diá»…n văn Ä‘á»c tại đại há»c iowa (iowa), ngà y 24/09/1984.
đă nhiá»u năm nay tôi muốn viết má»™t quyển sách dÆ°á»›i tên gá»i "ngÆ°á»i trung quốc xấu xÃ".
Tôi nhá»› quyển sách "ngÆ°á»i mỹ xấu xÃ" sau khi viết xong đă được quốc vụ viện mỹ dùng là m tà i liệu tham khảo cho sách lược của mÌnh. NgÆ°á»i nháºt cÅ©ng có má»™t quyển "ngÆ°á»i nháºt xấu xÃ". Tác giả là đại sứ nháºt tại ác-hen-ti-na. Ngà i đại sứ nà y (sau khi viết ra cuốn sách đó) liá»n bị cách chức. đấy có lẽ là cái khác nhau giữa đông phÆ°Æ¡ng và tây phÆ°Æ¡ng. Trung quốc so sánh vá»›i nháºt bản có lẽ cÌ£n kém má»™t báºc. Giả thá» tôi viết quyển sách nà y, có nhiá»u khả năng các vị phải và o táºn nhà lao để Ä‘Æ°a cÆ¡m cho tôi. VÌ thế tôi vẫn không viết, nhÆ°ng luôn luôn tôi tÌm má»™t cÆ¡ há»™i nói chuyện vá» vấn Ä‘á» nà y để thỉnh giáo các cấp, các giai tầng trong
nÆ°á»›c. Thế mà cái chuyện báo cáo bằng miệng nà y cÅ©ng không phải Ä‘Æ¡n giản. Tại Ä‘Ã i bắc, ngÆ°á»i má»i tôi đến nói chuyện, chỉ nghe đến Ä‘á» mục nà y đă vá»™i bá» lá»i má»i. Cho nên suốt Ä‘á»i tôi đến nay đây là lần thứ nhất tôi được nói vá» "ngÆ°á»i trung quốc xấu xÃ". Tôi cảm thấy rất là hứng thú. Xin cảm tạ quÆ° vị đă cho tôi cÆ¡ há»™i nà y.
Có má»™t lần đại há»c đông hải tại Ä‘Ã i trung má»i tôi đến diá»…n giảng. Tôi báo há» vá» Ä‘á» mục
nà y. Tôi há»i há»™i trưởng há»™i sinh viên xem có thể gây ra vấn Ä‘á» gÌ không. Anh ta bảo: "tại sao lại thà nh vấn Ä‘á»?" tôi nói vá»›i anh ta rằng: "anh Ä‘i thăm dÌ£ nÆ¡i ông hiệu trưởng xem sao, bởi vÌ cá nhân tôi vốn đă là ngÆ°á»i có vấn Ä‘á», lại nói vá» má»™t Ä‘á» mục có vấn Ä‘á» nữa sẽ có thể
thà nh nặng đấy". Sau khi nói chuyện vá»›i hiệu trưởng, anh ta gá»i Ä‘iện đến Ä‘Ã i bắc cho tôi bảo: "vấn Ä‘á» thiÌ€ không có, nhÆ°ng có thể sá»a đổi Ä‘á» mục không? Hiệu trưởng bảo cái tÃt nà y hÆ¡i
khó nghe". Tiếp đó anh Ä‘á» nghị tôi má»™t Ä‘á» mục dà i lÌ£ng thÌ£ng, vá»›i mÅ© áo Ä‘Ã ng hoà ng, rồi há»i tôi có đồng Æ° không? Tôi bảo: "dÄ© nhiên là không đồng Æ°, nhÆ°ng nếu anh nhất định phải sá»a thiÌ€ tốt hÆ¡n là cứ sá»a". đó là lần đầu tôi nói chuyện chÃnh thức mà có liên quan đến "ngÆ°á»i
trung quốc xấu xÃ". TrÆ°á»›c khi nói chuyện, tôi bảo: "tôi mong rằng khi tôi nói sẽ thu băng lại để sau đó tôi có thể chữa lại thà nh má»™t bà i văn". Anh ta khẳng khái hứa sẽ là m. Sau khi nói xong, lúc nghe băng thâu lại thiÌ€ chỉ có má»—i và i câu đầu, sau đó toà n băng trắng!
Năm nay tôi 65 tuổi. Ngà y 7 tháng 3, hôm bạn bè ở Ä‘Ã i bắc là m lá»… sinh nháºt cho tôi, tôi bảo há»: "tôi đă sống 65 năm, toà n là những năm tháng gian nan". Æ° tôi muốn nói rằng đấy không phải là sá»± gian nan của riêng tôi, nhÆ°ng của tất cả những ai đă là m ngÆ°á»i trung quốc. Bạn bè ngồi đó Ä‘á»u rất trẻ tuổi, đặc biệt bạn bè ở Ä‘Ã i loan Ä‘a số là những ngÆ°á»i lá»›n lên trong hoà n cảnh kinh tế sung túc. Cùng các bạn lại nói chuyện gian nan chắc các bạn không thÃch nghe, lại có thể không tin hoặc không hiểu.
Sở dÄ© tôi nói gian nan đây không phải là vấn Ä‘á» cá nhân, lại không phải vấn Ä‘á» chÃnh trị. Cái
vấn Ä‘á» của má»i ngÆ°á»i hoa nà y lại vượt ra ngoà i phạm vi cá nhân và chÃnh trị nữa. đây không
phải là gian nan một cá nhân đă trải qua, cũng không phải hoạn nạn của riêng thế hệ cá nhân
tôi. Nếu chúng ta không thấu hiểu được cái hoạn nạn nà y, không hiểu được những nhân tố độc
hại của văn hóa trung quốc thì vĩnh viễn chúng ta không thể ngăn ngừa được sự tái sinh của
nó.
ChÃn mÆ°Æ¡i phần trăm ngÆ°á»i trong trại tỵ nạn khao-y-đăng ở thái lan là ngÆ°á»i hoa bị trục xuất từ việt nam, kampuchia, là o (không nói quốc tịch mà chỉ kể huyết thống và văn hóa). Lúc ấy, có má»™t nữ sinh viên do má»™t viện văn hóa hoa kiá»u tại Ä‘Ã i loan phái đến thái lan gia nháºp Ä‘oà n phục vụ. đến nÆ¡i được và i hôm, cô ta đă không chịu nổi, khóc lóc rồi xin vá». Cô ta bảo: "cái thảm trạng nà y không ai chịu nổi!".
Tôi đến thái lan sau đó, thấy hoà n cảnh những ngÆ°á»i tỵ nạn quả tÌnh không thể nà o không
rÆ¡i nÆ°á»›c mắt được. Và dụ ngÆ°á»i hoa không được phép có tà i sản riêng, không được buôn bán.
Nếu áo anh rách, anh trả cho bà cụ bên cạnh ná»a bát cÆ¡m để bà cụ vá áo cho anh, đó cÅ©ng bị
xem là má»™t hà nh vi buôn bán. Cảnh sát thái vÌ váºy có thể lá»™t truồng bà cụ nà y, giải ra tÌ£a án
địa phÆ°Æ¡ng để tra há»i: "tại sao mà y lại là m chuyện phạm pháp nhÆ° váºy?" đấy, chỉ Ä‘Æ¡n cá» má»™t
sá»± kiện nhá» trong những bức nhục ngÆ°á»i tỵ nạn phải chịu. Ngoà i Ä‘au xót và phẫn ná»™, tôi chỉ
có má»™t suy nghÄ© sau: NgÆ°á»i trung quốc đă là m Ä‘iá»u gÌ Ã¡c để phải chịu cái cảnh đối xá» nhÆ°
váºy?
Năm trÆ°á»›c, hai vợ chồng tôi sang pa-ri. Từ trong tầu Ä‘iện ngầm ra, thấy má»™t quầy hà ng bán nữ trang, chủ quầy là má»™t phụ nữ trung niên nét mặt á đông. Tôi và vợ tôi vừa xem hà ng vừa nói chuyện. Bá»—ng nhiên chủ quầy dùng tiếng hoa giải thÃch cho chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy rất thân thiết bèn há»i bà ấy: "tại sao bà lại nói được tiếng hoa?" bà bảo: "tôi là ngÆ°á»i hoa, từ việt nam trốn sang". Lại đúng là ngÆ°á»i đă từ trại tỵ nạn khao-y-đăng. Bà vừa nói vừa nức nở. Tôi chỉ biết an ủi bà rằng: "thôi, Ãt nhất là bây giá» cÅ©ng đỡ, không bị đói". Lúc sắp sá»a
chia tay, bà ta thở dà i nói: "ôi! Là m ngÆ°á»i hoa sao mà khổ nhục thế!". đối vá»›i lá»i than thở nà y suốt Ä‘á»i tôi sẽ chẳng bao giá» quên được.
Thế ká»· thứ xix, quần đảo nam dÆ°Æ¡ng - thá»i nay tức là đông nam á, (tháºt ra đông nam á cÌ£n rá»™ng hÆ¡n Æ° ông bá dÆ°Æ¡ng muốn nói - nd) - cÌ£n là thuá»™c địa của anh và hà lan, có má»™t chuyên viên anh đóng ở ma-lai-xi-a nói rằng: "là m ngÆ°á»i trung quốc ở thế ká»· thứ xix là má»™t tai há»a". Bởi vÌ Ã´ng nà y đă thấy cá»™ng đồng ngÆ°á»i hoa sống ở quần đảo nam dÆ°Æ¡ng
giống má»™t lÅ© lợn, vô tri vô thức, tá»± sinh tá»± diệt, tùy thá»i cÌ£n có thể bị sát hại hà ng loạt. Thế mà tôi thấy ngÆ°á»i hoa ở thế ká»· xx so vá»›i ngÆ°á»i hoa ở thế ká»· xix tai há»a của há» cÌ£n lá»›n hÆ¡n.
Ä‘iá»u là m chúng ta Ä‘au khổ nhất là bao mong đợi của ngÆ°á»i hoa từ má»™t trăm năm nay cÆ¡ hồ
nhÆ° đă bị tiêu tan toà n bá»™. Cứ má»—i lần có má»™t mong chá» trở lại, hứa hẹn nÆ°á»›c nhà má»™t tÆ°Æ¡ng lai sáng sủa hÆ¡n, thiÌ€ kết quả lại cà ng là m cho chúng ta thất vá»ng và tÌnh hiÌ€nh lại cà ng trở nên tệ hại hÆ¡n. Má»™t mong chá» khác lại đến, để rồi lại Ä‘em vá» những ảo vá»ng, thất vá»ng, những tồi tệ liên miên vô táºn.
Dân tá»™c cố nhiên là trÆ°á»ng tồn, sinh mệnh của cá nhân là hữu hạn. Má»™t Ä‘á»i ngÆ°á»i có được bao Æ°á»›c vá»ng lá»›n? Có được bao lÆ° tưởng lá»›n, chịu được mấy lần tan vỡ ? Con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt sáng sủa thế nà o? Hay lại Ä‘en tối? Tháºt khó nói cho hết!
Bốn năm trÆ°á»›c, lúc tôi diá»…n giảng tại new york, đến Ä‘oạn "chối tai", có má»™t ngÆ°á»i đứng dáºy nói: "ông từ Ä‘Ã i loan đến, ông phải nói cho chúng tôi nghe vá» những hy vá»ng, phải cổ vÆ¡ nhân tâm. Sao lại Ä‘i đả kÃch chúng tôi?". Con ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cần được khÃch lệ, vấn Ä‘á» là khÃch lệ rồi sau đó là m gÌ nữa? Tôi từ nhá» cÅ©ng từng được khÃch lệ rồi. Lúc 5, 6 tuổi, tôi được ngÆ°á»i lá»›n nói vá»›i tôi: "tiá»n đồ của trung quốc nằm trong tay thế hệ các cháu đấy!" tôi cho rằng trách nhiệm của tôi lá»›n quá, chắc không thể nà o đảm Ä‘Æ°Æ¡ng nổi. Sau đó tôi lại nói vá»›i con tôi: "tiá»n đồ của trung quốc nằm trong tay thế hệ các con đấy!" bây giá» con tôi lại nói vá»›i cháu tôi: "tiá»n đồ trung quốc nằm trong tay thế hệ các con đấy!"
má»™t Ä‘á»i, rồi má»™t Ä‘á»i, biết bao nhiêu lần má»™t Ä‘á»i ? đến Ä‘á»i nà o thiÌ€ má»›i tháºt khá lên được ? Tại trung quốc đại lục rá»™ng lá»›n, sau thá»i phản hữu (phong trà o chống phe hữu năm 1958), tiếp theo lại là đại cách mạng văn hóa long trá»i lở đất. Từ ngà y loà i ngÆ°á»i có lịch sỠđến nay chÆ°a bao giá» thấy được má»™t tai há»a do con ngÆ°á»i là m ra to lá»›n đến nhÆ° váºy. Chẳng nói đến tổn thất sinh mạng, cái tổn thÆ°Æ¡ng lá»›n lao nhất là sá»± chà đạp nhân tÃnh, dầy xéo lên phẩm hạnh cao quÆ°. Con ngÆ°á»i nếu rá»i bá» nhân tÃnh và những đức hạnh cao quÆ° thiÌ€ sánh vá»›i cầm thú có khác gÌ? MÆ°á»i năm tai vạ lá»›n là m cho bao ngÆ°á»i đă biến thà nh cầm thú. Má»™t dân tá»™c nhÆ° váºy, phẩm chất sa Ä‘á»a tá»›i mức đó là m sao có đủ sức lại đứng lên được? (mao trạch đông tuyên bố dân trung quốc từ đây lại đứng lên rồi - nd).
Tại mă-lai-á (malaysia), nÆ¡i ngÆ°á»i hoa chiếm hÆ¡n 30%, có lần tôi Ä‘i tham quan bảo tà ng
viện, bên trong dùng văn tá»± mă-lai, có chua cả tiếng anh, nhÆ°ng chẳng có tiếng hoa. Nói thế không phải cứ có tiếng hoa là tốt, không có là không tốt, đó là má»™t vấn Ä‘á» khác. NhÆ°ng hiện tượng nà y nói lên má»™t phần lÌ£ng dạ hẹp hÌ£i của ngÆ°á»i mă-lai, má»™t phần lại nói lên tÌnh trạng thiếu lá»±c lượng, địa vị và không được tôn trá»ng của ngÆ°á»i hoa. NgÆ°á»i hoa ở thái lan nói: "chúng tôi nắm chắc trong tay mạch máu của lúa gạo thái". đây chỉ là điá»u tá»± mÌnh an ủi mÌnh. Chỉ cần má»™t pháp lệnh được ban hà nh là các ngÆ°á»i sẽ chẳng cÌ£n gÌ cả!
Bây giá» ngÆ°á»i ta nói nhiá»u vá» hÆ°Æ¡ng cảng [hồng-kông]. Bất cứ nÆ°á»›c nà o, nếu có đất Ä‘ai bị nÆ°á»›c ngoà i chiếm cứ Ä‘á»u cảm thấy tủi nhục. Chá» cho đến lúc lấy được vá» chẳng khác nà o lÌ£ng mẹ bị mất con. Ai cÅ©ng nhá»› chuyện nÆ°á»›c pháp lúc phải cắt hai tỉnh alsace và lorraine giao cho đức đă Ä‘au khổ nhÆ° thế nà o, lúc lấy lại được vỠđă sung sÆ°á»›ng ra sao.
NhÆ°ng hÆ°Æ¡ng cảng của chúng ta chỉ cần nghe đến việc trả vá» tổ quốc là láºp tức hồn bay phách lạc. Chuyện gÌ mà lạ thế?
CÌ£n nói vá» Ä‘Ã i loan, hiện nay nhiá»u thanh niên ngÆ°á»i tỉnh nà y hoặc ngÆ°á»i nÆ¡i khác ở đây Ä‘á»u
chủ trÆ°Æ¡ng Ä‘Ã i loan Ä‘á»™c láºp. Tôi nhá»› lại 30 năm trÆ°á»›c đây, lúc nháºt bản trả lại Ä‘Ã i loan cho
trung quốc (1945), má»i ngÆ°á»i sung sÆ°á»›ng nhÆ° si cuồng chẳng khác nà o đứa con lạc mẹ lại
tÌm được Ä‘Æ°á»ng vá» nhà . Cái gÌ Ä‘Äƒ xảy ra sau 30 năm đó để cho đứa con kia lại muốn bá» nhà ra
Ä‘i?
ở cá»™ng hÌ£a sÃp, má»™t bên là ngÆ°á»i thổ-nhÄ©-kỳ, má»™t bên là ngÆ°á»i hi-lạp, khác nhau vá» văn tá»±, ngôn ngữ, chủng tá»™c, tôn giáo mà cÌ£n có thể sống chung được. Tại sao chúng ta, những ngÆ°á»i cùng huyết thống, cùng mặt mÅ©i, cùng tổ tiên, cùng văn hóa, văn tá»±, ngôn ngữ, chỉ khác nhau có khu vá»±c địa lÆ° mà lại có thể xảy ra hiện tượng nà y?
Sá»± kiện trên khiến cho việc "là m má»™t ngÆ°á»i hoa" không những gian nan mà cÌ£n khổ nhục
nữa. Ngay cả đối vá»›i những ngÆ°á»i hoa sống tại mỹ cÅ©ng váºy, nà o cánh tả, cánh hữu, trung láºp, Ä‘á»™c láºp, thiên tả trung, trung thiên hữu, hữu thiên trung, vân vân và vân vân, chẳng biết Ä‘Æ°á»ng nà o mà mÌ£. NgÆ°á»i nà y đối vá»›i kẻ ná» Ä‘á»u mang mối cừu thù nhÆ° nó giết bố mÌnh. Tháºt không hiểu là thứ dân tá»™c gÌ?
Trên thế giá»›i không có nÆ°á»›c nà o có lịch sá» lâu Ä‘á»i nhÆ° trung quốc, không có nÆ°á»›c nà o có
má»™t ná»n văn hóa không đứt Ä‘oạn nhÆ° trung quốc, mà cái văn hóa đó lại đă từng đạt đến má»™t
ná»n văn minh cao Ä‘á»™. NgÆ°á»i hy-lạp thá»i nay vá»›i ngÆ°á»i hy-lạp ngà y xÆ°a chẳng liên quan gÌ
vá»›i nhau. NgÆ°á»i ai-cáºp cÅ©ng váºy. NhÆ°ng ngÆ°á»i trung quốc hôm nay thiÌ€ đúng là háºu duệ của
ngÆ°á»i trung quốc cổ đại. Tại sao má»™t nÆ°á»›c khổng lồ nhÆ° váºy, má»™t dân tá»™c to lá»›n nhÆ° váºy
ngà y nay lại ra nông ná»—i xấu xa ấy? Chẳng những bị ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i ức hiếp mà cÌ£n bị ngay
dân mÌnh ức hiếp. Nà o là vua bạo ngược, quan bạo nguợc, mà cả dân (quần chúng) cÅ©ng bạo
ngược.
ở nước ngoà i, có lúc tôi dừng lại trong công viên, nhìn trẻ con ngoại quốc, thấy sao chúng
sung sÆ°á»›ng thế. Trong lÌ£ng tôi lúc ấy tá»± nhiên cảm thấy thèm thuồng quá. Chúng không phải mang gánh nặng, con Ä‘Æ°á»ng chúng Ä‘i bằng phẳng, rá»™ng răi quá, tâm lÆ° khá»e mạnh, sung măn, sảng khoái. Con trẻ Ä‘Ã i loan chúng ta đến trÆ°á»ng há»c, Ä‘eo kÃnh cáºn, mặt khó đăm đăm vÌ phải đối phó vá»›i áp lá»±c bà i vở. Mẹ ngất ngă xuống đất, con đến đỡ mẹ dáºy, mẹ kêu rống lên: "mẹ có chết cÅ©ng chẳng sao, việc gÌ Ä‘áº¿n con! Con Ä‘i há»c bà i Ä‘i! Ä‘i há»c bà i Ä‘i!"
vợ tôi lúc dạy há»c ở Ä‘Ã i loan, thỉnh thoảng cứ Ä‘á» cáºp đến đạo đức là m ngÆ°á»i, tức thiÌ€ sinh viên nhao nhao phản đối: "chúng tôi không cần há»c là m ngÆ°á»i, chỉ cần há»c để ứng phó vá»›i việc thi cá»". Lại nhiÌ€n vá» trẻ con ở trung quốc lục địa, từ nhỠđă phải há»c đánh đấu nhau, lừa dối bịp bợm nhau, lại luyện táºp cách lừa bạn, phản đồng chÃ, lại phải há»c cách bốc phét, bịa đặt. Má»™t ná»n giáo dục đáng sợ thay! Má»™t thế hệ nữa những đứa trẻ nà y lá»›n lên sẽ nhÆ° thế nà o?
Tôi sống ở Ä‘Ã i loan hÆ¡n 30 năm, mÆ°á»i năm viết tiểu thuyết, mÆ°á»i năm viết tạp văn, mÆ°á»i năm ngồi tù, cÌ£n mÆ°á»i năm tá»›i sẽ dùng để viết lịch sá». Má»™t sá»± phân phối rất quân bÌnh.
Tại sao tôi không viết tiểu thuyết nữa? Tôi cảm thấy rằng tiểu thuyết thông qua má»™t số hiÌ€nh thức, nhân váºt tÆ°Æ¡ng đối chỉ nói lên sá»± tháºt má»™t cách gián tiếp. Cho nên tôi má»›i quay qua viết tạp văn. Tôi muốn dùng tạp văn nhÆ° má»™t lưỡi gÆ°Æ¡m ngắn trá»±c tiếp đâm và o tim tá»™i ác.
NhÆ°ng rồi viết tạp văn cÅ©ng giống nhÆ° ngồi cạnh má»™t anh lái xe. Cứ phải luôn nhắc nhở anh ta lúc nhầm Ä‘Æ°á»ng, lúc rẽ phải, lúc rẽ trái, lúc đừng vượt, lúc có cầu trÆ°á»›c mặt, lúc bá»›t ga, lúc gặp ngă tÆ°, đèn xanh, đèn Ä‘á», v.v... Không lúc nà o ngÆ°ng nhắc nhở, ngÆ°ng kêu. NhÆ°ng nếu kêu nhiá»u lại có thể bị Ä‘i tù. Những kẻ có quyá»n bÃnh Ä‘á»u biết rằng chỉ cần không có ngÆ°á»i khám phá ra những sai lầm của mÌnh là mÌnh được xem nhÆ° không bao giá» sai lầm cả.
ở trong tù, lúc trầm tÆ° tôi đă tá»± há»i: "tại sao tôi ngồi tù? Tôi phạm tá»™i gÌ?". Ra khá»i ngục tôi không ngừng tÌm hiểu vá» cảnh ngá»™ của tôi. Phải chăng đó là má»™t trÆ°á»ng hợp đặc biệt ? đến lúc tá»›i iowa (mỹ), chÃnh thức cùng ở chung vá»›i những tác gia từ lục địa đến, tôi má»›i hiểu những ngÆ°á»i nhÆ° tôi là thượng đế đă chủ định bắt ngồi tù, dù ở Ä‘Ã i loan hay lục địa. Há» giải thÃch cho tôi rằng: "tÃnh nết của anh nhÆ° váºy, là m sao sống nổi vá»›i hồng vệ binh, là m sao chịu nổi cách mạng văn hóa? Phong trà o phản hữu sẽ đánh anh không cÌ£n manh giáp".
Tại sao má»™t ngÆ°á»i trung quốc chỉ hÆ¡i bạo gan sÆ¡ xuất nói lên má»™t Ãt sá»± tháºt, lại phải chịu số pháºn nhÆ° váºy? Tôi gặp không Ãt ngÆ°á»i đă ngồi tù ở lục địa. Tôi há»i há»: "tại sao anh bị ngồi tù? " hỠđáp: "bởi vÌ tôi đă nói lên má»™t và i sá»± tháºt!". ThiÌ€ ra váºy. Tại sao nói lên và i câu vá» sá»± tháºt lại phải chịu má»™t số pháºn nhÆ° váºy? Tôi cho rằng đấy không phải là má»™t vấn Ä‘á» cá nhân, mà là má»™t vấn Ä‘á» của văn hóa trung quốc.
Mấy hôm trÆ°á»›c, có má»™t vị từ bắc kinh đến, bà thÆ° đảng ủy của hiệp há»™i các tác gia toà n quốc. Lúc nói chuyện vá»›i ông ta, tôi tức đến nghẹn lá»i. Tôi biết tôi căi nhau cÅ©ng không đến ná»—i tồi, nhÆ°ng lần ấy tôi đă bị đánh gục. Tuy nhiên tôi cÅ©ng chẳng trách anh ta được, mà tháºm chà cả cái ngÆ°á»i đặc vụ đă bắt tôi ở Ä‘Ã i bắc cÅ©ng thế. Bị đặt và o cái hoà n cảnh đó, Ä‘i và o quỹ đạo đó, ai cÅ©ng Ä‘á»u có phản ứng tÆ°Æ¡ng tá»± và cảm thấy rằng mÌnh là m đúng. Tôi có thể cÅ©ng váºy, vÌ tôi nghÄ© mÌnh là m đúng. Tháºm chà tôi có thể cÌ£n tồi tệ hÆ¡n thế nữa. NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói: "mÌnh nắm tÆ°Æ¡ng lai mÌnh trong tay mÌnh". Lúc đă luống tuổi, tôi thấy câu nà y không ổn; sá»± thá»±c, có lẽ chỉ nắm được má»™t ná»a trong tay mÌnh, cÌ£n má»™t ná»a lại ở trong tay của kẻ khác.
Kiếp ngÆ°á»i trên Ä‘á»i nà y giống nhÆ° má»™t cục sá»i trong má»™t máy nhà o xi-măng, sau khi bị nhà o trá»™n, thân chẳng tá»± chủ được. Ä‘iá»u ấy khiến tôi cảm thấy đó không phải là má»™t vấn Ä‘á» của riêng má»™t cá nhân nà o, nhÆ°ng là má»™t vấn Ä‘á» xă há»™i, văn hóa.
Lúc chết, chúa giê-su (jesus) bảo: "hăy tha thứ cho há», hỠđă là m những Ä‘iá»u mà há» không há» hiểu". Lúc trẻ, Ä‘á»c câu nà y tôi cho rằng nó chỉ là má»™t câu tầm thÆ°á»ng. Lá»›n lên rồi lại vẫn thấy nó không có gÌ ghê gá»›m cả, nhÆ°ng đến cái tuổi nà y rồi tôi má»›i phát hiện rằng nó rất thâm thúy, tháºt Ä‘au lÌ£ng thay! Có khác nà o ngÆ°á»i trung quốc sở dÄ© trở thà nh xấu xà nhÆ° ngà y nay bởi chÃnh vÌ há» không há» biết rằng mÌnh xấu xÃ.
VÌ mỹ và đà i loan đă cắt đứt bang giao nên khi vợ chồng chúng tôi Ä‘i iowa, kinh phà má»™t ná»a do đại há»c iowa Ä‘Ã i thá», ná»a cÌ£n lại do má»™t tÆ° nhân tên bùi trúc chÆ°Æ¡ng tiên sinh Ä‘Ã i thá». ông bùi là chủ tiệm ăn yến kinh, má»™t ngÆ°á»i chÆ°a há» biết trung quốc là gÌ. Chúng tôi cÅ©ng chÆ°a há» gặp ông bao giá» nên rất cảm Ä‘á»™ng khi biết ông đă gánh vác má»™t ná»a chi phÃ. Sau nà y, lúc nói chuyện, ông bảo tôi: "trÆ°á»›c khi Ä‘á»c sách của ông, tôi vẫn tưởng ngÆ°á»i trung quốc là ghê gá»›m lắm, sau khi Ä‘á»c sách của ông rồi má»›i thấy là không phải váºy, cho nên tôi cà ng muốn gặp mặt để nghe lá»i chỉ giáo". Khi đă thấy văn hóa trung quốc là có vấn Ä‘á», ông bùi trúc chÆ°Æ¡ng lại tá»± há»i không hiểu phẩm chất ngÆ°á»i trung quốc có vấn Ä‘á» không?
Lúc tôi ra nước ngoà i lần đầu tiên, giáo sư tôn quan hán nói với tôi: "sau khi trở vỠlại đây,
anh đừng có mà nói vá»›i tôi rằng ngÆ°á»i trung quốc ở đâu cÅ©ng vẫn là ngÆ°á»i trung quốc nhé!
". Tôi trả lá»i: "được rồi, tôi sẽ không nói!". Sau khi trở vá» nÆ°á»›c lần đó, lúc ông há»i tôi: "anh
thấy thế nà o?" tôi nói: "ông bảo ông không cho tôi nói câu ấy, nhÆ°ng tôi vẫn phải nói: NgÆ°á»i
trung quốc ở đâu cÅ©ng vẫn là ngÆ°á»i trung quốc!". ông tôn chắc hy vá»ng rằng vá»›i thá»i gian
ngÆ°á»i trung quốc sẽ thay đổi mà không thể nà o nghÄ© được rằng chuyện đó đă không há» xảy
ra.
Thế có phải là phẩm chất của ngÆ°á»i trung quốc đúng là có vấn Ä‘á» không? Có phải chăng thượng đế đă phú cho chúng ta má»™t cái ná»™i tâm xấu xa?
Tháºt tÌnh tôi không nghÄ© rằng phẩm chất chúng ta có vấn Ä‘á», mà đấy cÅ©ng không phải là má»™t Ä‘iá»u an ủi. NgÆ°á»i trung quốc là má»™t trong những dân tá»™c thông minh nhất. Tại các đại há»c
mỹ, những ngÆ°á»i đứng đầu bảng thÆ°á»ng là ngÆ°á»i trung quốc. Nhiá»u nhà khoa há»c lá»›n, gồm cả ngÆ°á»i cha đẻ của ná»n nguyên tá» trung quốc tôn quan hán, ngÆ°á»i được giải thưởng nobel nhÆ° dÆ°Æ¡ng chấn ninh, lÆ° chÃnh đạo Ä‘á»u là những bá»™ óc hạng nhất. NgÆ°á»i trung quốc quả là không phải loại ngÆ°á»i có phẩm chất xấu. Phẩm chất nà y có thể Ä‘Æ°a trung quốc đến được má»™t thế giá»›i là nh mạnh và hạnh phúc.
Chúng ta có đủ tÆ° cách là m chuyện đó và chúng ta có lÆ° do tin rằng trung quốc có thể trở thà nh má»™t nÆ°á»›c rất tốt đẹp. Chúng ta không cần cứ phải muốn có má»™t quốc gia hùng mạnh. Quốc gia không hùng mạnh thiÌ€ có can hệ gÌ ? Chỉ cần sao cho nhân dân hạnh phúc rồi thiÌ€ Ä‘i tÌm quốc gia hùng mạnh cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Tôi nghÄ© ngÆ°á»i trung quốc chúng ta có phẩm chất cao quÆ°. NhÆ°ng tại sao cả trăm năm rồi, cái phẩm chất ấy thủy chung vẫn không là m cho ngÆ°á»i trung quốc thoát khá»i khổ nạn? Nguyên do vÌ sao?
Tôi muốn mạo muá»™i Ä‘á» xuất má»™t câu trả lá»i có tÃnh cách tổng hợp: đó là vÌ văn hóa truyá»n thống trung quốc có má»™t loại siêu vi trùng, truyá»n nhiá»…m, là m cho con cháu chúng ta từ Ä‘á»i nà y sang Ä‘á»i ná» không khá»i được bệnh.
Có ngÆ°á»i sẽ bảo: "tá»± mÌnh không xứng đáng, lại Ä‘i trách tổ tiên!". Xét cho kỹ câu nói nà y có má»™t sÆ¡ hở lá»›n. Trong vở kịch nổi tiếng "quần ma" (những con ma) của ibsen (Ãp-sen) có kể chuyện hai vợ chồng mắc bệnh giang mai sinh ra má»™t đứa con cÅ©ng bị bệnh di truyá»n. Má»—i lần phát bệnh nó lại phải uống thuốc. Có lần tức quá nó kêu lên: "con không uống thuốc nà y đâu! Con thà chết Ä‘i thôi! Bố mẹ đă cho con cái thân thể nhÆ° thế nà y à !?" trÆ°á»ng hợp nà y thiÌ€ nên trách đứa bé hay trách bố mẹ nó? Chúng ta không phải trách bố mẹ, cÅ©ng không phải trách tổ tiên chúng ta, nhÆ°ng nhất quyết phải trách cái thứ văn hóa hỠđă truyá»n lại cho chúng ta.
Má»™t nÆ°á»›c rá»™ng ngần đó, má»™t dân tá»™c lá»›n ngần đó, chiếm đến má»™t phần tÆ° dân số toà n cầu, lại là má»™t vùng cát chảy của sá»± đói nghèo, ngu muá»™i, đấu tố, tắm máu mà không tá»± thoát được. Tôi nhiÌ€n cách cÆ° xá» giữa con ngÆ°á»i vá»›i nhau ở những nÆ°á»›c khác mà lại cà ng thèm. Cái văn hóa truyá»n thống kiểu nà o để sinh ra hiện tượng nà y? Nó đă khiến cho ngÆ°á»i trung quốc chúng ta mang sẵn trong mÌnh nhiá»u đặc tÃnh rất đáng sợ!
Má»™t trong những đặc tÃnh rÆ¡ nhất là dÆ¡ bẩn, há»—n loạn, ồn à o. Ä‘Ã i loan đă từng có má»™t dạo phải chống bẩn và chống há»—n loạn, nhÆ°ng chỉ được mấy ngà y. Cái bếp của chúng ta vừa bẩn vừa lá»™n xá»™n. Nhà cá»a chúng ta cÅ©ng váºy. Có nhiá»u nÆ¡i há»… ngÆ°á»i trung quốc đến ở là những
ngÆ°á»i khác phải dá»n Ä‘i. Tôi có má»™t cô bạn trẻ tốt nghiệp đại há»c chÃnh trị. Cô nà y lấy má»™t
ngÆ°á»i pháp rồi sang pa-ri sinh sống. Rất nhiá»u bạn bè Ä‘i du lịch âu châu Ä‘á»u ghé nhà cô trú
chân. Cô ta bảo vá»›i tôi: "trong tÌ£a nhà tôi ở, ngÆ°á»i pháp Ä‘á»u dá»n Ä‘i cả, bây giá» toà n ngÆ°á»i á đông nhảy và o!" (ngÆ°á»i á đông có khi chỉ ngÆ°á»i châu á nói chung, có khi lại chỉ ngÆ°á»i
trung quốc). Tôi nghe nói váºy rất buồn, nhÆ°ng khi Ä‘i xem xét táºn mắt má»›i thấy là chá»— nà o
cÅ©ng đầy giấy kem, vá» há»™p, giầy dép bừa băi, trẻ con chạy lung tung, vẽ báºy lên tÆ°á»ng, không khà trong khu bốc lên má»™t mùi ẩm mốc. Tôi há»i: "các ngÆ°á»i không thể tổ chức quét dá»n được hay sao?" cô ta đáp: "là m sao nổi!"
không những ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i thấy chúng ta là bẩn, loạn, mà qua những Ä‘iá»u há» nhắc nhở chúng ta cÅ©ng tá»± thấy mÌnh là bẩn, loạn.
CÌ£n nhÆ° nói đến ồn à o, cái mồm ngÆ°á»i trung quốc thiÌ€ to không ai bÌ kịp, và trong lÄ©nh vá»±c
nà y ngÆ°á»i quảng đông phải chiếm giải quán quân. ở bên mỹ có má»™t câu chuyện tiếu lâm nhÆ° sau: Có hai ngÆ°á»i quảng đông lặng lẽ nói chuyện vá»›i nhau, ngÆ°á»i mỹ lại tưởng hỠđánh
nhau, bèn gá»i Ä‘iện báo cảnh sát. Khi cảnh sát tá»›i, há»i há» Ä‘ang là m gÌ, há» bảo: " chúng tôi Ä‘ang thiÌ€ thầm vá»›i nhau".
Tại sao tiếng nói ngÆ°á»i trung quốc lại to? Bởi tâm không yên ổn. Cứ tưởng lên cao giá»ng, to tiếng là lÆ° lẽ mÌnh mạnh. Cho nên lúc nà o cÅ©ng chỉ cốt nói to, lên giá»ng, mong lÆ° lẽ đến vá»›i mÌnh. Nếu không, tại sao há» cứ phải gân cổ lên nhÆ° thế?
Tôi nghÄ© những Ä‘iểm nà y cÅ©ng đủ để là m cho hiÌ€nh ảnh của ngÆ°á»i trung quốc bị tà n phá vÃ
là m cho ná»™i tâm mÌnh không yên ổn. VÌ á»“n à o, dÆ¡ bẩn, há»—n loạn dÄ© nhiên có thể ảnh hưởng tá»›i
nội tâm, cũng như sáng sủa, sạch sẽ với lộn xộn, dơ bẩn là hai thế giới hoà n toà n khác xa
nhau.
CÌ£n vá» việc xâu xé nhau thiÌ€ má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cho đó là má»™t đặc tÃnh nổi báºt của ngÆ°á»i trung quốc. Má»™t ngÆ°á»i nháºt Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c trông chẳng khác nà o má»™t con lợn, nhÆ°ng ba ngÆ°á»i nháºt hợp lại lại thà nh má»™t con rồng. Tinh thần Ä‘oà n kết của ngÆ°á»i nháºt là m cho há» trở thà nh vô địch. Bởi váºy trong lÄ©nh vá»±c quân sá»± cÅ©ng nhÆ° thÆ°Æ¡ng mại ngÆ°á»i trung quốc không thể nà o qua mặt được ngÆ°á»i nháºt. Ngay tại Ä‘Ã i loan, ba ngÆ°á»i nháºt cùng buôn bán thiÌ€ lần nà y phiên anh, lần sau đến lượt tôi. NgÆ°á»i trung quốc mà buôn bán thiÌ€ tÃnh cách xấu xa tức thiÌ€ lá»™ ra bên
ngoà i theo kiểu: Nếu anh bán 50 tôi sẽ bán 40. Anh bán 30 tôi chỉ bán 20.
Cho nên, có thể nói, má»—i ngÆ°á»i trung quốc Ä‘á»u là má»™t con rồng, nói năng vanh vách, cứ nhÆ° là ở bên trên thiÌ€ chỉ cần thổi má»™t cái là tắt được mặt trá»i, ở dÆ°á»›i thiÌ€ tà i trị quốc bÌnh thiên hạ có dÆ°. NgÆ°á»i trung quốc ở má»™t vị trà đơn Ä‘á»™c nhÆ° trong phÌ£ng nghiên cứu, trong trÆ°á»ng thi -
nÆ¡i không cần quan hệ vá»›i ngÆ°á»i khác - thiÌ€ lại có thể phát triển tốt. NhÆ°ng nếu ba ngÆ°á»i trung quốc há»p lại vá»›i nhau, ba con rồng nà y lại biến thà nh má»™t con heo, má»™t con giÌ£i, hoặc tháºm chà không bằng cả má»™t con giÌ£i nữa. Bởi vÌ ngÆ°á»i trung quốc có biệt tà i đấu đá lẫn nhau.
Chá»— nà o có ngÆ°á»i trung quốc là có đấu đá, ngÆ°á»i trung quốc vÄ©nh viá»…n không Ä‘oà n kết
được, tá»±a hồ trên thân thể há» có những tế bà o thiếu Ä‘oà n kết. VÌ váºy khi ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i phê phán ngÆ°á»i trung quốc không biết Ä‘oà n kết thiÌ€ tôi chỉ xin thÆ°a: "anh có biết ngÆ°á»i trung quốc vÌ sao không Ä‘oà n kết không? VÌ thượng đế muốn thế. Bởi vÌ nếu má»™t tá»· ngÆ°á»i hoa Ä‘oà n kết lại, vạn ngÆ°á»i má»™t lÌ£ng, anh có chịu nổi không? ChÃnh ra thượng đế thÆ°Æ¡ng các anh nên má»›i dạy cho ngÆ°á»i hoa mất Ä‘oà n kết!" tôi tuy nói thế nhÆ°ng rất Ä‘au lÌ£ng.
NgÆ°á»i trung quốc không chỉ không Ä‘oà n kết, mà má»—i ngÆ°á»i lại cÌ£n có đầy đủ lÆ° do để có thể viết má»™t quyển sách nói tại sao há» lại không Ä‘oà n kết. Cái Ä‘iá»u nà y thấy rÆ¡ nhất tại nÆ°á»›c mỹ vá»›i những hiÌ€nh mẫu ngay trÆ°á»›c mắt. Bất cứ má»™t xă há»™i ngÆ°á»i hoa nà o Ãt nhất cÅ©ng phải có 365 phe phái tÌm cách tiêu diệt lẫn nhau.
ở trung quốc có câu: "má»™t hÌ£a thượng gánh nÆ°á»›c uống, hai hÌ£a thượng khiêng nÆ°á»›c uống, ba hÌ£a thượng không có nÆ°á»›c uống". NgÆ°á»i đông thiÌ€ dùng để là m gÌ? NgÆ°á»i trung quốc trong thâm tâm căn bản chÆ°a biết được tầm quan trá»ng của sá»± hợp tác. NhÆ°ng nếu anh bảo há» chÆ°a biết, há» lại có thể viết ngay cho anh xem má»™t quyển sách nói tại sao cần phải Ä‘oà n kết.
Lần trÆ°á»›c (năm 1981) tôi sang mỹ ở tại nhà má»™t ngÆ°á»i bạn là m giáo sÆ° đại há»c - anh nà y nói
chuyện thì đâu ra đấy; thiên văn, địa lư; nà o là là m sao để cứu nước... - ngà y hôm sau tôi bảo:
"tôi phải Ä‘i đến đằng anh a má»™t tÆ°!". Vừa nghe đến tên anh a kia, anh bạn tôi trừng mắt giáºn
dữ. Tôi lại bảo: "anh đưa tôi đi một lát nhé!". Anh ta bảo: "tôi không đưa, anh tự đi cũng
được rồi!".
Há» cùng dạy há»c tại mỹ, lại cùng quê vá»›i nhau mà tại sao không thể cùng Ä‘á»™i trá»i chung? Có thể nà o nói nhÆ° váºy là hợp lÆ° được? Bởi váºy việc ngÆ°á»i hoa cắn xé nhau là má»™t đặc trÆ°ng
nghiêm trá»ng.
Những ngÆ°á»i sống tại mỹ Ä‘á»u thấy rÆ¡ Ä‘iá»u nà y: đối xá» vá»›i ngÆ°á»i trung quốc tệ hại nhất
không phải là ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i, mà chÃnh lại là ngÆ°á»i trung quốc vá»›i nhau. Bán rẻ ngÆ°á»i
trung quốc, hăm dá»a ngÆ°á»i trung quốc lại cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i mỹ mà là ngÆ°á»i hoa. Tại ma-lai-xi-a có má»™t chuyện thế nà y. Má»™t ông bạn tôi là m nghá» khai thác má» khoáng sản. Anh ta bá»—ng nhiên bị tố cáo má»™t chuyện rất nghiêm trá»ng. Sau khi tÌm hiểu má»›i biết rằng
ngÆ°á»i tố cáo mÌnh lại là má»™t bạn thân của anh ta, má»™t ngÆ°á»i cùng quê, cùng đến ma-lai-xi-a tha phÆ°Æ¡ng cầu thá»±c vá»›i nhau. NgÆ°á»i bạn tôi chất vấn anh kia: "tại sao anh lại Ä‘i là m cái việc đê tiện đó?". NgÆ°á»i kia bảo: "cùng Ä‘i xây dá»±ng cÆ¡ đồ, bây giá» anh già u có, tôi vẫn hai tay
trắng. Tôi không tố cáo anh thì tố ai bây gi�"
cho nên kẻ thù của ngÆ°á»i trung quốc lại là ngÆ°á»i trung quốc.
Nói và dụ tại mỹ, má»™t nÆ°á»›c rá»™ng mênh mông, con ngÆ°á»i nhÆ° hạt cát trong sa mạc, ai biết anh là ngÆ°á»i nháºp cảnh không hợp pháp? Nếu có ngÆ°á»i tố cáo anh, thiÌ€ đó là ai? Là ai, nếu không phải là má»™t ngÆ°á»i trung quốc khác, không phải là bầu bạn gần gÅ©i anh?
Nhiá»u bạn ở mỹ cÌ£n bảo tôi: "nếu sếp của anh là ngÆ°á»i trung quốc anh hăy chú Æ°! đặc biệt phải coi chừng! Không những anh không được giúp đỡ mà lúc cần anh lại cÌ£n có thể là ngÆ°á»i đầu tiên bị tống cổ Ä‘i để cho ngÆ°á»i chủ "biểu thị" tinh thần chà công vô tÆ° nữa".
Không hiểu vÌ sao ngÆ°á»i ta lại so sánh ngÆ°á»i trung quốc vá»›i ngÆ°á»i do thái được? Tôi
thÆ°á»ng nghe nói "ngÆ°á»i trung quốc và ngÆ°á»i do thái giống nhau ở chá»— cần cù". Ä‘iá»u nà y phải chia là m hai phần:
Phần thứ nhất: Cái đức tÃnh cần cù từ mấy nghiÌ€n năm nay cÅ©ng chẳng cÌ£n tồn tại nữa, nó đă bị thá»i kỳ "tứ nhân bang" (bè lÅ© bốn tên) phá tan tại lục địa rồi.
Phần thứ hai: Chúng ta cÌ£n gÌ Ä‘á»ƒ có thể Ä‘em so sánh vá»›i ngÆ°á»i do thái được? Báo chà trung quốc thÆ°á»ng đăng: "quốc há»™i do thái (knesset) tranh luáºn mănh liệt, ba đại biểu là ba Æ° kiến trái ngược nhau", nhÆ°ng cố Æ° bá» sót má»™t sá»± kiện quan trá»ng là sau khi hỠđă quyết định vá»›i nhau thiÌ€ hiÌ€nh thà nh má»™t phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng chung. Tuy bên trong quốc há»™i tranh căi tÆ¡i bá»i, bên ngoà i Ä‘ang giao chiến, bốn phÃa địch bao vây, nhÆ°ng i-xra-en vẫn tổ chức bầu cá».
Ai cÅ©ng biết cái Æ° nghÄ©a của bầu cá» là vÌ có đảng đối láºp. Không có đảng đối láºp thiÌ€ bầu cá» chỉ là má»™t trÌ£ há» rẻ tiá»n.
Tại trung quốc chúng ta, há»… có ba ngÆ°á»i sẽ cÅ©ng có ba Æ° kiến, nhÆ°ng cái khác nhau là : Sau
khi đă quyết định xong, ba ngÆ°á»i đó vẫn là m theo ba phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng khác nhau. Giống nhÆ° nói hôm nay có ngÆ°á»i Ä‘á» nghị Ä‘i new york, ngÆ°á»i Ä‘á» nghị Ä‘i san francisco. Biểu quyết, quyết định Ä‘i new york, nếu ở i-xra-en cả hai ngÆ°á»i sẽ cùng Ä‘i new york, nhÆ°ng ở trung quốc thiÌ€ má»™t ngÆ°á»i sẽ bảo: "anh Ä‘i new york Ä‘i, tôi có tá»± do của tôi, tôi Ä‘i san francisco!"
có một lần coi một phim anh, tôi thấy mấy đứa trẻ căi nhau xem cùng leo cây hay bơi lội. Sau
khi đă biểu quyết leo cây thiÌ€ tất cả Ä‘á»u Ä‘i leo cây. Chuyện nà y đối vá»›i tôi có ấn tượng rất sâu
sắc. Bởi vÌ dân chủ không phải là vấn Ä‘á» hiÌ€nh thức, mà là má»™t phần của sá»± sống. Cái dân chủ
của chúng ta là dân chủ bỠngoà i. Trong lúc bỠphiếu, các quan lớn cũng cần được chụp ảnh
vá»›i lá phiếu trên tay ra Ä‘iá»u ta đây cÅ©ng bÆ¡ công tham gia và o cái cuá»™c chÆ¡i bầu cá» nà y đấy.
Dân chủ tháºt ra có là cái quái gÌ trong sinh hoạt của hỠđâu, chẳng qua chỉ là má»™t hà nh vi để
biểu diễn!
NgÆ°á»i trung quốc không thể Ä‘oà n kết, hay cắn xé nhau, những thói xấu đó đă thâm căn cố đế. Không phải vÌ phẩm chất của há» không đủ tốt. NhÆ°ng vÌ con siêu vi trùng trong văn hóa trung quốc ấy là m cho chúng ta không thể đè nén, khống chế hà nh vi của chúng ta được. Biết rÆ¡ rà nh rà nh là xâu xé nhau, nhÆ°ng vẫn xâu xé nhau. Nếu nồi vỡ thiÌ€ chẳng ai có ăn, nhÆ°ng nếu trá»i sụp thiÌ€ ngÆ°á»i nà o cao hÆ¡n ngÆ°á»i đó phải chống đỡ.
Cái loại triết há»c xâu xé nhau đó lại đẻ ra nÆ¡i chúng ta má»™t hà nh vi đặc thù khác: "chết cÅ©ng không chịu nháºn lá»—i". Có ai nghe thấy ngÆ°á»i trung quốc nháºn lá»—i bao giá» chÆ°a? Giả sá» anh nghe má»™t ngÆ°á»i trung quốc nói: "việc nà y tôi đă sai lầm rồi!" lúc đó anh phải vÌ chúng tôi mà uống rượu chúc mừng.
Con gái tôi hồi bé có má»™t lần bị tôi đánh, nhÆ°ng cuối cùng hóa ra là nó bị oan. Nó khóc rất dữ, cÌ£n tâm can tôi thiÌ€ Ä‘au Ä‘á»›n. Tôi biết rằng đứa con thÆ¡ dại và vô tá»™i của tôi chỉ biết trông cáºy và o bố mẹ, mà bố mẹ bá»—ng nhiên trở mặt thiÌ€ nó phải sợ hăi biết nhÆ°á»ng nà o. Tôi ôm con và o lÌ£ng rồi nói vá»›i nó: "bố xin lá»—i con. Bố không đúng. Bố là m sai. Bố hứa lần sau bố không là m nhÆ° váºy nữa. Con gái ngoan của bố, con tha thứ cho bố nhé!" nó khóc măi không thôi. Cái sá»± việc nà y qua rồi mà lÌ£ng tôi vẫn cÌ£n Ä‘au khổ. NhÆ°ng đồng thá»i tôi lại cảm thấy vô cùng kiêu hănh bởi tôi đă dám tá»± nháºn lá»—i của mÌnh đối vá»›i nó.
NgÆ°á»i trung quốc không quen nháºn lá»—i và có thể Ä‘Æ°a ra hà ng vạn lÆ° do để che dấu cái sai trái của mÌnh. Có má»™t câu tục ngữ: "đóng cá»a suy gẫm lá»—i lầm" (bế môn tÆ° quá). NghÄ© vá» lá»—i của ai ? DÄ© nhiên của đối phÆ°Æ¡ng.
Lúc tôi Ä‘i dạy há»c, há»c sinh hà ng tuần phải viết tuần kÆ° để kiểm thảo hà nh vi trong tuần. Kết quả kiểm thảo thÆ°á»ng là : "hôm nay tôi bị ngÆ°á»i nà y ngÆ°á»i ná» lừa tôi. Cái ngÆ°á»i lừa tôi ấy đă được tôi đối xá» má»›i tốt là m sao, cÅ©ng bởi vÌ tôi quá trung háºu!". Lúc Ä‘á»c đến kiểm thảo của đối phÆ°Æ¡ng, lại cÅ©ng thấy anh há»c trÌ£ kia nói mÌnh quá trung háºu. Má»—i ngÆ°á»i trong kiểm thảo của mÌnh Ä‘á»u là ngÆ°á»i quá trung háºu. Thế cÌ£n ai là ngÆ°á»i không trung háºu?
NgÆ°á»i trung quốc không thể nháºn lá»—i, nhÆ°ng cái lá»—i vẫn cÌ£n đó, đâu phải vÌ không nháºn mà nó biến mất.
để che Ä‘áºy má»™t lá»—i của mÌnh ngÆ°á»i trung quốc không ná» hà sức lá»±c tạo nên cà ng nhiá»u lá»—i khác hÌ£ng chứng minh rằng cái đầu tiên không phải là lá»—i. Cho nên có thể nói ngÆ°á»i trung quốc thÃch nói khoác, nói suông, nói dối, nói láo, nói những lá»i Ä‘á»™c địa.
Há» liên miên khoa trÆ°Æ¡ng vá» dân trung quốc, vá» tá»™c đại hán, huyên thuyên vá» truyá»n thống văn hóa trung quốc, nà o là có thể khuếch trÆ°Æ¡ng thế giá»›i,v.v...nhÆ°ng bởi vÌ không thể Ä‘Æ°a ra chứng cá»› thá»±c tế nà o nên tất cả chỉ toà n là những Ä‘iá»u bốc phét.
Tôi chẳng cần nêu và dụ vá» chuyện nói khoác, láo toét là m gÌ. NhÆ°ng vá» chuyện nói Ä‘á»™c của ngÆ°á»i trung quốc thiÌ€ không thể không nói được. Ngay nhÆ° chuyện phÌ£ng the, ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng tây vốn rất khác chúng ta, há» thÆ°á»ng trÌu mến gá»i nhau kiểu "em yêu, em cÆ°ng" [bá dÆ°Æ¡ng dùng chữ "Ä‘Æ°á»ng máºt" và "ta linh" để dịch chữ honey, darling của tiếng anh -nd] thiÌ€ ngÆ°á»i trung quốc gá»i nhau là "kẻ đáng băm vằm là m trăm khúc" (sát thiên Ä‘ao Ä‘Ãch).
Há»… cứ có dÃnh đến láºp trÆ°á»ng chÃnh trị hoặc tranh quyá»n Ä‘oạt lợi là những lá»i nói Ä‘á»™c địa sẽ được tuôn ra vô hạn định, khiến cho ai nấy nghe thấy cÅ©ng phải tá»± há»i: "tại sao ngÆ°á»i trung quốc lại Ä‘á»™c ác và hạ lÆ°u đến thế?"
tôi có má»™t ngÆ°á»i bạn viết tiểu thuyết kiếm hiệp sau bá» nghá» Ä‘i buôn bán. Má»™t lần gặp anh tôi há»i thế nà o, là m ăn có phát tà i không?
Anh bảo: "tà i gÌ, hiện Ä‘ang muốn treo cổ tá»± tỠđây!" tôi há»i là m sao mà bị thua lá»—? Anh đáp: "anh không hiểu chứ nói chuyện vá»›i thÆ°Æ¡ng nhân trung quốc cả ngà y cÅ©ng chả hiểu há»
muốn gÌ!"
nhiá»u ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i cÅ©ng nói vá»›i tôi là giao thiệp vá»›i ngÆ°á»i hoa rất khó, nói chuyện cả
ngà y cÅ©ng chẳng hiểu trong thâm tâm há» nghÄ© gÌ. Tôi bảo: "cái đó thiÌ€ có gÌ mà kỳ quặc?
Không phải chỉ ngÆ°á»i tây phÆ°Æ¡ng các anh, mà ngay cả ngÆ°á»i trung quốc chúng tôi cÅ©ng gặp
vấn đỠđó".
Nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i trung quốc anh phải biết quan sát sắc mặt, Ä‘iệu bá»™, cá» chỉ, phải biết quanh co úp mở. Há»i ngÆ°á»i nà o "anh ăn cÆ¡m chÆ°a?", anh sẽ nghe ngÆ°á»i đó đáp "tôi ăn rồi!" nhÆ°ng kÌ thá»±c anh ta chÆ°a ăn, cứ để Æ° nghe thiÌ€ thấy bụng anh ta hiện Ä‘ang sôi lên sùng sục.
Lại nói và dụ vá» chuyện tuyển cá». Nếu là ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng tây thiÌ€ tác phong nhÆ° sau: "tôi cảm thấy tôi có khả năng giữ chức vụ đó, xin má»i ngÆ°á»i hăy bầu cho tôi!". CÌ£n ngÆ°á»i trung quốc sẽ xá» sá»± nhÆ° gia cát lượng lúc lÆ°u bị tá»›i cầu hiá»n (tam cố thảo lÆ°). NghÄ©a là nếu được má»i, anh ta sẽ năm lần bảy lượt từ chối, nà o là "không được đâu! Tôi là m gÌ có đủ tÆ° cách!" kỳ thá»±c, nếu anh tưởng tháºt mà đi má»i ngÆ°á»i khác thiÌ€ anh ta sẽ háºn anh suốt Ä‘á»i.
Chẳng khác nà o nếu anh má»i tôi diá»…n giảng, tôi sẽ nói: "không được đâu, tôi chẳng quen nói chuyện trÆ°á»›c công chúng!" nhÆ°ng nếu anh tháºt sá»± không má»i tôi nữa, sau nà y nếu nhỡ lại gặp nhau ở Ä‘Ã i bắc, có thể tôi sẽ phang cho anh má»™t cục gạch và o đầu.
Má»™t dân tá»™c hà nh xá» theo kiểu nà y không biết đến bao giá» má»›i có thể sá»a đổi được lầm lá»—i của mÌnh; sẽ cÌ£n phải dùng mÆ°á»i cái lá»—i khác để khá»a lấp cái lá»—i đầu tiên, rồi lại dùng thêm trăm cái khác để che Ä‘áºy mÆ°á»i cái kia thôi.
Có lần tôi đến má»™t trÆ°á»ng đại há»c ở Ä‘Ã i trung để thăm má»™t vị giáo sÆ° ngÆ°á»i anh. Má»™t anh
bạn tôi cÅ©ng dạy cùng đại há»c đó chợt đến. Thấy tôi, anh nói: "tối nay đến đằng tôi ăn cÆ¡m".
Tôi đáp: "xin lá»—i, tôi cÌ£n có hẹn". Anh bảo: "không được, nhất định phải đến". Tôi trả lá»i:
"được rồi, ta bà n sau". Anh lại bảo: "nhất định phải đến đấy, xin chà o!" giữa ngÆ°á»i trung
quốc vá»›i nhau chúng tôi hiểu rÆ¡ tâm lÆ° của nhau. NhÆ°ng ngÆ°á»i tây phÆ°Æ¡ng lại hoà n toà n mù
tịt.
đến lúc là m việc xong, khoảng giá» cÆ¡m tối, tôi bảo: "thôi, tôi phải vỠđây!" ngÆ°á»i giáo sÆ°
anh nói: "ê! Vừa rồi chẳng phải anh vừa hẹn với anh kia sao? Anh phải tới nhà anh ta chứ!"
tôi bảo: "là m gÌ có chuyện ấy?". ông giáo sÆ° nói: "anh ấy nhất định là đă là m cÆ¡m chá» anh
đấy!" ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i tháºt khó mà biết được cái kiểu "tâm khẩu bất đồng" nà y của ngÆ°á»i
trung quốc.
TÌnh trạng nói trên khiến ngÆ°á»i trung quốc ngay từ thủa lá»t lÌ£ng đă rất khốn khổ. Bởi vÌ má»—i ngà y Ä‘á»u phải tÌm hiểu Æ° tứ ngÆ°á»i khác. Nếu là bạn bè đồng lứa thiÌ€ cÌ£n đỡ, nhÆ°ng nếu phải tiếp cáºn vá»›i những kẻ quyá»n thế, quan trên, kẻ có tiá»n, anh sẽ phải từng giây từng phút khổ công tÌm hiểu đến nÆ¡i đến chốn, xem há» nghÄ© gÌ. Cái việc nà y là má»™t sá»± lăng phà tinh thần kinh khủng.
Cho nên có câu tục ngữ: "tại trung quốc là m việc dá»…, là m ngÆ°á»i khó".
Nghệ thuáºt "là m ngÆ°á»i" thuá»™c vá» cái "văn hóa thân má»m" (để dá»… uốn cong, chui luồn, nghÄ©a
bóng đến từ Ä‘á»™ng váºt thân má»m). Các vị ở nÆ°á»›c ngoà i lâu năm vá» lại trung quốc chắc biết cái sức nặng của câu nà y nhÆ° thế nà o. Là m việc thiÌ€ dá»… nhÆ° 2 + 2 = 4, nhÆ°ng là m ngÆ°á»i khó bởi vÌ có khi 2 + 2 = 5 , hoặc cÅ©ng có khi = 1, hay = 853. Anh nói sá»± tháºt, nhÆ°ng ngÆ°á»i ta lại cho rằng anh công kÃch và muốn láºt đổ chÃnh quyá»n. đây là má»™t vấn Ä‘á» nghiêm trá»ng, nó là m cho chúng ta không thể nà o thoát khá»i sá»± nói khoác, nói suông, nói dối, nói Ä‘á»™c.
Cái bản lÄ©nh ghê gá»›m của tôi là có thể ngủ trong há»™i nghị. Ngủ xong tỉnh dáºy thiÌ€ há»™i nghị cÅ©ng vừa kết thúc. Tại sao thế? VÌ trong há»™i nghị má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói những chuyện mà chÃnh bản thân há» không há» tin, nghe hay không nghe Ä‘á»u nhÆ° nhau.
Không chỉ ở Ä‘Ã i loan má»›i nhÆ° váºy, ở lục địa cÌ£n nghiêm trá»ng hÆ¡n nhiá»u. Năm nay (1984) trong "chÆ°Æ¡ng trÌnh các tác gia quốc tế tại đại há»c iowa" có má»™t nữ tác gia nổi danh của lục địa tên là trầm dung tham gia. Cô có má»™t tác phẩm mang tên "chân chân giả giả" (tháºt tháºt giả giả) mà tôi muốn thà nh tháºt giá»›i thiệu vá»›i quÆ° vị.
Hoà n cảnh bắt chúng ta nói láo, bắt chúng ta không thà nh tháºt, nhÆ°ng Ãt nhất chúng ta phải
biết cái xấu là cái xấu. Nếu má»™t khi cái xấu lại được chúng ta xem là điá»u vẻ vang, hoặc vô
thưởng vô phạt, thiÌ€ đó là lúc mà cái "văn hóa thân má»m" của chúng ta Ä‘ang bắt đầu xuống cấp.
Nói thà dụ việc ăn cắp, nếu được coi là chuyện vô thưởng vô phạt, hoặc chẳng phải chuyện
quang vinh hay không quang vinh, tháºm chà có thể xem là chuyện quang vinh nữa, thiÌ€ đây lÃ
má»™t nguy cÆ¡, nguy cÆ¡ mà ngÆ°á»i trung quốc chúng ta Ä‘ang phải đối đầu hiện nay. VÌ ngÆ°á»i
trung quốc vẫn liên tục dấu diếm những lá»—i lầm của mÌnh, vẫn nói khoác, nói suông, nói dối,
nói láo, nói Ä‘á»™c, thà nh thá» tâm linh ngÆ°á»i trung quốc hoà n toà n bị phong tá»a, không mở rá»™ng
được.
Trung quốc diện tÃch rá»™ng thế, văn hóa lâu Ä‘á»i thế, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t nÆ°á»›c lá»›n. Thế mà , thay vÌ có má»™t tấm lÌ£ng bao la, ngÆ°á»i trung quốc lại có má»™t tâm địa tháºt hẹp hÌ£i.
Cái tấm lÌ£ng bao la đáng lẽ chúng ta phải có ấy chỉ Ä‘á»c thấy được trong sách vở, nhiÌ€n thấy được trên mà n ảnh. Có ai bao giá» thấy má»™t ngÆ°á»i trung quốc có lÌ£ng dạ, chà khà sánh ngang được vá»›i tầm vóc nÆ°á»›c trung quốc không? Nếu chỉ cần bị ai lÆ°á»m má»™t cái là đă có thể rút dao ra rồi, thá» há»i nếu có ngÆ°á»i không đồng Æ° vá»›i mÌnh thiÌ€ sá»± thể sẽ ra sao?
NgÆ°á»i tây phÆ°Æ¡ng có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhÆ°ng ngÆ°á»i trung quốc đă đánh nhau rồi thiÌ€ cừu háºn má»™t Ä‘á»i, tháºm chà có khi báo thù đến ba Ä‘á»i cÅ©ng chÆ°a hết. Tại sao chúng ta có thể thiếu lÌ£ng bao dung đến nhÆ° váºy?
Không có lÌ£ng bao dung, bụng dạ hẹp hÌ£i Ä‘Æ°a đến hai Ä‘iá»u cá»±c Ä‘oan và mất cân đối nhÆ° sau: Má»™t đằng tuyệt đối tá»± ty, má»™t đằng tuyệt đối tá»± kiêu. Lúc tá»± ty thiÌ€ thà nh ra tôi tá»›, nghÄ© mÌnh không bằng đống phân chó. Lúc tá»± kiêu thiÌ€ thà nh ra ông chủ, xem má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là *** chó hết, chẳng đáng cho mÌnh ngó ngà ng đến. Riêng bản thân mÌnh lại không há» biết tá»± tôn là gÌ.
Sá»± phân biệt nhân cách kiểu đó biến ngÆ°á»i trung quốc thà nh má»™t loại Ä‘á»™ng váºt kỳ dị.
Tại trung quốc nếu muốn là m má»™t kỳ công thiÌ€ rất dá»…, trong má»™t chốc có thể xuất hiện những thà nh tÃch là m má»i ngÆ°á»i kinh dị. NhÆ°ng ngÆ°á»i trung quốc lại không có khả năng để giữ cho cái kỳ công nà y bá»n vững.
Má»™t ngÆ°á»i có được má»™t thà nh tá»±u nho nhỠđă hoa mắt, ù tai, đứng không vững, vÌ lên cÆ¡n sốt. Viết được dăm ba bà i văn là đă thà nh văn hà o. đóng được hai bá»™ phim đă là ngôi sao sáng của ná»n Ä‘iện ảnh. Hai năm có được Ãt chức quyá»n nghiá»…m nhiên có thể cho mÌnh là cứu tinh của
nhân dân. Qua mỹ há»c được hai năm đă trở thà nh má»™t há»c giả chuyên gia. Mấy thứ đó Ä‘á»u là kiểu tá»± thổi phồng mÌnh.
ở Ä‘Ã i loan có xảy ra má»™t tai nạn xe cá»™ nhÆ° sau: Trong xe ca sinh viên đại há»c sÆ° phạm vừa tốt nghiệp Ä‘i du lịch, cô hÆ°á»›ng dẫn tán dÆ°Æ¡ng: "ngÆ°á»i cầm lái vÄ© đại của chúng ta là tay lái số má»™t, vừa tà i giá»i, vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi". Nghe thấy thế, anh tà i hứng chà liá»n bá» tay lái ra quay vá» phÃa má»i ngÆ°á»i gÆ°Æ¡ng hai tay chà o đáp lá»…. Tiếp theo đó sá»± thể thế nà o tôi không cần phải kể. đây là má»™t cách tá»± phô trÆ°Æ¡ng, chắc cho rằng kỹ thuáºt lái xe của mÌnh cao đến Ä‘á»™ không cần cầm tay lái cÅ©ng có thể lái được xe.
Chẳng khác nà o chuyện 1.000 năm trước trong một bộ phim:
Hoà ng đế la mă má»™t lần má»i má»™t ngÆ°á»i đến biểu diá»…n bay lượn. để bay, ngÆ°á»i nà y chế ra má»™t cặp cánh. TrÆ°á»›c khi leo lên tháp anh giÆ¡ cặp cánh cho má»i ngÆ°á»i xem, tức thiÌ€ toà n đấu trÆ°á»ng tiếng reo hÌ£ hoan hô vang dá»™i nhÆ° sấm. Anh bá»—ng không kiá»m chế nổi sá»± tinh tÆ°á»›ng của mÌnh, cảm thấy mÌnh quá vÄ© đại đến Ä‘á»™ có thể không cần cánh cÅ©ng có thể bay được, vÌ váºy vứt cánh leo lên thang. Vợ anh nÃu anh bảo: "không có cái đó là m sao anh bay được? Anh tưởng anh là gÌ?". Anh ta bảo: "em thiÌ€ biết gÌ!". Vợ anh ta Ä‘uổi theo lên, anh ta xéo lên tay ngÆ°á»i vợ rồi tiếp tục lên thang, đóng nắp tháp, vá»›i vẻ kiêu hùng anh nhẩy xuống.
Chỉ nghe phụp má»™t phát rồi không thấy gÌ nữa. Quần chúng nổi khùng hét: "trả tiá»n để xem bay lượn chứ có phải để xem ngă chết đâu, bắt vợ nó bay Ä‘i!" ngÆ°á»i vợ nhiÌ€n lên trá»i nhÆ° nói vá»›i linh hồn của chồng má»™t cách thê thảm: "chỉ vÌ anh tinh tÆ°á»›ng má»›i ra nông ná»—i nà y, tá»± hại bản thân mÌnh mà hại cả vợ con nữa!".
Cái gÌ Ä‘Äƒ là m cho ngÆ°á»i trung quốc tinh tÆ°á»›ng má»™t cách quá dá»… dà ng nhÆ° thế? Bởi vÌ ngÆ°á»i trung quốc "bụng dạ nhá» hẹp nên dá»… đầy" (khà tiểu dị doanh), kiến thức thấp kém, lÌ£ng dạ hẹp hÌ£i, chỉ cần có má»™t tÆ° gÌ Ä‘Ã³ đă tưởng trá»i đất dẫu to nhÆ°ng không chứa nổi mÌnh nữa. Nếu chỉ có và i ngÆ°á»i nhÆ° thế, chắc cÅ©ng không quan trá»ng gÌ, nhÆ°ng toà n dân tá»™c, đại Ä‘a số, hoặc má»™t số lá»›n ngÆ°á»i trung quốc nhÆ° váºy sẽ hiÌ€nh thà nh má»™t nguy cÆ¡ cho dân tá»™c.
NgÆ°á»i trung quốc tá»±a hồ không có tá»± tôn nên đối vá»›i nhau rất khó có được má»™t quan niệm bÌnh đẳng. Nếu anh không phải là chủ nhân của tôi thiÌ€ tôi là chủ nhân của anh. TÌnh hiÌ€nh nà y Ä‘Æ°a đến má»™t tâm trạng vừa bế tắc vừa không thể nháºn sai lầm của mÌnh. Mà sai lầm vẫn tiếp diá»…n hoà i lại gây ra má»™t năo trạng sợ sệt.
Hăy lấy một và dụ:
Tôi có má»™t ngÆ°á»i bạn ở Ä‘Ã i loan mắc bệnh nặng phải Ä‘em và o nhà thÆ°Æ¡ng trung tâm, bác sÄ©
tiếp bao nhiêu ống thuốc má»›i cứu sống được. Hai ba hôm sau ngÆ°á»i nhà thấy tiá»n nhà thÆ°Æ¡ng
nà y quá đắt muốn chuyển anh sang má»™t bệnh viện bÌnh dân, đến nói chuyện vá»›i bác sÄ© Ä‘iá»u trị.
ông nà y nghe thế nổi tráºn lôi Ä‘Ình la: "cứu sống ông ấy chẳng phải là chuyện dá»…, bây giá» lại
muốn đổi bệnh viện à ?". Nói xong sai ngÆ°á»i rút hết các ống thuốc ra là m bệnh nhân suÆ°t nữa
toi mạng.
Anh bạn lúc kể vá»›i tôi chuyện nà y trong lÌ£ng vẫn cÌ£n đầy bi háºn. Tôi nói vá»›i anh: "anh cho tôi biết tên tay bác sÄ© ấy Ä‘i, tôi viết má»™t bà i vạch mặt nó ra". Anh ta giáºt bắn mÌnh, vá»™i nói: "ấy! Anh đừng bá»™p chá»™p, hiếu sá»±. Nếu biết thế nà y tôi đă chẳng kể cho anh nghe là m gÌ!". Nghe thế tôi muốn Ä‘iên lên. Tôi bảo: "anh sợ cái gÌ? Nó giá»i lắm thiÌ€ cÅ©ng chỉ là bác sÄ© thôi. Nếu anh bị bệnh lại, anh không gá»i nó đến thiÌ€ thôi chứ chả nhẽ nó lại cứ đến trị bệnh cho anh để báo thù à ? Nếu có chuyện gÌ thiÌ€ tôi đối phó vá»›i nó chứ can dá»± gÌ anh. Bà i viết là do tôi, tôi không sợ thiÌ€ anh sợ gÌ?".
Bạn tôi bảo: "anh là đồ bạt mạng!".
Tôi tưởng thế nà o! Thay vÌ khen ngợi sá»± can đảm của tôi thiÌ€ anh lại Ä‘i chê trách tôi. Tôi nghÄ© đây không phải là vấn Ä‘á» của riêng mÌnh anh, anh lại là bạn rất thân của tôi, anh cÅ©ng là ngÆ°á»i rất tốt, anh nói thế chỉ vÌ anh muốn bảo vệ tôi, không muốn cho tôi Ä‘i chuốc há»a và o thân.
đấy chÃnh là cái năo trạng sợ sệt, sợ sệt đủ má»i thứ trên Ä‘á»i mà tôi muốn nói.
Nhá»› lại lần đầu tôi Ä‘i mỹ, ở new york có má»™t vụ án, má»™t ngÆ°á»i hoa bị bắn thá» thÆ°Æ¡ng, hung thủ bị bắt, nhÆ°ng nạn nhân lại không dám nháºn diện.
Má»i ngÆ°á»i trung quốc Ä‘á»u sợ sệt đến Ä‘á»™ không cÌ£n biết quyá»n lợi mÌnh là gÌ thiÌ€ là m sao cÌ£n biết đấu tranh, gÌn giữ nó được? Má»—i khi gặp má»™t chuyện gÌ xảy ra y nhiên lại nói: "bá» qua
cho rồi!"
mấy chữ "bá» qua cho rồi" nà y đă giết hại không biết bao nhiêu ngÆ°á»i trung quốc và đă biến dân tá»™c trung quốc thà nh má»™t dân tá»™c hèn má»n.
Giả sá» tôi là má»™t ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i hoặc má»™t bạo chúa, đối vá»›i loại dân tá»™c nhÆ° thế, nếu tôi không ngược đăi nó thiÌ€ trá»i cÅ©ng không dung tôi.
Cái năo trạng hăi sợ nà y đă nuôi dưỡng bao nhiêu bạo chúa, là m tổ ấm cho bao nhiêu bạo quan. VÌ váºy bạo chúa bạo quan ở trung quốc không bao giá» bị tiêu diệt.
Trong truyá»n thống văn hóa trung quốc, các vị có thể xem ở "tÆ° trị thông giám" (má»™t pho sá» của tÆ° mă quang tóm hết chuyện hÆ¡n 2.000 năm để là m gÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i Ä‘á»i sau), cái việc bo bo giữ mÌnh đă được xem là kim chỉ nam và nhấn mạnh năm lần bảy lượt. Bạo chúa, bạo quan cÅ©ng chỉ cần dân chúng cứ bo bo giữ mÌnh là được, cho nên ngÆ°á»i trung quốc má»›i cà ng ngà y cà ng khốn đốn đến nhÆ° thế.
Văn hóa trung quốc cá»±c kỳ rá»±c rỡ ở thá»i xuân thu chiến quốc (770 - 221 trÆ°á»›c tây lịch), nhÆ°ng từ thá»i kỳ nà y vá» sau, văn hóa trung quốc đă bị các nho gia khống chế. đến Ä‘á»i đông hán (25 - 220 sau tây lịch), chÃnh phủ có quy định là tất cả những phần tá» trà thức khi phát ngôn, biện luáºn, viết văn Ä‘á»u không thể vượt qua phạm vi những gÌ Ä‘Äƒ được dáºy ở trÆ°á»ng, việc nà y gá»i là "sÆ° thừa" (thừa hưởng của thầy há»c). Nếu vượt quá chuyện "sÆ° thừa" nà y, không những há»c thuyết của mÌnh không được công nháºn mà cÌ£n là má»™t việc phạm pháp.
Cứ nhÆ° váºy mà tiếp tục xuống các Ä‘á»i sau là m cho sức tưởng tượng, óc suy xét, tÆ° duy của giá»›i trà thức bị bóp chết, xÆ¡ cứng hoà n toà n, chẳng khác nà o lấy má»™t cái túi nhá»±a bịt kÃn bá»™ năo lại, không cho má»™t cái gÌ lá»t và o nữa.
Thế nà o là không c̣n khả năng suy xét nữa?
Cứ Ä‘á»c báo trung quốc là phát ngán. Suy xét là má»™t cái gÌ không phải chỉ có má»™t mặt, hai
mặt, mà nhiá»u mặt. Tôn quan hán thÆ°á»ng dùng má»™t và dụ: Có má»™t quả cầu má»™t ná»a trắng má»™t ná»a Ä‘en. NgÆ°á»i thấy phÃa trắng bảo nó trắng, ngÆ°á»i thấy mặt Ä‘en bảo nó Ä‘en. Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u không sai, cái sai là không nhiÌ€n được đến mặt bên kia của nó. để có thể nhiÌ€n được đến mặt bên kia của nó thiÌ€ phải có trà tưởng tượng, khả năng suy xét. Cho nên lúc tÆ° duy má»™t vấn Ä‘á» cần phải nghÄ© đến nhiá»u mặt của nó.
Có má»™t chuyện hà i hÆ°á»›c ngắn của mỹ kể chuyện má»™t thầy giáo tổ chức thi, Ä‘Æ°a cho sinh viên má»™t máy Ä‘o khà áp và bảo dùng nó để Ä‘o chiá»u cao của má»™t tÌ£a nhà , Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Æ° muốn
dùng khà áp để Ä‘o Ä‘á»™ cao ở chá»— cao nhất và chá»— thấp nhất của tÌ£a nhà . NhÆ°ng có má»™t sinh viên lại dùng nhiá»u phÆ°Æ¡ng pháp khác nhau song tuyệt nhiên không sá» dụng "khà áp". Thầy giáo tức mÌnh bèn đánh trượt anh nà y. Anh ta kháng tố lên há»™i đồng giám khảo. Há»™i đồng giám
khảo há»i thiÌ€ anh nà y nói: "thầy giáo muốn tôi dùng máy Ä‘o khà áp Ä‘o chiá»u cao tÌ£a nhà ,
nhÆ°ng không bảo sá» dụng khà áp, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tôi được phép dùng những cách Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n". Há»™i đồng há»i: "ngoà i phÆ°Æ¡ng pháp đó cÌ£n có phÆ°Æ¡ng pháp nà o nữa?" anh nà y đáp: "cÌ£n rất nhiá»u, và dụ tôi có thể buá»™c dây và o máy thÌ£ng xuống rồi Ä‘o chiá»u dà i của dây để biết chiá»u cao tÌ£a nhà ". "thế cÌ£n phÆ°Æ¡ng pháp nà o khác không?", "vẫn cÌ£n nhiá»u, và dụ tôi có thể tÌm ngÆ°á»i quản lÆ° nhà đưa máy cho anh ấy để anh ấy cho tôi biết chiá»u cao của tÌ£a nhà ".
NgÆ°á»i sinh viên nà y rÆ¡ rà ng không có gÌ là ngược Ä‘á»i.
Æ° nghÄ© của anh ta biểu hiện má»™t thứ trà tưởng tượng và tÆ° duy thÆ°á»ng là m cho những bá»™ óc bă Ä‘áºu Ä‘iên lên.
CÌ£n có má»™t loại "nghệ thuáºt mua dÆ°a" nhÆ° chuyện má»™t ngÆ°á»i chủ bảo nhân viên: "anh ra cá»a, Ä‘i vá» phÃa tây, đến má»™t cái cầu thiÌ€ có chá»— bán dÆ°a hấu, mua cho tôi hai cân dÆ°a hấu". Anh ngÆ°á»i là m ra cá»a, rẽ hÆ°á»›ng tây, Ä‘i măi không thấy cầu, cÅ©ng chẳng thấy ai bán dÆ°a hấu lại tay không quay vá». NgÆ°á»i chủ mắng anh là đồ lú lẫn, chẳng có đầu óc gÌ cả. Anh ta liá»n bảo: "ở phÃa đông má»›i có chá»— bán dÆ°a". NgÆ°á»i chủ nói: "thế tại sao không Ä‘i sang hÆ°á»›ng đông mà mua?" anh ta đáp: "ông có bảo tôi Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông đâu?" ngÆ°á»i chủ lại chá»i anh
ta là đồ ngu. Kỳ thá»±c ngÆ°á»i chủ biết anh ta là loại ngÆ°á»i chỉ biết phục tùng, không có năng lá»±c suy nghÄ©, hoà n toà n có thể tin cáºy được. Giá nhÆ° ngÆ°á»i nà y biết phÃa tây không có bèn qua phÃa đông mua, dÆ°a vừa ngá»t vừa rẻ, thể nà o lúc vá» nhà ngÆ°á»i chủ cÅ©ng khen: "anh rất thông minh, lanh lợi! Là m ngÆ°á»i phải nhÆ° thế chứ! Tôi rất cần có được ngÆ°á»i nhÆ° anh". NhÆ°ng
trong thâm tâm ngÆ°á»i chủ sẽ nghÄ© cái ngÆ°á»i là m nà y không thể tin cáºy được, có thể tráo trở lúc nà o không biết. đối vá»›i những kẻ nô lệ kiểu nà y, chủ nhân không giết thiÌ€ cÅ©ng Ä‘uổi Ä‘i.
Cái văn hóa thai nghén ra những thứ ngÆ°á»i nà y là m sao có thể chủ trÆ°Æ¡ng được má»™t tÆ° duy Ä‘á»™c láºp. VÌ váºy ngÆ°á»i trung quốc chúng ta do không được huấn luyện suy nghÄ© Ä‘á»™c láºp nên rất sợ suy nghÄ© Ä‘á»™c láºp, thiếu năng lá»±c thưởng thức và đánh giá, không có cái gÌ là không ba phải, chẳng có cái gÌ là tiêu chuẩn cả. Trung quốc ra nông ná»—i nà y tất phải tÌm ra nguyên nhân trong chÃnh cái văn hóa của nó.
Cái văn hóa nà y trong 4.000 năm - từ khổng khâu (khổng tá») trở Ä‘i - không cÌ£n có được
má»™t nhà tÆ° tưởng nà o lá»›n nữa. Những kẻ biết chữ Ä‘á»u chỉ luẩn quẩn ở há»c thuyết khổng khâu đă giảng hoặc môn đồ ông giảng lại chứ không há» có Æ° kiến Ä‘á»™c láºp của riêng mÌnh. Bởi vÌ cái văn hóa chúng ta không cho phép là m nhÆ° váºy. Cho nên má»i ngÆ°á»i chỉ cầu sống ở cái vÅ©ng nÆ°á»›c ao tù ấy thôi. Cái ao nÆ°á»›c tù hăm nà y chÃnh là cái hÅ© tÆ°Æ¡ng văn hóa trung quốc, cái hÅ© tÆ°Æ¡ng thối là m cho ngÆ°á»i trung quốc trở nên xấu xÃ.
CÅ©ng chÃnh vÌ cái hÅ© tÆ°Æ¡ng sâu không lÆ°á»ng được nà y nên đối vá»›i biết bao vấn Ä‘á» ngÆ°á»i trung quốc Ä‘á»u không thể dùng tÆ° duy của mÌnh để tá»± giải quyết, mà phải bắt chÆ°á»›c, phải dùng cái tÆ° duy của kẻ khác.
NhÆ°ng cái vÅ©ng nÆ°á»›c ao tù nà y, cái hÅ© tÆ°Æ¡ng nà y dẫu có vứt mứt Ä‘Ã o và o rồi cÅ©ng sẽ biến thà nh *** khô. VÌ những thứ ngoại lai má»™t khi và o trung quốc Ä‘á»u nhanh chóng biến chất.
NgÆ°á»i ta có dân chủ, chúng ta cÅ©ng có dân chủ. Dân chủ của chúng ta là "mà y là dân, tao là chủ". NgÆ°á»i ta có pháp chế, chúng ta cÅ©ng có pháp chế. NgÆ°á»i ta có tá»± do, ta cÅ©ng có tá»± do. NgÆ°á»i ta có gÌ, ta có nấy. Anh có chá»— dà nh riêng cho bá»™ hà nh sang Ä‘Æ°á»ng, tôi cÅ©ng có, dÄ© nhiên! NhÆ°ng chá»— dà nh cho bá»™ hà nh của chúng tôi là chá»— để dụ dá»— hỠđến cho xe cán chết.
để biến cải cái hiÌ€nh tượng xấu xà của ngÆ°á»i trung quốc, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ bây
giá», má»—i cá nhân Ä‘á»u phải nghÄ© cách bồi dưỡng năng lá»±c thưởng thức và đánh giá của bản thân mÌnh.
Chúng ta dù không biết diá»…n kịch, nhÆ°ng lại cần xem được kịch. NgÆ°á»i biết Ãt thiÌ€ xem Ãt,
ngÆ°á»i biết thưởng thức nhiá»u xem nhiá»u. NgÆ°á»i biết thưởng thức sẽ là má»™t sá»± thà nh tá»±u không bao giá» có giá»›i hạn.
Nhá»› thá»i kỳ vừa đến Ä‘Ã i loan, tôi có má»™t ngÆ°á»i bạn. Anh nà y sÆ°u táºp rất nhiá»u Ä‘Ä©a hát của beethoven (bÃt-tô-ven). Anh phải có đến bảy, tám bá»™ Ä‘Ä©a. Tôi nằn nÌ xin anh cho hoặc bán lại tôi má»™t bá»™. Anh từ chối ngay tại tráºn. Bởi vÌ má»—i má»™t bá»™ Ä‘á»u do má»™t nhạc trưởng và má»™t dà n nhạc khác nhau trÌnh tấu, không bá»™ nà o giống bá»™ nà o. Sau khi biết thế tôi rất lấy là m hổ thẹn, anh quả tÌnh là má»™t ngÆ°á»i biết thưởng thức.
Lần tranh cá» tổng thống mỹ trÆ°á»›c, chúng ta được xem trên ti-vi Ä‘Ã i loan cuá»™c tranh luáºn của
các ứng cá» viên. Không há» có việc láºt tẩy các bà máºt Ä‘á»i tÆ° của đối phÆ°Æ¡ng, bởi vÌ dân chúng
không Æ°a những ngÆ°á»i có trÌnh Ä‘á»™ tranh cá» nhÆ° váºy, và nếu là m thế, thể nà o há» cÅ©ng mất
phiếu.
NhÆ°ng cách là m của ngÆ°á»i trung quốc sẽ không nhÆ° váºy. Không những chuyên môn Ä‘i bá»›i móc Ä‘á»i tÆ° của đối phÆ°Æ¡ng, há» lại cÌ£n bịa đặt thêm, dùng những ngôn từ rất ác Ä‘á»™c. Không hiểu cái loại thổ nhưỡng gÌ Ä‘Äƒ nuôi dưỡng các loại cá» nhÆ° váºy, cái loại xă há»™i gÌ mà sinh ra những thứ ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Nếu ngÆ°á»i dân không tá»± nuôi dưỡng được cho mÌnh cái trÌnh Ä‘á»™ phán Ä‘oán đánh giá những lănh đạo của mÌnh thiÌ€ chẳng có lÆ° do gÌ Ä‘á»ƒ trách ai cả.
Ä‘i tôn thá» má»™t kẻ không thể tôn thỠđược thiÌ€ cÌ£n trách ai má»™t khi kẻ đó cưỡi lên đầu lên cổ mÌnh?
Cái việc tung tiá»n ra mua cá» tri là má»™t việc chẳng ra gÌ, thế mà khi xếp hà ng Ä‘i bầu thấy ngÆ°á»i thÌ£ tiá»n ra mua lá phiếu mÌnh cÅ©ng chiÌ€a tay ra há»i: "tiá»n đâu?"
cái loại ngÆ°á»i nhÆ° váºy mà cÅ©ng Ä‘Ì£i thá»±c thi dân chủ hay sao?
Dân chủ là má»™t cái gÌ phải tá»± mÌnh già nh giáºt được, chẳng ai ban phát cho cả.
Bây giá» thÆ°á»ng có kẻ bảo: "chÃnh phủ lá»ng lẻo quá!". đây là má»™t suy nghÄ© rất đáng sợ. Bởi vÌ tá»± do, quyá»n lợi là của chúng ta, không phải anh cho thiÌ€ tôi má»›i được. Cho dù anh không cho thiÌ€ tôi cÅ©ng vẫn có.
Nếu chúng ta có khả năng thưởng thức thiÌ€ nhất định cần tranh thủ lá»±a chá»n, nghiêm chỉnh lá»±a chá»n đối tượng, nếu không biết đánh giá thiÌ€ giữa má»™t ngÆ°á»i đẹp và ngÆ°á»i mặt rá»— cÅ©ng không thể nà o phân biệt được, cÌ£n Ä‘i trách ai nữa?
Nếu bá dÆ°Æ¡ng tôi vẽ giả má»™t tranh picasso, có ngÆ°á»i bảo: "tranh tuyệt tháºt!" và trả cho tôi 50 vạn mỹ kim thiÌ€ ngÆ°á»i mua tranh giả đó phải trách ai trÆ°á»›c? Ai là kẻ có mắt nhÆ° mù, không biết phân biệt, thưởng thức?
Trong những tÌnh huống nhÆ° thế, tranh giả sẽ trà n ngáºp thị trÆ°á»ng vÌ chẳng cÌ£n ai phân biệt
được tháºt giả nữa. Lúc đó những nhà danh há»a chỉ có chết đói mà thôi. Nếu mua phải tranh giả thiÌ€ đừng nên trách ngÆ°á»i khác, phải tá»± trách mÌnh trÆ°á»›c.
Chẳng khác nà o Ä‘i thuê má»™t anh thợ may để chữa cá»a cho mÌnh, đến khi cá»a bị ngược, lại Ä‘i mắng anh thợ may: "ông mù à ?" thợ may có thể sẽ trả lá»i: "không biết ai mù! Ai bảo anh Ä‘i thuê thợ may để chữa cá»a?" cái chuyện xÆ°a nà y đáng để chúng ta suy ngẫm. Không biết thưởng thức thiÌ€ chẳng khác nà o ngÆ°á»i mù.
Có quá nhiá»u ngÆ°á»i trung quốc mang khuôn mặt xấu xÃ. Chỉ có nhân tà i trung quốc má»›i cải tạo được ngÆ°á»i trung quốc. Nếu ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i có nghÄ©a vụ giúp đỡ chúng ta thiÌ€ sá»± giúp đỡ ấy không phải là giúp đỡ vá» kinh tế mà phải vá» văn hóa. VÌ con tà u quốc gia trung quốc quá lá»›n, ngÆ°á»i quá nhiá»u, má»™t khi chiÌ€m xuống có thể sẽ cuốn theo trong vÌ£ng xoáy nÆ°á»›c của nó những kẻ khác.
Tôi xin tất cả những ngÆ°á»i bạn mỹ có mặt tại đây hôm nay, các bạn hăy tiếp nháºn hai bà n tay chúng tôi Ä‘ang giÆ¡ ra!
C̣n một điểm cuối cùng.
Tôi có cảm tưởng là ngÆ°á»i trung quốc quá đông, mÆ°á»i ức những cái mồm đó mở to ra thiÌ€ ngay cả rặng hy-ma-la-ya cÅ©ng có thể bị nuốt chá»ng. Ä‘iá»u nà y nhắc nhở chúng ta rằng khổ nạn của ngÆ°á»i trung quốc được mặt tháºt những nhân váºt lănh đạo nÆ°á»›c nhà .
đó là con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt chúng ta phải Ä‘i, mà cÅ©ng chẳng cÌ£n con Ä‘Æ°á»ng nà o khác nữa. Xin cảm tạ.
|