25-10-2008, 03:42 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Bên thá»m hoa nắng rÆ¡i - Hoà ng Thu Dung
Bên thá»m hoa nắng rÆ¡i
Tác giả: Hoà ng Thu Dung
Chương 1
“Giữa lưng chừng trên cao
Là cánh diá»u lÆ¡ lá»ng
Giữa dòng Ä‘á»i tấp náºp
Tôi lưng chừng ở đâu?
â€
Hôm nay là ngà y đầu tiên và o ký túc xá nháºn phòng. Tôi cầm tá» giấy trên tay, lÆ¡ ngÆ¡ Ä‘i theo mấy nhá» bạn má»›i quen đến nÆ¡i tiếp nháºn sinh viên. Chúng nó cÅ©ng thuá»™c loại sinh viên má»›i toanh như tôi, nghÄ©a là cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ như con nai rừng, gặp ai cÅ©ng nÃu lại há»i, và ai bảo gì cÅ©ng là m theo, thái độ rụt rè như con thá».
Chiếc bà n giấy đặt ở góc phòng đông kÃn ngưá»i. Tôi chỉ có thể nhón chân nhìn thấy ông thầy báºn bịu thu hồ sÆ¡ cá»§a bá»n sinh viên. Không cách gì có thể chen chân và o đấy được, tôi đà nh đứng nép và o góc phòng chỠđợi.
Tôi đứng dá»±a tưá»ng, cắn cắn ngón tay nhìn má»i ngưá»i ồn à o chá»™n rá»™n trong căn phòng cháºt nÃch, cảm thấy lẻ loi vô cùng. Ở đây má»i ngưá»i Ä‘á»u má»›i lạ là m tôi cà ng thấy sợ. Nếu chiá»u nay chưa ná»™p được hồ sÆ¡ chắc tôi chỉ biết khóc mà thôi.
Cứ đứng như thế nhìn hết ngưá»i nà y đến ngưá»i khác, chợt thấy phÃa góc tưá»ng đối diện, má»™t nhóm con trai Ä‘ang đứng nhìn vá» phÃa tôi vá»›i thái đô... không được nghiêm chỉnh cho lắm. Há» Ä‘ang bình luáºn vá» tôi. HÆ¡i quê quê, tôi len lén lùi và o góc phòng, chá»— khuất tầm nhìn cá»§a há».
Há» vẫn ngoan cố nghiêng đầu tìm kiếm tôi, hình như Ä‘ang bà n tán xôn xao hÆ¡n. Rồi má»™t tên con trai dáng cao cao, hÆ¡i ngông nghênh bá»—ng sá»a lại cổ áo, quay lại nháy mắt vá»›i đám bạn và bất ngá» Ä‘i thẳng vá» phÃa tôi.
- Sao bé không nộp hồ sơ đi?
Tôi là nhÃ:
- Dạ tại ngưá»i đông quá!
Hắn báºt cưá»i:
- Trá»i đất, cứ đứng chá» thì biết đến chùng nà o má»›i ná»™p. ÄÆ°a đây cho anh.
Vừa nói hắn vừa giáºt xấp giấy cuá»™n tròn trong tay tôi. Chẳng đợi tôi phản ứng, hắn quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa dãy bà n. Thoắt cái hắn đã len và o đám đông, mất hút.
Tôi ngÆ¡ ngẩn nhìn theo, không hiểu gì cả. Cà ng sợ hÆ¡n nữa khi chẳng thấy hắn đâu cả. Chá» mãi vẫn không thấy, tôi bá»—ng thấy sợ lạnh toát cả ngưá»i, nhỡ hắn lấy mất hồ sÆ¡ thì tôi biết là m gì bây giá»? Tôi có biết hắn đâu. Như thế là chẳng và o được ký túc xá, rồi có lẽ cÅ©ng không có giấy tá» và o há»c cÅ©ng nên. Cà ng nghÄ© cà ng thấy sợ, nước mắt tá»± nhiên chảy ra. Tôi lặng lẽ lấy khăn lau mặt và thầm nghÄ© “Có phải hôm nay là mưá»i ba?â€
Hắn bá»—ng bất ngá» xuất hiện, cứ như là từ dưới đất chui lên, trên tay chỉ là má»™t mảnh giấy nhá» xÃu chẳng thấy giấy tá» cá»§a tôi đâu cả. Nước mắt tôi cà ng tuôn trên mặt. Bị bất ngá», hắn nhìn tôi sá»ng sốt:
- Sao váºy? Sao lại khóc?
Tôi thút thÃt:
- Hồ sơ của tôi đâu anh trả đây, tôi không đùa với anh đâu.
Hắn đứng ngẩn ngưá»i, rồi chợt cưá»i phá lên là m mấy ngưá»i đứng gần đó quay lại nhìn tôi tò mò. Lạy trá»i cho hắn đừng cưá»i nữa. Tôi thấy có gì đáng cưá»i đâu nhỉ, sao hắn có vẻ “tỉnh rụi†thế, sao hắn không sợ bị ngưá»i khác nhìn chứ. Tôi cố bình tÄ©nh, lấy giá»ng nghiêm trang:
- Anh trả hồ sơ cho tôi.
Hắn nhướng mắt:
- Sao váºy, không và o ký túc xá nữa à , cô bé?
- Tôi tự nộp được, anh trả lại đây.
- Hồ sơ đâu nữa mà trả, anh mới nộp hết rồi, giấy và o phòng của cô bé đây nà y.
Thấy nhiá»u ngưá»i nhìn, tôi hÆ¡i quê nhưng cÅ©ng chìa tay ra:
- Cám Æ¡n anh, váºy anh cho xin lại.
Hắn vẫn cầm mảnh giấy, nghiêng đầu nhìn tôi:
- Kiểu nà y mai mốt nhá»› mẹ chắc khóc ngáºp ký túc xá hết, ở đây đất khó thấm nước lắm đó.
Tôi là m ngÆ¡ chùi nước mắt, đưa mắt nhìn vá» phÃa đám đông. Má»i ngưá»i vẫn cứ ồn à o báºn rá»™n.
Hắn cưá»i cởi mở:
- Thôi nÃn Ä‘i, Ä‘i theo anh nháºn phòng.
Tôi ngơ ngác:
- Äi đâu?
- Äi nháºn phòng má»›i, không chịu à ?
Rồi hắn quay vá» phÃa đám con trai nãy giá» vẫn đứng nhìn, ngoắt tay:
- Ê lại đây.
Như chỉ chá» có váºy, cả bá»n hỠùa và o má»™t căn nhà rá»™ng chứa đầy vạt giưá»ng, chá»n má»™t chiếc rồi kéo à o ra ngoà i, má»—i ngưá»i há»i má»™t câu là m tôi chẳng biết nghe ai, cứ lót tót Ä‘i theo như thể há» sắp biến mất đến nÆ¡i. Tôi vẫn chưa thấy an tâm lắm.
Chúng tôi bước và o má»™t căn phòng trống vá»›i những khung giưá»ng trÆ¡ trá»i, má»™t tên trong nhóm lên tiếng:
- Mà y chá»n giưá»ng cho cô bé Ä‘i Phi.
Váºy là hắn tên Phi – tôi nghÄ© thầm. Quay lại nhìn tôi, hắn há»i:
- Bé thÃch giưá»ng nà o? Phòng nà y chưa có ai vô, tha hồ bé chá»n lá»±a.
Tôi lúng túng:
- Giưá»ng nà o cÅ©ng được, em thấy chá»— nà o cÅ©ng váºy.
Hắn quyết định:
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì nên chá»n gần cá»a sổ cho sáng, vá»›i lại con gái thưá»ng hay mÆ¡ má»™ng và thÃch ăn quà vặt, cá»a sổ là tiện nhất.
Tôi định bảo hắn rằng đừng có mà nói lung tung như thế nhưng tôi kịp kiá»m lại, dù sao thì cÅ©ng không nên cãi vá»›i những ngưá»i tốt vá»›i mình. Vả lại có cãi cÅ©ng không qua được hắn bao giá», nhìn mặt biết ngay hắn là vua bẻm mép.
Äến chiá»u thì chiếc giưá»ng cá»§a tôi đã được trang bị đầy đủ tiện nghi. Bá»n há» vá» phòng mang qua cho tôi nà o tấm ván đóng kệ, nà o giây mắc mùng và và i thứ lỉnh kỉnh khác mà tôi không há» nghÄ© đến. Tôi nhìn há» bằng cặp mắt cảm động:
- Cảm Æ¡n mấy anh nhiá»u lắm.
Má»™t tên nà o đó cướp lá»i:
- Không cần cảm ơn các anh, bé chỉ cần cám ơn anh Phi là đủ.
Tôi chưa kịp mở miệng thì một tên khác chen và o:
- năm nay cô bé là hoa khôi của tổng hợp đấy nhé. Bé xinh ghê!
Tôi quay phắt lại nhìn hắn. Tháºt có Chúa má»›i biết trong trưá»ng hợp nà y phải có thái độ như thế nà o cho đỡ ngượng. Tôi bèn hếch mÅ©i lên:
- Hôm nay xinh không bằng hôm qua, và ngà y mai sẽ xinh hơn nữa.
Cả đám khá»±ng lại má»™t tÃ, tròn mắt nhìn tôi rồi gáºt gù báºt cưá»i. Thế Phi gáºt gù:
- Äoán không sai mà , má»›i nhìn là biết ngay đây là má»™t cô nhÃm. Ghê tháºt.
- Thế mà lúc nãy ở dưới kia nhìn bé hiá»n như con nai.
- Cô bé đáo để tháºt.
Bá»n há» cứ đứng ngắm nghÃa tôi, vẻ thÃch thú như vừa phát hiện má»™t Ä‘iá»u gì má»›i lạ. Tôi hÆ¡i lúng túng nhìn há» rồi giáºn dá»—i:
- Sao mấy anh cứ đứng nhìn ngưá»i ta hoà i thế. Là m như “ngưá»i ta†không biết quê váºy. Bá»™ lạ lắm hả?
- Không lạ, nhưng đặc biệt.
- Cô bé nà y chả biết sợ là gì cả.
- Ngang ghê chưa?
- Chắc dữ lắm ta ơi.
Há» cứ má»—i ngưá»i má»™t câu bình phẩm. Không thèm nhìn đến há» nữa, tôi lẳng lặng leo lên giưá»ng bắt đầu dá»n dẹp.
Má»™t tên đứng ở đầu giưá»ng cưá»i là m là nh:
- Bé còn thiếu thứ gì nữa không?
Tôi ngước lên háy hắn má»™t cái rồi ngoảnh mặt và o tưá»ng:
- Không biết.
- Bá»™ giáºn mấy anh hả?
- Không thèm giáºn.
Hắn là m bộ thở dà i, than thở:
- Nãy giá» phục vụ cô bé mệt phá» ngưá»i, giá mà được bé cưá»i má»™t cái thì anh đỡ mệt biết bao. Cưá»i Ä‘i Trân!
- Không biết cưá»i.
Hắn là m ra vẻ ngạc nhiên:
- Trá»i Æ¡i, cưá»i mà không biết nữa rồi thì là m sao là m được việc lá»›n?
Thế Phi nãy giỠđứng yên, giỠbước lại:
- Thôi đừng chá»c nữa mà y!
Rồi hắn cúi xuống nói với tôi như một đứa trẻ:
- Trân ở đây đừng buồn nghe. Bây giá» mấy anh vá». Có gì cần cứ gá»i anh. Và i ngà y nữa là có bạn má»›i thôi. Äừng sợ.
Khi há» vá» rồi, tôi ngồi bó gối nhìn mấy nhá» cùng phòng Ä‘ang lui cui dá»n giưá»ng. Chúng nó chả có ai giúp cả, cái gì cÅ©ng là m lấy. Tá»± dưng tôi thấy tá»™i nghiệp đám bạn Thế Phi. Sao lúc nãy tôi lại giáºn há» má»™t cách lãng nhác váºy nhỉ. Tháºt là vô Æ¡n.
Thế Phi là má»™t ngưá»i rất lạ. Biết nhau đã hÆ¡n má»™t tháng mà cứ má»—i lần gặp anh tôi lại thấy ngỡ ngà ng vá» thái độ cá»§a anh khi gặp tôi. Äôi lúc anh đến phòng tôi, mặt lầm lì rá»§ tôi ra quán ăn chè, anh gá»i cho hai đứa tôi hết ly nà y đến ly khác và cứ cắm cúi ăn như thể chỉ có ly chè là m anh báºn tâm. Mấy lúc đó tôi cÅ©ng chẳng biết là m gì hÆ¡n là nhá» nhẹ nhai từng hạt Ä‘áºu má»m và ngá»t. Khi thấy tôi nhìn thì anh nói ngắn ngá»§n:
- Ăn đi.
Nói rồi anh lại lặng lẽ múc từng muá»—ng đầy cho và o miệng má»™t cách ngon là nh. Mấy lúc như váºy tôi thấy mình vô duyên không chịu được, là m như ra đây chỉ để ăn thôi váºy, Ãt nhất cÅ©ng phải nói má»™t chuyện gì đó chứ. Vả lại tôi vá»›i anh đâu có là bạn thân đến mức ngồi suốt buổi mà chẳng cần nói gì. Có lần chịu hết nổi tôi lên tiếng:
- Anh Phi!
- Gì?
- Bộ lúc nà y anh rảnh lắm hả?
- Bình thưá»ng.
Chiá»u nay anh có vô trưá»ng không?
- Có.
- Khóa anh gần thi chưa?
- Chưa.
Nói chuyện thế thì còn nói gì được nữa. Im miệng cho xong. Tá»± nhiên tôi thấy tức muốn chết được. Là m như tôi ham ăn chè lắm váºy, là m như anh bắt buá»™c phải dẫn tôi đến đây để trả nợ váºy.
Có lần tôi ráng kiên nhẫn gợi chuyện:
- Hôm nay sao Trân không thấy anh DÅ©ng Ä‘i vá»›i anh váºy?
- Nó báºn.
- Bộ đi chơi một mình anh buồn lắm hả?
- Äâu có.
- Anh Phi nà y!
- Gì?
- Anh có chuyện gì cần nói với Trân không?
- Không, chuyện gì đâu mà nói.
Tôi phát tức lên:
- Váºy anh rá»§ Trân ra đây chi váºy?
- Ra ăn chè.
Tôi bặm môi, đặt ly xuống bà n:
- Trân ngán chè lắm rồi, thôi vỠanh Phi.
Thế Phi im lặng trả tiá»n, rồi đứng dáºy Ä‘i bên tôi, cÅ©ng chẳng hé miệng được má»™t câu. Anh đưa tôi vá» phòng rồi tỉnh bÆ¡:
- Anh vá» nghe.
Tôi “dạ†má»™t tiếng ngắn gá»n, không thèm tiá»…n chân anh. Ngưá»i đâu mà vô duyên dá»… sợ.
Và i hôm sau Thế Phi lại đến phòng. Thấy anh, tôi hấp tấp:
- Hôm nay Trân báºn lắm, không Ä‘i ăn chè được.
Anh nhún vai:
- Tại sao phải đi ăn chè kia chứ. Bộ không còn gì để là m hết sao mà phải chui và o chỗ đó. Trân thay đồ đi.
- Chi váºy?
- Äi chÆ¡i.
Tôi đứng yên, phân vân. Nhưng Thế Phi không để cho tôi có thá»i gian suy nghÄ©:
- Nhanh Ä‘i Trân, sao bắt anh chá» lâu váºy?
- Thế thì anh...
- Không nói nhiá»u, vô thay đồ Ä‘i. Sao con gái hay bắt ngưá»i ta phải năn nỉ và chỠđợi thế nhỉ. Anh muốn em phải khác thói nữ nhi thưá»ng tình. Nhanh lên cô bé.
Tôi ngoan ngoãn và o phòng thay đồ. Khi tôi trở ra, Thế Phi Ä‘ang thá»c tay và o túi quần Ä‘i lại trên hà nh lang, miệng huýt sáo má»™t Ä‘iệu nhạc không lá»i. Anh gần như nắm tay tôi kéo Ä‘i, cứ như là má»™t con bão Ä‘ang Ä‘uổi theo sau đến nÆ¡i váºy.
Thế mà ra đưá»ng anh cứ đạp xe thong thả như Ä‘i dạo vá»›i ngưá»i yêu. Cuối cùng anh dừng lại trước ngôi nhà lá»™ng lẫy, bên trong vẳng ra tiếng cưá»i nói la hét. Tôi chưa kịp hiểu gì thì anh tá»± nhiên đến mở cổng:
- Và o đây cô bé.
Tôi mở to mắt:
- Anh Ä‘i đâu váºy?
- Vô đây chÆ¡i, nhà bạn anh mà . Tối nay tụi nó tổ chức sinh nháºt.
Tôi nhìn chiếc xe cá»c cạch cá»§a anh dá»±ng cạnh những chiếc xe hà o nhoáng bóng lá»™n, sá»± ngăn cách tháºt là má»™t trá»i má»™t vá»±c. Tá»± nhiên tôi ngại ngùng:
- Hay là mình vỠđi anh Phi, em thấy ở đây không hợp với mình, với lại... tại sao anh không chuẩn bị quà ?
Thế Phi chỉ cưá»i, nụ cưá»i khó hiểu. Anh phẩy tay như chuyện đó chỉ là vặt vãnh, rồi anh nắm tay tôi:
- Và o đây, mình tới trễ rồi đó.
Tôi rụt rè Ä‘i theo Thế Phi. Anh tá»± nhiên đẩy cá»a bước và o. Trong phòng tiếng cưá»i nói vẫn không ngá»›t, và i cái đầu ngoái lại, rồi reo lên:
- Ê, VÅ© đại ca đến kìa, sao đến trá»… váºy đại ca?
- Tưởng đại ca xù tụi nà y luôn rồi chớ.
Há» chợt nhìn thấy tôi, rồi tò mò đưa mắt sang Thế Phi. Má»™t cô gái ăn mặc tháºt kinh dị Ä‘ang dán mắt chằm chằm và o tôi, lướt từ đầu đến chân như đánh giá vẻ ngoà i cá»§a tôi. Tôi thấy mình tháºt quê mùa và ngá» nghệch giữa đám con gái. Tá»± nhiên tôi có cảm tưá»ng mình lạc và o động cá»§a bầy yêu nữ. Tôi bối rối đứng lên chá» thái độ cá»§a há».
- Bồ mới hả Phi?
- Äại ca có ngưá»i má»›i rồi nhỉ.
Thế Phi trừng mắt:
- Äừng có nói báºy. Bạn tao đó. Há»c cùng trưá»ng đó, không được ăn nói lung tung nghe chưa.
Tôi chá» Thế Phi giá»›i thiệu há», nhưng anh chẳng nói gì. Anh dẫn tôi đến ngồi ở góc phòng và mang bánh đến cho tôi:
- Trân ăn đi, cứ thoải mái, đừng sợ. Ở đây vui lắm.
Má»™t tên con trai ngồi gần đó quay lại, đưa tá»›i má»™t ly rượu kèm theo má»™t nụ cưá»i “cầu tà i†hết sức khó ưa:
- Äại ca cho phép em má»i cô bạn má»›i nghe...
Thế Phi gạt tay hắn ra:
- Thôi mà y, Nghi Trân không biết uống rượu.
- Giá»i! Lúc nà y đại ca sao khó tÃnh quá.
Giá»ng má»™t cô gái chanh chua:
- Ngưá»i đẹp thế kia mà , lại còn há»c cùng trưá»ng nữa, anh Phi không giữ sao được.
Tôi quay lại tìm kiếm, nhưng Thế Phi khoát tay:
- Trân đừng để ý, cứ ngồi đây chơi cho vui.
Không cách gì tôi vui cho nổi. Quả tháºt tôi không thể nà o quen được “không khÆphóng túng ở đây, nó khác vá»›i những buổi tụ há»p bạn bè cá»§a tôi ở trưá»ng. Là m sao Thế Phi lại quen vá»›i những ngưá»i bạn nà y nhỉ? Và tôi cÅ©ng không hiểu sao há» lại xem trá»ng anh đến thế. Anh thoải mái vì anh đã quá quen vá»›i môi trưá»ng nà y, trong khi tôi thì không thể nà o hòa hợp được. Cứ thấy mình lạc lõng là m sao.
Tôi nÃu tay anh:
- Vá» trưá»ng Ä‘i anh Phi. Trân không thÃch ở đây.
- Sao váºy, ở đây vui lắm, lát nữa anh dạy em nhảy, thÃch không?
Tôi lắc đầu:
- Thôi em không thÃch.
- Thì thôi vá» váºy.
Thấy chúng tôi đứng Ä‘áºy, má»™t và i ngưá»i nhao nhao:
- Vá» hả đại ca, sao sá»›m váºy?
- Lát nữa có tiết mục mới, vui lắm đại ca.
Nhưng Thế Phi vẫn nắm tay tôi bước ra cá»a:
- Thôi, tao vá». Hôm khác gặp lại. Bye!
Lại giá»ng cô gái lúc nãy mát mẻ:
- Ngưá»i đẹp muốn vá» mà , anh Phi ở lại là m chi.
Thế Phi như không để ý đến cô gái, mở cá»a bước ra ngoà i. Trong kia há» Ä‘ang chuẩn bị mở dancing, tiếng nhạc dồn dáºp tháºt cuốn hút. Tôi nhìn và o mặt Thế Phi:
- Anh có muốn trở và o không, để em tự vỠmột mình được mà .
Anh quay lại nheo mắt:
- Là m chi! Trân không thÃch thì thôi. Äi chÆ¡i vá»›i Trân không thÃch hÆ¡n à ?
Chúng tôi đã ra đến ngoà i đưá»ng. Anh dẫn xe Ä‘i bá»™ bên tôi. CÅ©ng như má»i lần, tôi bắt đầu muốn được “giải đáp thắc mắcâ€:
- Mấy ngưá»i lúc nãy há»c trưá»ng nà o váºy anh Phi?
- Chẳng trưá»ng nà o cả.
- Váºy chứ ngưá»i ta là m gì?
- Là m báo, toà n là nhà báo cả.
- Trá»i Æ¡i, váºy hả? Từ đó tá»›i giá» em chưa tiếp xúc vá»›i nhà báo lần nà o hết. Mà sao em thấy mấy ngưá»i đó kỳ sao ấy.
Hình như Thế Phi cố nén cưá»i, tôi thấy anh cúi đầu xuống tháºt nhanh là m má»™t động tác giả:
- Kỳ là sao?
- Thì... là không được... bình thưá»ng chứ sao?
Bấy giá» Thế Phi không “là m tỉnh†được nữa. Lần đầu tiên anh cưá»i thà nh tiếng trước mặt tôi:
- Trá»i Æ¡i! Sao bé Trân ngây thÆ¡ quá váºy. Anh muốn nói tụi nó toà n là dân ăn bám cha mẹ, đó, hiểu chưa cô nai?
Tôi vẫn cảm thấy chưa thá»a mãn lắm nên không để ý:
- Váºy hả?
- Mà em cÅ©ng đừng tưởng mấy ngưá»i đó là bạn anh, cả em cÅ©ng váºy. Bá»n nó không là đối tượng để kết bạn đâu.
Tôi kêu lên:
- Anh nà y lạ tháºt. Äến nhà ngưá»i ta chÆ¡i mà không xem ngưá»i ta là bạn, thế thì là gì?
- Là nÆ¡i để giải trÃ.
- Váºy hôm nay anh dẫn em đến đó giải trà đó hả?
Anh gáºt đầu:
- Ừ, môi trưá»ng sinh viên cháºt hẹp lắm nhá». Em nên Ä‘i chÆ¡i nhiá»u cho biết.
Và - trá»i đất Æ¡i- anh quay sang búng nhẹ lên mÅ©i tôi:
- Kẻo em khá» quá, chỉ giá»i bướng vá»›i anh.
Tôi giương mắt nhìn Thế Phi, chẳng biết gì mà trả lá»i. Hôm nay anh là m tôi ngạc nhiên muốn chết được. Tôi không hiểu nổi vì sao anh có được mấy ngưá»i bạn “kỳ dị†đến như váºy. Và há» lại có vẻ sợ anh nữa chứ, như váºy nhất định là anh phải chÆ¡i thân vá»›i há» lâu rồi, nếu không chẳng có ai tá»± nhiên như thế bao giá». Váºy mà còn bảo không xem ngưá»i đó là bạn, váºy chứ là cái gì nhỉ? Mấy con rối à ?
Thôi, mai mốt tôi sẽ hạn chế không chÆ¡i vá»›i Thế Phi nữa. Anh khó hiểu quá. Từ lúc quen anh đến giá» anh chỉ toà n gieo cho tôi đủ thứ thắc và tức mình. Quen má»™t ngưá»i mà không hiểu được ngưá»i đó thì dứt khoát cho rồi.
Mai mốt Thế Phi có qua rá»§ tôi đến đó tôi sẽ không Ä‘i nữa đâu. Nhất định là như váºy.
Tôi buông quyển sách xuống, giÆ¡ tay nhìn đồng hồ. Gần bốn giá». Váºy là tôi đã thức suốt cả đêm rồi.
Tôi nhắm mắt lại nhưng không tà i nà o ngá»§ được, đầu tôi lÆ¡ mÆ¡ má»›i những hình ảnh nặng ná» trong sách. Äotstoiepski đúng là má»™t nhà văn ... Ä‘iên Ä‘iên. Äá»c truyện cá»§a ông tôi như rÆ¡i và o má»™t ma tráºn tâm lý phức tạp. Tháºt là nhức đầu chết Ä‘i được.
Tôi ngồi dáºy, mở rương tìm thuốc an thần. Tôi đã quen vá»›i những giấc ngá»§ vay mượn thế nà y rồi.
Ngoà i kia trá»i bắt đầu sáng. Tôi lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ thiếp Ä‘i. Hình như có ai Ä‘ang lay tôi :
- Trân à , Trân, ngủ hả ?
Tôi lưá»i biếng mở mắt, nhá» Vân Hà vẫn không ngừng lắc tay tôi :
- Mi ngủ Hả Trân ? Trân ơi, ngủ hả, hả ?
Tôi ngồi báºt dáºy :
- Gì váºy, có chuyện gì váºy ?
Giá»ng con nhá» tỉnh bÆ¡ :
- Äâu có gì đâu, ta muốn biết mi Ä‘ang là m gì váºy mà . Thôi ngá»§ tiếp Ä‘i.
Rồi nó bÆ¡ cái mặt, Ä‘i tha thẩn lại cá»a sổ nhìn trá»i mây. Tôi vá»›i tay ôm chiếc gối ngồi nhìn nó chằm chằm, muốn hét lên má»™t tiếng cho đỡ tức, tháºm chà còn muốn nhảy xuống giưá»ng “sút†cho nó má»™t cái.
Nhá» nà y hay như váºy lắm, không hiê?u sao nó thÃch đùa vá»›i tôi thế, không phải riêng tôi mà cả phòng nà y Ä‘á»u là nạn nhân cá»§a nó. Không hiểu sao trá»i lại cho má»™t nhá» yêu quái rÆ¡i ngay và o phòng là m bá»n tôi khốn khổ đến thế nà y.
Tôi ngóc đầu nhìn qua mấy giưá»ng khác. PhÃa bên kia nhá» Äoan Khánh cÅ©ng đà ng lầm bầm trong miệng và liếc theo Vân Hà . Chắc nó cÅ©ng Ä‘ang tức lắm. Nó vùng vằng :
- Trưa mi không ngá»§ thì để ngưá»i khác ngá»§. Bá»™ mi không còn gì để Là m hết sao.
Vân Hà quay lại, cưá»i vô tá»™i :
- Bá»™ ta gá»i là m mi không ngá»§ ÄÆ°á»£c hả ? Xin lá»—i nghe.
- Vô duyên.
Hình như chúng nó cãi nhau thì phải. Tôi buồn ngủ Qúa lăn ra ngủ Tiếp. Một lát sau lại nghe tiếng nhỠHà :
- Trân Æ¡i dáºy Ä‘i, có anh Phi qua kìa.
Tôi không thèm trả Lá»i, nằm quay mặt và o tưá»ng. Vân Hà nÃu tay tôi :
- Không tin hả, tôi nói tháºt chứ bá»™.
Thấy tôi vẫn nằm im, nó la toáng lên :
- Anh Phi Æ¡i, con Trân nó không muốn gặp anh nè. Nó nói thÃch ngá»§ HÆ¡n, nó bảo nói chuyện vá»›i anh chán lắm.
Ngoà i cá»a, tiếng Thế Phi vá»ng và o :
- Trân Ä‘ang là m gì váºy Hà ?
- Nó đang ngủ ...
Tôi láºt Ä‘áºt, lấy cây thước để Trên nắp rương chắn ngang miệng nó, rồi tuá»™t xuống giưá»ng, ló đầu ra cá»a.
- Anh Phi chá» trân má»™t tÃ.
Tôi quay và o, lấy khăn lau mặt và chải lại tóc. Không quên ném cho nhá» Hà má»™t cái nhìn Ä‘e dá»a. Nó hất mặt lên thách thức :
- Lát nữa ta sẽ xỠMi - Hãy đợi đấy.
Tôi đã ra đến cá»a, hấp háy đôi mắt nhìn Thế Phi, anh nhìn tôi :
- Trân ngủ hả ?
- Dạ.
- Äi ăn chè vá»›i anh Ä‘i.
Lại ăn chè nữa, tôi sợ chè cá»§a anh quá rồi, bây giá» ngá»§ thÃch hÆ¡n. Äịnh mở miệng từ chối thì Thế Phi nói như ra lệnh :
- Trân và o thay đồ Ä‘i, anh chá».
Tôi quay đầu như má»™t cái máy. à định từ chối bay đâu mất tiêu. Không hiểu sao tôi hay máy móc là m theo những lá»i ra lệnh và luôn õng ẹo từ chối khi được năn nỉ. Tôi ghét cái táºt đó quá chừng. Nhưng có thánh má»›i giúp tôi bá» ÄÆ°á»£c nó. Äi ăn mà chẳng vui vẻ gì thà ở nhà cãi nhau vá»›i nhá» Hà còn sướng hÆ¡n.
Thế Phi không đưa tôi và o quán chè cá»§a bà há»™t vịt như má»i khi mà chui và o quán cà phê ... không má»™t bóng ngưá»i. Anh nhìn quanh quất trong quán, tôi cÅ©ng ngó nghiêng tìm kiếm. Trá»i Æ¡i, quán gì mà không có má»™t bóng nà o cả, má»i ngưá»i chết hết rồi sao ấy.
ChỠmãi mới thấy bà chủ quán đi ra, tôi thở phà o nhẹ nhõm, thì thầm :
- Váºy mà em tưởng ngưá»i ta chết hết rồi chứ.
Anh báºt cưá»i, rồi nói nhá» :
- Äừng có nói lá»›n, coi chừng bả Nghe.
Tôi nhăn mũi :
- Kệ Bà ấy, em cóc sợ.
Và chúng tôi lại ngồi im. Chất thuốc chưa tan là m tôi ngầy ngáºt cả ngưá»i. Tôi tá»±a ngưá»i và o thà nh ghế, giá mà ngá»§ ÄÆ°á»£c ở đây thì thÃch tháºt. Tôi khoanh tay trước ngá»±c, lim dim.
Thế Phi nói vu vơ :
- Nhìn kìa Trân, trá»i nắng đẹp quá.
Tôi cố mở mắt nhìn ra ngoà i đưá»ng, rồi nhìn Thế Phi má»™t cái, không hiểu anh có bình thưá»ng không. Nắng buổi trưa gắt gần chết. Ngưá»i ta hay tả Vẻ Äẹp cá»§a nắng, nhưng chưa bao giá» thấy ai tả nắng trưa đẹp cả. Thế Phi hình như không được bình thưá»ng, hình như hÆ¡i giống ... Äotsoiepski.
Tôi định trêu anh nhưng Thế Phi lại lên tiếng :
- Hôm qua các cô đi chơi có vui không ?
- Sao lại không, đi chơi mà !
Tôi gáºt đầu. Äi chÆ¡i mà không thÃch thì thÃch cái gì nữa bây giá». Tôi chợt nhá»› đến hôm Ä‘i sinh nháºt, vá»™i nói :
- Nhưng mà Trân không có thÃch như kiểu mấy “nhà báo†cá»§a anh đâu.
Thế Phi vẫn không để Ã, giá»ng anh trách móc :
- Mỗi lần vui với bạn, hình như it khi Trân nhớ tới anh lắm.
- Äâu có, đâu có ...
- Trong khi mỗi lần đi chơi đâu anh cũng muốn có Trân.
Tôi lÆ¡ mÆ¡ nhìn Thế Phi, hình như hôm nay anh khác má»i ngà y. Anh có vẽ lãng mạn và má»m yếu sao ấy.
Tôi cúi đầu xuống thấp, tay che miệng ngáp má»™t cái. Buồn ngá»§ quá Ä‘i mất. Thế Phi cứ đăm đăm nhìn ra đưá»ng, lông mà y cau lại, anh nói mà không nhìn tôi :
- Hôm qua anh muốn nói vá»›i em má»™t chuyện, thế mà không nói được, lạ Tháºt.
- Váºy hả ?
- Trân có quan tâm đến Ä‘iá»u ấy không ?
- À ... ừ ... quan tâm chứ.
- Tháºt không ?
Thế Phi quay phắt lại nhìn tôi, thấy vẻ mặt đỠđẫn cá»§a tôi anh cưá»i khẽ :
- Anh Ä‘oán ngay mà , Trân đâu có xem Ä‘iá»u đó là quan trá»ng.
- Có, có chứ.
Anh vặn lại :
- Thế em Ä‘oán đó là điá»u gì ? Nói Ä‘i.
Tôi ngá»› ngưá»i :
- A, đó là má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng.
- Nói cụ thể Xem.
- Nó quan trá»ng ghê lắm.
- Váºy là Trân hiểu rồi chứ ?
Tôi nói bừa :
- Hiểu rồi.
Thế Phi cưá»i nhẹ nhõm :
- Váºy là cái Ä‘iá»u khó khăn nhất đã được nói ra, anh vui lắm. em biết không, không hiểu sao trước mặt em anh không nói được Ä‘iá»u gì hết.
- Sao kỳ váºy ?
- Anh cũng không biết nữa.
Mặt Thế Phi lạ quá, có má»™t vẻ gì đó sung sướng gần như hÆ¡i ngá» nghệch, nó khác xa vẻ tá»± tin bình thưá»ng ở anh. Hôm nay anh là m sao ấy, ăn nói lung tung, cá» chỉ thì nhấp nhá»m như bị gắn lò xo. Tôi lÆ¡ ngÆ¡ nhìn anh. Thế Phi mân mê những ngón tay tôi, tôi muốn rút lại nhưng không dám. Anh nhìn và o mắt tôi :
- Em có hạnh phúc không Trân ?
Tôi không nén được má»™t cái ngáp, thú nháºn :
- Anh Phi ơi em khó chịu quá, nãy giỠem buồn ngủ dễ sợ.
Thế Phi chợt ngồi thẳng ngưá»i lên, nét mặt đột ngá»™t thay đổi, đôi môi mÃm lại, mắt nhìn đăm đăm ra đưá»ng. Anh bóp chặt chiếc ly trên tay, mắt tôi không thể rá»i khá»i chiếc ly ấy được, coi chừng bể Mất.
Thế Phi gằng giá»ng :
- Em kiêu hãnh quá váºy, muốn nhạo báng anh phải không. Em có thái độ Như váºy để trả lá»i tình cảm cá»§a anh đó hả. Tháºt là quá quắt. Chưa có ai dám coi thưá»ng tôi đến như váºy. Äi vá».
Anh dằn xấp tiá»n trên bà n rồi Ä‘i nhanh ra cá»a. Tôi lót tót Ä‘i theo anh, không hiểu nổi cÆ¡n giáºn bất thưá»ng ấy. Tôi muốn há»i, nhưng cÆ¡n buồn ngá»§ cứ là m đầu óc tôi mụ Ä‘i và chỉ biết lặng lẽ Ä‘i phÃa sau anh.
Thế Phi chia tay tôi ở đầu dãy phòng, anh nói cụt ngủn:
- Chà o.
Và anh bá» Äi. Tôi cháºm chạp vá» phòng, nằm lăn ra giưá»ng. Không biết tôi lại ngá»§ từ lúc nà o.
Tiếng hét cá»§a nhá» Hà là m tôi giáºt mình. Ngoà i sân banh tháºt ầm Ä©, váºy là đã chiá»u rồi. Tôi nằm im, nghÄ© ngợi lan man. Rồi tôi nhá»› Thế Phi, nhá»› buổi trưa kỳ cục vừa diá»…n ra. Sao tôi lại có khi rÆ¡i và o tình cảnh ngá»› ngẩn như thế nhỉ.
Thế Phi đúng là điên Ä‘iên. Chẳng có ai chá»n buổi trưa nắng gắt để lôi ngưá»i khác và o quán nói chuyện tình cảm bao giá».
Má»™t tuần rồi mà Thế Phi không đến phòng tôi chÆ¡i. Sao váºy nhỉ ? Chẳng lẽ anh giáºn vì chuyện buổi trưa hôm đó, mà lại giáºn lâu đến váºy. Tôi nhá»› là mình đâu có là m gì cho anh giáºn đâu.
Mấy ngà y anh không đến, tự nhiên tôi thấy cũng hơi buồn. Nó cứ trống trống thế nà o.
Hôm nay xảy ra má»™t chuyện là m tôi xấu hổ muốn chết được. Buổi chiá»u, nhá» Lan An má»i sinh nháºt. Giá mà Thế Phi không giáºn tôi sẽ rá»§ anh cùng Ä‘i. Lúc trưa tôi đến lá»›p anh, nhưng đến chân cầu thang thấy anh Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhá» Trang bên triết, thấy tôi anh cÅ©ng không tá» vẻ gì là muốn gá»i. Tôi tức muốn khóc được, và quay trở Vá» lá»›p. ÄÆ°á»£c rồi, anh xá» sá»± như thế thì tôi cÅ©ng cóc cần. Việc gì tôi phải năn nỉ Kia chứ trong khi tôi là con gái ?
Chiá»u thứ bảy trong phòng vắng hoe, bá»n nó đứa vá» quê, đứa Ä‘i chÆ¡i hết cả, chỉ Còn mình tôi vá»›i nhá» Hà . Tôi lục há»™p đồ trang Ä‘iểm rồi tá»± là m lấy. Hôm nay tôi nổi hứng diện tháºt đẹp, vẽ cả mắt xanh cho nó có vẻ MÆ¡ mà ng và tô hà ng mi bằng chì Ä‘en tháºt Ä‘áºm. Nhìn và o gương tôi thấy mình xinh xắn lạ, nhất là đôi mắt sinh động.
Tôi cá»™t tóc tháºt cao bằng chiếc kẹp xanh hợp vá»›i mà u áo để Khoe xâu chuá»—i bằng há»™t đá lấp lánh. Lát nữa bá»n nó sẽ cá»±c kỳ ngạc nhiên vì thấy tôi lá»™ng lẫy cho mà xem. Lâu lâu tôi muốn “là m nổi†má»™t tÃ, tháºt là thÃch khi là m cho ngưá»i ta ngạc nhiên vá» mình.
Tôi Ä‘i lại giưá»ng Vân Hà , nhún chân :
- Mi thấy ta có đẹp không hở Hà lùn ?
Nó mở lớn mắt suýt xoa :
- Trá»i Æ¡i, sao hôm nay mi diện lá»™ng lẫy thế !
Tôi nghiêng đầu, cưá»i Ä‘iệu :
- Tại ta nổi hứng.
Äôi mắt nó lướt lên đầu tôi, rồi dừng lại đấy. Tôi thấy má»™t tia ngạc nhiên và nghịch ngợm lóe trong mắt nó, nhưng không để Ã. Tôi xoay ngưá»i ra sau cho nó nhìn cây kẹp đẹp :
- Kẹp của ta có đẹp không ?
Nó cưá»i cưá»i :
- Thế mi để Tóc như váºy Ä‘i à ?
- Tất nhiên, cá»™t tóc lên cho gá»n.
Nó bặm môi như cố nÃn cưá»i, rồi gáºt gù :
- Ư đẹp lắm rồi, không chừng nổi hÆ¡n cả Lan Anh nữa. Bảo đảm là má»i ngưá»i sẽ ngạc nhiên vá» mi.
Nó nhìn đồng hồ :
- Thôi nhanh đi, nếu mi không muốn “là m nổi†thì đừng có đến trễ - Sáu giỠrồi kìa.
- Ừ hé, thôi ta đi nghe.
Ra đến cá»a tôi không quên thò đầu và o phòng nói vói lại :
- Ở một mình đừng có buồn, lát nữa ta sẽ mang kẹo vỠcho mi.
Nó cưá»i cưá»i vẻ Bà hiểm :
- Thôi đi đi. Chúc vui vẻ.
Tôi nhảy chân sáo ra hà nh lang, hát khẽ bà i hát mừng sinh nháºt. Cảm giác mình đẹp là m tôi thÃch chà vô cùng.
Tôi dẫn xe ra cổng, gặp má»™t tên con trai Ä‘i ngược chiá»u. Hắn hÆ¡i liếc vá» phÃa tôi, rồi quay lại nhìn hẳn lê trên đầu tôi, đôi mắt không giấu vẻ ngạc nhiên. Tôi cà ng thấy phấn khởi hÆ¡n. Rõ rà ng là tôi xinh quá đấy.
Dá»c đưá»ng thỉnh thoảng có mấy ngưá»i ngoái lại nhìn, há» như muốn nói Ä‘iá»u gì đó rồi lại thôi. Tôi cà ng thêm hứng chÃ. Từ đó giá» chưa khi nà o tôi được nhiá»u ngưá»i nhìn như hôm nay cả. Thế thì dứt khoát tôi xinh hÆ¡n rồi không thể Nà o giải thÃch cách nà o khác hÆ¡n được.
Khi tôi đến nhà Lan Anh thì bạn bè đã đến đông đủ. Nó ra cá»a đón tôi :
- Sao mi tá»›i trá»… váºy ?
Äôi mắt nó chợt mở lá»›n nhìn tôi rồi lại cưá»i tươi ngay :
- Mi chơi mô đen mới đó hả Trân ?
Tôi nhún chân chà o nó, nhà nhảnh:
- Mi thấy ta thế nà o ?
- Xinh lắm, không chừng mi trang Ä‘iểm kiểu nà y buổi sinh nháºt ta cà ng đáng nhá»›.
Nó dẫn tôi và o nhà , và i cái đầu quay lại nhìn tôi, cưá»i khó hiểu. Nhá» Lan Anh nháy mắt vá»›i bá»n nó, thế là má»i ngưá»i nhìn lảng chá»— khác. Sao thế nhỉ ?
Lúc mở quà , tô Ä‘ang lúi húi phụ Nhá» Quỳnh cắt bánh. Lan Anh cứ má»™t má»±c kéo tôi đến chụp hình vá»›i nó, rồi cả bá»n bắt tôi phải chụp riêng má»™t mình. Tôi phản đối :
- Thôi, thôi. Sinh nháºt cá»§a Lan Anh chứ có phải cá»§a mình đâu.
Bá»n nó như không nghe, cứ nháy mắt vá»›i Trà DÅ©ng. Anh chà ng bất kể Tôi có đồng ý hay không, bấm liên tục ba, bốn kiểu, nét mặt đắc ý :
- Mình bảo đảm là Trân sẽ có những kiểu hình độc đáo nhất nước.
Nguyễn Hưng xen và o :
- Nhất định Trân phải cho mình một kiểu là m kỷ niệm mới được.
- Mấy bạn là m gì quan tâm đến mình dữ thế, bộ mình lạ Lắm hả ?
Cả bá»n nhìn tôi cưá»i thú vị :
- Äâu có gì lạ. Tối nay Trân dá»… thương lắm. Thiệt đó. Nhưng tụi mình sẽ không quên được cái độc đáo cá»§a Trân tối nay. Nhìn Trân ... nói chung là hết sức ngá»™ nghÄ©nh.
Lại má»™t trà ng cưá»i rá»™ Lên. Há» nói gì lạ quá, tôi định há»i cho ra lẽ nhưng vui quá tôi lại quên ngay.
Công nháºn chưa bao giá» tôi dá»± má»™t tối sinh nháºt vui đến thế. Chúng tôi uống rượu nho và ăn bánh kem thá»a thÃch, cưá»i hét ầm Ä© đến khi mệt ngất ngư.
Khi tôi vá» thì đã hÆ¡n chÃn giá». Gặp Thế Phi đứng ở cổng ký túc xá. Nhá»› lại thái độ Cá»§a anh lúc trưa tôi lại thấy tức lên, Ä‘i thẳng má»™t mạch không thèm nhìn đến anh. Thế Phi bước nhanh đến giằng lấy xe tôi dắt và o, rồi lôi tôi và o góc cầu thang :
- Em là m cái trò gì váºy Trân ?
Anh giÆ¡ tay gỡ cái gì đó trên tóc tôi rồi đưa ra trước mặt. Tôi nhìn xuống tay anh. Trá»i Æ¡i ! á»ng cuốn tóc.
Mắt tôi tròn xoe nhìn Thế Phi, rồi nhìn xuống tay anh, không biết nên khóc hay nên cưá»i. Thế Phi cưá»i chế giá»…u :
- Äể cái nà y đến dá»± sinh nháºt, em định chÆ¡i khác ngưá»i hả Trân ?
Tôi xấu hổ muốn chui và o má»™t xó xỉnh nà o đó để Không ai nhìn thấy tôi nữa. Nhá»› lại ánh mắt cá»§a tụi nó cứ nhìn nhìn và cưá»i má»™t cách khó hiểu, tôi thấy mình lố bịch kỳ lạ Và cúi gằm mặt xuống đất. Thế Phi nâng mặt tôi lên :
- Em là m sao váºy, hay là em không muốn anh gỡ cái nà y xuống ? Thôi để anh cà i lại cho. Anh không biết là em thÃch model. Äừng giáºn nha.
Anh lại cưá»i giòn giã, thÃch thú chưa bao giá» thấy trò gì ngá»™ nghÄ©nh hÆ¡n. Tôi bặm môi nhìn anh, rồi đùng đùng bá» Lên phòng. Thế Phi giữ tay tôi lại :
- Giáºn anh hả Trân ?
- Mặc tôi.
Tôi xô Thế Phi rồi đóng cá»a nghe cái rầm :
- Anh vá» Ä‘i, mai mốt đừng có tìm tôi nữa nhé. Tôi ghét nhất mấy ngưá»i hay trêu chá»c ngưá»i khác, anh biết không ?
Thế Phi hạ Giá»ng :
- Em đừng có la lá»›n, anh đâu có muốn chá»c em. Chỉ đùa má»™t tà mà .
- Tôi không thÃch đùa, đùa không đúng lúc tôi ghét lắm.
- Thôi anh xin lỗi mà , ra đây anh nói chuyện nà y cho nghe.
- Không thÃch nghe.
- Anh năn nỉ.
- Không thÃch nghe năn nỉ, anh vá» Ä‘i, tôi Ä‘i ngá»§ đây.
Ngoà i kia im lặng tháºt lâu, rồi có tiếng chân Ä‘i trên hà nh lang, tôi mở cá»a thò đầu ra nhìn Thế Phi vá» tháºt rồi.
Mặc kệ Anh. Tôi quay và o phòng, nhá» Hà đang ngồi trên giưá»ng nhìn xuống, lại còn cưá»i toe toét :
- Sinh nháºt vui không Trân ?
Tôi lầm lì nhìn nó, rồi lẳng lặng leo lên giưá»ng kéo mà n cái rẹt. Vân Hà ở dưới ló đầu nhìn tôi :
- Sao mặt mi ỉu xìu váºy Trân, sinh nháºt vui không ?
- ...
- Mi giáºn ta hở Trân ? Giáºn gì váºy ?
- Không thèm giáºn. im Ä‘i.
Nó cứ đứng lải nhải phân trần Ä‘iá»u gì đó, tôi nằm quay mặt và o tưá»ng không thèm nghe. Tức muốn đấm cho nó má»™t cái. Rõ rà ng lúc chiá»u nó thấy tôi quên gỡ ống quấn tóc trên đầu nhưng nó không thèm nói để tôi bị trêu ghẹo chÆ¡i. Bạn bè gì mà thâm hiểm. Äồ lùn !
Chưa bao giá» tôi tức nhá» Vân Hà đến váºy. Cà ng quêncà ng thấy tức. Nhá» Nà y chÆ¡i tôi nhiá»u cú quê lắm rồi. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không thèm nhìn mặt nó nữa. Cắt dứt luôn. Mai mốt nó là m quen đừng hòng tôi cưá»i vá»›i nó nữa.
Rồi còn nhá» Lan Anh và đám bạn sinh nháºt nữa, tất cả Ä‘á»u muốn Ä‘em tôi ra là m trò cưá»i. Cà ng nhá»› cà ng tức muốn chết được. Cả má»™t đám Ä‘á»u đáng ghét như nhau. Äồ thâm hiểm, đồ độc ác, đồ ... gì nữa nhỉ, tôi cố tìm từ diá»…n đạt cho đỡ tức mà tìm không được. Tức quá Ä‘i mất.
Tôi tưởng tượng đến sáng mai và o lá»›p, má»i ngưá»i sẽ nhìn tôi ... Chao ôi, tôi muốn biến mất khá»i trái đất nà y.
Ngà y hôm sau và o lá»›p, tôi lầm lầm Ä‘i thẳng đến chá»— cá»§a mình, không thèm nhìn đến ai cả , tụi nó Ä‘ang xúm xÃt má»™t đám ở dãy cá»a sổ, cưá»i hét ầm Ä© có lẽ Ä‘ang kể Lại buổi sinh nháºt hôm tối. Tôi chống cằm chiếu đôi mắt cú vá» nhìn bá»n nó, là m gì bá»n nó không Ä‘em chuyện cá»§a tôi ra cưá»i cợt. Giá mà tôi có thể bóp mÅ©i từng đứa cho đỡ tức.
Thấy tôi nhìn, đám đông dần dần giãn ra. NhỠLan Anh đi lại chỗ tôi :
- Sao mặt buồn hiu váºy Trân. Ta đây chÆ¡i cho vui.
Mặt tôi lạnh lùng :
- Không thÃch.
- Nãy giá» tụi nó bà n tán buổi tối qua vui lắm. Ê, mi biết hôm qua tụi nó tức cưá»i mi muốn chết không ?
À, lại còn dám nói ra nữa à . Thế thì tôi sẽ nói cho mà biết. Tôi nổ một trà ng :
- Biết rồi, biết rồi. Ta biết hôm qua mi cố tình Ä‘em ta ra là m trò cưá»i để buổi sinh nháºt mi có trò má»›i lạ. Nếu biết mi như váºy ta chẳng thèm đến đó đâu, và không thèm nhìn đến ai trong lá»›p. Tức mình không chịu nổi.
Buổi tối Thế Phi đến phòng, tôi mở cá»a đứng dá»±a và o tưá»ng nhìn anh, im lặng. Thế Phi nhìn bá»™ mặt hình sá»± cá»§a tôi, anh phì cưá»i, nhưng cố kiá»m lại :
- Anh nghe mấy bạn lá»›p em nói hôm nay vô lá»›p em không nói chuyện vá»›i ai hết, tụi nó nhá» anh năn nỉ Em giùm. Chuyện có chút xÃu mà em giáºn lâu váºy Trân.
Gì ? Chuyện như váºy mà có chút xÃu hả ? Chá»c cho tôi xấu hổ cả đêm ngá»§ Không được mà còn bảo có chút xÃu à ? Cả anh cÅ©ng đứng vá» phÃa bá»n nó đấy. Äáng lẽ Thế Phi phải hiểu tôi quê đến mức nà o và phải an á»§i tôi má»›i phải, đằng nà y ... Sao tá»± nhiên tất cả Ä‘á»u đáng giáºn như nhau cả, tôi biết chÆ¡i vá»›i ai bây giá». Tôi phẩy tay :
- Anh vỠđi, đừng có nhắc chuyện đó với tôi nữa, tôi ghét anh lắm. Anh có vỠkhông ?
Thế Phi nhá» giá»ng :
- Thì thôi, anh sẽ không nhắc đến bạn em nữa. Anh cÅ©ng thấy là tụi nó bất lịch sá»±, đùa như váºy là quá đáng lắm. Em chịu chưa?
Tôi nhìn Thế Phi, nét mặt anh tháºt là nghiêm chỉnh. Tôi hÆ¡i nguôi nguôi:
- Anh đến đây chi váºy?
- Tới thăm em. Một tuần không gặp bộ không nhớ anh hả?
- Hoà n toà n không.
Thế Phi có vẻ giáºn, nhưng anh kiá»m lại:
- Bây giỠem và o mang cây đà n ra đây, mình lên sân thượng ngồi chơi.
Tôi đang do dự thì anh nói như ra lệnh:
- Em nhanh Ä‘i, anh chá».
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi chạy à o và o phòng lấy đà n rồi đi theo Thế Phi.
Chúng tôi ngồi ở góc sân. Tối nay trăng sáng trắng cả bầu trá»i, ánh sáng chảy trà n trên nên sân thượng tháºt thÃch. Thế Phi gác cây đà n qua má»™t bên, ngồi yên nhìn tôi. Tôi hÆ¡i ngượng:
- Anh nhìn gì váºy?
Anh không trả lá»i và hÆ¡i chồm ngưá»i tá»›i vén những sợi tóc trên trán tôi:
- Em biết không, khi em hiá»n dịu nhìn dá»… thương lạ lùng, nhất là như bây giá». Chưa bao giá» em dá»… thương như hôm nay cả.
Tôi hÆ¡i ngượng ngùng. Tối nay trăng như nên thÆ¡, huyá»n dịu hÆ¡n. Tôi bá»—ng thấy mình hiá»n như con mèo. Tôi ngồi bó gối nhìn Thế Phi, anh cÅ©ng hiá»n như con thá». à nghÄ© Thế Phi giống như con thá» sao tức cưá»i quá. Tôi báºt cưá»i rúc rÃch.
Anh cÅ©ng mỉm cưá»i vá»›i tôi. Thế Phi không hiểu tôi cưá»i gì đâu. Nếu biết bị so sánh như con thá» anh sẽ nổi tá»± ái nam nhi cho mà xem, lúc đó thế nà o cÅ©ng có chiến tranh.
Thế Phi cầm tay tôi lên vuốt nhẹ:
- Bây giỠchịu khó nghe anh nói một chút nhé.
Tôi dè dặt:
- Gì đây, lại nhắc chuyện hôm Ä‘i sinh nháºt cá»§a em nữa phải không?
- Äúng, anh muốn nhắc chuyện đó, nhưng không phải để chá»c em giáºn. Khoan nà o, đừng có xù lông như con nhÃm thế, anh muốn há»i em câu nà y thôi. Là m gì hôm qua em giáºn anh dữ thế, em phản ứng là m anh bất ngá» hết sức.
- Ai bảo anh chá»c quê em.
- Quê gì, có gì đâu mà quê.
Tôi xụ mặt:
- Anh thá» tưởng tượng xem, hôm qua em nổi hứng lên diện tháºt chiến, thế mà lại để đầu tóc như váºy Ä‘i lung tung ra đưá»ng, anh thấy có lố bịch không chứ. Äã váºy má»i ngưá»i còn Ä‘em chuyện lố bịch đó ra chá»c em, còn bắt em chụp cả má»™t lô hình nữa. Thế có đáng giáºn không chứ.
- Nhưng anh vô tội mà .
Tôi nhăn mặt:
- Anh mà vô tá»™i hả. Vô số tá»™i thì có. Anh là ngưá»i đầu tiên cố tình châm chá»c em, anh muốn biến em thà nh trò cưá»i, anh muốn...
- Thôi, thôi... Tóm lại là anh có lỗi với em. Anh xin lỗi, chịu chưa?
Thế Phi gáºt gù:
- TÃnh em hay há»n giáºn quá nhỉ mà lại giáºn dai, anh hiểu rồi.
Tôi nhìn anh, không hiểu có gì mà anh cưá»i mãi thế.
Tôi vòi vĩnh:
- Anh đà n cho em nghe Ä‘i, và hát nữa. Bây giá» em thÃch nghe hát hÆ¡n là nhắc chuyện hôm qua.
Thế Phi cầm cây đà n lên:
- Em thÃch nghe bà i gì?
Tôi suy nghĩ:
- “Ná»—i buồn hoa phượng†đi. Em thÃch bà i đó tù hồi nhá» láºn kìa.
Thế Phi dạo và nối nhạc, rồi rống lên:
- “Má»—i năm đến hè thì tôi nghỉ hè... â€
Tôi giãy nảy:
- Không phải, không phải hát như váºy.
- Chứ hát sao hả em?
- “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn†mới đúng. Anh hát sai rồi.
- Váºy hả, váºy thì đến hè lòng phải man mác buồn à – Anh nheo mắt nhìn tôi cưá»i trêu chá»c.
Tôi nhìn anh gưá»m gưá»m, rồi thò tay nhéo anh má»™t cái:
- Anh cố tình chá»c em phải không, em muốn hát nghiêm chỉnh, thế mà anh...
Tôi cắn Thế Phi má»™t cái tháºt mạnh, anh trân ngưá»i chịu đựng, tôi lại nhéo thêm má»™t cái:
- Bây giỠanh có chịu hát đà ng hoà ng không?
- Dạ chịu.
- Tốt, hát đi.
- Vừa khóc vừa hát được không em?
Tôi giáºm chân:
- Anh đùa hoà i phải không?
- Dạ, anh không dám. Nhưng đau quá anh hát không nổi.
- Không nổi cũng phải ráng.
- ...
- Có nghe không?
- Dạ nghe.
- Tốt.
- Bây giá» anh hát má»™t bà i tháºt lâm ly được không em?
- Bà i gì?
- “Bà i ca ngưá»i ăn xinâ€.
Tôi rên rỉ:
- Trá»i Æ¡i! Äêm trăng đẹp thế nà y mà anh là m há»ng cá»§a em. Anh ngồi đó mà rên Ä‘i, em không thèm nghe đâu.
Tôi đứng dáºy, giáºm chân đùng đùng Ä‘i xuống.
Thế Phi kéo tay tôi lại:
- Thôi đừng giáºn, đừng giáºn. Bây giá» anh hứa sẽ rất nghiêm chỉnh vá»›i em. Bảo đảm.
- Không tin, anh là vua đùa dai.
- Còn em là hoà ng háºu giáºn dai.
Tôi trừng mắt:
- Gì, nói gì?
Thế Phi giả vỠsợ hãi:
- À, anh vừa nói em là hoà ng háºu cá»§a lòng anh.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh hát nhá»:
- “Có má»™t ngưá»i con gái
Äẹp như má»™t bà i thÆ¡
Cho tim tôi xao xuyến
Cho lòng tôi ngẩn ngơ
Nà ng như con chim nho?
Nhảy nhót giữa hồn tôi
Yêu em có biết
Con chim nhá» xinh Æ¡iâ€
Tôi chống cằm lắng nghe:
- Bà i nà y lạ quá, em chưa nghe lần nà o cả. Nhạc mới hả anh Phi?
- Ừ, nhạc mới.
- Hay quá nhỉ.
Thế Phi nhìn tôi hơi lạ:
- Em có thÃch không?
- ThÃch lắm.
Hình như anh định nói gì đó, tôi lắc tay anh:
- Anh hát bà i nà o vá» mẹ Ä‘i. Không, để em hát, anh đà n Ä‘i. Không hiểu sao bây giá» em thÃch hát váºy nữa.
Không để Thế Phi kịp dạo đà n, tôi hát khe khẽ:
- “Mẹ tôi tóc xanh nhuộm bạc tháng ngà y
Mẹ tôi Ä‘au buồn nặng trÄ©u đôi vai...â€
Thế Phi nhìn tôi chăm chú nhưng không nói gì. Anh im lặng gảy đà n, hình như anh bị xúc động.
Tôi tá»±a đầu và o tưá»ng. Chưa bao giá» tôi xúc động như hôm nay. Trong má»™t không gian bao la, dưới ánh sáng dịu dà ng cá»§a trăng tôi nhá»› mẹ tôi quá và tôi hát vá»›i tất cả ná»—i xuyến xao chợt áºp đến trong tôi.
- “Chiá»u nay thắp hương tưởng niệm trước mô.
Nhìn khói Ä‘au lòng nhá»› năm xưa...â€
Giá»ng tôi bị nghẹn lại, rồi nước mắt ngân ngấn. Äiệu nhạc buồn là m tôi liên tưởng đến má»™t nghÄ©a trang, má»™t đứa con đầu quấn khăn tang đứng trước má»™ trong má»™t chiá»u hiu hắt bóng tà dương. Má»—i lần hát vá» mẹ lòng tôi lại nao nao xúc động kỳ lạ, má»™t cảm giác tá»§i thân xâm chiếm, tôi gục mặt trong nắm tay khóc nức nở. Thế Phi nhìn tôi kinh ngạc:
- Sao váºy Trân?
Tôi lắc đầu không trả lá»i, cổ nghẹn cứng. Giá»ng anh thảng thốt:
- Sao em khóc váºy, nói Ä‘i, anh có là m gì em không?
Tôi lắc đầu. Anh có vẻ khổ sở:
- Nói Ä‘i mà Trân, em là m sao váºy?
Tôi ráng nÃn nhưng không được và lại cà ng má»§i lòng khóc dữ hÆ¡n. Thế Phi ngồi thừ ra nhìn tôi, rồi nhẹ nhà ng rút khăn tay lau nước mắt trên mặt tôi.
Không biết thá»i gian qua bao lâu, tôi nguôi dần. Tôi hÃt mÅ©i:
- Không có gì đâu, anh đừng có nhìn em như váºy.
- Nhưng em là m sao váºy?
Tôi ráng mỉm cưá»i, trấn an anh:
- Em bình thưá»ng mà , không có gì đâu.
Mặt Thế Phi đỠra, anh lắc đầu:
- Hết khóc rồi lại cưá»i. Trá»i Æ¡i, anh không hiểu gì cả. Em giải thÃch Ä‘i.
- Giải thÃch gì kia?
- Tại sao tự nhiên em khóc?
Tôi lúng túng. Tháºt khó mà giải thÃch được vá»›i anh những chuyện vá»› vẩn như váºy.
Thế Phi vẫn nà i nỉ:
- Nói anh nghe Ä‘i Trân, sao em khóc váºy, anh có là m gì em buồn không?
- Không.
- Váºy thì tại sao?
Tôi lúng túng:
- Em cũng không biết nói sao nữa. Tại vì... bản nhạc buồn quá, em tưởng tượng là ... Mà thôi, em cũng không biết nói sao nữa.
Thế Phi nhìn sững tôi:
- Em khóc vì bà i hát à ?
Tôi liếm môi:
- Dạ, tại vì bà i hát buồn quá là m em xúc động, nhưng bây giỠhết rồi. Em vô duyên quá phải không? Em cũng không biết sao nữa.
Thế Phi ngồi yên lặng lẽ nhìn tôi rồi lẩm bẩm:
- Äến bây giá» anh má»›i hiểu em còn những cái khác nữa, anh không ngá» em quá...
Anh ngừng lại, như không diá»…n tả nổi sá»± bất ngá» và chỉ im lặng ngắm tôi, rồi đột nhiên anh nắm chặt tay tôi. Tôi chưa kịp phải ứng thì đã thấy mình nằm gá»n trong vòng tay Thế Phi, cảm thấy đôi môi anh mÆ¡n man trên mặt. Tôi nÃn thở, đầu óc chÆ¡i vÆ¡i.
Rồi Thế Phi buông tôi ra, anh cúi nhìn xuống tôi:
- Em có hiểu Ä‘iá»u đó là gì không?
Tôi nhìn anh, đầu óc cháºm chạp nháºn thức hết má»i chuyện, tháºt như là cÆ¡n mÆ¡. Äiá»u đó có nghÄ©a là chúng tôi đã thừa nháºn mình yêu nhau.
Tôi nhìn Thế Phi, từ đôi mắt, gương mặt cho đến giá»ng nói cá»§a anh Ä‘á»u có vẻ say đắm lạ lùng. Tình cảm đắm Ä‘uối trong anh như truyá»n sang tôi, nhen lên trong tôi má»™t ná»—i xúc động dịu dà ng. Chưa bao giá» tôi thấy gần anh hÆ¡n lúc nà y, bất giác tôi vùi đầu và o ngá»±c anh, Thế Phi cúi xuống và tôi lại hiến dân cho anh cái hôn đầu tiên cá»§a tình yêu đầu Ä‘á»i. Cái hôn đẹp như má»™t bà i thÆ¡ riêng tặng cho những đôi lứa yêu nhau.
Bá»—ng nhiên tôi nghe tiếng nhạc từ dưới đưá»ng vẳng lại, nhẹ như là n khói má»ng:
“Ta yêu nhau có vầng trăng là m chứng...â€
Tối nay tôi lạc và o những vùng cảm xúc mênh mông chất ngất. Có lẽ rồi ấn tượng cá»§a đêm nay sẽ Ä‘i và o tiá»m thức và tôi sẽ mang theo đến cả cuá»™c Ä‘á»i.
Má»™t tiếng gầm lá»›n là m tôi giáºt mình thức dáºy. Tôi giÆ¡ tay cố nhìn đồng hồ - ba giá» sáng rồi – ông ấy lại kiếm chuyện gây gá»— vá»›i mẹ đấy.
Những tráºn cãi vã thế nà y đã trở thà nh Ä‘iệp khúc kinh hoà ng đối vá»›i tôi, đầu độc tuổi thÆ¡ tôi chìm và o những ý nghÄ© oán háºn và tước mất tuổi hồn nhiên mà mẹ đã cho tôi. Tôi úp mặt và o gối, bất giác nước mắt trà o ra.
Tiếng ông ấy vang lên hằn há»c:
- Tại sao nó cứ vỠđây hoà i váºy chá»›, Ä‘i há»c gì mà tháng nà o cÅ©ng vá», nếu bà không đưa tiá»n thì nó vá» là m gì. Tôi biết bà vẫn đưa tiá»n cho nó mà .
Giá»ng mẹ nhá» nhẹ, nhưng âm thanh vẫn rung lên sá»± tức giáºn cố đè nén:
- So vá»›i tiá»n nó Ä‘i há»c má»™t tháng, tiá»n ông phung phà và o rượu và đi chÆ¡i còn gấp mấy lần, sao ông không chịu thấy chuyện đó. Và thá»±c ra ông đã lo gì cho nhà nà y? Váºy thì đừng kiếm chuyện vá»›i tôi nữa.
- Con bà thì bà lo, bắt tôi lo nữa à ? Con gái lớn gả quách đi cho rồi, không thihi đi ván vé số hay là m gì đó phụ gia đình, lớn già đầu còn ăn bám cha mẹ.
Tôi cắn môi đến rướm máu. Ba muốn ám chỉ tôi đấy, vì tôi xin mẹ cho Ä‘i há»c. Vâng, tôi đã ăn bám mẹ. Thế còn bà , má»™t ngưá»i đà n ông khá»e mạnh từng trải Ä‘á»i mà lại sống dá»±a và o má»™t ngưá»i phụ nữ yếu Ä‘uối, giữa tôi và ông ai sống nhục hÆ¡n ai?
Äã bao lần tôi gà o thét trong lòng như thế, nhưng vẫn chỉ là những ý nghÄ© phản kháng trong câm nÃn mà thôi. Tôi có thể là m gì khác hÆ¡n bây giá»?
Nãy giá» mẹ tôi vẫn im lặng, giá»ng ba tôi lấn tá»›i đắc thắng:
- Con bà hà ng tháng vẫn ngá»a tay xin tiá»n sao bà không nói. Hôm nay nó vỠđó, noi vá»›i nó Ä‘i, bà dám không? Phải rồi, bà không dám dám đâu, bởi vì nó sẽ động tá»›i thằng chồng yêu quà cá»§a bà ... ha... ha... Bà yêu quà nó quá sao cÅ©ng bị nó bá» váºy. Äà n bà hung dữ như bà bị đà n ông bá» là đáng Ä‘á»i. Tôi là thằng cao thượng nên má»›i chịu sống vá»›i con ngưá»i bá» Ä‘i như bà .
Mẹ không nói gì, chỉ khóc. Tiếng khóc uất ức Ä‘au đớn, thù háºn và bất lá»±c, nhẫn nhịn. Tôi biết ba cố tình Ä‘em chuyện ấy ra để là m Ä‘au mẹ. Äó là sá»± hả hê khoan khoái cá»§a ba.
Và mẹ có thể nói gì hÆ¡n khi ba Ä‘em tôi ra là m lá chắn? Mẹ phải im lặng để bảo vệ tôi. Trá»i Æ¡i! Sao tôi căm thù ngưá»i đà n ông hèn hạ đó thế, lấy ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i khác là m sá»± khoái trá. Ông ta còn tình ngưá»i không?
Ở phòng bên kia, giá»ng ba vẫn vang vang:
- Con bà lá»›n rồi, phải có trách nhiệm vá»›i gia đình nà y chứ. Tại sao không bắt nó Ä‘i là m kiếm tiá»n. Äồ đà n bà ngu!
- Ông có thể nói nhá» cho má»i ngưá»i ngá»§ được không?
Ba quát lên:
- Bà sợ nói nghe hả? Tôi nói lớn cho nó nghe đó. Con bà thì bà sợ bà đốt nhang lạy nó đi.
Tôi ngồi dáºy cố bịt tai lại. Tôi khóc tức tưởi, ngá»±c Ä‘au thắt, cố nén cho tiếng khóc đừng báºt ra. Má»™t bà n tay sá» soạng trên mặt tôi, rồi giá»ng Bảo Loan thì thầm:
- Äừng khóc nữa chị Trân, đừng thèm nghe gì hết.
Tôi lắc đầu, nước mắt ròng ròng tuôn trên mặt. Bảo Loan nói như căm tức:
- Em ghét ổng lắm, ổng không cao thượng.
- Dù sao thì đó cũng là ba của Loan mà .
- Nhưng ổng hà nh hạ mẹ, là m khổ mẹ. Em ghét mấy ngưá»i đà n ông là m khổ vợ con lắm.
Tôi im lặng. Giá mà có thể trút cạn vá»›i Bảo Loan cÆ¡n phẫn ná»™ Ä‘au đớn cá»§a tôi. Ná»—i buồn khổ nà y tôi cất giữ cho riêng mình, thỉnh thoảng không chịu nổi tôi bùng lên, trách móc vá»›i mẹ, nhưng cuối cùng Ä‘á»i có thay đổi gì được. Cuối cùng ngưá»i Ä‘au khổ nhất vẫn là mẹ. Nếu biết thương mẹ thì tôi không được nói gì cả.
Bảo Loan vuốt nhẹ tay tôi:
- Chắc chị thương ba chị lắm há chị Trân? Ba chị với mẹ mình chị thương ai hơn?
Tôi nÃn khóc, lặng lẽ lau nước mắt:
- Chị phải thương mẹ hÆ¡n chứ, cÅ©ng như Loan thương mẹ hÆ¡n váºy.
- Tại vì em thấy ba ác quá nên em ghét, nhưng ba chị thì chắc không ác đâu phải không chị?
- Chị không biết, nhưng chắc chắn ba chị phải là ngưá»i cao thượng, chị tin váºy.
- Ba chị với ba em thì ai hay hơn hả chị Trân?
- Chị không biết – Tôi lặp lại – Nhưng chị tin ba chị là ngưá»i cao thượng.
- Có khi nà o chị ước gặp ba chị không? Có khi nà o chiêm bao thấy ba không?
- Có chứ! Chị không biết mặt ba, nhưng chị nghÄ© ba chị là ngưá»i hiá»n lạnh và thương chị lắm.
- Thương sao ông ấy bỠchị? Thế chị có biết ba chị đi đâu không?
- Chị không biết.
- Sao kỳ váºy? Sao không khi nà oem nghe mẹ kể vá» ba chị hết váºy?
- Chị cÅ©ng không biết nữa. Thôi, Loan ngá»§ Ä‘i, trá»i chưa sáng đâu.
Bảo Loan ngồi im má»™t tà rồi ngả ngưá»i xuống giưá»ng. Chỉ má»™t lát sau nó ngá»§ ngon là nh.
Tôi bước nhẹ xuống giưá»ng, lặng lẽ xếp táºp vở, quần áo và o giá». Tôi không muốn báºt đèn. Ở trong nhà nà y tôi thÃch là m việc thầm lặng hÆ¡n.
Gần năm giá» sáng rồi, tôi thay đồ và nhón chân Ä‘i ra ngoà i. Mẹ cÅ©ng vừa ra khá»i phòng:
- Con định Ä‘i đâu váºy?
Tôi nói nhá»:
- Dạ con Ä‘i lên trưá»ng.
- Sao hôm qua nói vá»›i mẹ là ở nhà há»c thi?
Tôi nói dối:
- Tại con bá» quên tà i liệu trên trưá»ng rồi.
- Váºy thì lên lấy rồi vá».
- Thôi mẹ Æ i, mất công quá. Vá»›i lại há»c chung vá»›i bạn con dá»… há»i bà i hÆ¡n. Ở đây con không biết há»i ai hết.
Mẹ đứng im, có lẽ mẹ hiểu và thấy như váºy tốt hÆ¡n, dù khi tôi Ä‘i rồi mẹ sẽ buồn nhá»› tôi không Ãt.
- ChỠmẹ một chút.
Và mẹ quay và o phòng. Tôi cản lại:
- Thôi mẹ Æ i, con còn tiá»n.
- Tiá»n gì mà còn. Tháng trước mẹ gởi Ãt quá con xà i không đủ thì là m sao còn được.
Mẹ Ä‘i nhanh và o phòng, tôi nghe tiếng mở tá»§ tháºt nhanh. Khi mẹ Ä‘i ra ngoà i, ba đã đứng tá»±a cá»a:
- Äấy, bà lại cho tiá»n nó chứ gì. Trong khi hôm qua tôi há»i bà bảo hết tiá»n.
Mẹ quay phắt vá» phÃa ba:
- Ông im Ä‘i cho tôi nhá».
- Tôi không im. Có bao nhiá»u tiá»n ba cứ dồn cho con gái bà hết, bà bỠđói nhà nà y phải không?
Mẹ tôi run bần báºt:
- Ông tầm thưá»ng vừa vừa thôi. Ông thấy có khi nà o tôi để gia đình nà y thiếu hụt chưa? Còn ông, đà n ông gì cả Ä‘á»i chỉ biết sống bám và o vợ, tôi chịu hết nổi rồi.
Tôi cắn răng:
- Con không lấy tiá»n đâu. Con còn nhiá»u lắm mà – Và tôi chạy và o phòng lấy giá» - Thưa mẹ con Ä‘i.
Tôi Ä‘i nhanh ra cá»a, mẹ cÅ©ng không Ä‘uổi theo. Tôi thoáng thấy mắt mẹ ngân ngấn nước mắt. Bất giác nước mắt tôi chảy rà n rụa.
Bến xe còn vắng ngưá»i, hÆ¡i sương tháºt lạnh. Ãnh đèn hiu hắt tá»a sáng xuống đưá»ng. Tôi lầm lÅ©i Ä‘i tìm má»™t chiếc xe, nước mắt là m tôi má» mịt. Tôi leo lên má»™t chiếc xe còn trống ngưá»i, gục xuống thà nh ghế thổn thức.
- Trân, Trân à .
Có tiếng Ä‘áºp và o thà nh xe. Tôi ngẩng lên, mẹ tôi đứng ở dưới hà nh lang Ä‘ang ngước nhìn tôi.
- Con mua gì ăn chưa? Mang theo bánh mì ăn đi con.
Tôi thò tay ra ngoà i cầm lấy ổ bánh:
- Sao mẹ ra đây chi váºy, còn khuya mà .
Mẹ không trả lá»i, tôi cÅ©ng không nói gì nữa. Rồi giá»ng mẹ buồn rầu:
- Chừng nà o con vỠnữa?
- Con chưa biết.
Mẹ bước hẳn lên xe, ngồi xuống cạnh tôi:
- Con mang tiá»n theo mà xà i.
- Không, con không lấy đâu, con còn tiá»n mà mẹ.
- Äừng cãi mẹ, đừng nói gì nữa hết. Con có muốn mẹ yên bụng vá» con không, hay muốn mẹ lo láng?
Tôi im lặng cất tiá»n và o giỠ“Mẹ Æ i! Mẹ biết không, đây là lần cuối cùng con xin tiá»n mẹ. Mai mốt con sẽ không bao giỠđể ông ấy bắt nạt mẹ vì con nưa. Con cÅ©ng không biết sẽ sống bằng gì, nhưng chắc chắn má»™t Ä‘iá»u con không bao giá» dá»±a và o mẹ nữa. Con tá»± tước mất cá»§a mình quyá»n được mẹ che chở, bảo vệ vì mẹ đó.â€
Sao bây giá» tôi muốn khóc mãi. Tôi ngẩng mặt, cố lấy giá»ng bình thưá»ng:
- Mẹ vỠchuẩn bị đi bán đi, còn con sẽ tranh thủ ngủ, mẹ đừng lo. Bây giỠcon buồn ngủ lắm.
Khi mẹ xuống xe rồi, tôi lại khóc. Nhìn theo dáng mẹ lá»§i thá»§i giữa bóng tối, tim tôi nhói lên ná»—i buồn khổ kỳ lại. Lấy ngưá»i đà n ông kia là m Ä‘á»i mẹ luôn chìm trong bóng tối con biết là m sao để cứu mẹ bây giá».
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
25-10-2008, 03:43 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 2
Tôi ôm chiếc gối nằm nhìn ra cá»a sổ. Trá»i đã vá» chiá»u , những đám mây xám lặng lá» bay trên bầu trá»i. Giá» nà y ở nhà chắc mẹ Ä‘ang nấu cÆ¡m, không biết, ông ta có gây gá»— vá»›i mẹ chuyện gì nữa không. Từ hôm Ä‘i đến bây giỠông ta có chịu để mẹ yên không?
Tôi nhìn đăm đăm một đám mây, buồn tê tái:
- Trân Æ¡i, dáºy ăn cÆ¡m, đến giá» rồi.
- Ta chưa muốn ăn.
Vân Hà leo lên giưá»ng, ngồi bó gối nhìn tôi đầy vẻ quan tâm:
- Sao mấy hôm nay mi buồn quá váºy? Từ lúc biết mi đến giá» chưa khi nà o ta thấy mi buồn hết. Mi có chuyện gì váºy Trân?
- Không có gì đâu.
- Hay là mi vá»›i anh Phi giáºn nhau?
- Không có
- Váºy thì cái gì? Từ hôm mi vá» nhà lên ta thấy mi buồn lắm, tÃnh mi có như váºy đâu.
- Tại ta bị nhức đầu.
Vân Hà nhìn tôi đăm đăm:
- Không phải, chắc chắn là không phải.
Tôi im lặng. Vân Hà rụt rè cầm tay tôi:
- Thấy mi buồn tự nhiên ta cũng buồn theo. Mi có tin là ta rất thương mi không Trân?
Tôi quay lại nhìn nó. Nó có vẻ ngượng vì cách bà y tá» tình cảm đối vá»›i tôi. Tôi cảm động, trong mưá»i đứa phòng nà y tôi hay bá»±c Vân Hà nhất, nhưng cÅ©ng không hiểu từ đâu tôi mến và gần gÅ©i nó nhất.
Tôi ngồi dáºy, hất má»› tóc ra phÃa sau:
- Trá»i chiá»u nay buồn quá há Hà ?
Vân Hà khẽ Ä‘á»c:
“Cảnh buồn cảnh cũng đeo sầu.
Ngưá»i buồn cảnh có vui đâu bao giá».â€
Äúng không Trân?
- Äúng
- Váºy thì mi buồn gì váºy?
- Chuyện gia đình.
Và tôi kể hết với nó những gì đã xảy ra với tôi, kể cả nỗi bất hạnh của mẹ con tôi. Vân Hà mở to mắt thốt lên:
- Tháºt là khó tưởng tượng. Váºy mà lâu nay ta cứ nghÄ© gia đình mi khá giả, được gia đình cưng chiá»u, nhìn mi hồn nhiên vui tÃnh thế kiạ.. tháºt là kỳ lạ, Trân ạ!
Tôi im lặng. Vân Hà cắn môi:
- Ta nghÄ© những ngưá»i sống ná»™i tâm thưá»ng che giấu ná»—i buồn cá»§a mình bằng bá» ngoà i vui vẻ, vô tư. Thì ra mi tạo lá»›p vá» như váºy để sống hả Trân?
Tôi lắc đầu:
- Ta không tạo gì hết, ta luôn sống thực với bản chất của mình.
- Nhưng đâu là bản chất tháºt cá»§a mi?
- Ta không biết.
- ThẠlà lạ. Lẽ nà o trong mi tồn tại hai tÃnh cách trái ngược nhau như váºy?
- Bây giỠthì ta phải kiếm việc là m. Thực tình ta cũng không biết phải là m gì nữa – Tôi thở dà i.
- Mi có dám là m nhà hà ng không Trân?
Tôi nhìn sững nhỠVân Hà :
- Cái gì, là m nhà hà ng hả? Là m sao mi nghÄ© nổi ra chuyện đó, ai dạy mi váºy?
Vân Hà điá»m tÄ©nh:
- Tá»± ta Ä‘i tìm, tất nhiên là có ngưá»i hướng dẫn.
Tôi mở lớn mắt nhìn nó, kinh ngạc:
- Váºy ra mi đã và o chá»— kinh khá»§ng đó rồi à ?
- Không lâu lắm, nhưng cÅ©ng đủ để ta hiểu vá» há».
- Mi là m bao lâu rồi?
- Hơn một tuần.
- Váºy là chỉ má»›i đây thôi?
- Ừ.
Tôi lặng thinh. Tháºt là má»™t khám phá kinh ngạc. Nhá» Hà loắt choắt hay chá»c phá bạn bè lại có má»™t cuá»™c Ä‘á»i riêng phức tạp đến thế sao? Tôi thẫn thá»:
- Ta không là m việc đó được đâu, ta không dám.
Vân Hà buồn rầu:
- Ta cũng không xúi giục mi, vì chuyện đó cũng không mấy tốt đẹp gì.
- Sao mi không là m gì khác mà lại là m gnhỠđó hở Hà ?
- Là m gì bây giá», ta không đủ kiên nhẫn dạy kèm mấy đứa con nÃt lóc chóc, cÅ©ng không khéo tay hay có sức khá»e tìm việc gì phù hợp vá»›i con gái. Ta đà nh lợi dụng cái phụ nữ cá»§a mình nếu muốn có tiá»n Ä‘i há»c.
Tôi lặng yên nhìn nó. Vân Hà ngước nhìn trần nhà :
- Mi biết đó, chỉ có là m ở nhà hà ng là mau kiếm tiá»n nhất. Ta cần là m má»™t thá»i gian để dà nh tiá»n há»c hết bốn năm. Sau đó sẽ xin Ä‘i là m như bao ngưá»i trà thức lương thiện có gì xấu không hở Trân?
Tôi bâng khuâng:
- Chỉ sợ cà ng ngà y mình cà ng lao theo đồng tiá»n, lúc đó mất hết Hà à .
Vân Hà thở dà i:
- Chuyện đó sau hãy hay. Ta cũng đã đấu tranh với mình dữ lắm mới quyết định.
Nó bá»—ng đột ngá»™t đổi giá»ng sốt sắng:
- Còn chuyện chủa mi thì rất dễ, mi có chịu dạy kèm tư gia không?
- Chịu chứ.
- Váºy để ta giá»›i thiệu chá»— nà y cho mi.
- Là m sao mi biết mà giới thiệu?
Vân Hà lim dim mắt:
- chuyện đó đâu có lớn, mi cứ tin và o tà i xoay sở của ta đi.
Tôi nhìn Vân Hà , bá»—ng nhiên tôi nghÄ© vá» mấy nhá» khác trong phòng, bá»n nó cÅ©ng sống hồn nhiên vui vẻ, nhưng đằng sau bá» mặt đó là cuá»™c Ä‘á»i ra sao?
Tôi đứng trước cổng má»™t biệt thá»± lá»›n. Tiếp tôi là má»™t cô gái hãy còn nhá», có vẻ là má»™t ngưá»i giúp việc. Cô bé đưa tôi và o phòng khách ngồi chá».
Tôi quan sát khắp phòng. Äúng là má»™t gia đình già u có quá mức, cách bà i trà lá»™ng lẫy theo kiến trúc phương Tây. Tôi nhìn vá» phÃa chiếc dương cầm ở góc phòng, rồi bất giác đứng dáºy đến ngồi và o bà n.
Äã lâu lắm rồi tôi má»›i thấy lại chiếc đà n dương cầm. Thưở nhá» mẹ cÅ©ng mua cho tôi má»™t chiếc và đÃch thân dạy tôi đà n. Khi tôi bắt đầu lá»›n mẹ nhá» hẳn má»™t cô giáo đến dạy... Bây giá» thì những cái đó xa xôi rồi, xa tháºt rồi khi thôi phải gá»i ngưá»i đà n ông xa lạ ấy bằng ba.
Tôi mở nắp đà n, những kỷ niệm ngà y xưa ùa vỠchoáng ngợp hồn tôi, và tôi quên tất cả, thoát ly thực tại quanh mình để đắm chìm trong tiếng nhạc du dương.
Rồi tôi ngồi im, còn váng vất những ý nghÄ© lan man. Chợt má»™t giá»ng nói vang lên phÃa sau :
- Cô cũng biết đà n nữa à , cô đà n hay lắm.
Tôi quay lại, ngưá»i đà n bà ngồi ở salon Ä‘ang nhìn tôi vá»›i má»™t nụ cưá»i xã giao.
Tôi đứng dáºy, bà ta vẫy tôi :
- Cô lại đây ngồi để tôi nói chuyện.
- Dạ, chị Là ...
- Tôi là mẹ cá»§a bé Vy, cô là Nghi Trân phải không, giống trong hình lắm. Nhìn hình tôi thấy cô có vẻ hiá»n háºu, tuy chưa gặp nhưng tôi thấy mến cô và nghÄ© là cô có thể dạy con tôi được.
- Da.
- Cô thưá»ng Ä‘i há»c buổi nà o.
- Dạ, buổi chiá»u.
- Tốt quá, váºy thì cô dạy buổi sáng nhé.
- Da.
Bà chợt quay và o trong, gá»i lá»›n :
- Mi Mi, Mi Mi !
- Da.
Tiếng dạ của trẻ con vang lên, rồi từ nhà sau một cô bé chạy ra, thì ra cô bé nà y là Mi Mi, thế mà tôi cứ tưởng ...
Tôi nhìn cô bé, má»™t mái tóc búp bê, má»™t khuôn mặt bầu bÄ©nh và đôi mắt to tròn, cô bé phúng phÃnh trong chiếc áo đầm cÅ©ng xoe tròn giống mấy con búp bê rối ở Nga cÅ©ng hay hay. Tôi nhìn con bé mỉm cưá»i.
Bé Vy (hay gá»i là Mi Mi) cÅ©ng nhìn tôi, thấy tôi cưá»i nó cÅ©ng cưá»i nhe cả mấy chiếc răng sún, rồi nghiêng đầu là m Ä‘iệu vá»›i tôi. Con bé nà y đáo để lắm, kèm má»™t đứa trẻ như thế nà y không đơn giản đâu - Tôi nghÄ©.
Ngưá»i đà n bà nói vá»›i Mi Mi :
- Cô nà y sẽ dạy tiếng Anh cho con đó, mai mốt sáng phải ở nhà há»c vá»›i cô chứ không Ä‘i chÆ¡i nữa nghe không ?
Mi Mi chợt cau mặt vùng vằng :
- Con không thÃch Ä‘i há»c, mẹ nói cô giáo vá» Ä‘i, đã nói là không thÃch mà cứ bắt há»c hoà i.
Tôi sững ngưá»i nhìn cô bé. Có lẽ mẹ nó đã quen vá»›i tÃnh nết ngang bướng và kém lá»… độ cá»§a nó, bà ta cưá»i :
- Không thÃch cÅ©ng phải há»c, mà y mà cãi tao là mà y ăn đòn đó.
Ôi trá»i, cả bà ta cÅ©ng nói năng vá»›i con như thế, thảo nà o ...
Tôi chưa từng thấy mẹ con nà o nói chuyện như váºy bao giá». Ngưá»i đà n bà quay lại tôi :
- Váºy nhé, ngà y mai tám giá» cô đến dạy nó há»c, nó không chịu cứ đánh thẳng tay cho nó sợ.
- Vâng, thưa chị em vá».
Tôi đứng dáºy ra vá», buồn nản và mệt má»i vô cùng. Dạy kèm cho má»™t đứa trẻ như váºy rồi sẽ ra sao ? Cứ lo đối phó vá»›i nó thì há»c gì được kia chứ, và nếu nó không há»c được thì mẹ nó sẽ bảo tôi không biết dạy.
Nhưng thôi, thà chấp nháºn má»i cái đó còn hÆ¡n xin tiá»n mẹ.
Äúng tám giá» hôm sau tôi lại đến, gặp mẹ cá»§a Mi Mi ở phòng khách, hình như bà chuẩn bị Ä‘i đâu đó, bà ta kéo tay tôi :
- Cô và o đây.
Tôi Ä‘i theo bà và o phòng bé Mi Mi, căn phòng nhá» tháºt sang trá»ng. Cô bé Ä‘ang nằm duá»—i ngưá»i ngáp dà i, rồi lăn qua ôm chiếc gối kết ren xinh xắn. Mẹ cô bé đến ngồi cạnh giưá»ng.
- Mi Mi, dáºy há»c nè con, dáºy Ä‘i !
Cô bé hét toáng lên :
- Äã nói là không há»c mà .
- Äể tao quất cho và i roi xem mầy thÃch há»c không ?
Vừa nói bà ta vừa đứng dáºy gỡ cây chổi lông gà treo tưá»ng, tôi hoảng hồn :
- Äừng đánh, đừng đánh, chị Äể em dá»— Mi Mi cho.
- Ừ, cô kêu nó dáºy dùm tôi nhé, tôi gấp Ä‘i lắm.
Rồi bà đi nhanh ra ngoà i. Tôi thở dà i ngồi xuống giưá»ng, ngá»t ngà o :
- Bé Mi dáºy Ä‘i chÆ¡i vá»›i cô không ?
Cô bé ngẩng đầu lên, há»i tỉnh táo :
- Äi đâu ?
- Äi chÆ¡i, Mi Mi thÃch Ä‘i đâu cô sẽ đưa đến đó.
- Váºy là khá»i há»c phải không cô ?
Tôi lắc đầu :
- Sáng nay thì chưa há»c, cô sẽ dẫn em Ä‘i chÆ¡i thôi.
- Cô nói tháºt không, cô đừng nói láo nghe.
- Ừ - Tôi nhìn cô bé ngán ngẩm.
Cô bé ngồi báºt dáºy nhảy xuống giưá»ng rồi chạy ra cá»a hét lá»›n :
- Äói bụng rồi.
Một lúc sau, tôi thấy cô gái hôm qua mang lên phòng đĩa hột gà , bánh mì, và i chiếc bánh tây và một ly sữa.
Mi Mi lấy chiếc bánh tây nhúng và o ly sữa, bột bánh tan nhanh. Tôi ngạc nhiên nhìn nó bẻ Tất cả chỗ bánh còn lại cho và o ly, rồi lấy muỗng múc ăn. Tôi lên tiếng :
- Sao em ăn gì kỳ váºy ? Phải ăn bánh mì vá»›i há»™t gà trước rồi má»›i được ăn bánh tây uống sữa.
Cô bé cong mỠlên :
- Em thÃch ăn thế nà y hÆ¡n.
Tôi khẽ lắc đầu ngồi yên. Mi Mi ăn hết ly sữa, liếm muỗng :
- Äem há»™p sữa lên đây.
Con bé đổ sữa và o hột gà chiên rồi nhón một miếng cho và o miệng. Hôm nay tôi mới phát hiện rằng trẻ Con có thể ăn hột gà với sữa. Không biết rồi tôi sẽ còn chứng kiến Mi Mi ăn những thứ kỳ cục gì nữa đây.
Cả một tuần tôi chỉ dẫn cô bé đi chơi rong ruổi mà thôi.
Hôm nay tôi đến sá»›m hÆ¡n, Mi Mi vẫn chưa rá»i khá»i giưá»ng, tôi dịu dà ng :
- Bé Mi dáºy Ä‘i, cô đến rồi nè.
Con bé còn buồn ngủ lắm, nhưng vẫn mở mắt :
- Hôm nay cô dẫn em đi nữa hả cô.
Tôi không hứa hẹn gì cả, chỉ bảo :
- Bây giá» em xuống nhà rá»a mặt, rồi ăn sáng cô sẽ chá» em.
Cô bé phụng phịu :
- Bảo chị Là nh mang và o đây em mới ăn.
Tôi cương quyết :
- Không nên như váºy. Sáng em phải đánh răng rồi má»›i được ăn.
- Em không thÃch đánh răng. Từ đó tá»›i gá»i không đánh răng em vẫn ăn được mà cô.
Tôi kiên nhẫn :
- Nhưng vì em không đánh răng nên răng em mới bị nhức đấy. Hôm kia răng em đau em khóc suốt ngà y, nhớ không ?
Cô bé bướng bỉnh :
- Nhưng bây giỠem hết đau rồi.
Tôi nghiêm mặt đến ngồi bên bà n :
- Thôi được, em không muốn rá»a mặt cÅ©ng được nhưng chắc hôm nay cô không dám dẫn em Ä‘i chÆ¡i, vì cô thấy bạn bè em ai cÅ©ng sạch sẽ dá»… thương chỉ có mình em là không dá»… thương như bạn.
Rồi tôi mở sách ra Ä‘á»c, không nhìn đến nó nữa. Bé Mi Mi đứng tần ngần sau lưng tôi, rồi lững thững Ä‘i xuống nhà dưới.
Khá lâu cô bé trở Lên, nó rụt rè đến đứng bên tôi :
- Cô ơi, em đánh răng rồi, em ăn sáng rồi.
Tôi mỉm cưá»i :
- Äâu lại đây cho cô xem. Ừ, hôm nay cô má»›i thấy mặt Mi Mi sạch sẽ và đẹp hÆ¡n mặt bạn Ngân. Nếu Mi Mi chịu nghe lá»i cô, em sẽ dá»… thương hÆ¡n bạn Ngân nhiá»u. Em thÃch dá»… thương hÆ¡n bạn Ngân không ?
- Dạ ThÃch.
Tôi ngồi im, nhìn đăm đăm ra cá»a sổ. Bé Mi nÃu tay tôi :
- Cô Æ¡i, sao cô buồn quá váºy cô ?
- Hình như hôm trước bạn Ngân được phát thưởng phải không Mi Mi ?
- Da.
- Váºy em có muốn được lãnh thưởng không ?
Cô bé có vẻ mắc cở :
- Dạ Không.
- Nếu em chịu há»c thì chắc chắn em sẽ lãnh thưởng, nhiá»u hÆ¡n bạn Ngân nữa.
- Không được đâu, mẹ bảo em há»c dở và ngu.
- Không có đâu, em thông minh lắm. Bây giỠthỠđếm theo cô mấy số nà y nghe.
Con bé nhìn tôi, căng thẳng, tôi đếm số bằng tiếng Anh rồi bảo nó lặp lại. Nó đếm má»™t cách khó khăn, tôi vẫn tươi cưá»i :
- Không ngá» em giá»i đến váºy, em hay quá Mi ạ. Cô chưa thấy đứa bé nà o thông minh như em hết.
- Tháºt hả cô ?
Mi Mi có vẻ hớn hở, sung sướng kỳ lạ. Có lẽ đây là lần đầu tiên con bé được khen vì từ trước tới giỠnó chỉ nghe mẹ nó mắng thôi.
Thế là má»—i sáng tôi có thể bảo Mi Mi ngồi và o bà n há»c. Tôi không ngá»›t miệng khen nó giá»i và sau má»—i lá»i khen cá»§a tôi bé Mi lại há»c hăng hÆ¡n. Thá»±c ra thì con bé rất dá»… bảo và ngoan ngoãn. Không hiểu sao đến mẹ nó thì nó lại đâm ra ngang ngạnh và bướng bỉnh. Hầu như ngà y nà o nó cÅ©ng bị đòn, còn bà thì miệng cứ oang oác như con gà . Äôi lúc tôi phải ngồi chá» bà ấy mắng xong má»›i dạy. Những lúc ấy tôi rất khó chịu và bá»±c bá»™i.
Sáng nay cho Mi Mi là m bà i táºp, tôi rảnh rá»—i ngồi chÆ¡i. Cô gái giúp việc quanh quẩn dá»n dẹp trong phòng và lân la đến bên tôi :
- Em công nháºn chị hay tháºt. Bé Mi mà chịu há»c thì mẹ nó đỡ vướng vÃu vá»›i nó lắm. Trước chị có mấy ngưá»i đến nháºn dạy nhưng nghỉ hết rồi.
- Sao váºy ?
- Tại bé Mi cứng đầu quá ngưá»i ta không dạy được.
- Váºy hả ?
Cô bé nhìn tôi tấm tắc :
- Chị đẹp ghê hé, mà hiá»n nữa. Lúc trước có mấy ngưá»i đến xin dạy, cÅ©ng là sinh viên như chị nhưng em thấy không ai đẹp bằng chị.
- Váºy hả ?
- Mẹ bé Mi cũng đẹp há chị Trân ?
- Ừ.
Cô ta hạ giá»ng :
- Nhưng bà ấy dữ lắm. Chị có thấy bà ấy dữ không ?
- Ờ ... Ờ ... chị Cũng không biết.
Cô ta để cây chổi một bên, ngồi xuống cạnh tôi :
- Tại thấy chị hiá»n em má»›i dám nói, chứ bà dữ lắm, ở bên chồng không được má»›i Ä‘em con vỠđây đó. Trước mặt chị bả Không nói gì, chứ chị mà là m gì con bả ấy hả, bả chá»i toáng lên liá»n.
- Váºy à ?
- Ừ, dữ lắm.
Cô ta ghé sát tai tôi :
- Bà nà y buôn ... buôn gì nhỉ ? Em không biết bả buôn cái gì, nhưng nhiá»u tiá»n lắm. Má»—i lần ngưá»i ta đưa tiá»n bà ấy hả, trá»i Æ¡i, cả bao luôn mà toà n là giấy lá»›n không hà .
Tôi bắt đầu thấy tò mò :
- Váºy mẹ bé Mi không phải là chá»§ nhà hả ?
- Không, bả là con gái ông bà chủ.
- Thế sao tôi chưa gặp ông bà ấy lần nà o ?
- Có đó chứ, tại chị không ở thưá»ng xuyên nên không thấy đó.
Hình như cô bé rất thÃch nhiá»u chuyện, cô ta nhÃch lại gần tôi, hăm hở :
- Nhà nà y kỳ lắm. Mạnh ai nấy sống, Ãt ai nói tá»›i ai lắm, mà há»… gặp mặt nhau là gây. Mẹ bé Mi hay cãi cá» vá»›i cáºu Út lắm. Má»—i lần cãi nhau là không vừa đâu, um sùm luôn.
- Cáºu Út là ai ?
- Ờ, cáºu ấy còn Ä‘i há»c, nhưng mà không chịu ở nhà , Ãt vá» nhà lắm, chừng nà o xin tiá»n bà chá»§ má»›i vá».
- Váºy hả ?
Mi Mi chợt lên tiếng :
- Cô ơi, em xong rồi nè.
Tôi đứng dáºy, Là nh dặn dò :
- Chuyện em kể chị đừng nói vá»›i ai nghe. Chị mà kể là bà chá»§ mắng em nhiá»u chuyện đấy. Thá»±c tình em cÅ©ng không ưa mấy ngưá»i nhiá»u chuyện đâu, chuyện cá»§a ai thì mặc ngưá»i ta, nói tá»›i nói lui tá»c mạch chẳng hay gì. Thế nhé, chị đừng nói vá»›i ai nhé.
Tôi phì cưá»i :
- Äừng lo, chị không nói gì vá»›i ai đâu.
Cô bé có vẻ yên tâm, lại lo quét dá»n, chắc là tÃnh hay tò mò chuyện ngưá»i khác lắm đây, nhưng những Ä‘iá»u nghe được cÅ©ng gây cho tôi ấn tượng vá» gia đình nà y.
Mấy hôm nay nhà Mi Mi tháºt đông ngưá»i, đặc biệt là thêm má»™t bầy con nÃt không biết chui từ đâu ra, chúng nó đùa giỡn, cãi cỠầm Ä© trong nhà . Äôi lúc tôi phải dắt Mi Mi ra vưá»n há»c để tránh chúng nó.
Sáng nay tôi đến thì Mi Mi đã ngồi và o bà n há»c, bên cạnh là bé Thy. Chúng nó chụm đầu cùng vẽ cái gì đó tháºt say sưa. Tôi ngồi ở góc phòng mở sách ra Ä‘á»c chá» chúng nó.
Bá»—ng bé Thy hét lên má»™t tiếng.Tôi ngẩng lên. Mặt nó lem luốc những lằn ngang dá»c, có lẽ Mi Mi đã quẹt lên đó, tôi chưa kịp chạy đến thì bé Thy đã mở nắp má»±c, vẩy mạnh má»™t cái. “Phá»±t!†Mấy giá»t má»±c bắn lên, mặt bé Mi lấm tấm mà u xanh. Nó đưa tay quệt ngang là m mấy vệt má»±c lem đầy cả mặt. Thế là hai đứa bé xô và o nhau, cà o cấu, la hét Ä‘iếc cả tai.
Tôi chạy đến giằng chúng nó ra, ngay lúc đó có má»™t giá»ng quát lên:
- Mấy đứa nhãi nà y, cái gì mà ồn quá váºy?
Cánh cá»a bị đẩy mạnh, tôi quay lại rồi đứng sững nhìn vá» phÃa cá»a, ngưá»i ấy là Thế Phi.
Thế Phi cũng ngạc nhiên nhìn tôi:
- Em đó hả, em là m gì ở đây váºy, sao em biết nhà anh?
- Äây là nhà cá»§a anh à ?
Thế Phi gáºt đầu:
- Sao em biết anh ở đây mà tìm?
- Em không đi tìm anh, em đến đây để...
Anh quay qua hai đứa bé:
- Hai đứa ra ngoà i chơi đi.
Bé Mi chạy đến nÃu áo tôi:
- Cô Æ¡i, chừng nà o há»c hả cô?
Thế Phi nhướng mắt nhìn tôi:
- Gì, con bé nà y mà chịu há»c à ? Em dạy nó há»c à ?
Nó nép và o tôi, trả lá»i anh:
- Cô dạy con há»c Anh văn.
- Em dạy nó há»c được hả Trân? Tháºt là ngạc nhiên.
Rồi anh xua chúng nó như xua đà n muỗi:
- Äi, Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i, hôm nay nghỉ há»c má»™t buổi cÅ©ng được.
Bé Mi phụng phịu vá»›i tôi, rồi hai đứa rÃu rÃu Ä‘i ra. Sao chúng sợ Thế Phi thế.
Anh ngồi ngả ngưá»i xuống ghế, nhÃu mà y nhìn tôi:
- Em dạy thế nà y bao lâu rồi Trân?
- Gần hai tháng.
- Ai giá»›i thiệu em và o đây váºy?
- Vân Hà . Tháºt ra nó cÅ©ng không biết đây là nhà anh.
Thế Phi nhún vai:
- Anh không ở nhà thưá»ng, bạn bè anh cÅ©ng Ãt ai biết.
Anh nhìn tôi chăm chú:
- Mấy đứa nà y là con mấy bà chị anh đó. Äứa nà o cÅ©ng khó dạy, nghịch ngợm không chịu được. Em là m thế nà o mà dạy chúng nó được?
- Em có cách của em.
Giá»ng anh tháºt quan tâm:
- Bà chị của anh trả em mỗi tháng bao nhiêu?
Tôi né tránh:
- Cũng không đến nỗi tệ.
- Em khó khăn đến độ phải dạy thêm sao Trân? Sao em không nói với anh?
- Tại vì em không muốn anh... Nhưng đi dạy kèm thế nà y có gì là xấu đâu anh?
Thế Phi lắc đầu:
- Anh đâu có nói Ä‘i dạy là xấu, nhưng anh không ngá» em sống khó khăn như váºy. Anh cứ nghÄ© gia đình em rất khá, cha mẹ cưng chiá»u em lắm.
- ...
- Bây giá» em phải nói tháºt vá»›i anh, nhà em gá»i tiá»n em không đủ sống phải không?
- Äâu có, đủ chứ.
- Nếu váºy tại sao em phải Ä‘i dạy thêm, anh biết, em cố chịu đựng tụi nhá» nà y tức là em không còn cách nà o khác để kiếm tiá»n, đúng không?
Tôi xoắn tay:
- Anh há»i em như ngưá»i ta há»i cung váºy.
- Cứ cho là như váºy, là m sao anh thá» Æ¡ vá»›i chuyện nà y được, em là ngưá»i yêu cá»§a anh mà .
- ...
- Nhà em là m gì váºy Trân?
- Mẹ em bán vải, em đã kể với anh rồi.
Thế Phi có vẻ suy nghĩ:
- Có nghÄ©a là không đến ná»—i khó khăn, váºy thì tại sao em phải thiếu hụt? Em không kể vá»›i anh được à ?
- Hôm nà o em sẻ kể.
- Không, em phải nói ngay bâ 1``y giá», anh không cókiên nhẫn chá». Nói hết vá»›i anh vá» gia đình em. Cuá»™c sống cá»§a em...
- Em bình thưá»ng mả, anh biết rồi đó.
- Bây giá» anh má»›i biết anh không hiểu gì vá» em hết, tháºt là ... sáng nay gặp em ở đây anh bị đảo lá»™n hết má»i thứ. Anh giáºn em ghê gá»›m.
Tôi nhỠnhẹ:
- Em có là m gì đâu.
Thế Phi khoát tay:
- Em không xem anh là ngưá»i yêu và lúc nà o cÅ©ng đặt anh bên lá» cuá»™c sống cá»§a em. Nếu tháºt sá»± xem anh là ngưá»i thân thì em không giấu anh những việc là m cá»§a em.
Tôi nhìn và o mặt Thế Phi:
- Thế anh có xem em là ngưá»i thân không? Anhcó cho em biết sá»± tháºt vá» anh không? Gia đình anh ở đây, thế mà anh vẫn sống ở ký túc xá mà cÅ©ng chưa bao giá» kể vá»›i em tại sao.
- Anh khác em, trước sau gì anh cÅ©ng sẽ nói, bởi vì anh không thÃch nhắc đến gia đình phức tạp cá»§a anh.
Giá»ng anh dứt khoát:
- Bắt đầu ngà y mai em phải nghỉ dạy ngay. Không cần giải thÃch gì hết.
- Sao váºy anh Phi?
- Anh không muốn em là m mấy chuyện nà y, em cần gì anh sẽ giúp.
Tôi im lặng. Giá mà được sống nhởn nhÆ¡ trong sá»± bảo bá»c cá»§a Thế Phi, nhẹ nhà ng và sung sướng biết bao. Mất Ä‘i Ä‘iểm tá»±a ở mẹ tôi đã có những ngà y sống trong tâm trạng chÆ¡i vÆ¡i, được sống trong vòng tay che chở cá»§a anh là đã tìm được bóng râm cho cuá»™c sống. Ôi tôi thèm được như váºy lắm anh biết không?
Äến bây giá» tôi má»›i nháºn thức trá»n vẹn rằng những ngà y qua tôi đã hụt hẫng, sợ hãi vá»›i ý thức tá»± mình phải váºt lá»™n vá»›i cuá»™c sống.
Là m sao Thế Phi biết được rằng có những lúc ngồi giữa giảng đưá»ng, đầu óc tôi chỉ trÄ©u nặng nghÄ© đến những khoản tiá»n phải có cho má»™t tháng. Khi tôi miệt mà i trong những lo toan là những lúc tâm hồn tôi chìm đắm trong ná»—i cô đơn nghiệt ngã. Ná»—i cô đơn ám ảnh cả từng giấc ngá»§ chÆ¡ vÆ¡, tôi đã chạy trốn cảm giác đó mà nà o có được.
- Em nghÄ© gì váºy Trân?
Tôi chưa kịp trả lá»i thì ngoà i sân có tiếng Mi Mi khóc thét lên, rồi giá»ng má»™t phụ nữ giáºn dữ:
- Tại sao mà y không há»c mà ra đây, tao đã cấm mà y chÆ¡i vá»›i đám quá»· nhá» nà y mà , chÆ¡i rồi đánh lá»™n mà cứ chÆ¡i hoà i. Cô Trân đâu?
Bé Mi mếu máo:
- Cô ở trong phòng.
- Dạy há»c gì mà cô ở trong nhà , trò ở ngoà i sân, dạy há»c kiểu gì váºy?
Tôi cắn môi ngồi yên. Thế Phi cÅ©ng cau mặt khó chịu. Anh Ä‘i ra cá»a, tôi nghe tiếng anh bá»±c dá»c:
- Há»… má»—i lần vá» nhà là nghe tiếng chị la mắng. Chị nói chuyện bình thưá»ng được không? Emcho nó ra ngoà i chÆ¡i đó.
- Nhưng giá» nà y là giá» nó há»c.
- Há»c thì nghỉ má»™t lát cÅ©ng được. Bá»™ chị nghÄ© có ngưá»i dạy kèm là bắt ngưá»i ta phải dạy suốt coh đủ giá» cá»§a chị à ?
- Váºy bá» tiá»n ra mướn ngưá»i dạy là m gì? Nếu dạy kiểu đó thà cho nó dốt để khá»i mất tiá»n.
- Chị nói năng hồ đồ quá.
Mẹ bé Mi vẫn léo nhéo:
- Con nhá» Ä‘ang giá» há»c, mà y bắt nó ra ngoà i để nói chuyện vá»›i cô giáo phải không? Bá»™ tao bá» tiá»n ra mướn ngưá»i vá» cho mà y nói chuyện hả?
Thế Phi nổi nóng:
- Cấm chị dùng những từ “bá» tiá»n mướn ngưá»i†nhé. Nghi Trân là ngưá»i yêu cá»§a em. Bắt đầu từ ngà y mai chị tìm ngưá»i khác dạy bé Mi Mi. Em không cho cô ấy dạy nữa đâu.
- Bá»™ mà y hết ngưá»i yêu sao mà đi lá»±a con nhá» dạy mướn váºy?
Tôi ngồi lặng ngưá»i, tim nhói lên những nhịp Ä‘áºp há»—n loạn. Ngoà i kia Thế Phi nạt ngang:
- Chị không được hạ thấp ngưá»i khác nghe chưa.
Mẹ bé Mi cưá»i khan:
- Thấy mà y ngu quá tao lo giùm váºy thôi. Coi chừng bị nó xá» mÅ©i để moi tiá»n đó. Tụi sinh viên bây giá» ghê lắm.
- Chị có im đi không?
- Im thì im, nhà nà y mà y có quyá»n mà , ai dám ...ng tá»›i mà y.
- Ngà y mai chị tìm ngưá»i khác dạy kèm Ä‘i. Nghi Trân nghỉ láºp tức chứ không đợi đến cuối tháng đâu.
- Nghỉ thì nghỉ, tao sợ gì. Gì chứ chịu bá» tiá»n ra thì ối ngưá»i đến dạy ấy chứ.
- Chị cứ khư khư quan niệm như váºy Ä‘i rồi con chị dốt. Há»c hà nh gì ở trưá»ng thì bị mắng vốn, vá» nhà tìm ngưá»i dạy kèm cÅ©ng không ai dám nháºn. Chị nghÄ© chỉ cần có tiá»n là mua được lòng tá»± trá»ng cá»§a ngưá»i ta à ?
- Tao nghĩ gì mặc tao, không can hệ gì đến ai hết.
Bà ấy mát mẻ:
- Nói ...ng đến ngưá»i yêu là sẵn sà ng bênh vá»±c để gây gổ vá»›i chị em trong nhà . Ngưá»i ta bảo khôn nhà dại chợ đâu có sai.
Thế Phi quát lên:
- Chị biết Ä‘iá»u thì im Ä‘i, nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i thiếu hiểu biết như chị hoà i công lắm. ChÃnh bản thân chị không ra gì thì là m sao dạy con được. Bé Mi lá»›n lên mà giống tÃnh chị thì không ai chịu nổi đâu.
Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng chân từ nhà sau Ä‘i lên, rồi má»™t giá»ng nói bá»±c bá»™i, mệt má»i:
- Chuyện gì nữa đó, chị em gì mà đến gần nhau là cãi cỠum sùm. Nhà nà y loại hết rồi.
- Mẹ xem, bé Mi Ä‘ang há»c thì nó Ä‘uổi ra ngoà i để nói chuyện vá»›i cô giáo, bảo con đừng nói sao được.
- Nhưng cách nói của chị không ai chịu nổi cả, chị thấy nhà có ai nói năng hồ đồ thế không? Chị đâu còn trẻ nữa.
- Chứ không phải mà y bênh con bồ mà y hả?
- Chị im đi.
Tôi nhắm mắt, không muốn nghe gì nữa hết. Cảm giác bị xúc phạm là m tôi quay quắt. Chẳng lẽ bây giá» ngồi mãi ở đây để nghe há» cãi nhau và không biết rồi sẽ còn bị mỉa mai Ä‘iá»u gì. Tôi đứng dáºy gom sách vở và o giá» rồi lặng lẽ Ä‘i ra.
Thấy tôi, má»i ngưá»i chợt im lặng. Tôi nhìn thoáng mẹ cá»§a Thế Phi. Äó là má»™t ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi, đẫy đà và hÆ¡i sắc sảo vá»›i mái tóc uốn quăn. Tôi nháºn ra ngay mẹ bé Mi rất giống bà ấy.
Tôi gáºt đầu:
- Thưa bác con vá».
Thế Phi lên tiếng:
- Em nói với chị Mỹ luôn đi, bắt đầu ngà y mai em sẽ không đến nữa.
- Em chưa quyết định, thôi em vá», chà o.
Tôi Ä‘i nhanh ra cá»a. Thế Phi chạy theo tôi:
- Äể anh đưa em vá».
Tôi nghe loáng thoáng tiếng chị Mỹ:
- Bồ thằng Phi đó mẹ, tới bây giỠnó mới chịu nói đó, con nhỠnà y chắc cũng ghê gớm lắm.
Thế Phi đi cạnh tôi, chúng tôi cứ im lặng bên nhau. Rồi anh lên tiếng:
- Em nghÄ© gì váºy Trân?
Tôi lắc đầu không nói. Anh thở dà i:
- Em đừng quan tâm những gì chị ấy nói. Anh chỉ mong em quên những gì xảy ra lúc nãy, không ai cố ý xúc phạm em đâu.
- ...
- Nghe lá»i anh, đừng bao giá» em đến nhà anh nữa nghe.
- Äừng nói nữa anh Phi, em nhứ đầu lắm, bây giá» thần kinh em căng thẳng lắm.
Thế Phi im lặng Ä‘i bên tôi. Tôi nghÄ© vá» chuyện vừa xảy ra, rùng mình. Gia đình Thế Phi là váºy đó, ai cÅ©ng hung dữ cả, dữ từ ngưá»i lá»›n đến con nÃt. Thế mà bây giá» tôi má»›i biết.
Liệu anh có giống như hỠkhông?
Một tuần trôi qua tôi không đến dạy Mi Mi. Thỉnh thoảng tôi thấy nhớ cô bé và có cảm giác đánh mất một thứ gì đó, giống như nỗi buồn đánh mất con búp bê khi tôi còn bé.
Tháºt bất ngá», trưa nay Là nh dẫn Mi Mi đến tìm tôi.
Tôi đứng ở cá»a, ngạc nhiên nhìn cô bé Là nh giải thÃch:
- Mi Mi nó nhá»› chị, nó bắt em dắt đến đây. Trá»i Æ¡i, em há»i thăm gần chết má»›i kiếm được đó.
Tôi mở rá»™ng cá»a:
- Là m vô đây chơi.
- Không, bây giá» em Ä‘i ra ngoà i kia mua đồ, để Mi Mi ở đây Ä‘i, lát nữa em trở lại dắt nó vá».
Tôi bồng Mi Mi lên giưá»ng mình, nó nói lÃu lo:
- Em nhá»› cô lắm. Trưa nay em nhá»› cô quá. Cô không đến nhà là em buồn lắm, tối ngà y em ngồi trong bà n há»c rồi nhá»› cô, có bữa em khóc nữa.
Tôi mân mê tóc con bé:
- Em đi thế nà y mẹ có mắng không?
Nó nhá» giá»ng:
- Mẹ không biết, trưa nay mẹ không có nhà em trốn đi đó.
Và nó giở áo đầm lên, lôi ra một túi nilon đưa tôi, mặt nó có vẻ sung sướng:
- Em cho cô nè.
Tôi lấy từng thứ trong túi ra, má»™t cây son tháºt đẹp, má»™t lá» nước hoa đã vÆ¡i, và i cây kẹp sặc sỡ và há»™p vẽ mắt cÅ©ng đã vÆ¡i phân ná»a. Tôi ngạc nhiên:
- Ở đâu em có cái nà y váºy?
Nó cưá»i há»›n hở:
- Em lấy của mẹ, không có mẹ Ở nhà em lén lấy.
Tôi mở lớn mắt:
- Em không sợ mẹ mắng sao?
- Mẹ không biết đâu, tại vì em giấu kÃn lắm. Lúc nãy em nhét và o áo chị Là nh còn không biết nữa đó.
Tháºt là dở khóc dở cưá»i, Mi Mi trẻ con quá là m tôi khó xá». Tôi chưa biết nói gì thì nó nhìn và o mặt tôi náo nức:
- Cô Æ¡i, cô có thÃch ăn kẹo không, hôm nà o em Ä‘em kẹo đến cho cô nha.
Tôi nghiêng mặt nhìn con bé:
- Nhưng kẹo ở đâu em có?
Nó liến thoắng:
- Em lấy trong tá»§. Em đợi lúc ở nhà ngá»§ hết rồi chạy xuống tá»§ lấy, em nhét và o áo thế nà y nà y. – Nó giở áo đầm lên – Lúc nãy em cÅ©ng là m váºy đó.
- ...
- Nhà em có nhiá»u kẹo lắm, hôm qua ngưá»i ta cho dì em má»™t há»™p kẹo thiệt lá»›n như vầy nè – nó dang tay ra so sánh, rồi đếm từng ngón má»™t – có kẹo cam, kẹo nho, kẹo gì mà u xanh nữa, em chỉ thÃch ăn kẹo bon bon thôi. Cô Æ¡i, cô có thÃch kẹo bon bon không?
- À... ừ... cô chưa biết.
Nó ngả và o lòng tôi nũng nịu:
- Kẹo mà cô không thÃch ăn hả, váºy cô có thÃch sôcôla không?
- ...
Nó ngẩng mặt nhìn tôi:
- Váºy lần sau em Ä‘em sôcôla đến cho cô nha.
- Ở đâu em có váºy?
- Ở trong tá»§ ấy. Trong tá»§ có nhiá»u lắm, lần sau em cÅ©ng nhét vô áo Ä‘em cho cô.
- ...
- Hôm qua mẹ má»›i mua cho em con búp bê đẹp lắm, đẹp hÆ¡n mấy con trước nữa cô, có cả má»™t tá»§ đồ chÆ¡i cho nó nữa. Má»—i ngà y em thay cho nó má»™t bá»™ đồ, em hay cho nó ngồi xe lá»a cá»§a bé Thy nữa, em cho nó...
Tôi ngồi im nhìn bé Mi Mi, con bé vẫn huyên thuyên khoe vá»›i tôi đủ thứ. Nếu bé Mi Mi cứ đến đây hoà i chắc tôi sẽ gặp nhiá»u phiá»n toái nữa. Không bao giá» tôi quên được những câu nói chua ngoa cá»§a mẹ cô bé. Nhưng bảo Mi Mi đừng đến thì tôi không nỡ. Và tháºt tình tôi cÅ©ng thấy nhá»› con bé. Tôi thở dà i. Tháºt khó xá»!
Khi Là nh trở lại đón Mi Mi, tôi kéo cô bé ra hà nh lang:
- Là nh nè, mang cái gói nà y vỠcất lại chỗ cũ cho bà chủ giùm chị, và mai mốt đừng để bé Mi lấy cái gì hết nhé.
- Gì váºy chị?
- Mấy thứ nà y bé Mi lén lấy của mẹ nó mang đến cho chị đó.
Là nh ngơ ngẩn:
- Ủa, lấy hồi nà o sao em không biết, lúc nãy em có thấy nó cái gì đâu. Nhưng mà ... nó cho chị thì chị cứ lấy Ä‘i, nó thÃch chị lắm đó.
- Không được, chị không là m váºy được, mai mốt nhá»› đừng cho bé Mi lấy cái gì hết nhé.
Mi Mi chợt Ä‘i đến, nÃu tay tôi thì thà o:
- Cô ơi, lần sau em đem sôcôla cho cô nha.
- Mi Mi nà y, nếu em mang kẹo hay thứ gì đến nữa là cô buồn lắm đó, tại vì cô không có chỗ để, hiểu không?
Mặt con bé buồn thiu:
- Nhưng Mi Mi thÃch cho cô kẹo.
Tôi cưá»i:
- Ăn kẹo hoà i cô bị nhức răng, bộ Mi Mi muốn cô bị đau răng hả ?
- Dạ đâu có, em đâu có muốn.
- Thôi, bây giỠMi Mi vỠđi, nhớ đừng có cãi mẹ để bị đòn nghe.
Con bé đứng yên suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó, rồi há»›n hở :
- Váºy thì mai mốt em mang búp bê đến cho cô chÆ¡i, thôi em vá» nha cô.
Tôi đứng yên nhìn Là nh dắt Mi Mi đi hút ở hà nh lang, trong chiếc áo đầm xòe tròn nhìn dáng cô bé dễ thương lạ lùng.
Sáng nay chá»§ nháºt, Thế Phi đến gõ cá»a phòng tôi tháºt sá»›m. Tôi mở cá»a và đứng yên nhìn anh. Hôm nay anh không giống má»™t Thế Phi mà tôi quen nhìn thấy. Chiếc quần Jean bạc bạc và chiếc sÆ¡ mi sá»n cÅ© được thay bằng bá»™ đồ sang trá»ng, có má»™t tà ngang tà ng trong cách ăn mặc ấy. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, lại cái giá»ng ra lệnh :
- Thay đồ nhanh lên nà o, hôm nay tụi mình sẽ đi biển chơi.
Tôi há»i má»™t câu hết sức ngá»› ngẩn :
- Chi váºy anh ?
Anh nheo mắt :
- Äể anh nhấn chìm em xuống biển. Há»i thế mà cÅ©ng há»i đấy.
Tôi so vai tỉnh bơ :
- Nếu váºy em không dám Ä‘i đâu, nếu có chết thì xin chết trên bá», chết dưới nước lạnh lắm.
Thế Phi báºt cưá»i, bẹo má tôi má»™t cái, rồi hát khẽ :
“Tại sao anh muốn giết ngưá»i anh yêu
Ngưá»i yêu anh có lá»—i lầm chi đâu ...â€
- Em nghe không, để em sống cho anh yêu chứ, là m chết em thì anh biết thương ai.
Tôi nhăn mũi :
- XÃ, là m ra vẻ tá» Tế, chắc trên Ä‘á»i nà y con gái trốn hết rồi. Anh mà “hiá»nâ€.
- Äâu, ai đâu, chỉ cho anh má»™t cô Ä‘i.
Tôi bĩu môi :
- Ra đưá»ng đấy, thiếu gì ngưá»i qua lại tha hồ cho anh chá»n.
Thế Phi cúi xuống, gõ nhẹ lên mũi tôi :
- Hôm nay em há»c ở đâu cách nói chua ngoa thế.
Tôi vênh mặt lên :
- Tự em nghĩ ra không được à ?
- Bóp mÅ©i chết bây giá».
Tôi giữ tay Thê Phi, cắn anh má»™t cái tháºt Ä‘au :
- Sáng nay anh đến đây để đe doa. em đó hả ?
- Thì sao ?
- Äi vá» !
- Không vỠnếu chưa bắt được em.
- ...
- Bây giỠcó thay đồ đi chơi với anh không ?
- Không đi, không thay đồ luôn.
- Hay là để anh thay cho em váºy.
Tôi la oai oái và thụt lùi sát tưá»ng. Thế Phi lừ lừ Ä‘i theo.
- Äi không ?
- Äi thì Ä‘i chứ, là m gì dữ váºy ? Anh là ngưá»i độc tà i, phát xÃt.
Thế Phi chỉ cưá»i, và hất mặt vá» phÃa cá»a. Tôi lưá»m anh rồi chạy và o thay đồ. Hôm nay tôi cÅ©ng diện tháºt chiến, nhưng thắt bÃm chứ không dám cá»™t tóc cao lên nữa, tôi sợ kiểu tóc hôm sinh nháºt Lan Anh lắm rồi.
Tôi đứng ở cá»a, nhún chân chà o Thế Phi, anh đứng yên ngắm nghÃa tôi, thán phục.
Tôi nghiêng đầu :
- Thế nà y có xinh không ?
- Xinh, xinh vô cùng.
Tôi cưá»i há»›n hở, rồi nhảy nhót chạy ra cá»a, Thế Phi cÅ©ng chạy theo tôi.
Chúng tôi Ä‘ang chạy ra cổng. Nhìn chiếc xe ká»nh cà ng cá»§a Thế Phi, tôi hoảng sợ :
- Anh chạy xe nà y à ?
- Ừ, sao váºy em ?
- Nhưng xe nà y ... em sợ Lắm. Từ nhỠđến giá» em chưa Ä‘i xe nà y bao giá».
- Không sao đâu cô bé. Không lẽ anh không biết bảo vệ em à . Không có gì đâu đừng sợ.
Tôi ráng dằn ná»—i sợ, ngồi phÃa sau Thế Phi nhưng vẫn pháºp phồng không yên. Ra đến xa lá»™ anh quay lại nhìn tôi.
- Em có thÃch không, còn sợ Không cưng ?
Tôi không biết mình đã thấy an tâm từ lúc nà o, và tin tưởng tuyệt đối và o anh. Tôi nép đầu lên vai anh :
- Hết rồi, đi với anh em không sợ gì hết.
- Tháºt chứ ?
- Tháºt.
Anh hơi ngả đầu ra sau :
- Anh muốn tuần nà o cÅ©ng đưa em ra biển, sống mãi ở thà nh phố ngá»™t ngạt quá, em có thÃch Ä‘i chÆ¡i thế nà y không Trân ?
- Em thÃch.
Ngay lúc đó, hai chiếc xe phóng à o qua chúng tôi, một tên la to :
- Ê, đua không ?
Thế Phi im lặng, tên ngồi phÃa sau quay lại khiêu khÃch :
- Không dám đua hả ?
Tôi nhìn và o kÃnh chiếu háºu, mặt Thế Phi nghiêm lại, anh cưá»i nhếch miệng, bảo tôi :
- Em ôm anh chặt nghe, đừng sợ.
Rồi anh phóng vá»t lên, chiếc xe lao như bay. Gió thổi à o à o và o mặt là m tôi không kịp thở. Ngang qua hai chiếc xe lúc nãy. Thế Phi chạy ép sát rồi lượn má»™t cái chặn ngay đầu xe, tên kia bẻ ngoặt tay lái, thắng kÃt lại. Tôi nhắm kÃn mắt không dám nhìn cảnh tượng trước mặt nữa. Thế Phi vẫn lầm lì phóng xe như Ä‘iên. Không chịu nổi tôi la lên :
- Anh chạy cháºm lại Ä‘i, em năn nỉ mà , trá»i Æ¡i em sợ muốn chết.
- ...
Tôi ghì áo anh :
- Anh nghe không, em sợ lắm mà .
Thế Phi chạy cháºm lại, anh quay đầu nhìn tôi :
- Không sao đâu em, để anh trị mấy thằng nhóc láo xược nà y má»™t tráºn.
- Nhưng em chịu không nổi.
- Em đừng lo, anh là má»™t trong những ngưá»i hay vá» nhất trong mấy cuá»™c Ä‘ua nà y mà .
- Gì, anh mà cÅ©ng Ä‘ua xe à - Tôi sá»ng sốt.
- Ừ.
- Äua vá»›i ai ?
- Với bạn anh, tụi anh có băng riêng mà .
Có chuyện đó nữa sao, tôi thấy bà ng hoà ng :
- Sao em thấy ... anh Duy vá»›i anh DÅ©ng hiá»n lắm mà , mấy anh đó là m gì có xe mà đua.
Thế Phi nhún vai, ra vẻ Triết lý :
- Không phải tụi nó đâu, nhóm bạn ở trưá»ng anh chÆ¡i theo kiểu khác. Còn tụi kia anh chÆ¡i theo kiểu khác. Phải tùy theo ngưá»i mà ứng xá» chứ em.
- Tụi kia là ai váºy ?
- Toà n là mấy tụi “nhà báo†hôm bữa đó. Tụi nó là dân công tá», chẳng biết là m gì ngoà i việc chÆ¡i bá»i và xà i tiá»n. ChÆ¡i váºy chứ anh khi dá»… tụi nó lắm.
- Sao em không hiểu nổi, thì ra anh ...
Tôi thở Dà i :
- Cà ng ngà y em cà ng thấy anh không đơn giản. Khi má»›i quen em nghÄ© anh chỉ Ä‘i há»c và có cuá»™c sống bình thưá»ng như mấy bạn khác, rồi em phát hiện rằng anh già u quá, đến mức em không tưởng tượng nổi.
- Vì váºy em thấy ngăn cách vá»›i anh phải không ?
- Em không biết, nhưng bây giỠ... em có cảm giác anh còn một cuộc sống riêng bừa bãi, phóng túng và sôi nổi, cuộc sống ấy không có em trong đó, đúng không anh ?
Thế Phi quay lại nhìn tôi, nhưng vẫn im lặng. Chúng tôi cứ im lặng như thế trên suốt Ä‘oạn đưá»ng dà i. Tá»± nhiên tôi thấy anh xa lạ và khó hiểu vô cùng.
Rồi anh dá»±ng xe ở bá» biển tháºt vắng ngưá»i, anh ngồi trên má»™t phiến đá chông chênh và kéo tôi và o lòng :
- Nói anh nghe Ä‘i, nãy giá» em nghÄ© gì váºy ?
Tôi lắc đầu, Thế Phi hôn tôi má»™t cách khao khát, say đắm. Tôi nhìn và o đôi mắt đầy yêu thương cá»§a anh, má»™t ná»—i xúc động ùa và o lòng. Tôi nhà o và o lòng anh, ôm cổ anh, môi chúng tôi không rá»i nổi nhau bởi tình yêu chất ngất.
Tôi cảm nháºn bà n tay luồn trong tóc tôi, vuốt ve má»™t cách cuồng nhiệt lên cổ tôi. Anh thì thầm :
- Anh yêu em lắm, yêu nhất trên Ä‘á»i nà y, tin anh không Trân ?
- Em tin.
- Nhưng anh biết sau nà y em không còn hòa mình vá»›i anh nữa, lúc nà o em cÅ©ng có má»™t chút dè dặt, Ä‘iá»u đó là m anh buồn lắm em biết không ?
- Tại anh đó, vì em thấy anh không chỉ sống trong môi trưá»ng sinh viên bình thưá»ng như em, mà anh còn có cuá»™c Ä‘á»i riêng dữ dá»™i hÆ¡n, em thấy xa lạ vá»›i phần Ä‘á»i đó cá»§a anh.
- Nhưng dù anh có cách sống nà o Ä‘i nữa thì em vẫn là ngưá»i duy nhất anh yêu thương và muốn bảo bá»c cho em.
Một ý nghĩ thoáng qua dầu tôi, tôi nhìn và o mắt Thế Phi :
- Anh Phi nà y, ngoà i em ra, không, nghĩa là trước khi gặp em, anh có mối tình nà o nữa không ?
Vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh :
- Có và i ba ngưá»i.
Tim tôi nhói lên má»™t cảm giác giáºn há»n kỳ lạ, tôi cắn môi quay Ä‘i.
Thế Phi xiết chặt tay tôi :
- Nhưng đối vá»›i những ngưá»i đó thì không thể gá»i là yêu được, chỉ là sá»± ham muốn thoáng qua thôi. Chỉ có em má»›i cho anh biết thế nà o là tình yêu, và anh tôn thá» tình yêu đó em biết không ?
- Những ngưá»i đó là ai váºy anh ?
- Không là ai hết, chỉ là mấy cô bạn chÆ¡i chung băng, há» cho anh hết mình nên cuối cùng anh không tìm thấy má»™t Ä‘iá»u gì đó sâu sắc mà anh muốn tìm, váºy là anh chán.
Tôi lẩm bẩm :
- Anh sống phóng túng đến váºy sao ?
- Em giáºn anh lắm phải không ?
- Em không có gì giáºn, đó là tá»± do cá»§a anh mà .
- Nhưng bây giá» anh đã đặt nó và o tay em rồi, em không thấy váºy sao ?
- Em sợ Không giữ nổi những gì đã đặt ở em, một ngà y nà o đó ...
Thế Phi chặn môi lên môi tôi, bá» môi tháºt Ä‘a tình dữ dá»™i. Hôm nay anh không yêu tôi má»™t cách dịu dà ng như khi chúng tôi ở trưá»ng, mà có vẻ gì đó Ä‘am mê, cuồng nhiệt. Anh là m tôi chống chếnh trong cách tá» tình vÅ© bão và tôi chỉ biết thả trôi mình theo những khát vá»ng yêu thương.
Tôi yêu má»™t sinh viên có tâm hồn cao thượng, trà thức và yêu luôn gã con trai công tá» vá»›i tÃnh cách ngang ngược phóng túng, bạt mạng trong cuá»™c sống. Tâm hồn tôi đủ phong phú đê? đón nháºn má»i nét cá tÃnh cá»§a anh, dù đối vá»›i anh tôi chỉ là con bé khá» dại non ná»›t.
Bé Thụy Anh ngồi bên chiếc dương cầm, bà n tay mảnh mai cá»§a nó cháºt váºt bấm từng phÃm đà n, nét mặt cau lại chăm chú nhìn và o từng nốt nhạc, tôi đứng dáºy sá»a lại dáng ngồi cho nó :
- Em phải thẳng lưng lên, đừng có rụt vai như thế không hay.
Cô bé ngừng đà n, ngước lên nhìn tôi, đôi mắt to Ä‘en và nụ cưá»i rụt rè tháºt đáng yêu :
- Em đà n thế nà y có được không cô ?
- Có khá hÆ¡n rồi đó, nhưng em đừng cứng ngón tay như váºy và phải táºp bấm đà n cho thoải mái hÆ¡n, bây giá» em táºp lại Ä‘i.
- Dạ.
Thụy Anh lại chăm chú và o những nốt nhạc, tôi ngồi yên nhìn cô bé. Bá»—ng thấy nhá»› bé Mi Mi. So vá»›i Mi Mi, Thụy Anh hiá»n là nh nhút nhát và ngoan hÆ¡n rất nhiá»u. Dạy đà n cho cô bé tôi đỡ vất vả hÆ¡n dạy ngoại ngữ cho bé Mi Mi. Tôi mến cô bé bằng tình cảm đằm thắm chứ không sôi nổi như bé Mi Mi.
Tôi kèm bé Anh đến sáu giá», khi tôi ra vá», trá»i đã bắt đầu nhá nhem, những ngá»n đèn đưá»ng cÅ©ng được cháy sáng. Tôi đạp xe nhanh vá» ký túc xá.
Tôi gặp Thế Phi đứng ở đầu cầu thang. Có lẽ anh đợi tôi từ lâu. Anh há»i cụt ngá»§n :
- Äi đâu vá» váºy ?
- Em ... em đi chơi.
- Äi chÆ¡i gì mà cứ Ä‘á»u đặn má»™t tuần ba buổi thế. Nói Ä‘i , em Ä‘i đâu ?
Tôi lúng túng cúi mặt đứng im. Thế Phi nâng mặt tôi lên :
- Nhìn anh nè.
Tôi miá»…n cưỡng ngước lên, mặt Thế Phi có vẻ giáºn, đôi lông mà y cau lại. Tá»± nhiên tôi thấy sợ anh. Bình thưá»ng, tôi rất sợ những lúc anh nổi giáºn.
- Bây giá» nói tháºt Ä‘i, lúc nãy em Ä‘i đâu ?
Tôi liếm môi :
- Em đi dạy thêm, dạy đà n.
- Äà n gì ?
- Dương cầm.
Thế Phi nhướng mắt :
- Gì, em cũng dạy đà n dương cầm được à ? Em đa năng quá nhỉ !
Tôi đứng im, anh chợt kéo mạnh tay tôi.
Thế Phi lôi tôi vá» phÃa cuối hà nh lang, ở đây tối má» má» và không má»™t bóng ngưá»i, anh dằn tôi đứng sát tưá»ng, gằn giá»ng :
- Tại sao em là m chuyện đó, tại sao đi dạy mà không nói với anh ?
- ...
- Trả lá»i anh Ä‘i.
- Em ... anh muốn nói gì bây giỠ?
- Em dạy thế nà y bao lâu rồi ?
Tôi rụt rè :
- Gần hai tháng.
- Ai giá»›i thiệu cho em váºy ?
- Em tự đi tìm.
- Hay lắm.
Tôi im lặng, không biết phải giải thÃch thế nà o bây giá». Tôi hiểu Thế Phi rất tá»± ái, nhưng không ngá» anh giáºn dữ như váºy. Có chuyện gì váºy nhỉ ?
- Anh theo dõi em hơn một tuần nay rồi và anh đoán không sai mà .
Thế Phi chợt quát lên :
- Em coi thưá»ng anh quá lắm.
- Äừng là lá»›n anh Phi, ngưá»i ta nghe được bây giá».
Anh như không quan tâm đến những gì tôi nói, vẫn giáºn dữ :
- Có khi nà o anh giấu em chuyện gì không ? Còn em thì sao, em muốn là m gì thì là m bất kể Äến anh, em xem anh như anh không liên quan gì đến em, anh là con số không đối vá»›i em phải không, nói Ä‘i.
- Anh Phi, chẳng lẽ em không thể có cuá»™c sống riêng cá»§a em sao, chẳng lẽ anh muốn quản lý em tất cả sao, trong khi em có đòi há»i anh chuyện đó đâu.
- Em không đòi há»i, mà anh tá»± Nguyện như váºy. Và anh muốn em cÅ©ng phải như váºy.
Tôi vùng vằng :
- Anh độc tà i lắm.
- Cái gì ? Anh độc tà i à ? Em là ngưá»i đầu tiên nói vá»›i anh như váºy. Anh muốn đây là lần cuối cùng em nói tiếng đó, nghe chưa, và không được có ý nghÄ© như váºy nữa.
- ...
- Nếu em giấu được chuyện nà y thì em sẽ còn tiếp tục giấu giếm anh chuyện gì nữa. Anh không chấp nháºn được yêu mà còn giấu giếm nhau, còn có cuá»™c sống riêng tư, em nghe chưa ?
Tôi mở lá»›n mắt nhìn Thế Phi. Trá»i Æ¡i, anh độc tà i kinh khá»§ng.
Tôi bặm môi :
- Và em cÅ©ng không chấp nháºn anh xem em như con búp bê, để Anh muốn là m gì thì là m, chảng lẽ em không có quyá»n tá»± do cá»§a em sao ?
- Em còn muốn quyá»n tá»± do nà o nữa. Em không thấy là anh đã tá»± nguyện tước bá» hết ý thÃch cá»§a mình vì em sao, và anh muốn em cÅ©ng váºy. Anh không muốn em là m gì mà không có sá»± tham gia cá»§a anh, em phải hiểu Ä‘iá»u đó.
- Nhưng em có là m gì đâu, em Ä‘i dạy thì có gì xấu chứ. Và em cÅ©ng không chịu nổi cách nói độc Ä‘oán ra lệnh cá»§a anh. Nà y nhé, anh có thể dùng tiá»n để sai khiến mấy cô ngưá»i yêu cÅ© cá»§a anh, nhưng vá»›i em thì không đâu - Tôi tức tối gà o lên nho nhá».
- Im đi !
Tháºt là không ngá», lần đầu tiên Thế Phi nạt tôi như váºy. Tôi đã quen nghe anh năn nỉ, dịu dà ng, thế mà ... Tôi phát tức lên :
- Äừng có nạt tôi. Thế còn ngưá»i yêu trước kia cá»§a anh, anh có nạt không, và anh cÅ©ng không có quyá»n xen và o Ä‘á»i tư cá»§a tôi bất cứ chuyện gì cả. Tôi thÃch là m gì thì mặc tôi, không liên hệ gì đến anh.
Thế Phi nhìn tôi, đôi mắt như tóe lá»a. Anh chợt quay phắt Ä‘i. Tôi tá»± ái nói vá»›i theo :
- Anh vỠluôn đi, mai mốt đừng đến đây nữa, tôi không thèm tiếp anh đâu.
Anh quay lại, Ä‘i đến trước mặt tôi, tay thá»c và o túi, dáng Ä‘iêu. tháºt ngang ngược. Chúng tôi cứ im lặng quắc mắt nhìn nhau, rồi Thế Phi cưá»i gằn :
- Khá»i cần Ä‘uổi. Tôi sẽ không đến tìm cô nữa đâu, đừng lo. Thế Phi nà y chưa bao giá» hạ mình vá»›i con gái đâu nhé. Chà o !
Và anh bá» Ä‘i tháºt, tôi đứng dá»±a và o tưá»ng nhìn dáng anh mất hút ở cá»a. Tức run cả ngưá»i. Vừa tức vừa tá»± Ãi. GÃa mà anh ở lại và năn nỉ, tôi sẽ giải thÃch và sẽ xin lá»—i anh dù tôi biết tôi chẳng có lá»—i gì cả. Tôi ghét nhất lúc Ä‘ang cãi nhau lại bá» Äi. ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì “xù†luôn, cắt đứt luôn, không việc gì tôi phải quan tâm đến má»™t ngưá»i khó ưa như váºy.
Tôi dáºm chân bình bịch trên hà nh lang, váºy mà cÅ©ng không đỡ tức. Tá»± Nhiên nước mắt ứa ra, rồi chảy ròng ròng trên mặt. Tôi đứng khóc má»™t mình tháºt lâu rồi bá» Vá» phòng. Tôi nhảy à o lên giưá»ng, lôi kỳ hết mấy món quà anh tặng tôi nhét và o túi ni-lông. Ngà y mai sẽ nhá» nhá» Vân Hà đem trả anh. CÅ©ng chưa hết tức, tôi cố hình dung trong đầu thái độ ThÃch hợp khi gặp anh trong sân trưá»ng. Tôi sẽ hất mặt nhìn lên cây me, để Thế Phi hiểu rằng thà tôi má»i cổ nhìn trá»i còn hÆ¡n nhìn khuôn mặt đáng ghét cá»§a anh.
Hôm nay nháºn được bưu phiếu cá»§a mẹ. Số tiá»n mẹ gá»i quá Ãt á»i so vá»›i khoản tiá»n tôi cần có. Äã mấy tháng tôi không vá» nhà mà mẹ chỉ cho bao nhiêu đó tiá»n, tôi hiểu mẹ gặp chuyện gì đó khó khăn lắm. Chuyện gì đã xảy ra vá»›i mẹ váºy ? Lòng tôi ray rứt không yên.
Tháºt tá»§i thân và buồn ghê gá»›m.
Mấy ngà y hôm nay tâm trạng tôi không lúc nà o yên ổn, cứ bồn chồn, buồn bã và lo sợ. Bây giá» tôi chẳng còn gì để an á»§i cả, không biết ở nhà lúc nà y mẹ ra sao. NghÄ© đến “baâ€, lòng tôi trà o lên ná»—i tức tối uất ngưá»i. Sao lại có má»™t con ngưá»i như váºy nhỉ?
ÄÆ°á»£c nghỉ giá» thầy Tạm, tôi rá»§ Vân Hà ra quán nước trước cá»a trưá»ng. Tôi khá»±ng lại khi thấy Thế Phi ngồi vá»›i mấy ngưá»i bạn ở ngay bà n đầu. Anh DÅ©ng huých tay Thế Phi:
- Nghi Trân kìa Phi.
- Thấy rồi.
- Sao không kêu Nghi Trân lại, thằng nà y hôm nay kỳ váºy?
Rồi anh kêu to:
- Trân, Trân! Lại đây ngồi với tụi anh nè.
- Dạ, thôi em báºn lắm.
Anh ấy cưá»i như đã hiểu chuyện, rồi nháy mắt vá»›i nhá» Hà :
- Trân không thÃch thì Vân Hà đến đây ngồi chung cho vui.
Nhá» Hà kéo tôi băng băng Ä‘i đến bà n cá»§a há», ấn tôi ngồi đối diện vá»›i Thế Phi. Tôi miá»…n cưỡng ngồi xuống, mặt lầm lì.
Anh Duy nhìn Vân Hà :
- Lâu ghê không gặp hai cô.
Vân Hà liến thoắng:
- Em cÅ©ng váºy, lâu lắm rồi má»›i... gặp mấy anh hoà i.
Má»i ngưá»i báºt cưá»i vui vẻ, trừ tôi và Thế Phi. Mặ anh tá» vẻ bất cần má»i thứ xung quanh. Thái độ thấy ghét. Xì! Ngưá»i gì mà khó ưa.
Anh DÅ©ng nhìn tôi cưá»i cưá»i:
- Sao hôm nay Trân thùy mị và Ãt nói quá váºy. Trân giáºn mấy anh hả?
- Dạ đâu có gì.
- Hay là giáºn ngưá»i hà ng xóm?
- Em chả quan tâm đến láng giá»ng nhiá»u.
- Hôm ná» Vân Hà cho anh xem tấm thiệp nhạc có hình con thá» trắng đẹp ghê váºy Trân.
Äó là tấm thiệp Thế Phi tặng tôi đây. Anh DÅ©ng biết tôi trả lại Thế Phi nên muốn trêu tôi chứ gì. Anh nà y vô duyên.
- Trân thÃch thiệp có con thá» lắm phải không?
Tôi nhăn mũi:
- Lúc trước thì thÃch, nhưng bây giá» thì hết rồi.
Anh Duy nói bâng quơ:
- Lạ tháºt nhỉ, cùng má»™t con thá» mà lúc thÃch lúc không, khó hiểu quá.
Rồi anh ấy ngâm:
“Khi thương thì thỠcũng thương
Ghét nhau đến thá» cÅ©ng không thèm nhìn.â€
Tôi kêu lên:
- Anh nà y vô duyên quá chừng, không thèm nói chuyện với anh đâu.
- Ợ.. anh có nói gì đâu mà vô duyên. Tại anh muốn Trân đừng ghét ấy con thỠkéo theo chủ nó buồn tội nghiệp đó mà .
Vân Hà xen và o:
- Em đã nói với anh nhỠnà y trẻ con lắm mà anh không tin.
Anh Duy và anh DÅ©ng cưá»i rá»™ lên:
- Trá»i Æ¡i tin chứ sao không tin. Lần đầu tiên gặp Trân là đã biết rồi. Vừa trẻ con vừa hay giáºn ai mà chịu nổi.
Rồi anh quay qua Thế Phi:
- Äúng không Phi?
Thế Phi chỉ cưá»i nhếch miệng, không trả lá»i. Bởi vì anh xem thưá»ng tôi đấy, ngưá»i đâu mà thấy ghét.
Tá»± ái kinh khá»§ng, tôi kéo tay Vân Hà đứng dáºy:
- Mấy anh ngồi chÆ¡i nghe, tụi em vá».
- Chưa hết giỠmà Trân, ngồi đây chơi chút nữa đi.
- Thôi, em vỠtrước.
Tôi kéo Vân Hà đi một mạch. Nó kêu lên:
- Mà y là m gì váºy? Ãt nhất cÅ©ng để tao thở vá»›i chứ. Äi đâu mà dữ váºy?
Thấy tôi im lặng nó há»i nhá»:
- Bá»™ mi vá»›i anh Phi định xù nhau luôn hở, cãi nhau có chút xÃu mà giáºn lâu thế?
- Mi mà nhắc đến tên anh Phi là ta bóp mũi.
Vân Hà vẫn lải nhải:
- Lúc nãy thấy mặt anh Phi lầm lầm lì lì tao cÅ©ng á»›n. Ông nà y dữ tháºt, hôm ta đưa trả đồ giùm mi ông ấy nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Chắc ông ấy tức ghê lắm.
- ...
- Hòa đi Trân, mi có muốn hòa không, viết thư đi ta chuyển cho.
Tôi quay phắt lại nhìn nó:
- Gì? Mi nói gì thế? Ta mà viết thư là m hòa hả? Ta là m hòa trước ông ấy à , mi muốn như váºy hả? Ta ngắt mÅ©i mi chết bây giá».
- Là m gì mà xù lông lên như con nhÃm thế, thấy ghê.
- ...
- Hai ngưá»i dữ như gấu, bởi váºy cứ cắn xé nhau tá»›i bến, rốt cuá»™c hai bên Ä‘á»u lăn ra chết.
- Mi còn lép nhép cái miệng nữa là ta bẻ răng. Có im đi không?
- Lẽ ra mi không nên trả đồ như váºy, trẻ con lắm. Lá»a đã cháy mà mi còn đổ đầu thêm, anh Phi tức là phải.
- ...
- Nhưng sao anh ấy giáºn lâu thế. Anh bản lÄ©nh tháºt, yêu thì yêu chứ không khuất phục, tháºt là ...
Tôi loay hoay lôi chiếc khăn tay trong giá» ra, nhét và o miệng Vân Hà rồi ngoe nguẩy bá» Ä‘i. Äã giáºn Thế Phi rồi còn gặp nó nữa, bá»±c mình gì đâu đấy!
Má»™t tiếng kèn chói tai ngoà i đưá»ng là m tôi giáºt mình mở mắt. Tôi nhìn đồng hồ - gần bốn giá» rồi – thôi chết, đến nhà Thụy Anh trá»… mất.
Tôi vội và ng thay đồ, với lấy chiếc giỠrồi chạy bay ra hà nh lang, tôi đụng đầu Thế Phi ở cổng. Anh ngồi dựa trên xe như chỠtôi đã lâu. Tôi định là m lơ bỠđi thì anh chặn lại, nói cụt ngủn:
- Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói.
Tôi phản đối:
- Em phải đi dạy. Trễ giỠrồi. Hôm naỵ..
Thế Phi không trả lá»i, chỉ lừ mắt nhìn tôi. Tá»± nhiên tôi cÅ©ng thấy sợ, lẳng lặng ngồi lên xe.
Giá» nà y xe cá»™ tháºt đông, thế mà Thế Phi cứ phóng xe như bay, luồn lách đến chóng mặt. Tôi sợ Ä‘iếng ngưá»i, nhưng vẫn im lặng. Anh quay lại nói lá»›n:
- Nếu sợ thì ôm anh đi.
- Không.
Anh gáºt gù:
- Cũng được. ThỠxem em bướng đến đâu.
Và anh nhấn ga, chiếc xe vá»t mạnh tá»›i. Tôi bặm môi giữ chặt lấy yên xe, trân ngưá»i chịu đựng.
Thế Phi chạy và o công viên, chá»n má»™t nÆ¡i hoà n toà n vắng lặng. Tôi ngồi phịch xuống thảm cá», tim Ä‘áºp như trống đánh. Thế Phi dá»±ng xe đến bên tôi, anh nhẹ nắm tay tôi, áp mặt lên khuôn mặt tôi, cưá»i khẽ:
- Tay em lạnh ngắt thế nà y. Sợ lắm phải không?
Tôi quay đầu đi:
- Kệ tôi.
- Em tháºt là bướng bỉnh.
Anh nhìn tôi đăm đăm rồi bất ngá» choà ng ngưá»i tôi ôm siết, ngấu nghiến hôn lên khắp mặt tôi.
- Cả tuần nay không gặp anh nhớ em muốn điên lên được.
Tôi im lặng chống đối... một giây, một phút hay bao nhiêu phút đi qua, cuối cùng tôi cũng chịu thua anh, bị cuốn theo dòng thác mê đắm của anh, tôi luồn tay trong tóc anh, thì thầm:
- Nhớ em mà hôm nỠgặp trong quán lại không thèm nhìn em.
Thế Phi ngẩng đầu lên nhìn tôi:
- Tại sao hôm ấy Ä‘uổi anh vá» hở? Lại còn trả đồ cho anh nữa, muốn chá»c tức anh phải không?
- Không phải, tại vì yêu anh.
- Tháºt không? Váºy thì chứng minh vá»›i anh Ä‘i.
Tôi ngước lên, hôn anh tháºt lâu rồi nép và o ngá»±c anh.
Thế Phi lim dim mắt, khuôn mặt như ngây ngất sung sướng. Chúng tôi ngồi im bên nhau, ngắm nhìn bầu trá»i cao vá»i vợi. Tôi để mặc Thế Phi mân mê ngón tay mình, cảm thấy hạnh phúc tuyệt vá»i khi được ở bên anh.
Thế Phi chợt đứng dáºy, đỡ tôi lên:
- Äi em.
- Äi đâu kia?
- Bây giá» anh đưa em đến nhà cô há»c trò cá»§a em, nói vá»›i há» là em sẽ nghỉ dạy.
Tôi lắc đầu phản đối:
- Không, em không là m váºy đâu.
Anh nhÃu mà y:
- Tại sao?
- Em không muốn nghỉ dạy.
- Tại sao không muốn? Anh đã nói với em mấy lần rồi, và có bao giỠanh để em thiếu thốn không?
- Nhưng em không thể nháºn tiá»n cá»§a anh hoà i được.
- Em xem anh là gì cá»§a em váºy?
- Em biết, nhưng em còn lòng tá»± trá»ng cá»§a em nữa chứ. Nếu có lúc quẫn bách em sẽ dá»±a và o anh, nhưng qua lúc đó rồi em phải biết đứng vững và tá»± lo cho mình. Em không thể dá»±a và o anh mãi như váºy. Bởi vì anh vẫn còn sống nhá» gia đình kia mà .
- Em nói hết chưa?
- Còn nữa, em còn...
- Anh không muốn nghe nữa. Em nói gì cÅ©ng chạm và o tá»± ái cá»§a anh cả. Rõ rà ng là em không tin và o khả năng cá»§a anh. Em nghe nà y, và i tháng nữa thi tối nghiệp, ra trưá»ng rồi, anh sẽ tìm được việc là m và sẽ lo cho em suốt thá»i gian em há»c. Em không phải là m gì hết. Äợi đến khi em ra trưá»ng mình sẽ là m đám cưới. Lúc đó em muốn là m gì cÅ©ng được.
- Nhưng em...
Thế Phi ngắt lá»i tôi:
- Anh muốn khi em bước ra xã há»™i, em phải là m má»™t việc gì đó tương xứng vá»›i há»c vấn cá»§a em và phải được ngưá»i ta coi trá»ng, anh không muốn em đến dạy kèm như má»™t kẻ xin xá».
Tôi im lặng nhìn Thế Phi. Anh bá»—ng ôm chặt tôi, đôi mắt tối thẳm, giá»ng anh tháºt yếu Ä‘uối:
- Hôm ấy cãi nhau, em chỉ nghÄ© anh độc Ä‘oán mà không hiểu được cái khổ tâm cá»§a anh, là m sao anh có thể yên ổn khi thấy em chịu đứng mấy đứa bé thiếu giáo dục ấy. Nhìn gia đình anh, anh biết, khi ngưá»i ta bá» tiá»n thuê mình dạy kèm thì hỠđòi há»i mình chiá»u chuá»™t tÃnh khà ngông nghênh cá»§a con em há». TÃnh em rất dá»… tá»± ái, tại sao em phải chịu đựng Ä‘iá»u đó chứ?
Tôi cúi đầu nhìn xuống những cá»ng cá» dưới chân, xúc động rưng rưng vì tình yêu sâu sắc anh dà nh cho tôi. Tôi muốn ngoan ngoãn như má»™t con mèo được vuốt ve âu yếm. Nhưng trong tôi tiếng nói cá»§a lý trà lại mạnh hÆ¡n.
Tôi ngã và o lòng anh, nhỠnhẹ:
- Em hiểu hết tình cảm anh dà nh cho em. Nhưng nếu yêu em anh hãy yêu luôn sá»± tá»± do và cá tÃnh độc láºp cá»§a em, đừng bắt em phải là m theo những gì em không muốn. Sống như váºy em không vui gì đâu.
Thế Phi im lặng nhìn tôi tháºt lâu. Nhìn như quan sát, tìm tòi khám phá má»™t tÃnh cách nà o đó trong tôi. Rồi anh thở nhẹ:
- Từ trước đến nay anh vẫn nghÄ© nếu anh có vợ, thì ngưá»i vợ phải tháºt ngoan, phải biết phục tùng theo má»i sở thÃch cá»§a anh. Còn em thì ngược lại, em thÃch sống độc láºp theo ý muốn cá»§a mình. Anh sẽ chẳng bao giá» Ä‘iá»u khiển được em cả... Em như váºy sao anh thấy vẫn yêu em và khao khát có em hÆ¡n bất cứ ngưá»i con gái nà o.
Tôi choà ng tay ôm cổ Thế Phi, thì thầm:
- Em cÅ©ng váºy, em yêu anh nhất. Nếu mất anh em khổ lắm.
Chúng tôi không nói gì nữa. Anh vòng tay ôm siết ngưá»i tôi, lắng nghe cái im vắng xung quanh. Ngoà i kia dòng Ä‘á»i huyên náo, còn nÆ¡i đây, giữa mà u xanh cá»§a cây cá», mà u trắng cá»§a mây bay, đất trá»i cá»§a tôi tháºt thanh bình, thú vị. Bởi vì chỉ có tôi, Thế Phi, và thế giá»›i cá»§a tình yêu.
Vừa bước và o thá»m, tôi nghe tiếng đà n từ phòng khách vá»ng ra, tiếng đà n hòa vá»›i giá»ng hát trầm ấm tạo thà nh vùng âm thanh êm dịu. Tôi đứng yên má»™t lát rồi đẩy cá»a bước và o.
Má»™t thanh niên Ä‘ang ngồi ở góc phòng, đầu hÆ¡i cúi xuống như Ä‘ang say sưa vá»›i âm nhạc. Nghe tiếng động, ngưá»i ấy ngẩng lên, rồi gác cây đà n đứng dáºy, giá»ng từ tốn:
- Em là cô giá dạy đà n cho bé Anh phải không?
- Dạ.
- Thụy Anh theo mẹ nó Ä‘i chợ, chắc sẽ vá» ngay, phiá»n em chá» má»™t chút.
- Dạ.
Tôi đến ngối trước chiếc dương cầm, ngưá»i thanh niên ná» mang đến má»™t sấp báo, đặt trước mặt tôi:
- Em ngồi chơi nhé.
- Dạ, không dám phiá»n anh ạ.
Anh ấy lẳng lặng dá»n dẹp rồi Ä‘i ra. Tôi mở nắp đà n, bấm và i phÃm rồi say sưa đà n má»™t mình.
Khi ngước lên, tôi thoáng thấy bóng anh đứng tá»±a cây hoa sứ, như lắng nghe tiếng đà n cá»§a tôi. Khuôn mặt anh tháºt trầm ngâm.
Tôi lại cúi xuống với những nốt nhạc.
Bé Thụy Anh vỠtừ lúc nà o. Khi tôi ngừng đà n, nó đến bên tôi:
- Cô đà n hay ghê. Em thÃch mấy lúc cô thế nà y, nhìn cô hiá»n lắm.
- Em Ä‘i chÆ¡i vá» hả? Vui không? Bây giá» ngồi và o há»c nhé.
- Dạ.
Bé Thụy Anh ngồi xuống ghế, nhưng không để tâm đến chuyện há»c, nó thá» thẻ:
- Cô ơi, nhà em có chú Nam vỠnè, mai mốt chú Nam sẽ đưa em đi chơi nữa.
- Váºy à ?
Cô bé thơ ngây:
- Cô có thÃch Ä‘i chÆ¡i không, mai mốt em sẽ nói chú Nam dẫn cô Ä‘i nữa.
Tôi báºt cưá»i:
- Cô là ngưá»i lá»›n, cô tá»± Ä‘i chÆ¡i má»™t mình cÅ©ng được.
- Váºy hả, nhưng cô có thÃch Ä‘i chÆ¡i vá»›i chú Nam em không, Ä‘i vÆ¡i chú a thÃch lắm, đòi ăn gì cÅ©ng cho hết.
- Không, cô không thÃch ăn gì hết.
Thụy Anh khoe:
- Chú Nam em cÅ©ng biết đà n như cô váºy đó, đà n nà y là cá»§a chú ấy.
- Váºy à ?
Tôi bắt đầu tò mò:
- Chú em là nhạc sĩ à ?
Con bé lắc đầu:
- Không phải, chú là bác sÄ©, lúc trước chú Ä‘i là m ở đâu đấy, bây giá» má»›i vá».
- Váºy hả?
- Chú Nam vá» là mai mốt cô Linh cÅ©ng đến chÆ¡i nữa. Cô Linh hay cho em kẹo lắm, em thÃch cô ấy lắm.
- Em nói cô Linh là ai?
- Là ... ngưá»i à , em nhá»› rồi, mẹ bảo cô Linh là vợ sắp cưới cá»§a chú Nam, mai mốt nhà em sẽ có đám cưới nữa.
- Váºy hả? Thôi bây giá» em táºp trung há»c Ä‘i.
Cô bé vòi vĩnh:
- Cô Æ¡i, chiá»u nay cô cho em nghỉ sá»›m nghe cô.
- Chi váºy?
- Äể em Ä‘i chÆ¡i vá»›i chú Nam.
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng bây giá» em phải há»c cái đã. Bây giá» em đà n lại bà i hôm qua Ä‘i.
- Dạ.
Thụy Anh lại chăm chú và o bà i. Tôi ngồi lÆ¡ đãng nhìn ra cữa sổ. Chú Nam cá»§a Thụy Anh vẫn đứng trầm mặc vÆ¡ vẩn trá»i mây, có vẻ mÆ¡ má»™ng. Nhìn anh, tôi nghÄ© ngay đến mẫu ngưá»i sống lãng mạn, xa vá»i và lúc nà o cÅ©ng bay bổng trên mây.
Tôi nhìn đồng hồ, gần sáu giá» rồi. Hôm nay thứ bảy. Thế Phi sẽ đến đón tôi và chúng tôi sẽ Ä‘i chÆ¡i đến tối. Tôi chá» nôn nao cả ngưá»i. Tháºt chẳng còn đầu óc nà o mà dạy nữa.
Cả tôi cÅ©ng rất thÃch Ä‘i chÆ¡i, huống hồ gì là Thụy Anh. Chỉ có Ä‘iá»u là tôi bắt buá»™c dạy cho hết giá» thôi.
Cô bé chợt ngừng đà n, ẹo ngưá»i má»™t cái:
- Cô ơi, cô cho em nghỉ bây giỠnghe cô?
Tôi gáºt đầu láºp tức, em bé mừng rỡ cưá»i há»›n hở rồi chạy bay và o nhà gá»i mẹ, còn tôi thì nôn nóng Ä‘i nhanh ra cổng. Thế Phi chắc là chá» tôi nãy giá».
Anh dá»±ng xe đứng bên kia đưá»ng, dáng Ä‘iệu bồn chồn. Tôi chạy đến vá»›i anh, cưá»i tươi tắn. Thế Phi nghiêng đầu nhìn tôi, nheo mắt:
- Chà o cô giáo.
- Không dám, chà o ông. Sao hôm nay ông hiá»n thế? Em muốn nháºn không ra đó.
Và tôi nhìn uống chiếc cub khiêm tốn dá»±ng cạnh anh, nhá»› lại tướng tá tháºt ngầu vá»›i chiếc xe cồng ká»nh lần trước, tôi lại le lưỡi. Thế Phi nhún vai cưá»i:
- Lúc nà y anh tu rồi, Ä‘i vá»›i em anh phải hiá»n như con thá» em má»›i không sợ.
Tôi hếch mũi lên:
- Em mà sợ Ông ấy hả? Còn lâu mới sợ.
- Tháºt không?
- Sao lại không?
Tôi ngồi lên phÃa sau Thế Phi, cắn vai anh:
- Anh mà phóng xe nhanh nữa là em sẽ nhéo anh một ngà n cái.
- ...
Thế Phi không trả lá»i, anh cưá»i mÃm rồi nhấn ga. Tôi ngồi phÃa sau anh, ngắm nhìn hà ng cây bên đưá»ng, rồi nhìn xe cá»™ tấp náºp qua lại. Thỉnh thoảng Thế Phi quay lại nhìn tôi cưá»i cưá»i. Tôi không hiểu anh cưá»i gì nhưng cÅ©ng cưá»i lại vá»›i anh.
Hình như xe nà o cÅ©ng qua mặt chúng tôi cả, kể cả những xe cháºm nhất. Tôi phát hiện Thế Phi chạy cháºm rì. Hình như anh muốn chá»c tức tôi thì phải. Tôi giẫy nảy:
- Cái anh Phi nà y!
- Gì váºy em?
- Anh là m gì váºy?
- ÄÆ°a em Ä‘i chÆ¡i.
- Không phải, không phải. Anh muốn chá»c em phải không?
- Chá»c gì hả em?
- Anh chạy cháºm như rùa váºy đó sao?
- Váºy hả?
- Không biết, nhưng anh phải nhanh hơn một chút.
Thế Phi là m ra vẻ sợ sệt:
- Anh không dám chạy nhanh.
- Sao váºy?
Anh tỉnh bơ:
- Anh sợ em bị mệt.
Tôi ngơ ngẩn:
- Sao lại mệt?
- Nhéo một ngà n cai mệt lắm chứ em.
Tôi đấm lưng anh thùm thụp, miệng rên:
- Trá»i Æ¡i là trá»i, số em vô phước gặp phải má»™t ông ngưá»i yêu như anh. Khổ thân quá mà .
- Äừng Ä‘au khổ váºy em.
Tôi bặm môi nhéo Thế Phi má»™t cái tháºt Ä‘au:
- Bây giỠanh có muốn em đếm số một ngà y không?
- Thôi, thôi, anh chịu. Muôn ngà y lần xin lỗi em, mai mốt anh không dám nữa.
Anh cưá»i hạnh phúc rồi vá»t xe nhanh hÆ¡n. Tôi nép đầu và o vai anh cưá»i rúc rÃch:
- Anh biết không, chiá»u nay em vá»›i bé Thụy Anh ai cÅ©ng nôn Ä‘i chÆ¡i hết, bây giá» nghÄ© lại thấy tức cưá»i quá.
- Và em cho cô bé nghỉ sớm?
- Äâu có, tại nó đòi đấy chứ.
- Tháºt không đấy?
- Tháºt mà , em có tinh thần trách nhiệm lắm chứ bá»™.
Tôi lại cưá»i khúc khÃch:
- Buồn cưá»i lắm, nó há»i em có thÃch Ä‘i chÆ¡i vá»›i chú Nam cá»§a nó không. Äi chÆ¡i vá»›i chú Nam nó đòi ăn gì cÅ©ng được, con bé ngây thÆ¡ dá»… sợ.
- Chú Nam là ai thế?
- Anh ấy là chú của Thụy Anh, hình như lúc trước anh ấy đi là m ở đâu đó, bây giỠmới chuyển vỠthà nh phố.
- Váºy à ?
- Mà anh đó nhìn lạ lắm anh, có vẻ nghệ sĩ.
- Chắc anh ta là ca sĩ.
- Không phải, là bác sĩ. Bác sĩ mà có vẻ thư sinh lãng mạn lắm kìa.
- Váºy hả?
Thế Phi không nói gì nữa. Tôi cÅ©ng im lặng nhìn đưá»ng phố. Chú Nam cá»§a bé Thụy Anh đã bay ra khá»i đầu tôi từ lúc nà o. Tôi nép sát và o Thế Phi, Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh tháºt là tuyệt vá»i.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 03:44 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 3
Tôi và Thụy Anh ngồi bên cá»a sổ, ngoà i kia trá»i mưa vần vÅ©, cây hoa sứ đứng yên run rẩy dưới là n nước, những cánh hoa trắng muốt rụng lả tả dưới sân. Tôi chống cằm nhìn ra ngoà i, quên cả bé Thụy Anh bên cạnh.
Cô bé ngồi yên được má»™t lát, rồi nÃu tay tôi :
- Cô đà n cho em nghe đi.
Tôi đứng dáºy bước vá» phÃa cây đà n, chợt bắt gặp má»™t ánh mắt suy tư Ä‘ang nhìn tôi ở góc phòng khuất cá»a sổ. Huy Nam ngồi tá»±a bên bà n viết, trước mặt là quyển sách Ä‘ang mở, dáng Ä‘iệu trầm ngâm. Thấy tia nhìn cá»§a tôi, anh khẽ chá»›p mắt nhưng không há» quay Ä‘i. Tôi cảm thấy lúng túng, và nháºn ra rằng anh có đôi mắt rất đẹp. Äôi mắt cá»§a những ngưá»i sống ná»™i tâm, Ä‘a cảm.
Tôi ngồi và o đà n, hất má»› tóc ra phÃa sau, những ngón tay tôi lướt nhẹ Trên phÃm, âm thanh cá»§a bà i nhạc như hoà vá»›i tiếng mưa rÆ¡i. Căn phòng trở nên ấm cúng và như chÆ¡i vá»›i theo tiếng nhạc.
Không hiểu sao lòng tôi cứ gá»n gợn má»™t cảm giác kỳ lạ, cảm giác như bị ai nhìn ngắm, không sao táºp trung và o bản nhac. ÄÆ°á»£c, tôi ngước lên. Vẫn là tia mắt cá»§a Huy Nam nhìn tôi. Khuôn mặt anh có vẻ mÆ¡ má»™ng lãng mạn.
Tôi mất tá»± nhiên, khẽ chá»›p mắt cúi vá»™i xuống phÃm đà n, nhưng không táºp trung được nữa.
Tôi nhìn ra ngoà i trá»i, ngoà i kia mưa còn rÆ¡i lắc cắc những hạt nước bay nhẹ trong không gian. Không hiểu sao tôi đứng dáºy ra vá».
Ngang qua chá»— Huy Nam, tôi hÆ¡i gáºt đầu. Anh cÅ©ng khẽ chà o tôi, khuôn mặt im lìm.
Trên đưá»ng vá» tôi cứ nghÄ© đến Huy Nam, nghÄ© đến tia nhìn thầm lặng cá»§a anh chiá»u nay. Không, không phải chỉ có chiá»u nay, mà từ lâu rồi, từ lúc nà o tôi không nhá»›, nhưng đã nhiá»u lần tôi bắt gặp tia mắt kÃn đáo cá»§a anh nhìn má»—i lúc tôi đà n. Không thể gá»i đó là tình cảm, ngưá»i ta không thể cùng má»™t lúc rung cảm trước hai ngưá»i con gái, bởi vì anh sắp cưới vợ kia mà .
Tá»± nhiên tôi thấy xấu hổ vá»›i cái ý nghÄ© Huy Nam thÃch mình. Rõ là con gái, cứ thấy ngưá»i con trai nà o đó nhìn mình là nghÄ© ngưá»i ấy đã phải lòng mình rồi, vô duyên quá chừng. Nếu ai mà biết ý nghÄ© cá»§a tôi chắc sẽ cưá»i vô mÅ©i tôi mất.
Tôi chạy xe tháºt cháºm ngắm nhìn đưá»ng phố, Huy Nam và những cá» chỉ quan tâm cá»§a anh đã biến khá»i đầu tôi. Tháºt ra những cái nhìn như váºy là thưá»ng đó chứ, có gì đâu mà phải báºn tâm váºy nhỉ ?
Những lần sau đến dạy, tôi không gặp Huy Nam nữa. Thỉnh thoảng có chạm mặt nhau ở cổng và cả hai vẫn chỉ chà o nhau một cách xã giao mà thôi.
Nhưng chiá»u nay ... má»i việc diá»…n ra tháºt quá đột ngá»™t, nhanh chóng, đến ná»—i tôi cứ tưởng như cÆ¡n mÆ¡.
Chiá»u nay đến nhà Thụy Anh thì cÆ¡n mưa cÅ©ng chợt áºp đến, tôi chạy vá»™i và o nhà . Không có Thụy Anh đón tôi như má»i ngà y, chỉ có Huy Nam. Anh Ä‘ang ngồi bên dương cầm đà n má»™t bản nhạc gì đó tôi không quen, thấy tôi, anh ngước lên. Trong má»™t cái nhìn cá»§a Huy Nam, tôi như Ä‘á»c thấy má»™t tia vui mừng, chỉ có khuôn mặt vẫn bình thản.
Anh lên tiếng phá tan sự im lặng :
- Chiá»u nay bé Anh theo mẹ Ä‘i chÆ¡i, con bé nhá» tôi xin cô cho nghỉ má»™t buổi.
- Da ..
Tôi đứng im, lúng túng không biết nên vá» hay ở. Ngoà i kia mưa gió vần vÅ© là m bầu trá»i tối Ä‘i. Má»™t luồng gió thổi áºp và o phòng, tôi rùng mình vì lạnh.
Huy Nam nhìn tôi rồi đứng dáºy Ä‘i và o trong nhà . Anh mang ra cho tôi má»™t chiếc áo khoác.
- Cô mặc Ä‘i, trá»i thế nà y dá»… bị cảm lắm.
Anh đứng trước mặt tôi, lặng thinh một lát rồi nói nhỠ:
- Vả lại, thể chất cô rất yếu, cô phải biết bảo vệ Mình.
Tháºt khó mà từ chối má»™t cá» chỉ Bình thưá»ng như váºy. Tôi đón chiếc áo trên tay anh khoác lên ngưá»i :
- Cám ơn anh Nam.
Huy Nam không trả lá»i, anh lướt tay trên phÃm đà n má»™t chuá»—i âm thanh vang lên. Anh quay lại nhìn tôi :
- Trá»i còn mưa cô chưa vỠđược đâu. Anh chỉ tay vá» phÃa cây đà n - Cô ngồi xuống đây đà n lại bản nhạc chiá»u hôm ấy Ä‘i Nghi Trân.
- Dạ Bản nhạc nà o anh Nam.
- Bản “I have a dream†mà cô đà n hôm trước ấy. Không hiểu sao tôi rất thÃch nghe cô đà n bản nhạc ấy. ÄÆ°á»£c không Nghi Trân ?
- Dạ.
Và tôi đà n, Huy Nam đứng tá»±a đà n, khoang tay nhìn mông lung ra ngoà i. Ngoà i trá»i vẫn mưa, tiếng đà n cá»§a tôi như lan ra là m lay động căn phòng yên lặng.
Rồi tôi ngồi im lặng. Tôi bá»—ng thấy sợ Hãi. Trong phòng vắng vẻ quá, gợi cảm quá, tiếng mưa rÆ¡i cà ng tạo thêm không khà thân máºt giữa hai chúng tôi. Tôi liếc nhìn Huy Nam, anh hÆ¡i cắn môi và đôi mắt như chìm trong cảm xúc mênh mang. Tôi chá»›p mắt :
- Trân xin phép vá».
Giá»ng anh lạc Ä‘i, nhẹ tênh như hÆ¡i thở :
- Äừng vá» Trân.
Tim tôi nhói lên má»™t ná»—i sợ Kỳ lạ. Tôi đứng báºt dáºy, nhưng Huy Nam đã giữ tôi lại. Tôi rụt phắt tay, Huy Nam như hối háºn vì cá» chỉ cá»§a mình, anh nói nhá» :
- Xin lỗi Trân.
Tôi vói tay lấy chiếc giỠtrên bà n :
- Chà o anh.
Tôi Ä‘i nhanh ra ngoà i, những giá»t mưa lạnh buốt rÆ¡i trên mặt. Tôi hấp tấp mở cổng, trong phòng tiếng đà n cá»§a Huy Nam vang lên như oà vỡ má»™t ná»—i niá»m bức xức âm thanh hoà vá»›i mưa gió như gà o thét má»™t ná»—i thất vá»ng lầm lá»—i.
Chiá»u nay Thế Phi đón tôi ở cổng trưá»ng, anh đứng dưới gốc cây bên kia đưá»ng và không há» gá»i tôi, chỉ mỉm cưá»i chỠđợi, nhưng dù không gá»i tôi vẫn nháºn ra anh. Tôi chạy băng qua đưá»ng đứng trước mặt anh. Má»›i má»™t tuần không gặp mà nhìn anh gầy Ä‘i, tôi dịu dà ng :
- Sao anh hốc hác quá váºy , bá»™ anh há»c suốt đêm luôn hả ?
- Không phải tại há»c, mà tại nhá»› em.
- Nịnh.
- Tháºt mà , nhá»› chịu không nổi nên chiá»u nay phải tìm em cho bằng được, anh chịu thua rồi.
- Lỡ lần nà y thôi nhé, bắt đầu từ tuần sau phải thực hiện đúng qui định nha.
Thế Phi ỉu xìu :
- Anh hứa ... năm mươi phần trăm.
- Không được, phải hứa chắc chắn, thi xong rồi anh muốn gặp lúc nà o cũng được.
- Em khó quá !
- Em lo cho anh chứ bộ.
Tôi ngồi lên xe, cắn vai anh :
- Em cÅ©ng thấy nhá»› anh váºy, váºy mà em kiá»m được đó sao ?
Anh nhìn tôi tha thiết :
- Có nhiá»u như anh không?
- Nhiá»u lắm, lúc nà o cÅ©ng nhá»›.
Chúng tôi và o má»™t quán cà phê tháºt vắng khách, trong góc phòng khuất sau cháºu kiểng. Thế Phi thương yêu, âu yếm tôi tháºt đắm Ä‘uối, như gom ná»—i nhá»› cá»§a cả má»™t tuần và o những cái hôn bất táºn. Tôi đê mê nghe anh thì thầm bên tai.
- Em có biết em là động lá»±c cho anh há»c không, anh phải có má»™t bằng tốt nghiệp xuất sắc để tặng em, vì nó là giấy thông hà nh để anh có việc là m tốt nhất, anh sẽ lo cho em Ä‘i há»c bằng chÃnh đồng tiá»n cá»§a mình, em chịu không ?
Tôi không trả lá»i, chỉ nép và o lòng anh, cảm thấy mình được che chở.
- Khi anh có việc là m rồi, em không được Ä‘i dạy nữa nghe không ? Thấy em cá»±c ná»c anh không chịu nổi.
Tôi im lặng. Có lẽ lần nà y tôi sẽ không dạy kèm nữa. Tôi muốn tránh mặt anh Nam, không phải tôi tá»™i nghiệp anh mà chỉ muốn tránh phiá»n phức cho mình. Äến má»™t ngà y nà o đó chị Thùy Linh biết được, ba mẹ bé Thụy Anh biết được ... lúc ấy tôi sẽ ra sao ?
Nhưng không dạy ở đó, tôi tháºt chẳng biết tìm đâu. Ở thà nh phố có quá nhiá»u sinh viên tìm việc là m nà y, tôi không dám nghÄ© Ä‘iá»u may mắn sẽ đến vá»›i mình lần thứ ba.
Tôi không hay mình đã thở Dà i.
Thế Phi nghiêng đầu nhìn tôi :
- Em là m sao váºy ? Sao em buồn váºy ?
- Em có buồn gì đâu.
- Nãy giá» anh thấy ... hình như em báºn suy nghÄ© gì đó. Có gì váºy, nói anh nghe Ä‘i, hôm nay em khác thưá»ng quá.
Tôi chối quanh, nhưng cả buổi Thế Phi cứ gặng há»i mãi, hình như anh rất nhạy cảm vá»›i sá»± thay đổi ở tôi và chẳng chịu bá» qua, nếu không tìm hiểu tháºt kỹ lưỡng. Nhưng là m sao tôi dám nói vá»›i anh chuyện Huy Nam đây.
Tôi nói dối :
- Hôm nay em giáºn Vân Hà , từ sáng giá» em không nói chuyện vá»›i nó.
- Tại sao ?
- Chuyện con gái thôi. Anh đừng có bắt em nói.
Tôi phải nói mãi Thế Phi má»›i chịu im. Và anh lại say sưa nói vá» tương lai, vá» viá»…n ảnh huy hoà ng khi anh ra trưá»ng, chúng tôi sẽ đám cưới và sẽ có má»™t ngôi nhà tháºt đẹp, anh sẽ có được tôi lẫn công danh cá»§a anh. Tôi ngồi bên nghe anh nói, sung sướng trà n ngáºp vì hạnh phúc cá»§a mình. Có lẽ đây là thá»i gian hạnh phúc nhất từ lúc chúng tôi yêu nhau.
Ngoà i đưá»ng mà n đêm buông xuống dần. Trá»i cà ng khuya cà ng lạnh. Thế Phi đưa tôi vỠđến táºn cá»a phòng. Chúng tôi cứ đứng yên trong bóng tối má» má» quyến luyến chia tay nhau.
Cá»a phòng tôi chợt mở, má»™t bóng ngưá»i Ä‘i ra. Thế Phi buông tôi :
- Anh vá» nghe.
Tôi gáºt đầu rồi quay lưng Ä‘i vá» phòng, gặp Mỹ Hoa trên hà nh lang.
- Ê Trân, lúc nãy có ngưá»i tá»›i tìm Trân đó.
- Ai váºy ?
- Ngưá»i nà y lạ lắm, anh ấy ở chá»— mi dạy ấy, tên gì ta quên rồi.
- Äến lâu chưa ?
- Lâu rồi, anh ấy Ä‘i khoảng ná»a tiếng thì Trân vỠđó.
- Váºy hả ?
Mỹ Hoa Ä‘i ra cá»a, tôi định vá» phòng thì má»™t giá»ng nói vang lên :
- Trân.
Tôi quay lại, Thế Phi đứng đó từ lúc nà o, anh bước tới.
- Huy Nam tá»›i tìm em chi váºy ?
Bị bất ngá», tôi lúng túng nhìn anh :
- Anh chưa vỠhả?
- Chưa, anh há»i lại nè, Huy Nam tìm em là m gì ? Không biết hay không muốn nói vá»›i anh.
- Em không biết tháºt.
Thế Phi lầm bầm :
- Em dạy kèm cho bé Thụy Anh không việc gì liên quan đến anh ta, váºy thì là m sao anh to biết chá»— ở cá»§a em và tá»›i tìm em là m gì.
Tôi vô tình láºp lại :
- Em không biết.
Anh nổi nóng :
- Không biết tháºt hay là muốn giấu anh. Anh suy nghÄ© mãi cÅ©ng không tìm được má»™t lý do hợp lý để giải thÃch chuyện nà y. Nếu không phải là chuyện minh bạch Ãt nhất là cÅ©ng vá» phÃa anh ta.
Tôi chẳng biết nói gì. Äà nh đứng im. Thế Phi lay vai tôi :
- Em nói Ä‘i chứ, đứng im lặng như váºy. Anh có cảm giác tâm trạng buồn chiá»u nay cá»§a em có liên quan đến anh ta, và anh tin mình không hồ đồ. Em giải thÃch Ä‘i.
Tôi nhìn Thế Phi, khổ sở vì không biết phải nói gì, không cách nà o tôi dám nói vá»›i anh những gì xảy ra buổi chiá»u mưa tuần trước. Thế Phi sẽ nổi Ä‘iên lên, tôI đã biết tÃnh anh rồi.
Lúc nà y anh Ä‘ang thi tốt nghiệp, tôi chẳng muốn để anh suy nghÄ© vÆ¡ vẩn, thế mà anh cứ ... tá»± nhiên tôi thấy giáºn :
- Em đã nói với anh là em không biết gì hết, thế mà anh, anh là m em tức dễ sợ.
- Em tức hả ? Thế tại sao em không biết anh cũng đang tức, anh không phải là thằng ngốc mà không biết suy nghĩ chuyện nà y.
- ...
- Em nói không biết gì hết à ? Váºy thì trả lá»i Ä‘i, tại sao em lúng túng khi lúc nãy thấy anh nghe chuyện.
- Tại vì em bất ngỠkhi thấy anh đứng đó, em tưởng anh vỠrồi.
Thế Phi buông thõng :
- Thôi được, em không muốn nói thì thôi, tùy em. Chà o.
Và anh bỠđi, tôi quýnh quáng muốn giữ anh lại, nhưng không hiểu sao tôi cứ đứng im rồi lững thững đi vỠphòng, lòng bứt rứt lạ Lùng.
Chiá»u hôm sau Huy Nam lại đến tìm tôi, tôi má»i anh ra quán cà phê trước cổng trưá»ng. Huy Nam không há» lúng túng khi gặp tôi, chỉ có má»™t vẻ biết lá»—i thà nh tháºt. Anh nhìn và o mắt tôi.
- Hôm qua tôi có đến tìm Trân.
- Dạ Trân có nghe nói.
Huy Nam chợt ngồi thẳng lưng, như phải táºp trung để nói cái Ä‘iá»u khó khăn nhất :
- Hôm ấy nhìn Trân chạy ngoà i mưa, tôi ... tôi chịu không nổi. Lá»—i tại tôi , lẽ ra tôi không được là m như váºy, tôi không có quyá»n, tôi hiểu cả hai Ä‘á»u có những rà ng buá»™c riêng. Tôi biết mình có lá»—i, nhưng tháºt tình là ...
Tôi nghiêm nghị :
- Anh muốn mượn tôi để giải trà trong phút yếu đuối phải không ?
- KHông, hoà n toà n không. Äừng đánh giá thấp tôi như váºy. Tôi không há» lấy những cá» chỉ đó là m trò đùa mà đó là sá»± bá»™c phát thà nh tháºt nhất cá»§a tôi, lúc đó tôi không kiá»m chế được mình.
Tôi mở lớn mắt nhìn anh.
- Thà nh tháºt ? Anh Nam, giá anh bảo lúc ấy anh dùng tôi để lấp đầy khoảng trống tình yêu cá»§a anh đối vá»›i chị Linh, có lẽ tôi còn hiểu được.
Huy Nam hÆ¡i ngước mặt lên, mÃm môi :
- Có những Ä‘iá»u tôi không thể và cÅ©ng không được quyá»n thố lá»™, nhưng thôi, hôm nay tôi đến đây để xin lá»—i Trân, hãy tha thứ cho những gì tôi đã là m.
- Má»™t tuần nay Trân không đến dạy bé Anh, tôi hiểu cô bị xúc phạm, cho nên tôi đến đây. Nếu được, Trân hãy quên giùm tôi chuyện ấy và hãy đến dạy bé Anh như bình thưá»ng, vì đó là cuá»™c sống cá»§a cô. Tôi hứa là sẽ không bao giá» là m phiá»n Trân nữa.
Tôi im lặng suy nghĩ, Huy Nam nói tiếp :
- Nếu Trân không đến, nghÄ©a là cô muốn bắt tôi phải ray rứt vá» việc là m cá»§a mình, bởi vì chÃnh tôi đã là m cuá»™c sống cá»§a cô khó khăn, như váºy thì nặng ná» cho tôi lắm Trân ạ.
Tôi cắn môi :
- Äể Trân suy nghÄ© lại.
- Cô không có gì phải phân vân hết, mấy hôm nay chiá»u nà i bé Anh cÅ©ng ngồi trước đà n chá» cô, đừng để nó buồn tá»™i nghiệp.
Tự nhiên tôi thấy nao nao nhớ bé Anh, tội nghiệp cô bé. Tôi ngồi im, Huy Nam nhắc lại :
- Trân cứ đến đó dạy bình thưá»ng, tôi hứa sẽ không là m phiá»n cô đâu, bây giá» tôi vá», chiá»u mai bé Anh cÅ©ng sẽ chá» cô đó, Trân ạ.
Huy Nam nhìn tôi má»™t cách nghiêm nghị, thái độ cá»§a anh tháºt cách biệt, đến ná»—i tôi không tin những gì xảy ra hôm đó là có tháºt. Trong mắt tôi bây giá» anh trở vá» nguyên vẹn hình ảnh chà ng bác sÄ© có tâm hồn cá»§a má»™t nghệ sÄ© và luôn kÃn đáo xa vá»i.
Tôi chia tay vá»›i Huy Nam ở cổng trưá»ng, vừa bước và o sân đã thấy Thế Phi ngồi đó, má»™t chân gác lên yên xe, khuôn mặt lầm lì nhìn tôi.
Tôi đi đến bên anh :
- Anh tá»›i lúc nà o váºy ?
- Khá lâu.
- Sao không qua bên quán. Vân Hà biết em ở đó mà .
Anh nhếch miệng :
- Anh cÅ©ng không đến ná»—i bất lịch sá»± nhảy bổ và o chuyện riêng cá»§a em, nhất là không thÃch cản trở những cuá»™c trò chuyện riêng tư giữa hai ngưá»i mà anh chưa biết là có quan hệ thế nà o.
Thế Phi nói trừu tượng quá, tôi không hiểu nổi anh Ä‘ang nghÄ© gì, nhưng có má»™t Ä‘iá»u tôi rõ rằng anh Ä‘ang giáºn. Anh độc Ä‘oán ghê gá»›m, lúc nà o cÅ©ng muốn phong kÃn tâm hồn và trái tim tôi lại cho riêng anh, và sẽ vô cùng thịnh ná»™ khi tôi đứng ngoà i rà o chắn mà anh bao bá»c.
Tôi đứng im, nghÄ© má»™t cách mói hợp lý nhất để giải thÃch việc Huy Nam đến tìm. Nặng đầu quá.
Thế Phi kéo tôi vá» phÃa cầu thang khuất lối Ä‘i, anh ngồi phịch xuống thá»m, bắt buá»™c tôi phải ngồi xuống cạnh anh.
- Em muốn anh thi rớt tốt nghiệp phải không ?
Tôi kêu lên :
- Anh nói váºy mà nghe được đó, em không thèm nói chuyện vá»›i anh đâu.
- Hừ, không muốn anh thi rá»›t mà không để anh yên tâm vá» em, tại sao cứ bắt anh phải suy nghÄ© vá» em hoà i váºy chứ. Em phải nói tháºt cho anh biết quan hệ giữa em và Huy Nam như thế nà o ?
- Em ...
- Anh không đến ná»—i khe khắc, cố chấp, những không chấp nháºn sá»± dối trá cá»§a em. Anh không tin anh ấy đến tìm em đơn thuần chỉ để xin phép cho cô há»c trò cá»§a em nghÄ© há»c, vì những ngưá»i thuê cô giáo dạy kèm chẳng ai lịch sá»± đến mức ấy.
Tôi hấp tấp :
- Khoan đã, để em nói, anh Nam đến đấy chÃnh là chuyện há»c cá»§a bé Anh đấy.
Thế Phi nhìn xoáy và o mắt tôi :
- Chỉ đơn giản là xin cho bé Anh nghỉ Thôi à ? Nếu váºy anh ấy cÅ©ng có thể nhắn lại bạn em chứ.
Không chịu nổi cái nhìn của Thế Phi, tôi chấp chới mắt, và cố gắng bình tĩnh nói một mạch.
- Vì bé Anh há»c dở nên em nản, vả lại há» trả tiá»n thấp quá, em bá» dạy suốt tuần qua anh biết không, và hôm nay mẹ bé Anh nhá» anh ấy đến nhắn em Ä‘i dạy, bà ấy bảo nếu có gì không thÃch em cứ nói, nếu được bà ấy sẽ giải quyết cho em. Äấy, chuyện chỉ là như váºy, thế mà anh cứ gay gắt vá»›i em, anh là m như em là tá»™i phạm ấy.
Và tôi thút thÃt khóc, tôi cÅ©ng không hiểu sao mình có thể nói dối trÆ¡n tru đến váºy, cÅ©ng không giải thÃch được tại sao mình khóc, chỉ biết rằng nước mắt giúp tôi bá»›t căng thẳng.
Tháºt lạ lùng, Thế Phi có vẻ hoảng hốt thấy tôi lau nước mắt. Anh lúng túng im lặng vè như đã tin tôi, nhưng vẻ Mặt cá»§a anh chẳng tá» vẻ gì là hối háºn cả. Anh liếm môi :
- Em nÃn Ä‘i, Trân. Äừng khóc nữa anh chịu không nổi, có gì đâu mà tức đến váºy.
- Chứ còn gì nữa mà không tức, lúc nà o anh cũng nghĩ sai cho em, anh độc đóan với em, bắt nạt em, quát tháo em.
Thế Phi nhìn quanh :
- Em nÃn Ä‘i, đừng khóc nữa coi chừng ngưá»i ta thấy, ngưá»i ta sẽ bảo anh không biết chiá»u ngưá»i yêu.
Tôi hÃt mÅ©i :
- ChÃnh anh chá»c cho em tức rồi còn bảo em đừng khóc nữa hả ?
Anh len lén nắm tay tôi, cắn nhẹ :
- Tại anh ghen quá, lần trước em đã giấu giếm anh nên anh phải nghi ngỠem chứ, đó là tâm lý chung mà .
Tôi ngồi im chá» Thế Phi nói xin lá»—i, nhưng anh chẳng há» nói. Anh là như váºy đó, biết mình có lá»—i nhưng tá»± ái chẳng chịu hạ mình bao giá». Anh tháºt là kiêu ngạo.
Tôi bặm môi ngồi im, Thê Phi choà ng ngang ngưá»i tôi đỡ tôi đứng lên, anh ká» sát mặt tôi :
- Äừng giáºn anh nữa bé Trân.
- Không thèm giáºn ngưá»i dưng.
- Váºy hả, váºy thì cưá»i lên Ä‘i, em có nụ cưá»i đẹp lắm nà ng Monalisa ạ.
Tá»± nhiên tôi cưá»i mÃm, quên mất chuyện lúc nãy. Tôi để yên anh hôn, thế là chúng tôi chẳng còn uẩn khúc gì nữa. Không còn hay chỉ tạm lắng lại trong lòng, Ä‘iá»u ấy tôi không biết, miá»…n Thế Phi đừng nghi ngá» tôi là đủ.
Tôi trở lại dạy bé Anh đã hÆ¡n má»™t tháng, má»i chuyện vẫn xảy ra bình thưá»ng như khi chưa có Huy Nam vá» nhà . Hình như Huy Nam luôn tìm cách tránh mặt tôi, những ngà y tôi đến dạy rất Ãt khi thấy anh. Ở bệnh viện vá» là anh và o phòng riêng chứ không hay ngồi đà n nÆ¡i phòng khách như trước nữa. Dần dần tôi cÅ©ng quên bẳng chuyện xảy ra lần ấy.
Hôm nay đến dạy tôi thấy có bình hoa để trên nắp đà n, toà n là hoa hồng nhung, tôi thÃch thú cầm má»™t nhánh ngắm nghÃa. Cà nh hoa còn long lanh mấy giá»t nước, có lẽ vừa được cắm và o bình má»›i đây thôi. Tôi há»i Thụy Anh:
- Ai cắm bình hoa nà y váºy, bé Anh?
Con bé như mới thấy hoa, nó ngơ ngẩn nhìn một lát rồi lắc đầu:
- Em cũng không biết nữa. Em không thấy.
- Váºy hả? Thôi em đà n tiếp Ä‘i.
Thụy Anh lại há»c say sưa, tôi ngồi cạnh nó mân mê bình hoa. Äã lâu rồi tôi má»›i được ngắm hoa hồng còn tươi nguyên như thế. Lúc còn ở nhà tôi trồng riêng cho mình má»™t cháºu hoa nhá», nhưng nó chỉ có mà u đỠbình thưá»ng chứ không mịn mà ng như hồng nhung nà y. Tôi nhá»› có những buổi tôi ngồi má»™t mình bên thá»m, hát nho nhá» vá»›i hoa hồng. Lúc ấy tôi đã ngô nghê nghÄ© rằng tiếng hát cá»§a tôi sẽ là m hoa nở nhanh hÆ¡n. Bây giá» nhá»› lại thấy tháºt là buồn cưá»i.
Lúc vá», tôi lấy theo má»™t nhánh hoa, tôi mang vá» ký túc xá cắm và o ly trang trà cho kệ sách ở đầu giưá»ng.
Thế rồi cứ má»—i buổi chiá»u đến dạy, tôi lại thấy bình hoa trên nắp đà n, như quà tặng má»™t cách thầm lặng, ai cắm hoa thế nhỉ?
Chiá»u nay lúc Ä‘ang dạy, bà vú cá»§a Thụy Anh mang đến má»™t ly cam tươi:
- Má»i cô Trân uống nước.
Tôi ái ngại đỡ ly nước trên tay bà vú.
- Dạ, vú để con, mai mốt vú đừng pha nước như thế nà y nữa vú ạ, con ngại lắm.
- Có gì đâu cô, cô là cô giáo của Thụy Anh mà .
Rồi bà ấy Ä‘i và o trong. Tôi cÅ©ng quay lại dạy bé Anh há»c bà i má»›i, không quan tâm đến chuyện ấy nữa.
Và rồi mấy ngà y tiếp theo vẫn thế, cứ giữa giỠbà vú lại mang cho tôi khi thì ly cam, sữa, hoặc một thứ nước nà o đó, có lần tôi từ chối bà ấy bảo:
- Cô Trân gầy quá, cô chịu khó uống mấy thứ nà y cho khá»e, con gái mà đi há»c xa nhà như cô chắc ăn uống cá»±c lắm hả?
- Dạ, mới đầu tụi con cũng thấy cực lắm, nhưng bây giỠtụi con cũng quen rồi.
Bà ấy nhìn tôi ái ngại:
- Nhưng con gái mà vừa Ä‘i há»c vừa kiếm tiá»n như cô sao tôi thấy tá»™i nghiệp quá, lúc trước tôi tháºt là vô tình, nhá» cáºu Nam nói tôi má»›i biết.
Tôi nhìn bà chăm chăm:
- Dạ, vú nói anh Nam nói gì ạ?
- Cáºu Nam bảo tôi mang nước cho cô – Bà ấy chép miệng - cáºu ấy hiá»n và thương ngưá»i lắm đó cô, bởi váºy mấy ngưá»i bệnh hay đến cho quà lắm, nhưng cáºu Nam đâu có chịu nháºn.
Bà ngồi xuống cạnh tôi, rỠrà :
- Trong nhà nà y ai cÅ©ng hiá»n hết, bởi váºy tôi ở đây mấy năm rồi mà không muốn Ä‘i, cô Trân biết cô Linh chứ hả? Cô Linh là vợ chưa cưới cá»§a cáºu Nam đó. Ừ, cô đó cÅ©ng hiá»n, cÅ©ng dá»… thương lắm.
Tôi ngồi yên, nghe chuyện má»™t cách lÆ¡ mÆ¡. Tôi nghÄ© đến sá»± chăm sóc kÃn đáo cá»§a Huy Nam dà nh cho tôi, thốt nhiên tôi liên tưởng đến những bông hồng... Tất cả nói lên Ä‘iá»u gì đây? Có phải đó là má»™t tình yêu thầm lặng, má»™t tình yêu sâu sắc chứ không phải tình cảm há»i hợt cá»§a tâm hồn lãng mạn.
Lòng tôi xốn xang kỳ lạ, ná»a thấy xúc động, ná»a sợ hãi và hoà i nghị.. Tôi biết rất rõ chị Thùy Linh sắp là vợ cá»§a Huy Nam, chẳng lẽ trên Ä‘á»i nà y lại có ngưá»i cùng má»™t lúc yêu được cả hai ngưá»i?
Tôi nhìn đăm đăm và o góc phòng, suy nghĩ miên man.
Thụy Anh chợt lên tiếng:
- Cô ơi, chỗ nà y đà n là m sao cô?
Tôi giáºt mình trở lại thá»±c tế, đứng dáºy cầm tay Thụy Anh bấm những phÃm nhạc. Ngay lúc đó, má»™t bóng ngưá»i Ä‘i và o, tôi ngẩng lên nhìn, bé Thụy Anh reo lên:
- A, cô Linh đến chơi!
Bà vú đứng dáºy cưá»i vui:
- Lâu lắm rồi cô Linh không đến chơi, bé Anh trông cô mãi.
- Dạ, tại lúc nà y con báºn há»c thi.
Tôi và chị Linh gáºt đầu chà o nhau, chị cưá»i là m quen:
- Nghi Trân phải không? Chị hay nghe bé Anh nhắc Trân lắm.
- Dạ, còn chị là chị Linh? Em cũng hay nghe nhắc đến chị!
Bà vú kéo chiếc ghế:
- Cô Linh ngồi chÆ¡i Ä‘i. Cáºu Nam chắc cÅ©ng sắp vá» rồi.
- Dạ, vú để con tự nhiên.
- Cô ngồi chÆ¡i Ä‘i, tui phải Ä‘i nấu cÆ¡m chiá»u. Nãy giá» lo nói chuyện vá»›i cô Trân tui quên mất tiêu, ai dè nhìn lại má»›i thấy chiá»u không hay.
- Dạ.
Bà vú Ä‘i rồi, chúng tôi ngồi im bên nhau. Chẳng biết chuyện gì để nói, bé Anh vẫn chăm chỉ váºt lá»™n vá»›i mấy nốt nhạc má»›i. Chị Thùy Linh nhìn tôi vá»›i má»™t nụ cưá»i xã giao, như không biết nói gì. Tôi gợi chuyện:
- Chị Linh thi được mấy môn rồi, năm cuối chắc há»c mệt lắm hả chị?
- Chị thi được hai môn rồi.
Tôi cưá»i thân máºt:
- Chị có sợ bị “vướng†không?
- CÅ©ng sợ lắm nhưng chị há»c kỹ nên có hy vá»ng.
Và rồi lại im lặng, tôi lại bắt chuyện:
- Chừng nà o chị vá»›i anh Nam đám cưới nhá»› má»i em vá»›i nghe.
Khuôn mặt chị ấy chợi linh hoạt hẳn lên:
- Hai gia đình đã định sẵn, chị ra trưá»ng xong là đám cưới liá»n.
- Chắc chị sẽ xin vỠlà m chung một chỗ với anh Nam chứ?
- Ừ, xin được. Tại vì ba chị là bạn thân vá»›i ông giám đốc bệnh viện mà , má»i thứ Ä‘á»u sẵn sà ng hết cả, chỉ còn chá» chị thi xong thôi.
- Anh Nam chắc là nôn nóng lắm.
- chị cũng không biết nữa, biết anh ấy có chỠkhông.
- Thế còn chị?
Chị Linh cưá»i hiá»n lạnh, khuôn mặt không giấu được hạnh phúc:
- Chị mong ghê lắm, mong từng ngà y.
- Em chúc mừng chị nghe.
Nhìn đôi mắt long lanh cá»§a chị ấy, tôi hiểu chị yêu Huy Nam ghê lắm và sung sướng trà n ngáºp vá»›i viá»…n ảnh tương lai. Nhá»› lại thái độ cá»§a Huy Nam đối vá»›i tôi, tôi lại thấy hoang mang giùm giấc mÆ¡ tuyệt đẹp cá»§a chị Linh. Tôi nhìn chị má»™t cách trìu mến:
- Chị dễ thương thế nà y, chắc anh Nam cũng hạnh phúc lắm.
Chị Linh chợt ngồi xÃch lại gần tôi, cá» chỉ cá»§a má»™t ngưá»i bá»—ng thÃch được tâm sá»±.
- Không hiểu sao chị má»›i gặp Trân mà chị thấy mến ghê, Trân cÅ©ng nói giống nhá» bạn thân cá»§a chị váºy đó. Trân biết không, bạn bè ai cÅ©ng nói chị diá»…m phúc nên má»›i có ngưá»i chồng như Nam.
- Chị với anh Nam chắc quen nhau lâu lắm rồi hả chị Linh?
Chị cưá»i tươi tắn:
- Chị cÅ©ng không nhá»› được mấy năm nữa, vì gia đình chị vá»›i gia đình anh Nam thân nhau từ lúc nhá», lá»›n lên tá»± nhiên hai đứa mến nhau.
Rồi chị cưá»i e ấp:
- Còn Trân thì sao? Trân đẹp như váºy chắc là được ngưá»i yêu cưng lắm hả?
- Em cũng không biết nữa.
- Chắc chắn là váºy rồi. Äám cưới cá»§a chị nhá»› rá»§ thêm anh ấy Ä‘i nữa nghe.
- Dạ, để xem.
Tôi nhìn đồng hồ, gần sáu giá». Chị Thùy Linh nhìn theo tôi rồi mỉm cưá»i:
- Trân hay ghê, biết dạy đà n nữa, còn chị thì ngoà i việc há»c ra chẳng biết gì nữa. Anh Nam thì thÃch là m thÆ¡, đà n hát, anh ấy lãng mạn lắm. Chị cÅ©ng muốn là m thÆ¡ nhưng không được, khó khăn lắm.
- Vì chị báºn há»c mà , há»c như chị chắc em theo không nổi đâu.
- Ừ, cá»±c lắm. Tại anh Nam theo ngà y Y nên chị cố thi y khoa, chứ há»c cá»±c lắm.
- Thế chị thÃch há»c ngà nh nà o?
- Chị cÅ©ng không biết nữa, anh Nam thÃch cái gì thì chị là m theo cái ấy, miá»…n là anh ấy hà i lòng thôi.
Chị Thùy Linh đơn giản quá, hình như chị ấy không có má»™t tÃnh cách độc láºp, chị ấy tình nguyện là m chiếc bóng cho Huy Nam sao?
Tôi nhìn đồng hồ, đứng dáºy:
- Äến giá» rồi, em phải vá», chị Linh ở chÆ¡i nghe.
- Ừ, Trân vá».
Giá»ng chị Linh băn khoăn:
- Sao anh Nam lâu vỠquá nhỉ?
Tôi cưá»i không nói gi, lo gom táºp sách trên nắp đà n rồi Ä‘i ra ngoà i.
Tôi gặp Huy Nam ngoà i cổng, anh vừa Ä‘i là m vá» và hình như Ä‘ang say, tôi nghe thoang thoảng mùi rượu từ ngưá»i anh. Thấy tôi, Huy Nam đứng lại, như không cưỡng được ý muốn gặp tôi dù chỉ má»™t phút.
- Sao hôm nay Trân vá» trá»… váºy?
- Dạ không. Trân vỠđúng giỠđó chứ, bây giỠlà sáu giỠrồi mà anh Nam.
- Váºy à ?
Anh nhìn tôi đăm đăm:
- Sao Trân không lấy hoa hồng?
Tôi chưa kịp trả lá»i, Huy Nam chỉ cưá»i khẽ rồi Ä‘i và o nhà . Tôi đứng ngÆ¡ ngẩn má»™t lúc rồi cháºm rãi Ä‘i ra ngoà i.
Bên kia đưá»ng có tiếng gá»i:
- Nghi Trân!
Tôi giáºt mình ngẩng đầu lên. Thế Phi Ä‘ang đứng dưới gốc cây như những lần trước anh đến đón, tôi chạy qua vá»›i anh. Khuôn mặt anh tháºt nghiêm nghị:
- Em báºn suy nghÄ© đến độ không thấy anh va anh gá»i cÅ©ng không nghe à ?
Tôi liếm môi:
- Em có suy nghĩ gì đâu!
Thế Phi nhìn tôi chăm chú:
- Anh Ä‘ang chá» thái độ cá»§a em, vì má»i ngà y em n háºn ra anh ngay khi em bước ra cổng. Còn hôm nay thì khác, anh gá»i em đến ba lần, tháºt là lạ.
Tôi liếc nhìn Thế Phi, có lẽ anh đã thấy tôi và Huy Nam đứng nói chuyện lúc nãy. Không biết anh có nháºn ra thái độ khác thưá»ng cá»§a Huy Nam không, lại phải giải thÃch, tôi thở dà i mệt má»i.
Tôi không muốn dối trá vá»›i anh, bởi vì tôi đâu là m gì sai, nhưng cÅ©ng không muốn nói cái Ä‘iá»u còn lÆ¡ lá»ng cá»§a Huy Nam. Thế Phi sẽ bá»±c mình và sẽ buá»™c tôi nghỉ dạy, thế thì tôi biết sống ra sao.
Chúng tôi lại ngồi bên nhau trong công viên, yên lặng. Äôi mắt Thế Phi tối sầm không thèm nhìn tôi, tôi thấy khổ sợ và căng thẳng quá.
Anh chợt quay lại nghiến răng:
- Nếu mà nghiá»n nát được cái đầu em anh sẽ là m để tìm xem em nghÄ© gì trong đó. Anh không chịu nổi những ý nghÄ© Ä‘i hoang cá»§a em, không bao giá» chịu nổi.
Äầu óc tôi rối tung vì thái độ cá»§a anh, tôi cháºm chạp suy nghÄ©, nhưng anh đã ghì lấy vai tôi, lắc mạnh:
- Em phải là cá»§a anh và tuyệt đối chỉ có má»™t mình anh, anh không để em thoát khá»i Ä‘á»i anh đâu, em nghe chưa, đừng có tư tưởng Ä‘i hoang nữa. Anh không chấp nháºn, coi chừng anh giết em đó.
Tôi nhìn đôi mắt tóe lá»a cá»§a Thế Phi, cảm thấy sợ hãi, khi nổi giáºn nhìn anh dữ dá»™i quá. Tôi ngân ngấn nước mắt:
- Sao má»—i lần gặp nhau là anh Ä‘e dá»a gay gắt vá»›i em hoà i váºy. Anh là m em thấy nặng ná» quá, Ä‘i chÆ¡i như váºy có vui gì?
- Em thấy nặng ná» hả? Thế tại sao em không tá»± nhìn sá»± thay đổi cá»§a em. Em là m anh mốn nổ tung cái đầu ra được. Em định giấu giếm anh đến bao giá».
- Em có gì đâu mà giấu?
- Thế em đợi anh tìm ra sá»± tháºt, em má»›i chịu nháºn là em bắt đầu thay đổi à ? Anh không phải là thằng ngốc, mà dù có ngốc đến đâu anh cÅ©ng thấy được cá» chỉ khác thưá»ng cá»§a Huy Nam đối vá»›i em, em nháºn ra chưa?
Tôi nói rá»i rạc:
- Anh không biết là anh Nam đã có chị Thùy Linh rồi sao, và i tháng nữa là hỠđám cưới, váºy em phải giải thÃch gì vá»›i anh bây giỠđây?
Thế Phi cưá»i nhếch miệng, vẻ mặt anh là vẻ cá»§a má»™t ngưá»i từng trải và có thể hiểu cả những uẩn khúc cá»§a ngưá»i khác. Thế Phi đáng sợ tháºt. Trước mặt anh tôi không có thứ vÅ© khà nà o chống đỡ. Tôi có cảm tưởng anh Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a tôi và quan sát xem tôi là m gì vá»›i những trò trẻ con cá»§a mình. Tôi sợ quá chừng.
Thế Phi ngắt má»™t cá»ng cá», tước thà nh từng sợi nhá», anh là m má»™t cách chăm chú như không để ý đến tôi. Tôi ngồi yên theo dõi từng động tác cá»§a anh. Anh chợt quay lại:
- Nãy giỠem suy nghĩ xong rồi chứ?
Tôi ngơ ngẩn:
- Em có gì đâu mà nghĩ ngợi.
- Thế em không tìm cách nà o để nói để đối phó với anh à ?
Tôi khổ sở:
- Tại sao anh cứ gán cho em những chuyện không há» có như thế chứ. Sao anh cứ là m tình là m tá»™i em hoà i váºy?
Anh ngồi yên quan sát tôi, rồi gằn từng tiếng:
- Con gái như má»™t bông hoa, ai cÅ©ng có quyá»n nhìn ngắm, Ä‘iá»u đó anh không cần quan tâm. Nhưng anh cần biết bông hoa đó có thÃch và đón nháºn má»i sá»± chiêm ngưỡng hay không, đó má»›i là điá»u cần thiết để đánh giá sá»± chung thá»§y. Anh nói thế để em tá»± hiểu.
- ...
- Anh muốn em tá»± há»i tình cảm tháºt cá»§a em, nhưng em cứ khép kÃn. Anh hiểu cái tôi cá»§a em rất lón, em không phải mẫu ngưá»i dá»… khuất phục. Thì thôi, anh sẽ chá» cho đến khi em tá»± nguyện nói ra.
Anh chiếu đôi mắt sắc như dao và o mặt tôi, nghiến răng:
- Nhưng em nên nhá»›, khi anh phát hiện ra em phản bá»™i anh thì anh sẽ không tha thứ, và sẽ trừng phạt em thÃch đáng.
Tôi rùng mình, anh khá»§ng bố tinh thần tôi như váºy đó. Nhưng tôi có là m gì đâu.
Bất giác tôi hÆ¡i né ngưá»i, như Thế Phi đã ghì tôi lại, hôn như vÅ© bão. Anh thì thầm:
- Em không biết anh yêu em đến thế nà o đâu, yêu đến điên cuồng. Chưa có ai là m anh phải điên đảo như em cả, nếu em phản bội thì anh chẳng còn gì hết.
Sao bỗng nhiên tôi trở nên yếu đuối quá, tôi cũng thì thầm:
- Em cÅ©ng thương anh nhất trên Ä‘á»i, và nếu mất anh em cÅ©ng sống không còn ý nghÄ© gì nữa. Anh có tin em không?
Anh gáºt đầu và không trả lá»i, và chúng tôi trở lại vui vẻ vá»›i nhau. GiỠđây tôi thấy bóng dáng Huy Nam xen và o giữa chúng tôi thì tháºt là vô lý.
Tôi bước và o nhà , không có ai ngoà i mẹ Ä‘ang ngồi giặt đồ. Tôi đứng yên nhìn mẹ, trong căn bếp tối má» má», dáng mẹ ngồi khom như có má»™t vẻ lặng lẽ, nhẫn nhịn thầm lặng. Tá»± nhiên tôi thấy má»§i lòng:
- Thưa mẹ con má»›i vá».
Mẹ giáºt thót ngưá»i, nhưng thấy tôi mặt mẹ có má»™t vẻ vui mừng kỳ lạ.
- Sao con vá» tối váºy?
- Há»c xong con ra bến xe luôn, sao mẹ không báºt đèn lên?
- Tại mẹ quen mắt rồi.
Những ngưá»i sống trong u uất thưá»ng thÃch bóng tối. à nghÄ© đó là m tôi nhoi nhói trong lòng.
Tôi bước tá»›i báºt đèn, rồi ngồi xuống cạnh mẹ, ánh sáng là m tôi thấy má»™t vết bầm ở gần mắt mẹ. Tôi cắn môi suy nghÄ©... chẳng lẽ ông ấy đánh mẹ? Nhưng há»i để là m gì? Mẹ sẽ không nói đâu.
Mẹ chợt há»i khẽ:
- Mấy tháng nay con có tiá»n xà i không?
- Có mẹ ạ.
- Tiá»n đâu váºy Trân?
- Con Ä‘i dạy kèm, ngưá»i ta già u nên trả tiá»n khá lắm, mẹ khá»i lo cho con.
- Sao con không viết thư vỠcho mẹ? Có vui buồn cũng nên nói với mẹ, con đừng lặng lẽ xa cách gia đình nữa, mẹ khổ tâm lắm.
Tôi nói lảng:
- Hai đứa nhỠđâu rồi mẹ?
- Tụi nó Ä‘i bán chưa vá», lúc nà y tụi nó Ä‘i há»c má»™t buổi, còn má»™t buổi Ä‘i bán kẹo phụ mẹ.
Tôi bà ng hoà ng, nhà tôi suy sụp nhanh đến váºy sao, nhưng tại sao váºy chứ? Tôi lạc giá»ng:
- Váºy là mẹ không bán nữa hả mẹ, mẹ đóng cá»a tiệm hồi nà o váºy?
- Mấy ngà y nay mẹ bịnh vừa hết, chắc mai má»›i mở cá»a bán lại.
Tôi đứng dáºy, lặng lẽ và o phòng dẹp đồ. Tôi đứng giữa nhà nhìn quanh, trong nhà như rá»™ng hÆ¡n, tiêu Ä‘iá»u hÆ¡n. Bá»™ salon nÆ¡i phòng khách không còn, cả những tiện nghi cÅ©ng váºy. Tại sao mẹ phải bán Ä‘i chứ, tại sao chỉ má»›i mấy tháng mà nhà tôi Ä‘iêu tà n đến váºy? Có phải ông ấy gây ra cảnh nà y không?
Tôi thay đồ rồi Ä‘i qua nhà dì Ba, tôi không đủ kiên nhẫn chá» hai đứa nhá» vỠđể há»i, mà há»i mẹ thì chắc gì mẹ nói hết.
Nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng của tôi, dì Ba lo ngại:
- Con vá» hồi nà o váºy Trân? Có chuyện gì mà mặt mà y bÆ¡ phá» váºy?
Tôi ngồi xuống cạnh dì Ba:
- Con má»›i vá» tức thì, thấy trong nhà đồ đạc bán gần hết, con chạy qua dì Ba, nhà con có chuyện gì váºy dì Ba?
- Sao con không há»i mẹ con?
- Con biết có há»i thế nà o mẹ cÅ©ng giấu, nhưng dì thì không giấu con.
- Ừ, giấu con là m chi, cứ nói hết ra để con biết thương mẹ. Dượng con lúc nà y tồi tệ lắm, nó có vợ bé rồi nên vá» moi tiá»n mẹ con nuôi bà kia. Mẹ con không có tiá»n nó lần lượt bán đồ đạc đó. Không chừng sạp và i cá»§a mẹ con mai mốt cÅ©ng dẹp luôn quá.
- Mẹ con không phản ứng gì sao dì Ba?
Dì Ba thở dà i:
- Có phản ứng cÅ©ng không là m được gì, lúc mẹ con ngồi chợ thì ở nhà nó kêu ngưá»i tá»›i bán, hai đứa nhá» là m sao dám nói gì. Hôm kia nó bán chiếc máy may mẹ con cản thì nó đánh gần chết, nếu không có mấy dì can ra thì chắc mẹ con phải nằm bệnh viện rồi.
Tôi uất ức:
- Mẹ con bệnh váºy mà ổng cÅ©ng đánh sao?
- Dượng con đâu còn tÃnh ngưá»i nữa mà biết nương tay hả con. Dì Ba sợ rồi có ngà y mẹ con chết vì nó.
Tôi cảm thấy khó thở quá, sá»± bất mãn tức giáºn cứ dâng lên cuồn cuá»™n trong lòng tôi. Tôi ngồi lặng câm. Dì Ba buồn rầu:
- Ngà y nà o mẹ con bán được bao nhiêu dượng con cÅ©ng lấy Ä‘i hết, có khi nó là m ầm Ä© ngoà i chợ. Tá»™i nghiệp hai đứa nhá» thấy nhà không có tiá»n tụi nó tá»± Ä‘i bán kẹo buổi tối, thấy cảnh nhà con, dì Ba khổ tâm quá.
- Mẹ con không dám là m gì bà kia sao dì Ba?
- Là m gì bây giá» con, mẹ mà y nó là nh như cục đất, gặp bà kia là dân ăn chÆ¡i đâu có hiá»n gì. Mà có ghen thì dượng con bênh bà kia đánh Ä‘áºp chịu gì nổi.
Tôi bịt tai lại:
- Thôi, dì Ba đừng nói nữa, con chịu không nổi.
Tôi gục mặt xuống bà n, khóc tức tưởi:
- Bây giỠcon phải là m sao để giúp mẹ con hả dì Ba?
Dì Ba lắc đầu:
- Con còn Ä‘i há»c, là m sao con giúp gia đình được. Nếu thương mẹ thì con ráng há»c rồi ra trưá»ng là m việc nuôi mẹ. Rồi cÅ©ng có ngà y gia đình con sáng sá»§a hÆ¡n chứ, không lẽ cứ tối tăm hoà i sao?
Tôi thẫn thá»:
- Còn hai năm nữa con má»›i ra trưá»ng, lâu quá.
- Coi váºy chứ trá»i cÅ©ng còn thương mình chứ con. Bây giá» con ráng dẹp buồn khổ mà lo há»c. Con là con gái lá»›n trong nhà . Con phải nghÄ© đến trách nhiệm, khi con nghÄ© váºy rồi tá»± nhiên con sẽ vươn lên được thôi.
- Dạ.
- Bây giỠvỠnhà chơi với mẹ con đi, để nó buồn tội nghiệp.
Tôi lầm lÅ©i vá» nhà , tưởng trái tim có thể nổ tung vì uất giáºn. Lồng ngá»±c tôi cháºt hẹp quá, là m sao có thể chịu đựng ná»—i khổ lá»›n lao nà y.
Cả má»™t đêm thức trắng, trăn trở vì ná»—i buồn. Và giữa đêm vắng lặng tôi ngồi bất động nhìn Bảo Loan và Bảo Thu ngá»§ miệt mà i vì mệt nhá»c, thương em đến trà o nước mắt.
Trong đêm tối nặng ná» nà y, bất giác tôi nghÄ© đến Vân Hà . Bây giá» nó nhiá»u tiá»n quá, đối vá»›i bá»n tôi nó vẫn là nó, vẫn là má»™t sinh viên trong sáng như bao bạn bè khác. Ngoà i tôi ra có ai biết được Vân Hà đi bán nhà hà ng, nó có được tiá»n lẫn danh dá»±. Thế thì tại sao tôi còn phải ngáºp ngừng.
Sáng mai tôi sẽ trở lên trưá»ng, và ngay tối mai tôi sẽ theo Vân Hà đi xin việc. Má»—i tối vá» tôi sẽ có cả nắm tiá»n trong tay, mẹ và hai đứa nhá» sẽ không phải sống vất vả nữa.
à nghÄ© đó là m tôi thấy mạnh mẽ hÆ¡n, cảm giác yếu Ä‘uối sợ hãi không còn nữa. Äối vá»›i tôi, đứng trước nghịch cảnh mà chỉ biết rÆ¡i nước mắt thì chẳng nên sống là m gì. Tôi không chấp nháºn cúi đầu bao giá».
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 03:45 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 4
Tôi ngồi bó gối trên giưá»ng, đầu gục xuống. Những ý nghÄ© mâu thuẫn là m tôi rối bá»i. Vân Hà ngồi bên cạnh chá» tôi, nó giục :
- Suy nghĩ kỹ chưa Trân, mi không đi thì tối nay ta nghĩ một buổi ở nhà với mi.
Tôi ngước lên :
- Thôi, mi đi một mình đi Hà , ta không tới đó nữa đâu. Ta quyết định rồi.
Vân Hà im lặng, tôi ngước nhìn trần nhà .
- Mi quen mấy chuyện đó từ lúc nà o váºy Hà ?
- Ta không nhớ, lúc đầu cũng ghê sợ, nhưng rồi cũng phải ráng chịu.
- Ngưá»i đâu mà thô bạo quá.
- Tại mi không biết, nhiá»u ngưá»i còn thô bạo hÆ¡n thế nữa kìa ,
Tôi gục đầu xuống gối, nhá»› lại những hình ảnh tối hôm qua, má»™t ông khách say mèm ôm chặt Vân Hà . Cá» Chỉ tham lam vồ váºp, hưởng thụ nhưng lại vô trách nhiệm. Tôi không chịu nổi những cái đó.
Tôi thở dà i :
- Mi nói với bà chủ giùm, ta không đi là m được ?
- Rồi mi xoay đâu ra tiá»n ?
- Bây giỠcứ đi dạy, từ từ ta kiếm thêm một chỗ nữa.
Vân Hà báºm môi :
- Thấy mấy cảnh như váºy rồi chắc mi khinh ta lắm hả Trân ?
- Mi nói gì váºy Hà . Bạn bè mà còn nghÄ© váºy đó hả ? Sao mi không nghÄ© là ta tá»™i nghiệp mi hÆ¡n.
- ...
- Vá»›i lại hoà n cảnh nhà ta chưa đến ná»—i như mi. Suy cho cùng thì bây giá» mẹ ta vẫn còn cầm cá»± ÄÆ°á»£c, ráng chá» ta ra trưá»ng rồi ta đì là m để kiếm tiá»n hÆ¡n.
- Nếu mẹ mi biết mi là m như ta chắc mẹ mi còn khổ hơn nữa, và thế nà o cũng không cho.
- Ừ, chắc chắn là không cho ... Rồi còn anh Phi nữa. Ta phải giữ tình cảm cá»§a mình đừng có má»™t vết gợn nà o hết. Nếu không thì sau nà y sống chung vá»›i anh, Phi sẽ coi thưá»ng ta. Mi thấy có đúng không Hà ?
- Ừ, chuyện đó là tất nhiên rồi.
Thôi ráng chá» váºy, đêm hôm qua tôi suy nghÄ© nhiá»u lắm, không thể vì má»™t chút thiếu thốn rồi đổi lấy danh dá»± là m ảnh hưởng suốt Ä‘á»i mình được. NghÄ© gần thì má»i chuyện đơn giản lắm, nhưng nhìn xa má»›i thấy không đơn giản chút nà o.
Vân Hà không nói gì, mặt nó buồn buồn, tôi an ủi :
- Nhưng mi thì khác, mi chưa có ngưá»i yêu, không có gì rà ng buá»™c hết, vá»›i lại nếu mi không là m váºy thì ai nuôi bé Ngá»c. Äừng có nghe ta nói váºy rồi buồn nữa.
Tôi nhìn đồng hồ :
- Tới giỠrồi kìa Hà .
Nó lắc đầu chán nản :
- Hôm nay ta nghĩ, tối nay tự nhiên không còn tinh thần tới đó nữa.
Tôi nhìn nó, ái ngại :
- Ta là m mi xuống tinh thần phải không ?
- Một phần thôi, nhưng mà cũng có lúc phải dừng lại để suy nghĩ chứ. Mấy lúc sau nà y ta sống chỉ Biết lao tới thôi, bây giỠmi là m ta ...ừ, thức tỉnh.
Tôi vớt vát :
- Nhưng cuá»™c sống bắt buá»™c phải như váºy, mi không thể thay đổi được thì đâu có gì phải phân vân gì nữa, mệt lắm.
- Nói váºy chứ là m sao không nghÄ© được hả Trân.
Tôi định trả Lá»i thì có tiếng Hồng Mai :
- Trân ơi, có anh Phi tìm.
Tôi nhảy xuống giưá»ng Ä‘i ra cá»a. Thế Phi Ä‘ang đứng dá»±a lưng và o tưá»ng. Thấy tôi anh nói ngay :
- Tối nay nhá»› em quá, há»c không nổi.
Tôi chá»›p mắt, anh là váºy đó. Tình cảm lúc nà o cÅ©ng sôi động. Váºy mà hôm trước nói vá»›i tôi là má»™t tuần nữa má»›i gặp, tôi nheo mắt :
- Váºy mình Ä‘i uống cà phê nha.
- Không, đi chơi, bây giỠmà ngồi quán anh chán lắm. Hay là mình lên sân thượng đi em.
- Dạ.
Chúng tôi đến ngồi ở góc cuối sân. Thế Phi ngước nhìn trá»i, rồi cưá»i :
- Lâu lắm rồi mình mới lên đây. Em có nhớ lần đầu mình lên đây để là m gì không ?
Tôi nói khẽ:
- Em nhá»›.
- Là m gì nà o ?
Tôi cưá»i cưá»i :
- Lên đây để nghe anh dụ dỗ.
- Dụ dỗ thế nà o ?
- Anh bảo yêu ai cÅ©ng váºy, yêu giùm anh, anh sẽ cám Æ¡n. Anh sẽ cho ăn chè, ăn kẹo ... ăn đủ Thứ.
- Rồi sao nữa ?
- Và tÃnh em thì thÃch được ăn, thế là em đồng ý yêu anh.
Thế Phi cưá»i vang má»™t góc sân, tôi hoảng hồn đặt tay lên miệng anh :
- Anh cưá»i nho nhá» thôi, ngưá»i ta nghe bây giá».
Anh ngáºm tay tôi trong miệng, cắn nhẹ :
- Bây giá» yêu anh rồi có hối háºn không ?
- Có.
- Tại sao ?
- Tại vì hở một tà là anh la hét, quát nạt em.
- Em nói tháºt đó chứ ?
Tôi nghiêm trang :
- Tháºt đó.
Thế Phi không cưá»i nữa mà nhìn tôi dò xét :
- Không đùa chứ ?
Tôi tỉnh bơ :
- Những chuyện thế nà y là em nói đùa.
Anh chợt yên lắng, ngồi trầm tư nhìn vá» phÃa cầu thang. Tôi hÆ¡i nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu anh nghÄ© gì. Mấy lần sau nà y gặp nhau, Thế Phi thưá»ng hay kÃn đáo quan sát tôi. Chúng thưá»ng có những phút im lặng kéo dà i. Thế rồi có khi bất ngá» quay lại, tôi thấy đôi mắt Ä‘an sắc sảo cá»§a anh nhìn tôi chăn chú, như muốn dò xét và đá»c những ý nghÄ© trong đầu tôi, những lúc ấy tôi thưá»ng nguýt anh :
- Nhìn gì thấy ghê, là m như nuốt em ấy.
Và Thế Phi thưá»ng cưá»i, khá»a lấp :
- Ngưá»i ta nhìn cÅ©ng không cho nữa à ?
Rồi anh kéo tôi và ngưá»i :
- Em phải là cá»§a anh, cá»§a chỉ má»™t mình anh thôi, em không được quyá»n thuá»™c vá» ai khác đâu. Em phải nhá»› kỹ Ä‘iá»u đó nghe không ?
Tôi xô anh ra :
- Anh nói chuyện nghe độc đoán thấy ghê.
- Äó là anh nói tháºt đấy nhá».
Những lúc Thế Phi như váºy, tôi chỉ cưá»i. Có lúc tôi thoáng nghÄ© anh nghi ngá» tôi vá»›i Huy Nam, nhưng ý nghÄ© đó cÅ©ng bay mất và tôi lại vô tư nghịch nghịch trên khuôn mặt anh, cùng táºn hưởng những giá» phút hiếm hoi được ở bên nhau.
Bây giá» Thế Phi cÅ©ng có vẻ trầm ngâm. Tháºt khó mà hiểu được anh Ä‘ang nghÄ© gì.
Tôi nhìn Thế Phi, rồi lại nghÄ© lan man. Tôi nghÄ© đến cuá»™c nói chuyện vá»›i Vân Hà lúc nãy. NghÄ© đến Vân Hà tôi lại nhá»› đến mẹ, nhá»› hoà n cảnh tuyệt vá»ng mẹ Ä‘ang sống. Tôi thở dà i buồn bã.
Má»™t ý nghÄ© thoáng qua là m tôi nhói tim, không chừng bây giỠở nhà mẹ Ä‘ang bị Ông ấy đánh Ä‘áºp cÅ©ng nên, trong khi tôi thì Ä‘ang hạnh phúc bên cạnh ngưá»i yêu. Tôi sung sướng quá, còn mẹ thì ở nhà chịu đắng cay, thế mà tôi không giúp gì được cho mẹ.
Buồn quá, biết là m sao dứt mình ra khá»i những ý nghÄ© tăm tối nà y đây.
Tôi không hay mình lại thở dà i.
Giá»ng Thế Phi là m tôi giáºt mình :
- Em nghÄ© gì váºy Trân ?
Anh đang nhìn tôi chăm chú, và đôi mắt anh như tối đi khi thấy cỠchỉ Của tôi.
Tôi lắc đầu cưá»i gượng :
- Em không nghĩ gì hết, em nhìn trăng mà .
Nói xong tôi má»›i biết mình lỡ lá»i. Khuôn mặt Phi thoáng nét dữ dá»™i :
- Äêm nay mà em cÅ©ng thấy được trăng nữa à ? Tư tưởng em báºn Ä‘i hoang đến độ Không kiểm soát được những gì mình nói sao ?
Tôi ngồi im. Hở má»™t tà là anh bảo tư tưởng Ä‘i hoang, Ä‘i lung tung. Thế thì tôi biết nói gì bây giá».
Anh lắc vai tôi :
- Em nghÄ© gì váºy, nói Ä‘i.
- Em buồn chuyện gia đình, mấy ngà y nay ...
Anh lạnh lùng cắt ngang :
- Nói láo, anh không tin, em nghÄ© tá»›i gia đình cÅ©ng như lúc nãy báºn ngắm trăng váºy chứ gì. Nói tháºt Ä‘i.
Tôi chỉ biết im miệng, không chừng cà ng nói cà ng chá»c cho anh giáºn, không hiểu sao lúc nà y anh có những cÆ¡n giáºn ghê gá»›m đến váºy. Tôi mÆ¡ hồ cảm thấy anh không còn tin tôi nữa, Ä‘iá»u ấy là m anh bất ổn. Có phải tâm trạng đó dà y vò Thế Phi từ khi có Huy Nam xuất hiện.
Tôi hấp tấp :
- Anh Phi, anh Nam không ...
Thế Phi chợt nổi khùng :
- Cái gì, cô dám nhắc tá»›i anh ta trước mặt tôi à . Váºy ra trong đầu cô tháºt sá»± Ä‘ang nghÄ© đến hắn phải không ?
- Không phải, không phải. ChÃnh là tại vì anh nói, anh là m em tưởng ... em nghÄ© là ...
Äầu tôi rối tung lên, chẳng biết giải thÃch thế nà o cho rõ rà ng. GÃa mà Thế Phi không giáºn có lẽ tôi bình thản hÆ¡n. Tôi lắp bắp :
- Anh phải hiểu là em nhớ đến anh Nam tại vì em nghĩ anh tưởng em ...
Thấy đôi mắt tóe lá»a cá»§a Thế Phi, tôi cà ng quýnh quáng :
- Khoan, anh đừng nhìn em như váºy, để em nói, nãy giá» em đâu có ... không phải, em nghÄ© đến anh Nam vì anh cứ cho là em ... em không biết nói sao bây giá». Anh là m em khó xá» quá, lúc nà o cÅ©ng đưa em đến cảm giác bá»±c tức không nói được ...
Thế Phi láºp lại câu nói cá»§a tôi :
- Tại vì lỡ một tà là anh la hét, quát nạt.
Anh gáºt gù :
- Cho nên em phải tìm má»™t ngưá»i luôn nhẹ nhà ng tán tỉnh em và lúc nà o cÅ©ng quỵ lụy em.
- Không phải, anh đừng ...
Thế Phi quát lên :
- Cô im Ä‘i, cô cà ng nói chỉ cà ng là m tôi tức giáºn. Bây giá» tôi nói cho cô biết, tôi không còn tin và o cô từ khi cô cứ má»™t má»±c bám theo dạy ở nhà Huy Nam. Tôi không có chứng cá»› rõ rệt để kết luáºn và chỉ biết im lặng xem cô là m gì, vì tôi tin là không có sá»± tháºt nà o giấu kÃn mãi được. Bây giá» thì tôi có thể kết luáºn được rồi.
- Anh kết luáºn gì kia, em có ...
- Thảo nà o ... má»—i lần ngồi bên tôi thì mÆ¡ má»™ng, nghÄ© ngợi những chuyện xa vá»i khác, cô định cùng má»™t lúc tóm cả hai con cá đấy hả ? Äồ tham lam.
Thế Phi đẩy tôi ra, tôi lảo đảo vịn và o lan can. Anh nghiến răng :
- Tôi không chịu đựng nổi cô nữa, đằng sau khuôn mặt đẹp hiá»n dịu cá»§a cô là những toan tÃnh quá»· quyệt ranh ma gì váºy ? Cô định Ä‘em tôi và anh ta lên bà n cân xem bên nà o nặng cân hÆ¡n chứ gì. Xin lá»—i nhé, em không đủ bản lãnh để qua mặt anh đâu. Thế Phi nà y không phải là con nai để em nắm trong tay đâu. Em lầm rồi, thưa em.
Tôi run giá»ng :
- Anh nói gì váºy ? Anh cho là em muốn lợi dụng ...
- Không phải cho, mà là tin chắc như váºy. Em Ä‘ang lá»±a chá»n để tìm cho mình đấng lang quân bảo đảm cho em địa vị và kinh tế chứ gì , bởi vì tôi chưa có ý gì bảo đảm tương lai cho em. Sao em ngu quá váºy, em nghÄ© có thể lừa gạt được tôi hả ? Thế em định chừng nà o thì loại tôi ra khá»i vòng chiến đây ?
Thế đó, tất cả bình yên tốt đẹp tôi dà nh cho anh đã được đáp lại như váºy, uổng công tôi giữ gìn quá. Tôi tức giáºn :
- Anh là ngưá»i hồ đồ, ngu ngốc.
Thế Phi bóp mạnh tay tôi, Ä‘au muốn chảy nước mắt. Tôi báºm môi lại, cố giữ cho mình đừng khóc.
- Cô nói gì, nói lại xem.
- Tôi nói anh là đồ ngu.
Anh giơ tay lên, tôi ngẩng mặt nhìn thẳng và o mắt anh, chỠmột cái tát, nhưng một phút trôi qua trong im lặng.
Thế Phi gáºt gù :
- Cô bản lÄ©nh lắm. Tô đã đánh giá hÆ¡i thấp khi nghÄ© rằng cô thÆ¡ ngây trung thá»±c, không ngá» cô bản lãnh hÆ¡n nhiá»u. Biết má»m yếu khi năn nỉ, biết cứng rắn khi thấy không còn hy vá»ng. Hay lắm, vá» sá»± lăn lóc cô có thể liệt và o hà ng đối thá»§ cá»§a tôi được rồi.
Tôi nhìn Thế Phi chăm chăm, anh cưá»i lạnh lùng :
- Trong thế cỠnà y cô thua rồi, có lẽ Huy Nam còn ngỠnghệch nên mới thần tượng cô - Anh búng tay cái tách - nhưng tôi thì không.
- ...
- Thế nà o, cô thấy tôi với Huy Nam ai già u hơn ai ?
Chẳng suy nghÄ©, tôi tát mạnh và o mặt Thế Phi, anh cÅ©ng tát lại tôi Ä‘au Ä‘iếng, nét mặt lạnh như tiá»n :
- Má»™t bà i há»c để cô hiểu tôi là thế nà o. Hy vá»ng sẽ không bao giá» gặp lại cô. Chà o.
Anh nhìn tôi má»™t cách khinh bỉ , rồi quay ngưá»i Ä‘i xuống, những bước Ä‘i thanh thản như đã rá»§ bá» mMá»™t món nợ.
Tôi đứng tá»±a lan can, đầu óc quay cuồng má»™t sá»± phẫn ná»™. Tôi nhìn đăm đăm và o mà n đêm, đôi mắt ráo hoảnh, cảm giác tuỉ thân yếu Ä‘uối sẽ là m tôi khóc, nhưng sá»± Ä‘au đớn xúc phạm chỉ là tôi tức giáºn và trÆ¡ lì mà thôi.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác thù ghét Thế Phi, tôi sẽ không bao giá», không bao giá» tha thứ cho những lá»i nhục mạ cá»§a anh, tôi không chấp nháºn má»™t ngưá»i yêu như váºy.
Tôi đứng má»™t mình trên sân thượng cho đến khuya, rồi lặng lẽ Ä‘i xuống, lòng trÄ©u nặng má»™t ná»—i giáºn bất lá»±c.
Má»™t ngà y, hai ngà y ... rồi má»™t tuần Ä‘i qua. Thế Phi vẫn không thèm đến. Và vá»›i tôi thì đó là má»™t tuần dà i đăng đẳng sống trong cảm giác căm thù, tôi sẽ chấm hết tình yêu đầu Ä‘á»i ở đây, rÅ© bá» má»i thứ để lòng thanh thản hÆ¡n.
Chiá»u nay Thế Phi đến gõ cá»a phòng, anh bá» vá» rồi và i ngà y sau anh lại đến. Tôi bảo Vân Hà ra Ä‘uổi vá». Nó ngần ngại :
- Hay là mi ra xem anh ấy nói gì, ta thấy anh có vẻ buồn quá.
Tôi xoay ngưá»i quay mặt và o tưá»ng :
- Mi ra nói giùm là ta không rảnh, bảo ông ta vỠđi.
- Nhưng mà ảnh cứ đứng đó hoà i, ta không dám đuổi, ngại lắm Trân. Hay là mi ra một chút đi.
Tôi nhắm mắt không trả lá»i, Vân Hà lải nhải má»™t lát rồi Ä‘i ra ngoà i, má»™t lát sau tôi nghe tiếng chân Ä‘i trên hà nh lang. Váºy là Thế Phi vá» rồi.
Vân Hà à o à o và o phòng :
- Chắc mai mốt anh Phi không đến nữa đâu, thấy mặt ông ấy buồn buồn thấy sợ lắm ... mi nghe ta nói không Trân ?
- Nghe.
- Mi nghĩ sao ?
- Không nghĩ gì hết.
- Nhá» nà y cứng như đá váºy đó, giáºn gì mà dai quá. Nếu là ta thì chỉ nghe đến tìm má»™t lần thôi là ta đã má»m lòng, đà ng nà y ngưá»i ta đã hạ mình đến ba, bốn lần, mi tháºt là ...
Thấy tôi im lặng, Vân Hà là u bà u :
- Mi là ngưá»i khó tÃnh nhất mà ta má»›i thấy.
Tôi vẫn nằm im.
Là m sao mà Vân Hà hiểu được sá»± Yếu Ä‘uối có lúc xâm chiếm tôi, những ngà y không có Thế Phi tôi thấy thương nhá»› và có lúc muốn láºp tức chạy đến tìm anh, năn nỉ giải thÃch vá»›i anh, vì tôi không chịu nổi ý nghÄ© là tôi đã mất anh.
Nhưng rồi qua phút má»m yếu, tôi chỉ còn lại cảm giác bị xúc phạm và tôi giáºn cay đắng Thế Phi. Anh đã ném và o mặt tôi những lá»i khinh miệt gì ? “Những toan tÃnh quá»· quyệt “, “con ngưá»i lừa gạt†... và anh đã há»i thế nà o kia chứ. [navy][i]“ Tôi vá»›i Huy Nam ai già u hÆ¡nâ€. Thì ra trong đầu anh đã từng có ý nghÄ© xem thưá»ng tôi. Nếu tôi vẫn sống dá»±a và o anh, có lẽ anh sẽ còn chà đạp tôi phÅ© phà ng hÆ¡n thế nữa.
Lỡ yêu má»™t ngưá»i độc Ä‘oán như anh rồi thì ráng mà quên.
Trưa nay Thế Phi đón tôi ở cổng trưá»ng. Thấy anh bên kia đưá»ng, tôi trở và o ngồi lì trong lá»›p.
Chá» má»i ngưá»i vá» hết, tôi định xuống sân thì cánh cá»a báºt mở, Thế Phi đứng sững nhìn tôi :
- Em định trốn anh đến chừng nà o ?
Tôi giáºt mình đứng dáºy, rồi theo phản xạ tá»± nhiên vá»›i tay lấy chiếc giá» trên bà n chạy ra ngoà i, nhưng anh đã đứng chắn ở cá»a :
- Ở lại anh nói chuyện một chút.
Tôi đẩy anh ra :
- Không, tôi phải vá».
- Em không được vá».
Thế Phi kéo mạnh má»™t cái, tôi ngã chúi và o lòng anh, tôi cố vùng vẫy, nhưng vòng tay anh vững như gá»ng kìm :
- Em đừng có bướng, anh bắt được em rồi, em không thoát được anh nữa đâu.
- Tôi không muốn nói chuyện với anh, buông tôi ra.
- Không buông.
Thế Phi cúi xuống, hấp tấp hôn tôi, tôi mÃm miệng phản đối, nhưng anh không nhìn thấy phản ứng cá»§a tôi, vẫn tham lam ngấu nghiến môi tôi, vòng tay xiết ngưá»i tôi đến ngạt thở.
Äầu óc tôi váng vất, tôi phản đối yếu dần. Và rồi không biết từ lúc nà o tôi đã choà ng tay qua cổ Thế Phi, chúng tôi hôn nhau gấp gáp giữa lá»›p há»c vắng lặng.
Rồi chúng tôi rá»i nhau ra, Thế Phi âu yếm vén những sợi tóc trên trán tôi :
- Còn giáºn anh không ?
Tôi lưá»m anh :
- Không thèm trả lá»i.
- Giáºn anh đến độ tránh mặt anh suốt hai tuần không cho anh gặp. Em kiên gan tháºt. Muốn là m khổ anh phải không, em không cho anh được yên ổn lấy má»™t ngà y. Suốt hai tuần nay anh không há»c hà nh gì được, biết lá»—i cá»§a em chưa.
Tôi há»n mát :
- Anh còn tìm ngưá»i ta chi váºy, để miệt thị nữa chứ gì ?
Thế Phi nói cháºm chạp :
- Thôi mà em, anh đâu muốn là m em buồn.
- Váºy chứ tìm là m gì ?
- Nhớ em kinh khủng em yêu ạ.
Tôi cắn môi :
- Xì, anh mà yêu được má»™t ngưá»i [navy][i]“toan tÃnh quá»· quyệt†như em à ?
Thế Phi Ä‘iá»m tÄ©nh chá»c tôi :
- Thương em lắm em biết không.
Tôi nhắc lại :
- Nhưng em là má»™t ngưá»i toan tÃnh quá»· quyệt kia mà , là m sao mà anh có thể ...
Giá»ng Thế Phi van lÆ¡n :
- Thôi mà Trân, quên những lá»i nói đó Ä‘i em. Anh không cố ý xúc phạm em mà . Em chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là anh rất thương em, thương không bá» bến em biết không. Và anh không chịu nổi khi em yêu anh bằng phân ná»a tình cảm cá»§a em.
Tôi thấy xúc động và thương anh quá. Những ngà y tôi buồn anh cÅ©ng đâu có lúc nà o thanh thản. Tại sao giai Ä‘oạn quan trá»ng nà y chúng tôi lại giáºn dá»—i nhau chứ. Mà thá»±c ra có chuyện gì đáng để giáºn đâu, hai đứa Ä‘ang rất yêu nhau kia mà .
Nếu anh rớt tốt nghiệp là lỗi tại tôi mất.
~ * ~
Tôi đẩy cổng, hấp tấp Ä‘i và o phòng khách. Hôm nay tôi đã Ä‘i trá»… đến hÆ¡n ná»a tiếng, có lẽ Thụy Anh chá» tôi lâu lắm.
Trong phòng chẳng có ai ngoà i Huy Nam, anh đang ngồi bên chiếc dương cầm nhưng không đà n, có vẻ như đang suy tư lặng lẽ. Hình như hôm nay anh không đến bệnh viện.
Tôi thở hổn hển :
- Xin lỗi, hôm nay Trân đến trễ quá, bé Anh chắc là chỠTrân lắm.
Huy Nam quay lại :
- Sáng nay cô bé vá» ngoại rồi Trân, chắc là đến tối má»›i vá».
Anh đóng nắp đà n, đứng dáºy :
- Trân ngồi nghỉ Một lát đi, chắc là cô chạy mệt lắm phải không ?
- Dạ, tại Trân sợ trễ.
Huy Nam nhìn má»™t lát rồi cháºm rãi :
- Từ ký túc xá đến đây xa quá, mai mốt nếu lỡ có trá»… Trân cứ nghỉ. Äi váºy mệt lắm.
Tôi rút khăn lau những giá»t mồ hôi trên trán, cảm thấy ngưá»i nóng bừng.
Tôi liếc nhìn Huy Nam, chẳng biết nói gì. Trong cá» chỉ cá»§a anh tôi nháºn thấy có má»™t cái gì đó vừa ân cần vừa gần gÅ©i xa cách, sá»± xa cách miá»…n cưỡng như phải kiá»m chế má»™t ý muốn nà o đó... không hiểu sao Ä‘iá»u đó là m tôi xúc động nhẹ nhà ng.
Huy Nam Ä‘i vá» phÃa kệ sách, rút ta má»™t bản nhạc mang đến đưa tôi:
- Tôi vừa tìm được khúc nhạc của Beethoven, chỉ có một đoạn thôi nhưng rất hay, Trân mang vỠxem đi.
Tôi đỡ lấy bản nhạc trên tay Huy Nam:
- Anh Nam tìm ở đâu váºy?
- Cá»§a ngưá»i bạn cho mượn.
Tôi nhìn lướt qua từng dòng nhạc, Huy Nam đỠnghị:
- Hay là Trân đà n thá» xem, tôi nghÄ© cô sẽ rất thÃch Ä‘oạn nhạc nà y.
- Dạ.
Tôi đứng dáºy, đến ngồi và o đà n dạo thá» Ä‘oạn đầu. Huy Nam đứng chống tay cạnh nắp đà n, cúi xuống theo dõi.
Tôi vừa ngước lên, anh đã há»i đón:
- Trân thấy thế nà o?
- Hay ghê hả anh Nam, Trân thÃch lắm. Anh cho Trân mượn vá» chép lại nha.
Huy Nam nhìn tôi tháºt lâu:
- Trân cứ giữ đi, tôi chép đoạn nhạc nà y cho cô đó.
- Cám ơn anh Nam nghe.
- Äừng khách sáo vá»›i tôi như váºy Trân.
Chúng tôi tá»± nhiên im lặng, tôi lướt há» những ngón tay lên phÃm đà n, chẳng biết phải nói gì nữa. Tôi định vá» thì Huy Nam nói nhá»:
- Mấy lúc sau nà y Trân có chuyện gì buồn phải không?
Tôi ngước nhìn Huy Nam, hơi ngạc nhiên:
- Dạ, Trân bình thưá»ng thôi, không có gì hết.
- Tôi biết tôi há»i như váºy là đi hÆ¡i xa, nhưng tôi không im lặng được nữa, tôi đã tìm hiểu cô từ lâu lắm, từ lúc... nhưng thôi, nói chuyện đó là m gì, cô chỉ cần biết rằng tôi đã nhìn thấy cô buồn, và tôi muốn...
Huy Nam khoát tay bất lá»±c như không diá»…n đạt được những Ä‘iá»u muốn nói. Tôi ngồi im, suy nghÄ© mãi vẫn không biết là m sao.
Anh đứng yên, đầu hơi gục xuống, mái tóc rũ trán là m khuôn mặt anh như tối đi. Tôi chỉ biết ngồi yên, hỠhững ngắm mấy bông hồng cắm trong bình.
Bất chợt anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực. Anh nói một hơi như sợ bị tôi ngắt quãng giữa chừng:
- Trân hãy ngồi im lặng như váºy Ä‘i, và hãy cố gắng hiểu những Ä‘iá»u tôi nói, rồi sau đó muốn cư xá» vá»›i tôi ra sao cÅ©ng được. Bây giá» tôi không thể im lặng được nữa. Như thế nà y là quá sá»±c chịu đựng tôi rồi.
Tôi sợ hãi nhìn Huy Nam, anh vẫn nói mải miết:
- Không hiểu từ lúc nà o đó tôi luôn bị hình bóng cá»§a cô ám ảnh. Bất cứ Ä‘i đâu và là m gì tôi vẫn nghÄ© đến cô. Má»—i chiá»u Ä‘i là m vể tôi khao khát được thấy cô, chỉ nhìn thấy má»™t chút hôi cÅ©ng đủ để tôi hạnh phúc. Tháºt là đau khổ khi nháºn ra rằng đó là thứ tình yêu mạnh mẽ và là m đảo lá»™n hoà n toà n cuá»™c Ä‘á»i tôi. Và tôi nháºn thức rằng trước đây tôi chưa bao giá» có được tình yêu Ä‘Ãch thá»±c. Tôi biết như thế là có lá»—i vá»›i Thùy Linh, nhưng cÅ©ng không muốn và cÅ©ng không thể là m Ä‘iá»u gì đó chuá»™c lá»—i vá»›i cô ấy.
- Anh Nam, đừng nên...
- Không, Trân để tôi nói hết, đừng ngăn cản tôi, cô không là m didá»u đó được đâu. Bởi vì tôi đã có quá nhiá»u lúc ngăn cản mình nhưng cuôi cùng tôi chịu thua và bất lá»±c. Trái tim tôi mạnh mẽ hÆ¡n lý trÃ, và tình yêu cá»§a tôi đối vá»›i cô cÅ©ng đòi há»i được bà y tỠđến táºn cùng.
Huy Nam chợt dừng lại, lặng thinh. Tôi định lên tiếng thì anh nói tiếp:
- Trước đây tôi chưa bao giá» yêu Thùy Linh và cÅ©ng không báºn tâm tìm hiểu vì sao tôi cưới cô ấy. Thùy Linh hiá»n, phục tùng và là cô bạn nhá» thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi. Tôi nghÄ© rằng việc cô ấy là m vợ tôi cÅ©ng là điá»u tất nhiên, như ra trưá»ng thì việc tiếp theo là phải Ä‘i là m, tất cả là má»™t sá»± xắp đặt yên ổn. Thế rồi cô đến, tâm hồn tôi bị chi phối. Tôi hiểu rằng tôi yêu cô, yêu cô đến ná»—i lý trà trở thà nh má» nhạt. Tôi chỉ còn má»™t khát khao duy nhất là được cưới cô là m vợ, già nh cô vá» tay tôi, còn thì mặc tất cả. Tôi sẵn sà ng xin cô ấy tha lá»—i vì tôi đã là m sụp đổ cuá»™c hôn nhân cá»§a cô ấy.
Tôi kêu khẽ:
- Äừng có ý nghÄ© như váºy anh Nam, chị Thùy Linh rất yêu anh.
Huy Nam ngồi phịch xuống ghế, xoa trán. Anh thở dà i:
- Nhưng tôi chỉ thương cô ấy như em gái, đó là sai lầm của tôi.
- ...
- Tôi không thể ngang nhiên rá»i bá» Thùy Linh, cÅ©ng không thể cưới cô ấy bằng tình thương hại, má»™t ngà y nà o đó khi nháºn ra, cô ấy sẽ buồn khổ và háºn tôi, có lẽ rồi tôi cứ nói tháºt vá»›i Thùy Linh và để cô ấy quyết định. Tôi tin là Thùy Linh sẽ sáng suốt lá»±a chá»n.
- Không, anh không được như váºy anh Nam ạ, Trân không muốn chị Linh hiểu lầm Trân trong khị..
- Trong khi thế nà o Trân?
- Trong khi Trân không có lỗi gì với chị ấy.
Huy Nam buồn buồn:
- Tôi biết.
Anh lặng thinh, rồi nhìn và o mắt tôi:
- Trân yêu ngưá»i ấy lắm phải không?
Tôi muốn ngay láºp tức nói rằng tôi rất yêu Thế Phi và tình yêu đó không ai có thể lay chuyển được. Nhưng tôi im lặng. Dù sao thì cÅ©ng không nên là m buồn má»™t ngưá»i Ä‘ang tuyệt vá»ng. Tôi không nỡ.
Huy Nam nhìn tôi đăm đăm, thấy thái độ của tôi, anh thở nhẹ:
- Như váºy là tôi có quyá»n hy vá»ng.
Tôi lúng túng:
- Äừng nghÄ© như váºy anh Nam , không phải là như anh nghÄ©, anh đừng dấn sâu và o tình cảm cá»§a mình, như váºy cuối cùng anh sẽ... sẽ chỉ cà ng bế tắc thêm. Trân không muốn như váºy, không bao giá» Trân muốn ngưá»i khác buồn vì mình.
- Trân có biết con thiêu thân không? Nó biết rằng lao và o ánh đèn là sẽ bị hủy diệt, nhưng rồi nó vẫn không ngừng được.
Tôi chẳng biết phải nói gì bây giá», an á»§i chỉ và vô Ãch, cÅ©ng không thể là m cho Huy Nam hy vá»ng. T6oi nghÄ© trong tình thế nà y im lặng là tốt nhất.
Tôi liếc đồng hồ, đã hÆ¡n sáu giá».
Huy Nam chợt đứng dáºy, mở ngăn tá»§, anh láºt mấy quyển sách lên và lấy ra má»™t quyển sổ nhá». Anh đến ngồi đối diện vá»›i tôi:
- Tặng Trân quyển thÆ¡, tôi là m nói vì Trân. Lần đầu tiên tôi là m thÆ¡ vì má»™t ngưá»i con gái. Trân hãy nháºn nó, nếu không thÃch thì Trân cứ ném nó và o lá»a.
Tôi nghiêm trang:
- Anh Nam nghĩ Trân là m chuyện đó được sao?
Huy Nam có vẻ xúc động:
- Cám ơn tình cảm tốt đẹp của Trân đối với món quà của tôi.
Tôi chìa tay ra, nghiêng đầu:
- Anh Nam nà y, Trân muốn anh hãy xem Trân như má»™t ngưá»i bạn, như váºy anh sẽ thấy thanh thản hÆ¡n.
Huy Nam miễn cưỡng nắm tay tôi:
- Tôi sẽ cố gắng.
Anh chợt siết nhẹ:
- Nhưng có lẽ là không bao giỠđược đâu Trân ạ. Tình yêu như má»™t mÅ©i tên, khi bắn ra rồi nó chỉ biết lao Ä‘i chứ không dừng lại được. Tôi biết mình không có quyá»n, nhưng vẫn cứ hy vá»ng, miá»…n là Trân đừng...
Hình như có má»™t bóng ngưá»i Ä‘i và o, tôi quay lại và cÅ©ng sá»ng sốt nháºn ra Thế Phi.
Anh đứng sững ở cá»a, đôi mắt tóe lá»a nhìn tôi và Huy Nam.
Tôi hấp tấp rút tay lại, Huy Nam cũng quay ra nhìn, rồi yên lặng, dáng điệu bình tĩnh chỠđợi.
Thế Phi như trong cÆ¡n Ä‘iên giáºn, anh phóng tá»›i nắm tay vai tôi, lắc tôi dữ dá»™i:
- Như váºy là cô không có gì để thanh minh hay chối cãi, phải không? Nói Ä‘i!
Tôi bị lắc đến chóng mặt, nhưng vẫn cố giải thÃch:
- Anh buông em ra đi anh Phi, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.
Thế Phi nói như thét:
- Thế tất cả những Ä‘iá»u tôi thấy là gì đây, tôi phải giải thÃch nó thế nà o?
- Em chỉ...
- Im miệng đi, không cần phân bua gì hết.
Anh nuốt nước bá»t, thở mạnh:
- Tôi đứng bên kia đưá»ng chá» cả tiếng đồng hồ, cuối cùng không chịu nổi phải xông và o đây để tìm hiểu sá»± tháºt. Tháºt là dối trá ghê tởm.
Tôi lắp bắp:
- Em không biết hôm nay anh đến đón, nếu biết thì em...
- Thì cô đã hẹn và o ngà y khác phải không. Rất may là tôi đến bất ngá». Nếu không thì còn bị cô xá» mÅ©i đến bao giá». Äồ tham lam phản bá»™i.
Tôi nhìn gương mặt đỠphừng cá»§a Thế Phi, chưa bao giá» anh giáºn Ä‘iên cuồng đến như váºy. Tôi cà ng rối rắm:
- Anh đừng mắng nhiếc em như váºy, anh đã mắng em má»™t lần rồi sau đó hối háºn, anh nhá»› không? Bây giá» anh đưa em vá» Ä‘i, em sẽ giải thÃch hết vá»›i anh.
Thế Phi quát lên:
- Có bóp cô ra như cám tôi cÅ©ng chưa hả giáºn. Äối vá»›i loại ngưá»i như cô mắng nhiếc hãy còn là nhẹ. Và tôi thỠđây là lần cuối cùng còn thấy mặt cô. Äừng bao giá» hy vá»ng tôi yếu má»m quỵ lụy nữa. Äá»§ lắm rồi.
Tôi nÃu tay anh, nước mắt ngân ngấn:
- Có thể anh sẽ cắt đứt vá»›i em, em chấp nháºn. Nhưng anh phải để em giải thÃch hết Ä‘i, như thế nà y là oan ức lắm, anh Phi.
Anh cưá»i khinh miệt:
- Lau nước mắt Ä‘i, khóc lóc bây giá» không lung lạc được tôi đâu. Từ đó tá»›i giá» cô Ä‘em nước mắt ra khuất phục tôi bao nhiêu lần rồi, bây giá» thì không còn tác dụng đâu, để dà nh nước mắt đó mà lừa gạt bá»n ngốc khác, có thể cô sẽ thà nh công, nhưng tôi thì không.
Anh hất mạnh tôi ra là m tôi ngã ngưá»i xuống ghế, Huy Nam chợt bước đến chắn trước tôi, giá»ng bình tÄ©nh:
- Anh Phi nà y, anh không thấy anh đã nặng tay với Nghi Trân quá sao?
Thế Phi trừng mắt nhìn Huy Nam, rồi lạnh lùng:
- Anh xót xa lắm à ? Hừ. Lẽ ra tôi phải cho anh má»™t tráºn để anh chừa cái tá»™i cướp giáºt ngưá»i yêu cá»§a kẻ khác. Nhưng tôi nghÄ© hai thằng con trai đánh nhau vì má»™t cô gái thì chẳng danh dá»± gì, tôi tha cho anh đó. Äi cho khuất mắt tôi Ä‘i.
- Anh quên là anh đang ở đâu rồi.
Thế Phi nhìn quanh, rồi gáºt gù:
- Tôi nhá»› chứ, nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng không cản tôi dạy cho anh má»™t bà i há»c đâu, nếu tôi muốn là m thì tôi không sợ gì hết. Có Ä‘iá»u là tôi không muốn. Anh biết bây giá» tôi nghÄ© gì vá» anh không?
-...
- Tôi thấy anh là má»™t thằng ngốc, đại ngốc, anh si tình như má»™t thằng khá», tôi thương hại anh hÆ¡n là ghét. Vì tôi nghÄ© đến lúc nà o đó anh cÅ©ng sẽ bị bá» rÆ¡i như tôi bây giá» thôi, không xa đâu. Anh là ngưá»i từng trải, chắc anh cÅ©ng thừa biết loại ngưá»i xảo quyệt như cô ta chỉ dẫn mấy thằng ngốc như anh đến địa ngục thôi.
Huy Nam vẫn bình thản:
- Có lẽ anh đã xúc phạm tôi hÆ¡i nhiá»u, anh không thấy váºy sao? Còn việc tôi si tình thế nà o đó là việc cá»§a tôi.
Thế Phi như chợt nổi khùng lên, anh nắm ngá»±c áo Huy Nam đôi mắt tóe lá»a:
- Anh thừa chuyện anh cướp Nghi Trân cá»§a tôi à ? Anh không biết xấu hổ vá» việc là m cá»§a mình à ? Chỉ má»™t câu nói cá»§a anh thôi cÅ©ng đủ để tôi cho anh má»™t tráºn. Tháºt là đáng khinh bỉ.
Anh quay lại nhìn tôi, rồi nhìn Huy Nam nghiến răng:
- Má»™t tên đểu cáng và má»™t ngưá»i lừa dối, xảo trá. Tháºt xứng đôi đó chứ. Tại sao trá»i xui khiến tôi vướng và o mối quan hệ đáng nguyá»n rá»§a nà y.
Anh đá phăng chiếc ghế bên cạnh rồi Ä‘i ra cá»a, xô mạnh cá»a là m kÃnh rÆ¡i loảng xoảng, những mảnh thá»§y tinh văng tung tóe trên ná»n gạch.
Äổ vỡ hết rồi, má»™t sá»± sụp đổ tan nát và nặng ná» quá sá»±c chịu đựng cá»§a tôi.
Tôi nhìn đăm đăm những mảnh thá»§y tinh, nghe má»™t ná»—i trống trải là m rã rá»i tâm hồn.
Huy Nam cúi xuống nhìn và o mặt tôi:
- Äừng khóc nữa Trân, tôi xin lá»—i.
Tôi không trả lá»i Huy Nam, anh tháºt là độc ác. Lẽ ra anh phải giải thÃch tất cả vá»›i Thế Phi, lẽ ra anh phải xin lá»—i anh ấy, thế mà anh không là m Ä‘iá»u đó. Và còn thừa nháºt tình cảm cá»§a mình. Huy Nam cÅ©ng đáng sợ lắm, anh im lặng nhìn tình yêu cá»§a chúng tôi đổ vỡ để mà thầm hy vá»ng. Tôi căm ghét anh lám.
Tôi đứng dáºy, bước đến bà n lấy chiếc giá» rồi lẳng lặng bá» vá». Huy Nam ngồi gục đầu trong tay.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 03:46 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 5
Má»™t tuần rồi mà Thế Phi vẫn bặt tăm, tôi tìm anh đến khốn khổ. Tôi nhá» Vân Hà đến nhà đưa thư, nhưng anh vẫn không đến, cÅ©ng không thèm trả lá»i. Tôi đến tìm anh Duy và DÅ©ng nhá» gặp Thế Phi, chỉ đón nháºn má»™t thát độ lạnh nhạt, lÆ¡ là . Có lẽ há» không còn xem tôi là bạn nữa, có lẽ há» cÅ©ng lên án tôi, khinh miệt tôi như má»™t ngưá»i tồi tệ nhất. Há» nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại pha lẫn thương hại. Tôi có cảm tưởng má»i con đưá»ng đến vá»›i Thế Phi đã bị cắt đứt mất rồi.
Chiá»u nay tôi lại nhá» Vân Hà đến nhà Thế Phi đưa thư, nhưng nó vá» vá»›i vẻ mặt không vui, tôi cưá»i buồn:
- Anh ấy không nháºn thư phải không?
Vân Hà lắc đầu:
- Không nháºn, không trả lại thư nữa. Ảnh nói là ...
- Nói sao?
- Thôi, ta cứ kể hết vá»›i mi váºy, rồi tùy mi cư xá». Lúc nãy ta đến đưa thư, anh ấy không thèm cầm và nói ta nhắn lại vá»›i mi là bá» trò năn nỉ ấy Ä‘i, đừng là m phiá»n anh ấy nữa. Thế rồi... tháºt là tức muốn chết được, ta chưa kịp nói gì hết thì anh ta bá» và o nhà không thèm chà o ta má»™t tiếng, ngưá»i đâu mà bất lịch sá»± chưa từng thấy.
Tôi ngồi lặng ngưá»i, lòng thấy Ä‘au nhói. Tôi chá»›p mắt, cố ngăn cho mình đừng khóc:
- Thôi được rồi, ta sẽ không là m phiá»n há» nữa.
- Ta nghÄ©, hay là mi đến nhà anh Phi xem, có thể gặp mi rồi anh ấy sẽ bá»›t giáºn hÆ¡n và chịu nghe mi nói. – Vân Hà đỠnghị.
Tôi quay lại nhìn nó:
- Ta đã là m chuyện đó rồi.
- Mi đến nhà rồi à , sao mi không nói với ta, thái độ ảnh ra sao?
Tôi ấm ức:
- Thái độ anh ấy hả? Còn tệ hơn là đối với mi nữa. Hôm ấy ta đến anh ấy bảo bé Mi ra chơi với ta, rồi bỠđi đâu mất dạng không thèm nói với ta một tiếng. Ta quê muốn khóc được.
Vân Hà thừ ngưá»i suy nghÄ©:
- Là m sao bây giỠTrân?
- Ta biết là m gì nữa bây giá» Hà . Cà ng Ä‘i tìm cà ng quê. Ta biết tÃnh ảnh mà . Thôi váºy, để tá»± anh ấy suy nghÄ©.
Vân Hà cÅ©ng không nói gì nữa. Tôi uể oải nằm xuống giưá»ng, buồn đến rã rá»i.
Bây giá» chỉ còn biết chỠđợi mà thôi. Äã mấy lần hai đứa cãi nhau, rồi cuối cùng chịu hết nổi, Thế Phi lại tìm đến tôi bằng tình cảm cuồng nhiệt hÆ¡n. Tôi tin rồi anh sẽ trở lại tìm tôi và sau đó chúng tôi sẽ gắn bó vá»›i nhau hÆ¡n. Anh sẽ hà i lòng vì thấy tôi không còn đến dạy ở nhà Huy Nam nữa. Cãi cá» vì Huy Nam hoà i tôi thấy tháºt vô lý.
Nhưng tôi chá» mòn má»i suốt tuần vẫn không thấy Thế Phi xuất hiện. Và khi gặp anh thì tôi chỉ cà ng nháºn lấy sá»± Ä‘au đớn mà thôi.
Tưa nay tan há»c, tôi Ä‘i song song bên Vân Hà . Thoáng thấy Thế Phi đứng trước cổng trưá»ng, tim tôi Ä‘áºp nhanh vì mừng rỡ. Vân Hà bấm tay tôi:
- Anh Phi, anh Phi kìa Trân, mi thấy không?
- Thấy.
Nó hấp tấp:
- Váºy là anh ấy đến đón mà y rồi đó Trân. Váºy là hòa rồi nhé, hết khóc lóc rồi nhé.
Tôi không trả lá»i, chỉ cưá»i sung sướng. Nó kéo tôi Ä‘i nhanh đến Thế Phi. Hôm nay anh ăn mặc tháºt lịch sá»±, bên cạnh chiếc xe hà o nhoáng, nhìn anh nổi báºt giữa má»i ngưá»i. Tôi nghÄ© rằng anh sẽ rá»§ tôi ra biển.
Tôi nhìn Thế Phi, cưá»i mÃm miệng, nhưng nét mặt anh vẫn dá»ng dưng như không nhìn thấy tôi, chỉ đảo mắt và o sân như Ä‘ang tìm kiếm. Vân Hà kéo tay tôi đến trước mặt anh:
- Anh Phi, hổm rà y anh biến Ä‘i đâu mất váºy? Anh thi xong chưa? Là m bà i được không? – Nó há»i vồn vã.
Thế Phi không có vẻ gì là muốn tiếp chuyện, giá»ng anh nhát gừng:
- CÅ©ng bình thưá»ng.
- Bây giỠem trao Nghi Trân cho anh đó nghe, em vỠtrước à .
- Không, Trân cứ vá» vá»›i Hà đi, hôm nay tôi báºn.
- Báºn gì, sao anh đến đây chi váºy?
Thế Phi cưá»i ná»a miệng:
- Xin lỗi, tôi đến đón Lan Anh, chúng tôi có hẹn, Hà thấy Lan Anh ra chưa?
Tôi choáng váng đứng yên, hình như Vân Hà cÅ©ng sá»ng sốt, tôi nghe mÆ¡ hồ nó nói gì đó vá»›i Thế Phi. Và như má»™t phản ứng tá»± nhiên, tôi quay nhìn và o sân, Lan Anh Ä‘ang đứng dưới gốc cây nhìn chúng tôi, cá» chỉ có má»™t cái gì đó e ấp, ngại ngùng nhưng rõ rà ng là hạnh phúc. Có lẽ nó chá» thái độ cá»§a Thế Phi.
Chẳng hiểu mình là m gì, tôi kéo Vân Hà bỠđi.
Tôi Ä‘i bên cạnh Vân Hà . Nhìn đưá»ng phố như ngưá»i Ä‘i trong cÆ¡n mÆ¡, rồi chiếc xe cá»§a Thế Phi vụt chạy qua, tôi thoáng thấy Lan Anh vịn tay lên vai anh. Chẳng đủ can đảm nhìn theo há», tôi quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác, tim Ä‘áºp cuồng loạn trong lồng ngá»±c.
Suốt cả buổi chiá»u tôi nằm váºt vá» trên giưá»ng, hoảng loạn và ngÆ¡ ngác trước cú sốc dữ dá»™i.
Vân Hà cứ loay hoay bên cạnh tôi, nó cứ đi ra đi và o, hết đứng lại ngồi, buổi tối cũng không đi là m, thỉnh thoảng nói những câu an ủi. Nhưng thấy tôi cứ im lặng, nó cũng lẳng lặng theo.
Chiá»u xuống, buổi tối Ä‘i qua, trá»i và o khuya lúc nà o tôi cÅ©ng không biết. Có lẽ chịu hết nổi, Vân Hà lay tôi:
- Mi phải ăn má»™t chút gì Ä‘i chứ Trân, rồi còn phải ngá»§ nữa chứ, mi cứ nằm hoà i như váºy sao?
- Ta không muốn ăn.
Vân Hà leo lên giưá»ng tôi, ngồi bó gối rầu rÄ©:
- Anh Phi là m gì kỳ quá, tháºt không tà i nà o ta tưởng tượng nổi.
- ...
- Sao Lan Anh nó ngu quá váºy, là m như nó không biết anh Phi vá»›i mi yêu nhau. Mà sao nó chịu quen như váºy chứ. Nó cÅ©ng đẹp, cÅ©ng là con nhà già u, cÅ©ng có những ngưá»i Ä‘eo Ä‘uổi... Mà sao kỳ váºy ta, tháºt là không hiểu nổi, Ãt ra nó vá»›i mi cùng há»c chung mà , nó phải là là m như váºy...
Tôi để nó một mình loay hoay độc thoại, nằm im nhìn lên trần nhà . Tội nghiệp Vân Hà , nó là m sao mà hiểu được để mà lý giải kia chứ.
Tôi cưá»i lạt:
- Mi không hiểu anh Phi đâu, má»™t khi anh ấy muốn thì mưá»i Lan Anh cÅ©ng chinh phục được. Lan Anh nó không cưỡng lại nổi đây, dù nó biết váºy là kỳ vá»›i ta, yêu mà .
- Nhưng anh Phi có yêu Lan Anh không, là m gì chưa đầy má»™t tháng mà đã quen nó sao hay váºy?
- ...
- Anh Phi có yêu Lan Anh không Trân?
- Mi chịu khó Ä‘i há»i anh ấy, ta không biết.
- Chắc anh ấy muốn trả thù mi.
- Có thể.
Tôi nhá»› lại những lá»i Ä‘e dá»a mà Thế Phi hay nhồi nhét và o đầu tôi khi hai đứa cãi nhau: “Nếu em phản bá»™i anh, anh sẽ không tha thứâ€, “sẽ căm thùâ€, “sẽ trừng phạtâ€... Có lẽ bây giá» anh Ä‘ang trừng phạt tôi, và anh đã thà nh công. Vâng, anh đã thà nh công hoà n toà n, tôi Ä‘ang ngã quỵ Ä‘au khổ đây, có lẽ anh sẽ sung sướng lắm.
Sáng hôm sau tôi có gượng dáºy mà đến lá»›p, dù tôi rất sợ thấy Lan Anh. Cả Lan Anh cÅ©ng váºy, nó không giấu được sá»± ngượng ngùng đối vá»›i tôi. Chúng tôi tránh chạm mặt nhau... Nhưng tôi thì Ä‘au khổ, còn nó thì sung sướng. Sá»± e ngại vẫn không giấu được nét hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt nó. Và khuôn mặt tươi tắn cá»§a nó sao là m lòng tôi Ä‘au đớn quá.
Tôi căm ghét Lanh Anh vô cùng, nhưng vẫn không trách được nó, bởi vì Lan Anh không có lá»—i trong chuyện nà y. Nó có lá»—i gì được khi ngưá»i yêu cá»§a tôi chinh phục kia chứ. Tôi biết phải cư xá» vá»›i nó sao đây?!
Äối vá»›i tôi má»—i ngà y đến trưá»ng tháºt là má»™t thá» thách nặng ná». Tôi tưởng mình có thể phát Ä‘iên khi mổi lần tan trưá»ng phải nhìn Thế Phi đưa đón Lan Anh. Tim tôi Ä‘au nhói nhìn thấy há» cưá»i tình tứ vá»›i nhau, như không cần biết sá»± có mặt cá»§a tôi. Thái độ cá»§a Thế Phi nói vá»›i tôi rằng anh tháºt sá»± yên tâm và có niá»m tin đối vá»›i tình yêu má»›i. Anh đã cho tôi và o lãng quên để phá»§i sạch những Ä‘au khổ vướng vÃu, vì dù sao Lan Anh sẽ không biết phản bá»™i như tôi.
Và Lan Anh, khi đã dấn sâu và o tình yêu, nó trở nên hằn há»c, thù ghét tôi như thể chúng tôi chưa từng là bạn bè. Lan Anh chẳng bá» qua má»™t cÆ¡ há»™i nà o để khiêu khÃch và hạ thấp tôi. Sáng nay giữa giá» chÆ¡i, Lan Anh mang lá» nước hoa xịt và o tưá»ng, mùi thÆ¡m lan khắp phòng há»c. Bá»n nó xuýt xoa:
- Mùi thÆ¡m nà y sang quá há, mà y chá»n nước hoa hay đó Lan Anh.
Nó cưá»i hãnh diện, cố ý nói lá»›n:
- Không phải, anh Phi mua cho ta đó, ảnh đòi mua cho ta đủ thứ, nhìn nè, đôi già y nà y là do anh Phi chá»n đó, đẹp không?
Bá»n nó chỉ cưá»i và không trả lá»i. Mỹ Thu trá» môi rồi liếc nhìn tôi, buông má»™t câu châm chá»c Lan Anh:
- Ô, đẹp quá há, đẹp như mi váºy đó.
- Tháºt đấy, anh Phi chiá»u ta lắm, ảnh chăm chút ta từng ly từng tý. Coi váºy mà ảnh hay lắm, galant lắm mà y Æ¡i. – Nó hồ hởi – Ta nghÄ© ông nà y chắc cưng vợ lắm.
Thấy bạn bè không ai nói gì, nó hơi quê nên ngồi im trở lại.
Tôi nhìn ra cá»a sổ, im lặng mà nghe giông tố nổi dáºy trong lòng. Tôi cắn môi, cố giữ cho nét mặt bình thản, nhưng có lẽ trông vẫn thảm não lắm. Vân Hà là m ra vẻ vô tư:
- Äi ăn chè Trân, hôm qua Ä‘i chÆ¡i mi còn thiếu ta má»™t ly, bá»™ tÃnh là m lÆ¡ hả?
Nó bấm tay tôi, nói nhá»:
- Cưá»i lên Ä‘i mi, cưá»i tươi lên, mi phải “cao cơ†hÆ¡n nó chứ, con nÃt thấy mồ.
Tôi gượng cưá»i:
- Thì đi.
Tôi theo nó ra hà nh lang, nó hươ tay hùng hổ:
- Con nà y quá đáng tháºt, ngà y cà ng quá đáng. Nó cứ khiêu khÃch chá»c tức mi hoà i, phải cho nó má»™t bà i há»c má»›i được. XÃ, coi chừng bị là m váºt hy sinh mà không biết đó, mà hổng chừng... Trân, mi đừng có nhịn nó nữa.
Tôi lắc đầu chán nản:
- Ta không muốn nhắc tới Lan Anh nữa, nó muốn nói gì thì nói, mặc nó.
- Nhưng mi không thấy nó khiêu chiến với mi hoà i sao?
Tôi mÃm môi:
- Lan Anh muốn là m gì tùy nó, ta không quan tâm, ta chỉ thấy giáºn anh Phi, ta căm thù anh ta. Rồi mi xem ta sẽ cho anh ấy biết thế nà o là đau khổ, để anh ấy đừng là m khổ ta nữa.
- Mi trả thù lại anh Phi hả Trân?
- Không hẳn là trả thù, ta chỉ muốn anh ấy hiểu rằng anh ấy không được quyá»n chà đạp lên Ä‘au khổ cá»§a ta, ta muốn bẻ gẫy tÃnh hiếu thắng kiêu hãnh kia Ä‘i. Mi thấy sao?
- Ừ, ta thấy anh Phi khiêu khÃch mi hoà i ta cÅ©ng tức, là m gì mà ngà y nà o cÅ©ng đến đón Lan Anh ngay trước mÅ©i mi, bá»™ hết chá»— hẹn hò rồi hả... Nhưng mi trả thù là m sao, nói ta nghe vá»›i.
- Ta không nói được, chỉ biết rằng ta sẽ cho anh Phi cảm giác đau hơn anh ấy gây cho ta nữa, quá sức chịu đựng của ta rồi.
Hôm sau tôi ra bưu Ä‘iện gá»i Huy Nam. Bên kia đầu giây, giá»ng anh như ngạc nhiên và không giấu được vui mừng khi nháºn ra tôi:
- Trân phải không? Bây giá» Trân Ä‘ang ở đâu váºy?
- Trân ở bưu điện.
- Trân khá»e không, Ä‘ang buồn hay vui?
- Bình thưá»ng anh Nam ạ, chỉ có Ä‘iá»u Trân Ä‘ang thiếu bạn, cÅ©ng hÆ¡i buồn.
Giá»ng Huy Nam ngáºp ngừng:
- Váºy tôi có thể đến thăm Trân được không?
- Dạ được. Trưa nay tan há»c anh đón Trân ở cổng trưá»ng Ä‘i, anh vá» có trá»… lắm không?
- Không sao, hôm nay tôi sẽ vỠsớm để đón Trân.
- Dạ, Trân sẽ chá». Cúp nghe anh Nam.
Hình như Huy Nam nói gì đó, nhưng tôi đã gác máy. Tôi đứng yên bên Ä‘iện thoại, má»™t chút ngạc nhiên, hoang mang vá» Ä‘iá»u mình Ä‘ang là m. Huy Nam sẽ nghÄ© gì nhỉ?
Thôi mặc tất cả. Lao đã phóng đi rồi.
Buổi trưa ra cổng đã thấy Huy Nam đứng dưới gốc cây, dáng Ä‘iệu trầm tÄ©nh và vững và ng. Tôi liếc mắt nhìn Thế Phi, anh Ä‘ang ngồi trên yên xe phÃa bên kia cổng, đối diện vá»›i Huy Nam. Khuôn mặt anh lạnh lung như phá»›t lá» má»i thứ xung quanh.
Thế là giây phút mà tôi tưởng tượng đã đến. Trong tôi trà n ngáºp má»™t cảm giác thách thức. Tôi kéo tay Vân Hà đến bên Huy Nam, cưá»i tươi:
- Anh Nam, đây là Vân Hà , bạn Trân.
Tôi quay sang Vân Hà :
- Còn đây là anh Nam, bạn ta đó Hà . Anh ấy là chú của bé Thụy Anh đó.
Cả hai gáºt đầu chà o nhau. Tôi thấy mặt Vân Hà ngỡ ngà ng đến buồn cưá»i. Như lá» má» Ä‘oán ra việc là m cá»§a tôi, nó không cưá»i cÅ©ng không nghiêm, cứ quay đầu nhìn Thế Phi xem anh ta phản ứng ra sao.Nhá» nà y tháºt trẻ con. Tôi kéo tay nó:
- Ta có hẹn với anh Nam, mi vỠtrước đi.
- Ờ... Ờ.. để ta vỠvới nhỠThu.
Nó nhìn nhìn Huy Nam:
- Anh Nam đưa Trân vỠnghe, Hà vỠtrước.
Vẻ mặt nó ngÆ¡ ngác ngó sang tôi, rồi lại nhìn vá» phÃa Thế Phi, sao hôm nay nó kém thông minh thế nhỉ? Tôi nghÄ© thầm rồi khẽ liếc Huy Nam, tôi muốn tìm hiểu ý nghÄ© cá»§a anh. Nhưng tôi không thấy được gì ngoà i vẻ thản nhiên. Huy Nam như không nháºn ra thái độ Vân Hà , không thấy cả Thế Phi... Không thấy cái gì khác thưá»ng khi đến đón tôi. Tháºt là bản lÄ©nh.
Khi chúng tôi Ä‘i ngang qua Thế Phi, tôi thoáng thấy vẻ mặt anh rắn Ä‘anh, đôi mắt không giấu nổi vẻ tức giáºn. Tôi cảm thấy tá»± ái được mÆ¡n trá»›n, vuốt ve.
Chúng tôi và o má»™t quán nước gần đó, tôi bá»—ng nhiên im lặng. Äiá»u mà tôi cần đã là m xong rồi, tôi đâm ra chẳng biết nói gì. Huy Nam như không thấy vẻ lung túng cá»§a tôi, anh cứ ngồi bình thản hút thuốc lÆ¡ đãng ngắm các bức tranh trên tưá»ng.
Những ngón tay tôi cứ vô tình xoắn và o nhau. Thấy cá» chỉ đó, Huy Nam chợt mỉm cưá»i:
- Trân có mệt lắm không, để tôi đưa vá» nhé. Trưa thế nà y Trân nên vá» ký túc xá ngá»§ cho khá»e.
Tôi lén nhìn anh. Chẳng lẽ Huy Nam nháºn lá»i hẹn chỉ để đến trưá»ng đón tôi thôi à ?
Hai ly nước còn để nguyên trên bà n. Anh gá»i tÃnh tiá»n rồi chá» tôi. Tôi đúng dáºy Ä‘i ra cá»a, bá»—ng thấy việc là m mình vô duyên không chịu được.
Trưa hôm sau Huy Nam cÅ©ng lại đến trưá»ng đón tôi, chỉ đơn thuần đưa tôi vá» ký túc xá và mấy ngà y sau cÅ©ng váºy. Tôi hiểu anh biết tá»ng ý định cá»§a tôi rồi, nhưng anh như chẳng nháºn thấy Ä‘iá»u gì cả. Tôi quê vá»›i anh quá chừng.
Nhưng rồi tôi cũng quen dần với cảm giác đó.
Trưa nay tôi vòi vĩnh:
- Anh Nam nà y, mai mốt anh đừng đi xe nà y nữa.
- Sao váºy Trân?
- Trân thÃch anh Ä‘i xe đạp hÆ¡n, Trân ghét xe chạy nhanh lắm, Ä‘i xe đạp dá»… nói chuyện hÆ¡n.
- Váºy hả?
Huy Nam không nói gì hÆ¡n. Tôi chá» anh tìm hiểu ý muốn kỳ quặc cá»§a tôi nhưng anh cứ im lặng. Từ lúc tôi gá»i Ä‘iện nhắn anh đến giá», anh cứ im lặng là m theo những mè nheo cá»§a tôi mà không má»™t chút thắc mắc hoặc phản ứng. Từ bệnh viện đến trưá»ng tôi không phải là gần, và từ ký túc xá vá» nhà anh lại cà ng xa lÆ¡ lắc. Thế mà anh không tá» vẻ quan tâm đến Ä‘iá»u đó, chỉ chiá»u tôi má»™t cách vô Ä‘iá»u kiện.
Anh là má»™t gã con trai si tình ngu ngốc như Thế Phi đã nói, hay là má»™t con ngưá»i từng trải bản lÄ©nh trong công việc cá»§a mình? Äiá»u ấy chắc chỉ Thượng Äế má»›i hiểu được mà thôi.
Hôm nay Huy Nam đến trưá»ng bằng chiếc xe đạp cÅ© kỹ, xoà ng xÄ©nh, không hiểu anh tìm nó ở đâu ra. Äi bên cạnh Huy Nam, tôi đưa mắt tìm Thế Phi. cố ý Ä‘i ngang qua anh, tôi cưới nói vui vẻ, há»›n hở như Ä‘i bên cạnh ngưá»i yêu. Tôi thấy Lan Anh Ä‘ang nói gì vá»›i anh, Thế Phi im lặng nghe, nhưng đôi mắt tối sầm nhìn tôi, anh nghiến răng như phải đè nén má»™t cÆ¡n giáºn chá»±c bùng dáºy. Tôi thấy má»™t chút hả hê trong lòng. Äáng Ä‘á»i anh lắm.
Tôi muốn anh Ä‘au má»™t cách thâm trầm sâu sắc chứ không phải chỉ bằng cảm giác bá»±c tức ghen giáºn. Anh đã từng bảo tôi tham lam kia mà , không bao giá» tôi tha thứ những gì anh đã nói vá»›i tôi. “Tôi vá»›i Huy Nam ai già u hÆ¡n?†Anh đã xem thưá»ng tôi đến váºy, tôi sẽ cho anh hiểu thế nà o là Nghi Trân, Tôi muốn để cho anh thấy vẻ xoà ng xÄ©nh cá»§a Huy Nam để anh tá»± so sánh và hiểu rằng anh đã để mất má»™t tình yêu chân tháºt. Tôi bằng lòng vá»›i sá»± nghèo nà n cá»§a Huy Nam có nghÄ©a là tôi yêu chÃnh bản thân anh ấy chứ không phải yêu những gì anh ấy có. Hiểu như váºy Thế Phi sẽ Ä‘au đớn sâu sắc mà không thể khinh thưá»ng tôi, và cà ng tôn trá»ng tôi anh sẽ cà ng bị dà y vò hÆ¡n nữa.
Tôi không thèm trả đũa Thế Phi theo cách chạy Ä‘ua vá» váºt chất. Tôi muốn bẻ gãy bản chất hiếu thắng cá»§a anh bằng cách bắt anh phải hối háºn vá» tất cả những gì anh gây ra cho tôi.
Ãnh sáng yếu á»›t cá»§a buổi chiá»u tà bắt đầu nhạt nhòa rồi chìm dần trong mà n đêm. Những chiếc tà u Ä‘áºu bên bá» sông Sà i Gòn rá»±c rỡ ánh đèn, là m mặt nước lấp lánh.
Tôi ngồi bên Huy Nam, lặng lẽ ngắm vẻ rá»±c rỡ cá»§a thà nh phố vỠđêm vá»›i bầu trá»i lấp lánh ánh sao.
Nãy giá» Huy Nam cÅ©ng yên lặng, anh có vẻ trầm ngâm hÆ¡n má»i ngà y. Hình như Huy Nam định nói má»™t Ä‘iá»u gì đó.
Anh chợt quay lại nhìn tôi :
- Trân nà y, có lẽ đến lúc anh cần có sá»± trả lá»i dứt khoát cá»§a em, đừng kéo dà i tình trạng nà y nữa. Anh Ä‘au khổ mà em cÅ©ng không thanh thản, em có thấy như váºy không ?
Tôi chớp mắt :
- Anh muốn nói chuyện gì ?
- Em đừng né tránh, em thừa hiểu Ä‘iá»u anh muốn nói rồi.
- Anh đừng bắt em phải nói anh Nam.
- Em không thấy là anh chỠđợi quá rồi sao ?
Tôi cúi xuống mân mê những đồ trang trà trên túi xách. Huy Nam nghiêm giá»ng :
- Tháºt tình là bây giá» anh không đủ kiên nhẫn nữa, em phải xác định tình cảm cá»§a mình Trân ạ, anh không chấp nháºn tình cảm ná»a vá»i cá»§a em.
- Em không há» ná»a vá»i đâu anh Nam ạ, anh đừng bắt em chấp nháºn cái Ä‘iá»u em không thể ...
- Có nghĩa là em vẫn chưa quên Thế Phi ?
Tôi thẫn thỠ:
- Anh ấy đã đi xa rồi, em quên hay không quên cũng có nghĩa lý gì.
- Nhưng Ä‘iá»u đó lại rất quan trá»ng đối vá»›i anh.
Tôi cúi mặt không trả Lá»i.
Giá»ng Huy Nam vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u bên tai :
- Khi em chia tay vá»›i Thế Phi, em đã dùng anh để trả thù anh ấy. Em sá» dụng anh như má»™t con cá», xem anh như má»™t váºt vô tri, em lấy anh là m phương tiện để thá»a mãn sá»± tá»± ái cá»§a em, bất kể anh nghÄ© gì, và em cÅ©ng không cần biết tình cảm cá»§a anh ra sao. Lúc đó anh hiểu hết, anh hiểu em muốn gì từ lần đầu tiên đến trưá»ng đón em. Em có biết anh bị xúc phạm thế nà o không ? Nhưng anh vẫn im lặng, vẫn đè nén tá»± ái cá»§a má»™t thằng con trai, vì anh quá yêu em.
Huy Nam chợt ngừng lại rồi nói tiếp, giá»ng có phần tá»± tin hÆ¡n :
- Và trên hết anh tin rằng anh có thể chinh phục được em, anh tin đến má»™t ngà y nà o đó em sẽ đến vá»›i anh má»™t cách tá»± nguyện. Váºy mà ...
Anh nhún vai :
- Váºy mà cuối cùng em vẫn là em, khép kÃn, lạnh lùng và xa cách. Em có còn tình yêu không hay trái tim em băng giá rồi nên không còn rung động trước tình cảm anh ?
Tôi nói khẽ :
- Em không phải là đá anh Nam ạ, chÃnh vì váºy nên em má»›i khổ.
- Váºy thì em phải quyết định chứ, em phải có trách nhiệm vá»›i tình cảm cá»§a anh Trân ạ!
- Em ... em không thể quyết định được, bởi vì ...
- Bởi vì sao ?
- Vì trong chuyện nà y em chỉ là ngưá»i thụ động, còn quyết định là anh.
Huy Nam nhÃu mà y :
- Anh không hiểu.
Tôi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu :
- Anh Nam, từ lâu rồi em muốn nói Ä‘iá»u nà y vá»›i anh, nhưng em không dám, vì em biết tất cả là lá»—i tại em, chÃnh em đã nÃu kéo anh, cho nên ...
- Cho nên em không nỡ cắt đứt với anh phải không ?
- ...
- Em nói Ä‘i, cứ nói thẳng sá»± tháºt, anh chịu được mà , có phải em không thể yêu được anh ..., phải không Trân ?
- Em ...
Huy Nam vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh :
- Em trả lá»i Ä‘i.
Tôi rụt rè gáºt đầu.
Huy Nam thoáng cau mặt như phải đè nén cảm giác đau nhói, nhưng anh trở Lại vẻ bình thản :
- Anh hiểu.
Tôi ái ngại :
- Anh đừng giáºn em, và thông cảm gìum em, em biết em có lá»—i vá»›i anh, và cả vá»›i chị Thùy Linh nữa. Em biết trước đây em chỉ biết trả thù má»™t cách mù quáng, đó là lá»—i lầm mà em không bao giá» tha thứ cho mình. Nhưng ... anh hiểu giùm em, em không thể gây thêm má»™t lá»—i lầm khác nữa.
- Em muốn nói lỗi lẫm nà o ?
- Em nghÄ© ... nếu bây giá» em nháºn lá»i vá»›i anh để sá»a lá»—i cá»§a mình, rồi sau đó sẽ ra sao ? Mối quan hệ cá»§a hai đứa sẽ trở thà nh thù háºn. Em không thể sống vá»›i tình cảm tháºt cá»§a mình, và em biết anh cÅ©ng không chấp nháºn như váºy, chẳng thà bây giá» ...
Huy Nam tiếp lá»i tôi :
- Thà bây giỠchia tay phải không ! ... Em cứ nói đi.
Tôi cắn môi :
- Mình hãy xem nhau là bạn được không anh ?
Huy Nam cưá»i nhếch miệng :
- Em có nhá»› câu nà y không ! "Tình bạn có thể Tiến tá»›i tình yêu, nhưng tình yêu không thể trở lại tình bạn". Anh yếu Ä‘uối trong tình cảm lắm, nhưng anh cÅ©ng không thÃch tá»± đánh lừa mình.
Tôi nói khẽ :
- Anh Nam, có lẽ anh quên rằng anh còn có chị Thùy Linh.
- Anh nhá»› chứ, không bao giá» anh quên Ä‘iá»u đó được, nhưng anh sẽ có cách giải quyết cá»§a anh.
- Anh không thể có cách nà o khác hơn là cưới chị ấy, và phải quên em đi.
Huy Nam ngả ngưá»i xuống ghế, ngước nhìn lên trá»i.
- Anh không thể là m Ä‘iá»u đó được, nếu cưới Thùy Linh chẳng khác nà o anh đầy Ä‘á»a cả hai ngưá»i, rồi Thùy Linh sẽ háºn anh, thà anh cứ nói tháºt vá»›i cô ấy.
Tôi kêu lên :
- Anh Nam, đừng nên như váºy.
Huy Nam như không nghe tôi nói, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình :
- Dù em có chấp nháºn tình cảm cá»§a anh hay không, anh vẫn phải để Thùy Linh hiểu anh, để cô ấy có thá»i gian tìm cho mình hạnh phúc khác, anh đã không cưới Thùy Linh được thì phải có trách nhiệm giúp cô ấy quên anh.
Anh ngừng lại một lát, thở dà i :
- Äã mấy lần anh định nói tháºt vá»›i Thùy Linh, nhưng bao nhiêu việc cứ ngăn trở anh. Trước đây anh định đợi Thùy Linh ra trưá»ng rồi sẽ nói, nhưng khi má»i chuyện ổn định thì mẹ cô ấy bệnh nặng, anh không nỡ bắt cô ấy chịu đựng quá nhiá»u thứ, thế là anh đà nh im lặng chá» có cÆ¡ há»™i thuáºn tiện. Bây giá» thì không thể im lặng được nữa. Vì như váºy là vô trách nhiệm. Nếu sau nà y Thùy Linh không tìm được hạnh phúc khác thì anh sẽ ân háºn suốt Ä‘á»i.
- Äừng là m như váºy anh Nam, em không hiểu được những ngưá»i như các anh, cái gì đó trong tay thì không há» biết quà trá»ng, chừng mất Ä‘i rồi thì lại nuối tiếc. Anh không thấy chị Thùy Linh là má»™t ngưá»i tuyệt vá»i sao ?
- Anh biết, Thùy Linh là má»™t ngưá»i tốt, có thể nói là hoà n hảo , nhưng đâu phải lúc nà o ngưá»i ta cÅ©ng chá»n ngưá»i tốt để mà yêu ?
Câu há»i vặn lại cá»§a Huy Nam là m tôi lúng túng trong láºp luáºn cá»§a mình.
- Anh ...
Không tìm được cách thuyết phục anh, tôi đà nh lấp lại :
- Em nói tháºt nha, anh cÅ©ng giống như anh Phi, gần như mù quáng, các anh cứ xem thưá»ng những gì mình có, để mất rồi thì không thể nà o tìm lại được, đừng như váºy anh Nam ạ.
Huy Nam nhìn thẳng và o mắt tôi :
- Dù em có khước từ tình cảm cá»§a anh, anh vẫn không thay đổi gì hết, anh không tin trái tim em là má»™t khối băng. Và , cÅ©ng như Thế Phi, Ä‘iá»u anh muống anh sẽ kiên trì theo Ä‘uổi. Từ chối là quyá»n cá»§a em, còn chinh phục là quyá»n cá»§a anh. Em đã lỡ đón nháºn anh và o cuá»™c sống cá»§a em, thì em cÅ©ng không có quyá»n đẩy anh ra má»™t cách nhẹ nhà ng như váºy.
- Nhưng anh còn ...
Huy Nam cắt ngang :
- Nói chuyện thế là đủ rồi, anh không muốn và cÅ©ng sẽ không nhắc chuyện nà y nữa. Cứ để nguyên mối quan hệ như thế, anh không muốn kết thúc má»™t cách vô lý như váºy.
Rồi anh nhìn đồng hồ.
- Khuya rồi, để anh đưa em vá».
Tôi yên lặng Ä‘i bên anh. Từ bá» sông gió vẫn lùa mÆ¡n man trên mặt tôi. Tôi lại nhá»› đến Thế Phi, anh đã rá»i bá» thà nh phố má»™t cách lặng lẽ, không cả má»™t lá»i giải thÃch vá»›i Lan Anh. Anh như cách chim bay ra khá»i Ä‘á»i tôi và mất hút giữa dòng Ä‘á»i tấp náºp. Rồi cuá»™c Ä‘á»i có đưa đẩy chúng tôi gặp nhau hay không ?
Äến bây giá», khi tình yêu đã tháºt sá»± bay xa, tôi má»›i nháºn ra rằng cả hai đã là m khổ nhau má»™t cách vô lý, có tiếc nuối thì cÅ©ng muá»™n rồi. Tiếc thay, tôi không đủ sức thuyết phục Huy Nam nháºn ra Ä‘iá»u đó.
Sáng nay tôi đến lá»›p má»™t mình, tá»± hứa vá»›i lòng là sẽ há»c hà nh cho nghiêm chỉnh, không để những ý nghÄ© vẫn vÆ¡ chi phối nữa. Mãi chăm chú và o bà i vở, tôi quên mất mình chưa ăn sáng, liếc nhìn đồng hồ đã gần mưá»i giá», đói bụng ghê, đầu lại nhức kinh khá»§ng, tôi vặn ngưá»i là m má»™t động tác cho đỡ má»i lưng rồi Ä‘i thÆ¡ thẩn đến bên cá»a sổ nhìn xuống đưá»ng, những ý nghÄ© vẫn vÆ¡ lại tìm vá». Nhá»› lại những ngà y má»›i và o trưá»ng ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác trong môi trưá»ng má»›i, rồi bốn năm vui buồn đầy ắp, những lúc dáo dác đì tìm việc là m ... tôi thấy lòng nao nao, chỉ còn và i tháng nữa thôi sẽ ra trưá»ng, tôi sẽ rá»i xa thà nh phố để trở vá» nhà , rồi sẽ Ä‘i là m, những ká»· niệm vá» tình yêu sẽ chìm và o quên lãng ...
Có tiếng chân Ä‘i và o lá»›p, tôi quay lại nhìn thì ra Lan Anh, tôi lại nhìn xuống đưá»ng. Lan Anh đến đứng bên cạnh tôi, im lặng tháºt lâu, rồi nó lên tiếng :
- Há»c bà i hết chưa Trân ?
- Chưa.
Lại im lặng. Äây là lần đầu tiên sau thá»i gian tránh mặt nhau, Lan Anh lại đến nói chuyện vá»›i tôi. Bây giá» không còn bóng dáng Thế Phi xen và o, hai đứa tôi chẳng còn gì để mà căm ghét nhau nữa.
Giá»ng Lan Anh buồn buồn :
- Còn và i tháng nữa là ra trưá»ng rồi, nhanh quá ! Buồn không Trân ?
- Có chứ, như bây giỠchẳng hạn.
- Mai mốt thi xong là bạn bè Ä‘i hết, nhá»› lại lúc Ä‘i há»c tá»± nhiên Lan không muốn ra trưá»ng chút nà o.
- Trân cÅ©ng váºy.
Lan Anh trầm ngâm :
- Nhá»› có thá»i gian mình ghét nhau như kẻ thù, giá» nghÄ© lại thấy trẻ con quá, Trân còn ghét Lan Anh không ?
- Không, Trân không nghĩ gì hết.
- Nhưng ... Trân còn yêu anh Phi không ?
- Còn Lan Anh ? - Tôi há»i lại.
- Còn, và chắc là sẽ lâu quên lắm.
- ...
- Thiệt tình đến bây giá» Lan Anh cÅ©ng hiểu được tại sao mình yêu anh Phi đến váºy. Lúc đó Lan Anh biết rõ là anh Phi chỉ dùng mình để trả thù Trân, váºy mà Lan Anh không cưỡng lại được, rồi đâm ghét Trân, cuối cùng thì cÅ©ng không giữ được anh ấy.
Lại im lặng. Rồi Lan Anh quay lại qua tôi :
- Trân có biết anh Phi đi dâu không ?
- Không - Tôi trả Lá»i và nhìn xuống đưá»ng - Trân nghÄ© Lan Anh biết.
Lan Anh lắc đầu :
- Lan Anh không biết gì hết, anh ấy bá» Ä‘i không há» nhắn Lan Anh má»™t tiếng, cả bạn bè cÅ©ng không biết. Có lần Lan Anh đến nhà thì chị anh ấy bảo Ä‘i là m, chỉ có váºy. Lan Anh có cảm tưởng như anh Phi muốn trốn chạy má»™t cái gì đó.
- Có thể - Tôi trả Lá»i há» hững.
- Lan Anh giáºn anh Phi lắm - Giá»ng Lan Anh bá»—ng trở nên cay đắng - Anh ấy chỉ dùng Lan Anh để trả thù Trân, anh ấy là m váºy mà không cần biết ngưá»i ta vui hay buồn, đến khi Lan Anh yêu tháºt thì anh ấy dứt ra bằng cách bá» Ä‘i. Chưa thấy ai độc ác như váºy cả.
Suốt buổi nói chuyện, chỉ toà n Lan Anh với những ý nghĩ của mình, tôi hầu như im lặng suốt, rồi như thấy mình hơi vô duyên, Lan Anh nhìn tôi ra vẻ quan tâm :
- Còn Trân, chừng nà o đám cưới vá»›i chà ng bác sÄ© váºy ?
- Trân không có ý định đó.
Äôi mắt Lan Anh tròn lên ngạc nhiên, rồi nó cưá»i nhẹ :
- Lan Anh hiểu rồi, Trân cÅ©ng như anh Phi thôi. Nói Ä‘iá»u nà y đừng giáºn Lan Anh nghe, Trân nên chấm dứt chuyện đó Ä‘i, ác lắm, và đừng bao giá» dùng ngưá»i khác là m váºt hy sinh cả, nhất là trong tình cảm, Ä‘iá»u đó gần như là tá»™i ác - Lan Anh chợt hạ thấp giá»ng - nói váºy thì hÆ¡i quá đáng, nhưng mà đúng là như váºy đó.
Tôi đứng lặng ngưá»i, không biết trả lá»i sao để Lan Anh hiểu mà thông cảm cho tôi. Tháºt ra sau những phút giây há»n ghen là má» lý trÃ, nghÄ© lại tôi thấy mình tà n nhẫn và đã hối háºn biết bao nhiêu. Vân Hà đã ở bên tôi suốt trong những tháng ngà y Ä‘au khổ đó, tuy không đồng ý việc là m cá»§a tôi, là bạn thân - nhá» cÅ©ng có cách dùng từ rất nhẹ nhà ng, nhưng không vì váºy mà tôi tha thứ cho mình, trái lại, tôi vẫn âm thầm lo sợ và ráng cho qua, váºy mà bây giá» lại có ngưá»i khÆ¡i lại vá»›i những lá»i lẽ nặng ná» như kết tá»™i, Ä‘au hÆ¡n nữa ngưá»i đó lại là Lan Anh !
Chợt Lan Anh vỗ nhẹ tay tôi :
- Nhưng Lan Anh không giáºn anh Phi nữa đâu, má»™t phần tại lá»—i Lan Anh ngu mà . Biêt ngưá»i ta Ä‘em mình là m váºt hy sinh mà vẫn cứ nhà o vô, lẽ ra Lan Anh phải tỉnh táo má»™t chút.
Lại rÆ¡i và o im lặng. Chắc thấy tôi có vẻ thẫn thá», không tha thiết vá»›i câu chuyện lắm nên Lan Anh nói :
- Trưa rồi, Trân ở lại trưá»ng tá»›i chiá»u hay là vá» ?
- Chiá»u Trân má»›i vá», còn Lan Anh ?
- Lan Anh vá», ở lại trưá»ng khó ngá»§ trưa quá.
- Thôi Lan Anh vỠnha.
Tôi quay lại mỉm cưá»i. Lan Anh bá» Ä‘i rồi, tôi cứ đứng lặng yên bên cá»a, bá»—ng thấy sợ hãi vá» tất cả những Ä‘iá»u mình là m. Tôi đã là m má»™t Ä‘iá»u phạm tá»™i ác tháºt ư ? Sao hôm nay những lá»i cá»§a Lan Anh là m tôi bị ray rứt nhiá»u đến váºy.
Tôi trở Lại bà n mở táºp ra há»c, nhưng những dòng chữ cứ lung linh trước mặt, má»™t ná»—i xao xuyến bứt rứt kỳ lạ Là m tôi không yên ổn, không trụ nổi tâm mình, tôi đứng dáºy xếp táºp lại, tôi muốm vá» ký túc xá tìm Vân Hà , phải nói hết vá»›i nó má»›i được, Ä‘iá»u ray rứt mà để trong lòng chắc là m tôi Ä‘iên mất.
Tôi vừa tá»›i cá»a phòng thì gặp má»™t ngưá»i đà n bà chuẩn bị bước ra, nghÄ© là mẹ cá»§a nhá» nà o trong phòng, tôi gáºt đầu chà o và lùi lại nhưá»ng đưá»ng. Thấy tôi, Vân Hà kêu lên :
- Kìa, Nghi Trân vỠrồi kìa, Trân ơi, có bác nà y tìm mi nè.
Linh cảm má»™t Ä‘iá»u gì đó không hay sắp đến vá»›i mình, tôi bước lẹ đến giưá»ng cất balô táºp rồi nhắc ghế má»i bà ngồi.
Ngưá»i đà n bà nhìn tôi đăm đăm, khuôn mặt phúc háºu cá»§a bà ta tháºt nghiêm trang, pha má»™t vẻ Ä‘au đớn, trách cứ ... tháºt là kỳ lạ. Nhìn và o gương mặt ấy, tôi bá»—ng thấy như mình đã phạm má»™t lá»—i lầm gì nghiêm trá»ng.
Tôi nhỠnhẹ nhắc lại :
- Dạ, má»i bác ngồi nghỉ, bác tìm con có chuyện gì không ạ ?
Giá»ng bà khà n khà n :
- Cô là cô giáo dạy đà n cho bé Thụy Anh phải không ?
- Dạ Phải.
- Cô biết Thùy Linh chứ ?
- Dạ con biết.
- Nó là con tôi đó.
- Dạ.
- ...
- Có chuyện gì không bác ?
- Thùy Linh đang ở bệnh viện, tôi nghĩ chắc cô cũng đoán được tại sao rồi.
Má»™t luồng á»›n lạnh chạy khắp ngưá»i là m tôi rúng động, tôi nghÄ© ngay đến Huy Nam, anh đã nói Ä‘iá»u gì vá»›i chị Linh rồi. Trá»i Æ¡i ! Thế là hôm nay tôi phải dối diện vá»›i tá»™i lá»—i cá»§a mình ...Nhưng tại sao Huy Nam lại là m như váºy chứ.
Tôi cứ ngồi lặng, nỗi sợ hãi là m đầu óc tôi tê liệt, tôi nghe tiếng Vân Hà thảng thốt :
- Trá»i Æ¡i ! Chị Linh có sao không bác ?
- Nó đang được cấp cứu.
- Trá»i Æ¡i.
Giá»ng ngưá»i đà n bà đá»u Ä‘á»u như má»™t lá»i kết tá»™i, là m thần kinh tôi căng thẳng tá»™t cùng :
- Äêm qua nó má»›i chịu kể vá»›i tôi, và đến lúc đó tôi má»›i biết con tôi đã âm thầm khổ tâm như váºy, linh tÃnh cá»§a ngưá»i mẹ giúp tôi biết được tâm trạng cá»§a nó và phát hiện nó bị tai biến kịp, nếu không thì bây giá» nó đã không còn gì nữa.
Bà nhìn tôi nghiêm khắc.
- Lẽ ra tôi không nói đến cô là m gì, nhưng tôi là mẹ nó, tôi phải bảo vệ con tôi, tôi biết là cô cÅ©ng có nÆ¡i có chá»— rồi, váºy tại sao cô còn cố ý lôi kéo chồng sắp cưới cá»§a con tôi, cô không nghÄ© là m như váºy là phá hoại hạnh phúc cá»§a Thùy Linh sao ? Tại sao cô là m Ä‘iá»u thiếu đạo đức váºy.
Thiếu đạo đức, ác độc ! Từ sáng giá» tôi đã nghe cái từ khá»§ng khiếp nà y nhiá»u lần rồi, nó là m tôi chết đứng trong lòng. Tôi không ngá» sá»± giáºn há»n đưa tôi đến kết quả nà y, là m sao mà thu dá»n lại lá»—i lầm mình bà y ra bây giá».
Tôi ngước lên :
- Thế bây giỠchị Thùy Linh có sao không bác ?
- Nếu nó có gì thì tôi không đủ bình tÄ©nh thế nà y đâu. Hôm nay tôi đến đây để khuyên cô nên suy nghÄ© lại Ä‘iá»u mình đã là m, tuổi trẻ thưá»ng là m những việc nông nổi nhưng cô là ngưá»i có há»c, biết suy nghÄ©, váºy thì nên dừng lại mối quan hệ lá»—i lầm đó Ä‘i.
Bà ấy ngồi yên má»™t chút rồi đứng dáºy :
- Tôi nói Ãt thôi, nhưng cô hãy nghÄ© nhiá»u, đừng là m gì quá đáng nữa, bao nhiêu đây cÅ©ng đủ tai hại lắm rồi.
Bà ấy Ä‘i ra cá»a, Vân Hà tiá»…n thay tôi, tôi cứ ngồi yên má»™t chá»—, đầu óc rối bá»i, không nắm bắt được ý nghÄ© nà o cho đến nÆ¡i đến chốn, tôi chỉ biết kêu thầm, trá»i Æ¡i, biết phải là m sao bây giá» !
Vân Hà quay vô và ngồi thừ xuống bên tôi lẩm bẩm :
- Thiệt ta không ngá» chị Linh coi váºy mà xốc nổi dá»… sợ, buồn gì mà đến ná»—i váºy chứ, còn mẹ mình chi, chỉ có hai mẹ con mà ...
Tôi ngơ ngác nhìn Vân Hà :
- GiỠsao Hà ? Theo mi ta phải là m sao ? Bây giỠta muốn đến bệnh viện thăm chị Linh có sao không Hà ? Dù muốn dù không thì ta cũng có lỗi với chị ấy, chỉ sợ là ...
- Sợ gì ? - Vân Hà nôn nóng cắt ngang.
- Ta không biết, nhưng ta sợ đến đó sẽ bị má»i ngưá»i mắng nhiếc, sỉ vả ... ta sợ lắm.
- Ta nghÄ© không ai là m váºy đâu, nhưng mi nên chá» chị Linh vá» nhà rồi hẵng đến thăm, bây giá» chị ấy chưa bình thưá»ng đâu.
Tôi lẩm bẩm :
- Chắc nên là m như váºy. Hà nà y, Lan Anh nó cÅ©ng nói là ta ác độc, mi có thấy như váºy không ?
Nó nhìn tôi gáºt đầu má»™t cách thà nh tháºt :
- Có.
- Váºy tại sao lúc trước mi không cản ta ?
- Tại vì ... Ờ ... lúc trước ta cÅ©ng thấy tức giùm mi, ta cÅ©ng muốn cho anh Phi má»™t bà i há»c - Rồi nó thở dà i - Sao hồi đó mình ngu quá hả Trân, không chịu nhìn xa nên bây giá» ...tháºt tình, là m khổ má»™t ngưá»i là có tá»™i lắm đó Trân.
- Ta biết, ăn cắp má»™t món đồ có lẽ còn nhẹ tá»™i gấp mấy lần ăn cắp hạnh phúc cá»§a ngưá»i khác, vì tâm hồn ngưá»i ta khi đã bị thương rồi thì không dá»… gì là nh lặn được. Ta cÅ©ng không ngá» trong Ä‘á»i mình ta đã là m má»™t lá»—i lầm quá lá»›n như váºy.
Vân Hà không trả lá»i.
Tôi đứng trước cổng, tần ngần bấm chuông, một cô bé mở cổng thò đầu ra nhìn tôi :
- Chị tìm ai váºy ?
- Có chị Linh ở nhà không em ?
- Dạ có, chị vô nhà đi, chị Linh em ở trên phòng, chị là bạn của chị Linh hả ?
Tôi nói bừa :
- Ừ, chị là bạn.
Cô bé dẫn tôi lên lầu, chỉ má»™t phòng khép há» cá»a:
- Phòng cá»§a chị Linh nè - Rồi nó lá»›n giá»ng - Chị Linh Æ¡i có bạn chị đến thăm.
Cô bé bước tá»›i đẩy cá»a:
- Chị vô chơi.
Tôi bước và o, chị Linh Ä‘ang ngồi trên bà n, khuôn mặt còn xanh mét, dáng Ä‘iệu tháºt yếu á»›t. Huy Nam ngồi kế bên Ä‘ang khuấy nhẹ chén súp để trên bà n, giá»ng anh ngá»t ngà o:
- Em ráng ăn một tà đi, từ trưa tới giỠem không chịu ăn gì cả.
Bà mẹ chị Linh cũng dỗ dà nh:
- Ráng ăn đi con, ăn cho mau lại sức.
Tôi lên tiếng:
- Chị Linh.
Má»i ngưá»i quay lại, có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, hình như há» không nghe cô bé lúc nãy kêu, tôi gáºt đầu chà o:
- Dạ, con đến thăm chị Linh.
Bà mẹ nhẹ nhà ng:
- Má»i cô ngồi chÆ¡i.
Rồi bà đi ra ngoà i, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Hôm nay chị khá»e chưa?
Giá»ng chị Linh yếu á»›t:
- Äỡ rồi Trân à !
Tôi đặt hộp sữa trên bà n:
- Em mang đến thăm chị.
- Cám ơn Trân.
- Chị Linh vá» nhà hồi nà o váºy?
- Chị mới vỠhôm kia.
Chị ấy đẩy ly nước trên bà n vá» phÃa tôi:
- Trân uống nước đi.
- Dạ.
Huy Nam thổi xong chén súp, đẩy lại gần chị Linh:
- Nguội rồi nè, em ăn đi.
Anh quay qua tôi, khách sáo:
- Xin lỗi Trân nghe, Thùy Linh phải ăn một chút.
- Dạ có gì đâu, chị Linh cứ ăn tự nhiên đi, em ngồi chơi mà .
Chị Linh đẩy chén súp ra, lắc đầu:
- Em chưa muốn ăn bây giá», ngán lắm.
Huy Nam kiên nhẫn dỗ dà nh:
- Nghe lá»i anh Ä‘i em, cố ăn má»™t tà cho anh vui, đừng để anh lo mà .
Chị Linh ngoan ngoãn cầm muá»—ng lên, nhấm từng miếng nhá». Huy Nam nhìnchị ấy vá»›i vẻ quan tâm ân cần. Tôi lên tiếng:
- Anh Nam có cho chị uống sữa không?
Anh lắc đầu:
- Thùy Linh không uống, cô ấy kén ăn lắm.
Chị Linh cưá»i dịu dà ng:
- Em có ăn đó chứ, anh đừng lo quá như váºy.
Huy Nam vuốt nhẹ tóc chị ấy:
- Em ráng khá»e lại rồi anh sẽ đưa em Ä‘i VÅ©ng Tà u chÆ¡i, em chịu không?
- Dạ chịu.
Nhìn nụ cưá»i ngây ngất sung sướng cá»§a chị Linh, tôii hiểu bây giá» chị ấy rất hạnh phúc trong sá»± thương yêu cá»§a gia đình, cá»§a Huy Nam. Bây giá» chị Linh sẽ không còn mất Huy Nam nữa, chị ấy Ä‘ang có tất cả, và những chuyện vừa qua chỉ như cÆ¡n ác má»™ng mà thôi.
Rồi chị Linh ngả đầu và o Huy Nam, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh:
- Anh có mệt không? Từ sáng tới giỠanh không vỠnhà , em sợ anh mệt.
Huy Nam vỗ nhẹ lên tóc chị ấy nhẹ nhà ng:
- Chỉ cần em vui là anh không mệt gì hết, anh sợ em buồn lắm.
- Có anh ở đây em không buồn đâu.
- ÄÆ°á»£c rồi, anh ở đây chÆ¡i vá»›i em suốt ngà y mà .
Tôi đứng dáºy:
- Chị Linh nằm nghỉ, em vỠnha.
- Hôm nà o rảnh Trân đến chơi.
- Dạ.
Tôi chà o Huy Nam:
- Trân vỠnghe anh Nam.
Anh ngước lên, gáºt nhẹ:
- Trân vá».
Tôi Ä‘i ra cá»a còn nghe tiếng Huy Nam trong phòng vá»ng ra:
- Bây giỠem ngủ đi, anh sẽ ngồi ở đây với em.
Tôi đứng yên má»™t lát rồi Ä‘i xuống cầu thang. Bây giá» chị Linh Ä‘ang rất hạnh phúc, những lá»i xin lá»—i tôi định nói đã trở thà nh thừa thãi. Huy Nam sẽ trả lại cho chị ấy tình yêu và tương lai.
Tá»± nhiên tôi nhá»› lại có lần chị ấy nói vá»›i tôi “Chừng nà o đám cưới chị, Trân nhá»› má»i ngưá»i yêu Ä‘i vá»›i nghe.†Bá»—ng dưng tôi thấy lòng buồn se sắt.
Tà i sản của quykiemtu