  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-10-2008, 08:26 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				MÊ TÔNG TUYỆT ÄAO Nguồn: Nhạn Mon Quan
			 
			 
			
		
		
		
			
			MÊ TÔNG TUYỆT ÄAO 
Nguyên tác: Liễu Tàn Dương 
Dịch giả: Hồng Quang 
Nguồn: nhanmonquan.com 
 
Hồi 1 
Nơi Hung Hiểm Tình CỠCứu Tăng  
Há»a Ập Äến Thoát Trong Gang Tấc  
 
 
  
 
Nước cuồn cuá»™n chảy, hung hãn vượt qua từng ghá»nh đá nhấp nhô, báºt tung lên những đám bá»t trắng xoá và tạo thành những chuá»—i tiếng rÃt ồn ào cuồng loạn. 
 Äến khi gặp những tảng đá lá»›n chắn đưá»ng, dòng nước cuồng ná»™ vá»— ầm ầm. 
Äể rồi thất bại,do không đủ lá»±c quáºt ngã váºt chướng ngại, dòng nước rẽ khai, tạm tránh vòng vá» hai bên, sau đó thì há»›n hở nháºp má»™t, lưu lại má»™t vÅ©ng xoáy nhỠở ká» cáºn chân tảng đá chắn, phần phÃa trước cá»§a hợp lưu. Và địa hình ở đây gồm toàn những chổ hiểm trở tương tá»±, thế nên lá»±c cuá»™n xoáy cá»§a từng chổ xoáy nhỠđã vô hình chung tạo nên má»™t lá»±c xoáy khác mãnh liệt hÆ¡n, hoàn toàn ngấm ngầm và chỉ lá»™ diện má»™t lần duy nhất ở phần đột nhiên bị lõm sâu vào cá»§a ghá»nh đá, nÆ¡i dòng nước thoạt nhìn ngỡ phẳng lặng và bình tÄ©nh nhưng kỳ thá»±c ngay dưới lá»›p nước ấy lại là má»™t vÅ©ng xoáy chết ngưá»i. 
Có má»™t giang thuyá»n nhá» từ lâu đã neo vào má»™t nÆ¡i khá gần chổ hõm ấy cá»§a ghá»nh đá. Trên thuyá»n chỉ có má»™t ngưá»i, là má»™t gã lam lÅ©, y phục tuy không bẩn nhưng cÅ© kỹ và có nhiá»u chổ vá rất vụng vá». Gã cÅ©ng đã lâu rồi luôn chú mục vào vÅ©ng xoáy chết ngưá»i, chỉ cách gã độ hai trượng hÆ¡n, nhưng gã có dụng ý. Bất chợt gã thở ra, đồng thá»i tá»± ngẩn mặt nhìn lên trên cao. NhỠđó má»›i phát hiện gã chỉ độ mưá»i lăm hay mưá»i sáu là cùng. Mặt gã trong veo, Ä‘ang lần lượt nhìn các cảnh váºt xung quanh, từ gần đến xa và từ dưới thấp lên tÃt trên cao. 
Gần gã nhất chÃnh là dòng nước hung hãn luôn cuồn cuá»™n xoáy và ào ào đổ từ mãi trên cao xuống. Xa xa là các vách đá chÆ¡ vÆ¡ bao phá»§ các bá», xen lẫn vá»›i đá là đủ má»i loại cá» cây hoang dại. Má»™t cảnh quang tháºt âm u và thê lương. TÃt trên cao, nÆ¡i mắt gã có thể nhìn thấy là dãy Thanh SÆ¡n uy nghi hùng vÄ© và nhất là luôn hoang vu tÄ©nh lặng. 
Còn phần cao ở ngang trên đầu gã là mặt dưới cá»§a má»™t ghá»nh đá đột ngá»™t nhô ra, không chỉ làm cản khuất tầm nhìn cá»§a gã mà còn tạo sá»± kÃn đáo cho má»i hành vi cá»§a gã từng muốn thá»±c hiện Và Ä‘ang toan thá»±c hiện. Äến ná»—i gã tin quyết, giả như gã chết ở đây, ngay tại vùng xoáy chết ngưá»i này, thì nhất định sẽ chẳng má»™t ai nhìn thấy để ngay tức thá»i cứu gã, nếu đó là Ä‘iá»u kẻ nhìn thấy muốn hành động. 
Sau khi thu hết toàn bá»™ cảnh quang xung quanh vào sâu trong đáy mắt, gã chá»§ ý hé miệng hÃt vào má»™t hÆ¡i tháºt dài, đồng thá»i đứng thẳng lên, không há» chòng chành dẫu là má»™t mảy may, bất chấp chổ gã đứng là chiếc thuyá»n nhá» luôn chông chênh chao đảo ngay trên mặt nước mà bên dưới là các đợt xoáy ngầm nguy hiểm. Và bất thần gã báºt chồm ngưá»i vượt khá»i chiếc thuyá»n, lao cấm đầu vào mặt nước. 
Ùm...!! Cùng lúc này, cÅ©ng ở ngay trên mặt nước, cÅ©ng vang lên tiếng chấn chạm thứ hai, đến độ khó có thể phân biệt giữa tiếng chấn chạm cá»§a gã vào mặt nước và tiếng chấn chạm kia kỳ thá»±c Ä‘iá»u nào xảy ra trước hoặc sau. 
Chỉ biết rằng vì có đến hai tiếng chấn chạm thế nên không có gì khó hiểu khi chỉ má»™t lúc sau, lúc gã từ dưới nước cố trồi đầu lên thì trong tay gã hiển nhiên có thêm má»™t nhân váºt nữa, nhất định là má»™t ngưá»i đã đồng thá»i gieo vào mặt nước lúc nãy vá»›i gã. 
Và như đã nói, vì đã ẩn sâu dưới mặt nước chổ này vốn dÄ© là má»™t vùng xoáy chết ngưá»i nên gã tháºt khó khăn má»›i đưa được nhân váºt nỠđến chiếc thuyá»n cá»§a gã. Vì thế, bao sức lá»±c cá»§a gã cÆ¡ hồ cạn kiệt khi đã ném ngưá»i ná» lên thuyá»n. Phần gã, nhịp hô hấp cá»§a gã đành trở nên dồn dáºp và nặng nhá»c, nhất là lúc gã gắng gượng lần cuối cùng để gã tá»± đưa thân lên thuyá»n. 
Dù váºy, khi đã lên được thuyá»n, do thuyá»n nhá» nên cÆ¡ hồ thân gã và thân nhân váºt ná» cứ thẳng Ä‘uá»—n nằm cạnh nhau, gã tá»± mỉm cưá»i hài lòng lúc đưa mắt nhìn nhân váºt nằm cạnh gã: 
- Tháºt không ngá» là má»™t hòa thượng cÅ©ng có lúc tìm cách lánh xa hồng trần bằng hành vi trầm mình quyết quyên sinh. 
Äó là gã ám chỉ nhân váºt vừa được gã cứu mạng. NgỠđâu nhân váºt ná» vá»›i dáng vẻ bá» ngoài đúng là má»™t tăng nhân - đầu cạo trá»c và toàn thân khoác tăng bào, chÃnh lúc này đã bất đồ lên tiếng, tháºt khẽ và kỳ thá»±c chỉ là thá»u thào, thốt lên những hÆ¡i ngắt quãng: 
- Äa tạ... đã cứu mạng... bần tăng... nhưng xin đừng... vì bá»n truy sát... e chẳng bá» qua... chuyện này... 
Gã giáºt mình ngồi báºt dáºy, vì thế càng nhìn đăm vào tăng nhân. NhỠđó gã phát hiện hai Ä‘iá»u. Má»™t là tăng nhân ná» Ä‘ang lịm dần và hai là từ bên hông, chổ dưới thắt lưng cá»§a tăng nhân quả tháºt Ä‘ang có má»™t vÅ©ng huyết loang. Sắc mặt gã láºp tức Ä‘anh lại. 
Và dù nhá» tuổi gã vẫn đủ đởm lược để thốt lên má»™t câu hầu trấn an tăng nhân, hy vá»ng tăng nhân nghe trước khi hoàn toàn mê lịm: 
- Äại sư đã bị trá»ng thương? Nhưng đừng lo lắng, vãn bối biết võ công, nhất định không để bá»n sát nhân tiếp tục gây phương hại cho đại sư. Tháºt không ngá» có những hạng độc ác, nỡ đối phó thế này vá»›i đại sư, chỉ là ngưá»i ngày ngày tụng kinh niệm pháºt. 
Tăng nhân đã ngất lịm, có thể không nghe những lá»i gã nói. Dù váºy gã vẫn giữ lá»i, láºp tức từ góc thuyá»n lôi ra má»™t cuá»™n lưới và quả quyết trãi lưới phá»§ kÃn khắp ngưá»i tăng nhân. Kế tiếp, cÅ©ng từ góc thuyá»n lúc nãy, gã lần lượt lấy ra vài váºt dụng nữa, Ä‘oạn ung dung dung chèo đưa chiếc thuyá»n Ä‘i xa dần ghá»nh đá cùng vá»›i chổ có mặt nước phẳng lặng nhưng kỳ thá»±c ẩn tàng bên dưới lại là vÅ©ng xoáy tá»™t cùng nguy hiểm. 
Thuyá»n lướt xuôi theo dòng, đổ vào má»™t cá»a sông rá»™ng, là hợp lưu cá»§a muôn ngàn dòng nước nhá» len lá»i chảy xuống từ nhiá»u vách đá cao cheo leo. Và cÅ©ng như bao dòng sông khác, hai bên bỠđã lác đác hiển hiện các lùm cây hoang dại, khi thì má»c san sát vào nhau tạo nên các Ä‘oạn kÃn như bưng, lúc thì bị gián Ä‘oạn, lá»™ ra các tảng đá là nÆ¡i cá» cây khó thể sinh trưởng. Ở má»™t tảng đá tương tá»± chợt có má»™t âm thanh vang lên như cố tình gá»i gã: 
- A di đà pháºt, có phải thuyá»n cá»§a thà chá»§ vừa xuôi từ thượng nguồn xuống? Tiếng gá»i làm gã lÆ¡i tay chèo và gã còn mỉm cưá»i khi nháºn ra chá»§ nhân cá»§a tiếng gá»i may thay là má»™t tăng nhân: 
- Äại sư há»i đúng rồi. Quả tháºt vãn bối vừa xuôi từ thượng nguồn xuống đây. 
Nhưng có gì không đại sư? Khoảng cách giữa chiếc thuyá»n và phÃa bá» có tăng nhân nỠđứng tuy khá xa nhưng vẫn dá»… dàng để gã nhìn thấy tăng nhân ná» Ä‘ang mỉm cưá»i đáp lại gã: 
- CÅ©ng chẳng có gì ngoài việc... À, thà chá»§ còn Ä‘i xa không? Vì nếu thuáºn tiện, mong thà chá»§ độ lượng, cho bần tăng quá giang má»™t quãng. 
Gã khá»±ng tay chèo và có phần biến sắc. Nhưng khi trấn tÄ©nh, gã lại mỉm cưá»i và khéo léo từ chối: 
- Tháºt tiếc vì vãn bối là ngư phá»§, chỉ được phép lưới cá mưu sinh qua ngày. Riêng vá» việc độ khách qua sông, đại sư hãy chịu khó Ä‘i ngược má»™t quãng, ở đó ắt có những huynh đệ trạo phu lấy nghiệp độ khách làm kế sinh nhai. 
Tăng nhân ná» ngạc nhiên, vá»™i lên tiếng khi phát hiện thuyá»n cá»§a gã dù cháºm vẫn Ä‘ang lướt xa dần: 
- à thà chá»§ muốn nói ở đây cÅ©ng có những nghiêm luáºt khắt khe, quy định rõ ràng phần hành cá»§a má»—i ngưá»i? Gã bắt đầu chèo nhanh tay trở lại và đành đáp to vì khoảng cách đã ngày càng xa: 
- Dá»c theo quãng sông này má»™t trăm dặm là phạm vi uy lá»±c cá»§a Thá»§y Bá Vương. 
Kể cả vãn bối nếu má»—i ngày không đánh bắt đủ số cá như ấn định, ắt khó thoát khá»i những trừng phạt. Mong lượng thứ, vì vãn bối cÅ©ng không được phép vá» quá muá»™n. 
Gã đưa thuyá»n lướt nhanh. Dù váºy, khi quay đầu nhìn lại, gã thấy tăng nhân ná» thay vì nên bá» Ä‘i, tìm thuyá»n độ giang, thì lại cứ đứng nguyên vị, nhìn mãi theo thuyá»n cá»§a gã. ChÃnh vì lẽ đó, khi đưa thuyá»n đến má»™t quãng vắng, gã ngoặt mạnh tay chèo dấn ngay thuyá»n vào má»™t lùm cây dại um tùm, hoàn toàn khuất dạng. 
Má»™t lúc sau, cùng vá»›i chiếc thuyá»n, gã lại xuất hiện và ung dung tiếp tục đưa thuyá»n Ä‘i xuôi theo dòng sông, thái độ như hạng nhàn du. Mãi đến khi chiá»u tối gã má»›i vá»™i vàng đẩy mạnh tay chèo cho thuyá»n vá» bến. Ở đây, khi tìm cách cho thuyá»n cáºp bá», lách qua nhiá»u thuyá»n nhá» khác đã cáºp bá» trước, gã liá»n nghe có tiếng ngưá»i gá»i gã: 
- Hôm nay ngươi lại vá» muá»™n nữa. Sao váºy, Tiểu Quy? Chỉ hy vá»ng lần này ngươi đánh cá đủ số, đừng thiếu như từng xảy ra. 
Gã không đáp chỉ nhấc từ mặt thuyá»n lên hai giá» nặng, chÃnh là các váºt gã đã lôi ở góc thuyá»n ra sau khi phá»§ lưới che kÃn má»™t tăng nhân bị truy sát. Nhìn gã nặng ná» bước Ä‘i vá»›i hai giỠđầy trong tay, giá»ng nói lúc nãy lại cất lên cưá»i cợt nhã: 
- Ai cÅ©ng biết ngươi rất căm háºn bá»n ta. Dù váºy đối vá»›i Thá»§y Bá Vương lão nhân gia, bất luáºn ai cÅ©ng không được phép ăn không ngồi rồi. Vì thế, Tiểu Qui ngươi, do không tháºt sá»± am tưá»ng thá»§y tÃnh, lại có niên ká»· còn quá nhá», há lẻ chỉ phó giao cho ngươi má»—i ngày hai mươi cân cá là quá đáng ư? Äừng nghÄ© bá»n ta có chá»§ tâm hà khắc vá»›i ngươi. Nếu không, ha ha..., vạn nhất bá»n ta nương tay vá»›i ngươi và để lão nhân gia phát hiện, ngươi nghÄ© lão nhân gia dá»… dàng bá» qua ư? Ha ha... 
Gã vẫn không đáp, cứ nặng ná» mang hai giỠđầy Ä‘i ngang qua má»™t tốp đại hán như cố tình chá» gã đến gần, má»™t đại hán láºp tức nghiêng mình chồm ngưá»i lên nhìn vào hai giá» nặng cá»§a gã. Äến lúc này gã má»›i lên tiếng, nói qua tiếng thở dồn dáºp ắt là do mang nặng: 
- Má»™t giá» mưá»i hai cân, má»™t giá» tám cân. Tất cả Ä‘á»u là cá, lão huynh ắt đã nhìn thấy. 
Äại hán ná» xá»™c tay vào giá», sâu đến táºn khá»§yu tay, miệng thì cưá»i gằn: 
- Nếu không có Thá»§y Bá Vương lão nhân gia độ lượng cưu mang, liệu Tiểu Qui ngươi còn tồn tại đến ngày hôm nay chăng? Hay là đã chết đói chết khát, chết bá» chết bụi từ lâu rồi? Äừng giở giá»ng hằn há»c và hàm ý vô ân bạc nghÄ©a. Huống hồ ta chưa thể tin tất cả Ä‘á»u là cá. Vạn nhất ngươi dùng thá»§ Ä‘oạn vặt, đặt lẫn đá vào giá» thì sao? Hành vi cá»§a đại hán làm mắt gã tá»± nhiên nhắm nghiá»n. Kể cả giá»ng nói cá»§a gã cÅ©ng nhẹ lại, như bị hụt hÆ¡i:  
- Chưa lần nào tiểu đệ gặp may như hôm nay, được những mẻ lưới đầy cá. Huống hồ... 
Âm thanh câu nói cá»§a gã chợt gián Ä‘oạn, do gã đại hán vụt phá lên cưá»i tháºt to: 
- Có tháºt tất cả Ä‘á»u là cá chăng? Ta cho ngươi cÆ¡ há»™i để láºp lại má»™t lần nữa đấy. Ha ha... 
Gã giáºt mình mở bừng hai mắt và phát hiện bá»n đại hán hầu như Ä‘á»u chú mục nhìn vào gã vá»›i ánh mắt hàm ý Ä‘ang cưá»i nhạo gã. Thế là gã bối rối, cứ lắp bắp, nói không nên lá»i: 
- Quả tháºt... quả tháºt... 
Äúng lúc này, từ dưới bến thuyá»n bá»—ng có tiếng quát vá»ng lên: 
- Ở đây có thuyá»n nào ngày hôm nay ngược lên thượng nguồn chăng? Tiếng quát làm bá»n đại hán Ä‘á»u chú tâm nhìn xuống bến. Nhưng trước khi bá»n đại hán kịp tá» lá»™ phản ứng thì cÅ©ng từ dưới bến lại vá»ng lên tiếng quát khác: 
- Không có thuyá»n nào ẩn chứa kẻ bá»n ta muốn tìm. Äây là Ä‘iá»u hệ trá»ng, đừng để phà quá nhiá»u thá»i gian, tất cả mau tản khai, sục tìm cho kỳ được lão trá»c. 
Lúc này trá»i đã xế chiá»u, màn đêm đã chá»±c buông xuống. Vì thế bá»n đại hán đứng trên bến có phần hoang mang khi bắt đầu lên tiếng há»i vá»ng xuống: 
- Bá»n ngươi từ đâu đến? Có biết đây là phạm vi uy lá»±c cá»§a nhân váºt nào chăng? Và tại sao tất cả bá»n ngươi Ä‘á»u che kÃn mặt, lại còn mặt y phục dạ hành, chẳng khác gì lÅ© đạo tặc? Từ dưới bến có hai bóng nhân ảnh má» Ä‘en lao lướt lên: 
- Hóa ra bá»n ngươi chỉ là thá»§ hạ cá»§a Thá»§y bá Vương, má»™t lÅ© thá»§y tặc chẳng ra gì. Váºy thì bá»n ta có kết liá»…u bá»n ngươi cÅ©ng là tạo phúc cho nhiá»u sinh linh bá tánh. Hãy nạp mạng!! Äá»™t ngá»™t xuất hiện má»™t bá»n dạ hành nhân quyết gây hấn, vì cần đối phó vá»›i địch, đại hán ná» vá»™i buông tha gã: 
- Tiểu Qui ngươi mau Ä‘i Ä‘i. Lần này kể như ngươi gặp may, váºy đừng để uổng mạng vì đôi chân cháºm chạp và vô dụng cá»§a ngươi. 
Gã thở hắt ra, nhân đó xoay ngưá»i bá» chạy. Äấy là lúc hai nhân ảnh má» Ä‘en bắt đầu ra tay khai diá»…n má»™t tráºn đồ sát, lưu lại phÃa sau gã nhiá»u loạt gào bi thảm: 
- Bá»n ngươi là, a...a...!! Bùng! Bùng! Há»±! Há»±! 
- Mau nạp mạng! Ầm!! Oa!! Diá»…n biến này khiến gã Tiểu Qui chấn động càng chạy nhanh hÆ¡n và láºp tức chui vào má»™t gian nhà thấp lè tè được dá»±ng san sát thành má»™t dãy tháºt dài. 
Chợt từ má»™t gian nhà cạnh đó kịp xuất hiện má»™t thanh âm gá»i đúng tÃnh danh gã: 
- Tiểu Qui ngươi đừng vá»™i. Trái lại hãy mau cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Sao có quá nhiá»u tiếng gào thét vang lên? Gã khá»±ng lại và lần này khi lên tiếng Ä‘Ãch thá»±c là giá»ng cá»§a gã rất hằn há»c: 
- Nếu muốn biết sao tiểu thư không tự đi xem? Xin lượng thứ, vì tiểu nhân cần vội đưa hai giỠcá nặng này vào ướp, cho kịp mẻ mắm trong ngày. 
Và gã biến mất trong gian nhà thấp nhá». NgỠđâu, Ä‘uổi kịp theo gã vẫn là âm thanh tuy cá»§a nữ nhi nhưng luôn trịch thượng cáºt vấn gã: 
- ChỠđã, vì ngươi chưa thể Ä‘i má»™t khi vẫn chưa đáp lá»i bổn tiểu thư. Mau đứng lại. 
Bên ngoài chỉ là má» tối thì ẩn khuất bên trong dãy nhà thấp lại là má»™t màn đêm Ä‘en tối mịt. NhỠđó gã Tiểu Qui dá»… dàng lẫn nhanh vào má»™t trong nhiá»u thùng gá»— to kê san sát vào nhau. Nhưng lúc gã bắt đầu trút hai giá» nặng vào má»™t thùng gá»— thì bắt đầu xuất hiện má»™t bàn tay nhá» nhắn ngăn cản gã: 
- Bây giá» ta hiểu vì sao ngươi vá»™i. Bởi trong giá» cá»§a ngươi không chỉ có cá, trái lại còn lẫn khá nhiá»u đá. Äây là cách ngươi báo đáp ân tình phụ thân ta đã bảy năm dài cưu mang nuôi dưỡng ngươi ư? Bàn tay cá»§a nữ nhi này tuy nhá» nhưng lại ẩn tàng má»™t lá»±c đạo thừa đủ để ngăn chặn hành vi quả tháºt toan qua mắt cá»§a gã Tiểu Quy. Và Ä‘iá»u này làm cho gã lo lắng, chẳng biết phải thanh minh như thế nào. 
Chợt ở ngay bên ngoài gian nhà lại xuất hiện những tiếng hô hoán: 
- Hãy tìm mau. Nhất định lão trá»c chỉ được ẩn giấu đâu đây. CÅ©ng cần tìm gã đã cứu lão trá»c. 
Liá»n lúc đó xuất hiện má»™t ánh Ä‘uốc, dù chỉ lấp loáng soi sng qua các dãy thùng gá»— nhưng cÅ©ng đủ cho tiểu thư Ä‘ang cáºt vấn Tiểu Qui hiểu Ä‘iá»u gì xảy ra. TỠý giáºn, tiểu thư láºp tức lên tiếng: 
- Các ngươi là... 
NgỠđâu, tháºt kinh hoàng, chỉ vừa nghe thanh âm cá»§a tiểu thư cất lên, kể cả ngá»n Ä‘uốc cùng vá»›i nhân váºt cầm giữ đã thần tốc lao vá»t đến, nhanh không thể tả: 
- Lại là lÅ© thá»§y tặc vô dụng bá»n bây ư? Hóa ra để toàn mạng, kể cả chổ hôi hám này bá»n ngươi cÅ©ng không từ nan, vẫn chui lá»§i vào ẩn thân. Váºy hãy mau lại đây nào, ha ha... 
Không dám chá» tá»›i lúc ánh Ä‘uốc tá»›i gần, gã Tiểu Qui láºp tức vung mạnh hai tay, hất bay hai giá» nặng vá» hai phÃa. Äồng thá»i gã cÅ©ng thuáºn tay chá»™p và bịt kÃn miệng nhân váºt được gã gá»i là tiểu thư. Cứ như thế, gã lôi tiểu thư chạy theo gã mất hút vào chổ nào đó giữa dãy nhà chứa toàn các thùng gá»— to đặt sát vào nhau. 
Vù... 
Ở má»™t trong hai hướng bị hai giá» nặng lao đến tạo ra má»™t tiếng va chạm láºp tức xuất hiện má»™t hắc y nhân che kÃn mặt vá»›i ngá»n Ä‘uốc sáng trên tay. Và hắc y nhân đưa mục quang loang loáng nhìn quanh cùng vá»›i tiếng cưá»i gằn như được rÃt qua vành môi mÃm lại độc ác: 
- Tháºt đáng khen cho quá»· kế ve sầu thoát xác. Nhưng đối vá»›i ta chỉ là trò trẻ con. Hãy mau ra đây nếu không muốn ta phóng há»a thiêu há»§y tiểu liá»…u đầu ngươi thành thi thể cháy queo quắt. 
Nhưng đáp lại hắc y nhân chỉ là khoảng không tĩnh lặng như vốn dĩ nó vẫn tĩnh lặng vì dùng để chứa các thừng gỗ đầy mắm. 
Hắc y nhân phẫn nộ quát: 
- Nếu đã như váºy ta sẽ cho tiểu liá»…u đầu ngươi toại nguyện. 
Và cùng vá»›i tiếng quát, hắc y nhân đột ngá»™t vung tay, chỉ má»™t cái quáºt nhẹ nhàng, tợ hồ há» hững, vẫn đủ uy lá»±c chấn vỡ má»™t thùng to gần đó. 
Ầm!! Từ thùng gá»— cả má»™t lượng nước khá lá»›n láºp tức tuôn trào ra, bốc tá»a nồng nặc mùi hôi thối cá»§a hàng ngàn con cá được á»§ chết ươn trong thùng chà Ãt vài mươi ngày trở lên. 
Ào... 
Äiá»u này làm hắc y nhân bất ngá». Äến độ dù đã nhảy vá»™i vá» phÃa sau thì y phục dạ hành cá»§a hắc y nhân vẫn bị thấm phần nào nước thối từ thùng gá»— bị quáºt vỡ dÃnh vào. 
Thế là càng thêm phẫn ná»™, hắc y nhân láºp tức đưa cao ngá»n Ä‘uốc, chấm cho bén lá»a vào phần mái lá cá»§a dãy nhà. Mái lá phát hoả, cháy bùng lên và nhanh chóng lan tá»a đến toàn bá»™ má»i gian nhà ở xung quanh, tạo nên má»™t tráºn há»a công chưa từng thấy xảy ra ở địa phương này. 
Ào... ào... 
Phừng... phừng... 
Lá»a bốc cao ngùn ngụt, tạo sức nóng kinh hoàng, làm khô nổ các váºt dụng xung quanh, bất kể được làm từ váºt liệu gì. Và sau cùng, cÆ¡ hồ tất cả Ä‘á»u làm mồi cho thần hoả, giúp tráºn há»a công thêm kéo dài, vá»›i khói Ä‘en mù mịt càng lúc cành lan rá»™ng khắp tám phương tứ hướng, ngỡ sẽ không bao giá» tàn lụi. 
Ào... ào... 
Phừng... phừng... 
Không những váºy, khi các thùng gá»— dù bên trong chứa đầy nước và mắm, nhưng khi lá»›p ngoài bị khô cong, tạo kẻ hở cho nước bên trong chảy thoát ra, lúc các thùng này đến lượt cÅ©ng bị phát há»a và bốc cháy, thì mùi khét đượm bốc lên hòa nguyện vào mùi mắm thối, tạo nên thứ mùi khăm khẳm khó ngá»i tá»™t cùng. Và cùng vá»›i khói Ä‘en ngụt bốc cao hoặc lan xa, mùi khăm khẳm này này cÅ©ng tá»a rá»™ng theo má»i phương hướng. Và có lẽ vì thế, đến khu vá»±c bến thuyá»n cÅ©ng bị phát hoả, thiêu há»§y từng chiếc má»™t, như tạo nên má»™t tráºn XÃch BÃch thứ hai, gây ra cảnh lá»a cháy phừng phừng ngay trên mặt nước. 
ÄÆ°á»£c táºn mắt mục kÃch cảnh này, từ chổ ẩn thân tháºt kÃn đáo, có tiếng nghiến răng phẩn háºn cá»§a vị tiểu thư khẽ cất lên: 
- Sao Tiểu Qui ngươi Ä‘oán biết thế nào lÅ© độc ác bá»n chúng cÅ©ng phóng há»a đốt toàn bá»™ những chiếc thuyá»n? CÅ©ng ẩn thân ká» bên, nhưng gã Tiểu Qui thay vì đáp lá»i hoặc giải thÃch thì trái lại vẫn câm lặng, ắt là do mãi chú mục nhìn má»i cảnh quang kinh hoàng Ä‘ang diá»…n khai chẳng biết lúc nào kết thúc. Lấy làm lạ, tiểu thư xoay nghiên nhìn gã: 
- Ngươi không nghe ta há»i? Hay là ngươi chẳng dám lên tiếng vì sợ lÅ© ác nhân còn quanh quẩn đâu đây và phát hiện? Gã cÅ©ng xoay nghiêng nhìn đáp lại ánh mắt cá»§a vị tiểu thư:  
- Tráºn cháy đã kéo dài suốt đêm, huống hồ khi đốt hết má»i thuyá»n bè cÅ©ng là lúc bá»n ác nhân triệt thoái, đương nhiên chẳng thể bảo tại hạ không lên tiếng vì sợ bị phát hiện? Ả tiểu thư càng tròn mắt kinh ngạc hÆ¡n nhìn gã: 
- Chỉ dá»±a vào hành vi phóng há»a đốt thuyá»n, ngươi quả quyết bá»n sát nhân đã triệt thoái? Nếu váºy sao ngươi vẫn giữ ta ẩn thân cạnh ngươi? Ắt phải có nguyên do nào đó đúng không? Gã từ tốn đáp lá»i, tá»±a hồ vừa ngẫm nghÄ© vừa đáp: 
- Nhất định bá»n chúng đã triệt thoái. Tuy váºy, nào ai dám quả quyết, bá»n chúng không ngấm ngầm mai phục giám sát từ xa để dá»… bá» phát hiện bất kì nạn nhân nào vì may mắn còn sống sót nên nhất định tìm đưá»ng bôn tẩu. Nếu không sợ bị mất mạng tiểu thư cứ thá» bá» Ä‘i thì rõ. 
Vị tiểu thư thở hắt ra: 
- Ta không thể phá»§ nháºn láºp luáºn này cá»§a ngươi. Nhưng theo ngươi ta còn phải ẩn thân bao lâu nữa? Vì má»™t là ta vẫn lo canh cánh cho sinh mạng thân phụ. Và hai là khắp thân ta Ä‘á»u thối khẳm mùi mắm. Ngươi thì không sao, riêng ta là tiểu thư, đâu thể tiếp tục chịu mãi cảm giác này? Gã cưá»i gằn và hằn há»c há»i ngược lại: 
- Tại hạ cÅ©ng là ngưá»i như tiểu thư, sao bảo vá»›i tại hạ phải chịu đựng mùi mắm thối cÅ©ng không sao? Và nếu biết trước ý cá»§a tiểu thư là thế này, phải chăng tại hạ đã hành động sai khi cố tình kéo tiểu thư theo chui vào má»™t thùng gá»— chứa đầy mắm cùng ẩn thân lánh nạn? Ả tiểu thư lại tiếp tục thở hắt ra lần nữa: 
- Ngươi ám chỉ ta nên cảm kÃch ngươi, vì nhá» ngươi, sinh mạng ta được bảo toàn? Dù váºy, trước khi có lá»i Ä‘a tạ, ngươi hãy thành tâm tá» bày má»™t câu. Ngươi biết võ công? Khi nào váºy? Gã nhún vai, vẻ khinh khỉnh: 
- Tiểu thư đừng tra gạn vô Ãch, chỉ nên biết rằng cÅ©ng nhá» tại hạ am hiểu võ công, tiểu thư má»›i được toàn mạng. 
Ả kinh nghi:  
- Ngươi mặc nhiên thừa nháºn từ lâu đã ngấm ngầm tu luyện võ công? CÅ©ng có nghÄ©a bấy lâu nay ngươi luôn lẳng lặng sắp đặt và sẽ nhất định sẽ tiến hành má»™t dá»± mưu nào đó đối vá»›i phụ thân ta? Gã cưá»i cưá»i: 
- Äại ân cá»§a Thá»§y Bá Vương lệnh tôn là Ä‘iá»u hằng khiến tại hạ canh cánh trong lòng, chỉ mong có ngày báo đáp. 
Ả tiểu thư giáºt mình: 
- Ngươi không phá»§ nháºn thái độ luôn oán háºn phụ thân ta ra mặt? Váºy thì việc luyện võ công chỉ là báo háºn, nào phải báo đáp ân tình, đúng không? Hãy nói Ä‘i, vì sao ngươi háºn phụ thân ta? Äừng quên, nếu không nhá» những hạt cÆ¡m cá»§a Thá»§y Bá Vương thân phụ, Tiểu Qui ngươi còn sống tá»›i ngày này chăng? Gã báºt rÃt: 
- Xin tiểu thư cẩn ngôn cho. Vì nếu còn lần nào nữa gá»i tại hạ là Tiểu Qui thì hãy nhá»› kẻ thỠân tình cá»§a lệnh tôn chÃnh là tại hạ, không phải Tiểu Quy. Thế nên khi đã không thỠân thì Tiểu Qui đương nhiên chẳng cần báo đáp, có chăng chỉ là báo háºn mà thôi. 
Tiểu thư lại giáºt mình má»™t lần nữa: 
- Hóa ra ngươi luôn mặc cảm vì bị má»i ngưá»i cợt nhã cho ngươi là hạng rùa Ä‘en thụt đầu vào cổ? Váºy sao bấy lâu nay ngươi vẫn không phản ứng? Gã lại cưá»i cưá»i: 
- Có Ãch chăng, tiểu thư, má»™t khi tại hạ đặt chân đến đây đã bị má»i ngưá»i khinh miệt? Huống hồ ngưá»i đầu tiên khởi xướng tất cả má»i Ä‘iá»u đó chÃnh là tiểu thư. 
Ả bối rối: 
- Tất cả chỉ là những trò đùa. Và khi ấy, ta cÅ©ng như ngươi, chỉ má»›i lên bảy lên tám. Tháºt không ngá» ngươi vẫn để tâm, ôm háºn mãi đến hôm nay. 
Gã gay gắt phản bác: 
- Lá»i tiểu thư liệu có tháºt tâm chăng? Vả lại, như tại hạ vẫn nhá»›, má»i thái độ cá»§a tiểu thư thoạt tiên được xuất phát từ những lá»i lẽ luôn tá» ra rất xem thưá»ng gia mẫu. ÄÆ°Æ¡ng nhiên thuở ấy tiểu thư vẫn còn thÆ¡ dại. Váºy thì thái độ miệt thị cá»§a tiểu thư giành cho gia mẫu tại hạ phải chăng là do ai đó má»›m ý? Là lệnh tôn chăng? Hay là má»™t trưởng bối nào đó cá»§a tiểu thư? Hãy nói Ä‘i vì sao xảy ra chuyện này? Gia mẫu chỉ là má»™t phụ nhân chân yếu tay má»m, cá»› sao bị ngưá»i ngưá»i miệt thị? Ắt do bị há»i dồn, ả bắt đầu có phản ứng đáp trả: 
- Nói như váºy, chuyện xảy ra hôm nay cho má»i ngưá»i quanh đây, vá»›i kết quả ngươi vẫn toàn mạng, nhất định Ä‘ang khiến ngươi hả hê? Gã thừa nháºn ngay: 
- Không sai. Và tại hạ sẽ còn mãn nguyện hÆ¡n, nếu mục kÃch cảnh rồi tiểu thư cÅ©ng đến lượt lâm vào tình trạng tứ cố vô thân, chỉ còn lại má»™t mình, hoàn toàn đơn độc, chỉ có thể cáºy dá»±a vào bản thân tương tá»± tại hạ từng chịu đựng bảy năm qua. 
Ả tái mặt: 
- Ngươi tháºt độc ác, dám nguyá»n rá»§a và mong phụ thân ta bị bá»n hung nhân hả sát ư? Gã đảo mắt nhìn quanh: 
- Bá»n chúng không chỉ độc ác, bản lÄ©nh cá»§a bá»n chúng cÅ©ng tháºt sá»± cao cưá»ng. 
Thảm trạng đã xảy ra từ đêm qua, đến lúc này trá»i lại rạng sáng. Thế nhưng, như tiểu thư thấy đấy, quanh đây chẳng còn ai hiện diện, kể cả những viện binh, là thá»§ hạ cá»§a Thá»§y Bá Vương lệnh tôn, lý ra đã phải xuất hiện, Nhưng quả tháºt chẳng thấy má»™t ai. Váºy thì đâu cần tại hạ nguyá»n rá»§a, Ä‘Ãch thá»±c má»i chuyện đã xảy ra đúng như những gì cần phải có. Tóm lại, tại hạ độc ác hay không, thì sinh mạng lệnh tôn cho đến lúc này e chẳng thể khả quan. 
Ả sợ hãi, khuôn mặt vừa tái vừa méo xệch và bất chợt tru tréo lên: 
- Có tâm địa như ngươi quả là bất nhân bất nghÄ©a. Phải chăng vì đã biết thế nào phụ thân ta cÅ©ng khó vượt qua tá» cảnh nên ngươi cố tình cứu mạng ta? Dụng tâm độc ác cá»§a ngươi chỉ là muốn đẩy ta vào cảnh cùng quẫn, càng khốn cùng thì ngươi càng toại nguyện? Äúng không? Ngươi đừng chối. ChÃnh lúc nãy ngươi đã nói quá minh bạch. Váºy thì đừng bao giá» mong ta ghi nhá»› ân cứu mạng cá»§a ngươi. Trái lại ta sẽ mãi mãi háºn ngươi. Ngươi là kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a. Hạng như ngươi, xuất thân từ mụ chỉ biết bán trôn nuôi miệng là mẫu thân ngươi đó, quả nhiên không sai chút nào so vá»›i phụ thân ta từng nháºn định, thi ân cho hai mẫu tá» ngươi rồi sẽ là nuôi ong tay áo. Và kỳ thá»±c đúng như váºy. Ta háºn ngươi, Tiểu Quy, ta háºn ngươi. 
Äến lượt Tiểu Qui tái mặt, diện mạo cÅ©ng méo xệch: 
- Ngươi bảo sao? Có đởm lược hãy láºp lại má»™t lần nữa xem? Ngươi bảo mẫu thân ta là hạng ngưá»i như thế nào? Vả lại, như ta vừa cảnh báo, sao ngươi vẫn dám gá»i ta là Tiểu Quy? Qui là rùa, ngươi lại miệt thị, xem ta là hạng rùa Ä‘en thụt cổ ư? Ả tiểu thư không sợ. Trái lại, vá»›i vẻ quáºt cưá»ng hiếm thấy ở các nữ nhân, ả hung hăng gào thét: 
- Ta chỉ nói theo sá»± tháºt. Mẫu thân ngươi là hạng bán trôn nuôi miệng. Tương tá»± suốt bảy tám năm qua ngươi nghÄ© mẫu thân ngươi Ä‘i đâu? Cho ngươi hay, khi đã có thể bá» phế ngươi ở đây, mẫu thân ngươi đã ngá»±a quen đưá»ng cÅ©, đã... 
Gã cuồng ná»™ báºt quát: 
- Câm ngay. Ta không há» tin những lá»i xảo trá, do ngươi bịa ra. Nếu còn nói nữa, đừng trách ta độc ác. 
Ả quát lớn hơn: 
- Váºy chá» gì nữa, hãy giết ta Ä‘i. Nhưng cho ngươi hay, dù ta chết thì sá»± tháºt vẫn không thay đổi. Nếu không tin, ngươi bắt đầu tìm mẫu thân ngươi được rồi. Cứ tìm Ä‘i, rồi sẽ thấy những gì ta nói là đúng hay sai? Hãy giết ta Ä‘i. Hay ngươi vẫn là hạng rùa Ä‘en thụt cổ, chỉ dám nói nhưng không đủ đởm lược thá»±c hiện? Gã càng nghe càng thêm cuồng ná»™. Tuy váºy, bất ngá» gã quay ngưá»i bá» chạy. Và vì cuồng ná»™ nên gã chạy tháºt nhanh, bất chấp má»i chổ gã chạy qua vẫn còn âm ỉ lá»a bốc tá»a hÆ¡i nóng ngùn ngụt. Có thể nói gã chạy như chỉ để phát tá»a bao cÆ¡n giáºn Ä‘ang tháºt sá»± âm ỉ cháy trong gã và là chạy bất kể phương hướng.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-10-2008, 08:29 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2  
Thoát Hang Hùm Lại Sa Miệng Hổ  
Dẫu Vô Dụng Vẫn NhỠTâm Cơ 
 
 
  
 
Trên má»™t lạch nước ngầm,gã lẳng lặng cẩn trá»ng chèo thuyá»n len lá»i qua các rặng lau sáºy má»c cao khá»i đầu. Chỉ thỉnh thoảng gã má»›i tá»± cho phép bản thân T nhô đầu lên, nhìn tháºt nhanh phương hướng, cao trên chá»m các rặng lau sáºy. 
NhỠđó, cách di chuyển của gã không những chẳng lo sợ bị ai phát hiện mà còn âm thầm đi theo phương hướng đã định. 
Gã đã đưa thuyá»n đến má»™t cồn đất nhá». Trên đó, vì còn là cồn đất nên cÅ©ng có lau sáºy má»c cao, dù váºy, nhỠđã đến chổ có ná»n đất vững chắc, gã tin chắc sẽ thoát khá»i cảnh mãi dong thuyá»n huống hồ giữa khóm lau sáºy chÃnh gã đã tá»± tay dá»±ng ở đây má»™t gian lá»u cá» nho nhá». Gã phóng từ thuyá»n lên bá», Ä‘oạn dùng tay kéo thuyá»n lên mặt cồn đất, khá»i phải cá»™t dây neo thuyá»n, vì chÃnh mặt đất đã giữ thuyá»n yên chá»—. 
Äúng lúc đó, ở giữa lòng thuyá»n chợt báºt lên tiếng rên: 
- A... sao tiểu thà chá»§... vẫn tiếp tục báºn tâm vá»›i bần tăng? Có biết là... há»a sát thân cho... tiểu thà chá»§ chăng...? A... 
Gã lại bước lên thuyá»n, chỉ để khom ngưá»i đỡ và dìu má»™t tăng nhân cùng chui vào gian lá»u cá» cá»§a gã: 
- Äã đưa pháºt thì phải đưa tá»›i Tây Thiên, cứu ngưá»i thì phải cứu cho trót. Huống hồ Ä‘iá»u gá»i là há»a dù gì đã xảy ra. 
Tăng nhân lo ngại, vá»™i lên tiếng dù thanh âm thốt ra vẫn cứu thá»u thào, chứng tá» hãy còn chịu tác động cá»§a vết trá»ng thương từng xuất huyết ở thắt lưng: 
- Bá»n chúng lại gây những thảm cảnh gì? A di đà pháºt, cầu mong đừng vì chuyện cá»§a bần tăng khiến nhiá»u sinh linh uổng mạng. 
Gã đặt tăng nhân ngồi trên lá»›p cá» khô má»m phá»§ kÃn ná»n cá»§a gian lá»u cá». Äồng thá»i gã kể lại toàn bá»™, cuối cùng thì nói: 
- Chuyện xảy ra đêm qua. Tuy bá»n hung nhân Ä‘á»u che kÃn diện mạo nhưng vãn bối vẫn nháºn ra thanh âm giá»ng nói cá»§a má»™t nhân váºt từng gặp ngay sau khi tình cá» cứu mạng đại sư. Chuyện này là thế nào? Có phải tất cả bá»n hung nhân Ä‘á»u từng thà phát quy y như đại sư? Và vì sao cÅ©ng là pháºt môn đệ tá», bá»n há» lại chá»§ ý sát hại đại sư? Tăng nhân lắc đầu đầy thiểu não: 
- Nếu má»i việc đúng như tiểu thà chá»§ vừa kể, bần tăng chÃnh là nguyên nhân đã khiến đêm qua có nhiá»u ngưá»i vong mạng? Chao ôi, nghiệp chướng này dù chỉ gián tiếp thì bần tăng cÅ©ng có phần trách nhiệm. A..., Pháºt Tổ từ bi xin Ä‘iểm hóa đệ tá» vượt thoát bến mê. 
Gã đứng lên: 
- ÄÃch thá»±c bá»n chúng vì truy tìm đại sư nên gây thảm sát. Dù váºy, những kẻ xấu số chưa hẳn là vô tá»™i. Nhưng thôi, đại sư có lòng nhân muốn nháºn trách nhiệm vá» bản thân thì tùy. Và đã váºy, thoạt tiên đại sư hãy tá»± lo sao cho bản thân mau bình phục,tiếp đó hãy nghÄ© cách ngăn chặn bá»n hung nhân gây thêm tá»™i ác. Nhân tiện cÅ©ng nói thêm, ở đây vãn bối đã chuẩn bị má»™t Ãt lương khô ắt đủ để đại sư chi dụng cho đến ngày phục hồi thương thế. Xin hãy bảo trá»ng. 
Tăng nhân gượng cưá»i, thốt lá»i cảm kÃch: 
- Tiểu thà chá»§ cÅ©ng hãy bảo trá»ng. Má»™t lần nữa xin Ä‘a tạ ân tình cá»§a tiểu thà chá»§, a di đà pháºt. 
Gã bước đi nhưng nghĩ sao chợt dừng lại: 
- Vãn bối quên chưa nói nếu muốn ly khai chổ này đại sư cứ dùng thuyá»n, lá»±a lúc nước ròng cho thuyá»n trôi ra cá»a song. Bằng không, khắp xung quanh Ä‘á»u mênh mông nước, có thể đại sư chỉ lẩn quẩn mãi vẫn lạc giữa các lau sáºy. Xin cáo từ. 
Tăng nhân chợt há»i: 
- Tiểu thà chá»§ nếu lưu lại thuyá»n cho bần tăng thì thoát Ä‘i như thế nào? Gã chỉ mỉm cưá»i và nhún vai: 
- Vãn bối tá»± biết lo liệu. Huống hồ nÆ¡i đây quả tháºt chẳng còn gì đáng để vãn bối báºn tâm lưu lại. Nếu tháºt sá»± quan tâm, đại sư hãy chúc cho vãn bối sá»›m tìm được mẫu thân thì hÆ¡n. 
Tăng nhân ái ngại nhìn theo cho đến khi gã khuất dạng ở đâu đó giữa vùng lau sáºy má»c bạt ngàn. 
Gã phát hiện có tiếng động sá»™t soạt khả nghi, láºp tức dừng lại và trầm mình xuống, ngáºp cả đầu vào nước, ngay bên cạnh má»™t khóm sáºy xanh um. Sau đó má»™t lúc, khi gã nhô đầu lên thở trá»c khà ra và toan hÃt má»™t hÆ¡i thanh khà vào ngưá»i, chợt cách đấy không xa vang lên má»™t câu há»i, dù khẽ nhưng gã vẫn nghe rõ:  
- Có phát hiện manh mối nào chăng? Không khéo mùi khẳm thối chúng ta vừa ngá»i chẳng thể xuất phát từ đâu ngoài cÆ¡ thể nha đầu này. Sao chúng ta quá dá»… để nha đầu dối gạt? Thanh âm hốt hoảng cá»§a ả tiểu thư láºp tức cất lên: 
- Chư vị nên tin tiểu nữ, gã không tinh thông thá»§y tÃnh, bản thân lại chẳng có thuyá»n, nhất định gã chỉ ẩn thân đâu đó trong vùng lau sáºy này. Còn thoát ra sông, gã tá»± tìm cái chết. 
Có tiếng quát nạt, quả quyết ả tiểu thư cố tình bịa chuyện: 
- Chá»› có nói nhảm. Vì má»™t ngưá»i không tinh thông thá»§y tÃnh làm sao dám đưa thuyá»n lên thượng nguồn, là nÆ¡i có rất nhiá»u địa hình hiểm trở, chắc chắn sẽ mất mạng? Tương tá»± chuyện gã ngấm ngầm tá»± luyện võ công, nha đầu ngươi liệu còn dám đỠquyết gã thá»±c sá»± không tinh thông thá»§y tánh? Giá»ng nói cá»§a ả tiểu thư nhẹ lại và run rẩy: 
- Từ lâu gã đã có ý đồ bất lợi cho phụ tá» tiểu nữ, quả tháºt gã cÅ©ng có thể rất am hiểu thá»§y tÃnh nhưng cố tình che giấu. Tiểu nữ nào dám nữa lá»i nói gạt chư vị? 
- Nha đầu ngươi là ái nữ Thá»§y bá Vương? Äã váºy ngươi có suy nghÄ© gì khi minh bạch phụ thân ngươi quả tháºt đã do bá»n ta lỡ tay sát hại? Ả tiểu thư càng thẹn run giá»ng hÆ¡n khi tá» bày tâm trạng: 
- Phụ thù không báo đâu phải là ngưá»i. Tuy nhiên đối vá»›i chuyện này tiểu nữ ngàn lần không dám xem chư vị là hung thá»§. Trái lại, nhá» chư vị tiểu nữ má»›i rõ, tất cả Ä‘á»u do gã Tiểu Qui chá»§ tâm Ä‘em đến há»a diệt môn cho má»i ngưá»i, ngoại trừ má»™t mình tiểu nữ. 
Xin cho tiểu nữ cÆ¡ há»™i tá»± thân tìm và kết liá»…u gã để báo thù. Äại ân này cá»§a chư vị tiểu nữ ngàn lần chẳng bao giá» quên. 
- Dù nha đầu ngươi có tâm báo háºn bá»n ta cÅ©ng chẳng có gì đáng lo ngại. Vì muốn hạ thá»§ ngươi, chỉ cần bá»n ta cất tay má»™t lượt là xong. Tuy nhiên, ha ha..., lá»i thỉnh cầu cá»§a ngươi cÅ©ng đáng được chấp nháºn. Chỉ vá»›i Ä‘iá»u kiện là phải váºn dụng má»i am hiểu vỠđịa hình cá»§a ngươi, giúp bá»n ta truy tìm cho đến khi toại nguyện. Bất luáºn gã Ä‘ang ẩn quanh đây hay như kình ngư xổng thoát ra sông từ lâu? Ha ha... 
Ả tiểu thư đáp ứng ngay: 
- Tiểu nữ quyết táºn lá»±c, nhưng địa hình quanh đây rất rá»™ng, chỉ ngại gã đã thoát Ä‘i từ lâu. 
- Yên tâm, cạnh gã còn có má»™t nhân váºt đã bị trá»ng thương nghiêm trá»ng. Gã muốn thoát nhanh trừ phi phải có bản lÄ©nh tháºt cao minh, là Ä‘iá»u không thể nào có được. Ha ha... 
Những Ä‘iá»u nghe được làm gã rúng động. Vì thế vá»›i má»™t Ä‘oạn sáºy ngáºm trong miệng, gã lặng lẽ lùi lại toàn thân vẫn tràn ngáºp vào nước chỉ hô hấp, thay đổi thanh trá»c khà bằng Ä‘oạn sáºy mà gã đã để nhô má»™t đầu cao hÆ¡n mặt nước má»™t Ãt, rất dá»… lầm vào vùng lau sáºy sinh trưởng khắp xung quanh. 
Gã quay lại gian lá»u cá» và thở hắt ra lúc phát hiện tăng nhân cÅ©ng Ä‘ang nhìn gã bằng ánh mắt kinh ngạc: 
- Ả ái nữ cá»§a Thá»§y Bá vương tháºt vô dụng, không những đã sÆ¡ suất để bá»n hung nhân phát hiện bắt giữ, ả còn cam tâm giúp chúng truy tìm vãn bối, mong qua đó sẽ tìm được đại sư. 
Tăng nhân gáºt nhẹ đầu: 
- Ngay từ đầu bần tăng đã nói chúng không dá»… bá» qua chuyện này. Tháºt không phải vì làm hệ luỵ đến tiểu thà chá»§. 
Gã buông ngưá»i ngồi phịch xuống chổ tăng nhân Ä‘ang nằm: 
- Bá»n chúng quả nhiên lợi hại, đã đón biết vãn bối rất tinh thông thá»§y tÃnh. Dù váºy để thoát Ä‘i má»™t mình, thú tháºt vãn bối đã có cách khiến chúng không phát hiện. Thương thế cá»§a đại sư sao rồi? Có thuyên giảm phần nào chăng? Tăng nhân lắc đầu: 
- Bần tăng có nghe tiểu thà chá»§ thừa nháºn biết võ công. Nếu váºy ắt tiểu thà chá»§ có thể Ä‘oán biết tình trạng cá»§a bần tăng như thế nào vá»›i ná»™i thương đã khiến nhiá»u kinh mạch bị tổn thương đến tắc nghẽn. Không những váºy, để có thể tá»± Ä‘i lại bần tăng tá»± lượng khó thể thá»±c hiện chà Ãt là trong vòng mươi mưá»i lăm ngày. Tiểu thà chá»§ xin đừng quá báºn tâm. Trái lại hãy nên nhanh chóng ly khai, đừng dÃnh sâu vào việc này. 
Gã cau mày nhÃu mặt: 
- Như đã nói, lưu đại sư tại đây sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị chúng phát hiện. Äiá»u này có khác gì vãn bối trước thì cứu,sau đó lại bá» rÆ¡i đại sư? Nếu sá»›m biết như váºy, thà ngay từ đầu vãn bối đừng can thiệp. Äằng này, chuyện đó thì bá»n hung nhân đã biết, lại còn Ä‘ang Ä‘e doạ, buá»™c ả tiểu thư tìm vãn bối. Váºy háºu quả sẽ như thế nào đối vá»›i ả nếu để bá»n chúng tìm thấy? Äại sư có hiểu ý vãn bối chăng? Tóm lại, để ả tạm an toàn, nhất định vãn bối sẽ nghÄ© cách đưa đại sư cùng thoát. Chúng càng cháºm phát hiện thì sinh mạng ả càng thêm kéo dài. Riêng vá» thương thế cá»§a đại sư, thú tháºt vãn bối cÅ©ng không biết gì nhiá»u. Nhưng cứ để đại sư hiện thá»i khó thể tá»± Ä‘i lại thì vãn bối đành theo đó liệu phương thÃch hợp. 
Tăng nhân kinh ngạc: 
- à muốn nói tiểu thà chá»§ chẳng am hiểu nhiá»u lắm vá» võ công? Gã ngượng ngùng: 
- Äại sư nghÄ© vãn bối được bao nhiêu niên ká»·? Chỉ má»›i mưá»i lăm thôi, huống hồ vá» võ công là do vãn bối tá»± luyện. Do váºy bây giá» nghÄ© lại vãn bối má»›i biết bản thân đã quá khoác lác khi huênh hoang tá»± nháºn là ngưá»i am hiểu võ công. Kỳ thá»±c so vá»›i thân thá»§ cá»§a bất kỳ ai trong bá»n hung nhân vãn bối nhãt định chỉ nạp mạng nếu manh động cùng hỠđương đầu. 
Tăng nhân chợt nhìn chằm chằm vào gã: 
- Bây giá» hãy nói vỠả tiểu thư ái nữ cá»§a Thá»§y Bá Vương đúng không? Không phải tiểu thà chá»§ vẫn muốn báo háºn sao? Váºy cá»› gì tá» ra lo lắng cho sinh mạng ả? Gã ngượng cưá»i 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên vãn bối có đôi chút oán háºn, nhất là vá»›i phụ thân ả. Nhưng vãn bối khó có thể tha thứ cho bản thân nếu vì việc này ả mất mạng. 
- à là tiểu thà chủ muốn ả sống, hầu cũng lâm vào cảnh trạng côi cút, tứ cố vố thân tương tự như tiểu thú chủ? Gã lắc đầu 
- Äấy là lá»i vãn bối thốt ra trong lúc nóng giáºn. Kỳ thá»±c, là nam nhân ai lại để tâm chấp nhất vá»›i bá»n nữ nhân. Huống hồ ả quen sống trong cảnh được ngưá»i ngưá»i phục dịch. Nay cá»› sá»± như thế này, má»™t mình ả lênh đênh cÆ¡ khổ, nghÄ© lại vãn bối cảm thấy xót xa cho ả 
- Nói cách khác, tiểu thà chủ vì trượng nghĩa mới tìm cách cứu ả cùng thoát tỠnạn đêm qua? Gã lắc đầu: 
- Vãn bối nào dám tá»± phụ, cho bản thân là báºc quân tá» hay trang anh hùng hảo hán, sẵn sàng bá» qua bao oán háºn từ lâu vẫn chất chứa trong lòng để cứu mạng ả đêm qua. Trái lại do tình thế bắt buá»™c, nếu đêm qua để bá»n hung nhân phát hiện đương nhiên phần số cá»§a ả nhất định phải chết, nhưng thế nào cÅ©ng hệ lụy đến vãn bối, thế nên vãn bối không thể không cứu ả. 
Tăng nhân chợt chép miệng:  
- Bần tăng có thể tin đây là những lá»i tháºt sá»± thành tâm cá»§a tiểu thà chá»§? Thế mà bần tăng nghÄ© tiểu thà chá»§ vì báo háºn, nhất quyết chẳng từ bất kỳ thá»§ Ä‘oạn nào, kể cả ý nghÄ© cứu mạng ngưá»i là để đẩy ngưá»i vào cùng chung khổ cảnh như tiểu thà chá»§ từng chịu đựng. Có tháºt tiểu thà chá»§ chưa bao giá» có ý nghÄ© độc ác này chăng? Gã nhăn nhó: 
- Äể vãn bối nói rõ hÆ¡n nha. Là thế này, để báo thù hay phục háºn nhất định vãn bối không há» ngại bất kì thá»§ Ä‘oạn nào. Tuy nhiên vá»›i bản chất và khà chất nam nhi, vãn bối quyết chẳng bao giá» hÆ¡n thua vá»›i nữ nhi. 
Äến đây tăng nhân chợt há»i gã: 
- Váºy tiểu thà chá»§ đã có phương cách gì chưa nếu vẫn khăng khăng muốn cứu bần tăng cùng thoát. 
Gã đáp: 
- Hiện thá»i thì chưa, nhưng không có việc gì phải vá»™i. Vì để tìm ra chổ náu thân này cá»§a vãn bối, bá»n chúng phải mất chà Ãt vài ba ngày, váºy là thừa đủ thá»i gian cho vãn bối nghÄ© được phương cách khả dÄ© hoặc thÃch hợp. 
Tăng nhân lại há»i: 
- Vá» thá»§y tÃnh tiểu thà chá»§ đạt mức tinh thâm như thế nào, có cao minh hÆ¡n bản lÄ©nh võ công cá»§a tiểu thà chá»§ chăng? Gã phì cưá»i: 
- Ở ghá»nh đá nÆ¡i vãn bối cứu mạng đại sư, vốn là chổ có địa hình hung hiểm nhất và chưa há» có má»™t ai dám mạo hiểm dù chỉ là chèo thuyá»n quanh quẩn ở đấy. CÅ©ng vì lẽ đó, vãn bối vẫn lẻn má»™t mình chèo thuyá»n đến đấy để tu luyện thá»§y công. Và kết quả thế nào ắt đại sư có thể tá»± Ä‘oán hiểu. 
Tăng nhân hoài nghi: 
- Tiểu thà chá»§ không những tá»± luyện võ công mà còn nhẫn nại, chịu đựng gian khổ, quyết luyện thá»§y tÃnh, chá»§ tâm cá»§a tiểu thà chá»§ là gì? Hay là đúng như ái nữ cá»§a Thá»§y Bá Vương đỠquyết, tiểu thà chá»§ có mưu đồ bất lợi, toan ám toán Thá»§y Bá Vương chăng? Gã giáºt mình và hết sức thán phục 
- Äại sư Ä‘oán không sai. Tuy nhiên, xin cÅ©ng nên hiểu ngoài mưu định ấy Ä‘Ãch thá»±c vãn bối chẳng còn cách nào khác để báo háºn thay gia mẫu. 
Tăng nhân cau mày:  
- Chỉ vì ngá»™ nháºn, hoặc xuất phát từ má»™t định kiến nào đó, há» má»›i lỡ lá»i và đỠquyết lệnh đưá»ng là hạng ngưá»i tương tá»± như kỹ nữ. Äâu thể vì thế tiểu thà chá»§ nuôi háºn và bằng má»i cách gây bất lợi, nhất là toan làm hại đến tÃnh mạng há»? Gã chợt nghiến răng, khẽ rÃt từng tiếng: 
- Cách há» gá»i không há» do lỡ lá»i. Tương tá»±, thái độ miệt thị cá»§a há» Ä‘á»u xuất phát từ chá»§ ý cá»§a lão tặc Thá»§y Bá Vương. Vì nhân lúc gia mẫu lâm cảnh cùng quẫn, cần má»™t chổ dung thân, nhất là cho vãn bối, lão Thá»§y Bá Vương đã cưỡng bách, buá»™c gia mẫu phải hiến thân cho lão. Äiá»u này do gia mẫu tá»± miệng nói ra. Và chưa hết, sau do gia mẫu đột ngá»™t thất tung, đại sư nghÄ© sao nếu vãn bối luôn đỠquyết là do lão ngấm ngầm hạ độc thá»§? Tăng nhân động tâm. 
- Vãn bối từng suy nghÄ© nhiá»u vá» Ä‘iá»u này và minh bạch rằng đã có nhiá»u nguyên do khiến lão không cần lấy mạng vãn bối. Thứ nhất, ắt lão không há» nghÄ© chuyện xấu xa cá»§a lão đã được gia mẫu kể tất cả cho vãn bối. Huống hồ vãn bối má»›i lên bảy, nghÄ©a là còn quá nhá». Thứ hai, trong phạm vi trăm dặm quanh đây Ä‘á»u là thá»§ hạ cá»§a lão, dÄ© nhiên lão đâu cần lo ngại má»™t đứa bé luôn được lão cho là vô dụng. Trái lại lão vẫn cưu mang tin rằng sẽ có ngày vãn bối nữa trở thành thá»§ hạ cá»§a lão. 
Tăng nhân thở dài: 
- Vá»›i niên ká»· hãy còn nhá» như tiểu thà chá»§ nhưng lại sá»›m có những suy nghÄ© và láºp luáºn sâu xa thế này, tháºt khiến bần tăng khó ngá». Tuy nhiên, hãy nghe bần tăng khuyên má»™t câu, là đừng vá»™i nên kết tá»™i bất luáºn má»™t ai khi chưa có đủ bằng chứng cần thiết. 
Trong trưá»ng hợp này, tiểu thà chá»§ nên chá» khi gặp lại lệnh đưá»ng. Vì biết đâu lệnh đưá»ng do ẩn tình nào đó đã tá»± ly khai và không há» bị Thá»§y Bá Vương sát hại. Sở dÄ© bần tăng nói như thế bởi nhân váºt võ lâm không ai lại không biết đến câu trảm thảo trừ căn. 
Và Thá»§y Bá Vương không thể xuẩn động đã sát hại lệnh đưá»ng còn lưu lại sinh mạng tiểu thà chá»§ để tá»± chuốc lấy há»a sau này. 
Gã gáºt đầu: 
- Vãn bối tuy bán tÃn bán nghi nhưng kể từ khi nghe ả tiểu thư nói, trong thâm tâm vẫn hy vá»ng gia mẫu hãy còn sống. HÆ¡n nữa lão tặc đã lâm thảm há»a, má»i oán cừu kỳ tháºt đã tiêu tan, vãn bối xin nghe theo lá»i cá»§a đại sư. 
Tăng nhân mỉm cưá»i: 
- Nhưng hãy trở lại những gì chúng ta Ä‘ang đỠcáºp. Bần tăng có má»™t chá»§ ý, chỉ cần tiểu thà chá»§ đủ đởm lược thá»±c hiện thì chuyện thoát nạn chỉ trong tầm tay. 
Gã háo hức há»i 
- Äại sư có kế cao minh gì? Tăng nhân bảo 
- Tiểu thà chá»§ am tưá»ng thá»§y tÃnh, hãy táºn dụng Ä‘iá»u đó, đưa bần tăng quay lại ghá»nh đá nguy hiểm. Chỉ cần thá»±c hiện được là không cần lo bá»n chúng quay lại để tìm chúng ta. Vì chẳng có ai có thể nghÄ© chúng ta dám quay lại chá»— chúng ta đã thoát. 
Gã thán phục: 
- Tháºt cao minh. Và Ä‘iá»u này quá dá»…. Vãn bối sẽ đưa đại sư Ä‘i ngầm dưới mặt nước, và hô hấp thì má»—i ngưá»i sẽ ngáºm má»™t ống lau sáºy vào miệng, chúng ta lại nhân lúc đêm tối để thá»±c hiện, nhất định sẽ không bị ai phát hiện. 
Tăng nhân lại mỉm cưá»i: 
- Nhưng đừng quên, tất cả chỉ trông mong vào má»™t mình tiểu thà chá»§. Vạn nhất do thá»§y tÃnh kém hoặc ngẫu nhiên nào đó bị chúng phát hiện, bần tăng có chuốc háºu qá»§a cÅ©ng là Ä‘iá»u đương nhiên, chỉ ngại là gây hệ lụy cho tiểu thà chá»§. Hãy cân nhắc và đừng miá»…n cưỡng. 
Gã tá»± tin gáºt đầu: 
- Vãn bối đã trở thành kẻ bị chúng truy tìm, cho dù háºu quả có thế nào quyết không dám trách và bảo là do đại sư gây ra. 
Äoạn gã tá»± bẻ hai Ä‘oạn sáºy: 
- Không bao lâu nữa trá»i sẻ cháºp choạng chiá»u, chÃnh là thá»i khắc thÃch hợp để vãn bối khởi sá»±. Äại sư quyết định chưa? Chấp nháºn mạo hiểm chứ? Tăng nhân bảo: 
- Ngưá»i cần cân nhắc quyết định là tiểu thà chá»§. Và tiểu thà chá»§ vô ngại thì bần tăng luôn sẵn sàng. 
Gã gáºt đầu, đặt má»™t Ä‘oạn sáºy vào miệng tăng nhân: 
- Thá»i gian chúng ta di chuyển ngầm dưới nước sẽ rất dài. Cần nhất là đại sư đừng để Ä‘oạn sáºy bị rÆ¡i. Kỳ dư má»i chuyện xin hãy yên tâm phó mặc cho vãn bối. 
Tăng nhân cảm kÃch: 
- Tiểu thà chá»§ quả là ngưá»i can trưá»ng nghÄ©a đảm, xứng là nam tá» hán đại trượng phu. Xin Ä‘a tạ. 
Gã xua tay:  
- Äại sư chá»› quá lá»i. Kỳ thá»±c vãn bối là hạng ngưá»i há»… gặp việc càng khó càng quyết tâm thá»±c hiện cho kỳ được má»›i thôi. Huống hồ đây là việc cÅ©ng can hệ đến sinh mạng vãn bối, đâu thể bảo chỉ do cứu mạng đại sư, khiến vãn bối mạo hiểm? Gã đưa tăng nhân ly khai cồn đất và bắt đầu thá»±c hiện theo ý định, cùng nhau di chuyển ngầm dưới mặt nước, vá»›i cảnh cháºp choạng cá»§a hoàng hôn quả tháºt đã buông phá»§ khắp nÆ¡i. 
- o0o -  
Dưới ánh dương chói chang cá»§a giá» ngá», gã ghiêng ngưá»i, dung thân che bá»›t ánh nắng gay gắt chiếu ngay vào mặt tăng nhân, đồng thá»i gã vừa lay vừa gá»i bên cạnh tai tăng nhân: 
- Äại sư nếu nghe thì mau tỉnh lại và đáp lá»i ngay. Äại sư có nghe chăng? Và lần này gã hài lòng vì thấy tăng nhân Ä‘ang có dấu hiệu động Ä‘áºy, chứng tỠđã lai tỉnh. Quả váºy tăng nhân chợt ú á»› há»i gã: 
- Bần tăng đã bất tỉnh ư? Tháºt cá»±c nhá»c cho tiểu thà chá»§ biết bao. 
Gã vẫn nghiêng ngưá»i che ngay trên phÃa đầu cá»§a tăng nhân và vá»™i thì thào: 
- Äừng nói gì nữa nhất là vá» thân pháºn cá»§a đại sư. Trái lại, hãy nghe cho kỹ, chúng ta sẽ thoát hiểm nếu đại sư không phản đối vì vãn bối đã lỡ nháºn đại sư là bá phụ. 
Còn nữa, do tình thế bất đắc dÄ©, hiện chúng ta vẫn Ä‘ang lênh đênh trên dòng sông. Vãn bối đã giải thÃch vá»›i nhà thuyá»n, chúng ta vì thá»§y tặc đánh cướp nên má»™t là đại sư má»›i bị trá»ng thương và hai là đành nài nỉ há» cho chúng ta Ä‘i nhá» má»™t quãng. Nhá»› đấy, đừng bao giỠđại sư lỡ lá»i, thốt ra bất kỳ câu niệm pháºt nào nữa tương tá»±, hãy gá»i vãn bối là tiểu Ä‘iệt và đừng ngạc nhiên nếu nghe vãn bối gá»i đại sư là đại bá phụ. 
Tăng nhân hiểu má»i lẽ rất nhanh: 
- TÃnh danh cá»§a tiểu Ä‘iệt ngươi như thế nào? Phòng khi có ai cáºt vấn, mưu kế này má»›i không bị lá»™ sÆ¡ hở. Hay đại bá phụ ta cứ gá»i ngươi là Tiểu Quy? Gã thoáng cau mặt: 
- Tiểu Ä‘iệt há» Trương tên Khánh Long. Nhưng má»i ngưá»i thay vì gá»i Tiểu Long như cách gia mẫu vẫn gá»i thì cố tình đổi lại là Tiểu Quy. Và đã váºy, đại bá phụ cÅ©ng nên mang há» Trương như tiểu Ä‘iệt má»›i ổn. 
Tăng nhân chợt nhắm mắt lại: 
- Tháºt lạ, tục danh cá»§a ta khi chưa thà phát qui y cÅ©ng ở há» Trương. Váºy là do thiên ý chăng khi có sá»± trùng hợp này? Gã chợt càu nhàu: 
- Bá»n nhà thuyá»n này tháºt keo kiệt. Từ khi biết tiểu Ä‘iệt chẳng có dù là má»™t mẫu bạc vụng để trao ra, tạm gá»i là lá»™ phÃ, há» liá»n bá» mặc, chẳng lần nào Ä‘oái hoài đến. Äã váºy còn nhẫn tâm, không chấp nháºn tiểu Ä‘iệt đưa đại bá phụ vào chá»— nào đó để tránh nắng. Ngữ này dù đến lúc phải dùng bữa, ắt há» cÅ©ng chẳng động lòng trắc ẩn, bố thà cho chúng ta, tháºm chà chỉ má»™t bát cÆ¡m. Äại bá phụ nhất định Ä‘ang rất đói, đúng không? Tăng nhân lại nhìn mặt gã: 
- Thì cÅ©ng như Tiểu Long ngươi ắt hẳn rất đói, đúng không? Nhưng cứ an tâm, đại bá phụ ta đã có cách kiến cho há» cư xá» tốt hÆ¡n. Mau gá»i há» lại đây. 
Gã hoang mang: 
- Nếu đại bá phụ có mang sẵn ngân lượng trong ngưá»i thì mau lấy ra, tá»± tiểu Ä‘iệt đưa cho há» cÅ©ng được. 
Tăng nhân bảo: 
- Ngay lúc này thì không, nhưng rồi sẽ có. Cứ gá»i há» lại đây, ắt Tiểu Long ngươi khắc rõ. 
Gã nghi ngại: 
- Há» không chấp nháºn những lá»i hứa hão đâu. Tiểu Ä‘iệt đã thá» rồi, tháºt chẳng dá»… thuyết phục há». 
Tăng nhân vẫn bảo: 
- Ngươi là tiểu Ä‘iệt, phải nghe lá»i đại bá phụ. Cứ gá»i há» lại đây, gá»i ngay ngưá»i đầu lãnh càng tốt. Nào gá»i Ä‘i. 
Gã đành cất tiếng gá»i: 
- Lục lão ca mau lại đây. Äại bá phụ cá»§a đệ như muốn cùng lão ca thá»a thuáºn gì đấy. 
Má»™t gã cao Ä‘en liá»n tiến đến vá»›i dáng Ä‘i lắc lư hình chữ bát: 
- Tiểu quá»· đừng mong giở trò hay ngỡ Lục Quyá»n ta đây không nhìn thấy ngươi cùng đại bá phụ thì thầm vá»›i nhau khá lâu? NgỠđâu vừa nhìn thấy Lục Quyá»n, tăng nhân tá» ra kinh ngạc lên tiếng ngay:  
- Ở hạ lưu vốn có má»™t nÆ¡i gá»i là Thiết Chỉ SÆ¡n. Nếu huynh đệ há» Lục, váºy có liên can gì chăng đến má»™t nhân váºt mệnh danh là Hùng Thiết Chỉ Lục lão bản? Gã cao Ä‘en cưá»i cưá»i: 
- Äừng thấy ngưá»i sang bắt quàng làm há». Huống hồ uy danh cá»§a phụ thân ta hầu như ai ai cÅ©ng biết, đâu riêng gì các hạ. 
Tăng nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt tá» ra trầm tư, tợ hồ như Ä‘ang ngẫm nghÄ© chuyện gì đó khá lâu xảy ra trong quá khứ. Có lẽ vì thế, lúc tăng nhân tiếp tục lào thào lên tiếng thì từng lá»i cá»§a tăng nhân càng ngày càng khiến Lục Quyá»n đổi thay từng sắc mặt. Tăng nhân bảo: 
- Nhưng trong những kẻ từng quen biết Lục lão bản nhất định không thể nào có đến hai nhân váºt cùng ở há» Trương. Lục huynh đệ đây phải chăng niên ká»· cÅ©ng sắp đến ngưỡng tam tuần? Nếu là váºy, má»i chuyện xảy ra cách đây mưá»i sáu năm, cÅ©ng tại Thiết Chỉ SÆ¡n và liên quan đến nhân váºt há» Trương, ắt Lục huynh đệ có đôi chút am hiểu? Gã Tiểu Long hoang mang và càng thêm tháºp phần kinh ngạc khi thấy Lục Quyá»n cÅ©ng thay đổi luôn thái độ, vừa nhìn vừa chá»™t dạ há»i ngược lại tăng nhân: 
- Äiá»u Ä‘ang đỠcáºp, thú tháºt chỉ má»™t số Ãt nhân váºt vào hàng tâm giao vá»›i gia phụ má»›i đủ tư cách hiểu, dám há»i lão huynh làm sao biết? Hay là lão huynh từng quen biết gia phụ? Nhưng theo hiểu biết cá»§a má»—, ngưá»i có diện mạo như lão huynh Ä‘Ãch thá»±c má»— chưa từng gặp qua. Hoặc giả lão huynh đã từng diện kiến Trương ân công, là nhân váºt từ lâu lắm rồi dù Lục gia hằng mong ngóng há»i tìm vẫn bặt vô âm tÃn? Tăng nhân từ từ mở hé hai mắt: 
- Bất luáºn má»i kiến giải cá»§a Lục huynh đệ là thế nào thì liệu có hài lòng chăng nếu bảo hãy chá» khi cùng lệnh tôn há»™i diện, sá»± việc má»›i tá» bày minh bạch? Lục Quyá»n phân vân: 
- Không thể tạm cho má»— toại nguyện, dù chỉ má»™t Ãt ư? Giả dụ như tÃnh danh cá»§a lão huynh chẳng hạn, hầu tiện bá» xưng hô? Tăng nhân nhẹ thở ra và lần nữa tá»± nhắm chặt đôi mắt: 
- Huynh đệ sẽ chẳng tin đâu cho dầu biết nhân váºt Ä‘ang nằm sống dở chết dở ngay trước mặt huynh đệ cÅ©ng mang há» Trương. 
Quả nhiên Lục Quyá»n không thể nào tin: 
- Lão huynh định đùa chắc? Há lẽ không biết Trương ân công cá»§a Lục gia vốn dÄ© là báºc đại hiệp, công phu thì không nói cÅ©ng rõ đã vào hạng thượng thừa, hiển nhiên chẳng dá»… bị ai đó gây tổn hại đến ná»—i lâm vào cảnh ngá»™ tương tá»± lão huynh đây. Có chăng nhá» má»™t ngẫu nhiên nào đó lão huynh tình cá» nghe biết vỠđại ân từng do Trương ân công đối vá»›i Lục gia. Thế nên lão huynh toan giở trò máºp mỠđánh láºn con Ä‘en, tin chắc sẽ được Lục Quyá»n này đối đãi tháºt trá»ng háºu, đúng chăng? Nếu là váºy... 
Gã Tiểu Long không kiá»m được, buá»™t miệng kêu lên: 
- Lục lão ca sao quá Ä‘a nghi? Vì Ä‘Ãch thá»±c đại bá phụ cá»§a đệ mang há» Trương, cÅ©ng như đệ từ thuở lá»t lòng đến giá» vẫn là Trương Khánh Long. Còn nói vá» cách đối nhân xá» thế, Lục lão ca đã không nháºn thấy bản thân đã quá nhẫn tâm, nhất là đối vá»›i đại bá phụ cá»§a đệ Ä‘ang lâm phải cảnh ngá»™ bi thảm, lẽ ra cần được quan tâm chăm sóc nhiá»u hÆ¡n hay sao? Lục Quyá»n chá»™t dạ: 
- Tiểu quá»· ngươi cÅ©ng ở há» Trương? Có tháºt chăng, hay tá»±u trung vẫn là mưu mô gian xảo cá»§a tiểu quá»· ngươi? Vì ở đâu ra lắm thế nhân váºt há» Trương? Dù váºy Lục Quyá»n cÅ©ng thay đổi cách xá» sá»±, láºp tức gá»i ngưá»i cùng đưa tăng nhân vào lòng thuyá»n. Sau đó Lục Quyá»n hồ nghi bảo: 
- Ta không phá»§ nháºn cách cư xá» vừa rồi cá»§a ta đối vá»›i kẻ lâm cảnh hoạn nạn quả đáng chê trách. Tuy nhiên ta có cái lý cá»§a ta, cho dù chẳng tiện nói ra. Dù váºy, nếu đến lúc cùng gia phụ há»™i diện, má»i hư thá»±c lại khác Ä‘i, hoặc giả phát hiện ta đã bị qua mặt, thì khi đó đừng trách ta vô tình. 
Tăng nhân cứ lặng yên như muốn nằm dưỡng thần. Phần Tiểu Long thì cứ thấp thá»m cho dù sá»± việc đã thay đổi. Tuy có cái ăn nhưng lúc ăn vào gã cứ như ngưá»i bị chẹn yết hầu, thá»±c bất tri kỳ vị. 
...Và vì thuyá»n lá»›n, lại được nhiá»u trạo phu lão luyện Ä‘iá»u động, nên thuyá»n đã băng băng xuôi dòng, chẳng mất nữa ngày thì đến nÆ¡i. 
Không chá» thuyá»n cáºp bá», Lục Quyá»n vì nóng vá»™i nên láºp tức báºt ngưá»i lao Ä‘i, bay như cánh chim ưng, dá»… dàng vượt qua khoảng cách phải vài ba trượng nữa giữa mặt nước sông mênh mông và bỠđất má»›i có thể yên tâm di chuyển trên chÃnh đôi chân. 
Äằng này khi chân chạm bỠđất, Lục Quyá»n cứ theo đà chạy tiếp, nhanh tợ ngá»±a phi, má»™t bản lÄ©nh khiến Tiểu Long sững sá», lòng đầy thán phục. Không những váºy, lúc Lục Quyá»n quay trở lại, cùng đồng hành có thêm má»™t lão nhân và chÃnh thân thá»§ cá»§a lão nhân má»›i thá»±c sá»± khiến Tiểu Long hoang mang vô tưởng, ngỡ như bản thân Ä‘ang nằm mÆ¡. 
Vì lão nhân ná» tuy đã cao niên, tháºm chà niên ká»· Ãt nào cÅ©ng ngoại lục tuần, váºy mà cách chạy vẫn tá» ra nhanh nhẹn hÆ¡n hẳn so vá»›i Lục Quyá»n Ä‘ang độ khà huyết dương cương. Do đó không mảy may ngạc nhiên khi má»™t lần nữa mục kÃch Lục Quyá»n cùng lão nhân ná» ung dung báºt ngưá»i bay như chim, để rồi cả hai đồng thá»i nhẹ nhàng hạ chân xuống thuyá»n, chỉ khiến chiếc thuyá»n nhẹ chao đảo má»™t Ãt rồi thôi. Và Tiểu Long hiểu, cả hai phụ tá» Lục Quyá»n Ä‘Ãch thá»±c là cao thá»§ võ lâm, cùng có bản lÄ©nh mà Tiểu Long dù khổ luyện cả Ä‘á»i ắt chẳng dám mong sẽ có má»™t ngày sánh bằng. 
Tá»± biết thân biết pháºn, Tiểu Long từ đó không dám tùy tiện mở miệng lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn má»i diá»…n biến Ä‘ang ngày càng diá»…n khai má»™t cách kỳ quái. 
Thoạt tiên là cái nhìn đầy ngỡ ngàng của lão nhân giành cho tăng nhân, kẻ đang lâm cảnh sống dở chết dở: 
- Các hạ là... ôi chao, Trương... 
Không cho lão nhân dứt lá»i, đến lượt tăng nhân nở má»™t nụ cưá»i kỳ bÃ: 
- Äừng quá ngạc nhiên. Vì đã là ngưá»i, ai chẳng có lúc thịnh lúc suy. Äiá»u đáng mừng là Lục lão Bản xem ra vẫn tráng kiện, đâu như Trương má»— không thể ngá» lại có ngày đành phải cáºy dá»±a vào chút tình cố cá»±u năm xưa, mong được Lục lão bản đại lượng ban cho má»™t chá»— tạm dung thân. 
Lục Quyá»n vẫn không xiết hoài nghi: 
- Không phải Trương ân công của chúng ta chứ, phụ thân. 
Lục lão nghiêm giá»ng: 
- Äấy là... 
Tăng nhân vùng cau mặt: 
- Lục lão bản định bêu xấu má»— chăng? Lục lão liá»n đổi giá»ng: 
- Trương lão bản đây từng má»™t thá»i cùng phụ thân thá»±c hiện má»™t vài chuyến buôn, kể ra cÅ©ng là chá»— giao tình. Bẵng má»™t lúc lâu không gặp, tháºt khó tin Trương lão bản lại lâm cảnh bi đát này. Trương lão bản đừng ngại, muốn lưu lại Lục gia trang bao lâu cÅ©ng được. 
Lục Quyá»n chợt nhăn nhó: 
- Nhưng phụ thân đừng quên nghiêm lệnh gần đây của Phi Kiếm Bang, bằng không chúng ta sẽ bị quở trách nếu như chẳng bẩm báo rõ nội tình. 
Lục lão tá» sắc giáºn: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phụ thân không muốn đắc tá»™i Phi Kiếm Bang cho dù gần đây thái độ cá»§a há» ngày càng quá đáng. Nhưng kẻ Ä‘ang bị há» truy tìm lại là má»™t nhân váºt Thiếu Lâm phái, còn là cao tăng đứng vào hàng chữ Liá»…u. Hài tá» hãy ngẫm nghÄ©, má»™t cao thá»§ pháºt môn như váºy đâu thể dá»… dàng lâm cảnh khốn đốn tương tá»± Trương lão bản Ä‘Ãch thá»±c là nhân vất được phụ thân quan tâm. 
Tăng nhân há» Trương lại nở nụ cưá»i kỳ bÃ: 
- Chuyện cá»§a Liá»…u VÅ©, đại sư phái Thiếu Lâm, má»— có nghe qua. Lục lão bản nói rất đúng, đấy lá nhân váºt hầu như có bản lÄ©nh nhất nhì Thiếu Lâm phái. 
Lục Quyá»n hoang mang: 
- Không là Trương tiá»n bối chứ? Vì dáng vẻ bên ngoài cá»§a Trương tiá»n bối quả tháºt có làm tiểu Ä‘iệt vẫn không ngá»›t hoài nghi. 
Tăng nhân hỠTrương chợt đỠxuất: 
- Thế lá»±c Phi Kiếm Bang gần đây không dá»… xem thưá»ng, huống hồ Thiết Chỉ SÆ¡n, nÆ¡i lưu ngụ cá»§a Lục gia hầu như cáºn ká» há». Váºy để má»i ngưá»i khá»i khó xá», có thể phiá»n Lục lão bản tiếp tục độ thuyá»n, tạm cho má»— xuôi dòng thêm má»™t quãng. Khi đó má»— có thể tá»± lo liệu, Lục lão ưng thuáºn chăng? Lục lão mỉm cưá»i đầy hàm ý: 
- Lục má»— hiểu rồi, đương nhiên sẽ do má»— tá»± thá»±c hiện. Nhưng nếu là váºy chỉ khó cho má»— là mất cÆ¡ há»™i thể hiện tÃnh địa chá»§, nhất là giao tình khôn bá» báo đáp giữa Trương lão bản và Lục gia. 
Lục Quyá»n kinh ngạc: 
- Nghe như Lục gia đã từng thá» nháºn ân tình cá»§a Trương tiá»n bối váºy. Hay là... 
Lục lão xua tay: 
- Vốn dÄ© hài tá» không biết thì đừng nói xen vào. Mau gá»i tất cả lên. Tá»± phụ thân sẽ má»™t mình đưa thuyá»n Ä‘i. CÅ©ng nên căn dặn tất cả, hãy xem như chuyện này chưa há» xảy ra, có váºy má»›i khá»i can hệ đến Lục gia, cÅ©ng không lo ngưá»i cá»§a Phi Kiếm Bang gây khó dá»…. 
Lục Quyá»n phân vân lo ngại: 
- Phụ thân đã cao niên, nếu chỉ có một mình hài nhi e sức lực của phụ thân khó thể xoay chuyển vạn nhất có sóng to gió cả. 
Lục lão cưá»i vang: 
- Phụ thân không phá»§ nháºn há»… măng má»c thì tre phải tàn. Tuy nhiên phải đối phó vá»›i sông nước đại giang phụ thân lại e hài tá» còn phải lãnh há»™i ở phụ thân nhiá»u. Äừng vá»™i xem thưá»ng lão già này. 
Không thể làm gì hÆ¡n, Lục Quyá»n đành thá»±c hiện mệnh lệnh cá»§a thân phụ. Cuối cùng, khi chỉ còn lại má»™t mình, Lục lão quả nhiên chẳng há» ngần ngại, láºp tức cho thuyá»n tách bến, nhanh chóng lướt xuôi theo dòng. Và nhân lúc thuyá»n bình lặng thuáºn dòng. Lục lão bản tiến lại gần để hạ thấp giá»ng, gá»i tăng nhân: 
- Ân công Trương đại hiệp... 
Tăng nhân gượng cưá»i và xua tay: 
- Mưá»i sáu năm trước chỉ là tình cá» ngẫu nhiên má»— có may mắn bạt Ä‘ao tương trợ. Äâu dám nháºn hai chữ ân công. Huống hồ càng không nghÄ© chỉ vì chuyện đó suốt thá»i gian qua lại khiến Lục lão luôn canh cánh bên lòng. 
Lục lão qùy phục xuống cạnh tăng nhân: 
- Ân cứu tỠcó khác gì tái tạo, nếu không sợ lỗi đạo ắt Lục mỗ nên xem ân công ngang hàng đấng sinh thành. Nay đã có cơ hội, giả như có gì sai khiến xin ân công cứ nói, Lục mỗ dù muôn thác quyết chẳng từ nan. 
Tăng nhân bảo: 
- Như đã tá» bày, Ä‘á»i ngưá»i ai cÅ©ng có chà Ãt má»™t lần lâm nguy, được Lục lão tá»± thân đưa thuyá»n Ä‘i như thế này má»— toại nguyện lắm rồi. Nhưng để tránh má»i chuyện phiá»n não sau chiến thá»§y hành này, tốt nhất Lục lão nên quên hết Ä‘i. 
Lục lão vẫn quỳ, chợt nhìn tăng nhân với ánh mắt kinh ngạc: 
- Lẽ nào ân công chÃnh là cao thá»§ Thiếu Lâm phái Ä‘ang bị Phi Kiếm Bang truy tìm, đúng như tệ nhi nghi ngá»? Tăng nhân phì cưá»i: 
- Nói như lão lục há có thể tin má»™t nhân váºt vang danh đại hiệp như má»— lại sẵn sàng từ bá» tất cả để qui y đầu pháºt? Lục lão cưá»i theo: 
- Hiển nhiên má»— không thể nào tin. Dù có bị ngưá»i ká» Ä‘ao ngang táºn cổ má»— cÅ©ng quyết phá»§ nháºn, chẳng khi nào dám mưá»ng tượng cảnh đại hiệp Trương Thái Toàn, có hiệu là Chưởng Chấn Tứ Ma lại Ä‘ang tâm đầu phục cá»a pháºt, trở thành má»™t lão trá»c đầu ngày ngày chỉ biết gõ mõ tụng kinh. Tuy nhiên má»— cÅ©ng mạo muá»™i nêu nghi vấn, cá»› sao mưá»i sáu năm qua Trương ân công chợt biệt tÃch giang hồ, đến những nhân váºt cùng từng kết nghÄ©a kim lang cÅ©ng chẳng hay biết tung tÃch cá»§a ân công? Tăng nhân vụt thở dài: 
- Câu chuyện dài lắm và cũng chẳng có gì đáng nói. Có chăng là mỗ chỉ muốn mãi mãi thoái ẩn. NgỠđâu tình thế lại đẩy mỗ vào cảnh này. 
Lục lão bảo: 
- Nếu vô ngại, ân công xin cho nghe. Vì chẳng giấu gì ân công, giả như sá»± tuyệt tÃch mưá»i sáu năm cá»§a ân công đã là Ä‘iá»u làm má»— hoang mang khó nghÄ© thì sá»± tái xuất hiện lần này cá»§a ân công, kèm theo lại còn là thương thế nghiêm trá»ng, tháºt càng khiến má»— không sao hiểu nổi. Nguyên á»§y là như thế nào, ân công? Tăng nhân đành đáp ứng: 
- Äa tạ Lục lão quan tâm. Nhưng để thuáºn tiện hÆ¡n, hãy chá» khi đến nÆ¡i, lúc đó, nếu Lục lão tháºt sá»± chịu nhẫn nại, dÄ© nhiên má»— xin tá» bày, sau nữa là nhá» Lục lão há»— trợ. 
Lục lão tán thành: 
- NÆ¡i trước kia Trương ân công từng lưu ngụ, vì má»— vẫn thưá»ng đến nên nhân tiện cÅ©ng chỉnh trang, chăm sóc há»™ ân công. Quả nhiên trá»i chẳng phụ lòng ngưá»i, từ nay trở Ä‘i gian nhà đó sẽ thôi hiu quạnh do đã có sá»± xuất hiện lại cá»§a chá»§ nhân. 
Tăng nhân cảm kÃch: 
- Lục lão ngày càng khiến lão xúc động. Thế má»›i biết việc bạt Ä‘ao tương trợ Lục lão trước kia đáng được xem là hành vi chẳng sai lầm. Vả lại, vì chỉ nhá»› duy nhất Lục lão là tá» tưá»ng nÆ¡i má»— xưa từng lưu ngụ, thế nên lúc nãy khi mở miệng đỠxuất mong được Lục lão tá»± thân cho má»— độ giang thêm má»™t quãng, Má»— cảm thấy nhẹ nhõm vì nghe Lục lão đáp ứng ngay, chẳng mảy may ngại ngần. Ân tình này... 
Lục lão vội ngăn lại: 
- Ân công sao cứ mãi quá lá»i, đừng nói chi má»—i việc nhá» mòn này, dẫu phải mất mạng vì ân công, Lục má»— quyết chẳng từ nan. 
Lá»i cá»§a Lục lão càng khiến tăng nhân cảm kÃch, chợt lúc đó có Tiểu Long khẽ kêu đầy hoang mang nghi vấn: 
- Như có thuyá»n lạ Ä‘uổi bám chúng ta. 
Giáºt mình Lục lão vá»™i đứng lên, đưa mắt nhìn vá» phÃa sau. Nhưng Lục lão thở ra nhẹ nhõm. 
- Vì là đại giang, có nhiá»u thuyá»n xuôi ngược là má»™t Ä‘iá»u không tránh khá»i. Tiểu huynh đệ đừng lo lắng. 
Tiểu Long vẫn quả quyết: 
- Vãn bối đã dõi nhìn khá lâu, nhất định thuyá»n lạ ná» cố tình bám theo thuyá»n chúng ta. Không những váºy, có lần thuyá»n lạ lỡ đà, đến quá gần, vãn bối phát hiện há» láºp tức tìm cách giữ thuyá»n cháºm lại. 
Lục lão giáºt mình: 
- Nếu Ä‘Ãch thá»±c tiểu huynh đệ có đủ những am hiểu cần thiết để khăng khăng vá»›i những phát hiện này thì... 
Tiểu Long thổ lộ ngay: 
- Lục tiá»n bối nên tin là hÆ¡n. Vì thú thá»±c vãn bối đã có bảy năm không thể không sinh sống bằng nghá» sông nước. Và cách há» giữ thuyá»n cháºm lại, quả nhiên nếu không am hiểu thì chẳng thể nào phát hiện ra. 
Ná»—i lo lắng lan truyá»n sang tăng nhân, khiến tăng nhân lên tiếng. 
- Có khi nào là thuyá»n cá»§a Phi Kiếm Bang chăng? Lão lục cau mặt, nếu là váºy, tai mắt cá»§a Phi Kiếm Bang quả là lợi hại. Và đã như thế, há lẽ sinh mạng cá»§a tệ nhi Lục Quyá»n Ä‘ang bị chúng uy hiếp. 
Tiểu Long lại lên tiếng: 
- Như thế cÅ©ng không đúng. Vì giả như Lục nhân huynh để bị uy hiếp sinh mạng thì dụng tâm cá»§a kẽ uy hiếp là gì nếu chẳng phải để Ä‘uổi bắt chúng ta? Nhưng há» chỉ lẵng nhẵng bám xa xa. Äiá»u này phải chăng há» Ä‘ang chá» cÆ¡ há»™i nào đó? Lục lão nghi nan: 
- Cơ hội gì? Tăng nhân chép miệng bảo: 
- Má»— hiểu rồi. Nhất định há» chẳng vá»™i ra tay nếu như chưa minh bạch bản thân má»— có phải là nhân váºt há» truy tìm hay không? Tiểu Long vỡ lẽ: 
- Äại bá phụ Ä‘oán rất đúng. Ắt vì há» ngá»™ nháºn đại bá phụ là đại sư phái Thiếu Lâm nào đó há» Ä‘ang truy tìm. Và hiển nhiên há» sẽ ra tay khi có cÆ¡ há»™i minh bạch nghi vấn đó đúng hay sai. 
Lục lão bá»—ng lắc đầu quầy quáºy, Ä‘oạn nữa há»i nữa như quả quyết Ä‘iá»u bản thân lão Ä‘ang suy nghÄ©: 
- Nhưng ân công đúng là nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn, đâu lý nào còn thân pháºn khác là Liá»…u VÅ© đại sư phái Thiếu Lâm? Tăng nhân vẫn chưa thổ lá»™ ná»—i ẩn tình: 
- Lúc Lục lão nói với lệnh lang, bảo mỗ từng là phú thương, liệu lệnh lang tin hay không? Lục lão bảo: 
- Khác vá»›i má»—, Lục Quyá»n đôi khi hành sá»± hồ đồ, thiếu thái độ báºc hiệp nghÄ©a như má»— từng giáo huấn. Dù váºy, cÅ©ng may mắn là má»i lá»i cá»§a má»— luôn được y tuân nghe và tin tưởng. Ân công chá»› khá nghi nan. 
Äến đây Tiểu Long lại kêu: 
- Nhìn kìa má»™t lần nữa thuyá»n lại lỡ đà lướt đến khá gần. Không biết há» có ý ra tay hay rồi sẽ tìm cách giữ thuyá»n cháºm lại như các lần trước? Vạn nhất há» tấn công tháºt thì sao? Chỉ má»™t mình Lục tiá»n bối liệu có đối phó được chăng? Nếu không, vãn bối có nhược Ä‘iểm là không am tưá»ng thá»§y tÃnh, dù muốn thoát cÅ©ng chẳng dám tá»± ý ly khai thuyá»n. 
Lão Ä‘ang chú mục dõi theo chiếc thuyá»n lạ: 
- Khoảng cách giữa hai thuyá»n còn xa, song phương có thể nhìn rõ nhau. Dù váºy nếu là thuyá»n cá»§a Phi Kiếm Bang nhất định ở mạn thuyá»n có vẽ tiêu ký. Ắt chẳng phải há», vì không thấy tiêu ký đó. 
Äá»™t nhiên có tiếng tăng nhân gá»i Tiểu Long: 
- Trương tiểu điệt lại đây. 
Tiểu Long láºp tức chạy đến: 
- Äại bá phụ có Ä‘iá»u gì cần phân phó? Lục lão mỉm cưá»i và gáºt đầu tán thành khi nghe tăng nhân căn dặn Tiểu Long: 
- Bá phụ tuy từng có thân thá»§ cao minh nhưng vá»›i thương thế hiện nay e tá»± lo cho thân CÅ©ng không thể. Váºy để khá»i phải khiến Lục lão bản báºn tâm, vạn nhất có xảy ra động thá»§, Trương tiểu Ä‘iệt hãy đưa bá phụ vào nấp bên trong. Äiá»u này gá»i là tá»± lượng sức nên dù phải tránh voi nhưng vẫn chẳng hổ mặt nai. 
Phát hiện Lục lão bản thể hiện sá»± tán thành, Tiểu Long vừa dụng lá»±c vừa dìu đỡ vừa kéo lê tăng nhân vào sâu trong khoang thuyá»n. Äang khi đó bất đồ Tiểu Long nghe giá»ng tăng nhân há»i lào thào bên tai: 
- Tiểu thà chá»§ sao phải che giấu công phu thá»§y tÃnh cá»§a bản thân? Gã sợ hãi không dám giải thÃch, càng không dám quay đầu tùy tiện nhìn lại phÃa sau, chỉ có thể đáp tháºt khẽ và tháºt nhanh, vá»›i hy vá»ng tăng nhân kịp thấu hiểu: 
- Chúng ta không nên lưu lại trên thuyá»n cần phải thoát ngay. 
Tăng nhân vụt nhắm mắt lại và lần đầu báºt tiếng rÃt từ hai hàm răng Ä‘ang nghiến chặt vào nhau, tá»±a hồ làm thế để nén má»™t cÆ¡n phẫn háºn nào đó. 
- Nếu váºy..., tùy Tiểu Long ngươi. Chá» khi thoát hiểm, bần tăng sẽ cho há» biết thế nào là nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn. 
Gã chợt mừng rỡ khẽ kêu: 
- Quả nhiên trá»i chẳng nở tuyệt đưá»ng. 
Và gã lúc đặt tăng nhân ngồi xuống đã tiện tay nhặt và giấu kÃn má»™t váºt vào ngưá»i. 
Tiếng gã kêu làm tăng nhân hé mắt nhìn. NhỠđó, tăng nhân cÅ©ng vui mừng há»i: 
- Äoạn thiết bá»—ng đó phải chăng rá»—ng ruá»™t? Nhưng trước khi sá» dụng tiểu thà chá»§ hãy lưu ý, cần phải ngáºm má»™t đầu và thổi mạnh qua đầu kia. Vì ẩn chứa bên trong thiết bổng thế nào cÅ©ng có má»™t vài mÅ©i ám khÃ. Nhá»› chưa? Bá»—ng có tiếng bước chân cá»§a Lục lão tiến vào theo: 
- Dưá»ng như ân công vừa đỠcáºp đến thiết bổng, vÅ© khà cá»§a má»— năm xưa từng sá» dụng. CÅ©ng lâu rồi má»— cÅ©ng không dùng đến. Tháºt không ngỠân công vẫn nhá»› đến, nhưng vì sao ân công chợt nhắc đến? Tăng nhân bối rối, chưa biết đáp thế nào chợt thấy Tiểu Long tá»± ý lấy thiết bổng đã lén giấu trong ngưá»i ra. Gã còn đưa thiết bổng vá» phÃa Lục lão: 
- Vì vãn bối tình cá» nhặt được váºt này, khiến đại bá phụ không thể không cho vãn bối biết đây là váºt gì. 
Nhìn thấy Ä‘oạn sắt vừa nhá» vừa dài, màu Ä‘en, Lục lão đưa tay toan định lấy. Bất đồ Tiểu Long ngáºm má»™t đầu vào miệng, hướng đầu còn lại vào giữa mặt Lục lão và thổi ra tháºt mạnh. Phù... 
Lục lão giáºt mình toan lùi, chợt vỡ lẽ và tá»± ý phá lên cưá»i:  
- Tiểu huynh đệ đừng đùa, thá»§ Ä‘oạn giấu sẵn ám khà trong thiết bổng đã lâu má»— chẳng dùng đến. Nếu không cách đùa cá»§a tiểu huynh đệ tháºt nguy hiểm. 
NghÄ©a là trong lòng rá»—ng cá»§a thiết bổng không há» có ám khÃ. Tuy hiểu như thế nhưng Tiểu Long vì đã lỡ thổi, lỡ manh động, đành tuyệt vá»ng và sợ hãi, thổi mạnh thêm vài lượt nữa. Phù... 
NgỠđâu từ đầu kia cá»§a thiết bổng lại chợt phát xạ ra má»™t váºt nhá», bay tháºt nhanh. 
Vù... 
Lão kinh tâm lùi tránh ngay và quát: 
- Ngừng tay, sao vẫn tiếp tục đùa ác ý như thế này? Tiếng Lục lão quát tháºt Ä‘inh tai váng óc. Dù váºy vẫn không che át hết má»™t tiếng quát nữa, lần này do tăng nhân quát: 
- Thoát mau!! Cùng vá»›i tiếng quát tăng nhân dù Ä‘ang tư thế nằm vẫn bất ngá» giáng mạnh tay vào sàn thuyá»n bằng gá»—. 
Bùng!!! Sàn gỗ vỡ một mảng to. 
Rắc... Nước sông theo đó mà tràn vào. 
Ào... ào... 
Tiểu Long láºp tức ôm chặt tăng nhân, tay còn lại thì thá»§ kỹ thiết bổng, Ä‘oạn cùng tăng nhân lăn vào chá»— vỡ, chìm tức khắc vào đáy sông thăm thẳm. 
Bõm... 
Ở đáy nước, Tiểu Long tha hồ váºn dụng thá»§y công, vừa lặn xa vừa lôi tăng nhân cùng thoát, thi thoảng lại đặt má»™t đầu thiết bổng vào miệng tăng nhân, tá»± trồi lên cho tăng nhân đổi hÆ¡i, sau đó cÅ©ng đến lượt bản thân cÅ©ng đổi thanh trá»c khÃ. Nhá» váºy, gã đưa tăng nhân Ä‘i xa dần.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-10-2008, 08:31 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3  
Chưa Tuyệt Lộ Sinh Mạng Vãn Hồi  
Giao Trá»ng Trách, Ẩn Tình Thiếu Lâm 
 
 
  
 
Rồi cũng đến lúc gã mừng rỡ kêu:  
- Tạ Æ¡n trá»i pháºt cuối cùng đại sư cÅ©ng tá»± tỉnh lại, khiến mấy ngày qua vãn bối cứ áy náy lo toan, từng ngỡ đã làm đại sư vong mạng. 
Tăng nhân nặng ná» hé mở đôi mắt cứ luôn lá» Ä‘á»: 
- Äây là đâu? Bần tăng đã nằm như thế này mấy ngày rồi ư? Gã xoay mình qua má»™t bên, sau má»™t lúc loay hoay gã quay lại vá»›i má»™t bát nghi ngút khói bốc đượm: 
- Trước nhất, hiện chúng ta đã thoát nạn. Vì thế Ä‘iá»u thứ hai đại sư hãy yên tâm và dùng ngay má»™t Ãt cháo loãng cho lại sức. Nhưng vãn bối xin nói trước, đây là bát cháo gà, dù biết đại sư chay lạt nhưng vẫn khuyên đại sư nên dùng. 
Tăng nhân nhìn gã: 
- Tiểu thà chá»§ dù Ä‘ang hốc hác thấy rất rõ, nhưng hai mắt vẫn tinh nhanh. Có phải mấy ngày qua cam chịu đói, chỉ hôm nay má»›i được cÆ¡ há»™i, do vừa ăn xong nên thần tình tươi tỉnh? Gã cưá»i xoà: 
- Quanh đây hoang vắng, chỉ may mắn lắm vãn bối má»›i tìm được chú gà. Thoạt đầu cứ ngỡ là gà rừng, lúc bắt xong má»›i biết không phải, mong đại sư chá»› trách. Vì nào phải vãn bối muốn bắt trá»™m gà cá»§a ngưá»i. 
Tăng nhân thở dài thưá»n thượt: 
- Nếu bần tăng không ăn thì phụ lòng tiểu thà chá»§, hai là sẽ khiến cho bản thân vong mạng, ắt sẽ chẳng còn cÆ¡ há»™i hoàn thành trá»ng trách phải gánh vác. Còn chấp nháºn ăn thì má»™t là phải phá giá»›i và Ä‘iá»u thứ hai, nghiêm trá»ng hÆ¡n, là cùng đồng loã vá»›i tiểu thà chá»§ phạm tá»™i trá»™m gà. Tháºt là nghiệp chướng, a di đà pháºt. 
Gã cũng thở ra: 
- Vãn bối láºp lại bản thân không há» chá»§ tâm trá»™m gà. HÆ¡n nữa, chẳng phải đại sư từng nói, chỉ cần thoát hiểm sẽ cho bá»n há» biết thế nào là nhất chưởng gì đó hay sao? Và lẽ ra vãn bối vẫn nên gá»i đại sư là đại bá phụ. Nếu đại bá phụ không ăn, phải chăng bao công sức tiểu Ä‘iệt bá» ra cứu đại bá phụ trở thành vô nghÄ©a sao? Tăng nhân chợt bảo: 
- Tiểu Long ngươi nói đúng. Vì từ lúc này trở Ä‘i ta là Trương Thái Toàn, thay cho thân pháºn má»™t Liá»…u VÅ© Ä‘Ãch thá»±c đã hai lần táng mạng nếu không nhá» ngươi cứu. ÄÆ°á»£c ta ăn. Sau đó Trương Thái Toàn này có hoàn thành trá»ng trách hay không ắt hẳn còn nhỠđến ngươi nhiá»u. 
Gã cưá»i vui vẻ: 
- Äại bá phụ đã ưng thuáºn? Váºy hãy mau há miệng, để tiểu Ä‘iệt bón cho đại bá phụ ăn. 
Càng được ăn, tăng nhân càng thêm tươi tỉnh. Vì thế, Ä‘ang lúc chá» gã múc thêm chén cháo thứ ba, tăng nhân chợt há»i: 
- Äây là má»™t ngôi miếu hoang? Ngươi tháºt khinh suất, há không biết để truy tìm, thưá»ng khi má»i ngưá»i vẫn chú tâm tìm những nÆ¡i tương tá»±? Gã quay lại vá»›i bát cháo chỉ lưng lá»ng: 
- Ngôi miếu này chỉ hôm nay tiểu Ä‘iệt má»›i đưa đại bá phụ đến, không những đã cách xa dòng sông nÆ¡i chúng ta thoát mà còn nhá» tiểu Ä‘iệt nháºn được tin Lục lão đã thiệt mạng nên má»›i dám ẩn thân ở đây. 
Tăng nhân kinh nghi: 
- Lục lão đã chết? Tại sao? Gã nhún vai: 
- Nhân lúc đại bá phụ vẫn hôn mê, đôi khi tiểu Ä‘iệt cÅ©ng mạo hiểm Ä‘i nghe ngóng, nhưng nào dám dò há»i nhiá»u, chỉ biết lúc thuyá»n vỡ và đắm, chẳng hiểu sao Lục lão cÅ©ng đắm theo thuyá»n. Äến khi tìm thấy thì lão đã chết rồi. Nghe đâu ngay hôm nay sẽ là ngày an táng lão. 
Tăng nhân giáºt mình: 
- Váºy là do lão bị trúng độc rồi. Há lẽ sÆ¡ tâm, lúc ngươi thổi mạnh thiết bổng làm ám khà phát ra, vì lão để ám khà chạm vào, dù chỉ sượt qua da, độc chất cÅ©ng theo vào đó thấm vào máu huyết, phát tán làm lão vong mạng? Sở dÄ© ta Ä‘oán như thế vì từng biết thứ độc chất được Lục lão tẩm vào ám khà là độc dược tối kỵ nếu chạm vào nước. Äiá»u này chứng tá» Lục lão vừa có ác ý, vừa quyết tâm thu tháºp ta, lão đã theo ngươi, cÅ©ng lao vào đáy sông, qua chá»— vỡ ở sàn thuyá»n. NgỠđâu độc chất đã công phạt, khiến cho lão dù tinh thông thá»§y tÃnh cÅ©ng lâm vào cảnh sinh nghá» tá» nghiệp. 
Gã nghe xong lại nhún vai: 
- Dẫu hư thá»±c thế nào tiểu Ä‘iệt cÅ©ng chẳng cần biết. Chỉ thấy lão chết là đáng. Ai bảo lão sinh nhị tâm, toan lấy oán báo đức. Äịnh hại đại bá phụ từng có ân cứu tá» vá»›i lão. 
Tăng nhân lại há»i: 
- Äiá»u gì khiến ngươi lúc còn ở trên thuyá»n, lại đỠquyết lão toan hại ta? Gã đáp: 
- Lục lão đã nói dối. Vì lúc thuyá»n lạ má»™t lần nữa tiến lại gần, chÃnh mắt tiểu Ä‘iệt đã nhìn thấy trên thuyá»n lại có Lục Quyá»n hiện diện. 
Tăng nhân bán tÃn bán nghi: 
- à nói Lục Quyá»n vì không tin lá»i Lục lão nên vẫn nghi ngá» thân pháºn từng là tăng nhân Thiếu Lâm phái cá»§a ta? Gã giải thÃch 
- Tiểu Ä‘iệt chẳng dám nghi ngá» ai. Chỉ lấy làm lạ là tại sao Lục lão dù phát hiện Lục Quyá»n vẫn không thừa nháºn? Äể rồi Lục lão chỉ cần lấy quyá»n má»™t thân phụ ra lệnh, thì lo gì không bảo được Lục Quyá»n cho thuyá»n quay lại ngay. 
Tăng nhân gáºt gù: 
- Ngươi bảo cÅ©ng phải nhưng có thể đấy là do Lục Quyá»n tá»± ý hành động, phần Lục lão do đã lỡ lá»i đỠcao bản thân, cho Lục Quyá»n chẳng bao giá» dám trái lệnh nên dù phát hiện vẫn vá» như không thấy. Và nếu là váºy, phải chăng cái chết cá»§a Lục lão có phần oan khuất, vá»›i lá»—i là do ta và ngươi ngá» sai? Gã lo lắng: 
- Dù thế nào Ä‘i nữa tiểu Ä‘iệt không thể má»™t mình chịu trách nhiệm vá»›i cái chết cá»§a Lục lão vì trước đó tiểu Ä‘iệt có há»i ý kiến cá»§a đại bá phụ, không đúng sao? Tăng nhân phì cưá»i, tá»± đưa tay đón bát cháo lúc này đã nguá»™i: 
- Nào phải ta có ý trách ngươi. Huống hồ để minh bạch Ä‘iá»u này rất dá»…. Ta chỉ cần dò há»i ở Lục Quyá»n, ấy là ta nói chuyện sau này, nếu Lục Quyá»n nuôi lòng phẫn háºn, cho Lục lão chết là vì bị chúng ta sát hại, thì tá»± Ä‘iá»u đó cÅ©ng nói lên đã có mưu toan thông đồng giữa hai phụ tá» y... Và để minh bạch hÆ¡n, giả thá» hai phụ tá» y quả tháºt láºp mưu là tuân theo mệnh lệnh cá»§a Phi Kiếm Bang, thì cái chết cá»§a Lục lão là Ä‘iá»u chẳng cần ta hoặc ngươi áy náy. Mà này, đã lâu má»›i được ăn lại gà, ngon tháºt đấy. 
Nhìn tăng nhân lúc này không những khen ngon mà tá»± ý húp má»™t hÆ¡i cạn bát cháo, gã phì cưá»i: 
- Äại bá phụ quyết định phá giá»›i tháºt sao? Tăng nhân bảo: 
- Như đã nói, Liá»…u VÅ© đại sư đã chết. Và giỠđây, vì Lục lão đã vong mạng, Ä‘Ãch thá»±c đến lúc ta lấy lại thân pháºn Trương Thái Toàn, đồng thá»i sẽ hoàn toàn an tâm quay vá» căn nhà thuở nào ta từng lưu ngụ, trước khi ưng thuáºn thà phát qui y, trở thành pháºt môn đệ tá». Nào chúng ta Ä‘i thôi. Hay ngươi không muốn mạo hiểm nữa nếu tiếp tục Ä‘i cùng ta. 
Gã có một thoáng phân vân: 
- Nếu ngại mạo hiểm tiểu Ä‘iệt đã thoát Ä‘i từ lâu rồi. Tuy nhiên chỉ có Ä‘iá»u, tiểu Ä‘iệt chẳng tiện lưu lại cạnh đại bá phụ lâu, vì ý nguyện cá»§a tiểu Ä‘iệt vẫn mong sá»›m tìm được mẫu thân. 
Tăng nhân phì cưá»i: 
- Äiá»u ngươi mong muốn là chÃnh đáng, dÄ© nhiên ta không há» ngăn cản. Dù váºy phần thì ta đã có sắp đặt, phần thì để Ä‘á»n đáp hai lần được ngươi cứu mạng, hãy Ä‘i cùng ta, ắt ta có cách thành toàn cho ngươi. 
Gã vụt hiểu: 
- Thành toàn đại bá phụ định chỉ điểm võ công cho tiểu điệt? Tăng nhân ra vẻ bà ẩn 
- Xem ra ngươi cÅ©ng Ä‘ang mong muốn Ä‘iá»u đó? Váºy đừng chần chừ nữa. Cứ theo ta khắc rõ. 
Gã lại dìu tăng nhân Ä‘i nhưng lần này có chá»§ Ä‘Ãch và phương hướng rõ ràng, không còn Ä‘i loạn bừa như mấy ngày qua nữa. 
o0o  
Vá»›i cá» cây hoang dại má»c um tùm, kể cả các lối Ä‘i cÅ©ng bị phá»§ kÃn cÆ¡ hồ khó phát hiện, lại kèm theo sá»± tỉnh lặng, như thể quanh đây đã lâu rồi chẳng có dấu chân ngưá»i tìm đến hoặc hữu ý hay tình cá» ngẫu nhiên, lẽ đương nhiên khu trang viện nhá» bên trong dù muốn dù không cÅ©ng được xem là chá»— hoang phế, chẳng mảy may có chút sinh khà nào dù nhá». Nhưng ở sâu táºn bên trong thì khác, nÆ¡i tiếp giáp vá»›i má»™t trÅ©ng núi nhá» và là chá»— duy nhất lá»™ thiên, nhỠđó đón nháºn ánh dương quang đã đến lúc vượt quá phần vách núi tạo ra chá»— trÅ©ng để chiếu những tia nắng rá»±c rỡ vào, thì ngay lúc này Ä‘ang có má»™t thiếu niên anh tuấn vẫn lẳng lặng má»™t mình luyện võ. 
Vầng dương quang lên má»—i lúc má»™t cao và khi treo lá»§ng lẳng ngay bên trên đỉnh núi thì cÅ©ng là lúc thá»i khắc Ä‘iểm đầu giá» mùi, nghÄ©a là chỉ còn má»™t giá» nữa thì đến giữa trưa. Khi đó gã thiếu niên há»›n hở dừng lại, không luyện nữa. Äồng thá»i gã còn cưá»i hài lòng, xoay ngưá»i và hướng mặt vá» phÃa trÅ©ng núi để bất ngá» lên tiếng há»i ai đó: 
- NghÄ©a phụ thấy hài nhi luyện công như thế nào? Äừng nói là vẫn khiến nghÄ©a phụ thất vá»ng nha? Hóa ra sâu bên trong trang viện hoang phế không chỉ có má»™t mình gã lưu ngụ. Trái lại, ngay khi gã dứt tiếng, láºp tức từ phÃa trÅ©ng núi xuất phát ngay câu đáp, nhất định chỉ là nghÄ©a phụ, theo cách gã vừa xưng hô, thanh âm ấy tuy nhá» nhẹ từ hòa nhưng vẫn biểu đạt sá»± nghiêm khắc cần thiết: 
- Như từ đầu đã nói, Long nhi ngươi dù gì cÅ©ng có tư chất luyện công, lại thêm chuyên cần nhẫn nại, hiển nhiên sau má»™t năm khổ luyện không thể không có thành tá»±u nhất định. Tuy nhiên theo thá»i gian ta càng nháºn ra... 
Thanh âm nói được đến đây chợt kết thúc, Thay vào đó chợt chuyển thành má»™t cÆ¡n ho khúc khoắc kéo dài, khiến gã Long nhi thoạt nghe láºp tức báºt ngưá»i chạy ngay đến chá»— phát thoại: 
- Bệnh tình nghÄ©a phụ vẫn chẳng thuyên giảm. Cứ như thế này, hài nhi sao yên tâm rá»i xa nghÄ©a phụ? NÆ¡i gã chạy đến là phÃa dưới má»™t cá»™i đại thụ cao to. Ở đó ná»a nằm ná»a ngồi và dá»±a ngá»a vào thân cá»™i cây là má»™t lão nhân cố tình để dài cả râu và tóc hầu che kÃn khuôn mặt. 
Tuy váºy qua lượt tóc dài buông xõa trước trán, ánh mắt nghiêm khắc cá»§a lão nhân vẫn phát ra những tia nhìn, chiếu xạ vào gã Long nhi: 
- NghÄ©a phụ đã uá»· thác những chuyện gì Tiểu Long ngươi quên rồi sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta cÅ©ng muốn lưu ngươi lại hầu sá»a chữa những Ä‘iá»u lầm lẫn, do ta quá nôn nóng truyá»n thụ võ công cho ngươi nên sa vào Ä‘iá»u tối kỵ là dục tốc bất đạt. Nhưng thá»i gian đã không cho phép ta chỠđợi nữa. Má»™t năm đã trôi qua, tuy đối vá»›i bản thân ngươi dù quá Ãt, là ám chỉ ta chưa hài lòng vá» các sở há»c ngươi đạt được, nhưng đối vá»›i ta và nhất là đối vá»›i những trá»ng trách ta đảm nháºn lại quá dài. Thôi thì đành tùy theo số pháºn, cứ táºn nhân lá»±c, giả như thuáºn theo ý trá»i thì tất cả sẽ diá»…n khai theo những gì sắp đặt. Kỳ dư không thể..., a..., ắt cÅ©ng đến lúc ta đành phó thác má»i trá»ng trách lại cho ngươi. 
Tiểu Long phục ngưá»i ngồi cạnh lão nhân: 
- Hài nhi hứa sẽ táºn lá»±c, nhất định sẽ mau quay vỠđể tiếp tục hầu hạ nghÄ©a phụ. Huống hồ sứ mệnh lần này nghÄ©a phụ giao phó đối vá»›i hài nhi nào có quá khó. Chỉ là má»™t chuyến hành trình dài ngày mà thôi. Cháºm nhất là mất má»™t hoặc hai tuần trăng là nhiá»u. NghÄ©a phụ xin hãy nhẫn nại và tá»± bảo trá»ng, hãy lạc quan vì thế nào hài nhi cÅ©ng hoàn thành. 
Lão nhân gáºt đầu hài lòng: 
- Nói tháºt ta vẫn chưa an tâm vá»›i việc Tiểu Long ngươi dù gì cÅ©ng chỉ má»›i mưá»i sáu tuổi, huống hồ ná»™i lá»±c há»a hầu cần cho các công phu ta đã truyá»n thụ cho ngươi lại chưa đạt bao nhiêu. Dù váºy đúng như ngươi nói, Ä‘iá»u ta phó giao cho ngươi lần này nếu như suôn sẻ và nhất là tình bằng hữu huynh đệ giữa há» và ta chẳng hỠđổi thay theo thá»i gian, thì Ä‘Ãch thá»±c chỉ là má»™t hành trình dài. Thế nên hãy khắc ghi lá»i ta khuyên. Má»™t là không bao giá» tùy tiện sÃnh cưá»ng, nhúng mÅ©i vào các việc vô can. Hai là tá»± lượng sức, vạn nhất chạm trán những nhân váºt có tÃnh khà nóng nảy, thÃch gây sá»± thì chữ nhẫn nếu váºn dụng đúng ắt hẳn chỉ có lợi cho ngươi. Và Ä‘iá»u thứ ba là... 
Nói đến đây lão nhân lại ho má»™t tràng dài,là má»™t cÆ¡n ho tháºt tồi tệ khiến mấy lần cứ ngỡ lão nhân sẽ bị hụt hÆ¡i và bị mất mạng vì ngạt. Thế nhưng trái ngược vá»›i thái độ lo lắng cá»§a Tiểu Long, lão nhân sau khi dứt cÆ¡n ho vẫn thản nhiên vừa xua tay vừa tiếp tục các lá»i dặn cần thiết: 
- Äừng quá lo, đâu phải Ä‘iá»u này chưa từng xảy ra và vì đã quen chịu đựng, Trương Thái Toàn ta tuyệt đối không dá»… mất mạng. Tương tá»± đây là lá»i dặn kế tiếp cá»§a ta. 
Hãy luôn ghi nhá»› dù bất luáºn là ai kể cả những bằng hữu cá»§a ta, Ä‘Ãch thá»±c chẳng ai hay biết Trương Thái Toàn ta đã có thá»i gian trở thành tăng nhân phái Thiếu Lâm. Do váºy khi có ai bất ngá» há»i ngươi vá» Liá»…u VÅ© đại sư thì tốt nhất ngươi chứ lá»™ bất kỳ sÆ¡ hở nào, không những váºy, cho dù nếu có kẻ vấn nạn vá» quãng thá»i gian mưá»i sáu năm tuyệt tÃch giang hồ thì ngươi cÅ©ng không được lá»i nào hở môi nói vá» thân pháºn thứ hai cá»§a ta, rõ chưa? Tiểu Long kinh ngạc: 
- Rồi những bằng hữu cá»§a nghÄ©a phụ cÅ©ng sẽ biết má»™t khi há» thuáºn tình tá»± đến đây theo lá»i thỉnh má»i cá»§a nghÄ©a phụ do hài nhi truyá»n đạt. Sao không cho há» minh bạch ngay từ đầu? Lão nhân lắc đầu: 
- Chỉ xa cách ba năm thì dầu báºc quân tá» cÅ©ng phải thay đổi. Mưá»i sáu năm qua, từ khi ta qui y đầu pháºt Ä‘Ãch thá»±c ta đã tá»± gạt bá» thất tình lục dục, tuyệt đối cách xa hồng trần, kể như đã hoàn toàn bặt tin vá» há». Không những váºy sau nhiá»u sá»± biến liên tiếp và dồn dáºp xảy đến, cho dù ở ngay bên trong phái Thiếu Lâm cÅ©ng khiến cho ta ngày càng thêm sợ đối vá»›i lòng dạ và tâm địa không thể nào lưá»ng cá»§a thế nhân. Váºy nên chăng đây là cách để ta minh định tình bằng hữu cố cá»±u giữa ta và những ngưá»i huynh đệ kết giao sau mưá»i sáu năm xa cách có những thay đổi như thế nào? Nếu há» vẫn còn xem trá»ng chữ NGHĨA, chỉ cần nháºn được tin cá»§a ta thì bất luáºn thế nào há» cÅ©ng đến. Ngược lại nếu có ai căn váºn cất vấn ngươi đủ Ä‘iá»u vá» ta, hoặc giả tá» thái độ miá»…n cưỡng, hãy tin ta, có thêm những kẻ như thế tham dá»± vào đại sá»± ta cần luáºn bàn thì chỉ là thêm đủ sá»± phiá»n toái và khó khăn mà thôi. Nhân đây ta cÅ©ng dặn thêm, nÆ¡i ta lưu ngụ tại đây cÅ©ng đừng tá» bày cùng ai. Trái lại khi được ai đó nháºn lá»i, ngưá»i lấy Lạc gia trang làm nÆ¡i ước hẹn. Lúc má»i ngưá»i đã đến đông đủ, ngươi hãy đưa đưá»ng và cùng há» vỠđây. 
Tiểu Long ghi nhá»› từng lá»i được nghÄ©a phụ căn dặn: 
- Riêng đối vá»›i Lạc nhị thúc thì sau? Có phải cÅ©ng giữ kÃn má»i tung tÃch cá»§a nghÄ©a phụ chăng? Lão nhân phân vân đáp: 
- Bá»n ta tuy tám ngưá»i cùng kết bái chi giao nhưng chỉ riêng đối vá»›i Lạc nhị thúc cá»§a ngươi là được ta xem trá»ng. Không những do lạc nhị đệ bản lÄ©nh cao minh, hoặc giả y là ngưá»i luôn nhất má»±c tháºn trá»ng có thừa, mà chỉ vì y đối xá» vá»›i ta tình như thá»§ túc. Dù váºy mưá»i sáu năm cách xa quả là khoảng thá»i gian chẳng ngắn, nhất thiết sau này nếu có phải nghe y phàn nàn cÅ©ng không sao, nghÄ©a là ngươi, cÅ©ng đối xá» y như sáu nhân váºt kia. Chỉ khi nào gặp vạn bất đắc dÄ© hãy tá» lá»™ tất cả cùng y, chỉ má»™t mình y mà thôi. Nhá»› chưa? Tiểu Long vẫn khắc ghi từng lá»i căn dặn: 
- Nếu tháºt sá»± gặp phải cảnh ngá»™ như thế, buá»™c lòng hài nhi phải cho Lạc nhị thúc nghÄ©a phụ còn chÃnh là Liá»…u VÅ© đại sư, thì lúc đó hài nhi phải giải thÃch ra sao, giả như Lạc nhị thúc há»i vá» nguyên nhân khiến nghÄ©a phụ bị nhiá»u tăng nhân cá»§a phái Thiếu Lâm truy sát? Lão chợt nhẻo cưá»i:  
- Tiểu Long ngươi từ khi lên bảy đã phải sống tá»± lá»±c thế nên tâm cÆ¡ cá»§a ngươi cÅ©ng có phần nhanh nhạy và nhất là tinh quái hÆ¡n so vá»›i hạng đồng niên. Có phải nghi vấn ngươi vừa nêu tuy mượn cá»› là để giải thÃch má»™t khi bị Lạc nhị đệ cá»§a ta đỠcáºp nhưng kỳ thá»±c đây là Ä‘iá»u ngươi chỉ há»i cho bản thân? Tiểu Long thoáng sợ hãi đành phải thừa nháºn: 
- Hài nhi không dám giấu. ÄÃch thá»±c hài nhi cÅ©ng muốn tá» tưá»ng, vì không tin má»™t ngưá»i như nghÄ©a phụ nếu bị đồng môn truy sát thì có khác gì nghÄ©a phụ bị xem là phản đồ cá»§a phái Thiếu Lâm? Lão nhân phừng phừng lá»a giáºn, ngỠđâu kịp kiá»m chế, lão nhân đột ngá»™t buông lá»i niệm pháºt: 
- Mong Pháºt Tổ từ bi xá tá»™i, chì suýt nữa đệ tá» quên má»i lá»i giáo huấn, phạm vào thất tình lục dục, để cho phẫn háºn che má» lý trÃ. A di đà pháºt. 
Tiểu Long càng thêm sợ đành nói: 
- ChÃnh hài nhi đã lỡ lá»i khiến nghÄ©a phụ thịnh ná»™. Xin nghÄ©a phụ hãy lượng thứ và đừng đỠcáºp nữa đến chuyện này. 
Nhưng lão nhân thay đổi thái độ: 
- Ta không trách ngươi, nhân tiện để ngươi đừng mãi hoang mang, cÅ©ng đừng nghÄ© mãi ta là phản đồ cá»§a Thiếu Lâm phái, quả tháºt ta cÅ©ng có đôi lá»i giải thÃch. Là thế này, mưá»i sáu năm trước vì ta vô tình phạm phải má»™t lá»—i lầm nghiêm trá»ng, do quá hối háºn nên ta định quyên sinh. May sao ta được má»™t cao tăng thức tỉnh kịp lúc, từ đó ta nguyện lánh xa hồng trần, để trở thành đệ tá» cá»a pháºt, quyết má»™t Ä‘á»i sám hối và ăn năn. NgỠđâu đạo hạnh cá»§a ta lá»t vào mắt cá»§a má»™t trong Tam Thần Tăng cao niên nhất cá»§a Thiếu Lâm phái. Thế là ta trở thành chân truyá»n đệ tá» cá»§a thần tăng ấy. Việc này chẳng ai hay biết, kể cả phương trượng phái Thiếu Lâm cÅ©ng không tá» tưá»ng. Và sở dÄ© như váºy là vì ở phái Thiếu Lâm có má»™t ẩn tình nếu để lá»™ ra tất sẽ khiến giang hồ sinh loạn. Nhưng đó là ẩn tình gì đến bản thân ta cÅ©ng không hay. Tuy nhiên cách đây không lâu, nghÄ©a là chỉ độ vài ba ngày trước khi ta bị hãm hại và tình cỠđược ngươi cứu lần đầu, thì tại Thiếu Lâm phái, vị phương trượng chợt vướn má»™t chứng bệnh kỳ lạ, khiến má»i đệ tá» Ä‘á»u hoang mang lo lắng. Thế là cÅ©ng như nhiá»u đệ tá» khác, ta được lệnh ly khai sÆ¡n môn, má»™t mặt thì tìm và cầu thần y vá» chạy chữa cho phương trượng, mặt khác thì dò la xem, biết đâu qua má»i động tÄ©nh trên giang hồ sẽ ngẫu nhiên phát hiện sá»± biến xảy ra cho phương trượng là do ngưá»i hãm hại. NgỠđâu sau hai ngày kiêm trình, ta phát hiện bị ngưá»i âm thầm giám sát. Äến lúc ta toan ẩn thân hầu tìm cách phát giác tung tÃch kẻ lạ thì bất chợt y xuất đầu lá»™ diện. 
Tiểu Long háo hức há»i: 
- Là ai váºy nghÄ©a phụ? Lão nhân thở dài: 
- Còn ai nữa ngoài nhân váºt là đệ tá» Thiếu Lâm. Tháºt đáng ngạc nhiên. 
Tiểu Long giáºt mình: 
- Sao lại như váºy? Cùng là đồng môn, sao có nhân váºt chá»§ tâm dò xét, giám sát nghÄ©a phụ? Lão buông tiếng cưá»i khẩy: 
- Ta chưa tiện nói rõ nhân váºt đó là ai. Tuy nhiên khi xuất đầu lá»™ diện, qua những lá»i đối thoại, ta phát hiện sá»± biến xảy ra cho phương trượng chỉ do ná»™i tình bất ổn. Vì giống như ta, phái Thiếu Lâm cÅ©ng từng thu phục và sau đó tiếp nháºn nhiá»u nhân váºt đã má»™t thá»i vang danh trên giang hồ, nhưng khác vá»›i ta đã nhất tâm nhất dạ qui y đầu pháºt để lánh xa hồng trần, có nhiá»u kẻ chỉ giả vá» thuáºn phục, kỳ thá»±c trong thâm tâm có những mưu toan nếu không vì lợi cho bản thân thì cÅ©ng gây bất lợi cho Thiếu Lâm. Tóm lại kẻ đó theo sát ta và khi đối thoại đã cố thuyết phục ta cùng kẻ đó đồng mưu, tiến hành theo má»™t kế sách nào đó được định sẵn. Thoạt nghe ta ngỡ ngàng, sau đó dùng lá»i lẽ thuyết phục ngược lại. NgỠđâu dù đồng đạo nhưng không chung đưá»ng, kẻ đó ngay khi rõ láºp trưá»ng cá»§a ta liá»n trở mặt. Chỉ tiếc khi giao thá»§, má»™t là y không biết ta là ai trước khi trở thành Liá»…u VÅ© đại sư, hai nữa, y cÅ©ng chẳng thể biết ta còn là đệ tá» chân truyá»n cá»§a má»™t trong Tam Thần Tăng. Y bại đành tẩu. 
Tiểu Long hớn hở: 
- Váºy thì sau đó ắt hẳn nhân váºt này cÅ©ng biết rõ bản lÄ©nh Ä‘Ãch thá»±c cá»§a nghÄ©a phụ là thế nào? Lão nhân bảo: 
- Y dÄ© nhiên rất kinh ngạc khi biết ta am tưá»ng má»™t vài tuyệt kỹ chỉ Tam Thần Tăng am hiểu và tinh thông. Thế nhưng y cÅ©ng chưa nháºn ra xuất thân cá»§a ta trước kia là Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn. Thế nên ngươi cứ yên tâm. Vì chẳng ai liên tưởng ngươi có liên quan hay không vá»›i nhân váºt Liá»…u VÅ© qua các sở há»c cá»§a Trương Thái Toàn. 
Tiểu Long dù còn nhá», chỉ là má»™t thiếu niên, nhưng đúng như lão nhân nháºn định, đã sá»›m có các hiểu biết cần thiết:  
- NghÄ©a là các sở há»c nghÄ©a phụ truyá»n thụ cho hài nhi chẳng há» có công phu Thiếu Lâm? Lão nhân giải thÃch: 
- Dù muốn ta cÅ©ng không thể truyá»n, má»™t khi vẫn chưa có sá»± chấp thuáºn cá»§a Thiếu Lâm phái. 
Tiểu Long lại há»i: 
- Theo nghÄ©a phụ hài nhi hoàn toàn vô ngại khi váºn dụng các sở há»c đã luyện? Lão nhân ngáºp ngừng: 
- Thiết tưởng cÅ©ng còn má»™t vài nhân váºt đáng để ngươi quan tâm, vạn nhất nhân váºt ấy lại có liên quan đến sá»± biến cá»§a Thiếu Lâm phái như ta vừa nói, đấy là vị cao tăng từng thức tỉnh, giúp ta giác ngá»™. Nhưng nếu trong âm mưu này quả tháºt lại có nhân váºt đó nhúng tay vào thì sứ mệnh ta phó giao cho ngươi bây giá» Ä‘Ãch thá»±c há»a phúc không lưá»ng. 
Tiểu Long lo lắng: 
- Äã là cao tăng lại từng độ hóa cho nghÄ©a phụ, hài nhi thiết nghÄ© nhân váºt ấy khó thể trở nên kẻ gây bất lợi cho phái Thiếu Lâm. 
Lão nhân thở dài: 
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Huống hồ sau hai lần suýt chết, bản thân ta bị nhiá»u cao thá»§ Thiếu Lâm cùng truy sát, khiến ta má»—i lúc má»—i mất thêm lòng tin. Tóm lại nếu bất ngá» có tăng nhân Thiếu Lâm nào mang pháp danh Liá»…u Äá»™ chợt chú tâm đến ngươi thì hãy nhá»› đấy là lúc cục diện tháºp phần hung hiểm cho ngươi. 
Tiểu Long kinh hãi: 
- Nếu váºy hài nhi phải đối phó thế nào? Lão nhân đáp: 
- Ngươi hãy tùy cÆ¡ ứng biến. Tốt nhất là đừng nháºn có liên quan đến ta. 
Tiểu Long đỠxuất: 
- NghÄ©a là hài nhi chỉ nên váºn dụng công phu từng má»™t mình luyện do gia mẫu trước kia khẩu truyá»n? Lão nhân phân vân: 
- Như ta từng xem qua và từng nháºn định, công phu ấy cá»§a ngươi nhất định phải do ngưá»i có ác ý nên má»›i chỉ Ä‘iểm cho mẫu thân ngươi. Tốt hÆ¡n chỉ khi tháºt hãn hữu ngươi má»›i dùng đến. Vì ngoài sá»± bá đạo cá»§a công phu ấy, ta nghÄ©, ngươi càng váºn dụng thì càng khiến bản thân ngươi khó luyện các công phu do ta truyá»n thụ tăng mức há»a hầu. Và phải chăng phần nào vì lẽ đó nên suốt má»™t năm qua cách luyện công chỉ tăng tiến vá» mức độ thuần thục, kỳ dư không há» tăng thêm các uy lá»±c lẽ ra phải có? Tiểu Long hoang mang: 
- à nghÄ©a phụ muốn nói đây là hai loại võ công khắc kỵ nhau? Nhưng liệu có đúng như thế chăng má»™t khi loại công phu vô danh đó chỉ có đúng má»™t chiêu vá»n vẹn ba thức biến hoá? Liá»…u VÅ© lại thở dài: 
- Ta cÅ©ng từng ngẫm nghÄ© nhiá»u vá» Ä‘iá»u này, đành thú nháºn chưa đủ kiến văn để có các kiến văn hoặc minh bạch hoặc tháºt thuyết phục. Tuy váºy, nếu má»i nháºn định cá»§a ta Ä‘á»u đúng thì càng chứng tá» má»™t Ä‘iá»u, công phu tuy vá»n vẹn chỉ có ba thức má»™t chiêu nhưng là tuyệt kỹ cao minh ảo diệu, có thể và như tuyệt kỹ thượng thừa Thiếu Lâm phái, thế nên tá»± bản thân nó gây tác động dẫn đến sá»± khắc kỵ hoàn toàn vá»›i bất kỳ loại sở há»c nào khác. Tóm lại, như ta từng khuyên, ngươi càng Ãt váºn dụng càng có lợi cho bản thân ngươi sau này. Nhá»› chưa? Tiểu Long cúi đầu thuáºn phục: 
- Hài nhi hứa sẽ không bao giỠđể nghÄ©a phụ thất vá»ng. 
Lão nhân gáºt đầu hài lòng: 
- Bây giỠđã quá ngá» rồi, hãy mau thu xếp hành trang và khởi hành ngay. CÅ©ng đừng quên mang theo đủ ngân lượng chi dụng. Vì vá»›i bao kinh lịch từng trải cá»§a ta, má»™t khi ngươi không đủ ngân lượng chi dùng thì dá»… nảy sinh nhiá»u phiá»n toái ngoài ý muốn, còn là mầm mống trở thành tai há»a khiến ngươi dù muốn tránh cÅ©ng không thể. Nào mau Ä‘i Ä‘i, đừng quá báºn tâm vá» ta, cÅ©ng không cần quay lại chỉ nói lá»i từ biệt. 
Tiểu Long cúi phục ngưá»i hành lá»…: 
- Váºy hãy cho hài nhi ngay trong lúc này nói lá»i từ biệt. Váºy chúc nghÄ©a phụ luôn an khang, chá» má»™t ngày tháºt sá»›m hài nhi sẽ quay lại hầu hạ dưới gối. 
Lão nhân lại gáºt đầu: 
- Hảo hài tá». Ta chúc ngươi mã đáo thành công và nhá»› luôn bảo trá»ng. 
Äó là lần cuối cùng Tiểu Long nhìn thấy nghÄ©a phụ Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn và cÅ©ng là Liá»…u VÅ© đại sư Thiếu Lâm phái... 
o0o  
Ở quãng sông vắng không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân cứ thẩn thỠđi đi lại lại, chứng tỠđang có tâm trạng không những bất an mà còn hoang mang lo lắng. 
Nhưng đến má»™t lúc nữ nhân không hoang mang nữa, trái lại, nàng có phần hiếu kỳ và ngày càng chú mục nhiá»u hÆ¡n nhìn vào má»™t Ä‘iểm bất di bất dịch tuy ở xa xa nhưng cÅ©ng cùng chung má»™t quãng sông vắng mà nãy giá» nàng vẫn Ä‘i Ä‘i lại lại. 
Và Ä‘iá»u nàng nhìn thấy chÃnh là má»™t con ngưá»i dù ngưá»i đó Ä‘ang đứng bất động cạnh má»™t rặng liá»…u xanh um tương tá»± má»™t tảng đá, nhưng do nho phục cá»§a ngưá»i đó thi thoảng cÅ©ng bị gió thổi phất phÆ¡, cùng lay động vá»›i những nhành liá»…u má»m mại đầy lá má»—i khi xuất hiện các cÆ¡n gió thoảng đưa từ ngoài mặt sông vào, đủ minh chứng ngưá»i đó phải là má»™t trong các sinh váºt, tuyệt đối không phải là váºt vô tri vô giác, thế nên nàng càng thêm hiếu kỳ, láºp tức khoa chân tiến dần vá» phÃa ngưá»i đó. Và nàng gá»i: 
- Thiếu gia là ngưá»i từ phương xa đến? Có phải Ä‘ang trông chá» thuyá»n cáºp bến để thiếu gia có cÆ¡ há»™i độ giang? Nghe tiếng gá»i, nhân váºt đó quay lại, càng lá»™ rõ má»™t diện mạo tuy không thá»±c sá»± tuấn tú nhưng nhá» có ngÅ© quan hài hoà, lại thêm đôi mày kiếm sắc nét, phần nào hợp vá»›i đôi môi lúc này Ä‘ang mÃm chặt tạo thành má»™t vạch ngang, khiến cho nhân dáng bên ngoài cá»§a y hoàn toàn tưng xứng vá»›i danh xưng thiếu gia vừa do nữ nhân gá»i. Không những váºy, lúc y lên tiếng, do lá»i lẽ cá»§a y vừa ôn nhu vừa lá»… độ khiến báºt luáºn ai cÅ©ng phải nghÄ© quả tháºt y chÃnh là má»™t thiếu gia và nhất định có xuất thân không thể nào vào loại hèn kém. Y đáp: 
- Có phải cô nương luôn lưu ngụ nÆ¡i này? Phiá»n cô nương giải thÃch cho, vì nếu tại hạ nhá»› không lầm thì ngay tại quãng sông này trước kia từng là má»™t bến thuyá»n sung túc, cá»› sao bây giá» trở nên hoàn toàn hoang vắng? Nhân dạng và diện mạo cá»§a vị thiếu gia bá»—ng dần dần làm cho nữ nhân động tâm. 
Nàng dè dặt há»i: 
- Tiểu nữ có thể hiểu như thế nào vá» Ä‘iá»u vừa nghe, rằng thiếu gia quả quyết nhá»› không lầm? Phải chăng ý muốn nói thiếu gia cÅ©ng từng lưu ngụ tại đây? Vì thế lấy làm lạ, tợ hồ không hiểu đâu là nguyên do khiến cảnh quan nay đã khác xưa? Gã thiếu gia cưá»i cưá»i: 
- Nếu tại hạ quả quyết vẫn chưa hiểu đâu là nguyên do khiến cảnh quan thay đổi thì cô nương tin chăng? Và nếu không tin thì được chăng, tại hạ mong được nghe má»™t lá»i giải thÃch từ phÃa cô nương? Nữ nhân vụt há hốc mồm, liá»n đó thì kêu, nhưng vẫn bán tÃn bán nghi: 
- Ngươi chÃnh là..., nhưng không phải. Cách phục sức này hoàn toàn khác, tháºt là xa lạ, như thể là hai ngưá»i hữu biệt. Tuy nhiên cÅ©ng cái cưá»i này khiến ta ngá» ngợ, tá»±a hồ Ä‘ang nhìn thấy má»™t gã từng được gá»i là Tiểu Quy. Có phải là ngươi chăng? Gã vẫn cưá»i cưá»i: 
- Theo thá»i gian, dù chỉ vá»n vẹn má»™t năm, vạn váºt Ä‘á»u thay đổi. Tương tá»± tiểu thư cÅ©ng thay đổi, không còn quan cách hay kiêu kỳ như thuở nào. Dù váºy, không sai, tại hạ là Tiểu Qui như tiểu thư từng biết, bất chấp tại hạ đã thay đổi khiến tiểu thư không thể không gá»i tại hạ bằng cách xưng hô như vừa rồi. 
Nữ nhân chợt đổi giá»ng trịch thượng: 
- Tiểu Qui ngươi tháºt to gan, dù sao vẫn chứng tá» bá»n Ä‘ang tìm ngươi đã Ä‘oán đúng. HỠđỠquyết ngươi không thể chết cho dù thuyá»n cá»§a Lục lão đã chìm, kể cả xác thân lão lục cÅ©ng suýt làm mồi cho cá nếu như không được Lục Quyá»n kịp thá»i tìm thấy. Äã váºy ngươi vẫn dám quay lại đây. Hay ngươi ngỡ đã qua má»™t năm sẽ chẳng còn ai quan tâm truy tìm ngươi nữa? Gã thiếu gia hạ thấp giá»ng: 
- Tiểu thư quên rồi sao? Lá»i tại hạ vừa nói, dù chỉ má»›i má»™t năm thì vạn váºt Ãt nhiá»u cÅ©ng thay đổi. Do váºy, hãy gá»i tại hạ là Tiểu Long, thay cho hai chữ Tiểu Qui hàm ý lăng nhục. Không những thế, vì đã thay đổi nên lần này tại hạ không ngại, quyết quay lại chỉ vá»›i dụng ý là xem tiểu thư hiện như thế nào. Và nếu cần, tại hạ sẽ... 
Nữ nhân sa sầm nét mặt, giá»ng thì khinh khỉnh chua ngoa, láºp tức ngắt lá»i gã: 
- Xem qua hiện tình cá»§a ta để ngươi thêm phần hả dạ chá»› gì? Nếu là váºy, ngươi có thể cưá»i được rồi, vì không những ta đã và Ä‘ang lâm cảnh cô thân cô thÃch mà còn đã quên mất từ lâu má»™t thân pháºn từng là tiểu thư cá»§a bản thân. Tuy nhiên, đúng như ngươi nói, dù chỉ má»›i má»™t năm thì vạn váºt vẫn Ãt nhiá»u thay đổi. Ta cÅ©ng thay đổi, không chỉ vá» thân pháºn mà còn vá» bản lÄ©nh võ công. Ngươi hãy mau phòng bị, dùng sinh mạng cá»§a ngươi đổi lấy sá»± tá»± do cho chÃnh ta. Nhưng ta khuyên ngươi chá»› nên cùng ta động thá»§, vì thế nào ta cÅ©ng thừa bản lÄ©nh chế ngá»± ngươi. Nhưng do giao thá»§, nhất định háºu quả xảy đến cho ngươi sẽ tháºp phần tồi tệ. 
Gã thiếu gia thoáng cau mày: 
- Cô nương Ä‘oán sai ý cá»§a tại hạ rồi. Do biết cô nương vẫn bị bá»n hung nhân uy hiếp, tại hạ quay lại chỉ để cứu cô nương thoát. Váºy thay vì cùng tại hạ động thá»§, như cô nương vừa bày tá», sao cô nương không cùng tại hạ mau thoát thân? Sau đó, chá» khi luyện được bản lÄ©nh thượng thừa, cô nương có thể quay lại tá»± tay báo thù cho thân phụ Ä‘Ãch thá»±c đã do bá»n hung nhân sát hại? Nữ nhân kinh ngạc: 
- Ngươi đã biết tất cả? Dù váºy vẫn đủ đởm Lược quay lại đây, bất luáºn để cứu ta hay dụng ý gì đó? Phải chăng ngươi có hàm ý bản lÄ©nh ngươi hiện nay đã cao minh hÆ¡n trước bá»™i phần? Có tháºt chăng? Váºy thì ta càng muốn được cùng ngươi động thá»§, chỉ như thế má»›i chứng tá» hư thá»±c. Hãy mau xuất thá»§. 
Gã cũng kinh ngạc: 
- Có cần thiết chăng thay vì mau cùng tại hạ đào tẩu? Không những váºy, má»™t khi hai chúng ta đã thoát, nếu cô nương vẫn không thay đổi chá»§ ý, tại hạ sẽ cho cô nương toại nguyện, sẽ cùng cô nương má»™t phen ấn chứng võ công. ÄÆ°á»£c chăng? Nhưng nữ nhân đã báºt lao đến: 
- Ngươi chá»› phà lá»i. Vì chỉ trừ phi ngươi tháºt sá»± có bản lÄ©nh cao minh, ta má»›i tin tưởng và đủ đởm lược cùng ngươi đồng đào tẩu. Hãy mau chứng tá» bản lÄ©nh ấy cá»§a ngươi. Äỡ!! Nàng xuất chưởng. 
Ào... 
Tá» ra bất ngá», gã vá»™i kêu. Tuy nhiên đôi chân gã đã kịp di chuyển để tránh: 
- Làm tháºt ư? Thôi nào, mau dừng lại, đừng hồ đồ nữa. CÅ©ng đừng quên là cô nương Ä‘ang phà phạm vừa vá» sức lá»±c vừa vá» thá»i gian đấy. Dừng lại nào. 
NgỠđâu nữ nhân vẫn quyết liệt xuất thủ: 
- Cách thoát cá»§a ngươi là nhá» vào bản lÄ©nh hay chỉ do may? Äừng vá»™i bình phẩm vá» bất kỳ hành vi nào cá»§a ta. Tương tá»±, ngươi cÅ©ng đùng mong ta dừng, má»™t khi vẫn chưa bá»™c lá»™ thân thá»§ cho ta mục kÃch. Hãy đỡ!! Ào... 
Gã vụt thở hắt ra, và vá»›i vẻ quyết tâm gã láºp tức hoàn thá»§: 
- Vạn bất đắc dĩ tại hạ đành thất lễ. 
Tháºt ngạc nhiên, từ chưởng tay hữu cá»§a gã láºp tức báºt phát ra má»™t đạo kình uy mảng. 
Vù... 
Và đạo uy kình này ngay tức khắc bay vá»t ra xa nữa trượng, tiến tháºt nhanh, đến độ làm cho nữ nhân hoàn toàn bất ngá». Vì dù gã xuất phát cháºm vẫn nhá» diá»…n biến này dá»… dàng chiếm hầu hết má»i ưu thế cá»§a nữ nhân vốn dÄ© là nhân váºt xuất phát trước. Thế là hai chưởng kình chạm nhau vá»›i vị thế chấn chạm quá gần nữ nhân. 
Bùng! Dư kình phát tàn, hiển nhiên chỉ tác động nữ nhân là ngưá»i có vị thế quá gần, làm nữ nhân lảo đảo thối lui. 
Há»±!! Thắng phụ đã phân, gã láºp tức báºt chồm đến. Và không để nữ nhân có thá»i gian biểu lá»™ phản ứng, gã nắm bàn tay thon nhá» cá»§a nữ nhân: 
- Hãy đi mau, trước khi có ai đó chạy đến vì bị kinh động. 
Vút! Chỉ khi ra đến táºn bá» sông, lúc gã toan đưa nữ nhân lên má»™t chiếc thuyá»n vừa nhá» vừa cÅ© kỹ, nữ nhân bất chợt lên tiếng: 
- Nếu ngươi vì thiện ý, chỉ muốn giải cứu ta, sao không buông tay để ta tự hành động, lại mãi chế ngự uyển mạch như thể đây là ngươi cưỡng bức ta cùng đi? Gã khẽ à một tiếng và vội buông tay nữ nhân ra: 
- Xin lượng thứ, do tại hạ quá vá»™i khiến sÆ¡ tâm, chẳng nháºn ra Ä‘ang dụng lá»±c, nhất định đã làm cô nương Ä‘au. Nào xin thỉnh tiểu thư xuống thuyá»n cho mau. 
Nữ nhân chần chừ: 
- Hãy khoan nói việc ngươi toan thoát theo cách này là không thể, vì dá»c theo hai bên sông hầu như đâu đâu cÅ©ng có tai mắt cá»§a há». Chỉ riêng vá»›i chiếc thuyá»n quá cÅ© nát này, ngươi nghÄ© có thể chống chá»i được bao lâu rồi cÅ©ng bị sông nước vùi dáºp, quáºt vỡ tan, để ta thế nào cÅ©ng biến thành mồi cho muôn loại thá»§y quái? Gã mỉm cưá»i, vừa đáp vừa quay mặt và đưa mắt nhìn quanh quất khắp má»i nÆ¡i theo dá»c hai bá» sông: 
- Hãy yên tâm, vì thuyá»n càng cÅ© kỹ càng dá»… qua mắt bá»n há». Tương tá»±, cho dù thuyá»n cÅ© ắt dá»… vỡ nhưng trước đó chúng ta đã thoát. Nào đừng chần chừ nữa. 
Nữ nhân khẽ cắn môi, sau đó để báºt ra má»™t nghi vấn nữa. 
- Vạn nhất chưa kịp thoát, thuyá»n vỡ thì sao? Gã bắt đầu nôn nóng, vá»™i bước xuống thuyá»n, di chuyển lá»§m chá»§m đến gần thuyá»n:  
- Cô nương ắt chẳng ngá» Tiểu Long tại hạ rất tinh thông thá»§y tÃnh? Nào, hãy xuống mau, tại hạ hứa dù giá nào cÅ©ng không để cô nương hại mạng cho thá»§y vương. Nhưng đừng lên thuyá»n, hãy lá»™i xuống nước như tại hạ, nhanh lên. 
Thái độ cá»§a gã khiến nữ nhân dù lá»™i chân xuống nước vẫn lo lắng, tá»± quay đầu nhìn dá»c theo bá» sông vắng. Và nàng hốt hoảng khẽ kêu: 
- Nguy tai, có ngưá»i chạy đến. Ngươi tá»± tin có thể đưa ta thoát được chăng? Má»™t lần nữa hắn chá»™p tay nữ nhân vừa lôi lại gần vừa dùng tay còn lại tá»± đẩy thuyá»n nan nhanh chóng trôi xa bá». Äến lúc đó, gã chợt hạ thấp giá»ng dặn nàng: 
- Hãy tin tưởng và cứ hành động theo tại hạ. Nhất định chúng ta sẽ thoát. 
Dứt lá»i, trước ánh mắt ngỡ ngàng cá»§a nữ nhân, gã bất ngá» tá»± láºt úp thuyá»n nan. 
Äồng thá»i gã còn vá»™i dặn nữ nhân thêm má»™t câu nữa trước khi tá»± hụp đầu xuống nước mất hút: 
- Hãy mau cùng tại hạ chui ẩn vào phÃa dưới lòng thuyá»n. 
Nàng vỡ lẽ và hiểu ngay. Vì thế, vá»›i má»™t nụ cưá»i không thể không xuất hiện trên môi, nữ nhân cÅ©ng láºp tức hụp đầu xuống đáy nước mất hút. 
Và trên mặt nước lúc này chỉ còn là má»™t con thuyá»n nan không chỉ quá cÅ© kỹ mà còn lênh đênh tá»± trôi Ä‘i vá»›i vị thế bị láºt úp, là Ä‘iá»u vẫn xảy ra vá»›i bất kỳ thuyá»n nào đã và Ä‘ang lâm cảnh bị đắm, là váºt từ lâu bị phế bá»...
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-10-2008, 08:33 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4  
Tháºt Khó Lưá»ng Tâm Äịa Nữ Nhân  
Giữa Hán Giang Tao Ngộ Xảo Kỳ 
 
 
  
 
Bên dưới thuyá»n nan bị láºt úp, trong lòng thuyá»n nhá» có má»™t khoảng trống ngay bên trên mặt nước ngang bằng vá»›i bên ngoài, nên chẳng có gì lạ khi có sá»± xuất B hiện và tồn tại cá»§a hai chiếc đầu. Má»™t trong hai chiếc đấu là cá»§a nữ nhân nên chá»§ nhân cá»§a chiếc đầu không thể không lên tiếng. CÅ©ng may giá»ng nói cá»§a nữ nhân chỉ là lào thào: 
- Ngươi đã dá»± tÃnh trước nên láºp tức thá»±c hiện quá»· kế này ngay khi phát hiện có ngưá»i chạy đến? Chiếc đầu thứ hai là cá»§a nam nhân chÃnh là Tiểu Long, gã hắng giá»ng tháºt khẽ: 
- Äừng phà lá»i đối thoại. Nên biết số không khà cần thiết hiện có trong lòng thuyá»n là giá»›i hạn. Phải tháºt dè xẻn má»›i đủ cho hai chúng ta tiếp tục theo thuyá»n trôi đến táºn đại giang, là nÆ¡i sẽ không ngại bất luáºn ai đủ khinh công vượt trên sông nước đến và đối phó chúng ta. 
Nhưng nữ nhân vẫn lên tiếng: 
- So ra vừa rồi ngươi đã nói nhiá»u hÆ¡n ta. Là ai không dè xẻn đây? Chưa hết, vạn nhất thanh khà chưa gì đã cạn kiệt, lúc có thể chưa thể trôi đến táºn đại giang thì sao? Lẽ nào ngươi ngu xuẩn chẳng lưá»ng trước tình huống này? Gã chép miệng tá» ra rất miá»…n cưỡng khi thổ lá»™: 
- Trong lòng thuyá»n, ẩn giấu giữ kẽ ván tại hạ đã chuẩn bị sẵn hai Ä‘oạn cây sáºy. 
Nếu cần hai có thể má»—i ngưá»i má»™t Ä‘oạn ngáºm vào miệng đầu này, uốn đầu kia ra ngoài sao cho cao hÆ¡n mặt nước má»™t Ãt. Lúc đó, lo gì chuyện không còn thanh khà để thay đổi. 
Gã ở phÃa trước vừa bÆ¡i nhè nhẹ hai chân vừa bấu hai tay lên mặt nước cá»§a lòng thuyá»n cùng bản thân nhè nhẹ tiếp tục trôi. Do đó gã không há»… thấy ở phÃa sau Ä‘ang xảy ra Ä‘iá»u gì. Bất quá gã chỉ nghe nữ nhân thán phục lên tiếng: 
- Tháºt không ngá» ngươi cÅ©ng có những toan tÃnh vẹn toàn. Váºy thì tại sao ngươi vẫn dặn ta dè xẻn? Gã không thể không giải thÃch:  
- Như cô nương đã cho biết, dá»c hai bên sông Ä‘á»u có tai mắt cá»§a há», váºy có che được mắt ai chăng nếu xuất hiện thêm ở hai bên chiếc thuyá»n láºp lá» trôi còn có hai Ä‘oạn sáºy nhá» dù chỉ nhô má»™t mẫu? Và gã nghe nữ nhân cưá»i thÃch thú: 
- Ngươi quá lo hão, sẽ chẳng ai để ý hoặc có phát hiện thì đâu phải há» cÅ©ng như ngươi, nhìn thấy Ä‘oạn sáºy là nghi ngá» ngay dưới lòng thuyá»n có ngưá»i ẩn thân? Nhưng thôi, ngươi cứ lo phần ngươi và thiết nghÄ© cÅ©ng chẳng cần dè xẻn làm gì. Vì ta đã có thừa thanh khà cho bản thân rồi. 
Như tiếng sấm nổ bên tai, gã quay nghiêng đầu vá» phÃa sau và vẫn cố giữ yên chiếc thuyá»n cho dù táºn mắt gã nhìn thấy nữ nhân đã ngáºm từ lúc nào má»™t đầu cá»§a Ä‘oạn sáºy vào miệng, hiển nhiên là đầu còn lại đã được nữ nhân cho ra ngoài thuyá»n, còn phải uốn cong ngược lên sao cho nhô cao khá»i mặt nước như lá»i gã vừa giải thÃch. Gã khẽ nạt: 
- Vẫn chưa đến lúc cần thiết sao cô nương cứ tùy tiện hành động? Mau theo tại hạ, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu đấy vào. Sau đó thì ngáºm miệng lại, lặn ngay xuống dưới càng sâu càng tốt. 
Dưới lòng thuyá»n tối Ä‘en, dù váºy, vì nhìn đã quen nên gã phát hiện nữ nhân Ä‘ang long mắt ngó chăm chăm vào gã. ChÃnh lúc đó phần lòng thuyá»n ở ngay trên đầu cả hai chợt bị má»™t váºt gì tháºt cứng, chấn chạm vào, tạo nên tiếng động thoạt nghe liá»n bị ù tai hoa mắt. 
Choang... 
Láºp tức đôi mắt Ä‘ang ngó gã liá»n biến mất, chìm tháºt sâu đâu đó dưới đáy nước. 
Gã hành động tương tá»±, đã lặn ngay xuống nước. Ở dưới đó qua lá»›p nước nhàn nhạt sáng, gã thấy nữ nhân đã xoay ngưá»i và như cố tình bÆ¡i vá» má»™t phÃa nào đó như có chá»§ ý. 
Gã vội bơi theo... 
Và nhá» công phu thá»§y tÃnh cá»§a gã có phần lợi hại hÆ¡n nên gã kịp chồm đến, nắm vào má»™t chân cá»§a nữ nhân, và váºn lá»±c lôi trở lại. Nữ nhân láºp tức có phản ứng, vừa vùng vẫy bên chân bị nắm lại còn dùng chân kia đạp bừa vào sing váºt nào đấy đã bất chợt nắm chân nàng. Thế là dưới nước lại diá»…n khai má»™t táºn động cước và giao thá»§ khiến lá»›p nước bao quanh có phần xao động, rất có thể cÅ©ng làm mặt nước bên trên bị xao gợn tương tá»±. Nhưng cÅ©ng như võ công, gã có thá»§y công cao minh hÆ¡n bá»™i phần nhỠđó chỉ sau má»™t thoáng đối phó, gã đã kịp Ä‘iểm huyệt đạo chế ngá»± nữ nhân và láºp tức đưa nữ nhân di chuyển xa dần chổ đã bị xao động. 
Má»™t lúc sau do vẫn giữ nữ nhân bên mình, khi phát hiện nữ nhân có dấu hiệu toan mở miệng là phản ứng tất yếu báo hiệu đã đến lúc cần thay đổi thanh - trá»c khÃ, gã láºp tức co cả hai chân búng ngưá»i lao chếch lên. Và không há» ngẫu nhiên chút nào khi gã đã đưa được nữ nhân lên đến táºn đáy chiếc thuyá»n, chÃnh là thuyá»n cá»§a gã lúc nãy nhưng lúc này nó đã có vị thế nằm ngá»a vá»›i má»™t chổ vỡ khá to ở ngay bẹ thuyá»n. 
Gã còn giáºt Ä‘oạn sáºy từ tay nữ nhân đút nhanh má»™t đầu vào miệng nữ nhân, đầu còn lại thì uốn lên cao và được phÃa bẹ thuyá»n lành lặn còn lại che kÃn. NhỠđó nữ nhân có cÆ¡ há»™i thay đổi thanh - trá»c khÃ. Äến lượt gã cÅ©ng váºy, để rồi gã tiếp tục đưa nữ nhân lặn sâu trở xuống đáy nước. Cứ như thế, ở bên trên, chiếc thuyá»n nan vô chá»§ vẫn trôi, phần dưới nước thì có gã ngấm ngầm bÆ¡i bám theo, vì cần có chiếc thuyá»n ngụy trang, giúp gã có cÆ¡ há»™i thi thoảng cùng nữ nhân lao chếch lên dùng má»™t Ä‘oạn sáºy duy nhất để thay đổi thanh - trá»c khÃ. 
Còn ở bên trên nữa thì vầng dương cÅ©ng Ä‘ang di chuyển dần, từ từ biến ban ngày thành ban đêm. Khi đó chiếc thuyá»n cÅ©ng bắt đầu trôi vùn vụt, chứng tá» nó đã được sông nước đưa đẩy đến táºn đại giang vá»›i mặt nước rá»™ng bao la. Gã cÅ©ng vá»™i bám theo và dÄ© nhiên chỉ lặng lẽ bÆ¡i ngầm dưới đáy nước, hầu chá» cÆ¡ há»™i để tiếp tục hành động. 
Vẫn nhấp nhô trên mặt sông nước, gã chợt dùng má»™t tay giữ thuyá»n đồng thá»i giải khai huyệt đạo cho nữ nhân bằng tay còn lại: 
- Äúng lúc rồi, cô nương có thể lên thuyá»n nằm nghÄ©. Nhưng xin nhá»› nằm yên cho, nếu không, thuyá»n sẽ ngáºp tràn nước vì đã sẵn vỡ má»™t mảng to ở be thuyá»n. Khi đó khác nào cô nương vẫn chịu cảnh ướt sÅ©ng, váºy thì cùng tại hạ bÆ¡i dưới nước thì hÆ¡n. 
Có sá»± giúp đỡ cá»§a gã, nữ nhân khoan khoái thở hắt ra vì cuối cùng cÅ©ng được nằm nghỉ ngÆ¡i cho dù sàn thuyá»n không phải là chổ êm ái gì cho cam: 
- Ngươi tháºt quá liá»u lÄ©nh, nhưng dù sao bây giá» ta cÅ©ng đã rõ, vá»›i thá»§y công lợi hại, kỳ thá»±c ngươi hoàn toàn vô ngại trước sông cả đại giang. Tuy nhiên, nếu trước đó ngươi chịu giải thÃch, đủ cho ta tin tưởng thì đâu đến ná»—i toàn thân ta phải chịu cảnh cứng đỠdo bị ngươi Ä‘iểm huyệt khá lâu. 
Gã bÆ¡i cạnh chiếc thuyá»n nan mong manh vá»›i má»™t tay vẫn bám vào be thuyá»n may còn nguyên vẹn: 
- TÃnh khà cá»§a cô nương, tại hạ thừa hiểu, vị tất tin hoàn toàn cho dù tại hạ có phà lá»i giải thÃch. Dù váºy, vì tá»± tin vào bản thân nên tại hạ đành mạo muá»™i, buá»™c lòng phải Ä‘iểm huyệt cô nương, nhất là quyết ngăn cản cô nương đã có hành vi toan quay lại vá»›i bá»n hung nhân. 
Nằm trên lòng thuyá»n bá»—ng thở dài: 
- Bầu trá»i đêm hãy còn khá dài, mặt đại giang thì rá»™ng mênh mông, vạn nhất ngươi để mất phương hướng, hoặc do ngại bá»n há» phát hiện truy Ä‘uổi, thuyá»n nan nhá» trôi mãi đến táºn đại dương thì sao? Gã há»i ngược lại: 
- Cô nương sợ Ä‘iá»u gì nhất? Bị trôi dạt đến táºn biển Äông, là nÆ¡i sẽ không mong gì tìm thấy lương thá»±c hoặc nước uống độ nháºt, hay sợ bị phát hiện và cuối cùng vẫn rÆ¡i vào sá»± uy hiếp cá»§a bá»n hung nhân? Nữ nhân liá»n có phản ứng, không những gay gắt vá»›i gã mà còn tùy tiện cỠđộng bằng việc tá»± nhấc ngưá»i lên: 
- Ta Ä‘ang há»i ngươi, sao không chịu đáp, trái lại còn... 
Gã láºp tức giữ chặt be thuyá»n và bảo: 
- Äừng cỠđộng, nếu cô nương vẫn muốn có chổ để nghỉ ngÆ¡i. Riêng vá» Ä‘iá»u cô nương vừa há»i, được rồi, có thể sẽ không mãi trôi dạt, đồng thá»i cÅ©ng chẳng lo bị ai phát hiện. Cô nương yên tâm chưa? NgỠđâu, ngay khi gã dứt lá»i thì oang oang lan trên mặt sông là má»™t tràn cưá»i vang lên lồng lá»™ng: 
- Các hạ tháºt quá tá»± tin đến độ cÅ©ng quá xem thưá»ng bá»n má»—. Dù sao, để các hạ biết thế nào là lợi hại, trong thá»i gian ba tiếng đếm, nếu các hạ không tỠý khuất phục quy hàng thì đừng trách bá»n má»— độc ác, sẽ khiến các hạ cùng tiểu liá»…u đầu há» Ngô lâm cảnh tá» vô địa táng. Ha ha... Má»™t!! Gã vá»™i nắm tay và lôi ào ào nữ nhân xuống nước, khiến thuyá»n nan cÅ©ng láºt úp: 
- Hãy xuống mau. Tại hạ quả sÆ¡ suất, không nháºn ra hay vì há» thừa bản lÄ©nh quáºt vỡ thuyá»n, trái lại vẫn cố tình để nó tá»± trôi Ä‘i vá»›i chá»§ tâm dò xét động tÄ©nh cùng tung tÃch cá»§a chúng ta. 
Cùng lúc này, ở khắp mặt sông xung quanh cơ hồ đâu cũng có tiếng hô hoán: 
- Bá»n chúng đã chuồi xuống nước. 
- Mau thắp Ä‘uốc lên. Các khoái thuyá»n hãy mau mau vây kÃn tứ bá». Chá»› để bá»n chúng thoát. 
- Äừng ngại. Äá»™i thá»§y binh vốn dÄ© đã mai phục sẵn, bá»n chúng má»™t khi đã tá»± tố giác tung tÃch thì trước sau gì cÅ©ng không thể thoát. Ha ha... 
Nữ nhân đang ở bên cạnh gã, có phần nào yên tâm khi nghe gã thì thào căn dặn: 
- Nếu cảm thấy đủ lá»±c, cô nương hãy bÆ¡i má»™t mạch vào bá». Äừng lo, tại hạ sẽ làm chúng lạc hướng. ÄÆ°á»£c chăng? Nữ nhân vá»™i gáºt đầu: 
- Ngươi đừng quá xem thưá»ng ta, dù gì, phụ thân ta thuở sinh thá»i cÅ©ng từng vang danh là Thá»§y Bá Vương, Há lẽ ta chẳng thừa hưởng má»™t chút nào nhất là vá» thá»§y công ư? Gã không muốn phà thá»i gian, vá»™i dặn thêm má»™t câu ngắn gá»n: 
- Váºy thì hãy bÆ¡i nhanh vào bá» Bắc. Nhanh lên. 
Lúc này khắp mặt sông đã loang loáng cháy sáng lên tháºt nhiá»u những ánh Ä‘uốc, nhỠđó gã phát hiện nữ nhân Ä‘ang trợn mắt nhìn gã: 
- Sao lại là bỠBắc? Ngươi không biết... 
Gã nôn nóng xua tay: 
- Äừng chần chừ nữa. Vì tại hạ đã có sẵn các sắp đặt hoàn hảo, Ä‘i Ä‘i. 
Dứt lá»i, gã tá»± tay vung chưởng quáºt vỡ chiếc thuyá»n cá»§a gã. 
Bung! Và cùng nhiá»u mảng thuyá»n vỡ bị đẩy bay trên mặt nước vá» tứ phÃa, gã cÅ©ng thụp ngưá»i xuống dưới mặt nước biến mất vá» má»™t phÃa nào đó. Tương tá»±, tiếng chấn vỡ chiếc thuyá»n cÅ©ng làm nổi lên nhiá»u loạt hô hoán ở khắp xung quanh: 
- Sao đối phương tá»± quáºt vỡ thuyá»n? 
- Không hiểu ư? Tất cả mau tản khai, dò xét và giám sát từng mảng vỡ vì đây là kế làm cho có thể lạc hướng. Nhưng trong số đó nhất định phải có một hoặc hai mảng vỡ được đối phương bám theo. 
- Váºy thì thế nào chúng cÅ©ng quay vào bá», mau đưa tin đến soái thuyá»n, hầu huy động kịp các khoái thuyá»n láºp tức thám sát dá»c hai bên bá» sông. Phần đội thá»§y binh có thể hãy mau thá»±c hiện theo kế vừa đỠxuất, bám theo các mảng thuyá»n vỡ, mau. 
Những ngá»n Ä‘uốc sáng cháy loang loáng khắp mặt song đã có dấu hiệu tản khai, khiến phạm vi khu vá»±c có thuyá»n bị quáºt vỡ đã phần nào chìm vào bóng tối. Và từ đó lạ thay, thi thoảng lại vang lên các loạt gào bi thảm và bị ngắt quãng giữa chừng: 
- A... á! 
- Ôi... há»±!! Xen vào đó là những tiếng hô hoán gá»i nhau đầy hoảng hốt: 
- Lão ngũ, đã xảy ra chuyện gì? 
- Nguy tai, tiếng gào vừa rồi như là của lão thất. 
- Mau gá»i viện binh, bảo các khoái thuyá»n quay lại nhanh. Hóa ra đối phương lợi dụng màn đêm, Ä‘ang tìm cách há»§y diệt toàn bá»™ thá»§y binh chúng ta. 
Trên mặt sông, các ngá»n Ä‘uốc cháy loang loáng lại nhanh chóng tụ táºp dần má»™t chổ, cÆ¡ hồ rá»i sáng toàn bá»™ phạm vi chổ mặt nước có nhiá»u mảng thuyá»n vỡ trôi láºp lá». 
Trong khi đó bá» Bắc cá»§a dòng sông chợt xuất hiện má»™t gã Ä‘ang lóp ngóp và bì bõm leo lên, gã còn lào thào gá»i: 
- Ngô cô nương, Ngô Hiểu Mai tiểu thư? Từ một chổ khuất, có bóng một nữ nhân xuất hiện: 
- Lẽ ra là ngươi nên luôn gá»i ta là Ngô Hiểu Mai tiểu thư hiểu chưa? Uý, như ngươi bị thương? Gã lên đến bá» liá»n loạng choạng suýt ngã. Dù váºy gã vẫn hối thúc nữ nhân: 
- Hãy mau cùng tại hạ tiếp tục chạy dá»c theo bá» sông thêm má»™t khoảng nữa. Äừng lo ngại, há» sẽ không nghi có thể dám quay vào bá» Bắc. Và rồi thế nào há» cÅ©ng phân khai, cho thuyá»n dò tìm dá»c theo bá» Nam. Có thể hãy nhân cÆ¡ há»™i này chạy mau. 
Nữ nhân chạy ngay, chứng tỠchẳng quan tâm gì đến gã đã có dấu hiệu bị thương. 
Tuy nhiên có thể chợt hồi tâm chăng, nữ nhân Ä‘ang chạy bá»—ng cháºm lại. Ở phÃa sau, gã nhỠđó nên Ä‘uổi kịp. Gã thở hào hển: 
- Tại hạ vẫn tạm chi trì được sao tiểu thư không chạy nữa? NgỠđâu nữ nhân chỉ cháºm chân chỉ là để hướng mắt nhìn qua bá» sông bên kia và tá»± gáºt đầu hài lòng: 
- Ngươi nghÄ© được thá»§ Ä‘oạn này quả cao minh. Ta cÅ©ng không ngá» há» quá ngu xuẩn, cứ tìm mãi ở bá» Nam. Äã váºy, chạy đến đây ta không cần ngươi giú nữa, vì thiết nghÄ© ta cÅ©ng có cách thoát hiểm cho riêng bản thân. Ngươi nên tá»± lo thân cho ngươi thì hÆ¡n. 
Nói đến đây nữ nhân còn đột ngá»™t dừng phắt lại. Gã bị bất ngá», phần thì do ngại sá»± va chạm thế nào cÅ©ng có giữa gã và nữ nhân, gã vá»™i ngoặt tránh, ngỠđâu hành vi đó làm gã loạng choạng, đành chịu cảnh đành tá»± ngã váºt qua má»™t bên. Tuy váºy gã gượng đứng lên và há»i nữ nhân:  
- Tiểu thư đã liệu kế thoát hiểm như thế nào? Hãy mau cho tại hạ biết, xem có thá»±c sá»± ổn không? Chỉ như váºy tại hạ má»›i yên tâm. 
Nữ nhân bước vá» phÃa gã: 
- Kế cá»§a ta sẽ càng thêm ổn nếu có ai đó chịu làm váºt thế thân. Ngươi có thá»±c sá»± lo cho ta chăng? Váºy hãy giúp ta má»™t lần cuối. 
Và đột ngá»™t nữ nhân quáºt má»™t chiêu kình vào gã. 
Ào... 
Gã kinh hoàng, vội đảo tránh, ngỠđâu lại một phen nữa gã bị ngã do dư kình tác động. 
Nữ nhân cưá»i và rÃt qua khóe miệng: 
- Dá»c theo lối chạy từ nãy đến giá», đâu đâu cÅ©ng có dấu huyết tÃch do ngươi lưu lại. 
Äiếu đó sẽ khiến bá»n ác nhân trước sau gì cÅ©ng phát hiện và Ä‘uổi theo, váºy phiá»n ngươi lưu lại, tá»± nạp mình cho chúng. Và giả như ngươi có số pháºn chẳng may, hãy nhá»›, cái chết cá»§a ngươi chÃnh là bù lại cho sinh mạng phụ thân ta chỉ vì ngươi mà bị sát hại. Có nghÄ©a là giữa ta và ngươi kể từ lúc này ân Ä‘oạn oán tuyệt, chẳng ai nợ ai. VÄ©nh biệt ngươi, Tiểu Quy. Ha ha... 
Gã chấn động nhìn theo Ngô Hiểu Mai chạy xa dần, không chỉ vì cách hành xá» tợ hồ lấy oán báo ân cá»§a ả mà còn vì tràng cưá»i hầu như gây kinh động được ả chá»§ ý phát ra. Gã quá sợ nên khi phát hiện ả đã biệt dạng, láºp tức lê mình Ä‘i dần vá» phÃa dòng sông, Ä‘oạn gã lẳng lặng buông ngưá»i chuồi xuống nước. Và cứ nữa Ä‘i nữa bÆ¡i dưới nước, gã xuôi theo dòng vá»›i thần trà dưá»ng như ngày càng trở nên mông lung mê muá»™i. 
Lúc tỉnh dáºy, gã láºp tức cảnh giác nhìn xung quanh và suýt nữa gã kêu kinh hoảng khi tá»± tai nghe có tiếng ngưá»i hô hoán đầy bất ngá»: 
- Mau bẩm báo chủ nhân, vị công tỠđược cứu đêm qua đã tỉnh lại. 
Nghe xong do hiểu gã mỉm cưá»i và nhẹ thở phào, Ä‘oạn ngồi lên xem qua y phục bản thân, ngỠđâu chÃnh cỠđộng này làm gã nhăn nhó. Äúng lúc đó có tiếng cưá»i phát ra tháºt gần: 
- Thiếu hiệp tuy hãy còn Ãt niên ká»· nhưng dù gì cÅ©ng là nam tá» hán, chỉ má»™t vết thương ngoài da, có cần thiếu hiệp phải nhăn nhó như thế chăng? Gã nhìn ra ngoài, ở đó ngay gian cá»a phòng, không hiểu đã mở rá»™ng từ lúc nào, Ä‘ang hiện diện má»™t văn nhân trung niên, chÃnh là nhân váºt vừa cưá»i gã. Dù váºy, dưới vẻ mặt tháºt khoan hòa, lại kèm theo nụ cưá»i đầy ôn nhu nhân háºu, gã hiểu, vừa rồi văn nhân trung niên chỉ đùa thôi, kỳ dư không có hàm ý mỉa mai như lá»i gã nghe văn nhân trung niên đáp. Vì thế, lá»i đầu tiên cá»§a gã chÃnh là đáp tạ: 
- Lá»i cá»§a đại giá dạy chà phải, váºy nhân đây xin cho vãn sinh có lá»i đáp tạ ân đã cứu mạng. Vì nếu không được cứu kịp lúc, vãn sinh e đã làm mồi cho thá»§y quái. 
Văn nhân trung niên đủng đỉnh tiến vào: 
- Làm mồi cho thá»§y quái hay đã bị thá»§y tặc gây phương hại? Tuy nhiên, để thiếu hiệp thá»±c sá»± an tâm, ta xin có lá»i minh bạch. Thuyá»n này do nha phá»§ địa phương cho ta mượn, nhất định sẽ chẳng có thá»§y tặc nào to gan dám động đến. 
Gã chợt cúi đầu, cÅ©ng có thể hiểu đấy là gã gáºt đầu hài lòng. Nhưng khi ngẩn lên gã lại bảo: 
- Nếu là váºy, vãn sinh không dám giấu nữa, quả tháºt đêm qua vãn sinh đã bị thá»§y tặc tấn công, may từ nhá» từng am tưá»ng thá»§y tÃnh, vãn sinh đành bá» thuyá»n, quyết tìm phương tẩu thoát. NgỠđâu lÅ© thá»§y tặc vẫn độc ác dùng hung khà ném theo, khiến vãn sinh ngất vì bị tổn thương. Má»™t lần nữa xin Ä‘a tạ vá»›i nghÄ©a cỠđược tôn giá há»— trợ và ứng cứu kịp thá»i. 
Văn nhân trung niên gáºt đầu, không những phụ há»a mà còn tá» vẻ tin vào lá»i giải thÃch cá»§a gã: 
- Thái độ ngày càng lá»™ng hành cá»§a lÅ© thá»§y tặc, nhất là chuyện đêm qua đã gây kinh động đến nha phá»§. Vì thế, ngoài việc kịp đến đưa thiếu hiệp lên thuyá»n, ta còn phát hiện có nhiá»u thi thể khác đã bị bá» trôi dạt trên sông. Äiá»u kỳ lạ là những thi thể ấy dưá»ng như Ä‘á»u do má»™t ngưá»i hạ thá»§ vá»›i cùng má»™t thá»§ pháp giống hệt nhau. Có phải do thiếu hiệp hành sá»± không? Gã lại cúi đầu má»™t lần nữa, đến khi ngẩng đầu lên trở lại, gã đành tá»± thổ lá»™ thêm: 
- Hóa ra tiá»n bối cÅ©ng là nhân váºt võ lâm? Nếu váºy vãn bối tháºt yên tâm, không như lúc nãy, thoạt tỉnh lại, vì phát hiện dù là Ä‘ang nằm ở giữa má»™t gian phòng xa hoa nhưng cùng vá»›i bản thân, cả gian phòng không ngá»›t dáºp dá»nh nổi trôi, vãn bối cứ ngại đã lại rÆ¡i vào tay bá»n thá»§y tặc. Dù váºy, vá»›i bản lÄ©nh cá»§a vãn bối, e không đủ đởm lược để tá»± nháºn bản thân chÃnh là nhân váºt đã hạ thá»§ bá»n thá»§y tặc đêm qua. 
Văn nhân trung niên mỉm cưá»i: 
- Thiếu hiệp đã tá» ra rất thành tháºt, thế má»›i biết chỉ cần làm ngưá»i đối thoại an tâm thì kết quả vẫn là sẽ dá»… dàng cởi mở hÆ¡n. Dù váºy, Ä‘iá»u mà ta quan tâm chÃnh là nhân váºt đã thi triển độc thá»§ kết liá»…u bá»n thá»§y tặc. Ắt thiếu hiệp nên biết đấy là thá»§ pháp có má»™t không hai, hiển nhiên chỉ duy nhất nhân váºt vì đã luyện đến mức thượng thừa nên từng má»™t thá»i vang danh võ lâm, nhưng Ä‘iểm đáng nói ở đây là nhân váºt ấy từ lâu đã tuyệt tÃch. Tháºt khó tin kiệt tác đêm qua là hành động cá»§a nhân váºt này. 
Gã buá»™t miệng há»i: 
- Äấy là nhân váºt như thế nào? Và vì sao đã là công phu độc bá»™, chỉ do mình nhân váºt ấy tinh thông, thế nhưng tiá»n bối lại không tin cÅ©ng nhân váºt ấy là hung thá»§? Văn nhân trung niên cưá»i thành tiếng: 
- Há»i rất hay, chứng tá» cùng vá»›i câu há»i, khẩu ngữ cá»§a thiếu hiệp tá»± nói lên bản thân cÅ©ng là nhân váºt võ lâm, đúng chăng? Gã đành thừa nháºn bằng nụ cưá»i gượng: 
- Hạng vô dụng như vãn bối tháºt chẳng dám tá»± nháºn là ngưá»i có võ công. Tiá»n bối không nháºn thấy như thế chăng? Văn nhân trung niên gáºt đầu: 
- Äó là Ä‘iá»u đương nhiên má»™t khi thiếu hiệp còn trẻ, quá trẻ. Tuy nhiên, chỉ cần thiếu hiệp đủ nhẫn nại, biết cầu tiến, đồng thá»i cÅ©ng tá»± biết cầu toàn thì lo gì mai háºu không có ngày luyện được má»™t thân võ há»c thượng thừa. Nhưng hãy trở lại Ä‘iá»u Ä‘ang đỠcáºp, sở dÄ© ta không tin đó là hành vi cá»§a Äá»™c Trảo NgÅ© Hồng Äiểm, vì lÅ© thá»§y tặc tuyệt đối chẳng đáng để lão ta ra tay. 
Gã giáºt mình: 
- Tiá»n bối bảo đấy là thá»§ pháp Äá»™c Trảo NgÅ© Hồng Äiểm? Văn nhân chép miệng: 
- Tháºt ra nếu chẳng do ta táºn mắt nhìn thì cÅ©ng chẳng còn ai nháºn ra đó là tuyệt kỹ Äá»™c Trảo NgÅ© Hồng Äiểm. Thiếu hiệp cÅ©ng nghe biết danh xưng này ư? Váºy có thể cho biết quý tÃnh cao danh cá»§a lệnh sư? Vì thiết nghÄ©, lão Äá»™c Trảo NgÅ© Hồng Äiểm đã tuyệt tÃch từ lâu chà Ãt cÅ©ng phải đến mưá»i bảy năm. Và dÄ© nhiên niên ká»· cá»§a thiếu hiệp ắt chưa đủ tá»± biết vá» danh xưng này. 
Gã lại gượng cưá»i: 
- Vãn bối chưa có diá»…m phúc bái sư, vá»›i má»™t Ãt sở há»c võ vẽ, sợ chẳng đủ phòng thân, kỳ thá»±c chỉ là do nghÄ©a phụ táºn tình chỉ Ä‘iểm. Do váºy sẽ là tá»± bêu xấu nếu vãn bối nêu tÃnh danh nghÄ©a phụ. 
Văn nhân phì cưá»i:  
- Nếu váºy ta không tiện miá»…n cưỡng, nhưng vá»›i nghi vấn thiếu hiệp đã nêu, ta không ngại giải thÃch cho thiếu hiệp tưá»ng táºn. Váºy thiếu hiệp có ngạc nhiên chăng nếu ta thừa nháºn đã má»™t lần từng là bại tướng cá»§a lão Äá»™c Trảo NgÅ© Hồng Äiểm. Nhưng cÅ©ng nhỠđó, khắp võ lâm hiện nay e chỉ má»—i mình ta là đủ tư cách và kiến văn dá»… dàng nháºn ra bất kỳ thá»§ pháp nào có can hệ đến tuyệt kỹ Äá»™c Trảo NgÅ© Hồng Äiểm. Äó là ẩn tàng trong độc thá»§ này dù muốn dù không cÅ©ng lá» má» hiện ra từ má»™t đến năm Ä‘iểm mang màu đỠhồng. 
Gã hoang mang: 
- Không nhất thiết phải hiện đủ cả năm điểm hồng ư? Văn nhân lắc đầu: 
- Äiếu đó còn tùy thuá»™c vào ná»™i lá»±c há»a hầu khi lão Äá»™c Trảo thi triển thá»§ pháp. 
Gã phụ há»a theo: 
- Vãn bối hiểu rồi, ná»™i lá»±c lúc thi triển thá»§ pháp càng cao minh thì càng lá»™ rõ nhiá»u Ä‘iểm á»ng hồng hÆ¡n, đúng chăng? Văn nhân báºt cưá»i khá to: 
- Hiểu như thiếu hiệp vì tá»± suy theo lẽ thông thưá»ng nên hoàn toàn lầm lẫn, vì trái vá»›i những hiểu biết cá»§a má»i ngưá»i, công phu há»a hầu cá»§a lão Äá»™c Trảo càng cao minh thì các Ä‘iểm á»ng hồng càng khó phát hiện. Nói cách khác, nếu được lão Äá»™c Trảo nương tay thì nạn nhân ở chổ bị tổn hại ngoài năm vệt đỠá»ng nhìn rất rõ, chỉ phải chịu thêm Ä‘au đớn má»™ Ãt vì gân cốt ở đó bị gãy. Còn khi lão táºn lá»±c hạ thá»§ thì toàn bá»™ gân cốt cá»§a nạn nhân Ä‘á»u bị ná»™i lá»±c cao minh cá»§a lão chấn nát, cho dù ở chổ chà mạng chỉ hiện lá» má» má»™t Ä‘iểm á»ng hồng. Thiếu hiệp hiểu rồi chứ? Gã lắc đầu và thở dài: 
- Có thể hiểu nhìn bên ngoài ngỡ nặng nhưng kỳ thá»±c háºu quả không nghiêm trá»ng, ngược lại, nhẹ bên ngoài thì tÃnh mạng tiêu ma. Thá»§ pháp này quả bá đạo ngoài sức mưá»ng tượng theo lẽ thông thưá»ng. 
Chợt gã đứng lên: 
- Dưá»ng như có dấu hiệu thuyá»n chuẩn bị cáºp bá»? Nếu váºy, có thể cho vãn bối nói lá»i từ biệt ở đây? Văn nhân xua tay:  
- Thương thế thiếu hiệp chưa hồi phục, nếu không vá»™i thì nên lưu lại thêm, đừng ngại. Huống hồ dấu hiệu tròng trành thiếu hiệp vừa cảm nháºn chỉ là thuyá»n được lệnh xoay lại thuáºn theo dòng, trở vá» chổ xuất phát. E phải đến lúc tối thuyá»n má»›i cáºp bá». 
Äoạn văn nhân cất cao giá»ng gá»i ra bên ngoài: 
- Mau chuẩn bị dá»n bữa cho thiếu hiệp dùng. Mà này, thiếu hiệp chưa cho ta biết tÃnh danh. 
Gã đành báo danh: 
- Vãn bối là Trương Khánh Long. 
Văn nhân thoáng cau mày: 
- HỠTrương? Gã lo lắng: 
- Sao ư? Vãn bối từ nhá» vẫn chưa biết phụ thân là ai, chỉ nghe gia mẫu gá»i như thế nào thì nhá»› thế ấy. Có phải tiá»n bối cÅ©ng biết ai đó cùng ở há» Trương? Văn nhân thở dài: 
- Äừng quá chú tâm đến phản ứng cá»§a ta, huống hồ ngưá»i mang há» Trương đâu nhất thiết chỉ có má»™t. Thôi, thiếu hiệp hãy mau dùng bữa và nghỉ ngÆ¡i, nếu cần gì, cứ sai bảo bá»n gia nhân thá»±c hiện. 
Cách sắp đặt cá»§a văn nhân trung niên tháºt chu đáo, vì lá»i cá»§a văn nhân vừa dứt, từ ngoài láºp tức xuất hiện và tiến vào là má»™t hàng gồm bốn nữ nhân vá»›i má»—i ngưá»i mang trên tay má»™t loại thức ăn. Há» bày biện rất nhanh và nhẹ nhàng lui ra. Quá cảm kÃch, gã vá»™i lên tiếng khi thấy văn nhân chá»±c bá» Ä‘i: 
- Vãn bối có thể mạo muá»™i thỉnh giáo tÃnh danh cá»§a tiá»n bối chăng? Văn nhân kỳ thá»±c đã xoay ngưá»i nhưng vì nghe gã há»i, bèn quay lại vá»›i nụ cưá»i nhã nhặn: 
- Ta há» Lạc, má»i ngưá»i vẫn gá»i là Thiết Bút Tri Túc Lạc Nhữ An. Chợt nụ cưá»i cá»§a văn nhân Trưá»ng An biến, đồng thá»i giá»ng nói cÅ©ng thay đổi: 
- Trương thiếu hiệp sao váºy? Há lẽ do thương tÃch có dấu hiệu phát tác? Quả váºy gã Ä‘ang ngỡ ngàng nhìn văn nhân há» Lạc, chừng khi nghe há» Lạc há»i, gã vá»™i trấn tÄ©nh. NhỠđó gã nôn nao hÆ¡n khi lên tiếng há»i ngược lại văn nhân: 
- Vãn bối có thể há»i thêm, phải chăng tiá»n bối hiện vẫn cư ngụ tại Giang Nam? Váºy thì vì lẽ gì Lạc tiá»n bối lưu lạc mãi táºn vùng Hán Giang này? Văn nhân há» Lạc tỠý kinh ngạc: 
- Trương thiếu hiệp cÅ©ng nghe nói vá» Lạc má»— ư? Không sai, ta vẫn ngụ tại Giang Nam, dù váºy, đã là nhân váºt võ lâm có ai chịu ru rú sống mãi má»™t chổ? Kiếp tằm thì phải nhả tÆ¡, ngưá»i giang hồ thì không thể không bôn tẩu giang hồ. Ta đến Hán Giang cÅ©ng chỉ để thăm bằng hữu, chÃnh là quan phá»§ địa phương này. 
Gã như không chú tâm lắm đến lá»i giải thÃch cá»§a Lạc Nhữ An, bằng chứng là khi há» Lạc dứt lá»i, gã lại há»i và là câu há»i chẳng liên can gì đến lá»i há» Lạc vừa giải thÃch: 
- Vừa má»›i rồi Lạc tiá»n bối có tá» ra kinh ngạc vì há» Trương cá»§a vãn bối và nhân đó vãn bối có há»i phải chăng Lạc tiá»n bối cÅ©ng từng biết ai đó há» Trương. Váºy liệu có quá đáng chăng nếu vãn bối vẫn khăng khăng thỉnh cầu Lạc tiá»n bối hạ cố đáp tháºt minh bạch cÅ©ng nghi vấn này? Văn nhân há» Lạc lại cau mày, sau đó đành thở dài đáp: 
- Chẳng qua ta từng có má»™t vị nghÄ©a huynh, tháºt trùng hợp, nghÄ©a huynh ta cÅ©ng mang há» Trương. 
Gã không đủ bản lÄ©nh để kiá»m chế tâm trạng nôn nao, thế là gã buá»™t miệng kêu: 
- Có phải là Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn? Văn nhân hỠLạc càng thêm ngạc nhiên: 
- Äúng váºy, nhưng sao thiếu hiệp Ä‘oán được? Gã quá mừng toàn thân vụt phục xuống, vừa quỳ vừa kêu: 
- Lạc nhị thúc, sở dÄ© tiểu Ä‘iệt biết là vì Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn chÃnh là nghÄ©a phụ cá»§a tiểu Ä‘iệt. Tháºt không ngỠđược há»™i diện vá»›i Lạc nhị thúc ở đây. 
Lạc Nhữ An bối rối: 
- Thiếu hiệp không đùa chứ? Vì Trương đại ca cÅ©ng đã thất tung mưá»i sáu năm và dưá»ng như đó là quãng thá»i gian vượt quá niên ká»· cá»§a thiếu hiệp lúc này. Trừ phi thiếu hiệp chÃnh là háºu nhân cốt nhục cá»§a Trương đại ca nhưng do ẩn tình giấu kÃn nên đành tạm nháºn Trương đại ca làm nghÄ©a phụ đúng không? Nếu không thì giải thÃch thế nào vỠđại tÃnh cá»§a thiếu hiệp cÅ©ng cùng há» Trương? Hoặc giả là do những ngẫu nhiên khó tin? Không sá»›m cÅ©ng không muá»™n, đúng lúc này chợt xuất hiện má»™t chuá»—i âm thanh vang vang, tuy chưa rõ xuất phát từ đâu nhưng lá»t vào tai gã Trương Khánh Long nghe rõ mồn má»™t:  
- A di đà pháºt. Xin mạo muá»™i há»i có phải trên thuyá»n là Thiết Bút Tri Túc Lạc Nhữ An, trang chá»§ Lạc gia, Lạc thà chá»§? Và nếu được, xin cho bần tăng tạm nhá» thuyá»n độ giang má»™t quãng? Thanh âm ấy vì vang vá»ng quá lá»›n khiến lúc lá»t vào tai cứ ngỡ tiếng sấm động giữa trá»i quang làm gã Trương Khánh Long bàng hoàng thất sắc. Lạc Nhữ An nháºn ra Ä‘iá»u đó: 
- Thiếu hiệp vì sao thất kinh? Gã gượng cưá»i: 
- Ngưá»i phát thoại có má»™t ná»™i lá»±c tháºt kinh nhân, tiểu Ä‘iệt thoạt nghe liá»n cảm nháºn khà huyết toàn thân Ä‘á»u nhá»™n nhạo. 
Lạc Nhữ An gáºt gù tá» vẻ biết: 
- CÅ©ng phần nào là do thương thế cá»§a thiếu hiệp chưa bình phục, thế mà ta ngỡ thiếu hiệp đã nháºn ra nhân váºt vừa phát thoại là ai. 
Chợt Lạc Nhữ An lấy trong ngưá»i ra má»™t lá» nhá», vừa trao cho gã vừa căn dặn, còn đôi chân thì dịch chuyển ra ngoài: 
- Lá»—i cá»§a ta, lẽ ra ta nên trao Ä‘an dược giúp thiếu hiệp trị thương sá»›m hÆ¡n, hãy nháºn lấy, đừng khách sáo. Và cÅ©ng đừng trách vì ta phải ra ngoài xem tăng nhân phái Thiếu Lâm vừa lên tiếng còn có dụng ý gì. 
Gã nháºn lá» linh Ä‘an và không há» khách sáo, vá»™i tá»± phục ngay hai hoàn vá»›i mục quang cứ mãi nhìn theo chân Lạc Nhữ An. 
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, gã chợt lẩm bẩm: 
- Linh Ä‘an quả công hiệu, đúng như nghÄ©a phụ nói, Lạc nhị thúc luôn có tÃnh khà giống như ngoại hiệu, lúc nào cÅ©ng chuẩn bị đầy đủ, là nhân váºt tri túc nên ngưá»i như Lạc nhị thúc không bao giá» lo thiếu. 
Äoạn gã nhìn quanh, dù Ä‘ang rất đói vẫn cố kiá»m chế, không để các thức ăn bày biện trên bàn làm cho động lòng. Và gã lại lầm bầm lần này tháºt khẽ: 
- Ta phải hết sức trấn tÄ©nh, thá»±c hiện đúng như lá»i cá»§a nghÄ©a phụ căn dặn. 
Lạc Nhữ An bỗng quay trở lại: 
- NghÄ©a phụ cá»§a thiếu hiệp đã căn dặn như thế nào? Và có tháºt Trương Thái Toàn đại ca chÃnh là nghÄ©a phụ cá»§a thiếu hiệp? Gã dù trấn tÄ©nh nhưng vẫn bị bất ngá»:  
- Sao Lạc nhị thúc quay lại quá nhanh, còn nghe những gì tiểu Ä‘iệt vừa nói? Dù váºy, tháºt ý tiểu Ä‘iệt Ä‘ang mong chá» có cÆ¡ há»™i minh chứng nghÄ©a phụ chÃnh là Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn và đấy là hành động nghÄ©a phụ căn dặn. 
Bá»—ng có nhân váºt thứ hai xuất hiện ngay trước mắt Lạc Nhữ An, đó là má»™t tăng nhân: 
- A di đà pháºt, có phải bần tăng nghe không lầm, vừa có ngưá»i đỠcáºp đến Trương Thái Toàn đại hiệp, nhân váºt đã mưá»i mấy năm tuyệt tÃch giang hồ? Trương Khánh Long nhìn tăng nhân, sắc diện không thay đổi vì nhỠđã tá»± trấn an, tá»± dặn bản thân đừng tá» ra lo lắng hay hốt hoảng: 
- Äại sư không há» nghe lầm, trái lại, có thể cho vãn bối há»i, hóa ra đại sư cÅ©ng từng quen biết vá»›i nghÄ©a phụ Trương Thái Toàn cá»§a vãn bối? Tăng nhân bước ngang qua Lạc Nhữ An, tiến thẳng vào phòng, vá»›i mục quang không hiểu vì sao cứ luôn nhìn chằm chằm Trương Khánh Long: 
- Tiểu thà chá»§ có thể minh chứng bản thân thá»±c sá»± được Trương Thái Toàn đại hiệp nháºn làm nghÄ©a tá»? Vì đối vá»›i Trương đại hiệp không riêng gì bần tăng, mà còn nhiá»u đệ tá» khác cá»§a phái Thiếu Lâm từng thá» nháºn ân tình từ Trương đại hiệp. 
Nói đến đây, tăng nhân chợt quay lại nói với Lạc Nhữ An: 
- Äấy là nói nếu được Lạc trang chá»§ ưng thuáºn, vì sẽ là mạo phạm nếu bần tăng tỠý nghi ngá», do ai cÅ©ng rõ giữa Trương Thái Toàn đại hiệp và Lạc trang chá»§ từng kết bái chi giao. 
Trương Khánh Long láºp tức lên tiếng đáp ứng: 
- Äại sư bất tất lo lắng vì kể cả Lạc nhị thúc cÅ©ng chưa tin có sá»± liên quan giữa vãn bối và nghÄ©a phụ Trương Thái Toàn. Thế nên Ä‘iá»u cấn thiết vẫn là vãn bối phải tá»± minh chứng mối liên can đó. 
Lạc Nhữ An tá» vẻ phân vân vì thế chỉ miá»…n cưỡng ưng thuáºn: 
- Nhưng Trương thiếu hiệp má»™t phần vì thương thế vẫn còn, phần khác thì như Trương thiếu hiệp đã thừa nháºn, chỉ được truyá»n thụ võ công vá»n vẹn má»›i má»™t năm, thân thá»§ bản lÄ©nh vì thế vẫn còn rất kém, mong đại sư hãy tháºt nhẹ tay. 
Tăng nhân mỉm cưá»i độ lượng: 
- A di đà pháºt, đây chỉ là ấn chứng võ há»c để minh bạch hư thá»±c, Lạc trang chá»§ yên tâm, bần tăng tá»± biết sẽ dừng đúng lúc. 
Trương Khánh Long cÅ©ng cưá»i, vá»›i vẻ hoàn toàn tá»± tin:  
- Mong được đại sư chỉ giáo, vì để ấn chứng võ há»c, thiết nghÄ© chỉ cần vài chiêu trong pho Tảo Diệp Tháºp Nhị Chưởng cÅ©ng đủ minh chứng lá»i cá»§a vãn bối đúng sai thế nào. Là háºu bối, ắt đại sư không trách nếu vãn bối mạo muá»™i tá»± xuất thá»§ trước? Tăng nhân tiến lên thêm vài bước: 
- Bần tăng Liá»…u Trần, mong được lÄ©nh giáo không chỉ pho Tảo Diệp Tháºp Nhị Chưởng mà còn hy vá»ng được mở rá»™ng nhãn giá»›i hÆ¡n vá»›i toàn bá»™ sở há»c cá»§a Trương Thái Toàn đại hiệp ắt đã trao truyá»n cho tiểu thà chá»§. Má»i. 
Trương Khánh Long báºt cưá»i: 
- Vá»›i vá»n vẹn má»›i má»™t năm truyá»n thụ, quả tháºt vãn bối chẳng có thành tá»±u nào khác ngoài pho Tảo Diệp Tháºp Nhị Chưởng, chỉ e sẽ phải khiến đại sư thất vá»ng. Và đây là chiêu thứ bảy trong pho Tảo Diệp Chưởng. Äỡ! Gã báºt phát ra má»™t chiêu kình làm Lạc Nhữ An hoan hỉ kêu lên: 
- Cuồng Phong Tảo Diệp?! ÄÃch thá»±c là sở há»c cá»§a đại ca. 
Riêng Liễu Trần đại sư thì thoáng cau mày, vẻ khó tin: 
- Nhưng công phu há»a hầu quá kém, lẽ nào sau gần mưá»i sáu năm thất tung, Ä‘Ãch thá»±c Trương đại hiệp chỉ gặp và truyá»n thụ võ há»c cho tiểu thà chá»§ vá»›i thá»i gian chẳng nhiá»u hÆ¡n má»™t năm? Váºy thì thá»i gian trước đó thì sau? Miệng tuy nói nhưng Liá»…u Trần đại sư chỉ cần khoa chân dịch bá»™ tháºt nhẹ nhàng đã dá»… dàng lẫn thoát chiêu chưởng Cuồng Phong Tảo Diệp cá»§a Trương Khánh Long. 
Vút! NgỠđâu gã vẫn dịch bộ bám theo Liễu Trần đại sư: 
- Sau Cuồng Phong sẽ là Loạn VÅ©, đây từng là đấu pháp nghÄ©a phụ vãn bối váºn dụng. Mong đại sư cẩn trá»ng. 
Gã liên hồi quáºt loạn song thá»§, tạo ra má»™t vầng chưởng phong loang loáng khắp nÆ¡i. Và má»™t lần nữa khiến Lạc Nhữ An phải buá»™t miệng kêu mừng rỡ: 
- Äấu pháp này nếu không được trung đại ca chỉ Ä‘iểm, Ä‘Ãch thá»±c chẳng ai đủ tư cách thá»±c hiện tương tá»±, tạo thành thức liên hoàn: Cuồng Phong - Loạn VÅ© - cuối cùng là TrÃch Tinh. 
Dù váºy, Liá»…u Trần đại sư vẫn thá»§y chung giữ thái độ ung dung, nghÄ©a là cÅ©ng tiếp tục nhẹ nhàng di bá»™ để tránh chưởng thứ hai là Loạn VÅ© Tảo Diệp:  
- Từng mệnh danh là Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma, Trương đại hiệp không chỉ có pho Tảo Diệp lợi hại mà còn nhá» ná»™i lá»±c thâm háºu khiến má»i đấu pháp Ä‘á»u đạt hiệu quả mỹ mãn. CÅ©ng vì thế, tiểu thà chá»§ càng chứng tá» thân thá»§ quả tháºt vẫn kém xa lệnh nghÄ©a phụ. 
Nhưng đại sư Liá»…u Trần chỉ vừa má»›i dịch chuyển bá»™ vị thì thần tình bèn rung động, do phát giác gã Trương Khánh Long không những vẫn dịch bá»™ bám theo mà còn bất ngá» váºn dụng má»™t kỳ chiêu theo má»™t cung cách hoàn toàn ngoài ý nghÄ© cá»§a bất kỳ ai đương diện. Gã còn hăm hở báºt quát: 
- Không phải TrÃch Tinh mà là Khai Kỳ Tảo Diệp, chiêu khởi đầu cá»§a pho Tháºp Nhị Tảo Diệp Chưởng. Äỡ!! Ào... 
Lạc Nhữ An cũng biến sắc, vội quát lớn: 
- Trương thế điệt không được vô lễ mạo phạm đến Liễu Trần đại sư là cao tăng Thiếu Lâm phái, mau dừng tay ngay. 
Liá»…u Trần không thẹn là cao tăng đúng như lá»i Lạc Nhữ An vừa nói, đã láºp tức uốn cÆ¡ hồ gãy nữa ngưá»i bên trên vá» phÃa háºu, phô diá»…n tuyệt kỹ Thiết Bản Kiá»u vừa ngoạn mục vừa tốt cùng lợi hại, nhỠđó để chiêu chưởng Khai Ký Tảo Diệp cá»§a Trương Khánh Long lướt qua ngay bên thân hình và không bị bất kỳ tổn hại nào. 
Vù... 
Nhưng cÅ©ng lúc ấy, ắt vì nghe Lạc Nhữ An hô hoán bảo dừng, Trương Khánh Long dù Ä‘ang đà phát chiêu vẫn vá»™i vàng thu ngưá»i hồi bá»™. NgỠđâu gã Ä‘ang lúc hồi chiêu lại phát hiện ở phÃa hạ bàn chợt nổi lên tiếng xoáy kình cuá»™n. Gã lia mắt nhìn xuống và tháºp phần hoảng hốt khi phát hiện chÃnh Liá»…u Trần đại sư chứ chẳng ai khác dù đã nghiêng ná»a thân vá» phÃa háºu, vẫn có bản lÄ©nh báºt quét má»™t cước, thần tốc tấn công vào hạ bàn cá»§a gã. Quá kinh hãi, gã phóng mình nhảy bừa lên cao và qua diá»…n biến gã Ä‘ang dõi nhìn thì thấy may cho bản thân vì thoát được cước quét cá»§a Liá»…u Trần đại sư. 
NgỠđâu gã nghe âm thanh của Lạc nhị thúc hô hoán: 
- Xin đại sư hạ thủ lưu tình. 
Gã không kịp hiểu vì sao Lạc nhị thúc cá»§a gã nói lá»i này, huống hồ bản thân gã rõ ràng đã thoát được chiêu cước, nào còn gì nguy hiểm cho gã để Lạc Nhữ An phải thốt lá»i xin Liá»…u Trần đại sư lưu tình cho gã. 
Nhưng tháºt sá»± chẳng như gã nghÄ©, bởi khi gã vừa hạ hai chân xuống thì không hiểu từ lúc nào Liá»…u Trần đại sư đã đứng thẳng ngưá»i lên, đồng thá»i còn dư thá»i gian để xuất phát từ bao giá» chẳng biết má»™t chiêu trảo bằng hữu thá»§ và ngay lúc này chÃnh chiêu trảo ấy Ä‘ang lăm lăm chá»±c chụp vào đầu gã. 
Gã kinh tâm khiếp đảm, tá»± rõ sở há»c bản thân tuyệt đối chẳng thể giúp gã thoát khá»i chiêu trảo này, thế là gã hoàn toàn bất động, mục quang cÅ©ng bất động, nhìn như chết sá»ng vào chiêu trảo nhất định là chiêu tối háºu ắt quá dá»… dàng kết liá»…u gã. Tuy nhiên tiếng kêu cá»§a Lạc Nhữ An không phải là vô Ãch. Liá»…u Trần đại sư cÅ©ng đã khá»±ng lại và hiện lúc này chỉ để chiêu trảo lợi hại ấy lưng lá»ng ngay bên trên, cÅ©ng là gần sát vào đỉnh đầu gã. 
Gã nghe nhẹ nhõm, và khi biết sinh mạng chưa đến ná»—i hiểm nguy, gã hướng mục quang nhìn vào hai mắt cá»§a Liá»…u Trần. NhỠđó gã có cảm giác Liá»…u Trần chẳng những chỉ nhìn gã không thôi, mà trong cái nhìn còn ẩn ước chứa đựng ánh mắt cưá»i cợt gã. 
Thế là gã chợt có tâm lại trạng như trước đây từng bị nhiá»u ngưá»i chê cưá»i, luôn xem gã là má»™t Tiểu Quy, chỉ biết co đầu rụt cổ như rùa. Gã động tâm, lợi dụng lúc Liá»…u Trần vẫn bảo lưu bá»™ vị để bất ngá» quáºt chếch ra má»™t chưởng: 
- Hãy đỡ chiêu chưởng Khuấy Äảo Tảo Diệp. 
Ào... 
Äúng lúc này, Liá»…u Trần đại sư bất ngỠđể lá»™ má»™t cái cưá»i nữa miệng, đồng thá»i còn nhẹ nhàng như lưu thá»§y hành vân đưa toàn thân dịch chuyển vá» phÃa sau. 
Vút. 
Vì thế, Liá»…u Trần đại sư không những dá»… dàng thoát chiêu Tảo Diệp Khuấy Äảo cá»§a gã mà còn lên tiếng: 
- Công phu cá»§a tiểu thà chá»§ Ä‘Ãch thá»±c là do Trương Thái Toàn đại hiệp truyá»n thụ, và hiển nhiên vì ná»™i lá»±c há»a hầu cá»§a tiểu thà chá»§ quá kém khiến bần tăng chẳng thể không tin thá»i gian luyện công cá»§a tiểu thà chá»§ nhất định chưa được dài lâu. Nhưng dầu sao vẫn chứng tá» Trương đại hiệp vẫn an khang tráng kiện. Váºy nên chăng tiểu thà chá»§ có thể cho bần tăng được cùng Trương đại hiệp há»™i diện, má»™t là để thá»a lòng mong nhá»› bấy lâu, hai là để tệ phái có cÆ¡ há»™i đáp Ä‘á»n bao lần ân tương trợ từng được trương đại hiệp dành cho Thiếu Lâm phái? Gã miá»…n cưỡng hồi chiêu thá»§ lá»…: 
- Lá»i cá»§a nghÄ©a phụ quả không sai, vẫn luôn tán dương Thiếu Lâm phái đáng là võ lâm đệ nhất. Dù váºy, xin đại sư lượng thứ, vì sứ mệnh cá»§a vãn bối lần này chỉ là tuân lệnh nghÄ©a phụ, tìm và thỉnh an những huynh đệ tương tá»± Lạc nhị thúc đây, Ä‘Ãch thá»±c không tiện để lá»™ nÆ¡i ẩn cư từ lâu nay cá»§a nghÄ©a phụ. 
Lạc Nhữ An kinh ngạc: 
- Có ý gì chăng khi Trương đại ca sai phái Trương thế Ä‘iệt Ä‘i tìm ta? Và tại sao Trương đại ca không tá»± thân hành động, là Ä‘iá»u dưá»ng như trái vá»›i tâm tÃnh vẫn luôn có ở Trương đại ca? Gã bối rối, đành nhìn thẳng vào mắt Lạc Nhữ An: 
- Vì chưa phải lúc thuáºn tiện, mong Lạc nhị thúc thấu hiểu, đừng bắt tiểu Ä‘iệt thổ lá»™ lúc này. 
Lạc Nhữ An mỉm cưá»i: 
- Ta hiểu rồi. Váºy tạm thá»i Trương thế Ä‘iệt hãy nghỉ ngÆ¡i, ta sẽ không làm phiá»n cÅ©ng không nhất thiết phải miá»…n cưỡng thế Ä‘iệt. 
Liễu Trần đại sư cũng lên tiếng: 
- Äã lâu chẳng được tin tức cá»§a Trương đại hiệp, bần tăng càng thất vá»ng khi lần này qua tiểu thà chá»§ dưá»ng như nháºn ra ở Trương đại hiệp nhất định có ẩn tình, khiến tâm tÃnh cÅ©ng thay đổi, chẳng muốn cùng ai há»™i diện, xem Thiếu Lâm phái như ngoại nhân. Äã váºy, a di đà pháºt, bần tăng cÅ©ng không tiện miá»…n cưỡng, đành có lá»i cáo biệt, sẽ ly khai khi thuyá»n đến nÆ¡i. 
Lạc Nhữ An vùng cưá»i to: 
- Hà tất đại sư mãi để tâm, vả lại mưá»i mấy năm cách biệt, biết đâu ở Trương đại ca có ẩn tình tháºt sá»±, vì thế má»›i căn dặn Trương thế diệt chá»› vá»™i để lá»™ hành tung? Huống hồ cÅ©ng đâu thể ngá» lại có sá»± há»™i ngá»™ quá ngẫu nhiên cùng đại sư ở đây. Thái độ cá»§a Trương thế Ä‘iệt không đáng trách. Dù váºy, đại sư vẫn là thượng khách cá»§a Lạc má»—, xin hãy nể mặt và cùng Lạc má»— sang gian khách sảnh, để má»— tá» chút tình chá»§ nhân. Xin má»i. 
Khi còn lại má»™t mình, gã Trương Khánh Long vì khoan tâm nên bắt đầu tá»± dùng bữa. Dù váºy, do hãy còn nhiá»u băn khoăn, gã vừa ăn vừa ngẫm nghÄ© nên ăn rất cháºm. 
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, vì chợt nghÄ© ra má»™t Ä‘iểm, gã đứng lên và vá»™i vã Ä‘i ra ngoài. Äứng tá»±a mạn thuyá»n, gã chú mục dá»c theo bá» Bắc cá»§a dòng sông. Chợt gã giáºt mình khi nghe âm thanh cá»§a Lạc Nhữ An đột ngá»™t vang lên sau lưng: 
- Có chút cảm giác hoài niệm nào chăng, Trương thế Ä‘iệt? Vì tâm trạng đó, ta thừa hiểu, má»—i khi có cÆ¡ há»™i nhìn lại cảnh tượng chà Ãt đã má»™t lần khắc sau trong tâm khảm. 
Gã bối rối quay lại và có phần nào nhẹ nhõm vì phát hiện Lạc Nhữ An chỉ chú mục nhìn vào bỠsông, không hỠnhìn gã: 
- Tiểu Ä‘iệt đâu phải nhìn để tìm hoài niệm? Trái lại, tiểu Ä‘iệt chỉ mong trông thấy lại chiếc thuyá»n lẽ ra vẫn còn neo chá» tiểu Ä‘iệt ở đâu đây, gần quãng sông này. Vạn nhất không tìm thấy, toàn bá»™ những ngân lượng kỳ tháºt rất cần để chi dụng, tiểu Ä‘iệt e khó mong thu hồi. 
Lạc Nhữ An nhìn gã: 
- Theo lá»i Trương thế Ä‘iệt từng kể, đêm qua đã bị thá»§y tặc tấn công. Váºy thì còn mong gì tìm lại dù là thuyá»n hay những ngân lượng được thế Ä‘iệt cất chứa trên thuyá»n? Gã bị ánh mắt nhìn cá»§a Lạc Nhữ An làm cho bối rối nhiá»u hÆ¡n. Và gã toan giải thÃch thì tháºt may cho gã, Lạc Nhữ An chợt chuyển mục quang qua hướng khác, đồng thá»i cÅ©ng tá»± lên tiếng: 
- Dù váºy vẫn có má»™t Ä‘iá»u chẳng biết có đáng cho Trương thế Ä‘iệt lưu tâm hay không, là cÅ©ng đêm qua ngay khi bá»n gia nhân phát hiện và tình cá» cứu được thế Ä‘iệt đưa lên thuyá»n, thì chỉ má»™t lúc sau, ta nhìn thấy má»™t chiếc thuyá»n, chẳng những không thắp sáng đèn Ä‘uốc mà dưá»ng như cÅ©ng chẳng có ai ở trên, thế mà thuyá»n vẫn từ từ trôi theo dòng. Hoặc giả đấy là thuyá»n cá»§a thế Ä‘iệt, do không buông neo kỹ nên bị nước cuốn trôi? Gã nghe đến đây liá»n thở hắt ra: 
- Thuyá»n không thể tá»± trôi, đủ hiểu thuyá»n cá»§a tiểu Ä‘iệt đã bị ngưá»i ta đánh cắp, rất có thể hung thá»§ cÅ©ng là bá»n thá»§y tặc. 
Äá»™t ngá»™t Lạc Nhữ An lên tiếng há»i: 
- Vì sao Trương thế Ä‘iệt chá»n cách di chuyển bằng thuyá»n, là Ä‘iá»u dưá»ng như khó hiểu nếu sứ mệnh cá»§a thế Ä‘iệt chỉ là tìm bá»n ta theo lệnh cá»§a Trương đại ca? Äã váºy, thế Ä‘iệt lại chá»n xuôi theo dòng Hán Giang này? Gã đáp tháºt trôi chảy: 
- Do bản lÄ©nh cá»§a tiểu Ä‘iệt quá kém, lại có lá»i cá»§a nghÄ©a phụ căn dặn, là nên tránh má»i chốn thị phi có thể dẫn đến những Ä‘iá»u bất trắc không hay, vì thế tiểu Ä‘iệt phải chá»n cách di chuyển này. NgỠđâu chưa tá»›i kịp Giang Nam, tai há»a đã áºp đến, chỉ suýt nữa tÃnh mạng cá»§a tiểu Ä‘iệt loạt vào bá»n thá»§y tặc chẳng rõ lai lịch như thế nào. 
Lạc Nhữ An ngạc nhiên: 
- Nói như váºy Trương thế Ä‘iệt Ä‘ang trên đưá»ng đến tìm ta? Gã thừa nháºn: 
- Và tháºt may mắn chÃnh Lạc nhị thúc lại là ân nhân cứu mạng cá»§a tiểu Ä‘iệt. 
Lạc Nhữ An lại há»i: 
- Bá»n ta gồm Trương đại ca cả thảy gồm có tám huynh đệ muá»™i kết nghÄ©a. Trước ta, Trương thế Ä‘iệt đã tìm ai khác chưa? Gã lắc đầu: 
- Chưa. Lạc nhị thúc là nhân váºt thứ nhất để từ đây, vì có Lạc nhi thúc há»— trợ, tiểu Ä‘iệt tá»± tin sẽ sá»›m tìm đủ những thúc bá còn lại, trước cả hạn kỳ do nghÄ©a phụ ấn định. 
Lạc Nhữ An động tâm: 
- Hạn kỳ như thế nào? Gã hạ thấp giá»ng: 
- Trong vòng 100 ngày, Lạc nhị thúc có thể giúp tiểu Ä‘iệt chăng? Lạc Nhữ An cưá»i nhẹ: 
- Sẽ dá»… hÆ¡n nếu biết được Trương đại ca cần tìm bá»n ta để làm gì? Gã thở dài: 
- Theo lệnh cá»§a nghÄ©a phụ, tiểu Ä‘iệt chưa tiện tá» bày nếu chưa tìm đủ những ngưá»i cùng từng nghÄ©a phụ kết nghÄ©a. 
Lạc Nhữ An cau mặt: 
- Sao Trương đại ca cố tình làm ra vẻ thần bà khác vá»›i tÃnh khà trước kia? Huống hồ thá»i gian cách biệt đã mưá»i sáu năm, cho dù tình nghÄ©a vẫn còn nhưng không có nguyên do thuyết phục, tháºt chẳng dá»… tụ táºp đủ má»i ngưá»i vá» cùng má»™t chổ. Hay là chỉ do Trương thế Ä‘iệt chưa đủ tin tưởng để thổ lá»™ cùng ta? Gã vá»™i phân minh: 
- NghÄ©a phụ đã cho tiểu Ä‘iệt minh bạch, chỉ có Lạc nhị thúc là nhân váºt được nghÄ©a phụ xem như là thá»§ túc. Tuy nhiên, vì đã có lá»i căn dặn, Ä‘Ãch thá»±c tiểu Ä‘iệt chẳng dám tác chá»§. 
Lạc Nhữ An chép miệng: 
- Nói như váºy là cần phải có đủ bảy ngưá»i cùng hiện diện? Gã gượng cưá»i:  
- Äấy là chá»§ ý cá»§a nghÄ©a phụ, tiểu Ä‘iệt mong được Lạc nhị thúc cảm thông và thành toàn cho. 
Lạc Nhữ An đành đáp ứng: 
- Váºy thì chẳng cần vá» Giang Nam, sẵn thuyá»n đây ta sẽ đưa Trương thế Ä‘iệt cùng Ä‘i tìm những nhân váºt còn lại. 
Gã tán thành: 
- Xin tùy Lạc nhị thúc sắp đặt, nhân tiện, tiểu Ä‘iệt xin quay vá» phòng, không thể làm phiá»n Lạc nhị thúc lâu hÆ¡n nữa. 
Lạc Nhữ An gáºt đầu: 
- Ta không ngại chuyện đó, chỉ lo cho Trương thế điệt thương thế vẫn chưa hồi phục. Và nhớ, khi nào dùng hết linh đan,nếu cần thêm, cứ nói, ta luôn sẵn sang. 
Gã tháºt sá»± cảm kÃch vừa bước lui vừa nói: 
- Lạc nhị thúc đối xỠtốt thế này khiến tiểu điệt tin tưởng, bao nổi lo âu của nghĩa phụ ắt chẳng trông chỠai khác ngoài Lạc nhị thúc.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				09-10-2008, 08:35 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5  
Äá»™t Ngá»™t Äối Äầu Phi Kiếm Bang  
Thoát Nạn Tai Thay Thân Äổi Pháºn 
 
 
  
 
Äá»™t ngá»™t vang lên nhiá»u hô hoán hoảng loạn trên thuyá»n:  
- Có thá»§y tặc tấn công thuyá»n. 
- Mau thắp đuốc lên, tất cả hãy chuẩn bị khà giới đối phó lũ thủy tặc. 
Tiếng hô hoán làm Trương Khánh Long giáºt mình tỉnh giấc. Và ngay khi mở mắt, gã dá»… dàng nháºn định được phương hướng để chạy ra ngoài, nhá» nhiá»u ánh Ä‘uốc chạy loang loáng nhất định chỉ má»›i được má»i ngưá»i thắp lên. CÅ©ng theo há», gã chạy đến khoang thuyá»n rá»™ng ở bên ngoài. Và ở đấy, gã phát hiện Lạc nhị thúc cá»§a gã đã hiện diện. Tuy nhiên, thay vì đôn đốc má»i ngưá»i chuẩn bị ứng phó tình huống xấu nhất, Lạc Nhữ An lại bất ngá» báºt lên tràng cưá»i, đưa thanh âm lan rá»™ng khắp mặt sông vào lúc này đã bị màn đêm Ä‘en cùng vá»›i lá»›p sương mù má» phá»§ dày: 
- Ngỡ là ai, hóa ra là những bằng hữu Phi Kiếm Bang. Xin há»i, chư vị hành động như thế này phải chăng có gì muốn chỉ giáo Lạc má»—? Äáp lại tràng cưá»i đầy tá»± tin cá»§a Lạc Nhữ An, trên mặt sông Ä‘en kịt cÅ©ng láºp tức phát lên tràng cưá»i lồng lá»™ng: 
- Tháºt đắc tá»™i, vì Hoàng má»— nào ngỠđấy là thuyá»n cá»§a Thiết Bút Tri Túc Lạc Nhữ An trang chá»§, váºy để hóa giải sá»± ngá»™ nháºn này, rất hy vá»ng được trang chá»§ ưng thuáºn, má»™t là Hoàng má»—, xin ngay láºp tức cho thuá»™c hạ triệt thoái, hai là má»— xin tá»± thân đến bồi tá»™i cùng Lạc trang chá»§, được chăng? Ha... ha... 
Tràng cưá»i do Lạc Nhữ An khi nãy phát Ä‘i không hiểu đã gây tác động thế nào đối vá»›i các nhân váºt Phi Kiếm Bang là đối tượng đón nháºn, còn riêng tác động cá»§a lần này, do nhân váºt há» Hoàng xuất phát, lại nhắm vá» phÃa thuyá»n cá»§a Lạc Nhữ An, đã khiến cho bản thân gã Trương Khánh Long rung động, không chỉ vì bị váng tai hoa mắt mà còn khiếp đảm bởi biết ná»™i lá»±c há»a hầu cá»§a há» Hoàng dồn vào tràng cưá»i quả là uyên thâm lợi hại. Không những váºy, dù Ä‘ang bị ù tai, gã vẫn nghe lệnh cho các thá»§ hạ Phi Kiếm Bang triệt thoái được phát ra cÅ©ng tràn đầy ná»™i lá»±c tương tá»±: 
- Tất cả mau triệt thoái, chưa có lệnh cá»§a bổn đưá»ng chá»§, bất luáºn kẻ nào manh động nhất định sẽ bị trừng trị. 
Và tiếp đó, Trương Khánh Long càng thêm chấn đống khi phát hiện từ giữa mặt nước mênh mông Ä‘en kịt quả tháºt có má»™t nhân váºt đột ngá»™t lá»™ diện, rồi bằng thứ khinh thân pháp tuyệt phàm, nhân váºt ấy báºt ngưá»i lên cao, lao đến và ung dung hiện thân giữa lòng thuyá»n, tịnh không gây má»™t tiếng động dù là nhá». 
Vút. 
Lạc Nhữ An phải chắt lưỡi tán dương: 
- Phi Thiên Nhất Bá»™? Quả nhiên không hổ danh là Phi Thiên Nhất Bá»™ Hoàng Tiá»…n Khoái, đưá»ng chá»§ Phi Ưng đưá»ng, dưới trướng ban chá»§ Phi Kiếm Bang. 
Nhân váºt há» Hoàng tá»§m tỉm cưá»i và ôn nhu thi lá»… cùng Lạc Nhữ An: 
- Lạc trang chá»§ qua khen, vì kỳ thá»±c ai chẳng biết trang chá»§ má»›i chÃnh là nhân váºt chân nhân bất lá»™ tướng, thân thá»§ bất phàm. Hoàng má»— tháºt chẳng dám nháºn. 
Lạc Nhữ An cũng thi lễ đáp lại: 
- Phần má»— cÅ©ng chẳng dám nháºn lá»i tạ lá»—i do Ä‘Ãch thân Hoàng đưá»ng chá»§ thể hiện, chỉ xin mạo muá»™i há»i, đã xảy ra chuyện gì khiến cho má»™t cao thá»§ như Hoàng đưá»ng chá»§ phải thân chinh dẫn thuyá»n tuần giang? Hoàng Tiá»…n Khoái vụt thở dài, nhân đó cÅ©ng đảo mắt nhìn khắp chung quanh: 
- Nói ra chỉ thêm hổ thẹn, vì má»— có má»™t lão bằng hữu từng tá» nạn cách đây má»™t năm cÅ©ng quanh quãng sông này, phần thì nháºn được tin đêm qua như đã có ngưá»i phát hiện tung tÃch cá»§a hung thá»§ ở đâu đây, thế nên không ngại đêm tối, đành đốc xuất thuá»™c hạ quyết đòi lại công bằng cho lão bằng hữu. 
Lạc Nhữ An gáºt nhẹ đầu: 
- Dưá»ng như má»™ đã từng nghe qua việc này, đấy là nếu nói lão bằng hữu cá»§a Hoàng đưá»ng chá»§ cÅ©ng ở há» Lục. Vì má»™t năm trước Ä‘Ãch thá»±c ai ai cÅ©ng nghe tin vá» cái chết tháºp phần oan khuất cá»§a Hùng Thiết Chỉ Lục lão bản. Và đã váºy, việc báo thù cho bằng hữu là Ä‘iá»u hợp lẽ, cá»› sao Hoàng đưá»ng chá»§ lại tá» ra bối rối khi đỠcáºp đến chuyện này? Hoàng Tiá»…n Khoái thở dài: 
- Bởi có nhiá»u Ä‘iá»u mà nếu không là ngưá»i trong cuá»™c, nhất định Lạc trang chá»§ dù có nghe e cÅ©ng chẳng thể tin. Äấy là theo tiết lá»™ cá»§a Lục Quyá»n, háºu nhân cá»§a Hùng Thiết Chỉ Lục lão bản, thì hung thá»§ chỉ là má»™t gã chỉ độ tuổi niên thiếu. Há chẳng hổ thẹn sao, khi má»™t cao thá»§ như má»— lại có ngày đối đầu cùng má»™t gã như thế? Và sẽ càng thêm hổ thẹn nếu má»— không thể thay lão bằng hữu đòi lại công bằng? Lạc Nhữ An giáºt mình: 
- Quả là háºu sinh khả uý, nhưng gã là ai, lai lịch như thế nào, sao má»— chưa há» nghe ai đỠcáºp đến sá»± xuất hiện cá»§a nhân váºt nào tương tá»±? Hoàng Tiá»…n Khoái vì lúc này vẫn tiếp tục nhìn khắp xung quanh nên rồi cÅ©ng đến lúc để mục quang chạm vào gã Trương Khánh Long, thế là há» Hoàng vừa nhìn gã vừa tiếp tục cùng Lạc Nhữ An đối thoại: 
- Những lúc gần đây, kỳ thá»±c cÅ©ng chỉ độ má»™t năm trở lại đây, Lạc trang chá»§ có vô tình nghe vá» má»™t vài ná»™i biến chỉ xảy ra ở Thiếu Lâm phái? Gã bị ánh mắt cá»§a Hoàng Tiá»…n Khoái nhiếp hồn, đến độ bản thân chẳng đủ tá»± chá»§ rá»i Ä‘i cho dù tai vẫn nghe thanh âm cá»§a Lạc nhị thúc vang lên rất rõ: 
- Hoàng đưá»ng chá»§ muốn ám chỉ hành vi bá»™i phản sư môn cá»§a Liá»…u VÅ© đại sư, dẫn đến háºu quả là Thiếu Lâm phái lâm cảnh quần long vô chá»§? Hoàng Tiá»…n Khoái vẫn tiếp tục xạ nhìn Trương Khánh Long: 
- Phản đồ Liễu Vũ của Thiếu Lâm phái cũng một năm trước từng xuất hiện ở đây. 
Kế đó, má»™t tráºn thảm sát đã diá»…n khai và không hiểu có liên can hay không, nhưng kỳ thá»±c Liá»…u VÅ© đã bị ná»™i thương nghiêm trá»ng. Äiá»u đáng nói là Liá»…u VÅ© đã được má»™t ngưá»i cứu mạng, chÃnh là gã thiếu niên khi nãy má»— đỠcáºp. Má»i ngưá»i gá»i gã là Tiểu Qui, xem chừng niên ká»· cÅ©ng độ vị thiếu hiệp này. 
Bị Hoàng Tiá»…n Khoái chỉ táºn tay day táºn mặt, Trương Khánh Long hốt hoảng lên tiếng: 
- Hoàng tiá»n bối xin đừng ngá»™ nháºn, vì vãn bối từ nhá» vẫn được má»i ngưá»i gá»i là Tiểu Long. Huống hồ xin được há»i Hoàng tiá»n bối vá» lai lịch cÅ©ng như nhân dáng gã Tiểu Qui, nhất định giữa gã và vãn bối không thể nào là má»™t. 
Hoàng Tiá»…n Khoái chợt hấp háy mắt và tá»§m tỉm cưá»i: 
- Hoàng má»— nào đã đỠquyết thiếu hiệp chÃnh là gã Tiểu Qui, cá»› sao thiếu hiệp vá»™i phản ứng? Sá»±c nhá»› đã tá»± để lá»™ sÆ¡ hở, Trương Khánh Long vá»™i xưng danh: 
- Có thể do cách nhìn cá»§a Hoàng tiá»n bối khiến vãn bối có cảm nháºn bị nghi ngá», nhưng kỳ thá»±c vãn bối có tÃnh danh là Trương Khánh Long, được nghÄ©a phụ là Trương Thái Toàn cưu mang giáo dưỡng. Ắt Hoàng tiá»n bối cÅ©ng từng nghe biết vá» Trương nghÄ©a phụ? Phi Thiên Nhất Bá»™ Hoàng Tiá»…n Khoái giáºt mình và láºp tức nhìn Lạc Nhữ An:  
- Lạc trang chủ... 
Như cảm thấy đã đến lúc cần lên tiếng, Lạc Nhữ An mỉm cưá»i: 
- Má»— có thể hiểu tâm trạng cá»§a Hoàng đưá»ng chá»§ là thế nào, dù váºy, sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt, má»— không thể không tin má»™t khi đã táºn mắt mục kÃch công phu Tảo Diệp Tháºp Nhị Chưởng từng do Trương thế Ä‘iệt đây thi triển. 
Hoàng Tiá»…n Khoái bá»—ng há miệng hÃt vào má»™t hÆ¡i tháºt dài: 
- Mong Lạc trang chủ lượng thứ như Hoàng mỗ vì vạn bất đắc dĩ đành thỉnh giáo lệnh điệt vài chiêu Tảo Diệp. 
Trương Khánh Long báºt kêu: 
- Có cần thiết chăng vì ngày hôm nay vãn bối đã tá»± bêu xấu má»™t lần vá»›i tăng nhân Thiếu Lâm phái chÃnh là Liá»…u Trần đại sư? Hoàng Tiá»…n Khoái lại giáºt mình: 
- Liá»…u Trần đại sư cÅ©ng đã đến đây? Có tháºt như thế chăng, Lạc trang chá»§? Lạc Nhữ An vẫn mỉm cưá»i: 
- Lần này thêm Hoàng đưá»ng chá»§ như đã có trước sau hai nhân váºt cao thá»§ tỠý nghi ngá» Trương thế Ä‘iệt cá»§a má»— có liên can đến Liá»…u VÅ©, phản đồ Thiếu Lâm phái. 
Nhưng tiếc thay xuất thân lai lịch cá»§a Trương thế Ä‘iệt lại chỉ can hệ đại ca cá»§a má»— là Trương Thái Toàn. E rằng đã khiến cho Hoàng đưá»ng chá»§ má»™t phen uổng phà tâm cÆ¡. 
Hoàng Tiễn Khoái tỠý bất phục: 
- Nhưng để minh bạch hư thá»±c, mong Lạc trang chá»§ ưng thuáºn cho má»— đưa lệnh Ä‘iệt đến gặp Lục Quyá»n. Và nếu quả tháºt đã có sá»± lầm lẫn thì tá»± má»— sẽ có cách phó giao thÃch đáng cùng Lạc trang chá»§. 
Gã Trương Khánh Long thất kinh, chỉ còn trông chỠvào thái độ của Lạc Nhữ An mà thôi. May cho gã, Lạc Nhữ An quả quyết khước từ: 
- Nếu là váºy, má»— sẽ láºp tức cùng Trương thế Ä‘iệt hồi gia, sẵn sàng chào đón Hoàng đưá»ng chá»§ cùng Lục Quyá»n đến, hầu tá» tưá»ng hư thá»±c. Tệ xá ở Giang Nam vẫn luôn cùng nghinh má»i ngưá»i như thuở nào... 
Hoàng Tiá»…n Khoái cưá»i lạt: 
- Nhưng trước mắt, Lạc trang chá»§ hiện quá cách xa Giang Nam, trái lại Ä‘ang trong phạm vi uy lá»±c bổn bang Phi Kiếm, xin đừng nghÄ© má»— toan gây khó dá»…, chỉ vì mối thù cá»§a lão bằng hữu không thể bá» qua, nhất là Ä‘ang lúc có manh mối Ä‘Ãch thá»±c xuất phát từ lệnh Ä‘iệt. 
Lạc Nhữ An sa sầm nét mặt: 
- Má»— đã theo lá»… tiếp nghinh, huống hồ vừa có má»™t Liá»…u Trần đã minh bạch trương thế Ä‘iệt tuyệt vô can hệ cùng Liá»…u VÅ©. Trừ phi Hoàng đưá»ng chá»§ nêu nguyên do khác thuyết phục hÆ¡n, cho thấy Trương thế Ä‘iệt có thể can hệ tá»›i cái chết cá»§a Lục lão bản, chỉ như thế má»— má»›i khả dÄ© chấp thuáºn để Trương thế Ä‘iệt đến gặp và đối chất cùng Lục Quyá»n, nhược bằng không thể, nói tháºt, ba chữ Phi Kiếm Bang vẫn chưa đến ná»—i khiến má»— dá»… dàng khuất phục. 
Hoàng Tiá»…n Khoái láºp tức quay nhìn Trương Khánh Long: 
- Trương thiếu hiệp có ngại chăng nếu phải cùng Lục Quyá»n há»™i diện đối chất? Vì chỉ Lục Quyá»n hãy còn nhá»› rõ nhân dạng, cÅ©ng như diện mạo cá»§a hung thá»§ má»™t năm trước, nhất là vá» công phu thá»§y tÃnh cá»§a gã. 
Trương Khánh Long chợt tá» ra trầm tÄ©nh lạ, để ung dung há»i thay cho lá»i đáp: 
- Cá»› sao vãn bối ngại, nhất là Lạc nhị thúc đây có thể minh chứng vá» thá»§y tÃnh vãn bối vốn kém như thế nào? Lạc Nhữ An vùng cưá»i vang: 
- Quả là cách chứng minh tá»™t cùng hữu hiệu, vì không riêng gì má»—, má»i ngưá»i trên thuyá»n này Ä‘á»u nhìn thấy rất rõ Trương thế Ä‘iệt sau khi bị thá»§y tặc tấn công, nếu như không được ứng cứu kịp thá»i thì sinh mạng ắt bị phó giao cho thá»§y tá» như thế nào. Và nói đúng hÆ¡n, Hoàng đưá»ng chá»§ dù nóng nảy, muốn sá»›m báo thù cho lão bằng hữu đến mấy, ắt cÅ©ng cần nghÄ© lại, đừng quá ngá»™ nháºn giữa Trương thế Ä‘iệt cÆ¡ hồ không am tưá»ng thá»§y tÃnh vá»›i hung thá»§ là hai kẻ hoàn toàn hữu biệt. 
Hoàng Tiễn Khoái lại tỠra bất phục: 
- Khẩu thuyết vô bằng, và xin Lạc trang chủ lượng thứ, bởi mỗ không thể không thỉnh lệnh điệt cùng đi. 
Lạc Nhữ An cưá»i lạnh: 
- Hoàng đưá»ng chá»§ đã suy nghÄ© kỹ chưa? Hoàng Tiá»…n Khoái báºt cưá»i: 
- Thú tháºt bản thân chưa dám có ý nghÄ© đắc tá»™i cùng Lạc trang chá»§, tuy nhiên, để thỉnh lệnh Ä‘iệt Ä‘i cùng, Ä‘iá»u này má»— rất tá»± tin. Ha ha... 
Äang cưá»i, toàn thân Hoàng Tiá»…n Khoái chợt chá»›p động, báºt ngưá»i lao đến gã Trương Khánh Long. 
Vút. 
Lạc Nhữ An cũng dịch chuyển thân mình: 
- Hoàng đưá»ng chá»§ có thái độ mục thị vô nhân tháºt sao? Nhưng Hoàng Tiá»…n Khoái quả không hổ danh Phi Thiên Nhất Bá»™, đã lướt thoát sá»± truy cản cá»§a Lạc Nhữ An ngay trong gang tấc và xuất hiện trước mặt Trương Khánh Long. 
Thế là Trương Khánh Long vì không muốn lá»t vào tay Hoàng Tiá»…n Khoái, gã láºp tức xuất thá»§, miệng thì hô hoán ầm Ä©: 
- Lạc nhị thúc mau cứu tiểu điệt. 
Phản ứng cá»§a gã chỉ khiến Hoàng Tiá»…n Khoái báºt cưá»i: 
- Chiêu cá»§a ngươi quả nhiên xuất xứ từ tổng đà chá»§, nhưng chỉ vá»›i ná»™i lá»±c há»a hầu thế này thì e rằng ngươi chẳng thể không ngoan ngoãn Ä‘i theo ta, ha ha... 
Và đột nhiên thân hình hỠHoàng chợt biến mất, khiến chiêu chưởng tảo Diệp của gã trở nên vô dụng. 
Vút. 
Chợt có tiếng của Lạc Nhữ An quát vang: 
- Trương thế Ä‘iệt mau cúi phục ngưá»i xuống, còn hoàng đưá»ng chá»§ hãy đỡ má»™t chiêu này cá»§a má»—. 
Nhác thấy Lạc Nhữ An vung tay xuất lá»±c, Trương Khánh Long thất kinh, ngay láºp tức cúi ngưá»i trở xuống, vừa may để cho đạo chưởng kình cá»§a Lạc Nhữ An lao lướt qua bên trên đầu. 
Vù... 
Äồng thá»i có tiếng chạm kình nổ vang. 
Ầm!!! Dư kình đẩy Trương Khánh Long ngã chúi áºp ngưá»i xuống, va mặt và ngá»±c vào sàn thuyá»n tháºt Ä‘au. 
Bình!! Tiếp đó, má»i diá»…n biến xảy ra cá»±c nhanh khiến gã Trương Khánh Long trước khi bị ngất và chẳng rõ vì sao bị ngất, thì những gì gã nháºn thức được chỉ là tráºn giao phong dữ dá»™i đã xảy ra giữa Lạc Nhữ An Thiết Bút Tri Túc và Hoàng Tiá»…n Khoái Phi Thiên Nhất Bá»™, đưá»ng chá»§ Phi Ưng đưá»ng thuá»™c Phi Kiếm Bang. Còn kèm theo đó là nhiá»u tháºt nhiá»u những tiếng huyên náo há»—n loạn, như thể má»i gia nhân trên thuyá»n cá»§a Lạc Nhữ An Ä‘á»u lâm địch và nhất định địch ở đây chẳng ai khác ngoài bang đồ Phi Kiếm Bang đã do Hoàng Tiá»…n Khoái thống lÄ©nh, quyết bắt giữ gã. May là gã đã ngất. 
...À o0o Ngay khi gã tỉnh lại, gã tình cỠnghe Lạc Nhữ An lẩm bẩm: 
- Căn cÆ¡ há»a hầu cá»§a y không ngá» quá kém, đến ná»—i bị hôn mê kéo dài những ba ngày, chứng tá» Trương đại ca hẳn Ä‘ang lúc rất khẩn trương nên má»›i mạo hiểm sai phái hắn Ä‘i tìm huynh đệ ta. 
Gã mở choàng hai mắt và ngạc nhiên nhìn Lạc Nhữ An Ä‘ang đứng cạnh má»™t nhân váºt lạ mặt có vóc dáng cao to vá»›i râu hùm trông tháºt bệ vệ: 
- Lạc nhị thúc, tiểu Ä‘iệt đã ngất ba ngày tháºt ư? Còn đây là... 
Nhân váºt đứng cạnh Lạc Nhữ An liá»n lên tiếng, nói vá»›i gã bằng giá»ng ồm ồm: 
- Ta là Bạch Hoạch, để xem ngươi có phản ứng thế nào khi đã tá» tưá»ng tÃnh danh ta? Gã há»›n hở ngồi báºt dáºy ngay: 
- Là Bạch tam thúc đấy sao? Nhất định không thể do ngẫu nhiên tiểu điệt được gặp Bạch tam thúc ở đây, nhưng sao... 
Lạc Nhữ An mỉm cưá»i: 
- Trương thế Ä‘iệt má»›i hồi tỉnh, chá»› để tâm trạng quá kÃch động. DÄ© nhiên là tiện trên đưá»ng hồi gia, ta đã cho Bạch tam đệ biết tin, chỉ tiếc là lúc Bạch tam đệ đến, Trương thế Ä‘iệt ngươi vẫn chưa hồi tỉnh. 
Gã chợt nghe ngưá»i váng vất, vá»™i nhắm mắt lại và tá»± thổ nạp má»™t vài hÆ¡i tháºt dài giúp cho bản thân có lại sá»± trấn định. NhỠđó nhá»› má»™t việc đã xảy ra gã há»i: 
- Tráºn thá»§y chiến ở trên Hán Giang... 
Lạc Nhữ An giải thÃch ngay không chá» gã nói hết câu: 
- Lạc mỗ tuy chưa đủ bản lĩnh đối đầu với Phi Kiếm Bang nhưng ngược lại, hỠHoàng muốn đoạt ngươi từ tay ta cũng không thể như nguyện. Tóm lại, lúc này ngươi có thể yên tâm được rồi. Vì Lạc gia trang ở Giang Nam này dù không phải long đàm hổ huyệt thì cũng chẳng phải là nơi ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. 
Nghe váºy, gã cảm kÃch mở mắt ra nhìn Lạc Nhữ An cùng Bạch Hoạch. CÅ©ng là lúc gã thấy Bạch Hoạch đưa tay ấn nhẹ, bảo gã mau nằm xuống: 
- Từ lâu đã bặt tin Trương đại ca, ta tháºt mừng vì được Lạc nhị ca cho biết ngươi chÃnh là nghÄ©a tá» cá»§a cố nhân, nhưng dù sao, ngươi ở đây kể là an toàn, háºu váºn còn dài, ngươi còn mệt nên nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian, sau đó tha hồ hàn huyên hay há»i chuyện. 
Äúng là khà lá»±c cá»§a gã chưa hoàn toàn hồi phục, bằng chứng là gã ngoan ngoãn nằm xuống theo cái ấn tay cá»§a Bạch Hoạch, cho dù tá»± thâm tâm gã còn muốn ngồi để bày tá» thêm những Ä‘iá»u cần nói cho Lạc nhị thúc và nhân váºt Bạch tam thúc đã kịp hiện diện. 
Tuy nhiên, như đoán biết ý muốn của gã, Lạc Nhữ An lại lên tiếng: 
- Ta biết Trương thế Ä‘iệt ngươi Ä‘ang rất nôn nóng vì lo cho nghÄ©a phụ, ta cÅ©ng váºy, cÅ©ng rất lo cho Trương đại ca. Thế nên, ngoài việc thông tin cho Bạch tam đệ, ta đồ rằng chỉ vài ngày nữa ắt có thêm má»™t Ãt ngưá»i nữa đến đây. Kỳ dư, vá»›i những ngưá»i còn lại Ä‘Ãch thá»±c ta đã sai gia nhân Ä‘i đưa tin, cháºm lắm chỉ mươi mưá»i lăm ngày là tất cả đến đủ. Ngươi hãy khoan tâm và nên nghỉ ngÆ¡i cho lại sức thì hÆ¡n. 
Gã mừng rỡ báºt reo: 
- Nhanh như thế tháºt sao? Tiểu Ä‘iệt xin Ä‘a tạ Lạc nhị thúc vì có thể yên tâm được rồi. 
Mỉm cưá»i và vá»— đầu gã, Bạch Hoạch bảo: 
- Ngươi đừng quá khách sáo, huống hồ theo Lạc nhị ca nháºn định, bản lÄ©nh ngươi còn quá kém, nếu không giúp ngươi thì liệu bá»n ta có thể yên tâm để ngươi vất vả hành trình, tá»± Ä‘i tìm hết ngưá»i này đến ngưá»i kia sao? Ngươi chưa đủ bản lÄ©nh để thá»±c hiện đâu. 
Lạc Nhữ An cÅ©ng cưá»i cưá»i và gáºt đầu: 
- Thôi ngươi hãy nằm nghỉ Ä‘i, má»i việc đã có bá»n ta toan liệu, cÅ©ng sẽ có gia nhân hầu hạ phục dịch ngươi chu đáo. 
Dứt lá»i, Lạc Nhữ An cùng Bạch Hoạch xông xông bá» Ä‘i. Phần gã, đúng như Lạc Nhữ An vừa bảo, ngay sau đó liá»n được những gia nhân Lạc gia đến chăm dóc từng miếng ăn giấc ngá»§. 
Äối vá»›i gã, ÄÆ°á»£c thong dong Ä‘i khắp Lạc gia chÃnh là những khám phá tạo nhiá»u cảm giác khó tả. Và nếu có ai há»i ắt gã chỉ còn cách thú nháºn rằng đây là lần đầu tiên gã được lưu ngụ ở má»™t trang viện to rá»™ng và xa hoa sang trá»ng thế này. CÅ©ng may, chẳng ai há»i gì gã, nhỠđó gã không tá»›i nổi bị ngưá»i chê cưá»i, cho gã là hạng quê mùa, cứ bỡ ngỡ và lạ lẫm trước các sá»± váºt mà vá»›i bất luáºn ai khác cÅ©ng Ä‘á»u quá quen thuá»™c. Rá»i bá» dãy nhà sang trá»ng nguy nga, đôi chân đưa gã đến má»™t góc khuất mà từ đó vẫn Ä‘ang phát ra má»™t vài tiếng thút thÃt khóc, vì nghe được nên gã lấy làm lạ tìm đến. 
Äiá»u gã nghe là có tháºt. Vì thế, cuối cùng gã dừng chân ngay trước mặt má»™t nữ nhân, có vóc dáng nhá» thó, Ä‘ang vừa ngồi vừa lấy tay bưng kÃn mặt như cố ý ngăn chặn hoàn toàn má»i tiếng khóc cho dù nó vẫn thi thoảng phát ra và lá»t đến tai gã. Nữ nhân như chẳng nháºn ra sá»± xuất hiện cá»§a gã. Vì váºy, gã đành lên tiếng: 
- Cô nương... 
Giáºt mình nữ nhân láºp tức ngước đầu lên, đồng thá»i cÅ©ng bá» hai tay bưng kÃn mặt xuống, để lá»™ đôi mắt hốt hoảng nhìn gã: 
- Không phải đâu, không phải tiếng Tiểu Ngá»c vừa khóc đâu. 
Gã hối háºn vì đã làm ả nha hoàn nhất định nhá» hÆ¡n gã, phải giáºt mình lo sợ: 
- Tiểu muá»™i muá»™i đừng sợ, ta hứa sẽ không cho ai biết chỉ vì nghe tiếng tiểu muá»™i muá»™i khóc nên ta má»›i Ä‘i đến đây, nhưng thoạt tiên, tiểu muá»™i muá»™i hãy mau lau sạch những giá»t lệ. Sau đó hãy bình tâm và cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hoặc ai đã hiếp đáp tiểu muá»™i muá»™i. 
Ả Tiểu Ngá»c lại giáºt mình, nhưng cÅ©ng vá»™i dùng ống tay áo thấm khô các giá»t lệ Ä‘Ãch thá»±c đã động thành vệt dài bắt đầu từ hai khoé mắt cá»§a ả. Äoạn ả mỉm cưá»i: 
- Tiểu nữ nháºn ra thiếu gia rồi, và vá»›i thân pháºn như váºy, tiểu nữ tin những Ä‘iá»u thiếu gia vừa hứa, nhất định sẽ không mách cho ai biết việc tiểu nữ khóc. 
Äến lượt gã giáºt mình: 
- Ta đã ở đây ba ngày, chưa nhìn thấy tiểu muá»™i muá»™i bao giá», váºy thì sao tiểu muá»™i muá»™i nháºn ra lại còn gá»i ta là thiếu gia? Tiểu Ngá»c đứng lên, hóa ra Tiểu Ngá»c phải có niên ká»· nhá» hÆ¡n gã tháºt, vì hiện tại Tiểu Ngá»c đứng chỉ cao đến mép tai cá»§a gã. Nhưng không vì nhá» tuổi mà Tiểu Ngá»c thiếu cẩn trá»ng. Ả nghiêm mắt há»i hắn: 
- Thiếu gia có hứa sẽ giữ lá»i chăng? Gã phì cưá»i:  
- Ta là Trương Khánh Long, Ä‘iá»u gì đã hứa ta nhất định giữ lá»i, đâu cần phải là thiếu gia má»›i biết giữ chữ tÃn? Tiểu Ngá»c ngạc nhiên: 
- Sao Lạc lão gia vẫn dặn bảo bất luáºn ai cÅ©ng không được bất kÃn vá»›i thiếu gia? Lại còn nói thiếu gia chÃnh là nghÄ©a tá» cá»§a má»™t nhân váºt hằng được Lạc lão gia ngưỡng phục? Gã vỡ lẽ: 
- Äiá»u đó tuy không sai nhưng giữa ta và Lạc trang chá»§ chỉ có quan hệ thúc Ä‘iệt kết nghÄ©a, thiết nghÄ© cách gá»i là thiếu gia e quá miá»…n cưỡng. 
Tiểu Ngá»c gáºt gù vẻ hiểu biết: 
- Nhưng dù sao mệnh lệnh cá»§a lão gia là bất khả bất tuân. Vì thế, nếu ngày nào thiếu gia còn lưu ngụ ở Lạc gia này thì ngày đó bá»n gia nô như Tiểu Ngá»c vẫn phải tuân giữ cách xưng hô đó. 
Gã lại phì cưá»i: 
- Ta đã hứa lá»i rồi, giỠđến lượt tiểu muá»™i muá»™i hãy cho ta biết vì sao phải sa lệ. 
Tiểu Ngá»c rÆ¡i trở lại tâm trạng hốt hoảng: 
- Lẽ ra tiểu nữ chẳng nên thổ lộ. Nhưng vì... 
Gã ngắt lá»i và trấn an ả: 
- Tiểu muá»™i muá»™i phải chăng đã vô tình phạm vào lầm lá»—i nào đó, đúng không? Váºy thì đừng lo, cứ cho ta biết, vì nếu được, má»™t thiếu hiệp như ta ắt có cách nói đỡ cho tiểu muá»™i muá»™i đôi lá»i. 
- Không, tiểu nữ không hỠphạm lỗi lầm nào. Trái lại, chỉ vì quá sợ hãi, lại chẳng dám thổ lộ cùng ai, nên tiểu nữ đành thầm khóc một mình. 
Gã cố tình truê ả: 
- Bảo là khóc thầm sao vẫn có âm thanh phát ra? Nhưng thôi, ta nói như thế chỉ để nhìn thấy tiểu muá»™i muá»™i cưá»i, dù là bẽn lẽn. Thay vì để tiểu muá»™i muá»™i trong tâm trạng pháºp phồng lo lắng, váºy thì Ä‘iá»u gì khiến tiểu muá»™i muá»™i quá sợ hãi? Tiểu Ngá»c vì bị trêu nên cứ bẽn lẽn giải thÃch cùng gã: 
- Số là tiểu nữ có bổn pháºn chăm sóc Huỳnh lão gia, và như thiếu gia biết, má»™t là Huỳnh lão gia cứ mãi bất động, chẳng khác nào thây ma, và Ä‘iá»u thứ hai, Huỳnh lão gia lại còn là nam nhân, phần tiểu nữ là nữ nhân, thế nên... 
Gã lại ngắt lá»i ả lần nữa: 
- Huỳnh lão gia nào? Thú tháºt là ta chữa há» biết nhân váºt này. Và vì sao Huỳnh lão gia cứ mãi bất động như má»™t thây ma. 
Tiểu Ngá»c vụt thè lưỡi tháºt dài, sau đó vừa sợ hãi nhìn xung quanh vừa thấp giá»ng thì thào cùng gã: 
- Ấy chết, váºy mà tiểu nữ ngỡ thiếu gia thế nào cÅ©ng biết chuyện này, là việc mà Lạc lão gia luôn dặn tiểu nữ không được để lá»™ cho bất kỳ ai khác biết. 
Thấy ả sợ, gã tháºt không nhẫn tâm: 
- Vá» chuyện cá»§a Huỳnh lão gia ư, váºy thì chẳng há» chi, vì sá»›m muá»™n gì Lạc nhị thúc cÅ©ng cho ta biết. Và nhá» tiểu muá»™i muá»™i ta được biết sá»›m hÆ¡n, nhất định sẽ chẳng ai bắt lá»—i ta hoặc quở phạt tiểu muá»™i muá»™i. 
Nhưng vì thấy Tiểu Ngá»c vẫn sợ, gã do hiếu kỳ, vá»™i nói thêm: 
- Và dù gì, bắt má»™t nữ nhân như tiểu muá»™i muá»™i phải tá»± tay chăm sóc cho má»™t nam nhân thì quá là bất tiện. Hay là thế này, hiện tại ta cÅ©ng Ä‘ang lúc rảnh rá»—i, ta nguyện sẽ giúp tiểu muá»™i muá»™i cùng chăm sóc Huỳnh lão gia. Việc gì cảm thấy quá bất tiện thì tiểu muá»™i muá»™i cứ giao phó cho ta. Thêm nữa, đây sẽ là Ä‘iá»u bà máºt chỉ má»—i mình ta và tiểu muá»™i muá»™i biết thôi. Tán thành chăng? Tiểu Ngá»c thôi sợ hãi, chỉ còn phần nào áy náy: 
- Liệu có được không? Vì đấy là phần việc cá»§a hạng gia nhân, đâu thể giao cho thiếu gia đảm nháºn? HÆ¡n nữa, thiếu gia nguyện ý giúp tiểu nữ tháºt sao? Vì háo hức muốn biết Huỳnh lão gia là nhân váºt như thế nào nên gã há»›n hở gáºt đầu: 
- Ta là thiếu gia, tiểu muá»™i muá»™i nhá»› chưa? Vì thế, ta muốn gì không được. Vả lại, nháºn giúp tiểu muá»™i muá»™i là do ta nguyện ý, trừ phi tiểu muá»™i muá»™i không ưng thuáºn thì thôi. 
Tiểu Ngá»c vá»™i kêu lên: 
- Sao tiểu nữ lại không ưng thuáºn? Huống hồ, thiếu gia cứ thá» nghÄ© xem, ngày nào cÅ©ng như ngày nào, tiểu nữ còn phải tá»± tay xoa bóp các kinh mạch huyệt đạo toàn thân cho Huỳnh lão gia, lại còn vài ba ngày thay đổi y phục cho Huỳnh lão gia má»™t lần, Ä‘á»u là những việc chẳng thuáºn tiện chút nào cho tiểu nữ. 
Gã hiểu ngay như thế nào là không thuáºn tiện và hoàn toàn cảm thông vá»›i những lần Tiểu Ngá»c phải khóc thầm:  
- Ta sẽ giúp tiểu muá»™i muá»™i những phần việc quá ư bất tiện này, đồng thá»i nếu có cÆ¡ há»™i, ta cÅ©ng sẽ tá» bày cùng Lạc nhị thúc. Vì ai lại để má»™t nữ nhân như tiểu muá»™i muá»™i phải động chạm vào hình hài lõa thể cá»§a nam nhân? Äi nào, hãy đưa ta đến đó, ta đã hứa giúp là giúp. 
Tiểu Ngá»c liá»n Ä‘i trước dẫn đưá»ng và Ä‘i thẳng vào chổ mà lúc nãy gã thoạt nhìn cứ ngỡ là má»™t góc khuất. Trái lại, ở chổ khuất nhất còn có má»™t ô cá»a vuông hẹp, để khi gã theo chân ả Tiểu Ngá»c bước lách qua thì phát hiện ở phÃa sau cá»a hẹp lại là má»™t gian tịnh thất không những to rá»™ng mà còn bày thiết xa hoa như má»™t gian dưỡng phòng dành cho báºc đế vương. Äã váºy, ở đây còn có đủ má»i không khà tÄ©nh lặng cần thiết, và nằm má»™t cách lặng lẽ trên giưá»ng gá»— thiếp vàng, được má»™t trướng gấm treo từ mãi trên cao buông rÅ© xuống, là má»™t lão nhân có dáng vẻ bên ngoài hoàn toàn y hệt như má»™t thi thể. 
Vẻ âm u cá»§a gian tịnh thất khiến giá»ng nói cá»§a Tiểu Ngá»c vừa lào thào vừa run: 
- Hôm nay tiểu nữ phải thay y phục cho Huỳnh lão gia, thiếu gia đừng sợ. Vì Huỳnh lão gia ở trạng thái hôn mê, nhục thể vẫn má»m và ấm, quyết chẳng lạnh hoặc cứng như thi thể cá»§a kẻ đã chết. 
Gã không sợ, chỉ vì cần thiết nên gã cũng thì thào: 
- Huỳnh lão gia như đã khá cao niên, thiết nghÄ© tiểu muá»™i muá»™i nên xem Huỳnh lão gia như ná»™i tổ ắt sẽ không thấy bất tiện nữa. Nhưng nói thì nói váºy, ta đã hứa giúp quyết không nuốt lá»i, hãy chỉ ta cách thay y phục thế nào và đâu là y phục má»›i cần thay, ta sẽ thá»±c hiện giúp tiểu muá»™i muá»™i. 
Tiểu Ngá»c vá»™i lấy bá»™ y phục khác, vừa trao cho gã vừa bảo: 
- Theo Lạc lão gia căn dặn, má»—i lần thay đổi y phục là phải thi triển thá»§ thuáºt Thôi Cung Quá Huyệt má»™t lần, thiếu Gia chắc cÅ©ng am tưá»ng bà thuáºt này? Chỉ là để giúp khà huyết khắp ngưá»i Huỳnh lão gia lưu thông. 
Gã gượng cưá»i và lắc đầu: 
- Vá» bà thuáºt này e phải nhá» tiểu muá»™i muá»™i chỉ Ä‘iểm, ta sẽ theo đó tiến hành. 
Tiểu Ngá»c chợt thở ra: 
- CÅ©ng không khó lắm đâu và lẽ ra đã là ngưá»i am hiểu võ công, thiếu gia nhất định phải biết, tiểu nữ đâu có ngá»... 
Gã nghe đỠkhắp mặt, đành thú nháºn: 
- Ta chỉ được nghÄ©a phụ truyá»n thụ võ công má»›i má»™t năm, đâu dám nháºn là nhân váºt võ lâm. 
Tiểu Ngá»c à má»™t tiếng và nháºn lại bá»™ y phục vừa trao cho gã: 
- Váºy để tiểu nữ thi thuáºt má»™t lần, chỉ mong sao sau này nhá» có thiếu gia nguyện ý tiểu nữ sẽ không thá»±c hiện những việc quá bất tiện này nữa. 
Dứt lá»i, Tiểu Ngá»c đến gần hình hài bất động cá»§a lão nhân há» Huỳnh, để tá»± tay cởi bá» dần y phục cá»§a lão nhân. Kế đó Tiểu Ngá»c vừa láºt thân mình cá»§a Huỳnh lão nhân nằm sấp, và vừa lào thào giải thÃch, bày vẽ cho gã biết cách thá»±c hiện: 
- Giống như lúc thay đổi y phục cho các trẻ sÆ¡ sinh, tiểu nữ cÅ©ng phải đặt Huỳnh lão gia theo tư thế nằm sấp, bây giá» thì trút bá» lá»›p y phục cÅ©, tiếp đó là dụng thuáºt Thôi Cung Quá Nguyệt, xoa bóp khắp phần háºu thân cho Huỳnh lão gia, như thế này... thế này... 
Hình hài lõa thể dù chỉ nhìn ở phÃa sau và dù chỉ là cá»§a má»™t lão nhân đã già nua thì theo cảm nháºn cá»§a gã vẫn là Ä‘iá»u hoàn toàn không thuáºn tiện cho bất kỳ nữ nhân nào, chứ chẳng riêng gì đối vá»›i Tiểu Ngá»c, vì thế khi thấy đôi bàn tay nhá» nhắn và má»m mại cá»§a Tiểu Ngá»c đã bắt đầu lướt dá»c theo tấm lưng trần cá»§a Huỳnh lão nhân, gã vá»™i tiến bước: 
- Gá»i là Thôi Cung Quá Huyệt nhưng kỳ thá»±c chỉ là xoa bóp các kinh mạch và huyệt đạo mà thôi đúng không? Váºy thì dá»… rồi, tiểu muá»™i muá»™i hãy lùi lại để ta làm cho. 
Và có chạm vào da thịt cá»§a kẻ bất hạnh, gã má»›i nháºn ra quả tháºt Huỳnh lão gia dù gì vẫn là nhân váºt còn sống, đúng như Tiểu Ngá»c khi nãy đã nói. NghÄ©a là khắp các thịt da cá»§a Huỳnh lão gia vẫn có phản ứng dù là mÆ¡ hồ lúc đón nháºn những lần xoa bóp gá»i là Thôi Cung Quá Huyệt. 
Tiểu Ngá»c vẫn đứng bên cạnh để tiếp tục thì thào chỉ Ä‘iểm: 
- Nhưng cÅ©ng cần phải phân biệt giữa thuáºt Thôi Cung Quá Hguyệt vá»›i cách xoa bóp thông thưá»ng, là thiếu gia không thể xoa bóp má»™t cách tùy tiện. Trái lại, vì má»—i ngưá»i Ä‘á»u có duy nhất hai mạch nhâm đốc, thế nên dù nhị mạch cuối cùng cÅ©ng hiệp lại ở huyệt há»™i âm thì thuáºt Thôi Cung Quá Huyệt buá»™c thiếu gia phải tuần tá»± thá»±c hiện việc xoa bóp theo từng mạch hữu biệt. Nếu khởi đầu là nhâm mạch thì thiếu gia cần tiến hành xoa bóp theo những huyệt đạo có thứ tá»± sau... Còn từ đốc mạch thì thiếu gia theo các huyệt đạo này... Và dÄ© nhiên đôi khi thiếu gia phải luồng tay nếu muốn tiến hành xoa bóp các huyệt đạo có bá»™ vị ở phÃa phần thân trước cá»§a Huỳnh lão gia. Cuối cùng thì dùng cả hai tay xoa bóp ở huyệt đạo là chổ hiệp má»™t cá»§a nhị mạch nhâm đốc. 
Gã bá»—ng hắng giá»ng:  
- Tiểu muá»™i muá»™i nên quay mặt Ä‘i, vì ta nháºn ra Huỳnh lão gia nằm ngá»a sẽ dá»… thá»±c hiện hÆ¡n so vá»›i cách đặt nằm sấp, bởi hầu hết các huyệt đạo trá»ng yếu Ä‘á»u có bá»™ vị thuá»™c phần thân trước. Nào đã quay mặt chưa? Thanh âm cá»§a Tiểu Ngá»c đáp lại nghe càng nhá» hÆ¡n, chứng tỠả đã quay mặt vì không muốn nhìn những gì không tiện nhìn: 
- Tiểu nữ dÄ© nhiên cÅ©ng biết như váºy nhưng vì quá bất tiện nên không dám đặt Huỳnh lão gia ở vị thế nằm ngá»a. 
ÄÆ°á»£c má»™t lúc lâu khi đã thi thố thuáºt Thôi Cung Quá Huyệt cho đến giai Ä‘oạn gần kết thúc, gã nghe Tiểu Ngá»c chợt lên tiếng: 
- Phải chi lúc nãy, trước khi đặt Huỳnh lão gia nằm ngá»a, thiếu gia cÅ©ng nên phá»§ sẵn y phục má»›i lên lưng cá»§a Huỳnh lão gia ắt sẽ thuáºn tiện hÆ¡n. Vì bây giá» sẽ tiện cho thiếu gia chỉ cần cài khép phần y phục ở trước ngá»±c Huỳnh lão gia là hoàn tất. 
Gã đáp lại: 
- Tiện hay không tiện đối vá»›i ta là má»™t nam nhân cÅ©ng chẳng có phiá»n hà gì. Nhưng quả tháºt để má»™t nữ nhân như tiểu muá»™i muá»™i làm việc này thì đúng là không tiện má»™t chút nào. ÄÆ°á»£c rồi, từ nay vá» sau, cứ má»—i ngày ta lại đến giúp tiểu muá»™i muá»™i má»™t lần. 
Ả reo: 
- Thiếu gia hứa tháºt? Nhưng vạn nhất để Lạc lão gia biết thì sao? Gã bảo: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta sẽ giữ kÃn, và vạn nhất Lạc nhị thúc có biết thì ta sẽ liệu cách giải thÃch, bảo là do ta tá»± nguyện. Há lẽ vá»›i má»™t việc cá»n con này Lạc nhị thúc nỡ trách ta hay phạt tiểu muá»™i muá»™i? Xong rồi, tiểu muá»™i muá»™i an tâm rồi chứ? Tiểu Ngá»c quay lại và nhìn gã bằng ánh mắt đầy cảm kÃch.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		ai nhan mon quan, àðõèòåêòóðà, çíàêîìñòâà, doc truyen nhan mon quan, êðàñîòû, íåäåëþ, ïåðååçä, ïàðôþìåðèÿ, ìîñýíåðãîñáûò, ïðåäñêàçàíèÿ, ïðîãíîç, kiem hiep nhan mon quan, kiem mon quan, mê tông Ä‘ao phap, me tong tuyet dao, me tung tuyet dao hoi 5, ñàëàòîâ, nahn mon quan, nguồn nhạn môn quan, nguon nhan mon quan, nhaÌ£n môn quan, nham mon quan, nhan môn quan, nhan mob quan, nhan mon quan, nhan mon quan .com, nhan mon quan co long, nhan mon quan facebook, nhan mon quan kiem hiep, nhan mon quan.com, nhan mon quan.com.au, nhan quan mon, nhanmomquan, nhanmonquan, nhanmonquan.com, nhanmonquan.com co long, nhanmonuan, nhạn môm quan, nhạn môn quan, nhạn môn quan .com, nhạn mon quan, ñóáàðó, òîâàðû, òðóäà, òþìåíü, tang kin lau, trang chu nhan mon quan, truyên nhạn môn quan, truyen nhan mon quan, truywn nhan mon quaqn, w.w.w.nhan mon quan.com, ww.nhanmonquan.com, www.nhan mon quan.com, www.nhanmonquan.com, xem nhan mon quan, xem phim nhan mon quan, xvideos.quan mon nhan, yahoo.com, øêîäà   | 
	 
	 
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |