» ngay, vậy xin nghÄ© cho kỹ.

Tiến nhìn xem ai, thì là quan điển quân hiệu úy Tào Tháo.

Tiến mắng Tháo rằng:

- Trẻ con biết đâu việc lá»›n cá»§a triá»u đình!

Äang lúc Tiến còn dùng dằng chưa quyết. Phan An chạy đến báo rằng:

- Hoàng đế đã băng hà rồi, hiện Kiển Thạc Ä‘ang bàn vá»›i mưá»i tên hoạn quan định má»™t mặt giấu kín không phát tang, má»™t mặt giả làm chiếu chỉ, triệu Hà Quốc Cữu vào cung giết Ä‘i, rồi lập Hoàng tá»­ Hiệp lên ngôi.

Nói chưa dứt lá»i, có sứ giả đến triệu Tiến vào cung, Tào Tháo nói:

- Việc cốt yếu bây giỠlà phải lập vua trước đã, rồi sau hãy nói đến việc trừ giặc.

Tiến nói:

- Có ai dám cùng ta vào cung lập vua mới và đánh giặc không?

Má»™t ngưá»i đứng phắt dậy nói rằng:

- Tôi xin Ä‘em năm nghìn tinh binh, chém khóa cá»­a cung, vào lập vua má»›i, giết hết bá»n hoạn quan, quét sạch trong triá»u để yên thiên hạ.

Tiến nhìn xem, thì ngưá»i ấy là con quan tư đồ Viên Phùng, cháu Viên Ngá»—i tên là Thiệu, tá»± là Bản SÆ¡ biện làm quan tư lệ hiệu úy.

Tiến cả mừng, bèn Ä‘iểm năm nghìn quân ngá»± lâm giao cho Viên Thiệu. Thiệu nai nịt Ä‘em quân Ä‘i trước. Hà Tiến dẫn bá»n Hà Ngung, Tuân Du, Trịnh Thái, hÆ¡n ba mươi quan đại thần Ä‘i sau, cùng vào trong cung, đến trước linh cữu vua Linh Äế, lập thái tá»­ Biện lên làm vua. Các quan tung hô xong đâu đấy, Viên Thiệu bèn Ä‘i vào cung bắt Kiển Thạc, Thạc kinh hoảng chạy nấp vào dưới bụi cây trong vưá»n ngá»± uyển, bị trung thưá»ng thị là Quách Thắng giết chết. Quân cấm binh do Thạc quản lÄ©nh Ä‘á»u ra hàng hết cả. Viên Thiệu nói vá»›i Hà Tiến rằng:

- Bá»n thái giám trước kết bè vá»›i nhau, bây giá» nên thừa thế giết cả Ä‘i.

Bá»n Trương Nhượng biết tin, sợ hãi hết hồn, vá»™i chạy vào cung van lạy Hà Hậu rằng:

- Bày mưu hại quốc cữu trước đây chỉ có má»™t mình Kiển Thạc thá»±c quả không dính dáng gì đến chúng tôi. Nay quốc cữu nghe lá»i Viên Thiệu, muốn giết hết cả chúng tôi, thật là oan quá, xin mẫu hậu rá»§ lòng thương cứu cho.

Hà Hậu nói:

- Các ngươi đừng lo, ta sẽ bảo hộ cho.

Bèn giáng chỉ triệu Hà Tiến vào cung, khẽ bảo rằng:

- Anh em ta hàn vi từ thuở nhá», nếu không có bá»n Trương Nhượng, sao có phú quý ngày nay? Nay thằng Kiển Thạc bất nhân đã bị giết rồi, sao anh còn tin lá»i ngưá»i ta nói mà toan giết cả bá»n hoạn quan?

Hà Tiến nghe đoạn, ra bảo các quan rằng:

- Kiển Thạc bày mưu hại ta Ä‘em giết cả há» nó Ä‘i. Còn những ngưá»i khác đừng nên giết hại!

Viên Thiệu nói:

- Nhổ cỠkhông nhổ hết rễ, rồi mang vạ vào thân!

Tiến nói:

- à ta đã quyết, ngưá»i đừng nhiá»u lá»i nữa!

Các quan Ä‘á»u lui vá» cả.

Hôm sau Thái Hậu cho Hà Tiến tham xét công việc các bá»™ thượng thư, còn các ngưá»i khá Ä‘á»u được thăng chức.

Äổng Thái Hậu nghe biết chuyện, bèn cho vá»i bá»n Trương Nhượng vào cung phán rằng:

- Con em thằng Hà Tiến, trước kia vì có ta cất nhắc cho nên má»›i được sung sướng. Ngày nay con nó lên ngôi Hoàng Äế, các quan trong ngoài Ä‘á»u là vây cánh nó cả, uy thế nó to lắm, ta biết tính sao bây giá»?

Trương Nhượng nói:

- Tâu mẫu hậu, việc đó cÅ©ng dá»…. Xin mẫu hậu cứ ra ngá»± triá»u đưá»ng, rá»§ mành mành coi xét việc chính, phong hoàng tá»­ Hiệp lên tước vương, gia phong quốc cữu Äổng Trá»ng lên chức lá»›n coi giữ binh quyá»n và trá»ng dụng bá»n hạ thần thì việc lá»›n có thể mưu tính xong được.

Äổng Thái Hậu cả mừng, sáng hôm sau lâm triá»u giáng chỉ phong hoàng tá»­ Hiệp làm Trần lưu vương, Äổng Trá»ng làm phiêu kỵ tướng quân. Bá»n Trương Nhượng cÅ©ng Ä‘á»u được tham dá»± triá»u chính.

Hà Thái Hậu thấy Äổng Thái Hậu chuyên quyá»n, bèn sá»­a má»™t tiệc yến ở trong cung, má»i Äổng Thái Hậu đến dá»±.

Giữa tiệc, Hà Thái Hậu đứng dậy, nâng chén rượu vái hai vái mà thưa rằng:

- Chúng ta Ä‘á»u là đàn bà, không nên tham dá»± triá»u chính. Xưa bà Lã hậu chỉ vì tham giữ trá»ng quyá»n, đến ná»—i nghìn ngưá»i trong há» Ä‘á»u bị giết. Nay chúng ta chỉ nên ở yên trong cung cấm, việc triá»u chính đã có các nguyên lão đại thần bàn tính vá»›i nhau. Thế má»›i là hạnh phúc cho nhà nước, cúi xin Thái Hậu soi xét.

Äổng Thái Hậu nổi giận mắng rằng:

- Mày đã Ä‘em lòng ghen ghét, đánh thuốc độc giết Vương mỹ nhân. Nay mày cậy có con làm vua, cậy thế lá»±c anh mày là thằng Hà Tiến, dám nói há»—n vá»›i tao à? Tao sai quan phiêu kỵ (trá» vào Äổng Trá»ng) chặt cổ anh mày dá»… như trở bàn tay cho mà xem!

Hà hậu cũng tức giận cãi lại rằng:

- Ta Ä‘em lá»i khuyên can, mà ngưá»i lại trở mặt giận à?

Äổng Thái Hậu càng tức, lại nhiếc móc Hà hậu:

- Cái đồ bán thịt nhà mày, còn biết cái gì!

Hai ngưá»i cãi nhau mãi, sau có bá»n Trương Nhượng khuyên can, ngưá»i nào má»›i vá» cung ngưá»i nấy.

Äêm hôm ấy Hà hậu triệu Hà Tiến vào cung, kể lại việc đã xảy ra. Tiến vá» má»i các quan tam công đến bàn bạc.

Buổi chầu sáng hôm sau, Tiến xui các đình thần tâu rằng:

- Äổng Thái Hậu nguyên là má»™t vị Phiên phi, không nên ở lâu trong cung cấm. Xin rá»i ngay ra an trí ở Hà Giang, hạn lập tức phải Ä‘i ngay!

Hà Tiến má»™t mặt sai ngưá»i đưa Äổng Thái Hậu Ä‘i, má»™t mặt phái quân cấm binh đến vây nhà phiêu kỵ tướng quân Äổng Trá»ng đòi lấy ấn thụ. Äổng Trá»ng biết việc chẳng lành, liá»n tá»± vẫn ở hậu đưá»ng. Lúc ngưá»i nhà cất tiếng khóc, quân sÄ© má»›i không vây nữa trở vá».

Bá»n Trương Nhượng, Äoàn Khuê thấy phe Äổng Thái Hậu thất bại, bèn Ä‘em vàng ngá»c, châu báu đút lót em trai Hà Tiến là Hà Miêu và mẹ Tiến là VÅ© Dương Quân, nhá» vào nói khéo vá»›i Hà Thái Hậu che chở cho. Bởi vậy mưá»i tên hoạn quan lại được tin dùng.

Tháng sáu năm ấy, Hà Tiến ngầm sai ngưá»i đến Hà Giang đánh thuốc độc giết Äổng Thái Hậu, Ä‘em linh cữu vá» kinh, táng ở Văn Lăng. Tiến cáo bệnh không Ä‘i đưa đám.

Một hôm quan tư lệ hiệu úy Viên Thiệu vào nói với Tiến rằng:

- Bá»n Trương Nhượng, Äoàn Khuê Ä‘ang Ä‘i nói phao lên rằng ông đánh thuốc độc giết Äổng Thái Hậu, để mưu việc lá»›n. Nếu bây giỠông không giết ngay bá»n chúng nó, tất có vạ lá»›n vá» sau. Xưa Äậu VÅ© muốn nhá» bá»n hoạn quan trong cung, vì mưu mô không kín lại bị chúng giết. Hiện giá» anh em vây cánh ông, Ä‘á»u là những tay anh tuấn, vả lại quyá»n ở trong tay, thật là cÆ¡ há»™i trá»i cho, không nên bá» lỡ.

Tiến nói:

- Thong thả để sau sẽ bàn tính.

Mấy đứa tả hữu nghe lá»m được chuyện ấy, liá»n Ä‘i báo vá»›i Trương Nhượng. Bá»n Trương Nhượng lại Ä‘em rất nhiá»u cá»§a báu lá»… đút Hà Miêu. Miêu vào tâu Hà hậu rằng:

- Äại tướng quân phò tá vua má»›i, không làm Ä‘iá»u nhân từ, chỉ chăm chém giết. Nay tá»± nhiên vô cá»› lại toan giết cả mưá»i hoạn quan, thật tá»± mình gây ra mầm loạn.

Hà hậu cho là phải.

Má»™t chốc, Hà Tiến vào tâu xin giết bá»n hoạn quan. Hậu nói:

- Bá»n hoạn quan coi sóc việc trong cung cấm, phép cÅ© nhà Hán từ xưa vẫn thế. Cá»› sao tiên đế vừa má»›i chầu trá»i mà ngưá»i chỉ muốn giết những bầy tôi cÅ©. Thế không phải là tôn trá»ng sá»± thá» cúng đối vá»›i tiên đế!

Tiến vốn là má»™t ngưá»i nhù nhá» không quyết Ä‘oán, nghe Hà Thái Hậu nói như vậy, vâng dạ luôn miệng rồi lui ra.

Viên Thiệu đứng đón ngoài cá»­a, há»i rằng:

- Việc lớn thế nào?

Tiến nói:

- Thái Hậu không nghe thì làm thế nào?

Thiệu nói:

- Nên triệu những ngưá»i anh hùng các nÆ¡i Ä‘em quân vá» kinh giết hết bá»n hoạn quan này Ä‘i. Äến lúc việc đã cấp bách thì Thái Hậu muốn chẳng nghe cÅ©ng chẳng được.

Tiến nói:

- Kế ấy diệu lắm.

Bèn truyá»n hịch Ä‘i các trấn, triệu các tướng lÄ©nh Ä‘em quân vá» kinh đô.

Quan chủ bạ Trần Lâm can rằng:

- Việc ấy không nên. Tục ngữ có câu: "Bưng mắt bắt chim", ấy là mình tá»± dối mình. Việc nhá» má»n cÅ©ng không thể tá»± dối mà làm xong, huống chi là việc lá»›n nước nhà? Nay tướng quân dá»±a uy vua, cầm quyá»n lá»›n, như rồng bay hổ nhảy, muốn làm thế nào cÅ©ng được. Việc giết bá»n hoạn quan thật dá»… không khác quạt lò than đốt mấy sợi tóc. Làm việc má»™t cách quyá»n biến, quyết Ä‘oán ngay, phát động nhanh như sấm sét tức là thuận đạo trá»i và lòng ngưá»i. Nay nếu triệu các quan ngoại trấn, má»—i ngưá»i má»™t bụng, biết ai thế nào? Có khác đưa chuôi dao cho ngưá»i cầm mà mình cầm đằng lưỡi không? Như thế không những việc không thành mà lại sinh biến loạn nữa.

Tiến cưá»i nói:

- Äó là kiến thức cá»§a hạng ngưá»i hèn nhát!

Má»™t ngưá»i đứng lên vá»— tay cưá»i lá»›n mà rằng:

- Việc ấy dễ như trở bàn tay, hà tất phải bàn cho lắm!

Má»i ngưá»i nhìn xem ai, ngưá»i ấy chính là Tào Tháo.

Äó chính là:

Muốn giết tiểu nhân bên cạnh chúa
Nên nghe mưu sÄ© ở trong triá»u.

Muốn biết Tào Tháo nói thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 2.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #4  
Old 24-06-2008, 10:08 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 3
Tiệc Ôn Minh, Äổng Trác mắng Äinh Nguyên;
Dùng vàng bạc, Lý Túc dụ Lã Bố


Lúc ấy Tào Tháo nói với Hà Tiến rằng:

- Cái vạ hoạn quan, Ä‘á»i nào cÅ©ng có, nên vua chúa các Ä‘á»i không nên trao quyá»n bính và tin dùng chúng để chúng hoành hành như ngày nay. Bây giá» muốn trị tá»™i chúng tưởng chỉ nên giết mấy đứa đầu đảng. Như vậy chỉ cần má»™t kẻ coi ngục cÅ©ng đủ, hà tất phải triệu quân ngoài vào. Nếu muốn giết cả bá»n chúng, cÆ¡ mưu tránh sao khá»i tiết lá»™, tôi chắc công việc sẽ há»ng.

Hà Tiến tức giận mà rằng:

- Mạnh Äức cÅ©ng hài lòng sao?

Tháo lui ra ngoài nói:

- Làm loạn thiên hạ tất là Hà Tiến!

Tiến không nghe lá»i Tháo, mật sai ngưá»i Ä‘em chiếu chỉ Ä‘i gấp đến các trận triệu quân vào kinh đô.

Nói vá» quan tiá»n tướng quân, tước Ngao hương hầu sung chức thứ sá»­ Tây Lương là Äổng Trác, trước vì đánh giặc Khăn Vàng bị thua, triá»u đình đã toan trị tá»™i, bởi có đút lót cho mưá»i tên hoạn quan nên không can gì. Sau lại khéo kết giao vá»›i bá»n quyá»n quý trong triá»u, làm đến chức lá»›n, thống lÄ©nh hai mươi vạn quân Tây Lương, vẫn có lòng phản nghịch. Bây giá» tiếp được chỉ triệu vào kinh, trong lòng há»›n hở, liá»n Ä‘iểm binh lục tục khởi hành, sai con rể là trung lang tướng Ngưu Phu đóng giữ Thiểm Tây, hắn tá»± Ä‘em bá»n Lý Thôi, Quách DÄ©, Trương Tế, Phàn Trù dẫn quân đến Lạc Dương. Trác lại có ngưá»i rể nữa, vừa là mưu sÄ© cho hắn, tên là Lý Nho. Nho bảo Trác rằng:

- Nay tuy phụng chỉ vào kinh, biết đâu trong đó chẳng có nhiá»u Ä‘iá»u ám muá»™i? Chi bằng trước hãy sai ngưá»i dâng biểu, cho danh nghÄ©a rõ ràng, má»›i có thể mưu toan việc lá»›n được.

Trác cả mừng, bèn sai thảo biểu dâng vào kinh trước.

Biểu rằng:

"Thiết tướng thiên hạ đến ná»—i loạn mãi thế này, Ä‘á»u bởi bá»n hoạn quan Trương Nhượng khinh nhá»n phép nước. Tôi nghÄ© muốn cho nồi nước sôi khá»i dài ra ngoài cần phải rút bá»›t cá»§i; mổ cái nhá»t có chịu Ä‘au má»™t lúc, má»›i khá»i ná»c độc trong mình. Tôi xin bạo dạn gióng trống khua chuông, dẫn quân vào Lạc Dương, để giết bá»n Nhượng; được như thế thì xã tắc may lắm, thiên hạ may lắm!"

Hà Tiến đem tỠbiểu đưa các quan xem. Có quan thi ngự sử Trịnh Thái can rằng:

- Äổng Trác là giống sài lang, để hắn vào kinh, hắn sẽ ăn thịt ngưá»i.

Tiến nói:

- Anh đa nghi như thế, mưu việc lớn sao được?

Lư Thực cũng can rằng:

- Tôi vốn biết Äổng Trác là đứa mặt ngưá»i dạ thú, há»… để cho hắn vào chốn cấm đình, tất sinh tai vạ. Chi bằng ngăn cản đừng cho hắn vào là hÆ¡n.

Tiến cũng không nghe.

Trịnh Thái, Lư Thá»±c Ä‘á»u bá» quan mà Ä‘i. Các quan đại thần trong triá»u cÅ©ng bá» Ä‘i quá ná»­a.

Tiến sai ngưá»i đón Äổng Trác ở Thăng Trì, Trác đóng quân lại, không tiến vá»™i.

Bá»n Trương Nhượng được tin quân ngoài kéo vào cùng bàn nhau rằng:

- Äó là mưu cá»§a Hà Tiến, nếu chúng ta không hạ thá»§ trước, sẽ chết cả há».

Bèn mai phục năm mươi tên Ä‘ao phá»§ ở mé trong cá»­a Gia Äức, cung Trưá»ng Lạc, rồi vào tâu Hà Thái Hậu rằng:

- Nay đại tướng quân giả làm chiếu chỉ, triệu quân ngoại trấn vào kinh, định giết cả bá»n chúng tôi, xin mẫu hậu rá»§ lòng thương cứu cho.

Thái Hậu nói:

- Các ngươi nên đến dinh đại tướng quân mà tạ tội.

Nhượng nói:

- Tâu mẫu hậu, nếu chúng tôi đến tướng phủ, tất là thịt nát xương tan, còn sống sao được. Xin mẫu hậu tuyên triệu đại tướng quân vào cung mà dụ bảo cho. Nếu mẫu hậu không chút thương tình, thì chúng tôi xin chết ngay ở trước mặt mẫu hậu.

Thái Hậu bèn giáng chỉ triệu Tiến vào.

Tiến tiếp chỉ, toan đi ngay.

Trần Lâm can rằng:

- TỠchiếu này tất là mưu mô của mấy tên hoạn quan, ông không nên đi, nếu đi tất có vạ lớn.

Tiến nói:

- Thái Hậu triệu ta, làm gì có tai vạ?

Viên Thiệu nói:

- Bây giỠmưu cơ đã lộ, tướng quân còn muốn vào cung hay sao?

Tào Tháo nói:

- Không gì bằng triệu ngay mưá»i đứa hoạn quan ra đây đã, rồi hãy vào!

Tiến cưá»i nói:

- Äó là kiến thức cá»§a trẻ con. Hiện quyá»n bính thiên hạ ở trong tay ta, mấy đứa hoạn quan dám làm gì nổi!

Thiệu nói:

- Nay ông định vào cung, chúng tôi xin đem quân hộ vệ để phòng sự bất trắc.

Viên Thiệu, Tào Tháo má»—i ngưá»i kén năm trăm quân giao cho em Viên Thiệu là Viên Thuật thống lÄ©nh. Viên Thiệu nai nịt đâu đấy, dẫn quân dân ở mé ngoài cá»­a Thanh Tá»a, Thiệu cùng Tháo Ä‘eo gươm Ä‘i kèm, há»™ vệ Hà Tiến.

Tiến Ä‘i đến trước cá»­a cung Trưá»ng Lạc, hoàng môn quan truyá»n chỉ rằng: "Thái Hậu chỉ vá»i má»™t mình đại tướng quân vào thôi, còn ngưá»i khác Ä‘á»u không được vào". Thành ra bá»n Viên Thiệu, Tào Tháo Ä‘á»u phải đứng ngoài cả. Má»™t mình Tiến ngang nhiên vào cung. Vừa Ä‘i đến cá»­a Gia Äức bá»n Trương Nhượng quát mắng Tiến rằng:

- Äổng Thái Hậu có tá»™i gì mà mày đánh thuốc độc giết chết? Cá»› sao đám tang quốc mẫu mày giả tảng ốm không Ä‘i đưa? Mày vốn giống đê hèn, làm nghá» mổ lợn bán thịt, có chúng tao tiến cá»­ lên vua má»›i được vinh hiển thế này. Mày đã không báo Æ¡n thì chá»›, lại định mưu hại chúng tao? Mày bảo chúng tao là phưá»ng ngu trá»c vậy ai là ngưá»i thanh cao?

Tiến hoảng sợ muốn tìm lối ra, nhưng cá»­a cung đã đóng hết. Bá»n Ä‘ao phá»§ ồ ra, chém Tiến đứt làm hai Ä‘oạn.

Äá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Nhà Hán thương ôi, vận đã cùng!
Mưu gì Hà Tiến lại tam công?
Mấy phen chẳng biết nghe lá»i phải
Thoát khá»i làm sao há»a cá»­a cung?

Viên Thiệu chá» mãi không thấy Tiến ra, bèn gá»i lá»›n lên rằng:

- Má»i tướng quân ra vá»!

Bá»n Trương Nhượng Ä‘em thá»§ cấp Hà Tiến từ trên tưá»ng ném ra tuyên dụ rằng:

- Hà Tiến mưu phản đã bị giết rồi. Còn những kẻ bị Tiến bắt ép phải theo, Ä‘á»u tha cả.

Viên Thiệu cất tiếng hô lớn lên rằng:

- Bá»n hoạn quan dám giết đại thần, ai muốn giết chúng nó mau mau vào đây trợ chiến.

Bá»™ tướng cá»§a Hà Tiến là Ngô Khuông bèn phóng há»a đốt cá»­a Thanh Tá»a. Viên Thiệu dẫn quân sấn vào cung há»… gặp đứa hoạn quan nào cÅ©ng giết hết cả. Viên Thiệu, Tào Tháo phá cá»­a vào được trong cung, gặp Triệu Trung, Trình Kháng, Hạ Huy, Quách Thắng, Ä‘uổi đến trước lầu Thúy Hoa, lấy kiếm vằm ra như bún.

Bấy giá» trong cung lá»­a cháy lưng trá»i. Bá»n Trương Nhượng, Äoàn Khuê, Tào Tiết, Hầu Lẫm, bắt ép Thái Hậu, thái tá»­ cùng Trần Lưu Vương Ä‘i vào ná»™i sảnh rồi lẻn đưá»ng sau chạy Ä‘i Bắc cung. Lư Thá»±c dẫu bá» quân, nhưng chưa Ä‘i nÆ¡i khác, sá»±c thấy trong cung có biến, bèn mặc giáp cầm giáo, Ä‘ang đứng ở dưới gác xa trông thấy Äoàn Khuê Ä‘ang giục Thái Hậu Ä‘i mau, bèn thét lá»›n lên rằng:

- Thằng Khuê kia! Sao dám bắt ép Thái Hậu đi đâu?

Äoàn Khuê bá» chạy, Thái Hậu tá»± trong cá»­a sổ nhảy ra, Thá»±c vá»™i đến cứu được thoát.

Ngô Khuông đánh vào nội đình, gặp Hà Miêu cầm gươm đi ra. Khuông hô lớn lên rằng:

- Thằng Miêu thông mưu giết anh, nên giết đi thôi!

Các tướng Ä‘á»u nói:

- Phải, phải, chém thằng giặc giết anh ấy đi!

Miêu sợ cuống toan chạy, bị quân bốn mặt vây kín chém nhừ ra như bột.

Thiệu sai quân chia ra từng bá»n Ä‘i giết gia quyến mưá»i tên hoạn quan, bất cứ già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u giết hết cả, thành ra có nhiá»u kẻ không có râu bị giết lầm.

Tào Tháo má»™t mặt cứu há»a trong cung, má»i Hà Thái Hậu tạm coi quyá»n chính, má»™t mặt sai quân Ä‘uổi theo bá»n Trương Nhượng và tìm vua Thiếu Äế.

Nhắc lại bá»n Trương Nhượng, Äoàn Khuê ức hiếp vua Thiếu Äế và Trần Lưu Vương xông pha khói lá»­a, đêm chạy đến núi Bắc Mang. Vào khoảng canh hai, bá»—ng nghe phía sau có tiếng ngưá»i ngá»±a reo hò Ä‘uổi theo, viên tướng Ä‘i đầu là quan trung bá»™ duyên lại ở Hà Nam tên gá»i là Mẫn Công hô lá»›n lên rằng: "Thằng nghịch tặc kia chá»› chạy!".

Trương Nhượng thấy nguy cấp quá liá»n đâm đầu xuống sông tá»± tá»­.

Thiếu Äế cùng Trần Lưu Vương chưa rõ lành dữ thế nào, đành phải nín hÆ¡i nấp vào trong bụi cỠở bá» sông, quân sÄ© tìm hết bốn phía vẫn không biết Hoàng đế ở đâu.

Hai anh em vua phục trong bụi cá» mãi đến canh tư, sương xuống lạnh buốt cả ngưá»i trong lòng đói khát, ôm nhau mà khóc, nhưng sợ có ngưá»i biết, chỉ nuốt nước mắt khóc thầm trong bụi rậm.

Trần Lưu Vương nói:

- Chá»— này không nên ở mãi, phải tìm đưá»ng khác má»›i sống được.

Nói Ä‘oạn hai ngưá»i nắm áo nhau bò lên bá» sông. Chá»— ấy gai góc rất nhiá»u, trong đêm tối đưá»ng Ä‘i không rõ, đương lúc bối rối không biết tính sao, bá»—ng thấy má»™t đàn Ä‘om đóm hàng trăm nghìn con kéo đến, lập lòe bay quanh trước mặt vua.

Trần Lưu Vương nói:

- Äó là trá»i giúp anh em ta!

Bèn Ä‘i theo ánh sáng Ä‘om đóm, dần dần trông thấy đưá»ng cái. Äi đến canh năm hai ngưá»i Ä‘au chân quá không thể bước Ä‘i được nữa. Bên sưá»n núi có má»™t đống cá», anh em vua bèn nằm quay ra đó.

Trước mặt đống cá» là má»™t cái trại. Chá»§ trại đêm hôm ấy nằm má»™ng thấy hai vầng mặt trá»i sa xuống sau nhà, giật mình tỉnh dậy, khoác áo ra trông, thấy trên đồng cá» bốc lên má»™t luồng khí sáng xông lên tận trá»i, rất lấy làm lạ, vá»™i chạy ra xem tận nÆ¡i, thấy có hai ngưá»i nằm trên đống cá», liá»n há»i:

- Hai cậu là con cái nhà ai?

Thiếu Äế sợ không dám cất tiếng.

Trần Lưu Vương trá» vào Thiếu Äế nói rằng:

- Äây chính là Hoàng đế bây giá», gặp loạn mưá»i đứa hoạn quan, phải trốn đến đây; còn ta là Hoàng đế Trần Lưu Vương.

Chủ trại sợ hãi, lạy hai lạy tâu rằng:

- Hạ thần là em tư đồ Thôi Liệt ngày trước, tên gá»i Thôi Nghị, vì thấy bá»n hoạn quan bán quan hại nước, ghét bá» ngưá»i hiá»n, nên vỠở ẩn ở đây.

Bèn đưa hai anh em Thiếu Äế Ä‘i vào trong nhà, Ä‘em rượu cÆ¡m dâng tiến.

Nhắc lại, khi Mẫn Cống Ä‘uổi bắt được Äoàn Khuê há»i vua ở đâu, Khuê nói đến dá»c đưá»ng bị lạc, nên không biết. Cống bèn giết Khuê, cắt đầu treo vào cổ ngá»±a, rồi sai quân Ä‘i các nÆ¡i tìm vua, còn Cống má»™t mình tá»± Ä‘i tìm má»™t lối. Tình cá» Ä‘i đến ngay nhà Thôi Nghị.

Thôi Nghị thấy dưới cổ có cái đầu ngưá»i, liá»n há»i. Cống thuật lại đầu Ä‘uôi. Nghị bèn dẫn Cống vào trong nhà làm lá»… triá»u kiến, vua tôi cùng nhau khóc lóc má»™t hồi. Cống tâu rằng:

- Trong nước không thể một ngày không có vua, xin bệ hạ vỠkinh ngay cho.

Bấy giỠtrong nhà Thôi Nghị chỉ có một con ngựa gầy, đem ra vua ngự. Mẫn Cống cùng Trần Lưu Vương cùng cưỡi một con ngựa, khởi hành vỠkinh.

Äi chưa được ba dặm, thì gặp tư đồ Vương Doãn, thái úy Dương Bưu, tả quân hiệu úy Thuần Vu, Quỳnh, hữu quân hiệu úy Triệu Mạnh, hậu quân hiệu úy Pháo Tính và trung quân hiệu úy Viên Thiệu, tất cả vài trăm ngưá»i ngá»±a kéo đến nghênh tiếp xa giá, vua tôi Ä‘á»u nhìn nhau mà khóc. Má»™t chốc sai Ä‘em thá»§ cấp Äoàn Khuê vá» kinh trước bêu lên làm lệnh, rồi đổi hai con ngá»±a tốt để vua và Trần Lưu Vương cưỡi cùng vá» kinh đô.

Trước đây ít lâu, trẻ con ở kinh thành Lạc Dương thưá»ng hát mấy câu sau:

"Äế chẳng ra đế
Vương chẳng ra vương
Xe xem ngá»±a ngá»±a
Chạy ra Bắc Mang".

Äến bây giá» quả là ứng nghiệm.

Xa giá vừa Ä‘i được vài dặm, bá»—ng thấy cá» kéo rợp trá»i, bụi bay mỠđất, má»™t Ä‘oàn binh mã kéo đến. Các quan thấy sắc, vua cÅ©ng kinh hoàng. Viên Thiệu tế ngá»±a ra thét há»i:

- Binh mã nào đấy?

Dưới bóng ngá»n cá» thêu, má»™t tướng phi ngá»±a ra há»i lại rằng:

- Thiên tử đâu?

Thiếu Äế sợ run không nói được. Trần Lưu Vương sấn ngá»±a ra mắng rằng:

- Ngươi là ai?

Tướng ấy đáp:

- Thứ sá»­ Tây lương Äổng Trác!

Trần Lưu Vương há»i vặn:

- Ngươi đến hộ giá hay đến cướp giá?

- Tôi đến hộ giá.

- Äã đến há»™ giá, sao Hoàng Äếở kia, không xuống ngá»±a?

Trác cả sợ, vá»™i vàng xuống ngá»±a, thụp lạy ở bên cạnh đưá»ng. Trần Lưu Vương lấy lá»i phá»§ dụ. Trác từ đấy ăn nói giữ gìn, trước sau không há»› Ä‘iá»u gì, trong bụng rất thần phục Trần Lưu Vương, và có ý muốn bá» vua ná» lập vua kia tá»± đó.

Ngày hôm ấy, vua vỠđến kinh, vào cung bái kiến Hà Thái Hậu, mẹ con than khóc cùng nhau. Lúc kiểm Ä‘iểm trong cung, không biết cái ấn ngá»c truyá»n quốc biến Ä‘i đâu mất.

Äổng Trác đóng đồn ở ngoài thành, hàng ngày Ä‘em quân mặc áo thiết giáp vào trong thành, Ä‘i nghênh ngang các phố, nhân dân rất sợ hãi. Trác lại tá»± do vào ra chá»— cung cấm, không kiêng sợ gì cả.

Hậu quân hiệu úy Pháp Tín đến chơi Viên Thiệu bàn với Thiệu rằng:

- Äổng Trác hình như có bụng khác, phải trừ ngay Ä‘i.

Thiệu nói:

- Triá»u đình vừa má»›i được yên, không nên làm kinh động.

Pháo Tín bàn với Vương Doãn. Doãn nói:

- Äể rồi sẽ bàn!

Pháo Tín thấy không ai nghe mình, bèn đem quân bản bộ đến đóng ở Thái Sơn.

Äổng Trác chiêu dụ những quân bá»™ hạ cá»§a anh em Hà Tiến vá» cả tay mình, rồi bàn mảnh vá»›i Lý Nho rằng:

- Ta muốn bá» Thiếu Äế, lập Trần Lưu Vương có nên không?

Lý Nho nói:

- Nên lắm. Nay Ä‘ang lúc triá»u đình vô chá»§, nên làm ngay má»›i được, nếu để chậm sẽ sinh biến. Ngày mai nên triệu các quan há»™i há»p ở trong vưá»n Ôn Minh, Ä‘em việc phế lập ra biểu dụ, ai không nghe thì chém. Nắm được uy quyá»n, chính ở lúc này đây.

Trác mừng lắm, sáng hôm sau mở tiệc yến rất lá»›n, má»i tất cả các công khanh đến. Ai cÅ©ng sợ Äổng Trác cho nên không ai vắng mặt cả.

Trác chá» các quan đến đông đủ, má»›i lững thững đến cá»­a vưá»n, xuống ngá»±a Ä‘eo gươm vào tiệc.

Rượu được vài tuần, Trác truyá»n lệnh dừng chén, nghỉ âm nhạc, rồi nói lá»›n lên rằng:

- Các quan hãy im lặng, nghe ta nói má»™t câu chuyện: Vua là chá»§ tể thiên hạ, không có uy nghi không thể nào tôn phụng tôn miếu và xã tắc. Nay hoàng thượng nhu nhược, không bằng Trần Lưu Vương thông minh ham há»c, xứng đáng ngôi rồng. Vậy ý ta muốn bá» vua Thiếu Äế, lập Trần Lưu Vương, các quan nghÄ© sao?

Các quan nghe đoạn, yên lặng nhìn nhau, không ai dám nói câu gì cả.

Bá»—ng có má»™t ngưá»i ngồi trong yến tiệc đẩy ghế đứng dậy, nói lá»›n lên rằng:

- Không được! Không được! Mày là thằng nào, dám nói càn rỡ như vậy? Hoàng thượng là con cả Äức Tiên đế, xưa nay không chút lầm lá»—i, sao bá»—ng dưng dám nói bá» ngưá»i này lập ngưá»i kia! Mày muốn phản nghịch chăng?

Trác nhìn xem má»›i biết ngưá»i ấy là quan thứ sá»­ Kinh Châu, tên gá»i Äinh Nguyên. Trác nổi giận quát lên rằng:

- Ai theo ta thì sống, ai chống ta thì chết!

Bèn rút gươm toan chém Äinh Nguyên.

Bấy giá» Lý Nho thấy má»™t ngưá»i đứng sau lưng Äinh Nguyên, khí vÅ© hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, tay cầm cái phương thiên há»a kích, có vẻ tức giận trừng mắt mà nhìn, vá»™i vàng đứng dậy nói rằng:

- Hôm nay trong tiệc ăn uống, không nên bàn đến việc nước. Xin đến sáng mai há»p bàn tại nhà nghị sá»± thì hÆ¡n!

Má»i ngưá»i Ä‘á»u khuyên Äinh Nguyên lên ngá»±a vá» nhà.

Trác lại há»i các quan rằng:

- Ta nói thế có hợp lẽ không?

Lư Thực nói:

- Ông lầm rồi! Xưa vua Thái Giáp thông minh. Y Doãn bị Ä‘uổi ra Äổng cung; vua Xương Ấp lên ngôi vua má»›i có hai mươi bảy ngày mà làm hÆ¡n ba mươi Ä‘iá»u ác, nên Hoắc Quang phải làm lá»… cáo ở thái miếu rồi bá» Ä‘i. Ngày nay vua dẫu còn trẻ tuổi, song vốn thông minh nhân từ, chưa có má»™t chút lá»—i lầm. Ông chẳng qua là thứ sá»­ đưá»ng ngoài, chưa tham dá»± việc nước, lại không có tài lá»›n như Hoắc Quang, Y Doãn, sao dám cả gan bàn đến việc bá» vua ná» lập vua kia? Thánh nhân nói rằng: "Có chí như Y Doãn thì hay bằng không có chí ấy mà làm thì là thoán nghịch!"

Trác cả giận, rút gươm sấn đến toan chém Lư Thực, quan thị trung là Sái Ấp và quan nghị lang là Bành Bá can rằng:

- Lư thượng thư là ngưá»i có danh vá»ng lá»›n ở trong thiên hạ, nếu Ä‘em giết Ä‘i, e rằng thiên hạ không phục!

Trác mới thôi.

Quan tư đồ là Vương Doãn nói tiếp rằng:

- Việc phế lập không nên bàn sau khi uống rượu say. Xin để ngày khác lại bàn.

Các quan Ä‘á»u giải tán.

Lúc ấy Trác còn chống gươm đứng giữa cá»­a vưá»n, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i cầm kích phi ngá»±a ở ngoài cá»­a. Trác há»i Lý Nho:

- Ngưá»i nào đấy?

Nho nói:

- Äấy là con nuôi Äinh Nguyên, há» Lã tên Bố, tá»± là Phụng Tiên, chúa công hãy nên tạm lánh Ä‘i.

Trác bèn lẩn trốn vào trong vưá»n.

Sáng hôm sau có tin báo Äinh Nguyên dẫn quân đến ngoài thành thách đánh. Trác nổi giận, cùng Lý Nho dẫn quân ra đối địch.

Lã Bố đầu búi tóc, đội kim quan, mình mặc chiến bào thêu trăm hoa, ngoài phá»§ giáp đưá»ng nghê, thắt bảo đới, phóng ngá»±a múa kích, theo Äinh Nguyên ra trước trận.

Äinh Nguyên trá» vào mặt Äổng Trác mắng rằng:

- Nhà nước không may bị bá»n hoạn quan lá»™ng quyá»n, đến ná»—i dân chúng lầm than. Mày không có chút công cán gì, sao dám mở mồm nói việc phế lập để loạn triá»u đình?

Äổng Trác chưa kịp trả lá»i, Lã Bố đã phi ngá»±a sấn sang, Äổng Trác hoảng chạy, Äinh Nguyên thúc quân đánh trận, quân Trác thua to, phải lui hÆ¡n ba mươi dặm đóng trại. Trác bàn vá»›i các tướng rằng:

- Ta xem Lã Bố là kẻ tài giá»i phi thưá»ng, nếu được ngưá»i ấy vá» vá»›i ta, lo gì không được thiên hạ!

Má»™t ngưá»i ở dưới trướng bước ra thưa rằng:

- Chúa công lo chi Ä‘iá»u ấy! Tôi vốn cùng làng vá»›i Lã Bố, hắn là ngưá»i chỉ có sức khá»e mà không có mưu, thấy lợi thì quên nghÄ©a. Tôi quyết xin Ä‘em ba tấc lưỡi nói cho Lã Bố chắp tay vá» vá»›i chúa công.

Trác cả mừng nhìn xem, thì ra ngưá»i ấy là hổ bôn trung lang tướng Lý Túc. Trác bèn há»i:

- Làm thế nào để dụ hắn?

Túc nói:

- Tôi nghe chúa công có má»™t con ngá»±a xích thố tốt, má»—i ngày Ä‘i ngàn dặm. Nếu Ä‘em con ngá»±a ấy và thêm má»™t số vàng ngá»c nữa lấy lợi dụ hắn, hắn sẽ phản Äinh Nguyên vá» vá»›i chúa công ngay.

Trác quay lại há»i Lý Nho rằng:

- Có nên làm như thế không?

Nho nói:

- Chúa công muốn lấy thiên hạ, thì tiếc gì một con ngựa.

Trác vua vẻ cho ngá»±a, lại cho thêm má»™t nghìn lạng vàng, vài chục hạt châu, và má»™t cái Ä‘ai bằng ngá»c. Lý Túc nhận các món ấy Ä‘em sang trại quân Lã Bố, bị quân canh đưá»ng bắt được. Túc nói:

- Các ngươi vào bẩm Lã tướng quân, có ngưá»i bạn cÅ© đến thăm đấy.

Lã Bố sai má»i vào.

Túc há»i Bố rằng:

- Lâu nay hiá»n đệ vẫn được bình yên?

Lã Bố chắp tay thưa rằng:

- Lâu lắm mới gặp nhau, vậy chớ bây giỠanh ở đâu?

Túc nói:

- Tôi hiện làm chức hổ bôn trung lang tướng, nghe tin hiá»n đệ trổ tài giúp nước, tôi mừng rỡ vô cùng. Nhân có má»™t con ngá»±a tốt, ngày Ä‘i ngàn dặm, lá»™i nước trèo núi như chạy đưá»ng phẳng, gá»i là ngá»±a xích thố, thành tâm Ä‘em dâng hiá»n đệ, thêm giúp oai hùng.

Lã Bố sai dắt lại xem, quả nhiên toàn thân con ngựa ấy một màu đỠnhư lửa, tuyệt không có cái lông nào tạp, từ đầu đến đuôi dài một trượng, từ mông lên trán cao tám thước, lúc miệng gầm chân cất, có cái vẻ tung mây vượt biển.

Äá»i sau có ngưá»i vịnh thÆ¡ khen ngá»±a xích thố rằng:

Ngàn dặm mù bay tịt nẻo xa
Trèo non vượt nước khéo xông pha
Cương tÆ¡ chặt đứt rung chuông ngá»c
Rồng đỠtrên trá»i hẳn má»›i sa?

Lã Bố trông thấy ngựa mừng lắm, tạ rằng:

- Anh cho con ngựa hay như thế, biết lấy gì đáp lại?

Túc nói:

- Tôi vì nghĩa đến đây, dám mong gì báo đáp!

Lã Bố sai làm rượu thết đãi. Rượu đã ngà say,

Túc nói:

- Tôi vá»›i hiá»n đệ ít khi gặp nhau, nhưng được gặp lệnh tôn luôn.

Lã Bố nói:

- Anh say rồi, cha tôi khuất núi đã lâu, sao còn gặp được anh?

Túc cả cưá»i mà rằng:

- Tôi đã say đâu, tôi nói lệnh tôn là nói Äinh thứ sá»­ đó!

Bố có ý hổ thẹn nói rằng:

- Tôi ở vá»›i ông Äinh Kiến Dương, cÅ©ng là bất đắc dÄ©.

Túc nói:

- Hiá»n đệ có tài ngang trá»i dá»c đất, bốn biển ai chẳng quý trá»ng, phú quý công danh, coi dá»… như thò tay lấy cá»§a ở trong túi, sao lại nói là bất đắc dÄ© mà can chịu nép mình ở dưới ngưá»i ta?

Bố thở dài nói:

- Tôi chỉ giận chưa gặp được chủ!

Túc cưá»i nói:

- Chim khôn chá»n cành mà đậu, ngưá»i hiá»n chá»n chúa mà thá»; nếu không sá»›m liệu ngày sau hối sao kịp?

- Anh xem trong triá»u, còn có ai đáng mặt anh hùng Ä‘á»i nay?

- Tôi xem các quan đại thần bây giá» không ai bằng được Äổng Trác, Äổng Trác tôn ngưá»i hiá»n, kính kẻ sÄ©, thưởng phạt công minh, chắc sau này làm nên nghiệp lá»›n.

Bố hăm hở nói:

- Quả vậy, tôi muốn vá» vá»›i ông ta, chỉ hiá»m chưa có ngưá»i tiến dẫn.

Túc bèn Ä‘em vàng, hạt châu và cái Ä‘ai ngá»c bày la liệt ở trước mặt Lã Bố. Lã Bố kinh hãi nói rằng:

- Sao có những thứ này?

Túc sai tả hữu lui cả, rồi bảo Lã Bố rằng:

- Äây là Äổng công má»™ đại danh hiá»n đệ đã lâu, bảo tôi thân Ä‘em các vật này đến dâng hiá»n đệ. Con ngá»±a xích thố cÅ©ng cá»§a Äổng công kính tặng đấy.

Lã Bố nói:

- Äổng công có lòng quá yêu, tôi biết lấy gì đáp lại? Túc nói:

- Bất tài như tôi còn làm đến chức bôn trung lang tướng. Nếu hiá»n đệ vá» vá»›i Äổng công thì quý hiểu chưa biết chừng nào.

Lã Bố nói:

- Nhưng tôi không có chút công gì làm lễ ra mắt?

Túc nói:

- Muốn có công cÅ©ng dá»… lắm, chỉ trở bàn tay là được. Chỉ sợ hiá»n đệ không chịu làm thôi!

Lã Bố ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Tôi muốn giết Äinh Nguyên, dẫn quân vá» hàng Äổng Trác, có nên không?

Túc nói:

- Làm được như thế, thật là công rất lớn. Nhưng việc phải quả quyết làm ngay mới được!

Lã Bố hẹn đến hôm sau thì đem quân lại hàng.

Túc từ biệt vá».

Äêm hôm ấy, hồi canh hai, Lã Bố cầm dao, vào thẳng màn Äinh Nguyên. Äinh Nguyên Ä‘ang thắp nến xem sách, thấy Lã Bố đến bèn há»i:

- Con vào có việc gì?

Bố nổi giận quát:

- Ta đây đưá»ng đưá»ng má»™t đấng trượng phu, có đâu chịu làm con mày!

Nguyên nói:

- Phụng Tiên vì cớ gì mà thay lòng đổi dạ như thế?

Lã Bố bước thẳng lên giÆ¡ dao chém Nguyên má»™t nhát, chặt lấy đầu rồi gá»i lá»›n tả hữu rằng:

- Äinh Nguyên bất nhân, ta đã giết nó rồi. Ai theo ta thì ở đây, không theo thì Ä‘i!

Quân sĩ bỠđi quá nửa.

Ngày hôm sau, Lã Bố cầm đầu Äinh Nguyên đến nhà Lý Túc, Túc đưa vào ra mắt Äổng Trác. Trác mừng lắm, làm rượu thết đãi. Sụp xuống lạy Lã Bố trước và nói rằng:

- Trác này được tướng quân, ví như cây lúa bị nắng hạn lâu mà được trận mưa ngá»t!

Lã Bố rước Trác ngồi lên, lạy mà nói rằng:

- Ngài có bụng yêu, tôi xin thỠngài làm nghĩa phụ.

Trác lấy áo cẩm bào dát vàng đem ra cho Lã Bố rồi cùng uống rượu vui vẻ.

Äổng Trác tá»± đấy uy thế má»—i ngày má»™t lá»›n, tá»± lÄ©nh chức tiá»n tướng quân, phong cho em là Äổng Mân làm tả tướng quân, tước Vu hầu; phong Lã Bố làm kỵ đô úy, trung lang tướng, tước Äô đình hầu.

Lý Nho khuyên Trác định ngay việc phế lập.

Trác bèn đặt má»™t tiệc yến ở trong dinh, má»i cả các công khanh đến; sai Lã Bố Ä‘em hÆ¡n má»™t nghìn quân giáp sÄ©, canh gác hai bên.

Hôm ấy quan thái phó Viên Ngá»—i và trăm quan Ä‘á»u đến. Rượu được vài tuần, Trác cầm gươm nói rằng:

- Nay vua ngu yếu, không thỠđược tôn miếu; ta muốn theo Y Doãn, Hoắc Quang ngày xưa, phế vua cho ra làm Hoằng Nông Vương và lập Trần Lưu Vương lên nối nghiệp. Ai không theo, ta chém!

Quần thần run sợ, không ai dám đáp lại, duy có quan trung quân hiệu úy là Viên Thiệu đứng vụt lên nói:

- Thiên tá»­ má»›i lên ngôi, không làm Ä‘iá»u gì thất đức, mày dám bàn bá» con cả, lập con thứ, định làm phản hay sao?

Trác giận đáp lại:

- Việc thiên hạ ở trong tay tao, nay tao làm đấy, ai dám không nghe? Mày hãy thử xem lưỡi gươm tao có sắc Không?

Viên Thiệu cũng rút gươm ra nói rằng:

- Gươm mày sắc, dễ gươm tao không sắc hay sao?

Hai ngưá»i đối địch nhau ở ngay trên tiệc rượu.

Thế rõ thực là:

Äinh Nguyên trượng nghÄ©a thân vừa chết
Viên Thiệu tranh hùng thế cũng nguy.

Chưa biết tính mạng Viên Thiệu thế nào, xem hồi sau thì biết rõ.

Hết hồi 3.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #5  
Old 24-06-2008, 10:11 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 4
Phế Hán Äế, Trần Lưu lên ngôi;
Lừa Äổng tặc, Mạnh Äức dâng kiếm


Trác muốn giết Viên Thiệu, Lý Nho can rằng:

- Việc chưa định xong không nên giết càn.

Viên Thiệu tay cầm thanh bảo kiếm, cáo từ các quan trở ra, treo trả cỠtiết ở cửa đông rồi bỠvỠKý Châu.

Trác bảo với quan thái phó Viên Ngỗi rằng:

- Cháu ngươi vô lá»…, ta tha cho nó cÅ©ng là nể ngươi... Việc phế vua lập Trần Lưu, ngưá»i nghÄ© thế nào?

Ngỗi thưa rằng:

- Thái úy nghĩ thế phải đấy!

Trác lại nói:

- Ai dám ngăn trở việc lớn này, thì ta sẽ lấy phép quân trị tội.

Các quan sợ hãi, Ä‘á»u nói:

- Ngài dạy thế xin vâng!

Cuá»™c yến tan, Trác há»i quan thị trung là Chu Bật và quan hiệu úy NgÅ© Quỳnh rằng:

- Viên Thiệu phen này đi, rồi sẽ ra sao?

Chu Bật đáp:

- Viên Thiệu căm giận mà Ä‘i, há»… truy nã riết quá tất sinh biến. Vả lại há» Viên, đã bốn Ä‘á»i làm quan đến bậc tam công, thiên hạ được nhá» nhiá»u lắm, há»c trò, đầy tá»› đâu đâu cÅ©ng có. Nếu hắn thu dùng hào kiệt, tập há»p đồ đảng, rồi những anh hùng trong thiên hạ nhân đó khởi lên, đất SÆ¡n Äông sẽ không ở trong tay ông nữa. Không bằng ông tha tá»™i hắn cho hắn má»™t chức quận thú gì đấy, thì hắn mừng được khá»i tá»™i, sẽ không gây ra hậu hoạn nữa.

Ngũ Quỳnh nói:

- Viên Thiệu là ngưá»i thích mưu kế, nhưng không quyết Ä‘oán, không đáng lo cho lắm. Bất nhược cứ cho hắn má»™t chức quận thú để thu phục lòng dân!

Trác nghe lấy làm phải, ngay hôm ấy sai ngưá»i đến phong cho Thiệu làm thái thú quận Bá»™t Hải.


Äến mồng má»™t tháng chín, Trác rước vua ra ngá»± Ä‘á»n Ôn Äức, há»p hết cả văn võ lại.

Trác tay cầm gươm nói rằng:

- Thiên tá»­ ngu yếu, không trị vì được, nay có má»™t bài sách văn Ä‘á»c cho các quan nghe.

Rồi sai Lý Nho tuyên Ä‘á»c:

"Vua Hiếu Linh mất sớm, Vua sau nối ngôi, bốn bể ai ai cũng trông mong.

Nay xét ra vua ta, thiên tá»­ má»ng manh, kém vẻ uy nghi nghiêm chỉnh, cư tang biếng nhác, đức xấu đã rõ, không xứng ngôi lá»›n.

Hoàng Thái Hậu không có uy nghi cá»§a ngưá»i mẹ, nhiếp chính rối tung. Việc bà VÄ©nh Lạc Thái Hậu mất dân chúng có nhiá»u dị nghị. Äối vá»›i đạo tam cương và giưá»ng Trá»i Äất, phải Chăng có thiếu sót nhiá»u?

Trần Lưu Vương tên Hiệp, đức hạnh nghiêm trang; khuôn phép kính cẩn; cư tang thương xót, nói năng chính đính; lá»i hay tiếng tốt, thiên hạ ai ai cÅ©ng biết.

Nên nối ngôi vua, làm phép cho vạn thế!

Nay phế vua ra làm Hoằng Nông Vương, Thái Hậu thì phải trả quyá»n chính.

Xin tôn Trần Lưu Vương lên làm Hoàng Äế,

Ứng thiên, thuận nhân, để yên bụng thiên hạ!".

Lý Nho Ä‘á»c xong bài chiếu Trác thét tả hữu vá»±c vua xuống Ä‘iện, lá»™t tỉ thụ, bắt quỳ, ngoảnh mặt vá» phương bắc, xưng thần nghe chiếu; lại bắt Hà Thái Hậu, cởi đồ phẩm phục ra mà đợi chiếu.

Vua và Thái Hậu kêu khóc, quần thần trông thấy ai cũng xót xa bi thảm.

Lúc ấy ở dưới thá»m có má»™t viên quan to, tức tối thét to lên rằng:

- Thằng giặc Äổng Trác kia, mày dám lập mưu lừa trá»i dối đất, tao lấy máu cổ há»ng bôi vào mặt mày bây giá»!

Nói rồi cầm cái bốt ngà xông thẳng vào đánh Äổng Trác.

Trác giận lắm, sai võ sÄ© bắt lại xem ai, thì là quan thượng thư Äinh Quản. Trác sai Ä‘em ra chém, Quản cứ luôn mồm chá»­i mắng Äổng Trác cho đến lúc chết; chết rồi, thần sắc vẫn như lúc sống.

Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Giặc Äổng lòng mang dạ khuyển lang
Cơ đồ nhà Hán đổ tan hoang.
Trong triá»u văn võ mồm câm cả
Chỉ có Äinh công thá»±c giá»i giang!

Trác má»i Trần Lưu Vương lên Ä‘iện. Quần thần làm lá»… mừng xong rồi, Trác sai bắt Hà Thái Hậu, vua và vợ vua là ÄÆ°á»ng thị giam ở cung VÄ©nh An, khóa cá»­a cung, cấm quần thần không ai được vào thăm.

Thương thay! Thiếu Äế má»›i lên ngôi tháng tư, đến tháng chín đã phải phế.

Trần Lưu Vương, nhá» Trác được lên ngôi trá»i, vốn tên là Hiệp, tên chữ là Bá Hòa, là con thứ vua Linh Äế, tức là Hiến Äế vá» sau. Lúc lập lên, Hiến Äế má»›i lên chín tuổi, đổi niên hiệu năm đầu là SÆ¡ Bình.

Äổng Trác là tướng quốc, lạy vua không phải xưng tên, vào chầu không phải bước rảo, lên Ä‘iện được Ä‘eo gươm, tác uy tác phúc, không ai bì được.

Lý Nho khuyên Trác nên dùng những ngưá»i có danh vá»ng để thu phục lòng ngưá»i; nhân thể Lý Nho tiến cá»­ tài năng Sái Ung. Trác cho vá»i Sái Ung, Ung không chịu đến. Trác giận sai ngưá»i bảo Ung há»… không đến thì giết cả há». Ung sợ, phải đến. Trác thấy Ung đến, mừng lắm, má»™t tháng thăng chức ba lần, làm đến chức thị trung, Trác rất hậu đãi Ung.

Thiếu Äế, Hà Thái Hậu và ÄÆ°á»ng phi bị giam ở cung VÄ©nh An, đồ ăn, thức mặc, má»—i ngày má»™t kém. Thiếu Äế không lúc nào ráo nước mắt.

Má»™t hôm Thiếu Äế trông thấy hai con chim én bay ở trong sân, ngâm má»™t bài thÆ¡ rằng:

Xanh xanh khóm cỠdày,
Cặp én phất phơ bay.
Trong veo dòng lạc thủy,
Ngưá»i đồng ná»™i khen hay.
Xa trông mây thăm thẳm,
Cung điện cũ ta đây.
Biết ai kẻ trung nghĩa,
Gỡ cho oán hận này!

Äổng Trác thưá»ng thưá»ng sai ngưá»i đến dò ý tứ; hôm ấy có kẻ bắt được bài thÆ¡ Ä‘em trình Äổng Trác. Trác nói rằng:

- Làm bài thÆ¡ oán vá»ng này, Ä‘em giết Ä‘i là có cá»› rồi!

Bèn sai Lý Nho và mưá»i võ sÄ© vào cung giết vua.

Vua, Thái Hậu và ÄÆ°á»ng phi đương ở trên lầu, thấy ngưá»i cung nữ báo rằng có Lý Nho đến, vua sợ giật mình.

Nho đem rượu thuốc độc dâng vua.

Vua há»i việc gì. Nho thưa:

- Ngày xuân mát mẻ, Äổng tướng quốc sai tôi Ä‘em dâng chén rượu thá».

Thái Hậu bảo Lý Nho:

- Có phải rượu thỠthì ngươi thử uống trước đi!

Nho giận lắm, há»i vua:

- Mày không uống phải không?

Rồi gá»i ngay tả hữu cầm con dao vá»›i tấm lụa trắng, để trước mặt vua, mà nói rằng:

- Rượu thá» chẳng uống, thì phải chá»n hai thứ này.

ÄÆ°á»ng phi quỳ xuống nói rằng:

- Thiếp xin thay vua uống chén rượu này, xin ngài để toàn mệnh cho hai mẹ con vua.

Lý Nho quát mắng:

- Mày là đứa nào, mà dám đòi chết thay vua?

Nho cầm chén rượu đưa cho Hà Thái Hậu và bảo rằng:

- Bà phải uống trước đi!

Hà Thái Hậu mắng nhiếc Hà Tiến là đồ vô mưu, đem giặc vào kinh đô, để có cái vạ ngày nay.

Nho bức vua phải uống rượu.

Vua nói:

- Hãy khoan! Äể ta cùng Thái Hậu từ biệt đã.

Giá»i đất chao, giăng sao cÅ©ng đổ
BỠngôi sao, ra chỗ phiên phong
Bởi ai nên sự lạ lùng?
Việc Ä‘á»i ngán ngẩm, ròng ròng châu tuôn.

ÄÆ°á»ng phi cÅ©ng làm bài ca rằng:

Giá»i nghiêng đất lại lở tan
Phận mình thê thiếp, trái oan lạ thưá»ng!
Từ sinh nay đã khác đưá»ng,
Má»™t ngưá»i má»™t bóng xót thương tấm lòng!

Vua và ÄÆ°á»ng phi ca rồi, ôm nhau mà khóc. Lý Nho lại quát mắng:

- Tướng quốc đứng chá» tin! Các ngưá»i dùng dằng để mong ai cứu đấy?

Thái Hậu thét mắng:

- Thằng giặc Äổng kia! Mày hại mẹ con tao, rồi trá»i lại hại mày! Chúng bay cùng đảng vá»›i nhau làm Ä‘iá»u ác, rồi chúng bay sẽ chết cả há» cho mà xem!

Nho tức lắm, hai tay tóm lấy Thái Hậu ném xuống dưới lầu, giết chết; lại sai võ sÄ© thắt cổ ÄÆ°á»ng phi, rót rượu độc bắt Thiếu Äế uống chết, rồi vá» báo Äổng Trác.

Trác sai đem táng ba mẹ con ở ngoài thành.


Tá»± bấy giá», Trác đêm nào cÅ©ng vào cung thông dâm vá»›i các cung nữ, đêm thì lên ngá»§ trên sập rồng.

Thưá»ng thưá»ng Trác hay Ä‘em quân ra ngoài thành. Má»™t bữa Trác đến Dương Thành. Bấy giá» Ä‘ang tháng hai, dân mở há»™i hát, con trai con gái tụ há»p nhau xem há»™i rất đông. Trác sai quân vây cả lại, rồi giết sạch cướp đàn bà con gái và cá»§a cải chất đầy xe, treo hÆ¡n má»™t nghìn đầu lâu ở dưới xe, nối Ä‘uôi nhau kéo vá» kinh đô, nói phao lên rằng Ä‘i đánh giặc thắng trận. Trác lại sai đốt đầu lâu ngưá»i ở dưới cá»­a thành, còn đàn bà con gái và cá»§a cải thì Ä‘em chia cho quân sÄ©.

Quan việt kỵ hiệu úy tên là NgÅ© Phu, tên chữ là Äức Du, thấy Äổng Trác tàn bạo quá, tức giận lắm, thưá»ng mặc áo giáp nhá» vào trong áo đại trào, giắt má»™t con dao ngắn, rình tiện dịp để giết Trác.

Má»™t hôm Trác vào chầu. Phu ra đón. Lúc Trác đến dưới gác, Phu rút dao ra đâm, không ngá» sức Trác khá»e hÆ¡n, hai tay ôm chặt được Phu. Lã Bố trông thấy chạy lạy lôi Phu ra vật ngã xuống. Trác há»i NgÅ© Phu rằng:

- Ai xui mày làm phản?

Phu trợn mắt thét mắng rằng:

- Mày không phải là vua tao, tao không phải là tôi mày, sao lại gá»i là phản được? Tá»™i mày đầy trá»i, ai ai là chẳng muốn giết mày? Tao tiếc rằng không xé nhỠđược xác mày ra để tạ thiên hạ!

Trác tức lắm, sai Ä‘em NgÅ© Phu ra mổ. Phu cứ mắng chá»­i Äổng Trác không buông miệng cho đến lúc chết.

Äá»i sau có thÆ¡ khen NgÅ© Phu rằng:

Ngũ Phu này cũng bậc anh hùng,
Tiết liệt xem ai được thế không?
Äánh giặc, hãy còn danh tiếng để,
Nghìn thu vằng vặc mảnh gương chung!

Äổng Trác từ khi ấy ra vào thưá»ng có quân sÄ© mặc áo giáp Ä‘i theo há»™ vệ.

Viên Thiệu bấy giỠở Bá»™t Hải, nghe thấy Trác lá»™ng quyá»n, sai ngưá»i đưa mật thư cho tư đồ Vương Doãn. Thư rằng:

"Giặc Trác đốt trá»i bá» chúa. Ngưá»i ta Ä‘au xót đến ná»—i không nỡ nói, thế mà ông cứ mặc kệ, để nó lăng ngược như con cá nhảy vượt qua đăng, làm thinh như không nghe không thấy, sao gá»i là ngưá»i trung thần ái quốc! Thiệu nay chiêu tập binh mã cÅ©ng muốn vì nhà vua, quét sạch quân giặc, nhưng chưa dám khinh động. Ông nếu cùng lòng vá»›i tôi, xin tìm cÆ¡ há»™i lo tính ngay Ä‘i. Có việc gì sai khiến, tôi xin vâng mệnh".

Vương Doãn được thư, nghĩ mãi không tìm được kế gì. Một hôm đang lúc chầu ở nội các, Doãn thấy ở đó đủ mặt các cựu thần, bèn nói với các quan rằng:

- Hôm nay là ngày sinh nhật lão phu. Äến chiá»u xin má»i các quan quá bước đến nhà lão phu xÆ¡i rượu.

Các quan Ä‘á»u nhận lá»i, hẹn đến chiá»u sẽ đến chúc thá».

Chiá»u hôm ấy Doãn mở tiệc ở hậu đưá»ng. Các quan đến cả. Rượu được vài tuần, tá»± nhiên Doãn che mặt hu hu khóc.

Các quan giật mình há»i rằng:

- Hôm nay là ngày sinh nhật của quan tư đồ, sao ngài lại khóc như vậy?

Doãn thưa rằng:

- Hôm nay có phải là sinh nhật cá»§a tôi đâu! Tôi vì có má»™t việc muốn nói vá»›i các vị, nhưng sợ Äổng Trác sinh nghi, cho nên mượn cá»› nói thác ra thế. Thằng Trác dối vua lá»™ng quyá»n, xã tắc nay mai đổ mất. Äức Cao Hoàng ngày xưa đánh nhà Tần, diệt nước Sở, bao nhiêu công phu má»›i nên được cÆ¡ đồ này, ngỠđâu nay mất vào tay thằng Äổng Trác. Tôi khóc là vì thế!

Các quan nghe nói cÅ©ng Ä‘á»u khóc cả.

Trong đám ngồi có má»™t ngưá»i, vá»— tay cưá»i ầm lên mà nói rằng:

- Các quan thá»­ khóc từ tối đến sáng, lại khóc từ sáng đến tối, xem có khóc chết được thằng Äổng Trác không?

Doãn ngoảnh lại xem ai, thì là kiệu kỵ úy Tào Tháo, Doãn giận nói rằng:

- Tổ tôn nhà ngươi cÅ©ng ăn lá»™c nhà Hán, sao nhà ngươi không biết nghÄ© cách báo quốc, lại còn cưá»i à?

Tháo nói:

- Tôi cưá»i, có phải cưá»i gì đâu! Cưá»i là các quan không biết nghÄ© kế gì trừ được thằng Äổng Trác. Tháo nay tuy không có tài cán gì, nhưng xin lập tức chặt đầu thằng Äổng Trác, treo ở cá»­a phá»§ để tạ thiên hạ.

Doãn liá»n đứng dậy há»i rằng:

- Mạnh Äức có kế gì tài thế?

Tháo nói:

- Tôi lâu nay sở dÄ© nép mình thá» Äổng Trác cÅ©ng là vì muốn thừa cÆ¡ giết nó. Nay nó rất tin tôi, tôi được gần nó luôn. Nghe quan tư đồ có con dao thất bảo, xin cho tôi mượn. Tôi nguyện phen này vào tận tướng phá»§ đâm chết thằng giặc Äổng Trác, dẫu chết cÅ©ng không oán hận gì.

Vương Doãn mừng lắm nói rằng:

- Nếu Mạnh Äức có bụng như thế, thá»±c là may cho thiên hạ lắm!

Doãn thân hành rót chén rượu má»i Tào Tháo. Tháo đổ rượu, cất lá»i thá». Doãn bèn Ä‘em dao thất bảo đưa cho. Tháo uống rượu xong, giắt dao đứng dậy Ä‘i ra. Các quan ngồi má»™t lát rồi cÅ©ng vá» cả.


Hôm sau Tháo giắt dao đến tướng phá»§, há»i:

- Thừa tướng ở đâu?

- Ở trong gác.

Tháo vào, thấy Trác ngồi trên giưá»ng; Lã Bố đứng hầu bên cạnh.

Trác thấy Tào Tháo, há»i rằng:

- Sao hôm nay Mạnh Äức đến chậm thế?

Tháo nói:

- Thưa, ngựa tôi gầy hóa đi chậm.

Trác ngoảnh lại bảo Lã Bố rằng:

- Ta có ngá»±a tốt ở Tây Lương má»›i tiến, Phụng Tiên Ä‘i chá»n má»™t con Ä‘em lại đây cho Mạnh Äức.

Bố vâng lá»i Ä‘i lấy ngá»±a. Tháo thấy còn má»™t mình Trác, bụng đã bảo dạ rằng:

- Thằng này số nó đến lúc chết đây!

Lập tức muốn rút dao đâm ngay, nhưng lại sợ Trác khá»e chưa dám đâm vá»™i.

Trác mình mẩy to béo, xưa nay không ngồi được lâu, bèn ngã mình nằm xuống, ngoảnh mặt vào trong. Tháo lại nghĩa rằng:

- Thằng này thực số chết.

Liá»n rút dao ra, chá»±c đâm. Không ngá» Trác trông vào trong cái gương, thấy bóng Tào Tháo rút dao ra ở sau lưng, vá»™i vàng quay đầu lại há»i:

- Mạnh Äức làm gì thế?

Bấy giỠLã Bố vừa giắt ngựa đến ngoài gác. Tháo tay đương cầm con dao, vội quỳ ngay xuống thưa:

- Tháo tôi có con dao quý xin dâng thừa tướng.

Trác cầm lấy dao xem, thấy dao dài hÆ¡n má»™t thước, cán bằng ngá»c thất bảo, lưỡi thá»±c sắc, quả là dao quý, bèn đưa cho Lã Bố cất Ä‘i. Tháo còn Ä‘em vá» dao ở lưng, liá»n cởi ra, đưa nốt cho Lã Bố.


Trác đem Tháo ra xe ngựa. Tháo tạ rồi xin phép đem ngựa ra cưỡi thử. Trác sai đem yên cương đóng ngựa cho Tháo. Tháo dắt ngựa ra ngoài cửa tướng phủ, lên yên, rồi ra roi đi nước đại thẳng hướng đông nam mà chạy.

Tào Tháo Ä‘i khá»i. Lã Bố nói vá»›i Trác rằng:

- Vừa rồi tôi trông Tào Tháo hình như có ý muốn đâm trộm thái sư! Vì thái sư trông thấy, hắn mới nói lảng ra là đến dâng dao.

Trác nói:

- Ta cũng hơi nghi.

Äang nói chuyện thì Lý Nho ở đâu đến. Trác há»i Lý Nho. Nho nói:

- Tháo không có vợ con gì ở kinh, chỉ trá»i má»™t mình ở quán trá», nay nên sai ngưá»i đến gá»i. Hắn đến ngay thì quả là hắn dâng dao thiệt, nếu thoái thác không đến, thì đích là thích khách. Lúc bấy giá» ta sẽ bắt mà há»i.

Trác liá»n sai bốn ngưá»i coi ngục Ä‘i gá»i Tào Tháo. Lính Ä‘i má»™t hồi lâu rồi trở vá» trình rằng:

- Tháo không vá» nhà trá». Có ngưá»i gặp hắn cưỡi ngá»±a ra cá»­a đông. Lính canh há»i Ä‘i đâu, thì hắn nói rằng thừa tướng sai Ä‘i có việc kíp, rồi tế ngá»±a Ä‘i thẳng.

Nho nói:

- Thôi, không còn nghi ngỠgì nữa, nó chột dạ chạy trốn, tất là có bụng hành thích.

Trác nói:

- Ta tin dùng nó thế, tại sao nó lại muốn hại ta?

Nho thưa:

- Tất nhiên nó có ngưá»i đồng mưu. Bắt được Tào Tháo thì ra cả.

Trác liá»n tư Ä‘i các nÆ¡i, chá»— nào cÅ©ng vẽ hình ảnh Tào Tháo, ai bắt được sẽ thưởng nghìn vàng, lại phong cho làm vạn há»™ hầu; ai chứa chấp sẽ bị trị tá»™i.

Trong khi ấy, Tháo cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy đến Tiêu Quận, đi qua huyện Trung Mâu, bị quân canh cửa thành bắt được, đem nộp quan huyện. Tháo khai là khách buôn, hỠlà Hoàng Phủ.

Quan huyện nhìn kỹ Tháo, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Trước ta hầu quản ở Lạc Dương đã được gặp ngươi, chính ngưá»i là Tào Tháo, ngươi nói dối sao được? Lính đâu, hãy Ä‘em giam nó xuống trại, đến mai ta sẽ giải vá» kinh lÄ©nh thưởng.

Quan huyện nói thế rồi cho quân canh cá»­a thành cÆ¡m no rượu say rồi vá».

Äến ná»­a đêm, quan huyện sai ngưá»i thân tín, xuống gá»i Tào Tháo lên, bảo dẫn vào nhà sau để há»i. Tháo vào, quan huyện há»i rằng:

- Ta nghe thừa tướng hậu đãi ngươi, sao ngươi lại chuốc lấy vạ vào thân?

Tháo nói:

- Ngươi như chim sẻ biết đâu được chí chim hồng! Äã bắt được ta thì cứ Ä‘em ná»™p mà lấy công, hà tất phải há»i nhiá»u.

Quan huyện bèn đuổi cả tả hữu đi rồi bảo Tháo rằng:

- Anh đừng coi thưá»ng tôi. Tôi đây không phải là bá»n tục lại đâu... CÅ©ng vì chưa gặp được chá»§ đấy thôi.

Tháo nói:

- Ông cha ta, Ä‘á»i Ä‘á»i ăn lá»™c nhà Hán. Nếu ta không biết nghÄ© cách báo quốc, có khác gì giống muông thú! Ta phải hạ mình chá» thằng Äổng Trác là muốn tìm cÆ¡ há»™i thuận tiện giết nó. Nay việc không xong, cÅ©ng là lòng trá»i!

Quan huyện nói:

- Mạnh Äức bây giỠđịnh Ä‘i đâu?

Tháo nói:

- Ta muốn vá» làng, phát lá»i kêu gá»i, vá»i cả chư hầu trong thiên hạ khởi binh giết Äổng Trác. Äó là sở nguyện cá»§a ta!

Quan huyện nghe nói, bèn cởi trói cho Tháo, má»i ngồi lên trên rồi thụp xuống lạy hai lạy mà nói rằng:

- Ông thá»±c là ngưá»i trung nghÄ©a ở Ä‘á»i này!

Tháo cÅ©ng lạy đáp lại, rồi há»i tên há», quan huyện nói:

- Tôi há» Trần, tên Cung, tên chữ là Công Äài; tôi có mẹ già và vợ con ở Äông Quận. Nay cảm bụng trung nghÄ©a cá»§a ông, xin bá» chức quan này, theo ông Ä‘i trốn.

Tháo mừng lắm. Ngay đêm hôm ấy, Trần Cung thu xếp hành trang và lá»™ phí, cả hai ngưá»i thay quần áo, má»—i ngưá»i Ä‘eo má»™t thanh gươm; cưỡi má»™t con ngá»±a, Ä‘i vá» quê Tào Tháo.

Äi được ba hôm đến Thành Cao, trá»i đã xâm xẩm tối. Tháo cầm roi ngá»±a, trá» vào má»™t đám cây cối um tùm bảo Cung rằng:

- Ở trong này có Lã Bá Sa là bạn kết nghÄ©a vá»›i cha tôi. Tôi muốn vào há»i thăm tin nhà, rồi ngá»§ đấy má»™t đêm, nên không?

Cung nói:

- Thế thì hay lắm!

Hai ngưá»i đến cá»­a trại xuống ngá»±a vào chào Lã Bá Sa, Sa há»i Tháo rằng:

- Ta nghe triá»u đình tầm nã anh gấp lắm. Cha anh phải lánh sang ở Trần Lưu rồi. Sao anh đến được đây?

Tháo bèn đem chuyện đầu đuôi kể với Lã Bá Sa, rồi lại trỠvào Trần Cung nói:

- Nếu không gặp được quan huyện đây, thì bây giỠđã thịt nát xương tan rồi.

Lã Bá Sa vái Trần Cung rồi nói:

- Cháu nó không gặp được ngài, thì há» Tào còn gì! Äêm nay xin ngài hãy thong thả nghỉ lại đây.

Nói xong, đứng dậy vào trong nhà, một chốc trở ra bảo Trần Cung:

- Nhà tôi không có rượu ngon. Äể tôi sang xóm tây, mua má»™t bình rượu ngon vá» uống.

Nói rồi lật đật cưỡi lừa ra đi.

Tháo với Cung ngồi ở nhà, chợt nghe thấy sau nhà có tiếng mài dao. Tháo bảo Trần Cung rằng:

- Lã Bá Sa đối với tôi không thân thiết gì lắm. Chuyện này đáng nghi đấy!

Hai ngưá»i sẽ rón rén bước vào sau nhà tranh, chỉ nghe thấy có tiếng ngưá»i nói:

- Trói lại mà giết!

Tháo bảo Trần Cung:

- Äúng rồi! Nếu ta không thá»§ hạ trước, thì sẽ bị bắt mất!

Tháo và Cung hai ngưá»i cùng rút gươm Ä‘i thẳng vào, gặp ngưá»i nào trong nhà giết ngưá»i ấy; giết má»™t lúc tám ngưá»i. Khi vào đến trong bếp, chỉ thấy má»™t con lợn trói bốn vó, sắp Ä‘em chá»c tiết.

Cung giật mình nói:

- Mạnh Äức Æ¡i! Ta Ä‘a nghi quá, giết nhầm phải ngưá»i tá»­ tế rồi.

Hai ngưá»i vá»™i vàng trở ra lên ngá»±a Ä‘i. Äi được độ hai dặm gặp Lã Bá Sa cưỡi lừa vá», trước yên, treo hai bình rượu, tay xách má»™t nắm rau quả. Lã Bá Sa há»i hai ngưá»i rằng:

- Hiá»n Ä‘iệt vá»›i sứ quân sao lại Ä‘i?

Tháo nói:

- Tôi là ngưá»i có tá»™i, không dám ở lâu.

Lã Bá Sa nói:

- Ta đã dặn ngưá»i nhà làm thịt con lợn rồi. Sứ quân vá»›i hiá»n Ä‘iệt ngại gì má»™t đêm, xin quay ngay ngá»±a lại cho!

Tháo cứ tế ngá»±a Ä‘i. Äi được vài bước, rút gươm ra quay ngá»±a trở lại, gá»i Lã Bá Sa há»i:

- Ai đi đằng sau ông đấy?

Sa quay đầu lại xem. Tháo chém ngay, Sa ngã xuống đất chết.

Cung cả sợ há»i Tháo:

- Lúc nãy nhầm đã đành, bây giỠsao lại còn đang tay như thế?

Tháo nói:

- Bá Sa vá» nhà, thấy nhiá»u ngưá»i chết, tất nhiên không để im, nếu Ä‘em ngưá»i Ä‘i Ä‘uổi thì ta bị vạ ngay.

Cung nói:

- Biết rằng mình nhầm rồi, lại còn cố ý giết ngưá»i nữa thá»±c là đại bất nghÄ©a.

Tháo nói:

- Thà ta phụ ngưá»i, không để ngưá»i phụ ta!

Cung im lặng không nói gì nữa.

Äêm trăng sáng ròi rá»i, hai ngưá»i cứ phóng ngá»±a Ä‘i. Äi được vài dặm, hai ngưá»i vào nhà hàng ngá»§. Sau khi cho ngá»±a ăn no, Tháo Ä‘i ngá»§ trước.

Cung suy nghĩ:

- Ta cÅ©ng tưởng Tào Tháo là ngưá»i tốt, cho nên bá» quan Ä‘i theo hắn. Ai ngá» hắn là hạng ngưá»i tàn nhẫn. Nếu để hắn sống ở Ä‘á»i, tất có ngày hắn gây ra vạ lá»›n!

Nghĩ vậy bèn rút gươm toan giết Tào Tháo...

Ấy thực rõ là:

Mang tâm hiểm độc ngưá»i đâu thế,
Trác, Tháo hai tên cùng một phương!

Chưa biết Tào Tháo sống chết thế nào, xem đến hồi sau sẽ rõ.

Hết hồi 4.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ, áèëüÿðä, áîóëèíã, ãîðÿùèõ, çàðàáîòîê, êîíäèöèîíåð, ïåñíÿ, ìàðêåòèíã, la quán trung, tam quốc diá»…n nghÄ©a, tam quoc dien nghia, tam quoc dien nghia 4vn, tamq uoc dien ngia 4vn, tamquoc dien nghia 4vn, tamquocdien nghia 4vn, tamquocdiennghia 4vn, tướng quá»· u, æèâîòíûìè, ðåìîíòà, ðîëüô



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™