Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 03-06-2009, 11:05 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thanh Long Giáo Chủ - VNthuquan

Hồi 1

Niá»m Hận Ngút Trá»i

Gió hắt hiu, mưa lác đác, mây âm u, bầu trá»i ảm đạm vô cùng.Cảnh nào cảnh chẳng Ä‘eo sầu, đối vá»›i ngưá»i nặng trÄ©u tâm sá»± thì sầu cá»§a cảnh càng lá»™ liá»…u, càng thấm thía đến thắt ruá»™t, thắt gan.
Những ngá»n tùng, ngá»n bá má»c thành rừng trên đỉnh Sở Giác Lãnh trÆ¡ mình dá»­ng dưng trước vẻ buồn cá»§a trá»i đất, mặc cho gió lòn, mưa phá»§, mặc cho mây vần má»—i phút má»—i thêm dày, thêm Ä‘en ...
Trên đỉnh Sở Giác Lãnh, má»™t tòa kiến trúc toàn bằng đá trÆ¡ mình thi Ä‘ua vá»›i những ngá»n bá tùng, trá»i ảm đạm nhuá»™m xám lá»›p đá xanh cấu thành tòa kiến trúc đó.
Tòa kiến trúc mang tên Äạn Kiếm Lâu, tổng đưá»ng cá»§a Thanh Long Xã.
Trong võ lâm từ nghìn xưa, những tổ chức cá»§a những ngưá»i đồng tâm, đồng chí trong võ lâm, Ä‘á»u mang cái danh xưng bang này, giáo ná», phái kia, riêng nhóm cá»§a Yến Thiết Y thì lại khoác cái hiệu “xãâ€.
Trên giang hồ, vào thá»i kỳ đó, ai nghe nói đến Thanh Long Xã mà chẳng rợn ngưá»i !
Nếu thiên hạ hiểu rành hÆ¡n vá» Thanh Long Xã, thì ngưá»i ta phải ngán luôn danh hiệu Äạn Kiếm Lâu.
Hiện tại, trong tòa Äạn Kiếm Lâu, tại gian phòng dùng làm há»™i sở, có cái tên là Long Hồn Sảnh, má»™t số xã viên cao cấp Ä‘ang há»p đại há»™i.
Hai bên một chiếc bàn dài, có hai hàng ghế kiểu thái sư ỷ, nơi đầu trong có một cái bục cao, trên bục đặt một chiếc ghế bành, rất lớn, mặt ghế phủ một tấm da hổ màu vằn đen.
Trên ghế bành, vị chủ tể Thanh Long Xã đang ngồi.
Vị chá»§ tể Thanh Long Xã, là Yến Thiết Y, các xã viên có lối gá»i chỉ huy tối cao cá»§a há» bằng hai tiếng Khôi Thá»§, “khôi†là đầu, là trên hết, mà “thủ†cÅ©ng là đầu, là trước hết.
Bên cạnh chiếc ghế bành của Yến Thiết Y, có một chiếc bàn không lớn lắm, thấp hơn ghế ngồi, mặt bàn phủ gấm.
Trên mặt gấm, đặt thanh Thái A Kiếm chuôi vàng, hình ngắn, và một thanh kiếm khác, dài hơn, tên Chiếu Nhật Kiếm.
Sau lưng Yến Thiết Y, má»™t tấm hoành bằng gá»—, ná»n Ä‘en chữ trắng, treo cao.
Hoành cực lớn, chữ rõ ràng:
Trung Nghĩa Thiên Thủ.
Bốn chữ nói lên chánh khí chói lòa, mắt nhìn lên là tâm khích động, má»™t niá»m khích động nung sôi bầu nhiệt huyết, cá»§ng cố can trưá»ng.
Cạnh Yến Thiết Y, hai bên tả hữu, có hai tên cận vệ.
Cận vệ bên hữu tên Hùng Äạo Ngươn, ngoại hiệu Khoái Thương, thế cách khôi ngôi, thân vóc cao lá»›n, trán rá»™ng, mặt xanh.
Cận vệ bên tả tên Thôi Hậu Äức, thân hình phì phạc, mÅ©i to, miệng rá»™ng, ngoại hiệu Sát Äao.
DÄ© nhiên cả hai là những nhân vật xuất danh hằng gìn tâm trung trá»±c, không hung nhưng bạo, há» không độc ác nhưng bất chấp cảm tình, há» là những nét má»±c không chiá»u cây cong.
Bằng hữu giang hồ từng gá»i há» là Thanh Hùng, Sư Thao. Gấu xanh, là loài hi hữu, móng sư tá»­ bén hÆ¡n kiếm Ä‘ao. Há» phải có cái gì hÆ¡n ngưá»i, nên ngưá»i má»›i gán cho danh từ ghê gá»›m đó.
Riêng vá» con ngưá»i cá»§a Yến Thiết Y thì quả thật là má»™t đầu đỠgây nghi hoặc cho má»i ngưá»i.
Chàng không có vẻ anh tuấn như hạng bạch diện thư sinh, mà cÅ©ng chẳng có mãnh như bậc cá»± phách giang hồ thưá»ng có.
Không, chẳng có vẻ hung ác, tàn độc, không âm trầm, nham hiểm, không bốc đồng, bạo tàn, thoạt trông, ai cũng cho là chàng ở vào lứa tuổi , , nhưng thực ra chàng đã được ba mươi hơn. Mặt thuần thành, chất phác, hơi có vẻ non, có phần ốm và dài, làn da trắng màu sữa.
Äôi mắt cá»±c to và Ä‘en, sáng má»™t cách lạ thưá»ng, đôi mày hiá»n hậu, có chiếc mÅ©i nhá», thẳng, trông xinh xinh, vành môi hÆ¡i má»ng, thưá»ng á»­ng Ä‘á», tất cả những vẻ đó cấu thành bá»™ mặt chưa được sành Ä‘á»i cho lắm, nhưng cái vốn kinh nghiệm cá»§a chàng thì quá dồi dào, má»™t bậc lão thành cỡ lục tuần trở lên cÅ©ng chẳng hÆ¡n.
Chàng có nụ cưá»i thật nhu hòa, đôi mắt tuy sáng nhưng rất am tưá»ng, nhìn đôi mắt đó không ai tưởng là chàng có thể giết ngưá»i.
Nhưng, Yến Thiết Y là má»™t cái gì mà ai nghe nói đến cÅ©ng phải kinh tâm khiếp đảm, những kẻ chưa thấy mặt chàng cứ tưởng chàng là má»™t hung thần, khi gặp chàng rồi thì lại hoài nghi lá»i truyá»n thuyết chứa đựng nhiá»u xuyên tạc.
Má»› tuổi Ä‘á»i không cao lắm, thì má»› tuổi giang hồ đương nhiên cÅ©ng chẳng được bao nhiêu, song có thể bảo má»—i má»™t ngày cá»§a chàng là má»™t tháng, má»™t năm cá»§a ngưá»i khác, bởi từ lúc xuất đạo đến nay, không ngày nào là chàng được ung dung nhàn hạ, không ngày nào chàng chẳng đương đầu gió lá»›n, bão to, hết vào nguy lại ra tá»­, tìm cái sống trong cái chết, luôn luôn phấn đấu từng phút từng giây.
Nhá» thế mà uy tín Thanh Long Xã càng ngày càng lan rá»™ng khắp bốn phương trá»i, thinh danh cá»§a Äạn Kiếm Lâu càng ngày càng vang dá»™i khắp năm hồ, bốn biển.
Trong hai đạo hắc, bạch, chẳng ai không ngán chàng.
Hiện tại, chàng có vẻ chán nản cực độ.
Thá»±c ra thì chàng rất ghét những cuá»™c đại há»™i như thế này, vì bắt buá»™c phải có mặt chàng miá»…n cưỡng chá»§ tá»a.
Cứ mỗi năm có hai lần đại hội như vậy, cách sáu tháng một lần.
Các xã viên trú đóng tại các địa phương xa, đáo lệ trở vỠThanh Long Xã, báo cáo tình hình sinh hoạt, thỉnh thị huấn lệnh cần thiết cho những hoạt động tương lai.
Các vị phụ trách địa phương mang cái danh xưng là Äại Thá»§ Não, có địa vị cá»±c cao trong xã, há» chỉ chịu dưới quyá»n cá»§a má»—i má»™t Khôi Thá»§ và ba vị lãnh chúa là những ngưá»i đại diện trá»±c tiếp và thưá»ng xuyên cá»§a Khôi Thá»§ mà thôi.
Trong xã, còn có má»™t vị chấp pháp, chấp chưởng hình đưá»ng, chuyên thưởng phạt.
Vị chấp pháp ngang quyá»n vá»›i ba lãnh chúa, trên bậc đại thá»§ não.
Äại há»™i vốn thuá»™c thông quy, nên không thể phế bỠđược. Chỉ có những kỳ đại há»™i như thế này, Yến Thiết Y má»›i có dịp tiếp xúc vá»›i các thá»§ hạ cốt cán, gây thêm tình cảm đồng đội.
Một lợi ích khác do đại hội mang lại, là chàng nắm vững tình hình các địa phương, qua báo cáo của thuộc hạ.
Do đó, chàng sẽ kiểm điểm ưu, khuyết điểm, sẽ hoạch định kế sách củng cố cơ đồ, khuếch trương thinh thế.
Thanh Long Xã có má»™t hệ thống kinh tài quảng đại, gồm đủ má»i ngành sinh hoạt trong xã há»™i:
có ngân hàng, có hiệu buôn, có phố phưá»ng cho thuê, có trại chăn nuôi, có khách sạn, có hiệu cầm đồ, có sòng bạc, có buôn lậu, có đủ thứ, trừ má»™t thứ mà chẳng bao giá» chàng chịu cho khai thác dù lợi tức khá quan trá»ng, là kỹ viện.
Hệ thống kinh tài cỡ đó đòi há»i má»™t số lá»›n nhân viên phụ trách, nên xã viên càng ngày càng đông.
Có Ä‘iá»u, chàng chá»n thuá»™c hạ thân tín cá»±c kỳ, cho nên từ ngày lập nghiệp đến nay, chưa há» có trưá»ng hợp phản phúc, và những tay chịu trách nhiệm cốt cán Ä‘á»u sẵn sàng hy sinh tánh mạng nếu cần, để bảo vệ quyá»n lợi cá»§a xã.
Cuá»™c đại há»™i đã khai mạc từ lâu, và hiện tại đến phiên vị đại thá»§ não phụ trách sá»± vụ Hàng Châu tưá»ng trình hoạt động.
Y tên Äào Ngang, ngoại hiệu Hàng SÆ¡n Kiên.
Y đứng lên, từ từ phát ngôn:
– Tuân hành lệnh dụ cá»§a Khôi Thá»§, bá»n tại hạ xuất chín ngàn lượng bạc, dá»±ng lên tòa Thá»§y Nguyệt Lâu cạnh Tây Hồ. Hai tháng nay, từ ngay khai trương, sanh ý không được thuận lợi lắm, đại ước vì cận tiết thu, khách dá»± có phần vắng vẻ, bất quá chỉ được mấy ngày đầu là thiên hạ chiếu cố khá nhiệt náo. Cho nên, so thu và chi, thu không nhiá»u mà chi rất nặng, thuá»™c hạ chỉ sợ, nếu tiếp tục khai thác thì số vốn càng lúc càng hao hụt vì lá»— lã. Thuá»™c hạ định nhượng lại cho ngoại nhân, song chẳng dám tá»± chuyên, nhân dịp vỠđây dá»± đại há»™i, thuá»™c hạ xin bẩm báo vá»›i Khôi Thá»§, thỉnh thị ý kiến. Giả như không nhượng, thì cÅ©ng nên canh cải nghiệp vụ, có vậy má»›i tránh được thiệt hại.
Ngoài ra ...
Yến Thiết Y khoát tay, thản nhiên thốt:
– Việc đó, ngươi cứ tá»± tiện liệu định thấy nên làm như thế nào thì cứ làm, làm rồi sẽ báo cáo sau. Ta cho ngươi được toàn quyá»n quyết Ä‘oán.
Äào Ngang nghiên mình thuân lãnh chỉ thị, rồi ngồi xuống.
Äại thá»§ não phụ trách Trưá»ng An sá»± vụ là Kim Hiên Tá»±, ngoại hiệu Quyệt Toàn Chưởng, đứng lên, trình:
– Hai tháng trước, xảy ra sá»± tranh chấp giữa sòng bạc tại Trưá»ng An cá»§a chúng ta và bá»n Ô Y Bang. Vì cuá»™c tranh chấp đó, sòng bạc cá»§a chúng ta không còn hưng vượng như ngày cÅ©. Ô Y Bang đưa lá»i hăm dá»a, bảo chúng ta phải dè dặt, nghÄ©a là không được khuếch trương sánh vị, ngưng má»i cạnh tranh vá»›i chúng. Nếu chúng ta không tuân lá»i thu hẹp hoạt động thì có má»™t ngày nào đó, chúng sẽ tìm đến mà há»i thăm sức khá»e cá»§a chúng ta, thuá»™c hạ áp dụng chiến thuật lấy bất biến chuẩn bị ứng phó vạn biến, nên đánh chữ làm thinh, âm thầm theo dõi tình hình cá»§a chúng. Này, Khôi Thá»§, Ô Y Bang tại Trưá»ng An cầm như con rắn địa đầu, có thế lá»±c to lá»›n, chúng có nhiá»u thá»§ Ä‘oạn hÆ¡n hẳn bá»n mình. Nếu mình cứ ngang nhiên tiếp tục nghiệp vụ thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có xung đột xảy ra vá»›i chúng. Mà khi xảy ra xung đột, thì bất lợi vá» chúng ta là cái chắc.
Cho nên ...
Yến Thiết Y thở dài, chán nản:
– ÄÆ°á»£c rồi. Cứ chá» xem chúng hiện lá»™ thá»§ Ä‘oạn, rồi sẽ hay. Hiện tại, chúng ta không cần phải lo lắng trước làm chi cho mệt óc.
Dừng má»™t chút, chàng trầm giá»ng tiếp:
- Có thể nào Ô Y Bang chẳng hiểu, sau lưng cá»§a ngươi còn có Thanh Long Xã, má»™t vạn lý trưá»ng thành thừa sức ngăn chặn triệu triệu rợ Hồ ? Nếu chúng sá» mó đến các ngươi, là khiêu khích tá»­ thần đấy !
Kiêm Hiên Tá»± cưá»i khà khà, thốt:
– Bởi thế, thuộc hạ cứ lạnh mắt mà nhìn chúng, lạnh lòng chỠđợi chúng, chứ không lộ vẻ nao núng, khẩn trương. Thực ra, chẳng phải hoàn toàn không khẩn trương đâu, Khôi Thủ. Thuộc hạ đấy à, thuộc hạ thì ngoại an nhưng trong loạn, ngoại tỉnh nhưng trong động, loạn và động vì tức, vì muốn chơi với chúng một phen thật kỹ ... Lấy bất biến ứng vạn biến mà ...
Yến Thiết Y khoát tay:
– Äá»§ rồi, đừng nói nữa, ta yêu cầu nên vắn tắt cho ta nhá». Ngưá»i ngồi xuống Ä‘i, cứ theo quyết định như ngươi vừa trình bày mà hành động.
Rồi chàng há»i:
– Äến lượt ai đây ? Nên nhá»›, tranh thá»§ thá»i gian nhé, càng giản đơn càng hay, ta không muốn kéo dài cuá»™c há»™i há»p này đến vô cùng tận đấy.
Khoái Thương hai tay trao cho chàng má»™t chén sâm nhung, chàng tiếp lấy, há»›p má»™t ngụm, Ä‘oạn cưá»i, há»i:
– Tất cả Ä‘á»u thấy đói rồi chứ ? Thì, càng vắn tắt càng chóng được chén vá»›i nhau, cái dạ dày mặc sức mà chứa đựng. Có lẽ bá»n nhà trù đã sắp dá»n bàn rồi đấy.
Äại thá»§ não Hàm Dương tên Äiêu Thân, ngoại hiệu Bách Bá»™ Sanh Tá»­, vụt đứng lên, cưá»i nhẹ, báo cáo:
– Bẩm Khôi Thủ, thuộc hạ thì có tánh vắn tắt, chỉ một câu nói thôi là đủ.
Yến Thiết Y gật đầu, vừa trao trả cái chén không cho Khoái Thương Hùng Äạo Ngươn, vừa đáp:
– Vậy là hay !
Vừa lúc đó, ba tiếng cộp cộp vang lên.
Tiếng chiếc dùi gỗ cứng đập vào một tấm mộc bài tròn cũng bằng gỗ cứng, cực dày, dùi đập vào mộc bài đủ ba tiếng.
Dùi và mộc bài treo bên ngoài cửa Long Hồn Sảnh.
Yến Thiết Y cưá»i, lẩm nhẩm:
– Ba tiếng ! Ạ ... “có việc gấp cần tưá»ng trình ngay !†Mưá»i vị đại thá»§ não đồng quay mặt, hướng vá» vá»ng cá»­a chánh.
Yến Thiết Y bảo:
- Ai cũng được, đứng lên mở cửa hộ ta.
Nhưng, mưá»i vị đạo thá»§ não không có phận sá»± làm việc đó, khi hai cận vệ có mặt.
Sát Äao Thôi Hậu Äức bước ra, kéo chiếc then cài mở ra má»™t cánh cá»­a.
Cánh cá»­a mở ra, nÆ¡i khoảng trống, xuất hiện má»™t ngưá»i.
Thôi Hậu Äức hấp tấp nghiêng mình chào:
– A ! Ưng lãnh chúa ! Sao Ưng lãnh chúa lại đích thân đến đây ? ...
Ừ má»™t tiếng vu vÆ¡, ngưá»i bên ngoài đáp gá»n.
Ngưá»i đó, có thân vóc cao, mặt tròn, làn da trắng, tác trung niên, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i theo tiếng ừ, rồi thốt:
– Long Châu Kỳ Lãnh chúa Ưng Thanh Qua, có việc gấp yêu cầu được gặp ngay Khôi Thủ.
Lên tiếng xong, Ưng Thanh Qua bước vào, trước hết đảo mắt má»™t vòng quanh mưá»i đại thá»§ não đồng quấn khăn màu tía trên đầu, vá»›i ai y cÅ©ng khẽ gật đầu chào, sau đó y bước nhanh đến vị chá»§ tá»a, tiếp:
– Khôi Thủ, chỉ sợ đại hội này không thể tiếp tục được nữa ...
Yến Thiết Y nhìn chiếc áo màu xanh nhạt, điểm lá trúc đậm sắc hơn, bình thản thốt:
– Nói đi, Thanh Qua !
Thoáng trì ghị má»™t chút, Ưng Thanh Qua thấp giá»ng há»i:
– Chắc Khôi Thá»§ còn nhá»› vị hảo hữu cá»§a Khôi Thá»§, tên Bùi Vịnh, ngoại hiệu Phan Vân Äiểu chứ ?
Yến Thiết Y gật đầu:
– Còn nhớ. Sao ? Có gì rồi phải không ?
Nhếch nụ cưá»i khổ, Ưng Thanh Qua tiếp:
– Việc gì thì xin Khôi Thá»§ đích thân Ä‘i xem lấy, hÆ¡n là thuá»™c hạ tưá»ng trình. Hiện tại, há» Bùi Ä‘ang ở trong má»™t gian tịnh khách phòng, và Trang lãnh chúa Ä‘ang túc trá»±c bên cạnh y.
Uể oải đứng lên, Yến Thiết Y thốt:
– Việc nÆ¡i đây, Thanh Qua tiếp tục xá»­ lý há»™ ta nhé, ta giao cho ngươi trá»n quyá»n định Ä‘oạt. Ta Ä‘i đây !
Chàng đứng lên, mưá»i đại thá»§ não cÅ©ng đứng lên, chàng bước ra rồi, Hùng Äạo Ngươn, Thôi Hậu Äức theo, mưá»i đại thá»§ não cùng Ưng lãnh chúa ngồi, tiếp tục nghị sá»±.
Dãy tịnh khách phòng cách Long Hồn Sảnh không xa lắm, dãy phòng ở tận đầu hành lang.
Yến Thiết Y chứa đến tận cá»­a, cánh cá»­a phòng hé mở, má»™t ngưá»i vừa ốm vừa thấp lách mình ra ngoài, nghinh đón.
Ngưá»i đó có gương mặt khô nhăn nheo, như quả quít phÆ¡i nắng lâu ngày.
Ngưá»i đó, là Trang Không Ly, ngoại hiệu Cá»­u Ngưu Kích, là lãnh chúa Long Môn Kỳ.
Gương mặt đã nhăn nheo, khô cằn, thì tự nhiên không một nét tình cảm nào hiện lộ, thành thử ra sự biểu thị có vẻ lạnh lùng, xa xôi.
Không, không hẳn là chẳng có một biểu hiện nào nơi thần sắc của Trang Không Ly.
Sá»± biểu hiện ở nÆ¡i ánh mắt, ánh mắt bốc niá»m phẫn ná»™ cá»±c Ä‘iểm.
Yến Thiết Y ngẩng mặt nhìn Trang Không Ly, khẽ gật đầu, rồi bước ngang qua y vào phòng.
Gương mặt của chàng biến sắc ngay.
Chàng không tin đôi mắt mình, trước hiện tượng đang chỠchàng trong gian phòng.
Bây giá» thì vẻ thuần thành chất phác đã rút lui, nhưá»ng chá»— cho nét tàn khốc, máu đã hiện ra.
Nếu chàng là má»™t con ngưá»i đôi, thì ngưá»i thứ hai đã hiện ra thay thế ngưá»i thứ nhất.
Và, ngưá»i thứ hai là má»™t hung thần, má»™t ác quá»·, má»™t con ngưá»i sống vì máu, máu càng đổ nhiá»u, cÆ¡ nghiệp càng vững, Ä‘á»i sống càng sung, máu cá»§a ngưá»i, máu cá»§a chính mình.
Má»™t con ngưá»i xuất thân từ sắt máu, luôn luôn hoạt động trong phạm vi sắt máu !
Bởi, hiện tượng trước mắt, là má»™t hiện tượng chưa từng qua mắt Yến Thiết Y trong cuá»™c Ä‘á»i đầy giông tố bão bùng. Và con ngưá»i hiện trước tầm mắt cá»§a chàng, chẳng còn là con ngưá»i nữa.
Một vật thể không có danh từ mô tả !
Vật có thể, đang tựa mình trên chiếc ghế thấp, có lưng dựa, hai bàn tay cụt đến gần cánh chõ, thịt đầu xương thun lùi, xương lộ ra như hai chiếc cán dao bằng ngà, nơi nào không còn y phục, trên làn da kết những vảy máu khô cằn chồng lớp lên nhau.
Toàn thân khô đét, chỉ còn lá»›p da bao bá»c bá»™ xương không toàn vẹn.
Từ y phục, má»™t mùi tanh, thúi, hôi, không tên bốc lên, tá»a khắp không gian căn phòng, ai ngá»­i phải là liá»n lợm giá»ng, buồn nôn.
Dù con ngưá»i nÆ¡i ghế đó là má»™t hảo hữu, Yến Thiết Y cÅ©ng khó lá» Ä‘i mùi khó ngá»­i đó, bất giác chàng nhăn mặt, nhíu mày, cố khép đôi cánh mÅ©i.
Bộ y phục khoác lên mình, trông như mắc phơi nơi chiếc sào, bởi thân vóc tóp lại như chiếc que, y phục phùng phình trông thiếu hẳn vẻ thẩm mỹ đến khôi hài một cách chua xót.
Tóc ! Tóc rối bù, buông xõa xuống mặt, vai, lưng, tóc từng chá»— quyện vào nhau thành lá»n, máu khô đóng lại từng cục, từng cục, máu bốc mùi tanh tưởi chẳng kém y phục.
Trong má»› tóc lòa xòa trước mặt, má»™t con mắt hiện ra, ná»­a lá» má», ná»­a sáng.
LỠđỠvì sức kiệt, khí quệ, sáng vì ẩn ước còn một hận uất chưa tan.
Má»™t con mắt duy nhất thôi, còn con mắt kia thì đã biến thành má»™t lá»— trÅ©ng, máu khô đóng nÆ¡i đó, làm giảm bá»›t chiá»u sâu.
Lạ lùng thay, vốn ngưá»i đó không miệng ! Hay, đúng hÆ¡n, cái miệng liá»n vo, nÆ¡i vành môi, dạng dạng mấy nét trầy, tuy đã lành, nhưng còn in màu trăng trắng.
Nơi gò má tả, có một lỗ tròn, lớn hơn đầu ngón tay cái.
Chỉ còn đôi chân là toàn vẹn, nhá» có đôi chân, ngưá»i ta má»›i nhận ra đó là má»™t con ngưá»i !
Trá»i ! Trang Không Ly má»i chàng đến xem qua má»™t mẫu ngưá»i như thế !
Phải mất mấy phút, Yến Thiết Y má»›i nhận ra con ngưá»i trước mắt là Bùi Vịnh, má»™t Bùi Vịnh ngày nào còn hào hoa, còn thác lạc, vá»›i phong tư phiêu dật, hầu như thoát trần.
Bùi Vịnh, một ân nhân từng cứu mạng sống của Yến Thiết Y !
Yến Thiết Y run run giá»ng nói:
– Bùi Vịnh ! Qúy hữu đấy sao ?
Con mắt duy nhất nhìn Yến Thiết Y chăm chú, rồi lệ từ con mắt duy nhất đó xuất phát từng hạt, từng hạt nhá», lăn dài xuống má.
Còn lệ được sao, nÆ¡i con ngưá»i hết máu đó ?
Lệ xuất phát từng hạt, thay lá»i đáp.
Bước đến bên cạnh Yến Thiết Y, Trang Không Ly trầm giá»ng thốt:
– Các đệ huynh trong đội tuần sát, phát hiện ra y đó. Há» gặp y trong má»™t bụi rậm, nÆ¡i chân núi, y nằm trên đống cá» khô bạc màu, vệt máu cá»§a y biến thành Ä‘en sạm. Hai tên trong bá»n, từng trong thấy mặt y nhiá»u lần, thế mà không làm sao nhận ra y liá»n.
Gặp y rồi, hỠmới lấy nước rửa ráy sơ qua đoạn đưa y vỠđây. Dù có rửa ráy cho y, hỠcũng chẳng dám nặng tay làm kỹ, vì tình trạng của y như thế đó, còn ai dám đụng chạm mạnh nữa ? Cho nên, mùi hôi thối vẫn còn. Không rõ kẻ nào ác độc đến độ biến một đồng loại ra thân thể cỡ đó !
Yến Thiết Y thở dài, quay sang Bùi Vịnh, há»i:
– Qúy hữu nghe tại hạ nói chứ ? Qúy hữu còn sáng suốt hiểu tại hạ nói gì chứ ?
Bùi Vịnh làm một cử động trên chỗ tưởng tượng, khẽ gật đầu.
Làm cử động đó y nhăn mặt một cách thê thảm, rồi y còn muốn biểu hiện gì nữa, nên cố nhếch nhếch hai cùi xương của cánh tay cụt, quơ quơ, tuy nhiên, chẳng ra cái dáng chi hết, thành thử Yến Thiết Y cũng không hiểu được quái gì.
Sau cùng thì y phát ngôn. Nhưng miệng mồm đâu mà phát ngôn, đừng nói khi đến khí lực kiệt quệ.
Cho nên những ngôn từ do y muốn phát xuất, chỉ bật thành những tiếng rá»™t rá»™t, á»t á»t thôi.
Có trá»i má»›i hiểu ý tứ cá»§a y !
Trang Không Ly lại cất giá»ng thốt:
– Khôi Thủ ! Cái miệng của Bùi huynh bị bít lại rồi !
Chẳng hiểu vật gì làm cho đôi vành môi dính liá»n vá»›i nhau như thế !
Yến Thiết Y vừa bi thương, vừa phẫn uất, nắm chặt đôi tay, móng tay suýt bấm lủng da thịt.
Chàng rít lên:
– Cho tại hạ biết đi, Bùi huynh ! Kẻ khốn kiếp nào làm cho Bùi huynh ra nông nổi đó ?
Bùi Vịnh lại nhếch nhếch hai cùi xương tay, rồi tiếng rá»™t rá»™t, á»t á»t rung lên nÆ¡i cuống há»ng.
Thân hình cá»§a y dao động mạnh, sá»± khích động gây rung chuyển khắp ngưá»i y, đến độ bá»t trắng sùi ra nÆ¡i lá»— hổng trên gò má tả.
Yến Thiết Y quát:
– Hùng Äạo Ngươn ! Chạy Ä‘i tìm Lý y sư cho ta gấp !
Hùng Äạo Ngươn vâng má»™t tiếng, quay mình phóng chân chạy cuốn gió.
Bùi Vịnh lắc đầu.
Yến Thiết Y há»i:
– Qúy hữu muốn nói, không cần gá»i y sư ?
Bùi Vịnh gật đầu, cố hoành cùi xương tay, chỉ ngay vào mình.
Rồi y lắc lắc đầu, biểu tình cái ý cho là vô ích, tình trạng của y không thể vãn hồi !
Yến Thiết Y nắm nhẹ cùi xương tay cá»§a y, cố dằn niá»m thương cảm, lẫn uất hận, thốt:
– Bùi Vịnh, cố hy vá»ng, còn má»™t Ä‘iểm hy vá»ng, chúng ta phải cố bám lấy, bất quá quý hữu bị hành hạ cách tàn ác vậy thôi, chứ chẳng đến ná»—i gì đâu, tại hạ tin chắc như vậy.
Chàng trấn an vị bằng hữu tốt bụng rõ rệt, chứ con ngưá»i trong tình trạng đó, dù có tiên dược cÅ©ng vị tất hồi sinh ?
Bùi Vịnh lắc lắc đầu, mưá»ng tượng y nóng nảy muốn cho Yến Thiết Y biết cái gì đó, nhưng xem ra y mệt lả, khí lá»±c tan biến hoàn toàn.
Lại những tiếng rá»™t rá»™t, á»t á»t vang lên, con nắt duy nhất chá»›p lia, mắt chá»›p làm nứt nẻ máu khô, những giá»t máu tươi cuối cùng từ từ rỉ chảy.
Yến Thiết Y vội bảo:
– Giữ bình tÄ©nh, Bùi Vịnh, cố trấn tịnh tâm thần. Tại hạ biết, quý hữu muốn cáo tố vá»›i tại hạ má»™t Ä‘iá»u gì, song đừng nóng, chúng ta sẽ tìm cách biểu thị ý tứ, cách nào mà không làm Ä‘au đớn quý hữu. Thế nào rồi mình cÅ©ng đạt được ý nguyện.
Có lẽ Bùi Vịnh không thể bình tÄ©nh chá» tìm ra phương pháp được, nên y rung rung ngưá»i mãi, mắt chá»›p mãi, máu lại rỉ ra mãi không ngừng.
Bá»t trắng lại sùi ra nÆ¡i lá»— hổng trên má.
Yến Thiết Y thốt:
– Nghe tại hạ há»i đây, Bùi huynh, há»i từng câu, phải thì Bùi huynh gật đầu, không phải thì lắc đầu, rồi tại hạ suy diá»…n qua phản ứng cá»§a Bùi huynh, tìm hiểu sá»± việc.
Bùi Vịnh nhìn chàng, như chỠđợi.
Yến Thiết Y há»i:
– Chúng ta cách biệt nhau, độ má»™t năm rồi, từ ngày há»p mặt cuối cùng, phải không Bùi huynh ?
Bùi Vịnh gật đầu.
Yến Thiết Y tiếp:
– Lần cuối cùng, quý hữu đến đây, thì thân thể khương kiện, tinh thần thư thái, tá» rõ má»™t kẻ Ä‘ang độ yêu Ä‘á»i cá»±c Ä‘iểm. Nhưng, qua thá»i gian má»™t năm, có sá»± đổi thay hết sức bi thảm như thế này, tại hạ nghÄ© nếu hung thá»§ chẳng phải là má»™t kẻ nuôi đại cừu, đại hận đối vá»›i Bùi huynh, thì quyết không tàn nhẫn đến độ giống má»™t dã thú. Phải vậy không ?
Bùi Vịnh gật đầu.
Yến Thiết Y há»i:
– Ngưá»i đó, tại hạ có nhận ra chăng ?
Bùi Vịnh lắc đầu.
Yến Thiết Y há»i:
– Hắn có biết tại hạ chứ ? Hắn có hiểu chúng ta tình với nhau như thế nào chứ ?
Bùi Vịnh gật đầu, rồi lắc đầu.
Như thế là ngưá»i đó chỉ biết Yến Thiết Y thôi, song lại không hiểu sá»± liên hệ giữa chàng và Bùi Vịnh.
Yến Thiết Y há»i lại để cho Bùi Vịnh xác nhận:
– NghÄ©a là, ngưá»i đó biết tại hạ, song không hiểu chúng ta là bằng hữu cá»§a nhau ?
Bùi Vịnh gật đầu.
Yến Thiết Y há»i tiếp:
– Có khi nào, Bùi huynh đỠcập qua mối cừu hận đó với tại hạ chăng ? Dù chỉ là phớt qua một lần ?
Bùi Vịnh lắc đầu.
Yến Thiết Y há»i:
– Tại sao Bùi huynh nhất má»±c giấu diếm Ä‘iá»u đó vá»›i tại hạ, không há» hé môi nói qua má»™t tiếng vá»›i tại hạ ? Má»i sá»± việc cá»§a Bùi huynh, tại hạ biết hầu hết, chỉ có việc oan cừu ... Hay là, mối thù này má»›i cấu kết trong vòng năm vừa qua trong thá»i gian chúng ta cách mặt nhau ?
Bùi Vịnh gật đầu.
Yến Thiết Y chợt thấy má»™t Ä‘iểm nhá» hy vá»ng lóe lên, há»i:
– Vì lẽ gì ? Tiá»n tài ? Nữ sắc ? Thâm cừu ? ...
Bùi Vịnh lắc đầu, rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Y xác nhận điểm giữa, điểm nữ sắc.
Yến Thiết Y sáng mắt lên:
– Nữ nhân nào đó ? Tại hạ có biết mặt chăng ?
Bùi Vịnh lắc đầu.
Trang Không Ly chợt chen vào:
– Khôi Thá»§ ! Há»i theo lối đó, thì biết đến lúc nào má»›i ra chuyện ? Mà làm sao hiểu rõ câu chuyện ? Thuá»™c hạ vừa nghÄ© ra má»™t cách, vừa giản dị lại vừa mau lãnh há»™i. Mình chỉ cần biết đại khái thôi, chẳng hạn, danh tánh kẻ thù cá»§a Bùi huynh, trú quán cá»§a kẻ đó, nÆ¡i phát sanh sá»± xung đột, động cÆ¡ cá»§a sá»± xung đột, kẻ thứ ba trá»ng vụ là ai ...
Những điểm này, Bùi huynh chỉ cần dùng vài chữ là đủ rồi.
Yến Thiết Y thở dài:
– Biết vậy rồi, nhưng tay đâu mà Bùi huynh viết ?
Trang Không Ly tiếp:
– Không tay thì còn chân, đôi chân của Bùi huynh còn nguyên vẹn cơ mà, bất quá vì còn kiệt sức, nên khó cử động, thôi chúng ta cứ tiếp trợ, thế nào rồi cũng đi đến kết quả mà !
Yến Thiết Y kêu lên:
– Hay !
Chàng day qua Thôi Hậu Äức, bảo:
– Ngươi đi tìm gấp cho ta một cái mâm lớn, hay một tấm gỗ cũng được, trên đó, đổ đầy cát, rồi mang đến đây cho ta. Nhanh đi !
Nhưng suy nghÄ© lại, lấy chân viết trên cát, nét chữ không được rõ ràng, nhất là đôi chân cá»§a Bùi Vịnh quá yếu, dù có vẽ vá»i được, cÅ©ng vị tất Ä‘á»c được.
Chàng lại bảo:
– Khoan. Thôi đừng mang mâm cát đến. Ngươi cứ tìm cho ta một tấm bảng sơn đen, rồi lấy một cái chậu, quậy bột trắng vào nước, sệt sệt, đoạn mang đến đây gấp !
Thôi Hậu Äức chạy Ä‘i ngay.
Một lúc sau, y trở lại với hai món đó.
Yến Thiết Y day qua Bùi Vịnh bảo:
– Cố gắng nhe, Bùi huynh. Thôi Hậu Äức sẽ đỡ chân cho, Bùi huynh nhúng chân vào chậu bá»™t trắng, viết vắn tắt, đáp những câu há»i cá»§a tại hạ.
Cuộc thực nghiệm bắt đầu.
Yến Thiết Y lại dặn Thôi Hậu Äức, cứ qua má»™t lần vấn đáp, là y lấy giẻ lau bảng cho thật sạch.
Äoạn chàng bắt đầu há»i:
– Ai hãm hại Bùi huynh ?
Phải khó khăn lắm, Bùi Vịnh má»›i nguệch ngoạc được mấy chữ, và cÅ©ng phải khó lắm, Yến Thiết Y má»›i Ä‘á»c được:
Hồ Tuân.
Trang Không Ly kêu lên:
– Phấn Diệu Lang Quân Hồ Tuân !
Yến Thiết Y lạnh lùng, há»i tiếp:
- Nữ nhân là ai ?
Bùi Vịnh viết:
Trầm Quyên, vợ tiểu đệ.
Lá»™ vẻ kinh ngạc, Yến Thiết Y há»i:
– Bùi huynh lấy vợ từ lúc nào ? Sao trước kia Bùi huynh không cho tại hạ biết ?
Bùi Vịnh viết:
Cách sáu tháng.
Má»›i lấy vợ cách nay sáu tháng, trong thá»i gian song phương cách mặt, làm gì cho nhau hay kịp ?
Yến Thiết Y há»i:
– Tại sao hỠHồ hạ độc thủ với Bùi huynh ?
(thiếu hai trang) - Phải ! Phải ! Thuộc hạ bắt tay vào việc ngay.
Giá»ng y run run, chứng tá» trưá»ng hợp trước mắt gây khó khăn cho y hết sức. Có lẽ trong Ä‘á»i chữa trị bịnh cá»§a y, chỉ có lần này y bối rối, lo sợ mình thiếu khả năng.
Y bước nhanh đến gần Bùi Vịnh, quan sát.
Bên này, Trang Không Ly thấp giá»ng thốt:
– Khôi Thủ ! Chỉ sợ Bùi Vịnh hung đa kiết thiểu ...
Yến Thiết Y gằn từng tiếng:
– Câu đó, ám chỉ hung thủ mưu hại Bùi huynh mới đúng !
Trang Không Ly tiếp:
– Thuộc hạ cảm thấy đau buồn vô cùng, Khôi Thủ ! Mình không thể làm gì hơn cho Bùi huynh, đáng hận thật. Năm năm trước, tại Bắc Công Sơn, nếu không có Bùi huynh, thì Khôi Thủ phải táng mạng với chất độc của con Bạch Nương Xà rồi ! Thế mà giỠđây, chúng ta đành mở to mắt nhìn Bùi huynh từ từ đi vỠnơi vĩnh cữu.
Yến Thiết Y căm há»n:
– Ta há quên sao ! Cho nên, kẻ kia phải chết vá»›i ta, bằng má»i giá, thù cá»§a Bùi huynh phải được trả xứng đáng ! Trong năm năm qua, giao tình vá»›i Bùi huynh, ta nhận thấy y là con ngưá»i đáng mến ...
Trang Không Ly thở ra:
– Lão trá»i già không công bình !
Yến Thiết Y lắc đầu:
- Äừng oán trách ông trá»i ! Không Ly, nên trách Hồ Tuân má»›i phải hÆ¡n !
Bên kia, Lý y sư từ từ quay mình lại, gá»i:
– Khôi Thủ ! Vị nhân huynh này muốn trối gì đó với Khôi Thủ !
Giật mình, Thiết Y há»i:
– Trối ? Thế là ngươi thú nhận bất lực hả lão Lý ?
Lý y sư thở dài:
– Khôi Thủ thứ cho ! Y đến đây quá trễ ! ...
Yến Thiết Y thét lớn:
– Ngươi nói cái gì ? Trễ ? Nghĩa là sao ?
Lý y sư lại cạnh chàng, lộ vẻ khổ sở, phân trần:
– Khôi Thá»§ nghe thuá»™c hạ tá» bày đây. Bùi bằng hữu bị hành hạ nặng ná», qua nhiá»u ngày tháng lắm rồi, thương tích lợp khắp thân thể, má»›i có, cÅ© có, đã thế lại còn bị an trí tại má»™t nÆ¡i cá»±c kỳ ô uế, những chất dÆ¡ dáy nhiá»…m vào máu, mùi hôi thúi nhiá»…m vào phổi, các thương tích bị Ô nhiá»…m, sanh độc, gia dÄ© thể chất y cÅ©ng chẳng được cưá»ng kiện.
Bao nhiêu sá»± kiện đó cá»™ng vá»›i sá»± mất mát má»™t số lượng máu quan trá»ng rồi còn chịu đói, chịu khát triá»n miên, thá»­ há»i làm sao y không kiệt quệ như chúng ta thấy ? Äáng lý ra, thì y đã tắt thở từ lâu ...
Yến Thiết Y chớp chớp mắt:
– Thế là vô vá»ng ?
Lý y sư thở dài:
– Nếu còn má»™t đưá»ng tÆ¡ hy vá»ng, thuá»™c hạ cÅ©ng cố bám víu, Khôi Thá»§ ạ !
Yến Thiết Y há»i:
– Còn cái miệng của y ?
Lý y sư thở dài lượt nữa:
– Phải kể hung thá»§ có má»™t tâm trưá»ng ác độc đến tế nhị đấy ! Thá»§ Ä‘oạn cá»§a hắn phải cá»±c tinh vi, hắn nghiên cứu rất kỹ trước khi hắn bắt tay vào việc. Äôi môi cá»§a Bùi bằng hữu, hắn dùng dao bén, cắt cho tưa ra, rồi ghép liá»n môi trên môi dưới theo cách cài răng lược, Ä‘oạn dùng gân nhá» trong thịt dê non may lại, rồi xoa thuốc bên ngoài cho lành. Chiếc miệng liá»n vo, giả như Bùi huynh may mắn được sống lại, muốn có cái miệng mà ăn nói, thì phải chịu má»™t cuá»™c giải phẫu. Khôi Thá»§ thấy chứ, những đưá»ng dạng trắng trắng đó, là do giây gân dê chằng chịt ấn vào da mà thành. Thuá»™c hạ ức Ä‘oán, việc may bít miệng cá»§a Bùi huynh xảy ra cách đây ít nhất cÅ©ng năm tháng ...
Dừng lại một chút, y tiếp:
- Còn như cái lá»— bên má tả, thì cÅ©ng do luôn hung thá»§ làm ra. Hung thá»§ không muốn Bùi huynh chết gấp vì đói, vì khát, nên khoét lá»— đó, thỉnh thoảng nhét thức ăn và rỉ nước vào, vừa đủ cho Bùi huynh cầm hÆ¡i chứ chẳng phải để cho Bùi huynh được no, được hết khát. Hắn muốn kéo dài cá»±c hình, cho Bùi huynh thấm thía qua nhiá»u ngày.
Thật là má»™t lối hành hạ con ngưá»i trên chá»— tưởng, Khôi Thá»§ !
Yến Thiết Y trầm giá»ng:
– Biết vậy rồi song nạn nhân là một bằng hữu chí thân của ta ...
Lý y sư run sợ. Câu nói đó ngầm cái ý trách y không sử dụng tất sở năng.
Y chưa kịp nói gì, Hùng Äạo Ngươn Ä‘ang ngồi cạnh Bùi Vịnh, chợt kêu lên:
– Khôi Thủ ơi ! Chỉ sợ Bùi huynh ...
Yến Thiết Y vá»t mình đến cái giưá»ng, đôi mắt chàng bắt gặp ánh mắt duy nhất cá»§a Bùi Vịnh, ánh mắt đó hiện tại lá» Ä‘á», bất giác, chàng nghe con tim quặn thắt.
Chàng hiểu, đây là mặt nhìn mặt lần cuối cùng.
Rồi những tiếng rá»™t rá»™t, á»t á»t vang lên nÆ¡i cuống há»ng Bùi Vịnh, cùi xương tay nhích nhích.
Chụp cùi xương tay, Yến Thiết Y cúi mình xuống, đưa miệng sát tai Bùi Vịnh thốt:
– Qúy hữu an tâm ra Ä‘i, tại hạ lấy sanh mạng bảo chứng, món nợ này, kẻ ấy nhất định phải trả cho quý hữu ! Những gì y thi thố vá»›i quý hữu, tại hạ sẽ cho y nếm đủ. Yến Thiết Y này đã tuyên hứa là giữ lá»i và làm được như lá»i.
Con mắt duy nhất của Bùi Vịnh khép lại.
Khép lại thiên thu.
Má»i ngưá»i trầm lặng, má»™t sá»± trầm lặng tôn nghiêm, tiá»…n đưa linh hồn ngưá»i hảo hữu vá» bên kia thế giá»›i.
Việc mai táng thi hài của Bùi Vịnh, do Trang Không Ly liệu lý cực kỳ chu đáo.
Yến Thiết Y thẫn thỠluôn mấy hôm, chết nửa linh hồn.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #2  
Old 03-06-2009, 11:13 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 2

Lão Quái Rừng Hoang


Ngá»±a, màu đỠnhư lá»­a, yên bằng da Ä‘á», bàn đạp bằng bạc, kỵ sÄ© không ai khác hÆ¡n là Yến Thiết Y, vị Khôi Thá»§ chúa tể Thanh Long Xã.Yến Thiết Y mặc y phục chẹt màu tía, bên ngoài cÅ©ng phá»§ chiếc áo choàng cÅ©ng màu tía.
Thanh Thái A Kiếm giắt sau lưng, chuôi ló khá»i đầu vai, thanh Chiếu Nhật Kiếm giắt xéo trước ngá»±c, chàng chỉ dẫn theo mình hai ngưá»i cận vệ thôi.
Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức.
Vá»›i hai cận vệ, chàng ly khai Sở Giác Lãnh, trá»±c chỉ trấn Tích ÄÆ°á»ng.
Tích ÄÆ°á»ng trấn, là quê quán cá»§a Bùi Vịnh.
Yến Thiết Y hy vá»ng đến đó sẽ thu nhặt thêm má»™t vài chi tiết hữu ích vá» vụ án vừa rồi.
Dá»c đưá»ng, chàng trầm lặng như kẻ câm, không há» mở miệng nói má»™t lá»i gì vá»›i Hùng Äạo Ngươn hoặc Thôi Hậu Äức.
Ãnh mắt cá»§a chàng luôn luôn sắc lạnh, má»™t vẻ lạnh cứng rắn, sẵn sàng bẻ gãy má»i trở lá»±c, má»i chống đối có phương hại đến mưu đồ mà chàng Ä‘ang quyết tâm thá»±c hiện bằng má»i giá.
Äôi mày cá»§a chàng bốc rá»±c má»™t niá»m cừu hận, má»™t thứ hận không bao giá» kém giảm nhiệt độ, trừ khi nó được thá»a mãn rồi.
Thái độ cá»§a chàng trong chuyến Ä‘i này, khác hẳn so vá»›i những lần viá»…n hành trước kia. Những lần đó thì chàng cưá»i cưá»i, nói nói vui nhá»™n.
Bản tính cá»§a chàng là thích cưá»i nói vá»›i thuá»™c hạ, chỉ khi nào chàng sanh chán má»™t việc gì thì chàng má»›i trầm ngâm, ra tuồng suy tư như trưá»ng hợp cuá»™c đại há»™i má»—i lục nguyệt vừa qua.
Yến Thiết Y trầm mặc, thì đương nhiên Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức cÅ©ng chẳng dám hó hé gì.
HỠthừa hiểu cá tính của vị chỉ huy, hỠchẳng dại gì bép xép mà chuốc khổ.
Há» chưa quên được, Bùi Vịnh chết, lưu lại má»™t niá»m bi thương cá»±c độ nÆ¡i lòng vị Khôi Thá»§ cá»§a há», rồi sau đó, Yến Thiết Y lại phẫn ná»™ vì không tra cứu được tung tích Hồ Tuân.
Ngồi trên ngá»±a, Yến Thiết Y vừa xoa bá»m ngá»±a, vừa nhìn cảnh vật hai bên đưá»ng chạy ngược chiá»u, và đến bây giá» thì chàng má»›i khai khẩu buông câu thứ nhất từ lúc xuất hành.
Chàng há»i:
– Các ngươi có nghĩ là Thanh Long Xã có đủ tư cách đáng được thiên hạ võ lâm kính úy chăng ?
Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi chính Hùng Äạo Ngươn dè dặt đáp:
– Không còn nghi ngỠgì nữa, Khôi Thủ ạ. Thanh Long Xã là một tổ chức thét khói khạc lửa, còn ai không dám kính úy chứ ?
Yến Thiết Y lạnh lùng:
– Thế tại sao, má»™t kẻ tầm thưá»ng như Hồ Tuân, mà chẳng ai biết được tung tích ?
Khẽ kiếm vành môi, Hùng Äạo Ngươn đáp:
– Như thế này, Khôi Thá»§. Trước kia, Hồ Tuân không há» vãng lai vá»›i chúng ta, mà cÅ©ng chẳng có ân oán giang hồ giữa chúng ta và hắn. Cho nên, trước khi thả cảnh xảy đến cho Bùi huynh, chúng ta không há» chú ý đến má»™t con ngưá»i hoàn toàn xa lạ, bởi có cần gì phải làm việc đó chứ ? Thành thá»­, đột nhiên tìm hiểu hành tung cá»§a hắn, thì làm gì có ngưá»i biết được mà cáo tố vá»›i Khôi Thá»§ ? Lá»±c lượng cá»§a chúng ta mạnh, nhân số chúng ta đông, rải rác khắp bốn phương trá»i, tuy nhiên muốn tìm tung tích má»™t ngưá»i, đâu phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà thành công nổi ? Cho nên ...
Yến Thiết Y hừ một tiếng:
– Ngươi nói có lý thật, song ta nghe không khoan khoái chút nào ! Hùng Äạo Ngươn ! Ngươi không gây hứng thú cho ta mảy may !
Lá»™ vẻ kinh hãi, Hùng Äạo Ngươn thở dài:
– Thuộc hạ chỉ bằng vào sự thật mà phân trần, Khôi Thủ ạ. Không bao giỠdám lập luận ngược với tư tưởng của Khôi Thủ.
Yến Thiết Y cũng thở dài:
– Thá»±c ra, ta đã có sẵn má»™t chá»§ trương rồi. Có Ä‘iá»u mấy hôm nay, chẳng hiểu tại sao, chuyện mà ta thấy rõ ràng là phải, thì lại biến thành không phải !
Hùng Äạo Ngươn cẩn thận há»i:
– Khôi Thá»§, chúng ta đến trấn Tích ÄÆ°á»ng để tìm ai ?
Yến Thiết Y đáp:
- Thứ nhất, trước hết chúng ta cần gặp hai bên láng giá»ng tả há»­u cá»§a Bùi Vịnh, há»i han vá» sá»± tình, lúc xảy ra như thế nào, nếu những ngưá»i đó biết được ít nhiá»u vá» vụ, thì hay lắm. Thứ hai, chúng ta sẽ tìm những nhân vật võ lâm tại thị trấn, tra cứu vá» tung tích cá»§a há» Hồ, biện pháp đó đành rằng không tốt đẹp, song vẫn là biện pháp duy nhất cho chúng ta hiện tại. Chúng ta phải thá»­ qua má»i cách. Äích thân Ä‘i há»i là tranh thá»§ thá»i gian, hÆ¡n là gởi lệnh dụ Ä‘i các nÆ¡i rồi chá» các nÆ¡i phúc đáp, như vậy rất phí thá»i giá», mà chúng ta thì nóng lòng báo thù cho Bùi huynh, má»™t ngày qua mà chưa làm gì được cho linh hồn y an vui nÆ¡i chín suối, là má»™t ngày chồng chất khổ sầu thêm cho ta.
Bây giá», Thôi Hậu Äức má»›i chen vào:
– Khôi Thá»§ ! Thá»±c ra, việc đó không cần gì Khôi Thá»§ phải tá»± mình xuất hiện đảm đương, chỉ má»™t lá»i truyá»n xuống cho các thuá»™c cấp là đủ rồi, lập túc có khối ngưá»i phi ngá»±a khắp bốn phương trá»i, tìm má»™t hạt cát cÅ©ng còn được, huống hồ má»™t cá nhân ?
Yến Thiết Y bình tĩnh đáp:
– Ta hành động theo tâm ý cá»§a ta, cho tâm ý cá»§a ta được thư thái, Hậu Äức ạ. Cái tâm giành cho Bùi Vịnh, cái ý tuân hành theo tâm, tá»± ta làm, má»›i xứng vá»›i mối tình bằng hữu.
Hùng Äạo Ngươn há»i:
– Tiểu tá»­ há» Hồ đó là con ngưá»i thế nào hả Khôi Thá»§ ? Quan trá»ng lắm chăng ?
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Ta chỉ nghe nói đến danh hiệu cá»§a hắn thôi. Ngoài ra, ta chẳng hiểu gì hÆ¡n vá» con ngưá»i đó. Mà nghÄ© cho cùng, ta chẳng cần gì phải hiểu rõ ràng vá» hắn, bởi đâu có phải là Ä‘iá»u trá»ng yếu ! Dù cho hắn là Hoàng đế, là má»™t đại thần, ta cÅ©ng chặt đầu như thưá»ng.
Thôi Hậu Äức mỉm cưá»i:
– Tay Kiêu Bá mà thân chinh, thì phải biết ! Äông tảo, tây trừ, nam phạt, bắc diệt là cái chắc !
Yến Thiết Y thở dài:
– Hy vá»ng được như ngươi nói, Hậu Äức.
Một vầng mây ảm đạm như vừa mới lướt qua tâm tư, Yến Thiết Y lắc đầu, để xua đuổi mỠmịt, dù vậy, chàng vẫn thấy hứng thú khó dấy lên.
Chàng trầm mặc trở lại như lúc đầu.
Há» giục ngá»±a tiến Ä‘á»u, hành trang càng nặng thêm niá»m trầm mặc đó.
Chàng nhìn trá»i, nhìn mây, mÆ¡ màng mông lung.
Khi màn đêm xuống, há» bá» luôn má»i địa Ä‘iểm mà há» có thể dừng lại để nghỉ ngÆ¡i.
Yến Thiết Y muốn càng Ä‘i được nhiá»u dặm đưá»ng càng hay, còn Ä‘i được thì cứ Ä‘i, không há» tiếc rẻ những nÆ¡i thuận tiện dừng chân, không há» lo sợ phải ngá»§ bên vệ đưá»ng lúc vó ngá»±a xa thị thành, lạc lõng trong những vùng quạnh quẻ.
Há» Ä‘i, Ä‘i mãi, khi đêm phá»§ Ä‘en má»i vật, há» vẫn giục vó ngá»±a bon bon.
Má»™t lúc, Yến Thiết Y cho ngá»±a chậm lại, rồi đảo mắt nhìn quanh bốn bá».
Rừng núi bao la, giăng mắc xa xa, đồng hoang, thôn vắng bao bá»c chung quanh.
Dù chàng có muốn dừng chân nghỉ, cũng chẳng nơi nào khả dĩ nấp gió, ẩn sương.
Gá»i Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức, chàng há»i:
– Hai ngươi thấm mệt chưa ?
Thôi Hậu Äức cưá»i khổ:
– Nếu đáp rằng không thì đúng là thuộc hạ dối Khôi Thủ đó.

Hùng Äạo Ngươn phụ há»a:
– Mệt không thì không dám nói, chứ đôi chân tê cứng như gỗ, Khôi Thủ ạ.
Yến Thiết Y cưá»i nhẹ:
– Thế thì chúng ta tìm một chỗ thích nghi, nghỉ ngơi.
Thôi Hậu Äức lắc đầu:
– Quanh đây, là đồng hoang, là rừng là núi, có nơi nào là chốn thích nghi !
Yến Thiết Y thốt:
– Gặp núi, ngủ núi, gặp rừng, ngủ rừng, chúng ta đến khu rừng kia, tạm nghỉ qua đêm nay, cũng được lắm chứ !
Thôi Hậu Äức tặc lưỡi:
– Äêm càng khuya, sương càng nặng, khí rừng càng lạnh, làm sao Khôi Thá»§ ngá»§ được ?
Liếc nhanh mắt sang Thôi Hậu Äức, Yến Thiết Y cưá»i lạnh:
– Äã sống kiếp giang hồ mà còn ngại gió sương, thì mong hành hiệp cái nổi gì ?
Bôn tẩu, là xông pha, đừng Ä‘em thá»i tiết khí hậu đặt thành vấn Ä‘á».
Hùng Äạo Ngươn thanh minh:
– Thuá»™c hạ không nói câu đó nhé, Khôi Thá»§, chính Hậu Äức nêu lên đấy.
Yến Thiết Y hừ luôn mấy tiếng, toan chỉnh thêm thuá»™c hạ vì quá lo lắng cho chàng mà thành ra buông lá»i há»› hênh, mất cái rắn rá»i cá»§a con nhà võ, song má»™t hiện tượng khí chàng chú ý, và cÅ©ng nhá» thế, Thôi Hậu Äức khá»i bị quở mắng nữa.
Hiện tượng đó, là má»™t Ä‘iểm sáng, chừng như má»™t ngá»n đèn, le lói tại khu rừng, vá» phía hữu.
Chàng đưa tay chỉ vỠphía đó, bảo:
– Các ngươi xem, chỗ ngủ đêm nay của chúng ta, là nơi đó.
Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức cùng hướng mắt theo tay chàng.
Thôi Hậu Äức cả mừng, reo lên:
– Äúng rồi ! Mình không mong cần được gì hÆ¡n là má»™t ổ rÆ¡m, má»™t đống cá», vừa ấm vừa êm, ngưá»i ta nói, buồn ngá»§ mà được chiếu manh thì cÅ©ng sướng hÆ¡n là nằm nệm gấm giưá»ng ngà mà thao thức.
Hùng Äạo Ngươn lẩm nhẩm:
– Lạ ! Sao vừa rồi mình cũng nhìn vỠhướng đó, nhưng chẳng trông thấy chi hết ?
Xì một tiếng, Yến Thiết Y thốt:
– Con đưá»ng này quanh quanh co co, trước đây mình chưa qua khúc quanh, có cây che khuất tầm mắt, thì thấy cái quái gì được chứ ?
Hùng Äạo Ngươn gật đầu:
– Thuá»™c hạ quên mất Ä‘iá»u đó. Thuá»™c hạ cứ tưởng là má»™t Ä‘iểm lá»­a ma !
Yến Thiết Y bĩu môi:
– Äối vá»›i ngươi, cái gì không giải thích được Ä‘á»u là những trò ma quá»· !
HỠgiục ngựa chạy vỠphía đó.
Một lúc sau, hỠđến nơi.
Má»™t gian nhà nhá», quả cÅ©, nhưng rất kiên cố, bởi xây bằng đá, lợp bằng ngói, gian nhà có vẻ hiu quạnh, lạnh lùng như má»™t ngôi má»™ đơn côi giữa bãi hoang.
Má»™t kẻ nhát gan chưa hẳn đã dám vào đó, khi đêm vá», đừng nói là lưu ẩn suốt đêm dài.
Nhảy xuống lưng ngựa, Yến Thiết Y vặn mình mấy lượt cho dãn gân xương, rồi bảo:
– Buộc ngựa kỹ vào cột cây này đó đi, rồi vào. Hãy làm mấy cử động cho hết tê dại chân tay. Ta nghe lưng ta như sắp gãy vụn đây.
Thôi Hậu Äức cau mày, lẩm nhẩm:
– Trước mặt, không thôn xóm, sau lưng chẳng có thị thành, quái thật, kẻ nào lại nổi hứng dá»±ng nhà tại chốn không ngưá»i như thế này ? !
Yến Thiết Y cưá»i nhẹ:
– Dá»±ng nhà để cho đúng giá» khắc này, cho chúng ta dùng làm nÆ¡i tạm nghỉ, mang Æ¡n ngưá»i ta không hết, ngươi còn chỉ trích nữa sao ?
Hùng Äạo Ngươn thốt:
- Thuộc hạ có cảm giác là ngôi nhà này chứa đầy quỷ khí !
Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức tuy là đôi bạn chí thân, song có tật hay đả kích nhau, chừng như đả kích nhau đậm, là càng tá» ra thân thân mật, nên ngưá»i này mở miệng là ngưá»i kia chống đối liá»n.
Y xì một tiếng, đáp:
– Ta chẳng thấy gì là tà ma, quỷ quái con mẹ nó cả !
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
– Äứng đó mà cãi vã Ä‘i ! Hùng Äạo Ngươn, bước tá»›i gá»i cá»­a xem, nếu có ngưá»i, thì nói rằng mình muốn xin ngá»§ nhá» má»™t đêm, sáng ra sẽ hậu tạ.
Hùng Äạo Ngươn vâng lá»i.
Thôi Hậu Äức châm má»™t câu:
– Nhá»› gá»i ngưá»i, chá»› đừng gá»i quá»· nhé !
Hùng Äạo Ngươn phun má»™t bãi nước bá»t, gắt:
– Câm cái mõm thúi của ngươi lại.
Hùng Äạo Ngươn bước mạnh, cốt gây tiếng động, tiến dần đến cá»­a.
Yến Thiết Y và Thôi Hậu Äức từ từ theo sau.
Äằng trước, Hùng Äạo Ngươn đã đưa tay gõ vào cánh cá»­a, rồi chá» má»™t lúc. Bên trong vắng lặng, chẳng có tiếng đáp.
Giật mình, chàng quay đầu lại, nhìn Yến Thiết Y, đoạn gõ cửa tiếp.
Cũng như lần trước, chẳng có tiếng đáp.
Hùng Äạo Ngươn kiên nhẫn gõ lượt thứ ba, lần này thì y nghe tiếng động bên trong rõ ràng.
Tiếng rút then cài, tiếng cánh cửa rít két két.
Rồi má»™t lão nhân xuất hiện, buông giá»ng khàn khàn:
– Ai đó ?
Hùng Äạo Ngươn đáp gấp:
– Bá»n tại hạ, lão huynh, bá»n tại hạ là những lữ khách lỡ độ đưá»ng, muốn tá túc nÆ¡i này qua đêm nay. Mong lão huynh dành cho phương tiện, nhất định ngày mai bá»n này sẽ hậu tạ.
Lão nhân không đáp vội.
Má»™t lúc lâu, lão há»i:
– Các vị là những ai ?
Hùng Äạo Ngươn đáp:
– Là những ngưá»i sống vá»›i cái nghá» bắt buá»™c phải mãi mãi ngược xuôi trên khắp các nẻo đưá»ng đất nước, thưá»ng thưá»ng vì mãi miết bôn hành mà thành ra nÆ¡i có khách sạn không dừng, và nÆ¡i có thể đến lại không kịp thá»i giỠđến.
Lão nhân hừ một tiếng:
– Nghá» gì mà vất vả thế ? Khách thương có bao giá» bá» thị thành để Ä‘i liá»u lÄ©nh cho lỡ độ đưá»ng ? Các vị là khách giang hồ phải không ?
Hùng Äạo Ngươn bá»±c mình lắm, song cÅ©ng cố dằn lòng, đáp:
– Phải.
Lão nhân bật cưá»i âm trầm:
– Các tiểu tá»­ kia ! Äừng vá» vÄ©nh, man trá vá»›i lão phu ! Hạng ngưá»i thuá»™c thành phần cặn bã cùng lưu như các vị, lão phu biết, các vị vì sao mà đến, vì sao mà lỡ độ đưá»ng, nhưng thôi, nói ra cÅ©ng chẳng ích gì, các vị hãy cút Ä‘i cho lão phu yên thân, mà lại cút thật xa đấy nhé, nếu không thì đừng trách lão phu !
Lão đóng cửa lại.
Hùng Äạo Ngươn sững sá», qua má»™t phút, bật nổi giận, cao giá»ng hét:
– Hả ? Con mẹ nó, lão huynh nói cái gì ? Cho thì nói, không cho thì nói, cái gì mà bảo ngưá»i ta cút thật xa ?
Lão nhân bật cưá»i cuồng dại:
– Lão phu biết mà, thế nào rồi cái lÅ© các ngươi cÅ©ng đến nữa ! Giống như cái bá»n kỳ trước, lúc đầu thì van cầu tá túc, nói năng hòa dịu, khi được tá túc rồi thì giở thói hung hăng, thô lổ. Lầm má»™t lần, cÅ©ng là quá đáng rồi, lão phu không lầm má»™t lần nữa đâu ! Không thể lầm liên miên được !
Hùng Äạo Ngươn lại hét:
– Lão huynh cho bá»n này ngá»§ nhá» hay không, cứ bảo thẳng Ä‘i !
Lão nhân cưá»i lá»›n:
– ÄÆ°á»£c lắm, các ngươi kiên trì, quyết buá»™c lão phu chấp thuận sá»± thỉnh cầu, thì lão phu biết làm sao hÆ¡n là chiếu theo quy cá»§ mà hành động ? Có Ä‘iá»u, lão phu cảnh cáo các ngươi, là khi mà lão phu áp dụng quy cá»§, thì các ngươi đừng có ân hận đấy nhé. Äã có biết bao nhiêu ngưá»i trước các ngươi hối hận rồi, song lão phu không há» dung tha, bởi chúng bất chấp sá»± cảnh cáo cá»§a lão phu, nên có bất lợi cÅ©ng phải ráng chịu. Bây giá», lão phu giành cho các ngươi má»™t cÆ¡ há»™i cuối cùng, là cút Ä‘i, lão phu hứa là không há» theo các ngươi mà làm khó dá»… chi hết. Cút Ä‘i là được an toàn, đứng đó là phải hối hận. Lão phu mà bước ra đó, thì các ngưá»i đừng mong chạy được má»™t bước ! Lão phu là con ngưá»i rất tốt, song cái tốt cÅ©ng có giá»›i hạn, những kẻ vượt giá»›i hạn cá»§a lão phu Ä‘á»u mang máu mà chạy vắt chân lên cổ, không sót má»™t tên.
Hùng Äạo Ngươn sôi giận, quát tháo ầm lên:
– Lão già Ä‘iên ! Con mẹ nó, ngươi dá»a ta phải không ? Ta tá túc chứ có đòi há»i nÆ¡i ngươi báu vật gì đâu ? Ngươi đỠcập đến vật gì chứ ?
Lão nhân gằn giá»ng:
– Các ngươi không chịu cút đi ?
Hùng Äạo Ngươn hét:
– Rồi sao ? Ngươi an thịt được bá»n ta chăng ?
Cánh cá»­a bật kêu ầm, mở toang ra, lão nhân vá»t đến ngạch.
Tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, mặt như phủ đầy lông, thân vóc gầy đét như que củi, lào nhân có vẻ man rợ lạ lùng.
Lão quắc mắt nhìn Hùng Äạo Ngươn trừng trừng, rồi lão nhe răng trắng cất tiếng cưá»i hô hố:
– Ä‚n thịt các ngươi ? Phải, lão phu có thể ăn thịt các ngươi được như thưá»ng. Ngươi có muốn lão phu ăn ngay trước mặt ngươi chăng ?
Khoảng cách giữa hai ngưá»i độ ba thước.
Nhưng, còn lâu Hùng Äạo Ngươn má»›i ngán, y bÄ©u môi:
– Ta muốn xem lắm, xem răng cá»§a mõm chó bén nhá»n như thế nào !
Quái nhân quan sát Hùng Äạo Ngươn má»™t phút, Ä‘oạn đưa tay chỉ má»™t khoảng đất tróng cạnh đó, bảo:
– Muốn xem, cứ đến đó rồi sẽ thấy.
Lão vẫn giữ tư thế đối diện vá»›i Hùng Äạo Ngươn, từ từ bước lùi.
Hùng Äạo Ngươn cưá»i rợn:
– Tốt lắm, chỗ đó khá rộng, đủ cho ngươi nhảy nhót ! Ta nói nhảy nhót là ám chỉ con rùa bị nhúng chân vào nước sôi, bò lạng quạng đấy nhé !
Bước xuống hết các bậc thá»m rồi, lão nhân liếc mắt nhìn xéo Yến Thiết Y và Thôi Hậu Äức.
Äoạn, lão vẫy tay, gá»i:
– Lại đây ! Lại hết cả đây, lão phu lưá»i thu thập từng tên má»™t lắm đấy ! Lão phu hứa là giữ đúng quy cá»§, các ngươi thắng, thì má»—i tên được quyá»n lấy má»™t hạt mang Ä‘i, trái lại nếu bại, thì má»—i tên để lại đây cho lão phu má»™t cánh tay, rồi cút.
Hùng Äạo Ngươn lại hét:
- Con mẹ nó, ngươi nói vu vơ cái gì thế ?
Lão quái nhân lắc đầu:
– Bây giá», ngươi có thoái thác cÅ©ng không được ! Khi lão phu mở cá»­a ra, là nhất định phải có má»™t trong hai việc, hoặc các ngươi được má»—i ngưá»i má»™t hạt, hoặc phải để lại cho lão phu má»™t cánh tay ! Cho các ngươi biết, nếu lão phu chÆ¡i cái trò sưu tầm cánh tay, thì đến nay đã chồng chất thành má»™t hòn núi khá lá»›n đấy ! NghÄ© cÅ©ng tá»™i cho lão phu, đã thay đổi bao nhiêu chá»— ở rồi, mà vẫn còn bị cái lÅ© tham tàn bám theo mãi ! Äến bây giá», lão phu rút vào cái xó hoang vu này, mong được an thân, mà cÅ©ng chẳng an thân được ! Lão phu khen cho các ngươi có cái mÅ©i thính hÆ¡n mÅ©i chó !
Rồi lão càu nhàu:
– Con ngưá»i là má»™t giống khó thương nhất trên Ä‘á»i ! Gian tham, tàn nhẫn, độc ác, lưá»i biếng, không làm mà ăn, cứ tìm cách cướp giật mà sống ! Trong thiên hạ, sao lại toàn những thứ thúi tha như thế hả ?
Hùng Äạo Ngươn ngÆ¡ ngác:
– Lão nói cái gì ? Lão Ä‘iên ? Gian tham ? Lão có cái gì mà ngưá»i ta cố cướp giật vá»›i lão ?
Yến Thiết Y lúc đó đã đến nơi rồi.
Chàng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, bình tÄ©nh há»i:
– Việc gì đã xảy ra tại đây vá» thá»i gian trước, lão tiên sinh ?
Lão quái nhân bật cưá»i ha hả:
– Lại cái giá»ng hòa dịu ! Lão phu từng nghe, nghe nhiá»u quá, nghe đến chán những lá»i êm dịu như mật rồi ! Các ngươi cá mè má»™t lứa, bất quá phương pháp bất đồng thôi !
Có kẻ thì dùng má»m má»ng mà cầu, có kẻ thì cậy bạo lá»±c mà cầu, song gặp lão phu rồi, má»i phương pháp Ä‘á»u vô hiệu !
Yến Thiết Y không giận, ôn tồn há»i:
– Tiên sinh đỠcập đến báu vật phải không ? Châu ? Ngá»c ?
Lão quái nhân khoát tay:
– Äừng giả vá» ngây thÆ¡ tiểu tá»­ Æ¡i ! Chẳng phải châu báu, ngá»c ngà, vàng bạc gì hết.
Lão phu suốt Ä‘á»i chỉ chế luyện được mưá»i hai hạt Tá»­ Kim ÄÆ¡n, cái công phu cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i đâu phải nhá» ? Các ngưá»i ngồi không nổi hứng, dẫn nhau đến đây định cướ Ä‘oạt, khi nào lão phu chịu chứ ? Lão phu nhất định xin các ngươi má»™t cánh tay tá»± phạt tượng trưng tánh gian tham cá»§a các ngươi. Nhẹ lắm đó nhé !
Yến Thiết Y há»i:
– Tiên sinh có phải là Hoàng Tiết Tháo, ngoại hiệu Nhân Phất Phất chăng ?
Quái nhân kêu lên:
– Thế ngươi cho rằng không phải ? Lão phu có điểm gì khác ?
Yến Thiết Y cưá»i lá»›n:
– Phải ! Rất phải, không sai một điểm.
Hoàng Tiết Tháo bĩu môi:
– Lão phu không cần ngươi tâng bốc ! Äúng đó, lão phu là Hoàng Tiết Tháo đây, mấy viên Tá»­ Kim ÄÆ¡n cá»§a lão phu là thần dược, trị được tất cả những tuyệt chứng, có thể cứu luôn ngưá»i chết sống lại, má»™t thứ thuốc quý hÆ¡n châu báu, đối vá»›i hào khách võ lâm, con nhà võ chỉ uống má»™t hạt thôi, công lá»±c sẽ gia tăng bằng mưá»i năm tập luyện.
Lão phu xem, các ngươi chẳng phải là những bệnh nhân Ä‘i cầu thuốc thì mục đích các ngươi đến đây, không phải cướp Ä‘oạt thì là gì ? Cướp Ä‘oạt để trợ giúp công phu tăng tiến, còn chối cãi làm sao được ? Lại đây, lại hết cả đây, các ngươi sẽ thấy không phải má»—i lúc mồi chiếm tiện nghi mà Ä‘á»u được thá»a mãn ! Mất mạng đấy nhé !
Yến Thiết Y vẫn giữ vẻ ôn hòa:
– Bá»n tại hạ không có ý đó đâu, tiên sinh đừng lầm, ngưá»i có năm bảy hạng chứ, chẳng lẽ tiên sinh cố chấp đến vÆ¡ đũa cả nắm ?
Rồi chàng tiếp:
– Bá»n tại hạ chỉ yêu cầu tiên sinh cho ngá»§ nhá» dưới mái nhà má»™t đêm thôi, ngoài ra chẳng có ý gì khác. Khi bình minh lên, là bá»n tại hạ ra Ä‘i, không quên hậu tạ tiên sinh. Tiên sinh không bằng lòng, bá»n tại hạ sẽ Ä‘i tìm nÆ¡i khác, quyết không sinh sá»± vá»›i tiên sinh !
Hoàng Tiết Tháo hét:
– Sanh sá»± ? Các ngươi dám à ? Lão phu quả quyết, các ngươi chỉ là má»™t lÅ© bại hoại thấy không làm gì nổi lão phu thì nhá» nhẹ, ôn hòa, định chuồn êm. Không được đâu, lão phu nhất định đêm nay phải vì dân trừ bạo, lão phu phải tận diệt hết lÅ© gian tham cho Ä‘á»i sạch sẽ !
Yến Thiết Y há»i:
– Bá»n tại hạ Ä‘i ngay bây giá», được không tiên sinh ?
Hoàng Tiết Tháo quát:
– Äi ? Äâu có được ! Lão phu đã nói là nhất định giết hết bá»n các ngươi mà !
Hùng Äạo Ngươn giận quá, hết dằn lòng nổi, hét:
– Lão già chó má, ngươi bằng vào đâu mà cứ khua má» oang oang phỉ báng bá»n ta ?
Hoàng Tiết Tháo quát trả:
- Lão phu giết ngươi trước !
Hùng Äạo Ngươn hất chiếc áo choàng, để lá»™ hai ngá»n Ä‘oản thương giắt chéo nÆ¡i ngá»±c, thách:
– Vào Ä‘i, lão quá»· ! Ngươi đã sống nhiá»u năm rồi, có chết cÅ©ng không oan gì đó.
Yến Thiết Y dàn giải:
– Không thể không động thủ được sao, tiên sinh ?
Hoàng Tiết Tháo cưá»i mỉa:
– Ngươi sợ ?
Yến Thiết Y chớp mắt:
– Giả như thật sự, tại hạ sợ ?
Hoàng Tiết Tháo hừ lạnh:
– Sợ thì đưá»ng động thá»§, nhưng phải cắt cánh tay để lại đó cho lão phu, rồi cút Ä‘i !
Thôi Hậu Äức lắc đầu, thốt:
– Lão già này quả thật là con ngưá»i quái dị ! Ngưá»i ta nhượng bá»™ mà cứ làm tá»›i !
Yến Thiết Y mỉm cưá»i:
– Thái độ của tiên sinh quá đáng !
Hoàng Tiết Tháo trầm giá»ng:
– Các ngươi cãi lá»i lão phu ? Các ngươi muốn cho lão phu động thá»§ ? Thế thì đừng hối hận nhé.
Thôi Hậu Äức kêu lên:
– Trá»i Æ¡i ! Lão Ä‘iên rồi ! Ngưá»i ta muốn lành cho lão, lão lại đòi làm dữ ! Hối hận đấy, lão quá»· !
Yến Thiết Y khuyên:
– Mặc lão ! Mình đừng cố chấp, lão già rồi, tự nhiên phải lẩm cẩm.
Hoàng Tiết Tháo vẫn giữ thái độ khiêu khích:
– Äừng làm cao, tên nào tá»± cho là giá»i, cứ bước tá»›i ! Bước tá»›i !
Thôi Hậu Äức thấp giá»ng thốt:
– Cho lão Hùng sửa trị lão quái ấy một phen, Khôi Thủ !
Yến Thiết Y lắc đầu:
– HÆ¡i đâu mà chấp nhất lão, phiá»n phức lắm. Mình có việc cá»§a mình, đừng làm mất thá»i giá».
Chàng gá»i:
- Trở lại, Hùng Äạo Ngươn, chúng ta Ä‘i thôi !
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #3  
Old 03-06-2009, 11:19 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 3

Cái Tâm Dã Thú


Hùng Äạo Ngươn trừng mắt nhìn Hoàng Tiết Tháo gằn giá»ng :– Cho ngươi tiện nghi?
Hoành thân, lạng mình qua một bên, Hoàng Tiết Tháo hét :
– Äi à? Äi đâu mà được vá»›i lão phu? Äã đến đây tất phải lưu lại má»™t cánh tay cho đúng quy, đúng cá»§, đừng mong lành lặn mà ra Ä‘i má»™t cách ngang nhiên như vậy! Các ngươi cãi lá»i, lão phu sẽ có cách bắt buá»™c các ngươi tuân lá»i.
Lão lạng mình qua để chặn đầu bá»n Yến Thiết Y.
Hiện tại, thì lão đã đứng trước mặt há», tưởng mình là má»™t Vạn Lý Trưá»ng Thành, mà bá»n Yến Thiết Y là rợ Hồ.
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Thế ra lão tiên sanh quyết ngăn trở bá»n tại hạ?
Không buồn gây sự, Yến Thiết Y quay mình trở lại. Hướng đi của chàng là ngôi nhà của Hoàng Tiết Tháo.
Hợp lý lắm, ngưá»i ta tá túc không cho thì ngưá»i ta Ä‘i, sao lại ngăn chặn? Tá»± nhiên ngưá»i ta trở lại, vào nhà, lúc đó có Ä‘uổi cÅ©ng vị tất ngưá»i ta chịu ra Ä‘i.
Nhưng chàng vừa quay mình, chưa kịp bước đi nửa bước, một bóng đen chớp trước mặt. Hoàng Tiết Tháo đã hiện ra, sừng sững như tượng đồng, vách sắt.
Mưá»ng tượng lão ta sá»­ dụng Äại Na Di Bá»™, lối chuyển mình xê dịch cá»§a lão nhanh không thể tưởng nổi, đủ biết lão đã dày công phu tu vi vá» thuật đó.
Nhìn thẳng vào mặt Hoàng Tiết Tháo, Yến Thiết Y tán :
– Tiên sanh nhanh chân quá!
Hoàng Tiết Tháo bĩu môi :
– Làm sao kém hơn ngươi được!
Yến Thiết Y phân vân.
Nên xá»­ trí cách nào đây? Äánh? Vô lý quá, và lại mất thì giá» quá, chẳng lẽ má»—i lúc ra đưá»ng là má»—i lần sanh sá»± đánh nhau? Má»™t vị chúa tể Sở Giác Lãnh đâu có hồ đồ đến cỡ đó?
Không đánh? Lão cứ cản đầu, cản mũi mãi, làm sao?
Äi, không cho, tá túc, không cho! Còn gì khó khăn hÆ¡n?
Vô hình trung, chàng bị đặt vào tình thế chẳng đặng đừng.
Vừa lúc đó, lại có tiếng y phục phất gió bên ngoài rừng, tiếng phất gió nghe gần quá!
Chàng nghe lá»t.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Hoàng Tiết Tháo cÅ©ng nghe lá»t. Lão mở to đôi mắt, nghiến răng rồi thét lá»›n.
– Hay cho các ngươi! Äã đến đây lại còn hẹn ngưá»i tiếp trợ!
Lão bật cưá»i ha hả, tiếp :
– Không sao! Cứ đến! Äến bao nhiêu, lão phu chấp bấy nhiêu! Còn bao nhiêu ngưá»i nữa cứ gá»i hết đến đây má»™t lần! Xem lão phu có đánh ngã hết hay không cho biết!
Lão vừa dứt tiếng, bóng ngưá»i chá»›p chá»›p trong màn đêm, bóng đó là má»™t thanh niên vận y phục Ä‘en, tiến đến vá»›i vẻ hấp tấp.
Thanh niên ước độ hai mươi hÆ¡n, rất ốm, mặt xanh, hai mắt thất thần, dù hÆ¡n hai mươi tuổi song hắn có vẻ tiá»u tụy như má»™t trung niên, hay má»™t lão nhân.
Hắn kinh hoàng, thất thố, bối rối thấy rõ.
Thấy bá»n Yến Thiết Y, hắn dừng chân liá»n. Nhìn há» má»™t phút, hắn từ từ tiến tá»›i như dè dặt.
Hoàng Tiết Tháo thét to một tiếng, làm thanh niên giật mình.
Lão cao giá»ng há»i :
– Tiểu súc sanh! Còn bao nhiêu đồng đảng nữa, sao không kéo cả lÅ© cùng đến má»™t lượt? Lão phu cho phép Ä‘i gá»i Ä‘i, bá» nào cÅ©ng phải ra tay, lão phu muốn ra tay má»™t lần cho gá»n.
Thanh niên ngÆ¡ ngác há»i lại :
– Äồng đảng? Sao lại đồng đảng? Ai đâu?
Hoàng Tiết Tháo hừ hừ :
– Ngưoi diá»…n kịch đấy à? Chán lắm, nhạt lắm, ngá»­i không nổi vai kịch cá»§a ngươi đâu! Ngươi sợ ba đồng đảng này chẳng phải là đối thá»§ cá»§a lão phu, nên bắt buá»™c phải xuất hiện tiếp trợ, có đúng vậy không nào? Lão phu chấp, chấp tuốt, bao nhiêu ngưá»i cÅ©ng chấp! Cứ Ä‘i gá»i hết lại đây, lão phu sẵn sàng chá»!
Thanh niên ngÆ¡ ngác nhìn bá»n Yến Thiết Y ba ngưá»i, rồi lẩm nhẩm :
– Lão trượng lầm to! Vãn bối nào biết ba vị này là ai? Mà vãn bối cÅ©ng chẵng có đồng hành, đồng đảng nào hết. Má»™t ngưá»i, má»™t mình thôi, đơn độc má»™t mình đến đây mà!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Các hạ nói đúng sá»± thật! Chúng ta hoàn toàn là những ngưá»i xa lạ đối vá»›i nhau.
Chàng hướng qua Hoàng Tiết Tháo, tiếp :
– Vị huynh đài đó không phải là đồng bá»n chung đưá»ng vá»›i tại hạ đâu, lão tiên sanh!
Hoàng Tiết Tháo lại hừ hừ :
– Ngươi đến đây làm gì?
Câu đó hướng vỠthanh niên mới tới.
Thanh niên cưá»i gượng đáp :
– Vãn bối đến đây, định tìm bái kiến má»™t vị. Vị đó là Nhân Phất Phất Hoàng Tiết Tháo lão tiá»n bối...
Hắn đảo mắt nhìn quanh, Ä‘oạn há»i :
– Chẳng hay Hoàng lão tiá»n bối ở đâu, xin lão trượng cho vãn bối biết được chăng?
Yến Thiết Y mỉm cưá»i, đưa tay chỉ :
– Lão tiên sanh trước mặt các hạ đó.
Thanh niên chỉnh sắc mặt, phất ống tay áo bước tới, đảo mình sụp lạy, thốt :
– Vãn bối Trần Phẩm Äoan xin bái kiến Hoàng lão tiá»n bối, và thỉnh cầu lão tiá»n bối...
Hoàng Tiết Tháo tỠvẻ bực, khoát tay ngăn chặn :
– Nói nhanh Ä‘i, ngươi muốn gì? Lão phu rất ghét cái thói giáo đầu vá»›i má»™t trá»i sáo ngữ, lão phu không thích cái lối hạ mình cho được việc đó.
Trần Phẩm Äoan sững sá», liá»n đứng lên, mặt hắn xanh, vì thẹn hóa ra hồng, màu hồng pha xanh thành má»™t sắc thái tiêu Ä‘iá»u ảm đạm quá!
Hắn xoa xoa đôi tay vào nhau, đoạn lẩm bẩm :
– Phải, tiá»n bối. Vãn bối có má»™t việc vô cùng trá»ng đại, vô cùng khó khăn, nên phải mạo muá»™i đến đây, bái cầu lão tiá»n bối, trong thiên hạ chỉ có má»™t mình lão tiá»n bối là thừa khả năng giúp giải quyết việc khó khăn đó...
Hoàng Tiết Tháo lạnh lùng :
– Ngươi muốn có Tử Kim đơn của lão phu?
Thanh niên gật đầu bước tới một bước khẩn thiết đáp :
– Xin tiá»n bối rá»™ng Æ¡n cấp cho tiểu bối má»™t hạt, vãn bối mang vá» cho lão mẫu dùng. Gia mẫu nhiá»…m bệnh suốt mấy tháng qua, hầu hết danh y trong nước Ä‘á»u được thỉnh đến tệ gia chữa thương cho mẫu thân vãn bối, nhưng bịnh chứng cứ gia tăng. Mạng sống cá»§a gia mẫu chỉ được níu nuốt từng giây từng phút mà thôi, nếu lão tiên bối từ chối thì... mẫu tá»­ vãn bối phải phân ly má»—i ngưá»i má»™t thế giá»›i... Má»›i đây, má»™t đại cao tăng trên bước đưá»ng vân du, đừng chân lại tệ xá, cho biết chỉ có má»™t mình lão tiá»n bối là có thể cứu sống gia tá»­ được mà thôi.
Hoàng Tiết Tháo hét vang như sấm :
– Có phải lão trá»c, mặt Ä‘á», mÅ©i đỠlại để chòm râu bạc chăng?
Trần Phẩm Äoan thoáng lá»™ vẻ mừng đáp :
– Phải! Phải đó lão tiá»n bối! Lão tiá»n bối có quen vị cao tăng ấy chăng?
Xì má»™t tiếng, lại còn phun ra má»™t bãi nước bá»t, Hoàng Tiết Tháo hầm hừ :
– Quen cái con khỉ! Giá»i cho Minh Không hòa thượng! Ngươi đưa đưá»ng cho phiá»n phức đến tìm lão phu! Quen gì ngươi chứ, bất quá hôm trước lão phu có gặp ngươi ngoài rừng, ngươi cung kính chắp tay chào, lão phu bất cố đến, ngươi không biết thẹn lại còn khoa trương lão phu vá»›i ngoại nhân! Äáng hận cho cái thứ trá»c, chuyên ăn thịt chó, gieo rắc phiá»n phức khắp nÆ¡i!
Lão mắng một hồi, làm thanh niên khiếp quá.
Hắn van :
– Lão tiá»n bối bá»›t giận! Sở dÄ© Minh Không đại sư phụ chỉ bảo là vì có tâm thiện ý, chứ không phải toan gây phiá»n cho lão tiá»n bối đâu, Minh Không đại sư là con nhà Phật.
Hoàng Tiết Tháo khoát tay lia lịa :
– Cho lão phu xin! Äừng nói nữa, nÆ¡i đây chẳng phải viện chẩn tế, chẳng phải là sở cứu thương, thì làm gì có Kim đơn, Ngân đơn, Thiên đơn mà cung cấp vung vít cho thiên hạ! Äi! Äi nÆ¡i khác mà tìm! Gấp!...
Trần Phẩm Äoan quýnh quáng :
– Xin lão tiá»n bối rá»™ng mở từ bi, cứu má»™t mạng ngưá»i, vãn vối sẽ ghi Æ¡n trá»n Ä‘á»i Ä‘á»i...
Hoàng Tiết Tháo bật cưá»i quái rợn, chỉ tay thẳng vào mÅ©i Trần Phẩm Äoan há»i :
– Ngươi cho lão phu là hạng ngưá»i như thế nào chứ? Mẫu thân ngươi chết hay sống thì có liên quan gì đến lão phu. Lão phu có gây bệnh cho bà ta đâu mà ngươi định bắt vạ lão phu. Lão phu cÅ©ng chẳng có mảy may liên quan gì đến gia đình nhà ngươi, thì bảo lão phu hy sinh má»™t hạt thuốc báu là bảo làm sao? Vô lý quá! Nếu má»—i ngưá»i đến đây Ä‘á»u đòi má»™t hạt thuốc, lão phu dù có bao nhiêu thuốc cÅ©ng không đủ thá»a mãn đầy đủ nhu cầu! Lão phu nghÄ© ngươi hồ đồ đến ngu xuẩn!
Sắc mặt biến đổi thoạt đỠthoạt trắng, thoạt xanh, Trần Phẩm Äoan rung rung ngưá»i.
Vừa đau đớn, vừa tủi nhục, hắn rít lên :
– Lão tiá»n bối, mong tiá»n bối nghÄ© lai, Vãn bối sẽ lấy bài vị thá» sống tiá»n bối!
Hoàng Tiết Tháo nạt :
– Nói nhảm! Lão phu không cần ai thỠsống thỠchết. Súc sanh, lão phu bảo ngươi đi, là ngươi phải đi, nếu còn đứng đó léo nhéo, lão phu sẽ áp dụng quy củ, ngươi đừng trách sao lão phu không khách khí đấy.
Trần Phẩm Äoan lại quỳ xuống khóc sướt mướt, tiếp tục van cầu.
Hoàng Tiết Tháo khăng khăng từ khước và trầm giá»ng Ä‘uổi Ä‘i.
Trần Phẩm Äoan hết lá»i năn nỉ rồi níu chân Hoàng Tiết Tháo, lão ta liá»n co chân tung má»™t đạp, hắn ngã lăn Ä‘i mấy vòng.
Rồi lão bật cưá»i cuồng dại, thốt :
– Cảnh cáo đấy! Lão phu không thiếu nợ mà ngươi hòng níu kéo!
Trần Phẩm Äoan lồm cồm ngồi dậy, lại sụp lại nữa.
Hoàng Tiết Tháo từ từ bước tới, toan tung tiếp một đạp.
Yến Thiết Y bình lặng chứng kiến từ đầu, chợt cất giá»ng gá»i :
– Trần Phẩm Äoan!
Trần Phẩm Äoan còn quỳ đó quay đầu nhìn chàng.
Yến Thiết Y liá»n đến gần Hoàng Tiết Tháo, gá»i :
– Vị tiá»n bối cá»§a tại hạ!
Quắc mắt nhìn Yến Thiết Y, Hoàng Tiết Tháo há»i :
– Còn ngươi nữa, ngươi muốn gì?
Yến Thiết Y ung dung thốt :
– Nóng làm chi tiên sanh? Giá như tiên sanh muốn được cho dãn gân, dãn xương, thì cÅ©ng có ngưá»i đấm bóp cho tiên sanh đấy, tại hạ bảo chứng là tiên sanh sẽ hài lòng hÆ¡n nữa đấy.
Hoàng Tiết Tháo hừ một tiếng :
– Vậy ngươi còn chỠgì?
Yến Thiết Y thong thả đáp :
– Tại hạ chá» nói xong má»™t vài câu vá»›i tiên sanh. Này tiên sanh, nghe đây, nên làm phương tiện cho những ngưá»i thật sá»± cần nhỠđến tiên sanh. Việc tốt, sẽ gây cho tiên sanh nhiá»u đức!
Không chá» nghe quái nhân đáp như thế nào, chàng hướng qua Trần Phẩm Äoan bảo :
– Äứng lên Ä‘i, bằng hữu.
Trần Phẩm Äoan đứng lên, vì khóc quá nhiá»u nên giá»ng nói khàn khàn, hắn há»i :
– Huynh đài có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Yến Thiết Y há»i lại :
– Bằng hữu có há»c qua võ chăng?
Trần Phẩm Äoan đáp :
– Có há»c qua!
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Há»c được mấy năm?
Vừa lau lệ, Trần Phẩm Äoan vừa đáp :
– Năm, sáu năm...
Yến Thiết Y lại cưá»i :
– Năm, sáu năm! Thá»i gian không đến ná»—i ngắn. Nếu gặp danh sư truyá»n dạy, rồi mình khổ công luyện tập, thì trong khoảng thá»i gian đó, mình có thể đạt mức thành tá»±u khả quan...
Trần Phẩm Äoan há»i :
– à tứ của huynh đài...
Yến Thiết Y vẫn cưá»i, nụ cưá»i hòa dịu :
– Rất đơn giản, cùng với vị tiên sanh này, làm một ấn chứng võ công. Quy củ của lão ta là nếu đánh thắng lão thì được tặng một thứ hạt thuốc Tử Kim đơn. Tại sao bằng hữu không thử sức với lão? Lão có phản đối đâu, trái lại còn hân hoan là khác. Tại hạ lấy làm lạ, vì lẽ gì các hạ khách khí như thế?
Trần Phẩm Äoan lắc đầu :
– Tại hạ không thể động võ vá»›i ngưá»i mà mình khẩn cầu.
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Nhưng quy cá»§ cá»§a lão như vậy thì sao? Không động võ là đừng hòng có thuốc, huống chi, các hạ cần thuốc cho lịnh đưá»ng? Mà theo lá»i các hạ thì lịnh đưá»ng ở trong tình trạng nguy cấp? Biến, phải quyá»n, mà quyá»n hợp lý, thì còn câu nệ tiểu tiết làm chi?
Trần Phẩm Äoan thở dài, trầm giá»ng đáp :
– Luận vá» công phu, tại hạ nhận thấy mình không phải là đối thá»§ cá»§a lão tiên sanh. Trước đây Minh Không đại sư có bảo vá»›i tại hạ như thế... Äại sư đưa ra nhận xét đó. Cho nên tại hạ không dám đòi há»i má»™t cuá»™c thá»­ sức.
Yến Thiết Y bình tĩnh tiếp :
– Vị đại sư đó, thế ra cũng có có tố cáo với các hạ vỠquy củ của hỠHoàng?
Trần Phẩm Äoan gật đầu :
– Có.
Yến Thiết Y cau mày :
– Nếu vậy các hạ còn đến đây làm gì?
Trần Phẩm Äoan ấp úng :
– Minh Không đại sư bảo tại hạ phải van cầu khẩn thiết, rất có hy vá»ng tại hạ được mãn nguyện. Dù biết là khó khăn, tại hạ vẫn phải làm, tại hạ quyết làm bất cứ cái gì, miá»…n cứu được gia mẫu thì thôi.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Các hạ là má»™t ngưá»i con hiếu thuận đó!
Trần Phẩm Äoan lá»™ vẻ khổ sở :
– Huynh đài còn nhá» tuổi, chưa biết cái cảnh mồ côi gây Ä‘au đớn như thế nào! Tại hạ sá»›m mất cha, đã Ä‘au khổ má»™t lần rồi, nên không muốn mất mẹ! Thà là tại hạ chết, chứ quyết phải làm má»i cách cho mẹ sống mãi mãi...
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Khâm phục hiếu tâm của các hạ. Vậy các hạ cứ thử sức với Hoàng tiên sanh đi.
Trần Phẩm Äoan lấy làm khó khăn cau mày đáp :
– Tại hạ... đánh không thắng Hoàng tiên sanh, thì thử sứclàm gì?
Yến Thiết Y bảo :
– Nghe tại hạ, cứ đánh thá»­. Tại hạ bảo đánh thá»­ thôi mà! Biết đâu chẳng có má»™t cÆ¡ há»™i may mắn bất ngá»? Chẳng hạn, như bất thình lình lão ta bị vá»p bẻ? Thà làm như vậy còn khá hÆ¡n là cứ quỳ lạy, khẩn cầu, khóc sưng cả mắt, lão ấy không có con tim đâu, các hạ đừng mong lay chuyển nổi lão. Lão thích cứng, không thích má»m.
Dừng một chút, chàng nói tiếp :
– Huống chi, dù các hạ có bại Ä‘i nữa, thì cÅ©ng chẳng tổn thất gì, bất quá lão chỉ chặt mất cánh tay cá»§a các hạ thôi. Các hạ có dám hy sinh má»™t cánh tay cho lịnh đưá»ng chăng?
Trần Phẩm Äoan nghiến răng :
– ÄÆ°á»£c rồi, tại hạ xin thá»­!
Äập nhẹ tay lên đầu vai hắn. Yến Thiết Y tiếp luôn :
– Äừng bá» qua cÆ¡ há»™i, các hạ. Ngưá»i có hiếu tâm, thì trá»i giúp, cứ bình tỉnh giao thá»§.
Trần Phẩm Äoan lấy chá»§ ý rồi quay mình bước trở lại, trước mặt Hoàng Tiết Tháo vòng tay thốt :
– Hoàng lão tiá»n bối!
Hoàng Tiết Tháo diểm má»™t nụ cưá»i man trá há»i :
– Sao? Ngươi tán thành ý kiến của vị tân bằng hữu của ngươi phải không? Muốn động thủ với lão phu?
Trần Phẩm Äoan trầm giá»ng :
– Quy cá»§ cá»§a tiá»n bối như thế, tại hạ còn muốn sao hÆ¡n?
Hoàng Tiết Tháo cưá»i lá»›n má»™t lúc, rồi thốt :
– Ngươi không phải là đối thá»§ cá»§a lão phu, tuyệt đối không phải! Lão phu không cần ra sức cÅ©ng có thể quyết Ä‘oán như thế! Lão phu từng coi tướng ngưá»i, trông thần sắc là biết ngay mức thành tá»±u, huống chu ngươi có vẻ bịnh hoạn quá!
Lão lắc đầu luôn mấy lượt.
Trần Phẩm Äoan buông giá»ng trầm buồn :
– Tại hạ cÅ©ng biết thế, song tiá»n bối dặt quy cá»§ như vậy, có khác nào buá»™c khó cho tại hạ? Trước cái cảnh chẳng đặng đừng...
Hoàng Tiết Tháo chợt thét lên :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên có sá»± bắt buá»™c như vậy! ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngươi phải tuân theo quy cá»§ cá»§a lão phu. Tá»­ Kim đơn cá»§a lão phu đâu phải là vật bá»? Hể ai muốn lấy thì lấy?
Trần Phẩm Äoan vẫn tá» vẻ khiêm nhưá»ng cúi thấp, tiếp :
– Tại hạ vì gia mẫu mà đắc tá»™i vá»›i tiá»n bối, thế thôi, chứ không phải không biết tá»± lượng sức mình, mà sinh tài, khoe dÅ©ng! Tuân theo quy cá»§ mà hành sá»±, tại hạ quyết không vá»ng cầu, không Ä‘oạt thá»§.
Hoàng Tiết Tháo xì một tiếng :
– Vô luận ngươi nói gì, lão phu cÅ©ng cho rằng ngươi tham lam, ngươi mong chiếm tiện nghi, bất chấp công trình chế luyện cá»§a lão phu. Kẻ nào đến đây, cÅ©ng Ä‘á»u mang theo dã tâm, có khác là ở chá»— biểu hiện thôi.
Trần Phẩm Äoan rung ngưá»i.
Hắn gằn từng tiếng :
– Tiá»n bối đừng nghi lầm.
Hoàng Tiết Tháo quát :
– Äừng nói nhiá»u! Hãy xuất chiêu Ä‘i!
Trần Phẩm Äoan do dá»±.
Yến Thiết Y khuyến khích :
– Mạnh dạn lên! Trần bằng hữu! Hoàng thiên bất phụ hiếu tâm nhân!
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #4  
Old 03-06-2009, 11:23 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 4

Giúp Ngưá»i Có Hiếu


Trần Phẩm Äoan lại biến sắc mặt.Cứ má»—i lần Hoàng Tiết Tháo giục hắn xuất thá»§, là hắn biến sắc mặt.
Mồ hôi lạnh đẫm ướt trán hắn.
Hoàng Tiết Tháo giục. Yến Thiết Y khuyến khích. Trần Phẩm Äoan còn làm gì khác hÆ¡n là phải thá»­ má»™t lần.
Thá»­ sức vá»›i con ngưá»i không lòng trắc ẩn là má»™t trò chÆ¡i nguy hiểm. Tuy tính mạng chẳng (sao), nhưng mất má»™t cánh tay thì kể như tàn Ä‘á»i.
Hắn thẫn thỠđáp :
– Vâng! Tại hạ sẽ thử!
Hoàng Tiết Tháo tập theo cử động của con mèo giỡn chuột trước khi vồ, vươg tay chụp chụp vào khoảng không, hất bộ mặt đầy lông đầy ria, tỠvẻ khinh miệt giục thêm lần nữa :
– Vào đi chứ tiểu tử! Ngươi còn chỠgì nữa? Vào mà lấy gấp hoàn thuốc, đem vỠcho mẫu thân ngươi!
Câu nói đó có tác dụng lên tinh thần cá»§a Trần Phẩm Äoan, hắn phải làm má»i cách để cứu mẹ, thà rằng hắn chết, chứ không để mẹ chết.
Hắn há»i :
– Äấu pháp như thế nào, tiá»n bối?
Hoàng Tiết Tháo cưá»i vang :
– Chá»§ tùy khách, lão phu cho ngươi toàn quyá»n chá»n lá»±a.
Trần Phẩm Äoan tiếp :
– Tại hạ muốn dùng tay không, tiá»n bối nghÄ© sao?
Hoàng Tiết Tháo cưá»i hì hì :
– Còn nghĩ sao nữa? Cách nào thì cũng đưa ngươi đến môt kết quả thôi mà!
Cắn răng, rồi nghiến ken két, Trần Phẩm Äoan buông gá»n :
– Xin má»i!
Hoàng Tiết Tháo lắc đầu :
– Nhưá»ng ngươi đó, nếu lão phu xuất thá»§ trước, thì chẳng hóa ra là già hiếp trẻ sao?
Trần Phẩm Äoan bất thình lình giang hai tay, rồi gá»™p lại, còn hai chân thì vừa nhảy tá»›i vừa khoa tréo, như định kẹp đối phương, hai tay ôm thượng bá»™ đối phương, như khóa chặt má»i hoạt động, nếu chân kẹp dính rồi thì má»™t chân quét, hai tay quật.
Thế đánh như đô vật, có Ä‘iá»u nhanh hÆ¡n gấp bá»™i thôi.
Hoàng Tiết Tháo cưá»i lá»›n không né tránh, chìa thẳng tay hữu ra như ngá»n trúc, đâm vào ngá»±c Trần Phẩm Äoan.
Trần Phẩm Äoan lập tức xoay mình má»™t phần tư vòng, xuôi tay hữu, rút chân khoa, móc tay tả lên, định chụp cổ tay cá»§a Hoàng Tiết Tháo.
Nhưng Hoàng Tiết Tháo trầm cổ tay xuống, lòn ra ngoài, chụp vào vai Trần Phẩm Äoan, quyết nhắc bổng hắn lên quăng ra xa.
NgỠđâu, lão nghe nhói nhẹ ở hông, rồi lực đạo nơi cánh tay tan biến mất.
Bàn tay lá»ng ngón, cánh tay buông xuôi luôn.
Thừa dịp đó, Trần Phẩm Äoan lách nhanh mình ra ngoài.
Thoát nạn hắn vá»t mình nhanh ra ngoài rồi đứng thở dốc. Hắn hú hồn cho là má»™t cái may bất ngá».
Hắn có biết tại sao Hoàng Tiết Tháo buông tay đâu, cứ tưởng là hoàng thiên ám trợ thật sự.
Vuột đối phương, Hoàng Tiết Tháo thét len như sấm, đảo mắt nhìn quanh.
Yến Thiết Y vẫn đứng ngoài xa kia, chắp tay sau lưng bình thản.
Hùng Äạo NguÆ¡n và Thôi Hậu Äức kèm sát hai bên tả hữu chàng.
Có kẻ nào di động đâu? Thế tại sao hông lão nghe Ä‘au nhối, Trần Phẩm Äoan thì không thể Ä‘iểm tay vào đó, như vậy chẳng lẽ có ma?
Rồi lão tá»± cho là mình sÆ¡ ý, không vận ná»™i lá»±c đầy đủ liên tục má»›i xảy ra trưá»ng hợp đó.
Äinh ninh như thế, lão lướt tá»›i, tấn công lần thứ hai.
Trần Phẩm Äoan đâm hoảng, lùi mãi, đồng thá»i hai cánh tay đánh loạn ra, bất thành chưởng pháp, vụt đông vụt tây, tạt nam hoành bắc.
Hoàng Tiết Tháo cÆ¡ hồ không cần nhìn thá»§ pháp cá»§a hắn, cứ tung chưởng. Chưởng pháp cá»§a lão gồm chín mươi chín thức. Lão vung tay cá»±c nhanh, chưởng ảnh chá»›p đầy trá»i bao phá»§ quanh mình Trần Phẩm Äoan, khiến hắn thêm lúng túng.
Tình thế nguy ngập cá»±c độ, Trần Phẩm Äoan cầm chắc là mình phải nát nhừ dưới chưởng lá»±c đó.
Má»™t phát chưởng sắp sá»­a giáng xuống đỉnh đầu Trần Phẩm Äoan.
Bất thình lình má»™t đạo âm kình từ đâu đó vút tá»›i, nhấc bổng Trần Phẩm Äoan lên, theo đà chênh chênh, quăng hắn tuốt ra vòng áp lá»±c cá»§a lão.
Trong khi phát chưởng giáng xuống khoảng không thì Trần Phẩm Äoan rá»›t xuống cách cục trưá»ng xa hÆ¡n ba trượng. Äạo âm kình buông rÆ¡i hắn ná»­a chừng, nên hắn phải tá»± lấy thế đáp cho đà rÆ¡i không tổn hại, hắn chập choạng đôi chân mấy phút má»›i đứng vững được.
Hoàng Tiết Tháo đánh hụt lần thứ hai quát thào ầm ầm đưa tay chỉ mặt hắn gằn từng tiếng :
– Giá»i! Ngươi đóng kịch khéo lắm!
(Thiếu trang)
Trần Phẩm Äoan chưa mãn, thành ra má»™t bên xoay qua, má»™t bên lướt tá»›i, song phương cùng sáp lại gần.
Tấu xảo làm sao, má»™t tay quyá»n cá»§a Trần Phẩm Äoan bay sang, trúng vào cằm Hoàng Tiết Tháo bật kêu má»™t tiếng bốp.
Quả đấm đó khá mạnh, làm cho lão chao chao ngưá»i.
Rồi má»™t ngá»n cước cá»§a Trần Phẩm Äoan vút qua, trúng ngay bụng lão.
Lão hự một tiếng, không còn gượng đau được nữa, ngã ngồi xuống tại chỗ.
Yến Thiết Y không chậm trễ một giây, vẫy tay reo lên :
– Trần bằng hữu thắng! Hoàng tiên sanh bại!
Chàng reo lên gấp, để đặt tình trạng trong một cái thế đá rồi, bởi chàng sợ Hoàng Tiết Tháo vùng đứng lên, tiếp tục cuộc trí mạng.
Chấm dứt ngay cuá»™c đấu tại đấy, có lợi cho Trần Phẩm Äoan, vì tài nghệ cá»§a hắn kém quá, không nên đùa dai vá»›i tá»­ thần.
Chàng như giám khảo, tuyên bố rồi là thí sinh phải chịu, dù rơi đài cách oan ức cũng phải chịu.
Má»™t, chàng reo lên chưa đủ, Hùng Äạo NguÆ¡n đóng vai phụ khảo, hoan hô :
– Khá lắm đó, Trần bằng hữu! Lịnh đưá»ng sẽ được nạn khá»i tai qua!
Thôi Hậu Äức nói luôn :
– Kẻ có chân tài thưá»ng hay tá»± khiêm, giấu tuyệt nghệ rất ká»·! Ai trông thấy Trần bằng hữu dòm màu mè Ä‘iệu bá»™ mà chẳng lầm? Chẳng trách Hoàng lão tiên sinh chuốc lấy thảm bại!
Yến Thiết Y gá»i Trần Phẩm Äoan :
– Mừng cho Trần bằng hữu đó nhé. Tại hạ đã bảo mà, Hoàng Thiên có khi nào bá» qua má»™t hiếu tâm nhân! Viên Tá»­ Kim đơn chắc chắn phải vá» tay bằng hữu rồi! Äúng là má»™t cuá»™c chiến đầy hứng thú.
Trần Phẩm Äoan như từ cung trá»i rá»›t xuống, ngÆ¡ ngÆ¡, ngác ngác, lẩm nhẩm :
– Tại hạ thắng?... Có thể nào như vậy?... Không! Tại hạ không tin...
Yến Thiết Y cao giá»ng :
– Không tin cũng phải tin, bởi sự thật đã phô bày trước mắt đó, Hoàng lão tiên sanh còn ngồi kia! Bằng hữu hãy bước tới mà đòi chiến lợi phẩm.
Trần Phẩm Äoan còn bàng hoàng, như chưa rá»i cÆ¡n má»™ng.
Hoàng Tiết Tháo qua cÆ¡n Ä‘au, vụt đứng lên chỉ tay vào mặt Trần Phẩm Äoan hét :
– Hay cho ngươi dám đóng kịch trước mặt lão phu. Nên nhá»› là trong tương lai phải tránh gặp mặt lão phu, nếu lão phu trông thấy ngươi là tám mươi mạng ngươi cÅ©ng Ä‘i Ä‘á»i.
Trần Phẩm Äoan cố phân trần là hắn không há» dính dáng đến cái “Thắng†này.
Nhưng Hoàng Tiết Tháo làm sao tin được, khi chính tay quyá»n cá»§a hắn tống vào cằm, ngá»n cước cá»§a hắn tung vào bụng lão?
Lão lấy ngay chiếc túi trong mình ra, rồi mò tay vào đó một lúc, lão lấy ra một hoàn thuốc màu tía ánh vàng.
Những ngưá»i hiện diện đứng cách lão xa xa, mà vẫn vòn ngá»­i được mùi thÆ¡m từ hoàn thuốc bốc ra, loang trong không khí.
Äúng là má»™t loại thuốc quý.
Lão quay sang Trần Phẩm Äoan quát :
– Bắt lấy, rồi cút ngay!
Lão dùng nội lực mà quăng hoàn thuốc, hoàn thuốc vút đi, tuy nhỠbằng hạt nhãn, song tiếng gió vu vu.
Trần Phẩm Äoan đưa tay đón bắt, kình đạo cuốn theo hoàn thuốc rất mạnh, đẩy hắn lùi lại mấy bước.
Cầm hoàn thuốc nÆ¡i tay, đứng vững rồi Trần Phẩm Äoan vòng tay, nghiêng mình hướng vá» Hoàng Tiết Tháo cung kính thốt :
– Hoàng tiá»n bối...
Hoàng Tiết Tháo khoát tay nạt :
– Äi gấp, ta không cần ngươi Ä‘a tạ má»™t cách mỉa mai. Nên nhá»› lá»i ta dặn, đừng để ta gặp mặt lần thứ hai đấy!
Trần Phẩm Äoan lại day qua Yến Thiết Y tá» lá»i cáo biệt rồi quay mình bước Ä‘i, mang theo niá»m hoang mang vÄ© đại.
Äạo ám kình từ đâu đến tiếp trợ cho hắn?
Ai?
Nhìn theo bóng Trần Phẩm Äoan đến khuất dạng bên ngoài rừng, Yến Thiết Y gá»i Hùng Äạo NguÆ¡n và Thôi Hậu Äức, bảo :
– Äi! Äã đến lúc rồi.
Cả ba cùng quay mình.
Nhưng Hoàng Tiết Tháo vá»t tá»›i ngăn chặn quát :
– Äứng lại!
Yến Thiết Y cưá»i cưá»i :
– Lão tiên sanh muốn tặng bá»n tại hạ má»—i ngưá»i má»™t hoàn thuốc?
Hoàng Tiết Tháo lại hét :
– Äừng nuôi má»™ng! Yến Thiết Y nhìn lão đăm đăm :
– Không tặng thuốc, thì để bá»n tại hạ ra Ä‘i, tiên sanh còn chận lạ i làm gì?
Hoàng Tiết Tháo trầm giá»ng :
– Ta hiểu, các ngươi cũng dã tâm như tiểu tử vừa rồi, muốn đoạt một hoàn thuốc của ta, nhưng bây giỠthấy rõ chưa phải là đối thủ của ta, nên lặng lẽ cúi đầu ra đi. Không, không thể đơn giản như vậy được, dù các ngươi chưa lấy được hoàn thuốc quí, ta cũng phải trừng trị các ngươi một lần, cho bỠcái dã tâm chuyên ngồi mát ăn bát vàng, ngóng tai nghe nói chỗ nào có của lạ là kéo bè, kéo lũ đến, tìm cách chiếm đoạt. Các ngươi muốn đi? Nhẹ nhất cũng phải chặt cánh tay hữu, bỠlại đây cho ta.
Yến Thiết Y cau mày :
– Lão tiên sanh, vì cái tánh cố chấp mà tiên sanh đã mất hết một hoàn thuốc quý rồi, sao tiên sanh không ăn năn, thế muốn mất thêm mấy hoàn nữa phải không?
Hoàng Tiết Tháo bĩu môi :
– Làm gì có việc đó? Không ai thất bại cùng má»™t lúc hai lần cả. Ta chỉ hận mình khinh thưá»ng tiểu tá»­, thành ra mắc kế hắn thôi, chứ tài năng gì mà hắn đánh bại nổi ta? Nhưng các ngươi thì ta xem kỹ lắm rồi, còn lâu lắm má»›i là đối thá»§ cá»§a ta, đừng tưởng có thể làm Ä‘iá»u phi thưá»ng như hắn mà mất mạng.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Bá»n tại hạ không muốn thứ thuốc đó!
Hoàng Tiết Tháo lắc đầu :
– Bây giá», các ngươi phá»§ nhận cÅ©ng đã quá trá»…, dã tâm cá»§a các ngươi lá»™ liểu ngay từ lúc đầu, ta thấy rõ.
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Tiên sanh mất má»™t hoàn thuốc, vừa tiếc vừa tức, không nÆ¡i nào phát tiết cái tức rồi quay lại đổ trút lên đầu bá»n tại hạ à?
Hoàng Tiết Tháo cưá»i lạnh :
– Äúng vậy, ít nhất ta cÅ©ng có lý do, bởi tại sao thì các ngươi cÅ©ng có chứng kiến việc xảy ra. Ta muốn diệt trừ những kẻ thứ ba.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Thuốc, bá»n tại hạ không cần, song tiên sanh nài nỉ mãi, chừng như muốn tặng ngay. Tai hạ nói trước, tiên sanh sẽ mất thuốc đấy nhé!
Hoàng Tiết Tháo xì một tiếng :
– Má»™t là chặt tay, hai là giao thá»§. Äừng nói lôi thôi nữa.
Yến Thiết Y há»i :
– Tiên sanh nhất quyết phải có cuộc đấu?
Hoàng Tiết Tháo gật đầu :
– Nhất định phải có, trừ ra các ngươi thức thá»i vụ, nhận bại trước.
Yến Thiết Y há»i :
– Äấu như thế nào?
Hoàng Tiết Tháo đáp :
– Tùy ngươi. Ta sẵn sàng chấp nhận má»i đỠnghị do ngươi đỠra.
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Tại hạ và Hoàng tiên sanh vốn không cừu không oán, thì chẳng cần gì bên nầy gây thương tổn bên kia, mới phân định thắng bại. Cho nên, tại hạ nghĩ, chúng ta nên đấu bằng tuyệt kỹ.
Hoàng Tiết Tháo há»i :
– Nghĩa là sao?
Yến Thiết Y giải thích :
– Con nhà võ cần phải há»™i đủ mấy Ä‘iá»u kiện nầy, má»›i mong thành danh được là: Nhanh, mạnh, ổn chuẩn và độc. Chúng ta cứ thi triển mấy Ä‘iểm đó để phân định sá»± hÆ¡n kém vá»›i nhau.
Những Ä‘iểm đó bình sanh Hoàng Tiết Tháo tá»± phụ hÆ¡n ngưá»i, nếu bây giá» thi thố ra thì lão cầm chắc cái thắng trong tay.
Cho nên lão chịu liá»n.
Lão đáp gấp :
– Ta chấp nhận đỠmục đó, nhưng còn cách thức, ngươi có ý kiến chi, hãy nói luôn cho ta biết?
Yến Thiết Y tiếp :
– Không có cách thức rõ rệt. Trước hết chúng ta thi môn nhanh.
Hoàng Tiết Tháo chớp mắt :
– Thi như thế nào?
Yến Thiết Y bước tá»›i, đứng thẳng ngưá»i thốt :
– Tại hạ đứng đây, tiên sanh có thể dùng bất cứ phương sách nào, kể cả vũ khí, công kích tại hạ ba lần. Nếu tiên sanh đánh trúng thì tại hạ bại. Dù tiên sanh mạnh tay, lỡ làm chết tại hạ thì cũng chẳng sao. Qua ba lượt đánh rồi mà tiên sanh không chạm được mình tại hạ, thì đến phiên tiên sanh đứng cho tại hạ đánh, cũng ba lượt như vậy, tiên sanh nghĩ sao?
Hoàng Tiết Tháo suy nghĩ một chút, đoạn thốt :
– Cách đó hay lắm, ta chấp nhận nhưng đừng tưởng la ta giành tiện nghi đấu nhé, tại ngươi đỠnghị, ngươi tự nguyện, thì ta phải theo y, giả như ngươi có bại cũng đừng oán ta.
Yến Thiết Y ưỡn ngực đáp :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chính tại hạ xướng xuất chứ đâu phải tiên sanh đòi há»i :
Hoàng Tiết Tháo Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i nham nhở :
– Thế thì chúng ta bắt đầu đi.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Xin má»i tiên sanh.
Hoàng Tiết Tháo mừng thầm, bảo :
– Chuẩn bị đi!
Yến Thiết Y đáp :
– Xong từ lâu, tiên sanh.
Hoàng Tiết Tháo đảo bộ từ một bên lướt tới chứ không công kích ngay chánh diện.
Chưởng ảnh phát xuất như ngàn sao chá»›p, bao nhiêu Ä‘á»u bắn vào Yến Thiết Y.
Quái dị thay tiếng gió bốc lên, gió phát động từ trong thân thể Yến Thiết Y bốc ra thành tiếng vu vu, rồi thân hình chàng biến thành nhẹ nhõm, thân hình giữ má»™t khoảng cách độ mấy tấc, chưởng ảnh tá»›i, thân hình nhích, chưởng ảnh lui, thân hình nhích, bên tá»›i bên lui, mưá»ng tượng giữa chưởng ảnh và thân mình có má»™t sức hút giằng co, giữ má»™t khoảng cách Ä‘á»u Ä‘á»u.
Không một chưởng ảnh nào chạm vào mình Yến Thiết Y.
Cái lạ nhất là đôi chân chàng không hỠdi động, chỉ có thân trên là lắc lư thôi.
Một phát chưởng dù tuyệt diệu đến đâu cũng không phát xuất hơn ngàn chưởng ảnh, cuối cùng chiêu chưởng đã tròn.
Qua cuộc tấn công thứ nhất của Hoàng Tiết Tháo, lão bại một điểm Yến Thiết Y thắng một điểm.
Lão biến sắc mặt, sang qua đợt thứ hai liá»n. Hai tay quăng tá»›i đầu chúi xuống, chân chổng lên, vá»›i cái thế trồng chuối ngược, lão bung trá»n thân hình vào Yến Thiết Y.
Một thế đánh lạ kỳ.
Thân hình tung Ä‘i, không phải ập trá»n vào ngưá»i cá»§a đối phương, mà là chá»c hai chân tá»›i, vì chá»c nhanh nên trông như hai mÅ©i tên lao.
Làn gió bốc từ thân thể Yến Thiết Y trước đó bao bá»c quanh chàng, ngăn chặn chưởng ảnh, đột nhiên lắng dịu như má»™t vật má»m rá»—ng lòng, Ä‘ang phồng lên, lá»§ng lá»— xẹp lại, rồi làn gió đó biến thành cứng rắn, che bên ngoài thân thể cá»§a chàng tạo thành má»™t chiếc giáp kiên cố.
Äôi chân kia nếu bung tá»›i, sẽ chạm chiếc giáp chứ không mong gì đụng đến lá»›p da cá»§a chàng.
Äồng thá»i gian, chàng nghiêng mình qua má»™t bên, lệch chiá»u thẳng đúng độ ba tấc thôi, đủ tránh chân cá»§a Hoàng Tiết Tháo.
Äôi chân cá»§a lão bắn vào khoảng không, thân mình theo đà chuồi tá»›i, lão cứ để ngưá»i theo tư thế trồng chuối ngựơc đó, hoành tay vào tay áo. Từ trong tay áo, má»™t đưá»ng dây cá»±c nhá», bằng thân cây kim may áo cuốn vút ra, đưá»ng dây quá nhá» nên không phát tiếng gió.
ÄÆ°á»ng dây có tác dụng quấn quanh mình Yến Thiết Y, cho nên quăng dây ra rồi lão cÅ©ng vừa đáp xuống, và nhanh như chá»›p lão quay mình, vươn tay lên, đầu dây trong quấn nÆ¡i hai ngón tay cái và trá», lão giật hai ngón tay.
Hai ngón tay nhẹ xá»u.
Äầu dây ngoài, nào có quấn trúng mình Yến Thiết Y đâu mà có vật năng trì tay?
Yến Thiết Y phất nhẹ ống tay áo cưá»i thốt :
– ÄÅ© ba lượt rồi đó nghe tiên sanh!
Mồm thở, mũi thở, trán rụn mồ hôi, mặt biến sắc xanh. Hoàng Tiết Tháo vừa dậm chân vừa rít hận :
– Ngươi khoan đắc ý vội tiểu tử! chưa chắc gì ngươi chạm được mình ta. Ngươi không thể thắng nổi ta, nhất định như vậy!
Yến Thiết Y gật gù :
– Äúng lắm, tiên sanh, thắng được tiên sanh đâu phải là việc dá»… làm! Tuy nhiên tại hạ cÅ©ng phải làm thá»­, chẳng lẽ có qua mà không có lại, thiếu công bình sao.
Hoàng Tiết Tháo hừ một tiếng :
– Ta có ngăn cản ngươi làm thử đâu?
Yến Thiết Y tiếp :
– Tại hạ trước hết cáo tố với tiên sanh vỠviệc này, là tại hạ sẽ dùng vũ khí đấy. Dùng thanh kiếm của tại hạ đấy.
Hoàng Tiết Tháo qua ba đợt tấn công đã biết tài nghệ cá»§a Yến Thiết Y như thế nào rồi, dÄ© nhiên lão ngán, nhưng con ngưá»i đó tá»± kiêu, hiếu thắng cá»±c độ, nên không bao giá» biết phục thiện dù Ä‘ang sợ đối phương có cách thá»§ thắng.
Lão hét lên :
– Äừng dài dòng, ta chấp ngươi dùng bất cứ phương thức nào.
Yến Thiết Y từ từ đưa tay lên đầu vai nắm chuôi Thái A kiếm ló hơn tấc, rồi chàng bảo :
– Äá» phòng nhé, tại hạ sắp sá»­a xuất thá»§ đây.
Hoàng Tiết Tháo nạt :
– Äừng làm mất thì giá»...
Tiếng “giá»â€ chưa dứt âm vang, má»™t vệt sáng xanh lóe lên, Hoàng Tiết Tháo chưa kịp nhích mình, chòm râu dưới cằm đã bị vệt sáng đó gá»t nhẵn tá»›i sát da.
Những sợi râu bay lả tả.
Rú lên một tiếng, Hoàng Tiết Tháo bay hồn tản phách cấp tốc nhảy lùi.
Nhưng nhảy mà làm gì nữa? Có khi nào Yến Thiết Y lia kiếm tới yết hầu của lão chứ?
Chàng không giết ngưá»i vô lý do như vậy, huống chi chàng chỉ đùa giỡn vá»›i lão thôi.
Lạ lùng hÆ¡n nữa, thanh Thái A kiếm đã chui gá»n vào chiếc vá» sau lưng Yến Thiết Y, chuôi ló lên, bàn tay cá»§a chàng vẩn nắm chuôi kiếm.
Chàng xuất thá»§ nhanh quá, mưá»ng tượng chàng không há» rút kiếm lia sang.
Chàng ung dung Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, hòa dịu nhìn Hoàng Tiết Tháo.
Lão còn ngơ ngác, một lúc sau lại lẩm nhẩm :
– Tà thuật! Tà! Nhất định là có tà!
Yến Thiết Y vẩn cưá»i :
– Tiên sanh bại rồi!
Hoàng Tiết Tháo nhảy lên chồm chồm, hét :
– Bất phục! Bất phục! Ngươi dùng tà thuật thủ thắng, chẳng phải do bản lĩnh chân chính.
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên :
– Dù cho là tà thuật Ä‘i nữa, chúng ta đã có thá»a thuận trước vá»›i nhau rồi, tiên sanh! Chính tiên sanh đã nói, là chấp tại hạ dùng bất cứ phương thức nào kia mà. Cho nên, chúng ta chỉ cần bằng vào kết quả mà phân định thắng bại. Giả như tại hạ bại, thì tại hạ phải nhận bại, chứ không thể viện cá»› tiên sanh dùng tà thuật mà chối cái bại cá»§a tại hạ được.
Hoàng Tiết Tháo đỠmặt tía tai, quát :
– ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» chúng ta sang môn thư hai.
Yến Thiết Y thốt :
– Môn thứ hai là khinh công. Theo như tiên sanh thì phải thi như thế nào mới là công bình?
Hoàng Tiết Tháo đáp :
– Ta có cách.
Yến Thiết Y bảo :
– Tiên sanh nói cho nghe.
Nghiến răng mấy lượt, Hoàng Tiết Tháo trầm giá»ng tiếp :
– Má»™t, chúng ta đặt má»™t vật trên nóc nhà cá»§a ta đó, rồi cả hai cùng tung mình lên, ai lấy được trước là ngưá»i đó thắng. Hai là nhảy cao, ngưá»i nào nhảy cao hÆ¡n, ngưá»i đó thắng!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Cũng được!
Hoàng Tiết Tháo hừ một tiếng :
– Chắc ngươi có trò quỷ sẵn sàng rồi phải không?
Yến Thiết Y cau mày :
– Sao tiên sanh nói cái gì lạ vậy?
Hoàng Tiết Tháo tiếp :
– Ta có cảm tưởng là ngươi có chá»§ trương sẵn, cho nên ngươi chẳng há» nao núng. Ngươi bằng vào đâu mà có thái độ cuồng vá»ng như thế? Bằng vào đâu mà ngươi dững dưng trước đỠnghị cá»§a ta? Xem ngươi có vẻ khinh thưá»ng quá, như cầm cái thắng chắc trong tay rồi.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Äừng Ä‘a nghi, tiên sanh, chẳng qua tại hạ xem thưá»ng thắng và bại, tại hạ không như tiên sanh, bại thì quát tháo, thắng thì nhảy múa reo hò, gặp việc bất mãn thì uất ức, việc khó khăn thì khẩn trương, thất thố.
Hoàng Tiết Tháo trầm giá»ng :
– Ai biết được ruá»™t ngưá»i mấy khoanh? Ngươi nói gì, ta cÅ©ng chẳng tin!
Yến Thiết Y khoát tay :
– Mất thì giá» nhiá»u rồi đó, tiên sanh. Nên biết là tại hạ cần Ä‘i gấp, hãy bắt đầu Ä‘i, để chóng kết thúc.
Suy nghÄ© má»™t chút, Hoàng Tiết Tháo lấy trong ngưá»i ra má»™t cái túi bằng bố thô màu xám, bên trong túi là mấy hoàn Tá»­ Kim đơn quý báu hÆ¡n chính sanh mạng lão, rồi lão nghiêng đầu nheo mất thốt :
– Lấy vật đặt trên nóc nhà, kẻ nào đến trước, chụp được trước, trở vỠđây là kẻ đó thắng.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Chí lý!
Hoàng Tiết Tháo liá»n nhún chân, tung mình lên, gió rít má»™t tiếng vù, Ä‘oạn vung tay, cái túi lao vút Ä‘i, rÆ¡i xuống mái ngói nằm lịm.
Sau đó lão trở vỠnguyên vị.
Thân pháp cá»§a lão nhanh quá, chừng như lão muốn tá» cho Yến Thiết Y thấy, cho chàng gá»m trước khi thi thố.
Lão cưá»i lá»›n há»i :
– Vật đã được đặt trên đó, tiểu tử thấy chứ?
Thật ra, lão chỉ muốn cho chàng thấy thân pháp của lão hơn là thấy vật.
Yến Thiết Y biết vậy, nên tán lão một câu cho lão khoái :
– Thuật khinh công của tiên sanh cao tuyệt!
Hoàng Tiết Tháo nghênh mặt :
– Cho ngươi mở tầm mắt má»™t chút, để ngươi dẹp bá»›t cái tánh ngông cuồng. Mất ba mươi năm công phu tu vi đó nhé, tiểu tá»­! Ba mươi năm, hÆ¡n ná»­a Ä‘á»i ngưá»i đó nhé! Äừng tưởng vá»t như con cáo mà hợm mình là tay khinh công cao tuyệt. Trẻ nít bây giá» có khác, cứ nhìn đáy giếng cá»§a chúng mà cứ tưởng là to như trá»i!
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Tiên sanh dày công tập luyện, tại hạ phục hết sức. Tuyết giá dày, nào phải má»™t chiá»u má»™t buổi tích tụ? Thành tá»±u cao nào phải má»™t năm, má»™t tháng tu vi? Tiên sanh quả là má»™t ngưá»i kiên nhẫn phi thưá»ng!
Hoàng Tiết Tháo thét :
– Äá»§ rồi, đừng tâng bốc mãi, quy cá»§, ngươi có hạ mình đến đâu ta vẫn chiếu theo quy cá»§ hành động.
Yến Thiết Y há»i :
– Tiên sanh đã chá»n Ä‘iểm xuất phát chưa?
Hoàng Tiết Tháo dùng gót chân vẽ má»™t đưá»ng trên mặt đất, Ä‘oạn gá»i Yến Thiết Y đến, cả hai đứng sóng vai nhau sau đưá»ng vẽ, bảo :
– Äiểm xuất phát tại đây. Khi ta hô tiếng bay! Là tức khắc chúng ta bay.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Tốt! Chỉ cần tiên sanh hô bay là chúng ta bắt đầu.
Hùng Äạo NguÆ¡n bước tá»›i đỠnghị :
– Tiên sanh để cho tại hạ làm trá»ng tài, vậy má»›i công bằng.
Hoàng Tiết Tháo nạt :
– Ai mượn ngươi chen vào? Ngươi mà làm trá»ng tài? Có xứng đáng không? Hừ!
Yến Thiết Y vẫn thản nhiên, dù cuá»™c thi sắp bắt đầu, Ä‘iá»u đó càng làm cho Hoàng Tiết Tháo thêm thắc mắc.
Phải có một cái gì chàng mới biểu lộ sự tự tin vững chắc như thế?
Cái gì? Hoàng Tiết Tháo sợ cái đó là tà thuật. Và nếu chàng sử dụng tà thuật như lần trước thì tội cái túi của lão rồi.
Lão bâng quơ :
– Tiểu tử đang tưởng gì đó?
Yến Thiết Y đáp :
– Tai hạ đang tưởng đến mái nhà. Nó cao quá tiên sanh há!
Hoàng Tiết Tháo cưá»i lá»›n :
– Muốn bá» cuá»™c phải không? Äâu có được! Ta cho ngươi khóc luôn!
Yến Thiết Y chỉ cưá»i, không đáp.
Hoàng Tiết Tháo hớp một hơi dài không khí. Yến Thiết Y vỠkhông trông thấy, chẳng những thế, hoặc vô tình, chàng lại lùi hai ba bước, nhích tới một bước.
Như vậy là chàng chấp Hoàng Tiết Tháo tới ba bốn bước.
Hoàng Tiết Tháo chừng như thấm thía sự khinh miệt đó, nên thoáng nóng mặt vội lên tiếng để khuất lấp :
– Nghe đây!
Yến Thiết Y cưá»i nhẹ :
– Nghe.
Äá»™t nhiên lão chá»›p mình.
Khi đôi chân hổng đất khá cao rồi lão mới buông :
– Bay!
Hùng Äạo NguÆ¡n mắng :
– Hèn! Hèn quá!
Nhưng Yến Thiết Y không giận, không hấp tấp. Chàng còn đứng đó cưá»i cưá»i.
Chàng chá» cho Hoàng Tiết Tháo đến gần mái nhà má»›i khẽ nhún chân, đồng thá»i rút kiếm khoát ra má»™t vòng, nương thế kiếm vút mình lên, theo thế ngá»± kiếm phi hành.
Mũi tên lao đi, bật kêu rẹt chàng lao mình đi, không một tiếng động, nhanh hơn sao xẹt.
Chàng đến đích, nhặt chiếc túi, trở lại nguyên vị, thế mà Hoàng Tiết Tháo vẫn chỉ tới nơi, nói gì là trở vỠchỗ cũ.
Lão tới nơi, nhưng vật không còn tại chỗ.
Biến sắc mặt, lão quay mình, quên mất bay trở xuống, mà chỉ giương mắt to nhìn.
Yến Thiết Y còn đứng đó, sau đưá»ng vẽ vạch trước xuất phát, an tưá»ng.
Chàng không bay lên à?
Tại sao chiếc túi mất đi?
Không, chiếc túi không mất, nó đang bi kẹp giữa hai ngón tay của Yến Thiết Y.
Chàng đang lắc chiếc túi nhè nhẹ như để trêu lão.
Phẫn ná»™, tức uất, thẹn thùng, hối tiếc... Ngần ấy ná»—i niá»m phát sanh nÆ¡i tâm tư, làm cho Hoàng Tiết Tháo Ä‘iên tiết lên.
Qua một lúc, lão trấn định được tinh thần.
Lão bắt đầu thức ngá»™ sá»± tình, và đêm nay, cái đêm mà lần đầu tiên lão má»›i thức ngá»™ má»™t Ä‘iểm, dù trẻ nít lên ba cÅ©ng hiểu được, cái Ä‘iểm trên núi cao còn có mây che, và mây dù cao hÆ¡n núi, mây vẫn ở dưới nguyệt cầu, và nguyệt cầu dù cao, vẫn chưa xa bằng thái dương... Lần thứ nhất trong Ä‘á»i lão.
Trừng mắt nhìn Yến Thiết Y lão há»i :
– Tiểu tử, ngươi là ai?
Yến Thiết Y khống đáp, chỉ nhắc :
– Còn một đỠmục thi nữa, tiên sanh, mình nên tiếp tục hay bỠluôn?
Hoàng Tiết Tháo hét :
– Äáp câu há»i cá»§a ta! Ngươi là ai?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m đạm nở má»™t nụ cưá»i :
– Hà tất phải biết tại hạ là ai hở tiên sanh.
Hoàng Tiết Tháo vẫn cao giá»ng :
– Ta nhất định phải hiểu rõ ngươi là ai. Ta bại, thì ta có quyá»n đòi há»i kẻ thắng phải cung khai lai lịch. Äể làm gì, ngươi biết chứ? Giả như số thá» cá»§a ta còn dài, thì cÅ©ng tất có ngày mình gặp lại nhau chứ?
Yến Thiết Y nhẹ bĩu môi :
– Cần đến thế à?
Hoàng Tiết Tháo gắt :
– Äừng ỡm á»! Nói nhanh Ä‘i!
Yến Thiết Y lại cưá»i, quay qua má»™t bên bảo :
– Hùng Äạo NguÆ¡n, cho lão tiên sanh biết.
Hùng Äạo NguÆ¡n nhấn mạnh từng chữ :
– Cung lớn không cùng, rồng xanh múa lượn, núi sông bao la, áo thép phất phới.
Hoàng Tiết Tháo xám mặt. Một lúc lâu lão ú ớ :
– Kiêu... kiêu.. bá?...
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên :
– HỠYến, tên Thiết Y.
Hoàng Tiết Tháo vẫn còn mở mắt trao tráo :
– Ngươi không lừa ta chứ?
Yến Thiết Y há»i :
– Äể làm gì? Lừa là khi nào mình không tài bằng kẻ nào đó, lừa để tìm tiện nghi, mà tiện nghi thì tại hạ không cần tìm, nó cÅ©ng đến vá»›i tại hạ, nó đã đến rồi, tại hạ lừa làm chi?
Hoàng Tiết Tháo thở dài :
– Chả trách ta bại cũng phải!
Yến Thiết Y lại há»i :
– Tiên sanh cần chứng minh? Kiêu Bá vốn luyện má»™t môn kiếm pháp tại gia bí truyá»n mang cái tên Minh Thiện đại thức, tiên sanh cần thấy kiếm pháp đó chăng?
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #5  
Old 03-06-2009, 11:36 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5

Tia Sáng Dẫn ÄÆ°á»ng


Hoàng Tiết Tháo kinh hãi :– Ngươi... ngươi đừng có dùng ta làm hình nộm để thử kiếm pháp chứ?
Một vệt sáng lóe lên.
Hoàng Tiết Tháo hoảng quá, vội nhảy tung tung, bất phân phương hướng.
Bỗng, lão nghe lạnh bên má hữu. Càng kinh hãi, lão tháo lui, lại nghe lạnh bên mé tả.
Lão thét lên inh á»i, tuy chưa biết việc gì xảy ra, song lão hiểu là bất lợi cho lão.
Rồi nhiá»u vệt sáng lóe nối tiếp, cuối cùng bản mặt dày lông cá»§a lão trụi lá»§i, gần như nhẳn bóng.
Kế đó, Yến Thiết Y chắp hai thanh kiếm Thái A và Chiếu Nhật thành chữ thập phía trước ngá»±c, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, chàng chập hai thanh kiếm lại, cho khua lên má»™t tiếng, rồi kiếm nào tra vào vá» nấy.
Chàng khoanh tay lại trước ngá»±c, chân thẳng chân dùn, mình nghiêng nghiêng, miệng nở má»™t nụ cưá»i, nhìn Hoàng Tiết Tháo.
Hoàng Tiết Tháo đã đứng lại, hai tay xoa xoa gương mặt, xoa tới đâu, lão kêu oai oái tới đó.
Chẳng một thương tích nào, bởi máu không chảy, lão lại không nghe đau.
Nhưng, cả ria lẫn lông mặt Ä‘á»u bị gá»t sát chân.
Lão rít lên :
– Yến Thiết Y! Ngươi khinh ngưá»i thái quá...
Yến Thiết Y cưá»i hì hì :
– Tại hạ có hảo ý đấy. Tiên sinh, cứ để lông lá xồm xàm như vậy trong tiên sanh có vẻ man rợ quá, chẳng ai dám tiếp cận. Bây giá» thì tiên sanh biến đổi hoàn toàn, dá»… thương hết sức. Äẹp lắm tiên sanh Æ¡i! Hãy tạ Æ¡n tại hạ má»™t tiếng.
Hoàng Tiết Tháo giận không còn có thể nào hÆ¡n, khí uất dâng lên chận yết hầu, ngăn chặn hÆ¡i thở làm lão ta xanh dá»n mặt mày.
Làm sao được, khi mà tài nghệ cá»§a mình chẳng bằng má»™t ngón tay ngưá»i ta, dù có tức thì cÅ©ng phải ráng chịu vậy thôi.
Lão rít luôn :
– Ngươi bắt buá»™c ta phải liá»u mạng vá»›i ngươi đấy nhé! Äến từng tuổi này, ta có thể chết là vừa. Lại đây, tiểu tá»­! Lại đây!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không! Nguy lắm, nguy cho tiên sanh lắm! Trong Minh Thiên đại cá»­u thức, tại hạ chỉ má»›i thi thố má»™t chút thôi, tiên sanh đừng bức tại hạ phải xuất phát thêm má»™t vài thức khác. Äá»i còn đáng yêu lắm, tiên sanh, huống chi, tiên sanh còn cả má»™t túi Tá»­ Kim đơn kia! Chết rồi bá» lại cho ai?
Chàng thá»c hai ngón tay vào túi, kẹp má»™t hoàn, Ä‘oạn thắt dây miệng túi lại, quăng sang cho Hoàng Tiết Tháo, bảo :
– Äếm lại Ä‘i, tại hạ chỉ lấy má»™t hoàn thôi, lấy mà không có chá»— dùng, bất quá để răn tiên sanh đừng quá hung bạo, tàn nhẫn, nên ăn ở cho có đức.
ÄÆ°a tay đón bắt chiếc túi. Hoàng Tiết Tháo hết phương thốt thành lá»i, lão cứ nghiến răng trèo trẹo, nghe rợn ngưá»i.
Yến Thiết Y tiếp :
– Con nhà võ có mấy Ä‘iá»u cố kỵ là: cuồng, nông và quái. Cuồng loạn thì dá»… sanh thù hận, nông cạn lắm lúc thiệt thân, quái đản thì chỉ khiến ngưá»i lánh xa, thành ra đơn độc. Cả ba Ä‘iá»u cố kỵ, tiên sanh Ä‘iá»u há»™i đủ, thật đáng buồn cho má»™t ngưá»i thành tá»±u khá cao, nhưng lại vô dụng đối vá»›i giang hồ. Tuy nhiên, tiên sanh chưa há» làm má»™t Ä‘iá»u cá»±c ác, thì tại hạ cÅ©ng chẳng trách làm gì. Nếu tá»™i ác đáng chết, thì má»™t nhát kiếm đã cứa cổ tiên sanh rồi, tại hạ đâu cần gá»t lông để cảnh cáo? Mong tiên sanh từ nay sá»­a thái độ.
Hoàng Tiết Tháo quát :
– Ta không mượn ngươi giáo huấn...
Yến Thiết Y cưá»i nhẹ :
– Thuốc đắng dã tật, lá»i thật mích lòng, danh ngôn thưá»ng nghịch nhÄ©. Tại hạ hiểu, còn tùy tiên sanh chấp nạp hay không, hậu quả cá»§a tiên sanh, không mảy may liên quan đến tại hạ.
Hoàng Tiết Tháo hét oang oang :
– Yến Thiết Y! Có phải ngươi đã ngầm giở chiêu, tiếp trợ tiểu tử hỠTrần chăng?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên đáp :
– Tại hạ có nói rồi, tiên sanh, Hoàng Thiên ám trợ hiếu tâm nhân! Tiên sanh không thấu triệt cái đạo lý đó sao? Khi Hoàng Thiên muốn, thì có bao nhiêu ngưá»i sẵn sàng tuân theo cái ý cá»§a Hoàng Thiên.
Hoàng Tiết Tháo nghiến răng :
– ÄÆ°á»£c rồi! Kể như hôm nay ta gặp xui.
Yến Thiết Y nghiêng mình :
– Núi tuy cao, biển tuy rá»™ng, sông tuy dài, thế giá»›i bao la, song ngưá»i Ä‘i mãi cÅ©ng có lúc gặp nhau. Trong tương lai có biết bao nhiêu cÆ¡ há»™i trùng phùng? Äừng lo không có dịp tái ngá»™, tiên sanh. Tại hạ xin cáo từ.
Hoàng Tiết Tháo hét vá»ng theo :
– Hậu hội hữu kỳ? Dù xuống đến Âm ty ta cũng chẳng tái ngộ ngươi.
Yến Thiết Y cùng hai cận vệ Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức bá» Ä‘i luôn, không quay đầu lại.
Ra đến bìa rừng Hùng Äạo Ngươn ngẩn mặt nhìn trá»i thở dài, thốt :
– Äêm nay khá»i cần phải Ä‘i tìm chá»— nghỉ ngÆ¡i, trá»i sắp sáng rồi kia, thật đáng hận cho lão quái vật, tại lão mà mình mất hết má»™t giấc ngá»§!
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Oán hận làm gì, Äạo Ngươn! Tuy mệt thật. song bù lại mình đã làm được má»™t công đức khá lá»›n, thì cái tâm cá»§a mình rất an, tâm an mà thân nhá»c, còn hÆ¡n thân an tâm nhá»c.
Hùng Äạo Ngươn gật đầu :
– Khôi Thá»§ có lý. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tâm an đáng hÆ¡n thân an.
Bá»—ng, má»™t tiếng động quái dị vá»ng đến tai há», phát xuất lối ven rừng gần đó.
Thôi Hậu Äức nhanh như chá»›p quay mình, lão vén lên hai tay chụp chuôi cặp Ä‘ao, mÅ©i Ä‘ao chỉa vá» phía âm thanh phát xuất.
Một thân hình cao ốm đang hổn hển chạy đến.
Yến Thiết Y chớp mắt :
– Trần Phẩm Äoan chưa Ä‘i à?
Äúng vậy, ngưá»i má»›i đến chính là Trần Phẩm Äoan.
Thu Ä‘ao vá», Thôi Hậu Äức thét :
– Bằng hữu còn nấn ná ở đây làm gì nữa?
Trần Phẩm Äoan tiến tá»›i sụp mình xuống lạy liá»n.
Yến Thiết Y vá»™i nhảy tránh qua má»™t bên gấp giá»ng há»i :
– Muốn nói gì cứ nói, bằng hữu làm thế chẳng sợ tại hạ tổn đức sao?
Trần Phẩm Äoan đầm đìa lệ xúc động :
– Cáo tố anh hùng, tiểu nhân ra đến bên rừng, lòng những thắc mắc vá» sá»± việc vừa qua, tá»± há»i tại sao mình thắng cuá»™c má»™t cách nhiệm mầu như vây. Sau đó, tiểu nhân thức ngá»™, ngoài sá»± âm thầm tiếp trợ cá»§a anh hùng thì còn má»™t giải thích nào hợp lý hÆ¡n? Yếu tố giúp tiểu nhân là trước tiên, anh hùng khích lệ tiểu nhân dùng võ, anh hùng biết rõ tiểu nhân không là đối thá»§ cá»§a lão quá»·, nhưng anh hùng khuyên tiểu nhân xuất thá»§, giục tiểu nhân xuất thá»§ để rồi bảo đảm thắng lợi cho tiểu nhân, quá rõ ràng, thế mà lúc ấy tiểu nhân không hiểu. Cứu được gia mẫu, là do ân đức sâu dày cá»§a anh hùng, tiểu nhân không biết làm sao để biểu đạt được lòng cảm kích.
Yến Thiết Y hòa dịu đáp :
– Cũng vì chuyện nhỠnhặt đó, mà bằng hữu quay trở lại đây chỠtại hạ bước ra?
Trần Phẩm Äoan gật đầu :
– ThỠân mà không nói được má»™t tiếng nào thì nhạt niá»m tri ân, ngoài niá»m tri ân, thì lòng nào lại an mà bá» gia mẫu Ä‘ang chá» linh dược?
Yến Thiết Y bước tới nâng hắn lên, tiếp :
– Giúp bằng hữu chẳng qua tại hạ kính cái hiếu đạo cá»§a bằng hữu, chứ đâu phải vì má»™t sá»± báo đáp? Äừng nói riêng gì tại hạ, hành động đó, dù cho bất cứ ai có Ä‘iểm...
(thiếu một trang)
– Nhà lão đệ cách đây độ bao xa?
Trần Phẩm Äoan đáp :
– HÆ¡n ba trăm dặm đưá»ng.
Yến Thiết Y chớp mắt :
– Ba trăm dặm đưá»ng? Chỉ bằng vá»›i đôi chân thôi?
Trần Phẩm Äoan gật đầu :
– NhỠtiểu nhân có đôi chân rất dài, một ngày tiểu nhân có thể vượt được bảy tám chục dặm.
Yến Thiết Y kêu trá»i :
– Vừa Ä‘i vừa vá», suýt soát bẩy trăm dặm đưá»ng, vá»›i đôi chân? Thật là không tưởng nổi.
Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức kêu lên :
– Khổ cho Trần bằng hữu quá!
Yến Thiết Y tiếp :
– Äạo hiếu có thể làm cho con ngưá»i đạp than tắm lá»­a! Nói chi đưá»ng dài! Các ngươi nhá»› đó, mài sắt nên kim cÅ©ng thế thôi!
Chàng bảo :
– Hai ngưá»i cưỡi chung má»™t ngá»±a, nhưá»ng má»™t con lại cho Trần lão đệ.
Trần Phẩm Äoan vá»™i khoát tay :
– Không được tiểu nhân không thể nhận. Ân trước chưa Ä‘á»n khi nào dám thỠân sau? Tiểu nhân xin chạy theo sau các vị cÅ©ng được.
Yến Thiết Y cau mày :
– Cứ nhận đi, cho tại hạ vui, lão đệ, giữa chúng ta thành thật với nhau là hay hơn, cái gì giúp cho nhau mình cứ làm, huống chi làm mà chẳng tổn hại chi đâu.
Cuối cùng Trần Phẩm Äoan phải nhận ngá»±a.
Äoàn ngưá»i giục vó ra Ä‘i.
Trần Phẩm Äoan chỉ dẫn :
– Tệ gia ở tại trấn Äồng ÄÆ°á»ng.
Yến Thiết Y há»i :
– Có cách Tích ÄÆ°á»ng trấn xa lắm không?
Trần Phẩm Äoan lắc đầu :
– Không xa lắm, chỉ cách độ hai trăm dặm thôi. Từ Äồng ÄÆ°á»ng trấn đến Tích ÄÆ°á»ng trấn vá»›i ngá»±a hay, mình chỉ mất hai ngày má»™t đêm hành trình thôi.
Không hy vá»ng lắm, Yến Thiết Y vẫn há»i như thưá»ng :
– Trần lão đệ là con nhà võ, song chẳng hay có hiểu ít nhiá»u vá» sinh hoạt cá»§a khách giang hồ vùng Tích ÄÆ°á»ng trấn chăng?
Trần Phẩm Äoan lắc đầu :
– Tiểu nhân hoàn toàn mù tịt, ân công. Tuy có há»c qua võ công, song tiểu nhân không há» xuất đạo, hằng ngày chỉ lo khai thác hiệu buôn nhan đèn nho nhá» tại Äồng ÄÆ°á»ng, phụng dưỡng mẹ già. Thỉnh thoảng có lên núi săn thú thay đổi món ăn cho mẹ thôi.
Yến Thiết Y không nói gì nữa.
Trần Phẩm Äoan nói tiếp :
– Ân công muốn biết má»™t vài chuyện gì đó vá» Tích ÄÆ°á»ng? Vá» hoàn cảnh cá»§a giá»›i vÅ© lâm địa phương? Tiểu nhân rất thẹn, không giúp ích cho ân công cả.
Yến Thiết Y cưá»i nhẹ :
– Có chi đâu, lão đệ đừng thắc mắc, trong hoàn cảnh cá»§a lão đệ ai ai cÅ©ng thế, lo việc gia đình không đủ thì giá», còn lưu ý đến việc cá»§a Ä‘á»i làm sao được. Huống chi lại là việc cá»§a chốn giang hồ, má»™t giá»›i phức tạp, há»—n loạn nhất trong xã há»™i.
Trần Phẩm Äoan tiếp :
– Giả như anh hùng muốn biết qua tình hình vÅ© lâm tại Tích ÄÆ°á»ng, thì tiểu nhân xin giá»›i thiệu vá»›i anh hùng vị đưá»ng huynh cá»§a tiểu nhân đây, y sẽ đến đó dò xét những Ä‘iá»u anh Ä‘ang cần biết. Y là má»™t giáo đầu tại má»™t võ đưá»ng tá»a lạc nÆ¡i địa phương đó.
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Khá»i!
Trần Phẩm Äoan thở dài :
– Tiểu nhân vô dụng quá.
Má»™t lúc sau, Yến Thiết Y há»i :
– Bịnh tình cá»§a lịnh đưá»ng như thế tại sao lão đệ không tìm thuốc ngay từ lúc khi má»›i phát, mà phải đợi đến bây giá» mói chịu bá» công Ä‘i tìm Hoàng Tiết Tháo cầu xin má»™t Tá»­ Kim đơn? Giả như lão đệ không gặp được Minh Không hòa thượng, thì làm gì được hòa thượng chỉ dẫn? Giá như đêm nay không lấy được thuốc thì có phải là nguy chăng? Thế trong vùng phụ cận quí gia hương chẳng có y sư sao?
Trần Phẩm Äoan thở dài :
– Y sư thì quanh vùng chẳng thiếu chi, tiểu nhân cÅ©ng đã má»i khắp mặt. Bao nhiêu tiá»n dành dụm Ä‘á»u tiêu pha hết sạch trong việc cứu chữa cho mẹ già, song cuối cùng tiá»n mất tật mang, theo tiểu nhân nhận xét, số y sư đó chỉ có tiếng chứ không có thá»±c tài, nói năng khoác lác, chữa trị thì mÆ¡ hồ, thành thá»­ mãi thêm bệnh vá»›i cái lối Ä‘au nam chữa bắc.
Yến Thiết Y há»i :
– Phàm danh sư thì không cần phải ở giữa nÆ¡i đông đúc, bởi dù ở chốn sÆ¡n cùng thá»§y tận mà có tài cải tá»­ hoàn sinh, thì khi cần, ngưá»i ta dù có xa xôi đến tận chân trá»i thì cÅ©ng dò thăm mà đến yêu cầu cứu chữa. Äồng ÄÆ°á»ng, Tích ÄÆ°á»ng là những nÆ¡i rất thích hợp cho những bậc danh tài quy ẩn, thế mà quanh vùng chẳng có vị nào. Thật là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh cho lão đệ.
Trần Phẩm Äoan Ä‘oạn dặng hắng má»™t tiếng, tìm cách biện há»™ cho ngưá»i đồng hương. Hắn suy nghÄ© má»™t chút rồi nói :
– Thá»±c ra, tại đó cÅ©ng có má»™t vị y sư, rất tinh thông thuật cứu chữa, có Ä‘iá»u y chỉ giá»i vá» khoa ngoại thương, chứ không hay lắm vá» môn ná»™i chứng, nếu ai bị gãy tay, gãy chân, đứt thịt, tét da, cứ đến y là cầm như lành mạnh. Y có tài khâu vá hÆ¡n bất cứ y sư nào, ngưá»i ta dám ví y là Hoa Äà, Biển Thước đó anh hùng. Cái hay cá»§a y là ở chá»— vết thương nào qua tay y khâu vá, là dùng gân nhá» trong thịt dê để làm chỉ khâu, thá»§ thuật cá»§a y cá»±c cao, cá»±c diệu, chẳng rõ y làm cách nào, mà những sợi gân thịt để lạo dính liá»n vào da thịt, bất quá ai nhìn thật kỹ, thật lâu má»›i nhận ra được, dạng dạng đậu Ä‘á».
Äiá»u mà Trần Phẩm Äoan vừa tiết lá»™ suýt nữa làm cho Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức ngừng thở.
Cả hai cùng quay đầu nhìn Yến Thiết Y.
HỠcố gượng lắm mới không buột miệng kêu lên kinh hãi.
Nhưng Yến Thiết Y vẫn bình tÄ©nh như thưá»ng, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i Ä‘iá»m đạm há»i :
– Thật vậy à? Quanh vùng này có một danh y chuyên giải phẫu siêu việt đến cỡ đó à?
Trần Phẩm Äoan đáp gấp :
– Tiểu nhân có nói dối vá»›i anh hùng làm gì? Vị y sư đó tại Bạch Hà thôn, cách Tích ÄÆ°á»ng trấn không xa lắm.
Rồi hắn tiếp :
– Y đòi lấy khoản thù lao cá»±c nặng, từ lúc nào đến giá», cá»­a nhà không treo chiêu bài, bởi thế mà ngưá»i ta ít biết đến y. Tiểu nhân sở dÄ© biết y là nhá» vị đưá»ng huynh làm giáo đầu tại má»™t võ đưá»ng tại Tích ÄÆ°á»ng trấn. ÄÆ°á»ng huynh cá»§a tiểu nhân có dạo bị thương vì má»™t nhát Ä‘ao, nhá» y chừa trị. Tiểu nhân có trông thấy tận mắt vết thương đó lành lặn như da thịt thưá»ng, nếu đưá»ng huynh tiểu nhân không chỉ và không giải thích, thì tiểu nhân cÅ©ng không biết nổi vị trí cá»§a thương thế. ÄÆ°á»ng huynh tiểu nhân nói là vết thương sâu lắm, lưỡi Ä‘ao chạm đến xương, tình trạng cá»±c kỳ nghiêm trá»ng. Thế mà y chữa trị lành lặn như thưá»ng, phải kể y rất giá»i vá» khoa giải phẫu vậy.
Yến Thiết Y há»i :
– Chỉ thấy dạng dạng dấu vết đưá»ng dây khâu thôi phải không?
Trần Phẩm Äoan gật đầu :
– Phải, chá»— dạng dạng đỠđá», hÆ¡i lồi lên má»™t chút, nhưng không lá»™ liá»…u lắm.
Yến Thiết Y há»i :
– Vị y sư đó tên hỠlà chi?
Trần Phẩm Äoan đáp :
– Tên há» thì tiểu nhân không rõ lắm, chỉ biết thiên hạ gá»i y là Diệu Thá»§ Hắc Tâm. Sở dÄ© có danh từ Hắc Tâm, là vì y đòi thù lao cao quá, ai không tiá»n, đừng mong y chiếu cố.
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– NghÄ©a là ai chi ra má»™t số tiá»n lá»›n là y lập tức hành nghá»?
Trần Phẩm Äoan mỉm cưá»i :
– Cái đó thì hẳn rồi. Y là con ngưá»i vì tiá»n mà!
Yến Thiết Y há»i :
– Thực sự lão đệ không biết tên hỠy?
Trần Phẩm Äoan lắc đầu :
– Có má»™t lần, đưá»ng huynh cá»§a tiểu nhân nói cho biết tên há», song tiểu nhân lưu ý mà làm chi, bởi trưá»ng hợp cá»§a gia mẫu có cần gì đến thá»§ thuật cá»§a y, vả lại trong vùng, ít ai nói đến tên há» y lắm. Chừng như y há» Kha thì phải, tôn tánh mưá»ng tượng Nãi Hòa.
Giả sá»­ như anh hùng muốn biết rõ hÆ¡n, thì sau khi đến Äồng ÄÆ°á»ng, tiểu nhân sẽ tìm cách há»i đưá»ng huynh cá»§a tiểu nhân cho... Tiểu nhân từng thấy mặt y má»™t vài lần, có thân vóc ốm nhá», mặt vạng má thá»n, mắt chuá»™t, dưới cằm lưa thưa mấy sợi râu, ngón tay cá»±c nhá» cá»±c dài...
Yến Thiết Y bĩu môi :
– Giống như một con chồn?
Trần Phẩm Äoan gật đầu :
– Nhưng thá»§ thuật thì cao diệu! ÄÆ°á»ng huynh tiểu nhân có há»i y vá» cách chế luyện loại dây gân dê đó, song y không há» tiết lá»™ phương pháp chế luyện. Y khoe khoang là trên Ä‘á»i này chÄ© có má»—i má»™t mình y biết cách chế luyện loại dây đặc biệt đó thôi. Y còn nói là khắp thiên hạ chẳng má»™t ai nhận ra được loại dây đó.
Yến Thiết Y lẩm nhẩm :
– Äúng là không ai nhận ra, nhưng nếu má»™t ngưá»i nhận được, má»™t ngưá»i thôi cÅ©ng đủ lắm rồi.
Trần Phẩm Äoan lấy làm lạ, chẳng hiểu vị anh hùng ân nhân cá»§a hắn lẩm nhẩm như thế là có ý tứ gì.
Yến Thiết Y cũng không cần giải thích.
Từ đó Ä‘oàn ngưá»i lặng lẽ giục ngá»±a khởi hành.
Äến ngày thứ ba, vào giá» ngá», hỠđến Äồng ÄÆ°á»ng.
ÄÆ°a Trần Phẩm Äoan đến tận cá»§a nhà, Yến Thiết Y tặng hắn má»™t trăm lượng bạc, Trần Phẩm Äoan cảm kích đến rÆ¡i lệ.
Yến Thiết Y không buông lá»i từ giã, bá» lại hắn đó vá»›i nguồn lệ tuôn tràn, dẫn hai cận vệ Ä‘i luôn đến trấn Tích ÄÆ°á»ng.
Chàng không dừng chân lại trấn, đi luôn đến thôn Bạch Hà. Khi chàng đến nơi thì vào lúc hoàng hôn hôm sau.
Bấy giá» bá»n há» thấm mệt không tưởng được.
Tính ra từ lúc rá»i Sở Giác Lãnh, há» Ä‘i suốt năm đêm bốn ngày, ngá»±a không dừng vó, ngưá»i chẳng ngã lưng.
Bất quá, há» cÅ©ng có nghÄ© chân trong chốc lát để ăn, để uống, ngưá»i ăn uống, ngá»±a ăn uống, và há» thay phiên nhau ngồi mà chợp mắt má»™t lúc, cho ngá»±a ráo mồ hôi nhưng thá»i gian thỉnh thoảng nghỉ đó cá»™ng lại trong suốt mây đêm ngày không dài bằng má»™t đêm tròn.
à chí báo thù nung nấu hỠcực điểm, báo thù cho bằng hữu, còn như thế ấy, nói chi là báo thù cho chính cá nhân h�
Bạch Hà thôn là má»™t thôn nhá», má»™t thôn như thiếu sinh khí, bởi nÆ¡i đây hầu như thiếu những mầm sinh hoạt, ngưá»i ta sống miá»…n cưỡng, dật dá», nhà cá»­a thưa thá»›t đến tiêu Ä‘iá»u.
Má»™t thôn gồm không hÆ¡n năm mươi nóc nhà, thì dân cư phá»ng độ mấy trăm thôi.
Hùng Äạo Ngươn trông thấy má»™t lão nông bên bá» ruá»™ng, bèn Ä‘i đến há»i thăm, lão nông sẵn sàng chỉ dẫn.
Thì ra tìm Diệu Thủ Hắc Tâm chẳng phải khó khăn gì đó.
Trong thôn, chỉ có má»™t ngôi nhà bằng đá xanh, độc nhất bằng đá trong vùng. Chỉ có Diệu Thá»§ Hắc Tâm thôi có đủ tiá»n dá»±ng lên má»™t ngôi nhà bằng đá, còn thôn dân chỉ ở nhà tranh, nhà cá».
Ngôi nhà đá ở giữa một cái gò.
Như Trần Phẩm Äoan đã nói, ở đây ngưá»i ta chỉ biết cái hiệu Diệu Thá»§ Hắc Tâm, chứ ít ai hiểu cái tên Kha Nãi Hòa.
Bá»n Yến Thiết Y cho ngá»±a chạy vá» hướng lão nông chỉ, không lâu lắm, hỠđến trước cá»­a nhà.
Yến Thiết Y hất mặt sang Hùng Äạo Ngươn, Hùng Äạo Ngươn hiểu, bèn xuống ngá»±a toan gá»i cá»­a.
Nhưng vừa lúc đó, cánh cá»­a vụt mở ra, má»™t ngưá»i có thân vóc ốm, nhá», xuất hiện.
Sắc mặt vàng vàng, bá»™ mặt ốm, nhá», dài dài, như mặt khỉ, tuổi khá cao, ngưá»i đó chừng như có việc cần xuất ngoại, vừa bước ra trông thấy Hùng Äạo Ngươn, lập tức khá»±ng lại, rồi vào trong, mở to đôi mắt chuá»™t mà nhìn.
Dù chưa dám chắc ngưá»i đó là ngưá»i cá»§a mình tìm, trông thấy chiếc rương thuốc nhá» dưới nách, Hùng Äạo Ngươn dám Ä‘oán là đúng ngưá»i y tìm.
Y há»i :
– Lão trượng là Kha y sư?
Ngưá»i đó giật mình, buông giá»ng dè dặt :
– Há»i làm gì? Khách nhân muốn gì?
Thái độ không được hòa thiện lắm.
Hùng Äạo Ngươn lập lại câu há»i :
– Tôn giá có phải là Kha y sư chăng?
Ngưá»i đó đáp :
– Lão phu là Kha Nãi Hòa đây. Khách nhân muốn gì?
Xoa xoa hai tay, Hùng Äạo Ngươn Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Bá»n tại hạ muốn thỉnh giáo nÆ¡i bậc danh y má»™t Ä‘iá»u...
Kha Nãi Hòa vẫn vói giá»ng gá»n lạnh, đáp :
– Không có thì giá» tiếp khách, lão phu Ä‘ang bận việc, nếu muốn há»i gì thì ít nhất ước hẹn trước ná»­a tháng, đồng thá»i phí khuôn thù lao cÅ©ng phải ứng trước đầy đủ. Chứ tìm lão phu mà tìm cách đột ngá»™t như thế này thì sai quy cá»§, lão phu không thể đáp ứng đâu. Hiện tại, lão phu cần Ä‘i gấp, xem qua tình trạng cá»§a má»™t nạn nhân gãy chân...
Hùng Äạo Ngươn cố nở má»™t nụ cưá»i ưa vuốt :
– Sinh ý của lão trượng có vẻ thịnh vượng quá...
Kha Nãi Hòa lạnh lùng :
– Khách nhân nói thế là có ý tứ gì? Mình có thực tài, thì tự nhiên dể kiếm cái sống, chứ có gì lạ đâu?
Hùng Äạo Ngươn gật đầu :
– Äúng vậy.
Kha Nãi Hòa khoát tay :
– Khách nhân tránh qua má»t bên Ä‘i, cho lão phu bước qua, đã trá»… lắm rồi.
Hùng Äạo Ngươn nghiêm giá»ng :
– Tại hạ muốn thỉnh giáo nơi lão trượng.
Kha Nãi Hòa hừ một tiếng :
– Lão phu đã nói rồi, khách nhân muốn gì, cứ chỠkhi lão phu trở vỠđây, sẽ đỠcập đến.
Hùng Äạo Ngươn há»i :
– Lão trượng đi chữa bệnh cho ai đấy?
Kha Nãi Hòa bắt buộc phải đáp :
– Con trai của Lý phú ông, ở gần đây, hắn bị gãy chân trong ngày hôm qua.
Hùng Äạo Ngươn mỉm cưá»i :
– Má»›i gãy chân trong hôm qua, thì đâu có ước hạn trước ná»­a tháng, đóng trước tiá»n thì lao chữa trị được. Mà lão trượng thì tuyên bố quy cá»§ như vậy, phải không?
Kha Nãi Hòa thẹn, tức cao giá»ng há»i :
– Ngươi là cái quái gì lại dám chen vào việc của ta? Ngươi không được nói lôi thôi nữa. Tránh qua một bên cho ta đi.
Hùng Äạo Ngươn hừ má»™t tiếng :
– Chỉ sợ con nhà đại phú ông lại chi tiá»n không hÆ¡n khách qua đưá»ng đó lão trượng ạ. Lão trượng quả thật là ngưá»i chỉ kể có tài lợi, mà quên mất nhân đạo. Giào hay nghèo cÅ©ng là má»™t mạng ngưá»i, chẳng lẽ chỉ lo cứu giàu mà bá» mặc nghèo trong khốn đốn?
Kha Nãi Hòa xám mặt hét :
– Ai cho phép ngươi mắng ta? Ngươi có quyá»n gì phê phán ta, chen vào sinh hoạt cá»§a ta?
Hùng Äạo Ngươn cưá»i mỉa :
– Äạo lý cho phép tại hạ can thiệp, nhân nghÄ©a cho phép tại hạ phê bình!
Kha Nãi Hòa lùi lại mấy bước, lại hét :
– Ngươi muốn gì?
Hùng Äạo Ngươn bước tá»›i, đủ số bước lùi lại cá»§a Kha Nãi Hòa, trầm giá»ng bảo :
– Giải quyết trước việc cá»§a bá»n tại hạ yêu cầu, rồi hãy Ä‘i mà tâng bốc, bợ đỡ bá»n lắm bạc thừa tiá»n.
Kha Nãi Hòa hừ một tiếng :
– Ngươi đừng mong ức hiếp ta nổi. Ta sẽ báo quan, ta sẽ đầu cáo ngươi...
Hùng Äạo Ngươn lắc đầu :
– Tại hạ xem thưá»ng, Kha sư y!
Kha Nãi Hòa chớp chớp mắt :
– Ta há»i thật sá»±, ngươi muốn gì?
Hùng Äạo Ngươn cao giá»ng :
– Tại hạ muốn y sư quay mình, trở vào nhà ngồi xuống sau đó, tại hạ cho biết ý muốn.
Kha Nãi Hòa hừ hừ :
– Nếu không thuận lá»i?
Hùng Äạo Ngươn cưá»i rợn :
– Thì bàn tay này sẽ vặn há»ng y sư, như vặn cổ má»™t con gà ốm.
Y đưa cao tay lên, bàn tay to bằng chiếc quạt, y khoa khoa hai tay đánh gió.
Kha Nãi Hòa biến sắc mặt. Lão kêu lên :
– Äừng lá»— mãng. Ngươi muốn ta trở vào thì trở vào.
Hùng Äạo Ngươn gật gù :
– Vậy là biết Ä‘iá»u đấy.
Äoạn, y bước theo Kha Nãi Hòa, đến ngưỡng cá»­a, day lại gá»i :
– Vào đi, Khôi Thủ.
Yến Thiết Y xuống ngựa, bước tới.
Kha Nãi Hòa kinh hải, há»i :
– Còn ngưá»i nữa sao? Ai đấy hả?
Chưa hết, Thôi Hậu Äức cÅ©ng đã vào đến nÆ¡i, lão ta trố mắt nhìn.
Äông quá! Bá»n này có thái độ ngang ngạnh, hẳn là không phải những tay hiá»n, Kha Nãi Hòa bắt đầu run sợ.
Làm gan, lão há»i :
– Các ngươi cùng một đoàn?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Phải, đồng bá»n vá»›i nhau.
Gian nhà thô sơ, chẳng có vật gì quý giá, dược liệu bỠbừa bãi, rải rác khắp nơi, mùi thuốc xông lên, khó chịu vô cùng.
Má»i ngưá»i vào hết trong nhà rồi, Kha Nãi Hòa bèn há»i :
– Việc gì đây, các ngươi nói cho nghe đi.
Yến Thiết Y nhếch mép nhưng không cưá»i, từ từ há»i :
– Sao lại có cả da thú, chừng như là da dê thì phải?
Kha Nãi Hòa đáp :
– Y thuật là môn há»c biến hóa vô cùng, ngưá»i hành nghá» phải luôn luôn nhiên cứu, tìm phương pháp chữa trị cho ngưá»i Ä‘á»i, những vật đó cần thiết cho công cuá»™c nghiên cứu cá»§a ta, thì ta phải dá»± trữ.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Tốt lắm!
Chợt chàng đi ngay vào đỠ:
– Lão sư! Mấy tháng trước đây, lão sư có làm Ä‘iá»u chi thất đức chăng?
Lại biến sắc lượt nữa, Kha Nãi Hòa lắc đầu :
– Không há». Giúp ngưá»i, cứu ngưá»i thì có, chứ hại ngưá»i thì không.
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Lão sư dối tại hạ?
Kha Nãi Hòa lo sợ :
– Dối để làm gì? Ngươi đừng có ngậm máu phun ngưá»i.
Yến Thiết Y há»i :
– Lão sư biết Hồ Tuân chứ?
Lão biến sắc lượt thứ tư. Sự biến đổi này tố cáo cái tâm không ngay thẳng của lão một cách lộ liễu. Lão lắc đầu, thốt :
– Không! Không! Ta chẳng biết ai là Hồ Tuân!
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Còn Bùi Vịnh? Lão sư cũng chẳng biết luôn, phải không?
Kha Nãi Hòa lắc đầu :
– Ta chẳng biết Bùi Vịnh, Bùi Ngâm nào cả hết!
Yến Thiết Y cưá»i mỉa :
– Cái gì, lão y sư cÅ©ng chẳng biết! Lão y sư thật thà đến thế, sống thanh đạm, ít giao du, chỉ giúp Ä‘á»i, không hại ngưá»i, đáng ngợi lắm!
Chàng thuật lại tình hình của Bùi Vịnh ngày trước cho Kha Nãi Hòa biết, cả việc dùng chân vẻ chữ Bùi Vịnh.
Kha Nãi Hòa sợ đến bay hồn bạt vía, chối nguây nguẩy :
– Vu vÆ¡! Vu vÆ¡! Há»a đâu mà đến cho ta bất ngá» như thế này? Quá»· nào ám ngươi mà ngươi đỠán cho ta má»™t cách vu vÆ¡ như thế? Ngươi muốn làm tiá»n ta phai không?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên thốt :
– Lão y sư không chịu thú nhận? ÄÆ°á»£c rồi!
Chàng gá»i :
– Hùng Äạo Ngươn, ra ngoài dìu Bùi Vịnh vào đây cho ta, để song phương đối chất. Còn Thôi Hậu Äức, chuẩn bị mấy món hình cụ, chắc chắn là ta phải tra khảo má»›i ra manh mối!
Biết không thể nào man trá được nừa, Kha Nãi Hòa thét lên :
– Không cần dàn cuộc, ta sẽ nói, nói những gì ta biết.
Yến Thiết Y khoát tay.
Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức vá» bước Ä‘i, liá»n đứng lại.
Kha Nãi Hòa há»i :
– Giả như lão phu nói hết sự thật, các vị có thể giấu diếm hộ lão phu chứ? Việc này, nếu mà tiết lậu ra, thì lão phu mất mạng ngay.
Yến Thiết Y đáp :
– Tại hạ bảo chứng vá»›i tiên sanh, là ngoài bá»n tại hạ ra, chẳng má»™t ai được biết. Tiên sanh hay nói hết cho tại hạ rõ, tại sao tiên sanh hãm hại Bùi Vịnh.
Kha Nãi Hòa kêu lên :
– Nào có phải lão phu hãm hại hỠBùi đâu!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Tại hạ tạm thá»i tin như vậy. Tiên sanh cứ thông thả thuật lại, từ đầu đến cuối, nên nhá»› là càng nhanh càng hay. Tại hạ cần tranh thá»§ thá»i gian đấy.
Kha Nãi Hòa thở dài :
– Thực ra, chính lão phu cũng là một nạn nhân, lão phu bị bức phải làm, chứ nào phải tự nguyện giúp kẻ hung ác!
Rồi lão kể :
– Sá»± tình như thế này: bốn tháng trước đây, má»™t đêm, bên ngoài đó còn mưa. Mưa lác đác, không lá»›n lắm lão phu sắp sá»­a Ä‘i ngá»§, chợt cánh cá»­a phòng vụt mở ra, má»™t ngưá»i xuất hiện, tay lăm lăm thanh Ä‘ao, Ä‘ao đè sát yết hầu lão phu. Ngưá»i đó bảo lão phu phải Ä‘i theo y, làm má»™t việc theo ý muốn cá»§a y. Tá»± nhiên, lão phu còn muốn sống, nên bắt buá»™c phải tuân lá»i...
Yến Thiết Y há»i :
– Äi theo y, để đến má»™t nÆ¡i nào đó, may miệng Bùi Vịnh?
Kha Nãi Hòa gật đầu :
– Äúng. Lão phu bị bức bách phải làm việc hại ngưá»i, trong khi nghá» nghiệp cá»§a lão phu là cứu ngưá»i...
Yến Thiết Y há»i :
– Tuy nhiên, trước khi may miệng, cũng phải cưa môi cho thành răng lược rồi đâu lại chứ?
Kha Nãi Hòa gật đầu :
– Phải!
Nhưng, biết là lỡ lá»i, lão nín lặng.
Bởi, đã nói là cứu ngưá»i, sao lại cưa môi ngưá»i?
Yến Thiết Y mỉm cưá»i!
– Tại sao tiên sanh may kỹ thế? Nếu bị bức bách, bất quá tiên sanh thao thảo mà làm gấp, cho song việc thôi, chứ cần gì phải tận dụng xảo thuật của tiên sanh? Có lẽ tiên sanh sợ sau này Bùi Vịnh thoát nạn sẽ tố cáo tiên sanh, nên bít luôn cái miệng của y, cho y vĩnh viễn không nói năng được? Tiên sanh thừa hiểu, mất cả hai tay, Bùi Vịnh không thể viết chữ được kia mà?
Kha Nãi Hòa lắc đầu :
– Không, lão phu chẳng có ý tứ gì hết, chính Hồ Tuân đứng một bên giám thị, bức lão phu làm theo sự chỉ dẫn của y.
Yến Thiết Y há»i :
– Còn cái lỗ nơi mắt, ai khoét?
Kha Nãi Hòa đáp :
– Hồ Tuân ra lịnh cho lão phu khoét.
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Tất cả Ä‘á»u do chỉ thị cá»§a Hồ Tuân?
Kha Nãi Hòa gật đầu :
– Äúng vậy.
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
êîìïüþòåð, ïîïêà, ìîñêâå, ñöåíàðèè, òèìàòè, thanh long giaÌo chủ, thanh long giao chu, thanh long giáo chá»§, thanh long giáo chu


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™