 |
|

10-08-2008, 02:11 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Những ngưá»i thÃch đùa_Aziz Nesin
Chương 1
Cái kÃnh
Má»™t hôm, cách đây chừng 7, 8 tháng, có ngưá»i bạn há»i tôi :
- Tại sao anh không Ä‘eo kÃnh?
- Là m sao tôi phải đeo?
- Tuổi anh bây giá» là phải Ä‘eo rồi chứ còn sao nữa. Không Ä‘eo, đến lúc mắt há»ng nặng, không nhìn thấy gì đâu!
Từ lúc ngưá»i bạn đó ra vá», mắt tôi tá»± dưng má» hẳn. Nhìn gần nhìn xa Ä‘á»u không rõ nữa.
Lâu nay tôi vẫn thầm mong cho tóc chóng rụng, cho trán hói Ä‘i. Rồi Ä‘eo thêm chiếc kÃnh và o cho ra dáng trà thức. Vì tôi cho như thế là dấu hiệu cá»§a má»™t anh trà thức. Ngay như anh bán thịt bây giá» mà để trán hói và mang kÃnh và o, tôi cho trông cÅ©ng không khác gì giáo sư đại há»c! Nhưng cái mÆ¡ ước ấy cá»§a tôi không thá»±c hiện được, vì tóc tôi má»—i ngà y má»™t dà y thêm. Thế thì Ãt ra tôi cÅ©ng nên sắm cái kÃnh mà đeo váºy. Ai nhìn thấy tôi, ngưá»i ta phải bảo: bác há»c đấy!
Váºy là tôi Ä‘i khám đốc tá». Khám xong, ông nà y bảo tôi :
- Anh bị cáºn thị! 1,75 Ä‘i-ốp!
Theo đơn ông ta dặn, tôi sắm má»™t cái kÃnh. Nhưng cứ động Ä‘eo và o là tôi thấy mặt mà y sa sầm, buồn nôn không chịu được. Tháºm chà có lần, nói vô phép các bạn, tôi nôn tháºt! Nôn thốc nôn tháo, nôn ra cả máºt xanh máºt và ng. Không Ä‘eo thì không nhìn thấy gì, mà đeo thì tuy nhìn thấy được, nhưng lại bị cảm giác buồn nôn. Tháºt đúng là khổ!
Một ông bạn khác thương hại bảo tôi :
- Tôi có thể giá»›i thiệu vá»›i anh má»™t ông bác sÄ© giá»i. Anh hãy đến ông ta khám xem!
Ông bác sÄ© nà y xem mắt tôi, rồi xem chiếc kÃnh.
- Thằng cha lang băm nà o cho anh đơn mưa cái kÃnh nà y thế? Có phải anh bị cáºn thị đâu!
- Thế tôi bị là m sao ạ?
- Viễn thị! 2 đi- ốp!
Tôi lại mua kÃnh má»›i. Ãeo chiếc kÃnh nà y tôi không còn thấy chóng mặt buồn nôn nữa, nhưng lúc nà o cÅ©ng bị chảy nước mắt. Ãâm ra mắt tôi lúc nà o cÅ©ng đỠhoe; như khóc ai váºy. Tôi bị cái cảm giác thương xót rất lạ. Cặp kÃnh nà y chỉ có Ä‘eo để Ä‘i đưa đám là hợp.
Một ông bạn thân tỠvẻ ái ngại cho tôi :
- Thế nà y thì cáºu đến mù mất! Cáºu phải Ä‘i khám bệnh viện nhà nước xem sao! Ở đấy há» khám cẩn tháºn. Lại có giáo sư nhãn khoa nữa, chứ không như mấy ông bác sÄ© tư!
Bệnh viện nhà nước quả là có khác tháºt: máy móc nhiá»u, mà dụng cụ cái gì cÅ©ng sáng loáng.
Tôi được một giáo sư khám. Tôi kể cho giáo sư nghe cái bất hạnh của tôi :
- Ngưá»i thì bảo tôi là cáºn thị, ngưá»i thì bảo là viá»…n thị!
Giáo sư giáºn lắm :
- Quân ngu! Anh không phải cáºn thị, cÅ©ng không phải viá»…n thị, mà là loạn thị!
Theo đơn cá»§a giáo sư, tôi mua đôi kÃnh khác. Cặp kÃnh nà y tôi Ä‘eo vừa lắm, trông cái gì cÅ©ng rõ. Phải má»—i tá»™i bây giá» cái gì như cÅ©ng lùi hẳn ra xa. Mấy bức tưá»ng trong căn buồng tôi sống hà ng chục năm nay dưá»ng như bị lùi xa đến hà ng ba chục thước. Tôi giÆ¡ tay chá»±c bắt tay ngưá»i quen, nhưng không sao vá»›i tá»›i được. Ãịnh viết, giấy đã chạy xa khá»i tay đến hai thước. Nhìn váºt gì cÅ©ng thấy bé tà xÃu. Ngưá»i thì chỉ bằng hạt Ä‘áºu ván... Nhưng hại nhất là tôi không ăn uống gì được. Vì vừa ngồi và o bà n là đĩa thức ăn đã chạy Ä‘i xa hai chục thước rồi. Mùi súp nóng bốc ngay dưới mÅ©i, nhưng cứ cầm thìa chá»±c múc, thì bát súp đã ở cách xa hà ng hai mét! Tôi không ăn uống cỠđộng gì được nữa. Má»™t anh bạn phải dắt tay tôi đến má»™t bác sÄ© khác tốt nghiệp ở Mỹ vá». Khám xét cẩn tháºn xong ông ta bảo tôi :
- Ãứa nà o cho anh đơn mua cái kÃnh nà y đây? Ãúng là đồ lang vưá»n dốt nát ! Anh cứ kiện lên phòng công tố cho nó bá» mẹ!
- Thôi ! Cứ để thánh Ala trừng phạt hắn ! - Tôi nói.
Tôi lại thay kÃnh má»›i. Bây giá» mắt tôi nhìn cái gì cÅ©ng hóa hai. Nhà tôi Ä‘ang bảy ngưá»i, bá»—ng nhiên thà nh mưá»i bốn. Má»—i ngưá»i lại có má»™t ngưá»i giống hệt mình. Tháºt tôi chưa bao giá» thấy chuyện lạ như váºy. Chả lẽ lại có những ngưá»i giống nhau đến mức độ như thế hay sao? Vô lý quá! Nhìn xuống chân thì thấy bốn chiếc á»§ng, nhìn bà n tay thì thấy có mưá»i ngón!
Tôi đến má»™t ông bác sÄ© khác. Ông nà y há»c ở Ãức vá».
- Ai bảo anh Ä‘eo kÃnh nà y?
- Là m sao ạ?
- Sai chứ còn sao nữa!
Hóa ra má»™t mắt tôi bị viá»…n, còn mắt kia thì cáºn. Vị danh y má»›i lại ghi cho tôi chiếc kÃnh khác. Bây giá» tôi không phân biệt được sáng tối nữa. Xung quanh tôi tối như hÅ© nút.
- Ãứa dốt nà o ghi cho anh chiếc kÃnh nà y váºy hả? Mắt anh hoà n toà n bình thưá»ng, có là m sao đâu.
- Nhưng tôi không thấy gì cả! Tối cứ như bưng ấy!
- Thế là anh bị quáng gà thôi, chứ chẳng có là m sao hết!
Lại uống thuốc, lại tiêm, lại kÃnh má»›i... Bây giá» các váºt ở xa trông lại hóa gần. Chân đáng lẽ leo lên tà u thá»§y, thì lại bước ngay xuống biển... Vì tà u chưa cáºp bến, nhưng trông cứ như đã ngay sát bá». Không còn viên bác sÄ© nà o trong tỉnh là tôi chưa mò đến! Ông nà y bảo mắt phải tôi cáºn, mắt trái viá»…n thì ông khác nói ngược lại, ông trước kêu bị loạn thị thì ông sau phán là bị đục nhân mắt. Ãeo kÃnh cá»§a cái ông bảo tôi bị đục nhân mắt, thì cái gì cÅ©ng xa mà u xanh cả. Có ông còn Ä‘oán tôi bị chứng mù mà u. Nhìn phÃa trước nhìn sang bên, nhìn xa nhìn gần, cái gì cÅ©ng biến thà nh hai, mà u sắc lẫn hết. Ãi trên đưá»ng thẳng mà tôi có cảm giác như bước xuống cầu thang, má»—i báºc cách nhau hà ng bốn năm chục phân. Tôi cứ phải bước từng bước dà i như lạc đà váºy.
Má»™t lần, Ä‘ang Ä‘i trên cầu, thế quái nà o tôi bước hụt má»™t cái, ngã lăn quay xuống dưới. Vì cứ tưởng những báºc cầu thấp hÆ¡n đến má»™t mét. Cái kÃnh bị văng Ä‘i là m tôi không nhìn thấy gì nữa. Cái gì cÅ©ng má» mỠảo ảo. Ngưá»i ta đỡ tôi dáºy :
- Cái kÃnh cá»§a tôi đâu rồi? - Tôi há»i.
Há» tìm thấy kÃnh đưa cho tôi. Tôi Ä‘eo kÃnh và o thì... Thánh Ala Æ¡i!... Má»i váºt bá»—ng trở nên sáng sá»§a rõ rà ng quá! Váºt nà o đúng váºt nấy, rõ mồn má»™t! Rõ như chưa bao giá» tôi có thể nhìn rõ váºy. Hay kÃnh cá»§a ngưá»i khác chăng? Không! ÃÃch thị kÃnh cá»§a tôi đây mà ! Ãúng gá»ng sừng to mà u Ä‘en đây! Tôi sướng không sao tả được! Bây giá» thì đừng hòng tôi bước chân đến má»™t anh bác sÄ© mắt nà o nhé! Tôi đã Ä‘á»c được cả mấy dòng chữ nhá» nhất trên báo và nhìn rõ cả tên chiếc tà u thá»§y Ä‘áºu tÃt ngoà i xa. Tôi Ä‘i vá» nhà , lòng vô cùng sung sướng.
- KÃnh cá»§a anh sao thế kia? - Vợ tôi há»i.
- LÃ m sao?
Tôi bá» kÃnh ra xem. Ngón tay thò qua được cả lá»— gá»ng! Té ra mắt kÃnh đã bị vỡ rÆ¡i mất rồi mà tôi không biết.
Xem tiếp chương 2
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 04:56 PM.
|

10-08-2008, 02:12 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Quê ta vạn tuế
- Nếu cáºu tin những chuyện sau đây là tháºt thì tá»› cÅ©ng coi như má»™t ngưá»i đã chết - Anh ta nói.
Chúng tôi tá»±a lưng và o tưá»ng ngục sưởi nắng. Viên coi tù Darưpoócxôn chắp tay sau Ä‘Ãt Ä‘i qua mặt chúng tôi ra vẻ muốn nói rằng hai tay hắn đã đắp lên những ngá»n đồi kia.
- Thế thì ai má»›i là ngưá»i sống? Cái gì chả thế - Tôi đáp - cáºu phải cảm Æ¡n trá»i đất má»›i phải. Có những ngưá»i còn cÆ¡ cá»±c hÆ¡n chúng ta nhiá»u ấy chứ. Thôi vui lên, còn cái xác là may rồi!
- Ãâu có thế, ông bạn, - Anh ta phản đối - không còn ai có thể cÆ¡ cá»±c hÆ¡n được. Phải khẳng định là tá»› đã không còn tồn tại nữa. Bây giá» tháºm chà tá»› cÅ©ng không thể giải thÃch cho cáºu được... Cáºu có nhìn thấy tá»› tháºt, nhưng cái đó chẳng nghÄ©a lý gì: tá»› vẫn cứ là đã chết rồi, tá»› không còn tồn tại. Ãầu tiên tá»› biết là tá»› không còn nữa và o lúc tá»› 12 tuổi. Trước đó ở quê tá»› không có trưá»ng công. Năm đó nhà nước công bố bảng chữ cái và những nhà có há»c ở quê tá»› quyết định phải đưa con và o trưá»ng công. Bố tá»› tá»± cho mình là ngưá»i có há»c thức nên cÅ©ng muốn tá»› và o đó. Thế rồi ông ấy cầm tay tá»› dắt Ä‘i. Ông hiệu trưởng đòi bố tá»› cho xem giấy khai sinh cá»§a tá»›.
- Chúng tôi chưa khai cho cháu - Bố tá»› nói - hay ông lấy giấy cá»§a tôi váºy!
Tất nhiên là không được. Ở trưá»ng ÃavuÄ‘a Khôđji, há»c trò há»c chữ cÅ©, không cần khai sinh.
Bố tá»› cứ muốn tá»› há»c trưá»ng má»›i...
Phải cầu cứu đến ngưá»i là m đơn thuê ngồi trước phòng thị chÃnh. Sau đó cầm đơn và o phòng khai sinh... Má»™t thầy ký nháºn đơn, rồi rút ra những sổ sách gì gì, sau đó lục mãi má»›i thấy phần ghi vá» bố tá»›.
- Ông là RêsÃt? - Ngưá»i ấy há»i.
Äạ phải - Bố tá»› đáp.
Thầy ký lần sách Ä‘á»c những số liệu vá» bố tá»› :
- Năm sinh 1897... quáºn Ãêghimentep phố Tavaxbaga, số nhà cÅ© là 51, má»›i là 28... Năm 1911 lấy vợ là KhaÄ‘giê. Sinh con trai là Êmin. Phải váºy không?
- Ãúng ạ - Bố tá»› đáp - Tôi muốn là m giấy khai sinh cho thằng cháu Êmin. Tôi định cho cháu và o há»c trưá»ng công. Trước đây ngưá»i ta không đòi khai sinh.
Thầy ký nghi hoặc nhìn bố tớ :
- Cha nội ơi, khai sinh nà o cơ? Con ông chết lâu rồi còn gì!
- Ấy chết, ngà i nói váºy! - Bố tá»› sá»ng sốt - cháu nó đây, nó Ä‘ang đứng cạnh tôi mà .
Thầy Ä‘á»c lại mấy hà ng trong sổ :
- Ông là RêsÃt?
- Ãúng, RêsÃt.
- Bố ông tên là Mêmét?
- Ãúng, Ä‘iá»u ấy cÅ©ng đúng.
- Ông lấy vợ tên là Khađgiê, sinh con tên là Êmin.
- Hoà n toà n đúng. ÃÃch thá»±c là váºy. Và bây giá» tôi muốn khai sinh cho thằng cháu Êmin ấy đây.
- Thế là thế nà o? Má»i cái Ä‘á»u đúng, mà riêng chuyện thằng Êmin chết thì lại sai. Sổ ghi là nó chết, mà ngưá»i chết thì là m sao lấy giấy khai sinh được nữa.
Tớ khóc oà lên.
- NÃn Ä‘i - Bố tá»› quát - có phải sổ ghi chết là mình phải chết đâu mà sợ.
- Nhưng thầy ký bảo con đã chết rồi, hu...hu...!
- Kệ thầy ấy. Cứ nghe bố nói là đúng.
- Sổ đã ghi là không có bao giá» sai, - Thầy ký lý sá»± - đã ghi là y như thá»±c. Ông có mưu gì chăng. Tôi không là m đâu. Không ai Ä‘i cấp khai sinh cho ngưá»i chết rồi.
- Mưu gì là thế nà o kia ạ? - Bố tá»› rụt rè há»i.
- Nhà các ông bao giá» cÅ©ng lắm chuyện lắm - Thầy ký đáp - ông muốn mặc cả vá»›i ngưá»i nhà nước đòi ngưá»i chết ra ngưá»i sống hả? Tráo trở tháºt.
- Váºy xin há»i, cháu nó chết ngà y giá» nà o ạ? - Bá»› tá»› há»i thêm.
Thầy ký liếc sổ :
- Ãại chiến thứ nhất nó bị Ä‘i lÃnh. Năm 1915 hy sinh ở Tranacal. Nó được xóa sổ vì có giấy báo tá» cá»§a đơn vị số 331/85.
Bố tớ nổi đóa :
- Bẩm ông, ông nghe đây, ông xem lại sổ xem, tôi lấy vợ năm 1911 cơ mà .
- Phải - Thầy ký đáp - có ghi: ông lấy vợ năm 1911.
- Thế cứ cho rằng con trai tôi sinh và o ngà y cưới tôi Ä‘i, thì năm 1915 nó má»›i có 4 tuổi. Là m sao trẻ con 4 tuổi lại Ä‘i lÃnh và chết tráºn được.
Thầy ký bối rối, lão nhìn tá»›, nhìn sổ, rồi nhìn bố tá»›, rồi lại nhìn sổ, cuối cùng kết luáºn :
- Thằng Êmin nhà ông sinh năm 1896. Váºy là khi chết nó 19 tuổi.
- Con tôi sinh năm 1896? - Bố tá»› há»i lại - Thánh Ala phù há»™ cho ông, thế còn tôi sinh năm nà o, ông xem lại sổ xem.
Thầy ký xem sổ.
- Ông sinh năm 1897. - Lão nói.
- Ông ơi, ông chớ có nói rằng hóa ra tôi lại sinh sau con tôi một năm cơ đấy?
Mấy thầy ký khác cùng phòng bước lại, nhưng không ai biết đằng nà o mà lần.
- Sổ đã ký như thế thì chịu - Thầy ký của tớ bảo thế - Tất nhiên, là có khiếm khuyết gì đây, nhưng chưa biết chỗ nà o?
- Thưa các thầy - Bố tớ bảo các thầy ký - có thầy nà o ở đây đẻ sau con mình không?
Má»™t thầy sá»ng cồ :
- Ãừng lôi cổ bố ngưá»i khác và o chuyện cá»§a mình. Ngưá»i chết chúng tôi không cấp khai sinh, thế thôi!
Bố con tớ lên chỗ ông trưởng phòng khai sinh kể lại đầu đuôi. Ông trưởng phòng theo bố con tớ xuống chỗ mấy cuốn sổ cái. Hai bên cùng xem lại hồ sợ
- Ãúng hết - Ông trưởng phòng nói - Sổ đã ghi thế. Con ông hy sinh năm 1915 - Rồi ông lại ra chiá»u suy nghÄ©a, cuối cùng lại dứt khoát - Hẳn là thế. Vợ ông nhiá»u tuổi hÆ¡n ông. Ãúng là ông đã lấy má»™t quả phụ. Bà có con riêng tên là Êmin. Thẳng con ghẻ Êmin cá»§a ông hÆ¡n ông má»™t tuổi, nhưng, sổ vẫn ghi ông là bố.
Tớ khóc rống lên.
- Im Ä‘i, con - Bố tá»› giáºn dữ nói - Ai là ngưá»i biết rõ bố cá»§a con, ta hay là sổ?
Ngà i trưởng phòng kÃnh cẩn nói :
- Sao ông nói lạ thế? Rà nh rà nh đây còn gì nữa!
Dù bố tá»› không biết Ä‘á»c biết viết nhưng ông không thuá»™c hạng ngưá»i dá»… dà ng đầu hà ng.
- KhaÄ‘giê, con gái ông Bêkia, sinh năm 1904 - ông trưởng phòng Ä‘á»c trong sổ.
- Váºy theo ông - Bố tá»› nói - vợ tôi sinh năm 1904, còn thẳng con Êmin cá»§a bà ấy sinh năm 1896, phải váºy chứ gì? Ông nghe tôi nói nà y, có bao giỠông thấy con ra Ä‘á»i trước mẹ nó 8 năm không?
Theo cuốn sổ ấy thì tớ sinh trước bố tớ một năm và trước mẹ tớ tám năm. Mẹ tớ lấy bố tớ năm lên 8 tuổi và sinh ra tớ 15 năm rồi mới đến hôn lễ.
Các thầy ký và ông trưởng phòng xúm quanh cuốn sổ, thảy Ä‘á»u cúi đầu trầm tư mặc tưởng. Bá»—ng ông trưởng phòng nghÄ© ra :
- Hẳn là thế nà y: trước đó bà KhaÄ‘giê đã lấy 1 Ä‘á»i chồng, ngưá»i chồng ấy có má»™t đứa con riêng tên là Êmin. Ãứa con ghẻ ấy cá»§a bà KhaÄ‘giê hÆ¡n bà 8 tuổi. Chồng chết, bà không bá» rÆ¡i cáºu nghÄ©a nam kia mà vẫn nuôi nó khi lấy ông RêsÃt. Thấy chưa, thằng Êmin hÆ¡n mẹ kế nó 8 tuổi và hÆ¡n bố dượng nó 1 tuổi.
- Ãúng thế - Thầy ký cá»§a chúng tá»› nói - chỉ có thể là như váºy.
- Quá»· tháºt! - Bố tá»› phát cáu - Lại còn thế nữa! Vợ tôi lấy tôi năm lên 8 tuổi, mà trước đó lại còn 1 Ä‘á»i chồng nữa?
- Hẳn chứ - Ông trưởng phòng nói - là m sao khác được? Nếu nhà ông giải nghÄ©a được đúng hÆ¡n, xin má»i!
Tớ lại khóc.
- Là m gì mà gà o lên thế con - Bố tá»› an á»§i - Thôi, và o trưá»ng ÃavaÄ‘a Khôđji mà há»c, thế là xong.
Nhiá»u năm sau, lúc tá»› lá»›n lên, lại có chuyện.
Các cáºu có thể tin được rằng ngưá»i ta bắt tá»› và o lÃnh hay không? Vì tá»› chết rồi cÆ¡ mà . Tá»› đã chết ở Tranacal rồi. Là m sao ngưá»i chết còn đánh nhau được? Nhưng bố con tá»› không là m sao cho há» hiểu ra. Bá»n cảnh sát tóm được tá»› dẫn đến bà n tuyển quân. Bố tá»› cÅ©ng Ä‘i theo.
- Bẩm ngà i, trong sổ đã có mục khai tá» cho nó rồi đấy ạ. Cháu nó có đâu. Nếu nó sống tháºt thì nó đã được cấp giấy khai sinh.
Bố tớ chưa kịp nói hết câu, lão trưởng ban đã gà o lên :
- Sao, nhà ông muốn giấu thằng nà y khá»i quân dịch à ?
Tá»› bị đưa vỠđơn vị ngay tút sụyt. Thá»±c ra, tá»› cÅ©ng mừng. Như thế nghÄ©a là tá»› vẫn còn sống. Tốt quá. Rồi đến lúc mãn hạn. Bạn bè tá»› được giải ngÅ©, còn tá»› không được cấp giấy cho vá». Là m sao lại cho má»™t thằng như tá»› xuất ngÅ© được? Muốn xuất ngÅ© phải có giấy nháºp ngÅ© đã chứ. Mà tá»› lại không có cái giấy ấy. ÃÆ¡n vị tá»› ngưá»i ta gá»i lên ban quân ngÅ© xin giấy cho tá»›. Chưa đầy 1 tháng có giấy báo vá»: “Ngưá»i mà các anh đòi xin giấy đã hy sinh năm 1938 khi thi hà nh quân lệnh trong chiến dịch Ãécxim.â€
- Ngưá»i ta nhầm đấy - Tôi nói vá»›i ngà i sÄ© quan chỉ huy đại đội - không phải tôi chết ở Ãécxim, mà là ở Tranacal cÆ¡. Tốt nhất là ngà i há»i vá» phòng khai sinh, ở đấy có đủ số liệu.
Tá»› đã tốn bao nhiêu công sức để Ä‘i chứng minh rằng mình vẫn còn sống. Không chứng minh thế, không giải ngÅ© được. Cuối cùng ngưá»i ta cấp cho tá»› má»™t tá» giấy in nói rằng tá»› đã mãn hạn quân dịch và được thả vá».
Ãến nhà , tá»› má»›i hay rằng bố tá»› đã chết, nhưng ông ấy còn má»™t món nợ ngân hà ng 5000 đồng và 2000 đồng thuế nhà nước chưa trả. Mà tá»› lại là kẻ nối dõi tông đưá»ng duy nhất, tá»› đà nh phải gánh nợ. Mấy ông phán sở tái chÃnh không cho tá»› má»™t phút nà o yên tÄ©nh.
- Các ông Æ¡i, tôi có còn sống đâu! Ông nà o không tin cứ đến phòng quân vụ mà há»i. Ãến đấy chưa tin xin há»i tiếp đến phòng khai sinh. Ngưá»i chết là m sao trả nợ thay bố?
- Thế anh không phải là con trai ông RêsÃt hay sao? Anh định trốn nợ cha đấy hả?
- Không, tôi nà o có trốn. Nhưng tôi chết tháºt rồi mà ...
Chà ! Giải thÃch thế nà o được! “Muốn sao thì sao anh cÅ©ng phải trả nợ cho cha!†Tá»› đã định bụng không trả, nhưng bá»n há» nói rằng còn nợ thì chưa được thừa kế gia sản. Bố tá»› lại còn má»™t Ãt ruá»™ng, má»™t nhà ở và má»™t cá»a hà ng. Tá»› bèn vay tiá»n trả nợ. Tá»› nghÄ©, được hưởng gia tà i rồi tá»› sẽ trả hết. Lúc trả nợ tháºm chà tá»› còn thấy vui trong bụng. Ãt ra khi trả nợ ngưá»i ta cÅ©ng còn cảm thấy được rằng ngưá»i ta còn sống. Nhưng đến cái khoản gia tà i thì lại khắc hẳn! Là m sao chứng minh được rằng tá»› là con bố tá»›? Lại phải khai sinh! “Nhà anh chết rồi, sao còn thừa kế được gia tà i. Mà anh còn chết trước bố anh nữa ấy chứ.â€
- Ngưá»i ta tuyên bố vá»›i tá»› như váºy. Thế là tá»› lại không chứng minh được rằng tá»› còn sống. Tá»› bảo há»: “Thôi được, thế bây giá» tôi có đứng trước mặt các ngà i hay không? Các ngà i có nhìn thấy tôi hay không đấy? Ãứng trước mặt các ngà i là ngưá»i tháºt hay tượng gá»—? Tôi có tòng quân không? Có trả nợ không?â€
- Những cái đó chẳng có nghÄ©a lý gì - Há» bảo - Trước pháp luáºt anh là kẻ chết.
- Nhưng tôi đã chết đâu - Tớ cãi.
- Không chết, nhưng liệt hạng chết!
Tá»› đâm đơn ra tòa. Tá»› thuê thầy cãi. Trước tòa, luáºt gia bá»™ tà i chÃnh phản bác tá»›. Vì đại diện cho quyá»n lợi ngân khố quốc gia, lão ta khẳng định rằng má»™t khi bố tá»› đã không có ngưá»i thừa kế thì tà i sản kia phải ná»™p ngân khố. Lão cứ khăng khăng má»™t lẽ: ngưá»i thừa kế đã chết. Trạng sư cá»§a tá»› nói rằng tá»› sống, còn lão ta thì rằng tá»› chết. Cứ thế cãi nhau tùm lum. Luáºt gia bá»™ tà i chÃnh đưa ra những giấy tá» hợp thức đến ná»—i suýt nữa tá»› cÅ©ng phải đồng ý và thừa nháºn rằng tá»› chết tháºt rồi.
Vụ kiện kéo dà i 2 năm. Không có giấy khai sinh tá»› không xin đâu được việc là m. Nợ nần ngáºp cổ, má»™t hôm tá»› Ä‘iên đầu lên và nói lảm nhảm những gì không nhá»›. Tá»› bị bắt và bị tống ngục. Tá»› bảo: Nà y các ngưá»i, sao lại bắt tôi? Tôi chết rồi mà ! Là m sao còn bắt ngưá»i chết?
- Anh bạn Æ¡i! Ngưá»i chết thì sao lại nói được? Tán như ranh mà kêu là chết rồi!
Các cáºu thấy không? Bị và o tù, tá»› lại thấy vui là khác. Ãt ra trong lòng tá»› còn lóe lên má»™t niá»m tin rằng tá»› vẫn sống.
Ra tù tá»› lại thấy buồn vì mình chẳng được hưởng cái gia tà i kia. Các chá»§ nợ bắt đầu thúc ép. Tá»› phá»§i tay chuồng Ä‘i Istanbul, nhưng vẫn không được Ä‘i là m. Ở đó tá»› gặp má»™t cô gái và định cưới. Nhưng cưới sao được khi phòng khai sinh chỉ cho giấy khai tá»? Tá»› đà nh sống ngoại hôn vá»›i nà ng. Nhưng lấy gì mà sống? Tá»› đà nh tìm má»™t ngưá»i đứng tên để mở cá»a hà ng. Tá»› là ngưá»i chết thì sao là m được chá»§ tiệm. ÃÆ°á»£c má»™t năm thì ngưá»i đứng tên cuá»—m tiá»n cá»§a tá»› chuồn mất. Tá»› phải ná»™p thuế. Tá»› tuyên bố rằng tá»› chết rồi, nhưng ma nà o tin.
Là m thế nà o được? Tá»› đà nh Ä‘i ăn cắp. Bị tóm, tá»› bảo rằng: “Trước pháp luáºt tôi là ngưá»i chết.â€, nhưng không ai thèm nghe. Ngưá»i chết mà lại ăn cắp được! Ãã ăn cắp được nghÄ©a là vẫn sống. Sá»± thể thế đấy: mà y muốn Ä‘i há»c, ngưá»i ta bảo mà y chết rồi, lúc có quân dịch mà y là ngưá»i sống, lúc cần giải ngÅ© - lại chết, trả nợ cho bố thì sống, còn hưởng gia tà i - mà y có sống đâu, nhưng cần bá» tù thì mà y lại sống.
Tá»› cÅ©ng vui vì lại và o tù. Dù sao bây giá» trước mắt má»i ngưá»i tá»› cÅ©ng hiện hữu, mặc dầu chÃnh thức thì đã là chết. Nhưng tá»› còn 4 đứa con, chúng không ra sống cÅ©ng chẳng ra chết; trước pháp luáºt chúng chưa ra Ä‘á»i. Bố chúng không có thì sao chúng ra Ä‘á»i được?... Thôi, còn 3 ngà y nữa tá»› ra tù rồi, tá»› sẽ lại không còn sống trước pháp luáºt nữa.
Viên cai ngục nâng coi lên miệng.
Tù nhân dạo chơi phải và o khám, chúng tôi cũng đứng lên.
- Cáºu ạ - anh ta nói - trước pháp luáºt chúng ta không sống, nhưng dẫu chúng ta có sống phá»ng đã Ãch gì? Cái chÃnh là là m sao đất nước hùng cưá»ng phải không? Quê ta vạn tuế. Còn chúng ta, chúng ta không sống chăng, cÅ©ng được.
Xem tiếp chương 3
Chương 3
Có nên là m bác sĩ không con
Chúng ta thiếu thầy thuốc là thế, nhưng má»™t số ngưá»i vẫn phải chạy sang Âu, sang Mỹ kiếm ăn! Thì ra có những nhà thông thái ná»a mùa cá»§a chúng ta muốn rằng các bác sÄ© trẻ há»c ở nước ngoà i trở vá» trước hết phải qua má»™t kỳ sát hạch rồi má»›i được hà nh nghá».
- Anh vá» nước là m gì? - Má»™t bác sÄ© già , già u kinh nghiệm, là m giám khảo há»i.
- Ãể là m việc, để chữa bệnh ạ.
- Hừm, tất nhiên... Ngoà i ra anh còn biết là m gì nữa?
- Thế là thế nà o ạ?
- Thế là thế, chứ còn thế nà o nữa? Thà dụ, biết sáng tác nhạc, là m thÆ¡, đóng phim, buôn bán... Hay cÅ©ng có thể anh có khả năng là m nghị viện, là m bá»™ trưởng, là m chÃnh khách... Tất nhiên anh sẽ phải là m má»™t việc gì như thế chứ.
- Dạ, không. Cháu chỉ chữa bệnh thôi ạ. Cháu con nhà nghèo, là m cho nhà nước lương không đủ ăn, nên cháu sẽ là m tư...
- Hà ... hà ... hà ... Không có ham chánh, phó giáo sư mà đòi là m tư? Thế lấy ai dẫn khách cho anh lúc đó?
- Tức là dẫn bệnh nhân ấy ạ?
- Phải, khách ấy mà ...
- Chắc là bệnh nhân tự đến lấy...
- Là m sao bệnh nhân tự đến được?
- Nếu bệnh nặng thì có xe chở đến...
- ÃÆ°á»£c rồi, váºy cái ngưá»i chở bệnh nhân ấy tên là gì?
- Là m sao cháu biết được tên anh ta, anh ta đã chở cho cháu bao giỠđâụ
- Tôi không há»i tên riêng mà há»i cái loại ngưá»i chở khách bệnh nhân ấy gá»i là gì?
- ?...
- Loại đó gá»i là lái, như là lái buôn ấy... Ãằng nà y là lái y há»c. Như anh chẳng hạn, anh cÅ©ng không bao giá» gá»i bệnh nhân phòng khám công đến bác sÄ© tư, phải không nà o? Nếu không ai chỉ thì sao bệnh nhân đến chá»— anh được? Má»™t Ä‘iá»u như thế mà ở nước ngoà i ngưá»i ta cÅ©ng không dạy anh hay sao? Thôi được, bây giá» anh nói Ä‘i, thế nà o là hữu ái nghá» nghiệp?
- Là tương trợ lẫn nhau, phải không ạ?
- Thế là anh không biết rồi, để tôi giảng cho mà nghe. Giả dụ bây giá» có ngưá»i đến kêu vá»›i anh là bị bệnh trÄ©. Anh khám xong rồi gá»i đến cho má»™t ngưá»i chuyên vá» phụ khoa...
- Ngưá»i ta bị trÄ© sao lại gá»i Ä‘i phụ khoa?
- Bạn anh ăn tiá»n rồi lại gá»i cho má»™t ngưá»i bạn khác chữa răng...
- Nhưng...
- Tay nha sÄ© ấy lại gá»i Ä‘i da liá»…u, da liá»…u lại gá»i Ä‘i chiếu Ä‘iện, chiếu Ä‘iện lại gá»i Ä‘i nhãn khoa. Cuối cùng hắn ta bị gá»i Ä‘i thần kinh. Ãến lúc ấy thì thần kinh cá»§a hắn cÅ©ng suy sụp tháºt... Nếu hắn còn đủ cÆ¡m ăn nước uống thì rồi tá»± hắn sẽ khá»i bệnh, nhược bằng không thì hắn sẽ chết và bệnh cÅ©ng hết. Chết rồi hắn lại còn phải rÆ¡i và o tay thầy thuốc má»™t lần nữa, đó là tay giải phẫu lâm sà ng. Thôi, bây giá» anh nói Ä‘i, anh phải là m gì để được nổi tiếng?
- Cháu sẽ cố gắng Ä‘iá»u trị giá»i và sống có lương tâm...
- Hức!... Nghe đây! Anh phải lăng xê lên báo má»™t câu quảng cáo: “Ngưá»i nghèo khám không lấy tiá»n. Hà ng ngà y khám sau bữa cÆ¡m trưa.†Khi khách đến hÆ¡i đông anh rút xuống chỉ khám thứ hai, thứ năm... Sau đó má»—i tuần má»™t lần, sau đó má»—i tháng má»™t lần... Khi khách đã kéo đà n kéo lÅ© mà đến thì anh thôi không khám xuông nữa. Từ đó vá» sau anh cứ tăng dần tiá»n khám. Ngưá»i ta sẽ nghÄ© rằng chắc anh phải có những bà quyết gì ghê gá»›m lắm thì má»›i lấy đắt như váºy. Thế là tất cả bệnh nhân đổ xô đến... Sau đó anh lại phải cho đăng báo những lá»i bệnh nhân gá»i đến tri ân... Thôi, còn trưá»ng hợp nà y, nếu má»™t bệnh nhân đến mà anh không tìm thấy bệnh gì thì anh xá» lý như thế nà o?
- Cháu sẽ bảo rằng anh ta khá»e...
- Chặc... chặc...! Thế mà cÅ©ng đòi là m bác sÄ©! Chẳng lẽ trên Ä‘á»i lại có ngưá»i hoà n toà n khá»e mạnh? Mà nếu như quả tháºt hắn ta không có bệnh gì thì anh cÅ©ng phải cho hắn má»™t cái đơn chữ rất ngoáy đến ná»—i hắn không tà i nà o Ä‘á»c được rồi bảo hắn ra hiệu thuốc... Dù anh có viết trá»i đất gì Ä‘i nữa thì thằng chá»§ hiệu rất tâm lý kia sẽ tìm ra ngay vô khối bệnh táºt cho khách... Hừ, anh cà ng viết má» mịt bao nhiêu thì tá» hóa đơn lại cà ng rà nh mạch bấy nhiêu... Ngoà i ra anh lại phải thưá»ng xuyên viết báo vá» nhiá»u vấn đỠkhác nhau, chẳng hạn “Bà n vá» chế độ thuê nhà â€, “Công tác bảo vệ rừngâ€, “Ãạo đức ngưá»i lái xeâ€, “Vì sao ngưá»i ta mất trÃâ€... như thế là để tên tuổi anh thưá»ng xuyên xuất hiện trên mặt báo và má»i ngưá»i sẽ nói rằng: anh ta hiểu biết ghê tháºt! Phải khéo léo là m sao sau nà y lên được chức thị trưởng, tỉnh trưởng, nghị sÄ© hoặc tháºm chà bá»™ trưởng... Ãó, ta nhìn thấy rất rõ rằng anh không thể là m nổi bác sÄ© đâu... Tốt nhất là anh nên quay lại chá»— anh má»›i há»c bên Ãức, bên Mỹ gì đó!
- Cháu xin cám Æ¡n, chúc bác khá»e!
- Anh cÅ©ng khá»e nhé, đừng có ốm đấy!
Xem tiếp chương 4
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 04:57 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

10-08-2008, 02:14 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Không thể thà nh ngưá»i
Trong bá»n tôi chỉ cần có má»™t kẻ nà o đó hoà i nghi kêu lên: “Không thể được, anh em Æ¡i, lÅ© chúng ta không thà nh ngưá»i được!†là láºp tức má»i ngưá»i gáºt đầu tán thưởng: “Ãúng, chà phải, chà chà phải, không thể thà nh ngưá»i!...†Và không bói đâu ra má»™t ngưá»i phản bác: “Sao lại thế! Phải tá»± trá»ng chứ!â€.
Hồi còn trẻ, có má»™t lần, dạo ấy tôi và o quãng 25 tuổi, bầu nhiệt huyết còn sôi sục, tôi đã cả gan chống lại luáºn thuyết đó.
Lần ấy tôi Ä‘i tà u thá»§y ra đảo Hoà ng Nam. Trên tà u bá»—ng có má»™t ngưá»i đà n ông đứng tuổi cà u nhà u má»™t mình, đến hung thần cÅ©ng không hiểu vì sao tá»± nhiên lại thế.
- Xin lá»—i các ngưá»i, là m sao chúng ta có thể thà nh ngưá»i được!
Má»i ngưá»i có mặt trong phòng khách lúc ấy Ä‘á»u gáºt đầu đồng ý.
Riêng tôi thì nóng mắt cự lại :
- Sao lại không thà nh?! Còn thà nh thế nà o nữa!... Dứt khoát là thà nh!... Mà còn thà nh những ngưá»i là m chấn động địa cầu là khác!
Má»i ngưá»i trong phòng khách tưởng như ăn ý vá»›i nhau từ trước, đồng thanh kêu ầm lên :
- Báºy nà o, báºy nà o, không thể thà nh ngưá»i được!...
- Chúng ta còn lâu mới đuổi kịp thiên hạ!
- Chúng ta không thể thà nh ngưá»i được!
ÃÆ°á»£c má»i ngưá»i há»— trợ, ông già kia bá»›t nóng :
- Nghe thấy chưa, con?... Các vị đây Ä‘á»u nhất trà ủng há»™ tôi đấy. Như thế nghÄ©a là quả tháºt chúng ta không thà nh ngưá»i được. Con xem, có ai buá»™c các vị kêu lên thế đâu.
- Thà nh ngưá»i!... Nhất định sẽ thà nh ngưá»i! - Tôi lặp lại.
Ông già cưá»i nhạt :
- Ãó, con vừa nói: “Nhất định sẽ thà nh ngưá»iâ€. Chữ sẽ như thế nghÄ©a là trước đây và bây giá» chưa thà nh ngưá»i chứ sao.
Từ bấy đến nay bao nhiêu năm trôi qua mà lúc nà o tôi cÅ©ng băn khoăn “Vì sao chúng ta không thà nh ngưá»i được?â€.
Lần đi tù mới đây đã mở cho tôi đôi mắt: cuối cùng tôi đã tìm ra câu đáp.
Trong tù tôi bị nhốt và o má»™t khám lá»›n cá»§a tù chÃnh trị. Quanh tôi la cả má»™t xã há»™i trà tuệ: các nhà doanh nghiệp nổi tiếng, các nhân sÄ© lá»—i lạc, các ngà i tỉnh trưởng, các quan đốc há»c, các cá»±u nghị sÄ©, các chÃnh khách xuất chúng, các vị đại thần, các báºc kỹ sư, các bác sÄ© danh vang toà n cõi. Hầu hết những ngưá»i nà y Ä‘á»u đỗ đạt táºn châu Âu, châu Mỹ, đã từng xuất dương và biết đến và i ba thứ tiếng.
Mặc dù cách nhìn Ä‘á»i cá»§a tôi và há» còn khác xa nhau, nhưng trước hết là nhá» có há» mà tôi hiểu ra được rất nhiá»u Ä‘iá»u vá» cái sá»± tại sao chúng ta không thà nh ngưá»i được.
Những ngà y tiếp ngưá»i nhà , tôi được nghe toà n những tin xấu: lúc thì gia đình tôi không trả được tiá»n nhà , lúc thì chịu tiá»n ông chá»§ quán nước, và biết bao nhiêu chuyện dằn vặt khác nữa. Tôi thấy nặng ná», á»§ dá»™t.
Tệ hÆ¡n nữa là tôi có mặc cảm tuyệt vá»ng.
Bấy giá» chỉ còn má»™t lối thoát: phải láºp tức ngồi viết tiểu thuyết. May ra có má»™t tá» báo nà o chịu đăng tải thì tôi kiếm được Ãt tiá»n. Ná»™i dung cuốn sách đó tôi cÅ©ng đã thai nghén từ lâu.
Ãã quyết là là m, tôi bèn Ä‘i kiếm má»™t cây bút máy, má»™t xấp giấy rồi ngồi chéo khoeo trên giưá»ng mà viết. Không được lãng phà thá»i giá»! Phải chấm dứt chuyện trò ba láp hoặc ngồi không nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn!
Chưa viết được mưá»i dòng thì má»™t vị phạm nhân, Ä‘á»u óc sáng láng đến gần tôi :
- Chúng ta không thể thà nh ngưá»i được! - Vị ấy tuyên bố ngay - Quyết không, quyết không!
Tôi nÃn im.
- Anh nói sao tôi nghe nà o? - Vị ấy gặng - Tôi đã ăn há»c ở Thụy SÄ©, sáu năm là m việc ở Bỉ.
Rồi ông ta kể lể dà i dòng và cặn kẽ vá» cuá»™c sống ở hai nước đó. Tôi phát rầu rÄ© vì bị quấy quả đột nhiên, nhưng biết là m sao được. Thỉnh thoảng tôi đưa mắt nhìn xuống, cố ý cho ông ta hiểu rằng tôi rất báºn và mong ông ta đứng dáºy. Than ôi! bạn tôi nà o có biết phán Ä‘oán. Ông ta cứ thế mà nhá»› đâu rồi đấy :
- Bên ấy anh sẽ thấy không ai không cầm sách vở. Má»™t ngưá»i Thụy SÄ© hoặc má»™t ngưá»i Bỉ có được và i phút rá»—i rãi là há» mở sách ra ngay. Ãi ô tô, Ä‘i tà u há»a, chá»— nà o cÅ©ng Ä‘á»c. Mà giá anh thấy há» trong nhà cÅ©ng thế! Lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»c, Ä‘á»c và đá»c...
- Chà , ghê tháºt, ghê tháºt! - Tôi ngắt lá»i ông ta vá»›i hy vá»ng ông ấy tha cho tôi nhá».
- Ghê hẳn Ä‘i chứ lỵ! - Ông ta nói tiếp - Còn bây giá» anh cứ thá» nhìn những ngưá»i quanh đây xem. Ai cÅ©ng nháºn mình là trà thức mà không có ai cầm sách cả. Không, bạn thân mến cá»§a tôi Æ¡i, chúng ta không thà nh ngưá»i được.
- Ông nói quả đúng - Tôi đồng ý.
Tôi vừa nói thế, ông ta liá»n hăng tiết lên gấp hai lần và lại tiếp tục câu chuyện ngưá»i Bỉ ngưá»i Thụy SÄ© Ä‘á»c sách má»i nÆ¡i má»i lúc.
Ãến giỠăn trưa. Chúng tôi cùng đứng lên.
- Chúng ta không thà nh ngưá»i được. Bây giá» anh đã rõ vì sao như thế chưa? - Ông ta há»i.
- Rõ - Tôi đáp.
Thế là tôi mất đứt ná»a ngà y để nghe má»™t bà i giảng vá» lòng hiếu sách cá»§a ngưá»i Thụy SÄ© và cá»§a ngưá»i Bỉ.
Nuốt vá»™i và ng mấy hạt cÆ¡m trưa tôi lại leo lên giưá»ng viết sách. Tá» giấy trên đầu gối, cây bút trong tay, tôi vừa ngồi vừa nghÄ©.
Chưa viết được má»™t chữ lại má»™t ngưá»i quen bước đến :
- Anh là m gì váºy?
- Tôi viết tiểu thuyết.
- Ở đây viết không ra cái gì đâu. Anh nà y ngá»™ tháºt!... Anh đã ở châu Âu lần nà o chưa!
- Không, tôi chưa bao giá» ra khá»i đất Thổ.
- Tiếc quá! Thế thì anh phải Ä‘i châu Âu má»›i được. Sống bên đó, được táºn mắt nhìn thấy má»i vẻ sinh hoạt là điá»u rất thú vị. Những chuyến Ä‘i ấy là m con ngưá»i mở rá»™ng được tầm mắt. Tôi đã Ä‘i hầu khắp châu Âu, có lẽ không nước nà o không đặt chân tá»›i. Lâu nhất là thá»i kỳ tôi ở Ãan Mạch, Hà Lan và Thụy Ãiển. Ở các nước đó má»i ngưá»i tôn trá»ng nhau hết sức. Tháºm chà ngưá»i ta không nói to để khá»i phiá»n ngưá»i bên cạnh. Còn ở nước ta, anh xem! Muốn thá»§ng hai mà ng nhÄ©! Có lúc tôi muốn chợp mắt má»™t tý, muốn Ä‘á»c hoặc viết má»™t tý, tôi thiếu gì việc phải là m hả anh, thế mà cÅ©ng không được. á»’n như chợ vỡ thế nà y anh không viết tiểu thuyết được đâu. Không thể viết được.
- á»’n như chợ vỡ tôi cÅ©ng viết được. Tôi chỉ không viết được khi bị ngưá»i khác lải nhải bên tai mà thôi.
- Bạn thân mến Æ¡i, nhưng được yên tÄ©nh thì thÃch hÆ¡n biết mấy. Có phải thế không? Mà há» có quyá»n gì quấy rầy anh kia chứ? Há» có thể nói nhỠđược quá chứ lỵ. Ở Ãan Mạch, Thụy Ãiển, Hà Lan không có ai bất lịch sá»± như thế bao giá». Dân chúng ngưá»i ta tân tiến vì biết tôn trá»ng lẫn nhau.
Ông ta cứ nói lảm nhảm hết chuyện nà y chuyện khác, lôi ra trăm thứ dẫn dụ để minh há»a cho trình độ lịch thiệp và giáo dục cá»§a ngưá»i châu Âu.
Tôi cúi xuống mặt giấy và bắt đầu viết. Nói đúng hơn là tôi là m ra bộ viết. Hẳn như thế là bất nhã nhưng tôi còn biết là m sao khác được?
- Ãừng hoà i công vô Ãch - Ông bạn lại nói - không viết được gì đâu. Viết thế anh chỉ là m há»ng đầu óc. Nước Thổ chứ có phải là châu Âu đâu. Anh có biết má»™t ngưá»i dân châu Âu thì phải thế nà o không? Trước hết là phải có lòng tôn trá»ng ngưá»i bên cạnh mình. Còn ta thì sao? Bạn thân mến cá»§a tôi Æ¡i, chÃnh là vì lẽ đó mà chúng ta không nên ngưá»i được đâu. Không, chẳng thể nà o được!
Chắc ông ta chưa chịu kết thúc ngay, nhưng may quá, luáºt sư cá»§a ông ta đến cứu nguy cho tôi.
Sợ rằng lại có ngưá»i khác đến ám, tôi cùi gằm hẳn mặt xuống.
Vừa viết được hai dòng, lại một ông bạn cùng xà lim bước đến.
- Chúc anh thà nh công! - Ông ta nói.
- Cám ơn bác - Tôi đáp.
Ông ta ngồi xuống giưá»ng tôi nói :
- Còn xa chúng ta má»›i thà nh những ngưá»i chân chÃnh!...
Tôi không hé răng ná»a lá»i hòng chặn đứng câu chuyện ngay từ khởi thá»§y.
- Anh đã sang Mỹ bao giá» chưa? - Ông ta há»i.
- Chưa.
- Tiếc tháºt! Anh được ở đó và i tháng anh sẽ hiểu ngay vì sao chúng ta lạc háºu thế nà y. Ngưá»i Mỹ đâu có như ta, há» không thÃch tán gẫu. Bên há» có câu: “Time is money.†“Thá»i gian là tiá»n bạcâ€. Ngưá»i Mỹ chỉ đến vá»›i anh khi có việc. Há» nói và i câu cần thiết rồi Ä‘i là m việc khác. Còn nước Thổ ta thì sao? Cứ lấy chúng ta mà xem. Chúng ta Ä‘ang là m gì? Tán dóc chứ sao. Tán hết ngà y nà y qua tháng khác! Ở Mỹ như thế thì đừng có hòng. ChÃnh váºy mà há» tân tiến.
Tôi thở dà i liên tiếp, lòng thầm mong ông ta hiểu cho là tôi rất báºn và ông ta Ä‘i Ä‘i cho rồi. Nhưng ông ta cứ tiếp tục khoa đại ngôn như chẳng há» hám chuyện gì cả.
Ãến giỠăn tối. Trước khi cáo lui ông ta bảo :
- Chúng ta không thà nh ngưá»i được. Ãúng thế. Cứ cái lối sa đà trò chuyện thế nà y thì chẳng có bao giá» nên ngưá»i.
- Bác nói tháºt chà lý - Tôi đáp.
Khoắng vội cho xong bát cơm, tôi quay vỠlà m việc. Tiểu thuyết! Phải viết tiểu thuyết!
- Cái chÃnh là phải lao động. Những việc khác là phụ - Tôi bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i nói.
Ngẩng đầu lên tôi thấy một bạn cùng khám đứng cạnh.
- Theo anh thì sao? - Anh ta há»i và ngồi xuống giưá»ng bên.
- Ai dám tranh luáºn chuyện đó? Lao động cần quá Ä‘i chứ - Tôi đáp.
- Bố mẹ tôi giáo dục tôi theo tinh thần nước Ãức...
Tôi giáºn đến tÃm ruá»™t.
Còn anh bạn thì sôi nổi tiếp tục :
- Tôi tốt nghiệp trưá»ng Li-xê Ãức ở Istanbul rồi sang Ãức há»c đại há»c, sau đó tôi ở lại là m việc bên ấy nhiá»u năm. Ngưá»i Ãức chả có ai ăn không ngồi rồi cả. Còn bên ta thì thế nà o? Cứ lấy tất cả những ngưá»i trong khám nà y ra là m bằng mà xem. Không. Không, chúng ta không thể thà nh ngưá»i được. Còn lâu chúng ta má»›i là những ngưá»i chân chÃnh!
Tôi hiểu ra: ban ngà y ngưá»i ta không cho tôi viết tiểu thuyết. Cố viết, tôi chỉ giết chết thần kinh cá»§a mình mà thôi. Bây giá» chỉ còn nước đợi đến đêm cho má»i ngưá»i Ä‘i ngá»§ cái đã.
Anh bạn không má»i mà đến cá»§a tôi lại thao thao vỠđất nước Ãức.
- Ở Ãức mà ngồi không ăn bám là điá»u sỉ nhục. Ngưá»i Ãức dù bị số pháºn xua Ä‘uổi đến đâu Ä‘i nữa cÅ©ng không bao giá» chịu ngồi bó gối, thế nà o há» cÅ©ng phải tìm được má»™t việc gì đó mà là m. Má»™t lẽ đương nhiên là không thể không lao động được. Còn đây là má»™t dẫn chứng phản diện: chúng ta đã nằm đây mấy tháng rồi, thá» há»i có ai là m gì hay không? Ãụng đến chuyện ấy là ngưá»i ta lấy là m lạ: trong tù thì là m gì được! Má»™t ngưá»i trà thức nước Ãức sẽ không nói váºy. Ông ta sẽ ngồi viết hồi ký, viết báo, lo nghÄ© công việc cá»§a mình hoặc Ä‘á»c sách báo, tóm lại, ông ta không có chÆ¡i bá»i phà phạm. Còn chúng ta thì sao? Anh muốn nói gì thì nói, chúng ta không thể thà nh ngưá»i được.
Ãến táºn ná»a đêm anh ta má»›i vá». Bây giá» có thể là m việc được rồi. Không còn ai đến ngồi quấy phá và lên lá»›p cho tôi vá» chuyện để lý do khiến chúng ta không nên ngưá»i được.
Chao ôi, tôi đã lầm to: lại có ngưá»i đến. Ngưá»i nà y dã lăn lá»™n nhiá»u năm bên Pháp. Ông ta khe khẽ thì thầm sợ phiá»n đến giấc ngá»§ má»i ngưá»i.Theo lá»i ông, ngưá»i Pháp là ngưá»i biết là m việc ra trò, nghỉ ngÆ¡i và vui chÆ¡i ra trò, dân tá»™c đó không bao giá» lẫn lá»™n thá»i gian là m việc vá»›i thá»i gian nghỉ ngÆ¡i. Rồi ông ta khuyên tôi không nên là m việc quá ná»a đêm như thế.
- Bây giá» anh Ä‘i ngá»§ ngay Ä‘i, sáng mai đầu óc tỉnh táo anh lại tiếp tục viết. Bên nước ta má»i thứ cứ lùng chùng vá»›i nhau: lao động, nghỉ ngÆ¡i, giải trÃ, không cái gì ra cái gì cả. Lúc nghỉ thì mình là m việc, giá» là m việc mình lại muốn nghỉ. Ãấy cứ bảo tại sao chúng ta không biết là m việc cho có năng suất. Không bao giá» chúng ta thà nh ngưá»i được đâu. Không bao giá»!
Lúc ông ta đi thì tôi cũng không còn sức để viết được nữa. Hai mà mắt tôi cứng lại. Tôi lăn ra ngủ vùi.
Sáng hôm sau tôi dáºy tháºt sá»›m, lúc chưa ai dáºy, và lại bắt tay và o việc.
Có má»™t ngưá»i cùng khám mà tôi rất kÃnh nể vừa Ä‘i ngoà i vá».
Thấy tôi ông ta bước lại.
- Má»i thứ ở bên Anh không có như ben ta - Ông nháºn xét - Anh đã ở bên Anh bao giá» chưa?
- Chưa ạ.
- Anh cứ hình dung như anh Ä‘ang ở bên ấy và đang Ä‘i tà u. Ngưá»i cùng phòng vá»›i anh suốt ná»a ngà y không thèm nói câu nà o. Bên ta mà thế thì lại bảo: “Cái thằng kênh kiệu! Mặt lạnh như tiá»n!†Nhưng đó có phải tại ngưá»i ta lạnh lùng và kênh kiệu đâu, đó là ngưá»i rất có ý thức và rất tế nhị. Biết đâu anh không thÃch nói chuyện vá»›i ngưá»i ta thì sao. CÆ¡n cá»› gì mà ngưá»i ta là m phiá»n đến anh! Còn bên ta thì sao?... Anh ta có quen anh hay không, anh Ä‘ang báºn hay Ä‘ang rá»—i, mặc! Anh ta cứ mở miệng tán phét. ChÃnh vì thế mà chúng ta chẳng bao giá» thà nh ngưá»i được cả.
Tôi vò nát tá» giấy trên đầu gối, quẳng xuống gáºm giưá»ng và nhét bút và o túi.
Thế là hết!... Thế là tiêu tan cái má»™ng tiểu thuyết cá»§a tôi. Phải, trong tù tôi không viết được gì cả. Nhưng mà tù đã mở ra cho tôi má»™t chân lý trăm ngà n lần quý hÆ¡n cuốn sách thai nghén kia. Tôi đã hiểu ra vì sao chúng ta không thể thà nh ngưá»i được.
Bây giá» chỉ cần má»™t ngưá»i nà o đó đứng bên tôi bảo rằng: “Không chúng ta không thể thà nh ngưá»i được!...†thì láºp tức tôi giÆ¡ tay hô lá»›n :
- Tôi biết lý do rồi!
Tôi trưởng thà nh hẳn lên.
Xem tiếp chương 5
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 04:58 PM.
|

10-08-2008, 02:15 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Äiệp viên OX-13
Y là điệp viên cỡ thượng thặng. Tên tuổi cá»§a y, ngay từ khi y còn sống, đã được ghi và o lịch sá» tình báo thế giá»›i. Quãng năm dà i hoạt động ở phương Ãông đã cướp Ä‘i cá»§a y nhiá»u sức lá»±c, nhưng không vì thế mà trông y mất vẻ Ä‘iển trai rắn rá»i. Nhà nước đặt toà n bá»™ hy vá»ng và o ngưá»i Ä‘iệp viên OX-13 cá»§a mình, coi y là niá»m tá»± hà o cá»§a ngà nh tình báo quốc gia.
Má»™t ngà y ná», OX-13 được phái sang Thổ NhÄ© Kỳ để thá»±c hiện má»™t nhiệm vụ đặc biệt quan trá»ng.
Trước khi Ä‘i hoạt động ở má»™t nước nà o, công việc đầu tiên cá»§a OX-13, tất nhiên là phải há»c tiếng nói cá»§a nước ấy. Năng khiếu ngoại ngữ cá»§a y quả là có má»™t không hai. Kinh nghiệm cho y thấy rằng, há»c ngoại ngữ tốt nhất là há»c trên giưá»ng, nên OX-13 quyết định cưới má»™t ngưá»i vợ bản xứ để hoà n thiện thêm tiếng Thổ cá»§a mình. Việc chá»n má»™t cô gái thÃch hợp đối vá»›i y không phải là điá»u khó khăn. Ngay cả cái Ä‘iá»u kiện hóc búa mà bố mẹ vợ đưa ra, bắt chà ng rể tương lai phải theo đạo Hồi, y cÅ©ng vượt qua má»™t cách dá»… dà ng. Vốn là má»™t ngưá»i có tư tưởng dá»… dãi và bình đẳng đối vá»›i các vấn đỠtôn giáo, nên y đã dÅ©ng cảm chịu đựng má»™t phẫu thuáºt khá nguy hiểm cho má»™t ngưá»i ở và o lứa tuổi y, để Ä‘ang là Risa Vêlinh, y có thể biến thà nh Rêsát Vêli.
Chỉ sau chưa đầy hai, ba tháng, tiếng Thổ của OX-13 đã có thể coi là tuyệt hảo.
Váºy là cuối cùng, y đã tá»± thiết láºp xong cho mình má»™t vị trà vững chắc trên đất nước xa lạ và tạo được những Ä‘iá»u kiện hết sức thuáºn lợi để hoà n thà nh sứ mạng mà ngưá»i ta giao phó cho y ở xứ sở nà y. Nhưng chÃnh và o lúc đó, trong cuá»™c Ä‘á»i y đã xảy ra má»™t biến cố bất ngá». Chắc các bạn cÅ©ng biết, nhiá»u khi má»™t môi trưá»ng má»›i mẻ hay má»™t hoà n cảnh xa lạ có thể là m cho con ngưá»i bá»—ng thay đổi hẳn. Ãối vá»›i OX-13 cÅ©ng váºy. Việc chuyển theo đạo Hồi, việc cưới vợ Thổ, vá» việc chung sống vá»›i những ngưá»i Thổ là m cho trái tim đá, ý chà sắt và thần kinh thép cá»§a y đột nhiên trở thà nh má»m yếu. Chuyện đó thoạt nghe có vẻ khó tin, nhưng sá»± thá»±c lại hoà n toà n đúng như váºy. Có thể, cái bầu không khà ấm áp chân thà nh bao bá»c xung quanh Rêsát Vêli đã là m cho lòng y trở nên hiá»n dịu. Trách nhiệm cá»§a nghá» tình báo bắt đầu là m y thấy nặng ná» khó chịu: y cảm thấy chán ghét cái công việc lén lút chống lại những con ngưá»i dá»… thương và tốt bụng ấy. Y tá»± nhá»§ sẽ đến đầu thú tại cÆ¡ quan phản gián Thổ NhÄ© Kỳ, sẽ thú nháºn hết má»i chuyện vá»›i há», rồi muốn ra sao thì ra!... Y đã chuẩn bị tất cả vá»›i ước vá»ng duy nhất là là m sao thoát khá»i cái trò chÆ¡i mà y Ä‘ang vướng và o, để được sống yên ổn hạnh phúc trong cái tổ ấm gia đình, bên cạnh ngưá»i vợ yêu và những con ngưá»i trung thá»±c đáng mến.
Thế là y quyết định đi thực hiện ý định đó.
Rêsát Vêli bước và o má»™t tòa nhà lá»›n. Chẳng hỠđắn Ä‘o, y gõ cá»a căn phòng đầu tiên mà y gặp, rồi đứng ngay tại ngưỡng cá»a, y báo ngay cho má»™t viên chức ở đó biết rằng: Y, Rêsát Vêli, hay Risa Vêlinh, hay OX-13, chÃnh là gián Ä‘iệp cá»§a nước ấy nước ấy, và được phái sang đây để tiến hà nh má»™t nhiệm vụ đặc biệt.
Danh tiếng cá»§a đại cưá»ng quốc quả là có má»™t tác động kỳ lạ đối vá»›i ngưá»i viên chức ná»: vừa nghe thấy cái tên ấy, anh ta không còn chú ý gì đến hai tiếng “gián Ä‘iệp†nữa, mà vá»™i và ng đứng phắt dáºy, cúi rạp ngưá»i trước Rêsát Vêli, kÃnh cẩn tá»± giá»›i thiệu tên tuổi và chức vụ cá»§a mình.
- Rất hân hạnh được quen biết ngà i! Xin má»i ngà i ngồi! - Anh ta nhắc lại vá»›i giá»ng đầy xúc động.
Không! Rêsát Vêli quả là không nhầm khi nghÄ© vá» cái dân tá»™c đáng quý nà y! Ngay cả vá»›i má»™t tên gián Ä‘iệp há» vẫn tiếp đón vá»›i nụ cưá»i niá»m nở! Y rút thuốc lá ra má»i ngưá»i viên chức, Ä‘oạn ngồi xuống ghế và bắt đầu nói :
- Tôi là điệp viên OX-13. Tôi được phái sang đây vá»›i máºt danh là Risa...
- Thưa, chúng tôi có thể giúp gì cho ngà ỉ - ngưá»i viên chức nhã nhặn ngắt lá»i y - Ngà i cần gì ở chúng tôi ạ?
Rêsát Vêli chưng há»ng :
- Nhưng tôi là ... gián Ä‘iệp mà ! - y do dá»± kéo dà i giá»ng.
- À, tốt lắm!... - nhân viên ná» suy nghÄ© - Chắc ngà i muốn là m việc cho chúng tôi phải không ạ? - rồi không đợi trả lá»i, anh ta nở má»™t nụ cưá»i Ä‘on đả nói tiếp - Váºy xin má»i ngà i lên tầng 2, phòng 228 ạ!
Tại phòng số 228, ngưá»i ta nghe Rêsát Vêli má»™t cách hết sức chăm chú, rồi cuối cùng há»i y :
- Thế nhiệm vụ của ngà i là gì?
- Ãặt mìn gây các vụ nổ ngầm - Rêsát Vêli đáp.
- Bá»™ pháºn cá»§a chúng tôi hiện nay đã được bổ sung đầy đủ. Trong thá»i gian tá»›i chắc cÅ©ng chưa có chá»— khuyết. Nên rất tiếc chúng tôi không thể bố trà cho ngà i việc gì được!
Nhà tình báo nổi tiếng, vốn là ngưá»i hết sức bình tÄ©nh, nghe thấy thế bá»—ng cảm thấy thần kinh cá»§a mình không còn được bình thưá»ng nữa. Y nói như hét :
- Nhưng tôi đã nói với các ngà i rằng tôi là một điệp viên! Một tên gián điệp!...
- Tuyệt lắm! Nhưng ngà i muốn gì ở chúng tôi? Ngà i muốn chúng tôi che chở cho ngà i ư?
- Nhưng tôi là má»™t Ä‘iệp viên nước ngoà i! Chả lẽ ở đây không có ai giải quyết vấn đỠcá»§a tôi cả hay sao? - rồi bằng má»™t giá»ng run run, Rêsát Vêli nói tiếp - Tôi sẽ khai hết tất cả các Ä‘iá»u bà máºt!
- Ã, à ! Thế thì lại là chuyện khác! Nếu váºy xin ngà i quá bá»™ leo lên má»™t tầng nữa, sau đó rẽ tay phải, rồi Ä‘i theo hà nh lang đến căn phòng cuối cùng. Ở đó ngưá»i ta phụ trách các vấn đỠnổ mìn.
Rêsát Vêli leo lên tầng 3.
- Thưa ngà i, tôi là nhân viên tình báo...
Viên quan chức ngồi ở bà n tháºm chà không thèm ngẩng đầu lên.
- Ai bảo ông đến đây?
- Không ai cả, tôi tự đến...
Viên quan chức tức giáºn rá»i mắt khá»i đống giấy tá» :
- Tôi há»i, ai chỉ cho ông đến phòng tôi?
- Ở phòng 228 ngưá»i ta cho tôi biết là ngà i phụ trách vấn đỠnổ mìn.
- Vâng, đúng rồi! Nhưng nổ mìn cÅ©ng có nhiá»u cách khác nhau.
- Tôi chuyên vỠphá cầu.
- Ãấy! Ông thấy chưa. Nếu thế thì lại không thuá»™c bá»™ pháºn chúng tôi! Mìn là mìn, mà cầu là cầu chứ!...
- Thế thì tôi phải đến gặp ai ạ?
- Gặp ai ấy à ? - viên quan chức suy nghĩ một lát rồi đáp - à , phải rồi! ông hãy lên tầng 4, ở đó hỠsẽ chỉ dẫn cho!
Khoảng 10 phút sau, Rêsát Vêli đã ngồi trong má»™t căn phòng khác và đang trình bà y. Ngưá»i ta nghe y rất chăm chú rồi há»i y :
- Ngà i chuyên là m nổ các loại cầu gì?
Nghe há»i thế Rêsát Vêli cảm thấy như chÃnh mình cÅ©ng sắp bị nổ tung.
- Sao? Chả lẽ các ngà i không biết có những loại cầu gì nữa hay sao?
- Chúng tôi biết. Cầu thì có cầu đá, cầu bê tông, cầu gá»—... Nhưng má»—i loại cầu chúng tôi có bá»™ pháºn nghiên cứu riêng.
- Nếu váºy, tôi chuyên vá» cầu bê tông - Rêsát Vêli thú nháºn.
- Nếu thế thì ngà i đến nhầm chỗ rồi! Ngà i phải lên tầng năm, phòng số 501 cơ! Ở đó hỠphụ trách vấn đỠcủa ngà i.
Sau khi nghe Rêsát Vêli trình bà y, viên quan chức phòng 501 suy nghĩ một lát rồi cầm lấy máy điện thoại.
- Bẩm ngà i!... Có má»™t ngưá»i đến chá»— chúng tôi tá»± xưng là điệp viên và khai ra biết là m nổ các cầu bê tông. Xin ngà i cho biết phải xá» trà vá»›i anh ta thế nà o ạ? Dạ... dạ! Bẩm vâng ạ!
Và vá»›i vẻ hà i lòng, anh ta quay sang Rêsát Vêli, lúc nà y bá»—ng thấy hy vá»ng là chuyện cá»§a mình sẽ được giải quyết
- Tốt nhất là ngà i hãy là m theo lá»i khuyên cá»§a cấp trên chúng tôi và hãy tìm gặp ngà i Hasim.
Ngà i Hasim chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối câu chuyện cá»§a Rêsát Vêli rồi há»i :
- Xin lỗi, ngà i có thể cho biết ngà i phá nổ cầu bằng phương pháp gì không ạ?
Rêsát Vêli nóng bừng mặt :
- Nhưng... bằng phương pháp nà o thì các ngà i cần gì phải biết?
- Xin ngà i hãy bình tÄ©nh...! E... hèm! Ngà i bảo ngà i là má»™t Ä‘iệp viên mà ngà i lại dá»… xúc động quá!... E... hèm... Chắc ngà i cÅ©ng biết rằng ở chá»— chúng tôi ngưá»i nà o thần kinh không vững thì không thể là m việc được... Tại sao tôi há»i ngà i như thế? Là vì đặt thuốc nổ có dây cháy cháºm rồi châm ngòi là má»™t chuyện, còn gà i mìn giá», hoặc mìn Ä‘iá»u khiển theo cá»± ly lại là chuyện khác! Má»—i cách chúng tôi có bá»™ pháºn phụ trách riêng...
- Tôi có thể sỠdụng cả hai cách! - Rêsát Vêli cáu tiết quát - Tôi là điệp viên! Các ngà i có hiểu không? Một điệp viên ngoại hạng! Tôi biết là m tất cả! Các ngà i rõ chưa?
- Nếu váºy, đó không phải vấn đỠchúng tôi phụ trách! Xin má»i ngà i xuống tầng má»™t, phòng thứ ba, bên phải cÆ¡ ạ!
Tuy đã gần như tuyệt vá»ng, nhưng Rêsát Vêli vẫn kể lại từ đầu đến cuối. Giá»ng y đã uể oải, chán nản. Viüacruan chức cá»a phòng ba, bên phải, tầng má»™t, vừa nghe y nói, vừa đổi chân luôn luôn, ra chừng khó chịu. Y đã đứng lên mặc áo măng tô, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ.
- Tốt lắm, ông bạn thân mến ạ! Má»i việc rõ cả rồi. Nhưng sao ông đến muá»™n quá váºy? Giá» là m việc hết mất rồi! Văn phòng đã đóng cá»a. Mà chuyện cá»§a ông lại rất quan trá»ng và đòi há»i mất nhiá»u thá»i gian!...
- Nhưng có phải lá»—i tại tôi đâu! Suốt ngà y tôi cứ bị ngưá»i ta Ä‘uổi Ä‘i hết phòng nà y đến phòng khác.
- Ồ, ông bạn ạ! Tôi rất hiểu ông. Nhưng ông cũng phải hiểu cho tôi chứ! Là hết giỠlà m việc mất rồi!
Rêsát Vêli há hốc mồm. Nhưng viên quan chức đã bước ra phÃa cá»a.
- Thôi, xin lỗi ông bạn! Ngà y mai thế nà o ông cũng đến nhé! Nhưng nhớ đến sớm một chút đấy!
Rêsát Vêli, tức Risa Vêlinh, cÅ©ng tức Ä‘iệp viên trứ danh OX-13, vừa mệt má»i lê bước trên phố vừa miên man suy nghÄ©: “Thế là rút cuá»™c ta không thoát khá»i cái trò chÆ¡i quái gở nà y... Lại phải tiếp tục cái công việc quái gở... Và hÆ¡n nữa, lại ở cái đất nước cÅ©ng hết sức quái gở nà y!...â€
Xem tiếp chương 6
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 04:58 PM.
|

10-08-2008, 02:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Phải ho lao mới được
Chúng tôi lấy nhau, sá»± thể là như váºy... Con ngưá»i khi lấy vợ rồi thì phải là m gì? Thì anh lấy vợ là m gì, má»™t khi còn chưa biết Ä‘iá»u gì đáng phải là m? Bây giá» thì tôi biết rõ lắm rồi! Ngưá»i ta lấy vợ xong, việc đầu tiên là phải có than cho mùa đông. Tôi bèn Ä‘i há»i bạn bè xem là m việc đó thế nà o?
- Ô hô! - HỠnói - Anh đừng hòng mua được.
- Sao lại thế?
- Anh không thể nà o mua được chứ sao nữa!
- Nhưng tôi có quyá»n cÆ¡ mà ! Ôi, Ala!
Tất cả những kẻ nà o bảo tôi: “Cáºu đừng hòng mua than†đá»u được tôi lên lá»›p cho má»™t bà i ra trò vá» quyá»n công dân!
Tôi đến nhà trưởng phố. Sau khi chá» mưá»i phút cho ông lão dứt cÆ¡n ho, tôi há»i :
- Cụ ủng hộ phe nà o ạ?
- Phe dân chủ! - Ông cụ là u nhà u nói.
- Hay lắm! Cháu cÅ©ng á»§ng há»™ phe dân chá»§ - Tôi đáp - Cháu ở phố ná», số nhà ná», cháu muốn mua than. Cụ giúp chúng cháu vá»›i.
- Thế là từ trước đến nay anh mua than ở đâu?
- Cháu đã mua than bao giỠđâu. Ãây là lần đầu tiên cháu định mua đấy.
- Thế đầu đuôi là m sao mà anh lại đến đây?
- Thưa cụ, cháu vừa mới cưới vợ. Trước kia thì cháu thế nà o cũng xong. Bây giỠcháu muốn mua than để đôi chim trong tổ uyên ương chúng cháu được sưởi ấm và o mùa đông.
- Anh mang giấy chứng nháºn nÆ¡i ở cÅ© cá»§a anh và cá»§a vợ anh đến đây.
Thế là các Ä‘iện khẩn, Ä‘iện há»a tốc, Ä‘iện kèm cước phà trả lá»i bay Ä‘i tứ tung, và má»™t tháng rưỡi sau chúng tôi nháºn được giấy chứng thá»±c. Lần nà y trưởng phố bảo :
- Anh phải viết đơn cho Sở phân phối than.
Chúng tôi ná»™p đơn. HỠđưa cho tá» giấy bảo là để trưởng phố Ä‘iá»n và o. Nà o ai bảo là tôi không mua được than nà o!
Chúng tôi cầm tá» giấy. Trưởng phố Ä‘iá»n và o. Chúng tôi lại mang đến Sở phân phối than. Cần má»™t chữ ký! Thế là xo...o...ong! Giá» thì cứ để há» xem tôi có mua được than hay không? Chữ ký có đây rồi. Phải, thưa các ngà i, dân ta là cứ muốn má»i thứ ká» sẵn miệng cÆ¡! Bảo là “cho tôi má»™t tấn than†rồi muốn ngưá»i ta để than cho ngay láºp tức cÆ¡! Như thế mà được à ! Ãây có phải quầy bán thức ăn đâu! Ãến quầy bán thức ăn cÅ©ng phải xếp hà ng đợi đến lượt nữa là ! Ở đây lại có ngần ấy công thức, há» phải có việc gì mà là m chá»›. Lại cần thêm má»™t chữ ký nữa...
Khi đã lấy đủ các chữ ký, viên công chức ngồi táºn bà n ngoà i cÅ©ng mỉm cưá»i há»i :
- Than à ?
- Vâng! Than ạ! - Tôi xác nháºn.
Nụ cưá»i cá»§a viên chức công cà ng nở thêm ra :
- Ra anh muốn mua than đấy.
Tôi vốn ưa những ngưá»i vui tÃnh. Và tôi đáp, cố mỉm cưá»i như viên công chức niá»m nở vui tÃnh nà y :
- Vâng! Than! Ông xem, tôi muốn mua Ãt than ấy mà !
Không biết các bạn có để ý thấy hầu hết các công chức cá»§a chúng ta Ä‘á»u có bá»™ mặt nhăn nhó không? Thế mà viên công chức nà y thì lại vui tÃnh cưá»i sằng sặc. Ông ta cưá»i tướng lên:
- Thế nghĩa là than đấy!
Tôi cÅ©ng cưá»i to gần như ông ta :
- Than, hẳn rồi! Than ấy mà !
Viên công chức lại cà ng cưá»i khá»e. Ông ta cưá»i hô hố, còn tôi thì sao, chả lẽ tôi đứng nhìn à ? Ừ thì tôi cÅ©ng cưá»i. Khi ngưá»i bạn Ä‘ang tiếp chuyện mình cưá»i, lẽ nà o anh lại nhăn nhó. Ông ta cưá»i, và tôi cÅ©ng cưá»i. Cứ thả sức cho hai ta cùng vui.
- Thế ra, hahaha! Là than đấy! Ha ha! Ha ha!...
Má»™t khi ngưá»i ta đã đến cÆ¡n cưá»i thì khó lòng mà nÃn lại được. Tôi cà ng cưá»i to hÆ¡n :
- Than!... Ha ha ha ha!...
Chúng tôi ôm bụng mà cưá»i đến chảy cả nước mắt. Chỉ thêm tà nữa là tôi ngất Ä‘i mất.
- Ra là than à ? Ha ha ha ha!...
- Hahaha!... Than, hẳn đi rồi!...
- Thế thì không có.
- Sa...a...ao! Không có? Thế sao ông lại cưá»i?
- Không có, thế nên tôi má»›i cưá»i. Hahahaha!...
Bây giá» thì đáng lẽ tôi không còn cưá»i được nữa, mà phải khóc kia, nhưng tôi không kìm lại được. Chúng tôi cưá»i vô hồi kỳ tráºn, cưá»i không tá»± chá»§ được nữa. Nhá» giá»i là hỠđặt tôi ngồi xuống ghế, cho cốc nước, bóp má mấy cái và cho ngá»i nước đái quỉ. Khi hÆ¡i hồi lại, tôi há»i :
- Thế là chúng tôi không mua than được à ?
- Ãến ngay bán cho các khách hà ng quen chúng tôi cÅ©ng đã cháºt váºt lắm rồi, huống chi ông là ngưá»i má»›i. Ông thì chẳng có đâu.
- ÃÆ°á»£c rồi, nhưng lúc trá»i đông mưa rét thì tổ uyên ương cá»§a chúng tôi sẽ ra sao?
- Ông có thể mua than vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Ãiá»u kiện gì?
- Nếu trong nhà ông có ai bị tê thấp, ông mang giấy chứng nháºn lại đây, chúng tôi sẽ bán cho ông má»™t phần tư tấn.
- Nhà ta có ai bị tê thấp không? - Tôi gà o lên từ ngưỡng cá»a.
Bà mẹ vợ vội đáp :
- Lạy giá»i, tìm được thuốc rồi à ? Ãã mưá»i năm nay mẹ đến khổ vì bệnh tê thấp. Chỉ có giá»i biết được là thế nà o!
Bà mẹ vợ đã mở miệng thì còn đủ má»i chuyện... Váºy mà cÅ©ng có khi bệnh tê thấp cá»§a bà mẹ vợ lại được việc đấy. Và chúng tôi lấy được giấy chứng nháºn.
Chà , nếu lần nà y mà tôi mua được than thì không hiểu tôi sẽ là m gì vá»›i những kẻ bảo tôi: “Cáºu không mua nổi than đâu!†Hừ, những giống bi quan! Ãang có ngưá»i ốm thì ai lại Ä‘i bán than cho ngưá»i khá»e cÆ¡ chứ. Cứ bị tê thấp Ä‘i, ngưá»i ta sẽ bán than cho.
Tôi mang giấy chứng nháºn đến.
- Giấy nà y không hợp lệ.
Hẳn hỠnghĩ là giấy là m giả mạo.
Kể ra thì há» cÅ©ng có lý. Bây giá» thiếu gì các kỹ sư ẩm muá»™i, các bác há»c giả danh, các thầy kiện cãi láo, các bác sÄ© giả hiệu: há» là m sao mà biết được là bác sÄ© tháºt hay giả đã cấp giấy chứng nháºn. Vì thế nên hỠđòi giấy chứng nháºn cá»§a há»™i đồng y khoa cấp. Không lẽ cả há»™i đồng là giả hiệu được!
Thá»§ tục xin giấy chứng nháºn cá»§a há»™i đồng y khoa xem ra còn rắc rối hÆ¡n việc mua than nhiá»u!
Ãến đây thì đừng có tiếc công, cứ cáºy cục đến cùng! Má»™t tháng sau, tôi lấy được giấy chứng nháºn cá»§a há»™i đồng.
Tôi tóm tỠgiấy và bây giỠmới yên lòng.
Tôi Ä‘em giấy cho há».
- Rất đáng tiếc là ... không được!
- Sao? Giấy chứng nháºn đây mà !
- Giấy chứng nháºn cá»§a ông là giấy chứng nháºn có bệnh tê thấp.
- Thì chÃnh các ông đòi giấy chứng nháºn bị tê thấp mà . Giá các Ông có đòi giấy chứng nháºn mắc bệnh ung thư thì chúng tôi cÅ©ng Ä‘em đến được.
- Trước kia chúng tôi có bán than cho ngưá»i bị tê thấp, nhưng nay than lại Ãt hÆ¡n trước nên chúng tôi không bán cho ngưá»i bị tê thấp nữa.
- Nguy to rồi!... Thế chúng tôi lấy gì mà sưởi tổ ấm uyên ương?
- Nhà ông có ai bị lao không?
- Không!
- Không thì chúng tôi biết là m thế nà o? Muốn mua than thì phải bị ho lao mới được.
Hừ, tôi ghét những giống bi quan ấy là m sao! Há» bảo: “Ngưá»i ta không bán than đâuâ€. Há» chẳng bán cho ngưá»i bị ho lao đấy là gì?
Các bạn cứ xem, nhá» giá»i, chúng tôi còn khá»e mạnh sống qua được mùa đông nà y, đến sang năm tất cả nhà sẽ được mua than cho mà xem. Vì nói gì thì nói, chứ cứ sống ở chá»— lạnh lẽo không có gì sưởi ấm thì chắc chắn là được ho lao rồi.
Tất nhiên là nếu đằng nà o cÅ©ng phải bán than cho những ngưá»i bị ho lao thì giá cứ bán ngay cho há» trước khi mắc bệnh có phải tốt hÆ¡n không... Không, như thế không được.
Mà nếu bao giá» chúng tôi bị ho lao, có khi há» lại sẽ bảo: “Muốn mua than thì trước hết anh phải chết Ä‘i đã. Chúng tôi chỉ bán than để Ä‘un nước lau rá»a cho ngưá»i chết thôi.â€
Thế mà có kẻ dám bảo: “Ngưá»i ta không bán than đấyâ€. Ãã có sá»± qui định, có luáºt lệ đặt ra để thi hà nh. Nếu anh không chết Ä‘i thì há» là m sao mà bán than cho anh được? Chuyến nà y tôi mua được than, tôi sẽ chở đến và vãi ra trước mÅ©i những kẻ nà o bảo “Cáºu đừng hòng mua than†cho mà xem.
Xem tiếp chương 7
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 05:04 PM.
|
 |
|
| |